Khi Hồng Linh tỉnh dậy đã là buổi chiều của ngày hôm sau, Yên các trong vương phủ lửa cháy lớn khiến tiểu thư bị thương nặng. Nàng khóc hết nước mắt hết sức thương tâm vậy mà chẳng thấy bóng dáng Hằng Phong. Vương gia ở một bên chăm sóc tiểu thư khiến nàng không thể ở lại cản trở họ. Tuy tiểu thư chưa tỉnh nhưng Thiên Nhạc nói rằng nàng ta đã qua nguy hiểm. Cũng thật lạ, dạo này nàng không hề gặp Hằng Phong. Dù hắn rõ ràng trong Phong Linh sát nhưng nàng và hắn không bao giờ chạm mặt. Nàng cứ tới tìm thì hắn lại mới đi, nàng có cảm giác hắn đang trốn nàng khiến nàng hết sức buồn bực. Hai tháng trôi qua, nàng đã bỏ ý định tìm hắn thì hắn lại xuất hiện trước mặt nàng. Nhưng không như trước thường chê nàng phiền phức nữa mà để mặc cho nàng theo bên cạnh. Khi nói chuyện hắn luôn trốn ánh mắt của nàng, đôi khi còn quay mặt trốn không nhìn nàng nữa. Tiểu thư ruốt cuộc cũng tỉnh lại, vì sự an toàn của nàng ta vương gia buộc nàng làm như không nhận ra tiểu thư với gương mặt mới (xem: Nhược phi). Ngồi trong Phong đình của chính vương phủ thở dài, nàng thực sự không biết hắn nghĩ gì mà. Tiểu thư trở lại vương phủ với thân phận nô tỳ, tiếp cận nàng và cùng chia sẻ phiền muộn với nàng. Theo như tiểu thư nói, nàng nên thử không đi tìm hắn một thời gian, nếu hắn tìm nàng thì chứng tỏ hắn cũng thích nàng.
- Suy nghĩ gì vậy?
Vũ Đình xuất hiện khiến nàng giật mình, chẳng biết vì sao dạo gần đây hắn thường xuyên tới tìm nàng, thái độ cợt nhả khi gặp nàng không còn nữa mà thay bằng thái độ vô cùng nghiêm túc. Hắn thậm chí còn hướng tiểu thư nàng cầu hôn, muốn nàng gả cho hắn. Chính sự nghiêm túc đó của hắn khiến nàng cản thấy hắn phiền phúc và khó chịu vô cùng. ‘Khó chịu’ hai từ này khiến nàng chợt có suy nghĩ liệu Hằng Phong có khó chịu khi bị nàng bám lấy không? Cái suy nghĩ ấy khiến nàng thật sự như bị trời giáng. Nhớ tới tiểu thư nói phải kiểm chứng xem hắn liệu có thích nàng. Nếu hắn thực không thích nàng nàng sẽ phải từ bỏ hắn thôi. Nàng rất sợ bị hắn ghét bỏ, suy nghĩ đó vừa hình thành trong đầu thì tâm nàng đột nhiên đau đớn. Để mình triệt để không kìm lòng được mà tới tìm hắn, nàng đến xin vương gia cho mình tham gia đi thảo phạt phản loạn.
Hắn ngày đó vì tất trách khiến vương phi suýt mất mạng hại vương gia thương tâm bị ngài trách phạt xuống. Hắn nhận phạt không dám hé nửa lời oán trách, thế nhưng vương gia truy cứu nguyên nhân khiến hắn tất trách, hắn nhất quyết không mở miệng. Hắn sao có thể nói hắn vì ở cùng nàng mà quên nhiệm vụ chứ. Vì thế mà tội của hắn tăng lên gấp đôi, trừng phạt khiến hắn mất nửa cái mạng phải nằm trên giường hết một tháng. Nhưng vì sợ nàng thương tâm, lo lắng hắn chỉ còn cách tránh mặt nàng chờ các vết thương hoàn toàn hồi phục. Chỉ hai tháng không gặp nàng gầy đi rất nhiều, hắn tham lam nhìn nàng vì quá nhớ nhung, thế nhưng khi hai ánh mắt giao nhau hắn bối rối tránh ánh mắt của nàng. Khi hắn cùng nàng nói chuyện lại không tự chủ được, nhìn xuống làn môi nàng, nhớ đến nụ hôn đêm hôm đó hắn đỏ mặt giấu khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Thế nhưng dạo gần đây hằn dù tìm khắp nơi cũng không thể thấy bóng dáng của nàng khiến hắn vô cùng buồn bực. Thấy anh mắt hắn tìm kiếm nàng, Tuyết Nhược buồn cười hỏi:
- Hằng hộ vệ tìm Hồng Linh sao? Bị nàng hỏi, hắn đỏ mặt ngượng ngùng chối quanh
- Phu nhân ta không có tìm nàng ta... Hắn bối rối mặt đỏ bừng.
- Có lẽ phải một thời gian nàng ta sẽ không thể bám theo ngươi nữa hiện giờ nàng ta đang giao chiến tại Lung Linh cốc chắc chưa thể về ngay được. Vương gia nhàn nhạt nói:
- Chàng nói gì? Vương phi và hắn đồng thời cùng trừng mắt kinh ngạc nhìn Vương gia. Triệu Ngạn nhìn vương phi của hắn rồi nói với nàng ta hết sức bình thản:
- Chiều qua sau khi gặp lại nàng, nàng ta tới tìm ta xin đi Lung Linh Cốc tham chiến, ta thấy nàng ta từ nhỏ sống ở đó nghĩ sẽ rành đia thế sẽ có ích nên đồng ý. - Vương phi hoảng sợ nghẹn ngào:
- Tuy nàng ta từ nhỏ sống ở đó nhưng là bên ngoài cốc, không có vào trong cốc bao giờ.
Trong cốc địa thế nguy hiểm không cẩn thận rất dễ mất mạng. Chỉ khi nàng nói tới đây hắn đã không còn trong phòng thứ duy nhất hắn làm lúc này là thật nhanh đuổi đến Lung Linh cốc. Trái tim hắn như ngừng đập khi nghĩ đến nàng có thể gặp nguy hiểm, sao hắn không để ý hơn hành tung của nàng. Biết nàng thật tùy tiện thế nhưng đâu nghĩ rằng nàng sẽ lao vào nơi nguy hiểm như thế. Khi hắn đến quân doanh thì được báo nàng đã cùng một tốp quân xông vào cốc. Hắn nhanh chóng xông vào tìm nhưng làm thế nào cũng không vào được. Chỉ đến sau hắn một ngày vương gia và vương phi cũng cùng nhau chạy đến. Thế nhưng nói thế nào vương gia cũng không cho vương phi vào trong cốc, lòng hắn giờ đây rất loạn rồi. Hắn không thể chần chờ thêm nữa vội cầu xin vương gia, hắn chưa từng cầu ngài việc gì suốt 16 năm đi theo ngài, giờ chỉ chậm thêm một khắc là nàng có thể sẽ chết. Chỉ một lúc suy nghĩ vương gia cũng miễn cưỡng chấp nhận cho vương phi phá trận. Bọn họ bước vào trận pháp của Lung Linh cốc hắn hướng vương phi hỏi khúc mắc trong lòng:
- Vì sao ta thử rất nhiều lần cũng không vào trận được? Chẳng phải phu nhân nói Hồng Linh cũng chưa từng vào cốc sao? Nàng ta vì sao lại vào được?
- Vì nàng ta cũng từng học qua trận pháp này từ ta nhưng chưa phá trận qua thực tế bao giờ, thực tế trận này có thể biến hóa, lại có cạm bẫy rất hung hiểm (hung ác, nguy hiểm).
Vào đến trận pháp xác quân lính mỗi bước chân bọn họ vào càng sâu càng nhiều hơn. Tâm hắn căng như dây đàn, chỉ sợ sẽ thấy nàng nằm đó giống binh lính nơi đây. Lòng quân có chút rối loạn nhưng vương gia rất mau trấn áp. Bọn họ lại kẹt tại trận pháp thêm một ngày hiện tại đã là ngày thứ ba không có chút tin tức gì từ nàng. Hắn tuy không mở miệng thúc giục vương phi nhưng lòng hắn nóng như lửa. Đến cuối trận pháp bọn họ thấy một thân ảnh màu hồng nhạt đang dựa vào vách đá. Xiêm y nàng từ hồng nhạt mà nay chuyển sang màu đỏ của máu, khuôn mặt trắng xanh hơi thở tưa như không có. Nàng nằm đó tưa hồ như không còn sống nữa. Tâm hắn một trận co rút thật mạnh, hô hấp dường như ngưng lại, máu trong người toàn bộ như đông cứng chỉ biết lao đến ôm lấy nàng sợ nàng sẽ biến mất mãi mãi trong cuộc đời hắn. Sau khi quân y chữa trị vết thương cho nàng, nàng vẫn khăng khăng cùng bọn họ tiến vào cốc. Nhìn nàng cố gắng tươi cười trấn định tinh thần tiểu thư của nàng tim hắn như có kẻ hung hăng bóp nhẹt. Hắn thực sự tức giận nét nặt sa sấm hắn run lên vì giận dữ.