Teya Salat
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Ông xã là giáo sư phần 2
Chương 3

"Hạ tiểu thư, an cơm chưa?" Lâm mẹ mở cửa phía sau, khách sáo hỏi tôi.
Lêm mẹ, mẹ của học trò tôi, vì avy65 tôi luôn luôn gọi cô ấy như thế.
"Ăn rồi." Còn phải cảm ơn Lạc Thiệu Nông, nếu không tôi chắc chắn đói bụng cho đến sau giờ học.
"Oh, Tiểu Kiệt còn đang ăn, con chờ một chút.
Tôi nhìn Tiểu Kiệt trên bàn ăn, hướng về phía Lâm mẹ nói: "Không sao, để em ấy từ từ ăn, được rồi."
Lâm mẹ mời tôi ngồi xuống, liền nói: "Tiểu Kiệt đứa nhỏ này, liên tục thúc gục nó đi ăn cơm, nó chính là phải chờ tới khi phim hoạt hình kết thúc mới chịu ăn." Lâm mẹ còn trừng mắt Tiểu Kiệt một cái, Tiểu Kiệt liền lập tức cúi đầu.
Thấy Tiểu Kiệt rất giống như một cậu bé bộ dáng chịu ủy khuất, tôi nở nụ cười nói. "Trẻ em đầu là như vậy."
"Lần sau con không dược như vậy." Tiểu Kiệt ngoan ngoãn gật đầu.
"Đúng rồi, Hạ tiểu thư, vị tiên sinh kia vừa mới đưa con tới, là ai a?" Lâm mẹ bộ dáng nhiều chuyện.
Tôi sửng sốt một chút, không ngờ bị Lâm mẹ nhìn thấy. Tôi trả lời: "Bạn bè mà thôi." Vội vàng trả lời qua loa, cũng không thể nói ra thân phận Lạc Thiệu Nông?
"Là bạn bè hả?" Lâm mẹ tựa hồ có điểm thất vọng. "Cô còn tưởng là bạn trai của con chứ."
Tôi liền lắc đầu làm như trả lời.
Chỉ có điều, Lâm mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tôi: "Vậy con có bạn trai chưa?"
Bạn trai? Tôi không cần tự tìm đau khổ. Biết rất nhiều phụ nữ vì tình mà đau khổ, Tâm Đồng là ví dụ, tôi đối với "Tình yêu" là xin từ chối. Cái này sao nói đây? Tôi có cần phải nói rõ một chút.
Tâm Đồng cùng bạn trai đã yêu nhau hơn một năm, mặc dù thời gian luôn luôn là ngọt ngào, nhưng hầu hết tranh cãi ầm ĩ. Mỗi lần cãi nhau Tâm Đồng sẽ chạy đến tôi khóc lóc kể lể bạn trai có bao nhiêu tính xấu, nhiều tồi tệ, nhưng là ngay hom sau vợ chồng trẻ lại hòa thuận. Loại tình huống này phát sinh nhiều lần, có thể nói rằng bọn họ láy loại hình thức này ở chung với nhau. Có mấy lần thấy mắt Tâm Đồng sưng đỏ, tôi rất muốn hỏi nàng tại sao không chia tay? Chỉ là, tôi nhẫn nại. Tôi nghĩ tôi không có quyền lợi can thiệp vào chuyện "Tình yêu" người khác.
Nhiều hơn bất cứ điều gì với định hướng bạn trai là việc chính của mình, làm cho tôi không khỏi phải cảm thán sức hấp dẫn đáng sợ của tình yêu. Chẳng lẽ người phụ nữ có tình yêu, sẽ không là chính mình sao?
Lâm mẹ thăm dò ánh mắt, tôi thành thật trả lời: "Không có." Không biết sao, Lâm mẹ hình như rất vui vẻ.
"Thật sao?" Lâm mẹ như có diều suy nghĩ, lập tức cao hứng mà nói: "Cô đây giới thiệu anh trai của cô cho biết được không? Anh ấy thật là từ mĩ trở về, bộ dạng cũng là người ......"
"Lâm mẹ." Tôi cắt ngang lời nói của cô. "Cám ơn ý tốt của cô. Hiên nay con không muốn có bạn trai."
"Thật sao?" Lâm mẹ không bỏ cuộc thuyết phục tôi. " Anh trai cô rất tốt....."
"Con ăn no rồi." Tiều Kiệt lớn tiếng tuyên bố, cũng đã cứu tôi.
"Lâm mẹ, con đi vào trong học với Tiểu Kiệt."
Đến phòng Tiểu Kiệt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Làm sao khi người phụ nữ kết hôn cũng phải đẻ người khác làm mai chứ? Quên đi, tôi làm tốt việc của mình được rồi.
"Tiểu Kiệt, lấy bài tập ra viết." Công việc này, dược mô tả như là một gia sư, trên thực tế, chỉ có viêc "đọc sách" mà thôi. "Hôm nay bài tập là gì?"
Tiểu Kiệt lấy sách bài tập trong cặp sách ra. "Thưa cô, là viết từ vựng."
Lâm mẹ muốn Tiểu Kiệt kêu tôi là cô giáo, nói như vậy tôi có uy nghiêm, Tiểu Kiệt mói nghe lời. "Vậy con mau chóng viết, cô sẽ kiểm tra."
Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Kiệt chăm chỉ viết, tôi không khỏi nhớ tới "Em trai" của tôi.
Em ấy hẳn là học tiểu học phải không ? Từ khi tôi chuyển ra khỏi nhà, thấy em ấy chỉ có một vài lần, tôi thậm chí không nhớ bộ dáng em ấy thế nào. Chẳn qua, em ấy có sự yêu thương của cha mẹ là đủ rồi, gia đình ấy không có chỗ cho tôi.
Chỉ chốc lát. "Thưa cô, con viết xong rồi."
"Ừ, để cô nhìn xem."
Những kỷ niệm bỏ qua một bên, tôi chuyên tâm làm tròn bổn phận của mình.
Vài ngày trôi qua, tôi không gặp lại Lạc Thiệu Nông, trog lòng có một chút thất vọng. Như thế cũng tốt, ít nhất anh ta sẽ không trở lại quấy nhiễu cuộc sống của tôi.
Ngày hôm nay tôi nghỉ làm, giải thích vì sao tôi lại đi lang thang trên phố vào buổi chiều.
Sau khi một mình xem một bộ phim, tôi đi bộ trên đường phố, muốn làm gì thì làm cái đó, thoải mái tự tại.
Tôi chạy đến một duỗi các cửa hàng sách, muốn mua một cuốn sách hay có ý nghĩa để đọc.
Tôi đi dạo khoàng một hai giờ đồng hồ, mới cảm thấy hài lòng ra khỏi nhà sách. Ai ngờ......
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi...!" Tôi đụng phải một người, một mặt xin lỗi, một mặt kiềm thứ gì đó rơi xuống trên mặt đất.
"Xin lỗi, đã đụng phải." Tôi đứng dậy ngẩng đầu, nhưng cũng muốn vượt qua một cái gi đó.
"Là em! Giang Tuyết." Thanh âm của người đàn ông vô cùng hưng phấn.
Tôi thấy anh, nghĩ thầm: không thể nào? Trùng hợp như thế? "Học trưởng, đã lâu không gặp."
Người bị tôi đụng vào chính là học trưởng, nhưng cũng là học trưởng Tâm Đồng, gọi là Lý Hạo Vĩ. Khi làm lính trở về anh đã hoàn thành đại học, về phương diện đối xử với mọi người, giải quyết công viêc hơn chúng tôi một phần trong Ban Giám Hiệu nhà trường, đối với Tâm đồng và tôi có chút chiếu cố.
"Mấy tháng không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy." Lý Hạo Vĩ ánh mắt nóng rực, làm tôi rất không thoải mái.
"Học trưởng, anh đề cao em quá." Tôi không phải không biết anh đối với tôi có tâm ý, nhưng mà tôi thật sự không có biện pháp chấp nhận anh. "Học trưởng, không có việc gì, em đi trước."
"Chờ một chút....." Lý Hạo Vĩ ngăn cản tôi.
"Có chuyện gì sao?"
"Muốn mới em uống cà phê, đồng ý nha?" Lý Hạo Vĩ tràn đày thành ý mời tôi.
"Này....." Chẳng lẽ, anh còn chưa hết hy vọng?
Lý Hạo Vĩ nhìn ra do dự của tôi, lập tức nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ là đơn thuần mời học muội em ôn lại chuyện xưa mà thôi."
Nếu anh đã hiểu rõ quan hệ của tôi cùng với anh chẳng qua là học trường và học muội, và lại anh lai có thành ý, tôi đáp ứng anh.
Ngay sau đó, chúng tôi đi đến một quán cà phê.
"Giang Tuyết, bài tập về nhà năm tư có bận không?"
Nghe vậy, tôi cũng buồn cười, anh cũng từng là sinh viên năm tư. Chẳng qua, tôi vẫn trả lời anh: "Tàm tạm."
"Tâm Đồng gần đây như thế nào? Mặc dù tôi có số của em ấy, nhưng rất ít gọi cho em ấy."
"Tâm Đồng vẫn như trước, tràn đầy năng lượng." Tôi nói một chút chuyện Tâm đồng , cho anh biết tình hình gần đây của Tâm Đồng.
"Kia.....Em sao?" Lý Hạo vĩ do dự hỏi.
"Như cũ." Tôi trả lời qua loa.
Lý Hạo Vĩ hơi thất vọng nói: "Phải không?"
Anh hỏi nhiều như vậy tôi nghĩ cũng nên quan tâm anh một chút. Tuy rằng tôi không thể tiếp nhận tâm ý của anh, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Lý Hạo Vĩ cũng rất chiếu cố tôi.
"Học trưởng sau khi tốt nghiệp đang làm gì?" Vẫn như thời gian thông thường, người đi làm hẳn là sẽ không ra ngoài sao?
Nói đến công việc, anh đã không còn tâm tình buồn tẻ, âm thanh tanh tách, tôi nghĩ Lý Hạo Vĩ hẳn là rất yêu thích công việc của anh sao!
Tôi theo lời của anh biết được anh là một phóng viên tạp chí gia đình, chuyên môn tin tức và giới thiệu các điểm tham quan du lịch nổi tiếng, thời gian làm việc bất định.
"Tôi vừa đến tạp chí gi chép vấn đề này trong bản thảo xã hội. Không ngờ, trùng hợp như thế khiến cho anh gặp em." Lý Hạo Vĩ nói xong chăm chú nhìn tôi.
Tôi tránh ánh mắt của anh. "Ừ, đùng là thật trùng hợp."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn lang thang trên còn đường định trụ ở đối diện một cô gái cột tóc đuôi ngựa, cô ấy không có gì đặc biệt, nhưng cố ấy có vẻ đang nhìn tôi và Lý Hạo Vĩ.
"Học trưởng, cô gái kia anh biết không?" tôi ra hiệu Lý Hạo Vĩ nhìn cô gái kia. Chỉ thấy Lý Hạo Vĩ vẻ mặt kinh ngạc, lập tức phất tay chào hỏi cô giá kia.
Từ hành động của anh chứng minh anh và cô gái kia quen biết. Cô gái kia biết chúng tôi chú ý tới sự có mặt của cô liền lập tức rời đi.
"Cô ấy đang làm việc ghi chép với anh, làm việc rất nghiêm túc." Tôi quay đầu lại nghe anh nói.
"Oh" anh làm rõ nghi ngờ của tôi, tôi cũng không muốn hỏi nhiều. Nhưng --
"Cố ấy đã từng thổ lộ với anh, cô ấy nói thích anh." Lý Hạo Vĩ nói ra những lời này, tôi nhận thấy được có chút thú vị.
"Thật không? Cố ấy thật dũng cảm." Tôi vẫn như cũ lạnh nhạt nói.
"Chẳng lẽ em không cảm thấy ----" Lý Hạo Vĩ vội vàng hỏi.
Tôi cắt ngang câu hỏi của anh. "Cảm thấy được gì? Em cảm thấy một cô gái thích một người đẻ có can đảm nói với người đó thật không dễ dàng, học trường anh không nên từ chối mới phải."
"Em thật sự cho là như vậy?"
Tôi không chút do dự hướng về phía anh gật đầu.
Anh nói tiếp: "Một khi đã như vậy, anh sẽ suy nghĩ lại."
Toi thầm nghĩ, Lý Hạo Vĩ cần phải đối với tôi không ôm hy vọng nữa? Đang lúc tôi nghĩ như thế, anh lại hỏi tôi: "Giang Tuyết có bạn trai chưa?"
Trong nháy mắt, tôi cau mày tức giận lý do vì sao anh chưa từ bỏ ý định, không nên cố chấp như vậy? Ban đầu nghĩ rằng anh đã hiểu rõ chúng ta không có khả năng, cho nên mới đồng ý lời mời của anh, ai ngờ anh.....
"Có." vì để làm cho anh hoàn toàn hết hy vọng, đành phải nói dối.
Lý Hạo Vĩ đáng giận, thạm chí vì vậy tôi phải nói dối.
"Hả? Em có bạn trai?" Lý Hạo Vĩ trứng lớn mắt, hình như nghe thấy chuyện tình không thể. "Anh ta tên là gì?" Làm công việc gì? Nhà ở đâu?" Lý Hạo Vĩ muốn chắc chắn người này có tồn tại.
Tôi không hài lòng mở miệng nói: "Em không cần giải thích cho anh biết nhiều điều về anh ấy." Huống chi người này lại không có tồn tại. Bất quá, trong đầu tôi lại hiện lên hình bóng Lạc Thiệu Nông.
"Không sao, Anh sẽ ra đi." Không muốn cùng anh nhiều lời, tôi lấy ra số tiền phải trả cho anh, tôi đi ngay lập tức, bất kể phản ứng của Lý Hạo Vĩ đối với tôi như thế nào.
Ai ôi! Hy vọng Lý Hạo Vĩ có thể hiểu được dụng ý của tôi là tốt cho anh, không muốn anh lại lãng phí tam sức gì cho tôi, không đáng a!
☆     ☆     ☆
Ngày cuối tuần, kinh doanh của cửa hàng đặc biệt tốt, quá bận rộn thậm chí không có thời gian để thở, đến giờ tan tầm thì tôi đã mệt mỏi thầm nghĩ về thảng nhà ngủ một giấc. Tuy nhiên một số người cũng không làm cho tôi dược như mong muốn.
"Giang Tuyết, đã hết giờ làm việc?" Lý Hão Vĩ hướng phía tôi đi tới. "Anh mời em đi ăn cơm."
"Không cần, em mệt chết được, muốn về nhà nghỉ ngơi." Tôi từ chối đề nghị của anh.
Tôi cùng Lý Hạo Vĩ nói rõ ràng như vậy không hiểu vì sao anh vẫn cố chấp? Đến chỗ Tâm Đồng hỏi thăm tin tức của tôi, mà còn thường xuyên tới chỗ này chờ tôi tan tầm, anh lãng phí tâm tư dối với tôi không cần thiết.
Hiển nhiên Ly Hạo Vĩ không hiểu cái gì gọi là "Từ chối".
"Anh đưa em về."
Tôi nổi cáu! Tôi đã mệt muốn chết, không muốn cùng anh dây dưa thêm nữa.
"Học trưởng, anh chết tâm đi! Em sẽ không chấp nhận anh, anh không cần lãng phí thời gian đối với em, vô ích thôi." Thấy anh bất động, tôi thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt, đành phải đem lý do lần trước nói ra. "Huống cho em đã có bạn trai, nếu anh ấy biết, sẽ không được hạnh phúc."
"Em không cần gạt anh nữa. Anh đã hỏi qua Tâm Đồng, cô ấy nói em chưa hề có bạn trai." Lý Hạo Vĩ đắc ý nói.
Ai ôi! Vậy mà quên không nói cho Tâm Đồng trước. Thật là hỏng kế hoạch a.
Đang lúc tôi không biết như thế nào cho phải thì nghe thấy thanh âm Lạc Thiệu Nông gọi tôi.
"Tiểu Tuyết."
Tôi xoay người nhìn, Lạc Thiệu Nông cũng đang đi tới bện cạnh tôi.
"Sao anh lại tới đây?" Tôi hỏi anh. Rất nhiều ngày tôi không có gặp anh.
Lạc Thiệu Nông cười ôn nhu mà nói. "Tới đón em tan tầm."
"Oh."
Lúc này, Lý Hạo Vĩ chen vào cuộc trò chuyện của tôi và Lạc Thiệu Nông.
"Giang Tuyết, em không giới thiệu cho tôi một chút sao?"
Giới thiệu? Ta giời thiệu Lạc Thiệu Nông với thân phận như thế nào? Tôi sẽ xác định về mối quan hệ giữa chúng tôi như thế nào?Giáo viên và sinh viên hoặc bạn bè. Có vẻ không rõ ràng.
Bất thình lình, Lạc Thiệu Nông ôm tôi.
"Tôi là bạn trai của Tiểu Tuyết, tên tôi là Lạc Thiệu Nông. Xin hỏi anh là?" Lạc Thiệu Nông như giới thiệu chính mình.
Tôi ngạc nhiên khí Lạc Thiệu Nông lấy thân phận là bạn trai của tôi, nhưng ý tưởng này cũng giúp rôi rất nhiều.
Chỉ thấy Lý Hạo Vĩ trừng lớn mắt, nhìn thẳng Lạc Thiệu Nông đánh giá. "Tôi là học trưởng của Giang tuyết, Lý Hạo Vĩ."
Thời điểm này có chút buồn cười. Lý Hạo Vĩ gặp tình địch bộ dạng đỏ mắt tía tai, Lạc Thiue65 Nông nhìn rất bình tĩnh.
"Học trưởng, không có việc gì, chúng tôi đi trước." Tôi muốn Lý Hạo Vĩ hoàn toàn mất hết hy vọng, sau khi anh thấy anh thấy "bạn trai" của tôi. Vì thế, tôi kéo Lạc Thiệu Nông rời đi.
Tôi lần thứ hai ngồi trên xe của anh.
Anh chuyên tâm lái xe, không nói một lời. Mà tôi cũng không mở miệng, dể cho sự im lặng bao quanh không gian này.
Hồi lâu, anh mở miệng.
"Hôm nay em có làm gia sư không?"
Tôi lắc đầu. "Không cần."
"Tốt lắm, tơi đưa em đi ăn cơm." Anh nói.
Tôi hướng về phía anh cười. "Anh không hỏi tôi có nguyện ý đi theo anh an cơm hay không?"
Lạc Thiệu Nông quay đầu nhìn tôi một cái. "Em không muốn sao?"
"Không có." Tôi trả lời.
Anh hài lòng mà cười.
Trong phút chốc, tôi đột nhiên muốn biết nếu tôi nói không muốn , chính là biểu cảm anh sẽ như thế nào? Là ngạc nhiên hay chán nản? Ngoại trừ nhìn thấy anh mỉm cười hấp dẫn, ngoài ra cón có biểu hiện gì.
Tôi nghĩ như vẫy, có phải hay không rất xấu?
Không bao lâu, anh mang tôi đến một nhà hàng nổi tiếng phía đông Đài Bắc.
"Ăn cái gì?" Lạc Thiệu Nông dang xem menu hỏi tôi.
"Cái gì cũng được, anh quyết định đi." Tôi thực sự không biết ăn cái gì mới tốt.
"Ừ!"
Anh hướng về phía bồi bàn gọi hai phần món ăn.
Tôi chợt nhớ tới một chuyện.
"Vừa rồi cảm ơn anh giúp tôi giải vây." Nếu không thì tôi bây giờ còn bị học trưởng cuốn lấy.
Anh cười ôn nhu. "Không cần cảm ơn tôi. Lần trước em cũng giúp tôi, xem như chúng ta huề."
Lần trước tôi giúp anh? Ác! Tôi nhớ rồi.
"Dù sao chăng nữa, tôi cũng muốn cảm ơn anh."
"Tôi đây đành hào phóng nhận lời cảm ơn của em!"
Tôi mỉm cười.
Một lát sau, nhân viên đem món ăn đưa lên.
Nhìn thức ăn đưa lên, mày nhíu lại một chút.
Mà Lạc Thiệu Nông chu đáo phát hiện ra động tác nhỏ của tôi. "Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị em sao?"
"Không có."
Thức ăn đại khái đều tốt, duy nhất tôi ghét nhất đồ ăn - ớt xanh. Tôi từ trước đến giờ không thích ăn đồ ăn có hương vị cay. Quên đi, không ăn nó thì được rồi.
Tôi ăn cái khác, đem ớt xanh để qua một bên.
Bỗng nhiên ----
"Không thích ăn cái này sao?" Lỗ tai truyền đến câu hỏi của Lạc Thiệu Nông, làm tôi ngưng ăn.
"Bị ăn phát hiện." Tôi ngượng ngùng cười cười.
"Cô gái ngốc, không thích ăn thì nói cho tôi biết! Tôi có thể giúp em ăn." Lạc Thiệu Nông dùng giọng điệu cưng chiều nói với tôi.
"Tốt lắm, cho anh ăn." Tôi đem tất cả ớt xanh trên dĩa đưa cho anh.
Rốt cuộc không cần phải ngửi thấy được mùi vị ớt xanh.
"Không ngờ em có thói quen kén chọn." Lạc Thiệu Nông trên mặt tràn ngập ý cưới.
Tôi phản bác nói: "Con ngưởi luôn luôn có thói quen xấu nha! Vả lại toi cũng xem như không kén ăn, tôi chỉ là không thích ăn ớt xanh mà thôi." Tôi hùng hồn nói, muốn nhìn anh còn có cái gì đẻ nói không. Nhưng ngoài dự đoán, anh chính là nhìn chằm chằm tôi.
Đôi mắt anh ôn nhu nóng rực, tôi không khỏi đỏ mặt, cuối cùng thẹn quá thành giận mà nói: "anh nhìn cái gì?"
Đối với kháng nghị của tôi, anh chỉ mỉm cười, lại nói: "Không ngờ em cũng có một mặt đáng yêu. Không giống bình thường lạnh lùng như vậy. Tôi thích em như thế này."
Đáng yêu! Cái gì cùng cái gì đây! "Đáng yêu" khái niệm này, cho tới bây giờ tôi cùng nó không quan hệ. Mà anh nói tôi đáng yêu? Vì sao Lạc Thiệu Nông có thể dễ dàng làm dấy lên cảm xúc của tôi? Tôi căm giận bất bình mà nghĩ.
"Tức giận?"
Thấy tôi không nói lời nào, anh đại khái biết được tôi không vui.
Nói em đáng yêu không tốt sao?" Anh lại hỏi.
Tôi vẫn không nói lời nào.
Lạc Thiệu Nông bình tĩnh hướng về phía tôi cười nói. " Mặc kệ em cáu cái gì, tôi xin lỗi em là được rồi chứ?" Anh nhìn nhìn nhà ăn còn nói: "Người không biết chuyện, còn tưởng rằng chúng ta là người yêu cãi nhau đấy!"
"Ai là người yêu với anh hả!" Tôi nóng nảy mà nói. Ai ngờ nhìn thấy anh cười trộm, tôi mới biết tôi bị lừa.
Bộ dạng bây giờ của anh, giống một giáo sư đại học sao?
"Đừng tức giận, mau ăn đi! Không đồ ăn đều nguội hết." Anh trấn an tôi.
Tôi lười cùng anh so đo, lại không muốn lãng phí thức ăn ngon, buộc lòng phải nghe anh nói. Bữa ăn nay liền như vậy trôi qua.
Tại lớp học, giáo sư đang mước miếng tung bay mà giải giải bài học, nhưng có hơn phân nửa người không để ý dến giáo sư, tự cố mà làm chuyện khác.
Chẳng qua, tôi cũng không phải là sinh viên giỏi. Ánh mắt của tôi đang nhìn giáo sư, nhưng tư tưởng của tôi vẫn còn ở đêm tối hôm qua, cùng Lạc Thiệu Nông ăn tối.
Thành thật mà nói, tôi cũng không hiểu mình làm sao, vì sao luôn dễ dàng bị hình bóng Lạc Thiệu Nông xâm nhập trong lòng? Một lần gặp gở anh, đầu óc của tôi liền đình công. Tôi nghĩ đây không phải là hiện tượng tốt.
Bỗng nhiên, sinh viên ngồi cạnh truyền đến cho tôi một tờ giấy.
Ai ôi! Mọi người quả nhiên không đem giào sư để vào mắt.
Tôi mở tờ giấy ra xem, là Tâm Đồng viết cho tôi, cô ấy muốn tôi tan học chờ cô ấy, nòi có chuyện muốn hỏi tôi. Tôi nhìn qua chỗ Tâm Đồng, chỉ thấy Tâm Đồng vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi. Tôi nhìn cô ấy gật đầu, xem như trả lời.
Không biết là chuyện gì, thế nhưng có thể làm cho Tâm Đồng nghiêm túc hiếm thấy? Chẳng lẽ cô ấy cùng bạn trai cãi nhau? Hy vọng đừng, tôi cũng không muốn làm sứ giả hòa bình, mệt chết người, hơn nữa lại cố hết sức không thu được kết quả tốt.
Rất nhanh, sẽ biết.
Chúng tôi đi đến đình nghỉ mát, ngồi xuống, Tâm Đồng liền trực tiếp hỏi ta: "Giang Tuyết, bạn có bạn trai?"
Tôi bị câu hỏi của Tâm Đồng làm cho ngẩn người, vì cái gì Tâm Đồng không đầu không đuôi hỏi tôi chuyện này? Suy nghĩ một lúc, tôi nghĩ tới. Nhất định là học trưởng Hạo Vĩ nói cho Tâm Động. Không ngờ tôi đã làm tình cảnh ra như vậy, anh ta cuối cùng chưa chết tâm.
Tôi thở dài. "Bạn là thay học trưởng Hạo Vĩ hỏi mình sao?" Thời gian qua Tâm Đồng cùng học trưởng Hạo Vĩ quan hệ rất tốt, cô ấy làm như vậy rất hợp lý.
"Cũng không hoàn toàn là thế." Tâm Đồng nói tiếp: "Tối qua học trưởng gòi nói ình biết nói bạn có bạn trai, muốn mình chuyển lời của anh ấy là chúc mừng bạn." Thì ra là thế, xem ra là tôi hiểu lầm anh.
"Anh ấy là một người rất tốt." Tôi chỉ có thể nói như vậy.
"Anh ấy tốt lằm, thế nhưng bạn lại không thích anh." Tâm Đồng kinh thường nói.
Tôi hiểu Tâm Đồng đang vì học trưởng benh vực, nhưng mà.........
"Tình cảm là không thể ép buộc." Tôi lạnh nhạt mà nói ra lý do của tôi, toi cũng nhấn mạnh điều này.
"Mình xem là học trưởng không may gặp gỡ người vô tình như bạn." Tâm Đồng vẫn trách mắng tôi. Mà tôi cũng không đáp trả.
Nhìn thấy trầm mặc của tôi, Tâm Đồng khẽ thở dài. "Ai ôi! Quên đi, cũng không có gì đáng nói."
"Thật tốt bạn đã nghĩ thông suốt." Tôi cười.
Tâm Đồng nhìn tôi một cái xem thường, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì. "Đúng rồi, bạn vẫn chưa trả lời mình, bạn có bạn trai sao?" Tâm Đồng một bộ như là tra thẩm tội phạm hỏi tôi.
"Này rất quan trọng sao?" Tôi muốn trốn tránh chuyện này.
Đáng tiếc Tâm Đồng không cho tôi toại nguyện. "Rất quan trọng." Cô ấy như đinh đóng cột trả lời.
"Tại sao?" Tôi vô cùng buồn bực.
Nếu bạn có bạn trai, cũng không nói ình biết, khiến mình cảm thấy bạn từ trước đến giờ không xem mình là bạn."
Thì ra đây là nguyên nhân, làm cho tôi hiểu được Tâm Đồng là rất coi trọng tình bạn của chúng tôi.
Đã như vậy, tôi dĩ nhiên phải nói sự thật. "Mình không có bạn trai."
Tâm Đồng mở to mắt. "Kia học trưởng nói nhu thế......."
"Mình gạt anh ấy."
"Thế nhưng, học trưởng nhìn thấy người kia với bạn rất thân mật, người đàn ông kia là ai?" Tâm Đồng vẻ mặt hoài nghi.
Học trưởng hẳn là không nói cho Tâm Đồng tên Lạc Thiệu nông, nếu không thì Tâm Đồng sẽ không có phản ứng như vậy. Hơn nữa sẽ không hỏi tôi "Anh" là ai.
"Anh ấy làm việc cùng mình, mình nhờ anh ấy giúp mình lừa gạt học trưởng."" Nói như vậy, tôi nghĩ là tốt nhất.
Tôi không thể nói cho Tâm Đồng, cái gọi người đàn ông kia cùng tôi thân mật chính là Lạc Thiệu Nông. Cô ấy biết, sẽ bị dọa một cú sốc. Huống chi, trong lúc đó tôi cùng Lạc Thiệu Nông liên quan làm sao có thể nói được chứ? Cho nên, tôi lựa chọn không nói.
"Bạn cũng không nên nói cho học trưởng biết." Nếu không thì bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.
"Không ngờ chuyện là như vậy a!" Tâm Đồng trả lời. "Bạn yên tâm đi, mình biết bạn đối với học trưởng là không có khả năng, mình sẽ không ngốc đến nói cho học trưởng." Tâm Đồng hướng về phía tôi cam đoan.
"Ừ, vậy là tốt rồi." Có Tâm đồng cam đoan, tôi cũng an tâm.
"Thật ra, mình muốn nghe đến đáp án là bạn có bạn trai." Tâm Đồng chợt nhíu mày.
"Phải không?" Tôi đáp.
Đối với thái độ kinh thường, Tâm Đồng diển nhiên không hài lòng.
"Lại nữa rồi, mỗi lần nhắc ới đề tài bạn trai này, bạn liền làm ra vẻ không liên quan." Tâm Đồng giận tím mặt. "Bạn a, bạn a, cũng không thể hăng hái một chút? Tìm một người đàn ông nói chuyện yêu đương không tốt sao? Đừng lúc nào cũng vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng chuyện gì cũng đều không liên quan." Tâm Đồng nói một hơi.
Tôi biết Tâm Đồng là tốt cho tôi, cho nên tôi cũng tùy để cho cô ấy nói.
Nhưng mà, phía trước một nam một nữ sánh vai đi. Là Lạc Thiệu Nông cùng nữ lão sư, họ đang đi đến khoa kinh doanh.
Không biết Lạc Thiệu Nông nói gì, làm cho nữ lão sư kia cười vui vẻ. Thấy hai người bộ dạng nói nói cười cưới, không biết thế nào, trái tim của tôi toát ra một cảm xúc ê ẩm.
Tôi vẫn nhìn họ cho đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Dường như phát hiện không chuyên tâm của tôi, Tâm Đồng đầy tôi mà nói: "Bạn rốt cuộc có dem lời của mình nghe lọt không?"
Dứt bỏ cảm xúc không hiểu kia , tôi đối Tâm Đồng nói: "Mình hiểu bạn là quan tâm mình, nhưng chuyện tình cảm rất khó nói, thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao? Bạn đừng lo lắng ình."
"Chỉ biết bạn sẽ nói như vậy." Tâm Đồng bày vẻ mặt đáng ghét.
Tôi bật cười nói: "được rồi! Đứng có bày vẻ mặt này, cẩn thận bạn trai bạn nhìn thấy sẽ chê cười."
Vừa nói tới bạn trai, Tâm Đồng liền đỏ mặt. "Anh ta sẽ không."
Kết thúc chuyện này ngay khi Tâm Đồng đang xấu hổ.
☆     ☆     ☆
Kéo thân hình mệt mỏi, tôi trở lại căn phòng nhỏ của tôi.
Mở cửa chào đón tôi vẫn là một căn phòng vắng vẻ cùng đen tối, tôi đưa tay bật đén, tối tăm thoáng chốc biến mất, nhưng cô độc vẫn còn.
Tôi tung mình về phía giướng, muốn nghỉ ngơi một chút, để tứ chi nhàn rỗi, không hề hoạt động. Nhưng là đầu óc của tôi lại hoạt động, tôi nghị chuyện hôm nay cùng Tâm Đông nói chuyện, cũng nhớ rõ Lạc Thiệu Nông và nữ lão sư kia cùng một chỗ.
Tâm Đồng lo lắng cho tôi, tôi hiểu rõ, cũng rất cảm ơn. Nhưng mà chuyện tình cảm tôi không có khả năng kiềm soát, để nó thuận theo tự nhiên đi, có lẽ tôi hiên tại đã muốn cũng không chừng. Là chỉ Lạc Thiệu Nông sao? Tôi không hiểu được. Nhưng mà, không phải tôi để ý đến anh ta chứ! Nếu không hôm nay làm thế nào tôi có loại cãm xúc không thể giải thích?
Rõ ràng anh đối với tôi có ảnh hưởng. Ở trước mặt anh, mặc kệ chuyện gì cũng lạnh lùng, mà anh luôn luôn bình tĩnh kiềm chế. Thật không biết bộ dạng anh mất đi lí trí là như thế nào.
Tôi đối với anh thế nhưng lại sinh ra tò mò, nếu để cho Tâm Đồng biết, cố ấy khẳng định sẽ kinh ngạc vô cùng. Không nên nghĩ nhiều như vậy. Tôi còn chuẩn bị tắm rửa, lên giường ngủ một giấc. Chuyện về sau rồi nói!
------------Kenhtruyen.hexat.com----------------
Chương 4

Mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức bên giường, 6h. Không ngờ tôi vậy mà sớm đã tỉnh, tôi nhắm mắt muốn ngủ thêm một chút , nhưng như thế nào cũng không ngủ được. Hết cách, tôi rời giường buông tha cho giấc ngủ.
Rửa mặt chài đầu xong, tối quyết định đi ra ngoài một chút.
Sáng sớm đường phố vô cùng yên tĩnh, gió nhẹ thổi tới sảng khoái thoải mái dễ chịu. Tôi dạo chơi, hưởng thụ giây phút nhàn nhã này.
Đi vào công viên kế bên. Bên trong công viên, sống động hơn rất nhiều trên đướng phố, phấn lớn trong số mọi người là những người cao tuổi tập thể dục, tôi ngồi trên ghế nhìn họ.
Tất cả họ đều đang làm bài tập mạnh mẽ, không bị mất tập trung vào cái nhìn của tuổi trẻ, có lẽ nhiều hơn trẻ hơn và năng động hơn.
Tôi sẽ như thế nào có giống những ông già, bà già này không? Hơn nữa, chuyện tương lai đâu ai biết được? Sau khi tốt nghiệp tôi muốn làm cái gì cũng không biết, lại càng không nghĩ khi tôi về gia.
Gần đây, luôn luôn lo lắng chuyện tốt nghiệp. Sách, tôi không tiếp tịc đọc nữa, như thế không thể làm gì khác hơn là tìm việc làm. Thế nhưng rồi lại không biết nên tìm cái công việc gì. Nói thực ra, tôi đối với tương lại cảm thấy mù mịt, không biết làm sao. Ôi...... Chỉ còn một học kỳ.
Tôi đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện có người đến bên cạnh tôi.
"Chào! Tiểu Tuyết."
Thanh âm quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn: "Lại là anh."
Lạc Thiệu Nông cười khach khách nhìn tôi. "Em hình như không muốn gặp tôi?" Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.
Kỳ thật, chính mình cũng không rõ rốt cuộc có hy vọng gặp anh. Chính là, khi tôi vừa thấy anh, tôi lại trở nên không phải là tôi. Cho nên tôi tránh né câu hỏi của anh. "Anh sao lại ở đây?"
Anh liếc mắt tôi một cái, hình như biết rõ tâm tính trốn tránh của tôi.
"Tôi mỗi buổi sáng đề tới chỗ này chạy bộ." Lập tức nói thêm một câu: "Ngoại trừ trời mưa."
Tôi ngờ vực nhìn anh, không cần anh nói vậy, tôi cũng hiểu được. Chỉ có điều ngược lại rất bội phục anh có nghị lực như vậy, nếu đổi lại tôi, có thề duy trì ba ngày phải vỗ tay.
"Không nghĩ tới hôm nay lại gặp em." Ánh mắt anh thâm thúy nhìn chằm chằm tôi.
Tôi tránh né anh mắt ôn nhu, nhìn thẳng về phía trước. "Trùng hợp mà thôi." Lại hỏi: "Anh ở gần đây?"
"Ừ." Anh gật đầu trả lời tôi.
Kế tiếp liền lâm vào một mảnh trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện, sản xuất ra một bầu không khí quái dị.
Loại tình huống này, làm cho tôi cảm thấy buốn cười, tôi cùng anh giống như là người yeu cãi nhau, ai cũng không chịu hướng về phía đối phương cúi đầu khuất phục. Người yêu? Tôi nghĩ tôi cùng anh là người yêu? Thật quá hoang đường.
"Làm sao vậy? Sắc mặt em không được tốt!" Lạc Thiệu Nông quan tâm hỏi.
"Không có việc gì." Tôi có thể nào nói cho anh biết nguyên nhân? Vì sợ anh sẽ tiếp tục hỏi thêm, tôi khẩn trương dời đi tiêu điểm. "Anh vì cái gì chọn làm giáo sư, cũng chính là giáo viên?"
Lạc Thiệu Nông do dự một lát, hỏi lại tôi: "Vì sao hỏi như vậy?"
"Là tôi hỏi trước, anh trả lời trước."
Sau khi nghe xong lời của tôi, anh cười nhẹ. "Em thật đúng là không chịu thua a." Tôi phẫn nộ mà không nói lời nào.
Anh thu lại vẻ mặt, nói: "Tôi sẽ nói cho em biết đi, tôi lựa chọn làm giáo viên vì công việc giáo viên có thể mang lại cho tôi cảm giác thành tựu."
"Càm giác thành tựu?" Tôi khó hiểu họi.
"Em không nghĩ rằng tôi dạy cho sinh viên những kiến thức, để sinh viên có thể áp dụng trong xã hội tương lai, là một điều tuyệ vời sao?" LẠc Thiệu Nông nghiêm túc nói.
Tôi cười. "Đúng, anh thực rất giỏi."
"Em cười cái gì?" Anh nhớ tới biểu cảm của tôi lần trước trong bữa ăn, chính anh cũng nhìn không được nở nụ cười.
Trong thời gian ngắn, hai chúng tôi ở một góc công viên không thể không cười. Thật lâu sau, chúng tôi mới ngừng cười.
"Đến em."
"Cái gì?"
Tôi nghi ngờ nhìn, Lạc Thiệu Nông lại tỉ mỉ nói: "Đến lượt em trả lời vấn đề của tôi."
Anh không phải cũng như tôi không chịu thua chứ! Bất quá, tôi cũng không muốn anh chiếm lợi thế. Như thế mới công bằng. "Bởi vì tốt nghiệp sớm." Tôi ngắn gọi đáp.
Anh an ủi tôi. "Cũng đúng. Còn lại mấy tháng thôi, là nên suy nghĩ đến tương lai."
Tôi than nhẹ một tiếng. "Đáng tiếc tôi vô cùng mờ mịt."
"Cô gái ngốc, đừng nóng lòng, còn có thời gian đủ để em suy nghĩ một cách rõ ràng." Lạc Thiệu Nông cởi mở mà cười.
"Ừ! Tôi biết."
Tôi nghĩ rằng, ngoại trừ Tâm Đồng, Lạc Thiệu Nông xem như là người thứ hai tôi nói ra phiền muộn của mình. Tuy là, chúng tôi không có bàn tán đến cái gì, nhưng mà ít nhất anh hiểu rõ tôi phiền não cái gì. Tôi cũng khog6 hiểu vì sao tôi nghĩ muốn ở nơi này cùng anh được một ít giải đáp, có lẽ, tôi nên nhìn thẳng lực ảnh hưởng của anh đối với tôi.
"Đang nghĩ gì?" Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang bên tai tôi.
"Không có gì."
Tôi hít thở sau một hoi, sáng sớm không khí thật là trong lành, nhất thời tôi cảm thấy tỉnh táo. Hiện tại, tôi rốt cuộc hiểu được vì sao tinh thần của nhưng người cao tuổi so với tuổi trẻ tốt , nhờ vào không khí trong lành này, nói tới nói lui về sau tôi có thể hay không dậy sớm vẫn là một chuyện, hôm nay xem như là ngoại lệ.
"Đi, tôi mời em ăn sáng." Không đợi ý kiến của tôi, anh tự ý kéo tôi đi.
Lòng bàn tay anh ấm áp bao phủ bàn tay tôi, ngay lập tức trái tim tôi tràn đầy ấm áp, vô tình tôi lại lưu luyến lòng bàn tay ấm áp của anh.
Không bao lâu, Lạc Thiệu nông dẫn tôi đến một nhà ăn bên cạnh công viên, ông chủ thoạt nhìn như thân thiết.
"Giáo sư Lạc, anh đã đến rồi."
"Đúng vậy a, lại đây thăm anh."
tôi nghe Lạc Thiệu Nông và ông chủ thân thiện chào hỏi, đoán rắng Lạc Thiệu Nông thường ngày tới nơi này ăn sáng, bởi vậy cùng ông chủ quen biết.
"Lão sư Lạc, không ngờ anh hôm nay lại mang bạn gái đến nha!" Ông chủ cười nói.
Tôi rút tay của tôi đang bị anh nắm, dùng ánh mắt ra hiệu anh nói rõ ràng.
Hai lần trước là có bất đắc dĩ, chúng tôi mói làm bộ là người yêu, mà hiện tại lại bị hiểu lầm, cảm giác trên có chút là lạ......
Thấy tôi như vậy, anh chỉ cười, cười đến mức có phần đắc ý. "Đúng vậy, cô ấy có xinh đẹp không?" Anh dùng tiếng Đài trả lời ông chủ.
Tôi có chút phẫn nộ nhìn anh, trách anh vì sao không phủ nhận ngược lại càng nói dối gạt ông chủ.
Ông chủ cười cười nhìn tôi. "Ừ, bạn gái của anh thật xinh đẹp."
Tôi đỏ mặt, bối rối không biết như thế nào cho phải. Tôi nhân cơ hội rút nhéo cánh tay anh, mà trả thù một chút, cũng cảnh cáo anh không cho phép nói bậy.
May là, Lạc Thiệu Nông dừng lại đúng lúc. Anh tùy tiện kêu đồ an , thì mang tôi đến cái bàn bên ngoài ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, anh lập tức hướng về phía tôi kháng nghị: "Em thật đúng là phải xuống tay hả?"
Tôi chỉ tặng anh hai chữ: "Đáng đời."
Đối với tức giận của tôi, anh bất động, nhưng vẫn lộ ra vẻ cười. "Đồ ăn tới, nhanh ăn đi."
Tôi không muốn dạ dày của tôi gặp rắc rối, vì vậy tôi không khách khí ăn. Chỉ chốc alt1 sau, tôi và Lạc Thiue65 Nông đã đem đồ ăn trên bàn giải quyết xong.
"Cảm ơn, lần sau tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh." Lúc ra khỏi nhà, chỉ cầm theo chìa khóa, đã quên mang tiền, trước hết đành phải để cho anh trả.
Anh hơi nhíu mày. "Không phải nói tôi mời sao?"
"Tôi có nguyên tắc của tôi." Tôi nhớ rõ ở nhà ăn lần trước giúp anh, tôi có đề cập qua.
"Không ngờ em vận kiên trì như vậy." Anh hết cách mà nói.
Nghe ý tứ của Lạc Thiệu Nông, tôi nghĩ anh nhớ kỹ chuyện lần trước.
Nếu đã hiểu được, tôi muốn đi về.
"Tôi đưa em về." Anh vội vã trả tiền.
Tôi muốn cự tuyệt, nhưng anh vô cùng kiên trì, tôi cũng kệ anh. Dù sao, người phiền toái là anh. Một buổi sáng tốt như vậy liền thế này trôi qua.
  ☆     ☆     ☆
Sau khi dạy kèm xong, tôi đi bộ về.
Nghĩ không ra, một ngày như vậy trôi qua.
Kết quả ngủ dậy quá sớm, cũng không khiến tinh thần của tôi mệt mỏi, ngược lại làm cho tôi mất hai khóa buổi sáng, khi tỉnh lại đã là buổi trưa.
Đều tại tôi, sau khi Lạc Thiệu Nông đưa tôi về nhà, tôi buồn chán nằm trên giường, cho nên liền .......
Thế là, tôi đi làm, còn có công việc gia sư.
Cả ngày hôm nay, ngoại trừ buổi sáng "dậy sớm hơn thông thường", những việc khác đều như thường lệ, nhưng bệnh cũ của tôi lại tới - đau bao tử.
Khi đang dạy kèm, tôi liền thấy bao tử âm ỷ đau đớn, tôi cố gắng nhịn xuống để hoàn thành xong công việc. Hiện tại, tôi chỉ muốn chạy nhanh về căn phòng nhỏ của tôi, uống thuốc đau bao tử, sau đó nẳm ở trên giường nghỉ ngơi. Nghĩ tới điều này, tốc độ bước nhanh hơn rất nhiều.
Đợi một chút, thuốc đau bao tử hình như đã hết? Tôi cau mày, xoa bụng, sau đó quay trở lại đi đến hiệu thuốc. Huh? Tôi nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau, ngõ nhỏ yên tĩnh, cho nên âm thanh vọ cùng rõ rệt.
tôi cố đề nỗi sợ hãi trong lòng xuống, tôi nghĩ có thể là đi chung đường, không dám hỗn loạn. Nhưng mà, hai chân không tự chủ bước nhanh hơn.
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vì bao tử đau nhức, cũng vì người đằng sau cũng đi nhanh hơn. Sẽ không xui xẻo như thế.....
Nhìn thấy mục đích gấn tới, tôi một hồi vui mùng, tình huống kỳ lạ này sắp được giải thoát rồi, không ngờ người từ phía sau kéo tôi lại ---
A - vận may thực sự đã gặp một tên cướp?
Tôi thề sống chết cầm ba lô ở sau lưng tôi vung lung tung đánh người, hơn nữa muốn kêu to để gây sự chú ý của mọi người gần đấy.
"Dừng tay, Tiểu Tuyết. Là tôi!" Người kia sốt ruột nói. "Là tôi Lạc Thiệu Nông, em nhìn xem."
Lạc Thiệu Nông? Tôi ngừng đả kích, nhìn kỹ, quả nhiên là anh.
"Anh làm tôi sợ muốn chết!" Tôi tức giận hét to về phía anh.
Tôi ngồi xổm xuống, dạ dày càng lúc càng đau....
Lạc Thiệu Nông phát hiện sự khác thường của tôi. "Tiểu Tuyết, em làm sao vậy?"
"Bao tử của tôi....... đau quá......." Tôi nói không lên lời.
"Cái gì?" Anh khần trương kêu to: "Em kiên nhẫn một chút, tôi đưa em đi bệnh viện."
Anh ôm lấy tôi, vội vàng chạy đến xe của anh.
Tôi dựa vào ngực anh, nhìn anh khẩn trương, tôi rốt cuộc nở nụ cười....
Cười chính là thương yêu, anh lại khẩn trương hơn so với tôi!
Cười chính là bộ dáng lo lắng của anh!
Cười chính là anh như thế mà quan tâm tôi!
Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi dần dần mất đi ý thức....
Sau khi mở mắt ra, trời đã hừng sáng.
Nhìn cảnh vật chung quanh, là bệnh viện. Sau cùng, ánh mắt dừng ở người đàn ông gục ngủ bên cạnh giường.
Anh một đêm không về sao? Tôi lay anh dậy.
"Em đã tỉnh." Anh quan tâm mà đỡ tôi ngồi dậy. "Còn đau không?"
Tôi lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi. Tối hôm qua em thực sự làm tôi sợ muốn chết." Anh bất mãn nói.
Tôi phản bác nói: "Anh mới là hù chết tôi! Tôi hỏi anh, tối hôm qua đi theo tôi làm gì? Hại tôi tưởng gặp cướp chứ!"
Nhớ tới tối hôm qua, tôi vẫn còn sợ. May mắn là anh, nếu thật sự là tên cướp, kết quả khó lường.
"Tối hôm qua tôi đến chỗ của em, thấy em trở về muốn gọi em, nhưng em lại xoay người đi ngược lại, cho nên tôi liền đuổi theo!" Lạc Thiệu Nông nói rõ lý do phát sinh tình huống tối hôm qua.
Tôi lườm anh một cái: "Anh không biết gọi tôi hả?"
"Tôi muốn gọi em a! Nhưng mà em đi nhanh quá, tôi chỉ có cách đuổi theo em." Lạc Thiệu Nông tỏ rõ vẻ vô tội.
Tôi hung hăng trừng mắt anh, thật muốn đem dáng vẻ tươi cười ngứa mắt đánh tan.
Cuối cùng, tôi tuyên bố bỏ đi. Dù sao anh cũng giúp tôi một việc, không phải sao?
"Bác sĩ, nói như thế nào?" Tôi miễn cưỡng nhìn anh.
Nụ cười của anh biến mất, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày nói: "Bác sĩ nói em lâu ngày ăn đồ uống không đúng cách, đem dạ dày của em muốn làm cho phá hủy."
"Oh." Tôi nghĩ cũng là như vậy.
"Oh." Anh nhíu mày nói. "Vì vậy, em không quan tâm đến cơ thể của em?" Anh tựa hồ cố gắng kiềm nén tức giận.
"Anh tức giận?"
"Đúng."
Quái lạ, cơ thể của tôi , anh có cái gì tức giận?
Tôi lại hỏi: "Vì sao?"
Anh tức giận trừng mắt, giống như tôi hỏi thừa. "Em không biết chăm sóc chính mình!
Trong lời nói của Lạc Thiệu Nông, làm cho tôi có một chút cảm động.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ chăm sóc chính mình." Tôi cũng không muốn lại đau đến chết đi sống lại.
"Em nghĩ như vậy là được rồi." Câu trả lời của tôi làm cho anh hài lòng mà nở nụ cười.
"Tôi khi nào có thể xuất viện?"
"Còn không biết, đợi bác sĩ đến, tôi sẽ hỏi." Anh ngáp dài, mơ hồ trả lời.
Tôi hôm qua anh nhất định không ngủ đủ giấc? Tôi rất áy náy.
"Anh về nghỉ ngơi đi, tôi có thể tư lo ình." Tôi nhìn đồng hồ trên tay, mới 6h sáng, anh có thể về nhà ngủ một lúc. "Huống chi, anh hôm nay không phải còn lên lớp sao?" Tôi cũng không quên anh là một giáo sư.
"Anh sao? Hôm nay có lớp sao?" Anh hỏi lại tôi.
"Không có. Có cũng không đến." Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ, buổi chiều còn đi làm, cũng không biết đi được hay không đi được chứ! Quên đi, vẫn là xin phép nghỉ là được rồi, tôi mới nói sẽ chăm sóc bản thân.
Anh tươi cười đủ để mê hoặc mọi người. "Tôi với em giống nhau, hôm nay không có khóa."
"Thật sự?" Tôi vô cùng hoài nghi.
Giáo sư đại học nhàn rỗi như vậy sao? Họ không phải để dạy thêm sao? Các giáo sư đều là sắp xếp đầy chật khóa.
"Thu hồi ánh mắt nghi ngờ của em lại, tôi sẽ không lừa em." Trong mắt anh có chứa ý cười.
"Vậy anh trở về nghỉ ngơi cho tốt." Tôi không muốn làm cho anh quá mệt mỏi.
Anh đứng dậy rót ly nước cho tôi. "Không vội, chờ bác sĩ đến xem qua rồi hãy nói."
"Anh giúp tôi một đêm, cũng mệt mỏi, hay anh về trước nghỉ ngơi đi!" Tôi thấy trên mặt anh có vẻ mệt mỏi.
Anh thuận tay vén sợi tóc của tôi. "Em không cần phải để ý đến tôi, em nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Anh phun hơi thở ấm áp trên mặt tôi, dùng cặp mắt đen bóng mà sâu sắc nhìn tôi, trong khoảnh khắc đó tôi lại mất tinh thần......
Cho đến lúc thanh âm của anh lại vang lên, tôi mới bình tĩnh trở lại.
"Tôi đi mua bữa sáng, chỉ là không có phần cho em." Tôi đang muốn hỏi, anh lại nói tiếp: "bác sĩ noi1em hiện tại không thể ăn bất cứ thứ gì, chỉ có thể uống nước."
Tôi nghĩ đúng là quả báo.
"Em nằm nghỉ ngơi đi, tôi đi một chút sẽ trở lại." Anh trấn an tôi.
"Anh không cần ở trước mặt tôi ăn, ăn xong rồi quay lại."
Thấy tôi buồn bực, anh nhẫn nại dỗ dành tôi: "Tất cà nghe theo em. Em ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, tôi đi một chút sẽ quay lại."
"Ừ."
Thấy tôi đáp ứng, anh mới yên tâm mè rời đi.
☆     ☆     ☆
Giằng co cả buồi sáng, trở về căn phòng nhỏ của tôi cũng đã là buổi chiều.
"Này, nước." Tôi rót một ly nước đưa cho Lạc Thiệu Nông.
Anh là người đàn ông thứ nhất vào đây. Anh là "Ân nhân cứu mạng" của tôi, tôi nên lễ phép mời anh vào ngồi một chút.
"Cảm ơn." Anh nhìn xung quanh. "Chỗ này tuy nhỏ, nhưng em sắp xếp không tồi."
Trong lời nói này đối với anh không biết có tính là khen ngợi, tôi vẫn chưa trả lời.
Tôi điện thoại đến Champs Elysees để xin phép nghỉ.
Ác, đúng rồi ---
"Trả lại anh." Lần trước tơi nợ tiển của anh.
Anh cười cẩm lấy.
"Đúng rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, nhưng lại chăm sóc tôi một đêm." Tôi thành tâm cảm ơn anh.
"Em không cần cảm ơn tôi, cũng không nhất định đẻ ở trong lòng. Ngược lại em về sau chú ý đến cơ thể, phải ăn đúng ba bữa...."
Trái lại anh ở đây lên tiếng chỉ bảo, thật không hổ là giáo sư a!
Nhưng lại làm cho tôi nghĩ đến tối hôm qua, anh ôm tôi bộ dáng lo lắng, tôi chăm chú nhìn anh, đáy lòng lướt qua một dòng nước ấm.
"Vì sao lại nhìn tôi như thế?" Giọng nói có vể trầm thấp hỏi tôi.
Tôi gác ánh mắt đờ đẫn trên người anh qua một bên. "Không có gì." Khuôn mặt không tự chủ đỏ lên.
"Phải không?" Giọng nói hoài nghi, mà xem xét tôi.
"Đúng, giào sư Lạc." Tôi tức giận mà nói.
Bên miệng anh chậm rãi giơ lên ý cười, tựa hồ cười nhạo không hiểu chuyện của tôi.
Vì không muốn bị anh nhìn thấu, tôi mở miệng nói: "Tôi nghĩ anh nên trở về nghĩ ngơi đi." Ám chỉ - không, là anh có thể rời đi.
Anh duỗi tay chân, mim cười nói: "Đúng vậy a, tôi hôm qua tôi tốn không ít tâm lực!"
Đối mặt với vẻ mặt tươi cười của anh, tôi biết anh là cố ý. Cố ý làm cho tôi phải áy náy, muốn tôi hiểu được anh mệt như thế đều là vì ai.
Nói cái gì "Không cần cảm ơn tôi", "không cần để ở trong lòng" nói những lời cảm động này, hiện tại xem ra, căn bản là lời xã giao.
Tôi trầm mặc xuống, cắn răng nói: "Tôi sẽ cảm ơn anh."
"Nhìn xem em nói cái gì?" Anh cau chặt mày. "Lời nói của tôi khống hề có dụng ý khác, em không nên hiểu lầm."
Anh một dáng nghiêm túc, khiến tôi hiểu được lòng dạ hẹp hòi của tôi.
"Thực xin lỗi.." Tôi dũng cảm nhận sai.
"Em...." Anh thở dài. "Tôi nên bắt em làm cái gì mới tốt?" Giọng nói bất đăc dĩ.
Tôi đây làm anh hao tâm tổn trí sao? Trong lúc đó chúng tôi lại không có gì.
"Quên đi, em nghỉ ngơi cho tốt." Anh đứng dậy. "Tôi phải đi."
Phải đi? Đây không phải là như tôi mong muốn? Vì sao trong tim tôi lại dâng lên một cỗ không muốn?
Tôi tiễn anh ra ngoài, anh nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó rời đi.
Đóng cửa lại, nằm trên giường, tôi dường như ngửi thấy mùi nước hoa của Lạc Thiệu Nông, trong đầu suy nghĩ đến nụ cười của anh.
Có lẽ một góc trong trái tim tôi đã từ từ mất mác, mà tôi vẫn không biết.
☆     ☆     ☆
Mùa thu, thời tiết bắt đầu mát mẻ.
Từng ngày vẫn như thế trôi qua, chỉ là không còn làm công việc gia sư.
Có lẽ tôi dạy không tốt, Lâm mẹ muốn cho Tiểu Kiệt đi học lớp bổ túc, bởi vậy tôi rất nhàn rỗi.
"Giang Tuyết, kỳ thi giữa kỳ lần này, mình làm không được tốt." Tâm Đồng buồn bã nói.
Hôm nay là kỳ thi cuối cùng, vừa thi xong, tôi đã bị Tâm Đồng kéo đến sân bóng rổ ngồi dưới tàng cây.
"Không ngờ bạn cũng biết lo lắng." Tôi cười nhạo Tâm Đồng.
"Nói cái gì?" Tâm Đồng bỉu môi. "Mình cũng biết sợ nha!"
"Vậy sao bạn còn đăng ký nhiều khóa như vậy?"
Tâm Đồng bị tôi hỏi vặn lại không nói lên lời, đầu luôn luôn cúi đầu.
Nhìn Tâm Đồng như vậy, tôi nở nụ cười. "Kỳ thi bạn có chuẩn gì bị không?"
"Đương nhiên có." Tâm Đồng lập tức ngẩng đầu lên lớn tiếng nói.
"Vậy cũng tốt. Nếu có chuẩn bị, hẳn là sẽ không làm bài quá kém." Tôi an ủi Tâm Đồng.
"Ai ôi!" Tâm Đồng thở dài. "Hy vọng là như thế."
Tôi mỉm cười. "Giang Tuyết, gần đây mình thật buồn bực."
"Làm sao vậy?"
"Bạn trai của mỉnh gần đây kêu mình không được tìm anh ta." Tâm Đồng phẫn nộ mà nói.
Tôi quan tâm hỏi: "Vì sao?"
"Anh ta nói anh phải chuẩn bị cho cuộc thi, không muốn bị phân tâm."
Ừ! Lý do chính đáng, Tâm Đồng có cái gì mà tức giận? Tôi nhìn Tâm Đồng bắng ánh mắt thắc mắc.
Hiếm khi thấy được Tâm Đồng như một cô gái xấu hổ, có vẻ như khi nhắc đến bạn trai, Tâm Đồng liền có bộ dạng này. Đây là cái gọi là "Tình yêu" sao? Người phụ nữ đắm chìm trong tình yêu, là như vậy sao?
Tôi không hiểu, vì sao khi người ta nói về tình yêu, sẽ trở nên không giống chính mình. Mà tôi, phải chăng cũng như thế?
"Giang Tuyết? Giang Tuyết?" Tâm Đồng kêu to cắt ngang suy nghĩ của tôi.
"Bạn nói mình phải làm thế nào mới tốt?" Tâm Đồng buốn phiền hỏi tôi.
"Mình nghĩ bạn cũng có thề đi tìm anh ta, chỉ là không quấy rấy anh ta học bài, hẳn là anh ta sẽ đồng ý." Tôi nói đúng trọng tâm mà đưa ra ý kiến.
Sau khi Tâm Đồng nghe xong lời của tôi, lo nghĩ: "Ừ, bạn nói rất đúng." Sau đó, Tâm Đồng lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn. "Rốt cục cũng thoải mái, thật tốt. Cãm ơn bạn, Giang Tuyết."
Tôi quay lại nhìn: "Đồ ngốc."
Ngay sau đó, hia người chúng tôi hưởng thụ giây phút nhàn nhã.
"A.." Tâm Đồng phút chốc mắt sáng lên. "Đây không phải là giáo sư Lạc."
Nghe thấy tên anh, trái tim tôi nhất thời đập nhanh.
Tôi nhìn theo ánh mắt Tâm Đồng, thấy được hính bóng kia chạy trên sân bóng rổ. "Không thể tưởng tượng được giáo sư Lạc chơi bóng rổ tốt như vậy." Tâm Đồng kinh ngạc mà nói.
Đúng vậy a! Nhìn thấy hình bóng anh ở đây, tôi không khỏi thầm nghĩ, anh còn có cái gì làm người khác không ngờ tới chứ?
Tôi nhìn chăm chú kỷ năng mạnh mẽ của anh, bỗng dưng, anh liếc mắt nhìn phía bên này.
Anh nhìn thấy tôi sao?
"Guang Tuyết, giáo sư Lạc có phải vừa mới nhìn chúng ta?" Tâm Đồng hưng phấn hỏi tôi.
"Ách.... Mình không chú ý."
"Phải không?" Tâm Đồng không để ý mà trả lời, cô vội vàng nhìn giáo sư Lạc. "Giào sư Lạc thật là đẹp trai a....." Tâm Đồng cao hứng mà kêu to."Bạn xem, anh lại nhìn chúng ta! Nên lần trước ở nhà ăn ngồi cùng chúng ta ăn cơm, do đó mà nhớ rõ chúng ta chứ?"
"Không biết." Tôi lạnh nhạt trả lời.
Tâm Đồng liếc tôi một cái: "Bạn xem, bạn lại bộ dạng lạnh lùng. Người ta tốt xấu thế nào cũng cùng chúng ta ăn cơm một lần, bạn không thể quan tâm một chút sao?"
Cái gì cùng ăn cơm một lần? Chỉ là ngồi cùng bàn mà thôi, có cái gì tốt để chú ý? Huống hồ, tôi cùng anh ta không hề cùng ăn một bữa cơm. Nhưng tôi lại không biết nói với Tâm Đồng như thế nào.
"Giang Tuyết, bọn họ hình như đã chơi xong, chúng ta qua đấy chào một tiếng được không?" Tâm Đồng vui vẻ đưa ra đề nghị.
"Không cần chứ?" Tôi lộ vẻ mặt khó khăn.
Đáng tiếc, từ trước tới nay Tâm Đồng nói là người nói là làm.
Cô ấy lôi kéo tôi đi về phía Lạc Thiệu Nông, anh đang cầm khăn lau mồ hôi.
"Giáo sư Lạc, còn nhớ chúng tôi không? Lần trước chúng tôi và giáo sư ở nhà ăn cùng ăn cơm, còn nhớ không?" Tâm Đồng lớn mật hỏi.
Lạc Thiệu Nông cười. "Nhớ."
Sau đó anh ném cho tôi một ánh mắt đầy thâm ý, mà tôi giả như không biết, cố ý không để ý đến.
"Giáo sư, không ngờ anh chơi bóng rổ tốt như vậy!"
"Có thể."
"Anh trước kia trong đội bóng rổ sao?"
"Đúng vậy...."
Tâm Đồng cùng Lạc Thiệu Nông nói chuyện, tôi đứng ở một góc, tựa như người vô hình. Nhìn thấy hai người vui vẻ nói chuyện, trài tim tôi có một chút khó chịu.
Tôi xoay người muốn lén lút rời đi, nhưng mà có người không chịu bỏ qua cho tôi.
"Vị bạn học này muốn đi đâu hả?" Lạc Thiệu Nông bất cẩn hỏi.
Tôi không bỏ qua ánh mắt anh lóe lên giảo hoạt đầy ý cười, anh là cố ý.
"Em có việc muốn đi trước." Giọng nói vô cùng cứng nhắc.
"Oh!" Khoanh hai tay trước ngực. "Làm sao mỗi lần em gặp tôi đều có việc?"
Anh cười làm tôi ngứa mắt. "Em phải đi làm." Thật ra hôm nay tôi rất nhàn rỗi.
Nhưng mà, Anh ưỡn ngực lại mở miệng lần nữa nói tiếp: "Đó không phải là lý do lần trước sao."
"Anh...." Tôi vô cùng giận dữ.
Anh cố tình chống lại tôi sao? Trong ấn tượng anh ôn nhu diu dàng, cuối cùng vô lại đùa giỡn! ? Ôn nhu dịu dàng? Không ngờ tôi đánh giá anh tốt như vậy.
May mà Tâm Đồng thay tôi giải vây. "Giáo sư, Giang Tuyết lươn luôn vội vàng như vậy, cô ấy không phải có ý."
"Là thế hả....." Anh khẻ nhếch miệng, đăm đăm nhìn tôi.
Tôi bò qua một bên không để ý tới cái nhìn như thiêu đốt.
"Giang Tuyết, bạn không phải có việc muốn đi trước sao? Không sao, không cần chờ mình." Tâm Đồng thúc giục tôi rời đi.
"Ừ." Tôi chào tạm biệt Tâm Đồng, tôi cũng không quay đầu lại, giả vờ như Lạc Thiệu Nông không tồn tại ở đây.
"Giáo sư, Giang Tuyết chính là lạnh lùng như vậy, anh đừng tức giận."
"Tôi sẽ không tức giận."
Thanh âm hai người nói chuyện, tôi đi càng xa càng không nghe được.
» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.