Thang máy tiếp tục đều đặn và nhanh chóng đi xuống. Sau khi Ngô Hiểu Dao trả lời xong tên của mình, nhất thời cảm thấy không khi bên trong thang máy như loãng đi, chỉ âm thầm van xin, thang máy mau mau lên! Xuống lầu một mau một chút!
Sao đoán được rằng. . . . . .
‘ Ầm ’ một tiếng, thang máy đột nhiên lắc lư hai cái, rồi đột nhiên ngừng lại.
Chỉ là báo tên tuổi mà thang máy đã hư luôn?
Hay là do mình van xin cái thang máy xuống nhanh một chút mà kết quả tạo thành là ngược lại?
Uy lực của mình thật đúng là lớn ghê.
Lúc này, cô cũng không quên lầm bầm mấy câu, sau đó ánh mắt của cô thực sự hoảng loạn, vội vàng đưa tay đến chỗ chuông báo.
Thì nhìn thấy một người khác trong thang máy.
Từ khi thang máy hư, hắn vẫn ung dung dựa vào thang máy, chẳng khẩn trương chút nào, khiến Ngô Hiểu Dao bội phục không thôi.
Quả nhiên, nhân vật lớn rất là khác!
Nhưng Ngô Hiểu Dao ơi Ngô Hiểu Dao à, kịch bản này là hắn an bài, hắn làm sao có thể kinh hoảng? Mặc dù không phải hắn an bài, hắn cũng không thể kêu to cứu mạng trong thang máy mà? Này có nhiều tổn hại trai đẹp hình tượng đây?
Dạ Thiên Ưng giương mắt liếc nhìn hệ thống truyền hình cáp trong thang máy, ánh đỏ đã dập tắt, xem ra Lăng Thánh Quân đã tắt hệ thống theo dõi rồi. Hắn lộ lên nụ cười tà như ác ma trên khóe miệng. . . . . .
"Làm thế nào? Làm thế nào đây? ?" Đột nhiên, Ngô Hiểu Dao phát điên lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt rất là nóng nảy, hoàn toàn không nhận thấy một con lang đang bộc lộ bản chất…
Đứng ở một bên, Dạ Thiên Ưng an tĩnh nhìn chú thỏ nhỏ đang phát điên, càng xem càng cảm thấy hứng thú.
Cả người cứng đờ, cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn về phía Dạ Thiên Ưng. . . . .
Chương 62: Khôi phục tính sói (thượng)
"Đừng nóng vội, tỉnh táo lại, ngồi xuống trước." Dạ Thiên Ưng bắt lấy cánh tay cô ở trong nháy mắt, trên mặt hiện lên dung nhan giống như thiên sứ lộ ra một chút nụ cười trấn an cô, liền lôi kéo Ngô Hiểu Dao lui về phía sau hai bước, cả người dựa vào vách sắt của thang máy ngồi xuống.
Chỉ một thoáng, cô đã cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật là không chỉ có phong độ hơn nữa còn gặp biến cố mà không sợ hãi, lộ rõ phong cách quý phái, thật không hỗ là công ty lớn!
Trái tim lo lắng của cô từ từ để xuống, cố ý duy trì khoảng cách với Dạ Thiên Ưng nên dựa vào vách tường thang máy ngồi xuống.
Nhìn bộ dạng đề phòng của cô, Dạ Thiên Ưng bày ra dáng vẻ y hệt đùa giỡn: "Cô rất sợ tôi?"
"Không. . . . . . Không phải." Ngô Hiểu Dao lắc đầu liên tục, con ngươi hoảng loạn lại không hề liếc hắn một cái.
Tròng mắt xoay chuyển, thân thể Dạ Thiên Ưng cố ý kéo gần khoảng cách lại với cô: "Vậy cô làm gì cách xa tôi như vậy? Tôi còn tưởng rằng cô rất ghét tôi đấy."
"Không, không phải vậy, tôi chỉ. . . . . Chỉ . . . . ."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ đỏ bừng lên, Dạ Thiên Ưng cố ý giả bộ không hiểu: "Chỉ là cái gì?"
Người này còn thông minh hơn hồ ly, sao lại không biết người đáng yêu ngây thơ ở trước mắt này sợ hãi cái gì đây?
Không thể nghi ngờ, hắn đang cố ý trêu đùa cô bé như cô thôi.
"Chỉ là có chút khẩn trương." Ngô Hiểu Dao nuốt nước miếng xuống, lúng túng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Dạ Thiên Ưng.
Một cảm giác thỏa mãn hoàn toàn sinh ra, hắn rất vui mừng vì cô bé này lại hiểu được và biết cách bảo vệ mình.
Cũng không tiếp tục làm khó cô, Dạ Thiên Ưng chuyển đề tài: "Cô, bao nhiêu tuổi?"
"18 tuổi."
"A, mới lớn đấy."
Cô ấy bây giờ mới 18 tuổi, vậy hai năm trước không phải chỉ có 16 tuổi?
Cô bé hư này 16 tuổi đã đến quán trai bao? Thật đúng là lớn mật ! Một hồi phải ‘ đánh cái mông cô ’ mới được!
Dạ Thiên Ưng lần này thật là có chút tức giận, mặc dù giờ phút này cô biết được cách bảo vệ mình, nhưng hồi tưởng lại năm đó, nếu như người mà cô gặp không phải là mình, không chừng trước kia đã bị người khác ăn, quả thật không thể tha thứ! Nghĩ tới đây, hắn lại càng phát cáu.
Chỉ là. . . . . .
Nếu thật trở lại hai năm trước, Ngô Hiểu Dao cô gặp người khác, người đó cũng chưa chắc dám ra tay với vị thành niên chứ?
Năm đó cũng chỉ có vị đại ca xã hội đen bá đạo ngông cuồng này, không để ý đến luật pháp gì, mới dám ra tay với vị thành niên!
Ánh mắt nóng bỏng thỉnh thoảng quét qua thân thể nhỏ nhắn của cô, không thể không thừa nhận, Ngô Hiểu Dao ở trong hai năm này đã thay đổi quá lớn!
Khi đó vừa nhìn cô chính là bộ dạng của vị thành niên, nhưng bây giờ đã thành thục, xinh đẹp lên không ít.
Cũng không biết hai năm qua có người nhanh chân đến trước hay không, tại sao lúc này mình không thưởng thức ‘ trái cây sắp chín mùi ’ này?
Đột nhiên, ý tưởng này phát ra, sắc mặt Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt âm trầm xuống, ánh mắt nóng bỏng xen lẫn mấy phần ánh sáng gian tà lộng lẫy chậm rãi đưa về phía Ngô Hiểu Dao: "Em, có muốn thử làm việc mà mình yêu thích trong thang máy không?"
Chương 63
Ngô Hiểu dao vốn còn tràn ngập căng thẳng và hít thở không thông, nhưng sau câu hỏi kia của Dạ Thiên Ưng thì hoàn toàn tỉnh.
Làm.........làm.....làm tình ???
Con người tao nhã như thế mà trong miệng lại thoát ra lời nói dung tục như vậy??
Mình nghe lầm! Nhất định là do mình nghe lầm rồi!
Ngô Hiểu Dao liên tục thôi miên mình, tự nói với mình là nghe lầm, nghe lầm.
"Không trả lời thì có nghĩa là em đồng ý rồi?" Đột nhiên, bàn tay to lớn của Dạ Thiên Ưng lợi dụng sơ hở nhanh chóng kẹp chặt cánh tay nhỏ của cô.
Toàn thân giật mình một cái, lông tơ cô liền dựng thẳng lên.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên bị anh ta bắt lấy cánh tay, nhưng lần này rõ ràng là do hoảng sợ mà đờ đẫn.
Không.....Không phải!
Mình vừa mới nghe không sai, không có sai!
Người đàn ông tao nhã như Thiên Sứ thánh thiện kia chính xác dùng âm thanh của ma quỷ nói ra những lời hạ lưu kia.
Đầu óc Ngô Hiểu Dao liền trống rỗng, Dạ Thiên Ưng hơi dùng một chút lực, giống như tóm lấy một món đồ chơi đem cô tới bên cạnh mình.
Bày ra khuôn mặt vô cùng khôi ngô không có chút tỳ vết nào quả thật là kiệt tác của trời, làm cô mỗi lần nhìn thấy cũng không dám nhìn thẳng mặt, nhưng mà, lần này nhìn tỉ mỉ một chút khuôn mặt khôi ngô này.......
U ám, khủng bố giống như vẻ mặt của Satan vậy!
Sao mình lại ngu xuẩn như vậy!
Sao hôm đó lại sai khiến satan? Rõ ràng một bên trắng, một bên đen, chẳng lẽ mình bị mù sao? Oa.....
"Anh.... anh buông ra! Đừng làm loạn!!!"
Cánh tay nhỏ không ngừng vặn vẹo, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dần dần hoảng sợ.
Giọng nói của cô lúc này làm sao có thể hăm dọa con sói kia đây?
Dạ Thiên Ưng.......À không! Sau này nên gọi hắn là Dạ Thiên Sói!
Hoàn toàn không buông tay, vậy mà ngược lại còn không kiêng nể gì, cười tà mị, nét mặt càng liều lĩnh vùng lên: "Là em đồng ý "làm tình" với tôi trong thang máy không phải sao?"
"Tôi.......tôi không có!!!" Cô chính xác là không đồng ý, có thể là vừa vặn không trả lời thì trong lòng Dạ Thiên Ưng chính là chấp nhận.
Ai kêu người này bá đạo một tay che trời đến vậy!
Hôm nay Ngô Hiểu Dao coi như hiểu được như thế nào là biết người biết mặt không biết lòng, bên ngoài hoàn mỹ, cữ chỉ thanh cao, thực tế chính là cầm thú đội lốt người!
Nơi này chính là thang máy công tay, làm sao anh ta lại to gan như vậy chứ?
Đúng vậy!!!
Nơi này là công ty, tuy rằng thang máy đang trục trặc, nhưng mà không phải cuối cùng vẫn là đang ở trong công ty hay sao?
Anh ta sẽ quấy rối mình hay sao, trừ phi không muốn làm việc nữa!
Nghĩ đến đây, Ngô Hiểu Dao lấy hết dũng khí, lớn tiếng dọa: "Anh..........anh tên gì, nếu anh quấy rối tôi, có tin tôi sẽ khiếu nại với công ty hay không!!"
Chương 64
"Anh.... anh tên gì, nếu anh tới đây nói lung tung, có tin tôi khiếu nại anh với công ty hay không?"
Dường như cảm thấy lời thoại này đã sử dụng khi nào rồi, nhưng nghĩ lại vẫn không nhớ ra được, hình như trường hợp trước mặt cũng đã từng xảy ra ở nơi nào, có ký ức mơ hồ hiện lên trong óc của Ngô Hiểu Dao, nhưng không cách nào chắp vá đầy đủ.
Âm thanh hăm dọa to lớn của cô phát ra, lại không hù dọa được Dạ Thiên Ưng rời khỏi, ngược lại chính cô thì sợ tới nỗi toàn thân run.
Thầm cười trong lòng, Dạ Thiên Ưng không khỏi nhớ tới tình cảnh hai năm trước, phản ứng của cô lúc này, thật là không thay đổi gì so với hai năm trước, chắc hẳn...
Trong hai năm này không có ai đi trước một bước thưởng thức quả sắp chín cây này chứ?
"Cô bé này..." Bày ra khuôn mặt đẹp trai cùng với giọng nói trầm thấp làm cho toàn bộ bên trong thang máy một khung cảnh mờ ám. Khuôn mặt tuấn tú của hắn đến gần Ngô Hiểu Dao, mùi nước hoa trên người làm cô nhất thời say mê có phầm không tìm thấy múc tiêu. "Nói cho tôi biết, cô muốn tìm ai khiếu nại tôi?"
Cô rõ ràng cảm giác được hơi thở đàn ông ấm áp thổi từng đợt trên mặt mình, có phần ngứa. Mà thân thể của anh ta...
Người đàn ông này thật cường tráng, rất đẹp trai, giống như một ngọn núi, quả thật không thể cùng hắn so vẻ bề ngoài nổi.
Bề ngoài nhìn như yêu nghiệt, dáng người lại to lớn vô cùng. anh ta rất... thật sự là rất... hoàn mỹ!
Trai đẹp ở trước mặt, thật là "đói bụng", Ngô Hiểu Dao bị giới hạn trong hai phía.
Hoảng sợ, cô cổ vũ mình một chút sức mạnh, giống như súng liên thanh phản kháng: "Ông chú này, nếu anh dám chạm vào tôi, tôi tới phòng quản lí khiếu nại anh, nếu họ bỏ mặc, tôi tìm giám đốc khiếu nại, nếu hắn cũng không quản lý, tôi tìm CEO, nếu CEO không quản ly thì tôi tìm chủ tịch khiếu nại!!! Sợ không??"
...............
...
Sợ, rất sợ Dạ Thiên Ưng!
Sợ chính mình thất thố ở chỗ này........ cười đến chết mất thôi!
Tìm quản lý? Mà giám đốc phòng quản lí lại là tên sói kia, địa bàn của Lăng Thánh Quân.
Tìm giám đốc khiếu nại?? Được, việc này không tệ, dù sao giám đốc là Lăng Thánh Long điềm đạm, chỉ có điều....... cậu ta nổi tiếng là "quỷ khát máu, phúc hắc" giết người trong vô hình!
Nói cho cùng, vẫn là tìm CEO Hàn Tuấn Hi, nói không chừng anh ta có thể thay Ngô Hiểu Dao làm chủ, nhưng ở nơi này, theo tính cách Hàn Tuấn Hi, nếu không tránh khỏi việc tiết lộ scandal chủ tịch "dâm loạn trẻ em" thì sẽ trực tiếp giết cô diệt khẩu!
Cho nên thôi.........
Cuối cùng là rơi xuống tay chủ tịch giải quyết chuyện này, nói đến cùng còn không phải là khiếu nại với Dạ Thiên Ưng hay sao, cần gì vòng quanh như vậy? Nếu chủ tịch "biết" chuyện này thì nhất định! Nhất định sẽ "phân xử" cho cô.
"Ông chú này?"
"Ừ, anh nói tôi là cô bé này, lại không chấp nhận tôi gọi là ông chú sao? Anh già rồi!" Nhìn ra được, bây giờ Ngô Hiểu Dao có phần muốn bằng bất cứ giá ào phải đánh tới cùng
Hai tròng mắt hiện lên một tia âm u, Dạ Thiên Ưng lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này, miệng lưởi của cô bé này cũng thấy là lợi hại đúng là thà chết cũng không chịu thiệt. Có điều mình chỉ hơn cô có tám tuổi thì đã kêu mình già?
Khuôn mặt cảng trở nên âm u, đối mặt cô bé không nghe lời này, hắn cũng không có nhiều nhẫn nãi để tiếp tục chơi. "Cô bé........" Một nét cười âm u ở khóe miệng, môi hắn kề sát tai cô, lạnh lùng nói: "Tôi tên là Dạ Thiên Ưng!"
Chương 65
Dạ.......Dạ.........Dạ
Sau khi nghe thấy tên này, thân thể Ngô Hiểu Dao càng hoang mang dữ dội.
Cô ấy nhớ!
Rốt cục cũng nhớ lại!
Hèn chi, khi trước có người kêu anh ta là Thiên Ưng, tên quen thuộc như vậy.
Hèn chi cảm thấy cảnh tượng hôm nay đã xảy ra ở nơi nào rồi.
Tình cảm.....
Trong nháy mắt, rốt cục một chút cảnh tượng hoảng sợ và Ngưu Lang đã được chắp vá hoàn chỉnh tron đầu nàng.
Đối diện với khuôn mặt khôi ngô yêu nghiệt này, cô mới phát hiện quen thuộc như vậy.
Dạ Thiên Ưng..... Dạ Chi Đế Vương! Ông trùm của xã hội đen! Bây giờ lại chạy đến Nhật Bản làm PR???
Trời ạ! Đây quả thật là oan gia ngõ hẹp, hai năm trước bản thân mình thật vất vả thành công chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ Dạ Thiên Ưng ở Trung Quốc, nhưng không ngờ, hai năm sau lại một lần nữa rơi vào mối nguy hiểm khog6 có kết quả này.?
'Ông trời, không là ông đùa giỡn tôi chứ??'
'Hai nước cách xa nhau có thể gặp nhau, chẳng lẽ tôi phải đem lần đầu tiên cho tên ác ma này mới xong việc hay sao??'
Cái gì là thanh cao? Cái gì là thân sĩ? Cái gì là dịu dang??
Anh ta chính là ông trùm xã hội đen đóng vai Thiên Sứ, hừ!!
Satan! Thần chết! Ma quỷ! Cầm thú!! BT......
Ngô Hiểu Dao dùng tất cả những từ ngữ thầm mắng trong lòng không dám nói miệng.
Chủ yếu là cô không muốn chưa đánh đã khai, tự chui đầu vào lưới, lỡ như anh ta không nhận ra mình là ai, thì cùng lắm chỉ tính toán nợ trước mắt. Nếu ngộ nhỡ gợi cho hắn nhớ lại thì chính là nợ cũ nợ mới tính chung một lượt.
Nhô Hiểu Dao không ngừng khẩn cầu, đừng cho Dạ Thiên Ưng nhớ lại là ai, nhưng mà..........
Điều này sao có thể đây?
Trí nhớ đã tồn tại hai năm, cô có thể dễ dàng quên anh ta. Mà cô........
Sớm đã khắc trong tim của anh ta, đời này không thể quên đi!
Nhìn vào vẻ mặt Ngô Hiểu Dao đờ đẫn, hắn cười tà mị, chọc tức nói: "Cô bé kia, nhớ ra tôi là ai chưa?
Chương 66
Xong rồi, bây giờ chết chắc rồi.
Ngô Hiểu Dao rơi vào địa ngục trong nháy mắt.
Thì ra.......
Chỉ là mình không nhận ra anh ta, mà anh ta đã sớm nhận ra mình.
Vậy sao anh ta không ra tay với mình sớm hơn?
A! Đúng rồi! Những lúc khác thì không thuận lợi. Bây giờ thì quá dễ dàng, một phòng nhỏ, không ai quấy rầy, quá vắng vẻ, không bị ràng buộc, aaaa, mẹ ơi !!!!
"Dạ.......Dạ...Dạ Đế!!" Răng trên đánh răng dưới, phút chốc nước mắt hoảng sợ tràn đầu hốc mắt, chỉ còn thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu nhận tội: "Hai năm trước là do tôi không hiểu chuyện, mới cho anh là Ngưu Lang, van cầu anh "đai nhân không tính toán với tiểu nhân" tha thứ sai lầm của tôi."
Bây giờ nếu cô không ngoan ngoãn một chút, thì số kiếp đều được chôn sâu dưới mấy thước trong thang máy.
Quan trong là, bây giờ cô có ngoan ngoãn thì cũng vô dụng, nghĩ rằng Dạ Thiên Ưng có thể buông tha cho cô hay sao?
Tạm thôi không nhắc tới việc của hai năm trước, chỉ nói đến lần gặp sau này, vừa gặp đã đá hắn đến "bộ phận PR", sau đó, hắn trăm cay nghìn đắng leo lầu gặp Ngô Hiểu Dao, lại bị cô gái này dọa mất nửa cái mạng.
Tha cho cô??
Không có cửa đâu!
"Muốn tôi tha thứ cho em?"
"Ừ!Ừ" Nhìn thấy đường sống, Ngô Hiểu Dao không ngừng gật đầu như trống bỏi.
Dạ Thiên Ưng thấy vậy, khóe miệng hơi hơi giơ lên tà tứ cười, không nhanh không chậm nói: "Em nhắm mắt lại, không có mệnh lệnh của tôi không được mở ra!"
Chương 67
Dạ Thiên Ưng giống như vua chúa ban xuống mệnh lệnh, cả người Ngô Hiểu Dao rơi vào sửng sốt.
Kêu mình nhắm mắt để làm gì? Không phải là mình........ nhắm mắt một cái rồi sẽ không mở ra được nữa chứ??
Oa....
Nhìn thấy bộ dạng Dạ Thiên Ưng không kiên nhẫn, nếu lỡ chọc giận anh ta, mình sẽ "bị tử hình ngay tại chỗ" trong thang máy, nếu vậy thì mình không muốn sống nữa rồi.
Cân nhắc phải trái một hồi lâu, Ngô Hiểu Dao bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất khích lệ, nhắm mắt lại một chút..........một chút thôi.
Đúng lúc này.......
Một mảnh mềm mại gì đó đặt trên cánh môi phấn nộn của cô.
Nháy mắt, toàn thân một trận rã rời khẩn trương......
Có chút thoải mái, cái kia dá trên môi mình thật mềm, lại có chút lạnh lẽo.
Chậm rãi............chậm rãi...........
Vật đó ngày càng mềm mại giống như con rắn nhỏ linh hoạt nâng mở môi cô, có ý mở hàm răng trắng noãn của cô chui vào bên trong.
Mình chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác như thế này.......
Ngô Hiểu Dao cảm thấy có chỗ không đúng.
Con ngươi nhắm chặt liền mở ra rất nhanh, một thoáng nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô kia cách mình cực kỳ, cực kỳ gần........
Hai tròng mắt hắn nhắm chặt, lông mi thật dài, hơi hơi nhếch lên về phía trước, giống như trăng lưỡi liềm.
Người đàn ông hoàn hảo, ngay cả từng chi tiết đều tới trình độ cao nhất.
Không đúng! Không đúng! Bây giờ không phải là lúc tán thưởng anh ta!!
Tinh thần nhanh chóng được kéo lại, đồng tử của Ngô Hiểu Dao mở rộng....
Khối mềm mại kia có phải là......???
Môi của Dạ Thiên Ưng!?!
Cái đó có giống với con rắn nhỏ đâu?!??
Phải...phải rồi ....chính là đầu lưỡi của hắn????
Không thể nào.........
Đây chính là nụ hôn đầu của mình nha!!!
Vì sao nụ hôn đầu của mình lại mất trong tay trùm hắc đạo ?!!
Ngô Hiểu Dao liền cảm thấy toàn thân nóng lên, hai má giống như bị lửa đốt, từng cơn tràn vào bên trong cô.
Tính ra, trong hai năm qua lại với Lam Cẩn Hiên, bọn họ chỉ dừng lại ở mức nắm tay thôi, đừng nói đến hôn môi gì, mà ngay cả hôn má cũng không có.
Mà hôm nay, nụ hôn đầu tiên của cô cứ như vậy bị một người đàn ông xa lạ lấy đi, trong lòng làm sao mà dễ chịu được?
'Oa........Oa..........." Cái đầu nhỏ của Ngô Hiểu Dao đong đưa như trống bỏi, miệng phát ra âm thanh kháng cự mơ hồ.
Để tay ở ngực Dạ Thiên Ưng, bất kể dùng hết sức lực cũng không thể đẩy anh ta ra.
Cảm thấy Ngô Hiểu Dao bắt đầu "không thành thật", Dạ Thiên Ưng chậm rãi mở mắt, môi hắn lưu luyến không rời đi đôi môi say lòng người của cô: "Tôi không phải đã nói hay sao? Không có mệnh lệnh của tôi thì không được mở mắt. em muốn tôi trừng phạt em như thế nào đây?"
Giọng điệu nói chuyện của anh ta không giống như nói giỡn, phảng phất vài phần tức giận.
Vừa mới say sưa hôn, Dạ Thiên Ưng giống như nhấm nháp "đồ ăn" ngon nhất, còn chưa kịp thưởng thức nhiều một chút, lại bị cô cắt ngang, ai có thể không tức giận chứ?
Thấy Ngô Hiểu Dao không trả lời, lông mày Dạ Thiên Ưng nhíu lại, trên mặt tràn đầu oán giận, tiếp tục tránh mắng: "Còn nữa, kỹ thuật hôn môi của em thật sự rất tệ!!!"
Anh ta nói xong, trong lòng Nhô Hiểu Dao đều có suy nghĩ.
Anh ta không hỏi mình liền cướp đi nụ hôn đầu của mình còn chưa nói, còn nói bản thân mình kỹ năng hôn kém??
Anh ta quả thật là cầm thú mà!! Không, không!! Anh ta là không bằng cầm thú!!
Quai hàm bất mãn la lên, cô nghẹn ngào mân mê cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nói: "Anh......Anh quá đáng!!!.Đây là........ đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!!!!"
Chương 69: Cảm giác hôn
Nụ hôn đầu tiên?
Câu nói này của cô vừa ngượng ngùng vừa tức vừa buồn bực, tiếng trách cứ trong tâm phát ra sau, Dạ Thiên Ưng vốn đang cầm chặt bàn tay của cô từ từ, từ từ buông lỏng ra. . . . . .
Hồi tưởng đến vị ngọt vừa hôn, cô không quen, biểu hiện vụng về, là lần đầu tiên hắn gặp. Chỉ là. . . . . .
Chỉ là luôn luôn chỉ ăn tủy ở trong xương giờ gặm xương mới biết nó ngon như thế nào ở giữa nơi này hắn được hôn cô đến thỏa mãn.
Xem ra, đến cho đến tận bây giờ vẫn chưa có người nhanh chân đến trước hắn, thưởng thức Ngô Hiểu Dao bữa ăn chính ngon nhất này!
Nghĩ tới đây, trong lòng Dạ Thiên Ưng vô cùng hả hê, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ vô cùng nghiêm túc: "Nếu là nụ hôn đầu, vậy tôi cũng không trừng phạt em nữa không có mệnh lệnh của tôi liền mở mắt ra chuyện tình rồi."
Cái gì? ? ?
Đây là lần đầu tiên Ngô Hiểu Dao nhìn thấy có người vô lại như vậy, thậm chí còn không nói lý lẽ? ?
Hắn bảo cô mở mắt ra là như thế nào? ?
Hắn cho là hắn là ai à? ? ?
A, đúng rồi, hắn là đại ca xã hội đen!
"Còn không mau cám ơn tôi? ?" Dạ Thiên Ưng ngày càng táo tợn hơn, dùng giọng ra lệnh giận dữ đầy tức giận mắng mỏ Ngô Hiểu Dao.
Cái gì gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt có khổ không thể nói? Cô lần này coi như là hoàn toàn đã hiểu rõ.
Hừ!
Trong lòng mặc dù tràn đầy không cam lòng, nhưng không hề biểu hiện ra bên ngoài, chỉ đành phải uất ức mở to mắt mà cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh."
Hận a! ! ! Hận a! ! !
Hai năm trước tuy là lỗi của cô, nhưng thiếu chút nữa thì cái tên lưu manh này đã cường bạo; hiện nay, cô có lỗi ở chỗ nào? Làm gì bị hắn cưỡng hôn còn phải nói cám ơn với hắn? ? ?
Giọt nước mắt theo đường nét của khuôn mặt nhỏ nhắn mà ‘ tí tách, tí tách ’ rơi xuống, tâm tình không cam chịu oán trách ngày càng nặng nề.
Dạ Thiên Ưng nhìn thấy được bộ dạng gặp cảnh khốn cùng của cô bé này, là tốt rồi buồn cười, hắn luôn là không nhịn được muốn ở hung hăng đem cô khi dễ đến lúc khóc lớn tiếng.
Giọt nước mắt óng ánh trong suốt như hạt thủy châu rơi trên cái mu bàn tay trắng mịn, ngắm nhìn hồi lâu, hắn thật là muốn thưởng thức hương vị giọt nước ‘ ngọt ’ này.
Nâng cánh tay cô lên, hắn nhẹ nhàng liếm giọt lệ kia . . . . . .
Là vị ngọt, rồi lại có chút lạnh rung , ngon quá.
Nhếch miệng gợi lên một chút cười nhẹ, vì báo đáp cô đã ‘ chiêu đãi bữa ăn phong phú ’ này, Dạ Thiên Ưng quyết định hôm nay tạm thời tha cho cô một lần!
Đứng lên, hắn bước nhanh đi tới trước cửa thang máy, khuỷu tay rắn chắc tách cửa thang máy ra, còn không đợi Ngô Hiểu Dao kịp thời phản ứng, hắn nhẹ nhàng lật người rời khỏi thang máy.
Chuyện này xong rồi sao?
Đột nhiên, nước mắt Ngô Hiểu Dao ngừng rơi, nhìn bóng dáng hắn rời đi, có phải món nợ giữa cô và hắn vì vậy mà cũng được xóa bỏ?
Nôn nóng đứng dậy, cô chạy tới cửa thang máy, ló đầu ra ngoài, lớn tiếng hỏi: "Dạ đại ca, món nợ giữa chúng ta có thể xóa bỏ rồi sao? ?"
Lại nói, Dạ Thiên Ưng thường về sau đó, không hề có một người nào gọi hắn quá một câu ‘ Dạ Đế, Dạ đại ca ’, chỉ cần có người lỡ miệng nói lên, thì chắc chắn sẽ chịu một trận đánh tơi bời.
Hôm nay, Ngô Hiểu Dao hai lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, chỉ là thôi, ai bảo hôm nay tâm tình của hắn tốt? ?
Cười tà tứ, bước chân của hắn đi về phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người, dùng từ ngữ hài hước hồi đáp: "Dĩ nhiên là không thể, chờ lúc nào tôi hôn cô có cảm giác rồi, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô!"
Chương 69: Bị tiện nhân hại
Thang máy phát ra tiếng 'ding ding' vì đã tới phòng phục vụ, cô hoảng hốt từ bên trong thang máy đi ra ngoài, xoay người lại nhìn xuống cái thang máy rỗng đang lắc lắc, nhớ tới trường hợp đã xảy ra kia, toàn thân không tự chủ mà toát mồ hôi .
Nếu không phải vì một chút tiền này, thì cả đời cô cũng không muốn đi cái thang máy này !
Cô liếc mắt xem thường, trong khoảnh khắc xoay người . . . . . . .
"Em vừa mới bị nhốt ở trong thang máy à?"
Gương mặt mỉm cười của Trương Mẫn hiện ra ở phía sau cô,chỉ thiếu một chút nữa là dọa cho cô sợ mà ngất đi: "Ừ, ừ" Cái đầu của cô gật liên tục, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi tắn, ánh mắt Không ngừng xoay chuyển.
Lông mày cau lại, hừ! Trương Mẫn quả nhiên suy đoán đúng rồi, chủ tịch rất coi trọng con hồ ly tinh nhỏ này !
Trong lúc vô tình lại hướng ánh mắt tới đôi môi đỏ thắm của cô. . . . . .
Nghiến răng, Trương Mẫn miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Sắc mặt của em hình như không được tốt lắm, chẵng lẽ đã xảy ra chuyện gì ở trong thang máy sao?"
"Không có. . . . . . Không có." Mặc dù Ngô Hiểu Dao còn nhỏ, nhưng dù sao cũng hiểu được một chút chuyện, nếu như cô nói chuyện này ra ngoài, thì chỉ sợ chọc giận Dạ Thiên Ưng là một, hai là sẽ khiến cho hắn mất mặt!
Cô thật không rõ, tại sao cô phải suy tính việc này có ảnh hưởng gì đến hắn hay không? Nhưng. . . . . .
Tóm lại, cô cũng không hy vọng làm lớn chuyện này lên, chỉ muốn hắn đừng quấy nhiễu cô là tốt lắm rồi.
"Ai nha, không có việc gì, chị cùng đi với em đi." Ánh mắt xoay chuyển, Trương Mẫn cười quỷ dị: "Có phải . . . . . Lúc nãy em bị nhốt ở trong thang máy , có người. . . . . .
Nói đến đoạn này, cái đầu ngốc nghếch Ngô Hiểu Dao không hề phòng bị mà ngẩng lên, bật thốt: "Chị Trương, làm sao chị biết?"
Hừ, cô không biết, cô chính là vật thí nghiệm đầu tiên nếm đến 'ngon ngọt'!
Nghiến răng nhẹ, Trương Mẫn bày ra vẻ mặt tức giận và dáng vẻ buồn phiền: "Ai nha, bởi vì chị cũng gặp, hết cách rồi, ai bảo hắn có quyền cao chức trọng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi."
"Chị Trương cũng gặp??" Ngô Hiểu Dao vừa nghe,cũng tức giận! Thì ra không chỉ là cô bị cái tên đại ca xã hội đen đó quấy nhiễu, xem ra hắn đã là kẻ tái phạm nhiều lần! Công ty tại sao lại có thể giữ lại một mâm mống tai họa như thế được? ?
Không được! Không được!
Vốn là cô không muốn chuyện này bị vạch trần, xem ra. . . . . .
"Chẳng lẽ người trong phòng PR lại có quyền cao chức trọng ở trong công ty sao?"
“Phòng PR? ?" Trương Mẫn có chút ngu ngốc, nhìn theo ánh mắt của Ngô Hiểu Dao, cảm thấy mơ hồ, con hồ ly tinh này không biết thân phận của chủ tịch?? "Ai nói, trai bao trong công ty không quan trọng chứ, dù sao cũng hơn những tiểu thư yếu đuối như chúng ta? Em cứ nói đi? Cho nên. . . . . ."
Dáng vẻ thua thiệt lại không thể làm gì đập vào mắt của Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng cô đã chạy thẳng đến trái tim, nắm chặt hai quả đấm, cô không cam lòng nói: "Chẳng lẽ liền tùy ý cái bàn tay đó quấy rối sao?"
A, nếu như Dạ Thiên Ưng nghe những lời này phải tức chết, hắn là bàn tay quấy rối? ? ? Xác thực, hành đôngg kia không có gì khác với bàn tay quấy rối, chỉ là bàn tay quấy rối này chỉ tập kích một người thôi.
"Ách." Trương Mẫn khó xử cau lông mày lại, cái đầu lay động nhẹ: "Cũng không phải, chỉ cần tố cáo đến phòng bảo vệ là được, nhưng. . . . tôi có chút đụng chạm đến quản lý phòng bảo vệ."
Căn bản Lăng Thánh Quân người ta không nhận ra cô là ai, ở đâu ra đụng chạm? Chiêu này của cô hoàn toàn là mượn dao giết người !
Người cô muốn giết, chỉ có mình Ngô Hiểu Dao thôi!
Bên trong công ty người nào không biết Lăng Thánh Quân và chủ tịch là bạn? Nếu cô ta đi tố cáo chủ tịch, nhất định! Nhất định sẽ bị Lăng Thánh Quân đuổi việc, cũng đều là đắc tội với chủ tịch!
Hừ! Mình không thểcó được chủ tịch, con hồ ly tinh này cũng đừng nghĩ đến việc đó, cô ta mau chong cút đi!
Chiêu này của Trương Mẫn là ‘ mượn dao giết người ’ mà hình như sắp có hiệu quả rồi, Ngô Hiểu Dao quang minh chính nghĩa híp mắt, nhanh chóng hỏi "Chị Trương, phòng bảo vệ ở lầu mấy?"
"Lầu 42."
"Được, tôi sẽ đến tố cáo cái tên vô lại đó! Thay mọi người diệt trừ cái tai hoạ này!" Dứt lời, Ngô Hiểu Dao giống như là đang làm chuyện tốt cho nhân dân, bước vào bên trong thang máy, đi thẳng tới lầu 42.
Không biết, sau này cô gái Trương Mẫn kia có gặp nguy hiểm hay không? Nhưng lúc này cô ta mừng rỡ như một đóa hoa, đang đợi chờ tin tức ngày mai Ngô Hiểu Dao sẽ bị đuổi việc !
Chương 70
Bên trong phòng giám đốc
Trong phòng giám đốc rộng lớn mà yên tĩnh như thế, Lăng Thánh Quân thảnh thơi ngồi ở ghế làm việc. vừa xoay bút, vừa lại thản nhiên lộ ra nụ cười xấu xa: "Thiên Ưng, anh vừa mới làm gì với cô bé kia trong thang máy? Thú nhận sự thật đi!"
Nói xong, anh ta như thẩm vấn tội phạm ngồi trên sô pha mà chất vấn Dạ Thiên Ưng.
"Hừ?" Khóe miệng xẹt qua một độ cong, hai tròng mắt hắn chợt lóe, đứng dậy dùng sức đá vào Lăng Thánh Quân đang ngồi trên ghế.
Bàn làm việc bị trượt ra phía sau, làm cho Lăng Thánh Quân không kìm được đổ mồ hôi lạnh:"Ngất, thiếu chút nữa anh đá tôi thành như vậy, anh muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"
Lăng Thánh Quân đang muốn quay lưng ngồi xuống, Dạ Thiên Ưng lại xuyên qua đũng quần của hắn đá thẳng vào ghế, nếu không tránh kịp lúc chỉ sợ Lăng Thánh Quân chảy máu ngay lập tức!
"Cậu nói nhiều như vậy, sinh ra đời sau cũng chỉ là tai họa, tôi nhổ cỏ tận gốc mà thôi." Dạ Thiên Ưng không nhanh không chậm nói xong, làm ra bộ dáng lưu manh ngẩng đầu bắt chéo chân trên mặt bàn làm việc.
Nếu bộ dạng hai người lúc này bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ hình tượng tạo nên trong công ty bị hủy hoại trong chốc lát!
"Nói một chút, nói một chút đi, rốt cuộc có phải các người có dính líu với nhau không?"
Trong đôi tròng mắt thâm thúy ánh lên hình ông tám Lăng Thánh Quân, hắn vặn mày, lạnh lùng nói: "Nói chuyện phiếm!"
"Anh nói chuyện phiếm???" Sói xám một ngày không ăn mặn có thể nói chuyện phiếm với thỏ trắng trong thang máy? Hắn - Lăng Thánh Quân thật không tin, một chút cũng không tin, có đánh chết hắn cũng không tin. Ánh mắt xoay tròn, hắn cười cười: "Tôi thấy... là vừa "làm vận động” vừa nói chuyện phiếm phải không??"
"Thánh Quân!" trong nháy mắt, sắc mặt Dạ Thiên Ưng trở nên vô cùng u ám, đứng thẳng dậy vỗ xuống mặt bàn, cầm lấy một con dao nhỏ trong ống đựng bút chặn lại, lạnh lùng nói: "Nếu cậu còn nói bậy, coi chừng tôi cắt lưỡi cậu!"
Động tác Lăng Thánh Quân nhanh nhẹn, dùng ngón trỏ với ngón giữa kẹp lấy dao nhỏ đang bay tới: "Hừ!" Dùng sức hừ một tiếng, trút hết bất mãn trong lòng, nhưng cũng không thu được ý nghĩ trong lòng mình.
Ai ngờ...
"Cốc, cốc cốc" Tiếng gõ cửa phòng làm việc bất ngờ vang lên, Lăng Thánh Quân và Dạ Thiên Ưng vội vàng lấy lại bộ dạng uy nghiêm, thận trọng, có chừng mực ngồi trên sô pha.
"Vào đi." Lăng Thánh Quân lên tiếng, cửa phòng làm việc từ từ mở ra, một người đàm ông kính cẩn lễ phép nhìn về Dạ Thiên Ưng gật đầu: "Chủ tịch" Thuận tiện nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Giám đốc Lăng, bên ngoài có cô gái giữ thang máy tìm ngài."