Cúc Phúc Ngôn mềm nhũn nằm trên quầy bar: “Tớ đói, muốn tìm cái gì đó để ăn nhưng mà không có cái gì hết đó.”
Kỳ Thịnh mặt không chút thay đổi nhưng người ta có thể nhìn thấy trong mắt anh có nụ cười: “Suốt đêm?”
“Ừ.” Cúc Phúc Ngôn dùng vẻ mặt tràn đầy nước mắt gật đầu, cắn cặp môi đỏ mọng, rất đau lòng nói: “Em vì người phụ nữ vô lương tâm kia bán mạng thế mà ngay cả bữa cơm cô ấy cũng không cho em ăn no, em cảm thấy rất khổ sở, em chỉ muốn chạy khỏi đây thôi, cậu thì sao?”
“Tệ hết biết!” Tiểu Tước cười, hàm răng khanh khách vang dội: “Cậu đừng bỏ chạy, cái người phụ nữ biến thái kia nhất định sẽ đổ lỗi là tớ không cho cậu ăn no, sau đó người gặp xui xẻo là tớ, vậy cậu cảm thấy tớ phải nói như thế nào đây?”
“Vậy rốt cuộc cậu có cho tớ ăn no không?” Cúc Phúc Ngôn nước mắt ròng ròng.
“Ở đó có trái cây và điểm tâm, tại sao cậu không ăn?”
“Tớ muốn ăn gà nướng, muốn ăn thịt bò, muốn ăn rất nhiều rất nhiều thịt!” Cúc Phúc Ngôn bi thiết kháng nghị.
“Làm ơn đi, sáng sớm đào thịt ở đâu ra chứ? Cúc Phúc Ngôn, tương lai cậu nhất định sẽ xuống địa ngục.” Tiểu Tước nở nụ cười.
“Tớ tình nguyện xuống địa ngục!”
Cuối cùng Tiểu Tước cũng phải thỏa hiệp, bởi vì anh biết không cho cô gái này ăn no thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Thẩm Hạ Chí nhìn Tiểu Tước đi về phía nhà bếp, cô tự ép buộc mình là không nhìn thấy tia ranh mãnh trong ánh mắt của cô gái trước mặt.
Một giây trước cô gái kia còn như bệnh như thoi thóp thì một giây sau chính cô ta đã bày ra đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Hạ Chí vươn tay ra: “Hi, tớ là Cúc Phúc Ngôn, cậu kêu tớ là Phúc Ngôn được rồi, nghe người phụ nữ vô lương tâm kia gọi cậu là Đấng Cứu Thế.”
Đấng Cứu Thế? Cô không có vĩ đại như thế đâu. Thẩm Hạ Chí bình tĩnh lại, vươn tay cầm cúc phúc nói: “Xin chào, tớ là Thẩm Hạ Chí, sau này tớ là người giúp cậu sửa sang lại vườn hoa, tớ sẽ cố gắng!”
“Yên tâm, tớ rất tin tưởng cãu.” Cúc Phúc Ngôn nhảy lên ghế, hào hứng bừng bừng nhìn cô, cười hì hì.
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại làm cho Thẩm Hạ Chí cảm động đến rơi nước mắt. Ấn tượng của cô với mỗi người ở đây đều rất tốt, họ rất hiền lành…
“Cho nên, cậu và anh ta có quan hệ gì? Cậu là người của anh ta à? Hai người đã lên giường chưa? Kỹ thuật của Kỳ như thế nào?”
Thẩm Hạ Chí nhìn gương mặt vô tội của người trước mặt, khóe miệng co rút một lúc: “Tớ chỉ là khách trọ ở đây thôi.”
“Không thể nào, ở đây chưa bao giờ...”
“Phúc Ngôn.” Kỳ Thịnh nhẹ nhàng cắt ngang lời Phúc Ngôn, rõ ràng giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho Phúc Ngôn ngậm miệng lại ngay.
Cúc Phúc Ngôn bĩu môi, cô sờ mũi một cái uất ức tự nói với bản thân nhưng âm lượng thì lại giống như nói cho cả phòng nghe: “Được rồi, không hỏi thì không hỏi, không ngờ Kỳ lại chơi trò này, đem phụ nữ về đây mà còn chơi trò chủ nhà với khách trọ đơn thuần, cũng không biết là chúng ta lo lắng cho thân thể của anh ta, chẳng lẽ anh ta không có hứng thú với phụ nữ, chẳng lẽ…”
Thẩm Hạ Chí xác định, cô thật dự nghe được Kỳ Thịnh thở dài một hơi, Cô nén cười, lúc này, cửa chính lại đột nhiên bị mở ra, một lớn một nhỏ phi thẳng vào trong, người lớn thì Thẩm Hạ Chí biết, là Tiểu Tích, còn nhỏ thì cô chưa từng thấy qua...
“Bà già, sao mới sáng sớm đã không yên thế kia? Tôi cầu xin bà mau chóng gả cho người khác đi, không cần ngày nào cũng kích động như vậy được không?”
“Thằng nhóc chết tiệt! Chuyện hôm qua bà đây còn chưa tính với cậu, hôm nay cậu lại muốn làm gì?”
“À, tôi đến xem người mới đến, không được sao?”
“Khốn kiếp! Cái đó không phải của tôi, là Thượng Quan nữ vương muốn, cậu mau mang về đây, cậu muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao?” Tiểu Tích vọt tới bắt người.
“Hi, cậu là Thẩm Hạ Chí à, so bà già này thì tôi thích cậu hơn.” Không biết tên nhóc Trác gia chạy đến bên cạnh Thẩm Hạ Chí từ khi nào, nháy mắt với cô mấy cái.
Thẩm Hạ Chí thật muốn hôn mê, bây giờ cô có thể hiểu được, tên nhóc này chắc chắn là yêu nghiệt: “Hi, cám ơn.”
Hai người trốn đông trốn tây, chạy tán loạn, cho đến khi tiếng thủy tinh vỡ vang lên. Xung quanh mới yên tĩnh lại.
Tiểu Tích cùng tên nhóc nhà họ Trác nhìn nhau, không tới một giây, một giọng nói tức giận từ phòng bếp truyền ra: “Đủ rồi! Không làm hư quán của tôi là mấy người không chịu nổi phải không? Tôi muốn giết mấy người.”
Vừa dứt lời, mười mấy con dao tây từ tay Tiểu Tước bay “vèo vèo” về phía Tiểu Tích và tên nhóc nhà họ Trác. Trong lúc Thẩm Hạ Chí còn ngây ngốc thì mấy con dao đã cắm phập lên tường, không hề làm bị thương hai người đó.
Chuyện gì xảy ra sau đó cô cũng không rõ. Vì cô chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Kỳ Thịnh dẫn ra ngoài. Kỳ Thịnh bất đắc dĩ cười cười, gõ gõ trán cô: “Em còn tốt đó chứ?”
“Hả?” Thẩm Hạ Chí hồi hồn, lúng túng cười: “Chỗ này... người ở đây rất đặc biệt.”
Đặc biệt, nên nói là một đám điên đi! Cô sớm biết những người ở đây không đơn giản, nhưng không ngờ tới một người đẹp trai như người mẫu thế kia mà cũng bạo lực như thế, khóc!
“Là rất đặc biệt.” Kỳ Thịnh híp mắt lại, anh cười: “Nhưng em không cần sợ, bọn họ sẽ không làm tổn thương đối phương.”
Dĩ nhiên là cô biết điều đó nhưng trái tim của cô không đủ mạnh để chịu được những cảnh kích thích như vậy. Thẩm Hạ Chí yên lặng gật đầu, hơn nữa cô tự nói với mình là phải chuẩn bị trái tim cho tốt để chống đỡ những cảnh khó đỡ.
Thẩm Hạ Chí nhìn Kỳ Thịnh, thật ra thì cô rất muốn hỏi, vậy còn anh, rốt cuộc anh là ai?
Cô không phải đứa ngốc, ở đây không phải là nơi người ngoài có thể tùy ý ra vào. Nếu anh đã dẫn cô đến đây thì chứng tỏ anh không xem cô là người ngoài nhưng cô sợ, sợ anh sẽ đối với cô càng ngày càng tốt.
“Tôi có một con lừa nhỏ... Cho tới bây giờ tôi cũng không cưỡi... Có một ngày lòng tôi trào dâng... Cưỡi nó đi chơi...” Thẩm Hạ Chí vừa ngâm nga một đoạn nhạc thiếu nhi vừa chùi chùi mồ hôi đứng dậy trong vườn hoa. Gió nhẹ lướt qua, mang đến một cảm giác khoan khoái lạ thường, Cô nhịn không được nhắm mắt lại, hưởng thủ cảm giác đó.
Bất tri bất giác cô đã tới đây được gần một tháng, thời gian này cứ như nằm mộng, không chỉ có mỗi ngày được ngủ đến khi đã mắt rồi mới dậy mà công việc còn rất nhàn nhã. Mặc dù diện tích của vườn hoa rất lớn nhưng cơ sở hạ tầng của vườn hoa rất tốt nên cô chỉ cần cẩn thận chú ý thời tiết là được. Tiểu Tích cũng không khó chịu chút nào, ừ, nói đúng ra là căn bản không thèm để ý đến. Cô chỉ có thể tự an ủi mình là họ tin tưởng vào năng lực của cô nên không thèm giám sát.
Điều quan trọng nhất là, một ngày ba bữa cô có thể được ăn những món ngon do Kỳ Thịnh nấu. Gần như anh không cần ra ngoài đi làm, thỉnh thoảng có ra ngoài cũng sẽ trở lại rất nhanh. Tóm lại là so với cô còn thảnh thơi hơn, chỉ là như cô đã nói, đây không phải là chuyện mà cô có thể xen vào, dù sao đi nữa được ở nhà anh chính là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Đầu tiên là có thể đã mắt, trước tiên là anh thường không để ý là cô ở trong nhà mà thường lõa thể đi lại khắp nơi. Do đó cô đã chiếm được không ít phúc lợi. Nhưng mà thói quen này dần biến mất, phúc lợi của cô cũng mất theo, thật xui xẻo!
Còn nữa, anh làm cô cảm nhận được sự ấm áp của người nhà. Có người sẽ nói với cô chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, có người sẽ coi ti vi với cô vào buổi chiều, có người sẽ về nhà với cô, cho dù là có chuyện phải ra ngoài cũng sẽ nói với cô một câu “Tôi đi ra ngoài” hoặc “Tôi đã về”… Thật sự là một loại cảm giác mà không từ ngữ nào có thể tả được.
Cô vốn cũng muốn phòng bị anh nhưng cho dù có cố gắng thế nào thì trong lúc vô tình, sự dịu dàng của anh đã thấm vào lòng cô. Thỉnh thoảng anh sẽ trêu chọc cô, giống như là cố ý muốn nhìn thấy cô gào to tức giận, còn mình thì lại cười lớn.
Hô, có lẽ anh chỉ xem cô là cô bé, có khi là em gái nhưng cô đã hãm sâu vào sự dịu dàng đó.
“Kỳ Thịnh...”
“Có chuyện gì?”
“À?” Thẩm Hạ Chí không tự chủ được gọi tên anh, đột nhiên lại có tiếng trả lời làm cô giật cả mình.
“Khụ khụ khụ...”
“Em không sao chớ?” Bàn tay ấm áp dịu dàng vỗ lưng Thẩm Hạ Chí, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong cô. Cô vội vàng tránh né anh.
“Này! Chú à, Sao lần nào anh cũng xuất quỷ nhập thần vậy? Người dọa người thật sự sẽ chết đó.”
Mỗi lần Kỳ Thịnh đến gần cô là gần như không hề có tiếng bước chân.
Nụ cười dịu dàng biến mất, Kỳ Thịnh vì một tiếng chú ơi mà cảm thấy khó chịu. Không biết có phải là vì càng ngày càng thân thiết nên cô nhóc này càng ngày càng không sợ anh. Mỗi lần tức giận là kêu anh chú ơi, còn anh kêu cô là cô bé để báo thù cô.
Thẩm Hạ Chí tới đây đã gần một tháng, người ở đây ít nhiều cô cũng đã từng gặp qua. Đại khái là cô thu được một tin tức. Đó là Kỳ Thịnh không thường cười, có lẽ là chưa bao giờ cười cho nên đa số người thấy Kỳ Thịnh cười với cô thì đều rất kinh ngạc. Từ đó về sau, mỗi lần cô thấy anh cười với cô thì cô đều cảm thấy là cô có một vị trí đặc biệt trong lòng anh.
“Xong việc rồi sao?” Kỳ Thịnh hỏi.
“Ừ, hôm nay chỉ cần chuẩn bị vài thứ, Phúc Ngôn nói ngày mai sẽ làm thí nghiệm.” Thẩm Hạ Chí vỗ vỗ tạp dề, cô đem thứ trong tay đưa cho Kỳ Thịnh, còn mình thì nhảy ra khỏi vườn hoa.
Thẩm Hạ Chí lấy lại dụng cụ, hai người sóng vai đi trên đường mòn về nhà. Kỳ Thịnh đưa một phong thư cho Thẩm Hạ Chí: “Đây là Tiểu Tích nhờ tôi đưa cho em.”
“Là cái gì?” Thẩm Hạ Chí nhận lấy, mở ra híp mắt nhìn, rất nhanh sau đó, cô sợ hãi kêu: “Tiền lương sao?”
“Đại khái là vậy.” Kỳ Thịnh thấy cô kích động như vậy cũng hưng phấn cười theo: “Mới đây mà đã một tháng rồi.”
“Nhưng...” Trầm Hạ Chí cau mày: “Ở đây có tới mười vạn, tôi chỉ sửa sang lại vườn hoa thôi. Tiền lương này có phải là quá nhiều không?” Cô không thích chiếm lợi ích của người khác, cô rất sợ Tiểu Thích đối tốt với cô là vì quan hệ giữa cô và Kỳ Thịnh.
Kỳ Thịnh nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh vỗ vỗ đầu cô: “Có lẽ đối với em chỉ là sửa sang lại vườn hoa nhưng đối với Tiểu Tích thì lại khác. Vì vườn hoa này vốn liếng không bao nhiêu nhưng có thể thí nghiệm và nghiên cứu, tương lai nhất định sẽ mang lại rất nhiều lợi nhuận to lớn. Cho nên em không cần băn khoăn, đây là thứ em đáng được hưởng.”
“Thì ra là vậy...” Thẩm Hạ Chí nắm phong thư, cũng không kiểu cách nữa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi được nhận tiền lương, tối nay anh lái xe chở tôi ra ngoài được không? Tôi muốn mua mấy thứ riêng tư rồi mời anh ăn cơm.”
“Được.” Anh nhẹ nhàng trả lời.
“Hay quá!” Thẩm Hạ Chí hét lên, cô cứ như một đứa trẻ chạy xung quanh Kỳ Thịnh, đòi anh mua đồ chơi cho.
Căn bản cô cũng chỉ là một đứa bé.
Nụ cười của Kỳ Thịnh vẫn đong đầy trên môi, mang theo chút cưng chìu. Đối với anh, Thẩm Hạ Chí là ai, anh cũng không biết nữa. Anh chỉ là biết từ khi có cô ở bên, anh liền cảm thấy rất thoải mái, mỗi tối cũng không lạnh lẽo với cái ti vi như trước, có cô ở đây, mọi chuyện đều tốt.
Hạ Chí... Nếu như tôi muốn em vĩnh viễn ở bên tôi, có phải là quá tham lam không? Đối với em, có phải không công bằng không?
Thẩm Hạ Chí ôm bụng đi ra từ một nhà hàng Pháp cao cấp, cô vô cùng nghiêm túc nói với Kỳ Thịnh: “Đồ ăn bọn họ làm không ngon bằng anh.” Chậc chậc, nhưng giá tiền thật đúng là không phải người bình thường có thể trả.
Kỳ Thịnh liếc nhìn cái bụng nhỏ căng phình của Thẩm Hạ Chí khẽ nhíu mày, giống như là không hề tin tưởng vào lời cô vừa nói.
“A, tôi không phải vì đồ ăn ngon mà ăn nhiều đâu mà vì đồ ăn ở đây mắc quá, không ngon cũng phải ăn cho hết.” Thẩm Hạ Chí lập tức biện minh.
Kỳ Thịnh khẽ cười một tiếng, gật đầu một cái bày tỏ đã hiểu.
“Tôi nói thật!” Thẩm Hạ Chí nghiêng đầu nhìn Kỳ Thịnh nói to, sau đó nịnh hót cười cười: “Sau này chúng ta mua đồ ăn về nhà làm thì tốt hơn, nhiệm vụ vĩ đại đó liền giao cho anh nha!”
“Tiểu quỷ, tính toán khá lắm.” Kỳ Thịnh gõ gõ đầu cô.
Thẩm Hạ Chí giống như là bị gõ thành quen, dù sao thì anh cũng không dùng lực nhiều, cô bày ra bộ mặt quỷ: “Tôi sợ anh bị lục nghề thôi, đây là muốn tốt cho anh mà.”
Cô thật sự muốn anh cám ơn cô sao?
Kỳ Thịnh mỉm cười nhìn đường phố, một lúc sau chậm chạp nói: “Hạ Chí, lúc rãnh rỗi tôi có thể dạy cô, như vậy sau này cô lập gia đình không chỉ có thể bắt lấy dạ dày chồng mình mà còn làm mẹ chồng yêu thích.”
Bước chân của Thẩm Hạ Chí ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng Kỳ Thịnh, nụ cười hoàn toàn biến mất, hàng chân mày không khỏi nhíu chặt lại.
Kỳ Thịnh cảm thấy người bên cạnh ngừng lại nên cũng ngừng lại theo, sau đó quay lại nhìn: “Sao vậy?”
“Có phải anh cảm thấy tôi quấy rầy anh không?” Lời của anh làm lòng cô đau xót.
“Đương nhiên không phải.” Kỳ Thịnh kinh ngạc nói, anh đi tới trước mặt cô, ngón tay thon dài gõ gõ đầu cô: “Cái đầu nhỏ đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nếu như không phải, tại sao anh lại nói những lời kia?”
Bọn họ sống chung không phải tốt lắm sao? Nếu như không phải là anh ghét bỏ cô, cảm thấy bị quấy rầy thì tại sao lại nói như vậy?
“Ai, tiểu quỷ.” Kỳ Thịnh nở nụ cười, chỉ có mình anh biết là mình khổ sở: “Tôi chỉ là lo cho hạnh phúc của em thôi, chẳng lẽ em cứ muốn đi theo lão già này cả đời sao?”
“Sau này tôi sẽ không kêu anh là chú nữa!” Vành mắt của Thẩm Hạ Chí hồng hồng, giọng nũng nịu, rõ ràng kêu anh chú là muốn quậy phá anh, không ngờ là anh không chịu được. Cô cắn cắn môi nhìn anh: “Anh không già chút nào, đừng nói như mình là ông già bảy tám chục tuổi chứ, sau này tôi sẽ không kêu anh là chú nữa, anh đừng đuổi tôi đi.”
Kỳ Thịnh thở dài lắc đầu: “Ngu ngốc, tôi không có đuổi em. tôi chỉ là… Được rồi, không nói cái này nữa, sao lại như muốn khóc thế này, thật giống con nít.”
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, lòng Kỳ Thịnh như mềm ra. Cô bé này không hiểu sao lại đột nhiên buồn như vậy, thật ra thì… Phản ứng của cô làm anh vui vẻ, người không muốn rời xa cô rõ ràng là anh, người có lòng tham rõ ràng là anh nhưng bây giờ người không chịu đi là cô, anh có nên cảm thấy vui vì điều đó không?
“Tôi không cần lập gia đình, hơn nữa, cả đời này tôi cũng không học được nấu ăn… cũng không ai chịu lấy tôi đâu, thật.”
Cho đến một giây trước, Thẩm Hạ Chí mới biết được tình cảm trong lòng mình. Cô thích Kỳ Thịnh, thậm chí là yêu. Cho nên nếu rời khỏi anh thì cô không biết phải làm sao đây, cô thật sự sợ.
Cô không cần anh vì tốt cho cô, vì cô mà suy nghĩ. Ít nhất, trước khi anh gặp được tình yêu của mình, hãy để cho cô ở bên anh, cho dù cô chỉ là một cô bé trong mắt anh.
“Không cho phép em lúc nào cũng nói lời trẻ con đó.” Kỳ Thịnh trách cứ nhưng ngay cả một tia uy hiếp cũng không có
“Tôi không có.” Nước mắt còn chưa kịp rơi ra liền bị cô ép buộc trôi ngược lại. Cô hít hít chóp mũi, chân thành tha thiết nói: “Dù sao đi nữa tôi cũng không lấy chồng, không muốn rời khỏi đây, trừ khi… trừ khi tương lai anh có người trong lòng, muốn kết hôn với cô ấy, lúc đó tôi nhất định sẽ đi, sẽ không quấy rầy anh, có được không?”
Nói ra những lời này, lòng Thẩm Hạ Chí đau như cắt. Nhưng nếu không nói vậy thì cô sẽ mất đi Kỳ Thịnh, sẽ trở thành kẻ vô dụng. Chỉ cần anh hạnh phúc vui vẻ thì cho dù ở một nơi nào đó cô cũng có thể sống được. Đây là quyết tâm của cô, chỉ là cô hy vọng ngày đó không đến quá nhanh.
Người trong lòng, muốn kết hôn... Ngơ ngẩn, ở đâu ra người đó? Trước khi gặp cô, anh vẫn luôn nghĩ mình sẽ sống cô đơn đến già. Có bao nhiêu người đã từng nói, anh lạnh lùng, không có tình cảm nhưng chỉ vì sự xuất hiện của cô, anh lại cảm nhận được rất nhiều thứ.
“Nói bậy! Cái đề tài này đến đây là kết thúc, tôi bảo đảm không đề cập nữa, có được không?” Kỳ Thịnh thấy cô khó chịu thì lòng cũng không vui.
Có Kỳ Thịnh bảo đảm, Thẩm Hạ Chí cười rộ lên, anh bảo đảm như vậy thì nhất định là sẽ thực hiện được.
Tâm tình bình phục được một chút thì cô mới yếu ớt kéo cánh tay anh, tiếp tục khua môi múa mép với anh. Không biết là đi bao lâu, tâm trạng của cô vẫn rất tốt, cười đùa ha hả, nhưng không biết là cô thấy được cái gì mà toàn thân đột nhiên cứng ngắc.
“Xảy ra chuyện gì?” Kỳ Thịnh nghiêng đầu nhìn cô, anh phát hiện ánh mắt cô quái dị nhìn nơi nào đó. Theo ánh mắt của cô, anh cũng thấy được cách đó không xa có một người đứng cạnh chiếc xe hơi đắc tiền.
Người phụ nữ đó mặc cái quần da cụt ngủn, đang dính vào người đàn ông lớn tuổi nói lời tạm biệt. Cuối cùng người đàn ông đó cũng đi, người phụ nữ vẫy vẫy cái ví da, lắc lắc eo nhỏ nhắn đi về phía bọn họ…
Có một giây, Thẩm Hạ Chí muốn chạy đi nhưng động tác không đủ nhanh. Người phụ nữ kia đã nhìn thấy cô, kêu tên cô rồi đạp lên chiếc giày cao gót 12 phân chạy đến bắt lấy cô. Người đó rống to: “Tốt quá, Thẩm Hạ Chí, cuối cùng mày cũng xuất hiện, tao cho là mày trốn đến chân trời góc biển rồi chứ, đáng ghét, mày có biết tháng trước mày không đưa tiền cho tao, thiếu chút nữa là tao chết đói không?”
Thẩm Hạ Chí bị nắm có chút đau, cô không ngừng giãy giũa, cau mày, trả lời lại một cách mỉa mai: “Không phải là chị đang qua lại với một ông già sao? Ông ta không cho tiền nên chị bị chết đói phải không?”
“Mày còn dám nói!” Người phụ nữ tăng thêm sức lực trên tay, la làng: “Người ta không cho tao tiền thì đương nhiên là phải tìm mày nuôi, chẳng lẽ chờ chết đói sao?”
“Nhưng không phải ông ta, a...” Thẩm Hạ Chí chưa kịp rút tay về thì cô đã nhìn thấy người phụ nữ kia giương tay lên nhắm ngay gương mặt cô.
Trên mặt nóng hừng hực đau nhói, Thẩm Hạ Chí chấp nhận nhắm mắt lại, cô biết, cái này chỉ là mới bắt đầu thôi... Nhưng một giây tiếp theo, không chỉ cảm giác đau đớn trên tay biến mất, cả người cô được kéo vào một lồng ngực ấm áp, mùi hương quen thuộc làm cô mở mắt ra, hốc mắt chua xót, đúng rồi, cô không sợ, bây giờ cô có anh...
“Dừng tay, tôi không muốn đánh phụ nữ.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, trong lúc nhất thời Thẩm Hạ Chí không thể liên hệ giọng nói này với một Kỳ Thịnh dịu dàng mà cô đang ở chung. Cô ngơ ngác nhìn anh, gương mặt đẹp như tạc tượng dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm gò má sưng đỏ của cô, thần sắc hiện lên sự kiềm né… Đây là Kỳ Thịnh cô quen biết sao?
Người phụ nữ kia co người lại một chút, sau đó lấy hết can đảm giễu cợt cười to: “Còn có mặt mũi nói chuyện với tao, ha, Thẩm Hạ Chí, thì ra là mày cũng dựa vào đàn ông để sống, chẳng qua người tao tìm là đại gia, còn mày thì tìm ngưu lang.”
“Thẩm Mỹ Lai, chị không cần quá đáng như vậy!” Nói cô như thế nào cũng được, nhưng không được nhục mạ Kỳ Thịnh.
“Tức giận?” Thẩm Mỹ Lai hừ cười: “Thẩm Hạ Chí, tao không cần biết mày tìm loại đàn ông nào, mau đưa tiền cho tao.”
“Tôi không có tiền.” Thẩm Hạ Chí vừa tức vừa đau lòng, mặc dù cô sớm biết chị mình không phải là người tốt đẹp gì. Nhưng không ngờ, lâu như vậy mới gặp lại mà chị ta chỉ đánh mà đòi tiền cô, chẳng lẽ không bức cô chết chị ta không cam tâm sao: “Cho dù tôi có, tôi cũng không cho chị.”
“Thẩm Hạ Chí, mày tự tìm cái chết!” Thẩm Mỹ Lai nói xong lại muốn tiến lên bắt Thẩm Hạ Chí.
Kỳ Thịnh dĩ nhiên sẽ không cho phép tình huống vừa rồi xảy ra lần nữa, ánh mắt anh lóe sáng làm Thẩm Mỹ Lai sợ hãi la to: “Này này này, chuyện của tôi và em gái thì mắc mớ gì tới mày, mày chút đi chỗ khác cho tao, tốt nhất đừng xen vào chuyện người khác.”
Thì ra, nếu nói là chị gái. Ánh mắt Kỳ Thịnh âm trầm, đáng sợ không có một chút ấm áp, nụ cười lạnh lùng từ khóe môi hiện ra. Thẩm Mỹ Lai bị hù sợ lùi lại mấy bước. Một lúc lâu sau, Kỳ Thịnh ôm sát Thẩm Hạ Chí vào lòng, dịu dàng nói: “Ngại quá, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi chuyện của cô ấy đều do tôi quản, cô không được đụng đến một sợi tơ của cô ấy, cũng đừng mơ gặp được cô ấy, chứ đừng nói chi là đòi tiền, bởi vì… cô ấy đã gả cho tôi, cho nên tất cả mọi chuyện đều do tôi làm chủ.”
Hết chương 3
Chương 4
Thẩm Hạ Chí ôm một gói khoai tây chiên vùi ở trên sô pha vừa gặm vừa xem ti vi. Nhưng rất rõ ràng, mắt cô không hề theo dõi tiết mục trên đó, khoai tây chiên cũng là ăn theo bản năng.
Không biết qua bao lâu, hình như là cô ngẩn người đủ rồi, cô hít sâu một hơi, thả bịch khoai tây chiên trong tay ra, tắt TV, ngồi nghiêm chỉnh đối diện với Kỳ Thịnh: “Kỳ Thịnh, chúng ta nói chuyện một chút đi!”
Kỳ Thịnh chuyển tầm mắt từ ti vi sang phía Thẩm Hạ Chí, anh mỉm cười: “Em nói đi.”
Cuối cùng cô cũng có phản ứng, từ lúc chị gái của cô kiếm chuyện đến giờ thì cô luôn trong trạng thái ngẩn người. Kể cả động tác xem ti vi và ăn khoai tây chiên cũng máy móc như rô bốt.
“Việc anh làm sáng nay chỉ để giúp tôi giải vây thôi phải không?”
Cô rất nghiêm túc, thật sự nghiêm túc, đừng nghĩ rằng cô đang nói đùa. Khi cô nghe Kỳ Thịnh nói cô đã gả cho anh thì đừng nói là chị gái bị khiếp sợ, đến cả cô còn không tin được nữa là… Được rồi, đây đúng là một sự tưởng tượng tuyệt vời nhưng độ tin cậy thật là thấp.
Kỳ Thịnh suy nghĩ một lát, sau đó thành thực gật đầu: “Đúng vậy.”
Quả nhiên... Đột nhiên Thẩm Hạ Chí cảm thấy thật mất mác, nhưng mà cô cũng cảm thấy yên lòng. Ai, làm sao anh có thể coi trọng một cô nhóc như cô được chứ. Anh chỉ là giải vây cho cô thôi, chứ không hề thích cô…
“Hạ Chí, em suy nghĩ một chút về vấn đề gả cho anh.”
“Hả?”
Anh liên tục nói ra những lời lẽ kì lạ, Thẩm Hạ Chí thiếu chút nữa lộn đầu té ghế, cô giữ vững cơ thể, tim đập nhanh đến muốn ngất xỉu: “Anh nói gì vậy?”
Kỳ Thịnh mỉm cười một cách tự nhiên, anh nói: “Anh nói, em có cần suy nghĩ một chút không? Gả cho anh… Mặc dù chúng ta còn chưa hiểu rõ về nhau, anh cũng không phải là người biết quan tâm chăm sóc người khác, có lẽ kêu em gả cho anh là có chút thiệt thòi cho em nhưng anh cảm thấy, đây cũng không phải là ý kiến tồi.”
“Anh phải nói trước cho em biết, đúng là lúc ấy anh chỉ là nhất thời buộc miệng nhưng một phần cũng là vì không muốn nhìn thấy em bị cô ta đánh hoặc là ta cần ta cứ lấy nhưng sau khi về nhà tỉnh táo lại, anh phát hiện ra một việc.”
“Hạ Chí, anh không phủ nhận là anh rất thích anh. Mặc dù có lẽ không phải là tình yêu nam nữ nhưng khi có em ở bên cạnh, anh cảm thấy rất vui vẻ. Cho nên anh muốn em làm vợ anh không phải là sự xúc động nhất thời, đương nhiên là anh cũng không cưỡng ép em… anh muốn hỏi ý kiến em, em có đồng ý gả cho anh không? Trở thành một thành viên ở đây. Anh không dám hứa là sẽ luôn yêu em nhưng chỉ cần em là vợ anh ngày nào thì anh nhất định sẽ yêu thương em ngày đó.”
Anh không hề đùa giỡn, cho đến khi nói ra câu cuối cùng, anh mới phát hiện mình khát vọng cô đồng ý đến nhường nào. Anh không cách nào tưởng tượng đượ cuộc sống không có cô ở bên. Anh không biết thế nào là yêu một người nhưng anh biết, nếu cô là vợ anh thì anh nhất định sẽ đối với cô thật tốt, sẽ học cách yêu một người. Thay vì lo lắng về cuộc sống sau này không có cô thì không bằng nắm chặt hiện tại, nắm chặt lấy cô.
Kỳ Thịnh nói rất chậm, lòng của Thẩm Hạ Chí rung động, cô trở nên bình tĩnh, thậm chí trở nên... khác thường, Cô thấy anh nghiêm túc như vậy thì hốc mắt rưng rưng, ướt át. Cô cắn môi không dám trả lời. Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Kỳ Thịnh, anh biết không? Nếu như lấy em thì người chịu thiệt thòi chính là anh. Anh ưu tú như vậy, tốt như vậy, còn em thì luôn trẻ con, luôn tùy hứng nhưng anh vẫn luôn bao dung em, vẫn luôn dịu dàng với em. Thật ra thì người luôn cảm thấy an toàn chính là em, bởi vì có anh ở bên nên em mới không sợ gì hết. Nhưng đồng thời em cũng sợ, nếu như quá lệ thuộc vào anh thì tương lai em không thể rời khỏi anh được.”
“Gả cho anh, cũng đừng rời xa anh.” Lời của cô... làm lòng anh thấp thõm, bây giờ anh mới phát hiện, cảm giác khẩn trương là như thế nào.
“Nhưng...” Thẩm Hạ Chí cắn môi bật khóc lên: “Anh nhất định phải lấy em sao? Anh nhất định sẽ hối hận, người không xứng với anh là em, anh có hiểu không?”
Nhiều năm qua, chỉ có cô mới dám ở trước mặt Kỳ Thịnh làm càn như vậy. Cho dù là cô có tùy hứng như thế nào thì anh cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện. Người tốt như vậy, cô tìm ở đâu ra người thứ hai chứ. Cho nên đối với cô mà nói, gả cho anh là một ảo tưởng tuyệt vời, đến nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến. Vì thế, cô không muốn hại anh.”
“Anh chưa bao giờ hối hận về việc mình làm.” Kỳ Thịnh chậm rãi đứng dậy, ngồi sát vào Thẩm Hạ Chí, anh nghiêm túc nói: “Hạ Chí, anh cũng hi vọng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em cũng không hối hận.”
“Em không biết.” Chợt, cô nhào vào ngực anh, nước mắt chảy tràn ra: “Em sẽ không để cho anh hối hận vì đã lấy em, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, cái gì em cũng sẽ học.”
Kỳ Thịnh yêu thương vuốt tóc cô, cười lên: “Anh cưới em không phải là để tìm một bảo mẫu.”
Nhưng mà cuộc sống cô độc làm cho anh cần một người bạn thật sự. Thật ra thì, lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc lớn ở ven đường thì lòng anh đã rung động, anh không thể không có cô.
“Em không phải có ý này.” Thẩm Hạ Chí nức nở ngẩng đầu lên: “Nhưng mà, em thật sự không có nằm mơ chứ? Anh thật sự muốn kết hôn với em?”
Mấy tiếng trước, bọn họ còn âm thầm đau buồn. Mấy giờ sau, bọn họ liền thành vợ chồng.
Kỳ Thịnh không trả lời, anh ôm lấy cô, cho cô sự ấm áp.
Thẩm Hạ Chí cũng không nói nữa, cô khéo léo tựa sát vào người anh. Dù thế nào đi nữa lời anh nói cô đều nghe hết, cho dù có muốn đổi ý thì cũng không kịp nữa. Anh nói anh không biết yêu, cũng không yêu cô nhưng không sao, cô thương anh là được rồi, cô tin rằng một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu cô.
Thẩm Hạ Chí nhìn tờ hôn thú trong tay mấy trăm lần rồi mới cẩn thận đem bỏ vào két bảo hiểm, khóa cẩn thận.
Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí cẩn thận từng li từng tí kiểm tra két bảo hiểm xong rồi mới tiến lên ôm cô vào lòng, ngăn cô tiếp tục làm hành động ngu ngốc: “Hạ Chí, anh bảo đảm với em, hôn thú này là thật, két bảo hiểm cũng rất an toàn, nó sẽ không mọc cánh bay mất.”
“Vậy sao...” Thẩm Hạ Chí cắn ngón tay lầm bầm: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy không thật.”
Từ sau khi từ sở công chứng trở về, Thẩm Hạ Chí luôn lo lắng như vậy, cô sợ giấc mộng đẹp sẽ tan tành, cũng may, mọi chuyện đã xong.
Thẩm Hạ Chí ở trong ngực Kỳ Thịnh xoay người, cô đưa mắt nhìn anh hồi lâu, thở dài: “Em thật sự không thể tin được là em đã gả cho anh, hơn một tháng trước khi anh nhặt em ở trên đường, lúc đó em rất tuyệt vọng với tương lai, còn bây giờ... có phải là Thượng Đế đối xử với em quá tốt không? Hay là ông ấy chỉ là nhất thời trêu chọc em thôi?”
Kỳ Thịnh theo thói quen gõ gõ đầu cô, anh cười nói: “Nói bậy, anh mới là người không thể tin được đây này. Anh cưới một cô vợ nhỏ mười tám tuổi, thế nào bọn Tiểu Tích cũng cười nhạo anh cho xem.”
“Ai dám?” Năng lực thích ứng của Thẩm Hạ Chí rất tốt, cô nhanh chóng chấp nhận thân phận mới. Cô nâng gương mặt nhỏ nhắn lên: “Bây giờ anh là chồng của em, ai dám cười nhạo anh thì người đó không xong với em.”
Mặc dù đột nhiên có được ông xã cực phẩm như thế này thì sẽ đem lại không ít sự phẫn nộ nh7ng vật đã tới tay thì cái sự tự ti gì đó không còn liên quan đến cô. Đây là chồng của cô, người đàn ông của cô, chỉ thuộc về một mình cô.
“Dạ, về sau ai dám cười nhạo anh, anh liền nói cho em biết.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Hạ Chí vỗ ngực một cái, hả hê vòng tay qua cổ anh cười to.
Kỳ Thịnh nhìn nụ cười sáng lạn của cô, nụ cười dần dần thu lại, trong mắt lóe ra tia sáng nào đó không khắc chế được. Anh cúi người, đem hết cánh môi mềm mại thu hết vào miệng.
“Ưm...” Thẩm Hạ Chí sợ hết hồn, trong nháy mắt cô mở to tròng mắt, nhưng rất nhanh, cảm giác ấm áp trên môi đã cuốn lấy toàn thân cô. Cô biết được hành động của anh, mặt khẽ nóng lên, cô từ từ nhắm mắt lại, vòng chặt lấy cổ anh, nghênh đón anh.
Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, tuy động tác có chút lạ lẫm nhưng đối với hơi thở của đối phương, họ lại vô cùng quen thuộc. Anh giữ chặt cái ót của cô, làm cô di theo hướng anh muốn. Nụ hôn của anh vừa tha thiết vừa dịu dàng thương tiếc. Đột nhiên cô thở dốc, đầu lưỡi của anh chui vào miệng cô, cùng cái lưỡi của cô quấn quít lấy nhau.
Giờ phút này, Kỳ Thịnh mới phát hiện, thì ra anh đã sớm muốn làm vậy rồi. Anh chưa từng coi xô là cô bé, cô có rất nhiều thứ hấp dẫn anh, hồn nhiên, nhiệt tình hào phóng, dũng cảm... Rất nhiều rất nhiều.
Rốt cuộc là anh thích cô ở điểm nào chứ?
Anh cũng không biết, chỉ là anh nghĩ, yêu Hạ Chí không phải là một chuyện khó khăn gì.
Nụ hôn của anh làm đầu óc cô choáng váng. Cô vòng tay qua cổ anh, đôi chân mảnh khảnh cũng không tự giác được vòng quanh hông anh. Kỳ Thịnh tựa người lên bàn, nâng người cô lên cao tiếp tục hôn sâu.
Cuối cùng, trong tình trạng cố gắng khống chế chính mình, Kỳ Thịnh kéo Thẩm Hạ Chí ra. Anh nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, ánh mắt anh nóng bỏng: “Hạ Chí, anh không muốn em ở phòng đọc sách, em hiểu không?”
Thẩm Hạ Chí thở hổn hển, một lúc lâu sau cô mới lấy lại được lý trí. Cô nhìn nụ cười của anh, mặt ửng hồng. Cô hiểu ý của anh, địa điểm không thích hợp nên không thể ở đây.
Thẩm Hạ Chí le lưỡi, vội vàng nhảy xuống từ trên người anh. Qủa nhiên, hành động của cô hơi quá... Thật mất thể diện, mặc dù đã sớm nghĩ muốn anh rồi nhưng quá chủ động cũng sẽ bị cười nhạo.
“Ngu ngốc, chúng ta còn có chuyện phải làm, có một số việc phải để đến buổi tối.”
Giọng điệu giễu cợt của anh quá rõ làm Thẩm Hạ Chí dậm chân: “Kỳ Thịnh, đồ quỷ sứ đáng ghét!”
“Ghét anh sao?”
Thật kỳ lạ, tại sao anh lại cố ý cười mê người thế kia?
“Không ghét.”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi thông báo cho mọi người ở đây, nếu không sẽ phạm vào tội giấu giếm.”
“Đi mau, đi nhanh đi.”
Người ở đây, rất đáng sợ nha!
“Hạ Chí, em ở đây làm gì vậy?”
Kỳ Thịnh tắm xong, quấn cái khăn ngang hông rồi bước ra từ phòng tắm. Anh nhìn xuyên qua ánh sáng phòng mờ ảo thì thấy một người đang nằm lỳ trên giường, người đó không phải Thẩm Hạ Chí thì là ai nữa.
“Em đang đếm tiền!” Thẩm Hạ Chí không ngẩng đầu lên, cô chuyên tâm đếm đếm xấp giấy trong tay mình, thái độ rất là hào hứng.
Đếm tiền?
Kỳ Thịnh ngồi xuống giường, nhìn bao lớn bao nhỏ xấp đầy trên giường, anh cười: “Thu hoạch được bao nhiêu?”
“Đếm tới mỏi tay luôn, anh đoán thử xem?” Thẩm Hạ Chí đếm xong một xấp để sang một bên rồi cầm tiếp xấp khác lên đếm, trong miệng còn lẩm bẩm: “Kỳ Thịnh, hàng xóm ở đây không hề nhỏ mọn nha.”
Không đúng, nên nói là quá hào phóng mới đúng. Kỳ Thịnh dẫn cô đi bao nhiêu nhà báo chuyện mừng thì nhận được bấy nhiêu bao lì xì. Một cái so với một cái còn dày hơn. Quan trọng nhất là, ai cũng chúc phúc cho họ. Mọi người ở đây đều là tuấn nam mỹ nữ, thân phận lại thần bí nên cô cho rằng họ sẽ nói cô không xứng với Kỳ Thịnh. Nhưng sự thật chứng mình, cô chỉ là đang suy nghĩ quá nhiều. Bọn Tiểu Tích và Phúc Ngôn còn không ngạc nhiên gì nhiều, giống như mọi chuyện đều sẽ xảy ra chỉ là sớm hay muộn. Nhưng mà, cô sợ hạnh phúc quá sẽ bị trời phạt.
Kỳ Thịnh thấy bộ dạng vui mừng của cô thì trêu ghẹo: “Nhìn em cứ như là vì được lì xì nhiều tiền nên mới gả cho anh.”
“Hả?” Mặc dù tiền có thể khiến cô vui vẻ, nhưng tội danh mà anh nói cũng rất lớn. Thẩm Hạ Chí bỏ xấp tiền trong tay xuống, nghiêng người: “Dĩ nhiên là không phải, em…”
Tim rớt “bùm” một cái, Thẩm Hạ Chí nhìn Kỳ Thịnh, cô không kịp che giấu, nuốt nước miếng nột cái. Không cần hấp dẫn người như vậy chứ.
“Anh không mặc quần áo...” Cô uất ức lên án, đâu chỉ đơn giản là không mặc quần áo.
Mái tóc mềm ướt nước, từng giọt nước chảy xuống cổ anh, lướt qua hầu kết của phái nam, rồi xuống xương quai xanh mê người… Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể anh nhưng không thể không nói, thân hình của anh làm người ta thèm nhỏ giãi. Đàn ông bình thường sẽ có cơ bụng sáu múi sao? Sẽ có cơ ngực săn chắc, eo gầy có lực, màu da đồng hấp dẫn sao?
Huống chi, bây giờ trên người anh chỉ có cái khăn tắm… Thế nào đi nữa thì cũng không thể trách cô nha.
“Thật may mắn, cuối cùng em chú ý tới anh.” Kỳ Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô thì nhếch lên nụ cười như có như không.
Tự chủ! Thẩm Hạ Chí, khả năng tự chủ của ngươi đi đâu rồi?
“Lực chú ý của em vẫn luôn ở trên người anh, tiền làm sao có thể so sánh với anh được?” Thẩm Hạ Chí nịnh hót nhìn Kỳ Thịnh, cười mị mị bày tỏ tấm lòng trung thành của mình.
“Cho nên, có thể thu dọn tiền, chuẩn bị nghỉ ngơ chưa?”
Chuẩn bị nghỉ ngơi... Bốn chữ này càng khiến gương mặt của Thẩm Hạ Chí đỏ lên. Ừm, tối nay coi như là tân hôn của bọn họ đi. Con ngươi của cô đảo nhanh một vòng, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó. Cô đột nhiên đứng dậy, chạy vọt vào phòng để quần áo, không biết cầm cái gì, sau đó lại vọt vào phòng tắm, chỉ để lại một câu: “Tiền giao cho anh dọn, chờ em, nhất định phải chờ em nha.”
Kỳ Thịnh nhìn cô như bị lửa thêu mông mà chạy, không tự chủ được lại mỉm cười, sau đó bắt đầu dọn dẹp.
Lúc dọn dẹp xong thì sau lưng cũng truyền đến tiếng mở cửa của phòng tắm. Sau đó là tiếng bước chân, Kỳ Thịnh không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Hạ Chí, tắm xong rồi à?”
Rõ ràng cảm thấy có người sau lưng, nhưng tại sao lại không có ai trả lời. Kỳ Thịnh nghi hoặc xoay người lại… Mà vừa nhìn, thì sự tỉnh táo của anh liền biến mất
Dưới ánh đèn mờ mịt là một bóng dáng mảnh khảnh, mái tóc dài buông xõa, sắc mặt thẹn thùng e lệ có chút không biết làm sao càng làm lộ ra vẻ động lòng người, dĩ nhiên... Cái đó không phải là điểm quan trọng, quan trọng là cái áp lót màu hồng thú vị kia.
Lace (viền ren) ôm trọn lấy hai khối tròn trịa kia, nó đứng thẳng mê người làm người ta chỉ muốn cắn một miếng. Một màn tơ thật mỏng từ đầu vú rũ xuống, như ẩn như hiện che lấy cái rốn đáng yêu. Cái quần lót nhỏ nhắn cũng có viền ren. Đẹp nhất chính là đôi chân thon dài kia, phía bên hông cô còn điểm xuyến một cái nơ hình con bướm. Bộ đồ lót quyến rũ mà không mất đi sự thuần khiết, đáng yêu mà hấp dẫn.
Không biết đã trải qua bao lâu, Kỳ Thịnh mới hồi hồn, nhìn người trước mặt. Anh muốn nói nhưng giọng nói lại biến mất: “Em…”
Thẩm Hạ Chí ngượng ngùng đến muốn tìm cái lỗ chui xuống đất nhưng cô vẫn bướng bỉnh cũng không cắn móng tay như mọi khi, cô bĩu môi nói: “Em cũng không muốn mặc nha, tại lúc cầm bao lì xi của Tiểu Tích, cô ấy nói anh sẽ thích loại này, có phải là rất khó coi không? Em đi thay
Trong lúc cô xoay người thì Kỳ Thịnh đột nhiên tìm thấy giọng nói của mình: “Hạ Chí, không cần đi, tới đây.”
Thẩm Hạ Chí nghe được lời anh nói thì dừng bước. Sau đó chậm rãi xoay người đi tới trước mặt anh, khéo léo cúi thấp đầu như đứa bé, tim đập thình thịch không dám nhìn anh.
Nét mặt của cô khiến Kỳ Thịnh cười lên, anh đưa tay kéo cô vào ngực anh, hai chân tự giác giang rộng ra quấn lấy hông anh, đôi tay cũng ngã nhào choàng qua cổ anh.
Kỳ Thịnh khẽ rên một tiếng, đôi mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. Thẩm Hạ Chí cảm nhận được cái cứng rắn nóng bỏng dưới thân cô.
Cô nhìn anh: “Thật ra thì cũng không quá xấu, phải không?”
“Không đúng...”
“Hả?”
“Không phải là cũng không quá xấu, mà là đẹp, đẹp đến nỗi anh không khống chế được...” Giọng nói của Kỳ Thịnh càng ngày càng trầm thấp, đôi mắt anh đột nhiên sáng loáng, mị hoặc mê người: “Em cố ý quyến rũ anh.”
Thật ra thì, phụ nữ rất đơn giản. Thẩm Hạ Chí cười khanh khách, bổ nhào vào môi anh, chỉ cần anh thích là được rồi.
Kỳ Thịnh ôm lấy eo nhỏ của cô, mặc cho cô chủ động, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mãnh liệt. Cô nói cô không xứng với anh, nhưng cô nào biết, anh mới là người sợ, sợ cô biết anh là người không hoàn mỹ, sợ tuổi xuân của cô, sợ sự ngây thơ vô tội của cô.
Không biết hôn bao lâu, Kỳ Thịnh đã không thể thỏa mãn được nữa. Anh rời khỏi môi cô, hôn dọc xuống cổ cô, rồi xuống đến xương quai xanh...
Hết chương 4
Chương 5
“Hạ Chí...”
Kỳ Thịnh dùng giọng nói trầm thấp dụ dỗ, còn Thẩm Hạ Chí chỉ có thể mềm yếu đáp lại. Cô chỉ cảm nhận được mình được anh ôm lấy, đặt lên giường. Không biết từ lúc nào, quần lót và vớ chân của cô đã bị anh lột đi, anh chen người vào giữa hai chân cô.
“Mở mắt nhìn anh.”
Lời anh nói vĩnh viễn đều có ma lực làm cô không thể nào kháng cự được. Cô nổ lực mở mắt ra đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đầy mê hoặc của anh, sau đó nở nụ cười ngọt ngào.
“Có thể sẽ đau một chút.” Anh trìu mến hôn lên lọn tóc của cô, giọng nói khàn khàn ẩn nhẫn.
“Em không sợ.” Mặc dù cơ thể cô rất nhỏ bé nhưng cô không sợ chút nào. Được trở thành người phụ nữ của anh, vợ của anh, là một chuyện rất đáng tự hào và hạnh phúc.
Sau đó, cô thậm chí còn chủ động nhấc chân mình lên vòng qua eo anh, đôi tay để lên lồng ngực bền chắc của anh: “Kỳ Thịnh, yêu em.”
Nụ cười của Kỳ Thịnh dần dần biến mất, lời nói của cô khích lệ anh rất nhiều. Sau đó anh nhấc người, đem dục vọng nóng bỏng của mình vùi sâu vào người cô, anh gấp gáp đến nỗi giống như không thể nhẫn nại được nữa…
Kỳ Thịnh lật người, vồ hụt, mới cả kinh mở đôi mắt lờ mờ buồn ngủ ra.
Một lúc lâu sau anh mới giật mình tỉnh lại, nếu như không phải còn có dấu vết bên cạnh, còn có mùi hương quen thuộc thì anh thật sự sẽ cho rằng tất cả chỉ là giấc mơ. Kết hôn, người bên gối, tất cả chỉ là giấc mộng đẹp, còn anh, cũng không phải là người đàn ông kết hôn được một ngày.
Kỳ Thịnh cười yếu ớt ngồi dậy, anh nhìn xung quanh phòng. Không biết từ lúc nào, căn phòng giản dị của anh đã bị một cô gái nhỏ làm bừng sức sống. Xung quanh có rất nhiều loài hoa quý, nhưng thật ra, người đem lại sức sống cho anh chính là cô.
Kỳ Thịnh mở cửa phòng xuống lầu, rất nhanh anh đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp. Anh dựa nửa người vào tủ đựng chén bát, nhìn cô gái nhỏ vừa ca hát vừa hạnh phúc làm điểm tâm, môi mỏng không nhịn được nhẹ giương lên.
“Hi, chào buổi sáng.”
“A?” Đột nhiên Kỳ Thịnh lên tiếng làm Thẩm Hạ Chí có chút giật mình, cô quay đầu lại, phát hiện là anh thì cười nói: “Anh đã dậy rồi.”
“Ừ.” Kỳ Thịnh ghé đầu vào muốn xem cô làm thức ăn: “Nếu anh không nhìn lầm thì vợ à… em đang làm bữa sáng sao?”
Bỗng chốc, mặt Thẩm Hạ Chí đỏ ao lên, thần bí hề hề bưng cái dĩa đi không cho anh nhìn: “Đúng vậy, anh đi rửa mặt đi, bữa sáng sẽ làm xong rất nhanh.”
Kỳ Thịnh khẽ nhíu mày nghi ngờ, anh nhìn ra được là cô vợ nhỏ bé của mình đang giấu diếm cái gì đó. Đừng nói là ngày đầu tiên anh quen biết cô, cho dù là sau này khi đã kết hôn với nhau cô cũng chưa bao giờ xuống bếp. Vậy mà hôm nay cô ấy lại dậy sớm xuống bếp chuẩn bị bữa tối, vẻ mặt còn chột dạ thế kia.
Kỳ Thịnh không rời đi mà ngược lại còn lại gần hơn, tò mò nói: “Rốt cuộc là em đang làm gì vậy?”
“Không có, không có gì hết.” Thẩm Hạ Chí cắn môi, bộ dạng rất buồn cười: “Khoan, không cho phép nhìn, không cho phép nhìn!”
Nhưng lời còn chưa nói hết thì cái dĩa trong tay đã bị Kỳ Thịnh cướp mất. Anh giơ lên cao, mặc cho cô nhảy lên thế nào thì cũng không thể với tới được. Anh dùng một tay ôm eo cô, tay kia thả cái dĩa xuống.
Cuối cùng anh cũng thấy được trong đó là gì, anh ngây ngốc nhìn chằm chằm cái dĩa, giống như đang nghiên cứu xem đó là cái gì.
“Phốc ha ha ha!” Thẩm Hạ Chí thấy biểu tình quái dị của Kỳ Thịnh thì không nhịn được cười thật to. Sự chột dạ ngượng ngùng đều bị cô quăng lên chín tầng mây.
Rốt cuộc trong dĩa đó có cái gì?
Thật ra thì thứ trong đó rất bình thường, bữa ăn sáng có hai quả trứng chiên, một cái lạp xưởng, còn có một ít salad. Nhưng mà cô gái nhỏ không an phận này lại làm ra vẻ rất quan trọng.
“Rất vui sao?” Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí, hít sâu một hơi, làm như không để ý đến cô.
“Ha ha ha ha... Thật đúng là rất vui nha.” Thẩm Hạ Chí cười cười nhưng cô phát hiện ánh lửa trong mắt anh thì lập tức ngừng cười, ách... đùa quá lố rồi.
Từ khi bọn họ kết hôn đến nay thì ngày nào cũng ngọt ngào giống như hưởng tuần trăng mật. Cô sớm biết Kỳ Thịnh nhất định sẽ là một người chồng hoàn hảo nhưng đến khi được hưởng thụ điều đó, thì đúng là như trên thiên đường.
Chỉ là có một chút vẫn nằm ngoài dự đoán của cô. Từ ngày đầu tiên kết hôn đến nay, cô luôn muốn chăm sóc chu đáo cho chồng nhưng dần dần cô còn trở thành chiến sĩ hi sinh.
Đến lúc này cô mới biết, bất luận là người đàn ông như thế nào thì khi lên giường cũng sẽ thay đổi. Sẽ trở nên không kiêng kỵ gì, trở nên thủ đoạn bá đạo, không làm cho phụ nữ gào khóc cầu xin thì sẽ không chịu dừng tay, được rồi, có lúc có kêu gào thế nào thì cũng vô dụng.
Nói vậy thì có hơi quá, thật ra thì Thẩm Hạ Chí cũng chỉ muốn cường điệu hơn một chút. Bởi vì quá mức quen thuộc nên cô hiểu ánh mắt nảy lửa của anh là có ý gì. Cô chơi đùa quá lố rồi, đến lúc đó người chịu khổ cũng là cô.
“Kỳ Thịnh... À, chồng à, anh đói bụng rồi sao? Chúng ta ăn sáng thôi.” Cô vợ nhỏ nhanh chóng nịnh nọt.
“Đúng là hơi đói.” Kỳ Thịnh bỏ dĩa xuống, ôm cô để lên bồn rửa bát, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Xem ra, hôm nay em phải hy sinh một chút, làm bữa ăn sáng của anh.”
“Nhất định phải như vậy sao? Không được thương lượng?” Thẩm Hạ Chí giả mù sa mưa, nước mắt dâng trào, rất phối hợp diễn vai người phụ nữ yếu đuối.
“Trên căn bản là như vậy.” Kỳ Thịnh vén váy cô lên liền phát hiện không hề có chút trở ngại nào, sờ một cái là trúng cánh hoa ướt át.
Đôi mắt sáng híp lại, anh nhếch môi lên án: “Em cố ý.”
“Không phải... Chỉ là, em không mặc quần lót thôi.” Thẩm Hạ Chí uất ức nói, đôi mắt to lại lóe lên ý cười. Đúng vậy, là ai nói quần lót của cô khô rất nhanh chứ.
Thật là một cô bé không bao giờ chịu thiệt, Kỳ Thịnh cười, sau đó gian xảo ngồi xổm xuống. Nếu cô muốn chơi thì anh cũng phải phối hợp chứ.
“Này này này, anh muốn làm gì? A...”
Kỳ Thịnh cười một tiếng, sau khi nếm đủ rồi anh mới ngẩng đầu đứng lên, không hành hạ cô nữa. Anh nghiêng người ôm eo nhỏ của cô, cũng chuẩn bị buông thả dục vọng cứng rắn của mình…
Ngay tại lúc này chỉ mành treo chuông, đôi vợ chồng đang trong trạng thái kích tình thì “rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá bay và người đứng ngay đó là Tiểu Tích đang rống giận.
“Tên nhóc chết tiệt! Bà không giỡn với mày nữa, hôm nay không phải mày chết thì là bà chết, a a a...”
“Đợi đã.” Giọng nói nghịch ngợm truyền đến: “Bà già, sao hôm nay hăng thế? Cửa nhà của Kỳ lão đại mà bà cũng dám đá hỏng, không sợ lão đại trừng phạt bà à?”
“Nếu như không phải là mày nhảy vào cửa sổ thì làm sao tao phải làm vậy?”
“Này, khoan động tay động chân, tôi chọc bà hồi nào?”
“Mày bán đứng tao, đem tin tức của tao bán cho họ Gia Cát, đáng ghét, tên nhóc chết tiệt, không phải mày biết chúng tao có thâm thù đại hận sao?”
“Gía tiền của anh ta rất cao, tôi không kìm lòng được.”
“Gặp quỷ, tiền tao đưa mày còn thiếu sao? Không cần nói nhiều, tao muốn giết mày, giết cả nhà mày…”
Lời còn chưa nói hết thì Tiểu Tích đã thấy đôi vợ chồng quần áo xốc xếch đứng trong nhà bếp, 囧!
Mà cùng lúc đó, Kỳ Thịnh cũng nhanh chóng quay người lại đem Thẩm Hạ Chí bao bọc cực kỳ cẩn thận!
“Ai da, bà già, bà gặp nạn rồi, bà phá hư “chuyện tốt” của lão đại.”
Ô ô, cô không phải cố ý mà... Tiểu Tích vội vàng bước một bước bưng kín ánh mắt của thằng nhóc Trác gia: “Này, con nít không được nhìn, cấm trẻ dưới 18 tuổi.”
“Chậc chậc, còn giả bộ thuần khiết gì nữa? Đừng nói là bà và cái tên Gia Cát kia chưa chơi trò 18 cộng nha.”
“Có ma mới chơi trò 18 cộng với hắn ta, mày mới chơi anh ta, cả nhà mày mới chơi với anh ta.”
“Tiểu Tích...” Một giọng nói trầm thấp truyền đến, lại sắc bén như dao.
Tiểu Tích quẫn bách nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Ách, lão đại, thật xin lỗi thật xin lỗi, chúng tôi lập tức đi ngay, hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi!”
Hít thở sâu, có người phá hư chuyện tốt của người khác mà còn không đi ngay, ngược lại còn kêu họ tiếp tục sau?
Thẩm Hạ Chí núp trong ngực Kỳ Thịnh, nhìn anh kìm nén, cô nén cười đến muốn nội thương rồi. Vậy mà tên nhóc nhà họ Trác còn tránh khỏi tay Tiểu Tích, đi lại phía bồn rửa bát, vừa chậc chậc vừa la to: “Này, bà già, không ngờ Kỳ lại có hứng thú này.”
“Hả?” Tiểu Tích tò mò, cũng hào hứng gia nhập vào hàng ngũ: “Đúng vậy, sáng sớm mà đã như thế thì cũng không phải là hơi quá sao?”
“Đúng vậy, ba mẹ tôi cũng không có cái hứng thú này.”
“Này, làm sao cậu biết, tôi thấy bọn họ trong lúc kích tình cũng rất háo hứng đấy.”
“Thật sao? Lần sau nhớ dẫn tôi đi xem.”
“Tôi còn chưa muốn bị Trác gia truy sát đâu.”
Lúc này, bọn họ rất ăn ý với nhau.
Không thể nhịn được nữa, Kỳ Thịnh khó được thanh âm cao Baidu, cảnh cáo thanh âm lạnh lẽo sắc bén: “Yến Quý Trọng, Trác Hạo Nhiên! Không muốn chết thì liền lập tức cút ra ngoài cho tôi.”
“Dạ, tuân lệnh!”
Động tác của hai người rất nhanh chóng, trăm miệng một lời, “Xoạt” một cái đã không thấy tăm hơi. Ngược lại, Thẩm Hạ Chí ở trong ngực Kỳ Thịnh thì cười to lên: “Ha ha ha ha... mắc cười quá, chồng à, mặt anh xanh hết rồi kìa.”