Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Tai nạn may mắn phần 3
Chương 4



Căn cứ vào lời bác sĩ dặn dò Lâm Thiên Vũ đã thi hành uống thuốc trị liệu chỉ cần duy trì liên tục như vậy trong một tháng thì cảm giác đau đớn trên người sẽ giảm bớt việc kế tiếp chính là phải tĩnh dưỡng nhanh nhất cũng phải chờ 2 -3 tháng mới có thể xuống giường đi lại.
Lư Phương Phỉ đã ở tại biệt thự của Lâm gia hơn một tháng rồi, mỗi ngày ngoại việc cùng Lâm Thiên Vũ “đấu trí – so tài” thì lúc đêm khuya vẫn tới quan sát hắn ngủ. Còn dọn dẹp nhà cửa, rồi đi làm công việc của mình. Lúc nàng xử lý công vụ thì sẽ đem máy tính dời tới phòng ngủ của Lâm Thiên Vũ rồi có khi cùng bàn luận vài vấn đề về thiết kế.
Mới đầu Lâm Thiên Vũ làm bộ dạng không chịu hợp tác chỉ cùng Lư Phương Phỉ nói đông nói tây rồi cười một tiếng
“Lâm Thiên Vũ tiên sinh nếu là thích chơi tớ cũng không dám ngăn cản cậu. Nhưng là công ty một nửa cổ phần của cậu nếu như cậu muốn mặc kệ cho cuộc sống buông thả sự nghiệp xin mời cứ thông báo với tớ một tiếng, tớ không muốn tâm huyết vài năm của chính mình bởi vì sự tuỳ hứng của cậu mà đổ xuống sông, xuống biển.”
Lúc ấy Lâm Thiên Vũ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lư Phương Phỉ nàng tỉnh táo mà lại nghiêm túc làm cho hắn đột nhiên cảm thấy rất kính nể. Hắn trước kia chưa từng nghe qua Lư Phương Phỉ lại yêu thích công việc nhiều như bây giờ lúc trước cũng là bởi vì một câu nói của hắn Lư Phương Phỉ đã bỏ cả chương trình đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, ở lại bên hắn cùn hắn mở công ty. Hắn thực đã nợ nàng rất nhiều.
Trời tháng mười ở Đài Bắc khí trời xoay chuyển bất định, buổi sáng thì trời cao, nắng đẹp đến trưa thì mây đen giăng đầy. Mỗi khi như vậy vết thương của Lâm Thiên Vũ lại từng đợt tấy lên, đau thấu xương.
“Thiên Vũ! Hình như trời sắp mưa, chân của cậu có sao không?”
Sau khi ăn trưa, Lư Phương Phỉ đem theo lap vào phòng Lâm Thiên Vũ ngồi đối diện hắn bàn luận công việc.
Lư Phương Phỉ thấy Lâm Thiên Vũ nửa ngày không trả lời rồi mới từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên mắt nhìn người trên giường, không khỏi nhíu mày.
“Thiên Vũ cậu làm sao vậy?”
Lâm Thiên Vũ đưa lưng về phía Lư Phương Phỉ nằm nghiêng, thân thể có chút cong, có vẻ như đang run rẩy.
“Thiên Vũ!” Lư Phương Phỉ có chút kinh hoảng đi đến bên giường, nhìn thấy sợ hãi. Chỉ thấy Lâm Thiên Vũ cúi người, cắn răng, mọi sự đau khổ thoáng hiện lên trên nét mặt, trên trán đầy mồ hôi, nhíu mày, môi bị cắn đến mức chảy ra máu, mặt trắng bệch.
Lư Phương Phỉ cố gắng trấn tĩnh vội vàng đi tới tủ rút ra khăn giấy, lau đi mồ hôi
“Bác sĩ Trương nói dùng thuốc trị liệu trong một tháng, cho dù ngày mưa dầm trên đùi cũng sẽ bị đau nhưng vì cái gì mà chân của cậu lại nghiêm trọng tới như thế? Hay tớ lấy cho cậu thuốc giảm đau.”
“Không… không cần…” Lâm Thiên Vũ vội vàng nắm lấy tay Lư Phương Phỉ.
“Lúc này cậu đừng cậy mạnh! Lâm Thiên Vũ thân thể là cậu đáng nhẽ tớ không nên xen vào nhưng nhìn cậu đau như vậy trong lòng tớ còn đau hơn. Cho nên cậu nhất định phải uống thuốc cho tớ!”
Lâm Thiên Vũ cười khổ đây là cái lí lẽ gì vậy.
“Tớ…” Hắn có chút sức quay đầu lại
“Không sao đâu! Chỉ là… vừa rồi tớ thử hoạt động nên động vào vết thương.” Lâm Thiên Vũ giọng rất suy yếu, vẻ mặt lại rất nghiêm túc, lại có vẻ cười.
” Bây giờ thành như này lại còn muốn cười gì nữa?”
Vừa rồi nàng mải làm tài liệu thống kê nên cũng không chú ý tới cử động của Lâm Thiên Vũ.
Lư Phương Phỉ đầy bụng nghi vấn nhìn Lâm Thiên Vũ, Lâm Thiên Vũ thu lại mặt cười cố nén đau đớn, giằng co.
“Tớ chẳng qua là muốn hoạt động sớm một chút tốt hơn làm thôi.”
Hả? Hiếm thấy nha!
Lư Phương Phỉ trong lòng oán thầm trước đó vài ngày thấy Lâm Thiên Vũ vẫn bộ mặt phó mặc cho số phận trải qua bị nàng đả kích như vậy cuối cùng cũng làm cho hắn dần dần từ sương mù đi ra nhưng đã quá nôn nóng rồi. Nàng so với ai khác đều hi vọng Lâm Thiên Vũ nhanh tốt lên nhưng đúng là dục tốc bất đạt!
“Tớ còn không nóng lòng cậu gấp gáp cái gì?” Lư Phương Phỉ tức giận liếc hắn một cái, nhưng khi nhìn thấy vẻ thống khổ kia trong nội tâm đột nhiên lại có gì đó một tý, tựa hồ như hiểu cái gì.
Nàng nhìn sắc mắt trắng bệch của Lâm Thiên Vũ, lại nhìn một chút cái đùi phải trong chăn gồ lên bỏ rat ay của Lâm Thiên Vũ, đem chăn vén lên.
Lâm Thiên Vũ quá sợ hãi, lửa giận rống lên:
“Lư Phương Phỉ! Cậu muốn làm gì?”
“Tớ muốn làm gì cậu chẳng lẽ không biết sao?”
“Đem tay bỏ ra, tớ muốn nhìn chân của cậu một chút!” Lư Phương Phỉ mặc kệ bỏ qua nét mặt đang tái đi của Lâm Thiên Vũ.
Nếu như đoán không sai, Lâm Thiên Vũ vừa rồi bộ dạng đau đến không muốn sống nhất định là chạm vào miệng vết thương, nàng chẳng qua là hù dọa Lâm Thiên Vũ 1 chút muốn vén chăn nhưng Lâm Thiên Vũ lại có phản ứng lớn như vậy suy đoán của nàng tuyệt đối không có sai.
“Tớ nói rồi bên dưới chăn là chân. Không có sự cho phép của tớ bất luận kẻ nào đều không cho xem, kể cả cậu!”
Lư Phương Phỉ tự nhiên biết rõ tâm tư của Lâm Thiên Vũ, bên đùi phải bị gắn vào 1 tấm thép khẳng định vết thương rất nặng không để cho nàng xem, nàng liền không nhìn đàn ông đều cần sĩ diện cùng tự tôn, còn phụ nữ thì nhất định phải cho săn sóc cùng ôn nhu. Mà Lâm Thiên Vũ vì để tránh cho để cho Lư Phương Phỉ chứng kiến chân của hắn khi hắn rửa mặt, đi toilet, toàn bộ đều là chính bản thân hắn tự giải quyết.
Trải qua mấy ngày nàng chiếu cố cũng thập phần thỏa đáng nên trên đùi miệng vết thương đã khép lại vô cùng tốt, nàng cũng rất ít khi đề cập chuyện này.
“Cảm ơn nhắc nhở của cậu, tớ không có quên nhưng là hiện tại không thể so với bình thường bên dưới chăn cái chân kia rốt cuộc có bị chảy máu ra hay không? Thì cậu rõ hơn tớ, nếu cậu có thể tự mình có thể cầm máu thì tớ cũng không cố ý xem nhưng hiện tại cậu đã đau nhức thành ra như vậy còn muốn giằng co với tớ cái gì! Với tình hình của cậu bây giờ liệu tranh chấp thắng?”
Lư Phương Phỉ một hơi nói xong mỗi khi xung đột thì suy nghĩ của nàng liền tỉnh táo dị thường nàng cũng không từng bước ép sát chỉ biết dùng lý để thu phục người, không được liền chơi trò xỏ lá. Khi nữ nhân giở trò thì nam nhân liệu thắng được không? Đương nhiên sẽ phải nhường nhịn rồi!
Nhưng là bây giờ Lâm Thiên Vũ lại như lâm phải đại dịch vẻ mặt cực kì phòng bị Lư Phương Phỉ, không để cho nàng lấn đến gần một chút nào.
“Lư Phương Phỉ, tớ cảm cậu mấy ngày này đã chăm sóc tớ, tớ luôn coi cậu là bạn bè cho nên cậu cùng không cần châm chọc cùng nói móc tất cả tớ đều không so đo nhưng bây giờ cậu cố ý muốn vén chăn lên thì sau đó hãy cút ra khỏi nhà ngay cho tớ, không cần phải xuất hiện trước mặt tớ.”
Lâm Thiên Vũ biết rõ Lư Phương Phỉ rất cố chấp những năm này hắn đã sớm biết, hắn cũng biết không để cho Lư Phương Phỉ xem chân của hắn thì nàng sẽ không chịu thỏa hiệp nên dứt khoát làm cho nàng hết hy vọng.
Lư Phương Phỉ hô hấp thật sâu khẽ lời của hắn thật là nghiêm trọng, đúng là nàng nghĩ hiện tại không muốn so đo với hắn .
“Tốt thôi! Tớ đáp ứng cậu.” Lư Phương Phỉ không cần suy nghĩ một lờiđáp ứng.
Lâm Thiên Vũ sửng sốt một chút lập tức buông tay ra còn Lư Phương Phỉ vén góc chăn lên.
Chỉ là không đến một giây Lư Phương Phỉ trong lòng bàn tay lại khẩn trương đày mồ hôi, còn Lâm Thiên Vũ cũng cảm thấy thời gian này vô cùng dài hắn không muốn để Lư Phương Phỉ nhìn chân của hắn trên mặt lộ ra vẻ mặt chán ghét. Bởi vì cái chân kia ngay cả chính hắn cũng không muốn nhìn, mỗi lần thấy thì chính hắn đều hận không thể dùng bố gói lại nhìn vết sẹo to hình con rết kia không khỏi đang cười nhạo sự ngu ngốc lúc trước của hắn. Thương thế của hắn thật ra là ở trong lòng.
Qua hồi lâu chăn đã vén lên mà Lư Phương Phỉ vẫn không có nói lời nào. Lâm Thiên Vũ tự giễu nhếch miệng chắc nàng đã kinh sợ mà nói không ra lời chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lư Phương Phỉ trên mặt cũng không có nét mặt gì là ghét bỏ hoặc là thương cảm theo như tưởng tượng của hắn, chỉ thấy nàng cầm lấy giấy vệ từ từ lau đi vết máu trên đùi hắn.
Nàng vừa lau vừa cong miệng lên dịu dàng thổi vào miệng vết thương động tác rất nhẹ nhàng, mềm mại như nắng ấm trong lòng vậy.
“Cũng may giai đoạn trước miệng vết thương khép lại tốt chỉ là vết sẹo hở ra chút ít vết máu đêm nay cậu đừng có tắm rửa chờ một chút tớ đi cầm ít thuốc đến.”
Trong lúc nhất thời Lâm Thiên Vũ không biết nói gì, không hiểu sao cái vẻ này của nàng hắn thấy thực châm chọc những động tác vừa rồi như bị gió thôi vù đi xa. Lư Phương Phỉ nữ nhân này ngay cả thật có ma lực có thể làm cho người ta muốn giận điên lên mà vẫn sa vào cmaj bẫy ngọt ngào của nàng.
“Không cần.”
Nghĩ chốc lát Lâm Thiên Vũ hay là nhẫn tâm đẩy sự ôn nhu đó ra.
“Nếu đã nhìn rồi vậy cậu có thể đi.”
“Tớ tại sao phải đi?” Lư Phương Phỉ lộ ra vẻ mặt khôn hiểu.
“Lư Phương Phỉ! Cậu bớt làm bộ đi, vừa rồi chẳng phải tớ nói là cậu sau khi nhìn liền lập tức cút ra ngoài và đừng xuất hiện ở trước mặt tớ.” Lâm Thiên Vũ rất kiên nhẫn lặp lại lời nói lúc nãy.
“Ồ…” Lư Phương Phỉ hình như có vẻ tỉnh ngộ.
“Đúng tớ nhớ rồi vừa nãy cậu đã nói lời này.”
“Vậy còn không mau cút đi!” Lâm Thiên Vũ giận dỗi.
Lư Phương Phỉ ha ha cười một tiếng thay Lâm Thiên Vũ đắp chăn hai tay khoanh lên nói:
“Đúng là vừa rồi cậu nói có đúng sau khi nhìn thì tớ phải cút ra ngoài… Nhưng cậu đâu có nói tớ vì sao lạo phải cút ra ngoài?”
“Cậu…”
“Thôi nào! Nóng giận hại đến thân thể đó!” Lư Phương Phỉ nghiêm trang đi đến cửa phòng .
“Nhớ kỹ lời của tớ nói buổi tối không cần phải tắm rửa , tớ đi cầm ít thuốc mang đến đã.”
“Lư Phương Phỉ! Cậu đứng lại đó cho tớ.”
“Sao?” Mặc dù không tình nguyện Lư Phương Phỉ vẫn đưa lưng về phía Lâm Thiên Vũ.
Nàng biết rõ nếu mình cứ tiếp tục ở đây thì Lâm Thiên Vũ sẽ thấy giọng mình không bình thường không khác, trên mặt thì đầy lệ rơi.
“Lư Phương Phỉ cậu vừa rồi rõ ràng nhìn qua rồi tại sao phải giả bộ không quan tâm?” Lâm Thiên Vũ giọng rất cáu giận.
Đúng vậy hắn thật không muốn để cho Lư Phương Phỉ xem chân của mình vì hắn rất tự ti, hắn sợ hãi người khác nhìn đến vết thương của hắn thì sẽ lộ ra sự khinh bỉ, thậm chí ánh mắt thương hại. Cái loại ánh mắt này có thể xiên vào trong lòng hắn làm cho hắn thở dốc, vết thương đó là 1 sự sỉ nhục.
“Ai nói tớ không quan tâm?” Lư Phương Phỉ ngửa mặt nhìn trần nhà muốn khống chế nước mắt ngừng một chút, nàng đang cố gắng khắc chế để mình không lộ ra bất kỳ khác thường nào.
“Lâm Thiên Vũ quan tâm phân ra rất nhiều loại, cậu có tự ái của cậu, tớ có kiên trì của tớ, yêu cũng tốt hận cũng được đều là dưới đáy lòng, với người hiểu nhau thì không cần bất kỳ ngôn ngữ nào mà tự trái tim tự hiểu lẫn nhau. Tớ có thể giúp vết thương của cậu đỡ đau nhưng cậu đã từng thấy trái tim tớ vì yêu cậu mà rất đau không??”
Lâm Thiên Vũ cho rằng Lư Phương Phỉ sẽ phản bác hayy ít nhất nàng cũng sẽ châm chọc sự ngây thơ của hắn mặc dù hắn cũng cảm giác mình nhất định bị vết thương đau nhức mà hành hạ lý trí không ít nhưng những lời này của nàng lại hoàn toàn phá vỡ ý nghĩ của hắn.
Lư Phương Phỉ thấy Lâm Thiên Vũ không nói gì, liền không nói nữa cúi đầu đóng cửa lại từ đầu đến cuối cũng không để cho Lâm Thiên Vũ thấy mình đang khóc.
Còn Lâm Thiên Vũ thì ý thức được Lư Phương Phỉ đã đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn tiếp tục suy nghĩ lời của nàng cứ vang lên trong tai của hắn.
Lư Phương Phỉ nói cậu có từng hiểu rõ trái tim tớ yêu cậu thế nào không…
Nói thật không có rung động là không thể và Lư Phương Phỉ chất vấn hắn là so với vết thương của hắn thì hình như không là gì, lời nói của nàng đánh mạnh vào tâm trí hắn. Hắn thật không biết phải tự giải thích với chính mình như thế nào. Lâm Thiên Vũ tự nhận là không phải 1 người đàn ông nhẫn tâm, dù cho lúc trước có cự tuyệt Lư Phương Phỉ nhưng cũng chỉ là biểu đạt ý nghĩ của hắn, về sau hai người làm bằng hữu, lại thành đối tác, Lư Phương Phỉ cũng rất ít nhắc tới chuyện này, nàng bình thường cùng với các bạn hoặc là trên phương diện làm ăn cùng đối với thái độ rất bình thường hắn liền không thấy áy náy cả, thậm chí coi Lư Phương Phỉ trở thành hồng nhan tri kỷ của mình.
Đúng là trải qua mấy ngày nay dù cho Lư Phương Phỉ có chăm sóc hắn thế nào thì hắn không thể nói không có cảm động nhưng câu chất vấn hắn vừa rồi của nàng hoàn toàn làm cho hắn rơi vào một vực sâu không có đáp án.
Lời của Lư Phương Phỉ hoàn toàn nhiễu loạn tâm tư của Lâm Thiên Vũ, hắn đối với Lư Phương Phỉ rốt cuộc là tình cảm như thế nào? Nếu như không có tình cảm lại tại sao có thể bình yên hưởng thụ sự cẩn thận chăm sóc của nàng? (L: thì ko có ai chăm có ng` chăm là tốt rồi..)
Có thể là tình yêu không phải là thương cảm, Lư Phương Phỉ có hay không đem nó trở thành tình yêu?
Trên mạng nói miệng vết thương khép tới ngày thứ ba thì sẽ lên da non, từ từ đóng vảy, còn muốn hoạt động tốt gân cốt lại thì phải mất 3 tháng.
Nhớ lại lúc vén chăn lên nhìn Lư Phương Phỉ trong đầu đột nhiên lại hồi tưởng lại cảnh khi hắn bị đâm, hình ảnh chiếc xe như bay lao tới đâm vào Lâm Thiên Vũ.
Nàng nhìn thấy chính là máu tươi nhuộm đỏ cả ống quần, giờ nhìn hắn miệng vết thương đó rất sâu, vết sẹo to trên chân hắn. Đáy lòng nàng chỉ có 5 chữ có thể hình dung là “nhìn thấy mà giật mình”, ánh mắt nàn vô định lại có thể tưởng tượng trong phòng phẫu thuật thì bên đùi phải của Lâm Thiên Vũ đùi mổ lấy ra những mảnh vụn, rồi lại cắm vào tấm thép đem nó cố định, ròi bị khâu kín lại, chắc sẽ rất đau đớn. Lư Phương Phỉ cũng không dám tưởng tượng nữa lại lộ ra vẻ mặt kinh sợ, cố nén nước mắt cùng đau lòng cố làm ra vẻ trấn định cầm lấy khan giấy lau sạch.
Sự hồi tưởng lại làm tay của nàng đều run rẩy thật giống như vết sẹo này là khâu trong lòng mình vậy.
Lư Phương Phỉ biết rõ đây chỉ là ngoài miệng của vết thương mà thôi, còn bên trong nó sâu tận đáy lòng. Lâm Thiên Vũ sợ hãi đối mặt kỳ thật không phải là vết thương, cũng khôn phải sợ hãi người ta thấy vết sẹo mà là hắn không muốn nhìn thẳng vào sai lầm, hắn cực lực che dấu nó, không để ai chạm vài tim hắn.
Nhưng mà Lâm Thiên Vũ dù sao vẫn là không hiểu chính mình, nàng yêu hắn như vậy sạo lại không hiểu ý nghĩ của hắn, hắn sợ nàng cười nhạo nhưng là hắn có nghĩ tới hay không nàng nhìn thấy vết sẹo kia chỉ có đau lòng cũng đau khôn kém gì hắn.
Lâm Thiên Vũ có từng thử hiểu tình yêu của nàng…
Nước mắt theo gương mặt rơi ướt đệm giường Lư Phương Phỉ khóc thút thít vì Lâm Thiên Vũ đau xót, vì tình yêu không có kết quả của mình.
Cứ khóc như vậy, và Lư Phương Phỉ nằm ở trên giường liền ngủ đi ngay cả cơm tối cũng quên làm.
Ban đêm quả nhiên trời mưa to, cái chân bị thương của Lâm Thiên Vũ đau đến làm cho hắn ngủ không yên, bốn phía quá mức yên tĩnh thường ngày lúc này Lư Phương Phỉ sẽ len lén chạy vào trong phòng của hắn, theo dõi hắn hồi lâu mới trở về phòng, nhưng là nữ nhân kia không chỉ không có làm cơm tối, mà ngay cả thời gian “thăm hỏi” cũng không đến.
Trong mơ hồ căn phòng bên cạnh vang lên thanh âm lạch cạch, hình như chưa đóng cửa sổ nên mưa gió to đập vào nó. Mưa sẽ rơi vào trong phòng. Lâm Thiên Vũ có chút bận tâm Lư Phương Phỉ sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ? Đau bụng, trẹo chân , hay là… (L: anh đừng quạ đen như vậy chứ) Nghĩ đi nghĩ lại Lâm Thiên Vũ càng không yên tâm, cái cảm giác lo lắng trong lòng dấy lên làm hắn đã quên tâm tình củaLư Phương Phỉ hôm nay không vui.
Thói quen thực là một thứ đáng sợ từ khi nào thì bắt đầu. Lư Phương Phỉ làm việc và nghỉ ngơi thì đều cùng hắn chung 1 chỗ, buổi tối Lư Phương Phỉ không chạy vào phòng của hắn hắn không phải là nên vui vẻ sao? Sao hiện tại lại ngược lại thấy lo lắng?
Nói không chừng Lư Phương Phỉ một lát nữa sẽ tới, hay là lại chờ một chút, nhưng qua thời gian càng lâu thì Lâm Thiên Vũ lo lắng càng sâu. Nữ nhân này thật sự là sao chổi của hắn, vừa gặp phải nàng tất cả sự kiên nhẫn, lạnh nhạt của hắn đều bị nàng đánh bại.
Hắn bị quản bây giờ thành thói quen hay là thật vì lo lắng cho nàng, hắn hiện tại sẽ phải đến phòng bên đi xem Lư Phương Phỉ 1 chút xem nữ nhân kia rốt cuộc đang làm cái gì!
Nói như thế nào hắn cũng không có cơm ăn, trước kia nữ nhân này không phải là thường xuyên uy hiếp, bức ép, dụ dỗ mình ăn cơm ư? (L: thủ đoạn quả là nhiều O_~)
Lâm Thiên Vũ vừa nghĩ thì đã hoạt động luôn từ từ dời khỏi giường, chẳng qua là khoảng cách một bước mà Lâm Thiên Vũ phải dùng khí lực toàn thân thở hổn hển.
Mỗi một lần hắn đi toilet đều là thế này mất một phen khí lực rồi khi trở về giường thì người đầy mồ hôi đầy ra như tắm vậy. Nhưng là lúc này đây không giống Lâm Thiên Vũ thực đang lo lắng cho Lư Phương Phỉ, động tác cũng so với bình thường nóng nảy lên chút ít chạm phải miệng vết thương cũng cắn chặt răng, hừ cũng không hừ ra một tiếng.
Rốt cục ngồi được lên xe lăn, Lâm Thiên Vũ ngay lập tức đẩy xe đi vào phòng Lư Phương Phỉ cửa không có khóa, mà ngay cả cửa sổ cũng không đóng nước mưa đã bay vào đầy trong phòng trên sàn nhà ướt đi một mảnh.Nhờ ánh sáng ngoài hành lang Lâm Thiên Vũ chứng kiến Lư Phương Phỉ nằm ở trên giường có vẻ như là ngủ thiếp đi. Lập tức lúc đó Lâm Thiên Vũ thở phào nhẹ nhỏm, nữ nhân này thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười, hắn lo lắng vô cùng còn nàng thì tốt nhỉ? bình yên ngủ thế đó!Hắn đóng cửa sổ đem xe lăn trượt đến bên giường của nàng cau mày cầm lấy chăn đắp lên trên người nàng.
Ánh mắt quét qua gò má Lư Phương Phỉ làm cho Lâm Thiên Vũ sững sờ một chút, nếu như không nhìn lầm khóe mắt nàng đó là… một giọt lệ? Lâm Thiên Vũ chần chừ vươn tay nhẹ chạm quả nhiên một giọt nước mắt trượt vào lòng bàn tay của hắn làm cho người của hắn run lên.
Nàng tỏ vẻ thế nhưng khóc! Tại sao phải khóc?
Lâm Thiên Vũ vô thức nhăn mày trong lòng cũng loạn cả lên tại trong ấn tượng của hắn Lư Phương Phỉ từ trước đến nay là một người lạc quan gặp chuyện chưa bao giờ hoảng loạn lại nói tới nàng thật đúng là có một loại ý chí mạnh mẽ vô luận là đang làm việc hay là trong cuộc sống nàng đều liên tục cười để đối mặt. Là hắn hôm nay nói làm tổn thương nàng? Hay là vì câu nói kia của nàng?
Lâm Thiên Vũ lẳng lặng nhìn Lư Phương Phỉ, mái tóc của nàng có chút rối lên nàng đại khái là khóc chắc thật lâu, mắt đã sưng đỏ . Những ngày này mặc dù ngày ngày gặp mặt nhưng lần đầu tiên Lâm Thiên Vũ xem xét lại Lư Phương Phỉ với 1 cái nhìn thật cẩn thận. Nàng giống như bị gầy đi, trên mặt không có tinh thần lắm, vì chăm sóc cho hắn sao? Tội gì phải hành hạ thân thể của mình như vậy. (L: vì yêu thôi)
Lư Phương Phỉ nói không sai hắn chưa từng thử hiểu rõ tình yêu của nàng. Nhưng thật ra là hắn chưa từng nhìn thẳng vào sự tồn tại của nàng bởi vì hắn biết rõ chỉ cần quay đầu lại, Lư Phương Phỉ nhất định đứng tại phía sau mình. (L: đó là 1 sự tin tưởng ko chỉ đơn giản là bạn bè đâu anh)
Lâm Thiên Vũ ngón tay không tự chủ được xoa lên gương mặt của nàng, hắn thật sự đáng giá nàng yêu sao? Vì hắn cả người mệt mỏi, ngày đêm tiều tụy, vẫn còn ở nơi này yên lặng rơi lệ.
Hắn bị thương chắc nàng khẳng định rất lo lắng, tựa như vừa rồi hắn lo lắng cho nàng vậy tự dưng ý nghĩ đó hành hạ hắn mà nàng thì lo lắng cho tình cảm của hắn, và tim nàng chắc càng tổn thươn nặng. Thật là một cô gái ngốc!
Lâm Thiên Vũ cảm giác như mềm nhũn ra, ánh mắt dịu dàng lại, và cả trái tim cùng như tan đi khói băng. Hắn chỉ cảm giác trong lòng có chút khác thường bởi vì Lư Phương Phỉ mà trở nên khác trước như vậy thậm chí tình cảm có với Chu Á Ninh lại như tan biến. Bởi vì Lư Phương Phỉ sao? hắn thậm chí cũng đã gần quên còn có 1 kẻ như Chu Á Ninh từng tồn tại!
Cho nên là tình yêu sao?
Chương 5



Một đêm không mộng mị, ánh nắng của buổi sáng sớm thật là chói mắt. Lư Phương Phỉ mở mắt cảm giác được trên mặt ngứa ngứa một chút trong lúc ngủ mơ ưm một tiếng trở mình, trong mờ ảo trước mắt xuất hiện 1 bóng dáng. Bỗng nhiên sợ hết hồn, định thần nhìn lại dĩ nhiên là Lâm Thiên Vũ nửa nằm ở trên giường, ngón tay còn vuốt ve mặt của nàng.
Đây là tình huống gì vậy? Như thế nào ngủ một giấc tỉnh lại nam nhân này đã chạy đến phòng của mình rồi?
Hay là… nàng là đang nằm mơ chứ?
Lư Phương Phỉ mắt nhìn nam nhân bên cạnh vươn tay trên mặt hắn cấu 1 cái. (L: sao ko cấu chị đi cấu anh ấy…khô thân nam chính của chúng ta)
“Ai da!” Lâm Thiên Vũ từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc nhe răng trợn mắt nhìn nàng
“Lư Phương Phỉ cậu điên rồi!” Đau chết hắn.
Lâm Thiên Vũ vẻ mặt chưa tỉnh ngủ nhìn nàng, nữ nhân này buổi sáng tinh mơ đi đùa giỡn cái trò ngu ngốc gì vậy thật thiệt thòi cho hắn ngày hôm qua cả đêm coi chừng cho nàng. (L: ng` cần trông coi ko phải là chị ấy, anh quên hả…)
“Không có gì! Tớ xem mình là có phải là đang nằm mơ hay không nên liền nhéo, và tớ phát hiện hình như không phải là mộng.”
Lâm Thiên Vũ vẻ không nói gì xoa mặt
“Vậy cậu cũng có thể nhéo mặt của mình nha! Thật không nghĩ tới cậu cũng có lúc ngây thơ như vậy.”
“Cậu chẳng lẽ không biết ngây thơ là dễ lây hay sao?” Lư Phương Phỉ tâm tình thật tốt nên nổi lên cùng Lâm Thiên Vũ đấu võ mồm, tay để lên cằm rất dí dỏm.
“Lâm Thiên Vũ tiên sinh, cậu tối qua liên tục ở trong phòng này… Ách… Hình như là nhìn tớ ngủ sao?”
Lâm Thiên Vũ như bị nói trúng tim đen vội vàng đẩy xe lăn về phía sau đi vòng quanh phủ nhận.
“Không thể nào! Tớ là tới xem điểm tâm làm sao không có.”
Lư Phương Phỉ nhìn bộ dáng nói dối của Lâm Thiên Vũ kia ánh mắt trốn tránh thật buồn cười.
Lâm Thiên Vũ nhất định không có xem qua loại tính tình này của hắn vừa đáng yêu vừa rất buồn cười Lư Phương Phỉ cũng không bỏ qua.
“Thì ra là đói bụng hả?”
“Đã sớm đói bụng từ tối hôm qua không được ăn.” Lâm Thiên Vũ nho nhỏ nói thầm .
Lư Phương Phỉ có vể rất vui vẻ cười hơ hớ nhảy xuống giường, đẩy xe lăn cùng hắn chạy ra ngoài.
“Xin lỗi! Đều là lỗi của tớ. Cậu nói xem muốn ăn gì?”
“Tớ…” Lâm Thiên Vũ mới vừa mở miệng nói đã bị Lư Phương Phỉ đột nhiên cắt đứt.
“Chờ một chút.”
“Làm sao vậy ?” Lâm Thiên Vũ không hiểu quay đầu lại.
“Lâm tiên sinh! Cậu có ngửi thấy có mùi gì là lạ hay không?” Lư Phương Phỉ khịt khịt mũi.
Lâm Thiên Vũ cũng đi theo hít hà
“Mùi gì?”
“Mùi ẩm ẩm, hôi thối…”
Lư Phương Phỉ nhìn trái, quay phải, ngó đông ngửi tây rồi rốt cục lại dừng lại ở người Lâm Thiên Vũ.
“À…”
Lư Phương Phỉ sờ sờ lỗ mũi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Thiên Vũ
“Tớ nói với Lâm tiên sinh này! Cậu có bao lâu không tắm rửa?”
Lâm Thiên Vũ khó chịu trừng mắt nhìn
“Nào có lâu cũng chỉ có tối qua không có tắm rửa mà thôi.”
“Thật sự chỉ có 1 đêm sao? Mùi vị chua như vậy khôn biết còn tưởng cậu chui từ tron vại dấm ra đó.”
“Này! Lư Phương Phỉ đừng có quá đáng nha! Là chính cậu kêu tối hôm qua không cho tớ tắm rửa giờ lại ở đây nói lời kinh bỉ là ý gì ?”
“Hả, a…” Lư Phương Phỉ cười đến lúng túng, hoàn toàn khác xa cái dáng vẻ hiền hoà, thanh nhã mọi khi.
“Lâm tiên sinh! Cậu cũng vô cùng nghe lời ư ?”
“Cậu…” Lâm Thiên Vũ dở khóc dở cười.
“Nóng giận hại đến thân thể, đừng có nóng !” Lư Phương Phỉ vuốt sau lưng hắn cười nói:
“Như vậy đi, tớ đi phòng bếp nấu cơm, cậu vào phòng tắm tắm rửa.”
Lâm Thiên Vũ nghe nàng nói như vậy nghĩ lại tựu kế trong lòng, vẻ mặt cứng rắn nói ra:
“Tớ không cần phải tắm rửa.”
Lư Phương Phỉ nghe hắn giọng nói không hề giống nói giỡn, lại cũng không biết Lâm Thiên Vũ đang nghĩ gì vậy.
Nàng xoay xe lăn đối mặt với hắn nghiêm túc đánh giá hắn, sắc mặt không lương thiện đây.
“Không tắm rửa thì sẽ không có cơm ăn.” Lư Phương Phỉ đã sớm sờ thấu tính tình Lâm Thiên Vũ sớm có thể “đúng bệnh kê thuốc” .
Lâm Thiên Vũ lại bất mãn đẩy xe lăn hướng ra ngoài đi
“Không ăn thì không ăn.”
Lần này Lư Phương Phỉ hoàn toàn không có chủ ý, hắn rốt cuộc nháo cái gì? Nàng vội vàng đi ngăn lại
“Lâm Thiên Vũ! Cậu muốn thế nào?” Dùng cái đầu của Lư Phương Phỉ 10 năm quen biết với Lâm Thiên Vũ hiểu rõ hình như là 1 cái gì đó rất xấu.
Quả nhiên là vừa dứt lời, Lâm Thiên Vũ nhếch lên khóe miệng, học Lư Phương Phỉ vẻ mặt mạnh mẽ vô lại, giương cao nụ cười, từng chữ từng câu tuyên bố:
“Trừ phi… cậu giúp tớ tắm rửa…”
Người vô lại tất gặp kẻ vô lại!
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, Lư Phương Phỉ đứng ở trước gương trên mặt vẻ mặt không hiểu là khóc hay cười.
Nàng nghĩ tới Lâm Thiên Vũ rất nhiều chiêu cáu kỉnh nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng được hắn sẽ đề xuất ra cái như vậy… Làm cho nàng tổn hại nha!
Đúng vậy nàng thừa nhận chính mình buổi tối hôm qua tại phòng Lâm Thiên Vũ có chút ý muốn coi xem thân thể của hắn 1 chút nên mới không khống chế được mình sờ làm hắn xúc động. Quả là ngoài dự đoán của chính mình, dù sao thì nàn là 1 cô gái độc than, lại luôn hiền lành, nhưng giờ Lâm Thiên Vũ rõ ràng khiến cho nàng giúp hắn tắm rửa đây không phải là lấy “sắc dụ” nàng sao?
Lư Phương Phỉ cảm giác mình không có cách nào bình tĩnh,tên Lâm Thiên Vũ kia biết thừa mình thích hắn, hắn hết lần này tới lần khác lượn qua , lượn lại làm cho nàng là nhìn xem “mỹ thực” mà không cách nào há miệng thật sự là giày vò mà.
“Lư Phương Phỉ! Cậu còn chờ cái gì hả?” Lâm Thiên Vũ bực mình từ rèm tắm đằng sau truyền đến.
“Đến đây đến đây.” Gấp cái gì mà gấp, nàng cũng không gấp àm hắn đã..!
Lư Phương Phỉ có gắng trấn tĩnh mặt, hung hăng ổn định quyết tâm không phải chỉ là tắm rửa sao? Hơn nữa Lâm Thiên Vũ bị thương cái gọi là tắm rửa bất quá chỉ là cầm khăn lông ướt lau lau thân thể sao? Có cái gì mà không được .
Lư Phương Phỉ từ bồn rửa mặt lấy ra cái khăn lông để trên vai, vén rèm tắm cúi đầu đi vào.
Lâm Thiên Vũ nhìn thấy bộ dáng này của Lư Phương Phỉ cúi đầu khóe miệng giơ giơ lên hay là cố nín cười.
“Bình thường cậu khôn phải động tác rất gọn gàng sao ? Như thế nào hiện tại chậm như rùa vậy rồi?”
“Tớ…” Lư Phương Phỉ không nói, mặt hơi đỏ, bộ dáng lúng túng làm cho người ta buồn cười.
Khó khi gặp được Lư Phương Phỉ e lệ như kiểu con gái mới về nhà chồng vậy. Lâm Thiên Vũ ôm ngực quyết định chủ ý muốn đánh gục tiểu nữ nhân vô lại mạnh mẽ này phải làm cho nàng hiểu thật rõ dù hắn – Lâm Thiên Vũ mặc dù mắc bệnh nằm tại giường cũng không phải là quả hồng mềm. (L: ý anh ấy cho chị này biết sự lợi hại của ta đây…)
“Tớ… Tớ bắt đầu từ đâu?” Lư Phương Phỉ bất an xoắn lấy khăn trong tay.
Lâm Thiên Vũ rốt cục nhịn không được, một tay lấy khăn lông lôi tới .
“Tớ nói Lư Phương Phỉ tiểu thư! Quý cô có hận thù gì với cái khăn lông hả?”
Lư Phương Phỉ kinh ngạc vừa ngẩng đầu mặt lại hồng vài phần.
“Không có… không có thù.”
“Không có thù! Vậy cậu cứ tỉ mỉ chiếc cố cái khăn lông làm gì? Bắt đầu đi.”
“Bắt đầu từ đâu?”
Lư Phương Phỉ cảm thấy hiện tại thỏ thấy cũng khó khăn, nàng có phải hay không bị chứng sợ hãi tại sao cùng Lâm Thiên Vũ trong phòng tắm lại cảm thấy rất nóng thì phải?
Không được! không nên.. nàng cũng chỉ biết đi ra ngoài trong chốc lát… đợi 1 lúc nữa thì nàng sẽ ngất ra đây mất!
“Cái này thực không được, cậu tự mình tắm đi, cậu xem tớ cũng không biết…” Lư Phương Phỉ đã bắt đầu từ từ lui về phía sau.
Lâm Thiên Vũ đột nhiên nhếch lên miệng, cười trào phúng
“Tớ nói Lư Phương Phỉ này cậu sẽ không phải là sợ chứ?”
“Không thể nào! Tớ có thể sẽ sợ gì!” Lư Phương Phỉ dừng lại bước chân chạy trốn trừng mắt
“Nói đùa gì vậy! Không có chuyện gì khiến cho Lư Phương Phỉ phải sợ cả!”
Lâm Thiên Vũ hé miệng nhếch mi, cậu đó quả nhiên vẫn không thể không kích. Hắn cũng không muốn cho Lư Phương Phỉ thấy kẽ hở để đổi ý ngay sau đó nói:
“Tốt lắm! Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
“Ách… bắt… bắt đầu đi…” Lư Phương Phỉ nuốt nước miếng, mặt đỏ giống như trái cà chua.
“Nhưng là muốn tớ từ đâu bắt đầu ?”
Lâm Thiên Vũ dù bận vẫn ung dung từ từ vươn ra hai tay.
“Chưa ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy đường đi? Tắm rửa bước đầu tiên là cởi quần áo…”
“Tớ có tắm rửa cho heo bao giờ đâu mà biết! Huống chi heo cũng không cần cởi quần áo! ” Lư Phương Phỉ nho nhỏ nói thầm. (L: có vẻ bất đồng..)
“Cậu nói cái gì? To tiếng lên chút.” Lâm Thiên Vũ u ám nhìn nàng.
“Không có gì… cởi quần áo ư? Tớ là đang nói chuyện cởi quần áo.”
Lư Phương Phỉ mặt nóng lên, cố gắng ngăn chận nhịp tim đập loạn cào cào, cúi người xuống run rẩy vươn tay sờ hướng áo của Lâm Thiên Vũ.
Nàng đều không dám nhìn vào mắt của Lâm Thiên Vũ, tay run lên run lên đưa về phía trước.
“Cúc áo ở chỗ này.” Tiếng nói nhỏ khẽ như vuốt qua bên tai nàng, đột nhiên một đôi ấm áp tay bao trùm vào mu bàn tay của nàng, kéo đến trên ngực của hắn.
Lư Phương Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua thấy Lâm Thiên Vũ đáy mắt đang mỉm cười, tim nhảy nhảy không ngừng, đầu óc trống rỗng. (L: bà này sắc nữ…)
“Không nghĩ tới tay cậu cũng có chiêu thức đặc biệt vậy, cúc áo cởi kiểu đó sao?” Lâm Thiên Vũ cười nói
Lâm Thiên Vũ tay để sẵn lên tay Lư Phương Phỉ hướng dẫn nàng lần lượt, cởi bỏ cúc áo của mình.
Và sau khi cúc áo được cởi bỏ lồng ngực của Lâm Thiên Vũ từ từ rộng mở, ánh mắt Lư Phương Phỉ càng thêm không biết nên để vào đâu.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy mắt của Lâm Thiên Vũ, còn nhìn thẳng liền chứng kiến lồng ngực hắn không có gì che, nhìn xuống… liền chứng kiến Lâm Thiên Vũ mặc 1 cái quần.
Lư Phương Phỉ trợn trắng mắt, cắn răng đẩy ra tay của Lâm Thiên Vũ .
“Cậu làm sao vậy?” Lâm Thiên Vũ tự nhiên chứng kiến thấy Lư Phương Phỉ khác lạ rồi, chắc là đang lúng túng đi?
“Tớ.. Tớ định nói là cuối cùng cúc áo đã cởi xong.” Lư Phương Phỉ nói xong liền hối hận, thật muốn tát cho cái mồm mình 1 cái.Taylại đi để trên gấu áo của Lâm Thiên Vũ tại vị trí vạn nhất không thể đụng phải…
“Ừm vậy được rồi!”
Lâm Thiên Vũ buông tay ra cúi đầu nhìn Lư Phương Phỉ đang cắn môi, tay của nàng còn đang run rẩy, cởi bỏ mấy cái cúc áo như vậy mà nàng tốn đến vài phút.
Nhớ Lư Phương Phỉ làm việc rất chuyên chú, ngón tay trước kia luôn linh hoạt mà giờ đây…tay cứng đờ, chẳng may đụng phải bụng của Lâm Thiên Vũ, hắn có cảm giác như 1 sợi long nhỏ chạm vào da thịt hắn, trôi nhẹ vào trong lòng hắn làm hắn cũng run rẩy lên, thoáng chốc đang bình tĩnh giờ lại sôi động lạ kì.
“A…” Lư Phương Phỉ đột nhiên thở dài, sờ sờ trán chảy ra mồ hôi, không tự kìm hãm được ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười hồn nhiên
“Rốt cục làm xong.”
Lư Phương Phỉ cười rất hồn nhiên như không nhưng đột nhiên cảm giác được tay nóng rực, cúi đầu, phút chốc giơ tay lên, lúng túng.
“Sory! Tớ không phải cố ý muốn sờ cậu nha…”
Lâm Thiên Vũ cười quái dị, đem khăn lông nhét vào trong tay của nàng.
“Tớ đương nhiên biết rõ. Nhà thiết kế đại tài Lư Phương Phỉ của chúng ta làm sao có thể nhân cơ hội sàm sỡ tớ chứ?”
“He he…” Lư Phương Phỉ gượng cười nàng nghĩ là muốn nhưng cũng không dám làm.
“Đừng cười ngây ngô nữa đem khăn lông thấm ướt giúp tớ lau.” Lâm Thiên Vũ cắt đứt nụ cười của nàng.
“Đừng nói cái này cũng cần tớ dạy!”
Lư Phương Phỉ cũng cảm giác biểu hiện của mình hôm nay thật quá kém, không phải chỉ là tắm rửa thôi sao? thế nhưng đỏ mặt tía tai thiếu chút nữa không thở nổi.
Nàng cầm lấy khăn lông thấm ướt lướt đến sau lưng của Lâm Thiên Vũ, ổn ổn tinh thần rốt cục lấy lại được tỉnh táo rồi đem đặt ở trên cổ lau lau.
Lâm Thiên Vũ đem cánh tay về phía sau khẽ cọ, chỉ chỉ sau lưng
“Cứ như đói cơm vậy, kì mạnh chút nào! Sao chẳn có tý sức nào thế!”
Lư Phương Phỉ nhếch miệng, nho nhỏ nói thầm:
“Vốn là không có ăn 1 hột cơm nào mà…”
“Không phục hả? Nói lớn tiếng chút xem tớ không nghe được!” Lâm Thiên Vũ cố ý đùa nàng.
“Tốt thôi! Tớ dùng thêm chút khí lực cậu đừng có kêu đau đó!”
Lư Phương Phỉ ý định làm phản dâng lên, cầm lấy khăn lông liền bắt đầu sau lưng Lâm Thiên Vũ tấn công…
“Thế nào thoải mái chưa?”
Lư Phương Phỉ lau tỉ mỉ như lau gương vậy, cứ lau lấy lau để như không bỏ sót cái gì.
Lâm Thiên Vũ Tâm trong cười trộm ngoài miệng lại tỏ vẻ bất mãn nói ra:
“Cũng tạm được.”
“Hửm!” Lư Phương Phỉ 1 bước đi đến phía trước mắt Lâm Thiên Vũ nửa ngồi xổm xuống cầm lấy khăn lông, bắt đầu lau lau phía trước Lâm Thiên Vũ.
“Tớ nói cho cậu biết Lâm Thiên Vũ đừng có được voi đòi tiên!”
Lời này thật là không giống bình thường sự dịu hiền ưu nhã Lư Phương Phỉ bất quá đúng như theo như lời nói cả hắn và nàng của quá khứ đã không tồn tại nữa, bọn họ đều đang thay đổi mà thay đổi còn có tim của hắn…
Trước kia hắn không biết…nhưng là bây giờ…chính là giờ phút này.Tim của hắn hắn loạn lên, ánh mắt cũng khôn chút đứng đắn. Lâm Thiên Vũ rất muốn không nhìn nhưnglà ánh mắt của hắn chính là không tự chủ được nhìn về phía Lư Phương Phỉ, dọc theo nàng sống mũi của nàng đến đôi môi đỏ mọng, cái cổ xinh đẹp thậm chí ngay cả bộ ngực…
Lư Phương Phỉ khăn lông lau đến tim của Lâm Thiên Vũ mặt nàng cố ý tránh ra trước ngực hắn, mặt đỏ cảm thụ được tim đập của hắn
“Lâm Thiên Vũ nhịp tim của cậu hình như không bình thường, hình như hơi nhanh bất thường thì phải!”
Nàng vừa nhấc mắt lên thấy Lâm Thiên Vũ cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau giống như là có 1 tia sét nhẹ va chạm vào trên khôn trung vậy, đánh tới đáy lòng của 2 người.
Bọn họ phát hiện hai bên trong mắt rất khác thường, tim của 2 người cũng cùng nhau đập nhanh, mà ngay cả đầu dần dần đến gần.
Bọn họ ước chừng nhìn nhau ba bốn giây từ từ vô ý thức trong mắt hai người chỉ có hình ảnh của hai bên.
Lư Phương Phỉ không biết tại sao đột nhiên hồi thần trí lại, muốn tránh né ánh mắt mê hoặc của hắn có thể là thân thể của nàng đã tại đụng phải khu vực nguy hiểm thì phải.
Lâm Thiên Vũ cũng không cho Lư Phương Phỉ lui bước, đưa tay dùng sức chế gáy của Lư Phương Phỉ, hai cái môi rốt cục đã va chạm thành một khối.
Không có ai nói rõ, cũng không người nào biết nụ hôn này vì sao bắt đầu, chỉ có hấp dẫn trái tim lẫn nhau, đem hai bên gần hơn.
Đây là cái hôn thứ mấy rồi? Nhưng vẫn làm cho Lư Phương Phỉ khiếp sợ trừng to mắt. Nàng giật mình hé miệng lại thành ra để đầu lưỡi của hắn tùy ý trong miệng của mình khiêu khích chạy, nàng tựa như một con búp bê kinh hoảng quá độ mà không biết nên như phản ứng thế nào.
Đây là chuyện gì? Lâm Thiên Vũ tại sao phải hôn mình? Cái hôn lúc này đây là ý gì? Rất nhiều, rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu của Lư Phương Phỉ nhưng cũng không có đáp án. Chỉ có đầu lưỡi đó trong miệng nàng nghịch ngợm, lấy đi không khí, làm cho nàng càng ngày thiếu dưỡng khí…
Lâm Thiên Vũ thở dốc khẽ liếm vành tai của Lư Phương Phỉ, tay ôm lấy eo nàng.
“Không có người nào nói cho cậu biết là khi hôn phải nhắm mắt lại sao?”
Lư Phương Phỉ cũng không dám quá gần gũi sợ chạm phải miệng vết thương của Lâm Thiên Vũ, cái hôn làm cho mặt của nàng càng đỏ
“Cậu lại chưa có nói với tớ…” Nàng nói chuyện tức giận không yên, ngược lại có vài phần hờn dỗi, lời này đều nhanh làm yếu mềm lòng Lâm Thiên Vũ.
Ánh mắt Lâm Thiên Vũ trầm xuống, níu cánh tay của Lư Phương Phỉ mạnh chống muốn đứng lên.
“Này! Này Lâm Thiên Vũ! Cậu muốn làm gì?” Lư Phương Phỉ la hoảng lên.
“Đứng lên.”
Lư Phương Phỉ tức giận mắt liếc hắn một cái, nàng còn nhìn không ra hắn muốn đứng lên làm gì
” Tại sao?”
“Hôn cậu!”
“…”
Lư Phương Phỉ hơi ngẩn ra lúc đó thì tay của Lâm Thiên Vũ đã níu được mà đứng lên rồi. Có thể là do thân thể hắn lung lay không vững còn Lư Phương Phỉ vừa nóng vừa giận chỉ có thể ôm eo của hắn, tay kia ôm cổ hắn, thở phì phì đối với hắn nói
“Lâm Thiên Vũ tiên sinh! Cậu đan mở hội nghĩ quốc tế giỡn gì vậy! Hôn đều hôn qua cậu còn cậy mạnh đứng lên làm gì? Hơn nữa tớ tại soa phải cho cậu hôn!”
Kỳ quái nàng.. Lư Phương Phỉ dựa vào cái gì mà để Lâm Thiên Vũ hôn… hắn coi nàng là người nào!
Lư Phương Phỉ giận dỗi quay đầu, không nhìn Lâm Thiên Vũ, trên tay lại vãn níu chặt hắn.
“Phương Phỉ…” Lâm Thiên Vũ giọng khàn khàn, đem đầu tựa ở vai của nàng.
“Cậu đang giận sao?”
Lư Phương Phỉ hít vào một hơi, miễn cưỡng lắm tim mới đập chậm 1 chút mà hắn gần như vậy, nàng thật thở không nổi mà.Nàng thở dài
“Thiên Vũ tớ là 1 người con gái! Còn là một người con gái yêu cậu.”
“Vì cái gì yêu tớ?” Lâm Thiên Vũ đột nhiên nâng mặt của nàng lên.
“Tớ từ trước đến nay không có hỏi cậu nhưng bây giờ tớ muốn biết.”
“Không biết tại sao.” Lư Phương Phỉ không hề nghĩ ngợi đáp
“Nếu như yêu một người cần lý do thì đó lại không phải là thật sự yêu. Kỳ thật Lâm Thiên Vũ cậu đến tột có chỗ nào tốt chứ? Nói thật thì rất nhiều người đẹp trai không kém cậu! Cậu cũng không phải là ưu tú nhất! Nhưng là tớ lại yêu cậu nhất, cái yêu này khôn phải vì cậu giỏi giang, vì cậu cùng gia thế với tớ, cùng tớ chỉ biết tớ như bị say vậy, cứ si mê cậu, yêu cậu. Cái loại yêu đó sẽ làm cho người ta đánh mất lý trí, có thể làm cho người ta mê mẩn. Vì cái gọi là yêu kia mà tớ buông thả mình, bỏ đi tự tôn, bỏ đi cho mơ ước, bỏ đi… ách…”
Lời nói còn chưa hết thì bị nụ hôn của Lâm Thiên Vũ đoạt đi không giống với nụ hôn trước, nụ hôn vừa nóng bỏng vừa cuồng nhiệt. Lâm Thiên Vũ cảm giác được lần này nàng chủ động, đầu lưỡi của bọn họ quấn lấy nhau, đầu lưỡi bắt đầu tê dại, môi hôn sưng đỏ.
“ưm…” Lư Phương Phỉ không tự chủ được từ trong miệng bật ra tiếng rên rỉ.
Thân thể của nàng càng ngày càng nóng, không thể thở nổi, hai chân đều đang run rẩy như nhũn ra, nàng chỉ cảm thấy có 1 dòng lửa tại trong cơ thể của mình thiêu đốt mình, nàng không chịu nổi nụ hôn này lại muốn càng nhiều hai tay sau lưng Lâm Thiên Vũ di động.
Lâm Thiên Vũ mở mắt ra một chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Lư Phương Phỉ bởi vì tình dục mà mặt đỏ lên, hắn vừa mút lấy môi của nàng, tay vừa dưới váy ngắn của nàng vuốt ve bắp đùi.
Lư Phương Phỉ buổi sáng chỉ mặc quần áo ở nhà, mỏng, nhẹ, mềm mại.
Chân của nàng rất mịn màng giống như là lau một tầng sữa, ngón tay Lâm Thiên Vũ vuốt ve quanh khu vực làm cho Lư Phương Phỉ run rẩy, tiếng thở gấp phát ra tinh tế, bàn tay của hắn rất nhanh đi vào ngoài quần lót của nàng, nơi đó có đầy ái dịch. Giống như là xúc động nàng nhạy cảm, Lư Phương Phỉ mạnh kẹp chặt chân, đầu ngửa về phía sau, thở gấp nói:
“Đừng….”
Chuyện phát sinh quá đột ngột cũng quá nhanh, nàng còn chưa kịp hỏi Lâm Thiên Vũ đây hết thảy nguyên do.
Nữ nhân dù yêu một người, dù yêu đối phương bao nhiêu cũng không thể dễ buông thả như vậy! Mặc dù nàng thật sự rất yêu Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ hô hấp khó khăn lên hắn nhìn Lư Phương Phỉ ánh mắt nghiêm túc, từ từ rút tay ra khỏi nơi u huyệt.
“Cậu nói không, tớ cũng không động thủ.”
Hành vi của hắn tôn trọng nàng đúng là làm cho Lư Phương Phỉ lại khẽ nhíu mày, trong lòng cảm giác mất mát tự nhiên sinh ra đáy lòng đang hiện ra chút khổ sở, liền nghe Lâm Thiên Vũ nói:
“Bất quá.. tớ muốn cậu.”
Lư Phương Phỉ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đã bị Lâm Thiên Vũ cầm lấy tay để vào hạ thể, thanh âm khàn khàn:
“Không chỉ có tớ muốn cậu, nó cũng cần cậu.”
Lư Phương Phỉ rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn, sự mất mát trong lòng trong nháy mắt hóa thành hư ảo, từ từ ấm áp, loại ấm áp này làm cho nàng tìm về lý trí, mềm mại nở nụ cười, đuôi mắt nhảy lên, ngón tay theo xương quai xanh của hắn từ từ vuốt ve.
Kỳ thật nàng rất muốn hỏi Lâm Thiên Vũ, vì cái gì vào lúc này nói cần nàng? Có phải hay không lại là sinh lý của hắn quấy phá, cái gọi là cần rốt cuộc là gì?
Đúng là nàng không dám, người luôn luôn tự tin như Lư Phương Phỉ phát hiện tâm tư mình cùng không tự tin, nàng sợ hãi khi nghe được đáp án không muốn.
Tình yêu thật là kỳ quái như thế! Làm cho người ta vui mừng làm cho người ta lo, đúng là nàng nghĩ vô luận đáp án là cái gì nếu đã là Lâm Thiên Vũ nói cần nàng! Nàng lại làm sao có thể cự tuyệt ?
“Á…” Lâm Thiên Vũ bị ngón tay của Lư Phương Phỉ gây rối loạn tâm thần, bụng dưới căng thẳng, thở hổn hển, gào thét
“Phương Phỉ.”
Lâm Thiên Vũ mạnh đem Lư Phương Phỉ đẩy đến trên tường, lại không cẩn thận mở phải vòi sen chốt, nước lạnh buốt từ đỉnh đầu phun xuống, xông đến làm hai người trở tay không kịp.
“Thiên Vũ!” Lư Phương Phỉ sợ hãi kêu lôi kéo Lâm Thiên Vũ, sợ hắn trượt chân.
“Cậu hay là ngoan ngoãn trở lại xe lăn đi! Vết thương của cậu không được dính nước!”
Nước vừa dội vào lạnh, xả vào than thể 2 người, Lâm Thiên Vũ lại cười khanh khách , nước lạnh làm cho dục vọng trong cơ thể hắn thoáng lui bước.
Lư Phương Phỉ mới mặc kệ hắn hiện tại đang cười cái gì, nàng áp chế đem Lâm Thiên Vũ đặt trên xe lăn, đẩy hắn ra cửa, lấy khăn tắm.
“Làm sao cậu có thể không cẩn thận như vậy, như thế nào kích động nhất thời làm cái gì đều quên, không biết vết thương không thể đụng vào nước sao?”
Đem Lâm Thiên Vũ túm đến trên giường, Lư Phương Phỉ mặc dù động tác thô lỗ nhưng là vẫn dè dặt tránh đụng phải vết thương của hắn.
“Lời này cậu đã nói lần thứ hai rồi.” Lâm Thiên Vũ cũng không phản kháng, tùy ý để Lư Phương Phỉ đem mình sắp đặt ở trên giường, khăn tắm tại trên người của mình cọ qua cọ lại. Đúng là, động tác này không tính là ôn nhu gì cả hơn nữa nàng có nghĩ tới hay không. Cầm lấy khăn tắm trên người mình loạn xạ lau, cùng sờ kỳ thật đối với hắn mà nói đều là cùng một ý nghĩa, là một loại tinh thần khảo nghiệm than thẻ mà!
“Tớ nói mấy lầncậu đều không nhớ được!”
Lư Phương Phỉ là thật giận nàng dặn đi dặn lại, vừa rồi tắm rửa cũng sợ miệng vết thương của hắn đụng phải nước là kết quả hai người nhất thời kích động, sẽ không phát sinh chuyện tốt.
Lư Phương Phỉ đầu thở phì phì, đã sớm đem lửa tình và cái hôn nóng bỏng ném qua đâu rồi! Bất chấp trên người mình cũng bị ướt trong đầu chỉ muốn nhanh đem người Lâm Thiên Vũ lau khô.
Lư Phương Phỉ vùi đầu lau, căn bản không có chú ý tới sắc mặt của Lâm Thiên Vũ cũng thay đổi, nàng lau xong lồng ngực của hắn, tay nhanh cởi ra Lâm Thiên Vũ quần hắn.
Quần bị ướt nhiều nha, nhưng vừa mới cởi đến đầu gối, Lư Phương Phỉ đã bị một cái dựng đứng làm cho sửng sốt.
“Cái này là… á!”
Lư Phương Phỉ nhìn vật cứng kia sợ hãi kêu, ném đi khăn tắm trên tay, ánh mắt lại không dời đi, há to miệng, lắp bắp giải thích
“Cái kia… tớ không phải cố ý…”
Không xong nàng nhất thời quên Lâm Thiên Vũ không có mặc quần lót!
“Tới đây.” Lâm Thiên Vũ thanh âm so với khi trước tại phòng tắm thấp hơn.
Lư Phương Phỉ đần độn dời đi ánh mắt, nháy mắt một cái, mặt đỏ bảy phần.
“Tớ… Tớ giúp cậu mặc lại.”
“Không cần.”
Lâm Thiên Vũ một đè lại tay của nàng, vừa vặn che ở trên vật cứng của hắn,vật tỏng tay làm cho Lư Phương Phỉ mặt càng đỏ.
Lư Phương Phỉ thử giãy dụa tay muốn tránh nhưng Lâm Thiên Vũ kêu tay sẵn ở eo của nàng kéo nàng lên trên giường.
Tóc của Lư Phương Phỉ lả tả ra trước ngực hắn, Lâm Thiên Vũ ở bên tai của nàng, thở hổn hển
“Tớ cần cậu. Không! Là tớ muốn cậu.”
Lâm Thiên Vũ cầm lấy tay của Lư Phương Phỉ tiếp tục khàn khàn thở hổn hển.
“Cầm nó, di động…”
Mặc dù Lư Phương Phỉ tuổi cũng không nhỏ những ý tứ này của Lâm Thiên Vũ làm cho nàng thật không hiểu, chưa từng có kinh nghiệm, sao biết!
Nàng thoáng ngẩng đầu liền chứng kiến vẻ mặt đang kiên nhẫn của Lâm Thiên Vũ, nàng dựa theo lời của hắn thoáng vừa động long mày của hắn ngược lại càng nhăn hơn.
Lư Phương Phỉ không biết thế nào, vội vàng muốn rút tay ra đã bị Lâm Thiên Vũ bắt càng chặt hơn.
“Đừng có ngừng.” Lâm Thiên Vũ khẽ nghiêng người, tay nhấc khoá váy của Lư Phương Phỉ.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”
“Tớ không muốn làm gì cả mà là đồ của cậu ướt nhẹp nằm ở trên giường của tớ, cậu không phải nói vết thương của tớ không thể đụng vào nước sao?”
“À…” Lư Phương Phỉ trả lời hơi thở đứt quãng, đầu lười Lâm Thiên Vũ đã liếm lấy vành tai của nàng.
“Cho nên cậu đương nhiên không thể mặc đò ướt sũng ở trên giường.”
“Đúng thế…”
Lư Phương Phỉ không cách nào thoát ra khỏi sự trói buộc của Lâm Thiên Vũ, chỉ có thể mặc cho hắn khoá khoá sau lưng mình, nhưng hình như hơi thừa thì phải, sao phải thoát cả áo lót của nàng?
Lâm Thiên Vũ tay xoa lên của nàng rất tròn, nhẹ nhàng dùng ngón cái cùng ngón trỏ vê núm hoa, cúi người bắt đầu chạm.
“A!” Mát lạnh ngậm lấy núm hoa của nàng, làm cho toàn thân nàng run lên, lửa nóng xa lạ ở trong người bay tán loạn, một chuỗi cảm giác trống rỗng mỗi giây gặm nuốt nàng.
Lâm Thiên Vũ tại trước ngực của nàng ôn nhu xoa nắn khẽ vuốt, mà 1 tay khác của thì dùng tốc độ nhanh hơn, nhiều lần véo nhẹ xoa nắn nụ hoa bên kia.
Lư Phương Phỉ bị khiêu khích n hư vậy, cùng vừa sự kiện trong phòng tắm da thịt của nàng bây giờ mới như chính thức cảm nhận được kích thích chưa từng có.
Hai núm hoa rất nhanh liền cứng lại, hồng giống hoa hồng ướt đẫm sươn đêm. Lâm Thiên Vũ nghiêng thân, bụng dưới nóng rực cương cứng làm cho trán của hắn đã rỉ ra không ít mồ hôi, hắn từ từ lôi kéo thân thể Lư Phương Phỉ áp tại ngực của mình.
Hắn ôm chặt Lư Phương Phỉ trước ngực, dùng sức mút lấy nụ hoa đã dựng lên của nàng giống như nhấm nháp một đồ ăn ngọt ngào vậy, chỉ cần nếm trong lòng sẽ ngọt. Đầu lưỡi của hắn kiên nhẫn ở trên nụ hoa đùa giỡn, sau đó lại ngậm lấy nó cắn.
Lư Phương Phỉ tựa như điện chạm phải vậy, không tự chủ được ưỡn người.
” Phía dưới đã ướt …” Lâm Thiên Vũ lời nói chứa đầy hàm ý, 1 tay của hắn dời ngực nàng từ từ dò vào hông của nàng.
Cảm nhận được Lư Phương Phỉ khẩn trương, Lâm Thiên Vũ chỉ là đưa ngón tay dọc theo quần lót từ từ chạm.
“Phương Phỉ, đừng sợ.”
“Không… chỗ đó…”
Lửa nóng dục vọng làm cho than thể Lư Phương Phỉ rối loạn, nàng không biết nên cự tuyệt hay là hùa theo, nhưng nơi đó là nàng nơi tư mật, đây là một việc làm cho người ta xấu hổ.
“Cậu chẳng lẽ không muốn?”
“Tớ…” Lư Phương Phỉ thanh âm đã khôkhốc trong cơ thể lửa nóng cháy xém da thịt nàng.
Hai mắt mờ bởi dục vọng nhìn Lâm Thiên Vũ, động tác trên tay ngừng lại.
“Cậu có thể chứ?”
Lư Phương Phỉ hô hấp không thuận, trong đầu lại nghĩ tới cái chân bị thương của hắn, vạn nhất quá kích động có thể hay không làm cho vết thương bị vỡ ra..
“Nói cái gì!” Lâm Thiên Vũ trừng mắt, ngón tay không nói lời gì chen vào trong hoa huyệt của Lư Phương Phỉ.
“A…”
Lư Phương Phỉ bị ngón tay hung hăng đâm một cái, Lâm Thiên Vũ một khắc càng không ngừng thổ lộ trong lòng mình bao sảng khoái, tại trong hoa huyệt mềm mại của Lư Phương Phỉ ra ra vào vào.
Rõ ràng nghi vấn “năng lực ” của hắn mà!Hắn để cho nàng biết rõ một chút, hắn rốt cuộc được hay chưa!
“A… A… đau…”
Mặc dù chỉ là 1 ngón tay nhưng lại hung hăng tại chỗ sâu nhất của hoa huyệt rất nhanh Lâm Thiên Vũ liền mò tới tầng mô kia.
“Vậy tớ có được hay chưa hả?”
“Ừ “Lư Phương Phỉ mất hồn tê dại.
Lư Phương Phỉ đã sớm gào thét không được, hoa huyệt tiết ra rất nhiều ái dịch, dính đầy ngón tay của hắn.
“Thiên Vũ…” Lư Phương Phỉ cắn môi, thanh âm của nàng làm nàng thấy xấu hổ.
“Bắt đầu”
“Ách, cái gì?”
Lư Phương Phỉ bị Lâm Thiên Vũ hành hạ toàn thân tê dại, không hiểu hắn đang nói cái gì.
Lâm Thiên Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp đẩy chân Lư Phương Phỉ, một chân khoác lên trên hang của mình.
“Không, không… Chân của ngươi…”
“Ta hiện tại để cho ngươi để xem một chút, ta có thể hay không!”
Lâm Thiên Vũ bá đạo nhắc tới eo của Lư Phương Phỉ dùng sức! Chen vào…
“A!” Lư Phương Phỉ thét chói tai.
“Đau… đau quá…” 1 cái đau đớn rấ lớn làm cho Lư Phương Phỉ rơi xuống nước mắt.
“Nhịn một chút. Sẽ trôi qua thôi.” Lâm Thiên Vũ có thể cười không nổi, hắn có thể cảm nhận được Lư Phương Phỉ khẩn trương, hoa huyệt của nàng vừa nhỏ lại căng, vật cứng của hắn chỉ tiến vào một đoạn. Cái tư thế này không trên không dưới, làm hắn mới đau này!
“Thả lỏng nào. Mở rộng 2 chân ra!” Lâm Thiên Vũ lại một lần nữa nói ra
“Cậu vây kẹp tớ thật chặt.”
Lư Phương Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân như là bị người dùng búa bổ vào đã đau đến người không nhúc nhích được.
Lâm Thiên Vũ đành phải chịu đựng dục vọng đang bốc lên của mình, từng tấc chen vào vào bên trong.
Hắn ôn nhu xoa nắn lấy núm hoa của nàng.
“Nhẫn nại một tý, chịu đựng 1 chút nữa….”
Lâm Thiên Vũ cực kiên nhẫn dụ dỗ Lư Phương Phỉ, vật thô to nhờ ái dịch mà rốt cục toàn bộ cũng bị hoa của nàng nuốt vào.
Cái đi vào này khiến Lâm Thiên Vũ cũng không khốn chế được mình nữa, dùng sức một cái đem vật cứng hoàn toàn không hề trói buộc tại trong cơ thể nàng tùy ý ra vào.
“Ưm… A…”
Lâm Thiên Vũ hừ hừ. Phương Phỉ rốt cục cũng thích ứng di vật chen vào trong qua có mấy giây, một loại cảm giác khác thay vào sự đau đớn lúc nãy, 1 loại khoái cảm tê dại, thoải mái. Thấy nàng tựa hồ thích ứng, Lâm Thiên Vũ chậm lại tốc độ ndẫn tới Lư Phương Phỉ bất mãn hừ nhẹ.
“Đừng có ngừng.”
Lâm Thiên Vũ cố nén cười, vỗ vỗ mông của nàng, bá đạo mệnh lệnh.
“Cậu động.”
Lư Phương Phỉ định thần nhìn lại, trên trán Lâm Thiên Vũ đã có không ít mồ hôi vừa rồi “trên giường vận động” đã làm cho hắn tiêu hao không ít thể lực.
Lư Phương Phỉ xoay người 1 cái, cưỡi ngang hông của hắn, nhẹ nhàng nằm ở trước ngực của hắn, tận lực tránh đụng chạm vết thương của hắn, từ từ di động.
“A… A…” Lâm Thiên Vũ khàn khàn rên rỉ
“Mau! Tăng tốc độ.”
Lư Phương Phỉ chỉ đành phải đẩy nhanh hơn, theo nàng đung đưa giữa đùi nàng cũng có trận trận tê dại, nơi hoa huyệt đúng như một cái ngọn lửa tùy ý cháy. Cao trào tới trong nháy mắt, Lâm Thiên Vũ cũng phối hợp với động tác của nàng dùng sức, cùng nhau tới…

» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Ring ring