Trong lòng Hướng Vi tức giận, không để ý tới mẹ mình, tiếp tục khóc, Trần Mai bối rối, hôm nay đứa nhỏ làm sao vậy nhỉ?
Hướng Khai Hoa uống một hớp sữa đậu nành, thấy nhiệt độ vừa đúng, đứa bé lại đang khóc, thì bưng cái chén đến trước mặt hai mẹ con, “Không nóng, uống đi”
Hướng Vi sửng sốt mất mấy giây, mới phục hồi lại tinh thần, thì ra ba cô vẫn rất yêu cô nha. Hướng Vi liếc nhìn mặt của ba, ngoài sự nghiêm túc ra thì không nhìn thấy cái gì cả.
Trần Mai trách Hướng Khai Hoa, “Thật phí tiền.” nhưng trong lòng lại vui mừng khấp khởi.
Trần Mai cầm lấy cái chén uống………….. Hướng Vi nhanh tay nhanh mắt dùng sức nắm được mép chén, muốn kéo về hướng mình, Trần Mai bật cười hì hì, ”Haha, buông tay, cẩn thận phỏng tay, để mẹ xem trước có nóng không. Con đúng là đứa nhỏ tham ăn, chắc chắn sẽ cho con mà.”
Lúc này Hướng Vi mới buông tay, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm cái chén, sữa đậu nành rất nhiều, Trần Mai uống hơn nửa chén, mới giữ một chút cho Hướng Vi, Hướng vi cũng không chê, cô hút rột rột mấy cái đã uống cạn sạch, còn chưa đã ghiền liền liếm dọc theo mép chén.
Trần Mai nhìn chồng cười nói: “Anh nhìn con mình xem, sữa đậu nành nhiều như thế, vậy mà nó uống một cái cạn sạch, đúng là cái miệng rộng tham ăn.”
Trần Mai cất chén vào trong túi, “Anh cũng thật là, riêng cái chén này sợ là còn mắc hơn cả sữa đậu nành nữa.”
Hướng Vi liếm liếm đầu lưỡi, đưa đôi tay hướng về phía ba mình, Trần Mai ôm đứa bé đưa cho chồng, nắm cái tay nhỏ xíu, “Đứa nhỏ này, còn phân rõ người nào mua nữa? Sữa là của mẹ nha.”
Hướng Vi ôm cổ ba. Trong miệng cười khanh khách, cái miệng nhỏ nhắn lập tức hôn lên mặt ba mình, in nước miếng lên trên mặt Hướng Khai Hoa.
Trần Mai thấy vậy cười ha ha, “Khai Hoa, không tốt, cho tới bây giờ đứa nhỏ còn chưa có hôn người làm mẹ là em, vậy mà mới có mấy ngày, anh làm ba mà đã được nó thích hơn cả người làm mẹ, wow, hôn mẹ nào.”
Hướng Vi cũng in nước miếng lên mặt Trần Mai, cả gia đình vui vẻ cười cười đi đến tiệm chụp hình.
Ảnh gia đình, có một tấm chỉ có một mình em bé, và có một tấm hai vợ chồng chụp riêng.
Quân đội bận rộn. Hướng khai Hoa không có nhiều thời gian để ở bên vợ con, cả nhà chụp hình xong thì quay về quân khu.
Vừa vào quân khu thì gặp Lưu Minh Tuấn, Lưu Minh Tuấn thấy Hướng Khai Hoa trở về, lập tức nắm tay Hướng Khai Hoa, nhìn Trần Mai nói: “Chị dâu, em và Khai Hoa có chút việc, chị dâu và Vi Vi hãy đi về trước nhé.”
“Công việc quan trọng hơn, mấy anh đi đi.” Trần mai ôm đứa bé về ký túc xá. Trần Mai không hỏi nhiều về công việc của chồng, lại nói trước giờ ở trước mặt cô, Khai Hoa chưa bao giờ nói về chuyện của quân đội, hai vợ chồng một không hỏi, một không nói. Cho đến bây giờ ngoài việc Trần Mai biết chồng mình là một đại đội trưởng, thì những cái khác đều không biết, ngay cả chồng cô là binh lính gì cô cũng không biết.
Ngày mai sẽ đi, Trần Mai quét dọn lại một lần bên trong bên ngoài phòng của chồng mình, rồi may vá sửa sang lại quần áo cho chồng, tìm quần áo tắm hôm nay cho chồng, ngay cả cái ga giường lớn hình chữ nhật cũng đều được cô giặt sạch đem phơi nắng. Hướng Vi được mẹ đặt ở trên giường tự chơi.
Dọc theo lối đi, binh lính thấy Trần Mai thì liền chào “Chị dâu khỏe”, nhìn Trần Mai tự mình giặt quần áo cho đại đội trưởng, cũng âm thầm khen chị dâu Trần hiền hậu.
Hướng Vi bò từ đầu giường đến cuối giường, lại bò từ cuối giường lên đầu giường, qua lại vài chuyến, cũng không thấy mẹ cô đi vào, Hướng Vi rất lười, cô không thích ngồi, chỉ thích bò khắp nơi, lúc đầu cô bò còn khó khăn, đến bây giờ thì đã có thể nhanh chóng bò từ đầu giường đến cuối giường rồi.
Mặt Hướng Vi nằm trên gối bông ở đầu giường, mẹ sao còn chưa về nhỉ, tay nhỏ bé của Vi Vi sờ nắm khắp nơi, vô tình đụng đến mấy bức thư ở bên dưới cái gối, miệng Hướng Vi há thành hình chữ O, cô thấy người nhận thư là Hướng Khai Hoa, Hướng Vi rất không biết xấu hổ mà mở thư bên trong ra nhìn, dù sao cũng không có ai biết cô là con nít nhưng lại biết chữ, nếu bị ba mẹ bắt gặp thì cũng chỉ nghĩ là mình vô ý lấy ra chơi đùa thôi.
Thư được mở ra, mở vô nhiều lần, những nếp gấp trên thư đều sắp bị mài mòn gần rách, có thể thấy được chủ nhân rất coi trọng những lá thư này. Bàn tay mập mạp nhỏ bé của Hướng Vi mở bức thư ra, nhanh chóng nhìn hết thư, là thư mẹ cô viết, chính là thời điểm trước khi tới Bắc Kinh, bên trong thư có nhắc tới mấy tấm hình có cô, lập tức cô sờ vào bên trong phong thư, đến hiện tại Hướng Vi còn chưa biết bộ dạng của chính mình như thế nào nữa.
Trong hình là ảnh hai mẹ con cười rất rực rỡ, Hướng Vi nhìn mình, ừ, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, toàn thân cũng mập mạp, là một bé gái bụ bẫm.
Hướng Vi nhìn thân thể của mình trong ảnh, bụ bẫm rất đáng yêu. Hướng Vi đang định cất những lá thư về chỗ cũ, thì Trần Mai về rồi, thấy con gái lật tung mấy bức thư của chồng, cô vội vàng ôm đứa bé lên, nhìn thấy mấy lá thư chưa có rách, thở phào nhẹ nhõm, cô bỏ lá thư vào trong phong thư, trả về chỗ cũ, “Ngoan ngoãn, không được phá đồ của ba nha.”
Giờ cơm trưa ở quân đội là mười hai giờ, Hướng Khai Hoa mang theo vợ con đến nhà ăn, bởi vì lúc này tinh thần em bé tỉnh táo, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, Trần Mai sợ đứa nhỏ sẽ phá, đảo lộn mấy bức thư của chồng, nếu bị nó xé thì hư hết, nên cô không dám đặt đứa nhỏ trên giường, ôm theo con vào nhà ăn.
Đại gia đình nhà đại đội trưởng vừa vào cửa, binh lính cấp dưới liền len lén nhìn họ.
Thức ăn đã sớm được dọn trên bàn, Hướng Khai Hoa đi đến vị trí của mình, đứng ngay ngắn, nhìn khắp bốn phía “Đứng nghiêm, nghỉ, ngồi xuống!” Ba khẩu hiệu hô lên rất là vang dội.
Hướng Vi thấy mấy binh sĩ còn đang ồn ào bỗng chốc trật tự ngồi xuống, vẻ mặt cô sùng bái nhìn ba, ba cô thật uy nghiêm, đại đội trưởng thật là lợi hại!
Ăn cơm trưa xong, Hướng Vi liền ngủ gật. Trần Mai đặt đứa bé lên trên giường ngủ ngon, vừa nghiêng đầu nhìn chồng nói: “Khai Hoa, lễ mừng năm mới năm nay anh có về nhà không? Năm sau là sinh nhật của ba, anh xem?”
Người ba ở trong miệng của Trần Mai là cha của Hướng Khai Hoa tên là Hướng Như Bính, nhà cũng ở Đại Liên. Hướng Khai Hoa là anh cả, phía dưới còn có hai em trai, ba em gái, còn nửa năm nữa thì em trai nhỏ nhất sẽ kết hôn.
“Về chứ, năm nay phải về nhà mừng năm mới.”
“Khai Hoa, Vi Vi………. Haiz, em sợ mẹ sẽ không thích.” Trần Mai lo lắng không phải là không có lý do, Khai Hoa là con trưởng trong nhà, những năm trước hai người lập gia đình đã lâu mà không có con, ba chồng thì còn đỡ, nhưng mẹ chồng thì không được như vậy, mấy năm nay bởi vì cô không sinh được con, cũng chịu nhiều ức hiếp, nếu không phải Khai Hoa kiên trì, sợ là mẹ chồng đã muốn họ ly hôn. Hiện tại, tuy là có Vi Vi, nhưng rốt cục nó không phải là con ruột, mẹ nhất định là không thích, Trần Mai cũng không hi vọng đứa nhỏ sẽ phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Hướng Khai Hoa thấy vợ mình lau nước mắt, thì vỗ vỗ vai của cô, “Yên tâm, tất cả đã có anh. Anh sẽ không để mẹ làm khó dễ hai mẹ con em, anh sẽ nói với mẹ.”
Trần Mai tựa vào ngực chồng mình, cô tin lời của anh, đời này cô có thể gặp được một người chồng hiểu ý, thương yêu mình như vậy, thật không biết ở kiếp trước cô đã tích được bao nhiêu công đức, ở bên cạnh anh ấy, thật tốt……….
Chương 8
Hai mẹ con Trần Mai sau khi đi một chuyến Bắc Kinh, trở về rất náo nhiệt, người trong thôn hiếu kỳ, nên đi lại xung quanh nhà họ Trần.
Trần Đức Cương ôm cháu gái, nhìn phải nhìn trái, thấy đứa nhỏ không có gì không ổn mới cười nói: “Bé ngoan, làm ông ngoại nhớ muốn chết.”
Hướng Vi nhe ra cái miệng nhỏ nhắn, y y nha nha, chào hỏi ông ngoại cô.
Trần Đức Cương vui sướng vô cùng, hướng vợ mình khoe khoang đứa nhỏ đã hôn ông, ở một bên Chu Hữu Thục nhìn hai ông cháu có chút dở khóc dở cười.
Ngày qua ngày, Hướng Vi đã được hơn bảy tháng tuổi. Bởi vì bị mọc răng, cả ngày cô đều chảy nước miếng, nên Trần Mai dùng máy khâu may cho Vi Vi một chiếc khăn mang theo bên mình. Rốt cục thì Hướng Vi cũng có thể ăn cơm, mỗi ngày ông ngoại đều nấu cháo thật nhừ cho cô ăn, bên trong có khi là thịt vụn, có khi là rau nhừ.
Đã vào tháng mười hai, tết mồng tám tháng mười hai vừa qua, công việc của các thôn dân cũng bắt đầu lu bù lên, này thì quét dọn bên trong bên ngoài nhà, rồi thì đặt mua đồ tết, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ, trước đó vài ngày Trần Mai nhận được tin của chồng, anh nói chậm nhất là ngày hai mươi tám tết sẽ có mặt ở nhà. Tính toán thấy cũng không còn mấy ngày nữa, cả ngày Trần Mai đều cười híp mắt, ngay cả đồng nghiệp nhìn vào đều nói mấy ngày nay nhìn cô trông rất đẹp.
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, gia đình Trần Đức Cương vẫn như cũ sinh hoạt bình thường như mọi ngày, sau khi cả gia đình ăn cơm xong, hai vợ chồng Trần Đức Cương ngồi chơi đùa với em bé, để Hướng Vi tựa vào vách tường, rồi họ từ từ buông tay, “Wow. Đừng cử động nha, cẩn thận kẻo ngã.”
Lưng Hướng Vi tựa vào vách tường, nhìn ông bà ngoại mình buông tay ra, để tay cách chỗ cô không xa, nhưng đưa tay ra lại là với không tới, Hướng Vi trừng mắt nhìn, ông ngoại này, đừng nghĩ là đã hơn năm mươi tuổi, thật ra rất giống con nít, cả ngày đều trêu chọc cô.
Hướng Vi không có cách nào, nên giống như ngày thường, vẫy vẫy tay nhỏ bé, trong miệng y y nha nha, muốn nắm tới tay bọn họ, lần này lá gan Hướng Vi cũng to hơn, mặc dù đứng lâu đau chân, nhưng cô muốn bước một chân đi về phía trước, chỉ là xương vẫn còn mềm, nên lập tức cô bị té nằm trên mặt đất, đầu đụng vào nền đất, còn phát ra một tiếng bịch
Hai vợ chồng Trần Đức Cương bị dọa sợ, ôm đứa bé, thấy đứa nhỏ chỉ lấy tay vuốt trán mình, không òa khóc, Trần Đức Cương cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ, nhẹ dỗ, ở một bên Chu Hữu Thục trách chồng mình rất không cẩn thận.
Trần Trường Chinh vừa bước vào cửa, thấy cha mẹ già đang dỗ một em bé, mẹ đang bưng cháo đút cho nó, hai người cũng không chú ý đến một người lớn như anh đã xuất hiện trong nhà, Trần Trường Chinh để túi hành lý xuống, “Cha, mẹ con đã trở về……..”
Chu Hữu Thục lập tức ngẩng đầu lên, thấy con trai của bà đã trở về, liền để cháo của đứa nhỏ cho chồng mình cầm, đi lên phía trước, nhìn một lượt con trai, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, con ở bên ngoài mấy năm, dầm mưa dãi nắng, cũng đen, cũng gầy.” Đôi mắt Chu Hữu Thục ửng hồng, cái thằng con này rốt cục cũng về nhà.
“Mẹ, không phải con đã về nhà rồi sao, mẹ đừng khóc mà, là con bất hiếu, đi mấy năm, cũng không trở về nhà báo hiếu với cha mẹ, đúng rồi, mẹ tới đây, con có mang con dâu về cho mẹ. Tiểu Tiếu, đây chính là mẹ anh, đây là cha anh.”
Lúc này Chu Hữu Thục mới thấy đứng bên cạnh con trai mình còn có một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, nếu nói Chu Hữu Thục có điều gì không an lòng nhất thì đó chính là hôn sự của cậu con trai, hiện tại nhìn thấy cô gái thanh tú này, trong lòng bà rất hài lòng.
“Bác trai, bác gái khỏe………” Tô Đình có chút ngượng ngùng, lần này Trường Chinh nói muốn dẫn cô về nhà ra mắt, căn bản cô còn hơi do dự, suy nghĩ mấy ngày mới dám đồng ý, dọc theo đường đi cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khi nhìn thấy cha mẹ bạn trai thì nên nói những gì, gặp mấy chị gái thì nên nói cái gì, chỉ là vào lúc gặp mặt nhau thật sự, cổ cô giống như là bị người ta bóp, cô thật sự không biết nói gì, trong lòng Tô Đình lo âu, chỉ sợ hai người lớn lưu lại ấn tượng xấu với mình.
Trần Đức Cương ôm đứa bé, nhìn bọn họ, “Mọi người vào nhà trước đi, con trai trở về bà còn khóc cái gì.” Trần Đức Cương ôm đứa bé dẫn đầu đi vào nhà.
Trần Trường Chinh nhìn Tô Đình nháy mắt mấy cái, ý bảo cô không cần phải lo lắng.
Hướng Vi ở trong ngực ông ngoại, nhìn chú út chưa gặp mặt của mình, dáng dấp cũng cao to cường tráng, tuy là hơi đen, nhưng cũng là mắt to mày rậm, không biết bà ngoại mình nhìn chỗ nào nói chú út gầy.
Hướng Vi lại chuyển tầ mắt tới trên người bạn gái của chú út, da bạn gái của chú út rất trắng, con mắt to, giờ phút này đang khẩn trưởng đứng ở bên cạnh chú út, ánh mắt cầu cứu thỉnh thoảng nhìn về chú út. Trong lòng Hướng Vi buồn cười, ông ngoại mình cũng thật là, tất cả mọi người vào nhà, một câu ông cũng không nói, mắt cũng không chớp, thật là, làm cho bạn gái chú út hoảng sợ cũng rất cứng nhắc. Hướng Vi nắm tay ông ngoại, trong miệng y y nha nha, nói gì đó.
Trần Trương Chinh biết ba mình khẳng định rất tức giận, ban đầu anh chỉ để lại có tờ giấy, lấy trong nhà hơn một trăm đồng liền len lén đi, mấy năm qua ở bên ngoài xông xáo, cũng không dám về nhà, mỗi năm vào ngày tết chỉ viết có mấy bức thư về cho gia đình, năm ngoái anh gặp Tô Đình, hai người trở thành người yêu, anh ở bên ngoài phiêu bạc mấy năm, đã sớm chán, năm nay dẫn Tô Đình về nhà, hi vọng cha mẹ có thể vì con dâu tương lai mà xử phạt mình nhẹ một chút.
“Cha, đây là con của chị gái sao?” Trần Trường Chinh thấy ba mình đối với đứa nhỏ kia rất tốt, hỏi.
Trần Đức Cương vừa thấy con trai lên tiếng, vốn là muốn quát lớn nó mấy câu, nhưng suy nghĩ lại thấy con trai về nhà là tốt rồi, chuyện kia cũng đã qua nhiều năm như vậy, thôi cho qua luôn, hiện tại con trai về nhà, còn tức giận làm gì nữa, hơn nữa bạn gái của nó cũng đã vào nhà, như thế nào ông cũng phải nể tình nó.
Trần Đức Cương ôm thật chặt đứa nhỏ , ”Đây là con của chị ba, tên là Hướng Vi.”
“A, con của chị ba và anh rể tại sao lại nhỏ như vậy, con còn tưởng ít nhất cũng phải năm, sáu tuổi rồi chứ.” Trần Trường Chinh vò đầu khổ não nói, lần này trở về, anh không nghĩ trong nhà có em bé, cho nên khi đi mua quần áo cho cháu gái, anh không có mua quần áo của con nít.
Trần Đức Cương thở dài, “Đứa bé này là con nuôi của anh chị con, vợ chồng tụi nó không có sinh con. Chỉ là, cả nhà chúng ta đều rất thích đứa nhỏ này, trước đó mấy ngày chị ba con còn mang theo đứa nhỏ đi một chuyến đến quân đội của anh rể con. Hiện tại ba đích thân nói với con, đề phòng con nghe bên ngoài nói lung tung. Con cũng là chú của nó, tuy đứa bé được nhặt nuôi, nhưng cũng như con ruột, về sau con không được phân biệt đối xử đối với mấy đứa cháu ngoại.”
Những năm qua Trần Trường Chinh xông xáo bên ngoài, đã sớm chững chạc, sẽ biết phân biệt rõ đúng sai, thấy ba mình đã nói rõ như thế, Trần Trường Chinh vội vàng đảm bảo nói: “Ba yên tâm đi, việc này con rất rõ ràng.”
Chu Hữu Thục sợ cô gái trẻ cảm thấy cô đơn, nên cùng cô nói chuyện phiếm, sắp đến giờ phải nấu ăn, Chu Hữu Thục muốn đi nấu ăn, Tô Đình cũng đứng dậy muốn đi theo, Chu Hữu Thục lập tức ngăn cản, người ta là từ Quảng Tây xa xôi lặn lội đến đây, Chu Hữu Thục cũng không phải là hạng người thích gây khó dễ, cái gì mà con dâu phải phục vụ mẹ chồng chu đáo kỹ lưỡng, cho tới bây giờ Chu Hữu Thục chưa hề có tư tưởng đó.
Trần Trường Chinh cười nói: “ Đình Đình, mẹ bảo em ngồi thì em cứ ngồi, đúng lúc anh và ba muốn cùng nhau đánh một ván, em tới trông em bé đi.”
Tô Đình ôm đứa nhỏ, thấy nó mập mạp trắng trẻo, mềm mịn non mềm, vô cùng đáng yêu, trong lòng Tô Đình yêu thích vô cùng, ở một bên trêu chọc chơi với em bé.
Buổi trưa đến giờ cơm thì Trần Mai mới trở về, cô nhìn thấy trong nhà có thêm hai người.
“AA, Trường Chinh đã về rồi.” Trần Mai vui vẻ nói.
“Chị ba, em về nhà rồi, chị ba nhìn nè, đây là vợ của em, Tô Đình. Chị ba xem thử ánh mắt của em có chuẩn không nha.”
Tô Đình đỏ bừng cả mặt, xấu hổ kêu một tiếng chị ba. Trần Mai cười ha ha, vỗ vỗ vai em trai, “Tốt, Tốt, mẹ thường hay nhắc đến em, năm nay đã về nhà rồi, vậy lúc nào thì lại đi?”
Trần Trường Chinh lắc đầu, “Không đi nữa, em định ở lại quê hương lập nghiệp.”
Trần Mai gật đầu, “Vậy thì tốt, năm sau liền tổ chức lễ cưới đi.”
Trần Trường Chinh cười nói: “Lần nay em về nhà cũng là vì việc này.”
Trần Mai cười ha ha, đến ôm con gái, nhìn Tô Đình nói: “Em đừng gò bó quá, cứ coi như em đang ở nhà mình, ba mẹ chị rất tốt, em đừng có áp lực.”
Tô Đình thấy mọi người cười nói ríu rít, trong lòng thoáng yên tâm, “Chị ba, em xuống phòng bếp xem thử mẹ có cần em giúp gì không.” Tô Đình thấy chị ba ôm đứa bé, nên suy nghĩ muốn xuống bếp phụ giúp một tay.
Trần Mai cười nói: “Em cứ ngồi yên, để chị đi cho, em giúp chị trông em bé.”
Trần Mai hôn mặt con gái, rồi đưa nó cho Tô Đình.
Trần Mai vào phòng bếp, thấy mẹ đang cắt thịt khô, Trần Mai rửa tay, xắn tay áo lên giúp, “Mẹ, mẹ khoan nói, em trai đúng là có mắt nhìn, cô gái này đúng là cực kỳ thanh tú, xinh đẹp.
Chu Hữu Thục nói: “Haiz, chân tay mềm mại như vậy, có thể quản lý việc nhà được sao? Mẹ thấy bộ dạng nó mềm mại yếu ớt, làm sao giống người đã làm lụng vất vả chứ.”
Trần Mai cười nói: “Mẹ, cô ấy là người Phương Nam, bộ dạng các cô gái Phương Nam vốn đã xinh đẹp, hơn nữa, con thấy cô gái này còn là người rất hiểu chuyện, tới nhà mình cũng muốn làm việc nhà, bình thường là được rồi, mẹ à, mẹ cũng đừng có yêu cầu nhiều quá. Em trai cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, lập gia đình rất tốt, còn có thêm người quản lý nó. Mới vừa rồi con hỏi nó, nó nói lần này về nhà sẽ không đi nữa, haha, mẹ, lần này em trai trở về sẽ làm đám cưới nha, mẹ đó, cứ việc chờ đến năm sau là sẽ được bồng cháu thôi.”
Chu Hữu Thục cười đến không khép miệng lại được, “Mẹ đã rất lo lắng cho hôn sự của em con, hiện tại thì tốt rồi, đúng rồi, không biết ba mẹ cô gái kia có chịu gả con gái đi xa như vậy không nữa”
Trần Mai cười hì hì: “Mẹ, dù sao thì em trai cũng đã dắt được con gái nhà người ta về nhà mình rồi, người nhà của cô ấy nhất định là luyến tiếc, tuy nhiên chỉ cần con gái họ chịu thì người nhà họ cũng đành phải chấp nhận thôi chứ sao.”
Chu Hữu Thục cười cười, nhìn con gái nói,” Cô không phải cũng như vậy sao, năm đó thím giới thiệu cho cô mấy nhà, bất luận là điều kiện gia đình hay là diện mạo đều hơn hẳn Hướng Khai Hoa. Nhưng trong mắt con lại cứ nhất quyết coi trọng tên ngốc Hướng Khai Hoa kia, lúc đó nó vừa mới đi lính, trong lòng còn buồn bực khổ não, khi ấy mẹ và ba con rất không tán thành, nhưng con lại cứ coi trọng nó, làm cha mẹ như chúng ta cuối cùng không phải cũng đồng ý sao.
Trần Mai cũng không giận, “Đó là do mắt con tốt, con có đôi mắt đã luyện qua vàng mà, sự thật chứng minh là con đã chọn đúng người, nếu năm đó chọn phải người khác, con sợ là đã sớm ly hôn rồi.”
Chu Hữu Thục cười nói: “Vâng, là cô có ánh mắt tốt. Đúng rồi, năm nay Khai Hoa có về nhà không?”
Trần Mai vừa rót dầu vào trong nồi, vừa nói: “Dạ có, anh ấy nói chậm nhất là hai mươi tám tết sẽ về, mẹ, năm nay chúng con sẽ về nhà bên kia mừng năm mới.”
Chương 9
Ngày Hướng Khai Hoa về nhà là vào một ngày bão tuyết, thời tiết đặc biệt lạnh, cả nhà Trần Đức Cương đang chuẩn bị dùng cơm tối, lúc Trần Mai đi ra cửa lấy đồ cho con gái, theo thói quen cô ngước nhìn về phía cổng sân, thì thấy một người đang cầm một túi hành lý, đi trong tuyết, tóc và quần áo đều phủ đầy tuyết, nhìn thật sự rất giống người tuyết.
Trần Mai híp híp mắt, nhìn kỹ lại, phát hiện người ấy là chồng mình, Trần Mai hướng vào trong nhà hô: “Cha, Khai Hoa đã về rồi.” Nói xong cô cũng không quan tâm đến cơn bão tuyết, nhấc chân vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Em còn tưởng ngày mai anh mới về nhà cơ đấy. Tuyết lớn như vậy, anh không biết là nên đợi cho tuyết ngừng rơi rồi mới đi sao. Đi, mau vào nhà cho ấm nào.”
Hai vợ chồng vào nhà, Chu Hữu Thục đã sớm mang nước nóng ra, Trần Mai cầm lấy khăn lông khô vỗ rớt tuyết trên người xuống, rồi mới đưa khăn lông cho chồng mình lau mặt. Cô cởi áo khoác quân đội của anh ra, rồi nhanh chóng đi tìm bộ quần áo ở nhà cho chồng.
“Ngồi xuống ăn cơm đi con, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm này.” Trần Đức Cương nói.
“Anh rể khỏe” Trần Trường Chinh rất lễ phép chào hỏi, Trần Trường Chinh quả thật có chút sợ hãi người anh rể nghiêm túc này, mặc dù anh rể lớn hơn mấy tuổi so với anh ta, nhưng mỗi khi ở trước mặt anh rể trong lòng Trần Trường Chinh đều sợ hãi, cũng không dám ngang ngạnh.
Hướng Khai Hoa gật đầu chào, “Em về lúc nào thế?”
“Mấy ngày trước anh à, sau này em sẽ không đi nữa, năm sau em kết hôn.” Trần Trường Chinh dùng những lời nói đơn giản nhất trả lời.
Hướng Khai Hoa ừ một tiếng, “Trở về cũng tốt, sau này có thể chăm sóc ba mẹ rồi.”
Hướng Vi mặc chiếc áo khoác màu đỏ, trên đầu đội cái mũ bông thủ công m mẹ may cho, khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn, một đôi mắt to xoay tròn nhìn ba mình. Trần Mai nhìn đứa nhỏ ở trong ngực, “Vi Vi, là ba của con đó, con còn nhớ rõ ba không?”
Hướng Vi ở trong ngực Trần Mai nhảy, vươn tay ra muốn được ba ôm, Chu Hữu Thục cười nói: “Hơ, đứa nhỏ còn nhớ rõ ba nó nha, đưa tay ra muốn được ba ôm kìa.”
Hướng Khai Hoa ôm đứa bé, thấy đứa nhỏ lớn hơn nhiều so với hai tháng trước, trong lòng rất thích, ngay cả lúc ăn cơm cũng là ôm em bé, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn em bé. Hướng Vi ở trong ngực ba quay lung tung, có khi cũng giương mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Sau khi ăn cơm xong, thì phụ nữ xuống bếp dọn dẹp, còn đàn ông thì ngồi một chỗ tán gẫu, lúc ở nhà Hướng Khai Hoa chưa bao giờ nói chuyện ở quân ngũ, anh tương đối trầm lặng, cho nên cái việc tán gẫu này phần lớn là do hai cha con họ Trần nói chuyện với nhau .
Hướng Khai Hoa ôm con gái đùa giỡn, Hướng Vi thích thú, chui vào bên trong áo khoác của ba mình, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xíu, cái miệng nhỏ nhắn chưa có mọc răng bật cười khanh khách.
Buổi tối hai vợ chồng bàn bạc tính toán ngày mai về bên nội, hôm qua Hướng Khai Hoa về nhà ngoại nhận vợ và con gái, cũng sắp bước sang năm mới rồi, thể nào thì ngày mai anh cũng muốn mang vợ con mình về bên nội.
Nhà của Hướng Khai Hoa và nhà của Trần Mai cách nhau không quá xa, ngồi xe hơi thì chỉ mất ba tiếng là đến nơi, Trần Mai về gần đến nhà chồng thì có chút căng thẳng, cô lo lắng nhìn chồng mình, một tay Hướng Khai Hoa ôm con gái, một tay vỗ vỗ bả vai vợ, “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Trời rất lạnh, gương mặt Hướng Khai Tuệ vì lạnh cóng nên đỏ lên, cô đang chạy nhảy điên khùng ở trong sân, trong miệng hô hoán. Hướng Khai Hoa vừa bước vào cổng sân, đã thấy em tư mình đông lạnh thành ra như thế, vậy mà người trong nhà cũng không kêu nó vào nhà, mái tóc ẩm ướt dán vào cái trán, sắc mặt Hướng Khai Hoa đen sì chẳng khác nào than củi.
Hướng Khai Tuệ tuy là người ngốc, nhưng cũng biết được ai với ai, đôi mắt nhìn người đứng trước mặt, vui mừng đi lên “Anh cả, Anh cả đã về, anh cả………..”
Người trong nhà la mắng: “Cả ngày điên điên khùng khùng, anh cả mài trở về lúc nào chứ.”
“Anh cả, em rất ngoan, anh cả có mua kẹo cho Khai Tuệ không?”
Phía dưới Hướng Khai Hoa còn có mấy em trai, em gái, nhưng người anh thương yêu nhất chính là cô em tư ngốc nghếch này, Hướng Khai Hoa cười nói: “Khai Tuệ ngoan, anh có mua quần áo mới cho em nè, đi, chúng ta vào nhà.”
Cả nhà họ Hướng đang ngồi trên giường lò, trong miệng cắn hạt dưa, khi Hướng Khai Hoa dắt em gái vào nhà nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận đến xanh mặt.
“A, Khai Hoa, con đã về rồi. Ai nha, con của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết.” Lập tức Dương An Hiền bước từ trên giường lò xuống, mang dép đi về phía đứa con cả, rồi trừng mắt nhìn Khai Tuệ, “Anh cả mài về, cũng không biết nói một tiếng.”
Khai Tuệ chu miệng nói, ”Con ở bên ngoài hô to, là do mọi người không nghe.”
“Ai nha, mài muốn chết, còn dám cãi lại mẹ mài sao, tao……..”
Ánh mắt Hướng Khai Hoa phức tạp nhìn mẹ anh, hướng về vợ mình nói: “Mẹ, để Trần Mai dẫn em tư đi rửa mặt, gội đầu, xem em ấy thành hình dạng gì rồi chứ.”
Trần Mai ước gì không phải đối mặt với mẹ chồng, nắm tay em tư, cười nói: “Mẹ, vậy con dẫn em tư đi tắm nha.”
Dương An Hiền nắm tay con trai cười không khép miệng, rồi nhìn đứa con dâu nhỏ của mình nói: “Văn Tĩnh, con đi chuẩn bị bồn nước nóng cho chị cả đi.”
Hướng Khai Thái nói: “Mẹ, không phải Văn Tĩnh còn đang mang thai sao?”
Hướng Khai Hoa giương mắt nhìn em trai mình một cái, không lên tiếng, tự mình ôm con gái đi đến phòng bếp.
Trần Mai vừa chỉnh đốn lại cho em tư xong, thấy chồng mình đến, cười nói: “Anh đã đến rồi?”
“Lau mặt cho con đi, sờ nó thật lạnh.”
Trần Mai mau chóng lấy khăn, vén lớp chăn bao bên ngoài đứa nhỏ lên, lau mặt cho em bé, Hướng Vi bị hành động này làm cho tỉnh ngủ, mở to đôi mắt tròn vo của mình ra, miệng nhỏ y y nha nha.
“Con tỉnh rồi.” Trần Mai cười khoác khăn lông lên trên kệ.
Hướng Khai Tuệ nhìn thấy em bé nhỏ, “Oa, là con nít nha.”
Hướng Khai Hoa cười nói: “Đây là cháu gái của em đó, nó là con của anh hai. Em là cô Tư của cháu.”
Hướng Khai Tuệ vỗ tay, “A, em là cô tư của nó nha, nó là cháu gái em nha. Em là cô tư của nó…………”
Hai vợ chồng Hướng Khai Hoa liếc mắt nhìn nhau cười.
Ra khỏi phòng bếp, Trần Mai tinh mắt phát hiện vốn là hạt dưa ở trên bàn trên giường lò đã bị dấu đi, ngay cả xác hạt dưa ở dưới đất cũng không thấy nữa, trong lòng Trần Mai hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại giả vờ như cái gì cũng không biết
Lúc này mấy người nhà họ Hướng mới phát hiện Khai Hoa đang ôm một đứa bé, nhất thời sắc mặt mỗi người rất kinh ngạc, Dương An Hiền lập tức nói: “Khi nào sanh? Con trai hay con gái?”
Hướng Khai Hoa ôm con gái, nhìn mẹ mình nói: “Con gái, đã được chín tháng tuổi rồi.”
Dương An Hiền vừa nghe là con gái, vốn gương mặt mặt đang vui vẻ liền lạnh lẽo, nhìn cũng không nhìn cháu gái một lần, mặt Hướng Như Bính nhạt nhẽo, không lên tiếng.
Mấy người vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề có chút ý tứ nào muốn đứng lên, trong lòng Hướng Khai Hoa khó chịu, đứa bé vẫn còn nhỏ như thế, nếu là bị đông lạnh thì làm sao khỏe được.
Dương An Hiền nhìn con trai nhỏ của mình, “Thái, con đứng lên để anh hai con ngồi xuống, cho thân thể ấm áp một chút.” Không hề nhắc tới con dâu cả của mình
Hướng Khai Thái miễn cưỡng đứng lên, dặm mạnh bước chân đi lên lầu.
Hướng Khai Hoa đặt con gái nằm trên giường, đang chuẩn bị nhường chỗ ngồi của mình cho vợ, anh là một người đàn ông đứng cũng được. Dương An Hiền thấy vậy liền an bài nói: “Trần Mai, con xuống bếp làm cơm trưa đi, hiện tại em dâu con đang có thai, mấy tháng này không thể làm việc.”
Hướng Khai Hoa nhìn mẹ mình, “Mẹ, Trần Mai vừa mới đến, mẹ để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi. Nếu phải nấu cơm, trước hết cứ để cho vợ thằng hai làm, để Trần Mai giúp đỡ là được rồi.”
Dương An Hiền nói: “Tết năm ngoái đã chia nhà, em hai con dọn ra ngoài ở rồi.”
Thấy mẹ mình hời hợt nói xong, Hướng Khai Hoa chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu nổi lên, chuyện lớn như vậy thế nhưng lại không thông báo cho anh một tiếng. Hướng Khai Hoa nhìn cha mình, “Cha, chuyện lớn như vậy tại sao không thương lượng với con tý nào.”
Hướng Như Bính bị con trai hỏi, lâm vào thế bí, ở nhà này mẹ của nó làm chủ, ông có thể nói gì sao.
Dương An Hiền nhìn con dâu cả, “Con còn không mau đi đi, còn ở đây thì bao giờ cả nhà mới được ăn cơm.”
Trong lòng Trần Mai mặc dù rất tức, nhưng vẫn đi xuống bếp.
Trong lòng Hướng Khai Hoa tức giận muốn giết người, nhưng sự thật chuyện đã xảy ra lâu như vậy, anh còn có thể nói được gì nữa. Hướng Khai Hoa đè xuống lửa giận ở trong lòng, “Vậy hiện tại gia đình em hai đang ở đâu thế?”
Dương An Hiền nói: “Ở đầu thôn, sát cạnh nhà họ Lý.”
Hướng Khai Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, dự tính sau khi ăn cơm xong sẽ đi thăm em hai. Anh nhìn mẹ mình, “Mẹ, em hai ở riêng mẹ cho em cái gì?”
Dương An Hiền vỗ bàn một cái, “Mài là đang chỉ trích mẹ mài sao? Tao cho nó hai gian phòng, chia nó vài mẫu đất, còn không phải đối xử tốt với nó sao.”
Hướng Khai Hoa nhức đầu, “Mẹ, không phải con có ý đó, con chỉ hỏi một chút.”
Dương An Hiền không chịu được, vừa lau nước mắt, vừa quở trách những năm qua bà vì nuôi sáu anh em tụi nó mà ngậm biết bao nhiêu đắng cay, huống chi con Tư còn là một người ngốc. Những năm qua người làm mẹ như bà có bao nhiêu là khổ cực, vậy mà đứa con trai cả lại còn chỉ trích bà này nọ.
Đầu Hướng Khai Hoa thật sự muốn nổ tung, anh cũng không phải là không biết mẹ của mình, ầm ĩ một trận rồi con như qua chuyện luôn.
Hướng Như Bính liếc nhìn vợ mình, “Bà đừng khóc nữa, năm hết tết đến, nhiều xui xẻo. Con trai đã về nhà thăm bà, bà còn khóc cái gì? Thôi đừng khóc, bà xem ở đây còn có cháu gái đang nhìn bà kìa.”
Văn Tĩnh cười nhìn em bé, duỗi người ra, sờ bụng mình, “Mẹ, con đi lên lầu trước đây.”
Dương An Hiền gật đầu, dặn dò nói: “Cẩn thận một chút, cẩn thận cháu của mẹ.”
Trong lòng Hướng Vi có chút không thoải mái, không ngờ bà nội mình lại là người “Trọng nam khinh nữ!” Còn gây khó dễ với mẹ mình, rồi thì hai vợ chồng chú ba, đúng là rất khéo, cái gia đình họ Hướng này, so với sự tưởng tượng của cô thì rất phức tạp và nhức đầu nha.
Hướng Khai Hoa nhìn mẹ mình, nguyên bản anh còn nghĩ khi mẹ hỏi chuyện đứa nhỏ, thì anh nên nói như thế nào mới tốt cho vợ và con gái, nhưng là bây giờ xem ra………….. A căn bản là mẹ không để ý đứa nhỏ này, anh cũng không cần thiết phải nói mọi chuyện. Con gái thì làm sao? Về sau con gái của Hướng Khai Hoa anh nhất định sẽ là một người xuất xắc!
Dương An Hiền vẫn dõi mắt nhìn theo con dâu lên lầu, rồi mới thu hồi ánh mắt, cười nói: “Con nhìn xem, cái thai này chính xác là một bé trai nha.”
Hướng Như Bính lúng túng muốn chết, trong lòng âm thầm trách cứ vợ mình không hề để cho con cả một chút mặt mũi nào, nhưng gia đình này không phải do ông làm chủ. Hướng Như Bính làm bộ ho một tiếng nhìn em bé hỏi, “Khai Hoa, tên của đứa nhỏ là gì? “
Hướng Khai Hoa gật đầu, “Tên của nó là Hướng Vi.”
Lúc này Dương An Hiền mới nghiêng đầu nhìn lại cháu gái, bĩu môi, “Kết hôn nhiều năm như vây, mới có con gái, nếu là lúc mới kết hôn liền có thai, cũng có thể mau chóng sinh được mấy đứa rồi. Trần Mai cũng thế, mới kết hôn đã không thể sinh con trai cho con, hiện tại cũng chỉ sinh được cho con đứa con gái, thật làm người ta tức giận mà.”
Hướng Khai Hoa cau mày, “Mẹ, người nói ít vài câu đi, con trai con gái thì có làm sao, cũng không phải như thời xưa, còn theo xã hội cũ trọng nam khinh nữ làm gì.”
Dương An Hiền bị con trai trách hoảng sợ nói, “Khai Tuệ, nhanh đi ra ngoài, con nhỏ chết tiệt lại đi đâu rồi, muốn chết à, cả ngày lẫn đêm đều không tìm được mài.”
Trong lòng Hướng Khai Hoa tức giận, “Mẹ, Khai Tuệ đang ở chung với chị dâu của nó. Đầu óc Khai Tuệ mặc dù có vấn đề, nhưng dù sao cũng là con mẹ sanh, mẹ mắng mấy câu này làm gì.”
Dương An Hiền thở phì phò, “Mài bây giờ lớn rồi, cũng không còn nghe lời mẹ mài nói nữa, tao không dạy nỗi mài.” Nói xong tức giận đùng đùng đi lên lầu.
Chương 10
Sau khi từ nhà em trai thứ hai của mình trở về, tâm trạng Hướng Khai Hoa có chút nặng nề, ngay cả việc đùa giỡn với con gái cũng không còn hứng thú, chỉ cau mày ngồi ở trên giường.
Mấy ngày nay Hướng Vi ở nhà nội, sâu sắc cảm nhận được không khí nhà họ Hướng rất kỳ quái, cái ánh mắt mà chú ba và thím ba nhìn cô rất không bình thường, loại cảm giác đó không sao nói rõ được, làm cho Hướng Vi rợn tóc gáy.
Hướng Vi thích nhất là người cô ngốc của mình, tuy là người ngốc, nhưng lại có một tấm lòng rất chân thành, mấy ngày Hướng Vi ở nhà nội, bà nội không hề ôm cô một lần nào, ông nội thì chỉ ôm lấy lệ có vài lần, thím ba thì viện cớ thân thể không tiện, nên không ngó qua cô một cái, mẹ thì bị bà nội hết sai làm cái này đến sai làm cái kia, phần lớn thời gian đều chỉ có cô ngốc chơi với cô thôi.
Đêm 30, nhà họ Hướng làm một bàn nhiều thức ăn, cả nhà chú hai của Hướng Vi, Hướng Khai Trung, cũng đến. Con trai của chú hai tên là Hướng Dương, năm nay năm tuổi.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, bà nội lì xì cho mấy đứa cháu, Hướng Vi thấy bà nội lì xì cho Hướng Dương hai đồng tiền, chỉ cho mình một đồng tiền, ngay cả đứa nhỏ trong bụng thím ba cũng được lì xì hai đồng tiền, trong lòng Hướng Vi tức giận cực kỳ, thật là quá thiên vị mà.
Bộ dạng Hướng Dương khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn có chút khờ, không giống anh trai Lưu Khải nhìn rất thông minh, thế nhưng Hướng Vi cũng rất thích người anh trai này. Hướng Dương cầm lấy hai đồng tiền mà bà nội cho, trong nháy mắt đã chạy đi, Hướng Vi nghĩ ngợi không biết bao giờ mình mới lớn lên đây. (Câu này rất nhiều bạn đọc và tớ cũng hỏi nha)
Thím hai có thân hình rất cao, là người hay lao động chân tay, một phụ nữ cởi mở. So sánh với thím ba, Hướng Vi thích thím hai phóng khoáng này hơn.
Bởi vì là lễ mừng năm mới, Hướng Khai Hoa cũng lì xì cho cha mẹ mỗi người một trăm đồng, Dương An Hiền cười đến không khép miệng lại được, bà lấy ra một đồng tiền, nói là mới vừa rồi lúc cho tiền mừng tuổi Vi Vi không chú ý nên đưa ít hơn một đồng. Ở một bên, Hướng Vi nghe được mà tức giận, sớm không nhớ muộn không nhớ, vừa lúc ba cô cho tiền thì nhớ? Ai mà tin, thật là!
Hướng Vi quay mặt sang một bên, vừa vặn nhìn thấy thím ba đang nhéo chú ba một cái, khóe miệng nhìn về phía ba cô mà bĩu môi. Trong lòng Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi, y y nha nha đưa tay nhỏ bé muốn nắm tay ba mình, Trần Mai không giữ được, nên đành phải ôm con gái đưa cho chồng mình.
Cái đầu nhỏ của Hướng Vi chôn ở trên vai của ba, trong lòng cười thầm, xem thử hai người còn làm được trò trống gì, trong miệng Hướng Vi y y nha nha, tay nhỏ bé chỉ ra bên ngoài, Hướng Khai Hoa cười nói: “Vi Vi muốn đi chơi sao? Đi, để ba ôm con đi ra ngoài chơi.” Nói xong thì sải bước đi ra ngoài.
Một tay Hướng Vi ôm cổ ba, đầu nhỏ nhìn về phía sau cửa nhà ông nội, thấy thím ba lại ngắt chú ba một cái, còn chép chép cái miệng, không biết đang nói chuyện bí mật gì mà làm mày của chú ba nhíu chặt lại. Tâm trạng của Hướng Vi thoải mái cứ như là được lên thiên đường.
Bên ngoài tiếng pháo nổ đùng đùng không dứt, Hướng Khai Hoa che lỗ tai của con gái lại, “Vi Vi, ở bên ngoài ầm ĩ, ba con mình vô nhà thôi.”
Lúc trước Hướng Vi chỉ nghĩ cách làm cho ba mình ra khỏi nhà, nhưng tiếng pháo ở thời kỳ này so với thế kỷ hai mốt là rất lớn, lại nói ở bên ngoài rất đông người, rất náo nhiệt, so với việc ở trong nhà thì thú vị hơn nhiều, Hướng Vi không chịu về, ba ôm cô quay về thì cô lập tức gào thét.
Hướng Khai Hoa hết cách rồi, chỉ đành phải tiếp tục ôm con gái đi dạo.
Ở đầu thôn có một bãi đất lớn, ngày bình thường tất cả mọi người đều thích tới đó chơi, năm nay nghe nói trong thôn có mua pháo hoa, nên sau khi ăn cơm xong hầu hết mọi người đều đến đó ngồi chờ bắn.
Hướng Vi nhìn cảnh này, trong miệng y y nha nha ầm lên, Hướng Khai Hoa thấy con gái kêu y y nha nha, nhìn vợ cười nói: “Đứa nhỏ này, cũng rất thích náo nhiệt nha.”
Trong túi Hướng Dương cất hai viên kẹo, xuyên qua đám đông, chạy đến chỗ bác cả, hít mũi một cái, bỏ tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo đưa tới, “Em gái ăn kẹo nè.”
Trần Mai cười nói: “Dương Dương thật là thương em, nhưng em gái còn chưa mọc răng, không ăn được, Dương Dương để dành ăn đi.”
Hướng Dương chu chu miệng nhỏ, sờ sờ đầu, hiển nhiên không thể hiểu được tại sao em gái không thể ăn kẹo.
Trần Mai cười nói: “Dương Dương, em gái còn quá nhỏ, không thể ăn kẹo, chờ em con lớn hơn chút nữa mới ăn được, con lấy kẹo ăn đi.”
Hướng Dương hít mũi một cái, lấy ống tay áo quẹt mũi mình, lột một viên kẹo nhét vào trong miệng, nói “Em gái, về sau anh sẽ mua kẹo cho em ăn, em bây giờ còn nhỏ, không ăn kẹo được.”
Hướng Vi cảm thấy tuy rẳng cả ngày thằng nhóc này bẩn thỉu, nhưng lại rất đáng yêu. Hướng Vi nhe hàm răng chỉ có nứu của mình ra cười với nó.
Trần Mai kéo Hướng Dương lại, “Đừng có chạy lung tung, cẩn thận đông người dễ bị thương.”
Hướng Dương thò lò hai hàng nước mũi gật đầu một cái, Trần Mai lấy giấy ra lau sạch sẽ cho nó.
Mồng một đầu năm, hai người cô đi lấy chồng cũng đã về nhà, về trước tiên là gia đình cô cả Hướng Khai Vinh, dượng Hạ Hào, và con trai Hạ Thần Sanh. Tiếp theo mới là gia đình cô hai Hướng Khai Mẫn, dượng Trương Vũ, và con gái Trương Lâm.
Hai người cô thấy gia đình anh cả cũng ở đây, còn mang theo một em bé, rất là ngạc nhiên, ôm đứa bé nhìn chăm chú, nói thẳng bộ dáng đứa nhỏ chắc nịch, bên trong cơ thể khỏe mạnh.
Dương An Hiền nhận lễ vật của con gái, hôm qua mới lấy được hai trăm đồng của đứa con trai (buổi tối ông nội đã bị bà tịch thu tiền), đương nhiên tâm trạng rất tốt, cho hai đứa cháu ngoại mỗi đứa hai đồng tiền, trong lòng Hướng Vi khinh bỉ hừ một tiếng, ở nhà này con trai với con gái đúng là khác biệt quá lớn, ngay cả chính mình là cháu nội, cũng chưa được hưởng thụ loại đối xử bình đẳng này.
Mấy đứa cháu đều ở đây, Hướng Khai Hoa lì xì tiền mừng tuổi cho mỗi đứa, bất kể là cháu trai hay là cháu gái anh đều cho năm đồng, để tụi nó đi mua đồ ăn vặt, phải biết là lúc này giá một viên kẹo ở quầy tạp hóa chỉ có hai xu, năm đồng tiền đối với một đứa nhỏ mà nói, chính là người giàu có.
Ở một bên chú ba cười nói: “Con của em vậy là không có cái phúc này rồi.”
Hướng Khai Hoa cho chú ba năm đồng tiền, “Ừ, vậy cho em nhận thay nó.”
Ở một bên Văn Tĩnh yên lặng không lên tiếng, trong lòng Hướng Vi thầm nghĩ, giả bộ, chắc chắn là đang giả bộ. Hướng Khai Hoa cũng cho con gái năm đồng, Hướng Vi cầm tiền liền nhét vào trong túi, nhưng mà lại không có túi, nhất thời cô không biết phải để chỗ nào.
“Ơ, em bé nhỏ, con còn biết đó là tiền sao. Vi Vi, đưa nó cho cô được không?” Hướng Khai Vinh đùa với em bé.
Mấy người khác cũng đưa tay qua, Hướng Vi thầm nghĩ, cô cũng không phải là con nít, làm sao có thể đưa cho họ! Hướng Vi nở nụ cười, cười rất rực rỡ, đem tiền lần lượt lướt qua phía cô cả, ngay lúc trên mặt cô cả nở nụ cười thì nhanh chóng thu tay lại, rồi quay sang đưa cho cô hai, như vậy nhiều lần, Hướng Vi nhìn sang thím ba của mình, đưa tay cho thím, Văn Tĩnh không tin được là tuy cô ta không đưa tay ra, vậy mà đứa nhỏ lại cho cô, ý cười đầy mặt, đưa tay tới, Hướng Vi nhanh chóng lấy tiền sắp thả xuống tay thím ba về lại, lập tức lấy tiền nhét vào cổ áo, cuối cùng còn kéo cái miệng nhỏ nhắn cười.
Mọi người thấy vậy thì cười không dừng lại được, nhất là cô cả, cười đến nước mắt cũng chảy ra, “Đứa nhỏ này, còn nhỏ mà đã biết trêu chọc người khác rồi, hahaha………..”
Trần Mai thấy con gái hành động như vậy, cũng cười không ngớt, đứa nhỏ này, thật đúng là………
Sắc mặt Văn Tĩnh có chút ngượng ngùng, nhìn tất cả mọi người đều khen đứa bé, Văn Tĩnh sờ cái bụng bảy tháng của mình, đỡ eo nói muốn đi nghỉ ngơi một chút, Hướng Khai Thái vội vàng chạy tới đỡ vợ mình đi lên lầu.
Hướng Khai Hoa định ở nhà đến mùng năm, nhưng ở quân đội có việc nên mùng bốn đã phải bắt xe lửa đi, người nhà họ Hướng cảm thấy ngày nghỉ của anh thật quá ngắn.
Trước khi phải rời đi, Hướng Khai Hoa vỗ vai em trai mình, “Khai Thái, anh cả không có ở bên cạnh, em phải chăm sóc cha mẹ thật tốt, em cũng đã là người lớn rồi, làm việc gì cũng đừng quá tính toán, anh em chúng ta không có chuyện gì là khó nói được với nhau cả. Đây là một trăm đồng, anh sợ lúc con em ra đời anh không về nhà được, em cầm đi mua một ít đồ dùng cho em bé. Khai Thái, chuyện đã qua anh cũng không muốn truy cứu nữa, chính em hãy tự suy nghĩ cho thật kỹ, đều là người một nhà, cái gì cũng không quan trọng bằng sự hòa thuận, yên ấm. Đừng làm những chuyện có suy nghĩ hạn hẹp nữa, cũng đừng vì người khác nói cái gì thì em làm cái đó, em cũng đã hai mươi rồi, nên tự mình suy nghĩ đi.”
Hướng Khai Hoa nói mấy lời này cứ như một ông già, nhưng người hiểu chuyện đều biết là anh đang nói Văn Tĩnh. Lúc này Văn Tĩnh đang ngủ ở trên lầu, không có ở đây.
Ở một bên anh hai Hướng Khai Trung không nói gì, còn thím hai thì liếc mắt nhìn về phía cầu thang, gương mặt chán ghét.
Sắc mặt Hướng Khai Thái căng máu đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, chỉ gật đầu một cái, “Em sẽ chú ý, anh cả.”
Hướng Khai Hoa lại đi đến bên em hai, “Em ba còn nhỏ tuổi, làm gì cũng không suy nghĩ kỹ, anh cả biết hai em uất ức, chỉ là chuyện đã thành ra như thế này, anh cũng hết cách rồi, lời anh nói em hãy nhớ thật kỹ, nếu cần gì, chỉ cần em mở miệng, anh sẽ hết lòng giúp đỡ. Năm sau Hướng Dương cũng lên sáu tuổi rồi,em nên đưa nó đi học, để thầy cô giáo ở đó quản lý nó thật tốt.”
Hướng Khai Hoa nói chuyện với mọi người một chút, rồi đi vào nhà tìm mẹ nói chuyện, “Mẹ, con trai không có thường xuyên ở bên mẹ, mẹ phải biết bảo vệ sức khỏe cho tốt, con biết mẹ rất thương yêu em ba, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng nuông chiều nó, còn có cả vợ nó nữa, thôi, con là anh cả cũng lười nói vợ chồng tụi nó rồi. Về phần em Tư, mẹ nên quan tâm đến em nhiều hơn. Mẹ, con đưa tiền cho mẹ, mẹ đừng cất hết, muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì thì đi mua ngay, chớ tiếc mà không sài, trong nhà có chuyện gì thì phải nói với con. Mẹ, vậy là con yên tâm rồi.”
Dương An Hiền nắm tay con trai, lau nước mắt nói, “Con đi đi, ở quân đội phải nghe lời cấp trên. Đừng lo cho mẹ, chuyện trong nhà con đừng lo lắng, chuyện lần trước mẹ biết là mẹ không đúng với em hai con, chỉ là……………… Thôi, về sau mẹ sẽ chú ý. Đi đường nhớ cẩn thận.”
“Dạ mẹ, vậy con yên tâm rồi.”
Chưa ăn cơm trưa, hai vợ chồng Hướng Khai Hoa đã ôm đứa bé đi.
Về đến nhà ngoại, thì nhà họ Trần mới vừa ăn cơm xong, nghe nói con gái với con rể còn chưa ăn cơm trưa, Chu Hữu Thục và Tô Đình nhanh chóng xuống bếp hâm nóng thức ăn cho họ.
Mấy ngày nay Trần Đức Cương cực kì nhớ tiểu Vi Vi, lễ mừng năm mới cả cháu trai với cháu gái đều tới nhà, nhưng trong lòng ông chỉ nhớ nhất tiểu Vi Vi, chỉ sợ bà nội nó sẽ ghét bỏ nó.
Hướng Vi cũng rất nhớ ông ngoại, ôm cổ ông ngoại cười khanh khách, in nước miếng lên trên mặt ông ngoại mình.
Chu Hữu Thục biết sáng mai con rể phải đi, nên sau khi dỗ cho Hướng Vi ngủ thì ôm đứa nhỏ về phòng mình.
Lúc Hướng Khai Hoa đi là lúc trời vừa tảng sáng, khi đó Hướng Vi tự nhiên tỉnh lại, ông ngoại ôm cô ra ngoài đi tiểu, thì thấy ba đang xách hành lý đi khỏi nhà, Hướng Vi vừa thấy, vốn còn đang mơ ngủ, cũng lập tức tỉnh táo lại, ba sắp đi!
Trần Mai sửa sang quần áo cho chồng xong, thì lấy chiếc khăn quàng cổ cô đã đan, quàng vào cổ anh, đôi mắt đỏ hồng, “Anh đi đường cẩn thận, nếu quân đội cho về thăm nhà thì anh phải về nhà nhiều hơn, không được chỉ mãi nghĩ đến quân đội của anh, có thời gian em và con sẽ đi thăm anh.”
Hướng Khai Hoa vỗ tay vợ mình, “Đừng khóc, về sau anh sẽ về nhà nhiều hơn để thăm gia đình. Anh sẽ biểu hiện thật tốt trong quân đội, tranh thủ sớm thăng cấp, thì em và con mới có thể cùng ở trong quân đội với anh. Như vậy thì anh mới yên tâm về em và con.
Hướng Vi oa một tiếng khóc to, tay nhỏ bé hướng về chỗ của ba. Hướng Khai Hoa ôm con gái, hung hăng hôn, “Ngoan, ba phải đi, Vi Vi phải nghe lời của mẹ, phải nghe lời ông ngoại nói, biết không.”
Hướng Vi ôm cổ ba mình không dám buông tay, Hướng Khai Hoa không còn cách nào, nên đành phải nhẫn tâm không nhìn tới con gái đang khóc, đẩy đứa bé về trong ngực vợ mình, không quay đầu lại đi vào nền tuyết trắng xóa.
Chương 11
Tết âm lịch năm 1985 vừa qua, người nhà họ Trần nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị đám cưới cho con trai, bởi vì Tô Đình bị mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được chú ruột nuôi dưỡng lớn khôn, nên sau khi Trần Trường Chinh trưng cầu ý kiến gia đình Tô Đình thì bên đó nói mọi việc đều làm theo ý họ Trần, định ngày xong chỉ cần gọi điện tới b một tiếng là được.
Đám cưới của Trần Trường Chinh sẽ tổ chức vào trung tuần tháng năm, thời tiết khi đó vừa đẹp, Tô Đình ở nhà họ Trần đến hết tết, mới trở về nhà mình ở phương Nam đợi gả, Trần Trường Chinh vốn muốn đi theo Tô Đình, nhưng bị bà Chu nghiêm khắc mắng cho một trận, nên mới chịu an phận ở nhà, sữa chữa nhà cửa, trang hoàng cho phòng tân hôn……… Một đống việc lớn đang chờ bon họ phải làm đấy.
Hướng Vi đã học được cách đi bộ, mỗi ngày cô đều được ông ngoại cúi người ôm eo đi lại cẩn thận trên mặt đất, khiến cho Trần Đức Cương mệt mỏi quá sức, nhưng Hướng Vi lại vui vẻ cả ngày, vô cùng vui sướng.
Sinh nhật của Hướng Vi là vào ngày hai mươi bảy tháng năm, sau khi chú út và mợ út mới kết hôn được mười ngày, Hướng Vi đã gọi được tên mọi người, chỉ là tiếng nói vẫn còn chưa rõ lắm.
Ngày hai mươi bảy tháng năm, Trần Mai thay quần áo mới cho em bé, người trong tộc họ Trần cũng đến không ít, nguyên bản cũng mời người nhà họ Hướng đến dự, thế nhưng chỉ có gia đình Hướng Khai Trung với cô ngốc là đến, hai người cô khác có việc nên không đến được.
Hướng Vi nhìn mọi người ở trong phòng, nhìn một vòng không hề thấy ba mình, Hướng Vi nắm tay mẹ, đi đứng xiêu vẹo ra ngoài cửa, Hướng Vi nhìn ngoài sân, tay nhỏ bé đ vách tường, “Ba……….”
Trong lòng Trần Mai cảm thấy cực kỳ buồn, nhìn con gái tìm ba nó ở khắp nơi, trong lòng đau ê ẩm, kể từ khi Khai Hoa về quân ngũ, chưa hề về nhà một lần nào, gần nữa năm rồi cũng chỉ viết được một bức thư gửi về nhà, chỉ nói là ở quân đội cực kỳ bận, chờ đến sinh nhật Vi Vi không biết có thể thu xếp thời gian về nhà hay không. Nhưng đúng là vẫn chưa về nhà a………….
Nhiều năm như vậy, hai vợ chồng gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, trong lòng Trần Mai không phải là chưa từng oán hận anh, nhưng đã yêu phải người như thế, trước đó anh ấy đã là người thuộc về đất nước và nhân dân rồi, sau đó mới là chồng của cô, một điều này, Trần Mai đã sớm hiểu rõ. Chỉ là hôm nay, trái tim Trần Mai lại cảm thấy rất uất ức.
Trong lòng Hướng Vi có chút thất vọng, cô đã nghĩ là ba sẽ về nhà, nhưng mà ngay cả bóng dáng của ba cũng không có. Trần Mai ổn định tinh thần, ôm lấy con gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, “Ngoan, đi vào nhà chơi đùa với các anh chị nhé.”
Hướng Vi lắc đầu một cái, ngón tay út chỉ ra bên ngoài, “Ba………” Ý là phải đợi ba.
Trần Mai nhìn ánh mắt mong đợi của con gái, chỉ đành nuốt nước mắt vào lòng, “Ba rất bận, không thể về nhà thăm Vi Vi, con xem con còn có mẹ ở đây, còn có nhiều người khác cũng đến thăm Vi Vi nữa, nhiều người như vậy đều đến vì Vi Vi, Vi Vi ngoan không cần chờ ba nữa có đượ không? Đợi khi nào ba có ngày nghỉ, sẽ về nhà thăm Vi Vi.” Trần Mai nói một hồi như vậy, cũng không quan tâm con gái nghe có hiểu hay không, liền ôm nó đi vào nhà.
Qua một tuổi, câu mỗi ngày Hướng Vi thường hay nói nhất chính là câu hỏi ba mình khi nào thì về nhà thăm gia đình. Trong lòng Trần Mai cảm thấy đau khổ cực kì, chồng mình giống như là biến mất, căn bản không hề có tin tức gì truyền đến, tuy Trần Mai không nhận được tin gì từ chồng nhưng vẫn không dám đi đến quân đội tìm anh, kỷ luật trong quân đội rất nghiêm khắc, mặc dù Trần Mai rất nhớ chồng, nhưng cũng không muốn làm khó anh, làm vợ quân nhân, cô biết mình phải như thế nào.
Trần Mai không nhận được tin tức của chồng, thì viết thư cho Lý Hoan, hy vọng có thể biết được chút tin tức gì đó của anh, Lý Hoan viết thư hồi âm lại nói lần trước không tới dự sinh nhật Vi Vi được, thật đáng tiếc, gửi cho Vi Vi ít đồ, còn nói cô cũng không rõ tình trạng của chồng mình lắm, lần cuối Lưu Minh Tuấn viết thư về nhà là hai tháng trước, anh ấy nói ở quân đội rất bận, nói Lý Hoan nhất định không được đi tìm anh ấy.
Trần Mai nhìn thư của Lý Hoan, trong lòng càng thêm sốt ruột, ngay cả Lý Hoan cũng không biết gì hết, vậy xem ra bọn họ quả thật rất bận.
Cứ như vậy, Trần Mai mang theo một tâm trạng sốt ruột, chầm chậm chờ đợi, hi vọng một ngày nào đó có thể nhận được thư của chồng. Em dâu Tô Đình đã mang thai, trong nhà có phụ nữ có thai cần chăm sóc, nên Trần Mai cũng chỉ có thể kiềm nén lại tâm sự của mình, hết lòng hết sức chăm sóc cho em dâu.
Phản ứng khi mang thai của Tô Đình đặc biệt dữ dội, từ mãi tháng bảy cho đến gần tháng mười một mới đỡ hơn chút xíu, cũng bắt đầu lộ ra cái bụng bầu, mấy tháng nay Tô Đình bị đứa nhỏ trong bụng hành hạ quá mức, ăn cái gì là ói ra cái đó, tuy cô đang mang thai, nhưng người lại ốm đi rất nhiều, lại càng hiện rõ ra cái bụng quá lớn, Hướng Vi đã có thể đi được rất vững chắc, mỗi ngày đều nói chuyện với mợ mình, lúc này Hướng Vi nói chuyện cũng chưa được rõ ràng lắm, có nhiều lúc biết rõ chữ đó nên nói như thế nào, nhưng cái miệng giống như không phải là của cô vậy, không biểu đạt ra được, nên cuống cuồng cả lên, bộ dạng đó của Hướng Vi làm mọi người cười không khép miệng lại được.
Hướng Vi nhìn cái bụng mới có hơn năm tháng của mợ mình, giống như là bụng của người mang thai bảy tám tháng, Hướng Vi nghĩ rất có khả năng mợ mình mang thai đôi. Lúc này em bé đã có thể chuyển động, mỗi ngày Hướng Vi đều dùng tay nhỏ bé vuốt bụng của mợ, nói chuyện với em bé trong bụng, có lúc thì đi lấy sách của ông ngoại, để mợ đọc cho nghe. Bởi vì Hướng Vi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, không giống như mấy đứa trẻ khác, suốt ngày ầm ĩ, nên Tô Đình đặc biệt thương yêu Vi Vi, có lúc sẽ ôm cô vào lòng, lấy sách thiếu nhi dạy cô học, bị ông bà ngoại nhìn thấy, Vi Vi liền bị mắng một trận, về sau cô cũng không dám nằm trong ngực của mợ mình nữa, nếu muốn được nghe kể chuyện cổ tích thì cô đi xách cái ghế nhỏ ra ngồi trước giường.
Gần một năm, Hướng Khai Hoa không hề gọi điện thoại hay gửi thư về nhà, ngược lại Trần Mai thường liên lạc với Lý Hoan, hai người phụ nữ đều là đã lâu chưa được gặp chồng mình, nên có chung đề tài, mặc kệ là cuộc sống, công việc hay là vấn đề tình cảm, hai cô đều chia sẻ với nhau, tình cảm giữa hai người có thể nói là đột nhiên nâng cao mạnh mẽ.
Năm 1986 lặng lẽ bước tới, mà Hướng Khai Hoa vẫn chưa viết một bức thư nào về nhà, trong lòng Trần Mai đè nén rất nhiều suy nghĩ, cô không dám nói những suy nghĩ đó với mọi người trong nhà, người nhà có hỏi thì cô chỉ nói là Khai Hoa đang rất bận, không thể về nhà, mọi thứ anh ấy đều ổn, nên mọi người không cần phải lo lắng.
Hai người phụ nữ Trần Mai và Lý Hoan sắp bị ép muốn điên rồi, thời gian dài như vậy, chưa từng được nói chuyện với chồng, hai người họ chỉ có thể chia sẽ nổi khỗ của nhau qua từng bức thư, kể ra sự nhớ nhung, họ đều là vợ quân nhân, họ có thể hiểu nỗi khổ sở trong lòng của đối phương, trong thư hai người thường khích lệ cho nhau, mà chủ đề được nói đến nhiều nhất trong thư chính là viết về những đứa con, cho dù là một chuyện nhỏ, cũng lấy ra chia sẻ với nhau.
Mùa xuân năm 1986, Hướng Khai Hoa chưa về nhà, cùng năm tháng ba, Tô Đình hạ sinh được một cặp bé trai; tháng năm, con gái Hướng Vi tròn hai tuổi, vẫn như cũ Hướng Khai Hoa chưa về nhà…….
Từ năm trước, khi chồng mình đi, Trần Mai đã bắt đầu viết nhật ký, mỗi ngày đều không gián đoạn, có những sự nhớ nhung của cô với chồng, có nhớ lại những chuyện giữa hai vợ chồng trước kia, hơn nữa là chuyện của con gái Hướng Vi. Cô hy vọng có thể nhớ kỹ những chuyện của con gái, chờ khi Khai Hoa về nhà, có thể xem lại những dòng vết này, tưởng tượng ra được cảnh tượng sinh hoạt hằng ngày của con gái bọn họ.
Viết nhật ký hết một cuốn vở, Trần Mai vỗ vào bả vai đau nhức của mình, cô nhìn gương mặt ngủ say của con gái, trong lòng ấm áp.
Trần Mai viết một bức thư cho chồng mình, trong thư viết: “…………Hôm nay trên đường em về nhà, đã thấy Vi Vi đứng chờ em ở đầu thôn, đứa bé này, sau khi được hai tuổi thì lớn khôn rất nhiều, mỗi ngày đều sẽ canh thời gian đứng ở đầu thôn chờ em về nhà. Về đến nhà em vô cùng mệt mỏi, em vừa mới cởi giày, Vi Vi đã bưng một chậu nước nóng đến cho em rửa chân, trái tim em cảm thấy rất mãn nguyện, hạnh phúc muốn khóc, nhìn con gái còn nhỏ nên không đủ sức, nhưng lại cố gắng nín thở bưng nước nóng tới cho em, tâm trạng của em vừa vui, vừa đau lòng, nó còn nhỏ như vậy mà đã biết yêu thương mọi người, em là mẹ nó hiển nhiên rất vui sướng. Khai Hoa, con gái cũng rất nhớ anh, khi nào anh mới về nhà thăm con được? Em biết anh bận rộn nhiều việc ở quân đội, em ủng hộ công việc của anh, nhưng em cũng hi vọng con gái có thể được gặp ba nó. Đây là hình sinh nhật lúc hai tuổi của con, tấm khác là hình của năm trước, xin lỗi vì năm ngoái em đã không gửi hình cho anh, lần này gửi cho anh hình năm trước. Khai Hoa, anh nhìn xem, con gái chúng ta thật đúng là một cô bé khiến mọi người yêu thích, bộ dạng cũng rất xinh đẹp…………”
Sáng hôm sau, Trần Mai đi gửi thư cho chồng, cô không ảo tưởng anh có thể hồi âm cho mình, chỉ cần anh ấy có thể nhìn thấy được hình của con gái, vậy là tốt rồi!
Điều Trần Mai không ngờ chính là, vào tháng tám, cư nhiên chồng cô đã gửi thư hồi âm cho cô, thư viết rất ngắn ngọn, chữ viết cũng rất ngoáy, nhìn giống như là đã được viết ra trong lúc vội vàng, trong thư nói cảm ơn Trần Mai, cảm ơn cô đã ủng hộ công việc của anh, cám ơn cô đã chăm sóc cho gia đình bọn họ tốt như vậy, tin chót là muốn Trần Mai mau chóng mang con gái đi Bắc Kinh một chuyến, anh rất muốn gặp hai mẹ con bọn họ.
Mặc dù Trần Mai không hiểu tại sao chồng mình lại vội vã muốn hai mẹ con cô đi Bắc Kinh đến vậy, nhưng cô vẫn rất vui mừng, lâu như vậy rồi cũng chưa được gặp anh, cũng không biết dạo này anh sống có tốt hay không.
Ngày mùng một tháng chín Trần Mai mới tựu trường, hiện tại mới đầu tháng tám, cô còn có thời gian, ngày thứ hai sau khi nhận được thư, Trần Mai liền mang theo con gái vô cùng vui vẻ đi Bắc Kinh………
Thời tiết tháng tám ở Bắc Kinh rất nóng, Trần Mai ra khỏi cổng trạm xe lửa, lần này Hướng Khai Hoa không phái người tới đón họ nữa, Trần Mai đã nhớ đường, trước tiên Trần Mai đi tới nhà Lý Hoan, hôm nay Lý Hoan có ở nhà, thấy Trần Mai đến, hai người phụ nữ đặc biệt vui mừng, tay nắm tay, dắt hai đứa nhỏ đến quân đội.
Trần Mai nhìn gương mặt ngăm đen gầy rộc của chồng mình, đau lòng muốn chết, vừa thấy hình dáng của chồng, cô liền không nhịn được rơi lệ.
Đã lâu lắm rồi Hướng Khai Hoa chưa được nhìn thấy vợ mình, đương nhiên trong lòng anh rất nhớ cô. Hướng vi nắm tay mẹ, nhìn ba mình, hô to một tiếng “Ba………….” rồi chạy như bay tới.
Hướng Khai hoa ôm con gái, nhìn kỹ, lúc anh đi nó còn là một em bé, hiện tại đã có thể chạy nhảy gọi ba, Hướng Khai Hoa nhìn vợ, “Anh làm em vất vả rồi.”
Trần Mai lau nước mắt, “Đều là vợ chồng, anh còn nói cám ơn làm gì!”
“Đi thôi, chúng ta đi vào trước rồi nói sau.”
Chương 12
Đã rất lâu rồi Hướng Khai Hoa chưa được nhìn thấy con gái, hôm nay cuối cùng đã được thỏa lòng nhung nhớ, dọc theo đường đi một tay anh ôm con, một tay xách hành lý của vợ mình. Về đến ký túc xá, Hướng Khai Hoa đùa giỡn với con gái một lát, rồi để cho nó ra ngoài trước chơi.
Hướng Vi cầm trong tay món đồ chơi nhỏ ba cho mình, ba để cô đi tìm Lưu Khải chơi, ba muốn nói chút chuyện với mẹ. Hướng Vy đồng ý, nên đi tìm Lưu Khải.
Đúng lúc Lưu Khải cũng bị ba nó đuổi ra khỏi cửa, tính khí của cậu ấm liền hiện ra, Lưu Minh Tuấn và con trai, hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
“Cha nuôi……….”
Lưu Minh Tuấn nhanh chóng ôm lấy Hướng Vi, “Ơ, công chúa nhỏ của chúng ta đã lớn như thế này rồi sao, để cha nuôi nhìn kỹ con một chút coi nào.”
Lưu Khải chu chu miệng, Lý Hoan cười nói: “Con trai ngoan, con xem tuy em gái Vi Vi nhỏ hơn con mà thật nghe lời biết bao, con là anh trai, cần phải làm gương cho em gái nha. Khi còn nhỏ con rất thích em Vi Vi mà, không phải con vẫn thường nói muốn có em gái sao, hiện tại em gái đến rồi, ngoan, đi chơi với em gái đi con.”
Lưu Khải nhìn cha của nó, “Ba, em gái Vi Vi cũng có rồi, vậy mà ba cũng không cho con.”
Lưu Minh Tuấn trợn mắt nhìn Lưu Khải một cái, “Cái thằng nhóc này, ngứa da có phải không?”
Lưu Khải cúi đầu xuống, hét: “Em Vi Vi cũng đã có, tại sao con không có?”
Hướng Vi nhìn mô hình trong tay mình, đây là một mô hình xe tăng được ba cô dùng vỏ đạn làm ra, nhìn rất đẹp, khó trách đôi mắt thằng nhóc Lưu Khải này cứ nhìn chằm chằm mô hình trong tay mình.
Hướng Vi nhìn bộ dạng nhỏ bé kiêu ngạo của Lưu Khải, thì không nhịn được buồn cười, vươn tay ra, “Anh Lưu Khải, em cho anh đồ chơi này.”
Mặt Lưu Khải hồ nghi nhìn Hướng Vi, nhưng dù sao nó cũng là con nít, nhìn đến xe tăng, trong lòng nghĩ, lập tức đưa tay ra lấy. Lưu Minh Tuấn nhìn Lưu Khải, “Đem mặt mũi của ba mài vứt sạch rồi, còn muốn chơi sao? Công chúa nhỏ, con cầm đi, đừng cho anh trai nham hiểm này lấy”
Hướng Vi đầu đầy hắc tuyến, có người sẽ nói con trai mình như thế sao? Còn sài từ nham hiểm nữa!
Lý Hoan bật cười, liếc mắt trách chồng mình, “Tốt lắm, tốt lắm, hai cha con anh gặp nhau liền thích phá nhau, đã lớn như vậy rồi, còn thích chọc con trai, nhanh đi lấy cho nó, tránh cho con ầm ĩ.”
Lúc này Lưu Minh Tuấn mới trở về ký túc xá, lấy một cái mô hình cũng dùng vỏ đạn mà làm ra, kích thước của cái mô hình này so với súng thật bên ngoài là giống nhau, Lưu Khải thấy ba cho mình cái này, so sánh với cái mô hình của Vi Vi còn lớn hơn một chút, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Lưu Minh Tuấn trợn mắt nhìn con trai một cái, thả Vi Vi xuống, dặn dò Lưu Khải, “Lưu Khải, con và em Vi Vi đi chơi đi, không được ăn hiếp em gái, nếu không ba nhất định là sẽ đánh con một trận.”
Lúc này Hướng Vi không khỏi có chút rối loạn, nhớ khi còn bé, cha nuôi cũng không có nóng tính như vậy nha! Mặc dù cha nuôi vẫn đối xử rất tốt với cô, Hướng Vi nhìn qua Lưu Khải thấy căn bản là nó không thèm để tâm vào lời nói của cha nó, chỉ tập trung tinh thần nghịch món đồ chơi trong tay, rồi cô lại nhìn sang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cha nuôi. Hướng Vi cảm thấy nhất định khi hai cha con này ở chung rất thú vị.
Lưu Khải phiền chán nghe ba mình nói xong, đưa tay nắm lấy tay Vi Vi, “Em gái Vi Vi, chúng ta đi thôi.” Nói xong cũng không thèm để ý đến ba mình, trực tiếp nắm tay Vi Vi đi.
Ở phía sau Lưu Minh Tuấn giận đến nghiến răng, Lý Hoan nhìn hai đứa nhỏ đi, ở phía sau hô: “Lưu Khải, chăm sóc em gái cho tốt.” Quay đầu thấy chồng mình vẫn còn đang tức giận, cười nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta cũng vào nhà thôi, không phải anh có chuyện cần nói với em sao.”
Hướng Vi không hiểu chuyện của quân đội lắm, cũng không thích, lúc trước cô còn thấy cái mô hình xe tăng này mới mẻ, nhưng nhìn lâu vài lần cũng không còn thích nữa, ngược lại thì thằng nhóc Lưu Khải này, đang nằm trên mặt đất loay hoay những thứ đó, Hướng Vi đưa xe tăng trong tay mình cho Lưu Khải, tùy nó chơi, còn cô thì ngồi ở đó ngẩn người.
Kiếp trước cô hai mươi ba tuổi, từ nhỏ đã là một cô bé biết vâng lời, mặc dù trên cô còn có một chị gái hơn cô mười tuổi, nhưng cũng không chiều hư cô thành người kiêu căng ngạo mạn. Kiếp trước đã qua, nếu quả thật cô vẫn còn tồn tại, thì cô cũng muốn sang năm mới có thể sống lại. Hướng Vi nghiêng đầu nhìn Lưu Khải đang chơi ở đó, trong lòng có chút nhàm chán, “Lưu Khải, em đi vệ sinh đây.”
Lưu Khải nhìn Hướng Vi, “Anh là anh em, em không thể gọi tên của anh, em phải gọi anh là anh Lưu Khải.”
Hướng Vi khẽ cau mày, cái thằng nhóc này còn có thể phân biệt những việc này sao, thôi, dù sao nó cũng lớn hơn mình một chút, kêu một tiếng cũng không mất miếng thịt nào, Hướng Vi cười híp mắt kêu một tiếng anh Lưu Khải, Lưu Khải nghe được, trong lòng rất thoải mái, làm bộ khoát khoát tay, “Em đi đi, Ah…… Em gái à, em tìm được nhà vệ sinh không?”
Hướng Vi quýnh, dường như là cô không biết thật, Hướng Vi lắc đầu một cái, Lưu Khải nhìn đồ chơi trên mặt đất, rối rắm nhìn Hướng Vi, suy nghĩ nhanh chóng, liền cất đồ vào trong túi, một tay cầm túi, một tay nắm tay Vi Vi đi vệ sinh.
Đến được nhà vệ sinh, Hướng Vi càng quýnh hơn, cởi quần cũng không được mà không cởi cũng không được, cứ như vậy bị nghẹn, Lưu Khải không hiểu, “Không phải em nói muốn đi vệ sinh sao?”
Hướng Vi dậm chân một cái, “Anh đi ra ngoài đi.”
“Không được, mẹ nói không được rời mắt khỏi em, nếu không ba sẽ thực sự đánh anh đó.” Mắt Lưu Khải chớp cũng không chớp nhìn Vi Vi.
Hướng Vi bắt đầu nổi giận nha, nhưng hai đứa đều còn là con nít, muốn cô giải thích cho nó cái gì mà nam nữ khác nhau, cô dám khẳng định, Lưu Khải nhất định sẽ càng hỏi những vấn đề khiến người khác câm nín.
Hướng Vi trợn mắt nhìn Lưu Khải một cái, trong lòng tự nhủ hiện tại cô chỉ có hai tuổi, còn sợ sẽ bị thằng nhóc này nhìn sao. Hướng Vi nghĩ được như vậy, nên không nhăn nhó nữa, đành ở trước mặt nó đi vệ sinh.
Lưu Khải buồn bực, thế nào mà em gái lại không có chim nhỏ ta. Lưu Khải nhìn Hướng Vi, “Em Vi Vi, tại sao em lại không có chim nhỏ vậy? Là bị người xấu cắt sao?”
Khóe miệng Hướng Vi co giật, nếu không phải thấy gương mặt nó ngây thơ, cộng thêm cái vẻ mặt không biết là đồng tình hay đang rối rắm cái gì, cô thật sự muốn đấm cho nó một cái vào mặt, cư nhiên bị nó đùa giỡn a!
Cặp mắt Hướng Vi híp lại, nhìn Lưu Khải nói: “Anh Lưu Khải, nếu chim nhỏ của anh mà dài ra đến bên ngoài, thì sẽ bị cắt, không tin anh đi hỏi mẹ nuôi đi.”
Lưu Khải vội vàng che hạ bộ của mình, nhanh chân bỏ chạy.
Hướng Vi cười khanh khách, cảm giác đùa giỡn con nít thật là thích, khó trách bây giờ có nhiều bà dì quái chiêu như vậy. Tâm tình Hướng Vi rất tốt, trở về ký túc xá ba mình.
Ký túc xá của Hướng Khai Hoa ở lầu hai, Hướng Vi còn nhỏ, đứng ở vách tường nên người bên trong cũng không nhìn thấy, không thể trách Hướng Vi có hành động nghe lén này, thật sự là, nếu ba mẹ cô đang ở trong đó làm chuyện gì, cô đột nhiên chạy vào còn không phải là đã giết phong cảnh giữa họ rồi sao.
Không một tiếng động, trong lòng Hướng Vi bối rối, rốt cục là mình đi vào thì tốt hơn, hay là không đi vào nhỉ! Đang trong lúc nội tâm Hướng Vi giao chiến, âm thanh của Hướng Khai Hoa truyền đến, “Trần Mai, mấy năm qua anh làm khổ em rồi, cám ơn em. Lần này ra tiền tuyến, nếu anh có thể còn sống trở về gặp mẹ con các em, vậy thì cả đời Hướng Khai Hoa anh sống đáng giá rồi, nếu như không gặp may mắn, anh hi vọng em………….”
“Không……… Không được nói những điều đó. Khai Hoa, từ cái ngày mà em được gả cho anh, em liền biết rõ vị trí của mình, anh là quân nhân, bảo vệ tổ quốc là trách nhiệm của anh. Khai Hoa, anh là niềm tự hào của mẹ con em, em hi vọng khi anh ở tiền tuyến, cũng sẽ vì mẹ con em mà suy nghĩ nhiều hơn, không cần……… Đừng nói với em những chuyện đó, em không muốn nghe………….. Ô ô………..”
Hướng Khai Hoa trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: “Trần Mai, ở nhà tất cả giao cho em. Anh sẽ vì em và con mà cố gắng sống sót, nu thật sự bất hạnh, anh hi vọng em có thể suy nghĩ thông suốt.”
Trần Mai đè nén tiếng khóc của mình, thút thít nói, “Em hiễu rõ mà, mọi việc ở nhà anh không cần lo, em sẽ chăm sóc con thật tốt, em và Vi Vi đều sẽ chờ anh trở về.”
Hướng Vi bỏ chạy, cô không dám đi vào, cô không biết phải nên làm cái gì nữa, làm sao cô có thể đối mặt với trường hợp như vậy chứ. Tại sao cô có thể quên, cuộc “chiến tranh phản kích tự vệ” của Trung Quốc, không phải chỉ kết thúc năm 1979, mà là đánh đến mười năm lận. Từ năm 1979, năm đại binh đoàn tác chiến, năm 1986 đến năm 1989 thêm năm sư đoàn trinh sát tác chiến, quân đội Trung Quốc bỏ ra không biết bao nhiêu là lực chiến đấu!
Hướng Vi nằm trên cỏ, nhìn bầu trời xanh bao la, chỉ cảm thấy tâm hồn trống rỗng, ban đầu khi cô nhìn thấy đoạn lịch sử này, cũng chỉ là thở dài một tiếng, mắng thêm mấy câu, rồi gác xuống, dù sao đấy chẳng qua cũng chỉ là lịch sử. Nhưng nay cô được sống lại, ba của cô sẽ phải đến chiến trường. Năm nay, ngày 20 tháng 9, ở trạm xe Cổ Thành tại Bảo Định, ở trong bồn xe nóng rực, là 838 lính trinh sát mặc quân phục số 85 cầm súng tiểu liên 56-1, và súng tiểu liên giảm thanh 85, tiếp nhận sự kiểm duyệt của quân đội, sau đó bọn họ sẽ xông pha nơi chiến trường, trong đám người đó có lẽ sẽ có ba của cô.
Hướng Vi nhắm mắt lại, quân đoàn ba mươi tám có tiếng tăm lừng lẫy đó, bộ đội trinh sát, trong quân đội Trung Quốc là quân bài chủ chốt. 838 người lính, những người này là những người cuối cùng được chọn trong cuộc huấn luyện gian khổai năm. Người lính trinh sát giỏi nhất có thể đánh được một đám binh thường, họ sắp sửa phải ra tiền tuyến, sắp phải đấu một trận sống còn với lính đặc chủng của quân đội Việt Nam, dùng lính đặc chủng để mở màn trận đấu, sẽ có vài người trong bọn họ vĩnh viễn không thể trở về nhà được nữa………. có lẽ sẽ có ba của cô nữa……….
Chiến tranh, là một cối xay thịt, là cối xay thịt binh lính của chính phủ. Đây là câu nói của nguyên soái Zhukov thuộc Liên Xô cũ. Nếu sau này ba cô không thể về nhà được nữa, cô và mẹ sẽ ra sao đây? Cái suy nghĩ này, Hướng Vi không biết cũng không dám tưởng tượng!
Hướng Vi lau khô nước mắt, hít hít cái mũi, đè nén xuống tâm sự của mình, rồi chạy đi tìm mẹ, cô vẫn còn là một đứa trẻ, dưới tình huống này tuyệt đối không thể làm người lớn lo lắng.
Trái tim Trần Mai thống khổ, nhưng ở trước mặt con gái vẫn phải nở nụ cười dịu dàng. Cả gia đình họ Hướng và họ Lưu cùng ăn cơm với nhau, không khí rất nặng nề ngột ngạt, ngay cả người nói nhiều nhất là Lưu Minh Tuấn cũng chỉ biết uống rượu giải sầu, không mở miệng nói chuyện.
Lưu Khải không biết chuyện của người lớn, tất nhiên là ăn uống sảng khoái, thấy em gái Vi Vi chưa ăn gì mấy, Lưu Khải nhìn mẹ mình, hỏi “Mẹ, Em Vi Vi nói chim con dài hơn, sẽ phải cắt đi, thật sẽ bị cắt bỏ sao? Mẹ?”
Hướng Vi nghe thấy lời nói của Lưu Khải, xém chút nữa bị té xuống đất, tên ngu ngốc này! Lời như vậy cũng có thể nói ra! Mấy người lớn sau khi nghe xong, cũng không nhịn được cười, không khí khẩn trương lúc trước nhanh chóng biến mất, Lưu Minh Tuấn cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Lưu Khải còn tưởng là sẽ bị cắt đi thật, cái mặt bánh bao vo thành một nắm, “Mẹ, chim nhỏ của con thật sự sẽ bị cắt đi sao, không có chim nhỏ làm sao con có thể xuỵt xuỵt được mẹ?”
Lý Hoan vỗ vỗ đầu con trai, “Ngu ngốc, con là con trai, em Vi Vi là con gái, chim nhỏ á, chỉ có con trai mới có thôi, đã hiểu chưa?”
Hướng Vi vừa ăn cơm, vừa hé mắt nhìn Lưu Khải, tên ngu ngốc này, thật khiến người ta sợ kinh hoàng. Lưu Khải nghe nói sẽ không bị cắt bỏ chim nhỏ, liền yên tâm, cái mặt bánh bao cũng dãn ra, Lưu Khải nhìn Hướng Vi nói: “Em Vi Vi, em lừa anh, không phải chim nhỏ của anh dài hơn.”
Trong lòng Hướng Vi tức giận, nhìn đi, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm cô, sợ là trong bụng còn nghĩ cô đã nhìn lén cái kia, loại tội danh này cô không đảm nhận nổi a. Hướng Vi hạ đôi đũa xuống, nhìn mọi người, “Là ông ngoại nói.” Miệng nhỏ kéo lên, quay qua Trần Mai khóc lóc kể lể, “Mẹ, anh Lưu Khải nhìn lén con đi tiểu, còn cười nhạo con không có chim nhỏ………….”
Gương mặt tuấn tú của Lưu Minh Tuấn kéo căng, nhìn khuôn mặt đen thui của Hướng Khai Hoa, làm bộ ho khan mấy tiếng, ”Bọn nhỏ chỉ là đùa giỡn thôi, không có chuyện gi, không có chuyện gì………… hai anh em ta tiếp tục uống, tiếp tục uống……….”
Lý Hoan cười không dừng lại được, vỗ đầu Lưu Khải, “Cái thằng nhãi ranh này, ở nhà mẹ dạy con thế nào. Con là bé trai, bé trai thì không được nhìn lén bé gái.”
Lưu Khải hừ một tiếng, xoay đầu qua một bên, bắt đầu tỏ ra khó chịu……….
Chương 13
“Vi Vi, con mau đi gọi mấy em trai về nhà đi.” Trần Mai kêu lên.
Hướng Vi ngoái đầu nhìn ra ngoài trước, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Không biết hai thằng nhóc kia đã sớm chạy chỗ nào rồi, thật là nghịch ngợm, một đứa cũng không thấy, giống như hôm trước, làm cho cả nhà sốt ruột muốn nổ tung, vậy mà hai thằng nhỏ thì lại đang chơi vui vẻ ở chuồng bò.
Hướng Vi đã hơn ba tuổi, năm ngoái ba Hướng Khai Hoa ra tiền tuyến, người nhà thương cô còn nhỏ tuổi mà ba đã phải ra chiến trường, huống chi còn không biết ba cô có thể bình an về nhà được hay không, nên vì vậy mà đặc biệt yêu thương Hướng Vi, ngay cả hai em trai vốn phải được yêu thương nhất cũng bị người lớn xem nhẹ bỏ qua một bên.
Bây giờ hai thằng nhóc Trần Lượng và Trần Khuê đã được một tuổi lẻ tám tháng, tuy còn nhỏ nhưng tính tình cũng lộ ra rồi, tính tình anh cả Trần Lượng so với em trai Trần Khuê thì an tĩnh hơn một chút, nhưng cả hai đứa đều rất mê chơi, tụi nó thích nhất là cùng với người trong nhà chơi trò “trốn tìm”, đợi đến khi cả nhà tìm hai anh em nóng ruột muốn xoay vòng vòng thì bọn nó sẽ từ một chỗ nào đó mà đi ra, quần áo cả người sẽ vô cùng bẩn, làm cho người ta vừa tức vừa buồn cười.
"A Lượng, A Khuê, nhanh chóng về nhà nào."
Hai anh em nghiêng đầu thấy chị gái đi ra ngoài, tụi nó kéo cái miệng nhỏ nhắn cười, hùynh huỵch chạy về phía trước, trong miệng còn cười khanh khách. Ở phía sau, Hướng Vi đầu đầy hắc tuyến, hai cái đứa này, tuổi nhỏ thế, mà rất xảo quyệt nha.
Hướng Vi dừng lại, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo, “A Lượng, A khuê, về nhà mau lên nào, chị Vi Vi cho kẹo ăn nè.”
Hai anh em Trần Lượng và Trần Khuê vừa nghe có kẹo ăn, hùynh huỵch chạy về, Hướng Vi lấy khăn mặt của mình ra lau mặt cho hai em trai, rồi cô cho mỗi đứa một viên kẹo, “A Lượng, A Khuê, sắp đến giờ cơm trưa rồi, mấy đứa còn chạy đi đâu.”
Hai nhóc Trần Lượng và Trần Khuê nắm tay chị gái, ba cái chấm nhỏ vui vẻ đi về nhà.
Năm ngoái hai vợ chồng Trần Trường Chinh và Tô Đình nhận thầu một mảnh đất, làm Dưỡng Thực Trường, đến bây giờ phát triển rất tốt, Hướng Vi không thể không nói chú út và mợ út thật sự rất biết nhìn xa trông rộng a.
Thấy hai anh em Trần Lượng và Trần Khuê ăn cơm còn muốn có người đút, Trần Đức Cương vỗ bàn, nhìn bà vợ Chu Hữu Thục nói: “Hai đứa nó lớn rồi, còn cần người đút, lúc Vi Vi bằng tuổi tụi nó đã sớm tự mình ăn rồi. Bà đừng có làm hư tụi nhỏ, đừng có để con trai, con dâu oán giận bà.”
Chu Hữu Thục không chút để ý, “Hai đứa nó còn nhỏ mà, Trường Chinh và Tô Đình ở trên phố, lâu lâu mới về nhà một lần, tôi làm bà nội không thể chăm sóc cho tụi nó nhiều hơn chút sao…..”
Trần Đức Cương nhìn chằm chằm hai anh em, khuôn mặt hung dữ, “Đồng chí Chu Hữu Thục, bây giờ lập tức dừng lại cho tôi, để cho tụi nó tự ăn.”
Trần Mai thấy ba nổi giận, vội vàng hòa giải, “Ba, bọn nó còn nhỏ mà, có gì từ từ nói, đừng dọa tụi nó.”
Chu Hữu Thục ôm hai cháu nội, “Được rồi. Ông nó, đứa hai nhỏ này là huơng khói của nhà chúng ta, ông làm ông nội cũng không biết yêu thương tụi nó nhiều hơn một chút.”
Trần Đức Cương trừng to mắt nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, vừa nói, “Đồng chí Chu Hữu Thục, nếu tôi không yêu thương tụi nó, tôi sẽ quản lý tụi nó nghiêm khắc sao? Cái bà này đúng là đầu to mà thiếu hiểu biết, có câu nói “Con trai phải nuông dưỡng, con gái phải nuông chiều”. Bây giờ tụi nó còn nhỏ, tính tình còn chưa định hình, nếu bây giờ bà nuông chiều, về sau tính tình hai đứa này hết ăn lại nằm, tôi thấy lúc đó bà muốn khóc cũng không kịp nữa rồi.”
Chu Hữu Thục cũng không phải là không biết đạo lý này, nhưng đây là cháu đích tôn của nhà họ Trần nha, trong lòng bà chính là không chịu được cảnh hai anh em này gặp uất ức
Trần Đức Cương hừ lạnh một tiếng, “Trần Mai, đi lấy hai cái muỗng. Trước tiên cho tụi nó dùng muỗng mấy ngày, sau đó đổi thành dùng đũa.”
Bình thường Trần Đức Cương là một ông già hay cười, nhưng khi nổi nóng lên thì người trong nhà ai cũng sợ, hai đứa nhỏ bị ông nội mình la hét thì muốn khóc luôn, uất ức nhìn bà nội.
Đôi mắt Hướng Vi đảo một vòng, chạy theo mẹ đi xuống phòng bếp, cô cũng cầm một cái muỗng đi ra. Trần Lượng và Trần Khuê ngồi ở trên hai cái ghế nhỏ, đằng trước có một băng ghế dài, phía trên bày hai chén cơm, Chu Hữu Thục hờn dỗi ở một bên.
Hướng Vi cũng cầm cái chén của mình đi lên, đặt trên băng ghế, nhìn hai em trai, “A Lượng, A Khuê, chị em mình cùng thi, xem ai ăn xong trước, người nào ăn hết trước, chị sẽ cho một viên kẹo.”
Tay nhỏ bé của Hướng Vi cầm cái muỗng làm mẫu cho hai anh em nhìn, không bao lâu thì Trần Lượng và Trần Khuê học được, bắt đầu xúc cơm trong chén, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Hướng Vi. Hướng Vi cố ý thỉnh thoảng ăn chậm, thỉnh thoảng lại gia tăng tốc độ, hai anh em đành phải cố sức ăn, không bao lâu thì ăn xong hết, Trần Khuê ăn hết trước tiên, đặt cái chén xuống, “Chị, kẹo……..”
Hướng Vi ăn cơm xong, nhìn hai em trai, “Nha, A Khuê và A Lượng còn lợi hại hơn cả chị nữa, đúng là những em bé lợi hại. A Khuê, A Lượng, về sau hai em tự mình ăn cơm có được không, chị cũng tự mình ăn, chúng ta mỗi người một viên kẹo.”
Phải nói trong cái gia đình này hai anh em tụi nó thích nhất chính là chị Vi Vi, ông nội luôn trợn mắt nhìn tụi nó, không thích, bà nội mặc dù thương tụi nó, cũng luôn bảo tụi nó không thể làm cái này, cái kia, chỉ có chị Vi Vi là tốt nhất, sẽ không la tụi nó.
Hai đứa nhỏ gật đầu, Hướng Vi hôn mỗi đứa một cái, “A Lượng, A Khuê, hôm nay hai em đã ăn một viên kẹo, nên bây giờ không ăn kẹo nữa có được không? Nếu không sẽ bị sâu răng đó.” Vừa nói cô vừa chỉ vào hàm răng của tụi nhỏ, “Chị đưa kẹo cho ông nội cất, ngày mai A Lượng và A Khuê tìm ông nội lấy được không?”
Hai anh em thấy đôi mắt đang trừng tụi nó của ông nội, chỉ đành phải gật đầu. Chu Hữu Thục vui mừng, nhanh tới ôm Hướng Vi, “Thật là một bé gái thông minh, bà ngoại yêu một cái nào.”
Những ngày kế tiếp trôi qua thật nhanh, đối với Trần Mai mà nói, mỗi một ngày, trừ công việc, thì thời gian còn lại là sự nhớ nhung nồng đậm với chồng, không biết anh ấy có bị thương không, có bị bệnh hay không. Đêm dài đằng đẵng, căn bản Trần Mai không ngủ được, nhật ký cô viết đã được hai cuốn vở dày.
Năm 1987 và 1988 trôi qua rất nhanh, Trần Mai không nhận được bất cứ tin tức gì từ chồng cô, con gái Hướng Vi cũng đã đi nhà trẻ. Mỗi tháng Trần Mai và Lý Hoan sẽ viết thư cho nhau, trao đổi tình hình trong nhà, đáng tiếc Lý Hoan cũng không biết tin chồng mình. Trần Mai tự nói với bản thân, không có tin gì cũng là một tin tức tốt, ít nhất chứng minh được một sự thật là chồng cô vẫn còn sống.
Gần sang năm 1989, ngày một tháng ba, Trần Mai nhận được một bức điện báo của Lý Hoan, nói cô nhanh chóng đến Bắc Kinh, trái tim Trần Mai hốt hoảng, cô nhờ ba mẹ chăm sóc con gái, xách túi hành lý rồi lập tức đi.
Tan học về nhà Hướng Vi không thấy mẹ, mới biết được mẹ đã sớm vội vàng đi Bắc Kinh, trong lòng Trần Đức Cương cũng sốt ruột, lúc vừa nhận được điện báo, ông liền biết nhất định đã có chuyện xảy ra, nếu không con gái cũng không đi vội vã như vậy. Trần Đức Cương nhanh chóng đạp xe đạp đi đến chỗ của con trai và con dâu gọi họ về nhà.
Trên đường về, Trần Đức Cương chỉ đơn giản nói sơ qua mọi chuyện cho con trai và con dâu nghe, hiện tại tình huống cụ thể là như thế nào thì bọn họ cũng không rõ cho lắm, Trần Đức Cương không thể làm gì khác hơn là để người nhà chuẩn bị tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Không khí nhà họ Trần rất trầm trọng, ngay cả hai đứa nhỏ bình thường hay gây sự cũng không dám nghịch ngợm, hôm qua hai tụi nó vừa nghịch ngợm liền bị ba tụi nó hung hăng trừng trị cho một trận, giờ ngoan ngoãn lại không ít, bảo tụi nó làm cái gì thì sẽ làm cái đó.
Trần Trường Chinh hít một hơi thuốc, nhìn ba của mình, “Ba, như vậy cũng không phải là biện pháp, thế này đi, mai con sẽ đi Bắc Kinh một chuyến.”
Trần Đức Cương nghĩ xong, nói: “Con đi một chuyến cũng tốt. Đúng rồi, cầm theo tiền, chị con đi gấp, ba nghĩ chắc trên người nó không mang theo nhiều tiền.”
Trần Trường Chinh gật đầu một cái, ngày hôm sau đã đi.
Lại nói tới Trần Mai ở bên này, Trần Mai đến Bắc Kinh rồi thì lập tức đi đến nhà Lý Hoan tìm hiểu tình hình, thế mới biết chồng của cô bị thương, đang được điều trị ở bệnh viện quân đội, khiến Trần Mai vô cùng nóng ruột.
Lưu Minh cũng vừa về nhà, sắc mặt rất khó coi, một tay cầm mũ nhà binh, “Chị dâu, hai chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Nhóm của Lưu Minh Tuấn đã về trước nhóm của Hướng Khai Hoa, anh về quân đội để báo cáo công việc, khi Lưu Minh Tuấn về nhà là rất vội vã, nên ngay cả vợ anh ấy là Lý Hoan cũng không biết anh ấy đã về Bắc Kinh, không bao lâu thì nghe tin bạn tốt mình bị thương, Lưu Minh Tuấn tức giận tới mức chửi má nó, lúc này mới lập tức về nhà một chuyến, nhờ vợ mình phát điện báo cho Trần Mai đến đây.
Sắc mặt Lưu Minh Tuấn đặc biệt khó coi, bác sĩ ở bệnh viện không cho thân nhân bệnh nhân vào thăm, Lưu Minh Tuấn nắm lấy áo khoác trắng của bác sĩ, đôi mắt trừng lớn giống như mắt bò, “Có biết người bên trong đó là ai không? Đây là chị dâu tôi, chính là vợ của người đó, từ năm 1986 đi ra chiến trường, hai vợ chồng họ cũng chưa từng được gặp nhau, mẹ nó ông còn ngăn cản? Lập tức mở cửa cho tôi, có tin hay không tôi một phát bắn chết ông.”
Đôi mắt Lưu Minh Tuấn đỏ lên, vừa từ chiến trường trở về, cái khí thế này lập tức dọa cho bác sĩ run chân.
“Khụ Khụ……”
Lưu Minh Tuấn quay đầu nhìn lại, mặt liền biến sắc, vội vàng chào một cái, “Chào thủ trưởng.”
Đi ở hàng đầu tiên là tư lệnh quân khu Diệp Chính Hải, sư trưởng Hoàng Thành, và ủy viên chính trị Lữ Minh, trong lòng Lưu Minh Tuấn thầm nói xui xẻo.
Trần Mai làm vợ quân nhân, gả cho Hướng Khai Hoa nhiều năm như vậy, cô không hiểu biết gì nhiều về biên chế của quân đội, nhưng cô biết trong quân đội quan trọng nhất là cấp bậc, mới vừa rồi Tiểu Lưu còn uy hiếp bác sĩ bệnh viện, không biết sau này có ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta hay không nữa, những chuyện như vậy có thể nói lớn mà cũng có thể nói nhỏ.
Trần Mai cười nói: “Chào mấy vị thủ trưởng, Tôi là Trần Mai , là vợ của Hướng Khai Hoa, hôm nay xảy ra chuyện như vậy là do tôi đã nhờ vã Lưu Minh để anh ấy dẫn tôi đến, bác sĩ bệnh viện không cho chúng tôi vào, Lưu Minh Tuấn cũng vì sốt ruột, nên mới mất kiểm soát nói ra mấy câu không suy nghĩ, mong rằng các vị thủ trưởng tha lỗi cho chúng tôi, tha thứ cho Lưu Minh Tuấn lần này.”
Diệp Chính Hải nhìn Trần Mai một cái, cười nói: “Cô chính là vợ của Tiểu Hướng? Vừa nhìn đã biết là người có đức có tài, đi thôi, mau vào trong xem một chút.”
Dĩ nhiên bác sĩ biết cấp bậc của người này, nên lập tức mở cửa cho họ đi vào, trong lòng Lưu Minh Tuấn thở phào nhẹ nhõm, thầm nói chị dâu thật biết cách nói chuyện, Trần Mai vừa mới cứu anh ta một mạng. Lưu Minh Tuấn lau mồ hôi trên trán, rồi đi theo vào.
Mấy vị thủ trưởng hỏi bác sĩ tình trạng của bệnh nhân, lại nói mấy câu, ý tứ rất rõ ràng, bệnh viện phải chữa lành bệnh cho người đó, nếu người nhà bệnh nhân đến thì không được ngăn cản họ vào phòng bệnh.
Mấy vị thủ trưởng an ủi Trần Mai mấy câu, hành động vừa rồi của Lưu Minh Tuấn cũng được bọn họ nói đùa mấy câu rồi cho qua, chờ tất cả mấy người họ đi rồi, Lưu Minh Tuấn lau mồ hôi, “Chị dâu, chị đúng là đại ân nhân của em.”
Trần Mai nói: “Là chị liên lụy chú, không có chuyện gì.”
Mắt Trần Mai chớp cũng không chớp nhìn chồng mình nằm ở trên giường, cũng may, bác sĩ nói cuộc phẩu thuật rất thành công, đạn đã được lấy ra, chờ nghỉ ngơi mấy tháng, vẫn có thể tiếp tục huấn luyện.
Lưu Minh Tuấn thấy Trần Mai chuyên chú nhìn bạn tốt, liền lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Lần này Hướng Khai Hoa bị thương là vì cứu binh lính của anh, Lưu Minh Tuấn điều tra mới biết người được cứu chắc là trong ZF (ta chịu, ta chém!), trong nhà vẫn còn vài vị nhân vật, cũng khó trách thủ trưởng lại coi trọng như vậy. Sau này đường quan lộ của bạn tốt coi như được thuận lợi rồi, anh đoán nếu không có chuyện sai sót gì thì lần này Khai Hoa có thể thăng tới chức đoàn trưởng, mấy năm qua Khai Hoa vẫn luôn liều mạng ở chiến trường, việc gì nguy hiểm anh ấy luôn luôn xung phong đi đầu, anh ấy đủ tư cách nhận vị trí này!
Chương 14
Trần Mai ở bệnh viện chăm sóc chồng đến một tuần lễ, thì Khai Hoa được xuất viện. Em trai Trần Trường Chinh đã được Trần Mai sắp xếp cho về nhà để thông báo tin bình an.
Tạm thời Hướng Khai Hoa ở phòng tiếp khách, Lưu Minh Tuấn dẫn Lý Hoan tới ăn mừng bạn tốt xuất viện.
Lưu Minh Tuấn và Hướng Khai Hoa đi ra ngoài, Trần Mai và Lý Hoan thì ở trong phòng nói chuyện.
“Sao không mang Vi Vi đến đây?”
“Lần này đi gấp, không mang theo nó được, có ông ngoại, bà ngoại nó ở nhà, chị thấy yên tâm hơn.”
“Ha ha, thật là. Mấy năm rồi chưa được gặp, Vi Vi chắc đã lớn lắm rồi, nếu không phải hôm nay con trai em phải đi học, thì em sẽ mang nó đến đây.” Lý Hoan nhắc tới Lưu Khải liền không nhịn được buồn cười.
Trần Mai cười nói: “Lưu Khải cũng đến tuổi học tiểu học rồi nhỉ.”
“Ừ. Lên tiểu học rồi, cực kì nghịch ngợm. Cũng may ba nó đã về rồi, sẽ quản lý nó nha, em không thể quản nổi nó.”