Từ Nhan cứ như vậy mà đi vào, cơ thể bất ổn, lảo đảo lùi về phía sau, không khỏi "A" lên một tiếng.
Cô tưởng rằng cái mông của mình sắp phải gặp hoạ rồi, thì được một cánh tay kịp thời kéo lại, cánh tay kia vừa dùng lực, ôm cô vào trong lòng, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng đầy lo lắng: "Tiểu Nhan?"
Nghe được giọng nói quen thuộc đó, nước mắt của Từ Nhan lại một lần nữa không thể khống chế, đem toàn bộ uất ức của mình phát tiết lên người anh, cũng không thèm màng đến việc nước mắt của mình có làm bẩn quần áo của anh hay không.
Ở phía bên trên, mặc dù nói Triệu Thượng cũng không làm gì cô, chỉ làm cho cô cảm thấy khó chịu ở trước mặt đồng nghiệp thôi, nhưng là không biết vì sao, ở trước mặt của Lưu Vũ, cô không thể nói ra hết uất ức của mình, chỉ muốn ở trong lòng anh mà khóc thật to.
Lồng ngực của Lưu Vũ thật ấm áp, làm cho cô cảm thấy rất an tâm, cũng chỉ có ở trong lòng của anh, cô mới có được cái cảm giác an toàn đó, chỉ khi hướng về phía anh, cô mới có thể thật sự tỉnh táo trở lại. Có lẽ là do anh là chồng của mình, cho nên khi ở trước mặt anh cô mới cảm thấy yên tâm như vậy, tựa như chim nhỏ tìm được cây đại thụ, có chỗ dựa vững chắc.
"Tiểu Nhan, sao vậy?" Thấy vợ khóc, Lưu Vũ rất đau lòng.
Anh chưa bao giờ thấy một Từ Nhan mạnh mẽ lại trở nên yếu đuối như vậy? Cô vẫn luôn cố gắng kiên cường, không muốn bất luận kẻ nào thấy nội tâm mềm yếu của mình, rốt cuộc là ai mà lại có thể làm cho cô mất khống chế đến như vậy? Anh thật sự rất tò mò, thậm chí anh cảm thấy mình vì tên đó mà ăn phải dấm chua, Từ Nhan chưa từng mất khống chế vì anh bao giờ cả.
"Chúng ta đi thôi, không phải anh nói muốn dẫn em đi đâu sao?" Rốt cuộc Từ Nhan cũng ngẩng đầu lên, xoa xoa nước mắt, nở nụ cười sáng lạn với anh.
Nước mắt kia làm tim anh đau nhói, đồng thời nụ cười kia lại làm mắt anh bị mê hoặc, anh hơi ngây người trong một khoảng thời gian ngắn.
"Rốt cuộc thế nào?" Lưu Vũ cảm thấy hôm nay Từ Nhan rất không bình thường, nhất định là lúc làm việc đã phải chịu uất ức gì rồi?
"Rốt cuộc anh có đi hay không?" Trước còn đó còn nhu nhược giống như chú mèo nhỏ , bây giờ lại biến thành một con cọp mẹ rồi.
Lưu Vũ đột nhiên bật cười, người phụ nữ này, mưa gió thất thường, không biết dịu dàng như thế nào sao? Anh vuốt mũi cô, cưng chiều nói: "Được rồi, nghe lời em, chúng ta đi." Nói xong, dắt tay của cô đi về phía xe đang đậu.
Từ Nhan vui vẻ hôn lên mặt anh một cái, kéo cánh tay của anh bước đi, khóe mặt chợt nhìn thấy, Triệu Thượng đang bước từ trên lầu xuống.
Ngay lúc đó, Lưu Vũ cũng ngây người, mặc dù bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng chưa bao giờ Từ Nhan chủ động hôn anh hết. Trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì đã bị Từ Nhan lôi đi.
"Nhan Nhan ——" sau lưng có người đang gọi.
Lưu Vũ cảm thấy thân thể Từ Nhan cứng đờ, càng ra sức kéo anh hơn, anh cảm thấy kỳ quái, liền nhìn lại phía sau, thấy một người đàn ông đang đứng đó, mặt một bộ tây trang màu xanh nhạt.
"Tiểu Nhan, có người gọi em kìa." Lưu Vũ cảm thấy người đàn ông đó rất chói mắt, nên nghi ngờ nhìn anh ta.
Rốt cuộc người này là ai vậy? Là người đàn ông khiến Từ Nhan mất không chế sao? Chẳng lẽ. . . . . . Là tình yêu đầu của cô? Lưu Vũ hít vào một hơi, Anh cũng biết chuyện tình yêu đầu đời của Từ Nhan, cô đã từng lể chuyện này cho anh nghe, cũng biết Từ Nhan đối với người này tình thâm nghĩa nặng, nói không ghen đó là giả, nhưng lúc này cô là vợ của anh, ai cũng đừng hòng có ý khác với người phụ nữ của anh. Bất kể cậu ta có là tình yêu đầu đời, bất kể cậu ta có tình thâm hay không tình thâm, anh vẫn là chồng hợp pháp, ai cũng đừng hòng giành quyền sở hữu với anh.
"Đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi." Từ Nhan không quay đầu lại, cắm đầu cắm cổ lôi anh đi.
Nhưng lúc này Lưu Vũ lại kéo tay cô ra, xoay người nhìn về phía người đàn ông kia, Từ Nhan nhỏ giọng hô: "Lưu Vũ, anh sao vậy?"
Lưu Vũ nhưng chỉ đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của cô, ánh mắt ra hiệu bảo cô "Yên tâm đi", tiếp tục nhìn người kìa, rất nghiêm túc nhìn cậu ta, phát hiện dung mạo của người kia cũng rất đẹp, mặt rất trắng, vóc dáng không cao, khoảng chừng một mét bảy, thân thể thì mỏng manh, thật thích hợp với một từ —— Tiểu Bạch. Mặc dù tính tình của Lưu Vũ dịu dàng, nhưng bản thân anh lại thuộc dạng cao lớn khỏe mạnh, mặt cũng không phải không có ích, cho nên vừa nhìn thấy loại đàn ông trắng trẻo đó, thì anh đều xếp vào loại “Tiểu Bạch” hết. Đối với những loại đàn ông tiểu bạch này, Lưu đều không để ở trong mắt, mặc dù các cô gái cũng rất hay bị những tên như thế này hấp dẫn.
"Xin chào, tôi là Lưu Vũ, là chồng của Tiểu Nhan." Mặc dù trong lòng Lưu Vũ chất đầy một bình dấm chua, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ ôn hòa, rất kiên trì.
Triệu Thượng ngẩn người, nhìn bàn tay đưa ra của anh, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng ra sao.
Đúng, anh không có nghe lầm, người đàn ông trước mặt này nói mình là chồng của Từ Nhan. Đánh giá người đàn ông này, cao hơn anh, khoảng chừng 1m8 trở lên, vóc người rất khôi ngô, nhưng không hề thô kệch chút nào, mà là tương đối cân xứng. Mặt chữ quốc, lông mày rất dày, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ của đàn ông. Nhìn anh ta, trong lòng Triệu Thượng không thể nào không cảm thấy ghen ghét được.
"È hèm?" Lưu Vũ vẫn chưa thu tay lại, nhướng mày nhìn anh ta, giống như đang có ý chế giểu anh ta không có phép lịch sự.
Lưu Vũ bị Từ Nhan nắm, cô không hề nhìn người đàn ông đó, nói với Lưu Vũ: "Anh bắt tay với anh ta làm gì, không phải anh nói dẫn em đến một nơi thần bí sao? Tại sao còn không đi, lại còn đứng ở đây bắt tay với người không quen biết làm gì?"
Lưu Vũ lại nói: "Tiểu Nhan, người ta không có lễ phép, nhưng chúng ta không thể không có phép lịch sự được, đây là vấn đề giáo dục."
Lưu Vũ nhìn như đang dạy dỗ Từ Nhan, nhưng phàm là người thông minh thì có thể hiểu được, lời này là đang nói với Triệu Thượng. Vừa rồi mặc dù tay anh có hơi lúng túng trong không khí, nhưng lại vờ không thấy, cố ý hạ thấp anh ta, nhưng vẻ mặt của Lưu Vũ vẫn không sao cả, lại còn cho là Triệu Thượng không biết lễ phép, giống như Lưu Vũ nói, đây là vấn đề về giáo dục, ngược lại chính Triệu Thượng là người không có nuôi dạy.
Triệu Thượng vẫn còn bị chấn động vì chuyện Từ Nhan đã kết hôn, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp. Ngay lúc này, Lưu Vũ đã cảm thấy người này không phải tình yêu đầu của Từ Nhan, cũng bởi vì cái suy đoán này mà thấy yên tâm. Chỉ cần không phải là tình yêu đầu, cái gì anh cũng không sợ, có người đàn ông nào ưu tú hơn anh được chứ? So với anh ta thì càng thích hợp với Từ Nhan hơn? Coi như là tình yêu đầu thì sao? Hôm nay anh đã là chồng của Từ Nhan, tình yêu đầu chỉ có thể cút đi thôi.
Bởi vì trong lòng không còn đề phòng với người kia nữa, cho nên trong mắt anh người nọ cũng không còn uy hiếp gì, khóe miệng giương lên, mỉm cười nói với Từ Nhan: "Vợ à, chúng ta đi thôi."
Bọn họ vừa mới xoay người, trước mắt đột nhiên hoa lên, một bóng dáng đang quơ quơ trước mặt họ, đúng lúc kêu lên: "Anh, chị dâu." Thì ra là Giai Giai.
Từ Nhan bị cô bất thình lình gọi nên bị giật mình, hơi cáu nói: "Nha đầu chết tiệt kia, định hù chết chị hả, tim của chị sắp bị em hù mà chạy mất rồi."
"Chị dâu, từ lúc nào mà chị lại nhát gan như vậy hả ?" Giai Giai hi hi ha ha, vẻ mặt rất vui vẻ.
"Giai Giai, sao em lại tới đây?" Lưu Vũ cau mày nhìn em gái, kinh ngạc vì nó lại đột nhiên tới chỗ làm của Từ Nhan.
Giai Giai bĩu môi nói: "Em chán quá, anh ơi."
"Cho nên em liền chạy đến đây hả ?" Lưu Vũ rất hoài nghi.
Giai Giai cười hì hì một tiếng, trừng mắt nhìn anh: "Anh, anh đừng có nghiêm túc như vậy có được không?"
"Bởi vì anh không tin em chỉ vì nhàm chán mà xuất hiện rất đúng lúc ở đây." Lưu Vũ hiểu rất rõ tính quỷ quái của em gái nhà mình.
"Anh!" Giai Giai dậm chân một cái, lại xông lên gọi Từ Nhan, "Chị dâu, chị xem anh ấy kìa, lại khi dễ em rồi, chị mau quản chồng mình đi."
Từ Nhan che miệng cười khẽ, dường như đã quên mất sự quấy nhiễu của Triệu Thượng, giảo hoạt nói: "Em đồng ý đi xem mắt, chị sẽ giúp em, nếu không. . . . . . Giữa chồng và em chồng chị chỉ có thể chọn một người, chị dĩ nhiên sẽ giúp chồng mình rồi."
"Chị dâu, chị rất âm hiểm." Giai Giai đột nhiên cảm thấy chị dâu nhà mình cũng không hề đơn giản như bề ngoài đơn giản nhìn thấy.
Ba người hi hi ha ha đi về phía xe, hoàn toàn quên mất Triệu Thượng.
"Đứng lại!" Sau lưng đột nhiên có người gọi, ba người ngẩn ra, quay đầu lại, lại thì thấy một người đàn ông đang giận dữ.
Triệu Thượng cảm thấy mình hoàn toàn bị phớt lờ, nghe thế cô gái kia gọi Từ Nhan là chị dâu, anh biết chuyện Từ Nhan kết hôn là thật, trong lòng vừa nóng vừa giận, sao anh lại có thể chậm một bước như vậy?
Anh xông lên, muốn kéo Từ Nhan, nhưng lại bị Lưu Vũ đẩy ra, anh hỏi Từ Nhan: "Tại sao em lại lấy anh ta?"
Lưu Vũ phủi phủi bụi bậm trên người, buồn cười nhìn về phía Triệu Thượng đang nổi điên kia, hỏi anh ta: "Tại sao cô ấy không thể gả cho tôi? Cô ấy không gả cho tôi, chẳng lẽ gả cho anh hả?"
Từ Nhan vốn định tiến lại, nhưng lại bị tay của Lưu Vũ nhẹ nhàng kéo lại, ngẩng đầu đón nhận cặp mắt dịu dàng của anh, đang mỉm cười với cô, trong nụ cười đó đầy sự bao dung và cưng chiều.
"Tôi không hỏi anh, tôi đang hỏi cô ấy. Nhan Nhan, tại sao em muốn gả cho anh ta?" Triệu Thượng không tìm được đáp án, trong lòng bắt đầu điên cuồng.
Ở trong mắt của Lưu Vũ, cô hiểu được một thứ, đó chính là anh sẽ bảo vệ cho cô. Cảm giác có chồng thật sự quá tuyệt vời, cái gì cũng không cần mình ra tay, anh ấy cũng có thể vì mình mà giải quyết tốt. Vào giờ phút này, cô đã thu lại tâm trạng cáu kỉnh của mình, trong lòng chỉ có mình Lưu Vũ, cô tựa đầu vào bả vai của Lưu Vũ, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì tôi yêu anh ấy." Lời này tựa như thật cũng không phải là thật, như một quả bom ném vào lòng của mọi người.
Lưu Vũ cũng cúi đầu, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô, không biết cô đang nói thật hay nói dối, là vì ứng phó người nên mới nói lời trái với lương tâm, hay là cô thật sự yêu anh? Lúc này anh cũng không quản đáp án này là thật hay giả, đã sớm bị những lời này của Từ Nhan làm cho động lòng, cảm giác ngọt ngào khuyết tán khắp người, gường như muốn chui sâu vào trong tâm hồn của anh, trướng đến tràn đầy.
"Không thể nào, em yêu anh, em không thể yêu người khác được. Mới có mấy ngày không gặp, em sao có thể đi yêu người khác, anh không tin, tuyệt đối không tin. . . . . ." trong khoảng thời gian ngắn Triệu Thượng không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Anh có thể tiếp nhận việc Từ Nhan bởi vì áp lực mà kết hôn, nhưng không thể nào chấp nhận việc Từ Nhan yêu người khác.
"Này, cái người này người thật kỳ quái, chị dâu của tôi thì đương nhiên phải yêu anh trai tôi." Giai Giai đang đứng một bên nói.
"Việc này không thể nào!" Triệu Thượng đột nhiên gào kêu.
Khóe miệng Lưu Vũ mỉm cười, âm thanh không nặng không nhẹ không nhanh không chậm hỏi anh ta: "Cô ấy không yêu tôi, chẳng lẽ lại yêu anh? Vị tiên sinh này, mời về sau đừng dây dưa với vợ tôi nữa, quân nhân cưới vợ sẽ được pháp luật bảo vệ, anh là quân nhân, cho nên càng hiểu rõ việc này hơn tôi. Đúng không, Triệu tiên sinh?"
Lưu Vũ cũng không thể khẳng định đối phương có phải họ Triệu thật hay không, hai người mà Từ Nhan yêu anh đều biết, nếu như người này không phải là tình yêu đầu, vậy thì chính là tên đàn ông hèn yếu đó. Lời này vừa nói ra, anh liền thấy đối phương không thể nào kiềm nén được sự kinh ngạc, xem ra anh đã đoán đúng, người này chính là bạn trai thứ hai của Từ Nhan. Nếu quả như thật là người này, vậy thì anh càng không cần phải lo lắng, vì người này căn bản không hề tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho anh.
"Làm sao anh biết tôi?" Triệu Thượng giật mình hỏi.
"Chuyện của Tiểu Nhan, có gì mà tôi không biết? Giữa chúng tôi không có bí mật. Đúng không, vợ yêu?" trên mặt Lưu Vũ nở ra nụ cười ôn hòa hơn trước.
Triệu Thượng cảm thấy mình như sắp chết, bị cảnh ngọt ngào trước mắt này làm cho kích động.
Quân hôn, việc thần thánh như vậy, vậy mà tại sao lúc này anh lại cảm thấy nó thật châm biếm?
Chương 36
Người trong cuộc còn chưa có lên tiếng mà Giai Giai đã tức giận trước rồi.
Đúng là bệnh thần kinh, còn chạy đi hỏi chị dâu tại sao lại gả cho anh trai, đúng là đồ có bệnh mà.” Ngồi vào trong xe, giọng điệu của Giai Giai vẫn không nhịn được như cũ.
Tính tình Giai Giai có vẻ đơn thuần, cô cho rằng chị dâu là của anh trai cô, làm sao có thể để cho người khác có ý đồ với chị ấy, đó là điều không thể được, nhưng nhìn anh trai không có vẻ gì là tức giận, trong lòng cô cũng không hiểu anh trai mình đang nghĩ gì.
“Em tức giận cái gì?” Lưu Vũ một bên khởi động xe, một bên lại nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
“Anh, anh không tức giận sao? Em còn đang tức giận thay cho anh đấy.” Giai Giai nhớ đến sắc mặt của người kia lại nhịn không được “Phi” một tiếng.
Lưu Vũ khẽ cười lên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Từ Nhan, miệng nói: “Anh có chị dâu của em yêu là được rồi, những thứ khác trong mắt anh chỉ như mây khói mà thôi.”
Giai Giai cảm thấy anh trai mình quá mức bình tĩnh rồi. Cô cũng biết anh trai mình rất yêu chị dâu, trong lòng cũng cảm thấy rất hâm mộ tình yêu đó, cuối cùng nghĩ, bản thân mình đến khi nào mới có thể có được một người đàn ông yêu mình như vậy? Trong đầu, lại kìm không được mà nhớ đến hình ảnh một người đàn ông, mấy ngày hôm nay vẫn hành hạ người đàn ông của cô.
Từ Nhan bị anh nhìn đến xấu hỏi, đánh một cái lên vai anh: “Mau lái xe đi, lúc lái xe mà nhìn như thế hỏng mắt bây giờ.”
“Nhìn xem, sao lúc nào cũng dung dữ với anh như vậy, em có thể dịu dàng một chút không, chỉ cần một chút thôi?” Lưu Vũ nói xong, dùng tay chỉ chỉ khoa chân múa tay một hồi.
Từ Nhan đột nhiên im lặng, cô lại nhớ tới sự kiện ở văn phòng. Thật ra nói rằng cô khổ sở cũng không phải, cô tức giận là vì anh đột nhiên lại xuất hiện ở văn phòng cô, mà những đồng nghiệp hình như còn nhận ra anh, anh khiến cho cô phải mất mặt. Cô tức giận với anh, không bằng nói đúng ra là cô làm đồng nghiệp phải thất vọng, tất cả mọi người đều thích xem náo nhiệt, luôn mong đợi dịp cô luống cuống, cô không hiểu việc cô luống cuống thì có điều gì tốt cho bọn họ. Đối với Triệu Thượng, có lẽ nếu là trước kia sẽ có một chút thương cảm, dù sao giữa hai người đã từng có gần hai năm, khi không còn tình cảm nữa, sẽ trở thành một tảng đá nóng dần nguội.
Trừ bỏ chuyện Triệu Lượng nghe theo lời cha mẹ mà chia tay cô, còn lại thì hắn đối xử với cô rất tốt, tính tình cũng được, mặc dù có những lúc cũng khiến cô tức giận, nhưng tổng thể mà nói thì đối xử với cô cũng không tồi. Nhưng khi cô bị bêu xấu ngay trước mặt cha mẹ hắn, mà một câu nói giúp cô hắn cũng không có, thậm chí hắn còn nói chia tay với cô ngay trước mặt cha mẹ hắn, mà cái này mới là nguyên nhân kết thúc. Cô là người vô cùng sĩ diện, mà khi đó bản thân mình lại bị mất hết mặt mũi trước mặt cha mẹ của người yêu như vậy, cô biết cho dù hắn có không nói lời chia tay lúc đó thì giữa bọn họ cũng kết thúc rồi, bởi vì kiêu ngạo của bản thân không cho phép cô vẫn có thể xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
Tục ngữ đã từng nói, người quân tử nói lời ngay thẳng, còn kẻ tiểu nhân làm việc thâm độc. Không sợ Diêm Vương, chỉ sợ quỷ khó dò. Cô không biết tại sao Triệu Thượng đột nhiên lại trở thành như thế, trước kia hắn tuyệt đối không cư xử như vậy, cô đã nói cho hắn cả việc cô đã kết hôn rồi, thế mà không biết hắn còn vướng mắc điều gì lại có thể làm càn ngay trước mặt Lưu Vũ như vậy. Biểu hiện ngày hôm nay của Lưu Vũ khiến cô rất hài lòng, nhưng lại khiến cô vô cùng nghi hoặc: Tại sao hắn lại không ăn giấm? chẳng lẽ hắn yên tâm về cô, không sợ cô bị người khác cướp đi sao? Thậm chí tình địch đã tìm đến cửa rồi, mà hắn lại còn có thể thanh thản tự nhiên như vậy, thật không biết là hắn có thể che giấu được lòng mình quá tốt hay lại là hắn không thèm quan tâm nữa đây.
Ngày hôm nay khiến cô mệt muốn chết, thân mệt mà lòng người cũng mệt mỏi, nằm ở bên ghế phụ, cô nhắm mắt lại chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng trong lòng cứ suy nghĩ đến chuyện này, nên trong lúc mơ màng, cô nhẹ giọng hỏi: “A Vũ, anh có yêu em không?”
Lưu Vũ đang lái xe, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của cô, quay đầu lại nhìn sang phía cô, đã thấy cô nhắm mắt lại, giống như vừa ngủ thiếp đi, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười. Nhớ lại câu nói của cô lúc đối phó với Triệu Thượng: “Bởi vì tôi yêu anh ấy.” Lúc đó là vì đối phó, còn đây mới đích thực là lời nói chân tình của cô sao? Nhìn cô ngủ thiếp đi, anh bắt đầu giở trò, cũng không để ý đến việc em gái mình còn đang ngồi ở phía sau, liền khẽ dỗ dành hỏi: “ Bảo bối nhà chúng ta có yêu anh không?”
“…” Giọng cô thì thào trong cổ họng, câu nói tiếp theo biến thành tiếng than nhẹ, nhưng cũng không nghe thấy thành lời.
“Cái gì? Em yêu ai?” Lưu Vũ dừng xe lại, nghiêng tai cẩn thận nghe.
“Yêu…” Giọng nói của cô biến thành tiếng ngâm ở trong cổ họng, căn bản không nghe rõ lắm.
Giai Giai ngồi ở ghế sau bật cười ‘phốc’ một tiếng, lấy tay chỉ chỉ mặt anh nói: “Anh, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Lưu Vũ lườm cô một cái, lấy tay chỉ cô nhìn miệng mình, làm động tác chớ lên tiếng, tiếp theo nghiêng người về phía trước, tiếp tục hỏi Từ Nhan: “Bảo bối, em có yêu A Vũ không?”
Giai Giai nghe thấy mà toàn thân nổi da gà, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc vô thức lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang ở đầu đường đi tới, trong lòng cô vui vẻ hẳn lên, cũng không nói lời chào biệt với anh trai, đang định mở cửa xe ra ngoài, lại bị bóng dáng xinh đẹp hấp dẫn bên cạnh người đàn ông kia kéo đi, tay khẽ nắm lấy cái nút mở cửa xe, sững sờ không có mở ra.
Cô nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy giống như có một tảng đá đang treo ở trong lòng cô, cảm giác vô cùng áp lực, vô cùng khó chịu, chặn ở trong lòng cô khiến cô càng thêm hoảng hốt.
Ở ghế trước Lưu Vũ vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng cũng biết được đáp án mình mong muốn, trong lúc vô tình quay đầu lại, lại thấy Giai Giai uể oải ngồi ở ghế sau, giống như tâm trạng nặng nề, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Nha đầu em làm sao vậy? Xế chiều hôm nay đột nhiên xông vào thư viện, hiện tại trông bộ dạng không khác gì người sắp chết, người nào đã đắc tội với em rồi hả?” Hắn cảm thấy rất kỳ lạ không hiểu sao tâm trạng em gái lại biến chuyển nhanh như vậy
“Đàn ông!” Giai Giai than thở kêu to.
Lưu Vũ xoa cằm nói: “Xem ra chị dâu em nói rất đúng, em nên tìm một người đàn ông mà yêu thương đi, hôm nào anh sẽ nói chuyện với doanh trưởng Cao một chút, để anh giới thiệu em với hắn gặp mặt.”
“Anh, tại sao anh lại cũng bắt đầu học theo chị dâu đi làm chuyện mai mối như vậy rồi? Giai Giai chỉ cảm thấy đầu cô đau như búa bổ.
“Không phải là học theo, mà là anh cảm thấy dạo gần đây trông em có vẻ không ổn cho lắm.” Càng nghĩ càng cảm thấy hình như Giai Giai đang có tâm sự gì giấu giếm bọn họ.
Từ Nhan đang mơ mơ màng màng, nhưng vừa nghe hai tiếng mai mối thôi mà người đột nhiên thanh tỉnh, hỏi: “Cần mai mối cho ai?”
“Cho Giai Giai.” Lưu Vũ khởi động xe.
Từ Nhan lập tức lên tinh thần, hỏi: “Anh đồng ý làm mối cho Giai Giai và doanh trưởng Cao rồi hả?” Quá đẹp rồi, đem doanh trưởng Cao lạnh lùng lãnh khốc và Giai Giai hoạt bát hợp thành một đôi, thật sự là một chuyện tốt nhất thế gian. “Em đã tỉnh rồi?” Lưu Vũ ôn nhu hỏi cô.
“Chị dâu vừa nghe thấy chuyện làm mai mối, việc đang làm dở còn bỏ đó mà chạy được, huống hồ chỉ là mơ ngủ.” Giai Giai một nửa nén giận, nửa châm chọc nói.
Từ Nhan cũng không để ý đến cô, lập tức hỏi Lưu Vũ: “Anh có chắc có thể hẹn được doanh trưởng Cao kia không?”
“Có thể, doanh trưởng Cao trước kia đã từng là lính dưới quyền anh, ít nhiều gì hắn cũng có thể nể mặt mũi anh chứ.” Lưu Vũ chậm rãi nói ra.
Từ Nhan tức giận nhìn anh, vỗ mạnh vào vai anh như để giải tỏa, rồi mắng: “Vậy sao anh không nói sớm! Lúc trước hỏi anh có quan hệ như thế nào với doanh trưởng Cao, anh lại nói một kiểu khác, hiện tại anh lại nói đó là lính dưới quyền anh, vậy rốt cuộc lời nào của anh mới là thật hả?”
“Bà xã, lời anh nói đều là sự thật, anh bảo đảm sẽ hẹn được doanh trưởng Cao xuất hiện.” Lưu Vũ giơ tay, như là để tăng sức thuyết phục cho lời thề của mình, nhưng trông lại không giống.
“Cái gì mà anh giúp tôi? Đây là đang giúp cho em gái anh đó, anh đừng có mà nhầm lẫn đối tượng, người được lợi cũng không phải là tôi.” Từ Nhan lườm anh một cái, chỉ cảm thấy anh thật không biết nói thế nào.
Giai Giai buồn bã ngồi dựa lưng vào ghế sau, giống như chuyện bọn họ đang bàn luận không liên quan đến cô, trong đầu cô lúc này chỉ ngập tràn hình ảnh của người phụ nữ xinh đẹp kia đi cạnh tình lang.
Lưu Vũ quyết định ngày mai sẽ về đơn vị để tìm hiểu một chút tin tức, mà việc quan trọng nhất bây giờ là phải làm việc một cách thận trọng bí mật đối với Từ Nhan để khiến cô phải kinh ngạc một phen.
“Giai Giai, anh đưa em về nhà trước, anh và chị dâu đi một lúc rồi sẽ quay về.”
Giai Giai hơi mở mắt, nói một câu: “Em cũng phải đi đến một nơi bí mật.”
“ Giai Giai, quậy ít thôi, phải về nhà đó.” Lưu Vũ nói bằng một giọng nghiêm khắc.
Giai Giai bĩu môi, bất mãn nói: “Được rồi, em biết hôm nay anh muốn dành cho chị dâu một bất ngờ, em không quấy rầy nữa, anh cũng không cần phải đưa em về nhà đâu, tự em có thể bắt xe về được.” Nói xong, cũng không chờ Lưu Vũ trả lời, liền mở cửa xe đi xuống.
Từ Nhan kỳ quái nhìn Giai Giai xuống xe rời đi, cảm thấy hôm nay Giai Giai có điểm khác lạ, nhìn bóng lưng của cô thậm chí còn khiến người ta cảm thấy một chút tang thương, trong lòng càng buồn bực, hỏi Lưu Vũ: “A Vũ, anh lại nói Giai Giai cái gì rồi? Tại sao em ấy lại kỳ lạ như vậy?”
“Anh làm sao mà biết được, mới vừa rồi vẫn còn hi hi ha ha, đột nhiên lại trở nên như vậy, giống như là có tâm sự nặng nề vậy.” Lưu Vũ cũng nhìn ra được biểu hiện khác lạ của Giai Giai.
“A Vũ, Giai Giai ở thành phố N có một mình, bình thường em lại hay phải vội vã đi làm, không thể nói chuyện cùng em ấy được, em ấy cũng chưa từng gây ra rắc rối nào. Cho nên, phải mau chóng tìm được người đàn ông của em ấy, có đàn ông của mình quản, cô ấy sẽ kiềm chế đi nhiều.”
Lời này vừa nói ra xong, hai người đều chìm vào tâm sự nặng nề, rốt cuộc Từ Nhan không còn tâm trạng nào mà đi đến nơi thần bí nữa, bắt Lưu Vũ lái xe quay về nhà.
“Đừng vì chuyện của Giai Giai mà ảnh hưởng đến tâm trạng, nó không phải là trẻ con nữa nên chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Đến lúc đó, giới thiệu người yêu cho nó, để cho người đó quản nó là được rồi. Ngoan đừng bĩu môi nữa, vui vẻ lên nào.” Trông Lưu Vũ như một đứa trẻ vỗ nhẹ má cô.
Lúc này, cả người Từ Nhan toát ra một loại điềm tĩnh lạ thường, không còn cái dáng vẻ một phụ nữ nổi giận ngút trời, chỉ trong một giây lát, đã khiến cho Lưu Vũ sợ đến ngây người. Lưu Vũ đưa cô đến một nơi, cũng không phải là một nơi đặc biệt gì cả, cô vẫn cảm thấy kì lạ là tại sao anh phải giữ bí mật với cô như vậy, hóa ra chỉ là đưa cô đến một trung tâm thương mại, nhìn người đến người đi trên đường, người người đi lại tấp nập bên trong trung tâm, trong nháy mắt Từ Nhan cảm thấy kinh ngạc.
“Anh dẫn em đến chỗ này ư?” Từ Nhan khó hiểu nhìn anh.
“Đi vào sẽ biết.” Đến bây giờ Lưu Vũ vẫn còn muốn giữ bí mật.
Từ Nhan có vẻ hơi hiểu, tự nhủ với mình: “Cái này là muốn đi đến nhà mẹ chồng đón năm mới đây mà, cho nên hai người mới đi mua tiểu thuyết phương tây.”
Lưu Vũ không nói lời nào, chỉ cười, kéo cô đến trước một quầy, không phải là quầy bán tiểu thuyết phương tây, cô sợ đến ngây người.
Là một quầy bán nhẫn, Lưu Vũ muốn mua nhẫn tặng cô sao? Suy nghĩ một chút, từ lúc hai người bọn họ kết hôn đến giờ, quả thật anh cũng chưa từng tặng nhẫn kết hôn cho cô, lúc đó là do hai người bọn họ vội vàng kết hôn, còn cô là do bất đắc dĩ, căn bản cũng không nghĩ đến chuyện chiếc nhẫn, hôm nay thấy anh kéo cô đến trước quầy đồ trang sức, cô đã lờ mờ hiểu được phần nào.
Lưu Vũ thấy được sự kinh ngạc trong mắt cô, biết đã đạt được đúng ý mình rồi, liền quay sang nói với cô nhân viên bán hàng đứng quầy: “Đem mẫu hàng ngày đó tôi đã xem lấy ra đây, tôi muốn thử một chút.”
Cô nhân viên bán hàng nói một tiếng “Được”, ngay sau đó lấy từ dưới quầy một chiếc hộp gấm còn đóng lại. Lưu Vũ mở hộp ra đưa đến trước mặt Từ Nhan, rồi mới ở hộp gấm ra, tức khắc một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện trước mặt Từ Nhan.
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim có đính kim cương, mặt ngoài của chiếc nhẫn bạch kim được đính thêm các viên kim cương nhỏ viền xung quanh một viên kim cương lớn, trông vô cùng đẹp mắt. Vừa nhìn thấy, Từ Nhan đã bị hấp dẫn rồi, nhưng nhìn kiểu dáng và chất liệu tạo nên nó, cô biết chiếc nhẫn này vô cùng quý giá. Cô thì không để ý, nhưng tiền lương của Lưu Vũ không nhiều, tiêu vào một chiếc nhẫn kim cương này, thật là tốn kém lắm.
“Anh vốn định mua chiếc nhẫn này cho em sao?” Từ Nhan không thể che giấu hết được sự vui sướng của bản thân mà hỏi.
“Thích không?” Lưu Vũ không đáp lời mà trực tiếp hỏi lại.
Thích là thích, nhưng cô biết muốn sở hữu nó thì nhất định không dễ dàng gì, liền hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Trước hết em không cần nhắc tới chuyện tiền nong làm gì, anh chỉ muốn hỏi em…. Em thích không?” Lưu Vũ hỏi lại một lần nữa.
Từ Nhan cắn cắn môi, nói: “Không thích.” Không phải là không thích, mà là cô không muốn anh phải chi ra quá nhiều tiền, trong lòng cô thầm nói thêm một câu.
Lúc này, nhân viên bán hàng mới nói: “Tiểu thư, chiếc nhẫn kim cương này là kiểu mới nhất của năm nay, có rất nhiều người muốn mua nó, bây giờ lại đang vào thời điểm giảm giá, hiện tại giá chỉ còn chưa đến tám vạn, cô nên suy lại một chút.”
Từ Nhan cắn cắn môi nói: “Là tôi mua hay là cô mua? Tôi nói khó coi chính là khó coi. Tôi cảm thấy chiếc nhẫn kia cũng không tệ.” Nói xong, cô chỉ vào một chiếc nhẫn khác trong tủ kính.
Đó là chiếc nhẫn kim cương vô cùng bình thường, kim cương rất nhỏ, nhẫn cũng làm bằng bạch kim.
Mặc kệ nhân viên bán hàng nói thế nào, Từ Nhan một mực không muốn mua chiếc nhẫn đắt tiền kia. Tám vạn, phải tốn mất bao nhiêu tiền lương của Lưu Vũ đây?!
Lúc này Lưu Vũ đột nhiên nói: “Tôi lấy cái này.” Nói xong, đem hộp gấm mở ra, cầm tay cô lên và đeo nhẫn vào tay cô.
Từ Nhan trợn mắt há hốc mồm, sững sờ nhìn hắn, một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này Lưu Vũ mới ghé sát vào bên tai cô thì thầm: “Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, chẳng lẽ anh không có khả năng mua nổi cho em một chiếc nhẫn kim cương lớn một chút sao?! Mặc dù nó có hơi đắt một chút, nhưng bạch kim và kim cương đều là những thứ tượng trưng cho sự vĩnh hằng, chỉ cần cuộc hôn nhân của chúng ta lâu bền, thì một chút tiền này có đáng là cái gì đâu.”
Trong giây phút đó, Từ Nhan cảm động đến nỗi mũi sụt sùi, hốc mắt tràn đầy nước mắt, nhào lên hôn môi Lưu Vũ, sau đó ghé sát vào tai anh mà nói: “Tình vững hơn vàng.”
Chương 37
Một ngày kia, Giai Giai không có trở về, Từ Nhan và Lưu Vũ vô cùng nóng ruột, gọi điện thoại qua qua cho Tiểu Ngư. Khoảng cách từ nhà chị Tiểu Ngư đến nhà Từ Nhan rất gần, đi bộ chỉ mất mười phút, suy nghĩ một chút cũng có khả năng. Nhưng như Lưu Vũ nói, không thể để cho Giai Giai qua đêm bên ngoài một mình được, cho nên ra lệnh bảo Giai Giai trở về.
Lưu Vũ không ngừng gọi điện thoại thúc giục, thậm chí còn bảo sẽ đích thân qua đó đón cô để uy hiếp cô trở về, rốt cuộc Giai Giai trở về, con mắt đỏ ngàu, giống như đã khóc.
“Anh, chị dâu, em đồng ý đi xem mắt.” Giai Giai đột ngột nói.
Đối với thay đổi thình lình của Giai Gia, Từ Nhan và Lưu Vũ muốn rớt cằm xuống, hai mặt nhìn nhau. Hôm nay Giai Giai sao thế? Khi ở trên xe đã rất kỳ quái, nhưng chỉ xem như đứa bé tính tình hay đùa giỡn, tâm tình không tốt thì ai cũng có, nhưng bây giờ vừa trở về lại đột nhiên ném ra một câu nói như vậy rồi đi vào phòng khóa cửa, có cái gì đó rất không ổn. Giai Giai vẫn phản đối việc đi xem mắt, mặc kệ Từ Nhan đeo bám dai dẳng như thế nào, cô vẫn im lặng không lên tiếng, tại sao hôm nay lại tự động đề cập đi nói chuyện này?
“Hôm nay Giai Giai không bình thường, em thử đi xem một chút xem có thể moi ra được cái gì không.” Lưu Vũ thở dài, cảm thấy nhức đầu rồi.
Từ Nhan hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lưu Vũ, tuy bọn họ là anh em, dù sao vẫn có khác biệt nam nữ, Giai Giai không hẳn sẽ đem tất cả những lời trong lòng nói ra với Lưu Vũ, nhưng với cô cũng không hẳn là không thể, đều là con gái, ngày thường hai người cũng có quan hệ rất tốt, cho nên mới có thể nói chuyện cùng nhau.
Từ Nhan đi tới phòng của Giai Giai, đang muốn gõ cửa, lại nghe được bên trong truyền tới những tiếng nức nở khe khẽ. Khóc? Tại sao Giai Giai phải khóc? Điều này làm cho trong lòng Từ Nhan rất kinh ngạc, lập tức gõ cửa, bên trong đột nhiên không hề lên tiếng nữa.
“Ai vậy?” Bên trong truyền đến giọng nói có chút khẩn trương, chút hoảng hốt của Giai Giai.
“Là chị, em mở cửa ra đi, chị có lời muốn hỏi em.” Từ Nhan lại gõ cửa thêm lần nữa.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, tiếp theo truyền đến giọng nói của Giai Giai: “Chị dâu, em ngủ rồi có chuyện gì ngày mai nói tiếp đi.”
“Giai Giai, chị biết rõ em còn chưa ngủ, em mở cửa phòng ra đi, chị thật sự có chuyện muốn tìm em.” Từ Nhan không chịu bỏ đi, vẫn đứng đó, gõ cửa.
Thật lâu sau, rốt cuộc cửa đã mở ra, Giai Giai đưa đôi mắt đỏ hoe sưng húp ra, đứng ở cửa phòng nhìn Từ Nhan, nhưng vẫn không nói gì.
Nhìn biểu hiện kia của cô, tất nhiên Từ Nhan biết cô đã khóc rất lâu rồi, cũng không còn tiếp tục đợi sự đồng ý của cô, trực tiếp đi vào trong phòng. Giai Giai thở dài, nhìn thấy Lưu Vũ đang ngồi an vị trong phòng khách, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về phía cô, trong lòng cô luống cuống, vội vàng đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng cạnh cửa không biết phải làm sao.
“Ngồi xuống, sao phải đứng? Chị không có ăn thịt em, sao em phải khẩn trương như thế.” Từ Nhan phát hiện hôm nay Giai Giai im lặng khác thường, cô vẫn luôn thích một Giai Giai hoạt bát trước kia.
Giai Giai nghe lời nên ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn về phía Từ Nhan, càng không ngừng xoắn ngón tay vào nhau, muốn nói lại thôi.
“Giai Giai, nói cho chị dâu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Từ Nhan hỏi trúng tim đen.
Giai Giai không ngừng lắc đầu, nhìn Từ Nhan, nở ra một nụ cười: “Không có việc gì, chị dâu, em thì có thể gặp chuyện gì.”
Từ Nhan nâng tay lên gõ một cái vào cái trán của cô, nhẹ giọng mắng: “Trong lòng của tiểu nha đầu này có chuyện, chẳng lẽ chị còn không nhìn ra sao? Nói mau.”
“Chị dâu. . . . . .” Hốc mắt Giai Giai lập tức tràn ngập nước mắt
Từ Nhan vừa nhìn Giai Giai như vậy, cũng sợ hãi, ôm lấy cô, vừa vỗ nhẹ vào lưng cô vừa nói: “Không khóc, có chuyện gì thì hãy nói cho chị dâu biết, để xem chị dâu có thể giải quyết giúp em không.”
“Em. . . . . . em. . . . . . Thích một người. . . . . . Nhưng. . . . . .” Giai Giai vừa nghĩ tới người ta đã có đối tượng, trong lòng giống như có câu dao xiết chặt, rất đau.
Từ Nhan nghe được thì chân mày cau lại, Giai Giai đã động lòng? Cô còn nghĩ sẽ giới thiệu doanh trưởng Cao cho Gia Giai, như thế thì chuyện này phải hủy bỏ thôi.
“Từ từ nói, đừng nóng vội.” Từ Nhan kiên nhẫn khuyên nhủ, nhưng không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.
“Em. . . . . .” Giai Giai vừa mở miệng, nước mắt đã chảy ào ào xuống
“Em và cậu ta như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì với người ta chưa?” Chân mày Từ Nhan nhíu thật chặt, Giai Giai mới tới thành phố N chưa được lâu, sao lại động lòng nhanh như thế? Nếu để cho cô biết cái người đàn ông đáng giận kia là ai, nhất định cô sẽ đánh chết anh ta.
Giai Giai khóc mãi mới ngừng lại, cũng không nói chuyện, Từ Nhan nóng nảy, hét lớn một tiếng: “Đừng khóc, nói rõ rồi mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết, em khóc nữa cũng không có lợi ích gì cả?”
Lúc này Giai Giai mới ngừng khóc, nói ra tâm sự của mình: "Chuyện này phải nói đến một tháng trước. Khi đó em quen biết với chị Tiểu Ngư thông qua sự giới thiệu của chị, từ từ trở thành bạn tốt, cha mẹ chị Tiểu Ngư cứ ép chị ấy phải đi xem mắt. Chị cũng biết rồi đó, chị Tiểu Ngư đã có bạn trai, mặc dù xa nhau ngàn dặm, nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt. Chỉ là cha mẹ cứ chia rẻ bọn họ, còn buộc chị Tiểu Ngư phải đi gặp mặt người con trai mà bọn họ chọn. Chị Tiểu Ngư nói, chị ấy không muốn đi, nhưng lại không thể cãi lại lời của cha mẹ, cho nên để em làm phần tử quấy rối."
Chân mày của Từ Nhan nhíu lại sắp thành một cục rồi, hỏi: “Em yêu đối tượng mà chị Tiểu Ngư xem mặt?”
Chuyện sẽ không trong tiểu thuyết chứ? Nếu thực là như vậy, đây cũng quá. . . . . . Từ Nhan không dám tưởng tượng.
“Không có, em không có yêu cái đối tượng mà chị ấy hẹn hò. Lúc ấy người đàn ông đi xem mắt có dẫn thêm một người bạn nữa tới. Một người vóc dáng rất cao, diện mạo đàn ông khá hay, người mặc áo đen, lại đeo kính đen, cực kỳ giống đại ca xã hội đen. Lúc ấy em liền cố ý đi quấy rối, sau đó cùng với người đàn ông lạnh lẽo kia cãi vã. . . . . .”
Hình như Từ Nhàn đã có thể tưởng tượng ra được rồi, đây là một bộ truyện máu chó như thế nào. Nhất định là sau khi Giai Giai làm rùm beng với người đàn ông kia, đoán chừng gặp gì đó rất nặng, sau đó từ từ sinh ra tình cảm? Thời đại học Giai Giai cũng chưa từng yêu ai, theo cô biết Giai Giai là như vậy, một tiểu cô nương đơn thuần, dễ động lòng, nhưng mà ai là người giống đại ca xã hội đen?" Từ Nhan càng nghĩ càng thấy chuyện này rắc rối.
“Em cứ như thế mà yêu người ta?” Từ Nhan chỉ cảm thấy rất muốn mắng cô, mắng cho cái đầu nhỏ kia tỉnh lại.
“Vừa mới bắt đầu không có, sau lại. . . . . .” Giai Giai không muốn hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, nức nở một lúc lâu, còn nói, “Chị dâu, đây là lần đầu tiên em động lòng, trước kia chưa từng động lòng, nhưng sau này em lại muốn biết cách liên lạc với anh ấy, muốn thổ lộ với anh ấy, nhưng em. . . . . .” Vừa nghĩ tới lúc đi trên đường kia, cô nhìn thấy anh ở cùng với các cô gái khác, cô cũng biết mộng đẹp của mình đã kết thúc, cái mối tình đầu thầm mếm đã đi.
Từ Nhan dùng ngón tay cốc một cái lên đầu cô, không biết nên mắng cô hay là nên an ủi cô, nói: “Cái nha đầu này, sao lại dễ dàng yêu một người như thế? Sau đó hai người có gặp lại nhau không?”
“Không có, sau khi em với anh ấy cãi nhau lần đó, thì chưa từng gặp lại nhau.” Lần đó ở trên đường lớn nhìn thấy anh nhưng anh không thấy cô.
“Tại sao mới gặp một lần đã yêu người ta? Giai Giai, em cũng quá. . . . . .” Từ Nhan không cách nào tưởng tượng được việc động lòng lại dễ dàng như thế.
“Chị dâu, không cho phép chị giễu cợt. Lúc đầu em cũng không biết mình đã yêu người ta, lúc ấy em còn gây gổ với người ta, sau lại. . . . . . Sau lại. . . . . .” Giai Giai có chút khó mở miệng nói về tình cảnh lúc ấy, nỗ lực thật lâu vẫn không nói ra được, đỏ mặt cúi đầu.
“Sau lại như thế nào?” Từ Nhan tò mò hỏi tới.
Mặt của Giai Giai càng đỏ hơn, không nhịn được vuốt môi của mình, đỏ mặt nói: “Không có gì a…, sau đó em lại không hề có cảm giác mình đã yêu anh ta, cho đến chiều hôm nay, vô tình thấy anh ta đi cùng với một cô gái khác, lòng của em như bị ai đó cắt đi, rất đau, do đó mới biết. . . . . .”
Nhìn nét mặt của Giai Giai, nhất định lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, khiến Giai Giai trọn đời không quên được, bằng không tiểu nha đầu này sẽ không khác thường như thế, còn yêu một người đàn ông nhanh chóng như thế.
“Tên cậu ta là gì?” Từ Nhan thở dài.
Giai Giai dùng sức lắc đầu, Từ Nhan lại hỏi: “Cậu ta đang làm cái gì? Không phải là xã hội đen thật đó chứ?” Giai Giai lắc đầu một cái, Từ Nhan nóng nảy: “Cái gì em cũng lắc, rốt cuộc em hiểu người ta được bao nhiêu.”
Giai Giai ủy khuất nói: “Chị dâu, chị đừng có rống lên với em như thế, em khó chịu và đau lòng đủ rồi. Em đã đồng ý đi xem mắt rồi, biết mình và anh ấy là không thể nào cho nên đang muốn quên anh ta đi.” Nói xong, lại khóc nữa .
Sau khi Từ Nhan bước ra khỏi phòng của Giai Giai, cảm thấy đầu đần ra. Sao mọi chuyện lại biến thành như thế? Nếu như Giai Giai biết mình đã động lòng với người đàn ông tên gì, ít nhất cô còn có thể đi hỏi thăm một chút, lỡ như mọi chuyện không giống như tưởng tượng thì hỏng bét, có lẽ còn có thể cứu vãn. Nhưng là bây giờ. . . . . . Giai Giai này thật hồ đồ, đến đối tượng mình thích tên gì, thân phận như thế nào cũng không biết, thế mà đã yêu, sao lại có người hồ đồ như thế sao? Cô nên nói Giai Giai đơn thuần hay là ngu?
“Như thế nào? Em có hỏi ra gì không?” Lưu Vũ lo lắng hỏi.
“Thật ra nếu không hỏi sẽ tốt hơn, hiện tại hỏi rồi cảm thấy chi bằng đừng hỏi ra.” Vừa nghĩ tới lời Giai Giai nói, trong lòng cô càng buồn phiền hơn.
“Rốt cuộc là thế nào? Sao em lại lập lờ nước đôi như thế, không biết anh đang gấp muốn chết sao?” Lúc này Lưu Vũ cũng gấp, chưa việc gì có thể làm cho anh gấp gáp đến thế, hiện tại chuyện này liên quan đến em gái của anh, tim của anh vô cùng rối loạn.
“Có liên quan đến đàn ông.”
“Con bé yêu người nào?” Lại nhớ tới hành động khác thường của Giai Giai trong tối hôm qua, anh cảm thấy khả năng này rất lớn.
“Nếu như biết nó yêu người nào thì tốt rồi.”
“Em có ý gì? Chẳng lẽ còn có việc nghiêm trọng hơn cả việc này sao?”
Từ Nhan không trả lời anh mà đến gọi điện thoại cho Tiểu Ngư, muốn thăm dò một chút tin tức từ Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, hôm nay Giai Giai nói với cậu cái gì thế?”
“Không có gì, con bé chỉ khóc thôi, hỏi con bé cái gì nó cũng không nói, tớ còn đang muốn hỏi cậu Giai Giai bị sao thế?”
Từ Nhan cho là Giai Giai đã nói chuyện với Tiểu Ngư, thì ra là cũng không nói, cô trầm tư suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiểu Ngư, đối tượng hẹn hò lần này của cậu là người như thế nào?”
Tiểu Ngư rất kỳ quái sao bỗng dưng hôm nay Từ Nhan lại hỏi đến đối tượng hẹn hò của cô, chẳng lẽ là bởi vì cô không có nói cho cô ta biết nguyên nhân hay không? Mặc dù không hiểu rõ tại sao Từ Nhan lại hỏi như thế, nhưng cô vẫn kể lại tất cả. Sau đó Từ Nhan hỏi thêm một vài vấn đề, cô lại kể cho Từ Nhan nghe tình hình thực tế
Lưu Vũ đứng một bên nhìn Từ Nhan đang liều mạng hỏi vấn đề, chân mày vốn đang nhíu chặt, về sau càng lúc càng giãn ra, mặc dù không có hiểu rõ rốt cuộc Giai Giai đã gặp chuyện gì, nhưng từ giọng điệu của Từ Nhan ít nhiều cũng biết được chút chuyện, nhất định nó có liên quan đến đối tượng hẹn hò của Tiểu Ngư. Chẳng lẽ Giai Giai yêu đối tượng hẹn hò của Tiểu Ngư? Cái này làm sao có khả năng cứ?
Sau khi Từ Nhan cúp điện thoại, khóe miệng đột nhiên nâng lên một nụ cười.
“A Vũ, anh liên lạc với doanh trưởng Cao rồi sao?”
“Còn chưa đâu, ngày mai sẽ liên lạc lại, em nhất định giới thiệu Giai Giai với doanh trưởng Cao sao?”
Từ Nhan càng nghĩ càng thấy chuyện này thú vị, nhưng lại nghĩ tới một cái vấn đề, rất nghiêm túc hỏi: “Anh xác định doanh trưởng cao không có bạn gái phải không?”
“Lúc đó cậu ta nói với anh như thế, nhưng rốt cuộc có hay không, thực hư ra sao thì anh chưa kiểm chứng.” câu trả lời của Lưu Vũ , lại làm cho Từ Nhan muốn phát điên.
Từ Nhan đấm một cái vào bờ vai anh, nhẹ mắng: “Câu trả lời này của anh trả lời như không trả lời, nếu thật sự doanh trưởng Cao đã có ý trung nhân, anh sẽ không xong với em đâu!” Nói xong, thở phì phò trở về phòng.
Lưu Vũ kinh ngạc dõi theo bóng lưng đầy tức giận của vợ yêu, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Chương 38
Lưu Vũ cảm thấy việc này còn khiến mình lúng túng hơn cả việc đi xem mặt, sau khi gọi điện thoại, nghe thấy giọng nói thâm trầm của doanh trưởng Cao, anh cảm thấy mình rất khó mở miệng
“Nhanh nào.” Từ Nhan nhỏ giọng giục anh, hôm nay anh thế nào mà trông cứ vụng về vậy.
Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ làm mai, tuy doanh trưởng Cao đã từng là cấp dưới của anh, nhưng lỡ như người ta đã có bạn gái rồi? Mặc dù lần trước lúc anh hỏi cậu ta, đã nhận được đáp án vừa lòng, nhưng cũng đã cách đây một tháng rồi, ngộ nhỡ trong khoảng thời gian đó người ta đã đi xem mắt rồi thì sao?
“Thủ trưởng, sớm như thế đã tìm tôi có chuyện gì không?” Giọng nói của doanh trưởng Cao vẫn thâm trầm như trước, nhưng tinh thần lại phấn chấn, xem thời gian hẳn là cậu ta vừa mới chạy bộ về.
Lưu Vũ còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, điện thoại đã bị Từ Nhan cướp đi, cô nói: “Tiểu Cao, là tôi, chị dâu của cậu.”
“Chị dâu, sao chị….” Doanh trưởng Cao sững người, hôm nay thế nào mà cả thủ trưởng cũ lẫn chị dâu đều gọi điện thoại cho anh vậy. Anh lập tức điều chỉnh lại thái độ, không dám tùy tiện.
“Tiểu Cao, thật ra chị tìm cậu cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu đã có bạn gái chưa?” Từ Nhan nói chuyện khá thẳng thắn, dễ chịu, so sánh với người nào đó, có vẻ ngắn gọn mạch lạc hơn.
Mặc dù doanh trưởng Cao đã đoán được ý của chị dâu, nhưng vẫn nói: “Chưa có ạ, vẫn còn độc thân, chị dâu định giới thiệu cho em sao?”
Từ Nhan không ngờ doanh trưởng Cao lại hỏi thẳng thừng như vậy, cũng hơi ngẩn người ra, tiếp đó đi luôn vào vấn đề: “Đúng vậy, tôi muốn giới thiệu cho cậu một cô gái, nhưng mà không biết cậu có đồng ý hay không?”
“Chị dâu muốn giới thiệu cho em con gái nhà ai?” Đã là giới thiệu, đương nhiên phải hỏi cho rõ rồi.
Từ Nhan liếc Lưu Vũ một cái, phun ra bốn chữ: “Em gái chồng tôi.”
Chuyện giới thiệu tiến hành vô cùng thuận lợi, đã hẹn xong ở một quán cà phê nào đó gần trung tâm thành phố. -DxĐxLxQxĐ- Nhưng đương sự - Giai Giai lại vẫn còn ngủ nướng, giống như chuyện xem mắt lần này căn bản không có liên quan gì tới cô vậy, cuối cùng thì bị Từ Nhan lôi từ trong chăn ra.
“Chị dâu, chị làm gì vậy? Buồn ngủ quá!” Giai Giai ngáp ngủ, tinh thần rất không tốt, nói.
“Hôm nay là ngày em đi xem mắt, thế nhưng em lại vẫn còn rúc trong chăn ngủ, em muốn để doanh trưởng Cao người ta một mình ngồi chờ ở quán cà phê sao?” Nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của Giai Giai, Từ Nhan tức giận không biết phát vào đâu.
“Phải đi xem mặt thật hả?” Hai mắt Giai Giai mở to, cô chỉ là quyết định trong lúc nhất thời xúc động, không ngờ phải thật sự đi xem mắt, lại ngáp một cái, ủ rũ đi về phía phòng của mình: “Em muốn ngủ, em không đi xem mắt.”
“Em dám không xem mắt? Lần này nếu em không đi, về sau có hối hận thì cũng đừng đi tìm chị và anh trai em!”. Từ Nhan ném ra một quả bom.
Giai Giai đứng lại, quay đầu nhìn Từ Nhan thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi xem mắt, cô thật sự sợ bà chị dâu hung hăng này.
Giai Giai gần như bị Từ Nhan và Lưu Vũ kéo đi, cô chẳng có chút tinh thần nào, lúc đã ở trên băng ghế sau, vẫn phờ phạc ỉu xìu buồn ngủ như trước.
Thấy cô như vậy, Lưu Vũ nhăn mày lại, có loại xúc động chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói với Từ Nhan. “Anh thấy hay là thôi đi, với bộ dạng bây giờ và tính tình của nó, gặp doanh trưởng Cao thì như thế nào đây? Còn không phải chỉ một chữ - thối?”
Từ Nhan liếc mắt nhìn anh. “Anh biết cái gì? Bây giờ con bé bộ dáng như thế này, không chừng đến lát nữa thế nào cũng nổi trận lôi đình đó.” Đã lâu rồi chưa được xem kịch vui, hôm nay phải làm cho Giai giai trình diễn một vở kịch lớn mới được.
“Hình như em có chuyện gì giấu anh?” Lưu Vũ chau mày, cảm thấy từ hôm qua sau cú điện thoại kia, nét mặt của Từ Nhan luôn trong trạng thái phấn khởi.
Từ Nhan cười đến rách miệng ra rồi. Cô nhìn chằm chằm Giai Giai ở phía sau, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt ngờ vực của Lưu Vũ, nghĩ thầm chuyện tốt không thể một mình độc chiếm được, liền đưa người sang, nói thầm mấy câu vào tai Lưu Vũ.
“Kíttttttttt!”. Tay lái của Lưu Vũ đột nhiên trượt hướng, xe quẹo sang bên phải, anh vội vàng đạp phanh lại, hai mắt đã trừng lớn, bộ dáng không dám tin, làm chọc cười Từ Nhan, cũng dọa sợ Giai Giai.
“Anh, anh sao vậy?” Giai Giai bị cái dừng đột ngột này dọa sợ, vỗ vỗ ngực.
Lưu Vũ và Từ Nhan đột nhiên nhìn nhau cười, lo lắng mấy ngày nay đã được cuốn trôi, tiêu tan mất, xem ra chuyện tốt thật sự tới gần rồi.
Lúc ba người bọn họ đến quán cà phê, doanh trưởng Cao đã đến từ sớm, nhìn đồng hồ, vừa vặn thời gian hẹn.
Doanh trưởng Cao vừa thấy nhóm người Lưu Vũ và Từ Nhan đi vào, vội vàng đứng dậy, vung tay lên, bất chợt chào bọn họ một cái: “Chào Thủ trưởng, chào chị dâu!”
Giai Giai vẫn cúi đầu, bộ dáng buồn bã ỉu xìu, cũng không thèm liếc mắt nhìn doanh trưởng Cao lấy một cái, chỉ đứng ngây ngốc không lên tiếng.
Doanh trưởng Cao nhìn cô một cái, nét mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng đường nhăn giữa lông mày đã giãn ra. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Từ Nhan nhìn hai người này, một người lạnh lùng, một người phờ phạc ỉu xìu, trong lòng ngẩn ra: Hỏng rồi! Lần xem mặt này đi tong rồi. Cô dùng sức đẩy đẩy Giai Giai, giả bộ như giới thiệu: “Giai Giai, vị này từng là cấp dưới của anh trai em, tên là Cao Phong. Doanh trưởng Cao, đây là em gái của thủ trưởng cậu…”
“Chúng tôi đã biết nhau rồi.” Giọng nói của doanh trưởng Cao trầm thấp, cũng không nhìn ra cảm xúc của anh khi nhìn thấy Giai Giai như thế nào. Nhưng đường nhăn luôn hiện trên trán không biết đã được giãn ra từ bao giờ. Anh hỏi Lưu Vũ và Từ Nhan còn có cả Giai Giai muốn uống gì. Từ Nhan gọi thay cho hai người: “Cho chúng tôi ba ly cà phê.”
Giai Giai vẫn liên tục cúi đầu, từ lúc bước vào đây đến bây giờ, cô chưa từng thật sự liếc mắt nhìn doanh trưởng Cao lấy một cái, mặc kệ Từ Nhan có trừng cô như thế nào, thái độ cô vẫn một bộ “việc xem mắt này không liên quan đến em”, khiến cho Từ Nhan nghiến răng, so với lần cô đi xem mắt, Giai Giai lúc này phải ngang gấp ba lần cô.
Lúc này, không một ai biết trong lòng Giai Giai thực sự đang nghĩ gì. Tuy thân thể cô ở đây, nhưng thật sự một chút tâm tư cũng không có. Ngày hôm qua, sau khi cô nhận lời đi xem mắt thì đã hối hận luôn rồi, nhưng cô không thể nói lại với chị dâu và anh trai mình, cho nên mới bất chấp đến đây. Cô đã nghĩ ra biện pháp, xem mắt được một nửa thì sẽ chuồn đi, lí do đều đã có hết rồi.
“Giai Giai, cô nhìn thấy tôi chán ghét như vậy sao?” Nét mặt của doanh trưởng Cao vẫn kiên trì như vậy, không ai nhìn thấy tâm tư thật sự của anh.
Giai Giai thật chán ghét ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, nguyên tưởng anh sẽ bị biểu cảm của cô dọa sợ, nhưng khi nhìn thấy anh bày ra bộ mặt trêu tức, cả người đều ngây dại. !
“Đúng rồi, thực xin lỗi, tôi đi toilet.” Giai Giai gần như chạy nhanh ra ngoài, vì quá nóng vội, túi xách của cô bị vướng vào ghế dựa, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Lưu Vũ và Từ Nhan đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm và hành động này của Giai Giai thật khó hiểu.
Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, doanh trưởng Cao luôn lạnh nhạt, lạnh lùng lại không ngăn nổi ý cười giữa hai hàng lông mày, vội dùng động tác uống cà phê để che giấu đi biểu cảm mắc cười của bản thân.
“Thủ trưởng, chị dâu, tôi cũng đi toilet, sẽ trở lại ngay.” Trong nháy mắt, người đã đuổi theo.
Lưu Vũ và Từ Nhan đưa mắt nhìn nhau, hai người đó…
Từ Nhan đột nhiên nở nụ cười, tròng mắt lại xoay chuyển về phía kia, nói nhỏ với Lưu Vũ. “Em phải đi xem xét, quan sát.”
“Em quan sát cái gì hả?”. Lưu Vũ giữ chặt cô.
Từ Nhan chỉ chỉ về phía toilet, che miệng khẽ cười, nói nhỏ: “Đi xem hai người kia sẽ làm gì.”
“Không được náo loạn, Tiểu Nhan.” Lưu Vũ cảm thấy cách làm của Từ Nhan rất mất mặt, nên ngăn cản cô.
“Anh không hiếu kỳ sao? Em nhất định phải xem một chút, doanh trưởng Cao sẽ cư xử với Giai Giai như thế nào.” Kết hôn với người này, có rất nhiều chuyện nhàm chán, chỉ có thể tự tìm niềm vui cho bản thân mình bằng những việc như thế này thôi.
Lưu Vũ cốc nhẹ lên đầu cô, nói. “Bây giờ Giao Giao với doanh trưởng Cao mới vừa gặp mặt, em cũng đừng có đi quấy nhiễu một cặp đôi ngọt ngào.” Lúc trước, đội trưởng Cảnh và chị Chu gặp đâu cũng gây khó dễ cho anh và Từ Nhan, anh cũng đã tức giận đến phát điên lên rồi, nếu Từ Nhan cũng làm như vậy, anh là người đầu tiên phản đối.
Từ Nhan mím mím môi, nghĩ nghĩ, lại nói. “Anh có muốn doanh trưởng Cao làm chồng của em gái anh không?”
“Con người doanh trưởng Cao không tồi, chính trực, lại là người có năng lực, nghiệp vụ, nếu cậu ta và Giai Giai thực sự thành, anh đương nhiên cũng tán thành.” Lưu Vũ gật đầu thừa nhận.
“Nếu lỡ như doanh trưởng Cao khi dễ Giai Giai?” Từ Nhan lại hỏi.
“Không thể, doanh trưởng Cao tuyệt đối sẽ không khi dễ Giai Giai.” Lưu Vũ không chút suy nghĩ, bác bỏ suy nghĩ của cô.
Từ Nhan cười gian xảo, ghé vào tai anh nói. “Giờ chúng ta đánh cược, xem hiện tại doanh trưởng Cao sẽ đối xử với Giai Giai như thế nào. Nếu em đoán đúng, thì buổi tối anh hi sinh mát xa cho em, nếu như em đoán sai em đây sẽ đấm bóp cho anh.”
Lưu Vũ nhìn cô ngờ vực: “Em thật sự cho rằng doanh trưởng Cao sẽ khi dễ Giai Giai? Được, anh đánh cược với em, nhưng tiền đặt cược sẽ do anh quyết định.”
“Được, anh muốn đặt cược theo hình thức nào?” Từ Nhan hưng phấn hỏi.
Lưu Vũ lại thì thầm vào tai cô, chỉ thấy mặt Từ Nhan đỏ lên, mắt hạnh trừng trừng, đánh vào ngực anh, khẽ mắng. “Anh đúng là không đứng đắn.”
Giai Giai chạy đến toilet, nhưng không thật sự đi vào, mà ở bên ngoài chỗ bồn rửa mặt, không ngừng vỗ nước lạnh vào mặt mình. Ánh mắt cô phát sáng, nai con trong lòng đập loạn xạ, vẫn luôn đắm chìm trong sự khiếp sợ vừa rồi. Đang nhìn vào gương, đột nhiên thấy trong gương xuất hiện một người không nên xuất hiện, cô sợ hãi, xoay người định bỏ chạy, lại bị người phía sau đè lên trên bồn rửa mặt.
“Anh, anh muốn làm gì?” Giọng nói của Giai Giai rất nhỏ, gần như đã chìm nghỉm trong tiếng nước ào ào kia.
Bình thường, người ra vào toilet này cũng không ít, hôm nay lại cực kỳ im lặng, không có cả nửa bóng người, cũng may mà không có ai, Cao Phong mới lớn mật như vậy, Giai Giai ngượng ngùng, lại cũng không hẳn xấu hổ.
“Em thích tôi.” Cao Phong nói nghiêm túc, tay vẫn không thả lỏng.
“Ai thích anh chứ.” Giai Giai xì một cái.
“Anh thích em.” Cao Phong lại nói.
Giai Giai thở ra một hơi, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cao Phong.
Nhân lúc cô trợn mắt há hốc mồm, đôi môi Cao Phong đột nhiên rơi xuống, ngậm chặt môi Giai Giai.
Giai Giai hoàn toàn ngây ngẩn cả người, môi bị ngậm chặt, vừa mới bắt đầu cô còn không biết phải làm sao, động tác kế tiếp, bàn tay cô cũng đưa lên rồi, “bốp” quăng vào tai cho anh một bạt.
Nhưng Cao Phong cũng không vì thế mà muông môi cô ra, môi anh vẫn để trên môi cô, nhẹ giọng nói: “Hành động này, sau lần trước đó, anh đã muốn làm từ lâu rồi. Giai Giai, anh thích em, em biết không?” Nói xong, anh kéo cánh tay cô đến trước ngực mình, để cô cảm nhận nhịp tim đập như sấm của mình.
Thoáng cái, nước mắt của Giai Giai đã tuôn ra, cô nói nghẹn ngào: “Nhưng anh cũng đã có bạn gái rồi, tại sao còn muốn đi xem mặt, tại sao?” Nghĩ đến lúc trên đường cái, nhìn thấy cô gái kia đi bên cạnh anh, lòng cô liền thắt chặt.
“Anh có bạn gái khi nào hả?” Cao Phong mở to hai mắt nhìn cô, thật muốn gõ cho tỉnh cái đầu nhỏ này.
“Tôi đều thấy được rồi, anh còn không thừa nhận?”
“Thấy khi nào?”
“Hôm kia…” Lời cô còn chưa dứt, môi đã bị Cao Phong đoạt lấy, lúc này cô không vung cho anh một bạt tai nữa, chỉ giãy giụa.
“Đó là bạn đồng môn của anh.” Cao Phong vừa giải thích, vừa hôn càng thêm sâu.
Giai Giai vừa muốn nghênh đón vừa muốn cự tuyệt, nhưng anh ôm cơ thể cô rất chặt, thật sự rất kỹ, cánh tay nắm siết thật chặt, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ tinh thần của cô đã rối loạn
“Anh thích em, thích em…” Cao Phong thổ lộ từng tiếng từng tiếng một, tâm trí Giai Giai đã rối loạn, nhiều hành động giãy giụa đã biến thành một chút âm thanh chống cự cũng không có.
Từ Nhan và Lưu Vũ nhẹ nhàng men theo hành lang toi let, đang định nghe lén, lại bị động tác này của Cao Phong làm cho sợ ngây người. Lưu Vũ sững người, sau đó thét to: “Cao Phong, cậu đang làm gì vậy?”
Cao Phong và Giai Giai môi kề môi, vào giây phút này tách ra như tia chớp, hoảng hốt, lúng túng nhìn Lưu Vũ và Từ Nhan.
Chương 39
Lưu Vũ thấy em gái mình bị doanh trưởng Cao hôn môi thì tức không chịu nổi. Cái tên tiểu tử thối này lại dám khi dễ em gái của mình như vậy, thế này còn ra gì nữa hả. Trong mắt anh, Giai Giai là một cô bé đơn thuần không có tâm cơ, bị lừa cũng không biết, cho nên khi thấy Cao Phong hôn môi Giai Giai như vậy, cả người anh liền bốc hỏa. Bây giờ Giai Giai đã đến thành phố N, anh thân là anh trai phải có nghĩa vụ trông nom tốt cho em gái mình, không thể để cho cô chịu bất kỳ chút tổn thương nào.
Với suy nghĩ như vậy, làm anh không thể khống chế được nắm đấm của mình. Anh vọt tới, quả đấm đã nằm trên mặt Cao Phong. Quả đấm của anh vừa nhanh vừa mạnh, Cao Phong không ngờ anh sẽ ra tay, cho nên cũng không né tránh. Quả đấm rơi vào mặt anh, lực ra rất mạnh khiến Cao Phong chảy cả máu.
Một đấm này của Lưu Vũ làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Từ Nhan khôi phục tinh thần đầu tiên. Cô làm thế nào cũng không thể ngờ được, người chồng bình thường luôn dịu dàng như vậy, lại ra tay đánh doanh trưởng Cao. Sau khi phản ứng kịp, cô kéo anh lại, ngăn cản quả đấm thứ hai đưa tới của anh. Cô hỏi: “A Vũ, anh định làm gì?”
“Tên tiểu tử thúi này hơi quá đáng rồi.” Anh vừa nghĩ đến đứa em gái đơn thuần của mình bị Cao Phong lừa gạt, trong lòng không thể nhịn nổi cục tức này.
Cao Phong bị Lưu Vũ đánh lùi về phía sau, cũng không đánh trả lại, điều này không đúng lắm. Phải biết rằng, Cao Phong chính là doanh trưởng của đơn vị kiểu mẫu, tuy bản lĩnh của anh không thể nói là đứng đầu toàn quân, nhưng cũng là hạng nhất hạng nhì. Nếu như anh thật sự muốn tránh, thì hoàn toàn có thể tránh được, thế nhưng anh lại không tránh. Còn tại sao anh không tránh, có lẽ chỉ có trong lòng anh mới hiểu rõ nhất, hơn nữa Lưu Vũ cũng đoán được.
Cậu ta muốn có được sự thương hại Giai Giai! Lưu Vũ xì một tiếng khinh thường, trong lòng càng thêm khó chịu.
Giai Giai không ngờ anh trai mình sẽ động thủ thật. Cô thấy Cao Phong bị đấm một cái, mặt đã sưng lên, đau lòng không nguôi. Cô trừng Lưu Vũ một cái: “Anh, sao anh lại đánh người?” Lại nghiêng người hỏi Cao Phong: “Anh có sao không?” Cô đau lòng sờ mặt anh, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
“Không sao cả, chỉ là vết thương ngoài da.” Cao Phong cười cười nhìn cô, nhưng khuôn mặt bị đánh đã sưng lên, nên nụ cười rất khó coi, mà ở trong mắt của Giai Giai, sự thương tiếc đã lên tới cực điểm.
“Giai Giai, em tránh ra.” Lúc này Lưu Vũ đã thoát khỏi sự khống chế của Từ Nhan, vung nắm tay, mắt thấy lại muốn đánh tới.
“Anh, anh định làm gì hả? Anh không được đánh anh ấy.” Lần này không biết Giai Giai lấy dũng khí ở đâu, lại dũng cảm ra đứng chắn trước mặt Cao Phong.
“Tránh ra.” Lưu Vũ quát lên.
Giai Giai cắn cắn môi, mắt đã chực khóc, cô gào lên: “Em không tránh. Nếu em tránh ra anh sẽ đánh anh ấy. Anh, anh không thể trách anh ấy.”
Lúc này, cô nhất định phải bảo vệ người yêu của mình. Anh trai sẽ không đánh cô, dù sao cô cũng không thể để cho anh lại ra tay đánh người được.
“Em tránh ra.” Lưu Vũ trầm mặt xuống quát.
“Anh, không phải anh muốn em và anh ấy tốt đẹp sao? Bây giờ chúng em tốt rồi, tại sao anh lại tức giận như vậy?”
Câu hỏi này của Giai Giai đã làm cho Lưu Vũ tỉnh ngộ, nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho chuyện Cao Phong khi dễ em gái mình.
“Thủ trưởng, tôi thích Giai Giai, muốn cưới cô ấy.” Cao Phong ôm Giai Giai vào trong lòng, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm Lưu Vũ.
Năm đó Lưu Vũ làm Liên trưởng, Cao Phong là cấp dưới của anh. Lúc đó Cao Phong là trung đội trưởng của đội thực tập, cho nên trong mắt Cao Phong anh vẫn luôn là thủ trưởng của mình. Về sau Lưu Vũ thăng chức, tiếp đó đi học rồi lại chuyển công tác đi nơi khác, chính Cao Phong cũng đã thăng chức, nhưng anh vẫn gọi Lưu Vũ là thủ trưởng. Đây là một loại thói quen.
“Cậu và Giai Giai đã tốt như thế này từ khi nào?” Mặc dù Từ Nhan đã nói với anh duyên phận của Giai Giai và Cao Phong, nhưng anh vẫn không thể tin chỉ mới gặp mặt một lần mà hai người đã có thể yêu nhau.
Trong lồng ngực Cao Phong, Giai Giai run rẩy, đừng nhìn bộ dạng anh trai bình thường rất ôn hòa, kỳ thật tức giận lên thì thật sự đáng sợ, cho nên cô rất sợ anh trai nổi giận.
“Giai Giai đơn thuần, không biết thế gian hiểm ác, đừng tưởng rằng cậu có thể lừa gạt nó thì có thể qua được mắt tôi. Nói cho cậu biết, nếu như cậu không thật lòng với nó, tôi sẽ lấy tay của cậu. Tôi không cho phép cậu làm tổn thương đến Giai Giai đơn thuần.” Mỗi một câu chữ Lưu Vũ nói ra cực kỳ nặng nề.
“Thủ trưởng, tôi thích cô ấy.” Cao Phong vẫn nói câu đó.
“Tôi không muốn nghe lời nói vô nghĩa của cậu!” Muốn lừa gạt anh, không có cửa đâu.
“Mặc kệ anh thấy thế nào, tôi đối với Giai Giai là thật lòng. Không thể vì một câu nói của anh mà tôi liền từ bỏ toàn bộ tình cảm của mình.” Cao Phong lạnh lùng trả lời.
“Tiểu tử thối, cậu còn dám mạnh miệng.” Lưu Vũ tức không chịu nổi, lúc này toàn bộ mặt nạ dịu dàng của anh đã bị xé rách.
Giai Giai rất sợ cơn thịnh nộ của anh trai, cô rùng mình một cái, càng vùi sâu vào lòng Cao Phong, con mắt ẩm ướt sắp bật khóc. Anh trai tức giận như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua. Cô không hiểu tại sao anh trai lại phẫn nộ như vậy.
Cao Phong càng ôm cô chặt hơn, vỗ vỗ lưng cô, nói nhẹ bên tai cô: “Yên tâm đi, không sao đâu, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì cả.” Giọng nói của anh trấn an sự hoảng loạn trong lòng Giai Giai. Cô ngẩng đầu mỉm cười với anh, ánh mắt tựa như muốn nói “Em tin anh”.
“Được rồi, A Vũ, chúng ta về đi. Cứ để cho hai người bọn họ ở cùng với nhau.” Từ Nhan nói xong kéo kéo Lưu Vũ.
“Tiểu tử thối, cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi.” Lưu Vũ tức giận quát ầm ầm.
Cao Phong nhíu mày, rất không để ý nói: “Tất cả chuyện của tôi và Giai Giai, tôi sẽ nói với Giai Giai. Mặc dù anh là thủ trưởng cũ của tôi, cũng là anh trai của Giai Giai, nhưng anh không có quyền hỏi đến chuyện riêng tư của tôi và Giai Giai. Đây là bí mật giữa hai chúng tôi, chỉ có hai chúng tôi mới có thể chia sẻ.”
Lưu Vũ giận không đánh được, muốn xông lên cho anh một đấm, nhưng lại bị Từ Nhan dùng sức kéo lại.
“A Vũ, anh định làm gì? Không được kích động, bình tĩnh chút đi.” Từ Nhan khuyên anh.
Lần này Giai Giai gần khóc rồi. Cô nhìn Lưu Vũ với bộ dáng đáng thương, giọng nói đã có chút lạc đi: “Anh, trước đây anh vẫn muốn em và Doanh trưởng Cao gặp mặt, bây giờ chúng em tốt rồi, anh lại muốn dùng gậy đánh uyên ương. Nếu như anh dám đánh Cao Phong, em sẽ không nhận anh nữa.”
“Đứa bé ngốc, cậu ta đang lừa gạt em, biết không hả?” Với em gái, Lưu Vũ là một người như vậy, thấy có người đàn ông khác khi dễ cô, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Tôi đã lừa gạt Giai Giai khi nào?” Lông mày Cao Phong càng nhăn càng chặt, giọng nói đã không còn khiêm nhượng: “Cho dù anh là thủ trưởng cũ của tôi, là anh trai của Giai Giai thì sao hả? Có thể không chút kiêng nể vu oan người sao?”
“Tiểu tử thối, còn dám cãi lại!” Lưu Vũ lại muốn tiến lên.
“A Vũ, đủ rồi!” Từ Nhan phát uy.
“Tiểu Nhan, cậu ta đang khi dễ Giai Giai, em còn nói thay cho cậu ta.” Lúc Lưu Vũ nhìn về phía Từ Nhan, biểu cảm lại trở nên dịu dàng.
“Trước tiên em hỏi anh, hôm nay là ngày gì?” Từ Nhan sưng mặt lên hỏi.
“Hôm nay là ngày Giai Giai và tên tiểu tử thối này xem mặt…” Lưu Vũ nói đến đây, dừng lại, nhìn Từ Nhan không nói gì.
“Anh còn biết hôm nay là ngày hai người bọn họ xem mặt? Trước khi đến đây em cũng đã nói trước với anh rồi, tuy lúc đó em chưa dám chắc người trong lòng Giai Giai chính là doanh trưởng Cao, nhưng Tiểu Ngư nói một hồi, em đã đoán ra chút ít. Lúc đó Tiểu Ngư nói, đối tượng xem mặt của cô ấy là quân nhân, hơn nữa người bạn đi cùng người kia mang họ Cao. Bởi vì lúc đó cô ấy nghe thấy đối tượng xem mặt của mình gọi đồng đội là anh Cao. Thế nên khi đó em mới cả gan suy đoán, rồi nói kết quả này cho anh nghe, em nghĩ để anh chuẩn bị tâm lý, ai ngờ anh lại bất thường như vậy. Giai Giai và doanh trưởng Cao đã biết nhau từ trước, thế nên anh không có cách nào tiếp nhận được?” Từ Nhan càng nói càng bực, giọng không kìm được càng to hơn.
“Bọn họ xem mặt không sai, bọn họ đã biết nhau từ trước anh có thể tiếp nhận được… nhưng mà…………tên tiểu tử thối này lại…”
“Lại như thế nào? Hôn môi?” Từ Nhan nhướng mày hỏi anh.
Lúc này, Giai Giai và doanh trưởng Cao đang đứng ôm nhau, nhìn Lưu Vũ và Từ Nhan giằng co ở đằng kia, lòng Giai Giai ít nhiều cũng buông xuống. Chỉ cần có chị dâu ở đây, anh trai sẽ không làm gì Cao Phong cả. Mặc dù là như vậy, nhưng ít nhiều cô vẫn có chút lo lắng. Cô rất hiểu tính anh trai mình, đừng thấy bình thường anh dịu dàng, vấn đề nguyên tắc là không thể vi phạm.
“Đừng sợ, tất cả đã có anh, anh sẽ không để cho em bị tổn thương.” Cao Phong nói nhẹ nhàng, rồi đưa cô đi ra cửa.
“Tiểu tử thối, cậu đưa em gái tôi đi đâu?” Lưu Vũ vừa thấy Cao Phong muốn đưa em gái mình đi liền nôn nóng, định đi qua chặn lại.
“A Vũ, để bọn họ đi đi.” Từ Nhan ngăn anh lại, không cho anh làm động tác cản trở.
Mặc dù Lưu Vũ có sức, nhưng anh không đến mức làm gì đó với Từ Nhan, càng không có chuyện làm tổn thương Từ Nhan, cho nên dù tức giận, nhưng bị Từ Nhan kéo lại anh cũng không dám làm gì, chỉ lớn tiếng hô: “Tiểu tử thối, cậu quay lại cho tôi.”
Nhưng anh cũng không kêu Cao Phong quay lại được, trong không khí chỉ truyền lại giọng nói lạnh lùng của Cao Phong khiến cho người ta phải tức giận: “Đây là chuyện giữa tôi và Giai Giai, không mượn anh xen vào. Anh chỉ cần chờ đến ngày uống rượu mừng của chúng tôi là được rồi, những chuyện khác không cần anh bận tâm.”
Lưu Vũ rất muốn xông lên, nhưng bị Từ Nhan kéo nên không đi được, đành phải nói: “Tiểu Nhan, em buông tay ra, anh không thể để tên tiểu tử Cao Phong này đưa Giai Giai đi được. Ai biết cậu ta có làm ra chuyện gì hay không.”
“Cậu ta sẽ làm ra chuyện gì? Anh cho rằng Giai Giai thực sự đơn thuần đến mức không bảo vệ được chính mình hay sao? Anh không nhìn thấy ánh mắt của hai người đó hả? Nếu anh còn như vậy, sẽ chỉ là dùng gậy đánh uyên ương thôi.”
“Nhưng mà vừa rồi cậu ta hôn Giai Giai, việc này không thể tha thứ.” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, toàn thân anh lại bốc hỏa.
“Vậy lúc trước anh thì sao?” Từ Nhan hỏi lại.
“Anh làm sao?”
“Lúc trước anh cũng giống như doanh trưởng Cao, liều lĩnh hôn em.” Từ Nhan nhăn mày.
Có cô ở đây, cô sẽ không để cho anh phá hỏng chuyện tốt của Giai Giai và doanh trưởng Cao. Cô thật vất vả mới làm cho Giai Giai đồng ý đi xem mặt, cũng không dễ mà hai người bọn họ lại là quen biết từ trước, làm sao có thể vì sự bảo hộ của người đàn ông này dành cho em gái mình mà đi chia rẽ một đôi có tình cảm được, cô sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
“Sao anh và cậu ta lại giống nhau được? Chúng ta đã kết hôn, anh hôn em đó là đạo lý hiển nhiên. Hai người bọn họ được coi là gì chứ? Giai Giai đơn thuần, không thể giao cho tên tiểu tử thối này được.”
“Hiện tại người ta đã yêu nhau rồi, anh không nghe thấy lời doanh trưởng Cao nói hả? Anh ta muốn kết hôn với Giai Giai. Hơn nữa, anh đã nghĩ Giai Giai quá vô dụng rồi. Tuy Giai Giai đơn thuần, nhưng không đến mức không phân biệt được người tốt người xấu. Vả lại, doanh trưởng Cao đã từng là cấp dưới của anh, chính anh còn không hiểu cấp dưới của mình sao? Doanh trưởng Cao gan có lớn đến đâu, cũng sẽ không đi trêu vào em gái thủ trưởng cũ của mình. Anh cũng đừng có quản lý chuyện của doanh trưởng Cao và Giai Giai nữa, trước hết anh cứ quản lý tốt chuyện của mình đi.”
“Anh có chuyện gì?” Vẻ mặt Lưu Vũ kỳ quái nhìn về phía Từ Nhan.
Từ Nhan cười gian, sau đó nói: “Anh đã thua cược, hôm nay anh đương nhiên phải mát xa miễn phí cho em.”
“Anh đã nói, đánh cược có thể nhưng tiền đặt do anh quyết định.” Nói xong, Lưu Vũ cười gian xảo.
“Nhìn biểu hiện này của anh, người không biết còn tưởng là kẻ lưu manh từ đâu xông tới đó.” Từ Nhan phun cho anh một câu.
“Chủ tịch Mao đã nói, toàn bộ những trò lưu manh đều bắt nguồn từ việc muốn kết hôn. Chúng ta đã kết hôn lâu rồi, cho nên đây cũng không phải là trò lưu manh.”
“Ba hoa, từ khi nào thì miệng anh đã nói được những lời như vậy.” Từ Nhan lại phun cho anh một câu.
“Anh chẳng ba hoa khi nào. Em là vợ của anh, chồng giở trò lưu manh với vợ là chuyện hết sức bình thường.”
“Sắc lang…”
“Về nhà nhất định anh sẽ sắc cho em xem…”
“Vô lại!”
“Chồng em không vô lại, sao có thể cưới được vợ xinh đẹp?”