XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện ngôn tình - Cô bé thơ ngây đừng hòng trốn trang 5
Chương 41: Phỏng vấn thành

"Xin chào."

"Cô chính là Ngô Hiểu Dao?" Khi Hiểu Dao đi vào phòng phỏng vấn, nhân viên nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa âm trầm: "Thật ngại quá, sau khi đọc sơ phần lý lịch cá nhân của cô, điều kiện này không thể đáp ứng tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty."

Ngay từ ban đầu cô cũng biết mình không hội đủ điều kiện, nhưng mà công việc này quá tốt đi, có kẻ ngu mới không muốn thử. Để không lãng phí tiền xe điện ngầm của ngày hôm nay, Hiểu Dao nhủ thầm đành phải cố gắng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến đổi, hạ quyết tâm, cô giống như một thanh súng máy ‘khai hỏa’ : "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi luôn nghĩ rằng trình độ không là tất yếu, một nhân viên công tác 10 năm và một nhân viên làm việc 1 năm, khoảng cách giữa bọn họ là 9 năm, nhưng chị có dám bảo đảm, kinh nghiệm của người mới sẽ không bằng người cũ hay không?"

Dứt lời, trong lòng Hiểu Dao âm thầm khen ngợi bản thân, thật không hổ danh là sinh viên nghiên cứu luật pháp, tài hùng biện luôn là số 1!

Người phỏng vấn không khỏi cau mày, bất đắc dĩ nói: "Nhưng trình độ học vấn của cô không đạt!"

"Trình độ học vấn thì nói lên điều gì? Đấy chẳng qua chỉ là tờ giấy, hiện nay có rất nhiều người chỉ mới học hết cấp 2 lập nên sự nghiệp. Thậm chí còn có doanh nhân chỉ mới tốt nghiệp tiểu học? Nói thế nào thì tôi cũng là sinh viên của khoa chính trị, lý nào học vấn của tôi so với bọn họ còn kém?!" Lời nói của cô vừa vang lên, khiến không ít người trong phòng kinh ngạc, rõ là 'bệnh cũ về luật pháp lại tái phát'

Tuy những điều cô nói là đúng, nhưng ngộ nhỡ đắc tội với người phỏng vấn, rất có thể bị liệt vào danh sách đen. Tất nhiên, nếu như qua được ải này, không chừng cô được tuyển dụng. Chủ yếu là phải xem tâm trạng của người phỏng vấn kia thế nào.

Người phỏng vấn bị Ngô Hiểu Dao quay như chong chóng, trong đầu trở nên rối mù. . . . . . Chỉ là tuyển dụng một nhân viên thang máy, cần gì phải nghiêm túc như vậy? "Được rồi, ngày mai đến đây trình diện với quản lý." Vừa hay tâm trạng của người phỏng vấn chợt dịu lại, tình hình căng thẳng nãy giờ phút chốc tiêu tan.

Nhưng. . . . . . nhưng mình muốn làm thư ký mà, sao lại liên quan đến việc trình diện?! "Chị, chị ơi, tại sao phải đến bộ phận trình diện?"

"Làm ơn đi cô nương, đây là cuộc phỏng vấn tuyển dụng phục vụ thang máy, không đến trình diện với quản lý thì còn đi đâu?"

"Người bấm thang máy?"
Chương 42: Phục vụ thang máy

Sau khi phát hiện cuộc phỏng vấn này tuyển dụng người bấm thang máy, Hiểu Dao suýt nữa té xỉu. Cô muốn xin vào làm thư ký, thế nào lại thành người bấm thang máy?

Sớm biết như vậy, cô cần gì phải tốn thời gian?

"Chị ơi, công ty này không phải đang muốn tuyển dụng thư ký sao?"

Lo lắng hỏi xong, lại lén lút nhìn nét mặt của người phỏng vấn: "Thế cô đọc tờ báo phỏng vấn kỳ nào vậy?"

"Trước. . . . . . Mấy kỳ trước. . . . . .??!" Chợt nhớ ra là mình dại dột, trong lòng cô không ngừng chửi thầm. Mẹ kiếp, mình quả là ngốc mà, ai đời đi đọc những tờ báo cũ, đã thế còn hí hửng nộp đơn ứng cử. Đối mặt với tình thế này, Ngô Hiểu Dao chỉ muốn đâm đầu vào tường, văng tục một câu cũng là chuyện thường.

Không được, không ổn rồi, ít nhất phải hỏi họ vấn đề lương bổng, nếu hơn 100.000 ¥ thì mình ở lại làm, còn không đành phải nói lời cáo biệt.

Ngô Hiểu Dao ôm ấp hy vọng trong lòng, dày mặt ngượng ngùng hỏi: "À, chị ơi, xin hỏi lương của người bấm thang máy bao nhiêu một tháng?"

"300.000 ¥"

"Hả ???" Sau khi nghe xong mức lương, cằm cô suýt rơi xuống đất. Khó trách vì sao mọi người lại đổ xô xếp hàng nộp đơn, xem ra công việc này còn hơn chức vụ thư ký? ?

"Vậy, vậy cho tôi hỏi, công nhân vệ sinh thì lương tháng bao nhiêu?"

Cô vừa mới mở miệng, đã nhìn thấy nét mặt của người phỏng vấn trở nên nghiêm túc: "Thế nào? Công ty chúng tôi cũng đang tuyển dụng công nhân vệ sinh đấy, một tháng cũng 300.000 ¥, cô có muốn thử hay không?"

. . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . .

"Không. . . . . . Không . . . .Không thử. . . . . ." Đờ đẫn lắc đầu một cái, Hiểu Dao lúng túng gượng cười: "Hì hì, hỏi nhiều như vậy thật ngại quá, ngày mai tôi sẽ đến đây trình diện."

Xoay người rời khỏi đại sảnh, trong lòng Hiểu Dao bắt đầu buồn bực. . . . .

Haiz, haiz, haiz. Chẳng lẽ lương bổng của thư ký còn không bằng công nhân vệ sinh? Đây là lý lẽ gì vậy? Kỳ lạ, quả thật kỳ lạ. Chủ tịch của công ty này thật sự quái dị, đoán chừng trên toàn thế giới cũng không tìm ra người thứ hai.

‘Hắt xì’ Chủ tịch của công ty điện tử Sony đang bận xử lý tài liệu trong phòng làm việc liên tục nhẩy mũi. Đứng bên cạnh hắn là Hạ Uyển Uyển, thấy vậy liền quan tâm hỏi: "Bị cảm?"

Khẽ lắc đầu, gương mặt tuấn tú của Dạ Thiên Ưng trầm xuống: "Không gì, chắc là có người đang nói xấu tôi. . . . . ."

================
Chương 43: Quản lý biến thái (I)

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chẩn bị kỹ càng, cô chính thức đối mặt với cuộc sống mới. Bước chân vào thang máy, đi lên phòng phụ trách gặp quản lý.

‘Cốc, cốc, cốc’ cô lịch sự gõ cửa.

Ngồi trong phòng là một người đàn ông, ước chừng 30 mấy tuổi, đầu trọc, tai to, mặt lớn, bụng bự.

Cô khẽ liếc mắt, đoán được người này chắc là quản lý của bộ phận mình, lễ phép tươi cười: "Xin chào, quản lý, anh khỏe chứ, tôi tên Ngô Hiểu Dao, tới đây trình diện."

Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt, hốc mắt ẩn chứa nham hiểm, lướt qua phần ngực của Ngô Hiểu Dao: "Ha ha, xin chào, xin chào, về sau gọi tôi là Tôn quản lý". Vừa nói, liền đưa bàn tay mập mạp về phía Hiểu Dao.

Mặc dù là lính mới, nhưng cô cũng hiểu thế thái nhân tình, nhìn ra được sự dâm dục của người đàn ông trước mặt. Theo lễ phép, bất đắc dĩ vươn tay bắt tay với ông ta, gượng ép mỉm cười: "Tôn quản lý. . . . . ." Sau đó nỗ lực rút tay về, lạnh lùng nói: "Tôn quản lý, xin hỏi, tôi có thể đi làm được chưa?"

"Được, được chứ !" Tôn quản lý liên tục gật đầu, cặp mắt kia vẫn không quên liếc qua đôi chân thon dài của Ngô Hiểu Dao, yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt, kìm nén kêu lên: "Tiểu Trương, nhờ cô hướng dẫn sơ bộ về công việc của chúng ta cho cô ấy."

Ngô Hiểu Dao đứng tại chỗ , thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát tên quản lý kia. Ở trong tivi cô đã thấy nhiều, bình thường những tên quản lý đầu trọc mập mạp chẳng có gì tốt.

Nếu như. . . . . .

Nếu như đúng với suy luận này . . . . . .

Như vậy, Đổng Sự Trưởng của công ty này, ắt hẳn . . . . . .

‘Bùm’ một tiếng, trong đầu Hiểu Dao thoáng hiện lên mấy hình ảnh, một lão già năm sáu chục tuổi, tóc hoa râm, bụng bự như đang mang thai em bé, răng vát vàng, mỗi một câu nói, cử chỉ, cho tới ánh mắt, toàn bộ đều liếc nhìn ngực của đối phương.

Nghĩ đến đây, toàn thân Hiểu Dao không khỏi rùng mình, cầu xin những gì mình đang liên tưởng hoàn toàn không đúng.

‘Hắt xì’

"Thiên Ưng, hai ngày nay sao anh cứ nhẩy mũi thế?"

Khi âm thanh mang theo nghi hoặc phát ra, người ngồi trên ghế trở nên u ám: "Nhất định gần đây có người đang nói xấu tôi!"
Chương 44: Quản lý biến thái (II)

Chỉ chốc lát sau, một người con gái hai mấy tuổi bị Tôn quản lý kêu vào.

Bộ dạng cô ta trông rất bình thản, cặp mắt mang theo mê hoặc, tư thế giãy nãy đi tới trước mặt Tôn quản lý: "Quản lý, anh kêu em vào có chuyện gì vậy?!"

Khi âm thanh nũng nịu phát ra, không khỏi làm Ngô Hiểu Dao nổi hết da gà.

"Tiểu Trương à, . . . . . ." Tôn quản lý đi đến bên cạnh cô gái, vươn tay ôm phần eo cô, yêu chìu nói.

Mồ hôi trên trán Hiểu Dao không ngừng chảy xuống, quy tắc ngầm sao? Ánh mắt cô không biết nên để chỗ nào.

"Cô gái này là nhân viên mới tới, em nhớ chỉ bảo tận tình cho cô ấy nhé." Nói xong, Tôn quản lý còn vỗ nhẹ vào mông tiểu Trương.

Cảnh tượng này không khiến Hiểu Dao kinh ngạc, trái tim cô quặn thắt như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sợ mông của mình cũng bị vỗ vỗ như thế, vội vàng run rẩy chạy tới cửa.

"Biết rồi, em biết rồi." Cô gái có tên tiểu Trương cười nịnh nọt tiễn Tôn quản lý ra ngoài, đôi tay khoanh trước ngực, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hiểu Dao: "Mới tới?" Âm thanh ngọt ngào phút chốc biến mất, đổi thành điệu bộ khinh khỉnh.

Hiểu Dao nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép tươi cười: "Chào chị, chị khỏe chứ."

"Hừ." Cô gái khinh thường hừ nhẹ một tiếng, đưa tay vẫy vẫy: "Đến đây." Sau đó dẫn cô vào phòng thay đồ.

Tiểu Trương mang ra một bộ đồng phục màu cam ném vào người Hiểu Dao: "Mau thay đi" Lạnh nhạt nói xong, lại đứng khoanh tay, thân thể dựa vào khung cửa.

Thái độ khinh bỉ của tiểu Trương đối với Hiểu Dao vẫn không hề thuyên giảm, khiến cô chợt nhận ra việc mình đang bị cô ta bắt nạt. Rốt cuộc, cô vẫn không biết mình đang làm sai chỗ nào?

"Cám ơn chị, chị Trương." Cô nở nụ cười tươi tắn, sau đó nhanh chóng đi thay đồng phục.

Mặc dù vận trên người bộ đồ đồng phục bình thường, nhưng Ngô Hiểu Dao vẫn xinh đẹp rạng ngời, cô giống như một con phượng hoàng rực rỡ chói lóa trong trang phục cam.

Váy đồng phục bó sát lộ ra đôi chân thon dài cùng với bắp đùi trắng tuyết, càng nhấn mạnh thêm phong cách gợi cảm cho Ngô Hiểu Dao. Cô gái mười tám tuổi chỉ trong chớp mắt biến hóa quyến rũ, người khác nhìn vào không khỏi ganh tị.

Tiểu Trương dựa vào khung cửa thoáng nhìn Ngô Hiểu Dao, lông mày chợt cau lại, ánh mắt sắc bén quan sát cô thật kỹ, châm chọc nói: "Có lời khuyên dành cho cô, tốt nhất đừng nên dựa vào chức vụ này để suy nghĩ không đứng đắn!"

". . . . . ." Ngô Hiểu Dao vừa nghe xong, không hiểu nhíu nhíu mày nói: "Chị có ý gì?"

"Đừng giả vờ ngây thơ!" Tiểu Trương khinh thường liếc mắt, trên miệng nghiến răng ken két: "Người nào không biết rằng ở công ty này chức vụ phục vụ thang máy là công việc tốt?! Có vài ngàn người cùng nhiều chức vụ khác nhau, muốn tăng chức thì phải lắm gian nan. Nhưng với phục vụ thang máy thì khác, có thể gặp nhiều đối tượng tầm với, chẳng hạn như những anh chàng cấp cao. . . . . ."

"Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy giám đốc điều hành, tôi khuyên cô tốt nhất đừng vọng tưởng , trèo cao có ngày té đau!"
Chương 45: Gặp nhau lần nữa (I)

Sau khi nghe lời cảnh cáo kia, cô không biết mình nên nói gì. . . . . . Trong lòng không ngừng gào thét 'Trèo cao té đau, chim sẻ hóa phượng hoàng?! Xem ra cô ta đọc tiểu thuyết quá nhiều. Chắc nghĩ rằng cô bé lọ lem sẽ gặp hoàng tử, cô gái xấu gặp đại phú hào?! Đều là mơ mộng hảo huyền . . . Ắt hẳn cô ta chưa từng nghe qua, môn đăng hộ đối, mình không có gia thế hiển hách, thì không cách nào tiến vào cửa chính nhà giàu.'

Huống chi, phụ nữ hiện đại không nên dựa dẫm đàn ông, nhất là đàn ông có tiền, càng không nhờ vả được! Hôm nay anh ta yêu mình, chưa hết ngày mai lại yêu kẻ khác.

Dù sao thì, bên cạnh đàn ông có tiền từ trước đến giờ không thiếu phụ nữ.

Mình vừa mới bắt đầu sẽ không vọng tưởng trèo cao. Hơn nữa, mình cũng không phải hạng người may mắn, nói gặp là gặp được ngay giám đốc.

Mặc dù nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Ngô Hiểu Dao vẫn khách sáo gật đầu: "Em hiểu rồi, chị Trương, cám ơn chị đã nhắc nhở."

Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới công ty, đối với lời khuyên nhủ của các tiền bối, nhất thiết tỉ mỉ nghe theo, bất luận là ý tốt hay là ý xấu, cũng không muốn nguỵ biện, nguỵ biện chỉ khiến cho người ta ác cảm.

"Ừm. . . . . ." Thấy Ngô Hiểu Dao lễ phép nhìn mình, thái độ của tiểu Trương cũng nhã nhặn hơn: "Đúng rồi, sẵn tiện nói cho cô biết, chúng ta sẽ phụ trách thang máy ở tầng cao nhất."

"Từ tầng 40 đến tầng 50 là văn phòng bao gồm ký túc xá của công ty, rất nhiều bộ phận khác nhau, lát nữa tôi sẽ đưa một bảng tài liệu tổng hợp cho cô xem qua. Chúng ta nhất định phải nhớ rõ bọn họ, chỉ cần bọn họ vừa vào thang máy, chúng ta phải lịch sự hỏi họ muốn đi tầng nào, hiểu chưa?"

"Vâng, em hiểu rồi, cám ơn chị Trương"

Chỉ chốc lát sau, tiểu Trương liền đem bảng tài liệu cùng với một số hình ảnh của các bộ phận cấp cao giao cho Hiểu Dao.

Sau buổi trưa, cô đã dần quen với các nhiệm vụ cơ bản, trực tiếp điều khiển thang máy đến tầng cao nhất.

Những người sử dụng thang máy chuyên dụng không nhiều, đa phần bọn họ chỉ ngồi trong phòng làm việc. Lúc không có người, cô sẽ dựa vào góc thang máy nghỉ ngơi, có người vào, cô lại đứng điều khiển thang máy, xem ra công việc này không quá khó khăn.

Ngô Hiểu Dao thông minh lanh lợi, cô biết rõ thời gian nào là thang được sử dụng nhiều nhất, ước chừng khoảng 2 giờ trưa, cũng chính là thời điểm bộ phận cấp cao cần dùng thang máy.

Đột nhiên, thang máy dừng lại một tầng, Ngô Hiểu Dao khẩn trương đứng ở góc nhỏ, cúi thấp đầu, chuẩn bị công việc bấm nút.

Cửa thang máy từ từ mở ra. . . . . .

Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng, Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Long, Lăng Thánh Quân cùng với Hạ Uyển Uyển, một nhóm năm người, vừa nói vừa cười đi vào bên trong thang máy. . . . . .
Chương 46: Gặp nhau lần nữa (II)

Những người bước vào thang máy cũng chẳng thèm chú ý đến cô gái đang đứng ở trong góc. Bọn họ thuộc tầng lớp cao quý, lẽ nào phải để tới nhân viên phục vụ?!

Ngược lại, Ngô Hiểu Dao luôn chú ý đến họ, dựa vào những gương mặt và biểu cảm kia, ý thức của cô bắt đầu rối loạn, không phân biệt được bọn họ là ai trong những tấm hình, thường xuyên đi đến tầng mấy?!

Cô ‘lén lút ’ ngẩng đầu, ánh mắt không ngừng quan sát năm người kia.

Hơ . . . . . .

Way, way, way!

Người. . . . . . những người này. . . . . . đẹp đến tàn bạo, gương mặt góc cạnh giống như nhân vật hoạt hình, thậm chí dáng người vô cùng hoàn hảo. Còn, còn nữa, cô gái đi cùng với bọn họ quyến rũ mê hồn, đẹp tựa như một thiên thần, bọn họ . . . . . . Bọn họ là diễn viên, người mẫu hay sao ??

Không phải cô chưa từng trông thấy người đẹp, chỉ là nhiều người đẹp đứng chung với nhau thế này thì không khỏi khiến con người ta bàng hoàng...

Cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể, toàn thân ‘lảo đảo muốn ngã’, cố gắng kìm chế và gào thét với bản thân. Ngô Hiểu Dao, mày, mày nhất định không được xịt máu mũi, để tránh mất mặt nghe chưa |||_|||

. . . . . .Nhưng rốt cuộc những nam thanh nữ tú này muốn đi đến tầng nào đây?

Cẩn thận nhớ lại những tấm hình chị Trương đưa cho, căn bản cô không nhớ ra ai cả.

Bọn họ có thể đi vào thang máy này, một là đi nhầm thang máy, hai là người của bộ phận PR ?! (PR: hay còn gọi là quảng cao)

Căn cứ theo bề ngoài của bọn họ mà phán đoán, Ngô Hiểu Dao lanh chanh nhấn tầng 40, là tầng của bộ phận PR.

Cô không thể hình dung nổi, cũng không thể ngờ chị Trương lại không đưa hình bọn họ cho mình.

Ngô Hiểu Dao căn bản không biết, ở công ty Sony này có năm người nắm giữ chức vụ cao nhất, tương xứng với năm người đang đứng trong thang máy, hay còn được gọi là năm vị BOSS

Kể từ khi Dạ Thiên Ưng thu mua tập đoàn điện tử Sony, nội bộ nhân viên trong công ty đều gọi bọn họ là BOSS. Nhóm BOSS này thân thiết không rời, thậm chí người nào người nấy đều đẹp rạng ngời, mỗi bước đi, cử chỉ cho tới lời nói đều sắc bén như nhau, bất luận là đi ngang qua nơi nào, là nơi đó có ‘chết chóc’ vì lắm kẻ ngưỡng mộ!

Thang máy chậm rãi đi xuống, đứng bên trong, Lăng Thánh Quân cười xấu xa nói: "Thiên Ưng, tối hôm nay đi đâu chơi đây?"
Chương 47: Gặp nhau lần nữa (III)

Những lời này được phát ra, cô nhất thời sửng sốt, trong lòng như có cảm giác quen thuộc . . . . . .

Thiên Ưng? ! Hình như mình đã nghe qua cái tên này.

"Tùy cậu."

Thanh âm của hắn thật thấp, có phần hớp hồn, khiến người đang đứng trong góc tim đập thình thịch. Anh ta . . . anh ta không những đẹp trai lại còn có giọng nói ấm áp . . . . .

Có lẽ phụ nữ khắp thiên hạ đều như thế, chạm trán với trai đẹp khó tránh khỏi ngu muội, Ngô Hiểu Dao cũng không ngoại lệ, tâm hồn cô như lâng lâng.

‘Bíp’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.

Những người bên trong thang máy ngạc nhiên ngẩng đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ: ‘Tại sao lại dừng ở tầng 40?’

Đáy mắt Dạ Thiên Ưng đột nhiên tối sầm, vẻ mặt lộ rõ biểu cảm không vui.

Cho dù bản tính của hắn không câu nệ, nhưng đối với 'chính sự' lại rất cẩn thận.

Trong công việc, nếu nhân viên nào vướng vào sai lầm, mặt hắn sẽ hiện rõ bất mãn!

"Cái quái gì thế?" Lăng Thánh Quân hiểu rõ tâm tư của Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng mở miệng mắng chửi: "Nói, tại sao lại dừng ở tầng 40 ?!"

Toàn thân cô thoáng chốc lạnh ngắt, trong lòng âm thầm nguyền rủa mình. . . . . .

Chẳng lẽ cô nhận lầm người? ? Những người này không phải ở bộ phận PR? Vậy bọn họ . . . . .

Quỷ thần ơi! Ngày đầu tiên đi làm mà con đã phạm sai lầm. . . .

Cô cắn cắn môi dưới, mặt áy náy cúi thấp đầu, xoay người liên tiếp xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi . . . tôi mới tới đây làm việc, không biết các vị lãnh đạo muốn đi tầng nào?! Tôi, tôi xin lỗi."

"Mới tới? Chẳng lẽ cô không được người phụ trách hướng dẫn hay sao?!" Lăng Thánh Quân tuy là người nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn không bao giờ ‘giả vờ rộng lượng’, thẳng thắn khiển trách và bác bỏ lời xin lỗi của Ngô Hiểu Dao.

"Xin, xin lỗi, tôi có xem qua hình ảnh của các nhân viên cấp cao, nhưng là trên hình không có các vị, cho nên. . . . . ." Nói được đến đây, cô nức nở ngẩng đầu, giống như đứa trẻ bị đám đông bắt nạt.

Cô vừa mới ngẩng đầu, vẻ trầm mặc của Dạ Thiên Ưng trở nên ngớ ngẩn . . . . . .

**************************

【Phiên bản khôi hài, cùng kịch bản không liên quan】

Nội tâm của Dạ Thiên Ưng độc thoại: Chết tiệt! Đây không phải là. . . . . . Đây không phải là cô gái lần trước chạy mất hay sao? ? Nếu như nơi này không có bọn người kia, không chừng mình đã có thể. . . . . .
Chương 48: Hàng ngàn suy nghĩ

Hơn hai năm qua, Dạ Thiên Ưng không ngừng cải tiến nhân sự, thúc đẩy quá trình phát triển tăng trưởng kinh tế, nhằm đưa công ty vào trong vị trí 100 hàng đầu thế giới. Để có được thành tích này, hắn đã vất vả làm việc ngày đêm.

Mặc dù bận rộn, nhưng hắn vẫn không ngừng phái người đi tới Trung Quốc tìm kiếm nơi ở của Ngô Hiểu Dao, nhưng lần nào cũng không thu về kết quả tốt.

Trong hai năm nay, hắn luôn tự nhủ, khuyên lơn bản thân không cần suy nghĩ đến cô ta. Thứ không thuộc về mình, chung quy không thể ép buộc, dù cho hắn có giam giữ cô, về sau cô cũng tìm cách trốn thoát. . . . . . .

Hắn chưa từng nghĩ qua, người khiến hắn ngày đêm mong nhớ, thậm chí là muốn từ bỏ, nay lại xuất hiện ở trước mặt mình.

Có lẽ, đây chính là duyên phận ?!

Mười hai năm trước bọn họ lần đầu tiên gặp gỡ, năm ấy cô chỉ mới sáu tuổi, còn hắn đã mười hai.

Cách đây khoảng hai năm, cô như một bông hoa nhỏ dần dần nở rộ, còn hắn đến tuổi phải lập gia đình.

Đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau ngoài ý muốn, cô từ nụ hoa e ấp bỗng chốc nở tung khoe sắc, biến hóa thành một thiếu nữ xinh tươi. Còn hắn từ một đại ca xã hội đen đổi thành thân phận doanh nhân.

Thời gian dần trôi, con người đang dần thay đổi, chỉ có một điều không đổi, là hắn vẫn nhớ đến cô, tiếc là. . . . . .

Hai lần gặp mặt, cô lại không thể nhận ra hắn.

Không sao, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hắn có thể nhận ra cô, hơn nữa lần này. . . . . . hắn thề tuyệt đối! Tuyệt đối sẽ không để cô thoát khỏi lòng bàn tay của mình, muốn cô vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ nhớ tới hắn! Đây có lẽ là tính cách độc đoán nhất của hắn từ trước đến nay, vì một thứ mà quyết chí chinh phục.

"Cho nên? Cho nên cái gì? Nếu không biết tại sao không hỏi!" Thái độ của Lăng Thánh Quân vẫn y như cũ, nhất quyết không buông tha đối tượng đáng thương trước mặt.

Dạ Thiên Ưng bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ từ nãy giờ, khóe miệng hắn khẽ nhếch, dáng vẻ tao nhã nhưng nụ cười đầy bí hiểm, dùng âm thanh dịu dàng nói với người con gái đang hoảng sợ: "Đúng vậy, chúng tôi làm việc ở tầng 40. Cô gái, cám ơn cô." Nói xong, vẫn giữ thái độ lịch lãm rời khỏi thang máy.

Mọi người thấy hắn hành động như vậy, cũng đồng tình bước theo ra ngoài, duy chỉ có Lăng Thánh Quân đầu óc mơ hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng không ngừng lo lắng: Thiên Ưng tại sao lại như thế ??

"Thánh Quân!" Dạ Thiên Ưng đứng bên ngoài thang máy, đôi tay khẽ đút túi quần, lạnh lùng cất giọng: "Đừng trì hoãn công việc của người khác! Còn không mau đi ra đây?!"

Nhìn nụ cười quái dị của Dạ Thiên Ưng, Lăng Thánh Quân linh cảm là sắp có chuyện xảy ra với mình, vẻ mặt hắn trở nên khẩn trương, sau đó tự giác đi khỏi thang máy.

Trước khi cửa thang máy khép lại, người đàn ông kia đột nhiên hướng mắt về Ngô Hiểu Dao mỉm cười, nụ cười này, ấm áp vô cùng. . . . . .
Chương 49: Bộ phận PR

‘Thình. . . . . . Thịch. . . . . . Thình, thịch’

Lúc cửa thang máy đóng lại, thiếu chút nữa trái tim của Ngô Hiểu Dao nhảy vọt ra ngoài.

Chỉ cùng người đàn ông kia nhìn nhau mấy cái, chỉ thoáng nghe mấy câu mà hắn ta nói ra, dường như cô đã trở nên mất hồn.

Hắn ta . . . . . .trông rất quý phái, thậm chí cũng rất lịch lãm.

Hắn ta, giống như con hồ ly tinh mê hoặc phụ nữ ở trong truyền thuyết. . .

Cô dùng sức lắc đầu, cố gắng xoa dịu mọi thứ để tỉnh táo lại: "Ngô Hiểu Dao! Ngô Hiểu Dao, làm sao mày lại bị một người đàn ông xa lạ quyến rũ?"

"Ngô Hiểu Dao! Ngô Hiểu Dao, mày cũng không phải là loại phụ nữ háo sắc. Huống chi người ta đẹp trai như vậy, tuyệt đối, tuyệt đối không thể mơ tưởng, đàn ông càng đẹp trai . . . . . . càng hư hỏng !!" Cô viện ra đủ mọi thứ lý do để rũ bỏ hảo huyền. Sau khi lảm nhảm xong, cô liền cố gắng khôi phục hô hấp, toàn thân ép mình phải nhập tâm cho công việc. . . . . .

***

Cửa thang máy đã đóng từ lâu, nhưng nụ cười ấm áp và biểu cảm dịu dàng kia vẫn chưa hề biến mất.

Lăng Thánh Quân đứng ở một bên quan sát, hắn mang theo vẻ mặt xấu xa cùng với hành động nhếch môi mờ ám, từ từ đi tới gần Dạ Thiên Ưng, thò tay khoác lên bả vai người anh em: "Hì hì, Thiên Ưng, chẳng lẽ anh muốn tán tỉnh cô gái ban nãy?"

Lời nói vừa dứt, Lăng Thánh Long ở một bên vội vàng mở miệng: "Thiên Ưng, cậu bắt đầu để ý đến phụ nữ rồi sao?!" Khóe miệng hắn gượng cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về bộ dạng chìm đắm của Dạ Thiên Ưng: "Cô gái kia nhất định là cô gái mà cậu đã tìm kiếm trong hai năm qua?!"

Không cần phải hỏi, Lăng Thánh Long vẫn là người hiểu rõ tâm tư hắn nhất!

Bọn họ đứng bên ngoài thang máy hồi lâu, tất cả đều đang đợi người đàn ông ‘say mê’ kia thức tỉnh.

Hắn ngắm nhìn chiếc thang máy khép chặt cửa, đôi mắt đa tình không ngừng sáng lên. . . . . .

Những người từng trải qua yêu đương ắt hắn sẽ nhìn ra được bộ dạng của hắn bây giờ, là đắm chìm và mê muội, chỉ vì một cô thiếu nữ vừa tròn mười tám.

Chỉ trong chốc lát. . . . . .

Khuôn mặt 'dại gái' kia nhanh chóng thanh tỉnh, cả người hắn tràn đầy uy nghiêm ra lệnh: "Lập tức thông báo với mọi người, từ nay về sau ngoại trừ Dạ Thiên Ưng, tuyệt đối không một ai được phép sử dụng chiếc thang máy này!"

Chỉ thị đã được ban ra, mọi người đành phải gật đầu.

Có người không đồng tình, trên miệng bắt đầu oán trách: "Vậy còn chúng tôi thì sao?"

Hai mắt Dạ Thiên Ưng chợt tối sầm, bất ngờ hiện lên biệu cảm lạnh nhạt, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Thánh Quân, vươn tay hung hăng vỗ vỗ bờ vai của người trước mặt, dùng tốc độ không nhanh không chậm nói: "Đừng lo, cậu trai trẻ, tôi cho phép cậu!"

Vừa mới nghe xong, Lăng Thánh Quân hồ hởi nhảy lên vui mừng. Thấy không, tất cả mọi người đều không được đi thang máy, nhưng tôi vẫn có đặc quyền.

"Đặc quyền của cậu là. . . . . . chỉ cho phép cậu leo cầu thang đi làm!" Nửa câu nói sau của Dạ Thiên Ưng như khiến Lăng Thánh Quân suýt xùi bọt mép, cả người hắn giống như bị điểm huyệt, chưng hững đứng ngay tại chỗ.

Dạ Thiên Ưng cũng không thèm ngó ngàng tới cảm xúc của 'cậu trai trẻ' kia, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về Hạ Uyển Uyển: "Tầng 40 là bộ phận gì?"

"Vâng, là Bộ phận PR!"

". . . . . ." Nghe xong câu trả lời của Hạ Uyển Uyển, lòng hắn nhất thời im lặng. . . . . .

Lần thứ hai gặp nhau, cô ấy cho rằng tôi là 'trai bao'.

Lần thứ ba gặp nhau, cô ấy trực tiếp đưa tôi đến với bộ phận PR.

Rốt cuộc trong lòng của cô gái này, tôi chỉ là một ‘con vịt đực’ thôi sao?

Sắc mặt hắn trầm xuống, vẻ ngoài anh tuấn thoáng chốc nhếch môi, vừa bí hiểm vừa gian tà, trong lòng thầm nhắn nhủ: ‘Cả hai lần em đều có suy nghĩ đấy về tôi, để xem sau này tôi sẽ ‘trừng phạt’ với em thế nào!’
Chương 50: Qua cầu rút ván

"Thiên Ưng, vậy bây giờ chúng ta sử dụng thang máy dành cho nhân viên, hay phải leo cầu thang?"

Mọi người vẫn như cũ đứng ở tầng 40, chờ sự chỉ đạo của Dạ Thiên Ưng. Hàn Tuấn Hi vừa dứt lời, hắn mới mỉm cười lạnh nhạt: "Thánh Quân leo cầu thang, chúng ta vào thang máy dành cho nhân viên trở về phòng làm việc!"

Sau khi nghe xong chỉ thị của Dạ Thiên Ưng, Lăng Thánh Quân tiếp tục bị đả kích. Nỗi đau cũ chưa chấm dứt, nỗi đau mới lại ùa về, hắn bất bình rống to: "Tại sao, tại sao lại bắt tôi leo cầu thang, Dạ Thiên Ưng, anh nói đi, nói ngay đi?"

Miệng hắn kịch liệt kháng nghị, không đợi Dạ Thiên Ưng đáp lời, Lăng Thánh Long lần nữa cúi người nói nhỏ bên tai người em trai mình: "Lúc nãy ai to gan mắng mỏ cô gái kia? Anh nói này, cậu mà ở đây gầm rú nữa, chỉ sợ chốc lát, cậu ấy sẽ sai người cắt phăng chiếc lưỡi của cậu!"

"Á. . . á. . .á" Lăng Thánh Quân há to miệng, suýt chút nữa là hắn văng tục rồi.

Nếu lúc nãy không phải do sắc mặt của anh tối sầm, tôi có thể mắng chửi cô gái kia sao?

Vì không muốn anh nổi cơn tức giận, tôi có thể chủ động dạy dỗ cô gái kia sao?

Mẹ nó!

Nếu như lúc ấy để anh mở miệng, chỉ sợ con bé kia đã bị ăn đơn thôi việc rồi. Tôi hy sinh chửi con bé ấy dùm anh, không phải là đang giúp 'nó' hay sao?

Tốt rồi, anh dám chơi trò qua cầu rút ván với tôi. Sớm biết thế này, tôi đã không thèm quan tâm, trực tiếp sai người giết quách con bé kia cho rồi, để xem lúc đó anh sống thế nào!

Shit!

Sau khi than thở, rên rỉ tất tần tật trong lòng, Lăng Thánh Quân trơ mắt nhìn bọn họ đi vào thang máy, còn hắn mệt mỏi leo cầu thang bộ đến hộc hơi.

Oán có oán, hận có hận, chỉ là hắn không hẳn căm phẫn mỗi Dạ Thiên Ưng, có điều hắn cũng rất tò mò. . . . . .

Cô gái kia rốt cuộc là ai, có bao nhiêu địa vị trong lòng của Dạ Thiên Ưng? Một kẻ tàn nhẫn như Dạ Thiên Ưng, làm sao có thể biến đổi biểu cảm chỉ vì cô gái bé nhỏ kia?

Cả một buổi chiều làm việc nhàn nhã, Ngô Hiểu Dao âm thầm hưng phấn, ngày đầu tiên đi làm cô đã ‘may mắn’ thế này, cô vừa tỏ ra hiếu kỳ lại vô cùng mừng rỡ.

Một tháng lãnh được 300.000 ¥, công việc lại luôn nhàn hạ thế này? Thảo nào hôm ấy không ít người đứng xếp hàng.

Đầu cô không khỏi liên tưởng đến nhóm người kỳ lạ ban nãy . . . . . .

Không hiểu vì sao bọn họ lại tức giận, thoáng chốc thay đổi vòng vòng?

Chẳng lẽ bọn họ nổi giận vì tầng 40 không phải bộ phận của họ ? ?

. . . . . .

Nghĩ đến đây, Ngô Hiểu Dao không khỏi ‘mông lung’.

Dáng ngoài quyến rũ như tác phẩm nghệ thuật, khí chất trên người cao quý bất phàm, nói năng lưu loát, nếu như mà để cô chấm điểm hắn ta, cô sẽ thằng tay cho ngay 100 điểm, bởi vì . . . bởi vì cô thật sự không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào của hắn ta!

Nhưng, cô luôn hiểu rõ một điều, những người đẹp trai hoàn toàn không phù hợp với cô, chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn, không nhất thiết phải sờ đến người thật. Đúng vậy, đàn ông càng đẹp trai, càng nguy hiểm!

‘Tính Tong’ Thang máy chậm rãi ngừng lại, cô vội thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bản thân tự động di chuyển vào góc thang máy, chuẩn bị phục vụ ‘nhóm người’ thứ hai. . . . . .
» Next trang 6

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.