Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện ngôn tình - Cô bé thơ ngây đừng hòng trốn trang 21
Chương 191: Vũ hội mơ mộng ( hạ )

Cả người tức giận suýt nữa muốn sặc khí, cắn đôi môi, hung hăng đánh ngực Dạ Thiên Ưng: "Anh không phải không đùa bỡn em sẽ khó chịu? ?"

"Anh à, thích xem vẻ ghen của ai kia đấy." Nói này, Dạ Thiên Ưng liền cầm sợi dây trị giá một trăm mười triệu là kim cương tình yêu chậm rãi đeo ở trên cổ Ngô Hiểu Dao. . . . . .

Cả hội trường đều yên lặng, sợi kim cương tình yêu tỏa sáng lấp lánh ở vũ hội ánh đèn chiếu rọi xuống rất dễ thấy sợi dây.

Kim cương hợp với Ngô Hiểu Dao trời sanh đại mỹ nhân quả thật giống như một cô công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy! Nhìn ở cửa vũ hội nam thanh nữ tú liếc mắt đưa tình, quả thật ghen chết người khác a. Xong rồi, lần này công chúa không cần bình chọn rồi, mọi người toàn bộ biết ai là công chúa rồi. . . . . .

Tiếng nhạc vang lên.

Dạ Thiên Ưng cầm tay Ngô Hiểu Dao chạy vào bên trong hội trường. . . . . .

Cô vừa định lấy áo vét của Dạ Thiên Ưng đang khoác trên người mình xuống, Dạ Thiên Ưng liền nhíu mày, có chút biểu lộ âm trầm nói: "Em dám cởi ra, anh liền ở trước mặt moij người cởi sạch y phục của em! ! !"

Thật ra thì nếu không phải là vì anh mới vừa giải vây cho Ngô Hiểu Dao xong, anh liền bước tới liền ‘ chát, chát ’ hai tát trên mặt của cô rồi.(Thật là bạo lực gia đình mà)

Thấy cô ăn mặc lộ liễu như vậy! Dạ Thiên Ưng ngay khi nhìn thấy thì lửa giận chảy thẳng tới tim rồi, chỉ là một đều anh đang nhẫn nại, hiện tại rốt cuộc cũng đã phân tán sự chú ý của mọi người, anh cũng đã phát tiết!

Nhìn vẻ mặt âm trầm kinh khủng kia, Ngô Hiểu Dao thành thành thật thật mặc y phục của anh ở trên thân mình. Thật ra thì, cô cũng không muốn mặc lộ liễu như vậy nha! Hiện tại mặc xong âu phục, cô đối với Dạ Thiên Ưng hơi cười: "Được rồi!

Hừ, thấy cô ngoan như vậy, anh tạm thời tha thứ cho cô món đồ đó lộ liễu quá trớn quả là một tội lỗi lớn. Dạ Thiên Ưng đưa tay ôm bên eo của cô, chuẩn bị nhảy múa rồi. . . . . .

Nhưng trong thoáng chốc, một tia suy nghĩ bỗng xẹt qua đầu của anh.

Bàn tay Dạ Thiên Ưng chậm rãi từ bên eo của cô trượt xuống mông cô, đột nhiên, vẻ mặt của anh lại nặng nề, vừa trách cứ vừa kinh ngạc hỏi: "Em thế nhưng không có mặc nội y? ? ? ?"

Bị Dạ Thiên Ưng hỏi như vậy, gương mặt của cô ‘ ba ' lập tức liền đỏ lên: "Em. . . . . . Có mặc a, chẳng qua là, là đinh khẩu chữ miệng quần. . . . . ."

Người phụ nữ đáng chết! ! ! ! Dạ Thiên Ưng trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi, liếc nhìn gấp hai bên, sau đó yên lặng cúi đầu xuống, bởi vì. . . . . .

Gương mặt của hắn ở giờ phút này cũng hồng nhuận lên! ! !

Ngô Hiểu Dao tuyệt đối là tiểu yêu tinh,vô cùng thanh thuần, nhưng lại lớn gan như thế, quả thật quá câu người rồi ! !

Hiện tại Dạ Thiên Ưng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện vũ vội sớm kết thúc đi, sau khi kết thúc, hắn nhất định phải. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . .

Chỉnh chu lại bản thân nhưng tim cứ đập thình thịch, hắn lộ vẻ mặt của thân sĩ mỉm cười, nắm tay Ngô Hiểu Dao nhảy điệu Walt xinh đẹp bên trong hội trường hoa lệ này.

Ngô Hiểu Dao lộ vẻ không quen với điệu nhảy này, lại thêm trở ngại của đôi giày cao gót, nhìn cô nhảy có vẻ cực kỳ xấu.

Bất quá, cho dù là như vậy, cô ở bên Dạ Thiên Ưng ưu nhã khiêu vũ, cũng đã trở thành một phong cảnh mỹ lệ bên trong hội trường. . . . . .

Rốt cuộc một bản nhạc cũng kết thúc, Ngô Hiểu Dao khoác tay Dạ Thiên Ưng, đi tới khu nghỉ ngơi của dạ hội.

Đang lúc này, Dạ Thiên Ưng đột nhiên dừng bước: "Bảo bối, em đứng ở đây chờ anh!"

Hắn mới vừa đi được hai bước, liền hướng Hàn Tuấn Hi ở bên kia hội trường phất phất tay: "Tuấn Hi, cậu giúp tôi trông chừng Dao Dao, đừng để tên khác lừa đi mất đấy!"

. . . . . . . . . . . . . . . Trán Hàn Tuấn Hi thoáng chốc xuất hiện mồ hôi hột, cô mới 18 tuổi, không phải 8 tuổi a, coi như không có đầu óc cũng không thể bị lừa chạy chứ? ? ? ? Chỉ là. . . . . . Anh lạnh đạm vô trần cũng biết Dạ Thiên Ưng rất quan tâm Ngô Hiểu Dao rồi. . . . . .

Chỉ là Dạ Thiên Ưng càng quan tâm cô, chỉ kẻ khác sẽ biết được nhược điểm của Dạ Thiên Ưng.

Hàn Tuấn Hi dùng vẻ mặt lạnh lẽo đi tới bên cạnh Ngô Hiểu Dao.

Thấy Hàn Tuấn Hi xuất hiện, cô lúng túng cười: "Thật xin lỗi." 10nlk.

Hắn biết Ngô Hiểu Dao nói cái gì nữa, đơn giản đúng là cô không hề rời Dạ Thiên Ưng. Hắn nhất định sẽ trách cô không tuân thủ cam kết, nhưng loại chuyện như vậy, đan hai bàn tay lại với nhau, nếu như Dạ Thiên Ưng không đi tìm cô, có lẽ giữa bọn họ thật cứ như vậy xong rồi. . . . . .

Hàn Tuấn Hi không để ý đến việc Ngô Hiểu Dao nói xin lỗi, mà là đôi tay đút trong túi áo nhìn chăm chú vào chung quanh.

Cô lúng túng thu hồi nụ cười, đoán chừng hiện tại Hàn Tuấn Hi nhất định hận chết mình! Nhưng là, hắn tại sao vẫn ngăn cản mình cùng Dạ Thiên Ưng ở chung một chỗ đây? Là bởi vì hắn sợ tương lai mình sẽ trở thành gánh nặng của Dạ Thiên Ưng sao?

Sẽ không! Sẽ không!

Từ khi mình cùng Thần Long ở chung với nhau và cũng từ ngày đó trở đi, mình liền quyết định cho dù tương lai sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì, tuyệt đối cũng sẽ không trở thành gánh nặng của Dạ Thiên Ưng nha! !

"Hàn Phó tổng sao?" Đột nhiên, một người nữ sinh đi tới bên cạnh Hàn Tuấn Hi ân cần chào hỏi.

Hàn Tuấn Hi quăng cái liếc cho cô gái kia, uống một hớp rượu đỏ trong tay, lưng quay về phía nữ sinh kia. Nữ sinh kia nhất thời rất là lúng túng.

Nhìn Hàn Tuấn Hi tỏ thái độ lạnh lẽo, Ngô Hiểu Dao cũng rất là lúng túng, cô cảm giác chỉ cần đứng ở hắn bên cạnh nhiệt độ sẽ giảm xuống mười độ a. Tình huống như thế, hay là tránh trước mở thôi. . . . . .

Cô hơi di chuyển bước nhỏ, muốn rời xa Hàn Tuấn Hi.

Mới vừa đi một bước, giày cao gót của Ngô Hiểu Dao nghiêng một cái, cả người cô nghiêng về phía sau . . . . . .

Hàn Tuấn Hi ở bên cạnh thấy thế, khẩn trương chạy tới bên cạnh cô, một tay toàn ôm lấy hông cô, nhưng. . . . . .

Ly rượu đỏ trong cánh tay khác toàn bộ đổ vào trước ngực cô. . . . . .

Một màn lạnh lẽo cùng rượu hương vị ngọt ngào tràn ngập toàn thân của cô, lại thêm vào cô hiện tại cùng Hàn Tuấn Hi đang ở tư thế này? ?

Cô nhanh chóng đứng thẳng người, lúng túng cười cười, chậm rãi nhìn về phía Hàn Tuấn Hi: "Cám ơn anh. . . . . ."

Ôm eo của cô không có buông ra, hơi nhíu mày, Hàn Tuấn Hi ánh mắt dừng lại ở trước ngực của cô.

Bị rượu đỏ đổ lên người như vậy, trước ngực cô rõ ràng xuất hiện một mảng lớn dấu vết, với bộ đầm xuyên thấu cùng nước rượu đỏ trên ngực, ở nơi căng tròn, cứ như ẩn như hiện lộ ra ngoài.

"Hàn Phó tổng? ?" Thấy Hàn Tuấn Hi tay còn chưa có buông eo của mình, hơn nữa ánh mắt của hắn dừng lại trước ngực mình, Ngô Hiểu Dao càng thêm vô cùng xấu hổ . . . . . . Cả cô đã nói đêm.

Nghe được âm thanh kí của Ngô Hiểu Dao la lên, gò má Hàn Tuấn Hi lạnh lẽo hiện lên chút cứng ngắc, vội vàng buông lỏng ra cánh tay đang ở eo cô.

Cô vừa định lau nước đọng trên bộ ngực, ai ngờ, Hàn Tuấn Hi liền lấy âu phục của mình khoác lên người cô.

Hành động này, làm Ngô Hiểu Dao ngẩn ra. Nhưng là chốc lát, cô hình như đã nghĩ tới điều gì , gương mặt hơi lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cám ơn, cám ơn."

Trời ơi!
Chương 192: Tình thân (1)

Đêm dạ vũ.

Dạ Thiên Ưng từ từ đi về phía Bắc Thiên Ưng bên kia. Nhìn đứa em trai cách đó không xa, vẻ mặt của anh âm trầm, nếu như trước mắt không phải là đứa em trai của anh, vậy chắc bây giờ anh đã móc mắt nó ra.

Thật ra thì Dạ Thiên Ưng đã đem công việc hoàn thành xong hết, lợi dụng mấy đêm nay triển khai công việc sớm hơn dự kiến, mới có thể chạy tới đây để nhìn Ngô Hiểu Dao, mà lần này anh đến đây cũng muốn nghiêm túc nói chuyện một lần với Bắc Thiên Thần, bảo Bắc Thiên Thần đừng ức hiếp Ngô Hiểu Dao của anh nữa!

Đôi mắt u buồn của Bắc Thiên Thần mang theo vài phần giả dối kèm theo vài tia khiêu khích, mỉm cười nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng đang đi tới chỗ mình.

Trong khoảnh khắc, Dạ Thiên Ưng đứng trước mặt Bắc Thiên Thần, lộ ra nụ cười tuyệt vời với Tiết Hân Nhiên: "Cô gái, tôi muốn nói chuyện riêng với Bắc Thiên Thần."

Tiết Hân Nhiên bị Dạ Thiên Ưng làm cho thần hồn điên đảo, ngốc nghếch gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Sau khi Tiết Hân Nhiên đi rồi, Bắc Thiên Thần hừ một tiếng khinh thường, khinh bỉ nhìn về phía anh trai của mình: "Anh hai, cô ấy là bạn gái mới của tôi, hơn nữa cũng không còn trinh đâu, anh còn hứng thú à?"

Nghe Bắc Thiên Thần châm chọc như vậy, bàn tay anh nắm chặt thành đấm, ngôn ngữ tràn đầy trách cứ: "Một tháng nay ức hiếp Ngô Hiểu Dao vui lắm phải không?"

Thật ra thì hôm nay Dạ Thiên Ưng tới đây là nằm ngoài dự tính của cậu, cậu không ngờ Dạ Thiên Ưng đến đây để gặp Ngô Hiểu Dao. Cái loại phụ nữ không có giá trị lợi dụng kia đối với Dạ Thiên Ưng anh ta là có ý nghĩa gì đây? Mà ở trong lòng Dạ Thiên Ưng thì Ngô Hiểu Dao có vị trí như thế nào?

Bắc Thiên Thần âm thầm nghĩ hết chuyện này rồi lên tiếng nói: "Ơ, cô ta biết đi tố cáo cơ đấy."

Ngô Hiểu Dao tố cáo? Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, nếu như cô tố cáo thì tối đó anh đến tìm cô, cô không chỉ ôm anh khóc mà chuyện gì cũng cũng có thể nói với anh hơn một câu rồi.

Cô là người thế nào Dạ Thiên Ưng anh là người hiểu nhất. Cho nên anh mới bảo La Bích Nghi thông báo tình hình của Ngô Hiểu Dao cho mình, anh biết. . . . . . .

Ngô Hiểu Dao chưa từng nói chuyện gì về bản thân mình.

"Ha ha." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng cười , vẻ mặt âm trầm bước gần lại Bắc Thiên Thần hai bước: "Lúc đi học em toàn được điểm A, hơn nữa còn được cho là học sinh ngoan, lúc học trung học thì trở thành hot boy của trường, thành tích năm hai trung học vô cùng ưu tú, trường đại học em đăng ký dự thi không phải là trường Luật Nhật Bản, mà là đột nhiên đổi ý có đúng không?"

Nghe câu hỏi của Dại Thiên Ưng, Bắc Thiên Thần ngẩn người. Tại sao? Tại sao Dạ Thiên Ưng đều biết hết chuyện này?

Không phải anh ta không để ý đến mình sao? Ngay cả trường nội trú ở trung học anh ta cũng chưa ghé lấy một lần, tại sao bây giờ một phân anh ta cũng biết đươc?

Mà dù Dạ Thiên Ưng không biết Bắc Thiên Thần cậu học ở trường này, chính xác là vì cậu đã thay đổi trường đăng ký dự thi vào ngày đó, căn bản thì Dạ Thiên Ưng khong biết gì về việc này.

"Anh cho em biết, Dao Dao chưa từng tố cáo với anh, và cô ấy cũng không bao giờ tố cáo với anh, bởi vì cô ấy tốt bụng, cô ấy không muốn anh em chúng ta vì cô ấy mà cãi nhau, nhưng em cứ lặp đi lặp lại hàng động tàn nhẫn với cô ấy, sự nhẫn nhịn của anh đối với anh cũng có giới hạn!"

Dạ Thiên Ưng nhìn người rất chính xác, anh hiểu rất rõ con người Ngô Hiểu Dao. Mà từ trước đến nay anh đều nhẫn nhịn với Bắc Thiên Thần, chỉ là nhẫn nhịn.

Ai cũng bảo anh là người đàn ông cao ngạo, nhưng lại đối với đứa em trai duy nhất lại hạ mình.

Ai cũng bảo anh là người đàn ông máu lạnh vô tình, thế nhưng anh lại vì Ngô Hiểu Dao mà trách mắng em trai của mình.

Hai người họ đều là đều là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, anh tình nguyện để Bắc Thiên Thân chặt hết ngón tay của mình, cũng không hi vọng nó ức hiếp Ngô Hiểu Dao!

Nhưng là, Bắc Thiên Thần không hiểu, nó không hiểu anh trai của nó như thế nào!

Năm đó lúc Dạ Thiên Ưng đoạt đi bạn gái của nó, Dạ Thiên Ưng biết nó vẫn còn để trong lòng. . . . . .

Cậu cười, bắt chước giọng điệu năm đó của Dạ Thiên Ưng: "Là ai năm đó coi phụ nữ cũng như quần áo? Thế nào? Tôi chỉ ức hiếp phụ nữ của anh có chút mà anh đến mắng em trai mình sao? Vậ nếu tôi chiếm lấy cô ấy, anh sẽ thế nào?"

Dạ Thiên Ưng biết, đây là báo ứng, thật sự là báo ứng! ! Kẻ thù của anh rất nhiều, và ngay cả đứa em trai của mình cũng trở thành kẻ thù để hại Ngô Hiểu Dao. A, mình có nên giấu Ngô Hiểu Dao đi không đây?

Bắc Thiên Thần khẽ nhìn Dạ Thiên Ưng, xoay người bước nhanh về hướng Ngô Hiểu Dao i. . . . . .

Thấy Bắc Thiên Thần xuất hiện, cô hốt hoảng lui về phía sau hai bước.

Hàn Tuấn Hi vừa định tiến lên che cho Ngô Hiểu Dao, Bắc Thiên Thân giơ chân đá vào bụng anh một cái.

Anh không đáp trả, bởi vì người đang đánh anh là em trai của Dạ Thiên Ưng, coi như anh bị Bắc Thiên Thần đánh chết, cũng sẽ không đáp trả. Đây chính là sự trung thành của Hàn Tuấn Hi anh đối với Dạ Thiên Ưng! ! !

Nhưng sự chân thành của bọn họ đổi lại chỉ là sự kiêu căng của Bắc Thiên Thần mà thôi. . . . . .

Lúc này, bên trong hội trường đã náo loạn vì Bắc Thiên Thân ra tay đáng người, Dạ Thiên Ưng đã thấy Bắc Thiên Thần đánh Hàn Tuấn Hi!

Hàn Tuấn Hi cũng là anh em của anh, mặc dù không có quan hệ máu mủ! ! Nhưng là. . . . . .

Dạ Thiên Ưng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, anh trầm mặc , nhanh chóng đuổi theo Bắc Thiên Thần.

Lúc này Bắc Thiên Thần đã đi tới trước mặt Ngô Hiểu Dao rồi, cậu giữ lại cánh tay của cô.

Ngô Hiểu Dao ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, môi Bắc Thiên Thần đã đặt lên bờ môi của cô một nụ hôn. . . . . .

Cả hội trường chìm trong sự kinh ngạc, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bắc Thiên Thân và Ngô Hiểu Dao.

Cô cảm thấy mình thật mất mặt! Cô không biết gì, cô không biết vì sao Bắc Thiên Thần lại hôn mình.

Đây là lần đầu tiên cô hôn người con trai khác ngoại trừ Dạ Thiên Ưng, hơn nữa còn là ngay trước mặt anh ấy nữa. . . . . .

Cô vẫn nhớ rõ cảm giác khi Dạ Thiên Ưng cường hôn lần đầu tiên, cô chán ghét và sợ.

Thế nhưng khi Bắc Thiên Thần cưỡng hôn, cô vừa chán ghét, còn có sự áy náy vô hạn với Dạ Thiên Ưng. . . . .

Uất ức, nước mắt chợt trào ra. . . . . .

Đẩy Bắc Thiên Thần ra, lau hết nước mắt trên mặt, cũng không nói gì, cũng không dám nhìn ai, xoay người chạy ra khỏi hội trường.

Nhìn bóng lưng chạy đi của Ngô Hiểu Dao mà Bắc Thiên Thần cười khổ, thật ra thì, anh cũng không muốn làm tổn thương một cô gái thuần khiết như vậy, đáng tiếc, ai bảo cô ấy là bạn gái của Dạ Thiên Ưng. Thu hồi nụ cười khổ trên môi, cậu xoay người nhìn Dạ Thiên Ưng khiêu khích: "Anh hai, nhìn bạn gái bị người đàn ông khác hôn anh có cảm giác gì nào?"
Chương 193: Tình thân (2)

Thoáng chốc, cả hội trường bừng tỉnh, thì ra là Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng. Hơn nữa còn là hai anh em tranh giành một người phụ nữ.

Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long thấy thế, vội vàng đuổi hết người tham gia dạ vũ đi ra ngàoi, dù sao chuyện trong nhà cũng nên đóng cửa bảo nhau.

Không bao lâu, cả hội trường chỉ còn lại Dạ Thiên Ưng, Bắc Thiên Thần, Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long.

Dạ Thiên Ưng nâng tay nới lỏng cái cavat trên cổ, vẻ mặt băng giá đi tới cạnh Bắc Thiên Thần, đạp một cước thật mạnh vào bụng của nó: "Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai tôi đánh cậu, nhưng chỉ mới bắt đầu thôi, bắt đầu từ nay tôi sẽ không dung túng cho cậu nữa!"

Lần đầu tiên anh đánh Bắc Thiên Thần là khi anh đóng vai thầy giáo dậy dỗ em trai minhg. Trước kia bất luận Bắc Thiên Thần giận anh như thế nào, anh cũng không bao giờ ra tay đánh nó. Lần này thật sự Bắc Thiên Thần đã quá mức, đánh người anh em của anh, hôn người phụ nữ của anh. Anh nhịn nhưng không nhịn nổi nữa rồi

Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng đạp một cái nên ngã lăn trên mặt đất, cậu lau đi vết máu trên khóe miệng, mỉm cười đứng lên: "Dung túng đối với tôi? Hhaha, anh biết tôi vì cái gì mà thay đôi trường dự thi để đến đây học không? Bởi vì tôi muốn bắt anh! ! ! Bắt cái tên xã hội đen không bằng cầm thú như anh! ! ! ! !"

Cậu ta vừa nói ra lời này, Dạ Thiên Ưng liền đá thêm một cước vào bụng cậu ta, lập tức cả người Bắc Thiên Thần nằm úp trên mặt đất.

Dạ Thiên Ưng dùng chân dậm lên chân của Bắc Thiên Thàn, đưa lưng về phía đám người Hàn Tuấn Hi, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: "Tuấn Hi, tôi thay Thiên Thần nhận lỗi với cậu , còn nữa, làm phiền cậu giáo dục Bắc Thiên Thần giùm tôi! ! !"

Ngụ ý của anh là đám người Hàn Tuấn Hi có thể động thủ, cái mục đích chủ yếu là anh. . . . . .

Không thể ra tay! Hung ác với người khác thì được, nhưng anh không thể hung ác đối với em trai của mình. Đối với người phụ nữ khác anh có thể không để ý, nhưng đối với Ngô Hiểu Dao anh không thể vô tình với cô được!

Dạ Thiên Ưng nói xong, chạy như bay ra khỏi hội trường dạ vũ, đuổi theo Ngô Hiểu Dao . . . . . .

☆★☆★☆★☆★

Bên trong hội trường, Hàn Tuấn Hi cùng Lăng Thánh Quân và Lăng Thánh Long đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu không nhúc nhích.

Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng đánh đến nổi không đứng lên được nên nằm luôn trên đất, miễn cưỡng mỉm cười nhìn ba người kia: "Nhanh lên đi, mấy người là con chó cưng của Dạ Thiên Ưng, không phải anh ta bảo mấy người dạy dỗ tôi sao? Động thủ đi! ! !"

Nghe lời nói vũ nhục của Bắc Thiên Thần, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long, Hàn Tuấn Hi khó nuốt xuống ức chế trong lòng.

Bởi vì Dạ Thiên Ưng không bảo bọn họ làm chó! Dạ Thiên Ưng đối đãi với họ như anh em ruột! ! Bọn họ so với ai khác cũng hiểu hơn rất nhiều.

Đối diện với với lẻ phách lối như Bắc Thiên Thần trước mặt, Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân không bước lên đánh nó. Hiện tại bọn họ rất muốn giết cậu ta, nhưng bọ họ vẫn bận tâm cái nguyên do Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng.

Nhưng. . . . . . 10.

Người luôn nho nhã như Lăng Thánh Long lại đi tới trước mặt Bắc Thiên Thần rồi vung tay cho cậu ta một cái tát, sau đó giơ chân đạp cậu ta một cước nữa.

Lăng Thánh Long đưa tay nắm lấy tóc Bắc Thiên Thần, miệng rống lên: "Con mẹ nó, cậu thì biết cái thá gì, cậu biết Dạ Thiên Ưng đối xử tốt với cậu bao nhiêu sao?"

Giọng nói của Lăng Thánh Long cực to, khiến cho Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân ngẩn người, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy giận đến tím mặt như vậy. . . . . .

"Tốt? Tôi không biết đấy." Bắc Thiên Thần vẫn không chịu thua lên tiếng trả lời lại.

Tay giữ lấy tóc, tay còn lại Lăng Thánh Long tát lên mặt Bắc Thiên Thần một cái nữa: "Lúc Thiên Ưng vừa mới tới Trung Quốc phải ăn cơm thừa canh cặn để sống, lúc cậu ấy vừa bước chân vào cuộc sống ấy thì mỗi ngày đều bị người ta đánh đến mức không ra hình dạng con người, sau đó cậu ấy mới khá khẩm lên một chút, đón cậu tới Trung Quốc để cậu sống tốt hơn, vậy cậu thì sao ? Con mẹ nó, bây giờ cậu ghét bỏ người anh trai xã hội đen của mình? Không có người anh trai xã hội đen này thì cậu có thể sống tới bây giờ sao?"

"Tôi hiểu rõ! Tôi hiểu rất rõ! Vậy thì thế nào? ? Cho tôi tiền là được rồi sao? Tôi cũng muốn có người được thương yêu, khi có họp phụ huynh thì người ta có phụ huynh đến dự, còn tôi?"

Thật ra thì, người mà Bắc Thiên Thần từ nhỏ đã tôn sùng chính là anh hai Dạ Thiên Ưng của mình, chỉ là, Dạ Thiên Ưng không để ý đến cậu, cho nên cậu mới có thể hận Dạ Thiên Ưng như vậy.

Bắc Thiên Thần lời nói này xong, Lăng Thánh Long cũng cho cậu ta một cái tát mạnh hơn: "Tôi cho cậu biết! Kẻ thù của Dạ Thiên Ưng có bao nhiêu người cậu biết không? Nếu như cậu ấy thân cận với cậu thì cậu sẽ bịt thương! ! Cậu ấy cũng muốn gần gũi với cậu, nhưng thực tế không cho cậu ấy làm như vậy, cho nên cậu ấy chỉ có thể đứng xa nhìn cậu đi học, đứng xa xa nhìn cậu tan giờ học, lúc cậu thi được thành tích bao nhiêu Dạ Thiên Ưng cũng là người nắm rõ nhất! Đây tất cả đều là cái gì, cậu còn cái gì không hiểu?"

Giọng nói Lăng Thánh Long vang lên trầm bổng như khắc sâu vào ngực cậu, hiểu lầm của cậu với Dạ Thiên Ưng bao nhiêu năm nay liền được giải trừ. . . . . .

Anh trai Dạ Thiên Ưng bảo vệ cậu, tình yêu của anh ấy sâu như biển, ừ, sâu hơn biển!

Một người thanh niên như Bắc Thiên Thần lại rơi nước mắt, đôi mắt u buồn kia đã hết u buồn, mà là sự thấu hiểu, cậu đã hiểu lầm anh Dạ Thiên Ưng suốt 10 năm trời! ! !

"Chính tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện." Hàn Tuấn Hi cất giọng nói lạnh lẽo đi tới bên cạnh Bắc Thiên Thần " Người bạn gái của cậu năm đó là em gái thứ sáu của một lão đại băng nhóm nhó, cô ta đã lừa gạt tình cảm của cậu, sau đó Thiên Ưng biết nên bảo cô ta chia tay cậu, nhưng cô ta đòi Thiên Ưng 10 vạn, tính khí Thiên Ưng mọi người cũng hiểu, anh ấy không đưa cho cô tai một đồng nào, còn đánh cô ta, nên vì muốn trả thù Thiên Ưng, nê cô ta cố ý tạo hiềm khích quan hệ giữa cậu và anh ấy, tạo vụ việc giả cô ta và Thiên Ưng đã lên giường. Thật ra thì Thiên Ưng chưa từng chạm qua cô ta, hơn nữa cô ta cũng không phải là loại gái còn trong trắng, mà là người có thể kiếm chồng thiên hạ!"
Chương 194: Tình thân

Nghe xong Hàn Tuấn Hi thuật lại sự việc, Bắc Thiên Thần nhất thời ngẩn người: "Không! Không thể nào! ! Nhân Nhân không phải là người như vậy! ! !"

Bắc Thiên Thần không thể tin tưởng mấy câu nói từ miệng Hàn Tuấn Hi được, bởi vì bạn gái trước đây của cậu đã mang tới cảm giác vừa thuần khiến vừa ngây thơi, tuy nhiên trong miệng Hàn Tuấn Hi cô ấy lại biến thành như vậy?

"Thánh Quân, cậu còn số điện thoại cô ta đúng không?"

Lăng Thánh Quân do dự một chút, nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi tìm tên bạn gái trước đây của Bắc Thiên Thần: "Tìm được rồi." Cậu đem điện thoại giao cho Hàn Tuấn Hi.

Hàn Tuấn Hi lợi dụng hands-free gọi tới: "Là Nhân Nhân phải không?"

Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng con gái: "Anh là?" Là bạn gái trước của Bắc Thiên Thần, không sai. Anh đã cực kỳ quen thuộc với nó.

"Cô còn nhớ Bắc Thiên Thần không?"

"Thằng ngốc trứng thối kia à, sao?"

Nhân Nhân nói xong, Bắc Thiên Thần tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. . . . . .

Phía sau, Hàn Tuấn Hi và Bắc Thiên Thần nói gì thì cậu cũng không thể nghe được nổi. Cũng không dám nghe tiếp. . . . . .

Hiện tại Bắc Thiên Thần biết mình sai thật rồi, cậu là tên trứng thối ngu ngóc, từ đầu đến đuôi cậu là tên trừng thúi ngu ngốc.

Thật xin lỗi. . . . . . Cậu xin lỗi anh Dạ Thiên Ưng, cậu thật sự xin lỗi người anh trai nương tựa của mình.

Hơn nữa, bởi vì cái hận của cậu dành cho anh trai, mà còn liên lụy đến Ngô Hiểu Dao.

Toàn bộ sự ức hiếp trong 1 tháng qua, cô ấy chưa từng chửi bới lại Bắc Thiên Thần cậu, cũng chưa từng khóc lóc kể lể với Bắc Thiên Thần này, cầu xin cậu đừng ức hiếp cô nữa. Cô đều im lặng để Bắc Thiên Thần cậu tiếp tục ức hiếp.

Lúc ấy Bắc Thiên Thần cho rằng cô rất ngốc, hoặc nói trắng ra là quá ngu. Bây giờ suy nghĩ thật kỹ, người ngu thật sự là ai? ? Là chính bản thân cậu đây!

Cậu là một đứa em trai sống nương tựa vào anh Dạ Thiên Ưng 21 năm, thế nhưng cậu lại không bằng một cô gái hiểu chuyện! Ngô Hiểu Dao có thể hiểu được việc cãi nhau của anh em họ, nhưng cậu thì lại không hiểu.

Nghĩ tới đây, Bắc Thiên Thần tỉnh ngộ nước mắt từng giọt rơi xuống, một chàng thanh niên cứ quỳ gối trên sàn hội trường dạ vũ, cậu giờ đây là sám hối đối với sự hiểu lầm của mình dành cho Dạ Thiên Ưng.

"Tại sao, anh ấy là không nói với tôi?" Bắc Thiên Thần thút thít hỏi xong, dùng nắm tay đánh mạnh xuống nền một cái.

Lăng Thánh Long buông lỏng cánh tay đang núi lấy tóc Bắc Thiên Thần ra, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì Thiên Ưng không sạch sẽ, cho nên cậu ấy cũng không hi vọng cậu đến gần. . . . ."

Xã hội đen! Xã hội đen đáng buồn! Cảnh tượng Dạ Thiên Ưng, ai sẽ nghĩ cậu ấy cũng có mặt như thế này đây?

Lăng Thánh Long nói xong câu này, mang Lăng Thánh Quân và Hàn Tuấn Hi rời đi.

Một người anh trai vĩ đại đến dường nào, anh ta đem toàn bộ mọi thứ đổ lên người mình, chỉ vì muốn bảo vệ đưa em trai.

Tình nguyện để cho em trai hận mình, cũng không muốn em trai thương yêu mình, bởi vì bây giờ anh at không sạch sẽ, bởi vì anh ta là xã hội đen!

Anh tâ đã đang cố gắng để biến thế giới đen tối của mình thành ánh sáng, anh ta chỉ hi vọng đến một ngày có thể quang mình chính đại ở chung một chỗ với người mình thương yêu!

Trong hội trường dạ vũ, chỉ còn lại một mình Bắc Thiên Thần, đang khổ sở sám hối đối về những tổn thương mình gây ra đối với người anh trai Dạ Thiên Ưng vĩ đại . . . . . .

Bên ngoài hội trường —-. . . . . .

"Dao Dao." Dạ Thiên Ưng cau mày tìm Ngô Hiểu Dao cả khuôn viên cây bên ngoài.

Hỏi thăm cả đoạn đường đi, Dạ Thiên Ưng nghe được thông tin của mấy sinh viên khác mới biết cô chạy theo hướng vườn hoa. Hơn nữa giày của cô cũng bị vứt gần chỗ vườn hoa. Nhưng Dạ Thiên Ưng tìm khắp vườn hoa mà vẫn không thấy Ngô Hiểu Dao đâu.

Bất đắc dĩ, Dạ Thiên Ưng lầm bầm lầu bầu: "Aizza, vườn hoa tối như thế này chắc có mấy con ma không đầu rồi đây, mà ma thì đặc biệt thích mấy đứa con gái khóc nhè, có lẽ bây giờ phía sau cô ấy cũng đang có mọt con."

Dạ Thiên Ưng nói xong câu này, thì thấy ngay một bụi hoa cách đó không xa đang nhúc nhích.

Ngô Hiểu Dao xuất hiện trước mặt Dạ Thiên Ưng, hai bàn chân trần, lau hết nước mắt trên mặt rồi bói với anh: "Thiên Ưng, xin lỗi anh."

Cô biết Dạ Thiên Ưng là một người đàn ông có tính độc chiếm cao, hiện tại cô bị BẮc Thiên Thần hôn, Dạ Thiên Ưng chắc chắn sẽ trách cô.

Nhưng. . . . . . Dạ Thiên Ưng trách mắng như ý nghĩ của cô.

Không phải anh không để ý nụ hôn kia, khi lúc anh thấy Bắc Thiên Thần hôn lên vành môi cô, trong lòng cô tràn đầy ghen tỵ lẫn tức giận.

Lúc đó anh rất muốn giết chết Bắc Thiên Thần, nhưng nó vẫn là đứa em trai của anh! ! Anh biết, Ngô Hiểu Dao chỉ là người bị hại.

Nghĩ hết tất cả, Dạ Thiên Ưng dịu dàng cười, ôm thật chặt cô vào trong lồng ngực của mình: " Người nên nói lời xin lỗi mới là anh, bởi vì anh mới khiến em bị Bắc Thiên Thần khi dễ như vậy."
Chương 195: Đêm nhịp tim kích tình (1)

Trong nháy mắt, Ngô Hiểu Dao dừng cơn nức nở, cô không biết Dạ Thiên Ưng làm thế nào biết Bắc Thiên Thần vẫn hay khi dễ mình, cũng không biết tại sao Dạ Thiên Ưng lần nào cũng xuất hiện đúng lúc! Nhưng cô không muốn Dạ Thiên Ưng chạy đến đây trách mắng em trai của mình mà thôi.

"Không có, Bắc Thiên Thần không có ức hiếp em đâu." Cô đang giải thích, tự mình giải thích giùm Bắc Thiên Thần. . . . . . 10nlk.

Dạ Thiên Ưng đã biết tất cả, cái gì cũng biết! Bảo cô gái này mềm yếu, những so với ai khác đều kiên cường hơn rất nhiều. Tối thiểu cô sẽ không đi tố cáo việc gì với Dạ Thiên Ưng, hay bảo Dạ Thiên Ưng làm chủ cho cô. Bởi vì cô nói rồi, chỉ hoàn toàn chỉ làm khó Dạ Thiên Ưng anh mà thôi. Cho nên anh rất hiểu chuyện, tình nguyện để mình bị ức hiếp, cũng không muốn để cho mối quan hệ giữa anh em họ có hiềm khích!

Dạ Thiên Ưng buông cơ thể nhỏ nhắn kia ra, đứng trước người cô, dịu dàng cười một tiếng: "Bảo bối, giơ chân em lên cho anh xem đi."

Nghe Dạ Thiên Ưng nói, cô khẽ nâng chân lên, Dạ Thiên Ưng mang giày vào cho cô.

Tôn nghiêm của người đàn ông dừng lại ở đây ư? Đàn ông không quỳ gối, đàn ông không cúi đầu, đàn ông không khóc!

Mà sự tôn nghiêm của người đàn ông này là sao đây? Ha ha, Dạ Thiên Ưng không phải không biết, việc mang giày cho phụ nữ là một chuyện hết sức mất tôn nghiêm, anh là một đấng mày râu, một tên đàn ông vừa có sự cao ngạo vừa có sự tôn nghiêm, nhưng. . . . .

Bây giờ anh đang tỉ mỉ mang giày cho Ngô Hiểu Dao.

Trong khuôn viên yên tĩnh bởi bóng đêm, ánh đèn đường mở ảo rọi xuống cái cảnh ấy, tựa như một anh thanh niên giúp việc đang cẩn thận chăm sóc cho vị công chúa của anh ta vậy .

Đỡ lấy bờ vai anh, trái tim cô nhảy “thịch, thịch”. Hôm nay Dạ Thiên Ưng lại cho cô một niềm vui vô hạn.

Lúc cô bị người ta chế nhạo đến chán nản nhất, chàng hoàng tử cô thích, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt người khác lấy lại danh dự cho cô. Loại cảm giác đó quả thật giống như cô đang làm công chúa vậy.

"Bảo bối, được rồi." Dạ Thiên Ưng mang xong giầy, đứng lên, một phen bế ngang người cô đi về hướng ký túc xá. . . . . .

Cả đoạn đường cô đều chôn chặt đầu vào lồng ngực ấm áp của Dạ Thiên Ưng, cô thấy trái tim của mình đập “thịch, thịch” nhanh vô cùng..

Nhưng. . . . . . Trái tim của Dạ Thiên Ưng lại đập bình tĩnh đến lạ lùng

Là bởi vì Dạ Thiên Ưng là người lớn? Cho nên anh thành thục đến mức tim không đập nhanh hay sao?

Hay là. . . . . . Bởi vì. . . . . .

Ha ha, cô không muốn suy nghĩ nữa, cô không ngừng tự nói với mình, Dạ Thiên Ưng thích mình! Mà không phải vì nguyên nhân khác . . . . .

Đi đến trước cửa ký túc xá nữ, Dạ Thiên Ưng để Ngô Hiểu Dao xuống.

Ký túc xá nữ không có phép người ngoài vào trong, trước kia Dạ Thiên Ưng còn diễn thân phận thầy giáo thì hay lén vào phòng Ngô Hiểu Dao.

Mà bây giờ. . . . . .Cô lưu luyến nhìn Dạ Thiên Ưng không rời mắt, xoay người tiến vào trong túc xá. Cô không biết sau lần chia tay này với Dạ Thiên Ưng thì đến ngày nào tháng nào mới có thể gặp lại anh lần nữa.

Mỗi lần Dạ Thiên Ưng đều là những lúc bất ngờ, mà lúc đi càng thêm vội vàng. Anh là chủ tịch, cho nên bận, . . . . . .

Bật cái đèn nhỏ trong phòng, lần đầu tiên Ngô Hiểu Dao nhận thấy căn phòng nhỏ này là một ngôi đài kẹo, cho đến bây giờ Ngô Hiểu Dao cũng chưa ăn , bởi vì cô không bỏ được.

Nhưng. . . . . . Cửa sổ ?

Cửa sổ căn phòng kẹo sao lại không có, mình chưa từng ăn qua chỗ đó, hơn nữa trong phòng cũng chưa từng có người đến đây, lúc đi ra cũng đã kiểm tra kỹ rồi, mà giờ đây sao lại không có?

" Bé ngốc, em chậm quá rồi đấy."

Cái âm thanh kia phát ra xong, cô nhanh chóng nhìn về phía nệm mình . . . . . phải nói là trong nháy mắt.

Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng lấy cái tay chống đầu nhàn nhã ăn đống kẹo trên cửa sổ của cô.

"Anh! ! !" cô tức giận chạy tới trước mặt Dạ Thiên Ưng, đoạt lấy cái cửa sổ kẹo nhỏ rồi lên giọng chất vấn: " Anh làm gì mà ăn nó hả?"

Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của cô, cả ngôi nhà kẹo này không thể ăn sao? Để thời gian lâu sẽ tan ra, mà tan ra rồi sẽ dụ kiến đến đâu. Chủ yếu nhất là , ngôi này này là do anh xây, tại sao anh không được ăn?

Nhưng mà. . . . . .

Sức quan sát của anh mạnh như vậy, tất nhiên biết cô giận cái gì.

Anh tự tay giành lại cái cửa sổ ăn còn một miếng trên tay Ngô Hiểu Dao, lập tức bỏ vào trong miệng: "Bảo bối, ăn sạch, anh sẽ xây cho em căn lớn hơn , nếu như muốn ăn hết, thì anh tự tay bóc kẹo cho em được không?"

"Ghét!" Cô giơ tay đánh lên bản vai Dạ Thiên Ưng, tức giận nói: " Anh không sợ em mập chết à?"

Dạ Thiên Ưng chợt lộ ra nụ cười xấu xa: "Mập không sự, chỉ sợ em đau răng thôi, đến lúc đó anh nhìn bảo bối của mình khóc lóc, thì anh nhất định sẽ đau lòng chết." Nói xong, anh cưng chiều nhéo khuôn mặt cô một cái.

Cô có thể hình dung Dạ Thiên Ưng rất yêu thương mình, ngay cả nỗi đau thay cũng có thể hình dung ra. Nhưng loại yêu thương này, là anh trai dành cho đứa em gái, hay là người cha đối với đứa trẻ con. . . . . .

“Bảo bối, em cởi cái áo khoác trên người mình ra đi."
Chương 196: Đêm nhịp tim kích tình (2)

Cởi áo khoác ra sao?

Không suy nghĩ nhiều, Ngô Hiểu Dao cởi áo khoác trên người ra ra, rồi đưa cho Dạ Thiên Ưng.

Dạ Thiên Ưng nhìn phía trước đồ dạ vũ của Ngô Hiểu Dao, khẽ nhếch mày. Thế nhưng khi ánh mắt của anh rơi vào ngực cô, phát hiện nơi đó có một mảnh ướt mềm, thì lên tiếng hỏi: "Trước ngực của em có mảng ướt là do ai làm đó?"

Đứng trước giường, cô thẳng thắn nói cho Dạ Thiên Ưng biết: "Em không đứng vững nên thiếu chút nữa té xuống, thật may là là có anh Hàn đỡ em lại, nhưng ly rượu vang đỏ trong tay lại đổ lên ngực của em."

"Hả?" Dạ Thiên Ưng nghe xong thì chậm rãi ngồi dậy, tà mị quét người Ngô Hiểu Dao một cái " Vậy Tuấn Hi đỡ em như thế nào?"

À? ? Chuyện này bảo cô kể lại ra sao đây, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa váy vừa mới khô

Nghĩ tới đây, cô lúng túng cúi đầu, không dám nói.

Khủy tay của Dạ Thiên Ưng cong lại, đưa tay vòng lên eo cô.

Váy dạ vũ của cô hở lưng, bị bàn tay lạnh lẽo của Dạ Thiên Ưng đặt lên đó, khiến cô giật mình.

"Cậu ta làm như vậy để đỡ em?"

Nghe xong câu hỏi của anh, cô lúng túng gật đầu một cái, lại vội vàng thêm một câu "Bởi vì anh không có ở đó, cho nên anh Hàn mới. . . . . ."

Dạ Thiên Ưng không nhanh không chậm nói: "Không có gì?" Nói xong, bàn tay to lớn của anh tiến đến chỗ kéo khóa váy của Ngô Hiểu Dao.

Bị anh trêu chọc như vậy, trái tim đập “thịch thịch” liên tục, gương mặt cũng hơi đỏ lên. . . . . .

Tại sao Dạ Thiên Ưng lại trêu chọc Ngô Hiểu Dao, hoàn toàn chỉ muốn chọc cô tôi, chủ yếu hôm nay Ngô Hiểu Dao thật sự quá quyến rũ. . . . . . Bối bảo của anh là cô mà.

Anh dùy trì nụ cười tà nhìn Ngô Hiểu Dao, gương mặt của cô vẫn mang theo nét đỏ ửng, căn bản không chú ý đến đôi bàn tay không an phận đang từng tấc từng tấc kéo váy cô xuống, rồi để cho cơ thể xinh đẹp của cô hiện ra trước mắt anh.

Dạ Thiên Ưng đưa ta về gáy cô, nhẹ nhàng gỡ bỏ cây trâm đang cài trên mái tóc cô xuống . . . . .

Trong nháy mắt, từng món đồ dạ vũ trên người Ngô Hiểu Dao đã rơi xuống dất. Thân thể xinh đẹp của cô hôm nay cho có một chiếc quần lót nhỏ xinh.

Cô giờ đây mới phản ứng, đưa hai tay ôm lấy ngực: "Anh. . . . . . Làm sao anh lại làm như vậy?"

Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, ánh mắt di chuyển trên dưới quan sát cơ thể cô: "Anh thế nào?" Anh nói không nhanh không chậm, ánh mắt dừng lại nơi đang được che đậy bởi một lớp quần lót nhỏ xinh.

Cô vội vàng buông một bàn tay xuống che lên quần lót: "Anh không được nhìn, mau đưa váy cho em mặc vào."

Anh trêu chọc, khiến cho cô vừa xấu hổ vừa khẩn trương, trái tim vẫn nhảy vô cùng kịch liệt, khuôn mặt cũng nóng lên.

Cô hôm nay quá mê người, quá to gan, làm cho cả người Dạ Thiên Ưng bị đốt nóng. . . . . .

Anh mạnh mẽ gỡ bàn tay đang che quần lót của cô, cẩn thận thưởng thức nửa ngày: "Bé ngốc, em lớn gan rồi đấy, phía trên thì không mặc áo lót, phía dưới thì mặc cái loại quần lót này ra ngoài, xem ra là anh vẫn coi nhẹ em rồi đúng không?

Dạ Thiên Ưng bây giờ chỉ ghen tỵ và ghen tỵ, thử nghĩ, lúc nào Ngô Hiểu Dao đi ra ngoài với Dạ Thiên Ưng anh đều mặc loại quần lót... hoạt hình. Giờ không có anh ở đây, cô lại dám mặc cái loại đồ như vậy?

"Không phải vậy đâu, quần lót này là của Bích Nghi mà."

". . . . . . . . . . . ." Nghe xong lời giải thích của cô, hứng thú của anh biến mất, vội vàng buông lỏng tay Ngô Hiểu Dao ra, cơ thể cũng ngã về phía sau rồi ngồi xuống, giọng nói mang theo sựt tức giận: "Tại sao em lại có thể mặc đồ lót của người khác? Không có tiền mua đồ lót sao?"

"Không phải vậy, bởi vì Bích Nghi đột nhiên mang tới cho em bộ lễ phục nùy, cô ấy bảo nếu như mặc đồ lót bình thường sẽ hiện ra dấu vết, hoặc là không mặc, hoặc là mặc quần lót chữ T. Em thà chọn mặc quần lót chữ T còn hơn, mà cái quần này La Bích Nghi cũng chưa mặc qua bao giờ."

Cái người La Bích Nghi kia định làm gì ? Bảo người phụ nữ của anh mặc vậy là để cho người khác nhìn à? Dạ Thiên Ưng trong lòng trách mắng La Bích Nghi.

Nhưng mà nghĩ lại thì, không tồi, hiện tại Ngô Hiểu Dao đã gợi lên hứng thú trong người của anh, rất kích tình.

"Xoay qua chỗ khác!" Dạ Thiên Ưng ra lệnh cho cô.

Xoay qua chỗ khác? Thế không phải mông cũng bị Dạ Thiên Ưng nhìn thấy hết sao ? Đừng! Cô không cần quay sang chỗ khác đâu, mắc cỡ chết mất.

Bây giờ đang ở trước mặt Dạ Thiên Ưng, cô đã xấu hổ rồi, giờ quay đi chỗ khác. . . . . .

"Nhanh lên một chút, xoay qua chỗ khác!" Dạ Thiên Ưng không nhịn được ra lệnh thêm.

Cô nhu cái miệng nhỏ nhắn lên, sắc đỏ trên mặt càng đậm hơn, chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía Dạ Thiên Ưng.

Cô có thể cảm thấy trái tim mình như đang vọt lên cuống họng, hôm nay cô quá lớn mật rồi! Nhìn bóng lưng của cô, trên má Dạ Thiên Ưng cũng nổi lên một đám mây đỏ.

Ngô Hiểu Dao tuyệt đối là một tiểu yêu tinh dụ miệng! Vẫn là một con tiểu yêu tinh ngây thơ dụ miệng! Quả thật giết chết người ta mà không đền mạng.
Chương 197: Một đêm kích tình tim đập ( ba )

Ngô Hiểu Dao tuyệt đối là một tiểu yêu tinh dụ người! Vẫn là một yêu tinh thuần khiết dụ người! Quả thật giết chết mọi người mà không cần đền mạng!

Dạ Thiên Ưng nhanh chóng đưa đôi tay ra ôm lấy bên eo của cô. Nhẹ nhàng lôi kéo. Cả người cô ngồi giữa hai chân Dạ Thiên Ưng, sống lưng bóng loáng dán chặt vào lồng ngực của anh.

Động tác như thế? ? Thật mất thể diện! Cô càng khẩn trương rồi, vừa định đứng lên, tuy nhiên không cách nào thoát khỏi hai cánh tay của anh. Hoàn toàn bất đắc dĩ, dùng lời nói cầu khẩn từ môi của cô phát ra: "Thiên Ưng, em muốn mặc quần áo rồi."

"Mặc cái gì mà mặc? Không cho phép người khác nhìn, không cho anh xem à? ?" Dạ Thiên Ưng trong lời nói có mười phần ghen tức.

Nhưng cô thật oan uổng. Cô nào có cho người khác nhìn à? ? ? Cô vẫn mặc y phục đó a. Anh thế nào ngang ngạnh như vậy ! !

"Thiên Ưng. . . . . ." Cô vừa kêu một tiếng, Dạ Thiên Ưng đưa tay luồn vào tóc của cô, trong nháy mắt mái tóc dài mềm mại của cô giống như thác nước đang chảy, nhẹ nhàng mà chậm chạp trượt xuống theo mái tóc, trượt đến sợi dây chuyền trên cổ của cô.

Nhìn gáy cố có vết phỏng, nội tâm của anh lần nữa hiện ra tia yêu thương, môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

Bị anh hôn có cảm giác man mát lành lạnh, thân thể cô hơi run. . . . . .

Dạ Thiên Ưng đôi tay đang ôm lấy bên eo cô tay cũng chầm chậm buông lỏng ra, ôm lấy cô, khiến cho cô nhìn thẳng anh, cũng ngồi trên đùi của anh.

Đồng nhất đối mặt, cô càng thêm ngượng ngùng, bảo vệ bộ ngực tay không có ý muốn buông ra.

Dạ Thiên Ưng cười tà mị, đôi môi ngậm lấy phiến môi mềm mại của cô.

Cảm thụ nụ hôn này, cô chậm rãi nhắm hai mắt. Nụ hôn theo kiểu Pháp, là lần đầu tiên bọn họ nếm thử. Bởi vì anh muốn dùng nụ hôn của anh rửa sạch nụ hôn mà Bắc Thiên thần để lại trên môi Ngô Hiểu Dao.

Đôi môi của anh có chút cuồng dã hút cánh môi anh đào của cô. Nhưng là chỉ là như vậy căn bản không cách nào rửa sạch nội tâm anh. Anh đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm đôi môi Ngô Hiểu Dao, liếm vô cùng cẩn thận, không có bỏ sót dù một chút.

Hai tròng mắt của cô từ từ mở ra, nhìn Dạ Thiên Ưng trước mắt, vẻ mặt của anh chính là nặng nề. . . . . .

Phản ứng đầu tiên, cô nghĩ tới nụ hôn vừa rồi cùng Bắc Thiên Thần! ! Cho nên hiện tại Dạ Thiên Ưng mới có thể hôn cô cẩn thận như vậy.

Anh còn là rất để ý nụ hôn kia chứ? Thật ra thì cô cũng rất để ý, vẻ mặt cô tràn đầy áy náy, nhẹ nhàng đẩy Dạ Thiên Ưng ra, hơi cúi đầu: "Thiên Ưng. . . . . ."

Nhìn dáng vẻ cô áy náy, Dạ Thiên Ưng biểu lộ nặng nề đã từ từ mà khôi phục nhu hòa, có lẽ mới vừa rồi anh nổi lên lòng ghen tỵ quá mạnh mẽ, cho nên gọi Ngô Hiểu Dao tràn đầy lo âu. Hiểu Ngô che bóng người.

Anh dịu dàng cười , dùng đầu nhẹ nhàng chạm cái trán của cô, nhu tình nhìn chăm chú cô: "Bảo bối, hôm nay em thật là đẹp."

Nghe anh khích lệ, lo âu của cô lập tức biến mất, thay thế vào đó là tiếng tim đập nhanh, không có cô gái nào không thích nghe người yêu của mình khích lệ, cô càng phải như vậy.

Môi Dạ Thiên Ưng lại rơi trên môi cô. Lúc này nụ hôn của anh giống thường ngày rồi, cái đầu lưỡi linh xảo cũng trượt vào trong miệng cô.

Cô chậm rãi nhắm lại hai mắt, tận lực dùng đầu lưỡi của cô nghênh hợp với Dạ Thiên Ưng, cô to gan lấy đầu lưỡi chậm rãi đưa vào trong miệng Dạ Thiên Ưng.

Cảm thấy cô chủ động hôn, anh dịu dàng hút miệng đồng ý.

Mà bàn tay của anh nhẹ nhàng du ngoạn trên sống lưng bóng loáng của cô. . . . . .

Cảm thấy sau lưng có cảm giác ngứa một chút, trong lòng cũng có một cảm giác ngứa một chút, cô hơi giãy dụa thân thể.

Dạ Thiên Ưng nội tâm cười một tiếng, bàn tay chậm rãi quấn lấy hai bàn tay mảnh khảnh của đi vòng qua trên cánh tay cô, muốn đi kéo bàn tay đang che ở trước ngực của cô.

Ngô Hiểu Dao không có một chút ý muốn thư giãn, vẫn gắt gao dùng hai cánh tay che chở trước ngực.

Dạ Thiên Ưng từ từ rời khỏi môi của cô, hơi vội vàng ra lệnh : "Bé con, lấy tay em ra."

Cô thở bình thường hạ giọng nói vừa hít thở dồn dập, cự tuyệt lắc đầu một cái: "Không được."

"Không được?" Dạ Thiên Ưng lộ ra một tia cười xấu xa, một tay lấy cô đặt lên giường, hai tay anh không an phận kẽo kẹt bên eo của cô.

Bị anh như vậy một trêu chọc, cô không ngừng giãy dụa thân thể, có chút cười khổ không khỏi cầu khẩn: "Không đượng, Thiên Ưng, không được, thật là nhột." Cuối cùng, cô buông lỏng hai tay che ở trước ngực, muốn ngăn cản Dạ Thiên Ưng kẽo kẹt mình thắt lưng tay.

Nhưng ngay khi cô buông ra, vừa đúng lúc Dạ Thiên Ưng tiêm kế rồi ! Anh nhanh chóng đè hai tay của Ngô Hiểu Dao, thưởng thức thân thể cô.

Gò má non nớt của cô đã ửng đỏ hết, ngượng ngùng nhắm hai mắt, vô lực khẩn cầu Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, không nên nhìn có được hay không?"

Mỗi lần Ngô Hiểu Dao ngượng ngùng mà đôi mắt khép chặt bộ dạng đều là đối với Dạ Thiên Ưng vô cùng muốn trêu chọc.

Dạ Thiên Ưng khẽ mỉm cười, lời nói tràn đầy ái muội: "Bé con, em quả thực là một tiểu yêu tinh."

Nghe xong lời trêu chọc của anh, cô chỉ đành ngượng ngùng không nói một câu, duy trì trầm mặc. Cả người anh đặt ở trên người của cô, từ từ buông lỏng hai tay của cô, đồng ý hôn môi anh đào của anh.

Từ từ đầu lưỡi mềm mại một đường trượt đến cổ của cô, cảm giác đó làm cho người khác không khỏi run rấy trong nháy mắt toàn thân của cô dây dưa.
Chương 198: Một đêm kích tình tim đập ( bốn )

Cảm nhận được bàn tay đang trên bụng, Ngô Hiểu Dao hốt hoảng mở hai mắt ra, một tay kéo tay Dạ Thiên Ưng được đặt ở bụng cô: "Không được."

Dạ Thiên Ưng nheo mắt lại, giống như cười xấu xa, hoặc như là biểu hiện cái gì. Đột nhiên, hàm răng của anh nhẹ nhàng cắn hút nụ hoa của cô.

Loại cảm giác đó rất khổ sở, nhưng vẫn còn có loại cảm giác khổ sở hơn nhiều, Ngô Hiểu Dao cảm nhận từng cái tế bào trong thân thể mình đang bị Dạ Thiên Ưng trêu đùa .

Cô không còn chút sức lực nào đành buông lỏng ra thật chặt lôi kéo tay Dạ Thiên Ưng.

Nhờ vào đó, Dạ Thiên Ưng tay từ từ du miệng đi tới cô mềm mại. . . . . . 10nlk.

hô hấp của cô thanh càng ngày càng gấp rút, cô vốn là bắt được ga giường tay cũng đổi thành kéo áo Dạ Thiên Ưng rồi.

Cô đã không ngờ nếu như tiếp tục kéo dài sẽ là như thế nào, cô chỉ cảm thấy bây giờ cô vô cùng điên cuồng vô cùng mê loạn.

Nhìn bộ dạng mê loạn của cô, Dạ Thiên Ưng cảm thấy còn chưa đủ, anh muốn Ngô Hiểu Dao nhiều hơn bởi vì anh mà điên cuồng cùng mê loạn!

đôi mắt xinh đẹp của cô mở thật to, nếu như không phải là Dạ Thiên Ưng ngăn âm thanh phát ra từ miệng cô, cô khẳng định rằng không biết mình sẽ phát ra âm thanh kỳ quái như thế nào.

bị Dạ Thiên Ưng kích thích như vậy, cô phát ra âm thanh ô ô. . . . . . .

Toàn thân càng thêm nhẹ nhàng, cô không biết hiện tại ở tình huống là như thế nào. Cô chỉ biết, hiện tại Dạ Thiên Ưng đang trêu chọc cô chuyện mà trước nay chưa hề có.

Cô đã không biết là nên ngăn cản Dạ Thiên Ưng, hay là nên tiếp tục nữa. Tóm lại, đầu óc của cô bây giờ là trống rỗng. . . . . .

Nhìn phản ứng của cô dần dần thuận theo, môi của anh từ từ rời đi môi anh đào của cô, trong lời nói tràn đầy trêu chọc: "Bé con, thoải mái không?" Dạ Thiên Ưng lời nói này xong, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.

Hiện tại Ngô Hiểu Dao quả thực thưởng thức được vô tận khoái cảm, nhưng là bị Dạ Thiên Ưng hỏi như thế, cô xấu hổ vô cùng, giống như là đang khóc, hoặc như là đang cầu xin tha lỗi đáp lại Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, van cầu anh, lấy ngón tay đi ra đi, em thật khó chịu."

"Khó chịu?" Dạ Thiên Ưng chất vấn hỏi cô, vừa lộ ra vẻ mặt trêu chọc: "Là hưởng thụ chứ?" . . . . . . Cô cắn răng.

"Ưm. . . . . ." Cô không cách nào khống chế phát ra âm thanh trầm thấp, cảm thấy âm thanh này ghê tởm nhưng lại phát ra từ miệng mình, cô xấu hổ nhắm lại hai mắt, cắn chặt đôi môi.

Quả thật thật mất thể diện, mỗi lần cô đều là như thế này không cách nào khống chế thân thể của mình, mỗi lần cô bị Dạ Thiên Ưng trêu chọc đến mức mê loạn cùng điên cuồng đến quên hết tất cả. . . . . .

Nghe âm thanh tuyệt mỹ kia của cô, bụng dưới của anh từ từ bành trướng lên. Thật dễ nghe, trên đời này âm thanh dễ nghe nhất chính là tiếng ngâm khẽ này được phát ra từ miệng Ngô Hiểu Da . . . . .

cô không biết loại cảm giác đó là cảm giác gì, bởi vì cô chỉ là một xử nữ.

Cô có thể cảm thấy mình giống như đám mây bay lơ lửng trên bầu trời, toàn thân lại có cảm giác nhột nhột khó nhịn.

Trước kia cô chưa bao giờ có loại cảm giác này, mà cô cũng biết loại này cảm giác hưởng thụ này là Dạ Thiên Ưng mang đến.

Cảm giác đó lamd quên hết tất cả, đầu óc trống rỗng cảm giác như bay lên trời. . . . . .

Dạ Thiên Ưng biết, Ngô Hiểu Dao tại sao lại có phản ứng kịch liệt như thế này. . . . . .

Anh vô cùng thỏa mãn, chính là anh làm cho cô chỉ vì anh mà điên cuồng mà mê loạn, nhưng là đồng thời dục hỏa của Dạ Thiên Ưng đã chạy tới tim. . . . . .

Anh rút ngón tay ra, khẽ hôn trán êm ái Ngô Hiểu Dao mà nói mấy câu: "Bảo bối, ngươi không phải là điên, mà là. . . . . ." Nói xong, Dạ Thiên Ưng cười xấu xa ở bên tai cô rỉ mấy câu.

Cô thật quá mẫn cảm rồi, anh chỉ trêu chọc đơn giản là có thể đưa cô vào cảnh giới hưởng thụ cao nhất. . . . . .

Cô bây giờ hoàn hồn nhớ tới biểu hiện vừa rồi quả thật thật mất thể diện, nhưng loại cảm giác này lại căn bản không cách nào khống chế. . . . . .

Dạ Thiên Ưng nằm ở trên người cô, tròng mắt của anh không có chút tỉnh táo, mà tràn đầy dục vọng.

Anh nghĩ muốn cô! Anh hiện tại không cách nào khống chế ham muốn có được cô!

Môi của anh rơi trên môi Ngô Hiểu Dao, nhưng chân mày cô hơi nhíu lại, tránh né nụ hôn này của Dạ Thiên Ưng, bày ra khỏi vẻ mặt khổ sở: "Thiên Ưng. . . . . ."
Chương 199: Đừng thử đắc tội với những người không nên đắc tội

Ngô Hiểu Dao do dự một chút, tò mò nhìn Dạ Thiên Ưng: "Thứ gì vậy, sao bụng dưới của em rất đau nha."

". . . . . . . . . . . ." Dạ Thiên Ưng hơi chuyện sững sờ, xoay người nằm ở bên cạnh của cô, bất đắc dĩ cười cười. . . . . .

Cô quá thuần khiết rồi, thật quá thuần khiết rồi. Anh thật sự không nỡ tổn thương cô nha? ?

Dạ Thiên Ưng đưa tay kéo chăn lên, nhẹ nhàng trùm lên trên người của cô, ôm chặt lấy thân thể không một mảnh vải của Ngô Hiểu Dao.

Chỉ một thoáng, Ngô Hiểu Dao cảm giác hôm nay có chút kỳ quái, chẳng lẽ Dạ Thiên Ưng lập tức phải đi rồi chưa?

"Thiên Ưng, anh phải đi sao?"

"Không phải, sáng mai mới đi." Dạ Thiên Ưng ở phía sau của cô êm ái đáp trả.

"Vậy ngươi hôm nay không cởi đã ngủ chưa?" Đúng vậy, bình thường Dạ Thiên Ưng không phải là hay ngủ trần sao? Hôm nay anh tại sao mặc y phục lúc ngủ?

Nghe được cô ấy là tò mò hỏi, Dạ Thiên Ưng ở bên tai cô hừ nhẹ một tiếng, xấu xa cười một tiếng: "Thì ra là em muốn anh ngủ trần a, nên sớm nói nha."

Cô chau mày, trở tay đập bắp đùi Dạ Thiên Ưng: "Mới không phải !" Nói xong, cô xấu hổ nhắm hai mắt.

Mà Dạ Thiên Ưng. . . . . . Nhưng không cách nào ngủ.

Anh rất khó chịu, toàn thân sắp bị dục hỏa đốt cháy rồi, bụng dưới vẫn bành trướng, thật là muốn dạy dỗ cô gái năm ở bên cạnh mà.

Anh bây giờ ngay cả mặc quần áo ôm cô ngủ cũng cảm thấy không cách nào kiềm chế ham muốn của mình. Huống chi bị một lớp y phục kia ngăn cách?

Không biết vì sao a, anh phát hiện mình không cách nào xuống tay với cô, là anh trở nên ngây thơ sao? Vẫn là anh không bỏ được biến cô thành nữ nhân này? Lúc nào thì anh biến thành người đàn ông như vậy cơ chứ? Người phụ nữ ở trong lòng anh được xem là gì?

Mà tại sao Ngô Hiểu Dao ở trong lòng anh lại chiếm một vị trí quan trọng như vậy? ? Là bởi vì chuyện của mười hai năm trước sao?

Anh nhẹ nhàng nhấc chiếc chăn lên, nhìn chăm chú vào vết sẹo trên vai trái của cô, đôi mắt trong nháy mắt trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng dùng môi hôn vết sạo không hoàn mỹ kia của Ngô Hiểu Dao.

Đối với anh mà nói, vết sẹo này, là vật ràng buộc anh với cô trong mười hai năm qua. . . . . .

Thật ra thì, Ngô Hiểu Dao căn bản không có ngủ, cảm giác Dạ Thiên Ưng hôn bả vai của mình, cô không hề mở mắt.

Mà là trong lòng có chút khổ sở. . . . . .

Cô không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng lại xem trọng vết sẹo không hoàn mỹ của mình như vậy, tại sao mỗi lần Dạ Thiên Ưng nhìn thấy vết sẹo kia thì sau đó sẽ chảy lộ ra vô tận dịu dàng. . . . . .

Trong sân trường tối đen như mực, tất cả nữ sinh ở trong túc xá quan sát ba đại soái ca đang đứng ở cửa. Ba người kia chính là Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long cùng với Hàn Tuấn Hi. Ba người bọn họ đút đôi tay ở trong túi áo giống như là đang chờ cái gì đó .

Không bao lâu, La Bích Nghi liền đi ra cửa túc xá, nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Đến đây!"

Cô chỉ biết Lăng Thánh Quân, hiện tại cô biết Lăng Thánh Quân là bạn của Dạ Thiên Ưng, cũng không phải là học sinh nào. Mà cô còn mang theo hai nữ sinh dẫn đầu đám con gái khi dễ Ngô Hiểu Dao.

"Chuyện gì?" Hai nữ sinh có chút khẩn trương hỏi ba đại soái ca ở trước mắt.

Lăng Thánh Quân nhìn về phía La Bích Nghi: "Biết đánh người không?"

La Bích Nghi vừa nghe, ngẩn người, đánh người ai không biết à?"Biết a."

"Ha ha, chúng ta là đàn ông, cho nên có khó khăn khi động thủ, cô tốt nhất giáo huấn hai cô gái đã khi dễ Hiểu Dao một chút! !"

Hai nữ sinh kia vừa nghe, ngẩn người. La Bích Nghi quay đầu, cô mỉm cười nhìn về phía hai nữ sinh kia.

Này hai nữ sinh vừa nghĩ sẽ hiểu, bọn họ cho rằng đã có thể báo thù cho Ngô Hiểu Dao! Thấy tình thế bất lợi cho mình, họ liền nghĩ đến việc xoay người chạy vào trong túc xá.

Ai ngờ Dạ Thiên Ưng từ trong hành lang ký túc xá đi từ từ tới chỗ bọn họ.

Này hai nữ sinh ngẩn ra. Trước sau đều có giáp công a, chỉ có thể nghĩ lại, bốn đàn ông nên không dám bắt các cô như thế nào, mà La Bích Nghi một người nữ sinh cũng có thể đánh không lại hai người các cô.

Họ dừng bước, nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng. Dạ Thiên Ưng không có bất kỳ vẻ mặt gì, vẫn như cũ bước chân ưu nhã chạy về hướng họ.

Rất nhanh đã đứng trước mặt bọn họ, nét mặt Dạ Thiên Ưng nhất thời âm lãnh xuống tới cực độ, hai nữ sinh này không biết là nên sợ hay là nên hưởng thụ, bởi vì Dạ Thiên Ưng thật quá đẹp trai xuất sắc rồi.

Anh dừng chân đứng trước mặt hai nữ sinh kia. Không đợi hai nữ sinh kia mở miệng, anh dùng tay hung hăng cho nữ sinh bên trái một bạt tai, một người nữ sinh khác còn chưa có phản ứng, anh nhanh chóng lấy mu bàn tay cho nữ sinh bên phải một bạt tai hung hăng.

Khóe miệng hai nữ sinh thoáng chốc xuất hiện một vệt máu, hoảng sợ bụm má nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng.

Dạ Thiên Ưng nhìn chăm chú vào hai nữ sinh vẻ mặt vẫn âm trầm, lời nói cũng rất là âm lãnh: "Không nên có ý đồ đắc tội vời người không thể đắc tội, hậu quả khi dễ Dao Dao, không phải ai trong các cô có thể nhận nỗi!"

Hai nữ sinh lần lượt nhìn nhau một cái, vội vàng gật đầu một cái.

Thật ra thì bảo các cô khi dễ Ngô Hiểu Dao là Bắc Thiên Thần, họ bây giờ đã biết Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng, cho nên coi như nói ra chủ mưu là ai cũng vô ích.

"Cút đi!" Cho mỗi người một cái bạt tai coi như là nhẹ cho hai nữ sinh này lắm rồi, nếu như họ không phải học sinh theo tính cách của Dạ Thiên Ưng anh trực tiếp liền kêu họ biến mất khỏi thế giới này, căn bản cho họ bạt tai là đơn giản.

Hơn nữa tính tình của anh, có vài người phụ nữ ỷ mình là phụ nữ liền không chút kiêng kỵ gây chuyện thị phi, cho nên anh không quan tâm là nam hay nữ, chọc giận anh thì anh sẽ giết không tha.

Không nên khi dễ Hiểu Dao. Hai nữ sinh nghe xong, liền chạy một mạch vào bên trong ký túc xá nữ.

La Bích Nghi cảm thấy Dạ Thiên Ưng ở trước mặt quả thật đẹp trai ngây người, ngược lại ba người kia không dám xuống tay với hai nữ sinh đáng ghét này đàn ông rất ham mê gái đẹp.

Theo lý thuyết đàn ông đánh phụ nữ rất đáng xấu hổ, nhưng La Bích Nghi cũng không biết tại sao, đã cảm thấy hôm nay Dạ Thiên Ưng đánh hai nữ nhân kia đặc biệt đẹp trai, đặc biệt nam tính!

Dạ Thiên Ưng chậm rãi đi ra ngoài ban công, thở dài, tối nay anh thật sự rất khó ngủ rồi, hi vọng ở bên ngoài sẽ tỉnh táo lại. . . . . .
Chương 200: Người phụ nữ làm chuyện đại

Hôm sau trời vừa sáng, khi Ngô Hiểu Dao rời giường nhìn thấy Dạ Thiên Ưng còn ngủ ở bên cạnh của mình. Đây là lần đầu tiên, Dạ Thiên Ưng dậy trễ hơn cô.

nhẹ nhàng vén chăn lên, cô phát hiện nửa người trên vẫn là bán nude, nhớ tới ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi, cho nên không có mặc khi đi ngủ.

thật là mất thể diện! ! ! Mỗi lần đều bị Dạ Thiên Ưng làm cho mặt đỏ tim đập.

Hừ! cô thật không phục! cô muốn một ngày nào đó cô xoay người, đem Dạ Thiên Ưng làm cho đỏ mặt tim đập! !

Chỉ là, càng không ngờ, lần này Dạ Thiên Ưng mặc y phục ngủ? Đây là lần đầu tiên, Ngô Hiểu Dao có chút ngạc nhiên.

không muốn nghĩ nhiều, cô vội vã mặc quần áo, cũng đem món đồ nội y xấu hổ kia cởi ra.

Lại đi đến trước mặt Dạ Thiên Ưng, nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, nhếch môi lên, cô quả thật nhìn như say như mê.

không bao lâu Dạ Thiên Ưng chậm rãi thức dậy. cô bối rối nhìn chăm chú đôi mắt Dạ Thiên Ưng.

Dạ Thiên Ưng mở ra, đối với cô dịu dàng cười: "Bé con, mấy giờ rồi?"

Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: "8 giờ rồi."

Nghe được Ngô Hiểu Dao nói đến mấy cái chữ này, anh vội vàng ngồi dậy, thật nhanh xuống giường, chạy vào toilet.

Đây là cô lần đầu tiên thấy Dạ Thiên Ưng lo lắng vội vàng như thế.

Dạ Thiên Ưng sau khi ra ngoài, cuống quít đi tới bên cạnh của cô, khẽ hôn lên trán của cô: “Bé con, hôm nay anh bận họp, đi trước.”

Ha ha, không trách được Dạ Thiên Ưng vội như vậy? thì ra là anh bận đi họp.

cô vẫn cho là Dạ Thiên Ưng giống như đang đùa giỡn nhưng có vẻ nghiêm trọng, nhưng là không ngờ Dạ Thiên Ưng gặp chuyện đúng đắn thế nhưng lại như thế nóng nảy.

Cảm thấy bộ dạng Dạ Thiên Ưng làm việc nhất định đẹp trai hơn, khiến cho cô mê mẩn.

Ngô Hiểu Dao hơi gật đầu một cái, chạy tới trước bàn, cầm lên sợi dây chuyền kim cương tình ái: “Thiên Ưng, cái này anh cũng mang đi thôi.”

Dạ Thiên Ưng biết, cô căn bản không coi trọng những vật xa xỉ đó. Nếu như kim cương so với kẹo, Ngô Hiểu Dao nhất định sẽ lựa chọn kẹo, bởi vì cô chính là cô gái đơn thuần như vậy.

Dạ Thiên Ưng mỉm cười một chút, đưa tay vuốt ve mái tóc cô: “Bé con, anh đã tặng vật gì thì sẽ không nhận lại, nếu như em nói không thích, vậy vứt đi là được rồi!” Anh nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi.

Cầm trong tay sợi dây chuyền giá trị hơn một tỷ Dollar, cô cũng không cảm thấy vui vẻ, mà là cảm thấy Dạ Thiên Ưng tại sao phải ra tay với cô hào phóng như vậy? Tại sao? Anh là đối với mỗi người đàn bà cũng ra tay hào phóng như vậy sao? Còn là đối với cô? Chỉ là kết cục mặc kệ là thế nào, cô đều mất hứng…

***

thật ra thì Dạ Thiên Ưng cũng không phải là một người đàn ông hào phóng, thật ra không phải. Anh là một người đàn ông rất công tư phân minh!

Cùng quá phụ nữ của anh, anh cũng cho các cô 20 vạn, ý tứ là đôi bên không thiếu nợ lẫn nhau. Mà anh cũng rất ít, sẽ rất ít đưa phụ nữ đồ. Anh cảm thấy là lãng phí, anh là có tiền nhưng là anh không phải kẻ ngốc!!

Về phần tại sao anh lại đưa cho Ngô Hiểu Dao sợi dây chuyền hơn một tỷ, ha ha, có lẽ anh cũng không biết nguyên nhân.

một tỷ à?

Trước kia Dạ Thiên Ưng đã đánh liều bao nhiêu năm mới có thể kiếm được? Những ngày ấy rất mệt mỏi.

Nhưng bây giờ đổ vào trên người cô gái rồi. Là bởi vì anh hiện tại cảm thấy tiền dễ kiếm rồi hả? Hay là, anh cảm thấy những thứ này Ngô Hiểu Dao nên có được đây?

đi ra khỏi khu ký túc xá nữ, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng chạy ra cổng trường, nơi xe anh đang dừng.

Bắc Thiên Thần đang đứng ở cổng trường học chờ đợi Dạ Thiên Ưng ra.

Nhìn anh, Bắc Thiên Thần không nói bất kỳ lời gì, nhưng nhìn đến trên gương mặt Bắc Thiên Thần một mảnh màu xanh, anh cảm thấy có chút đau lòng.

Khi anh cùng Bắc Thiên Thần lướt qua nhau, Bắc Thiên Thần nỉ non một câu: “Anh hai, thật xin lỗi.”

Nghe được âm thanh nỉ non này của em trai, chính anh không có làm bất kỳ lời nói nào đáp lại, mà là trực tiếp lái xe rời đi, nhưng là khóe miệng của anh lại vẽ một nụ cười hạnh phúc…

Được người xưng là người đàn ông vô tình ác độc ai sẽ nghĩ tới anh cũng có khuôn mặt khác đây??

**

Ngô Hiểu Dao cầm sợi dây chuyền mà Dạ Thiên Ưng tặng cô, cất giấu thật kỹ ở trong ngăn kéo, giờ phải đi tìm La Bích Nghi đi học. Mới vừa đi ra cửa cô liền nhìn thấy La Bích Nghi khi dễ hai nữ sinh đứng trước cửa phòng ngủ của cô. cô khẩn trương liếc nhìn kẹo trong phòng mình, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, một tay đóng cửa lại. Bởi vì cô cũng không muốn lần này “Nhà” bị người khác phá hủy!

“Dao Dao, hai người bọn họ là cho cô tùy ý xử lý!” La Bích Nghi nói xong, nhìn về hai chị khóa trên ở phía sau lưng.

Này chị khóa trên liếc nhau một cái, hơi cúi đầu: “thật xin lỗi.” nói xong, họ thật sự quỳ xuống.

Nhưng Ngô Hiểu Dao thiện lương không thể nào để các cô thật quỳ xuống. cô đưa tay đỡ hai nữ sinh. cô không phải là không hận các cô ấy rồi, cũng không phải là không trách các cô ấy.

Nhưng là cô biết, hai người nữ sinh này, cũng là vì bằng hữu mới khi dễ cô, nói thế nào hai người nữ sinh này cũng coi như đạt đến một trình độ nào đó!

“Thôi, về sau chúng ta xem như chuyện gì cũng không còn xảy ra.”

Khuyên người phải có lòng khoan dung nhân hậu thật sự làm xúc động hai nữ sinh khi dễ cô. Hai nữ sinh cũng không nói gì, cảm kích liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Dao, nhanh chóng rời đi.

La Bích Nghi cũng có chút không cam lòng đứng lên: “Dao Dao, cứ như vậy xong rồi?”

cô khẽ mỉm cười, tràn đầy rộng rãi: “Oan gia nên cởi không nên buộc sao! Nhiều bằng hữu tốt hơn nhiều kẻ địch mạnh ồ!”

Đúng vậy a, cô khoan dung độ lượng có lẽ sẽ đổi lấy hai cái bằng hữu. cô thiện lương có lẽ sẽ đổi lấy nhiều người yêu thích cô.

cô gái 18 tuổi này, hiểu được khuyên người phải có lòng khoan dung, đạo lý này, như vậy nhất định biểu thị cô có thể làm thành đại sự!!!
» Next trang 22

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.