Trầm Thiên nhíu mi, hắn không thể dừng kế hoạch đột kích vào quốc khốc địch lúc này vì đây là thời điểm thuận lợi. Quân của địch vẫn chưa rút về hẳn, quân trong hoàng thành mỏng hơn so với thường lệ. Nhưng hắn cũng không yên tâm bỏ nàng ở lại quân doanh càng không thể mạo hiểm mà đem nàng theo cùng hắn.
Trầm Thiên dùng Điệp vũ cầu sự giúp đỡ của tam sư muội. Muội ấy vừa thông chiêm tinh thuật, chuyển vận thuật và cũng biết y thuật. Chỉ có nàng ấy ở đây hắn mới yên tâm giao nương tử hắn cho nàng. Chỉ có điều từ độc cốc lại đây hẳn là phải mất vài ngày, vài ngày kia có thể sẽ đủ để toàn quân của địch trở về.
Đang phiền não thì một bóng người từ của sổ ló đầu vào.
- Huynh tìm ta?
- Khiết Ngọc, muội sao lại có thể nhanh như vậy?
- Ta tình cờ đi ngang qua…..Nàng ta vừa cười vừa ấp úng.
- Thật tốt quá, vậy thê tử ta giao lại cho muội. Ta có việc quan trọng cần làm. Nói rồi hắn thật nhanh chuẩn bị kế hoạch đột nhập quốc khố nước địch. Trầm Thiên Quay người bước đi mà không hề nhận ra có chút khác thường trong đôi mắt muội muội của hắn.
Ngay khi bòng dáng Trầm Thiên đi khỏi Khiết Ngọc mặt tái nhợt đi, chân run lẩy bẩy ngồi bệt xuống đất. Nàng quả nhiên không giỏi nói dối, nhưng chỉ lần này thôi, nàng phải cố để qua mặt hắn.
Tối hôm đó sau khi đã dặn dò sư muội kỹ lưỡng cẩn thận Trầm Thiên cùng Vô Tình và Uyển Uyển lên đường thâm nhập vào Bắc quốc. Trầm Thiên không hiểu sao trong lòng hắn vẫn không chút yên ổn, sư muội có vẻ rất lạ nhưng kỳ lạ ở đâu thì hắn không rõ lắm.
Bọn họ theo kế hoạch đi đường tắt để đến Bắc quốc. Con đường này rút ngắn 2 ngày đường của bọn họ, vì quân đội bọ họ hùng hậu nên hẳn sẽ không thể đi con đường này.
Ngồi trong bạt lều một lúc lâu sau khi xác định Trầm Thiên đã đi hẳn nàng mới đi lại chiếc gương đồng nhìn ngắm dung mạo kia. Nàng ta chính là sư muội của tướng quân,trước kia nàng có từng nghe tỷ tỷ kể về nàng ta. Nàng cũng chỉ phỏng đoán qua một chút tính cách của nàng ta mà cư xử. Khi Thiên cùng sư muội mình giao phó chung quy cũng đều là an nguy của nàng. Điều này thôi cũng đủ khiến nàng ngọt ngào đến chết rồi. Hắn yêu nàng nàng có thể nhận thấy, hắn lo lắng cho nàng, nàng cũng có thể biết được. Đời này nàng chỉ cần vậy là đủ, nàng sẽ không hối hận vì đã gặp hắn,không hối hận vì đã yêu hắn, càng không hối hận vì mình trở thành tử kiếp thay cho hắn.
Khuôn mặt nàng ấy không sắc sảo nhưng thanh thuần và thật dễ nhìn. Hắn hôm đó sở dĩ chạm vào nàng cũng vì lầm tưởng nàng là kỹ nữ. Nhưng sau đó hắn lại vì nàng mà dám đối đầu cùng hoàng huynh. Nàng hạnh phúc, rất hạnh phúc…Dù trước đó hắn có yêu thích ai thì hiện giờ người hắn để tâm là nàng. Chỉ vậy thôi cũng khiến nàng cảm thấy mình có thể vì hắn mà chết. Dùng tay tháo đi lớp dịch dung trên mặt Mộng nguyệt thay trang phục của mình. Trước ngày nàng xuất giá một ngày có một lão già xuất hiện cho nàng 1 cái túi có 1 bộ y phục và 1 chai dược.
- Hãy dùng nó khi ngươi thấy 1 con bướm thật to, thật rực rỡ xuất hiện…Tử kiếp của trầm Thiên có đến 3 tử kiếp có vượt qua hay không tất cả phụ thuộc vào ngươi. Nàng lúc đó không rõ ông ta đang nói gì nhưng vì liên quan đến Trầm Thiên nên nàng giữ lại, không thể ngờ có khi cần dùng đến.
Nàng không muốn kế hoạch của hắn chỉ vì lo lắng cho an nguy cả nàng mà chậm trễ. Nhìn những thứ người kia đưa cho nàng, người mà hắn chờ liệu có phải là người mà nàng sẽ dịch cung không, dù không chắc lắm nhưng nàng cũng phải thử. Trong kế hoạch này thời gian chính là yếu tố quyết định thắng thua. Lọ dược kia sau khi đeo lớp dịch dung nàng mới dùng đến, lọ thuốc khiến giọng nói nàng thay đổi còn khiến lớp dịch dung trông hoàn mĩ hơn. Chỉ nhìn dung nhan sau khi dịch dung thành nàng có thể đoán ra nàng ta là ai.
Triệu Cương bước vào lều trước cảm thấy kinh ngạc, chẳng phải lúc nãy hắn vừa gặp Ngọc tiểu thư sao, sao giờ lại là phu nhân.
- Tình hình phía địch sao rồi ? Nàng đang mặc vào bộ áo giáp nặng trịch mà Triệu tướng quân đưa đến. Mấy hôm nay lén Thiên học cưỡi ngựa quả thật là khiến cho toàn thân đau nhức. Nhưng xem ra hôm nay thực sự cần dùng đến rồi.
- Bọn họ đang chuẩn bị rút quân. Phu Nhân việc còn lại cứ giao cho chúng ta, ngài…Triệu Cương có chút lo lắng tuy hắn không hề phủ nhận năng lực của nàng nhưng mà nhìn nàng có vẻ yếu đuối. Mộng Nguyệt mỉm cười lắc đầu, nàng phải chỉ huy trận này. Khi biết hắn sẽ không đưa nàng đi cùng, và biết kế hoạch này sẽ nguy hiểm vào phút cuối. Nàng đã tình nguyện ở lại để hỗ trợ, nàng biết Triệu Cương rất bất mãn khi bị loại khỏi kế hoạch, nàng liền tìm hắn thuyết phục hắn giúp đỡ. Nhưng đối đầu cùng với một lượng quân gấp 3 lần mình quả là liều lĩnh. Nàng muốn mọi việc phải thật hoàn mĩ, thương vong phải ở mức thấp nhất. Và kế hoạch đó phải đạt được hiệu quả cao nhất.
Hít một hơi thật sâu Hiểu Mộng Nguyệt lần đầu tiên gạt bỏ hết thảy mọi sợ hãi trong cuộc sống của nàng. Bởi vì khi bước ra khỏi quân trướng, ngồi vào vị trí chỉ huy cũng là khi nàng từ bỏ sinh mạng của bản thân mình.
Akiaki: cuối tuần dời lại lịch thi tranh thủ chạy về post truyện cho các tình yêu cuối tuần có truyện coi...
Chương 12 : Phu nhân xuất trận – Sinh tử.
Để giảm mức thương vong đến mức thấp nhất có thể Mộng Nguyệt phải đi xem xét địa hình trước đó. Nàng nhận ra Nhạn Môn quan là nơi hiển trở và là nơi có thể cầm chân kẻ khác . Mục đích của nàng không phải tiêu diệt toàn quân bọn họ mà chỉ muốn cầm chân họ, khiến lộ trình trở về chậm trễ thuận lợi cho Thiên cùng mọi người thuận lợi rời khỏi.
Sau khi bày bố ra thế trận cần thiết nàng và Triệu Cương chỉ còn chờ quân địch đi qua. Nhạn Môn quan là nơi cũng khá gần với biên cương của Bắc quốc dù vây họ ở đây có chút nguy hiểm vì viện quân sẽ tiến đến rất nhanh nhưng sẽ dễ dàng hơn cho việc dùng một ngàng quân vây ba ngàn quân địch bởi địch thiếu quân lương đường dài sẽ hao tổn thể lực.
Đúng như dự đoán của nàng với tính tình đa nghi của tướng giặc quả nhiên họ lọt vào bẫy nàng giăng ra bọ họ toàn bộ vào Nhạn cốc.
- Bẩm báo tướng quân xung quanh đều là địch… Tên tướng sĩ hoa tiêu run giọng hồi đáp.
- Hứ xông ra giết hết chúng cho ta, vây ta ở đây không có quân lương chúng ta sẽ không cầm cự được lâu một tên chừng mười bảy mười tám tuổi giận dữ quát lớn.
- Đừng nhiễu loạn. trước tiên ta phải thăm dò xem bọn họ có bao nhiêu quân, bày trí trận địa thế nào rồi mới hành động. Nếu không phải do ngươi chúng ta sẽ mất quân lương sao ? Một kẻ có khuôn mặt tương tự nhưng đã ở tuổi trung niên hắn nói với vẻ có vẻ trầm ổn nhưng khí thế kia khiến người ta cảm thấy rét lạnh sợ hãi.
Thế là bọn họ chờ đợi cho các hoa tiêu đi thám thính thực hư quay về bẩm báo.
- Chúng ta không thấy bóng dáng quân địch nhưng theo số tên phóng ra thì địch quân phải đông ngang ngửa chúng ta.
- Không thấy quân địch. Vậy hẳn chỉ có hai trường hợp. Một là quân của họ quá ít, không dám lộ diện. Thứ hai là bọn họ dùng kế này để dụ ta tấn công trước rồi phủ đầu kết thúc. Đôi Hắc mâu nhíu chặt lại nghiền ngẫm. nhưng điều làm hắn băng khăn chính là số quân ngang ngửa. Nếu dùng thuật che mắt cầm chân hắn chẳng phải nên đưa số quân lên cách biệt một chút khiến hắn kinh sợ hơn hay sao. Nhưng lại ngang ngửa với quân của hắn, muốn dụ hắn xuất kích phản kháng sao.
- Nơi này cách Hà Thành bao xa ?
- Bẩm 1 ngày đường.
- Quân lương của chúng ta còn cầm cự được khoảng ba ngày nữa.
- Gởi cầu cứu chờ viện quân… Sau khi hắn gởi cầu cứu Mộng Nguyệt cũng ra hiệu cho Triệu Cương rời đi với một số binh lính chặn đánh quân cứu viện. Triệu Cương theo như kế hoạch của phu nhân thuận lợi chặn lại viện quân của bọn họ. Hắn dù có chút tiếc cho Nhật Nhật nhưng hắn càng ngày càng khâm phục phu nhân, tính quyết đoán, trí thông minh cùng bản lãnh của nàng hắn thực sự không thể phủ nhận. Nàng ta quả nhiên rất xứng đáng đứng cạnh tướng quân của hắn, không phải nói rằng ngoài nàng ta ra không còn ai xứng đáng cho vị trí đó.
Trầm thiên theo như kế hoạch thuận lợi đột nhập hoàng cung Bắc Quốc. Hắn biết được lần hành động này sẽ được quý nhân phù trợ nhưng không thể tưởng được thế lực của ngũ Độc giáo lại lớn đến vậy. Đột Nhập hoàng cung của Bắc quốc quả là một việc khó. Dù bói được địa thề của nơi này Trầm Thiên cũng không thể tìm ra quốc khố được giấu tại đâu trong hoàng cung rộng lớn này. Thế Nhưng Uyển Uyển chỉ vài ngày liền tìm ra quốc khố còn thuận lợi dọn sạch nơi đó.
- Chuyện nhỏ thôi mà khoắng sạch cả hoàng cung Bắc Quốc với ta cũng không khó. Uyển Uyển toét miệng cười vì được khen cứ như tiểu hài tử.
- Hừ…Đoạn Vô Tình ở một bên hừ lạnh tỏ ý chán ghét. Việc khó khăn nhất chính là vận chuyển ra được số bạc khổng lồ ra khỏi thành. Việc quốc khố bị mất cắp tuy không ban bố nhưng Bắc Quốc thắt chặt vòng vây ra vào thành kiểm tra nghiêm ngặt.
Trầm Thiên không cảm thấy lạ, việc này hắn cũng đã lường trước, thế nhưng có một việc khiến hắn không thể hiểu nổi vì sao quân của Tam hoàng tử vẫn chưa trở về. Lấy ra chiên tinh thuật bốc một quẻ, Trầm Thiên rùng mình khi thấy Mộng Nguyệt thân đầy máu tươi sắc mặt nhợt nhạt đang bị quân binh của Tam Hoàng tử Bắc Quốc vây hãm. Triệu Cương ở cạnh đó vừa bảo vệ nàng vừa đưa họ thoát khỏi vòng vây.
Quay lại nhìn Lâm Uyển Uyển hắn nói :
Việc còn lại ở đây ta giao lại cho muội, Thê tử ta gặp chuyện ta đi trước. Ân tình hôm nay ngày sau ta sẽ trả. Nói Rồi quay người biến mất. Đoạn Vô Tình gầm lên giận dữ trong khi Uyển Uyển vui vẻ cười đến ngọt ngào.
- Vì sao không giao cho ta mà giao cho nàng ấy. Thật là tức chết mà…Rồi hắn quay sang nhìn khuôn mặt tự đắc kia hừ một tiếng giận dỗi đi ra ngoài.
Trầm Thiên vội vàng dùng hết sức lực quay trở lại quân doanh chỉ thấy thê tử hắn thân nhiễm máu tươi hơi thở suy yếu giữa ngực nàng còn ghim một mũi tên đã gãy. Hắn điên cuồng bày trận pháp càng khôn đổi vận, muốn dùng bản thân mình để đổi lấy một mạng kia cho nàng. Nhưng trận pháp còn chưa khởi động Lãnh Diêu Diêu xuất hiện phá tan trận pháp.
Tiểu tử ngốc con nghĩ con có mạng để đổi cho nàng sao. Kẻ phạm thiên uy như con sớm đã không có mạng rồi. Trận pháp xoay chuyển đừng nói con mất mạng nàng ta còn chết nhanh hơn…
- Sư Phụ người gạt người. Hắn không tin nhìn lão.
- Ồ vậy con nghĩ vì sao ta chọn con và Ngọc nhi truyền lại Chuyển vận thuật nhưng không thể truyền cho Thanh Dã, vì đơn giản với thân thế của hắn chuyển vận thuật không thể lấy đi mạng. Mạng của hắn được hoàng mạch phù trợ.