80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Hợp đồng hôn nhân 100 ngày phần cuối
Chương 397: vô tình gặp gỡ ngũ liên

Trong đầu nàng";Ông"; một tiếng, "Làm sao có thể? Loại này cười giỡn không buồn cười! Ta hiểu biết rõ ngươi là vì để cho chẳng phải thống khổ, nhưng là. . . . . ."
"Ấm lòng, ta thật đúng là !"; Nam Cung Nghiêu đỡ bả vai của nàng, nhìn chằm chằm con ngươi của nàng, nghiêm túc nói: "Ta nhớ được rất rõ ràng, đêm đó tất cả, muốn ta nói cho ngươi biết sao?"
Thái độ của hắn, khiến Úc Noãn Tâm đột nhiên ý thức được hắn là nghiêm túc, người nam nhân kia thật sự là hắn. Nàng thật lâu không cách nào tiếp nhận sự thật này, tiêu hóa này làm người ta khiếp sợ tin tức, trong đầu loạn thành một đoàn.
"Làm sao có thể, thế nào, làm sao có thể sẽ là ngươi. . . . . ."
"Ngươi không phải hy vọng là ta sao?"
"Không phải, ta ta chỉ phải . . . . ."
"Ta hiểu biết rõ ngươi nhất thời không có biện pháp tiếp nhận, ta cũng vậy không thể tin được trên thế giới sẽ có trùng hợp như thế chuyện tình! Đêm đó nữ nhân lại là ngươi. . . . . . Nhưng có lúc, vận mạng an bài chính là chỗ này sao kỳ diệu, cũng như vậy giày vò. Một đêm kia, ngươi cho ta cảm giác rất mỹ diệu, cho nên ta nhớ được rất rõ ràng.";
"Trên thực tế, nếu như không phải là ngươi đi được nhanh như vậy, ngươi có thể đã thành công ta **, này chuyện xưa lại hoàn toàn bất đồng chứ?"; Nam Cung Nghiêu thâm tình nhìn nàng, vuốt ve gương mặt của nàng, "Nhưng có một chút ta có thể khẳng định, vô luận chuyện lấy phương thức gì triển khai, cuối cùng kết cục, cũng sẽ giống như bây giờ, chúng ta hạnh phúc ở chung một chỗ.";
Đè ở trong lòng hai người nhiều năm tảng đá lớn, đồng thời rơi xuống, lẫn nhau cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Úc Noãn Tâm không nhịn được hồng vành mắt, đột nhiên rất cảm ơn. Mặc dù trời cao an bài như thế hành hạ bọn họ thật lâu, cũng làm cho lẫn nhau hận qua đối phương, nhưng chính là đã trải qua đau khổ, mới để cho tình cảm của hai người càng thêm trân quý, càng thêm tin chắc có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ.
"Còn có một sự kiện, vốn là không nên để cho ngươi biết, nhưng ta nhớ ngươi có quyền biết thật tình. Trả cái người này khoản giao dịch phí người của, là úc thấy hùng.";
". . . . . ."; Úc Noãn Tâm cả kinh nửa ngày nói không ra lời, nhưng hồi lâu, cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận sự thật này. Đêm đó người của là Nam Cung Nghiêu chuyện như vậy cũng có thể xảy ra, là úc thấy hùng mua thân thể của nàng, lại có cái gì không thể nào.
Chỉ là không khỏi lại một lần nữa cảm thán số mạng trêu người, cho nàng tiền trả tiền chữa bệnh , hẳn là hắn. Cuối cùng, lại không có thể cứu sống mẹ, đây là nàng tiếc nuối lớn nhất.
"Ta chạy tới bệnh viện thời điểm, mẹ ta đã không được, cho nên này bút tiền thuốc thang, ta ẩn danh quyên cho từ thiện cơ cấu. Dùng thân thể đổi lấy tiền, ta không muốn. Trước khi lâm chung, mẹ ta nói cho ta biết, úc thấy hùng là của ta phụ thân, cũng để cho ta nhất định phải nhận thức trở về hắn. Ta rất tin không nghi ngờ, lại không nghĩ rằng, hắn không quan hệ với ta.";
"Cho nên ngươi bây giờ cũng không biết ngươi cha ruột là ai?";
Nàng lắc đầu một cái, "Nhưng ta đã không muốn đi truy cứu những thứ này, là ai, cũng không quan trọng. Bất kể như thế nào, đều là của mẹ ta quyết định, ta tin tưởng nàng rất thích ta, cái này đã đầy đủ rồi.";
"Ngươi có thể nghĩ như vậy tốt nhất, có một số việc nhìn Đạm Nhất chút, mình có thể so với giác khinh lỏng, vô vị truy cứu, cho mình áp lực quá lớn.";
"Ừ! Ta hiểu biết rõ! Hiện tại, ta chỉ muốn cùng ngươi, còn có Tiểu Thiên, hảo hảo ở tại cùng nhau. Những thứ khác, thật đều không quan trọng."; Nàng phải làm, là bắt được hạnh phúc trước mắt, quá khứ liền để cho nó là quá khứ.
. . . . . .
Mấy ngày sau, Úc Noãn Tâm bởi vì thân thể có chút không thoải mái, đi khoa phụ sản kiểm tra, không nghĩ tới xếp hàng thì sẽ gặp phải ngũ liên. Hai người cũng sửng sốt một chút, còn là ngũ liên trước phản ứng kịp, xông nàng cười cười, "Trùng hợp như thế!";
"Ừ!";
Hắn lấy ra thân thể, để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn.
Không khí chợt có chút trở nên lúng túng.
"Làm sao ngươi sẽ đến này?";
"Linh Lung đau bụng kinh, ta cho nàng lấy thuốc.";
"A! Rất thân thiết!";
"So sánh với nàng vì ta làm , đây không tính là cái gì!";
"Xem ra các ngươi tình cảm rất tốt.";
"Tháng sau chuẩn bị kết hôn."; Ngũ liên Tiếu Tiếu, "Nếu như ngươi có rãnh rỗi, có thể tới tham gia hôn lễ.";
"Hảo!";
"Ngươi thì sao? Tới khoa phụ sản làm cái gì?";
Úc Noãn Tâm cúi đầu, có chút né tránh.";Đau, đau bụng kinh. . . . . .";
"Ta nói rồi, ngươi không phải sẽ gạt người! Mang thai, đúng không?";
Úc Noãn Tâm cả kinh, không nghĩ tới hắn hiểu rõ như vậy mình, chỉ có thể gật đầu.";Ừ!";
"Chúc mừng ngươi!";
"Cám ơn!";
"Cho nên ngươi cùng Nam Cung Nghiêu tính toán phục hôn?";
"Còn không biết, nhìn lại đi!";
"Vẫn là hắn lợi hại, cư nhiên đem ngươi từ Hà Lan đuổi trở về, cam tâm tình nguyện cùng hắn chương đài vịnh. Ta đi bệnh viện xem qua ngươi, cảm giác hắn và trước kia không giống nhau, ta là chỉ. . . . . . Không có chán ghét như vậy!";
"Hắn là bất đồng.";
"Ừ! Giao ngươi cho hắn, ta cũng vậy yên tâm."; Hắn mỉm cười, "Có lẽ ta không có tư cách nói lời như vậy!";
". . . . . .";
Hai người cũng trầm mặc thật lâu, không biết nên nói gì. Làm thầy thuốc kêu tới mình tên tuổi, Úc Noãn Tâm như nhặt được đại xá, "Vậy ta đi vào trước!";
"Ừ!";
Kiểm tra xong, thật may là không có gì đáng ngại, tất cả bình thường. Lúc đi ra, đã không thấy ngũ liên, Úc Noãn Tâm vừa muốn thở phào một cái, không nghĩ tới ở cửa bệnh viện gặp hắn, nghiêng dựa vào tường hút thuốc lá. Giống nhau trong ấn tượng của nàng như vậy ưu nhã, **, là một tuyệt thế phương hoa nam nhân. Lui tới nữ nhân, ánh mắt cũng vững vàng giằng co tại trên người của hắn.
"Ngươi còn chưa đi?";
"Chờ ngươi!";
Tay nàng chỉ căng thẳng, "Có chuyện gì sao?";
"Không có gì, liền muốn xem xem ngươi!"; Thấy nàng khẩn trương, ngũ liên nhạo báng.";Yên tâm, ta như là đã quyết định kết hôn, liền đại biểu đối với ngươi hoàn toàn đứt niệm tưởng. Nếu như ngươi cùng Nam Cung Nghiêu phục hôn, ta nhất định đưa lên đại hồng bao.";
"Cám ơn!";
Hai người đang ở cửa bệnh viện, câu có câu không tán gẫu chút cuộc sống vụn vặt, bất tri bất giác sắc trời liền tối xuống. Úc Noãn Tâm không mở miệng không được cắt đứt, "Ta phải đi.";
Chương 398: Đến hộp đêm

Tuy hai người trò chuyện hơn hai tiếng, nhưng Ngũ Liên lại chỉ cảm giác chỉ có mười phút, anh vẫn có rất nhiều điều muốn nói, có quá nhiều chuyện muốn biết. Nhưng, vẫn không thể ngăn lại được một câu muốn đi của cô.
Anh che giấu sự luyến tiếc, chỉ thở dài, trên mặt vẫn nở nụ cười bình thản. "Vì vậy, phải tạm biệt rồi nhỉ?"
"........Ừm!"
"Anh có thể yêu cầu em một chuyện cuối cùng được không? Anh chỉ muốn ôm em thôi!"
Uất Noãn Tâm có chút do dự.
"Em yên tâm, chỉ là một cái ôm bạn bè thôi mà."
Ánh mắt của anh làm cho cô dao động, nhớ lại những chuyện trước đây anh đã làm cho cô, làm cho tim cô có chút rung động. Cuối cùng cô ngước mắt lên, nhìn thẳng anh. "Được thôi!" Còn chủ động dang rộng vòng tay, ôm lấy anh.
Ngũ Liên cho rằng mọi chuyện đã qua lâu như vậy, mình đã buông tay từ lâu rồi, không còn rung động vì cô. Nhưng khi nhận được cái ôm của cô, anh mới biết rằng mình chưa hề từ bỏ cô hoàn toàn.
Mùi hương của cô, sự dịu dàng của cô, trong phút chốc vẫn có thể phá nát mọi đè nén mà anh đã xây nên. Chỉ cần một câu của cô, anh bằng lòng thay đổi tất cả, bỏ vũ khí đầu hàng!
Nhưng, cô sẽ không làm như vậy!
Anh cũng không thể!
Anh đã hứa với một người con gái khác, anh không thể ích kỷ như vậy, vì hạnh phúc của mình, mà phá hủy thế giới của người khác.
Anh làm không được!
Nếu đã từ bỏ, thì cũng nên từ bỏ hoàn toàn. Cứ níu kéo như vậy, đã níu kéo quá lâu rồi, làm cho ai cũng đều mệt mỏi. Từ bỏ, mới là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là sự lựa chọn duy nhất.
Cách đó không xa, Nam Cung Nghiêu vừa vội vàng từ công ty chạy đến, vừa xuống xe, liền nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, anh ngây người đứng tại chỗ, bàn tay siết chặt lại. Mặc dù cái ôm đó chỉ vỏn vẹn không đến mười giây, nhưng khi hai người tách nhau ra trong ánh mắt vẫn còn có sự luyến tiếc làm cho tim anh đau nhói, muốn nghẹt thở.
Anh cũng không mất kiểm soát mà xông đến đánh Ngũ Liên một trận, chỉ lặng lẽ quay về xe, ngửa mặt lên hít thở.
............
Đã hơn mười hai giờ đêm, Nam Cung Nghiêu vẫn chưa về nhà, Uất Noãn Tâm gọi điện đến công ty, thì bên đó nói anh đã ra về từ sớm rồi, điện thoại riêng cũng không bắt máy, làm cho cô rất lo lắng. Đang định gọi điện thoại cho anh, thì cửa mở ra, anh chao đảo đi đến, tháo caravat ra, cả người toàn mùi rượu, mặt mày đỏ au.
Thấy anh sắp sửa té ngã, cô vội vàng chạy đến đỡ anh. "Cẩn thận đó!"
"Anh không sao......." Anh đẩy tay cô ra, lảo đảo đi đến ghế sofa, nằm ngửa mặt lên, thở hì hụt như trâu, nhìn có vẻ rất khó chịu.
Uất Noãn Tâm bưng một ly nước cho anh, anh quay mặt đi, "anh không muốn uống!" Mặt chôn trong ghế sofa, cau mày lại, có chút tức giận, giọng điệu hơi khó nghe.
"Sao anh lại uống say đến vậy hả?"
"Anh không say..............đến hộp đêm xã giao thôi........"
Hai chữ 'hộp đêm', làm cho lổ tai của Uất Noãn Tâm đau nhức, trước mắt lướt qua cảnh ăn chơi đàn điếm, xa hoa đồi trụy, làm cô có chút ghen tuông. Nhưng cô không muốn mình nhạy cảm như vậy, cố ý gây sự, chỉ thản nhiên nói một chữ "ừm".
Nhưng Nam Cung Nghiêu nghe vậy, lại cho rằng cô không quan tâm đến.
Anh uống say mèm, còn nói đến hộp đêm, cô cũng không có càm giác gì sao?
Cô không thèm quan tâm anh đến vậy sao?
Trong lòng nghẹn nguyên cục tức, anh ăn nói có chút cộc cằn: "Anh muốn ngủ, đừng làm phiền!"
"Trên người anh toàn mùi rượu, ngủ không thoải mái đâu, đi tắm trước đi!"
Anh vẫn quay lưng về phía cô, không nhúc nhích.
Uất Noãn Tâm đợt rất lâu cũng không thấy anh nhúc nhích, đành phải kéo anh dậy. "Anh dậy đi, tắm rồi hẳn ngủ!"
"Anh không muốn....."
"Đứng dậy đi, anh như vậy........."
"Anh nói rồi, anh không muốn!" Anh tức giận gào thét, cùng lúc đẩy Uất Noãn Tâm ra, cô lảo đảo lùi về sau vài bước, mở to mắt không dám tin.
Anh biết mình có hơi quá đáng, cô im lặng làm cho anh lo lắng, rất muốn quay lại xin lỗ cô. Nhưng, khi anh vừa nghĩ đến cảnh buổi chiều, anh cố nén lại.
Rất lâu sau đó, cũng không có tiếng động gì. Lại thật lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng bước chân cô rời khỏi, sau đó tắt đèn, anh nghe thấy tiếng cô nằm trên giường, thở dài.
Uất Noãn Tâm cố tình khiến mình không nghĩ nhiều như vậy, anh uống say, nên không biết mình đang làm gì, đàn ông lúc uống say, đều như vậy cả. Nhưng, trong lòng vẫn có chút khó chịu, cũng có chút lo sợ.
Cô mới về Đài Loan chưa đến nửa tháng, anh đã đến hộp đêm uống rượu rồi, còn có thái độ đó với cô, nói không chừng sau này.........
Không lẽ kết hôn lâu năm, đều như vậy sao? Anh đã không còn kiên nhẫn dỗ dành cô, anh cảm thấy mệt mỏi rồi sao?
Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ.
Trong lòng hai người đều có nỗi buồn phiền của mình, cho đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ. Lúc Nam Cung Nghiêu tỉnh lại, điều đầu tiên cảm thấy đó là đầu đau như búa bổ, tối hôm qua uống nhiều như vậy, chỉ vì muốn quên đi một số chuyện, uống như điên, không biết mình quay về bằng cách nào.
Có một vài vài chuyện từ trong đầu chui ra, anh nhớ rõ anh uống say mèm về nhà, còn nói một số lời rất khó nghe.
Vẻ mặt ngay lúc đó càng khó coi hơn.
"Anh tỉnh rồi à." Uất Noãn Tâm đẩy cửa đi vào, mang sữa và bánh mình đặt ở trên cái bàn kế bên anh. Đầu hơi cúi xuống, có vài sợi tóc rớt xuống, không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, làm cho anh càng lo lắng hơn, "tối qua, anh......"
"Tối hôm qua anh uống say, em biết rồi." Cô ngước mắt lên mỉm cười với anh, "em không để ý đâu."
"Nhưng mà........"
"Được rồi, anh đi tắm trước đi! Em chuẩn bị nước cho anh!"
Cô không tức giận, thái độ cũng rất bình tĩnh, làm Nam Cung Nghiêu càng lo lắng hơn, tự trách mình hôm qua sao lại uống nhiều đến vậy. Nhưng nhìn thấy cảm bọn họ ôm nhau ở trước cửa bệnh viện, làm cho anh rất tức, cho nên anh mới......
Chương 399: Tâm trạng bực bội

Giờ phút này tỉnh táo lại, Nam Cung Nghiêu rất hối hận. Hiện tại đang đứng ở hai người chữa trị kỳ, nàng lại nhạy cảm như vậy, có thể hay không vì vậy lại hiểu lầm hắn đối với nàng thái độ hoàn toàn bất đồng , lừa gạt nàng?
Hắn cố hết sức ngồi dậy, đi tới cửa phòng tắm "Chuyện tối ngày hôm qua, ta rất xin lỗi, ta bảo đảm sẽ không xảy ra nữa"
"Ừ! Nước cất xong rồi ! Mau tắm đi! Đợi lát nữa còn muốn đi công ty" Nàng cúi đầu đi ra ngoài, bị hắn bắt được, vẻ mặt vội vàng"Ta đã nhận lỗi với ngươi rồi, ngươi có thể chớ loại phản ứng này sao?"
"Ta nói, ta nghe đến, ta cũng không trách ngươi" Úc Noãn Tâm còn là như vậy đạm hướng hắn mỉm cười, trong mắt cũng không có hắn.
". . . . . " Loại cảm giác này, tựa như từng nhát trọng quyền đánh vào trong không khí, hoàn toàn không có trả lời, làm Nam Cung Nghiêu rất thất bại, cũng không biết nên nói cái gì. Chỉ có thể buông nàng ra tay, để nàng rời đi.
Nàng đóng cửa lại, hắn một quyền nện ở trên vách tường, não phải cái trán gân xanh cũng đi ra.
Hắn thật không hiểu, tại sao giữa bọn họ dù sao cũng phải có mâu thuẫn.
Giải quyết lần thứ nhất, sẽ rất nhanh có mới mâu thuẫn. Vòng đi vòng lại, không dứt. Hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, huống chi là nàng, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể lần lượt đi vào ngõ cụt, lẫn nhau hành hạ?
. . . . . .
Bởi vì chuyện này, Nam Cung Nghiêu cả ngày cũng xao động bất an, làm cái gì cũng không yên lòng, cùng có cây đuốc ở đốt dường như, đứng ngồi không yên. Rõ ràng nhìn văn kiện, trong đầu nghĩ lại tất cả đều là Úc Noãn Tâm, rất là phiền lòng.
Trên hội nghị, chủ quản đang làm báo cáo, hắn đột nhiên phiền não hô ngừng.
Này từ công ty sáng lập đến bây giờ, đều là không có tình huống, chủ quản cùng quản lý cửa hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi đi ra ngoài trước, hội nghị từ chối một canh giờ"
Hắn đứng dậy, đang lúc mọi người không khỏi trong ánh mắt rời đi, trực tiếp trở về phòng làm việc, hướng trên ghế da liền ngã xuống, phiền não lỏng cà vạt, nhìn cái gì cũng cảm thấy phiền lòng.
Hướng Vi rót ly cà phê đi vào, vừa muốn rời đi, lại không nhịn được dừng bước, hỏi: "Là bởi vì Úc tiểu thư sao? Ngài như vậy phiền não. . . . . "
Nam Cung Nghiêu không có trả lời, nhấp miệng cà phê, cảm thấy dị thường khổ sở, lại nằng nặng trả về.
"Phiền lòng thời điểm, một người nén lấy hơn phiền, tìm người tán gẫu sẽ thoải mái rất nhiều, cần sao?"
". . . . . "
"Mặc dù ta là của ngươi phụ tá, nhưng cũng là nữ nhân. Về nữ nhân, ta hiểu phải so với ngươi nhiều!"
Nam Cung Nghiêu ánh mắt ý bảo nàng ngồi xuống, cách nửa ngày mới mở miệng, đem chuyện tối ngày hôm qua nói một lần.
"Ta thật sự là không hiểu nàng đang suy nghĩ gì, nếu như nàng tức giận, đại khái có thể phát tiết ra ngoài, cùng ta sảo. Tại sao muốn chịu đựng, giống như bị thiên đại uất ức một dạng. Nàng cho là như vậy là vì ta hảo? Mà ta hơn phiền não!"
Trong lòng hắn vẫn giống như tượng đá hoá thạch một dạng trầm ổn lạnh lùng cấp trên, thế nhưng cùng nàng đàm luận nâng vấn đề tình cảm, hướng Vi không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Tổng tài đối với Úc Noãn Tâm yêu nồng nặc liệt, thế nhưng đem hắn biến thành một người bình thường nam nhân, nàng hâm mộ đến độ có chút ghen tỵ.
Chỉ tiếc, loại này may mắn, nàng cầu không được. Nhưng có thể giúp phía trên một chút vội, giúp người hoàn thành ước vọng không tồi.
"Thẳng thắn nói, gặp gỡ loại chuyện như vậy, là nữ nhân đều sẽ tức giận"
"Nàng kia tại sao không nói ra?"
"Lấy Úc tiểu thư tính tình, phải không hay sinh sự nữ nhân, nàng cho là như vậy không thói quen! Huống chi, các ngươi trước cãi nhau nhiều lần như vậy, tất cả mọi người mệt mỏi! Nhưng ở loại này mấu chốt thời kỳ, xảy ra chuyện như vậy, quả thật đối với ngài rất bất lợi. Úc tiểu thư, có thể chạy trốn tiếp lần thứ nhất"
Nam Cung Nghiêu khẩn trương được mặt xanh mét rồi, một đấm nện ở trên bàn"Không thể!"
"Ngài tỉnh táo một chút, ta là nói có thể!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Chuyện cũng xảy ra, chỉ có thể đền bù! Ta xem, ngài còn là mua một phần quà tặng nhận tội với nàng đi!"
"Nàng không thích châu báu đồ trang sức"
"Bởi vì đó không phải là ngươi tự tay chọn lựa! Quà tặng đắc ý nghĩa không tại ở giá trị, mà ở với tặng quà lòng của người ta tính. Ngươi cho tới bây giờ cũng không đưa lễ nạp thái vật cho nàng, nàng nhất định sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó nữa dụ dỗ nàng đôi câu, không phải không sao?"
Nam Cung Nghiêu suy nghĩ một chút, "Tan việc ngươi theo ta đi mua!"
Nàng mỉm cười, "Vui lòng chí cực"
. . . . . .
Vì đuổi ở tiệm châu báu đóng cửa trước mua được quà tặng, Nam Cung Nghiêu cố ý nói trước hai giờ tan việc, hướng Vi cùng với cùng nhau chọn lựa dây chuyền. Hắn biết nàng không thích danh quý đồ, đặc biệt chọn lựa một chút tinh xảo đặc biệt.
Chọn thật lâu, đột nhiên bị một cái màu xanh biếc Phỉ Thúy dây chuyền hấp dẫn ánh mắt, cơ hồ một cái nhận định.
"Ta muốn điều này!"
Phỉ Thúy nồng xanh biếc ướt át, chế thành đặc biệt Diệp Phiến hình dáng, giống như còn có thể thấy bên trong mạch lạc.
Hướng Vi cũng rất thích"Điều này rất tốt, tổng tài ánh mắt thật tốt!"
Nam Cung Nghiêu lộ ra hôm nay thứ nhất thoáng cười cho, nghĩ đến nàng nhìn thấy quà tặng lúc vui mừng, tâm tình rộng mở trong sáng, đã không thể chờ đợi.
Nhưng hắn cũng không có nghĩ đến, Úc Noãn Tâm sẽ vừa vặn đi ngang qua, thấy như vậy một màn. Nàng cả ngày buồn bực không vui, tâm tình phiền muộn, lại thấy Nam Cung Nghiêu cùng hướng Vi vừa nói vừa cười, không chút nào chịu ngày hôm qua chuyện ảnh hưởng, rất tự nhiên trong lòng vô cùng không thoải mái.
Trong tay hắn dây chuyền, là mua cho của người nào?
. . . . . .
Nam Cung Nghiêu đường vòng tặng hướng Vi về nhà, vội chạy về biệt thự. Úc Noãn Tâm đang ngồi ở gương trang điểm trước, mặt mày nửa thấp, không biết ở tại đây nghĩ cái gì, hắn tại sau lưng ôm cổ nàng, ở bên nàng trên cổ hôn một cái"Ta đã trở về!"
"Ừ!"
"Thế nào? Vẫn còn ở bởi vì buổi sáng chuyện không vui? Ta lại lần nhận lỗi với ngươi, ngươi liền tha thứ ta, có được hay không?"
Chương 400: Nhạy Cảm Và Đa Nghi

Nam Cung Nghiêu nguyên nghĩ tới một ngày đi qua rồi, nàng tức nên tiêu mất chút, cộng thêm mình chủ động nhận lầm, có thể " giảm hình phạt ", nhưng không nghĩ tới Úc Noãn Tâm thái độ còn là giống như trước như vậy lãnh đạm, nói chuyện cũng nhẹ nhàng."Ta không có không vui! Hôm nay thế nào sớm như vậy trở lại?"
"Họp xong, không có chuyện quan trọng, sẽ trở lại rồi."
"Cho nên, ngươi một mực công ty?"
"Ừ!"
Úc Noãn Tâm đột nhiên có chút tâm lạnh. Tối hôm qua đi hộp đêm mua say, hôm nay bồi hướng Vi chọn dây chuyền, bây giờ còn lừa gạt nàng, hắn sẽ không cân nhắc qua cảm thụ của nàng sao? Vẫn là hắn cảm thấy cô ấy là sao dễ gạt? Nàng thật rất ghét như vậy!
"Ta mệt nhọc, ta muốn ngủ trước cảm giác."
Nam Cung Nghiêu vừa muốn móc ra dây chuyền, liền bị dội cho một chậu nước đá, chân mày thật chặt nhíu lại."Ngươi làm sao vậy? Lại náo cái gì tính khí?"
" lại " cái chữ này, đau nhói Úc Noãn Tâm, không nhịn được nổi giận."Cái gì gọi là lại? Ta cái gì thời điểm với ngươi náo qua tánh khí?"
"Sáng sớm hôm nay, còn có hiện tại. Trong lòng ngươi có cái gì khó chịu, đã nói ra , chớ nén lấy, giống như bị bao nhiêu uất ức một dạng, ta xem không thoải mái."
Hắn đã hạ thấp tư thái, các loại dụ dỗ nàng. Nàng ngược lại được voi đòi tiên, ỷ sủng mà kiêu, các loại cho hắn sắc mặt nhìn! Hắn là người đàn ông, có hắn tôn nghiêm. Coi như hắn rất thích nàng, nàng cũng không thể tùy ý chà đạp, hành hạ hắn!
". . . . . ." Hắn không thoải mái, chẳng lẽ nàng liền thoải mái sao? Úc Noãn Tâm thật một chữ cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp hướng bên giường đi.
Nam Cung Nghiêu cũng giận, một phát bắt được nàng. Nhất thời nóng lòng không có chú ý lực nói, đau đến Úc Noãn Tâm gọi ra."Ngươi làm gì đấy, buông tay!"
"Ta hôm nay bận rộn cả ngày, đã rất mệt mỏi, ngươi đừng náo loạn nữa có được hay không?"
"Hiện tại muốn ồn ào người của, là ngươi, không phải là của ta!" Úc Noãn Tâm không lựa lời nói, trả lời lại một cách mỉa mai."Ngươi là công việc mệt mỏi, còn là bồi hướng Vi chọn dây chuyền mệt mỏi!"
Hắn ngẩn người, "Ngươi theo dõi ta?"
"Ta không có nhàm chán như vậy! Vừa lúc đi ngang qua thấy! Ngươi bồi hướng Vi đi dạo tiệm châu báu, tại sao không nói cho ta?"
"Ta không có cần thiết báo cáo cho ngươi tất cả hành tung!" Nhớ tới chiều hôm qua bệnh viện màn này, Nam Cung Nghiêu hỏi ngược lại: "Vậy ngươi ngày hôm qua đi đâu?"
"Ta không thoải mái, đi khoa phụ sản lấy thuốc, ta nói qua cho ngươi!"
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy! Ngươi còn muốn như thế nào?"
"Ta muốn như thế nào?" Nam Cung Nghiêu rét căm căm nói: "Ta nhớ ngươi nói cho ta biết, ngươi ngày hôm qua cùng ngũ liên ở chung một chỗ, còn lộ liễu ở cửa bệnh viện ôm! Ngươi nói ta không có báo cáo cho ngươi hành tung, vậy còn ngươi? Ngươi cũng không phải là lừa ta?"
"Bởi vì này không quan trọng!"
Hắn hung tợn tốn hơi thừa lời, "Ôm còn không quan trọng? Ngươi còn muốn như thế nào?"
"Đây chẳng qua là giữa bạn bè . . . . . . Thôi! Ngươi luôn là nhạy cảm như vậy đa nghi, ta với ngươi giải thích cũng vô ích!"
"Ta nhạy cảm đa nghi?" Nam Cung Nghiêu liếc mắt, cảm thấy thật sự quá buồn cười."Ngươi ở đây nhiều người như vậy trước mặt cùng ngũ liên ôm, còn nói ta nhạy cảm đa nghi? Úc Noãn Tâm, ngươi không phải cảm giác mình rất buồn cười không?"
"Nếu như ngươi phải tin tưởng ta, cũng sẽ không nói ra những lời này! Ta cùng ngũ liên không trong trắng, ngươi cùng hướng Vi vậy là cái gì quan hệ?"
Nàng cư nhiên hoài nghi hắn và hướng Vi? Nam Cung Nghiêu thật lòng cảm thấy thất vọng hoàn toàn. Hắn đi tiệm châu báu, là vì mua cho nàng quà tặng, lại bị hoài nghi. Mà nàng giấu giếm cùng ngũ liên ôm, nhưng ngay cả hỏi cũng không thể hỏi, còn nói hắn nhạy cảm đa nghi.
Quả thật không thể nói lý, không cách nào trao đổi!
Dưới cơn thịnh nộ, hắn mất đi lý trí, bỏ lại một câu."Ta cùng nàng quan hệ thế nào, không tới phiên ngươi trông nom!" Sải bước rời đi.
Úc Noãn Tâm muốn gọi ở hắn, nhưng nhịn được, nắm chặt hai quả đấm, giận đến toàn thân lạnh run không ngừng.
Hắn và hướng Vi quan hệ thế nào, không tới phiên nàng trông nom vậy sao? Như vậy tùy hắn liền, dù sao nàng cũng không muốn trông nom!
Ngã lên giường, càng nghĩ càng tức giận, giận đến hốc mắt đều đỏ, cảm thấy rất uất ức.
Nàng tin tưởng hắn, vì hắn, buông tha Hà Lan cuộc sống yên tĩnh, trở lại Quốc Nội. Cho là có thể cùng hắn hảo hảo ở tại cùng nhau, lại không nghĩ rằng liền quản hắn khỉ gió tư cách cũng không có, còn nói không tới phiên nàng, tại sao có thể không để cho lòng hắn hàn!
. . . . . .
Nam Cung Nghiêu dưới cơn nóng giận rời nhà, mở ra xe thể thao tại trên đường cao tốc chạy như điên một mạch. Suýt nữa đụng vào bên cạnh lan can, sườn xe đại phúc độ một thay đổi, thắng gấp, chợt dừng lại. Bánh xe cùng mặt đất ma sát, phát ra bén nhọn thanh âm.
Hắn chưa tỉnh hồn, tùy theo càng thêm tức giận, quả đấm tựa như tia chóp nện ở trên tay lái. Hắn hối hận mình mất khống chế, nói ra kia phen lời nói, nhưng là nàng liền làm đối sao? Rõ ràng là ý tốt mua quà tặng đưa cho nàng, muốn cho nàng một kinh hỉ, kết quả lại bị hoài nghi, quá không thể nói lý rồi.
Càng làm hắn tức giận dạ, đối với cùng ngũ liên cái đó ôm, nàng thế nhưng một câu giải thích cũng không có, chỉ nói là bằng hữu.
Dạ! Hắn là tin tưởng nàng cùng ngũ liên giữa không có gì, có thể vừa nhìn thấy cô ấy là cá thái độ, giận ghê gớm. Hắn càng nghĩ càng không thoải mái, xuống xe hóng mát, rút rất nhiều điếu thuốc, cho đến hướng Vi gởi nhắn tin tới hỏi thăm tình huống của hắn.
Tâm tình của hắn thật sự phiền não, hút thuốc lá cũng không còn biện pháp lắng xuống tức giận, trực tiếp phát cái địa chỉ cho nàng.
Hướng Vi chạy tới địa chỉ thượng quầy rượu thì Nam Cung Nghiêu đã uống đến say không còn biết gì, trên bàn nhiều cái chai rượu, đều là rượu mạnh.
Nàng đi lên trước, đẩy đẩy hắn, hắn ý thức rất loạn, nửa hí mắt liếc xéo nàng."Ngươi đã đến rồi. . . . . ."
"Làm sao ngươi hét giá sao nhiều rượu? Úc tiểu thư không có ngăn cản ngươi sao?"
"Nàng?" Nam Cung Nghiêu cười lạnh, "Nàng làm sao có thể quan tâm ta!" Nói qua lại muốn gọi người bán rượu cầm rượu, bị hướng Vi ngăn lại."Ngươi không thể uống, ta tiễn đưa cho ngươi về nhà!"
Chương 401: Mâu Thuẫn Gia Tăng

"Ta không muốn!" Nam Cung Nghiêu hất tay của nàng ra, lạnh lùng kháng cự nói: "Ta không muốn về nhà! Về nhà lại muốn cùng nàng sảo. . . . . . Ta không muốn!" Mỗi một lần cãi vả, cũng sẽ khiến lòng của hai người nhiều một đạo vết rách, hắn sợ!
Hướng Vi rất không hiểu, "Tại sao lại cãi vả? Ngươi không phải là tặng quà tặng cho nàng sao? Nàng không thích?"
"Quà tặng?" Nam Cung Nghiêu si ngốc cười, "Ta ngay cả lấy ra quà tặng cơ hội cũng không có. Ngươi biết không? Nàng nhìn thấy chúng ta ở tiệm châu báu, thế nhưng hiểu lầm quan hệ của chúng ta, ngươi nói là không phải rất buồn cười?"
". . . . . . Thật xin lỗi! Nếu như không phải là ta. . . . . ."
"Ngươi không có sai, sai là nàng!" Nam Cung Nghiêu say khướt nói: "Ngươi thấy được đúng không? Ta là nàng làm tất cả, ngươi đều thấy được! Ta thật sự là không hiểu, ta là nàng bỏ ra như vậy nhiều lắm, tại sao nàng lại luôn là muốn kháng cự ta? Cho dù ta đã từng tổn thương qua nàng, hiện tại cũng làm ra bồi thường a! Chẳng lẽ lòng của nàng, thật sự là Lãnh Huyết sao?"
"Ta tất cả cố gắng, tất cả tất cả. . . . . . Hãy cùng nước hắt vào trong biển, không có một chút ý nghĩa, không thể để cho nàng có chút cảm động. . . . . ." Càng nói càng cảm thấy khổ sở, càng nói càng bất đắc dĩ, không nhịn được hồng vành mắt.
Nam Cung Nghiêu hít một hơi thật sâu, chịu đựng không có rơi lệ, cổ họng thũng trướng, âm thanh khàn khàn."Nhưng là ta rất yêu nàng, ta thật sự vô cùng yêu nàng, ta dùng hết tất cả. . . . . . Dùng hết ta cả trái tim đi yêu nàng, thật không biết mình còn có nơi nào làm chưa đủ tốt."
"Nếu như nàng cảm thấy ta làm không đủ, nàng có thể nói với ta, tại sao, tại sao muốn dùng lạnh như vậy Băng Băng thái độ đối với ta? Nàng kia không biết dạng ta rất sẽ khó chịu sao? Ta thật sự là không muốn cùng nàng sảo, nhưng là nàng dùng một chút loại thái độ đó đối với ta, ta liền không chịu nổi. . . . . ."
"Ta hiểu, ta đều hiểu." Hướng Vi như đối với đứa trẻ loại nhẹ giọng dụ dụ dỗ, tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Ở trong ấn tượng của nàng, người đàn ông này vẫn là anh hùng, trầm ổn, cường đại, coi như trời sập xuống, cũng sẽ không nhăn nửa điểm chân mày. Vạn vạn không nghĩ tới, có một ngày sẽ bởi vì một nữ nhân biến thành như vậy.
Nàng chỉ hi vọng hắn hạnh phúc, cho nên mặc dù yên lặng yêu hắn hơn nhiều năm, cũng chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, còn giúp hắn như thế nào đoạt về Úc Noãn Tâm. Nhưng nàng chẳng những không quý trọng, còn hoài nghi hắn, nàng thật không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ gì.
Tổng tài cũng đã vì nàng bỏ ra đến loại trình độ này rồi, nàng còn có cái gì chưa đủ , thật rất làm cho người khác ghét.
Nhưng hướng Vi cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể yên lặng cùng với Nam Cung Nghiêu, nghe hắn kể khổ. Hắn say đến rất lợi hại rồi, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm, không để cho nàng muốn đưa hắn về nhà. Nàng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trước dẫn hắn trở về nhà mình.
Bởi vì quá nửa đêm hắn vẫn ói, lại hơi nhỏ phát sốt, nàng chỉ có thể thủ khi hắn bên giường.
Nửa tỉnh nửa say , Nam Cung Nghiêu coi nàng như Úc Noãn Tâm, vẫn nói với nàng, còn cầm thật chặt tay của nàng. Hướng Vi không giãy thoát được, không thể làm gì khác hơn là do hắn nắm, nhịp tim vẫn rất nhanh, mặt cũng nóng lên, cứ như vậy cả đêm cũng không ngủ, vẫn nhìn hắn.
Cho đến trời sáng, mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, đột nhiên bị chuông điện thoại di động đánh thức, là Nam Cung Nghiêu điện thoại. Không khỏi đánh thức hắn, nàng vội vàng tiếp thông."Uy!"
Đối phương sửng sốt chốc lát."Xin hỏi ngươi là. . . . . ."
"Úc tiểu thư, ta là hướng Vi."
Úc Noãn Tâm không nghĩ tới sẽ là nàng nghe điện thoại, tâm chợt co rút đau đớn. Trầm mặc một hồi lâu, mới tìm trở về thanh âm của mình."Hắn đây?"
"Tổng tài còn đang ngủ!" Nói ra câu này hồ, nàng ý thức được rất mập mờ, vội vàng giải thích."Tối hôm qua tổng tài. . . . . ."
"Ta chỉ là muốn nhắc nhở hắn, buổi chiều phải ra khỏi tịch Tiểu Thiên gia trưởng hội. Làm phiền ngươi chuyển cáo hắn."
Nói xong, không cho hướng Vi cơ hội giải thích, trực tiếp cúp điện thoại. Nàng quay đầu liếc nhìn Nam Cung Nghiêu, vẫn còn ngủ say. Nghĩ tới đây sao nhiều ngày, hắn cũng không có nghỉ ngơi thật tốt qua, mà gia trưởng hội lại đang buổi chiều, sẽ không đánh thức hắn.
Mà đổi thành vừa, Úc Noãn Tâm một mực chờ Nam Cung Nghiêu gọi điện thoại tới đây giải thích. Nàng cho là nhiều nhất năm phút đồng hồ, sẽ nhận được điện thoại của hắn, thậm chí cũng muốn tốt lắm muốn thế nào nổi đóa. Nhưng nửa giờ quá khứ, hoàn toàn không có điện thoại, làm nàng rất trái tim băng giá.
Không nhịn được cười khổ, chẳng lẽ quan tâm nhất , từ đầu đến cuối đều có nàng một người?
. . . . . .
Nam Cung Nghiêu ngủ nhiều cái giờ mới rời giường, mở mắt ra thấy người đầu tiên là hướng Vi. Đầu rất nặng, hỗn loạn , liền ngồi dậy cũng rất cố hết sức, tứ chi đau nhức giống như bị xe đè nát chướng ngại vật, xương đều là chua ."Ta. . . . . . Tại sao sẽ ở này?"
"Ngươi tối hôm qua uống say, gọi ta quá khứ. Bởi vì ngươi nói không muốn về nhà, ta chỉ hảo trước tiên đem ngươi mang về nhà."
"Hoá ra là như vậy . . . . . . Ta nói cái gì sao?"
"Ngươi đem ta làm thành Úc tiểu thư, vẫn nắm tay của ta."
Hắn sửng sốt chốc lát, về sau nói một câu, "Xin lỗi!"
Hướng Vi cố nén thất vọng, giả bộ như không có việc gì lắc đầu."Không sao, ta hiểu biết rõ ngươi làm thì là uống say! Ta đã chuẩn bị xong bữa trưa, muốn ăn một chút sao?"
"Bữa trưa? Bây giờ là thời giờ gì?"
"Hai giờ chiều."
"Hai giờ?" Nam Cung Nghiêu một cái tỉnh táo lại, vội vã mặc quần áo.
"Úc tiểu thư buổi sáng gọi điện thoại tới, nhắc nhở để cho ngươi nhớ tham gia buổi chiều gia trưởng hội."
Nam Cung Nghiêu có chút não, giọng nói rất xông."Vậy ngươi tại sao không nói sớm? Hiện tại cũng thời gian này!" Vốn là hai người đang ở gây gổ, nếu như hắn lại trễ đến, đem hoạ vô đơn chí.
"Xin lỗi! Ngươi ở đây ngủ, ta không có đánh thức ngươi! Thật xin lỗi. . . . . ."
"Thôi, chuyện không liên quan ngươi! Ta đi!"
"Nhưng là bữa trưa. . . . . ."
Không đợi hướng Vi nói hết lời, Nam Cung Nghiêu đã bước chân vội vàng rời đi. Nhìn đầy bàn cho hắn tỉ mỉ chuẩn bị bữa trưa, trong lòng nàng một mảnh khổ sở. Không nhịn được tự giễu, biết rõ không thể nào, tại sao còn trắng phí sức lực? Nàng thật khờ!
Chương 402: Bất ngờ xảy ra chuyện

Nam Cung Nghiêu chạy đến nhà trẻ bằng tốc độ nhanh nhất, vừa xuống xe, thì nhìn thấy Uất Noãn Tâm dắt tay bé Thiên đứng chờ ở cửa. Mặt của cô đen thui, anh nhìn thấy liền rùng mình một cái, định mở miệng giải thích, thì bị cô chặn bằng bằng một câu.
”Người nói muốn tự mình dự buổi họp phụ huynh học sinh là anh, bây giờ còn tới trễ hai mươi phút, trong lòng anh rốt cuộc có con trai không vậy!”
Bé Thiên cũng rất ấm ức, “đúng nha! Pa pa! Các bạn khác đều đi vào hết rồi, đi trễ không phải thói quen tốt đâu.”
”Xin lỗi bé Thiên, pa pa bận quá.”
”Bận sao?” Uất Noãn Tâm cười mỉa, “bận uống rượu với Hướng Vi à?”
”Lý do đến trễ anh sẽ giải thích với em, bây giờ buổi họp quan trọng hơn.” Anh dẫn bé Thiên đi vào, lại nhận ra Uất Noãn Tâm còn đứng yên tại chỗ. “Đi thôi nào!”
”Chúng ta ly hôn rồi, em không muốn tham dự với anh, để tránh phiền phức. Anh tự đi đi, em ở ngoài đợi hai người!”
Nam Cung Nghiêu muốn khuyên cô, nhưng nhìn thấy cô đã tự quyết định, rồi quay lưng đi, đành phải gạt bỏ ý nghĩ đó, dẫn bé Thiên vào dự buổi họp trước.
Dự được một nửa, tranh thủ lúc giải lao, chạy ra ngoài. Nhìn thấy cô vẫn còn đứng ở chỗ lúc nãy, quay lưng với anh. Anh đưa tay ra kéo cô lại, lại bị cô đẩy ra,”đừng đụng vào em!” Quay đầu trừng mắt nhìn anh, ” thấy mà ghét!”
Nam Cung Nghiêu cũng bực, nhưng vẫn nhẫn nhịn hạ giọng, giải thích: “Hôm qua anh uống say thật, nhưng không có uống cùng với Hướng Vi! Sau đó cô ấy đến đón anh, rồi dẫn anh về nhà. Anh uống say, giữa bọn anh không có xảy ra chuyện gì hết! Em phải tin anh!”
”Tin anh, sau đó thì sao? Em thật không hiểu, lần này làm hòa, lần sau sẽ vì chuyện gì cãi nhau nữa đây. Em rất mệt, em biết anh cũng rất mệt. Có lẽ, có lẽ chúng ta ở bên nhau không hợp, giữa chúng ta luôn có nhiều mâu thuẫn xảy ra.”
Nam Cung Nghiêu không ngờ cô sẽ nói những lời này, “cái gì mà chúng ta ở bên nhau không hợp hả? Không lẽ tất cả mọi chuyện đã trải qua, không là gì với em sao?” Bởi vì quá sợ mất đi cô, anh để hai tay lên vai cô, để cô nhìn mình,tranh thủ mọi cơ hội.
”Khoảng thời gian chúng ta hạnh phúc ở Hà Lan, em quên hết rồi sao? Nếu chúng ta ở bên nhau không hợp thật, vậy những hạnh phúc kia là giả sao? Em không thể vì những mâu thuẫn tạm thời, mà phủ nhận sự thật chúng ta yêu nhau!”
”Anh cũng đã nói, ở đó là Hà Lan mà! Trở về Đài Loan, mọi thứ đã thay đổi rồi!”
”Anh nói, anh có thể trở về Hà lan với em! Vì em, anh không quan tâm chuyện gì cả! Nếu em cảm thấy nơi này làm em buồn bực và đau khổ, vậy bây giờ chúng ta quay trở lại Hà Lan. Anh cái gì cũng không cần, chỉ cần em thôi! Được không? Chúng ta quay về đó!”
Ánh mắt của anh, và những lời nói đó, làm lay động sự quyết tâm của Uất Noãn Tâm. Đang đứng trước ngưỡng cửa, do dự có nên ích kỷ một lần cùng anh về Hà Lan không.Thì một chiếc xe bánh mì ầm ầm chạy đến, cũng may Nam Cung Nghiêu nhạy bén, ôm Uất Noãn Tâm tránh qua một bên.
Phía trước có vài người đàn ông ta khỏe mạnh xông đến, không đợi hai người bình tĩnh lại, thì đã nện hai nắm đâm đến, kéo hai người đang hôn mê lên xe, chạy như bay đi.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc Uất Noãn Tâm mơ màng tỉnh lại, trước mắt là màn đen, mắt bị bịt bằng vải đen. Tay chân bị trói lại, không thể nhúc nhích.
Cô nhớ lúc đó cô và Nam Cung Nghiêu cãi nhau, sau đó có một chiếc xe bán bánh mì tông vào bọn họ, vẫn may là anh ôm cô kịp lúc, tiếp sau đó bị đánh một cái sau gáy, rồi ngất đi.
Là ai muốn hại bọn họ chứ?
Cô giãy không ra, miệng chỉ có thể phát ra vài tiếng, “ưm ưm………”
“Jame, cô ta tỉnh rồi.” Có người đang nói tiếng anh, nhưng giọng nói này cô không quen.
Tiếp theo đó, miếng vải đen được tháo ra, mắt của cô đau nhói, rất lâu sau mới cố gắng mở ra, đập vào mắt là một người đàn ông cao to gần một mét chín, “Jame sao?”
“Luật sư Susan, không lẽ cô không nhớ tôi, tôi bị cô hại rất thê thảm nha!” Nói xong cho cô một cái tát vào mặt, mặt của cô sưng lên, còn có vài vệt máu.”Không phải anh bị nhốt trong tù rồi sao?”
“Nói đến chuyện này, tôi còn phải cám ơn cô đã ban tặng. Để không phải ngồi tù, tôi đã lấy hết tài sản đi hối lộ, bây giờ trở thành kẻ nghèo túng! Chính cô, hại tôi chỉ trong một đêm, từ người giàu có, trở thành kẻ nghèo mạt!”
“Anh vì tiền, mà chiếm đoạt đất đai, còn hại chết vài người nông dân, tất cả do anh tự làm tự chịu.”
“Tôi khinh! Nếu không phải cô ra mặt, không ai dám đưa đơn lên tòa, đều là cô tự tìm đường chết thôi!”
Trong mắt anh ta toàn là tơ máu, vô cùng ghê tởm, Uất Noãn Tâm tự biết mình chạy không thoát, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu ở phía sau đang bị trói lại, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa. “Anh muốn gì thì nhắm vào tôi, thả anh ấy đi!”
“Cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi! Tôi sẽ giải quyết cô trước, rồi cho anh ta chôn cùng với cô.”
Jame cầm một con dao, nở một nụ cười ghê rợn, đâm dao về phía Uất Noãn tâm. Cô hoảng sợ nhắm mắt lại, nghĩ mình sẽ chết, nhưng lúc đó, đột nhiên Nam Cung Nghiêu nhào về phía cô, đỡ một nhát dao ngay lưng, da bị rách, máu chảy ròng ròng.
“Đừng mà…” Uất Noãn Tâm gào to khàn cả giọng.
“Đáng chết!” Jame đá Nam Cung Nghiêu qua một bên, tính đâm một dao qua nữa, thì đột nhiên có một chiếc xe phá cửa xông vào, phía sau còn có vài chiếc xe cảnh sát.
Jame dừng tay muốn chạy trốn, nhưng không kịp nữa.
Lúc Ngũ Liên chạy đến, Uất Noãn Tâm đang nằm bên người Nam Cung Nghiêu, gào khóc.”Đừng mà………… Đừng mà………..” Người anh toàn là máu, lại còn chảy rất nhiều, người khác nhìn thấy cảnh này rất ghê sợ, vô cùng thê thảm.
Ngũ Liên hít sâu, cởi trói cho hai người.
“Nam Cung Nghiêu………. Anh tỉnh lại đi………… Anh đừng chết……….. Anh đừng chết…………..mà……….”
Chương 403: Cuối cùng cũng tốt đẹp

Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu trắng bệch, môi cũng khô nức, nhưng vẫn cố căng môi nở nụ cười với cô, cố gắng nâng bàn tay đầy máu lên, hơi thơ mong manh cất tiếng. "Đừng....... Đừng khóc........... Xin lỗi em......... Anh không thể......... Chăm sóc cho em....... và bé Thiên rồi.........."
Uất Noãn Tâm nắm chặt tay anh, lắc đầu liên tục. "Anh phải cố gắng, cố gắng lên! Xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi! Anh không được xảy ra chuyện gì, anh không thể chết! Anh không được..........Không được bỏ lại mẹ con em........"
"Nếu anh không chết............. Mà em................. vẫn muốn............. rời xa anh................ anh sống..............cũng không có ý nghĩa gì............... cứ coi như.............. coi như bù đắp vậy............"
"Không! Chỉ cần anh sống, em hứa với anh, cả đời này, em không rời xa anh."
"Thật sao?"
"Thật mà!" Cô gật đầu thật mạnh. "Em hứa với anh!!! Em sẽ không rời xa anh....."
"Vậy thì tốt quá......." Cuối cùng anh cũng yên tâm nhắm mắt lại.
"Nghiêu...." Uất Noãn Tâm chảy nước mắt ròng ròng, gào to. "Cứu anh ấy đi....... Mau cứu anh ấy đi........."
Em xin lỗi, xin lỗi anh, em không nên cãi nhau với anh! Không nên nghi ngờ anh! Chỉ cần anh có thể qua khỏi chuyện này, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, xin anh phải vượt qua.........
...........
Ở bệnh viện.
Bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, Uất Noãn Tâm sốt ruột đứng chờ ngoài cửa, luôn chú ý mọi chuyện bên trong. Ngũ Liên thấy cả người cô run rẩy, đôi môi trắng bệch, bèn cởi áo ngoài khoác lên người cô. "Em yên âm, anh ta chỉ bị thương ở lưng, không nguy hiểm đến mạng sống đâu, em không cần quá lo lắng."
"Thật sao? Cho nên, cho nên anh ấy nhất định sẽ sống, đúng không anh? Anh ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không?" Ánh mắt của Uất Noãn Tâm ngổn ngang, cả người bị vây trong tình trạng gần sắp điên lên.
Lúc nãy đúng là nguy hiểm thật, nếu không phải anh định đi thăm bé Thiên, sau đó nhìn thấy cảnh này, vội đuổi theo, thì hậu quả không biết sẽ ghê gớm đến thế nào. Nhưng chuyện quan trọng nhất, vẫn là cô không sao, anh tin Nam Cung Nghiêu cũng nghĩ như vậy, nếu không anh ta sẽ không lấy mạng mình đỡ một dao cho cô.
Hai tiếng sau.
Cuối cùng cũng kết thúc ca phẫu thuật, bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm. "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi, không có bị thương đến cơ và xương, dưỡng bệnh một hai tháng là có thể mạnh khỏe trở lại."
Nghe thấy tin này, sức lực cả người Uất Noãn Tâm đều bị rút hết, yếu ớt ngã vào lòng Ngũ Liên. "Anh ấy không sao.......... Anh ấy không sao rồi......... Hay quá........... Em phải đi xem anh ấy........."
Cô vừa trải qua căng thẳng, đã không còn sức. Chưa đi được một bước, thì cô ngất đi, Ngũ Liên vội tìm y tá truyền dịch cho cô.
.........
Ở bên cạnh chăm sóc Nam Cung Nghiêu một tuần, vết thương của anh cũng đỡ hơn rất nhiều, đã có thể ngồi dậy ăn uống. Tất nhiên Uất Noãn Tâm bận rộn phục vụ anh, chỉ sợ có một chút sơ sẩy. Về nhà nấu canh gà, rồi lại vội vã chạy đến bệnh viện.
Nam Cung Nghiêu nằm dựa vào cái gối, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh tỉnh rồi à!"
"Ừ! Em chạy đi đâu vậy? Sáng sớm không thấy em đâu." Do được chăm sóc quá lâu, Nam Cung Nghiêu giống như một đứa trẻ, nói chuyện cũng mềm mại, còn có chút giọng điệu làm nũng.
"Buổi sáng em thấy anh ngủ ngon quá, nên không gọi anh dậy ăn sáng, chạy về nhà hầm canh mang đến đây."
Nam Cung Nghiêu nắm lấy tay cô. "Những việc này, gọi Hà quản gia làm được rồi, sao phải tự mình chạy đi."
"Anh không thích sao?"
"Tất nhiên anh thích rồi! Anh chỉ không muốn em vất vã quá thôi!"
"Chỉ hầm canh thôi mà, vất vã gì chứ!" Cô mở hộp đựng canh ra, mùi thơm của canh gà bay khắp phòng, Nam Cung Nghiêu lại cảm thấy rất buồn nôn, do anh uống quá nhiều. Một đôi lông mày rậm xinh đẹp cau lại, "anh không uống có được không? Ngán quá!"
"Bây giờ anh đang trong giai đoạn bình phục, cần phải bồi bổ cơ thể. Uống thêm một tuần nữa, mới có thể ăn cơm bình thường, anh chịu khó một chút đi!"
"Còn phải uống một tuần nữa sao? Không được không được! Đánh chết anh cũng không uống." Anh ngán muốn chết, lại giở tính, Uất Noãn Tâm đành phải dỗ anh như dỗ trẻ, nhẫn nhịn dỗ dành anh. "Chỉ uống thêm một tuần nữa thôi, được không?"
"Không muốn!"
"Ngoan đi!"
"Không uống không uống!"
"Anh không nghe lời, em sẽ giận đó!"
Nhìn thấy cô nghiêm mặt lại, Nam Cung Nghiêu hết cách. Gì đây, một chút lòng thành cũng không có. Anh mới làm nũng mấy câu, thì cô đã mất bình tĩnh rồi. Nghĩ đến lúc trước, anh ngoan ngoãn với cô biết bao nhiêu. Nếu không thể thoát được chuyện uống canh gà, vậy thì phải tranh thủ lợi ích của mình. "Nếu anh uống canh, thì anh được lợi ích gì?"
"Lợi ích đó là cơ thể anh sẽ mau bình phục lại!"
"Vậy thì thôi đi!"
"Vậy anh muốn gì?"
Anh ngoắc tay, "em đến đây anh nói cho em nghe!"
Uất Noãn Tâm hết cách với anh, đành phải đi qua đó. Hôn một nụ hôn thật kêu trên má của cô, Nam Cung Nghiêu nở nụ cười rất hài lòng. "Thì là cái này nè!"
Cô đỏ mặt, đánh nhẹ lên tay anh, anh lập tức cau mày lại. "Đau quá đi!"
"Thật sao? Đau ở đâu ở đâu vậy?"
Anh kéo tay cô đạt ở trước ngực mình, giọng nói dịu dàng. "Ở đây đau quá đi! Em dám bạo hành gia đình với anh!"
Uất Noãn Tâm hết biết nói gì. Người này cũng hơn ba mươi tuổi rồi, còn làm nũng như vậy, cứ như coi trai mình vậy, thật hết cách mà!
Hai người đang anh em nồng thắm, đút từng muỗng canh gà, thì đột nhiên có người gõ cửa. Ngũ Liên và Hứa Linh Lung cùng đi vào.
Uất Noãn Tâm vô cùng mừng rỡ, "hai người đến rồi!"
Chương 404: Gả cho anh lần nữa!

Nam Cung Nghiêu cũng không tức giận, còn tươi cười. "Nghe nói là cậu cứu tôi, cám ơn nha! Lần này tôi nợ cậu, sau này sẽ trả cho cậu!"
"Tôi vốn chẳng trông chờ gì anh đâu, nhưng anh đã nói như vậy, tôi sẽ nhớ kỹ. Về sau lúc tôi cần anh giúp, anh đừng thoái thác là được!"
"Tôi biết rồi, tôi giống loại người vậy sao?"
Giữa hai người không có mùi thuốc súng, lại còn giống hai người bạn thân, cuối cùng Uất Noãn Tâm cũng yên lòng, nhẹ nhàng thở ra.
Có đôi khi, tình cảm giữa hai người đàn ông cũng rất khó nói. Rõ ràng lúc trước cấu xé nhau dữ dội, giống như phải bắt người kia chết đi. Chớp mắt lại trở thành bạn tốt với nhau, thật kỳ lạ! Dù sao đây cũng xem là một chuyện tốt!
Cô đứng dậy đi rửa trái cây mời khách, cũng cho bọn họ có nhiều thời gian 'hiểu biết' nhau hơn. Hứa Linh Lung cũng đi theo, "tôi giúp cô nhé!"
Cô ấy im lặng sốt quãng đường, rất cẩn thận, Uất Noãn Tâm chủ động mở lời. "Có phải cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
"Ưm! Tôi biết tôi nói như vậy sẽ rất vô lý, cũng rất ngây thơ, nhưng..... Cô và Liên, thật không có gì sao? Anh ấy vẫn rất lo lắng cho cô!"
"Cô yên tâm đi! Chúng tôi không có gì thật mà, chỉ là bạn tốt thôi! Người tôi yêu, là Nghiêu, cũng chỉ có anh ấy!"
"Tôi biết, nhưng mà Liên đối với cô........ Có lúc tôi vẫn không kiềm nén được ghen tuông."
"Ai cũng có quá khứ của mình, đây là sự thật không thể nào thay đổi. Nhưng tôi tin, chỉ cần cô đối xử tối với anh ấy, Ngũ Liên nhất định sẽ cảm nhận được tấm chân tình của cô. Giữa tôi và anh ấy đã không thể nữa rồi, anh ấy phải quên tôi đi, đó chỉ là vấn đề về thời gian thôi."
"Hai người đã kết hôn rồi, người ở bên cạnh anh ấy suốt cuộc đời, là cô! Cho nên, trước hết cô phải có lòng tin ở mình. Người con gái tốt như cô, anh ấy sẽ không có lý do nào không thích cô, đúng không nào? Nếu nói có gì, thì tôi nghĩ đó là "mưa dầm thấm lâu" thôi."
"Nghĩa là gì?"
"Đó là cô không cần nóng vội, phải đi từ từ đi vào cuộc sống của anh ấy, để cô trở thành một phần nào đó của anh ấy. Có một ngày, anh ấy sẽ chợt nhận ra, anh ấy không thể rời xa cô được. Lúc đó, cô thành công rồi."
Hứa Linh Lung suy nghĩ rất lâu, trên môi cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái. "Cám ơn cô! Cô thật tốt!"
"Không phải tôi tốt đâu! Tôi chỉ hy vọng Ngũ Liên hạnh phúc. Tôi cũng tin, cô chính là người mang đến hạnh phúc cho anh ấy!"
"Ừm! Tôi nhất định sẽ cố gắng!" Khi đã gở bỏ được khúc mắc này, Hứa Linh Lung mới hiểu ra. "Tôi giúp cô rửa táo nhé!"
Bốn người nói chuyện với nhau đến tối, Ngũ Liên nhìn thấy trời đã tối rồi, bèn đứng dậy, "vậy chúng tôi không quấy rầy hai người nữa, hôm khác đến thăm anh."
"Đừng đến nữa! Hôm khác tôi cũng ra viện rồi, anh trù tôi nằm viện hoài sao?"
"Anh tên khốn này, đừng lấy tấm chân tình của người ta nói vậy chứ?"
Nam Cung Nghiêu cười, nói với Uất Noãn Tâm: "Em tiễn hai người họ đi!"
"Vâng!" Uất Noãn Tâm đưa hai người đến cửa bệnh viện, "Hai người nhớ gửi thiệp cho em đó! Em nhất định sẽ tham dự hôn lễ của hai người. Nếu lúc đó Nghiêu khỏe rồi, cũng sẽ đến chung vui."
"Tất nhiên rồi! Em nhớ cho li xì đỏ là được!" Ngũ Liên giả vờ nghiêm túc vuốt cằm. Bao lì xì của tổng tài tập đoàn 'Hoàn Cần', không ít hơn một hai trăm triệu, thì sẽ rất mất mặt nha!"
"Anh chẳng nghiêm túc chút nào." Hứa Linh Lung hờn giận thúc anh một cái.
"Anh rất nghiêm túc mà!"
"Em biết rồi! Đến lúc đó sẽ tặng anh một món quà thật lớn!"
Ngũ Liên mỉm cười nhìn Uất Noãn Tâm, nhìn thấy trên mặt cô tràn đầy hạnh phúc, anh cũng mừng cho cô. Anh biết rõ, mình phải buông tay thật rồi. Anh chỉ có thể làm cho cô bấy nhiêu thôi. Hạnh phúc sau, phải tự cô giành lấy rồi. Anh tin rằng, Nam Cung Nghiêu cũng yêu cô như vậy, nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt, không cần anh phải lo lắng nữa.
Hơn nữa, bây giờ bên cạnh anh, đã có một người con gái cần anh chăm sóc.
Hứa Linh Lung mới là người quan trọng trong cuộc đời anh.
Uất Noãn Tâm nhìn hai người rời đi, mười ngón tay đan vào nhau, ngọt ngào thân thiết, bóng dáng đó làm cho người khác vô củng hâm mộ. Cô có thể cảm nhận được, trong trái tim của Ngũ Liên bây giờ đã có Hứa Linh Lung. Thêm một thời gian nữa, anh sẽ yêu cô ấy, bọn họ nhất định rất hạnh phúc, vậy quá tốt rồi.
Cô và Nam Cung Nghiêu, cũng sẽ rất hạnh phúc!
Quay trở về phòng bệnh, Nam Cung Nghiêu đang đợi cô. Đèn đã được bật lên, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu xuống, làm cho cả căn phòng trở nên ấm áp. Gương mặt của anh, cũng được tôn lên hết sức dịu dàng, làm cô ngẩn ngơ cảm thấy mình đang ở nhà, rất ấm áp.
"Bọn họ đi rồi sao?"
"Vâng!"
Uất Noãn Tâm ngồi bên người anh, nắm lấy tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ. "Anh mệt không? Có muốn nghỉ ngơi chút không?"
"Anh không mệt, chỉ muốn nhìn em thôi." Anh ngẩn ngơ nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Em cũng không bỏ đi mà!"
"Nhưng anh sợ chớp mắt một cái, anh lại không nhìn thấy em nữa, cho nên anh không dám nhắm mắt."
"Ngu ngốc mà! Anh như vậy là đang cố ý tỏ ra dễ thương sao ?"
"Không phải! Anh sợ thật mà! Em có thể hứa với anh một chuyện không?" Anh nghiêm túc nhìn vào mắt cô, mong cờ lời hứa của cô. "Sau này đừng rời xa anh nữa, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không em?"
"Vâng! Xin lỗi anh! Lúc trước em không nên nói với anh như vậy, thực ra em vẫn luôn tin tưởng anh và Hướng Vi không có gì, do lúc đó em giận quá, mới nói những lời như vậy. Anh biết rõ mà, em làm sao nỡ lòng rời xa anh......."
"Đã vậy, em còn làm anh bị thương." Nghĩ lại, trong lòng cô đầy tự trách. "nếu em không phải luật sư, cũng sẽ không gặp phiền phức, anh cũng không......" Nói đến đây, hai mắt cô ửng đỏ, lời nói nghẹn ngào. "Thực ra, anh không cần phải đỡ nhát dao đó cho em. Anh vì em bị thương, như vậy đủ rồi, em không muốn anh lại........"
"Ngốc à!" Nam Cung Nghiêu rất đau lòng, lau đi nước mắt trên khóe mắt của cô. "Em đừng khóc nữa! Anh vì em làm bất cứ chuyện gì, cũng đáng mà. Hơn nữa, không phải anh vẫn ổn sao? Tất cả mọi chuyện đã qua rồi......... Nhưng anh rất lo lắng cho em, em đang mang thai, em tạm thời đừng làm luật sư nữa!"
"Vâng! Em hứa với anh!"
"Em còn nhớ ngày chúng ta cãi nhau, anh hỏi em, có muốn trở về Hà Lan nữa không?"
Cô lắc đầu, "không cần đâu anh! Em đã quyết định rồi, ở lại Đài Loan với anh. Sau này, em sẽ không nhỏ nhen như vậy nữa, cũng không hay nghi ngờ nữa, em không cãi nhau với anh nữa, thật đó.......... Em sẽ tin tưởng anh!"
"Ừ! Em nhắm mắt lại đi." Anh vươn tay quơ trước mắt cô, chắc chắn cô không giả bộ, Nam Cung Nghiêu lấy một cái hộp ở dưới gối. "Có thể mở mắt ra rồi, tặng cho em nè!"
Uất Noãn Tâm mở mắt ra nhìn, đó là một sợi dây chuyền và hoa tai ngọc bích có hình phiến lá, màu ngọc bích xanh biếc, trong suốt như một giọt nước. "Đây là......."
"Hôm đó, anh kể khổ với Hướng Vi. Cô ấy bảo anh mua quà tặng em, cho em một sự bất ngờ, cho nên sau khi tan ca cô ấy đi chọn cùng anh."
"Xin lỗi anh, em còn......"
"Em đừng nói xin lỗi nữa! Anh biết mà!" Nam Cung Nghiêu nhếch môi, "mặc dù cầu hôn bằng dây chuyền rất kỳ lạ, nhưng anh vẫn phải hỏi em. Uất Noãn Tâm, em bằng lòng gả cho anh thêm lần nữa không?"
Trong tình cảnh này, Uất Noãn Tâm rơi một giọt nước mắt xuống, làm Nam Cung Nghiêu cuống cuồng lau cho cô. "Em không đồng ý cũng đừng khóc nha, cũng không ai ép em mà!"
"Ai nói em không đồng ý chứ!" Cô hờn giận, "chỉ là em, em cảm động quá thôi! Chúng ta không phải từng kết hôn với nhau rồi sao? Còn muốn kết hôn nữa sao?"
"Không giống nhau! Lúc trước là cuộc hôn nhân mua bán, nhưng lần này, là vì anh yêu em, cho nên mới lấy em! Em có bằng lòng gả cho anh, trở thành vợ của Nam Cung Nghiêu anh, còn là mẹ của hai đứa con của anh không?"
Cô ngừng khóc mỉm cười, "bằng lòng, tất nhiên bằng lòng rồi!"
"Em suy nghĩ kỹ chưa đó? Không hối hận chứ? Đây là chuyện cả đời đó!"
"Anh cái đồ ngốc này, biết rõ em đồng ý, còn cố ý nói vậy!"
Nam Cung Nghiêu kêu gào oan ức. "Anh làm sao biết em yêu anh như vậy, vừa nói đồng ý ngay."
"Ai yêu anh chứ, chỉ biết dát vàng lên mặt!"
"Nếu em không yêu anh, lúc nãy ai liên tục nói hai lần 'em đồng ý', 'em đồng ý', giống như sợ không gả đi được vậy."
"Anh......" Cho anh chút mặt mũi, thì anh bắt đầu lên mặt! Uất Noãn Tâm quay mặt qua một bên, "để chứng minh em không thể gả được, em đành không gả vậy."
"Không gả? Sao được hả? Lúc nãy em vừa mới đồng ý với anh, em không thể nuốt lời được!"
"Anh không biết câu nói đừng nghe những gì con gái nói sao? Em nói không gả, anh có thể trói em đến nhà thờ sao?"
"Nếu em không gả thật, anh chỉ có thể làm như vậy!" Vẻ mặt Nam Cung Nghiêu kiên quyết, gian xảo cũng dịu dàng, cười hi hi nói. "Đương nhiên, anh vẫn hy vọng em ngoan ngoãn gả cho em, làm bà xã của anh! Anh sẽ yêu thương cưng chiều em! Gả cho anh đi? Được không? Được không em?"
Anh làm nũng cọ cọ vào người cô, còn cố ý làm ra vẻ dễ thương, Uất Noãn Tâm hết biết làm gì, đành phải đầu hàng. "Được rồi được rồi! Em nể mặt bé Thiên, gả cho anh đó......"
"Vậy mới ngoan chứ!" Nam Cung Nghiêu mở cờ trong bụng, không quan tâm vết thương vẫn còn đau, ôm cô vào trong lòng, hôn cô một cái thật kêu. "Bà xã, anh yêu em! Rất yêu rất yêu em!"
"Em cũng vậy!" Uất Noãn Tâm đỏ mặt kêu một tiếng, "ông xã!"
Hai người ôm chặt nhau đắm chìm trong hạnh phúc, ôm rất lâu, luyến tiếc không nỡ tách ra............
Chương 405: Kết thúc ngọt ngào

Part 1
Từ sau khi Nam Cung Nghiêu và Uất Noãn Tâm hòa hợp với nhau, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào, không còn cãi nhau nữa. Thời gian như dòng nước chảy trôi qua trong ngọt ngào, bụng của Uất Noãn Tâm mỗi ngày một lớn, chớp mắt thì đã được tám tháng. Nam Cung Nghiêu cũng dành nhiều thời gian chăm sóc cô hơn, phần lớn công việc đều giao cho Hướng Vi giải quyết, chỉ có khi có cuộc họp nào quan trọng, anh mới tham dự.
Dự họp hết một ngày, Nam Cung Nghiêu vội vàng chạy về nhà, hào hứng mở cửa ra gọi: "Bà xã ơi, anh về rồi!"
Uất Noãn Tâm ngồi ở bàn trang điểm đưa lưng về phía anh, bờ vai run run, khóc thút thít.
Nam Cung Nghiêu sốt ruột vội hỏi cô bị sao vậy, cô ngẩng đầu lên, hai đôi mắt đỏ hoe, khóc giống như một đứa trẻ chịu ấm ức. "Em lại mập lên rồi......... Sắp sửa không mặc vừa áo cưới rồi.........." Nói xong, cô khóc tiếp.
"........" Nam Cung Nghiêu thở nhẹ ra, vừa buồn cười vừa đau lòng. "Anh còn tưởng chuyện gì to tác, em làm anh hết cả hồn!"
"Đây còn không phải chuyện lớn sao? Tám tháng này em đã mập lên mười ký rồi, mập tới sắp sửa đi hết nổi."
"Đó là vì em mang thai mà!"
"Lúc em mang thai bé Thiên cũng đâu mập tới vậy, đều tại anh, cho em ăn quá trời đồ bổ, nuôi em thành vậy nè, anh cố ý mà!" Vung bàn tay béo núc ních đấm anh, "tại anh tại anh đều tại anh!"
"Được rồi, đều tại anh, được chưa?" Nam Cung Nghiêu đau lòng lau nước mắt cho cô, "em như vậy không phải đang làm anh đau lòng sao? Phụ nữ có thai cần phải bồi bổ mà! Đợi sau khi BB sinh ra, sẽ mau ốm lại thôi, đừng lo lắng quá!"
"Nếu không ốm được phải làm sao đây?"
"Vậy thì có sao đâu chứ? Anh vẫn yêu em thôi!"
"Chưa chắc đâu! Nếu em mập ú, anh không thèm em nữa rồi!"
"Anh yêu là chính con người em, cho dù em trở nên như thế nào, anh cũng yêu em mà!"
"Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt!" Uất Noãn Tâm không khóc nữa, nhưng lông mày vẫn cau lại. "Em mập như vậy, áo cưới mặc không vừa nữa, phải làm sao đây?"
"Ngày mai qua đó thử xem? Hướng Vi nói rất đẹp mà!"
"Chẳng qua cô ấy không muốn em buồn thôi!" Nghĩ lại mà tức giận, "ai kêu anh nảy ra ý kiến kết hôn lúc mang thai, nói như vậy rất đặc biệt. Em giờ mập như con khủng long, tuần sau kết hôn, nhất định sẽ dọa chết người!"
Nam Cung Nghiêu cố ý biện minh ình, "chuyện đó......... Kết hôn lúc mang thai, hình như là ý kiến của em, anh cũng phản đối rồi mà. Em nói bà xã nói phải nghe, nên anh đành nghe theo!"
Uất Noãn Tâm đỏ mặt, "em không biết, do anh nói, chính anh nói, chính anh!"
"Được rồi! Là anh sai! Đừng giận nữa được không? Anh xin lỗi em mà." Ai cũng nói phụ nữ là người không nói lý lẽ nhất, đúng là không sai, đặc biệt là phụ nữ có thai, chẳng chịu nói lý gì cả, cái gì cũng là anh sai! Nhưng ai kêu anh yêu người phụ nữ này sâu đậm đến vậy chứ? Cô nói anh sai, thì là anh sai, anh bằng lòng mà!
Uất Noãn Tâm lại oán trách một phen, mới hài lòng, không mở miệng nữa.
"Đừng giận nữa? Anh chuẩn bị nước cho em rửa mặt."
Từ công ty vội vã chạy về, trên người Nam Cung Nghiêu còn mặc âu phục thẳng thớm. Trong chớp mắt lại biến thành người đàn ông đảm đang chu đáo, cởi âu phục ra, xắn tay áo lên, bận rộn chuẩn bị nước và khăn. Ngồi xổm trước mặt Uất Noãn Tâm, vắt khăn, lau mặt cho cô. Động tác rất nhẹ, giống như đang nâng niu một con búp bê bằng xứ, cực kỳ cẩn thận.
Uất Noãn Tâm lại rơi nước, "anh tốt với em quá....."
Nhìn hấy cô lại rơi nước mắt, Nam Cung Nghiêu vội lau đi, "ngốc à, anh tốt với em, em cũng khóc sao?"
"Em cũng không biết, gần đây tự dưng rất thích khóc.............. Càng hạnh phúc, càng muốn khóc."
"Gần đây trời lạnh rồi, ngâm chân nhé!" Nam Cung Nghiêu đi thay nước, đổi chậu nước ấm, nâng hai chân cô bỏ vào trong nước. "Nước có đủ ấm không?"
"Ưm! Lúc nãy, em nổi nóng với anh, anh có ghét em không?" Có lẽ vì cô mang thai, tính tình thất thường, một lát thì khóc, một lát lại buồn. Cũng may anh vẫn luôn bao dung cô, suốt tám tháng trời, làm cô rất cảm động.
"Đương nhiên không rồi! Con gái đôi khi nổi nóng cũng rất đáng yêu! Phụ nữ có thai cảm xúc thất thường, cũng là chuyện bình thường. Ngày mai anh không đi làm, anh dẫn em đến lớp cô Trịnh học về điều tiết cảm xúc khi mang thai nhé?"
"Anh không chê em phiền phức sao?"
"Làm gì có? Lúc trước khi em mang thai bé Thiên, cũng chỉ có một mình, rất vất vã. Anh nợ em quá nhiều, coi như anh bù đắp cho em đi. Hơn nữa, đây là chuyện người làm cha như anh nên làm mà!"
Anh vừa dịu dàng giúp cô rửa chân, vừa an ủi. "Em đừng lo lắng nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn ở bên em và cục cưng. Anh không chê em mập, càng không chê em phiền phức đâu. Em đừng tự mình dọa mình nữa, thả lỏng người được không?"
"Vâng!" Uất Noãn Tâm càng hy vọng hơn bất cứ ai hết, sẽ sinh cục cưng trong bụng bằng tâm trạng vui vẻ nhất. Nhưng đến lúc gần sinh, cô cứ luôn khó có thể kiểm soát tâm trạng lo âu, cô cũng rất lo lắng cảm xúc của người mẹ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi.
Hít thật sâu, để nụ cười lại hiện trên môi. "Em không sao rồi, anh đừng lo lắng!"
"Ừm! Như vậy mới tốt!" Anh ôm cô, đặt cô trên giường, hôn nhẹ lên tráng cô, "em nghỉ ngơi sớm đi! Anh đi tắm, sẽ ra nhanh thôi!"
"Nghiêu......." Bỗng nhiên Uất Noãn Tâm kéo tay anh lại, mỉm cười, nhưng vẫn có chút lo lắng. "Chúng ta sẽ hạnh phúc như thế này mãi mãi, đúng không anh?"
"Ngốc à! Tất nhiên là vậy! Chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc. Sẽ cùng nhau nhìn thấy bé Thiên, còn có đứa bé này trưởng thành. Em phải tin chính mình, và tin anh, được không nào?" Anh nằm xéo bên người cô, để cô dựa vào mình, nghe tiếng tim đập ổn định của anh.
Một tay cầm lấy tay cô, để trên môi. "Anh hứa với em, hạnh phúc của chúng ta, chắc chắn sẽ không đứt đoạn, anh sẽ nắm chặt tay em trong tay anh. Chỉ cần em không rời xa anh, anh sẽ không buông tay! Anh sẽ nắm tay em, cùng em đi đến già!"
"Vâng! Anh không rời xa em, em sẽ không buông tay anh! Mãi mãi bên nhau." Nghe thấy nhịp tim của anh, Uất Noãn Tâm cảm thấy rất yên bình, nhẹ nhàng chìm vào trong giấc ngủ. Ở trong mơ, cũng có anh và bọn nhỏ ở bên cạnh.........
Chương 406: Kết thúc ngọt ngào - P2

Ở ngoại thành Đài Loan.
Một hôn lễ nhỏ đang được tổ chức tại một nhà thờ nằm trên con đường rậm bóng cây, trên cây treo đủ loại bong bóng màu hồng, nhìn vào dễ dàng cảm nhận được niềm hạnh phúc và tấm lòng chân thành của đôi vợ chồng mới cưới. Nam Cung Nghiêu và Uất Noãn Tâm sánh bước đứng ở cửa nhà thờ, chào đón khách mời.
Không giống như hôn lễ linh đình lúc trước, đây là một hôn lễ nhỏ hoàn toàn mới chỉ mời những người bạn thân thiết nhất của bọn họ, đầy ấp ấm áp và hạnh phúc.
Trên người Uất Noãn Tâm mặc chiếc váy cưới màu trắng, mặc dù thân hình mập mạp thấy rõ, nhưng trên gương mặt tròn trịa vẫn tản ra ánh sáng của một người mẹ, cả người chìm trong ánh sáng mặt trời, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, cực kỳ xinh đẹp. Nam Cung Nghiêu ít khi mặc áo đuôi tôm màu trắng, tản ra một sự tao nhã mới lạ.
Từ sau khi ở bên Uất Noãn Tâm, tính tình của anh càng ngày càng trở nên dịu dàng, không còn mặt ủ mày chau như lúc trước. Tất cả nhân viên trong công ty cũng cảm nhận được sự thay đổi của anh, nên mọi người vô cùng biết ơn tổng tài phu nhân, cho nên họ càng ra sức làm việc hơn.
"Ây da, cô gái béo ú này là ai đây? Áo cưới sắp sửa rách toẹt ra rồi!"
Xa xa vang đến tiếng trêu chọc của một người đàn ông yêu nghiệt, Uất Noãn Tâm nhìn qua. Miệng mồm vẫn thối tha như vậy, nhưng vẫn không làm người khác chán ghét ngoài Ngũ Liên ra thì còn ai vào đây.
Hứa Linh Lung như chú chim nhỏ nép ở bên cạnh anh, xinh xắn đấm anh một cái, "sao anh lại nói vậy hả?"
"Còn không cho anh nói sự thật sao?"
"Anh........"
Thái độ của hai người rất tự nhiên, có thể thấy rõ tình cảm đã tăng lên rất nhiều.
Uất Noãn Tâm nhìn thấy bụng Hứa Linh Lung hơi nhô lên, mắt liền sáng lên. "Cô mang thai rồi à?"
Cô ấy thẹn thùng gật đầu, "cũng được năm tháng rồi!"
"Chúc mừng hai người nha!" Cô còn vui mừng hơn bọn họ, cũng không quên quở trách Ngũ Liên. "Anh giữ bí mật kín thật! Muốn đợi khi cục cưng sinh ra rồi mới nói cho em biết sao?"
"Làm gì có chứ? Anh còn muốn lập hôn ước cho con anh với con em đó! Nếu là một nam một nữ, thì cho chúng làm anh em, còn nếu hai trai thì cho chúng làm gay, còn nếu là hai nữ thì làm les!"
"......" Uất Noãn Tâm hết nói, thật là gian ác mà!
Nam Cung Nghiêu tất nhiên không vui rồi, "cậu lấy móng vuốt ma quỷ của cậu ra xa cục cưng đi, để tránh vấy bẩn cục cưng!"
"Hey! Anh nói câu này tôi nghe hết vui rồi, cái mà nói vấy bẩn hả? Hai bên môn đăng hậu đối không thua kém nhau mấy nha!"
Uất Noãn Tâm cười đến đau bụng, "chuyện hôn ước sau này hãy nói đi, nhưng làm mẹ nuôi, em chắc chắn phải làm!"
"Có cho li xì không? Có cho quà không?"
"Tất nhiên có rồi!"
"Vậy được! Sau khi con sinh ra sẽ cho em làm mẹ nuôi!"
"Cứ quyết định vậy đi! Đi vào ngồi trước đi!"
Ngũ Liên và Hứa Linh Lung vô cùng âu yếm quàng tay nhau rời khỏi.
Chưa đến vài phút, lại có một đôi bước vào. "Noãn Tâm, chúc mừng em!"
"Cảnh Đường sao?" Uất Noãn Tâm có hơi bất ngờ. Bọn họ đã nhiều năm rồi không liên lục với nhau, cô cũng không có được bất kỳ tin tức gì của anh, chỉ có thể gửi thiệp theo địa chỉ cũ, không ngờ anh lại đến dự hôn lễ, làm cô rất vui.
Bên anh, còn có một người đẹp duyên dáng mang phong cách Mỹ Latinh.
"Cô đây là?"
"Cô ấy là bạn gái anh, Linda."
Linda cũng có sự nhiệt tình của người Mỹ Latinh, chủ động giơ tay ra, "cô là Noãn Tâm mà anh ấy hay nhắc đến à, rất vui khi được biết cô! Mặc dù bụng có hơi lớn một chút, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp nha!"
"Cám ơn cô! Cảnh Đường là một người đàn ông tốt, chúc hai người hạnh phúc nhé!"
"Con người anh ấy rất tốt, chỉ là nhiều lúc quá cứng nhắc thôi."
"Anh cứng nhắc lúc nào hả? Dưới sự dạy dỗ của em không phải anh đã tốt hơn nhiều rồi sao?"
Hai người rủ rỉ bên tai cười đùa, Uất Noãn Tâm cũng rất vui khi anh đã có thể vượt qua được nỗi đau trong quá khứ. Người đàn ông như anh, xứng đáng có được một nửa tốt nhất, cô chúc bọn họ hạnh phúc.
Lương Cảnh Đường mỉm cười nói với Nam Cung Nghiêu: "Sau này tôi có nghe được một số chuyện của hai người, biết được anh thật lòng với cô ấy, tôi cũng yên tâm rồi. Noãn Tâm là người con gái tốt nhất mà tôi từng gặp, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt đó!"
"Tôi biết rồi! Tôi sẽ làm như vậy!"
Linda giả vờ nổi giận, "cô ấy là người con gái tốt nhất anh từng gặp, vậy em thì sao hả?"
Lương Cảnh Đường vội dỗ dành bạn gái, "ngốc à, em là người bạn gái tốt nhất anh từng gặp!"
"Như vậy còn được, tha cho anh đó!"
Hai người vui đùa đi vào trong nhà thờ, âu yếm đến nỗi làm người khác phải hâm mộ.
"Daddy........ Daddy......."
Nam Cung Nghiêu còn chưa nhìn thật kỹ, thì một bóng dáng nhỏ bé màu hồng sà vào lòng anh. Bé Duyệt Đào hôn lên mặt anh một nụ hôn thật kêu, "daddy, Đào Đào nhớ daddy lắm đó!"
"Đào Đào, con quên ma mi nói với con cái gì sao? Phải gọi là chú. Daddy con ở đây nè!"
Uất Noãn Tâm nhìn qua, thấy Nam Cung Nghiêu Vũ Nhi nắm tay một người đàn ông đẹp trai người nước ngoài đi đến.
"Vũ Nhi!" Nam Cung Nghiêu mừng rỡ, "không ngờ em lại trở về!"
"Anh là anh của em, hôn lễ của anh, em làm sao có thể không đến chứ?" Trong mắt của Nam Cung Vũ Nhi không còn sự ghen tỵ như lúc trước, đã ôn hòa bình lặng hơn. "Chúc mừng hai người! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long nha!"
"Cám ơn em!"
"Noãn Tâm à, lúc trước em đã gây ra rất nhiều chuyện sai trái với chị, vẫn chưa nói lời xin lỗi với chị. Không biết bây giờ xin lỗi, có còn kịp nữa không?"
Cô mỉm cười, "chuyện lúc trước, cứ để nó trôi qua đi! Mọi người đều hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất!"
"Ừm!" Nam Cung Vũ Nhi quàng tay vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh, còn anh ta nhìn cô ấy với ánh mắt cưng chiều. "Bây giờ em rất hạnh phúc!"
Khách mời gần như đến đông đủ, trong nhà thờ cũng đã vang lên hành khúc hôn lễ trang nghiêm và thiêng liêng. Uất Noãn Tâm quàng tay vào cánh tay Nam Cung Nghiêu, đi đến lễ đài trong ánh mắt chúc phúc của mọi người.
Ngũ Liên và Hứa Linh Lung, Lương Cảnh Đường và người đẹp Mỹ Latinh, Nam Cung Vũ Nhi và người chồng người nước ngoài còn có Nam Cung Thiếu Khiêm, tất cả mọi người đều chân thành chúc bọn họ hạnh phúc.
Cha xứ hiền từ nhìn hai người, "Uất Noãn Tâm, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng không? Cho dù khi khỏe mạnh hay ốm đau, hoặc bất kỳ lý do nào khác, con vẫn luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bao dung và mãi mãi chung thủy với anh ấy đến cuối đời không?"
"Con đồng ý!"
"Nam Cung Nghiêu, con có đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ không? Cho dù khi khỏe mạnh hay ốm đau, hay bất kỳ lý do nào khác, con vẫn luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bao dung và mãi mãi chung thủy với cô ấy đến cuối đời không?"
Anh không hề do dự trả lời, "con đồng ý!"
Hai bên dịu dàng chăm chú nhìn nhau, đeo nhẫn cho đối phương, rồi trao nhau một nụ hôn thật dài.
Ngay trong giây phút hạnh phúc nhất, Uất Noãn Tâm đột nhiên cảm thấy có một cơn đau ở phía dưới, cúi đầu nhìn, thấy mình vỡ nước ối. "Em, em sắp sinh rồi!"
Hết
Tp.HCM 12/2012 - 12/2013
p/s: Vậy là truyện này đã kết thúc rồi, cám ơn các bạn đã đồng hành cùng với mình trong suốt một năm qua. Chúc các bạn có một mùa giáng sinh vui vẻ và hẹn gặp lại các bạn ở tác phẩm sau nhé. Thanh Dạ ^^

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.