Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Tình yêu judo phần cuối
Hiểu Vụ cười cởi áo khoác bên ngoài ra, sau đó đi qua chỗ anh, giúp anh cởi áo xuống, treo lên một chiếc giá treo gần đó.



“Nơi này nhỏ như vậy? Chúng ta có ở được không?” Hiểu Vụ ngồi một bên giường, nhìn chung quanh căn phòng, trong này di chuyển cũng thấy khó khăn, cả phòng trừ chiếc giường lớn này ra thì chả còn chỗ để làm việc gì nữa.



Mạch Dịch Nam đi qua ôm lấy cô, hôn nhẹ lên khuôn mặt bắt đầu có một chút ấm áp, “Bí mật mà.” Niềm hạnh phúc bất ngờ này nhất định phải giữ đến cuối cùng. Hiểu Vụ nghiêng đầu nhìn anh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, rốt cục là cái gì mà phải thần bí như vậy chứ! Được rồi, cô cũng không đoán nữa, đằng nào đến lúc đấy rồi cũng sẽ biết!



Hiểu Vụ đi qua mở hành lí ra, tùy ý hỏi, “Chúng ta ở đây bao lâu?” “Ở lại ba ngày, vài ngày sau anh sẽ đưa em đi nơi khác.” Dịch Nam nhìn Hiểu Vụ, sau khi sinh con, người cô cũng đẫy đà lên một chút, chỉ vì Dịch Nam sợ Hiểu Vụ gầy như vậy, nên cố ý tẩm bổ cho cô. Hiện tại trên người đã có chút da chút thịt, nhưng mà thoạt nhìn vẫn nhỏ bé đáng yêu như cũ. Dịch Nam đi qua ôm Hiểu Vụ đứng lên, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên quay về phía mình, nhẹ nhàng nói, “Để tí nữa anh làm cho, hôm nay nhất định em rất mệt rồi, có muốn đi tắm rửa trước không? Tí nữa anh đưa em đi ăn cơm.”



Hiểu Vụ nhìn đống hành lí, lại nhìn Dịch Nam cười cười, “Được.” Ánh mắt kiên quyết kia rõ ràng nói là anh sẽ không để cô làm việc này, thôi thì cô cứ ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi một chút, nhẹ nhàng đẩy tay Dịch Nam ra định lấy quần áo đi tắm. Nhưng vừa mới rời khỏi vòng ôm của anh, đã nhanh chóng bị anh kéo trở lại, Dịch Nam híp mắt cười nhìn cô, “Lộ Lộ, cuối cùng cũng chỉ có hai chúng ta.” Vẻ mặt tươi cười cùng đắc ý của anh làm cho Hiểu Vụ không nhịn được khẽ cười, người này thật quá phận, đã làm cha rồi mà còn như thế!



Dịch Nam càng ôm chặt cô, chậm rãi cúi đầu, từ từ, dịu dàng khẽ in lên đôi môi của cô một nụ hôn, sự đụng chạm nho nhỏ này làm cho bọn họ có chút say. Dịch Nam đang rất vui, cho nên rất có hứng thú mà chậm rãi hưởng thụ. Khi anh cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông cô ra, cô nhìn thấy trong đôi mắt màu đen kia toát lên sự vui sướng! Hiểu Vụ hai má bỗng ửng đỏ, khẽ đẩy anh ra, xoay người lấy quần áo rồi vào trong nhà vệ sinh.



Dịch Nam ngồi xuống sắp xếp đồ đạc, căn phòng này quả thực rất nhỏ, nên cũng không có nhiều chỗ để mà bày biện thêm gì cả. Chỉ có điều, giường lại rất lớn rất thoải mái, Dịch Nam cúi đầu cười, như vậy là được rồi!



Một lúc sau, Hiểu Vụ tắm xong đi ra, Dịch Nam liền vào trong tắm rửa một chút, cả một hành trình dài như vậy làm anh cảm thấy cả người thật không thoải mái. Chờ Dịch Nam xong xuôi, Hiểu Vụ đã sấy khô tóc và buộc tóc gọn gàng rồi, Dịch Nam vừa lòng gật đầu, “Đi ăn cơm thôi.” Hai người lại mặc áo khoác vào rồi mới ra khỏi phòng.







Dịch Nam dẫn Hiểu Vụ tới nhà hàng của khách sạn này, ăn thử một chút đồ ăn ở phía cực Bắc Châu Âu.



Đúng lúc đó có một người phục vụ từ xa đang đi tới chỗ bàn của hai người, trên tay bê một chiếc bánh ngọt đã được cắm vài ngọn nến, Hiểu Vụ tự nhiên cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, ngơ ngác nhìn Dịch Nam, anh lại chỉ cười mà không đáp.



Người phục vụ đặt chiếc bánh lên trên bàn, ở trên đó còn rõ ràng được viết ba chữ “I love you”, Hiểu Vụ nhìn ánh sáng phát ra từ ba ngọn nến kia, tim như bị ai đó kéo căng ra, vô cùng xúc động, cô cảm thấy mắt mình có một chút cay cay. Tuy rằng chắc chắn biết anh sẽ chuẩn bị gì đó, nhưng mà tận mắt nhìn thấy tâm ý này của anh, trong lòng vẫn không nhịn được mà vô cùng cảm động. Hiểu Vụ dịu dàng chỉ nhìn vào anh, khẽ mỉm cười với anh, thì thào nói, “Dịch Nam, cảm ơn.”



Mạch Dịch Nam hướng người phục vụ gật gật đầu, người phục vụ liền lui ra. Anh cách một chiếc bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Có thích không?”



Hiểu Vụ cảm động nói không ra lời, chỉ có thể ra sức mà gật đầu. Anh luôn để ý đến cô như vậy, cũng rất hết lòng với hôn nhân của hai người, điều này làm cô rất cảm động.



Dịch Nam từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, mỉm cười nhìn cô, “Anh có cái này tặng em.”



Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, rốt cuộc còn những điều bất ngờ nào nữa đây?



Dịch Nam nhẹ nhàng cầm tay cô lên, mở chiếc hộp gốm ra, lấy từ trong chiếc hộp ra một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, từ từ đeo vào ngón giữa cho cô. Hiểu Vụ nhìn chiếc nhẫn đẹp đẽ đang được đeo trên tay mình, trong lòng lại càng kích động, run rẩy nói, “Dịch Nam.” Nhẫn kim cương này so với nhẫn kết hôn còn lớn hơn rất nhiều, nhất định rất mắc.



Dịch Nam chỉ mỉm cười cầm tay cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, “Anh có được nhận một nụ hôn để cảm ơn không?”



Hiểu Vụ mặt lập tức ửng đỏ, ánh mắt nhẹ liếc xung quanh bàn, rồi lại nhìn Dịch Nam, ý nói rằng trong nhà hàng có rất nhiều người. Dịch Nam lại không để ý, chỉ chăm chú nhìn cô, chờ đợi nụ hôn của Hiểu Vụ.



Hiểu Vụ bị ánh mắt của anh nhìn như vậy lại càng đỏ hơn, đành phải khẽ nghiêng người về phía trước, quyết định hôn anh một cái.



Dịch Nam vừa thấy Hiểu Vụ rốt cục cũng thôi thẹn thùng, thì trong lòng càng mừng rỡ, người tiến sát đến. Hai người cách một chiếc bàn khẽ xích lại gần nhau, Hiểu Vụ chỉ khẽ chạm môi một cái đã muốn lui lại phía sau, không thể ngờ được Dịch Nam đã nhanh chóng giữ chặt lấy cổ cô, còn chưa muốn chấm dứt nụ hôn này. Hiểu Vụ bị động chống đỡ lại đầu lưỡi nóng như lửa đốt của anh, mãi cho đến khi cô cảm thấy mình sắp không thở được nữa thì Dịch Nam mới buông cô ra. Hiểu Vụ mặt càng đỏ hơn, hô hấp khó khăn trừng mắt nhìn Dịch Nam, anh lại ở ngay đại sảnh nhà hàng lại thân mật với cô như vậy.



Dịch Nam liền vô cùng thỏa mãn, cười gắp một chút đồ ăn đặt vào trong bát của cô, “Ăn thử đi, thịt tuần lộc ở nhà hàng này rất được.” Chiếc bàn bên cạnh đang nhìn bọn họ cười, Hiểu Vụ lại vô tình liếc mắt nhìn thấy, càng cảm thấy ngượng vô cùng, trừng mắt nhìn Dịch Nam, ra nước ngoài là lại không chú ý gì cả! Dịch Nam như đọc được sự bối rối cùng oán giận trong mắt cô, liền cười nói nhỏ, “Bọn họ đã sớm quen như vậy rồi.” Người Trung Quốc vốn rất ý tứ, nhưng người ngoại quốc đối với việc biểu hiện sự lãng mạn này thì trực tiếp hơn nhiều! Hiểu Vụ không trả lời, chỉ chăm chú ăn cơm.
Phiên ngoại 2 Hai người vui vẻ dùng xong bữa tối, Dịch Nam liền nắm tay Hiểu Vụ đi ra ngoài tản bộ.

Khách sạn này nằm trên đỉnh núi, những căn phòng bán nguyệt trong suốt giống như một ngôi làng nhỏ bị người ta bỏ quên, nằm ngay ngắn thành hàng. Giữa mỗi phòng đều có một chút khoảng cách, làm như vậy cũng để tránh việc bị nhìn trộm. Ở ngoài phòng là một rừng cây rậm rạp nhưng lại có đôi chỗ thưa thớt, nhìn về phía xa xa, đều tối đen như mực. Dịch Nam nói khi đến buổi tối, những người phục vụ của khách sạn sẽ phải tắt hết đèn hai bên đường, cho nên nhìn qua thì xung quanh khách sạn sẽ tối đen. Nhưng mà, mỗi phòng đều được đặt sẵn một chiếc đèn cầm tay, cũng là để cho mọi người có thể thuận tiện đi lại giữa đêm tuyết này, nếu không chắc chắn sẽ không tìm được phòng của mình.

Đi một lúc liền cảm giác có chút lạnh, Dịch Nam đành nắm tay Hiểu Vụ trở về phòng.

Vào trong phòng, hai người liền cởi áo khoác, Dịch Nam đóng cửa phòng bật đèn lên, ôm lấy Lộ Lộ ngồi dựa vào trên giường. Dịch Nam nhanh chóng mở chiếc màn che ở trên đỉnh ra, cả một bầu trời đen tím ngắt nhất thời lộ ra, trời cao vời vời chỉ có đặc một màu như vậy, dường như càng nhìn xa, trời càng tối thăm thẳm, sâu hun hút không nhìn thấy đáy.

Dịch Nam ôm chặt Hiểu Vụ, trầm giọng nói, “Lộ Lộ, em có hạnh phúc không?” Hiểu Vụ tựa đầu trên vai anh, nhẹ giọng nói, “Hạnh phúc.” Anh có lúc hơi ngang ngược, có lúc lại bướng bỉnh, cũng có lúc vô cùng dịu dàng với cô, làm cho cô luôn cảm thấy không biết kiếp trước mình đã tu được cái phúc gì mà kiếp này có thể tìm được người đàn ông hoàn hảo như anh.

Dịch Nam để cằm ở trên đỉnh đầu cô, khẽ cọ, sự tiếp xúc nhẹ nhàng này làm cho lòng anh khoan khoái vô cùng, “Anh cũng rất hạnh phúc.” Hiểu Vụ đem lại cho anh hạnh phúc, làm cho anh không kìm lòng nổi lại càng muốn ỷ lại vào cô, càng cần cô hơn. Trong cuộc đời của mỗi con người có thể có được mà người mình hằng mong ước, đã là vô cùng hạnh phúc, mà Lộ Lộ lại chính là người trong lòng anh, mỗi ngày chỉ cần thấy cô mỉm cười, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, thì trong lòng anh đã vô cùng thỏa mãn rồi. Được chuyên tâm và để ý đến cô làm cho trái tim anh có thể đập rộn ràng mỗi ngày, anh rất thích cái cảm giác này, tin tưởng cô có thể vĩnh viễn khiến cho anh luôn yêu đời, tràn ngập sức sống như dòng suối nguồn chảy. Cho nên, anh luôn muốn dụng tâm tạo ra những hạnh phúc bất ngờ cho cô như vậy!

Hiểu Vụ vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh mỉm cười nói, “Anh nói xem khi chúng ta đã bốn, năm mươi tuổi có thể còn giống như bây giờ ôm lấy nhau, ngả đầu vào nhau như bây giờ không?” Cô vẫn luôn tò mò, liệu nhiệt tình của Mạch Dịch Nam đối với cô có thể một ngày nào đó mất đi không? Người ta không phải nói sau 7 năm sẽ không còn gì mới mẻ, hôn nhân sẽ giống như một con hồ yên bình lặng sóng sao? Bọn họ có thể sẽ như vậy hay không?

Trong màn đêm, Dịch Nam khẽ cười, “Đương nhiên, dù 60, 70 tuổi thậm chí có 100 tuổi chúng ta vẫn sẽ có thể ôm nhau như vậy, bởi vì anh mong em có thể cả đời chỉ dựa vào anh.” Hiểu Vụ cảm động nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn ánh sáng yếu ớt ngoài kia rồi lại nhìn vào ánh mắt sáng ngời của anh, “Chúng ta sống đến 80 tuổi là đủ rồi.” Cô không muốn tham lam, nếu hạnh phúc này có thể giữ đến năm 80 tuổi, cô đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi.

Dịch Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô rồi cười khẽ, người phụ nữ bé nhỏ này của anh vĩnh viễn cũng chả nổi lên được lòng tham, thậm chí dù là hạnh phúc cũng chỉ muốn vừa phải. Nhưng là, anh tham lam như vậy, chỉ hy vọng cô có thể vĩnh viễn ở bên anh.

Hai người trong bóng đêm chỉ lẳng lặng nói chuyện về tương lai, ngay cả việc Tưởng Tưởng lúc lớn lên như thế nào, nó sẽ yêu một cô gái nào đó, rồi sẽ kết hôn sống bên nhau trọn đời, sau đó cả ba thế hệ nhà họ đều ở với nhau, hạnh phúc cùng nhau ngồi ở trên ghế xem cháu trai và cháu gái của mình nô đùa. Càng nói càng nói, Hiểu Vụ bất giác đã có chút mệt, chậm rãi nhắm mắt lại, đối với những câu hỏi của Dịch Nam cũng lúc có lúc không trả lời.

Dịch Nam lại nhẹ nhàng đánh thức cô, không cho cô ngủ, “Hiểu Vụ, đừng ngủ nhanh như vậy, anh còn có bất ngờ nữa muốn em xem.” Hiểu Vụ đã bắt đầu không chống đỡ được nữa, đem mặt vùi vào sau cổ anh, lẩm bẩm nói, “Dịch Nam, em mệt lắm rồi, ngày mai……chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Dịch Nam đành dùng sức nhấc cô dậy, hôn nhẹ lên mặt của cô thấp giọng gọi, “Lộ Lộ, cố lên một chút nữa, ngay lập tức có thể nhìn thấy.”

Bỗng nhiên, trong phòng bỗng có một vài tia sáng lóe lên, Dịch Nam kinh ngạc, đẩy đẩy người đang nằm ở trong lòng. Hiểu Vụ ậm ừ khó khăn khẽ mở mắt, Dịch Nam lại dùng sức lay cô dậy, “Hiểu Vụ, tỉnh dậy, mau nhìn đi, nhìn xem trên trời có cái gì kìa?”

Hiểu Vụ liền ngẩng đầu lên, cố gắng mở mắt, nhất thời giật mình, đây là cái gì vậy? Ôi, tuyệt đẹp! Trong lòng chấn động làm cho mọi cơn buồn ngủ đã bay biến đi đâu mất.

Trên bầu trời có khoảng hơn mười dải ánh sáng như xé tan bầu trời tăm tối, giống như là từ chân trời xa xôi đi tới, từ những dải mây cuồn cuộn phát ra ánh sáng bay thẳng lên không trung. Ở trên bầu trời như được vẽ ra vô số những dải màu sắc uốn lượn, tạo thành một hình ảnh vừa đặc biệt vừa đẹp đến tuyệt vời. Lộ Hiểu Vụ kích động nắm chặt tay Mạch Dịch Nam hô nhỏ, “Đẹp quá, đẹp quá.” Những chùm sáng kia trong nháy mắt lại nhẹ nhàng khẽ tản ra, tạo thành những dải mây mỏng, cả bầu trời đang tối đen bỗng chốc trở thành một vũ đài tràn ngập ánh sáng và màu sắc sặc sỡ, mà tốc độ của những ánh sáng này lại như ma như quỷ biến hóa khôn lường, làm cho trái tim người xem đều không yên mà phải nhảy lên không ngừng.

Dịch Nam nhìn thấy vẻ mặt kích động của Hiểu Vụ, lộ ra ý cười thật sâu, anh biết cô nhất định sẽ rất thích, khẽ dán vào tai cô thấp giọng nói, “Đây là Bắc cực quang.”

Hiểu Vụ cảm thán hít sâu một hơi, hóa ra đây là Bắc cực quang! Trời ạ, cô chưa bao giờ biết thiên nhiên lại có sức mạnh thần kì đến thế, có thể ở một đêm tối tăm mù mịt này tạo ra những luồng ánh sáng đẹp đẽ này, thật thần kì!

Dịch Nam chậm rãi giải thích, “Nơi này là ở phía Bắc Phần Lan, là thị trấn nhỏ Saariselka, chúng ta đang ở một trong những căn phòng đặc sắc nhất của khách sạn Kakslauttanen, đây là phòng chuyên dùng để có thể ngắm Bắc cực quang vì thế họ mới xây vòm nhà làm bằng thủy tinh trong suốt. Hàng năm đều có rất nhiều du khách vất vả lặn lội đường xa tới đây để ngắm cho bằng được cực quang này. Đây là anh cố ý muốn chuẩn bị làm quà cho em, có thích không?”

“Thích, rất thích. Thực sự vô cùng thích, anh xem ở bên kia bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển rồi kìa.” Hiểu Vụ kích động không thôi, chỉ có thể không ngừng kêu lên như vậy. Dịch Nam nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, trong lòng càng vui vẻ, anh ôm lấy Hiểu Vụ chậm rãi nằm xuống giường, nhìn lên bầu trời rực rỡ kia, cùng nhau hưởng thụ thời khắc đẹp đẽ động lòng người này.

Hiểu Vụ thật vất vả mới thu hồi được ánh mắt, hưng phấn ôm Dịch Nam mà điên cuồng hôn, “Dịch Nam, cảm ơn anh, em rất vui! Đây là lần đầu tiên em thấy Bắc cực quang, rất đẹp, rất thần kì!” Cô đã kích động đến mức trong lời nói cũng tràn đầy hưng phấn, anh khổ tâm chuẩn bị như vậy làm cho cô rất cảm động, thực sự vô cùng cảm động, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh lại tạo cho cô một hạnh phúc bất ngờ như thế này, quả thực đã làm cô chấn động!

Dịch Nam vui mừng ôm lấy cô, nhiệt tình tìm kiếm đôi môi của cô, xoay người đè cô xuống, khó khăn lắm mới khiến cô chủ động hôn anh như vậy anh càng phải làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc. Anh chính là muốn làm cô hạnh phúc đến phát điên, nhìn thấy sự xúc động trong mắt cô, tim anh càng bị kích động hơn!

Dịch Nam gắt gao ôm lấy cơ thể mềm mại dưới thân mình, lẩm bẩm nói, “Lộ Lộ, anh nghĩ muốn em, ngay dưới Bắc cực quang này.”

Thân thể mềm mại của Hiểu Vụ bỗng chấn động, tim bắt đầu kinh hoảng đập liên hồi, trời ạ, ở đây ư? Ở dưới vòm nhà trong suốt này? Toàn thân cô bỗng chốc đỏ ửng, cố gắng tạo ra một chút khe hở với anh, ngượng ngùng nhẹ giọng nói, “Bên ngoài sẽ nhìn thấy.

“Tắt đèn đi, sẽ không nhìn thấy nữa.” Dịch Nam nhẹ nhàng cắn chiếc cằm tinh tế của cô, đầu lưỡi chạy dọc theo những đường cong duyên dáng trượt xuống, anh hiện tại chỉ muốn được yêu cô, cùng cô cảm thụ thiên nhân hợp nhất ( người và trời hợp làm một)

Hiểu Vụ nghiêng đầu, thanh âm vẫn như cũ nhỏ nhẹ kháng cự, “Dịch Nam……nếu không…….che lại rèm trên đỉnh đi…….” Trong lòng cô vẫn rất ngại, hơn nữa ở đây là một nơi xa lạ, cô cảm thấy bất an.

Dịch Nam lại khẽ cắn vành tai của cô, cảm nhận được người dưới thân đang kịch liệt run rẩy, thanh âm khàn khàn nhỏ giọng nói, “Không được, anh muốn em nhìn thấy Bắc cực quang đẹp đẽ kia chạy tới thiên đường.” Bàn tay chậm rãi xoa nhẹ ngực cô, Hiểu Vụ cả người bỗng mềm nhũn, khẽ thở hổn hển.

Một đêm thần kì mà tuyệt đẹp tại nơi ấy, Mạch Dịch Nam dịu dàng dùng tình yêu của mình làm cho Hiểu Vụ phải tan chảy, trong nháy mắt khi cả hai đều lên tới đỉnh điểm, cô giống như thật sự đã nhìn thấy những ánh sáng mĩ lệ thuộc về thiên đường kia. Cảm giác ấy thật sự quá tuyệt vời!

Hạnh phúc của Mạch Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ vẫn như cũ tiếp tục, chỉ cần vì đối phương mà thật tâm trả giá, tình yêu sẽ vĩnh viễn không bao giờ đổi thay! Phiên ngoại 3 “Này, tay anh đang đặt ở đâu vậy?” Tiêu tiểu tố trợn mắt nhìn Chung tiểu bình đang ở trước mặt, rõ ràng đã bị ngã xuống đất rồi, hai tay còn giống y như bạch tuộc vẫn bíu chặt trước ngực cô, lại còn sờ soạng nữa chứ, Tiêu tiểu tố liền nhấc chân lên, ghì chặt anh lại xuống chiếc đệm.



“A, xin đi, rõ ràng em bảo anh đừng buông tay mà.” Bạn học Chung tiểu bình vẻ mặt vô tội, điên loạn xoa ngực mình.



Bàn tay trắng nõn của Tiêu tiểu phóng tới, nắm lấy cổ áo của anh nhấc lên, “Đổi lượt anh tấn công đi.” Dạy anh nhiều lần như vậy, như thế nào cũng không hề tiến triển, xem ra anh ấy chả có lòng dạ nào là muốn học cả.



Chung tiểu bình nghe thấy đã đến lượt mình công, hai mắt liền tỏa sáng, trong đôi mắt hoa đào kia hiện lên nụ cười xấu xa, thân mình vừa đứng vững lại, đã mỉm cười nhìn Tiêu tiểu tố, anh xoay người, đánh móc sau gáy cô. Ha ha, bạn học Tố Tố, anh sẽ không khách khí đâu!



Tiêu tiểu tô vừa thấy hai móng vuốt sói kia đang lao đến trước ngực mình, bực tức vô cùng, đây là cái tư thế gì đây, cô từ khi nào lại dạy anh cái chiêu thức như vậy, thật là ngớ ngẩn, còn chưa chạm vào tay áo của đối thủ thì đã bị người ta quật quã rồi. Quả nhiên, hai bàn tay trắng nõn của Tiêu tiểu tố liền xuất thủ, một cái chặn, một cái thuận thế bắt lấy tay anh, kéo về phía trước, sau đó nhấc chân đá nhẹ một cái, lại dùng tay đẩy, khiến anh nhất thời mất đi trọng lực, yếu như chân tôm, Tiêu tiểu tố không mất nhiều công sức lắm, quật anh ngã xuống mặt đất. Một tiếng phanh vang lên, đã nhìn thấy bạn học Chung tiểu bình mặt lộ vẻ đau đớn không chịu nổi, nhăn nhó thành một cục.



Chung tiểu bình nằm thẳng trên mặt đất, đau đớn la hét, “Tố Tố, không phải em bảo anh công sao, sao lại đánh lại?” Anh một bên giả vờ kêu thảm thiết, một lên lại chậm rãi di chuyển đến bên chân Tiêu tiểu tố, tay từ từ vươn ra, chuẩn bị đánh úp.



Tiêu tiểu tố sớm đã đề phòng cẩn thận, nghĩ muốn chờ cho đến khi tay anh đến gần hơn nữa cô nhất định sẽ giẫm thật manh, hai người còn đang âm thầm phân cao thấp, thì cửa phòng tập đột nhiên lại có người đẩy ra. Hai người giật nảy mình, nhìn ra ngoài cửa.



“Bà nội!”



“Bà!”



Hai người cùng một lúc hét chói tai, người đứng ở cửa quả thực là bà nội của Chung tiểu bình, đang được mẹ Chung nâng vào.



“Bình Bình, Tố Tố, từ sáng sớm các con đã tập rồi, thành quả như thế nào?” Bà cụ híp mắt cười.



“Bà ơi, anh ấy một chút cũng không giống luyện tập gì cả.” Tiểu tiểu tố âm thầm đạp anh một cái, rồi mới nhảy xuống cái nệm, chạy nhanh đến bên người bà.



“Đâu có, con rất nghiêm túc, bà xem con bị Tố Tố đánh rơi nhiều như vậy!” Chung tiểu bình lăn lông lốc đứng lên.



Bà cụ nhìn Bình Bình, rồi sờ đầu của Tố Tố, cười ha hả nói, “Tố Tố, con phải kiên nhẫn, Bình Bình kiên trì như vậy là may mắn lắm rồi, trước kia nó chỉ chơi một lúc rồi bỏ luôn.”



Tố Tố bĩu môi, trừng mắt nhìn Chung Bình, bất đắc dĩ đành dạ một tiếng, phải nghe lời bà thôi.



Chung tiểu bình thấy bà đang giúp mình, liền nhanh chân chạy đến bên người bà, ôm bà rồi dùng sức hôn một cái lên mặt, “Đúng vậy, con đã hứa với bà rồi, con nhất định sẽ chăm chỉ tập.” Nói xong liền đi ra đằng sau lưng của bà, miệng lải nhải trêu tức Tố Tố, vẻ mặt vô cùng đắc ý, làm cho Tiêu tiểu tố tức đến nghiến răng nghiến lợi, quyết định tí nữa nhất định phải giáo huấn anh một trận mới được.



Bà cụ quay đầu sang nói với mẹ Chung, “Chè làm xong chưa? Bảo bọn chúng ăn xong rồi tập.” Mẹ Chung gật gật đầu, “Đã làm xong rồi ạ, Bình Bình, con cùng Tố Tố đi ăn trước đi.”



Chung tiểu bình nghe xong thì gật đầu, nhìn ánh mắt hung ác của Tiêu tiểu tố làm anh không dám cợt nhả nữa, vẫn nên làm cô hạ hỏa trước đã, bằng không, chắc ngày mai anh không xuống nổi giường nữa mất. (mờ ám quá anh ạ =)))))



Tiêu tiểu tố hết cách đành phải đi theo anh xuống phòng khách ở tầng dưới.



Chung tiểu bình quả nhiên là một đại thiếu gia, rửa tay xong thì ngồi yên một chỗ, Tiêu tiểu tố dành phải tự đi lấy cho mỗi người một bát rồi bưng tới trước mặt anh.



Chung tiểu bình cố ý giúp cô đẩy ghế ra nhưng cô lại không thèm ngồi, lại đi ra chỗ đối diện với anh ngồi xuống, vẻ mặt trầm hẳn, anh đành bưng bát bê đến chỗ cô rồi cũng ngồi xuống. Tiêu tiểu tố trừng mắt liếc anh, “Có người đó, đi ra đi.”



“Không sao mà,” Chung tiểu bình dịch lại gần trêu cô, cư nhiên chỉ mới tới gần thêm một chút, mà tai cô đã bắt đầu đỏ bừng rồi.



Tiêu tiểu tố khó chịu dịch ra một chút, trên người anh toàn là mùi mồ hôi, còn có mọi người đều sắp xuống nữa. Cô lại bưng bát lên, chuẩn bị ngồi hẳn sang bên kia, thì Chung tiểu bình đã nhanh chóng kéo lấy cô không cho đi, “Đừng đi mà.” Mặt lại nhanh chóng dính sát vào mặt cô. Tiêu tiểu tố cắn môi, dùng sức cộc vào đầu anh một cái, làm anh đau đến mức kêu lên thất thanh, dùng tay che đầu lại, Tiêu tiểu tố mắt cong hết cả lên, mỉm cười giả bộ xoa xoa cho anh, lại nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Chung tiểu bình, thì cô đã đứng dậy bưng bát quay đầu rời đi.



Chung tiểu bình tức giận đến mức muốn giậm chân! Tiêu tiểu tố một chút cũng không có đáng yêu!



Một lúc sau, Tiêu tiểu tố lại tức giận ngồi ở trong xe, trừng mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Chung tiểu bình đang ở bên ngoài, người này lại còn dám lợi dụng bà để lừa cô ra, cuối tuần này cô còn có một cuộc thi, vậy mà anh còn mỗi ngày quấy rầy cô ôn tập nữa.



Chung tiểu bình thấy Tiêu tiểu tố chỉ ngồi im trong xe, liền quay lại gọi cô, “Tố Tố, ra đây đi, nơi này mát lắm.”



“Em sợ lạnh.” Tiêu tiểu tố nghiêm mặt không thèm để ý tới anh.



Chung tiểu bình khẽ nhấc khóe miệng, lôi từ ghế sau ra một chiếc áo khoác, chớp mi nhìn cô, “Có áo này.”



Tiêu tiểu tố đành trừng mắt nhìn anh một cái, “Em sợ tối.”



Chung tiểu bình nhìn bóng đêm dày đặc xung quanh, “Nếu anh làm chỗ này sáng lên, em đồng ý đi ra chứ?”



Tiêu tiểu tố không nói gì nữa, tốt nhất là không thèm để ý đến anh.



Chung tiểu bình liền đi đến cốp sau, không biết lôi ra được cái gì liền ngồi xổm xuống.



Tiêu tiểu tố ngồi bên trong thở dài, anh muốn làm gì thì làm cái đó, chả chịu hỏi cô bao giờ. Chẳng qua, nếu đã định đi ra rồi, thì cũng chả thèm bực bội với anh nữa. Tiêu tiểu tố liền mở đài radio lên, trong đó đang phát một bài hát, chính là chương trình phát nhạc theo yêu cầu của khán giả



Tiêu tiểu tố dựa lưng vào ghế, thoải mái nghe, bất tri bất giác lại ngủ luôn lúc nào không biết.



Không biết đã trôi qua bao lâu, cô bị người ta lay tỉnh lại, trợn mắt nhìn Chung tiểu bình trước mắt, “Tố Tố, mau ra đây đi.” Tiêu tiểu tố không tình nguyện bị anh lôi ra ngoài, gió đêm liền thổi đến, không thể tưởng tượng được trên đỉnh núi gió lại lớn đến vậy. Chung tiểu bình gắt gao ôm cô vào trong ngực mình, nhẹ nhàng nói, “Lạnh phải không?”

Tiêu tiểu tố gật gật đầu, anh biết rõ cô sợ nhất là lạnh, còn đưa cô đi hứng gió nữa, có phải là muốn nhìn thấy cô ngày mai chảy nước mũi không. Chung tiểu bình cầm áo khoác nhẹ nhàng bọc kín cô lại, dùng mặt mình cọ qua cọ lại trên mặt cô, mới mỉm cười, “Lập tức sẽ không lạnh nữa.”



Tiêu tiểu tố bĩu môi tựa vào trong lòng anh, lại nhìn xung quanh. Nơi này tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chạy tới đây để làm gì không biết?



Chung tiểu bình ôm cô, nhẹ giọng nói, “Nhắm mắt lại, anh cho em xem mấy thứ này.”



Tiêu tiểu tố nghi hoặc nhăn mặt nhíu mày, Chung tiểu bình liền nhẹ nhàng vuốt nhẹ mặt cô, “Nhanh đi.” BỊ anh giục, cô đành phải làm theo, liền nhắm mắt lại.



Chung tiểu bình buông cô ra, lại đi đâu đó, Tiêu tiểu tố đang nhắm chặt hai mắt nên chỉ có thể nhanh chóng ghì chặt lại chiếc áo khoác trên người, gió thổi làm vài sợi tóc bay ngang trước mắt cô, cô nhẹ nhàng dùng tay vuốt chúng ra, sau đó im lặng chờ anh trở lại.



Một lúc sau, Chung tiểu bình mới lại đi về chỗ cô, dẫn cô chậm rãi bước đến, sau đó kéo cô dừng lại, môi dán tại bên tai cô khẽ nói, “Được rồi, mở mắt ra đi.”



Tiêu tiểu tố chậm rãi mở mắt ra, trước mắt bỗng sáng ngời, vừa rồi nơi đây vẫn còn là khoảng đất trống tối đen như mực, bây giờ lại sáng lên rực rỡ, một loạt những cây nến bao xung quanh làm thành hình trái tim rất đẹp, lóe ra những tia sáng ở trong màn đêm lạnh lẽo này, Tiêu tiểu tố bỗng cảm thấy ấm áp, mặt cô hơi nóng lên, anh là cố ý chuẩn bị cho cô sao? Chung tiểu bình lại nhẹ dẫn cô tới gần hơn, Tiêu tiểu tố liền nhìn thấy ở chính giữa trái tim có một đôi hình người rất đáng yêu, nhưng khi cẩn thận nhìn lại, thì cảm thấy không đúng lắm, hai người kia rõ ràng là đang nắm tay nhau nhưng mà, một người đang bị người kia làm cho té úp trên mặt đất, giống như là đang đánh nhau vậy. Có ý nghĩa gì đây? Tiêu tiểu tố kì quái nhìn Chung tiểu bình, “Đây là sao?”



“Cái này là Tiêu tiểu tố bắt nạt Chung tiểu bình!” anh thừa dịp cô đang ngây ngốc nháy mắt một cái, hôn nhẹ lên môi cô, rồi chạy đến đầu kia của hình trái tim, đứng đối diện với cô, vui vẻ làm cái mặt quỷ, “Là em mỗi ngày đều đánh anh.”



Tiêu tiểu tố tức đến nỗi liền đuổi anh chạy vòng quanh, “Chung tiểu bình, anh đứng lại đừng có chạy.” Rõ ràng chính anh xin bà bảo cô dạy anh Judo, bây giờ lại bảo cô bắt nạt anh. Nếu không phải mỗi lần anh đều trái ôm phải ôm, quấn lấy cô lăn vòng vòng trên đất, thì cô đã không thượng cẳng chân hạ cẳng tay đá văng anh ra như vậy.



Chung tiểu bình vừa chạy vừa cười, “Không chạy mới là đồ ngốc, em nghĩ rằng anh giống em sao.” Tiêu tiểu tố tức giận chạy ở phía sau la hét loạn lên. Cuối cùng mãi mới đuổi được Chung tiểu bình, cô liền nhanh chóng quật anh ngã xuống mặt đất. Chung tiểu bình lại cười hì hì đứng lên, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu tiểu tố vẫn còn đang thở phì phò, anh nhảy đến chỗ thảm cỏ trước mặt, duỗi tay ra về phía Tiêu tiểu tố, “Lại đây đi.”



Tiêu tiểu tố bĩu môi, không để ý tới anh.



Chung tiểu bình nheo mắt nhìn, lại gọi tiếp, “Tố Tố, lại đây.”



Tiêu tiểu tố đành quay lại liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn là không tình nguyện mà phải đi qua ngồi xuống cạnh anh.



Chung tiểu bình kéo cô một cái, hai người liền nằm xuống ở trên bãi cỏ, anh đưa cánh tay của mình ra, khẽ kê xuống dười đầu của cô. Tiêu tiểu tố cảm thấy không quen liền dãy dụa muốn đứng lên, lại bị Chung tiểu bình kéo tay lại, đem cô ôm trở về, “Đừng nhúc nhích.”



Tiêu tiểu tố lẩm bẩm gì đó, nhưng không hề phản đối, cũng nằm thẳng ra. Anh muốn ở đây làm gì? Sao lại nửa đêm nửa hôm chạy tới đây hứng gió.



“Tố Tố, hôm nay là thất tịch.” Giọng nói dịu dàng của Chung tiểu bình từ trên đầu bay tới, chậm rãi theo gió mà bay đi.



Tiêu tiểu tố giật mình, hôm nay ư? Cô bình thường không bao giờ chú ý cho lắm, nên không biết hôm nay là ngày lễ.



“Anh muốn cùng em xem cuộc gặp gỡ trên cầu Hỉ thước.” Chung tiểu bình giơ tay ôm cô lại, kéo cô lại gần anh hơn.



Tiêu tiểu tố trong đầu trống rỗng, “Nhìn kiểu gì?” Đó không phải là truyền thuyết sao? Làm sao có thể nhìn thấy hai người ở trên trời được?



“Ngẩng đầu, nhìn trời đi.” Chung tiểu bình khinh bỉ trở mình, này……Người phụ nữ này, lại bảo dùng mắt để nhìn, hãy dùng đầu óc để nghĩ đi, lãng mạn mà thực tế thì còn gọi gì là lãng mạn, cảm giác vẫn là quan trọng nhất.



Tiêu tiểu tố nhìn lên, “Sau đó?”



Chung tiểu bình nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, tự nhiên lại có một loại cảm giác muốn bóp chết cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Sau đó, có nhìn thấy chòm sao kia không?



Tiêu tiểu tố trầm mặc một lát, “Không.” Biết rõ mắt của cô không tốt, đi ra ngoài cũng không nhắc nhở cô đeo kính sát tròng, hiện tại, chỉ có thể nhìn trời mà than thở.



……………



“Không phải rõ ràng ở kia à? Em xem không được ư!” Chung tiểu bình hít sâu, cố gắng nhẫn nại.



“………Hình như em lại tăng số rồi?” Tiêu tiểu tố xoay mặt nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc.



Chung tiểu bình lại hít sâu lần nữa, cố nhịn! “Được, em nhắm mắt lại, anh kể cho em nghe.” Lãng mạn như vậy lại bị cái việc cận thị tăng số này làm hỏng, ai~ thật là thất sách!



Tiêu tiểu tố nhắm mặt im lặng nằm



Chung tiểu bình bắt đầu chậm rãi lãng mạn kể lại, ngưu lang chức nữ như thế nào mà gặp nhau rồi yêu nhau, như thế nào mà mỗi năm một lần, giống như hai chòm sao kia chậm rãi bay tới cuối cùng giao nhau trong nháy mắt. Nói xong cả người Chung tiểu bình đều run rẩy, anh từ lúc nào lại có thể đem mấy chuyện não tàn hồi xưa ra kể lại êm tai đến như vậy. Chung tiểu bình khẽ nghiêng mặt nhìn Tiêu tiểu tố đang suy tư nhắm mắt, cô im lặng tựa như một con búp bê, đang say mê nghe anh kể. Chung tiểu bình cười, nhẹ giọng hỏi cô, “Tố Tố, em thấy có lãng mạn không?”



Không có động tĩnh gì, Chung tiểu bình nháy nháy mắt, chẳng lẽ cô không thích sao? Lại gọi tiếp, “Tố Tố?” Vẫn như cũ không nhúc nhích gì, Chung tiểu bình đành khẽ đẩy cô, “Tố Tố?”



Tiêu tiểu tố giật giật, thì thào nói, “Ừm? Lạnh quá.”



Chung tiểu bình kinh ngạc, cái gì lạnh cơ? Lại nhìn Tiêu tiểu tố hai tay đang cố giúc giúc vào trong cổ áo. Chung tiểu bình dùng sức đẩy, “Tiêu tiểu tố! Em đừng bảo với anh là em đang ngủ đấy!” Người phụ nữ này……..lại ở trong thời điểm anh đang dụng tâm với cô như vậy mà lăn ra ngủ! Anh…….Thật muốn bóp chết cô.



Tiêu tiểu tố mắt nhắm mắt mở, “Anh…..Không phải bảo em nhắm mắt sao?” Giờ này vốn là nên đi ngủ, cô nhắm mắt lại thì tự động ngủ luôn, cô cũng không có cách nào khác nữa.



“Anh bảo em nhắm mắt lại, chứ bảo em ngủ đâu, anh còn đang kể chuyện xưa cho em nghe đấy.” Chung tiểu bình giữ mặt cô lại, bắt cô mau tỉnh.



Tiêu tiểu tố bị đau, liền trợn cả hai mắt to lên, “Kia…..có thể vào xe ngồi kể không, nơi này lạnh quá.” Kể chuyện không về nhà mà kể? Đêm hôm khuya khoắt lại chạy lên đỉnh núi hóng gió, nghe cũng chưa nghe được gì đã bị gió thổi bay luôn.



Chung tiểu bình lần thứ hai trừng mắt nhìn cô, sau đó nhắm mặt lại, đẩy Tiêu tiểu tố ra, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời rơi lệ! Anh cuối cùng cũng hiểu được, Tiêu tiểu tố không những đã không đáng yêu, còn không có tí lãng mạn nào nữa!



Chung tiểu bình bị trúng một đòn nặng nề như vậy, cuối cùng vẫn phải ôm Tiêu tiểu tố vào trong xe, rồi đem hai ghế trước hạ xuống, đặt cô ngồi vào trong, sau đó anh cũng tự ngồi vào chỗ của mình. Nhìn Tiêu tiểu tố thoải mái duỗi thẳng người tiếp tục ngủ. Chung tiểu bình đành nhìn mấy ngôi sao trên trời, thở dài một cái, ai, cứ từ từ gặp gỡ, tôi còn phải giúp Tố Tố ngủ nữa.



Anh cũng nằm xuống, khẽ ôm Tố Tố vào trong lòng mình, vì sợ cô lạnh nên tất cả cửa xe đều đóng, người còn co lại thành hình tròn. Tố Tố nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, bỗng nhiên vô cùng thoải mái, không tự giác càng hướng vào lòng anh, chui sâu vào trong. Chung tiểu bình ôm thân thể mềm mại, bực bội mới giảm đi một chút. Không được nhìn sao, ôm Tố Tố cũng được! Tuy rằng đầu óc của cô gái này không được tốt cho lắm,nhưng là anh vẫn rất yêu cô. Anh hôn nhẹ lên mặt của Tố Tố, ôm chặt cô ngủ.



Ngày hôm sau mặt trời còn chưa lên, Chung tiểu bình đã bị đồng hồ báo thức ở trong di động đánh thức dậy, Chung tiểu bình muốn duỗi tay để tắt di động, mới phát hiện cánh tay mình vẫn còn bị Tố Tố đè, cả cánh tay có chút tê dại. Chung tiểu bình nhìn ra ngoài cửa đã ló ra một vài tia sáng, khẽ đẩy người trong lòng mình, “Tố Tố, dậy di, mặt trời sắp mọc rồi.”



Tố Tố ừ vài tiếng, vẫn không mở mắt, hai tay ngược lại càng ôm anh chặt hơn, trên người anh quả thật rất ấm áp.



Chung tiểu bình bất đắc dĩ đành rút tay ra, đứng dậy xuống xe. Nhìn thấy cả một vùng trời ửng đỏ, ông trời đã sắp thức dậy rồi. Chung Bình đứng hoạt động gân cốt một chút, rồi chui vào trong xe, ôm Tố Tố ra.



Tố Tố đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài thì càng chui sâu vào trong ngực anh, miệng không nhịn được khẽ kêu lên.



Chung tiểu bình ôm cô ngồi trên mui xe, khẽ gọi cô, “Tố Tố, xem mặt trời mọc rồi ngủ tiếp.” Sao lại giống một con lợn con vậy, gọi mãi cũng đều bất tỉnh.



Tố Tố nhẹ hừ hừ vài tiếng, không để ý tới anh.



Chung tiểu bình bất đắc dĩ đành kéo mi mắt của cô lên, mỉm cười, “Dậy xem mặt trời mọc đã.”



Tố Tố trợn mắt nhìn, “Anh tự xem đi.”



Vã mồ hôi, may mà còn chưa ăn sáng, không thì sẽ bị cô đánh một trận nữa rồi! Chung tiểu bình dán nhẹ lên mặt cô, nhẹ nhàng ma sát gọi cô dậy, anh dụng tâm muốn cùng cô xem mặt trời mọc như vậy, cô có thể hay không vì anh ngủ ít đi một chút.



Cọ cọ cả nửa ngày, Tố Tố mới chịu tỉnh, nửa mơ nửa tỉnh nằm cuộn trong lòng anh, nhìn vầng mặt trời đang từ từ ló dạng, ngáp lớn một cái. Chung tiểu bình vừa định hỏi cô có đẹp hay không, thì bỗng chốc như bị mắc nghẹn trong cổ hỏng!



Tay Tố Tố vừa khẽ buông ra khỏi miệng, “Ngáp quả nhiên là bị lây.” Ôi nhiều chuyện như vậy.



Chung tiểu bình buồn bực khép miệng lại, than thở một câu, “Em tỉnh kiểu gì mà so với ngủ còn kém hơn.”



Chung tiểu bình nhìn mặt trời mọc mà muốn khóc, mặc dù anh vẫn chưa muốn từ bỏ ý định đem lời lãng mạn nhất ấy nói ra với cô, nhưng anh vẫn đang đợi bạn học Tiêu tiểu tố có thể tự hiểu được hoàn cảnh hiện tại, anh cũng đâu có hy vọng xa vời rằng cô sẽ cảm động đâu. Nhưng xem ra, kế hoạch lãng mạn này của anh hoàn toàn thất bại rồi.



Chung tiểu bình đầy mất mát nói, “Sớm biết như vậy thà đưa em đi xem mặt trời lặn còn hơn.”



Tiêu tiểu tố gật đầu, “Mặt trời lặn rất được, có thể ăn no rồi từ từ xem.”



Chung tiểu bình nghe xong, hưng phấn nói, “Vậy đêm nay ra biển xem mặt trời lặn đi.” Cuối cùng cô cũng chung ý tưởng với anh.



Tiêu tiểu tố lại lắc đầu, Chung Bình đang sục sôi, hào hứng thì bị cái lắc đầu của cô làm chậm rãi tan thành nước, cô lại đùa anh sao! Lại không muốn nữa?



“Về sau rồi đi, mỗi ngày đều có thể mà, sao mà phải gấp như vậy, em mệt lắm, muốn ngủ.” Tố Tố nói xong lại cuộn người trong lòng anh, nhắm mắt lại.



Chung tiểu bình cứng ngắc ôm Tiêu tiểu tố, mỗi ngày đều có thể đi, cô nói mỗi ngày đều nguyện ý cùng anh đi xem mặt trời lặn? Chỉ cần ăn no, ngủ đủ thì OK? Chung tiểu bình trong lòng đang đóng băng đã từ từ sống lại.



Nhìn Tố Tố đang ngủ say trong lòng mình, Chung tiểu bình bất đắc dĩ than nhẹ, xem ra, muốn cho Tiêu tiểu tố một chút lãng mạn, đều phải xem xem tính cách của cô ra sao đã. Nhìn mặt trời đã lên cao hẳn, Chung tiểu bình đột nhiên thấy lạnh cả xương sống, sao anh lại thấy con đường này dài mà khó khăn đến vậy! Thôi được rồi, anh có thể từ từ mà khám phá ra tư duy của cô ngốc này mới được. Phiên ngoại 4 Lúc này, đứa nhỏ ba tuổi Mạnh Tưởng đang gõ cửa trước phòng ba mẹ nó, miệng nhếch lên liên tục kêu gào, xem chừng, nếu như ba nó không ra mở cửa, thì nó sẽ dùng chân đạp cửa mất.

Kẹt kẹt vài tiếng, cửa phòng mở ra, Mạch Dịch Nam cúi đầu bất đắc dĩ nhìn đứa con trai của mình, “Tưởng Tưởng, không phải bảo con tự mình đi chơi đi rồi sao?” Tưởng Tưởng dùng đôi tay nhỏ bé của mình hơi đẩy, nó chui qua khe hở giữa chân ba mình với khung cửa để vào phòng, bi bô kêu, “Mẹ.” Rồi lao thẳng lên giường lớn.

Lộ Hiểu Vụ vội vàng ôm con lên giường, “Tưởng Tưởng, sao vậy?” Chỉ nhìn thấy nó bĩu môi, giật nhẹ tay áo của Lộ Lộ xuống, “Mẹ, đi gặp em gái.” Lộ Lộ sửng sốt, ai, tự nhiên lại quên mất, cô đã đồng ý với Tưởng Tưởng, ngày hôm nay sẽ đưa nó đến Chung gia. Nó thấy mẹ nó không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm lại, mẹ lại quên mất rồi, hừ, nhất định là ba nó lại làm gì với mẹ rồi (ôi đứa nhỏ =)) ). Nó dùng lực giật nhẹ tay áo mẹ mình lần nữa, “Con muốn em ấy, con muốn em ấy.”

Lộ Lộ trừng mắt nhìn Dịch Nam, “Ngày hôm qua em đồng ý đưa Tưởng Tưởng đến Chung gia rồi, đều tại anh, hại em quên mất.” Dịch Nam tỏ vẻ không quan tâm, lắc đầu, “Hôm nay là cuối tuần, không riêng gì chúng ta muốn có không gian riêng đâu, Chung Bình cũng thế thôi, nếu cứ đi qua, cậu ta lại mắc công hận anh.” Đây là nỗi bi kịch khi có con mà, mỗi khi đang tình nồng ý mật thì sẽ luôn có một bóng dáng nho nhỏ ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, mà vừa nhìn thấy cái bóng dáng be bé kia, tất cả nhiệt tình đều ngay lập tức đóng thành băng, thực sự là quá bi kịch!

Tưởng Tưởng ngẩng mặt lên nhìn thấy ba ba nó lắc đầu, lập tức không muốn nghe theo, vừa nhấc người dậy, vừa kéo tay mẹ xuống giường, trong miệng thì không ngừng kêu la, “Em gái, em gái.”

Lộ Lộ đành vội vàng đi xuống giường, hiện tại con trai là lớn nhất, cho dù nó có muốn bầu trời hay ánh trăng, cô cũng sẽ bảo Dịch Nam nghĩ biện pháp. Chắc chẳng sao đâu, Chung Bình cũng đã sớm thành thói quen rồi, bọn họ bất ngờ đến Chung gia cũng không phải ngày một ngày hai. Cô vừa sờ đầu con trai, vừa nói với Dịch Nam, “Anh đi gọi điện cho Chung Bình đi, nói một lúc nữa chúng ta sẽ qua.”

Mặt Mạch Dịch Nam y như đưa đám, dùng ánh mắt khổ sở nhìn Lộ Lộ ra vẻ khẩn cầu, bọn họ cũng chưa được tận hưởng gì hết, thì đã bị chặt đứt rồi. Lộ Lộ hiểu ẩn ý của anh, nhíu mày cảnh cáo anh đừng làm lãng phí thời gian, dùng miệng ra hiệu, buổi tối rồi nói. Dịch Nam bất đắc dĩ đi tới, cố ý dùng chân ngăn con mình lại ở một bên, hung hăng ôm vợ mình hôn sâu một cái, mãi đến lúc Tưởng Tưởng ở một bên kêu la kéo chân Lộ Lộ, thì Dịch Nam mới không tình nguyện buông cô ra. Cúi đầu trừng mắt nhìn đứa bé kia một cái, sau đó mới u oán nhìn cô, “Em nói có phải Tưởng Tưởng nhìn trúng Chung Tình rồi hay không. Mỗi ngày đều muốn đến nhà nó chơi.”

Lộ Lộ đẩy anh ra, ôm lấy con trai đi ra phía ngoài, “Ai bảo anh không đẻ thêm cho Tưởng Tưởng một em gái cơ.” Sau khi Tưởng Tưởng được một tuổi không lâu, Dịch Nam liền lừa Tưởng Tưởng ra ngủ riêng, gạt nó rằng sẽ sinh cho nó một em gái, cho nên nó phải làm quen với việc ngủ một mình đi. Nhưng sau này, chính anh lại lật lọng, vừa nghĩ lại mấy tháng phải làm hoà thượng, hơn nữa đến lúc đó Lộ Lộ lại quan tâm đến đứa bé, anh sẽ lại không được cô để mắt đến nữa, càng nghĩ, anh lại càng không muốn sinh thêm. Kết qua, mỗi ngày Tưởng Tưởng đều đuổi theo cô truy hỏi lúc nào có em gái, cô cũng khó trả lời. Cũng may đúng lúc, con của Chung Bình ra đời, là một bé gái. Bọn họ mới đưa Tưởng Tưởng theo, để cho nó gặp em bé.

Lại không nghĩ rằng, Tưởng Tưởng đối với cô em gái này cảm thấy hứng thú vô cùng, từ nay về sau càng không thể cứu chữa được nữa.

Mạnh Tưởng vừa vào đến Chung gia, còn chưa kịp chào hỏi ba mẹ nuôi, liền thành thạo vọt ngay vào trong phòng trẻ em, để lại một đám người cười vang ở đằng sau. “Tưởng Tưởng hay đến thăm em gái quá.”

Mạnh Tưởng đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy hình dáng bé nhỏ ở trên giường trẻ em, cậu liền dừng bước, nhẹ nhàng, chậm chạp đi tới. Vừa đi tới bên cạnh giường, cậu chậm rãi nghẹo đầu trừng mắt nhìn, em gái đang làm gì vậy? Chỉ thấy em gái đang ngồi ở trên giường, trong miệng ngậm một bình sữa, toàn bộ suy nghĩ liền chuyển về cái bình kia, em gái đang ngủ hay là đang ăn? Vì sao, lại không nhúc nhích? Tưởng Tưởng vừa định giơ tay lên chạm vào mặt em, em gái bỗng nhiên động đậy. Làm cho Tưởng Tưởng sợ đến mức nhanh chóng rụt tay về, rồi lại trừng mắt nhìn người không nhúc nhích kia. Hai mắt em gái nhắm nghiền lại, từ từ ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn ngậm bình sữa, nên vừa ngẩng đầu thì chiếc bình cũng giơ lên. Đáy bình chỉa vào không trung lộ ra một khuôn mặt mập mạp, lắc lư lắc lư, cả người cũng trái đưa phải lắc, Tưởng Tưởng trừng đôi mắt to chằm chằm nhìn em gái, em gái còn chưa nhận ra cậu sao?

Cả người ở trên giường trẻ lắc lư qua lại, tưởng như ngã lộn lại cuối cùng lại không ngã, đột nhiên Tưởng Tưởng vươn tay, đẩy cái trán của em gái, vậy là em gái liền ngã uỵch về phía sau. Cả người mập mập té ngã ở trên nệm dày, Tưởng Tưởng nhìn bộ dáng đáng yêu của bé, thì cười khanh khách. Em gái mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt to chớp chớp, một đôi tay nhỏ bé vô ý thức xoè năm ngón tay ra sờ sờ hai bên đầu, trong miệng vẫn còn ngậm bình sữa, vẻ mặt mịt mờ. Tưởng Tưởng duỗi cả người qua, nhìn em gái cười không ngừng. Đôi mắt mở to ra vài giây, làm cậu tưởng là em gái đã tỉnh thì, đôi mắt to kia chớp chớp vài cái, sau đó lại khép lại!

Tưởng Tưởng trừng mắt chằm chằm nhìn đứa bé, sao đột nhiên lại ngủ tiếp vậy!

Phía sau lại truyền đến một trận cười, Tưởng Tưởng buồn bực quay đầu lại. Ba mẹ cậu cả ba mẹ nuôi, tất cả đều chen chúc ở cạnh cửa, sau đó chỉ nghe thấy được ba nuôi nói, “Nhìn đi, nhất định là lúc em mang thai ngủ nhiều, nên con gái cũng tham ngủ vô cùng, hết ăn uống thì chỉ ngủ, thật lợi hại.” Mẹ nuôi đỏ mặt trừng mắt liếc ba nuôi. Tưởng Tưởng bĩu môi đành nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn em gái đang thoải mái đến mức không gì sánh được, trong lòng liền mất hứng. Vươn tay ra muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới hai má mập mập, đã bị mẹ nắm lấy, Lộ Lộ ôm con vào trong lòng, “Hư, đừng quấy em ngủ.” Tưởng Tưởng nghe vậy sờ sờ đầu, có chút mất hứng, thì thào kêu, “Em gấi.” Lộ Lộ lại ôm chặt con mình, “Tí nữa em tỉnh, chúng ta sẽ đưa em đi chơi có được không?” Tưởng Tưởng nghĩ một hồi lâu, mới gật đầu.

Một đám người rời khỏi phòng trẻ con, bên trong lần thứ hai trở lại vẻ tĩnh lặng. Ở trên giường trẻ cách đó không xa, có một đứa bé đáng yêu vẫn như cũ bình thản ngủ mà cắn bình sữa, giống như toàn bộ sự ầm ĩ vừa rồi không có lọt được vào tai nó, nó vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp mà thôi.

Lúc trong phòng trẻ truyền đến một tiếng khóc, thì Mạnh Tưởng giùng giằng nhảy từ trên đùi của ba mình xuống, chạy một mạch tới phòng trẻ, em gái tỉnh rồi.

Quả nhiên, em gái nằm ở trên giường, lớn tiếng khóc, bình sữa đã lăn qua một bên. Tưởng Tưởng nằm bò ở bên cạnh giường, cười, “Em gái, em gái.” Chung Tình vừa mới hơn một tuổi mở to hai mắt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn khuôn mặt ở trước mắt nó, sụt sịt sụt sịt, tiếng khóc cũng chậm rãi nhỏ đi. Tưởng Tưởng vui vẻ vươn tay sờ lên mặt em gái, Chung Tình đặt tay ở bên miệng khẽ mút chùn chụt, không chớp mắt nhìn anh trai. Tưởng Tưởng lại càng cười đến vui vẻ hơn, nhấc tay bắt cái gì đó lắc lư trên đầu em gái, Chung Tình nhìn theo động tác kia, từ từ nở nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiện lên hai lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.

Mẹ nuôi vào trong, vừa nhìn thấy con mình cười, liền xoa đầu Tưởng Tưởng, “Tưởng Tưởng ngoan, còn biết chăm em nữa.” Nói xong, mẹ nuôi ôm Chung Tình vào trong ngực, Tưởng Tưởng cũng từng bước từng bước đi theo mẹ nuôi ra phía ngoài, hai con mắt dù một giây cũng không rời khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái.

Theo đuôi mẹ nuôi đến cạnh nhà vệ sinh, thì Tưởng Tưởng bị mẹ mình kéo lại, ”Em gái phải đi vệ sinh, con trai không thể nhìn đâu.” Tưởng Tưởng xoay đầu lại nhìn mẹ mình, “Vì sao ạ?” Mẹ cậu cười khẽ vuốt lên trán cậu, “Bởi vì con là con trai, em gái là con gái.” Tưởng Tưởng nghe, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Con đây cũng làm con gái.” Câu nói vừa nói ra nhhất thời, khiến cho cả một đám người cười ồ lên, cậu kỳ quái nhìn người lớn, cuối cùng đôi mắt dừng lại ở phía cửa đóng chặt kia, làm con gái có thể ở cùng một chỗ với em gái, đến chỗ nào cũng cùng với nhau.

Lộ Lộ ôm Tưởng Tưởng ngồi lên ghế salon, “Tưởng Tưởng là con trai, con trai phải bảo vệ con gái, con phải bảo vệ em, sao có thể làm con gái được?” Tưởng Tưởng nghe vậy còn rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó dùng sức gật đầu, “Vậy con làm con trai là được rồi, sau này em gái sẽ theo con, con sẽ đưa em đi vệ sinh.” Ha ha ha, tất cả mọi người đều cười rộ, bởi vì Tưởng Tưởng rất đáng yêu.

Chỉ lát sau, mẹ nuôi ôm em gái đi ra. Tưởng Tưởng liền vươn tay, kêu, “Em gái, em gái.” Mẹ nuôi nghe vậy chỉ cười ôm em gái đi qua ngồi ở bên cạnh Tưởng Tưởng, cậu liền vội vã muốn chạm lên mặt Chung Tình, chắc là vì vừa mới tỉnh, nên bên mép vẫn còn vết nước miếng đọng lại, bị Tưởng Tưởng chạm mạnh một cái, trong miệng Chung Tình đột nhiên phát ra thanh âm kỳ quái, bên mép phì phì tạo bong bóng. Tưởng Tưởng không chút suy nghĩ gì, đầu nhỏ khẽ đưa về phía trước, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của em gái một phát,a, mọi người đột nhiên càng cười đến dữ hơn, Lộ Lộ ngượng ngùng vừa kéo vừa ôm con về chỗ, khẽ mắng, “Tưởng Tưởng.” Em gái nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của anh trai, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ trên miệng, vui vẻ cười. Tưởng Tưởng cũng học theo, vuốt vuốt lên miệng mình, rồi cười lớn.

Bốn người họ vừa nhìn thấy hai đứa con mình, cũng vui vẻ cười không ngừng. Chung Bình vỗ vỗ vai của A Nam, “A Nam, xem ra chúng ta sau này có khả năng làm thông gia đấy, Tưởng Tưởng nhà cậu nhỏ như vậy lại chiếm nụ hôn đầu của Tình Tình nhà tôi rồi.” A Nam mắt cong hết cả lên, “Vậy cũng được thôi, tôi ước gì mỗi ngày Tưởng Tưởng đều đến chơi với Tình Tình, cậu không biết tiểu tử này nghịch ngợm thế nào đâu, tôi sắp bị phiền đến chết rồi.” Lộ Lộ trợn mắt nhìn anh, lại dám nói con mình như vậy, “Nào có, Tưởng Tưởng cũng ngoan mà.” A Nam bị Lộ Lộ trừng, đành nhanh chóng cười cười, “Anh đùa, đùa thôi, chẳng qua là, khi Tưởng Tưởng ở cùng với Tình Tình thì ngoan lên rất nhiều.” Tố Tố hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Em cũng cảm thấy Tưởng Tưởng rất ngoan, hơn nữa còn rất quan tâm đến Tình Tình nữa.”

“Thôi được rồi, nhìn hai đứa bé này ăn ý như vậy, thôi thì định hôn ước luôn đi, có thể tương lai không nói rõ được nhưng thân càng thêm thân.” Chung Bình xoa đầu Tưởng Tưởng hỏi, “Tưởng Tưởng thích em gái sao?” Tưởng Tưởng ra sức gật đầu, “Thích ạ.” “Vậy sau này cho con chăm sóc em có được không?” “Được ạ.” Tưởng Tưởng lớn tiếng trả lời, nói xongng liền nắm bàn tay nhỏ bé của em gái lắc lắc. Cậu thích nhất là em gái, mỗi lần thấy vẻ mặt ngây ngốc của em, cậu lại muốn trêu chọc, muốn sau này mãi mãi có thể trêu chọc em như thế.

Kết quả là, mới một tuổi hơn mà Chung Tình đã bị ba mẹ mình đẩy cho Mạnh Tưởng hơn mình hai tuổi. Từ nay về sau, cô bắt đầu bị một tiểu bá vương khi dễ vô cùng thảm thương!

Mạnh Tưởng 4 tuổi, Chung Tình 2 tuổi.

“Mặt em bẩn quá.”

Chung Tình giơ lên bàn tay nhỏ bé cố sức xoa lên má phải mà Mạnh Tưởng chỉ, nhìn anh Tưởng Tưởng vẫn lắc đầu, cô lại tiếp tục lau, mãi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nóng lên, vừa đỏ hồng, cô mới mở to hai mắt đã lưng tròng nói, “Đau quá, đau.”

Mẹ đi ra, vừa nhìn thấy cô liền sợ hãi kêu lên, “Tình Tình, con đang làm gì thế? Mặt sao lại bẩn thế này?” Tình Tình vô tội nhìn anh Tưởng Tưởng, cậu đành nhìn về phía mẹ nuôi, “Mặt em ấy bị bẩn rồi ạ.” Mẹ nuôi nhanh chóng ôm lấy Tình Tình vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, chit chốc lát sau, mẹ nuôi lại thét chói tai, “Tay con sao cũng bẩn vậy, thảo nào càng lau càng dơ chứ.” Một bên vừa rửa một bên lại nói, “Sau này mặt bị bẩn, phải để anh lau hộ, nhớ chưa?” Tình Tình dùng sức gật đầu.

Mạnh Tưởng 6 tuổi, Chung Tình 4 tuổi.

“Tình Tình, có muốn ăn kẹo không?” Chung Tình nghe vậy thì ra sức gật đầu, Mạnh Tưởng liền lấy ra một viên kẹo đường, “Há miệng ra.” Tình TÌnh ngoan ngoãn há ra, vươn đầu lưỡi. Mạnh Tưởng cầm kẹo, nghiêm túc nói, “Kẹo này nổ đấy, nên là ăn vào trong là phải ngậm chặt miệng, không được há miệng ra, nhớ chưa?” Tình Tình hiểu rõ gật đầu.

Kẹo vừa vào trong miệng, Tình Tình liền dùng lực ngậm chặt miệng lại, oa a a, kẹo này giống như đốt pháo vậy, lập tức nổ ra, cô cũng liền bật dậy, cảm thấy lạnh cóng, sợ đến mức Tình Tình dùng hai tay che miệng lại, mở to mắt nhìn anh Tưởng Tưởng cầu cứu. Mạnh Tưởng lại vui mừng nhìn cô mỉm cười, “Có phải nổ rất mạnh không? Em xem anh rất tốt đấy, anh tiếc không dám ăn, còn để cho em ăn trước.” Tình Tình hít hít mũi, cái hiểu cái không mà vẫn cảm kích, hoá ra anh Tưởng Tưởng còn chưa được ăn, thật đáng thương.

Mạnh Tưởng 10 tuổi, Chung Tình 8 tuổi.

“TÌnh Tình, em chờ anh.” Mạnh Tưởng đuổi theo ở phía sau, Chung Tình lại càng chạy trốn nhanh hơn.

“Tình TÌnh, mẹ muôi muốn anh đưa em vê.f” Nha đầu kia sao càng chạy càng nhanh vậy?

Chung Tình quay đầu, hướng cậu làm cái mặt quỷ, “Em mới không cần anh đưa.”

Mạnh Tưởng vốn nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi được Chung Tình, liền lôi kéo tay cô, “Vì sao không muốn anh đưa về?”

“Em ghét anh.” Chung Tình gạt tay anh ra. Mạnh Tưởng lại kéo lại không cho cô đi, “Nói bậy.” Tình Tình sao có thể không thích anh được?

“Anh làm hỏng đồ chơi của Chu Đồng, cậu ấy không cho em chơi nữa.” Chung Tình nhìn anh chằm chằm, bĩu môi.

“Em muốn chơi, ngày mai anh bảo ba anh đưa đi nhé. Sao phải đi cùng cậu ta chứ?” Tưởng Tưởng cứ nhớ tới cái đầu heo kia, trong mắt liền hiện lên căm giận, ai bảo cậu ta chiếm cứ thời gian của Tình TÌnh.

“Không được, Chu Đồng nói muốn đưa em đến nhà cậu ấy, nhà cậu ấy có máy chơi game rất to.” Tình Tình nghiêng mặt đi, không để ý tới anh.

Tưởng Tưởng hừ một cái, không phải là PS2 sao, anh hiện tại đã chơi đến PS3 rồi, “Máy của nhà anh chơi hay hơn nhà cậu ta, đến nhà anh đi.”

Tình Tình bĩu môi, “Không đi, cuối cùng em toàn thua.” Anh Tưởng luôn luôn đánh cho cô hoa rơi nước chảy, còn Chu Đồng rất tốt, luôn luôn để cô thắng.

Tưởng Tưởng đi lên một bước, ôm lấy Chung TÌnh, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Cùng lắm thì, lần sau anh nhường em thắng.” TÌnh TÌnh nghi hoặc quay đầu, “Thật chứ?” Tưởng Tưởng không thể nào thành thật hơn mà gật một cái, “Thật. Nhưng mà, nếu nhường em rồi, mà em vẫn thua, thì vẫn phải bị phạt nhé.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Tình nhất thời xịu xuống, lại muốn phạt, mỗi lần cô đều bị phạt đến cả mặt đầy nước miếng, anh Tưởng Tưởng thật đáng ghét. “Tình Tình cựa người ra chạy đi, “Vậy em đi tìm Chu Đồng chơi thích hơn.” Tưởng Tưởng vừa nghe xong đã sốt ruột, liền đuổi theo ở phái sau, “Không được, nếu không lần này cho em phạt anh!”

Hai đứa trẻ một trước một sau mà chạy đi rất xa.

Không nghĩ tới, một lần đuổi, cuối cùng phải đuổi theo cả chục năm, lúc niên thiếu qua đi, thanh xuân qua đi, bọn họ vẫn như cũ người đuổi người chạy. Mạnh Tưởng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, vì sao Chung TÌnh luôn muốn chạy trốn anh, chạy đến một nơi mà anh không thể nào đuổi kip. Nhưng dù Mạnh Tưởng không đuổi kịp, anh cũng chưa bao giơd buông xuôi, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ đuổi kịp được em gái Chung TÌnh của mình Phiên ngoại 5 Chung Tình đang ngồi ở nhà đọc sách, điện thoại ở trong phòng khách liền reo lên, mẹ cô ở bên ngoài gọi, “Tiểu Tình, điện thoại của Tưởng Tưởng này.” Chung Tình khẽ nhíu mày, gì nữa đây? Cô bất đắc dĩ từ trong phòng đi ra, tiếp nhận điện thoại từ tay mẹ mình, thấy mẹ mình mỉm cười, cô đành mở miệng trả lời, “Ừm?”

Thanh âm của Mạnh Tưởng nhanh chóng vọt vào tai cô, “Tình Tình, anh lấy được một thứ mà em vẫn luôn muốn này.” Giọng nói dồn dập mang theo một chút hưng phấn, Chung Tình đành miễn cưỡng hỏi, “Thứ gì vậy?” “Em qua đây, anh cho em biết.” Anh Tưởng ở đầu dây bên kia quyến rũ cô, Chung Tình lại chả quan tâm, liếc mắt một cái, “Không muốn nói thì thôi đi.” Tại sao cô phải qua, sao anh không tự mình qua chứ? Nói xong cô định cúp luôn điện thoại, Mạnh Tưởng ở đầu dây bên kia lại ồn ào, “Này, này, đừng cúp máy đấy, em qua đây, anh đảm bảo em nhất định sẽ kích động cho mà xem.” Chung Tình liếc mắt lườm vào ống tai nghe, khẽ hừ một tiếng vẻ mặt âm u tối sầm nhìn Chung Duệ đang đi qua trước mắt, liền dùng ánh mắt ý bảo em trai mình lại đây, Chung Duệ nghiêng đầu nhìn cô, rồi tiếp tục đi vào phòng mình.

“Tình Tình, em còn ở đó không? Thật sự, cái này, anh đảm bảo em sẽ thích, nếu không tới, nhất định sẽ hối hận.” Mạnh Tưởng lại ở đầu bên kia kêu to, Chung Tình không nhịn được đáp lại, “Nếu như em không hối hận thì sao?” Anh toàn thích phóng đại, đặc biệt là ở trước mặt cô, luôn luôn thề thốt son sắt.

“Là liên quan đến người em muốn gặp nhất.” Mạnh Tưởng nghĩ là cô không tin, quyết định ra đòn sát thủ.

Quả nhiên, vẻ mặt cô lập tức chăm chú, “Châu Kiệt Luân?” Anh biết cô mê Châu Kiệt Luân, từ đầu đến chân đều thích mê.

“Ha, ha, trước tiên em cứ tới đi.” Anh cố ý thừa nước đục thả câu, Chung Tình do dự một chút, đành đáp ứng đến ngay lập tức.



Một loạt tiếng chuông cửa vang lên, Mạnh Tưởng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng mở cửa. Cửa vừa mở ra, vẻ mặt hưng phấn của anh liền thay đổi luôn, Chung Tình đúng là có tới, thế nhưng cô còn mang theo Chung Duệ, sao cô lại đưa cả Tiểu Duệ đến chứ.

“Có thứ gì hay ạ?” Chung Duệ nhanh chân chen vào phòng, vừa đi vừa nói.

Mạnh Tưởng buồn bực liếc mắt nhìn Chung Tình, hai tay cô đan vào nhau, “Nó nghe được, không phải em bắt.” Thật ra, là cô kiên quyết kéo Chung Duệ tới đây, dù sao tiểu Duệ cũng thích Châu Kiệt Luân mà.

Mạnh Tưởng không thể làm gì hơn, đành đóng cửa lại, nhìn hai chị em nhà nọ ngồi trên ghế salon, đành đi vào trong phòng mình lấy ra món quà đầy tình cảm của mình ra, “Vé vào cửa concert của Châu Kiệt Luân!”

A!!! Nguyên bản là một Chung Duệ lạnh lùng giống như băng tuyết, vừa nhìn thấy vé trên tay anh, cả người đều hưng phấn nhảy dựng từ trên ghế, kích động đoạt lấy vé, “AAAA, lại còn là vé VIP, anh Tưởng Tưởng, anh quá*****.” Chung Tình cũng đứng lên, hung hăng đánh một phát vào đầu cậu, “Không được nói bậy.” Tiểu Duệ ôm đầu nhìn chị mình, “Này, thế mà cũng?” Chung Tình lại muốn đánh thêm một cái, Tiểu Duệ đã nhanh chóng vọt đến đằng sau Mạnh Tưởng, “Anh Tưởng.” Mạnh Tưởng chỉ biết cười cười nhìn cô, che cho Tiểu Duệ.

Chung Tình rút tay về, liếc nhìn anh hỏi, “Anh lấy ở đâu vậy?” Thật ra trong lòng cô cũng có chút kích động, nhưng Tiểu Duệ kia hưng phấn quá mức hoàn toàn làm cô hết muốn kích động luôn, nên cô mới có thể che đậy, bày ra một bộ dáng không quan tâm

“Ba anh cho, người khác đưa cho ba làm khách mời. Nghe nói là vé nội bộ, bên ngoài không có bán.” Mạnh Tưởng vừa nghe có người muốn đưa cho ba mình vé thì lập tức bảo ba anh lấy, định hẹn Tình Tình, cô nhất định sẽ vui đến phát điên.

“Có hai vé thôi ạ?” Chung Tình đoạt lấy vé từ trong tay của Chung Duệ, người này còn liếc mắt với cô.

“Ừ, vé rất khó kiếm.” Nghe nói người phụ trách chương trình này có chút việc làm ăn với ba anh, nên mới cố ý tặng hai vé làm khách mời.

Chung Tình dương dương tự đắc cầm hai vé trên tay, suy nghĩ một chút, “Tiểu Duệ nhất định muốn đi, em cũng muốn đi. Vậy anh làm sao đây?” Chung Tình đáng yêu nhướng mi, tỏ vẻ khó xử.

Mạnh Tưởng hít vào rồi lại thở ra, hừ, tại sao anh lại quên tiểu Duệ chứ. Ban đầu, anh dự định cùng Tình Tình đi xem Châu Kiệt Luân mà cô mê nhất, nhưng lại quên mất tiểu Duệ cũng mê Châu Kiệt Luân, Tình Tình muốn đi, tiểu Duệ không có khả năng sẽ không đi.

Tiểu Duệ cầm vé cười trộm hai tiếng, “Anh Tưởng, anh định hẹn chị em cùng đi chứ gì.” Chung Tình trừng mắt liếc tiểu Duệ một cái, quay mặt lại suy nghĩ, “Quên đi, em không đi nữa. Vé của anh, lại hại anh không được đi, như thế sao được.” Nói xong, cô đem vé đặt vào trong tay Mạnh Tưởng.

Mạnh Tưởng chợt quýnh lên, vừa định kéo Chung Tình, tiểu Duệ đã nhanh chóng đoạt lấy vé trong tay anh, “Coi như thế đi, chị không đi, anh đi cũng không có ý nghĩa, cứ dứt khoát đưa cho em hai vé này là được, em mời bạn cùng đi.” Nói xong cậu cầm vé vọt vào trong phòng anh vui mừng hớn hở. Mạnh Tưởng trừng mắt nhìn một lát, sau đó nhanh chóng ngồi cạnh Chung tình, “Em thật không đi sao? Không phải em muốn nhìn thấy người ta hát lắm sao?”

Chung TÌnh liếc mắt nhìn anh, “Ai bảo anh lấy được có hai vé.” Mạnh Tưởng nhìn cô oán giận, nhanh chóng cười nói, “Anh thử đi hỏi lại ba, nói không chừng còn có thể lấy thêm.” Không nghĩ tới, vất vả lấy được lại để cho tên Tiểu Duệ kia hưởng hết.

“Quên đi, như thế phiền phức lắm, tự mình đi mua thôi.” Chung Tình không cảm kích gì cả liền đứng lên, gọi to lên, “Tiểu Duệ, còn đắc ý gì ở bên trong nữa, về nhà.” Chốc lát sau, Tiểu Duệ lại lạnh lạnh lùng lùng đi ra.

“Em lấy vé của anh ấy, cũng không cảm ơn một tiếng. Không lễ phép gì cả, đem vé trả lại đi.” Chung Tình quát. Tiểu Duệ liền vội vội vàng vàng cầm chặt vé ở trong túi, nói, “Anh Tưởng, cám ơn anh nhé. Thật ra, em cũng là giúp anh thôi, vừa mới rồi em nhìn kỹ thì hai vé hình như không phải là ngồi gần nhau, nếu như anh cùng chị đi, nhất định cũng không thích hợp.” Mạnh Tưởng trừng mắt với cậu ta, đúng là đã được tiện nghi còn khoe mẽ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tình Tình, anh cũng không tiện nói thêm.

“Đừng nói vớ vẩn nữa, đi.” Chung Tình lại muốn đánh lên đầu tiểu Duệ, cậu đã nhanh chóng nhảy lên đến canh cửa, trộm cười nói, “Anh Tưởng, chị em phỏng chừng không xem được sẽ rất buồn bực, anh nhanh nghĩ biện pháp dỗ đi, em tránh trước nhé.” Nói xong cậu kéo cửa ra, chạy đi trước.

Chung Tình giậm chân một cái, mặt đỏ bừng lên, “Chung Duệ!” Đảo mắt cô lại thấy Mạnh Tưởng đang nhìn chằm chằm mình, mặt cô càng đỏ hơn, cô quýnh lên nhằm ngay phía cửa, cũng muốn rời đi.

Không ngờ, Mạnh Tưởng đã nhanh kéo lại, “Tình Tình.” Còn chưa nói rõ ràng, sao cô đã muốn đi.” Chung tình giương mắt trừng anh, mặt đỏ vẫn chưa hết, ánh mắt xấu hổ hơi rũ xuống, “Lấy thêm vé đi rồi nói.” Nói xong cô đã muốn giựt ra khỏi tay anh.

Mạnh Tưởng lại dùng sức kéo lại, cô nhất thời không đứng vững, toàn bộ lưng đều nằm gọn trong lòng anh, “Tình Tình, gần đây vì sao em không để ý đến anh nữa?” Gần đây đi tìm cô, cô đều nói bận, tan học cũng không muốn đi cùng anh. Hơn nữa, ngày hôm qua còn thấy một cậu nam sinh quấn ở bên cạnh cô. Mạnh Tưởng càng nghĩ trong lòng lại như có ngọn lửa thiêu đốt, cố không phải bảo bận lắm sao? Sao lại có thời gian mà để tâm đến người khác.

“Nào có?” Chung Tình khẽ đẩy, rời khỏi vòng tay của anh. Số lần cô gặp anh còn nhiều hơn số lần gặp ba mẹ mình. Cô không biết là mình và Mạnh Tưởng thật có duyên, chính là do hai bên cha me tận lực an bài, từ mẫu giáo đến tiểu học, rồi đến trung học, bây giờ là cao trung, cô và Mạnh Tưởng vẫn luôn là bạn cùng trường. Mỗi ngày gặp mặt đều thấy phiền, hơn nữa Mạnh Tưởng ngày nào cũng bảo hộ cô dính chặt ở bên người, các bạn học khác đều cười cô, mỗi lần đều khiến cô lúng túng. Kết qủa, bây giờ, càng gặp anh cô càng thấy phiền, có lúc thật muốn có thể làm bộ không nhận ra anh.

“Cậu học sinh hôm qua là ai?” Tất nhiên anh không để cô lảng tránh như vậy, chỉ cần một vài người khả nghi xuất hiện bên cạnh cô, anh đều canh phòng nghiêm chặt, giữ khư khư.

Chung Tình nhíu mày, “Nam sinh nào?” Sao cô lại không nhớ rõ.

“Người đưa thư tình cho em ấy.” Hừ, cô còn giả vờ, từ xa anh đã nhìn thấy người kia chặn trước mặt cô. Thật quá mức, Tình Tình mới học lớp mười, những nam sinh này thì như sắp điên lên rồi.

Chung Tình phì một tiếng nở nụ cười, “Anh mới có người đưa thư tình ấy, đấy là người hỏi đường.” Mạnh Tưởng sửng sốt một chút, khoé miệng bất giác cong lên, thì ra là thế.

“Anh cho là người khác đều rảnh rỗi như vậy giống anh sao, mỗi ngày không có việc gì cũng đều nhận thư tình.” Chung Tình lườm anh một cái, Mạnh Tưởng ở trong trường rất nổi tiếng, từ lớp mười đến cấp ba đều có nữ sinh viết thư tình cho anh. Nhưng người này đáng hận nhất là mỗi lần nhận thư tình đều ném cho cô, nói để cho cô tự loại bỏ, còn nói nếu như cô không xem thì có thể trực tiếp vứt đi. Bạn nói người này khoe khoang thật nhàm chán, làm hại cô không muốn xem nhưng lại không dám vứt, cuối cùng chỉ có thể xách hết mang đến nhà anh.

Mạnh Tưởng lại hi hi ha ha nói, “Toàn bộ anh đều nộp cho em còn gì.” Nhìn anh cỡ nào thẳng thắn cùng thành khẩn.

Chung TÌnh vô cùng khinh bỉ, ai muốn lấy thư tình của anh, đem đi làm giấy vụn người ta cũng không lấy! Chung Tình đẩy anh ra, định mở cửa. Mạnh Tưởng lại khẽ cười kéo cô lại, “Nói thật, nếu em muốn đi xem Châu Kiệt Luân, anh sẽ đi mua vé, tìm ba anh cũng phiền thật.” Anh thực sự rất muốn cùng cô đi xem ca nhạc này.

“Không cần đâu, Chu Đồng nói nạp tiền điện thoại có thể được tặng vé, cậu ấy có thể giúp em lấy vé đấy.” Tuy rằng có vé VIP thật tốt, nhưng nếu Mạnh Tưởng phải đi tìm ba nuôi, cô lại cảm thấy không ổn. Ngược lại , Chu Đồng cũng đang giúp cô nghĩ cách rồi.

Mạnh Tưởng vừa nghe thấy tên Chu Đồng, mặt liền đen đi, đầu heo này tại sao mỗi lần đều phải cướp trước mặt anh như vậy. “Anh nhất định có thể lấy được vé, không cần cậu ta lo đâu.” Thực sự là kỳ lạ, cái tên Chu Đồng tai to mặt lớn kia, làm sao Tình Tình của anh cứ thích quấn quýt lấy cậu ta chơi vậy, lại còn coi cậu ta là bạn tri kỷ nữa, có việc gì đều gọi cậu ta đầu tiên chứ không phải anh.

“Anh giữ lại cho mấy em gái cùng học kia đi.” Chung Tình biết mình nhắc tới Chu Đồng, anh lại muốn phát điên. Hai người bọn họ chả biết có chuyện gì, lại còn ai cũng xem không vừa mắt. Thật ra, tính cách của Chu Đồng rất tốt, rất hay đỏ mặt, thậm chí so với cô còn ôn hoà hơn, nhưng mỗi lần đối mặt với Mạnh Tưởng lại toàn đen mặt. Chính là bởi vì cá tính của Chu Đồng tốt, cô với cậu ấy mới có thể làm tri kỷ, không, phải nói là càng giống chị em phụ nữ tốt với nhau. Chu Đồng ngay cả người mình thích cũng muốn hỏi ý kiến cô đầu tiên. Nhưng Mạnh Tưởng hình như cực kỳ không thích gặp Chu Đồng, thậm chí còn nhất quyết yêu cầu cô không được để ý đến cậu ấy, bạn nói người này quá bá đạo, quá quá bá đạo ấy. Cô mới mặc kệ mấy cái yêu cầu dở hơi của anh, bên cạnh anh thì toàn bạn bè xấu không, dựa vào đâu còn quản cô.

Mạnh Tưởng thấy cô nói vậy, liền kéo cô lại giải thích, “Anh chỉ muốn đi với em.” Chung Tình bĩu môi, nửa câu ở lại trong bụng chưa nói ra, cô tình nguyện cùng Chu Đồng đi chứ không muốn cùng anh đi Nếu như cùng anh đi xem ca nhạc, không chừng còn có thể gặp mấy cô nữ sinh hoa si anh lúc ẩn lúc hiện trước mặt, ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Hai người vừa kéo vừa đẩy, đúng lúc cữa kẽo kẹt một tiếng, ba mẹ Mạnh Tưởng đã trở về. Vừa nhìn thấy hai người đứng ở cạnh cửa lôi lôi kéo kéo thì liền nở nụ cười, mẹ nuôi nói, “Ô, Tiểu Tình tới à.” Chung Tình nhanh chóng giựt tay ra khỏi tay anh, đỏ mặt kêu một tiếng, “Chào ba nuôi, mẹ nuôi.” Trước đây khi còn bé gọi như vậy đã thành thói quen, nhưng bây giờ lớn rồi, lại gọi như vậy cô thấy không được tự nhiên. Cho nên, hiện tại cô cũng không thích đến Mạnh gia nữa, chính là sợ nhìn thấy hai người họ, lại không biết xưng hô gì. Hơn nữa ba mẹ hai nhà chỉ cần nhìn thấy cô và Mạnh Tưởng ở chung với nhau, đều sẽ thần thần bí bí cười, ánh mắt kia trần trụi như muốn nói giữa hai người họ thể nào cũng phải có gì đó.

“Sao lại đứng ở cửa, đi vào trong ngồi nói.” Lộ Hiểu Vụ vừa cười vừa đi vào trong, nhìn hai đứa còn đang bất động đứng ở một bên, “Nếu như thấy không tiện, hai đứa về phòng chơi đi. Chúng ta không quấy rầy đâu.” Nói xong, Lộ Lộ liền kéo Dịch Nam đi khỏi.

Chung Tình bị mẹ nuôi nói như vậy, mặt càng đỏ hơn, Mạnh Tưởng lại ở một bên trộm mừng. Chung Tình lúng túng đứng ở cạnh cửa, muốn chạy lại cảm thấy không ổn lắm, mẹ nuôi ba nuôi vừa mới về, chưa gì đã nói phải đi, thế cũng không lễ phép gì. Nhưng nếu ở lai đây, lại không biết Mạnh Tưởng muốn nói gì nữa, thực sự cô có chút không tình nguyện.

Mạnh Tưởng khoác tay ôm lấy vai cô, ở bên tai cô nói nhỏ, “Nhìn anh đi lấy vé này.” Nói xong anh liền đi về phía ba mình kêu lên, “Ba, vé concert của Châu Kiệt Luân còn không ạ? Cho con hai vé khác đi.” Mạch Dịch Nam trả lời, “Không phải đã đưa cho con hai vé rồi sao?” “Tiểu Duệ cũng muốn đi, thiếu vé mà.” “Ừ. Mai ba đi hỏi.” Mạch Dịch Nam thuận miệng nói.

Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình, trông chả có vẻ vui mừng gì cả, lại nhanh chóng kêu, “Không được, ba đi hỏi ngay được không, chậm một chút là hết vé. Tình Tình rất muốn đi xem.” Nói xong anh còn quay ra nhìn Tình Tình chớp mắt cười. Chung Tình nghiến răng nghiến lợi, sao anh lại phải kéo cô vào, liền vung tay anh ra đi vào phòng khách. “Ba nuôi, nếu như quá phiền thì thôi ạ, bạn con cũng có thể lấy được vé.” Mạch Dịch Nam vừa muốn mở miệng, liền thấy biểu tình mãnh liệt của con mình ở phía sau Chung Tình, bảo ông nhất định phải gọi. Mạch Dịch Nam hiểu ý cười cười, “Không phiền, ba đi gọi điện hỏi xem.” Nói xong thì lại nháy mắt nhìn con trai, quả nhiên đứa con trai liền mặt mày rạng rỡ.

Mạch Dịch Nam gọi điện nói rằng, không muốn nợ nhân tình người khác, nên muốn người ta bán. Người kia đồng ý sẽ kiếm thêm hai vé nữa, Mạnh Tưởng liền làm khẩu hình với ba mình, “Phải gần nhau.” Mạch Dịch Nam gật đầu, cố ý mua hai vé liên tiếp, người kia cũng vội vàng đáp ứng.

OK, thế là xong. Mạnh Tưởng vui vẻ vỗ mạnh lên vai ba mình, “Thank you!” Mạch Dịch Nam nhìn con, trong lòng khẽ cười, tiểu tử này một khi vui thì đều nói tiếng Anh. Xem ra, nếu như không lấy được hai vé kia, tối nay nhất định nó sẽ bày ra cái bộ mặt kinh khủng gì không biết nữa.

Mạnh Tưởng ôm chặt vai của Tình Tình, “Anh đã nói mọi việc đều ổn mà. Nói cho đầu heo kia biết, bảo cậu ta cứ giữ lấy từ từ mà xem.” Vừa nghĩ đến việc có thể cùng Tình Tình đi xem, Mạnh Tưởng lại vui vẻ muốn nhảy lên.

Tình Tình hơi giận, lại mắng Chu Đồng là đầu heo, nhưng nhìn thấy mặt của ba nuôi ở đây, cô cũng không tiện phát tác, chỉ có thể mỉm cười nói, “Cám ơn ba nuôi.” Sau đó cô nói chuyện vu vơ rồi rời khỏi vòng ôm kia, thoát ly khỏi sự kiểm soát của Mạnh Tưởng.

Kết quả, hôm đó Chung Tình vẫn bị mẹ nuôi bắt ở lại Mạnh gia ăn cơm tối. Gọi điện thoại về nhà, mẹ cô hỏi cũng chả thèm hỏi đã nói được thôi, Chung Tình điên cuồng đổ mồ hôi, sao mẹ cô lại có thể như vậy, kết quả mẹ còn từ từ ném nốt một câu cuối cùng sang đây, “Nhớ kỹ để Mạnh Tưởng đưa con về.” Chung Tình cực kỳ không biết nói gì, quả nhiên chỉ cần người nhà biết cô ở Mạnh Gia, liền cảm thấy việc cô không về nhà là một điều dĩ nhiên.

Mạnh Tưởng chen vào ở bên cạnh cô, “Mẹ nuôi yên tâm, con nhất định sẽ đưa em ấy về.” Chung Tình mặt tối sầm lại, trực tiếp cúp máy. Cố sức đẩy Mạnh Tưởng ra, thật ra không gọi về cũng chả sao, chỉ cần tiểu Duệ về nhà và nói cô ở lại Mạnh gia, ba mẹ cô phỏng chừng cả cơm tối cũng sẽ không thèm chuẩn bị cho cô nữa. Chung Tình càng nghĩ càng giận, vì sao tất cả mọi người đều cho là cô và anh có gì đó, bọn họ càng nghĩ vậy cô càng phản kháng.

Mạnh Tưởng nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô, liền đi đến gần cô hơn, “Sao vậy? Vé lấy được rồi còn không vui à?” Anh tưởng cô còn muốn đi cùng Chu Đồng, cho nên mất hứng. Chung Tình còn chả thèm cười, “Vui, em có thể không vui sao? Sớm biết rằng kiếm được vé tốt như vậy, để anh lấy nhiều một chút, cho cả Chu Đồng đi thử xem hiểu quả của cái vé VIP này nữa.” Ha ha, quả nhiên sắc mặt anh đã trầm xuống, “Em động tí là lại muốn dính lấy cái đầu heo kia.” Mỗi lần cứ nhìn thấy bóng dáng béo ú ấy thoáng qua ở cạnh Tình Tình thôi, trong lòng anh đã thấy chán ngấy rồi, tiểu tử này thực sự là từ bé còn chưa có bị đánh cho sợ, đến bây giờ vẫn còn quấn lấy Tình Tình.

“Mạnh Tưởng, anh còn kêu cậu ấy là đầu heo, em gọi anh là pháo xịt!” Chung TÌnh hung tợn uy hiếp anh.

Khi còn bé, một đám người chơi với nhau, tất cả mọi người đều có một biệt danh, bởi vì Chu Đồng béo cho nên mọi người đều gọi cậu ấy là, “Heo béo hoặc Mập” đương nhiên cái tên heo béo khó nghe là do Mạnh Tưởng đặt. Mà Chu Đồng cũng không hề tỏ ra yếu thế, cũng tặng cho anh một biệt danh là pháo xịt. Bởi vì anh kêu là Mạnh Tưởng, đọc gần giống với “Hưởng”, hoá ra từng có người gọi anh là “Hưởng pháo.” (nghĩa là Pháo vang), kết quả lại bị Chu Đồng đổi thành pháo xịt, giễu cợt anh chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Sau này, mọi người cũng đều gọi như vậy, làm cho Mạnh Tưởng cực kì tức giận. Thù hận hai người càng kết lại càng sâu đương nhiên chủ yếu vẫn là vì Chung Tình, hai người không bao giờ chịu ngừng. Mạnh Tưởng ỷ vào quan hệ giữa hai nhà Mạnh- Chung, thường tự cho mình là người bảo vệ cho Tình Tình, mà Tình Tình không thích nhất là bị anh trói buộc, ngược lại lại cô rất thân với Chu Đồng, điều này làm cho Mạnh Tưởng vừa tức vừa buồn bực.

Mạnh Tưởng biến sắc, “Sao em phải bảo vệ cậu ta như vậy?”

Chung Tình lườm anh, “Ai bảo anh bắt nạt cậu ấy.” Đừng thấy Chu Đồng béo, cả người đều là thịt giả, muốn động thủ cũng không phải là đối thủ của anh, cho nên từ bé không ít lần bị anh đấm. Chu Đồng được Tình Tình cứu nhiều lần, cũng liền đối với cô tốt hơn. Mạnh Tưởng không nghĩ tới đáng nhẽ mình phải đánh cho Chu Đồng chạy mất, kết quả lại làm cho hai người càng trở nên thân hơn.

“Đần thì không có cách chữa đâu. Em cứ ở cùng cậu ta, thể nào cũng bị lây cho mà xem.” Mạnh Tưởng đối với Chu Đồng mà nói thì độc miệng nặng tay, mỗi lần đều khiến cho Chu Đồng kia phải đi đường vòng.

“Em tự thấy mình đần rồi.” Chung Tình hừ nhẹ một tiếng, Mạnh Tưởng ngẩn ngơ nhìn cô, “Mỗi ngày đều bị người ngu ngốc như anh quấn lấy.” Nói xong cô liền đi vào trong phòng ăn. Mạnh Tưởng nhìn theo bóng lưng cô, càng nghĩ càng phiền muộn, anh đã chọc cô gì vậy? Vì sao cô có thể đối xử tốt với Chu Đồng, lại hết lần này đến lần khác chán ghét anh? Mạnh Tưởng trăm nghĩ cũng không hiểu được vì sao.

Nhiều năm sau, lúc Mạnh Tưởng gặp lại Chu Đồng. Rốt cục liền đi hỏi cậu ta, kết quả, một câu nói của Chu Đồng kia đã làm anh tỉnh ngộ, “Anh muốn làm bạn trai của Tình Tình, làm bạn hay là làm người giám hộ của cậu ấy?”

Nhưng không nghĩ tới, chờ đến lúc anh rốt cục chuyển biến suy nghĩ, dự định sẽ thật tâm đối đãi với Chung Tình thì, sự chán ghét của cô đối với anh đã ăn sâu bén rễ không có cách nào thay đổi được nữa, cô đã chạy trốn tới nước ngoài rồi!

Số anh thật khổ, dù có đuổi nhiều năm như vậy, nhưng càng đuổi người càng chạy! Được rồi, nói như thế nào Mạnh Tưởng anh cũng là đội trưởng đội đá bóng, lại là một người chạy Marathon cự ly dài, TÌnh Tình, em dù có chạy đến chân trời góc biển, nhất định anh vẫn sẽ đuổi được em, em cứ chờ xem!

Thật sự là đã kết thúc bộ truyện này rồi


Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.