XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Phu quân của giáo chủ trang 10
Chương 19: Gặp lại cố nhân

Uyển Uyển thoắt cái đã không thấy bóng dáng ,Vô Tình không còn cách nào đành phải đến Tổng Giáo đàn chờ nàng. Thế nhưng Vô tình dường như không gặp được Uyển Uyển, kể cả Tử Ni kia cũng không thấy bóng dáng.

Đỉnh núi Lãnh Nam, trong một hốc đại thụ to lớn, Uyển Uyển ngồi co ro vùa nức nở vừa chìm vào giác ngủ. Mỗi khi có chuyện buồn nàng lại trốn đến đây khóc. Tử Ni thở dài nhìn nữ tử đã ba mươi tuổi mà vẫn như mộtđứa trẻ mười lăm tuổi. Bà còn nhớ ngày đó khi bà và cố giáo chủ từ bên ngoài trở về, bà đã phải náo loạn đến cỡ nào khi không tìm thấy nàng. Mãi sau đó, bà mới tìm thấy nàng ở hốc cây này. Ngày Hạo Vương mất, ngày giáo chủ mất, nàng đều trốn đến đây khóc đến vài ngày rồi sau đó lại trở về dấu đi những bi thương.

Khi Uyển Uyển đã ở lại hốc cây đó suốt hai ngày và nàng chỉ khóc. Cứ nghĩ sẽ phải từ bỏ việc theo đuổi Vô Tình, tim nàng đau thắt lại. Đau đớn khiến cho nàng không ngừng rơi lệ. Chỉ cảm thấy, nếu khóc thật nhiều, có lẽ sẽ bớt đi đau đớn.

Sau khi khóc thật lâu, Uyển Uyển lại dạo bước đến bờ Quỷ vực. Từ ni Bước đến ngăn để nàng không ra quá xa. Nhìn đáy Quỷ Vực sâu thăm thẳm, nếu rơi từ đây xuống hẳn không thể toàn thây. Bờ Quỷ Vực khiến nàng nhớ đến Quân Viễn ca ca, nàng đã nợ hắn quá nhiều. Có phải nàng quá ích kỷ hay không. Phải, nàng ích kỷ nên hiện giờ nàng bị ông trời trừng phạt. Mỏm đá của Quỷ Vực này rất giống bờ vực diêm la ngày đó, nàng đã cố đưa tay ra bắt lầy hắn, nhưng hắn đã buông tay nàng, để bản thân mình rơi xuống đáy vực. Khi xoay người lại, Uyển Uyển gặp một bóng dáng quen thuộc mà nàng tưởng đã chết mười lăm năm qua. Con người ấy đã chết nhưng sao bây giờ lại đứng ở trước mặt mình Nàng cố mở to hai mắt, đưa tay lên dụi dụi mắt, nhưng vẫn không tin vào mắt mình.

- Ta lại năm mơ thấy huynh nữa rồi. Uyển Uyển nở một nụ cười chua chát cố nhạo báng mình. Nàng cư nhiên năm mơ giữa ban ngày.

- Thanh Nhi, là ta? Giọng nói nam nhân kia run rẩy, hắn dường như cố nén cảm xúc trong câu nói. Uyển Uyển nghe được giọng hắn, thân mình nàng chấn động không thôi. Nàng nhào vào lòng hắn, sợ rằng mình chỉ đang nằm mộng. Hạo Quân Viễn ngũ quan đoan chính uy nghiêm nhưng trong đôi mắt hắn có thể thấy được yêu chiều với mĩ nhân trước mặt. Hắn vươn tay vỗ về tiểu mĩ nhân trong lòng. Ở tuổi bốn mươi khiến hắn trở nên chững chạc, đáng tin cậy và có hương vị nam nhân hơn trước.

- Hạo ca ca….Huynh…huynh còn sống …huynh còn sống…Uyển Uyển khóc nức nở không ngừng, nước mắt của nàng có vui mừng có bối hồi có oán trách. Nhưng nhiều nhất vẫn là áy náy…

- Tiểu nha đầu…muội đã trở thành một đại mĩ nhân rồi nhỉ…Hạo Quân Viễn mỉm cười xoa đầu Uyển Uyển .

- Sao muội lại ở đây? Lại trốn ra đây khóc sao?Là ai chọc đại mĩ nhân của nhà ta…

- Hạo ca ca…ô…ô….hu..hu…Uyển Uyển ôm lấy Quân viễn gào to không chút hình tượng nào. Ngay lúc này Vô Tình cũng vừa đuổi đến nhìn Uyển Uyển ôm chặt kẻ lạ mặt kia gào khóc. Hắn nhíu chặt mày, hay tay siết chặt bước nhanh đên muốn tách nàng ra khỏi tên kia. Vì sao nàng luôn không hề tự giác, không có chút thẹn thùng cơ bản của một nữ nhân. Luôn khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi ganh tỵ với kẻ khác như thế.

- Ồ…Hạo vương gia…ông ta chưa chết sao? Tử Ni ở bên cạnh họ ngạc nhiên không kém, mắt mở to, miệng lắp bắp nói không nên lời, nhìn chằm chằm con người được cho là đã chết kia. Câu nói của Tử Ni kiến Bàn tay Vô Tình dừng lại cứng đờ giữa không trung. Bước chân đang bước nhanh đến cạnh bọn họ cũng khựng lại lùi một bước đạp phải cành cây khô.

“Rắc….”Tiếng gãy giòn đã hướng sự chú ý của hai kẻ đang tình chàng ý thiếp chú ý sang hắn

- Chàng làm gì ở đây? Uyển Uyển kinh ngạc phát hiện ra Vô Tình.

Vô Tình vì không thể đợi được nữa, đang muốn rời khỏi tìm kiếm nàng thì tình cờ bắt gặp cảnh đoàn viên mùi mẫn của bọn họ khiến lửa giận xộc thẳng lên não.

- Ta…ta muốn biết lời nàng nói là có ý gì? Vô Tình tức giận lớn tiếng nói. Nàng vì sao ôm ấp tình nhân cũ bị hắn bắt gặp, không cảm thấy chột dạ sao?. Tình cảm của nàng đối với hắn, đã thay đổi rồi sao? Vô Tình chợt nhớ ra, bám theo hắn, nhưng Uyển Uyển chưa một lần nói yêu hắn. Tình cảm đó, không chừng ngay từ đầu chưa hề tồn tại.

Vẻ mặt Vô Tình tối sầm lại, các khớp hàm như nghiến thật chặt, bàn tay siết chặt đến mức các móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Máu từ lòng bàn tay chảy rỉ rả trên đất mà hắn cũng không phát hiện ra. Giờ phút này, hắn không hề cảm thấy đau đớn, bởi trái tim hắn còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.

- Lời nàng nói “ ta và nàng từ nay không còn liên quan nữa” là thật lòng sao? Giọng nói hắn như rít qua từng kẽ răng nghe ra được độ quan trọng và uy thế trong lời nói.

- Phải…chàng yên tâm ta từ giờ sẽ không bám theo làm phiền chàng nữa. Uyển Uyển cố gắng giữ cho giọng mình không trở nên vỡ òa vì nghẹn ngào nức nở. Nàng muốn giữ lại chút uy nghiêm sau cùng trước mặt hắn. Uyển Uyển quay mặt về phía Quân Viễn, lệ rơi như chuỗi hạt đứt dây không thể kìm được nữa. Nàng cố giấu đi khuôn mặt đẫm lệ, giấu đi vẻ bi thương.

- Vậy theo ý của nàng…Vô Tình gầm lên giận dữ rồi rời khỏi. Ngay khi bóng dáng hắn thực sự rời khỏi, Uyển Uyển nấc nhẹ trước mắt bỗng nhiên tồi sầm lại. Thân mình nàng lung lay đổ ập xuống, nếu Quân Viễn không nhanh tay lẹ chân hẳn nàng đã nằm trên đá lởm chởm. Vì lo lắng cho Uyển Uyển nên Hạo Quân Viển không để ý đến sát khí phía sau hắn.

Một toán người toán người áo đem mai phục ở cánh rừng bên cạnh xông đến hướng thẳng vào Uyển Uyển. Chiêu nào cũng lộ rõ ý muốn lấy mạng nàng.

- Giáo chủ, Hạo vương gia cẩn thận…Tử Ni ở một bên xông đến muốn chặn lại một kẻ bịt mặt áo đen kia nhưng quanh bà bỗng lại xuất hiện thêm vài kẻ nữa. Một đường kiếm đâm thẳng đến trước ngực của Uyển Uyển trên tay Quân Viễn. Hắn không suy nghĩ, dùng tay bắt lấy đầu mũi kiếm hòng giảm lực tấn công, đồng thời lúi lại phía sau.

- Hạo Vương gia phía sau là vực thẳm….Tử Ni Hoảng hốt kêu lên nhưng dường như quá trễ, ba người một thể cùng nhau rơi xuống Quỷ Vực.
Chương 20: Đánh mất thê tử

Trong phòng quân cơ của phủ Tướng Quân, ngồi sau thư án, Vô Tình cố đọc đi đọc lại cuốn binh thư trong tay. Hắn đã đọc nó cả trăm lần mà chữ trên đó chẳng thể vào đầu hắn. Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là hình ảnh về cảnh nàng trong vòng tay một nam nhân khác cũng đủ bức hắn phát điên. Bỗng nhiên hắn phát hiện sát khí từ phía sau tập kích đến.

Dù kẻ tập kích võ công cũng có thể xem là cao, thế nhưng Thất Hồn Đoạt Mệnh của Vô Tình đã luyện đến cửa cuối cùng nên tốc độ của hắn nhanh hơn hẳn kẻ kia. Kẻ tập kích hắn là một nữ tử có khuôn mặt thanh tú chừng mười lăm mười sáu tuổi. Toàn thân mặc một màu trắng, trên mái tóc nàng còn cài bông hoa tang màu trắng. Mắt vẵn còn hoen lệ chưa khô càng tăng thêm sát khí trên khuôn mặt diễm lệ kia.

- Ra ngươi cũng không đến nỗi vô dụng…Nàng gằng giọng sát khí càng nồng đượm hơn. Lại nhún mình đánh về phía hắn.

- Ta thực không hiểu nổi, Ngươi có điểm gì tốt Uyển Tỷ lại chọn ngươi. Nếu ngươi không phải may mắn là cha của bảo bối, thì ta đã bẻ gãy cổ ngươi lâu rồi, chứ chẳng thèm giết hai nha đầu kia làm gì cho bẩn tay. Giọng nói nàng phát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt, trên môi nàng là một nụ cười khinh thường, chua chát. Nhớ đến nàng đã bị treo ngược trong hang xà độc hai ngày, càng khiến nàng phát hỏa hơn.

- Ý ngươi, người hạ độc Tiểu Mai, Tiểu Đào là ngươi? Vô Tình nhíu chặt đôi mày, lời nói thốt ra dường như đang lẩm bẩm.

- Nhiều lời..là bà cô ngươi làm đó……Kẻ Ngu ngốc như ngươi hẳn chẳng nên sống mà làm gì…Trước kia nếu không phải vì Uyển Tỷ có tình cảm với ngươi, mạng ngươi còn đến giờ sao?Nàng vừa hét lên, lại vừa công kích lấy hắn, mỗi chiêu thức của nàng đều rất hiểm độc, đều muốn lấu mạng hắn…

- Nàng ấy yêu thương ta sao?...Hẳn ngươi còn chưa biết, nàng vừa tái ngộ với tình nhân cũ…Vô Tình nhếch mép cười chua sót…Cứ nghĩ Uyển Uyển và tên kia đang ở bên nhau khiến tim hắn quặn đau.

- Nhân Tình cũ…Ngươi nói Hạo Viễn ca ca? Ha…ha… Nếu Tỷ ấy yêu Viễn ca thì thật tốt rồi….cũng vì yêu tên đầu đất như ngươi mới chết tức tưởi như thế…….Ngươi trả lại Uyển Tỷ cho ta….Nàng vừa nói vừa rơi lệ, nhưng công kích với hắn vẫn không dừng lại.

Mũi kiếm đâm về phía Vô Tình rất mạnh, nhưng hắn không tránh như nãy giờ, mà dùng tay bắt lấy lưỡi kiếm của nàng. Máu từ tay hắn rơi tý tách trên sàn nhà. Trong ành mắt của Nhã Đường đầy vẻ kinh ngạc cùng một chút bối rối, nàng không thể tưởng được, hắn dùng tay không bắt lấy kiếm của mình.

- Ngươi mới nói gì? Bàn tay cầm lưỡi kiếm của nàng càng siết chặt hơn, giọng tỏ ra nguy hiểm. Đôi mày hắn nhíu lại, chăm chú nhìn Nhã Đường, các khớp xương quai hàm cắn nghiến thật chặt. Hắn hẳn đã nghe lầm đi.

- Ta bảo ngươi là tên đầu đất ngu ngốc….Nhã Đường cố rút lưỡi kiếm ra nhưng lưỡi kiếm kia gãy lìa rơi xuống đất.

- Không phải câu này …ngươi nói nàng làm sao? Vô Tình bắt chặt lấy đôi vai Nhã Đường, gấm lên giận dữ, đôi mắt hắn như hằn lên tia máu trông hết sức đáng sợ.

- Ngươi buông bản cô nương ra…ta…Ô..ô…tỷ tỷ có linh thiêng về đây mà coi… hắn ăn hiếp muội. ô…ô..Nhã Đường nước mắt ràn rụa, gào lớn như một đứa trẻ lớn xác không nói lý …

- Ngươi nói nàng đã chết…không thể nào….Không thể như vậy…Vô Tình cứ lắc đầu liên tục không tin vào những gì hắn nghe được. Trái tim hắn thắt chặt lại như có ai đó bóp nghẹt đau đớn đến mức không thể thở được. Hắn chỉ vừa mới gặp nàng hôm qua…..

- Đúng vậy là do ngươi hại….Nếu tỷ tỷ không bị ngươi chọc cho đau lòng đến mức ngất đi, bọn sát thủ của Thổ quốc kia làm sao có cơ hội…Nhã Đường còn chưa nói hết Bóng dáng của Vô Tình đã biến mất khỏi phòng.

Vô Tình Ngày đêm không ngừng nghỉ chạy đến Thọ Vĩnh Vương phủ của Thổ quốc. Đoạn đường mà dù có phi ngựa nước đại cũng phải mất hơn ba tháng trời mới đến nơi. Nhưng hắn chỉ đi trong vòng một tháng không hề nghỉ ngơi. Hắn đã dò la thực hư lời của Nhã Đường, nhưng không có chút manh mối gì. Ngũ Độc giáo phong tỏa tin tức có vẻ rất tốt, hắn chỉ còn cách đến trực tiếp hỏi Vĩnh vương của Thổ Quốc.

Vô Tình sắc mặt nhợt nhạt bước xuống từ một con ngựa, nhìn giống một con ngựa què.Thật ra đó là 1 con chiến mã tốt, hắn đã thay tất cả 10 con chiến mã, mỗi khi ngang qua các dịch trạm, hắn đều thay ngựa. Ngày đêm lên đường, ngoài những lúc đổi ngựa, hắn chưa từng dừng lại nghỉ ngơi. Chiếm mã chạy đến mức nhìn giống như một con ngựa què quặt. Dắt con ngựa tìm một nơi cột tạm trước cửa Thọ Vĩnh Vương phủ của Thổ Quốc.

Phủ Thọ Vĩnh này cũng lộng lẫy không kém phủ thái tử là mấy. Nét tỷ mỉ độc đáo trong kiến trúc có khi còn hơn cả phủ thái tử. Thế nhưng có điều phải tỉ mỉ để ý mới thấy được. Vừa cột xong ngựa hắn vừa truyền đạt ý muốn gặp Vương gia của bọn họ, vừa xông vào tìm người.

Một lát sau, Thọ Vĩnh vương phủ trở nên hỗn loạn vì sự xâm nhập của hắn. Một lão già trung niên đến và đắt hắn đến gặp vương gia của bọn họ. Vô Tình được dẫn vào một căn phòng nồng nặc mùi rượu. Kẻ hắn muốn tìm đang ngồi nhắm mắt trên chiếc ghế bành to, tay còn cầm vò rượu. Hắn ta có khuôn mặt yêu nghiệt, họa thủy làm cho cảnh tượng trước mắt giống như không thuộc cõi phàm trần. Với đôi mắt vẫn khép hờ Thát Tử Khương cất tiếng hỏi lạnh lùng

- Ngươi đến là muốn báo cho bản vương biết về tin tức của vương phi ta sao? Tử Khương đã ra lệnh phá sập hết các phân đàn lớn nhỏ của Ngũ Độc giáo.Vương phi hắn mất tích và Ngũ Đôc giáo lại liên quan đến vụ này.

- Ta đến là muốn hỏi…Giáo chủ Ngũ đôc giáo, Lâm Uyển Uyển là do ngài phái sát thủ ám sát nàng sao? Giọng nói của Vô Tình có chút run rẩy đôi mắt hắn nhìn vào Vĩnh vương kia chằm chặp

- Là thuộc hạ của ta… nhưng là theo lệnh của huynh trưởng ta. Tử Khương trả lời rất bình tĩnh, hắn cũng ngờ hoàng huynh mượn hắn ám Sát là đi giết Lâm Uyển Uyên kia. Khi biết ra thu lệnh về thì đã quá trễ, cả kẻ được phái đi cùng mục tiêu biến mất không rõ tung tích.

Trước câu trả lời của Tử Khương,Vô Tình ngã ngồi xuống chiếc ghế phía sau. Trước lúc đến hắn ôm một hi vọng mong manh rằng lới nói kia của Nhã Đường là bịa đặt. Thế nhưng….Một thuộc hạ của Tử Khương bước đến nói với hắn sự tình.

- Theo như một thuộc hạ có mặt trong lần ám sát đó cho hay…Hắn tận mắt thấy Tiểu Sát đâm một kiềm về phía Hạo Vương và Lâm cô nương. Nếu hắn nhìn không lầm một kiếm đó là đâm trúng ngực trái ngay vị trí tim nàng. Một kiếm kia quá sâu đến mức Tiểu Sát cũng không thể thu kiếm mà cùng họ rơi xuống Quỷ vực

Vô tình toàn thân chấn động, cổ họng cảm giác ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi. Thân mình hắn Đổ ập xuống, ý thức bị bóng tối bao lấy. Đến tận lúc này bản thân hắn hẳn không thể cố trụ thêm được nữa, hắn buông bỏ hết tất cả mọi thứ. Buông bỏ hi vọng, buông bỏ bản thân, buông xuôi cả sinh mệnh mong manh suy yếu kia của mình. Hắn đã mất nàng thật rồi thật sự đánh mất nàng trong cuộc đời hắn.
» Next trang cuối

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.