Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Mẹ đừng đùa với lửa phần 3
"Nhị ca, em giúp anh!" Tần Viễn khiêng súng máy, chẳng lẽ nhị ca có một mình, lại nói, nếu như không có cô gái này, nói không chừng anh trai anh ta đã sớm mất mạng.

Lúc này, sắc mặt Lục gia vừa rồi còn chìm xuống bỗng phát ra tiếng cười, "Thì ra vị này chính là Vua Y năm đó giải phẫu cho tôi, thật là thất kính thất kính, được rồi, được rồi, tất cả mọi người để súng xuống, nên làm cái gì thì làm cái đó, lão Kim, chuyện này kết thúc tại đây, đi đi, chúng ta đi uống rượu."

Nói xong, ông ta nhìn Kim Vạn đi tới hướng chủ bàn, chuyện này kết thúc dưới một câu nói của ông ta, dù sao, Lục gia cũng rõ ràng, mạng của mình có thể còn, cũng là nhờ giải phẫu năm đó.

Chiến Đội Cực Mạnh (Thượng)

Chương 22: Chiến Đội Cực Mạnh (Thượng)

Mới vừa rồi vài chục khẩu súng chĩa về phía đầu cô, hình ảnh giật gân đó vẫn còn ở trong đầu, hình như vẫn tồn tại kinh sợ, cô thở dài một cái, nguy hiểm thật.

Tần Tử Duệ nhanh chóng mang theo cô trở lại trong phòng, không nói hai lời liền đẩy cô lên trên giường, sắc mặt Trình Du Nhiên trầm xuống, vừa muốn mở miệng: "Anh ——"

Liền bị tay anh ta bụm chặt miệng, hai người cùng nhau ngã lên giường, khiến cho Trình Du Nhiên không thể nào động đậy được, chỉ nghe âm thanh trầm thấp vang lên ở bên tai: "Muốn giữ được mạng của em thì đừng động."

Âm thanh của anh ta rất nhỏ, cô lại nghe rất rõ ràng, Trình Du Nhiên quả nhiên bất động, bởi vì, cô rất rõ ràng tình huống bây giờ, Tần Tử Duệ là cây cỏ cứu mạng cô, cũng là người cô phải cẩn thận, vì vậy, cả thân thể cô cứng ngắc.

Chung quanh đen lại, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của anh ta, sau đó nói: "Tôi sẽ không đụng em, cho nên, em an tâm ngủ cho tôi, ngày mai tỉnh ngủ, liền dẫn em rời khỏi nơi này, đưa em trở về."

Muốn cô an tâm ngủ cũng cần cho cô một hoàn cảnh tốt mới phải, trong tình huống hiện tại mà cô có thể nằm được thì đó mới là kỳ tích, nhưng lúc nghe được đối phương bảo ngày mai sẽ đưa cô trở về, cô ngược lại thở ra một hơi, được rồi, bất cứ giá nào, tự nói với mình, chỉ cần qua tối nay là tốt rồi. . . . . .

Vậy mà ở ban đêm khắp trời đầy sao này, trên biển rộng mênh mông bát ngát, một chiếc tàu thủy khổng lồ ngược gió mà đến, người nhìn vào, giống như một chiếc thương thuyền, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện phía trên canh phòng nghiêm ngặt, mang theo một luồng sát khí, giống như cá mập khổng lồ, đánh vỡ mặt biển yên ả, dâng lên tầng tầng bọt sóng, không lâu, ngừng lại, an tĩnh trôi lơ lửng ở mặt biển đen nhánh.

Lúc này, sao lốm đốm đầy trời đêm chợt truyền đến tiếng cánh quạt xoay tròn, âm thanh phá vỡ tầng mây, cuốn lên một hồi gió nhẹ, càng ngày càng lẫn vào mùi biển, cho đến ở gần phía trên tàu thủy thì dừng lại, máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, dừng ở trên boong thuyền, khi cánh quạt dần dần ngừng chuyển động, cửa máy bay mở ra ——

Viêm Dạ Tước đi xuống từ trong cửa, sau lưng có hai người đàn ông cao lớn mặc trang phục dã chiến đi theo, bọn họ theo thứ tự là Phi Ưng cùng Bôn Lang.

Viêm Dạ Tước đi ở phía trước, anh tuấn khôi ngô, khí thế lỗi lạc, đường cong cương nghị khuôn mặt cao quý, ngũ quan nguội lạnh cương nghị tựa như đao khắc, vẻ mặt lãnh khốc cao ngạo, khí thế giống như sư tử hung mãnh làm cho người ta sợ hãi, hai chân thon dài xoải bước mà đi, đôi tay cắm vào túi quần, trong lúc phất tay để lộ ra khí phách vương giả, lúc đi tới, nơi cổ áo loáng thoáng có thể thấy hình xăm kinh người.

"Lão đại." Đan Hùng một thân trang phục màu đen, giữa eo treo hai khẩu súng lục, đi lên trước cung kính mở miệng.

Viêm Dạ Tước đi thẳng tới hướng phòng họp, sắc mặt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm, thoáng nhìn hình ảnh xuất hiện trên tường.

Lúc này, Văn Long đi vào, ngực trái cùng cánh tay còn quấn băng vải, rảo bước đi vào, "Đã tra ra nội gián là ai, là Kim Vạn của Tả Long Đường."

Lần này hành trình bọn họ xuất phát chỉ cho mấy vị trong bang biết, căn bản sẽ không có người biết, Văn Long dẫn người ra căn cứ địa cùng thời điểm Tước bị mai phục trên phố đã khiến cho bọn họ có đầu mối tiếp tục điều tra xuống.

"Lần này, vừa lúc có thể diệt trừ đồng bọn của Kim gia!" Bôn Lang cọ xát quả đấm, hưng phấn nói.

Gương mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng không có một tia tình cảm, quay mặt sang, nhìn một chút, lại không phát hiện bóng dáng Trình Du Nhiên, ánh mắt lập tức rơi vào trên mặt Văn Long: "Cô ấy đâu?"

"Không biết tung tích." Ngày đó sau khi cô chuyển xe trở về xác thực giúp bọn họ đại ân, khi cho là cô sẽ đi tìm người tiếp ứng cô, chờ bọn họ giải quyết xong chuyện, mới biết cô không thấy, trong lòng Văn Long rất rõ ràng, chuyện này anh biết là lừa không được, "Hẳn là cô ấy tự mình rời đi."

"Trên người cô ấy có mang thiết bị điện tử truy tìm, tiếp nối đến máy tính của con trai cô ấy, truy tra vị trí của cô ấy." Viêm Dạ Tước lạnh lùng hướng thuộc hạ nói.

"OK!" An Nhẫn ngồi ở trước màn ảnh lập tức xoay người, mười ngón tay đánh trên bàn phím, tầng tầng hình ảnh hiện ra, hình như bị vây ở trong Fire Wall (tường lửa) không ra vào được, hơn nữa còn phải cẩn thận máy vi tính của mình bị hách, không ngờ máy vi tính của đối phương lại khó công kích thế, đây cũng khiến An Nhẫn nhíu mày hỏi: "Đây thực là máy vi tính của một đứa bé à?"

"Chẳng lẽ còn làm khó cậu?" Bôn Lang vỗ vỗ bả vai An Nhẫn, nói.

An Nhẫn đưa tay đẩy kính mắt, lạnh nhạt nói: "Chuyện cười, làm sao có——" Có thể còn chưa nói ra ngoài, trong máy vi tính rọi ra hình ảnh thế nhưng đen thùi, không có gì cả, sau đó nghe được âm thanh gõ chữ, trên màn ảnh màu đen xuất hiện một hàng chữ: đây là vị trí của mẹ, làm phiền mang mẹ cháu về.

Sau khi phụ đề biến mất, lập tức biến thành tọa độ hình ảnh, mặc dù tín hiệu không quá rõ ràng, chợt lóe lóe, mà cái vị trí kia chính là một cái đảo ở Ấn Độ Dương, An Nhẫn nhìn màn ảnh máy vi tính, nghĩ tới đối phương chính là một đứa bé, hết sức gợi ra hứng thú của anh ta, kích động muốn gặp một lần.

"Lão đại, vị trí mới vừa chớp sáng, chính là hang ổ của Lục Tường." Phi Ưng nói.

Trình Du Nhiên cũng không hề rời đi, mà bị người bắt lên trên đảo, thuộc hạ không biết thân biết phận như vậy, cũng nên để cho cô xuất xứ chịu đau khổ, nhưng Viêm Dạ Tước cũng rất rõ ràng, nếu bị Lục Tường biết cô là người của Viêm Dạ Tước, tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.

Mặt Viêm Dạ Tước vẫn bất động như cũ, chỉ lạnh lùng xoay người, hướng Đan Hùng nói: "Thông báo xuống, bảo bọn họ tập hợp, đến lúc gặp lại Lục Tường rồi!"

"Vâng" Đan Hùng gật đầu, xoay người gấp gáp đi phòng nhân viên chiến đội.

Rất nhanh, trên boong thuyền, 30 người đàn ông mặc quân trang chỉnh tề đứng thành hai hàng, bọn họ theo thứ tự là Phi Ưng, Bôn Lang cùng Đan Hùng dẫn dắt, hợp thành chiến đội cường thế nhất của Viêm Dạ Tước, từng người thề nguyện trung thành với Viêm Dạ Tước, trung một không hai!

Gió biển thổi qua, bọn họ vẫn không chút cử động, đeo xong các loại vũ khí, khí thế ngàn vạn.

Vẻ mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng, giống như Chiến thần sắp tràn vào chiến trường, tựa như điểm binh ở sa trường, nhìn lướt qua tinh binh của mình, lạnh lùng nói: "Trời vừa sáng thì động thủ, tôi muốn bắt sống Kim Vạn."

"Dạ! Lão đại!" Âm thanh vang dội, hòa lẫn âm thanh của sóng biển, vang dội phía chân trời.

Khóe miệng Bôn Lang giương nhẹ, nói: "Rốt cuộc có thể lấy ‘bà xã’ tôi ra ngoài rồi, tay tôi ngứa đã lâu."

Các tinh binh khí thế sục sôi, Văn Long đi tới bên người Viêm Dạ Tước, mở miệng hỏi: "Tước, cô ấy thì sao? Không bằng tôi đi tìm cô ấy."

"Cậu ở lại chỗ này, chặn bọn họ vận chuyển hàng hóa." Âm thanh lạnh lẽo không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, lại làm cho Văn Long nghe được rất rõ ràng, Tước có ý nói anh tự mình đi cứu Trình Du Nhiên? Trong lòng Văn Long kinh ngạc một hồi, nhưng vẫn gật đầu, "Được, nhóm hàng này bị mất ở trên tay tôi, tôi nhất định cầm về toàn bộ."

Chiến Đội Cực Mạnh (Hạ)

Chương 23: Chiến Đội Cực Mạnh (Hạ)

Tối nay đặc biệt đen, ngay cả trăng sáng cũng hình như cảm thấy hơi thở nguy hiểm, núp ở sau đám mây.

Trên đảo, thủ vệ tuần tra qua lại, cầm vũ khí trong tay, khẩn trương nhìn bốn phía, Đan Hùng dẫn đội ẩn núp cách tường Long đảo bên cạnh vùng biển, cố sức giới hạn giám sát của họ, trên họng súng cũng vặn lên ống giảm thanh, thừa dịp đêm tối, mang người lặn xuống nước, được đêm tối che đậy, vô số nòng súng lạnh lẽo đều nhắm ngay người tuần tra trên biển, hơn nữa truyền tin tức đến trên hơn mười chiếc ca nô trôi nổi không xa.

"Anh Lang, anh Hùng, bên kia truyền đến tin tức, tuần tra trên biển gần trăm người, ba mươi giây liền giải quyết toàn bộ."

Bôn Lang “ờ”, ngồi xuống, một cái chân gác lên vị trí đối diện, đang lau chùi "bà xã" trong tay, gương mặt hưng phấn, rất lâu không có mang theo tác chiến thân mật của anh, đều sợ cô rỉ sắt, nâng cánh môi lên, hướng ống nghe nói: "Lão đại dặn chuẩn bị ổn thỏa xong, chờ chính là trời sáng!"

Chỉ cần trời sáng đối phương sẽ vận chuyển hàng hóa ra khỏi đảo, cũng chính là thời điểm bọn họ ra tay, hi vọng vị tiểu thư Trình Du Nhiên kia có thể chống đỡ được. . . . . .

Mắt thấy trời cũng sắp sáng, ngoài cửa sổ vang lên âm thanh chim nhỏ hót, Trình Du Nhiên luôn luôn thích ngủ lại không ngủ cả đêm, mang theo mắt con gấu bị Tần Tử Duệ lôi kéo ra khỏi phòng, nhưng trong lòng ngược lại kích động, anh ta nói muốn dẫn cô rời đi, rất tốt, tiểu tử này cuối cùng cũng tìm thấy lương tâm.

Phía sau núi có bến tàu cạnh biển, sóng biển đánh thẳng vào đê đập, Trình Du Nhiên ngồi ở trên xe, cảm thụ gió biển thổi tới mặt, nhìn ra được bến tàu chỉ có thông qua phòng vệ trước mặt mới có thể tiến vào, cô nhìn thấy ba chiếc tàu thủy trên bến tàu, từng chiếc xe jeep vận chuyển hàng hóa được người chia ra lái vào khoang thuyền, xuất hiện dấu vết ba đường bánh xe đè lăn qua, thấy rất rõ dấu vết giữa sâu.

Trình Du Nhiên nhíu mày, xem ra bọn họ biết Viêm Dạ Tước nhất định sẽ có hành động, mới đồng thời lái ba chiếc tàu thủy làm thủ thuật che mắt người khác, cô nhìn sang chiếc tàu thủy ở giữa.

"Nhìn cái gì? Còn không xuống xe?" Âm thanh của Tần Tử Duệ vang lên ở bên tai cô, cô lập tức thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ, dù sao cũng có thể rời đi, còn quản chuyện kẻ khác, sau đó, nhanh chóng đi xuống xe, người chung quanh nhìn chằm chằm cô, trừ Tần Tử Duệ, ánh mắt của bọn họ thoạt nhìn có cái gì không đúng.

"Đi thôi." Tần Tử Duệ kéo cô đang muốn đi tới tàu thủy ở giữa, chỉ cần lên chiếc thuyền này, là có thể được Tần Tử Duệ mang theo rời khỏi đảo Tường Long gì đó.

Lúc này, A Tạp bước nhanh tới, nói gì đó bên tai Tần Tử Duệ: "Anh Duệ, Lục gia nhận được tin tức Kim gia lấy được, nói người của Viêm bang bắt đầu có hành động rồi."

"Đúng dịp, chúng ta lại đi gặp người của Viêm bang một lát!" Tần Viễn nhíu mày, khiêng súng máy, nói.

Chỉ có Tần Tử Duệ nhíu nhíu mày, ý bảo Tần Viễn đi chuẩn bị trước, A Tạp lại nói: "Lục gia nói rồi, vì không để cho anh phân tâm, giữ Trình tiểu thư lại, đợi ngày mai ngài ấy sẽ tự mình mang Trình tiểu thư tụ hợp với anh, Lục gia nói, ngài ấy biết anh nghĩ gì, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Trình tiểu thư."

Tần Tử Duệ được Lục gia nuôi lớn, cho nên rất tin tưởng Lục gia, hơn nữa nếu như lần này thật muốn đánh nhau với người của Viêm bang ở trên biển, mang cô gái không tốt lắm, suy nghĩ một chút, anh bảo A Tạp qua một bên nói chuyện với anh, "A Tạp, chú không cần lên thuyền theo tôi, chú ở lại bảo vệ cô ấy, ngày mai mang cô ấy tụ hợp với tôi, nhớ coi chừng cô ấy."

A Tạp dĩ nhiên nghe theo anh Duệ, không ngờ anh Duệ sẽ quan tâm vị Trình tiểu thư này như vậy, thận trọng gật đầu, "Anh Duệ yên tâm, A Tạp dùng tính mạng bảo đảm."

Tần Tử Duệ vỗ vỗ bả vai A Tạp, xoay người nhìn về phía Trình Du Nhiên, nói: "Em tạm ở lại trên đảo với A Tạp, tối nay sẽ rời đi."

"Tại sao? Tôi không muốn ở lại." Phản ứng đầu tiên của Trình Du Nhiên chính là phản đối, nếu không có cây cỏ cứu mạng Tần Tử Duệ, cô có dự cảm, ở chỗ này nhất định sẽ gặp nguy hiểm, "Tần Tử Duệ, anh nói sẽ dẫn tôi rời đi."

"Em nghe lời, vẫn có thể rời đi, A Tạp sẽ bảo vệ em, tối nay dẫn em rời đảo." Tần Tử Duệ giống như là trấn an một đứa bé cứng đầu cứng cổ, Trình Du Nhiên nghe đến đó, rất rõ ràng, cô phải ở lại, cũng không nói nữa, Tần Tử Duệ liếc mắt nhìn A Tạp, xoay người đi tới bến tàu.

"Trình tiểu thư, yên tâm đi, anh Duệ cặn dặn tôi bảo vệ cô, mời tới bên này." A Tạp lễ phép mở miệng, Trình Du Nhiên thở dài một cái, dù sao hiên tại cũng ở dưới mái nhà người khác, chỉ có thể cúi đầu xem tình hình.

Vậy mà thời điểm xe jeep xuyên qua rừng cây, một đám người xuất hiện chặn cô cùng A Tạp lại.

"Các người làm cái gì vậy?" Gương mặt A Tạp lạnh lùng, cầm súng trong tay, nhìn người bỗng nhiên xuất hiện, "Đại ca, anh là. . . . . ."

"Lục gia nói rồi, dẫn cô ta đi chỗ Lục gia." Dáng vẻ Lục Hạo hung ác, nói.

Trong lòng A Tạp tựa hồ cảm giác không hợp lý, từ trước đến giờ anh ta chỉ trung thành với anh Duệ, "Anh Duệ dặn dò, muốn đưa Trình tiểu thư về gian phòng, tối nay hộ tống cô ấy rời đảo tụ hợp với anh Duệ——"

Lời của anh ta còn chưa nói xong, mấy khẩu súng chỉ vào anh ta, chỉ thấy Lục Hạo cười cười, ngạo nghễ đi lên trước, "Rốt cuộc trên cái đảo này là nghe Duệ hay là nghe ba tôi!"

"Đương nhiên là nghe Lục gia." A Tạp nói xong, đã bị mấy người lấy được khẩu súng.

Một tay Lục Hạo bắt được Trình Du Nhiên, phân phó thuộc hạ: "Các người dẫn A Tạp đi!"

Nói xong, đem Trình Du Nhiên lên xe của mình, một đường đi hướng biệt thự màu xám tro, Lục Hạo nhìn cô gái này, sờ sờ cằm nói: "Thật đáng tiếc cho một người đẹp."

Lúc này, xe đến biệt thự, Trình Du Nhiên bị áp giải đi vào một gian phòng đen nhánh, một thuộc hạ lập tức tiến lên, nhỏ giọng nói: "Anh Hạo, không xong rồi, nửa đường A Tạp chạy mất!"

"Đám rác rưởi này! Trông chừng chỗ này." Sắc mặt Lục Hạo trầm xuống, cầm súng đi ra bên ngoài.

Trong lúc anh ta đi không được bao lâu, Lục gia đi vào, trên mặt vẫn cười như cũ, chẳng qua là nụ cười vào lúc này xem ra nhiều ác độc hơn, nhìn người bị trói chặt.

Trình Du Nhiên không giãy giụa, chỉ hơi hơi giương con mắt, chỉ thấy ông ta phát ra một tràng cười âm trầm: "Quả nhiên là ‘Vua Y’, mặc dù cô từng cứu mạng tôi, nhưng cũng không đại biểu tôi sẽ không cần mạng cô."

Cái lão hồ ly giảo hoạt này, Trình Du Nhiên khẽ hừ lạnh trong lòng, nếu ngay cả con nuôi của ông ta mà cũng lừa gạt, tất cả chuyện làm tối ngày hôm qua, xem ra cũng chỉ là diễn trò.

"Lão Kim, cô gái này giao cho ông, tùy ông xử trí!"

Dứt lời, chỉ thấy cửa mở ra lần nữa, Kim Vạn đi vào, Lục Tường xoay người, vỗ vỗ bả vai Kim Vạn, sau đó đi ra ngoài.

Trong lòng Trình Du Nhiên ngẩn ra, xem ra lần này trốn không thoát hang hùm rồi ư?

Lúc này, đến gần cái đảo, hết sức bình tĩnh, mặt trời mới vừa lộ ra một tia sáng từ đám mây.

Chợt, pằng pằng pằng ——

Tiếng súng nặng nề trong nháy mắt vang lên, mỗi một viên đạn đều không lãng phí, thủ vệ tuần tra không ngừng ngã xuống, hải tặc ở cửa mới vừa phản ứng kịp, đang muốn rút khẩu súng bên hông ra thì đã ngã xuống đất.

Một tay chống trên mép thuyền, nghiêm chỉnh huấn luyện nhảy lên thuyền, một phát giải quyết người còn lại, nâng tay giơ lên cao, làm một tư thế OK.

"Rốt cuộc cũng đến chúng ta! Đi!"

Bôn Lang nhận được ám hiệu, tiện tay ném ống nhòm, ca nô nhanh chóng tiếp ứng, tiếp đó, bọn họ rõ ràng thấy, chiến đội cực mạnh lợi hại của Viêm bang!

Ranh Giới Sống Chết (Thượng)

Chương 24: Ranh Giới Sống Chết (Thượng)

Theo mặt trời chậm rãi lên cao, máu tươi đúng là đưa cho sáng sớm vui mừng lớn nhất, chém giết, giết hại tàn nhẫn bắt đầu trong nháy mắt!

Không nghe được tiếng súng, trạm gác ngầm ở bến tàu trong nháy mắt đổ xuống, vô số tia tử ngoại lóe lên, thời điểm đang muốn ra tay ở cửa trạm gác ngầm, bỗng nhiên bị người xuất hiện phía sau che miệng lại, cổ ngẹo, ngã xuống ——

Thời gian ngắn ngủi, Bôn Lang mang người bên ngoài xông lên đảo, để cho kẻ địch ứng phó không kịp, 33 người mang tuyệt kỹ như sứ giả của địa ngục, xuyên qua rừng súng mưa đạn, từng bước tiến tới gần khu trung tâm, mang theo sát khí nồng nặc.

Cửa mở ra, hải tặc đếm không hết bừng lên từ bốn phương tám hướng, Đan Hùng mai phục đội bắn tỉa đã sớm hướng ngay mỗi kẻ, người vừa ra tới cửa đã bị chặn lại, vậy mà Bôn Lang mang theo thuộc hạ, dưới sự yểm trợ của Đan Hùng, nhanh chóng giết tới bên trong, trong nháy mắt làm rối loạn tầng phòng ngự của bọn họ.

Lúc này, bầu trời cuồn cuộn gió biển nổi lên, máy bay trực thăng chia làm ba đội xuất hiện trên bầu trời, ở giữa có Phi Ưng điều khiển máy bay trực thăng dừng ở vị trí bọn Bôn Lang đã chiếm lĩnh, vạch ra tầng tầng cát bay, thân thể cao lớn của Viêm Dạ Tước đi ra từ máy bay trực thăng, thẳng tắp đi tới hướng lầu gác.

Tay không cầm gì, nhưng không có một người có thể đến gần anh, cho tới bây giờ, anh đều tràn đầy tin tưởng đối với thuộc hạ của mình!

"Vị trí của cô ấy!" Âm thanh lạnh lẽo vang lên trong chiến hỏa, Phi Ưng truyền tọa độ An Nhẫn tìm cho lão đại, Viêm Dạ Tước nhìn một chút, lại thông qua ống nhòm tìm được vị trí chính xác, lạnh lùng nói: "Hấp dẫn chú ý của bọn họ, làm nổ toàn bộ nơi này!"

"Cái này đơn giản!" Sau khi Bôn Lang nhận được mệnh lệnh, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, từ trong túi lấy ra một trái bom, lấy đường cong hoàn mỹ, trong nháy mắt đi ra, ném hướng trong lầu gác, bước ra một bước, quay lưng lại, che lỗ tai ——

Nhất thời, ánh lửa bắn ra bốn phía, kiến trúc vốn được xem là bền chắc trong nháy mắt hủy diệt, bị hỏa hoạn bao trùm ——

"CMN, ‘người tình’ của tôi thật tuyệt!" Hắc Báo lắc đầu, vỗ vỗ lỗ tai, hướng về phía Đan Hùng nói: "Không được! Trước định thần rồi nói."

Nói xong, lấy ra một ống khói, đốt lên hít một hơi, nhìn ngoài mặt anh rất sợ, nhưng đôi mắt kia không lừa gạt được người, so với ai khác cũng trấn định hơn, loại nhỏ này nổ tung quả thật chính là nhi đồng. Huống chi vật thể bị anh ta kêu là "Người tình" cũng được anh ta chế luyện.

Đan Hùng thật sự là không nhìn nổi, đoạt lấy khói trong tay anh ta, ném lên mặt đất, dùng chân tiêu diệt, Bôn Lang trừng mắt liếc anh, quát lớn: "Này, cậu quản cũng quá rộng ——"

"Chăm sóc tốt trước mặt cậu!" Đan Hùng ngắt lời của anh ta, Bôn Lang nghiêng đầu nhìn một cái, nhìn người xông ra phía trước mặt, lập tức tháo súng máy hạng nặng trên bả vai xuống, đụng lỗ mũi một cái, "Cho chúng mày xem sự lợi hại của ‘bà xã’ tao!"

Giờ phút này, tiếng súng mãnh liệt, mưa đạn quét ngang.

Viêm Dạ Tước không nói gì, chỉ nâng tay, làm mấy dấu tay, toàn bộ thuộc hạ hiểu ý tứ của anh, chia làm ba đội công kích.

Bôn Lang cùng Đan Hùng nhìn thẳng vào mắt nhau một giây, gật đầu một cái, nhất thời đem người mang tới chia làm hai đội, Bôn Lang dẫn một đội người bảo vệ lão đại, Đan Hùng đi theo sát mình.

Cả hành động có hiệu suất hỏa tốc, nhìn người của đối phương càng tới càng nhiều, Bôn Lang đã sớm không còn là mặt nhí nhố lúc trước, khôi phục vẻ nghiêm túc, mang theo một đội người tấn công.

Lúc này, trong thư phòng lầu ba, Lục Tường ngồi ở trên ghế sa lon, chợt nghe tiếng nổ bên ngoài, Lục Hạo vốn đi bắt A Tạp cũng trở lại, khẩn trương nói: "Cha, người của Viêm bang tấn công tới, hỏa lực quá lớn, sợ rằng không chống nổi!"

Lục Tường chợt đứng lên từ trên ghế salon, sắc mặt càng ngày càng tối, trên mặt mang một tia đùa giỡn.

Dù sao cũng là địa bàn của mình, dáng vẻ Lục Hạo kích động, tiếp tục nói: "Đã đến nước này, cũng đừng nghĩ rời đi! Con đi tập hợp người của chúng ta!"

"Đi tập hợp người của chúng ta, chuẩn bị rút lui, bọn họ rất nhanh đi tới biệt thự, mở cơ quan ra, đưa bọn họ nhốt vào bên trong!" Lục Tường luôn luôn nhìn xa trông rộng, mặc dù nói không biết tình cảnh bên ngoài, nhưng Viêm bang có thể trực tiếp công lên đảo, vậy thì nhất định có không ít người, dù sao ban đầu bọn họ định vận chuyển hàng hóa xong thì đi, bỏ cái hòn đảo này, hiện tại hàng hóa đã ra khỏi đảo, cho nên, cũng không thích hợp đối đầu, không bằng thừa cơ hội rút lui.

"Cha, vậy không phải là nói chúng ta sợ bọn họ rồi!"

Mặt Lục Tường nghiêm túc, "Hiện tại, con chỉ cần làm theo lời cha nói! Nhanh đi!"

Lục Hạo không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài, nhưng trên mặt tất cả đều là không phục, cơ hội tốt như vậy, tại sao không cho bọn chúng xem thực lực của bọn họ!

"Đi phái người báo cho Kim gia một tiếng, lập tức rời đi!" Lục Tường có vẻ hết sức trấn định, xoải bước rời biệt thự, hơn nữa còn phân phó thuộc hạ.

"Dạ!" Thuộc hạ nhanh chóng chạy đi hướng lầu ba.

Mà giờ khắc này, trong tay Kim Vạn cầm một khẩu súng, đang chỉ vào cái trán Trình Du Nhiên, lạnh lùng cười ra tiếng: "Thả cô trở về? Thả cô trở về nói cho Viêm Dạ Tước?"

Trình Du Nhiên cũng không cảm giác ngôn ngữ của mình có vấn đề gì, xem ra là đối phương không nghe rõ, không thể làm gì khác hơn là cô phải nói một lần nữa, "Sao muốn tôi đi nói cho anh ta biết, tôi cũng không phải là thuộc hạ của anh ta, bẩm báo cái gì cho anh ta? Ông có phải nội gián hay không, có quan hệ một phân tiền với tôi à?"

"Cô lừa gạt bọn họ nhưng không lừa được tôi." Ông ta nhìn rõ, bên cạnh Viêm Dạ Tước chưa bao giờ có đàn bà, cô ta thế nhưng có thể lưu lại, chính là không giống nhau, cho nên, ông ta nhất định phải giết cô, vậy Viêm bang sẽ không biết là người nào bán đứng bang phái.

Trong lòng Trình Du Nhiên rõ những gì ông ta đang nghĩ, lạnh lùng cười một tiếng, "Ông cho rằng giết chết tôi rồi, cũng không ai biết ông là nội gián sao? Vậy ông ——"

Lời còn chưa nói hết, súng ở cái trán của cô giật giật, gương mặt Kim Vạn lạnh lùng, đang muốn bóp cò súng, song vào lúc đó, bỗng có người đẩy cửa ra, vội vã đi vào, nói: "Kim gia, Lục gia bảo ngài lập tức rời đi, ngài ấy đang ở phía sau núi tiễn ngài rời đi."

"Đã xảy ra chuyện gì? Tiếng nổ mạnh vừa rồi là . . . . ."

"Là người Viêm bang, Lục gia nói phải lập tức rút lui." Người đàn ông thông báo xong toàn bộ, đưa tay ra hiệu xin mời, muốn Kim gia nhanh rời đi.

Kim Vạn vốn muốn đè xuống cò súng chợt dừng, một bả nhấc Trình Du Nhiên lên, mang theo cô cùng đi, đây là đối sách để ngừa vạn nhất, nếu như rời đi không có chuyện gì, giết cô sau cũng không muộn.

Đôi tay Trình Du Nhiên bị trói ra sau lưng, bị kéo mạnh xuyên qua hành lang, cô chợt ngừng lại, tựa vào bên tường, không ngừng thở: "Tôi không đi được."

Thân thể dán lên tường, đôi tay sau lưng chợt bắt được miếng sắt trên bệ cửa sổ, xem ra cô phải tự nghĩ biện pháp cứu lấy mình.

Kim Vạn mặc kệ cô mệt thật không, một khẩu súng chĩa về phía cô, ý bảo cô đi mau, Trình Du Nhiên đã lấy được miếng sắt, nhíu mày, tiếp tục được áp giải đi, tay bị trói chặt nhẹ động, dây thừng bị cắt mở.

"Đi mau!" Kim Vạn lôi kéo cô đi tới khúc quanh, đang muốn đi vào bên trong, Trình Du Nhiên đột nhiên đẩy tay ông ta ra, lấy tốc độ của cô, có thể trong hai giây cua quẹo trốn được.

Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ ra kỹ thuật bắn của Kim Vạn đã nổi tiếng, nhanh chóng giơ súng bóp cò ——

Pằng một tiếng ——

Trúng đạn không phải cô, mà là người muốn nổ súng hướng cô!

Trong nháy mắt cô xoay người, một viên đạn nhanh như tia chớp bay qua trước mắt cô, vững vàng bắn trúng tay cầm súng của Kim Vạn, súng lục rơi xuống đất.

Trình Du Nhiên vừa quay đầu, một đôi tay hết sức thon dài có kỹ thuật bắn nhanh hơn Kim Vạn, chủ nhân của đôi tay này chính là —— Viêm Dạ Tước!

Ranh Giới Sống Chết (Trung)

Chương 25: Ranh Giới Sống Chết (Trung)

Kim Vạn thấy Viêm Dạ Tước thì cả khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt, mu bàn tay trúng một viên đạn, vẫn còn chảy máu, đã không cách nào cầm súng, biện pháp duy nhất chính là chạy trốn, tuy nhiên cùng lúc đó, Đan Hùng mang người tới bắt được, đồng thời kẻ địch bên trong bị giết chết toàn bộ, động tác nhanh như tia chớp.

Giờ phút này, hai người bốn mắt nhìn nhau, cặp con ngươi đen như mực vẫn lạnh lùng vô tình như cũ, ngũ quan khắc sâu, anh tuấn, nổi bật bất phàm, hơn nữa, trên người anh phát ra uy nghiêm, có khí thế "quần lâm thiên hạ", trong nháy mắt này Trình Du Nhiên chưa từng rung động qua!

Lúc này, từ trong cửa nơi khúc quanh lóe ra ba bóng dáng, pằng pằng pằng ——
Anh nắm lấy eo Trình Du Nhiên, nhanh nhẹn lật người tránh né, tròng mắt đen đảo qua, trong nháy mắt, cánh tay dài duỗi ra, cặp mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra hung ác nồng đậm.

Pằng pằng, hai phát chạm vào là nổ ngay, động tác nhanh đến mức khiến người nhìn không rõ ràng lắm, ba người cũng đã có hai người ngã xuống đất, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.

Trình Du Nhiên bị kỹ thuật bắn vừa nhanh vừa chuẩn của anh làm cho ngơ ngẩn, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, Viêm Dạ Tước lại xuất hiện tại nơi này, "Anh ——"

"Đi!" Viêm Dạ Tước nói một chữ cắt đứt lời của cô..., lôi kéo cô băng qua hành lang, phát hiện cửa sổ cũng đã bị phong kín, căn bản không có biện pháp đi ra ngoài.

"Từ bên này đi." Trình Du Nhiên hô một tiếng, lúc cô tiến vào, đã ngắm nhìn tình huống chạy trốn, cho nên, nhớ rất rõ ràng đường đi, cô nhanh chóng chạy ở trước mặt, mang theo bọn họ tiến vào đại sảnh, đưa tay đẩy cửa nội đạo.

Chợt, chung quanh vang lên mấy giây còi báo động, ngay sau đó, âm thanh tích tích tích vang lên.

Âm thanh này vang lên ở chính chỗ cánh cửa, rất rõ ràng, lúc Trình Du Nhiên đẩy cửa, chạm vào cơ quan.

"Lão đại, bên trong khóa cửa cần dùng bom cảm ứng." Đan Hùng liếc mắt nhìn, nói.

Trình Du Nhiên dĩ nhiên biết bom cảm ứng là đồ chơi gì, giương con mắt nhìn về phía Viêm Dạ Tước, mồ hôi trên trán chảy xuống, không ngờ lão hồ ly gian trá khóa cửa xong cư nhiên cài đặt bom cảm ứng.

"Đừng động!" Viêm Dạ Tước nhíu chặt lông mày, sắc mặt trầm xuống, Trình Du Nhiên chợt tiếp một câu: "Biết."

Lăn lộn ở chợ đen nhiều năm, trong lòng cô rất rõ ràng, chỉ cần cô vừa động, trong vòng ba giây bom sẽ nổ tung, hơn nữa, lão hồ ly kia tuyệt đối sẽ không đặt một quả bom, bom bên trong biệt thự đều liên tiếp, chỉ cần một quả phát nổ, sẽ tăng nhanh những quả bom hẹn giờ kia.

Như vậy, cả tòa nhà này sẽ bị hủy diệt, chớ nói chi là bên trong nhiều người như vậy, Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước cùng Đan Hùng một chút, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra anh ta sẽ tự mình đến cứu mình.

Trầm mặc một giây, Trình Du Nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Chỉ cần đi thẳng theo nội đạo sẽ ra cảng, các người mau rời khỏi nơi này đi!"

Người xung quanh nghe xong lời này thì ngẩn ra, sắc mặt của Viêm Dạ Tước càng thêm âm trầm hơn vừa rồi.

Đan Hùng nhìn Trình Du Nhiên, không ngờ cô sẽ nói như vậy, "Lão đại, thời gian không nhiều lắm, đi nhanh đi."

Nghe vậy, vẻ mặt Viêm Dạ Tước trở nên lạnh lẽo âm u, trong mắt lóe ra ánh lạnh, "Đan Hùng, lập tức mang theo mọi người rời khỏi nơi này!"

Lão đại nói lời này là ý bảo anh muốn lưu lại?

Vẻ mặt Đan Hùng trở nên khẩn trương, anh ta không thể để cho lão đại có chuyện, dù nhân vật quan trọng ở lại cũng nên là anh ta ở lại.

"Lão đại, anh rời đi trước, nơi này giao cho em là được."

Trình Du Nhiên cũng ngớ ngẩn trong lòng, lo lắng nói: "Lão đại Viêm, hiện tại cũng không phải là ——"

"Câm miệng!" Viêm Dạ Tước gầm lên giận dữ, bỗng nhiên xoay người nhìn Đan Hùng: "Lập tức đi!"

Đây là mệnh lệnh, giữa lông mày mang theo phách khí vương giả!

Vẻ kinh ngạc trong nháy mắt thoáng qua trên mặt Đan Hùng, rất nhanh, khôi phục tỉnh táo trước đây, nắm chặt quả đấm, hướng thuộc hạ khoát tay áo: "Đi!"

Ngay sau đó, vội vã mang theo Kim Vạn rời đi theo hướng nội đạo.

"Mọi người, mau lên, nhanh lên một chút!"

Mấy giây ngắn ngủn, chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, yên tĩnh khiến Trình Du Nhiên chỉ có thể nghe thấy âm thanh tim mình khẩn trương nhảy cùng tiếng hít thở, nhưng cô cố gắng bảo mình duy trì tỉnh táo, coi như mồ hôi trên trán nhỏ xuống, tay cũng bắt đầu run rẩy, cô hít sâu, nhìn Viêm Dạ Tước ở lại, thản nhiên nói: "Sao anh không đi?"

Giọng nói hết sức nhỏ, sợ động tác mình mỉm cười sẽ xúc động máy tăng nhanh.

"Đừng tưởng rằng anh ở lại thì tôi sẽ cảm ơn anh, tôi chỉ cảm thấy. . . . . ."

"Đừng nói nhiều!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói.

"Anh. . . . . ." Giọng điệu của anh rõ ràng rất bá đạo, lại làm cho Du Nhiên có loại cảm giác không giống, nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì.

Cặp con ngươi màu đen lóe ra kiên cường không người nào có thể địch, cong người xuống, cánh tay bền chắc vòng qua eo Trình Du Nhiên, trầm giọng nói: "Muốn chết, cũng không phải tự em tính toán!"

"Anh muốn làm cái gì! ?" Trình Du Nhiên nhíu chặt mi tâm.

"Đừng động!" Viêm Dạ Tước chợt truyền đến một tiếng quát lạnh, sắc mặt biến thành nghiêm túc, "Nghe kỹ! Tôi đếm tới ba liền lập tức buông tay!"

"Cái gì?" Trình Du Nhiên mở to cặp mắt, chẳng lẽ anh ta không biết buông ra, bọn họ đều sẽ bị nổ thành vụn phấn à?

Buông tay, cái này bày tỏ bọn họ đều muốn xong đời ở chỗ này?

"Anh chính là ——"

"Không nên nói nhảm, một!"

Viêm Dạ Tước nói đếm tới ba cô liền thả tay? Có thể không? Nhìn vẻ mặt trấn định của anh, cô nên tin tưởng anh ư?

Trừ cái này cũng chưa có biện pháp khác, thôi! Bất cứ giá nào! Dù sao cuộc đời cũng giống như một ván bạc, không thua chính là thắng!

"Ba!" Âm thanh lạnh lẽo vang lên ——

Mặc kệ Trình Du Nhiên có phản ứng kịp không, một tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực, màu đen nhất thời nhô lên, nhanh chóng chạy hướng cây cột phía trước ——

Trong lúc mới vừa chạy ra hai bước, âm tiếng phá hủy uy lực kinh người đột nhiên vang lên!

Chỉ thấy cánh cửa vừa dầy vừa nặng đã bị nổ bay, tất cả chung quanh trong nháy mắt bị nổ thành vụn phấn, mảnh vụn bắn ra bốn phía, hỗn hợp nở rộ cùng ngọn lửa, đánh thẳng vào bốn phía ——

Viêm Dạ Tước ôm chặt Trình Du Nhiên xông ra phía trước, mặt Trình Du Nhiên chôn ở bờ vai anh, mắt thấy ngọn lửa sẽ bốc thẳng phía bọn họ, khoảnh khắc muốn cháy đến lưng Viêm Dạ Tước thì anh nhảy mạnh một cái, tốc độ tựa như tia chóp trong nháy mắt khéo léo lật người, ôm chặt Trình Du Nhiên nhanh chóng nhào tới hướng mặt đất sau cây cột trước mặt, thân hình cao lớn bao bọc cô.

Cả đại sảnh trở thành một biển lửa, mảnh vụn mang theo ngọn lửa tung tóe bay đầy trời, như sao băng rơi xuống, mấy mảnh vụn rải rác đánh vào trên người Viêm Dạ Tước, anh thế nhưng lại giống như không có việc gì, bảo vệ Trình Du Nhiên dưới khuỷu tay mình.

Tia lửa đang thiêu đốt đầy trời, Trình Du Nhiên áp vào lồng ngực anh, không biết vì sao, cô không nghe được nhịp tim của đối phương, hình như chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, mơ hồ cảm thấy tiếng hít thở phái nam trên đầu mình nặng nề. . . . . .

Trong phòng không chỉ có một quả bom, lúc này, tất cả bom hẹn giờ bởi vì vừa chợt nổ mà máy tăng tốc!

Ranh Giới Sống Chết (Hạ)

Chương 26: Ranh Giới Sống Chết (Hạ)

Đợt nổ tung vừa rồi đã chặn lại lối đi thông ra cửa, bọn họ căn bản không có biện pháp đi thông ra ngoài tòa nhà, đường ra duy nhất chính là. . . . . .

"Đi! Đến lầu chót!" Hai người nhìn chung quanh một chút, ăn ý trăm miệng một lời nói.

Giờ phút này, cả tầng hai cùng đại sảnh đều cháy sạch hoàn toàn, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt lên cao, trong biển lửa, Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước lôi kéo, né tránh mảnh vụn bay xuống, đi thông lên trên lầu.

Đang muốn chạy ra khỏi biển lửa, trên trần nhà, một khối gỗ bốc cháy rơi xuống hướng Trình Du Nhiên, tay Viêm Dạ Tước vươn ra rồi thu lại, lôi cô ra sau lưng mình.

Song thời điểm tránh thoát mảnh vụn, ánh mắt Trình Du Nhiên đảo qua bên trái, nhanh nhẹn xoay người, nhảy ra một bước đứng ở bên trái Viêm Dạ Tước, hai thân hình giao thoa ở giữa, Trình Du Nhiên chợt đẩy Viêm Dạ Tước chạy đi ——

Bùm! Một tiếng vang thật lớn, cây cột bị phá hủy, chấn động cực lớn làm Trình Du Nhiên bắn về phía trước, Viêm Dạ Tước vừa quay đầu, ánh mắt trầm xuống, cây cột nổ tung lần nữa, anh duỗi cánh tay lôi kéo, kéo Trình Du Nhiên vào trước lồng ngực của mình, linh hoạt xoay người tránh né tập kích, di chuyển đến sau cột trụ.

"Huề nhau." Trình Du Nhiên nhẹ nâng khóe miệng lên, trước anh cứu cô, hiện tại vừa lúc huề nhau, Trình Du Nhiên cô chưa bao giờ cố ý giúp người để được mang ơn, cũng không thích thiếu người nhân tình.

Giờ phút này, sắc mặt cô tái nhợt, đau đớn tập kích thần kinh của cô, một khối gỗ vụn đang bay tung tóe, cắt qua bắp đùi cô, máu tươi thấm vào quần, cô trấn định cởi quần áo ra, nhanh chóng buộc chặt bắp đùi, lúc này không còn kịp khâu lại nữa, cũng chỉ có thể làm tạm vậy.

Sau đó, giương mắt nhìn Viêm Dạ Tước, cố nén đau đớn truyền tới từ bắp đùi, nói: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều lắm."

Nhìn cô hình như không có việc gì, rõ ràng đã đau đến mức thay đổi sắc mặt.

Viêm Dạ Tước nhăn mày lại, động tác lôi kéo mạnh, chặn ngang ôm cô lên, bước nhanh ra khỏi biển lửa, tiến vào hành lang an toàn, nhanh chóng chạy hướng trên lầu.

Lúc sắp đến gần lầu chót, ba bóng dáng thoáng qua.

Ngay sau đó, pằng pằng pằng ——

Ba viên đạn xẹt qua trong nháy mắt, Viêm Dạ Tước ôm cô xoay người, nhanh nhẹn xoay người tránh né.

Tròng mắt đen đảo qua, chỉ thấy mấy bóng đen thu vào trong mắt, từ động tác nhanh nhẹn lưu loát của bọn họ là có thể nhìn ra đó là sát thủ trải qua huấn luyện hiệu suất cao.

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lúc này, còn có người tới nơi này chặn lại, xem ra Lục Tường thật đúng là muốn đưa Viêm Dạ Tước vào chỗ chết, cái lão hồ ly này!

Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh trong lòng, nhưng mà trên mặt lại không xuất hiện một tia sợ hãi, tình huống như thế đối với anh mà nói sớm đã là chuyện thường như cơm bữa, có thể ngồi lên vị trí hôm nay, vô luận là bạch đạo hay hắc đạo, người muốn diệt trừ anh nhiều đến đếm không hết.

Muốn giết anh? Được, anh thật muốn xem những người Lục Tường huấn luyện ra có bản lĩnh này hay không!

Nhưng hiện tại anh ôm Trình Du Nhiên, trong nháy mắt, nhanh chóng lui về phía sau, ôm Trình Du Nhiên tránh né nhanh như tia chớp, sau dùng cánh cửa ngăn cản mấy phát đạn.

"Ở lại chỗ này!" Viêm Dạ Tước ấn hai vai Trình Du Nhiên, đặt cô ở phía sau cửa, ngay sau đó, ngước mắt, tròng mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra nồng đậm hung ác.

Một giây kế tiếp, anh giống như báo đen đột nhiên nhô lên, một tay bắt được nòng súng chỉ tới hướng anh, làm cho người ta còn chưa kịp phản ứng, đã bắt ngược lại một gã đàn ông áo đen, một tay giữ chặt chốt an toàn, một tay khác dùng sức vặn cổ gã đàn ông đó.

Giờ phút này, súng đã ở trong tay anh, một tay giữ chặt gã đàn ông đã bị mất mạng, máu lạnh làm thành lá chắn che mình, đồng thời một tay lưu loát đem súng lục lên cò.

"Pằng pằng ——"

Hai phát bắn ra, một gã đàn ông khác còn chưa kịp phản ứng, cũng đã ngã xuống đất, thân thể run rẩy khổ sở, từng viên đạn đều đúng chỗ hiểm của hắn, cuối cùng bắn ra, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.

Người đàn ông cầm súng đạn trong tay bắn càn quét thành tổ ong, tay không không quyền, Trình Du Nhiên nhìn một màn kia, ngẩn ra trong lòng.

Ba gã khác là nhân vật lợi hại nhất, động tác nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện tựa như ma quỷ, có thể ngồi lên vị trí lão đại Viêm bang, bản lĩnh của Viêm Dạ Tước tuyệt đối không thấp kém, trải qua một trận đọ sức, cũng không để bọn họ thương tổn được chút nào.

Nhưng thời gian đã không còn nhiều, anh phải giải quyết bọn họ trong vòng mười giây!

Lúc này, trong lúc lơ đãng một bóng đen di chuyển, trong tay nắm súng lục trên đất lên đang muốn tập kích anh từ phía sau.

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, sắc mặt Trình Du Nhiên núp ở phía sau cửa bỗng kinh ngạc, nắm vũ khí bên cạnh lên, chịu đựng đau đớn ở bắp đùi, lặng yên không một tiếng động lao nhanh đến, dẵm thảm tập kích người kia, hướng phía sau, hung hăng dùng vũ khí đâm một cái.

Thân là bác sỹ, cho tới bây giờ cô cũng chỉ cứu người, không ngờ cũng có lúc tự tay giết người.

Khóe miệng Trình Du Nhiên kéo ra một nụ cười cứng ngắc, ngay sau đó khom người nắm súng vừa rồi, lấy một đường cong hoàn mỹ, đem súng ném vào trên tay Viêm Dạ Tước.

Hiện tại, bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh!

Viêm Dạ Tước vừa lui về phía sau, tay bắt được đồ Trình Du Nhiên ném, đồng thời, bóp cò súng, nổ súng toi mạng.

Hai cánh tay duỗi một cái, chặn ngang ôm lấy Trình Du Nhiên lần nữa, thời gian đã không đủ chỉ còn lại mười lăm giây, thông hướng lầu cuối, cửa bị phong tỏa, chỉ còn khẩn cấp chạy trốn hướng cửa sổ trên mái nhà.

Vừa lúc đó, một bóng người chợt thoáng qua trên chỗ cửa sổ——

"Lão đại! Là tôi! Đi lên nhanh một chút!" Là giọng Phi Ưng, anh ta đứng ở cửa sổ trên mái nhà nhìn xuống, vội vã nói.

"Đỡ lấy cô ấy." Nhìn thấy thuộc hạ Phi Ưng, Viêm Dạ Tước đem Trình Du Nhiên nâng lên hướng cửa sổ trên mái nhà, Phi Ưng đứng ở cửa thuận thế nhận lấy Trình Du Nhiên, nhanh chóng ôm lấy cô ra phía ngoài cửa sổ, sau đó, lập tức vươn tay hướng cửa sổ trên mái nhà, tiếp ứng lão đại.

Viêm Dạ Tước cầm tay, một tay vịn dọc theo cửa sổ trên mái nhà, một tay linh hoạt lật chồm, đột nhiên nhảy ra cửa sổ trên mái nhà, chân vừa rơi xuống đất, còn chưa dừng lại một giây, đã thuận thế ôm lấy Trình Du Nhiên, bước nhanh chạy hướng máy bay trực thăng——

Bùm ——

Tiếng nổ mạnh long trời lở đất, sấm vang chớp giật vang lên, khói lửa chói mắt đột ngột hiện ra giống như là xông thẳng vào bầu trời, sau đó hóa thành một quả cầu lửa, cả tòa biệt thự sang trọng nhất thời thành một mảnh khói lửa, chật vật không chịu nổi.

Máy bay trực thăng cách đó không xa đang đến gần, nghe được tin nhắn A Tạp gửi đến thì Tần Tử Duệ đang ngồi ở bên trong khoang máy, cầm ống nhòm nhìn tình huống trên đảo, sắc mặt trầm xuống.

"Anh hai, nhìn tình hình chúng ta không có cách nào nhích tới gần được." Thuộc hạ mở miệng nói, Tần Tử Duệ giống như là không nghe được, anh biết, cô vẫn còn ở trên đảo.

Lúc này, bên kia ống nói điện thoại truyền đến âm thanh dồn dập của Tần Viễn, "Anh hai, thuyền chuyên chở hàng bị cướp rồi!"

"Lập tức quay trở lại!" Dưới mệnh lệnh của anh hai, máy bay trực thăng nhanh chóng xoay vòng trở lại, rất nhanh, biến mất ở không trung.

Giờ phút này, quả cầu lửa càng đốt càng rực, ánh lửa kinh sợ chiếu sáng bầu trời.

Giữa lửa khói đầy trời, chợt hiện ra một chiếc máy bay trực thăng, phá vỡ ngọn lửa hỗn tạp khói dầy đặc mà xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, vệ tinh intercom truyền đến một âm thanh hả hê.

"An Nhẫn, lão đại bình yên vô sự, chúng tôi cần nơi hạ xuống!"

Ngồi ở kế bên vị trí tài xế, Bôn Lang hướng về phía intercom truyền tới tin tức cho bên An Nhẫn, ngay sau đó lộ ra vẻ tươi cười hả hê.

"Phía trước góc 90 độ." Âm thanh An Nhẫn truyền đến, ngay sau đó, bản đồ tiếp đất được gửi tới.

Viêm Dạ Tước cầm bộ đàm lên, lạnh giọng ra lệnh, "Lập tức sắp xếp chữa bệnh và chăm sóc."

Trình Du Nhiên dựa vào thành ghế, máu trên bắp đùi đã ướt đẫm y phục buộc chặt, bắt đầu xuất hiện trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.

Cô biết, bởi vì chảy máu quá nhiều, hơn nữa, bản thân cô đã không còn sức khâu lại rồi.

Viêm Dạ Tước ôm chặt cô, trầm giọng nói: "Sẽ không có chuyện."

"Ừ, tôi biết rõ." Trình Du Nhiên cố gắng gật đầu, dừng lại một chút, "Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc thật tốt, bởi vì. . . . . ."

Ngày Nghỉ

Chương 27: Ngày Nghỉ

"Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc thật tốt, bởi vì thằng bé. . . . . ."

Trình Du Nhiên vốn nghĩ thầm nếu như cô có bất trắc gì thì chỉ còn mình Tiểu Nặc, chi bằng đi theo Viêm Dạ Tước, nhưng vẫn chưa nói hết, cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, ôm Trình Du Nhiên đi lên máy bay trực thăng, đội ngũ y sỹ đã sớm chờ sẵn, Viêm Dạ Tước đặt cô vào trong, trầm giọng nói với người ở bên trong: "Nếu cô ấy có chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ sống."

Mấy nhân viên cứu hộ hốt hoảng gật đầu, nhìn bóng lưng lão đại Viêm rời đi, lập tức đẩy xe cứu thương.

Viêm Dạ Tước không bận tâm trên người mình cũng bị thương, nhìn lướt qua Bôn Lang cùng Đan Hùng, hỏi: "Tình huống bên Văn Long thế nào?"

"Đã lấy lại hàng, có điều không thấy bóng dáng Tần Tử Duệ cùng Tần Viễn, Lục Tường cũng rời đi, con lão ta bị chúng ta bắt được."

Viêm Dạ Tước nghe Đan Hùng nói, mày cau lại, lạnh lùng nói: "Làm cho đảo Tường Long biến mất hoàn toàn! Tiêu diệt sản nghiệp hiện có của Lục Tường, thông báo với mấy chú, tôi muốn mở hội nghị gia tộc!"

Một câu nói của anh, điều khiển phần lớn binh mã Viêm bang từ bốn phương tám hướng, đối với khu vực Tam Giác Vàng bao gồm cả Somalia, tất cả địa bàn thuộc về Lục Tường đều bị tiến hành càn quét tru diệt bốn phía, hai ngày hai đêm, không ngủ không nghỉ, mặc dù chạy trốn, nhưng thời kì làm thủ lĩnh hải tặc của ông ta cũng kết thúc ngay một khắc này.

Bệnh viện, Hongkong.

Ánh sáng dìu dịu chiếu rọi vào trong phòng bệnh, Trình Du Nhiên nằm rất an tĩnh ở trên giường, ngủ suốt hai ngày, giống như là rất lâu không có ngủ một giấc thật tốt, ngủ thế nào đều không đủ, còn muốn tiếp tục.

Chợt, đồng hồ điện tử phát ra âm thanh “tích tích”, hơn nữa chấn động ở trên cổ tay cô, khiến cho cô nhíu nhíu mày, lúc này mới mở mắt thật, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ anh tuấn chuyên chú nhìn cô, cô biết, mình còn sống trở về rồi, hơn nữa con trai ở bên cạnh, lần này lập tức khôi phục vẻ lười biếng.

Tiểu Nặc chớp chớp mắt tròn trịa, âm thanh non nớt vui vẻ nói: "Mẹ, rốt cuộc mẹ đã tỉnh."

"Con chơi đồ chơi này, có thể không đánh thức mẹ ư?" Cô đánh một cái ngáp, còn muốn lôi kéo chăn, vẫn muốn ngủ tiếp, cô trải qua mấy ngày, sợ rằng ngủ nửa năm cũng không đủ.

Nhưng một đôi tay nhỏ bé nắm lấy chăn của cô, một bộ dáng vẻ đại nhân nhỏ, nói: "Mẹ đã ngủ hai ngày hai đêm rồi, không thể ngủ nữa."

"Chẳng lẽ con không biết, bây giờ mẹ là bệnh nhân?" Trình Du Nhiên chỉ chân trái mình đang treo giữa không trung, nhíu mày hướng con trai nói.

Tiểu Nặc tặng cô một cái xem thường, buông tay ra, nói: "Vậy cũng tốt, mẹ cứ ngủ tiếp đi, thím Vân đưa đồ tới con ăn hết là được rồi."

Nói xong, cu cậu xoay người, đi tới bên bàn nhỏ, mở hộp giữ nhiệt ra, chuẩn bị ăn, cu cậu không tin mẹ không động lòng.

Trình Du Nhiên thật là ngủ hai ngày hai đêm rồi, nhưng cô cũng hai ngày hai đêm không có ăn cái gì!

Mấy ngày nay, cô có thể tưởng tượng được thức ăn thím Vân làm, đây quả thực là hấp dẫn, hấp dẫn cực lớn. . . . . .

Trình Du Nhiên ngồi dậy, đưa tay tháo băng ra, đang muốn xuống giường, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, người đi tới chính là Tiếu Chấn Vũ, thấy cô tự động xuống giường muốn di chuyển, vội vàng mở miệng nói: "Bác sĩ Trình, chẳng lẽ cô không biết bây giờ mình là bệnh nhân ư? Động như vậy, sẽ đụng phải vết thương."

Đây không phải là câu cô mới vừa nói với con trai ư, cô quay mặt sang, cười cười, "Tôi cũng là bác sỹ, biết chừng mực."

Trình Du Nhiên cũng không có nghe theo Tiếu Chấn Vũ mà không động, một chân nhảy tới ghế sa lon, thận trọng ngồi xuống, đoạt lấy đôi đũa trong tay con trai, ăn, thật không hổ là thức ăn thím Vân làm, chính là làm cho không người nào có thể kháng cự.

Tiếu Chấn Vũ cũng biết cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là như vậy cũng tốt, đây cũng chứng minh cô không có gì đáng ngại, cuối cùng có thể báo cáo với Viêm Dạ Tước, nhìn dáng vẻ cô ăn như hổ đói ăn đồ, cười cười, xoay người, nói: "Lần này lão đại cậu hỏi, cậu có thể trả lời rồi."

Bôn Lang cùng An Nhẫn đi vào sau Tiếu Chấn Vũ, nhìn tướng ăn của cô gái này xong thật đúng là có chút đần độn, Tiểu Nặc nhún vai bất đắc dĩ, tựa hồ đang nói cho cái chú đi tới, chú nhìn thấy đúng là sự thật, Bôn Lang nhìn bé trai ngồi ở trên ghế sa lon một chút, thời điểm ban đầu bắt cậu bé đi thật vẫn không có chú ý, vào lúc này, ngược lại nhìn kỹ rõ ràng xong, chợt toát ra một câu nói: "An Nhẫn, cậu nói xem, thằng nhóc này thoạt nhìn có chút hơi giống lão đại. . . . . ."

An Nhẫn đẩy mắt kính một cái, nói: "Thời điểm không nói lời nào, hình như có một điểm nhỏ. . . . . ."

"Các chú nói lão đại Viêm lớn lên giống cháu sao?" Người này lớn lên giống với ai, chỉ cần Tiểu Nặc vừa nghe, tinh thần sẽ cao gấp trăm lần, lập tức mở miệng, sờ sờ cằm mình, thật ra thì dáng dấp lão đại Viêm cũng thật đẹp trai, vậy thì nói cậu về sau cũng sẽ thật đẹp trai rồi. . . . . .

"Con đang nghĩ gì thế!" Trình Du Nhiên vỗ vỗ đầu con trai có ý nghĩ kỳ quái, ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Bôn Lang, nói: "Bát Lang, đồ có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được."

Kinh nghiệm lần ở Tam Giác Vàng cùng chuyện ở Somalia, cô cũng không muốn con trai có quan hệ gì với Viêm Dạ Tước, làm mẹ của cu cậu, chỉ muốn con trai có thể bình an, lớn lên khỏe mạnh, hơn nữa, Viêm Dạ Tước cũng căn bản không nhớ cô, vậy thì tại sao cô phải dùng mặt nóng dán lạnh mông người ta, nói cho anh biết, cô sinh một đứa bé cho anh?

Cô mới không cần, hơn nữa, sinh Tiểu Nặc hoàn toàn là quyết định của cô, Tiểu Nặc là đứa con của cô.

"Chẳng lẽ các người không nhìn ra, Tiểu Nặc lớn lên giống tôi sao?" Cô đưa tay sờ sờ đầu con trai, thân thể dựa vào thành ghế, nói: "Các người vẫn còn ở nơi này làm gì? Cũng nên trở về chỗ các người tới, thuận tiện nói cho lão đại các người câu, tôi muốn xin nghỉ!"

"Xin nghỉ?" Bôn Lang có chút kinh ngạc.

Đôi tay Trình Du Nhiên vây quanh trước ngực, "Dù làm người hầu cũng có kỳ hạn, chẳng lẽ hắc đạo thì không thể cho binh sĩ bị thương như tôi nghỉ ngơi ư? Dù sao gần đây tôi không đi đâu, tôi muốn dưỡng thương thật tốt."

Trong lòng cô nghĩ là bọn họ tốt nhất cũng đừng xuất hiện, vậy cô có thể cùng con trai trở về cuộc sống yên tĩnh, tốt nhất là sống đơn thuần không có việc gì, vậy không ung dung tự tại ư? Nhất định muốn đi vào trong chiến tranh tìm chết?

"Được rồi, tôi sẽ nói với lão đại." Bôn Lang thở dài một hơi trong lòng, lão đại bảo anh ta ở lại xem thử, thật là khó khăn hơn so với nổ súng giết người, tính mạng của anh ta làm sao lại khổ như thế này.

Ở bệnh viện nghỉ ngơi một tuần, Trình Du Nhiên liền quyết định ra viện, dù Tiếu Chấn Vũ nói quan sát nữa, cô vẫn kiên trì phải về nhà, ở nơi này, quả thật giống như là trại tạm giam, ngày ngày bị người nhìn, về nhà cô thấy tự do, vì vậy, xách tốt đồ, ném cái chìa khóa xe cho Bôn Lang chở về nhà.

Về đến nhà, hôm nay Tiểu Nặc đi vườn trẻ, Trình Du Nhiên chân sau nhảy ngồi ở trên ghế sa lon, hướng Bôn Lang nói: "Trong tủ lạnh có nước ngọt, tự lấy."

Nói xong, cô cầm điện thoại lên nhìn một chút, là Lâm gọi điện rất nhiều, đè xuống tin nhắn thoại.

"Cathy, tôi trở lại Newyork rồi."

"Cathy, cám ơn cậu, hiện tại bé con rất khỏe mạnh."

"Cathy, sao cậu không nhận điện thoại, tôi không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không, ba cậu hình như sắp không được. . . . . ."

Có Căn Nhà Ở Newyork

Chương 28: Có Căn Nhà Ở Newyork

"Cathy, sao cậu không nhận điện thoại, tôi không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không, ba cậu giống như sắp không được, sau khi tôi trở lại bệnh viện từng gặp bác ấy, sợ rằng không đến bao lâu nữa, cậu nên trở lại xem. . . . . ."

Lâm còn nhắn lại tin gì nữa, Trình Du Nhiên đã không thể tiếp tục nghe, nhanh chóng cúp điện thoại di động, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, loại an tĩnh này, hình như có điểm không đúng.

Bôn Lang uống cola đi ra, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, giống như là ở nhà mình, mở ti vi, đổi kênh, phát hiện không có tiết mục gì đẹp mắt, mới thả hộp điều khiển ti vi xuống, quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên, uống một hớp cola, hỏi: "Cô làm sao vậy? Nhận cú điện thoại xong, sắc mặt liền thay đổi."

Trình Du Nhiên không nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng rất khó coi, đứng lên, khập khễnh đi vào gian phòng, Bôn Lang thở dài một cái, không khỏi cảm khái trên thế giới này con gái thật khó dỗ, thật là vô cùng may mắn, anh ta không phải dỗ dành con gái, hai chân tiếp tục bắt chéo nguẩy ở trên ghế salon xem ti vi uống cola.

Vào lúc này ngược lại cảm thấy nhiệm vụ lão đại đưa cho anh ta cũng không tệ lắm, rất lâu không có nhàn nhã thế này.

Trình Du Nhiên trở lại gian phòng, ngồi ở bên giường, đưa tay mở ngăn kéo ra, lấy ra một tấm hình, đây là tấm cô mười lăm tuổi cùng mẹ đi Nhật Bản xem hoa anh đào, đảo mắt đã mười một năm rồi, mặc dù bây giờ cô đã rời khỏi căn nhà kia, nhưng chuyện này, còn ở trong đầu cô, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tình cảnh mẹ tự sát, cũng sẽ không quên mình ghét hận đối với cái nhà kia và đối với bọn họ.

Cô từng cho là ba và mẹ yêu cô, năm ấy từ Nhật Bản về đến nhà, ba lại dẫn theo một người phụ nữ khác cùng một đứa bé vừa sinh ra trở lại, nói cho cô biết đây là em trai cô, cũng xin mẹ cô lưu mẹ con bọn họ lại, mẹ cô đồng ý, chỉ vì sau khi sinh cô liền không cách nào mang thai nữa, bọn họ là gia đình y học nổi tiếng, cần phải có một người đàn ông thừa kế gia nghiệp, mà Trình Du Nhiên chỉ là con gái.

Từ đó về sau, Vạn Tuyết Cầm mang theo đứa bé đến ở, cái nhà ấm áp đó liền thay đổi hẳn, mẹ cô đón nhận thực tế, lại trở nên buồn bực không vui, không còn nụ cười, không hề mang cô đi du lịch nữa, cả ngày nhốt mình ở trong phòng.

Toàn bộ căn nhà bắt đầu do Vạn Tuyết Cầm trông coi, bà ta dần dần thành nữ chủ nhân của cái nhà này, mà mẹ cô xem ra lại càng giống như là vợ nhỏ, nhưng mẹ cô luôn muốn mình không cần quan tâm những thứ này, đến cuối cùng không thể tiếp tục chịu đựng loại khổ sở này nữa, thành bệnh tâm thần.

Vào năm Trình Du Nhiên mười chín tuổi, mẹ mình nhảy xuống từ trên lầu, cô vĩnh viễn nhớ, gió điên cuồng gào thét, mẹ đứng ở sân thượng, bà thay chiếc váy bà thích nhất, làn váy hoa nhỏ yên ả tung bay theo gió.

Trình Du Nhiên lại bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vã chạy tới, "Mẹ, đừng, mẹ mau xuống đây, xuống có được không."

Nghe được giọng của con gái, bà quay đầu lại, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ vẻ gì, giống như là thờ ơ với tất cả mọi chuyện, vậy mà, vẻ mặt này càng khiến Trình Du Nhiên khẩn trương thêm, ánh mắt của mẹ chưa bao giờ trống rỗng như vậy.

Vậy mà, lúc Trình Du Nhiên muốn tiến gần kéo mẹ lại, bà lại không nói gì, cả người nghiêng đổ, "Đừng!"

Tiếng kêu phá vỡ bầu trời đêm, gió lạnh xuyên thấu xương, Trình Du Nhiên tận mắt thấy mẹ nhảy xuống, hung hăng quăng xuống đất, bỏ lại cô rời đi.

Mùa đông năm ấy, ấy sao lạnh lẽo, lo xong xuôi lễ tang của mẹ, từ đó, nhà họ Mộ cũng chỉ có một Mộ phu nhân, cô cũng không nói gì, đêm đó rời khỏi nhà họ Mộ, không lấy thứ gì, chỉ cầm một tấm ảnh cuối cùng chụp mẹ cùng cô ở Nhật Bản, tấm hình mang theo nụ cười xinh đẹp.

"Mẹ, mẹ nhớ bà ngoại à?" Không biết Tiểu Nặc đi vào từ lúc nào, thân thể nhỏ bé bò lên giường, ôm cánh tay mẹ hỏi.

Trình Du Nhiên thu hồi suy tư, ôm con trai vào trong ngực, nói: "Suy nghĩ chút chuyện, ngày mai con được nghỉ hè, chúng ta đi Newyork thăm bà ngoại có được không?"

"Chúng ta sẽ đi Newyork sao?" Tiểu Nặc nâng đầu nhỏ lên, vô cùng hưng phấn nói, mẹ cũng đã sớm nói muốn dẫn cu cậu đi du lịch, cu cậu vẫn muốn đi Newyork, nhưng mẹ không đồng ý, bây giờ có thể đi, thật sự là quá tốt.

"Xem con vui mừng kìa." Trình Du Nhiên ngắt ngắt lỗ mũi Tiểu Nặc.

Tiểu Nặc cúi đầu nhìn qua hình trong tay mẹ, mở miệng nói: "Dung mạo của mẹ và bà ngoại thật là giống nhau."

"Đó là đương nhiên, dù gì năm đó bà ngoại con cũng là hoa khôi khoa y của trường đại học, không biết có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi bà, đặc biệt là thời điểm làm giải phẫu, rất lợi hại!" Nói đến mẹ mình, Trình Du Nhiên luôn là một bộ tự hào, bởi vì, cho dù cô sinh ra ở gia đình y học, từ nhỏ đã học y, nhưng người đầu tiên dạy cô giơ tay cầm dao mổ, chính là mẹ cô.

"Nhưng Tiểu Nặc tin tưởng, mẹ lợi hại hơn." Tiểu Nặc lớn tiếng nói, thật đúng là con Trình Du Nhiên, khẩu khí vẻ mặt nói chuyện cơ hồ cũng giống nhau như đúc.

Làm ra quyết định này, ngày hôm sau Trình Du Nhiên bảo Bôn Lang chở cô đến bệnh viện xin nghỉ, nhiều ngày không đi làm, bác sỹ Lưu nhất định sẽ giận dữ, xem ra, lần tốt nghiệp này lại bị nhỡ rồi.

Xe dừng ở bãi đậu xe, Trình Du Nhiên bảo Bôn Lang chờ ở trong này còn mình thì khập khễnh đi vào bệnh viện.

"Tiểu Du Nhiên, em thật là lợi hại!" Mới vừa vào thang máy, liền đụng phải vị Đại Vĩ không có việc gì liền đến nơi đi bộ, anh ta nhíu mày, "Bộ dáng này còn tới làm, như thế nào, chân có thấy đỡ hơn chút nào không?"

"Đa tạ quan tâm, không có việc gì." Trình Du Nhiên cười cười nhàn nhạt, mà Đại Vĩ càng thêm được voi đòi tiên, lại gần nói: "Thật không nghĩ tới, nếu em chạy tới trợ giúp học giả khoa giải phẫu thần kinh, có cơ hội cũng giới thiệu tôi một chút nhé."

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, có chút không rõ cho nên tạm biệt Đại Vĩ đi tới khoa phụ sản, mới vừa vào phòng làm việc, chỉ thấy bác sỹ Lưu Văn Hoa ngồi ở bên trong, sắc mặt trầm xuống, nói: "Trình Du Nhiên, rốt cuộc cô cũng biết tới bệnh viện rồi sao?"

"Bác sỹ Lưu, tôi còn muốn xin nghỉ vài ngày, có. . . . . ."

"Cô không cần xin tôi nghỉ, viện trưởng đã đồng ý yêu cầu bác sỹ Tiếu, cho cô đi làm trợ thủ của anh ta."

Bây giờ Trình Du Nhiên mới hiểu được lời Đại Vĩ vừa nói, không ngờ tiểu tử Tiếu Chấn Vũ kia vẫn tính là có chút lương tâm, xin nghỉ giúp cô, như vậy, cô vừa hay có thể tốt nghiệp rồi.

"Thu thập xong đồ, học tập tốt, nếu tiếp tục ở bệnh viện nữa, cô thật không thích hợp làm bác sỹ đâu."

Trình Du Nhiên gật đầu một cái, vừa định nói cám ơn, liền nghe được nơi cửa truyền đến âm thanh của Bôn Lang, giận dữ hét hướng Lưu Văn Hoa: "Cái bà thím này nói gì vậy hả? !"

Bôn Lang đi vào, nhìn người phụ nữ giáo huấn Trình Du Nhiên, quả thật chính là một bà thím.

Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm xuống hơn, hỏi "Anh là ai, vì sao xông vào phòng làm việc?"

Chuyến Đi Đến Nước Mỹ

Chương 29: Chuyến Đi Đến Nước Mỹ

Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm hơn, hỏi "Anh là ai, vì sao xông vào phòng làm việc?"

"Bà thím à, nếu tôi muốn, ngay cả phòng viện trưởng tôi cũng dám, đừng nói phòng làm việc của bác sỹ." Bôn Lang liếc bà thím này một cái, Lưu Văn Hoa hình như cũng bị bộ dáng đó làm cho tức giận, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói một câu, "Vị bệnh nhân này, mời xem rõ chữ trên cửa, nơi này là khoa phụ sản, tôi đề nghị anh nên đi khoa thần kinh kiểm tra xem sao, nếu không, bệnh tình tăng thêm, không quá tốt đối với anh."

Lưu Văn Hoa nói với giọng điệu chuyên nghiệp, Bôn Lang vốn còn xem thường bà thím này, muốn giúp đỡ một tay, không ngờ mình đi dọa người, cuối cùng tự mình đụng phải con cọp chân chính, còn là cọp mẹ, lần này thật đúng là nhất thời không nói tiếp được.

Trình Du Nhiên ở một bên thật là bất đắc dĩ, Bôn Lang luôn không tài ba trong đối đãi với phụ nữ, còn dám lao ra gây chuyện, thở dài một cái, mở miệng nói: "Lời bác sỹ Lưu nói Du Nhiên nhớ rồi, vậy em đi trước."

Nói xong, liền lôi kéo Bôn Lang, "Vị đại ca này, anh không đỡ bệnh nhân này à?"

Bôn Lang hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Văn Hoa một cái, cuối cùng đi theo Trình Du Nhiên ra ngoài, nhưng sắc mặt có chút sa sầm, giống như là trong lòng nén tức giận, Trình Du Nhiên cười trộm, tiểu tử có hình dạng này còn khó xem hơn, xem ra thật không hổ là bác sỹ Lưu có danh xưng là thần mặt đen, quả nhiên có thủ đoạn.

"Tôi nói này Bát Lang, anh vốn không am hiểu đối xử với phụ nữ, cũng không nên đi gây sự chứ."

"Nói cho tôi biết tên bà thím vừa nãy, tôi sẽ nhớ kỹ."

"Lại còn thím, người ta có thể còn trẻ tuổi hơn so với anh đấy." Trình Du Nhiên thở dài đành chịu, bác sỹ Lưu cũng mới hai mươi lăm tuổi, chẳng qua là ăn mặc tương đối bảo thủ một chút, đã bị tiểu tử 28 gọi thành bà thím, ai sẽ vui mừng nổi.

Mắt Bôn Lang trợn trắng, "Tôi mới không tin, cô ta trẻ tuổi. . . . . ."

"Được rồi, dừng, tối nay bay, nếu như anh muốn lưu lại tiếp tục tìm đối phương gây phiền toái, vậy thì ở lại đây đi." Trình Du Nhiên di chuyển chân đi tới hướng xe, mặc kệ người đàn ông gần đây rảnh rỗi nhàm chán.

Hôm nay là ngày cuối cùng Tiểu Nặc đi học, buổi chiều trở lại, bọn họ sẽ tiến về phía Newyork, thằng nhóc kia, nhất định vui vẻ chết rồi.

Quả nhiên, Tiểu Nặc về đến nhà đã vào phòng mình, từ hôm qua đã bắt đầu buôn bán, cũng không biết cầm cái gì, khi chuẩn bị đến sân bay, cu cậu mới từ trong phòng đi ra, vác trên lưng ba lô bình thường cu cậu mang đi vườn trẻ, nhưng Trình Du Nhiên nghĩ cũng biết, khẳng định không phải sách vở đi học thì nhất định là đồ chơi điện tử thường ngày cu cậu chơi.

Vì vậy, hai mẹ con được Bôn Lang lái xe chạy hướng sân bay, tới tiễn hai mẹ con cô còn có Ngải Sâm, sau khi tạm thời chia tay, hai mẹ con lên máy bay bay đi Newyork.

Nước Mỹ, sân bay Kennedy Newyork.

Lối ra, hai bóng dáng xinh đẹp đã chiếm lấy mọi con mắt, Trình Du Nhiên lưu loát ghim tóc quăn lên, quần Jeans bạc thếch cùng T shirt màu trắng, dưới mắt kính tinh sảo là dung nhan phương Đông gần như tuyệt sắc hoàn mỹ, đường cong gương mặt dịu dàng.

Tiểu Nặc mặc như Trình Du Nhiên, áo tay ngắn màu trắng, Vô Tà đáng yêu, chân đi một đôi giày Nike màu trắng, nhíu nhíu lông mày, mang theo giọng nói trẻ con thanh thúy: "Kem ở sân bay ăn ngon thật."

"Ăn ngon là tốt rồi, không nên chạy loạn." Trình Du Nhiên cũng biết thằng nhóc này sẽ hưng phấn như vậy, chỉ sợ cu cậu đụng người, vừa định đưa tay kéo cu cậu.

Nhưng đã muộn!

Cu cậu xoay người, đầu nhỏ liền đụng phải người đôi tình nhân đang lôi kéo phía trước, người đàn ông tùy ý mở rộng tây trang hưu nhàn, tóc màu đen xốc xếch rơi trên trán, vóc người anh tuấn cao lớn, cô gái mặc âu phục trắng như tuyết, một tay nắm lấy người đàn ông không buông.

Vào lúc hai người dây dưa không rõ, Tiểu Nặc sơ ý một chút, liền đụng vào, hơn nữa, bánh ngọt rời khỏi tay, vững vàng xẹt qua trên váy cô gái, không sai không lệch, vừa đúng rơi vào trước ngực cô gái, khiến cho cô gái kêu lên một tiếng sợ hãi: "A! Tiểu quỷ này làm cái gì thế hả! ?"

"Xin lỗi, thằng bé không có chú ý, y phục của cô bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cô." Dù sao cũng là Tiểu Nặc không cẩn thận làm dơ váy cô gái, Trình Du Nhiên tiến lên phía trước nói xin lỗi, hơn nữa dự định bồi thường.

Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới cô gái này liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên cùng thằng bé, lạnh lùng khẽ hừ, nói: "Bồi thường? Chỉ bằng cái bộ dáng này của cô, có thể bồi thường nổi bộ y phục của tôi sao? Cô có biết bộ y phục của tôi phải . . . . ."

"Không cần lải nhải, nói thẳng bao nhiêu tiền." Trình Du Nhiên còn muốn nói xin lỗi, vào lúc này nhìn vẻ mặt cô ta như vậy, cũng có chút không kiên nhẫn, nghĩ thầm nhanh chóng giải quyết rồi rời đi, cho nên, tức giận mở miệng.

"Mười nghìn Đô-la, cô trả nổi ư?" Cô gái liếc Trình Du Nhiên một cái, hình như cũng bắt đầu tức giận, "Thật là cha mẹ có dạng gì trẻ con sẽ có dạng đó, không có gia giáo."

"Này, cái cô kia, miệng thật là thối!" Nói cậu coi như xong, còn dám nói mẹ cậu, đây là chán sống rồi, đưa tay liền nắm lấy làn váy cô gái kia lên, lau sạch sẽ tay mới vừa bởi vì cô ta không có mắt đụng phải làm bẩn.

"Cái tiểu quỷ thối này! Mày ——"

Cô ta đang muốn đánh cu cậu, Trình Du Nhiên đã ngăn ở trước mặt con trai, cô liệu đến con trai sẽ làm như vậy, cho nên, đã sớm lấy ba vạn tiền mặt trong túi ra, đưa tay đặt vào trên lòng bàn tay cô ta, mặt không vẻ gì nói: "Dù sao y phục này cũng dơ bẩn, xoa tay một chút cũng không sao, cũng đừng nổi giận, tôi nhớ cái váy không tới ba vạn, cầm đi mua một cái nữa, nhiều hơn thì xem như là tôi cho cô tiền xe."

Trình Du Nhiên vốn muốn nói lời xin lỗi và bồi thường tiền thì giải quyết cho xong, mồm miệng cô gái này vẫn không an phận như thế, vậy cô cũng không cần khách khí, xoay người nhìn người đàn ông cao lớn bên trái, đôi tay cắm vào túi, vẫn như người xem, "Ánh mắt vị tiên sinh này thật đúng là không tệ, tìm một cực phẩm thế này, làm ơn xem thật kỹ, đừng để cô ta ra ngoài gieo họa cho người khác."

Nói xong, Trình Du Nhiên kéo con trai xoay người rời đi, mặt Tiểu Nặc hả hê nhìn cô gái vẫn còn kinh ngạc, le lưỡi một cái, bộ dáng kia hết sức đáng yêu.

Nhã Cầm tức giận dậm chân, bộ mặt thật muốn bóp chết đôi mẹ con đó, cô ta thật vất vả mặc thật đẹp tới đón Lãnh Triệt, lại bị họ làm rối loạn, đợi chút, Lãnh Triệt đâu?

Cô ta nhanh chóng thu hồi suy tư, nhìn hướng bên kia, chỉ thấy anh ta đã đi ra ngoài sân bay, đang muốn tiến lên đuổi theo, lại bị hai người vệ sỹ ngăn lại, nói: "Vạn tiểu thư, xin dừng bước, thiếu gia nói rồi, ngài ấy đang làm chuyện đứng đắn, xin đừng quấy rầy."

Anh muốn làm chuyện đứng đắn gì? Chuyện đứng đắn này nên là anh nhanh chóng đuổi theo mẹ con Trình Du Nhiên, tóc đen rơi, hơi thở không kiềm được, cử động vừa rồi của bọn họ ngược lại đưa tới hứng thú cho anh, "Này, mẹ con cô vừa tới Newyork à? Có cần một hướng dẫn viên du lịch miễn phí hay không?"

"Cho tới bây giờ tôi đều không tiếp nhận phục vụ miễn phí, cám ơn. Làm ơn tránh ra dùm." Trình Du Nhiên liếc người đàn ông nhàm chán kia một cái, ý bảo anh ta tránh ra, mới đem con trai lên xe.

"Vừa rồi làm sao vậy?" Chỗ ngồi tài xế, Bôn Lang nhìn bóng lưng người vừa ngăn hai mẹ con, hỏi.

"Không có tại sao, lái xe đi." Trình Du Nhiên xem thường, nói.

Mẹ Con Liên Kết Náo Nhà Họ ...

Chương 30: Mẹ Con Liên Kết Náo Nhà Họ Mộ

Bôn Lang đem xe dừng ở ngoài cửa sắt biệt thự nhà họ Mộ, sau khi Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc xuống xe, anh ta liền lái xe rời đi, đi hội hợp với lão đại.

Hai mẹ con xách theo hành lý đơn giản đứng ở bên ngoài biệt thự, rời khỏi nhà họ Mộ sáu năm, trong sáu năm này cô đều dùng họ mẹ, chỉ có điều, cô rất rõ ràng, mặc kệ như thế nào, sớm muộn cô cũng phải trở về cái nhà này, ban đầu cô rời đi là bởi vì đau lòng, muốn ra ngoài xoa dịu tâm trạng, bởi vì sinh Tiểu Nặc, chuyến đi này kéo dài sáu năm, dù là như thế, cô cũng sẽ không tiện nghi cho bọn họ.

Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nhìn qua một lần ngôi biệt thự, quay đầu hỏi: "Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết, nhà ông ngoại nhiều tiền thế này."

"Con lại có ý định gì?" Sao Trình Du Nhiên không biết đầu con trai là mưu ma chước quỷ chứ.

Tiểu Nặc anh tuấn cười một tiếng, lôi kéo tay mẹ, không nói gì.

Trình Du Nhiên mang theo con trai, tiến lên đè chuông cửa, "Leng keng ——"

"Ai đấy?" Bên chuông cửa vang lên âm thanh nghi vấn.

"Bà nói tôi là ai?" Trình Du Nhiên nhíu mày nhìn Camera, chỉ nghe được đầu kia ống nói điện thoại trầm mặc mấy giây, "Tiểu, tiểu, tiểu ——"

"Đừng tiểu tiểu nữa, mở cửa!"

Lúc này, cửa bị mở ra trong nháy mắt, Trình Du Nhiên mang theo con trai xách theo hành lý đi vào.

Vậy mà, vào giờ phút này, Vạn Tuyết Cầm gọi điện thoại xử lý chuyện bệnh viện gia tộc trong thư phòng, gần đây bởi vì ông chủ bệnh, rất nhiều chuyện đều do bà ta chủ trì.

"Phu nhân, phu nhân, không xong!" Vú Trương thở hổn hển chạy vào, nhìn phu nhân đang gọi điện thoại, lập tức im tiếng, bởi vì, bà ta rất rõ ràng, phu nhân ghét nhất người khác quấy rầy lúc bà ấy gọi điện thoại.

Vạn Tuyết Cầm trừng mắt liếc vú Trương, đứng lên, vừa thông điện thoại, vừa đi ra ngoài thư phòng.

Vú Trương vẫn không có cơ hội mở miệng, không thể làm gì khác hơn tiến lên đi theo sau, có điều sắc mặt càng ngày càng lo lắng, tiến lên nói, lại lo lắng.

Lúc này, Vạn Tuyết Cầm xuyên qua hành lang, đi xuống bậc thang, hướng về phía đầu bên kia điện thoại nói: "Bây giờ tôi thay tiên sinh nói với các người, hẹn thời gian cụ thể chúng ta lại ——"

Lời kế tiếp của Vạn Tuyết Cầm vẫn chưa nói hết, liền chợt thu, bước chân cũng đột nhiên dừng lại, nhìn người được quản gia mang theo đi vào đại sảnh.

Vú Trương thấp giọng nói: "Phu nhân, tôi mới vừa muốn nói với bà, đại, đại tiểu thư cô ấy trở lại. . . . . ."

Mặt chú Trung quản gia kích động, kêu người làm cầm đồ giúp tiểu thư, Trình Du Nhiên cười cười nhìn thân thể chú Trung còn rất tốt, đi vào trong phòng khách.

Tiểu Nặc đi theo sau lưng mẹ, thấy đại sảnh đường hoàng, đôi tay cắm ở túi, một bộ dáng vẻ ông cụ trầm ngâm, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, "Mẹ, con đói rồi."

"Tiểu thiếu gia đói bụng? Vậy tôi lập tức đi chuẩn bị đồ ăn cho cậu." Dù thế nào chú Trung cũng không nghĩ ra tiểu thư mất tích sáu năm trở lại, còn mang theo một tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, đã sớm kích động ông, vội vàng sai người đi lấy đồ ăn.

Tiểu Nặc lập tức hướng chú Trung lộ ra nụ cười ngây thơ, thanh âm non nớt: "Ông Trung, cám ơn ông."

Chú Trung vừa nghe Tiểu Nặc gọi mình là ông, trong lòng đã sớm nở hoa.

Trình Du Nhiên liếc con trai một cái, cũng biết cu cậu am hiểu nhất chính là khoe mẽ, mặc kệ cu cậu, ngẩng đầu nhìn đại sảnh, năm đó người một nhà chuyện trò vui vẻ trong đại sảnh, lại có rất nhiều thay đổi, vật dụng trong nhà thay đổi, giường đổi, cũng đổi rất nhiều người giúp việc, bao gồm cả chủ nhân cũng đổi.

Vậy mà, thời điểm Trình Du Nhiên giương mắt nhìn về phía bậc thang, liền thấy sắc mặt kinh ngạc, nhíu mày, nói: "Dì Cầm, đã lâu không gặp, dì thật giống như già rồi."

Nói xong, cô xoay người, xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, nhận lấy trà người làm đưa cho cô, uống một hớp.

Gân xanh trên trán Vạn Tuyết Cầm hiện lên, rất muốn mở miệng mắng Trình Du Nhiên không có gia giáo, nhưng lại vẫn nhịn được, trên mặt kéo ra một nụ cười cứng ngắc, từng bước một đi xuống bậc thang, nói: "Du Nhiên, con rốt cuộc trở lại, sáu năm này, dì và cha con đều lo lắng."

"Thật sao?" Trình Du Nhiên ăn trái cây trên bàn, sau đó đưa mâm đựng trái cây cho con trai, dựa vào thành ghế, nói: "Thật là làm cho dì Cầm lo âu rồi."

Hai người nói chuyện giống như là đánh Thái Cực, kẻ đẩy tới người thối lui, Vạn Tuyết Cầm cười cười, lại nói: "Trở lại là tốt rồi, có cái gì không quen thì cứ việc nói."

"Không có gì không thích, trở về nhà mình còn có thể không quen sao?" Trình Du Nhiên nhíu mày, nói hời hợt, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đây là nhà của cô.

Tiểu Nặc giương mắt nhìn người nói chuyện khách khí cùng mẹ, làm thế nào nói đều là lời mỉa mai, quay đầu, nói với mẹ: "Mẹ, Tiểu Nặc mệt, muốn đi ngủ, mẹ theo con có được không."

"Nếu tiểu thư và đứa trẻ đều mệt rồi, chú Trung, đi dọn dẹp phòng cho bọn họ."

Chú Trung nhanh chóng tiến lên, nhưng thật ra là lo lắng tiểu thư biết gian phòng của cô đã bị người khác dùng, trong lòng mà không vui mừng.

Ai biết, Trình Du Nhiên khoát tay áo, nói: "Không cần, dọn dẹp gian phòng gì chứ, tôi đi phòng của mình là được rồi."

Nhiều năm không về, gian phòng của cô nói không chừng cũng đổi chủ nhân rồi, nhưng cô vốn là thuộc về cái nhà này, làm sao có thể đi ngủ phòng khách, kéo con trai nói một tiếng hướng Vạn Tuyết Cầm, liền đi lên bậc thang.

Vạn Tuyết Cầm lạnh lùng hừ khẽ, cô ta còn tưởng rằng nơi này còn là nhà của cô ta sao? Gian phòng vẫn là của cô ta ư? Đi vào đi rồi bàn.

Nhưng trong lúc bà ta đang nghĩ như vậy, trên lầu chợt truyền đến một tiếng vang “rầm” thật lớn, xảy ra tình huống gì rồi, Vạn Tuyết Cầm đang muốn gọi vú Trương đi lên xem một chút.

Lúc này, một bóng người nhỏ bé chạy tới bậc thang lầu hai nói: "Mọi người không nên kinh hoảng, mẹ cháu luôn mở cửa bạo lực như vậy, không có cách nào."

Tiểu Nặc nhún nhún vai bất đắc dĩ, chỉ là bộ dáng hả hê, nói xong, cu cậu đã biến mất ở bậc thang, nhanh chóng chạy hướng gian phòng, còn nghĩ tư thế mẹ mới vừa một cước đá tung cửa kia, thật đúng là đẹp trai, xem ra, mẹ khủng bố cũng không thua kém vị lão đại Viêm kia.

Vậy mà, Vạn Tuyết Cầm đứng ở phòng khách nắm chặt quả đấm, gân xanh trên mặt đột nhiên phình, Thiết Đô ở trong lòng bàn tay bà ta, ai biết Du Nhiên sẽ tự mình trở lại!

Lúc này, mặt Vạn Nhã Cầm tức giận đi vào, liếc mắt nhìn bánh ngọt trên váy của mình, không chỉ có như thế, còn khiến cô ta không đuổi kịp Lãnh Triệt, nghĩ tới đây, sắc mặt càng ngày càng đen, ngàn vạn lần không để cho cô gặp mẹ con thêm lần nữa, nếu không cô nhất định cho bọn họ đẹp mắt.

"Nhã Cầm, không phải em đi tìm Lãnh Triệt sao? Làm sao thành cái bộ dáng này?" Tuyết Cầm nhíu nhíu mày nhìn dáng vẻ em gái nhếch nhác đi tới, hỏi.

"Chị à, tức chết em rồi!" Vạn Nhã Cầm tức giận dậm chân, cắn răng nói ra: "Đụng phải đôi mẹ con không có gia giáo, tức chết em rồi, ngàn vạn lần không để cho em gặp thêm ——"

"Chú Trung, phòng của tôi thế nào nhiều đồ bỏ đi như vậy, sai người mang đi, nếu không tôi ném ra ngoài từ cửa sổ!"

Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 31: Oan Gia Ngõ Hẹp

"Chú Trung, phòng của tôi sao nhiều đồ bỏ đi thế này, sai người mang đi, nếu không tôi ném ra ngoài từ cửa sổ!" Trình Du Nhiên miễn cưỡng đi ra, hướng chú Trung ở lầu dưới nói.

Vậy mà, Vạn Nhã Cầm vốn đang một bụng tức giận với đôi mẹ con kia khi nghe được câu này liền ngẩng đầu, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, "Chị, chính là cô ta! Tại sao cô ta ở nhà chúng ta."

Trình Du Nhiên nhìn từ trên cao xuống, đưa mắt nhìn người phụ nữ bù lu bù loa, xem ra thật đúng là oan gia đường hẹp, nghe được lời của cô ta, lạnh lùng khẽ hừ, nói: "Vị tiểu thư này, tôi xuất hiện tại nhà mình thì có vấn đề gì không? Ngược lại là cô, chạy tới nơi này giương oai."

Nhã Cầm nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống, tức giận muốn đi lên bậc thang, lúc này bị người chị Vạn Tuyết Cầm kéo lại, nhẹ giọng nói: "Đây là con gái lớn của lão gia, Du Nhiên, chị từng nhắc với em."

Nhã Cầm nghe được lời của chị gái, nhất thời cực kỳ sợ hãi, người mất tích sáu năm lại trở về vào lúc này.

"Được rồi, chú Trung, ông đem đồ của Nhã Cầm ra, chuyển vào phòng khác đi." Bà ta ngước mắt nhìn Trình Du Nhiên nói: "Đây là em gái dì, giữa hai người có hiểu lầm gì thì thôi, dù sao cũng là người một nhà."

Trình Du Nhiên không nói gì, ngáp một cái, liền hướng gian phòng đi tới, cô ngồi máy bay lâu, đã rất mệt, tạm thời không muốn lãng phí thời gian ngủ của mình.

Bộ dáng này của cô khiến Vạn Nhã Cầm tức bực dậm chân, kéo chị gái tới một bên, hỏi: "Chị à, tại sao tên tiện chủng này trở lại? Hơn nữa còn dẫn theo một tiện chủng con."

Tiện chủng con về vào lúc này, rõ ràng chính là muốn giành tài sản nhà họ Mộ với chị gái, cái này không thể được, mãi mới chờ đến lúc này, tại sao có thể để cho cô ta tùy tiện lấy đi?

Vạn Tuyết Cầm lại có vẻ hết sức trấn định, trong lòng bà ta rất rõ ràng, lần này Du Nhiên còn dẫn theo một bé trai trở về xác thực gây bất lợi cho mình, nhưng cũng bởi vì là như thế này, ba ta mới trấn định, bản thân bất lực liền rối loạn trận cước.

"Cũng không biết tiểu tiện chủng kia có phải là cô ta làm lung tung ở bên ngoài cùng người đàn ông nào, chị, chị phải nghĩ biện pháp mới đúng." Vạn Nhã Cầm quay đầu nhìn về phía chị gái, "Chị, nếu chị còn cái gì khiêm nhường cô ta, sợ rằng tất cả đều sẽ bị cô ta cướp đi."

Cô ta từng lĩnh giáo qua mẹ con bọn họ cậy mạnh, thật ra thì, những thứ này Vạn Tuyết Cầm cũng biết, nhưng trước mắt bà ta vẫn không thể ngay mặt xung đột cùng cô, dù sao, nhiều năm qua lão gia cũng mong đợi Du Nhiên trở về.

"Tạm thời đừng nói cái này, Nhã Cầm, hôm nay em đi tìm Lãnh Triệt, như thế nào rồi?" Vạn Tuyết Cầm quay đầu hỏi em gái mình, chỉ thấy sắc mặt của cô ta nhất thời trầm xuống, tức giận nói: "Nói đến đây cái này em càng tức, nếu không phải là hai mẹ con bọn họ, em đã sớm hẹn hò cùng Lãnh Triệt, đều là bọn họ nửa đường chạy đến đảo loạn, kết quả, Lãnh Triệt vội vã bỏ đi dù sao đều là mẹ con bọn họ."

Vạn Tuyết Cầm nhìn em gái cắn răng nói ra, xem ra Du Nhiên trở lại thật sự là không phải chuyện tốt, khi còn bé lão gia đã bàn xong với nhà họ Lãnh, chờ Du Nhiên hai mươi tuổi, phải đi gặp mặt Lãnh Triệt, hơn nữa đem hôn sự nói ra, nhưng lúc Du Nhiên rời nhà trốn đi, sau đó, lão gia đã nói đồng ý để Nhã Cầm kết thân với nhà họ Lãnh.

"Nhã Cầm, mặc kệ như thế nào, em phải mau sớm bắt được tim Lãnh Triệt, có biết hay không?" Vạn Tuyết Cầm nhẹ giọng nói, nhất định phải làm cho chuyện này ổn thỏa mới được.

"Chị, tại sao vội vã như vậy?"


» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

XtGem Forum catalog