Old school Swatch Watches
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Đoạt vợ cô gái yêu phải em rồi phần 10
Cô cũng không có cách nào từ chối, cúp điện thoại, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, lúc nhỏ ở cô nhi viện đều ăn đồ ăn bình thường và rẻ tiền, nhưng lúc này trong tủ lạnh của anh chất đầy các nguyên liệu nấu ăn cao cấp, không biết anh thích ăn gì, chỉ biết nấu mấy thứ đơn giản.

7h, Thiên Dã trở về.

"Có thể ăn cơm chưa, anh sắp đói muốn chết rồi.

" Anh khoa trương ôm bụng, giống như cả ngày đã không ăn gì.

Mặc Tiểu Tịch không khỏi cười khẽ: "Có thể, để em đi lấy ra.

" Bọn họ cùng nhau ngồi trên chiếc bàn màu trắng, lúc ăn cơm, Thiên Dã vô cùng bóc các món ăn cô làm, thực ra anh muốn dùng cách này để thay để chế độ ăn uống qua loa của cô.

Buổi tối, Mặc Tiểu Tịch không ngủ được, càng về khuya, đầu óc của cô càng tỉnh táo.

Im lặng nằm trên giường, cô cảm thấy vô cùng khốn khổ, cuối cùng cô cũng chịu không được mà đi ra khỏi phòng, ngồi trong phòng khách xem TV, mang tất cả lực chú ý tập trung vào trên đó.

Nhưng từng khuôn mặt trên TV đều biến thành khuôn mặt của Tập Bác Niên, tại sao cô càng muốn quên lại càng nhớ.

"Không ngủ được sao?" Thiên Dã ngồi xuống bên cạnh cô, mệt mỏi cả ngày, anh gần như nằm xuống là có thể ngủ, nhưng nhớ đến Mặc Tiểu Tịch, cho nên thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, vừa có một tiếng động nhỏ là đã ra ngoài nhìn xem.

Mặc Tiểu Tịch chậm rãi gật đầu, khổ sở nói: "Tiểu Dã, anh biết không? Muốn quên, là một chuyện vô cùng khó khăn.

" "Anh biết, anh biết.

.

.

" Thiên Dã nhẹ giọng an ủi.

"Con của em đã chết, nó đã chết, ngay cả nhìn em cũng không nhìn thấy nói thì nó đã biến mất.

" Mặc Tiểu Tịch lẩm bẩm giống như nói mớ.

Thiên Dã nghe cô nói đến đứa bé thì nhớ lại đêm đó, vết máu trên bãi cỏ, nói vậy, cô đã sinh đứa bé ra, nhưng tại sao lại chết, tại sao lại biến mất, anh không biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.

"Tiểu Tịch, con của em đã sinh ra đúng không? Vậy tại sao lại không thấy?" Thiên Dã cẩn thận hỏi.

"Em không biết, đứa bé từ trong cơ thể của em tuột ra ngoài, sau đó, bác sĩ nói với em, đứa bé đã chết.

" Mặc Tiểu Tịch khuôn khổ sở khi nhớ lại cảnh đó.

Thiên Dã ngạc nhiên: "Bác sĩ? Vậy đứa bé sinh ra ở bệnh viện sao?" Anh luôn cho là ở trên bãi cỏ.

Mặc Tiểu Tịch hồi tưởng lại, sau đó lắc đầu: "Không phải ở bệnh viện, em đang đi trên đường thì đột nhiên đau bụng dữ dội, rất lâu sau đó, em đau đớn đến sắp ngất đi thì có người đến, nói là bác sĩ.

.

.

" Nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy có gì đó không bình thường.

Cô vẫn luôn rối rắm về cái chết của đứa bé, nhưng không muốn suy nghĩ, mà lúc này cô nghiêm túc hồi tưởng lại một lần thì cảm thấy có gì đó không đúng.

"Em nói là em đang đi trên đường thì đột nhiên đau bụng, sau đó có bác sĩ đến giúp em đỡ đẽ sao? Chuyện này thật sự không thể nào, chỗ đó vô cùng hoang vu, không chỉ bác sĩ, ngay cả xe cộ cũng rất ít qua lại, trử khi người bác sĩ đi luôn đi theo em, nếu không sao lại trùng hợp như vậy?" Thiên Dã đã đi qua đó cho nên mới hiểu rõ.



Chương 92: Có thể đứa bé vẫn chưa chết! Editor: Lost In Love Mặc Tiểu Tịch nghe Thiên Dã nói vậy, có chút ngạc nhiên, chỗ hoang vu kia sao lại có bác sĩ.

Hai năm nay, cô vẫn luôn trốn tránh suy nghĩ đến những chuyện có liên quan đến cái chết của đứa bé, cho nên ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không nhận ra được! "Chẳng lẽ, là có người phái bác sĩ đó đi theo em sao?" "Tỉ lệ vô tình gặp phải rất thấp, mà nếu cô ta là bác sĩ, đứa bé đã thuận lợi sinh ra thì tại sao lại vô duyên vô cớ chết đi, cho dù chết, là một bác sĩ thật sự, cũng không nên không cho em nhìn một chút đã tự mình đi xử lý.

" Thiên Dã suy luận, dùng lý trí để phân tích, không phải anh thông minh mà là chuyện này có quá nhiều chỗ kỳ quái.

Mặc Tiểu Tịch nghĩ tới bác sĩ kia vừa đi thì Tập Bác Niên đã đến, trên thế giới này, còn ai nhẫn tâm muốn ép cô xuống địa ngục như vậy, chỉ có anh! Người mà cô thà rằng gánh oan ức trên lưng cũng không muốn làm tổn thương anh.

Nhưng, anh lại tàn nhẫn đoạt mất con của cô, kêu cô đi chết.

"Là Tập Bác Niên, nhất định là anh ta.

" Sự thật này khiến tim của Mặc Tiểu Tịch đau giống như bị dao cắt, cô không ngờ anh lại tuyệt tình với cô đến nước này.

"Có thể, không phải anh ta thì là Ninh Ngữ Yên, hoặc là hai người bọn họ hợp mưu, nhưng nếu là anh ta, đó cũng là con của anh ta, anh ta sẽ nhẫn tâm dồn nó vào chỗ chết sao?" Thiên Dã nói ra nghi vấn.

"Ai biết được, có thể anh ta muốn làm cho em hoàn toàn tuyệt vọng, muốn đẩy em vào vực sâu, chuyện gì anh ta không làm được.

" Mặc Tiểu Tịch tức giận đến toàn thân run rẩy.

Lúc biết đứa bé bị anh bắt đi, có thể đã không còn sống trên đời, trong lòng cô vô cùng đau đớn, không kể xiết được.

"Cũng có thể chưa chết, dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ, cho nên rất khó ra tay, đừng bi quan như vậy.

" Thiên Dã vỗ vai cô, nói.

"Thật sao? Đứa bé có thể chưa chết?" Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch phát ra tia sáng, mặc dù mỏng manh, nhưng có thể chiếu sáng bóng tối.

Thiên Dã nhìn thấy dáng vẻ háo hức của cô, đành phải nói: "Đúng! Chúng ta đi tìm xem, coi có manh mối gì không, theo anh biết, bây giờ bọn họ có một đứa con trai, là Ninh Ngữ Yên sinh trước lúc kết hôn, vì thế, ngày cưới đã được dời về sau.

" "Em biết, em đã thấy đứa bé đó.

" Ánh mắt của Mặc Tiểu Tịch có chút chán nản: "Đứa bé rất đáng yêu.

" Thật kỳ lạ, là con của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, tại sao cô không có chút ghét bỏ, ngược lại cảm thấy vô cùng yêu mến.

"Bây giờ mà tuỳ tiện đi hỏi Tập Bác Niên, anh ta cũng sẽ không thừa nhận, đây là chuyện quan trọng, trước hết phải nghĩ cách đi hỏi thăm một chút, với lại chuyện này cũng không chắc là Tập Bác Niên làm, Ninh Ngữ Yên cũng có động cơ, không phải sao?" Thiên Dã sợ cô đi tìm Tập Bác Niên gây ầm ĩ, nếu có thể, anh hy vọng, cô và Tập Bác Niên không dính dáng đến nhau nữa.

Mặc Tiểu Tịch cảm thấy Thiên Dã nói cũng có lý, Ninh Ngữ Yên thật sự có động cơ này, bây giờ mà tuỳ tiện xông lên, cô hoàn toàn không có khả năng để đánh trả.

"Được! Vậy anh phải hỏi thăm nhanh nhanh nhé.

" Mặc Tiểu Tịch kéo lấy cánh tay của Thiên Dã, sốt ruột nói.

"Anh sẽ tranh thủ! Chuyện của em chính là chuyện của anh, em nhất định phải bình tĩnh mới được.

" Thiên Dã nhìn thấy cô sốt ruột như vậy, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Đêm đó, Mặc Tiểu Tịch vô cùng phấn khởi, cô nghĩ nếu đứa bé còn sống, cũng được hai tuổi, trái tim của cô đã sống lại trong một đêm.

Nhà họ Tập.

Buổi chiều, Ninh Ngữ Yên dẫn Hàn Hàn đến nhà kính phơi nắng, thằng bé vô cùng tinh nghịch, không ngồi yên một chỗ, luôn sờ mó đủ thứ để chơi đùa.

"Hàn Hàn, lại đây ăn bánh ngọt với mẹ.

" Ninh Ngữ Yên vẫy tay với thằng bé.

Hàn Hàn cầm đồ chơi đi đến bên cạnh cô ta, há miệng nhỏ nhắn ra: "Mẹ, Hàn Hàn muốn ăn.

" "Chú mèo ham ăn.

" Ninh Ngữ Yên mỉm cười rồi cầm lấy bánh ngọt bỏ vào trong miệng thằng bé: "Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹnbiết không?" "Biết rồi ạ.

" Hàn Hàn vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Ngữ Yên nhấp một chút hồng trà, lơ đãng hỏi: "Hàn Hàn, con rất thích dì hôm qua chơi cùng con sao?" "Thích ạ.

" Hàn Hàn dùng sức gật đầu.

"Vậy con thích mẹ nhiều hơn, hay dì đó nhiều hơn?" Ninh Ngữ Yên hỏi tiếp.

Hàn Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, rồi trả lời: "Đều thích ạ!" Ninh Ngữ Yên thở dài một hơi, xoa đầu Hàn Hàn: "Chuyện này không thể được, con nhất định phải thích mẹ nhiều hơn, bởi vì mẹ là mẹ của con, có hiểu không?" Hàn Hàn nửa hiểu nửa không, ở trong cái đầu nhỏ của thằng bé, không có suy nghĩ về những điều này, giống như thế giới của người lớn, đối với nó thật sự quá phức tạp.

Sau khi Ninh Ngữ Yên dỗ thằng bé ngủ thì lập tức gọi mấy thuộc hạ đặc biệt làm việc cho cô ta đến.

"Người phụ nữ Mặc Tiểu Tịch kia lại xuất hiện, các người đi tìm cho ra cô ta cho tôi.

" Ninh Ngữ Yên nghiêm mặt, kiêu ngạo nói.

"Vâng!" Thuộc hạ trả lời ngắn gọn, nhanh chóng đi ra cửa.

Mặc Tiểu Tịch, nếu cô dám đến đây, tôi sẽ bầm cô ra thành vạn mảnh, nếu cô không đến, tôi cũng nghĩ cách tìm ra cô, sau đó diệt trừ cô, đừng nghĩ chơi trò ẩn hiện ở trong cuộc sống của tôi.

Tập Bác Niên đang làm việc trong văn phòng thì đột nhiên nhớ đến Mặc Tiểu Tịch, cô luôn ở thành phố này sao? Trốn cũng rất giỏi! Mấy năm nay, chắc cô trải qua rất khó khăn, mất đi đứa bé nhất định là một đả kích vô cùng lớn đối với cô, nhưng nếu gặp lại cô, anh có quyết đoán nói cho cô biết, Hàn Hàn là con của cô không? Làm như vậy, nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều hậu quả không thể đoán trước! Ninh Ngữ Yên sẽ không chịu để yên, hậu quả của việc ly hôn là trực tiếp tác động đến cả nhà họ Tập và nhà họ Ninh, công ty cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, nếu Ninh Hải Thành biết Hàn Hàn không phải là cháu ngoại của ông ta, không biết có trách cứ con gái của ông ta hay không, nhưng chắc chắn sẽ giúp cô ta.

Nếu anh giáp mặt giải quyết cũng được, chỉ sợ là bọn họ sẽ chỉa mũi dùi vào Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn.

Xoa mi tâm, anh cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Mặc Tiểu Tịch đang nằm dài trong nhà một mình, Thiên Dã đã ra ngoại ô, ngày mốt mới trở về, cô cũng hiểu, những ngôi sao nổi tiếng luôn rất bận rộn, thật không biết, trước đó sao anh có thể đợi ở quán nhiều ngày như vậy, nhất định đã dời lại rất nhiều công việc.

Buổi tối, cô cảm thấy có chút buồn bực, mấy ngày nay luôn nghĩ tới chuyện của đứa bé, nghĩ tới tim cũng khô héo, thỉnh thoảng ra ngoài một lần cũng không sao, cẩn thận một chút là được.

Cô mặc một chiếc áo khoác có mũ, sau đó đội mũ lên và đi ra cửa.

Cũng may không có gặp người ở chung một khu trong thang máy, cô đi bộ trên đường, gió đêm lạnh vô cùng, hít sâu vào một hơi, cảm giác rất thoải mái.

Tập Bác Niên ăn cơm tối cùng những người bạn trên thương trường xong, nhưng không muốn về nhà liền.

Lái xe đến bên ngoài khách sạn năm sao kia, đây là nơi cô xuất hiện và cũng là nơi biến mất, không biết có xảy ra kỳ tích nữa không, để cô lại xuất hiện ở đây một lần nữa.

Anh lái xe dừng lại bên cạnh đài phun nước, mở cửa sổ ra rồi lấy một điếu thuốc, đốt lên.



Chương 93: Quay lưng vào nhau rời đi! Editor: Lost In Love Thuốc lá trong tay từ từ biến thành tro tàn, rơi ra bên ngoài cửa sổ, làn khói màu trắng lượn lờ phất phơ trong không khí, biến ảo đủ thứ hình dạng.

Ánh mắt của Tập Bác Niên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tối nay là 15, nên trăng đặc biệt rất tỏ, ánh sáng chiếu xuống, vạn vật đều được bao phủ trong ánh sáng lờ mờ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có người từ trong khách sạn đi ra, lái xe rời đi.

20 phút trôi qua.

Anh thầm cười nhạo mình, rốt cuộc anh đang làm gì, sao cô còn có thể đến đây, gặp anh ở đây, cô nhất định sẽ trốn đi thật xa, nói không chừng đã đến thành phố khác ngay trong đêm.

Anh thu tầm mắt lại, ngửa mặt dựa vào ghế.

Ở lúc anh thu tầm mắt, có một bóng người đi ngang qua xe của anh, đáng tiếc anh đã nhắm nghiền mắt.

Cô vòng qua bên kia đài phun nước, quay lưng về phía anh ngồi xuống, cô đội mũ, ngước nhìn ánh trăng ở trên bầu trời.

Mặc Tiểu Tịch chớp chớp mắt, giống như hoàn hồn rồi nhìn dáo dác xung quanh, sao cô lại đến đây? Cô đang chờ điều gì? Chờ người kia xuất hiện sao? Anh không yêu cô, hoàn toàn không yêu, cô từng cho rằng trong lòng anh, ít nhiều gì cũng có một chút tình cảm.

Là cô quá ngây thơ, quá ngu ngốc, nếu thời gian có thể quay ngược lại, để cô được chọn một lần nữa, cô có nói cho anh biết sự thật hay không.

Suy nghĩ một lúc lâu.

Nhưng.

.

.

Đến bây giờ, trong lòng cô vẫn không có câu trả lời, tại sao anh tàn nhẫn đoạt lấy con của cô, còn kêu cô đi chết, trong lòng cô vẫn do dự.

Dòng nước cao thấp trong đài phun nước che khuất tiếng thở dài giống nhau.

Nếu tình yêu đã đến, đã từng ở lại đây, tại sao lại không thể nắm giữ được nó, có nhiều khi vận mệnh luôn tàn khốc như vậy, lúc bắt đầu sánh vai, đã định trước là một quá trình cay đắng.

Tập Bác Niên mở mắt ra, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không có ai, cô sẽ không đến.

Ánh mắt nhìn xuyên qua dòng nước, chỉ nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ, thì ra cũng có người ở cùng anh trong buổi tối vắng lặng nhưng lạnh lẽo này, một mình ngu ngốc chờ ở đây.

Nhưng không biết, người cô chờ là ai! Có phải cũng chờ một người mãi mãi không xuất hiện hay không.

Mặc Tiểu Tịch, em sẽ không đến đây, đúng không? Cho dù chỉ là một lần, hãy cho tôi nhìn thấy em, tôi muốn nói cho em biết, hai năm trước, em đã chết qua một lần, tôi đã tha thứ cho em! Anh nói thầm trong lòng, không biết nói cho bản thân mình nghe, hay muốn nói cho sự cô đơn nghe.

Ném tàn thuốc ra ngoài, anh đóng cửa sổ xe lại, lái xe rời đi.

Cô xoay người, đứng lên, đi qua chỗ anh đã dừng lại vừa rồi, giẫm lên tàn thuốc anh đã từng hút, đi về hướng ngược lại.

Khoảng cách kéo xa ra từng chút, mỗi phút mỗi giây, thời gian giống như ống kính, đã dừng lại ở hình ảnh này, đo lường.

Đôi mắt của bọn họ nhìn về phía trước, nhưng đều vô cùng mơ màng và đầy mất mát, giống như đã mất đi, không bao giờ có thể nắm giữ được nữa, trong nội tâm xác định thật sự muốn đạt được một thứ gì đó.

Mặc Tiểu Tịch trở lại căn hộ, cô chợt nhớ tới hôm nay mình chưa ăn gì, vì thế, lấy bánh mì trong tủ lạnh ra ăn.

Quá rảnh rỗi và buồn chán, cô nghĩ có lẽ lên mạng có thể tìm thấy tin tức gần đây của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, xem hai năm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không.

Cô đi vào phòng giải trí của Thiên Dã, trong này có thể nghe nhạc, trên giá sách đặt một ít sách, còn có một cái Laptop trên bàn.

Sau khi mở ra, cô dò tìm tin tức của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, phần lớn đều là những buổi dạ hội mà bọn họ tham gia, nhà họ Tập và nhà họ Ninh là trùm thương nghiệp, bắt tay khởi động công trình thương nghiệp gì đó, cô kéo chuột xuống dưới, lật xem khoảng thời gian hai năm trước lúc cô bỏ đi có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không.

Khi tầm mắt rơi vào trên tiêu đề 9h tối qua thiên kim của Ninh thị đã chào mừng quý tử ra đời, Mặc Tiểu Tịch theo bản năng bấm vào.

Nội dung tin tức cũng không có gì đặt biệt, nhưng thời điểm này, là ngay ngày cô bỏ đi, cô nhớ hình như mình sinh vào lúc 8h, mà cô ta lại đúng lúc sinh vào 9h? Ninh Ngữ Yên sinh con cùng một ngày với cô! Nhưng cô lại sinh trước ngày dự tính mười ngày, cô ta mang thai trễ hơn cô, ít nhất cũng sinh sớm hơn hai mươi ngày.

Mặc dù sinh non cũng không phải chuyện lạ, nhưng sự trùng hợp này, làm cho lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng khó chịu.

Cảm thấy có điều gì đó dính líu trong này.

Cô lại tuỳ ý xem sơ qua một chút, phát hiện Thích Tân Nhã và Ninh Ngữ Yên qua lại vô cùng mật thiết, bây giờ Thích Tân Nhã ở trong giới nghệ sĩ, cũng xem như là nữ diễn viên nổi tiếng, cái thứ nhất là một trong nữ diễn viên có xì căng đan với Thiên Dã, cộng thêm thế lực phía sau đủ vững vàng, cho nên ngồi lên vị trí đó rất dễ.

Trước kia Thiên Dã từng nói, Thích Tân Nhã biết không ít chuyện của Ninh Ngữ Yên, sao lại không xuống tay từ chỗ cô ta.

Cô biết mình làm như vậy là hơi quá, Thiên Dã không muốn dính dấp quan hệ với Thích Tân Nhã, trong lòng do dự, nhưng cô thật sự rất muốn tìm thấy đứa bé.

Một tuần sau, Thiên Dã từ bên ngoài trở về.

Mấy ngày nay anh đã nhờ người âm thầm dò hỏi xem có phải Tập Bác Niên đã mang đứa bé đến cô nhi viện hay đến nơi một người thân thích nào hay không.

"Chuyện đó.

.

.

" Mặc Tiểu Tịch đi vào phòng của Thiên Dã, anh đang thay quần áo, nhìn thấy thân trên của anh để trần, cô dời tầm mắt đi: "Anh thay quần áo trước đi, chúng ta nói chuyện sau.

" "Không sao, em nói đi.

" Trên mặt Thiên Dã hiện lên nụ cười nhạt, khoác áo lên: "Nhìn thấy anh, em cũng ngượng ngùng sao?" "Dù sao anh cũng là đàn ông.

" Mặc Tiểu Tịch nói vô cùng tự nhiên.

Tay đang mặc quần áo của Thiên Dã dừng lại, có phần nghiêm túc nói: "Không sai, anh là đàn ông, tiểu Tịch là phụ nữ.

" Mặc Tiểu Tịch không khỏi bật cười: "Cho nên?" "Hy vọng sau này em có thể đối xử với anh như một người đàn ông, có thể yêu một người đàn ông tên 'Thiên Dã'.

" Nói xong, kề sát lại gần cô.

Khuôn mặt của Mặc Tiểu Tịch hơi ngẩn ra, trước lúc anh đến gần, vội vàng lùi lại: "Em đi xem canh có được chưa đã.

" Cô nhanh chóng chạy mất.

Thiên Dã đứng đó, vô cùng chán nản, sự trốn chạy của cô nói cho anh biết, cô kháng cự phát triển mối quan hệ ở mặt khác với anh, cô vẫn xem anh là bạn tốt, nhưng anh đã yêu cô từ sớm, ở lúc bắt đầu hiểu chuyện, cô đã ở trong lòng anh.

Không sao, một ngày nào đó, cô sẽ ở lại bên cạnh anh, anh không cần quá nóng lòng.

Anh khoác thêm một chiếc áo hở cổ, đi ra khỏi phòng, xem chuyện xấu hổ đó chưa từng xảy ra, mỉm cười đi tới bên cạnh cô: "Vừa rồi em muốn nói gì với anh?" "Em.

.

.

" Mặc Tiểu Tịch muốn nói tiếp chuyện sau đó, nhưng lại cảm thấy mình có chút hèn hạ.

"Nói đi, cũng không phải ép anh đi bán sắc, tại sao lại khó mở miệng.

" Thiên Dã ở bên cạnh, cầm một chiếc muỗng nhỏ, múc một chút canh, đưa đến bên miệng.

"Em muốn anh đi quyến rũ Thích Tân Nhã.

" Mặc Tiểu Tịch khẽ nhắm mắt, nói ra một mạch.

Thiên Dã mới vừa đưa ngụm canh vào miệng, lúc này thiếu chút nữa bị lời của cô làm cho nghẹn chết: "Khụ.

.

.

khụ.

.

.

em nói gì?" Cô gái này, thật sự muốn anh đi bán sắc.

Mặc Tiểu Tịch vỗ vỗ lưng của anh: "Thật xin lỗi, em biết em quá đáng, nhưng em muốn biết chuyện của Ninh Ngữ Yên từ chỗ cô ta.

" "Em đã phát hiện chuyện gì? ----

Chương 94: Hàn Hàn là con của ai? Editor: Lost In Love "Mấy ngày trước em lên điều tra xem hai năm nay Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không, cái khác thì không có, nhưng em phát hiện Ninh Ngữ Yên sinh con cùng một ngày với em, thời gian cũng cách không xa, cuối cùng em cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên muốn anh lấy một chút tin tức từ miệng của Thích Tân Nhã, có được không?" Mặc Tiểu Tịch nói đầu đuôi gốc ngọn cho anh nghe.

"Thì ra là vậy, vậy trong lòng em đang nghi ngờ điều gì? Chuyện này có liên quan đến việc đứa bé biến mất sao?" Thiên Dã hỏi.

"Không thể nói rõ cụ thể rốt cuộc là nghi ngờ điều gì, nhưng chung quy vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, em biết để anh đi tiếp cận Thích Tân Nhã, việc này không tốt lắm, nhưng em lại không có cách nào tốt hơn.

" Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mình giống như một má mì ép người lương thiện đi làm kỹ nữ.

Thiên Dã bật cười: "Không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy, chuyện này cũng không khó, anh giúp em!" "Thật sao?" Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch tràn đầy sự vui mừng.

"Chẳng lẽ cho rằng anh sẽ từ chối em sao? Còn muốn thăm dò Thích Tân Nhã, không cần phải quyến rũ phức tạp như vậy, mời cô ta đến nhà ăn bữa cơm, chuốc cô ta uống mấy ly rượu, đến lúc đó muốn hỏi gì, tự nhiên sẽ hỏi được.

" Thiên Dã tiếp tục dùng muỗng múc canh húp, ngay cả động tác ăn canh cũng vô cùng đẹp đẽ.

Mặc Tiểu Tịch gật đầu: "Lần trước anh cũng dò hỏi cô ta như vậy sao?" "Lần trước à! Có chút thất bại, bởi vì party làm ở công ty, cho nên mọi người cũng không có uống say, may là Thích Tân Nhã tuy mạnh mẽ, nhưng không có dã tâm.

" Thiên Dã nhớ lại nói.

Hai năm trước là Thích Tân Nhã đến tìm anh làm quen trước, bởi vì là em họ của Ninh Ngữ Yên, cho nên mới từng bước kết bạn với cô ta, hiện tại bọn họ vẫn duy trì quan hệ đồng nghiệp.

"À.

.

.

thì ra là vậy.

" Mặc Tiểu Tịch đã hiểu, cô bưng đồ ăn ra: "Chúng ta ăn cơm đi.

" "Em không thấy anh đã ăn từ sớm sao?" Thiên Dã đi theo sau lưng cô, khẽ mỉm cười.

Bốn ngày sau.

Thiên Dã gặp được Thích Tân Nhã vừa đi chụp hình ở chỗ khác về, cô ta chủ động bước qua chào hỏi anh: "Hi, Thiên Dã.

" "Chào, biểu diễn thế nào, thuận lợi chứ?" Thiên Dã xuôi dòng đẩy thuyền nói, bình thường anh chỉ chào lại một tiếng, sau đó chạy đi.

Hôm nay anh đột nhiên hỏi cô ta những chuyện này, làm cho cô ta mừng như điên: "Rất thuận lợi, nhưng nam chính thật sự khó coi chết đi được, không biết tìm diễn viên hạng ba đó ở đâu nữa, nếu có thể có cơ hội đóng chung với Thiên Dã, vậy thì tốt quá rồi.

" Nhìn thấy khuôn mặt mê người trước mắt, cô ta vô cùng kích động.

"Tốt! Có cơ hội, tôi cũng rất muốn hợp tác với Tân Nhã, tối nay cùng đi ăn cơm đi, nhà tôi có người giúp việc theo giờ mới đến, nấu ăn rất ngon.

" Thiên Dã thừa cơ hội đề xuất lời mời, mặc dù có chút đường đột, nhưng anh muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Người có lòng có lẽ sẽ phát hiện bất thường, nhưng loại phụ nữ háo sắc như Thích Tân Nhã, nghe thấy Thiên Dã mời cô ta đến nhà ăn cơm, phấn khởi đến sắp té xỉu.

"Thiên Dã, hôm nay anh khiến cho em bất ngờ quá.

" "Nếu em không rảnh, thì thôi vậy.

" Thiên Dã nhã nhặn nói.

"Không, không, không, có thời gian, có thời gian.

" Thích Tân Nhã trả lời lia lịa, sợ anh đổi ý, Thiên Dã mời người ta đi ăn cơm, chuyện này kỳ lạ đến cỡ nào, hơn nữa còn mời cô, dù cho hôm nay có chuyện quan trọng, cũng phải dời qua.

"Tốt lắm, tối nay tôi đến đón em, Lộ Di có việc tìm tôi, tôi đi trước đây.

" Thiên Dã nhẹ nhàng rời đi, sau khi trở lại phòng làm việc của mình, anh lập tức gọi điện thoại cho Mặc Tiểu Tịch, kêu cô chuẩn bị sẵn sàng, nói cho cô biết tối nay Thích Tân Nhã sẽ đến.

Mặc Tiểu Tịch nghe xong thì vô cùng hớn hở, thật tốt quá, không ngờ lại nhanh như vậy, Thiên Dã đã thu phục được! Cô vội vàng chuẩn bị bữa tối, chọn một chai rượu đỏ, trải khăn trải bàn, mang hoa và nến lên, không khí càng tốt, càng dễ thả lỏng cảnh giác.

Trước khi Thiên Dã đến đón Thích Tân Nhã, đã gọi điện thoại cho Mặc Tiểu Tịch.

Mặc Tiểu Tịch dọn món ăn lên bàn, sau đó trốn vào một căn phòng gần nhất.

Khoảng 15 phút sau, cô nghe được tiếng gõ cửa, bọn họ đã đến! Thích Tân Nhã đi vào phòng khách, dùng mắt quan sát xung quanh một chút, lên tiếng khen ngợi: "Thiên Dã, nhà anh thật đẹp, mặc dù không quá sáng chói, nhưng rất tinh tế.

" "Thật không, em ngồi đi.

" Thiên Dã lịch sự và tuỳ ý khoác tay một cái, đi qua rót cho cô ta một ly nước trái cây.

Vì để đến đây ngày hôm nay, Thích Tân Nhã đã cố gắng thoái thác tất cả công việc, đi làm đẹp, mục tiêu chính là có thể ngủ lại, cô ta nghĩ nếu anh chủ động mời cô ta, chắc chắn là có tình ý, cô ta dám đánh cuộc, Thiên Dã vẫn còn là trai tân! Nghĩ vậy, cô ta không khỏi mở cờ trong bụng.

"Đồ ăn lạnh rất nhanh, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.

" Thiên Dã đứng dậy.

"Được, em cũng muốn nếm thử đồ ăn nhà Thiên Dã, nghe anh nói ngon như vậy, em cũng thèm ăn muốn chết.

" Thích Tân Nhã nở nụ cười mê hoặc, thèm ăn thì thèm ăn, nhưng có dụng ý khác.

Sao Thiên Dã lại không nhìn ra ánh mắt như lang như hổ của cô ta, anh quá quen thuộc với loại ánh mắt này, trong mắt những người hâm mộ, những nữ ngôi sao, những người phụ nữ, luôn phát ra sự trần trụi này.

Làm cho anh vô cùng chán ghét loại ánh mắt như vậy.

"Em nhất định sẽ không thất vọng.

" Anh dẫn Thích Tân Nhã đến trước bàn ăn, tắt đèn, đốt nến, rót rượu cho cô ta.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Thiên Dã không ngừng rót rượu cho cô ta, anh bắt đầu xuống tay từ những việc trong cuộc sống hằng ngày của cô ta trước, từ từ mới dẫn sang chuyện của Ninh Ngữ Yên.

Mà Thích Tân Nhã hoàn toàn không cảm giác ra được, nói thật, người giúp việc theo giờ của Thiên Dã nấu ăn cũng không ngon lắm, nhưng chuyện này không quan trọng, trọng điểm chính là người đàn ông đẹp trai trước mặt, nhìn thấy anh, ăn cái gì cũng ngon! Rất nhanh đã nhìn thấy đáy của chai rượu, Thích Tân Nhã cũng hơi say, nhưng Thiên Dã đã xem nhẹ tửu lượng của cô ta, cô ta chưa say hoàn toàn, anh lấy thêm một chai rượu, cho đến khi uống gần hết hai bình, mới sau khướt.

Thiên Dã lặng lẽ chuyển đề tài: "Tân Nhã, chị họ của em gần đây vẫn khỏe chứ?" "Chị họ? Ừ, anh hỏi Ninh Ngữ Yên à, haizz.

.

.

Anh không biết đâu, Tập Bác Niên kia rất đáng ghét, chị họ em dù sao cũng là Thiên Kim Đại Tiểu Thư, lúc nào cũng nổi giận với chị ấy.

" Thích Tân Nhã chống đầu, bất mãn nói, nói xong lại ngây ngô cười ha hả.

"Hả.

.

.

thật sao? Trái lại anh rất bất ngờ, chị họ em sinh cho nhà họ Tập một đứa con trai, sao tình cảm vợ chồng ngược lại không tốt?" "Chuyện này em cũng không hiểu, rõ ràng anh ta không biết chuyện gì cả, sao lại không cần chị họ?" "Anh ta không biết chuyện gì?" Thiên Dã cảm thấy anh đã đến gần được trọng tâm của vấn đề.

"Chính là Hàn Hàn, nó không phải là do chị họ em sinh, thực ra, trước đó chị họ em vốn không có mang thai, đó chẳng qua là cách để đối phó với con hồ ly tinh Mặc Tiểu Tịch kia, chỉ có em và chị ấy biết.

" Thích Tân Nhã đắc ý nói.

Đôi mắt của Thiên Dã lạnh xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy Hàn Hàn là con của ai?" Câu trả lời dường như đã rất rõ ràng, anh nín thở.
"Là Mặc Tiểu Tịch sinh.

" Ầm! Ở trong phòng, Mặc Tiểu Tịch lập tức ngã xuống đất.

--- ---------

Chương 95: Sống lại! Editor: Lost In Love Hàn Hàn là con của cô, đứa bé thiếu chút nữa rơi vào đài phun nước, tiểu bảo bối dễ thương đã chơi bóng cùng cô là con của cô.

Nhưng, thằng bé vừa sinh đã bị Ninh Ngữ Yên cướp đi, biến thành của cô ta? Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch nổi lên cơn tức giận, lý trí lập tức mất đi sự tự chủ, cô liều mạng lao ra khỏi phòng, kéo Thích Tân Nhã đang say khướt như người khuyết tật qua, điên cuồng hét lên: "Sao các người có thể làm như vậy, các người là một đám ma quỷ, cặn bã, các người không phải là người, không phải là người, các người đáng chết, đáng chết.

.

.

" Rượu đã hoàn toàn xâm chiếm đầu óc của Thích Tân Nhã, cô ta chỉ nghe thấy có người đang gào thét bên tai cô ta, mơ màng nói: "Cô là ai, tránh ra, đừng kéo tôi.

" Cô ta đẩy Mặc Tiểu Tịch ra, ngã vào ghế dựa bên cạnh và ngủ thiếp đi.

"A.

.

.

" Mặc Tiểu Tịch khổ sở thét lên, đau đớn giống như trái tim bị xé rách.

Thiên Dã vội vàng bước đến ôm lấy cô: "Em bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại, đừng như vậy, anh đưa cô ta trở về rồi hãy nói, được không?" Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô, sau khi đợi cô bình tĩnh lại, đỡ cô đến xô pha: "Ngoan ngoãn ngồi đây, anh sẽ nhanh chóng trở về.

" Mặc Tiểu Tịch vẫn đắm chìm trong cơn giận dữ, ngẩn người không nói lời nào.

Thiên Dã xoay người đi ra phòng ăn, đỡ Thích Tân Nhã rời khỏi căn hộ, đưa cô ta về nhà.

Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.

Sau khi bình tĩnh lại, trước mắt của Mặc Tiểu Tịch hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn, nước mắt lập tức xuất hiện trong hốc mắt cô.

Từng giọt rơi xuống, đau khổ và nhớ nhung hai năm nay cuối cùng cũng được giải phóng, cảm giác xuất hiện trong đầu của cô lúc này chính là vui sướng, bởi vì con của cô vẫn còn sống trên đời, vô cùng khỏe mạnh và đáng yêu, cô lại nhớ đến đêm hôm đó, nụ cười thoáng qua của thằng bé, lúc thằng bé ngủ say trong ngực cô, vẻ mặt khi ngủ vừa đáng yêu vừa yên tĩnh, cô đã hôn lên trán của thằng bé, đã vuốt ve làn da của nó, tất cả đều vô cùng chân thật và ấm áp.

Con trai, mẹ thật sự cảm ơn con vẫn còn sống tốt như vậy, cảm ơn con! Cô che miệng, mặc cho nước mắt chảy nhiều hơn, chảy qua đầu ngón tay, chảy vào ngực, nhưng không lạnh lẽo, mà là ấm áp và vui sướng.

Niềm vui qua đi, là nỗi căm hận không thể tha thứ, Ninh Ngữ Yên, sao cô có thể cướp đi con của tôi, biến thành của cô, sao cô có thể làm như vậy? Tập Bác Niên, anh mặc cho Ninh Ngữ Yên làm xằng làm bậy, lại giả vờ như không nhìn thấy, hôm đó bác sĩ vừa đi, anh đã tới, cô không tin anh không biết chuyện này.

Mặc Tiểu Tịch nắm chặt quả đấm, dùng hết sức lực toàn thân, nhưng vẫn cảm thấy không đủ để biểu đạt nỗi căm phẫn trong lòng cô, khi một người mẹ mất đi con, điều này đồng nghĩ với việc lấy đi sinh mạng của cô ấy, bọn họ, tuyệt đối không thể tha thứ.

Trong mắt cô chứa đầy thù hận, cô nhất định phải đoạt lại thằng bé, nhất định! Sau khi Thiên Dã trở về, phát hiện Mặc Tiểu Tịch không còn ngồi trên xô pha, lòng lập tức nóng như lửa đốt: "Tiểu Tịch, Mặc Tiểu Tịch, em đang ở đâu?" Anh chạy vào phong cô, nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm thì thở dài nhẹ nhõm, thì ra là đang tắm, còn tưởng cô đã chạy đi đâu.

Đêm đó, trái tim của Mặc Tiểu Tịch đã hoàn toàn sống lại.

Sáng hôm sau.

Thiên Dã rời khỏi giường, đi ra ngoài, phát hiện Mặc Tiểu Tịch đã rời khỏi giường từ sớm, đang làm bữa sáng, tóc buộc lên rất có sức sống, ngay cả đôi mắt cũng khác trước, không còn vô hồn ngây dại, trở nên sáng rỡ và bình tĩnh.

Trong một đêm, cô đã hoàn toàn thay đổi, cũng đã hồi phục.

"Thiên Dã, qua ăn sáng đi, em có chút chuyện muốn nói với anh.

" Mặc Tiểu Tịch mỉm cười nói với anh.

Thiên Dã đi qua rồi ngồi xuống: "Xem ra, em đã hồi phục.

" "Không sai! Từ hôm nay trở đi, em sẽ không nhục trí buông xuôi nữa, em muốn sống thật tốt, hai năm, em đã bỏ qua giai đoạn nhìn Hàn Hàn lớn lên, em không muốn bỏ qua tương lai của thằng bé, em sẽ sống lại, sau đó cướp thằng bé về, mặc kệ khó khăn đến đâu, em cũng phải làm.

" Mặc Tiểu Tịch kiên quyết nói.

"Anh chỉ có thể nói, anh ủng hộ em!" Nhìn thấy cô bởi vì đứa bé mà chết, sau đó bởi vì đứa bé mà sống lại, Thiên Dã biết, trong sinh mạng của cô, có thể không sống tiếp, nhưng không thể không có đứa bé.

"Cảm ơn anh!" Mặc Tiểu Tịch cảm kích nắm lấy tay anh, trong mắt ứa lệ.

Thiên Dã bật cười: "Bây giờ đã tìm thấy hy vọng của cuộc sống một lần nữa, ngược lại trở nên thích khóc rồi sao?" "Nước mắt không nhất thiết chỉ chảy lúc đau khổ, thực ra khi quá đau khổ, quá tuyệt vọng, ngược lại khóc không được, cái cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn.

" Mặc Tiểu Tịch yếu ớt nói, những năm tháng sống ở trong vũng lầy, nhớ tới, trước mắt chỉ là một khoảng u tối, không có một chút màu sắc.

"Em muốn làm việc có thể nhanh chóng hoà hợp vào xã hội thượng lưu, em sẽ không chạy trốn khi nhìn thấy bọn họ, em sẽ xông lên đối mặt, người nên sợ hãi phải là bọn họ, không phải sao?" Mặc Tiểu Tịch cười lạnh, trong đáy mắt vô cùng lạnh lẽo.

"Công việc có thể lập tức hoà hợp vào xã hội thượng lưu không dễ tìm, thực ra, nếu em muốn đến gần bọn họ, vẫn còn có cách.

" Trong lòng Thiên Dã có chút lo lắng, tình trạng của cô lúc này, ánh mắt lạnh lẽo này, lộ ra sự hung ác và kiên cường, giống như một ác lang phát ra sát khí lúc cắn nuốt người.

"Không cần lo lắng, em cũng muốn tốt hơn thôi, sợ anh không đồng ý, cho nên hỏi ý kiến của anh trước xem sao.

" Mặc Tiểu Tịch cười nói.

Thiên Dã để dao nĩa xuống: "Tiểu Tịch, không phải mục đích của em là chỉ muốn cướp lại đứa bé thôi sao? Chúng ta có thể trực tiếp đi tới nhà họ Tập cướp về.

" "Haizz.

.

.

, Thiên Dã, anh quá ngây thơ rồi, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, không phải dễ đối phó như anh nghĩ, bọn họ không chơi cứng với anh đâu, mà luôn dùng quỷ kế khó hiểu, em muốn đấu với bọn họ một trận.

" Mặc Tiểu Tịch cô không còn là người mặc cho người ta xâu xé nữa, cô sẽ đánh bại bọn họ, đoạt lại con của cô.

"Tiểu Tịch, em có biết lúc này em rất đáng sợ không.

" Thiên Dã cau chặt mày.

"Thiên Dã, chiến đấu với ma quỷ, không thể quá nhân từ, nói cách khác, là thất bại thảm hại, em đã từng trải qua, em biết, đừng lo lắng, em sẽ cố gắng.

" Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười trấn an anh.

Tiếp theo, cô muốn bắt đầ thực hiện kế hoạch của mình.

Tập Bác Niên, Ninh Ngữ Yên, đừng tưởng các người có thể đánh tôi vào địa ngục hoàn toàn, dù tôi còn một hơi thở, cũng sẽ bỏ từ địa ngục ra.

Thiên Dã vô cùng lo lắng, tiểu Tịch sống lại là không sai, kiên cường hơn, dũng cảm hơn, nhưng càng xa lạ hơn, anh không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, cảm thấy có một cơn giông bão không thể đoán trước được sắp kéo đến.

Anh xoa mi tâm, đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Tô Lộ Di và nhân viên ở công ty đang bàn bạc gì đó.

"Tiểu Trần, lát nữa dán cái này lên, sau đó phối hợp với đài truyền hình tuyên truyền về nó.

" Tô Lộ Di đeo kính đen, vô cùng chuyên nghiệp chỉ đạo, cô ta là người đại diện của công ty điện ảnh và truyền hình này, dùng đôi mắt độc đáo và sắc bén, tạo ra không ít siêu sao.

"Chị Lộ Di, chị yêu cầu cao như vậy, lần tuyển chọn thử này, đoán chừng sẽ không có cô gái nào vừa ý của chị.

" "Haizz.

.

.

, nhìn kỹ rồi hãy nói, một nữ vũ công có đủ năng lực bây giờ thật sự quá ít.

" Tô Lộ Di cũng có chút phiền muộn: "Nhanh đi làm đi.

" "Được ạ.

" Tiểu Trần đụng bay đống giấy tuyên truyền, trong đó có một tờ bay đến chân Thiên Dã.



Chương 96: Tôi muốn trở thành nữ chính! Editor: Lost In Love Thiên Dã nhặt tấm poster từ dưới mặt đất lên, trong đó viết cuộc so tài nữ chính của Thiên Sứ Đêm, là một bộ kịch ca múa.

Sự kiện này hiện tại đang rất phổ biến, mặc dù tuyên truyền có tác dụng, nhưng để những người không có kinh nghiệm đến giữ chức vụ quan trọng, cách này thật sự có được không? Anh cảm thấy đang mạo hiểm nhiều hơn.

Tiểu Trần vội vàng rời đi, Thiên Dã tiện tay xếp lại bỏ vào trong túi.

Tô Lộ Di ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiên Dã, nói: "Thiên Dã, anh tới rồi à, lại đây ngồi đi, hôm nay có thời gian, lát nữa đi gặp đạo diễn Chu với tôi, anh ta hẹn nhiều lần rồi, bắt đầu từ ngày mai, có lẽ sẽ rất bận.

" Thiên Dã ngồi xuống, thuận tay lật tạp chí: "Rất khó giải quyết sao?" "Quả thật là một tai nạn, nữ chính không vừa ý, không thể hiểu được tên khốn Lam Dật kia, nếu có thể thực hiện tốt vở ca kịch này, sẽ rất giật gân, mỗi một bước lúc này đều đã đi đúng hướng, chỉ thiếu một nữ chính, một cô gái vẫn còn thuần khiết, không dính khói bụi trần gian, có nền tảng vũ đạo, anh nói trong một hai tuần ngắn ngủi này, kêu tôi đi đâu tìm đây.

" Tô Lộ Di vì chuyện này mà đầu gần như sắp nổ tung, hơn nửa cô ta đã từng khoác lác với cấp trên, nhất định sẽ tìm được.

"Nghe có vẻ khá phiền phức.

" Thiên Dã thờ ơ nói, thuần khiết, không dính khói bụi trần gian, biết nhảy múa, thật sự giống như đang nói Mặc Tiểu Tịch, anh âm thầm nở nụ cười, tiếp tục xem tạp chí.

Buổi chiều, Thiên Dã trở về, tiện tay cởi áo khoác rồi vứt lên ghế xô pha, đi đến tủ lạnh rót một ly nước, ừng ực uống một hơi cạn sạch, mỗi lần gặp chuyện không vui, anh luôn làm như vậy.

Lão già đạo diễn Chu thật đáng ghét, lần nào cũng mượn cớ động tay động chân với anh, nếu không phải anh lạnh mặt xuống, nói không chừng còn quá đáng hơn, Tô Lộ Di ở bên cạnh vẫn làm bộ không nhìn thấy, cuộc sống như vậy, thật sự là thứ anh muốn sao? Phía sau vinh quang, đã không ít linh hồn bị bán đứng! "Tiểu Dã, anh về rồi hả? Sao lại không bật đèn.

" Mặc Tiểu Tịch từ trong phòng đi ra, bởi vì anh nói hôm nay không về ăn cơm, cho nên sau khi cô ăn xong thì trở về phòng nghiên cứu chuyện tìm việc làm.

Thiên Dã đặt ly nước xuống: "À.

.

.

, anh quên mở, có lẽ là hơi mệt, anh vào nghĩ trước, em cũng đi nghỉ sớm đi.

" Anh vỗ vai cô, đi về phòng của mình.

Mặc Tiểu Tịch cảm thấy hình như Thiên Dã có chút không vui, có lẽ là gặp chuyện không vừa ý trên công việc.

Hôm sau, sáng sớm Thiên Dã đã nhận được thông báo và rời đi, lúc Mặc Tiểu Tịch dọn dẹp vệ sinh thì nhìn thấy một chiếc áo khoác trên ghế xô pha, để ở đây, chắc là anh muốn giặt, cô cầm chiếc áo từ trên xô pha lên, mang đến phòng giặt đồ.

Nhưng đang đi thì có một tờ giấy rơi ra, Mặc Tiểu Tịch ngồi xổm xuống nhặt lấy, sau khi cầm lên, nghĩ thầm nếu là thứ quan trọng, sẽ không để ở đây.

Cuộc thi tuyển chọn Thiên Sứ Đêm? Cô đọc quy định dự thi một cách tỉ mỉ, tuổi từ 18 đến 28, ngoại hình tốt, có nền tảng vũ đạo.

Cô còn để ý thấy, người hoạch định là Tô Lộ Di.

Lòng của Mặt Tiểu Tịch sáng lên, có cô có thể thử, nhìn qua hình như là một vở ca kịch có quy mô lớn, với lại trước kia khi đi học, cô cũng thường xuyên cùng bạn đi xem, xem như cũng có chút nghiên cứu đối với lĩnh vực này, hơn nữa cô biết nhảy múa, mặc dù hai năm rồi không nhảy, nhưng nền tảng vẫn còn, nếu siêng năng luyện tập, nhất định làm được! Nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề, chính là Tô Lộ Di rất ghét cô, cho dù cô phù hợp với tất cả các khía cạnh, cô ta cũng không nhất định sẽ chọn cô.

Làm sao bây giờ? Phải tìm cách gặp riêng cô ta, biết đâu có thể thành công.

Cô lặng lẽ ghi lại số điện thoại của Tô Lộ Di, sau đó gọi cho Thiên Dã trước: "Hôm nay anh có về ăn cơm không?" "Có lẽ ngày mai anh mới về, bây giờ đang ở bên ngoài.

" Thiên Dã nói.

"Ừ, vậy được rồi, Tô tiểu thư có ở chung với anh không, anh đi đâu cô ấy cũng đi chung sao?" Mặc Tiểu Tịch ngập ngừng hỏi, cô không muốn để Thiên Dã biết, bởi vì anh nhất định sẽ phản đối.

Thiên Dã ngẩn người: "Sao đột nhiên lại hỏi đến cô ấy, mấy ngày nay cô ấy bận việc khác, cho nên trợ lý đi chung với anh, là nam.

.

.

! Em không cần lo lắng.

" Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch đỏ ửng, không xong, chắc chắc anh đã hiểu lầm: "Được, em biết rồi, em cúp máy đây, tạm biệt.

" Cô nhanh chóng cúp điện thoại, đánh tan ngọn lửa mờ ám.

Nói vậy Tô Lộ Di chắc chắn đang bận sắp xếp chuyện ca kịch, Mặc Tiểu Tịch, mày nhất định phải nắm bắt cơ hội này.

Cô dùng sức hít vào một hơi thật sâu, bấm điện thoại gọi cho Tô Lộ Di, yêu cầu tối nay cô ta đến gặp cô ở công viên chung cư, trời lạnh như vậy, chỗ đó không có người.

Tô Lộ Di rất tò mò, không biết Mặc Tiểu Tịch có chuyện gì tìm cô ta, vì thế, thoải mái đồng ý.

9h tối.

Trăng đêm nay không tỏ lắm, nhưng điều đáng ngạc nhiên là có rất nhiều sao, vô cùng sáng, giống như một tấm vải đen được nạm kim cương trên đó, mỗi một viên đều rất sặc sỡ.

Tô Lộ Di lái xe đến, từ xa đã nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch mặc một chiếc váy màu trắng, lặng lẽ ngồi dưới giàn hoa, mái tóc đen nhánh không có chút tạp chất xoã trên đầu vai, khuôn mặt trắng nõn, thanh lệ thoát tục, hương vị có phần thanh lịch tao nhã.

Lúc cô ta đến gần, một tiếng nhạc cổ điển đột nhiên vang lên.

Mặc Tiểu Tịch đứng dậy, nhảy theo tiếng nhạc, một điệu múa ba lê cơ bản được dung hoà với một điệu muốn hiện đại, dưới ánh đèn đường bên cạnh giàn hoa, vô cùng duyên dáng, làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên không thôi.

Tô Lộ Di ngừng thở, thật đẹp, bất luận là phong cách hay ngoại hình, đều vô cùng thanh tao, không dính một chút khói bụi nhân gian, điều đó có thể làm cho lòng người ta run động, đáng ngạc nhiên hơn là ở đây không phải là sàn múa lộng lẫy, nhưng lại có thể khiến cho cô ta không dứt mắt ra được.

Ở thời khắc tiếng nhạc dừng lại, Mặc Tiểu Tịch cũng hoàn thành điệu nhảy sau cùng.

Trời lạnh, cô mặc một chiếc váy múa không có tay, cơ thể cô rất lạnh, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén không phát run, cô muốn thể hiện thật tốt! Cô đi đến trước mặt của Tô Lộ Di, nở nụ cười nhạt: "Tôi muốn trở thành nữ chính của bộ kịch ca múa Thiên Sứ Đêm.

" Tô Lộ Di vô cùng ngạc nhiên, đã hiểu ra mục đích hôm nay của cô: "Mặc Tiểu Tịch, cô cảm thấy tôi có thể mang phần diễn quan trọng như vậy cho cô, một người đã từng bị những người giàu có đùa giỡn và mang thai mấy năm trước sao? Đầu óc của tôi không có bị úng nước, cô hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi.

" "Người xem mua vé là để vào xem nhảy múa, hơn nữa, cô không cảm thấy, nếu là tôi thì sẽ càng có nhiều trò vui hơn so với những người phụ nữ xa lạ hoàn toàn không ai biết đến sao? Bọn họ sẽ muốn nhìn xem, Mặc Tiểu Tịch năm đó người ta phỉ nhổ, sẽ biểu hiện như thế nào, có rất nhiều người trong làng giải trí cũng dựa vào tai tiếng để nổi lên, ai dám nói, còn có người hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn tôi?" Mặc Tiểu Tịch đã dự liệu trước, Tô Lộ Di sẽ từ chối, cho nên đã sớm nghĩ ra phương pháp hoàn hảo để ứng phó.

Tô Lộ Di không lên tiếng, bởi vì cô nói rất đúng: "Cuộc tuyển chọn vẫn chưa bắt đầu, cô dám chắc, không có ai tốt hơn cô sao?" Miệng của cô ta nói vậy, nhưng trong lòng không nắm chắc.



Chương 97: Gặp nhau ở bệnh viện! Editor: Lost In Love "Tôi tin không có ai thích hợp để chọn hơn tôi, Tô tiểu thư, tôi thật lòng hy vọng cô có thể suy nghĩ lại.

" Mặc Tiểu Tịch tự tin mà thành khẩn nói, cô phải bắt được cơ hội này, đây là cách duy nhất có thể nhanh chóng hoà nhập vào xã hội thượng lưu.

Cô không quan tâm đến danh lợi và tiền bạc, cô chỉ muốn dựa vào chính mình, đánh bại Tập Bác Nên và Ninh Ngữ Yên, có thể quang minh chính đại giao đấu với bọn họ, cướp lại con trai.

Nói thật, giờ phút này Tô Lộ Di thật sự rất thưởng thức Mặc Tiểu Tịch, cô ta thích người tự tin, điều này không liên quan đến chuyện đẹp xấu, tự tin có thể làm cho con người ta đẹp hơn.

Nhưng cô ta thật sự không có hảo cảm bới Mặc Tiểu Tịch! "Nếu ba ngày sau không có người xuất sắc hơn cô xuất hiện, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.

" Tô Lộ Di nói xong những lời này thì nghênh ngang bỏ đi, trong lòng cô ta mơ hồ cảm thấy, dường như cô ta chắc chắn sẽ gọi cú điện thoại đó.

Người có thể khiến cho cô ta vừa liếc mắt đã vừa ý, không nhiều lắm.

Mặc Tiểu Tịch nhìn xe rời đi, hơi chán nản thở ra, không thể làm cho Tô Lộ Di đồng ý ngay lập tức, cô cảm thấy vô cùng lo lắng, cô không giống như những người khác, cô nhất định phải thắng.

Trong ba ngày này, thật sự không có người tốt hơn cô sao? Nếu có, Tô Lộ Di sẽ không chọn cô! Cô nhanh chóng kéo cơ thể lạnh cóng trở về căn hộ, tay chân đã tê cứng đến mất đi cảm giác, mặt lại hơi nóng.

Ngâm trong nước ấm một lúc, cơ thể hơi ấm lên, nằm trên giường ngủ, trong lòng có quá nhiều buồn phiền nên không ngủ được, đến giữa đêm, trán bắt đầu phát nóng, nhấc người dậy cũng nhấc không nỗi.

Gắng gượng đến sáng, tìm hai viên thuốc cảm uống vào, đến chiều vẫn không có chuyển biến, đầu cảm thấy đau nhứt khó chịu.

Không còn cách nào khác, cô đành phải mặc áo khoác vào, đeo khẩu trang đi gặp bác sĩ, bây giờ mà té xỉu ở nhà, nói không chừng sẽ chết mất, với lại cô cũng không muốn chết lúc này, cô muốn gắng làm việc.

Bắt xe đến bệnh viện, cần phải truyền nước biển, đóng tiền, cô ngồi ở trong phòng truyền dịch, để y tá truyền cho cô.

Tháo khẩu trang xuống, cô ngó xung quanh, có rất nhiều người truyền nước biển, ngồi đối diện với cô là một cặp vợ chồng, trong lòng người đàn ông ôm bé gái 2 tuổi, trên tay người vợ cũng đang truyền nước biển.

.

.

Người một nhà ở cùng với nhau, cho dù bị bệnh, cũng cảm thấy ấm áp.

Thật tốt! Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch khao khát có một gia đình, trưởng thành theo tuổi tác, cô đã không nhớ rõ khoảng thời gian đẹp đẽ ở cùng ba mẹ, nhưng cô tin, cô nhất định sẽ theo chân bọn họ mà tìm thấy cảm giác ấm áp giống như vậy, bởi vì nhớ đến ba mẹ, cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô cũng rất hy vọng có thể có cảm giác ấm áp như vậy với Hàn Hàn.

Ở trong phòng quá ngột ngạt, cô đẩy cái giá đi ra ngoài, vô tình đi đến khu lấy số bên ngoài.

Nhìn bầu trời ngoài cửa, đã sắp đến đêm, ngay cả người đến khám bệnh cũng ít đi.

Cô xoay người, chuẩn bị trở về phòng truyền dịch, đột nhiên nghe bên ngoài cửa lớn có một người đang vô cùng lo lắng chạy vào, còn la lớn: "Mau, gọi viện trượng đến cho tôi.

" "Tập tổng, viện ở đang ở văn phòng, tôi sẽ lập tức kêu ông ấy xuống.

" Y tá vội vàng gọi điện thoại, lại nữa rồi, lại nữa rồi, một người cha tuyệt thế và một tiểu bảo bối tuyệt thế.

Mỗi tháng luôn có hai ngày một lần sẽ chạy đến bệnh viện như vậy, một chút bệnh nhỏ, một chút vết thương vặt vãnh, đều làm đến gà bay chó sủa.

Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch chấn động, giọng nói này là.

.

.

"Ba, chân đau khó, hu hu.

.

.

" Tiếng khóc đứt quãng của đứa bé truyền ra, nghe có vẻ vô cùng đáng thương.

"Đừng khóc, đừng khóc, ai bảo con nghịch ngợm quá làm gì, leo lên bàn trà.

" Tập Bác Niên vô cùng đau lòng, lần này đoán chừng rất nghiêm trọng, có thể đã bị gãy xương đùi.

Mặc Tiểu Tịch bỗng nhiên quay đầu lại, đúng lúc Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn đi về hướng khác, Hàn Hàn thế nào? Trong lòng vô cùng sốt ruột, vội vàng lặng lẽ đi theo.

Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn đi về phía thang máy, không đến một phút, viện trưởng đã chạy xuống.

"Ôi, Tập tổng của tôi, lần này lại sao đây, là bị đứt tay hay bị phỏng?" Viện trưởng không chịu nổi nói.

"Té từ trên bàn xuống, thằng bé kêu đau một chân, tôi nghĩ có lẽ đã bị gãy, hơn nữa không biết còn chỗ nào trên người bị thương không.

" Tập Bác Niên nghiêm túc nói, dáng vẻ giống như gặp phải kẻ kịch lớn.

Mồ hôi lạnhtrán của viện trưởng chảy xuống: "Vậy, Tập tổng, bàn trà nhà ngài cao bao nhiều?" "Cỡ nửa mét.

" "Nửa.

.

.

mét.

" Viễn trưởng hoàn toàn bị chấn động, từ vị trí cao nửa mét té xuống mà bị thương nghiêm trọng.

Trong suy nghĩ của Tập Bác Niên, trẻ con rất yếu ớt: "Ông nhanh đi sắp xếp kiểm tra toàn thân cho tôi, ông bảo nhóm bác sĩ nội khoa, ngoại khoa tốt nhất đến đây.

" "Tập tổng, Tập tổng, ngài hãy nghe tôi nói, thường thường, từ vị trí cao nửa mét té xuống, tối đa là trật khớp, ngài không cần căng thẳng.

" Viện trưởng cố dằn lại tính tình nói.

"Nếu có trường hợp thứ hai, ông chịu trách nhiệm sao?" Tập Bác Niên không vui nói.

Viện trưởng nghiêm mặt, lập tức gọi điện thoại, kêu mấy người trong phòng bày thế trận chờ quân địch, nói giỡn sao, ông chịu trách nhiệm, nếu ngày mai tiểu bảo bối này nhảy mũi cũng tính lên đầu ông thì thế nào, dù sao Tập Bác Niên cũng không ngừng cung cấp tiền cho bệnh viện, ông có ngăn cũng không ngăn được.

Mặc Tiểu Tịch ở phía sau thầm nghĩ, có phải đầu của Tập Bác Niên bị úng nước rồi không? Thế này cũng quá khoa trương rồi, một bé trai bị ngã chút xíu thì có sao.

Một lát sau, viện trưởng dẫn Hàn Hàn đi gặp bác sĩ nội khoa và ngoại khoa, sau khi từng cô chú trong phòng khám vỗ về xong, cuối cùng nói với Tập Bác Niên, chỉ là bị trẹo một chút mà thôi, về nhà dùng trứng gà lăn là được.

Tập Bác Niên đi tính tiền, để Hàn Hàn ngồi đó chờ anh.

Hàn Hàn thấy ba đi xa, cười gian rồi lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đang muốn ăn thì bị người ta giật lấy.

"Trẻ em không thể ăn kẹo vào buổi tối, nếu không sẽ hư răng.

" Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống bên cạnh Hàn Hàn, cố tình nghiêm mặt nói.

"Dì, là dì.

.

.

" Hàn Hàn vui vẻ ôm lấy cánh tay cô, thằng bé liếc mắt là nhận ra đây là dì chơi cùng nó lần trước.

Lòng của Mặc Tiểu Tịch nhũn ra, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hàn Hàn, trong lòng vô cùng thoả mãn, cô tiếc nuối chính là thằng bé gọi cô là dì, không phải mẹ.

"Hàn Hàn, ba của con luôn xé chuyện nhỏ ra chuyện lớn vậy sao?" Mặc Tiểu Tịch hỏi.

"Vâng ạ!" Hàn Hàn bất đắc dĩ gật đầu: "Ba biết Hàn Hàn sợ, cho nên mới lo lắng.

" "Ba có thương Hàn Hàn nhiều không? Có đánh hay mắng Hàn Hàn không?" Trong suy nghĩ của Mặc Tiểu Tịch, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên giống như mẹ kế của Bạch Tuyết.

Hàn Hàn không hiểu tại sao dì này lại hỏi vậy, lắc đầu: "Ba không đánh Hàn Hàn, ba là người hiểu Hàn Hàn nhất trên thế giới.

" Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng ngạc nhiên, có lẽ hổ dữ thật sự không ăn thịt con! Cũng đúng, đứa bé đáng yêu như vậy, ai lại ghét bỏ.

Tập Bác Niên trả tiền xong, nhanh chóng quay trở về, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi cùng Hàn Hàn và đưa lưng về phía anh, anh thả chậm bước chân, đi qua!

Chương 98: Vừa hạnh phúc vừa chua xót! Editor: Lost In Love Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng anh có thể đoán ra được là cô, mái tóc dài mượt mà, đã từng giống như những đám mây rải rác trên giường, anh vẫn còn nhớ rõ những khoảnh khắc đó.

Anh nhẹ nhàng bước tới, sợ cô lại chạy mất.

Nhưng cho dù cô không bỏ trốn, anh có thể giữ cô lại sao.

"Ba, ba quay lại rồi à.

.

.

" Hàn Hàn nhìn thấy Tập Bác Niên lặng lẽ bước đến, vui vẻ kêu lên.

Cả người cả Mặc Tiểu Tịch chấn động, một viên sỏi nhỏ lăn vào tim, tạo ra một làn sóng.

Đây gọi là ma chú mà Tập Bác Niên đã thí pháp lên người cô, lúc này, cô sẽ không thoát được, nhưng đã không thể né tránh, cô sẽ đối mặt với kẻ địch.

Cô giữ bình tĩnh rồi quay người, nhìn thẳng vào mặt anh: "Xin chào.

" Một tiếng xin chào nhẹ nhàng, là câu nói đầu tiên sau hai năm bọn họ gặp lại, Tập Bác Niên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, anh dường như không biết nói gì hơn, im lặng một lúc lâu, học theo câu nói của cô: "Xin chào.

" Càng cảm thấy trong lòng có nhiều lời muốn nói, càng không biết nói gì cho phải! "Hàn Hàn với ba nó rất yêu thương nó, thật không ngờ anh cũng là một người ba tốt.

" Giọng nói của Mặc Tiểu Tịch vô cùng bình tĩnh, bên trong chứa đựng sự mỉa mai.

Tập Bác Niên nghe xong, cũng làm bộ không nhận ra, trả lời cô: "Có người cha nào lại không yêu thương con của mình, điều này làm em ngạc nhiên lắm sao?" "Tôi cũng thật không hiểu anh.

" Mặc Tiểu Tịch nhún vai, im lặng đứng dậy: "Thôi, tôi phải đi đây, đã truyền nước biển xong rồi.

" Cô cúi đầu nhìn Hàn Hàn, trong lòng tràn đầy lưu luyến, cho dù có thể ở chung hơn một giây đồng hồ, cũng là một hạnh phúc xa xỉ đối với cô, mà thật ra, hạnh phúc này, vốn phải là của cô.

Trong lòng âm thầm hít sâu một hơi, nở nụ cười dịu dàng với Hàn Hàn: "Hàn Hàn, dì đi đây, lần sau gặp lại.

" "Dì, dì phải đi sao?" Hàn Hàn xụ mặt xuống, lưu luyến kéo lấy tay của Mặc Tiểu Tịch, đáng thương nói: "Không thể ở chơi với Hàn Hàn một chút sao ạ?" Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch chứa đầy đau xót, con trai, mẹ muốn ở chung với con mỗi ngày, nhưng bây giờ mẹ không có năng lực đoạt con về, mẹ chỉ có thể đi từng bước, nhẫn nại, kiên trì, tìm một cơ hội tốt, đón con về bên mẹ.


» Next trang 11

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.