" Tập Bác Niên giận dữ, anh rất sợ mình sẽ lỡ tay giết chết cô ta.
Ninh Ngữ Yên biết anh đang tức giận, nói gì cũng sẽ không nghe, đành phải đứng lên rời đi trước, trong lòng càng oán hận Mặc Tiểu Tịch hơn, từ sau khi cô xuất hiện lần nữa, chuyện gì cũng không được như ý.
Đợi cô ta đi, Tập Bác Niên phun ra một ngụm khí, anh sẽ không tin lời nói dối của cô ta, cái gì mà ném nhẹ điều khiển tới bên cạnh TV, loại người bình thường luôn cố làm ra vẻ trước mặt người khác giống như cô ta, sao có thể ném như vậy.
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu suy nghĩ một lúc, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Mặc Tiểu Tịch, là mẹ ruột của Hàn Hàn, cô có quyền được biết.
Chương 117: Không ngăn được nước mắt! Editor: Lost In Love Điện thoại trong nhà vang lên, Mặc Tiểu Tịch nhìn thoáng qua Thiên Dã đang ngồi đối diện.
"Muốn bắt không?" Mặc Tiểu Tịch nói, cô sợ lại là đám phóng viên kia, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy, cuộc điện thoại này, cô nhất định phải bắt.
"Có thể không bắt.
" Thiên Dã không quan tâm nói.
"Em nghĩ nên bắt, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều biết em ở đây.
" Mặc Tiểu Tịch đứng lên, đi qua nghe điện thoại: "Alo.
.
.
" "Mặc Tiểu Tịch, đừng nghĩ ở đó nói chuyện yêu đương nữa, Hàn Hàn bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện, em có muốn đến xem hay không, đương nhiên, nếu em bận yêu đương không rảnh để tới, tôi cũng không trách được em.
" Tập Bác Niên ở đầu bên kia lạnh lùng nói, còn mang theo một chút dấm chua.
Mặc Tiểu Tịch lập tức căng thẳng: "Hàn Hàn bị thương có nghiêm trọng không, ở bệnh viện nào, tôi đến ngay.
" Cô không rảnh đấu võ mồm với anh, vừa nghe con trai bị thương, lòng cô đã nóng như lửa đốt.
"Chính là bệnh viện lần trước, phòng cấp cứu ở lầu 6.
" Mấy chữ phòng cấp cứu đè ép Mặc Tiểu Tịch không thở nổi, cúp điện thoại, cô vội vàng chạy ra ngoài, Thiên Dã đi theo phía sau cô.
"Tiểu Tịch, Hàn Hàn thế nào? Là Tập Bác Niên gọi tới sao?" Ở trong thang máy, Thiên Dã hỏi.
"Em không biết Hàn Hàn thế nào nữa, anh ta chỉ nói bây giờ đang trong phòng cấp cứu, anh nói xem rốt cuộc bị thương thế nào, mà phải vào phòng cấp cứu.
" Mặc Tiểu Tịch mất bình tĩnh giữ chặt Thiên Dã, cô chưa có chăm sóc Hàn Hàn ngày nào, thằng bé bị thương, bị thương ra sao, cô đều không biết.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, bây giờ trong đầu cô đều là Hàn Hàn.
"Em đừng lo lắng, chúng ta đến bệnh viện xem sẽ biết, đừng hốt hoảng, Hàn Hàn không có chuyện gì đâu.
" Ra khỏi thang máy, Thiên Dã lái xe chở cô chạy thẳng đến bệnh viện.
10 phút sau, bọn họ chạy tới lầu 6 của bệnh viện, Tập Bác Niên ngồi đó, phòng cấp cứu còn sáng đèn.
Mặc Tiểu Tịch bước một bước dài, đi tới trước mặt Tập Bác Niên, tức giận nói: "Có phải ngày nào anh và Ninh Ngữ Yên cũng ngược đãi Hàn Hàn không, tại sao một đứa bé nhỏ như vậy, lại luôn bị thương, nhà anh nhiều người giúp việc như thế, tại sao ngay cả một đứa bé cũng không trông được, tôi muốn mang thằng bé đi, tôi không muốn để lại cho đám cặn bã các người.
" Tập Bác Niên giống như nghe được truyện cười: "Em nói tôi ngược đãi? Em nói vậy là sao? Hàn Hàn là con tôi, tôi yêu thương nó còn không kịp, em đừng ngậm máu phun người, Mặc Tiểu Tịch.
" "Tóm lại, chính là anh không chăm sóc tốt cho thằng bé.
" Mặc Tiểu Tịch biết không nên mang sự tức giận đổ lên người anh, nhưng trong lòng cô lại có thêm một sự oán hận, cô vốn có thể nhìn thấy con trai từ từ lớn lên, là người này, đã tước đoạt đi quyền lợi của cô.
Tập Bác Niên rất tự nhiên kéo lấy tay cô: "Đừng làm rộn, ngồi xuống đây trước đi, đừng kêu gào với tôi nữa, đầu tôi đau chết đi được.
" Anh liếc nhìn Thiên Dã ở bên cạnh, bây giờ không chỉ đau đầu, dạ dày cũng đau.
Tập Bác Niên không nói gì, bây giờ anh cũng không có tâm trạng tranh cãi với cô, Thượng Đế phù hộ, để cho thằng bé không có việc gì, trước nổi lo lắng dày vò trong lòng, ngay cả người không tin vào quỷ thần như anh, cũng bắt đầu tin tưởng Thượng Đế.
Đèn của phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Viện trưởng và mấy vị bác sĩ ngoại khoa đi ra.
"Hàn Hàn thế nào?" Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch gần như xông lên cùng một lúc.
Viện trưởng có chút hiếu kỳ nhìn Mặc Tiểu Tịch, cũng không hỏi nhiều, nói về thương thế của Hàn hàn: "Hẳn là bị một dụng cụ bằng sắt có góc nhọn nào đó đập bị thương, phần lớn vết thương tập trung ngoài bộ phận của trán, khâu mấy mũi, rất tốt, về sau sẽ không có sẹo, điều này có thể yên tâm, ngoài ra, vì để xác định có tổn thương đến các bộ phận khác của não hay không, tốt nhất là đi chụp hình não, như vậy, có thể yên tâm một chút, lần này mất máu rất nhiều, lần sau phải cẩn thận, đừng để thằng bé tuỳ tiện chạy loạn.
" Ông ta không nghĩ tới là bị người đập, chắc là không cẩn thận để cái gì đó rơi xuống, đập bị thương.
"Được, cảm ơn ông, bây giờ tôi có thể vào xem Hàn Hàn không?" Tập Bác Niên hỏi.
"Chút nữa đi, còn một lát nữa thuốc mê mới tỉnh, các người đến phòng bệnh trước, chút nữa y tá sẽ đưa Hàn Hàn tới.
" Viện trưởng nhã nhặn nói.
Tập Bác Niên, Mặc Tiểu Tịch, còn có Thiên Dã, bọn họ đành phải đi tới phòng bệnh, 20 phút sau, y tá ôm Hàn Hàn qua.
Hàn Hàn đã tỉnh, nhưng người có chút mệt mỏi, tinh thần không tốt lắm, trên đầu quấn băng gạc màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn rất hồng hào, cũng hơi tái đi, nhìn thấy khiến người ta thương tiếc.
Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy suýt nữa muốn khóc, cô chạy tới ôm lấy Hàn Hàn từ trong tay y tá: "Không nhớ dì sao? Có đau không?" "Nhớ ạ, là dì.
" Hàn Hàn nở nụ cười yếu ớt với Mặc Tiểu Tịch: "Hàn Hàn mới chảy máu, rất đau rất đau, bây giờ không đau nữa.
" "Ừ! Hàn Hàn thật lợi hại.
" Mặc Tiểu Tịch ôm Hàn Hàn tới giường, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, trong lòng đau nhói giống như bị đào khoát, nghĩ tới bộ dạng chảy máu của Hàn Hàn, lòng cô lập tức đau như cắt.
Tập Bác Niên đi tới bên cạnh Hàn Hàn: "Nếu mệt, ngủ một lát đi.
" "Ba.
.
.
" Hàn Hàn giữ chặt lấy bàn tay to lớn của Tập Bác Niên: "Con muốn ba ôm ngủ, Hàn Hàn rất sợ.
" Tập Bác Niên ôm lấy Hàn Hàn, ngồi xuống bên cạnh: "Từ lúc nào, Hàn Hàn trở thành người nhát gan như vậy, ngủ cũng phải có ba ôm.
" Anh yêu thương ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Hàn Hàn.
Mặc Tiểu Tịch đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ Hàn Hàn ỷ lại vào Tập Bác Niên, cảnh tượng vô cùng ấm áp, nhìn người cha cưng chiều và yêu thương con trai, cô không thể không thừa nhận, Tập Bác Niên thương Hàn Hàn không ít hơn cô.
"Ba, tại sao mẹ lại trở nên đáng sợ như vậy.
" Đôi mắt của Hàn Hàn mờ mịt, nhớ tới dáng vẻ của Ninh Ngữ Yên, nó còn sợ đến run rẩy.
Trong lòng Mặc Tiểu Tịch hơi căng thẳng, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ đáng sợ thế nào? Cô ta đánh con sao? Hay chửi?" "Mẹ nói Hàn Hàn là tiện chủng, dì, Hàn Hàn không phải là đứa bé ngoan sao?" Từ nhỏ đến lớn, tình cảm của Hàn Hàn và Ninh Ngữ Yên không tệ lắm, đột nhiên bị mắng, tâm hồn nhỏ bé, hơi bị tổn thương.
Sắc mặt của Tập Bác Niên trở nên xanh mét.
Mặc Tiểu Tịch giật mình, trái tim giống như bị xuyên thủng, chảy máu rả rích, cô nhẹ nhàng sờ vào mặt Hàn Hàn, trong lòng vô cùng khó chịu: "Không, Hàn Hàn là đứa bé ngoan, là đứa bé ngoan.
" Trong lòng đau kịch liệt, nước mắt không nhịn được rơi xuống, sao Ninh Ngữ Yên có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy, thằng bé chỉ là một đứa trẻ, nếu không thích nó, tại sao lúc trước lại cướp đi.
"Dì, tại sao dì khóc, có phải đau ở đâu hay không?" Hàn Hàn ngây thơ nhìn cô, vươn bàn tay nhỏ bé sờ vào mặt cô.
"Không, không phải.
.
.
" Mặc Tiểu Tịch lấy tay ôm mặt, muốn ngừng khóc, cô không muốn để dáng vẻ khóc lóc trước mặt con trai, nhưng nước mắt giống như vòi nước bị bật mở, làm thế nào cũng không ngăn được, từ trong đáy lòng chua xót, tuỳ ý chảy ra.
Chương 118: Ai ngây thơ hơn! Editor: Lost In Love Hàn Hàn nói rất đúng, cô rất đau, lòng của cô rất đau, đang chảy máu, tại sao lại làm tổn thương con của cô, may mà thằng bé không biết tiện chủng có nghĩa là gì.
Tập Bác Niên thấy cô khóc thương tâm như vậy, trong lòng cũng không còn cảm giác gì nữa, nước mắt kia giống như Sulfuric Acid tràn vào trái tim anh! Người phụ nữ Ninh Ngữ Yên kia sao tự nhiên lại nói với Hàn Hàn như vậy, rốt cuộc cô ta bị cái gì kích thích, đột nhiên, anh đã đích thân tới hiện trường chiêu đãi ký giả, bởi vì chuyện này, cho nên cô ta nổi giận, lấy Hàn Hàn ra trút giận sao? "Được rồi, em đừng khóc nữa.
" Tập Bác Niên đưa tay vỗ lưng cô, vừa mới đụng vào cô, đã bị cô hất ra.
Tay của Tập Bác Niên rủ xuống giữa không trung, trước mặt con trai, vô cùng xấu hổ.
Thiên Dã bước từ phía sau lên, đỡ cô ngồi xuống xô pha, dùng khăn tay lau nước mắt cho cô: "Tiểu Tịch, đừng khóc, ở trước mặt Hàn Hàn em phải kiên cường một chút, bằng không, thằng bé sẽ cười em.
" Mặc Tiểu Tịch dựa vào người anh, gật đầu: "Ừ! Anh nói rất đúng, em phải kiên cường, em không khóc.
" Hàn Hàn không biết tại sao Mặc Tiểu Tịch lại khóc như vậy, nhìn Tập Bác Niên, hồn nhiên nói: "Ba, bị sao thế ạ.
" Tập Bác Niên cố nở nụ cười nhạt với thằng bé, không biết phải nói gì, anh biết trong lòng cô rất khổ sở, rất hận anh, nhưng chuyện đã như thế, anh có thể làm sao.
Nhìn cô dựa vào người Thiên Dã, nhưng ngay cả chạm vào cũng không cho mình chạm, trong lòng anh khó chịu giống như bị con dao nhỏ cắt qua, giống như cốc nước nóng đang sôi.
Hàn Hàn ở trong lòng Tập Bác Niên, từ từ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, hơi thở ổn định.
Anh nhẹ nhàng đặt Hàn Hàn xuống giường bệnh, đắp chăn cho thằng bé: "Giấc ngủ này của Hàn Hàn, sẽ ngủ rất dài, tôi phải ở đây với thằng bé, còn em?" Anh liếc nhìn Mặc Tiểu Tịch.
"Đương nhiên tôi cũng ở lại với thằng bé.
" Mặc Tiểu Tịch hạ giọng nói thật nhanh, sợ sẽ làm ồn tới thằng bé.
Tập Bác Niên cười: "Vậy được rồi, nhưng cậu ta có thể về, tôi không muốn dẫn tới bất kỳ rối loạn nào ở trong bệnh viện.
" Vừa rồi có y tá đã hô to gọi nhỏ cái gì đó, nhìn thấy tên mặt trắng nhỏ này, anh cực kỳ không thoải mái, không thoải mái.
"Tôi sẽ không đi khỏi đây, tiểu Tịch muốn ở lại, tôi cũng sẽ không đi.
" Thiên Dã kiên quyết nói, anh không yên lòng để Mặc Tiểu Tịch ở một mình với anh ta.
"Ha.
.
.
" Tập Bác Niên cười gượng: "Bây giờ các người là trẻ sinh đôi dính liền phải không? Luôn muốn kề cận cùng tiến cùng lùi, thật là buồn cười.
" Mặc Tiểu Tịch nhìn anh: "Anh đừng nói chuyện có gai trong đó, Thiên Dã ở đây vốn không có ảnh hưởng gì cả.
" "Tôi nhìn không vừa mắt được không?" Tập Bác Niên tức giận nói, cô gái này đang cố ý kích thích thần kinh của anh sao, cảnh này giống như vợ trước ở chung với người tình, mà anh chính là chồng trước đi ghen.
"Không vừa mắt thì nhắm mắt lại, miệng đau thì đừng nói chuyện, tóm lại đừng có gây sự ở đây, anh nghĩ tôi nhìn thấy anh thì rất thoải mái sao?" Bây giờ Mặc Tiểu Tịch vô cùng oán giận anh, cho nên nói chuyện lúc nào cũng kẹp thương đeo gậy, luôn đối đầu.
(Giáp thương đái bổng = Kẹp thương đeo gậy: Thành ngữ chỉ ý mỉa mai, châm biếm.
) "Được rồi, được rồi.
" Tập Bác Niên tức không chịu được: "Dù sao bây giờ em cảm thấy cái gì cậu ta cũng tốt, còn tôi cái gì cũng không tốt đúng không?" Mặc Tiểu Tịch cười gượng: "Không sai, anh nói rất đúng, tôi thấy chỗ nào anh ấy cũng hơn anh, điểm này anh hãy tự mình hiểu lấy.
" Anh muốn thảo luận, cô sẽ làm cho anh tức chết.
Tập Bác Niên hít sâu vào, lại hít sâu, tức đến phổi muốn bùng nổ, anh nặng nề ngồi xuống một bên, không nói nữa.
Mặc Tiểu Tịch cũng điều chỉnh hơi thở, ngồi xuống bên cạnh Thiên Dã, cũng không nói thêm.
Mọi thứ đều im lặng, cứng nhắc, bầu không khí quái lạ, lặng lẽ lưu chuyển, Tập Bác Niên luôn dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, Mặc Tiểu Tịch cũng lạnh lùng nhìn lại.
"Này.
.
.
, Tập Bác Niên, anh đi mua đồ ăn tối đi.
" Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn anh, không khách khí nói.
"Tại sao lại là tôi, kêu Thiên Dã đi đi, nếu Hàn Hàn tỉnh, không nhìn thấy ba, nó sẽ khóc.
" Tập Bác Niên dứt khoát từ chối, lẽ ra đi mua cũng không sao, nhưng cô nói vậy, thì anh không đi.
"Sao Thiên Dã có thể đi được, không phải anh nói anh ấy sẽ gây rối loạn sao? nếu Hàn Hàn tỉnh, có tôi ở đây, thằng bé sẽ không khóc, anh đi đi.
" Tập Bác Niên cười mỉa: "Tôi.
.
.
không.
.
.
đi, tôi sợ lát nữa em lén ôm con đi, nếu em muốn bảo vệ tên mặt trắng nhỏ ẻo lả này thì em đi đi.
" Thiên Dã không vui nói: "Anh nói ai ẻo lả, mặt trắng nhỏ.
" Anh rất ghét người khác nói vậy.
"Cậu nói xem, mặt trắng như vậy, giống như một con cương thi, tôi thật nghi ngờ không biết cậu có hầu kết hay không nữa, không chừng là gene biến dị giữa nam và nữ.
" Tập Bác Niên không sợ anh tức giận, trên thực tế, anh ước gì Thiên Dã có thể nhào lên trước.
"Tập Bác Niên, xin anh đừng nhàm chán như vậy được không, công kích cơ thể người khác, khiến anh có thành tụ lắm sao, ngây thơ và thằng ngốc đều giống nhau.
" Mặc Tiểu Tịch tức giận nói.
"Những gì tôi nói là thật, bây giờ em chính là người yêu trong mắt là Tây Thi, ngu ngốc đến nhìn thấy cứt cũng hoá thành vàng.
" Tập Bác Niên nhún vai, nói xong quay đầu qua chỗ khác.
Thiên Dã đột nhiên bật cười: "Tiểu Tịch, bây giờ anh mới phát hiện, thì ra chỉ số IQ của anh ta cũng không ra sao, vô vị đến cực điểm, lại tự coi nhẹ mình, chúng ta đừng để ý tới anh ta, nếu em đói, anh đi mua đồ ăn tối.
" "Thôi, hay là để em đi mua, anh ngồi đây đi, mặc kệ anh ta.
" Mặc Tiểu Tịch liếc Tập Bác Niên, đứng dậy.
"Em nghĩ anh là bột mì sao? Anh là một người đàn ông, anh không sao đâu, em ngồi đi, anh đi mua.
" Thiên Dã đứng dậy, ấn cô xuống, còn mình thì bước ra ngoài trước.
Mặc Tiểu Tịch nhìn theo bóng dáng anh rời đi cười nhạt, nghiêng đầu, thấy nét mặt của Tập Bác Niên vô cùng quái gở, giống như xem thường, lại giống như châm biếm.
"Mặc Tiểu Tịch, cậu ta tốt vậy sao? Em nhìn mặt em xem, có thể khắc ra một đoá hoa đấy.
" Tập Bác Niên chỉ vào mặt cô, ngũ tạng lục phủ đều đang lên men.
"Trên mặt tôi nở hoa hay kết hoa, liên quan gì tới anh, Tập Bác Niên, anh là cái gì của tôi, để ý nhiều làm gì?" Mặc Tiểu Tịch lạnh mặt xuống, lạnh nhạt nói.
"Tôi là gì của em? Em muốn biết không?" Tập Bác Niên đứng lên, từng bước đi tới gần cô, Mặc Tiểu Tịch lùi vào trong xô pha, kéo xa khoảng cách với anh: "Anh muốn làm gì, tránh ra.
" Anh cúi người, hai tay chống lên hai bên xô pha, khuôn mặt anh tuấn từ từ đến gần cô, hơi thở mờ ám: "Mặc Tiểu Tịch, em hãy nghe cho rõ, tôi là người đàn ông của em.
" "Tập Bác Niên, anh già rồi nên si ngốc, hay mắc chứng vọng tưởng, bệnh tự kiêu.
" Mặc Tiểu Tịch cười chế giễu.
Đột nhiên, anh cúi đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng của cô, dừng sức hôn, anh muốn lau đi dấu vết và mùi vị của người đàn ông khác để lại bên trên.
"Ư.
.
.
" Mặc Tiểu Tịch tức giận dùng nắm đấm đánh anh, tên đàn ông biến thái này, tại sao luôn tự chủ trương như vậy.
Đầu lưỡi của anh tàn phá bừa bãi từng phần thịt non mềm trong miệng của cô, dùng răng cắn cắn môi cô, dáng vẻ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Ba, sao ba lại cắn dì.
.
.
" Một giọng nói non nớt cắt ngang nụ hôn kịch liệt của hai người.
--- ------ ------ ---------
Chương 119: Cảnh gia đình xum họp vui vẻ! Editor: Lost In Love Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng, lập tức tách ra.
Nhìn thấy Hàn Hàn mở to mắt, tò mò nhìn bọn họ, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"À.
.
.
" Tập Bác Niên do dự, thuận miệng bịa chuyện nói: "Răng dì bị đau, ba đang giúp dì giảm đau, bắt sâu.
" Khóe miệng của Mặc Tiểu Tịch co quắp, không ngờ anh lại nghĩ ra lý do dở như vậy.
"Thì ra là vậy.
" Hàn Hàn không chút nghi ngờ Tập Bác Niên, ra vẻ đã hiểu: "Ba tiếp tục bắt sâu cho dì đi, nếu không, dì sẽ còn khó chịu.
" Tập Bác Niên cười, nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch: "Nếu không thì, chúng ta tiếp tục.
" Tiếp tục cái đầu anh, được lợi còn khoe mẽ, Mặc Tiểu Tịch tức giận trừng mắt nhìn anh, đi tới cạnh giường Hàn Hàn, cười tủm tỉm nói: "Không cần, dì không đau nữa rồi, cảm ơn sự quan tâm của Hàn Hàn.
" "Dì cười lên, thật là đẹp.
" Đôi mắt Hàn Hàn lấp lánh nhìn Mặc Tiểu Tịch, nó thật sự rất thích dì này.
"Thật sao? Vậy sau này dì phải cười thường xuyên, như vậy, có thể xinh đẹp mãi mãi.
" Mặc Tiểu Tịch nhận được lời khen ngợi của Hàn Hàn, trong lòng giống như ăn được mật ngọt.
Hàn Hàn dùng sức gật đầu: "Dạ! Dì là người xinh đẹp nhất thế giới, Hàn Hàn rất thích dì, ôm ôm.
Mặc Tiểu Tịch xúc động ôm lấy Hàn Hàn đang ở trên giường, ôm vào trong lòng, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: "Dì cũng rất thích Hàn Hàn.
" Thằng bé đúng là một thiên sứ nhỏ, dễ thương, hồn nhiên, từ cái ôm này, cô có thể cảm nhận được máu của bọn họ đang lặng lẽ chảy cùng nhau, có thể nhớ tới lúc thằng bé ở trong bụng cô, đạp tới đạp lui.
Cô đã bỏ lỡ dáng vẻ lúc thằng bé sinh ra, bỏ lỡ dáng vẻ lúc thằng bé là một đứa trẻ sơ sinh cho đến khi biết bò, biết đi, biết nhảy, bỏ lỡ lần đầu tiên thằng bé mở miệng gọi mẹ, cô bỏ lỡ rất nhiều, mỗi một thời khắc hạnh phúc thuộc về cô, cho nên trong lòng luôn vô cùng oán hận, vô cùng oán hận.
Nhưng lúc này, khi cô có thể ôm chặt thằng bé vào lòng, mọi oán hận, đột nhiên tiêu tan, trong lòng cô rất thoả mãn, rất thoả mãn, không cần điều gì khác nữa.
"Dì, sao mắt của dì lại đỏ.
" Hàn Hàn chỉ vào mắt cô, lo lắng nói.
"Không sao, chỉ là vui quá thôi, vui quá mắt dì sẽ đỏ.
" Mặc Tiểu Tịch cũng học theo Tập Bác Niên, tuỳ tiện tìm một lý do.
"Hàn Hàn sẽ không như vậy, Hàn Hàn vui quá sẽ muốn ca hát.
" Hàn Hàn suy nghĩ rồi hồn nhiên nói.
"Vậy Hàn Hàn sẽ hát gì nào, bây giờ có thể hát cho dì một bài được không?" Mặc Tiểu Tịch mong đợi nhìn thằng bé, trong mắt chứa đầy tình thương dịu dàng của người mẹ, ở chung với Hàn Hàn, lời nói ngây thơ gì cũng trở nên thú vị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn phiếm hồng: "Nhưng Hàn Hàn hát không hay, dì đừng cười nhé.
" "Dì nhất định sẽ không cười con, hát đi.
" Mặc Tiểu Tịch véo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, cưng chiều nói, không ngờ một đứa bé nhỏ như vậy, cũng biết mắc cỡ.
Trong phòng vang lên giọng hát non nớt của Hàn Hàn, vô cùng đáng yêu, tuy âm điệu không rõ ràng lắm, nhưng lại hết sức nhẹ nhàng, rất nhiều lần Mặc Tiểu Tịch muốn bật cười.
Tập Bác Niên lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Mặc Tiểu Tịch, tham gia vào sự vui vẻ của bọn họ, anh từ từ hiểu rõ, nếu muốn Hàn Hàn khoẻ mạnh, vô tư lớn lên, nhất định phải có một gia đình hoàn chỉnh, mấy năm nay, anh và Ninh Ngữ Yên luôn bằng mặt không bằng lòng, có dính dấp cũng chỉ trên sự nghiệp.
Cánh cửa mở ra, Thiên Dã mua đồ ăn tối về, anh đứng trước cửa, nhìn cảnh gia đình xum họp vui vẻ đó, trong lòng hơi thắt lại.
Cảnh này, thật sự là một gia đình hoàn mỹ, anh biết giữa bọn họ có Hàn Hàn, sự liên hệ này sẽ không cắt đứt được, cho dù sau này cô đoạt được Hàn hàn, nhưng Tập Bác Niên vẫn là ba của Hàn Hàn.
"Chú xinh đẹp.
" Hàn Hàn nhìn thấy Thiên Dã dùng tay chỉ vào cửa.
Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên cùng quay đầu lại, Mặc Tiểu Tịch đứng lên: "Đồ ăn tối đã mua về rồi à.
" "Đúng vậy.
" Thiên Dã thản nhiên trả lời, đôi mắt rủ xuống, nhìn không thấy cảm xúc gì trong đó, anh lấy đồ ăn tối từ trong túi ra.
Mặc Tiểu Tịch cầm lấy một phần: "Anh ăn trước đi, em đút cho Hàn Hàn, chắc thằng bé cũng đói bụng rồi.
" Cô cầm đồ ăn tối, quay lại bên cạnh Hàn Hàn: "Đã ca xong bài hát, bây giờ ăn cơm có được không nào.
" "Được ạ!" Hàn Hàn vui vẻ trả lời, ngoan ngoãn để Mặc Tiểu Tịch đút nó ăn cơm.
Tập Bác Niên đứng lên, đi qua chỗ Thiên Dã: "Làm phiền cậu rồi, còn để cậu chạy việc lặt vặt.
" Trong lời nói của anh, một câu hai nghĩa, nhìn giống như đang khách sáo với bạn bè, thực ra đầy ý châm chọc.
"Không phiền, lòng của tôi luôn rộng rãi.
" Thiên Dã cũng không ngốc, lơ đểnh trả lời một câu, ý chỉ lòng dạ Tập Bác Niên hẹp hòi.
"Đây đúng là sự thật, biết rõ có một số thứ không thuộc về cậu, cũng ngu ngốc cam nguyện bỏ ra, chỉ một điểm này, tôi rất khâm phục cậu.
" Tập Bác Niên cười nói.
"Chỉ có cố gắng, một ngày nào đó sẽ thuộc về tôi, mà người đã sớm bị knockout, mới nên tự hiểu lấy mình, đừng dây dưa nữa.
" Thiên Dã bình tĩnh nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Tập Bác Niên cầm lấy một hộp cơm, ngồi xuống ăn: "Còn chưa đến hồi kết, tôi cảm thấy không nên bàn luận nhanh như vậy thì tốt hơn, mỗi ngày thế giới này đều thay đổi trong nháy mắt, trái tim của phụ nữ, cậu đoán không được đâu.
" Mặc Tiểu Tịch ngồi ở phía trước nghe có chút khó chịu, cô quay đầu: "Các người có thể im lặng, đừng nói chuyện không?" Tập Bác Niên và Thiên Dã không nói thêm gì nữa, mỗi người ở một bên.
Nhà họ Tập.
Ninh Ngữ Yên nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, sau khi Tập Bác Niên về, không phải sẽ lập tức ly hôn với cô ta chứ! Sẽ không, sẽ không, mày phải bình tĩnh, mày phải nhớ kỹ anh ta là một doanh nhân thông minh, anh ta sẽ không xung động như vậy, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.
Thích Tân Nhã ở bên kia, đã biết Thiên Dã ở trước mọi người tuyên bố anh và Mặc Tiểu Tịch đang qua lại, tức giận cào tóc, rốt cuộc là ai tiết lộ địa chỉ nhà của Thiên Dã? Chẳng lẽ là chị họ sao? Nếu là chị họ, bây giờ chắc chị ấy cũng không chịu nổi, anh rễ thật sự chạy đi làm chứng, hơn nữa miệng của anh ta còn rất lợi hại, làm cho đám phóng viên kia không nói được câu nào, Mặc Tiểu Tịch đáng ghét, đúng là một con hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông.
Tuy bây giờ trong lòng cô ta cũng hơi tức Ninh Ngữ Yên đã kéo Thiên Dã vào, nhưng nếu ngay cả bọn họ cũng chiến tranh nội bộ, thì sẽ càng khiến Mặc Tiểu Tịch kia đắc ý.
Sau khi nghĩ vậy, cô ta chạy tới nhà họ Tập, không ngờ vừa vào cửa người giúp việc đã nói cho cô ta biết, Hàn Hàn bị chị họ dùng điều khiển đập bị thương, đang ở bệnh viện.
"Chị họ, có phải chị giận đến hồ đồ rồi không, sao chị có thể mang tức giận trút lên người Hàn Hàn chứ, như vậy, anh rễ sẽ nghi ngờ.
" Thích Tân Nhã chạy lên lầu, vào phòng và nói.
"Chị không cố ý, ai biết thằng bé lại chạy tới.
" Ninh Ngữ Yên xoa huyệt thái dương, vô cùng phiền muộn.
"Nhưng Hàn Hàn ở bệnh viện, sao chị lại ở nhà, chúng ta đến bệnh viện nhanh đi, dù là diễn kịch, chị cũng phải đi.
" --- ------ ------ -------
Chương 120: Kẻ thù, tình địch chạm mặt! Editor: Lost In Love Ninh Ngữ Yên tức giận ngồi trên ghế, một tay chống vào trán: "Là Niên kêu chị về trước, anh ấy nói, chờ anh ấy về rồi nói sau, lần này, có lẽ anh ấy sẽ đưa ra đề nghị ly hôn với chị.
" "Sẽ không đâu, chuyện ly hôn này sao có thể nói ly là ly, hơn nữa có cậu làm chỗ dựa cho chị, em cảm thấy bây giờ chị nên đến bệnh viện thể hiện cho thật tốt mới đúng.
" Thích Tân Nhã ngồi xuống bên cạnh cô ta, lại nói thêm: "Chị họ, chị phải nắm chắc được đàn ông, lúc hạ mình phải ra dáng mới được.
" "Haizz.
.
.
, chị còn chưa hạ mình sao? Chi đã quỳ xuống chân anh ấy, hy vọng anh ấy có thể tha thứ cho chị, mà anh ấy thì sao, vẫn vô tình hất chị ra, nói thế nào, chúng tôi cũng đã làm vợ chồngai năm, cho dù không yêu chị, nhưng dù sao cũng nên có một chút tình cảm chứ, nếu trái tim của đàn ông cứng lên, thật sự có thể đông chết người khác.
" Ninh Ngữ Yên ai oán nói.
"Bản thân chị cũng nói thế, dù sao cũng có một chút tình cảm, Hàn Hàn bị thương nặng, chị còn ở nhà mà không tới đó, vậy càng làm cho sự việc chuyển biến theo hướng xấu, còn nữa, anh ta cũng không biết thân thế của Hàn Hàn, trong mắt anh ta, chị vẫn là mẹ Hàn Hàn, việc đầu tiên bây giờ chị phải làm, là đi chăm sóc con trai, vậy mới có cơ hội khiến cho anh ta bớt giận, thay đổi sắc mặt với chị.
" Thích Tân Nhã nói.
Ninh Ngữ Yên đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, suy nghĩ một lúc, nói: "Em nói rất đúng! Chị không thể ngu ngốc ngồi ở đây, chị phải đi bù đắp lại.
" "Đúng vậy! Chúng ta đi thôi, đến lúc đó em sẽ giúp chị nói thêm vào.
" Thích Tân Nhã xung phong nói.
"Được! Em đi theo chị.
" Ninh Ngữ Yên thay quần áo, dẫn theo Thích Tân Nhã đến bệnh viện.
Lúc này, ngoài cửa đã hoàn toàn tối đen, bọn họ ngồi trong xe, mỗi người đều nghĩ tới chuyện riêng của mình.
Trong bệnh viện, bọn người Tập Bác Niên đã ăn tối xong, trong TV đang chiếu phim hoạt hình, Hàn Hàn xem say sưa, tròng mắt cũng không di chuyển.
Tập Bác Niên xem suýt nữa ngủ mất, mỗi lần xem hoạt hình cùng Hàn Hàn, anh đều ngủ.
Mặc Tiểu Tịch ôm Hàn Hàn, vừa đút táo cho thằng bé ăn, vừa thích thú xem phim hoạt hình, Thiên Dã không có dáng vẻ mất hứng, cũng không có vẻ mặt mệt mỏi.
Ninh Ngữ Yên và Thích Tân Nhã tới bệnh viện, sau khi hỏi phòng bệnh của Hàn Hàn, hai người không ngừng chạy đến tầng 20.
Đẩy cửa phòng ra, cơ thể của bọn họ lập tức cứng đờ, không thể tin vào mắt mình, bọn họ nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã đều ở đó, hơn nữa Mặc Tiểu Tịch còn vô cùng thân thiết ôm Hàn Hàn ăn trái cây.
Ninh Ngữ Yên thở không được, đầu óc trống rỗng, thiếu chút nữa ngất đi.
Phản ứng đầu tiên trong đầu chính là, Mặc Tiểu Tịch đã biết chuyện của Hàn Hàn.
Mặc Tiểu Tịch, Tập Bác Niên, và Thiên Dã nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, cũng hơi giật mình, ở thời điểm này, tất cả kẻ thù và tình địch đều đông đủ, không phải là chuyện tốt.
Bởi vì lo lắng cho cảm nhận của Hàn Hàn, không thể để thằng bé thấy cảnh cãi nhau, nếu không tâm hồn nhỏ bé của nó sẽ bị tổn thương.
"Mẹ.
.
.
, dì nhỏ.
.
.
" Hàn Hàn yếu ớt kêu lên một tiếng, vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Ninh Ngữ Yên vừa hận lại vừa sợ, cô ta hận lúc này không thể giết chết Mặc Tiểu Tịch, để cô mãi mãi biến mất khỏi thế giới này, nhưng bây giờ lại sợ cô biết chuyện của Hàn Hàn.
Tập Bác Niên đứng lên từ trên ghế, nhìn về phía Ninh Ngữ Yên, lạnh lùng nói: "Không phải kêu em ở nhà chờ sao, sao lại tới đây?" "Em lo cho Hàn Hàn, nên đến chăm sóc thằng bé.
" Ninh Ngữ Yên nói theo lý do đã nghĩ trước đó trên đường, cố nén tức giận đầy bụng, bình tĩnh trả lời.
"Không cần, có tôi ở đây là được rồi, bây giờ trở về ngay đi.
" Tập Bác Niên nghiêm túc nhìn cô ta, đầy ý cảnh cáo.
Thích Tân Nhã dùng ánh mắt hung hãn muốn róc xương lóc thịt nhìn Mặc Tiểu Tịch, cười nói với Tập Bác Niên: "Anh rễ, bọn em đã tới đây, ngồi một chút sẽ đi, chị họ cũng không có ý đập Hàn Hàn, anh tha thứ cho chị ấy đi.
" "Chuyện nhà tôi, không tới phiên cô nói.
" Tập Bác Niên lạnh lùng nói.
"Không tới phiên em nói, cũng không tới phiên Mặc Tiểu Tịch ôm Hàn Hàn, cô có tính toán gì đây, đồ đê tiện, hồ ly tinh.
"Hai người các người, bây giờ lập tức cút ngay ra ngoài cho tôi.
" Cuối cùng Tập Bác Niên cũng nổi cáu, anh không tìm cô ta tính sổ, cô ta còn dẫn theo đứa em họ đanh đá tới tìm anh.
Bị mắng trước mặt Hàn Hàn, Mặc Tiểu Tịch, Thiên Dã, cuối cùng Ninh Ngữ Yên cũng cảm thấy mất mặt: "Tập Bác Niên, anh đừng quá đáng như vậy, em là vợ của anh, mẹ của Han Hàn, dựa vào đâu kêu em cút.
" "Đúng, dựa vào đâu, muốn cút cũng là cái con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia cút.
" Thích Tân Nhã vốn đã hận Mặc Tiểu Tịch, nay được dịp chị họ luôn bình tĩnh xử lý công việc nổi bão, cô ta càng nhân cơ hội tác oai tác quái.
Hàn Hàn bị cảnh người lớn cãi nhau hù doạ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã hồng hào, lại trở nên tái mét một lần nữa, trẻ con sợ nhất chính là nhìn thấy ba mẹ cãi nhau! Thằng bé sợ chui vào trong lòng của Mặc Tiểu Tịch.
"Hàn Hàn đừng sợ, đừng sợ.
" Mặc Tiểu Tịch nhẹ nhàng vỗ vào lưng Hàn Hàn, cho đến khi thằng bé bình ổn lại, mới buông nó ra, đặt nó lên giường: "Dì phải đi, lần sau sẽ trở lại.
" Hàn Hàn có chút lưu luyến kéo góc áo của Mặc Tiểu Tịch, tuy rằng thằng bé còn nhỏ, nhưng nó cũng mơ hồ cảm giác được, ba mẹ cải nhau là vì dì này, cho nên cuối cùng vẫn buông tay nhỏ bé ra.
Mặc Tiểu Tịch cũng cố chịu đựng lưu truyến ở trong lòng, đứng dậy: "Thiên Dã, chúng ta đi thôi.
" Cô không muốn nhìn thấy Hàn Hàn bởi vì người lớn cãi nhau mà sợ hãi, người lớn ích kỷ, sẽ mang lại sự tổn thương cho tâm hồn của một đứa trẻ, vì thằng bé, cô bằng lòng dẹp bỏ sự tức giận trước đó, cho dù bọn họ nói chuyện khó nghe, cô cũng sẽ không tranh cãi với bọn họ.
Thiên Dã đứng lên, sờ vào bàn tay nhỏ bé của Hàn Hàn: "Hàn Hàn, bọn chú đi trước nhé.
" "Tạm biệt! Chú xinh đẹp.
" Hàn Hàn lễ phép nói.
Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã không nói gì nữa, lướt qua bọn họ, đi ra cửa.
"Trời ạ, xem dáng vẻ tự tin của cô ta kìa.
" Thích Tân Nhã tức giận ôm ngực, bỗng nhiên, cô ta xong ra cửa, nhìn thấy nhân viên vệ sinh xách theo thùng nước ở dưới đất, cô ta cầm lấy, hắt vào lưng của Mặc Tiểu Tịch.
Còn la lớn: "Tiện nhân, tao khuyên mày nên khép hai chân lại, đừng có lúc nào cũng lên giường với đàn ông, cũng đừng quyến rũ người đã có vợ, nếu không, tại sao sau này chết cũng không biết.
" Trên tóc và trên người Mặc Tiểu Tịch đầy nước dơ, vô cùng nhếch nhác, Thiên Dã vừa vội vàng bước qua lau cho cô, vừa khó tin nhìn Thích Tân Nhã, giận dữ hét: "Có phải cô điên rồi không hả?" "Thiên Dã, người điên là anh, loại phụ nữ như vậy mà anh cũng muốn, em thật sự buồn thay cho anh.
" Thích Tân Nhã không cam lòng việc Thiên Dã bị cướp đi, sự thù hận đối với Mặc Tiểu Tịch càng mãnh liệt hơn.
"Buồn? Tôi thấy cô mới là đáng buồn, xấu xí đến khiến cho người ta buồn nôn.
" Thiên Dã nhìn cô ta một cách khinh thường và chán ghét, cởi áo khoác, phủ lên cho Mặc Tiểu Tịch: "Chúng ta đi.
" Mặc Tiểu Tịch mấp máy môi, đi về phía trước, lúc này cô không muốn tranh cãi với cô ta, không có nghĩa là cô sợ, mà là, cô không muốn để con cô nhìn thấy hoặc nghe thấy, thế giới xấu xa và trơ tráo của người lớn.
Chương 121: Cô đã biết hết! Editor: Lost In Love Trong phòng bệnh, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên vẫn đứng im tại chỗ.
Cả hai đều nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, trong mắt của Tập Bác Niên nổi lên cơn bão điên cuồng mang tính huỷ diệt, nhưng anh biết, anh không thể ra đó, bởi vì Hàn Hàn còn ở đây, mình là chỗ dựa an tâm nhất của thằng bé.
Mặc Tiểu Tịch, người phụ nữ lại khiến anh rung động một lần nữa, vì con, cô nhẫn nhịn tất cả, anh biết, cô vì Hàn Hàn mà chịu đựng sự khốn khổ.
Thích Tân Nhã thở hồng hộc quay lại phòng, sau khi tiếp nhận cái nhìn sắc bén như muốn giết người của Tập Bác Niên, sự khí thế và phách lối có chút giảm xuống.
"Không phải nói muốn ngồi một chút rồi đi sao? Vậy ngồi đi.
" Tập Bác Niên cố gắng kiềm chế sự xung động muốn vặn đầu hai người phụ nữ này xuống, ra vẻ bình tĩnh nói.
Làm vậy, chỉ vì để Hàn Hàn yên tâm! Anh xoay người, quay về bên cạnh Hàn Hàn: "Con đã xem TV nảy giờ lâu rồi, bây giờ ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai là có thể về nhà.
" Hàn Hàn nghiêng đầu, nhìn về phía Ninh Ngữ Yên, khẽ giọng và dè dặt gọi: "Mẹ.
.
.
" Ninh Ngữ Yên từ trong trạng thái cứng nhắc hồi phục lại tinh thần, bước nhanh đến trước mặt Hàn Hàn: "Hàn Hàn, con còn đau không, là mẹ không tốt, không nên bất cẩn như vậy.
" "Bây giờ không đau nữa ạ, mẹ, tại sao lại tức giận với Hàn Hàn, Hàn Hàn không ngoan sao.
" "Không có, không phải Hàn Hàn không ngoan, là tâm trạng mẹ không tốt, cho nên mới làm vậy, con tha lỗi cho mẹ nhé.
" Ninh Ngữ Yên gượng cười.
"Hàn Hàn không trách mẹ, mẹ đừng không vui, có được không ạ?" Hàn Hàn đã ở chung với Ninh Ngữ Yên lâu ngày, trong lòng nó, người mẹ ruột Ninh Ngữ Yên này, đã ăn sâu bén rễ.
Ninh Ngữ Yên cười gật đầu: "Hàn Hàn cũng kêu ba đừng tức giận với mẹ, k ba tha lỗi cho mẹ được không?" Trong lòng của Tập Bác Niên vô cùng giận dữ, đến bây giờ, cô ta vẫn không quên lợi dụng Hàn Hàn để đạt được mục đích của mình, người phụ nữ này, mỗi một việc làm đều chứa đầy mưu tính, khiến cho người ta càng ngày càng chán ghét.
Hàn Hàn quay đầu về phía Tập Bác Niên: "Ba, ba đừng tức giận với mẹ, có được không ạ?" "Được, ba không tức giận, Hàn Hàn mau ngủ đi.
" Tập Bác Niên cười với Hàn Hàn, đắp chăn cho thằng bé xong, tầm mắt liếc qua mặt của Ninh Ngữ Yên, phát hiện nụ cười trên mặt giống như trút được gánh nặng, lại đạt được mục đích lần nữa sao.
Hàn Hàn đã ngủ, Tập Bác Niên kêu Ninh Ngữ Yên ra ngoài, Thích Tân Nhã cũng đi theo ra.
"Em không hỏi tại sao Mặc Tiểu Tịch lại đến thăm Hàn Hàn sao?" Tập Bác Niên hỏi thẳng, loại phụ nữ thông minh và xảo quyệt giống Ninh Ngữ Yên, hẳn là không cần nhiều lời, cô ta cũng hiểu được.
Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên càng thêm trắng bệch, đáng sợ giống như ma quỷ, từ lúc nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch ôm Hàn Hàn, cô ta biết bí mật đã bại lộ.
"Các người.
.
.
biết lúc nào?" "Hừ, em thừa nhận rồi à! Ninh Ngữ Yên, em cho rằng một chút mánh khóe này của em có thể lừa được tôi sao, từ lúc Hàn Hàn sinh ra, đã biết thằng biết không phải là em sinh, là Mặc Tiểu Tịch sinh, nhưng tôi thấy em coi nó như con ruột, cho nên mới không vạch trần em, về phần Mặc Tiểu Tịch, tôi cũng không biết cô ấy biết từ lúc nào, giấy không gói được lửa, tôi thật không ngờ, em sẽ tức giận mà xuống tay với Hàn Hàn.
" Tập Bác Niên dứt khoát nói ra tất cả mọi chuyện.
Lòng của Ninh Ngữ Yên giống như tro nguội đứng đó, không cầu xin tha thứ: "Vì vậy, anh muốn ly hôn với em sao?" "Không loại trừ khả năng này, tôi đã chịu đủ bụng dạ độc ác của em rồi, lại còn là người phụ nữ hai mặt, cuộc hôn nhân thương mại này của chúng ta, có lẽ nên đặt dấu chấm hết.
" Tập Bác Niên lạnh lùng nói.
"Haha, đặt dấu chấm hết?" Trong lòng của Ninh Ngữ Yên vô cùng suy sụp, cơ thể lảo đảo, lùi về sau: "Sau đó có thể cưới Mặc Tiểu Tịch vào cửa đúng không, Tập Bác Niên, tôi sẽ không ly hôn với anh, ngày nào tôi còn chưa ký tên lên giấy thoả thuận, tôi vẫn là Tập phu nhân, tôi muốn kéo dài chết Mặc Tiểu Tịch của anh, tôi xuống địa ngục, cũng sẽ kéo các người chôn cùng.
" Giọng nói của cô ta rất nhẹ, rất độc ác, vẻ ác độc trong xương, biểu lộ ra hết.
"Ninh Ngữ Yên, cuối cùng hôm nay tôi cũng thấy rõ bộ mặt thật của cô, từ trước tới nay, cô che giấu rất tốt, tuy rằng tôi luôn biết cô là loại người gì, đã nói đến mức này, chúng ta cứ chờ xem đi, xem ai lợi hại hơn.
" Tập Bác Niên anh từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị người ta uy hiếp và hù dọa.
Thích Tân Nhã vừa đỡ Ninh Ngữ Yên, vừa nói: "Anh đừng kinh người quá đáng như vậy, chị họ tôi có lỗi gì với anh, chị ấy đường đường là thiên kim Ninh thị, hạ mình quỳ gối dưới anh, anh trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, dẫn phụ nữ về nhà anh không nói gì, bây giờ anh muốn bỏ chị ấy, nói cho anh biết, không có cửa đâu.
" Tập Bác Niên cười lạnh: "Vậy các người cứ việc sử dụng thủ đoạn đi, nếu tôi đoán không nhầm, chuyện Mặc Tiểu Tịch bị mưu hại lần này, cũng là kiệt tác của các người.
" "Đúng thế thì sao, thứ đê tiện giống như Mặc Tiểu Tịch, giết nó một trăm lần tôi cũng không hả giận.
"Phụ nữ bởi vì tốt bụng mà đẹp, bởi vì ghen tị mà xấu xí, cho nên cô lấy gương soi lại mặt mình đi, xem xấu đến cỡ nào.
" Tập Bác Ninh khinh thường nhìn họ giống như nhìn một con rệp.
Ninh Ngữ Yên rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Tập Bác Niên, anh luôn miệng nói muốn trả thù cho em gái, kết quả thế nào.
.
.
tôi thật sự đau lòng thay cho con bé, con bé ở dưới đất cũng hận anh không trả thù cho con bé, anh và Mặc Tiểu Tịch sẽ không có kết quả tốt đâu.
" Cô ta lui về sau, đôi mắt u ấm, khóe môi nhếch lên nụ cười đáng sợ, Mặc Tiểu Tịch, tôi nhất định phải khiến cô chết không có chỗ chôn, xé thành từng mảnh vụn, nghiền thành bùn nhão.
.
.
Thích Tân Nhã nhìn dáng vẻ của chị họ có chút sợ hãi, thầm nghĩ, sẽ không vì kích động quá mức mà thật sự điên loạn chứ! Cô ta đuổi theo Ninh Ngữ Yên: "Chị họ, chúng tôi đi tìm cậu tới trừng trị anh ta, chị từng đau lòng quá, chọc tức bản thân, chỉ có lợi cho ả hồ ly tinh Mặc Tiểu Tịch kia.
" Tập Bác Niên thở dài trong lòng, anh cũng không ngờ lại ầm ĩ với cô ta đến cục diện ngày hôm nay, mà tất cả mọi chuyện, giống như sự sắp đặt của mình, chuyện của Hàn Hàn chỉ là chìa khóa để mở ra cái rương màu đen, trong đó ẩn giấu rất nhiều sự đen tối, bí mật khủng khiếp, khiến tất cả mọi thứ hiện ra trước ánh mặt trời, không chỗ nào che giấu.
Trận đấu ác liệt thật sự chỉ mới bắt đầu.
Mặc Tiểu Tịch trở về căn hộ, tắm nước nóng, Thiên Dã pha sữa nóng cho cô xua tan cái lạnh.
"Anh nghĩ, bây giờ, chắc là Ninh Ngữ Yên cũng đã biết hết, em không nhìn thấy dáng vẻ vừa sợ hãi vừa căm hận của cô ta sao?" Thiên Dã lý trí nói.
"Ừ! Nhìn thấy, em sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì đó, độ hung ác của người phụ nữ này vượt xa tưởng tượng của chúng ta, tiểu Dã, không biết tại sao, trong lòng em rất lo lắng, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
" Mặc Tiểu Tịch ôm ngực, cảm giác bất an và hốt hoảng lại kéo tới.
"Đừng tự hù doạ mình, không phải em luôn không sợ thế lực ác sao, sao lúc này lại sợ?" Thiên Dã cảm thấy cô buồn lo rất vô cớ.
Mặc Tiểu Tịch không vì lời nói của Thiên Dã mà nhẹ nhõm, đôi mày thanh tú càng cau chặt hơn: "Em sợ cô ta sẽ gây bất lợi cho Hàn Hàn.
"
Chương 122: Mặc Tiểu Tịch vạch kế hoạch trong lòng! Editor: Lost In Love "Không phải còn có Tập Bác Niên sao, sau khi trải qua chuyện này, anh ta sẽ không để mặc Hàn Hàn ở một mình với Ninh Ngữ Yên đâu, em có thể nghĩ tới chuyện này, loại người thông minh như anh ta sao có thể không nghĩ tới, lo lắng của em là dư thừa, mau uống sữa đi, sau đó lên giường ngủ một giấc.
" Thiên Dã an ủi cô.
Trong lòng Mặc Tiểu Tịch cũng biết Thiên Dã nói có lý, nhưng vẫn không yên tâm, cô uống hết sữa trong tay, nói với Thiên Dã: "Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
" "Ừ!" Thiên Dã mỉm cười, anh cũng biết, có chuyện, không phải anh an ủi mấy câu, là có thể khiến cô yên tâm.
Mặc Tiểu Tịch đi vào phòng, nằm trên giường, trong đầu đều là Hàn Hàn, rất khó mới ngủ được, sau khi mơ thấy cảnh Hàn Hàn bị Ninh Ngữ Yên giết chết, đầy đất đều là máu tươi, hù cô thức giấc, ngồi dậy, thở hổn hển, trong bóng tối, mồ hôi lạnh đã làm ướt lưng cô, trán, lòng bàn tay, tất cả đều dính mồ hôi ẩm ướt.
Giấc mộng vừa rồi rất đáng sợ, cũng rất chân thực, giống như thật sự sẽ xảy ra.
.
.
Không, cô sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cô tuyệt đối không cho phép, một lúc sau, cô ngẩn người dựa vào giường, không còn buồn ngủ nữa, xem ra, cô phải nhanh chóng đoạt Hàn Hàn về, cô không yên tâm để con trai ở chung với một người phụ nữ nguy hiểm như thế.
Trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Khi Mặc Tiểu Tịch chạy tới bệnh viện, Tập Bác Niên đã cho Hàn Hàn xuất viện, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mát.
Thiên Dã đã quay lại tiến hành quay phim, đạo diễn bên kia tức đến giậm chân, không ngừng gọi điện thoại cho anh và Tô Lộ Di.
Hai ngày liên tiếp, Mặc Tiểu Tịch đều ngẩn người ở trong nhà, cũng không nhận được tin Tô Lộ Di kêu cô trở về làm việc lần nữa, thầm nghĩ, cô và Thiên Dã đang xảy ra chuyện như vậy, không biết còn để cô diễn bộ ca kịch đó không.
Mà phương diện phản ứng tin tức ở trên TV, thật sự khiến tất cả mọi người có chút ngạc nhiên, tuy rằng đại đa số người cũng không thích và đồng ý quyết định qua lại Thiên Dã và Mặc Tiểu Tịch, cũng có một phần nhỏ tỏ vẻ ủng hộ quyết định của thần tượng, danh tiếng của Mặc Tiểu Tịch cũng từ sự kiện này mà tăng lên rất nhiều, về phần lời nói của cô và ba nam diễn viên kia ai mới là thật, rất nhiều người tin Mặc Tiểu Tịch, bởi vì bên cạnh có bạn trai tốt, tuấn tú và giàu có như vậy không chọn, lại chọn ba tên đàn ông không ra gì, điều này có chút không hợp lý.
Tên của Mặc Tiểu Tịch, và ảnh chụp phía trước tuyên truyền của Thiên Sứ Đêm, bị người ta bàn luận, không ngờ sau trò hề này, người có lợi cuối cùng, lại là Mặc Tiểu Tịch.
Tô Lộ Di vui mừng, lập tức chạy tới căn hộ: "Tiểu Tịch, lần này chúng ta vì hoa mà được phúc, cô có biết bây giờ tên của cô được xếp hạng là hấp dẫn sự tìm kiếm nhất không, lúc này chúng ta phải thừa dịp truy kích.
" "Tôi cũng không ngờ tới điều đó.
" Mặc Tiểu Tịch vừa vui vừa lo lắng: "Nhưng cứ như vậy, có phải ảnh hưởng rất lớn tới Thiên Dã không?" "Ừ thì.
.
.
, ít nhiều gì sẽ có, cũng may, không tồi tệ như tưởng tượng của tôi.
" Đối với sự thật trước mắt, Tô Lộ Di không thoả mãn lắm, nhưng không cách nào thay đổi: "Từ mai trở đi, cô cứ tiếp tục việc diễn tập, tôi có linh cảm, nhờ gió đông lần này, bộ ca kịch nhất định sẽ nổi, cô phải nỗ lực thật nhiều.
" Mặc Tiểu Tịch mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Tập Bác Niên bỏ tờ báo xuống, cười nhẹ, cô không có chuyện gì, anh rất yên tâm.
Thích Tân Nhã thì tức đến mức muốn lật ngược cái bàn, cô ta ngược lại giúp Mặc Tiểu Tịch ngồi lên vị trí cao nhất, bây giờ Mặc Tiểu Tịch gặt hái được tình yêu, trên sự nghiệp cũng lên như diều gặp gió, mà chuyện này đều dựa vào sự trợ giúp của mình.
Sau khi Ninh Ngữ Yên trở về từ bệnh viện, luôn ngây ngồi ở trong phòng, ngày thứ hai Tập Bác Niên và Hàn Hàn về nhà, cô ta cũng không ra khỏi cửa, vết rạn của hôn nhân đã càng ngày càng lớn.
Bây giờ Tập Bác Niên đi làm đều dẫn Hàn Hàn đến công ty, kêu thư ký trông nom giúp anh, anh không muốn mỗi ngày đều mang theo trái tim lơ lửng đi làm.
Bây giờ chuyện gì Ninh Ngữ Yên cũng có thể làm được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mà tỉ lệ này dùng trên người Hàn Hàn, lại rất cao, anh không dám lấy an toàn của con trai ra mạo hiểm, phiền một chút dù sao cũng hơn so với gặp chuyện không may.
(Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Đây là câu thành ngữ Trung Quốc.
-"nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao/ nhiều lần -"vạn nhất" nghĩa là "lỡ như, chẳng may,.
.
".
) Hàn Hàn không hiểu tại sao bây giờ ngày nào ba cũng ngủ chung với nó, ăn sáng với nó, còn dẫn nó tới công ty, nhưng có thể ở cùng với ba mỗi ngày, nó rất vui! Trên dưới nhà họ Tập đều đang đồn, tin tức Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên muốn ly hôn, đã mấy ngày bọn họ không gặp mặt, đưa đồ ăn lên, Ninh Ngữ Yên cũng không ăn, ngồi một mình, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu thư, cô ăn một chút đi, cứ như vậy, sao cơ thể có thể chịu được.
" "Tiểu Vân, chẳng qua là tôi không cam lòng! Ninh Ngữ Yên tôi vì anh ta mà trả giá biết bao nhiêu thứ, bây giờ anh ta muốn bỏ thì bỏ tôi, đúng là vô tình vô nghĩa.
" Ninh Ngữ Yên nghiến răng nói.
"Tôi nghĩ, không chừng là nói dỗi thôi, qua một thời gian sẽ tốt lên.
" Tiểu Vân an ủi cô ta.
"Không, sẽ không tốt lên, trạng thái bây giờ đã trở thành một mất một còn, anh ta vô tình với tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn, cô thu dọn đi, lát nữa chúng ta về Đài Loan.
" Nếu cô trở nên bất hạnh, Tập Bác Niên anh cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn.
Tiểu Vân sợ hãi: "Cô muốn quấy rầy tới lão gia sao? Cứ như vậy, ông ấy cũng sẽ biết chuyện của Hàn Hàn, đến lúc đó mọi chuyện càng khó xử lý hơn.
" "Đã không còn đường xoay chuyển.
" Trong mắt của Ninh Ngữ Yên bỗng nhiên hiện lên vẻ ác độc: "Anh ta muốn ly hôn, tôi sẽ khiến sự nghiệp của anh ta bị cắt ngang, không có nhà họ Ninh chúng tôi, sự nghiệp của anh ta lấ đâu ra huy hoàng như ngày hôm nay, tôi muốn nói cho anh ta biết, Ninh Ngữ Yên tôi không phải người phụ nữ kêu thì đến, đuổi thì đi.
" "Vâng, tiểu thư, tôi đi chuẩn bị một lát.
" Tiểu Vân cũng khuyên không được Ninh Ngữ Yên, nhưng cô ta chỉ là người giúp việc, cũng chỉ có thể nghe theo lệnh.
Một tuần sau.
Diễn tập Thiên Sứ Đêm vô cùng suông sẻ, vé tham dự đã bán hết toàn bộ, mặc kệ người khác ôm suy nghĩ gì tới mua, cũng đều không quan trọng, quan trọng là công ty kiếm được tiền.