Ring ring
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Đường kết hôn không tình yêu phần 5
Trần Tư Dao vẫn như bộ dáng cũ: thân là khách nhưng tự coi mình là chủ, nâng cằm, trông hệt như nữ hoàng ấy, cô nhìn Trình Nghi Bắc, “Làm cũng tạm, miễn cưỡng vẫn có thể đáp ứng yêu cầu cho buổi tiệc của Vân Đoan, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cái ly, sao có thể dùng loại ly bình thường như này nhỉ, rất tổn hại đến giao tình hai công ty nhé. Trang trí có phải đơn điệu quá hay không? Nhìn chẳng khác nào chưa trang trí.”

Trình Nghi Bắc cười thản nhiên: “Cái ly ‘Bình thường’ này được đặt từ Paris, mặc dù màu sắc không khác gì loại ly bình thường, nhưng chất liệu làm lại khác biệt rất lớn, chẳng hạn như rót rượu đỏ vào, sau một ngày một đêm hương vị của rượu vẫn như cũ, không có bất kì vấn đề gì cho việc thuởng thức. Còn về phần trang hoàng, người thiết kế là Neo. Với những bình luận về tác phẩm, nếu Trần tiểu thư có điểm gì chưa hài lòng có thể ý kiến với Neo. Có thể gửi mail, tin chắc cậu ấy rất thích nghe những ý kiến này. Còn nữa, nếu Trần tiểu thư thấy gửi mail phiền phức, có thể liên hệ thẳng với Diệp tổng, chắc rằng Diệp tổng có số điện thoại của sư huynh mình.” Nói xong Trình Nghi Bắc còn thở dài tiếc nuối nhìn Diệp Húc Đình, “Thật ra tôi cảm thấy phong cách đơn giản rất ổn, nếu Trần tiểu thư đã có ý kiến, có phải Diệp tổng nên cân nhắc đôi chút, có phải cần đổi sở thích về rượu khác hay không.”

Diệp Húc Đình chẳng ngượng ngùng chút nào, “Sở thích khác nhau.” Vẻ mặt nhìn Trình Nghi Bắc của anh hình như hơi bực dọc, có cảm giác như đang đập vô mặt mình nói: xem tớ giải thích cho cậu rõ ghê chưa, mau đưa phí giải thích đây.

Khóe mắt Trần Tư Dao giật giật, vốn tưởng lấy uy với Trình Nghi Bắc, ai ngờ lại tự mình làm xấu mặt mình.

Cô đâu nào biết thị trường của Diệp gia rộng như vậy, bự như vậy đâu, ngành nào cũng dính đến.

Trình Nghi Bắc nhìn ra Tây Thuần muốn tâm sự với Trần Tư Dao, liền bảo Tây Thuần làm gì tùy thích đi, đàn ông bọn anh có chuyện phải nói với nhau.

Sau khi Tây Thuần và Trần Tư Dao đều đi khỏi, Trình Nghi Bắc nhíu mày: “Ý gì đây?”

Diệp Húc Đình cúi đầu nhìn đôi giày da của mình: “Thì là ý đó đó!”

Trình Nghi Bắc vểnh môi: “Bắc Ích của tớ ‘trèo cao’ lên Vân Đoan?”

Diệp Húc Đình ngẩng đầu, than thở: “Coi như cậu phối hợp với tớ một chút đi, nhé? Hay chừa mặt mũi cho tớ cũng được, làm bộ như cậu nhận được ân huệ của tớ đi, coi như hiến sức giúp tớ có được hạnh phúc mà tích đức đi!”

Trình Nghi Bắc gật gù: “Được thôi, chỉ cần trong dự án hợp tác của chúng ta, lợi nhuận hai phần của cậu đổi thành một.”

“Định cháy nhà hôi của hả?”

“Thương nhân nói chuyện thương nhân, tớ cũng đâu có bắt buộc, cậu có quyền cự tuyệt mà.”

“Cự tuyệt thì sẽ ra sao?”

“Cũng chẳng có gì đặc biệt. Thì là Bắc Ích hợp tác bình thường với Vân Đoan.”

“Được, cậu giỏi.”

Trình Nghi Bắc nhìn Diệp Húc Đình dễ thương lượng thế này mới tỏ vẻ bừng bừng tỉnh ngộ: “Thì ra cô ấy chính là cô gái cậu uống sau gọi tên.” Bày ra bộ dáng khó tin, “Đó cũng chính là cô gái cho dù cậu quỳ xuống van cầu cô ấy, cuối cùng cô ấy vẫn vứt bỏ cậu, thẳng thừng cự tuyệt cậu, sỉ nhục ở tiệc đính hôn cậu đó à?”

Diệp Húc Đình nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nhỏ mọn quá, chuyện xấu hổ biết bao lâu rồi, tớ uống say nói ra mà cũng còn nhớ rõ nữa.”

“Thì bởi chuyện xấu hổ của người khác có thể làm cho mình vui sướng mà, vô tình cứ nhớ mãi. Có lỗi quá, tớ cũng đâu có muốn trí nhớ mình tốt vậy, hết cách, trời cho sẵn từ trong bụng mẹ rồi.”

Trình Nghi Bắc cười nhạt, híp mắt, nhìn Đỗ Trạch Nhiên đang đi tới. Tiệc đã bắt đầu mà lúc này mới đến, định thể hiện sự đặc biệt của bản thân sao?

Diệp Húc Đình đứng cạnh anh: “Thật tính liều chết với Đỗ gia à?”

“Chẳng qua đề phòng chuyện sắp đến thôi.”

Diệp Húc Đình vuốt vuốt mũi, bộ dáng lơ đễnh, chào hỏi Đỗ Trạch Nhiên xong cũng thức thời rời đi, để lại cho Trình Nghi Bắc nói chuyện với Đỗ Trạch Nhiên.

Còn Trần Tư Dao thì đứng kế bên núi giả, quan sát Tây Thuần: “Em thật lòng đối với Trình Nghi Bắc à?”

Tây Thuần ngồi trên tảng đá, giầy cũng cởi ra: “Nhìn em không thật lòng ư?”

Trần Tư Dao bước đến trước mặt cô, cong người, vuốt tay cô, thở dài: “Vậy đến lúc đó em tính sao?”

Tây Thuần cúi đầu: “Không biết, không nghĩ nhiều đến thế.”

“Em nói xem, có phải lần này Bắc Ích đặc biệt khó khăn không? Nếu thật thì tốt rồi, như vậy Trình Nghi Bắc sẽ cảm thấy cậu ta nhờ chị đây nên mới có cơ hội hợp tác với Diệp Húc Đình, đến lúc đó sẽ nhớ em nhiều hơn tí.”

Tây Thuần căn môi, “Anh ấy không phải người như vậy.”

“Không nhớ người cũ nữa à?”

“Không biết.”

Trần Tư Dao biết cô không muốn nhắc đến chuyện này, “Nhưng không phải một ngày nào đó vẫn phải đối mặt sao?”

Tây Thuần nhìn cô: “Chị vì em mới đến gần Diệp Húc Đình à, hay nghĩ thông suốt rồi nên muốn cho Diệp Húc Đình cơ hội?”

“Em cứ nghĩ chị thế à?” Trần Tư Dao giận, đứng dậy, nhìn cô không biết nên nói thêm gì nữa.

“Chị biết ý em không phải vậy mà. Chị rõ biết ý đồ của Diệp Húc Đình với chị nhưng vẫn ở bên cạnh anh ta, không phải chị đang cho anh ta cơ hội thì là gì? Nếu đã có ý định thông cảm, ý định tha thứ, thì sao còn dùng cách mập mờ như gần như xa với anh ta nữa? Hơn nữa, chị đã rời anh ta đi, nói Tiểu Bảo với anh ta không có bất kì quan hệ nào rồi. Nếu thực chất chị không có quan hệ gì với người đàn ông này thì chị dựa vào cái gì mà bắt anh ta làm này làm nọ cho chị? Chính vì chị tin chắc anh ta toàn tâm toàn ý với chị, tin chắc anh ta sẽ giúp chị. Đây không phải ỷ lại vào tình cảm của anh ta thì là gì?”

“Chị chỉ muốn tốt cho em, em nói những điều vô ích này làm gì.”

Ánh mắt Tây Thuần đã hơi phiếm hồng, “Đúng, chị hi vọng em hạnh phúc, hi vọng một ngày nào đó sau khi Trình Nghi Bắc biết rõ chân tướng vẫn có thể đối xử tử tế với em. Thế sao chị không nghĩ, em cũng hi vọng chị được hạnh phúc?”

Tây Thuần vĩnh viễn cũng không quên, năm thứ hai đại học, cô vừa về nhà đã thấy tình trạng này.

Cô chưa từng thấy mẹ với cha dượng tức giận như vậy, Trần Tư Dao bị bắt quỳ dưới đất, cha dượng cầm một câu roi thật dài từng roi từng roi quất trên người Trần Tư Dao. Mỗi một roi đều có thể thấy da Trần Tư Dao bong tróc ra, máu đỏ tươi cứ thế chảy ra. Tây Thuần ngăn cha lại, mẹ thì khóc cạn nước mắt, cô nói dù chuyện gì cũng đừng đánh chị như thế. Nhưng cha không nghe, Tây Thuần nhào vào người Trần Tư Dao, bị một roi quất vào cha mới dừng lại.

Một roi thôi đã rất đau rồi, chị chịu nhiều roi như thế mà chẳng hé răng.

Tây Thuần thấy chị cắn môi quyết liệt, tơ máu cứ không ngừng nổi lên.

Rốt cuộc Tây Thuần nghe mẹ vừa khóc vừa nỉ non mới biết hóa ra chị mang thai. Cha nghi chị bị người xấu làm hại, muốn đi tìm đối phương, nhưng Trần Tư Dao lại một mực nói mình tự nguyện, cũng không chịu nói đối phương là ai. Mẹ nghe nói vậy khóc đến xe lòng. Nhưng chị vẫn không chịu nói người đàn ông đó là ai: kiên quyết bảo con muốn sinh đứa nhỏ ra. Bất kể cha mẹ khuyên thế nào chị cũng nhất quyết sinh con.

Trần Tư Dao quỳ, mặc kệ cha đánh, cô muốn đứa nhỏ, muốn nó.

Dù da tróc thịt bong, dù liều cả mạng, cô cũng muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ.

Mẹ khóc suốt ngày, Trần Tư Dao lại nói: không cho con sinh đứa nhỏ thì con sẽ chết theo nó.

Từ nhỏ đến lớn, Tây Thuần chưa bao giờ thấy ánh mắt kiên quyết như vậy, đó là sự kiên quyết chí mạng.

Cô nghĩ chắc chắn chị rất yêu rất rất yêu người đàn ông đó, yêu đến liều lĩnh, yêu đến không còn tôn nghiêm, yêu đến không quan tâm tính mạng của chính mình.

Ngay lúc đó, Tây Thuần nghĩ nếu mình cũng có một người như vậy để yêu, cô cũng sẽ kiên quyết giữ lại đứa nhỏ của anh ấy, chẳng sợ tiền cược là mạng chính mình.

Trần Tư Dao ôm Tây Thuần vào ngực: “Chị biết.”

Thở dài, không nói gì thêm nữa. Chương 34 Trình Nghi Bắc trò chuyện với Đỗ Trạch Nhiên, mỗi câu nói đều mong hạ bệ đối phương, anh cố ý mời bọn họ đến đây, chủ yếu là mượn cơ hội tỏ rõ thái độ. Nếu anh đã quyết định không có bất kì liên hệ gì với Đỗ gia nữa, thì cũng mong sau nay không có phiền toái gì xuất hiện nữa, đồng thời cũng coi đây như lời cảnh báo, anh không thích người khác thao túng mình.

Anh nhìn quanh đại sảnh, không thấy bóng dáng Tây Thuần đâu. Anh chau mày đi qua phía bên kia, bởi lẽ anh thấy Trần Tư Dao bước ra từ cửa đó. Anh bước qua, Trần Tư Dao thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Tây Thuần bên kia kìa.”

“Tôi biết.” Giọng anh dịu dàng, cười gật đầu.

Trần Tư Dao nhíu mày, bước chân rõ lo lắng thế kia vẫn còn có thể dửng dưng trả lời với cô, đàn ông với đàn bà đúng là hai loài sinh vật khác biệt.

Lúc Trình Nghi Bắc bước đến, Tây Thuần đang cong người mang giày. Trình Nghi Bắc vui vẻ ngắm nhìn Tây Thuần mang giày, cũng chẳng bước lại gần. Tây Thuần mang giày xong bước đến cạnh anh, “Tìm em à?”

“Ra ngoài đây hít thở chút, vừa hay gặp em luôn.”

“Ồ.” Tây Thuần dẩu môi, hóa ra nhân tiện gặp thôi.

Trình Nghi Bắc kéo cô vào hội trường, nắm tay cô đi chào hỏi đối tác, từ thái độ và giọng điệu của anh cho thấy địa vị những người này không hề thấp. Chào hỏi xong Trình Nghi Bắc còn dắt cô đến bên cạnh Đỗ Trạch Nhiên, đây khác nào khiêu khích Đỗ Trạch Nhiên. Sắc mặt Đỗ Trạch Nhiên khá tệ, đã vậy còn nghe nói Tây Thuần mang thai, ánh mắt anh ta dạo vài vòng quanh bụng Tây Thuần, còn cố ý nhắc nhở Trình Nghi Bắc cẩn thận người bên cạnh có tâm kế, nhưng Trình Nghi Bắc cũng chẳng quan tâm lắm.

Đỗ Trạch Nhiên híp mắt, đôi mắt sâu thẳm khó lường, nếu đùng một cái gạt bỏ Tây Thuần đảm bảo Trình gia sẽ phản đối, nhưng đứa trẻ trong bụng Tây Thuần là một lá bài khó chơi, không biết chừng cô ta có thể dùng đứa bé bước qua cửa Trình gia, dầu sao Trình Nghi Bắc cũng là đứa con duy nhất của Trình Chí Diên với Hạ Lập Khoa mà, hai chữ duy nhất này thật rất đáng giá.

Cốt lõi chính là thái độ của Trình Nghi Bắc.

Trình Nghi Bắc cảm thấy mục đích hôm nay của mình đã đạt được, để Tây Thuần đi qua kia ngồi, đứng lâu quá sẽ không tốt cho cơ thể cô, cô cũng chẳng biết nói khỏi cần thế nào nữa.

Đỗ Trạch Vân đứng cả buổi bên kia, ánh mắt cô dạo quanh Tây Thuần, cuối cùng không kiềm được thở dài. Vốn dĩ rất muốn bước qua chúc phúc, để tư thái mình cao nhã một chút, để người khác yên tâm cũng để bản thân được thanh thản. Nhưng cứ mỗi lần thấy Tây Thuần lại thấy xót xa, cái cảm giác không cam lòng nó lại trỗi lên mạnh mẽ như ngọn lửa thiêu rụi tâm hồn cô. Cô hâm mộ, cũng ghen tị, cô không cam, nhưng lại không được tức giận ầm ĩ lên như bao người khác, nên cô cứ hiềm nhìn Tây Thuần mãi, có lẽ thế này bản thân cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Đàn bà với đàn bà, một khi dính vào cùng một người đàn ông, mãi mãi quan hệ cũng không thể quay về lúc ban đầu.

Đỗ Trạch Vân thấy anh mình đã trò chuyện xong với Trình Nghi Bắc mới bước đến bên cạnh Trình Nghi Bắc.

“Trông em tốt lắm.” Trình Nghi Bắc cười nhạt.

Đỗ Trạch Vân không cười, làm sao cô không tốt cho được. Càng nhìn anh lại càng thấy chưa bao giờ anh hiểu cô, chẳng lẽ trước kia người trong mắt anh hoàn toàn là một người xa lạ?

“Trông anh cũng đâu có tệ.”

Những lời này giống hai người yêu nhau mới chia tay nhau nói chuyện với nhau sao?

Anh rót cho cô ly rượu, đưa tới tận tay cô: “Váy này rất hợp với em, trông chín chắn hơn rồi.”

Thật ra cô cũng có một cái váy rất giống cái này, nhưng không phải lễ phục, của cùng một người thiết kế, cô từng mặc nó trước mặt anh, nhưng sao giờ phút này cô lại thấy nó thật mỉa mai.

“Biết đâu cái váy này vốn dĩ dành cho em.”

“Có lẽ vậy.”

Đỗ Trạch Vân để ý thấy ánh mắt anh hay vô tình hướng qua chỗ Tây Thuần, chỉ là nhàn nhạt quét qua thôi, nhưng cũng đủ ân cần rồi.

Cô cố kiềm nén trước những hành động nhỏ của anh, “Anh đang chuẩn bị nhắm vào Đỗ gia à?”

“Sao nói vậy chứ?” Anh cũng chẳng phản ứng gì: “Người không đánh ta, ta không phạm người.”

“Anh của em chỉ làm vì em thôi.”

Nhắc nhở anh, là anh phụ cô trước, dù có sai cũng là anh sai trước.

Trình Nghi Bắc sửng sốt, không ngờ cô sẽ nói vậy, nhíu mày, “Anh không nhằm vào Đỗ gia, chỉ hi vọng công ty không có bất kì tổn thất nào, mặt nào cũng không muốn.”

“Bắc Ích với Đỗ gia quan hệ luôn tốt đẹp, em hi vọng quan hệ này cứ thế duy trì.”

“Anh cũng rất hi vọng.”

“Em sẽ khuyên anh em, cũng mong anh giơ cao đánh khẽ.”

“Đừng nghiêm trọng quá.”

Nghiêm trọng hay không, tự anh rõ nhất.

Bây giờ cảm thấy chỉ trò chuyện cùng anh thôi cũng thật mỏi mệt.

Cô thở dài, tự lách ra chỗ khác.

Trình Nghi Bắc cũng đi qua chỗ Tây Thuần, nhìn bộ dạng buồn chán của cô, cười mỉa: “Chán lắm à?”

Tây Thuần chỉ chỉ ngón tay về phía người đàn ông trông khá hời hợt đằng kia, “Anh ta sáp lại bắt chuyện với 7 cô gái, trong đó có 3 cô tươi cười rạng rỡ với anh ta, 2 cô lơ đẹp anh ta, 2 cô thẳng thừng khinh bỉ anh ta.”

Nhìn đi, cô đã chán đến độ ngồi quan sát người khác rồi.

Anh vuốt tóc cô, “Đi nghỉ ngơi lát đi rồi anh chở em về.”

Cô đứng dậy, đi theo sau anh.

Không xa phía sau họ, Đỗ Trạch Nhiên lắc lắc ly rượu trong tay, đôi mắt lộ ra mưu tính. Đỗ Trạch Vân nhìn anh mình, có chút nghi ngờ, “Anh, có phải anh định làm gì không?”

Đỗ Trạch Nhiên nhớ tới đứa em gái ngu ngốc của mình lại tức giận, “Đến chừng nào em mới có thể khôn được như cô ta hả? Nếu em có thể có con của Trình Nghi Bắc thì cũng đâu đến nước này.”

“Em đâu phải cái máy đẻ.”

“Đó là công dụng chủ yếu của đàn bà đó.”

Đỗ Trạch Vân tuyệt đối không muốn nói thêm bất cứ câu nào với anh mình nữa, không cùng nhịp suy nghĩ thì sao bàn luận cho được.

“Nhưng mà cô ta cũng chẳng kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu.”

Đỗ Trạch Vân trợn to mắt: “Ý gì?”

Đỗ Trạch Nhiên chỉ cười không nói.

Đỗ Trạch Vân nhớ Trình Nghi Bắc và Tây Thuần đang đến phòng nghỉ, lấp tức chạy qua đó, giây phút này cô không còn tham vọng gì nữa, cô rất hiểu anh mình, chỉ cần là thứ anh ấy muốn anh ấy nhất định phải có cho bằng được, nếu có chướng ngại vật xuất hiện anh ấy cũng chẳng ngại ngần dẹp bỏ nó.

Cô chạy đến, vừa mới tới cửa đã nghe tiếng vang rất lớn.

Đèn treo lớn trên trần rớt xuống, cũng trong giây phút đó, Trình Nghi Bắc bổ nhào vào chắn đèn trên người Tây Thuần, anh không dám đè nặng cô, cơ thể anh gắng gượng đỡ đèn.

Đỗ Trạch Vân lập tức chạy tới, đẩy đèn ra, chùm đèn cháy đã lâu, lúc này rất nóng, tay cô không cẩn thận nên bị bỏng, nhưng cô không quan tâm tới nó, chỉ kéo Trình Nghi Bắc, “Anh không sao chứ?”

Anh cuộn chân, hình như bị đập vào đùi, hơn nữa còn bị phỏng.

Giờ phút này Tây Thuần lại che bụng mình: “Con của tôi, con tôi, con tôi...”

Đỗ Trạch Vân chưa bao giờ hận Tây Thuần, nhưng giờ khắc này trong mắt cô lại đầy căm hận. Căn bản Tây Thuần không hề bị thương, nhưng điều đầu tiên cô ấy quan tâm không phải Trình Nghi Bắc, mà là quan tâm bụng mình, nếu không có Trình Nghi Bắc thì cô ấy làm gì còn con chứ.

Trình Nghi Bắc nén cơn đau, trấn an Tây Thuần đang sợ hãi: “Không sao, không sao, em không sao, con cũng không bị sao cả.”

Thế này Tây Thuần mới phản ứng lại: “Anh bị thương rồi, chúng ta mau đến bệnh viện thôi.” Chương 35 Thật ra Trình Nghi Bắc cũng không bị thương nặng lắm, lưng bị đèn rớt đập lên mấy chỗ nhưng đều bị ngoài da. Bởi anh mặc âu phục, vậy nên dù đèn rất nóng mà vẫn chưa ảnh hưởng quá đến lưng anh được, nhưng chân thì bị bỏ một mảng vì chống đỡ đèn, nhìn đỏ tấy lên, rất xấu xí.

Anh thật không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vầy, khi đám Mã Khải chạy đến, anh dặn đi dặn lại bọn họ đừng nói lung tung ra ngoài, anh sợ phiền phức, càng sợ mẹ mình hỏi lung tung này nọ.

Cố Trạch Bân lạnh giọng hỏi: “Vì cô ta đáng giá không? Để mình thành ra thế này.”

Vương Hựu Địch đứng bên kia nghĩ tới gì đó, nhưng vẫn khép chặt miệng.

“Đây đâu phải cô gái tầm thường.” Trình Nghi Bắc cười, “Đó là cô gái mang trong mình con của tớ, là cô gái sẽ cùng tớ đi đến cuối đời.”

Cố Trạch Bân á khẩu, không nói gì nữa, chỉ lắc đầu. Đối với Tây Thuần, lòng anh luôn có cảm giác không ổn, đó là một người không đơn giản.

Trình Nghi Bắc liếc mắt cảnh cáo Đỗ Trạch Nhiên, không cần nhiều lời. Lúc ấy anh quá bất cẩn, vừa bước vào phòng đã cảm thấy là lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. Sofa đặt giữa phòng, ảnh hưởng bố cục phòng. Hơn nữa trên sofa có một cái gối, rất hiển nhiên anh sẽ ôm Tây Thuần qua đó ngồi. Nếu không phải có người cố ý sắp đặt, anh không tin lại có chuyện trùng hợp thế này.

Mọi người trò chuyện thêm chốc nữa mới rời đi.

Đỗ Trạch Vân đi cuối cùng, nhìn Trình Nghi Bắc, dừng bước chân, “Anh cũng thấy mà, anh chỉ tâm niệm muốn bảo vệ cô ấy, nhưng anh không phải người cô ấy quan tâm nhất, cô ta quan tâm chính bản thân mình thôi. Em không biết vì sao anh không thể không có cô ấy, mở to mắt ra đi, đây là cái anh muốn sao?”

“Trong bụng cô ấy có con anh, cô ấy lo lắng con của anh có gì sai?” Trình Nghi Bắc vẫn chưa cảm nhận được điều gì bất ổn cả, trong mắt anh đều là thản nhiên.

Phải rồi, là cô ngốc mà.

Đỗ Trạch Vân cắn môi mình, nếu đổi lại là cô trong trường hợp đó, cô sẽ chỉ biết nghĩ làm sao để anh không bị thương, làm gì còn sức nghĩ anh sẽ vì cứu mình mà bị thương?

Anh là bảo bối của cô, nhưng cô không phải bảo bối của anh, sớm muộn cũng mất thôi.

Cô thở một hơi thật dài, “Em có hỏi thăm rồi, đèn treo bị lỏng óc nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Tin đi, sau này Diệp tổng sẽ rất chú trọng an toàn về mặt này. Em cũng không quấy rầy nữa.”

“Đi thong thả. Lái xe cẩn thận.”

Trình Nghi Bắc cảm thấy lạnh lẽo, định nói với anh hết thảy đều là ngẫu nhiên ngoài ý muốn sao?

Tất cả mọi người đều rời đi, Tây Thuần mới từ ngoài bước vào, nhìn anh đăm chiêu, lại không dám làm phiền, trong tay cầm theo túi to đựng đồ ăn mới mua bên ngoài về.

“Anh đói nãy giờ, sao giờ mới chịu vào.” Biết rõ cô không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng vẫn không chịu được hỏi cô.

Cô đi đến cạnh anh, lấy hộp cơm ra, đưa đến cũng chẳng thấy anh động tay: “Muốn em đút à?”

Vốn không định thế đâu, “Không được à?”

Cô bĩu môi, lấy thìa, thật mút một muỗng cơm đưa đến miệng anh.

Cô vẫn còn mặc lễ phục, hai cánh tay trần bên ngoài, đêm dài rất lạnh, anh thở dài: “Em về nhà trước đi, đừng ở đây kẻo cảm.”

“Em về anh chỉ còn một mình thôi.”

Anh nghiêm túc nhìn cô, “ Em ở đây anh cũng đâu thể lành ngay được, bằng không anh xuất viện, chúng ta cùng về nhà.”

Cô lắc đầu, “Đừng, anh còn phải ở lại quan sát thêm vài ngày nữa, em lo lắng lắm.”

Anh ăn thêm một muỗng cơm nữa, “Em nói xem, nếu chúng ra không quen biết nhau thì tốt biết mấy.”

“Tại sao?” ⊙﹏⊙

“Như thế em sẽ lấy thân báo đáp cho nhanh, đỡ phải ngồi áy náy thế này.”

C vỗ anh một phát, không cho anh nói tào lao nữa.

Tây Thuần cuối cùng cũng không về Vân Nguyệt, tối đến, Trình Nghi Bắc kéo Tây Thuần lên giường, Tây Thuần nơm nớp sợ đụng vào vết thương của anh, còn anh thì cứ bộ dáng thản nhiên như không có chuyện gì.

Giường cũng không lớn, hai người dựa rất gần nhau, anh dùng một tay ôm cô vào ngực.

Mặt cô dán trên ngực anh, nghe nhịp tim anh đập, từng nhịp từng nhịp một, rất nhịp nhàng.

“Anh có từng nghĩ đến chưa, thật ra gặp được em là chuyện rất xúi quẩy?” Tay cô ôm lấy thắt lưng anh, nghe thấy tiếng anh hít vào rất nhẹ, biết chắc mình đã chạm vào chỗ đau, vội vàng rút tay về.

“Anh cảm thấy rất may mắn.” Anh bắt được tay cô, cảm thấy tay cô lạnh buốt, liền dùng sức xoa ấm.

“Sao may mắn?” Cô hiếu kì.

“Không có em, đúng là không tìm ra một lí do hợp lí nào để chia tay cả.” Rất thành thật, anh còn thấy không hiểu tại sao mình lại thành thật vậy nữa!

Tây Thuần nghe suýt nữa hộc máu, “Tại sao? Chia tay nhất định phải có lí do à?”

“Không có lí do hợp lí đa số các cô gái đều không chịu buông tay từ bỏ. Lý do tốt nhất vẫn nên chặt đứt tơ tình, không cách này thì cách khác, có thể các cô ấy sẽ còn khóc lóc dữ dội níu kéo, sẽ không cam lòng, nhưng thế nào thì những giá trị tốt đẹp ban đầu về người đàn ông đó trong lòng họ cũng đã bị móp méo. Em nghĩ đi, phụ nữ luôn coi người đàn ông trong lòng mình là hoàn hảo nhất, một khi chuyện đến rồi chia tay, bản thân đã có vết nhơ, không còn hoàn hảo nữa.” Anh thấy cô đang thật lắng nghe, “Anh nói lung tung thôi, đừng tưởng thật.”

Cô thở dài, thật ra cô không hề chăm chú lắng nghe, “Đâu cần phải nhất quyết chia tay?”

“Bởi lẽ ở bên Đỗ Trạch Vân, chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ kết hôn.”

“Thế ở bên em anh đã nghĩ đến hai chữ kết hôn ngay à?”

Anh không đáp, hỏi ngược lại: “Có tin duyên số không?”

Có liên quan sao?

“Không tin lắm. Anh nghĩ xem, cả Trung Quốc có biết bao người, không gặp người này thì cũng gặp người khác, rồi cũng gặp đúng người thôi. Duyên phận có gì đáng nói đâu.”

“Nhiều người thế kia, cớ sao hết lần này đến lần khác lại gặp được cô gái này?”

Cô không đáp lại được, anh lại cười cười, “Thật ra anh cũng không tin lắm.”

Thế những cái nãy giờ nói là thừa hết á.

Nhưng cô vẫn xoắn quýt với cái chủ đề trước, “Cô gái như Đỗ Trạch Vân, không phải ai ai cũng thích sao?”

Anh thừa nhận, “Anh là người không biết tốt xấu.”

“Tại sao anh lại không thích cô ấy?” Đây mới là trọng điểm cô muốn tìm nãy giờ.

“Anh có nói anh không thích à?”

“Nhưng mà...” Cô thấy lộn xộn.

Thật ra anh cũng thấy rất lộn xộn, “Có lẽ là thiếu cảm giác, không biết phải hình dung thế nào nữa, chính là lòng không nghĩ đến, không nhớ, không hồi hộp khẩn trương, cũng không lo lắng, cũng không quá quan tâm.” Quan trọng hơn là, không có cảm giác động tâm như thế này.

Cô mặt dày mở miệng: “Thế với em thì có cảm giác này à?”

“Cảm giác gì?”

“Thì là cảm giác anh vừa mô tả ấy!”

“Chưa đến đâu.” Nói thì nói thế, nhưng lại ôm cô chặt hơn chút nữa, chân trái đau đau, động một cái là cả người đều đau đớn.

“Có đau không?” Cô lo lắng.

“Nói chuyện với anh để anh quên cơn đau đi.”

Không hiểu sao tim cô rất đau xót, có anh, chận thật như thế, thật tốt. Chương 36 Trình Nghi Bắc nằm trên giường bệnh, không biết Tây Thuần đã rời đi lúc nào, lúc mở mắt ra đã thấy cô thay đồ khác, mang cả đồ của anh đến nữa. Vốn cô định mang đồ cho anh thay, anh nhìn không vừa mắt với bộ đồ bệnh nhân trên người mình, cô cũng thấy sao sao ấy. Nhưng chân anh kìa, xỏ qua được ống quần cũng là cả một vấn đề, mặc quần này áo nọ thì quái dị thôi rồi, cuối cùng cũng bó tay, bệnh nhân mặc đồ bệnh nhân vẫn là nên nhất.

Hiếm khi Tây Thuần thấy anh yểu xìu thế này, không phải suy yếu về cơ thể, mà là anh bây giờ làm người ta có cảm giác này.

Bác sĩ đến xem nhiều lần, nói không hề nghiêm trọng, ám chỉ có thể xuất viện được rồi, cũng nên về nhà nghỉ ngơi rồi. Nhưng Tây Thuần lại kiên quyết ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa, điều này làm Trình Nghi Bắc yểu xìu.

Laptop của anh Tây Thuần cũng ôm đến luôn, không để lỡ công việc của anh, coi cô chu đáo chưa nào.

Anh đòi đổi áo khác, phải xong mới mở WC, thỉnh thoảng mới ra mấy câu chỉ thị, xen lẫn ít tiếng Anh hoặc tiếng Đức. Trước kia hay nghe người ta nói có nhiều người cố ý nói chuyện chêm thêm ngoại ngữ vào để khoe mẽ, còn anh thì không cần khoe, thật sự rất có khí chất.

Thấy anh đóng máy, cô bay qua: “Em cất cho.”

“Tay anh dài lắm.”

“Em thấy mà.” Cô mỉm cười: “Em phục vụ anh không tốt sao?”

Trình Nghi Bắc khép mắt lại, “Tây Thuần tiểu thư phục vụ cho anh nhé, anh muốn tắm.”

Tây Thuần trừng anh mấy cái, “Anh ráng chút đi, ráng hai ngày nữa thôi, về nhà tắm sau.”

“Đổi lại là em em chịu nổi lắm.”

“Ăn trước đi.” Cô không dám bàn tiếp về cái chủ đề này nữa.

“Anh muốn được tắm.”

“Em đi xa lắm mới mua được cháo đó, nghe nói ngon lắm.”

“Anh muốn được tắm.”

“Em phải đi rất xa.” Cô nhìn anh: “Anh không được ngược đãi phụ nữ có thai.”

Đâu phải chưa nghe nói phụ nữ có thai IQ xuống rất thấp?

Cô không thấy mình ngược đãi người bệnh chắc?

Chậc, anh cầm bát, “Anh ăn đây.”

Tây Thuần nhìn anh ăn, lấy ra một tờ báo, đọc báo hôm nay cho anh nghe, cô tự thấy mình đọc cũng được lắm chứ.

Trình Nghi Bắc để bát xuống, “Mắt anh đâu có bị thương.”

Anh có thể tự xem.

“Em biết mà.”

Anh giơ tay ra, ý muốn cô đưa tờ báo đây cho anh.

Cô lắc đầu, “Anh để em cảm thấy mình cũng có chút giá trị, được không?”

“Qua đây.”Anh ngoắc ngoắc.

Tây Thuần lững thững bước qua, đôi mắt Trình Nghi Bắc cười, kéo cô đến, áp môi mình vào môi cô, “Thấy không, em rất có ích, đừng xem nhẹ mình.”

Cô cắn môi, bị chiếm tiện nghi, bị lợi dụng. Nhưng cảm giác này hình như không tệ lắm.

Sau đó anh xem báo, cô an vị một bên.
Thấy chán, cô đánh giá nhan sắc của anh, đẹp trai, tuấn dật, không biết dùng từ nào để hình dung hình dáng anh nữa, bởi những từ này hình như hơi sắc nét với anh, ngũ quan của anh thuộc dạng ấm áp. Cô thích mắt anh nhất, luôn dịu dàng ấm áp, dường như không bao giờ biết tức giận. Trước kia từng có người hỏi cô thích hôn chỗ nào của chồng mình nhất, hẳn là cái trán nhỉ. Bình thường cô rất hay nhìn ngắm trán anh, thoạt nhìn không tệ. Cảm giác này, sao mà giống đang đánh giá món ăn yêu thích của mình thế?

Trình Nghi Bắc nghiêng mặt liếc cô, “Sắc nữ.”

“Anh mới sắc ấy.”

“Thế nhìn anh gian tà như vậy làm gì?”

Cô trịnh trọng nhìn anh, “Em đố anh đoán được từ này là từ gì nhé, cũng không tính là câu đố, dầu gì anh cũng phải động não.”

“Anh xin rửa tai lắng nghe.”

“Biết Mác rồi chứ?”

“Chắc rồi.” Ngộ thật, ai chẳng biết.

“Mác có một người bạn thân, biết ai không?”

“Ăng-ghen?”Hỏi gì dễ thế, dễ đến không tưởng tượng được.

Cô lườm anh, “Nhà Ăng-ghen rất nghèo, hơn nữa cũng gặp nhiều khó khăn trong nghiên cứu. Mác thường hay giúp đỡ Ăng-ghen, mấy đứa trẻ nhà Ăng-ghen đã chết vì đói. Lúc ấy Ăng-ghen yêu say đắm một cô gái, cô gái tên Jenny. Jenny rất đẹp, Ăng-ghen rất yêu cô ấy. Nhưng có vẻ như cô gái ấy là một người lãng mạn, cũng giống như những cặp đôi thời nay, thích xem phim, thích hẹn hò ăn uống, bình thường thôi đúng không. Nhưng bấy giờ Ăng-ghen nghèo túng, không thể cho Jenny gì cả, nhưng vẫn rất muốn theo đuổi Jenny.”

Trình Nghi Bắc tỉnh ngộ, hóa ra đang kể chuyện tình ái...

Tây Thuần vẫn tiếp tục, “Đến một ngày nọ, Ăng-ghen hẹn Jenny ra, thật ra Jenny cũng có tình cảm với Ăng-ghen. Ăng-ghen nói với Jenny mình đang thích một cô gái. Jenny khẩn trương hỏi lại cô gái Ăng-ghen thích là cô gái thế nào. Ăng-ghen miêu tả cho cô ấy nghe, Jenny cảm thấy hình như anh ấy đang nói mình, nhưng cũng không giống mình, nên còn căng thẳng hơn nữa. Jenny hỏi tính cách cô gái đó thế nào, Ăng-ghen nói cô ấy rất tốt. Jenny bỗng thấy sụp đổ, bởi vì cô ấy tự thừa nhận bản thân mình không hề tốt lành gì cả. Ăng-ghen nói mình muốn cho Jenny thấy hình dáng của cô gái đó, nên Ăng-ghen lấy ra một thứ.” Tây Thuần chớp mắt: “Anh nói xem Ăng-ghen lấy ra cái gì nào?”

Ngược lại với sự hưng phấn của Tây Thuần, Trình Nghi Bắc chẳng hề thấy hứng thú, không phải không muốn quan tâm, mà anh cảm thấy vấn đề này rất ư là sỉ nhục trí thông minh.

“Đoán không được à?” Tây Thuần nhíu mày.

Trình Nghi Bắc vỗ trán, “Em vào toilet soi gương đi, xem xem IQ trên mặt mình có bao nhiêu.”

Tây Thuần rối rắm, câu này đơn giản lắm à?

Đáng ghét.

Đùa thêm chốc nữa Tây Thuần liền bôi thuốc cho anh, chân giờ rất khó coi, may mà không bị ngay mặt.

“Đau không?”

“Vẫn ổn.”

Cô cảm thấy rất đau, nhìn thôi đã đau rồi, được rồi, thật ra cô đau lòng, chỉ chút thôi nhé.

Nhưng cái tên này lại không muốn nghỉ ngơi.

Cô cất thuốc, anh lại kéo cô qua, “Nói với em một chuyện.”

“Chuyện gì thế?” Hốt hoảng, anh đau lắm hả? Sinh thêm bệnh gì nữa à? Hay có biến chứng gì?

“Con đã hơn ba tháng rồi.”

Mặt cô chuyển đỏ, “Đây là bệnh viện mà.”

Anh gật đầu, “Nên cực kì chán.”

“Không được.”

“Chán nên dễ nghĩ đông nghĩ tây, nhất là em cứ lượn qua lượn lại trước mắt anh.”

“Anh là người bệnh mà.”

“Trừ chân anh bị thương chút thì cả người chỗ nào cũng khỏe cả.”

“Sẽ đau đó.” Cô nhíu mày nhìn chân anh.

“Kích động hưng phấn sẽ quên hết đau đớn...” Chương 37 Trình Nghi Bắc chính thức tuyên bố một trong những nơi mình ghét nhất là bệnh viện, may mà bên cạnh còn có người để giải sầu, nhưng dù sao đi nữa anh vẫn nhất quyết xuất viện ngay hôm nay. Bất kể Tây Thuần năn nỉ thế nàò cũng vậy, lập trường vẫn giữ vững, hết cách, Tây Thuần đành phải đi làm thủ tục xuất viện cho anh.

Tây Thuần cũng biết quan hệ của Trình Nghi Bắc với Lý Thiệu Nham khá tốt, nên nhờ Lý Thiệu Nham tới làm lái xe.

Ngồi lên xe, tâm trạng Trình Nghi Bắc hưng phấn hẳn lên, chẳng thèm quan tâm Lý Thiệu Nham đang ngồi trước, đã nói: “Mấy ngày nay anh không được uống rượu, không được hút thuốc, cũng không cho phép anh chơi game, hại tất cả thích thú của anh đều biến thành trêu chọc em.”

Cô còn sai á?

“Tủi thân anh quá rồi!”

“Rất may, nhờ vậy anh đã hiểu ra vì sao người xưa có thể chung sống hài hòa với vợ mình rồi, ngẩng đầu khôn thấy cúi đầu cũng gặp, đâu biết bên ngoài còn có loài vật mang gọi là phụ nữ, không nghi ngờ gì kết tóc xe duyên, nên duyên vợ chồng. Mỗi ngày đều gần gũi với mỗi một người, không nảy sinh tình cảm mới là chuyện lạ.”

“Năm thê bảy thiếp đều bị mù à?”

“Đó là do người ta giàu có.”

Đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, “Anh có tài sản có phải cũng muốn được như vậy?”

“Chã nhẽ ý tưởng cưới vô số mỹ nam chưa từng 1 lần nhen nhóm trong đầu em à?”

“Tuyệt đối chưa có.”

Trình Nghi Bắc gật gù, “Cũng không biết hôm qua ai tự đến giải nghĩa cho anh nghe về văn nữ tôn: là một cô gái có thể kết hôn với rất nhiều, rất nhiều mỹ nam, có thể phân biệt được các dạng đàn ông ở chỗ...”

Tây Thuần ra sức nhéo vai anh, anh kêu lên.

Là anh nói đến giờ vẫn chưa hề nghe đến dạng văn nữ tôn, nên cô mới giải thích cho anh nghe, để anh mở rộng tầm nhìn sâu sắc hơn, tư duy yên bác hơn...

Cô còn giải thích luôn thế nào là sủng văn, thế nào là thể loại đam mỹ nữa. Sủng văn cường điệu hóa tình yêu duy mỹ, cũng giống ngôn tình bình thường, quan trọng là thân phận của nữ chính. Còn đam mỹ thì thiên về tính chiếm hữu, hơn nữa là những thành kiến của xã hội đối với loại người này, áp lực của họ trong cuộc sống.

Lý Thiệu Nham ngồi phía trước cười trộm, nhưng cũng không chen vào, nghe qua là thấy cuộc sống của đôi vợ chồng son này rất hạnh phúc hài hòa rồi. Làm kẻ độc thân như anh vừa hâm mộ vừa ghen tị, có phải bản thân mình nên cố gắng hơn không nhỉ?

Trở lại Vân Nguyệt, Tây Thuần cảm ơn Lý Thiệu Nham, rất hào phóng mời Lý Thiệu Nham lái xe đi hóng gió, dầu gì thì hai ngày này cũng chẳng dùng được.

Bệnh viện mỗi lần phát không ít đồ, nào là hộp đựng cơm, chậu, Tây Thuần mang một ít về nhà, đối với cái nhìn như đang nhìn sinh vật lạ của Trình Nghi Bắc vẫn tươi cười nào, “Em biết em là người quản gia cần cù tiết kiệm mẫu mực rồi, anh không cần khen nữa đâu.”

Trình Nghi Bắc ngồi trên sofa gật đầu, “Tất cả đồ đạc đều dồn thành một đống, nhìn ra em chăm lo gia đình rất mẫu mực rồi.”

Cô nghiêng người lườm anh, tự mình dọn dẹp đồ đạc, nhìn đến bộ dáng nhàn nhã của anh, không hiểu sao thấy bực mình, dọn dép ổn thỏa hết, vọt tới bên cạnh anh ngay, oán trách: “Anh nói đi, tại sao nhìn bộ dáng thong dong nhàn hạ thoải mái của anh là em thấy bực bội, thấy bất công vậy?”

“Vì em có khuynh hướng ngược đãi anh.”

nãy giờ ai làm oshin hả?”

“Anh là oshin vô dụng, làm không giỏi, đành giao hết trách nhiệm cho em, uất ức cho em rồi.”

Thật tình rất muốn, vô cùng muốn đá anh một phát, bay đi luôn.

Nhìn chân anh, tính toán.

Cô thở phì phò, xe ảnh ra, xê ảnh ra.

Nhưng tên nhãi này thật sự đã coi cô người hầu của anh, anh đâu có bị thương nghiêm trọng lắm đâu, vậy mà vẫn mặt dày bảo cô giúp anh tắm. Thật ra cũng không dày lắm, cô không thể yên tâm nổi, sợ nếu anh té thì biết làm sao.

“Đứng xa vậy làm gì thế?” Anh liếc cô.

“Không cho cởi cái cuối cùng.” ~> Ý: Đồng bào biết cái gì không*Đỏ mặt*

“Không cởi thì tắm thế nào được.”

Cô ngẫm lại, “Hay anh ngồi đi, em tắm cho anh.”

Nháy mắt cô thấy anh điều chỉnh nhiệt độ, mở nước, nhắm mắt lại, thật muốn mắng người mà. Chỉ là không tin anh lại làm ướt luôn vết thương, cô thất bại, cả người đều ướt nhẹp, nước vẫn không ngừng chảy xuống.

“Còn không lại đây.”

Cô lườm anh.

Anh thở dài, “Xả nước thế này, 3 phút là giải quyết xong vấn đề. Em nói xem, tắm lâu không phải không tốt cho cơ thể anh sao? Em lại đây, hai chúng ta cùng tắm, cao nhất là một phút rưỡi, đúng không?”

Nghe có vẻ như rất có lý, nhưng hình như có chỗ nào không đúng phải không?

Cô bước lại gần anh, quần áo cũng ướt nhem, nhưng lúc này vẫn còn nổi giận.

Anh sớm biết, cô không lạnh lùng như biểu hiện của cô, chỉ là bình thường hiếm khi nổi giận thôi, càng thân thuộc cô lại càng thích nổi giận. Chương 38 Thẩm Ngân lôi từng hộp từng hộp từ trong túi lớn ra, xong chỉ vào một hộp, “Đây là thuốc bổ, rất tốt cho xương nhé.”

“Xương tôi đâu có gảy, không cần thiết phải bổ.” Trình Nghi Bắc nằm trên giường chán nản nói, anh chỉ hơi đau một chút khi đứng dậy thôi, đâu phải nằm liệt giường.

“Không sao không sao, coi như anh uống bổ não.”

Tây Thuần đứng một bên cười nghiêng ngả không nể mặt ai hết, vốn thấy đứa keo kiệt bủn xỉn như Thẩm Ngân lại mua nhiều quà như vậy làm cô rất bực bội, có bao giờ cô nhận được ‘đãi ngộ’ kiểu này đâu, nhưng giờ đây cô lại thấy cực kì sung sướng.

Khóe môi Trình Nghi Bắc co rút, “Não tôi rất khỏe.”

“Bổ vào khỏe càng thêm khỏe.” Thẩm Ngân không từ bỏ, nhất quyết muốn thể hiện trước mặt thần tượng của mình.

Trình Nghi Bắc câm lặng, không nói nữa.

Tây Thuần hết sức vui vẻ khi thấy cảnh này, song vẫn nhắc nhở Thẩm Ngân, “Canh cậu nấu đang sôi thì phải?”

Thẩm Ngân hoảng hồn: “Sau tới giờ cậu mới nhắc tớ?” Trách xong hớt ha hớt hải chạy vào bếp.

Trình Nghi Bắc nhìn Tây Thuần: “Em đá bạn em đi chỗ khác được không vậy?”

Tây Thuần lắc đầu, “Em cực kì thích nhìn anh bị đả kích, bị hủy hoại.”

Trình Nghi Bắc lấy tay bịt mắt lại, ba giây sau mở ra, “Được thôi, tối đến anh hủy hoại em lại.”

________Tôi là đường phân cách phải tự bảo vệ mình________

Vốn Thẩm Ngân gọi điện rủ Tây Thuần đi dạo, ai dè Tây Thuần nói mình không đi được, bận chăm sóc cho người nào đó rồi. Vừa nhắc đến người nào đó thì Thẩm Ngân đặc biệt xúc động, vừa nghe Trình Nghi Bắc bị thương, Thẩm Ngân đã đau đớn gào thét, Tây Thuần cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Thẩm Ngân vừa hầm canh vừa chỉ trích Tây Thuần, “Mỗi ngày cậu đều phải hầm canh cho anh ấy ăn, bưng cơm cho anh ấy nữa, chân anh ấy đi đứng khó khăn. Mà cậu thì nấu nướng rất khó ăn, ôi thế là không tốt cho bao tử anh ấy.” Nói xong còn lắc đầu, “Sao anh ấy nhìn trúng cậu được nhỉ?” Không tưởng tượng nổi!

“Thứ nhất, Trình Nghi Bắc không hề tàn phế. Thứ hai, đây là nhà tớ, bếp của tớ, hiểu rồi hẳn nói tiếp. Thứ ba, cái gì mà anh ấy nhín trúng tớ, chọn tớ thì mất mặt lắm à? Thứ tư, tớ nấu nướng khó ăn nhưng người ta thích ăn. Thứ năm, không phải cậu theo chủ nghĩa nam nữ bình đẳng à, nói thế không thấy xấu hổ à?”

Thẩm Ngân liếc Tây Thuần, “Nhìn bộ dạng chanh chua đánh đá của cậu kìa, không biết Trình Nghi Bắc phải tốn bao nhiêu kiên nhẫn để nhịn cậu nữa?”

Tây Thuần hít sâu, “Trình Nghi Bắc bẩm sinh đã có sở thích rất đặc biệt, người ta thích kiểu người như tớ đây.”

Hừ, cho cậu tức chết luôn.

“Hại người, lãnh phí, chà đạp cậu, đau thương sao mang lê đi hấp.”

Tây Thuần buồn cười, “Muốn khoe văn chương trước hết cũng nên tra từ điển để dùng đúng trường hợp nhé.”

Thẩm Ngân ở đấy đến trưa, Trình Nghi Bắc vờ ngủ, lười phải trả lời mấy vấn đề nhàm chán của cô ấy. Tây Thuần cũng chưa muốn chết, nên đuổi Thẩm Ngân ra khỏi cửa.

Thẩm Ngân vừa đi, Trình Nghi Bắc liền thở dài, “Em xem đi, xem đi, vì bạn của em mà hôm nay không biết bao nhiêu nơron của anh phải hi sinh rồi.”

“Em có thấy đâu.”

Anh kéo cô lên giường, “Nhìn sát vào xem.”

Cô đánh anh, “Không đứng đắn.”

Hai người vừa nhốn nháo vừa ôm ấp.

_____________Không thấy gì hết_____________

Trình Nghi Bắc nghỉ ngơi vài hôm, giải quyết công việc qua WC. Cơ thể vừa khỏe lại, chuyện đầu tiên anh làm là về biệt thự.

Hạ Lập Khoa vừa thấy con trai lòng liền bức bối, muốn mắng mấy câu, lại sợ nó khó chịu sau này không thích về nhà nữa.

Con cái là cái nợ của cha mẹ kiếp trước, kiếp này nó đến để đòi lại.

Hạ Lập Khoa ngồi trên sofa, chờ Trình Nghi Bắc bước đến.

“Thật hiếm thấy, còn nhớ đường về nhà nữa.”

“Dù có quên đường về cũng không quên được mùi canh gà mẹ nấu đâu, thơm đến thế, nghe là nhớ đường liền.”

Hạ Lập Khoa liếc con một cái, “Nịnh bợ, đừng tưởng nói vậy mẹ sẽ không tính sổ với con.”

Đứa trẻ ngoan Trình Nghi Bắc ngồi cạnh Hạ Lập Khoa, “Con làm sai gì à? Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ ngoan, bây giờ vẫn vậy.”

“Nghe nói con hợp tác với Vân Đoan?”

Gật đầu.

Bởi biết trọng điểm còn ở phía sau.

“Mẹ cũng nghe nói, con đến dự tiệc còn mang theo một cô gái nữa. Còn vì cô bé đó mà bị thương nữa? Có chuyện này không?” Dầu gì cũng là con mình, chắc chắn nó không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con chỉ trả lời 1 câu thôi, mẹ muốn hỏi cô gái kia hay là con?” Nhíu mày.

Hạ Lập Khoa nhíu mày, “Đương nhiên là...” vốn định hỏi nó có sao không, đâu gì bì được với sức khỏe của con mình chứ. Nhưng ngẫm lại, chắc chắn nó đoán được mình cũng nghĩ thế, nên mới bắt mình chọn 1 trong 2, mượn cơ hội đá vấn đề kia qua chỗ khác, đừng hòng mẹ đây mắc lừa, “Trả lời đi, cô gái đi cùng có quan hệ gì với con.”

“Mẹ muốn hỏi là phát triển đến độ nào à?”

Hạ Lập Khoa kinh ngạc, đây là thừa nhận trá hình, “Nói nhảm.”

“Thật mà.”Trình Nghi Bắc rất nghiêm túc, điều này làm Hạ Lập Khoa hết sức bất ngờ, “Phát triển đến mức rất sâu đậm rồi.”

Hạ Lập Khoa nhắm mắt, “Con vì cô bé đó mà trở mặt với Đỗ gia hả?”

Tai họa, không thể giữ lại.

Trình Nghi Bắc lắc đầu, “Mẹ biết con không phải loại người đó, cô ấy chỉ tình cờ xuất hiện vào thời điểm đó mà thôi. Con vốn không hề thích cách làm cũng như khái niệm kinh doanh của Đỗ thị, nó rất khác biệt với những gì con đã học được. Nhất là sau khi Đỗ Trạch Nhiên tiếp nhận, con cũng không muốn đánh giá, vấn đề chất lượng không phải mới xuất hiện một hai lần, lần nào cũng lấy giá thấp để quay lại thị trường. Nhưng lại dám công khai chỉ ra sự bất đồng trong chỉ tiêu nội địa và xuất khẩu, nên áp dụng cả hai tiêu chuẩn, lời như thế cũng nói ra được. Không ít người đã bắt đầu tẩy chai nhãn hiệu đó, tương lai sẽ không đi đến đâu.” Anh nói thêm: “Không phải Đỗ gia rất coi trọng thị trường của chúng ta ư, đến lúc hợp tác chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, chả nhẽ muốn biến Bắc Ích thành Đỗ thị thứ hai sao?”

Không chỉ bị sỉ nhục, còn cả vấn đề về danh tiếng nữa, chất lượng là con át chủ bài, Đỗ thị cứ thế sớm muộn cũng bị loại.

Hạ Lập Khoa thở dài, “Con quyết định gì cũng nên bàn bạc với cha con chút chứ, liều lĩnh hợp tác với Vân Đoan, ông ấy không hay biết tin gì hết, con làm thế mặt mũi cha con biết để đâu?”

“Đâu phải con không hiểu cha con, mẹ không làm nên chuyện gì, nên trong mắt ông ấy mẹ mãi là đứa trẻ chưa lớn. Hơn nữa cha con cứng đầu, cứ coi ông già họ Đỗ kia là bạn học, kiểu gì cũng không chịu từ bỏ mối quan hệ đó.”

Hạ Lập Khoa nâng cằm, thật ra bà cũng hiểu chồng mình, Đỗ Trạch Vân là đứa trẻ tốt, nhất định có thể trợ giúp con mình. Không chỉ Trình Chí Diên, bà cũng rất hài lòng con bé đó, chẳng qua là khởi điểm của họ không giống nhau, Trình Chí Diên lo nghĩ cho công ty, còn bà thì lo nghĩ cho hạnh phúc của con mình.

Lớn tuổi hết rồi, cũng nên hiểu hạnh phúc không dễ có.

“Lát nữa con trình bày bước tiếp theo cho cha con nghe. Qua đợt này chắc hẳn ông ấy sẽ tin vào năng lực của con.”

Trình Nghi Bắc lấy ra một xấp tài liệu, “Không phải con đến xin ý kiến của cha sao? Năng lực làm việc của con chưa mạnh, kinh nghiệm chưa đủ, cần sự hướng dẫn già dặn kinh nghiệm của cha.”

Hạ Lập Khoa cười vui vẻ, “Lát nữa con nói y những lời này, chắc chắn cha con không giận con con đâu.”

Trình Nghi Bắc cũng mỉm cười uống trà với Hạ Lập Khoa.

Hạ Lập Khoa thấy con chưa đi, buộc lòng tranh thủ nhắc đến chuyện của cô gái nào đó, “Con đối với con bé kia thật lòng ư?”

“Con nghĩ mình đủ chân thành, nên cần phải có được sự đồng ý của mẹ, cũng hi vọng nhận được sự ủng hộ cũng như lời chúc phúc.” Anh nói rất nghiêm túc cũng rất chân thành.

Tay Hạ Lập Khoa gõ gõ lên bàn, “Nghe nói, con bé đó mang thai con của con?”

Trình Nghi Bắc cười xảo quyệt, “Con nhớ mình đã từng thừa nhận rồi.”

Mắt Hạ Lập Khoa trợn tròn, “Chuyện lớn như vậy sao giờ mới nói mẹ nghe.”

“Không phải con đã trở về để nhận lỗi sao?” Anh rót một ly trà, “Đừng tức giận, sẽ hằn nhiều nếp nhăn.”

Hạ Lập Khoa không nhận trà, “Đâu phải chuyện nhỏ.”

“Con biết.”

“Bị uy hiếp...”

“Đâu phải mẹ không hiểu tính con, con tự nguyện.” Nói xong lại thấy bất thường, “Chuyện thế này, con gái chịu thiệt hơn rất nhiều.”

“Con để mẹ suy nghĩ lại đã, đầu mẹ bị con quấy cho đục rồi. Việc nhỏ không sao, mẹ mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ hay lắm, làm mẹ chấn động vô cùng.”

Ngoan ngoãn, không nói câu nào nữa.

Giáo huấn thế nào cũng được.

Quả thuật rất nghe lời, nhiều năm qua luôn ngoan ngoãn, tất cả bù cho một ngày nổi loạn. Chương 39 Dạo này Trình Nghi Bắc hơi bận tí, thỉnh thoảng tiếp vài người thân thiết, lần đầu tiên là tiếp đám người Cố Trạch Bân ngoài giờ làm việc, cũng được hai lần rồi. Mà lúc này đây, Lý Thiệu Nham ngồi đối diện anh, nét mặt anh cũng giãn ra không ít, tay cầm viết không ngừng chuyển động, “Cậu cũng nghĩ tớ nên dừng tay ư?”

Lý Thiệu Nham thở dài, “Bình thường có bao giờ thấy cậu cương quyết vậy đâu.”

“Ai mà không có điểm yếu của mình.” Anh không muốn nhiều lời, tự hiểu thì tốt hơn.

“Nhược điểm của cậu là cô ấy á?” Lý Thiệu Nham ngạc nhiên, anh cũng đâu phải người đang rơi vào vòng xoáy tình yêu đâu.

Trình Nghi Bắc buông bút xuống, xoa trán, “Nguyên nhân gì cũng vậy, cô ấy là người phụ nữ của tớ, trách nhiệm của tớ là phải bảo vệ cô ấy cho tốt.”

“Chuyện này vốn không có ai đúng ai sai. Nói khó nghe là: trong chuyện này dù đứng từ góc độ của ai thì cậu cũng đã làm hơi quá đà rồi. Trên đời này thiếu gì đàn bà, cậu lại một mực muốn lấy người của Vương Hựu Địch. Dù Vương Hựu Địch cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm, nhưng dù sao cũng là con cưng quý hóa của cha mẹ người ta. Đỗ gia cũng đâu phải quả hồng ềm dễ trêu vào, chuyện ra nông nỗi này, nhà người ta tức điên lên cũng phải thôi, dỗ cho họ nguôi giận mới đúng. Trạch Vân là đứa em gái mà chính tớ cũng rất yêu quý đây này, ở bên cậu nhiều năm rồi, chẳng làm gì có lỗi với cậu, dẫu có chia tay thì người ta vẫn đối với cậu tình sâu nghĩa nặng đấy, đổi lại người khác không náo loạn ầm ĩ lên mới là lạ đó. Đỗ Trạch Nhiên cũng tự tin thái quá, nên mới bị cậu thừa cơ đạp ngã. Hay tranh thủ cơ hội chừa này cho cậu ta chút mặt mũi, cũng dạy cho cậu ấy một bài học luôn, cũng coi như nể mặt Trạch Vân. Nói gì thì nói, như thế không phải sẽ tốt hơn cho Tây Thuần sao?”

Làm sao anh không hiểu đạo lý này được chứ, nhưng anh không muốn, “Tớ không muốn Tây Thuần tủi thân.”

Lý Thiệu Nham buồn cười, “Cậu đùa chắc. Sao không tự nhìn lại gia thế của mình đi, phải là cô gái thế nào mới không chịu tủi thân? Phải là cô gái như mẹ cậu ấy, cậu nghĩ con dâu thế nào mới được bà ấy vừa mắt. Cũng may mấy năm nay mẹ cậu không thèm quản nhiều việc nữa, nhớ năm đó...” Lý Thiệu Nham khôn ngoan không nhắc tiếp vấn đề này nữa, dù gì cũng là chuyện nhạy cảm, anh cũng chỉ nghe nói thôi, chắc chắn Hạ Lập Khoa là một người phụ nữ có bản lĩnh, có trí tuệ, không tốn một đồng đã có thể đuổi người phụ nữ bên ngoài của Trình Chí Diên đi, hơn nữa còn mang Trình Chí Diên về lại bên mình, song song đó còn phụ trách đưa Bắc Ích không ngừng phát triển, chẳng qua mấy năm nay ủy quyền cho người khác mà thôi, “Cậu phải để cô ấy hiểu được, muốn ở bên cậu thì phải tập đối mặt với rất nhiều vấn đề. Sau này không chỉ nhiêu đó thôi đâu, còn có các vấn đề của con nhỏ nữa.”

Trình Nghi Bắc gõ gõ lên bàn, “Kết quả thế nào tớ cũng chẳng để tâm, tớ chỉ muốn dốc hết sức mình thôi.”

Kết quả không quan trọng, quan trọng là anh đã làm hết sức có thể, chỉ hi vọng mẹ có thể cố hết sức thuyết phục cha.

Lại cách nói hời hợt này, Lý Thiệu Nham đành chịu, mở to mắt: “Nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy cậu trông giống kẻ đang yêu đương cuồng nhiệt hết, nhưng sao hành động lại ngoạn mục thế nhỉ? Đúng là đần độn, nguyện vì hồng nhan mà chẳng màng sống chết á.”

“Bởi tớ muốn nhìn Đỗ Trạch Nhiên hoảng loạn, làm sao bỏ qua cơ hội tốt này được.” Anh cười ôn hòa, “Nhìn kẻ luôn tưởng mình ở trên đài cao ngất, bất ngờ rớt xuống, cảm giác này quả thật rất kích thích.”

“Hóa ra cậu đã suy tính từ trước.” Lý Thiệu Nham bổng ngộ ra, “Thế cậu không sợ cậu ta ghi thù, sau này khó đối phó hơn thì sao.”

“Bởi vậy đừng có ngồi cầu xin dùm nữa.”

Lý Thiệu Nham sờ sờ mũi, lảng nhanh qua chuyện khác, “Bữa nay cậu không vội gì à?”

“Định làm gì?”

“Muốn nếm thử tay nghề của vị kia nhà cậu, người không nên lấy cũng đã lấy ấy, hì hì.”

Lý Thiệu Nham mặt dày theo Trình Nghi Bắc về Vân Nguyệt, anh càng lúc càng thấy tò mò về Tây Thuần, dù đã coi nhau như người quen. Giờ gặp thái độ của Trình Nghi Bắc, liền cảm thấy vô cùng hứng thú với cô gái này. Một cô gái có thể khiến người đàn ông luôn luôn ôn hòa bộc lộ cảm xúc chưa thể gọi là có bản lĩnh, khiến một người đàn ông luôn luôn nghiêm túc trở nên dịu dàng chu đáo mới là bản lĩnh. Để khiến một hòa thượng chịu ăn mặn so với một người bình thường ăn mặn khó hơn đúng không?

Tây Thuần vừa mở cửa đã thấy Lý Thiệu Nham đang cười gian manh, còn Trình Nghi Bắc thì bày ra bộ dáng không liên quan gì đến anh đâu nhé, “Anh không hề gọi cậu ta đến.”

Lý Thiệu Nham trợn mắt, từ khi nào mà da mặt cậu ấy dày vậy.

Tây Thuần chẳng hiểu gì liếc hai người họ, cũng chẳng phản ứng gì nhiều.

Lý Thiệu Nham nhìn đôi vợ chồng lạnh nhạt này, quyết định tự mình đi dạo loạn khắp nơi, mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng dù gì thì lần trước cũng chỉ vì hiếu kì, còn lần này thì thưởng thức là chính.

Tây Thuần kéo Trình Nghi Bắc qua một bên, “Dẫn bạn về sao không gọi báo trước, không có mua thức ăn rồi, làm sao đây?”

“Vậy lúc đầu em tính ăn gì?”

“Ăn cơm với dưa muối.”

Anh gật đầu tỏ lòng biết ơn Lý Thiệu Nham vì đã đến... (Ý Như: Không là ăn dưa muối rồi há há)

Tây Thuần với Trình Nghi Bắc đi mua thức ăn, mặc Lý Thiệu Nham muốn làm gì tùy thích, họ chẳng ngại.

Tây Thuần ngẫm nghĩ, quyết định mở miệng hỏi Trình Nghi Bắc: “Dạo này công ty ổn chứ?”

“Cũng ổn.”

“Em...” Cô nghiêm túc nói: “Không muốn vì em mà ảnh hưởng đến việc của anh.”

Trình Nghi Bắc sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: “Trạch Vấn từng tìm em à?”

Tây Thuần không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Quả thật Đỗ Trạch Vân từng tìm đến cô, không chỉ dùng tình cảm nhiều năm của cô ấy với Trình Nghi Bắc để thuyết phục Tây Thuần, còn phân tích hoàn cảnh hiện tại của Tây Thuần và Trình Nghi Bắc, Trình Nghi Bắc sẽ rơi vào khó khăn gì. Giây phút đó, Tây Thuần nhận ra, Đỗ Trạch Vân mới là người cùng đẳng cấp với Trình Nghi Bắc. Về mặt tình cảm, bọn họ trọng lí trí hơn cảm nhận của chính mình, khi dính dáng đến lợi ích gia đình đều sẽ gạt hết tình cảm của bản thân qua một bên, không có gì quan trọng hơn lợi ích.

Đó là một dạng người, trời sinh bọn họ đã có hơn người khác về mọi mặt, đồng thời khi sinh ra bọn họ đã phải gánh vác trách nhiệm của riêng mình.

Bọn họ phải sống theo những quy tắc nhất định, còn Trình Nghi Bắc lại vì cô mà phá vỡ rất nhiều quy tắc.

Chí ít mọi người đều cho là vậy.

Đỗ Trạch Vân nói đúng, Trình Nghi Bắc làm thế cũng đã trá hình mang cô ra làm bia đỡ đạn, để người khác nghĩ anh làm mọi thứ đều vì cô.

Cho dù không phải vậy, cô vẫn phải tập cho quen.

“Đánh một ngàn quân địch, mình tổn hại tám ngàn, hừ, người thông minh ai mà làm thế chứ.” Giọng Tây Thuần nhẹ tênh.

Trình Nghi Bắc nhướng mày, “Từ bao giờ thấy hứng thú với mấy cái này thế?”

Cô nhìn anh, “Không biết nữa, thấy hơi sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ người khác mắng em là hồ ly tinh.”

“Cứ cho là vậy đi, mà cũng có giống con ấy lắm đâu.”

Cô đánh anh.

Anh cũng không tránh, cười với cô, “Em gọi điện thoại cho Trạch Vân đi, bảo anh sẽ không nhắm vào Đỗ thị nữa, sẽ thu tay lại.”

“Sao anh không tự đi mà gọi?”

“Em cứ luôn yên tâm là anh sẽ không bao giờ tro tàn lại cháy với người cũ à?” Anh nhún vai.

Dù sự thật là: để cô nói chuyện điện thoại, nhất định Đỗ Trạch Vân sẽ cho rằng Tây Thuần đã khuyên nhủ anh, như thế mới có lợi cho cô.

Song song đó, thu tay lại, cho Đỗ Trạch Nhiên một bài học, đồng thời cũng là sự nhượng bộ với cha anh.

Anh liếc nhìn cô, có lẽ đây đã là cực hạn anh có thể làm được, hy vọng cha có thể chấp nhận cô.

“Tro đã lụi tàn sao cháy được nữa chứ?” Cô nhíu mày, sau đó nắm tay anh, “Hơn nữa là, em tin anh.”

Anh nhìn đôi mắt cô tỏa sáng, dường như anh vẫn chưa thỏa mãn với cái giá phải trả, anh muốn hút lấy, chỉ là anh có kiên nhẫn chậm một chút cũng chẳng sao, anh không sốt ruột.

Hai người mua ít món, sau đó về nhà, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau xào rau.

Người thái thịt, người thì rán.

Người cầm chén, người bới cơm.

Không hề hẹn trước, lại rất ăn ý làm hết thảy mọi thứ.

Người làm khách Lý Thiệu Nham ngồi một bên nâng cằm ngắm đôi vợ chồng này, cảm thấy mình thật cô độc. Chương 40 Tây Thuần không thích ngồi sofa xem TV, thích nằm trên giường xem hơn, thoải mái lại thảnh thơi. Nhưng Trình Nghi Bắc nói nếu cô muốn xem TV trong phòng ngủ thì ôm TV ngoài phòng khách vào đi. Tây Thuần lại không thích phiền phức như vậy, bảo anh đi mua thêm cái nữa, nhưng hết lần này đến khác anh ấy đều không chịu. Mỗi lần muốn coi phim ở phòng ngủ là mỗi lần mắc ôm vào, chờ anh ôm TV vào xong thì hứng xem TV của cô đã xụt thẳng xuống mức 0 rồi còn đâu, thành ra sau này không bao giờ nhắc đến vụ này nữa.

Nếu việc cứ thế mà qua đi thì đâu có chuyện gì xảy ra, bỗng dưng vào một ngày nọ tên nhãi này tự động thừa nhận, anh nói anh biết rõ cô lười, nên cố tình làm vậy để cô ít xem TV lại chút... làm Tây Thuần giận đến mức không thèm nói chuyện với anh nữa.

Cô nổi điên với cái tên đáng ghét này.

Anh cũng rất oan ức chứ bộ, làm vậy không phải vì muốn cô ít tiếp xúc với các vật phát ra bức xạ điện từ một chút sao, hơn nữa anh làm mà thần không biết quỷ không hay mà.

Cũng không thể vì vậy là chiến tranh lạnh được, Tây Thuần ngồi trên sofa, xem xong một chương trình tạp kỹ liền quay qua nói với anh: “Người Nhật Bản rắc rối rườm rà thật, đàn bà phải ăn mặc khom lưng uốn gối.”

“Văn hóa khác biệt, đừng tùy tiện phê bình như vậy.”

“Thật ra là anh hiểu hết đúng không, em cảm thấy Nhật Bản cũng chẳng tốt đẹp gì, người Nhật Bản cũng vậy, em không thích.”

Trình Nghi Bắc ra hiệu Stop, “Đừng mới vậy mà thù hằn đất nước người ta.”

“Chả nhẽ em nói sai à?” Tây Thuần vẫn tiếp tục tranh luận bảo vệ ý kiến của mình.

Trình Nghi Bắc nâng cằm, “Biết Hoàng Tiểu Sơn không?”

Lắc đầu.

“Vốn là một luật sư, nhưng dường như bây giờ đã phần nào rời xa những người trong ngành. Vì quan tâm đến vấn đề xử lí rác thải thân thiện với môi trường, càng đi càng sâu. Ông ta nói lúc bắt đầu cũng đâu nghĩ sẽ làm nhiều như vậy, nhưng sau khi đứng vào vị trí đó, bản thân cũng bị sự nhiệt tình tác động, từ đó bắt đầu cố gắng vì công cuộc này.”

Tây Thuần không biết anh muốn nói gì, chỉ biết ngồi im lắng nghe.

“Một lần nọ, Hoàng Tiểu Sơn đi khảo sát các nơi được xây dựng để đổ rác ở Nhật Bản, một số bãi rác được xây dựng lân cận gần các khu dân cư, Hoàng Tiểu Sơn liền hỏi một người phụ nữ Nhật, ‘Các người không sợ khi tiêu hủy rác thải sẽ gây ô nhiễm ư’, câu trả lời của người phụ nữ đó đã làm ông ấy khóc.” Nói tới đây Trình Nghi Bắc nhướng mày nhìn Tây Thuần, “Cô ấy nói ‘Chúng tôi tin tưởng nhất định chính phủ sẽ để cho chúng tôi sống an toàn trong hoàn cảnh này.”

Tây Thuần ‘Oa’ một tiếng, không biết nên nói gì mới tốt. Vấn đề về thực phẩm xuất hiện không ít, ngay cả các công ty lớn, tập đoàn lớn cũng liên tiếp xuất hiện các vấn đề về an toàn thực phẩm, nhưng việc các cơ quan, nhà chức trách giải quyết không phải là trừng phạt nghiêm khắc các công ty này, mà là giúp các doanh nghiệp lớn đó vực dậy. Vấn đề về sữa bột, thức ăn, dầu ăn, thậm chí đồ chơi của trẻ em cũng có hại, thời buổi này cái gì cũng nguy hiểm.

Cô nhìn anh, ngón tay không ngừng gõ lên sofa, “Cái này...”

“Cái gì?”

“Hôm nào anh đi công tác bên Hong Kong, thì tranh thủ mua sữa bột cho em luôn nha! Em không thể yên tâm được. hủ yếu là bản đảm an toàn cho con anh á.” Cô thở dài một hơi, “Dầu sao anh cũng có đủ điều kiện mà.”

Trình Nghi Bắc lắc lắc đầu, kéo cô đi ngủ, bây giờ có thể cố làm cô ngủ càng sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

Thời gian này tâm trạng Trình Nghi Bắc dường như rất tốt, bất kể cô dày vò thế nào, đài đọa thế nào cũng chẳng thấy anh giận tí tẹo nào, Tây Thuần cũng đơn thuần cho là anh đang gắng nhịn mà thôi.

Nhưng khi Trình Nghi Bắc không đến công ty mà kéo cô ra khỏi giường, nằng nặc đòi đi đạo với cô, cô bắt đầu nghi ngờ.

“Gì vậy?”

“Chúng ta đi dạo chút đi, vậy mới tốt cho cơ thể em.” Anh thấy bộ dạng lười biếng của cô lại bổ sung thêm một câu: “Chủ yếu là tốt cho con anh.”

Cô bực bội vò chăn thành một cục rồi mới đứng lên. Nói đúng hơn là trừng mắt lườm anh một cái mới chịu đứng lên, còn anh lại thấy rất đáng yêu.

Tiếp đó là xuất phát.

Tây Thuần tưởng anh sẽ dẫn cô đi mua sắm gì đó, dù rằng cô không thích thú lắm, nhưng đi ngắm đồ đẹp trong lòng ít nhiều cũng vui vẻ hơn, dù không hợp ý cái nào cả.

Thế nhưng Trình Nghi Bắc lại dẫn cô đến một nhà sách lớn, sau đó đi thẳng đến quầy giáo dục trẻ em.

Tây Thuần đi theo sau anh, quan sát bốn phía. Tại quầy trưng bày tiểu thuyết, không ít thiếu niên thiếu nữ ngồi bệt trên sàn, trên tay họ cầm quyển tiểu thuyết, đọc hăng say, dường như nhân viên đã nhìn quen cảnh rồi, chẳng la rầy gì. Cũng chẳng đuổi bọn họ đi, dù sao mấy đứa này cũng đều đọc sách chùa; nhưng vậy không có nghĩa là bê ghế đến cho chúng ngồi đọc, chỉ đứng bên quầy trả lời một số thắc mắc cho người mua.

Còn các sách dạy nấu ăn giảm béo hay gì đó hầu như rất ít được chú ý, có vài học sinh đứng ở quầy ‘Giáo trình Đại học - Cao đẳng’, tay cầm quyển sách, hẳn là những học sinh sắp thi vào đại học.

Trong này không ai chú ý đến hai người, Trình Nghi Bắc đứng đó lựa sách, Tây Thuần bước đến kéo kéo tay anh, nhỏ giọng nói, “Những sách này cũng có giúp được nhiêu đâu, bao nhiêu người cũng không đọc, không mua mà không phải con người ta cũng cứng cáp khỏe mạnh sao, đừng tốn công nữa.”

Trình Nghi Bắc đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô, “Em lười vừa thôi.”

“Em sợ anh phiền thôi mà.”

“Em lười thì có.”

Hứ, cô không thèm đếm xỉa tới anh nữa, dù sao cũng đâu phải cô trả tiền, cắt thịt cũng không phải cắt của cô mà.

Điều làm Tây Thuần cảm thấy được an ủi là khi cô đến quầy trưng bày tiểu thuyết, nhìn thấy ‘Hoàng hôn thủy tinh’ của cô, kệ trên cùng có quyển sách con nguyên, bao bì chưa bị bung ra. Cô vốn định lấy một quyển sách xem thử, nhưng vừa thấy sàn đã bị những thanh thiếu niên này chiếm toàn bộ, cô nhanh chóng thay đổi quyết định. Có một cô bé ôm quyển ‘Hoàng hôn thủy tinh’ trong tay, quyển sách rất cũ rồi, chắcbị xem qua rất nhiều, đến nỗi có một trang đã sắp rơi ra.

Cô thật muốn hỏi cô bé đó: có phải thích quyển sách này không, nhưng nhìn dáng vẻ say sưa của cô bé ấy cô lại không nỡ quấy rầy.

Đồng thời cô cũng cảm thấy tội lỗi, nếu cha mẹ của cô bé ấy biết con mình ở nhà sách xem sách như vầy, có tức giận không?

Cô vuốt bụng mình, nếu con cô như thế, chắc cô giận lắm.

Xem tiểu thuyết nhiều không có tương lai, cô vừa nghĩ vậy đã ngay lập tức chặn dòng suy nghĩ này lại. Mà chắc gì không đọc tiểu thuyết là có tương lai.

Trình Nghi Bắc lựa được vài quyển sách, sau đó qua đây tìm cô, đảo mắt nhìn quyển sách nằm ở kệ trên cùng, vươn tay dài lấy một quyển.

Xong Trình Nghi Bắc lại đưa cô đến một tiệm đồ cổ, cô chưa hiểu gì hết, đã vậy anh còn lôi cô hỏi: cái này thế nào?

Hôm nay cô cảm thấy anh là lạ, nhưng lại không biết nói thế nào.

Chẳng hạn như hôm nay anh đặc biệt chú ý đến cách ăn mặc của cô, muốn phải đoan trang, nhìn thoải mái, dưới sự giám sát của anh hôm nay cô đã phải đổi liên tục năm sáu bộ quần áo mới có được sự hài lòng của anh.

Nhìn anh chọn đông chọn tây, cô nghĩ chả nhẽ anh định đến ra mắt vị trưởng giả* nào à. Nhưng anh không hé môi, cô cũng chẳng hỏi.

*Trưởng giả: các bậc trên hoặc người cao tuổi.

Cô hơi mệt, Trình Nghi Bắc cũng mua một cái nghiên mực đắt đỏ, cụ thể bao nhiêu thì cô không rõ lắm.

Trở lại xe, cô tùy ý lục lọi những quyển sách anh mới mua, nhìn thấy ‘Hoàng hôn thủy tinh’ liền cười bất ngờ, hỏi anh lái xe, “Anh mua lúc nào thế?”

“Lúc em chẳng hay chẳng biết.”

Cô không để ý đến anh, bóc lớp bọc kiến bao ngoài quyển sách ra, thật thích, nhìn những chữ mà mình đánh ra biến thành những chữ có màu mực thật sự trên từng trang giấy, ngửi mùi hương của mực dường như cũng đủ để cảm thấy hạnh phúc vô ngần.

Vì tâm tình thế này nên cô cũng bỏ qua luôn cho anh, xe hướng về nơi cô chưa từng đặt chân đến, cũng hướng về nơi cô chưa bao giờ muốn đến.

Xe dừng lại, Tây Thuần cũng đóng sách lại, chỉ là khi nhìn đến ngôi biệt thự bên ngoài qua cửa xe, nét cười trên mặt cô cứng ngắc, “Này... là sao?”

“Nhà anh.” Anh rất ra dáng quý ông lịch lãm mở cửa xe cho cô.

Còn cô lại cứ nhìn thẳng vào anh: “Nhà anh?”

“Sao thế?” Tay anh vẫn còn duỗi ra giữa không trng, chuẩn bị dắt cô.

Sắc mặt cô rất tệ, “Em không muốn đi.”

Trình Nghi Bắc lập tức nhíu mày, “Đừng thế mà.”

Tay cô nắm chặt cái ghế, “Đừng đi mà, em không muốn thật mà.”

Cô liều mạng lắc đầu.

Trình Nghi Bắc hơi giận, “Anh không muốn con anh trong mắt người khác cứ mãi là con hoang. Cha mẹ anh rất tử tế với mọi người, em đừng sợ.”

Anh cúi người, trực tiếp ôm cô ra khỏi xe.

Anh có thể cảm nhận được những run rẩy nhè nhẹ trên cơ thể cô, cha mẹ anh cũng đâu phải mãnh thú, cô đang sợ gì thế? Chương 41 Trình Nghi Bắc chẳng hiểu tại sao cô lại đờ người ra như thế, nhưng đã điện thoại cho Hạ Lập Khoa từ sớm, nếu lần này không về, e là đến cả cửa của mẹ cũng chả qua nổi chớ đừng nói tới cha. Anh khẽ vỗ lưng cô, để cô bớt hoảng loạn. Nhưng cô vẫn cứ cứng ngắc, anh đành dỗ dành cô, nghĩ lát nữa gặp mặt, ăn cơm xong sẽ đưa cô về Vân Nguyệt ngay.

Hai người vừa bước vào, ánh mắt Hạ Lập Khoa thẳng tắp rơi xuống bụng Tây Thuần.

Trình Chí Diên lại chẳng thèm nhìn đến họ.

Trình Nghi Bắc đỡ Tây Thuần qua sofa ngồi, lấy nghiên mực trao tận tay Trình Chí Diên, cười bảo Tây Thuần lựa đó. Anh không hề nói Tây Thuần mua, mắc công Tây Thuần khó xử.

Lúc này Trình Chí Diên mới dời ánh mắt sang phía Tây Thuần.

Cái nhìn này với Tây Thuần không khác nào lăng trì, còn vẻ mặt Trình Chí Diên ngoài ngạc nhiên cũng chỉ là ngạc nhiên.

Không khí rất lạ.

Điều này với những gì Trình Nghi Bắc tưởng tượng hoàn toàn trái ngược nhau, anh vẫn tưởng Trình Chí Diên sẽ nói nhiều câu làm khó Tây Thuần, Hạ Lập Khoa sẽ qua giải vây. Tình hình bây giờ là Trình Chí Diên ngồi ở kia, chẳng biết đang nghĩ gì. Còn Tây Thuần lại ngây ngốc, đôi mắt luôn hiểu biết của cô giờ vẩn đục, quan trọng là hai tay cô vẫn còn run lẩy bẩy. Anh nắm lấy tay cô, hi vọng có thể làm cô an tâm đôi chút.

Trình Chí Diên luôn im lặng, Hạ Lập Khoa cũng chẳng có nhiệm vụ phải giải vây nữa, rất thoải mái hỏi chuyện nhà Tây Thuần, biết cô chỉ còn mỗi mẹ, sau lại biết vẫn sống ở nông thôn, rõ không vui, nhưng cũng chưa bắt bẻ.

Còn Trình Nghi Bắc từ đầu tới cuối vẫn luôn cười nói vui vẻ, dù hơi bị gian nan chút.

Sớm biết vầy, lúc nãy anh phải mang cô về luôn mới đúng, bây giờ cô rất không thoải mái. Anh cũng hiểu mẹ mình, thích cũng như đánh giá cao những cô gái luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, tất nhiên sẽ không hài lòng với biểu hiện hôm nay Tây Thuần. Bình thường cô ấy rất bình tĩnh, không hiểu sao... vào giờ phút quyết định này lại biểu hiện lạ thế?

Những vấn đề sơ bộ cũng đã hỏi xong hết rồi, trầm tư một lúc, chuyện đứa bé trong bụng không hề nhắc đến một chữ.

Trình Nghi Bắc thấy mình cũng khá may mắn khi tiền trảm hậu tấu, kết hôn cũng đã rồi cha mẹ có phản đối cũng vô ích.

Hai người ở lại ăn cơm, không khí chẳng tốt hơn là mấy, Tây Thuần cũng chẳng ăn được là bao, chẳng khác gì tra tấn.

Làm Trình Nghi Bắc bất ngờ, hay nói đúng hơn là làm cho tất cả mọi người bất ngờ chính là lúc ăn cơm xong, Trình Nghi Bắc định chở Tây Thuần về, lời thưa về còn chưa buông ra, đã nghe tiếng của Trình Chí Diên, “Tây tiểu thư, tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát.”

Trình Nghi Bắc liếc nhìn cha mình, dù thấy ngộ nhưng vẫn gật gật đầu với Tây Thuần.

Tây Thuần nhắm mắt, theo Trình Chí Diên lên thư phòng.

Họ vừa đi, Hạ Lập Khoa đã muốn nói gì đó. Có lẽ đoán được mẹ định nói gì, Trình Nghi Bắc liền lấy cớ về phòng tránh nạn. Hạ Lập Khoa bất đắc dĩ lắc đầu, hết cách nắm giữ đứa con này.

Trình Nghi Bắc về phòng mình, chẳng biết sao lòng trống rỗng. Anh mở tủ quần áo, tính thay bộ đồ khác, chợt nhớ cái váy trong hộp nằm yên một góc trong tủ chưa bao giờ được mở ra. Anh cầm lên, mở hộp ra, nhãn mác bên trong đều còn nguyên vẹn, tâm trạng cũng tốt lên dần. Chiếc váy lấy ý tưởng lá phong mà thiết kế, trước ngực đính một mảng lá phong khá lớn, nhìn ngập tràn sức sống tuổi trẻ, tinh thần cũng theo nó mà phấn chấn.

Là do anh mua, khỏi phải nghi ngờ, anh cũng chẳng phải kẻ biến thái mà tự mua nó cho mình.

Nhiều năm qua, bản thân anh cũng chưa từng nhớ về ngày đó, thật sự chưa một lần nhớ hay nghĩ về.

Anh đã từng nổi loạn, làm gì mà có chuyện ngoan ngoãn mãi thế, chuyện gì cũng vâng lời mẹ cha.

Đã quên mất mình tranh cãi với cha mẹ vì lí do gì, chỉ nhớ cơn giận dữ rất chân thật khi ấy, cả uất nghẹn nữa, nên anh lập tức chạy đi mua vé chuyến bay gần nhất, nghĩ bản thân cũng phải oanh liệt một lần cho đáng, vùng lên một lần bỏ nhà ra đi.

Ý tưởng bỏ nhà ra đi lần đó quả thật rất oanh liệt, chỉ tiếc kết quả lại rất thảm hại, mới tờ mờ anh lên máy bay bỏ đi, trước khi trời tối đã ảo não trở về.

Thường anh luôn mang theo tiền mặt, đến thành phố A xa lạ, anh mới nhận ra mình chẳng có nơi nào để đến, chẳng biết phải làm gì.

Trời nắng nóng oi bức, anh vào một cái siêu thị gần đó, tại vì trong đó có máy lạnh. ⊙﹏⊙

Anh đứng bên lan can tầng hai, tất cả suy nghĩ đều vây quanh vấn đề mình phải làm sao.

Vì thế, anh đã kích động làm một chuyện duy nhất trong đời mình, chỉ một lần duy nhất.

Anh đứng đó nhìn xuống, có thể quan sát hết mọi thứ diễn ra dưới tầng một.

Có một cô gái đứng đó, ánh mắt cô ấy hệt như bị đóng chặt, chăm chú nhìn cái váy trong tủ kính. Chắc chắn cô ấy rất thích, trong đôi mắt không chỉ có khát khao, mà hệt như ngọn lửa đang bừng cháy.

Anh ngẩn ngơ, anh dám chắc cô ấy đặc biệt thích cái váy đó.

Thật ra ánh mắt khát khao tha thiết đó, thỉnh thoảng Đỗ Trạch Vân cũng có, bình thường những lúc đó anh cũng chỉ nhìn những thứ kia, rồi bảo Đỗ Trạch Vân nếu thích thì mua đi, bản thân anh chẳng có mấy cảm giác. Con gái luôn thích những thứ rực rỡ, màu mè lòe loẹt.

Nhưng khát khao trong mắt cô gái ấy, lại hâm nóng trái tim anh, rất ấm áp.

Nên anh chạy xuống, bằng tốc độ nhanh nhất có thể mua chiếc váy đó. Chỉ là lúc đi ra, phát hiện cô gái ấy đã đi mất rồi. Anh đuổi theo ra ngoài cũng chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu. Lúc đó anh mới lắc đầu, có năng lực gì mà đuổi theo, hai người vốn dĩ chỉ là người dưng. Cho dù anh muốn tặng người ta, chắc gì người ta đã nhận. Từ khi nào mà các nơron thần kinh của anh nhảy sôi sục thế nhỉ.

Anh chưa từng tạm biệt cô gái đó, sự thật nghiêm trọng hơn làm anh luống cuống.

Trên người anh chỉ có hơn ba ngàn tiền mặt, vừa rồi anh đã dùng hết số tiền đó để mua váy, giờ đi trả váy lại à? Xin lỗi anh không làm được.

Anh đành điện thoại cho Lý Thiệu Nham, nhờ cậu ta nhanh chóng mua vé về giúp anh.

Lần đầu tiên cũng là duy nhất anh bỏ nhà ra đi vô cùng kịch tính, đến thành phố A chỉ để mua một cái váy, ngay cả bản thân anh cũng không dám tin.

Sau lần đó, anh chẳng thể hiểu nổi sự kích động của mình lúc ấy, cũng chẳng nghĩ chuyện đó lại đến.

Chẳng qua là lúc Vương Hựu Địch mang theo Tây Thuần đến, anh cảm thấy cô gái này quen quen, quen chỗ nào thì anh không nhớ, chỉ cảm thấy quen thuộc thôi.

Bởi vậy lần trước anh vừa thấy chậu phong đã mua về ngay lập tức.

Trong lòng anh, cô là phong diệp mỏng manh, luôn cho là thế.

Trình Nghi Bắc tự cười chính mình.

Có lẽ đây là duyên phận người ta vẫn thường hay nói.

Anh lấy váy, hơi tò mò nếu Tây Thuần nhìn thấy sẽ có phản ứng ra sao.

Anh cầm lấy chiếc váy ra khỏi phòng, phòng của anh ở trong cùng, nên anh phải rẽ ngoặc qua cái nữa mới đến thư phòng.

Lúc này đây anh cũng lo sợ Trình Chí Diên sẽ làm khó cô.

Vậy nên vội vàng chạy đến, cửa thư phòng chưa khóa, anh đẩy cửa vào luôn.

Cũng chính lúc này, Trình Chí Diên gầm lên vô cùng giận dữ với Tây Thuần, “Cô hại chết một đứa con trai của tôi còn chưa thấy đủ, giờ còn muốn hại chết thêm đứa con trai khác của tôi mới hả dạ hả?”

Nháy mắt mặt Trình Nghi Bắc trắng bệt, váy trong tay anh cũng rơi xuống, nhưng lông vũ bồng bềnh nhẹ nhàng rơi xuống.

Tây Thuần và Trình Chí Diên cùng lúc nhìn về phía Trình Nghi Bắc.

Mặt Tây Thuần đầy nước mắt.

Cô không nghĩ ngày này sẽ đến nhanh như vậy, cô tưởng hạnh phúc thật sự đã đến, cớ sao ngay khi cô sắp được nhận lấy hạnh phúc lại nói cho cô biết tất cả chỉ là hư vô?

Cô tưởng bí mật mãi mãi sẽ là bí mật.

Hóa ra không ai vùi lấp được quá khứ, mà cô thì buộc phải chấp nhận.

Nước mắt rơi vì ai, chảy vào tận đáy tim, thấm ướt mối tình đầu không thể quên, thấy cô gái xinh đẹp bên chàng trai năm nào. QUYỂN 2: TÂY ẢNH BẮC QUANG Chương 42 Tây Thuần không ngờ chuyện li kì đó lại xảy đến với mình, cuối cùng bây giờ cô cũng nhìn thấu lòng người. Bị bạn cùng phòng mỗi ngày đều gọi nhau là chị em tốt phản bội, đúng như câu bán rẻ bạn bè. Nhiều năm sau mỗi lần nhớ lại chuyện này, cô chỉ mỉm cười. Thậm chí còn biết ơn người đã bán cô đi, biết ơn rất đỗi chân thành.

Học kì 2 năm nhất, tên đại gia đó cứ mãi đeo bám Tây Thuần, muốn Tây Thuần nghe lời. Theo cách nói của ông ta là ông ta thích cảm giác thanh thuần trên người cô, Tây Thuần ớn lạnh sóng lưng, thanh thuần thật sự thì sẽ không muốn có bất kì dính líu gì đến loại người như ông ta. Nhưng đối phương cứ dai như đĩa, chẳng chịu từ bỏ, đến nổi hứa sẽ lo nửa đời sau cho cô. Tây Thuần thấy nực cười, “Đâu ai biết được chữ ngờ, biết đâu nửa đời trước tôi còn qua không nổi.”

Tiếp đó, tại quán bar, cô uống ly rượu đã bỏ thuốc từ trước.

Cô choáng váng, nhưng cũng đủ biết mình mắc bẫy, đầu tiên là căm hận những người này, tiếp mới nghĩ mình phải trốn thôi. Chỉ là không dễ như cô tưởng, đối phương đã tính toán nhiều vậy thì đời nào mà buông tha cho cô. Đây là trừng phạt cô tội rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt. Tây Thuần bị kiềm chặt, khoảnh khắc đó lòng cô chỉ thấy mỗi tuyệt vọng và tuyệt vọng. Giây sau đó, cô đã được cứu rỗi, người đó giúp cô thoát khỏi bóng tối, thấy được ban mai.

Đầu cô xoay vòng vòng, đến cả mắt cũng hoa. Không thấy nổi những gì trước mắt, chỉ biết có một người đang nắm chặt tay cô, rất vững chắc, chỉ biết chạy và chạy. Chưa bao giờ cô liều mạng như thế, cũng chưa bao giờ điên cuồng như thế, mãi cho đến khi dừng lại, cô vẫn quay cuồng không biết đâu là trời, đâu là đất. Cô cảm giác mình được một đôi tay ôm lấy, sau đó chẳng còn ấn tượng gì.

Tây Thuần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng xa lạ. Mọi thứ trong phòng đơn giản mộc mạc, ngay cả một thứ có giá trị cũng chẳng có. Nhưng vật nào cũng rất tinh xảo, những lá thư được chặn trên bàn, cái đèn bàn nhỏ đã hư một góc, nhưng hình như chủ của nó đã đắp gì đó vào chỗ hỏng. Có thể thấy chủ nhân phòng này tuy gia cảnh không tốt lắm, nhưng rất khéo léo, chỗ nào cũng ngăn nắp sạch sẽ.

Cô ngẩn người trong chốc lát, mới cuống cuồng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Cô vỗ trán, mới nhớ lại một chút thôi đã rùng mình rồi. Nếu không có người này xuất hiện, thân cô giờ này cũng chẳng giữ nổi trong sạch. Dĩ nhiên là cô chưa từng hứa sẽ dành nó cho ai, chẳng cần vì ai mà thề chết giữ gìn trinh tiết. Cô tự trách mình không giỏi uống rượu, tửu lượng không cao, may mắn đêm qua chưa xảy ra chuyện gì khó xử.

Cô đứng lên, ra khỏi phòng.

Phòng khách nhỏ hẹp, chàng trai mặc áo T shirt màu trắng ngồi đó. Cô sống đến giờ vẫn luôn ít mua đồ mau trắng nhất có thể, cô thừa nhận mình không đủ sức giữ lại màu trắng quá ba ngày. Bình thường cứ giặt qua một lần thì đã ố vàng, vì vậy cô không bao giờ mặc áo khoác trắng. Nhưng không ngờ áo trên người anh ta lại trắng sáng như vậy, hệt như ánh nắng sớm mai.

“Cô tỉnh rồi à?” Anh ngẩng đầu nhìn qua cô một cái, “Ăn sáng.”

Tây Thuần lại ngẩn người vài giây, mới qua ngồi đối diện anh. Cũng chưa chịu ăn, cứ nhìn anh: “Là anh cứu tôi hả?”

“Ừ.” Chẳng thừa lời nào.

Tây Thuần mãi vẫn không tin những gì Trầm Thính nói, nhưng giờ thì cô tin, phàm là đàn ông có chút tuấn tú, đều hay bày đặt thâm trầm. Khi nói chuyện, nếu một chữ có thể giải đáp xong hết thì tuyệt đối không nói hai chữ, không có gì tuyệt đối không mở ‘Kim khẩu’. Mới hơi điển trai đã vậy, huống chi người trước mặt này không chỉ là điển trai một tí.

“Tôi làm gì để báo đáp anh đây?” Tây Thuần nhìn anh, ít nhất bản thân cũng nên tỏ ra biết ơn.

“Khỏi cần.” Vẫn như cũ, tiếc chữ như mạng.

Tây Thuần còn muốn nói thêm nữa, nhưng cái nhìn bên kia quá đỗi nghiêm nghị, đành vùi đầu ăn. Hương vị rất ngon, nhưng không giống mua ngoài tiệm, “Anh làm bữa sáng hở?”

“Ừ.”

Tây Thuần nhận định anh tốt từ đó, “Đúng là không ngờ anh có thể nấu ăn nha, đã vậy hương vị cũng khỏi chê luôn.”

“Thứ không ngờ còn nhiều lắm, điển hình như tôi không ngờ cô là người nói nhiều như vậy.”

Tây Thuần hết hồn, bĩu môi.

Ăn xong bữa sáng, Tây Thuần đi theo phía sau anh. Anh đi lấy xe đạp, cô kéo áo anh, “ A ha ha, tôi là sinh viên đại học A, anh chở tôi về trường được không? Tôi biết ơn anh vô cùng luôn.”

Cô chẳng biết đây là đâu, trên người cũng chẳng có xu nào dính túi.

“Không thể.” Giọng nói hời hợt của đối phương truyền đến.

Tây Thuần điên người, còn chưa kịp lên cơn, người ta đã đặt 2 đồng xu lên tay cô, “Đi lại đằng kia, lên xe 112, qua 5 trạm thì xuống chuyển qua xe 877, tới trường thì xuống.”

Tây Thuần nhìn hai đồng xu vẫn còn độ ấm của anh trên tay mình, nhìn anh, anh đã trèo lên xe đạp, chuẩn bị chạy đi, cô bước lên kéo chặt áo anh, “Thế anh tên gì?”

“Biết làm gì, dù gì sau này chúng ta cũng chẳng gặp lại nhau.”

“Anh cứu tôi mà, tôi phải biết tên anh mới được.”

“Khỏi cần. Chỉ là lòng thương hại bất chợt nổi lên mà thôi.”

Tây Thuần cũng chẳng nói gì, chỉ lo kéo áo anh. Anh cầm cự chẳng được bao lâu liền đầu hàng, cau mày, “Trình Dục Bắc.”

Tây Thuần thả áo anh ra, hớn hở cười tươi. Trình Dục Bắc lắc đầu hết nói, đạp xe chạy đi.

Đúng y lời anh nói, lên xe bus về thẳng trường. Tây Thuần đen mặt, dù hôm qua không xảy ra chuyện gì tồi tệ, nhưng cô là người ân oán rõ ràng. Trở lại trường chuyện đầu tiên làm là xin đổi phòng, sau đó dọn đổ chuyển phòng, chẳng có nguyên nhân, cũng chẳng giải thích với ai.


» Next trang 6

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.