Old school Swatch Watches
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Xâm chiếm tuyệt đối trang 8
Chương 36

Kiều Hân mới đứng ở cửa trạm, liền nhìn thấy có một người đã sớm đứng ở đó chờ cô.
Nếu như không phải là do người ở xung quanh, cô sẽ không chú ý tới góc đó. Lúc này, người đó đứng ở vị trí rất tùy ý, như đang chờ cái gì.
Anh là người có cảm giác tồn tại rất mạnh, cho dù đứng ở đó cũng sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác người lạ chớ quấy rầy, cho nên bên cạnh anh như có áp suất thấp vậy.
Kiều Hân chần chừ một lúc, cô có chút ngoài ý muốn, không ngờ Kiều Bùi lại có thể biết chạy đến chỗ tàu điện ngầm để đón cô.
Ngược lại thời điểm cô đang chần chờ, Kiều Bùi đã cất bước đi về phía cô.
Khương Uyên ở bên cạnh Kiều Hân cũng sững sờ, lúc trước anh ta đã nghe qua tin đồn, đều nói Kiều Bùi đang ở nước ngoài đàm phán một hạng mục thu mua, tổng giá trị của hạng mục kia hơn trăm triệu. Vậy tại sao vào lúc này, Kiều Bùi lại còn ở trong nước đón em gái ở tàu điện ngầm đây?
Hơn nữa đúng lúc đó, mấy người giống như hành khách cũng nhanh chóng đi tới bên cạnh bọn họ.
Lúc này Khương Uyên mới phát hiện ra, thì ra bên cạnh Kiều Hân vẫn luôn có vệ sĩ đi theo.
Người như bọn họ có vệ sĩ đi theo sát người cũng không kỳ quái, nhưng hao tâm tốn sức để vệ sĩ giả bộ như người đi đường thì có chút kỳ quái, quỷ dị hơn là ánh mắt Kiều Bùi nhìn về phía anh ta.
Khương Uyên mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, anh không biết đắc tội với Kiều Bùi khi nào, sao mỗi lần gặp được Kiều Bùi, vẻ mặt của anh ta đều là không kiên nhẫn.
Khương Uyên vội vàng tiến lên một bước chủ động chào hỏi: "Kiều tiên sinh."
Anh vươn tay muốn bắt tay.
Kiều Bùi rõ ràng qua loa, chỉ nắm nhẹ với anh ta một chút, mắt chỉ đặt ở trên người của Kiều Hân, hoàn toàn không để ý Khương Uyên tí nào. Kéo tay Kiều Hân, giọng dịu dàng đến không thể tin nổi: "Mệt mỏi sao?"
Ngược lại sau khi Kiều Hân bị anh kéo qua, sắc mặt không được tốt.
Khương Uyên trực tiếp liền bị gạt qua một bên, Khương Uyên lúng túng cười một tiếng, vội rút tay về.
Kiều Bùi cũng không nói gì, sau khi kéo Kiều Hân qua, rất tự nhiên giao Kiều Hân cho hai vệ sĩ, để những người đó che chở cô đi ra bên ngoài
Chờ đến khi nhìn thấy Kiều Hân đi ra, lúc này Kiều Bùi mới quay mặt đi .
"Khương tiên sinh rất rãnh rỗi?" Sắc mặt Kiều Bùi vẫn không thay đổi, giọng nói anh rất trầm thấp, âm thanh chung quanh ồn ào thì ồn ào, nhưng giọng nói của anh rất áp lực. Ở trong hoàn cảnh huyên náo này, giọng trầm thấp giống như một sợi dây, rất có loại cảm giác kéo căng.
Khương Uyên ngẩn ra, không hiểu Kiều Bùi bày ra dáng vẻ đại gia trưởng này làm cái gì. Hơn nữa anh ta và Kiều Hân đều là người lớn, mặc kệ hai người có kết giao hay không, không có đạo lý phải thông qua người anh như anh ta gật đầu đồng ý.
Chỉ là dù sao người này cũng là Kiều Bùi, thân phận địa vị bày ra ở đó.
Coi như Khương Uyên không thích, trong lòng không thoải mái hơn nữa, cũng phải cho anh ta mặt mũi
Huống chi anh đối với Kiều Hân là nghiêm túc, Khương Uyên dứt khoát thản nhiên nói: "Kiều tiên sinh, tôi nghĩ ngài nhất định là có chút hiểu lầm. Nếu như ngài biết danh tiếng của tôi, sẽ đổi cái nhìn với tôi. Hơn nữa tôi đối với em gái ngài là nghiêm túc. . . . . ."
Vừa dứt lời, Khương Uyên liền cảm giác bụng mình rất đau, thân thể của anh càng thêm không thể ức chế lui về phía sau, cuối cùng theo quán tính, cả người đứng không vững ngã trên mặt đất.
Anh không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này, quả thật có chút giật mình quá độ.
Kiều Bùi thật sự không có lý do nào nhấc chân cho anh một cước, một cước kia dứt khoát không chút do dự.
Một phút đó Khương Uyên đã cho rằng chuyện như vậy là một ảo giác.
Nhưng rất nhanh từ bên cạnh Kiều Bùi lại tới tầm hai, ba người.
Khương Uyên là người có máu mặt, bối cảnh trong nhà rất sâu. Lại nói anh chỉ là theo đuổi Kiều Hân thôi, cũng không có ý đùa bỡn rồi bỏ rơi, Khương Uyên cũng không biết tại sao mình lại bị đánh.
Cố tình chuyện vô lý như vậy lại xảy ra, những quả đấm kia rơi xuống như mưa.
Kiều Bùi cũng không nhìn lâu, thấy Khương Uyên đã té xuống đất, anh liền quay đầu đi ra ngoài.
Kiều Hân cũng không biết bên trong đã đánh nhau, cô chợt cảm giác tốc độ người đi bộ ra khỏi cửa tàu điện ngầm kia rất nhanh, có rất nhiều người là chạy đi, vội vàng giống như đang nói gì, tình cảnh trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn.
Cô đang lo lắng thì Kiều Bùi đã đi ra ngoài rồi.
Sau khi thấy Kiều Bùi, Kiều Hân vẫn còn lo lắng muốn nhìn vào bên trong, hơn nữa cô mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau.
Chỉ là trên mặt Kiều Bùi thật sự không có biểu lộ gì, mặt anh không có biểu cảm đi vào trong xe.
Kiều Hân vừa thấy, cũng liền theo anh đi vào bên trong xe.
Cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Khương Uyên ở bên kia thật bị đánh túi bụi đâu, lại nói chỉ là đưa cô về nhà, có thể nói là chuyện gì chứ.
Ngược lại xe chạy ra khỏi đó không lâu, Kiều Hân chỉ nghe thấy Kiều Bùi lạnh lùng hỏi cô một câu: "Họ Khương kia theo đuổi em?"
Kiều Hân nhìn sắc mặt anh không được tốt, liền đoán được anh không vui.
Cô chần chừ một lúc, biết không gạt được Kiều Bùi, cô cũng không sao cả gật đầu một cái.
Đôi mắt của Kiều Bùi nguy hiểm híp lại, hỏi tiếp: "Em còn thay đổi kiểu tóc?"
"Ừ." Nếu Kiều Hân thông minh liền biết không cần chọc giận anh nữa, chỉ là cô đã sớm không kiên nhẫn với Kiều Bùi, cô tiếp tục không sao cả trả lời: "Đổi."
Nói xong như nhớ tới cái gì, cô rất nhanh bổ sung: "Tôi không chỉ đổi kiểu tóc, tôi còn sửa lông mày."
Nói xong nhấc tóc lên một chút, để Kiều Bùi có thể thấy rõ ràng.
Trước kia cô đều dựa theo lời anh, cho tới bây giờ lông mày đều là nho nhỏ cong cong, có vẻ rất mềm mại.
Mới vừa rồi lúc làm tóc, cô để thợ cắt tóc giúp mình thuận tiện sửa hình lông mày, cứ như vậy kiểu lông mày của cô biến thành phối hợp với bộ dáng hiên ngang.
Thấy Kiều Bùi vẫn không có lên tiếng.
Lá gan Kiều Hân càng lớn, cô quyết định nói ra hết lời nói trong lòng.
"Tôi đổi lại kiểu tóc mình thích. Thật ra thì Kiều Bùi, anh chưa hẳn thật sự thích tôi." Cô nói ra lời trong lòng: "Trước kia tôi lấy lòng anh nên từng thay đổi rất nhiều, giống như là kiểu tóc, lông mày, còn có khẩu vị ăn cơm. Anh thích ăn thanh đạm, tôi không thích ăn những thứ kia, thật ra thì tôi theo bạn bè ăn cơm, tôi đều thích ăn những món cay nồng. Nhưng lúc ăn với anh, tôi chưa từng đề cập tới. . . . . . Anh thích chỉ là một con rối anh huấn luyện ra, nhưng tôi không phải con rối đó, tôi là người có sinh mệnh, tôi sẽ từ từ thay đổi, tôi sẽ biến thành dáng vẻ anh tuyệt đối không thích."
Kiều Hân chợt cảm thấy thân thể trầm xuống, cô hoảng sợ liếc mắt nhìn Kiều Bùi một cái.
Kiều Bùi trực tiếp đè cô xuống, chân của anh trực tiếp tách ra hai chân của cô ra, dán ở chỗ mẫn cảm của cô. Động tác của anh cũng không nhanh, thế nhưng động tác cộng thêm thái độ của anh vẫn dọa cô sợ.
Kiều Hân cũng đoán ra anh muốn làm cái gì, cô không lên tiếng phản kháng .
Lần này ngược lại chọc giận Kiều Bùi hơn, anh nảy sinh ác độc hôn lên cô.
Kiều Hân bị đôi môi anh hôn, cô bị chọc tức liền há mồm cắn anh, kết quả không có cắn được, ngược lại bị anh bắt được môi.
Kiều Hân biết một màn này khẳng định bị tài xế thấy được, cô rất lúng túng, cô vội vươn tay ra muốn ấn cánh cửa cách ly kia.
Lúc cô đang ấn loạn như vậy, Kiều Bùi rất nhanh đã nhấn nút.
Tay của anh trực tiếp đặt ở trên tay của cô, anh dùng lực chế trụ tay của cô, nắm bàn tay cô ở trong tay mình.
Anh đè ở trên người của cô, chỗ ngồi ở phía sau rất rộng, Kiều Hân cho là anh sẽ ở trên xe □ cô.
Cô sợ hãi, không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng chẳng có tác dụng gì. Trong xe đang chạy, cô hoàn toàn không nhúc nhích được, cô bị anh đè chặt ở phía dưới.
Lúc cô cho rằng anh có thể làm gì mình, Kiều Bùi lại không làm gì cô, anh chỉ ôm cô vào trong ngực.
Lúc trước Kiều Bùi áp chế cô, thời điểm muốn làm chuyện này đều không cần quá phí sức lực. Lần này không biết tại sao, rõ ràng Kiều Bùi có vẻ rất kích động, hô hấp của anh đều hơi dồn dập.
Anh chỉ ôm cô, ôm cô vào trong ngực thật chặt, một bộ dáng không muốn buông tay.
Qua một lúc lâu, Kiều Hân mới nghe giọng anh buồn buồn nói qua: "Em không thể ngoan ngoãn để cho anh cưng chiều em sao?"
Chương 37

Kiều Hân không biết vì sao bị Kiều Bùi ôm một lúc lâu, cô cũng không hiểu ngoan ngoãn này là chỉ cái gì, ngoan ngoãn nằm ngửa bị anh □. Hay là ngoan ngoãn bị anh tùy tiện xoa nắn dạy dỗ giống như trước kia, coi anh là trời là đất?
Ngoan ngoãn như vậy có ý nghĩa sao?
Chỉ là sau khi nói những lời đó, Kiều Bùi ngược lại rất nhanh bình tĩnh lại.
Sau đó anh cũng không nhìn Kiều Hân. Buông cô ra, Kiều Bùi liền xoay đầu về phía ngoài cửa xe, vẻ mặt nhàn nhạt. Nhìn không ra có gì khác biệt, cái bộ dáng này giống như người mới vừa ôm Kiều Hân nói những lời đó không phải anh.
Kiều Hân bị dáng vẻ im lặng này của anh làm cho không biết nói gì, tài xế lái xe vào khu náo nhiệt.
Bên ngoài đã có đèn đường sáng lên, khắp nơi trên đường đều là người đi đường. Lúc xe đang lái chậm, Kiều Hân chợt nhìn thấy bên ngoài có một tiệm bánh ngọt.
Cô lập tức nói tài xế dừng lại ở bên cạnh, cô nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài. Lúc cô đi, trong đầu cũng không có suy nghĩ nhiều, ý niệm duy nhất chính là hai chữ sầu riêng bắt mắt của cửa tiệm.
Lúc đi đến cửa tiệm, bên ngoài tiệm bánh ngọt kia đã sớm xếp một hàng dài.
Kiều Hân sớm đã nghe Đỗ Thiến Thiến nói qua, hơn nữa Đỗ Thiến Thiến là khách quen của tiệm này, Đỗ Thiến Thiến còn từng mang về một phần cho cô ăn.
Khi đó cô bởi vì anh không thích mùi sầu riêng nên cô cũng không có nếm thử, hiện tại Kiều Hân liền đặc biệt muốn mua một phần, loại cảm giác đó quả thật giống như bồi thường cho Kiều Hân trước kia chỉ vì Kiều Bùi.
Nhưng đội ngũ quá dài, Kiều Hân xếp hàng thật lâu mới đến phiên cô.
Hơn nữa lúc cô xếp hàng, xe trên đường cũng dần dần nhiều, giờ tan học cộng thêm người tan việc càng ngày càng nhiều, ngay cả người đi trên đường cũng có dáng vẻ gấp gáp hơn nhiều.
Kiều Hân cũng không chú ý tới những thứ này, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đặt ở trên việc chọn bánh ngọt nào.
Khi nhân viên phục vụ hỏi cô muốn mùi nhẹ hay nặng, Kiều Hân liền không nghĩ ngợi nói ra: "Mùi vị nặng."
Một mặt cô thật muốn nếm thử một chút mùi vị nặng, mặt khác cô cũng không tin mình ăn sầu riêng có mùi vị nặng rồi còn có thể khiến Kiều Bùi hôn được!!
Đợi lúc cô cao hứng phấn chấn xách bánh ngọt vào bên trong xe, Kiều Bùi nhìn lướt qua hộp đóng gói màu vàng cam này, ánh mắt của anh nhàn nhạt, cũng không lên tiếng.
Bên trong xe có hệ thống lọc mùi, mùi hương bánh ngọt sầu riêng hơi nặng, nhưng đi vào trong xe lại không quá khó ngửi.
Kiều Hân cũng không quản Kiều Bùi có phản ứng gì, cô trực tiếp mở hộp ra, múc một miếng vào trong miệng.
Xe chạy từ từ trong dòng xe.
Kiều Hân có thể bảo trì bình thản, cô cũng lười phải chỉ ra Kiều Bùi làm điều thừa tới đón cô. Ở lộ trình này, cô tự mình đi bộ nhiều lắm mười phút đã đến nơi rồi, nhưng kẹt xe như vậy, cô đoán chừng không có một hai tiếng thì hoàn toàn không đến nơi được.
Trong lúc đợi xe chạy, tâm tình Kiều Hân vẫn có chút không tệ.
Mặc dù mùi hương của bánh ngọt sầu riêng thật không dám khen tặng, nhưng mùi vị ngược lại cũng không tệ lắm.
Kiều Bùi giống như Kiều Hân dự đoán vậy, thân thể nghiêng ra bên ngoài. Sau khi nhìn cô ăn vài miếng, anh mới nhăn nhẹ chân mày hỏi cô: "Em thích?"
Kiều Hân rất nhiệt liệt gật đầu một cái, cô thật sự thích loại mùi vị ăn vào lần đầu tiên này.
Kiều Bùi nhìn cô chằm chằm mấy giây, anh khẳng định có thể mình không thích thứ mùi này. Chỉ là nhìn thấy cô rất thích ăn, anh hiếm khi ủy khuất thân thể, tiến đến vị trí của cô, dùng cái muỗng múc một chút. Nhưng sau khi ăn vào trong miệng, anh liền không có suy nghĩ muốn nếm lại lần nữa.
Ngược lại bánh ngọt sầu riêng này quả thật giống như mở ra cửa một thế giới mới của Kiều Hân. Một mặt cô phát hiện thì ra là có vài thứ mình chưa thử qua cũng rất ngon, mặt khác chủ yếu là chuyện có thể khiến Kiều Bùi ghê tởm đều đáng giá để làm.
Xe chậm rãi chạy đi ở trong dòng xe cộ, đèn đường xung quanh đều đã sáng lên. Khắp nơi đều là âm thanh huyên náo, trung tâm thành phố tràn ngập khí nóng.
Nhưng khiến Kiều Hân kỳ quái là không biết tài xế cố ý hay vì để ít kẹt xe, mới vừa rồi có một giao lộ rõ ràng có thể quẹo qua, tài xế lại không có quẹo cua, ngược lại lái qua một đường khác.
Kiều Hân cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao khi đi theo bên cạnh Kiều Bùi, mặc kệ là đi đâu, làm cái gì cũng không tới phiên cô suy nghĩ.
Cô định tiếp tục im lặng ăn bánh ngọt của cô.
Ngược lại mặc dù Kiều Bùi đi ra ngoài nhiều, nhưng phần lớn thời gian cũng sẽ không gặp phải loại tình hình giao thông này, xe vệ sĩ trước sau cũng là một bộ dáng không sao.
Hơn nữa Kiều Hân nhìn ra, chỗ phía trước không xa đã có ba cảnh sát giao thông đang nhanh chóng khai thông giao thông. Xe quá nhiều, đường quá chật, quả thật sắp chen thành một đoàn.
Tiếng kèn vang lên liên tiếp không gián đoạn, xe của bọn họ bị bao vây ở bên trong, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Coi như hiệu quả cách âm khá hơn nữa, nhưng bởi vì xe xung quanh thật sự quá dùng sức ấn còi nên vẫn có chút âm thanh huyên náo truyền vào.
Có lẽ là sợ ông chủ khó chịu, tài xế trước mặt vội mở radio trên xe lên, âm nhạc êm dịu rất nhanh vang lên từ trong radio.
Kiều Hân chậm rãi ăn bánh ngọt sầu riêng, cô có thể cảm thấy tầm mắt truyền tới từ Kiều Bùi.
Anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt của anh rất trực tiếp, tay của anh đang cách cô rất gần.
Cô không biết đã ngồi chung xe với Kiều Bùi bao nhiêu lần. Cô nhớ một lần dài nhất là khi cô đi theo Kiều Bùi ngồi ở trên xe cả ngày, thân thể ngồi lâu nên hơi mệt một chút, cô mơ mơ màng màng ngủ mất. Đợi khi cô tỉnh lại, cô liền nhìn thấy mình đang nằm ở trên đùi Kiều Bùi.
Tay của anh rất tự nhiên siết tay của cô, hình như là lúc học đại học năm nhất, thời điểm được nghỉ đông, anh mang cô đi ra ngoài trượt tuyết.
Tay của anh thật ấm áp, anh dạy cô rất nhiều chuyện, mang cô đi xem nhiều vật thú vị. Vào lúc đó, trong mắt cô, anh là anh trai tốt nhất trên thế giới.
Khi cô đang nhớ lại, Kiều Bùi đột nhiên mở cửa xe.
Anh đi thẳng ra ngoài, tài xế cũng nhanh chóng ra khỏi xe, giúp Kiều Hân mở cửa xe bên kia ra.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, không hiểu tại sao đột nhiên Kiều Bùi không đợi ở trên xe. Lẽ ra, anh không phải loại người không có tính nhẫn nại như vậy.
Sau khi đi ra theo, Kiều Hân đã nhìn thấy Kiều Bùi đang chờ cô ở ven đường.
Kiều Hân ngẩn ra, liền nhanh chóng đi theo. Sau khi tới, Kiều Hân lại có chút kỳ quái, không hiểu mình vội vàng chạy đến bên cạnh anh làm gì.
Hơn nữa không riêng xe trong dòng xe cộ rất nhiều, dù là trên lối đi bộ, người cũng không phải ít, nhốn nha nhốn nháo, Kiều Hân thấy có vài vệ sĩ đã theo tới bảo vệ ở bên ngoài.
Kiều Hân có chút không giải thích được, không hiểu Kiều Bùi đi ra làm gì, rõ ràng thấy xe đã lái chạy trong dòng xe rồi.
Thời điểm Kiều Bùi đi bộ về phía trước, Kiều Hân cố ý thả chậm tốc độ, cô không muốn dựa vào anh quá gần.
Chỉ là vừa chậm một bước, Kiều Bùi liền quay đầu lại nhìn cô một cái, dùng ánh mắt ý bảo cô theo sau. Kiều Hân hết cách rồi, chỉ đành phải buồn buồn vội vàng đi theo. Lòng nói sao lại bắt cô đuổi theo chứ, anh cứ đi về phía trước không được ư?
Có lẽ là do lúc trước cô đi quá chậm, Kiều Bùi đi đường cũng chậm lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ cho tốc độ bước chân của cô.
Trong lòng Kiều Hân xoay xoay vặn vặn, hơn nữa đi chưa được mấy bước, Kiều Bùi rất nhanh liền dừng ở trước một cửa tiệm, hiển nhiên anh muốn đi tới cửa tiệm này.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, không hiểu ngẩng đầu nhìn cửa tiệm, lại nhìn bảng hiệu chỗ lối vào một chút, đây là một cửa tiệm thú cưng đáng yêu.
Trước cửa bày ra rất nhiều tạo hình của động vật, cả cửa tiệm đều là các kiểu dáng thú cưng.
Lúc Kiều Hân đang buồn bực, Kiều Bùi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mang theo cưng chìu: "Còn muốn nuôi thú cưng không?"
Lần này Kiều Hân càng cảm thấy kỳ quái, lúc học cao trung, cô bởi vì không có ba và anh ở bên người, tịch mịch khó chịu, đã từng một lần xin nuôi con thú nhỏ, nhưng lại bị Kiều Bùi bác bỏ.
Hiện tại Kiều Bùi lại có thể đứng ở trước cửa tiệm thú cưng này hỏi cô có muốn nuôi thú cưng không? Đầu anh đột nhiên bị vô nước sao?
Cô đã rất nhiều năm không đề cập qua chuyện muốn nuôi thú cưng.
Thấy cô không có phản ứng, Kiều Bùi trực tiếp đẩy cửa đi vào bên trong cửa tiệm thú cưng.
Chương 38



Sau đó Kiều Hân thật sự trôi qua vài ngày thoải mái, ít nhất cô không cần lo lắng tâm tình tốt đẹp của mình sẽ bị phá hư. Mỗi ngày, cô làm từng bước, đi đến trường học làm việc, sau đó cô sẽ trở lại chuẩn bị chăm sóc mèo con.
Chỉ là cô lựa chọn tên mèo rất lâu nhưng đều không vừa lòng, cuối cùng vẫn là Đỗ Thiến Thiến giúp chọn một tay, nói gọi nhóc là Tiểu Lưu Ly, chủ yếu là do ánh mắt của mèo con cực kỳ xinh đẹp.
Kiều Hân thử kêu mấy lần, mèo con giống như có phản ứng, lại có vẻ còn rất vui mừng, cuối cùng liền quyết định cái tên này.
Chỉ là ngày sống dễ chịu không được mấy ngày, anh trai thân mến của cô liền trở về rồi.
Lần này không cần phải nói cái gì, Đỗ Thiến Thiến giống như đã nhận được tin trước, liền nhanh chóng mang hành lý đã đóng gói, ngay cả nói nghiêm chỉnh với Kiều Hân một tiếng cũng không có liền bỏ chạy tới nhà mẹ cô.
Chờ lúc Kiều Hân rầu rĩ về đến nhà, liền nhìn thấy Kiều Bùi đang ngồi ở trên ghế sa lon trêu chọc mèo rồi.
Tiểu Lưu Ly bị nuôi rất tốt, từ sau khi đi đến nhà mới, bản lĩnh ngày càng lớn rồi.
Nó vừa kêu meo meo, vừa vươn móng vuốt nhỏ ra khều ngón tay Kiều Bùi.
Nét mặt Kiều Bùi hiếm khi dịu dàng, sau khi nghe thấy tiếng động ở cửa, anh rất tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Sau đó anh tóm lấy gáy Tiểu Lưu Ly, đưa nó trở lại trong ổ mèo, ngoắc ngoắc ngón tay với Kiều Hân.
Kiều Hân liền cảm giác mình như là một con mèo lớn, anh trêu chọc mèo nhỏ xong rồi nên muốn trêu chọc thú cưng lớn như cô sao!
Kiều Hân không tự chủ liền bĩu môi.
Cô không có ngoan ngoãn đi qua, mà là sau khi đổi dép, liền trực tiếp đi về phía phòng ngủ của mình.
Cô có thói quen mỗi lần về đến nhà phải thay quần áo ở nhà trước.
Kết quả cứ như vậy, ngược lại cho Kiều Bùi cơ hội.
Kiều Hân còn chưa có đóng cửa phòng ngủ, Kiều Bùi đã đi theo cô vào trong. Anh trực tiếp nhận lấy tay nắm cửa từ trong tay của cô, giúp cô đóng cửa phòng ngủ lại.
Anh bước rất nhanh, trực tiếp tiến đến sát phía sau lưng của cô. Lúc cô còn chưa kịp phản kháng, anh vặn chặt cánh tay của nàng, trực tiếp xoay ngược thân thể cô lại, đè xuống.
Khi anh hôn lên mặt cô, quả thật giống như đang cắn thứ gì đó. Nhìn qua thì cảm thấy khí lực anh rất lớn, nhưng sau khi thật sự đè lên cô, ngược lại trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Khí lực của anh rất có công dụng khi dùng để chế trụ động tác của cô, bởi vì Kiều Hân không có giãy dụa quá mức, anh dứt khoát buông một tay ra, di0en-da14n.le9.quy76.d00n thong thả ung dung cởi quần áo của cô.
Anh cố ý thả chậm tốc độ, lúc này bị anh vuốt ve cách một lớp quần áo, tâm tình Kiều Hân rất không tốt.
Đây là một trận cảm giác do anh chủ đạo, Kiều Hân hận không thể rút mình ra khỏi cảm giác này, nhưng thân thể giống như thích ứng với tiến công của anh. Một lúc sau, gần như không thế nào giãy giụa liền nộp vũ khí đầu hàng.
Kiều Hân thật muốn tát mình mấy bạt tai, trước đây cô luôn có thể buồn bực nằm ngay đơ như vũng bùn, lúc này có lẽ là thân thể có một chút phản ứng, cô cảm thấy cổ họng của mình thỉnh thoảng sẽ phát ra chút âm thanh rất ghê tởm.
Cô chán ghét nuốt ngụm nước miếng, rất nhanh xoay đầu, mặt đối mặt nhìn anh chằm chằm.
Anh liền ghé vào di chuyển trên người cô, động tác của anh nhất định là cố ý. Cô có thể cảm thấy, ánh mắt anh rơi vào trên người cô, còn có những thứ tiết tấu của anh. . . . . .
Ngón tay của anh giữ chặt cằm của cô, cô cắn lên bàn tay đang giữ chặt đó.
Thân thể dán sát của cô đều phản ứng như anh muốn.
"Kiều Bùi!" Kiều Hân cắn môi, thân thể của cô bị đánh sâu vào, giọng nói mang theo run rẩy: "Anh thật làm cho tôi ghê tởm!!"
Vốn chân mày anh hơi nhíu lại, nét mặt kia giống như anh đang làm chuyện quan trọng nhất trên thế giới. Sau khi bị cô nói như vậy, nét mặt Kiều Bùi không có biến hóa quá lớn, động tác của anh càng dùng thêm sức.
Thân thể phía dưới của Kiều Hân theo bản năng buộc chặt, anh rất nhanh dán vào vành tai của cô, ngậm vành tai của cô vào, dùng răng nhẹ nhàng liếm khắp vành tai cô.
Cảm giác tê dại lan tràn trong tứ chi vô lực của cô.
Kiều Hân không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy đói bụng mới tỉnh dậy.
Cửa sổ không biết bị kéo lên từ lúc nào, chỉ là nhìn ra bên ngoài thì trời đã sớm tối. Trong phòng ngủ rất tối, chỉ có thể cảm thấy hô hấp người bên cạnh rất có quy luật.
Cánh tay của anh vòng chặt quanh hông của cô, cô nghiêng đầu đã nhìn thấy anh ngủ rất sâu, bộ dáng kia không có một chút tự giác của tội phạm.
Kiều Hân nghĩ tới chuyện anh vừa làm với mình, trong nháy mắt nổi lên giận dữ, cô vươn tay làm động tác giống như cào cấu ở trên đỉnh đầu của anh.
Cô thật muốn cào mặt anh nở hoa, nhưng sau khi khoa tay múa chân vài cái, Kiều Hân lại bỏ trận, coi như cào mặt anh nở hoa thì có thể làm gì.
Kiều Hân co ro thân thể, □ thân thể liền cọ sát với ga giường, bởi vì tư thế của anh hoàn toàn là một bộ dáng ôm ấp, thân thể của cô không thể ức chế lại tiếp xúc mấy lần với da thịt của anh.
Cô nỗ lực né tránh anh, co chân lên.
Qua một lúc lâu, Kiều Hân mới nói qua: "Kiều Bùi, anh không có tự ái sao? Ngủ với một phụ nữ không thương mình, có ý gì?"
Kiều Hân cảm thấy thân thể của mình bị người kéo về phía sau, mới vừa rồi cô còn cho là anh ngủ rất sâu, không ngờ anh lại nửa tỉnh.
Chỉ là rất nhanh, động tác kia liền ngừng lại. Anh chỉ là muốn cô dựa sát vào mình, để anh dễ dàng ôm lấy.
Thân thể của cô vừa bị kéo về phía sau, anh rất nhanh sử dụng cả tay và chân đè lên. Thân thể anh rất nặng, đè cô đến mức gần như không thể động đậy được.
"Nuôi mèo chơi rất vui sao?" Giọng nói Kiều Bùi có chút phập phồng, truyền đến từ phía sau.
Kiều Hân không hiểu anh nói cái này làm gì, cô dừng lại một lúc mới nói: "Tốt vô cùng. . . . . ."
Tiểu Lưu Ly cho cô rất nhiều vui vẻ, mỗi lần thấy tên nhóc đáng yêu đó, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, mỗi lần sau khi về nhà, cô đều sẽ có chuyện muốn làm, ví dụ như chơi với Tiểu Lưu Ly, giúp nó chải lông, cho nó ăn, mớm nước cho nó, còn đổi lại cát cho mèo, khiến cuộc sống của cô trở nên phong phú.
Sau khi cô trả lời xong, anh nhanh chóng lật người đè ở trên người cô, cánh tay của anh vững vàng chế trụ thân thể của cô.
"Anh nuôi em hơn mười năm, em nói chơi vui không?" Anh nhanh chóng xâm nhập thân thể của cô.
Phía dưới của Kiều Hân lại co rúm, động tác của anh rất chậm, có cái gì đó đang bắt đầu khởi động. Động tác của anh, hô hấp của anh, ánh mắt thâm trầm của anh rơi vào trên người của cô. Anh cúi xuống □, hôn lên□ da thịt của cô, sau khi không chiếm được bất kỳ đáp lại nào, anh liền tăng nhanh động tác.
"Mỗi một sự thay đổi của em, mỗi một dạng cảm xúc của em, em học cái gì, có cái nào không phải là anh sắp xếp quyết định." Anh liên tục xâm nhập vào thân thể của cô, di0en-da14n.le9.quy76.d00n giọng nói có chút thở dốc: "Cho tới bây giờ em đều thuộc về anh."
Kiều Hân không biết là thân thể không thích ứng được, hay trái tim cô không gánh vác nổi* .
Cô yên lặng khoảng vài giây mới giống như bừng tỉnh hiểu ra, cô mờ mịt nhìn người đàn ông ở trên người mình.
Cô chợt nhớ tới cái gì, cô nhớ lại một ngày nào đấy sau giữa trưa, trong lúc vô tình, cô nhặt lên một cuốn sổ màu đen. . . . . .
Chờ thật lâu, cô mới nghe giọng nói căng thẳng của mình nói qua: "Kiều Bùi, anh còn ghi chép lại đúng không, bao gồm quần áo muốn tôi mặc, chiều cao của thân thể tôi!? Anh đều ghi chép sao?"
Kiều Bùi không có giải thích gì, anh càng xâm nhập tiến vào thân thể của cô.
Kiều Hân bị nhận thức này hù dọa, cô cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập rất nhanh, cả người cô đều có chút cảm giác không chân thực.
Cô như hiểu rõ được điều gì, "Tôi là trò chơi nuôi dưỡng sao?"
Cô dùng sức giùng giằng, nhưng chẳng có tác dụng gì, cô bị anh cố định ở bên giường, không chút kiêng kỵ thưởng thức.
Cô nhớ tới những lời từng nghe Đỗ Thiến Thiến nói, cô ấy nói có vài người đàn ông biến thái thích nuôi dưỡng. . . . . .
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến mình thật sự tồn tại hàng thật giá thật trong trò chơi của người khác!
Anh để mọi thứ thật sự phát sinh ở trên người mình!! Mà người đàn ông này còn làm chuyện quá đáng hơn với cô!!
Chương 39

Lúc Kiều Hân đứng dậy đi ăn cơm, Kiều Bùi vẫn còn nằm ở trên giường.
Anh là người vô cùng siêng năng, bình thường đều là anh rời giường trước, lần này không biết thế nào, đã qua một lúc lâu rồi mà vẫn không đứng lên. Kiều Hân đã rời giường dọn dẹp ổn thỏa, vậy mà anh vẫn còn nằm ở trên giường.
Tâm tình Kiều Hân không tốt tới cực điểm, trước kia bên ngoài còn khoác một chút ôn nhu, cô còn có thể cảm thấy có lẽ là anh lâu ngày sinh tình với mình, nhưng bây giờ. . . . . .
Cô hoàn toàn chính là một trò chơi nuôi dưỡng, loại cảm giác này vô cùng không tốt.
Đợi sau khi thu thập thỏa đáng, cô vội vã nhìn quét qua bên kia mấy lần. Kiều Bùi ngược lại không có ngủ nữa, chỉ tựa đầu dựa lên gối đầu, chơi đùa điện thoại di động Kiều Hân ở trong tay.
Kiều Hân nhíu mày, trong lòng suy nghĩ điện thoại di động của mình có thể có cái gì hay để chơi. Gần đây cô cũng không có bao nhiêu cuộc điện thoại, phần lớn tin nhắn cũng là anh gửi cho cô, cô cũng không có trả lời lại một lần.
Đợi khi cô đi tới, Kiều Bùi ngẩng đầu lên từ trên giường. Tại thời điểm này, vẻ mặt của anh giống như có chút cô đơn, chỉ là rất nhanh anh liền khôi phục lại bình thường.
Anh trả điện thoại di động lại cho cô.
Kiều Hân vội để điện thoại di động vào trong túi xách, đang muốn xoay người ra cửa, Kiều Bùi mới mở miệng nói "Nhớ trở về sớm một chút."
Kiều Hân quay đầu lại liếc anh một cái, cô đã lâu không có liếc mắt nhìn anh.
Cô cũng không đáp lời, mặt càng thêm lạnh lẽo. Ngày hôm qua cô bị Kiều Bùi chơi đùa quá mức, cô có thể có tâm tình tốt mới là lạ.
Ngược lại khi cô đi ra ngoài, Tiểu Lưu Ly đã meo meo đi tới, không ngừng làm nũng ở dưới chân cô.
Lúc này Kiều Hân mới khom lưng, vẻ mặt cũng mềm đi rất nhiều, cô sờ sờ bộ lông Tiểu Lưu Ly, sau đó liền không quay đầu lại đi ra ngoài cửa.
Ngược lại Kiều Bùi ở trên giường ngây ngốc nhìn phương hướng cô rời đi một lúc lâu, chờ khi anh xuống giường rửa mặt, anh chú ý đến quần áo ngày hôm qua Kiều Hân thay ra đã bị anh trực tiếp ném ở góc tường.
Anh không để Kiều Hân có thói quen giặt quần áo, lúc trước ở nhà đều là người làm đi xử lý, cho dù là ở nơi này, cũng có người đặc biệt phụ trách những thứ này.
Nhưng Kiều Hân cảm thấy, không để lại dấu vết muốn đối nghịch với anh thực sự quá rõ ràng. Cô không phải loại cô gái được người gọi là đến, nhưng chuyện cô làm ra, chung quy lại có thể có hiệu suất chọc giận anh nhất.
Trước kia Kiều Hân sẽ dùng phương thức dịu dàng nhất, có hiệu suất nhất tới xử lý cuộc sống của anh, bây giờ Kiều Hân lại đặt toàn bộ kỹ năng này để khiến anh không thoải mái.
Chờ khi Kiều Hân trở lại từ bên ngoài, đã nhìn thấy Kiều Bùi lại lần đầu tiên đứng ở trong phòng bếp, không biết làm cái gì ở trong đó. Xét thấy anh là loại người đến dùng lò vi sóng cũng không biết, Kiều Hân liền cho rằng anh chính xác là lại đang gây phiền phức. Kết quả sau khi đi qua cô lại vô cùng kinh ngạc phát hiện, Kiều Bùi đang cẩn thận làm cơm tối đấy, nhìn tư thế lại có thể thật giống như đang làm chuyện này.
Mặc dù nguyên liệu nấu ăn đều đã xử lý qua, chỉ là nhìn anh cẩn thận dùng cốc đong đo những đồ gia vị kia thì Kiều Hân liền kinh hãi rồi.
Chỉ là mùi vị cuối cùng thật không thể nói là khó ăn, bản thân Kiều Bùi cũng phát hiện, anh ngửi một cái liền lập tức úp cả cái đĩa kia vào trong thùng rác.
Kiều Hân là một bộ dạng tôi biết ngay mà, ăn ý qua nhiều năm thế nào cũng không thể bỏ qua, cô gần như là không chút suy nghĩ liền đẩy Kiều Bùi ra khỏi phòng bếp. Đoạn thời gian trước, cô giận dỗi anh nên học được không ít tài nghệ nấu ăn, lúc này liền cầm nguyên liệu ở tại chỗ lên làm.
Không đến một lát, mùi thơm bốn phía, thức ăn cũng đã nấu xong.
Không biết tại sao, đợi khi cô bưng thức ăn ra, Kiều Hân rõ ràng có thể cảm thấy tâm tình Kiều Bùi tốt hơn rất nhiều.
Cô lại không phải người ngu, dĩ nhiên biết Kiều Bùi chủ động nấu cơm, hơn phân nửa là muốn hòa hoãn quan hệ với cô. Trong lòng Kiều Hân cũng hiểu rõ, chỉ cần anh không làm như thế với mình, quan hệ của bọn họ tự nhiên sẽ dịu đi.
Kiều Hân cố gắng khiến bản thân giả bộ thờ ơ, ngược lại lúc cô đang cúi đầu ăn cơm, chợt cảm giác hình như Kiều Bùi dùng cái muỗng múc cái gì đó đưa tới trước mặt cô.
Trước kia anh cũng từng đút cô ăn cơm rồi, khi đó Kiều Hân xem anh là nửa người ba của mình, đều là trưởng bối của mình. Cô còn tưởng rằng anh muốn uốn nắn tật xấu kiêng ăn của mình, hiện tại cô mới phát giác động tác này lại ghê tởm và xấu hổ cỡ nào.
Cô vội né tránh, chỉ là sau khi tránh xong, đối phương còn rất kiên trì, cứ như vậy giơ cái muỗng ở đó chờ cô.
Cuối cùng Kiều Hân không có biện pháp, cô vội ngẩng đầu liếc mắt nhìn nét mặt Kiều Bùi. Trên bàn cơm nhỏ này, hai người cách nhau rất gần.
Cho nên cô rất nhanh thấy được ánh mắt có chứa áp lực của Kiều Bùi, trước kia khi anh nhìn về phía cô còn có một chút che giấu, lúc này hoàn toàn chính là loại cảm giác không chế.
Kiều Hân bị ánh mắt của anh áp chế đến hít thở không thông, cô vội vàng dùng chiếc đũa kẹp món ăn trong muỗng của anh, mang theo buồn bực ăn vào trong miệng.
Thật ra thì kể từ sau khi cô trở lại có chút không yên lòng, cô không biết Kiều Bùi có biết chuyện cô đã làm vào ban ngày hay không?
Gần đây chỗ bọn họ đang triển khai một hoạt động đưa nguồn tài nguyên dạy học có chất lượng xuống nông thôn, loại hoạt động này đều cần một ít lai lịch, lại có rất nhiều người trẻ tuổi có lý tưởng tìm cách muốn tham dự, Kiều Hân cũng không ngoại lệ. Nhưng sau khi biết tin tức này, cô không nghĩ gì liền viết đơn tự để cử mình.
Cô hoàn toàn chỉ muốn cách xa Kiều Bùi một chút, chỉ là cô không biết mình có thể làm được chuyện kia hay không? Dù sao loại chuyện này một khi bị Kiều Bùi biết, nói một câu liền có thể khiến cô không đi được.
Ngược lại vào lúc ăn cơm, Kiều Bùi nhìn tô thức ăn của Tiểu Lưu Ly, chợt nói "Cho dù khi còn bé rất nhu thuận, đối với nó rất tốt, nhưng khi nào trưởng thành, nó vẫn sẽ nghĩ cách bỏ nhà ra đi."
Kiều Hân đã từng làm vật nhỏ, nét mặt rất căng thẳng.
Cô luôn cảm thấy lời nói của anh như có điều ngụ ý, cô rất nhanh nói lại "Tôi không cảm thấy mèo trưởng thành chạy đi thì có gì không đúng, mèo vốn chính là như vậy."
Có lẽ là nghĩ tới mình, Kiều Hân vội bổ sung thêm một câu "Huống chi làm chủ nhân lại có dụng ý xấu ngược đãi sủng vật, vẫn không thể để sủng vật có chút ý nghĩ của mình?"
Kiều Bùi không lên tiếng, Kiều Hân biết anh hơn phân nửa là không vui, chỉ là cô cũng không để ý anh. Lời như thế, cô nói một vạn lần cũng không thấy có gì sai.
Chương 39.2

Từ ngày đó trở đi, Kiều Hân đến nhìn cũng không muốn nhìn Kiều Bùi. Cô cũng không biết Kiều Bùi là đang đánh đổ mình hay là vờ tha để bắt thật, chơi đùa với cô giống như chơi đùa Tiểu Lưu Ly. Kiều Hân nhiều lần cảm thấy có lẽ anh biết chuyện cô xin xuống dạy học ở quê. . . . . .
Nhưng vào lúc cô lo lắng như vậy, ngược lại bên phía trường học rất nhanh đã thông báo danh sách xuống trường ở nông thôn, hơn nữa ngoài dự đoán của mọi người chính là cô lại thật sự trúng tuyển.
Chỉ là chuyện này cũng phân khu vực, có một ít tiến vào nơi cách xa thị trấn, hơi xa một chút nhưng hoàn cảnh sinh hoạt còn tốt, vài nơi xa xôi khác lại có hoàn cảnh rất ác liệt.
Kiều Hân không có lén lút đi tìm trường học, hơn nữa cô viết đơn tự để cử mình có thể chịu khổ nhọc như chém đinh chặt sắt, cuối cùng quả nhiên cô liền bị sắp xếp vào nơi cực khổ nhất
Lần này mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ Kiều Hân nhu nhược lại bị phân đến địa phương kia, hơn nữa rất nhiều người vừa nghe đến tên Kiều Hân đều ngây người.
Mọi người có thể biết cô có bối cảnh, lần hoạt động này có không ít người vì để chuẩn bị chuyển lên làm chính thức, cô đã có bối cảnh còn đi làm gì?
Thật có lý tưởng muốn cống hiến cũng là đi làm ở thôn thôi, lại đi làm giáo viên ở nông thôn nửa năm là có ý gì?
Kiều Hân cũng thật ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới lần này Kiều Bùi lại có thể không hề làm gì cả. Chủ yếu hơn chính là thông báo tới không bao lâu, Kiều Bùi liền chuẩn bị đi châu Âu đàm phán hạng mục.
Khi anh đi, Kiều Hân còn rất thấp thỏm, rất sợ khi anh đang đeo cà vạt hoặc là rửa mặt, thuận miệng hỏi cô một câu "Em phải đi nông thôn sao?"
Kết quả lo lắng cả buổi, Kiều Bùi cũng không nói gì. Lúc anh sửa soạn thỏa đáng liền rời đi, cũng chỉ là nhìn mắt cô một cái mà thôi.
Trước kia anh quen đưa tay vuốt ve tóc của cô để cô ngoan ngoãn, lần này anh đứng ở trước mặt cô, lại không nói cái gì.
Vẻ mặt. . . . . . không biết có phải Kiều Hân đa tâm hay không? Lần này Kiều Bùi rất không giống như trước kia . .
Cô nói không ra ánh mắt của anh là gì, hay là tại lúc nhìn về phía cô không đủ dịu dàng, có chút. . . . . . ý trừng phạt ở bên trong. . . . . .
Chỉ là Kiều Hân cũng không để ý, cô hoàn toàn không để ý bất luận phản ứng nào của anh.
Hiện tại trong lòng cô đều là phải thích ứng với cuộc sống nông thôn như thế nào? Hơn nữa cô muốn mau chóng rời đi, như vậy chờ Kiều Bùi trở lại, ít nhất cô đã ở nông thông lâu rồi.
Cho nên thừa dịp mấy ngày Kiều Bùi không ở bên cạnh, Kiều Hân nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa hành lý, nói một tiếng với Đỗ Thiến Thiến, cô an vị ở trên xe, bảy cua tám quẹo.
Sau khi xe đò đến thị trấn, Kiều Hân còn tưởng rằng cô có thể ngồi xe tới nông thôn, kết quả đến lúc đó mới biết hoàn toàn không có phương tiện đến cái thôn kia. Cô đã từng nghĩ tới thuê một chiếc xe taxi, chỉ là nhìn chiếc xe đến cửa sổ đều đục ngầu kia, cô liền có chút khiếp đảm.
Thật may là bên trường học có đặc biệt thảo luận chuyện đi lại với cô, rất nhanh đối phương gọi điện thoại tới, xin cô chờ một chút.
Đợi khoảng bảy, tám phút sau, Kiều Hân liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cởi xe chạy bằng điện tới.
Kiều Hân chưa bao giờ thấy qua một chiếc xe chạy bằng điện nào hư hỏng như vậy. Đối phương không chỉ cởi một mình, còn phải mang theo cô một đường xuyên qua đường quê để đến trường học.
Đường ở quê có lúc dễ đi, có lúc không dễ đi, có vài chỗ, Kiều Hân cảm thấy mình sắp bị rớt xuống.
Dọc theo đường đi, Kiều Hân không ngừng trải qua cảm giác mới, cô cảm thấy mình đã mở được cửa của thế giới mới, hơn nữa trong lúc nói chuyện, cô mới biết người tới đón cô gọi là Đổng Xuân Yến.
Đổng Xuân Yến là người của thôn, chồng bà chính là hiệu trưởng trường tiểu học cô muốn đi dạy. Nói là hiệu trưởng, thật ra tính thêm giáo viên ở trong đó thì chỉ có hai người. Một người trong đó năm ngoái bởi vì lớn tuổi không dạy nữa, lúc nhiều học sinh nhất cũng chỉ có năm, sáu chục đứa.
"Hiện tại quốc gia hạ chính sách xây trường học ở nông thôn, đến lúc đó, trường tiểu học của chúng tôi cũng đã bị phá rồi."
Chỗ nghỉ lại bao gồm ăn uống, người tiếp đón cô cũng không có khắt khe với cô, chỉ là điều kiện ở đó đúng là hơi gian khổ một chút.
Đổng Xuân Yến ý vị mà nói "Người trong thành phố tới sợ không chịu nổi, nếu có con muỗi cắn cô liền đốt hương muỗi, sặc nhang muỗi thì mở cửa sổ ra một chút."
Kiều Hân mệt nhọc cả ngày, vốn cô cũng sợ mình không thích ứng. Hơn nữa chỗ này thật sự rất nhiều muỗi như Đổng Xuân Yến nói, cô nằm ở trên giường chỉ trong chốc lát liền bị cắn đến khó chịu.
Cô vội đứng lên một lần nữa, đốt nhang muỗi lên.
Nhưng đợi khi cô nằm ở trên giường, đột nhiên cô lại cảm thấy trong lòng ổn định.
Vì tản đi mùi nhang mũi, cô hơi mở cửa sổ ra một chút. Cô đã lâu chưa có ngắm sao rõ ràng như vậy rồi, giống như lần trước chính là cô đi theo anh đến bờ biển nghỉ phép.
Khi đó Kiều Bùi sẽ mang theo cô đi dọc theo đường ven biển, đêm ở dưới biển rộng có một loại ma lực, đen nhánh sâu không lường được.
Cô nhớ mình theo sát sau lưng Kiều Bùi, làm bạn với anh.
Nơi xa truyền tới tiếng nhạc trong làng du lịch, Kiều Hân có chút sợ sệt, cô ôm cánh tay anh thật chặt, giống như một con thỏ nhỏ dán thật chặt ở bên cạnh anh.
Gió biển thổi tóc của cô, thật ra thì làng du lịch có đèn ở bên cạnh, nhưng bởi vì quá rộng lớn, Kiều Hân luôn có một loại cảm giác thế giới này chỉ còn lại có cô và anh.
Cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, được Kiều Bùi chiều chuộng, Kiều Hân luôn cho rằng Kiều Bùi chưa hề bạc đãi mình, nhất là sau công việc ở trường học mới, cô mới biết cuộc sống của phần lớn người sẽ có dạng gì.
Cô bị Kiều Bùi đặt ở một vị trí rất cao, cô có thể không cần vi sinh hoạt hay bất luận thứ gì mà sầu não, cô chưa bao giờ cần suy tính vấn đề quần áo sạch sẽ, cô cũng không cần suy tính những thứ trong tương lai, bởi vì Kiều Bùi đều xử lý dùm cô rất tốt.
Nhưng trong lòng cũng không vững vàng, cô giẫm nát một vùng đất được gọi là nơi sinh sống của thỏ trắng nhỏ mà Kiều Bùi bảo vệ, cô sống là dựa vào toàn bộ tâm tình phập phồng cưng chiều của đối phương với một con thú cưng.
Nhưng bây giờ không giống nhau. Kiều Hân nghe tiếng meo meo, bởi vì có người kiểm tra xe, khi lên xe cô len lén để Tiểu Lưu Ly ở trong túi, cẩn thận một đường ôm tới.
Lúc này có lẽ Tiểu Lưu Ly không thích ứng với thủy thổ trong thôn, ở trên đệm nhỏ kêu meo meo, Kiều Hân vội bế nó từ dưới giường lên, đặc biệt cho tên nhóc này vị trí ở bên cạnh gối.
Cô lấy tay nhẹ nhàng trấn an vỗ Tiểu Lưu Ly, nhỏ giọng nói qua "Không có gì đáng lo lắng, mặc kệ ở đâu, mày cũng đều là mèo. Chị cũng vậy, mặc kệ chị ở đâu, muốn làm cái gì, chị cũng là Kiều Hân. . . . . ."
» Next trang 9

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.