Ngô Hiểu Dao ở ngoài phòng biết bản thân mình mắc phải sai sót liên tiếp cả buổi chiều hôm nay.
Rốt cuộc như thế nào mới có thể trở thành một thư ký tốt đây ta? Cô không rõ mà hỏi chính mình.
Không bao lâu, lăng Thánh Long đi ra khỏi phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng.
Cô cúi đầu chào anh một cái.
Nhưng Lăng Thánh Long ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn cô, anh đi thẳng đến thang máy.
Lúc mới bắt đầu anh không có cảm giác gì đối với Ngô Hiểu Dao. Giờ thì anh tự dưng thấy ghét cô ta cực kỳ. Đúng là một bình hoa, đầu không não, không có chỗ nào nhìn vừa mắt, không biết tên Dạ Thiên Ưng đó thích cô ta ở điểm nào.
☆★☆★☆★☆★
Một ngày cứ như vậy đi qua, vì sáng mai Ngô Hiểu Dao có tiết học trên trường nên Dạ Thiên Ưng cho cô nghĩ sớm vào buổi chiều.
Nhìn nét mệt mỏi của Dạ Thiên Ưng lúc lên xe, chắc chắn do bản thân thư ký không giúp được gì mới khiến anh ra nông nổi như thế này.
"Thiên Ưng, xin lỗi anh."
Nghe thấy lời xin lỗi ấy từ cô, anh chỉ mỉm cười cho quá: “Cứ từ từ mà làm.”
Là anh yêu cầu cô làm thư ký, từ khoảnh khắc bắt đầu anh đã biết mục đích chính của mình là gì rồi, mà giờ Hạ Uyển Uyển cũng không có ở đây nên anh cũng không muốn cô vất vả vì anh.
Không sao, mai Hạ Uyển Uyển về rồi.
Thật không sao ư? Ngô Hiểu Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, tự vấn lòng mình.
Buổi triết học vừa kết thúc thì cô đã tới công ty làm việc lại.
Dù đến đây đã ba ngày, tuy nhiên cô chỉ ngồi yên một chỗ chán nản mà thôi.
Công việc thư ký rất nhẹ nhàng như thế này à ? Còn ở không nữa à? Không cần làm việc sao?
Nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Khi điện thoại đỏ đèn vài lần, Dạ Thiên Ưng nặng nề bước ra khỏi phòng làm việc.
Thấy Ngô Hiểu Dao đang ngủ gục trên bàn, anh nhí mày khó chịu. Anh không biết cô đang làm cái quái gì đây, giờ mà có thể ngủ ư? Kể từ lúc anh tiếp nhận công việc ở đây thì chưa từng có ai dám ngủ trước mặt anh cả.
Lửa giận lập tức vọt tới tim, nhưng lại dập tắt lúc trào đến miệng.
Anh không nên mắng cô mới phải, dù sao cô cũng còn non trẻ. Anh cũng không thể yêu cầu cô giống như những nhân viên khác được.
Cởi chiếc áo khoác vet trên người, choàng lên người cô. Anh phải thay thư ký đi đưa tài liệu rồi.
Ngay lúc Dạ Thiên Ưng bước vào khu vực làm việc của các thư ký thì họ hoàn toàn sửng sốt: "Chủ tịch Dạ."
"Đem mấy sấp tài liệu này phân phát hết các phòng làm việc cho tôi." Đồng thời đưa hết tài liệu cho quản lý thư ký.
Những tài liệu này vốn dĩ không do Chủ tịch đưa tới đây mới phải, tại sao ngài ấy lại đích thân đến đây?
Nhưng quản lý thư ký không dám mở miệng hỏi han tình hình, mấy nhân viên nơi này đều hiểu tính cách của Dạ Thiên Ưng như thế nào.
Xem ra thư ký kia làm gì tệ hại rồi đây, chứ sao bị Dạ Thiên Ưng đuổi nhanh thế?
☆★☆★☆★☆★
Trên bàn, Ngô Hiểu Dao dần dần tỉnh lại. Cô trợn to mắt nhìn chung quanh. Mình lại ngủ thiếp đi ư? Trời ạ, mình đến đây để ngủ ư? Sao mình vô dùng thế không biết?
Nhìn nhìn cái áo đắp trên người mình, tại sao Dạ Thiên Ưng không mắng mình ta? Chẳng lẽ anh ấy đối đãi với nhân viên nào cũng như vậy? C
Gõ cửa phòng làm việc Dạ Thiên Ưng, bên trong không có ai trả lời lại. Đúng là thất bại mà, ông chủ của mình có trong phòng hay không cũng không biết được luôn.
Thời gian nghỉ ngơi đến, cô tận dụng khoảng thời gian này viết bản báo cáo thư ký.
Nhìn các đồng nghiệp bộ phận thư ký đang bận rộn, rồi nhìn lại mình, sao mình nhàn rỗi thế nhỉ?
"Ngô Hiểu Dao." Quản lý thư ký gọi.
"Chào quản lý." Cô lễ phép cúi đầu chào.
"Chiều này cô làm gì vậy? Tại sao để Chủ tịch Dạ mang tài liệu đến đây hả?"
Nghe lời trách mắng của quản lý, trong lòng cô có chút khó chịu, xem ra không phải thư ký không có công việc để làm mà là Thiên Ưng không giao công việc cho cô mà thôi.
À quên, ngủ cả buổi chiều thì còn tư cách gì nhân công việc chứ? Anh ấy chiều mình, thì mình để mặc anh ấy chiều ư?
Thật khó chịu, thật sự rất khó chịu, cô chả mong mình được cái ân huệ đặc biệt đó, chỉ mong sao Dạ Thiên Ưng đối xử với cô cũng như những người khác mà thôi.
Không biết nên trả lời vấn đề của quản lý như thế nào, nếu như cô thật lòng thì sẽ bị đuổi, vậy Dạ Thiên Ưng tính sao ta? Nếu để cho người khác biết Dạ Thiên Ưng có tư tình với thư ký thì sao đây ta?
"Ngại quá quản lý à, do tôi mắc làm chuyện khác, mà chủ tịch Dạ lại sợ nhỡ việc nên mới tự mình mang đến đây."
Giải thích như vậy có lẽ là tốt nhất, mà quản lý kia cũng đang do dự một chút, dù sao thì cô mới tới, nếu cứ để làm thư ký của chủ tịch thì có điều không ổn cho lắm: "Thôi,cô nghỉ việc này đi, để tôi tìm thư ký khác cho Chủ tịch Dạ."
Chỉ có thể như vậy thôi, nếu như đi theo lãnh đạo khác thì cô sẽ không được chăm sóc nữa, chứ cứ cái đà đi theo Dạ Thiên Ưng thế nào thì làm sao chịu nổi: “Vâng.”
Cứ như vậy, cô được phái đến làm thư ký trợ lý của phòng PR.
Cho đến lúc này cô mới biết một thư ký nên làm những việc gì, không hề có một giây để nghỉ, muốn ngủ cũng không thể, in tài liệu rồi chuyển tài liệu, đưa nước rồi đi nghe điện thoại...thế nào cũng có công việc đang chờ cô đến làm.
"Thư ký Ngô." Vị này là trợ lý quản lý của phòng PR, tuổi chưa đến 30, là người tương đối hiền hòa. Nghe anh ta gọi, Ngô Hiểu Dao lật đật chạy đến.
"Mang tài liệu này đến phòng chủ tịch Dạ."
"Vâng" nhận lấy tài liệu cô nhanh chóng đi tới phòng lòng việc của Dạ Thiên Ưng.
Không phải cô không trở thành một thư ký giỏi, nhưng một khi ở bên canh Dạ Thiên Ưng cô lại không thể làm được, bởi chính cô buông lỏng mọi thứ lúc bên anh.
Còn khi đến phòng PR, cô không phạm phải một sai sót nào cả.
Lúc tiến vào thang máy, cô chạm ngay Dạ Thiên Ưng. Vì lúc nhìn thấy cô bước vào, vẻ mặt Dạ Thiên Ưng cực kỳ u ám.
"Chủ tịch Dạ, đây là tài liệu trợ lý Triệu bảo tôi mang tới cho ngài."
Chương 222: Cách nhau một trời một vực
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Như thế này cũng không tệ lắm, gặp Dạ Thiên Ưng ở trong thang máy rồi thì khỏi mất công lên tầng trên kia.
"Đi ra ngoài!" Dạ Thiên Ưng đứng trong thang máy thốt lên một câu lạnh lẽo, cô và cô gái đứng canh thang máy liếc nhau một phát, sau đó cô ấy tự động đi ra khỏi nơi đây. Khi cô ta vừa đi khỏi thì Dạ Thiên Ưng đưa tay kéo Ngô Hiểu Dao vào lập tức bấm nút đóng cửa thang máy.
" Gì vậy Thiên Ưng?" Anh đang làm gì thế, cô chẳng hiểu mô tê gì cả.
"Em biết cái gì gọi là thư ký riêng không?" Trong giọng nói của Dạ Thiên Ưng là sự chất vấn.
Giờ thì cô đã hiểu sự giận dỗi của Dạ Thiên Ưng bắt đầu từ đâu. Bởi vì cô không thưa báo trực tiếp với anh mà tự ý làm thư ký của người khác.
Nhưng là, cô cho rằng mình tới đây để đảm đương chức vụ thư ký riêng của Dạ Thiên Ưng, chứ không phải tới để hưởng phúc, giờ thì trong mắt người khác, cô như một mối phiền hà của anh mà thôi.
Hiện tại Dạ Thiên Ưng thật sự bị chọc tức.
Anh chỉ đi ra ngoài một chuyến, nhưng lúc quay về thì không thấy cô, chỉ có đi lo tí chuyện mà lúc về cô đã làm thư ký cho người khác rồi.
"Cả buổi chiều anh không giao công việc gì cho em, em ngủ thiếp đi anh cũng không đánh thức em dậy, còn tiếp tục như vậy nữa, thì thử hỏi, anh đói xử tốt với em như vậy là vì cái gì?"
Đối mặt với cử chỉ chiều chuộng của anh, cô rất vui.
Nhưng. . . . . .
Cô không hy vọng anh đối tốt với mình vì nguyên nhân khác. Cô là của anh bạn gái, cô thích anh. Nhưng ở trên công việc, cô là thư ký của anh. Cô hi vọng công là công, tư là tư, chứ không phải công tư bất phân như thế này. Hơn nữa cô tin chắc rằng anh là người công tư phân minh rõ ràng, nếu anh không vậy thì sao công ty có thể tiến bộ thần tốc như thế này cơ chứ. Nhưng vì cái gì mà anh lại có thể chịu đựng cô thế này?
Anh không đáp được nghi vấn của Ngô Hiểu Dao.
Anh cũng không biết tại sao anh sẽ đối tốt với cô như vậy, là phát từ yêu thương thật lòng với cô? Hay là muốn báo ơn với cô hai năm trước? Cái vấn đề này, vẫn ràng buộc lấy anh. Vậy chẳng lẽ đối tốt với cô là anh sai rồi sao? Có lẽ vậy.
Xoay người khởi động thang máy, Dạ Thiên Ưng lạnh lùng nói một câu: "Ngày mai em vẫn cứ làm thư ký riêng cho anh! Hôm nay tan làm thì tự em về trường."
Nghe lời nói lạnh lùng từ anh, tim cô đau. Có phải tổn thương anh rồi hay không? Bạn trai đối tốt với bạn gái cần lý do hay sao?
Nhưng...Từ lúc vừa mới bắt đầu, anh đối xử tốt với cô cũng đâu phải do yêu. Mà do nguyên nhân khác.
Rời khỏi thang máy, Ngô Hiểu Dao trở về phòng làm việc trong mát mác.
Lòng của cô xao động, tất cả đã rõ ràng chưa? Vẫn tiếp tục ở chung một chỗ với Dạ Thiên Ưng một cách không rõ ràng,là do chính anh nói thích mình ư?
Nỗi xao động tràn ngập tâm trí cô.
Một ngày mới cuối cùng lại tới, cô dậy thật sớm đi đến công ty.
Phiền muộn cả đêm, khiến cô ngủ cũng không ngon, xem ra sáng nay cô không có tinh thần làm việc rồi.
Lên đến tầng 50, cô đã chuẩn bị một lý cà phê thơm ngon đợi Dạ Thiên Ưng đến.
Một lúc sau có tiếng giày cao gót vang lên rõ ràng, Ngô Hiểu Dao từ trên chỗ ngồi ngồi dậy, thấy ngay Hạ Uyển Uyển.
"Quản lý Hạ." Cô hơi gật đầu một cái.
Hạ Uyển Uyển ngẩn người một giây, không ngờ cô chỉ ra nước ngoài, tách biệt Dạ Thiên Ưng có mấy ngày, Ngô Hiểu Dao đã có thể đảm nhiệm vị trí thư ký rồi sao?
Cô không để ý đến Ngô Hiểu Dao, mà trực tiếp làm một lý cà phê bỏ lên bàn làm việc của Dạ Thiên Ưng.
Ngô Hiểu Dao rất lúng túng liếc nhìn ly cà phê trong tay, lại nhìn Hạ Uyển Uyển đứng trước mặt, sau đó xoay người đem toàn bộ cà phê đổ đi.
Người phải hiểu phải biết điều, vị trí này căn bản không thuộc về cô, cô đứng dậy đứng bên cạnh, Hạ Uyển Uyển ngồi vào vị trí của cô, bắt đầu in rồi sửa sang lại tài liệu, còn chưa vào ca làm nhưng Hạ Uyển Uyển đã bắt tay vào làm mọi chuyện.
Đây chính là sự chênh lệch.
Cô làm thư ký riêng trong vòng vài ngày nhưng chưa từng bận rộn như thế này, nhìn Hạ Uyển Uyển đang bận bịu mà lòng cô mặc cảm.
Có lẽ, chức vị thư ký này căn bản không thuộc về cô, cô chỉ là một phế vật vô dụng mà thôi!
"Quản lý Hạ, để tôi giúp cô."
"Không cần."
Cô nhiệt tình nhưng đổi lấy sự lạnh lùng như cũ của Hạ Uyển Uyển, điều này cũng không thể trách Hạ Uyển Uyển, đối với ai cô ấy cũng làm như vậy nên cô đành bỏ qua.
Lúc chín giờ, Dạ Thiên Ưng đi làm đúng lúc, bên cạnh anh còn có Hàn Tuân Hi mới từ nước ngoài về.
.
"Uyển Uyển, cô đã về rồi." Nét mặt Dạ Thiên Ưng là sự thoải mái, nhưng trong mắt của Ngô Hiểu Dao, cô có thể cảm thấy Dạ Thiên Ưng tựa như không thể không có Hạ Uyển Uyển bên mình được.
Chủ tịch là Chủ Ngoại, như vậy thư ký chính là Chủ Nội chia se những vất vả với Chủ tịch.
"Chủ tịch Dạ, tổng giám đốc Hàn." Ngô Hiểu Dao đứng ở đó hơi nhẹ gật đầu.
"Thiên Ưng, toàn bộ kế hoạch công việc mấy ngày nay đã đặt trên bàn anh."
"Ừ, Uyển Uyển cô cũng theo trong vào trong." Dạ Thiên Ưng chỉ nhìn Ngô Hiểu Dao bằng một con mắt, rồi dẫn Hạ Uyển Uyển và Hàn Tuấn Hi vào bên trong phòng làm việc.
Giờ phút này Ngô Hiểu Dao cảm thấy, thế giới của cô và Dạ Thiên Ưng khống giống nhau, kiểu như bọn họ là người một nhà, còn cô chỉ là người ngoài mà thôi.
Nghe tiếng cười trong phòng làm việc, cô thật ghen tỵ, tại sao Dạ Thiên Ưng có thể lộ ra vẻ mặt tự nhiên cùng nụ cười nhẹ nhõm với bọn họ, nhưng còn cô thì không thể?
Bất tri bất giác cũng đến buổi trưa, Dạ Thiên Ưng bố trí một chỗ ngồi cho Ngô Hiểu Dao bên cạnh Hạ Uyển Uyển, cả buổi trưa cô chỉ ngồi ngó Hạ Uyển Uyển bận bịu không ngừng mà còn cô thì không phải giúp bất cứ cái gì.
"Thiên Ưng, đến giờ ăn cơm rồi." Hạ Uyển Uyển vào giữa trưa thì thúc giục Dạ Thiên Ưng ăn cơm, cái điều Ngô Hiểu Dao muốn làm cũng đã làm.
"Tôi không đi."
"Biết rồi." Hạ Uyển Uyển cúp điện thoại, trực tiếp đi vào thang máy.
Không bao lâu, Dạ Thiên Ưng mở ra cửa phòng làm việc ra, mỉm cười đi tới trước mặt Ngô Hiểu Dao: "Bé con, đi ăn cơm với anh."
Đây là câu nói đầu tiên của anh sau nửa ngày, nhưng lại gọi cô ăn cơm.
"Em không đói, anh đi đi."
Nghe lời cự tuyệt của cô, Dạ Thiên Ưng nhíu nhíu mày, dường như mỗi ngày anh đều ăn cơm chung với bọn Hạ Uyển Uyển, giờ thì anh từ chối để đi ăn cơm với cô, thế mà cô cũng cự tuyệt luôn sao?
Anh không nói tiếp, lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Chốc lát, anh xách theo rất nhiều thức ăn trở về tầng 50.
Anh đặt trước mặt Ngô Hiểu Dao, cô ngẩn người: "Cho em?"
"Em nghĩ sao?"
"Vậy anh ăn cơm chưa?" Anh xuống lầu không bao lâu chắc còn chưa ăn.
Chương 223: Bọn mình rốt cuộc không phải là người chung một thế giới
Nghe thấy cô hỏi vậy, anh tiện thể ngồi lên chỗ Hạ Uyển Uyển, mở thức ăn của Hiểu Dao trên bào: "Dĩ nhiên chưa ăn rồi." Nói xong, anh cầm miếng bánh Hamburger lên ăn, Ngô Hiểu Dao cũng ăn theo.
"Bé con, tối theo anh ra ngoài nhé."
"Đi đâu anh?"
"Đi ăn cơm."
Từ cái lần cô bước vào công ty của Dạ Thiên Ưng, hình như trừ ngủ và ăn cơm ra thì Dạ Thiên Ưng không bàn chuyện gì khác.
Trước đây, mỗi lần Dạ Thiên Ưng đến trường thăm, cô đều vui. Rồi mỗi lần anh gọi điện đến trường, cô cũng đều rất sung sướng.
Nhưng sau khi bước vào nơi đây, cô cảm giác mọi hành động trước đây đều thừa thải, thậm chí những cảm xúc ấy đều không ổn định. Có phải vốn cô không thuộc về thế giới của anh?
Hoặc giả sự cho phép thì sao? Khi hai bọn họ ở chung với nhau, chắc hẳn sẽ cảm thấy không xứng với nhau phải không?
Đến giờ tan việc, Dạ Thiên Ưng mang Hạ Uyển Uyển và Ngô Hiểu Dao ra khỏi công ty.
Trước cửa có một chiếc xe đã đợi lâu.
Hạ Uyển Uyển lên chiếc xe khác, Ngô Hiểu Dao lên xe cùng Dạ Thiên Ưng, bọn họ đi tới một khách sạn năm sao, ở đây đã được Dạ Thiên Ưng chuẩn bị một bàn thịt rượu trước.
Vừa mới bước xuống xe thì đã có một đám phóng viên chặn cửa xe Dạ Thiên Ưng lại. Còn Ngô Hiểu Dao ngồi bên trong xe rất lo lắng, đây là lần đâu cô gặp phải phóng viên, thật sự không biết phải lại sao.
"Chủ tịch Dạ, nghe nói ngài đã trở thành người quản lý thị trường tiêu thụ hàng hóa Châu Á, vậy nơi chủ chốt ngài dự định đặt ở đâu?”
Đối với đám phóng viên ấy, Dạ Thiên Ưng chỉ cười mỉm có lệ, nhấc chân bước xuống xe. Ngô Hiểu Dao thì lo đến mức ngồi im trên xe không xuống cùng. Hạ Uyển Uyển và Hàn Tuấn Hi ở xe trước vội bước tới ngăn cản đám phóng viên bên cạnh Dạ Thiên Ưng. Lăng Thánh Long là Lăng Thánh Quân thấy vậy cũng vội chạy tới.
"Xuống xe đi." Lăng Thánh Quân vội vã gọi Ngô Hiểu Dao, lúc này cô mới cuống cuồng xuống xe, rồi chen chúc với đám phóng viên vào bên trong.
"Má ơi, nếu tôi không gọi chắc cô định ngồi yên trong đó luôn phải không?"
Lăng Thánh Quân nói vậy khiến Ngô Hiểu Dao cuối đầu áy náy: "Rất xin lỗi."
Bây giờ ngoại trừ việc xin lỗi cô chẳng thể làm gì khác, bởi đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này.
Chân mày hai tên Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long nhíu thành hàng, thời điểm đó thì Dạ Thiên Ưng không thể nào quan tâm tới cô ta được, nhưng cô ta phải tự gia bám theo anh ấy chứ.
Dạ Thiên Ưng cũng không trách cô làm chi, anh biết cô còn non nớt, lại chưa gặp tình huống nào bao giờ, có lẽ tối nay anh không nên mang cô đến đây.
Lúc tiến vào phòng, đồ ăn đã dọn lên xong xuôi.
Năm người họ bỏ xuống lớp ngụy trang bên ngoài, biến thành dáng vẻ khác. Chỉ có mình Ngô Hiểu Da là khép nép ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng mà thôi.
"Mấy anh em, như cũ, không say không về!" Dạ Thiên Ưng tháo cà vạt trên cổ xuống, nâng cao ly trên tay.
Trên mặt của mấy người khác là nụ cười bất tận, cũng đưa ly cụng từng cái một.
Bữa tiệc ngày hôm nay là đề chúc mừng hợp đồng lớn nhất của bọn họ được ký kết thành công, không thể ngờ rằng bọn họ có thể bước lên địa vị của những người trên đỉnh thế giới.
"Thiên Ưng, vẫn là câu nói kia, mấy anh em có lỗi với cậu." Lăng Thánh Long cảm kích.
Mười mấy tuổi anh đã đi theo Dạ Thiên Ưng bôn ba đầu đường xó chợ, giờ có 20 tuổi đã có được thành quả như thế này, nếu không có Thiên Ưng, có lẽ đến giờ anh vẫn chỉ là tên du côn đánh nhau ở ngoài đường phố mà thôi.
"Ha ha, nếu như tranh cử chức nghị sĩ chính trị thành công, chắc trước 30 tuổi tôi sẽ đưa vị thế của công ty chúng ta ra một tầm cao mới."
Bên trong sự say xỉn của chừng ấy người Dạ Thiên Ưng, chỉ có mình Ngô Hiểu Dao tỉnh táo.
Ha ha, cô không có cách nào chen vào thế giới của họ, nhìn năm người họ, cô có thể cảm thấy họ rất thân quen thân thuộc với nhau. Giống như người một nhà vậy.
Cô không biết ước mớ của Dạ Thiên Ưng lại cao vời vợi như vậy, không, cô chắc đã sớm biết mới phải.
Bên trong cái không khí hài hòa này, cô không thích hợp.
Y như một người thừa thải, đến cả một đề tài chung để nói chuyện với bọn họ cô cũng không tìm được.
"Thiên Ưng, bụng anh không tốt, uống ít thôi." Hạ Uyển Uyển ở bên quan tâm tới Dạ Thiên Ưng.
Men say nồng nặc khién Dạ Thiên Ưng khẽ cười, gật đầu với Hạ Uyển Uyển: "Sao nhìn em giống bà quản gia thế nhỉ?"
"Ha ha ha ha, em cũng nhận thấy chị Uyển Uyển nên tiếp tục phát triển nghề quản gia này luôn đi." Lăng Thánh Quân cầm trong tay ly rượu đi tới bên cạnh Hạ Uyển Uyển .
Hạ Uyển Uyển đá cậu ta một cái, Lăng Thánh Quân khóc lóc chạt tới bên cạnh Lăng Thánh Long: "Anh ơi, chị Uyển Uyển không ngờ vừa phát triển nghề bà quản gia, còn phát triển cả khuynh hướng bạo lực nữa kìa."
"Thánh Quân! Cậu còn nói bậy nữa thì có thị chị cắt lưỡi cậu không?" Hạ Uyển Uyển dùng vẻ mặt lãnh lẽo, không có chút ý giỡn.
Lăng Thánh Quân đưa tay bụm miệng, lo lắng không ngừng, cả phòng chợt rộn vang tiếng cười đùa.
"Em. . . . . . Đi toilet." Ngô Hiểu Dao vội nói nhỏ với Dạ Thiên Ưng, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc vừa ra khỏi, vẻ mặt cô là sự khổ sở khó nói.
Không chịu đựng nổi nữa rồi.
Cô vốn dĩ không có một vị trí bên cạnh Dạ Thiên Ưng.
Trong căn phòng ấy, có người quan tâm anh, có người bảo vệ anh, và có người làm anh cười.
Nhưng cô đây? Không có cách nào khiến anh với đi nỗi sầu, ngay cả sự quan tâm cũng không bằng Hạ Uyển Uyển.
Rốt cuộc sự ràng buộc giữa bọn họ sâu bao nhiêu?
Và bên cạnh anh thật sự có vị trí của cô sao?
"Rõ chưa?" Câu nói lạnh lùng này là phát ra từ sau lưng Ngô Hiểu Dao.
Chương 224: Thấy một cảnh không nên thấy
"Rõ chưa?" Câu nói lạnh lùng này là phát ra từ sau lưng Ngô Hiểu Dao.
Quay đầu lại nhìn, là Hàn Tuấn Hi. (Anh ta là tiểu tam, Bỉ ta chắc chắn)
"Cố vốn không hợp với Thiên Ưng đâu, dù cô có cố gắng ở bên cạnh anh ấy thì cũng không hợp nhau, bởi cô không ở cùng một thế giới với anh ấy."
Đúng, không cần Hàn Tuấn Hi nói thì cô đây cũng biết, biết rằng mình và Dạ Thiên Ưng không cùng một thế giới, mà do trước đây cô chưa nhận ra mà thôi.
Đó là do Dạ Thiên Ưng tự động tiến thẳng vào thế giới của cô, giờ đây chính cô lại bước vào thế giới của anh, và cô nhận ra nó chênh lệch bao nhiêu.
Có lẽ bọn họ ở chung với nhau là một sai lầm. Nhưng cô có thể ở bên anh, chỉ là... cô vẫn không tìm được vị trí vốn thuộc về mình mà thôi.
"Tổng giám đốc Hàn, anh nới với Chủ tịch Dạ một tiếng, tôi có việc về trước nhé." Cô không phản bác bất kỳ ý kiến nào của Hàn Tuấn Hi, bởi cô bất lực, xoay người bước đi ra khỏi khách sạn, cô vội vã về lại trường học.
Cơn gió đêm trong sân trường thổi nhẹ mái tóc cô, rồi như vô tình lướt qua da mặt cô.
Yêu thương nhau là một chuyện hạnh phúc, nhưng giữa cái lúc vui vẻ ấy mà người bên cạnh không tìm được chỗ đứng cho chính họ, rất đau.
Chức bạn gái có thuộc về mình không ? Không. . . . . .
Không thuộc về. . . . . .
Cái nghĩa chính của từ bạn gái không phải là để đi chơi với bạn trai, mà là người chia sẽ hết những lo toan muộn phiền.
Còn cô thì lại không biết những muộn phiện của Dạ Thiên Ưng.
Bởi vì lúc họ đi chung với nhau là cái thế giới riêng của hai người, họ quên đi mất mọi thứ ở thể giới bên ngoài!
"Cãi nhau với anh tôi à?" Giữa sân trường đen kịt, Bắc Thiên thần nhìn thấy bóng Ngô Hiểu Dao thì vội chạy đến.
Cô cười nhẹ nhàng, lau nước mắt loạn xạ: "Không có gì cả."Bây giờ ngay có lý do cãi nhau với Dạ Thiên Ưng cô cũng không kiếm được rồi.
"Vậy có chuyện gì buồn sao?"
Ha ha, nhìn dáng vẻ Bắc Thiên Thần trước mắt mình, cô suy nghĩ, nếu như Dạ Thiên Ưng cũng là một sinh viên bình thường thì tốt biết bao nhiêu?
Như vậy có lẽ cô sẽ không buồn, có lẽ bọn họ sẽ bình đẳng với nhau, có lẽ bọn họ sẽ có chung chủ để đề nói với nhau.
Nhưng đến cuối cô và Dạ Thiên Ưng vẫn không thể nào.
"Không có gì hết, em về trước nhé." Cô lắc đầu phủ nhận rồi định đi về, Bắc Thiên Thần đã kéo cô lại.
"Nếu em ở chung với anh tôi cực khổ, có thể thử. . . . . . tách riêng ra trước cũng được. . . . ." Cậu đang làm gì? Cậu đang nói gì thế này?
Không phải cậu đồng ý với Dạ Thiên Ưng sẽ chỉ thích Ngô Hiểu Dao trong lòng thôi sao? Tại sao bây giờ lại khuyên cô ấy chia tay chứ?
"Không phải đâu." Bắc Thiên thần vội vàng buông tay của cô ra: "Tôi chỉ nói bậy chút thôi."
"Em sẽ nghĩ." Cô lạnh lùng bỏ lại câu này rồi rời đi.
Hôm nay có quá nhiều người khuyên cô chia tay Dạ Thiên Ưng, mà có lẽ điều đó cũng rõ ràng quá rồi còn gì.
☆★☆★☆★☆★
Bên trong phòng khách sạn, Dạ Thiên Ưng uống đến mơ mơ màng màng, thốt tiếng nỉ non: "Hiểu Dao đi đâu rồi ta?"
"Cô ấy đã về rôi?"
Nghe thấy lời Hàn Tuấn Hi nói, Dạ Thiên Ưng trợn trừng mắt tỏ vẻ không hiểu hỏi lại: "Là ai bảo cô ấy đi?"
Hàn Tuấn Hi trầm mặc, không nói gì thêm.
"Thiên Ưng, cậu không thấy cô ấy giống đồ trang trí ở đây sao? Kiểu như bình hoa ấy." Lăng Thánh Long rất ít khi dùng giọng điệu này để nói chuyện với Dạ Thiên Ưng, có lẽ là bởi vì anh uống quá nhiều, mà cũng có lẽ bởi vì anh thật sự không thích Ngô Hiểu Dao.
"Mấy người thì biết cái đếch gì chứ!" Dạ Thiên Ưng tức giận đập mạnh lên bàn, nhanh chóng đứng lên: "Nếu không có Dao Dao, cũng sẽ không có Dạ Thiên Ưng tôi của ngày hôm nay." Anh bỏ lại câu này rồi tức giận rời khỏi phòng.
Mọi người không hiểu chút nào về câu nói này của anh, rốt cuộc thì anh với Ngô Hiểu Dao có mối quan hệ như thế nào?
☆★☆★☆★☆★
Trằn trọc trở mình suy nghĩ suốt đêm chính cô không cách nào buông bỏ được Dạ Thiên Ưng. Nhưng cô phải quyết định giải quyết hết tất cả với anh mới được.
Chiều cô không đến công ty làm, do cô đã xin phép nghỉ từ trước. Đến khi tan làm, cô mới quay lại công ty.
"Làm phiền cho hỏi một chút, chủ tịch Dạ đi đâu rồi ạ?" Cô không tìm thấy anh ở tầng 50, cho nên gặng hỏi thư ký ở đây.
"Mới đi ra ngoài với thư lý Hạ."
“Vâng, cám ơn cô." Dứt lời, Ngô Hiểu Dao hỏi thăm cô gái trực thang máy. Cô ấy lại bảo anh đến tầng ba bên dưới lòng đất. Cô nhanh chóng đi thang máy đến đó, và khi vừa bước tới nơi, cô cũng vừa nhìn thấy bóng lưng Dạ Thiên Ưng.
Nhưng lúc chạy đến, cô vô tình phát hiện một chuyện.
Dạ Thiên Ưng cùng Hạ Uyển UYển dưới này làm gì nhỉ? Nơi này không phải có 4 tầng sao ta? Cô nhấc chân bước xuống tầng 4, lại đến tầng 5, càng vào bên dưới cô càng ngửi được mùi gì đó khó chịu.
Xa xa cô đã nhìn thấy Dạ Thiên Ưng đang ở trong một căn phòng dưới tầng 5.
Chốc lát, cô cũng đi theo qua xem sao.
Mới vừa đi tới một nửa, cô liền nghe kêu gào thảm thiết, khiến hai chân như nhũn ra.
Từ từ. . . . . .
Từ từ. . . . . .
Cô khe khẽ nhìn vào trong: "A ————" trên mặt đất be bét thịt người với máu tươi, còn Dạ Thiên Ưng thì đứng đó sai tay sai sử dụng cực hình tra tấn.
Dạ Thiên Ưng ngồi tại chỗ mỉm cười ngắm mọi thứ, xem ra nụ cười anh ấy rất kinh khung. Hai chân cô run lẩy bẩy, thậm chí gần như xịu lơ vì mất sức lực. Tình huống này nên làm gì đây? Báo cảnh sát? ? Gọi cảnh sát tới bắt người nào chứ? Dạ Thiên Ưng ư?
Không! Không! Không thể báo cảnh sát được!
Tất cả mọi người trong phòng đều ngeh thấy giọng thét của Ngô Hiểu Dao bên ngoài.
Ngô Hiểu Dao thấy thế thì cũng vội chạy trốn, nhưng khi cô chạy lên tầng bốn khu mặt đất thì hai chân đã hết sức lực ngã quỵ xuống, cả người cô té trên nền đất.
Hạ Uyển Uyển nắm lấy cổ áo cô từ phía sau, một tay ép lưng cô lên trên tường xi lăng, khi nhìn thấy mặt cô thì ngẩn ra một lát: "Là cô!"
Chương 225: Chuyện mười hai năm trước
Truyện này có để pic nhé bạn, bạn thông cảm nhé
Sắc mặt Ngô Hiểu Dao trắng bệch, cả người càng thêm run rẩy, nước mắt chợt tuôn rơi.
Cô đã sớm nghĩ đến chuyện Dạ Thiên Ưng vẫn còn tham gia vào giới xã hội đen. Chỉ là do chính cô không dám đối mặt mà thôi.
Hiện tại đến khi tận mắt chứng kiến, cô mới thấy Dạ Thiên Ưng kinh khủng như vậy, cô run sợ.
"Sao nào? Nhìn thấy Thiên Ưng vậy thì còn thích anh ấy không?" Hạ Uyển Uyển lạnh lùng hỏi Ngô Hiểu Dao.
Thích Dạ Thiên Ưng, thích anh! Cho dù là như vậy, cô vẫn thích anh!
"Không, tôi vẫn thích anh ấy.”
"Vậy tại sao cả người cô run đến thế?"
Cơn run rẩy này cô không thể khống chế được, dù sao thì cô mới chỉ 18 tuổi mà thôi, nên lần đầu bắt gặp chuyện này cô phải run rồi.
Hạ Uyển Uyển đột ngột nghĩ đến cái gì đấy, đôi mắt cô ta thoáng qua một tia ác ý, kéo cổ áo Ngô Hiểu Dao lôi vào trong góc cầu thang tầng bốn.
"Quản lý Hạ, cô đang làm gì đấy?" Ngô Hiểu Dao không hiểu hỏi lại Hạ Uyển Uyển.
"Bây giờ cô biết chuyện của bọn tôi rồi, chắc sẽ đi báo cảnh sát, cho nên. . . . . ." Nói xong, Hạ Uyển Uyển ấn lên mặt nhẫn, một con dao bén nhọn xuất hiện trước mặt Ngô Hiểu Dao.
Thấy Hạ Uyển Uyển làm thế cơ thể Ngô Hiểu Dao càng run.
Cô thật sự không bằng Hạ Uyển Uyển mà, Hạ Uyển Uyển vừa có thể san sẻ công việc bình thường với Dạ Thiên Ưng, lại vừa có thể chia sẻ luôn chuyện giới xã hội đen với anh.
Cô thì sao? Chỉ biết sợ, sợ đến nỗi người phát run lên. Giờ cô chỉ có thể giúp Thiên Ưng làm một chuyện, đó là giữ kín chuyện ngày hôm nay!
"Tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi thích anh ấy, tôi sẽ không bán đứng anh ấy!" Cô không nói dối, nhưng cô cũng đang tự trách chính bản thân mình. Lựa chọn này của cô là đúng hay sai đây? Chẳng lẽ bởi vì một chữ thích mà bị tấm vài đẹt kịt che đi đôi mắt?
Là ai đúng?Là ai sai? Ai phải ai trái? Giờ đây cô chẳng thể phân biệt nỗi nữa rồi.
“Cô cho rằng tôi sẽ tin cô ư?"
"Nếu cô không tin thì giết tôi đi." Cô nói xong, nhắm hai mắt lại, cô đã mê muội mất rồi, mê muội trong cuộc tình này, bản thân không phân biệt được trắng đen, cô sống còn ích gì.
Hạ Uyển Uyển không chút xao động, cô không tin Ngô Hiểu Dao, trong lòng anh chỉ tin tưởng bốn người Hạ Uyển Uyển đã lớn lên cùng nhau mà thôi, vâng chỉ tin bọn họ thôi!
Chiếc nhẫn của cô không một chút lưu tình đâm tới Ngô Hiểu Dao.
Nhưng lúc này, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng đi tới bên cạnh Hạ Uyển Uyển, một phen tóm lấy tay cô ta, hất văng cô ta ra ngoài.
Ngô Hiểu Dao cảm giác mình đã có thể cử động được, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Dạ Thiên Ưng đang đứng trước mặt cô, còn Hạ Uyển Uyển ngồi trên mặt đất nhìn Dạ Thiên Ưng một cách không hiểu gì.
"Cô biết cô đang làm gì không?" Dạ Thiên Ưng lạnh lùng hỏi Hạ Uyển Uyển.
"Thiên Ưng! Cô ta nhìn thấy cảnh ấy rồi, có thể đi báo cho cảnh sát biết"
"Dù cô ấy có báo cảnh sát, tôi cũng cam tâm tình nguyện!" Cho dù có một ngày Ngô Hiểu Dao phá hủy tất cả của anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.
"Thiên Ưng!" Hạ Uyển Uyển đứng dậy khỏi nền nhà, tức giận nhìn anh: "Rốt cuộc anh thiếu nợ cô ta cái gì hả, sao có thể hủy đi mơ ước của mình vì cô ta chứ?"
"Uyển Uyển! Trước khi tôi nổi giận thì cô đi đi " Dạ Thiên Ưng dần dần khó chịu.
Hạ Uyển Uyển là bạn anh, xém chút nữa cô đã giết người phụ nữ của anh, nếu như không phải vừa rồi kiềm chế cơn giận trong lòng, ắt hẳn anh đã tổn thương Hạ Uyển Uyển mất rồi.
Hạ Uyển Uyển không nói gì, thất vọng xoay người rời khỏi tầng hầm. Dạ Thiên Ưng vẫn đứng trước mặt Ngô Hiểu Dao, nhưng không đến gần cô.
Anh không muốn mọi việc biến thành như thế này, cũng không muốn cô coi anh như kẻ ác bá hay một ác ma. Nhưng cuối cùng giấy không bao giờ bọc được lửa, cô vẫn nhìn thấy nó. Anh nên nói thế nào cho cô biết đây? Giải thích như thế nào đây?
Cô sợ phải không?
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch ấy, anh biết cô sợ hãi đến mức nào.
"Dao Dao, hù em rồi." Dạ Thiên Ưng miễn cưỡng nở nụ cười đứng bên cạnh, vuốt tóc cô.
Cô không né tránh, cũng không né theo bản năng mà nhìn thẳng vào mắt anh: "Thiên Ưng, anh không nên giận quản lý Hạ làm chi, cô ấy nghi ngờ là đúng."
Nghe giọng nói thản nhiên của cô, Dạ Thiên Ưng ngẩn người, sao cô lại không khóc thét vì sợ với anh, sao lại dùng vẻ bình tĩnh ấy đối mặt với anh?
"Em ..."
"Trong thang máy có 5 người chết, hôm ở quá Bowlling anh bị đuổi giết, em bị kẻ khác bắt cíc, lúc ở phòng làm việc anh cầm súng, mấy chuyện này không phải em chưa từng gắn kết lại với nhau, cho đến hôm nay em nhìn thấy cảnh này, em xác định mình sợ, thật sự sợ. Nhưng mà em thích anh, không, là yêu, nên em có thể bỏ qua cho anh..."
Thoạt nhìn qua có thể thấy sự chân thành trong đôi mắt cô, cô không nói dối, cô có thể chấp nhận hết mọi thứ từ Dạ Thiên Ưng.
Anh vui khi nghe cô nói vậy, có lẽ trước đây anh coi thường cô. Xem thường một cô gái 18 tuổi này.
Ha ha, anh che giấu tất cả nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt cô, cô ngốc ư? Anh luôn cảm thấy cô gái này ngây thơ, nhưng khi cô nói như vậy, anh thấy mình mới là kẻ ngây thơ.
Không nói gì thêm, Dạ Thiên Ưng muốn ôm cô vào lòng, nhưng ...
Cô đẩy vòm ngực Dạ Thiên Ưng ra.
"Thiên Ưng, anh có thể nói cho em biết, hai năm trước vì sao anh lại hỏi em câu: Em còn nhớ rõ mười năm trước không ?"
Ban nãy Hạ Uyển Uyển hỏi vậy, cô có thể cảm giác được Dạ Thiên Ưng thật sự thiếu nợ mình cái gì đó mười hai năm trước, và hôm nay cô cũng muốn hỏi rõ ràng anh chuyện này.
Dạ Thiên Ưng nở nụ cười nhạt nhòa, dựa vào tường rồi ngồi xuống cạnh cô: "Em nhớ vết sẹo ở vai trái em làm sao có được không?"
Quả nhiên, tất cả đều liên quan đến vết sẹo này, cô cười nặng nề: “Không nhớ.”
Dạ Thiên Ưng ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn cô: "Không nhớ sao? Lúc nhỏ có phải em bị mất trí nhớ không?"
"Hình như là vậy." Cô vẫn cười nhẹ.
Nghe cô nói vậy, Dạ Thiên Ưng chỉ cười nhẹ nhõm: "Em kể cho em biết nhé, mười hai năm trước, em đã chắn một nhát dao cho một thằng nhóc, thằng nhóc ấy là anh."
Chương 226: Chia tay
Cả đời này anh cũng không quên được cô bé đó, anh cũng có thể đêm tất cả trao cho cô bé ấy.
"Thiên Ưng"Nước mắt trong mắt Ngô Hiểu Dao gợn sóng, đôi tay cô vuốt ve gò má Thiên Ưng, lời nói có chút nghẹn ngào: "Nếu nhứ em nói với anh, em không phải cô bé đó, anh có tiếp tục đi cùng em không?"
"Gì?” Dạ Thiên Ưng ngẩn ngơ cả người, anh không hiểu cô đang nói gì.
Nếu như cô không phải cô bé đó, anh có tiếp tục đi cùng cô không?
Không biết! Anh cũng không biết, anh vẫn luôn nghĩ rằng cô là cô bé đó.
Nhìn thấy Dạ Thiên Ưng không trả lời được vấn đề này, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô không muốn biết sự thật này!
Cô không muốn biết rằng anh vì muốn trả ơn mà yêu cô.
Không trách được, Dạ Thiên Ưng chưa từng nói lời yêu với anh, thì ra anh chỉ vì trả ơn mà thôi.
Cô mặt kệ nước mặt trên mặt mình, đem môi chạm vào môi anh, nhìn ngắm anh, rồi nói ra lời không trùng với suy nghĩ của mình: "Sẹo này là do vết thương lúc bé nghịch ngợm nên bị dao đâm vào thôi, mà em cũng không mất trí nhớ gì chi hết á, ha ha, em không phải cô bé anh tìm đâu, cũng không chắn giúp anh một đao gì cả, anh cũng không cần lấy thân trả ơn em nữa. Cho nên, bọn mình chia tay nhé."
Đứng dậy, cô từ từ rời khỏi công ty, Dạ Thiên Ưng không đuổi cô, cũng không kéo cô lại.
Cô hy vọng đến dường nào, anh có thể nói một câu: “Anh không phải vì trả ơn mới thích em.”
Nhưng không có.Bản thân cô không ngờ từng cử chỉ dịu dàng của anh dành cho cô đều là vì trả ơn.
Cô có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ, chịu đựng mọi thứ vì anh. Nhưng không chấp nhận một người đàn ông không thương mình.
Nhìn dòng người lướt qua trên đường, cảm giác đau đớn ngập tràn trong tim cô.
Không, lần này hình như càng đau đớn hơn, cô đã yêu một người không nên yêu. Đây là lần thứ mấy cô rơi nước mắt vì anh nhỉ? Cuộc tình này thật trớ trêu, quá chua chát!
Tất cả có được rất dễ dàng, nhưng giữ được nó sao thật khó. Thời gian dài vậy mà cô vẫn không khiến anh nói yêu cô là sao?
Thất bại rồi.
Tim cô có loại cảm giác đau đớn khó tả, nếu giữa bọn họ có khúc mắc hay hiểu lầm gì còn có thể gỡ bỏ. Nhưng nếu không có tình yếu thì duy trì cuộc tình yêu này bằng cách gì?
Vô tri vô giác cô đã về tới phòng ký túc, dọc đường đi cô đều đợi anh, nhưng khí bước tới sân trường cô vẫn không tìm thấy bóng anh.
Trở lại phòng là cô liền vùi mình vào chăn, cô không muốn nhìn thấy mấy thứ Dạ Thiên Ưng tặng mình.
Hồi tưởng tất cả những gì anh dành cho cô, buỗi dã vũ tráng lệ ấy, cái bong bóng bay đẹp đẽ ấy, dịu dàng dành cho cô, quan tâm dành cho cô, tất cả chỉ vì vết sẹo vai trai của cô mà thôi.
Cô thật hận cái sẹo này.
Nếu như không có vết sẹo này, hai năm trước anh đã chiếm đoạt được cô, rồi có thể hận anh suốt cuộc đời. Để không như bây giờ...
Thương anh, nhưng không chiếm được anh.
☆★☆★☆★☆★
Dạ Thiên Ưng vẫn tựa vào vách tường dưới tầng hầm, trên mặt anh vừa là vẻ chần chừ vừa là vẻ hoài nghi.
Anh chấp nhận cô là do vết sẹo đó ư?
Theo đuổi cô mấy lần cũng đều vì vết sẹo đó ư?
Cố níu giữ cô, cũng chỉ vì ơn nghĩa thôi sao?
Chẳng lẽ anh thật chưa bao giờ. . . yêu cô?
Khi cô nói vết sẹo của mình từ đâu mà có, lúc ấy đầu óc anh trống rỗng.
Thì ra cô không phải cô bé gái anh tìm.
Nhưng vì cớ gì, lúc cô nói lời chia tay, tim anh lại đau đến vậy?
Không phải anh là loại người máu lạnh, không có tình cảm ư?
Nếu cô không là người anh tìm, chia tay thì chia tay thôi, nhưng cớ sao tim anh lại đau đến nhường này?
Nếu như cô gái đỡ anh một nhát dao anh xuất hiện trước mặt, anh sẽ cho cô ta một khoản tiền hay theo đuổi cô ta?
☆★☆★☆★☆★
Mười ngày trôi qua, Dạ Thiên Ưng chưa từng xuất hiện lại trước mặt cô, điều này chứng tỏ tình cảm giữa họ đã chấm dứt. Cô không quên đi anh, không quên tất cả từ anh. Nếu không quên được, thì cứ yêu anh thôi, vẫn thương anh thôi. Mặc dù như vậy rất khổ. Một lần nữa nén tâm tư, giờ quan trọng là thi cứ, tương lai cũng vậy!
"Giản Dao, đi thi, nhanh."
"Biết rồi mà."
Đúng là ở chung với chị em tốt là sướng nhất, tất cả hình như đã khôi phục lại như trước kia, chỉ khác biệt là giáo viên đã được thay đổi.
Ha ha.
Đây là môn thi cuối cùng của cô, thi xong thì có thể đến thăm ông ngoại rồi, nghĩ kỹ thì bệnh tình của ông ngoạn vẫn còn phụ thuộc vào trợ cấp của Dạ Thiên Ưng.
Hơn nữa sợi dây chuyện giá trị lớn ấy vẫn còn nằm trong tay cô. Trước hết phải chờ kỳ thi kết thúc rồi cô mới nghĩ cách trả lại anh mới được.
"Thi sao rồi?" Bắc Thiên Thần quan tâm đi tới bên cạnh cô.
Cô khẽ mỉm cười, sờ sờ tóc: "Cũng không tệ lắm, có thể lấy được bằng luật sư tạm thời."
Cuộc thi lần này kết thúc, có nghĩa rằng cô đã có thể lấy được bằng luật sư tạm thời.
"Em lợi hại thật, anh giờ mới lấy được bằng luật sư tạm thời này."
Bằng luật sư tạm thời ít ai có thể thi qua được, mới năm nhất mà thi qua thì đã chứng tỏ rất giỏi rồi.
“kaka, biết đâu em là thiên tài đó!" Ngô Hiểu Dao đùa giỡn Bắc Thiên Ưng vài câu.
Trong lòng cô buồn thì cũng phải buồn để sống, vui cũng sống qua ngày, không vui cũng cũng sống hết ngày, thôi thì cứ cười ha hả cho khỏe.
"Dừng dừng." Bắc Thiên thần đưa tay cốc đầu cô cái, nụ cười thản nhiên bên môi: "Em đúng là tự đại mà."
Loại cảm giác này tốt thật đấy, hai người đi trong sân trường nói chuyện, hơn nữa đề tài cũng hợp rơ với nhau. Có lẽ cô cũng nên bắt đầu yêu một người bình thường như mình thôi.
"Đúng rồi,kỳ nghỉ em sẽ đi chơi với anh hai phải không?" Bắc Thiên Thần đến giờ vẫn chưa biết Ngô Hiểu Dao đã chia tay Dạ Thiên Ưng.
Nghe câu hỏi ấy, cô cười tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em chia tay anh ấy rồi mà, thế mà cái người này, lại còn tổn thương em nữa chứ."
Chương 227
". . . . . ." Bắc Thiên Thần chợt dừng bước chân.
Giờ phút này, hình như lòng cậu đang có cảm giác vui như mở cờ? Đối tượng cô chia tay là trai cậu, bản thân cậu làm gì mà vui vậy nhỉ? Nhưng, nếu như cô đã chia tay với anh hai, vậy có nghĩa rằng...cậu có quyền theo đuổi cô đúng không?
"Em không sao chứ?" Bắc Thiên Thân ần cần hỏi thăm Ngô Hiểu Dao đang đi phía trước.
Ngô Hiểu Dao quay đầu cười: "Sao không có việc gì được, nhưng thà vui còn hơn là đau buồn khi chia tay."
Ha ha, bọn họ đã chia tay thì khó để cứu vãn nó nữa rồi, trừ khi Dạ Thiên Ưng thật lòng yêu cô, còn không thì mối tình này đã chấm dứt hoàn toàn.
Bắc Thiên thần bước thật nhanh tới bên cạnh, rồi đưa tay giữ cô lại: "Ngày mai tôi mời em đi xem phim được chứ?"
"Hả?" Xem phim rạp? Hình như từ lúc cô chia tay Lam Cẩn Hiển chưa xem lại bao giờ: "Anh đi cùng với bạn gái mình à?"
Ở trong lòng cô, vẫn chỉ xem Bắc Thiên Thần là bạn bè, mà cô cảm thấy Bắc Thiên Thần rất thích Tiết Hân Nhiên, cho nên bản thân cô chưa từng lo lắng với bất cứ đề nghị nào từ phía Bắc Thiên Thần.
"Cô ây... ngày mai bận rồi." Bắc Thiên Thần mặt ngoài thì tự nhiên lắm, nhưng tim bên trong thì đập thình thịch dã man.
"ok, ngày mai gặp nhé."
Cô đây không biết chuyện này đúng hay sai, mới chia tay Dạ Thiên Ưng vừa xong, qua lại với Bắc Thiên Thần có tốt không nhỉ?
Nhưng cô lại cảm thấy Bắc Thiên Thần là một người bạn tốt, thấy cô thất tình thì mang cô đi chơi giải khoai. Tốt hơn anh hai nhiều.
☆★☆★☆★☆★
Nhận được sự đồng ý của Ngô Hiểu Dao, nét mặt Bắc Thiên Thần vui trông thấy.
Có thể gọi bây giờ cậu thừa nước đục thả câu không? Cậu không biết. Cậu chỉ muốn ở bên cạnh cô thôi, rất rất muốn, dù đó chỉ là bạn bè cũng được.
☆★☆★☆★☆★
Hôm sau trời vừa sáng, Ngô Hiểu Dao đến thăm ông ngoại rồi quay về trường.
Ca phẫu thuật của ngoại đã thành công mỹ mãn, cũng thoát khỏi tình trạng hôn mê sâu, biết được tin vui này, trong lòng cô rất vui.
Cô cám ơn Dạ Thiên Ưng, thật sự rất biết ơn anh, nếu không có anh chắc có lẽ cô đã mất đi một người thân quan trọng nhất.
Nhưng thật đáng tiếc, cô không biết nên trả tất cả cho anh thế nào.
Cô hẹn Bắc Thiên Thần đứng ở cổng trường lúc 7 giờ sau khi học xong.
Khi cô đến, Bắc Thiên Thần đã đứng đó đợi được một tiếng.
"Xin lỗi, có phải em đến trễ không?"
"Không đâu, do tôi đến sớm thôi." Bắc Thiên Thần cong cong đôi mắt u buồn, nhưng nụ cười trên môi lại tươi tắn vô cùng.
Đến rạp chiếu phim, Bắc Thiên Thân đi mua vé vào cửa, Ngô Hiểu Dao mua thức uống cùng Popcorn, hai người tựa nhiên một cặp tình nhân vừa cười đùa vui vẻ đi vào phòng chiếu.
Lúc ngồi xuống, đèn trong phòng cũng vừa tắt ngúm, nhìn Ngô Hiểu Dao bên cạnh, lòng Bắc Thiên Thần có một niềm vui không thể tả.
Muốn theo đuổi cô, muốn cô làm bạn gái mình. Nhưng anh biết, cô đối với anh chỉ xem như một người bạn thân bình thường mà thôi.
"Ha ha ha ha." Nhìn bộ phim hài trên màn ảnh ộng, cô cười nghiêng cười ngả, những u sầu trong lòng dường như cũng vơi đi.
Nhưng cô lại không biết rằng, ánh mắt Bắc Thiên Thần vẫn luôn dừng trên người cô.
Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim thì cũng đã 10 giờ đêm, nhưng Nhật Bản là cái đất hoạt động về đêm với vô số đèn led lấp lánh.
"Cám ơn anh, Bắc Thiên Thần học trưởng." Cô vẫn cho rằng Bắc Thiên Thần hôm nay dẫn cô đi xem phim rạp, chỉ vì muốn an ủi chuyện thất tình của cô.
"Ha ha." Tiếng cười của cậu có chút bất đắc dĩ, đến khi nào cô mới nhận ra tình cảm của cậu đây?
Dần dần bọn họ đã đi đến trạm tàu điện ngầm, lúc cô tính bước lên một tuyến thì Bắc Thiên Thần đã vội tóm lại tay cô, kéo cô chạy.
Cậu không muốn cứ như vậy mà kết thúc, cậu rất muốn bên cô, bởi dễ dàng gì cuộc hẹn hò với cô hôm nay sẽ có lần khác.
"Thiên Thần học trưởng định đi đâu thế?" Cô tò mò hỏi Bắc Thiên Thần đằng trước.
Quay đầu, cậu lộ nụ cười xấu xa: “Thuê phòng.”
"Hả?" Bước chân cô vốn đang phối hợp với cậu, nhưng lại dừng.
Bắc Thiên Thần cùng dừng chân cười cùng cô: "Giỡn mà, bọn mình đến quán bar uống rượu đi."
"..." Đừng mà, lần trước thất tình cô cũng đi quán rươu, giờ lại thật tình cũng đi quán rượu là sao?
Nhưng mà, một người ngoan ngoan như cô vẫn có đôi khi cuồng loạn, vậy đi phóng túng một buổi cũng được. Nửa đêm chạy loạn thế này cũng sướng chán. Suy tính một chập, cô gật đầu đáp ứng đi qua quán bar cao cấp gần rạp chiếu phim.
Lần đầu tiên tới đây, cảm thụ âm nhạc và không khí ồn ào xung quanh, giống như có cảm giác muốn buông bỏ hết mọi thứ.
Chả trách mấy người thương nhân, thành phần trí thức lại thích mấy chốn như vầy. Có lẽ do mấy chỗ này không có áp lực từ công việc lẫn cuộc sống, khiến họ được thoải mái phát tiết.
Tiếng nhạc ầm ĩ cơ hồ có thể át đi tiếng nói chuyện.
"Lần đầu tiên tới đây à?" Bắc Thiên Thần kề sát tai cô hỏi.
Cô gật nhẹ đầu, hai người bọn họ đi tới một chiếc ghế dài.
Quầy rượu ngay ở giữa với khán đài cao cao, dưới khán đài là một sàn nhảy không nhỏ với vô số người đang lắc lư cơ thể trên nền nhạc sôi động.
Bắc Thiên Thần lôi cô lên khán đài, cậu tiến lên nói chuyện với DJ ở giữa, bảo cho cậu mượn bàn DJ Lam Nguyệt Thiên một chút.
Sau đó, Bắc Thiên Thần sử dụng những động tác thuần thục trên bàn DJ, cả quầy rượu được dấy lên cao trao lần nữa.
Nhìn tất cả mọi người xung quanh đang rơi vào sương mù, cô bị mê hoặc bởi nó, nhìn Bắc Thiên Thần trên đó, ôi, đẹp trai quá.
Nhưng sao cô lại thấy bóng dáng Dạ Thiên Ưng trên người anh ấy nhỉ?
Bộc phát hết đi, Ngô Hiểu Dao bước lên sàn nhảy, trên mặt là nước mắt nhớ nhung, vòng eo xinh xắn cử động theo tiết tấu nhạc sàn.
Tới cái nơi náo nhiệt thế này, cô bộc lộ con người khác, một con người thích nhảy, thích bạo động.
Đúng lúc này, có hai tên đàn ông tóc vàng đi tới bên cạnh cô...
Chương 228: Bị cảnh sát bắt đi
Cảm thấy bộ phận quan trong trên người bị đụng chạm, cô dừng điệu nhảy lại, nhìn hai tên đàn ông trước mặt, cô nhíu mày toan tính rời đi.
Hai người đàn ông này liếc nhau một cái, một trái một phải giữ tay cô lại, cuồng dã nhảy múa.
"Buông tôi ra." Giờ phút này tiếng nói của cô rất lớn, nhưng rất đáng tiếc, nó đã bị âm thành ầm ĩ của nhạc sàn lấn át.
Bắc Thiên Thần đang chơi đĩa DJ thấy thế vội bước xuống, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Ngô Hiểu Dao, tóm lấy cổ áo một tên rồi cho hắn một đấm.
Người người trong sàn nhảy thấy có cuộc ẩu đả nên tản ra xung quanh.
"Đàn anh Thiên Thần." Ngô Hiểu Dao hất bàn tay tên còn lại ra rồi chạy đến bên cạnh Bắc Thiên Thần, muốn tiến lên ngăn vụ ẩu đả này lại.
Tiếng nhạc vẫn lớn như trước, hai tên khốn ấy lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó một tên tóc vàng trong đó liền vung tay định đấm cho Bắc Thiên Thần một cú.
Bắc Thiên Thần chợt cúi đầu, nhanh chóng dùng chân đá một phát vào bụng khiến hắn ta thở hổn hển.
Nhìn vụ ẩu đả cũng ngày càng mở rộng ra, Ngô Hiểu Dao đứng một bên nhìn nó, từ từ chuyển lo lắng sang vui vẻ.
Nếu bình thường thì cô sẽ tự trách mình, nhưng hiện giờ, cô thấy mình thật sảng khoái, thật thỏa mãn bản thân.
Cô y hệt một con điên, chạy tới chiếc ghế dài đằng trước, cầm nguyên 1 chai bia đập lên đầu gã tóc vàng ấy.
Máu tươi theo vết thương trên đầu chảy xuống, cả quầy rượu phát ra tiếng thét chói tai, nhạc vì thế cùng dừng lại, đèn điện bật sáng.
Lúc này. . . Hồn vía Ngô Hiểu Dao được kéo trở lại.
Nhìn gã đàn ông trước mặt bị mình đánh, rồi nhìn chai bia trên tai, tâm trí cô đáp xuống mặt đất.
Mấy người xung quanh đều dùng ánh mắt khủng khiếp nhìn cô, sao vậy?
Không cách nào giải thích được, lúc chai bia trên tay cô rơi xuống đầu gã ấy, cô thấy rất sảng khoái, tựa như tất cả nỗi buồn phiền đã tan biến theo nó.
"Dao Dao." Bắc Thiên Thần chạy tới bên cạnh của cô, cầm tay cô lên, coi thử có bị mảnh thủy tinh làm bị thương hay không.
"Em? Em? Em đập đầu người ta sao?" Cô không biết nên khóc hay nên cười đây, một cô gái ngoan ngoãn như cô lần đầu tiên mất dạy thế này.
"Em không sao chứ?" Bắc Thiên Thần khẽ vuốt mặt cô, anh phát hiện trong ánh mắt cô là sự mờ mịt mông lung không chút ánh sáng.
Là do cậu không chú ý đến điều này, hôm nay cô khác xa ngày thường.
Cậu vốn tưởng rằng thất tình không ảnh hưởng gì đến cô. Nhưng anh lầm thật rồi, bây giờ nhìn biểu hiện của cô, cùng với nụ cười khúc khích lúc ở rạp chiếu, cậu biết vị trí của Dạ Thiên Ưng trong lòng cô quá lớn.
"Con mẹ nó, giờ tao sẽ báo cảnh sát, chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát đi, mẹ kiếp !" Một tên tóc vàng bị Ngô Hiểu Dao đập chảy máu đầu, một tên bị Bắc Thiên Thần đánh sưng bầm tím mặt mũi.
Nhìn hai tên đó, cô nhịn không được cười phá lên.
"Dao Dao." Bắc Thiên Thần lắc lắc cô, giúp cô tỉnh táo lại. Hình như có gì đó là lạ.
"Ha ha ha ha, anh nhìn hai tên ấy kìa, mắc cười quá đi." Biểu hiện của cô càng ngày càng lạ lùng.
Hiện giờ phản ứng của cô đủ dạng, chỉ có thể hiểu theo cách, hoặc là Ngô Hiểu Dao điên rồi, hoặc là... có người bỏ thuốc trong nước của cô.
Nhớ lại từ lúc mới bước vào quán rượu, anh uống mấy ly bia, còn cô chỉ uống thức uống mà thôi, không uống chút rượu nào.
Tên đàn ông tóc vàng?
Hai tên này khi thấy bọn họ đến thì chuyển bàn qua sát đây. Chẳng lẽ bọn họ bỏ thuốc kích thích vào thức uống của cô?
"Này, có phải mấy người bỏ thuốc kích thích vào đồ uống của cô ấy đúng không?" Bắc Thiên Thần tức giận đi đến trước mặt hai tên chất vấn.
Hai người họ liếc nhau một cái: "Nào có, mày đừng nói bậy nói bạ!"
Bắc Thiên Thần tức giận vung tay cho một gã trong đó một đấm, tên còn lại thấy thế vội chạy lên giúp.
Đang lúc này, cảnh sát chạy tới.
Cảnh sát hỏi thăm tình huống một lát, lập tức mang ba người đang đánh nhau, cùng với Ngô Hiểu Dao đứng cười khúc khích bên cạnh vào đồn cảnh sát.
"Ha ha ha ha, lần đầu tiên em đến đồn cảnh sát đấy nhé." Ngô Hiểu Dao vừa cười vừa nói, cảm giác xung quanh đều là thế giới mơ hồ, không rõ ràng.
"Dao Dao, em tỉnh táo lại đi nào." Bắc Thiên Thần biết rằng, nếu chuyện đi đến đồn cảnh sát bị trường biết được, như vậy có nghĩa là cậu và Ngô Hiểu Dao sẽ bị kỷ luật theo quy định của nhà trường.
Cậu thế nào thì cũng không sao, nhưng cô thì...
Cậu hôm nay chỉ hy vọng bên cô nhiều hơn, thế mà lại để cô bị bỏ thuốc, cậu quá vô dụng.
"Có phải cô ấy chơi thuốc không?" Cảnh sát trong xe quan sát Ngô Hiểu Dao rồi hỏi chuyện.
Cô vội vã lắc lắc đầu: "Tôi là sinh viên giỏi đấy nhé, sẽ không chơi thuốc đâu."
"Anh cảnh sát, có thể giúp tôi liên lạc với Tiếu Dạ Thiên được không?"
Nghe câu hỏi của Bắc Thiên Thần, anh cảnh sát phía đằng trước nhanh chóng quay đầu lại: "Cậu là gì của anh ấy?"
"Tôi là em trai của anh ấy.” Thật sự bất đắc dĩ mới làm thế này, anh không muốn liên lạc với anh cả, tuy nhiên, giờ chỉ có mình anh ấy mới có thể giúp Ngô Hiểu Dao giữ được tương lai.
Lúc cậu và Dạ Thiên Ưng đến Trung Quốc chưa từng liên lạc lại với Tiếu Thiên Dạ.
Cậu chỉ biết mình có anh trai cả làm cảnh sát, còn hình dáng anh ấy thế nào cậu đều không biết.
Còn về phần quan hệ giữa ba người với nhau, cậu với Tiếu Thiên Dạ thì chắc chắn không có gì, nhưng giữa anh Dạ Thiên Ưng và anh Tiếu Thiên Dạ thì ...
Chương 229: Anh cả nhà họ Bắc
Lúc đến đồn cảnh sát, Bắc Thiên Thần và Ngô Hiểu Dao được thẩm vấn chung trong một phòng, còn hai tên tóc vàng hoe kia được thẩm vấn ở căn phòng khác.
"Bắc Thiên Thần, người nhà cậu tới bảo lãnh, cậu có thể đi rồi."
"Còn Ngô Hiểu Dao thì sao?"
"Cô ta không thể đi, qua xét nghiệm cho thấy trong máu cô ta có thành phần ma túy tổng hợp.”
"Anh cảnh sát, cô ấy bị bỏ thuốc đấy. " Bắc Thiên Thần bất mãn giải thích với người cảnh sát kia.
"Những chuyện này bọn tôi sẽ điều tra, cậu đi đi."
"Anh liên lạc với Tiếu Thiên Dạ chưa?"
"Anh ta đang chạy đến đó." Nói xong, người cảnh sát kia đem Bắc Thiên Thần ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Dạ Thiên Ưng dùng vẻ mặt thâm trầm nhìn Bắc Thiên Thần.
Bởi vì khung giám hộ Bắc Thiên Thần để tên tuổi địa chỉ của Dạ Thiên Ưng, cho nên trước tiên cảnh sát thông báo cho anh đến đây bảo lãnh, còn người giám hộ của Ngô Hiểu Dao cảnh sát đã liên hệ nhưng vẫn chưa đến
"Anh hai.” Bắc Thiên Thần giờ chỉ mong anh Dạ Thiên Ưng mau mau rời khỏi chỗ này, cậu không muốn anh nhìn thấy Ngô Hiểu Dao bây giờ, càng không thể để anh ấy gặp được Tiếu Thiên Dạ dọ cậu gọi đến.
"Em dám mang Ngô Hiểu Dao đi quán Bar?" Dạ Thiên Ưng khi nhận được cảnh sát thông báo thì cũng đã biết rõ ngọn nguồn chuyện này rồi, anh lấy danh phận bạn trai Ngô Hiểu Dao để bảo lãnh cô ra ngoài, nhưng hiện giờ trong cơ thể cô có chứa chất ma túy, nên phải giam giữ trên 48 tiếng đồng hồ mới có thể bảo lãnh ra ngoài được.
"Vâng." Bắc Thiên Thần áy náy gật đầu.
"Tại sao em không coi trọng cô ấy hả?" Dạ Thiên Ưng lập tức bùng phát lửa giận trong người.
Mười ngày nay anh phiền đến khó chịu, mà giờ lại nhân được tin tức Ngô Hiểu Dao đi chung với Bắc Thiên Thần nữa chưa. Tim anh không khỏi có loại mùi vị ghen tuông chiếm lĩnh.
"Ơ, ở đồn cảnh sát mà công khai cãi nhau à?" Một giọng nói tình từ kiểu nhà giàu phát ra.
Cả cục cảnh sát đúng nghiêm chào người đàn ông kia một cái, sau đó đứng sang hai bên nhường đường cho anh ta.
Người đàn ông ấy từ từ đi về phía Dạ Thiên Ưng, trong đôi mắt ấy là sự ác ý khi nhìn vào Dạ Thiên Ưng.
Thoáng chốc, Dạ Thiên Ưng vốn đang giận dữ chuyển sang căm hận, tay anh nắm chặt thành quả đấm, mắt nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đó.
“Chú trong coi em trai thế nào vậy ta? Sao lại dạy dỗ nó thành một tên lưu manh đầu đường xó chợ như thế nhỉ? Đã ra ngoài đánh nhau, còn mang bạn gái đi hít thuốc phiện, thật là ‘thượng bất chánh hạ tắc loạn’* mà." Người đàn ông này chính là anh cả của Dạ Thiên Ưng, Tiếu Thiên Dạ. (thượng bất chánh hạ tắc loạn: mình xin phép được để nguyên câu văn này, bởi theo ý mỉa mai của ông Tiếu này đối với anh Ưng thì hợp ngữ cảnh, dùng châm ngôn để nói càng tăng độ mỉa hơn nữa. ^^ Tạm dịch câu này là: trên không chính trực dưới không nề nếp.)
Hình dáng bên ngoài của anh ta cũng tương tự như Dạ Thiên Ưng, chỉ là phong cách của hắn có cảm giác nghiêm trang nghiêm nghị hơn mà thôi, so với cái vẻ mị hoặc của Dạ Thiên Ưng thì có sự chệnh lệch rất xa.
Thấy Tiếu Thiên Dạ chất vấn mình, Dạ Thiên Ưng khinh thường cười một tiếng: "Em trai của tôi thì tôi có quyền dạy bảo nó như thế nào chứ, đâu có thể so với loại người nhận người khác làm cha mà cậy mạnh được đâu."
Dạ Thiên Ưng rất hận Tiếu Thiên Ưng, nỗi hận ấy không thể nào dùng vào tiếng đồng hồ để gỡ bỏ được.
Kể từ ba mẹ bọn anh qua đời, Tiếu Thiên Dạ lập tức được một gã chính trị người Nhật Bản nhận nuôi, sau đó anh ta trở nên coi thường Dạ Thiên Ưng anh.
"À há." Tiếu Thiên Dạ nhíu mày, giọng nói phẫn hận: "Nếu không phải do chú hại chết cha mẹ tôi, thì làm sao tôi trở thành cô nhi, tôi được nhận nuôi nhỉ? "
Trong nháy mắt, nắm tay của Dạ Thiên Ưng nổi đầy gân xanh vì uất ức. Anh không hại chết ba mẹ mình, nhưng nếu có thì anh chỉ là kẻ gián tiếp giúp hung thủ hại chết ba mẹ mà thôi.
Khi còn bé Dạ Thiên Ưng rất nghịch ngợm, lúc ở nhà đùa lửa, không cẩn thận đốt cháy cả căn nhà, thế là, vì cứu Dạ Thiên Ưng mà ba mẹ anh phải chôn mình trong trận hỏa hạn đó.
Từ đó, anh vẫn luôn mang trong mình nỗi trách cứ bản thân mà sống qua ngày. Cho đến khi anh gặp được cô gái nhỏ bé ấy, nhưng trách cứ trong lòng cùng bay đi theo cô.
Rất vất vả mới buông bỏ được nỗi ám ảnh đó, giờ lại bị Tiếu Thiên Dạ khơi ra, tự trách cùng với sự nóng giận trong lòng Dạ Thiên Ưng như muốn lao ra. Nhưng anh không thể đánh Tiếu Thiên Dạ, anh biết rõ lòng dạ hèn hạ của anh ta, giống y đúc mười hai năm trước, dù đây là lần đầu tiên họ gặp lại. Vẫn toàn mùi thuốc súng.
"Anh cả, đừng trách anh hai." Ba mẹ bọn họ mất đi khi Bắc Thiên Thần còn quá nhỏ, cậu không trách anh trai mình, mà hơn nữa, vị trí của anh hai Dạ Thiên Ưng trong lòng cậu lại rất lớn.
"Ồ, Thiên Thàn à, như vậy đi, em đừng có đi theo cái người không có tiền đồ này nữa nhé, đi theo anh đi." Từ lúc mới tới Tiếu Thiên Dạ đã coi thương Dạ Thiên Ưng, vô cùng coi thường anh, ngay cả bây giờ Dạ Thiên Ưng đã trở thành một thương nhân xuất xa, anh ta vẫn coi thường như trước.
"Anh cả à, trong lòng em anh hai vẫn ở vị trí đầu tiên, hôm nay em gọi anh đến đây, là hy vọng anh nể tình bọn mình là anh em ruột, xóa bỏ tội danh của Ngô Hiểu Dao giùm em." Lời Bắc Thiên Thần nói ra vừa mang sự kiên định lẫn ý khẩn cầu.
Cậu khẳng định vị trí của Dạ Thiên Ưng một cách kiên định, và khẩn cầu cứu giúp Ngô Hiểu Dao giùm cậu.
"Em đừng nói bậy như thế, anh cả ta đây phải theo luật phát mà làm, cô bé kia nếu thật sự hút thuốc phiện thì anh không có biện pháp, còn nếu bị hại thì anh sẽ thả người ra thôi, dĩ nhiên, trước tiên anh cũng có thể dùng danh nghĩa của mình để bảo lãnh cô bé ra khỏi đây trước khi đến lúc đó."
Tiếu Thiên Dạ nói xong, trừng mắt nhìn Dạ Thiên Ưng rồi đi vào phòng làm việc cảnh sát ở bên trong.
"Anh hai, em không còn cách nào mới gọi anh cả đến."
"Thôi." Dạ Thiên Ưng không trách Bắc Thiên thần.
Anh biết, tình huống như thế này chỉ còn mình Tiếu Thiên Dạ mới bảo lãnh được Ngô Hiểu Dao.
Rốt cuộc chỉ có quyền lực chính trị mới lớn nhất, anh hiểu rồi, muốn thỏa mãn dã tâm của mình, anh nhất định phải trở thành một chính trị gia.
Chốc lát, Ngô Hiểu Dao mặt mày vui vẻ ra khỏi phòng thẩm vấn. Nhưng...Khi cô nhìn thấy Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt, khổ sở trong lòng bất chợt dâng lên lần nữa, cô lúng túng cúi đầu, vẫn cố để nụ cười bên môi. Dù muốn không cười cũng chả được.
Thấy dáng vẻ cô kiểu đó,lòng Dạ Thiên Ưng có loại giận dỗi không nói thành tên, anh quát: "Mang cô lên xe!" Anh nói xong, xoay người đi khỏi đồn cảnh sát.
Bắc Thiên Thần đi tới bên cạnh của cô, dẫn cô ra khỏi đồn cảnh sát, rồi cùng nhau ngồi lên xe Dạ Thiên Ưng về.
Chương 230: Thân thiết sau chia tay
Lúc lên xe, cô và Bắc Thiên Thần ngồi vào ghế sau, nhìn kiểu ngồi ấy, mày Dạ Thiên Ưng nhíu chặt với nhau.
Anh muốn cô ngồi ở bên cạnh mình, cái vị trí này mới thực sự thuộc về cô. Đôi lúc ánh mắt anh dừng lại nơi gương chiếu hậu, hoàn toàn không thể rời khỏi hình bóng cô.
Mười ngày, anh không thể dừng lại nỗi nhớ nhung dành cho cô. Vì anh hoàn toàn không tìm được lý do tại sao. Nếu đã chia tay thì cần gì phải nhớ? Cô đâu phải người anh muốn tìm sau chừng ấy năm nay.
Không bao lâu, Dạ Thiên Ưng lái xe đến chỗ ở của mình, lúc dừng anh mới phát hiện mình lái nhầm điểm đến.
Ô, Bắc Thiên Thần còn đang ở đây mà, anh đang làm gì vậy chứ? Hai người họ quen nhau rồi sao? Chuyện này can hệ gì đến anh cơ chứ? Nhưng khi nhìn thấy bọn họ đi chung với nhau, anh ghen ty.
Ngô Hiểu Dao nhìn cảnh ngoài xem, sau đó im lặng, rồi nói một câu: "Tôi muốn về trường."
"Nhớ về trường rồi thì đừng ra ngoài điên loạn nữa!" Dạ Thiên Ưng im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, đây cũng là lần đầu tiên họ nói chuyện lại sau mấy ngày chia tay. Nghe qua còn có vẻ cãi nhau nữa cơ đấy.
Dạ Thiên Ưng trách cô, trách cô mới chia tay anh đã chạy ra ngoài chơi đùa, mà còn lại đi chơi với con trai. Mặc dù gã đó là em trai của mình.
Nhưng tóm lại cô có biết thằng nhóc đó thích mình không nhỉ, lại còn đi chơi với nó chứ?
Trong giọng nói của anh là sự ghen tức, ấy thế mà Ngô Hiểu Dao vẫn không phát hiện ra.
"Anh tên gì vậy ?" Thuốc ấy có tác dụng khiến cô bộc lộ nỗi uất ức của mình thành cơn giận với Dạ Thiên Ưng: "Tôi tự mình đi chơi, anh quản cái gì tôi chứ?"
Nhìn dáng vẻ buông thả của cô, Dạ Thiên Ưng không giận và còn có cảm giác vui vui.
Cô chẳng thay đổi được cái vẻ đáng yêu của mình sau khi dính chút thuốc mà, anh nở nụ cười xấu xa, giọng nói lộ sự châm chọc cô: "Mới chia tay có mấy ngày, đã chạy ra ngoài chơi?" Đã vào trọng tâm chuyện cần bàn.
"Nói nhảm, chẳng lẽ anh bắt tôi ở nhà khóc à?"
"Không khóc thì ít nhất em cũng nên ngoan ngoãn mấy ngày chứ? Cũng không biết ai đó lúc thì nói yêu tôi, lúc khác cũng nói yêu tôi, kết quả mới đảo mắt một cái trên mặt hiện nguyên nụ cười, còn sung sướng so với người khác nữa kìa."
Bên trong xe vốn dĩ là sự lúng túng bao bọc, giờ lại bị cơn cãi vã nhau thay thế, mặc dù là chửi mắng nhau nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rằng đó là sự liếc mắt đưa tình, Bắc Thiên Thần một bên thấy mình không có chỗ ở đây, mở cửa xe đi xuống.
Nhìn Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, cộng với dáng vẻ tức giận ấy, cô cũng muốn tức: "Anh bị ngu à? Tôi có muốn không cười, thì cũng không làm được. Còn nữa, tôi nói thích anh đấy, thích anh thì sao nào, nhưng ít nhất so với anh còn hiểu nó như thế này đấy, anh chỉ muốn báo ân nên chả phân biệt rõ ràng tình với yêu là cái thá gì, uổng công anh năm nay 26 tuổi mà vừa ngây thơ, vừa ngu ngốc thế bà!"
"Em mắng ai ngây thơ, ai ngu ngốc hả? " Dạ Thiên Ưng đứng dậy chạy đến chỗ Ngô Hiểu Dao, dùng vẻ nghiêm túc hỏi cô cho rõ.
"Mắng anh đó!"
"Chửi câu nào đấy?" Nhìn vẻ mặt anh thì có vẻ nghiêm túc, nhưng lòng thì vui hả hê.
Mười ngày, anh chưa bao giờ vui vẻ như thế này, chỉ lúc ở bên cô anh mới biến thành vậy. Điều này chứng tỏ cái gì đây?
"Anh ngây thơ, ngu ... Ừm."
Lời nói của cô mới được một nữa, đã bị đôi môi bá đạo của Dạ Thiên Ưng cuốn lấy, chưa được sự đồng ý của cô mà anh đã hôn đến điên cuồng.
Loại cảm giác nhớ thương mười ngày nay, anh đem nó hóa thành một cái hôn dành cho cô, ban đầu cô còn giãy dụa nhưng sau đó lại mềm mại đón nhận.
Cô say đắm trong nụ hôn của anh, say sưa trong tất cả của anh, cảm nhận đầu lưỡi của anh trườn vào trong khoang miệng mình, cô vốn dĩ đang say đắm nó nhưng bỗng lấy lại lý trí, dùng răng cắn chặt đầu lưỡi anh, đẩy anh ra, dùng tay lau miệng, nhìn anh rồi vội mở cửa bước xuỗng xe.
Cô muốn tình yêu từ nơi anh, nhưng giờ là chuyện gì đây? Nụ hôn không rõ ràng này là chuyện gì đây?
Giống như tình trạng mập mờ như trước đây ư?
Đủ rồi, cô không muốn như vậy.
Tại sao anh không vì bản thân mình nói rõ một câu, anh không phải vì trả ơn mà quen cô chứ? Dù mình không phải cô bé năm ấy, anh cũng đồng ý ở bên cô được mà, tại sao anh lại không giải thích như vậy chứ?
Cười, cười, phải cười chứ!
Con mẹ nó cái thuốc chết tiệt đó quá đi, chỉ biết khiến cô cười, vừa cười vừa khóc khó chịu muốn chết.
Bắc Thiên Thần đứng bên ngoài nhìn Ngô Hiểu Dao bước xuống xe mang theo nước mứt trên mặt, lòng cậu có cảm giác đau không nói thành lời.
Cậu cảm nhận được mình hoàn toàn không thể xen giữa bọn họ, dù họ có chia tay hay không đi chăng nữa, cậu vẫn biết rằng, cô vẫn thích Dạ Thiên Ưng như cũ.
☆★☆★☆★☆★
Nhìn Ngô Hiểu Dao cùng với Bắc Thiên Thần dần dần đi xa, Dạ Thiên Ưng thở dài một hơi.
Anh mới hôn cô ư? Lý do? Không có. Không tìm được bất kỳ lý do gì khiến anh muốn hôn cô.
Thấy Bắc Thiên Thần đi với cô, vì sao trong lòng anh lại có cảm giác ghen tức? Xa nhau mười ngày nay, tại sao anh vẫn nhớ cô mãi không quên được? Xuống xe, trở lại căn hộ nơi anh ở, anh lấy một chai rượu vang rót nửa ly, ngồi trên ghế salon, anh nhẹ lắc một cái.
Khóe miệng anh trong nháy mắt hiện lên một nụ cười mơ hồ.
Lúc nãy cãi nhau với cô trong xe, anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh vậy. Tựa như quên hết mọi phiền não. Vì sao cô có bãn lĩnh vậy nhỉ? Và tại sao lần nào anh cũng mập mờ không rõ với cô?
Chìm đắm trong hỗn loạn, đầu óc Dạ Thiên Ưng cũng loạn thêm, muốn tìm đáp án, tìm một lý do thích hợp nhất để anh không nhớ đến cô nữa, bởi vì anh chỉ muốn gặp lại cô bé mười hai năm trước giúp anh thoát chết mà thôi.
"Ting ting."
Tiếng chuông cửa vang lên, Dạ Thiên Ưng để ly rượu trong tay xuống, đi ra mở cửa.
Hạ Uyển Uyển đứng ở ngoài cửa, gương mặt có chút hồng hồng, trên người còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Từ cái lần Dạ Thiên Ưng mắng Hạ Uyển Uyển kia, cô đã không tìm được lý do gì đến gặp Dạ Thiên Ưng, đây cũng coi là lần đầu cô tìm đến anh sau mấy ngày nay.
"Uyển Uyển, em uống rượu à?" Dạ Thiên Ưng nhíu mày, anh ghét phụ nữ uống rượu, Từ lúc Hạ Uyển UYển đi theo anh cho đến bên giờ chưa từng uống rươu. (Tôi nhớ đợt trước 5 người nhậu chúc mừng, cô ta có uống mà )
Trong nháy mắt, hốc mắt Hạ Uyển Uyển chứa đầy nước, cúi đầu tỏ vẻ vô tội, như một cô gái yếu đuối chịu nhiều uất ức