Khi mở mắt tỉnh dậy nàng đang nằm trên một chiếc giường nhỏ ở thư phòng. Thương Vũ ngồi đọc sách ở chiếc bàn gỗ trong thư phòng, thấy Nguyệt Phù đã tỉnh vội gấp cuốn sách trên tay lại, hắn tiến đến bên giường. Nhu hòa nhìn nàng bằng anh mắt, cưng chiều.
- Nàng tỉnh rồi sao ?
- Ta chưa chết sao ? Tử Linh bần thần sờ lên cổ lo lắng, nàng chẳng phải nàng bị độc trùng cắm hay sao, vì sao không chết. Nhìn vẻ lo lắng của thê tử Thương vũ buồn cười. Hắn đành giải thích cho nàng hiểu, Diệp Lung Linh không phải là trùng độc như giang hồ đồn đãi. Nhưng hắn không nói trước với nàng là vì muốn trừng phạt nàng có ý rời bỏ hắn. Tử Linh cũng vì thế mà giận hắn hết mấy ngày, không thèm để ý đến hắn. Dù Thương Vũ có làm gì lấy lòng nàng, nàng vẫn cứ không thôi tức giận.
Trong căn phòng nhỏ, Tử Linh ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài cốc. Từ khi đến đây,chưa bao giờ nàng có thời gian ngắm tiên cảnh của nơi này. Diêm la cốc có thể xem như một thế ngoại đào viên, một nơi thơ mộng , yên tĩnh tách biệt với thế gới xung quanh. Phía trước cốc là rừng đào, phía sau cốc là trúc lâm. Bốn phía bao quanh bởi núi cao vạn trượng khiến Diêm la cốc tách biệt với bên ngoài. Khi Từ Linh đang đắm mình trong tiên cảnh của Diêm la cốc thì Thương vũ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
- Nàng còn giận ta sao ? Ta đang nghĩ trận pháp Đào Thạch trận kia đến khi nào mới có thể dạy thê tử được. Hắn vừa nói vừa dịu dàng mỉm cười cùng nàng, nụ cười kia khiến Tử Linh vốn đã tỉnh khỏi mơ mộng vì nghe đến phá trận bỗng trở nên mơ màng. Hắn chắc chắn là cố ý mà, sao có thể dùng mỹ nam kế với nàng kia chứ.
- Từ giờ không cho phép chàng cười với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài ta biết chưa hả ? Tử Linh hằn giọng uy hiếp. Nàng không muốn phải suốt ngày dánh nhau với kẻ khác vì phu quân mình thu hút quá nhiều oanh oanh yến yến. Dù rằng phá trận rất hấp dẫn, thế nhưng giữ phu quân vẫn là quan trọng nhất.
- Nàng biết biệt danh của ta trên giang hồ là gì mà….gương mặt thật của ta chưa từng cho người ngoài nhìn thấy. Thương Vũ tiến đến bên nàng đưa tay ra vuốt tóc thê tử một các trìu mến, hắn thích vẻ đanh đá chua ngoa của nàng. Ít ra hắn biết được trong lòng nàng hắn cũng rất quan trọng.
- Phải ha…chàng chính là Nha Vô Ảnh…Ảnh vương….tí nữa thì ta quên mất….gương mặt này của chàng….là thật sao ? vừa nói nàng vừa giơ tay muốn béo má hắn.
- Với người nhà, ta không bao giờ dùng đến Di ảnh thuật, Sở dĩ phải dùng đến thuật dịch dung đi lại trên giang hồ vì ta có quá nhiều kẻ thù. Hắn nói đến đây bỗng dừng lại, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng nhu tình hỏi
-Nàng không cảm thấy sợ khi làm thê tử của Ảnh vương ta sao ? Cho dù nàng có sợ, có hối hận hắn quyết không buông tay nàng ra. Cả đời này nàng nhất định phải là thê tử của hắn.Nhất định không để nàng chạy thoát.
- Thiếp không sợ. Tử Linh chẳng chút chần chừ gì trả lời thắc mắc của hắn. Thực ra hắn chính là một trong những người mà nàng ngưỡng mộ. Làm thê tử của hắn, chính là phúc phần mà kiếp này nàng nhận được,nàng đôi khi còn không thể tin vào sự thật này.
- Chúng ta học phá trận nhé ? Không khí giữa cả hai đang rất tốt bỗng nhiên Thương Vũ lại đưa ra đề nghị khiến những suy nghĩ bâng quơ của Tử Linh dẹp luôn sang một bên, nàng tỏ ra hết sức hớn hở đồng ý.
- Được.
- Vậy chúng ta đi, trước tiên hãy phá Đào Hoa trận này cái đã, sau khi đã nắm rõ trận Đào Hoa chúng ta sẽ phá hai trận lồng nhau. Thương Vũ ôm nàng phi thân ra khòi phòng, chỉ trong chốc lát, họ đã đến dưới chân núi ở giữa vườn Hoa Đào, để mặc trận pháp bắt đầu xoay chuyển.
- Phá trận ?Chẳng phải chàng nên dạy thiếp cốt Lộ của trận này sao ? Tử Linh khó hiểu nhìn hắn.
- Phù nhi, nàng sai rồi, nếu phá trận mà cần vào cốt lộ của trận pháp, vậy khi ta muốn đột nhập vào nơi nào cũng phải hỏi xin họ cốt lộ của trận háp ấy sao ? Hắn buồn cười nhìn nàng trả lời nàng một vấn đề mà đến trẻ con cũng hiểu được.
- Vậy….phá trận không cần cốt lộ sao ? Nàng nghi ngờ nhìn hắn, trong sách rõ ràng có ghi.
- Cốt lộ là dùng trong bày trận. Nếu Cốt lộ trong trận tinh xảo thì có khả năng cầm chân kẻ lạc vào trận lâu hơn mà thôi.
” Phá giải Đào hoa trận cần dựa vào gió và Phong thái loài hoa đó.”
- Gió….Phong thái hoa ? Gió….Phong thái hoa…Gió ý chỉ là hướng gió sao ? Còn Phong thái…là mùi hương của chúng….Thì ra là vậy….là dựa vào mùi hương, nương theo hướng gió mà phán đoán cốt lộ của trận pháp.
-Thông minh, giờ nàng nhắm mắt lại, xác định cho ta gió tới từ hướng nào ? Nàng nghe theo hắn nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận
- Hướng tây…sau đó chuyển một chút chếch sang bắc. Thiếp biết rồi là đi theo hướng gió. Nó sẽ dẫn ta ra khỏi trận pháp. Nàng vừa nêu ra phát hiện của bản thân, vừa bắt đầu bước theo hường gió.
- Dừng vội…Nương theo hướng gió nàng không thể biết cây hoa đào cách nàng bao xa, nàng sẽ lại bị lạc vào bến mê của trận pháp. Hắn vội vàng kéo thê tử hấp tấp kia, sao nàng chưa học hết đã muốn nhanh chóng phá trận, thực là làm người ta lo lắng mà.
- Dùng mùi hương phân biệt xa gần và luôn giữ một khoảng cách nhất định với cây hoa đào, cái này thiếp biết, nếu không cẩn thận sẽ lạc vào bến mê trong trận pháp. Nàng mỉm cười có chút tự đắc
- Ồ vậy do vi phu lo xa rồi…nương tử quả nhiên có nghiên cứu….Thương Vũ xấu hổ gãi đầu vì đã xem thường nàng, xem ra lần tới nếu muốn cầm chân nàng e rằng phải dùng một trận pháp khác mất rồi.
- Tiếp theo chúng ta sẽ phá Thạch trận…nào chúng ta nghiên cứu luôn đi…Nàng tỏ ra hớn hở hưng phấn chết được. Đây là lần đầu tiên nàng học phá trận nên rất hứng thú.
- Không vội…Phá thạch trận trong Đào hoa trận chúng ta sẽ học sau….giờ ta đói rồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa thôi. Vừa nói hắn vừa ôm nàng rời khỏi rừng đào chẳng thèm để ý đến kháng nghị của nàng.
Chương 12: Rời khỏi hắn, nàng có còn kiện định ?
Trong tân phòng của cốc chủ Diêm la cốc, Thương vũ cùng Nguyệt Phù dùng cơm trưa. Trên bàn ăn toàn những món ăn đặc sắc. Vậy mà tâm tư phu nhân cốc chủ hiện giờ chỉ toàn là dùng bữa thật nhanh để còn tiếp tục phá trận. Thế nhưng sau khi dùng bữa, Thương Vũ chẳng có ý định tiếp tục dạy nàng phá trận. Đã không có ý dạy lại còn không cho nàng tự đi phá trận. Hắn đem đến một loạt y phục rách muốn nàng vá cho hắn.
- Chàng không thể để thiếp phá xong Thạch trận rồi về vá y phục cho chàng sao ? Vì sao phải vá chúng ngay kia chứ ? Nàng bất mãn nhìn đám y phục rách kia, muốn và hết chỗ này với người giỏi về thêu thùa may vá hẳn phải mấy ngày, huống nàng rất ít khi cầm đến kim.
- Ta đã dạy nàng phá Đào Hoa trận. Nàng nên trả học phí chứ ? Nếu đã bỏ tâm sức ra dạy nàng thì ta ít nhất phải thu được thứ gì xứng đang tương đương chứ ? Và vì sao ta phải cho nàng khất nợ kia chứ, ta có lợi ích gì nào ? Hắn khoanh tay tự đắc nói,nhất định không nhượng bộ.
- Là do thiếp ngộ ra mà…sao có thể tính là dạy thiếp ? Nàng bất mãn kêu to
- Ồ nếu như vi phu không chỉ điểm, nương tử có tự mình phá trận được hay không ?…Vá hết chỗ quần áo đó còn có hài và túi thơm ta muốn nàng thêu cho ta. Hắn có chút ngập ngừng khi nói đến chiếc túi thơm.
- Thêu túi thơm ? Nàng nghi ngở hỏi lại…
- Mua một cái nhanh hơn nhiều mà, sao chàng không mua ? Nếu là Nguyệt Phù muội muội có lẽ sẽ thêu được, nhưng khổ nỗi đam mê của nàng chỉ là bày trận, phá trận, làm gì có thời gian mà may vá thêu thùa.
- Các huynh đệ của ta sau khi lấy thê tử đều được mặc y phục do thê tử của họ vá, còn được đeo túi thơm do thê tử họ làm cho. Ta thực sự muốn nếm qua tư vị đó, có cảm giác như bản thân được thê tử chăm sóc, chắc chắn rất ngọt ngào. Hắn có chút ngập ngừng khi nói ra việc xấu hổ như vậy, nhưng hắn thực sự, thực sự ngưỡng mộ bọn họ. Nghĩ đến hạnh phúc ngọt ngào khi nhận được túi thơm do thê tử thêu cho, Thương Vũ mỉm cười hạnh phúc. Tử Linh nhìn đám y phục rách, có những cái còn rất mới, còn các vết rách rất đều nhau, cứ như là người ta cố ý cắt lên những bộ y phục,cố làm nó bị rách. Thì ra phu quân của nàng rất đang yêu, những y phục kia không phải hắn có ý cắt ra chứ ?. Ngay khi đưa mắt nhìn sang phu quân cũng là lúc nàng bắt gặp nụ cười ngọt ngào của hắn, nàng bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn ngơ hết cả người. Phu quân nàng chắc chắn là yêu nghiệt, yêu nghiệt mà….
Nhưng hắn nói quả không sai, làm thê tử người ta, phải biết chăm sóc phu quân. Nàng chỉ vừa gả không bao lâu, chưa chăm sóc phu quân, đã có ý định rời khỏi hắn một thời gian dài. Từ khi gả cho hắn đến giờ, nàng chỉ luôn nghĩ cho bản thân mình mà quên mất nghĩa vụ của một người thê tử. Dù có thể hiện giờ nàng chưa thực sự là thê tử hắn, nhưng chẳng phải nàng đã nhận định phu quân này hay sao. Đã làm thê tử người ta, cũng nên vì phu quân làm chút gì đó.
Thế là dù chẳng chút tình nguyện nào, Tử Linh đành thỏa hiệp, nàng vừa ở lại cốc làm thê tử hiền ngoan của người ta. Nàng vừa không quên dành thời gian mỗi ngày chạy đến Đào Thạch trận nghiên cứu, tìm cách phá trận. Cầm kim trong tay, Thát tử Linh cố gắng nghĩ xem nên thêu thứ gì trên túi hương của hắn.
Mười ngày trôi đi, mỗi ngày Tử Linh đều dùng một chút thời gian để vá vài bộ y phục hắn đưa đến. Thời gian rảnh nàng thường đến sắp xếp lại thư phòng cho hắn, cũng vì thế mà Tử Linh phát hiện ra tướng công nhà nàng là người văn võ toàn tài. Hắn không phải là kẻ lỗ phu chỉ biết mỗi quyền cước và dùng nó để đi lại trên giang hồ. Làm nương tử của một người thập toàn thập mĩ như thế, nàng cảm thấy không ổm chút nào. Nhìn lại bản thân mình không phải một đại mĩ nhân nghiên nước nghiêng thành.Càng không phải là tài nữ nổi danh như biểu muội Nhã nhi, nàng dựa vào gì để hắn yêu thích nàng. Nghĩ đến đây, Thát tử Linh bỗng dưng tâm huyết dâng trào, dồn mọi sức lực, tập trung hết vào may vào thêu chiếc túi thơm, cố trở thành người vợ hiền ngoan nhất có thể….
Bước vào nội phòng, Thương vũ nhìn thấy chiếc túi thơm đã được thêu xong đặt trên bàng, cò thê tử của hắn thì ngủ gục bên cạnh, hắn cầm chiếc tùi lê ngắm ngía. Chẳng biết có phải vì thế mà kinh động đến nàng hay không Nguyệt Phù mở mắt nhìn hắn. Thương Vũ mỉm cười cùng nàng, nâng niu chiếc túi trong tay một cách yêu thích.
- Nương tử, nàng thêu hai con gà con này trông cũng rất đáng yêu và rất có sức sáng tạo đó chứ ? Thương Vũ cầm chiếc túi thơm trong tay, tỏ ra rất hài lòng.
- Gà con ? Thiếp thêu uyên ương mà…. ??Tử Linh nhăn mặt nhìn cặp Uyên ương trên chiếc túi thơm trong tay hắn…có thật là xấu đến thế không ?? Nàng phải mất mấy ngày liền mới thêu được như thế, nhưng nhìn sao cũng không thấy giống uyên ương. Giờ thì nàng thực sự hiểu một điều nha, không phải chỉ có phá trận mới khó, thì ra thêu thùa còn khó hơn.
- Uyên ương ? Vậy đây là cái gì ? Hắn chỉ vào một hình tròn được thêu phía bên trên một khối tròn khác.
- Cái đầu.
- Ồ, vậy còn cái này ? Hắn lại chỉ vào giữa hình tròn đó nó là hai mũi thêu, một mũi ngang và một mũi dọc chồng lên nhau.
- Con mắt….Nàng nhìn qua rồi trả lời.
- Ồ vậy thì đây có lẽ là cái mỏ rồi….Hắn lại chỉ vào một mũi thẳng trên hình tròn nhỏ đó.
- Nhìn thế nào thì trông nó cũng giống gà con hơn. Hắn đưa ra nhận định cuối cùng sau khi nhìn ngắm kỹ đôi Uyên ương thê tử thêu.
- Thật là…. chàng….chàng… chẳng biết gì cả…ta hỏi chàng nhé…Uyên ương khi bé thì trông giống con gì nào ? dĩ nhiên là giống gà con rồi…ta là thêu cặp tiểu uyên ương mà…Tử Linh khuôn mặt đỏ rực, tức giận giật lấy cái túi thơm từ tay hắn. Nàng cũng biết nhìn thế nào thì nó cũng chẳng thể giống uyên ương.
- Được rồi, nàng nói là uyên ương thì chính là uyên ương….Thương Vũ vội vàng cầm lại túi thơm mỉm cười cột ở ngang hông mình. Hắn biết tiểu thê tử của hắn đã phải rất vất vả mới thêu được cái túi thơm này, hắn cũng không nỡ đem nó ra đùa cợt hay trêu tức nàng.
- Chàng không ngại nó xấu xí sao ? Nếu đeo theo bên mình hẳn sẽ không hợp với bộ y phục của chàng. Túi thơm kia là do chính tay nàng thêu, nhìn qua có thể thấy nó đáng yêu. Nhưng nếu ngắm kỹ sẽ thấy đeo nó bên mình quả thật mất mặt , bởi đường kim mũi chỉ xiên xiên vẹo vẹo, rối rắm, chắp nối lung tung hết cả lên….
- Ta không hề thấy nó xấu xí, nó rất đẹp, nó còn là tâm ý và công sức của nàng đã vất vả những ngày qua, sao có thể xấu kia chứ ? Nương tử, nàng yên tâm, vi phu sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận. Vừa nói Thương Vũ vừa nhẹ nâng túi thơm bên hông lên ngắm, môi hắn nhếch lên một nụ cười vừa ý.
Nhìn thái độ nâng niu cẩn thận cái túi thơm của phu quân, dù rằng chiếc túi kia thêu không ra gì, hắn cũng không chút ngại ngùng đem theo bên mình. Tử Linh cảm thấy trái tim trong lồng ngực nàng đập rộn ràng, nàng nhếch khóe môi mỉm cười hạnh phúc. Tử Linh hạnh phúc làm thê tử ngoan hiền, chăm sóc phu quân, thỉnh thoảng nàng cũng chạy đến đào thạch trận nghiên cứu một chút. Nhưng thời gian đến đào trận nghiên cứu càng ngày càng ít đi, thậm chí có những hôm nàng cũng quên bãng mất. Thát Tử Linh hoàn toàn không nhận ra Diêm cốc trở nên quyến luyến bước chân nàng.
Gió đưa hương thơm ngọt ngào của rừng hoa đào đồng thời lay động những nhánh hoa khiến cánh hoa mỏng manh rụng phủ đầy trên đất. Thương Vũ đưa tay đón những cánh hoa rơi, duyên phận của hắn và nàng vì sao cứ phải hợp tan, tan, hợp mong manh, huyền ảo như cánh hoa đào trong trận. Bước vào nội phòng Thương Vũ thấy thê tử đang chăm chỉ khâu vá bộ y phục của hắn khiến cõi lòng hắn cảm thấy ngọt ngào. Dạo gần đây hắn để ý thấy nàng dường như đã không còn ý định rời bỏ Diêm cốc nữa.
Có lẽ cũng đã đến lúc rồi….Thương Vũ vừa ngắm nhìn thê tử vừa thầm hạ quyết tâm. Hắn bước đến bên nàng nhẹ nhàng hỏi :
- Nàng vẫn còn hứng thú phá thạch trận kia chứ ? Nghe câu hỏi của hắn, Thát Tử Linh ngạc nhiên buông rơi chếc áo trên tay. Thát tử linh quá ngạc nhiên mà trở nên lúng túng
- Sao vậy ? không còn hứng thú với trận pháp sao ? Hắn ở một bên quan sát sắc mặt và thái độ của nàng mà hỏi. Nàng không tỏ ra hào hứng, nhiệt tình như hắn tưởng.
- Không phải….Thiếp có hứng thú với trận pháp đó chứ…chỉ là thiếp còn tưởng chàng sẽ không bao giờ dạy thiếp phá thạch trận đó…. Nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ ở lại đây lâu dài, vừa lấy lòng hắn, vừa lén nghiên cứu cách phá trận. Mấy ngày trước nếu hắn đề nghị dạy nàng phá trận, nàng sẽ nhảy cẫng lên mà vui sướng. Nhưng giờ đây nghe đến phá trận, nàng lại cảm giác bất an, bất an đến một cách lạ lùng.