Khủy tay của hắn vô cùng mạnh mẽ , đảo ngược tình thế , dễ dàng mở hai cánh tay cô ra . Không một mảnh vải che thân , làn da mềm mại của Hiểu Dao hiện lên trước mặt người đàn ông
"Hư . . ư . . ?!" Tà mị rên nhẹ , như đang cố ý nhắc nhở cô , chỉ cần một chút nữa thôi , thân thể trong trắng của em sẽ là của tôi !
"Ư , Đừng . . . "
Hắn tiếp tục chụp lấy hai cổ tay cô , kéo mạnh lên trên đỉnh đầu , quỳ một gối xuống , ngón tay mang theo dòng điện , cách một lớp áo mỏng , nhẹ nhàng sờ tới .
"Thả tôi ra , tôi bảo anh thả tôi ra . . . . ." Hiểu Dao rơi vào trạng thái mơ màng , không biết là do độ cồn còn sót lại , hay do nỗi lòng uất ức , miệng cô gào thét như điên .
Vào giờ khắc này , ngoài việc chỉ biết bất lực , cô còn khát vọng có người tới cứu , nhưng trong thâm tâm cô rõ ràng nhất , sẽ không có bất cứ kỳ tích nào xuất hiện
Ngón tay hắn mơ hồ di chuyển đến gần bầu ngực tròn trịa . . .
"Ưmh . . ." Trái tim cô khẽ co rút lại , chân mày vừa vặn nhíu chặt , cắn cắn môi dưới , không dám thở mạnh . . . . . bàn tay hắn từ từ . . . . . . dọc theo cơ thể cô , chạm vào bầu ngực . . . . . .
"Không ngờ trẻ vị thành niên phát dục tốt vậy ?!" Giọng điệu tràn đầy trêu chọc
Hắn khiến cô xấu hổ , vô cùng ngượng ngịu . "Anh , anh thật hạ lưu !"
"Cái gì ?!" Con ngươi sâu thẳm chậm rãi chuyển hướng nhìn cô , đôi mắt quyến rũ chợt lóe , xuất hiện khuôn mặt rạng ngời điển trai . . . . . . Hắn ghé sát bên tai cô , chợt nói . "Em gái , cám ơn đã khích lệ tôi . . . . . ." Âm thanh dịu dàng phát ra , đồng thời không quên phả hơi thở nóng vào vành tai cô
Một cảm giác tê liệt truyền khắp thân thể cô , bản thân chủ động dùng sức giãy giụa để giảm đi bớt hưng phấn .
"A , chỗ này của em thật là mẫn cảm ." Thấy cô bất chợt phản ứng , hắn lại càng hả hê , bàn tay to lớn chậm rãi ma sát trên đầu nhũ hoa ửng hồng . . . . . .
Chương 12: Đam mê chốn thiên đường (B)
Mặc dù tay hắn sờ mó cách lớp vải vóc , nhưng cô vẫn cảm nhận được , dòng điện tê dại kia như có như không lướt qua da thịt của mình , cả người run rẩy nẩy lên co giật .
Ngón tay thon dài khéo léo di chuyển xung quanh đầu nhũ hoa ửng đỏ , chậm rãi chà sát giày vò , bàn tay kia không ngừng vuốt ve nơi mẫn cảm
"Ưm . . ." Cảm giác sôi trào bất lực khiến cô bật người rên lên , không ngừng chật vật thở dốc , sợ hãi nhen nhúm trong lòng , nhiệt độ thân thể tăng thêm bội phần .
Nóng quá , cảm giác này như bị thiêu đốt , toàn thân mình không ngừng kích thích . Cơ thể này , vốn dĩ không còn của mình
"Thích . . . chứ ?!” Đột nhiên tay hắn ngừng động đậy , ánh mắt quỷ quái nhìn về phía cô .
Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng bẽn lẽn , cơ thể Hiểu Dao không ngừng giãy giụa . "Anh . . . . . ghê tởm !"
Hắn không những không thèm để ý tới lời nhục mạ kia , ngược lại nâng mặt cười tà , đầu ngón tay từ trên bầu ngực di chuyển xuống dưới
Trái tim cô đập mạnh liên hồi , cảm giác mơ hồ nghĩ xem hắn ta muốn gì ?! Thân thể cô thoáng cong lên , cuối cùng rên rỉ gào thét . "Ư . . . Xin anh đấy , ưm , hãy dừng lại đi ! !"
Ánh mắt sâu thẳm sáng lên như hai ngọn đuốc , ngón tay hắn kẹp ở phần lưng quần cô , cởi hẳn chiếc quần xuống . . . . . .
Bộ dạng nửa thỏa mãn nửa gợi tình của người phụ nữ chỉ còn mỗi chiếc quần lót trên người thu hút tầm mắt của người đàn ông . . . . . .
"Ôi . . . . . ." Giọng cô lạc đi , miệng thở hổn hển , đồng thời nhìn xuống áo lót giắt ngang ở bụng , cùng với . . . . . bộ ngực phát dục đang đạt khoái cảm , gương mặt cô thoáng chốc trắng bệch
"Biểu tình của em thật đáng yêu !” Ánh mắt sắc bén xẹt qua thân thể Hiểu Dao , miệng hắn khẽ nâng lên , vẻ mặt giống như đùa bỡn , mơ hồ bất mãn nhìn cơ thể cô
Dù sao tuổi cô vẫn còn nhỏ , các bộ phận chưa mấy phát triển , làm hắn không hứng thú lắm .
Khi tròng mắt đen láy đang mãnh liệt tìm kiếm sự phấn khích , đột nhiên nụ cười của hắn chợt tắt . . . . . .
Chương 13: Vết sẹo bí ấn
Edit: Nguyenthianluong
Beta: ShaoranCỏ
Trên cơ thể xinh đẹp hiện ra một vết sẹo dài xấu xí, nó nằm trên đầu vai trái của cô. Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy vết sẹo này, hắn lại cảm thấy chướng mắt .
Đối với người phụ nữ mà nói, tì vết này tượng trưng cho sự kém sắc
Nhưng với hắn ta, sự tình không phải như vậy . . . . . .
Trong mắt hắn nhất thời tràn ngập ánh nhìn yêu thương
Bàn tay to lớn đang khóa chặt cổ tay Hiểu Dao từ từ buông lỏng.
Thừa dịp này cô nhanh chóng thoát khỏi bàn tay còn lại, thuận thế lấy hai tay mình che chắn trước ngực
Ngón tay thon dài của hắn lần nữa giơ lên, trái tim cô cũng quặn thắt theo, hoảng sợ nhìn hắn, thân thể khẽ uốn éo.
Tuy nhiên . . . . . .
Tay hắn chỉ lướt nhẹ vào vết sẹo trên vai cô . . . . . .
Vào thời khắc này, vẻ mặt vốn dĩ tà mị trở nên kích động, ngữ điệu không nhanh không chậm, biểu hiện vô cùng khẩn trương: "Vết sẹo trên người em có phải từ mười năm trước . . . . . ."
Chương 14: Tổ chức xã hội đen
Edit: Nguyenthianluong
Beta: ShaoranCỏ
"Dạ Đế".
Hắn chỉ mới hỏi một nửa, thủ hạ đã đẩy cửa vào, cắt đứt lời nói tiếp theo.
Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn biến đổi lạ thường, vẻ mặt vô cùng âm trầm, giữa đôi mắt ngập tràn tức giận
Ngô Hiểu Dao vốn đang khẩn trương cũng bị sửng sốt . . . . . .
‘Dạ Đế . . . . . . ’
‘Dạ Đế . . . . . . ’ cô dường như nhớ ra điều gì
Đắm chìm trong hồi ức, mơ hồ nhớ tới những lời bàn luận của các bạn học, lời của các thầy giáo trước đây, cho đến những người đi đường, bọn họ thường xuyên nhắc tới một người . . . . .
‘Nghe nói đại ca của băng nhóm xã hội đen lớn nhất Đại Lục có tên là Dạ Thiên Ưng vốn đã xâm nhập bản thị , ngoài ra còn đang giữ chức vị ông chủ của một hộp đêm, thật không biết là phúc hay họa đây’
‘Đúng vậy, hắn ta vô cùng tàn nhẫn, một người kiên quyết đã nói là làm, nếu sơ ý gây chuyện đụng chạm tới hắn, sẽ không có đường sống sót quay về’
‘Chết thật, sau này vẫn nên cẩn thận thì hơn.’
‘Kỳ lạ, dạng người như hắn vì sao chính phủ không trừng trị ?!’
‘Làm sao chính phủ dám dính líu tới ?! Biết cái gì gọi là ỷ quyền cậy thế không ?! Hiện tại lực lượng băng nhóm của hắn so với chính phủ còn lợi hại hơn, nếu bắt hắn rồi, ngộ nhỡ đàn em của hắn gây chuyện, đoán chừng một nửa Đại Lục đều sẽ gặp họa. Huống chi . . . . . . Dạ Thiên Ưng cũng không đối nghịch với phe chính phủ, chính phủ dĩ nhiên mắt nhắm mắt mở, như thế không tốt hơn sao ?!’
"A !"
Đây chính là những điều Hiểu Dao biết về Dạ Thiên Ưng từ miệng người khác, đám đàn em của hắn, bình thường đều gọi hắn là Dạ Đế, Đế có nghĩa là gì ?! Đế Vương , hắn tự xưng mình là một đế vương, cũng là đại diện cho quyền lợi của các lão đại trong bang.
Cho tới bây giờ cô vẫn luôn nghĩ con người đáng sợ kia ít nhất cũng là lão già bốn mươi , năm mươi, làm sao có thể nghĩ đến, người đàn ông anh tuấn ở trước mặt mình, chính là lão đại một phương ??
Xong rồi ,xong rồi, mình thật sự tiêu đời rồi. Vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài giải khuây, nào ngờ gặp phải xã hội đen ?!
Cũng là tại mình đần độn, sao lại gọi hắn làm gì ?! Nhất . . . . . . Đáng giận nhất là mình có mắt như mù, còn xem hắn là trai bao ?!
Giờ thì hay rồi Ngô Hiểu Dao, mục đích ban đầu của mày ra ngoài là khuây khỏa trả thù bạn trai, ngược lại còn bị người ta biến thành thứ đồ tiêu khiển.
Trong lòng Hiểu Dao âm thầm nỉ non, không ngừng trách cứ hành động tồi tệ của bản thân
Bây giờ cô cảm giác được thân thể mình run sợ giống như muốn tè ra quần, vấy bẩn cả chiếc giường kia
Èo ơi !
Nhưng mà . . . . . .
Nghĩ lại, cô không hiểu liếc mắt nhìn vết sẹo trên vai trái của mình . . . . . .
Nếu như mình không nghe lầm, thì mới vừa rồi hắn dường như rất kích động, hỏi thăm về vết sẹo này ?! Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì ?! Vẻ mặt cô vô cùng bối rối, biểu hiện tràn ngập khó hiểu . . . . . .
Chương 15: Một màn bạo lực
Editor: Nguyenthianluong
Beta: ShaoranCỏ
Bầu không khí bên trong gian phòng như ngưng đọng lại, tên cận vệ vừa tiến vào trên mặt có chút ngạc nhiên, Ngô Hiểu Dao ngây ngẩn nhìn hai tay Dạ Thiên Ưng nắm chặt . . . . . .
Cận vệ vẫn đang đứng ở cửa, bộ dạng không hề nhúc nhích, con ngươi thoáng di chuyển qua người phụ nữ đang nằm trên giường.
Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao cùng lúc cầm lấy cái mền ngay cạnh giường lên. Ánh mắt hai người lần lượt giao nhau, tròng mắt ngập nước của cô mở to nhìn thẳng vào hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Hàng lông mày rậm rạp dày đặc của hắn khẽ nhíu lại, hắn nhanh nhẹn đoạt lấy cái mền đắp lên cơ thể lõa lồ của cô. Động tác khẩn trương này của hắn khiến cho đầu óc cô mơ hồ.
Dù sao thì tình cảm giữa bọn họ cũng không mấy tốt đẹp, theo lý thuyết, vừa rồi cô còn đắc tội với hắn, lúc này ngay trước mặt người ngoài, hắn làm sao có thể biến thành người khác, lo lắng dùng mền che lại cho cô ?!
Không khí lạnh lẽo ở trong căn phòng trì trệ đến nỗi mỗi một phân tử đều cô động lại, hắn, cô, tên cận vệ, ba người bọn họ giống như chiếc kim đồ hồ nhích từng chút một.
Cho đến khi hắn chủ động đứng thẳng dậy, tràn đầy ý hận nhìn về phía cửa, khiến tên cận vệ đứng ở bên ngoài không khỏi run sợ, toàn thân nhất thời lạnh ngắt.
Hắn . . . . . . Hắn thật sự không biết mình đã đắc tội gì với Dạ Thiên Ưng, dù sao từ trước đến giờ, chỉ cần có chuyện, tất cả thủ hạ không cần gõ cửa, trực tiếp xông vào là được, vừa rồi, không phải cũng như thế sao ?! Nhưng giờ thì vì cái gì . . . . . .
Tên cận vệ nghĩ mãi không biết mình đã làm sai chuyện gì, lại khiến cho ông chủ lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế.
Nửa giây đi qua, Dạ Thiên Ưng chậm rãi cất bước, từng bước từng bước dồn ép tới gần tên cận vệ.
Có lẽ là do áp lực, cũng có thể là dự cảm xấu, tên cận vệ lập tức cảnh giác lui lại, đôi tay run rẩy với về phía sau, ý đồ kéo cánh cửa phòng nhanh chóng chạy trốn.
Ai có thể ngờ được . . . . . .
Dạ Thiên Ưng cơ trí, dùng tốc độ nhanh nhất đứng trước mặt thuộc hạ, không nói một lời, hắn nâng chân lên, hung hăng đá vào dưới bụng tên cận vệ kia.
"Bịch" một tiếng, đồng thời thân thể tên kia ngã vào vách tường, một dòng máu tươi dọc theo khóe miệng chậm rãi chảy ra . . . . . .
Chương 16: Hắn ta đi rồi
Editor: Nguyenthianluong
Beta: ShaoranCỏ
Ngô Hiểu Dao ngồi ở trên giường ngây ngốc, đầu óc choáng váng. Cô vốn sợ hãi đến nỗi hai chân xụi lơ, giờ lại nhìn thấy cảnh bạo lực này, khiến cho toàn thân không cử động được.
Người đàn ông quyến rũ thoạt nhìn giống một trai bao, vì sao lại có cước lực mạnh bạo như thế ?! Cứ thế một cước đạp cho thuộc hạ hộc máu ? ? Nếu bức tường kia không đủ bền chắc, liệu hắn có đạp cho con người cao to lẫn bức tường kia sụp đổ hay không . . . . . . ?!
Việc hắn đối đãi với thuộc hạ của mình độc ác như thế, nói gì đến cô ? ? ?
Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Dao khóc không ra nước mắt, bây giờ đừng nói là bị cường bạo, ngay cả cái mạng nhỏ cô còn chưa chắc giữ được.
"Dạ Đế, xin ngài tha mạng." Tên cận vệ bị hắn dạy dỗ dùng hơi sức thoi thóp cố gắng cầu xin.
Cách đó không xa có một người con gái đang mở to đôi mắt nhìn tên cận vệ bị đánh, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: "Mình phải học bộ dạng của hắn ta, những lời kịch này đợi lát nữa rập khuôn theo".
Dạ Thiên Ưng căn bản không để ý tới lời cầu xin, đưa bàn tay ác độc ra túm lấy tóc tên đó, sồng sộc lôi hắn ra khỏi phòng ngủ.
"Không phải chứ . . . . . " Miệng Ngô Hiểu Dao nhất thời há hốc.
Nếu hắn rời đi như vậy còn mình biết làm thế nào ?!
Hắn rốt cuộc là có tha cho tên cận vệ đó không ?!
Nếu như mình cũng quỳ xuống cầu xin hắn như vậy, liệu hắn có lôi mình đi như thế hay không ? ? ?
Đây rốt cuộc là tình huống gì ? ? ? Cứ như vậy mà đi sao ?!
Trong lúc cô không ngừng phát điên suy nghĩ, Dạ Thiên Ưng bỗng xoay người lại . . . . . .
"Hơ." Hiểu Dao hít một hơi thật sâu, thời khắc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô đập "thình thịch", tốc độ áng chừng lên tới "200 nhịp", này thì có thể so với tốc độ lái xe rồi.
Nhưng mà, tình huống dường như có chút đảo ngược, Dạ Thiên Ưng không nói lời nào, đưa tay khép cửa phòng lại, thời điểm khi cánh cửa kia còn thừa lại một khe hở, ánh mắt sắc bén kia ẩn chứa dịu dàng thoáng dừng lại trên người Hiểu Dao . . . . . .
"Không phải chứ ?! Hắn đi rồi, thế mình làm gì bây giờ ?!" Cô ngồi ở trên giường, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, căn phòng ngủ thật rộng lớn, cảm giác muốn khóc mà không khóc được . . . . . .
Lời tác giả:
Dạ Thiên Ưng đi thật rồi sao ?!
A: Giết tên cận vệ xong, hắn sẽ trở về cưỡng bức cô ?!
B: Quay trở lại, thả Hiểu Dao ?!
C: Hiểu Dao tự mình chạy trốn
Mọi người đoán xem kịch bản phía sau là gì ?!
Chương 17: Chị dâu tương lai
Cận vệ run rẩy, hai đầu gối quỳ xuống đất, cẩn trọng hành động, thân thể không ngừng run: "Dạ . . . . . . Dạ Đế, chúng tôi đã bắt được kẻ phản bội về."
Ánh mắt hắn chợt sắc bén, không nói không rằng, xoay người đi khỏi đại sảnh . . . . . .
"Phù . . . . . ." Tên cận vệ thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nửa chân xụi lơ ở trên mặt đất, có lẽ cả đời này hắn cũng không biết tại sao mình lại phải chịu một cước kia ?!
Thời điểm ra đến cửa, đôi tay Dạ Thiên Ưng vẫn còn đút trong túi quần, quay sang nhìn hai cận vệ lúc nãy đã đem Hiểu Dao vào phòng, trong mắt thoáng qua ánh nhìn lạnh lẽo: "Tìm một người phụ nữ chăm sóc cho cô gái kia thật tốt . Trước khi tôi trở về, tuyệt đối không để cô ấy rời đi , biết không ?!"
Bộ dạng trước đó quyến rũ mê hoặc bao nhiêu, thì thời điểm này trở nên chững chạc, uy nghiêm bấy nhiêu
Hai tên cận vệ canh giữ ở cửa nghe xong mệnh lệnh, lần lượt liếc nhìn nhau, mờ mịt gật đầu một cái: "Đã rõ, Dạ Đế."
Bọn họ không thể tin được . . . . . .
Lời nói vừa rồi là do lão đại nói sao ?! "Chăm sóc" cô ta ?!
Sau khi Dạ Thiên Ưng rời đi, hai tên thuộc hạ nhìn nhau chằm chằm, đầu óc mơ hồ hỏi: "Chẳng lẽ về sau chúng ta phải gọi cô ấy là chị dâu sao ?!"
Chương 18: Joker
Dạ Thiên Ưng trực tiếp đi lên lầu ba của hộp đêm
Lầu ba có thiết kế y chang tầng một, hoàn toàn khác hẳn tầng hai, đại sảnh trống trải bao gồm mấy căn phòng nhỏ.
Cả đại sảnh có rất nhiều vệ sĩ đứng dọc hai bên, trên người bọn họ khoác đồ tây trang, tư thế nghiêm trang, tạo ra cảm giác âm u tĩnh mịch, như cơn gió lạnh thổi nhẹ từ dưới cõi âm.
Ở một nơi xa nhìn lại, có thể thấy rõ chiếc ghế sang trọng đặt phía bên trên, tựa hồ chiếc ghế dành cho một vị vua ở thời trung cổ, cạnh đó còn có ba nam một nữ đứng sẵn
Bọn họ chính là trợ thủ đắc lực nhất của Dạ Thiên Ưng, nói cách khác tổ chức của hắn không thể thiếu mặt bọn họ. Dạ Thiên Ưng nổi tiếng khắp Đại Lục bao nhiêu, là bấy nhiêu phần uy danh nhờ vào bọn họ.
Trong số đó phải kể đến cánh tay phải của hắn, người tài giỏi đầu tiên trong nhóm - Hàn Tuấn Hi, biệt danh Joker. (Ở bài xì phé, joker còn được gọi là lá bài thủ lĩnh)
Toàn thân người này luôn toát ra biểu cảm lạnh băng, bộ dạng cực kỳ uy nghiêm, gương mặt điển trai không thua kém gì Dạ Thiên Ưng. Mái tóc đen cộng với đôi lông mày rậm, thoáng nhìn hào hoa phong nhã, cũng chẳng khác gì thanh niên ưu tú. Nhưng tính cách của hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài, có thể sánh ngang hai chữ ‘tàn độc’ , một người vô cùng thận trọng, từ cách nói chuyện cho tới cách đi đứng. Có thể nói, nếu Dạ Thiên Ưng không ở đây, hắn ta toàn quyền nắm giữ, thay mặt Dạ Đế ra mặt quyết định. Cho nên, được mọi người gọi là Joker
"Thiên ưng." Hàn Tuấn Hi lạnh lùng mở miệng, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía cửa đại sảnh.
Mọi người lướt theo ánh mắt của hắn, rối rít vội vàng cung kính khom người: "Dạ Đế."
"Ừ." Một cái gật đầu vô cùng uy nghiêm, cũng không thèm liếc nhìn những người phía sau chiếc ghế
Đột nhiên có tiếng mỉm cười vang lên: "Hì hì, Thiên Ưng." Khóe miệng người này khẽ nâng, nở ra nụ cười xấu xa, một tay chống đỡ thành ghế, ánh mắt gắt gao nhìn Dạ Thiên Ưng, mở miệng nói: "Trên cổ áo của anh có vết son môi kìa, không biết là cô gái nào xui xẻo như vậy, lại bị anh hại đời đây ?!"
Chương 19: J - Q - K
Bộ dạng mỉa mai dám đối mặt với Dạ Thiên Ưng thế này cũng chỉ có Lăng Thánh Quân, biệt danh Jack (Lá bài J trong bài poker)
Dáng ngoài khỏe khoắn, mái tóc nhuộm màu nâu nhạt, nổi bật nhất trong nhóm, lỗ tai phải của hắn còn đeo thêm một chiếc bông tai lấp lánh,nhìn tổng thể ví von người này giống như ánh nắng mặt trời, một anh chàng trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết. Tuổi đời của hắn ta vễn còn rất nhỏ, chỉ mới 16 mà thôi. Tính cách bướng bỉnh, lại hay trêu đùa đến Dạ Thiên Ưng
Cũng đừng nhìn hắn như vậy, trong lòng hắn luôn rất sùng bái cách làm của Dạ Thiên Ưng
"Khụ !"
Lăng Thánh Quân vừa nhạo báng hỏi xong, đứng bên cạnh hắn vội vàng có người ho khan một tiếng, lông mày khẽ nhíu lại
Người đàn ông này chính là Lăng Thánh Long, cũng là anh trai của tên Jack, biệt danh của hắn là King (Lá bài K trong bài poker )
Người này dáng ngoài hiền hoà đẹp trai, phong cách trưởng thành chững chạc, cũng là người hiền lành nhất hội. Có thể nói, hắn được coi như nhân vật nắm quyền thứ ba, chỉ đứng sau Joker một bậc
"Thánh Quân." Đột nhiên một giọng nói lững lờ không nhanh không chậm vang lên, ánh mắt lạnh lẽo chuyển sang Lăng Thánh Quân: "Cậu muốn chết, đúng không ?!"
Nét mặt cười đùa của Lăng Thánh Quân thu hồi, biểu tình lập tức thay đổi, không còn ngông nghênh giống như lúc nãy
"Thế, lúc đó anh có sướng không ?!" Đang lúc này, người con gái ở bên cạnh hắn, lạnh lùng mở miệng . . . . . .
Queen là biệt danh của cô ta, tên đầy đủ còn gọi là Hạ Uyển Uyển. (Lá bài Q trong bài poker)
Tính cách mộc mạc như nước, lạnh lùng như băng, nhưng lại có được gương mặt nữ thần, khiến nhiều nam giới chao đảo
Ở trong nhóm cô ta nổi tiếng tàn nhẫn, ra tay không hề chớp mắt, về mọi mặt luôn rất xuất sắc, về góc độ dối trá còn có thể xem là biệt tài riêng
Trên căn bản, chỉ cần người bị cô ta giết, chết kiểu nào cũng thê thảm khác thường
Có thể nói, mấy trợ thủ đắc lực này, Dạ Thiên Ưng thích nhất chính là tính cách của Hạ Uyển Uyển ‘thủ đoạn vô cùng dứt khoát’
"Hừ." Lăng Thánh Quân bất mãn hừ lạnh một tiếng, thanh âm có chút khiêm tốn
"Tốt." Dạ Thiên Ưng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay áo, hai mắt nhất thời sắc bén: "Đem tên phản bội kia vào đây !"
Chương 20: Hành quyết phản đồ
Edit: An Lương
Lời nói uy nghiêm vừa hạ xuống, lập tức một người đàn ông bị trói chéo tay được mang vào trong. Toàn thân hắn run rẩy, bị đẩy tới trước mặt Dạ Thiên Ưng, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Dạ. . . . . . Dạ Đế. . . . . . Cầu xin ngài bỏ qua cho tôi, về sau tôi sẽ không dám phản bội tổ chức nữa !"
Khóe miệng lạnh lẽo thoáng nhếch lên, nụ cười có phần tà ác, tròng mắt sâu thẳm của Dạ Thiên Ưng liếc xuống tên đang quỳ gối dưới đất, khẽ giơ tay lên. . . . . .
Hàn Tuấn Hi ở sau lưng thấy vậy, hiểu ý liền đưa cho hắn một con dao găm.
Con dao gắm sắc bén cùng với ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Thiên Ưng đồng thời phát sáng, tạo nên khung cảnh ảm đạm.
"Dạ . . . . . Dạ Đế. . . . . . Tôi. . . . . . tôi cầu xin ngài . . . ." Người đàn ông run rẩy nhìn Dạ Thiên Ưng từng bước tới gần.
Khi bước chân hắn dừng lại trước mặt tên phản bội, tất cả thành viên ở trong tổ chức dường như ngừng thở . . . . . .
"Đưa đầu lưỡi của mày ra !" Giọng điệu thong thả, không nóng cũng không vội, nghe qua có phần êm tai, không hề bộc lộ dấu hiệu tức giận.
Hắn càng như vậy, tên kia lại càng khiếp sợ. Trong nháy mắt hạ thân của tên phản bội đã ướt một mảng . . . .
Nhìn thấy cảnh ấy, Dạ Thiên Ưng liền thu hồi nụ cười, lông mày khẽ nhíu lại, lạnh lùng nói: "Thật vô dụng, còn chưa làm gì, đã tè ra quần rồi sao ?!"
Đối với biểu hiện của tên tay sai này, hắn vô cùng khinh bỉ !
Đàn ông cho dù không có bản lĩnh thì ít nhất cũng phải có dũng khí !
"Vốn là tao muốn tự tay giết mày, nhưng xem ra là mày không xứng !" Lắc đầu tiếc nuối, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng xoay người nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Thánh Quân, tùy cậu chơi thế nào thì chơi, nhưng nếu như hắn kêu ra tiếng, thì tôi sẽ trừng phạt cậu !" Nói xong khẽ giơ tay lên, dùng sức phóng một cái. . .
"Vèo" , con dao găm sắc bén kia hệt như một phi tiêu bay thẳng về phía Lăng Thánh Quân.
Lăng Thánh Quân bật dậy, động tác nhanh nhẹn bắt được con dao găm, khóe miệng đột nhiên cong lên, ra dấu tay đầy vẻ đùa cợt: "Ok!"
"Dạ Đế, xin hãy tha mạng, Dạ Đế !! Về sau tôi sẽ không dám nữa, xin tha mạng . . . ."
Mặc cho người đàn ông kêu gào cầu khẩn thế nào, Dạ Thiên Ưng cũng chỉ phớt lờ. Hắn đối đãi với thuộc hạ luôn luôn tốt, nếu không cũng không có người tận tâm trung thành cho đến bây giờ, nhưng đối với kẻ phản bội. . .
Hắn so với sứ giả của địa ngục còn hung ác hơn gấp mười lần!
Hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu bước đi vào một căn phòng tối đen ở trên lầu ba.
Nhưng vào lúc này. . . . . .
"Long Thiên, người ta chờ anh thật lâu rồi nha." Bên trong căn phòng truyền ra một giọng phụ nữ vô cùng nũng nịu.