Teya Salat
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Dược yêu trang 5
Chương 9: Cứu người ( 1 )

Khi nàng đến Linh Tuyết sắc mặt trắng bệch không có một chút sinh khí, ngồi cạnh nàng ta lúc này là một nam tử trạc tuổi Kinh Mạn, vẻ mặt vô cùng lo lắng, có vẻ như là người nhà. Nhìn nàng ta dựa dẫm người kia như thế nàng đưa mắt nhìn về Kinh Mạn nhưng trong mắt hắn không một chút ghen tỵ nào, là huynh trưởng nàng ta sao ? Thấy hắn ta gọi nàng ta là sư muội, ồ thế thì giống cha và Ngọc di đi, nàng ta hẳn là em vợ hắn rồi (akiaki : vì tình cờ em vợ của Quỷ y lại là Sư muội đồng môn nên Dược Dược hiểu lầm) Nàng đưa mắt nhìn nữ tử nhợt nhạt kia thầm đánh giá. Nữ tử trên giường thập phần xinh đẹp, hèn gì mà hắn vì nàng ta tìm cha suốt tám năm. Sau khi bắt mạch cho nàng ta xong nàng nhướng mọi người.

- Các người bất quá cũng biết Quỷ y ta trước nay khó cầu y. Nàng thản nhiên giọng điệu học cách nói chuyện của cha, không nhìn ai trong số họ kể cả Kinh Mạn. Tên nam tử trẻ tuổi kích động

- Ngươi cần gì cứ nói việc khó đến đâu ta cũng sẽ làm được. Ta nghe nói Quỷ y thích sưu tầm dược vật, ta có rất nhiều…

- Đúng trước nay ta đúng là sưu tầm mọi loại dược quý nhưng tuyệt không cứu người vì chúng, bất quá chúng có thể làm đều kiện kèm theo. Nàng đánh gãy thanh âm của hắn, nàng mê dược là thật nhưng cứu một mạng người, hao nhiều sức lực huống chi là người sắp chết như nàng ta.

- Vậy điều kiện của nàng là. Kinh Mạn đến lúc này mới lên tiếng , hắn thực sự không thích cái kiểu nói chuyện nãy giờ của thê tử, nàng như thế thật xa lạ khiến hắn không thể nắm bắt. Nàng cứ như một người mà hắn không quen biết, lạnh nạt, cao ngạo mà xa cách, khiến hắn hoảng sợ.

- Ta sẽ không cứu nàng ta. Cứu người nhất là người sắp chết rất vất vả huống hồ nàng ta vừa sắp chết vừa là quái bệnh, thân thể hiện giờ của nàng rất trọng yếu nha.

- Nàng…chẳng phải thần y sao ? Cứu một mạng người có thể cứu nhưng nàng không làm, như thế gọi là thầy thuốc sao ? Sao nàng có thể vô tình như thế, nhẫn tâm nhìn người ta chết như thế. Hắn đây là nóng giận, nhưng cũng không rõ là giận vì thái độ lạnh nhạt của nàng hay vì nàng từ chối chữa cho Linh Tuyết. Thấy hắn nổi giận nàng sắc mặt càng lạnh hơn. Ở một bên Minh Nhật thấy thế cũng lên tiếng

- Dược Dược cô nương, cô có yêu cầu gì cứ nói…nếu làm được…ta…

- Ta nói rồi ta không chữa. Ngữ khí lạnh lùng có cút kiêu ngạo mà kiên định vô cùng khiến ngưới nghe có muôn vàn lạnh lẽo. Kinh Mạn ở một bên hít một hơi thật sâu giọng điệu không nghe ra tình cảm hỏi Dược Dược :

- Nàng sẽ không cứu ngay cả ta nhờ sao ?

- Chàng muốn ta cứu nàng ta sao ? Nàng sắc mặt có phần sắc lạnh nhìn hắn, trong mắt xẹt qua chút bi thương nhưng rất nhanh biến mất.

- Quỷ y xưa nay mỗi khi cứu người không phải đều nêu ra điều kiện sao nàng ra điều kiện đi, ta sẽ làm được. Hắn nói mà giọng điệu thập phần chắc chắn.

- Không cần, chàng cứu ta một mạng ta là nợ chàng một ân tình, hôm nay ta cứu nàng ta coi như trả đủ. Thấy hắn vì nữ nhân kia nói chuyện, tâm nàng đau đớn, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng sao vẫn thật rất đau cơ hồ không chịu được.

- Giữa ta và nàng chỉ là nợ ân tình thôi sao ? Ngữ khí hắn có chút nguy hiểm câu nói được hắn phát ra qua từng kẽ răng đang nghiến chặt. Nàng nay là đang nói cài gì, giữa hắn và nàng chẳng qua chỉ là nợ nần lẫn nhau thôi sao.

- Không phải sao ? Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu như chất vấn, như trách móc mang theo một tia bất an sợ nhận được câu trả lời từ hắn.

- Đương nhiên không phải, nàng là thê tử của ta…Giữa ta và nàng là dùng nợ để tính toán sao ? Kinh Mạn siết chặt nắm tay ngăn mình không nên quá kích động mà bổ nhào tời làm rõ ràng những lời nói của nàng.

- Chàng cũng không phải là tình nguyện lấy ta không phải sao ? Nàng nghẹn ngào hốc mắt tràn ngập nước mắt.

- Ta.. Hắn là muốn nhào tới ôm nàng vào ngực mà giải thích thế nhưng .

- Hai người có thể để khi khác hẵng cãi nhau được không.(akiaki : anh chị này cãi nhau cũng không nhìn người ta một bên hấp hối.). Có thể trước cứu Linh Tuyết trước rồi hãy giải quyết việc nhà không được sao, Minh Nhật một bên gấp đến độ thật muốn đánh bọn họ một trận. Khẽ liếc Minh Nhật, Dược Dược hướng Minh Nhật :

- Ngươi nói ngươi thu thật dược thảo quý, vậy có huyết sâm chứ. Tuy là vật khó tìm nhưng tìm được thứ đó việc chữa trị coi như thành công phân nửa.

- Ý của cô là nhắc là huyết sâm được dưỡng bằng huyết của chủ nhân trồng loại sâm đó sao ? Vừa vặn ta có một cây. Nhưng theo ta biết loại sâm này khi dùng mới được nhổ lên nên vẫn là gởi lại nơi chủ nhân nó.

- Bao nhiêu tuổi ?

- Hả ? à …hai mươi sáu…kẻ kia có phần lắp bắp. không rõ nàng ta là hỏi tuổi hắn là có ý gì.

- Ta không hỏi tuổi ngươi, là hỏi cây sâm, nếu nó dưới một trăm tuổi liền không có tác dùng rồi. Nàng buồn cười nhìn hắn, hắn cũng là thật tốt với cô em vợ này nha, không giống cha với Ngọc di, tránh như tránh tà.

- Hai trăm năm mươi năm. Loại sâm này được nuôi sống bằng máu của nữ nhân dưỡng sâm, khi người dưỡng sâm qua ba mươi tuổi sẽ do con gái nàng ta tiếp nhận công việc đó. Để có dược loại sâm như thế, là cả một quá trình gian nan của cả một dòng họ. Nếu không phải năm đó hắn tha chết cho cả gia tộc kia còn hướng cừu nhân của họ diệt trừ, họ cũng sẽ không đem nó làm lễ vật cảm tạ.

- Thật sao ? Hai mắt Dược Dược lóe sáng, nàng dù thấy nhiều kỳ trân dị vật cũng chỉ thấy huyết sâm một lần mà lần đó huyết sâm cũng chỉ hơn trăm tuổi, chỉ lớn chừng cái nắm tay. Ở một bên thấy Dược Dược và Minh Nhật nói chuyện đến thập phần vui vẻ khiến trong lòng Kinh Mạn không chút thoải mái.

Nàng từ nãy giờ đối với mình chỉ một mực lạnh nhạt mà xa cách, còn với nam nhân khác lại nói nói cười cười dù nam nhân kia có là bạn hắn, hắn cũng không khắc chế được mà muốn nhảy qua bên đó hung hăng kéo nàng trở về bên mình. Nghĩ đến đây Kinh Mạn đột nhiên cảm thấy có chút tự diễu, hắn khi nào thì trở nên đố kỵ thế kia. Chỉ cần là có liên quan đến nàng thì hắn luôn luôn để ý, không muốn nàng nhìn, nghĩ hay hướng về bất kỳ nam nhân nào khác ngoài hắn.

Có thể lúc đầu hắn cũng không hoàn toàn tình nguyện lấy nàng nhưng bây giờ ý nghĩ chiếm giữ, buộc chặt nàng bên mình như một ý thức sâu tận tâm can hắn khiến hắn không cách nào không thừa nhận hắn nay đã yêu thương nàng nhiều hơn cả những gì hắn tưởng. Vì không muốn mình sẽ nhào vào chắn giữa bọn họ thế nên hắn kéo cửa định bước ra khỏi phòng.
Chương 10: Cứu người ( 2 )

Thấy Kinh Mạn muốn rời đi, Dược Dược ở một bên thầm nghĩ, hắn là vì không muốn nhìn thấy nàng nữa nên muốn đi sao ? Nhìn hai hàng chân mày Kinh Mạn nhíu thật chặt, hai tay siết chặt trong ống tay áo, giờ đây cả ở cùng nàng cũng khiến hắn khó chịu đến thế sao ? Thế nhưng nàng vẫn muốn ở cùng hắn, dù hắn có không vui, có ghét nàng cũng không sao. Trước khi rời đi khỏi hắn nàng muốn trân trọng từng thời điểm còn lại của cả hai.

- Kinh Mạn, ta muốn chàng ở cạnh ta hỗ trợ trong khi ta cứu nàng ta. Sinh mạng nàng ta cần ta cứu sống nhưng cũng có một sinh mạng cần chàng cứu sống. Ngữ điệu nàng nói càng ngày càng nhỏ dần rồi trở nên mỏng manh đến độ khó mà nghe được rõ ràng. Rồi nàng quay sang Minh Nhật dặn dò :

- Huynh cần đem huyết sâm đến, chậm nhất là ngày 2 ngày, phải về đúng thời gian ta quy định nếu về trễ hơn sẽ không nắm chắc kết quả đến lúc đó dù có huyết sâm ta cũng không đảm bảo.

- Được, ta sẽ cố gắng mang về trước thời hạn, mọi chuyện ở đây nhờ cả vào hai người. Nói rồi hắn xoay người biến mất trước bậc cửa. Bước đến bàn nàng ngồi xuống viết một toa thuốc rồi dưa cho hắn.

- Chàng sai người theo toa này bốc thuốc cùng nấu mỗi ngày ba chén uông ngày ba bữa. Lại sai người dọn dẹp một chút ngoài sân rồi đem nàng ta ra sân. Từ nay sẽ chữa trị ở đó nên cần quây lại che chắn bốn phía.

- Ra sân ? Hắn hỏi lại, sợ rằng mình là nghe nhầm, trời đang có tuyết lớn, nếu lúc này ra sân chẳng phải là lạnh chết sao ? Như hiểu nghi hoặc của hắn, nàng giải thích.

- Nàng ta là thể âm hàn, hàn khí trong cơ thể không thể giải bằng cách thông thường mà phải dùng hàn khí đánh tan hàn khí trong cơ thể nàng ta. Việc của ta là bên cạnh và giữ cho nàng ta còn sống đợi huyết sâm. Còn nữa, đây là thực đơn ngày ba bữa của ta, phiền chàng kêu đầu bếp theo đó mà làm, có thể gia giảm món nhưng ba món chính một ngày phải có thịt, cá, trứng cùng rau xanh. Từ nay một ngày ba bữa của ta sẽ do chàng chiếu cố, không cần biết ta có thời gian hay không chàng cũng phải chiếu cố ta dùng bữa đúng giờ. Ta cũng cần một ít áo ấm, một cái lò giữ ấm, nói chung là cái gì khiến cho ta có thể ở ngoài thời tiết này cùng nàng ta mà không chết lạnh là tốt nhất.

Hắn không rõ ý tứ của nàng thế nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu rõ. Sau khi mọi việc chuẩn bị xong, nàng bắt đầu châm cứu cho Linh Tuyết, mặc dù là giữa trời rét lạnh nhưng trên trán nàng có lấm tấm mồ hôi. Thái độ chuyên chú đó hắn chưa từng thấy bao giờ ở nàng, nàng thậm chí không một chút nghỉ tay cứ ngồi đó xoay tròn cây kim trong tay. Mọi sinh hoạt của nàng đều do hắn phụ trách, đến cơm ba bữa cũng là hắn uy (đút cơm) nàng ăn thủy chung đôi tay đó chưa từng rời khỏi cây kim.

Cũng may nhờ có sự hỗ trợ của vương đại phu nàng mới có chút thời gian chợp mắt cùng nghỉ ngơi. Giờ thì hắn biết vì sao mà ngày ba chén thuốc đó nàng phải uống đều đặn, nó có lẽ là thuốc giúp nàng hồi phục thể lực. Nhìn khuôn mặt tái nhợt nằm co ro ở một góc trên nền sân lạnh giá khiến hắn đau lòng, khẽ tiến lại ôm lấy nàng vào lòng hắn thực sự có chút hối hận khi muốn nàng chữa bệnh cho Linh Tuyết.

Vương đại phu đã có chút lớn tuổi , chỉ hỗ trợ nàng mà ông cũng có chút lảo đảo. Một ngày sau đó nàng rút kim ra khỏi người Linh Tuyết hắn có chút thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng ngay sau đó là đốt cứu trên các huyệt vị, cái này Vương đại phu không thể hỗ trợ vì thời gian và lực đạo có chút phúc tạp nên ông chì có thề đứng một bên hỗ trợ những thứ nho nhỏ như thay dược trên nững ngón chân ngón tay đắp đầy dược liệu. Thời gian cứu dù không liên tục như châm kim nhưng thời gian còn lại nàng phải tự tay chế dược để thay phiên đắp đến trên hai bàn tay cùng chân cùa Linh Tuyết. Lần này nàng không hề nghỉ tay, cả thời gian nghỉ ngơi như trước đó. Nàng đã hai lần loạng choạng suýt ngất, thế nhưng vẫn không có nghì ngơi, nhìn nàng ngày một suy kiệt dần kiến nột tâm hắn đau đớn.

- Thì ra vậy, bây giờ thì ta hiểu vì sao mà người trong giang hồ đặt cho nàng cái tên là Quỷ y, dùng sinh mệnh của mình gắn chặt với hơi thở cùng sinh mạng của người bệnh. Giống như là dùng tính mạng mình để đổi lấy, cứu người từ Quỷ môn quan trở về. Ta tự nhận hành y năm mươi năm thế nhưng vẫn không làm được như vậy. Nhưng bất quá tuổi tác của nàng, cũng không thích hợp lắm, nàng liệu có phải là học trò hay truyền nhân của Quỷ y.

Kinh Mạn ở một bên nghe Vương đại phu bình luận cũng chỉ nghe được đến câu " Dùng tính mạng mình để đổi lấy " Khiến tim hắn đau như có người bóp nghẹt, giờ thì hắn hểu nàng là vì sao lại bi thương đến thế khi hắn muốn nàng cứu Linh Tuyết. Hắn nào có biết nàng phải vất vả như thế nào biết nàng phải dùng cả mạng mình liều mạng để cứu người.

Bước đến ôm lấy thân thể tá nhợt mà lạnh băng đang ngồi giữa trười bão tuyết kia trong lời nói hắn có chút run rẩy

- Xin nàng, buông tay đi, đừng tiếp tực nữa nếu cứ thế này…nàng… nàng sẽ không chịu nổi nữa. Thân hình người trong lòng lạnh như băng không một chút ấm áp, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, bàn tay như ngâm trong nước đá cứng ngắc. Hắn nhận thấy thân hình nàng có chút lảo đảo đứng không vững thế nhưng vẫn không để ý hắn cứ như không hề nghe thấy hắn nói gì. Đôi tay lạnh băng ấy vẫn chăm chỉ công việc của mình không hề dừng lại. Hắn xoa hai tay mình cho chúng nóng lên rồi áp chúng vào tay nàng nhưng với thời tiết càng ngày càng lạnh này tay nàng vẫn không có cút độ ấm nào.

Kinh Mạn ở một bên làm đủ mọi cách giữ ấm cho Dược Dươc không hề để ý thấy trong ánh mắt chăm chú kia có một tia mềm mại cùng đôi môi hiện ý cười mà từ khi nàng tự nhận mình là Quỷ y cũng chưa một lần xuất hiện.

Đến chiều ngày thứ hai thì nàng dừng lại việc cứu cùng đắp thuốc. Đã đến thời gian dao hẹn cùng Minh Nhật thế nhưng có chờ thế nào cũng không thấy hắn ta trở lại. Qua bốn canh giờ, Linh Tuyết bắt đầu yếu hơn hơi thở tưa lúc có lúc không. Dược Dược thấy tình hình trước mắt có vẻ cấp bách, vất vả hai ngày trời, nàng cũng không muốn công sức mình đổ sông đổ bể. Nàng lấy lưỡi dao cắt cổ tay mình dùng máu của bản thân để nàng ta giữ mạng chờ huyết sâm. Ở một bên Kinh Mạn thấy nàng tự thương tổn bản thân hắn vội vàng như ngồi lên phải đống lửa kéo tay nàng mà thương xót.

- Nếu cần máu sao không nói ta, ta có thể, sao nàng lại thương tổn thân mình. Trong mắt hắn toát lên đau lòng cùng thương tiếc. Hành động đó của hắn khiến quyết định ra đi của Dược Dược có chút lung lay. Nếu hắn không buông tay nàng ra nàng sẽ giữ mãi tay hắn, không cần biết hắn đối nàng cáo bao nhiêu thật tình chỉ cần trái tim hắn có chỗ cho nàng, nàng sẽ ở lại bên hắn. Nàng sẽ đánh cuộc một lần, cho hằn một cơ hội cũng là cho mình một cơ hội, cơ hội để được hạnh phúc. Cầm cự được một lúc sau thì Minh Nhật cũng đã trở về, hắn đem về một củ sâm hình dạng như một hài tử.

- Nhanh giúp ta dùng máu của huyết sâm dưa vào ống trúc này đưa vào thân thể nàng ta. Sau khi cho hết máu từ huyết sâm vào cơ thể Linh Tuyết thì Dược Dược thở ra một hơi.

- Ta đã làm hết khả năng của mình, còn lại phải xem bản thân nàng ta có vượt qua được không là do nàng ấy. Nói rồi nàng quay người muốn đi bỗng dưng một cánh tay bắt lấy nàng giữ lại.

- Nàng muốn đi đâu ? Kinh Mạn chơt có cảm giác nếu hắn không giữ lại, nàng sẽ rời khỏi hắn nên rất nhanh giữ chặt lấy tay nàng.

Rồi tiếng gào khóc lớn của Minh Nhật truyền đến khiến hắn buông lỏng bàn tay đang giữ chặt kia. Khi quay đầu thì đã không thể thấy nàng nữa, hắn cũng không vội tìm thê tử ngay mà bước gần lại Minh Nhật dịnh nói lời an ủi thì Linh Tuyết đột nhiên có hơi thở trở lại. Nàng ta hòan dương sống lại làm mọi người hết sức vui mùng thế nhưng hắn cũng không có tâm trang chia vui với bọn họ, hắn giờ chỉ muốn tìm thê tử của mình.

Tìm khắp trong ngoài tiền các cũng không thể tìm thấy bóng nàng. Bỗng nhiên hắn có một dự cảm chẳng lành. Nàng rời đi hắn lần này sợ là sẽ vĩnh viễn không gặp lại, khi hắn đang tột độ hoang mang thì Vương đại phu hướng hắn thông báo với hắn một tin chấn động :

- Kinh Mạn, ta nghĩ nên cho ngươi biết một việc, thuốc mà nàng uống một ngày ba bữa trong khi trị liệu cho Linh Tuyết là thuốc an thai. Vương Nghị hướng Kinh Mạn mà nói cho hắn biết, dù lão cũng chưa xem qua đơn thuốc, chỉ ngửi mùi dược thôi, nhưng mà hành y năm mươi năm lại là ngự y lão cũng sẽ không thể lầm được.

Kinh Mạn như ngã ngồi trên mặt đất thất thần hồi lâu " Kinh Mạn, ta muốn chàng ở cạnh ta hỗ trợ trong khi ta cứu nàng ta. Sinh mạng nàng ta cần ta cứu sống nhưng cũng có một sinh mạng cần chàng cứu sống. " câu nói của nàng ngày ấy đến tận bây giờ hắn mới thực sự hiểu rõ hết ý nghĩa của nó.
» Next trang 6

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.