Hắn bất ngờ nhưng không ngạc nhiên khi nàng đoán ra, không ngại khen nàng một câu.
“Cô thông minh đó!”
“Vậy chỉ có thể là một trong mười ba người chúng ta trong phòng bàn kế hoạch lúc đó thôi… nhưng có thể là ai chứ?”
Nàng không tin nổi trong các huynh sẽ có người là nội gián. Thẩm Nhiên nhìn, nàng quả được đầu óc thông minh, suy tư cũng quyết đoán hơn nữ nhi khác làm người ta tiếp xúc không bao giờ thấy nhàm chán.
Và Thu Yên bắt gặp ánh mắt hắn đang hướng về mình liền run rẩy, xanh mặt nói.
“Sao lại nhìn tui? Tui không phải nội gián đâu!”
“Biết rồi! Cô thì làm sao lừa nổi được ta chứ?”
“Đừng có khinh người quá đáng nha, tui phản cho huynh thấy bây giờ!” – Nói chuyện với hắn dù trong lòng chứa đầy tình ý cũng không thể không nổi nóng.
Hắn chọc nàng giận chỉ cười, nụ cười của hắn hiếm trao cho nên luôn làm tim nàng nhảy nhót trong lòng ngực. Hắn nói vì lo nàng sợ hãi.
“Để ta kêu Hiệp Phong canh bên ngoài cho cô an tâm nhé!”
“Thôi! Cực cho Phong ca lắm, tui không sao đâu!”
Giọng nàng quan tâm Hiệp Phong đánh thức thần trí của hắn nhớ lại là nàng thích ai. Tâm trạng đang tốt của hắn nhanh chóng sa sầm vào cơn bực tức khó hiểu, thiếu chút nóng giận vô cớ.
Thu Yên không suy nghĩ gì nhiều chỉ sợ phiền Hiệp Phong thôi nhưng thấy sắc diện của Thẩm Nhiên đột nhiên thay đổi cũng bỡ ngỡ theo.
“Đừng có quan tâm Hiệp Phong của ta nữa!”
Chương 21
Thu Yên không suy nghĩ gì nhiều chỉ sợ phiền Hiệp Phong thôi nhưng thấy sắc diện của Thẩm Nhiên đột nhiên thay đổi cũng bỡ ngỡ theo.
“Đừng có quan tâm Hiệp Phong của ta nữa!”
Nghe bốn chữ “Hiệp Phong của hắn” Thu Yên hơi tức nghẹn. Nàng biết hắn có mỗi Hiệp Phong rồi tại sao luôn nhấn mạnh khiến nàng đau lòng hơn. Thu Yên run lên không nhịn nữa chửi lại vào mặt hắn.
“Huynh và Phong ca thế nào kệ huynh. Tui cứ quan tâm đó làm gì tui hả?”
“Cô không biết sợ ta sao? Ta tuyệt đối không để cô dụ mất Hiệp Phong.”
“Tui dụ Phong ca cái gì chứ? Huynh nói năn cẩn thận biết suy nghĩ lại nha, chúng tui xem nhau là huynh muội đó!”
Hắn ta chuyên quyền muốn thống trị, nàng lại cứng đầu không chịu áp bức. Nghe xong lời nàng hắn lại càng nổi giận đùng đùng tiếp tục lớn tiếng.
“Đúng là hồ ly tinh! Hôm trước nói thích, nay lại nói là huynh muội thôi. Cô đúng là đồ nữ nhi xấu xa!”
Bị một tên biến thái chửi mình xấu xa thì Thu Yên tức chết cũng cam. Cảm giác tức đến nghẹn lời thật là khó chịu nên nàng quyết gào lên cải lại.
“Miệng tui nói thích Phong ca bao giờ huynh nhớ lại giùm àk!”
Thẩm Nhiên sững ra cố nhớ lại hình như là thế thật. Chả lẽ nàng chưa có nói ra sao? Hắn tức nhiều ngày rồi không thể vì chuyện vô căn cứ tự suy đoán như vậy.
Má nàng đỏ thẹn nhìn lên, cái mặt tuấn tú ngu ngốc đáng ghét của hắn làm nàng chỉ muốn đấm cho một đấm vậy mà lòng nàng lại cứ như điên như đảo. Cuối cùng Thu Yên nói lí nhí nghẹn ngào…
“Người nam nhân tui ám chỉ lúc đó… chính là huynh đó!”
BOONG!!! Chuông từ đâu gõ vang đánh thức thần trí của Thất vương gia. Thu Yên thẹn thùng nói cái quái gì đó khiến tim hắn muốn nhảy khỏi lòng ngực chạy rong đi mất tiêu. Không những hắn suy đoán bậy bạ còn hiểu lầm tâm ý người ta sao? Nhìn lại nàng trước mặt, Thẩm Nhiên nói năn không lưu loát vừa run vừa sợ…
“Cô nói một người rất ổn mà!” – Dĩ nhiên hắn biết mình không thuộc loại chính nhân quân tử, hảo nam nhân rồi.
“Nếu huynh không thích nam nhân thì rất là ổn!” – Thu Yên nói mắc cỡ, chỉ chút biến thái trầm trọng đó thôi chứ dễ gì có nam nhân nào sánh với hắn, tiếc thay hắn tệ ơi là tệ.
“… còn nói hay cứu cô mà!”
“Tuy số lần huynh đối xử tệ bạc với tui nhiều hơn nhưng có cứu tui mà!”
Nàng lần đầu bày tỏ tâm ý mắc cỡ muốn chết, má cứ nóng ran lên hết. Hắn không biết mình bây giờ đang quá kinh hãi hay là quá bối rối nữa. Trước đây chưa phải chưa có nữ nhi đem lòng ngưỡng mộ hắn, chỉ là hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhi nào nhiều như với nàng. Nay người ta đem lòng trao cho hắn không khỏi bị sốc. Thu Yên nhìn lên nói tiếp cho hắn thôi hiểu lầm mình.
“Phong ca đâu có tỏ ra ghét tui, là huynh ghét tui… vì thế tui mới muốn hỏi huynh một lần. Người đó chính là huynh!”
“… cô thích ta hả?”
Thẩm Nhiên vẫn không tin nổi, mặt trắng bơ phờ hỏi lại. Nàng chỉ thẹn thùng gật gật đầu rồi lại quan sát hắn. Quả nhiên trông hắn kinh hãi sợ như nàng đoán. Nàng biết bản thân đi thích loại người nào mà nên có chút buồn bã nói cùng hắn.
“Huynh cũng đừng sợ quá! Tui chỉ thích vậy thôi không chờ đợi hay hi vọng huynh đáp trả lại đâu. Tui biết tình cảm của huynh và Phong ca rất tốt, tui không đủ sức chen ngang, vả lại huynh còn rất ghét nữ nhi… nên tui chỉ muốn thật lòng thôi!”
Thu Yên lại nói một lèo không cho hắn cơ hội chen vô nói câu nào cả. Lúc này đầu óc hắn đang trở nên đần độn, vô dụng, nghĩ suy cũng không kịp để nói đáp. Thế là hắn cứ ngây ngốc, chết trân nhìn nàng thổ lộ ngại ngùng rồi tự chấm dứt một cách buồn bã thay cả hắn. Trông nàng khoé mắt đong đầy lệ cố nén khóc hắn thành đại ngốc nhân luôn.
“…huynh đừng vì thế mà tránh né tui nha!”
“Ta … ta…”
Thẩm Nhiên bị nàng bày tỏ đến mức nói năn không thành lời càng khiến Thu Yên đau lòng hơn hỏi sợ sệt.
“Tui phải tránh xa huynh sao?” – Nàng biết hắn không thích mình, nói ra nỗi lòng càng khiến hắn thấy phiền không vui.
Thẩm Nhiên càng nhìn nàng, càng nghe giọng nói trong vắt của nàng càng run hơn.
“TA KHÔNG BIẾT !!!”
Cuối cùng lí trí thúc giục hắn phải bỏ chạy trước khi chịu đựng quá độ xỉu tại chổ thì mất mặt lắm. Thu Yên thơ thẩn nhìn theo cánh cửa phòng, phản ứng của hắn thật tồi tệ rõ ràng là nàng rất bị ghét rồi mới như thế. Thu Yên bật khóc, nàng sớm biết đi thích hắn là ngu ngốc sao lại còn động lòng để giờ đau khổ như vậy chứ.
Còn hắn chạy ra ôm lấy tiểu Hoa. Con chó đang ngủ trong nhà chuồng gỗ bên hồ tỉnh dậy ve vẩy đuôi ngay. Thẩm Nhiên ôm bộ lông mềm, tự lẩm nhẩm như tên điên.
“Cô ta thích ta không phải Hiệp Phong… thích ta thật đó! Ahh… là ta chứ không phải Hiệp Phong, làm sao bây giờ tiểu Hoa ơi!?”
Hắn cố không la loạn lên chỉ ụp mặt vào bộ lông xù. Tim hắn trong ngực vẫn nhảy nhót cảm giác vui hơn lần trước tưởng nàng thích Hiệp Phong. Hình ảnh nàng thẹn thùng nói là hắn hiện lên có thật chứ không phải mộng. Thẩm Nhiên không kiềm lại tự cười sau đó giật mình tự bịt miệng không cho vui như vậy.
Thu Yên là “hồ ly tinh” cơ mà, hắn lại để bị dụ dỗ đến nông nổi hạnh phúc cười với chó hay sao? Phải tỉnh táo lại thôi vương gia ơi!
————–
“Người sao thế?” – Hiệp Phong hỏi khi thấy hắn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn cửa như chờ đợi gì đó.
“Hả? Ta làm gì có sao chứ !?”
Hắn cười rõ gượng làm Hiệp Phong thấy nghi ngờ vô cùng. Thập đại cẩu cẩu thì ngồi chán nản do tìm ra mộc thư thứ ba lại mất hai cái kia. Coi như cũng công cốc.
Thu Yên vào cùng Bửu nương phụ mang chè cho mọi người ăn “giải sầu”, lập tức có kẻ run run ngay. Nhìn nhìn qua thấy vẻ mặt hắn rất căng thẳng với mình chỉ buồn bã làm xong không nhìn.
Thẩm Nhiên không hiểu, cứ tưởng nói thích người ta rồi nàng phải đỏ mặt hay thẹn thùng, mắc cỡ, sao lại để cái mặt đưa đám không hướng ánh nhìn về hắn.
“Các huynh ăn chè rồi cố gắng tìm lại mộc thư nha, lỗi do muội không giữ được!”
“Có gì đâu tiểu Yên!? Vương gia không buồn thì thôi, bọn huynh có gì phải buồn chứ háhá…”
Cả bọn vô lương tâm, khác nào nuôi “heo” tay áo, tối ngày ăn ngủ không làm nên tích sự gì cho hắn cả còn dám ha hả cười trên đầu hắn như thế.
Thu Yên cũng cố cười xoay đi phát hiện tay Đại cẩu ca có một vết cắn mờ còn mới không phải sẹo lâu ngày. Nàng suy nghĩ đôi chút nhưng không nói gì lặng lui đi. Hắn ta nhìn theo thật không hiểu nổi nữ nhi, bày tỏ làm hắn kinh hoàng như thế rồi thôi hay sao?
Lòng nàng còn đau, hắn si ngốc không biết đều do hắn làm nàng trở nên như thế. Giờ đây nàng luôn nhớ nhung muốn gần hắn nhưng vừa phải nguyện theo ý hắn tránh xa thật xa. Nỗi lòng mâu thuẫn này thật khó chịu. Tuy nhiên việc đại sự là trên hết, nàng không thể giải quyết theo cảm tính thành ra hít một hơi dũng khí đi đến thư phòng gặp riêng Thẩm Nhiên.
Nàng gõ nhẹ, mở cửa vào hiên ngang khiến hắn ta hết hồn, giật bắn người quẹt ngang tay đề hoạ thư pháp ra một đường ngang hư mất chữ “tĩnh” đang viết luôn. Mà dù cho hắn viết xong cũng không tĩnh nổi khi nhìn thấy nàng.
Tim hắn hơi loạn nhịp dẫu chỉ mới thấy bóng “hồ ly” phía xa. Thu Yên chỉ đứng bình thường trong y phục nhu mì cũng đủ dụ dỗ toàn bộ sự tập trung của hắn rồi. Hắn vo tờ hoạ thư viết hư lại nói năn lung tung…
“Tìm cô… àh không, cô tìm ta có việc gì hả?”
“Thật ra…”
Thu Yên nhìn quanh phòng có hai người nhưng vẫn sợ tai vách mạch rừng nên bước đến.
Thẩm Nhiên bất giác phản xạ co chân trên ghế, biểu cảm còn hơn thấy chó sói đến ăn thịt. Nàng không ngờ mình lại làm hắn sợ nên cố không khóc dù vai run run rồi.
“Hôm qua tui có cắn tay một trong ba người áo đen che mặt. Sáng này thấy trên tay Đại cẩu ca có vết cắn đúng tay trái… tui không dám khẳng định nhưng chỉ nói vậy thôi, không làm phiền vương gia nữa!”
Thu Yên bỏ ra ngoài lại khóc ngớ ngẩn. Hắn ở lại thở phào không phải là sợ mà là đối diện với nàng hắn hơi bị căng thẳng. Nhưng biểu cảm của nàng thật kì lạ, chẳng lẽ bày tỏ rồi sẽ hết thích hắn hay sao? Nam nhân ngu ngốc cứ thế ngồi ôm chân đoán già đoán non đoán không ra là do chính hắn khiến người ta như vậy.
…
“Vương gia thích ăn nhất là trái đào tươi ở vùng bắc cương!” – Bửu nương nói khi dừng lại lựa đào tươi trong sạp hàng ở phiên chợ.
Thu Yên nghe cũng háo hức cố ghi nhớ sau đó tỉnh táo lại nhanh chóng ủ rũ. Người ta không thích, không quan tâm nàng thì nàng nhớ hắn thích ăn gì cho thừa. Nếu nàng và quả đào cùng chết chìm, xem ra hắn còn xem trọng vớt đào lên trước luôn ấy chứ.
Nàng lại đi theo Bửu nương đi mua đồ trong chợ. Bà ấy khó tính thật nhưng cũng rất vui vẻ, hiền hậu nết ngoan ngoãn không làm gì chọc bà ấy giận là được cưng ngay. Một tay bà ấy chăm sóc Thẩm Nhiên từ khi còn là tiểu hoàng tử nên cưng hắn như con, hiểu như lòng bàn tay.
Bửu nương chợt nói bâng quơ nhưng thật ra là cố ý thâm dò tình hình.
“Vương gia lần này cũng không lập trắc phúc tấn rồi… không biết… có phải là do người có ý gì với con không?”
Với cá tính biến thái bất thường của hắn, đối xử với nàng như thế là hơn hẳn mọi nữ nhân khác rồi. Thu Yên nghe, buồn đến mức không còn ngại ngùng che đậy, nói ngay một câu than thở…
“Làm gì có chứ… huynh ấy chỉ thích mỗi Hiệp Phong thôi!”
Nàng rên rỉ, Bửu nương hiểu ngay lòng nàng là dành cho ai rồi. Tiếc thay kẻ nào đó như vậy có được thích cũng uổng phí.
Đột nhiên một bàn tay bịt miệng từ sau kéo ngược nàng đi, tay cầm quả đào rơi xuống đất không ai nhìn thấy. Bửu nương mãi lo trả giá không nhìn lại, nàng sợ hãi cố kêu cứu nhưng phố đông không ai để ý hẻm tối cả. Nàng nhanh chóng bị nhét khăn vải vào miệng, tay chân bị trói lại bằng thừng rút chặt mang đến một kho hàng cũ.
Và một người xuất hiện làm cả người nàng run rẩy sợ, kẻ đó không ai khác chính là Lục Hoà Khánh, hắn cười nụ cười cao sang khi chờ nàng không biết bao nhiêu lâu. Hoà Khánh ngồi xuống vuốt má nàng, mặt Thu Yên không còn hột máu, vì sợ đã tái mét lên.
“Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nàng làm khó ta quá! Nàng nghĩ trốn ở Thất vương phủ là sẽ thoát ta hay sao? Ta không hành hạ nàng thì không được mà!”
Chương 22
Lục Hoà Khánh ngồi xuống vuốt ve má nàng ra chiều trân sủng, mặt Thu Yên không còn hột máu vì sợ tái mét lên.
“Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nàng làm khó ta quá! Nàng nghĩ trốn ở Thất vương phủ là sẽ thoát ta hay sao? Ta không hành hạ nàng thì không được mà!
Thu Yên không thể vùng vẫy, cả người bất lực sợ hãi chỉ biết khóc nghe bàn tay tà đạo dám vuốt theo xuống ngực mình muốn làm nhục thân nàng. Nàng biết Thẩm Nhiên không thể ở đây nhưng vẫn gọi thầm tên mong hắn cứu mình. Chợt một giọng nói già vang lên ngăn.
“Khánh nhi, không được động cô ta. Cô ta phải nguyên vẹn mới dụ được hắn ra mặt!”
“Nhưng cha…”
Hoà Khánh xoay lại nhìn cha, thừa tướng gia hô mưa gọi gió trong triều đình xuất hiện nhìn Thu Yên. Lão ấy tóc điểm bạc, phong thái cao sang mang phần nghiêm nghị. Bề ngoài có vẻ là một lão nhân trung trực là thế không ngờ quỷ kế đa đoan.
“Xử được tên vương gia đó cho con muốn làm gì thì làm được chưa?”
Lục thừa tướng nói, ánh mắt độc ác, rắn rết còn thâm hiểm hơn cả con trai. Thu Yên run lên nhìn hai cha con ấy cười với nhau vang tiếng rợn người. Họ muốn hại Thẩm Nhiên, nàng không muốn vẫn vô vọng ngăn lại.
——————
“Không xong rồi vương gia ơi! Đang đi chợ dì lạc tiểu Yên mất tiêu rồi. Dì tìm quá trời cũng không thấy!”
Cả bọn nghe liền lo lắng, Thẩm Nhiên đứng dậy ra hỏi chuyện Bửu nương…
“Cô ta có biết đường về không dì?”
“Chắc biết… nhưng có đi đâu con bé cũng theo sát dì mà…”
Bửu nương đang rối thì một lệnh tiễn bắn tới ngang mặt bà ấy đâm thẳng vào cột gỗ cạnh Thẩm Nhiên. Trên thân tên có mang theo mẫu thư nhỏ. Bà ấy hết nói nổi vì sợ quá tưởng mũi tên ấy bắn lệch một chút đã xuyên ngang mũi mình rồi.
Thẩm Nhiên rút mũi tên ra đọc thư, sắc diện chuyển biến không tốt. Cả bọn bu lấy…
“Sao vậy vương gia?”
“Chúng bắt Thu Yên buộc giao mảnh còn lại của mộc thư!”
Chuyện này không cần hỏi mọi người cũng biết ngay là lão thừa tướng già. Hiệp Phong nét mặt mang sự bình tĩnh nói.
“Cái bẫy! Chúng huỷ hết cả 3 mộc thư thì không còn chứng cứ vạc trần tội tạo phản!”
“Một canh giờ nữa ta không đến chúng sẽ giết Thu Yên.”
Thập đại cẩu cẩu nghe đụng đến Thu Yên “yêu dấu” cũng nhanh nhảu hăng máu chiến hô lên…
“Chúng ta quyết làm một trận, gọi chi viện đến dọn chúng luôn vương gia!”
“Không được! Ta phải đi một mình nếu không chúng không chỉ địa điểm giữ người. Các ngươi không được theo ta!”
Hiệp Phong thấy hắn nhìn mình, buộc lòng không thể theo hộ giá. Thẩm Nhiên vào thư phòng lấy hai mộc thư rồi đi ra ngoài sân ôm lấy tiểu Hoa. Cả đám nhỏ ngơ ngác cứ ngỡ phải ôm Hiệp Phong mới đúng chứ.
Thẩm Nhiên nói trấn an mọi người rõ vô căng cứ…
“Ta sẽ ổn thôi và mang con hồ ly đó về ngay, các ngươi đừng lo!”
Thân là hộ vệ cho hắn lại để chủ nhân một mình mạo hiểm nói không lo cũng không được. Thẩm Nhiên đi ra ngoài cổng lập tức có hai kẻ dẫn đường dắt đi kín đáo như thường dân đi trên phố.
Quan sát kĩ trên phố, trên mái nhà có nhiều kẻ quan sát không cho ai đi theo hắn. Vào một hẻm khuất, chúng cho bịt mắt dẫn đi tiếp thật sự rất cẩn thận. Thẩm Nhiên làm theo không có nửa ý không hợp tác. Không thấy gì nhưng càng đi càng nghe hơi nước ẩm gió ven sông.
Cuối cùng vào một nhà kho gỗ cũ tại bến thuyền bị bỏ hoang ngoại thành cách 5 dặm, hắn được tháo khăn bịt mắt thấy ngay Thu Yên giẫy giụa khóc bị trói ngã ở đụn rơm.
Nàng thật chỉ muốn hắn chạy thật xa, đây là cái bẫy mà cha con lão thừa tướng nhằm hại hắn. Hắn nhìn nàng, rất muốn đến cứu ngay thì Lục Hoà Khánh cười bước ra…
“Giao mộc thư đây vương gia!”
“Thả cô ta ra trước đi!”
“Tiền trao cháo múc, đưa rồi sẽ thả!”
Thu Yên cố lắc đầu bảo hắn đừng làm thế. Xung quanh đây có bố trí sát thủ, hắn giao thì bị giết ngay. Nhưng Thẩm Nhiên chỉ nhìn nàng, sau đó ánh mắt kiên định nhìn Lục Hoà Khánh lấy ra cả ba mảnh mộc thư.
“Đây!!!”
Thu Yên muốn mắng hắn ngu ngốc quá nhưng không được, người gian mưu như hắn rõ biết bẫy tại sao vẫn ngu ngốc đến một mình.
Lục Hoà Khánh đắc ý định cầm lấy thì Thẩm Nhiên nhanh như chớp nâng chính mộc thư gỗ đánh ngang mặt Lục Hoà Khánh té lăn ra đất . Ba mãnh gãy đôi hết hai mãnh vì cái mặt thối của tên công tử đó.
Đám sát thủ thấy động nhanh chóng thủ kiếm từ sau các kiện hàng tràn lên tấn công hắn. Thu Yên tưởng lần này hắn chết chắc rồi vì Hiệp Phong không có ở đây lúc này bảo vệ nhưng rồi nàng tròn xoe mắt sửng sốt.
Cái gã nam nhân nhu nhược, ẻo lả, chết nhát sợ chó sói đến mức đem cả nữ nhi ra che chở cho mình cũng biết đánh nhau. Vả lại võ công của hắn không tệ tí nào, chẳng thua kém Hiệp Phong là bao, ra đòn tay không toàn nhắm chổ tử đánh gọn gãy tay gãy chân không ai vực dậy nổi để đánh thêm lần nữa.
Bọn sát thủ hơn mười người lao lại càng đông, hắn vì thế càng di chuyển nhanh hơn vừa công vừa thủ né đòn cướp kiếm đánh trả.
Giờ phút này mà Thu Yên còn tưởng mình nằm chiêm bao hoa mắt vì phong độ của hắn. Không phải hắn là nam nhân nàng đem lòng si dại mà khen, thật sự Thẩm Nhiên rất có bản lĩnh không uổng công nàng ngưỡng mộ chút nào.
Hoà Khánh sau chốc lát tỉnh lại, mặt sưng hết một bên ngồi lên thấy tình hình đảo ngược. Nửa số sát thủ bố trí đều nằm vất vưởng vì hắn. Cha con thừa tướng đã liệu trước hắn không phải loại người dễ đối phó nhưng không ngờ vẫn còn chưa đủ đấu với hắn.
Lục Hoà Khánh đương nhiên biết lượng sức mình nên không dại lao vào Thẩm Nhiên mà cầm kiếm đến chổ Thu Yên. Nàng run lên bị kiếm kề lên cổ.
“Ngừng tay nếu không ta giết cô ta ngay!”
Nghe thế Thẩm Nhiên ngừng ngay lập tức không đánh động thêm dù chỉ cái búng tay.
Thu Yên rất là sợ hãi, tình hình này cả nàng và hắn xem ra cùng không thoát. Lục thừa tướng đến lúc này mới xuất hiện thấy hai mãnh mộc thư gãy nát chỉ cười, lấy chân dẫm thêm cho nát cả mãnh thứ ba. Hai cha con chưa chi đã cười chiến thắng. Hoà Khánh giữ kiếm trên cổ nàng nhìn hắn nói.
“Bỏ kiếm xuống vương gia!”
Hắn nhìn nàng, Thu Yên chỉ biết lệ nhoà nhìn hắn. Và Thẩm Nhiên buông kiếm, lập tức mười mấy sát thủ còn trụ vững đồng loạt dùng kiếm đặt lên yết hầu. Kiếm cũng trên cổ mình nhưng Thẩm Nhiên chỉ nhìn phía kia kiếm đã cắt nhẹ một đường nhỏ đỏ máu trên chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Thừa tướng cười nói khác gì châm biến hắn…
“Vốn nghe vương gia đây không yêu thích nữ nhân, chỉ hứng thú với nam nhân sao nay lại vì một tiểu cô nương mang trọng tội lại liều mạng thế này hả?”
“Các ngươi khôn hồn thì thả cô ta ra. Chuyện khác cứ giải quyết với ta!”
Kiếm đang kề cổ, tình thế bị áp đảo mà giọng điệu ngang ngược coi thường người khác của Thẩm Nhiên vẫn không đổi. Thu Yên vẫn khóc nhìn thì đơ ra. Lục Hoà Khánh cười nhẹ, tay giữ kiếm vơi đi, tay còn lại vòng ôm chạm lên thân thể nàng ra chiều thích thú thưởng thức sự mềm mại.
Thu Yên chống cự, ghê tỏm bàn tay Hoà Khánh nhưng không làm gì được. Thẩm Nhiên phải chóng mắt nhìn bàn tay của gã khốn khiếp đó dám chạm vào người nàng thì hoả khí đùng đùng giận dữ hét lên…
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra ngay cho ta!” – Thẩm Nhiên muốn nhào đến nhưng bị các sát thủ chặn kiếm đan trên cổ khó lòng đi tới. Hắn giận đến mức mặt đỏ bừng, gân tay gân trán nổi cọm, ánh mắt muốn thiêu đốt Lục Hoà Khánh. Nhưng Hoà Khánh không sợ còn cười, tay vẫn không rời đi.
“Thấy tức hả vương gia? Có muốn được như ta không? Chút nửa đây vương gia xuống hoàng tuyền rồi e không kịp nhìn thấy cô ta vui vẻ ân ái thành người của ta đâu haha…”
Thu Yên bị sỉ nhục, uất ức càng vùng vẫy càng bất lực chỉ biết khóc. Thẩm Nhiên nhìn giận đến thở dồn lại. Hắn chưa từng tức giận như thế. Dẫu hắn vốn cũng là một người nóng tính ưa giận dỗi la thuộc hạ nhưng cơn giận lúc này đây quả nhiên thiêu sạch mọi bản ngã tốt đẹp kiềm chế trong hắn. Quan trọng là hắn chẳng tốt đẹp bao nhiêu.
Ai nói hắn biến thái cũng chẳng sao… còn dám động vào Thu Yên, muốn lăng nhục nàng thì hắn quyết không tha. Tên Lục Hoà Khánh này không biết trời cao đất dày chọc đúng vương gia đây kết cục tươi đẹp nhất cũng là bị bằm nhừ, xương cho tiểu Hoa gặm chơi, thịt đem làm phân bón.
Và Thẩm Nhiên dùng tay không cầm vào đầu các mũi kiếm trên cổ và xoay. Tay vì thế cũng bị thương nhưng đồng thời cũng thoát cánh bị giữ cổ bất động.
Hai cha con thừa tướng giật mình vì hắn giận điên liều mạng như thế. Thẩm Nhiên hụp người gạt chân theo một vòng khiến bọn sát thủ tấn công té ngã. Lục Hoà Khánh thấy tình hình không ổn định cầm kiếm lại dùng Thu Yên trấn áp hắn.
Nhưng Thẩm Nhiên đã nhặt kiếm trên đất phóng đi chính sát cắt vào cổ tay Lục Hoà Khánh một cách chuẩn xác không trúng Thu Yên cạnh bên dù chỉ sợi tóc. Thừa tướng vội coi con mình la hét khi vết thương cắt tận gân cổ tay máu tuôn không ngớt.
Thu Yên cũng nhanh chóng bò ra xa một chút nhưng vì tay chân bị trói nên cũng cách không được bao xa. Nàng nhìn lại Thẩm Nhiên ra tay xem ra còn tàn nhẫn hơn ban nảy, với hai trỏ tay thu lại, hắn chỉ dùng một chiêu đánh tới yết hầu, tên nào cũng trào máu miệng nát đốt xương cổ không thở té xuống.
Hắn nghiến răng, trên người lấm tấm máu sau khi dẹp xong toàn bộ bọn sát thủ trong chớp mắt. Hai cha cho ban nảy lớn giọng mạo phạm hắn, giờ co ro lê lết lùi trên đất.
Thẩm Nhiên cứ thế tiến đến, ánh mắt giận đỏ ngầu, bàn tay bị thương nên máu theo dọc thân kiếm rỉ rỉ chảy lê một đường trên nền đất hắn bước tới.
Thẩm Nhiên giơ chân đá dạt hai chân Lục Hoà Khánh ra, tay kê mũi kiếm gần ngay hạ bộ của hắn ý định xem ra có vẻ hơi tàn độc.
Mặt hai cha con nọ cùng tái xanh đoán không ra Thẩm Nhiên muốn làm gì nữa. Hắn nhếch nhẹ môi ra nụ cười nhạt cực kì thâm hiểm sau khi cơn thịnh nộ giảm bớt.
“Hai ngươi mưu phản ta buộc lòng phải để sống còn xét xử sau. Tuy nhiên dám chọc giận bổn vương, ngươi cũng khá lắm nên ta sẽ giúp ngươi thành thái giám cho khỏi còn đi làm chuyện bậy bạ nữa!”
Nghe thế Lục Hoà Khánh kinh sợ càng thoái lui nhưng đã đến sát bờ tường, Hoà Khánh thu vội hai chân lại run rẩy, vẻ mặt chết chóc của Thẩm Nhiên xem ra không phải doạ chơi. Lục thừa tướng níu chân Thẩm Nhiên van xin, kể ra hai cha con này cũng buồn cười lúc thế thượng phong hống hách, khi thua thiệt là thảm.
“Tha cho nó vương gia, Lục gia chỉ có mỗi nó là người nối dỗi!”
“Chết cả lũ còn ở đó lo nối dỗi. Lỗi do hai ngươi dám động vào người của ta trước!?”
Hắn thật sự đang đầy lửa giận khó ai dập tắt, không xử hai cha con này thì không còn là hắn nữa. Giờ Lục Hoà Khánh lấy tay ôm chân che lại run sợ. Thừa tướng vì “của quý” của con liều mình đánh nhưng chưa gì Thẩm Nhiên đã giơ cán kiếm đánh nhẹ thái dương làm lão ta bất tỉnh.
Thu Yên vẫn còn bị trói nhìn không ngờ hắn ta không chết nhát lại đáng sợ như thế. Lỗi có lẽ do hắn ỉ vào Hiệp Phong quá nên không tự mình làm gì cả lười biếng lâu ngày hoá ra ẻo lả như thế.
Chợt có tiếng chó sủa cứu nguy cho Lục Hoà Khánh. Chín thằng còn lại trong Thập đại cẩu cẩu thiếu Đại cẩu, cùng Hiệp Phong và tiểu Hoa đến. Ở sau lính cấm vệ theo chi viện cứu vương gia.
Nhưng bên trong kho cảnh máu me, người lẫn xác nằm la liệt hỗn độn khiến cả bọn nhăn nhó than thở.
“Vương gia không chừa lại gì sao? Chúng ta còn đến hộ giá làm gì nữa?”
“Chưa mà… ta đã giải quyết xong đâu!?”
Hắn nói rồi xoay lại nhìn Lục Hoà Khánh, kiếm nhẹ cắt đáy quần hắn trước nha, Thẩm Nhiên còn phải tự khen mình dùng kiếm chuẩn thật. Cử ngỡ có người đến thì Hoà Khánh thoát rồi nhưng dễ gì loại người thù dai như vương gia đây cho qua.
Thẩm Nhiên cười nửa miệng tay chóng lên tường nhìn con mồi bên dưới nói thật nhẹ nhàng.
“Ta là lần đầu làm… nếu cắt phạm qua chổ khác thì xin lỗi nhé Lục công tử!”
Đám mới đến ngớ ra không biết cớ sự gì. Thu Yên nhắm mắt trước né đi rồi vẫn nghe rõ tiếng hét thất kinh hồn vía của Lục Hoà Khánh.
Thẩm Nhiên làm thật.
Hắn dĩ nhiên có nói sẽ làm, huống gì ban nảy tên họ Lục này lỗ mãng không biết tốt xấu động vào Thu Yên còn đòi lăng nhục nàng. Giết thì nhẹ quá, chi bằng thiến ngay của hắn thì sống cũng vô tích sự, nghĩ cảnh hắn ham muốn nhưng bất lực vào thanh lâu chơi là Thẩm Nhiên khoái rồi.
Vài đứa nhỏ buồn nôn khi chứng kiến cảnh này, theo phản xạ cũng đành tự bắt chéo chân bảo vệ thân mình. Sau hôm nay lại có dịp sợ chủ nhân hơn.
Lục Hoà Khánh vẫn la hét giữ hạ bộ đau đớn, máu tràn đến ngất xỉu. Xem như khi tỉnh lại gã ta sẽ sống cuộc đời hoạn quan rộng mở.
Thẩm Nhiên bỏ cây kiếm không “sạch sẽ” đi đến chổ Thu Yên vẫn nhắm mắt co ro sợ ngay. Hiệp Phong nhìn, ánh mắt mang chút buồn nhẹ sau đó thay hắn ra lệnh giải quyết hậu quả.
“Ai sống thì bắt về nhà lao Hình bộ. Xác cũng đem về luôn!”
Lính lập tức theo lệnh Hiệp Phong đi làm việc. Đám nhỏ cũng lăng xăng chỉ đạo cùng với tiểu Hoa. Thu Yên bấy giờ mới hé mắt khi cảm giác có người cởi trói. Nàng nhìn Thẩm Nhiên mắt lại trào lệ khóc oà. Hắn xót xa nhìn nàng đã phải chịu sợ hãi, lòng mong che chở cho nàng.
“Đừng sợ, có ta ở đây không ai dám làm hại cô nữa đâu!”
Giọng hắn dịu dàng cứ như người nói ra không phải là hắn. Tay đang bị thương nhưng hắn quên chạm lên má hồng định lau nước mắt cho lại khiến mặt Thu Yên lem luốc máu. Thẩm Nhiên thu tay lại có chút hoảng vì càng làm càng tệ thêm.
Nàng không nói gì nổi, cảm giác sợ hãi ban nảy làm nàng chỉ muốn được bên hắn nên ôm chầm ngang người Thẩm Nhiên khóc trong run rẩy. Đám nhỏ tròn mắt nhìn cảnh hay nhất trong năm, hận không có ngay sẵn giấy mực vẽ lại cảnh vương gia ôm lấy Thu Yên như thế.
Hắn thật sự là vòng tay ôm nàng lại thật chặt như vỗ về, như dỗ dành che chở. Lúc này hắn chỉ muốn bảo vệ nữ nhân này mãi thôi…
Chương 23
Đại công cáo thành bắt trọn ổ mưu phản của Lục thừa tướng, xét công lao to lớn nhất chính là mỹ cẩu cẩu – tiểu Hoa nhà vương gia. Sau khi Thẩm Nhiên đi, Hiệp Phong xử lí Đại cẩu là nội gián để tránh bại lộ chuyện đem chi viện đến.
Còn tiểu Hoa lần theo mùi của chủ nhân nhanh chóng đưa cả bọn đến nhà kho tại bến thuyền bỏ hoang đó. Thu Yên nghe kể lại rất vui ôm ngay con chó.
“Tiểu Hoa giỏi quá!”
“Mộc thư thật vương gia cũng giấu trong chuồng của nó hỏi ai ngờ nổi. Không ngờ đại cẩu lại phản vương gia, mà còn tệ hơn vương gia cũng không nói gì hết giấu mọi người!”
Chuyện đại cẩu thân lâu nay như huynh đệ lại thế cũng khiến cả đám rất buồn. Thu Yên nhớ lúc ba hắc y nhân vào phòng lấy mộc thư, chính đại cẩu giúp nàng không bị hai người còn lại xâm hại, huynh ấy chỉ nhất thời làm phản chứ cũng không hẳn xấu xa. Nhưng xử lí ra sao tuỳ Thẩm Nhiên lo sau nữa.
“Gần đây vương gia bận lắm hả các huynh?” – Thật sự từ hôm đó đến nay không thấy hắn trong phủ, nàng có chút nhung nhớ người ta.
“Phải, truy án rồi có nhiều thứ để vương gia giải quyết. Chưa kể hoàng hậu là tiểu nữ của thừa tướng cũng có liên quan chuyện mưu phản thành ra trong cung gần đây loạn cả lên. Chúng ta ở trong vương gia phủ yên tĩnh chờ cha muội được giải oan thôi!”
Nay chỉ còn cửu đại cẩu cẩu xem ra buồn bã hẳn. Thu Yên lại ôm tiểu Hoa, xét xử xong cha được giải oan nàng mừng lắm. Chỉ là muốn gặp hắn, sau khi bị sợ hãi quá độ nàng bệnh mấy ngày, cũng là lúc hắn bận như thế khiến nàng ngày nhớ đêm mong.
Nhưng khổ nỗi không biết người ta có còn nhớ nàng tồn tại hay là không nữa.
Chờ ở sân đến khi sương đêm giăng phủ lạnh cả người song vẫn không thấy hắn về, hẳn là ở lại cung rồi. Thu Yên chán nản đi về phòng thì trên hành lang dài thấy bóng hắn. Thẩm Nhiên cũng nhìn thấy nàng tỏ ra ngạc nhiên.
“Khuya rồi không ngủ, còn đi lung tung vậy hồ ly!?”
Thu Yên gặp hắn mừng lắm nhưng không dám tỏ ra niềm vui trong lòng, môi cũng mỉm nhẹ không dám cười quá lộ liễu.
“Tui ra vườn ngắm cảnh đêm thôi!”
“Trời tối thui có gì để ngắm chứ? Đi ngủ sớm đi ngày mai cha cô sẽ được thả ra rồi!”
“Thật sao? Hay quá!”
Nàng cười vui hạnh phúc không tả nổi, cuối cùng cha cũng bình an không bị vu tội oan. Hắn nhìn gương mặt đáng yêu của người ta mà run khẽ. Đã hơn 12 ngày hắn chưa được gặp nàng, hắn cũng không rõ tại sao mình lại nhớ rõ chính xác từng ngày như thế.
Nhìn nụ cười rõ hồ ly dụ dỗ nam nhân vẫn thấy lòng vui vui… hình như bớt cảm giác muốn gặp. Chết tiệt! Không lẽ vương gia đây nghiện mấy trò xấu xa của hồ ly tinh sao?
Thu Yên ngẩn lên, hai mắt nhìn nhau mang chút thẹn thùng. Thẩm Nhiên không kiềm chế nổi nhanh chóng thu hai tay lại khoanh vòng trước ngực làm nàng tròn mắt.
“Huynh lạnh hả?”
“Chắc là vậy… ta về ngủ trước đây!”
Hắn ta chạy chứ không phải đi làm nàng nhíu mi ủ rũ. Nàng đâu biết Thẩm Nhiên chỉ là sợ bị nàng dụ dỗ không quản được tay lại muốn ôm nàng vào lòng thì tiêu đời. Thật sự hắn biết mình đã bị dụ rồi nên trốn là cách tốt nhất, không gặp thì nhất định không làm ra những việc thiếu suy nghĩ.
————–
Buổi xét xử truy án mưu phản có cả Hoàng thượng và Thái hậu đến xem. Đại thần, bá quan văn võ cũng tề tựu đủ tại sân lớn Hình Bộ. Lính áp giải chủ mưu và các người có liên quan lên bục xét vấn.
Trên đó có cả cha nàng nhưng Thu Yên không lo lắng mấy vì Thẩm Nhiên đã nói cha nàng vô tội xét tội thừa tướng xong sẽ thả ra.
Mọi người ai cũng nhìn Lục Hoà Khánh đi lại vẫn còn khó khăn cần có lính đỡ đi vừa sợ vừa tức giận nhìn lên Thẩm Nhiên ngồi trên cao. Thẩm Nhiên là người đảm nhận vụ án ngồi chổ cao nhất, bộ dạng thân thiện , chóng tay kê má vui vẻ nhìn xuống hỏi thật ân cần.
“Còn đau nhiều lắm không Lục công tử?”
Lục Hoà Khánh có hận có tức cũng vô ích. Thu Yên thật chẳng nói nổi hết độ xấu xa của hắn ta. Không giết thì thôi, ác dã man khiến người ta “thân tàn ma dại” rồi vẫn tỉnh mặt hỏi thăm rõ ngụy quân tử.
Nhưng lúc cần nghiêm túc, hắn rất nghiêm túc tác phong đúng mực của một vương gia quyền uy…
“Đem mộc thư ra đây!”
Thừa tướng bơ phờ nhìn người ta mang ra đủ cả ba mãnh mộc thư cổ, giờ chúng đã được ghép lại cẩn thận ra một bức hoà thư còn khắc cả dấu ấn của ba vương quốc. Hoàng thượng và thái hậu cũng được xem khi nghe Thẩm Nhiên giải thích rõ hơn.
“Thái thất thượng hoàng sau khi trả lại bản đồ cho Tây Liêng, lập lại hoà ước với Liên Khiết phương bắc đã cho người lập ra hòa ước trên phiến mộc cổ phù vân với giao định không xâm phạm lẫn nhau trong 100 năm.
Thừa tướng lập mưu tạo phản dùng mộc thư làm cớ dụ binh lính hai nước ngoại bang làm loạn, nội bộ bất ổn sẽ dễ vùng dậy cướp ngôi. Lược đồ chiêu binh, và các khối vũ khí gôm lại tại Hình bộ là chứng cứ cho âm mưu của thừa tướng. Không biết lão còn gì để chối không Lục Hoà An?”
Thừa tướng quỳ không nói được lời nào vì chứng cứ đã rành rành trên tấm lược đồ da dê lẫn mộc thư kia. Thái hậu chợt chóng tay kê trán nói đau thương.
“Lục thừa tường là đại công thần vậy mà… xem như Ai da thương tình người có công lâu năm, ta không cho chém … ban rượu độc cho nhẹ nhàng hơn nha!”
Mọi người tưởng thái hậu sẽ tha không ngờ nói thương xót cuối cùng vẫn là cho tội chết a. Thẩm Nhiên chán nản chòm qua nói.
“Con chưa ban tội mà mẫu hậu!?”
“Ủa? Vậy con xử đi!” – Bà ấy lại cười phe phẩy quạt hết buồn hết sầu, quả là đáng sợ còn hơn cả thằng con.
Cứ theo dõi cùng mấy người hoàng tộc thật là hồi hộp. Hoàng thượng cũng chống tay kê má nhìn không cho ý kiến gì khi hoàng đệ tuyên án.
“Tội mưu phản lẽ ra phải tru di cửu tộc trảm nguyên nhà nhưng Thái hậu ban ân cho rượu độc ban cho thừa tướng Lục Hòa An, nhíp bộ thượng thư Tư Lãm, hình bộ thượng thư Viên Thanh Diên, quốc học Tôn Minh. Còn những người khác có liên quan bị đầy ra biên ải lao dịch cả đời không được trở về Kỳ Mạc.”
Lục Hòa Tịnh là hoàng hậu nghe tuyên án khóc lóc vùng lên thảm thiết với hoàng thượng .
“Hoàng thượng… thiếp chỉ bị cha ép thôi… người đừng đầy thiếp đi mà!”
Ông vua nhìn lòng đau như cắt, hoàng hậu mình trân sủng lại chính là con ong tay áo hỏi sao không buồn. Nhưng Thẩm Nhiên xoay qua nói với hoàng huynh đồng thời giơ than thuốc trên giấy.
“Ả ta mỗi đêm nấu canh tẩm bổ cho hoàng huynh đều có dùng một lượng độc nhỏ ngầm giết huynh từ từ đó!”
“Cái gì? Sao đệ không nói cho trẫm biết?”
“Thì giờ đệ đang nói nè còn gì?” – Hai huynh đệ hoàng vương tộc này làm trò trên đó. Hoàng thượng nhanh chóng xoay lại nhìn hoàng hậu xấu xa nói dứt khoát.
“Đầy hoàng hậu đi, trẫm không muốn nhìn nữa!?”
Hoàng hậu rên khóc thê thảm, người người kêu gào làm cảnh xét xử vừa loạn vừa đau lòng. Lục Hòa Khánh không khóc như đại tỉ chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Nhiên. Hắn biết mình bị nhìn còn cười vẩy tay vui vẻ nữa.
Thu Yên đang đứng cạnh Hiệp Phong và các huynh thấy Hoà Khánh chuyển sang nhìn mình nên khiếp sợ níu áo nép vào Hiệp Phong. Lục Hoà Khánh bị trừng phạt rồi vẫn khiến người ta còn lo lắng chưa dám yên lòng.
Kẻ có tội đã bị trị tội, xử lí êm đẹp hết rồi đến phần Thu Yên mong chờ nhất. Cha nàng quỳ nhận ý chỉ.
“Liễu Tam Văn bị vu oan ta cho xoá tội. Sau còn có công giúp vạch trần tội trạng của của Lục Hoà An nên được ban thưởng 100 vạn lượng và chức vụ Lễ bộ thị lang nhất phẩm.”
Thẩm Nhiên nói, ánh mắt quan sát Thu Yên là chính. Nàng thật sự là mừng đến cười rạng rỡ. Mọi cố gắng của nàng đã được đáp trả, cha nàng không những được giải oan còn được lên chức nữa.
Lễ bộ thị lang là chức cao tầm cỡ đại thần chủ chốt trong triều thật rất tốt. Cả hoàng thượng thấy hoàng đệ tin tưởng cũng vui vẻ gật gù. Cha nàng nhanh chóng khấu đầu…
“Tiểu nhân đa tạ hồng ân… Chỉ là tiểu nhân xin vẫn giữ vị trí tri phủ Đốc Châu, mong hoàng thượng, vương gia ân chuẩn!”
Hoàng thượng có chút kinh ngạc nhưng chỉ nhìn qua xem ý Thẩm Nhiên vì vụ này đã toàn quyền giao cho hoàng đệ rồi.
Nàng thoáng nhìn hắn. Hắn cũng nhìn nàng.
Nếu cha nàng làm Lễ bộ thượng thư sẽ ở lại Kinh thành… còn có cơ hội gặp, nhưng Đốc Châu xa xôi…
“Ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Đây là một hồng ân lớn đó!” – Thẩm Nhiên hỏi lại cha nàng lần nữa.
“Tiểu nhân biết. Tri huyện Đốc Châu đã thân thiết, vả lại mộ phần của gia đình đều ở đấy nên …”
Thu Yên hiểu cha, mẹ nàng nằm tại nơi đó tất nhiên cha không muốn rời đi. Thu Yên dù có chuyện gì cũng theo cha. Thẩm Nhiên nhìn thấy ánh mắt nàng không mang chút xao động nào khi cha nàng quyết trở về nơi đó.
Tại sao hắn không muốn hạ lệnh cuối đưa nàng đi xa?
“Được! Ta ưng thuận!”
“Đa tạ vương gia!”
Cha nàng rất vui lập tức đón tiểu nữ vào lòng. Thu Yên ôm cha cười hạnh phúc có chút nhõng nhẽo khóc làm hắn nhìn không vui vẻ gì. Bỗng dưng hoàng thượng tuyên bố cắt ngang suy nghĩ mông lung của hắn.
“Mai trẫm phong hậu mới, tất cả phải cùng đến chung vui với trẫm!”
Hoàng thượng vui, mấy kẻ nịnh bợ cũng hân hoan vỗ tay ầm lên. Chỉ có Thẩm Nhiên sửng sốt hỏi ngay thái hậu.
“Mới truất hậu mà sao hoàng huynh chọn nhanh thế hả mẫu hậu?”
“Không ai lề mề như con đâu, vị trí đó để trống càng lâu càng loạn. Mai tiện thể ta sắp xếp việc ban hôn cho con luôn Nhiên nhi!”
“HẢ??? Ban hôn với ai chứ sao mẫu hậu có thể quyết định khơi khơi như vậy cho con?”
Thu Yên đang cười vui với cha thấy hắn hét ầm chạy theo mẫu hậu của hắn. Giữa nàng và hắn thật sự quá xa vời, chút cơ hội cho nàng mơ mộng cũng không được.