Khi kinh mạn tỉnh giấc là lúc nửa đêm, nhìn thê tử đang say ngủ hắn chợt thấy ấm áp, cuối cùng thì hắn cũng có một mái ấm của riêng mình. Nghĩ đến nàng từng nói cha nàng muốn đá nàng ra khỏi nhà tìm phu quân khiến hắn có chút kinh ngạc. Thông thường thì chẳng phải phụ thân của nương tử luôn là người coi con gái yêu của mình như bảo bối sao ?
Nghe các huynh đệ trong các kể kẻ nào cũng thật thê thảm sau khi trình diện nhạc phụ đại nhân khiến hắn có chút sợ gặp vị nhạc phụ thương lai. Thế nhưng theo như nàng kể thì có vẻ gia đình nàng không như vậy. Hắn không thể tưởng tượng được người cha dạy dỗ nữ nhi như thế đến tột cùng là người như thế nào. Nàng đã sống ra sao, lớn lên như thế nào, hắn muốn biết tất cả về nàng dù là thứ nhỏ nhất. Ôm tiểu thê tử trong vòng tay, không vội, bọn họ còn nhiều thời gian, hắn sẽ từ từ tìm hiểu về nàng.
Thành hôn xong họ cũng không vội đi kinh thành, Kinh Mạn nói với nàng hắn định sẽ đích thân báo một tin quan trọng cho bằng hữu nhưng giờ không vội hắn sẽ dùng bồ câu đưa tin trước rồi từ từ về kinh. Hắn dẫn nàng du sơn ngoạn thủy ngắm những cảnh đẹp mà hắn từng đi qua. Bất quá đến địa phương nào bọn họ đều dừng lại tại tiền các của hắn nghỉ chân, hai người cứ thế quyến luyến không rời.
Từ sau khi cưới thê tử hắn cũng không có lười biếng, rất hăng hái làm việc mà việc hắn làm chính là thăm dò tin tức của quỷ y. Hắn giờ đang mắc nợ người nha, không thoải mái chút nào, muốn nhanh chóng thoát khỏi món nợ này để từ nay còn chú tâm vào xây dựng một mái ấm dành riêng cho hắn chứ. Hắn muốn mua một căn nhà nhỏ để ổn định, không thể cả đời để nàng theo hắn đi khắp nơi như thế.
- Có làm sao, chàng ở đâu, ta ở đó, công việc của chàng phải đi khắp nơi không có nơi cố định. Thay vì ở nhà đợi chàng trong lo lắng không bằng đi theo chàng ta sẽ đỡ lo hơn. Lấy hắn cũng được một thời gian, nàng mơ hồ biết hắn là các chủ của một tổ chức gọi là Thiên Tinh Các, chuyên bán tin tức cho người ta kiếm sống. Bất quá loại việc gì cũng sẽ có kẻ thù ví như đợt trước,thấy hắn bị người ta đuổi giết còn trúng kịch độc kia. Nếu lúc đó nàng không ở đó, rùng mình một cái Dược Dược cũng không dám tưởng tượng tiếp.
- Nhưng ta đã cưới nàng lại không cho nàng được một mái nhà. Hắn ngại nàng vất vả, thân là nữ nhi yếu đuối, nàng sẽ chịu được vất vả sao ? Hắn sẽ đau lòng, một nữ tử yếu ớt như nàng cần được bảo hộ thật tốt.( akiaki : yếu mà bắt dược hổ sao ?)
- Chàng ở đâu, nơi đó sẽ là nhà của chúng ta. Cũng không phải chàng nói Thiên Tinh các giống như người thân của chàng sao ? chúng ta đến dịa phương nào cũng là nghỉ tại nhà chúng ta, không phải sao ?
- Nhưng cũng có địa phương chúng ta không có tiền các. Bọn hắn còn chưa có cường đại đến vậy, đến bản thân còn chưa nuôi nổi do chưa có chút tiếng tăm nào mà anh em lại nhiều.
- Lâu lâu dổi khẩu vị ở miếu hoang, khách điếm hay rừng rậm cũng rất thú vị nha. Nàng mở to đôi mắt chớp động hữu thần mà lấy lòng hắn khiến hắn cảm động thật sâu.
- Thú vị sao ? Ở một hoàn cảnh không thoải mái mà cho là thú vị sao ?
- Thật đó. Nàng chớp chớp đôi mắt trong veo như nước hồ thu nhìn hắn rồi sợ như hắn không tin lại cố lập đi lập lại.
- Thật sự,.. là thật đó…Thiếp không có nói dối… Nàng đây là nói thật nha, nơi trước kia nàng ở so với những nơi mà bọn họ đã đi qua có thấm tháp vào đâu. Huống hồ lớn lên từ núi rừng, đường đất này dù đi bao nhiêu chân cũng không mỏi, thể lực đương nhiên không vấn đề. Thấy nàng là cố kiên định ý kiến vì muốn hắn tin,nàng đây là an ủi hắn sao ? Trong ngực không tự chủ được mà có tư vị ngọt ngào dâng lên. Đưa tay kéo nàng vào lòng hắn ôm nàng thật chặt, hắn đã làm đươc gì mà có phúc cưới được nàng thế không biết.
- Vất vả cho nàng rồi, đi cả ngày trời rồi còn chuẩn bị những thứ này. Hắn nhìn tấm khăn trên tay nàng đang vì hắn lau chân cùng xoa bóp lòng bàn chân. Xoay người nàng đưa cho hắn một chiếc khăn khác có hương vị thảo dược mà nàng thường bỏ vào nước tắm của hắn.
- Chàng lau qua người đi, đi cả một ngày rồi, thân thể chắc là bám nhiều bụi. Vì đây là miếu hoang, cũng không có thùng gỗ để tắm nha.
- Là nó giúp ta ngủ ngon sao ? Hắn nhìn nàng mỉm cười, ở hoàn cảnh nào rồi nàng còn chuản bị cả thứ này.
- Chàng biết sao ? Nhưng bất quá không phải chỉ nhờ nó. Nàng mỉm cười ngọt ngào, chỉ nhìn khuôn mặt mệt mỏi kia nàng có thể biết giấc ngủ của hắn không an ổn.
- Nàng thật giỏi, căn bệnh này ta đã chữa rất lâu mà không có kết quả. Hắn thâm tình mà nói, nàng vì hắn hao hết tâm tư, hắn biết, những thứ nàng làm từng thứ từng thứ hắn đều để trong lòng. Chỉ là hắn lớn lên không có tiếp xúc qua với nhiều nữ nhân, không có thân nhân, bạn bè tuy nhiều cũng chỉ có nam nhân. Hắn là không biết biểu đạt thế nào cảm xúc của mình chỉ biết mỗi lần nàng làm hắn cảm động lại kéo nàng vào lòng gặm lỗ tai nàng.
- Là do chàng luôn căng thẳng, những hương liệu này giúp chàng thư giãn, vì thế nó khiến chàng ngủ ngon. Cả một ngày dài mệt mỏi, thiếp muốn buổi tối của mỗi ngày chàng sẽ cảm thấy thoải mái như về đến nhà. Đó là lý do dù họ nghỉ chân nơi đâu nàng cũng không quên làm những việc thường làm. Nghe thê tử nói thế, Kinh Mạn bỗng trở nên ấm áp, đôi tay đang ôm nàng càng chặt hơn,cái miệng đang gặm tai nàng càng tham lam hơn khiến nàng buồn cười.
- Chàng buổi sáng ra ngoài làm việc có thu hoạch gì không ?Nàng vừa cười vừa nói, hành động trẻ con của hắn khiến nàng có chút buồn cười nhưng cũng hết sức hạnh phúc. Nàng biết hắn đang truy tìm ai đó nhưng mỗi lần trở về hắn đều có vẻ mệt mỏi cùng thất vọng khiền nàng cũng thấy không thoải mái.
- Vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng không sao, ta sẽ lại cố gắng. Hắn ngẩng đầu khỏi tai nàng hào hứng nói. Hắn muốn cho nàng một cuộc sống thoải mái, trước hết hắn sẽ trả hết nợ, sau đó sẽ chuyên tâm kiếm tiền để xây nên một mái ấm nhỏ ngọt ngào mà ấm áp.
Chương 8: Người mà hắn yêu
Nhìn người bên mình còn ngang nhiên rúc vào lòng ngực hắn ngủ một cách tham lam, dạo gần đây có khi vì thời tiết trở lạnh mà nàng thường thức dậy rất trễ. Bình thường khi hắn thức dậy thì chẳng biết nàng đã dậy từ lúc nào, chuẩn bị nước để hắn rửa mặt. Rồi sau đó là những món điểm tâm phong phú. Thế nhưng gần đây, nàng rời giường gần như là cùng lúc với hắn. Có những hôm hắn đã tỉnh nhưng nàng vẫn còn ngủ giống như sáng nay vậy. Bất quá hắn cũng không có ý kiến gì chỉ muốn nàng nên ngủ thêm chút nữa, hắn không muốn nàng vất vả, bôn ba cùng hắn cũng thật không công bằng với nàng.
Cố gắng nhẹ nhàng cùng cẩn thận nhất để không chút kinh động đến gương mặt đang say ngủ đáng yêu kia, hắn rời giường bắt tay vào công việc của một ngày mới. Tân hôn đã được hai tháng , tình cảm bọn họ rất tốt trừ những lúc hắn ra ngoài làm việc thì hầu như hai người bọn họ lúc nào cũng ở cùng nhau, một bước không rời vô cùng quyến luyến. Kinh Mạn phát hiện ra thê tử hắn rất mê dược liệu, mỗi khi hắn nói đến một loại dược quý hai mắt nàng hữu thần lóe sáng chăm chú lắng nghe. Có lẽ cũng vì thế mà nàng biết sử dụng dược liệu và hương liệu trị chứng mất ngủ cho hắn chăng ?. Dưới sự chăm sóc của nàng căm bệnh mất ngủ lâu ngày của hắn dường như mất tăm mất tích. Dù bọn họ không có một mái nhà cố định để về nhưng ở cạnh nàng hắn luôn cảm giác nơi đâu cũng là nhà mình vì dù là ở nơi nào nàng vẫn luôn khiến hắn thoải mái nhất. Hắn nghĩ đến sẽ mua một căn nhà ở kinh, một nơi để cùng nàng xây tổ ấm.
Đang miên man suy nghĩ thì một bóng dáng màu trắng nhỏ bé xuất hiện trước mắt hắn, nàng ta vừa thấy hắn thì ngất lịm. Nhìn người trước mắt này thân hình Kinh Mạn bỗng chốc cứng đờ, hắn an bày nàng ở tại một gian phòng của Tiền các rồi phân phó thuộc hạ truyền tin cho Vương đại phu đến. Có phải gần đây hắn đắm chìn trong hạnh phúc quá mà quên mất nàng ta hay không. Sắp xếp mớ dược liệu phơi khô mà lúc trước nàng tìm được trên đường đi cùng hắn, Dược Dược quay bước ra tiền sảnh xem có gì cần hỗ trợ không thì nghe hai huynh đệ của hắn đang nói gì đó .
- Ngươi nói Linh Tuyết cô nương ở đây ?
- Phải nha, nàng có vẻ rất yếu, Mạn đại ca rất lo lắng.
- Lo là phải, ta nói nha Linh Tuyết cô nương dù gì cũng là người con gái mà Mạn đại ca rất yêu, đến mức vì nàng suýt chút xảy ra tranh cãi với Minh Nhật đại ca. Nàng ốm đương nhiên hắn phải lo lắng rồi.Nghe có người ốm, nàng muốn đến hỗ trợ. Nhưng ngay sau đó câu nói của kẻ kia khiến bước chân nàng có chút lảo đảo.
- Ngươi nói sao chứ chẳng phải huynh ấy vừa lấy vợ sao ? Chẳng phải Mạn đại ca và Linh Tuyết cô nương quen nhau mới gần một năm trước thôi sao, nàng lại đẹp như vậy nên huynh ấy đối với Linh Tuyết cô nương kia chắc chỉ là ngưỡng mộ thôi. Ngữ khí kẻ kia nói ra có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy dù Mạn ca có tình cảm với nàng ta thật nhưng cũng rất giữ lễ không phải sao.
- Không, ngươi và ta đều biết Mạn đại ca tám năm nay luôn truy tìm tung tích Quỷ y chẳng phải sao, là do muốn cầu y giúp nàng chữa bệnh đi. Còn về tiểu thê tử của Mạn đại ca, ta nghe tiểu Thanh nói hắn lấy nàng là do bị nàng bám riết không buông bất đắc dĩ đáp ứng nàng ta đi. Dược Dược bước chân lảo đảo trở về phòng, những gì hai kẻ kia nói từng câu từng chữ như sét đánh không kịp bưng tai. Khuôn mặt tái nhợt trán nàng một tầng mồ hôi lạnh, đầu óc ong ong không thể nghĩ gì cũng như nghe thêm gì nữa cứ thế thẫn thờ trở về phòng. Hai kẻ đang tán dóc kia một chút cũng không để ý tiếp tục tán dóc
- Ngươi không phải không rõ tiểu Thanh là thích Mạn ca, những gì nàng nói chắc hẳn là không đúng mà có khi lại ngược lại. Theo ta thấy Mạn đại ca hẳn là tình cảm với Mạn đại tẩu rất tốt nên nàng ta ghen tỵ mới nói thành ra vậy đi. Khi nghe Mạn đại ca thành thân nàng ta chẳng phải tức điên lên nói nào là phải tra cho ra nữ nhân kia là kẻ nào và ngăn cản chuyện này sao. Những lời vừa rồi của ngươi tốt nhất là đửng để Mạn đại ca nghe được, nếu không thì…
- " … "
Ngồi thẫn thờ trong phòng nàng như kẻ mất hồn cứ thế ngồi đó cho đến khi trời tồi mịt. Khi hắn trở về thì nàng mới bừng tỉnh, nhanh chóng giấu đi khuôn mặt khổ sở của mình ngầm đưa ra một quyết định. Khi vừa mệt mỏi trở về nhìn căn phòng và thê tử, Kinh Mạn cảm giác có gì đó rất lạ nhưng lạ chỗ nào hắn không biết được.
Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi báo hiệu một mùa đông đến sớm và đột ngột hơn mọi khi. Hai ngày sau đó bão tuyết nổi lên liên tục, sức khỏe của Linh Tuyết vô cùng xấu nên Kinh Mạn cũng không có tâm trí để ý đến sự khác lạ của thê tử mình.
Dược Dược thức dậy thật sớm, nàng ngồi trước bàn trang điểm thật lâu, nàng muốn hình ảnh mình trong trí nhớ hắn lần cuối phải là hoàn mĩ nhất. Ngắm nhìn hắn đang say ngủ nàng âm thầm khắc ghi dáng vẻ này của hắn, nó sẽ là dũng khí khiến nàng tiếp tục sống tốt mà không có hắn. Như một người sắp đi xa, nàng mang quần áo của hắn vá lại cẩn thận đồng thời bước đến ngăn tủ nhìn vài xấp vải nàng mua vài ngày trước định may áo cùng làm hài cho hắn, lấy ra và bắt đầu công việc. Kinh Mạn tỉnh dậy thì vội vàng chạy đến xem Linh Tuyết nên cũng không nhận thấy thê tử mình có điểm bất đồng ngày thường. Hai ngày không ra khỏi phòng nàng đã làm xong những thứ nàng vì hắn chuẩn bị, nhìn vẻ mặt tiều tụy của phu quân nàng bước đến bên hắn thấp giọng nói :
- Chàng là đang tìm Quỷ y sao ?
- Sao nàng biết ?. Mấy ngày nay hắn ra ngoài tìm kiếm Quỷ y dù không phải là bí mật gì nhưng cũng là ít người biết đi.
- Nếu ta nói ta là người chàng cần tìm thì sao ? Ngữ điệu nàng thản nhiên như đang bình luận thời tiết không nghe ra được tâm tư nàng.
- Không thể nào... Quỷ y có tiếng tăm cũng đã gần năm mươi năm nay, mà tuổi của nàng .
- Đưa ta đến nhìn bệnh nhân đi. Nàng không trả lời hắn mà hướng hắn đưa ra yêu cầu. Nàng hiện giờ lạnh nhạt như một người xa lạ,hắn chưa bao giờ thấy thái độ này của nàng trước nay, lạnh nhạt mà xa cách. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có sự bất an không nói được dâng lên trong lòng.