Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối hắn sẽ không để nó xảy ra lần nữa, tuyệt đối!
Linh Lan trong cơn hỏang hốt về đến nhà, hỏang hốt tiếp nhận sự quan tâm của mọi người khi nàng trở về từ hiểm cảnh, hỏang hốt bị Đoàn Lỗi lấy lý do “Nàng ấy mệt chết đi được, có gì đợi ngày mai hãy nói tiếp.” ngăn trở mọi người, sau đó đưa nàng về Quan Vân uyển.
Nàng không có biện pháp ngăn chặn cơ hoảng hốt của mình, chỉ vì thiếu gia cầm tay của nàng!
Hơn nữa, không chỉ một lần ở bên ngòai phòng chứa củi kia, mà trong xe ngựa cả đường trở về, thiếu gia thủy chung vẫn nắm chặt tay nàng, một khắc cũng không có buông ra.
Nàng cảm thấy mình giống như đang nằm mộng.
Trên thực tế cũng thế, bởi vì từ nhỏ thiếu gia cầm tay nàng thì nàng liền không cách nào ngăn cản mình suy nghĩ lung tung.
Nàng đang suy nghĩ, thiếu gia cầm tay nàng là bởi vì thích nàng sao? Hay là thuần túy chỉ muốn biểu đạt sự quan tâm cùng áy náy vì nàng trở về từ hiểm cảnh?
Nàng đang suy nghĩ, thiếu gia luôn luôn là chính nhân quân tử, từ khi nàng làm tỳ nữ cho hắn thì hắn vẫn luôn không đối với nàng có hành động cợt nhã, lần này vậy mà cầm tay nàng, hắn nhất định là có ý tưởng hay quyết định gì đó.
Nàng đang suy nghĩ, thiếu gia đang suy nghĩ gì hoặc quyết định cái gì chứ ?
Hăn sẽ mở miệng muốn nàng làm nữ nhân của hắn sao, chỉ là nữ nhân này thân phận là thị thiếp hay là thê tử mà nàng vẫn mong đợi đây? Nàng một mực nghĩ, đáng suy nghĩ nếu thiếu gia muốn nàng làm thiếp, nàng có nên đồng ý không? Phải trả lời thế nào?
Nàng đang suy nghĩ, tràn đầy chờ mong cùng lo lắng, thấp thỏm cùng sợ hãi, sau đó lúc hoan hỉ lúc bi thương.
“Linh Lan.”
Thanh âm của thiếu gia đột nhiên truyền vào tai nàng, làm nàng đột nhiên hồi hồn, sau đó lại bị một màn trước mắt khiến giật mình.
Thiếu gia lại cầm khăn vải ướt đang thay nàng lau đôi tay? !
“Thiếu gia!”
Nàng kinh sợ đột nhiên rút bàn tay từ trong tay hắn trở lại, lại bởi vì động tác quá lớn, cùi chỏ đột nhiên hung hăng gõ vào cạnh bàn.
“A!” Nàng kêu gào bi thống ra tiếng, nhất thời vành mắt hồng hồng.
“Ngu ngốc!”
Nàng bị mắng.
“Có bị thương không? Ta xem một chút.”
Lại được quan tâm.
Chỉ thấy thiếu gia nhẹ vén tay áo nàng lên đến cùi chỏ, quan sát cẩn thận chỗ vừa mới bị đụng vào, sau đó nhíu chặt lông mày.
“Trầy da.”
Nàng ngẩn ra, nhìn khuỷu tay của mình, chỉ thấy bên trên trừ bị sưng đỏ, thì có một phần nhỏ bị trầy da. Nàng từ lúc nào thì trở nên mong manh yếu đuối như vậy, va vào một chút liền bị trầy da?
“Không có việc gì, đây chỉ là vết thương nhỏ, một hai ngày sẽ tốt hơn.”
Nàng mở miệng nói, nghĩ muốn thả tay áo xuống, lại bị hắn hét ngừng lại.
“Đừng động.”
Nàng không hiểu nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy đi vào nội thất, chốc lát sau trở lại thì trên tay có thêm bình thuốc trị thương.
Hắn lần nữa ngồi trở lại ghế trước mặt nàng, mở chai thuốc ra, ngón tay mang theo mùi vị mát mẻ của dược cao vẽ lọan trên vết thương ở khuỷu tay nàng.
“Ta rất đáng sợ sao?” Hắn chợt mở miệng hỏi.
“A?” Nàng ngẩn ra. “ Thiếu gia như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?”
“Phản ứng vừa rồi của ngươi làm ta cảm thấy mình như người xấu vậy.” Hắn dậy kín bình thuốc, sau đó để lên trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn nàng hỏi lại lần nữa: “Ta rất đáng sợ sao?” Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
Linh Lan nhanh chóng lắc đầu: “Thiếu gia không đáng sợ, không đáng sợ chút nào.”
“Vậy phản ứng vừa rồi của ngươi là có ý gì?”
“Ta chỉ là bị hù dọa.”
“Hù dọa?” Hắn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Thiếu gia tại sao lại có thể hầu hạ Linh Lan, giúp Linh Lan chà lau đôi tay? Mặc dù Linh Lan đã không còn là nô tỳ nữa, nhưng Thiếu gia vẫn là Thiếu gia, ngày không thể làm như vậy.” Nàng nghiêm túc nói với hắn.
“Đối với ngươi mà nói, ta còn là thiếu gia sao?”
“Dĩ nhiên.” Nàng không chút do dự gật đầu.
“Chỉ là thiếu gia sao?” Hắn mắt không chớp ngưng mắt nhìn nàng hỏi.
Linh Lan kinh ngạc nhìn hắn, mơ hồ nghe ra ngụ ý của hai vấn đề này có điểm bất đồng, nhưng cũng có chút không dám xác định.
“Thiếu gia?”
“Ở trong lòng ngươi, đối với ngươi mà nói, Đoàn Lỗi ta chỉ là một thiếu gia thôi sao? Không còn ý nghĩa nào khác sao?” Hắn lẳng lặng nhìn nàng, câu hỏi trực tiếp như vậy làm nàng thêm hiểu rõ, khiến cho nhịp tim của nàng trong nháy mắt tăng lên tới trình độ khó có thể thừa nhận.
Đây là một cơ hội, nàng có thể thổ lộ tình yêu, có cơ hội khiến khỏang cách của nàng cùng hắn có thể gần hơn.
Nàng có được quyết định, lấy dũng khí mở miệng nói: “ Không chỉ là một thiếu gia.”
Nàng cảm thấy mình đã dùng hết khí lực rồi, kết quả lời nói ra y hệt như tiếng mèo kêu, hơn nữa không biết tại sao đột nhiên mắc cỡ không có biện pháp nhìn thẳng hai mắt của hắn, chỉ có thể cúi đầu.
Một bàn tay đưa tới nâng mặt nàng lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, chuyên chú khiến nàng không biết làm sao.
“Mặt của nàng đỏ.” Hắn nói, đáy mắt tóat ra ánh sáng rực rỡ.
Linh Lan không tự chủ được đưa hai tay che mặt, nàng cho tới bây giờ cũng không biết mình sẽ lung túng như vậy, không biết làm sao, thậm chí có một lọai kích động muốn thóat khỏi hắn.
Tay bị nhẹ nhàng cầm lấy, hắn lại lần nữa nâng mặt nàng lên, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng cùng nụ cười rực rỡ.
“Linh Lan, nàng yêu thích ta có đúng hay không?” Hắn nói.
Nàng đỏ mặt, trốn không thóat, cũng không muốn trốn đối hắn gật đầu, lại gật đầu. Trong làng thấp thỏm nghĩ, không biết hắn sẽ có phản ứng gì?
“Cái này là đủ rồi.” Hắn khẽ mỉm cười dịu dàng với nàng , sau đó ôm nàng vào lòng.
Nàng nhất thời ngây người, thứ nhất là bởi vì động tác của hắn, thứ hai là bởi vì lời nói của hắn…
“Ta muốn nàng gả cho ta, làm thê tử của ta, Linh Lan.”
“Mẹ không đồng ý.”
Đoàn Lỗi bị câu trả lời như chém đinh chặt sắt của mẫu thân làm cho sững sờ tại chỗ, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra một đáp án ngòai dự đóan như vậy.
Cho tới nay, ở trong Đoàn phủ mẫu thân luôn yêu thương Linh Lan, mặc kệ là người chủ tử như hắn hay người ở trong nhà, mọi người đều quá rõ ràng.
Chuyện này lúc Linh Lan vẫn còn thân phận nô tỳ đã thế, rồi sau đó nàng nhiều lần hiến kế, trợ giúp hắn kinh doanh thương hành Đòan gia, trở thành quý nhân của Đoàn gia bọn họ thì chuyện đó càng trở thành chuyện đương nhiên.
Vì vậy. đối với chuyện mình thích Linh Lan, muốn lấy nàng làm vợ, hắn chưa từng lo lắng qua việc mẹ sẽ phản đối, chỉ lo lắng chuyện Linh Lan có nguyện ý tiếp nhận hắn hay không, đối với hắn chuyện tình cảm dính tới việc báo ân vẫn là có chút vấn đề.
Hắn thích Linh Lan, nhưng lại không muốn nàng vì báo ân mà tiếp cận hắn, đây là phạm vào tự ái của hắn, cho nên một năm này hắn mới giãy giụa, dậm chân tại chỗ như vậy.
Thế nhưng lần bắt cóc này đã dọa hắn, việc có thể sẽ phải mất đi nàng khiến hắn dường như không thở nổi, cơ hồ muốn làm hắn phát điên
Hắn không thể mất đi nàng, không cách nào mất đi nàng, nếu như nàng chết rồi. . . . . .
Ý tưởng này ở trong đầu hắn qua lại ngàn vạn lần, mỗi lần nghĩ đến nếu như nàng chết rồi, hắn liền không cách nào nữa tiếp tục suy tư, đã cảm thấy giống như có cái tay vô hình cứng rắn bóp ở ngực hắn.
Loại đau này, hắn đời này cũng không muốn lại trải qua.
Cho nên trước khi cứu nàng về, hắn đã quyết định bỏ qua tự ái vô dụng kia, mặc kệ nàng đối với hắn là ôm tâm trạng gì, hắn đều muốn nàng trở thành thê tử của hắn, chân chính có được nàng, cũng muốn người trong thiên hạ biết nàng là nữ nhân của Đoàn Lỗi hắn, dám động đến người nàng, chính là muốn chết!
Mấy năm này bởi vì phụ thân cùng huynh trưởng qua đời, hắn đã trải qua thực tế nhân tình ấm lạnh mà người khác không cách nào tưởng tượng, mà hắn cũng trong hòan cảnh đó học được một chuyện, đó chính là thực lực có thể quyết định tất cả.
Ban đầu phụ thân cùng huynh trưởng qua đời, sở dĩ hắn bị người ta xem thường, chính là bởi vì các thương hành khác nghĩ hắn không có thực lực, chỉ biết sống an nhàn sung sướng, là thiếu gia không biết đói khổ nhân gian, cho dù có thừa kế gia sản, sớm muộn cũng tiêu xài hết sạch, cho nên mới không để ý tới hắn.
Vậy mà trải qua mấy năm này, hắn tin tưởng sẽ không có ai dám xem nhẹ Đoàn Lỗi hắn nữa, thậm chí không dám đối nghịch cùng hắn, ngày đó hắn mang theo một đám quan binh chỉ là muốn thị uy, để cho mọi người biết chỉ cần Đoàn Lỗi hắn muốn thì quan binh cũng có thể điều động.
Nếu tâm ý đã quyết, hắn không muốn lãng phí thời gian nữa, đêm đó liền hướng Linh Lan cầu ôn, cũng không ngờ sẽ đạt được đáp án vui mừng đó, thì ra hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.
Sau khi xác định được tình cảm của nàng, hôn lễ cũng không cần kéo dài nữa, dù sao Linh Lan tuổi cũng không còn nhỏ, chỉ là thế nào hắn cũng không nghĩ ra mẹ sẽ phản ứng như vậy.
“Tại sao? Ngài không phải rất thích nàng, rất thương nàng sao?” Hắn hỏi.
“Nàng không thể làm vợ của con.”
“Tại sao? Xin mẹ cho hài nhi một lý do.”
“Nàng là nghĩa nữ mẹ thu, là muội muội của con.”
“Hài nhi chưa bao giờ coi nàng như muội muội mà đối đãi, lý do này hài nhi không thể tiếp nhận.” Đoàn Lỗi lắc đầu nói.
“Con không nghe lời của mẹ sao?”
“Nghe, nhưng cần mẹ cho hài nhi một lý do có thể thuyết phục.”
“Linh Lan nàng không thích hợp với con.”
“ Mấy năm nay Linh Lan vẫn ở bên cạnh hài nhi, hài nhi nhìn không ra nàng có nơi nào không thích hợp.”
“Nàng chỉ là một tỳ nữ.”
“Nàng không phải, rất nhiều năm trước đã không phải. Chẳng lẽ mẹ không biết sao?” Đoàn Lỗi trầm giọng nói.
“Thế nhưng cũng không phủ nhận được sự thật nàng đã từng là tỳ nữ.” Đòan phu nhân có chút kích động. “Lỗi nhi, con xứng đáng có được thê tử tốt hơn, trong thành có rất nhiều danh môn thế gia…”
“Mẹ.” Đoàn Lỗi cắt đứt lời mẫu thân, đã nghe ra vấn đề ở đâu. “ Cho nên người không đồng ý, là bởi vì cho rằng Linh Lan không xứng với gia thế Đòan gia chúng ta sao, cho nên người mới không đồng ý sao?”
Đòan phu nhân mím môi, coi như chấp nhận.
Đòan Lỗi nhìn không chớp mắt vẻ mặt nghiêm túc của mẫu thân, không tiếng động thở dài, hắn không ngờ mẹ lại sẽ để ý chuyện đó như vậy, hắn cho là. . . . . .
“Mẹ. Đòan gia chúng ta cũng chỉ là một thương gia, có chút tiền mà thôi, không thể xưng là danh môn thế gia gì đó.”
“Làm sao ngươi có thể nói những lời đó?” Đòan phu nhân trợn to cặp mắt, lộ vẻ mặt không thể tin.
“Hài nhi nói là sự thật.”
“Chuyện gì là sự thật? Ngươi đi hỏi người bên trong Châu thành này, ai dám xem nhẹ Đoàn gia chúng ta, ai dám nói Đoàn gia chúng ta không phải danh môn thế gia?” Nàng kích động nói.
“Một khi thương hành chúng ta phá sản hay sa sút, mỗi người ai cũng dám nói như vậy, bởi vì đây là sự thật. Bọn họ hiện tại không dám nói, cũng chỉ là sợ hãi tiền tài quyền thế của Đoàn gia chúng ta mà thôi.” Đòan Lỗi bình tĩnh nói.
“Ngươi …”
“Mẹ, thương hành Đòan gia có thể đứng vũng như ngày hôm nay, không thể không nói đến công lao của Linh Lan.” Hắn nói tiếp, “ Tuy nói hài nhi không phải vì vậy mà kết hôn với nàng, nhưng nếu bàn về xứng hay không hoặc có đáng giá hay không, Linh Lan nàng tuyệt đối có tư cách trở thành Đòan gia thiếu phu nhân, cho nên xin mẹ hãy đồng ý cho hài nhi cưới nàng vào cửa.”
Đòan phu nhân mím chặt môi không nói gì.
Nàng cũng biết Linh Lan rất tốt, biết nàng đối với thương hành Đòan gia là trợ giúp rất lớn, nhưng là nàng vẫn không xứng với con trai mình.
Lấy thành tựu bây giờ của Lỗi nhi, có bao nhiêu danh môn quý trụ muốn hùa theo, muốn cùng Đòan gia bọn họ kết làm thân gia, nàng sao có thể để hắn cưới một tỳ nữ, khiến Đòan gia trở thành trò cười ở Châu thành, bị mất hết mặt mũi đây? Nàng tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra.
“Nếu như ngươi thật sự thích nàng thì có thể nạp nàng làm thiếp, mẹ sẽ không ngăn cản. Nhưng muốn cưới nàng, mẹ tuyệt không cho phép.” Nàng nói như chém đinh chặt sắt.
“Trừ nàng, hài nhi đời này sẽ không lấy nữ nhân khác, hi vọng mẹ có thể suy nghĩ lại một lần nữa. Hài nhi cáo lui.” Đòan Lỗi trầm giọng nói, sau đó xoay người rời khỏi Thính Vũ Uyển, hướng Quan Vân uyển đi tới.
Dọc theo đường đi, miệng của hắn mím chặc, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, khiến bọn người hầu nhìn một cái tim gan liền run sợ, không khỏi suy đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Quan Vân uyển trong thư phòng, Linh Lan chăm chú nhìn sổ sách, vừa tính toán phương hướng phát triển sau này của thương hành.
Nàng nhớ trước khi sống lại sau khi nạn hạn hán xảy ra, còn xảy ra vài sự kiện nữa, những sự kiện này cũng ảnh hưởng tích cực đến thị trường, khiến nhiều thương phẩm tăng giá, nững thứ đó từ bây giờ có thể bắt đầu thu mua, khiến cho thương hành Đòan gia lợi nhuận nàgy càng tăng.
Cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, phát ra “Y” một tiếng.
Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy thiếu gia mặt âm u từ ngoài cửa đi tới.
“Thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
Nàng lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, đón lấy hắn, thế nhưng hắn lại không nói hai lời, duỗi tay ra liền ôm nàng vào trong ngực, làm nàng nhẹ ngẩn ra.
“Thiếu gia?”
Hắn không có lên tiếng đáp lại, cái gì cũng chưa nói, chỉ là lẳng lặng ôm nàng, ôm rất chặt, làm nàng đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì?” Nàng lần nữa lên tiếng nhẹ giọng hỏi.
Đoàn Lỗi đang do dự có nên hay không nói với nàng lời nói thật, hắn không muốn nàng bi thương, nhưng cũng không cách nào lừa dối nàng.
Hắn biết chuyện mới vừa xảy ra ở Thính Vũ uyển sớm muộn cũng sẽ truyền vào trong tai nàng, hơn nữa mẫu thân cũng có khả năng tìm tới nàng, muốn nàng cự tuyệt hắn hoặc rời khỏi Đoàn gia ..., hắn phải để cho nàng có chuẩn bị tâm lý, để cho nàng cam kết mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải kiên trì, không bao giờ buông tha mới được.
“Ta mới từ Thính Vũ uyển trở lại.” Hắn nói cho nàng biết.
Linh Lan sửng sốt một chút, sau đó liền bừng tỉnh hiểu ra, tâm cũng theo đó co rút đau đớn một chút.
“Phu nhân nàng. . . . . . Không đồng ý thật sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Ta sẽ không buông tha, cho nên ngươi cũng không được buông tha, biết không?” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói với nàng.
“Phu nhân nàng nói thế nào?”
Chương 8:
“Trước hãy đồng ý với ta, nói nàng sẽ không buông tha, sẽ không dao động, ta mới nói cho nàng biết”.
Linh Lan nhìn hắn, kiên định nói với hắn: “Ta không buông tha cũng sẽ không dao động, chàng yên tâm”.
Thiếu gia không biết nàng đã phải trải qua chuyện gì mới đi tới đây, cho nên mới lo lắng.
Nàng tuyệt đối sẽ không buông tha thiếu gia, cho dù phu nhân phản đối làm nàng rất đau lòng, rất đau lòng cũng rất xin lỗi, nhưng nàng vẫn sẽ kiên trì cho đến khi trở thành thê tử của thiếu gia, thiếu phu nhân Đoàn gia, sau đó thay đổi vận mệnh trước khi sống lại của nàng và Đoàn gia.
Nhìn nàng bất động thanh sắc, Đoàn Lỗi hít sâu một hơi, tâm tình thóang sáng sủa một chút. Hắn buông nàng ra, dắt tay của nàng, hai người cùng nhau đi đến bên ghế ngồi xuống.
“Ta sẽ thuyết phục mẹ thay đổi chủ ý, cho nên nàng chờ một chút”. Hắn hướng nàng cam kết.
Nàng gật đầu, tương đối lo lắng chính là một chuyện khác.
“Phu nhân rất tức giận sao?” Nàng hỏi, sau lại nhỏ giọng tự mình trả lời, “Nhất định rất tức giận, cũng nhất định đối với ta rất thất vọng. Cho tới nay nàng đều đối với ta rất tốt, lại đặc biệt yêu thương ta, kết quả ta lại cứ như vậy phản bội nàng”.
“Linh Lan ta không cho nàng nói như vậy, nàng cũng không có phản bội mẹ.” Đoàn Lỗi cau mày nói.
Linh Lan cười khổ lắc đầu một cái. Đã quyết định phải làm, cho dù vác vai trên tội danh phản bội, không có được sự tha thứ của phu nhân, nàng cũng sẽ không lùi bước, sẽ không hối hận.
“Kế tiếp ta nên làm thế nào?” Nàng hỏi hắn.
“Mẹ sẽ có thể đến tìm nàng, nói có thể nặng lời một chút, nàng đừng để ở trong lòng, cũng đừng đồng ý với mẹ bất cứ chuyện gì.”
Nàng gật đầu không nói.
“Ta đã nói cho mẹ, đời này trừ nàng ra, ta sẽ không lấy nữ nhân khác, cho nên nàng đừng lo lắng, bởi vì nếu muốn Đoàn gia có hậu, mẹ liền nhất định phải thỏa hiệp.” Hắn dịu dàng nói cho nàng biết.
“Cám ơn chàng, thiếu gia.” Linh Lan cảm động hốc mắt ửng hồng, không biết nên nói gì, chỉ có thể khan khan giọng nói cảm ơn.
“Cám ơn cái gì, còn nữa, nàng có phải hay không nên đổi xưng hô, đừng gọi ta thiếu gia?” Hắn mỉm cười ngắm nhìn nàng nói.
“Chẳng lẽ sau khi chúng ta thành thân, nàng còn phải gọi ta thiếu gia?” Hắn nhìn nàng không chớp mắt, nhạo báng cười hỏi.
“Nhưng chúng ta còn chưa thành thân nha”. Nàng đỏ mặt nhỏ giọng nói.
“Nàng trước tiên có thể luyện tập”.
“Luyện tập?” Hắn đối với nàng gật đầu khích lệ một cái.
Linh Lan nhìn hắn, do dự một chút, mặt đỏ bừng mở miệng nói: “Lão gia.”
Nét mặt Đoạn Lỗi nhất thời từ mong đợi biến thành quái dị.
“Nàng đang tính toán sau khi thành thân đổi giọng gọi ta lão gia?” Hắn dở khóc dở cười hỏi nàng.
Thật ra thì nàng tính toán gọi hắn là tướng công, nhưng mà hiện tại chưa bái đường thành thân nàng thế nào cũng không gọi được, chỉ có thể học phương thức phu nhân trước kia gọi lão gia.
“Phu nhân trước kia cũng là gọi lão gia như vậy.” Nàng nói cho hắn biết.
“Mẹ là mẹ, nàng là nàng. Huống chi, ta cũng không có già như vậy chứ?” Đoạn Lỗi cười khổ cau mày nói.
“Ta không thích xưng hô này, đổi cái khác.”
“Phải thay đổi cái gì?”. Linh Lan không biết nhìn hắn hỏi.
“Chính ngươi nghĩ.”
Linh Lan cau chặt lông mày không nghĩ ra được.
Tướng công cùng phu quân đều là sau khi thành thân mới có thể gọi, hiện tại nàng thật kêu không được, cũng không thích hợp.
Thiếu gia không được, lão gia không được, gọi công tử giống như cũng không quá đúng, nếu học người ngoài tôn kính gọi hắn Đoàn gia, hắn nhất định sẽ không vui, cho nên rốt cuộc nên gọi tên gì đây?
Trước khi sống lại, thiếu phu nhân bí mật kêu thiếu gia là “Gia”, giọng điệu luôn là mềm nhẹ nỉ non, thanh âm tinh tế, khiến cho nàng rất hâm mộ, còn từng len lén bắt chước ở trong lòng, tưởng tượng một ngày kia cũng có thể gọi thiếu gia như vậy thì tốt bao nhiêu. Nhưng là bây giờ có cơ hội, nàng lại không khỏi bài xích, tuyệt không muốn học thiếu phu nhân kêu hắn như vậy.
Tên gì hay đây? Nàng dùng sức nghĩ.
“Cái này khó khăn lắm sao?” Nhìn nàng chân mày nhíu chặt, vẻ mặt như vắt hết óc, bộ dáng vắt óc suy nghĩ, Đoàn Lỗi không nhịn được mở miệng hỏi nàng.
Linh Lan dùng sức gật đầu, lại gật đầu.
“Nàng có thể gọi ta là tướng công.” Khóe miệng hắn khẽ nhếch, đề nghị.
Mặt của nàng lập tức đỏ lên, ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
“Chúng ta chưa…….Chưa thành thân.”
“Lén lút gọi không sao.”
Nàng dùng sức lắc đầu, thẹn thùng cúi đầu.
Hắn hơi suy tư một chút. “Hay trực tiếp gọi tên của ta, gọi ta là Lỗi?”
“Lỗi?”
Nhìn hắn, nàng mỉm cười gật đầu.
“Lỗi.” Nàng lại kêu hắn một lần,giống như đang thích ứng hay luyện tập.
Hắn cười ngày càng tươi, cảm giác rất tốt, trong nháy mắt khoảng cách thân mật giữa hai người được kéo lại gần hơn, cũng làm cho hắn cảm giác tim đập thình thịch.
“Kêu một lần nữa”. Hắn dừng mắt nhìn nàng dịu dàng yêu cầu.
“Lỗi”. Nàng nhìn hắn, thẹn thùng đỏ mặt khẽ gọi.
Hắn không kìm hãm được, không cách nào tự quyết đưa tay kéo lấy nàng từ trên ghế kéo về hướng mình, để cho nàng ngồi ở trong lồng ngực mình.
“Thiếu gia?” Linh Lan có chút kinh ngạc, đỏ mặt, không biết làm sao.
“Gọi ta Lỗi” Hắn cải chính nàng.
“Lỗi”. Nàng đỏ mặt nhỏ giọng kêu, nháy mắt sau đó hai mắt trợn to, chỉ vì hắn lại cúi đầu xuống xuống hôn nàng.
“Nàng về sau còn gọi ta thiếu gia, ta liền hôn nàng. Gọi một lần, hôn một lần”. Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn nói với nàng.
Linh Lan ngơ ngác nhìn hắn, nhịp tim như không phải của mình, càng không có biện pháp mang lời hắn nói nghe vào trong tai, nàng hiện tại trong đầu đều là chuyện thiếu gia hôn nàng.
Thiếu gia hôn nàng, thiếu gia hôn nàng, thiếu gia hôn nàng………….Nàng đang nằm mộng sao?
“Thiếu…….Gia?” Nàng khẽ vuốt cánh môi, vẻ mặt bởi vì khó có thể tin cùng vui vẻ mà có chút mê say hoảng hốt.
“Nàng là đang khảo nghiệm ta sao?” Đáy mắt hắn dấy lên một ngọn lửa, thì thầm hỏi nàng, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.
Lần này hắn không còn là chuồn chuồn lướt nước, vừa đụng chạm vào cánh môi mềm mại của nàng, để cho mình hãm sâu hơn vào nụ hôn này, duỗi lưỡi liếm qua cánh môi dưới mềm mại, trực tiếp tiến vào trong miệng nàng thưởng thức chân chính mùi vị ngọt ngào của nàng.
Nàng hình như bị hắn càn rỡ mà sợ hết hồn, thân thể cương cứng một chút, nhưng không có giãy giụa, mà là từ từ thả lỏng người, sau đó từ từ hưởng ứng đáp lại hắn.
Nàng đáp lại làm dục vọng trong nháy mắt càng thêm trở nên kích cuồng* cùng nồng đậm, tham lam cắn nuốt môi lưỡi của nàng, sau đó từ từ lan tràn tới làn da mềm mại trên cổ nàng, xuống chút nữa đã dò vào váy của nàng chẳng biết lúc đã bị hắn kéo lỏng.
*điên cuồng cùng kích động.
“……Lỗi……” Nàng không tự chủ nắm chặt áo của hắn, nhẹ gọi tên hắn, trong giọng nói còn mang theo một tia lo lắng, khẩn trương cùng luống cuống.
Hắn đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt liền dừng lại tất cả động tác.
Thiếu chút nữa….hắn thiếu chút nữa ở trong thư phòng đoạt lấy nàng.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu mùi thơm mê người từ trên người nàng làm hắn mê luyến, sau đó lưu luyến không dời, dừng lại một lát, rồi mới miễn cưỡng ngẩng đầu mình lên, nhìn về phía khuôn mặt đỏ tươi, thẹn thùng e lệ của nàng.
“Thật xin lỗi”. Hắn hướng nàng nhẹ giọng nói xin lỗi, đồng thời giúp nàng kéo y phục lên, sau đó sâu kín nói: “Hiện tại biết chứ?”
Nàng sững sờ, vốn là bởi vì ngượng ngùng mà không dám nhìn lên hai mắt của hắn lại không tự chủ được đưa mắt nhìn hắn, mờ mịt hỏi: “Biết cái gì?”
“Biết ta mặc dù rất ưa thích hôn ngươi, nhưng tự chủ vẫn có chút thiếu sót, cho nên ngươi cũng đừng thường xuyên gọi ta là thiếu gia, phải có chừng có mực, biết không?” Hắn nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi vì bị chính mình hôn mà có chút sưng của nàng lại vô cùng mê người, khan giọng nói.
Linh Lan trừng mắt nhìn, vẻ mặt có chút mê mang, không hiểu rõ lắm lời này hắn nói là có ý gì, gọi thiếu gia mà phải có chừng có mực?
Ngươi là đang khảo nghiệm ta sao?
Một câu nói này đột nhiên hiện lên ở trong đầu nàng, làm nàng không nhịn được trầm ngâm hồi tưởng.
Gọi một lần, hôn một lần.
Cái gì? Nàng lần đầu tiên nghe qua một câu nói giống như vậy, hơn nữa câu này trước mặt còn giống như có cái gì, giống như ------
Nếu như về sau nàng kêu ta thiếu gia lần nữa, ta liền hôn nàng. Gọi một lần, hôn một lần.
“A!” Nàng kiềm chế không kêu lên tiếng. nàng nghĩ tới, thiếu gia lúc trước giống như đã từng nói qua cho nàng, cho nên hắn nói đừng quá thường gọi muốn có chừng có mực, có ý tứ là…….
Đột nhiên nghĩ tới, cả khuôn mặt cùng cổ nàng đều đỏ.
“Ta không có……..Ta không phải……..Ta…………” Nàng thẹn thùng đến lời nói cũng không có mạch lạc, sắp bị hiểu lầm của hắn là cho phát điên.
Nàng không có muốn hắn hôn nàng, gọi hắn thiếu gia không phải là vì muốn hắn hôn nàng, chỉ là thói quen mà thôi, nàng không phải, nàng không có, nàng…… Ô ô, nàng mới không phải là cái loại nữ nhân da mặt dày, mới không phải.
Nhìn nàng mặt oan khuất lại không biết vì sao lại như thế, bộ dáng gấp đến độ như muốn khóc lên. Đoàn Lỗi không át chế nổi cười thành tiếng.
“Ta biết rõ nàng không có, không phải tại nàng, là ta trêu chọc nàng”. Hắn cười dịu dàng nói, sau đó trực tiếp lôi kéo nàng đứng dậy, nói sang chuyện khác. “Đi theo ta đến cửa hàng lương thực ở Thành Tây ”.
Nàng sợ run lên, không tự chủ được lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ừ”. Hắn gật đầu nhưng không có nói rõ.
Cửa hàng lương thực ở Thành Tây đó xác định có chuyện muốn hắn xử lý, chỉ là cũng không phải việc gì gấp, đi làm muộn vài ngày cũng không có quan hệ. Sở dĩ hiện tại hắn phải đi, chỉ là muốn dựa vào lý do này đi khỏi thư phòng chỗ hai người chung đụng, dùng công việc làm quên đi ham muốn đối với nàng. Ai còn biết ở lại chỗ này, hắn còn có thể khống chế bản thân mình muốn nàng hay không?
Hắn phải mau chóng nghĩ biện pháp khiến mẹ thay đổi tâm ý, đồng ý hôn sự cùng với nàng, nếu không hắn sớm muộn sẽ bị ý nghĩ muốn ôm nàng, dục vọng muốn nàng hành hạ chết.
Nhất định phải mau sớm nghĩ biện pháp.
“Tiểu thư ngài đã ngủ chưa?”
Linh Lan vừa mới tắt đèn lên giường đi ngủ, liền nghe từ bên ngoài cửa sổ truyền tới giọng nói cố ý đè thấp âm thanh hỏi.
Nàng nghe ra đó là người phụ trách hầu hạ nàng, tương tự giọng nói gặp nàng khi còn bé, hơn một năm trước nàng thỉnh cầu thiếu gia đem tiều tỳ Tiểu Hồng vào Đoàn gia, lại không biết tiểu nha đầu này nửa đêm còn không đi ngủ, chạy đến tìm nàng không biết có chuyện gì.
“Chuyện gì?” Nàng lên tiếng hỏi, không nghe Tiểu Hồng trả lời, lại nhìn thấy cửa phòng nàng bị người đẩy ra, ba bóng đen theo ánh trăng đi vào trong phòng nàng.
“Là ai?” Nàng phòng bị lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Hộp quẹt ở trong tối chợt lóe, trong nháy mắt đốt sáng cây nến trên bàn trà, cũng đốt sáng lên sương phòng, khiến Linh Lan nhìn thấy rõ ràng người tới.
Phu nhân? !
Trong lòng nàng cả kinh, lập tức xuống giường mang giày,cung kính khom người hành lễ với phu nhân.
“Phu nhân, đã trễ thế này sao người con chưa ngủ, tìm Linh Lan có chuyện gì sao?” Nàng cung kính hỏi thăm, nhưng trong nội tâm lại cực kỳ thấp thỏm.
Nàng hiểu rõ phu nhân muộn như vậy tự mình đến tìm hiểu tránh tai mắt mọi người, nhất định là muốn cùng nàng nói chuyện thiếu gia.
Gần đây thiếu gia ra vào đều sẽ mang theo nàng, cũng sẽ không để nàng đơn độc ở lại trong phủ đối diện với phu nhân, phu nhân cũng không có làm gì được, dưới tình huống bất đắc dĩ mới có thể lựa chọn lúc đêm khuya vắng người từ Thính Vũ uyển đến tìm nàng, này làm nàng cảm thấy rất là áy náy.
“Các người đều đi ra ngoài”. Đoàn phu nhân mở miệng nói.
Tỳ nữ Thúy nhi cùng Tiểu Hồng theo nàng vào cửa lập tức đáp lời, xoay người đi ra sương phòng, Tiểu Hồng xoay người lo lắng nhìn nàng một cái.
Linh Lan cho nàng một cái mỉm cười trấn an, nói với nàng không sao.
Thúy nhi lui ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng lại, nháy mắt trong phòng chỉ còn lại hai người nàng và phu nhân.
Bốn phía một mảnh im lặng.
Linh Lan không có mở miệng đánh vỡ mảnh im lặng này, bởi vì nàng không biết nên nói gì, càng có một loại dự cảm có lỗi, vì vậy liền lựa chọn im lặng.
“Trước cầm quần áo phủ thêm, chớ để bị lạnh”. Đoàn phu nhân bỗng nhiên mở miệng nói.
Nàng trầm mặc gật đầu một cái, xoay người đi cầm áo khoác mặc vào, sau đó đi về phía bên cạnh phu nhân ngồi.
“Ngồi”. Đoàn phu nhân nói.
Nàng âm thầm hít sâu một hơi, an tĩnh ngồi xuống.
“Ngươi còn đem sổ sách về phòng xem sao?” Ánh mắt Đoàn phu nhân rơi vào sổ sách đặt trên bàn.
“Có lúc”.
“Ngươi vất vả rồi”.
“Xin phu nhân đừng nói như vậy, đây là việc Linh Lan nên làm.”
“Nên làm? Là vì báo ân năm đó ta đối với ngươi chứa chấp sao? Nếu như vậy, những năm này ngươi vì Đoàn gia ta làm những chuyện như vậy cũng báo đáp đủ rồi. Linh Lan, ngươi đã không nợ Đoàn gia cái gì.” Đoàn phu nhân chậm rãi lắc đầu nói.
Linh Lan lo lắng nhìn phu nhân, cảm giác phu nhân hình như có hàm ý khác, là nàng suy nghĩ nhiều quá sao?
“Không chỉ phu nhân có ân chứa chấp Linh Lan, còn có những năm gần đây ngài đối với Linh Lan có thương yêu cùng chăn sóc, cùng với thiếu gia đối với Linh Lan tin tưởng cùng nhận thức. Hiện tại Linh Lan có tất cả đều nhờ phu nhân, thiếu gia cùng Đoàn gia cho, những ân huệ này Linh Lan đều ghi nhớ trong lòng, coi như cả đời cũng báo đáp không hết.” Nàng mang theo vẻ mặt cảm kích, nói thật.
Linh Lan hô hấp hơi chậm lại, có loại cảm giác “Tới”. Sự lo lắng của nàng đã ứng nghiệm.