XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Thê tử bỏ trốn trang 1
Chương 1

Dưới cái nắng gay gắt ở khách điếm sát biên giới Thổ quốc và Triệu Quốc. Trong căn phòng thượng hạng có hai cặp vợ chồng nông phụ, sát khí bừng bừng, hằm hằm nhìn đối phương. Hai nam nhân, một người Yêu nghiệt, họa thủy với chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn hắn giống với người Thổ quốc. Còn người kia Ngũ quan đoan chính, khuôn mặt hiện rõ những góc cạnh, mang đậm khí chất nam nhân hình như chính là người nước Triệu. Hai nam nhân này dù họ mặc trên người đều là quần áo vải thô sơ, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý mà khó tìm được ở những người dân đen tầm thường.

Nói về hai nữ nhân kia của bọn họ. Hai nàng có hai khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước, là mĩ nhân có vẻ đẹp có thể khiến khẻ khác phải nín thở, trầm trồ không thôi. Một trong hai nàng mở miệng, phá vỡ không khí trầm mặc, nguy hiển trong phòng lúc này.

- Muội muội, muội và Trầm tướng quân chắc là đang nói đùa phải không…. ?Mộng Nhật cố gắng hỏi lại một lần nữa.

- Vương phi nghĩ chúng ta rảnh rỗi đến vậy sao ? Gọi hai vị đến đây chỉ đang đùa giỡn ? Trầm Thiên vẻ mặt nghiên túc nói.

- Tỷ Tỷ…muội xin lỗi…muội cũng không muốn…..Mộng Nguyệt lệ lại rơi, sắc mặt trở nên nhợt nhạt yếu ớt, khiến Trầm Thiên ở một bên đau lòng vì thê tử, đôi mày hắn nhíu chặt lại.

- Không tin chúng ta thì thôi…Nguyệt nhi…chúng ta tự tìm cách vậy. Sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta sao không nói trước. Hắn không kiên nhẫn kéo thê tử vào lòng, giận dữ đá cửa phòng ra, bỏ về. Tử Khương cũng tức giận không kém, giận dữ phất tay áo rời đi.

Chẳng ai biết bọn họ đã bàn những gì… thế nhưng lần gặp gỡ đó, cả hai cự nhau ra mặt. Khắp Triệu quốc và Thổ quốc đều biết, hai nhà thường xuyên qua lại với nhau nay lại chẳng thèm nhìn nhau lấy một lần nào nữa.

Năm năm sau.

Trong Thọ Vĩnh vương phủ của Thổ quốc tiểu cô nương chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mở to đôi mắt, miệng há to không thể khép lại được khi nghe mẫu thân nói.

- Tử Linh con nhất định phải diễn thật tốt vai con gái của di nương con, nhớ lấy, nhất thiết không thể để bất ký ai nhận ra. Mộng Nhật dặn đi dặn lại con bé.

- Con hiểu rồi…nhưng làm thế nào để muội muội chịu đổi với con. Tử Linh vẫn không hiểu.

- Mẫu thân và phụ thân sẽ có cách. Chỉ cần con giả làm Nguyệt Phù là được rồi….Mộng Nhật không kiên nhẫn nói. Cũng thật may, hai đứa trẻ này cũng thật giống nhau, đến mức khiến nàng đôi lúc phải nhìn kỹ mới nhận ra con mình.

- Nhưng vì sao phải đổi….Tử Linh càng không hiểu nổi…Vì sao nàng phải giả trang Nguyệt phù muội muội cơ chứ.

- Chẳng phải ta nói rồi hay sao…Nếu con là con gái của Trần tướng quân, thì Ngũ hành trận pháp đương nhiên sẽ phải truyền cho con rồi. Không phải con luôn muốn học sao ? Học xong chúng ta sẽ đổi lại, nên con phải hết sức cẩn thận, biết chưa hả. Con bé đã nhiều lần đến xin được làm đồ nhi của hắn nhưng luôn bị đuổi về.

- Dạ, nữ nhi biết rồi….học xong con sẽ trở về. Nàng quàng tay qua cổ mẫu thân ôm lấy bà, lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Ừm nương nói cũng đúng, ai kêu Trầm Thiên thúc không chịu nhận nàng là đồ đệ..nên đành phải thế thôi.Nàng sẽ học thật tốt rồi trở về.

Hai chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đến từ một hướng khác nhau , một chiếc trước, một chiếc sau, dừng lại bên một quán trọ nhỏ. Họ cùng dừng lại nghỉ chân tại một khách điếm. Hai tiểu cô nương đi trên chiếc xe ngựa đó có khuôn mặt cũng dường như tương tự nhau, chỉ có điều tiểu cô nương vào trước mặc chiếc áo màu tím nhạt, sắc mặt nhợt nhạt như bị ốm lâu ngày. Tiểu cô nương đến sau mặc chiếc váy hồng, nàng ta có khuôn mặt trắng hồng tràn đầy sắc khí.

Bọn cùng thuê phòng nghỉ trọ tại đây một đêm. Chưởng quầy hết sức kinh ngạc, ngay sau đó lão lại nghĩ, có lẽ họ là chị em song sinh. Nhưng họ không mướn cùng một phòng, thậm chí còn chẳng hề gặp đối phương.

Sáng hôm sau rời đi, sắc mặt của tiểu cô nương mặc chiếc váy hồng lại tái nhợt giống hệt tiểu cô nương áo tím. Nếu không phải sau đó tiểu cô nương áo tím kia cũng trả phòng, sắc mặt vẫn tái xanh không chút huyết sắc thì lão đã nghi ngờ, họ đã đổi y phục cho nhau.

Hai chiếc xe ngựa quay đầu trở lại con đường cũ đã đưa nó đến với quán trọ. Nhưng nay tiểu chủ tử ngồi bên trong xe lại là một người khác. Tử Linh vỗ về lọ dược trong túi. Nàng cần dùng chúng để giả bệnh, như thế nàng trông sẽ giống với Nguyệt phù muội muội hơn.
Chương 2: Học lỏm- Bày trận

Trên một ngọn cây cao vót, một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi ,ngó nghiên nhìn xung quanh. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn , bộ y phục của một nha hoàn sai vặt gọn gàng. Hai búi tóc bới cao, lộ ra khuôn mặt mĩ mạo động lòng người. Thiếu nữ trên cây khẽ cau mày, hiện giờ với thân phận đại tiểu thư tướng quân phủ, ốm yếu, bệnh tật, thật sự rất khó trốn ra ngoài như thế này. Giờ thì nàng biết thế nào gọi là nhám chán, trước kia, cuộc sống của nàng chưa từng nhàm chán đến thế.

Khi nghe nàng nói muốn học kỳ môn độn giáp, Trầm Thiên…à không, phải gọi là " phụ thân " mới đúng. Ông ấy hiện giờ là phụ thân nàng, nàng phải luôn ghi nhớ điều đó mới được. Ông ta chỉ quăng cho nàng một đống sách, kêu đọc, rồi bỏ đi mất. Nếu không phải nàng chắc chắn không bị bại lộ thân phận, thì sẽ cho rằng ông ta cố ý muốn làm khó nàng. Với đống sách đó, đừng nói đến bày trận, đến hiểu nàng còn không thể hiểu nổi nữa là.

Hiểu Nguyệt Phù ngồi vắt vẻo trên một cành cây khá cao. Phải rồi, nàng chính là Thát Tử Linh cô bé được đưa đến tráo đổi với đại tiểu thư tướng quân phủ một năm trước. Trong một năm nay, Tử Linh cố gắng quên tên mình. Nàng chính là Hiểu Nguyệt Phù, nàng cố gắng bắt buộc bản thân nhớ kỹ điều này. Bởi vì muốn lừa ai đó, trước tiên phải lừa chính bản thân mình trước. Một năm nay nàng là Hiểu Nguyệt Phù và bây giờ cho đến khi rời khỏi đây nàng vẫn chính là nàng ấy.

Trên cành cây, Nguyệt Phù cố gắng đưa mắt nhìn cách kẻ kia bày trận, nàng không biết đó là trận pháp gì, vì không thể tiếp cận đối phương, nàng chỉ có thể đứng phía xa học lén. Ngày nào nàng cũng chui qua lỗ chó, trốn ra đây, leo lên ngọn cây này nhìn hắn bày trận và ghi nhớ.

- Tiểu thư, đến giờ về rồi….Tiểu Ngọc ở phía dưới gọi với lên trong lo lắng.

Tiểu Ngọc chừng mười bốn mười lăm tuổi, cùng độ tuồi với Hiểu nguyệt , là nô tỳ cận thân của Hiểu Nguyệt.Nàng rất sợ bị phát hiện, nếu bị phát hiện thì hẳn nàng sẽ bị phạt đòn. Nguyệt Phù tuột xuống phía dưới, sửa sang lại trang phục, xem qua hết một lần, mới cùng tiểu Ngọc trở về.

- Tiểu thư, nhanh lên thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị,hôm nay phải đi lễ ở miếu…nếu chúng ta đến trễ, nô tỳ sẽ bị rầy. Tiểu Ngọc lẩm bẩm vừa lôi kéo tiểu thư nhà mình, vừa lo sẽ tới trễ.

Nàng thực sự cảm thấy sẽ có ngày, mình sẽ vì tiểu thư mà bị đánh chết. Tiểu thư rõ ràng không bị bệnh như người trong phủ nói, mà ngược lại rất khỏe mạnh và còn tinh quái, hiếu động. Một năm trước, lần đầu được sai đến hầu hạ tiểu thư, nàng đã bị tiểu thư tấn vào tường uy hiếp.

"- Em có hai lựa chọn. Một là nói với mọi người trong phủ, là ta không có bệnh . Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa em chống lại ta. Dĩ nhiên ta sẽ làm mọi khả năng để mọi người không tin em, và đuổi em ra khỏi phủ. Em biết đó, nếu ta đã có thể lừa được trên dưới cả phủ này, em nghĩ xem, họ sẽ tin ai ?

- Còn lựa chọn thứ hai ? Tiểu Ngọc run run hỏi.

- Làm nô tỳ trung thành với ta, giúp ta che dấu bí mật này. Tiểu thư mỉm cười giảo hoạt nhìn nàng. " Lựa chọn thứ hai có vẻ dễ hơn lựa chọn đầu tiên, thế nên nàng dĩ nhiên sẽ không ngốc mà làm khó bản thân mình.

- Tiểu Ngọc, Lát nữa chúng ta lại như lần trước, đổi thân phận cho nhau một lát nhé.Nguyệt Phù gian xảo nhìn Tiểu Ngọc.

- Tiểu thư…lần trước em suýt chút bị cô hại chết, nếu không phải cô trở về kịp lúc thì em tiêu rồi….Tiểu Ngọc nhăn nhó.

- Ba canh giờ thôi lần này ta cần em kéo dài ba canh giờ…Mộng nguyệt đưa ngón tay ra nói.

- Một thôi, lần trước cũng chỉ hơn một canh giờ. Tiểu Ngọc chắc giá.

- Hai, lần này ta định bày trận. Khi về sẽ thêm tiền tiêu vặt cho em tháng này.

- Thêm 1 ngày nghỉ phép….Tiểu Ngọc cũng không chịu thiệt, muốn tranh thủ.

- Được….thành giao. ….Nguyệt Phù sau khi đến thái miếu thì kêu mệt, xin vào phòng nghỉ, sau đó nàng thay đổi y phục với Tiểu Ngọc trốn ra theo lối cửa sổ.

Hiện giờ mặt trời ngày một lên cao hơn, nắng bắt đầu trở nên gay gắn hơn. Hiểu Nguyệt nhìn quanh, tìm một khoảng đất trống,thưa tớt cây để dễ dàng cho việc bày trận. Đi mãi một lúc lâu nàng mới tìm được một nơi vừa ý. Nơi này cây cối khá thưa nhau, thế nhưng cây nào cũng đều là những đại thụ vững chắc . Tuy thưa cây nhưng những táng lá xòe rộng khiến cho dù đang ở giữa trưa nắng nhưng nơi này vẫn mát. Điều khiến Hiểu nguyệt vừa ý nhất chính là hồ nước tại nơi này. Nó cho nàng cái cảm giác mát mẻ, dễ chịu.

Nàng đến cánh rừng nhỏ sau núi, nơi này địa thế rất thích hợp bày trận. Lúc trước đến đây, nàng đã tìm ra nơi này. Nhớ lại trong đầu những gì đã thấy qua, nàng bắt đầu sắp đặt những phiếm đá. Một trận pháp nhanh chóng mở ra, giờ chỉ chờ có người bước vào khởi động trận pháp. Học lỏm lâu rồi, thế nhưng nàng cũng chỉ mới bày những trận nhỏ trong phòng vây Tiểu Ngọc, chưa một lần bày trận thực sự. Đang vui vẻ bước lui khỏi trận, bỗng nhiên nàng động phải phiếm đá trong trận, khởi động trận pháp vây hãm chính mình trong đó.

Nguyệt Phù kinh hoảng nhìn trận pháp xoay chuyển. Nàng học lỏm bày trận, nhưng chưa từng học cách phá giải chúng. Có phải nếu không có ai phát hiện ra, nàng sẽ chết trong trận pháp chính mình bày ra?

Đang kinh hoảng thì nàng nghe thấy tiếng ngáp dài của một người. Hắn nằm trên một nhánh cây gần đó và nhánh cây kia cũng nắm trong trận pháp của nàng.

Trên nhánh cây cao rậm rạp, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, một thân hắc bào ngũ quan tuấn tinh tế, hoàn hảo đến mức mê hoặc lòng người. Nàng chưa từng gặp qua một người nào có khuôn mặt hoàn hảo như hắn. Khuôn mặt hắn góc cạnh đậm khí chất nam nhân. Cái mũi cao thẳng tắp, đôi mắt phượng sâu hút hồn người, bờ môi với những đường nét mê hồn. Toàn thân toát ra vẻ phong trần quyến rũ. Nếu một người có khuôn mặt yêu nghiệt, thường sẽ thiếu đi một chút nam tính trong vẻ đẹp yêu nghiệt đó. Còn những người khuôn mặt góc cạnh, nam tính thường chỉ mang đậm nét phong trần. Ở hắn, rõ ràng toát lên vẻ phong trần, nam tính. Thế nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác, bởi mĩ mạo quá sức hoàn hảo đến mê người của mình. Hắn vươn vai mệt mỏi nhìn xuống trận pháp phía dưới.

- Ôi trời, chỉ ngủ quên một lát, lại bị tên rảnh rỗi chết tiệt nào bày trận nhốt lại thế này ? Vừa nói hắn vừa đưa mắt hướng về phía Nguyệt Phù vẫn còn kinh ngạc.

- Ồ, tiểu cô nương, nàng cũng thật không may giống ta nhỉ….Vừa nói hắn vừa nghiến chặt hàm răng khó nghe ra vui buồn trong lời nói.
» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.