Chương 60: “Cao Nhân”
Đại sư trong tưởng tượng của Chu Thiếnhẳn là: trang trọng, nghiêm túc, bí hiểm, mắt có thần quang, giơ taynhấc chân đều vô cùng thần bí
Nhưng… người trước mặt là thế nào?
Người trước mặt ước chừng 3,40 tuổi. Đầubóng loáng, bụng như mang thai, mặc T-shirt nam màu lông chuột và chiếcquần đùi rộng, người đeo theo túi vải đen bẩn, chân đeo dép lê to bản.Đứng đó, miệng chóp chép nhai kẹo cao su, chân rung rung.
Chu Thiến đen mặt thì thầm với Tiểu Mạt:
- Cậu chắc chắn người này là cao nhân? Đại sư?
Tiểu Mạt lau mồ hôi lạnh trên trái:
- Mình đứng đợi ở nhà ga, gọiđiện thoại liên hệ, hẳn là ông ấy! Cậu mình nói. Cậu mình nói ông ấy rất có bản lĩnh. Cao nhân… chắc là… đều không câu nệ tiểu tiết……
Chu Thiến ừm một tiếng rồi lại liếc nhìnvề phía đại sư, hình tượng phiêu dật xuất trần trong tưởng tượng bị đậpnát trong nháy mắt.
Đại sư vươn bàn tay to về phía Chu Thiến, tự giới thiệu:
- Xin chào, tôi họ Cao, tên Nhân (Ôi máJ), tôi nghe nói chuyện của cô thì rất có hứng thú, hy vọng có thể giúp cô.
Chu Thiến thiếu chút nữa té xỉu, thì raông ấy tên là Cao Nhân, cũng không phải là “cao nhân” trong tưởng tượngcủa cô. Chu Thiến bị đả kích liên tiếp nên có hơi mất tin tưởng vị “caonhân” này. Cô không khỏi nhìn Tiểu Mạt đầy ai oán, ý tứ rõ ràng: “đây là “cao nhân” mà cậu nói?
Tiểu Mạt cười gượng hai tiếng, nhỏ giọng nói:
- Đừng để ý tướng mạo… cậu để ông ấy thử xem, dù sao cũng chẳng có gì hại
Lúc này “cao nhân” dùng vạt áo lau mồ hôi, áo trắng lập tức thấm mồ hôi vàng khè, ông nói:
- Mau dẫn tôi đến bệnh viện đi. Tôi nóng sắp chết! Hai nha đầu này to nhỏ cái gì? Có phải không tin tôi là cao nhân?
Tiểu Mạt vội nói:
- Không phải, không phải. Mời ông từ xa xôi đến sao có thể không tin
Cô véo lưng Chu Thiến, Chu Thiến đành phụ họa:
- Đúng! Đúng.
Chu Thiến vẫy xe taxi, ba người lên xe, Chu Thiến nói địa chỉ bệnh viện cho lái xe.
Trên đường, Cao Nhân vẫn nhìn chăm chúkhung cảnh bên ngoài, Tiểu Mạt hỏi ông mấy câu nhưng ông cũng mặc kệ.Khóe miệng Chu Thiến giật giật, Tiểu Mạt chỉ đành cười xuề xòa:
- Là cao nhân tính tình ai chẳng có chút cổ quái…
Đến lúc này, Chu Thiến hoàn toàn mất hi vọng với vị “cao nhân” này.
Ba người tới bệnh viện, Chu Thiến tuyrằng không còn hi vọng nữa nhưng nếu đã mời đến thì cảm thấy nên để ôngnhìn xem sao. Hoặc đúng như lời Tiểu Mạt nói: “Chân nhân bất lộ tướng”.Cho dù chẳng được gì nhưng trời nóng như vậy, ông từ xa đến cũng nênchăm sóc chu đáo.
Nghĩ như vậy, lòng Chu Thiến thoải máihơn. Cô dẫn ông vào phòng bệnh, đẩy cửa vào đã thấy một người phụ nữ hơn 50 tuổi đang ngồi bên giường, cúi đầu xem báo, chính là mẹ kế Lý Maicủa cô. Trên giường, “Chu Thiến” nằm bất động, máy móc khẽ báo tín hiệu. Cũng không thấy cha, Chu Thiến cả kinh: Mẹ kế không phải đã về rồi sao? Sao đột nhiên lại đến?
Lý Mai thấy động thì ngẩng đầu, thấy cô thì nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì? Tìm ai?
Phía sau, Tiểu Mạt nghe giọng bà cũng thấy lạ, khẽ nói thầm với Chu Thiến:
- Sao mẹ kế cậu lại ở đây? Bà ấy không phải đã về rồi sao? Giờ bà ở đây thì làm thế nào?
Chu Thiến nói:
- Cậu nghĩ cách dụ bà ấy đi ra chỗ khác đi
Tiểu Mạt gật đầu sau đó đi đến bên Lý Mai nói:
- Dì Lý, là cháu, cháu đến thăm Thiến Thiến.
Lý Mai thấy là Tiểu Mạt thì chỉ hơi gật đầu, bình thản:
- À, là Tiểu Mạt.
Lại cúi đầu đọc báo
Chu Thiến và Cao Nhân cùng đi vào, Tiểu Mạt lại hỏi Lý Mai:
- Dì, sao dì lại ở đây, sau khi Thiến Thiến qua cơn nguy hiểm không phải dì đã về rồi sao? Đúng rồi, chú đâu?
Lý Mai ngẩng đầu nhưng vẫn cầm tờ báo:
- Chẳng phải gần đây Thiến Thiến lại không tốt sao? Cha nó bảo dì lên. Chú của cháu đến chỗ bác sĩ rồi
Nói xong thì thở dài, thoáng lộ tia đau lòng. Tim Chu Thiến nhảy dựng, thất thanh:
- Không ổn? Có ý gì?
Chẳng lẽ, bệnh tình có chuyển biến xấu? Lý Mai lúc này mới buông tờ báo trong tay, nhìn cô hỏi:
- Cháu là ai?
Chu Thiến hơi bình tĩnh lại rồi nói:
- Cháu cũng là bạn của Thiến Thiến, hôm nay đến thăm cô ấy
Cô nghĩ rồi lấy 500 tệ ra đưa cho Lý Mai:
- Dì, đây là chút lòng thành của con, dì nhận lấy đi
Lý Mai từ chối không nhận nhưng Chu Thiến luôn kiên trì thì mới cười nhận tiền. Sắc mặt hiển nhiên tốt hơn nhiều, cũng nhiệt tình lên không ít.
Tiểu Mạt nhân cơ hội hỏi:
- Dì, vừa rồi dì nói Thiến Thiến không ổn là sao?
Chu Thiến lo lắng nhìn chằm chằm Lý Mai. Trong lòng van xin không phải là đáp án đó.
Sắc mặt Lý Mai buồn bã, thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Nghe cha nó nói là bị biếnchứng, các cơ quan bắt đầu bị suy kiệt, để lâu thì nguy hiểm đến tínhmạng. Đáng thương quá, còn trẻ như vậy mà mạng khổ, đều là bọn người xấu gây họa.
- Cái gì?
Sắc mặt Chu Thiến trắng bệch, vội lui mấy bước, đánh rơi cả ví. Mà Tiểu Mạt cũng khiếp sợ vô cùng
Hai người bị tin xấu này bất ngờ đánh tới không nói nên lời, cũng không để ý đến Cao Nhân đang chăm chú nhìn “Chu Thiến” trên giường bệnh da bọc xương, ánh mắt lóe sáng.
Chương 61: Cái xác không hồn
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời nóng bừng thiêu đốt vạn vật mà trong phòng bệnh lại vô cùng mát mẻ, thậm chí còn như có từng đợt khí lạnh ùa vào.
Chu Thiến cảm thấy máu toàn thân đông lại trong nháy mắt, tay chân lạnh buốt, người run lên. Tiểu Mạt đến bêngiường, cầm tay “Chu Thiến” bưng miệng khóc
Lý Mai cũng lấy khăn tay chấm khóe mắt,trong lòng cũng có chút bi thương. Người ta nói, mẹ kế khó làm. Quantâm, thương yêu thì bị bảo giả vờ giả vịt, giáo dục, trách mắng thì coilà ngược đãi. Cho nên vào cửa, bà không đánh không mắng không nghe không thấy không hỏi, ngoài chăm sóc chuyện ăn mặc của cô cũng không quan tâm nhiều. Nhất là sau khi sinh con, một lòng lo cho con, cũng càng lơ làcô. Giờ nghĩ lại, lòng cũng áy náy.
Nhưng cảm giác áy náy này cũng chẳng duytrì bao lâu, tâm tư Lý Mai chuyển biến. Bà nhớ tới bên gây chuyện hứahẹn, chỉ cần Chu Thiến chết bọn họ sẽ lại cho thêm 100 vạn, trong lòngthầm tính, sau này con tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố, số tiền đócó thể dùng để mua nhà cho con. 100 vạn trước đó bà đã dùng 20 vạn muanhà mới, chồng nói vốn để 50 vạn lại cho Chu Thiến nhưng giờ Chu Thiếnnhư vậy, có lẽ 50 vạn kia cũng…
Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa kínhhiện rõ vẻ mặt đau đớn của bà nhưng càng hiện rõ khóe miệng bà khẽnhếch. Nhưng giờ còn ai quan tâm bà nghĩ gì?
Qua cơn hoảng sợ, Chu Thiến đột nhiên nhớ tới Cao Nhân, trong lòng tuy không mang nhiều hi vọng nhưng cũng làchiếc cọc duy nhất cô có thể trông cậy. Cô không thể nói rõ mình muốngì, muốn về nhưng lại có chút do dự. Nhưng chuyện này cô đã lên kế hoạch lâu như vậy, hơn nữa vừa nhớ đến mái tóc bạc và khuôn mặt tiều tụy củacha thì không khỏi hạ quyết tâm. Cô là Chu Thiến, hoàn toàn là ChuThiến, cuộc sống vinh hoa phú quý, dung nhan xinh đẹp, còn cả người đànông đa tình đó đều không phải của cô… vẫn nên quên đi!
Chu Thiến hạ quyết tâm, cô nhìn Cao Nhânlại phát hiện vẻ mặt ông nghiêm túc, hai mắt sáng bừng nhìn “Chu Thiến”trên giường bệnh thì trong lòng hơi động. Cô nhìn Tiểu Mạt, Tiểu Mạtthấy ánh mắt cô thì hiểu ý
Tiểu Mạt lau nước mắt, đi đến bên Lý Mai:
- Dì, con muốn đến chỗ bác sĩ hỏi xem thế nào, dì có thể đi cùng con không?
Lý Mai đang do dự thì Chu Thiến tiến lên tiếp lời:
- Dì đi cùng cô ấy đi, cô ấy cũng là quan tâm Thiến Thiến. Chỗ này có cháu để ý rồi, dì cứ yên tâm
Lý Mai rất có hảo cảm với cô gái hào phóng này, nghe cô nói vậy thì gật đầu đồng ý, cùng Tiểu Mạt đi ra phòng bệnh.
Hai người vừa đi, Chu Thiến vội đến bên Cao Nhân nói:
- Đại sư, thời gian rất gấp, ông mau xem giúp
Cao Nhân gột sạch bộ dạng lười nhác trước đó, vẻ mặt nghiêm túc, ông gật đầu đi đến bên “Chu Thiến”, lấy một sợitơ hồng trong túi đen ra buông vào ngón trỏ của “Chu Thiến”. Tay kia lấy trong túi một cái chuông nhỏ, buộc vào dây tơ hồng, động tác vô cùng tự nhiên, đầy tính thần thánh khiến Chu Thiến nhìn ông với cặp mắt khácxưa, không khỏi thêm chút tin tưởng.
Cao Nhân gắt gao nắm chặt dây tơ hồng,trong miệng lẩm bẩm, tiếng chuông kêu không ngừng, hiện tượng thần kìnày khiến Chu Thiến mở to mắt, sự tin tưởng với Cao Nhân tăng khôngngừng. Cũng không bao lâu, chuông đột nhiên dừng lại, nhưng đột nhiênmất sức sống. Cao Nhân liên tục thử mấy lần, đều là kết quả này, khônglâu sau, đầu ông toát mồ hôi.
Cao Nhân nhăn mày, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, ông nhìn thẳng “Chu Thiến” trên giường bệnh hồi lâu. Sau đó, rút dây tơ hồng và chuông về, sau đó lại lấy áo lau mồ hôi, lúc này,Chu Thiến không biết có gì không ổn, vội hỏi:
- Đại sư, sao rồi? Tôi có thể trở về thân xác của mình không?
Nhưng đại sư lại ngồi xuống ghế, thở phì phò:
- Nha đầu, tôi vừa mệt vừa khát, cô có thể cho tôi chén nước không, để tôi nghỉ một chút rồi nói?
Chu Thiến tuy nóng vội nhưng có thể thấyvẻ uể oải của ông, ánh mắt ông cũng mất thần thái thì cũng không phảiloại không biết xấu hổ mà thúc giục. Cô rót cho ông chén nước, đứng bêncạnh lo lắng chờ đợi.
Cao Nhân đại sư uống một ngụm nước, nhắmmắt dưỡng thần một hồi rồi mở mắt, dù chưa thể hồi phục về trạng tháitinh quang bắn ra bốn phía nhưng cũng khôi phục không ít.
Ông thở dài một hơi, lúc này mới chuyển mắt nhìn Chu Thiến, chậm rãi mở miệng:
- Nha đầu, nếu cô muốn tráo đổi linh hồn về vốn cũng không phải không thể
Ông nói đến đây thì ngừng lại, uống một ngụm nước.
Chu Thiến thấy ông nói nửa chừng thì càng sốt ruột:
- Đại sư, ông nói vậy là có gì gì?
Đại sư không nhanh không chậm mở miệng:
- Nếu chỉ là trao đổi linh hồn thì tôi có thể dẫn hồn trao đổi. Nhưng tôi thấy cô ấy…
Ông chỉ “Chu Thiến” rồi nói tiếp:
- Thấy rất kì quái, ấn đường côấy biến thành đen, hơi thở không đều, tam hỏa không đủ, dường như làngười không có hồn phách. Tôi nghĩ mình nhìn nhầm nên thử lại lần nữa,chuông chiêu hồn không có phản ứng gì…
Nói đến đây, ông thở dài, vốn định lạiuống nước nghỉ ngơi, vừa rồi mấy lần chiêu hồn thật sự tiêu hao không ít nguyên khí nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Thiến thì nói tiếp:
- Nha đầu, giờ nằm trên giườngkia chỉ là khối thể xác mà thôi, bên trong không có hồn phách gì, giờlinh hồn của thân thể cô đang ở nhờ này không có ở trong cơ thể cô.
Nói đến đây, ông lại thở hồng hộc. Chu Thiến thấy vậy, cảm thấy áy náy, vội vàng nói:
- Đại sư cứ nghỉ đi, tôi không vội
Giờ cô đã tâm phục khẩu phục Cao Nhân, còn nói:
- Trước tôi trông mặt mà bắt hình dong, không kính trọng đại sư, xin thứ lỗi
Cao Nhân khoát tay tỏ vẻ không để ý. Lạitiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Đến lúc này, Chu Thiến đã hiểu vì sao Tống Thiệu Lâm còn chưa tỉnh lại. Trước kia cô vẫn nghĩ là vì cô ấy có lòngmuốn trốn ai ngờ không biết linh hồn cô ấy đã đi đâu, có lẽ đã bắt đầulại với một cơ thể khác? Vậy cô có thể quay lại không?
Chu Thiến nghi hoặc.
Nhưng nghe giọng của đại sư thì có vẻ mình khó có thể trở trở về. Không hiểu sao, cô thấy dường như mình khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Chương 62: Rốt cuộc không thể quay về
Đại sư Cao Nhân nghỉ ngơi một hồi, lại mở mắt. Chu Thiến vội vàng hỏi:
- Đại sư, vậy tôi có thể quay về thân thể của mình không?
Cao Nhân nhẹ nhàng thở dài, nhíu mày nói:
- Nha đầu, nếu để linh hồn các cô trở về nguyên thể, là chuyện có lợi cho cả hai người đương nhiên tôiđồng ý giúp. Nhưng giờ linh hồn ở trong khối thân thể này của cô khôngbiết đã đi đâu, nếu tôi cứng rắn ép linh hồn cô trở về đó.
Ông chỉ vào “Chu Thiến” trên giường bệnh, lắc đầu:
- Vậy giờ thân thể này của cô sẽvì đột nhiên mất linh hồn mà rơi vào trạng thái người thực vật, vẫn sẽhôn mê giống hệt như cô ấy. Cho dù dựa vào kĩ thuật hiện đại mà duy trìsự sống nhưng cuối cùng cũng đều chết. Loại việc hại người này tôi vạnlần cũng không làm
Chu Thiến nhìn mình trên giường bệnh,người gầy như quỷ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chẳng vui buồn tứcgiận, đó chẳng phải là người thực vật sao? Nhớ tới bản thân trước kiakhỏe mạnh an khang mà không khỏi tức giận.
- Đại sư, cũng không phải là tôilàm mọi chuyện như vậy, tôi là người bị hại, vì sao nhất định phải làtôi chịu trách nhiệm? Đây rõ là cơ thể của tôi, linh hồn của tôi, saotôi phải trơ mắt nhìn mình chết? Đại sư, như vậy quá không công bằng!
Trong mắt Cao Nhân lộ ra vẻ thương hại, nhẹ giọng nói:
- Cô gái, mọi thứ đều có ông trời an bài. Thân thể của cô đã bị phá hủy, cho dù quay về sợ cũng khó sống, hơn nữa linh hồn của cô và thân thể mới cũng hoàn toàn hợp nhất, âucũng là duyên phận. Mặt khác, linh hồn kia không hề có phản ứng gì vớichuông chiêu hồn của tôi, còn chẳng biết đã lưu lạc đến chốn nào, coinhư đó là trừng phạt với cô ấy. Nha đầu, việc đã đến nước này, chúng tachỉ đành giảm thiểu thương tổn, thuận theo ý trời đi
Nói xong, ông đứng lên uống một hơi cạn sạch chén nước rồi xoay người định bỏ đi. Chu Thiến vội kéo ông lại:
- Đại sư, ông định đi sao? Ông thực sự mặc kệ? Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Cô sẽ chết, sẽ chết đó! Tuy rằng việc đãđến nước này nhưng cô sao có thể thoải mái đối mặt với cái chết củamình? Cha cô sẽ đau lòng cỡ nào, cô dường như có thể nhìn thấy sự đauđớn của cha khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nghĩ vậy lòng cô nhưbị đao cắt.
Cao Nhân nhìn cô bất đắc dĩ lắc đầu. Anhvỗ nhẹ tay cô, ý bảo cô buông tay. Chu Thiến buồn bã, biết chuyện khôngcòn hi vọng, chẳng những mình không thể trở về mà còn sắp phải đối mặtvới cái chết của mình, trong lòng hỗn loạn, bất tri bất giác buông tay
Cao Nhân thấy vẻ mặt mờ mịt của cô thì không khỏi khuyên nhủ:
- Cô gái, chuyện đời luôn có hai mặt, khi hoang mang thì tốt nhất hãy nghĩ về hướng tốt, lòng sẽ thoải mái hơn nhiều
Nói xong, liền đi ra khỏi phòng. Nghĩ vềhướng tốt sao? Không hiểu sao trong đầu Chu Thiến lại xuất hiện nụ cườituấn mỹ như hoa xuân của Triệu Hi Thành… mặt cô nóng bừng lên, sao lạinghĩ đến anh ta…
Cô quay đầu nhìn chính mình nằm trêngiường bệnh, trong lòng như có trăm ngàn cảm xúc, nói không nên lời. Côngây ngốc một hồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội chạy theo đại sư vừa đi. Vừa ra đến cửa đã thấy Cao Nhân quay lại, lúc này ông đầu toát mồhôi nhìn Chu Thiến cười ngượng ngùng:
- Vừa rồi đi hơi nhanh, quên mất lấy thù lao… tôi cũng phải trả tiền xe…
Ông cào cào tóc. Chu Thiến không nói gì, phiền não trong lòng tiêu tan một nửa.
Cô mỉm cười, nụ cười như ánh sáng mặttrời, vô cùng ấm áp. Cho dù là đại sư lòng luôn tĩnh lặng cũng ngâyngười, nghĩ rằng phương diện tốt nhất chính là dung mạo thay đổi đẹp hơn trước rất nhiều.
Chu Thiến lấy phong bì chuẩn bị sẵn trong túi nói:
- Đại sư, cho dù ông không quaylại tôi cũng đuổi theo ông. Cảm ơn ông ngàn dặm xa xôi đến đây. Ông nóiđúng, cho dù tôi không thể quay về cơ thể cũ nhưng tôi cũng phải sốngtốt cuộc sống sau này, nghĩ cách cho cha không quá đau lòng. Đại sư, cảm ơn ông.
Trong mắt Chu Thiến tràn đầy cảm kích.Đại sư Cao Nhân cũng không khiêm tốn, cầm phong bì rồi mỉm cười bỏ đi.Chu Thiến nhìn bóng lưng ông mà đầy kính trọng, ai có thể ngờ con ngườilôi thôi lếch thếch không chút ưa nhìn đó lại có tuyệt kỹ như vậy, nhiệt tình, chân thành như vậy? Xem ra người đúng là không thể nhìn tướngmạo!
Đang nghĩ thì Tiểu Mạt, Chu Minh Xa, LýMai đi về phía phòng bệnh, vẻ mặt ảm đạm. Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn ChuThiến, nước mắt lưng tròng lập tức rơi xuống. Chu Thiến vừa thấy đãhiểu, nhất định bác sĩ nói kết quả không tốt. Cho dù cô đã chuẩn bị tâmlý nhưng lòng vẫn trầm xuống.
Chu Minh Xa nhìn thấy Chu Thiến, nhận racô là người bạn từng đến thăm Thiến Thiến, gật đầu coi như chào hỏi.Nhìn thấy con gái nhà người ta khỏe mạnh an khang mà con mình nửa sốngnửa chết nằm đó, lúc nào cũng có thể chết thì vẻ bi thương càng sâu.
Chu Thiến không đành lòng hỏi lại tìnhhuống của “Chu Thiến” với ông, bắt ông nhắc lại lời bác sĩ là chuyện quá tàn nhẫn. Đợi hỏi Tiểu Mạt cũng được.
Cô dịu dàng an ủi cha một hồi, thấy đã muộn thì cùng Tiểu Mạt quay về.
Vừa rời khỏi phòng, Chu Thiến đã kể lạinhững lời đại sư nói cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt nghe tin cô không thể quayvề thì cũng mơ hồ. Chung quy đó là người bạn cùng cô lớn lên, nghĩ khuôn mặt làm bạn cùng mình bao năm qua đột nhiên biến mất cũng vô cùng khổsở.
Sau đó, Chu Thiến hỏi thân thể bản thân.Nói đến đây, Tiểu Mạt cũng mặc kệ bệnh viện nhiều người mà òa lên khóc.Chu Thiến hoảng sợ, vội kéo cô tới chỗ vắng người.
Tiểu Mạt vừa khóc vừa thút thít nói:
- Bác sĩ nói thận, gan, phổi củaThiến Thiến đều đã suy kiệt, cho dù mổ cũng không được, lúc nào cũngnguy hiểm đến tính mạng… Thiến Thiến, cậu thật đáng thương… oa.. oa
Cô dựa vào vai Chu Thiến mà khóc òa.Trong lòng Chu Thiến cũng buồn bã, dù sao là thân thể của mình sao cóthể không để ý? Cô nhẹ vỗ vỗ lưng Tiểu Mạt, an ủi cô:
- Tiểu Mạt, đừng khóc, chẳng phải mình vẫn sống sao? Chẳng qua là đổi thân phận thôi, mình vẫn là mìnhđấy thôi? Về sau mình sẽ ở bên cậu. Được rồi, đừng khóc, mọi người đangnhìn.
Lúc này Tiểu Mạt mới dần ngừng khóc. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Thiến, nhỏ giọng hỏi:
- Về sau cậu chỉ có thể làm Tống Thiệu Lâm, cậu tính sao bây giờ? Còn ở lại Triệu gia sao?
Nhớ trước kia, Tiểu Mạt cũng từng hỏi côcâu này, lúc ấy cô không do dự mà nói nếu cô không thể quay về thì sẽ ly hôn cùng Triệu Hi Thành. Nhưng giờ chuyện xảy ra trước mắt, cô lại cóchút chần chừ. Câu ly hôn kia không hiểu sao không thể nói nên lời. Mộtlát sau cô mới nói:
- Giờ đừng nói vội, mình phải suy nghĩ thật kĩ. Hơn nữa, thời gian này mình muốn đến bệnh viện cùng cha,chuyện đó… để sau rồi nói..
Cô nhìn cửa sổ cuối hành lang, ánh mặttrời đang dần lặn xuống, chân trời hồng rực. Chờ qua đêm đen, mặt trờilại dâng lên, sẽ là một ngày mới…
Chương 63: Anh sẽ luôn ở phía sau em
Khoảng thời gian tiếp đó, Chu Thiến ngoài việc giúp Triệu phu nhân xử lý việc tổ chức sinh nhật, vừa có thời gian thì sẽ đến bệnh viện. Cũng may sinh nhật Triệu lão gia còn một đoạnthời gian, Triệu phu nhân tuy nói muốn cô giúp đỡ nhưng trên thức tế chỉ là nhân cơ hội này dạy dỗ cô thành chủ nhân tương lai của Triệu giathôi. Huống hồ bên cạnh bà còn có trợ thủ đắc lực là Dung tẩu, cũngchẳng phải thực sự trông cậy vào cô. Chỉ cần mục đích dạy dỗ đạt đượcthì cũng không so đo chuyện thường không thấy Chu Thiến. Chỉ cho rằngngười trẻ tuổi ngại mấy chuyện vụn vặt này, ra ngoài giải sầu. Nhưngcũng có lần ngầm trách với Dung tẩu:
- Thiệu Lâm này, trước kia ngàynào cũng trốn trong nhà, đuổi cũng không đi, giờ thì ngày nào cũng chạyra ngoài, thật không trầm ổn.
Dung tẩu cười nói:
- Phu nhân, đó là vì hiện giờtính cách của thiếu phu nhân thay đổi rất nhiều. Cũng chính vì thế màđại thiếu gia mới để ý đến cô ấy, giờ vợ chồng son hòa thuận vui vẻkhông phải là điều phu nhân mong nhất sao? Người trẻ tuổi thường hamvui, giống như con tôi ngày nào cũng ra ngoài chơi, nếu cứ ở trong nhàbà lại phải lo lắng rồi.
Triệu phu nhân nghĩ nghĩ, cũng đúng làđạo lý này, giờ đôi trẻ như vợ chồng son khiến bà cũng thoải mái hơnnhiều. Đứa con dâu này bà rất vừa ý, môn đăng hộ đối, dung mạo, tínhcách cũng rất tốt, lại nghe lời, không điêu ngoa tùy hứng như những tiểu thư nhà giàu khác. Quan trọng nhất là nó có thể khiến con trai mình đểý, xem ra không lâu sau là đã có cháu bế rồi.
Nghĩ vậy, Triệu phu nhân cười thỏa mãn, cũng không để trong lòng chuyện Chu Thiến thường xuyên ra ngoài.
Mà Chu Thiến căn bản không thể bận tâmđến suy nghĩ của Triệu phu nhân, giờ lòng cô chỉ nghĩ chuyện làm sao đểcha mình không quá đau lòng?
Sắc mặt “Chu Thiến” càng ngày càng kinhkhủng, máy móc đặt lên người cũng ngày càng nhiều. Sắc mặt của cha cũngcàng thêm lo lắng, càng ngày càng gầy, đến Lý Mai cũng thở dài ngày càng nhiều. Có lần, Lý Mai khẽ nói thầm vào tai Chu Thiến: “Bác sĩ nói cũngchỉ hai ngày nữa… ai, thật đáng thương”
Chu Minh Xa luôn túc trực bên giường congái, ngoài đi toilet thì không dễ dàng rời đi, sợ lúc mình không có mặtcon sẽ qua đời, có đôi khi cơm Lý Mai mang đến cũng không ăn.
Chu Thiến nhìn rõ mọi việc, tim như dao cắt, mỗi lần như vậy, cô luôn bưng cơm đến bên cha, mắt ánh lệ nói:
- Chú à, chú nên ăn chút gì đi.Thiến Thiến ở ngay đây nhìn chú, cô ấy thấy chú vì chăm sóc mình mà cơmkhông ăn, ngủ cũng không ngủ nhất định sẽ khó chịu. Giờ cô ấy nhất địnhrất phiền não.
Chu Minh Xa nghe cô nói, lại nhìn con gái trên giường bênh thì vội bưng cơm, run run nuốt xuống.
Chu Thiến hận không thể nói mọi chuyệnra, nói cho cha rằng mình không chết, mình vẫn ở ngay bên ông. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Lý Mai thì ý nghĩ này lại tắt ngóm. Nếu nói cho cha biết, cha vui vẻ nhất định sẽ không giấu nổi Lý Mai, mà Lý Mai là người côkhông thể tin được, ai biết bà ta sẽ có phản ứng gì?
Cứ như vậy, Chu Thiến chịu đủ sự dày vò, sắc mặt cùng càng ngày càng tiều tụy.
Triệu Hi Thành là người đầu tiên pháthiện sự khác thường của cô. Anh thầm thấy lạ, gần đây mình không làm gìmà, không ở ngoài ăn chơi đàng điếm, cũng không ép buộc cô như trước.Chẳng lẽ có chuyện gì khác?
Anh lặng lẽ hỏi người hầu thân cận cũngkhông có được đáp án. Hôm nay, anh gác lại mọi chuyện, về nhà sớm. Ngaycả anh cũng tự thấy lạ, từ khi nào cô trở nên quan trọng với anh nhưvậy?
Về nhà, anh vội hỏi thăm về cô, người hầu đáp:
- Phu nhân vừa về, đang ở trên lầu.
Anh đi lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng đãthấy Chu Thiến đứng ngoài hành lang. Cô mặc chiếc váy trắng dài, tóc đen như tơ lụa buông sau lưng. Ánh chiều ta chiếu lên vóc người mảnh maicủa cô càng khiến cô có vẻ cô đơn, gió khẽ thổi khiến tóc dài, góc váybay bay.
Lòng Triệu Hi Thành bất tri bất giác dâng lên sự dịu dàng, khóe miệng khẽ cười, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Anh lặnglẽ đi tới, từ sau ôm eo cô. Cảm giác giai nhân trong lòng run rẩy, cúiđầu khẽ hôn lên cổ cô nhưng là đang dịu dàng an ủi.
Anh khẽ nói thầm vào tai cô:
- Đang nhìn cái gì mà xuất thần vậy? Anh về cũng không biết?
Chu Thiến vừa rồi luôn nghĩ chuyện ở bệnh viện, quả thật không phát hiện anh đã về, còn bị động tác của anh dọanhảy dựng. Cô lấy lại bình tĩnh nói:
- Chỗ này cảnh rất đẹp, nhìn một chút thì bất tri bất giác quên mọi thứ.
Bàn tay nóng rực của anh dán sát lên bụng cô, hơi thở ấm áp phun lên cổ cô, những nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng cứ rơi xuống khiến cô tim đập nhanh, thở hổn hển.
Đang lúc hai người càng lúc càng nóng thì Triệu Hi Thành dừng mọi sự khiêu khích, khẽ thở dốc. Trong lòng thầm tự mắng mình không tự khống chế. Chẳng lẽ bởi vì cấm dục đã lâu sao? Haylà vì cơ thể cô như cây thuốc phiện, có sức hấp dẫn chết người với anh?Anh áp chế dục vọng bản thân. Hôm nay về sớm như vậy là muốn tâm sự vớicô, không thể cứ như vậy mà làm hỏng không khí tốt được. Anh thở sâu,sau đó nhẹ nhàng xoay cô lại, để cô đối mặt với mình rồi nói:
- Gần đây em sao vậy? Có tâm sự gì sao?
Lòng Chu Thiến hoảng loạn, không khỏi xoa mặt mình, rõ ràng vậy sao? Nhưng tâm sự của cô sao có thể nói ra được?Cô vội lắc đầu nói:
- Không có, em làm gì có tâm sựgì, có lẽ gần đây bận chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cha. Anh cũng biết emkhông nhớ gì hết, dù có mẹ dạy, Dung tẩu giúp đỡ nhưng vẫn thấy quá sức. Cảm thấy mình vô dụng
Cô cũng chỉ nói tình hình thực tế, quả thật cô cũng có cảm giác này
- Chỉ vì thế thôi sao?
Triệu Hi Thành có chút hoài nghi, anh cảm thấy dường như cô có chuyện gì đó giấu anh, điều này khiến anh có chútbuồn bực. Chẳng lẽ anh làm nhiều việc như vậy còn không đủ để cô mở lòng với anh sao? Ánh mắt anh dần lạnh xuống.
Chu Thiến nhìn sắc mặt dần âm trầm củaanh, lòng khẽ thở dài. Dường như lại chọc tức anh. Gần đây, cô thấyđược, anh luôn cố gắng thu liễm bản thân, rất cố gắng để hàn gắn quan hệ của bọn họ, điều này khiến cô cũng có chút cảm động. Nhưng điều nàycũng không đại biểu rằng anh cái gì cũng không đổi, không tức giận! Anhnhất định nhìn ra được cô có việc giấu anh, vì sao anh luôn có thể dễdàng nhìn thấu cô như vậy? Nhưng chuyện này không thể nói cho anh, aibiết nói rồi anh sẽ đối xử với cô ra sao?
Chu Thiến chỉ đành cúi đầu đáp:
- Đúng là như vậy.
Cô có thể cảm nhận được tay anh nắm bảvai mình chặt hơn, cả người như tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương. Cô không nhịn được khẽ run lên. Như là cảm nhận được cô khẽ run, tay anh bỗngnhiên buông lỏng, sự lạnh lùng nháy mắt biến mất hoàn toàn.
Chu Thiến ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh,vừa vặn tiếp xúc với đôi mắt thâm u khó dò. Ánh nắng chiều như lửa chiếu vào đôi mắt tối đen của anh, chiếu ra loại ánh sáng hoa mỹ khiến cô hoa mắt.
- Thôi bỏ đi… Anh khẽ than
Hai tay anh khẽ dùng lực ôm cô vào lòng,anh gắt gao ôm chặt cô, như muốn cô khảm vào người anh, bên tai truyềnđến giọng khàn khàn:
- Thiệu Lâm, em phải nhớ rằng bất kể có chuyện gì, anh đều ở phía sau em. Khi nào em không thể chống đỡđược cứ dựa lại đây, anh sẽ ủng hộ em
Cô tựa vào ngực anh, cằm anh cọ lên tóccô, cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Tim Chu Thiến như bị cái gì xiết lại, lòng bị cảm xúc khó nói dâng đầy, bất tri bất giáccũng vươn tay ôm chặt anh.
Tia nắng cuối chiều lặng lẽ chiếu lên người bọn họ khiến bức tranh động lòng người này có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Chương 64: Bản thân chết
Hai ngày sau, vào một đêm giông tố, “Chu Thiến” qua đời
Sáng sớm hôm sau, Chu Thiến nhận được tin vội cùng Tiểu Mạt chạy tới bệnh viện.
Trước cửa phòng bệnh đã thấy giường bệnhphủ vải trắng, vải trắng che lên bóng dáng gầy gò. Máy móc dày đặc đã bỏ hết, giường bệnh vắng vẻ càng khiến người nằm đó thêm phần lạnh lẽo.
Chu Thiến kinh ngạc ngây người. Nhìn bảnthân chết đi, nhìn thi thể của mình, cảm giác quỷ dị này không thể hìnhdung, không phải nói đôi câu là có thể nói rõ được.
Cha Chu Minh Xa ngồi ở một bên nhưa đứatrẻ đang khóc, tóc hoa râm chỉ qua một đêm đã bạc trắng. Lý Mai cũng lau nước mắt, vẻ bi thương trên mặt bà lúc này có thể thấy là thật tình. Mà khiến cho Chu Thiến ngạc nhiên là Kiều Tranh còn đến sớm hơn cả cô, vẻmặt đau đớn đang an ủi Chu Minh Xa. Anh thoạt nhìn trông vô cùng tiềutụy, ánh mắt có chút u buồn, cũng gầy đi không ít. Khi thấy Chu Thiến,trong mắt có chút buồn bã, môi khẽ động, thiếu chút nữa đã gọi tên cônhưng đột nhiên nhớ lại cô là người gây họa, tuy rằng nhà Thiến Thiếnkhông biết cô nhưng không khó để biết tên cô. Giờ cảm xúc của Chu MinhXa rất kích động, rất có thể sẽ làm tổn thương đến cô, vội nuốt ngượchai chữ “Thiệu Lâm” vào trong.
Chu Thiến cũng có rất nhiều lời muốn nóivới Kiều Tranh nhưng biết giờ không phải lúc nói chuyện nên cũng nhịnxuống việc muốn đến chỗ anh. Tiểu Mạt vừa vào cửa đã bắt đầu lau nướcmắt. Chu Thiến thoáng an ủi cô rồi đi đến bên cha. Cô ngồi xổm xuốngtrước mặt cha nói:
- Chú à, chú đừng quá đau lòng.Thiến Thiến đi rồi, chú còn có dì, còn có Đông Đông mà (Em trai ChuThiến), bọn họ rất cần chú chăm lo, chú phải giữ gìn sức khỏe.
Chu Minh Xa ngẩng đầu, nhìn cô gái tựnhận là bạn của Thiến Thiến. Lúc này, vẻ mặt cô thân thiết, lo lắng, ông nhớ tới thời gian này, cô luôn ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên giải, an ủi, cẩn thận chăm sóc mình. Trong lòng ông đột nhiên dâng lên cảm giác kìdị. Cô gái này có đôi mắt trong suốt đầy sự quan tâm thật giống con gáimình, nếu Thiến Thiến vẫn còn, hẳn cũng sẽ như cô, ngồi xổm bên mình màan ủi.
Dần dần, trong mắt ông, cô gái xinh đẹp trước mặt biến thành khuôn mặt bình thường của con gái mình, ông đau lòng nói:
- Là tôi có lỗi với nó, tôi chưatừng chăm sóc tốt cho nó, quan tâm nó, tôi khiến nó dù chỉ là đứa congái nhỏ đã phải chạy đi xa như vậy làm thuê, mới khiến nó gặp tai nạn,tôi có lỗi với nó, có lỗi với người mẹ đã mất của nó…
Trong lòng ông vô cùng áy náy và đau xót, ông cảm thấy nói trước mặt cô gái này cũng như đang sám hối trước congái mình vậy. Ông nắm chặt tay Chu Thiến, nước mắt như mưa.
Thấy cha đau lòng như vậy, tim Chu Thiến cũng vô cùng khó chịu. Cô khẽ nói với cha:
- Chu Thiến chưa từng nghĩ nhưvậy, cô ấy thường nói với cháu, cha của cô ấy tốt như thế nào, lúc đihọc, mỗi khi trời mưa đều đến đón cô ấy, cô ấy ốm cũng là cha cõng đếnbệnh viện, khi sinh nhật, dù nhà nghèo thế nào cha cũng sẽ làm đồ ănngon cho cô ấy. Cô ấy nói, cha cô ấy là người cha tốt nhất, nguyện vọnglớn nhất của cô ấy là có thể giúp cha sống vui vẻ, an nhàn tuổi già. Chú à, cháu biết chú mất đi con gái sẽ rất đau lòng nhưng cháu tin, ThiếnThiến không muốn thấy chú khổ sở như vậy. Xin chú nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Như vậy Thiến Thiến đi mới an tâm. Về sau, chúng cháu sẽthường xuyên đến thăm chú, chú có thể coi chúng cháu như con gái, chúngcháu đều nguyện ý thay Thiến Thiến chăm sóc chú.
Nghe lời cô nói, lòng Chu Minh Xa như có chút an ủi, ông liên tục gật đầu, nói:
- Cô gái tốt, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu hôm nay nói với chú những lời này, cảm ơn những việc cháu đã làm.
Chu Thiến còn đang định nói tiếp thì LýMai vẫy Chu Minh Xa. Bọn họ ngẩng đầu, thấy ở bên cạnh Lý Mai là haingười đàn ông mặc âu phục đen, tay cầm túi công văn, mặt không chút thay đổi. Chu Minh Xa thấy bọn họ, vẻ mặt giận dữ, oán hận nói:
- Tin tức của bọn họ cũng nhanh nhạy lắm!
Chu Thiến thấy thần sắc của ông thì kì quái hỏi:
- Bọn họ là ai?
Chu Minh Xa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Còn chẳng phải luật sư của bêngây chuyện, cho tới giờ cũng thôi, lái xe gây chuyện mặt mũi cũng khônglộ, cứ như không mảy may suy nghĩ gì. Nghĩ cho chút tiền là có thể xongsao? Tôi thật muốn trở mặt đi kiện!
Chu Thiến bị dọa nhảy dựng, đang khôngbiết nên khuyên thế nào thì Kiều Tranh đã kéo Chu Minh Xa qua, khe khẽnói một hồi, chỉ thấy vẻ mặt ông càng lúc càng bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài, cúi đầu đi đến chỗ luật sư. Chu Thiến đến bên Kiều Tranh hỏi:
- Anh nói gì với chú ấy?
Kiều tranh nhìn Chu Minh Xa cùng luật sư nói chuyện, nói:
- Anh nói với ông, cho dù có đikiện bọn họ cũng chỉ tùy tiện đưa ra một người khác gánh tội thay, màchú Chu sẽ phí vô số tiền tài, sức lực. Có đôi khi, con người phải biếtkhuất phục
Nói đến đó, anh quay đầu nhìn Chu Thiến đầy ý vị, đôi mắt lóe ra ánh sáng:
- Mà anh cũng có lòng riêng, bất kể thế nào cũng không thể để em bị tổn thương.
Cảm giác trong lòng Chu Thiến lạ lạ, cô yên lặng hồi lâu mới khẽ nói:
- Thật sự là em hại chết Thiến Thiến, anh không nghĩ em đáng bị trừng phạt sao?
Kiều Tranh nhìn “Chu Thiến” trên giường:
- Chuyện của Thiến Thiến đã không thể cứu vãn, hơn nữa cũng là ngoài ý muốn, anh biết em cũng rất khổ sở, có thể thấy em đã cố hết sức để bù đắp. Thiệu Lâm, em yên tâm, bọn họsẽ không kiện em
Chu Thiến nghe xong vừa đắng vừa chát,nói tới nói lui, trong cảm nhận của anh, Tống Thiệu Lâm quan trọng hơnem gái Chu Thiến nhiều. Cô cúi đầu không nói. Kiều Tranh nghĩ cô áy náy, định an ủi cô nhưng khuôn mặt trắng như tuyết nằm trên giường kia nhưlửa châm mắt anh, anh khẽ thở dài, không nói được gì.
Sau đó, Triệu gia phụ trách chuyện hậu sự cho “Chu Thiến”. Chu Minh Xa quyết định hỏa táng sau đó mang tro cốt về quê nhà. Chu Thiến thật sự không thể nào đối mặt với lễ hỏa táng củachính mình nên không tham gia. Nhưng lúc Chu Minh Xa về nhà cô vẫn tiễnra ga. Trước khi lên xe lửa, Chu Minh Xa không nhịn được nói:
- Không hiểu sao, chú thấy cháuluôn có cảm giác thân thiết, như nhìn thấy người thân của mình vậy, rấtthích, cô bé, chú nói như vậy cháu cũng đừng trách.
Chu Thiến sao trách ông được, trong lòng kích động, nắm tay ông nói:
- Từ nay về sau, chú cứ coi cháu như con gái đi, cháu cũng sẽ tới thăm chú
Hai người nắm tay nhau, nước mắt lưng tròng.
Nhìn xe lửa dần đi xa, cuối cùng hóa thành chấm nhỏ biến mất trong tầm mắt, Chu Thiến không nhịn được mà khóc
Từ nay về sau, cuộc đời của Chu Thiến đãxong nhưng cuộc đời của cô chưa kết thúc. Cô sẽ sống bằng thân phậnkhác, hơn nữa, phải cố gắng sống thật tốt.
Cô không muốn dẫm vào vết xe đổ của TốngThiệu Lâm, cô không muốn sống bám vào người khác, cuộc sống của cô phảido cô tự làm chủ.
Bản thân có muốn ở bên Triệu Hi Thành không? Vấn đề này cũng đến lúc phải nghĩ rồi.
Chương 65: Đến bên anh
Sau hôm Chu Minh Xa đi, Chu Thiến liềnnhận được điện thoại của Kiều Tranh. Cuộc điện thoại này nằm trong dựkiến của cô. Lần trước ở bệnh viện, lúc gần đi, ánh mắt anh như có ngànđiều muốn nói cũng như cô vậy, dường như anh cũng muốn nói với cô điềugì đó.
Chu Thiến tuyệt đối không lạ vì sao anhbiết số điện thoại của cô. Người làm ăn như anh, nếu thực sự muốn liênhệ với ai hẳn là chuyện dễ dàng.
Địa điểm Kiều Tranh hẹn là trường đại học của của bọn họ. Chu Thiến không dùng lái xe trong nhà. Cô đi đến địađiểm hẹn, vừa xuống xe đã thấy Kiều Tranh đứng trước cửa trường đại học, tựa vào chiếc ô tô màu đen. Hôm nay anh mặc quần áo bình thường, áo cộc xám, quần màu nhạt, giầy cùng màu, tay đúc túi quần, vẻ mặt tao nhã tựa như bạch mã hoảng tử trong mộng của các thiếu nữ. Đi qua anh, không ítnhững cô gái đều quay lại nhìn.
Anh dường như cảm nhận được ánh mắt củaChu Thiến, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Khi thấy cô, ánh mắt lộ ra vẻ dịudàng, dường như cơn gió ấm áp thổi qua khiến cô cảm cảm giác yên tĩnh vô cùng
Chu Thiến mỉm cười nhìn anh, đi đến bên anh hỏi:
- Đợi lâu chưa?
Kiều Tranh cười nói:
- Không có, anh cũng vừa đến!
Chu Thiến đột nhiên có cảm giác kì quái,sao cô cảm thấy bọn họ nói chuyện như nam nữ hò hẹn vậy? Cảm giác nàykhiến cô có chút chột dạ, có phần như đang làm chuyện xấu sau lưng chồng vậy. Vốn trước khi đi cô còn chút do dự, dù sao bất kể thế nào giờ côlà vợ của Triệu Hi Thành, sau lưng anh ta gặp “tình nhân” cũ, tuy rằngchính đại quang minh nhưng cũng không phải là điều nên làm. Nhưng bảnthân thật sự lo lắng cho Kiều Tranh, quan tâm đến phản ứng của anh sauchuyện lần đó nên mới muốn gặp mặt anh như vậy. Nhưng giờ cảm giác đóđột nhiên ùa tới lại khiến cô có phần mất tự nhiên.
Kiều Tranh thấy được sự mất tự nhiên củacô, ánh mắt buồn bã, giờ cô đã thích ứng với cuộc sống là vợ người ta,ngay cả gặp anh cũng có điều cố kỵ… Lòng Kiều Tranh đau đớn, anh nói với cô:
- Đi vào trong xem một chút, về đã lâu anh cũng chưa thăm lại trường
Nói xong xoay người chậm rãi đi về phíatrước, Chu Thiến hơi run lên rồi vội đuổi theo, đến khi cách anh vàibước thì bước chậm lại.
Bọn họ đi trên con đường cây xanh trongtrường, cây cối cao lớn xanh um, lá cây rung rinh trong gió, trong không trung có những gợn mây trắng nõn, ánh mặt trời sáng lạn chiếu ra muônvàn sợi tơ vàng. Đám sinh viên đi lại trên đường, những tiếng cười vuivẻ, đơn thuần truyền đến
Dọc đường đi, bọn họ đều yên lặng khôngnói gì. Chu Thiến là không biết nên nói gì còn Kiều Tranh thì chỉ nhìnquanh, vẻ mặt phức tạp, như dịu dàng lại như đau đớn, giống như đắm chìm trong mộng ảo vừa ngọt ngào lại vừa đắng cay.
Chu Thiến nghĩ nghĩ, bước lên hai bước, sóng vai cùng anh:
- Kiều Tranh, lần trước ở phòng trà, bất kể Văn Phương nói gì, anh cũng đừng để ý, em…
- Em nhìn bên kia kìa!
Kiều Tranh đột nhiên cắt ngang. Chu Thiến theo tay anh chỉ mà nhìn qua, chỉ thấy là một tán cây lớn, cũng không có gì đặc biệt.
Kiều Tranh không chớp mắt nhìn cô. Thấycô ngoài vẻ khó hiểu cũng chẳng có gì đặc biệt thì cảm thấy đau xót, quả thật cô đã quên mọi thứ…Kiều Tranh cố kìm cơn đau trong lòng, chậm rãimở miệng:
- Đây là cây hoa anh đào, đến mùa xuân sẽ nở hoa rất đẹp. Trước kia, trong mắt anh nó cũng chỉ như nhữngloài hoa bình thường, không có gì đặc biệt. Mãi cho đến một ngày…
Anh nói đến đây thì hơi dừng lại, nhìncây anh đào kia, trong mắt vô cùng dịu dàng nhưng Chu Thiến biết, anhđang nghĩ về kí ức đẹp của mình, mà không nghi ngờ gì, đoạn thời gianđẹp nhất đó nhất định có Tống Thiệu Lâm. Kiều Tranh tiếp tục nói:
- Mãi cho đến một ngày, anh điqua đây, nhìn thấy một cô gái tóc dài đang nhảy muốn hái một nhánh anhđào ở cao. Những cánh đào rơi xuống như tuyết. Tóc cô ấy bay bay trongmàn mưa hoa rực rỡ cùng gió. Anh bất tri bất giác dừng bước, cũng khôngngờ cô gái đó nhảy xuống vừa khéo ngã vào anh. Anh đỡ lấy cô ấy, cô ấyquay đầu nhìn anh cười, nụ cười ấy còn đẹp hơn hoa anh đào, khiến anhchói mắt, xuyên thẳng vào tim anh…
Sau đó, anh quay đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy đầy chân tình. Anh cầm tay cô khẽ nói:
- Thiệu Lâm, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sao em có thể quên?
Tay anh ấm áp mềm nhẹ, đôi mắt thâm u ủdột, giọng anh chân tình mà u buồn. Trong nháy mắt, Chu Thiến như bị mêhoặc, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đen thâm thúy, cóánh mặt trời chiếu vàng, lòng cả kinh, vội tỉnh táo lại. Cô nhẹ nhàngrút tay mình về, khẽ nói:
- Kiều Tranh, đừng như vậy!
Kiều Tranh kích động nắm lấy hai vai Chu Thiến, giọng có chút vội vàng:
- Thiệu Lâm, chúng ta vốn là mộtcặp đẹp đôi, nếu lúc đó giữa chúng ta không xảy ra nhiều chuyện như vậythì giờ chúng ta hẳn là đã rất hạnh phúc. Thiệu Lâm, anh biết giờ emsống cũng không tốt, đến bên anh! Thiệu Lâm, đến bên anh đi! Quá khứ của chúng ta không thể vùi lấp, rất nhanh thôi anh sẽ tìm lại kí ức cho em.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuốngánh mắt Kiều Tranh chiếu ra ánh sáng quắc. Từ sau khi nghe những lời Văn Phương nói anh vội tìm mẹ chứng thực. Sau đó, lòng anh vẫn luôn bị dàyvò. Nhớ nhung và tình cảm khi xưa bị anh áp chế giờ như núi lửa bùng nổ. Hôm nay anh hẹn cô ra, mục đích cũng không phải để nói những lời này.Anh chỉ là không nhịn được muốn gặp cô, muốn trò chuyện với cô, muốn đểcô nhìn lại những kí ức của bọn họ. Nhưng đi đến dưới tàng cây anh đàonày, chuyện cũ như thủy triều nhấn chìm anh, anh không khống chế đượcbản thân mà nói ra những lời này.
Chu Thiến nhìn đôi mắt đầy chờ mong củaanh, nhớ tới tình yêu trắc trở của anh và Tống Thiệu Lâm, trong lòngthực sự khổ sở, đau lòng vì anh. Nhưng có thể thế nào đây? Tống ThiệuLâm không thể quay lại nữa, tình ý này của anh cũng chỉ là thất bại. Dùcô có yêu thương anh thế nào cũng không thể làm thế thân cho Tống ThiệuLâm.
Chương 66: Tình cảm bí ẩn nơi đáy lòng
Chu Thiến nhẹ nhàng giãy khỏi hai tay anh nói:
- Kiều Tranh, nếu em vĩnh viễn không thể nhớ lại?
Cô nhìn anh, hai mắt trong suốt, chậm rãi nói:
- Em không nhớ rõ Kiều Tranh,cũng không nhớ rõ cây anh đào, không nhớ rõ tất cả những chuyện trướckia của chúng ta. Em chỉ biết chồng em là Triệu Hi Thành, em là con dâunhà họ Triệu. Anh thấy đấy, em đã không còn là Tống Thiệu Lâm toàn tâmtoàn ý vì anh như trước, Tống Thiệu Lâm đó sẽ không thể quay lại. KiềuTranh, quên những lời Văn Phương nói đi, những cái đó đều vô nghĩa. Tấtcả đều đã qua, hơn nữa, giờ em rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, emsống rất tốt, em không muốn thay đổi gì cả.
Sự chờ đợi trong mắt Kiều Tranh dần biếnmất, mỗi một câu nói của cô khiến tim anh trầm đi một phần, cuối cùngnhư chìm vào vực sâu không đáy, không còn nhìn nổi mặt trời. Sắc mặt anh tái nhợt, lắc lắc đầu:
- Không, Thiệu Lâm, em đang lừa anh, Triệu Hi Thành nổi danh đào hoa, anh ta sao có thể mang lại hạnh phúc cho em?
Chu Thiến lui về phía sau hai bước, ánhmặt trời vàng rỡ bị lá cây chắn thành những vệt lốm đốm nhẹ rơi trênngười cô khiến cô như con bươm bướm rực rỡ, lúc nào cũng có thể bay đi
- Đó đều là chuyện quá khứ.
Cô nhẹ nhàng nói:
- Trước kia đúng là Hi Thành nhưvậy nhưng giờ anh ấy đã dần thay đổi, anh ấy không còn ngang ngược, cốgắng học cách tôn trọng em, tôn trọng cuộc hôn nhân của em và anh ấy…
Nói tới đây, Chu Thiến nghĩ đến nhữngchuyện mà bọn họ ở chung gần đây, nhớ tới sự ẩn nhẫn của Triệu Hi Thành, nhớ tới cái ôm của anh, nhớ tới những lời anh nói với cô vào hoàng hônấy, khóe miệng bất tri bất giác cười dịu dàng, giọng nói cũng thêm nhuhòa:
- Em rất vui, cho nên em nguyện ý cho hôn nhân của em một cơ hội nữa.
Vốn dĩ Chu Thiến muốn Kiều Tranh hết hivọng với mình nhưng lại phát hiện những lời vừa nói dường như là nhữnglời ẩn sâu trong đáy lòng. Trước kia cô cố ý xem nhẹ nó, lại nhân cơ hội này mà nói ra khiến chính cô cũng giật mình.
Tia sáng cuối cùng trong mắt Kiều Tranhbị dập tắt, anh chỉ cảm thấy tim như bị con dao sắc nhọn xẹt qua, có sựkhổ sở anh không thể chịu đựng được. Bờ môi anh khẽ giật như còn muốnnói gì đó nhưng khi thấy ý cười hạnh phúc khóe miệng cô thì ánh mắt anhđau đớn. Kiều Tranh cúi đầu, cuối cùng không nói gì.
Chu Thiến thấy anh đau khổ tuyệt vong thì cũng vô cùng khổ sở, cô rất muốn bước lên an ủi anh nhưng cô biết nếulàm vậy thì những lời khi nãy đều là uổng phí. Cho nên, cô chỉ có thể hạ quyết tâm đứng đó nhìn anh đau khổ.
Anh Kiều Tranh, đây mới là lựa chọn tốtnhất cho anh. Anh và Thiệu Lâm vĩnh viễn không có khả năng mà em cũngkhông thể thay thế được địa vị của cô ấy trong lòng anh, cho dù chúng ta miễn cưỡng bên nhau cũng chỉ khiến cả hai cùng đau khổ.
Lúc này, sắc mặt Kiều Tranh tái nhợt,thần sắc đau đớn, yên lặng không nói gì mà Chu Thiến hoàn toàn tập trung vào người đối diện. Hai người không phát hiện, ở cây tùng cách đó không xa, có một người đang lén lút chụp trộm bọn họ…
Từ lần Chu Thiến vô tình nói ra tâm sựcủa mình trước mặt Kiều Tranh, khi đối mặt với Triệu Hi Thành cô bớt mấy phần lạnh lùng lại thêm chút dịu dàng, tươi cười. Triệu Hi Thành sao có thể không nhìn ra biến hóa trong đó. Anh âm thầm vui sướng nhưng cũngkhông vì thế mà đòi tiến thêm một bước. Anh đang chậm rãi chờ đợi, chờđợi ngày trái tim cô hoàn toàn thuộc về anh.
Đương nhiên, cái này cũng cần phải có chất xúc tác.
Hôm nay, anh sai thư kí Tiểu Lợi giúp anh đặt nhà ăn và hoa tươi qua điện thoại. Tiểu Lợi vừa buông điện thoại,ba thư ký còn lại liền ngừng việc, mở to mắt nhìn cô đầy tò mò.Trong đócó người nói:
- Sao vậy, Tổng giám đốc ở ẩn lâu như vậy giờ lại muốn tái xuất giang hồ?
Tiểu Lợi cười:
- Đừng nói oan Tổng giám đốc, anh ấy hẹn vợ mình.
Thư kí khi nãy hỏi mắt nghi hoặc:
- Cái gì? Bữa tối lãng mạn cùnghoa hồng dành cho bà xã? Không phải ngôi sao? Không phải người mẫu?Không phải vị tiểu thư xinh đẹp Giáp Ất nào? Rất không đáng tin!
Tiểu Lợi nói:
- Đừng nói lung tung nữa, Tổnggiám đốc giờ toàn tâm toàn ý với phu nhân, những lời này của cậu nếu đểngười có lòng xấu nghe được cẩn thận mất việc như chơi
Thư kí kia le lưỡi, lập tức khóa miệng.
Chu Thiến nhận được điện thoại của Triệu Hi Thành, trong điện thoại anh nói:
- Trang điểm một chút rồi đi với lái xe, đừng hỏi gì cả
Nói xong cúp máy, hoàn toàn không cho Chu Thiến cơ hội nói chuyện.
Vẻ mặt Chu Thiến hồ nghi nhưng vẫn theolời anh trang điểm qua một chút. Ở trên xe, mấy lần cô muốn moi tin từlái xe nhưng lái xe giữ miệng vô cùng, một chữ cũng không nói, chỉ mỉmcười. Chu Thiến đành từ bỏ, lòng như bị mèo cào.
Cũng may xe đi không bao lâu đã dừng lại, lập tức có phục vụ mặc đồng phục mở cửa xe cho cô. Chu Thiến xuống xe,phát hiện đây như một nhà hàng ăn phương Tây. Còn chưa kịp ngắm cảnh thì phục vụ đã chìa tay mời.
Chu Thiến cười với anh ta rồi đi vào trong.
Trong nhà ăn bài trí xa hoa, phía tườngđá cẩm thạch có một lò sưởi, trần nhà loang loáng đèn thủy tinh, bàn ăntrải khăn trắng muốt, trên bàn có ánh nến đỏ lấp lánh lóe ra ánh sángnhu hòa. Mà Triệu Hi Thành mặc âu phục đứng chờ bên bàn, khuôn mặt tuấnmỹ được ánh nến chiếu vào lúc sáng lúc tối, khóe miệng khẽ cười độnglòng người, đôi mắt chăm chú nhìn cô đầy vẻ rạng rỡ.
Anh đứng đó tựa như hoàng tử cao nhã, tự phụ đang chờ đón công chúa mình yêu.
Mặt Chu Thiến dần ửng đỏ. Cô chậm rãi bước đến, tim đập loạn.
Hôm nay cô mặc bộ váy màu hồng, tóc dàibuộc lên đỉnh đầu lộ ra chiếc gáy thanh tú. Đuôi tóc đen nhánh buông bên vai càng khiến làn da trắng như tuyết.
Hai mắt cô như ngọc lưu ly lóe ra ánhsáng linh động, đôi môi cô mềm mại như cánh hoa hồng. Ánh nến chiếu lênngười cô, đẹp như ảo ảnh.
Triệu Hi Thành cảm thấy mình như đang trong giấc mộng đẹp mà anh nguyện ý vĩnh viễn chìm đắm trong đó.
Chương 67: Con đường của chúng ta
Cửa hàng ngoài bọn họ thì không còn khách nào khác.
Triệu Hi Thành kéo ghế giúp cô, Chu Thiến mỉm cười ngồi xuống:
- Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?
Triệu Hi Thành khẽ cười, hai mắt lóe ra ánh sáng:
- Anh chỉ muốn cùng vợ mình ăn tối mà thôi, còn cần lí do sao?
- Không phải, em chỉ là thấy lạ thôi, dù sao từ sau khi em xuất viện, đây là lần đầu tiên anh đưa em ta ngoài ăn cơm
Triệu Hi Thành nhíu mày:
- Anh nghe thì có vẻ vợ anh thầm trách anh không lãng mạn đúng không? Xem ra sau này cần thêm chút tâm tư mới được.
Mặt Chu Thiến hơi nóng lên:
- Em … không có ý này
Nói xong đã thấy ý cười của Triệu HiThành càng lúc càng đậm, cô cũng không nhịn được cười rộ lên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, món chính là bít tết cùng rượu vang Pháp, hương vị không tệ. Triệu Hi Thành nhìnphục vụ một cái, không lâu sau nhà ăn vang lên tiếng đàn violon dudương. Chu Thiến nhìn theo, thấy cách đó không xa có một nghệ sĩ mặc áomangto trắng chăm chú chơi đàn violon.
Triệu Hi Thành nói:
- Thích không?
Chu Thiến gật đầu:
- Em rất thích
Vừa dứt lời lại thấy bồi bàn cầm một bó hoa hồng đưa tới. Triệu Hi Thành đón lấy rồi nói:
- Anh vẫn ngại việc tặng hoa quá tục khí nhưng hôm nay cũng muốn thử một lần.
Anh đưa tặng cho cô:
- Tặng em, mong rằng nó có thể làm em vui vẻ.
Chu Thiến đón lấy, trong lòng vô cùng hân hoan. Lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa từ người khácgiới, mà người đàn ông này không phải ai khác, người đó có lẽ sẽ là bạnđời của mình, hoa hồng đại biểu cho tình yêu sao cô có thể không vui
- Cảm ơn anh, em rất thích
Chu Thiến cười tươi như hoa hồng, vô cùng kiều diễm khiến Triệu Hi Thành hoa mắt, mê hồn.
- Sớm biết em sẽ vui như vậy thì dù tục khí thế nào anh cũng tặng hoa cho em mỗi ngày
Chu Thiến nhướng mày:
- Anh đang mắng xéo em là tục?
Hai mắt lấp lánh như bảo thạch. Triệu Hi Thành cười to, giọng sang sảng:
- Chỉ cần anh thích, em có tục khí thế nào cũng được
Chu Thiến không nói gì, người này đúng là quá tự đại.
Rượu vang Pháp hương thuần rất ngon, uống nhiều cũng có chút men say. Mặt Chu Thiến ửng hồng. Bởi vì men rượu, cô cũng bắt đầu nói nhiều hơn. Cô hơi nâng cằm, cằn nhằn:
- Trương phu nhân kia đúng làkhắc tinh của em, chỉ cần chơi mạt chược với bà ấy em nhất định thua thê thảm, thế mà bà ấy còn cười tủm tỉm nói với em đó là học phí chứ! Đếnhộc máu mất!
Triệu Hi Thành nhìn cô, dưới ánh nến, hai má cô ửng hồng, hai mắt cũng sáng ngời, giọng cô nhẹ nhàng, thư sướngtựa như nước chảy róc rách, chảy vào lòng anh. Anh lẳng lặng nghe, đáylòng cảm giác thật bình yên.
- Còn nữa, có lần đi dạo phố cùng con dâu của Vương phu nhân, vốn dĩ em không muốn đi nhưng cô ấy gọiđiện mời mấy lần rõ nhiệt tình nên không tiện từ chối. Kết quả hối hậnmuốn chết! Đi cùng cô ấy hai giờ thì phải nửa tiếng cô ấy dành để chửimắng chồng mình. Nói chồng cô ấy lăng nhăng thế nào, vô sỉ thế nào. Emnghe xong chỉ hận không thể tông cửa mà chạy, lúc ấy còn nghĩ, nếu không vừa mắt với chồng mình như vậy thì sao không ly hôn? Ở bên ngoài nóixấu chồng chẳng phải cũng tự làm mình mất mặt? Nếu chồng em mà cũng lăng nhăng như vậy…
Chu Thiến nói đến đây thì vội im bặt.Trời ạ, vừa rồi cô nói cái gì thế? Đều là rượu say hỏng việc mà, nói lỡmiệng, phá hỏng không khí rồi…
Cô cẩn thận, len lén nhìn anh, sợ anh trở mặt giữa chừng, dựa vào sự hiểu biết của cô vể anh thì dám có khả năngnày lắm. Nhưng vẻ mặt Triệu Hi Thành lại bình tĩnh, thấy cô xấu hổ thìkhông khỏi mỉm cười, vươn tay nắm tay cô, nhẹ nhàng nói:
- Về sau anh sẽ không để cho em có cơ hội nói anh như vậy.
Chu Thiến ngẩn ra, lập tức hiểu được ýanh. Chỉ cảm thấy yết hầu như có cái gì đó bị chặn lại, lồng ngực cũngcó cảm giác kì lạ dâng trào. Cô kinh ngạc nhìn anh, hồi lâu không nóigì.
Dưới ánh đèn thủy tinh, tiếng violon dudương, ánh nến mong manh, hai người nhìn nhau, tay nắm tay dường như tim cũng hòa chung một nhịp.
Sau khi rời khỏi nhà ăn thì trăng đã treo cao. Trời đêm đầy sao tựa như những viên kim cương đính trên tấm thảm nhung.
Ban đêm đã không còn nóng nực như ngày,gió khẽ thổi qua thật mát mẻ. Chu Thiến hít sâu một hơi, cảm thấy cảngười thoải mái. Cô đề nghị:
- Hay là chúng ta đi bộ về nhà đi
Triệu Hi Thành gật đầu đồng ý. Nụ cườicủa cô như rượu ngon làm anh mê say, giờ cho dù bắt anh lấy trăng trêntrời xuống, cho dù biết là không thể anh cũng sẽ thử sức một lần vì cô.Bọn họ nắm tay đi trên đường, tài xế lái xe chầm chậm theo sau.
Hai người như đang hưởng thụ sự bình thản này, đều rất ăn ý không nói gì. Đột nhiên Triệu Hi Thành dừng lại, anhnắm chặt tay Chu Thiến, Chu Thiến quay đầu nhạc nhiên nhìn anh
Dưới ánh trăng, vẻ mặt anh mơ hồ không rõ nhưng hai mắt lại sáng như sao. Anh nói:
- Thiệu Lâm, từ sau khi em bị mất trí nhớ, anh cảm thấy trong lòng như có gì đó biến hóa. Sự thay đổi đókhiến anh trở tay không kịp nên mới làm những chuyện khiến em tổnthương. Nhưng bây giờ anh đã hiểu sự thay đổi đó là gì, anh cũng biếtnên đối mặt với điều đó như thế nào. Thiệu Lâm, cho anh một cơ hội, quên tất cả những gì đã qua đi, bắt đầu lại từ đầu được không em?
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy mong chờ.
Chu Thiến nhìn anh, trong lòng cảm thấythật nhẹ nhàng, những gì thời gian qua anh làm quả thực cũng khiến côcảm động. Hơn nữa, trong nhật kí Tống Thiệu Lâm kể về đoạn tình yêutriền miên của cô ấy và Kiều Tranh khiến cô hiểu rõ được, cả đời này anh Kiều Tranh có lẽ sẽ yêu thương người phụ nữ khác nhưng chắc chắn khôngphải là người phụ nữ bề ngoài là Tống Thiệu Lâm nhưng bên trong là ChuThiến. Cho nên cô cũng dần buông xuôi tình yêu mơ hồ từ nhỏ với anh, dần dần để cho Triệu Hi Thành tiếp cận với mình. Nếu không phải trong nhậtký Tống Thiệu Lâm viết về anh chẳng ra gì thì chưa biết chừng cô đã mềmlòng.
Triệu Hi Thành thấy cô không nói gì thì dần dần có chút nôn nóng:
- Thiệu Lâm, sao em không nói gì, em vẫn không muốn sao?
Chẳng lẽ những việc anh làm trong thờigian qua chưa khiến cô động lòng? Chẳng lẽ tim cô là sắt đá? Chẳng lẽ cô còn muốn rời bỏ anh? Nghĩ đến đó, tim anh như bị bóp lại, không tự chủnắm tay cô mạnh hơn.
- Thiệu Lâm, anh biết em khôngthích anh có phụ nữ khác, anh có thể cam đoan về sau anh sẽ không háihoa bẻ cành nữa, cho dù là xã giao anh cũng sẽ không nhìn bất kì ai,anh… anh…
Triệu Hi Thành bình thường vốn uy phonglẫm lẫm không ai sánh kịp, âm ngoan thủ đoạn nhưng lúc này lại như đứatrẻ con, hận không thể lấy tim của mình ra cho đối phương nhìn thấu.
Chu Thiến bị đau nhưng không nói gì. Lòng bàn tay anh ướt đẫm, có thể thấy được lúc này anh lo lắng cỡ nào. LòngChu Thiến bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc, cô lặng lẽ mỉm cười. Cô dịudàng nói:
- Đừng hứa cũng đừng thề, conđường sau này của chúng ta còn rất dài, không phải hứa hẹn là có thể duy trì cuộc hôn nhân này. Sự thật lòng của anh, thái độ với hôn nhân củaanh sẽ phải dùng thời gian để khảo nghiệm
Triệu Hi Thành ngây người, lập tức nắm được mấu chốt:
- Con đường của chúng ta?
Ánh mắt anh vui mừng. Chu Thiến cười gậtđầu. Đúng vậy, công tử đào hoa đúng là không thể tin nhưng cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào hôm nay của cô rõ ràng như vậy, cô nguyện ý mạo hiểmmột lần.
Trong lòng Triệu Hi Thành mừng như điên,cho tới giờ anh cũng không hề biết thì ra trên đời này lại có niềm hạnhphúc lớn lao như vậy. Anh không kiềm chế được sự kích động trong lòng,ôm chặt cô quay một vòng tròn khiến Chu Thiến sợ hãi kêu lớn.
Cách đó không xa, tài xế vốn đã dừng xeđang ngáp ngủ, chợt thấy cảnh này thì không khỏi mở to mắt. Đại thiếugia bình thường luôn âm trầm, nghiêm túc lại có động tác trẻ con như vậy khiến cho anh vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sau đó lập tức vui vẻ thayTriệu Hi Thành, dường như cậu chủ chưa bao giờ vui vẻ như vậy!
Chỉ là, sao bọn họ mãi không về nhà? Đi tí đường mà mất hơn một tiếng, lái xe đáng thương này khi nào mới được nghỉ đây!
Chương 68: Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời
Sáng sớm
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thủytinh, chiếu rọi khắp căn phòng. Trong không khí tràn ngập hương cỏ hoathơm ngát. Ngoài cửa sổ, trên cành cây cao, những chú chim non đang ríurít hót nhưng hát những khúc ca hạnh phúc
Chu Thiến cảm giác môi ngứa ngứa nên dầntỉnh giấc. Mở mắt ra đã thấy Triệu Hi Thành đang cúi đầu, dịu dàng hônmôi cô. Đôi mi dày khép lại, hơi hơi run rẩy
Thấy cô tỉnh lại, Triệu Hi Thành ngẩng đầu, mỉm cười, nói:
- Tối hôm qua ngủ có ngon không?
Nụ cười tươi như thấm đẫm ánh mặt trời, lộ ra ánh sáng chói mắt.
Chu Thiến hơi đỏ mặt, khẽ gật đầu. Côkhông khỏi nhớ lại tình hình chiến đấu ác liệt đêm qua, nhiệt tình củaTriệu Hi Thành chất chứa lâu như vậy, dường như mãnh liệt bộc phát hếttrong đêm qua. Tuy rằng đây là lần đầu tiên của Chu Thiến nhưng khốithân thể này lại vô cùng phù hợp với anh. Chi tiết và cảm giác khi ấy,chỉ cần hơi nghĩ lại thôi cũng khiến Chu Thiến cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
Triệu Hi Thành nhíu mày:
- Hóa ra ngủ rất ngon, xem ra là anh chưa đủ cố gắng rồi!
Mặt Chu Thiến đen lại, còn chưa đủ cốgắng… Giờ cả người cô vô lực, lưng như bị đứt lìa, đó chẳng phải là kếtquả của sự cố gắng của anh?
Cô giơ tay lên, cánh tay ngọc trắng nhưtuyết có lấm lấm mấy vết hồng, những vệt này trên người còn có rấtnhiều. Cô oán giận nói:
- Xem đi, anh còn nói được! Tối qua anh như sói đói…
Mắt Triệu Hi Thành chan chứa tình cảm, bên trong hiện rõ khuôn mặt cô:
- Anh sai rồi, để anh bù lại…
Giọng anh càng lúc càng khàn, anh kéochăn mỏng trên người cô ra, da thịt trắng như tuyết đầy dấu hôn ửnghồng, tựa như một đóa hồng mê người khiến ánh mắt anh ngây dại. Anh chỉcảm thấy, dưới bụng càng lúc càng nóng.
Anh cúi đầu, từ từ dịu dàng hôn những dấu hôn đó, từ cổ đến ngực rồi đến bụng, tiếp tục đi xuống… Một lần rỗi lại một lần, hơi thở nóng rực, nụ hôn dịu dàng, lưu luyến triền miên
Hơi thở của Chu Thiến càng lúc càng dồndập, cả người nóng lên, cảm giác từng đợt cảm xúc tê dại truyền đếnkhiến cô không nhịn được mà khẽ rên rỉ. Tiếng rên này như sự kích thíchmãnh liệt với anh. Hơi thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề, nụ hôn dịu dàng trở nên nóng bỏng, khiêu khích. Anh nghiêng người tới, nhẹ nhàngdán chặt lên thân mình nóng bỏng của cô.
Chu Thiến cảm nhận được nơi đó của anhnóng rực, cứng như sắt,trong lòng thầm kêu thảm. Tối hôm qua bị anh épbuộc lâu như vậy, giờ chắc chắn không chịu nối sự “cố gắng” của anh. Cômở miệng phản đối:
- Đừng. Lưng em đau…
Nhưng khi nói ra giọng nói lại vô cùngmềm mại, dịu dàng, nghe như là lời dụ hoặc. Triệu Hi Thành cúi đầu bịtkín miệng cô, trong lúc dây dưa khẽ nói:
- Anh sẽ nhẹ nhàng hơn…
Chu Thiến bị anh hôn đến mức thiên hônđịa ám, như rơi vào cơn lốc tình yêu, chỉ có thể ôm chặt lưng anh mớikhông bị cơn lốc ấy nhấn chìm…
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng lúc càng chói mắt, khiến không khí bên trong càng thêm nóng bỏng, diễm lệ.
Những ngày sau đó là những tháng ngàyhạnh phúc nhất trọng cuộc đời Chu Thiến. Triệu Hi Thành luôn bỏ qua mộtsố cuộc gặp xã giao, sớm về nhà với cô. Hai người sẽ cùng nhau ngắm hoatrong hoa viên, ngắm hoàng hôn, ngắm trăng sáng. Hai người chìm đắmtrong nụ cười của đối phương. Có khi đặc biệt hưng phấn thì sẽ đi tản bộ ở gần đó như đêm ấy. Chu Thiến sẽ kể lại những chuyện xảy ra trong ngày cho anh nghe. Cho dù chỉ là những chuyện vụn vặt, nhàm chán nhưng Triệu Hi Thành cũng rất thích nghe.
Mà sự biến hóa của Triệu Hi Thành mọingười đều thấy rõ. Người phát hiện điều này sớm nhất chính là thư kí vànhóm trợ lí của anh. Bọn họ phát hiện Tổng giám đốc bình thường vốn rấtnghiêm túc, âm trầm gần đây tâm tình rất tốt. Khóe mắt đuôi mày lúc nàocũng ẩn hiện ý cười như gió mùa xuân không thể che dấu. Có khi, lúc bọnhọ vào báo cáo công việc, anh còn đang ngẩn người, sau đó đột nhiên phìcười. Lúc mới đầu, bọn họ cảm thấy thật quỷ dị, thật khủng bố, chẳngbiết nên làm gì. Tổng giám đốc bình thường vốn rất tài trí sao đột nhiên lại bị thế này? Nhưng rất nhanh, bọn họ nhận thấy Tổng giám đốc rất hay gọi điện về nhà, càng ngày càng nhiều lần bảo thư kí đặt hoa, đặt nhàhàng thì mới hiểu ra. Thì ra tổng giám đốc đang yêu. Mà đối tượng yêucủa của anh chính là vợ của Tổng giám đốc. Điểm này có vẻ hơi khó tin
Nhưng mà, quản anh yêu ai làm gì? Chỉ cần Tổng giám đốc vui vẻ, mọi người đều được thoải mái! Thật hi vọng tâmtình này của tổng giám đốc có thể giữ vững
Chu Thiến cũng có phiền não. Sự phiền não của cô chính là, mỗi ngày nên mặc quần áo gì mới che được dấu hôn trên người?
Trên cánh tay thì có thể mặc áo dài taymà che nhưng còn cổ? Chẳng lẽ những ngày nóng đỉnh điểm còn định quàngkhăn sao? Chu Thiến vô cùng oán hận. Đều là tại con sói đói… háo sắc…mỗi tối đều “cố gắng” như thế làm gì. Muốn “cố gắng” cũng nên chọn chỗkín kín! Giờ hại cô không dám gặp ai…
Cô cố gắng đối mặt với ánh mắt ái muộicủa Triệu phu nhân, Dung tẩu, Hi Tuấn, thậm chí cả người hầu. Chu Thiếnđỏ mặt, cười gượng giải thích:
- Hơi bị cảm nắng, cạo gió…
Vừa nói xong thì há hốc mồm. Cái này có phải là càng xóa càng đen không?
Quả nhiên, Triệu phu nhân và Dung tẩu chỉ cười không nói. Nhưng xú tiểu tử Hi Tuấn lại cười nói:
- Chị dâu à, vị trí cạo gió không đúng lắm, chắc anh cả cạo gió cho chị à. Để về bảo anh ấy, những chỗ đó không nên cạo gió mà dùng lực cũng hơi mạnh.
Triệu phu nhân và Dung tẩu nghe vậy cườilớn mà mặt Chu Thiến đỏ bừng như máu. Cô trợn mắt nhìn Hi Tuấn: “Tiểu tử chết tiệt, dám bóc mẽ cô”
May có Triệu phu nhân giải vây cho cô:
- Được rồi, Hi Tuấn, đừng trêu chị dâu con nữa
Rồi quay đầu nói với Chu Thiến:
- Mùa hè tích cực “cạo gió” là chuyện tốt, có ích cho sức khỏe đó!
Chu Thiến ôm mặt mà chạy trong tiếng cười của bọn họ.
Chu Thiến đi rồi, Dung tẩu cười nói với Triệu phu nhân:
- Phu nhân, chúc mừng ngài cuối cùng đã được như ý, sắp ôm cháu nội rồi
Triệu phu nhân cao hứng gật đầu, cười tươi như hoa nở.
Công tác chuẩn bị cho yến hội cũng hừnghực khí thế chuẩn bị. Giờ Chu Thiến cũng chăm chú để ý hơn. Lúc này mớiphát hiện, những gì trước kia cô tiếp xúc chỉ là chút da lông mà thôi,công việc này so với cô nghĩ còn khó hơn nhiều. Danh sách khác mời cùngsở thích của từng người, còn cả có ai bị dị ứng gì không, giống nhưTriệu Hi Thành dị ứng tỏi vậy. Còn cả thực đơn, nước uống, rượu, đồ điểm tâm, trang trí yến hội, mời dàn nhạc, người hầu không đủ còn phải thuêthêm người, còn phải chỉ bảo thêm cho bọn họ…
Chu Thiến thở dài, làm con dâu nhà giàuthật chẳng dễ dàng! Nhưng nếu đã quyết định ở lại đây thì cô sẽ hết sứclàm, hơn nữa còn cố gắng làm tốt nhất.
Nói tóm lại, Chu Thiến cảm thấy cuộc sống của mình tràn ngập ánh mặt trời.
Mà bên kia, Văn Phương ngồi trong phòng hành chính tổng hợp, vểnh tai nghe hai đồng nghiệp nói chuyện.
Phòng hành chính tổng hợp của tập đoànTriệu thị chuyên quản lí những việc vặt trong công ty như mua đồ dùngvăn phòng, sửa chữa đồ đạc và vệ sinh. Cho nên sau lưng mọi người haygọi là phòng tạp vụ.
Văn Phương vốn ngồi ở vị trí thư kí Tổnggiám đốc ai nấy đều hâm mộ giờ bị đẩy xuống làm viên chức nho nhỏ ởphòng tạp vụ, sao cô ta cam tâm? Hơn nữa cũng không thể thích ứng. Trước kia cho dù là giám đốc nhìn thấy cô ta cũng phải tươi cười, khách khách khí khí, giờ thì bất kì ai cũng có thể sai bảo cô. Những kẻ từng đỏ mắt đố kị cô ta giờ không kiêng nể gì cười nhạo cô ta, đến những người cũng phòng nhìn cô cũng đầy khinh miệt. Tất cả những thứ đó đều khiến ngọnlửa oán hận trong lòng cô ta bốc ngùn ngụt
Giờ đứa trẻ trong bụng cũng hơn 3 tháng,bụng đã dần nổi lên nhưng còn chưa rõ, mặc quần áo rộng rãi thì nhìncũng không ra, nhìn qua chỉ có hơi béo lên mà thôi. Cho nên dưới sự giấu diếm của cô ta cũng chẳng có ai biết. Nhưng trong lòng cô ta đã có chút lo lắng, nếu bụng lớn hơn thì không giấu được ai nữa, đến lúc đó truyền tới tai Triệu Hi Thành thì ai biết anh sẽ phản ứng thế nào?
Vì thế cô ta bắt đầu tìm mọi đường dâyliên hệ với Triệu phu nhân, muốn có được cái ô dù chắc chắn. Nhưngchuyện không hề đơn giản như cô ta nghĩ, Triệu phu nhân như vương hậutrong cổ tích, ở trong tòa thành kín, không phải loại người như cô ta là gặp được. Thậm chí cô ta còn mấy lần tới cửa tìm lại bị bảo vệ ngănkhông cho vào, cũng không chịu thông báo, ánh mắt nhìn cô ta đầy khinhthường. Văn Phương đều nhận định là do Tống Thiệu Lâm phá rối, tronglòng càng hận.
Đang lúc cô ta hết đường xoay xở, lòng nóng như lửa đốt thì vô tình nghe được một tin khiến cô ta nhất thời mừng rỡ.
Đó là hai đồng nghiệp trong phòng hànhchính tổng hợp thích chuyện bát quái đang nói chuyện phiếm. Bình thườnghai người cũng chẳng buồn nể mặt cô ta, cô ta cũng không để ý bọn họnhưng nội dung nói chuyện của họ lại khiến cô ta chú ý.
Trong đó một người đại khái hơn ba mươituổi, xương gò má cao, môi mỏng, bình thường mọi người đều gọi cô là chị Lý. Cô ngồi ở bàn làm việc, người ngả về phía trước, nhìn cô gái trangđiểm khá cầu kì nói:
- Biết không, trong nhà chủ tịch sẽ tổ chức yến hội long trọng.
Cô gái trang điểm cẩn thận kia họ Vương,nổi danh là muốn lấy chồng. Ai chẳng biết mục đích đi làm của cô là muốn tìm chồng ở Triệu thị này. Lúc này, nghe xong lời chị Lý nói, cô lườm:
- Em cũng biết rồi, em còn biếtlần này không chỉ là sinh nhật chủ tịch mà còn kỉ niệm 40 kết hôn. Nghenói các nhân vật nổi tiếng đều tham gia. Lúc đó nhất định không thiếunhưng thiếu niên tài tuấn, nếu em cũng tham gia được thì tốt rồi
Lúc nói. Hai mắt cô sáng bừng lên. Chị Lý phì cười:
- Em bớt mơ mộng hão huyền đi,yến hội này muốn vào phải có danh thiếp, không phải là người làm tạp vụnhư em có thể tùy tiện đi vào, nhất định bảo vệ kĩ lưỡng, ruồi cũngkhông lọt.
Cô gái họ Vương biết cô nói thật, thở dài:
- Đúng là xã hội thương lưu, thật hâm mộ. Nếu em có thể đến nhất định phải dùng toàn lực mà tìm một người đàn ông vừa đẹp trai, nhiều tiền mà chung tình như Tổng giám đốc mớiđược.
Chị Lý mở to mắt kêu:
- Tổng giám đốc chung tình? Em có nhầm không vậy? Lại còn nói Tổng giám đốc chung tình? Tổng giám đốc nổi tiếng là công tử phong lưu đó!
Vừa nói vừa liếc nhìn Văn Phương một cái, sau đó chậm rãi nói đủ to cho Văn Phương nghe được:
- Vừa mới vứt bỏ một người ngây ngốc ở đây mà em còn nói thế được
- Cho nên mới nói tin tức của chị không nhạy rồi. Theo nguồn tin tức tin cậy, Tổng giám đốc giờ vô cùngtốt với vợ, ngày nào ngoài xã giao quan trọng ra thì đều đúng giờ vềnhà. Những phụ nữ trước kia đều cắt đứt, một lòng một dạ với vợ. Ngay cả thư kí bên cạnh cũng nói còn chưa thấy Tổng giám đốc tốt với người phụnữ nào như vậy, nói lần này Tổng giám đốc động chân tình. Chị nói xem,loại đàn ông này tìm đâu có dễ, Triệu phu nhân thật có phúc, thật ngưỡng mộ quá đi.
Văn Phương nghe đến đó, ngọn lửa đố kịlại bùng lên, tay gõ bàn phím càng lúc càng nặng, lách ca lách cách.Miệng cô ta mím chặt, trừng mắt nhìn màn hình như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung. “Hay cho Tống Thiệu Lâm cô! Quá thủ đoạn! Trước kia xem thường cô rồi!” Cô ta sờ sờ bụng mình, may mà ở đây còn có quân cờ tốt. “Tống Thiệu Lâm, chúng ta chờ xem, chưa biết kết quả thế nào đâu”
Cô ta gây ồn khiến hai người để ý nhìn lại, bọn họ nhìn nhau, trong mắt là vẻ khinh thường. Chị Lý cười lạnh, thoáng cao giọng:
- Em ấy à, phải tự hiểu lấy, emnghĩ rằng ai cũng có thể lấy người đàn ông tốt như Tổng giám đốc? Cũngchỉ có Triệu phu nhân có gia thế, có dung mạo, có tu dưỡng mới có thể ởbên Tổng giám đốc. Chuyện cô bé lọ lem cũng chỉ là cổ tích mà thôi.Huống hồ, em nghĩ ai cũng có thể là cô bé lọ lem sao, em đi mua truyệncổ tích mà xem, cô bé lọ lem cũng vừa xinh đẹp vừa thiện lương đâu phảilà loại phụ nữ tục tằng chỉ mong bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Cô gái họ Vương cười phụ họa:
- Chị Lý nói đúng, em nên sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, không lại thành trò cười cho mọi người như ai đó
“Cười đi, cười đi, giờ cứ cười nhạo tao đi, châm chọc tao đi. Không lâu sau chúng mày sẽ phải hối hận với những lời này”
Văn Phương oán hận nghĩ: “Đến lúc đó, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá”
Nhưng những lời các cô nói lại là cơ hội tốt của cô ta. Ánh mắt Văn Phương nhìn chằm chằm máy tính, lặng lẽ cười.
Nhìn nụ cười quỷ dị của cô ta, tuy làgiữa hè nhưng hai người đều thấy lạnh lẽo. Hai người nhìn nhau, thoángyên lặng. Tục ngữ nói đúng: có thể đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểunhân..
Bên kia, Yến hội Triệu gia đã chuẩn bịkhông sai biệt lắm. Phụ nữ họ Triệu và người hầu mệt muốn chết. Hôm nay, Triệu phu nhân và Dung tẩu đều nghỉ ngơi sớm, Chu Thiến cũng mệt mỏinằm lăn trên giường. Tuy rằng mọi chuyện bọn họ đều không cần nhúng tayvào làm nhưng có bao nhiêu chuyện cần quan tâm, đám người hầu có chuyệngì cũng đều hỏi ý kiến của cô. Mấy ngày như vậy, Chu Thiến cảm thấy nãonhư banh ra.
Triệu Hi Thành đi xã giao về chỉ thấy vợđang nằm trên giường. Anh đi tới, đầu tiên hôn cô thật nồng nàn, đến khi hai người thở dốc thì mới buông cô ra.
Anh khàn khàn hỏi cô:
- Hôm nay làm sao vậy, buồn bã ỉu xìu, mệt chết à?
Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng. Chu Thiến giật giật, tìm vị trí thoải mái nhất, nghe nhịp tim đập của anh, thỏamãn hừ một tiếng rồi mới nhỏ giọng trả lời:
- Đúng vậy, mệt mỏi quá, cũng không muốn làm gì cả.
Triệu Hi Thành ôm chặt cô, cằm vuốt vetóc cô, mũi tràn ngập hương thơm từ mái tóc cô, trong lòng vô cùng hạnhphúc. Bỗng nhiên cảm thấy, cứ ôm cô như vậy cả đời cũng là chuyện mỹdiệu. Anh bị ý nghĩ của mình làm rung động, chưa từng nghĩ mình cũng sẽcó những ý nghĩ lãng mạn này.
Anh khẽ cười, tim đập mạnh, gọi:
- Thiệu Lâm!
- Ưm?
Chu Thiến nằm trong lòng anh nhẹ nhàng đáp một tiếng. Ánh mắt Triệu Hi Thành dịu dàng vô cùng:
- Chờ yến hội xong, anh xin nghỉ phép, chúng ta đi lịch được không?
- Đi du lịch? Chu thiến giọng mơ mơ hồ hồ
Triệu Hi Thành nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, khẽ cười:
- Đúng, chúng ta đi hưởng thụ thế giới hai người, coi như là tuần trăng mật, em muốn đi đâu?
- Cửu Trại Câu, em muốn đi Cửu Trại Câu…
Ý thức của Chu Thiến càng lúc càng mơ hồ.
Khóe miệng Triệu Hi Thành càng tươi cười:
- Được, chúng ta đến Cửu TrạiCâu, ở đó phong cảnh rất đẹp, còn đến cả Hoàng Sơn ngắm mặt trời mọc,đến Tây Song Bản Nạp, đến Tây Tạng ngắm tuyết, đến Mông Cổ xem thảonguyên…
Chu Thiến dần chìm trong giấc mơ xinh đẹp này của anh, để mặc anh ôm càng lúc càng chặt. Khóe miệng cô khẽ mỉmcười, dường như có giấc mơ ngọt ngào
Ánh trăng dịu dàng như nước lặng lẽ tiến vào, rải lên hai người đang ôm chặt nhau một tầng ánh sáng hạnh phúc.
Chương 70: Cuộc sống hạnh phúc
Sáng sớm, Chu Thiến bị tiếng động nhỏ làm thức giấc. Mở mắt ra thấy Triệu Hi Thành rón rén ngồi dậy. Anh cả người chỉ mặc chiếc quần tam giác, rón ra rón rén khiến người ta buồn cườinhưng Chu Thiến thì không cười. Cô biết anh làm vậy là vì không muốnđánh thức cô. Lòng cô đầy cảm động, thì ra anh cũng là người rất biếtquan tâm đến người khác.
Bất giác cô mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Chào buổi sáng
Triệu Hi Thành ngẩn ra, quay đầu cười xin lỗi:
- Là anh đánh thức em à
- Không phải, tối qua ngủ sớm nên dậy sớm
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên làn datrần của anh khiến da anh như phủ thêm lớp ánh sáng bóng loáng. ChuThiến nhìn mà có hơi ngây người, nói thật ra, dáng người của anh… thậtsự là rất được!
Triệu Hi Thành thấy cô ngây ngốc như vậythì cười tà mị, sau đó không hề xấu hổ mà bắt đầu đứng tạo dáng như lựcsĩ, phô bày cơ bắp của mình trước mặt cô
- Thế nào, dáng người của chồng em không tệ chứ! Không kém chút nào đúng không?
Sau đó quay sang nhìn cô, hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ như tượng Hy lạp đầy đắc ý.
Khóe miệng Chu Thiến giật giật, thật đúng là đồ siêu cấp tự kỉ…. Chu Thiến lau mồ hôi lạnh ở thái dương:
- Mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm.
Triệu Hi Thành đi tới, ngồi bên cạnh cô,sau đó nghiêng người tới gần, đôi mắt thâm thúy lưu chuyển có vẻ đẹp mêhồn. Anh cười tà mị với cô:
- Cô gái, em thừa nhận rằng em bị anh mê hoặc rồi đi, vừa rồi em còn chảy nước miếng
Chu Thiến vội vàng sờ miệng, may mà không đụng phải chất lỏng khả nghi gì, Triệu Hi Thành khẽ cười dựa vào ngườiChu Thiến, Chu Thiến thẹn quá hóa giận, lấy chiếc gối phía sau nện lênđầu anh.
Triệu Hi Thành nhảy dựng lên, vừa cười vừa nói:
- Em mưu sát chồng!
Chu Thiến lại cầm gối đầu ném tới, lần này gối đầu phi thẳng về chỗ hiểm của anh. Triệu Hi Thành ôm gối đầu than thở, khóc lóc:
- Bà xã ơi, giơ cao đánh khẽ đi! Em đang hủy diệt hạnh phúc nửa đời của chúng ta đấy
Mặt Chu Thiến như bị lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Triệu Hi Thành, anh quá vô sỉ
Triệu Hi Thành cười lớn đi vào phòng tắm. Rửa mặt chải đầu xong lại đi thay quần áo, khi ra ngoài đã mặc Âu phục, rất phong độ.
Triệu Hi Thành đi tới bên giường, cúi người hôn môi cô rồi nói:
- Trưa bảo lái xe đưa em đến công ty nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm
- Sớm như vậy anh đã đi làm rồi sao?
Chu Thiến xem đồng hồ, thấy mới chỉ hơn 7h chút xíu. Triệu Hi Thành vuốt tóc cô nói:
- Lão gia nhà chúng ta là ngườicuồng làm việc, mỗi ngày hơn 8h đều đã đến công ty. Anh và Hi Tuấn ngàynào cũng đi làm cùng ông, trước đó nửa giờ đều phải ở trong văn phòngnghe ông dạy bảo
Anh cười bất đắc dĩ:
- Được rồi, sắp đến giờ ăn sáng rồi, anh xuống trước, em ngủ thêm đi.
Nghe anh nói như vậy Chu Thiến nào ngủtiếp được. Ai cũng chăm chỉ như vậy, Chu Thiến thầm nghĩ, Triệu thị cóđược ngày hôm nay cũng là có đạo lý cả. Xem ra sau này cô còn phải cốgắng làm tốt công việc của mình. Lớp huấn luyện cũng đến lúc phải đăngkí, giờ cô đã xác định sẽ ở lại nhà họ Triệu, như vậy là vừa khéo để đihọc. Nhưng chuyện này phải thương lượng với Hi Thành một chút mới được.Nhân lúc trưa nay đi ăn cơm nói với anh thì hơn, chắc anh sẽ không phảnđối.
Chu Thiến cười với anh, sóng mắt dịu dàng như nước mùa xuân, cô nói:
- Em cũng dậy đây, anh xuống trước đi, em rửa mặt rồi xuống
Ăn điểm tâm rồi, Chu Thiến và Triệu phu nhân tiễn cha con họ đi làm.
Sau đó, bọn họ tiếp tục bận rộn chuẩn bịyến tiệc. Qua hai ngày nữa là tới rồi, không còn bận rộn như trước, giờchỉ còn phải làm vệ sinh cho biệt thự. Chu Thiến và Dung tẩu chỉ huy đám người hầu quét dọn, có đôi khi không đủ người Chu Thiến cũng phải tựxắn tay làm.
Triệu phu nhân rất vừa lòng với những biểu hiện của cô, lúc chơi bài với bạn luôn khen con dâu mình ngoan ngoãn thế nào.
Triệu phu nhân thấy Chu Thiến đầu mướt mồ hôi thì đi tới bên cô nói:
- Thiệu Lâm, nghỉ chút đi, không còn việc gì nữa, để bọn họ tự làm
Nói rồi kéo cô ngồi xuống sô pha.
Chu Thiến cười nói:
- Con không sao, là kỉ niệm 40 kết hôn của cha mẹ, bữa tiệc quan trọng như vậy nhất định phải thật chu đáo mới được
Triệu phu nhân nghe xong trong lòng vui mừng, cười toe tóet. Dung tẩu ở bên nói:
- Phu nhân, tôi thật hâm mộ bà, có cô con dâu ngoan như vậy.
Triệu phu nhân nắm tay Chu Thiến, hiền lành nói:
- Đúng vậy, như con gái của tôi. Đây là phúc của tôi.
Chu Thiến cũng rất cảm động, xét vềphương diện một mẹ chồng mà nói, Triệu phu nhân cũng là rất tốt. Khi côcòn làm thuê ở thẩm mỹ viện thường xuyên nghe khách hàng oán giận, kểxấu mẹ chồng mình đáng ghét, soi mói thế nào. Triệu phu nhân không quásoi mói cô, cũng không muốn thay đổi cô, cho cô tự do rất nhiều. Tuyrằng về vấn đề Triệu Hi Thành lăng nhăng thì bà luôn nói cho anh nhưngtrên lập trường của bà đó cũng là chuyện bình thường. Cô cũng không thểép bà coi mình quan trọng hơn con của bà được.
Cũng may, giờ Triệu Hi Thành không lăngnhăng, cô và Triệu phu nhân cũng không có xung đột. Về phần Triệu HiThành có kiên trì được không thì cũng cần cả cô và anh cùng cố gắng. Bangười đang nói chuyện, người hầu gọi Triệu phu nhân nghe điện thoại:
- Là cậu hai!
Triệu phu nhân nghe điện thoại, chỉ nghe bà nói:
- Trong phòng? Lập tức đưa đến? … Được, được
Bà buông điện thoại, Chu Thiến hỏi:
- Là Hi Tuấn ạ? Có việc gì?
Triệu phu nhân nói:
- Đúng thế, thằng bé này khôngbiết cả ngày nghĩ được cái gì mà quên cả công văn quan trọng ở nhà, đếnlúc cần không thấy, lại bị cha nó mắng. Giờ đang gọi điện nhờ mẹ gửingười hầu đưa đến.
Nói xong, đang định kêu người hầu thì Chu Thiến nói:
- Để con đưa cho em ấy là được,đằng nào chút nữa con cũng đến công ty đi ăn trưa với Hi Thành, tiệnđường đem qua là được rồi
Triệu phu nhân nghe cô nói như vậy, lập tức cười, ánh mắt nhìn cô đầy thâm ý
- Được, con mang qua cho em nhé
Sau đó không nhịn được lại nói tiếp:
- Cố lên, cố lên! Sang năm là năm Heo vàng, tranh thủ sinh lấy thằng cu.
Mặt Chu Thiến đen lại.
Triệu phu nhân sai người hầu vào phòng tìm tài liệu:
- Ngay ở đầu giường nó, bìa màu lam.
Chu Thiến cầm lấy tập văn kiện từ tayngười hầu, sau đó lảo đảo chạy đi dưới tiếng cười đầy thâm ý của Triệuphu nhân và Dung tẩu.
Chương 70: Cuộc sống hạnh phúc
Lái xe đưa Chu Thiến đến cao ốc Triệuthị. Chu Thiến xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời này, cửa sổthủy tinh lóe ra ánh sáng dưới mặt trời, tựa như lâu đài thủy tinh, sáng ngời, chói mắt
Chu Thiến đi vào đại sảnh, sau đó gọi điện thoại cho Hi Tuấn:
- Hi Tuấn! Chị mang văn kiện đến cho em, em đang ở đâu?
Trong điện thoại vang lên tiếng anh chán nản:
- Em đang ở tầng 10, còn phiền chị dâu mang đến tận đây, thật ngại quá
- Không sao, chị tiện đường mà.
Chu Thiến vào cầu thang máy đi đến tầng10, sớm đã có thư kí đứng đó chờ cô, đưa cô vào phòng phó tổng. Vừa vàođã thấy Triệu Hi Tuấn ngồi ủ rũ ở bàn làm việc, ánh mặt trời bên ngoàixuyên qua cửa sổ, chiếu vào anh một tầng ánh sáng vàng.
Anh nghe được tiếng động thì quay ghế lại, nhìn Chu Thiến cười, trong nụ cười lại có vẻ ủ rũ. Anh nói
- Cảm ơn chị dâu, sao hôm nay lại đến đây, là hẹn với anh cả ạ?
Chu Thiến đi tới, đặt văn bản lên bàn của anh, sau đó cười nói:
- Đúng, hẹn anh ấy ăn cơm trưa
Cô nhìn khuôn mặt Triệu Hi Tuấn suy sụp, không khỏi thân thiết hỏi:
- Sao thế, cha mắng em?
Hi Tuấn cười nhẹ nhàng:
- Có ngày nào cha không mắng, em quen rồi, là vấn đề bản thân em thôi
Anh đứng dậy, đi tới cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, bộ dạng lười nhác nhưng lại vô cùng phong lưu. Anh nhìn bênngoài, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt nâu, chiết xạ ra ánh sáng trongsuốt
- Em càng ngày càng cảm thấykhông thích hợp với nơi này. Ở đây, mỗi ngày đều là đám giấy tờ, hợpđồng đó, họp hành nhàm chán, tiếp xúc với đủ loại người lòng dạ thâmtrầm. Tất cả đều khiến em thấy áp lực, em cảm thấy sắp không thở nổinữa, đây không phải là cuộc sống mà em muốn. Em không muốn cả đời đều bị giam giữ trong nhà giam này.
Anh quay đầu, nhìn Chu Thiến, ánh mắt sáng vô cùng:
- Em muốn rời khỏi đây, em hận không thể rời xa chỗ này.
Lòng Chu Thiến hoảng sợ, sau đó đi đến bên cạnh anh, nhìn anh nói:
- Nếu em thực sự đã quyết tâm, thật sự chấp nhận vượt mọi khó khăn thì chị sẽ ủng hộ, chúc phúc cho em
Cô hơi dừng lại, giọng nói cũng trầm xuống:
- Nhưng nếu em chỉ là vì trốntránh công việc mệt mỏi mà lấy cớ, chị khuyên em tốt nhất nên nghĩ chorõ. Em có biết rời khỏi đây nghĩa là gì, cha tuy rằng sẽ không cắt đứttình cha con với em nhưng ông tuyệt đối sẽ khiến em rơi vào cảnh tứ cốvô thân, đến lúc đó em chỉ có thể dựa vào chính mình, những khó khăn,tủi cực em phải chịu còn nhiều hơn tưởng tượng của em. Hi Tuấn, em nhấtđịnh phải hiểu điều đó
Nếu đến lúc đó, anh ấy vì không đối mặtđược với sự cạnh tranh tàn khốc bên ngoài, không thể không nản lòng màtrở về nhà thì sẽ là sự đả kích lớn vào lòng tự trọng của anh. Một côngtử nhà giàu, mẫn cảm như vậy có thể chịu đựng được?
Triệu Hi Tuấn nhìn Chu Thiến, khuôn mặtxinh đẹp của cô dưới mặt trời như có ánh sáng bao phủ, đôi mắt trong như ngọc đầy sự thân thiết. Trong lòng anh như có dòng nước ấm chảy qua,mắt phượng xinh đẹp thoáng dịu dàng, anh cười nói:
- Chị dâu, bất kể là thế nào, đều cảm ơn chị đã quan tâm cho em, em sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ, emnhất định sẽ nghĩ kĩ
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường:
- Cũng không còn sớm nữa, chị đến tìm anh em đi, anh ấy nhất định đang đợi.
Chu Thiến gật đầu, cô như trưởng bối vỗvỗ bả vai anh khiến Triệu Hi Tuấn không biết nên khóc hay cười. Anh vuốt vuốt mũi, cau mày khẽ cười, bộ dáng đó có chút hương vị của một Tuấn Hi tỏa sáng trên sân khấu.
Thấy anh có chút tinh thần, Chu Thiến vui vẻ nói:
- Được rồi, mặc kệ em chọn lựa thế nào, chị đều mong em vui vẻ
Cô quay người đi ra ngoài, đến cửa đột nhiên nghĩ ra một điều, quay đầu cười xấu hổ:
- Hi Tuấn, trưa có muốn cùng ăn không
Triệu Hi Tuấn dựa vào cửa thủy tinh, tay đúc túi quần, tóc đen xõa xuống khuôn mặt trắng nõn. Anh cười lớn:
- Chị dâu, em chờ câu này của chị đã lâu, còn nghĩ chị không định cho em tham gia cùng
Mặt Chu Thiến đỏ lên, người này, miệng lưỡi quá xấu! Triệu Hi Tuấn cười lớn:
- Đừng lo lắng, nghe nói làm bóng đèn sẽ bị trời phạt, em không có hứng đâu
Chu Thiến chạy ra văn phòng, cửa cũng quên khép, phía sau truyền đến tiếng cười lớn của anh.
Ra khỏi phòng Triệu Hi Tuấn là khu văn phòng, mọi người đều đang bận rộn, toàn tiếng điện thoại reo và tiếng gõ chữ lách cách.
Ở cửa thấy một nhân viên làm việc đang oán trách một người con gái đẩy xe:
- Gọi lâu như vậy sao giờ mới đưa đến
- Nhiều chỗ phải đi, muộn một chút cũng là bình thường
Người con gái đẩy xe mất kiên nhẫn đáp. Sau đó giao một tệp giấy cho cô gái kia.
Chu Thiến đi tới, đang định đi qua bọn họ thì người con gái đẩy xe kia quay đầu lại, đối mặt với cô, chẳng phảilà Văn Phương? Chu Thiến ngẩn ra.
Văn Phương mặc chiếc váy suông màu đen,buộc tóc đuôi ngựa. Sắc mặt cô ta tiều tụy, nhìn qua thì béo hơn trướcmột chút. Cô ta thấy Chu Thiến thì cũng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩsẽ gặp cô ở đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt có tia mất tựnhiên, dường như không muốn Chu Thiến thấy tình cảnh này của mình. ChuThiến không muốn dây dưa gì với cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cáirồi bỏ đi về phía thang máy
Không bao lâu, Văn Phương đẩy xe đi về phía cô.
Chu Thiến nhìn con số trên thang máy,không để ý đến cô ta. Cửa thang máy mở ra, Chu Thiến đi vào, lúc quayngười lại thì thấy Văn Phương cũng đẩy xe đi vào.
Chu Thiến ấn nút tầng cao nhất, sau đó đi qua một bên coi như không thấy cô ta. Văn Phương ấn tầng 11, sau đónhìn chằm chằm nút Chu Thiến vừa ấn, sắc mặt càng lúc càng tốt, rốt cuộc không nhịn được nói:
- Hôm nay đến công ty là hẹn Hi Thành
Giọng nói sắc bén.
Chu Thiến coi như không nghe thấy. Loạingười này càng để ý thì cô ta sẽ càng đắc ý, nghĩ rằng mình rất quantrọng. Nếu coi cô ta vô hình thì cô ta sẽ thấy mất hứng. Chu Thiến nhìnphía trước, trong lòng nghĩ, người này cũng hay thật, cô hẹn ai liênquan gì đến cô ta, chẳng lẽ giờ cô ta còn không muốn buông tay?
Văn Phương thấy cô không để ý đến mình thì có cảm giác bị coi thường. Cô nhìn Chu Thiến, oán hận nói:
- Tống Thiệu Lâm, cô đừng đắc ý, không lâu nữa tôi sẽ cho cô lễ vật quý báu.
Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, Văn Phương lại hung hăng nhìn Chu Thiến một cái rồi đẩy xe ra ngoài
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại thìChu Thiến mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhớ tới ánh mắt oán độc khi nãy của Văn Phương không khỏi hoài nghi. Văn Phương này thực sự là bạnthanh mai trúc mã với Tống Thiệu Lâm? Lại nghĩ tới lễ vật mà cô ta nói,cảm thấy đơn giản chỉ là việc của Kiều Tranh, giờ cô và Kiều Tranh đãnói rõ ràng, hẳn cô ta cũng chẳng gây được sóng gió gì nên cũng không để ý.
Thang máy tới tầng cao nhất, cô điều chỉnh tốt tâm tình, vui vẻ đi về phía phòng Triệu Hi Thành.
-- kenhtruyen.hexat.com --
Chương 72
Chu Thiến ra khỏi thang máy, đã có một cô thư ký dáng người bé nhỏ chào đón. Cô cười nói với Chu Thiến:
- Triệu phu nhân, Tổng giám đốc đang chờ cô!
Có ba cô gái trẻ khác cũng đang tươi cười nhìn cô, trong mắt đầy tò mò.
Chu Thiến cười chào hỏi các cô. Thư kí đẩy cửa cho cô, Chu Thiến cảm ơn sau đó đi vào.
Chu Thiến vừa vào, bên ngoài đám thư kí bắt đầu khẽ bình luận.
- Đây là lần đầu tiên tôi gặpTriệu phu nhân, thì ra xinh đẹp như vậy a! Trách không được Tổng giámđốc yêu cô ấy như thế! Thư kí mới tới nói
- Người còn rất hòa nhã nữa! Một người khác phụ họa.
Tiểu Lợi là người có thâm niên nhất nói:
- Triệu phu nhân rất ít khi đếnđây, tôi ở đây lâu như vậy cũng ít khi thấy cô ấy nhưng cô ấy giờ càngngày càng đẹp. Phải nói thế nào nhỉ? Là cả người như bừng sáng!
Lý Mai cũng có thâm niên như Tiểu Lợi nói:
- Đúng vậy, thay đổi cực lớn, trước kia rất lạnh lùng…
Thư kí mới tới nháy mắt:
- Chắc chắn là vì Tổng giám đốc cuối cùng chịu hồi tâm chuyển ý, mây tản ra thì sẽ thấy trăng sáng thôi.
Tiểu Lợi bực mình:
- Tiểu nha đầu, đừng có nói lung tung, đi làm việc đi!
Chu Thiến vừa vào đã ngã vào lồng ngực ấm áp. Người ôm cô ai oán:
- Sao giờ mới đến? Chờ em lâu quá
Chu Thiến vừa ngẩng đầu, định đáp lời đãbị Triệu Hi Thành hôn lên đôi môi anh đào, tình ý kéo dài, một phen nồng nhiệt, mãi đến khi Chu Thiến sắp ngất mới lưu luyến buông cô ra.
Triệu Hi Thành nhìn cô, hai mắt đen như tỏa sáng, khóe miệng mỉm cười động lòng người, khàn khàn giọng:
- Đây là hình phạt cho em!
Khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng, haimắt như có lớp sương mỏng dăng qua, đôi môi kiều diễm ướt át. Cô mỉmcười với anh, nụ cười như hoa khiến tim Triệu Hi Thành run lên, vội ômchặt cô.
Chu Thiến đẩy anh ra cười nói:
- Đừng làm loạn, đây là văn phòng
Cô kéo anh ngồi xuống sô pha, anh lại kéo cô lại, bắt cô ngồi lên đùi mình, sau đó vùi đầu vào gáy cô.
Chu Thiến nói:
- Vừa rồi em mang văn kiện đến cho Hi Tuấn, tiện đường thì trò chuyện với nó một lúc, có vẻ nó không vui
Triệu Hi Thành ngẩng đầu bất đắc dĩ cười:
- Thằng em này của anh, cả ngàychẳng biết nghĩ cái gì, tâm tư căn bản không đặt vào công việc, luôn gây ra lỗi. Cha là người sĩ diện, con mình làm việc không tốt khiến ông mất mặt trước các cổ đông, hai ngày ba lượt gọi nó qua mắng, nó có thểkhông phiền não sao?
Chu Thiến trầm mặc một hồi mới nói:
- Em thấy chủ yếu là vì nó khôngthích công việc hiện tại, cha vì sao không cho nó làm chuyện nó thích,theo ý em, ca hát biểu diễn cũng chẳng có gì là mất mặt!
- Làm nghề đó, nhất cử nhất độngđều bị để ý, cha sẽ không chịu nổi việc con mình trở thành đề tài tronglúc trà dư tửu hậu của mọi người. Hơn nữa, nếu nó thực sự nổi tiếng,Triệu gia sau lưng nó nhất định cũng sẽ thành đề tài bàn tán, chúng tasẽ thành đối tượng để truyền thông bới móc. Thực sự có ngày đó thì chỉsợ cha sẽ tức đến phát bệnh tim mất. Hi Tuấn phải từ bỏ chuyện đó thôi,trừ phi nó thực sự muốn chống đối cha
Chu Thiến thở dài:
- Thật đáng tiếc, cậu ấy ở trênsân khấu hào quang tỏa sáng, cậu ấy là người rất có tài hoa, ở đây lạinhư bị nhốt trong lồng sắt, không còn tức giận mà cũng chẳng có ý chíchiến đấu
Triệu Hi Thành nhìn cô chằm chằm:
- Làm sao em biết nó tỏa sáng trên sân khấu?
Chu Thiến cười gượng hai tiếng, nói lỡ miệng… vội nói qua chuyện khác:
- Chúng ta đi ăn cơm đi, em đói rồi!
Triệu Hi Thành cũng không buông tha cô, anh ôm chặt cô, nói:
- Em đã sớm biết nó lên sân khấu biểu diễn đúng không? Em giúp nó giấu diếm mọi người?
Chu Thiến cúi đầu:
- Xin lỗi, em cảm thấy nó cố gắng làm việc mình thích cũng không phải là chuyện xấu, hẳn là nên ủng hộ.
Triệu Hi Thành tức giận nói:
- Về sau em đừng nhắc chuyện lung tung này nữa, để cha biết, cẩn thận ông ấy giận chó đánh mèo sang em đấy!
Chu Thiến đứng dậy khỏi người anh nói:
- Sao lại là nói lung tung? Đều là người một nhà, quan tâm một chút cùng nên mà
Triệu Hi Thành nghe cô nói ba chữ “người một nhà” thì trong lòng ấm áp. Vẻ mặt dịu xuống:
- Em nói đúng, chúng ta là người một nhà, chuyện này anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Hi Tuấn.
Chu Thiến gật gật đầu, đột nhiên có nhớ tới một chuyện khác, cô do dự một chút nhưng vẫn nói ra:
- Trước đó em không phải nói với anh rằng em muốn tìm chút việc làm sao?
Triệu Hi Thành đi đến giá áo cầm lấy áo khoác mặc vào, nghe cô nói như vậy, tiện miệng nói:
- Không phải bảo em học cắm hoa sao? Sao rồi, tìm được lớp vừa ý à?
Chu Thiến đi đến bên cạnh anh nói:
- Không phải, em muốn nói với anh, em không muốn học cắm hoa, em muốn học stylist!
- Stylist? Là thế nào?
- Chính là giúp mọi người tìm ra hình tượng phù hợp nhất, nói đơn giản chính là giúp người khác làm đẹp
Triệu Hi Thành nhíu mày:
- Cha biết chỉ sợ sẽ không vui.
Anh quay đầu nhìn cô:
- Em thực sự muốn học? Thật ra ởnhà cùng mẹ học quản gia không phải tốt rồi sao? Có rỗi thì đi dạo phốđánh bài, sao phải vất vả như thế
- Quản gia em cũng sẽ học, dạophố, đánh bài rất nhàm chán, em không thích. Hơn nữa học stylist khôngphải là chuyện gì xấu. Mọi người trong trường sẽ không biết em, cho nêncũng không làm mất mặt Triệu gia, cha cũng sẽ không khó chịu.
Chu Thiến kéo ống tay áo anh, vẻ mặt đáng thương, dùng tuyệt chiêu làm nũng, cô ngọt ngào nói:
- Hi Thành, đồng ý em đi…
Chiêu này là từ trước khi cô còn làm ởthẩm mỹ viện, một khách quen dạy cô. Cô ấy nói: “Khi quan điểm của côvào chồng bất đồng, nếu hợp lý, không quá ảnh hưởng đến mọi thứ thì trăm ngàn lần đừng có cãi cọ. Phải nói chuyện dịu dàng với anh ấy, thậm chílà làm nũng, như vậy càng dễ đạt được mục đích. Đương nhiên, em có thểcho rằng mọi chuyện em đều có thể tự quyết định mà không cần anh ấy đồng ý, muốn thế nào cũng được nhưng như thế sẽ khiến tình cảm vợ chồng cóvết nứt. Cho dù em đạt được mục đích thì cũng có ý nghĩa gì đâu?”
Giờ Chu Thiến cũng nghĩ như vậy, nếu đãquyết định cùng Triệu Hi Thành bên nhau thì không nên để chút chuyện nhỏ này đã gây gổ, thử làm theo tuyệt chiêu như lời người đó nói xem cóhiệu nghiệm không?
Triệu Hi Thành nhìn vẻ mặt cô như con mèo con, cảm thấy tim mềm nhũn, vẻ mặt đất đắc dĩ nói:
- Được rồi, em thích học thì học, mỗi ngày ở nhà cũng rất nhàm chán, phía cha anh tạm thời không nói,chắc cũng không có chuyện gì
Triệu Hi Thành nghĩ, chẳng qua chỉ là học trong trường học thêm chút kiến thức, cũng không phải ra ngoài hầu hạngười khác, nếu không ảnh hưởng tới toàn cục thì sao không theo cô ấy,để cho cô ấy vui vẻ?
Chu Thiến cao hứng ôm cánh tay anh, cười mắt híp lại:
- Cảm ơn anh đã ủng hộ em!
Triệu Hi Thành thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui mừng. Anh khẽ vỗ vỗ mặt cô, cười nói:
- Xem em vui vẻ kìa, như đứa trẻ con, càng lớn lại càng trẻ con
- Ai cần anh lo! Đúng rồi, trưa nay ăn gì?
- Anh chọn rồi: tôm hùm, canh nhân sâm gà, bồi bổ cho em, thời gian này em cũng vất vả rồi!
Chương 73: Yến hội 1
Ngày tổ chức yến hội là một ngày trờinắng đẹp sau cơn mưa. Trời xanh thẳm dường như chưa từng có mưa bão,trong không khí có mùi cỏ cây sau cơn mưa, gió nhẹ thổi qua từng đợtkhiến người ta cảm thấy mát mẻ, dễ chịu.
Biệt thự nhà họ Triệu trên dưới vui mừng, bởi vì tiết trời đẹp cho nên trên mặt cỏ xanh mượt ở vườn sau cùngnhững bồn hoa muôn hồng nghìn tía được bố trí thêm mấy cái bàn để khách mời trò chuyện. Lúc này, khách mời lục tục kéo đến, đều ra quần hoa áolệ, vô cùng đẹp đẽ. Mọi người chào hỏi với chủ nhà xong đều tụ tập tốpnăm tốp ba, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Anh em nhà họ Triệu mặc tây trang đứng ởtrước phòng khách đón khách. Mà Chu Thiến và Triệu phu nhân, Triệu lãogia cùng nhau ở trong phòng khách chiêu đãi mọi người.
Hôm nay Triệu lão gia mặc bộ áo dài cổmàu xanh đậm, ngực cài miếng ngọc quan âm phỉ thúy xanh biếc. Còn Triệuphu nhân mặc bộ sườn xám thêu hoa đỏ, cổ đeo chuỗi vòng trân châu, giữavòng cổ là một miếng ngọc hình phật bằng phỉ thúy. Vừa nhìn đã biết đólà một đôi ngọc quý. Đó là quà vợ chồng Chu Thiến tặng hai người.
Bên kia, triệu lão gia đang thân thiệntiếp một số khách làm ăn quen thuộc. Bên này, Triệu phu nhân và ChuThiến đang trò chuyện với các phu nhân, tiểu thư khác. Dung tẩu thì dẫnngười hầu bưng trà rót nước cho mọi người. Ai nấy cười nói vui vẻ, vôcùng náo nhiệt.
Các phu nhân khác đều rất thích chiếcvòng cổ của Triệu phu nhân khiến bà rất đắc ý, ánh mắt nhìn Chu Thiếncàng nhu hòa. Khi rỗi rãi, Chu Thiến cười nói với Triệu phu nhân:
- Mẹ, mẹ xem, thời tiết thật đẹp, ngay cả ông trời cũng chúc phúc hai người!
Triệu phu nhân nhìn sảnh đường đầy khách, vui vẻ cười. Nói cười một hồi đã thấy Tống phu nhân và một người đànông trung tuổi đi tới. Triệu lão gia nhìn thấy bọn họ thì bước lên đó,vươn tay nói:
- Anh Tống, mời vào mời vào!
Đối phương cũng bắt tay ông:
- Chúc mừng chúc mừng, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!
Hai người khách khí một hồi, Triệu lão gia dẫn ông đến chỗ một đám khách, bắt đầu giới thiệu, trò chuyện
Chu Thiến nhìn người kia có hơi mập, haimai tóc hoa râm, biết ông ta chính là cha của Tống Thiệu Lâm – Tống TríHào. Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp “cha ruột” của mình. Cô có chút tòmò nên không khỏi nhìn mấy lần.
Tống Trí Hào cao lớn, ngũ quan đoanchính, ánh mắt rất giống mắt Tống Thiệu Lâm, lúc trẻ hẳn cũng là mỹ nam. Nhưng có lẽ vì chìm đắm trong tửu sắc (nghe nói có vợ bé, có conriêng), dáng người đã bắt đầu xuống cấp, bắt đầu già nua. Nhưng trongmắt vẫn có tinh quang, vẫn nhìn ra ông là người khôn khéo
- Thiệu Lâm! Thiệu Lâm! Là Triệu phu nhân gọi cô
Chu Thiến quay đầu lại thấy Tống phu nhân đang cười nhìn cô, sắc mặt hiền lành, chắc hẳn khi nãy Triệu phu nhânđã nói cho bà không ít “tin tốt”
Bên cạnh Tống phu nhân còn một đôi namnữ, nhìn có vẻ là đôi vợ chồng. Người đàn ông cao to tuấn tú nhưng môiquá mỏng, mũi quá thô khiến người ta có cảm giác không tốt. Cô gái bêncạnh anh ta xinh xắn lanh lợi, mắt to, mũi cao, không nói gì chỉ đangmỉm cười, có vẻ dịu dàng hào phóng, lại khiến người khác rất có cảmtình.
Chu Thiến đi qua, nhìn Tống phu nhân gọimột tiếng “mẹ”. Tống phu nhân hôm nay mặc một bộ váy màu nhạt, kiểu dáng khác lạ, rất tinh tế. Chu Thiến biết đó hẳn là đồ hiệu mới nhất, rất xa xỉ. Bà mẹ này của Tống Thiệu Lâm luôn rất chú trọng ăn mặc.
Tống phu nhân sẵng giọng:
- Con nha đầu này, cũng không biết về thăm mẹ!
Chu Thiến cười gượng hai tiếng:
- Dạo này con bận…
Cô thiếu chút nữa đã quên mình còn có nhà mẹ đẻ. Xem ra về sau vẫn nên thỉnh thoảng quay lại đó, nếu lấy thân thể của Tống Thiệu Lâm thì cũng nên hiếu thuận với cha mẹ của cô ta.
Tống phu nhân thấy cô nhìn qua bên cạnh thì kéo cô tới, cười nói:
- Sao, ngay cả anh cả, chị dâu con cũng không nhớ? Cũng phải, con mất trí nhớ rồi
Bà chỉ vào người đàn ông nói:
- Đây là anh con Thiệu Khang (Đây là tác giả lười đặt tên nhân vật nhất mà mình biết, ôi anh Cận ThiệuKhang của iem bị trùng tên với cái thằng công tử nát bét này sao?)
Anh cả Tống Thiệu Khang nhìn cô cười, vẻmặt có chút thân thiết. Chu Thiến cũng ngọt ngào gọi một tiếng anh.Người phụ nữ bên cạnh lại đi đến nắm tay cô nóí:
- Chị là chị dâu em, Bạch tư Mẫn, trước kia chúng ta rất hay tâm sự, trò chuyện thế mà giờ em lại quênchị, chị không chịu đâu
Chu Thiến lập tức có hảo cảm với cô gái này.
Bên kia, Tống Trí Hào vẫy Tống ThiệuKhang ý bảo anh đến. Bên này, Tống Triệu đang trò chuyện vui vẻ, thỉnhthoảng còn nhìn Chu Thiến cười ái muội khiến Chu Thiến nổi da gà. BạchTư Mẫn dường như nhận ra cô mất tự nhiên nên kéo cô qua một bên nói:
- Các mẹ nói chuyện với nhau thìđều thích nói chuyện bát quái, không cần nghe cũng biết bọn họ đang nóivề em. Nghe nói, em và Triệu Hi Thành rất ổn. Cô nhìn Chu Thiến, vẻ mặthiếu kỳ.
Chu Thiến đen mặt… Chuyện này, chị dâu, thật ra chị cũng rất tò mò mà…
Bạch Tư Mẫn cười khẽ, nói:
- Đều là người một nhà, có cái gì phải ngượng, thật ra nghe tin này chị thấy mừng cho em! Triệu Hi Thànhnguyện ý quay đầu, nói vậy nó vẫn rất yêu em, chị thật hâm mộ em.
Nói đến đây, thần sắc cô buồn bã. ChuThiến nhìn cô, trong lòng hơi động, chẳng lẽ, anh trai mình là ngườikhông biết an phân? Nghĩ lại, cô lặng lẽ nhìn anh mình một cái, lúc này, anh ta đứng cạnh cha mình, hai cha con rất giống nhau.
Cũng đúng, thượng bất chính hạ tắc loạn,có cha như vậy con cũng chẳng tốt đi đâu được. Nghĩ vậy, cô không khỏithương cảm cho người chị dâu hào sảng của mình, Chu Thiến nắm chặt taycô. Bạch Tư Mẫn hiểu ý cười nói:
- Thiệu Lâm. Em vẫn tinh tế nhưtrước. Trước kia chị có gì phiền não đều không dám nói với ai, sợ ngườikhác nghe xong lại đem ra bàn tán, khiến người ngoài chê cười. Cũng chỉcó em tâm sự cùng chị, về sau chúng ta gặp gỡ nhiều một chút, em đừng vì bị mất trí nhớ mà nghĩ chị xa lạ.
- Không đâu, chị dâu, em vừa nhìn chị đã thấy rất gần gũi, cảm giác chúng ta như bạn bè lâu năm vậy.
Bạch Tư Mẫn nắm chặt tay cô, gật gật đầu. Chu Thiến thấy cô tuổi cũng không trẻ, liền hỏi:
- Chị dâu, chị và anh cả có con chưa?
Vẻ mặt Bạch Tư Mẫn bừng sáng:
- Có một đứa con trai 8 tuổi và một đứa con gái 5 tuổi. Rất nghịch ngợm nhưng cũng siêu cấp đáng yêu.
Giọng nói của cô đầy tự hào
- Chị dâu có nếp có tẻ, thật có phúc. Chu Thiến vội vàng nói
- Bọn chúng là tất cả hy vọng của chị
- Sao hôm nay không thấy đưa đến, em cũng rất muốn gặp các cháu
Bạch Tư Mẫn nói:
- Đứa lớn bị cảm lại lây sang đứa bé, không tiện mang theo, để ở nhà cho Lan tẩu chăm.
Chu Thiến còn định nói gì thì thấy có một người hầu vội vàng đi đến bên Dung tẩu, nói gì đó vào tai cô, sắc mặtDung tẩu lập tức thay đổi, nói với người kia gì đó, sau đó theo anh tađi ra ngoài. Dù vẻ mặt bà bình tĩnh nhưng Chu Thiến có thể thấy qua ánhmắt bà rằng: đã có chuyện xảy ra!
Chương 74: Yến hội 2
Một chiếc taxi màu đỏ dừng trước biệt thự nhà họ Triệu, không lâu sau, một cô gái mặc váy đỏ, tay xách túi đen đi xuống. Cô gái này người mượt mà nhưng bộ váy đó mặc trên người có không vừa, đặc biệt chỗ bụng có hơi căng.
Cô ta chính là Văn Phương.
Văn Phương xuống xe, taxi lập tức đi, cô ta nhìn cổng lớn nhà họ Triệu
Hôm nay Triệu gia rất náo nhiệt, ngoài cửa đầy những chiếc xe xa xỉ, thỉnh thoảng còn có những xe tiếp tục đến, dừng lại đã có người mặc đồng phục tiến lên mở cửa xe, đón khách vào. Sau đó lại có người giúp bọn họ đánh xe, tất cả đều ngay ngắn, trật tự
Trong mắt Văn Phương đầy vẻ hâm mộ, đây là cuộc sống của người có tiền, quá xa hoa. Cô ta theo bản năng sờ vào bụng mình, khóe miệng cười đắc ý, rất nhanh thôi cô ta cũng có thể sống cuộc sống này.
Cô ta đi về cửa nhà họ Triệu, chưa đến cổng đã bị người vệ sĩ cao lớn ngăn lại, anh ta lạnh lùng nhìn cô một cái:
- Tiểu thư, xin cho xem giấy mời
Văn Phương trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng oán hận, cô làm gì có danh thiếp, vệ sĩ này, nhiều khách như vậy sao phải ngăn cô lại. Cô ta tức giận nói:
- Tôi cũng là khách, sao lại cản tôi, có loại đãi khách như các người sao? Để tôi vào
Nhưng vệ sĩ vẫn như bức tường sắt, chắn trước mặt cô, mặt không chút thay đổi nói:
- Xin lỗi, tiểu thư, hôm nay là tiệc riêng, nếu cô không có danh thiếp thì không vào được
Bên kia, bảo vệ nghe được động tĩnh đi đến, nhìn thấy cô thì lập tức nhận ra đây chính là người mấy lần đã tìm tới nhà. Đại thiếu gia từng đem ảnh của cô ta đưa cho anh nói tuyệt đối không được cho phép cô ta đến quấy rầy người nhà nên anh chưa bao giờ cho cô ta vào, cũng không thông báo cho cô ta. Sau này, cô ta không tới, anh tưởng cô ta đã thôi nhưng không ngờ hôm nay lại dẫn xác đến.
Bảo vệ nhíu mày, nói:
- Sao lại là cô, cô lại đến làm gì, tôi đã nói rồi, Triệu gia không phải là nơi cho những người làm tạp vụ như cô có thể tùy tiện đi vào. Mau đi đi, không nay không thể để cô làm loạn được
Vệ sĩ bước lên trên:
- Tiểu thư, mời cô đi cho!
Văn Phương hận đến nghiến răng, thầm nghĩ, hay cho cái thằng bảo vệ, mấy lần phá hoại chuyện của tao, mắt chó không thấy người, chờ tao thành chủ ở đây thì nhất định cho mày sống dở chết dở (Con này tự kỉ nặng rồi các bác ạ, ai quét nó đi hộ em với, edit mấy chương có mặt nó mà muốn băm quá)
Nhưng hôm nay cô ta đến có chủ đích, sao dễ dàng bỏ cuộc. Văn Phương ngang ngược nói:
- Tôi muốn gặp Triệu phu nhân.
Bảo vệ nhìn cô ta khinh thường, mất kiên nhẫn:
- Cô bị làm sao vậy? Đã nói với cô nhiều lần rồi, Triệu phu nhân không gặp cô
Anh ta xua tay:
- Mau đi đi
Văn Phương cười lạnh một tiếng:
- Hôm nay tôi bắt buộc phải gặp Triệu phu nhân, các anh tốt nhất thông báo cho tôi một tiếng, bằng không nếu tôi làm loạn lên…
Văn Phương nhìn bốn phía cười lạnh.
Bảo vệ nhìn quanh, thấy không ít khách đang nhìn về phía này tò mò. Cảm thấy khó xử, anh nghĩ: cô gái này chắc trước kia bị công tử chơi đùa rồi đá, không cam lòng nên mới tìm đến. Nếu cô ta thực sự làm loạn, nói những lời không đứng đắn, bình thường thì cũng thôi nhưng giờ có nhiều khách như vậy, đều là người sang trọng, để bọn họ nghe được chẳng phải là làm mất mặt nhà họ Triệu? Lão gia là người cực sĩ diện, đến lúc đó chẳng phải mình cũng không gặp may? Tiền lương ở đây cao, phúc lợi tốt, còn có bảo hiểm, công việc tốt như vậy mà mất thì quá uổng
Anh trầm ngâm sau hổi lâu. Văn Phương thấy anh ta không phản ứng thì nghĩ anh ta không làm, liền nghĩ: Mày cho rằng bà đây ngồi không! Lúc này, vệ sĩ lại bước lên định đuổi cô đi, Văn Phương bất đắc dĩ lùi về phía sau hai bước, lập tức kêu to:
- Ai da, Triệu gia đánh người…
Còn chưa nói xong đã bị bảo vệ bước lên ngăn cản. Văn Phương cũng không muốn làm to chuyện, đắc ý nhìn anh ta. Bảo vệ tức giận, kéo cô ta qua một bên:
- Được rồi, đừng làm loạn, tôi đi thông báo cho cô.
Văn Phương bỏ tay anh ra, khinh thường mà phủi phủi chỗ bị anh ta kéo, hừ lạnh một tiếng:
- Sớm làm vậy không phải tốt sao? Rượu mời không uống đòi uống rượu phạt.
Bảo vệ tức giận nhưng không biết làm thế nào, chỉ đánh khẽ cắn môi, gọi một người bồi bàn, nói có người gây chuyện, muốn gặp Triệu phu nhân, bảo anh ta đi báo với Dung tẩu một tiếng. Người hầu đi tồi, anh ta nghĩ rồi gọi người khác đi báo cho đại thiếu gia (Làm sớm hơn có phải tốt k). Anh ta thì đứng đó trông chừng Văn Phương, tránh cô ta lại gây sự.
Bên kia, Dung tẩu nghe tin này thì biến sắc, thầm nghĩ: hôm nay ai đến gây sự? Bà nhìn thoáng qua Triệu phu nhân thấy bà đang vui vẻ trò chuyện với khách thì quyết định tự mình đi trước xem sao. Nếu không có gì quan trọng thì không nên làm phu nhân mất vui. Bà theo người hầu ra ngoài.
Bà vừa ra đã có người hầu khác đi đến bên nói thầm vào tai Triệu Hi Thành: “Thiếu gia, anh Vương nói người phụ nữ kia lại đến, đang ở cửa gây rối đòi gặp phu nhân, anh ấy không biết làm thế nào đành phải báo Dung tẩu, giờ Dung tẩu đang đến”
Sắc mặt Triệu Hi Thành trầm xuống, trong mắt hiện vẻ tàn khốc. Anh dặn dò Triệu Hi Tuấn mấy câu rồi đi ra ngoài. Triệu Hi Tuấn thấy vẻ mặt anh không ổn nhưng không tiện hỏi cũng chỉ gật đầu.
Triệu Hi Thành đi ra lại nghe bảo vệ báo, cô gái kia đã được Dung tẩu dẫn vào. Triệu Hi Thành giận dữ nhìn bảo vệ một cái, một cái liếc mắt này khiến bảo vệ run người. Anh ta nói:
- Đại thiếu gia, tôi cũng chẳng có cách nào, cô ta gây rối, để khách nghe thấy…
Ánh mắt Triệu Hi Thành lạnh lùng:
- Anh không biết báo tôi sao? Sao làm kinh động đến Dung tẩu. Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong! Hừ…
Anh cũng biết, những người này chẳng qua là sợ liên lụy. Nhưng anh không hiểu vì sao Văn Phương kia cứ muốn gặp mẹ anh? Chẳng lẽ cô ta nghĩ mẹ anh sẽ làm chủ cho cô ta? Quá ngu xuẩn
Không đúng! Nếu là như vậy, Dung tẩu làm sao có thể dẫn cô ta vào? Triệu Hi Thành biến sắc, đột nhiên dâng lên dự cảm bất ổn, cũng không trách bảo vệ nữa, vội đi vào.
Bảo vệ thấy anh đi vào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chương 75: Yến hội 3
hu Thiến vừa chiêu đãi khách, vừa lặng lẽ theo dõi mọi thứ. Dung tẩu và Triệu Hi Thành đều sắc mặt âm trầm rờiđi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Chu Thiến đầy nghi hoặc.
Không lâu sau đã thấy Dung tẩu vội vàngđến bên Triệu phu nhân, thì thầm gì đó, Triệu phu nhân bất ngờ rồi vộinhìn thoáng qua Chu Thiến, thấy Chu Thiến đang nhìn qua thì nhìn cô cười trấn an sau đó dặn dò Dung tẩu mấy câu rồi đi vào trong.
Chu Thiến có cảm giác chuyện này có liênquan đến mình. Cô hơi chần chừ nhưng vẫn định theo sau xem có chuyện gì. Vừa đi được vài bước thì Dung tẩu đi đến, đứng ở vị trí vừa khéo chặnđường cô lại, bà cười nói với cô:
- Phu nhân đột nhiên có việc gấp, bà dặn tôi giúp cô chiêu đãi khách cho tốt.
Nói xong nhìn về phía cửa:
- Nhà Vương phu nhân đến rồi
Chu Thiến nhìn qua, đó chẳng phải là bạnchơi mạt chược của Triệu phu nhân, Chu Thiến đành áp chế sự hồ nghi, đivề phía khách. Dù sao, chiêu đãi khách, làm cho yến tiệc tiến hành thuận lợi là việc quan trọng nhất.
Nếu thực sự có chuyện liên quan đến cô,chắc bọn họ cũng không gạt cô. Nghĩ vậy, Chu Thiến tĩnh tâm, hết sứcchuyện chú tiếp khách.
- Vương phu nhân, hoan nghênh hoan nghênh, hôm nay bác thật xinh đẹp
Bên kia, Triệu phu nhân đi vào thư phòngbên trong, ở đó không chiêu đãi khách, xung quanh rất yên lặng. Triệuphu nhân đẩy cửa đi vào.
Đi vào đã thấy một người phụ nữ đang lolắng ngồi trên ghết, thấy bà vào thì vội bước lên, lúc vội vã đánh rơiví xuống đất, cô ta xấu hổ xoay người nhặt lên.
Triệu phu nhân mặt nhăn nhíu mày, hỏi:
- Cô chính là Văn Phương?
Bà đi tới, ngồi xuống trước mặt Văn Phương rồi lại hỏi:
- Cô muốn gặp tôi? Có chuyện gì?
Thật ra, trước đó Dung tẩu đã nói với bàrằng có cô gái tự xưng là mang cốt nhục Triệu gia cho nên bà mới vộivàng tới xem, nhưng khi đối mặt với Văn Phương phải bày ra vẻ mặt bìnhthản để tránh cho cô ta lên nước. Nhưng lúc nói, ánh mắt của bà vẫnkhông nhịn được liếc về phía bụng của cô ta, thấy bụng hơi nhô ra, cảmthấy có sự vui mừng dâng lên.
Văn Phương vẫn nhìn theo ánh mắt bà, thấy bà thường xuyên nhìn về phía bụng mình thì biết bà rất để ý chuyện mình mang thai, liền nảy sinh ra sự hi vọng vô hạn.
Vẻ mặt Văn Phương tỏ ra đau khổ, mắt đỏ hoe, tiến lên hai bước, quỳ xuống trước mặt Triệu phu nhân, vừa khóc vừa nói:
- Triệu phu nhân, xin bà giúptôi, tôi cũng không biết nên làm gì? Tôi có con của Hi Thành, đã gần 4tháng! Ô…ô… Hi Thành đã chia tay, tôi cũng không biết phải làm thế nào,tôi biết tôi không xứng với anh ấy nhưng giờ tôi đã có con, đó là mộtsinh mệnh, tôi thật sự không nỡ nhưng Hi Thành lại bỏ mặc tôi, tôi hếtcách mới đến cầu xin bà!
Cô ta nắm lấy tay Triệu phu nhân, khóc rất thương tâm.
Triệu phu nhân rút tay ra, vẻ mặt phiền chán:
- Được rồi, đừng khóc, bên ngoàinhiều khách như vậy, bị người ngoài nghe được chẳng ra cái gì đâu. Côkhông biết xấu hổ nhưng tôi cần mặt mũi
Văn Phương thút thít lau nước mắt nói:
- Triệu phu nhân, tôi chỉ là rất đau lòng, bà đừng trách tôi.
Triệu phu nhân lạnh lùng nhìn cô ta nói:
- Cô đứng lên đi!
Văn Phương đứng lên, cúi đầu, thỉnh thoảng lại lau nước mắt, làm bộ thật điềm đạm.
Triệu phu nhân thấy cô ta như vậy thì rất không vui, nghĩ thầm tại sao Hi Thành lại chọn người phụ nữ kém nhưvậy. Nhìn xuống bụng cô ta mới thở dài một hơi nói:
- Cô nói đứa trẻ trong bụng cô là của Hi Thành, là thật?
Văn Phương vội vàng gật đầu:
- Là thật đó! Phu nhân không tin, chờ đứa trẻ sinh ra có thể xét nghiệm ADN… hơn nữa…
Cô ta hơi cúi người, nhìn bà, từng chữ từng câu nhấn nhá:
- Tôi tìm người quen trong viện làm siêu âm, bác sĩ nói cho tôi đó là con trai
Văn Phương vội nhìn chằm chằm sắc mặtTriệu phu nhân, thành công phát hiện vẻ vui mừng của bà, trong lòngkhông khỏi vô cùng đắc ý. Quả nhiên đúng như truyền thuyết, Triệu phunhân rất mong có cháu bế.
Triệu phu nhân trong lòng quả thực là vạn phần chấn động, bà muốn có cháu bế từ lâu, mỗi ngày đều mong Thiệu Lâmcó tin mừng nhưng Thiệu Lâm và Hi Thành kết hôn lâu như vậy vẫn không có quan hệ tốt, giờ quan hệ cải thiện khiến khao khát có cháu của bà càngmãnh liệt, không ngờ giờ lại có niềm vui bất ngờ lớn như vậy. Tính tính, qua năm tháng sẽ có đứa cháu mập mạp để bế.
Lúc này, sắc mặt Triệu phu nhân cũng nhu hòa lại, bà nói với cô ta:
- Cô đứng lâu như vậy rồi, ngồi xuống đi
Văn Phương ngồi xuống cạnh bà. Triệu phunhân đánh giá cô ta, thấy cô ta ngũ quan cũng được, đứa trẻ sinh ra chắc cũng đáng yêu, trong lòng càng thêm nóng nảy:
- Cô đến bệnh viện kiểm tra rồi, thế nào? Đứa trẻ mạnh khỏe sao?
Văn Phương lấy ra giấy báo cáo trong ví đưa cho bà, khẽ nói:
- Mọi thứ đều rất tốt, đứa bé rất khỏe mạnh
Triệu phu nhân cầm giấy siêu âm, nhìn hình vẽ mơ hồ, khóe miệng khẽ cười:
- Ôi! Còn nhỏ như vậy, nhìn không ra cái gì cả
Bà quay đầu nhìn Văn Phương nói:
- Cô trước tiên cứ chú ý sinh đứa trẻ cho tốt, Triệu gia sẽ không bạc đãi cô.
Bà vỗ vỗ tay cô ta
Văn Phương nghe xong, đang nghĩ xem lời này có ý gì thì cửa thư phòng đột nhiên bị bật mở.
Hai người ngẩng đầu nhìn, người đi vào là Triệu Hi Thành đang giận dữ. Anh đóng cửa đi vào. Anh đã đứng ngoàinghe hồi lâu, nghe được chuyện Văn Phương có con của mình thì vô cùngkhiếp sợ, trong đầu vô số ý nghĩ chạy qua nhưng vừa nghĩ đến Thiệu Lâmthì chỉ còn sót lại một suy nghĩ – quyết không để đứa nhỏ này sinh ra.Cho nên khi anh nghe mẹ quyết định cho sinh đứa bé này thì không nhịnđược vọt vào.
Anh đi đến trước mặt Văn Phương, liếcnhìn cô ta, ánh mắt sắc như dao bắn về phía cô ta khiến Văn Phương kinhhãi, người lên, vội rụt vào bên Triệu phu nhân. Triệu Hi Thành cườilạnh, sau đó nhìn về phía mẹ, kiên quyết nói:
- Không được, đứa trẻ này không thể giữ lại! Mẹ, mẹ muốn cháu về sau Thiệu Lâm sẽ sinh
Sau đó, anh chỉ vào Văn Phương, mắt ngoan tuyệt:
- Thứ trong bụng cô ta tuyệt đối không thể giữ lại
Văn Phương quá sợ hãi, gắt gao nắm chặt tay Triệu phu nhân:
- Phu nhân, phu nhân, giúp tôi với! Đừng hại chết con trai tôi
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ con trai.
Chương 76: Cậu chủ, phát hiện ra gian tình của phó tổng Thư thì xử lý ra sao?
Triệu phu nhân nhíu mày ánh mắt nhìn Văn Phương hiện lên chút chán ghét, lạnh lùng nói:
- Được rồi, cô đừng làm ầm, tôi sẽ không bắt cô phá thai, cô im lặng chút đi.
Sau đó bà quay đầu nhìn Triệu Hi Thành, rất nghiêm túc nói:
- Hi Thành, con nói chuyện vôliêm sỉ gì vậy! Trong bụng cô ta là cốt nhục của con! Là cốt nhục nhà họ Triệu! Cha con biết cũng sẽ không đồng ý cho con làm như thế. Mẹ sẽkhông để cháu trưởng của Triệu gia có mệnh hệ gì
Văn Phương nghe xong lời bà, mắt sángbừng, lòng mừng thâm, Triệu phu nhân quả nhiên là cái ô tốt nhất của côta. Nhưng mà… Văn Phương nhìn về phía Triệu Hi Thành, anh hung hăng nhìn cô, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo khiến cô ta như ngã vào hầm băng, lòng côta run rẩy, sau đó lại oán hận. Triệu Hi Thành thực sự vì Tống Thiệu Lâm mà con cũng không cần, Tống Thiệu Lâm rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì vớianh? Khiến cho công tử lăng nhăng có thể thủy chung như nhất?
Triệu Hi Thành nhìn mẹ mình, khuôn mặt tuấn mỹ kiên định:
- Mẹ, mẹ nghĩ thử cảm thụ củaThiệu Lâm đi, nếu cô ấy biết chuyện này thì sẽ đau lòng. Bất luận thếnào đứa bé này cũng không thể giữ lại
Triệu phu nhân cười lạnh một tiếng, nhíu mày, nói:
- Giờ con mới biết lo lắng đếncảm xúc của Thiệu Lâm? Nếu con thực sự suy nghĩ vì nó thì đã không có sự xuất hiện của đứa nhỏ này. Giờ sắp có con, con chỉ nghĩ trốn tránhtrách nhiệm mà không tiếc giết chết con mình, muốn làm thế để phủi sạchtất cả sao? Hi Thành, con làm mẹ quá thất vọng.
Triệu Hi Thành dưới sự trách cứ của mẹ mà áy náy cúi đầu, trong lòng cũng vạn phần hối hận. Trước kia anh saobiết được có ngày anh sẽ yêu Thiệu Lâm như vậy? Lúc ấy Thiệu Lâm với anh chẳng qua chỉ như một người phụ nữ xa lạ, anh thậm chí còn quên cả việc mình đã kết hôn. Hơn nữa, những người đàn ông ở tầng lớp của anh có aikhông chơi đùa bên ngoài. Cha anh giờ già như vậy vẫn còn bao tình nhân, anh cũng chỉ coi đó là chuyện đương nhiên, sao biết sẽ có hậu quảnghiêm trọng, khó xử như bây giờ?
Anh không thể tưởng tượng phản ứng củaThiệu Lâm khi biết chuyện này. Trước kia, khi cô biết quan hệ của anh và Văn Phương đã kháng cự, bài xích thậm chí là chán ghét anh. Giờ anh hao hết tâm tư, vất vả lắm mới có được sự tha thứ của cô, bắt đầu lại từđầu, nếu cô biết thì có còn tha thứ cho anh? Anh đứng đó, sắc mặt dầntái nhợt lại, cả người như bị dội nước lạnh, lạnh đến thấu xương.
Triệu phu nhân thấy anh như vậy thì mềm lòng, bà đi đến bên anh, khẽ vỗ lưng anh rồi nói:
- Con cũng không cần lo lắng,chuyện này chúng ta tạm thời có thể giấu Thiệu Lâm, chờ Văn Phương sinhcon rồi sẽ tìm cơ hội nói cho nó
Bà đưa giấy báo cáo siêu âm cho anh:
- Con xem, đứa trẻ đã sắp bốntháng, không lâu sau sẽ thành hình, có thể thấy tim đập. Đây chính làcốt nhục của con, là con đẻ con đó. Không lâu sau nó sẽ cười, gọi con là cha, ngồi trên lưng con cưỡi ngựa, con thực sự nhẫn tâm giết chết nó?
Triệu Hi Thành mờ mịt cầm lấy tờ giấy,hình ảnh mơ hồ… đó là con của mình sao? Nhìn như đám thịt… bên tai những lời của mẹ khiến anh hỗn loạn. Ánh mắt anh dần nhu hòa lại. Lại nóitiếp, anh cũng sắp 30 tuổi, đương nhiên cũng mong có con, nhưng… vì saongười đàn bà đó lại mang thai con của anh. Anh phẫn hận nhìn về phía Văn Phương, cô ta hoảng sợ lùi về mấy bước.
Triệu phu nhân xoay người, nhìn Văn Phương, ánh mắt lợi hại, bà trầm giọng nói:
- Văn Phương, cô đừng coi chúngtôi là ngốc, cô nghĩ tôi không biết cô có chủ ý gì sao? Tôi nói cho cô,cô an phận cho tôi một chút, nếu không người chịu thiệt chỉ có cô thôi
Bà đi đến bên Văn Phương, từ cao nhìn xuống cô ta:
- Tôi sẽ tìm nhà cho cô, an bàingười chăm sóc cô, cô lặng lẽ sinh con rồi tôi sẽ cho cô chút tiền, chút tiền đó đủ cho cô sống cả đời thoải mái. Nhưng đứa trẻ phải giao chochúng tôi. Cô rời xa nhà họ Triệu, vĩnh viễn không được gặp đứa nhỏ,vĩnh viễn không được nói chuyện này với ai. Nếu cô không làm theo…
Triệu phu nhân cười lạnh, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói:
- Cô cũng biết, cô sẽ không thể sinh được đứa trẻ, chẳng còn gì cả, chỉ có kết cục bi thảm chờ đợi mà thôi
Mồ hôi lạnh trên lưng Văn Phương tứa ra,cô ta đột nhiên cảm giác người phụ nữ bề ngoài hiền lành này mới làngười đáng sợ nhất. Văn Phương ngoài mặt thì ra vẻ nhu thuận, sợ hãinhưng trong lòng vô cùng hận. Bọn họ nghĩ hay lắm, coi cô là máy đẻ sao? Chỉ cần đứa trẻ không cần mẹ, tùy tiện cho chút tiền là đuổi được côđi? Cũng may chuyện này cô ta đã sớm lường trước nên cũng không bất ngờ. Cô ta cũng không mong một bước lên trời, giờ chỉ cần Triệu phu nhân bảo vệ để sinh đứa trẻ bình an, sau đó kéo Tống Thiệu Lâm xuống bùn. Đếnlúc đó, mẹ của cháu trai duy nhất của Triệu gia là cô dựa vào cái gìkhông thể làm con dâu họ Triệu?
Văn Phương đứng lên, nhìn Triệu phu nhân, mắt đỏ hoe:
- Triệu phu nhân, tôi tuyệt đốikhông có ý gì, tôi chẳng qua không muốn giết chết một sinh linh mà thôi, những gì bà nói tôi đều đồng ý.
Triệu phu nhân không nghĩ tới cô ta sẽ đồng ý thoải mái như vậy thì có chút bất ngờ, lạnh lùng nhìn cô ta, hơi nhướng mày nói:
- Tôi biết cô nghĩ gì nhưng tôi nói cho cô, cô sẽ không thành công đâu.
Triệu Hi Thành nghe Triệu phu nhân an bài, tuy rằng cũng hơi động lòng nhưng luôn cảm thấy không ổn, anh không khỏi nói:
- Mẹ, đừng như vậy…
Triệu phu nhân quay đầu nhìn về phía con, cắt lời anh:
- Xử lý như vậy là thích hợp nhất, con đừng làm loạn nữa. Chẳng lẽ con thực sự muốn giết chết con mình?
Bà lại nói với Văn Phương:
- Hôm nay cô về trước đi, ngày mai tôi sẽ cho người đi đón cô. Bên ngoài nhiều khách, cô đi cổng sau đi, đừng để lộ ra
Sau đó giọng đột nhiên lạnh lùng:
- Còn nữa, chuyện cô mang thai đừng để lộ cho bất kì ai, nhất là Thiệu Lâm, nếu không cô sẽ không được gì hết
Văn Phương cắn môi nhưng vẫn gật đầu.
Triệu phu nhân sắc mặt hơi hòa hoãn lại, bà nói với Triệu Hi Thành:
- Mẹ ra ngoài trước, con cũng đi nhanh đi, bên ngoài có nhiều khách, thấy chúng ta như vậy không biết sẽ nghĩ gì
Bà nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi Triệu phu nhân bỏ đi, Triệu HiThành đóng cửa lại. Anh xoay người nhìn Văn Phương, ánh mắt lạnh lùng,cả người tản ra luồng khí lạnh, đi về phía cô ta.
Tim Văn Phương co lại, trán toát mồ hôi lạnh, cô theo bản năng bảo vệ bụng mình, liên tục rút lui về phía sau, run giọng nói:
- Anh…anh định làm gì…
Tác giả: Có rất nhiều bạn đọc nhắn lạivới tôi, nói ý kiến của mọi người, 13 rất cảm kích. Có người lo lắng 13là mẹ kế, tôi chỉ muốn nói, 13 tuyệt đối không phải là mẹ kế, mong mọingười tiếp tục ủng hộ…
Chương 77: Giấu diếm
riệu Hi Thành đi từng bước đến bên VănPhương, trong mắt đầy lửa giận, anh đột nhiên vươn tay nắm chặt cằm côta, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hay cho Văn Phương cô, trướckia tôi quả thật xem thường cô, cô cho rằng cô làm vậy thì được cái gì?Tôi cảnh cáo cô, thu hồi tâm địa của mình đi, nói cách khác…
Anh hung hăng trừng mắt nhìn bụng cô:
- Tôi cũng chẳng quan tâm đứa trẻ này, tôi sẽ làm cho cô phải chịu cảnh thê thảm hơn cả cô tưởng tượng.
Mặt Văn Phương lập tức trắng bệch lại,mặt cô ta bị anh cào đau, nước mắt rơi xuống, trong mắt lộ rõ vẻ đauđớn, cô ta khó khăn nói:
- Hi Thành, em thật lòng yêu anh… em thật lòng muốn sinh con cho anh… trước kia ở bên nhau chúng ta thậtvui vẻ… vì sao anh đột nhiên không để ý đến em… Đều tại Thiệu Lâm, đềulà lỗi của Thiệu Lâm, bằng không một nhà ba người chúng ta…
- Câm mồm!
Triệu Hi Thành hét lớn, anh vung tay, Văn Phương ngã lăn xuống đất. Cô ta vội bảo vệ bụng mình, sợ làm hại đứabé, giờ đây chính là mọi hy vọng của cô ta, tuyệt đối không thể gặpchuyện bất trắc.
Văn Phương ôm bụng ngồi đó, khó tin nhìn anh, hai mắt hoảng sợ:
- Hi Thành, anh thật độc ác, bụng em là cốt nhục của anh, anh đối với em như vậy sao!
Triệu Hi Thành chỉ vào Văn Phương. Gân xanh trên trán nổi rõ, ánh mắt dữ tợn đáng sợ, anh nén giọng nói:
- Giờ tôi hận không thể đá vàobụng cô mấy đá! Cô còn có mặt mũi nhắc đến Thiệu Lâm. Loại đàn bà titiện như cô, đoạn thời gian có quan hệ với cô là sai lầm lớn nhất đờitôi. Cô đừng có nói tình yêu gì đó với tôi. Đó chỉ khiến tôi càng thêmghê tởm! Trước là cô tự mình dâng lên cửa, tôi cũng chỉ coi cô là kỹ nữ. Tôi thanh toán cho cô cũng đủ tiền thế mà cô dám chơi tôi. Văn Phương,nếu cô đủ thông minh thì ngoan ngoãn đi, đừng có đùa bỡn tôi, sinh conxong thì cút đi cho tôi! Bằng không… hừ hừ… Văn Phương, cô biết tôi rồiđó, nếu sau này cô có kết cục bi thảm gì thì cũng do cô tự tìm!
Mặt Văn Phương trắng như tuyết, tay gắtgao nắm chặt quần áo mình, mắt sắc ghê người, phát ra thần sắc cuồngloạn. Cô nhìn anh, oán hận nói:
- Đến tột cùng tôi có gì không bằng Thiệu Lâm, vì sao tất cả các người đều khinh thường tôi?
Triệu Hi Thành cười tàn nhẫn:
- Cô còn dám tự so mình với Thiệu Lâm? Cô quá coi trọng bản thân rồi, cô chỉ xứng làm kẻ hầu người hạ cho cô ấy thôi, cái gì cô cũng thua kém cô ấy hết!
Anh ngồi xổm xuống, tới gần cô, ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm cô ta, giống như muốn nhìn thấy lòng cô:
- Chuyện này nếu cô để Thiệu Lâm biết, Văn Phương…
Anh vỗ vỗ mặt cô ta:
- Tôi sẽ cho cô ngày nào cũng sống trong tù đày!
Nói xong anh đứng lên, cực kỳ khinh miệt nhìn cô ta một cái rồi bỏ ra ngoài
Văn Phương nhìn bóng anh rời đi, tim nhưdao cắt. Cô ta gắt gao cắn chặt môi dưới, cắn đến chảy cả máu, máu đỏtươi chảy dài xuống càng khiến mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt điên cuồng, trông như con quỷ dữ.
Anh coi Tống Thiệu Lâm là bảo bối, coitôi là kỹ nữ! Triệu Hi Thành, anh quá đáng lắm. Tôi sẽ không cho anh vừa lòng, tôi muốn xem xem, để cho bảo bối của anh biết tôi có con của anhrồi thì sẽ như thế nào. Tôi cũng không tin, tôi mang thai cháu nhà họTriệu, có Triệu phu nhân bảo vệ thì anh có thể làm gì được tôi. Cứ khinh thường tôi đi, tôi sẽ giành được thứ mà tôi muốn.
Cô ta chậm rãi ngồi dậy, nhìn lại bảnthân, thấy không có chỗ nào khó chịu thì mới yên lòng. Lúc trước cô tavào cửa lớn, trong lòng nghĩ có nên nhân cơ hội này nói chuyện này choTống Thiệu Lâm nhưng giờ khách đông như vậy, làm như thế có thể khiếnTriệu lão gia tức giận không? Đang do dự, cô ta mở cửa ra đã thấy mộtngười phụ nữ trung niên đứng đó. Bà nhìn Văn Phương ra, mặt không đổisắc nói:
- Xin mời đi theo tôi, phu nhân sợ cô không tự tìm được đường ra, bảo tôi dẫn cô ra ngoài.
Văn Phương hừ nhẹ một tiếng, xem ra bọnhọ cũng sợ cô gây chuyện, không cho cô ta cơ hội. Thôi đi, hôm nay cũngkhông phải thời cơ tốt, về sau còn nhiều cơ hội!
Văn Phương ngoan ngoãn theo Dung tẩu đi ra ngoài.
Chu Thiến đang chiêu đãi các khách mờingồi vào vị trí đã thấy Triệu phu nhân sầm mặt đi ra. Triệu phu nhânthấy cô, đầu tiên là sửng sốt sau đó cười cười. Chu Thiến định đi đếnhỏi thì đã thấy bà quay đầu đi, tìm Vương phu nhân nói gì đó. Chu Thiếnđành phải dừng bước, trong lòng có chút nghi ngờ. Sao cô cảm thấy Triệuphu nhân như đang trốn tránh cô? Nhất định là cô đa tâm rồi, sao Triệuphu nhân phải làm thế!
Đang nghĩ thì Triệu Hi Thành cũng từ sauđi ra, sắc mặt cũng rất khó coi. Chu Thiến vội đi tới, Triệu Hi Thànhngẩng đầu thấy cô, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp rồi lập tức bình tĩnhlại.
- Hi Thành, đã xảy ra chuyện gì? Chu Thiến hỏi
Triệu Hi Thành đi đến bên người cô, vuốt eo cô, cúi đầu khẽ nói vào tai cô:
- Không có chuyện gì, chỉ là… cómột người bạn cũ của mẹ đến, bà ấy không muốn gặp nhiều khách nên muốngặp riêng mẹ, nói chuyện một hồi rồi đi. Bởi vì anh từng gặp bà nên bàấy cũng muốn gặp lại. Khi nãy là anh đi gặp bác ấy!
Triệu Hi Thành nghĩ, chuyện này vẫn không thể để cô biết. Sau này đứa trẻ sinh ra sẽ cho nuôi ở ngoài, anh sẽ lừa cô cả đời. Trong lòng anh cũng cảm thấy có lẽ nói thẳng ra thì tốt hơn, có lẽ sẽ được cô hiểu và thông cảm nhưng anh không dám mạo hiểm nhưvậy, anh không thể đoán được phản ứng của cô, cũng không có cách nào đối mặt với hậu quả khó lường đó. Anh không chắc chắn nên chỉ có thể chọncách giấu diếm cô, giấu giếm cô cả đời!
Chu Thiến không nghi ngờ lời anh nói, cô cười nói:
- Đó chắc chắn là bạn tốt của mẹ rồi, nhiều năm như vậy còn nhớ cả ngày kỉ niệm kết hôn của mẹ, bỏ đi như vậy thật tiếc!
Triệu Hi Thành cười cười:
- Đúng vậy….
Bọn họ đi vào bàn tiệc, Hi Thành đỡ ChuThiến ngồi xuống sau đó đi tiếp khách, có người kính rượu thái độ củaanh cũng khác lạ, ai đến cũng tiếp, rất nhanh mặt đã đỏ ửng.
Triệu phu nhân thấy vậy thì gọi Hi Tuấn đến đưa anh vào phòng rồi giải thích với mọi người:
- Chắc hẳn hôm nay quá vui đây mà!
Chu Thiến cũng đi theo vào phòng, Hi Tuấn đỡ anh lên giường, Chu Thiến lấy gối đầu cho anh. Hi Tuấn có chút trách cứ nói:
- Anh đúng thật là, rõ ràng không uống được rượu còn cố uống, chẳng phải đã có người uống thay
Khóe miệng Triệu Hi Thành cong cong, trong tươi cười dường như có chút chua xót. Anh nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Chu Thiến nhìn anh, trong lòng đột nhiêndâng lên một cảm giác kì gị. Cô cảm thấy dường như Hi Thành có tâm sự.Cô trầm ngâm một hồi rồi nói với Hi Tuấn:
- Hi Tuấn, em xuống trước đi, ởdưới còn nhiều khác, anh ấy để chị chăm sóc là được rồi, nếu không có gì thì bọn chị nghỉ ngơi một chút rồi sẽ xuống nhà
Triệu Hi Tuấn gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, nhất thời vô cùng yên tĩnh.
-- kenhtruyen.hexat.com --
Chương 78: Lựa chọn
Rèm cửa màu tím che đi ánh mặt trời, khe rèm cửa tỏa ra tia sáng vô hạn. Bên trong mát mẻ, yên tĩnh.
Chu Thiến lấy khăn mặt ấm giúp Triệu HiThành lau mặt. Triệu Hi Thành nhắm mắt lại, lông mi dài run rẩy giốngnhư hai chiếc quạt nhỏ. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, bộ dáng tuấn tú khiến anh đẹp như thần Hy Lạp (Bắt đầu ngấy với việc suốt ngày tả đẹp như HiLạp rồi, giờ cắt hết, có đẹp như Việt Nam thì tả tiếp =)))
Lòng Chu Thiến dâng lên tình cảm trìu mến, cô nhẹ nhàng lau mặt cho anh, ôn nhu nói:
- Hi Thành, hôm nay anh làm sao vậy? Có tâm sự gì sao? Hay là nói cho em biết đi, có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều
Triệu Hi Thành cảm nhận được động tác dịu dàng của cô, nghe lời nói thân thiết của cô thì tim như bị người cấuxé, đau đớn không thôi. Anh nắm bàn tay cô, hơi dùng lực rồi kéo cô vàolòng, gắt gao ôm chặt, tựa như ôm bảo bối quý giá nhất đời mình
Khóe miệng Chu Thiến tươi cười, dù cảmthấy lạ với sự nhiệt tình bất ngờ này của anh nhưng cũng thấy rất ngọtngào. Cô vươn tay ôm anh, nhẹ nhàng nói:
- Làm sao vậy? Anh nhất định là có tâm sự đúng không?
Triệu Hi Thành vùi mặt vào mái tóc dàicủa cô, hơi thở cô thơm như lan, yết hầu anh như bị chặn lại, trong lòng có xúc động, hận không thể nói hết mọi chuyện với cô sau đó xin cô thathứ nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nói ra miệng. Bắt anh phải nói thế nào? Nói cho người mình yêu rằng có người phụ nữ khác đã mang thai vớianh? Anh nói không nên lời…… Anh trong lòng vạn phần thống khổ, vạn phần dày vò, sau một lúc lâu anh mới có thể bình phục lại cảm xúc, chậm rãinói:
- Tâm sự của anh chỉ có một, đólà phải làm thế nào mới có thể khiến em mãi mãi bên anh, không bao giờrời xa, sau đó như cha mẹ, làm lễ kỉ niệm 10 năm, 30 năm, 50 năm thậmchí là 60.70 năm!
Nói đến lời cuối, giọng dần dần có chút nghẹn ngào.
Chu Thiến lại chỉ nghĩ rằng anh uống rượu nên giọng mới thay đổi. Cô khẽ cười, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh nói:
- Chỉ cần cả đời này anh thực lòng với em, tôn trọng em, tin tưởng em, không lăng nhăng thì cả đời này em sẽ ở bên anh!
Cô nhìn anh mỉm cười, da như tuyết trắng, mắt như sao sáng, đẹp như tranh vẽ.
Trong lòng Triệu Hi Thành bối rối, chuyện này anh thực sự có thể giấu diếm cô cả đời sao? Văn Phương kia chẳng hề đơn giản, nếu cô ta muốn làm chuyện quỷ gì thì anh cũng khó lòng phòngbị. Không, anh không thể mạo hiểm như vậy! Đứa trẻ trong bụng Văn Phương tuyệt đối không thể giữ lại!
Tuy rằng đó là con của anh, tuy rằng nóvô tôi nhưng nếu phải lựa chọn giữa đứa trẻ và Tống Thiệu Lâm anh chỉ có thể chọn Thiệu Lâm. Anh không thể vì đứa trẻ đó mà mất đi Thiệu Lâm.
Anh cúi đầu, trong mắt có ánh lệ. Đừng trách anh tàn nhẫn, vì người anh yêu, anh đành phải làm như vậy
Khi ngẩng đầu, anh đã bình tĩnh lại, vuốt mặt Chu Thiến rồi nói:
- Ở dưới nhiều khách khứa, em xuống trước đi! Anh ở đây nghỉ ngơi một lát rồi sẽ xuống
Chu Thiến tươi cười càng thêm ngọt ngào, cô gật gật đầu:
- Vâng, em xuống trước, anh nghỉ ngơi nhiều một chút, chờ em bảo người hầu mang trà giải rượu cho anh
Sau khi Chu Thiến rời khỏi đây, Triệu HiThành đứng dậy, đi đến cửa sổ gọi điện thoại. Sau hai tiếng tút tút,trong điện thoại truyền đến giọng nam thoải mái:
- A lô! Là sếp Triệu sao? Lại có chuyện gì đây
- A Thêm, lần này lại phải nhờ cậu, cậu giúp tôi làm một chuyện…
Triệu Hi Thành xoay người, khe rèm cửa sổ lộ ra tia nắng mặt trời chiếu vào nửa mặt anh, bên sáng bên tối càngkhiến ánh sáng lạnh lùng trong mắt anh tỏa rõ, nụ cười tàn nhẫn khiếncho anh như quỷ Tu la chốn địa ngục.
Sau khi tiệc trưa kết thúc, có một số người ra về, đại đa số đều ở lại tham gia vũ hội buổi tối
Những khách ở lại có một số ở trong đạisảnh nói chuyện phiếm cũng có một số kéo đi chơi mạt chược. Mà Chu Thiến thật bất hạnh lại bị các phu nhân kéo đi làm chân chia bài. Chu Thiếnthấy hôm nay mọi người đều vui vẻ như vậy cũng không tiện từ chối, đànhphải cố gắng ra trận.
Bàn này đều là người quen, ngoài Triệuphu nhân còn có Trương phu nhân thích nói chuyện bát quái cùng với Vương phu nhân xinh đẹp. Qua mấy ván, Chu Thiến thua thê thảm. Trương phunhân và Vương phu nhân đều cười toe toét, chỉ có Triệu phu nhân nhìn qua có vẻ không vui.
Vương phu nhân không khỏi hỏi:
- Bà hôm nay sao vậy, sắc mặt không được tốt lắm
Trương phu nhân nói:
- Sáng nay vẫn tốt mà
Chu Thiến cũng thân thiết nhìn ton nói:
- Mẹ, có phải mẹ mệt rồi, hay là đi nghỉ ngơi một chút?
Triệu phu nhân nghe xong lời cô nói, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi cười cười, thần sắc có chút mất tự nhiên, bà nói:
- Mẹ không sao, chắc là uống nhiều rượu nên dạ dày không thoải mái
Sau đó quay đầu nói với đám Vương phu nhân:
- Đừng nghiên cứu tôi nữa, cẩn thận không để ý tôi vơ hết tiền của các người
Trương phu nhân cười:
- Cũng phải xem cô có bản lĩnh này không
Lúc Triệu Hi Thành xuống lầu, Chu Thiến đã thua xanh cả mặt. Triệu Hi Thành ở bên người nhìn cô một hồi thì đen mặt nói:
- Em đứng lên đi, để anh đánh
Chu Thiến vội vàng đứng dậy, vẻ mặt như rời khỏi bể khổ mênh mông, ba người còn lại cười rộ. Vương phu nhân trêu ghẹo bọn họ:
- Chúng ta cũng nên cẩn thận, người ta nói thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn
Chu Thiến ngồi ở bên Triệu Hi Thành, nghe xong lời của bà thì đỏ mặt, có chút ngượng ngùng trốn ra sau Triệu HiThành. Triệu Hi Thành một tay chơi mạt chược, tay kia thì gắt gao nắmchặt tay cô ở dưới bàn, khóe môi mỉm cười thong dong.
Chu Thiến sợ mọi người nhìn thấy, vội rút tay ra nhưng Triệu Hi Thành quyết nắm chặt, trong lúc nhất thời vừathẹn vừa quẫn, mặt ửng đỏ. Cũng may mọi người đều chỉ để ý đến bàn mạtchược, lúc này Chu Thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, thuận theo ý anh.
Triệu phu nhân thỉnh thoảng nhìn con mộtcái, thấy anh thoải mái tự tại thì không khỏi thầm thấy may mắn, may màbà hiểu tính con mình…
Sau đó, hoàn toàn là thời gian biểu diễncủa Triệu Hi Thành, anh thi triển hùng phong, chẳng những lấy được tiềnChu Thiến thua về mà còn thắng không ít khiến cho Chu Thiến trợn mắt háhốc mồm, có cảm giác tự hào. Ánh mắt nhìn anh đầy sủng bái. Nhưng khiếncô vui vẻ nhất chính là nhìn thấy vẻ ủ dột của Trương phu nhân.
Triệu Hi Thành vẫn cười thoải mái ungdung như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, không gì có thể làm khó anh. Mãi cho đến lúc tiệc tối, anh nhận được cú điện thoại.
Anh nhìn số điện thoại, liền đứng dậy rồi bảo Chu Thiến tiếp tục đánh. Sau đó anh đi ra ngoài đại sảnh, đến chỗ vắng người.
- A lô, A Thêm, có phải chuyện đã thành công?
Anh mỉm cười gật đầu chào khách đi qua, nhưng hơi nhíu mày, vô cùng căng thẳng chờ đợi đáp án của đối phương.
Chương 79: Tranh chấp
A Thêm tên thật là Lý Thêm, vốn là một kẻ côn đồ sau tình cờ gặp Triệu Hi Thành, Lý Thêm nhờ lòng gan dạ và mưutrí hơn người mà được Triệu Hi Thành thưởng thức. Sau đó bọn họ vẫn luôn duy trì quan hệ hợp tác. Triệu Hi Thành giúp Lý Thêm mở rộng thế lực,đẩy anh lên vị trí số 1,2 trong giới hắc đạo. Lý Thêm thì giúp Triệu HiThành làm một số việc anh không tiện ra mặt.
Giống như chuyện lần này, Triệu Hi Thànhnghĩ nhân hôm nay Văn Phương còn chưa bị Triệu phu nhân đưa đi thì để Lý Thêm nghĩ cách làm cô ta sẩy thai mà không ảnh hưởng tính mạng. Loạichuyện này với người khôn khéo như Lý Thêm thì hẳn là dễ dàng. Nhưngkhông ngờ đầu bên kia trầm ngâm một hồi mới nói:
- Sếp Triệu, chuyện này không thành……
- Không thành?
Triệu Hi Thành đột nhiên cao giọng khiến người xung quanh nhìn. Anh vội nén giọng nhưng sắc mặt vô cùng khó coi
- Cậu làm sao thế? Có chút việc nhỏ cũng không làm được.
Giọng tuy không lớn như rét lạnh nhưbăng. Vừa nói vừa đi đến chỗ vắng người. Đầu bên kia Lý Thêm lau mồ hôilạnh trên trán. Hợp tác nhiều năm, anh rất hiểu thủ đoạn của Triệu HiThành này, tuy rằng giờ đã có vị trí này nhưng trong lòng anh vẫn luôncó sự sợ hãi thâm căn cố đế với Triệu Hi Thành. Lý Thêm xoay người,không muốn để các anh em khác thấy vẻ quẫn bách của mình.
- Sếp Triệu, tôi theo địa chỉ anh đưa đến, sớm đã nhà trống rồi. Hỏi thăm thì mới biết trước chúng ta đãcó một nhóm người đưa cô ta đi. Bọn họ đều nói là người lạ, không biếttừ đâu đến nhưng cô ta hoàn toàn tự nguyện đi theo. Sếp Triệu, anh bảotôi nhất thời tìm đâu ra người đây? Nếu không, cho tôi chút thời gian,tôi sai các anh em hỏi thăm một chút.
Triệu Hi Thành ngẩng đầu thấy Chu Thiếnđang nhìn qua, ánh mắt thân thiết thì sắc mặt không khỏi dịu lại, giọngnói cũng hòa hoãn:
- Được, cậu tiếp tục phái người điều tra. Có tin gì thì báo ngay. Tôi cúp đây.
- Vâng, sếp Triệu, em biết rồi, anh yên tâm.
Triệu Hi Thành cất điện thoại đi về phía Chu Thiến. Chu Thiến hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao bực mình vậy?
Triệu Hi Thành ngồi xuống cạnh cô cười nói:
- Không có gì, là chuyện trong công ty
Lúc nói, ánh mắt anh liếc qua Triệu phu nhân, bà cảm nhận được ánh mắt của anh thì ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng mắt anh
Triệu Hi Thành trầm xuống, lòng đã hiểu chuyện hôm nay vấn đề là từ đâu. Anh mím môi, trong lòng tức giận.
Sau tiệc tối, mọi người nghỉ ngơi rồi đến phòng khiêu vũ
Phòng khiêu vũ nhà họ Triệu rất rộng, cóthể chứa đến mấy trăm người. Dưới ánh đèn thủy tinh như ngọc, sàn gỗbóng loáng, dàn nhạc đang chơi một bản nhạc vui vẻ. Đột nhiên, căn phòng chìm trong bóng tối, sau đó ở giữa sân có một ánh đèn trắng chiếu lênhai người, nhìn trang phục thì đúng là vợ chồng Triệu chủ tịch. Bọn họđứng gần nhau, mười ngón tay nắm chặt, bắt đầu khiêu vũ
Trong không khí, tiếng nhạc réo rắt chảy xuôi.
Mọi người cũng dần tham gia sân nhảy,nhất thời váy áo tung bay như những cánh bướm. Chu Thiến cũng bị TriệuHi Thành kéo vào sân nhảy, bản nhạc chậm này Chu Thiến miễn cưỡng có thể ứng phó nhưng thỉnh thoảng vẫn đạp phải chân Hi Thành. Mấy lần, TriệuHi Thành dù không nói gì nhưng Chu Thiến đã xấu hổ nói:
- Em không nhớ khiêu vũ, hay là chúng ta thôi đi.
Triệu Hi Thành thật ra cũng rất bất an,tâm tư của anh đều đặt lên phía mẹ đang khiêu vũ như con bướm kia, thấyChu Thiến nói vậy thì gật gật đầu, cùng cô rời đi.
Chờ bản nhạc dừng lại, Triệu Hi Thành vội vã đến bên mẹ, nhân lúc mọi người không để ý, kéo bà vào thư phòngtrước đó đã gặp Văn Phương. Anh đóng cửa, ngăn mọi ồn ào bên ngoài, bêntrong vô cùng tĩnh lặng.
Anh xoay người tức giận nhìn mẹ. Mà Triệu phu nhân thì lạnh lùng nhìn anh. Triệu Hi Thành trầm giọng nói:
- Mẹ, là mẹ đón Văn Phương đi rồi? Không phải mẹ nói ngày mai sao?
Triệu phu nhân cười khẽ:
- Nếu mẹ không đi sớm một chút thì cháu của mẹ đã mất, Hi Thành, mẹ nói đúng chứ?
Bà vỗ vỗ vai Triệu Hi Thành:
- Con là con của mẹ, mẹ sớm biết không ổn cho nên mới đi đón cô ta sớm
Giọng bà chuyển lạnh:
- Về sau chuyện này con đừng xenvào, cũng đừng nghĩ muốn giết đứa bé, con cứ việc sống thế giới haingười vui vẻ với Thiệu Lâm, đứa trẻ này mẹ sẽ lo, sẽ không thành chướngngại vật của các con.
Triệu Hi Thành vội la lên:
- Mẹ, đứa bé này tuyệt không thểgiữ lại, mẹ còn sợ không có cơ hội ôm cháu sao? Chỉ cần đứa bé này tồntại một ngày thì quả bom giữa con và Thiệu Lâm lớn lên một ngày, lúc nào cũng có thể nổ. Con không thể mạo hiểm như vậy! Mẹ, mẹ nói cho conbiết, Văn Phương ở chỗ nào
Triệu phu nhân thấy anh cố chấp như thế, không khỏi giận tím mặt, bà chỉ vào Triệu Hi Thành, mở to mắt nhìn:
- Hổ dữ cũng không ăn thịt con,đó là con đẻ của con mà con lại vì một người phụ nữ khác mà muốn giếtchết nó. Hi Thành, tim con là sắt đá sao? Con không sợ báo ứng?
Triệu Hi Thành nhìn thẳng mắt mẹ, vẻ mặt kiên quyết, trong mắt tràn đầy đau đớn:
- Bất kể là báo ứng gì con cũngchấp nhận, so với sự đau khổ khi mất đi Thiệu Lâm thì có đáng là gì? Mẹ, mẹ không hiểu, cảm giác đó con chưa từng có, con không thể mất đi côấy, con không muốn có chút mạo hiểm nào. Đứa bé này tuyệt không thể sinh ra.
Triệu phu nhân kiên định nói:
- Không được, không thương lượng! Chuyện này mẹ đã nói cho cha con rồi, ông ấy rất vui, cũng đồng ý vớimẹ. Con đừng nghĩ nữa
- Mẹ
Triệu Hi Thành không nhịn được cao giọng hét:
- Suy bụng ta ra bụng người, mẹchẳng phải cũng không chấp nhận được người khác có con với cha sao? Lúctrước mẹ chẳng phải không chớp mắt ép người khác phá…
Bốp!
Một tiếng vang lên ngăn cản câu nói tiếptheo, Triệu phu nhân tức đến mặt trắng bệch, cả người run run, tay chỉvào anh cũng run, nói lắp bắt:
- Vô liêm sỉ.. con nói cái gì…con dám nói lời này với mẹ… Mẹ làm thế là vì ai… còn không phải vì cáccon sao? Địa vị của con ở Triệu thị ổn định như vậy là nhờ cái gì? Là vì cha con chỉ có hai đứa con, không có ai đến giành quyền với con cả! Con dám nói lời này với mẹ, Hi Thành, con làm mẹ quá đau lòng…
Nói xong, nước mắt bà rơi xuống, bắt đầu kích động:
- Con nghĩ rằng mẹ muốn làmchuyện đó sao? Nhiều năm qua mẹ luôn bị ác mộng làm cho thức giấc… Connghĩ mẹ không thương Thiệu Lâm sao? Nó cũng là con dâu mẹ, mẹ không muốn nó đau lòng. Nhưng Hi Thành, đó là cốt nhục Triệu gia chúng ta, qua 5tháng nữa đã chào đời, mẹ tạo nghiệt quá nhiều, mẹ không muốn xuống tayvới cả cháu mình nữa
Triệu phu nhân bưng mặt khóc, ngã xuống sô pha.
Triệu Hi Thành thấy mẹ đau lòng như vậycũng hối hận những lời nói trước đó. Anh đi đến bên cạnh mẹ, ngồi xổmxuống, ôm bà vào lòng, vô cùng áy náy nói:
- Mẹ, xin lỗi, con không cố ý nói những lời này, tất cả đều do con, đều là con tự làm tự chịu. Được…
Anh cắn răng:
- Mọi chuyện tùy mẹ, con không xen vào nữa!
Triệu phu nhân ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, gật gật đầu:
- Con yên tâm, mẹ sẽ để ý kĩ VănPhương kia, không để cô ta gây chuyện, đứa trẻ sinh xong cũng sẽ có cách khiến cô ta không dám nói lung tung. Đứa nhỏ chúng ta nuôi bên ngoài,tạm thời không cho Thiệu Lâm biết, chờ Thiệu Lâm có con thì chúng ta nói cũng không muộn!
Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt đầy nướcmắt của mẹ đành nhịn đau mà gật đầu đồng ý. Nhưng thật sự có thể giấuThiệu Lâm sao? Lòng anh mờ mịt.
Chương 80: Khiêu vũ
Vũ hội đang tiến hành.
Phòng khiêu vũ đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Trong sảnh mọi người đều thoải mái, phấn chấn, tiếng cười không dứt bên tai.
Chu Thiến ngồi một mình ở đó, tay xiếtchặt ly rượu thủy tinh, chất lỏng màu đỏ bên trong dưới ánh đèn phảnchiếu ra ánh sáng đầy màu sắc
Cô mỉm cười nhìn giữa sàn nhảy, tìm đượcbóng dáng cha mẹ và anh chị cả mình. Chị dâu Bạch Tư Mẫn nhìn thấy côcòn lườm lại. Chu Thiến cười càng vui vẻ. Đột nhiên có một bóng ngườicao lớn phủ lấy cô. Chu Thiến ngẩng đầu nhìn thì thấy Triệu Hi Tuấn đang cười cười nhìn cô, đôi mắt phương lưu chuyển, anh hỏi:
- Chị dâu sao ngồi một mình ở đây? Anh cả đâu?
Nói xong anh duỗi chân ngồi xuống bên cô. Chu Thiến lắc đầu:
- Không thấy anh ấy, vừa nãy còn ở đây, đột nhiên lại mất tích
Triệu Hi Tuấn nhìn quanh:
- Em cũng không thấy mẹ, vốn đang định mời bà nhảy
Nói xong quay đầu nhìn cô, mắt phượng mỉm cười:
- Không biết em có vinh hạnh mời chị dâu nhảy một bản không?
Chu Thiến vội xua tay:
- Đừng đừng, chị quên cách nhảyrồi, vừa rồi chân Hi Thành bị chị đạp chẳng còn hình dạng gì, chị khôngmuốn lại giết hại em đâu.
Triệu Hi Tuấn bật cười:
- Không sao, em không sợ, thực ra anh cả không nhảy đẹp bằng em đâu, đảm bảo chị không đạp được chân em
Nói xong đứng dậy, lịch thiệp vươn tay nói:
- Chị dâu, cho đứa em này chút thể diện đi, mọi người đều đang nhìn
Nói rồi lại nháy mắt nhìn cô. Chu Thiếncó thể nói gì nữa, đành phải cười đặt tay vào tay anh. Triệu Hi Tuấn nhẹ nhàng nắm tay cô, tay kia ôm eo Chu Thiến, đưa cô vào sàn nhảy.
Chu Thiến có chút lo lắng, không ngừngcúi đầu nhìn chân mình, sợ sẽ đạp vào chân Hi Tuấn. Bên tai truyền đếntiếng cười bất đắc dĩ của Triệu Hi Tuấn:
- Chị dâu, đừng lo lắng, tin em đi
Chu Thiến ngẩng đầu, mặt ửng hồng cườixấu hổ với anh đã thấy anh đang dịu dàng nhìn cô, khuôn mặt tuấn lãngtrấn định, lòng Chu Thiến cũng bình tĩnh lại theo.
Bàn tay ấm áp của Triệu Hi Tuấn nhẹ nhàng đặt ở eo cô, nhẹ nhàng nắm tay cô khiêu vũ, dần dần Chu Thiến quenbước, càng lúc càng nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng thoải mái hơn. Chu Thiến vôcùng vui vẻ, cảm thấy đây là công lao của Triệu Hi Tuấn, không khỏingẩng đầu mỉm cười với anh
Đôi tuấn nam mỹ nữ này dần dần trở thành tiêu điểm toàn hội trường
Nhất là Triệu Hi Tuấn, anh ngẩng đầu ưỡnngực, tư thái tiêu sái như vương tử cao quý tao nhã, vẻ mặt luôn mỉmcười dịu dàng. Lúc chuyển động, mái tóc dài như đám mây duyên dáng. Trên người anh tỏa ra ánh sáng lóa mắt, hấp dẫn mọi ánh nhìn của những côgái nơi đây, có một số người còn nhìn anh như say như mê.
Mà tất cả điều này Triệu Hi Tuấn lại nhưkhông phát hiện. Toàn bộ tâm tư của anh đều chú ý đến người con gáitrước mặt này. Dưới ánh đèn thủy tinh, làn da Chu Thiến trắng nõn nhưngọc, gò mà ửng hồng khiến cô đẹp như đóa hoa mới nở. Hai mắt long lanhnhư viên mã não đen. Khóe miệng cười thật xinh đẹp chiếu thẳng vào lònganh. Anh vốn biết chị dâu xinh đẹp nhưng không ngờ rằng cô lại đẹp đếnmức độ này. Anh nhìn Chu Thiến chăm chú, xung quanh là mùi hương dịudàng bao phủ, Triệu Hi Tuấn như bị mê hoặc, quên tất cả xung quanh,trong đầu chỉ còn đôi mắt sáng như sao kia, sau đó máy móc mà xoay tròntheo điệu nhạc…
Khúc nhạc kết thúc, mọi người đều dừnglại, nhiệt tình vỗ tay cho bọn họ. Lúc này Triệu Hi Tuấn mới bừng tỉnh,anh nhìn quanh, trong lòng mờ mịt.
Chu Thiến dù có chút ngượng ngùng nhưngtrong lòng vẫn rất đắc ý. Cô và Triệu Hi Tuấn rời khỏi sàn nhảy trongtiếng vỗ tay. Cô vỗ vai anh nói:
- Hi Tuấn, em thật lợi hại, khiêu vũ với em đúng là khiến chị có cảm giác mình cũng thành vũ sư, cảm ơnem, hôm nay chị rất vui
Trong lòng Triệu Hi Tuấn đột nhiên bối rối, anh cúi đầu không dám nhìn mặt cô, tim đập như nổi trống.
- Chị dâu, chị vui là được rồi
Anh quay đầu nhìn qua chỗ khác, nói vội:
- Hình như bên kia có bạn của em, em đi trước
Nói rồi không chờ Chu Thiến đáp lại đã đi như chạy trốn, bỏ lại Chu Thiến sững sờ đứng đó. Chờ đến khi vũ hội kết thúc, Triệu Hi Tuấn không xuất hiện trước mặt Chu Thiến nữa.
Sau đó, Chu Thiến lại gặp Triệu Hi Thành, cùng anh nhảy mấy điệu. Triệu Hi Thành vẫn không vui vẻ, Chu Thiến nghĩ đó là vì anh không thích nhảy nên trong lòng có chút tiếc nuối.
Mãi cho đến đêm khuya vũ hội mới chấmdứt, người Triệu gia đều trong tình trạng kiệt sức nhưng vẫn lấy tinhthần vui vẻ tiễn khách
Khách khứa ra về, Triệu gia từ cao xuốngthấp đều mệt mỏi, nhìn cả phòng bừa bãi, đám người hầu ủ rũ. Triệu phunhân thấy thế thì nói:
- Đều đi nghỉ đi, sáng mai dậy sớm dọn là được, hôm nay ai cũng có tiền thưởng, cuối tháng sẽ thanh toán
Lúc này đám người hầu mới tươi cười được chút.
Chu Thiến và Triệu Hi Thành về phòng, Chu Thiến tắm rửa xong nằm xuống ngủ luôn. Cả đêm ngủ thật ngon, căn bảnkhông phát hiện người bên gối trằn trọc cả đêm không ngủ.
Bên kia, Văn Phương theo Dung tẩu đi cửasau, chỉ thấy bên ngoài có chiếc xe đen đợi sẵn. Dung tẩu vào Văn Phương lên đó. Dọc theo đường đi, Văn Phương nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dung tẩu, không nhịn được mà hỏi:
- Định dẫn tôi đi đâu? Đưa tôi về sao?
- Phu nhân dặn tôi đưa cô về thu dọn đồ đạc, sau đó đưa cô đến nơi phù hợp dưỡng thai
Văn Phương hồ nghi:
- Bây giờ, không phải nói mai sao?
Dung tẩu liếc nhìn cô ta một cái, khôngtrả lời. Văn Phương lén lườm lại bà, thầm nghĩ: chẳng phải là người hầuthôi sao? Lên mặt cái gì? Nhưng chung quy vẫn không dám đắc tội “tâmphúc” của Triệu phu nhân.
Nhà Văn Phương ở bây giờ là căn hộ chung cứ trước kia Triệu Hi Thành mua cho cô ta, diện tích không lớn nhưng cũng không tệ.
Về nhà, Văn Phương chỉ thu dọn lấy một số đồ quan trong. Quần áo chẳng mang theo gì, cô ta nghĩ Triệu gia có tiền đương nhiên sẽ mua mới cho mình, cần gì mang theo. Cho nên chẳng quabao lâu đã thu doạn xong, cả căn nhà cũng chỉ gói gọn trong cái vali nhỏ
Toàn bộ quá trình Dung Tẩu đều chỉ lạnh lùng nhìn không nói gì.
Thu dọn xong, lái xe đón lấy vali của Văn Phương đi trước, Dung tẩu theo sau
Một số hàng xóm hóng hớt nghe động mở cửa ra xem. Văn Phương thấy vẻ kinh ngạc của bọn họ thì không khỏi đắc ý,ngẩng cao đầu, giờ cô ta cũng có lái xe, có người hầu, là quý phu nhân
Chương 81: Đối sách của Văn Phương
Dung tẩu đưa Văn Phương đến một biệt thưđộc lập. Chỗ này là ở ngoại thành, ở đây không có cao ốc, cũng không cóxí nghiệp, xung quanh là đồng ruộng, hồ nước nên vô cùng trong lành.
Biệt thự hai tầng, nhỏ hơn biệt thự Triệu gia nhiều nhưng có hoa viên rộng lớn với đủ loại thực vật xanh tốt, hoa nở rộ. Văn Phương không hài lòng, oán giận nói với Dung tẩu vì saokhông để cô ta ở nội thành. Ở đây không náo nhiệt, đi lại không tiện…
Dung tẩu mặc kệ lời cô ta, đi gọi điện thoại nói với Triệu phu nhân một chút rồi nói với Văn Phương:
- Tí nữa sẽ có quản gia và ngườihầu đến đây, cũng sẽ mời bác sĩ khoa sản đến đây kiểm tra định kì chocô, về sau cô phải nghe lời bọn họ.
Chỉ chốc lát, quản gia cùng người hầu đến đây, đều là phụ nữ ngoài 40 tuổi. Dung tẩu kéo bọn họ qua một bên,nghiêm túc dặn dò bọn họ, Quản gia và người hầu nghiêm túc, gật gật đầu. Sau đó Dung tẩu ra về.
Văn Phương không nghe được bọn họ nói gìcũng chẳng để ý chuyện này, cô ta luôn tưởng tượng nếu gặp Thiệu Lâm thì nên tỏ vẻ thế nào, nói năng thế nào để lộ chuyện mình mang thai, cònThiệu Lâm sẽ hoảng sợ thế nào. Nghĩ đến đoạn đắc ý thì không khỏi vui vẻ cười ra tiếng.
Nhưng sau đó, Văn Phương phát hiện mọichuyện không đơn giản như cô ta nghĩ. Đầu tiên là điện thoại bị quản gia tịch thu, lý do di động có phóng xạ, không tốt cho thai nhi. Mà biệtthự này tuy có dây điện thoại nhưng không có máy bàn. Hỏi quản gia, quản gia nói vì ở đây vốn không có ai ở nên không có.
- Tôi muốn gọi điện thì làm thế nào? Văn Phương bất mãn hỏi.
Quản gia thản nhiên trả lời:
- Tiểu thư có chuyện nói với tôi là được, chúng tôi sẽ làm thỏa đáng, không cần gọi điện thoại.
Văn Phương khẽ cắn môi.
Được rồi, điện thoại không thể gọi thìthôi. Nhưng đáng giận là bọn họ luôn theo dõi cô ta gắt gao, không chocô ta ra ngoài. Cho dù là mỗi ngày tản bộ cũng chỉ đi gần đó, hơn nữabên người còn có hai người theo sát với lí do tốt đẹp là vì an toàn củacô ta.
Bị bọn họ theo dõi như vậy sao có cơ hộitìm Thiệu Lâm? Trong lòng cô ta vô cùng lo lắng, chẳng lẽ thực sự đợisinh đứa bé rồi để bọn họ mang đi sao? Đến lúc đó gây chuyện càng khó,chẳng phải cô ta kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?
Đương nhiên không được!
Rốt cục có một ngày, cô ta không nhịn được mà phát hỏa:
- Tôi muốn ra ngoài, mỗi ngày ởđây buồn muốn chết, tôi muốn đi dạo phố, tìm bạn bè trò chuyện. Cácngười dựa vào cái gì mà không cho tôi ra ngoài, đây là bắt giữ ngườitrái pháp luật
Quản gia kia dường như sớm đã dự đoán sẽ có ngày cô ta lên cơn nên thoải mái nói:
- Triệu phu nhân nói, nếu côkhông hài lòng với sự sắp đặt này của bà thì đi lúc nào cũng được. Chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản nhưng đi thì đừng về nữa.
Văn Phương yên lặng, cô ta vất vả lắm mới kiếm được chiếc ô dù này, sao có thể dễ dàng buông tay? Cô ta vừa nghĩtới khuôn mặt âm ngoan của Triệu Hi Thành thì hoảng sợ đến rùng mình,không được, cô ta sẽ không rời khỏi đây
Văn Phương nói không nên lời. Lúc này, cô ta hiểu Triệu phu nhân đã hạ quyết tâm sẽ giam cô ta ở đây cho đến khiđứa bé sinh ra. Bà làm như vậy chắc cũng là để ngăn cản mình đến tìmThiệu Lâm. Trong lòng cô ta cười lạnh, chẳng lẽ bọn họ nghĩ chỉ cầnkhông cho cô ta ra ngoài thì sẽ không có cách gì sao? Từ nhỏ đến lớn,chưa có chuyện gì cô ta muốn mà không làm được.
Từ đó về sau, Văn Phương dần dần ăn ítđi, vẻ mặt buồn bực không vui. Quản gia thấy cô ta mỗi ngày ăn một ítthì cũng lo lắng. Bà nói với Văn Phương:
- Tiểu thư, cô phải ăn nhiều hơn, cô giờ rất cần bồi bổ cơ thể, không ăn không được!
Vẻ mặt Văn Phương ai oán:
- Tôi thật sự ăn không vô, ngàynào cũng buồn bực ở đây, nói cũng chẳng có người nói chuyện cùng, tronglòng rất khó chịu
Cô ta nắm tay quản gia, khẩn cầu:
- Chị à, chị nói với phu nhân,cho mẹ em đến thăm em được không? Để cho mẹ em đến cùng em, nếu phu nhân lo lắng thì mọi người có thể ở bên theo dõi, có được không? Có lẽ tâmtình tốt lên thì cũng ăn được nhiều
Quản gia do dự một hồi, nghĩ rằng, nếu vẫn cứ như vậy có sai lầm gì bà đúng là không thể gánh vác. Vì thế gật đầu nói:
- Được, để tôi hỏi thử cô xem
Quản gia đi qua một bên, gọi điện cho Dung tẩu, cũng không để ý nụ cười giả dối của Văn Phương.
Chỉ chốc lát, quản gia đi tới, nói:
- Này, phu nhân đồng ý rồi, mai sẽ đón mẹ cô đến
Văn Phương vội bày ra vẻ mặt cảm kích:
- Chị à, cảm ơn chị.
Quản gia nhìn cô ta, vẻ mặt cũng có chútđồng tình. Tuy rằng kẻ thứ ba thật đáng khinh nhưng cô ta giờ là lúc cần được quan tâm nhất lại bị giam cầm ở đây, ngay cả muốn gặp mẹ cũng phải xin phép, ngẫm lại cũng đáng thương. (Thương cái xương, tự đâm đầu vào, nó không thấy tội việc gì phải đi thương cho nó). Nghĩ vậy quản giacũng không khỏi thở dài. Con gái bây giờ suy nghĩ sao vậy? Đây chẳngphải là tự mình chịu tội sao?
Ngày hôm sau đã có lái xe đưa mẹ VănPhương đến. Mẹ Văn Phương vừa thấy cô ta thì bắt đầu khóc. Văn Phươngkéo tay mẹ ngồi xuống phòng khác. Quản gia tự mình bưng trà nhưng khônglui xuống, đứng một bên, không xa không gần, vừa vặn có thể nghe được mẹ con bọn họ nói chuyện.
Nghe Văn Phương và mẹ chỉ nói việc nhà,rồi nói tình trạng cơ thể gần đây, sức khỏe cha mẹ, lại lảm nhảm nhữngchuyện vô bổ. Nói một hồi đã đến trưa. Sau đó, đưa mẹ đi ăn cơm, sau khi ăn xong mới lưu luyến không rời mà tạm biệt mẹ.
Lúc gần đi, Văn Phương đưa túi quần áo cho mẹ ngay trước mặt quản gia nói:
- Đây là quần áo lần trước họ mua cho con, con ngại có vẻ già, mẹ lấy mà mặc, đẹp lắm, chất cũng tốt,nhất là túi trước ngực thiết kế rất đẹp
Cô ta nhìn mẹ, nói đầy thâm ý. Mẹ VănPhương hơi run lên nhưng hiểu ý, đón lấy túi quần áo rồi đi theo quảngia ra ngoài. Văn Phương đứng ở cửa nhìn bóng mẹ, thầm nghĩ: hẳn có thểhiểu đi, cho dù không hiểu, mẹ nghe lời mình, chỉ cần để ý đến túi trước của áo là có thể phát hiện.
Đó là phong thư hôm qua cô ta hao hết tâm tư mới có thể thoát được cặp mắt những người này mà viết đưa cho mẹ.