Truyện ngôn tình - Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc băng hỏa trang 22
Chương 91: Đại náo
Ngày mai Bill phải về nước, Duy Y đã khôi phục trí nhớ, thành phố G chính là nhà cô, ba mẹ cùng chồng cho nên anh sẽ không ở lại mà quay về Anh. Bill đồng ý giúp cô xử lý công việc bên kia.
Duy Y còn hẹn Bill đi mua đồ về tặng cho ba mẹ Bill, hơn bốn năm nay bọn họ đã chăm sóc cô, từ một cô bé không nơi nương tựa xa quê hương, vết thương trên người còn chưa chữa khỏi ại mang thai, tiền ăn cơm cũng không có, ba bữa đều dựa vào đồ ăn thừa của người khác mà sống. Làm phiền bọn họ, không chỉ chăm sóc cô còn cho cô học xong đại học cùng với đi làm. Ân tình như vậy cô không bao giờ quên được.
Cô cho rằng Bill sẽ là một thành viên trong gia đình, không nghĩ tới sau khi quay về thàn phố G cô nhớ lại tất cả, cho nên đối với nhà Bill, không chỉ có ân tình mà cũng thật sự xin lỗi bọn họ.
Sau khi cùng Bill mua quà xong, Nicole muốn đến khu vui chơi vì vậy ba người lại đến khu vui chơi, giống như trước kia, một nhà ba người vui chơi trong công viên.......
Có lẽ đây là lần cuối cùng ba người vui vẻ như vậy, về sau nếu muốn có cơ hội phải có sự đồng ý của Kiều Ngự Diễm.
Sau khi từ khu vui chơi về, Bill về nhà Duy Y mà Duy Y cùng Nicole đến công ty Kiều Ngự Diễm.
Ba mẹ chưa biết tin cô đã dọn về nhà Kiều Ngự Diễm, sau khi biết chỉ sợ sẽ phản đối. Cô nói dối ba mẹ đi du lịch với bạn học mấy ngày, cô nghĩ mấy ngày sau khi Bill về sẽ giải thích rõ.
Kiều Ngự Diễm nói muốn hai người tới công ty, vừa tới đại sảnh công ty lễ tân trực tiếp đưa cô lên lầu. Thư ký Kiều Ngự Diễm không đổi vẫn là cô Vi, trước kia Duy y gọi cô là chị Vi, bây giờ đã là mẹ một đứa trẻ nhưng vẫn trẻ như vậy.
Kiều Ngự Diễm đang họp, thư ký đưa Duy Y vào phòng làm việc của hắn.
Nicole đến chỗ lạ luôn tò mò, nhìn quanh phòng làm việc của Kiều Ngự Diễm, còn sờ đông sờ tây, chỉ là cô bé cũng không thích chỗ này lắm, bởi vì không có gấu cùng đồ chơi.
Hai ngày nay mặc dù Nicole không sợ Kiều Ngự Diễm nữa nhưng cô bé vẫn không chịu gọi hắn là ba. Kiều Ngự Diễm cho rằng Nicole còn nhỏ không biết ba có nghĩa gì, cho rằng dạy cô bé gọi hắn là ba được rồi, không nghĩ tới con bé lúc nghe Duy Y gọi ba Duy đã hiểu. Cho nên bất luận Kiều Ngự Diễm dụ dỗ thế nào cũng không thành công.
Duy Y thấy Nicole ở đây không có vấn đề gì vì vậy cô đến phòng trà lấy nước trái cây, thư ký rót sữa cho cô nhưng Nicole không thích.
Đúng lúc Duy Y đang lấy nước trái cây trong phòng làm việc có tiếng la hét ầm ĩ.
“Anh Kiều, em cầu xin anh, đừng lấy hết quyền lực của ba em, dù nói thế nào ba em cũng có nhiều cống hiến cho Kiều Thị, không có công lao cũng có công sức!” Dương Dương dây dưa với Kiều Ngự Diễm, đi theo phía sau Kiều Ngự Diễm là các cán bộ cấp cao của công ty.
“Chuyện này không phải do một mình tôi quyết định! Còn nữa, chuyện tình trong công ty không đến lượt cô lên tiếng!” Kiều Ngự Diễm vừa đi vừa kéo cà vạt, nếu như không phải nể tình cô ta bên cạn hắn một năm, hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Ban đầu tại sao hắn nghĩ cô ta giống Duy y chứ?
Chuyện của công ty quả thật không cần một cô gái xen vào, trước kia có mấy hội nghị cấp cao đều yêu cầu thay tổng giám đốc Nam Cảng DươngTrung. Bây giờ mặc dù là công ty riêng nhưng trên thực tế đã nhập làm một với Kiều Thị, xem như là chi nhánh của Kiều Thị, chính sách sai lầm làm ảnh hưởng đến những ngành khác của Kiều Thị.
Vì vậy những quản lý cấp cao đã trưng cầu ý kiến thay thế Dương Trung nhưng khi đó bởi vì Dương Dương hắn không đành lòng thấy đau khổ nên đều bỏ qua. Sau này khi hắn khôi phục trí nhớ, nhớ lại chuyện lúc trước nên hắn không muốn giúp bọn họ ra uy.
Lần này Dương Trung dùng cùng một chất liệu dùng trong sảm phẩm thương nghiệp liệt vào chất dùng trong thành phẩm, rồi tái sản xuất vào các sản phẩm gia công khác trong các ngành của Kiều Thị, cứ như vậy không chỉ có hao tổn chi phí công ty mà đã làm ảnh hưởng danh tiếng của Kiều Thị không ít.
Lần này hắn sẽ không bao che cho ông ta nữa. Cũng không biết hắn tốt như thế nào, hắn không tra xét Dương Trung là nhân nghĩa lắm rồi.
Từ trong phòng họp đi ra ngoài, Kiều Ngự Diễm đi về phía phòng làm việc, Dương Dương không buông đi theo.
“Anh Kiều, trước kia anh không như vậy, anh đã nói sẽ không để ai khinh thường em, tại sao bây giờ anh không để ý tới sống chết của em? Có phải bởi vì Duy Y đó không?”
“Không sai, cô ấy mới là người tôi yêu nhất, về sau cô cũng đừng đến tìm tôi nữa.” Kiều Ngự Diễm nói như đinh đóng cột.
“Cái gì? Anh thật quá đáng, trước kia anh cũng nói em là người anh thích nhất!”
“Tôi chỉ xem cô là người thay thế của cô ấy.”
“Anh Kiều, anh làm người ta tổn thương rồi. Làm sao anh có thể đối với em như vậy, anh có người mới nên không cần em nữa đúng không?” Dương Dương cố gắng nức nở lớn hơn nhìn qua thật điềm đạm đáng yêu.
“Dương Dương, cô còn trẻ, có thể tìm người đàn ông tốt hơn tôi, nếu như cô chỉ vì tiền của tôi, tôi sẽ cho cô một khoản xem như tiền bồi thường.”
“Hừ, ai muốn tiền bồi thường của anh, đừng tưởng rằng các người sẽ có kết quả tốt, tôi sẽ không cho các người yên.” Dương Dương thấy cầu cạnh không được liền lộ ra bộ mặt thật.
“Dương Dương, cô đừng có làm loạn.” Kiều Ngự Diễm hét lớn, bàn tay đập lên bàn làm Nicole núp trong gầm bàn hoảng sợ, chỉ nghe phịch một tiếng giống như đầu Nicole đụng phả bàn, đau đến nỗi khóc lên hơn nữa chậm rãi đi ra từ trong gầm bàn.
Kiều Ngự Diễm thấy Nicole đang ở phòng làm việc nghĩ tới Duy y cũng ở đây “Y Y, em ở đâu, đi ra đi.”
“Mẹ không ở đây! Hu.......” Nicole xoa chỗ đau đi tới bên cạnh Kiều Ngự Diễm “Đau quá.......” Kiều Ngự Diễm cúi xuống ôm Nicole ngồi lên chân mình, ôm vào ngực nhẹ nhàng dỗ, có thể thấy hắn cũng biết dỗ con nít.
Dương Dương thấy trong phòng làm việc không có người khác lập tức bốc hỏa “ Mày trốn đấy làm gì, chiếm đoạt đàn ông của người khác không biết xấu hổ sao?”
“Dương Dương, cô đừng quá mức!” Kiều Ngự Diễm giận dữ, hắn có thể dễ dàng tha tội cho ai bất kính với hắn nhưng không thể tha thứ cho ai nhục mạ Duy Y.
“Tôi làm sao, tôi làm gì quá mức, chẳng lẽ tôi nói không đúng? Rõ ràng cô ta quyến rũ anh làm anh bỏ tôi. Là cô ta không biết xấu hổ.”
“Câm mồm.” Kiều Ngự Diễm giận dữ, vung tay lên tát vào má Dương Dương “Cô đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn thấy cô nữa!”
“Anh đánh tôi?” Dương Dương không thể tin nhìn Kiều Ngự Diễm, trong mơ cô ta cũng không nghĩ rằng đây là Kiều Ngự Diễm đã từng che chở cô ta, chưa một lần nặng lởi với cô ta, càng không đánh cô ta.
Trong lòng người đàn ông này chỉ có Duy Y đó.
“Hừ,Kiều Ngự Diễm, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì ngày hôm nay, tôi chỉ muốn tiền của anh thôi. Anh có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là một người đàn ông lớn tuổi. Hừ.......”
Dương Dương nhìn chằm chằm hắn nói xong cuối cùng tức giận đẩy hắn một cái, sau đó hung hăng xoay người bỏ đi, không bao giờ lưu luyến hắn nữa.
Đúng lúc kéo cửa phòng làm việc của hắn ra thì thấy Duy Y đứng đó, cầm trong tay ly nước trái cây, giống như tới đã lâu chỉ đứng ngoài nghe bọn họ cãi nhau mà thôi.
Dương Dương nhìn cô một cái lại nhìn ly nước trái cây trong tay cô, tức giận đoạt lấy nhẫn tâm hất lên người Duy Y, sau đó hung hăng ném ly thủy tinh vào bên cạnh chân Duy y, thiếu chút nữa làm chân Duy Y bị thương.
“A.......” Duy Y sợ hãi kêu lên. Nhưng không tránh kịp, trên người toàn nước trái cây.
“Cô làm gì vậy?” Kiều Ngự Diễm thấy vậy tức giận gầm lên một tiếng, vội vàng để Nicole trong ngực xuống đi ra xem Duy Y thế nào nhưng Dương Dương đã đi ra thang máy.
“Chết tiệt, Y Y, em có sao không?” Kiều Ngự Diễm nhìn Duy Y, thấy mảnh kính vỡ cạnh trên, ánh mắt lập tức sắc lạnh, chỉ thiếu chút nữa là Duy Y bị thương, con bé kia dám phách lối như vậy, dám làm người khác bị thương ngay trước mặt hắn, có thể thấy bình thường lúc không có hắn cô ta có thể làm những việc không thể tưởng tượng được.
Phòng làm việc không ít người đến xem chuyện hay, thấy những việc như vậy cũng không dám lên tiếng, không nghĩ tới tổng giám đốc đào hoa như vậy, trước kia vẫn cho rằng hắn chỉ thích Dương Dương, thì ra trong nhà còn có một người vợ danh chính ngôn thuận cùng với một đứa con gái.
Những người biết sự thật cũng chỉ có hai ba người, bất bình thay Duy Y, bình thường bọn họ rất tức Dương Dương, chẳng qua chỉ là một đứa con nít, tuy nhiên lại la hét với những lớn tuổi hơn như bọn họ, động một chút là liếc bọn họ, tự cho mình là ta đây, tổng giám đốc Kiều cưng cô ta thì ngon lắm sao,, vừa nghe thấy tiếng tổng giám đốc chửi cô ta trong phòng làm việc, mặc dù nghe không rõ lắm nhưng trong lòng mọi người ai cũng rõ ràng người ở trong là Dương Dương, trong lòng không khỏi có chút hả hê.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cô Vi, còn không mau gọi điện mời bác sĩ đến.”
“Không cần, không có bị thương chỉ có bị bẩn một chút mà thôi.” Duy Y không biết tâm tình của mình bây giờ thế nào, có hạnh phúc cùng ngọt ngào bởi vì người đàn ông cô yêu vẫn luôn bảo vệ cô. Gả cho người đàn ông như vậy cô còn mong gì hơn?
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Kiều Ngự Diễm quan tâm hỏi lại nhìn khắp cơ thể Duy Y, thấy không có vết thương lúc này mới yên lòng.
Nicole thấy như vậy đã sớm bị hù sợ đến khóc.
“Thật sự không có sao!” Duy Y đi vào phòng làm việc, đi tới bên cạnh Nicole an ủi cô bé.
“Vậy em đi vào phòng tắm trong phòng tắm rửa thay đồ đi, anh nói cô Vi mua cho em bộ quần áo khác.”
Kiều Ngự Diễm dẫn Duy Y tới phòng nghỉ, Nicole cũng bị ôm đi vào mà hắn đi ra ngoài phòng thư ký giao phó công việc.
“Dennis, giúp tôi tìm Phổ Thụy, tối nay.......” Kiều Ngự Diễm cầm điện thoại ấn một chuỗi dãy số quen thuộc giao phó công việc.
Chương 92: Nên tin ai?
Chớp mắt đã qua nửa tháng, Bill về Anh cũng đã được nửa tháng, trước khi đi Bill khuyên cô nhanh chóng về nhà nói rõ cho ba mẹ biết, dù sao đi nữa trốn tránh cũng không phải là biện pháp.
Ba mẹ Duy Y không thích Kiều Ngự Diễm, đó là chuyện đương nhiên, họ chỉ có một đứa con gái nhưng lại bị hắn áp bức còn suýt mất mạng. Ba mẹ nào cũng sẽ không thích có con rể như vậy.
Nhưng cô yêu hắn, lấy hắn cũng đã có con gái là Nicole.
Bill luôn nói cô đang trốn tránh, bất kề là lúc nào gặp khó khăn điều trước tiên cô nghĩ là trốn tránh chứ không phải là đối đầu với nó.
Cho nên lần này cô muốn vì Kiều Ngự Diễm mà thử một lần bởi vì cô yêu hắn, vì cô cũng vì Nicole.
Đối với việc chuyển đến chung cư Đế Vương ở cùng Kiều Ngự Diễm, quả thật cô tiền trảm hậu tấu nhưng cô không hối hận.
Hôm nay Kiều Ngự Diễm về sớm bởi vì hắn phải về nhà họ Duy đối mặt hai phụ huynh nói cho rõ ràng.Hy vọng có thể có được sự tha thứ của ba mẹ từ đó tiếp nhận mối quan hệ của bọn họ.
Kiều Ngự Diễm chưa từng hạnh phúc như vậy bởi vì Duy Y đã quay về hơn nữa còn có Nicole, ba người cùng ở chung một chỗ. Nhất là bây giờ Duy Y đã yêu hắn, cảm giác đó ngày càng hạnh phúc.
Bây giờ hắn đã có gia đình!
Lúc này ba mẹ Duy đang ăn tối hoàn toàn không hiểu khi nhìn thấy Duy Y cùng Nicole đột nhiên quay về. Khi thấy Kiều Ngự Diễm đi cùng sắc mặt của họ liền thay đổi.
“Ba,mẹ, con.......” Duy Y cùng Kiều Ngự Diễm ngồi chung một chỗ, Nicole ngồi giữa bọn họ.
Nhìn sắc mặt ba mẹ Duy không tốt lắm cũng không chịu mở miệng nói chuyện, chỉ ngồi nhìn một nhà ba người, ba mẹ Duy Y rất tức giận.
Duy Y vừa mở miệng Kiều Ngự Diễm liền nắm cánh tay cô ý nói để hắn nói chuyện.
Dù sao ba mẹ Duy cũng không hài lòng về hắn lắm.
“Ba, mẹ, con biết hai người không hài lòng về con, con cũng biết trước kia làm nhiều chuyện không tốt với Duy Y nhưng ba mẹ có thể nể mặt Duy Y cùng Nicole mà tiếp nhận người con rể là con hay không? Con đảm bảo về sau sẽ đối xử tốt vói Duy Y, ngày càng yêu cô ấy hơn, chăm sóc cô ấy. Còn có Nicole, bây giờ con bé còn nhỏ, con bé cần một người ba, con nghĩ hai người cũng muốn Nicole có một gia đình hạnh phúc.”
“Đương nhiên chúng tôi muốn Nicole lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, nếu Duy Y kết hôn bới Bill, con bé sẽ có một gia đình, còn có một người ba hết lòng yêu thương mặc dù đó không phải là ba ruột còn tốt hơn ba ruột của con bé.” Duy Kiến Quốc lạnh lùng nói.
Con gái mới hai mươi hai tuổi, làm sao biết nhìn người?Kiều Ngự Diễm là một con sói.
“Ba.......” Duy Y thấy ba nói lời khó nhe với Kiều Ngự Diễm không khỏi có chút thất vọng. Thì ra ba mẹ không thể chấp nhận chồng của cô như vậy.
Mặc dù trước khi đến bọn họ đã dự báo được thái độ của ba mẹ nhưng khi đối mặt thật sự mới thấy sự việc thật sự có nhiều khó khăn.
“Mẹ cũng không thể tiếp nhận gia đình này của con sao?” Duy Y quay đầu hỏi mẹ.
Hai vị phụ huynh bốn năm nay đã già hơn Duy Y thật sự đau lòng nhưng đồng thời cũng không thể bỏ qua Kiều Ngự Diễm, bây giờ cô lâm vào tình huống khó xử.
“Y Y, con không biết trước kia hắn đã làm những chuyện quá đáng như thế nào.......”
“Mẹ, con đã khôi phục trí nhớ, đã sớm nhớ lại những chuyện trước kia!” Cho nên khi mẹ nói những lời đó cô có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Cô không trách ba mẹ bởi vì bọn họ đều muốn những điều tốt đẹp nhất cho cô.
“Cái gì? Con đã nhớ lại rồi?”
“Vâng, ba, mẹ đừng nghi ngờ anh Kiều, anh ấy chưa bao giờ muốn nuốt hết tài sản của nhà chúng ta, ba là người rõ nhất,anh ấy làm tất cả là vì con cho nên hai người không cần trách anh ấy nữa. Trong thời gian này con rất hạnh phúc, bây giờ Nicole cũng rất thích anh ấy!” Duy Y nắm chặt tay Kiều Ngự Diễm, hai người trao nhau ánh mắt hạnh phúc. Không giống như ban đầu Kiều Ngự Diễm phải một mình phấn đấu.
“Con biết hai người sợ con sẽ bị phụ lòng, bị lừa nhưng lần này xin hãy tin tưởng con, anh ấy thật lòng. Ba, mẹ, xin hãy tin con một lần.......”
Ba mẹ Duy liếc nhìn nhau, con gái tin tưởng Kiều Ngự Diễm cũng sẽ không đại biểu rằng bọn họ sẽ tin tưởng hắn.
Nhưng nhìn Duy Y quật cường như vậy nếu như bọn họ phản đối nữa chỉ sợ sẽ tuyệt tình với con gái.
“Nếu đã như vậy, người làm ba làm mẹ như chúng ta không thể nói gì hơn nhưng chỉ cần ngày nào đó con cảm thấy không chịu nổi nữa hoặc là bị hắn phụ lòng con có thể quay về biết không?”
“Con sẽ không để Y Y có cơ hội quay về!”Kiều Ngự Diễm bảo đảm với ba mẹ Duy.
“Vậy thì tốt!” Rốt cuộc sắc mặt ba mẹ tốt hơn một chút “Nếu chưa ăn cơm vậy cùng nhau ăn đi!”
“Được.......”
Rốt cuộc Duy Y cũng có thể bỏ cục gạch trong lòng xuống, lo lắng nửa tháng, luôn nghĩ không biết nên nói chuyện với ba mẹ như thế nào.
Rốt cuộc cũng quay lại cuộc sống bình thường, bây giờ cuộc sống của Duy Y chỉ có Kiều Ngự Diễm cùng Nicole, lâu lâu về thăm nhà, có lúc lại đưa Nicole đến nhà họ Kiều thăm bà nội, thỉnh thoảng đi tìm Kiều Y.......
Thế nhưng hạnh phúc hình như quá trầm ổn làm cô lo lắng, mấy tháng nữa chờ ngôn ngữ của Nicole tốt một chút cô sẽ cho con bé đi nhà trẻ. Sau đó cô sẽ đi tìm việc làm trợ lý cho luật sư.
Bởi vì Duy Y ở Anh học luật cũng có bằng luật sư, sau khi về nước lại muốn thi một lần nữa pháp luật Trung Quốc.
Hôm nay cô mới vừa từ công ty Kiều Ngự Diễm đi ra, định đi dạo siêu thị một chút thế nhưng lại gặp người quen.......Bạch Trạch Vũ.
“Duy Y!”
“Anh Trạch Vũ!”
“Em có khỏe không?” Bạch Trạch Vũ nhìn Duy Y dắt Nicole, cô từng ở Anh gần hắn như vậy nhưng anh ta lại không biết để anh ta lại một lần nữa tuột mất cô, nếu như anh ta biết cô ở Anh, anh ta nhất định không cho cô quay về thành phố G nữa.
“Bình thường, anh thì sao? Lần trước từ sau tiệc đính hôn của Kiều Y chưa từng gặp lại anh, anh không ở nhà sao?”
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện được không?” Bạch Trạch Vũ đề nghị.
Duy Y nhìn thời gian một chút, vẫn còn sớm, anh Kiều vẫn chưa tan làm. Cô còn một đến hai tiếng tự do nữa.
“Được, vậy chúng ta đến quán cà phê phía trước ngồi một chút!” Duy Y chỉ vào quán cà phê trước mặt cách công ty không xa, trong khoảng thời gian này cô hay đưa Nicole tới đó, mọi người ở đó cũng rất thích Nicole.
Hai người vừa mới ngồi xuống Nicole đã chạy tới trò chuyện cùng nữ phục vụ trong quầy rượu, mặc dù một người nói tiếng Anh, một người nói tiếng Trung nhưng hai người có thể nghe hiểu rõ ý của đối phương.
Mùi cà phê nồng nặc giữa hai người làm cho hai người buông lỏng tâm tình.
“Duy Y, đây là con gái của hai người sao?” Bạch Trạch Vũ nhìn về phía Nicole. Trong mắt không nhìn ra một tia ghen tỵ.
“Đúng vậy, con bé tên Nicole, ba tuổi bốn tháng rồi nhưng không nói được tiếng Trung, con bé lớn lên ở Anh.”
“Anh biết, anh có gặp ba mẹ em, hai người đã kể chuyện của em cho anh nghe. Nghe nói em còn mất trí nhớ?”
“Uhm, bốn năm na em đã trải qua rất nhiều việc, bây giờ em rất hạnh phúc!” Duy Y cảm thấy có lỗi với Bạch Trạch Vũ đồng thời cũng hy vọng anh ta không còn nhiều tình cảm với cô, năm đó hai người quá trẻ tuổi, cái gì cũng không hiểu chỉ biết đối phương là người trong lòng mình làm cho anh Trạch Vũ chịu nhiều đau khổ.
Cho dù bây giờ anh Trạch Vũ quay lại nhưng Duy Y vẫn rất lo lắng về anh ta, sợ hai người gặp nhau lại xảy ra xung đột.
Anh Kiều đã đồng ý với cô, chỉ cần anh Trạch Vũ không đụng chạm đến anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đụng tới anh Trạch Vũ.
Cô nói mình hạnh phúc hy vọng anh Trạch Vũ có thể từ bỏ tình cảm với mình. Có lẽ như vậy là ích kỷ nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, nếu chuyện đã như vậy không có gì phải hối hận nữa.
“Vậy sao?” Trong mắt Bạch Trạch Vũ lóe lên đau đớn “Anh nghĩ rằng em sẽ nhớ anh!”
“Anh Trạch Vũ, thật xin lỗi. Hãy quên em đi, anh nên tìm một ngườ thích hợp để yêu, một cô gái yêu anh, em không xứng với anh.” Duy Y đau lòng nói.
“Anh biết em sẽ nói như vậy, anh cho em gặp một người, nếu như đến lúc đó em vẫn nghĩ như vậy anh sẽ rút lui! Từ nay về sau em đi đường em, anh đi đường anh, khi gặp lại anh vẫn là anh Trạch Vũ của em.......”
“Găp ai?”
“Em chờ một chút, chị ấy sắp tới rồi.”
Đối diện một bóng dáng gầy gò có chút già nua đi tới.
Cô gái trung niên kia đi thẳng tới quán cà phê, đi thẳng về phía Duy Y, người con gái nay hơi gầy, xương trán nhô ra, sắc mặt hơi tái nhợt,đôi môi bôi son nhìn có chút tươi tắn.
Cô ta mặc quần áo bình thường, áo thun trắng, quần jean xanh, tóc ngang vai dã không còn là mái tóc dài năm đó. Hoàn toàn nhìn không ra cô ta chính là cao thủ năm đó Sultana.
Nhưng Duy Y nhận ra cô ta, ba người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mặc dù tình cảm không tốt nhưng tuổi thơ giống như mới ngày hôm qua, chớp mắt một cái tất cả mọi người đều đã trưởng thành.
Nhất là Sultana, Duy Y không nghĩ tới, mới có bốn năm tại sao chị Sultana lại già như vậy, rõ ràng mới ba mươi mốt tuổi nhưng nhìn đã như phụ nữ bốn mươi tuổi.
“Chị Sultana!” Duy Y không thể tưởng tượng nổi đứng lên.
“Duy Y, không nghĩ tới em còn nhận ra chị.” Sultana khẽ cười, miệng khẽ động nếp nhăn trên trán cũng động theo, cô ta tận lực làm cho mình trở nên thân thiết như lúc trước.
Sultana ngồi đối diện Duy Ysong song với Bạch Trạch Vũ.
“Chị Sultana, sao chị lại trở thành như vậy?” Duy Y chậm rãi ngồi xuống, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thay đổi của Sultana bốn năm nay, cô cho rằng mình bất hạnh nhất, trải qua bốn năm khổ sở không nghĩ tới đột nhiên nhìn thấy chị Sultana, cô thật không biết dùng từ gì để diễn tả.
“Bốn năm nay, chị ở trong tù.” Sắc mặt Sultana tối lại giống như vô cùng không muốn nhắc tới những tháng ngày kia.
“Cái gì? Ở trong tù? Tại sao lại như vậy, không phải chị làm ở Kiều Thị tốt lắm sao?”
Sau khi Duy Y về nhà vẫn chưa gặp Sultana, cô cho rằng cô ta đã lấy chồng bởi vì chuyện của mình cô cũng không để ý tới cô ta. Không nghĩ tới cô ta lại đi tù nhưng cứ coi như ở tù cũng không đến nỗi như vậy.
“Duy Y, em thật muốn nghe chuyện của chị sao?”
“Tất nhiên, sao chị lại hỏi thế?” Duy Y không hiểu.
“Bởi vì chị cảm thấy em rất hạnh phúc, chị nói ra chỉ sợ.......” Sultana muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn về phía người đi đường cảm giác phiêu du,có chút ngơ ngẩn.
“Chị Sultana, rốt cuộc có chuyện gì, có chuyện gì em có thể giúp chị cứ nói.”
“Duy Y, chị nói những lời này không phải muốn em giúp, chị chỉ muốn cho em nhìn thấy rõ bộ mặt thật của những người này.Bây giờ chị chẳng còn gì nữa cũng không muốn cầu xin gì.”
“Chị Sultana, chị nói hết cho Duy y nghe đi, không thể để cô ấy bị che mắt được.” Bạch Trạch Vũ ở bên cạnh khuyên, hơn nữa nhẹ nhàng nắm tay Sultana bày tỏ an ủi.
“Duy Y,thật ra thì sáu năm trước vô tình chị biết được bí mật giữa em và tổng giám đốc Kiều.”
“Bí mật của em và anh Kiều?” Duy y càng không hiểu, đột nhiên sao chị Sultana lại nhắc đến anh Kiều?
“Đúng vậy, chị biết rõ em bị hắn uy hiếp, em biết chị làm ở Kiều Thị, trong lúc vô tình thấy việc hợp tác giữa Kiều Thị và Nam Cảng, vốn dĩ chị củng không lo gì, chỉ cho rằng hai công ty hợp tác bình thường nhưng sau này chị phát hiện không như vậy. Tổng giám đốc Kiều uy hiếp em đúng không?”
“Đó đã là chuyện cũ rồi.” Nhắc tới chuyện năm đó sắc mặt Duy Y có chút không tự nhiên, dù sao đây cũng là quá khứ không tốt đẹp gì giữa cô và anh Kiều.
“Sau đó chị lại phát hiện em ngày càng đau khổ hơn nữa không lâu sau truyền đến tin tức hai người đinh hôn lúc đó chị phát hiện em không thích hắn nhưng lại bị bức gả cho hắn, cũng lúc đó chị phát hiện Trạch Vũ thích em. Chị không đành lòng nhìn hai người như vậy, vì vậy giúp Trạch Vũ ngăn cản lễ đính hôn của hai người.”
“Ngăn cản lễ đính hôn?” Duy Y lại càng không hiểu.
“Đúng vậy, chị đưa tài liệu công ty cho Trạch Vũ để cậu ấy gây khó khăn cho tổng giám đốc, để hắn hủy bỏ lễ đính hôn với em nhưng cũng bởi vì vậy chị bị truy ra, hắn cho chị vào tù, ròng rã bốn năm hắn cũng không bỏ qua cho chị, mua chuộc cai ngục hành hạ chị, chị không nghĩ hắn lại ác như vậy, một người đàn ông lại độc ác như thế. Chị muốn chết nhưng nghĩ lại nếu chết rồi ai sẽ tố giác hắn? Chẳng lẽ để hắn nhởn nhơ như vậy sao?”
“.......” Duy Y không biết phải nói gì bỏi vì cô nghe thấy Kiều Ngự Diễm ác độc hơn nữa không phải lần đầu tiên nghe thấy.
Hơn nữa chị Sultana cùng anh Trạch Vũ yên lặng giúp đỡ sau lưng cô nhưng lại bị chồng cô hành hạ như thế.......
Cô nên tin tưởng ai đây? Rốt cuộc sự thật như thế nào?
“Duy Y, em có thể không tin chị nhưng cũng không nên quá tin tưởng người đàn ông kia, như vậy đối với em không có lợi, chị Sultana sẽ không hại em, chỉ muốn em nhìn rõ diện mạo thật sự của hắn mà thôi,khó đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ đối xử với em như cách hắn đối xử với chị. Em tự mình suy nghĩ đi.”
Bây giờ Sultana đối với Duy Y không có cảm giác gì nữa,thậm chí cô ta không có tình yêu chỉ có nỗi hận đối với Kiều Ngự Diễm, chỉ muốn chia rẽ bọn họ.......
“Chị Sultana đừng nói nữa.......Em không biết nên làm gì.......” Duy Y ôm đầu, gương mặt khổ sở.
Tại sao, chẳng lẽ sự lựa chọn của cô là sai lầm sao?
“Duy Y, em về suy nghĩ kỹ, không phải bọn anh ép em, đó là do em lựa chọn.......” Bạch Trạch Vũ nói.
Nhìn Duy Y như vậy trong lòng Bạch Trạch Vũ cũng không dễ chịu chỉ hy vọng cô tỉnh táo một chút, Kiều Ngự Diễm không phải một người đan ông lương thiện, cô gái như Duy Y xứng với anh ta hơn chứ không phải là ác ma như hắn.
“Mẹ làm sao vậy?” Lúc này Nicole thấy tay mẹ vuốt trán, mặt khổ sở, lo lắng chạy tới hỏi.
“Mẹ không sao,Nicole đến chơi với chị đi.”
“Nhưng chúng ta phải về rồi.” Nicole nhìn một chút đồng hồ màu đỏ trên tay mình ra dáng nhìn hiểu.
“Được, chúng ta về thôi.”
“Duy Y, con bé là con gái hai người sao?” Sultana nhìn Nicole, ánh mắt không tự chủ híp lại, một cô bé xnh đẹp nếu như là con cô ta thì tốt biết mấy.
Cô ta cũng từng có con nhưng bởi vì người đàn ông kia có vợ cô không thể không bỏ nó, nếu như còn thì bây giờ cũng lớn như vậy.
Nhớ tới Jayson, ngực Sultana liền khó chịu, đừng tưởng rằng có thê trốn được.
Bây giờ cô ta đã ra tù, cô ta muốn báo thù tất cả không chừa một ai.......
“Đúng vậy, Nicole nhanh chào bác đi!” Duy Y cúi đầu, không phát hiện ra ánh mắt ác độc của Sultana nhưng Bạch Trạch Vũ ngồi một bên thấy được.
Cho đến nay Bạch Trạch Vũ chưa từng tin tưởng Sultana, anh ta biết cô ta là dạng đàn bà thế nào, hắn lợi dụng cô ta nhưng không giúp đỡ. Nếu như không phải cô ta hữu dụng, Bạch Trạch Vũ sẽ không phí công cho cô ta ra tù.
Dù sao hắn cũng không thể một mình đối phó với Kiều Ngự Diễm, có Sultana trợ giúp hắn tin tưởng lần này Kiều Ngự Diễm sẽ không may mắn.
Nhưng nói đi nói lại Sultana có thể làm tổn thương bất kỳ ai nhưng nếu làm tổn thương Duy Y hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Ba người giải tán mang theo tâm sự riêng về nhà.
Khi Duy Y về đến nhà thì Kiều Ngự Diễm đã về đang nấu cơm trong bếp, Nicole thấy vậy chạy lại đi tới đi lui bên cạnh hắn, Nicole cũng không cao, chỉ tới đầu gối Kiều Ngự Diễm thế nhưng hình ảnh như vậy làm Duy Y rất cảm động.
Hắn săn sóc cô tỉ mỉ như vậy, ở bên ngoài hô gió gọi mưa, ở nhà lại là người đàn ông lo việc nhà, thật sự là người đàn ông tàn nhẫn như chị Sultana nói sao?
Người đàn ông trong phòng kêu cô đi tắm trước, tắm xong có thể ăn cơm.
Sau đó hắn ôm Nicole ngồi lên tủ bếp, hai người vừa rửa rau vừa nói chuyện, Duy Y nghe không rõ lắm bọn họ nói gì, trong đầu đều là lời nói của chị Sultana cùng anh Trạch Vũ.
Cô nên tin ai đây?
Chương 93: Dương Dương
Duy Y tắm xong đi ra ngoài Kiều Ngự Diễm cũng đã chuẩn bị xong bữa tối.
Thật ra thì bình thường hắn sẽ không làm những chuyện này nhưng kể từ khi Duy Y cùng Nicole về ở hắn liền bắt đầu học nấu cơm, làm việc nhà mà công việc chính của Duy Y là ở bên cạnh Nicole mà thôi.
Bây giờ ba người ngồi trên bàn ăn cơm, mặc dù tay nghề Kiều Ngự Diễm không cao nhưng cũng không đến nỗi.
Nicole vui vẻ nhất bởi vì lúc nấu cơm Kiều Ngự Diễm sẽ để cô bên cạnh, mỗi đứa bé đều sẽ tò mò đối với những việc mới mẻ cho nên khi Kiều Ngự Diễm không đuổi cô bé ra khỏi phòng bếp thì cô bé cứ quấn lấy.
“Y Y, sao vậy?Món ăn không ngon sao?” Kiều Ngự Diễm nhìn Duy Y có tâm trạng, không khỏi có chút bận tâm.
“A......A, không có, món ăn rất ngon!” Duy Y lấy lại tinh thần phát hiện ra Kiều Ngự Diễm cùng Nicole đều nhìn mình. Không hỏi cười duyên, hai người con gái có động tác giống nhau, cùng ánh mắt, thật là vô cùng đáng yêu, nếu như trong tay có máy chụp hình cô nhất định chụp lại.
“Vậy thì ăn cơm đi, nếm thử món sườn này một chút xem, hôm nay anh mới học được, ăn thử xem có được không?” Kiều Ngự Diễm gắp thức ăn vào chén cho Duy Y, có chút mong đợi nhìn cô vợ bé nhỏ của hắn.
“Ừ, ngon lắm!” Duy Y thử một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm đồng thời tán dương hắn.
“Vậy thì ăn nhiều một chút!”
“Được!” Duy Y nhìn Kiều Ngự Diễm đối xử dịu dàng với mình vô cùng cảm động.
Người đàn ông này thực sự như chị Sultaa nói sao?Hắn che chở cho cô, có thể hy sinh tính mạng vì cô còn quan tâm con gái. Một chút cũng không nhìn ra được hắn độc ác chỗ nào.
Có lẽ từng như vậy một hai lần, giống như bốn năm trước video của hai người truyền trên mạng, sau đó Kiều Ngự Diễm xử lý cô gái kia. Đến nay cô còn có chút run sợ, bây giờ cô gái kia thế nào? Cô ta còn là bạn học của cô, không nghĩ tới bởi vì ghen tỵ mà hãm hại cô, lúc ấy Kiều Ngự Diễm trừng phạt cô ta cô cũng không có cầu xin giúp, cảm thấyco6ta bị trừng phạt như vậy là đúng tội.
Trong ấn tượng của cô chỉ có duy nhất lần đó là hắn hung dữ, bình thường lúc hắn trước mặt cô đều rất dịu dàng.
Có lẽ chỉ có lúc chọc giận hắn thì hắn mới có thể làm ra những chuyện kinh khủng. Trước kia cho dù hắn uy hiếp cô thế nào cũng chỉ là muốn giữ cô lại bên mình.......
Có thể tin tưởng hắn sao?
Sau khi ăn cơm xong Duy Y vẫn ngồi trong phòng khách xem phim, thật ra thì tâm tư của cô không ở trên ti vi.Kiều Ngự Diễm đưa Nicole đi tắm rửa sau đó dỗ cô bé ngủ rồi mới ra phòng khách.
Hắn cảm thấy buổi chiều Duy Y phải gặp ai đó mới có bộ dáng như vậy.
Đi tới ngồi xuống bên cạnh cô,đem cô ôm vào lòng, lúc này Duy Y mới phục hồi lại tinh thần.
“Em yêu, em làm sao vậy, cả đêm mất hồn, Nicole cũng nhìn thấy em không bình thường.” Hắn vừa mới hỏi Nicole buổi chiều cô đã gặp ai.
Nicole nói cũng không rõ ràng lắm,chỉ nói một chú cùng một cô.
Câu trả lời mập mờ như vậy cũng không giúp hắn được gì.
“Em.......” Duy Y ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, không biết nên nói gì.Vì vậy thu hai chân lại,lần đầu tiên chủ động chui vào ngực hắn, ngồi trên đùi hắn, đôi tay ôm quanh người hắn.
“Chúng ta là vợ chồng, có việc gì đều có thể chia sẻ.” Kiều Ngự Diễm vuốt tóc cô, bao quanh cơ thể bé nhỏ của cô. Khi nào thì cô mới có thể mở rộng cánh cửa lòng mình với hắn, cái gì cũng có thể nói chứ?
“Em có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.”
“Vậy để anh hỏi em là được. Buổi chiều có phải em gặp ai đó không?” Kiều Ngự Diễm dễ dàng lấy quyền chủ động. Khi hắn hỏi vấn đề này rõ ràng hắn thấy Duy Y khẽ run.
“Làm sao anh biết?” Duy Y không ngẩng đầu nhưng cô cảm thấy Kiều Ngự Diễm nên biết chuyện này bởi vì không có chuyện gì là anh không biết.
“Anh cảm thấy em buồn buồn không vui, nhất định là có ai đó làm em không vui cho nên anh đoán là em đã gặp ai đó.”
“Ừ, em gặp anh Trạch Vũ cùng chị Sultana! Anh.......Là anh đưa chị Sutana vào tù sao?” Duy Y không muốn giấu diếm hắn vì vậy đem chuyện lúc chiều kể cho hắn nghe. Cô quyết định tin tưởng hắn nên thẳng thắn nói ra.
“Không phả!Em cũng biết lúc đó anh mất trí nhớ,mọi chuyện trong công ty đều do ba xử lý.”
“Vậy chuyện này anh có biết không?”
“Anh cũng mới biết gần đây.” Kiều Ngự Diễm nhìn ánh mắt chờ mong của Duy Y cũng biết tâm tư cô nếu như không giải thích rõ chuyện này chỉ sợ cô lại hiểu lầm.
“Sultana là quản lí của Kiều Thị nhưng lại đưa tài liệu mật của công ty cho công ty khác tạo nên tổn thất lớn cho công ty. Lúc ấy chi nhánh công ty tại Mỹ bị tổn thất lên đến mười tỷ đô la cũng là lúc chúng ta đính hôn. Sau đó tra ra cô ta có liên quan, em học luật nên hiểu hành động của cô ta là tội phạm buôn bán bất hợp pháp, ba không thể bỏ qua cho cô ta. Nếu như lúc đó là anh thì anh cũng sẽ làm như vậy.”
“Từ góc độ của anh, em nói xem anh có nên làm như vậy không?” Kiều Ngự Diễm nhìn cô vợ bé nhỏ trong ngực hỏi. Hắn hy vọng cô có thể đứng ở góc độ của hắn mà suy nghĩ.
“Ừ, anh không làm sai. Là em hiểu lầm anh, thật xin lỗi!” Thiếu chút nữa cô liền trở mặt với hắn, nếu như không phải hắn chủ động nói, nếu như không phải hắn giải thích.
Hắn là chồng cô, bọn họ ở chung đã ba năm, ba năm này cái gì cô cũn không hiểu vẫn là hắn chăm sóc cô. Mặc dù xa nhau bốn năm nhưng cũng bởi vì xa cách này cô mới có thể nhìn rõ.
“Không sao, anh chỉ hy vọng em có thể đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ, hơn nữa nếu như có chuyện gì phải nói trước với anh được không? Em phải tin tưởng anh, bất luận là chuyện gì anh cũng chỉ muốn tốt cho em.”
“Ử, em biết rồi, em sẽ không suy đoán lung tung.”
“Vậy thì tốt nhưng lần thứ nhất em hiểu lầm anh phải bồi thường thế nào đây?” Kiều Ngự Diễm nhìn người con gái trong ngực, bàn tay đã không an phận,ai bảo cô tự động đưa tới chứ? Nếu như không ăn chẳng phải có lỗi với bản thân?
“Em không có hiểu lầm.......Chỉ là thiếu chút xíu nữa thôi, sau đó không phải cái gì em cũng nói với anh sao?” Duy Y xấu hổ vùi vào ngực hắn.
“Nếu anh không chủ động hỏi em, chỉ sợ em lại hiểu lầm cho nên phả phạt!” Kiều Ngự Diễm rõ ràng đã thấy cơ thể mình rục rịch, bàn tay hắn từ bắp chân cô trượt vào trong váy ngủ “Em yêu, hôm nay chúng ta làm ở chỗ này vậy.”
Hắn muốn lưu giữ kỷ niệm với cô mọi chỗ, đáng tiếc bọn họ đã bỏ lỡ mất bốn năm, bây giờ lại có Nicole không thể tùy tiện hành động.
“Cái gì?.......Đừng........Nicole đi ra sẽ thấy!”
“Không sao, hôm nay con bé chơi mệt, sẽ không ra đâu!”Nói xong người đàn ông đã cởi váy ngủ của cô ra để lộ ra chiếc quân lót......
Người đàn ông thấy vậy đã không kiềm chế được đầu óc nữa rồi........
Mấy ngày nữa Kiều Ngự Diễm phải đi Anh nhưng trước khi đi hắn muốn cho cô cùng Nicole một câu trả lời thỏa đáng.
Lúc ấy Duy Y cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao hắn dùng từ “giao phó” chứ không phải quà tặng hay là vui mừng? Sau đó cô mới biết,chỗ mà cô đi cũng không phải chỗ gì tốt.
Đi tòa án tham dự cùng Kiều Ngự Diễmvới tư cách nguyên cáo.
Quan tòa này là kiện Dương Dương bởi vì thiếu chút nữa cô ta hại cô mất con gái. Lúc bấy giờ mẹ Kiều đột ngột thay đổi quyết định đưa băng ghi hình cho cô, sau đó lại không tìm thấy người giúp việc đã chứng kiến, cô quyết định tạm thời không tố cáo Dương Dương.
Không nghĩ tới hắn giúp cô sắp xếp xong rồi.
Hầu tòa này tốn không ít giấy mực của báo chí, dĩ nhiên đều hướng về phía nhà họ Kiều, tình sử của Kiều Ngự Diễm cũng bị khui ra, mọi người cũng đều biết người thứ ba kia, người thứ ba ganh tỵ muốn hại con gái của nguyên cáo, đủ loại phỏng đoán được đưa ra.
Mà sự thật đúng là như thế, mẹ Kiều đưa cuốn băng ghi hình này cho con trai làm tang chứng, lại tìm được cô người làm chứng kiến sự việc lúc đó cho nên mọi chuyện đều thuận lợi.
Ra khỏi tòa án bốn người vây quanh cả nhà Duy Y, bọn họ vừa nói chuyện vừa trả lời phóng viên.
Đúng lúc này một âm thanh nhanh chóng truyền tới chỗ bọn họ, chỉ thấy một người đàn ông tức giận chửi mắng bọn họ, nói Kiều Ngự Diễm không phải người tốt, mọi chuyện kết thúc không có trách nhiệm đối với con gái ông ta, đem con gái ông ta vứt bỏ.......
Nói cực kỳ khó nghe, thật may là trước tòa án có bảo vệ, kịp thời đến ngăn cản ông ta.
“Đi thôi, chỗ này không an toàn.” Kiều Ngự Diễm che chở Duy Y đi về phía xe.
“Mày đừng đi, có gan thì đừng đi, cái loại lòng lang dạ sói đáng chết,rốt cuộc con gái tao làm gì có lỗi với mày mà mày lại vứt bỏ nó như vậy lại còn hãm hại nó còn trẻ như vậy đã phải ngồi tù.......”
“Đó là trừng phạt đúng tội của cô ta, cô ta hại cháu gái tôi,đáng đời!” Mẹ Kiều ở một bên chịu không được tức giận chửi, bà cũng biết Dương Trung Dân, chồng bà không thích ông ta mà bà thì không thích Dương Dương.
“Xử cô ta mười năm là còn nhẹ nếu như tôi là chủ tòa có thể là mười lăm năm.” Mẹ Duy ở một bên cũng nói xem vào.
Kể từ sau khi Duy Y cùng Kiều Ngự Diễm về nhà xin tha thứ quan hệ hai nhà đã chầm chậm thay đổi.
“Ông ấy là ai?” Duy Y cùng Kiều Ngự Diễm đã đi xa náo loạn.
“Ba của Dương Dương.”
“Cô ấy không phải người yêu anh sao? Sao lại làm như vậy?” Duy Y cho rằng chuyện này hắn sẽ không giúp cô. Dù sao đó cũng từng là người yêu hắn.
“Cô ta làm em tổn thương hơn nữa làm Nicole tổn thương, anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai làm em tổn thương.” Ánh mắt bảo vệ của Kiều Ngự Diễm nhìn Duy Y, hơn nữa hắn muốn cho cô cảm giác an toàn.
“Nếu như.......Một ngày kia anh không yêu em nữa, anh có đối xử với em như cô ta không?” Duy Y trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ như vậy, hôm nay hắn đối xử với Dương Dương như vậy, một ngày nào đó có thể là kết quả của cô hay không?
“Y Y sao em lại nghĩ như vậy?” Từ lời nói của Duy Y, Kiều Ngự Diễm có thể thấy cô chưa có cảm giác an toàn cùng tin tưởng hắn.
Hắn phải làm sao mới có thể để cho cô cảm nhận trái tin hắn đây?
Chẳng lẽ đây là di chứng cho sự ép buộc của hắn đối với cô lúc trước sao? Cho nên nây giờ cô không hoàn toàn tin tưởng hắn?