Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Gia sư vô trách nhiệm phần 2
“Tuy rằng tớ luôn mắng tới mắng lui với thằng nhóc đó, nhưng dù sao nó vẫn là em trai tớ, nhìn nó cùng cậu ở chung tốt như vậy, tớ chỉ cảm thấy vui vẻ thay nó.” Trần Cửu Tương dùng sức vỗ vỗ của bả vai cô. “Chỉ có điều nếu cậu thật sự cảm thấy rất phiền -- ― lần sau cậu trực tiếp đem nó mắng bỏ đi là được rồi! Chờ một ngày nào đó, một người chủ nhân mới đến lôi nó, lại cho nó ăn một ít bánh bao thịt, nó chắc là sẽ không đến làm phiền cậu nữa.”

“Được, tớ biết rồi, cậu không cần quan tâm tớ.”

Tại sao có thể có người lấy hình ảnh con chó nhỏ lang thang đến so sánh em trai của mình, cô ta cùng Trần Cửu Hãn cùng một mẹ sinh ra, Trần Cửu Hãn nếu là thế, vậy cô ta là cái gì? Nhưng Thạch Đan Kì cái gì cũng không nói, cô tiếp tục duy trì hình tượng hoàn mỹ học sinh giỏi.

Chương 3.1:

Tuy là đã nói rõ ràng, để thằng em trai đáng chết kia không thể hại cô ta rơi vào hoàn cảnh “Nhục nước mất chủ quyền” được nữa, nhưng Trần Cửu Tương vẫn kiên quyết dứt khoát đi cùng bọn họ khi tan học.

Bởi vì thêm một người làm kì đà cản mũi khiến cậu không thể nói chuyện thoải mái với cô, Trần Cửu Hãn cũng dứt khoát kiên quyết đem thời gian đi học buổi sáng của cậu cho vào thời gian biểu đi cùng cô.

Sau khi Trần Cửu Tương phát hiện ra hành động phản bội của em trai, đành nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày dậy sớm, chạy đến đứng ở điểm dừng xe buýt gần nhà bọn họ, khi xe dừng cũng đi theo cùng lên.

Cứ như vậy, cuộc sống vốn đơn giản bình tĩnh của Thạch Đan Kì bị hai chị em nhà này huyên náo không thể tách khỏi.

Hỏi cô có thể kiên nhẫn được hay không? Đương nhiên không! Nhưng mà cô cũng không thể đuổi bất cứ người nào đi. Nếu đuổi cô chị đi, Trần Cửu Hãn sẽ càng vui vẻ dính lấy cô không tha; Nếu đuổi cậu em đi, Trần Cửu Tương đương nhiên sẽ không lại đi theo cô, thế nhưng Trần Cửu Hãn vừa phát hiện chị cậu biến mất, nhất định sẽ lại dính trở về, giống như thay bình rượu mới nhưng bên trong vẫn là rượu cũ cho nên ba người đành phải duy trì loại cân bằng kinh khủng kì quái này.

Cứ như vậy cho đến khi bọn họ chào mừng năm học mới, hai cô gái trở thành học sinh trung học phổ thông năm hai( tương đương lớp 11 của ta) và Trần Cửu Hãn cũng lên thành học sinh năm ba của trung học cơ sở

“Hôm nay thầy giáo lớp tôi nói tôi thể lực rất tốt, muốn tôi đi đăng kí tham gia đội bóng rổ.”

Vẫn như mọi ngày trên đường đến trường, Trần Cửu Hãn vui vẻ vừa đi vừa tán gẫu cùng cô, thông thường Thạch Đan Kì ít khi mở miệng, nhưng mà một mình cậu ta nói chuyện cũng là rất hăng say vui vẻ.

“Cái loại tính tình không biết sống chết của mày, nếu bị người khác chộp được bóng, chắc là trực tiếp đấm người ta một quả phải không? Thầy giáo thể dục bọn mày thật sự là có tinh thần can đảm.” Trần Cửu Tương nhịn không được nói chen vào.

“Tôi cũng không phải nói chuyện cùng chị!” Trần Cửu Hãn hung tợn trừng mắt liếc cô ta một cái.

“Tao có tai tao nghe mày làm được gì tao?,” Trần Cửu Tương trừng trở về.

Trần Cửu Hãn mặc kệ cô ta, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Thạch Đan Kì: “Tôi nói với ông ta rằng tuy tôi thích chơi bóng rổ, nhưng mà không thích tham gia vào đội, ông ta lại khuyên tôi đi đăng kí vào đội điền kinh, bởi vì tôi chạy cũng rất nhanh, với lại tập chạy chỉ cần tập luyện một mình là được.”

“Như vậy thật tốt a!” Thạch Đan Kì ánh mắt sáng lên. Như vậy cậu ta sẽ không có thời gian suốt ngày quấn quít lấy cô được? Mỗi khi cô cười với cậu, Trần Cửu Hãn sẽ cảm thấy tim mình là lạ. Cậu không được tự nhiên quay đầu dời sang hướng khác.

“Nhưng mà, nếu tôi tham gia họat động ngoại khóa, về sau sẽ không thường xuyên cùng chị tan học được.”

Như vậy mới tốt! Tự do muôn năm. Thạch Đan Kì cười càng thêm rực rỡ.

“Dù sao chị cũng không vội vã chuyển nhà, về sau nếu em muốn cùng đi học với chị vẫn là có cơ hội, nhưng thật ra em còn đang trong kì phát triển, thân thể vận động nhiều hơn mới có thể ngày càng khỏe mạnh, tham gia đi tham gia đi, chị ủng hộ em!” cô tươi cười rạng rỡ làm cho ánh mắt cậu nhìn xem không muốn dời đi.

Thạch Đan Kì cười rộ lên thật sự đáng yêu, con mắt đen trắng rõ ràng híp lại tạo ra hai đường cong cong như vầng trăng khuyết, gương mặt có một cái lúm đồng tiền ẩn hiện càng thêm mê người, làm cho người ta thật muốn......thật muốn...... thật muốn cái gì? Mặt cậu đỏ lên, si ngốc nhìn chằm chằm, không dám nghĩ tiếp về sau.

“Này, mày đi đường mà không nhìn à? Sắp đụng vào cái cột rồi !” Nhưng cố tình đi bên cạnh có cái bóng đèn phá vỡ ảo tưởng của cậu.

Trần Cửu Tương càng nhìn càng chịu không nổi. Nó mang danh là em trai của một thủ lĩnh, làm sao có thể dùng ánh mắt đầy ham muốn như vậy nhìn người khác, mà lại còn là nhìn kẻ thù không độ trời chung với cô ta, nói đi ra ngoài cô ta còn biết đi lại ở bên ngoài như thế nào?

Trần Cửu Hãn quay đầu phẫn nộ trừng mắt cái bóng đèn này, bóng đèn cũng không cam lòng chịu yếu thế trừng trở lại, hai chị em lại bắt đầu trừng nhau.

“Tới trường học của bọn chị rồi, em cũng đi nhanh đến trường đi!” Thạch Đan Kì không thèm để ý ở phía sau hai con trâu này trọi nhau , hoàn toàn vui sướng chạy vào trong trường.

“Hừ!” cô vừa đi, Trần Cửu Hãn cũng mặc kệ chị mình, quay đầu hướng cổng trường mình chạy vào.

Trần Cửu Tương bĩu môi, bước nhanh trên đường đuổi theo lớp phó của lớp cô ta.

“Này, bạn học, chờ một chút.”

“Có việc gì sao?” Thạch Đan Kì cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi đường cô.

“Là như vậy, tối hôm nay mẹ tớ có việc muốn tìm cậu nói chuyện, nếu hôm nay cậu rảnh, có thể hay không đến nhà tớ ăn bữa cơm chiều?” Trần Cửu Tương thật sự là một trăm lần không muốn, nhưng vì là mệnh lệnh của mẹ đành phải mời cậu ta đến nhà.

“Cho tớ hỏi chuyện đó có liên quan em trai cậu à?” Thạch Đan Kì liếc nhìn cô ta một cái.

“Đương nhiên là cùng thằng nhóc kia có liên quan, nhưng mà không phải chuyện gì xấu, cậu yên tâm!” Trần Cửu Tương ngay thẳng nói.

cô suy nghĩ một chút. “Em cậu có biết tối nay mẹ cậu muốn gặp tớ không?”

“Tớ không biết. Chuyện này có cái gì quan trọng sao?” Trần Cửu Tương trợn trừng mắt nhìn. Muốn đến thì đến, không đến thì thôi, lề mề hỏi nhiều như vậy làm gì? Thực phiền.

cô lại vừa nghĩ. “không có quan trọng”.

Trần Cửu Tương liếc mắt, “Vậy cứ quyết định như thế, buổi tối gặp.”

Chương 3.2:

không đợi cô đặt nhiều câu hỏi hơn, Trần Cửu Tương đeo cặp sách nhanh chóng chạy đi.

Hôm nay là ngày vui nhất từ khi sinh ra trên đời trong mười lăm năm qua của Trần Cửu Hãn!

không những tan học chỉ có một mình cậu cùng Thạch Đan Kì về nhà, hơn nữa Thạch Đan Kì còn muốn về “nhà của cậu”!

Tính từ lúc tan học cho đến buổi tối đưa cô về tận nhà, tổng cộng là có bốn năm tiếng đồng hồ có thể cùng cô ở chung, cậu quả thực cũng không thể tin được mình có thể hạnh phúc như vậy! Cả một ngày cậu đều hưng phấn đến không muốn ngồi xuống, chỉ mong sao tiếng chuông hết tiết chính là tiếng chuông tan học.

Cuối cùng khi kết thúc tiết học cuối, cậu lưng đeo cặp sách, trực tiếp chạy sang cổng trường học phía đối diện đường. Hôm nay, Thạch Đan Kì phải giúp thầy giáo dạy toán sửa bài thi, cho nên phải hơn sáu giờ mới có thể về, nhưng mà không sao, cậu có thể chờ.

Trần Cửu Hãn không ngừng đi đi lại lại trước cổng trường, thỉnh thoảng nhìn vào trong trường, mong chờ bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô sẽ lập tức xuất hiện ở trên đường đi ra.

Thạch Đan Kì là người bạn duy nhất của cậu! Mặc dù trong lớp học có hơn ba mươi người, nhưng không có người nào cho cậu cảm giác thân thiết được như cô. Bản thân cậu cũng biết, Thạch Đan Kì chưa chắc có cảm giác giống như vậy, nhưng mà cô cũng chưa từng nói đuổi cậu đi, chẳng qua là bị động để cậu đi theo. Trần Cửu Hãn nghĩ “Chắc là cô cũng không quá chán ghét cậu đúng không?”

Lần đầu tiên, khi được ăn món ăn của cô nấu, lưu lại ấn tượng trong đầu Trần Cửu Hãn là hình ảnh một học sinh nữ hơn cậu ta có mấy tuổi mà lại biết nhiều thứ đến thế.

Mỗi ngày khi cậu đưa cơm trưa đến cho chị mình, lại là một lần nhìn thấy cô ở trường học, cứ như vậy một lần hai lần ba lần, dần dần, mỗi lúc khi cậu muốn tìm người nói chuyện, trong đầu luôn xuất hiện là hình ảnh của cô.

Sau khi cùng cô trò chuyện, Trần Cửu Hãn lần đầu tiên phát hiện ra hóa ra nói chuyện cũng là một việc vui vẻ như vậy.

Mỗi khi ở cùng cô, cậu có thể thoải mái nói tới những gì mình nghĩ, cô đều “chăm chú” lắng nghe chuyện cậu nói! Nhiều khi, cậu thường nói được một nửa, lại chuyển sang đề tài khác, mặc dù nói không đầu không đuôi, thế nhưng cô cũng sẽ không để ý.

không giống như những người khác, lúc cậu không muốn nói chuyện bọn họ đều bắt cậu nói cùng, hay khi cậu cảm thấy câu chuyện đã kết thúc lại còn hỏi: “Vì sao?”, “Tại sao có thể như vậy?”, “Sau đó thế nào?” thật khó hiểu, chuyện đều đã kể xong, còn có cái gì sau đó nữa?

Từ đó, hầu hết mọi người đều bảo cậu “nói chuyện không đầu không đuôi”, “không hề thú vị”, làm cậu tức giận đến quát to một câu: “Mẹ nó! Bọn mày sao phải làm ầm lên!” Sau đó tất cả bạn học đều bị dọa chạy.

Về sau cậu liền thêm một cái tính cách quái gở, hơn nữa tính tình thô lỗ, không ai muốn tới gần cậu nói chuyện.

không sao cả, cậu cũng không cảm thấy khó chịu hay đi để ý lời của những người đó, bọn họ đều không hiểu cậu. Cậu chỉ cần có Thạch Đan Kì là tốt rồi!

Cậu ta không biết là, Thạch Đan Kì dùng chính là biện pháp bị động, biết mình nhất định không đuổi được cậu đi, dứt khoát dùng biện pháp cư xử bị động đối phó ― cậu ta muốn đi theo mặc kệ cho cậu ta đi theo, cậu ta muốn nói thì kệ cho cậu ta nói chuyện, dù sao trong đầu cô cũng đều suy nghĩ chuyện của mình, để mặc kệ cậu ta.

Nếu biết biện pháp bị động của chính mình ngược lại là nguyên nhân chính ủng hộ Trần Cửu Hãn đi theo sát không buông tha cô, cô chắc sẽ đấm ngực giậm chân (LC: giống KingKông á! ) hô to đúng là “tự chuốc họa vào thân” đi!

đang lúc suy nghĩ lung tung, một hình dáng nhỏ nhắn rốt cục xuất hiện ở trên đường ra khỏi trường, Trần Cửu Hãn nhanh nhẹn, chủ động chạy tới chào đón.

“thật xin lỗi, hại em đợi lâu.” Đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của cô tràn đầy ý cười.

cô lại đối với mình cười rồi! Đây là tiếng nói từ trong đáy lòng của Trần Cửu Hãn.

Phiền quá đi, cô cũng không phải không biết đường, làm sao nhất định phải cho cậu ta tới đón. Đây là tiếng nói đáy lòng của Thạch Đan Kì.

“Cũng không phải đợi lâu, tôi giúp chị cầm cặp sách.” Cậu ta chủ động lấy cặp sách trên vai cô.

Bình thường lúc vừa thấy mặt thì cậu ta đã bắt đầu ồn ào nói đến nói đi, hôm nay khó ngày đi được một lúc mà vẫn yên lặng không một tiếng động, Thạch Đan Kì không khỏi liếc nhìn cậu ta một cái.

Liếc mắt qua một cái, thì ra là dọc theo đường đi Trần Cửu Hãn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn rất chăm chú. Ánh mắt của cậu ta so với người bình thường càng thêm tối đen sâu sắc, cứ như vậy trực tiếp nhìn thẳng cô, làm cho cô cảm thấy sợ hãi, tim đập thật nhanh.

“Em nhìn cái gì?” Thạch Đan Kì nhíu mi hỏi.

Trần Cửu Hãn không được tự nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác, “không có gì.”

Cậu ta không nói thì thôi. cô cũng không có hứng thú hỏi nhiều.

Đột nhiên, Trần Cửu Hãn toàn thân cứng đờ, nghiêng người bước lên phía trước che cho cô.

đi ở phía trước mặt có hai người, trong đó là một cậu thiếu niên vừa cùng Trần Cửu Hãn đánh nhau lần trước. Thạch Đan Kì nhanh chóng tìm kiếm con đường nhanh nhất để bỏ chạy, cô cũng không có hứng thú cùng mấy thằng nhóc nam sinh này đánh nhau thành một đoàn.

Hai người kia vừa bước đến vừa ‘hi hi ha ha’ cười nói, cũng không có chú ý tới bọn họ bên này, nhưng thân hình oai phong nghiêm nghị của Trần Cửu Hãn đứng ra chắn ở phía trước cô như vậy, ngược lại làm cho bọn họ sợ hãi!

Chợt hơi thở mạnh mẽ từ trên người Trần Cửu Hãn điên cuồng phát ra, giống như một con sư tử bị xâm chiếm mất lãnh thổ, bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng đánh một trận.

Chương 3.3

Hai tên thiếu niên côn đồ kia bị cậu dọa đến, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng tính toán có thể dạy dỗ cậu một trận hay không.

Hơi thở Trần Cửu Hãn phát ra càng ngày càng nguy hiểm, ngay cả Thạch Đan Kì đứng ở phía sau cậu đều có cảm thấy khó chịu, khó thở.

Cuối cùng, hai tên thiếu niên côn đồ ‘hừ’ một tiếng, tức giận quay đầu bỏ đi.

Thạch Đan Kì hít một hơi dài lấy không khí thở.

“Chị không có việc gì chứ?” Trần Cửu Hãn ngay lập tức quay đầu lại, vẻ mặt thân thiết hỏi, hai tên học sinh cấp hai kia đã đi một đoạn, biến mất tức thì không thấy tăm hơi bóng dáng.

“không có việc gì.” cô lặng lẽ bước lại gần cậu từng bước, để tránh bị cậu phát hiện lúc nãy mình có ý định bỏ chạy. Nếu nguy hiểm đã đi qua, hình ảnh cô là học sinh ngoan vẫn nên tiếp tục duy trì.

Nhìn cô hướng về phía mình “đi lại gần”, ngực Trần Cửu Hãn nóng lên, cái cảm giác hô hấp không thông lại xuất hiện.

“Chị...... Chị không cần sợ hãi, tôi...... Tôi sẽ không làm cho bọn họ làm chị bị thương.” Cậu nói chuyện đều lắp bắp.

“Kỳ thật bọn họ cũng không có định làm gì, đúng lúc vừa hay đi ngang qua mà thôi, chị nhìn em còn có vẻ hung dữ hơn ấy chứ!”

“Hừ!”

“Em luôn thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, như thế là không được.” Bởi vì đã không còn nguy hiểm, cho nên phải nói sao cho đúng một chút.

“Bọn họ không phải người tốt gì, tôi biết bọn họ có một lần......” nói đột nhiên dừng lại.

“Có một lần như thế nào?”

“Hừ...... không như thế nào.” Cậu đem mặt quay đi, thần sắc có vẻ mặt có vẻ khó chịu.

không nói thì thôi, Thạch Đan Kì lười hỏi lại. “đi nhanh đi, mẹ em còn chờ chúng ta ở nhà đấy.”

cô bước nhanh đi đến bến xe buýt, lên xe. Trần Cửu Hãn giống như trước, ngăn cách cô cùng những người trên xe, để tránh cô bị người khác đụng vào.

Xe buýt lắc lư, thân thể của cô cũng thỉnh thoảng đụng vào trên người cậu. Cậu cúi đầu nhìn đỉnh đầu dễ thương của cô cùng mùi dầu gội đầu hương chanh thỉnh thoảng bay lên tiến vào mũi cậu, trái tim càng trở nên ngọt ngào.

Cậu thở nhẹ một cái, chỉ mong chuyến xe buýt này đi được càng lâu càng tốt......

Vừa đến cửa nhà bọn họ, mẹ Trần nhanh chóng ra mở cửa, cả khuôn mặt đều là vẻ nhiệt tình niềm nở, chào đón đưa cô vào nhà.

“Cuối cùng cháu cũng đến, thật may quá, mau vào nhà, bác đang nấu một nồi chè đậu xanh, nhưng mà vẫn nên để đến tý nữa uống sau, không là không ăn được cơm đâu.”

Tính cách cởi mở của Trần Cửu Tương hiển nhiên là thừa hưởng từ gen của mẹ cô ta.

Thạch Đan Kì chân tay luống cuống bị kéo vào trong nhà, Trần Cửu Hãn vẻ mặt khó chịu muốn đem cô kéo trở về, lại bị một tay mẹ mình đập một cái, nhìn chằm chằm cậu.

“Thân hình con lớn như vậy đứng ở cửa làm gì? Còn không mau đi cất cặp sách, rót một cốc hồng trà mời chị con uống.” “Chị ta không phải chị ruột con.” Cậu bác bỏ.

“Con bé là bạn học của chị con, đương nhiên là phải xưng hô là chị - em, làm sao có thể không lễ phép như vậy?” Mẹ Trần trừng mắt liếc cậu một cái, lại thay bằng khuôn mặt thân thiết tươi cười đối với cô ― xem ra công lao làm Trần Cửu Hãn biến sắc mặt nhanh như vậy cũng có phần chịu ảnh hưởng từ mẹ cậu ta.

“Cháu kêu Đan Kì đúng không? Bác đang còn chuẩn bị vài món ăn ở trong bếp, đến, trước hết cháu vào phòng khách ngồi một chút, xem tivi, bữa tối lập tức sẽ xong. Hôm nay, công ty ông nhà bác có liên hoan, không thể trở về ăn cơm, Cửu Tương đi tham gia sinh nhật bạn, buổi tối chỉ có ba người bác cháu mình ăn thôi.”

“Mẹ nhanh đi nấu cơm!” Trần Cửu Hãn không kiên nhẫn đem tay cô cầm lại vào trong tay mình.

“Bác Trần...... “Thạch Đan Kì rốt cục có được cơ hội nói vài lời khách sáo, lại bị Trần Cửu Hãn không ngừng kéo lên tầng hai . “Em chờ một chút! Bác Trần, cám ơn bác mời cháu......”

“Được rồi được rồi.” Cậu cứng ngắc nói: “đi lên phòng tôi đi, tôi có một vài thứ này muốn đưa cho chị xem.”

“Này! Em không cần kéo chị...... “Thạch Đan Kì cảm thấy bất an.

“không sao, cháu đừng ngại, Cửu Hãn, con mang Đan Kì đi dạo xung quanh, mẹ đi làm nốt thức ăn lập tức sẽ xong.” Mẹ Trần cười meo meo, đối với cô khoát khoát tay.

Thạch Đan Kì không biết làm sao, chỉ đành ngoan ngoãn bị lôi lên tầng. Bởi vậy mới biết, hành động dứt khoát, cá tính mạnh mẽ này của Trần gia đều có chung một nguồn gốc chứ không phải tự nhiên mà có.

“Đến, đây là phòng của tôi.” Trần Cửu Hãn đem cô mang vào một phòng ngủ rộng lớn.

Trần gia ở trong một ngôi nhà ba tầng, tầng một gồm phòng khách, nhà ăn, phòng bếp cùng một vài không gian sinh hoạt chung. Tầng hai vừa lên đến chính là một phòng khách nhỏ, cùng một phòng sách luôn mở cửa, bày bốn phía đều những tủ sách. Toàn bộ tầng hai chỉ có hai phòng, cho nên phòng bố mẹ họ chắc là ở tầng 3.

Trần Cửu Hãn phòng thật lớn, ước chừng khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông, đã muốn bằng tổng toàn bộ nhà cô.

Trong phòng không có nhiều lắm đồ dùng, toàn bộ sàn nhà được ốp lát bằng sàn gỗ, còn có một chiếc giường lớn hai người nằm, một tủ quần áo đặt sát tường, một bộ máy tính để bàn cùng laptop, một bộ bàn ghế để học, giữa phòng trống không, chỉ trải chiếu để trên đó một bàn trà nhỏ. Phong cách giản dị, hoàn toàn phù hợp tính cách không thích rườm rà của cậu .

Trần Cửu Hãn kéo cô ngồi xuống trước cái bàn trà ở giữa phòng, chính mình lấy từ trên giá sách một cái hộp sắt đựng bánh bích quy, đặt ở trước mặt cô như khoe của quý của mình.

“Đây là mấy viên đá từ hồi đi học tôi đã sưu tầm được, cho chị nhìn.”

“Em có biết mẹ em tìm chị làm gì không?” Thạch Đan Kì hỏi.

“không biết.” Trần Cửu Hãn hạ thấp vai gây sự chú ý với cô, rõ ràng nhận ra là cậu hoàn toàn không quan tâm vấn đề kia.

Chương 3.4

Cậu mở ra hộp sắt, hăng hái dạt dào cùng cô chia sẻ nguồn gốc của mỗi viên đá.

thật sự mà nói, cô đáp ứng đến Trần gia, chính là bởi vì Trần Cửu Tương nói mẹ cô ta muốn mời cô ăn cơm. Tiền tháng này của cô sắp tiêu hết, có người mời cô được bữa cơm nào hay bữa cơm đó, hơn nữa cô đã muốn thật lâu thật lâu không có ăn qua một bữa cơm gia đình bình thường.

Có điều cô vẫn là rất ngạc nhiên, bác Trần tìm cô làm gì.

“...... Đây là một viên đá lấy từ trong văn phòng của thầy hiệu trưởng, tôi còn biết một hang động rất lớn, bên trong đầy những viên đá như thế này. Viên đá này tên là Hắc Diệu Thạch, tôi cảm thấy nhìn nó rất đẹp, cho nên liền cầm nó cất vào hộp.” Trần Cửu Hãn cầm một viên đá đen bóng như dâng vật quý đặt ở trên lòng bàn tay cô.

“Em làm thế nào mà đi vào được văn phòng thầy hiệu trưởng?”

“Lúc ấy ở bên trong không có người, hiệu trưởng cũng không có ở trong văn phòng, lại không khóa cửa, tôi đi ngang qua liền thuận tiện vào xem.” Cậu nhớ lại nói. (LC: *té ghế* đi vào văn phòng mà như đi dạo nhà mình!)

“Em là lén lút đi vào một mình?” cô kinh ngạc nói.

“một mình tôi rảnh rỗi đi trên hành lang, đúng lúc nhìn thấy phòng đó không đóng cửa, nên hiếu kì một chút đi vào xem một lúc mà thôi.” Nhìn vẻ mặt cô trong mắt càng lúc không hài lòng càng lớn, Trần Cửu Hãn không khỏi có chút vội vàng đứng lên giải thích.

“Tôi chỉ đi vào một lần mà thôi, về sau sẽ không đi vào nữa, hơn nữa tôi cũng chỉ cầm có viên đá này.”

“Như vậy vẫn là tính trộm đồ a!” cô khiển trách nói: “Làm sao giáo viên trường em lại có thể làm cho học sinh tùy tiện lượn lờ ở bên ngoài văn phòng hiệu trưởng?”

Cậu ngừng lại một chút, thấp giọng mở miệng: “Mọi người đều tan học, trong trường học không ai, chỉ có một mình tôi.”

“Em mới học mẫu giáo à! Tan học, em không trở về nhà, một người ở trường học đi lung tung làm gì?” Thạch Đan Kì thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi cậu.

“không làm gì, chỉ chơi thôi.” Trần Cửu Hãn lạnh lùng thốt ra.

Tan học rồi, trường học còn có gì để chơi? cô thực sự chưa từng gặp qua người nào quái dị hơn so với cậu ta.

Quên đi, cậu cũng không phải em trai cô, cậu thích ở nơi nào lượn lờ cũng không liên quan đến việc của cô.

“Về sau, mỗi khi tan học em không nên đi lung tung ở bên ngoài thì tốt hơn, bằng không bị bảo vệ bắt được, liền gây ra phiền phức lớn cho bố mẹ.” Cuối cùng, cô lựa chọn qua loa hai câu nói cho xong việc.

Đôi lông mi Trần Cửu Hãn cau lại. một lúc lâu sau, hai người đều không có nói chuyện với nhau. Mọi khi, chỉ cần cậu không nói câu nào, Thạch Đan Kì cũng sẽ không chủ động mở miệng, trừ khi thật sự có việc muốn hỏi cậu.

Duy trì im lặng một lúc, Trần Cửu Hãn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn rất chăm chú vào cô. “Chị có phải rất chán ghét tôi hay không?”

Thạch Đan Kì kinh ngạc, ánh mắt sắc bén của cậu nhìn vào, làm cho cô có chút chột dạ.

cô chủ động rời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ không nghe thấy gì nói: “Hả? Em nói gì?”

“Chị cảm thấy tôi làm phiền phải không?” Con ngươi đen của cậu sáng ngời đầy chăm chú như con báo đi rình chiếm lãnh thổ.

“Cũng...... bình thường.” Lần đầu tiên, cô tránh đi ánh mắt của cậu ta.

Cặp mắt đen như mực kia dần mất đi toàn bộ sự sắc bén, Trần Cửu Hãn trong lòng buồn bã, bực bội mà cầm lấy viên đá chơi đùa.

“Tôi biết chị không thích tôi, chị của tôi cũng mắng tôi rất nhiều lần, nói tôi làm như vậy sẽ quấy rầy chị.” Cậu cúi đầu nói: “Nhưng mà, chị là người bạn duy nhất của tôi, nếu không có chị, tôi cũng không muốn đi tìm người khác chơi.”

Chơi? cô hoàn toàn không hiểu được bản thân mình có thể cùng một học sinh nam cấp hai “Chơi” gì? (Chơi gì a *tưởng tưởng* ) .Thậm chí có nhiều hôm vào cuối tuần, cậu ta cũng không nói trước một tiếng, tự mình sáng sớm chạy đến trước nhà cô ấn chuông cửa, cô thực sự bị cậu ta làm phiền, nên dứt khoát trốn ở trong nhà không ra mở cửa, làm cho cậu ta nghĩ rằng không có ai ở nhà. Từ đó, cuối tuần cậu ta cũng rất ít đến gõ cửa. Ngoại trừ mỗi ngày sau khi tan học, cậu kiên quyết muốn cùng cô đi về nhà, cô nghĩ mãi không ra mình từng cùng câu ta đi “Chơi” quá lúc nào.

“Trước đây, có rất nhiều người muốn kết bạn với tôi, nhưng tôi đều cảm thấy bọn họ rất phiền phức. Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, tôi lại không hề cảm thấy một chút thú vị. Khi tôi cùng bọn họ nói về việc sưu tầm những viên đá, bọn họ lại cảm thấy tôi không thú vị. Khác với chị, tôi nói gì chị đều lắng nghe. Tôi mang chị đi xem những viên đá, chị cũng sẽ cùng tôi cùng nhau xem. Đan, Đan Kì, chị thực sự là người bạn tốt nhất của tôi.”

không phải đâu, cô chỉ vì muốn đi ăn một bữa cơm, mới không từ chối lời mời của cậu ta mà thôi.

Thạch Đan Kì rốt cục nhìn thẳng vào ánh mắt cậu, bên trong tràn ngập ý nghĩ mong chờ sự thừa nhận cùng sợ hãi bị thương tổn. cô biết mình phải nói gì đó linh tinh, chẳng hạn như “Chị cũng không cảm thấy em rất phiền phức” hay “Chị cũng thích ở cùng em”. Nhưng sự thật, cô vốn cảm thấy cậu ta rất phiền phức, cũng không có hứng thú ở một chỗ với cậu ta. Cuối cùng, cô lựa chọn sự im lặng.

Cùng với không khí im lặng bao phủ, ánh mắt chờ đợi của cậu dần dần càng buồn bã.

cô không ngồi nổi nữa, đành đứng dậy. “Chị đi xuống tầng dưới xem bác Trần có việc gì cần giúp đỡ một tay không.”

Ánh mắt thất vọng của Trần Cửu Hãn vẫn nhìn theo đằng sau lưng cô.

một lúc lâu sau, mẹ Trần cũng bưng mâm cơm đặt lên bàn, cô vội vàng chủ động đi cầm bát đũa.

Mẹ Trần nhìn dáng dấp cô thông minh khôn khéo, càng xem càng thích. Hai đứa con trong nhà, con gái thì giống như một con khỉ, không bao giờ chịu cả ngày ngồi yên; con trai lại tính cách quái lạ giống như một vị thần, đều khó có thể nhìn thấy bọn chúng cùng một lúc ở nhà. (câu gốc: thần long kiến thủ bất kiến vĩ)

Khai vị bữa tối! Chương 3.4 (Tiếp)

Niềm vui duy nhất của Mẹ Trần là hai đứa con này cũng được coi là ngoan ngoãn, không ở bên ngoài kết giao bạn xấu, tuy rằng đôi khi Cửu Hãn sẽ cùng người khác đánh nhau, nhưng hầu hết đều do đối phương ra tay trước, rất ít khi chủ động gây sự. Nhưng mà sắp tới Cửu Hãn sẽ học lên cấp ba, cách sống không lo nghĩ như trước kia nhất định phải được thay đổi, tuyệt đối không thể lại để cho nó sống thờ ơ qua ngày như vậy.

“Cửu Hãn, xuống dưới nhà ăn cơm.”

Ba người ngồi vào chỗ của mình, Trần Cửu Hãn vẫn còn buồn rầu không vui. Mẹ Trần đã thói quen loại tính tình lạ lùng này của con trai, cũng không buồn nói gì. Nhưng mà Thạch Đan Kì lại cảm thấy có chút tội lỗi, ngay cả nhìn cũng không dám liếc một cái về phía cậu.

“Đan Kì, Tiểu Tương nói cháu ở một mình gần đây à?” Má Trần giúp cô múc bát canh, Thạch Đan Kì vội vàng buông đôi đũa, đón nhận.

“Vâng ạ.”

“Vậy hiện tại việc học của cháu có bận rộn không?” Mẹ Trần hỏi.

cô nhai kĩ một miếng rau muống, sau khi nuốt xuống mới trả lời: “Tạm ổn ạ, lên đại học mới có thể có nhiều việc một chút, hiện tại cháu mới học cấp ba mà thôi, bình thường chính là ôn tập một ít bài tập thầy giáo đã dạy.”

“Cái này ăn rất ngon!” Trần Cửu Hãn gắp một miếng thịt để vào trong bát cô.

“Cám ơn! Em cũng ăn nhiều một chút đi! Em còn đang trong tuổi cơ thể phát triển, muốn ăn nhiều một chút mới có thể cao.” Có người khác ở đây, bộ dáng dịu dàng thông minh của cô nhất định phải thể hiện tốt.

Trần Cửu Hãn nghe cô lại dùng giọng điệu thân thiết dịu dàng cùng mình nói chuyện, nháy mắt tâm tình khá hơn. Đúng là một đứa trẻ đơn thuần a!

“Con a, phát triển chiều cao thì dùng được việc gì? Chỉ dài thân hình không tăng thêm đầu óc.” Mẹ Trần trợn mắt đi qua.

Mẹ cậu vậy mà ở trước mặt Đan Kì nói xấu cậu? Trần Cửu Hãn khó chịu trợn mắt trở về.

Hai mẹ con lập tức đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ngồi trừng mắt nhìn nhau, giống như bình thường cậu cùng Trần Cửu Tương không có việc gì cũng một kiểu đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Những người này tuyệt đối chính là người một nhà, không thể có chuyện trước kia ôm nhầm con. Thạch Đan Kì trong lòng thầm nghĩ.

“Vậy bố mẹ cháu đều đi làm sao? Bình thường thì bao giờ trở về một lần?” Mẹ Trần lại chú ý đến và hỏi cô.

Câu hỏi này lập tức khiến cho Trần Cửu Hãn hứng thú. Cậu cũng muốn biết nhiều hơn về gia đình cô, nhưng là mọi khi bất luận cậu hỏi như thế nào, Thạch Đan Kì đều câu nói câu không, cũng không chịu nói thêm cái gì.

Thạch Đan Kì từ từ nuốt đồ ăn vào miệng, nở một nụ cười nói “Mẹ cháu ở tại Đài Bắc, chỉ có nghỉ hè mới có thể về Đài Nam thăm cháu, nhà cháu bình thường cũng chỉ có một người là cháu mà thôi.”

Mẹ Trần nghe cô chỉ nhắc tới mẹ, không thấy nói đến bố, cũng đoán ra được phần nào cô mồ côi cha. Gật đầu khẽ ‘ừ’ một tiếng, nhưng không lại hỏi nhiều hơn nữa. Chỉ có thằng con ngồi bên cạnh là không hiểu nhìn nét mặt người khác để đoán ý!

“Còn bố chị đâu?” Trần Cửu Hãn nói như chọc thẳng một cái gai vào tim cô.

“Bố chị ở nơi khác.” Thạch Đan Kì thản nhiên nói: “Bác Trần, hôm nay bác tìm cháu có chuyện gì phải không ạ?”

Mẹ Trần dùng sức trừng mắt liếc con một cái, không cho phép cậu lại hỏi tiếp.

“Là thế này, bác muốn cùng cháu nói chuyện về Cửu Hãn, cho nên muốn hỏi trước bình thường buổi tối cháu có rảnh không, bố mẹ có thể cho cháu ra ngoài hay không.”

Chuyện của cậu ta? Thạch Đan Kì không hiểu gì nhìn cậu ta liếc mắt một cái.
“Bác biết thằng nhóc này dạo này thường quấn lấy cháu, Tiểu Tương đã từng phàn nàn rất nhiều với bác.” Mẹ Trần bỏ bát đũa xuống, thở dài. Trần Cửu Hãn vẫn chỉ vùi đầu ăn cơm, cũng không quan tâm tới mẹ mình. “Ban đầu bác tưởng rằng, qua một thời gian, nó hết hứng thú với cháu, sẽ lại đi tìm người khác, không ngờ rằng nó cùng cháu lại rất có duyên, chỉ thích tìm một người là cháu mà thôi.”

“Dạ.” cô cũng rất bối rối a! Thạch Đan Kì gật đầu.

“Cháu cũng biết tính tình Cửu Hãn không được tốt, kỳ thật chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nó. Hồi trước, nó từng có thói quen chán ghét người khác đụng chạm vào người, nếu không phải hai bác cùng giáo viên đã từng phối hợp với nhau, sửa được thói quen đấy của nó để lớn lên cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn. Nhưng trong năm cuối của thời tiểu học, có một chuyện quan trọng xảy ra do giáo viên khi đó của Tiểu Hãn.”

Nhắc tới người này, Trần Cửu Hãn hừ lạnh một tiếng, trên người lại bắt đầu phát ra một tầng khí lạnh, Thạch Đan Kì bỗng chốc bị khơi dậy tò mò nên chăm chú lắng nghe.

“Giáo viên đó làm sao ạ?”

“Bởi vì từ nhỏ, Cửu Hãn đi học vừa không chịu ngồi yên một chỗ vừa không chú ý nghe giảng, lên trước mỗi kỳ khai giảng, hai bác cùng giáo viên mới đều phải quan tâm tới nó, hai bên đều cố gắng, nên ban đầu nó cũng dần dần thích nghi với cuộc sống ở trường học, không nghĩ tới đến một giáo viên năm cuối bậc tiểu học, lại là một người nghiêm khắc.

“Thỉnh thoảng, Tiểu Hãn đi học vẫn có một chút không chuyên tâm, thường nghịch cặp sách hoặc nhìn xem bạn học đang làm cái gì, mà sự kiên nhẫn của giáo viên kia rất kém, thường phạt chính là rất nghiêm khắc, mỗi khi nhìn đến nó không học lại phạt nó một lần. Ban đầu là phạt ngồi, phạt viết hoặc phạt đứng, hai bác biết là do Cửu Hãn sai nên đành phải để mặc cho thầy ấy phạt nó.

“Nhưng mà thầy ấy phạt nó càng ngày càng nặng, bác cùng ông nhà cũng rất lo lắng, một hôm cũng đến trường học tìm thầy ấy nói chuyện, hơn nữa nói tình hình thực tế của Cửu Hãn cho thầy. Ai biết sau khi thầy ấy biết được, chẳng những không có thông cảm, ngược lại còn ở trước mặt toàn bộ bạn học nó nói Cửu Hãn 『 có vấn đề 』, không phải là『 học sinh bình thường 』, còn giễu cợt chế nhạo nó ngu ngốc.”

Thạch Đan Kì im lặng nghe, tự nhiên sinh ra sự đồng cảm với người ngồi bên cạnh.

“Sau khi Tiểu Hãn bị thầy giáo cùng bạn bè ức hiếp xa lánh và tính tình nó cũng quật cường, về nhà đến một câu cũng không chịu nói, từ đó về sau nó bắt đầu trốn học! Sau đó hai bác không thể để nó tiếp tục bỏ học nên đành phải chuyển lớp giúp nó, nhưng từ đó về sau nó sinh ra cảm giác bài xích đối với trường học, không bao giờ thích đi học nữa.” Mẹ Trần thở dài nói.

Chương 3.5:

“Những thứ họ dạy, một mình con cũng có thể học, sao cứ phải đến trường mới được?” Trần Cửu Hãn bĩu môi, nhận lấy bát canh mẹ múc cho cậu.

“Chúng ta đến trường học không phải chỉ có việc học thôi, còn phải bao gồm cuộc sống tập thể, việc đó không phải một mình ở nhà học là được.” Ánh mắt Thạch Đan Kì nhìn cậu dịu đi không ít.

“không sai!” Mẹ Trần dùng sức gật đầu. “Sau đó, hai bác vẫn hết lòng khuyên nó đi học lại, nhưng từ đó đến nay nó liền buổi học buổi không, thích thì vào lớp học, không thích thì trèo tường trốn học đi chơi. Cả nhà bác mắng cũng mắng rồi, phạt cũng từng phạt, đều không làm gì được, tính cách nó vẫn lầm lì khó chiều, cũng không chịu cùng bạn học khác làm quen một chút.”

“Về sau, lúc nó lên cấp hai, gặp được một giáo viên có vẻ có kiên nhẫn, cuối cùng cũng chịu đi học chăm chỉ một chút, nhưng vừa lên lớp cao hơn, đổi thành giáo viên khác, nó lại chứng nào tật ấy, thích thì đi học, chán lại trốn học chạy đi chỗ khác chơi.”

“Em làm như vậy rất dễ mang lại rắc rối cho bố mẹ.” Thạch Đan Kì nhịn không được mắng cậu. Cậu bị mắng thành ngoan ngoãn ngồi im không cãi.

“May mắn là, nó cũng không đi đến những nơi xấu. Cũng không cùng những thanh niên xấu kết bè kết đảng tụ tập, bình thường trừ phi có người trọc nó trước, bằng không nó cũng rất ít chủ động đi tìm người ta gây sự. Những lúc trốn học thường là một mình chạy đến nơi không người để nhặt đá.”

Rốt cục Thạch Đan Kì cũng sinh lòng thương tiếc với cậu, nhưng mà cô vẫn không hiểu được mẹ Trần tìm cô nói chuyện này để làm gì.

“Vậy bác Trần, cháu có chỗ nào có thể giúp được việc sao ạ?”

“Thực ra nói đến thành tích của nó, Cửu Hãn không phải người không thông minh, ngược lại nó vẫn rất thông minh, rất nhiều bài lần đầu nghe đã hiểu chỉ là nó không nghĩ học bài. Trước đây, nhà bác cũng đã tìm gia sư cho nó, nhưng cũng chẳng dùng, vì chủ yếu nó tan học xong cũng không về nhà.

Nghe qua thì đúng là chuyện cậu có thể làm! Thạch Đan Kì âm thầm gật đầu.

Mẹ Trần nói tiếp: “Nó năm nay đều năm cuối cấp hai, mà thành tích từ trước đến giờ đều bê bét. Bác nghĩ, nếu việc học của cháu cũng không bận rộn thì có thể buổi tối đến nhà làm gia sư cho nó được không?”

Gia sư? Hai mắt Thạch Đan Kì trợn ngược lên.

“Tốt!” Trần Cửu Hãn đột nhiên để xuống bát canh, vui sướng kêu.

Làm gia sư của cậu, Thạch Đan Kì sẽ không thể lại ngăn cản cậu tiếp cận cô, hơn nữa, mỗi ngày cô còn có thể cùng cậu học bài, Trần Cửu Tương không thể ở bên cạnh cản trợ họ! thật sự là một mũi tên trúng ba đích, cậu có thể hoàn toàn độc chiếm cô, trước kia tại sao cậu không nghĩ ra được phương pháp hay như vậy đâu?

Vẫn là mẹ mình là tốt, con có mẹ như có được báu vật, ánh mắt Trần Cửu Hãn tràn đầy cảm kích nhìn mẹ mình. Mẹ Trần vừa tức vừa buồn cười, “Nuôi nó lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy nó dùng ánh mắt đó nhìn mình”, mẹ Trần nghĩ thầm.

“Đan Kì, cháu nghĩ sao?”

Sau một hồi kinh ngạc, đầu óc Thạch Đan Kì mới bắt đầu hoạt động, suy nghĩ. Tuy rằng cô cực kì không muốn dùng nhiều thời gian ở chung cùng cậu, nhưng làm gia sư có nghĩa là có thêm thu nhập, hơn nữa là một thu nhập không hề nhỏ. Có thêm thu nhập này thì từ bây giờ cô có thể bắt đầu dành dụm học phí cho đại học.

Vừa là tăng thời gian cùng cậu ta rảnh rỗi, vừa lại gia tăng thêm thu nhập cho mình, trong lòng cô đang đấu tranh dữ dội. Trước tiên nghe tiền lương như thế nào đã rồi quyết định đi.

“Nhưng mà, cháu cũng chỉ là học sinh phổ thông thôi, trước kia cũng không có kinh nghiệm làm gia sư, cháu sợ cháu dạy không tốt, bình thường tìm sinh viên làm gia sư nghe có vẻ hợp lí…..” Vẻ mặt cô khó xử nói.

“Tìm sinh viên đến cũng không dùng đến, cho dù tìm giáo sư đại học đến, nó không chịu học chính là không học thì có ích gì? Nó chỉ nghe lời nói của cháu, đây mới là điều quan trọng nhất.” Mẹ Trần vội vàng nói.

“Chị đến đi!” Trần Cửu Hãn nắm thật chặt tay cô. “Chị đến dạy, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học bài, mỗi lần kiểm tra sẽ đạt được điểm cao.”

Thạch Đan Kì đỏ mắt trừng mắt liếc cậu ta một cái, đem tay rút trở lại.

“Đúng vậy đúng vậy, cháu xem, cháu đến đây nó chắc chắn học bài! Kỳ thật cháu cũng không cần dạy nó cái gì, nói là làm gia sư, không bằng nói là bạn cùng học với nó, chỉ cần đem nội dung buổi học trên lớp của nó ôn tập lại một lần, bài tập làm đầy đủ là tốt rồi, cháu có thể ôn tập bài tập của cháu, không sao cả.” Mẹ Trân thực ra rất tin tưởng tư chất của con mình, nó thiếu chính là động lực để nó học tập.

Thạch Đan Kì do dự một chút.

Trần Cửu Hãn chưa từng có ý chí tiến thủ, nhưng lúc này cậu lại đi đến trước mặt cô, ôn tồn nói: “Chị đến dạy đi, về sau mỗi lần đến kì thi tôi sẽ đứng đầu cho chị xem.”

“thật sự nha, nếu con không có tên trong những người đứng đầu, mẹ sẽ bảo Đan Kì từ sau sẽ không đến đây nữa.”

“Con sẽ làm được!” Trần Cửu Hãn giận dữ, trừng mắt liếc nhìn mẹ cậu một cái.

Thạch Đan Kì nhìn nhiệt huyết của mẹ con họ, nhỏ giọng nói: “Vậy, không biết được lương….”

Mẹ Trần lập tức tiếp lời: “Bác sẽ không bởi vì cháu học trung học phổ thông mà làm khó cháu! Lương của cháu sẽ giống gia sư ở bên ngoài, một giờ 500 nghìn. Thời gian là thứ 2, thứ 3, thứ 5 hàng tuần và mỗi buổi nửa tiếng đồng hồ.”

cô lo nghĩ, nói: “Bác có thể đổi cho cháu thành thứ 3 cùng thứ 4, mỗi buổi 2 giờ trong một tuần? Như vậy thì những buổi tối còn lại cháu có thể làm chuyện của mình.”

Ba ngày biến thành hai ngày, Trần Cửu Hãn đương nhiên không vui, nhưng là nghĩ đến thời gian mỗi ngày kéo dài thành hai tiếng đồng hồ, cậu lại cảm thấy so với nửa tiếng vui sướng hơn.

“Được!” Cậu cũng đồng ý.

“Con không cần sớm vui mừng, nếu mời Đan Kì đến giám sát con học bài mà con còn học không khá lên, mẹ sẽ bảo Đan Kì sau này cũng không cần quan tâm đến con nữa!” Mẹ Trần đe dọa cậu.

“thật phiền phức, con nhất định thi kết quả tốt là được chứ gì!” Trần Cửu Hãn lại giận dữ trừng trở lại.

Vì thế, gia sư dạy cậu đã được quyết định ngay trong một bữa cơm.

-----Hết (chương 3)--- ------ ----

Chương 4.1:

"Trần Cửu Hãn, cậu chờ tớ quét dọn xong một lát được không?"

"Để làm gì?" Trần Cửu Hãn lạnh lùng hỏi.

Hôm nay là thứ bảy, không phải đi học, nhưng mà bọn cậu được phân công theo quy định đến sân trường quét dọn, sau khi dọn dẹp xong là có thể giải tán ngay lập tức. Tuần lễ này, Thạch Đan Kỳ có chuyện xin nghỉ, cho nên buổi chiều phải giúp cậu học thêm, hôm nay cả ngày cậu chỉ chờ cho thời gian học thêm nhanh đến.

"Là thế này, Vương Hưng Nguyên hẹn chúng ta đến nhà cậu ta xem Viedo, cậu có muốn đi cùng hay không?" Cậu dường như có chút quan tâm đến câu hỏi của Lâm Chính Hồng với mình.

"Bộ phim trên Video như thế nào?"

"không biết được, Vương Hưng Nguyên bí mật như vậy, chỉ nói là tìm được từ trong tủ treo quần áo của ba cậu ta, hẹn chúng ta đến sau, buổi trưa đi xem, cậu cùng đi a!" Lâm Chính Hồng dốc sức thuyết phục.

nói đến Trần Cửu Hãn người này cũng thật là một người lập dị, bạn học cả lớp đối với cậu vừa quý vừa ghét. Quý là cậu mặc dù biết không có bạn học mến, nhưng nếu có người ở sân trường bị côn đồ bắt nạt làm khó dễ, chỉ cần có biện pháp đem những tên côn đồ đó đến trước mặt Trần Cửu Hãn, tạo cho cậu cảm giác là "Mình bị quấy rầy rồi.", cậu sẽ không khách khí chút nào đánh nhau với đối phương, cuối cùng trong trường đến một tên tiểu lưu manh cũng không dám quá ngang nhiên đến tìm học sinh lớp bọn họ gây sự.

Hận, đương nhiên là việc cậu lạnh lùng vô tình. Người này sợ ầm ĩ, sợ phiền toái, trời sinh luôn làm việc một mình. Chỉ cần cậu cảm thấy có người phiền đến cậu thì những lời nói ác độc đều có thể nói hết được chỉ nhằm mục đích đuổi được người đó đi, ngay cả giáo viên cậu cũng không chừa mặt mũi.

Những lúc cậu bị bắt buộc tham gia hoạt động tập thể cùng những bạn học trong lớp, nhiều lắm cũng chỉ là mấy nam sinh tan học tìm cậu cùng nhau chơi bóng. Trần Cửu Hãn rất thích chơi bóng rổ, cũng chỉ có mời cậu về mặt này, cậu sẽ không từ chối.

nói một cách thẳng thắn, trong trận bóng rổ Trần Cửu Hãn thực sự rất sáng chói, cùng là con trai Lâm Chính Hồng không thừa nhận cũng không được.

Cậu vừa lên sân bóng, tất cả lạnh lùng u ám sẽ biến mất. Dưới ánh mặt trời cậu tha hồ đổ môi hôi, cầu vừa đến trên tay của cậu sẽ không người nào ngăn được, bắp thịt như màu của đồng thiếc theo mỗi lần chạy nhảy ném mà duỗi ra, ngay cả lúc dẫn bóng, cậu thậm chí cũng ít cười đùa vui vẻ với đồng đội.

Mỗi lần Trần Cửu Hãn vừa vào sân bóng, bên cạnh sẽ vây quanh một đám nữ sinh đang nhìn. Mỗi người như mê như say, ngay cả những nam sinh như bọn họ cũng theo “Tư thế oai hùng rạng rỡ” cậu mà tinh thần dâng cao.

Giống như cậu, kiểu học sinh cao hứng mới đi học, mất hứng thì không làm bài tập, đương nhiên là có thể đoán ra thành tích kém. Dù giáo viên phạt thế nào cũng vô ích. Nhưng nói thành tích cậu kém a, đó là chỉ tổng điểm trung bình các môn rất thấp, nếu như xem riêng từng môn, cậu hoàn toàn không hứng thú học khối xã hội gồm ngữ văn, lịch sử, địa lý, công dân cùng đạo đức, có thể thi hết mỗi môn đạt điểm 4 đã được coi là có tiến bộ. Ngược lại các môn thuộc khối tự nhiên: toán học, vật lý, hóa học thì thành tích lại rất ít khi thấp hơn 8.5 điểm. Nhìn xem, người này rất kiêu căng, ngay đến việc học cũng đều chỉ chọn những môn cậu thích.

Chẳng qua, tình hình cậu như vậy mà không lâu sau khi lên đến năm thứ 3 đã sớm có sự thay đổi. Giáo viên cùng bạn học không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trong quá khứ cậu thi tốt được ở mấy môn, thành tích như cũ chỉ là không tồi, nhưng trước kia cậu khinh thường học các môn thuộc về khối xã hội, vậy mà điểm số cũng từ từ tăng lên.

Còn nhớ rõ khi giáo viên ngữ văn lần đầu tiên chấm bài thi cậu đến 6 điểm thì ngồi ở trên bục giảng đã cảm động sắp phát khóc.

không chỉ ở thành tích có tiến bộ, cá tính của cậu cũng không có như trước quái gở ― đương nhiên phần lớn cậu vẫn là một thân một mình á..., và họat động những ngày nghỉ theo quy định phải làm vệ sinh của nhà trường, trước kia cơ bản là không có người dám bắt buộc cậu , hiện tại chỉ là cần nói với cậu một tiếng, cho dù cậu cực kỳ khó chịu giận đến tím mặt, nhưng đến giờ thì bóng dáng cậu vẫn sẽ đúng lúc xuất hiện.

không biết được là chuyện gì thay đổi cậu, thế nhưng làm cho cậu bằng lòng hòa đồng với mọi người một chút.

Lâm Chính Hồng đoán rằng, chắc là bạn hoa hậu xinh đẹp của lớp bên cạnh đã viết thư tình cho cậu rồi. Ngược lại, cậu rất muốn nhìn một chút phản ứng của Trần Cửu Hãn trong hoàn cảnh lúc ấy khi nhận được bức thư tình đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ? Hi vọng không giống bộ dạng lần đầu tiên của cậu, có một nữ sinh mới chuyển trường tới kiêu căng ngạo mạn, ‘phịch’ một tiếng nhảy đến trước mặt cậu hô to: "Trần Cửu Hãn, tớ thích cậu, cùng tớ hẹn hò được không?" Bị cậu nói một câu: "Đồ mê trai, không có con trai mày sẽ chết sao? Cút ngay!" Làm cô bạn tức đến khóc lớn chạy đi.

Ai ai ai, mang danh là một trong những người thường xuyên nhất cùng Trần Cửu Hãn đánh bóng rổ trong lớp, làm sao cậu có thể ngồi nhìn một thiếu niên trẻ tuổi một mình trải qua năm tháng buồn tẻ thiếu niềm vui đây? Cho nên, hôm nay dù bộ phim có chiếu gì đều muốn lừa gạt Trần Cửu Hãn cùng đi xem!

"Xong đây xong đây, dù sao hiện tại mới hơn mười giờ, chúng mình đến nhà Vương Hưng Nguyên vừa ăn mỳ ăn liền vừa xem Video, buổi chiều còn nhiều thời gian, cậu muốn làm gì cũng được. Dù sao hôm nay thứ bảy, buổi chiều cũng không có việc gì."

Trần Cửu Hãn suy nghĩ một chút. Thạch Đan Kỳ phải đến bốn giờ chiều mới có thể tới, quả thực cậu cần một ít việc giết thời gian.

"Được rồi!" Cậu cảnh cáo trước: "Nếu như bộ phim không hay, tao lập tức bỏ đi."

"Tin tưởng tớ, cam đoan rất kích thích, vật lộn gần người, không nhìn sẽ cực tiếc bộ phim!"

Bốn rưỡi chiều, Thạch Đan Kỳ ngồi ở trên ghế có dựa lưng và lui vào cả trong ghế, đọc sách Anh Văn của mình đặt trên chiếc bàn trà nhỏ ở giữa phòng, Trần Cửu Hãn ngồi đối diện với cô, làm thử đề thi Ngữ văn.

Lần thứ N cảm thấy một đôi mắt liên tục nhìn vào trên người mình, cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc gặp được ánh mắt đang ngây người của cậu.

"Em đang nhìn cái gì?"

"không có, không có cái gì." Ánh mắt của cậu lập tức quay lại trên bài thi, âm thanh so với bình thường khàn khàn.

"Oh, chỗ nào không hiểu có thể bảo tôi." cô cúi đầu tiếp tục học Anh Văn của mình. một lát sau. . . . . .

"Rốt cuộc em đang nhìn cái gì?" Cậu lại nhìn cô chằm chằm rồi.

Đôi mắt đen nhánh của Trần Cửu Hãn do dự, trên má từ từ nổi lên một chút đỏ sậm, tinh thần không chăm chú, thật làm cho người khác không hiểu nổi cậu sao lại như vậy.

"Tôi nghĩ tôi chuyển máy vi tính sang bàn bên kia thì tốt hơn, chỗ này để lại cho em, tránh cho em phân tâm. Tuần sau sẽ phải thi giữa kỳ rồi, lúc này không chuyên tâm là không thể được." Thạch Đan Kỳ bắt đầu thu thập sách học của mình.

"không cần!" Trần Cửu Hãn vội vàng đè lại tay của cô, đột nhiên tay run lên một cái, nhanh chóng rút về.

Chương 4.2 (? + )

Thạch Đan Kỳ nhìn cậu không hiểu ra sao cả. Tay người bị đụng là cô cơ mà, cô cũng chẳng có gì phản ứng, cậu ta làm sao lại biểu hiện dáng vẻ như thể thiếu chút nữa không giữ được trinh tiết không bằng?

Sau đó, tập trung tinh thần nhìn cậu một lúc, rốt cuộc cô phát hiện hôm nay cậu thật sự không thoải mái. Khuôn mặt đen của cậu đỏ sậm so với bình thường, hơi thở nóng hừng hực từ trên người cậu thoát ra ngoài, ngồi đối diện cạnh cậu cô cũng có thể cảm thấy.

"Em có phải bị sốt hay không? Thân thể không thoải mái chỗ nào?"

Tầm mắt cậu không được tự nhiên mà dời đi chỗ khác, yết hầu không ngừng nuốt vào hoạt động lên xuống. Làm sao vậy?

"không có việc gì, cô. . . . . . cô ngồi ở chỗ này là được rồi, không cần đi. . . . . ." Kỳ lạ, bên má trái Trần Cửu Hãn càng ngày càng đỏ thẫm hơn, mắt không dám nhìn cô, chỉ là hít một hơi thật sâu."Tôi sẽ chú tâm đọc sách, cô ngồi đây là được."

Nếu cậu ta nói không có việc gì lại không sao nữa, Thạch Đan Kỳ nhún vai một cái. Kỳ thi giữa kì của cô cũng vào ngay tuần sau, không có thời gian rảnh rỗi đi trông nom cậu ta. Dù sao bác Trần cũng đã nói chỉ là muốn cô làm bạn cùng học mà thôi, cô yên tâm thoải mái tiếp tục công việc học Anh Văn của mình.

Ngẫm lại thật là không công bằng, vậy mà Trần Cửu Hãn so với cô còn có thể học tiến bộ!

Thạch Đan Kỳ biết mình không phải là loại người thông minh học máy móc ( Lim: học cho có lệ, học đánh trống ghi tên), từ trước tới nay thành tích tốt đạt được đều dựa vào việc mỗi ngày chăm chỉ hơn người khác, học hành cũng rất nhiều lúc gặp khó khăn, nhưng Trần Cửu Hãn lại không giống vậy.

Chỉ cần Trần Cửu Hãn chịu quyết tâm học, học thuộc lòng đối với cậu ta dễ dàng giống như chỉ ăn một bữa cơm vậy, tất cả môn học cậu ta xem qua không quá hai lần đều nhớ kỹ trọng điểm. Cuối cùng, ngay đến gia sư là cô đây từ trước đến giờ cũng không hề phát huy được chút tác dụng nào, cô giống như một củ cà rốt bị treo ngược buộc vào một cái que để trước mặt một con ngựa, mục đích là khiến con ngựa liều chết chạy đuổi theo cà rốt, để sau đó chạy đến đích mà thôi.

đã như vậy, cô liền quyết định làm một gia sư vô trách nhiệm, trừ phi cậu chủ động hỏi, còn không cô sẽ ít đi hỏi về việc học hành của cậu.

thật may là thành tích cùng hạnh kiểm của Trần Cửu Hãn cũng đều giống nhau, mỗi ngày đều tăng lên, bác Trần cười đến không khép miệng, cô vừa có tiền lương lại có thời gian học bài vở của mình, Trần Cửu Hãn thì ngồi ở bên cạnh có cô làm bạn cùng học, tất cả ba bên đều vui vẻ. (Lim: một mũi tên trúng ba con chim)

Đọc được một lúc, Thạch Đan Kỳ dần dần có chút buồn ngủ.

Phạm vi cuộc thi lần này tương đối lớn, mấy ngày trước cô lại bị cảm, mất mất mấy ngày không có ôn tập bài vở, cảm giác đọc sách thế nào cũng đọc không vào.

Cơ thể mới khỏi bệnh, cô cố gắng nhìn chăm chú vào bài thi ở trên bàn, nhưng trước mắt bắt đầu dần dần mơ hồ……….

Trần Cửu Hãn ngơ ngác nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại bên trong ghế dựa.

Lông mi cô thật dài như hai chiếc lược siêu nhỏ tinh tế, tạo thành hai bóng râm mờ nhạt che đôi mắt. Hai bờ môi sáng bóng màu hồng, theo hô hấp vững chãi mà khẽ nhếch lên.

Cậu ngơ ngác đứng dậy, ngơ ngác đi tới bên cạnh cô, ngơ ngác ngồi xuống, một giây cũng không dời ra được hình ảnh làm người ta miệng lưỡi khô khan này.

Hình ảnh cuộn phim buổi trưa mà cậu xem ở nhà Vương Hưng Nguyên bây giờ đang nhanh chóng lướt qua trong đầu cậu, ngực cậu nóng lên, cổ họng bỗng nhiên cũng theo đó mà như muốn phun ra lửa.

Từ trước đến nay, cậu chỉ biết là đi cùng với cô rất vui vẻ, lúc không nhìn thấy cô thì luôn luôn mong đợi để mau đến thời gian có thể nhìn thấy cô. Đối với tình cảm, cậu rất mơ hồ, chưa từng có nghĩ tới đây là dạng tình cảm gì, cho đến một buổi tối, nửa đêm cậu không ngủ được, trong đầu không ngừng nhớ đến hình ảnh cô, sau đó không nhịn không được liền………..

Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ tới một cô gái rồi “tự an ủi” (Lim: chuyện ấy đấy *khụ khụ* *che mặt*) sau khi xong chuyện, mặc dù cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại tràn đầy cảm giác tội lỗi, giống như ở trong lòng khinh nhờn cô (không tôn trọng). Hôm sau, cậu ít dám nhìn thẳng mặt cô, chỉ sợ Thạch Đan Kỳ phát hiện tối ngày hôm qua cậu đã làm gì, sẽ cảm thấy tâm địa cậu bẩn thỉu, về sau sẽ không bao giờ nói chuyện cùng cậu nữa.

Mấy buổi học giáo dục khỏe mạnh về tâm sinh lý cho học sinh cậu đều bỏ nên cậu cũng không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra giữa con trai và con gái, cho tới hôm nay, cho đến sau khi xem bộ phim kỳ quái trong Video…….

thì ra là, thì ra là con gái và con trái, là có dạng như vậy………

Cậu nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ ngọt ngào này, tay trở nên rất run, thật sự rất muốn vươn ra để sờ gương mặt xinh đẹp của cô. Bàn tay đưa đến một nửa, lại không dám đụng vào mặt của cô, sợ sẽ làm cô tỉnh giấc.

Trong lòng giãy giụa mãnh liệt, cuối cùng không kiềm chế được xúc động đụng vào vẻ mặt cô. Đầu ngón tay của cậu run run, rốt cuộc chạm vào được gò má tươi mát. Tay của cậu run lên thật mạnh, sâu trong thân thể có một loại cảm giác vừa nóng vừa tê tê, chỉ muốn mạnh mẽ đem cô ôm vào trong ngực, sau đó….sau đó…..

Sau đó, giống như trong bộ phim, như người đàn ông đó đối với người phụ nữ đó một dạng?

Khuôn mặt đẹp trai của cậu đỏ lên.

không được, loại chuyện đó. . . . . . Cậu không dám tưởng tượng, Kỳ Kỳ tỉnh lại nhất định sẽ tức giận. Nhất định sẽ!

Nhưng mà, thật là muốn mặt đụng mặt cô a, chỉ cần, chỉ cần ôm một cái là được rồi. nhẹ nhàng xuống. hiện tại cô ngủ thiếp đi, cô nhất định sẽ không phát hiện……

Lần nữa, tay cậu run run áp lên gương mặt của cô, cô đang ngủ “ưm” một tiếng, rốt cuộc phòng tuyến cuối cùng mà cậu khổ sở đè nén thất bại.

Cậu nghiêng người tiến lên, toàn thân rung động , khẽ hôn xuống đôi môi hồng của cô.

cô “ah” một tiếng, thân thể mềm mại khẽ ngọ nguậy một cái. Cậu vội vàng giật mình lùi lại, chỉ sợ cô cứ thế tỉnh lại.

Kết quả, cô chỉ là trở mình ở trong ghế để được thoải mái hơn mà thôi, cũng không tỉnh giấc. Cậu ngây ngốc ngồi ở tại chỗ, lại nhìn hồi lâu.

Rốt cuộc, cậu nhịn không được, lần nữa nghiêng người in lại lên môi của cô.

Hơi thở nóng hổi của cô thổi lất phất vào mặt cậu, làm cho tâm hồn cậu rung động. Đầu lưỡi của cậu thử thăm dò sâu vào trong rồi lại lùi ra, nhẹ nhàng liếm môi cô. Hơi thở của cậu càng ngày càng gấp rút, chỉ muốn làm nhiều hơn một chút nữa, rồi lại không dám mạo phạm cô. Cậu nhắm mắt lại không ngừng khẽ liếm môi của cô, hôn làm cho cậu trở nên say mê, ngây ngất.

Thạch Đan Kỳ chỉ cảm thấy hít thở càng ngày càng khí khăn, trong lỗ mũi như bị thứ gì đó chặn lại. Trong lúc còn nửa tỉnh nửa mê, cô mở mắt ra!

Chương 4.3

"Cậu...cậu đang làm gì?" Kinh hãi hoảng sợ!

Cả người Trần Cửu Hãn cứng lại, nhanh chóng lùi ra sau.

Thạch Đan Kỳ khiếp sợ lùi lại vào trong ghế, còn bị dọa sợ lớn hơn so với cậu. Vừa rồi tại sao mặt cậu ta lại dán cách mặt cô gần như vậy? Môi cô còn có chút cảm giác kỳ quái. . . . . .

Cánh mũi Trần Cửu Hãn động đậy, gương mặt ửng hồng, nhiệt độ cơ thể toàn thân lan tỏa hơi nóng xông vào trong mũi cô, chứa đựng mùi vị tình dục, làm người khác ngửi thấy bỗng dâng lên một cảm xúc xa lạ chưa từng có từ trước đến nay.

cô cảm thấy môi mình có một chút ẩm ướt, theo thói quen lè lưỡi khẽ liếm quanh môi, toàn bộ đều là mùi vị của cậu. . . . . . Ánh mắt Trần Cửu Hãn mê say nhìn vào chiếc lưỡi màu hồng đào của cô đang liếm quanh môi, đôi mắt đột nhiên càng thêm thẫm màu, không nhịn được nữa bổ nhào đến ―

"không nên. . . . . ." Trong lòng cô mới thầm kêu không được, một luồng hơi nóng đổ ập lên người.

cô ngã nhào ra trên sàn nhà bằng lớp gỗ thô, luồng khí nóng đó tỏa ra, có mặt khắp bốn phương tám hướng đè lên trên người cô, đôi môi chạm mạnh in lên đôi môi của cô.

"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ. . . . . ." Cậu lẩm bẩm mơ hồ gọi tên, lúc này trong môi răng của cậu đều là mùi vị thơm ngọt của cô.

Cậu không ngừng mút vào, hôn, mạnh mẽ xoay thân thể mảnh mai để trên ngực mình, trọn đời trọn kiếp cũng không muốn buông ra. . . . . .

"Buông tôi ra! Ưmh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Để. . . . . ." cô giãy giụa kịch liệt, một đôi môi khác in vào môi cô nhưng lại như hình với bóng, làm cho cô ngay cả kêu ra cũng kêu không được.

Tâm tư tình cảm trong lòng Trần Cửu Hãn hoàn toàn không có cảm hóa được cô, chỉ làm cho cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Khi ở dưới thân thể cường tráng mạnh mẽ của cậu, sức lực của cô yếu ớt như hoa bèo, làm thế nào cũng đẩy cậu ra được.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra!" cô dường như điên cuồng đẩy đánh cơ thể cậu!

"Kỳ Kỳ, chị không phải sợ. Tôi. . . . . . Tôi không muốn làm gì, tôi chỉ là . . . . . Chỉ là muốn ôm chị. . . . . ." Cậu dùng toàn bộ sức lực gắt gao ôm người của cô, khẩn cầu.

"Cậu ― cậu ―" Thạch Đan Kỳ thở không ra hơi."Buông tôi ra! Trần Cửu Hãn! Tên khốn kiếp cậu! Mau buông tôi ra, để cho tôi đứng dậy!"

cô vừa gào vừa khóc mà đánh đá cậu, tay chân cậu luống cuống không biết để ở đâu ở trên người cô, hoàn toàn không biết nên kết thúc như thế nào. Nước mắt cô rơi trên cánh tay cậu, bỏng làm cậu muốn run rẩy một hồi.

"Được, được, tôi đứng lên là được, chị đừng khóc. . . . . ." Cậu lúng túng ngồi đứng dậy.

Thạch Đan Kỳ kéo lại quần áo xong, nức nở nấc một tiếng, lao thật nhanh ra khỏi phòng.

không được! Bây giờ để cho cô chạy mất, thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ để ý đến cậu nữa.

"Kỳ Kỳ!" Trần Cửu Hãn vội vàng đuổi theo.

Môn thể dục cô vốn luôn luôn kém, vậy mà bị chất a-đrê-na-lin xúc tác, thế nhưng trong nháy mắt đã lao ra khỏi cửa chính nhà cậu. (Lim: Chất Adrenaline: thuốc kích thích thần kinh--> kích thích các bộ phận trên cơ thể hoạt động nhanh hơn)

"Kỳ Kỳ!"

Cậu co cẳng chạy như điên, một mạnh chạy đuổi đến trạm dừng xe, đã thấy cô trực tiếp nhảy lên một chiếc xe buýt, lúc cậu đuổi theo đến gần thì xe buýt đã lái đi.

Trần Cửu Hãn chưa từ bỏ ý định, chạy một mạch như điên, trực tiếp chạy thẳng hướng nhà cô.

Cậu vừa mới chạy đến cửa chính khu nhà trọ cô ở, liền nghe thấy trên tầng vang lên một tiếng “Phang” rất lớn! Cậu ba chân bốn cẳng, chạy lên ngoài cửa nhà trọ của cô, dùng sức đẩy cửa.

"Kỳ Kỳ, chị hãy nghe tôi nói, chị không nên tức giận, tôi không phải cố ý!" Cậu vừa vội lại vừa hối hận, dán người vào trên cửa sắt, lời nói xin lỗi cứ một tiếng lại một tiếng vang lên.

"Kỳ Kỳ, thật xin lỗi. . . . . . Chị mở cửa đi. Sau này tôi...tôi sẽ không như vậy nữa. . . . . . thật sự xin lỗi? Sau này chị nói gì tôi đều nghe lời chị , chị mở cửa đi, không cần tức giận có được hay không? Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ. . . . . ."

» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.