Chương 6
Sau khi Kiều Hân thấy người mặt rỗ nháy mắt với mình, liền nhanh chóng quay đầu lại.
Tình huống như thế không phải lần đầu tiên gặp được, lúc học cao trung, cô còn bị một người đẹp trai trẻ tuổi dạy thay thầy giáo theo đuổi.
Cô nhớ chuyện đó xảy ra không bao lâu, thầy giáo kia liền bị sa thải.
Cho nên mỗi lần Kiều Hân gặp phải loại nháy mắt ra hiệu này đều là nhanh chóng giả bộ không nhìn thấy, có thể tránh liền tránh.
Đợi cô học xong, lúc từ trường học trở lại đã đến thời gian ăn cơm trưa.
Khi Kiều Hân đi ra từ trong xe, ở chỗ tủ đựng giày.
Anh Kiều Bùi chắc là đang đợi cô, thấy cô đổi giày, liền hỏi cô một câu: "Cảm giác như thế nào?"
Chỗ đó thật sự không có gì để bắt bẻ, Kiều Hân thay xong giày, vừa đi vào trong vừa trả lời: "Tốt vô cùng."
Nói xong, cô lại nhìn anh, rất ngoan ngoãn nói: "Cám ơn anh."
Kiều Bùi cũng không có nói gì , chỉ gật đầu.
Sau đó Kiều Hân liền chạy tới phòng ngủ thay quần áo khác rồi xuống dùng cơm.
Đợi lúc cô đến phòng ăn, anh đã ngồi trong phòng ăn.
Hai người chậm rãi ăn cơm, chỉ là Kiều Hân không biết vì sao cô chưa đói. Rõ ràng buổi sáng cô ăn không nhiều, nhưng đến trưa vẫn không muốn ăn chút nào, nếu không phải là cần ăn với anh, cô hoài nghi mình sẽ lười ăn cơm trưa rồi.
Chỉ là Kiều Bùi rất nhanh chú ý tới tình huống của Kiều Hân, Kiều Bùi không nói gì, trực tiếp cầm một cái đĩa lên, gắp thức ăn trên bàn mỗi thứ một chút, đầy đủ dinh dưỡng để lên trên dĩa.
Sau đó Kiều Bùi đặt cái dĩa đó đến trước mặt Kiều Hân.
Kiều Hân liếc mắt nhìn, chỉ thấy trong dĩa là xanh xanh đỏ đỏ, có rau có thịt.
Cô biết anh ghét cô kiêng ăn nhất, mà muốn cô nói khẩu vị mình không tốt, vậy ngược lại càng rước lấy phiền toái, đến lúc đó một cú điện thoại của anh, trực tiếp sẽ có bác sĩ gia đình tới đây khám bệnh. . . . . .
Cho nên biện pháp tốt nhất, vẫn là bưng cái đĩa ở trước mặt mình lên, ngoan ngoãn im lặng ăn cơm.
Cho nên Kiều Hân nhanh chóng ăn ngấu nghiến.
Ăn xong bữa cơm, Kiều Bùi cũng không sắp xếp nhiệm vụ gì cho cô, nên Kiều Hân muốn dùng thời gian buổi chiều viết luận văn.
Kết quả không nghĩ tới hôm nay còn rất nhiều chuyện, mới vừa nói đi viết luận văn, Kiều Hân liền nhận được điện thoại của bạn học trung học Đỗ Thiến Thiến.
Đỗ Thiến Thiến rốt cuộc tìm được công việc hợp ý, trong lòng vui mừng, dứt khoát lựa ngày không bằng trùng ngày muốn gọi Kiều Hân đi ra ngoài ăn mừng một trận.
Chỉ là Kiều Hân có chút chần chừ, buổi sáng cô mới vừa chạy một chuyến đến trường học, lúc này lại nói đi chơi với bạn học, anh của cô có thể đồng ý sao?
Nghĩ như vậy, Kiều Hân liền đến trước phòng ngủ của anh, muốn lựa lời nói với anh.
Chỉ là lúc cô đẩy cửa phòng ngủ của Kiều Bùi ra, lại nhìn thấy anh đang ngủ trên giường.
Mỗi lần Kiều Bùi về nhà đều là như vậy, mấy ngày trước cũng không ngừng ngủ bù.
Không ngờ mới vừa ăn cơm xong, anh đã đi nằm ngủ trưa rồi.
Kiều Hân đang muốn đóng cửa đi ra ngoài, liền chú ý tới chăn mỏng của Kiều Bùi đã rơi một nửa xuống dưới giường.
Cô vội vàng rón rén đi tới, cẩn thận kéo chăn từ dưới giường lên.
Chỉ là vừa động vào, Kiều Bùi liền tỉnh.
Kiều Hân cảm thấy đặc biệt không tốt, cô nhanh chóng nói: "Anh, anh ngủ đi. . . . . . Em thấy chăn anh hơi rớt xuống. . . . . ."
Đừng thấy Kiều Bùi ở trước mặt người ngoài lão luyện thành thục, nhưng lúc này nhìn, một chút bộ dạng lão luyện thành thục cũng không có, ngược lại ngủ có chút giống như bất tỉnh.
Chỉ là có lẽ rất mệt mỏi, Kiều Bùi rất nhanh liền nhắm hai mắt lại.
Kiều Hân rón rén tiếp tục giúp anh sửa sang lại giường đệm, chỉ là trong lúc sửa sang lại, Kiều Hân chợt phát hiện trên sàn nhà có một quyển sổ nhỏ màu đen.
Quyển sổ kia nhìn đặc biệt quen mắt, Kiều Hân nhớ mang máng hình như vào mấy năm trước cô đã từng thấy anh dùng quyển sổ này để ghi chép cái gì đó.
Khi đó hình như cô cũng chỉ mới vừa lên đại học. . . . . .
Kiều Hân không biết làm sao, đột nhiên tò mò, bởi vì sổ sách trong công việc sẽ có thư ký chuyên môn phụ trách. Lại nói dựa vào trí nhớ của anh, còn có chuyện gì mà anh không nhớ được.
Hơn nữa lúc quyển sổ kia rớt xuống, đúng lúc được mở ra.
Lúc Kiều Hân cầm quyển sổ lên, không nhịn được lật ra xem một chút.
Chỉ là nội dung trong sổ rất kỳ quái, đều là một chút nhật kí đơn giản, còn có một chút số liệu phân tích. . . . . .
Rất nhiều nội dung, Kiều Hân nhìn không hiểu lắm, chỉ là mấy hình vẽ màu sắc này, cô ngược lại xem hiểu, chỉ là không hiểu tại sao lại đánh dấu bằng màu sắc nữ tính như vậy. . . . . .
Hơn nữa bên trong lại có thể có vài số liệu quần áo, giày dép. . . . . .
Kiều Hân xem không hiểu, trong lòng nói anh cô đây là ghi cái gì. . . . . .
Có lẽ là nội dung quá cơ mật, cần dùng số do, màu sắc, kích thước quần áo ngày nay?
Kiều Hân cũng không suy nghĩ nhiều, liền đặt quyển sổ đó lên bàn nhỏ bên cạnh.
Sau đó Kiều Hân đi ra khỏi phòng ngủ của anh, lại gọi điện thoại cho Đỗ Thiến Thiến, nói anh cô đang ngủ, cô có thể đi ra ngoài một lát, chỉ là không thể đi quá lâu.
Sau khi làm xong, Kiều Hân mới đi ra ngoài.
Đợi lúc cô đến, Đỗ Thiến Thiến ngồi bên trong ghế dài đã sớm không chờ kịp, họ đã rất lâu không gặp nhau rồi.
Nhất là thời gian gần đây, Đỗ Thiến Thiến vội vàng đến đầu óc choáng váng, cả ngày đều là quăng sơ yếu lý lịch, hiện tại vừa thấy Kiều Hân liền cảm giác rất thân thiết, hơn nữa Đỗ Thiến Thiến còn muốn nói bát quái về quan hệ của các bạn trung học.
Khi Kiều Hân vừa đến, cô liền vội vàng kéo Kiều Hân, bát quái nói: "Kiều Hân, cậu biết không, Ban Hoa chia tay với Trát Đầu rồi."
Kiều Hân không phải người bát quái, nhưng vừa nghe đến hai người này liền tò mò, chủ yếu là hai vị kia trong trường học quý tộc này có rất nhiều tin tức.
Bỏ nhà ra đi, sảy thai, cái gì cũng làm một lần rồi, năm đó cao giọng còn kém đến chết vì tình thôi.
"Tại sao?" Kiều Hân buồn bực hỏi.
"Còn có thể tại sao, Trát Đầu chơi trò chơi thành nghiện rồi, Ban Hoa không chịu nổi liền chia tay."
"Trò chơi gì mà có ma lực như vậy?" Kiều Hân tò mò hỏi, năm đó hai người này cái gì cũng vượt qua được, không thể nào té ngã ở game máy tính được?
"Tớ quên tên rồi, hình như là loại trò chơi nuôi dưỡng gì đó. . . . . ."
"Vậy cũng đáng để chia tay sao?" Lần này Kiều Hân càng buồn bực hơn: "Lại nói trò chơi có gì tốt đâu?"
"Thế nào không đáng giá chia tay, tóm lại một tên đàn ông muốn biến một người vợ ảo thành vợ của mình, với tính khí của Ban Hoa, có thể nhẫn nhịn mới là lạ, hơn nữa. . . . . ." Đỗ Thiến Thiến nhỏ giọng : "Trò chơi kia còn rất biến thái đấy. . . . . . Loại trò chơi nuôi dưỡng đó. . . . . . Lúc trước chúng ta chơi chỉ là nuôi sủng vật thôi, Trát Đầu này tốt hơn, trực tiếp nuôi tình nhân nhỏ trong máy vi tính, nuôi từ nhỏ đến lớn, càng nuôi càng tình cảm, đặt tên thay quần áo, còn có dạy cái này dạy cái kia, đến cuối cùng không thèm để ý Ban Hoa nữa. . . . . . . . ."
Kiều Hân ghê tởm một trận, không nhịn được nhíu mày.
Chỉ là đã không còn gì để nói với đề tài bát quái này, sau khi nói xong, Đỗ Thiến Thiến liền đặt ánh mắt ở trên người Kiều Hân, rồi hỏi cô: "Hân Hân, cậu muốn nhận lời mời của trường nào?"
Kiều Hân thấy Đỗ Thiến Thiến hỏi cô, mới lên tiếng: "Tớ tốt nghiệp xong sẽ đi thư viện."
"Thư viện à?" Đỗ Thiến Thiến cau mày nói: "Không phải cậu muốn làm cô giáo sao?"
Lúc trước hai người nói chuyện điện thoại, Kiều Hân còn nói rất vui vẻ, đang tốt đẹp sao lại thay đổi kế hoạch đến thư viện rồi. Đỗ Thiến Thiến biết một chút tình huống nhà của Kiều Hân, nhìn nét mặt Kiều Hân, Đỗ Thiến Thiến giống như nghĩ ra cái gì, lập tức nói: "Không phải là anh cậu sắp xếp chứ. . . . . ."
Vừa nhắc tới người anh này của Kiều Hân, dù là tính tình đỉnh đạc như Đỗ Thiến Thiến cũng phải khách khí, đây không phải vì Kiều Hân, mà bởi vì người anh này của Kiều Hân. . . . . . thật sự rất thần. . . . . .
Nói đến cửa tiệm các cô đang uống cà phê, trung tâm thương mại hai mươi tầng này chính là ở phía dưới tập đoàn của anh Kiều Hân.
Hơn nữa đây đối với anh Kiều Hân mà nói cũng không tính là cái gì. . . . . .
Kiều Hân gật đầu một cái, "Anh sợ tớ làm việc khổ cực."
Đỗ Thiến Thiến thở dài, có lúc có một anh trai cường thế như vậy cũng rất áp lực, chỉ là. . . . . .
Đỗ Thiến Thiến vẫn rất hâm mộ, một người anh có thể giúp mình giải quyết tất cả vấn đề, một người anh có thể vì mình sắp xếp xong tất cả mọi thứ, quả thật giống như siêu nhân. . . . . .
Đỗ Thiến Thiến cũng không còn gì để nói rồi.
Chương 7
Lúc Kiều Hân đi ra, cố ý để lại một tờ giấy cho anh. Cô vốn nghĩ khoảng năm, sáu giờ sẽ về, kết quả mới vừa tới bốn giờ, anh của cô đã gọi điện thoại tới.
Kiều Bùi ở trong điện thoại thản nhiên nói: "Trở về sớm chút, buổi tối có tiệc."
Kiều Hân vừa nghe nào dám trì hoãn nữa, vội nói với bạn một tiếng liền đi ra ngoài, tài xế lão Trương đã chờ cô ở bên ngoài.
Sau khi vội vã chạy về nhà, Kiều Hân không biết đây là tiệc gì, lúc đi tới trước phòng ngủ của anh, liền muốn đi hỏi một chút trước khi thay quần áo.
Kết quả đúng lúc cô đẩy cửa, anh đang thay quần áo ở bên trong phòng ngủ.
Hơn nữa vừa lúc thay quần áo đến một nửa.
Vì không có báo trước, Kiều Hân liền thấy thân thể của anh.
Kiều Hân đứng ngốc ở đó.
Mặc dù chỉ là nhìn nghiêng, nhưng đường cong bắp thịt. . . . . .
Ánh sáng. . . . . .đều vừa đúng. . . . . .
Kiều Hân trợn mắt hốc mồm, sau đó mặt cô nhanh chóng nóng lên.
Cả người đều tiến lùi không được, quay người bỏ chạy thì lại quá mức khoa trương, nhưng nhìn thấy vậy, sao còn có thể thản nhiên đi vào. . . . . .
Ngược lại đương sự bên trong bị nhìn thấy hết trơn, sau khi thấy cô đứng ở cửa, không có động tác che đậy, cũng không có ý tăng nhanh động tác, vẫn tao nhã mặc quần áo như cũ.
Dáng vẻ lạnh nhạt kia giống như có bị nhìn thấy hay không đều không đáng kể.
Chỉ là Kiều Hân xấu hổ, da mặt sắp bị nướng chín rồi.
Trước kia cho dù anh tắm xong đi ra, cũng có mặc áo choàng tắm, đâu giống như hôm nay. . . . . .
Nhưng lại không thể nói nhìn thấy thân thể anh sẽ bị đau mắt hột, hơn nữa hình ảnh kia đối với rất nhiều phái nữ mà nói còn là một loại phúc lợi.
Chỉ là loại phúc lợi này, đối với người làm em gái như cô thật sự là một hủy hoại đó!!
Sau khi lúng túng, rốt cuộc Kiều Hân nhớ tới mục đích mình đẩy cửa.
Cô không dám ngẩng đầu lên, đỏ mặt hỏi "Anh, anh, em không biết mình nên mặc lễ phục gì mới thích hợp. . . . . ."
Kiều Bùi đã mặc xong, anh đưa tay về phía Kiều Hân ở bên ngoài.
Lúc này Kiều Hân ngẩn ra mới phản ứng được, ống tay áo còn chưa có sửa sang xong.
Đây là anh gọi cô qua sửa sang lại.
Kiều Hân thường xuyên giúp anh sửa sang ống tay áo, mang cà vạt, cho dù lần này cô thật lòng cảm thấy kỳ quái muốn chết.
Nhưng đàn ông và phụ nữ chính là không giống nhau, có bị nhìn hay không cũng không có ảnh hưởng gì.
Lại nói bọn họ là anh em, đoán chừng anh càng không có cảm giác.
Kiều Hân hít sâu đi tới, cô cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn lúc nãy một chút, chủ yếu là hình ảnh vừa rồi vẫn còn sáng ngời ở trước mặt cô.
Cô nỗ lực đè một màn kia xuống, chỉ là lúc thấy ngực anh, vẫn theo bản năng nghĩ tới cơ ngực. . . . . .
Lúc cài nút ống tay áo, lại nhớ tới, đường cong cánh tay của anh. . . . . .
Thật may là lúc cô sửa sang lại, anh cũng nói với cô nên mặc bộ lễ phục nào.
Kiều Hân thở dài một hơi, chạy nhanh về phòng ngủ của mình, dùng nước lạnh hất lên mặt, rốt cuộc khôi phục lại bình thường.
Lúc thay quần áo đi ra, cô không còn lúng túng như vậy nữa.
Chỉ là lần này đi bữa tiệc đó, Kiều Hân không muốn đi chút nào, bởi vì mỗi lần đi cô đều sẽ có cảm giác mệt mỏi.
Bởi vì chủ nhân bữa tiệc cũng là họ Bùi , là thân thích bên nhà mẹ Kiều Bùi.
Vừa nghĩ tới thân phận của mình, Kiều Hân liền cảm giác đặc biệt lúng túng.
Lần đầu tiên được anh mang đi tham gia tụ họp của nhà họ Bùi, cô đều không biết nên đặt tay chân ở đâu.
Thật may là thân thích nhà họ Bùi bên kia được nuôi dưỡng rất tốt, thái độ cũng là không gần không xa, tất cả mọi người duy trì khoảng cách lễ phép nhất định.
Nhưng Kiều Hân vẫn có thể khiêm tốn thì khiêm tốn.
Cho nên lần này Kiều Hân đi qua, vẫn như trước kia, giống một cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Chỉ là lần này nhà họ Bùi tới rất nhiều người, cậu Kiều Bùi trở lại trên con đường làm quan rất thuận lợi, người muốn tới đây nịnh bợ Kiều Bùi nhiều hơn quá khứ một chút.
Kiều Hân vừa nhìn thấy vậy liền muốn tìm một nơi không có ai, chờ anh xã giao xong sẽ đi qua.
Chỉ là cô tìm một góc, còn chưa đợi được một lát, cô liền bị một người chặn lại tầm mắt.
Cô vẫn luôn nhìn về phía Kiều Bùi, lúc này chợt bị người chặn lại, Kiều Hân liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái.
Người kia ngược lại đang muốn nói chuyện với cô, vừa thấy Kiều Hân ngẩng đầu lên, lập tức chỉ một cái bình hoa bên cạnh cô, hỏi: "Phía trên kia là thơ của Lâm Bô(1) sao?"
Lúc này Kiều Hân mới chú ý tới chữ viết trên bình hoa kia, cũng trùng hợp là bài thơ Kiều Hân thích nhất, cô liền gật đầu trả lời một câu: "Câu đó là sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn(2)."
Nói xong Kiều Hân mới để ý đến người kia, người nọ nhìn qua hơn 20 tuổi, tuy nhiên không lộ chút lỗ mãng nào, mặc quần áo rất đúng mực, trên mặt treo một nụ cười càng thêm hòa nhã, có vẻ rất thân thiết.
"Khương Uyên." Người nọ mỉm cười nói.
Đối phương hiển nhiên rất ưa thích thi từ, đúng lúc Kiều Hân là hệ trung văn, Kiều Hân liền tán gẫu với đối phương mấy câu.
Chỉ là lúc tán gẫu, Kiều Hân theo thói quen liếc mắt nhìn Kiều Bùi, sau đó cô nhìn thấy anh của cô cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Chỉ là anh rất nhanh thu hồi ánh mắt lại.
Ngược lại Khương Uyên bên cạnh một bộ dáng rất muốn thảo luận thi từ với cô.
Chỉ là hàn huyên chưa được bao lâu, một người đàn ông hơn 40 tuổi liền đi tới đây, Kiều Hân không biết nhiều người trong bữa tiệc lắm. Nhưng hiển nhiên người đàn ông hơn 40 tuổi đó là trực tiếp đến tìm Khương Uyên .
Quả nhiên chờ tới khi đến bên cạnh bọn họ, người hơn 40 tuổi người đó nói mấy câu bên tai Khương Uyên. Sau đó Khương Uyên liền nói với Kiều Hân: "Xin lỗi không tiếp được, tôi đi trước."
Kiều Hân cười cười, dù sao cũng là người xa lạ không quen biết, cô không để ý chút nào, chỉ tiếp tục ngoan ngoãn ở trong góc chờ Kiều Bùi, thỉnh thoảng chú ý tình huống của anh.
Qua một lúc lâu, Kiều Bùi mới xem như là xã giao xong.
Hơn nữa lúc Kiều Bùi đến đây, âm nhạc cũng vang lên theo, trong sảnh bữa tiệc có một sàn nhảy không lớn không nhỏ. Vừa nghe thấy tiếng nhạc, đã có người lục tục đi vào trong sàn nhảy để khiêu vũ.
Lúc Kiều Bùi đến bên cạnh Kiều Hân, rất tự nhiên dắt tay Kiều Hân.
Kiều Hân vốn được Kiều Bùi dạy khiêu vũ, đã sớm khiêu vũ ăn ý với anh. Lúc này vừa đi vào trong sàn nhảy với anh, Kiều Hân lập tức khiêu vũ với anh.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý theo nhịp bài hát, vô cùng êm ái.
Kiều Bùi nắm eo của Kiều Hân, mang theo cô di động trong sàn nhảy.
Trên cửa sổ sát đất phản chiếu bóng dáng của bọn họ, bên trong phòng khách là hình ảnh xinh đẹp, đèn phía ngoài vườn hoa đều sáng rỡ.
Bởi vì khoảng cách gần, Kiều Hân có thể ngửi được mùi nước hoa đặc trưng trên người của anh.
Nước hoa này được đặc biệt pha chế vì anh.
Không biết vì sao sao Kiều Hân phát hiện, nước hoa không biết tên mà mình thỉnh thoảng dùng, khi hòa quyện với nước hoa của anh lại có thể dung hợp ra một mùi hương thơm hơn.
Cô không nhịn được ngửi nhiều một chút.
Kiều Hân từng dùng một vài loại nước hoa, nhưng mùi vị này quá đặc biệt rồi.
Cô nói không ra đặc biệt ở đâu, chỉ cảm giác mùi hương dễ ngửi đó rất hoàn hảo, không nhu cũng không cương, chính là một mùi hương rất hài hòa, không nồng đậm, cũng sẽ không quá nhạt khiến người ta bỏ qua. . . . . .
Sau đó cô liền vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Anh, em phát hiện mùi hương trên người chúng ta hòa quyện vào với nhau sẽ dễ ngửi hơn."
Kiều Bùi nhàn nhạt nhìn gương mặt của Kiều Hân, không trả lời mà chỉ ôm cô, dẫn dắt cô nhẹ nhàng khiêu vũ trong sàn nhảy.
Chú thích:
(1) Lâm Bô (967 - 1028):tên thật là Quân Phục, còn gọi là Tĩnh tiên sinh, là người của thôn Hoàng Hiền, thành phố Chiết Giang, thi nhân đời Bắc Tống.
(2) Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn: nước soi nghiêng bóng mai gầy, dưới trăng hương nhẹ thoảng bay trong chiều
Chương 8
Vốn Kiều Hân cho rằng chuyện trên bữa tiệc chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ mà thôi, lại không nghĩ là không bao lâu sau, cô nhận được tin nhắn của Khương Uyên.
Kiều Hân rất buồn bực, cũng không biết người này từ đâu hỏi thăm được phương thức liên lạc của cô.
Lời nói của đối phương rất đơn giản, lúc mới bắt đầu chỉ khách khí thảo luận chủ đề thi từ ca phú với cô thôi.
Bởi vì Khương Uyên biểu hiện vô cùng lễ phép, Kiều Hân liền khách khí trả lời đôi câu.
Từ đó về sau, Khương Uyên liền theo đó gửi tin nhắn cho cô.
Mỗi lần gởi nhắn tin cũng chọn thời gian vừa đúng.
Kiều Hân bị anh giáo dục đến quá nhu thuận, cho dù bạn bè bên cạnh đều rối rít quen bạn trai, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mình không thích hợp yêu đương.
Cho nên cô cũng dần dần sinh ra lạnh nhạt với Khương Uyên, tận lực ít hoặc không trả lời tin nhắn của đối phương, hi vọng đối phương có thể biết khó mà lui.
Sau đó Kiều Hân liền bắt đầu toàn tâm toàn ý chuẩn bị chuyện luận văn, trường học Đại Tứ của bọn họ thoải mái, nhưng dù sao cũng là trường điểm quốc gia, luận văn cũng không dễ dàng vượt qua.
Lại nói, Kiều Hân cũng muốn vẽ một dấu chấm hoàn mỹ cho cuộc sống bốn năm học tập của mình, thừa dịp khoảng thời gian ở nhà này, cô liền bắt đầu chăm chỉ chuẩn bị luận văn.
Ngược lại anh Kiều Bùi sau khi ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cả người nhìn qua đều rất có tinh thần.
Thậm chí thỉnh thoảng dậy sớm còn có thể chạy bộ.
Mỗi khi đó, Kiều Hân sẽ thay xong quần áo trước, chờ anh tới gọi mình.
Hai nguời ở nhà thì ở nhà, nhưng cũng không quên chạy bộ nhẹ nhàng.
Hơn nữa Kiều Bùi không gì không hiểu, còn vô cùng tinh thông.
Kiều Hân có anh làm gương, tự nhiên sẽ không thua kém, huống chi thỉnh thoảng anh sẽ an bài cho cô một chút bài tập để làm.
Ví như tốt nghiệp trung học năm ấy, cô theo yêu cầu của anh học một lớp yoga vào lúc nghỉ hè.
Chẳng qua là không phải nhiệm vụ nào anh giao, cô cũng có thể hoàn thành. Loại vận động như chơi bida, Kiều Hân làm thế nào cũng không học được.
Dù là anh tự mình dạy cô hai tuần lễ, cô vẫn đánh không tốt.
Cuối cùng Kiều Hân không thể làm gì khác hơn là lúc anh chơi bida, cô chỉ ngồi ở bên cạnh.
Ngược lại hai ngày sau khi sửa xong luận văn, vào một ngày ăn cơm, Kiều Bùi chợt hỏi cô một câu: "Gần đây em đang bận rộn chuyện gì?"
Kiều Hân không suy nghĩ nhiều, trả lời một câu: "Em viết luận văn."
Kết quả không ngờ, Kiều Bùi rất tùy ý nói một câu: "Buổi tối đưa cho anh xem."
Kiều Hân biết anh chỉ tùy tiện tìm chuyện tiêu khiển, nhưng đột nhiên cô bị áp lực như núi đè.
Về mặt học tập, Kiều Hân chưa từng cảm thấy mình là người ngu dốt, ít nhất trắc nghiệm thông minh, chỉ số thông minh của cô thuộc loại trung đẳng, hơn nữa còn chếch lên một chút.
Nhưng có anh trai thông minh siêu quần, từ nhỏ đã được Mensah(1) mời qua như vậy.
Dù là anh xuất thân ngành khoa học tự nhiên, cô là hệ trung văn, nhưng bảo cô cầm luận văn đưa anh xem, cô vẫn thấp thỏm khẩn trương hơn cả nộp luận văn cho giáo sư.
Chỉ là anh đã phân phó, không thể không làm.
Cho nên để trễ một chút, Kiều Hân không chỉ đưa luận văn đã chuẩn bị ra, còn cố ý phân phó phòng bếp làm một chút thức ăn khuya.
Kết quả đợi cô bưng đồ đến thư phòng của anh, lại phát hiện anh không ở thư phòng.
Kiều Hân rất buồn bực, vội vàng ở thư phòng chờ một lát, cũng không nhìn thấy anh đi vào.
Cuối cùng Kiều Hân không thể không bưng đồ đi tới phòng ngủ của anh.
Chỉ là lẽ ra chuyện học phụ đạo này, trước kia không phải đều tiến hành ở thư phòng ư?
Sao hôm nay anh lại có thể không đi thư phòng?
Chờ khi Kiều Hân đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên nhìn thấy anh đang ngồi ở trong phòng ngủ.
Mặc dù phòng ngủ của anh rất lớn, cũng có một cái bàn.
Chỉ là Kiều Hân vẫn không được tự nhiên.
Chủ yếu là do Kiều Bùi đã sớm thay đồ ngủ.
Kiều Bùi vốn là một người đàn ông cực kỳ xinh đẹp. Dưới ánh đèn, Kiều Hân không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy bộ dáng anh mặc đồ ngủ, cô liền cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa trí nhớ lúc trước nhìn thấy toàn bộ thân thể của anh ở trong phòng này vẫn còn ở đây. . . . . .
Mặt của cô không khỏi đỏ lên.
Hơn nữa ánh đèn phòng ngủ cũng là lạ, Kiều Hân rất quen thuộc phòng ngủ của anh. Ánh đèn trong phòng ngủ của anh có ba loại, có thể tùy ý điều chỉnh .
Lúc này không biết vì sao trong phòng lại có thể dùng ánh đèn màu sắc ấm áp, làm phòng ngủ trở nên rất thoải mái dễ chịu, nhưng dùng để học tập thì quá không thích hợp.
Kiều Hân đi tới, đầu tiên là buông khay xuống, sau đó ấn nút điều chính ánh đèn lần nữa, lần này ánh sáng có thể nói là sáng hơn vừa rồi rất nhiều.
Lần này Kiều Hân rất hài lòng, cô nhanh chóng ngồi vào bên cạnh anh, vừa giúp anh cất xong bữa khuya, vừa cầm luận văn đưa cho anh.
Thật may là anh đối không làm gì nghiêm khắc với cô, đại khái chỉ nhìn một chút, khoanh tròn những chỗ cần sửa đổi, rồi đưa lại cho cô.
Lúc trước anh chính là như vậy, mỗi lần phụ đạo, đều khoanh tròn chỗ sai, sau đó đưa cho cô tự động giải quyết.
Hơn nữa trí nhớ của anh tốt vô cùng, một khi cô phạm lỗi giống nhau, anh sẽ ở bên cạnh ghi chú thêm một chút.
Cho nên được anh phụ đạo, khẩn trương thì khẩn trương, nhưng hiệu quả cũng rất tốt, anh có thể tìm ra vấn đề đúng trọng tâm, vài nét bút liền chỉ ra vấn đề.
Kiều Hân cúi đầu, lần nữa sắp xếp ổn thỏa những tờ luận văn kia theo thứ tự.
Kiều Bùi ngược lại cầm chén canh lên, đặt bên cạnh Kiều Hân.
Trước kia những chuyện này đều là cô làm cho anh, sau khi Kiều Hân thấy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Sau đó cô nhìn thấy anh cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt anh vô cùng trực tiếp, không có bất kỳ che giấu nào, nhìn cô chằm chằm.
Nhất là ở cự ly gần như vậy, Kiều Hân liền cảm giác ánh mắt anh giống như mang theo sự xâm lược.
Chỉ là anh luôn luôn không giận mà uy, khí định thần nhàn.
Kiều Hân liền tiếp tục cúi đầu tiếp tục sửa lại luận văn trong tay.
Chỉ là không biết vì sao, Kiều Hân chợt nhớ tới một chuyện.
Thật ra cô đã sớm tò mò chuyện này, ban đầu ba gây ra chuyện khó coi như vậy, theo như lệ thường, dù anh không hay để ý tới mấy chuyện kia, truyền thông cũng sẽ không dám nói gì.
Dù sao Kiều Bùi phía sau nhà họ Bùi nhạy cảm như vậy, những thứ truyền thông kia nào dám tùy tiện đưa tin về ba của Kiều Bùi. . . . . .
Lúc đầu Kiều Hân còn cảm thấy là do hai người mẫu minh tinh kia giở trò quỷ, nhưng cẩn thận nghĩ lại cảm thấy không hợp logic, đừng nói là thân phận của hai minh tinh nhỏ này, dù là ngọc hoàng đại đế cũng không có năng lực lớn như vậy . . . . .
Vừa nghĩ, lại thấy những thứ truyền thông kia thật đúng là kỳ quái.
Cho nên nói, chuyện kia là anh cố ý muốn xem sẽ nháo thành cái dạng gì ư?
Làm như vậy là để cho ba một bài học? !
Ngược lại Kiều Bùi chợt hỏi "Dạ vũ tốt nghiệp, đã chọn xong bạn khiêu vũ chưa?"
Kiều Hân 'a' một tiếng, dạ vũ tốt nghiệp mới được trường học tổ chức vào mấy năm gần đây, thật ra thì cái này không thể tính là dạ vũ, đó chỉ là một nơi để mọi người tụ tập ăn uống mừng tốt nghiệp thôi.
Cũng không có yêu cầu nhất định phải mang theo bạn nhảy, chỉ là đến lúc đó, những đôi tình nhân trong trường học nhất định là muốn khiêu vũ, hoặc là sẽ có rất nhiều người mang theo một nữa kia của mình.
Nhưng Kiều Hân không hề nghĩ tới những thứ kia, trả lời rất thoải mái "Không có."
"Chưa từng nghĩ muốn có bạn trai?"
Hôm nay anh thật kỳ quái, lại hỏi một câu như vậy.
Trái tim Kiều Hân liền co rút lại một chút, cô không biết mình đang khẩn trương cái gì, nhưng chỉ là sợ hãi theo bản năng, sau đó cô đáp nhanh: "Không có, em còn chưa có công việc, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. . . . . . Hơn nữa em còn trẻ. . . . . . quá sớm rồi. . . . . ."
Thật ra thì có rất nhiều bạn bè bên cạnh Kiều Hân đều đã có bạn trai rồi, chỉ là Kiều Hân không hiểu mình bị làm sao, mỗi lần nghĩ tới những chuyện yêu đương, kết hôn, cô đều cảm thấy đó không phải là chuyện cô nên suy tính.
Giống như bị người dạy dỗ một suy nghĩ thâm căn cố đế nào đó, luôn cảm thấy yêu đương là không đúng.
Kiều Bùi ngược lại rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Anh tự tay mở cái chén trước mặt cô ra, dùng một cái muỗng sứ múc canh, đưa tới trước mặt cô.
Tay Kiều Hân đang dùng để sửa lại luận văn chợt dừng lại, cô nhìn cái muỗng sứ đó một chút, lại nhìn anh một chút.
Theo thói quen bao nhiêu năm qua, đầu óc Kiều Hân trống rỗng, liền há miệng ăn đồ bên trong muỗng này.
Hơn nữa không riêng gì một muỗng này, sau đó Kiều Bùi lại muốn đút cô thêm một muỗng.
Lần này Kiều Hân thật sự là gánh không nổi, cô cảm thấy cánh tay nổi da gà như mọc đinh.
Cô nhanh chóng nhận lấy cái muỗng trong tay anh, vội cúi đầu không thèm nhìn tới anh, bắt đầu ăn, đồng thời nghĩ, hôm nay anh bị gì vậy?
Chú thích:
(1) Mensah, Roland Beryl và Lance Waring được thành lập vào năm 1946 tại Vương quốc Anh Oxford, lấy chỉ số IQ làm tiêu chuẩn nhập học. Bàn tròn Mensah, có nghĩa là mọi người có IQ bằng nhau có thể ngồi ngang hàng cùng một chỗ.
Chương 9
Sau khi Kiều Hân chuẩn bị tốt luận văn dự thảo đầu tiên, liền chuẩn bị đưa luận văn cho giáo sư xem qua trước.
Hẹn xong thời gian với giáo sư, đợi lúc cô đi qua, không ngờ ở trong phòng làm việc của giáo sư gặp được Khương Uyên.
Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Khương Uyên ngồi ở đối diện.
Hiển nhiên Khương Uyên cũng đã thấy cô vào cửa, cho nên sau khi cô tiến vào, Khương Uyên đang nói chuyện rất nhanh liền đứng lên cúi người với Kiều Hân, cười nói với cô: "Thật khéo."
Kiều Hân cũng cảm thấy rất khéo, hai ngày trước cô và người này mới nhắn tin vài lần.
Lúc này lại có thể xoay mặt liền gặp được.
Cô cười khách khí một tiếng.
Ngược lại giáo sư của Kiều Hân rất quen thuộc nói: "Thì ra hai người biết nhau, vậy thì thật là khéo. Lại nói đây là môn sinh đắc ý nhất của tôi, đây cũng là luận văn mà Khương tiên sinh cảm thấy hứng thú đấy".
Đang nói chuyện, giáo sư lấy ra luận văn mà Kiều Hân đã đóng sách xong, đưa cho Khương Uyên xem.
Khương Uyên nhìn đề mục kia liền cảm thấy rất hứng thú, quả nhiên rất nhanh bình luận đôi câu với giáo sư của Kiều Hân.
Khương Uyên bình luận vô cùng đúng trọng tâm.
Sau đó giáo sư còn trò chuyện đôi câu với Khương Uyên, mặc dù nội dung không phải trong luận văn, nhưng nói có sách, đạo lý rất rõ ràng.
Kiều Hân ở bên cạnh yên lặng nghe, nhưng rất nhanh giáo sư nhận được một cú điện thoại, sau đó liền vội vàng nói với cô: "Hiệu trưởng có chuyện gì tìm thầy, thầy đi trước."
Chờ giáo sư vội vàng đi xong, bên trong phòng làm việc cũng chỉ có hai người Kiều Hân và Khương Uyên.
Có lẽ Khương Uyên vẫn còn vui mừng, nếu đã khơi mào câu chuyện bằng luận văn của Kiều Hân, Khương Uyên dứt khoát nói tiếp đề tài vừa rồi với cô.
Kiến thức của anh ta rất uyên bác, Kiều Hân nghe cũng không thấy khô khan, thậm chí có chút luận điểm không kém giáo sư, thỉnh thoảng lúc anh ta dừng lại, Kiều Hân mới có thể nói vào một vài lời.
Chỉ là kỳ quái, cô và Khương Uyên đã tán gẫu một lúc lâu, cũng không thấy giáo sư có dấu hiệu trở về. Kiều Hân đang buồn bực thì nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên. Cô cầm điện thoại di động lên nhìn, thấy là số của giáo sư.
Quả nhiên vừa bắt máy, cô liền nghe thấy giáo sư mang theo áy náy nói: "Kiều Hân, thầy có chút việc, em để luận văn lên bàn trước. Còn nữa, làm phiền em chuyển lời với Khương tiên sinh. . . . . ."
Lúc nói đến chỗ này, giáo sư giống như là nhớ ra cái gì đó, rất nhanh bổ sung thêm: "Đúng rồi, Khương tiên sinh cũng rất có kiến giải, em đã tới thì đừng đi một chuyến tay không, dứt khoát em tìm anh ta giúp em xem một chút, anh ta cũng giống như thầy thôi."
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, không ngờ chuyện sẽ phát triển như vậy.
Chỉ là giáo sư đã nói tất cả trong điện thoại, lại nói Khương Uyên thật cảm thấy hứng thú với bài luận văn này.
Dù sao bây giờ hai người đang trò chuyện về đề tài này, Kiều Hân dứt khoát lấy luận văn của mình ra, để Khương tiên sinh giúp mình xem một chút.
Khương tiên sinh ngược lại rất nhiệt tình, giúp cô nhìn từng câu từng chữ.
Lúc trước anh Kiều Bùi đã từng chỉ ra vài vấn đề cho cô, để cho cô tự mình sửa lại.
Khương Uyên lại bất đồng, anh ta sẽ không biết tìm vấn đề trong luận văn của cô, ngược lại từ từ dẫn dắt cô.
Hơn nữa Khương tiên sinh giảng giải vô cùng cặn kẽ, lúc cô không hiểu, còn có thể cố ý thả chậm tốc độ.
Qua vài lần, Kiều Hân đã có một loại cảm giác thông suốt, ở đó cười nói: "Như vậy sao, hoá ra là như vậy, tôi còn muốn tìm thêm vài cuốn sách để xem."
Mỗi lúc như vậy, Khương Uyên sẽ nói cho cô biết những sách có thể tham khảo, bao gồm tên sách và tác giả, anh ta đều có thể nói cặn kẽ cho cô biết.
Thời gian bất tri bất giác đã trôi qua rồi.
Rất nhanh trong trường đặc biệt vang lên tiếng chuông tan học.
Lúc này Khương Uyên mới chú ý tới thời gian, vội giơ cổ tay lên xem thời gian, sau đó liền nói ra: "Thời gian không còn sớm, nếu không chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Kiều Hân vốn đang sợ trễ giờ, kết quả nghe Khương Uyên tùy ý nói như vậy: "Vậy đi Trúc Viên thôi."
Chỗ Trúc Viên kia là căn tin mà trường học đặc biệt mở cho giáo viên, tuy nói là căn tin trong trường, nhưng món ăn bên trong cũng không tệ.
Hai người ngồi ăn cơm trò chuyện là không thành vấn đề.
Kiều Hân cũng đồng ý, vội gọi điện thoại cho tài xế, để tối nay tài xế đi Trúc Viên đón cô.
Từ tầng tổng hợp đi đến Trúc Viên phải cách một đoạn, hai nguời xen lẫn trong một đám sinh viên trẻ tuổi. Kiều Hân cũng không có ý kiến gì, dù sao cô là người học ở đây, chỉ là Khương tiên sinh có chút không giống.
Bởi vì khí chất của anh ta cũng không lớn giống giáo sư nơi này, nhìn số tuổi hiển nhiên cũng không phải là học sinh nơi này.
Hơn nữa trước kia Kiều Hân cũng không quá chú ý tới diện mạo của anh ta, chỉ biết anh ta nhìn rất hiền hòa thân thiết.
Nhưng lúc bọn họ đi như vậy, Kiều Hân chợt phát hiện đoạn đường này, thỉnh thoảng sẽ có bạn học nữ len lén nhìn Khương Uyên.
Thật ra thì đều do Kiều Hân đã thấy nhiều bộ dáng Kiều Bùi, nên sẽ phản ứng chậm với dung mạo của người khác, thế cho nên cũng không có lực giám định và thưởng thức với soái ca, mĩ nam rồi.
Chủ yếu là cho dù người bên ngoài có đẹp trai hơn nữa, cũng có cực ít người có thể so với anh của cô.
Cho nên cô vẫn chưa từng đặc biệt lưu ý bề ngoài của Khương Uyên.
Bây giờ nhìn thấy những nữ sinh này len lén nhìn anh ta, lúc này Kiều Hân mới chú ý tới thật ra thì dáng dấp Khương Uyên vô cùng đẹp, đấy là loại diện mạo lịch sự nho nhã.
Coi như không phải nằm trong độ tuổi hot boy, nhưng tướng mạo người này đặt ở trong sân trường cũng là một hot boy khiến người khác quay đầu lại nhìn.
Chờ lúc bọn họ đi qua, người bên trong Trúc Viên cũng không phải rất nhiều, hai nguời tùy ý tìm bàn ngồi xuống, rất nhanh liền có phục vụ tới đây.
Món ăn ở đây không nhiều lắm, nhưng mỗi một dạng đều làm rất tinh tế
Sau khi gọi mấy món, trong thời gian đợi món, Kiều Hân lại nghe Khương Uyên nói một vài chỗ cần sửa đổi.
Nhưng mà lần này Khương Uyên không chỉ nói những thứ đó, hắn thỉnh thoảng sẽ tán dóc vài câu với Kiều Hân, tỷ như hỏi cô bình thường sẽ làm cái gì, thích gì.
Bởi vì hơi quen thuộc, Kiều Hân cũng nói nhiều thêm, cười trả lời: "Tôi thích nuôi một chút cây cối, chẳng qua tôi nuôi đều là những loài cây rất thường gặp, giống như là Phượng Vĩ Trúc(1), còn có Hàm Tu Thảo(2), tôi đều rất ưa thích. Đoạn thời gian trước tôi còn nuôi thủy tiên (3). . . . . ."
Đến lúc này, Kiều Hân có thể cảm thấy đối phương rất nghiêm túc nghe cô nói những lời đó, dù cô nói đều là một ít chuyện rất bình thường.
Chờ ăn gần xong, Kiều Hân không bởi vì chuyện luận văn mà quấy rầy đối phương, liền đứng lên từ chỗ ngồi, cười nói với Khương Uyên: "Cám ơn anh chỉ điểm cho tôi."
Khương Uyên cũng đứng dậy theo, cùng nhau đi ra ngoài, vừa nói: "Cái này không gọi là lãng phí thời gian, tôi thích cảm giác đi với cô, rất yên tĩnh, giống như là một sự hưởng thụ."
Dù sao Kiều Hân cũng còn trẻ tuổi, nghe lời nói như thế, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời làm sao.
Khương Uyên cũng không biểu lộ ra ý tứ gì khác, vẫn luôn lịch sự, tự mình tiễn cô đến bên ngoài chỗ đậu xe.
Nơi đó đã có tài xế đang chờ cô.
Chỉ là lúc Kiều Hân đi qua, cảm thấy tài xế lão Trương mở cửa xe cho cô, giống như cố ý nhìn Khương Uyên thêm mấy lần.
Thời điểm Kiều Hân lên xe, Khương tiên sinh cũng không có rời đi. Sau khi Kiều Hân lên xe, cố ý liếc mắt nhìn ngoài cửa xe, chỉ thấy Khương tiên sinh vẫn còn ở bên ngoài nhìn cô.
Kiều Hân chưa từng tiếp xúc với đàn ông, cô cũng không nói rõ cảm giác mình đối với Khương tiên sinh là gì? Cô chỉ biết mình không ghét người này, nhưng muốn nói là cảm tình tốt thì hình như lại còn thiếu rất nhiều.
Chỉ rất là kỳ quái, rõ ràng gặp mặt lần đó, Khương tiên sinh đối với cô vô cùng. . . . . . ân cần. . . . . .
Thậm chí vào trước lần gặp mặt đó, Khương tiên sinh còn có thể thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn cho cô, nhưng lại cố tình sau lần gặp đó không bao lâu, Khương Uyên lại không nhắn tin.
Loại cảm giác đó, giống như người này chợt biến mất.
Kiều Hân kỳ quái thì kỳ quái, nhưng mà loại chuyện giống như nhạc đệm này, cô cũng không quá để ý.
Ngược lại qua vài ngày, Kiều Hân đoán chừng có phải gần đây anh lại muốn bận việc nữa không?.
Dù sao công việc của anh cô cũng rất bận rộn, thỉnh thoảng có thể nghỉ ngơi liên tục một tuần cũng coi như quá lắm rồi, lần này cũng đã qua nhiều ngày liên tục rồi.
Kết quả ngày đó cô đang ăn cơm với Kiều Bùi.
Kiều Bùi chợt mở miệng nói: "Nghỉ hè thực tập bên cạnh anh được không?"
Kiều Hân buồn bực ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh đang nhìn cô.
Mặc dù lời nói của Kiều Bùi là câu hỏi, nhưng Kiều Hân cũng không nghĩ qua chuyện cự tuyệt.
Lại nói đây là anh có ý muốn cho cô một chức vụ, cô không đồng ý mới là lạ.
Chỉ là. . . . . . lúc Kiều Hân nghe đến hai chữ thực tập, đã cảm thấy eo như sắp bị bẻ gãy.
Chủ yếu đối tượng thực tập không phải là người khác, là anh của cô đó!
Trong nháy mắt, Kiều Hân sắp khẩn trương đến chết rồi.
Cô là một tay mơ trong nghề!
Hơn nữa, chuyện bận lòng nhất là còn gặp phải người anh có chủ nghĩa hoàn mỹ, Kiều Hân có thể tưởng tượng ra được kỳ thực tập của mình tuyệt đối sẽ rất thê thảm không nỡ nhìn.
Huống chi anh của cô còn là một người cuồng công việc, chẳng may cô kéo chân sau của anh, tội kia có thể to lắm.
Mặc dù tâm thần thấp thỏm, chỉ là sau khi anh thông báo tin thực tập, Kiều Hân vẫn làm từng bước thu thập hành lý đi theo.
Lần này anh muốn đi Thượng Hải bàn bạc một hạng mục, làm thư ký nhỏ bên cạnh anh, Kiều Hân có một loại cảm giác không biết đặt tay chân ở chỗ nào.
Lúc trước cô giúp anh sắp xếp hành lý chỉ cần chuẩn bị một cái là đủ, lần này cô còn phải chuẩn bị ình một va ly.
Quần áo, cà vạt, còn phải mang theo một vài bộ quần áo ở nhà.
Trong lúc đang sắp xếp, Kiều Hân theo bản năng ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy anh đang sửa lại cổ áo.
Kiều Hân theo thói quen đi tới, rất nhuần nghuyễn giúp đỡ anh sửa lại cổ áo và ống tay áo.
Thậm chí còn chọn một cái cà vạt, chỉ là sau khi suy nghĩ, cô mới nhớ tới trường hợp hôm nay không cần phải đeo cà vạt, cô liền cất cà vạt đi.
Lúc cô làm việc đó, Kiều Bùi cao ráo vì phối hợp với cô, anh hơi cúi thấp một chút đầu.
Chỉ là lần này hình như anh cúi quá thấp, mặt như sắp dán tới.
Kiều Hân có thể cảm thấy hô hấp của anh giống như gần trong gang tấc.
Cô đang hoài nghi, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy gương mặt đặc biệt tuấn tú của anh.
Cho nên sau đó, cô không ngẩng đầu nhìn, liền nhanh chóng chạy về chỗ va ly, tiếp tục sắp xếp.
Vội vàng phân loại đồ trước.
Theo tính tình của Kiều Bùi, tất cả người bên cạnh anh đều có hiệu suất cao.
Chờ thu xếp bên này xong, xe cũng đã chuẩn bị xong.
Bởi vì là khoảng cách ngắn, cho nên đoàn người đều biểu hiện rất tùy ý, cũng không mang quá nhiều hành lý.
Sau khi lên máy bay, những phụ tá đi theo cũng đã ổn định chỗ ngồi.
Chỉ có Kiều Hân và anh, được nữ tiếp viên hàng không rất cung kính an bài vào trong một phòng riêng.
Không gian trong phòng không nhỏ, sau khi Kiều Hân ngồi xuống liền để áo khoác ở một bên.
Lại đưa một cái đệm dựa cho anh.
Chỉ là lúc chờ máy bay cất cánh, Kiều Bùi đã tiến vào trạng thái làm việc, cúi đầu nhìn thứ gì đó.
Kiều Hân biết lúc anh làm việc sẽ rất nhập tâm, nên không dám quấy rầy anh, vội chủ động cài dây an toàn cho anh.
Sau khi chăm sóc anh xong, Kiều Hân mới một lần nữa ngồi xuống, mở ti vi nhỏ bên cạnh lên, tùy tiện chuyển chương trình.
Chuẩn bị lúc trên đường đi có thể xem vài tiết mục khôi hài gì đó để giết thời gian.
Nhưng lại thực sự có một vở hài kịch cô muốn xem, cô tìm tai nghe ra, đeo lên.
Loại chỗ ngồi này có thể nằm xuống.
Kiều Hân chỉnh độ cao, liền nửa nằm xuống.
Trong lúc chờ máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không đưa mềm cho cô xong, sau đó giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian được đóng chặt.
Thật ra thì giữa cô và anh vốn có một tấm như vách ngăn, nhưng bởi vì không cần nên không dựng lên.
Sau khi chỉnh thấp chỗ ngồi của anh, chỗ ngồi của hai người sẽ thống nhất giống như giường dành cho hai người.
Có thể nhìn bộ dáng nhập tài liệu của anh, Kiều Hân cũng không suy nghĩ nhiều, liền tựa đầu vào trên chỗ tựa lưng, yên lặng xem bộ hài kịch vui vẻ này.
Ngược lại sau một lúc, có lẽ là Kiều Bùi xem xong những tư liệu kia rồi, anh tùy ý để vật trong tay qua một bên.
Sau một phút anh liền đến bên cạnh cô, thật ra thì không gian chỗ ngồi này rất lớn, nhưng anh tiến sát về phía cô, trong nháy mắt không gian bên phía Kiều Hân liền có vẻ nhỏ hơn một chút.
Thậm chí có chút. . . . . . áp bức. . . . . .
"Đang coi cái gì?"
Anh giống như không hề phát hiện, cả người đều lấn sang chỗ của cô, nửa người trên càng thêm giống như muốn đè lên người cô.
"Hài kịch. . . . . ." Kiều Hân vội vàng bỏ tai nghe trên lỗ tai xuống.
Cô cố gắng dịch thân thể, muốn rút mình từ phía dưới người anh ra.
Anh nhìn qua giống như không thể nào đè đến cô, nhưng khi cô muốn dời đi, lại phát hiện mình hoàn toàn không cách nào rời khỏi phía dưới người anh.
Kiều Hân có chút kỳ quái, cô vội vàng dùng tay đẩy anh ra, che giấu nói: "Anh, anh phải coi thứ khác chứ, em giúp anh chuyển."
Sau khi Kiều Bùi bị đẩy ra, rất tự nhiên nghiêng qua một bên.
Vẻ mặt anh nhàn nhạt chỉnh thấp ghế xuống, sau khi tựa vào phía trên, không sao cả nói: "Em xem đi."
Kiều Hân đã không muốn nằm nữa, cô nửa ngồi trên ghế.
Lúc cô muốn thở dài một hơi, cánh tay anh lại rơi vào trên vai cô.
Kiều Hân kinh ngạc một chút, chỉ là rất nhanh cô liền nghĩ đến, trước kia anh cũng ôm chầm bả vai của cô như vậy, thậm chí còn nhiều lần ôm cô vào trong ngực, vuốt tóc của cô. . . . . . cho nên cái này cũng không tính là cái gì. . . . . .
Chỉ rất nhanh, động tác của Kiều Bùi liền thay đổi, anh ôm cả cô và mềm vào trong lòng.
Đó là một động tác vô cùng tùy ý, Kiều Bùi thậm chí cũng không quá dùng sức, liền ôm Kiều Hân.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, biểu hiện của anh rất tùy ý, quả thật giống như anh chỉ là ôm một cái gối ôm.
Kiều Hân bị anh ôm vào trong ngực, thân thể khẩn trương đến căng thẳng.
Chương 10
Kiều Hân có chút không xác định lắm, có phải anh chỉ là muốn ôm cô thân mật như vậy thôi không. . . . . .
Toàn thân cô căng thẳng, co rụt thân thể lại, tay anh cách mền lông, đặt ở ngang hông của cô.
Tư thế mập mờ, nhưng cũng không quá mức.
Hơn nữa anh trừ ôm cô, không làm thêm bất kỳ chuyện gì quá quắt nữa, thậm chí Kiều Hân không dám xác định được chỉ ôm cô như vậy có tính là khác người không
Chỉ là dần dần, hô hấp của cô bình ổn, thân thể cũng từ từ thả lỏng một chút.
Nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh.
Bọn họ áp sát quá gần rồi, Kiều Hân vẫn không thích ứng kề sát với anh như vậy. . . . . .
Hơn nữa thân thể giống như là quấn lấy nhau, nhiệt độ xuyên qua mềm trên người cô, còn xuyên qua cả quần áo mùa hè rất mỏng. . . . . .
Trong đầu cô rối loạn, không biết làm sao liền nghĩ đến vách ngăn đó. Cô rất nhanh liền nghĩ đến, nếu mở cái vách ngăn đó ra là tốt rồi. . . . . .
Trước kia lúc ngồi chung xe với anh, anh cũng từng ôm chầm bả vai của cô.
Lúc này ở trên máy bay, ôm một chút cũng không tính là cái gì. . . . . .
Chỉ là dựa vào chỗ ngồi quá thấp, mới có ảo giác lúng túng như vậy.
Thật ra thì đây chỉ là một chuyện rất bình thường, Kiều Hân cũng không biết mình suy nghĩ lung tung rốt cuộc là muốn an ủi mình, hay là trấn an mình. . . . . .
Ngược lại sau một lúc lâu, có tiếp viên hàng không đi tới, nhẹ nhàng mở cánh cửa ngăn cách ra, đưa tới cho bọn họ chút trái cây và đồ uống.
Tất cả đều được đặt trong túi nhỏ.
Kiều Hân giống như bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi dậy.
Tóc của cô vì vừa rồi nằm xuống nên hơi bị rối loạn, sau đó cô lại vuốt vuốt tóc.
Bên kia, tiếp viên hàng không đã giúp bọn họ mở bàn gấp ra, cẩn thận đặt trái cây, đồ uống lên.
Bên trong còn đặc biệt chuẩn bị nước trà cho Kiều Bùi.
Kiều Hân như không có chuyện gì xảy ra, dùng nĩa ghim một miếng trái cây.
Bởi vậy, cự ly của cô và anh liền cách xa một chút.
Kiều Bùi cũng không có nói gì, anh cũng không ăn trái cây, chỉ uống một chút nước trà.
Thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh, vốn thời gian bay cũng không nhiều, chờ ăn trái cây xong cũng sắp đến nơi, xuyên qua cửa sổ máy bay có thể nhìn thấy những tòa nhà ở phía dưới.
Chờ sau khi máy bay của bọn họ hạ cánh, đã có xe chờ.
Sau khi lên xe, trực tiếp liền lái tới khách sạn.
Lần này bọn họ đặt chân tới khách sạn thuộc sở hữu của tập đoàn.
Xe thông qua đường xe chuyên dụng, đưa nhóm người bọn họ vào cửa chuyên dụng.
Thông qua hành lang đến thang máy, phục vụ khách sạn luôn đi theo đám bọn họ, giúp bọn họ xách hành lý.
Những phụ tá đi theo đều có gian phòng riêng của mình, đều dừng chân trước rồi.
Kiều Hân và anh được nhân viên phục vụ dẫn đường, đến vị trí tầng cao nhất.
Cả một tầng lầu đều là một không gian riêng biệt, phía trên chuyên dùng để nghỉ ngơi, phía dưới có thể dùng để tiếp đãi khách hàng.
Lúc Kiều Hân được anh mang ra ngoài không ít lần, phần lớn thời gian cô đều ở nhà.
Vừa mới đến, cô cảm thấy có chút mới lạ, đi nhìn khắp nơi, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cửa sổ sát đất này được thiết kế vô cùng tốt, sau khi bấm nút, rèm cửa sổ sát đất thu lại rất nhanh, vì vậy nhanh chóng hiện rõ phong cảnh sông Hoàng Phổ ở trước mặt Kiều Hân.
Ánh hoàng hôn làm con sông Hoàng Phổ phía dưới nhiễm một mảnh đỏ rực, Kiều Hân đứng ở đó nhìn mấy lần.
Bởi vì gần tối, có vài ngọn đèn đã sáng lên, phong cảnh nhìn qua thật giống như bức tranh nhiều màu sắc.
Sau khi phục vụ cất hành lý xong, rất nhanh liền lui ra ngoài.
Lát nữa sẽ có nhân viên phục vụ khách hàng đưa thức ăn lên.
Chỉ là không biết thế nào, Kiều Hân không có khẩu vị ăn cơm.
Lúc Kiều Hân đang suy nghĩ nên làm cái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh đã ngồi trên sô pha.
Chỉ là anh không nghe nhạc, cũng không xem ti vi, mà là cầm một cuốn sổ da đen đang suy nghĩ cái gì.
Kiều Hân nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của anh, theo bản năng liền cảm giác hơn phân nửa là anh đang suy nghĩ chuyện buôn bán ngày mai.
Nhìn anh chuyên tâm làm việc như vậy, Kiều Hân cũng cảm thấy cuộc sống của anh quá khô khan.
Hơn nữa cô đi theo bên cạnh anh đã lâu, vẫn không biết anh có sở thích gì. Tuy nói anh tinh thông rất nhiều thứ, giống như là đánh cờ, đá bóng, thậm chí những thứ như bơi lội, cưỡi ngựa anh cũng đều biết, nhưng muốn nói anh thích những thứ kia, hình như không giống lắm.
Kiều Hân cũng cảm thấy kỳ quái, coi như người buồn tẻ hơn nữa, không giống người thường, nhưng cũng nên có vài trò tiêu khiển chứ?
Nhưng vài năm nay, rốt cuộc anh tiêu khiển giải trí như thế nào? Mỗi lần anh về nhà, cũng không thấy anh làm gì quá mức. Phần lớn thời gian, không phải ngủ bù, chính là dạy cô cái này cái nọ, hoặc là giúp cô phụ đạo bài tập.
Kiều Hân cảm thấy anh như vậy rất đáng thương, mặc kệ tài sản bao nhiêu, cuộc sống như thế không phải thật không có chút thú vị nào sao.
Ít nhất lúc cấp hai, cấp ba cô còn từng chơi game, xem truyện tranh. Đến khi đại học, lúc không có chuyện gì sẽ xem một chút phim mỹ. Đâu giống như anh, hàng năm trừ công việc chính là công việc.
Nhưng lần này đi theo anh ra ngoài cũng rất tốt, Kiều Hân thấy nhiều bộ dáng ở nhà của anh rồi, nhưng vẫn không biết bộ dạng làm việc của anh là như thế nào đấy?
Có lẽ lần này có thể thấy mặt khác của anh.
Kiều Hân nghĩ như vậy, liền đi tới bên cạnh anh, nóng lòng muốn thử nói: "Anh, bây giờ em là thư ký bên cạnh anh, anh có cần em làm gì không? Tỷ như sắp xếp tư liêu, in tài liệu."
Kiều Bùi nhìn cô một cái, khóe miệng hiếm khi nhếch lên, thản nhiên nói : "Giúp anh rót một ly nước."
Kiều Hân vội vàng đồng ý, chạy đến mở tủ lạnh bên cạnh, lấy nước suối từ bên trong ra, rót một ly rồi bưng đến cho anh.
Kiều Bùi đưa tay cầm lấy, cũng không có uống, giống như là đang suy tư việc gì rất quan trọng.
Kiều Hân nín thở, nghĩ tới đây nhất định là anh bố trí việc cho cô, cô muốn nhớ kỹ, cố gắng làm xong nhiệm vụ anh giao phó.
Kết quả câu nói một phút sau của anh hoàn toàn không có chút quan hệ gì với công việc "Chung quanh đây có trung tâm thương mại, ngày mai em nhớ giúp anh mua một chút đồ dùng."
Kiều Hân ngẩn ra, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Là đồ dùng cho công việc sao?"
Thật ra thì lời này rất ngốc, Kiều Bùi sẽ cần phân phó người khác mua đồ dùng cho công việc sao . . . . .
Quả nhiên Kiều Bùi rất nhanh đáp: "Đồ dùng cá nhân của anh."
Anh nói xong, lại nghiêng mặt sang bên cạnh quan sát bố trí cả căn phòng.
Loại phòng ở tầng cao nhất này đều là sang trọng bậc nhất, mỗi một chi tiết bố trí bên trong đều được xử lý cực kỳ tốt.
Chỉ là không hợp với thưởng thức của anh.
Kiều Bùi quay đầu đi, giống như muốn kiểm tra Kiều Hân, nói: "Anh không thích bố trí chỗ này, ngày mai em sửa sang chỗ này đến khi anh hài lòng."