Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Đoạt vợ cô gái yêu phải em rồi phần 7
Nụ cười trên mặt của Tập Bác Niên lập tức cứng nhắc, nhưng có thể làm gì được cô đây, cô nói chúc mừng cũng không sai, cho dù anh muốn bới móc cũng không tìm ra chỗ, nhưng đáy lòng vô cùng buồn bực, buộc anh phải nói lời tổn thương người: "Haha.

.

.

nói tới, tôi cũng rất vui vẻ, bởi vì sau đó, tôi có thể báo thù cho em gái tôi, Mặc Tiểu Tịch, xuống địa ngục vui vẻ đi, tôi sẽ nhìn xem em bi thảm đến chết như thế nào.

" "Báo thù? Anh tìm ai báo thù? Không bằng tự mình nhảy lầu chết còn tốt hơn, vậy thù gì cũng có thể báo.

" Mặc Tiểu Tịch bị che mờ lý trí, lúc này chỉ muốn quật ngã anh.

"Không phải đầu óc của em bị hỏng rồi chứ? Nói nhảm cái gì thế hả?" Tập Bác Niên không hiểu ý của cô, cho là đang nói lung tung.

"Đầu óc của tôi rất tỉnh táo, người không tỉnh táo là anh.

" Mặc Tiểu Tịch dùng ánh mắt u ám nhìn anh, điều muốn tiết lộ đã được miêu tả sinh động ra.



Chương 66: Không có cách nào nói ra miệng! "Em muốn nói cái gì?" Tập Bác Niên nheo mắt lại, trong lời nói của cô hình như có ẩn ý.

Mặc Tiểu Tịch nhìn anh, Tập Bác Niên, người nên xuống địa ngục phải là anh mới đúng! Cô muốn nói ra, cô nhất định phải nói ra.

.

.

Mở miệng ra, những lời muốn nói đã chạy đến cổ họng, nhưng càng cẩn thận nhìn vào mắt anh, càng lún sâu vào, cổ họng càng không thể phát ra tiếng, giống như có một thứ gì đó trong cơ thể đang ra sức kéo lấy cô, làm cho cô một lần nữa rơi vào mâu thuẫn.

Một phút trôi qua.

.

.

Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, bầu không khí trở nên yên tĩnh, Mặc Tiểu Tịch thử không nhìn vào mắt anh, nhưng sau khi nhắm mắt lại, đôi mắt kia vẫn không biến mất.

"Rốt cuộc là em muốn nói gì? Biến thành người câm rồi à?" Tập Bác Niên bị sự khác thường của cô làm cho mờ mịt, vô lực buông cô ra: "Vậy thôi đi.

.

.

" Anh đứng thẳng lên, đi ra khỏi phòng.

Làm tổn thương nhau là một vòng tuần hoàn ác tính, một khi bắt đầu chuyển động, nhất định sẽ làm cơ thể bị thương, dần dần, chúng ta đều mệt mỏi.

Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tại sao cô không nói, cơ hội vừa rồi tốt như vậy, đến phút sau cùng, tại sao cô lại đột nhiên biến thành người câm.

Trong lòng vang lên tiếng nói, lặng lẽ trả lời cô, bởi vì mày không muốn nhìn thấy anh ta đau khổ, bởi vì mày yêu anh ta! Haha.

.

.

thì ra là thế, nước mắt cay đắng từ trong hốc mắt của cô chảy xuống, cô không thua bởi anh, cô chỉ thua chính mình, anh có thể dễ dàng huỷ hoại cô, nhưng cô lại không thể, cô không làm được.

Tập Bác Niên vùi trong phòng cất video, trên tay cầm ly rượu đỏ, tầm mắt nhìn vào màn hình, không có trọng tâm.

Ly rượu kia, sau nửa tiếng vẫn còn nguyên ở đó, sau một tiếng vẫn vậy, phim đã chiếu xong, sau khi kết thúc đã trở lại màn hình trắng, vô cùng im lìm.

Mặc Tiểu Tịch im lặng mấy ngày, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đi thăm dò Ninh Ngữ Yên, để xác thực, rốt cuộc có phải cô ta lấy máy ghi âm hay không.

Tuy rằng cô không biết, nếu đã không nói ra, tại sao còn phải tiếp tục điều tra, có lẽ, cô chỉ muốn cho mình một công đạo.

Quan trọng nhất là nếu có thể lấy về, sau này cô có rời khỏi nhà họ Tập, Ninh Ngữ Yên cũng không dám có những hành động thiếu suy nghĩ đối với cô.

Không phải cô có lòng tiểu nhân, mà loại phụ nữ giống như Ninh Ngữ Yên, tuyệt đối sẽ không tha cho con của cô, hơn nữa với tình hình hiện tại, cô cũng không thể xác định, Tập Bác Niên biết được sự thật sẽ đứng bên nào, dù sao, bây giờ bọn họ cũng đã xác định ngày cưới, đàn ông có thể vì sự nghiệp và địa vị mà vứt bỏ tất cả, điểm này cô đã tự mình trải nghiệm, cho nên, cô không nắm chắc.

Máy ghi âm kia, cô nhìn thoáng qua là màu trắng.

Hôm nay, Mặc Tiểu Tịch cố ý theo bọn họ xuống ăn cơm, điều này làm cho Ninh Ngữ Yên và Tập Bác Niên đều cảm thấy bất ngờ, trước đây, cô có thể tránh thì tránh, cộng thêm mang thai, cô có lý do không xuống ăn cơm.

Hôm nay lại chủ động xuống.

Ăn được một nửa, Mặc Tiểu Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Tôi chỉ có một cái máy ghi âm màu trắng, nhưng không thấy đâu nữa, Ninh tiểu thư có nhìn thấy không?" Hai tay của Ninh Ngữ Yên run lên, chiếc đũa lập tức rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệnh, gượng cười nói: "Không có.

" "Ồ.

.

, thật sao, vậy thì thôi.

" Mặc Tiểu Tịch tuỳ ý nói, 100% là cô ta, xem ra mọi chuyện quả thực là vậy, nếu nghe được nội dung trong máy ghi âm, thì chứng cớ sẽ vô cùng xác thực.

Nhìn cô ta hoảng sợ như vậy, nói không chừng còn chưa tiêu huỷ.

"Máy ghi âm màu trắng nào?" Tập Bác Niên không thích bọn họ xem mình là kẻ ngốc, diễn kịch trước mặt anh.

"À.

.

.

, là tôi mang đến, không biết tại sao đột nhiên không thấy đâu nữa.

" Mặc Tiểu Tịch tuỳ tiện bịa ra một lời giải thích.

--- ------ -------

Chương 67: Muốn đi nghỉ mát! Tập Bác Niên không phải là người dễ lừa gạt, nhưng anh lại làm ra vẻ tin tưởng: "Vậy kêu người làm tìm giúp em xem sao.

" "Cũng được.

" Mặc Tiểu Tịch gật đầu đồng ý, buông chiếc đũa trong tay xuống: "Tôi no rồi, hai người từ từ ăn đi.

" Đối diện với hai khuôn mặt này mà có thể nuốt trôi mới là lạ.

Cô đứng dậy đi lên lầu, Tập Bác Niên nhìn theo bóng lưng của cô, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu, hình như gần đây cô có chút khác thường, rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì, tính toán điều gì.

Ninh Ngữ Yên nhìn như vẫn thong thả ngồi đó ăn cơm, thực ra trong lòng đã nổi sóng, cảm giác bị uy hiếp không dễ chịu chút nào! Buổi tối, Mặc Tiểu Tịch ôm bụng to đi qua đi lại trong phòng, cô phải làm sao mới tìm được cái máy ghi âm kia đây.

Bây giờ, đoán chừng trong lòng của Ninh Ngữ Yên cũng đã có tính toán.

Bên kia, Ninh Ngữ Yên ở trong phòng cũng không ngủ được, Tập Bác Niên đã đi ăn cơm với bạn, trong phòng chỉ có một mình cô ta.

Ngồi trên ghế lớn sang trọng, cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc ly thuỷ tinh trước mắt, đầu óc cũng chuyển động thần tốc, sau một lúc lâu, trên môi xuất hiện một nụ cười lạnh, quỷ quyệt và gian trá, còn đáng sợ hơn ma nữ.

Muốn chơi với tôi, được, Mặc Tiểu Tịch, tôi sẽ khiến cho cô nếm thử cái gì gọi là thất bại thảm hại! Cái gì gọi là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Hôm sau, Ninh Ngữ Yên chê thời tiết quá nóng, dẫn nữ giúp việc bên cạnh mình đi nghỉ mát.

Tập Bác Niên vui vẻ đồng ý, giả vờ quan tâm vài câu, liên lạc với khu nghỉ mát bên kia, lái xe đưa cô ta đi, dù sao bây giờ cô ta cũng đang mang thai con của anh, còn sắp trở thành vợ của anh nữa.

Sự thật này không hề bất ngờ, nên nói là đã được dự tính trước từ sớm, nhưng lòng của anh lại càng ngày càng trống rỗng theo thời gian, càng ngày càng muốn kháng cự.

Mặc Tiểu Tịch đứng trên lầu, mở hai mắt nhìn xe lái ra khỏi cửa sắt, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, nhất định là Ninh Ngữ Yên cố ý, nói thật, cô định hôm nay ngả bài với cô ta, bây giờ để cô ta đi như vậy sẽ có đủ thời gian để cô ta tiêu huỷ hoặc là chôn giấu, nếu lúc này nói với Tập Bác Niên, anh có giúp cô ngăn Ninh Ngữ Yên lại không.

Vấn đề là nếu cô ta không có mang theo trên người, hoặc cô phỏng đoán sai, cô ta đã sớm tiêu huỷ, có quá nhiều khả năng, nếu tuỳ tiện xuất kích, làm không tốt có thể bị cô ta cắn ngược lại.

Nhìn thấy xe rời đi, nhưng cô không có cách nào ngăn lại.

Đúng rồi, cô có thể lấy lý do thời tiết quá nóng kêu Tập Bác Niên dẫn cô đến nghỉ mát ở chỗ của Ninh Ngữ Yên.

Sau khi hạ quyết tâm, cô đi xuống lầu, liếc thấy Tập Bác Niên đang ngồi trong phòng khách lật báo, cô mím môi, đi về phía anh.

"Mùa hè này nóng quá, nhiệt độ trên lầu giống như lò lửa vậy, ngồi cũng ngồi không yên.

" Mặc Tiểu Tịch than phiền, ngồi xuống đối diện với anh.

Tập Bác Niên lật tờ báo trong tay rồi xem tin tức, không ngẩng đầu lên: "Sao? Em cũng muốn đi nghỉ mát à?" Sự nhỏ nhen này của cô, anh liếc mắt là có thể nhìn thấy, mấy ngày nay đều xem anh như không khí, hôm nay lại tìm tới nói chuyện với anh, trong lòng anh không khỏi có chút vui mừng.

Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, hiển nhiên không cần phải chơi tâm cơ với anh, bởi vì anh giống như một con cáo già.

Vì thế, cô thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, Ninh Ngữ Yên mang thai, tôi cũng mang thai, dựa vào đâu mà cô ta có thể đi nghỉ mát, còn tôi thì không thể, ngộ nhỡ đứa bé có sơ xuất gì, anh không sợ kế hoạch của anh bị thất bại sao?" Tập Bác Niên cười khẽ: "Em thật sự đang suy nghĩ cho tôi sao, được rồi, tôi dẫn em đi, vậy được chưa?" "Thật sao? Tôi đi lấy mấy bộ quần áo, chúng ta đi luôn bây giờ đi.

" Mặc Tiểu Tịch nghe thấy anh đã đồng ý, vội vàng đứng lên.

"Không cần mang theo, ở đó có.

" Tập Bác Niên để tờ báo xuống, gọi cô lại.



Chương 68: Khác thường! Một chiếc xe thể thao màu đen chạy băng băng trên đường, ánh mặt trời xuyên qua cây cối chiếu vào trên cửa kính xe giống như sao băng xẹt qua, cảnh vật mùa hè vô cùng tươi mát, trong tầm mắt bao la đều là màu xanh biếc.

Mặc Tiểu Tịch nghĩ không lâu nữa sẽ đuổi kịp Ninh Ngữ Yên nên trong lòng vô cùng vui mừng.

Xe men theo chân núi quanh co chạy về phía đỉnh núi, một số khúc cua vô cùng nguy hiểm, đáng sợ hơn là những khúc cua trên núi đều không có hàng rào bảo vệ, phía dưới là vách đá, nếu té từ đây xuống, không phải tan xương nát thịt sao.

Hơn nữa, Tập Bác Niên lại lái rất nhanh, doạ Mặc Tiểu Tịch sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, trong lòng vô cùng buồn bực, đường xá của khu nghỉ mát cao cấp sao lại kém như vậy.

"Anh có thể lái chậm một chút được không?" Cuối cùng Mặc Tiểu Tịch cũng nhịn không được mở miệng.

Tập Bác Niên nhìn ra sự sợ hãi của cô nên thả chậm tốc độ, cười khẩy nói: "Tôi còn tưởng lá gan của em lớn lắm chứ, không ngờ em cũng biết sợ.

" Mặc Tiểu Tịch liếc anh một cái, không đếm xỉa tới anh nữa.

Rất nhanh sau đó bọn họ đã lên đến đỉnh núi, nhưng Mặc Tiểu Tịch nhìn xung quanh thấy nơi này không giống như một khu nghỉ mát, chỉ có một toà biệt thự không lớn lắm nhưng rất tinh tế, sân nhỏ ở lầu hai trồng rất nhiều loại hoa, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng chim hót, không có tiếng người.

Đây là đâu? Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch có chút hồi hộp, buột miệng hỏi: "Đây không phải là chỗ Ninh Ngữ Yên đi nghỉ mát sao?" "Tôi có nói sẽ dẫn em tới đó sao?" "Nhưng, tôi muốn tới đó.

" Mặc Tiểu Tịch thật sự muốn bóp chết trái tim của anh, không sai, cô không hỏi, nhưng cô nghĩ rằng chắc chắn sẽ tới đó.

Tập Bác Niên cảm thấy nghi ngờ: "Em muốn tôi dẫn em đến chỗ của cô ấy sao? Tình cảm của hai người tốt như vậy từ lúc nào?" Phát hiện ra bản thân nóng lòng nên nói bậy, Mặc Tiểu Tịch vội vàng sửa lời, làm bộ tức giận nói: "Ý của tôi là anh rất thiên vị, cho cô ta đến chỗ tốt, còn đối với tôi lại qua loa cho xong chuyện, dẫn tôi đến chỗ rừng hoang núi sâu rách nát thế này.

" Lần đầu tiên Tập Bác Niên thấy dáng vẻ ghen tị này của cô, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười: "Rất rách nát sao? Đây là biệt thự nghỉ mát tư nhân của tôi, mát mẻ lại yên tĩnh, bầu không khí cũng rất tốt, người khác muốn đến cũng không có cơ hội, ở đây còn tốt hơn chỗ của cô ấy gấp trăm lần.

" Nói xong, anh hơi dừng lại, ôm lấy vai cô: "Hơn nữa còn có tôi ở chung với em.

" Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng khinh bỉ, ai muốn ở cùng với anh, thà rằng để cho cô ở chung với đầu heo còn tốt hơn, làm sao bây giờ, lúc này muốn xuống núi cũng không thể, nếu lại ầm ĩ muốn đến chỗ của Ninh Ngữ Yên, anh thông minh như vậy chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Thôi, cũng đã đến đây thì trước hết cứ ở lại xem sao.

Cô mỉm cười với anh: "Được rồi, nghe anh giới thiệu tốt như vậy, ở lại thử xem sao.

" Tập Bác Niên cười khẽ: "Hôm nay em rất lạ, mà còn đáng yêu nữa.

" Không cần quan tâm lý do gì khiến cô trở nên như vậy, dù sao bây giờ trong lòng anh cũng rất thoải mái.

Bọn họ xuống xe, phả vào mặt là bầu không khí trong lành dễ chịu, nhất thời khiến cho da thịt của Mặc Tiểu Tịch giống như bị làm mềm xuống, ở đây đúng là rất mát mẻ, so với sự nóng nực dưới núi hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Tập Bác Niên đẩy hàng rào làm bằng cọc gỗ đơn giản ra, đi qua mở cửa, sau đó Mặc Tiểu Tịch đuổi theo, bên trong còn giản dị và ấm áp hơn.

"Nếu mệt thì lên lầu nghỉ ngơi trước đi.

" Tập Bác Niên nhìn vào cái bụng phồng to của cô, chợt nghĩ tới bên trong chính là con của anh.

"Cũng được.

" Mặc Tiểu Tịch nghĩ dây dưa với anh không bằng đi ngủ còn tốt hơn.

Trên lầu chỉ có một phòng, không cần mở điều hoà cũng rất dễ chịu, sau khi Mặc Tiểu Tịch nằm xuống chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, nghe thấy bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.

--- ------ ------

Chương 69: Hài hoà! Mặc Tiểu Tịch cử động cơ thể dựa vào tường làm cho cơn buồn ngủ tiêu tán, thời gian ngủ trưa quá dài khiến cho đầu người ta choáng váng.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại và truyền tới tiếng mở cửa, một người đàn ông với cơ thể trần truồng bước ra, dáng người hoàn mỹ, tại khuôn mặt giống như một bức tượng, trên mái tóc ướt sũng còn vương những giọt nước, khêu gợi đến mức làm cho người ta muốn thét chói tai.

Từ góc độ này nhìn qua, tầm mắt của Mặc Tiểu Tịch rơi vào vị trí giữa eo của anh, lưu luyến không dứt ra được.

Người của cô hồng từ đầu tới chân: "Anh.

.

.

anh bị bệnh thần kinh à, mau mặc quần áo vào đi.

" Quay đầu ra chỗ khác, cô hét lớn về phía Tập Bác Niên.

"Giả vờ trong sáng làm gì, bộ lần đầu tiên em nhìn thấy cơ thể của tôi sao?" Tập Bác Niên không đếm xỉa đến sự ngạc nhiên của cô, tiếp tục để cơ thể trần truồng đi lại trong phòng.

Mặc Tiểu Tịch đành phải nhắm mắt lại, không để ý tới anh, Tập Bác Niên thấy cô đỏ mặt thì cố ý ngồi xuống bên cạnh cô, mùi sữa tắm thơm ngát chui vào trong mũi cô.

Cảm giác được anh đang đến gần, cô ngừng thở, tim đập nhanh hơn.

"Anh muốn làm gì? Cách xa tôi một chút.

" Mặc Tiểu Tịch không muốn mở mắt, quờ quạng đẩy cơ thể của anh ra, sự bóng loáng và cứng rắn của lồng ngực làm cho mặt của cô giống như sắp chín.

Tập Bác Niên bắt lấy tay cô, nhìn môi của cô bởi vì đỏ mặt mà vô cùng kiều diễm, kích động muốn cắn một cái, trong đầu nghĩ vậy nên hành động càng tăng thêm một bước.

Đôi môi mỏng tiến lên và áp về phía mục tiêu, tỉ mỉ ngậm chặt lấy hai phiến môi đỏ mọng, nâng đầu của cô lên, nhẹ nhàng khuấy động trong miệng cô, nhắm mặt lại, cảm thấy hương vị càng ngày càng ngọt ngào ngon miệng.

Cảm giác dịu dàng này làm cho Mặc Tiểu Tịch say đắm, một dòng nước ấm lẳng lặng chảy xuôi theo đáy lòng, giống như đang thôi miên, khiến cho cô buông lỏng, tay đặt ở ngực biến thành vòng qua cổ anh, sự mềm mại tuyệt vời này làm cho cô càng đi sâu vào.

Cửa sổ mở ra một nửa, gió mát lùa vào, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng thở gấp của bọn họ, tuy không kịch liệt, nhưng lại triền miên vô tận.

Lúc kết thúc, mặt trời đã sắp xuống núi.

Bầu không khí quá hài hoà ngược lại có cảm giác không tự nhiên, Mặc Tiểu Tịch mặc quần áo chạy vào trong phòng vệ sinh, Tập Bác Niên vẫn chưa thoả mãn với trận kích tình vừa rồi, cơ thể của cô quả thực là một cây thuốc phiện, có thể làm cho người ta nghiện.

Mặc Tiểu Tịch ở lại trong phòng vệ sinh một lúc, lúc ra khỏi phòng, Tập Bác Niên đã đi mất.

Cô thở dài nhẹ nhõm, tuy bọn họ khắng khít thân mật rất chân thật, nhưng lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

Mở cửa phòng ra, cô đi xuống lầu, đứng trên bậc thang có thể ngửi thấy mùi thơm truyền tới, bụng của cô bị quyến rũ mà kêu lên tiếng ùng ục.

Theo mùi thơm đi tới nhà bếp, cô nhìn thấy Tập Bác Niên mặc áo sơ mi trắng, quần đen, tay áo cuộn lên và đang làm cơm tối, động tác vô cùng thông thạo, thứ tự rõ ràng, anh vừa lật sách dạy nấu ăn vừa làm, rất nhanh đã làm ra các món ăn.

Hình ảnh này đúng là vui tai vui mắt, không ngờ một người như anh lúc ở nhà cũng có một mặt như vậy, người đàn ông trước mắt ngoại trừ bề ngoài đẹp trai ra còn có chút bình dị và gần gũi, không khôn khéo và tính toán giống như ma quỷ mang theo thù hận.

Nếu có thể tiếp tục thế này thì tốt biết mấy, nếu giữa bọn họ không có hiểu lầm, chắc hẳn bọn họ sẽ yêu nhau, Mặc Tiểu Tịch cười nhạt, rất muốn làm cho thời gian mãi mãi dừng lại.

"Nhìn lâu vậy rồi mà không định vào đây giúp một tay sao?" Mặc Tiểu Tịch từ trong ảo tưởng lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng đi vào: "Tôi có thể giúp gì đây?" "Giúp tôi bày đồ ăn ra đi, đừng chỉ lo nhìn lén tôi mà chân tay vụng về làm đổ đó, biết không?" Tập Bác Niên đưa đồ ăn cho cô, vẫn không quên chế nhạo cô.

"Anh tự kỷ quá rồi đấy, tặng anh cho tôi, tôi cũng không thèm nhìn.

" Mặc Tiểu Tịch tức giận giật cái mâm qua, cầm lấy rồi đi ra ngoài.



Chương 70: Tâm trạng mâu thuẫn.

Tim đập rất nhanh, chiếc mâm cầm trên tay cũng run rẩy, trong lòng giống như hoa tươi ngũ sắc nở rộ, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bàn ăn không lớn, bọn họ ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn đồ ăn trước mặt.

Những món ăn anh làm đa số điều đạm bạc, thua xa đầu bếp, nhưng cô cảm thấy trong nửa năm nay đây là bữa tối ngon miệng nhất, đầu lưỡi có thể cảm nhận được sự ấm áp của những món ăn được hai tay anh đụng vào, từng chút ngấm vào đáy lòng của cô.

Cô cảm động đến ảo tưởng không thực tế, hy vọng anh có thể mãi mãi nấu cơm cho cô ăn, cho dù khó ăn, cô cũng sẽ ăn hết.

Yêu càng sâu chắc chắn sẽ tổn thương càng nặng.

Ăn cơm xong, Mặc Tiểu Tịch chủ động thu dọn chén đĩa, đi vào nhà bếp rửa chén, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, không còn nhìn thấy gì nữa.

"Rửa chung đi.

" Tập Bác Niên đi lên từ phía sau, rất tự nhiên cầm lấy cái chén trong tay cô, đứng bên cạnh cô rửa chén.

Mặc Tiểu Tịch mỉm cười, cầm lên cái chén khác ở bên cạnh, cô không muốn nói chuyện, không muốn phá vỡ giờ khắc thần tiên này, sau này, trong những giấc mơ của cô, cô có thể hồi tưởng lại những trường hợp như thế này hay không, cô không biết lúc đó mình sẽ cười hay bởi vì quá đau khổ mà rơi nước mắt.

Đột nhiên cảm thấy hơi ích kỷ, nếu cô nói ra sự thật chứng minh sự trong sạch của mình, mặc dù làm cho anh đau khổ, nói không chừng anh cũng sẽ giữ cô lại, nói không chừng bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa, nói không chừng.

.

.

"Bốp.

.

.

" Cái chén trong tay cô rơi xuống đất bễ nát, Mặc Tiểu Tịch giật mình, giống như vừa từ trong mơ tỉnh lại: "Thật xin lỗi, tôi bất cẩn quá.

" Cô vội vàng xoay người nhặt lấy, mảnh vỡ sắc bén vô tình cắt vào tay cô, máu lập tức chảy ra.

Tập Bác Niên nhíu mày, ngồi xổm xuống, cầm tay của cô lên, dùng góc áo sơ mi đè chặt: "Bễ thì bễ, em còn nhặt nó làm gì, đồ ngốc.

" Người ta thường nói tay đứt ruột xót, nhất định cô rất đau.

"Đúng vậy, tôi thật sự rất ngốc.

" Mặc Tiểu Tịch yếu ớt trả lời, nếu cô có chút thông minh thì đã sớm nói ra sự thật, nhưng bây giờ anh đối xử với cô quá tốt, cô không đành lòng nhìn thấy anh đau khổ.

"Đi lên lầu, tôi dán băng keo cá nhân cho em.

" Tập Bác Niên đỡ cô dậy, đi ra khỏi nhà bếp.

Ở trên lầu, Tập Bác Niên lấy hòm thuốc ra, tìm băng keo cá nhân tỉ mỉ dán lại cho cô: "Mấy ngày này đừng để dính nước, nếu không sưng mủ thì em tự chịu đó.

" "Cảm ơn!" Mặc Tiểu Tịch rút tay mình về, buồn bã rủ mắt xuống: " Tập Bác Niên, anh có thể thành thật trả lời tôi một câu hỏi không, tôi muốn nghe lời thật lòng của anh, có thể không?" Tập Bác Niên hơi sững sờ: "Vậy em có nên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi và hỏi không?" Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu, lấy can đảm nhích lại gần anh, nhìn thẳng vào đôi mắt giống như ngôi sao sáng của anh: "Nếu bây giờ anh biết người hại chết em gái của anh không phải là tôi, anh sẽ làm gì?" "Đối với câu hỏi mang tính giả thuyết này tôi không muốn trả lời.

" Tập Bác Niên lắc đầu.

"Vậy.

.

.

vậy nếu không phải giả thuyết mà là sự thật, anh sẽ đối xử tốt với tôi và con sao, anh sẽ.

.

.

" chữ đó, Mặc Tiểu Tịch do dự rất lâu, không biết có nên nói ra không, bởi vì sợ anh sẽ đột nhiên biến thành một người khác, sau đó tàn nhẫn làm nhục cô.

"Sẽ gì?" Tập Bác Niên lại kề sát vào cô thêm một chút, gần đến mức có thể chạm vào môi cô, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô.



Chương 71: Không có can đảm! Cảm giác áp bức mạnh mẽ làm cho Mặc Tiểu Tịch càng thêm căng thẳng, càng khó mở miệng, nhưng nếu bây giờ không hỏi, cô sợ không có cơ hội để hỏi nữa.

Trong lòng âm thầm lấy can đảm, cô phải hỏi, cô không muốn có nuối tiếc, sau khi hạ quyết tâm cô đã lên tiếng hỏi: "Anh sẽ yêu tôi sao?" Mấy chữ đơn giản giống như trận động đất cấp mười làm trái tim của Tập Bác Niên rối loạn, anh không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, còn táo bạo hỏi trực tiếp, không phải cô rất hận anh sao, tại sao câu hỏi của cô lại liên quan đến điều mà cô vẫn luôn cấm kỵ này.

"Tôi nghĩ nếu vấn đề này cũng xây dựng trên tính giả thuyết thì tôi vẫn sẽ không trả lời.

" Tập Bác Niên ngồi thẳng người, nới lỏng khoảng cách giữa hai người, theo bản năng né tránh vấn đề này.

"Anh chỉ cần nói cho tôi biết sẽ hay là không thôi.

" Mặc Tiểu Tịch vội vàng truy hỏi, không cho anh cơ hội chạy trốn, lúc này cô rất muốn biết suy nghĩ trong lòng anh, từ trước đến nay chưa từng khát vọng đi xác định trái tim của một người như vậy.
"Mặc Tiểu Tịch, có phải hôm nay em uống nhầm thuốc không, không phải em nói sẽ không quan tâm sao, giữa chúng ta mà nói chuyện tình yêu thì quá buồn cười rồi, tại sao bây giờ lại muốn hỏi chuyện này?" Tập Bác Niên giả vờ ra vẻ thoải mái, anh không rõ rốt cuộc động cơ của cô là gì, gần đây cô thật sự rất lạ, trong lòng anh không nắm chắc, anh không biết nói thật ra sẽ có hậu quả gì.

Mặc Tiểu Tịch vô cùng chán nản: "Chỉ trả lời một câu hỏi thôi cũng khó vậy sao?" "Em đã muốn nghe như vậy, thế thì tôi hỏi em trước, có phải em yêu tôi rồi không, em chỉ cần trả lời phải hay không?" Tập Bác Niên mang theo chút mong đợi nhìn cô, nếu cô cho anh một câu trả lời, vậy anh cũng sẽ cho cô câu trả lời.

Mặc Tiểu Tịch cười khẽ, cô không có can đảm để mạo hiểm, sợ sau khi nói ra, anh sẽ chế nhạo cô, làm nhục cô, lúc đó, cô thật sự sẽ thất bại thảm hại, mất hết tất cả.

Rõ ràng chỉ cần đến gần một bước là có thể đạt được thứ gì đó, nhưng ai cũng không có can đảm bước ra một bước, thà rằng rút lui thật xa.

Cô không trả lời, anh cũng rất thất vọng, trái tim đột nhiên giống như bị đục khoét, cảm giác mất mát ngấm vào lòng anh.

Đêm, rất tối, cũng rất nặng nề.

Bọn họ im lặng ngồi trên ghế xô pha, đồng hồ trên tường di chuyển trong im lặng, dần dần trên xô pha chỉ còn lại một mình Tập Bác Niên, từ từ, ngay cả anh cũng biến mất.

.

.

Không có kết cục, đây là số mệnh của bọn họ.

Chỗ nên Ninh Ngữ Yên ở phía xa, lúc gần tối nhận được điện thoại của nhà họ Tập gọi tới, nói buổi sáng Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch lái xe ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.

Ngay sau đó, cô ta tức đến nổi thiếu chút nữa đập bễ điện thoại, vội vàng gọi cho Tập Bác Niên, phát hiện điện thoại đã tắt máy, lúc này sự tức giận càng xông lên não cô ta.

Cô ta vừa đi thì anh lập tức dẫn con hồ ly tinh kia ra ngoài vui vẻ, cô ta nhất định không để cho bọn họ toại nguyện, nhưng bây giờ điện thoại không gọi được, cô ta đi đâu để tìm bọn họ đây.

"Tiểu thư, xin cô bớt giận, tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt, chúng ta sẽ có đủ thời gian an bài cho cẩn thận, sau khi Mặc Tiểu Tịch kia trở về thì làm cho cô ta đẹp mặt.

" Tiểu Vân ở bên cạnh an ủi Ninh Ngữ Yên.

Ninh Ngữ Yên nắm chặt điện thoại, cơ thể cứng nhắc, tay chân run rẩy: "Không sai, bây giờ tôi sẽ để cô ta vui vẻ mấy ngày, càng vui vẻ càng tốt, như vậy mới có thể thưởng thức được sự khác biệt của thiên đường và địa ngục.

" Vào lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta chứa đầy sự độc ác, người đàn ông của Ninh Ngữ Yên, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không được mơ tới.

Sáng sớm, sương mù vây quanh đỉnh núi, giống như bản thân đang ở trong tiên cảnh.

Mặc Tiểu Tịch lấy áo len từ trong ngăn tủ của anh ra, mặc lên người, rộng đến nổi có thể làm váy, nhiệt độ trên núi lúc sáng sớm và gần tối đều rất thấp, lúc mở cửa, gió lạnh thổi vào mặt, Mặc Tiểu Tịch không nhịn được rụt cổ lại.



Chương 72: Cô bỏ đi rồi sao? Đi dọc theo đường núi đã bị sương mù che khuất, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy tâm trạng có chút buồn phiền.

Thật không biết đêm qua đã trôi qua như thế nào, ngủ trên cùng một chiếc giường, cách nhau không tới mười cm, nhưng cô lại cảm thấy bọn họ giống như ở chân trời góc biển, cái khoảng cách này làm cho cô nản lòng, cả đêm như ngâm mình trong nước đá lạnh cóng.

Lòng của cô bây giờ tựa như sương mù trước mắt, mờ mịt không tìm thấy phương hướng chính xác, không dám chạy trốn, cũng không muốn ở lại, bởi vì không nhìn thấy cảnh vật phía sau sương mù nên mỗi bước đi đều trở thành một gánh nặng.

Đi mệt, Mặc Tiểu Tịch tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống, dựa lưng vào một thân cây lớn, lắng tai nghe tiếng kêu của chim chóc kỳ ảo giữa rừng núi phía xa, thời gian giống như cũng theo đó mà dừng lại.

Tập Bác Niên làm xong bữa sáng, cho rằng Mặc Tiểu Tịch còn đang ngủ trong phòng nên đi lên gọi cô,, lúc vào phòng, bên trong không có một bóng người, anh đi tới phòng tắm, cũng không có ai.

"Mặc Tiểu Tịch.

.

.

" Anh vừa gọi vừa tìm một vòng trên lầu cũng không tìm thấy bóng dáng của cô.

Anh tìm hết trên lầu rồi đến trong sân cũng không nhìn thấy cô.

Anh đi lên đi xuống không ngừng thở hổn hển, anh đứng trong sân, nhìn sương mù dày đặc bốn phía, nét mặt trở nên nghiêm trọng.

Chẳng lẽ cô thừa dịp anh không để ý mà chạy trốn sao? Nếu vào lúc này chạy trốn rồi tìm một chỗ ẩn núp thì anh thật sự không tìm ra cô, có lẽ, lý do khiến cô trở nên khác thường mấy ngày nay chính là âm thầm chuẩn bị kế hoạch bỏ trốn, luôn chờ đợi cơ hội thoát khỏi anh, điều này cũng có thể giải thích tại sao đêm qua cô lại can đảm hỏi vấn đề như vậy, tất cả là vì muốn anh phân tâm, buông lỏng cảnh giác.

Cô đã đi, cô đã đi, cô đã đi.

.

.

Nói không chừng, trong thế giới của anh, sẽ không còn người này tồn tại nữa, kể cả đứa bé, cùng nhau biến mất khỏi thế giới này.

Một cảm giác đau đớn ngấm vào trong xương tuỷ, sau đó đi tới trái tim anh, nghiền nát sự kiêu ngạo và năng lực tự kiềm chế trước giờ của anh, anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, so với thế giới không có mặt trời càng đáng sợ hơn.

Anh chạy vào trong sương mù, điên cuồng hét lớn: "Mặc Tiểu Tịch, em đang ở đâu, em ra đây cho tôi, ra đây mau, Mặc Tiểu Tịch.

.

.

" Tiếng quấy nhiễu ở phía xa kéo Mặc Tiểu Tịch tỉnh lại từ trong mơ, cô vịn thân cây đứng lên, cẩn thận lắng nghe, là Tập Bác Niên đang gọi cô.

Định mở miệng trả lời anh nhưng lại thay đổi chủ ý, cô muốn nhìn xem, cô đứng ở đây, anh có thể tìm thấy cô hay không, cô muốn trải nghiệm cảm giác anh gạt sương mù dày đặc qua một bên và chạy đến bên cạnh cô.

"Mặc Tiểu Tịch, em ôm bụng ra đây cho tôi, tôi biết em vẫn chưa đi xa, lập tức ra đây cho tôi.

" Hơi thở của Tập Bác Niên càng ngày càng dồn dập, không quan tâm đường đi dưới chân có gập ghềnh hay không, cũng không quan tâm có đúng phương hướng hay không, chỉ mù quáng đi theo cảm giác của bản thân.

Mặc Tiểu Tịch che miệng cười, trong mắt có chút đau xót, anh tưởng cô chạy trốn sao? Rốt cuộc anh lo lắng không thể hoàn thành việc báo thù, hay anh không muốn để cô đi.

Cho dù đó là khả năng nào cô cũng rất hưởng thụ, cô cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cô biết anh sẽ tìm được cô, cô trốn không thoát, bây giờ cũng không muốn trốn.

Sương mù làm ướt tóc anh, ánh mặt trời chiếu xuống xua tan sương mù mờ mịt, anh mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều hơn.

Dưới góc cây lớn phía trước, hình như có người đang đứng, anh chạy nhanh về phía đó, càng ngày càng đến gần, người đó mặc áo len rộng thùng thình, cô gái với mái tóc dài im lặng đứng đó, giống như tinh linh ở trong núi, thuần khiết và trong sáng, giống như sẽ theo sương mù biến mất.

Trái tim anh thắt lại, chạy tới ôm cô vào lòng.



Chương 73: Em trốn không thoát đâu! Editor: Lost In Love "Tôi nói rồi, em trốn không thoát đâu.

" Anh kề sát vào tai cô, tức giận và bá đạo nói.

Mặc Tiểu Tịch ngây người, mở to mắt, tựa đầu vào vai anh, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng phe phẩy, anh đang ôm cô, cái ôm vô cùng ấm áp, cô có thể ngửi được mùi sương mù ẩm ướt trên người anh, sáng sớm tinh mơ ở nơi tiên cảnh bồng lai này thật sự có cảm giác vô cùng dễ chịu.

Tay từ từ duỗi ra ôm lấy anh, trong lòng cô biết, cô không cách nào làm tổn thương anh, cho dù sau này anh sẽ đối xử tàn nhẫn với cô.

Cô chính là người bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm lại yếu đuối.

"Tôi không có chạy trốn, tôi luôn đứng ở đây, tại anh không nhìn thấy tôi thôi.

" Cô thản nhiên nói.

Tập Bác Niên hơi đẩy cô ra, nắm lấy vai cô: "Vậy tại sao không trả lời lại, em muốn nhìn thấy tôi cuống cuồng đúng không? Hay em muốn chạy trốn nhưng nhìn thấy sương mù tản ra, nhất định sẽ bị tôi đuổi kịp nên mới không chạy?" Trong lòng anh vẫn không tin tưởng lời nói của cô lắm.

"Ồ.

.

.

" Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười bất đắc dĩ: "Anh nghĩ sao cũng được, có lẽ tôi thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột đến đổ mồ hôi của anh, nhìn Tập Bác Niên phát điên cũng là một chuyện rất thú vị, còn làm cho người ta phấn khởi hơn so với trúng độc đc.

" Sắc mặt của Tập Bác Niên lập tức sa sầm xuống: "Mặc Tiểu Tịch, em đừng giở trò với tôi, mấy ngày nghỉ phép ở đây không được rời khỏi tầm mắt của tôi, có nghe thấy không?" "Anh cảm thấy sự uy hiếp này hữu dụng với tôi sao? Nhưng tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chút mà thôi, tôi sẽ còn đi ra nữa, anh bằng lòng đi sau mông của tôi cũng tốt, tôi không ngại để anh bám đuôi đâu.

" Mặc Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, trên mặt mang theo nụ cười tinh nghịch.

Tập Bác Niên cười khẽ: "Rốt cuộc em là cái thứ gì, ai cho em lá gan đó, để em dám trắng trợn khiêu chiến với tôi, đừng ỷ vào mình là phụ nữ có thai là có thể làm gì thì làm.

" Trên thực tế, từ ngày quen biết cô đến nay, anh chưa từng chân chính thuần phục cô, làm cho cô sợ hãi.

"Nếu tôi thật sự có thể làm gì thì làm, tôi sẽ lập tức rời khỏi anh, đứa bé đã định trước là không có ba, cho nên tôi cũng không muốn để nó nhìn thấy anh, không muốn để nó biết đến sự tồn tại của anh, nhưng mà thôi, tính đi tính lại cũng không còn bao nhiêu tháng, trốn cũng không có ý nghĩa gì, chẳng thà kết thúc thật đẹp, sau này cả hai không ai nợ ai.

" Mặc Tiểu Tịch hất cánh tay anh đang đặt trên vai mình ra, đi về phía trước.

Con yêu, mẹ rất muốn cho con một tương lai hạnh phúc, nhưng mẹ vô dụng, ngay cả sự thật cũng không có can đảm nói ra, ở giữa hai người, cô chọn bên nào cũng sẽ làm tổn thương đến bên kia, sẽ không có hạnh phúc, nói hay không nói cũng đều không có hạnh phúc.

.

.

Tập Bác Niên đứng đó không nhúc nhích, nghĩ tới không lâu sau này Mặc Tiểu Tịch và đứa bé sẽ biến khỏi cuộc đời anh, mà anh không có lý do nào để ràng buộc cô, bắt đầu với danh nghĩa thù hận, tại sao lại không bỏ xuống được, cuối cùng anh cũng không thể không nhìn thẳng vào sự thật, trong lòng anh vô cùng lưu luyến cô và đứa bé.

Từ bỏ việc trả thù, anh cũng không thể giữ cô bên cạnh, cũng không thể, cũng không thể.

.

.

Anh tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần.

Vốn định ngày hôm sau sẽ xuống núi, không ngờ anh lại kéo dài ngày này qua ngày khác, thấm thoát đã qua nửa tháng, Mặc Tiểu Tịch cũng bước vào thời kỳ mang thai ở tháng thứ 7, chân sưng phù lên, bụng cũng to hơn nhiều, gương mặt cô lại càng ngày càng gầy, giống như tất cả chất dinh dưỡng trong người đều bị đứa bé hút hết, luôn phờ phạc yếu ớt.

"Lần trước bác sĩ nói em thiếu máu rất nghiêm trọng, không uống thuốc bổ huyết sao?" Tập Bác Niên cũng phát hiện ra mấy ngày nay sắc mặt của cô rất khó coi.



Chương 74: Ninh Ngữ Yên làm cho cô không thể đoán trước được! Editor: Lost In Love "À.

.

.

, tôi quên mất, không sao, hôm nay chúng ta sẽ trở về sao?" Mặc Tiểu Tịch muốn nhanh chóng rời đi, nhưng trong lòng lại có chút lưu luyến sự yên ổn tuyệt vời này.

"Ừ.

" Tập Bác Niên thuận miệng trả lời, anh cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý, biến mất nửa tháng, công việc đã chất chồng thành núi.

Đôi lúc, mặc kệ người ta có muốn đối mặt hay không, nó cũng sẽ đến, giống như, nếu ngày mai thế giới không có mặt trời, chúng ta cũng không cách nào ngăn cản điều đó sẽ đến.

Buổi chiều, bọn họ rời khỏi biệt thự, Mặc Tiểu Tịch nhìn lại một lần sau cùng qua cửa sổ, không chừng cả đời này cũng sẽ không bao giờ quay lại đây! Nhưng trong lòng cô vẫn biết ơn, đã từng có những kỷ niệm yên bình như vậy với anh, không có tranh cãi, không có tổn thương, ngồi im lặng cũng là một điều tuyệt vời.

Trở lại nhà họ Tập, vẫn giống như trước đó, nhưng thời tiết giống như sắp sôi sùng sục, ve sầu trên cây kêu không ngừng.

Ninh Ngữ Yên cũng đã trở về, trong lòng của Mặc Tiểu Tịch biết mọi thứ đã trễ.

Chỉ mong, sau khi cô ra đi, cô ta đừng đến làm phiền cô, cô phải bảo vệ tốt cho đứa bé, không để nó gặp nguy hiểm.

Ăn xong cơm trưa, Mặc Tiểu Tịch vô tình chạm mặt Ninh Ngữ Yên trên hành lang, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt riêng sau khi từ khu nghỉ mát trở về.

"Đi chơi với Niên vui vẻ chứ, bụng cũng đã lớn rồi, cô nên cẩn thận mới phải.

" Ninh Ngữ Yên làm bộ quan tâm nói.

"Điều này là đương nhiên, cô xem không phải bây giờ tôi vẫn tốt đó sao, cô bận tâm nhiều rồi.

" Mặc Tiểu Tịch điềm tĩnh trả lời, nếu cô ta nói chuyện lịch sự, cô cũng không cần quá sắc bén, thật khó hiểu, ở đây rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nếu là bình thường thì cô ta đã sớm nói chuyện xấc xược, sao hôm nay còn phải giả bộ.

Nét mặt của Ninh Ngữ Yên trở nên cứng nhắc, trong lòng bóp méo nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Mặc Tiểu Tịch, đừng đắc ý quá, tốt xấu gì tôi cũng là vợ chưa cưới của anh ấy, còn rất nhanh sẽ kết hôn, đến lúc đó cô sẽ bị Niên đuổi ra ngoài, Niên sẽ không quan tâm đến kẻ sát nhân hại chết em gái anh ấy.

" Lời nói của cô ta làm cho Mặc Tiểu Tịch hết sức ngạc nhiên, cô còn chưa tìm tới cô ta nói chuyện, cô ta đã cắn ngược lại cô.

"Vừa đánh trống vừa la làng, Ninh Ngữ Yên, cô cảm thấy sợ hãi sao? Là ai hại chết Tập Vân Noãn, hẳn là trong lòng cô hiểu rõ hơn tôi.

" Mặc Tiểu Tịch nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, cô không tin làm ra chuyện hại người mà không có một chút chột dạ.

Lòng của Mặc Tiểu Tịch chùng xuống, nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của cô ta, nhất định đã tiêu huỷ chứng cứ: "Ninh Ngữ Yên, người đang làm, trời đang nhìn, cô tưởng tiêu huỷ máy ghi âm là cô sẽ không có chuyện gì sao?" Lúc Mặc Tiểu Tịch nói đến máy ghi âm, khuôn mặt của Ninh Ngữ Yên lập tức hiện ra vẻ hoảng sợ, tầm mắt lướt về phía căn phòng của Tập Vân Noãn: "Máy ghi âm gì? Là cái cô bị mất sao? Tôi nghe không hiểu gì cả, thôi, tôi không rảnh ở đây nói nhảm với cô, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ trưa.

" Cô ta lướt qua người Mặc Tiểu Tịch đi vào phòng.

Phản ứng của Ninh Ngữ Yên càng làm cho Mặc Tiểu Tịch khó hiểu, nếu đã không còn máy ghi âm, hẳn là cô ta sẽ không sợ hãi mới đúng, tại sao lại có vẻ mặt hốt hoảng như vậy? Hơn nữa còn nhìn về phía phòng của Tập Vân Noãn, chẳng lẽ, cô ta vẫn chưa tiêu huỷ? Không thể nào, cô ta giữ lại có lợi ích gì đâu? Nhưng tại sao cô ta phải sợ hãi nhìn về phía phòng của Tập Vân Noãn.

Mặc Tiểu Tịch quay về phòng, nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu, trong phòng của Tập Vân Noãn còn bí mật gì sao? Tại sao vẻ mặt của Ninh Ngữ Yên lại kỳ lạ như vậy, cô hoàn toàn không tìm được đầu mối.

Cuối cùng, cô quyết định trong mấy ngày này trở lại phòng của Tập Vân Noãn xem lần nữa.



Chương 75: Em trốn không thoát đâu! Editor: Lost in love "Tôi nói rồi, em trốn không thoát đâu.

" Anh kề sát vào tai cô, tức giận và bá đạo nói.

Mặc Tiểu Tịch ngây người, mở to mắt, tựa đầu vào vai anh, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng phe phẩy, anh đang ôm cô, cái ôm vô cùng ấm áp, cô có thể ngửi được mùi sương mù ẩm ướt trên người anh, sáng sớm tinh mơ ở nơi tiên cảnh bồng lai này thật sự có cảm giác vô cùn dễ chịu.

Tay từ từ duỗi ra ôm lấy anh, trong lòng cô biết, cô không cách nào làm tổn thương anh, cho dù sau này anh sẽ đối xử tàn nhẫn với cô.

Cô chính là người bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm lại yếu đuối.

"Tôi không có chạy trốn, tôi luôn đứng ở đây, tại anh không nhìn thấy tôi thôi.

" Cô thản nhiên nói.

Tập Bác Niên hơi đẩy cô ra, nắm lấy vai cô: "Vậy tại sao không trả lời lại, em muốn nhìn thấy tôi cuống cuồng đúng không? Hay em muốn chạy trốn nhưng nhìn thấy sương mù tản ra, nhất định sẽ bị tôi đuổi kịp nên mới không chạy?" Trong lòng anh vẫn không tin tưởng lời nói của cô lắm.

"Ồ.

.

.

" Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười bất đắc dĩ: "Anh nghĩ sao cũng được, có lẽ tôi thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột đến đổ mồ hôi của anh, nhìn Tập Bác Niên phát điên cũng là một chuyện rất thú vị, còn làm cho người ta phấn khởi hơn so với trúng độc đắc.

" Sắc mặt của Tập Bác Niên lập tức sa sầm xuống: "Mặc Tiểu Tịch, em đừng giở trò vo81i tôi, mấy ngày nghỉ phép ở đây không được rời khỏi tầm mắt của tôi, có nghe thấy không?" "Anh cảm thấy sự uy hiếp này hữu dụng với tôi sao? Nhưng tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chút mà thôi, tôi sẽ còn đi ra nữa, anh bằng lòng đi sau mông của tôi cũng tốt, tôi không ngại để anh bám đuôi đâu.

" Mặc Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, trên mặt mang theo nụ cười tinh nghịch.

Tập Bác Niên cười khẽ: "Tốt cuộc em là cái thứ gì, ai cho em lá gan đó, để em dám trắng trợn khiêu chiến với tôi, đừng ỷ vào mình là phụ nữ có thai là có thể làm gì thì làm.

" Trên thực tế, từ ngày quen biết cô đến nay, anh chưa từng chân chính thuần phục cô, làm cho cô sợ hãi.

"Nếu tôi thật sự có thể làm gì thì làm, tôi sẽ lập tức rời khỏi anh, đứa bé đã định trước là không có ba, cho nên tôi cũng không muốn để nó nhìn thấy anh, không muốn để nó biết đến sự tồn tại của anh, nhưng mà thôi, tính đi tính lại cũng không còn bao nhiêu tháng, trốn cũng không có ý nghĩa gì, chẳng thà kết thúc thật đẹp, sau này cả hai không ai nợ ai.

" Mặc Tiểu Tịch hất cánh tay anh đang đặt trên vai mình ra, đi về phía trước.

Con yêu, mẹ rất muốn cho con một tương lai hạnh phúc, nhưng mẹ vô dụng, ngảy cả sự thật cũng không có can đảm nói ra, ở giữa hai người, cô chọn bên nào cũng sẽ làm tổn thương đến bên kia, sẽ không có hạnh phúc, nói hay không nói cũng đều không có hạnh phúc.

Tập Bác Niên đứng đó không nhúc nhích, nghĩ tới không lâu sau này Mặc Tiểu Tịch và đứa bé sẽ biến khỏi cuộc đời anh, mà anh không có lý do nào để ràng buộc cô, bắt đầu với danh nghĩa thù hận, tại sao lại không bỏ xuống được, cuối cùng anh cũng không thể không nhìn thẳng vào sự thật, trong lòng anh vô cùng luyến cô và đứa bé.

Từ bỏ việc trả thù, anh cũng không thể giữ cô bên cạnh, cũng không thể, cũng không thể.

.

.

Anh tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần.

Vốn định ngày hôm sau sẽ xuống núi, không ngờ anh lại kéo dài ngày này qua ngày khác, thấm thoát đã qua nửa tháng, Mặc Tiểu Tịch cũng bước vào thời kỳ mang thai ở tháng thứ 7, chân sưng phù lên, bụng cũng to hơn nhiều, gương mặt cô lại càng ngày càng gầy, giống như tất cả chất dinh dưỡng trong người đều bị đứa bé hút hết, luôn phờ phạc yếu ớt.

"Lần trước bác sĩ nói em thiếu máu rất nghiêm trọng, không uống thuốc bổ huyết sao?" Tập Bác Niên cũng phát hiện ra mấy ngày nay sắc mặt của cô rất khó coi.



Chương 76: Giọng nói trong máy ghi âm! Editor: Lost In Love Đoạt lấy chiếc máy ghi âm trong tay cô rồi ấn nút play.

"Đừng mở.

.

.

.

" Mặc Tiểu Tịch kêu lên, theo bản năng mở miệng ngăn cản, bởi vì với cô, bất kể nội dung bên trong là gì, đã bị sửa hay chưa, cô cũng không muốn để Tập Bác Niên nghe được.

Không nghĩ tới, hành động của cô càng tác động sâu vào trong suy nghĩ của Tập Bác Niên, cho dù trước đó không tin lời nói của Ninh Ngữ Yên nhưng bây giờ cũng không thể không tin.

Tiếng trong máy ghi âm từ từ truyền ra, Mặc Tiểu Tịch không biết là giọng nói của ai, nhưng Tập Bác Niên lại rất quen thuộc, đây là giọng nói của em gái anh.

"Anh, anh cứu em với, cứu em với, em không thể ngủ được, em cũng ăn không ngon , hết lần này đến lần khác em đều nghĩ tới Ngụy Thu Hàn, anh ấy không cần em, người phụ nữ tên Mặc Tiểu Tịch kia luôn hẹn gặp mặt em, ỉ nhục em, chửi rủa em, hôm nay cô ta còn gọi điện thoại đến đe dọa em , cô ta nói, nếu em có bản lĩnh thì đi chết đi, còn nói cho dù em chết, Thu Hàn cũng sẽ không trở về bên em, em không tin, em không tin, em không tin, em sẽ chết cho anh ấy xem, xem anh ấy có thật sự vô tình hay không.

" Nói xong, ban đầu là tâm trạng kích động nhưng sau đó dịu xuống, trong máy ghi âm có tiếng bước chân đi lại: "Ánh trăng đêm nay thật sáng và tròn, đẹp quá, mà tôi lại cảm thấy vô cùng khổ sở, hu hu.

.

.

.

" Từng tiếng khóc thê lương vang vọng lên trong phòng của người chết, làm cho người ta sởn gai ốc, dường như bản thân có thể cảm nhận được cảm giác đau khổ và tình yêu say đắm này.

Mặc Tiểu Tịch biết, tiếng khóc cuối cùng kia là thật, cô có thể cảm nhận được tình cảm của Tập Vân Noãn, không biết tại sao, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ trong vành mắt, giống như người bên trong thực ra là mình.

Tập Bác Niên nắm chặt quả đấm, dường như lại trở về cái đêm Tập Vân Noãn tự sát, khuôn mặt đẫm máu, cả người anh đẫm máu ngồi trên ghế xô pha hơn nửa đêm, vô cùng đau lòng và bất lực, cho dù anh có lợi hại đi chăng nữa, anh cũng không có năng lực cứu người chết sống lại.

Lúc này, nghe được lời của em gái để lại lúc còn sống, đột nhiên làm cho anh cảm thấy vô cùng đau đớn, tại sao anh không phát hiện ra sớm một chút, tiếng khóc và những lời cầu cứu của cô khiến lòng anh thắt lại.

Đoạn ghi âm này cũng đủ chứng minh, lời nói trước kia của Mặc Tiểu Tịch đều là gạt người, cô luôn miệng nói không có liên quan, tất cả đều là gạt người.

"Mặc Tiểu Tịch, sao em lại độc ác và xấu xa như vậy?" Tập Bác Niên bước lên nắm lấy cổ áo của cô.

Trong khoảnh khắc, anh thật kích động đến mức muốn đánh chết cô, nhưng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt và chiếc bụng phồng to của cô, anh lại kiềm chế sự giận dữ muốn phun ra, trở nên lạnh lẽo giống như dòng sông băng ở Bắc Cực, sự lạnh lẽo làm cả người nhoi nhói giống như kim châm.

Mặc Tiểu Tịch mặc cho anh nắm lấy: "Tôi.

.

.

" Cô mở miệng nhưng không biết nói gì, cô biết anh rất khổ sở, cho dù anh không biết thực ra anh mới là người hại chết em gái mình, anh vẫn như lúc trước, vì không thể cứu được em gái mà đau lòng, anh khổ sở như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm đâm vào lòng anh thêm một dao, cô biết tất cả đều là âm mưu của Ninh Ngữ Yên, nhưng bởi vì cô không đành lòng để cho anh tiếp nhận nổi đau đớn mà chọn cách im lặng.

Ninh Ngữ Y vô cùng ngạc nhiên, tại sao Mặc Tiểu Tịch không giải thích lời nào, dễ dàng thua như vậy không làm cho cô ta có một chút cảm giác thành tựu nào, tầm mắt vô tình lướt qua tấm hình Tập Vân Noãn đang đặt trên đầu giường, nụ cười tươi rói kia dường như nhuộm chút hung ác, khiến cho lòng cô ta cảm thấy sợ hãi! Nhưng rất nhanh, cô ta đã có thể nhìn thẳng vào tấm hình, cười u ám, cách khắc phục sự sợ hãi tốt nhất chính là chiến thắng sự sợ hãi, trên thế giới này căn bản không có thứ gọi là ma quỷ, đều là tự mình hù mình, cho dù con tiện nhân đáng chét kia có biến thành ác quỷ, Ninh Ngữ Yên cô ta cũng không sợ.



Chương 77: Hạ quyết tâm! Editor: Lost In Love Khuôn mặt của Tập Bác Niên vô cùng lạnh lẽo, kéo Mặc Tiểu Tịch ra khỏi phòng của Tập Vân Noãn.

Cách đây mấy ngày, Ninh Ngữ Yên đã nói cho anh biết, có thể cái máy ghi âm mà Mặc Tiểu Tịch đang tìm có liên quan đến Vân Noãn, còn tiết lộ cho anh biết theo cô ta quan sát, Mặc Tiểu Tịch đã nhiều lần đi vào phòng của Vân Noãn, hình như là muốn tìm thứ gì đó, hôm đó nghe Mặc Tiểu Tịch hỏi chuyện của máy ghi âm thì cô ta tương kế tựu kế, nói cho cô biết mình biết cái máy ghi âm kia.

Điều n có thể giải thích tại sao khi nhìn thấy Ninh Ngữ Yên đi nghỉ mát cô cũng vội vàng muốn đi như vậy, thì ra cô nghi ngờ cái máy ghi âm đang ở chỗ của Ninh Ngữ Yên.

Tuy trong này có nhiều chỗ không thích hợp chẳng hạn như làm sao Mặc Tiểu Tịch lại biết đến sự tồn tại của máy ghi âm, tại sao Ninh Ngữ Yên lại biết chuyện này có liên quan đến Vân Noãn, tại sao lúc trước vào tìm lại không tìm được, nhưng tại sao lần này vào lại tìm được.

Cô ta nghĩ là anh ngu ngốc, nhưng anh có thể phân tích ra câu trả lời chính xác.

Có lẽ Ninh Ngữ Yên đã sớm lấy được cái máy ghi âm, nhưng cô ta đang chờ thời cơ để đưa Mặc Tiểu Tịch vào chỗ chết, hành động này rất phù hợp với phong cách làm việc của cô ta, cũng giống như ba của cô ta, nham hiểm độc ác, mặc dù anh không thích loại phụ nữ như vậy, nhưng cô ta có thể hỗ trợ anh mở rộng thêm sự nghiệp, hơn nữa, Mặc Tiểu Tịch thật sự quá đáng giận.

Mặc Tiểu Tịch đi đẩy mạnh vào phòng, một lúc sau, truyền đến tiếng khóa cửa, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.

Trước giây phút cuối cùng, anh sẽ không đến gặp cô nữa, anh sẽ không dao động nữa, nhưng người luôn luôn quyết đoán như anh, ở lúc khóa cửa lại run rẩy đến trượt rất nhiều lần, sau đó mới khóa được.

Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của em gái và Mặc Tiểu Tịch, bọn họ chen chúc nhau trong lòng anh, trong đầu anh, gần như bức điên anh.

Măc Tiểu Tịch đứng giữa phòng, một lát sau, mới quay về hiện thực, trên tay vẫn còn nhiệt độ của tay anh.

Không ngờ, đi một vòng lớn, vẫn không có cách nào thay đổi kết quả, lòng rất đau nhưng lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Thật kỳ lạ, đeo trên lưng nhiều nỗi oan ức như vậy, sao cô còn có thể bình tĩnh, có lẽ vì anh có thể thoát khỏi sự thật trong này.

Hai tháng sau ngày hôm đó, Mặc Tiểu Tịch không còn được ra khỏi phòng, cô thật sự bị giam lỏng, mỗi ngày đứa bé đều đá vào bụng cô, cô đặt tay lên phía trên, nó sẽ nhẹ nhàng dùng nắm tay nhỏ thúc lên.

Thời tiết từ nóng chuyển sang lạnh, ngày sinh đang đến gần, anh sẽ xử lý cô thế nào đây, tống cô trở về nhà họ Ngụy, sau đó mặc cho cô tự sinh tự diệt sao.

Đáng tiếc anh không biết, những chuyện này đối với cô không kinh khủng chút nào, nhưng sau này tim cô cũng lạnh đi, hai người sẽ không còn xuất hiện cùng nhau nữa.

Thiên Dã gọi điện thoại cho cô, hỏi cô gần đây thế nào, cô chỉ khẽ nói một tiếng, rất tốt, cô không nói với anh chuyện khác là vì cô không muốn làm cho anh thêm phiền phức nữa.

Nhưng đương nhiên Thiên Dã sẽ không tin cô không có chuyện gì, nhiều lần đến nhà họ Tập muốn gặp mặt cô, đều bị Tập Bác Niên lấy đủ lý do từ chối, đến cuối cùng, thiếu chút nữa đánh nhau.

Đêm khuya trong thư phòng, không có chút tiếng động.

Ninh Ngữ Yên rót một ly trà sâm, đẩy cửa thư phòng ra, đi đến trước mặt của Tập Bác Niên, đặt ly trà xuống.

"Niên, tháng sau chúng ta đã kết hôn, có phải anh nên để ý đến chuyện của Mặc Tiểu Tịch một chút không, em nhẫn nhịn lâu như vậy là vì tin tưởng anh, anh đừng làm em khổ sở nữa.


» Next trang 8

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.