Teya Salat
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Tống nhược cốc tên biến thái em thích anh phần 2
Chương 6: Tranh đấu

Vốn dĩ muốn cùng Tống Nhược Cốc thảo luận tình huống, hai người vốn không có tình cảm gì, sao lại ép buộc ở cùng một chỗ thêm lần nữa. Thế nhưng trọng tâm câu chuyện mới mở đầu đã đi quá xa. Tôi chỉ có thể chiến đấu một mình, vắt óc suy nghĩ thay đổi phương pháp làm việc, nâng cao hiệu quả công việc.
Tôi đã hiểu rõ triệt để vấn đề đang gặp phải, nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản. Mặc dù không có tình yêu, nhưng Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi nhất định phải ở cùng một chỗ, bây giờ xa nhau cũng không nên ầm ĩ để sau này sẽ không phải mất mặt.
Lão Lục nói rất có lý, Tần Tuyết Vi là người hiếu thắng, tôi lượn lờ nhiều trước mặt cô ấy, kích thích cô ấy một chút, kiên trì nhất định sẽ có hiệu quả trị bệnh.
Thật ra, chuyện này tôi nghĩ Tống Nhược Cốc bụng dạ hơi hẹp hòi một chút, chuyện tình cảm nào mà không giận dỗi, dù ai đúng ai sai, cũng phải có một người xuống nước giảng hòa, chuyện này nam sinh làm vẫn tốt hơn.
Bây giờ ầm ĩ rồi, một vòng luẩn quẩn như thế, cậu ta lại chẳng thèm lo lắng đến vấn đề mặt mũi, lại để cho tôi mỗi ngày lo lắng xem, phải khiêu chiến nữ vương lạnh lùng như thế nào. Nếu như không phải vì nể BLX swords, tôi nhất định sẽ lấy dép đập mạnh lên khuôn mặt đẹp trai của cậu ta.
Sau đó tôi cẩn thận phân tích cách tiếp theo để khiêu chiến Tần Tuyết Vi. Tiếp đó tôi buồn bực phát hiện ra rằng, tôi không có kỹ năng gì có thể dùng được, ngoại trừ thành tích thể thao. Nhưng đối với một cô gái mà nói, tứ chi phát triển không có gì đáng để khoe khoang cả.
Tôi rất đau lòng.
Tôi nghĩ tôi có thể dùng lời nói để kích thích lòng hiếu thắng của Tần Tuyết Vi, ép cô ấy đoạt lại Tống Nhược Cốc để làm lại từ đầu. Nhưng sự thật chứng minh tôi đã sai mười phần. Tần Tuyết Vi là ai, thành viên chủ chốt của đội hùng biện, thực lực chỉ đứng thứ hai sau Sử Lộ tẩy não chuyên nghiệp, cũng không biết cô ấy luyện tài ăn nói với ai, nói một câu thì như thép thả vào chất ăn mòn hóa học, nói vài câu thì khiến thực vật như tôi ngã xuống đất không dậy nổi.
Ví dụ, tôi nói: “Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì!”
Cô ấy nói: “Còn tốt hơn không xinh.”
Tôi nói: “Còn hơn bị bạn trai chán ghét.”
Cô ấy nói: “Hàng loại hai và hàng dùng rồi đúng là một đôi.”
Tôi nói: “Giả vờ lạnh lùng, cao quý gì chứ?”
Cô ấy nói: “Thèm muốn, đố kỵ, căm ghét cũng không cần giả vờ.”
Cuối cùng tôi phải đưa ra một kết luận, tranh cãi với Tần Tuyết Vi chỉ tự rước lấy nhục. Tuy nhiên tôi cũng có một thời gian chiến thắng, bởi vì khi ấy có Sử Lộ ở đấy. Lúc đó đang ở buổi tọa đàm về vấn đề cơ học lượng tử[1], tôi và Sử Lộ đang ở lối vào cửa thì gặp Tần Tuyết Vi. Lần này là Tần Tuyết Vi chủ động khơi mào khiêu kích.
[1] Cơ học lượng tử là một trong những lý thuyết cơ bản của vật lý học. Cơ học lượng tử là phần mở rộng và bổ sung của cơ học Newton (còn gọi là cơ học cổ điển). Nó là cơ sở của rất nhiều các chuyên ngành khác của vật lý và hóa học như vật lý chất rắn, hóa lượng tử, vật lý hạt. Khái niệm lượng tử để chỉ một số đại lượng vật lý như năng lượng không liên tục mà rời rạc.
Cô ấy nói: “Cậu cũng có thể hiểu à.”
Ngại quá, ngại quá, tôi cũng không biết mình có hiểu hay không, chỉ biết là lúc Sử Lộ phổ cập cho tôi kiến thức khoa học, tôi không hiểu. Thế nên tôi không biết nên phản bác cô ấy thế nào.
Sử Lộ lên tiếng: “Cô gái nghe có thể hiểu mới thật kinh khủng, chẳng trách không ai muốn cậu.” Vẻ mặt Tần Tuyết Vi hơi vặn vẹo, cô ấy mở miệng nhưng không thốt được lời nào, cuối cùng rặn ra được câu: “Ẻo lả.”
Sử Lộ bình tĩnh nói: “Phải, tôi ẻo lả, cậu mới thực sự là đàn ông, đàn ông chân chính.”
Tần Tuyết Vi nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén, “Đi chết đi.”
Sử Lộ tiếc nuối lắc đầu, đau lòng nhìn cô ấy, “ Cậu đã xuống cấp đến mức chỉ có thể dùng cách đó đả kích người khác thôi sao? Tôi thật xấu hổ khi làm bạn với cậu.” Cậu ta nói xong, kéo cánh tay tôi rời đi.
Tôi lén quay đầu lại nhìn Tần Tuyết Vi, cô ấy đứng tại chỗ, nhìn theo chúng tôi. Nói thật tôi nghĩ đấu võ mồm thì Tần Tuyết Vi cũng không khiến người khác chán ghét, ngược lại, càng khiến người ta cảm thấy cô ấy trong sáng, dễ thương, nếu tôi là con trai chắc tôi cũng thích cô ấy. Vì thế, tôi cảm thán lần hai, Tống Nhược Cốc sao lại không có mắt như thế chứ.
Liên hoan hội học sinh, có không ít người không tham gia. Tống Nhược Cốc cũng tham gia hội, thế nên tôi nghênh ngang làm người nhà đi ăn chực cơm.
Tuy Tống Nhược Cốc trời sinh mặt lạnh, nhưng coi như có phong độ, không nói nhiều, luôn quan tâm người bên cạnh, cho nên không đến nỗi vì mặt lạnh mà tẻ nhạt. Vì thế có thể thấy được, đây là một người biến thái có giáo dục.
Dáng dấp đẹp, gia cảnh tốt, hiểu lễ nghĩa, vì thế Tống Nhược Cốc trong hội sinh viên là một trong những nam sinh được hoan nghênh nhất, ở trên bàn cơm bị bao vây tấn công, không thể thiếu được cảnh rót rượu. Tôi ngồi bên cạnh cậu ta, cầm chén trà lạnh nhìn cậu ta uống một chén rượu, bạn có thể nói, cậu ta có thể uống, mặc dù càng uống mặt càng trắng, nhưng ánh mắt trấn tĩnh, một chút cũng không hề say.
Tống Nhược Cốc đột nhiên ngồi xuống, cậu ta ôm lấy bả vai tôi, nghiêng đầu đến sát tai tôi, dáng vẻ mập mờ. Mang theo hơi thở mùi rượu nóng bỏng thổi bên tai tôi, gương mặt tôi lại bắt đầu nóng lên.
Giọng nam tính trầm ấm lại vang lên, cậu ta nói: “Làm bạn gái, ít ra cậu phải gắp cho tôi cái gì chứ?”
Sau ba giây, trong đầu tôi hình thành tín hiệu rõ ràng, “gắp đồ ăn cho bạn trai”, sau đó tôi nghiêng đầu, định cách xa nguy hiểm này một chút, rồi đưa đũa gắp mấy món cho cậu ta.
Kết quả, cậu ta được voi đòi tiên, “Cá có xương.”
“Nói thừa, không có xương là con lươn.” Tôi không thèm để ý đến ám hiệu của cậu ta.
“Cậu biết không, Kỷ Nhiên,” cậu ta sán lại gần một chút, “Tôi rất thích dáng vẻ xấu hổ của cậu.”
““
Thấy tôi không nói gì, cậu ta nói: “Chỉ có lúc như này, cậu mới giống một cô gái.”
Ý là lúc khác không giống?
Biết ngay là biến thái thì không nói được lời hay mà. Lúc này so với chuyện muốn nói gì đó, tôi càng muốn hành động gì hơn. Thế là tôi cần cái nĩa inox khoa tay múa chân trước mặt Tống Nhược Cốc, sấn sấn vào đĩa đồ ăn
Tôi còn đang tìm mục tiêu kế tiếp, lại nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Tay tôi mềm nhũn, nĩa rơi trên bàn, tiếng va chạm bị tiếng ồn ào của mấy con sâu rượu át đi.
Tôi nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều người vui sướng vỗ tay, còn có người gõ bàn trợ hứng.
Tiếng gào thét của bọn họ càng lúc càng lớn, kéo theo cả người phục vụ vây xem.
Quay lại nhìn Tống Nhược Cốc, cậu ta cách tôi rất gần, một tay ôm vai tôi, gần như muốn kéo tôi vào lòng. Chắc là vì uống rượu, mặt cậu ta trắng đến nỗi không có huyết sắc, tinh khiết, ôn hòa như ngọc. Ánh mắt cậu ta có chút mơ màng, cuối cùng thì cũng có dáng vẻ say rượu.
Cậu ta cười như không cười nhìn tôi, trong âm thanh huyên náo lại có vẻ an tĩnh khác thường.
Tình cảnh có chút xấu hổ, có hôn hay không cũng không thích hợp. Giả bộ bất tỉnh có vẻ là biện pháp giải quyết tốt nhất. Thế là tôi đưa tay ấn đầu không ngờ giữa đường bị cậu ta nắm lấy.
Cậu ta kéo tay tôi đến trước mặt, cúi đầu hôn một cái trên mu bàn tay tôi.
Trong lòng hơi rung động, gương mặt không kiềm chế được nóng bừng, Đây là lần tiên tôi bị đàn ông hôn, tay cũng coi như thế đi.
Chỉ một động tác đơn giản như thế, khiến cho quần chúng vây xem sung sướng, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng. Không thể không nói, Tống Nhược Cốc xử lý như thế rất hợp lý, không hề nữ tính mà còn có vẻ thanh cao, không hề vì phóng túng mà có vẻ lỗ mãng.
Sau khi hôn xong, Tống Nhược Cốc cười híp mắt nhìn tôi. Không cần cậu ta mở miệng tôi cũng biết ý nghĩ trong ánh mắt cậu ta.
Tôi thích xem dáng vẻ xấu hổ của cậu.
Chỉ có những lúc như thế này cậu mới giống một cô gái.
Em gái cậu! Lão tử không cần giống, lão tử vẫn luôn thế có được không hả.
Không để ý tới Tống Nhược Cốc, tôi đứng dậy đi nhà vệ sinh, lúc trở lại thấy một .cảnh, trên bàn Tần Tuyết Vi đang uống rượu cùng hội trưởng hội học sinh. Xem ra người này là một nữ trung hào kiệt. Không biết đây là lần thứ mấy tôi và Tần Tuyết Vi khó có thể nhường nhịn nhau, tôi phát hiện thái độ cô ấy đối với tôi không phải là ghen ghét đố kỵ, mà giống như khinh bỉ và xem thường nhiều hơn, dường như gặp tôi sẽ buồn nôn.
Chẳng qua hôm nay tôi không có ý định tìm hiểu, thực tế là tôi muốn tìm hiểu cũng không có sức, Tần Tuyết Vi như thánh đấu sĩ mặc chiến giáp hoàng kim còn tôi thì không nhìn thấy được ý chí chiến đấu.
Vì thế tôi vừa đi đến bên cạnh cô ấy vừa nhìn cô ấy chằm chằm, quãng đường khá ngắn nhưng không biết trên mặt đất đổ cái gì đó rất trơn, tôi không để ý, bước chân vào
Cũng may tôi phản ứng nhanh, thuận tay nắm được cánh tay người bên cạnh, khó khăn đứng vững. Ngẩng đầu lên, người đó không ai khác chính là Tần Tuyết Vi. Bởi vì tôi đột nhiên tập kích, cốc bia trong tay cô ấy, hơn một nửa dội trên cánh tay cô ấy, trên váy và giày cao gót.
Không thể nhìn nổi.
Chân tôi không hề cố ý. Bây giờ cho dù tôi có suy nghĩ muốn đả kích cô ấy, cũng không thể nói.
Bởi vì tôi định chân thành nói lời xin lỗi, “Cho…” Bốp!
Tôi chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, ngay tức khắc mắt nổ đom đóm. Bởi vì cô ấy tát dùng cả mười phần sức lực, đầu của tôi bị đánh nghiêng sang một bên, trên mặt đau rát.
Tôi ôm mặt, mờ mịt một lúc lâu, mới phản ứng được, tôi đây bị đánh. Hơn nữa còn ngay trước mắt nhiều người, đánh trên khuôn mặt mọi người dễ nhìn thấy.
Tôi không phải là bánh bao Bạch Liên Hoa[1], không thể cứ như thế mà nhịn xuống. Tôi và người này tuy oán hận kéo dài đã lâu, hơn nữa hôm nay kéo cô ấy là tôi sai, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra và cả chuyện tát vào mặt bản chất khác nhau. Mẹ tôi sinh tôi ra không phải để người ta đánh.
[1] Bạch Liên Hoa là bộ phim truyền hình Thái Lan. Kể về câu chuyện tình yêu phức tạp. Nhân vật nữ chính của phim Oranuch tốt bụng. Giống như Bạch Liên, hi sinh cho anh chị em của mình bao gồm cả dâng hiến trái tim. Cô luôn suy nghĩ muốn hy sinh cho người khác, trừ khi kết thúc cuộc đời mình, đây là bộ phim truyền hình thực tế của Thái Lan, có 12 tập
Tôi giận không kiềm chế được, muốn xông lên đánh cho cô ấy một cái, nhưng hai bọn tôi đều bị người khác kéo lại. Tần Tuyết Vi nghiêm mặt nhìn tôi, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Tôi nổi điên, nhưng người tôi bị đè xuống, cho dù tôi giãy dụa thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tuyết Vi bị người ta kéo rời đi, càng đi càng xa.
“Tần Tuyết Vi.” Đột nhiên có người kêu một tiếng, giọng nói không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe được. Tống Nhược Cốc đứng lên, đi về phía Tần Tuyết Vi. Cậu ta nói: “Cậu đứng lại cho tôi.”
Tần Tuyết Vi mặt lạnh nhìn cậu ta, không nói.
Tôi ôm mặt, phát hiện tình huống có chút quen thuộc Lẽ nào đây là đoạn mở đầu của gương vỡ lại lành? Tôi trăm phương ngàn kế lâu như thế mà chưa thành công, ngày hôm nay lại chó ngáp phải ruồi sao?
Thế nhưng trong lòng tôi lại có chút không hài lòng. Lão nương bị bạt tai, đổi lại hai người bọn hắn đoàn tụ. Bia đỡ đạn tuy số khổ, nhưng không phải khổ cay đắng như thế.
Tôi mặc kệ hai người đoàn tụ hay đoàn biển, chuyện ngày hôm nay nhớ kỹ cho tôi, sớm muộn cũng có lúc tôi trả thù.
Bên kia Tống Nhược Cốc chạy đến trước mặt Tần Tuyết Vi, cậu ta kéo cánh tay Tần Tuyết Vi. Tôi cho rằng tiếp theo sẽ thấy màn kịch thay đổi, sau đó tôi có thể thành công yên lặng rút lui, suy xét xem báo thù thế nào. Nhưng trời không chiều lòng người, hai bạn nam tưởng Tống Nhược Cốc mượn rượu làm trò gì đó, sợ xấu hổ (thực ra đã rất xấu hổ), vô cùng quan tâm để kéo cậu ta lại.
Hai bạn gái hộ tống Tần Tuyết Vi cũng lập tức rút lui. Tống Nhược Cốc bị người ta kéo tay vẫn khí thế mười phần, cậu ta hô cao giọng hướng về phía Tần Tuyết Vi: “Cậu trở lại đây cho tôi.”
Một giây tiếp theo, các cô ấy xoay người xuống cầu thang, không thấy bóng dáng.
Cái gì mà tê tâm liệt phế[2], cái gì mà rung động đến tâm can, cái gì mà buồn bã ưu thương A, phi!
[2] Tê tâm liệt phế: hình dung chuyện gì khiến người ta vô cùng bi thương. Có lúc cũng có thể làm cho đau đớn cực hạn.
Chương 7: Vì báo thù

Ngày thứ hai không có tiết, tôi ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, xuống tầng kiếm đồ ăn thì thấy Tống Nhược Cốc. Có vẻ như đang đợi người. Sắc mặt cậu ta tái nhợt, vẻ mặt uể oải, vừa nhìn là biết tối qua uống nhiều, giờ còn chưa tỉnh.
Chuyện tối qua xảy ra xong, tôi nhanh chóng ra về, còn Tống Nhược Cốc khi nào về thì tôi cũng không rõ lắm. Hơn nữa tôi nghĩ hành trình cậu ta và Tần Tuyết Vi gương vỡ lại lành đã bắt đầu, tiếp theo chỉ cần chờ ai đó chọc tan lớp giấy dán cửa sổ, thao tác đơn giản và thuận tiện biết nhường nào.
Hơn nữa, Tần Tuyết Vi có thể tức giận tát tôi một cái mạnh như thế, chắc không chỉ vì tôi va phải rồi hất bia của cô ấy. Hơn một nửa là vì mấy ngày trước, tôi ở trước mặt cô ấy đắc ý, khiến cô ấy nhìn tôi không vừa mắt, tức giận tích tụ lại để mượn rượu bộc phát. Điều này đủ thấy rõ cô ấy quan tâm Tống Nhược Cốc bao nhiêu, mặc kệ mục đích là gì.
Như vậy, ngày hôm nay Tống Nhược Cốc đứng ở chỗ này, không biết có phải đợi Tần Tuyết Vi không? Lẽ nào bọn họ quay lại rồi? Nếu thế thì tôi cũng không phải dính dáng đến hai kẻ biến thái này cho bực mình? Nói cách khác tôi chỉ cần ôm BLX sword ngẫm nghĩ xem nên trả lại Tuyết Vi một cái bạt tai như thế nào là ok?
Tôi càng nghĩ càng viễn vông, cho đến khi Tống Nhược Cốc dùng ngón tay chọc đầu tôi. Cậu ta cau mày lại nhìn tôi, “Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì, đang chờ Tần Tuyết Vi sao? Chúc mừng chúc mừng, tôi đi trước, tạm biệt!” Tôi không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.
Tống Nhược Cốc lại ngăn tôi lại: “Tôi đang đợi cậu.”
“Chờ tôi làm gì?”
Cậu ta nói như là chuyện đương nhiên, “Chờ cậu ăn cơm.”
Tôi mờ mịt, kinh ngạc. Trước cậu ta có chuyện nhờ tôi, mời tôi đi phân tích tính toán thì không nói làm gì­
“Làm sao cậu biết tôi sẽ đi ăn trưa vào lúc này?”
“Căn cứ vào thời khóa biểu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, thói quen sinh hoạt cùng với các mối quan hệ xã hội để đoán thôi.”
“Có chính xác không?”
“Dựa theo kết quả thì độ chính xác tạm được.”
Tôi không thể phản bác được gì, “Gọi điện thoại sẽ chết sao?” Có cần làm cho phức tạp thế không.
Cậu ta đáp trả mạnh mẽ, “Gọi điện thoại sẽ không chết, nhưng điện thoại đã tắt nguồn.”
“...”Hình như tôi quên bật nguồn. Tôi nắm tóc, giận dữ nói: “Thì ra là như thế, tại sao cậu tới tìm tôi?Tại sao không tìm Tần Tuyết Vi đi?” Lời này nói ra không được tự nhiên, thật giống như tôi đang ghen.
Tống Nhược Cốc có chút mịt mờ: “Tôi tìm cô ấy làm gì?”
Ha ha! Ngày hôm qua diễn tiết mục khổ nhục kế, ngày hôm nay lập tức quên không còn sót lại gì. Người này chắc không phải còn chưa tỉnh chứ
Tống Nhược Cốc dường như nhớ ra cái gì đó, cậu ta vỗ bả vai tôi, lời nói thành khẩn: “Nhiệm vụ của cậu còn chưa hoàn thành, cần tiếp tục cố gắng.”
Tôi châm chọc cậu ta, “Đừng giả vờ với tôi, ngày hôm qua cậu níu kéo tình cảm thật khiến người ta rơi nước mắt đấy.”
“Tôi? Níu, kéo, tình, cảm?” Tống Nhược Cốcnói lại từng chữ, có vẻ khó mà tin được. Cậu ta do dự một lúc, rồi nói, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cô ấy xin lỗi cậu thôi.”
“Nhưng cô ấy hoàn toàn không hề xin lỗi.”
“Ừ, đúng thế, xin lỗi.”
Cậu ta nói dứt khoát như thế, tôi cũng không có ý dây dưa nữa. Suy nghĩ một chút, cũng không biết nên tính khoản nợ này thế nào, nhưng bây giờ quan trọng hơn là lấp đầy bụng.
Thế nhưng có một câu rất hay như này, “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu[1]”. Ngay khi tôi ngoan ngoãn để Tống Nhược Cốc chủ trì mời ăn thịt, ăn đến nỗi bụng căng tròn, bị cậu ta kéo đi tản bộ trong sân trường, thì đột nhiên thấy Tần Tuyết Vi ngay trước mặt tôi.
[1] Phép ẩn dụ cần một cái gì đó tốn nhiều nỗ lực không thể tìm thấy được, nhưng vô tình lại tìm được.
Ngày hôm nay vừa mới có một trận mưa, không khí tươi mát. Tần Tuyết Vi mặc váy trắng, mái tóc dài buông xõa, sợi tóc và làn váy trong cơn gió sau trận mưa khẽ bay lên, hơn nữa vóc dáng cô ấy xinh xắn, phong thái tao nhã, giống như tiên nữ hạ phàm. Người qua đường không phân biệt nam nữ, già trẻ, đều liếc mắt, có người còn trắng trợn giơ điện thoại lên chụp.
Tôi nói với Tống Nhược Cốc: “Cậu đứng chỗ này đừng nhúc nhích.”
Tống Nhược Cốc vậy mà rất nghe lời.
Sau đó tôi như một quả đạn pháo nhằm vào Tần Tuyết Vi , 200 mét, 160 mét, 120 mét, 80 mét. Bởi vì vừa mưa xuống, cho nên ven đường có không ít vũng nước. Mắt thấy Tần Tuyết Vi định tránh vũng nước, tôi kiêu ngạo giơ chân lên, đi này!
Tiên nữ áo trắng mới đầu thai trong dáng vẻ người phàm vừa .vừa tiếp xúc thân mật với nước bẩn.
Tiên nữ vất vả đứng lên từ vũng nước, lúc này trang phục cô ấy đã thành con lươn khổng lồ.
Tần Tuyết Vi thấy tôi, hét lên những tiếng rung trời: “Kỷ! Nhiên!”
“Mỹ nữ xin chào, mỹ nữ tạm biệt!” Nói xong tôi xoay người ba chân bốn cẳng chạy như điên.
Tống Nhược Cốc trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi, căn cứ vào tinh thần có thể giúp thì sẽ giúp của chủ nghĩa cộng sản quốc tế nhiều năm, tôi tốt bụng kéo cậu ta chạy cùng.
Tần Tuyết Vi thì không cần, bàn về chạy bộ, cô ấy không phải là đối thủ của tôi, huống chi hôm nay để tăng hiệu quả tiên nữ, còn đi giày cao gót. Tôi bây giờ cũng hiểu rõ ý nghĩa của chuyện thành tích thể dục của tôi bỏ xa cô ấy.
Tôi và Tống Nhược Cốc chạy một lúc, Tần Tuyết Vi đã bị chúng tôi bỏ lại đằng sau, không thấy bóng dáng. Hơn nữa, trận truy đuổi này còn tạo ra hiệu quả chấn động, thiếu nữ xinh xắn mặc váy trắng đi giày cao gót chạy băng băng, chỉ là toàn thân lấm bẩn, đây là hình ảnh ngổn ngang cỡ nào! Đủ khiến người ta khó hiểu về hành vi nghệ thuật này!
Các sinh viên đều nghị luận, đầu năm nay vì tình yêu chuyện gì cũng có thể làm được.
Có người còn nói, có một anh chàng xui xẻo, đạp xe đạp từ xa thấy nữ sinh váy trắng tóc dài duyên dáng đang chạy nhanh, phải nói đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu. Vì thế bên nam ra sức đạp xe, cuối cùng đến lúc nhìn thấy chính diện thì . . . . . ôi mẹ ơi!
Tử vong ngay tại chỗ!
Sau khi bỏ rơi Tần Tuyết Vi, tôi và Tống Nhược Cốc cũng không mệt mỏi gì, nhưng tôi vừa mới ăn no xong lại vận động kịch liệt như thế, bụng không tránh khỏi khó chịu. Tống Nhược Cốc không thể làm gì khác hơn là đưa tôi đến phòng y tế, xin thuốc. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bác sĩ khám bệnh cho tôi rất đẹp trai, không phải đẹp trai kiểu chỗ nào cũng hoàn mỹ như Tống Nhược Cốc, cũng không phải đẹp tinh tế như Sử Lộ, mà là rất có khí chất, đương nhiên không phải loại cao sang như Tống Nhược Cốc, mà là ôn nhu, thiện giải nhân ý[1], khí chất ấm áp như gió xuân, có thể hòa tan bất cứ vật gì.
[1] giỏi hiểu ý người khác.
Lúc đó tôi không nói được gì, ôm bụng để bác sĩ xem.
Bác sĩ nói tôi nằm lên giường, anh ấy ấn ấn trên bụng tôi, vừa ấn vừa hỏi xem tôi có đau không.
Suy nghĩ của tôi đang bay cao bay xa, cũng không biết trả lời gì.
Bác sĩ đứng dậy, thả áo tôi xuống. Anh ta nói: “Chắc là bội thực.”
“...” Tôi xấu hổ không chịu nổi.
Tống Nhược Cốc lại không biết ý mà cười ra tiếng.
Tôi không cam lòng ngồi đối diện bác sĩ, “Bác sĩ, anh xem lại cho em xem còn bị bệnh gì không đi.”
Anh ta lấy đơn thuốc để viết, “Không có gì, thân thể của em vô cùng tốt, ít ra dạ dày là như thế.” Anh ta ngẩng đầu, ôn hòa cười, “Chẳng qua sau này phải chú ý ăn uống, đừng ăn nhiều quá.”
Tôi chưa từ bỏ ý định, chỉ Tống Nhược Cốc, “Nếu không, anh xem cho cậu ta đi.”
Bác sĩ đẹp trai nhìn về phía Tống Nhược Cốc, cùng lúc đó Tống Nhược Cốc cũng nhìn về phía anh ta, hai người nhìn nhau một lúc, cũng không biết bọn họ trao đổi gì qua ánh mắt. Cuối cùng bác sĩ đưa đơn thuốc cho Tống Nhược Cốc, “Một ngày ba lần, uống sau khi ăn.”
Tống Nhược Cốc nhận đơn thuốc, nói cảm ơn, rồi kéo tôi ra khỏi phòng. Vừa đi ra, cậu ta lại vui vẻ hỏi: “Cậu thích mẫu người này?”
“Liên quan gì tới cậu.”
“Cậu dẹp ý nghĩ này đi.”
“Liên quan gì tới cậu.”
“Bởi vì cậu là bạn gái của tôi.”
“Đi chết đi.”
Tôi cầm thuốc, thầm nghĩ lần sau có nên ăn nhiều rồi đến gặp soái ca không, có phải chỉ cần ăn nhiều có thể đến nhìn zai đẹp hay không Đang suy nghĩ, ngẩng đầu lại nhìn thấy Tống Nhược Cốc đang đắc ý tiến đến phía tôi. Vì thế tôi nói: “Lần sau lúc bác sĩ kiểm tra cho tôi, cậu không nên xem.” Mặc dù chỉ là bụng, nhưng cũng hơi xấu hổ, huống chi cậu ta còn cười một tràng.
Tống Nhược Cốc lại không để tâm, “Cậu có thể xem lại.” Thấy tôi không lên tiếng, cậu ta lại bổ sung thêm một câu, “Tôi có cơ bụng, cậu không thiệt thòi.”
Tôi nghe hiểu được lời nói lưu manh của cậu ta, “Có thể sờ không?”
“Có thể chứ, không chỉ cơ bụng, còn...”
“Cút”.
Bạn nói xem tại sao trong đầu tôi vừa hiện lên cảnh lưu manh đang trêu đùa.
Tôi là đường phân cách lưu manh­cảnh thiếu nhi không nên tưởng tượng của editor­­
Buổi chiều lúc đi học, tôi mới phát hiện mâu thuẫn của tôi và Tần Tuyết Vi có vẻ hơi lớn. Đối với một người không thèm để ý mặt mũi như tôi mà nói, một mình bị vây trong ánh nhìn của nhiều người thì chả nhằm nhò gì, nhưng với mỹ nữ xinh đẹp lạnh lùng hơn người, đây chính là chuyện muốn lấy mạng con nhà người ta mà.
Vì thế cả một buổi chiều, tôi đều không ngồi yên, không có cách nào, ánh mắt kia của Tần Tuyết Vi quá trần trụi, quả thực giống như muốn lao thẳng vào cắn chết tôi. Tôi tin tưởng chắc chắn rằng, cô ấy chưa trả thù tôi ngay lập tức, vì cô ấy muốn tích cóp thành nhiều, sau đó tìm một thời điểm thích hợp, chỉnh tôi sống không bằng chết.
Thế nên phải làm gì mới được bây giờ.
Tan học lúc chạng vạng, tôi nơm nớp lo sợ đi ăn cơm với Tống Nhược Cốc, cũng không dám quay về ký túc xá. Phòng ngủ của Tần Tuyết Vi ngay cạnh phòng tôi, tôi sợ lúc tối về vừa mới đẩy cửa vào đã thấy Tần đại mỹ nữ mài dao soàn soạt.
Tôi bị suy nghĩ trong đầu làm cho toát cả mồ hôi.
Bất đắc dĩ tôi chỉ có thể tìm Sử Lộ giúp đỡ, muốn tránh ở chỗ cậu ta một đêm. Kết quả thằng nhóc này bảo với tôi, cậu ta ở bên ngoài gặp bạn trên mạng, chưa biết khi nào về. Hơn nữa cậu ta còn lải nhải trong điện thoại nói cho tôi biết cậu ta đang ăn cái gì, tôi vô cùng muốn hỏi cậu ta, bạn trên mạng của cậu ta ăn có ngon không.
Cho nên mới nói, phía sau mỗi một nữ sinh xui xẻo, đều có một người bạn thân không đáng tin cậy.
Tống Nhược Cốc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cậu ta nói: “Tôi thuê cho cậu phòng ba sao ở trung tâm thành phố.”
Tôi giả vờ nói: “Sao lại không biết xấu hổ thế chứ.”
“Xấu hổ thì thôi.”
“Cắt!”
Chương 8: Thuê phòng

Khách sạn ba sao ở trung tâm thành phố, điều kiện không tồi, đương nhiên, giá cả cũng “không tệ”. Nhưng không có vấn đề gì, ai bảo tôi ở bên cạnh người giàu có chứ. Thực tế ngọn nguồn ân oán giữa tôi và Tần Tuyết Vi đều là do Tống Nhược Cốc, bây giờ tôi lại đang là bạn gái trên danh nghĩa của cậu ta, tiêu của cậu ta ít tiền, cũng không có gì kỳ lạ.
Ngay trước cửa khách sạn, chúng tôi liền gặp phải người quen, chính xác là Tống Nhược Cốc gặp người quen, tôi đã gặp qua người này ở buổi liên hoan hội học sinh. Cậu ta và một nữ sinh khoác tay đi tới, thấy chúng tôi thì nói một câu: “Hai người cũng tới đây?”
Tôi ngu ngơ gật đầu, “Đúng thế.”
Lúc nhìn thấy vẻ mặt đã hiểu của nam sinh kia và thấy nữ sinh xấu hổ cúi đầu, tôi, đã, hiểu.
“Khụ khụ, không phải là, cái kia” Tôi thật sự không biết nói gì cho phải, càng giải thích càng hồ đồ.
“Đúng thế, chơi vui vẻ nhé.” Tống Nhược Cốc cầm thẻ mở cửa phòng nói với bọn họ một tiếng, sau đó lôi kéo tôi lên tầng.
“Này, này, này, bọn họ hiểu lầm chúng ta.” Tôi thực sự đang bị Tống Nhược Cốc kéo đi.
“Vậy thì thế nào, cậu cũng chả mất miếng thịt nào.”
“Thế nhưng...”
“Không cần thế nhưng, có những thứ càng giải thích càng đen, hơn nữa,” cậu ta dừng bước, bất mãn nhìn tôi, “Cùng tôi thuê phòng, cậu uất ức lắm sao?”
...Lẽ nào tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Tôi tưởng rằng Tống Nhược Cốc sẽ ném tôi vào phòng rồi đi, nhưng thằng nhóc này lại ngồi bên giường xem ti vi. Không biết đang chiếu tiết mục gì, hai con sơn dương ở trên võ đài khua khoắng, xung quanh có rất nhiều thôn dân mộc mạc đang hò hét vỗ tay.
Tôi từng nghe nói có chọi trâu, chọi gà, chọi dế, cũng chưa từng nhìn chọi sơn dương. Tống Nhược Cốc lại xem rất say mê, người này khẩu vị thật đặc biệt.
Tôi huých cánh tay cậu ta, “Đổi kênh khác đi.”
Cậu ta ấn điều khiển hai cái, đổi sang kênh giáo dục. Một giọng nam trầm, hùng hồn giải thích quá trình sư tử đực và sư tử cái tạo ra sư tử con.
“Đổi, đổi kênh khác.”
Một người phụ nữ mắt to đang khóc rưng rức, khuôn mặt hướng về phía màn hình, vừa khóc vừa nói vì sao anh không yêu em.
“Đổi cái khác.”
Một quân nhân giải phóng đang chạy như điên trên thảo nguyên, phía sau không xa là một đoàn quân Nhật Bản đuổi theo bắn anh ta, cứ thế bị bắn trúng một phát, nhưng anh ta rất dũng cảm, quay đầu lại bắn được một người bị thương, trúng ngay đầu, máu văng tung tóe.
“...Đổi.”
Tiết mục hẹn hò.
“Đổi”.
Tiết mục dự thi.
“Đổi”.
Chương trình quảng cáo ti vi.
“Đổi”.
Sau cùng Tống Nhược Cốc ném điều khiển ti vi cho tôi, “Chơi trò khác đi.”
Tôi lo lắng, “Cũng thích, sao cậu không đi đi.”
Cậu ta khó hiểu nhìn tôi, “Tại sao tôi phải đi.”
“...” Đây rốt cục là tình huống gì.
Tống Nhược Cốc không để ý đến tôi, lấy một quyển sách trên đầu giường nghiêm túc đọc.
Tôi một chân đứng dưới đất, một chân đạp trên giường, nói: “Đại gia, tiểu nhân bán nghệ không bán thân, sao ngài không đi chỗ mát mẻ khác.”
“Mới vào đã đi ra, người khác sẽ nhìn tôi thế nào.”
Mạch máu não không bình thường quả nhiên khác người thường, cái gì nói ra cũng bắt người ta phải ngẫm nghĩ. Đáng chết là tôi nghe lại có thể hiểu.
Mặc kệ cậu ta, tôi ngồi một bên lên mạng. Chơi một lúc, đột nhiên nghe thấy đằng sau tiếng “Két két” âm thanh mở cửa, tôi quay đầu qua, thấy biến thái giơ điện thoại của tôi về phía bụng của mình, chiếc áo sơ mi được lật lên hơn một nửa, lộ ra cơ bụng rắn chắc.
“Tôi là một người ngay thẳng,” cậu ta đặt điện thoại xuống nói, “Cho nên muốn bồi thường cậu.”
Có thể dùng từ “ngay thẳng” một cách nội hàm, phong phú như thế, người này thật khiến cho người ta muốn bóp chết cậu ta.
Không thốt nên lời, tôi chỉ có thể tiếp tục lên mạng, ở trong diễn đàn mở một topic là “818, bạn trai tôi là nam sinh cực phẩm, tôi vẫn hoài nghi cậu ta là người ngoài hành tinh.” Sau khi chỉnh sửa một chút, và bỏ đi một số chi tiết dễ để lộ chuyện riêng tư, tôi đều đem mấy chuyện kỳ quái mà Tống Nhược Cốc đã làm viết hết lên. Vốn dĩ chỉ muốn trút giận một chút, không nghĩ tới nhận được nhiều thông báo có người xem, topic nhanh chóng trở thành hot, còn được mod đính lên trang đầu. Tôi được cổ vũ trong nháy mắt, cho dù nguyên nhân là được mọi người theo dõi ủng hộ hay vì nguyên nhân khác, tôi cảm thấy như có thêm sức mạnh để viết tiếp. Cuối cùng, topic cũng nhận được nhiều ment thể hiện sự đồng tình rằng Tống Nhược Cốc là người ngoài hành tinh.
Tôi một khi đã viết thì sẽ quên thời gian, chờ đến lúc buồn ngủ thì mới phát hiện ra đã hơn 12 giờ rồi. Tôi quay đầu nhìn Tống Nhược Cốc, người kia đã ngủ. Sách bị ném ở một bên, cậu ta ngoẹo đầu vào đầu giường, hai chân co lại, chăn thì rơi ở dưới đất. Khi ngủ cậu ta không còn ánh hào quang như ban ngày, ngược lại trông có vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Thế nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là trong phòng chỉ có một giường, bạn nói cô nam quả nữ... Thật không tốt mà. Tôi chỉ muốn lắc cậu ta, hi vọng có thể lắc tỉnh cậu ta, thế nhưng chả thấm vào đâu. Tôi bóp mũi cậu ta, nhưng người ta còn miệng, há miệng thở một cái rất chi là khoan khoái. Tôi đưa tay bịt miệng cậu ta, giờ thì xem cậu có thể làm thế nào? Hô hấp bằng chân cho tôi xem nào?
Cậu ta không thể hô hấp bằng chân, nhưng giãy dụa một lúc, sao đó thân thể thả lỏng một cái, rồi không phản kháng nữa.
Tôi lại càng hoảng sợ, không, không, không phải sẽ không thở nữa chứ? Tay tôi run run đưa đến trước mũi cậu ta, may quá, vẫn còn thở.
Thế nhưng vị oan gia này muốn làm thế nào mới tỉnh đây!
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể nhấc chân lên chào hỏi người cậu ta, đạp cậu ta cho hả giận.
Bụp một cái, cậu ta sẽ bị tôi đá xuống giường.
Quên đi, ngủ say như thế, chắc xác suất cậu ta có mưu đồ bất chính với tôi sẽ rất thấp. Nghĩ kỹ một chút, tôi lại lo lắng, định tìm cái gì đó buộc cậu ta lại, cho dù có tâm cũng vô lực.
Nhưng mà dùng cái gì bây giờ, khách sạn này cái gì cũng có chỉ thiếu duy nhất dây chạc. Cũng đúng, chẳng may có vị khách nào thấy dây chạc, suy nghĩ nông nổi tự treo cổ trong khách sạn...
Tôi nắm tóc, kéo suy nghĩ vẩn vơ của mình về. Bạn nói xem khi nào thì tôi mới có thể thay đổi suy nghĩ tào lao của mình cơ chứ.
Quay trở về hiện tại, tình huống này hợp lý nhất là lấy dây thắt lưng của Tống Nhược Cốc buộc cậu ta lại.
Bây giờ tôi cũng không lo lắng khả năng lợn chết có thể tỉnh lại, vì thế vô cùng dũng cảm cưỡi lên hông cậu ta, động tác không hề bị cản trở. Thế nhưng dây lưng cậu ta không biết là do nhà thiết kế não tàn[1] nào vẽ, thực là biết giấu đi điểm quan trọng, tôi suy nghĩ nửa ngày mới có thể hiểu được cơ cấu hoạt động của nó, cuối cùng cũng cởi được.
[1] bộ não bị tê liệt, bị tổn thương.
Tôi vuốt cằm cười ha ha, bỗng dưng ngẩng đầu, thấy Tống Nhược Cốc đang trợn tròn mắt, mặt không biến sắc nhìn tôi.
Tôi lại càng hoảng sợ, bước qua cậu ta ngồi xuống đất. Thật ra lá gan tôi không hề nhỏ, nhưng nửa đêm đột nhiên phát hiện người này là người sống, à không, đã tỉnh, dù sao cũng khiến trái tim đập điên cuồng.
Ánh mắt Tống Nhược Cốc dời xuống, thấy sợi dây lưng được cởi ra, “Cậu...”
Một người đàn ông mới mở mắt liền phát hiện người phụ nữ nằm úp sấp trên hông, cởi dây lưng của anh ta, ai rơi vào tình huống này cũng sẽ hiểu lầm. Tội vội vàng xua tay giải thích, “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn trói cậu lại.”
“Ừ,” Tống Nhược Cốc nhìn tôi ẩn ý, nói “Không ngờ khẩu vị cậu nặng đến thế.”
“...” Hình như cậu ta càng nghĩ càng lệch thì phải.
Tôi phát hiện, mỗi khi đối mặt với Tống Nhược Cốc, lúc nào tôi cũng có cảm giác vô cùng mệt mỏi, cho dù là tình huống nào. Lúc này tôi cũng không muốn giải thích, chỉ phất tay với cậu ta rồi nói, “Cậu mau trở về đi, tạm biệt, hẹn gặp lại, ngủ ngon nhé.”
Cậu ta nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Đã giờ này rồi cậu còn muốn tôi quay về sao.”
Cũng đúng, bây giờ ký túc xá chắc chắn đã đóng cửa lâu rồi, cậu ta muốn về, trừ khi trở thành Spider­Man.
Cậu ta nằm thẳng, tư thế thả lỏng, vẻ mặt vô tội, dáng vẻ “Đừng thấy tôi là kiều hoa[1] mà thương tiếc”, cậu ta nói, “Cậu muốn tiếp tục không?”
[1] người đẹp như hoa.
Tôi #¥T$^%^@! ! !
Tôi không nên nói chuyện với người ngoài hành tinh.
Thế nhưng không nói cũng không được, tôi còn phải nghĩ cách mời vị đại gia này đi. Vì thế tôi khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được cậu ta thuê thêm một phòng.
Cậu ta vô cùng không vui, “Tiền của gia cũng không phải do gió thổi tới.”
“Gia, nếu không chờ lúc trở lại, tôi trả tiền cho cậu.”
“Quên đi, tôi không ăn bám.”
Vậy cậu muốn cái gì đây.
Vốn vô cùng thuận lợi, nhưng vì có chuyện ngoài ý muốn, Tống Nhược Cốc tốn gấp đôi tiền phòng, điều này khiến tôi vô cùng xấu hổ. Nhưng tâm tình xấu hổ này cũng không duy trì được lâu.

“Tống Nhược Cốc, cậu nói thử xem, tôi bóp mũi cậu, bịt miệng cậu, cậu cũng không tỉnh, sao lại đến lúc mấu chốt, cậu lại tự nhiên tỉnh thế.” Sáng sớm hôm sau, tôi hỏi Tống Nhược Cốc.
Cậu ta bình tĩnh húp một chén cháo nhỏ, không trả lời.
“Còn nữa, người khác bị bịt mũi không thở được sẽ tỉnh, sao cậu thà rằng nín chết cũng không mở mắt.”
“Còn cần hỏi sao, tôi cố ý.”
“. . . . . “
“Mất hứng thì cậu cắn tôi đi.”
“. . . . . “
“Sàm sỡ cũng được.”
“. . . . . “
Kết luận: Nếu đối mặt với Tống Nhược Cốc, có thể im miệng thì tốt nhất nên không nên mở miệng.
Tôi là đường phân cách nói không nên lời với kẻ biến thái của editor.
Buổi học sau, Tần Tuyết Vi không hề có dấu hiệu đỡ giận, đoán được rằng lúc trút giận, chiêu của cô ấy cũng không nhẹ nhàng. Tôi nghĩ đến vài chiêu điển hình, mỗi một chiêu đều khiến trái tim bé nhỏ của tôi đập điên cuồng.
Không! Thể! Tiếp! Tục! Chờ! Đợi!
Tôi chỉ có thể kiên trì nói với Tống Nhược Cốc: “Cậu có thể dụ dỗ cô ấy trở lại không?”
Tống Nhược Cốc trả lời dứt khoát “Không thể.”
“Vì sao? Bây giờ rõ ràng cô ấy chỉ thiếu một bậc thang, cậu dỗ ngọt cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ quay lại.”
“Trước đây mỗi lần cãi nhau đều là tôi dỗ cô ấy quay lại, nhưng tôi không muốn làm điều đó thêm lần nào nữa.”
“Ách” Tuy rằng trí tưởng tượng của tôi phong phú, nhưng cũng khó có thể hình dung được bộ dạng Tống Nhược Cốc dỗ người sẽ như thế nào.
“Tôi không thể nuông chiều cô ấy thêm nữa, không thể để cô ấy được voi đòi tiên mãi được.”
Tần Tuyết Vi đúng là một nữ vương lạnh lùng xinh đẹp, thái độ đối với đàn ông đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Tôi có chút đồng tình với Tống Nhược Cốc, nếu thực sự yêu đương thì tốt, vấn đề là tên nhóc này cũng không quan tâm Tần Tuyết Vi cho lắm. “Nói xem, cậu có từng thử thích cô ấy chưa?”
Tống Nhược Cốc nhíu mày, “Tôi vẫn chưa hiểu cảm giác thích một người nào đó. Cậu phổ cập khoa học cho tôi một chút.”
“A, cấp 3 tôi từng thầm mến giáo viên vật lý.”
“Sau đó thì sao?”
“Lúc đó, mỗi ngày tôi đều cảm thấy nhớ anh ấy, lúc thấy anh ấy thì trái tim đập loạn nhịp, nói năng cũng không được lanh lẹ.”
“Ừ.”
“Anh ấy giảng bài tôi cũng không nghe, chỉ nhìn mặt anh ấy.”
“Ừ.”
“Anh ấy gọi tôi trả lời câu hỏi, đầu óc của tôi trống rỗng.”
“Sau đó thành tích vật lý của cậu xuống dốc không phanh.”
“...”Đây không phải là trọng điểm có được không!
“Sau đó thì sao? Có tỏ tình không?”
“Nào dám chứ, anh ấy đã có vợ con rồi.”
“Ông chú.”
“...” Tôi nắm chặt bàn tay, kiên trì nói, “Cho nên, có thể cậu đã thích Tần Tuyết Vi một chút đấy, cô ấy lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Hai người ở chung một chỗ, có lẽ sẽ có tình cảm thân thiết, ít ra cũng không dễ dàng ầm ĩ chia tay thế chứ.”
“Vậy thời gian cậu thích thầy giáo vật lý, có từng thử không thích chú ấy không? Có thành công không?”
“Tôi...”
“Cho nên mới nói, có thích hay không, không ai có thể khống chế được. Ngày mai tôi sẽ thích người nào đó, chuyện này không thể nói trước, không biết chừng ngày nào đó tôi lại thích cậu.”
Cậu ta nhìn tôi, thái độ vô cùng chân thành.
Tôi bị cậu ta quay vòng, gật đầu mãnh liệt.
“Nghĩ lại thấy rất khủng bố đúng không.” Cậu ta nói.
“...” Sao cậu không đi chết đi.
Chương 9: Sư muội bệnh thần kinh

Bởi vì lo lắng Tần Tuyết Vi sẽ tạo cho tôi tổn thương nghiêm trọng không thể bù đắp được, tôi mặt dày quay lại khách sạn trung tâm, tính ở đến khi nào tên nhóc Sử Lộ kia trở lại.
Tống Nhược Cốc không nói gì, cậu ta lại tiếp tục mời khách.
Ngoại trừ thỉnh thoảng bị Tống Nhược Cốc biến thái quấy rầy một chút, hậu quả của việc buổi tối tôi không về ký túc, là bạn cùng phòng nhìn tôi bằng vẻ mặt mập mờ. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được các cô ấy đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, lão đại phòng ký túc xá không thể ngăn được lòng hiếu kỳ, hỏi tôi mấy ngày này đã làm gì. Tôi chớp chớp mắt nói: “Nếu tớ nói tớ một mình ở trong khách sạn, cái gì cũng chưa làm, cậu có tin không?”
Lão đại gật đầu mãnh liệt, “Tin được mới là lạ!”
Cho nên tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, chuyện này hoàn toàn không thể giải thích. Hơn nữa, so với chuyện Tần Tuyết Vi uy hiếp thân thể tôi, thanh danh và tiếng tăm trong sáng chỉ là phù du.
Huống hồ, từ cái nhìn của người ngoài, ở bên cạnh Tống Nhược Cốc còn được hâm mộ.
Tôi quả nhiên bị tên biến thái nào đó đồng hóa.
Tôi là đường phân cách bị biến thái đồng hóa bởi editor­­
Tôi nghĩ bản thân thật tốt bụng. Cho nên sau khi ở khách sạn vài ngày, mắt thấy mỗi ngày tiêu mất của Tống Nhược Cốc vài trăm đồng, tôi cũng không đành lòng. Tuy tên nhóc này không để vào mắt chút tiền nàycậu ta thuê một phòng bên cạnh phòng tôi, buổi tối cũng không quay về.
Cũng không biết cậu ta muốn làm cái gì. Hỏi thì bảo để tôi một mình trong phòng thì không tốt.
Thực ra tôi ở một mình trong phòng, tôi vui vẻ, vô cùng vui vẻ. Đương nhiên, lời này tôi không dám nói ra, cũng chỉ dám châm chọc hai câu ở trong lòng, nếu không tên kia thể nào cũng đùa giỡn tôi.
Đúng, không sai, là đùa giỡn. Tên nhóc này từng cho tôi ấn tượng nghiêm túc đứng đắn, cả ngày sống như người máy. Mấy ngày qua ở chung, tôi mới phát hiện ra, trước kia tôi thực sự đã nghĩ nhiều, cho nên tự động đã biến cậu ta thành vai nam chính đẹp trai, tàn bạo, điên cuồng trong tiểu thuyết ngôn tình ướt át.
Cậu ta nghiêm túc là giả, đứng đắn cũng là giả.
Cậu ta không thấy mệt mỏi khi tìm đủ trò đùa dai, cậu ta còn thích nói vớ vẩn khiến tôi vô cùng xấu hổ, sau đó cười híp cả mắt ở bên cạnh.
May mà loại đùa giỡn này chỉ là lời nói, không để tôi nhìn thấy ánh mắt hay hành động bỉ ổi của cậu ta, khiến tôi tin mặc dù là ... là lưu manh, nhưng có thể coi là có tố chất, là lưu manh có nội hàm.
Như đã nói trước đó, nội dung chính không phải là chuyện này. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể xuống nước viết cho Tần Tuyết Vi một bức thư cảm động đến rơi nước mắt, tỏ lòng xin lỗi chân thành.
Ngày hôm sau đi học, Tần Tuyết Vi chủ động ngồi cạnh tôi.
Tôi...
Bức thư xin lỗi cảm động đến nỗi không chỉ cảm hóa người ta, mà còn có tác dụng biến hận thù hóa thành tình bạn, hiệu quả như thế sao?
Bởi vì chúng tôi hợp thành cặp đôi vô cùng kỳ dị, xung quanh chúng tôi đều không có ai ngồi, cũng không ít bạn học ngồi phía xa, ánh mắt thường đảo qua chỗ chúng tôi.
Tôi thực sự không biết trong hồ lô của cô ấy bán cái gì, lúc này Tần Tuyết Vi lại mở lời trước. Cô ấy nói: “Tôi không dùng rìu chém cậu, cũng không đầu độc cậu, nửa đêm lại càng không ném cậu từ cửa sổ xuống.”
“...Nói thẳng như thế làm gì chứ.”
“Những cái này đều là cậu tự viết trong thư. Về phần giết người, tạt axit hay ném gián vào túi cậu, tất cả những việc đó tôi đều không biết làm.Tôi ghét gián.”
Cô ấy càng nói càng kích động, mới đầu âm thanh rất thấp, sau đó càng lúc càng cao, câu cuối cùng dường như là gào lên.
Giảng viên đang viết trên bục giảng cũng quay đầu lại, ôn hòa cười với Tần Tuyết Vi: “Bạn học này, sau này nếu lại tiếp tục vô kỷ luật như thế, tôi sẽ mời bạn tham quan tiêu bản con gián trong học viện sinh vật học, nghe nói còn có thể tự mình tạo ra tiêu bản đấy.” Cô ấy nói, còn chớp chớp mắt, giáo sư đã gần 60 tuổi, đáng tuổi bà nội rồi mà còn nói những câu thật cute, thật khiến người ta run rẩy.
Tôi thấp giọng, hỏi Tần Tuyết Vi: “Rốt cục là cậu muốn nói cái gì?”
“Lập tức rời khỏi Tống Nhược Cốc.”
“Được.”
“...”Cô ấy trừng mắt không lên tiếng.
Chả lẽ là do tôi trả lời rất dứt khoát sao? Tôi lau lau khóe mắt,
“Chuyện này, tôi thực sự yêu cậu ấy đến mức không lời nào có thể diễn đạt được, yêu sống không bằng chết, chết đi sống lại, thế nhưng cậu mới là người cậu ấy yêu, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy đau khổ, cho nên chỉ có thể chọn buông tay.” Tôi càng nói càng hăng, lẩm bẩm hát theo bài “Chia tay vui vẻ[1]..”
[1] “Chia tay vui vẻ” do quách Văn Hiền soạn nhạc, Diêu Nhược Long viết lời, Lương Tĩnh Như hát. Phát hành vào ngày 4 tháng 2 năm 2002 là bài thứ hai trong album thứ ba “Sunrise, tôi vui vẻ”.
Lão giáo sư lần thứ hai cắt ngang. Cô ấy quay người nhìn tôi,
“Bạn học này, nếu lần sau còn tái phạm, tôi phải đi mời đồng nghiệp bên tôn giáo làm phép, để bạn vui sướng cả đời được không?”
Icon đổ mồ hôi, yêu quái chỗ nào tới đây giảng dạy thế này, mẹ ơi, con muốn về nhà!
Tôi không dám nói tiếp nữa, tiếp tục im lặng, nhưng ở dưới bàn học không thể chờ đợi, gửi tin nhắn cho Tống Nhược Cốc: “Tôi muốn chia tay!”
Tống Nhược Cốc nhanh chóng gửi lại một dãy dấu chấm lửng. Tôi phát hiện mỗi lần cậu ta trả lời cái gì đều gửi một dãy dấu chấm lửng, lần nào cũng như lần nào.
Không đợi cậu ta nói gì, tôi đã nhắn tiếp: Có được không, có được không! Nói được đi!
Tống Nhược Cốc: Được.
Tôi kích động, vừa định đưa cho Tần Tuyết Vi xem thì lại nhận được một tin nhắn khác: Chờ đó cho tôi[2].
[2] Kỷ Nhiên nhắn là nói “Hảo” đi, Tống Nhược Cốc nói lại “Hảo”, sau đó bổ sung “Hảo chờ tôi.”
Icon đổ mồ hôi, đây được tính là uy hiếp không? Tôi không nói gì sai mà.
Tôi: Tần Tuyết Vi đã hồi tâm chuyển ý, cô ấy đang ngồi cạnh tôi, tôi đã đồng ý với cô ấy sẽ chia tay cậu
Tống Nhược Cốc: Cậu nghe cô ấy hay nghe tôi.
Tôi nhịn. Bây giờ không thể đối nghịch với cậu ta, thái độ của tôi rất nhẹ nhàng: Sếp, ngài đã quên rồi, chỉ thị lớn nhất ngài cho tôi là để ngài tái hợp với cô ấy, bây giờ cô ấy đã muốn quay lại, nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành tốt đẹp.
Tống Nhược Cốc không để bản thân bị quay vòng. Cậu ta nói: Nếu thế thì, sếp chưa đồng ý cho cậu rút lui, trước tiên hãy án binh bất động.
Tôi...
Tôi thật muốn bổ đầu Tống Nhược Cốc ra, nhìn xem não cậu ta như thế nào, xem não giống quả kiwi hay giống khoai lang.
Nhưng mà tôi không thể cứ ngồi chờ chết chứ, dù thế nào, trước tiên vẫn nên trấn an Tần Tuyết Vi. Tôi xóa hết mấy tin nhắn sau tin “Được” của Tống Nhược Cốc, như thế mới giống hiện trường giả, tôi đề nghị chia tay, cậu ta dứt khát nói “Được”. Sau đó tôi chìa điện thoại cho Tần Tuyết Vi xem, nhỏ giọng nói: “Cậu xem đi, cậu ta thực sự chỉ quan tâm cậu thôi.”
Trọng tâm chú ý của Tần Tuyết Vi lại chệch đi, “Mạch máu não khác người” là Tống Nhược Cốc?”
“Phải, thực ra tôi đã nghĩ đến mấy biệt danh hay hơn, tiếc là điện thoại không đủ ký tự.”
Tần Tuyết Vi lặng lẽ nghiêng đầu đi chỗ khác, không để ý đến tôi.
Lúc trưa tan học, Tống Nhược Cốc đã chặn tôi ở cửa phòng học, Tần Tuyết Vi cũng chả thèm để ý tới chúng tôi, không thèm liếc mắt mà cứ thế bỏ đi.
Tôi thật không hiểu nổi, đây là tình huống gì? Tống Nhược Cốc thì còn có thể bảo là chưa chuẩn bị tâm lý, thế còn Tần Tuyết Vi thì sao? Không phải cô ấy mất trí nhớ chứ?
Tống Nhược Cốc lấy điện thoại ra, vào weibo rồi đưa cho tôi xem. Lượt chia sẻ và bình luận thật nhiều nha. Đương nhiên, nội dung quan tâm trên weibo đều na ná như nhau, đại loại như thế này:
Sư muội năm hai bị giáo thảo bỏ rơi, trái tim tan vỡ, hát bài “Chia tay vui vẻ” trong lớp, khiến giáo sư còn nhiệt tình chúc phúc: Lần sau còn tái phạm sẽ tìm người giúp muội ấy vui sướng cả đời.
Phía dưới không biết ai còn vẽ thêm hình minh họa, trong bức tranh lão giáo sư[1] cười vô cùng kinh dị.
[1] giáo sư lớn tuổi.
Đám quần chúng xem bình luận có nhiều người không biết chân tướng, còn đòi xem mặt sư muội.
Không thể không nói, Hán ngữ thật là bao la, rộng lớn, chỉ có mười mấy chữ mà lượng thông tin thật lớn, nội dung được mọi người đề cập đến là: hóa ra tôi không chỉ bị bỏ rơi, tinh thần còn có vấn đề.
Shit! Tôi đưa điện thoại trả lại cho Tống Nhược Cốc, “Dù nói thế nào, hai ta chia tay là thật. Ai cũng không thể ngăn cản tôi đưa Tần Tuyết Vi trở lại bên cạnh cậu.”
“Thật ư.” Tống Nhược Cốc nhíu mày, “Nhưng chúng tôi vừa mới cãi nhau.”
Cái gì? Sao thế được! Tần Tuyết Vi vừa rồi vẫn ở trong phòng học, sau đó tan học, thấy cậu ta thì đi luôn, “Các cậu cãi nhau kiểu gì, dùng ánh mắt sao?”
Cậu ta lắc lắc điện thoại, “Tin nhắn.”
“Tôi không tin.”
Cậu ta vội vàng đưa mục tin nhắn cho tôi xem. Toàn bộ tin nhắn qua lại chỉ có hai câu, nhưng đủ khiến người ta nổi điên.
Tống Nhược Cốc: Nghe nói cậu khóc lóc muốn quay lại với tôi à?
Tần Tuyết Vi: Chết đi.
Tôi rất muốn chửi tục, bạn xem trong này có tí ý nào muốn giảng hòa sao, đây rõ ràng là khơi mào muốn đánh nhau mà.
Nếu không phải điện thoại này quá đắt, tôi nhất định sẽ ném nó xuống đất để bày tỏ lửa giận của tôi lúc này.
Tống Nhược Cốc rất bình tĩnh, cậu ta sờ sờ đầu tôi, mỉm cười nói: “Cho nên, cậu cần tiếp tục cố gắng.”
“Cố gắng em gái cậu ấy! Tống Nhược Cốc, cậu nói thật xem, ngay từ đầu, cậu đã chỉ muốn tôi đúng không?”
Thế mà cậu ta lại có thể nhanh chóng gật đầu, ánh mắt rất chân thành, “Nói thật­­ cậu quả thực rất thú vị.”
“Cậu! Cậu! Cậu!” Tôi tức giận đến nỗi nói không nên lời, dứt khoát giơ túi xách đập vào đầu cậu ta, “Lão nương liều mạng với nhà ngươi.”
Cậu ta nhanh chóng tránh đi, chỉ vài bước liền chạy đến chân cầu thang, tôi như người bệnh tâm thần giơ túi xách đuổi theo cậu ta, vừa đuổi vừa gào thét: “Cậu đứng lại cho tôi! Tôi muốn cùng cậu đồng quy vu tận[2]!”
[2] cùng đến chỗ chết.
Tống Nhược Cốc vừa cười vừa chạy, luôn giữ khoảng cách ba bước chân với tôi, không cách tôi quá xa, nhưng cũng không để bị tôi tóm được.
Tôi tuy chạy không chậm, nhưng là so với nữ sinh, còn so với Tống Nhược Cốc...tính theo độ dài bước chân mà nói, tôi đã thua một khoảng cách lớn.
Bây giờ chúng tôi đang truy đuổi thực sự giống trò chơi mèo và chuột, hơn nữa còn là chuột đuổi mèo.
Thế nhưng tôi rất tức giận, tức giận nên tôi không thể không đuổi theo cậu ta. Cũng không biết chúng tôi chạy bao lâu, cuối cùng Tống Nhược Cốc dừng lại trước. Cậu ta thở phì phò nói với tôi,
“Còn chạy được không?”
Tôi thở hổn hển mạnh hơn cậu ta, nói cũng không lưu loát, “Không, không phục, tiếp tục.”
“Ăn trước đã.” Cậu ta kéo tay tôi, “Đừng dừng lại đột ngột, đi, đi tản bộ một chút.”
Tôi hất tay cậu ta, “Cậu chờ đó.”
“Ừ, tôi chờ cậu đồng quy vu tận.”
Cậu ta vừa nói đồng quy vu tận, tôi liền nhớ ra, vũ khí của tôi đâu rồi? Túi xách của tôi đâu rồi?
Tống Nhược Cốc cũng phát hiện ra vấn đề này, cậu ta lắc đầu cảm thán, “Vô dụng.”
Tôi rất buồn phiền, chạy kiểu gì mà đồ cầm trong tay cũng đánh mất, còn ai ngu hơn tôi không?
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc bằng cách hai người quay lại đường cũ tìm túi xách. Đây quả thực là tình tiết khác thường mà.
Ngày hôm sau, Tống Nhược Cốc đưa cho tôi xem một topic hot trong weibo, nội dung như sau: Tận mắt nhìn thấy! Ngày hôm qua học muội tinh thần có vấn đề hát bài “chia tay vui vẻ”, tan học tinh thần vẫn ở trạng thái sụp đổ!! Cô ấy giơ cục gạch điên cuồng đuổi theo bạn trai giáo thảo cũ!! Còn kêu gào muốn giáo thảo đồng quy vu tận!! Sau đó giáo thảo sợ hãi! Hình nhưquay lại với cô ấy rồi! Cho nên mới nói! Phụ nữ nhất định phải mạnh tay với đàn ông một chút!!
Lượng theo dõi phía dưới vô cùng lớn!!
Tôi từ chối bình luận về chuyện này.
Chương 10: Trò đùa dai

Cuối cùng cũng không tìm được túi xách của tôi. Có thể nói rằng, oán niệm của tôi dành cho Tống Nhược Cốc đã đạt tới đỉnh điểm. Vì thế tôi định trao đổi thân thiện với cậu ta, nghiêm túc thảo luận xem liệu có thể tu bổ được thế giới quan đã bị chó gặm của cậu ta hay không.
Tống Nhược Cốc tỏ vẻ không vội, cậu ta móc từ đằng sau ra một cái hộp hình vuông đưa cho tôi. Đó là một cái điện thoại mới.
Điện thoại tôi đã mất tung tích theo cái túi xách. Nhưng bảo tôi tùy tiện lấy một vật quý giá thế thì tôi cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa cầm điện thoại của cậu ta thì tôi còn mắng cậu ta thế nào được...
Vì thế tôi phất phất tay, “Không cần, tôi dùng điện thoại cũ của Sử Lộ là được rồi.” Thực ra nói là điện thoại cũ, nhưng cũng không được tính là lỗi thời, bởi vì tên nhóc Sử Lộ kia đổi mới sản phẩm điện tử như cây nông nghiệp bên bờ sông Trường Giang, một năm ba vụ.
Tống Nhược Cốc híp mắt nhìn tôi, “Tóm lại bạn trai cậu là tôi hay cậu ta.”
“Tôi có thể hiểu là cậu đang ghen không, cậu đừng làm tôi sợ!”
“. . . . “
Sắc mặt Tống Nhược Cốc không được tốt lắm. Ngẫm lại cũng có thể hiểu được. Người này, không tính đến vấn đề đường máu não, chỉ tính nguyên gương mặt cũng đã là tai họa, nụ đào này chưa nở nụ khác đã chồi lên, hiếm khi gặp phải tôi hỏa nhãn kim tinh[1] có thể nhìn thấu bản chất, khiến cậu ta trở về nguyên hình, cậu ta chắc chắn không được tự nhiên. Tôi sờ sờ mũi, nói, “Sử Lộ là bạn thân thiết của tôi, vĩnh viễn là người thân thiết.”
[1] được dùng chỉ mắt Tôn Ngộ Không, người có đôi mắt này có thể nhìn thấu được chân nguyên của đối phương.
Tống Nhược Cốc ra vẻ ngẫm nghĩ.
Lúc này, tôi lại thấy trên weibo có người nói chuyện với tôi. Tôi giữ nút xanh trên PAD[2], kích đến mục inbox, ““Bốn giờ chiều nay tới bến xe phía Tây đón tôi”...Cậu nghĩ cậu là ai!”
[2] Tablet PC (Pad) là một máy tính cá nhân nhỏ, di động,màn hình cảm ứng như các thiết bị đầu vào cơ bản. Nó có một màn hình cảm ứng điện dung màn hình (còn được gọi là công nghệ máy tính bảng) cho phép một người dùng thông qua một bút stylus hoặc bút kỹ thuật số để làm việc thay cho bàn phím truyền thống hoặc chuột. Người dùng có thể xây dựng trong nhận dạng chữ viết tay, trên màn hình bàn phím mềm mại, nhận dạng giọng nói hoặc một bàn phím thực sự (nếu các mô hình trang bị) cho đầu vào văn bản. Máy tính bảng được thực hiện bởi Bill Gates, nên hỗ trợ kiến trúc chip từ Intel, AMD và ARM, từ Tablet PC khái niệm được đề xuất điểm sản phẩm của Microsoft xem, Tablet PC không phải là một flip, không có bàn phím , đủ nhỏ để đưa vào túi xách, nhưng máy tính đầy đủ chức năng. Mã sản phẩm là iPad, Surface)
“Người mãi mãi là bạn thân thiết của cậu.” Tống Nhược Cốc ung dung nói.
Vừa nghĩ tới chuyện lúc tôi cần nhất thì tên nhóc lại đang ở xa hàng nghìn km để chè chén với người khác, tôi tính cho cậu ta một bài học. Tôi đặt một con nhện to ở cửa nhà cậu ta, con nhện này mặc dù là hàng nhái, nhưng vô cùng giống thật, ngay cả lông tơ trên đùi cũng có. Cánh cửa gỗ màu vàng, nên con nhện vô cùng nổi bật, đảm bảo chỉ cần không phải là người mù thì sẽ không bỏ qua.
Làm xong những chuyện này, tôi yên ổn lên xe Tống Nhược Cốc đi tới bến xe phía Tây đón người. Không biết Tống Nhược Cốc kiếm được cái xe taobao[3] này ở đâu. Xe thể thao màu đỏ, mui trần, kiểu dáng đẹp, nóng bỏng như đại mỹ nữ.
[3] Taobao là một công ty con chuyên về lĩnh vực bán lẻ của tập đoàn Alibaba Group. Thực tế, Taobao là Website bán lẻ có uy tín với lượng thông tin lớn nhất Trung Quốc, đây là nơi không thể thiếu cho bạn khi cần tìm mua bất kỳ sản phẩm nào.
Chiếc xe này khá là rộng rãi. Là tầng lớp nhân dân của giai cấp vô sản, cho nên tôi đương nhiên không thích cái kiểu khoe khoang giàu có này. Vì vậy tôi ôm cánh tay đứng ở trước xe, cố ý hỏi:
“Xe kiểu này nếu trời mưa thì làm thế nào? Mở ô sao?”
“Mở ô? Cậu thật lạc hậu,” Tống Nhược Cốc giúp tôi mở cửa xe, “Trời mưa thì nó sẽ biến thân.”
“. . . . “
Chờ ở bến xe phía Tây không bao lâu thì Sử Lộ đi ra. Mắt tên nhóc này không biết có phải mới được tu luyện trong lò luyện đan của Thái thượng lão quân hay không, mới từ xa đã thấy chúng tôi, đã kéo hành lý đi tới. Tội nghiệp cho hai cái bánh xe của cái valy, gần như đã trở thành Phong Hỏa Luân[4].
[4] Thái Thượng Lão Quân (太上老君) là tôn hiệu một vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, là một trong Tam Thanh. Thông thường Thái Thượng Lão Quân được đồng nhất với Lão Tử, tuy nhiên trong Đạo giáo thì Lão Tử chỉ là một hoá thân giáng trần của Thái Thượng Lão Quân. Phong Hỏa Luân là bánh xe Na Tra cưỡi.
Sử Lộ lập tức ôm lấy tôi, “Kỷ Nhiên, nhớ anh không?”
Tống Nhược Cốc ra sức đẩy hai chúng tôi ra, chen vào giữa.
Sử Lộ bất mãn xoa xoa cánh tay, nhìn cậu ta, “Cậu là?”
Tôi đoán rằng không cần tôi giới thiệu, hai người này chắc đã biết nhau rồi, Sử Lộ hỏi như thế, cũng chính là bày tỏ một chút bất mãn.
Tống Nhược Cốc thành thật trả lời, “Tôi là bạn trai Kỷ Nhiên.”
“Ừ, là tạm thời đúng không?” lời nói ác độc của Sử Lộ như được tăng thêm buff[5].
[5] thường dùng để chỉ một vai trò đặc biệt có thể nâng cao khả năng của mình để tăng ma thuật.
“Tôi biết cậu, là chị em tốt của Kỷ Nhiên.”
“. . . “Ánh mắt Sử Lộ nhìn tôi u oán ngay lập tức.
Lúc trở về, tôi dùng tất cả kỹ năng của bản thân để làm bầu không khí sinh động. Đương nhiên, Sử Lộ người này không tim không phổi, tùy tiện cậu ta vài câu là có thể khiến cậu ta thao thao bất tuyệt*nói tiếp, trong lúc nghe cậu ta kể với tôi chuyện đặc sắc giữa cậu ta và bạn trên mạng tối thứ bảy, thì chúng tôi đã đến dưới tầng nhà trọ của cậu ta.
Thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi.
Tôi gấp gáp kéo cậu ta lên tầng.
“A, a, a a!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng gào khóc của Sử Lộ vang xa và lảnh lót, thực sự khiến người ta kích động muốn báo cảnh sát. Cậu ta còn trong một giây tôi chưa kịp phản ứng đã lắc một cái lao vào lòng tôi, hai tay vòng qua cổ tôi, thân thể dí sát vào người tôi, hai chân vòng quanh hông tôi.
Tôi…
Tôi bị động tác lưu loát không biết xấu hổ của cậu ta dẫn dắt, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cậu ta.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi ôm kiểu công chúa.
Cho nên mới nói, trong phim thần tượng, kiểu ôm lãng mạn nhiều nhất là được ôm như công chúa, chỉ có tôi là được tính đúng là ôm, công chúa!
Ha ha, ha ha, ha ha
Tống Nhược Cốc đứng đằng sau chúng tôi vẫn luôn duy trì vẻ mặt tê liệt cao quý, bây giờ mặt cậu ta cũng không tê liệt được nữa.
Cậu ta nhìn chúng tôi bất lực.
Tôi quay lưng về phía cửa, cười với Tống Nhược Cốc: “Chụp kiểu ảnh đi.” Thời khắc lịch sử như vậy nhất định phải giữ lại.
Vì thế màn này được Tống Nhược Cốc chụp lại. Người đàn ông gương mặt tái xanh được người phụ nữ nở nụ cười quỷ dị ôm ngang, phía sau cánh cửa là một con nhện đen khổng lồ, vẻ mặt này, không khí này, hoàn toàn có thể coi thành poster tuyên truyền của tổ chức tà giáo.
Trò đùa này dẫn đến hậu quả là Sử Lộ từ chối làm cơm cho chúng tôi, lý do là cậu ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Tôi chỉ có thể lục túi du lịch của cậu ta, bên trong có không ít đồ ăn.
Sử Lộ bi thương nhìn tôi và Tống Nhược Cốc ăn uống, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cẩu, nam, nữ!”
Tống Nhược Cốc lại cười. Cậu ta chỉ chỉ Sử Lộ, rồi chỉ chính mình, cuối cùng chỉ tôi, “Ừ, không sai, rất chính xác.”
Sử Lộ: “...”
Sử Lộ bị dọa không nhẹ.
Cậu ta lấy lý do thấy ác mộng, ép buộc tôi mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ phải đọc cho cậu ta, y như tôi là mẹ đẻ của cậu ta.
Tôi biết đây là do cậu ta muốn chỉnh tôi, nhưng tôi đã khiến cậu ta thành như thế, trong lòng cũng có chút cảm giác tội lỗi, hơn nữa tôi còn là người lương thiện, dĩ nhiên quan trọng hơn là tôi còn muốn lấy từ chỗ cậu ta một cái điện thoại cũ.
Vì thế tôi vui vẻ đồng ý với yêu cầu ngây thơ của cậu ta, đang cầm quyển “Đi tìm thời gian đã mất[1]” đọc cho cậu ta nghe. Bạn có thể nói, quyển sách này rất có khả năng thôi miên. Không biết Sử Lộ cảm thấy thế nào, chứ bản thân tôi mỗi ngày trở về phòng, đặt lưng xuống giường là ngủ như chết.
[1] Đi tìm thời gian đã mất là bộ tiểu thuyết gồm 7 tập của nhà văn Pháp Marcel Proust, được viết từ 1908­ 1909 đến 1922 và xuất bản từ 1913 đến 1927, trong đó 3 tập cuối chỉ được xuất bản sau khi tác giả qua đời.
Tống Nhược Cốc cũng không biết uống nhầm thuốc gì, ngày nào cũng kiên trì đúng giờ tới đón tôi. Có một lần tôi không chống cự được sức hấp dẫn, vừa đọc được một chút đã ghé vào giường Sử Lộ ngủ, Tống Nhược Cốc gọi điện nhưng không đánh thức được tôi, kết quả tên nhóc đó lại xông hẳn vào nhà cõng tôi ra ngoài.
Tôi nằm sấp trên lưng cậu ta, có chút mơ mơ màng màng, “Làm sao thế?”
Âm thanh của Tống Nhược Cốc lộ ra vẻ bất mãn, “Cậu là một cô gái, có hiểu thế nào là tự bảo vệ bản thân không?”
“Tống Nhược Cốc , sao mà cậu càng ngày càng giống bạn trai tôi thế.”
“Đúng thế.”
“Diễn xuất thật tốt.”
“Tôi chuyên nghiệp.” Tống Nhược Cốc buồn bực đáp.
Tôi đặt cằm ở cổ cậu ta, cọ cọ lung tung, chỉ cảm thấy khuôn mặt bên cạnh ửng đỏ một mảng.
Sử Lộ giày vò tôi một tuần mới ngừng. Sau đó tôi cưỡng chế tịch thu quyển “Đi tìm thời gian đã mất”, mỗi ngày lên giường, đọc đôi ba trang, chất lượng giấc ngủ vô cùng đáng ca ngợi đấy.
tôi là đường phân cách được ngủ thật tốt của editorBây
Giờ thời tiết khá là ôn hòa, đại học T tổ chức trận đấu bóng rổ rất được quan tâm.
Vì không để các nữ sinh chỉ có thể đứng bên ngoài sân hò hét chói tai, cũng có thể tự thể nghiệm tham gia vào cuộc tranh tài, trận bóng rổ thiết kế thành kiểu “3+2”, tức là mỗi đội gồm 3 nam sinh và 2 nữ sinh, nam nữ cùng phối hợp thi đấu.
Nữ sinh chơi bóng rổ đã ít, biết chơi lại càng hiếm, vì thế nữ sinh lên sàn chủ yếu đóng vai “Đồng bọn giống như heo”. Thế nên trận bóng rổ cũng hoàn toàn tuân thủ tiêu chí “Vui vẻ là chính, thi đấu là phụ”.
Mỗi khoa có một đội, chia ra các bảng đấu và đấu loại, sau đó đấu cặp, đội nào vô địch sẽ giành được giải thưởng lớn. Tôi thể dục cũng không tệ lắm, bóng rổ cũng coi như là biết đánh, dĩ nhiên bị chọn vào đội. Trong các tình huống kiểu này, không dễ có thể tìm được một cô gái tham gia, không phải là vấn đề kỹ thuật, mà mấu chốt là do các cô gái đều ngượng ngùng, không ai chủ động xung phong.
Tuy nhiên khoa của bọn Tống Nhược Cốc thì ngược lại, vừa nghe nói tên nhóc này trong đội, các cô gái trong khoa như được tiếp máu, hăng hái ghi danh. Vì vậy mà cạnh tranh vô cùng khốc liệt, cuối cùng vẫn phải tổ chức một buổi ném bóng quy mô nhỏ mới quyết định danh sách thi đấu, quả thực đáng sợ
Nếu trên thế giới này còn có một loại bệnh nan y không chữa được bằng thuốc, đó chính là mê sắc.
Vì chuyện... này, tôi cười nhạo Tống Nhược Cốc nửa ngày, nhưng tôi không nói đến chuyện ngày hôm sau tôi gặp cậu ta ở trận tranh tài thì sẽ không nhường nhịn.
Hôm nay trời trong nắng ấm, bốn rưỡi chiều, cuộc tranh tài giữa khoa số học và khoa sinh học sắp bắt đầu.
Tôi chạy hai vòng bãi tập, thả lỏng tâm tình và vận động làm nóng người, hoàn toàn không biết rằng hôm nay sẽ là ngày đánh dấu kỷ niệm của mình.
Tống Nhược Cốc toàn thân màu trắng, đang đứng nói chuyện với mọi người.
Cậu ta cao ráo trắng trẻo, nhàn nhã dựa vào cột bóng rổ, trọng tâm thân thể đặt vào một chân, một chân khác hơi gập lại, ánh chiều tà phủ lên gương mặt tuấn tú đó, lười biếng mà tao nhã, như chú mèo ngủ trưa trên ban công ngày mùa thu.
Nữ sinh xung quanh đang lén nhìn cậu ta, trong không trung những trái bóng bay hồng hồng đang bay lưng lửng, cảm giác như sắp đổ bộ xuống đất.
Nói chung, hình ảnh đó muốn đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu, nhìn thế nào cũng rất thuận mắt, không hề nhìn ra tên nhóc kia là tên biến thái.
Tôi chạy bộ xong, đứng ở bên ngoài sân vận động, lúc này Tống Nhược Cốc quay sang nhìn tôi, nụ cười ấm áp, “Kỷ Nhiên.”
Bởi vì sắp đến giờ cầu thủ vào sân, để nâng cao sĩ khí, tôi dữ tợn hướng về phía cậu ta làm một cử chỉ xấu.
Xung quanh trong nháy mắt im lặng.
Tống Nhược Cốc : “...”
Ách, có phải tôi đã quên mất chuyện gì không?
Tống Nhược Cốc ôm tay đi tới chỗ tôi, vẻ mặt không tốt nhìn tôi, “Cậu có phải đã quên tôi là gì là cậu.”
Phe địch. Tôi vĩnh viễn không quên.
Mặt cậu ta co giật, vừa nhìn đã biết là đang nghiến răng. Tôi lấy một quả bóng rổ trong tay xoay xoay, mặt không đổi sắc, “Chờ tôi giết cậu không còn một mảnh giáp.”
Tôi nói những lời này để tạo hiệu quả giương cung bạt kiếm, trái lại cậu ta lại cười, cậu ta xoa lung tung trên đầu tôi, “Được, tôi chờ.”
» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.