XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Xâm chiếm tuyệt đối trang 3
Chương 11

Kiều Hân đặc biệt ngoài ý muốn.
Chỉ là anh đã phân phó, cô vẫn sẽ đi làm. Nhưng cô rất kỳ quái, lẽ ra anh không cần phải làm như vậy, bình thường loại chuyện này đều là những phụ tá kia đi sắp xếp.
Coi như thỉnh thoảng khách sạn chuẩn bị không đủ chu toàn, cũng sẽ lập tức có trợ lý đi sửa lại.
Như bây giờ, hoàn toàn giống như là sắp xếp cho cô một số chuyện, để cho cô giải buồn.
Chỉ là Kiều Hân đã đồng ý với anh, ngày hôm sau ăn bữa sáng với anh xong, cô thu dọn một chút, ngồi vào xe riêng đến trung tâm thương mại.
Chỉ là lần này cô không đi một mình, anh còn cho sắp xếp cho cô một trợ lý giúp cô trong toàn bộ hành trình.
Từng cửa hàng cao cấp san sát nhau, Kiều Hân đi dạo rất tùy ý, vừa đi vừa nghỉ, nhìn một chút đồ. Anh cũng không chỉ đích danh nhất định phải mua cái gì, bình thường Kiều Hân đều là thấy cái gì thích thì sẽ mua cái đó.
Bất tri bất giác, Kiều Hân ngược lại chọn mua cho anh không ít đồ, quần áo, giày cũng đều mua một ít. Dù sao số đo của anh, cô đều ghi tạc vào trong đầu, hơn nữa Kiều Bùi vốn chính là móc treo quần áo, mặc kệ là quần áo dạng gì, chỉ cần số đo thích hợp, mặc vào liền tuyệt đối đẹp mắt.
Những thứ khác cô nhìn thấy tốt thì đều mua, để người của trung tâm thương mại mang đến khách sạn.
Về bố trí chỗ ở, Kiều Hân ngược lại không cảm thấy có cái gì khó.
Đoán chừng khắp thiên hạ, hiểu thưởng thức của anh rõ nhất chỉ sợ sẽ là cô thôi
Cô là được anh hun đúc ra, anh thích cái gì, không thích cái gì, cô đều biết.
Chỉ là hiệu suất quá cao, chờ sau khi chuẩn bị xong, Kiều Hân liền phát hiện thời gian còn lại, cô không biết nên dùng làm gì, cuối cùng cô liền suy nghĩ có nên đến chỗ làm việc của anh xem một chút không?.
Kiều Bùi không xử lý công việc trong khách sạn, mà là ở một khu bàn bạc chuyên nghiệp.
Lúc Kiều Hân đi qua, trừ thẻ ra vào bên ngoài, bên trong còn có chuyên gia phụ trách sắp xếp an ninh tuần tra.
Lần này may mắn là phụ tá cùng đi đến với cô, cho nên cô đi vào không gặp trở ngại.
Không gian bên trong rất lớn, người cũng rất ít, Kiều Hân đi vào nhìn một chút, chỉ thấy không gian bên trong bị phân cắt thành mấy khu vực. Mỗi khu vực đều có người đang bận rộn, chỉ là tổng thể lại làm cho người ta cảm giác đều là đâu vào đấy.
Hoàn cảnh càng sáng sủa sạch sẽ, cả người càng vô cùng thoải mái.
Cả tập đoàn Kiều thị khổng lồ, thật ra thì người thật sự có thể đi vào được tầng quan trọng này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ngay cả phụ tá đi cùng Kiều Hân, sau khi đi vào bên trong, cũng không có vượt qua khuôn phép mà tiến vào.
Người nơi này trừ những phụ tá Kiều Hân từng gặp, những người khác Kiều Hân đều không quen, thậm chí có năm, sáu người cô đều chưa từng thấy qua, nhưng những người đó thật giống như đều biết cô.
Cô vừa mới tiến vào, rất nhanh có một người đàn ông trung niên đi tới, rất cung kính nói: "Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh ở bên trong, tôi mang cô đi qua”.
Kiều Hân rất nhanh liền được dẫn tới chỗ làm việc của anh.
Đó là một không gian tương đối khép kín, anh của cô đang cúi đầu nhìn gì đó.
Trong tầm tay anh là một tập tài liệu, mà lúc này anh đang cúi đầu nhìn những tư liệu kia, ngón tay cũng điểm lên màn hình bên cạnh.
Rất nhanh phát ra chỉ thị, máy vi tính nhanh chóng tính toán, rất nhanh trên màn ảnh hiện ra một tổ số liệu.
Kiều Hân biết những năm nay trừ bỏ trong nước, anh còn phát triển ra nước ngoài, vẫn đang không ngừng phát triển ra nước ngoài, nhất là sau khủng hoảng cho vay, có thời gian dài anh đều ở nước ngoài .
Hiện tại Thượng Hải mở ra khu mua bán tự do, không biết anh lại có kế hoạch gì.
Kiều Hân không dám quấy rầy anh, sau khi cô đẩy cửa vào, liền yên lặng ngồi một bên chờ anh.
Trong lúc đó, người đàn ông trung niên lại bưng nước uống tới cho cô. Nhưng điều khiến Kiều Hân kỳ quái chính là cô chưa từng gặp người này, đối phương bưng tới lại là trà Hoa Lài cô thường uống.
Hơn nữa nước trà ngọt ngào, giống như là đặc biệt bỏ mật ong, chính là khẩu vị bình thường của cô.
Một lúc lâu sau, Kiều Bùi mới ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy Kiều Hân ngồi ở một bên, đường nét trên mặt Kiều Bùi rất nhanh liền nhu hòa, sau đó anh làm một dấu tay.
Kiều Hân vội đi tới, cho là anh có chuyện gì muốn phân phó cho cô.
Kết quả anh chỉ kêu cô nhích tới gần hơn một chút, để cho cô ngồi ở bên cạnh bàn giám đốc để nhìn anh.
Kiều Hân cảm thấy có chút không có ý nghĩa, cô vội mở miệng nói: "Anh, anh bận việc, em chỉ ghé thăm anh một chút. . . . . ."
Phòng làm việc của Kiều Bùi có tính thực dụng, thiết kế đơn giản sạch sẽ, lại không thấy ghế nằm dùng để nghỉ ngơi, cũng không có bất kỳ đồ vật quan trọng nào.
Lúc này Kiều Bùi giống như nghĩ tới điều gì, anh trực tiếp ra dấu với thư ký ngoài cửa.
Rất nhanh người đàn ông trung niên kia lại đi vào, lần này đối phương còn vô cùng quỷ dị đẩy tới một xe đẩy nhỏ, nghiêm chỉnh đặt ở bên cạnh bàn giám đốc.
Trong xe đẩy tinh xảo đặt chút tạp chí và vài món bánh ngọt.
Kiều Hân không ngờ, bản thân đột nhiên hứng thú tới dò xét, lại thành bóng đèn lớn cản trở anh.
Nhưng anh hoàn toàn không có ý muốn cô rời đi, ngược lại nhàn nhạt nói với cô một câu: "Ngoan, ngồi đây chờ anh một lát."
Mặc dù bánh ngọt trên xe đẩy nhìn thật đáng yêu, nhưng Kiều Hân cảm thấy lúc anh làm việc mà cô ngồi ăn thì rất không đúng. Cô liền uống một chút nước trà, ngoan ngoãn đợi ở đây vậy.
Kiều Bùi rất nhanh lại vùi đầu làm việc.
Một khi anh vùi đầu vào trong công việc là cực kỳ chuyên tâm.
Trong lúc ở đây, sẽ có một vài người tìm anh báo cáo công việc. Chỗ này giống như một đại não vận chuyển tốc độ cao, mà anh chính là trung tâm đầu não.
Trước kia Kiều Hân cũng biết anh rất lợi hại, nhưng bây giờ vấn đề không phải anh quả thật lợi hại, mà là cảm giác đẹp trai muốn chết.
Hơn nữa dù cường độ công việc cao như vậy, quần áo, vẻ mặt Kiều Bùi cũng không có một tia bận rộn. Bộ dáng của anh thủy chung đều là lưu loát chỉnh tề, quần áo càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Mặc kệ gặp phải vấn đề gì, cũng không có xuất hiện dáng vẻ hốt hoảng.
Ngược lại cô ở chỗ này không làm gì cả, rốt cuộc Kiều Hân không nhịn được, cô đứng lên muốn giúp anh làm chút gì. Nhưng cô nhìn bàn của anh, lại phát hiện bàn của anh hoàn toàn không có chỗ cần sắp xếp lại.
Cuối cùng Kiều Hân không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt đặt ở trên ly trà trong tay anh. Cô cẩn thận đi tới, mở nắp ly trà ra nhìn một chút, phát hiện hơi thiếu nước, hơn nữa hình như nước trà bên trong không còn ấm rồi.
Cô liền nâng chung trà lên đi ra ngoài, chỉ là vừa đi ra ngoài, ly trà liền được thư ký ở ngoài cửa nhận lấy.
Kiều Hân phát hiện chỗ này thật đúng là chỗ cô không thể nhúng tay.
Cô chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn chờ.
Qua một lúc lâu, anh rốt cục cũng ngừng lại.
Giờ lại là anh nhìn tác phẩm đắc ý mà cô bận rộn một thời gian.
Kiều Hân đi theo sau lưng anh, tựa như một đứa bé chờ người lớn khích lệ.
Thật ra chỗ cô sửa đổi cũng không nhiều, chỉ là lấy kinh nghiệm hiểu biết nhiều năm qua của cô đối với anh, cô cảm thấy chỗ mình sửa đổi đều rất lợi hại.
Hơn nữa lúc sửa đổi, Kiều Hân đều đã dọn hết các chỗ bẩn.
Cô lại có thể giống như cái bóng của anh, anh thích gì, không thích cái gì, cô đều biết.
Vừa mới bắt cô còn có chút không biết xuống tay từ đâu, nhưng lúc cô đứng ở trong phòng tưởng tượng tình huống có anh ở bên cạnh, trong đầu cô lập tức có ý tưởng.
Tất cả vấn đề lại có thể giải quyết dễ dàng.
Quả nhiên sau khi nhìn thấy địa phương đã được sửa đổi, Kiều Bùi hài lòng gật đầu một cái, sau đó anh rất tự nhiên vuốt vuốt tóc Kiều Hân.
Kiều Hân rất vui vẻ, đang chuẩn bị nói cho anh hôm nay cô mua những thứ gì cho anh.
Cô chợt cảm giác ẩm ướt rơi xuống trên mặt.
Động tác kia rất nhanh, nhanh đến mức Kiều Hân không dám xác định mới vừa rồi có phải là "anh" hôn lên mặt cô không. . . . . .
Ngược lại sau khi anh hôn cô, rất nhanh cởi áo khoác xuống. Động tác kia thành thạo tự nhiên, vẻ mặt càng nhẹ nhàng. Không, thậm chí còn tốt hơn nhẹ nhàng rất nhiều, đây chắc chắn là dáng vẻ tâm tình không tệ.
Lúc cô nhìn, Kiều Bùi càng thêm không có bất kỳ dáng vẻ lúng túng, giống như một màn vừa rồi không có bất kỳ không ổn gì.
Kiều Hân ngốc lăng ở đó một lúc lâu, không có phản ứng, cô cũng không biết mình như thế này có tính là phản ứng quá độ không.
Ngược lại rất nhanh có phục vụ đẩy xe thức ăn tới, một phụ tá đi theo Kiều Bùi cùng tiến vào với phục vụ đó, cẩn thận ở bên cạnh phục vụ.
Đi đến chỗ ăn cơm là ở bên cạnh ban công.
Nơi đó đặc biệt có một chỗ như vườn treo, có thể vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh.
Chỗ ăn cơm bố trí xong rất nhanh, đế nến, còn có đồ ăn đều rất tinh xảo.
Tầng lầu của khách sạn rất cao, khi sắc trời dần dần tối xuống, phóng tầm mắt nhìn, giống như ở trên cao quan sát cả nửa thành phố.
Kiều Bùi ngồi ở đối diện Kiều Hân, động tác ưu nhã cắt lấy thịt bò bít tết.
Trong không khí như thế này, giống như có cái gì cắm ở trong cổ họng Kiều Hân, khiến cô có cảm giác không thở được.
Trước kia cô không nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ cô không nhịn được suy nghĩ một chút. . . . . . Đầu óc của cô có chút rối loạn, thậm chí cô cũng không biết mình muốn gì, nhưng đáp án đã sớm được miêu tả sinh động, chỉ là đáp án quá mức kinh khủng, thế cho nên cô đều không dám nhìn thẳng.
Thái độ của anh đối với cô. . . . . . có cái gì rất không đúng. . . . . .
Thật ra thì từ rất lâu trước kia, cô đã từng có cảm giác này, cảm thấy anh em bọn họ chung đụng có phải quá mức thân mật rồi không. . . . . .
Những động tác mập mờ kia. . . . . . không giống như đối với em gái. . . . . . mà giống như là. . . . . . người tình. . . . . .
Ý niệm mới vừa thoáng qua, Kiều Hân liền nhanh chóng bóp chết ý nghĩ kia rồi. Không, không thể nào!
Bọn họ là anh em, hơn nữa mấy năm nay ngay cả một scandal anh cũng không có, anh giữ mình trong sạch như vậy!! Hoàn toàn không phải là người không kìm nén nổi, lại nói cô là em gái anh, có liên hệ máu mủ. . . . . . làm sao có thể!!
Hơn nữa chỉ bằng tài sản của anh, muốn phụ nữ như thế nào mà không có. . . . . .
Làm sao sẽ có suy nghĩ kia với cô. . . . . .
Nhưng ngay khi cô không ngừng thuyết phục mình, ánh mắt anh cũng không che giấu chút nào nhìn sang.
Đây tuyệt đối là ánh mắt người đàn ông nhìn phụ nữ, tràn đầy tính xâm lược.
Mà lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt Kiều Bùi không hề có ý tránh né. Anh cứ như vậy khí định thần nhàn nhìn cô, thậm chí ngay cả một chút chột dạ cũng không có.
Kiều Hân rốt cuộc không thể nhịn được nữa đứng lên, để khăn ăn ở một bên nói: "Anh, em ăn no rồi. . . . . ."
Chương 12



Lúc trở lại phòng ngủ, Kiều Hân theo bản năng khóa trái cửa phòng ngủ.
Cô giống như kiến bò trong chảo nóng, nhưng sau khi lo lắng một hồi, Kiều Hân lại cảm thấy sợ hãi.
Người này cô vẫn sùng bái như thần, anh rất gần gũi.
Cô có một cảm giác cuộc đời như sụp đổ.
Sau này cô phải làm sao, phải đối mặt với anh như thế nào?
Cô tình nguyện là mình suy nghĩ nhiều, Kiều Hân ngồi ở trên giường suy nghĩ một lúc, rất nhanh hạ quyết tâm, mặc kệ có phải là mình nghĩ sai hay không, cô thật không tiếp nhận nổi hậu quả này.
Cô quyết định nhanh chóng mở tủ treo quần áo ra, ném quần áo mang tới vào trong va ly.
Trong đầu cô chỉ tràn ngập một suy nghĩ, đợi ngày mai anh đi làm xong, cô liền mau chóng rời khỏi nơi này, tìm một chỗ để cho cô giữ vững khoảng cách an toàn với anh!!
Cô cũng tìm được chi phiếu rồi, sau khi thu dọn xong, Kiều Hân ngồi ở trên giường tiếp tục tính toán. Chỉ là phải đi đâu đã trở thành một vấn đề quấy nhiễu cô, cô chợt phát hiện mình lại có thể không có chỗ nào muốn đi?!
Cuộc đời của cô hoàn toàn được anh sắp xếp rất tốt, cái gì cũng theo yêu cầu của anh mà làm. Đến hôm nay, khi cô cố gắng rời khỏi anh một thời gian, cô chợt phát hiện đầu óc mình trống rỗng, hoàn toàn không biết nên đi đâu.
Kiều Hân chợt ý thức được, những năm gần đây anh chiều chuộng cô, thật ra thì ở một phương diện khác, lại là trói buộc cô, để cho cô giống như một động vật nhỏ bị thuần phục, một khi bị thả ra ngoài, quả thật không có một chút năng lực sinh tồn nào cả.
Chịu đựng đến lúc trời sáng, Kiều Hân không biết có phải anh cũng có chút chột dạ không? Dù sao vẫn không có phục vụ tới đây hỏi thăm vấn đề ăn sáng của cô.
Anh của cô cũng không có tới đây.
Tất cả đều có vẻ là gió êm sóng lặng.
Chỉ là như vậy mới tốt, Kiều Hân cố ý đợi ở phòng ngủ trong chốc lát. Cô yên lặng tính toán thời gian, nghĩ tới anh cũng nên đi làm rồi. Lúc này cô mới thận trọng đẩy cửa phòng ra, đồng thời trong tay cô còn có một va ly nhỏ.
Nhưng cô vừa ra, liền bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ.
Ở cửa phòng ngủ của cô đã sớm có một đám người đứng đợi, đứng chỉnh tề thành một hàng.
Phụ tá Lý mặc tây trang, vừa thấy cô, rất nhanh liền đi tới, cung kính chào hỏi: "Kiều tiểu thư, chào buổi sáng."
Những người này hiển nhiên đã chờ lâu rồi.
Hơn nữa rất nhanh phụ tá Lý liền ra hiệu cho những phục vụ kia mau mang bữa sáng lên .
Bữa ăn sáng đủ sắc hương vị lập tức được chuẩn bị lên.
Trong chốc lát, mùi thơm thức ăn liền tràn ngập trong không khí.
Sắc mặt Kiều Hân không tốt, đứng ở đó, không có ý đi qua ăn
Nhìn cô không có ý ăn sáng, lần này phụ tá Lý khom lưng thấp hơn, miệng cực kỳ cung kính, nhưng tin tức anh ta mang tới, lại không thế nào vui vẻ nổi: "Tiểu thư, Kiều tiên sinh phân phó, chờ cô dậy, mời cô ăn một ít bữa ăn sáng trước. Sau đó, Kiều tiểu thư muốn đi đâu giải sầu, phân phó một tiếng là được, tôi đã an bày xong cho cô rồi."
Hai tay bên người Kiều Hân nắm lại thành nắm đấm, cô không ngờ anh sẽ làm như vậy. . . . . .
Cô vốn sợ anh không để cho cô đi, lúc này mới len lén sắp xếp va ly, muốn thừa dịp lúc anh không có ở đây để chạy trốn.
Nhưng tình hình bây giờ bị nghịch chuyển trong nháy mắt. . . . . .
Không phải anh không thả cô đi, ngược lại thoải mái an bài cho cô đi.
Chỉ là sự an bài này. . . . . . cũng là một loại tỏ rõ quyền uy. . . . . .
Anh như vậy, ngược lại làm cho đáy lòng Kiều Hân phát rét.
Mặc kệ cô lựa chọn lưu lại hay không lưu lại, cô đều bị anh nắm ở trong lòng bàn tay.
Vừa hiểu điều này, Kiều Hân liền đi tới bàn ăn, cầm đồ ăn lên ăn rất nhanh.
Chờ ăn gần xong, cô đứng dậy nhìn va ly bên cạnh một chút, sảng khoái nói: "Vậy thì đi Hàng Châu thôi."
Nếu muốn cho cô đi giải sầu, cô tự đi là được, dù sao có thể tránh một ngày thì một ngày.
Vừa dứt lời, đã có người nâng va ly ở bên cạnh cô lên.
Từ Thượng Hải đến Hàng Châu cũng không phải xa, có phụ tá Lý an bài tỉ mỉ, lần này Kiều Hân đi du lịch hoàn toàn chính là một chuyến đi giải sầu.
Chỉ là Kiều Hân rất khó không buồn bực.
Sau khi vào khách sạn, đi tham quan một vài chỗ phong cảnh.
Ban ngày Kiều Hân nào có cái tâm tình ngắm phong cảnh, cô đều là lừa mình dối người giết thời gian thôi. Lúc này vừa đến nơi, trong lòng cô lập tức phiền muộn.
Ngược lại phụ tá Lý vẫn còn cẩn thận an bài hành trình ngày hôm sau, không ngừng giới thiệu cho cô những chỗ đi chơi thú vị.
Kiều Hân chợt nổi giận, không khỏi phân trần nói: "Anh và những người vệ sĩ kia có thể cách tôi xa một chút không?"
Phụ tá Lý vừa nghe vậy lập tức yên lặng, thận trọng lui về phía sau.
Mấy người vệ sĩ xung quanh cũng theo thứ tự lui ra bên ngoài.
Thấy bộ dáng không dám thở mạnh của những người kia, Kiều Hân lại có chút hối hận. Dọc theo đường, những người đó đều rất khách khí với cô, lại không trêu chọc cô, cô không cần nhăn mặt với những người này.
Sau này Kiều Hân cũng không nên tức giận với bọn phụ tá Lý này nữa.
Hơn nữa cô bị anh giáo dục quá tốt, giống như một con thỏ trắng, dù tức giận hơn nữa, con thỏ nhỏ cũng chỉ biết giương nanh múa vuốt, cô hoàn toàn không nghĩ tới tổn thương bất cứ người nào.
Chỉ là Hàng Châu ngược lại rất đẹp.
Cả thành phố đều rất sạch sẽ, phụ tá Lý cũng là sử dụng mọi bản lãnh muốn làm cô vui vẻ, cho nên thức ăn đặc sản của Hàng Châu, còn có một chút đặc sắc đều nhanh chóng liên tục đưa tới.
Biết Kiều Hân là hệ trung văn, còn cố ý mời thầy Côn Khúc có tiếng tới, buổi tối đặc biệt biểu diễn cho Kiều Hân.
Như vậy qua vài ngày sau, rốt cuộc anh gọi điện thoại tới.
Mới nhìn đến dãy số kia, lòng Kiều Hân liền nhấc lên.
Giọng của Kiều Bùi vẫn thong thả như thế, không có một tia phập phồng.
"Chơi vui vẻ sao?"
Tâm Kiều Hân nhanh chóng nhảy dựng, chần chờ một lát mới trả lời: "Không tồi."
Tình huống này giống như đang đánh đố với anh, Kiều Hân cũng mò không ra đây là loại tình huống gì.
Ngược lại giọng anh không biến hóa chút nào, vẫn là thái độ giống như dỗ trẻ con: "Chơi vui vẻ chút, anh xử lý xong công vụ sẽ qua với em."
Chương 13



Kiều Hân cũng biết không thể tránh khỏi, quả nhiên qua mấy ngày, Kiều Bùi đã tới rồi.
Có lẽ Kiều Bùi đã làm xong công việc, lần này tới, cũng không mang theo phụ tá bên cạnh.
Hơn nữa nhìn ra Kiều Bùi tới rất vội vàng, hơn phân nửa là công việc vừa xong, anh liền chạy tới đây.
Bởi vì thời gian rõ ràng không đúng, không có khả năng sẽ chạy tới đây vào mười một, mười hai giờ đêm.
Chờ lúc Kiều Hân được phụ tá Lý đánh thức đi nghênh đón anh, Kiều Hân ngược lại không lộ ra dáng vẻ quá kinh ngạc, trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị.
Biết sớm muộn gì đều phải giằng co với anh.
Hơn nữa đều ở bên ngoài giải sầu lâu như vậy, Kiều Hân cũng cảm thấy mình có thể tỉnh táo đi xử lý chuyện này.
Dù sao đó là anh của cô, mặc kệ là hiểu lầm cũng tốt, nhất thời mê hoặc cũng được, có liên hệ máu mủ ở đây, tóm lại sẽ không ra chuyện gì thiên lý bất dung!
Hơn nữa chuyện đã đến mức này rồi, Kiều Hân cảm thấy những lời này cô phải nói ra.
Cho nên lúc anh ăn bữa khuya, Kiều Hân cũng không muốn vòng vo, lấy dũng khí nói: "Anh, có mấy lời em đã sớm muốn nói với anh. . . . . . Em nghĩ đây nhất định là thói quen của anh, chỉ là em gái của anh đã trưởng thành, anh có chút. . . . . . hành động khiến em rất không thoải mái. . . . . ."
Sau khi Kiều Hân nói xong liền liếc mắt nhìn anh, lúc này cô thấy trong lòng rất sợ hãi.
Thậm chí cô đã nghĩ tới nói ra lời này, cô và anh đều sẽ không bao giờ có tình nghĩa anh em nữa.
Nhưng những thứ như xấu hổ và giận dữ trong dự tính của cô, ngay cả cảnh tượng trầm mặc lại có thể không xuất hiện, mà xuất hiện ở trước mặt cô là cảnh tượng khiến cô không tưởng tượng được.
Kiều Bùi nhàn nhạt nhìn cô, trong ánh mắt thậm chí có chút đùa giỡn, nhất là lúc cô nói đến hai chữ em gái, ánh mắt của anh thậm chí mang theo một nụ cười quỷ dị.
Sau khi Kiều Hân nhìn đến ánh mắt của anh, giống như bị chế trụ, cô không thể tin được ánh mắt của mình.
Ngược lại Kiều Bùi rất nhanh hỏi cô: "Cho nên em phải độc lập lớn lên?"
Kiều Bùi đến gần cô, khuôn mặt đẹp đẽ lại có thể mang tới nhạo báng, giống như gặp được chuyện vô cùng thú vị, ngón tay của anh nhẹ nhàng đập vào tay vịn của ghế: "Như vậy ‘em gái’, em đã đã trưởng thành, có phải sẽ phải chứng minh cho anh xem, em đã rất trưởng thành."
Kiều Hân bị anh nhìn đến nổi da gà cả người: "Chứng minh cái gì?"
Cô chỉ yêu cầu anh và mình giữ một khoảng cách mà thôi, có gì cần chứng minh. . . . . .
Kiều Bùi giống như bị cô trêu chọc, anh vươn tay muốn nâng cằm của cô lên.
Trước kia anh sẽ dùng vẻ mặt như thế nhìn mình, giống như bị cô chọc cười, Kiều Hân thậm chí bởi vì mình có thể khiến anh vui vẻ mà âm thầm vui mừng. . . . . .
Nhưng ánh mắt vẻ mặt bây giờ lại làm cho cô cảm thấy hoảng sợ đến dựng thẳng tóc gáy.
Sau khi cô sợ hãi né tránh, cả người cũng hoang mang sợ hãi lợi hại, trong lời nói càng thêm mang tới cầu xin: "Anh. . . . . . van anh đừng như vậy. . . . . ."
Kiều Hân đều có chút không thể tin được tất cả chuyện đang xảy ra vào lúc này, anh của cô giữ mình trong sạch vô cùng, chưa từng có scandal, anh trầm ổn thành thục, bảo vệ cô khắp nơi, yêu thương cô, nhất định chính là thần của cô!!
Nhưng tất cả chuyện phát sinh bây giờ lại châm chọc như vậy. . . . . .
Cô không biết tại sao anh phải đối với mình như vậy. . . . . .
Thời gian này cô cũng một mực hỏi mình, sao chuyện lại biến thành như vậy, là bởi vì khoảng cách của cô và anh quá gần, hay là bởi vì cô quá mức lệ thuộc vào anh. . . . . .
Nhưng dù nghĩ thế nào, đều không thể nghĩ ra lý do phát sinh chuyện này. Cô không có một chút manh mối, cô chỉ có thể làm chính là nói với anh, "Anh, em là em gái của anh!!"
Chỉ là ngay sau đó Kiều Hân liền cảm thấy thân thể của mình đã bị Kiều Bùi bế lên.
Cô hoảng sợ tới cực điểm, cô ra sức giãy dụa, không ngừng hô: "Anh muốn làm gì? Anh buông em ra! Có ai không. . . . . . Có ai không. . . . . ."
Cô vừa kêu vừa ra sức giãy dụa ở trong ngực Kiều Bùi.
Chỉ là sau khi kinh ngạc, Kiều Hân lại cảm giác không đúng lắm, chỗ cô ở có rất nhiều vệ sĩ, coi như vệ sĩ không lên đây, vậy phụ tá Lý rất cơ trí đó đâu?
Cô đã gọi người như vậy, sao những người đó lại không sang nhìn một chút chứ?
Kiều Hân giống như nghĩ đến cái gì, cô nhanh chóng đối mặt với ánh mắt của Kiều Bùi.
Sỡ dĩ những người đó không lên đây, là đã bị đuổi đi? Hay được phân phó không cho phép đi lên?!
Ý nghĩ này khiến Kiều Hân không nhịn được giật mình một chút.
Cô đột nhiên nóng nảy, lúc trước cô chỉ không ngừng giãy giụa, đến mức này, Kiều Hân tát một bạt tai về phía mặt của Kiều Bùi
Bạt tai này tát cực kỳ mạnh, dù mặt bị tát đến lệch sang một bên, động tác của Kiều Bùi cũng không chậm lại chút nào, anh ngược lại bước nhanh hơn.
Ôm cô đến phòng ngủ, sau đó lại trực tiếp ném cô lên trên giường.
Thân thể Kiều Hân vừa rơi đến trên giường, liền nhảy lên giống như bị phỏng.
Cô cùng sử dụng tay, chân chạy tới một đầu khác của giường, đồng thời cô níu thật chặt cổ áo của mình, cho dù đã nhích tới gần một đầu kia của giường, đã sắp dán vào trên tường rồi, nhưng cô vẫn không ngừng giãy dụa, cố gắng di chuyển vào vị trí bên trong hơn.
Cả người cô đều dán vào trên tường ở bên hông giường, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Cô không ngừng run rẩy, ngay cả hàm răng đều không ngừng run lên.
Vẻ mặt Kiều Bùi nhàn nhạt, anh khom gối lên giường, vươn cánh tay, trực tiếp trực tiếp ôm cô từ trong góc tường vào trong ngực.
Cảm giác bị áp bức khiến Kiều Hân không biết theo ai, cô nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, nhưng rất nhanh cô lại bị anh giữ cằm xoay về.
Môi cô run rẩy, cầu khẩn: "Đừng. . . . . . anh đừng. . . . . ."
Tay Kiều Bùi không ngừng trượt, Kiều Hân cảm thấy tay của anh đã trượt đến trên đùi mình.
Cô sợ đến cả người đều xoay quanh, nhưng thân thể lại bị anh khống chế.
Anh cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi của cô.
Từng cổ cảm giác buồn nôn, khiến tay, chân Kiều Hân đều sợ run.
Dạ dày cô giống như bị co rút, sau khi bị anh hôn, rốt cuộc cô không cách nào ức chế ói ra.
Kiều Hân vừa nôn, vừa ho kịch liệt . . . . . .
Bộ dạng của cô không chỉ chật vật, khắp nơi trên mặt cô đều là nước mắt, cô không biết những nước mắt kia là rơi ra từ đâu. . . . . .
Cô dùng sức ôm lấy mình, co lại thành một đoàn nho nhỏ, núp thật chặt ở trong góc, mặc kệ trên người có dính nôn hay không, cô giống như đều không có cảm giác.
Cô không ngẩng đầu lên, vẫn khóc thút thít. . . . . .
Chương 14



Kiều Hân khóc đến mắt ê ẩm.
Cô cảm thấy cả người đều không sạch sẽ, cô lau mặt một chút. Lúc cô khóc, Kiều Bùi vẫn không hề động.
Kiều Hân núp cả người ở trong góc tường, cô bi thương ngẩng đầu lên, không nháy một cái nhìn về phía Kiều Bùi.
Trên mặt Kiều Bùi không có biểu cảm gì.
Kể từ lúc Kiều Hân khóc, anh vẫn trầm mặc, đến khi Kiều Hân khóc xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, anh cũng không lộ chút biểu cảm gì.
Kiều Hân nhìn anh không nhúc nhích, còn tưởng rằng anh thay đổi chủ ý, cô vội vàng muốn đứng lên, nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng cô vừa động, mới phát hiện ra chân mình lại có thể mềm nhũn.
Cô bị dọa đến chân mềm nhũn, không để ý tới có khó coi hay không, vội chống đỡ, khom người vịn tường muốn đi ra bên ngoài.
Chỉ là cô mới vừa đi hai bước, chợt cảm giác cánh tay của mình bị một lực mạnh mẽ kéo về sau.
Cô nhanh chóng rơi vào trong ngực của Kiều Bùi ở sau lưng.
Bàn tay của anh vô cùng có lực, một khi đè cô lại, cô liền không thể động đậy chút nào.
Kiều Hân không dám thở mạnh bị anh ôm vào trong ngực, cô không biết anh muốn làm gì tiếp theo.
Nhưng sau khi chờ một lúc lâu, Kiều Bùi vẫn không hề làm gì cả, chỉ ôm lấy cô, bế cô vào trong phòng tắm.
Không gian phòng tắm nơi này không nhỏ, còn có một khu vòi sen riêng biệt.
Kiều Bùi trực tiếp ôm cô đến ở trong khu vòi sen, sau đó anh liền mở vòi sen ra.
Rất nhanh phun nước giội lên trên đầu, trên mặt Kiều Hân. . . . . .
Quần áo của cô đều bị thấm ướt hoàn toàn, mắt càng bị bọt nước bắn vào, không mở ra được.
Nước chảy rất mạnh, Kiều Bùi dán chặt vào cô.
Trước kia Kiều Hân chỉ biết vóc dáng anh rất cao, nhưng bây giờ cô mới hiểu được, ngoài cao ra, Kiều Bùi còn rất cường tráng. . . . . .
Bắp thịt của anh dưới ánh sáng không phải rất đẹp mắt, mà là cô hoàn toàn không có năng lực chống đỡ lúc anh đứng dậy...
Cô bị thân thể anh dán lên, bọn họ dán thật chặt với nhau.
Ngay cả hô hấp, nhịp tim đều có thể cảm nhận được, nhưng vẫn chưa khơi lên dục vọng. . . . . .
Tất cả đều là thân mật thiên lý bất dung. . . . . .
Sắc mặt Kiều Hân trắng bệch, không có một tia huyết sắc.
Rốt cuộc Kiều Bùi buông cô ra, anh cũng không nóng lòng ở chỗ này muốn cô, mà là tắm rửa cho cô từ trên xuống dưới.
Quần áo bị thấm ướt, phác họa đường cong thân thể của Kiều Hân.
Kiều Hân sợ hãi ánh mắt Kiều Bùi đang rơi ở trên người cô, ánh mắt kia trầm trầm, giống như dã thú lúc nào cũng có thể vươn móng nhọn ra.
Mới đầu cô còn dùng tay che giấu đường cong thân thể của mình. . . . . .
Nhưng dần dần cô giống như tuyệt vọng, không giãy dụa tránh né nữa, cô nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn ác mộng phủ xuống.
Bờ môi của anh rơi xuống trên gương mặt cô, không ngừng hôn tới cổ của cô, bả vai của cô. . . . . .
Anh hạ thấp thân thể, không ngừng vuốt ve thân thể của cô.
Bức ép cô tới trên vách tường, cố định thân thể của cô. Anh nâng cô, giống như là muốn cắn nuốt cô, không ngừng hôn cô, gặm cắn đôi môi của cô.
Bị nước thấm ướt thân thể, cũng bị anh không ngừng kề sát vuốt ve. . . . . . Kiều Hân run rẩy từng đợt. . . . . .
Thật may là Kiều Bùi không hề tính toán ở chỗ này cưỡng ép cô, anh nhanh chóng lui về phía sau một bước, điều chỉnh nước ấm một chút.
Hít thở thật sâu mấy hơi, anh mạnh mẽ kiềm chế, sau đó tạm thời đè dục vọng xuống.
Anh rất nhanh lấy khăn tắm ở một bên ra, đặt ở trên người cô, ra lệnh: "Lau sạch sẽ."
Sau đó anh liền đi ra ngoài.
Lần này bên trong phòng tắm chỉ còn một mình Kiều Hân, cô hít thở sâu mấy hơi, cố gắng làm ình tỉnh táo lại, nhưng tay chân cô vẫn run rẩy không nghe theo sự điều khiển của cô.
Cô máy móc lau người sạch sẽ.
Cuối cùng cô nhìn áo choàng tắm ở một bên. . . . . .
Sau khi do dự vài phút, thật ra quần áo ướt nhẹp còn không bằng áo choàng tắm to lớn bảo thủ này.
Nghĩ như vậy, cô liền mặc áo choàng tắm vào.
Chỉ là không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài. . . . . .
Kiều Hân rất rõ ràng, một khi cô đi ra ngoài phải đối mặt với chuyện gì, cô không thể đi ra ngoài!!
Nhưng ở chỗ này, cô hoàn toàn không chống lại nổi Kiều Bùi!!
Cô hốt hoảng tìm kiếm trong phòng tắm, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở trên bồn rửa mặt.
Phía trên đó có một cái giá chuyên đựng đồ rửa mặt, để những thứ như kem đánh răng, ly đánh răng.
Kiều Hân gần như không suy nghĩ liền đi qua, cô cần hai ly đánh răng dài này!!
Cô nhanh chóng dùng khăn lông bao quanh cái ly kia, cẩn thận đập sang bên cạnh một cái, chờ khi mở khăn lông ra, đã nhìn thấy miệng ly thủy tinh đó bị bể. Sau khi bỏ đi những miếng thủy tinh vụn, coi như đã hoàn thành một hung khí mũi nhọn sắc bén.
Kiều Hân còn sợ cái này không đủ dùng, cô lại cầm một ly thủy tinh khác lên, mỗi tay cầm một cái.
Đợi lúc cô đi ra, đã có phục vụ tới đây quét dọn đống hỗn độn vừa rồi.
Toàn bộ mọi nơi, không riêng gì trên sàn, ngay cả tất cả ga giường đều được thay qua.
Giống như chuyện vừa rồi là một cơn ảo giác, trừ người đàn ông đang nửa nằm ở trên giường của cô. . . . . .
Anh ung dung nằm ở trên giường, chờ cô đi ra ngoài.
Lúc Kiều Hân đứng ở cửa phòng tắm, Kiều Bùi nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Em muốn tự mình tới đây, hãy để anh đi sang ôm em?"
Kiều Hân lắc đầu một cái, cô nắm chặt hai "Vũ khí" ở sau lưng.
Cô giãy giụa lần cuối cùng, "Anh, anh đừng như vậy. . . . . ."
Kiều Bùi không nhịn được ngồi dậy từ trên giường, anh sải mấy bước đến trước mặt cô, vừa muốn đưa tay ôm cô.
Con thỏ nhỏ anh vẫn thuần dưỡng, lúc này lại ngoài ý muốn lấy một vật từ phía sau lưng ra, đâm về phía anh.
Kiều Hân cũng không biết mình đã đâm như thế nào.
Mặc dù Kiều Bùi không ngờ tới, nhưng anh phản ứng rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, anh liền đè cổ tay Kiều Hân xuống, ánh mắt của anh nguy hiểm nheo lại.
Ngược lại Kiều Hân sau khi bị bắt được, cả người đều u mê, tay càng không chính xác, vốn là muốn đâm mũi nhọn về phía anh, không biết làm sao liền nghiêng một cái trực tiếp rạch lên mu bàn tay của mình.
Lần này tốt rồi, máu trên tay cô rất nhanh chảy ra.
Mặc dù vết thương kia rất cạn, nhưng máu chảy ra hơi doạ người.
Vốn Kiều Bùi đã kiềm chế được động tác Kiều Hân, nhưng trên tay Kiều Hân vừa chảy máu, anh lập tức ngây người.
Trong chớp mắt, Kiều Hân đã giơ ly thủy tinh cầm ở tay kia lên, cô nhanh chóng quơ ra, cô không biết mình mất bao nhiêu hơi sức.
Kỳ quái là lần này trên đầu Kiều Bùi lại không chảy ra máu, anh chỉ không thể tin nhìn cô một cái.
Hai người đều giống như bị định trú, sau đó ước chừng đợi hai ba giây sau, trên trán Kiều Bùi mới rỉ ra máu .
Kiều Hân lại không để ý tới những thứ kia, cô vội vàng vòng qua anh chạy ra ngoài, chỉ là chạy một hơi đến dưới lầu, cô chợt phát giác có cái gì không đúng.
Anh không đuổi theo.
Còn có một màn mới vừa rồi, đầu anh chảy máu cũng quá dọa người.
Trong lòng Kiều Hân sợ hãi, cô đập mình đến phải hô đau, cho đến bây giờ lòng bàn tay vẫn còn tê dại . . . . . .
Cô không biết một phút kia mình dùng bao nhiêu hơi sức. . . . . .
Cô từ từ quay lại nhìn thoáng qua.
Chuyện sau đó đối với Kiều Hân mà nói giống như là hình ảnh không ngừng lay động.
Vẻ mặt phụ tá Lý sợ hãi, còn có âm thanh của xe cứu thương. . . . . .
Bác sĩ mặc áo blouse trắng, y tá chạy nhanh không ngừng.
Ở trong mắt của cô thật giống như là một đoạn động tác chậm, trong đầu của cô trống rỗng không có gì cả.
Lúc ngồi ở xe cứu thương, từng tiếng kêu ‘ò e ò e’ không ngừng kích thích màng nhĩ của cô.
Những người đó chạy cả đêm tới nơi này, dì Kiều Bùi là người đầu tiên chạy đến.
Lúc Kiều Hân đi theo nhà họ Bùi tham gia tụ hội, gặp qua dì Kiều Bùi mấy lần, ở trong ấn tượng đó là một người phụ nữ vô cùng thông minh, cho tới bây giờ đều đối xử với cô không lạnh không nóng.
Chờ sau khi Bùi Tú Mẫn - dì của Kiều Bùi chạy tới, đúng lúc bác sĩ đi vào cấp cứu cũng vừa vặn đi ra.
Sắc mặt bác sĩ rất nặng nề, hiển nhiên là người ở bên trong bị thương không nhẹ.
"Đầu người bệnh bị thương, máu bầm quá nhiều đè lên hệ thống não, sẽ nguy hiểm tính mạng, đã tiến hành giải phẫu cần thiết. . . . . . Chỉ là nhìn tình huống trước mắt cũng không lạc quan. . . . . ."
Lời của bác sĩ khiến cả người Bùi Tú Mẫn - dì Kiều Bùi sợ đến choáng váng.
Chân Kiều Hân càng thêm mềm nhũn.
Con gái của Bùi Tú Mẫn, Lưu Gia Di - em họ Kiều Bùi vừa nghe thấy thế, càng thêm một bộ dáng muốn ăn thịt người. Lúc cô ta thức dậy, đã biết một chút tình huống.
Cũng biết chuyện lần này đều là do Kiều Hân làm ra, mặc dù nói không biết là vì cái gì, phụ tá Lý đó cũng nói rất mơ hồ.
Thế nhưng Kiều Hân vốn là nguyên nhân!
Lưu Gia Di càng nghĩ càng tức, ở đó chỉ vào lỗ mũi Kiều Hân mắng: "Cô là đồ lòng lang dạ sói, anh Kiều Bùi đối với cô rất tốt, sao cô có thể thương tổn anh ấy?"
Kiều Hân yếu đuối tựa vào tường, cả người cô đều thất hồn lạc phách, lúc bị đối phương chỉ vào lỗ mũi mắng, cô nhìn ngón tay chỉ vào mình.
Giọng nói Kiều Hân khẽ run trả lời: "Lòng lang dạ sói không phải dùng như vậy, lúc cô ở đây chỉ trích người khác, ít nhất cũng phải làm rõ ràng chuyện đã xảy ra rồi hãy nói."
"Thế nào là không phải dùng như vậy!" Lưu Gia Di giận dữ nói: "Không phải cô chính là tạp chủng do phụ nữ bên ngoài sinh sao? Cô cũng đừng có quên cô có thể có hôm nay là dựa vào ai. . . . . . Cô nói, rốt cuộc tại sao cô thương tổn được anh họ tôi?!"
Từ nhỏ đến lớn, Kiều Hân chưa từng tranh chấp với người khác, trong lòng cô rất oan uổng: "Tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, mà tôi cũng không cần thiết giải thích với cô."
Thật sự cô rất sợ Kiều Bùi gặp chuyện không may, trong lòng cũng rất khổ sở, mình lại có thể làm anh bị thương nặng như vậy, nhưng Kiều Hân không cảm thấy mình làm sai.
Nếu như thời gian quay trở lại, nếu như cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ cầm món đồ kia đập anh. . . . . .
Vốn Lưu Gia Di còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng mẹ cô ta đã sớm ở bên cạnh nghe không nổi nữa, vội khiển trách Lưu Gia Di nói: "Còn chưa đủ loạn, có đến lượt con nói chuyện sao, nhanh tới đây."
Nói xong Bùi Tú Mẫn liền kéo Lưu Gia Di sang một bên, để Lưu Gia Di ngoan ngoãn ngồi đó, ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc Kiều Hân đó nữa.
Dù sao Bùi Tú Mẫn cũng trải qua nhiều chuyện, hiểu biết nhiều hơn.
Kiều Bùi bị thương thì bị thương, nhưng chuyện rất kỳ lạ, thời gian xảy ra vấn đề lại nhạy cảm như vậy.
Lúc đến bà đã lén hỏi qua, Kiều Bùi được mang ra tới từ trong phòng ngủ của Kiều Hân.
Gắn kết mọi chuyện chung một chỗ, hơn nữa cách Kiều Bùi cưng chiều Kiều Hân..., dì Kiều Bùi lập tức hiểu rõ đây là tình huống gì rồi.
Vừa hiểu rõ chuyện này, trong lòng dì Kiều Bùi rất không vui, nhưng trên mặt không hề biểu lộ cái gì, chỉ là an tĩnh ở đó chờ kết quả điều trị tiếp theo của bác sĩ.
Hơn nữa hiện tại cũng không còn tâm tư đi quản việc khác, thân thể Kiều Bùi mới đứng ở vị trí thứ nhất. Nếu Kiều Bùi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó cũng không chỉ là vấn đề một nhà, hai nhà, đây chính là lổ thủng chọc trời hàng thật giá thật!
Chương 15



Mặc dù còn đang chờ tin tức, nhưng Kiều Hân vẫn luôn không hề rời đi.
Trừ lúc gọi điện thoại cho ba phải trốn ra ngoài, cô vẫn một tấc không rời, canh giữ ở trước phòng giải phẩu.
Chỉ là cô gọi điện thoại cho ba, nhưng vẫn luôn không kết nối được.
Lúc ba bị anh lưu đày, cô cũng từng len lén gọi điện thoại cho ba mấy lần. Ngay lúc đó, điện thoại vẫn không liên lạc được, chỉ là khi đó cô vẫn còn rất đơn thuần, chỉ cho là anh muốn chặn ba gặp mặt với hai tiểu minh tinh kia nên mới làm như vậy.
Hiện tại Kiều Hân cũng không dám khẳng định, có phải đến những thứ này anh cũng tính toán không. . . . . . Vì để cô lập cô. . . . . . xuống tay với cô. . . . . .
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trước khi bác sĩ chưa đi ra, nhân vật cấp quan trọng của nhà họ Kiều lại tới nữa.
Không lâu sau, cậu Kiều Bùi - Bùi Thừa Trạch liền chạy tới.
Cậu Kiều Bùi - Bùi Thừa Trạch là một người đàn ông hơn 40 tuổi, ông tới rất vội vàng, mặc dù ông đi đường mệt nhọc, nhưng lúc ông tới, bên cạnh dẫn theo rất nhiều người.
Sắc mặt những người đó đều không tốt, rất nhanh cả bệnh viện đều chật kín.
Trong nháy mắt, bảo vệ liền đi đến khu vực của Kiều Bùi.
Tình cảnh kia cực kỳ khoa trương.
Hơn nữa sau đó, chuyên gia ở các nơi không ngừng tiến đến, trừ những thứ này, các loại thiết bị chữa bệnh không ngừng vận chuyển qua lại, lần lượt giống như chuyển nhà.
Cả bệnh viện rõ ràng là đang vào lúc đêm khuya, lại bận rộn giống như mặt trời giữa trưa, chỉ là mặc dù nhiều nhân viên, nhưng lúc đến gần phòng giải phẫu, cũng là dè dặt cẩn thận, ngay cả bước chân cũng cố ý thả chậm rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh nặng nề khẩn trương khiến lòng người ta đều xoắn lại.
Ngay cả cậu Kiều Bùi - Bùi Thừa Trạch cũng là một vẻ mặt nặng nề khẩn trương, không ngừng di chuyển trước phòng giải phẫu.
Hơn nữa sau đó, một nhóm người lại chạy tới.
Kiều Hân từng thấy qua mấy người họ hàng của nhà họ Bùi này, chỉ là rất kỳ quái, lần này tới những người Kiều Hân chưa từng gặp qua lần nào.
Một người trong đó giống như người đứng đầu đi tới đây, sau đó ngay cả cậu Kiều Bùi cũng phải tự mình đi qua nói rõ tình huống.
Tư thế đó, không biết tại sao lại khiến Kiều Hân cảm thấy rất quỷ dị. Theo lẽ thường, Kiều Bùi xảy ra chuyện, cho dù người không quen đến đây thăm, tất cả đều là bạn bè thân thích với nhà họ Bùi, nhưng lúc này chạy tới những người có khí thế kinh người, ngay cả cậu Kiều Bùi cũng phải qua đi cẩn thận trả lời. . . . . .
Nếu muốn nói những người kia cần nhà họ Bùi cẩn thận ứng phó, tại sao đối mặt với chuyện Kiều Bùi bị thương, những người đó lại biểu hiện còn khẩn trương thận trọng hơn cả cậu Kiều Bùi.
Thận trọng đến nỗi ngay cả phụ tá Lý và những vệ sĩ đi theo bên cạnh cũng bị những người đó thay thế hết.
Có lẽ là một loạt động tác này có tác dụng, lại qua thật lâu, tình huống Kiều Bùi rốt cuộc ổn định lại.
Trong lúc Kiều Hân vẫn canh giữ ở ngoài phòng giải phẫu, cho dù mệt mỏi đói bụng cô cũng chỉ tùy ý ăn qua loa một chút.
Lúc đầu phụ tá Lý còn có thể chăm sóc cô một chút, nhưng kể từ khi đám người phụ tá Lý bị những người kỳ quái kia chuyển đi, đám người phụ tá Lý chỉ phụ trách chuyện vòng ngoài.
Kiều Hân vẫn luôn nhẫn nại chờ tin tức của anh.
Sau khi biết tình huống Kiều Bùi ổn định lại, Kiều Hân lập tức thở ra một hơi.
Chỉ là sau khi yên tâm, rất nhanh Kiều Hân liền cảm giác trên tay của mình rất đau.
Lúc cô và Kiều Bùi tranh chấp, không cẩn thận cắt qua tay mình, mặc dù có nhân viên cứu hộ băng bó cho cô, nhưng khi cô chờ đợi tin tức, cô quá khẩn trương, nhiều lần nắm tay rất chặt, miệng vết thương hở ra mà cô vẫn không biết.
Lúc này Kiều Hân mới tìm nhân viên cứu hộ tới đây giúp mình băng bó lần nữa.
Ngược lại người luôn được cậu Kiều Bùi đi theo bên cạnh, sau khi nghe tình huống Kiều Bùi đã ổn định mới chú ý tới Kiều Hân, ông ta nhanh chóng nhìn sang chỗ Kiều Hân một lần, sau đó cúi người hỏi cậu Kiều Bùi một câu.
Kiều Hân không biết tại sao liền cảm thấy ánh mắt người nọ rất lạnh lẽo, khiến cô không thoải mái.
Hơn nữa không biết cậu Kiều Bùi nói cái gì với người kia, rất nhanh người nọ liền đi vài bước ra ngoài.
Giống như là có chuyện gì cần xin chỉ thị, sau khi người nọ rời khỏi khu ICU, rất nhanh liền gọi một cú điện thoại.
Đợi lúc trở lại, người nọ phải lấy được chỉ thị, lần này trực tiếp nói đôi câu với cậu Kiều Bùi .
Kiều Hân không biết có phải là mình đa tâm hay không, cô cảm giác cậu Kiều Bùi không ngừng nhìn về phía cô.
Quả nhiên qua mấy phút sau, cậu Kiều Bùi liền đi tới đây.
Sau khi tới trước mặt cô, giọng Bùi Thừa Trạch không lạnh không nóng nói cho cô biết: "Cô không nên ở đây."
Kiều Hân ngẩn người một chút, biết rõ đối phương đây là tới hưng sư vấn tội, cô rất nhanh nói: "Tôi đang chờ tình huống của anh trai. . . . . ."
Không biết vì sao lúc đang nói đến hai chữ anh trai, trái tim Kiều Hân giống như bị đâm, cả người giật mình một chút.
Ngược lại thốt ra lời này xong, cậu Kiều Bùi liền lạnh lùng nói: "Không cần, chuyện phát triển trở thành như vậy, tôi nghĩ cô không cần thiết ở lại chỗ này nữa."
Ông ngừng lại một chút, "Sau này cô cũng không nên xuất hiện ở bên cạnh Kiều Bùi."
Kiều Hân nhìn người trước mắt, trong lúc nhất thời cũng không có lên tiếng.
Cô không biết đối phương biết những gì, chỉ là cô đã sớm muốn đi, nhưng không ở được đến khi có tin tức an toàn của anh thì cô vẫn không thể rời đi, hiện tại nếu biết tình huống anh đã ổn định, cô cũng nên đi rồi.
Nghĩ như vậy, Kiều Hân liền đáp lại: "Không cần ông nói, tôi cũng sẽ đi."
Ngược lại cậu Kiều Bùi yên lặng, mới đầu biết là Kiều Hân gây ra họa này, ông còn tưởng rằng là cô sẩy tay ngoài ý muốn.
Bây giờ Kiều Hân như vậy, ngược lại khiến cậu Kiều Bùi có chút thay đổi cách nhìn, không ngờ cái đuôi nhỏ vẫn đi theo sau lưng Kiều Bùi, đứa nhỏ này lại có thể quyết đoán rõ ràng như vậy.
Việc này không nên chậm trễ, ngay sau đó cậu Kiều Bùi nói, "Như vậy tôi tìm người đưa cô đi."
"Không cần." Kiều Hân đứng lên từ trên chỗ ngồi, nói tiếp: "Tôi tự đi."
Mặc dù có chút tiếc nuối vì không gặp được ba, nhưng như vậy cũng rất tốt
Coi như thấy ba thì có thể làm gì đây, loại chuyện này chỉ có thể tăng thêm phiền não cho ba.
Cô rời đi mới là phương thức giải quyết tốt nhất.
Vốn Kiều Hân canh giữ ở bên ngoài phòng ICU, lúc cô đi, tự nhiên phải đi qua cửa chính phòng bệnh.
Mặc kệ lúc trước giả bộ kiên cường thế nào, lúc đi ngang qua cửa đó, Kiều Hân vẫn dừng bước chân lại.
Vừa nghĩ tới Kiều Bùi đang nằm ở bên trong, nước mắt liền không khống chế được, cô dùng sức nháy mắt, muốn làm cho nước mắt trở về. . . . . .
Nhưng vẫn đau gần như run rẩy.
Cậu Kiều Bùi giống như nhớ tới cái gì, ông vội tìm chi phiếu, rất nhanh đi tới đưa cho Kiều Hân nói: "Cô đi như vậy có chút bất tiện, cầm chi phiếu này dùng trong lúc khẩn cấp."
Kiều Bùi chăm sóc đứa nhỏ này rất tốt, đuổi ra ngoài như vậy, chẳng may xảy ra chuyện gì, chờ Kiều Bùi tỉnh lại muốn đuổi theo cứu, ông liền cá trong chậu nhưng không gánh nổi.
Chỉ là sau khi Kiều Hân thấy tấm chi phiếu, lại nhanh chóng lắc đầu nói: "Không cần."
Đôi mắt cô không cách nào ức chế đỏ lên, cô nỗ lực ngăn chận nước mắt trong hốc mắt, dùng giọng điệu hết sức tỉnh táo nói: "Tôi có thể tự chăm sóc tốt ình. . . . . ."
Từ nhỏ đến lớn, cô không nghĩ tới muốn được cái gì từ anh, từ chỗ nhà họ Kiều. Đối với cô mà nói, nhà họ Kiều chỉ có người thân. . . . . ."
Người khác đều hâm mộ cô là đại tiểu thư nhà họ Kiều, cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng cô thật chưa từng nghĩ đến những thứ kia. Đối với cô mà nói, ý nghĩa duy nhất của nhà họ Kiều đó chính là nhà, cô ở nơi đó có thể lấy được thân tình cô muốn nhất. . . . . .
Cô và Kiều Bùi không giống nhau, Kiều Bùi có thân thích nhà mẹ của anh bảo vệ mến yêu, có nhiều người họ Bùi xem anh là thân nhân.
Nhưng cô không có gì cả, mẹ cầm tiền bỏ chạy, ba chưa từng trông nom cô. . . . . .
Cô vẫn luôn sống như một nữ cô nhi
Trong năm tháng dài đằng đẵng chỉ có Kiều Bùi bổ khuyết vào tình thân cô khát vọng, Kiều Bùi là nguồn gốc tình thân duy nhất của cô. . . . . . Nhưng bây giờ tất cả đều không tồn tại, đều bị hủy diệt.
Thậm chí Kiều Hân không dám nhớ lại những chuyện đã trải qua, cô không cách nào tưởng tượng cuộc sống của mình, phía sau tình thân ôn nhu còn bao hàm thứ gì đó.
Kiều Hân không nhìn phòng của Kiều Bùi nữa, cô nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngược lại dì Kiều Bùi thấy màn này thì sợ hết hồn, vội đi tới bên cạnh Bùi Thừa Trạch, nhỏ giọng nhắc nhở ông: "Ông làm gì vậy, chờ Kiều Bùi tỉnh lại. . . . . ."
Dù sao Kiều Hân cũng là bảo bối của Kiều Bùi nhiều năm như vậy, dù muốn xả giận cho Kiều Bùi, cũng không nên trút giận như vậy.
Nói đuổi liền đuổi, theo tính khí ngang bướng của Kiều Bùi, chờ nó biết chuyện đã xảy ra, một khi mất hứng, mọi người đều phải xui xẻo theo.
Kết quả vừa dứt lời, dì Kiều Bùi đã nhìn thấy Bùi Thừa Trạch dùng thân thể che ngón tay, chỉ ngón tay hướng lên trên.
Ý tứ ám chỉ đã rất rõ ràng rồi, hiển nhiên chuyện Kiều Bùi bị thương lần này khiến "Bên kia" mất hứng.
Dì Kiều Bùi hiểu được, trong nháy mắt liền im lặng.
» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.