Mĩ Khiết Ngọc bước về phòng mình mà miệng thì cứ cười tủm tỉm. Mạc Phúc luôn luôn là nỗi canh cánh trong lòng bà bầy lâu.
Đứa trẻ này là luôn nghĩ cho người khác mà không hề nghĩ đến bản thân mình. Khi bà bói ra tử kiếp của Phùng nhi và biết cách tháo gỡ là phải dời tử kiếp của hắn sang người mà hắn yêu thương và cũng yêu thương hắn nhất bà đã định dùng bản thân mình dịch chuyền tử kiếp sang. Nhưng nào ngờ Phúc nhi lại xuất hiện đột ngột trong ngũ hành dời thuật năm đó của bà, thay ca ca hắn nhận hết kiếp nạn lên người. Vì phát hiện ra Phúc nhi bà đã dừng trận lại vì thế mà giữ được nửa mạng của Phúc nhi và đổi lại một tử kiếp khác cho vào mười năm sau cho Phùng nhi. Khi hỏi tiểu Nhã có đủ tự tin mang hạnh phúc đến với Phùng nhi không thì con bé khẳng định sẽ làm thật tốt nhưng cũng thật không ngờ con bé thật là có thực lực(Akiaki : bác này là hiểu lầm rồi, đúng là đầu óc của người lớn…^.^ !!!)
Hai kẻ lẽ ra đang trong tân phòng thì nay lại đang vòng quang ở ngon núi sau cốc. Nhã Nhi dẫn hắn đến một cái hồ nhỏ quanh hồ đom đóm lập lòe vầy quanh rất đẹp.
- Chàng nhìn xem chúng thật đẹp, ngắm chúng hẳn giống như được ngắm những vì sao thật gần ấy. Chỉ cần với tay đón lấy cảm giác như ta bắt được những ngôi sao trên bầu trời. Vừa nói nàng là đuổi theo bắt lấy những chú đom đóm nhỏ cười vui vẻ. Nhìn nàng vui vẻ chạy đùa cùng lũ đom đóm khiến hắn cảm thấy cảnh tượng trước mắt kia thật đẹp và ngọt ngào. Nếu rời khỏi cõi đời này hắn sẽ khắc ghi thời khắc ngọt ngào này trong trí nhớ. Đó là ký ức về nàng mà hắn muốn lưu giữ lại.
- Ta sẽ viết cho nàng tờ hưu thư. Nàng phải sống hạnh phúc đấy nhé. Hắn đột nhiên ôm lấy nàng rồi nói.
- Thiếp không làm gì sai chàng không thể hưu thiếp. Chàng mời lấy thiếp liền hưu thê sẽ không may mắn, chẳng phải mọi người là đang cần phúc tinh của thiếp đó sao ? ít nhất trong thời gian tới chàng sẽ không thể hưu thiếp. Nàng dãy ra khỏi vòng tay của hắn nước mắt tràn mi bỏ chạy. Nàng là bỏ nhiều tâm sức như vậy chỉ là muốn trở thành thê tử của hắn, muốn lấy lòng hắn thế nhưng đổi lại câu nói mà nàng được nghe từ hắn chính là hắn sẽ viết hưu thư cho nàng.
- Ô…ô…đồ chết bầm nhà chàng, nói gì mà ta phải hạnh phúc, đưa hưu thư cho người ta thì hạnh phúc nỗi gì…ô…ô…Mà không đúng… Như nghĩ ra gì đó Nhã Nhi ngừng khóc lau khô lệ trên mặt nàng chạy thật nhanh về Độc cốc. Một lúc lâu Mạc phúc cũng trở về được Độc cốc thế nhưng có vẻ như Nhã Nhi không về đây. Ngồi trong Hỷ phòng đến khi trời sáng hắn là lo lắng không rõ nàng là đi đâu. Khi nàng vừa khóc vừa chạy mất hắn nghĩ mình đã làm đúng thế nhưng trời đã khuya như thế nàng có thể đi đâu.
- Chàng đã thức rồi sao ? Nàng bước vào đem cho hắn nước rửa mặt cùng trang phục cua ngày mới.
- Nàng cả đêm qua đã đi đâu. Hắn đột nhiên cảm thấy nóng giận, chẳng phải chỉ cần nàng bình an ở trước mặt hắn là tốt rồi hay sao, vì cái gì hắn lại nổi giận như thế đến bản thân hắn cũng không hiểu nổi.
- Ta là còn giận chàng vì thế chưa muốn gặp chàng thế nhưng sáng nay là phải dâng trà sớm. Nàng bộ dáng giận dỗi trả lời hắn. Nàng thực ra đã về từ sớm, nhìn hắn lo lắng cho nàng đứng ngồi không yên cả đêm khiến nàng càng cảm thấy nghi ngờ của mình là đúng. Mạc Phúc nhớ lại vẻ mặt đầy lệ hôm qua của nàng thì cơn giận bỗng dưng trùng xuống rồi biến mất dạng.
- Ta đã suy nghĩ những gì nàng nói với ta hôm qua. Dù rằng gia đình ta thực sự cần Phúc tinh cảu nàng thế nhưng cũng không thể vì thế mà làm lỡ là cuộc sống của nàng. Nên..
- Chàng nói là vì ta sao ? chàng có từng nghĩ phụ nữ bị hưu sẽ bị kẻ khác nghĩ thế nào không ? Nghĩ cho thiếp sao ? cầm hưu thư của chàng thiếp sẽ sống tốt được hay sao ?
- Ta xin lỗi, cái này ta thực sự không nghĩ đến. Hắn là chỉ nghĩ đơn giản.
- Tốt, thiếp tiếp nhận lời xin lỗi của chàng vì thế từ giờ hưu thê gì đó đừng nhắc đến nữa…Nàng nói với vẻ cứng rắn và lạnh lùng như muốn cắt đứt câu chuyện. Nàng là muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện, sợ rằng hắn lại đổi ý đuổi nàng ra khỏi cửa. Khi cả hai cùng xuất hiện dâng trà Mĩ Khiết Ngọc đưa cho họ bao lỳ xì đỏ cùng tin vui
- Con dâu ngoan, nhờ phúc tinh của con Quý thúc cua các con dường như đã tìm ra cách cứu Thanh Thanh. Phúc nhi nhà ta quả là may mắn lấy được con, là con đã mang phúc tin của con tới với gia đình chúng ta. Mạc Phúc đưa mắt nhìn Nhã Nhi, nàng chỉ cười hiền dịu dàng mà có lễ với cha cùng nương. Vẻ hồn nhiên trong sáng của cô gái đêm qua không chút dấu vết, cũng không thể nhận thấy cô gái cứng rắn và quyết liệt của khi nãy. Đâu mới là con người thực của nàng hắn thực sự không rõ, nương tử của hắn thực ra thì là người như thế nào. Khi bọn họ cùng nhau dùng trà thì có khách nhân đến đó là Linh Nhu con gái của bá phụ hắn. Nàng ta là thích hắn từ rất lâu rồi. khi nghe hắn cưới thê tử nàng liền chạy đến.
- Cha thì ra đây là thê tử chỉ phúc vi hôn của Phúc ca. Nghe nói cô là tài nữ hẳn là giỏi cầm kỳ thi họa đi, có thất lễ không nếu ta muốn nghe một khúc tương tư. Đây là khúc nhạc khó vì nó có chiều sâu, đến nhạc sư cũng khó có thể đàn có cảm xúc nàng là muốn nàng ta mất mặt. Linh Nhu liếc mắt nhìn thê tử của Phúc ca, nàng ta có thể đẹp nhưng những kẻ đẹp thường rằng là những kẻ không có đầu óc, nàng chắc rằng cái danh tài nữ chẳng qua vì những kẻ si mê sắc đẹp kia đồn thổi.
- Linh Nhu, không được lộn xộn, muội muội nếu không ngại ta thật tình cũng muốn nghe cháu dâu gảy đàn. Hừm hắn thực sự ghét con bé này nếu không vì con bé hẳn vị trí kia là của con gái lão. Tiểu tử đó sức khỏe từ nhỏ yếu đuối sẽ không thể quản nổi sản nghiệp hẳn là dễ bế cho ông thao túng thế nhưng lại chậm mất một bước.
- Việc này…Khiết Ngọc có vẻ khó xử, bà là biết tỏng lòng dạ anh trai mình, muốn hùa nhau làm mất mặt con dâu bà đi.
- Nếu Bá phụ không chê Nhã Nhi xin hầu một đoạn. Nàng nhẹ nhàng cười dịu dàng ngồi xuống cạnh chiếc cầm bên cửa sổ và bắt đầu thả hồn vào nỗi lòng thương nhớ trong khúc tương tư.
Đây là khúc nhạc nàng ngày nào cũng gảy mỗi khi nhớ đến mối tình đầu của mình. Cậu nhóc cười rạng rỡ khi đưa cho nàng bông cúc dại ngày ấy, vì để có thể xứng với hắn nàng đã thay đổi bản thân đê trở nên tốt nhất để trở nên xứng với hắn.
Khi tiếng đàn kết thúc lệ đã rơi đầy mặt những người ngồi đó, mọi người dường như tán thưởng cảm xúc trong tiếng đàn. Linh Nhu và cha nàng ta thì tức nghẹn họng cũng phải vỗ tay tán thưởng chỉ riêng một người ngồi đó sắc mặt xa xầm lại. Cái cảm giác chua chát và tức giận này là vì sao. Thiệu Mạc Phúc tức giận rời khỏi bàn trà khiến cho mọi người đều hoảng hốt. Hai mươi mốt năm qua Khiết Ngọc chưa từng thấy con trai mình nổi giận trừ cái lần hắn biết bà định dùng mạng mình đổi tử kiếp cho Phùng nhi.
Chương 5: Những cảm xúc lạ lùng
Mạc Phúc cố nén cơn giận rời khỏi khách phòng, khi hắn nghe khúc tương tư nàng gảy kia mang theo nhớ thương mang theo ngọt ngào khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến nàng là nghĩ về kẻ nào đó khi gay khúc tương tư thì tim hắn như thắt chặt lại. Tại sao hắn lại khó chịu đến thế khi nàng vì một người nào đó nhớ thương. Sao hắn lại cảm giác đau nhiều như vậy khi biết trong tâm tư nàng có một hình bóng. Chẳng phải đó là điều tốt hay sao, nàng sẽ hạnh phúc dẫu hắn có rời khỏi thế giới này. Thế nhưng không thể hiểu được cái cảm giác tức giận này như xâm chiếm toàn bộ thân thể hắn. Tức giận đến mức tim đau nhói, tức giận vì người nàng nhớ thương kia không phải là hắn. Kẻ sẽ sống cùng nàng đến bạc đầu không phải hắn mà sẽ là một người khác. Cái cảm giác ganh tỵ lạ lùng này hắn chưa từng có trước nay.
Từ khi hắn biết mình chỉ có nửa mạng sống hắn luôn chấp nhận mọi chuyện một cách nó chính là lẽ đương nhiên. Chưa từng ganh ghét,cố chấp hay đố kỵ với bất kỳ thứ gì hay bất cứ ai. Thế nhưng hắn thực sự cảm thấy đố kỵ với kẻ được nàng thương yêu, kẻ có thể cùng nàng sống đến già. Từ khi mười một tuổi gánh thay ca ca tử kiếp sinh mạng chi còn phan nửa với hắn đi một đoạn đường dài cũng thật khó khăn. Toàn bộ tâm tư của hắn chi đặt vào một việc đó là làm thế nào để không làm phiền kẻ khác hoặc không làm cho người xung quanh vì mình mà lo lắng thế nên hắn chưa bao giờ tò mò về ai hay việc gì.
Hắn muốn biết tất cả về nàng nàng đã lớn lên thế nào từ khi hắn rời khỏi mười hai năm trước. Hồn nhiên, cứng rắn, quyết liệt, dịu dàng đâu mới là con người thật của nàng. Và nỗi nhớ thương trong tiếng đàn kia của nàng là kẻ nào. Hiếu kì, ganh ghét,cùng tiếc nối,tất cả các cảm xúc lạ lẫm ấy đều vì nàng mà xuất hiện. Đó liệu có phải là yêu mà cha và nương cùng huynh trưởng thường hay nói đến. Là người mà bản thân luôn muốn giữ chặt bên cạnh mình cho dù có vì thế mà nàng sẽ hận hắn. Hắn muốn nàng chỉ nhìn mình hắn, chỉ nghĩ về hắn, chỉ thuộc về mình hắn.
- Chàng là vì sao lại giận dữ ? Nàng đã làm sai ở đâu sao. Đuổi theo sau hắn nàng hỏi nếu như nàng sai thì nàng sẽ sửa chữa, nàng đã cố gắng không làm hắn mất mặt với người khác thế nhưng sao hắn lại giận dữ như vậy ?
- Ta không có giận, ta chỉ mệt muốn nghỉ ngơi đừng làm phiền ta. Vừa nói hắn vừa bước vào phòng và đóng cửa lại. Hắn bước vào trong phòng thì nghe phía ngoài cửa có tiếng hỏi của một nam tử
- Tiểu Nhã Nhi muội lại làm phiền ai vậy ?
- Ảnh ca ca. Huynh tới khi nào ? Nhã Nhi reo lên rồi chạy lại bên Vô Ảnh riu rít như chú chim oanh nhỏ. Lại một Nhã Nhi khác mà hắn không biết, nàng vui mừng rối rít như là trẻ con trước mặt nam tử kia. Hắn ta liệu có phải là kẻ mà nàng nghĩ đến khi nàng đàn khúc nhạc đó. Dù rằng ở trong phòng nhưng chỉ cách nhau lớp cửa thế nên mọi biểu hiện thân thiết của Nhã Nhi với kẻ kia Mạc Phúc đều nghe rõ mồn một. Sắc mặt mệt mỏi thường ngày của hắn nay thay bằng sự giận dữ. Vô Ảnh chi tình cờ đi qua nên ghé thăm nàng nên rất nhanh chào từ biệt. Dù rằng rất vui vì huynh ấy đến thăm thế nhưng Nhã Nhi là phiền não, nàng thật không biết hai hôm nay Mạc phúc là giận việc gì. Nàng biết hắn giận nhưng lại không rõ mình sai ở đâu. Lần đầu tiên nàng cảm thấy bối rối khi không thể đoán biết xem người khác nghĩ gì.
- Chàng vì sao lại khó chịu, nếu chàng không cho ta biết…
- Nàng vì sao nhất định phai gả cho ta ? Hắn hỏi với giọng điệu giận dữ dù không lớn tiếng quát lên, nhưng ngữ điệu mang theo tức giận. Nàng nếu đã có kẻ mình thương yêu vì cớ gì cứ nhất quyết gả cho hắn để rồi xao trộn tâm tư của hắn, đảo lộn mọi kế hoạch của hắn.
- Vì chúng ta có đính ước. dù là thế nhưng nàng luôn ước được gả cho hắn từ khi còn là một đứa bé, nàng sao có thê nói ra chuyện này.
- Chỉ vì đính ước sao ? Giọng điệu hắn càng giận dữ hơn nữa không hiểu sao câu trả lời của nàng khiến hắn tức giận hơn.
- Nàng là vì thực hiện hôn ước nên lấy ta dù trong lòng có bóng hình của kẻ khác sao ? Ta thực sự không thể hiểu được. Thật ra nàng là người thế nào, tính cách ra sao, và đang suy nghĩ những gì ? Những thứ đó khiến cho ta như phát điên lên được. Hắn muốn biết tất cả về nàng , quá khứ hay tương lai hắn muốn biết tất cả những gì liên quan đến nàng biết mọi thứ. Ý nghĩ đó chiếm trọn con tim hắn suy nghĩ của hắn nó khiến hắn cảm thấy khó chịu và bức bối. Khi thấy nàng thân thiết với kẻ khác hắn muốn biết quan hệ giữa bọn họ muốn biết tất cả, tất cả về nàng.
- Nếu chàng muốn biết về con người thiếp vậy thiếp sẽ cho chàng thấy tất cả. Chàng đi theo thiếp. Nàng nắm lấy tay hắn kéo đi. Nàng là thật vui, tướng công thì ra là quan tâm đến nàng, nàng muốn cho hắn thấy toàn bộ con người thật của mình.