Chương 21: Người con gái quyến rũ trong căn phòng tối
Từ bên ngoài nhìn vào nơi này chỉ là một căn phòng nhỏ âm u, nhưng quan cảnh bên trong hoàn toàn khác biệt.
Một chiếc đèn lưu ly chiếu sáng cả căn phòng, ghế salon êm ái bằng da thật chiếm cứ nửa căn phòng. Điểm bắt mắt nhất trong căn phòng này chính là tấm cửa sổ sát đất.
Ở bên ngoài nhìn vào căn bản không cách nào nhận biết được trong phòng có tấm cửa sổ, nhưng ngồi bên trong lại có thể biết rõ nhất cử nhất động ở trong đại sảnh.
Cô gái quyến rũ kia đang ngổi bắt chéo hai chân trên ghế, thấy Dạ Thiên Ưng đến, khóe miệng liền nở ra nụ cười nịnh nọt: "Anh Thiên Ưng. . ." Chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt của hắn, đem ngón tay thon dài phủ lên lồng ngực to lớn tráng kiện: "Người ta chờ anh lâu rồi."
Dạ Thiên Ưng không nói lời nào, con ngươi lạnh lẽo như băng chợt lóe sáng, nâng tay nới lỏng cà vạt trên cổ, đẩy cô gái ra, cong người ngồi xuống chiếc ghế salon.
Hai cánh tay hắn giang ra khoác trên chỗ tựa của sofa, hai chân mở rộng, bộ dạng rất giống chữ 'Đại' (là chữ này nè các bạn 大, đây là chữ của Trung Quốc, tác giả đang ám chỉ tướng ngồi của Dạ Thiên Ưng giống như vậy).
Cô gái thấy vậy, nhiệt tình ngồi xuống, vươn tay vội vàng tháo cà vạt của hắn.
"Không cần phiền phức như vậy !" Dạ Thiên ưng lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng đại sảnh, ngón tay duỗi ra chỉ thẳng vào hạ thể của mình: "Trực tiếp ngồi lên."
Tiếng nói hài hước vừa phát ra, cô gái thoáng sửng sốt: "Thiên. . . . . . Thiên Ưng, người ta, người ta còn trong trắng đấy."
"Hừ ?!" Lạnh lùng khẽ hừ, hai mắt sâu lắng của hắn liếc về phía cô gái, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, nâng tay túm lấy mái tóc dài đen nhánh: "Cô cho rằng, nếu cô không còn trong trắng, tôi sẽ muốn cô sao ?!"
Biểu hiện thô bạo của hắn khiến cô gái kia không chịu đựng nổi, cũng không dám thốt nên lời, uất ức kéo khóa quần hắn ra.
Cô gái này tuy còn trong trắng, nhưng ít nhiều cũng biết được dục vọng của một người đàn ông, nếu đàn ông không có hứng, thì không cách nào tiến hành giao hoan. Cô cần nghĩ ra các biện pháp khiến hắn có cảm giác, mà biện pháp này chính là . . .
Khẽ cúi người xuống, không hề do dự dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngậm lấy dục vọng còn đang "ngủ say" kia.
Một khoái cảm dâng trào lập tức truyền khắp cơ thể của Dạ Thiên Ưng, hắn tạm hài lòng buông lỏng bàn tay đang níu chặt tóc cô gái, tiếp tục theo dõi tất cả sự việc đang diễn biến bên ngoài cửa sổ. . . . .
Chương 22: Đàn ông và đàn bà
Bên trong đại sảnh, Lăng Thánh Quân cầm thanh dao nhỏ đứng trước mặt tên phản bội, mặt mỉm cười dùng dao cắt từng miếng thịt của người đàn ông.
Người đàn ông sợ hãi đến chảy nước mắt, phát ra âm thanh thảm thiết: "Jack! Jack! Tha cho tôi đi !"
"Vậy sao được, nếu như tôi tha cho ông, Thiên Ưng nhất định sẽ trừng phạt tôi." Giọng nói uy nghiêm vừa phát ra, hai mắt hắn chợt phát sáng, con dao găm kia đang xoáy vào cơ thể của người đàn ông. . .
"A --------" Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp đại sảnh, mọi người không khỏi thở mạnh. Chỉ có ba người đứng ở sau ghế vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
"Hì hì. . . . . ." Gương mặt tuấn tú của Lăng Thánh Quân nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt tà ác liếc về căn phòng đen tối kia, hắn tin tưởng. . . lúc này Dạ Thiên Ưng vẫn đang nhìn hắn biểu diễn cái gì ?! Đại khái có thể đoán ra, biểu lộ của Dạ Thiên Ưng nhất định là đang mỉm cười.
Đúng như Lăng Thánh Quân dự đoán, biểu hiện trên mặt của Dạ Thiên Ưng trông rất hài lòng, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cùng lúc đó, 'dục vọng' trong miệng cô gái cũng từ từ lột xác thành một "vật to khổng lồ", cho đến khi cái miệng nhỏ của cô ta không còn ngậm được nó nữa, cô ta mới từ từ nhả nó ra, đứng dậy toan tính đóng cửa sổ lại.
Dạ Thiên Ưng đang ngồi trên ghế sofa, tròng mắt sâu sa, chợt hắn vươn cánh tay túm lấy tay của cô gái, dùng giọng điệu lạnh lẽo ra lệnh: "Tôi thích nghe tiếng gào thê thảm của đàn ông, cùng với tiếng rên rỉ thỏa mãn của đàn bà !"
Đột nhiên ánh mắt hắn trầm xuống, cô gái không khỏi rùng mình, ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn, nhấc váy lên, nâng người chuẩn bị ngồi lên người hắn.
Hai chân cô dạng ra hồi lâu, vẫn chưa có ý định "ngồi xuống".
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, đối mặt với "dục vọng khổng lồ" của Dạ Thiên Ưng, cô đương nhiên rất sợ.
Hắn bắt đầu mất hết kiên nhẫn, thử nghĩ mà xem, vừa rồi chỉ mới cùng con bé kia thực hiện được nửa công đoạn, cho dù dục vọng có thể kiềm chế, nhưng mà khoái cảm vẫn đang thiêu đốt khắp người.
Hành động như có như không của cô gái liên tục cọ sát vào hạ thân hắn, khiến 'ham muốn' của hắn ngóc đầu dậy. Nếu cứ như vậy mà ngưng, làm sao có thể ?!
Hai mắt hắn âm u, không chút dịu dàng vươn tay, dùng sức đè vai cô gái . . . . .
"A ---------"
Chương 23: Phô bày kích tình
Edit: An Lương
Tiếng kêu thảm thiết của cô gái vang vọng khắp căn phòng, tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều nghe được, nhưng chẳng một ai dám liếc mắt về căn phòng đó, bởi vì ai ai cũng biết đại ca của bọn họ đang làm gì.
Tình cảnh này xem ra đã đáp ứng được tâm nguyện của Dạ Thiên Ưng. 'Khúc hòa tấu trộn lẫn tiếng rên rỉ của đàn bà và đàn ông'.
Vì không có "màn dạo đầu", cơ thể cô đau đớn kịch liệt. Đôi tay cô gắt gao giữ chặt bả vai hắn, môi cô cắn chặt, thân thể tạm thời ngừng lại.
"Bốp!" Một bạt tai nặng nề rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, cô thoáng sửng sốt, nhìn ánh mắt âm tàn lạnh lẽo của hắn, lúc này mới biết rằng mình sai phạm, móng tay cô đang cắm sâu vào da thịt hắn.
Thần sắc đông lạnh của Dạ Thiên Ưng lúc này mới từ từ chuyển biến: "Chẳng lẽ cô cứ ngồi yên đấy sao ?!" Ánh mắt của hắn liếc qua thân thể cô.
Cô mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, cắn chặt môi dưới, kềm chế đau đớn từ tử cử động.
Mặc dù hành động đáp trả kia của cô cũng không làm hắn hài lòng, ngược lại còn khiến hắn khôi phục bộ dạng lạnh lẽo, chú ý động tĩnh phía ngoài.
Chỉ một lát sau, hai gò má cô đã ửng hồng, thân thể càng ngày càng nóng, đau đớn đáng sợ như tê liệt cũng bị từng trận khoái cảm thay thế.
"Ư . . . ưm. . . . ." Từng tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ khóe miệng nhỏ nhắn, thân thể cô kịch liệt đung đưa giống như là đang khiêu vũ, mái tóc dài không ngừng tung bay.
Đôi mắt đẹp khẽ khép hờ, trên miệng gấp gáp mở lời: "Anh Thiên Ưng, anh Thiên Ưng, em thật ngưỡng mộ anh." Dứt lời, cô liền muốn hôn vào môi hắn.
Tuy nhiên . . . . . .
"Cô che mất tầm nhìn ngoài kia của tôi." Hắn lạnh lùng đẩy đầu cô ra, trên mặt tỏ vẻ không vui.
Biết mình tự tìm lấy xấu hổ, cô chủ động đắm mình vào trong dục vọng , ra sức hưởng thụ nhục cảm do người đàn ông anh tuấn mang lại. . .
Chương 24: Hướng tới Nhật Bản
Dạ Thiên Ưng vốn chỉ chuyên chú vào màn trình diễn ở ngoài đại sảnh, tiếng hít thở từ từ dồn dập, gương mặt tuấn tú luôn duy trì vẻ tỉnh táo dần dần trở nên sắc hồng.
Hắn đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo của cô gái, thân thể chợt dừng cử động.
Theo tốc độ càng lúc càng nhanh của hai người, ước chừng mấy phút sau, cô gái thốt lên van nài: "Thiên Ưng, anh đợi đã, chờ em một chút. . . . . ."
Nghĩ Dạ Thiên Ưng là ai ?! Phụ nữ đối với hắn chỉ là công cụ phát tiết, sao có thể bắt hắn “săn sóc” đợi cho đối phương đạt đến cao trào ?!
Hắn gầm nhẹ một tiếng, mầm mống dục vọng trút hết vào trong người cô. Vẻ mặt cô có phần luyến tiếc, rõ ràng chưa được thỏa mãn, e dè rời khỏi thân thể hắn, ngã xuống một bên ghế salon.
Dạ Thiên Ưng không hề nghỉ mệt, nhanh chóng sửa sang lại trang phục, đưa tay rút một xấp chi phiếu từ trong túi áo ra, tiện tay viết 20 vạn, ném thẳnng vào người cô gái.
Cô ngước nhìn hắn . . . . . Hai mắt tràn đầy sung sướng: "20 vạn ?!"
Hai mắt hắn chợt phát sáng, lạnh lùng nói: "Nếu như không cẩn thận để mang thai, cô biết giải quyết thế nào rồi chứ ?!"
Cô lập tức hiểu ý hắn, đồng thời gật đầu một cái.
Đúng lúc này, Hàn Tuấn Hi bước nhanh vào căn phòng nhỏ, thấy vậy cô gái vội vàng kéo váy đang giắt bên hông xuống, gương mặt thoáng cái đỏ ửng.
Nhưng Hàn Tuấn Hi không giống với những đàn em khác của Dạ Thiên Ưng, hắn đối với mấy loại phụ nữ tự “bán mình” không có hứng thú. Mắt hắn không hề nhìn đến cô gái trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng đi tới: "Thiên Ưng, máy bay đi Nhật Bản đã sẵn sàng."
Chỉ một thoáng sau, tròng mắt của Dạ Thiên Ưng mở to, là do trạng thái mới vừa lên đỉnh nhất thời thỏa mãn trở nên hưng phấn.
"Ừ." Mỉm cười gật đầu, đang định cùng Hàn Tuấn Hi rời đi.
Cô gái ngã người trên ghế salon đột nhiên kéo tay hắn lại: "Anh, người ta cũng muốn đi."
Hàn Tuấn Hi ở một bên thấy vậy, con ngươi chợt trở nên âm u, hờ hững rời khỏi căn phòng.
"Ha-ha-ha . . . . ." Dạ Thiên Ưng phát ra tiếng cười lạnh nhạt , vung tay lên tát một cái vào mặt cô gái: "Đừng tưởng rằng ngủ cùng tôi một lần thì tự cho rằng mình là người phụ nữ của tôi !"
Chương 25: Chờ tôi trở lại
Mọi người thường đồn rằng, Dạ Thiên Ưng “cưng chìu” phụ nữ tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai. Bởi vì người mà hắn tiếp nhận phải là người có một tấm thân trong trắng, nếu không cho dù là người đẹp đến đâu hắn cũng không muốn.
Vì muốn theo đuổi một tình dục hoàn mỹ, nên khi quan hệ hắn sẽ không dùng biện pháp tránh thai. Hơn nữa cũng không để bất kỳ cô gái nào trở thành bạn gái của mình. Phụ nữ đối với hắn chỉ là công cụ phát tiết, nhưng vẫn có nhiều phụ nữ như con thiêu thân lao vào tiếp cận với hắn !
Mà cô gái hôm nay đã là người thứ hai rồi ! Tất cả chỉ vì. . . . . .
Tiền, từ trước đến giờ hắn đối với phụ nữ đều rất hào phóng, làm việc không cần dài dòng dây dưa.
Chỉ cần “xong chuyện”, mười vạn là “giá quy định”, một khi hắn phát tiết ở trong cơ thể của họ, giá tiền sẽ tăng gấp đôi. Ngày sau gặp lại, cũng chỉ như hai người xa lạ.
Cho nên, các cô gái thường hay lợi dụng số tiền này, sau đó tiếp tục tái tạo 'màng trinh', một là ra ngoài dụ dỗ những kẽ không hiểu biết tình trường, hai là từng được thỏa mãn với người cầu toàn như hắn !
Cũng đừng vọng tưởng dùng “tấm thân trong trắng” tới lừa gạt hắn, môt khi bị hắn phát hiện, kết quả cực kỳ thê thảm !
Dạ Thiên Ưng nhanh chóng rời khỏi căn phòng, thời điểm đi ngang qua đại sảnh, kẻ phản bội kia đã bị Lăng Thánh Quân hành hạ đến chết.
Thấy cảnh máu tanh này, hắn chỉ lạnh lùng cười, tàn nhẫn đạp lên thi thể kia, đi lên tầng thượng của hộp đêm.
Trên sân thượng đã có máy bay trực thăng đợi sẵn, hắn mang theo bốn thuộc hạ trung thành nhất, ngoài ra còn có một người trong tổ chức, dùng để điều khiển chiếc trực thăng bay thẳng về hướng Nhật Bản.
Chiếc trực thăng chậm rãi cất cánh, ánh mắt lạnh nhạt vô tình liếc về tầng hai của hộp đêm, trong đầu không khỏi nghĩ đến. . . . .
Khóe miệng hắn từ từ nâng lên, một nụ cười nhàn nhạt nhưng chất chứa sự dịu dàng, hắn nhẹ giọng nhủ: "Chờ tôi trở lại !"
Chương 26: Thu mua công ty
Edit: An Lương
Chiếc trực thăng xuất phát từ Đại Lục bay suốt đêm, đến sáng sớm ngày thứ hai thì đến được tầng thượng của tòa cao ốc công ty điện tử Sony tại Nhật Bản.
"Tuấn Hi cùng Thánh Long đi theo tôi, những người còn lại ở bên ngoài cao ốc đợi tôi được rồi." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng nói, sau đó nhận lấy sấp tài liệu từ trên tay Hạ Uyển Uyển mang theo hai người kia cùng đi vào trong.
Hắn trực tiếp đẩy cánh của của căn phòng ở tầng cao nhất ra.
Nội thất bên trong phòng họp rộng rãi, có ba người đàn ông khoảng năm, sáu mươi tuổi, bọn họ thấy Dạ Thiên Ưng tiến vào, trên mặt có phần khựng lại.
"Thật ngại quá." Khóe miệng khẽ nhếch, không nhanh không chậm ngồi vào vị trí trên cùng của phòng họp: "Bởi vì vướng mắc chút chuyện với phụ nữ nên tôi tới trễ một chút, mong các vị tiền bối thông cảm."
Ngữ điệu cực kỳ vô lễ, ẩn chứa mùi vị khiêu khích.
Hàn Tuấn Hi đứng ở phía sau, dùng tiếng Nhật lưu loát phiên dịch lại: "夜総 は 女 を 遊 ぶので 時間 を 遅 らせて, 各位 の 大先輩 にとがめてないでくださいもらいます."
Ba người đàn ông lớn tuổi kia lần lượt liếc nhau, trong đó có một người mang đậm phong cách khí khái của người Nhật, ông khẽ nhíu mày, bất mãn thúc giục: "Được rồi, được rồi. Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, mau đưa ra hợp đồng đi !
"Ha ha." Dạ Thiên Ưng chậm rãi giơ tay lên, Lăng Thánh Long ở sau lưng liền đem một tờ tài liệu đưa tới.
”Vèo”’ một tiếng, tài liệu theo mặt bàn trượt đến trước mặt ông bác kia, hắn cao ngạo ngẩng đầu.
"Ai, tôi thật sự vô dụng!" (はい, 私 は 本当 に 役 に 立 ちません!") Ông ta không cam lòng thốt lên, sau đó liền ký tên mình vào bản văn kiện.
"A."
Nghe ra giống như mấy tên thương nhân Nhật Bản này đem phần sản nghiệp đã kinh doanh mấy đời của họ để thua vào một tay xã hội đen của Trung Quốc là uất ức lắm.
Vậy thì . . . . . .
Hắn nhất định phải bắt họ tâm phục khẩu phục: "Lão già xấu xí, biết tại sao sản nghiệp của các người lại bị một tên oắt con như tôi thu mua không ?!"
Chương 27: Người đàn ông dã tâm (I)
Mặc dù lời nói của hắn khiến ba lão già kia nghe không hiểu, nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn đang chửi mình.
Cười một tiếng, hắn chậm rãi đứng dậy, đôi tay đút vào túi quần, đi tới trước cửa sổ lớn bên trong phòng họp.
Đăm chiêu nhìn ra ngoài, xuyên qua tòa cao ốc 50 tầng này của tập đoàn Sony vừa đúng có thể nhìn thấy phía xa xa kia một tòa cao ốc so với tòa nhà này còn hoa lệ hơn.
Hai mắt hắn chợt phát sáng, tròng mắt như bị một tầng sương mờ bao phủ: "Bởi vì các người quá nông cạn, công ty kinh doanh cả mấy thập niên mà chỉ khoanh vùng đào tạo ở mỗi Nhật bản."
"Thật tiếc. . ." Nhẹ nhàng lắc đầu, không kiên nhẫn lắc lắc ngón tay, xoay người ngắm nhìn tòa cao ốc mới vừa liếc mắt qua kia: "Còn chưa đủ ! Các người thấy nơi đó không ?!"
Ba ông lão nhìn về hướng ngón tay hắn chỉ, miệng đồng thanh la lên: "Chính . . . Chính phủ ?!"
"Ừ hử!" Nụ cười quỷ dị xuất hiện trên mặt hắn, hai vai khẽ rung, hắn khẽ gật đầu, chậm rãi xoay người độc đoán nhìn về ba vị tiền bối: "Hùng mạnh nhất vẫn là chính trị, chỉ có chen chân vào giới chính trị, công ty này sẽ được liệt vào hàng Top của thế giới tư bản !"
Hắn ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi đời ?!
Hắn ta rốt cuộc bối cảnh ra sao ?!
Hắn ta có biết tiếng Nhật hay không ?!
Tại sao người như hắn ta nhìn sơ qua chỉ tầm hai mươi mấy tuổi đầu lại có tầm nhìn xa như vậy ?!
Tại sao một đại ca của xã hội đen lại giống như có thân phận đặc biệt không thể xem thường ?!
Trên người của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu bí ẩn đây ?!
Đối mặt với tham vọng và độc đoán của Dạ Thiên Ưng, ba ông lão nhất thời bị hắn thuyết phục, bọn họ dong ruỗi thương trường nhiều năm, lần đầu tiên gặp một người có dã tâm lớn vậy !
Ba ông lão chợt đứng lên, trong đó có cả một người cứng đầu lúc nãy, ông ta nở nụ cười nhạt: "Cậu đúng là người có tham vọng cao !" (あなたは 本当 に1 人 の 野心家 です!")
Dứt lời, ba ông lão cùng nhau rời khỏi phòng họp, bỏ lại sau lưng là một tràng cười to của Dạ Thiên Ưng. . . .
Chương 28: Người đàn ông dã tâm (II)
Trong phòng họp hoa lệ rộng lớn, lúc này chỉ còn lại ba người, Dạ Thiên Ưng, Hàn Tuấn Hi, và Lăng Thánh Long.
Nhìn bản hợp đồng đang bày ra ở trên bàn, không thể nghi ngờ dấu hiệu của một tên xã hội đen đang dần dần muốn bước chân vào giới thương nhân.
Hiện nay, hắn có được một trong những tập đoàn lớn nhất Nhật Bản, việc hắn muốn thống trị thế giới còn xa hay sao ?!
Chỉ một thoáng sau, con ngươi âm u của Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long tràn ngập kích động.
Xoay người, nhìn thấy tròng mắt ngấn lệ của hai người anh em, Dạ Thiên Ưng dịu dàng mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai bọn họ: "Khóc lóc cái gì ?!"
"Thiên Ưng !" Hai người lần lượt liếc nhau, kích động ôm lấy Dạ Thiên Ưng, cực kỳ cảm thán nói: "Bọn em thật không nhìn sai anh !"
"Ha ha. . . . . ." Nghe xong lời này, con ngươi của hắn trở nên ôn hòa, vỗ nhẹ lên sống lưng hai người kia, tự tin tươi cười: "Về sau, tôi sẽ cùng các cậu tạo nên một chỗ vững chắc trên thế giới này !"
Đúng vậy!
Bọn họ tin tưởng, bọn họ tin tưởng người trước mặt mình tuyệt đối có thể biến mục nát thành thần kì, bọn họ càng tin tưởng hắn sẽ thay đổi số phận của mọi người ở trong tổ chức !
"Ừ !" Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long kích động gật đầu, theo Dạ Thiên Ưng rời khỏi phòng họp.
Khi đi ngang qua sân thượng của tầng 50, Dạ Thiên ưng chậm rãi bước ra ngoài. . . . . .
Nhìn về tương lai của Nhật Bản, tầm mắt hắn phóng ra xa, cố gắng nhìn xa hơn, lớn tiếng rống lên một câu: "Nhật Bản! Dạ Thiên Ưng ta đã trở về !" Ánh mắt sâu xa của hắn hiện rõ độc đoán đầy uy nghiêm.
Vươn tay, với ra ngoài, tự tin giống như một tay nắm được toàn bộ thế giới.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, cơ hồ cả nước Nhật Bản bị hắn giẫm đạp dưới chân.
Gương mặt tuấn tú của hắn vô cùng oai phong, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lúc nhỏ . . . .
Đột nhiên, khuôn mặt đẹp trai quay về trạng thái ban đầu, chất chứa thần thái phẫn hận, mày khẽ cau lại, hắn lạnh lùng nói: "Về sau cả Nhật Bản, thậm chí là cả thế giới đều bị Dạ Thiên ưng ta chà đạp dưới chân !"
Lời nói đầy khí phách của hắn không hề khiến Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long thắc mắc chút nào.
Vẫn là câu nói kia, bởi vì bọn họ tin chắc. . . . . .
Bọn họ tin chắc, người trước mặt mình thực lực cỡ nào !
Chương 29: Những tháng ngày cực khổ
Edit: An Lương
Ba người dùng thang máy của công ty từ từ đi xuống, khi thang máy xuống đến tầng 28 thì chợt dừng lại.
Chỉ thấy hai nhân viên của công ty đứng ở bên ngoài thang máy ngây ngẩn cả người, nhìn lên nhìn xuống đánh giá ba người bên trong thang máy, sau đó chậm rãi đi vào.
Cửa thang máy đóng lại, hai người nhân viên bàn luận xôn xao.
"Cậu biết không, nghe nói công ty chúng ta bị một tên xã hội đen thu mua rồi." (あなたは 知 っていて, 私達 の 会社 は 聞 くところによると1つの 暗 い 夜道 の 一番上 の 人 はあげ 買 い 付 けました.")
"Ừ, nghe đồn hắn ta xuất thân từ tay côn đồ, không biết hắn làm cách nào mà thu mua được nhỉ !" (私 は 知 っていて, うわさに 聞 くによると, 彼 がただひとつ 小 さく 無為 に 過 ごして, 本当 に 彼 がどのように 私達 の 会社 を 買 い 付 けたのなことを 知 りません!")
Lăng Thánh Long trước nay luôn là người hiền hòa nhất tổ chức, nghe xong đoạn đối thoại kia, lòng bàn tay hắn siết chặt lại, mặt nổi gân xanh.
"Khụ. . . . . ." Dạ Thiên Ưng ở một bên nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không nên manh động.
Xác thực, hai tên nhân viên này nói không sai.
Dạ Thiên Ưng nguyên quán tuy ở Trung Quốc, nhưng lại sinh ra ở Nhật Bản. Khi hắn còn nhỏ, gia cảnh túng quẫn, trở thành du côn đầu đường xó chợ là chuyện hiển nhiên.
Sau cái chết của cha mẹ, hắn biến thành cô nhi, lang thang khắp phố, bị người xung quanh liên tục chế nhạo. Cuộc sống sinh hoạt nghe chửi hàng ngày bám lấy số phận dai dẳng của hắn cho tới sau này!
Bị bức bách đến đường cùng, hắn bất đắc dĩ rời khỏi Nhật Bản, liên tục vất vả kiếm đường mưu sinh bên phía Đại Lục!
Có lẽ bản thân hắn sinh ra đã có khí chất vương giả. Vừa đến Đại Lục không lâu, dựa vào trí thông mình của mình, thu nhận được nhiều anh em, cướp đoạt địa bàn kẻ khác.
Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Long, Hạ Uyển Uyển, Lăng Thánh Quân có bối cảnh thân thế tương tự như hắn, cũng từng bị người ta khi dễ.
Đại khái là lúc hắn mười ba tuổi, bọn họ đã có cơ hội gặp nhau. Sau đó năm người họ cùng nhau đồng lòng, không ngừng trải qua cuộc sống đâm chém đẫm máu.
Năm mười tám tuổi, Dạ Thiên Ưng từng bước trở thành đại ca của một băng nhóm xã hội đen. Năm hai mươi tuổi hoàn thành thống nhất toàn bộ xã hội đen ở Đại Lục, nhưng hắn biết, những tháng ngày này không thể kiếm sống lâu dài, cuối cùng đành phải quyết định gác kiếm, đưa anh em ở trong tổ chức hướng tới những ngày tươi đẹp hơn.
Đúng vậy, kinh doanh chính là lựa chọn tốt nhất!
Năm hai mươi hai tuổi, hắn bắt đầu nghiên cứu về lĩnh vực kinh doanh, sau 2 năm liền tìm hiểu, chính là lúc này, hắn đã thành công thu mua công ty điện tử số một Nhật Bản!
Cho nên, khi Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long nhìn thấy phần hợp đồng đó, mới có thể kích động đến vậy.
Bởi vì cuộc sống trước kia của bọn họ có biết bao nhiêu cực khổ, có biết bao nhiêu u ám chỉ có bọn họ mới biết! Cuối cùng thì mây mù cũng hóa thành trời êm biển lặng rồi, chỉ là. . . . . đối với hiện tại, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hắn vừa mới nhắc đến chính trị, cũng là mưu đồ của hắn từ lâu. Dù sao thì, quyền lực chân chính, làm ăn chân chính mới là kế hoạch để thao túng cả quốc gia này! Đây chính là lời nói của ông lão kia khi đánh giá về Dạ Thiên Ưng, hắn tuyệt đối là người có dã tâm lớn!
Bên trong thang máy, hai nhân viên kia đàm luận to nhỏ về thân thế của Dạ Thiên Ưng, hai người khác ở phía sau là Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long vô cùng tức giận!
Xã hội đen thì sao ?!
Tên côn đồ thì thế nào ?!
Bọn họ bây giờ đã gác kiếm, muốn trở thành người tốt cũng khó như vậy ?! Lẽ nào phải truy hỏi tận cùng về lai lịch quá khứ, mới thỏa mãn đức tính tò mò ?!
Nhưng Dạ Thiên Ưng thì ngược lại, đối mặt với những dư luận về mình, hắn luôn tỏ ra bình tĩnh. Cười nhạt, tiến lên phía trước hai bước, hỏi: "Các vị. . . . . . là đang nói tôi sao ?!" ("你们. . . . . . 是在说我么? あなた 達. . . . . . 私 を 言 っているのですか ?!)
Chương 30: Chủ tịch Dạ
Khi hai nhân viên kia nghe xong câu hỏi ôn hòa của Dạ Thiên Ưng, sống lưng không khỏi tê buốt. Có ai nghĩ tới, du côn đường phố trong lời đồn, lại có phong cách cao quý, vẻ bề ngoài anh tuấn như thế ?! Bọn họ thật không thể tin, người đàn ông tài trí này lại là đại ca của một băng nhóm xã hội đen ?!
"Vâng. . . . . . Thật, thật xin lỗi, chủ tịch Dạ. . . . . . " (正 しい. . . . . . 申 し訳ないで, 夜 の 理事長. . . . .) Hai nhân viên nam vội vàng nói xin lỗi với Dạ Thiên Ưng.
“Đinh đong” , thang máy dừng lại ở tầng một, Dạ Thiên Ưng cười nhẹ, ưu nhã lắc lắc tai, bày tỏ mình cũng không ngại.
"Phù. . . . . ." Hai nhân viên nam nhất thời thở phào, cảm thấy chủ tịch quả là con người cao quý, hơn nữa còn rất rộng lượng.
Ngay khi Dạ Thiên Ưng ra khỏi thang máy, nét mặt ôn hòa thoáng chốc trầm xuống.
Hắn khẽ quan sát, tay hơi giơ lên, Hàn Tuấn Hi đi phía sau lưng hiểu ý, lách người vội vàng rời đi. . . . . .
"Dạ tiên sinh, ngài bây giờ đã là người đứng đầu trong giới thương nhân Nhật Bản, đồng thời cũng đang nắm quyền cao nhất ở tập đoàn Sony, ngài có lời gì muốn phát biểu hay không ?!"
Khi Dạ Thiên Ưng ra đến cửa chính tòa cao ốc, đèn flash không ngừng sáng lên, các ký giả ùn ùn kéo tới.
Lăng Thánh Long hộ tống ở một bên, đưa tay chắn trước người hắn, ngoài cửa Hạ Uyển Uyển cùng Lăng Thánh Quân chờ đợi đã lâu, thấy thế cũng chạy tới cản đường của đám kí giả.
Đám ký giả không những không lui lại, vẫn như cũ đua nhau đưa ra các câu hỏi khác.
Trong suốt sự việc đang diễn ra, hắn vẫn duy trì vẻ mặt cao quý, nụ cười ưu nhã. Một nhóm ký giả nữ ở cửa bên kia nhìn thấy chủ tịch tập đoàn đa quốc gia không ngờ đẹp trai đến thế, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Cằm thon, sống mũi cao, đôi môi mỏng như cánh hoa, khi khóe miệng cười lại quyến rũ mê hồn. Vẻ mặt lạnh tanh cùng những đường nét kia kết hợp lại, trở nên hoàn hảo vô cùng. Hắn giống như vị thần Apollon, khiến tất cả phụ nữ mê mệt, rất nhiều cô gái tìm cách để tiếp cận hắn, bởi vì phong cách của hắn làm cho người ta khó lòng kháng cự.
"Chủ tịch Dạ, về sau ngài sẽ định cư ở Nhật Bản sao ?!" (夜 の 理事長, あなたは 後 で 日本 に 定住 しますか ?!)