Kiêu Hân mệt mỏi giống như bị sụp đổ, ngược lại mới vừa đi tới cửa bệnh viện, cô đã nghe thấy có tiếng người gọi cô.
Cô xoay người, rất nhanh nhìn thấy Lưu Gia Di đang đi vào bệnh viện từ bên ngoài, họ kẻ ra người vào, vừa đúng gặp được nhau.
Kiêu Hân không có ấn tượng gì với Lưu Gia Di, cô chỉ biết Lưu Gia Di vào lúc tụ hội ở nhà họ Bùi, rất thích xoay quanh Kiều Bùi. Nhưng Kiều Bùi là người lạnh lùng, đối với Lưu Gia Di này nhiều lắm chỉ là xã giao.
Lúc này không biết có phải Lưu Gia Di có được chút tin tức gì hay không, bây giờ vẻ mặt nhìn Kiều Hân đều tràn đấy hả hê.
Cô ta chờ ngày nay rất lâu rồi, từ ngày đầu tiên, cô ta cứ nhìn Kiêu Hân không vừa mắt. Kiêu Hân là cái thá gì, tại sao được anh Kiều Bùi cưng chiều như vậy.
Lưu Gia Di vội nói: "Đừng tưởng rằng cô họ Kiều thì sẽ có phần ở nhà họ Kiều. Cô đừng quên, hiện tại nhà họ Kiều có chỗ nào không phải dựa vào anh Kiều Bùi, loại tạp chủng huyết thống xấu xa như cô, nhiều lắm chỉ là xách giày cho anh tôi thôi."
Kiêu Hân nhìn Lưu Gia Di một cái, chỉ thấy sau đó Lưu Gia Di cực kỳ cả vú lấp miệng em, bản thân càng ăn mặc đến rất xinh đẹp, ngay cả quần áo, giày dép, khuôn mặt trang điểm đều hoàn mỹ đến không thể soi mói.
Kiêu Hân sẽ không gây gổ với cô ta, cô chỉ trả lời sự thật: "Nếu cô quan tâm anh cô thật, cô nên canh giữ ở ngoài phòng giải phẫu chờ tin tức, mà không phải lúc này lại đuổi tới đây. Một người có quan tâm người khác xuất phát từ nội tâm hay không, không phải chỉ dựa vào kêu la mấy câu là được."
Lưu Gia Di bị hai câu của cô nói đến khuôn mặt tái xanh.
Kiêu Hân lại không để ý cô ta, đi ra theo đường vòng xoay.
Chỉ là sau khi rời khỏi bệnh viện, Kiêu Hân mờ mịt không biết nên đi nơi nào. . . . . .
Cô cũng không có chỗ khác có thể đi, nhất là bây giờ ở bên ngoài rồi, cô hoàn toàn không quen thuộc hoàn cảnh nơi này.
Sau khi sững sờ vài giây, Kiêu Hân nhớ tới người bạn Đỗ Thiến Thiến, cô vội gọi điện thoại cho Đỗ Thiến Thiến.
Thời gian trước Đỗ Thiến Thiến bởi vì chuyện không thi công chức cãi nhau với gia đình, chuyện này đã khiến cô ấy chuyển tới ở ký túc xá trước kia.
Lúc này nghe điện thoại của Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến liền sững sờ, giọng nói của Kiêu Hân rất không ổn.
Đỗ Thiến Thiến thận trọng hỏi cô: "Kiêu Hân, cậu làm sao vậy. . . . . ."
Kiêu Hân từ từ nói: "Tớ. . . . . . cãi nhau với anh trai, bây giờ tớ đang ở thành phố khác. . . . . ."
Lời này ngược lại nhắc nhở Đỗ Thiến Thiến, cô linh cơ vừa động, rất nhanh nghĩ đến cái gì: "Là bởi vì chuyện cậu muốn làm giáo viên sao?"
Tình huống của Kiêu Hân có thể là như vậy rồi.
Kiêu Hân à một tiếng, che giấu nói: "Bây giờ tớ còn đang ở thành phố khác, không biết cậu có tiện tới đây không?"
Đỗ Thiến Thiến lập tức nổi giận ở trong điện thoại, quát: "Cái gì gọi là có được hay không, cậu chờ tớ, tớ sẽ đi đón cậu."
Kiêu Hân vội nói: "Tớ đang ở Hàng Châu."
Đỗ Thiến Thiến lập tức nói: "Vậy cậu cho tớ số chứng minh của cậu, tớ nhanh chóng đặt vé từ trên web cho cậu. Đúng rồi, cậu muốn đi máy bay hay xe lửa, chỉ là cậu biết đường đến nhà ga hay sân bay không? Cậu đi được không? Thôi, nếu không tớ tìm người đi đón cậu."
Từ nhỏ Kiêu Hân đã có tài xế đi theo, cô ở một mình tại một địa phương lạ lẫm, thật là làm cho người ta lo lắng.
Kiêu Hân ấm áp, cô vội vàng nói: "Thiến Thiến, tớ không sao, không biết đường thì tớ sẽ hỏi."
Mặc dù cô chưa từng đi trạm xe lửa, nhưng có lẽ trình tự cũng biết phải đi như thế nào. Hơn nữa thời gian cũng là đúng dịp, lúc cô đến trạm xe lửa, đúng lúc có một chuyến Cao Thiết.
Ngược lại Đỗ Thiến Thiến, đợi khi cô ấy đón được Kiêu Hân, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, chỉ là thoạt nhìn đến Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến lại càng hoảng sợ.
Mắt Kiêu Hân sưng rất lợi hại, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cả người cũng cực kỳ tiều tụy.
Đỗ Thiến Thiến trực tiếp đón cô đến trong nhà.
Gần đây Đỗ Thiến Thiến đều là ở một mình, không có thức ăn trong nhà, chỉ là bánh bao, bánh bích quy, đồ ăn vặt thì có một đống.
Kiêu Hân không có chút khẩu vị, cô ngã xuống giường, mí mắt trực tiếp dính vào nhau.
Ngược lại vừa thu xếp xong cho Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến liền nhận được điện thoại của mẹ cô, mẹ cô nóng nảy thúc giục cô. Hôm nay là sinh nhật của mẹ Đỗ Thiến Thiến, thức ăn đã làm xong mà Đỗ Thiến Thiến còn chưa tới.
Thiếu chút nữa Đỗ Thiến Thiến đã quên mất chuyện này rồi, cô vội xin lỗi, nói với Kiêu Hân: "Kiêu Hân, tớ muốn đi qua chỗ mẹ tớ một chuyến, tớ rất nhanh sẽ trở về, cậu nghỉ ngơi trước đi."
Kiêu Hân nằm ở trên giường, rất an tĩnh gật đầu một cái. Cô thật là mệt mỏi tới cực điểm, rất nhanh cô liền ngủ thiếp đi.
Ngược lại đến khi Đỗ Thiến Thiến về tới nhà, ba mẹ của cô đã không kiên nhẫn nổi rồi.
Đỗ Thiến Thiến tranh thủ thời gian giải thích nói: "Con đi đón Kiêu Hân, cô ấy cãi nhau với người nhà nên ra ngoài ở vài ngày."
Lần này ba Đỗ, mẹ Đỗ không tức giận. Mẹ cô dừng lại động tác cắt bánh ngọt, nói với cô: "Con - đứa nhỏ này, sao cứ như vậy để con bé ở trong nhà hả?"
Đỗ Thiến Thiến thật muốn trợn trắng mắt, "Không phải mẹ gọi điện thoại thúc giục con sao? Con nói con có việc bận, mẹ còn la con. . . . . ."
"Con đó, tại sao không nói là Kiêu Hân." Ba Đỗ chen miệng vào, "Đứa nhỏ như con thật không làm được việc gì, lúc này con phải trông chừng Kiêu Hân ."
Đỗ Thiến Thiến cong miệng lên nói: "Con còn lo lắng cho cậu ấy hơn ba mẹ, tối hôm qua cô ấy không có nghỉ ngơi tốt, con thấy cậu ấy ngủ xong mới ra ngoài, hơn nữa con khẳng định sẽ trở về sớm một chút."
Mẹ Đỗ cũng không quản chuyện cắt bánh ngọt nữa, vội ân cần hỏi Đỗ Thiến Thiến: "Kiêu Hân thích ăn cái gì, một lát mẹ làm một chút đồ ăn cho nó, con nhớ mang về cho con bé."
Mặc dù là bạn thân của mình, chỉ là Đỗ Thiến Thiến thật đúng là không biết Kiêu Hân sẽ thích ăn món gì. Anh Kiêu Hân rất ít để Kiêu Hân đi ra ngoài ăn cơm, hơn nữa với kinh nghiệm của Đỗ Thiến Thiến, mặc dù nhà họ Kiều không phải luôn ăn các món bào ngư vi cá, nhưng cũng là thức ăn ngon thanh đạm tao nhã, chỉ là tay nghề mẹ cô. . . . . .
Đỗ Thiến Thiến suy nghĩ một chút liền nói: "Mẹ làm một vài món thanh đạm đi, nhà cậu ấy ăn rất thanh đạm."
Ngược lại sau khi nói xong, ba Đỗ ý vị sâu xa giáo dục Đỗ Thiến Thiến: "Con trở về khuyên nhủ Kiêu Hân thật tốt, để nó làm hòa với người trong nhà, tóm lại không thể giở tính khí, ở phương diện này con cũng không thể đắc tội với người lớn nhà họ Kiều."
Ba Đỗ cũng có suy nghĩ của mình, Đỗ Thiến Thiến lúc nào cũng tùy tiện, không để tâm, hoàn toàn không biết bạn mình chính là một tụ bảo bồn. Nếu có thể dựa vào Kiêu Hân làm tốt quan hệ với nhà họ Kiều, như vậy sẽ có rất nhiều lợi ích.
Nhưng sau khi Đỗ Thiến Thiến nghe lời của ba cô, cau mày trả lời: "Kiêu Hân cũng không phải là người cố tình gây sự, nhất là ở nhà, ba không biết cậu ấy hiểu biết nhu thuận như thế nào đâu? Bây giờ cậu ấy có thể như vậy, hơn phân nửa là nhà cậu ấy rất quá đáng, nếu không cậu ấy sẽ không bỏ đi."
Lại nói làm bạn bè, không phải là phải làm hậu thuẫn cho người ta vào lúc mấu chốt sao.
Chờ khi Đỗ Thiến Thiến vội vàng trở về, Kiêu Hân đã thức rồi, chỉ là cả người nhìn qua rất suy yếu.
Đỗ Thiến Thiến vội vàng để hộp giữ ấm ở một bên, tới đỡ cô.
Kết quả vừa đỡ đã khiến Đỗ Thiến Thiến giật mình, Kiêu Hân lại rất nóng.
Lần này Đỗ Thiến Thiến liền muốn mang Kiêu Hân đi xem bệnh, chỉ là Kiêu Hân thế nào cũng không chịu. Cuối cùng Đỗ Thiến Thiến hết cách, không thể làm gì khác hơn là trước tìm thuốc hạ sốt cho Kiêu Hân uống.
Sau khi uống xong, cơn sốt trên người Kiêu Hân đã khống chế được.
Chờ lúc Kiêu Hân hoàn toàn tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Chỉ là nhìn qua Kiêu Hân vẫn còn rất suy yếu, Đỗ Thiến Thiến lơ mơ sẽ không thể chăm sóc tốt Kiêu Hân, mẹ cô phải một ngày hai chuyến chạy giữa hai nơi, mang cho Kiêu Hân đủ loại thức ăn phong phú.
Nhưng chờ khi đỡ hơn một chút, Kiêu Hân liền muốn rời đi, nhưng cô chỉ vừa mới nói cảm ơn với Đỗ Thiến Thiến.
Đỗ Thiến Thiến liền tức giận, nói với cô: "Tớ nói này Kiêu Hân, cậu có cần khách khí như vậy không? Giống như sợ gây thêm phiền toái cho tớ, tớ đã nói với cậu rồi, cậu không gây thêm phiền toái cho tớ, tớ mới sẽ nổi giận với cậu đó!"
Chỉ là nói xong những lời này, Đỗ Thiến Thiến như nghĩ đến cái gì, vội hỏi cô: "Nhưng cậu muốn đi đâu?"
Kiêu Hân nhìn qua như là người rất yếu đuối, thế nhưng bây giờ lại có lối suy nghĩ cực kỳ rõ ràng: "Tớ muốn tìm một chỗ giải sầu."
Đỗ Thiến Thiến lại hỏi cô: "Đi đâu giải sầu?"
Kiêu Hân chần chừ một lúc, cô không muốn nói quá nhiều với Thiến Thiến, cô rất sợ anh sẽ tới hỏi thăm tin tức của cô, cô chỉ nói mơ hồ một câu: "Thì tùy tiện đi thôi."
Thật ra mấy ngày nay Kiêu Hân cũng không có nhàn rỗi, cô đã liên lạc qua với một trường học tư nhân.
Trường học kia rất bình thường, tốt ở chỗ là được xây dựng ở vùng ngoại ô hẻo lánh, còn cung cấp ký túc xá cho nhân viên.
Bởi vì không phải trường học chính quy, cho nên dù cô không có đầy đủ giấy tờ vẫn có thể chui qua lỗ hổng.
Hiện tại Kiêu Hân cần gấp một nơi như vậy để ình trốn tránh một thời gian.
Kiêu Hân đi rất vội vàng, chờ lúc đến trường học tư nhân đó phỏng vấn, đối phương rất hài lòng với cô. Vừa nhìn Kiêu Hân liền biết cô là người dịu dàng ít nói, rất thích hợp làm công việc dạy học phụ đạo này.
Lại nói công việc Kiêu Hân phỏng vấn làm chỉ là người quản lý ký túc xá, duy trì trật tự cho đám trẻ con, cũng không cần năng lực đặc biệt gì.
Nhưng cuộc sống mới trong trường học đối với Kiêu Hân mà nói là vô cùng xa lạ.
Cô quen mở vòi nước ra là có thể tiếp xúc được dòng nước ấm áp.
Hơn nữa dòng nước luôn rất nhu hòa, sẽ không vừa mở ra liền tung tóe khắp nơi.
Hiện tại ở chỗ này, tóm lại là có rất nhiều chỗ khiến cô không thích ứng được.
Trong hành lang lâu năm có rất nhiều vết bẩn, cửa sổ trong ký túc xá treo những rèm cửa trắng bệch.
Còn có những món khó ăn đơn giản trong căn tin. . . . . .
Chỉ là lúc người ta đang chết lặng, rất nhiều việc sẽ trở nên không quan trọng.
Kiêu Hân cố gắng làm ình lên tinh thần, lại nói cuộc sống của cô nên trôi qua như thế này.
Cho tới bây giờ, cô đã không phải là đại tiểu thư của nhà họ Kiều, cô chỉ là một đứa con gái riêng có xuất thân mất danh dự. Cô cần phải làm là chờ mọi chuyện trôi qua, lần nữa điều chỉnh lộ tuyến cuộc sống của chính mình.
Mỗi ngày cô rất sớm liền thức dậy chạy bộ, sau đó không ngừng khiến mình cực kỳ bận rộn.
Lúc trễ hơn một chút còn có thể xem TV rất lâu.
Nhưng có vài hình ảnh vẫn sẽ không tránh khỏi hiện lên vào lúc đêm khuya yên tĩnh, vẻ mặt, động tác lúc Kiều Bùi hôn cô, còn có cảm xúc khi những nụ hôn đó rơi ở trên người. . . . . .
Anh gặm cắn điên cuồng môi cô. . . . . .
Kiều Bùi là người kín kẽ cấm dục tới cực điểm, nhưng biểu hiện điên cuồng của anh vào đêm đó. . . . . .
Thân thể của bọn họ dán chặt chung một chỗ, cô bị Kiều Bùi ôm lấy. . . . . .
Lúc ấy cảm thấy ghê tởm kinh khủng, cũng không biết thế nào, sau khi những ác mộng kia không ngừng xuất hiện, Kiêu Hân lại lưu ý đến một chuyện khác. . . . . .
Cô vẫn luôn không chú ý tới ánh mắt Kiều Bùi, lúc ấy cô bị anh dọa sợ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng giữa hồi ức đó, Kiêu Hân dần dần nhớ lại cặp mắt kia. . . . . .
Cặp mắt kia tràn đầy dục vọng, tình thế bắt buộc quả thật có thể cắn nuốt cô đến gần như không còn.
Nhưng sau đó cặp mắt kia cũng đã vô cùng ấm áp.
Anh sẽ mang theo nụ cười nhìn về cô, anh sẽ cưng chìu xoa xoa tóc của cô, anh sẽ nhẹ nhàng lấy tay nâng cô lên, bế cô lên từ trong bể bơi.
Kiêu Hân nhớ lại lúc Kiều Bùi dạy cô khiêu vũ.
Đó là sau một buổi trưa ấm áp, anh luôn soi mói lại dằn tính tình dạy cô khiêu vũ.
Cô nỗ lực theo sát bước chân anh, bởi vì sợ mình không cẩn thận dẫm lên chân anh, cô luôn không ngừng cúi đầu nhìn.
Kiều Bùi cười khẽ nâng cằm cô lên, nói cho cô biết: "Nâng đầu lên, anh dẫn em."
Nằm ở trên giường, Kiêu Hân rốt cuộc không khống chế được khóc lên.
Trong lòng giống như trống rỗng, có một vật rất quan trọng bị người ta cường ngạnh kéo ra
Cứ như vậy qua mười mấy ngày, Kiêu Hân không nhịn được liền gọi điện cho Đỗ Thiến Thiến.
Kết quả cô vừa mới kết nối liền bị Đỗ Thiến Thiến mắng một trận.
Đỗ Thiến Thiến không ngừng rống lên với cô ở trong điện thoại, nói: "Kiêu Hân, cậu có ý gì? Không phải cậu nói sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho tớ sao? Cậu có biết tớ lo lắng cho cậu muốn chết không?"
Trong lòng Kiêu Hân rất hổ thẹn, cô vội nói: "Tớ vừa đi vừa nghỉ. . . . . . Đúng rồi, Thiến Thiến, gần đây không có ai hỏi cậu về tớ không?"
Cô vẫn luôn rất lo lắng cho anh. . . . . .
"Không có, gần đây không có ai tìm tớ hỏi thăm cậu hết" Đỗ Thiến Thiến bĩu môi nói: "Cậu thật khiến tớ lo lắng. . . . . ."
Sau khi cúp điện thoại, Kiêu Hân thở phào nhẹ nhõm, đã sắp hai tuần lễ rồi, nếu anh còn không tìm cô, vậy đoán chừng là không muốn tìm rồi.
Mặc kệ như thế nào, đây đều là tin tức tốt.
Chương 17
Gió êm sóng lặng như vậy qua một thời gian.
Có một ngày, Kiều Hân mới vừa bưng dĩa cơm đến căn tin của nhân viên ăn cơm. Phòng ăn này có treo một ti vi không lớn không nhỏ, thỉnh thoảng sẽ phát chút tin tức ....
Ngày đó không biết làm sao lại để kênh tin tức kinh tế và tài chính.
Kiều Hân vừa ăn tô canh khoai tây hầm, vừa nhìn ti vi này mấy lần, đột nhiên một hình ảnh hấp dẫn tầm mắt của cô.
Đôi đũa trong tay Kiều Hân theo bản năng dừng lại một chút.
Người đàn ông trung niên giữa màn hình kia chính là thư ký đưa đồ uống, bánh ngọt cho cô ở Thượng Hải. Cô nhớ người này lúc ấy vẫn luôn trông coi bên ngoài phòng của anh.
Trước kia Kiều Hân quen đợi ở bên cạnh anh, chưa từng cảm thấy người nào sẽ khiến cô ngưỡng mộ.
Bây giờ đang ở trong phòng ăn này, cô chợt phát hiện, cô cần dùng một loại tư thế ngước nhìn lên hình ảnh trong ti vi.
Những người mà cô từng tiếp xúc, giống như đều biến thành nhân vật trong phim điện ảnh, tất cả đều không chân thật như thế.
Có lẽ là hoàn cảnh không giống nhau, lúc này nhìn lại người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng thớm đó, Kiều Hân cũng cảm thấy đối phương mặc âu phục lại giống như người không cùng một thế giới với cô.
Ngược lại đồng nghiệp bên cạnh cô thấy được một màn kia, liền bát quái : "Đây là tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị sao?"
"Không phải, chỉ là đại biểu. Nhưng nhìn đại biểu đã có khí thế như vậy, thật không biết ông chủ lớn nên có bộ dạng gì? Chỉ là rất kỳ quái, trước kia đám chó săn làm ầm ĩ scandal của ông già Kiều thị như vậy, nhưng lại không có một tấm hình của người thật sự quản lý Kiều thị, cô nói có kỳ lạ hay không?"
"Nhất định là có bối cảnh, nếu không có bối cảnh cũng không thể làm ăn lớn như vậy."
Kiều Hân giả bộ không nghe thấy, tiếp tục ăn tô khoai tây hầm.
Nhưng lúc cô đang ăn khoai tây, Tiểu Lý dạy âm nhạc đi tới. Tiểu Lý thuộc loại có chút bối cảnh phía sau, cho nên ở trong trường học rất được ưa thích.
Có lẽ là nghe được lời nói của hai đồng nghiệp này, Tiểu Lý lập tức cười chen miệng nói: "Tôi đã thấy ông chủ giấu mặt của Kiều thị, thật ra thì người ta cũng không có thần bí như vậy, chỉ là một người rất bình thường, dáng dấp cũng không có gì đặc biệt. Tôi nhớ má phải hay má trái của anh ta còn có mụn đấy."
Kiều Hân thiếu chút nữa mắc nghẹn khoai tây trong miệng, cô vội vàng tìm ly nước uống một ngụm.
Tiểu Lý kỳ quái nghiêng mắt nhìn cô một cái.
Kiều Hân vội tiếp tục cúi đầu ăn khoai tây.
Tiểu Lý không để ý Kiều Hân, cô ta tiếp tục lấy thân phận người biết chuyện nói: "Có một lần tôi ở trong thành phố tổ chức một hoạt động gặp được anh ta, tình cảnh kia giống như trong phim điện ảnh, bên trong đều là người không phú cũng quý. Sát bên cạnh anh ta có rất nhiều người, tôi nhớ hình như anh ta mặc áo sơ mi kiểu mới của Givenchy, nói năng ngược lại không tệ, vừa nghe chính là rất có bản lĩnh , đặc biệt có tài."
Hai đồng nghiệp bị lừa dối thật sự cho rằng lời nói của Tiểu Lý là thật, vội tiếp tục hỏi thăm chuyện bát quái khác.
Kiều Hân cảm giác không có chỗ để nôn, cô yên lặng ăn xong khoai tây trong đĩa mình, đang chuẩn bị đi.
Tiểu Lý vội ngăn cô lại.
Gần đây Tiểu Lý mới vừa mua một chiếc xe mới, đúng lúc muốn khoe khoang, thấy Kiều Hân và mấy đồng nghiệp trẻ tuổi ăn xong rồi, lập tức nhiệt tình nói: "Mấy người các cô ăn xong rồi, tôi mang các cô đi hóng gió nhé?"
Kiều Hân thật muốn đi, đặc biệt là sau khi đối phương nói nhiều lời không đáng tin như vậy.
Chỉ là Tiểu Lý càng muốn cho nhiều người đến tâng bốc, chết sống lôi kéo tay của cô nói: "Ai nha, cùng đi ra ngoài giải giải sầu đi, ở trong trường học mãi, cô không buồn sao."
Nói xong liền muốn kéo Kiều Hân đi ra ngoài, hai đồng nghiệp kia cũng ở bên cạnh khuyên cô đi theo.
Cuối cùng Kiều Hân bị hai đồng nghiệp đó cùng nhau khuyên lên xe Tiểu Lý.
Chỉ là lúc lên xe, hai đồng nghiệp đó chiếm vị trí phía sau, Kiều Hân chỉ có thể ngồi ở tay lái phụ.
Kiều Hân lớn như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu ngồi ở chỗ tay lái phụ.
Cho nên vừa vào trong xe, Kiều Hân liền cài dây an toàn.
Ngược lại Tiểu Lý thấy bộ dáng này của cô, liền cười cô: "Khẩn trương như vậy sao, hệ số an toàn xe này rất cao."
Lúc nói chuyện, Tiểu Lý có chút xem thường Kiều Hân. Cũng không phải con người Kiều Hân làm sao, mà là nhân viên phụ đạo ở ký túc xá trường học của bọn họ đều cần ngủ lại, hơn nữa tiền lương cũng không cao. Nói thật, cô gái có điều kiện gia đình tốt, mấy ai nguyện ý làm việc đó .
Cho nên điều kiện gia đình của Kiều Hân nhất định là loại bình thường.
Xe mới chạy trên đường, Tiểu Lý cố ý chọn đoạn đường có phong cảnh đẹp. Trường học của bọn họ rất tốt, ngược lại ở bên cạnh còn có một làng du lịch không tệ.
Rất nhiều người có tiền trong thành phố thích đến địa nơi này câu cá nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua làng du lịch, Tiểu Lý rất đắc ý chỉ vào đó nói với bọn Kiều Hân: "Tôi có thẻ hội viên trong đó, phải xài đủ năm vạn mới có thể làm thẻ. Là ba tôi cho tôi, suối nước nóng trong đó đặc biệt tốt, ngâm rất thoải mái."
Lúc này Kiều Hân đã rất hối hận, sớm biết phải nhìn thấy những thứ này, nói gì cô cũng sẽ không tới đây.
Năm đó, lúc chỗ này còn chưa cắt băng, kiều Bùi liền mang cô tới một lần.
Lúc ấy cô còn cùng ngâm suối nước nóng với anh. . . . . .
Nghĩ tới hình ảnh lúc đó, Kiều Hân không khỏi cảm giác lúng túng xấu hổ đỏ mặt, hơn nữa cả người cô còn giống như muốn nổi hết da gà lên.
Đòi mạng ở chỗ, rõ ràng không muốn nhớ đến những kỷ niệm đó, nhưng những hình ảnh kia lại không ngừng tuôn vào trong đầu cô.
Ở trong suối nước nóng, ngũ quan anh tuấn tinh xảo của anh. Còn có lúc anh nhìn về phía cô, khóe mắt, đuôi mày đều mang nụ cười.
Anh nhẹ nhàng nâng thân thể của cô lên, mang theo cô xoay quanh trong nước. . . . . .
Chờ sau khi xe đi về phía trước một đoạn nữa, Kiều Hân quả thật muốn dứt khoát xuống xe luôn.
Bởi vì lúc đến gần trong thành phố, Tiểu Lý đang đợi đèn đỏ, vừa vặn đậu ở trước cửa Phúc Lợi Viện.
Trên cửa Phúc Lợi Viện, trừ tên viện mồ côi, còn có dấu hiệu một tập đoàn.
Những người khác trên xe không có lưu ý, nhưng Kiều Hân lại chú ý tới biểu thị tập đoàn đó.
Cô chợt nhớ tới những năm gần đây, cô giúp anh thu thập những cúp đại sứ từ thiện.
Kiều Bùi không thèm để ý những thứ cúp danh dự đó, đều để phụ tá chuyển giao cho cô đi xử lý.
Mới đầu cô còn đặc biệt đặt ở trong tủ kính, nhưng càng về sau, thật sự là quá nhiều rồi, cô định đặc biệt tìm một gian phòng để đặt những thứ đó.
Có một lần lúc cô đi dọn dẹp, sau khi dọn dẹp thật lâu, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh đang ở phía sau nhìn cô.
Cô có chút ngoài ý muốn, vội ngừng công việc trong tay lại hỏi anh có phải có chuyện tìm cô không? Kết quả anh không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh cô, nhìn cô lau những chiếc cúp kia.
Chuyện ngày đó giống như là xảy ra hôm qua.
Chờ khi Tiểu Lý lái xe trở lại trường học, Kiều Hân liền có chút thất hồn lạc phách. Lúc bước xuống từ trong xe Tiểu Lý, cô thậm chí để quên sách trên xe cô ta.
Tiểu Lý thấy những quyển sách kia, rất tùy ý cầm lên nhìn lướt qua, Tiểu Lý ghét bỏ nói: "Aizz, Kiều Hân, sách của cô rơi trên xe tôi rồi. Chỉ là cô có tư cách gì để xem sách giáo sư, cô muốn thi cái này sao? Hiện tại làm giáo sư ít nhất cũng phải có bằng đại học đó?"
Trong đầu Kiều Hân đều là suy nghĩ về anh, cô phát hiện cuộc sống của mình hoàn toàn bị một người đàn ông tên là Kiều Bùi bao vây.
Cái loại cảm giác không có chỗ trốn đó khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Cô trầm mặc, rút sách của mình ra từ trong tay Tiểu Lý đang chế giễu mình.
Ngược lại Tiểu Lý bên trong xe chợt chú ý tới, bình thường trong trường rất ít xe, hôm nay không biết làm sao lại có thể dừng đến mấy chiếc xe hơi màu đen.
Chương 18
Phụ tá Lý vẫn luôn chờ ở ngoài xe, lúc này vừa nhìn thấy Kiều Hân xuất hiện, lập tức ân cần đi tới.
Ngược lại Kiều Hân mới vừa đi tới cạnh bãi đậu xe liền cảnh giác, cô nhìn thấy đám người phụ tá Lý, theo bản năng liền muốn chạy.
Chỉ là còn chưa chạy đi, đám người phụ tá Lý đã chạy tới bên cạnh cô. Hơn nữa những người đó rất chuyên nghiệp, rất nhanh ngăn cản đường đi của cô lại.
Kiều Hân chỉ đành phải dừng bước, ôm sách vào trong ngực.
Ngược lại phụ tá Lý chạy tới bên cạnh cô, ân cần nói: "Kiều tiểu thư, xin theo chúng tôi trở về được không?"
Kiều Hân lui về sau một bước, tràn đầy phòng bị nhìn đám người phụ tá Lý.
Phụ tá Lý hiển nhiên là sợ mình đắc tội Kiều tiểu thư, giải thích: "Là Kiều tiên sinh để chúng tôi tới đón cô."
Kiều Hân nhanh chóng lắc đầu nói: "Tôi không trở về, mời các người tránh ra, tôi muốn đi vào trường."
Phụ tá Lý đều sắp chảy mồ hôi lạnh xuống, trong lòng rất buồn bực, cô gái ôn hòa trước đó đã chạy đi đâu rồi.
Thấy Kiều Hân muốn vượt qua bọn họ tiếp tục đi, phụ tá Lý không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ra dấu tay, người sau lưng anh ta rất nhanh liền đi qua.
Kiều Hân sợ hết hồn, nhưng chưa kịp chạy liền bị hai người này chế trụ
Thật sự là lực lượng cách xa, hoàn toàn không chống lại được.
Động tác của những người đó cũng không quá thô lỗ, nhưng Kiều Hân thật sự bị "Mời" đến bên trong xe.
Ngược lại đám Tiểu Lý ở một bên giương mắt nhìn, hai đồng nghiệp khác càng thêm ý thức được tình huống không đúng, nhanh nói: "Aizz, bọn họ muốn bắt Kiều Hân đi đâu?"
Một người khác cũng có chút cảm giác như xem phim trên ti vi, vội nói: "Hình như Kiều Hân bị bắt đi vào rồi?"
Ánh mắt Tiểu Lý nhìn nghiêng sang bên cạnh, cô ta hoàn toàn không lưu ý đến tình cảnh của Kiều Hân, toàn bộ lực chú ý của cô ta đều ở trên những chiếc xe sang trọng kia, đây có thể là ai?
Những xe kia đều là xe cao cấp sang trọng!
Cô ta không có hoa mắt chứ?
Những người này là tới đón Kiều Hân sao? !
Nhưng lúc những người này đang ngây ngẩn, đoàn xe đã lái đi giống như cơn gió.
Chỉ để lại mấy người đang giương mắt nhìn.
Sau khi Kiều Hân lên xe, liền không giãy dụa nữa.
Cô nhanh chóng xoay đầu sang một bên, phụ tá Lý cũng không dám đắc tội với cô.
Ở phía trước cẩn thận cười theo.
Dọc theo đường đi, Kiều Hân đều không nói chuyện.
Xe lái rất nhanh, không đến một lúc bọn họ đã đến nơi.
Con đường quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, chỗ này cô đã từng ở qua nhiều năm.
Hoa hồng trong đình viện là cô tự mình trồng
Lúc bước xuống từ trên xe, có vài người giúp việc đang lau bậc thang bên ngoài cửa chính, vừa nhìn thấy đám người Kiều Hân chạy tới, rất nhanh liền ngừng lại công việc trong tay, ở bên cạnh kính cẩn chờ đợi bọn họ đi qua.
Chỉ là lúc Kiều Hân đi tới, những người đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì lúc trước Kiều tiểu thư mặc quần áo đều là những bộ rất đáng yêu, lần này quần áo lại là trắng trong thuần khiết hiếm có.
Phụ tá Lý không dám trì hoãn lâu, một đường thận trọng. Sau khi dẫn Kiều tiểu thư vào phòng ngủ, anh ta phải đi hồi báo công việc.
Chỉ là lúc đi qua, phụ tá Lý luôn cảm thấy lo lắng.
Kể từ sau lần bị thương đó, Kiều tiên sinh thay đổi, so với trước càng thêm khó có thể lấy lòng, tính khí càng thêm cổ quái.
Vốn phụ tá Lý trông cậy vào việc sau khi tìm về Kiều tiểu thư, tâm tình Kiều tiên sinh có thể tốt hơn.
Cũng không biết tại sao phụ tá Lý có cảm giác, sau khi điều tra ra tin tức của Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh ngược lại càng trở nên âm trầm hơn.
Rõ ràng trước đó nghĩ mọi biện pháp điều tra tình huống Kiều tiểu thư, sau khi biết được, Kiều tiên sinh ngược lại không vội đi tìm Kiều tiểu thư.
Vẫn bình tĩnh thản nhiên.
Hoàn toàn là một thái độ chẳng quan tâm không đề cập tới.
Sau đó Kiều tiên sinh còn sai người đến chỗ này sửa đổi một lần, phụ tá Lý phụ trách giám sát toàn bộ quá trình, trong quá trình này anh ta đều bị Kiều tiên sinh đề xuất những thiết kế rất đáng sợ.
Quả thật không dám tưởng tượng Kiều tiên sinh là bị cái gì kích thích, làm ra những thứ này chuẩn bị cho Kiều tiểu thư. . . . . .
Chỉ là người làm thuộc hạ, anh ta chỉ có kiên quyết thi hành theo.
Chờ sau khi làm xong những thứ kia, Kiều tiên sinh lại nghiêm cấm người đi lên lầu hai.
Lầu hai to lớn, trong nháy mắt lại thật sự biến thành một địa phương cấm.
Đừng nói người giúp việc trong nhà sẽ không đi lên, ngay cả nhìn lên trên một cái cũng không dám.
Sau khi bố trí xong toàn bộ mọi thứ, lúc này hình như Kiều tiên sinh mới nhớ tới, thuận miệng phân phó anh ta một câu, để cho anh ta đi đón Kiều tiểu thư trở về.
Cho nên lúc phụ tá Lý đi qua báo cáo, có thể nghĩ ra tâm tình anh ta thấp thỏm đến mức độ nào rồi?
Phụ tá Lý đứng ở cửa, trong lòng run sợ ân cần hỏi một tiếng.
Chờ lúc anh ta đẩy cửa đi vào, ngược lại sắc mặt Kiều tiên sinh vẫn như cũ. Thời gian trước chất đống rất nhiều công việc, lúc này Kiều tiên sinh giống như là đang xử lý những thứ công việc kia.
Lời nói của phụ tá Lý rất đơn giản, nói xong chuyện đã xảy ra khi "Mời" Kiều tiểu thư trở về, anh ta rất cung kính chờ ở bên cạnh Kiều tiên sinh để nhận chỉ thị tiếp theo.
Kiều Bùi ngược lại không bày tỏ gì, sau khi nghe xong hồi báo, vẻ mặt của anh cũng không có chút biến hóa, chỉ gật đầu.
Phụ tá Lý thấy vậy, không dám ở lâu, vội lui ra khỏi thư phòng.
Chỉ là đợi khi phụ tá Lý đi ra ngoài, Kiều Bùi lập tức dừng bút trong tay lại.
Trong nháy mắt, ánh mắt của anh trở nên âm u.
Ánh mắt của anh ngưng ở trong khung hình trên bàn viết, nét mặt cô gái bên trong cười tươi như hoa. Đó là hình chụp vào sinh nhật mười tám tuổi của Kiều Hân, quần áo, tóc của cô đều làm theo khiếu thẩm mỹ của anh, từng biểu cảm, động tác, học tập của cô đều dựa theo yêu cầu của anh.
Ngón tay của anh từ từ đặt ở trên khuôn mặt đó.
Ngón tay chậm rãi trượt theo gương mặt của cô, có khi trong nháy mắt, anh thậm chí nhớ lại cảm xúc da thịt đó.
Cuối cùng Kiều Bùi thở dài một hơi, tâm tình dịu xuống một chút, rất nhanh lại lấy ra những tài liệu khác.
Cố gắng bình tĩnh, để ình vùi đầu vào trong công việc.
Ngược lại lúc này Kiều Hân đi vào trong phòng ngủ, vốn còn tưởng rằng phụ tá Lý chỉ đưa cô đến phòng ngủ mà thôi, nhưng rất nhanh cô liền cảm giác không đúng lắm.
Căn phòng ngủ này mới nhìn vẫn giống như trước, nhưng khi cô mở rèm cửa sổ, chợt biết vấn đề ở đâu. Cửa sổ bị phong kín, hoàn toàn mở không ra.
Không riêng gì cái này, trước kia phòng ngủ của cô có đặt điện thoại cố định, cô nhìn một cái liền phát hiện điện thoại trước kia đã bị bỏ đi.
Bàn trang điểm của cô có một cái gương, hiện tại cũng không có.
Trong lòng cô kích động, lúc đi tới phòng tắm đã nhìn thấy đồ rửa mặt bên trong, không có cái cốc cô quen dùng, tất cả vật phẩm đều được thay thế bằng chế phẩm plastic an toàn, đơn giản nhất.
Kiều Hân có dự cảm, cô nhanh chóng mở tủ quần áo của mình ra, vừa nhìn thấy quần áo bên trong, Kiều Hân gục xuống hít một hơi.
Bên trong, đặc biệt chỗ để nội y và đồ ngủ, hoàn toàn khác với trong ấn tượng của cô.
Đồ ngủ từng là chất cotton đơn giản, lúc này đều đổi thành áo ngủ hở hang kiểu dáng khiến người ta không ngừng mơ màng. Kiều Hân đoán chừng không mặc còn có vẻ đứng đắn hơn một chút, chứ đừng nói đến những nội y thiếu vải kia. . . . . .
Chương 19
Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng chờ sau khi mở cửa ra, Kiều Hân vẫn ngẩn người.
Cô không ngờ sẽ gặp lại Kiều Bùi nhanh như vậy.
Lúc Kiều Bùi tiến vào, sắc mặt không có gì đặc biệt.
Anh mặc một áo sơ mi màu sáng.
Anh ở nhà đều rất tùy ý, lúc này tay áo sơ mi càng hơi xắn lên một chút, lộ ra cánh tay bền chắc của anh.
Sau khi anh đi tới, rất tùy ý đánh giá Kiều Hân.
Kiều Hân hơi gầy một chút, nhưng sắc mặt khá tốt.
Chỉ là quần áo trên người không phải những bộ anh chọn cho cô.
Sau khi đi vào, Kiều Bùi rất tự nhiên đóng cửa ở phía sau lại.
Trước đó Kiều Hân thử đi mở cánh cửa kia ra, nhưng không biết vì sao cửa kia chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, ở bên trong hoàn toàn không mở được.
Lúc này thấy anh khóa cửa lại.
Kiều Hân liền khẩn trương lui về phía sau một bước.
Cô nỗ lực duy trì khoảng cách an toàn với anh.
Kiều Bùi cũng không quá nóng lòng đến gần cô, hoàn toàn ngược lại, sau khi anh đi tới rất tùy ý ngồi ở trên ghế bên cạnh.
Kiều Hân đứng dựa vào tường, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Bố trí trong phòng vẫn như trước
Rèm cửa sổ xinh đẹp, đồ trang trí đáng yêu.
Giường ngủ vô cùng thoải mái. . . . . .
Đối với Kiều Bùi mà nói, lúc này Kiều Hân rất giống là một con thỏ nhỏ lây nhiễm thói xấu ở bên ngoài.
Anh nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Tới đây."
Kiều Hân hận không được dán mình lên tường, trở thành một bức tranh vẽ.
Kiều Bùi không bao giờ lặp lại câu nói lần thứ hai với người khác.
Cô đứng bất động như vậy, đây quả thực là công khai cãi lời.
Kiều Hân dán lên tường, rất cẩn thận nói: "Em hiểu rõ anh rất giận em. . . . . ."
Cô nuốt ngụm nước miếng, vô cùng khẩn trương tìm từ: "Em tình nguyện chịu phạt, anh phạt em, đánh em đều được."
Kiều Bùi nâng khóe miệng lên, vốn không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Anh khẽ cúi người, Kiều Hân còn tưởng rằng anh muốn làm cái gì đó.
Kết quả Kiều Bùi chỉ nhàn nhạt quan sát cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt kia không chút cố kỵ, trong lòng Kiều Hân lo lắng một trận.
Đến lúc này, Kiều Hân không thèm đếm xỉa đến, sau khi bị Kiều Bùi nhìn dò xét một hồi.
Cô rốt cuộc ngẩng đầu lên, giống như một con thỏ nhỏ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, cô kích động nói ra: "Kiều Bùi, anh liên tục không bỏ qua cho em gái của mình, anh là đồ mặt người dạ thú! ! Nếu như ba biết. . . . . ."
Kiều Bùi nghe xong, mắt nhanh chóng nhiễm ý cười.
Anh rất nhanh lấy điện thoại di động ra, nhấn mấy số.
Điện thoại kết nối ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Hân.
Kiều Bùi mở loa ngoài ra, cho nên giọng nói bên trong vang lên rất rõ, Kiều Hân lập tức nghe rõ giọng nói bên trong: "Là Kiều Bùi sao?"
Kiều Bùi nhàn nhạt đứng lên, đặt ở vị trí cách tai xa một chút, rõ ràng lúc miễn cưỡng gọi một tiếng "ba" kia, nét mặt quả thật có thể dùng từ giễu cợt để hình dung.
"Là con, không phải ba vẫn muốn trò chuyện với Kiều Hân sao, con bé ở ngay bên cạnh."
Nói xong Kiều Bùi liền đưa điện thoại di động tới trước mặt Kiều Hân.
Kiều Hân ngây ngốc một, hai giây mới phản ứng kịp. Cô đi nhanh mấy bước, đoạt lấy điện thoại ở trong tay Kiều Bùi, nắm thật chặt giống như nắm bè gỗ cứu mạng. Nắm di động trong tay, cô mang theo run rẩy kêu một tiếng: "Ba!"
Mặc dù mấy năm nay ba Kiều không quá quan tâm Kiều Hân, nhưng cuối cùng vẫn có liên hệ máu mủ, ông nhất định là quan tâm Kiều Hân .
Ba Kiều rất nhanh nói: "Kiều Hân, con làm sao vậy? Gần đây ba vẫn luôn rất nhớ con."
Kiều Hân hít hít lỗ mũi.
Cả người cô trượt xuống, ngồi ở góc tường, co mình lại thành một đoàn nho nhỏ bất lực.
Có lẽ là ở đầu bên kia điện thoại, ba nghe được giọng của cô không đúng, vội hỏi: "Kiều Hân, con làm sao vậy. . . . . ."
Đôi mắt đẫm lệ của Kiều Hân trong ánh trăng mờ đối mặt với ánh mắt của Kiều Bùi, trong ánh mắt Kiều Bùi có một vẻ ăn trên ngồi trước.
Màu sắc tròng mắt cũng sẫm màu hơn quá khứ.
Dáng vẻ không thèm để ý chút nào của anh khiến cô hốt hoảng, cô bị ánh mắt của anh hù sợ.
Lời nói đến bên khóe miệng nhưng không thể thốt lên một chữ
Kiều Hân nói đứt quãng: "Ba, con không sao . . . . . . Con chỉ là nhớ ba, ba phải nhớ bảo trọng bản thân. . . . . ."
Ba Kiều cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại còn dặn dò ở trong điện thoại: "Hân Hân, lúc ba không có mặt, con phải nghe lời anh, không nên chọc anh con tức giận."
Thật ra thì ba Kiều cũng không cảm thấy Kiều Hân sẽ chọc cho Kiều Bùi tức giận, dù sao Kiều Hân sùng bái anh trai như vậy mà. Hơn nữa mấy năm nay, Kiều Bùi - người làm anh này đối với Kiều Hân cũng rất tốt, cảm tình của bọn chúng quả thật còn thân hơn anh em cùng ba cùng mẹ.
Ngược lại đôi mắt Kiều Hân đỏ một chút, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Kiều Bùi trầm mặc nhìn Kiều Hân ngồi dưới đất co rút thành một đoàn, cuối cùng anh đứng lên từ trên ghế, đi tới trước mặt Kiều Hân.
Tư thế chênh lệch giống như địa vị hai người.
Kiều Bùi nhìn cô từ trên cao xuống, nhìn một lúc lâu mới cong một gối xuống, đối mặt với cô.
Kiều Hân vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô cố gắng cúi đầu.
Kiều Bùi không lên tiếng, đến lúc này anh ngược lại có vẻ có chút áy náy. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng nhấc tóc của cô lên, hôn tóc mai trên trán cô.
Lúc hôn cô, giọng điệu của anh cũng dịu dàng hơn một chút: "Em cho rằng anh sẽ để tâm."
Anh giống như là tuyên cáo: "Em nhất định thuộc về anh."
Ngón tay của anh đẩy quần áo của cô ra, trực tiếp thăm dò vào trong quần áo của cô.
Da thịt dưới bàn tay rất tốt, chính là khiến người ta không đành lòng rời đi. Ngón tay của anh có chút lạnh, khi anh xoa lên hông của cô, bụng cô theo bản năng co rút lại.
Kiều Hân đưa tay muốn cho anh một bạt tai, nhưng anh bắt cánh tay của cô lại.
Kiều Hân cũng không biết anh làm như thế nào? Cảm thấy đầu mình choáng váng, cô liền bị anh đè xuống giường bên cạnh.
Anh vẫn ung dung nhìn nét mặt của cô.
Kiều Hân dùng sức giãy dụa hai cái, nhưng giãy dụa không có tác dụng.
Môi cô mấp máy, giống như không cách nào nhịn được tình huống như vậy.
Anh cúi người đến gần cô, đôi môi nhẹ nhàng dính vào trên gương mặt của cô.
Cô dùng sức tránh ra.
Ánh mắt của anh dừng ở trên mặt cô một lúc, sau đó anh nhanh chóng hôn lên vành tai của cô, cảm giác tê liệt đó khiến cô sợ run đến tận sau lưng.
Kiều Hân biết mình không chạy khỏi, cô hít sâu một hơi, trong đầu đều là lời nói trái luân thường không cố kỵ vừa rồi của anh, giọng cô mang theo thê lương nói qua: "Kiều Bùi. . . . . ."
Lòng của cô co rút một trận, cô không cách nào đối mặt với vẻ mặt của ba sau khi biết chuyện này, cũng không cách nào chịu được ánh mắt người chung quanh nhìn bọn họ.
Mặc kệ có phải là lỗi của cô hay không, nhưng tình huống của mình và anh như thế. . . . . .
Cô biết Kiều Bùi không quan tâm, nhưng cô quan tâm, cô quan tâm muốn chết!
Cô gần như cầu khẩn: "Van cầu anh. . . . . ."
Cô đã không hy vọng xa vời anh sẽ bỏ qua ình, cô chỉ có một suy nghĩ: "Đừng thể hiện ra, van anh đừng để cho những người khác biết. . . . . ."
Chương 20
Kiều Hân không cách nào tưởng tượng mình gặp phải chuyện gì.
Cô giống như bị ném đến tận đại dương bao la, cô không có chỗ để trốn, cô dùng sức hô hấp, giãy giụa, dụng cả tay chân đá, đánh!
Nhưng chẳng có tác dụng gì, chống cự của cô bị người dễ dàng hóa giải.
Lần này đối phương không tiếp tục mềm lòng, cũng không có do dự.
Anh cố định đôi tay của cô ở hai bên thân thể.
Đầu óc của cô trống rỗng.
Cảm giác thân thể được khuếch trương vô tận, biến đổi lớn đến cực hạn, rồi lại cực kỳ triền miên.
Trong hỗn loạn không chịu nổi, động tác của Kiều Bùi có chút lạnh nhạt, có lúc hình như anh không bắt được trọng điểm.
Kiều Hân đã giận đến thở hổn hển, không có cách nào nhúc nhích, cô giống như con thỏ chờ bị giết mổ, lẳng lặng nằm ở trên giường.
Cô biết ánh mắt của anh tìm tòi nghiên cứu mình, thân thể của cô bị bày ra tư thế nghênh tiếp. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, đặc biệt muốn ình bất tỉnh.
Nhưng chuyện vẫn còn chưa kết thúc, mặc kệ lúc trước anh biểu hiện cẩn thận như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn khiến cô đau đớn.
Cảm giác đau đó giống như có thể chạy thẳng đến đáy lòng, cô lạnh đến run rẩy.
Đó là một loại phương thức nguyên thủy nhất.
Kiều Hân không cách nào liên hệ người ở trên thân thể mình với người anh mà mình sùng bái.
Thật may là Kiều Bùi không có cố ý hành hạ cô, có lẽ cũng thông cảm thân thể cô khó chịu.
Sau khi kết thúc tất cả, anh ôm Kiều Hân đến giữa giường, cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
Sau đó, Kiều Hân cũng không có biểu hiện khóc rống. Ngược lại sau khi cô bình tĩnh nằm ở trên giường, mắt cũng không nhắm, cô thích hành hạ mình, không nháy một cái nhìn đồng hồ trên tường.
Kiều Bùi ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về lưng của cô, thỉnh thoảng anh sẽ cúi đầu hôn lên cổ cô hai cái
Kiều Hân không tiếng động nằm một hồi, sau khi có hơi sức một lần nữa, cô nhanh chóng ôm chăn mỏng ngồi dậy từ trên giường.
Trong nháy mắt, lưng của cô liền lộ ra, cô rất nhanh che chăn mỏng lên người, vội vàng đứng lên chuẩn bị đi tới phòng tắm.
Nhưng Kiều Bùi ở trên giường, đột nhiên cảm giác trong ngực trống rỗng.
Anh nhanh chóng duỗi một cánh tay, lại lần nữa túm Kiều Hân trở về trong lồng ngực của mình.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, thản nhiên nói: "Anh ôm em đi."
Nói xong anh đã ôm cô lên.
Kiều Hân cảm giác thân thể nhẹ bẫng, cô đã bị Kiều Bùi ôm đi tới phòng tắm.
Cô theo bản năng kháng cự, kết quả lần này có lẽ là sợ cô té xuống, Kiều Bùi ngược lại ôm cô càng chặt hơn.
Lần này Kiều Hân không động đậy nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.
Lúc được Kiều Bùi đặt vào bên trong bồn tắm ấm áp, Kiều Hân không buông lỏng chút cảm giác.
Bắp thịt toàn thân cô đều căng thẳng .
Mặc dù đang nhắm mắt lại, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt Kiều Bùi rơi vào trên người mình. . . . . .
Kiều Bùi đòi hỏi chuyện này vô cùng mãnh liệt, Kiều Hân mới biết mùi đời, hoàn toàn không hiểu được những thứ kia, cả người cô đều bị dọa sợ.
Thân thể hoàn toàn chống đỡ không được, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Đến cuối cùng quả thật chịu không nổi, có mấy lần phải ngất đi. Hơn nữa sau khi kết thúc, cô có thể cảm thấy thân thể của anh vẫn còn đang chuyển động.
Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy anh hoàn toàn có thể muốn cô nhiều hơn mấy lần.
Hơn nữa sau khi anh dừng lại, lúc ôm cô, hoàn toàn giống như muốn phóng thích dục vọng. . . . . .
Cho nên hiện tại Kiều Hân hoàn toàn không dám làm bất kỳ chuyện gì kích thích đến anh.
Dáng vẻ không nhúc nhích của cô giống như bị dọa sợ, ở đó không nhúc nhích, mắt càng nhắm thật chặt.
Mới vừa rồi Kiều Hân lại giống như biến thành "Con thỏ nhỏ" khéo léo kia.
Kiều Bùi ngồi ở bên mép bồn, nhìn một hồi, anh cảm thấy thú vị, không nhịn được đưa tay hất một chút nước lên Kiều Hân, tưới vào vai của cô .
Da thịt được nước ấm làm ướt đến cực kỳ mềm mại, quả thật vô cùng mịn màng .
Anh không nhịn được cúi người xuống hôn hít, bờ môi của anh mới vừa đụng chạm vào cô, Kiều Hân liền co rúm lại.
Cô nhanh chóng xoay đầu lại, mắt cũng mở ra theo.
Tầm mắt hai người đối diện với nhau.
Mắt của Kiều Hân mở thật to, không giống như lúc trước đều là tin tưởng sùng bái nhìn về phía ánh mắt của anh, lúc này trong đôi mắt Kiều Hân trống rỗng.
Cho tới bây giờ, vẻ mặt Kiều Bùi đều rất bình tĩnh, lúc này hiếm khi lại xuất hiện vẻ mặt chần chờ.
Trong ánh mắt của anh chợt lóe lên, giống như là có lời muốn nói với Kiều Hân.
Anh ấn đầu cô về phía mình, chạm với đầu của anh.
Một tay khác của anh càng thò vào trong nước, vuốt ve da thịt tinh tế của cô.
Kiều Hân xấu hỗ nhìn về phía anh, ánh mắt vốn trống rỗng, lúc này giống như là nhiễm vào băng sương, cô lạnh lùng nhìn về phía anh.
Cuối cùng Kiều Bùi cũng không nói gì.
Bí mật kia của anh, anh nhất định phải mang theo bí mật này tiến vào phần mộ.
Lúc sinh thời, anh chỉ có thể là đứa nhỏ của nhà họ Kiều.
Đối với anh mà nói, mình và Kiều Hân có liên hệ máu mủ hay không, hoàn toàn không quan trọng. Cho tới bây giờ, cuộc đời của anh không phải dùng lẽ thường tới suy đoán, anh cũng không cho là mình cần tuân thủ nguyên tắc khuôn phép gì.
Kiêu ngạo như anh, sẽ không thể duới tình huống như thế giải thích cái gì với Kiều Hân.
Anh ôm Kiều Hân, dùng thân thể cảm giác nhiệt độ trên người Kiều Hân.
Anh đã quyết định thuần phục cô từ sớm, anh không nghĩ tới thế tục có quan hệ gì trên người bọn họ.
Huống chi coi như có quan hệ thật, anh cũng sẽ không quan tâm.
Trong đầu Kiều Hân rất hỗn loạn, Kiều Bùi không quan tâm người khác biết chuyện này của bọn họ. Lúc đầu ở Thượng Hải, biểu hiện của anh đã đủ lớn mật rồi, đó hoàn toàn là không cần thiết chút nào.
Cô đoán những người phụ tá Lý đó đã sớm biết, chỉ là những người đó có thể ở bên cạnh Kiều Bùi, miệng nhất định đều rất kín.
Nhưng tình huống của cô và anh không thể để cho người ngoài phát hiện.
Loại chuyện này quan hệ quá nhiều, ba cô, nửa đời sau của cô. . . . . .
Đây không phải là đơn giản j□j. . . . . .
Đã vượt qua rất nhiều người, nhiều điểm mấu chốt. . . . . . Cô cũng không cách nào đối mặt với chuyện này. . . . . .
Cô nhất định phải chú ý chừng mực.
Đợi khi cô được Kiều Bùi ôm ra ngoài lần nữa, cô mới biết trên giường có bao nhiêu lộn xộn, quần áo của bọn họ rơi vãi đầy đất.
Ở trên giường đơn màu sáng mơ hồ còn có một chút vết máu làm cho người ta lúng túng.
Lúc này sắc trời còn chưa tối hẳn, chỉ có rèm cửa sổ che những tia sáng ở phía ngoài.
Kiều Bùi hôn lên gương mặt cô một cái, từng cử động của anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Kiều Hân giật mình, nhanh chóng tránh khỏi động tác của anh.
Sau khi được đặt lên giường, môi cô mấp máy, cố gắng hít thở hai lần mới lên tiếng: "Cầu xin anh, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút. . . . . ."
Lần này Kiều Bùi không có làm khó cô, anh nhanh chóng cầm quần áo ở mép giường lên, mặc vào.
Lúc cài nút ở cổ tay áo, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Chỉ là trước khi anh đi ra, Kiều Hân giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng bổ sung một câu: "Đừng để người khác đi vào, tôi tự dọn dẹp."