Teya Salat
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Nha đầu khờ phần 3
“Đại nương, con thực sự không có dụ dỗ thiếu gia….” Coi như không có nhìn thấy tâm trạng tức giận của đại nương phòng bếp, Hỉ Phúc hốc mắt đỏ lại nhấn mạnh, chỉ sợ đại nương cũng hiểu lầm nàng.

“Con đương nhiên không có dụ dỗ thiếu gia!” Mắt thấy nàng đáy mắt cuồn cuộn nước mắt oan ức, còn cố nén xuống không xong, đại nương vội vàng áp chế tức giận, hai tay đưa ra, đau lòng không thôi đem nàng kéo vào trong lòng vỗ lưng an ủi, miệng cười mắng: ”Nếu con nha đầu ngốc này hiểu được dụ dỗ người ta, heo đều đã bay lên trời rồi”

Dựa vào trong ngực mềm mại mà đồ sộ, cảm nhận như được mẫu thân mang đến ấm áp cùng quan tâm, Hỉ Phúc mặc dù không phải thực hiểu được nàng có thể hay không dụ dỗ người ta cùng heo có thể bay lên trời hay không, đến tột cùng vứt bỏ được khúc mắc, nhưng vẫn là không tự giác mà bật cười, mà trong khi cười, nước mắt giữ ở quanh hốc mắt đã lâu rốt cục cũng rơi xuống.

“Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Đừng khóc, đừng khóc!” Bàn tay ấm áp mà mang theo vết phồng dày thương yêu lau đi nước mắt trên má mềm mại, đại nương nhẹ nhàng mà đem mặt nàng đẩy ra một chút, sau khi cau mày chăm chú nhìn trong chốc lát, lúc này mới hơi có vẻ chần chờ mở miệng hỏi thăm: ”Hỉ Phúc, con cùng thiếu gia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Thiếu gia hắn thật vừa ý con sao, muốn lấy con làm vợ sao?”

Nhớ năm đó, khi bà đem Hỉ Phúc bé bỏng giao cho thiếu gia, cũng từng nghĩ tới hai người nếu có thể lâu ngày sinh tình, làm cho thiếu gia thu nàng làm thiếp, từ nay về sau hưởng thụ vinh hoa phú quý, nửa đời sau được bảo đảm, kia đó là vận may lớn của Hỉ Phúc.

Nhưng hôm nay, thiếu gia không chỉ là muốn thu Hỉ Phúc làm thiếp, mà là muốn cưới hỏi đàng hoàng cưới nàng vào cửa làm chính thất, này đã không còn là vận may lớn nữa, mà là rất lớn — lớn đến mức làm cho người ta ngược lại cảm thấy sợ hãi, dù sao Văn phủ người ta phú quý như vậy, có lẽ thu vài nha hoàn xinh xắn xuất thân hèn mọn làm hầu thiếp ấm giường là không có vấn đề, nhưng vị trí chính thất nhất định phải là thiên kim khuê tú môn đăng hộ đối mới có tư cách ngồi lên đi.

Vài ngày trước, thiếu gia vừa nói thích Hỉ Phúc, tính thú nàng làm vợ, phu nhân liền lập tức mặt thay đổi: Nếu thực để cho hắn thú vào cửa, phu nhân còn có thể để cho nha đầu ngốc Hỉ Phúc này có ngày lành sao?

Ai …… Có phúc nếu là quá lớn, rất lớn, ngược lại là tai họa a!

Nghĩ vậy, đại nương phòng bếp không khỏi âm thầm thở dài, trong lòng lại lo lắng.

“Con, con cũng không biết thiếu gia xảy ra chuyện gì……” Không biết đại nương u buồn trong lòng, Hỉ Phúc ngơ ngác nói.

Trước kia, thiếu gia mặc dù đối xử với nàng tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng không có tỏ vẻ thích nàng, cho dù sau ngày ấy ở trước mặt mọi người nói vừa ý nàng, tới giờ, hắn cũng chưa từng nói gì khác, thái độ vẫn như thường ngày, thật giống như cái gì cũng chưa xảy ra.

Mà nàng cũng không nghĩ tới muốn hỏi, như trước ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình, tận tâm hết sức hầu hạ hắn, nếu không phải nô bộc ở bên trong này lời ra tiếng vào, nàng sẽ nghĩ ngày đó căn bản là nằm mơ, trên thực tế cái gì cũng đều không có xảy ra.

Vừa nghe câu trả lời của nàng, đại nương phòng bếp nhất thời há hốc mồm, không sao dự đoán được nàng là người trong cuộc, thế nhưng hỏi gì cũng không biết, hoàn toàn không rõ ràng tình huống lắm, thật sự là không nói được gì mà.

“Ai…… Ta nên nói như thế nào với con nha đầu ngốc này…..” Nghẹn họng nhìn trân trối cả buổi sau, rốt cục bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được thở dài.

Ai ……… Thật sự là nha đầu ngốc đến mức bà ngoại người ta! Nàng không rõ ràng lắm thiếu gia là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ sẽ không có hỏi sao? Dù sao cũng là chung thân đại sự của bản thân a!

Ngốc ngốc gãi đầu, Hỉ Phúc không thực hiểu được đại nương vì sao thở dài, nhưng nhìn thấy dưa cải nhắm rượu vốn đang nóng hổi đã dần dần biến lạnh, nhớ tới thiếu gia còn chờ mình, nàng giật mình nhảy dựng lên, sau khi nhanh chóng cầm khay thức ăn dưa cải, bỏ lại một câu, “Con phải chạy nhanh đi trở về”. Nói xong, liền vội vàng đi làm việc.

“Nha đầu kia thật sự là……” Nhìn theo thân hình nàng vội vã biến mất ở trong bóng đêm, đại nương phòng bếp nhịn không được thì thào tự nói lại lắc đầu.

Ai…. Nha đầu ngốc, hy vọng cái phúc của con đừng biến thành cái họa mới tốt đó!

***********

” Hoa gian nhất bầu rượu,

độc chước vô tướng thân.

Nâng chén yêu Minh Nguyệt,

đối ảnh thành ba người……”

Dịch thành:

“Có rượu không có bạn,

một mình chuốc dưới hoa.

Cất chén mời trăng sáng,

mình với bóng là ba……..”

(Bản dịch của Tương Như)

Bên trong ánh sáng mang theo vài tiếng ngâm nga từ cửa sổ mở truyền ra, theo gió đêm thổi mạnh đến sân lọt vào trong tai nha hoàn khờ ngốc.

Ba người? Trong phòng rõ ràng cũng chỉ có mình thiếu gia, ba người chỗ nào chứ?

Hỉ Phúc ngẩn người, trăm mối không thể giải được hai người khác này là từ đâu nhảy ra, lập tức bưng khay thức ăn thật cẩn thận bước vào trong phòng khách, nhìn chung quanh xem cả buổi, ngoài chủ tử nhà mình ra, căn bản không thấy ai khác.

“Ta nói Hỉ Phúc, em đang nhìn cái gì vậy?”. Nằm nghiêng ở ghế quý phi bên cạnh cửa sổ, Văn Thiếu Thu tay bưng một ly rượu ngon cười hỏi, quần áo lộn xộn lồng ngực duyên dáng hơi lộ ra da thịt, đôi mắt sâu thẳm nhảy nhót chút tia sáng yêu mỵ, giống như một mãnh thú xinh đẹp lại cực kỳ nguy hiểm, nói có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.

Dù Hỉ Phúc theo hắn đã lâu, liếc thấy tư thế cùng phong thái hắn như thế, cũng không tránh được mặt đỏ tim đập, chỉ cảm thấy một hơi nóng không lý do đâm sầm vào. “Em, Văn thiếu gia mới nói …. Nói cái gì ảnh, cái gì ba người, cho rằng bên trong còn có…… Còn có người khác……”

Không hiểu, nàng lắp bắp.

“Nào có người khác? Ta đang uống rượu ngâm thơ đó!” Lại uống một ngụm rượu ngon, tâm tình của hắn thật tốt mắt vui vẻ cười khẽ không ngừng, cũng nhìn thấy dưa cải nhắm rượu ở trên tay nàng sau, lười biếng ngoắc gọi người. “Hỉ Phúc, lại đây.”

Khẽ lên tiếng, Hỉ Phúc bưng dưa cải nhắm rượu vội vàng tiến lên, còn chưa đứng lại, hắn đã vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh —

“Ngồi đi này!”

Sớm thành thói quen khi hai người ở chung lén cùng ngồi cùng ăn, Hỉ Phúc cũng không thấy như vậy có gì không đúng, quả thực liền ngồi xuống bên người hắn, cũng nhẹ nhàng bưng dưa cải đưa tới trước mặt hắn đang nửa tựa nửa nằm. “Thiếu gia, em mang đồ ăn nhắm rượu đến đây, người có muốn ăn chút không?”

Nào biết, Văn Thiếu Thu tiếp nhận khay thức ăn lại đặt lên một bên chiếc kỷ trà (bàn con thấp), ngón tay dài tao nhã bỗng dưng cầm lấy cái cằm khéo léo của nàng, mắt vui vẻ cẩn thận nhìn kỹ hốc mắt đỏ chưa hết, giọng nói trầm ấm áp che giấu vài tia không vui —

“Mới vừa rồi khóc? Là ai có can đảm lớn như vậy, dám bắt nạt Hỉ Phúc ngốc của ta?”

Nghe giọng ân cần tra hỏi, Hỉ Phúc đầu tiên là sửng sốt, nhớ lại mới vừa rồi cảnh tượng mọi người ở sau lưng lời ra tiếng vào, nàng cuống quít lắc lắc đầu, rất sợ sau khi thành thật nói ra, hắn sẽ đi gây khó dễ với các nàng.

Nàng không muốn nói, Văn Thiếu Thu nhướng mày, cũng không hỏi nữa, thần thái (vẻ ngoài) uể oải cười nói: “Đến, giúp ta uống chén rượu a!”. Dứt lời, rót chén rượu cho nàng.

Dĩ vãng, Hỉ Phúc ngẫu nhiên sẽ cùng hắn ban đêm uống đại một ly, lập tức cũng không thấy khác thường, thực tự nhiên gật đầu tiếp nhận chén rượu uống nhẹ một ngụm, sau đó giống như con mèo thỏa mãn nhẹ nhàng nheo mắt lại.

“Uống ngon không?” Uể oải cười hỏi.

“Uống ngon!”. Liên tục gật đầu, Hỉ Phúc tham ăn lại uống một ngụm, cười đến cảm thấy mỹ mãn.

Hì hì, rượu này ngọt ngào, còn có mùi thơm nhàn nhạt, tuyệt không sặc họng, thực sự uống ngon mà!

“Ngon thì uống nhiều chút”. Tay cầm bầu rượu bạch ngọc, lại giúp nàng rót đầy một ly, sau đó lại lấy đũa gắp đồ ăn nhắm rượu đưa tới bên môi nàng. “Đến, đã đói bụng chưa? Ăn chút đồ nhắm rượu đi!”

Đối với hắn cho ăn, Hỉ Phúc đã muốn thành thói quen, lập tức không chút do dự mở mồm to ra ăn lòng tràn đầy thoải mái; Mà Văn Thiếu Thu thì tựa hồ rất hưởng thụ loại lạc thú cho tiểu động vật ăn này, nhưng lại cũng không chán ghét cầm khay thức ăn lên, bón dưa cải vào trong cái miệng nhỏ nhắn tham ăn, còn không quên đem chén rượu trong tay cho nàng uống lần nữa.

Cứ như vậy, hai chủ tớ một cái cho ăn, một cái ăn — tuy rằng thân phận giống như có điểm điên đảo, nhưng vẫn là vui vẻ hoà thuận ăn cơm.

Thẳng đến một hồi lâu sau đó, Hỉ Phúc bất tri bất giác bị cho ăn rất nhiều dưa cải, cũng uống không ít rượu ngon, hai gò má của nàng bắt đầu đỏ ửng, cùng môi cũng dần dần mê ly …….

“Thiếu gia……” Hì hì cười ngây ngô, nha hoàn ngốc kia đã chút men say, thần trí dần dần rời bỏ chủ nhân mà đi.

“Hử?” Nụ cười ở bên miệng đã biếng nhác lại mê người.

“Thiếu…… Thiếu gia không ăn sao?” Chỉ vào đồ ăn nhắm rượu, rốt cục phát hiện chủ tử hình như chưa ăn miếng nào, Hỉ Phúc mắt say lờ đờ ngây ngô cười ha ha hỏi: “Hay là muốn Hỉ Phúc cho người ăn đây?”

Nha đầu kia say!

Thầm thú vị, Văn Thiếu Thu mỉm cười nói: ”Không cần, ta tự mình ăn là được”. Dứt lời, chậm rãi gắp đồ ăn vào miệng, động tác rất tao nhã.

“Ơ!” Đối với câu trả lời này có chút thất vọng, Hỉ Phúc ngơ ngác xem xét hắn, ánh mắt thẫn thờ có chút hoang mang, động tác chậm chạp quơ quơ cái đầu nhỏ sau lại yên lặng trừng mắt nhìn hắn, lập tức ra ý định một phen nhào tới trên người hắn, hai tay còn chăm chú bưng lấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt, vẻ mặt nghi hoặc kêu lên: “Kỳ lạ! Như thế nào có hai thiếu gia nhỉ?”

Nghe vậy, Văn Thiếu Thu nhếch cánh mội lên, nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ bé trên mặt xuống, cũng đem nàng đặt nằm ở bên người mình, nửa nghiêng người, cánh tay chống má, cười nhìn qua thiên hạ say rượu trong lòng, bắt đầu tiến hành say rượu bức cung —

”Đến, nói cho thiếu gia, mới vừa rồi vì sao hốc mắt đỏ? Là ai bắt nạt em?”

Tiếng nói ở bên tai nàng tựa như rượu ngon nguyên chất nhẹ nhàng vang lên, như là có ma lực không hiểu nổi dụ dỗ người ta, làm cho Hỉ Phúc nghe xong miệng ngây ngô cười ha ha ngậm lại, nhưng dường như lập tức nhớ tới cái gì, nàng lại đột nhiên nhăn mày, vẻ mặt oan ức đỏ mắt —

”Là thiếu gia bắt nạt người ta……..” m thanh như muỗi lên án, hoàn toàn đã quên lúc trước quyết định không muốn nói ra chuyện.

Hắn? Hắn khi nào bắt nạt nha đầu ngốc này?

Lỗ tai Văn Thiếu Thu thấu hiểu, đem nàng yếu ớt lên án cơ hồ nghe không thấy nghe hết rõ ràng, thoáng chốc không khỏi nhướng mày, bật cười hỏi lại: “Ta bắt nạt em khi nào?”

“Đều là chuyện mấy ngày trước thiếu gia nói lung tung, hiện tại mọi người mới có thể mắng em dụ dỗ thiếu gia….” Bởi vì say rượu, nên nàng nói chậm, lại vẫn là đem ý tứ biểu đạt rõ ràng.

Ô…… Chán ghét! Nàng rõ ràng không có ………

Thì ra là chuyện này!

Văn Thiếu Thu bừng tỉnh ngộ, lại thấy nàng giống như buồn bực lại như trách cứ trừng mắt nhìn mình, lập tức không khỏi cười sang sảng ra tiếng; Mà Hỉ Phúc thấy hắn phản ứng như thế, đầy oan ức nhất thời hóa thành giận hờn, tức giận đến ngoảnh mặt không thèm để ý đến hắn.

Ô…… Thiếu gia quá đáng! Hại nàng bị mắng, thế nhưng còn cười nàng, thiếu gia quá đáng!

Thấy hành động cãi nhau tuyệt giao như trẻ con của nàng thật thú vị, Văn Thiếu Thu càng cảm thấy buồn cười, lòng bàn tay đem khuôn mặt tròn nhỏ nhắn lại đối mặt với chính mình. “Tức giận, hả?”

“Thiếu gia quá đáng, Hỉ Phúc rõ ràng không có dụ dỗ người …..”. Cảm thấy đã được giải oan, nàng nghẹn ngào, mắt lờ mờ say lờ đờ cũng bắt đầu trào ra nước mắt chung quanh.

Liếc thấy ánh mắt oan ức lại hồn nhiên của nàng nhìn chằm chằm chính mình, không biết vì sao, Văn Thiếu Thu cảm thấy bỗng dưng nhảy dựng, hoảng hốt ngắn ngủi trong lúc đó mất hồn, lập tức như là ý thức được chính mình khác thường, hắn vội vàng trấn định tâm thần lại, lúc này mới cười dịu dàng dỗ dành —

“Đúng đúng đúng, là ta quá đáng, Hỉ Phúc đương nhiên không có dụ dỗ ta”.

“Người ta vốn không có!” Lời nói say giận kêu, nàng đem khoe ra lời nói của đại nương trong phòng bếp lấy ra làm chứng cớ nữa. “Đại nương nói em mà dụ dỗ người ta được, heo sẽ bay mất!”

“Phụt –” Rượu ngon vừa mới vào miệng nháy mắt phun ra, Văn Thiếu Thu bị nghẹn ho liên tục, thật vất vả nén lại, xem vẻ mặt nàng suy tư đồng thời còn chăm chú, lập tức chỉ có thể cố nén cười, khó khăn gật đầu phụ họa.

Ai …… Nhịn cười thật sự là một môn võ cao thâm! Còn có, đại nương phòng bếp kia so sánh cũng thật sự là…… Rất chuẩn xác!

Thấy hắn gật đầu đồng ý, Hỉ Phúc vui vẻ, ngơ ngác theo dõi hắn ngây ngô cười ha ha, tựa hồ đã quên một khắc trước còn trách tội hắn “bắt nạt người ta”.

Nhưng thật ra Văn Thiếu Thu nhớ trong lòng, đem chuyện chính quay trở về —

“Là người nào chửi? Thiếu gia giúp em mắng lại”. Bờ môi mỉm cười, ánh mắt đã có vài tia sẵng giọng.

Đánh chó cũng phải xem chủ nhân! Dù nói thế nào, nha đầu ngốc này trong sáng vậy, đều là hắn ngầm che chở, không biết nô tài sống chết nào dám can đảm không tốt với nàng, muốn bị hắn làm cho sáng mắt ra mà.

Há mồm muốn nói, dường như lập tức nhớ tới cái gì, Hỉ Phúc lại lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không thể nói, nói thiếu gia sẽ đem người ta đuổi đi ….”

Nàng còn nhớ rõ đã lâu trước kia, bên người lão thái quân có vị nha hoàn tỷ tỷ mỗi lúc gặp nàng sẽ bắt nàng, mắng nàng, thậm chí có khi còn có thể đánh nàng, có lần trời rất lạnh, nàng bưng nước ấm cho thiếu gia rửa mặt chải đầu, trên đường trở lại viện không khéo gặp gỡ vị tỷ tỷ kia, ai ngờ vị tỷ tỷ kia không chỉ tự dưng mắng nàng, còn cố ý đẩy đổ nước ấm, hại trên người nàng bị bỏng nổi rất nhiều bọt nước, đau đến độ muốn khóc.

Thiếu gia sau khi biết được, ngoài miệng mặc dù không nói thêm cái gì, nhưng sau lại từ chỗ lão thái quân đem vị tỷ tỷ kia đòi tới, sau nhiều lần cố ý tra tấn gây khó dễ, lại đem người đuổi ra khỏi phủ.

Khi đó vị tỷ tỷ kia còn khóc đến cầu nàng hướng thiếu gia đi cầu xin!

Cũng mặc kệ nàng cầu xin thế nào, thiếu gia vẫn là đem vị tỷ tỷ kia đuổi ra ngoài, từ nay về sau, trong phủ rốt cuộc không ai dám bắt nạt nàng, cho dù ngẫu nhiên có người ngầm chọc ghẹo nàng, nàng cũng không dám để cho thiếu gia biết được, chỉ sợ chuyện xưa tái diễn.

Lúc trước, vị tỷ tỷ kia khóc nói rời khỏi phủ thì không có chỗ để đi, chỉ có một con đường chết, lại như trước bị thiếu gia thét ra lệnh cho đứa ở đem nàng ta bộ dáng thê thảm lôi ra khỏi cửa, nàng đến nay đều quên không được, cũng thực sợ hãi lại thấy cái cảnh tượng này.

”Hỉ Phúc không nghe lời thiếu gia nói?” Đối với cự tuyệt của nàng, Văn Thiếu Thu nhướng mày.

“Hỉ Phúc nghe lời thiếu gia nói, nhưng là Hỉ Phúc không cần thiếu gia đuổi người ta…..” m thanh nho nhỏ biện hộ, nàng kiên trì chính mình.

Biết nàng chắc chắn nhớ lại việc năm đó, Văn Thiếu Thu rất rõ ràng chính nha hoàn bên hắn không chỉ ngốc, còn thật sự mềm lòng, thật sự không có cách nào ép nàng, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nở nụ cười. “Được rồi! Không nói đừng nói, tùy em”

Hỉ Phước bình thường thì khờ, nhưng lúc này cũng hiểu được thiếu gia đáp ứng không vặn hỏi ai nói nữa, lập tức không khỏi vui vẻ nheo con mắt say lại, lấy lại nụ cười sáng rỡ ngọt ngào, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn bị mùi rượu làm cho hồng, ở dưới ngọn đèn chiếu rọi, nhưng lại làm cho người ta kìm lòng không được cảm thấy rung động.

Khuôn mặt quen thuộc nặng nề yên lặng trước mắt này không thể quen thuộc hơn, vốn da thịt trắng nõn giờ phút này đỏ hồng xinh đẹp, mắt say lờ đờ mê ly ướt át, cánh môi chín mọng hơi khẽ mở vì lây dính tí rượu mà dính ướt, tựa hồ không tiếng động mời người đi hái, Văn Thiếu Thu cặp mắt sắc không tự chủ được di chuyển, ngón tay dài tao nhã khẽ vuốt lên môi đỏ mọng…..

“Thiếu, thiếu gia?” Chìm trong men say, Hỉ Phúc đã mờ mịt, lại mê hoặc, khó hiểu chủ tử vì sao đột nhiên chạm vào miệng mình, thế nhưng không nghĩ tới muốn né tránh.

Như không nghe thấy tiếng gọi, Văn Thiếu Thu có chút đăm chiêu xúc cảm vuốt ve cánh môi chín mọng thật tốt, đôi mắt sâu thẳm hiện lên cảm xúc giống như kinh ngạc lại giống như ngoài ý muốn, dường như lập tức muốn xác nhận cái gì, hắn đột nhiên cúi đầu che lên môi đỏ mọng mời người hái kia.

“Ô……” Xâm nhập tới quá nhanh, rất mãnh liệt, Hỉ Phúc sợ hãi mở to cặp mắt say, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên, tiếng vang còn lại liền đều biến mất ở miệng, ngay cả lực phản kháng đều không có bị cái lưỡi linh hoạt nóng bỏng ngang ngược đẩy ra khớp hàm, tiến vào nhanh chóng, xâm phạm chỗ sâu nhất.

Một tiếng ầm ầm vang lên làm cho kẻ đang say rượu đầu óc mơ hồ rối loạn nổ tung, suy nghĩ của nàng trong nháy mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy vật ướt át mà ấm áp mềm mại không ngừng ở trong miệng quấn lấy, như là muốn cướp đoạt tất cả, thân thể càng lúc càng nóng, hơi thở cũng gấp gáp, trước mắt một trận choáng váng hoa mắt ……..

Đùng!

Bỗng dưng, cũng không biết là do say rượu hay chịu không được kích thích quá lớn, nha hoàn khờ ngốc kia thân thể lại mềm nhũn, đắm chìm sâu bên trong nụ hôn kịch liệt triền miên mà ngất đi.

Lúc này bất tỉnh, nha đầu kia thật đúng là biết chọn giờ đó!

Có chút dở khóc dở cười, Văn Thiếu Thu vẫn chưa thỏa mãn, ngón tay dài lại nhẹ vuốt ve đôi môi vì bị chính mình nóng vội mà trở nên sưng đỏ mọng mê người, không nói lời nào nhìn khuôn mặt nàng hồn nhiên ngủ say, sau đó chậm rãi, khóe miệng hắn phức tạp hơi cong lên mà hứng thú cười khẽ……

A …. Có gì không thể nào?

Vốn quơ đại nàng, chỉ là vì ngăn cản trưởng bối bức hôn: Nhưng hôm nay, hắn lại phát hiện chính mình đối với nha đầu ngốc này nảy sinh tình dục, như vậy đùa quá hóa thật đem nàng thú vào cửa có gì không được? Ít nhất nàng cùng Hoa Thải Dung hai người khách quan mà nói, hắn lựa chọn tuyệt đối là nàng.

Nói gì đi nữa, như tính tình của hắn, cả đời này ngoài chính mình ra, thì không có khả năng yêu thương người khác, như vậy tương lai nói người làm bạn cả đời bên gối là nàng, vậy thật sự là không thể tốt hơn.

Ít nhất, hắn không cần nghĩ đến chuyện nàng muốn cùng tên nam nhân không quen biết sinh em bé, trong lòng liền tự dưng tức giận: Thứ hai, thú nàng làm vợ, để cho nàng sinh con của hắn, hắn cũng danh chính ngôn thuận đem nha đầu ngốc mắt hết hy vọng lại trung thành và tận tâm này giữ ở bên người cả đời; Ba là, đối với nàng, hắn vĩnh viễn không cần lo lắng đề phòng……

Nghĩ vậy, bên môi Văn Thiếu Thu ý cười trở nên sâu sắc, đem thiên hạ vì say rượu mà ngủ say càng ôm sát vào trong lòng, sau đó vẻ mặt sung sướng lại rót chén rượu ngon, đối với vầng trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ cùng nâng chén —

“A ….. Lại là mười lăm trăng tròn đây mà ….”

Chương 6

“Ôi……..”

Yếu ớt rên rỉ, Hỉ Phúc chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt một hồi lâu, thần trí rốt cục từ từ tỉnh táo lại, lập tức theo bản năng xoay người ngồi dậy —

“A …..”. Vì động tác quá mạnh, vì bị say rượu mà thình lình xuất hiện co rút đau đớn mãnh liệt tập kích lên đầu, nàng ôm đầu kêu đau một tiếng, động cũng không dám động từ từ đợi đau đớn kịch liệt đi qua, lúc này mới có tâm tư chú ý tới trên người mình không biết khi nào đã đắp cái chăn mỏng.

Ơ? Là ai giúp nàng? Trong viện này ngoài nàng cùng thiếu gia, không thể nào có người khác, cho nên…… Là thiếu gia giúp nàng đắp chăn?

Ngơ ngác cầm lấy cái chăn mỏng, Hỉ Phúc nhíu mày cố gắng nhớ lại …….

Phải ……. Nàng nhớ rõ chính mình cùng thiếu gia uống thật nhiều rượu, ăn thật nhiều đồ ăn, sau đó nàng trách thiếu gia bắt nạt người ta, còn sau đó…… Còn sau đó là cái gì nhỉ?

A…… Đúng rồi! Hình như là nàng nói nàng không có dụ dỗ thiếu gia, thiếu gia còn thật sự gật đầu đồng ý, cũng vẫn nhìn nàng…… Nhìn nàng……

Sau đó thì sao?

Hình ảnh đứt quãng giữa chừng, nàng ảo não gõ cái đầu hay quên, lại như thế nào cũng nghĩ không ra chuyện kế tiếp, chỉ là cảm thấy chính mình giống như đã bỏ lỡ một đoạn trí nhớ rất quan trọng ….. Đáng ghét! Sao lại nghĩ không ra?

Đừng nghĩ! Đừng nghĩ! Nghĩ đến đầu lại đau!

Buông tha cho tự ngược đãi bản thân, Hỉ Phúc lảo đảo bò xuống khỏi ghế quý phi, một cái bước xuống lại dẫm phải “Bánh Trôi” chẳng biết ghé vào dưới chân ghế ngủ gật khi nào, trong nháy mắt nó giật mình nhảy lên, cất tiếng sủa kháng nghị ở trong đêm yên tĩnh —

“Uông uông uông uông……”

“Bánh Trôi, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Vội vàng ôm lấy cái viên thịt tròn lông trắng đang phẫn nộ, Hỉ Phúc miệng lắp bắp nói xin lỗi, trên tay cũng vội vàng không ngừng cuốn lấy xem xét thân hình của tiểu tử tròn vo kia, chỉ sợ đã giẫm phải nó, đến khi xác định nó bình yên vô sự, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ai…… Nàng làm sao biết “Bánh Trôi” ngủ ở dưới chân ghế chứ!

“Uông!” Bực mình sủa lại hai tiếng, “Bánh Trôi” trong mắt chứa đầy oán trách, từ lúc ngủ sâu thì bị nàng giẫm phải một cái trong nháy mắt quên cả sợ.

“Ta đã nói xin lỗi rồi mà…..” Giống như xem thấy trong mắt tiểu tử kia trách cứ, nàng lại ấp úng xin lỗi.

“Uông!” Lại sủa một tiếng, “Bánh Trôi” quyết định làm đại nhân không chấp tiểu nhân, rốt cục mới an phận cúi đầu xuống, cho nàng tùy ý ôm vào trong ngực.

Tâm ý tương thông, biết nó không hề trách mình, Hỉ Phúc ngây ngốc cười một hồi lâu, quay đầu chung quanh tìm tòi, cũng không thấy bóng dáng của chủ tử, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ……

“Thiếu gia đã trở về phòng ngủ chưa ….”

Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nàng theo bản năng tìm kiếm bên trong, đã thấy trong phòng ngủ không bóng người, mà ngay cả đệm giường cũng gấp chỉnh tề, hoàn toàn không có dấu hiệu có ngủ qua, lập tức hồ nghi lại đi ra khỏi phòng, kiên nhẫn tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng chủ tử.

Gì chứ? Đã nửa đêm, thiếu gia rốt cục là đi đâu vậy?

Lòng tràn đầy buồn bực, Hỉ Phúc rủ mắt xuống đối mặt cùng viên thịt tròn vo lông trắng trong lòng. “Bánh Trôi, thiếu gia đâu?”

thịt tròn vo lông trắng trong lòng. “Bánh Trôi, thiếu gia đâu?”

“Uông!” Phe phẩy đầu, viên thịt tròn lông trắng đáp trả rất rõ ràng.

“Chúng ta đây cùng đi tìm thiếu gia được không?” Đêm khuya như vậy, không thấy thiếu gia trở về nghỉ ngơi, nàng cũng không thể ngủ được.

“Uông!” Cũng là cất tiếng sủa, chỉ là lúc này từ lắc đầu chuyển thành gật đầu.

Thấy thế, Hỉ Phúc mỉm cười, ôm trong lòng viên thịt tròn vo lông trắng đi ra ngoài “Nguyệt Kính viện”, theo hành lang gấp khúc đi tìm người.

Bởi vì đêm đã khuya khoắt, mọi người ở Văn phủ sớm đi ngủ, đèn đuốc đều được tắt, ngoại trừ ánh trăng chiếu rọi chung quanh nên miễn cưỡng có thể thấy mọi vật, quanh mình có thể nói là một mảnh tối đen, hơn nữa gió đêm ngẫu nhiên phất qua ngọn cây vang lên tiếng sàn sạt ở trong màn đêm vắng vẻ như xa như gần, cứ như có yêu ma quỷ quái có thể lao ra mọi lúc, làm cho Hỉ Phúc từ nhỏ lớn lên ở Văn phủ, nhắm mắt lại đi cũng sẽ không lạc đường cũng nhịn không được cảm thấy có chút sợ hãi, lập tức không khỏi co rụt cổ, đem “Bánh Trôi” trong lòng ôm càng chặt, làm vậy coi như có thể khiến chính mình an tâm chút.

Thật cẩn thận, ở đêm khuya thanh vắng nàng vừa đi trong Văn phủ, vừa nhìn xung quanh tìm người, ai ngờ tìm hồi lâu, lê một vòng thật lớn, lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng chủ tử, làm cho nàng không khỏi nóng lòng.

Kỳ lạ! Đã trễ thế này, thiếu gia rốt cuộc là ở nơi nào vậy? Nhà xí sao? Tuy rằng chỗ đó có hơi hẻo lánh, nhưng nàng vẫn là đi xem một cái thì tốt hơn!

Trong lòng nghĩ xong, Hỉ Phúc bước nhanh hơn đi về hướng nhà xí, nhưng mà mới đi chưa được mấy bước, nàng hình như nhìn thấy cái gì đột ngột dừng chân lại —

“Gì?” Kinh ngạc thở nhẹ, nàng sững sờ nhìn chỗ ánh trăng chiếu rọi ở xa xa, tựa hồ như có bóng đen nhanh chóng nhắm một hướng khác mà đi.

Là, là thiếu gia sao?

Bởi vì khoảng cách quá xa, tầm mắt quá mờ, nàng nhìn thấy cũng không rõ ràng, cũng không cách xác định bóng đen kia có phải là chủ tử, lại sợ đêm dài yên tĩnh, cao giọng mà gọi người, đến lúc đó vừa đánh thức mọi người chìm trong giấc ngủ mê bên trong phủ còn vừa bị mắng mỏ, nên không dám hé răng đuổi theo bóng đen mà đi.

Chỉ thấy bóng đen ở phía xa kia bay đi rất nhanh, Hỉ Phúc ngay cả nhanh đuổi theo chân, vẫn là bị bỏ rơi một khoảng xa, mắt thấy bóng đen kia vượt qua một chỗ ngoặt, xuyên qua Nguyệt Nha môn, nàng gấp đến độ chạy tới, chốc lát sau cũng đuổi vào trong Nguyệt Nha môn, ai ngờ bóng đen kia lại biến mất dạng.

“Người, người đâu rồi?” Trừng mắt nhìn không một bóng người trong tiểu đình viện, nha hoàn khờ nọ trợn tròn mắt.

Này, sao có thể? Nàng rõ ràng chính mắt nhìn thấy bóng đen kia vào nơi này, thế nào mới đây, liền không thấy bóng người?

Mờ mịt nhìn xung quanh, lại vẫn không thấy bóng đen vừa rồi kia, Hỉ Phúc lòng tràn đầy nghi hoặc hết sức, trong cửa phòng nhỏ bên cạnh lại đột nhiên loáng thoáng truyền ra tiếng vang rất nhỏ, làm cho nàng thoáng chốc không khỏi sửng sốt.

Có người ở bên trong?

Nàng nhớ rõ chỗ tiểu viện này để hoang lâu rồi, bên trong không có người ở a!

Hơi kinh ngạc, lại có chút mê hoặc, nàng nhịn không được tiến lên cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe, lại kinh ngạc phát hiện bên trong có tiếng thở dốc cùng rên rỉ khó hiểu giao nhau phát ra….

Có người ở bên trong bị bệnh sao? Bằng không thế nào lại có tiếng rên rỉ đau đớn cùng tiếng thở dốc?

Hỉ Phúc càng nghe càng buồn bực, càng nghe càng hồ nghi, trong lòng mặc dù đầy tò mò, nhưng nửa đêm, lại chỉ có một mình, cũng không dám mạo muội xâm nhập, chỉ có thể vụng trộm chọc thủng giấy cửa sổ, nheo lại một con mắt tiến lên nhìn lén, khi cảnh tượng bên trong đập vào mi mắt, hai mắt nàng mở lớn, không tự chủ được kinh ngạc thốt ra tiếng —

“A ……Ô!”

Mới vừa rồi mở miệng kinh ngạc thốt lên tiếng nhỏ đột nhiên trong nháy mắt bị bàn tay phía sau ở đâu che lại, Hỉ Phúc sợ tới mức mặt biến sắc, há mồm định thét chói tai, lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu “ô ô”; Nhưng thật ra “Bánh Trôi” trong lòng nàng nhìn thấy người tới sau, lại nhảy nhót sủa lên —

” Uông!” cái đuôi hưng phấn vẫy vẫy.

“Ai?” Giật mình nghe thấy tiếng lạ, trong cửa đột nhiên truyền ra tiếng bối rối khó chịu quát ầm lên.

Đáng chết!
Không tiếng động rủa thầm, kẻ ẩn thân trong bóng đêm tuyệt đối không ngờ được che được miệng một người, lại ngăn không được cái miệng khác, khiến cho người trong cửa giật mình, lập tức không nói hai lời, ôm lấy Hỉ Phúc giãy dụa không ngớt, ngay cả người cùng chó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thoát ra khỏi tiểu viện, trong nháy mắt không thấy tung tích.

Mà ngay lúc bọn họ mới vừa rồi biến mất dạng ở ngoài Nguyệt Nha môn, cửa trong tiểu viện đóng chặt cũng bị đẩy tung ra, một nữ tử bay nhanh ra nhìn, thấy quần áo lộn xộn không ngay ngắn thì vội vàng cuống quít mặc lại.

Nàng kia mặc dù thấy bốn bề vắng lặng, nhưng nghĩ lại mới vừa rồi giật mình nghe thấy tiếng chó sủa, còn mơ hồ nghe được tiếng hô nhỏ khiếp sợ, lập tức thần sắc xanh mét khó coi đến cực điểm……

Tại trong phủ này, duy nhất có nuôi chó cũng chỉ có……

Không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nàng ung dung thoáng chốc hiện lên vẻ hung ác, đáy mắt lóe lên dữ dội ” Thà rằng giết sai một trăm, không thể bỏ sót một cái”.

Nhưng vào lúc này, lén lút hé ra khuôn mặt tục tằn lại có vẻ đáng khinh thò ra từ phía sau cửa, nhìn dáo dác xung quanh, xác định không có ai xong, hắn mới đánh bạo đi ra —

“Chỉ là chó hoang cắn loạn, lo lắng gì chứ?” Sửa sang lại quần lót, nam nhân bên cạnh kia cười mê đắm thoáng dùng sức bắt lấy bộ ngực sữa cao ngất đầy đặn, “tiểu dệ” của hắn mới vừa rồi bị dọa cho mềm nhũn, giờ phút này lại nhanh chóng ngẩng cao đầu, sưng to đau đớn khó nhịn, hận không thể lập tức tiến lên chôn ở trong cơ thể nữ tử, lửa dục thèm khát đầy người.

Nam nữ ái ân tiến hành tới một nửa mà bị đứt đoạn thân thể trở nên nhạy cảm khác thường, giờ phút này bị bàn tay to của nam nhân bắt lấy, nàng kia nhịn không được thở dốc ra tiếng, sắc mặt ửng hồng liếc xéo nói: “Chàng không hiểu …..”

“Ta biết nàng muốn lắm rồi”. Nam nhân cười dâm đãng tiếp lời, dục hỏa đốt người làm cho hắn khó nhẫn nại nữa, lập tức không khỏi phân trần dùng sức ôm lấy nữ tử, lấy ra lửa nóng sưng to đau nhức dưới thân, vội vàng cọ xát không ngừng nơi bí mật mềm mại của nàng, cho thấy chính mình thèm khát cỡ nào.

Mặc dù trong lòng còn bất an, cũng thấy nơi đây không hề kín đáo, nữ tử vẫn là bị hắn xoắn lấy cùng trêu đùa làm cho toàn thân nóng lên, ý nghĩ choáng váng, từng trận mãnh liệt cắm vào làm tràn ra chất lỏng, tình dục khó nhịn để mặc hắn cởi bỏ quần áo của chính mình, không buồn cảm thấy thẹn ở trong bóng đêm dày đặc cùng nhau tan chảy ….

*******************

“Ô ……… Ô Ô ……….”

Bị một tay người che miệng, một tay từ sau chặn ngang kèm hai bên, Hỉ Phúc trực giác nghĩ đến đối phương là bọn cướp đêm, sợ tới mức không ngừng vặn vẹo giãy dụa, miệng cũng không ngừng phát ra cầu cứu “ô ô”, chỉ sợ chính mình gặp bất trắc thì khổ.

“Đừng nhúc nhích!” Bỗng dưng, “bọn cướp” thấp giọng quát nhẹ ở bên tai nàng.

Ơ? m thanh này là …….. Thiếu gia!

Chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, Hỉ Phúc không khỏi sửng sốt, mặc dù không rõ rốt cuộc hết thảy là chuyện gì xảy ra, nhưng an tâm thả lỏng thân mình, ngoan ngoãn không hề giãy dụa, để mặc hắn kẹp lấy mình nhanh chóng xuyên qua đêm dài yên tĩnh bên trong Văn phủ.

Một hồi lâu sau, làm hai người rốt cục trở lại bên trong sân “Nguyệt Kính viện”, Văn Thiếu Thu lập tức buông tay khỏi nàng, vẻ mặt nhàn nhã lười biếng giờ phút này lại lạnh lẽo khác thường —

“Em nhìn thấy cái gì?” Lớn tiếng ép hỏi, con ngươi đen sâu thẳm lóe lên sắc bén lạnh lẽo.

Chưa từng gặp qua vẻ ngoài hắn như thế, Hỉ Phúc sợ tới mức tay run lên: Mà “Bánh Trôi” trời sinh động vật có trực giác rất tinh nhạy nó nhanh như chớp nhảy xuống đất, rất hèn nhát bỏ lại ”bạn bè” chạy trốn mất dạng, cho thấy bằng chứng sờ sờ cái gì gọi là “Chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ” tốt nhất.

“Em ……Em ……” Bị hắn lạnh giọng ép hỏi, Hỉ Phúc nghĩ đến chính mình làm sai cái gì, lại nghĩ đến mới vừa rồi cảnh tượng thân thể quấn giao trong cửa, chỉ có thể lắp bắp nói: “Em nhìn thấy …. Nhìn thấy có người cởi hết cùng ôm nhau ….”

Ô…… Hình ảnh thật buồn nôn kia, nàng không hiểu vì sao muốn cởi sạch trần trụi quấn cùng một chỗ, tuyệt đối không muốn nhìn a!

Nàng quả nhiên nhìn thấy!

Đáy mắt sắc bén lạnh lẽo chợt lóe, Văn Thiếu Thu tra hỏi: “Có xem rõ người không?”

Lời hắn vừa nói ra, cái đầu tròn của Hỉ Phúc nháy mắt dao động giống như vật lộn đọ sức với cái cổ, lắp bắp nói: “Thấy ….. Thấy rất mờ …….. Hỉ Phúc xem…… Xem không rõ mặt……”

Nghe vậy, Văn Thiếu Thu cụp mắt xuống, một bộ hơi đăm chiêu không biết suy nghĩ cái gì; Mà Hỉ Phúc thì vẻ mặt bất an im lặng ở bên không dám hé răng, thẳng đến một lúc lâu qua đi —

“Đem chuyện này quên đi, không được nhắc tới với bất kỳ ai, hiểu chưa?” Nghiêm túc cau mày dạy bảo.

“Hỉ Phúc hiểu ạ”. Mặc dù không hiểu việc này vì sao không thể nhắc với người ngoài, Hỉ Phúc vẫn là vội vàng gật đầu như bằm tỏi, vâng lệnh chủ tử như cái máy, nghe lời vô cùng.

Được cái đáp án vừa lòng, Văn Thiếu Thu sắc mặt vốn căng thẳng lúc này mới giãn ra, cánh môi tao nhã cong lên cười, khôi phục vẻ ngoài biếng nhác, bàn tay không khách khí hướng cái ót của nàng đập vào, liếc ngang cười mắng, “Đã trễ thế này còn chạy loạn khắp nơi, không sợ bị quỷ bắt sao?”

Thật sự là cái nha đầu ngốc, nhìn trộm người ta yêu đương vụng trộm cũng không hiểu thì chớ có lên tiếng, hôm nay nàng gặp may, trước khi bị phát hiện đã được hắn mau chóng tha đi rồi, nếu không hậu quả không tưởng nổi.

“Người ta tỉnh ngủ không thấy thiếu gia, mới mới đi ra tìm thiếu gia……”. Vuốt cái ót hơi đau, nàng tràn ngập oan ức, không rõ mới vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ tới muốn hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở đó, trong lòng ngược lại là để ý cái chuyện khác.

“Thiếu gia…… Thiếu gia tức giận sao?” Lo lắng liếc mắt trộm dò xét hắn một cái.

“Sao lại nghĩ như vậy?” Nhướng mày, thú vị hỏi lại.

” Bởi vì thiếu gia mới vừa rồi biểu tình rất dọa người …..” Bất an xoắn tay vào nhau, Hỉ Phúc hốc mắt đỏ kêu lên:

” Đều là Hỉ Phúc không tốt, là Hỉ Phúc không đúng, thiếu gia không cần giận Hỉ Phúc …..”

Vừa nói vừa tự trách đánh đầu chính mình, nàng không hiểu chính mình sai ở đâu, nhưng là chọc thiếu gia mất vui chính là lỗi của chính mình.

“Được rồi, được rồi! Ta cũng không bảo em đánh bản thân mình như vậy …..” Vội vàng bắt lấy hai tay tự làm khổ, Văn Thiếu Thu vừa tức giận, vừa buồn cười. “Thật là! Đánh vào trên người không đau sao? Em nha đầu ngốc này bản thân không đau lòng, nhưng ta đau lòng thay em “.

“Vậy, vậy thiếu gia không giận Hỉ Phúc?” Nâng con mắt tròn ửng hồng lên, lòng nàng tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, đáy mắt còn có nước mắt lấp lánh nữa!

“Ta khi nào nói giận em hả?” Lắc đầu bật cười, Văn Thiếu Thu nhìn chằm chằm vào nàng rơi nước mắt, đôi mắt hồn nhiên như con chó nhỏ, một rung động lần nữa ập vào bụng khiến hắn không khỏi rung động tâm thần, ngón tay dài tao nhã lại vuốt ve cánh môi mềm …..

“Thiếu, thiếu gia?” Mờ mịt thở nhẹ, Hỉ Phúc có cảm giác giống như đã từng quen biết.

Đúng, thật tò mò! Cảnh tượng này giống như từng phát sinh qua không lâu, nhưng là nàng lại nhất thời nghĩ không ra.

“Hỉ Phúc……” Híp mắt cười khẽ gọi.

” Cái gì…… Ô!” Miệng hé mở, nháy mắt bóng đen đè ép xuống dưới, lập tức môi đỏ mọng đột nhiên bị chặn lại, nàng sợ hãi mở lớn mắt, thân mình cứng đờ không biết làm sao tùy ý hắn xâm phạm, nhanh chóng mút lấy vị ngọt ngào trong miệng.

Ơ? Loại tê dại mê đắm này, lời lẽ nóng bỏng dây dưa, trong đầu một mảnh choáng váng hoa mắt, thân thể càng lúc càng nóng, cứ như đi trên mây, cảm giác cơ hồ không thở nổi giống như…… Giống như……

Đúng rồi! Nàng nghĩ tới — lúc trước say rượu mê man, thiếu gia chính là đối như vậy với nàng.

Tại thời điểm này, Hỉ Phúc đột nhiên nhớ tới trí nhớ đã quên quan trọng kia, cho nên hai mắt mở lớn hơn nữa, khiếp sợ nên đã quên đẩy ra cái chủ tử ăn đậu hũ nong kia, ngơ ngác bị chiếm hết tiện nghi, thẳng đến thật lâu sau, chủ tử giả dối nọ mới thoả mãn lui ra.

“Hỉ Phúc, thở nào!”. Mỉm cười nhắc nhở.

Thở, hít thở? Đúng rồi! Nàng giống như vừa mới đã quên hít thở, khó trách ngực đau như vậy, nàng phải hít thở mới được ….. hít thở!

Rõ ràng ngạc nhiên thấy chính mình thế nhưng vẫn thở được, Hỉ Phúc cố gắng lấy lại tinh thần miệng thở hổn hển thật mạnh, sau đó nhớ tới việc hắn làm với mình, lúc này tim mới tự nhiên bắt đầu đập nhanh, má phấn xinh đẹp đỏ bừng lên.

“Tại sao thiếu gia làm như vậy?” Đỏ mặt lên nghiêm túc xem xét hắn, Hỉ Phúc nói giọng nhỏ như muỗi, lòng tràn đầy xấu hổ lúng túng cùng khó hiểu.

Thiếu gia vì sao lại hôn nàng? Nàng cũng không phải đứa bé như Ngao tiểu thiếu gia, không cần người ta nựng a!

“Như thế nào?” Cười dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng xinh đẹp trước mắt, Văn Thiếu Thu tâm tình rất tốt, có hứng thú đùa trêu nàng.

“Thì, chính là …… Chính là……” Mặt đỏ tai nóng, lắp bắp nói thành câu.

” Chính là như thế nào?” Biếng nhác cười hỏi, một bàn tay vô phép xoa gò má ủng hồng mềm mịn, không ngừng vuốt qua lại, rất là hưởng thụ xúc cảm mềm mại trắng nõn kia.

A ……. Xúc cảm thật tốt, quả thực làm người ta yêu thích không buông tay được.

” Thiếu gia, rất nhột ……” Trên mặt một trận nhột tê dại quấy rầy, Hỉ Phúc nhịn không được bật cười khúc khích.

“Nhột sao? Như vậy sao?” Mỉm cười lại cúi đầu hướng môi đỏ mọng hôn một cái, thật là không “ngại ngần” ăn đậu hũ người ta.

Lại bị “tập kích”, Hỉ Phúc “A” một tiếng khẽ bụm môi lại, mặt nóng đỏ, sững sờ nhìn hắn cả buổi, rốt cục nhớ tới vấn đề lúc trước mới hỏi một nửa —

“Thiếu gia sao lại muốn hôn Hỉ Phúc?” Đã xấu hổ lại lúng túng, mắt nàng có vẻ mê hoặc. “Ngay cả…. Ngay cả mấy ngày trước cũng thế, nói cái gì muốn kết hôn với Hỉ Phúc……”

Chính là bởi vì hắn nói như vậy, mọi người mới có thể mắng nàng.

Cách nhiều ngày như vậy, rốt cục nghĩ muốn hỏi sao? Nha đầu ngốc này không chỉ chậm nửa nhịp thôi, mà còn là chậm vài nhịp, thật sự là ngu ngốc hết mức.

Bật cười thầm, Văn Thiếu Thu mắt sáng chớp chớp, nửa đùa nửa thật cười nói: “Hôn em, tất nhiên là vì thích em; Nói muốn lấy em, đương nhiên cũng là bởi vì thích em”.

Sao, thích nàng?

Thiếu gia thích nàng?

Hỉ Phúc sửng sốt, ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng khó hiểu cảm thấy cứ như có gì đó không thích hợp, nhưng hình dung không ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

“Làm sao vậy?” Thấy nàng nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dạng khờ khạo nói không ra lời, Văn Thiếu Thu miệng cố gắng nén cười, cố giả vờ khổ sở gục đầu xuống, uể oải nói nhỏ, “Chẳng lẽ…… Hỉ Phúc không thích thiếu gia sao?”

A…… Được rồi! Hắn thừa nhận chính mình quả thật thực hèn hạ, giống đại sói hoang ác ôn lừa gạt tiểu cừu ngây thơ.

“Không phải! Không phải!” Quả nhiên, Hỉ Phúc bị bộ dáng thương tâm của hắn động đến, lập tức hoảng hốt vội vàng lắc đầu phủ nhận, ngoài miệng gấp gáp kêu lên: “Hỉ Phúc thích thiếu gia, rất thích, rất thích……”

“Thế tốt quá!” Vẻ mặt thương tâm muốn chết trong chớp mắt biến mất không tung tích, Văn Thiếu Thu cười vui vẻ nắn nắn cái má mềm mịn của nàng. “Xem nè! Hỉ Phúc thích ta, ta cũng thích Hỉ Phúc, chúng ta thành thân làm vợ chồng, không phải là phù hợp sao?”

“Là, là thế này ư?” Bị lời nói bên ngoài của hắn một phen chỉ rõ ra khiến cho đầu óc choáng váng, Hỉ Phúc mê man gãi đầu, trong lòng vẫn là có chút không xác định.

Thích thì sẽ thành thân sao? Nàng thích thiếu gia, nhưng là thích “Bánh Trôi”, chẳng lẽ cũng muốn cùng “Bánh Trôi” thành thân? Thật lạ kỳ a!

“Tất nhiên là như thế này!” Đương nhiên dùng sức gật đầu, Văn Thiếu Thu không cho nàng cơ hội do dự, lập tức quăng mồi ra. “Chúng ta thành thân về sau, còn có thể sinh thật nhiều em bé, Hỉ Phúc không phải thích em bé sao?”

Này…… Kì lạ! Sao vừa nghĩ đến cảnh tượng nha đầu ngốc này sinh con của hai người, trong lòng không hiểu sao lại vui mừng nhỉ?

“Đúng vậy, đúng vậy! Hỉ Phúc rất thích em bé ……” Gật đầu như bằm tỏi, cái nha hoàn khờ ngốc vừa nghe đến em bé, lập tức ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn khác thường, sớm đem nghi hoặc trong lòng vì sao hai người phải thành thân ném ra sau đầu.

“Nếu Hỉ Phúc thích em bé, chúng ta liền thành thân sinh thật nhiều em bé, được không?” Đôi mắt thâm thúy có sức mê hoặc mười phần dừng lại xem xét nàng thật kĩ, lại nhẹ nhàng dụ dỗ.

Bị hắn nhìn thật kĩ, Hỉ Phúc thoáng chốc lại cảm thấy cả người nóng lên, đầu trống rỗng, như là bị mê hồn ngơ ngác gật đầu, đợi khi nghe được hắn cười kêu một tiếng “Thật tốt quá”. Sau đó, mới mạnh mẽ bừng tỉnh hoàn hồn, ngạc nhiên phát hiện chính mình tự dưng đáp ứng rồi.

Làm sao bây giờ?

Nàng thế nhưng thực sự đáp ứng rồi!

Vậy mọi người về sau không phải càng thêm nhận định nàng sử dụng thủ đoạn dụ dỗ thiếu gia sao? Không được! Không được! Nàng không có dụ dỗ thiếu gia!

Kích động ôm đầu, Hỉ Phúc vội vã muốn phủ nhận, nào biết còn không kịp mở miệng, Văn Thiếu Thu lại như là sớm thấu hiểu tâm tư của nàng, cười vui vẻ giành nâng ngón tay lên trước —

“Không đổi ý!”

Một câu đem câu nói đổi ý bên miệng nàng hoàn toàn ném trở về, Hỉ Phúc trợn mắt to, á khẩu không nói được.

“Phát ngốc cái gì? Đêm đã khuya, trở về phòng ngủ đi!” Vỗ nhẹ cái ót nàng một cái, Văn Thiếu Thu gian kế thực hiện được, lòng tràn đầy sung sướng xoay người đi vào trong phòng.

Mà Hỉ Phúc ngơ ngác nhìn hắn càng đi càng xa, lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo —

“Thiếu gia…… Đợi chút …… Đợi Hỉ Phúc chút……”

Ô….. Làm sao bây giờ? Không lấy chồng không được sao? Nàng không cần làm hồ ly tinh dụ dỗ thiếu gia!

Chương 7

Hôm sau, vừa sáng tinh mơ, côn trùng tiếng chim hót vang lừng, gió thổi nhè nhẹ, Hỉ Phúc mắt thâm quầng, miệng ngáp dài bưng đồ ăn sáng đi về hướng ” Nguyệt Kính viện”.

Ô ….. Buồn ngủ quá!

Từ đêm qua sau khi say rượu tỉnh lại, đầu tiên là không cẩn thận thấy được chuyện kỳ lạ, tiếp theo thiếu gia còn nói cái gì muốn cùng nàng thành thân sinh em bé, quấy cho đầu nàng rối tung lên, cho dù sau khi trở về phòng nằm xuống, vẫn là lăn qua lộn lại khó có thể ngủ được, thẳng đến một hồi mới mơ màng ngủ được một chút ít.

Nhưng mới ngủ không bao lâu, trời đã sáng, lại nhanh chóng dậy hầu thiếu gia rửa mặt chải đầu dùng bữa, giờ mí mắt còn không nhấc nổi nè!

Chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề không mở nổi, nàng đành đưa tay ra dụi dụii, sau khi tinh thần miễn cưỡng phấn khởi, bưng đồ ăn sáng đang cố bước thật nhanh chạy về “Nguyệt Kính viện”, ba người từ phía trước từ từ đến, vừa lúc cùng nàng đối mặt nhau.

“Phu nhân, biểu tiểu thư, biểu thiếu gia khỏe”. Liếc thấy ba người túm tụm mà đến, Hỉ Phúc vội vàng kính cẩn vấn an.

”Hừ! Ta nói từ xa liền ngửi được mùi vị tanh tanh, đang nghĩ là ai? Thì ra chính là ngươi cái đồ lẳng lơ dám dụ dỗ chủ tử”. Đột nhiên phát ra chanh chua chế nhạo, Hoa Thải Dung cùng di nương sáng sớm đi dạo nhìn khinh thường nha hoàn trước mắt đã ngốc lại thô bỉ này, trong lòng đối với nàng vừa ghen ghét, vừa hận.

Từ mấy hôm trước, biểu ca mến mộ ở trước mặt mọi người nói muốn thú nha hoàn này vào cửa, nàng ta liền cắn răng ghi hận, hôm nay đụng phải, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nàng không có dụ dỗ thiếu gia, cũng không phải cái lẳng lơ, vì sao mọi người đều mắng nàng? Chẳng phải thiếu gia nói, nàng sẽ không bị vu oan, hết thảy đều là…… Đều là thiếu gia làm hại!

Thầm nghĩ oan ức, Hỉ Phúc trong lòng khổ sở, nhịn không được thấp giọng kêu oan, “Hỉ Phúc…… Hỉ Phúc không có……” Nói xong, trước giờ cảm xúc nàng luôn lộ ra ngoài nhịn không được hốc mắt đỏ lên.

“A — lại đỏ mắt, chắc sẽ không đợi lát nữa đi mách lẻo biểu ca, nói chúng ta bắt nạt nó đi?” Giả vờ giả vịt đánh giá nàng, Hoa Văn An cố ý gây sự, cũng không tính để nàng yên.

“Di nương, người xem! Tiện tì này tâm tư ác độc gian xảo như vậy, nếu sau này biểu ca thực thú nó vào cửa, nó sẽ không lộng hành sao? Đến lúc đó trong phủ khó được yên bình!” Vội vàng ở bên tai di nương châm ngòi thổi gió, Hoa Thải Dung cố ý tiếp lời huynh trưởng.

“Nó dám?” Ánh mắt đầy lạnh lùng liếc qua nàng một cái, Văn phu nhân vẫn chưa nói một từ nào rốt cục mở miệng, khuôn mặt ung dung đẹp đẽ cao quý như có ẩn chứa oán hận cùng phẫn nộ, bà ta lớn tiếng mắng chửi nói: “Chỉ là hạ nhân đê tiện, cũng dám mơ tưởng bay lên ngọn cây làm phượng hoàng? Cũng không nhìn xem bản thân mình là hạng hèn mọn, nghèo hèn; Văn gia người ta là hạng gì, mơ tưởng dựa vào thủ đoạn mà dụ dỗ chủ tử, ngồi lên vị trí thiếu phu nhân Văn gia, chỉ cần ta còn còn sống một ngày, không đời nào để cho nó toại nguyện!”

Bị bà ta nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng đáng sợ cứ như hận không thể xé xác mình làm cho sợ tới mức nhịn không được phát run, không biết vì sao, không hiểu sao Hỉ Phúc cảm thấy Văn phu nhân hung hăng tức giận mắng đều không phải là mình, mà là người nào đó không biết tên ở đằng sau mình…….

”Di nương, người đừng giận! Vì loại tiện tì này mà phí sức mình, không đáng giá…….” Vội vàng vỗ vỗ lưng Văn phu nhân, Hoa Thải Dung tỏ ra hết sức ân cần.

“Muội muội nói đúng, di nương ngàn lần đừng tức giận phí sức mình mới tốt ……” Hoa Văn An cũng vội vàng khuyên giải an ủi.

“Thiếu Thu nếu có hai huynh muội các ngươi làm tri kỷ thì tốt rồi……” Hừ nhẹ một tiếng, Văn phu nhân tựa hồ đối với con không hài lòng lắm.

Một bên, Hỉ Phúc mắt thấy ba người bọn họ trình diễn “tuồng bày tỏ tình cảm”, hận không thể lập tức thoát đi khỏi đây lại không thể đi, lập tức trong lòng chỉ có thể run sợ đứng ngốc, trong lòng buồn bực thật sự ………

Ai…… Làm sao bây giờ? Nàng còn phải thừa dịp đồ ăn sáng còn nóng nhanh chóng bưng trở về đó! Thiếu gia chắc chắn chờ lâu lắm ……..

“Tiện tì, ở trước mặt chúng ta còn dám lơ đãng!” Bỗng dưng, Hoa Thải Dung phát hiện nàng thất thần, không biết suy nghĩ cái gì, lập tức tức giận đến mắng to, hơn nữa quăng ra một cái tát thật mạnh.

Thoáng chốc, chợt nghe “bốp” một tiếng vang lên!

Hỉ Phúc bị đau hoàn hồn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn Hoa Thải Dung, tựa hồ không hiểu chính mình vì sao bị đánh?

“Nhìn cái gì? Không phục sao?” Tức giận chửi bậy, Hoa Thải Dung mượn chuyện gây sự, đem ghen ghét trong lòng xả hết lên người nàng, lập tức tay không khách khí tát một cái tát nữa.

Lại vang lên một tiếng”Bốp”, Hỉ Phúc tránh không khỏi, hai gò má vốn trắng nõn mềm mịn trong nháy mắt sưng đỏ lên, in lại rõ ràng năm ngón tay.

Vì, vì sao muốn đánh nàng? Nàng làm sai cái gì sao? Đi theo thiếu gia bao nhiêu năm, thiếu gia chưa bao giờ từng đánh nàng…….

Sững sờ nhìn Hoa Thải Dung, ban đầu Hỉ Phúc khiếp sợ cùng khó hiểu vừa đi qua xong, trong lòng một nỗi nhục nhã uất ức mãnh liệt như thủy triều dâng lên, làm cho nàng rốt cục nhịn không được lặng lẽ rớt nước mắt.

“Khóc cái gì? Đánh cái tiện nha hoàn như ngươi còn sợ bẩn tay Thải Dung đó!” Văn phu nhân lạnh nhạt trách mắng nói, tuyệt không cảm thấy cháu gái mình hành vi có gì không ổn, thậm chí còn thầm kêu đáng đánh mà!

Trước giờ được Văn Thiếu Thu dang tay bảo hộ thật tốt, lần đầu tiên trong cuộc đời Hỉ Phúc bị đánh chửi nhục nhã uất ức như thế, trong lòng khó chịu lại không thể nói gì, cúi đầu thấp giọng nói: “Để cho tay của biểu tiểu thư bẩn là lỗi của Hỉ Phúc, thực xin lỗi….”

Thấy bộ dạng nàng hèn mọn khuất phục, Hoa Thải Dung đắc ý nở nụ cười; Mà Văn phu nhân cũng thản nhiên liếc nhìn khay đồ ăn trên tay nàng, lạnh giọng hỏi —

“Là cho thiếu gia ăn?” Vừa nói vừa mở ra cái lồng nhỏ, cầm lấy muỗng quấy cháo ngô bên trong, sau đó lại tức giận máng, ”Ngươi làm nha hoàn bên người thế nào vậy? Cháo đều nguội hết rồi, lại còn thiếu nắp, còn không mau đưa đi cho thiếu gia dùng!”

Nếu không phải bị bọn họ ngăn lại làm chậm trễ, nàng đã sớm đem đồ ăn sáng bưng trở về.

Có lý với vô lý để cho bọn họ chiếm đi, Hỉ Phúc chỉ có thể lên tiếng trả lời, sau đó bưng đồ ăn sáng rời đi nhanh.

Mắt thấy nàng đi xa rồi, Hoa Thải Dung làm nũng ôm cánh tay Văn phu nhân, cười khanh khách nói: “Di nương, loại tiện tì dụ dỗ chủ tử này, chính là đánh mới có thể an phận, lần khác tìm một cơ hội đem nó đuổi khỏi Văn phủ, miễn cho biểu ca tiếp tục bị tiện nhân kia làm cho mê hoặc tâm hồn, vậy không tốt”

Khẽ ừ, Văn phu nhân tiếp tục lúc nãy đi dạo buổi sớm, chính là không biết vì sao, bắt đầu giờ phút này, đối với một đôi cháu ngoại đùa giỡn nói chuyện phiếm đều có vẻ có lệ, không hiểu sao lại không yên lòng…….

*******

Không đúng!

Nhìn Hỉ Phúc cúi đầu tiến vào phòng khách, im lặng không lên tiếng bày đồ ăn sáng Văn Thiếu Thu không khỏi có cảm giác kỳ lạ…….

Rất lạ, thế này không giống nàng!

Hồi xưa nha đầu ngốc khờ này chỉ cần bưng đồ ăn sáng trở về, vừa vào cửa liền thoải mái hướng về phía hắn cười, cơm điểm tâm trong tay còn không buông, miệng sẽ không ngừng gọi hắn dùng bữa, sáng sớm ồn ào nói nói làm cho âm thanh yên tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt lên, nhưng sao hôm nay thái độ khác thường như thế?

Rất khác thường, lại thấy nàng vẫn cứ cúi đầu không chịu ngước lên, thậm chí tựa hồ còn có ý định lấy tóc che lấp khuôn mặt, để người ta nhìn không rõ, Văn Thiếu Thu ánh mắt chợt lóe sáng, giống như không ngại mở miệng —

“Hỉ Phúc, lại đây!”

Nghe vậy, Hỉ Phúc run người, im lặng cúi mặt thật thấp đi tới trước mặt hắn.

“Trên mặt đất có đồng tiền sao? Xem em không nỡ ngẩng đầu kìa!” Mỉm cười trêu chọc, ngón tay dài cầm cái cằm mượt mà bắt ngước lên, làm cho trên hai gò má bị sưng đỏ của nàng cùng dấu tay rõ ràng đập vào mi mắt, Văn Thiếu Thu trong nháy mắt giận tím mặt, lớn tiếng ép hỏi: “Là ai đánh?”

Bên trong Văn phủ, có ai không biết Hỉ Phúc là nha hoàn bên người mà hắn cưng chiều, người nào lá gan lớn như vậy, dám động vào nàng?

Nước mắt cố nén rốt cục rơi xuống, giộng như trân châu bị dứt dây không ngừng lăn xuống, Hỉ Phúc lại khó đè nén uất ức trong lòng cùng nhục nhã, “Oa” một tiếng khóc lớn lên —

“Oa — thiếu gia……” Giống như con chim non không nơi nương tựa rốt cục tìm được ấm áp mà dựa vào, nàng ôm chặt lấy hắn, khóc đến không thể ngăn lại, miệng chỉ có thể không ngừng gọi “thiếu gia”, cứ như gọi hắn to vậy có thể đỡ đi một ít.

“Hỉ Phúc, ngoan, đừng khóc…… Thiếu gia thương em mà ……. Đừng khóc……” Mặc dù lòng như lửa đốt, Văn Thiếu Thu vẫn là miễn cưỡng nén xuống, dịu dàng dẫn nàng đang khóc sướt mướt đi vào ngồi xuống trước cái bàn lộng lẫy, mang tới khăn mặt mỏng, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt tùm lum, nhẹ vỗ về nàng, không ngừng thấp giọng an ủi; Mỗi lần thấy trên mặt nàng sưng đỏ là đầu lại nổi lên phẫn nộ, càng lúc càng khó tiêu.

Hỉ Phúc là người của hắn, trên đời này người có thể bắt nạt nàng, chọc nàng rơi nước mắt trân châu quý giá, ngoài Văn Thiếu Thu hắn ra, ai cũng không có tư cách!

Tựa như bảo bối quý báu nhất bị người ta đạp hư, trong lòng lửa giận cao ngút trời, Văn Thiếu Thu mắt lóe tia sắc lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn là không ngừng dịu dàng an ủi thiên hạ trong lòng khóc như mưa, đến lúc lâu sau, nàng rốt cục khóc mệt nhoài mà ngưng lại, hắn mới lần nữa nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn thê thảm —

“Nói cho thiếu gia, là ai đánh em?” Nhẹ nhàng khẽ hỏi, mà dấu ấn “năm ngón tay” kia trên gò má sưng vù lại đập vào trong mắt, hắn ngoàii tức giận tràn ngập ra, còn có đau lòng khôn xiết cùng có lỗi.

Nghe vậy, Hỉ Phúc trong đầu nhất thời hiện lên khuôn mặt huynh muội Hoa gia với Văn phu nhân, hơn nữa Văn phu nhân kia ánh mắt hung ác khác thường, càng làm cho nàng không hiểu mà kinh hãi, thân mình không khỏi run rẩy, cả buổi không dám nói.

“Không nói?” Thấy nàng không phát ra một tiếng, Văn Thiếu Thu mặt sa sầm lại. “Được! Em không nói, ta đi tìm người để hỏi rõ ràng!”. Dứt lời, làm bộ đứng dậy.

“Thiếu gia, không cần!” Lo lắng bắt lấy ống tay áo hắn, Hỉ Phúc rưng rưng lệ, rốt cục thấp giọng khai ra. “Là, là biểu tiểu thư…”

Hoa Thải Dung?

Mặt lạnh băng, nghe tên thế, Văn Thiếu Thu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao nàng đối Hỉ Phúc vốn là không thiện cảm, hơn nữa mấy ngày trước, hắn lại ở trước mặt mọi người tỏ vẻ muốn thú Hỉ Phúc làm vợ, trong lòng Hoa Thải Dung đối Hỉ Phúc tất nhiên càng thêm căm hận.

Nhưng mà Hoa Thải Dung không phải là kẻ ngốc, cũng hiểu đạo lý "Đánh chó còn phải nể mặt chủ" này, cho dù ngày thường hay làm khó dễ thế nào, cũng không dám động thủ, thế mà hôm nay nàng ta lại thẳng thừng tặng cho Hỉ Phúc cái tát mà không sợ hắn truy cứu, chắc chắn là ỷ vào có kẻ tin cậy chống lưng cho, hơn nữa thế có nghĩa là nàng ta cho rằng có thể hung tợn được với người của hắn.


» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.