Polly po-cket
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Con dâu nhà giàu phần 10
Chương 163: Nghĩ cách cứu viện
Chiều hôm đó, Triệu Hi Thành đi theo địa chỉ bọn cướp nhắc đến gặp mặt trao đổi. Lúc về, vẻ mặt anh lo lắng vô cùng
Người của Triệu gia đang lo lắng vì sự an toàn của anh, thấy anh bình an trở về thì đều thở phào, sau đó vây đếnhỏi thăm mọi chuyện
Triệu phu nhân sai người hầu pha trà nóng cho Hi Thành rồi cho người hầu lui mới hỏi:
- Sao rồi? Con có gặp Thiệu Lâm không?
Bà nghĩ nơi Hi Thành đến chính là chỗ Thiệu Lâm bị nhốt
Triệu Hi Thành nhấp một ngụm trà lắc đầu:
- Không có, bọn họ hẹn con ở mộtcăn phòng riêng, chỗ đó không phải là nơi có thể nhốt người. Hơn nữa bọn họ còn muốn dùng Thiệu Lâm để uy hiếp chúng ta thì sao có thể để conbiết chỗ Thiệu Lâm được?
Triệu phu nhân cúi đầu:
- Mẹ lo quá nên hồ đồ rồi…
Triệu lão gia nghiêm túc hỏi:
- Rốt cuộc bọn chúng muốn chúng ta làm gì?
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Triệu HiThành càng nghiêm trọng, anh đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt này khiếnai nấy đều rất lo lắng
Triệu Hi Thành nói từng từ từng chữ, giọng lạnh như băng:
- Bọn chúng yêu cầu chúng ta vận chuyển ma túy cho bọn chúng.
- Vận chuyển ma túy
Đến ngay cả Triệu lão gia là người đãquen mọi phong ba cũng có chút hoảng sợ chứ đừng nói đến Triệu phu nhânvà Triệu Hi Tuấn quen sống an nhàn.
Triệu Hi Tuấn mở to mắt, vẻ mặt kinh hoàng, hoảng sợ nói:
- Bọn họ là…
Sắc mặt Triệu lão gia cũng trở nên trắngbệch, ông vốn nghĩ chỉ là bắt cóc bình thường, cho dù bọn cướp thế lựclớn thì cũng chỉ là muốn nhiều tiền nhưng giờ lại liên quan đến ma túythì thực sự là ngoài dự tính của ông. Ai cũng biết chỉ những băng đảngcó thế lực nhất, độc ác nhất, khó bắt nhất mới dây đến ma túy. Da đầuông hơi run lên, cảm thấy mọi chuyện dần vượt khỏi tầm kiểm soát củamình.
Triệu Hi Thành lại nói tiếp:
- Bọn chúng muốn chúng ta giấu hàng của chúng vào kho của chúng ta để tránh công an điều tra
- Không được!
Triệu Quốc Xương quả quyết lắc đầu:
- Chuyện này quyết không thể đồng ý! Một khi bị tra ra thì không chỉ là một nhà chúng ta mà cả Triệu thịcũng coi như xong
Mặt Triệu Hi Tuấn không còn chút máu:
- Cũng may chúng ta còn có chútmanh mối về nơi ẩn thân của chị dâu, chỉ cần cứu được chị dâu thì sẽkhông bị uy hiếp nữa
Triệu phu nhân phụ hoạ theo đuôi:
- Đúng, đầu tiên cứu Thiệu Lâm mới là quan trọng nhất
Bà nhìn Triệu Hi Thành:
- Chẳng phải con đã sai người đi thăm dò sao. Có tin gì không?
- Hẳn là sắp rồi! Lý Thêm làm việc rất chắc chắn, chỉ cần có manh mối thì nhất định có thể điều tra ra! Chỉ là…
Triệu Hi Thành thoáng dừng lại, mày nhăn tít, nhìn về phía cha, thấy vẻ mặt cha cũng chất chứa ưu phiền:
- Chỉ là bọn họ dám đem việc bímật này nói cho chúng ta thì có thể thấy là đã quyết tâm lôi chúng taxuống nước, bọn họ người đông còn có cả súng ống! Thế lực không nhỏ…
- Bất kể Thiệu Lâm có ở trên taybọn họ hay không thì bọn họ cũng sẽ không buông tha chúng ta! Sau nàynhất định sẽ rất rắc rối
Triệu Quốc Xương lo lắng tiếp lời. Bị trùm ma túy theo dõi thì chẳng phải là điều gì vui vẻ, khó mà phòng bị.
Trong mắt Triệu Hi Thành hiện lên một tia ngoan lệ, oán hận nói:
- Cho nên con nghĩ, để tránh hậuhọa về sau, chúng ta nhân cơ hội này diệt trừ bọn họ đi. Bọn chúng dámbắt cóc Thiệu Lâm, cơn giận này thực sự không thể nuốt được
Mắt Triệu Quốc Xương lóe sáng:
- Con muốn làm gì
- Báo cảnh sát
Triệu phu nhân vội vàng phản đối:
- Không được, rất nguy hiểm! Nếu bọn cướp vừa nhìn thấy cảnh sát mà hại đến Thiệu Lâm thì làm sao?
Triệu Hi Tuấn cũng lo lắng:
- Đúng, cứ cứu chị dâu ra rồi tính sau
Triệu Quốc Xương cũng đồng ý với ý kiến của con cả:
- Nếu không nhân cơ hội này mộtlưới bắt sạch bọn chúng, chờ bọn chúng phát hiện Thiệu Lâm đã được cứuthì nhất định sẽ phát hiện có vấn đề. Để bọn chúng sống sót thì chúng ta sẽ gặp rắc rối sau này. Lần sau chỉ e không còn đơn giản là bắt cóc nữa
- Con sẽ cùng Lý Thêm cứu ThiệuLâm ra trước rồi đuổi bám theo bọn chúng, chờ cảnh sát đuổi tới rồi thìkhống chế cho tốt sẽ không để ai lọt lưới
Triệu Hi Thành đập mạnh lên bàn khiến mọi người đều giật mình:
- Bọn chúng sẽ phải trả giá về những hành động này
Mọi người đều hoảng sợ, như đã ngửi thấy mùi máu tanh
Lúc này, điện thoại của Triệu Hi Thành vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại thì Triệu Hi Thành vui mừng nhận:
- Lý Thêm, có tin tức chưa?
Người Triệu gia đều ngừng thở, vẻ mặt lo lắng
- May không làm hỏng việc, tôi đã tìm được chỗ phu nhân bị bắt
Triệu Hi Thành mừng rỡ hét lớn:
- Thật tốt quá
Những người Triệu gia đều vui mừng theo
- Lý Thêm, cảm ơn cậu! Cậu mautriệu tập các anh em! Chuẩn bị vũ khí… đúng, tốt nhất là súng! Không cóthì đi mua! Tôi biết cậu có cách! Tiền không thành vấn đề! Những ngườitham gia hôm nay tôi sẽ có hậu tạ
Triệu Hi Thành và Lý Thêm bàn tính mọi việc xong xuôi rồi mới cúp máy
Sau khi cúp máy, anh nghiêm túc nói với Triệu Quốc Xương:
- Cha, giờ báo cảnh sát thì nhấtđịnh cảnh sát sẽ không để chúng ta hành động một mình, cũng chẳng biếtbọn họ sẽ sắp xếp ra sao. Buổi tối cha chờ con đi rồi mới báo cảnh sát.Cho bọn họ nửa tiếng chuẩn bị hẳn sẽ không muộn
Triệu Quốc Xương cũng kiên quyết gật đầu:
- Được! Các con phải thật cẩn thận
Buổi tối, Chu Thiến tản bộ trong nhàxưởng. Cô đi đến bên cửa sổ, ánh trăng đêm nay ảm đạm, bên ngoài tốiđen, nơi này đến tối đều yên tĩnh chết người, chỉ có tiếng gió rít quakhiến người ta rợn tóc gáy
Chu Thiến nhìn ra bên ngoài nghĩ: nếu Hi Thành nhìn thấy manh mối kia thì hẳn anh sẽ sớm xuất hiện để cứu cô
Đúng lúc này, cửa nhà xưởng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra.
Chu Thiến nhìn lại, chỉ thấy Văn Phươngxoay người khóa cửa lại rồi nhìn cô bằng vẻ mặt oán hận, sau đó bướcnhanh về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Thiến vậy
Chu Thiến hoảng sợ vội lùi về phía sauvài bước, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Văn Phương nhanh chóngđi đến bên cô, bàn tay như xương khô bóp chặt cổ tay Chu Thiến như chiếc gọng kìm, hai mắt hung hăng nhìn Chu Thiến đầy ác độc, nghiến răngnghiến lợi nói:
- Không thể ngờ Hi Thành vì màymà đáp ứng yêu cầu của Phong ca! Thiệu Lâm, mày rốt cuộc đã dùng cách gì mê hoặc Hi Thành thần hồn điên đảo như vậy!
Chu Thiến cả kinh, cũng bất chấp cơn đau đớn, vội hỏi:
- Cô có ý gì? Chẳng lẽ Hi Thành đã đồng ý với bọn chúng
Chẳng lẽ anh không để ý đến tòa nhà cao tầng kia?
Văn Phương không để ý đến cô, cô ta nhưđang đắm chìm trong cơn phẫn nộ của mình, tay càng bóp chặt, móng taydài bấm vào da thịt Chu Thiến:
- Tôi mang thai với anh ấy nhưnganh ấy chẳng buồn nhìn tôi một lần. Tôi mất con anh ấy cũng chỉ dùngtiền đuổi tôi đi. Nhưng anh ấy vì cô và đứa trẻ mà đến mang cũng khôngcần. Vì sao? Vì sao?
Cảm xúc của cô ta càng lúc càng kích động, biểu hiện trên mặt cũng trở nên vặn vẹo.
- Cô có gì hơn tôi! Lúc trước côchẳng qua là khiến anh ấy có chút hứng thú mà thôi. Rốt cuộc cô đã bỏbùa gì anh ấy. Vì sao cô có được chân tình của Hi Thành mà tôi lại thêthảm thế này
Văn Phương buông tay, hai tay ôm đầu, ra sức vò tóc rồi khóc rống lên, như kẻ điên cuồng
- Vì anh ấy mà tôi trả giá nhiềunhư vậy! Tôi nhận lại được gì? Được cái gì? Tôi biến thành dạng này,người không ra người, quỷ không ra quỷ… nhưng anh ấy lại vì cô mà chịubuông tha mọi thứ! Tôi hận! Tôi hận!
Văn Phương lấy tay chỉ vào cô, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng như quỷ
Chu Thiến cầm cổ tay bị cô ta cào chảy máu mà bước lùi dần về góc tường, âm thầm cảnh giác, lòng vừa hoảng vừa sợ
- Văn Phương, cô bình tĩnh một chút…
Văn Phương lại đi từng bước về phía cô, cả người vì kích động mà run run, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
- Anh ấy ngay cả tính mạng cũng không cần, chỉ muốn bảo vệ cô và con sao? Hừ hừ
Cô ta cười lạnh, tiếng cười như quỷ khóc:
- Tôi không cho các người toạinguyện, tôi sẽ không để cô sống mà quay lại bên Hi Thành. Cô là tâm canbảo bối của anh ấy sao? Thế thì tôi sẽ moi tim anh ta, móc gan anh ta!Hủy diệt bảo bối của anh ta! Tôi muốn cả đời anh ta phải sống trong đaukhổ
Chu Thiến bị cô ta dồn ép đến góc tường, cô hoảng sợ nhìn Văn Phương nói:
- Văn Phương, cô muốn làm gì? Cô bình tĩnh chút đi! Cô làm như vậy là phạm pháp, cô sẽ phải ngồi tù…
- Ha ha…
Văn Phương cười lanh lảnh:
- Tôi đến chết còn không sợ thì sợ gì ngồi tù, dù chết thì cũng phải để cô chôn cùng mới được
Cô ta lấy trong túi áo trước ra một ống tiêm, bên trong đầy những chất lỏng, cô ta chĩa kim tiêm về phía cô:
- Đừng sợ, liều lượng thế này đủcho mẹ con các người được chết trong thoải mái rồi. Một chút thôi, rấtnhanh thôi, cô sẽ được chết trong khoái hoạt, coi như tôi nể tình bạn bè lâu năm.
Chu Thiến nhìn chằm chằm ống tiêm trêntay cô ta, trong ống tiêm lóe ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, trong lòng cô đầy sợ hãi. Không, cô không thể chết được, cô không thể để người kháclàm tổn thương đến con yêu của mình. Văn Phương nắm lấy cánh tay ChuThiến như thể sắp tiêm vào tay cô
Dưới tình thế cấp bách, Chu Thiến dùnghết sức lực đẩy cô ta ra. Văn Phương bất ngờ không kịp phòng bị, bị côta đẩy ngã, kim tiêm rơi xuống đất
Chu Thiến ôm bụng chạy ra ngoài cửa lớn, vừa chạy vừa hô to:
- Cứu tôi với!
Nhưng khi Văn Phương đi vào thì cô ta đã khóa cửa, người bên ngoài tuy thấy có tiếng động nhưng không thể vào được
Chu Thiến đập cửa hét lớn:
- Cứu tôi với! Văn Phương muốn giết tôi
Giờ Phong ca của bọn họ hẳn sẽ không đểcô gặp chuyện bất trắc mới đúng, hành vi của Văn Phương hẳn là giấu bọnhọ, nếu không đã không cần khóa cửa
Phong ca nghe được bên trong có động, vội kêu to:
- Văn Phương, cô điên à! Ngườiđàn bà này giờ không thể dây vào. Việc sắp thành công rồi. mau mở cửara, nếu không tôi sẽ giết cô
Văn Phương căn bản chẳng coi lời hắn ta ra gì, cô ta lẩm bẩm:
- Giết tôi cũng được, dù sao tốicũng chẳng muốn sống nữa rồi. Chỉ cần tôi giết được Thiệu Lâm thì chếtchẳng còn gì tiếc nuối nữa.
Vừa nói vừa nhặt ống tiêm lên rồi đuổi theo Chu Thiến
Chu Thiến bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, sắc mặt trắng bệch, thấy cô ta vọt tới thì vội vàng ôm bụng né tránh, vì hànhđộng bất tiện mà sắp bị Văn Phương bắt được
Văn Phương cầm kim tiêm đuổi theo sau cô, miệng kêu la không ngừng. Cô ta giờ đang tính nhân lúc Phong ca chưavào được thì phải đâm kim tiêm lên người Chu Thiến trước. Mắt thấy cửalớn đang bị phá, tình thế khẩn cấp nên cũng không thể nghĩ được nhiều,chỉ cần đâm được Chu Thiến vào đâu thì đâm.
Cô ta cứ thế huơ kim về phía Chu Thiến,nhưng lần nào Chu Thiến cũng né tránh được. Trong nhà xưởng nhiều máymóc, đôi khi cô còn ném lại một số sắt thép lên người Văn Phương để kéodài khoảng cách. Nhưng Chu Thiến dù sao cũng đã có thai 8 tháng, dần dần cũng mệt đi. Hơn nữa Văn Phương cũng trở nên điên cuồng mà đuổi theo,không hề tránh né, cứ như vậy, rất nhanh cô ta đã giữ được Chu Thiến lại
Văn Phương hét lớn:
- Cô chết đi
Sau đó hung hăng đâm kim tiêm lên ngườiChu Thiến. Cả người Chu Thiến mất sức, sắc mặt tái mét không còn sứcchống trả, chỉ đành trơ mắt nhìn kim tiêm đâm xuống…
Đoàng!
Một tiếng nổ vang lên, vẻ mặt Văn Phươngcứng đờ, động tác ngừng lại. Sau đó, cô ta cúi đầu, kinh ngạc nhìn bụngmình, nơi đó có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa
Văn Phương khẽ buông tay, ống tiêm rơi xuống đất, cô ta bưng vết thương mà ngã xuống, vẻ mặt đau đớn.
Chu Thiến bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người, cô ôm mặt hoảng sợ nhìn Văn Phương trúng đạn
- Văn Phương!
Chu Thiến khẽ gọi, tuy rằng cô ghét Văn Phương, oán hận Văn Phương nhưng không mong thấy cảnh cô ta chết trước mặt mình
Phong ca cầm súng đi tới, họng súng vẫncòn khói. Phía sau hắn là vài gã áo đen nhìn Văn Phương với vẻ thảnnhiên như thể đây chẳng là chuyện gì đáng để nói
Phong ca đi đến bên Văn Phương, hung hăng nhìn cô ta một cái như nhìn con chó sắp chết, giận dữ nói:
- Định phá hoại chuyện của tao!Mày nghĩ mày có mấy mạng! Chống đối tao à! Tao đạp chết mày dễ như đạpchết con kiến mà thôi
Văn Phương nằm trên đất mà rên rỉ, máu tươi chảy ra không ngừng. Phong ca quay đầu nhìn Chu Thiến, lạnh lùng hỏi:
- Triệu phu nhân không sao chứ?
Cái gì gọi là giết người không chớp mắt, đến giờ Chu Thiến đã biết. Cô nhìn Văn Phương, người run lên. Phong ca cười lạnh:
- Triệu phu nhân, cô đừng sợ, chỉ cần chồng cô chịu hợp tác thì tôi sẽ không đối xử với cô như thế
Nói xong nhặt ống tiêm bên người Văn Phương lên rồi cùng đám người kia đi ra ngoài
Chu Thiến vội gọi hắn ta lại, Phong ca quay đầu nhìn cô. Chu Thiến chỉ vào Văn Phương nói:
- Vậy cô ấy thì làm sao đây?
Phong ca tàn nhẫn cười:
- Để mặc cô ta đi thôi, nếu cô ghét cô ta thì cô thích làm gì cũng được, giẫm chết cô ta cũng vô tư
Nói xong đi ra ngoài rồi khóa cửa lại
Chu Thiến nhìn Văn Phương, giờ cô ta hơithở mỏng manh, trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.Nhưng đến tận lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Chu Thiến vẫn đầy oán hận.
Văn Phương khó nhọc nói:
- Giờ… cô vui rồi! Mạng cô … tốtthật! Không thể… giết chết cô… nhưng tôi sẽ không tha cho cô đâu, tôi…thành quỷ cũng sẽ … không tha cho cô!
Chu Thiến cảm giác được sinh mệnh của cô ta dần dần yếu ớt, không khỏi thương hại nhìn cô ta mà nói:
- Văn Phương, cô vốn cỏ thể sốngrất hạnh phúc, cô là sinh viên giỏi, lại làm việc trong Triệu thị, côvốn có thể gặp được một người yêu cô, có được gia đình hạnh phúc củachính mình. Cô có con đường đi của riêng mình nhưng lại cố gắng mà cướpđường đi của người khác. Cô rơi xuống bước đường này có gì mà oán trách. Cô oán trách tôi cướp Hi Thành nhưng hình như cô quên mất, ngay từ đầuanh ấy đã là chồng tôi, cô mới là người thứ ba, đứa trẻ trong bụng cô có sinh ra cũng chỉ là con tư sinh. Ngay từ đầu cô đã đặt mình vào vị tríkhiến người ta phỉ nhổ thì sẽ chẳng được ai tôn trọng. Cô không thươngmình thì làm gì có ai yêu cô. Văn Phương, nếu con người thực sự có kiếpsau thì tôi mong kiếp sau cô hãy tự biết quý trọng chính mình!
Văn Phương cười thảm:
- Cô nói hay như vậy chẳng qua là vì cô đã thắng thôi. Trận này tôi thua, tôi thua trong tim Hi Thành. Hi Thành chưa từng yêu tôi…
Máu của Văn Phương chảy như suối khiến xung quanh cô ta đều đỏ hồng:
- Nhưng tôi sẽ nguyền rủa cácngười, tôi nguyền rủa các người cả đời không được hạnh phúc, vĩnh viễnkhông được ở bên nhau
Giọng cô ta càng lúc càng yếu dần đi nhưng sự oán độc trong lời nói lại khiến Chu Thiến dựng tóc gáy
- Văn Phương, cô làm gì thế, lòng cô đầy oán hận, cuối cùng chỉ là tự mình hại mình…
- Tôi chính là không muốn nhìn thấy các người hạnh phúc đó
Chu Thiến nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô ta mà không nói gì, cũng mặc kệ cô ta, lùi ra phía sau vài bước
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có người nhẹ giọng gọi:
- Thiệu Lâm! Thiệu Lâm!
Ban đầu Chu Thiến còn tưởng mình nghenhầm nhưng càng lúc tiếng gọi càng rõ, cô không nghe nhầm, là giọng củaHi Thành. Lòng Chu Thiến mừng rõ, vội chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bênngoài
Một bên cửa sổ lộ ra một gương mặt, nương theo ánh đèn có thể thấy rõ những đường cong góc cạnh và ngũ quan tuấnmỹ, đó chẳng phải là Triệu Hi Thành sao? Trái tim Chu Thiến thả lỏng,nước mắt ứa ra
- Hi Thành! Hi Thành!
Cô nghẹn ngào
- Anh nhìn thấy hai chữ đó đúng không?
Triệu Hi Thành vươn cánh tay qua song sắt mà vuốt ve khuôn mặt cô, khuôn mặt cô tiều tụy đi nhiều khiến anh rất đau lòng:
- Đúng thế! Thiệu Lâm, em có khỏe không?
Chu Thiến liên tục gật đầu:
- Em khỏe lắm!
Cô nhìn anh, sắc mặt anh tái nhợt, mắtđầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, tiều tụy vô cùng. Nhất định anh đã rất lolắng, lòng Chu Thiến vô cùng chua xót.
Triệu Hi Thành nói:
- Em lùi ra xa một chút, anh cắt lan can
Chu Thiến lùi ra hai bước rồi khẽ nói:
- Bọn họ đều ở bên ngoài, còn có súng nữa
Triệu Hi Thành nhìn cô cười trấn an:
- Anh biết rồi, em đừng lo
Triệu Hi Thành lùi ra sau, có một ngườitay cầm kìm lớn bước ra, nhanh chóng cắt đứt hai cây song sắt. Cắt đirồi, Triệu Hi Thành tiến vào, cũng có vài người đi theo anh vào. Sau đó, Triệu Hi Thành vội vã ôm Chu Thiến vào lòng, vuốt tóc cô rồi hôn lênmặt cô như muốn xóa tan mọi sợ hãi, lo lắng trong lòng
Chu Thiến dựa vào vòm ngực ấm áp, nghe nhịp tim quen thuộc của anh mà cảm thấy vô cùng an toàn, chẳng sợ hãi gì nữa
Một người ở phía sau khẽ nói:
- Sếp Triệu, nhân lúc bọn họ chưa phát hiện thì mau đi thôi
Lúc này Triệu Hi Thành mới buông Chu Thiến ra, anh khẽ nói với Chu Thiến:
- Em ra ngoài trước đi, đừng sợ, anh sẽ đỡ em
Chu Thiến cũng không phải là loại con gái mềm yếu, biết thời gian cấp bách nên vội cùng Triệu Hi Thành đi ra cửasổ, bên ngoài đã có người tiếp ứng
Nhưng đang lúc Chu Thiến trèo lên cửa sổthì trên mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng kêu khàn khàn mà thêlương, tiếng kêu này như dùng hết sức của cô ta, ngân vang vô cùng
- Người đâu, mau đến đây, Thiệu Lâm muốn chạy trốn
Giọng nói thê lương trong đêm yên tĩnh trở nên cực kì đáng sợ, ngoài cửa lớn truyền đến những tiếng hỗn độn

Chương 164 : Một lưới bắt hết
Văn Phương nằm trên nền đất lạnh lẽo, cơn đau đớn toàn thân như muốn nuốt chìm cô. Cô hiểu mạng sống của mìnhcũng dần dần lụi tàn, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khôn cùng
Nhưng đúng lúc này, cô nghe được giọngnói quen thuộc, giọng nói đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của cô.Là Hi Thành! Hi Thành đã đến, trời ạ, cảm ơn trời đất, cảm ơn người đãcho tôi được gặp anh ấy lần cuối trước khi chết
Cô dùng hết sức mới có thể hơi ngẩng đầulên, tuy rằng sắc mặt anh không tốt nhưng vẫn tuấn tú như xưa. Hi Thành, nhìn qua đây đi, nhìn em đi, em xin anh, hãy nhìn em một lần
- Hi Thành! Hi Thành…
Cô khó nhọc gọi nhưng giọng nói của cô ta hoàn toàn bị chìm lấp, không còn sức để nói lớn hơn.
Rất nhanh cô phát hiện, cho dù cô có gọilớn hơn thì anh vẫn sẽ không để ý đến mình bởi vì toàn bộ sự chú ý củaanh đều đặt trên người đàn bà kia. Vẻ mặt anh dịu dàng như vậy, ánh mắtanh đầy sự đau lòng, giọng nói anh đầy sự quan tâm, trong lòng anh cănbản chỉ có Thiệu Lâm nên sao phát hiện được sự tồn tại của cô.
Anh phá song sắt đi vào rồi lại chỉ lo ôm Thiệu Lâm, thủ thỉ với cô ấy. Anh chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìnthấy ánh mắt đầy khát vọng của cô. Nhưng trong mắt anh, ngoài Thiệu Lâmra thì chẳng có ai là tồn tại.
Cho dù là lúc cô có quan hệ thân mật nhất với anh thì anh cũng chưa từng nhìn cô với ánh mắt chân tình như vậy,chưa từng nói chuyện với cô bằng ngữ khí dịu dàng như vậy
Lòng Văn Phương chua xót, đau đớn, ngaysau đó nỗi đau lại biến thành sự uất hận khôn cùng, vì sao, vì sao lạiđối với em như vậy! Em cũng là người phụ nữ từng mang thai với anh! Chodù anh đối với em chỉ bằng 1 phần 10 cách anh đối xử với Thiệu Lâm thìem cũng đã thỏa mãn rồi. Em sắp chết rồi, cô độc thê thảm như vậy vì sao còn phải nhìn hai người hạnh phúc, ân ái! Không! Em không có được hạnhphúc thì hai người cũng đừng mong được hạnh phúc! Giờ em đã sắp chết,hai người cũng chết cùng đi!
Cảm xúc của Văn Phương hoàn toàn bị oánhận che lấp, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng! Sự oán hận nhưkhiến sức lực toàn thân trở lại, cô muốn hét thật lớn, muốn gọi mọingười tới, muốn hai người đó không thể trốn thoát, muốn hủy diệt bọn họ
Tiếng hét như điên của Văn Phương nhanh chóng khiến bọn Phong ca chú ý, ngoài cửa truyền đến những tiếng hỗn độn
Bọn Triệu Hi Thành hoảng sợ, lúc này anhmới phát hiện sự tồn tại của Văn Phương, anh nhìn Văn Phương nằm trongvũng máu, cả kinh nói:
- Văn Phương, sao cô lại ở đây!
Lập tức hiểu ra:
- Thì ra đều là do cô giở trò
Chu Thiến cũng hoảng sợ, vừa rồi Triệu Hi Thành xuất hiện khiến cô vừa mừng vừa sợ nên quên đi sự tồn tại của Văn Phương, không ngờ cô ta đã sắp chết rồi còn có thể hét lớn như vậy!Nhìn người ngoài sắp xông vào mà vừa giận vừa vội!
Văn Phương nhìn bọn họ cười thê lương:
- Giờ hai người chẳng ai đi được nữa, ở lại cùng chết với tôi đi! Ha ha…
Tiếng cười đột nhiên ngừng bặt, cô ta đột nhiên ho khan kịch liệt rồi phun ra một búng máu
Kế hoạch chạy trốn bị Văn Phương pháhoại, Hi Thành hận không thể một đạp đá chết cô ta nhưng giờ đã khôngcòn thời gian so đo với cô ta, anh vội đẩy Chu Thiến lên cửa sổ.
Phía sau, Lý Thêm lo lắng nói:
- Sếp Triệu, nhanh lên, nhân lúc bọn họ chưa vào
Nhưng đã không kịp, Phong ca mang theo một đám người cầm súng vọt vào, nhìn thấy Triệu Hi Thành thì đỏ mặt giận dữ:
- Hay cho Triệu Hi Thành kia, lại ngấm ngầm giở trò! Hôm nay đừng ai mong trốn thoát, tất cả đều để mạng lại đây đi
Nói xong giơ súng lên định bắn về phía bọn họ
Triệu Hi Thành thấy cục diện không ổn,trong nháy mắt, anh vội ôm chầm lấy Chu Thiến mà nhào ra. Đùng đoàng hai tiếng, viên đạn phá tung cửa sổ, thủy tinh văng tung tóe. Triệu HiThành toát mồ hôi lạnh, dù anh ngoan độc cỡ nào nhưng cũng chưa từng đối diện với tình huống như vậy. Anh cúi đầu lo lắng hỏi Chu Thiến:
- Thiệu Lâm, em không sao chứ
Chu Thiến ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp vì sợ hãi mà trắng bệch, đôi mắt to kinh hoàng nhưng cô vẫn lắc đầu, run run nói:
- Em… em không sao!
Bên kia, Lý Thêm cùng một số huynh đệcũng tìm chỗ né mà bắt đầu bắn nhau với bọn Phong ca. Nhất thời tiếngsúng ầm ĩ khắp nơi. Bọn Triệu Hi Thành không thoát ra được nhưng bọnPhong ca cũng chẳng thể làm gì
Phong ca đứng đó giận dữ hét:
- Triệu Hi Thành, mày bội tín bội ước! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Không chỉ là mày mà cả nhà màycũng đều phải chôn cùng
Chu Thiến bị tiếng súng đạn làm cho hoảng sợ, cuộn mình trong lòng Triệu Hi Thành, nắm chặt áo của anh, cố épmình không hét lớn. Cô sống lâu như vậy nhưng chưa bao giờ trải qua tình cảnh này, xem trong TV thì thấy phấn khích, nhiệt huyết sôi trào nhưnghiện thực lại quá đáng sợ khiến thần kinh căng thẳng, như chỉ cần bấtchợt là thần chết có thể kéo đến ngay bên cạnh mình
Như là cảm nhận được sự sợ hãi của người trong lòng, Triệu Hi Thành ôm chặt cô rồi vỗ vỗ lưng cô, khẽ an ủi:
- Đừng sợ, cảnh sát sắp tới rồi, chúng ta nhất định có thể an toàn rời đi
Chu Thiến khẽ gật đầu trong lòng anh. Côtin tưởng anh, anh nói nhất định có thể an toàn ra ngoài thì bọn họnhất định sẽ an toàn. Nhưng tại thời khắc nguy cấp này, Chu Thiến lạicảm thấy vùng eo thoát đau. Ban đầu chỉ là cơn đau nhẹ nhưng nỗi đau dần kéo đến, ngay sau đó bụng cũng bắt đầu đau, càng lúc càng đau, sự đauđớn này khiến cô toát mồ hôi lạnh
Không phải là sẽ sinh chứ! Chu Thiến dở khóc dở cười, con yêu à, con biết chọn thời gian thế
Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Hi Thành, vẻ mặtanh rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn về phía đám người đang bắn nhaukia, sự lo lắng hiện rõ trong mắt
Không được, không thể nói cho anh, nếugiờ nói cho anh nhất định anh sẽ mạo hiểm vì cô. Cô từng xem nhữngchương trình về phụ nữ có thai, sinh con không phải là chuyện nhanhchóng, ít nhất phải đau bụng một thời gian thì mới sinh, có những trường hợp còn đau đến hai ba ngày.
Chỉ cần nhịn một chút nữa, chờ cảnh sát đến là bọn họ sẽ được an toàn! Không thể để Hi Thành mạo hiểm được! Chỉ cần cố một chút
Chu Thiến cắn răng, tay nắm chặt thành quyền, dù đau đến tái mặt, đầu váng mắt hoa nhưng cũng cố không rên một lời
Triệu Hi Thành lúc này vừa lo lắng vừamất kiên nhẫn mà nghĩ, sao cảnh sát còn chưa đến, cũng không để ý đượcsự bất ổn của Chu Thiến
Đối diện, bọn cướp có mấy người trúng đạn ngã xuống đất nhưng bên này bọn họ cũng có vài người bị thương. Bọncướp mà cùng xông lên là bọn họ cũng xong đời
Văn Phương nằm trên đất mà cười ha hả:
- Các người đều không chạy được đâu, chết cùng tôi đi
Nhưng giờ ai còn có tâm tình để ý đến côta? Đột nhiên, một kẻ trong bọn cướp bị bắn trúng mà ngã xuống, súngtrong tay rơi đến cách Văn Phương không xa…
Đang lúc bọn Lý Thêm sắp hết đạn thìtiếng hú còi của xe cảnh sát truyền đến. Tiếng hú này chính là liềuthuốc an thần cho bọn Triệu Hi Thành. Thật tốt quá, có viện binh rồi,sống rồi! Mà người bên kia thì biến sắc, chỉ nghe bọn họ kêu la:
- Không hay rồi, cảnh sát đến, Phong ca chạy mau!
Phong ca cũng hét lớn:
- Triệu Hi Thành, mày còn muốn đẩy tao vào chỗ chết! Chúng ta cứ chờ xem sao
Triệu Hi Thành nhìn về phía Lý Thêm:
- Không được để bọn chúng chạy, mau ngăn lại
Bọn Lý Thêm biết cảnh sát đến nên cũngchẳng tiếc đạn, nổ súng truy sát. Bọn Phong ca vừa phải né đạn vừa phảichạy trốn nên rất mất thời gian, chỉ chốc lát sau cảnh sát đã vây kínnơi đây
Bên ngoài tiếng loa vang lên:
- Tất cả hạ vũ khí, giơ tay đầu hàng nếu không chúng tôi sẽ bắn!
Bọn Lý Thêm nghe cảnh sát nói thì đềungừng bắn chỉ tìm chỗ trốn để tránh bị đối phương bắn trúng. Mà đốiphương đều là những kẻ liều mạng, thấy không thể trốn thoát, bị bắt cũng chỉ có nước chết nên cũng mặc kệ bọn Triệu Hi Thành, cả đám ra sức xảđạn về phía cảnh sát mong trốn thoát
Lần này, cảnh sát nhận được điện thoạicủa Triệu Quốc Xương thì đều biết phải đối phó với những kẻ buôn ma túycó súng ống đạn dược, thấy bọn họ chống trả thì cũng quyết vây bắt bằngđược. Những tay súng bắn tỉa giỏi bắn chết hết đám người bên cạnh Phongca, cuối cùng chỉ còn mình hắn sống sót. Phong ca thấy đại thế đã mất,muốn kéo bọn Triệu Hi Thành cùng chết cũng không được, bị bắt cũng chỉcó đường chết mà còn có thể bị tra tấn thì mất hết can đảm, cầm súngnhắm ngay huyệt thái dương của mình…
Đoàn một tiếng, sau đó mọi thứ đều trở nên yên tĩnh
Cảnh sát xông vào, bọn Lý Thêm đều buôngsúng giơ tay đầu hàng, Triệu Hi Thành gật đầu trấn an bọn họ. Lý Thêmcũng không lo, anh theo Triệu Hi Thành lâu như vậy, biết anh sẽ không dễ dàng bỏ mặc mình
Triệu Hi Thành ôm lấy Chu Thiến đứng lên, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cô trắng như tờ giấy, đầu toát mồhôi, môi dưới cắn đến bật máu thì hoảng sợ nói:
- Thiệu Lâm, em sao vậy?
Chu Thiến ngẩng đầu cười yếu ớt với anh, vì chống chọi với cơn đau này mà cô hao hết sức lực toàn thân:
- Em không sao, em nghĩ… em sắp sinh…
Ngay sau đó một cơn đau ập tới, Chu Thiến không nhịn được mà rên rỉ lớn, mồ hôi trên trán đầm đìa
Triệu Hi Thành thấy cô đau như vậy nhưngvẫn không nói gì thì biết cô vì sự an toàn của mình mà nhẫn nhịn nên vừa cảm động lại vừa đau lòng, cũng bất chấp cảnh sát đang ở đây mà bế ChuThiến lên kích động nói:
- Em đúng là đồ ngốc… đau như vậy mà không chịu nói, chúng ta đến bệnh viện!
Kiếp nạn qua đi, mọi người đều bình an vô sự, hơn nữa bé cưng sắp chào đời, lòng Chu Thiến vừa ngọt ngào vừa ấmáp. Cô tựa vào vai Triệu Hi Thành mỉm cười hạnh phúc. Đến lúc này, độtnhiên cô thoáng động tâm, theo bản năng nhìn về phía Văn Phương, vừanhìn thì đã hồn phi phách tán. Chỉ thấy tay cô ta run run nắm lấy khẩusúng, mà họng súng thì nhắm về phía Hi Thành
- Hi Thành!
Chu Thiến hét to một tiếng, giữa lúc chỉmành treo chuông, không biết sức lực từ đâu truyền tới mà cô có thể đẩyHi Thành qua một bên…
Đoàng!
Chương 165: Đau đớn
Triệu Hi Thành quay lưng về phía VănPhương, anh chỉ lo lắng cho Chu Thiến mà hoàn toàn không ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm. Mà đám cảnh sát đều chỉ lo bắt đám người LýThêm nên không ai để ý đến Văn Phương đang nằm trong vũng máu, đều nghĩcô ta là người chết. Vì thế, căn bản không có ai phát hiện ra Văn Phương lấy được súng đến tay từ bao giờ.
Triệu Hi Thành ôm lấy Chu Thiến, lòng đầy vui mừng ngọt ngào, đột nhiên Chu Thiến hét lớn, anh còn chưa phản ứnglại thì bản thân đã bị đẩy qua một bên, ngay sau đó đoàng một tiếng vang lên. Anh chỉ cảm thấy Chu Thiến đang run lên trong lòng rồi như mất hết sức lực mà ngã vào lòng anh, đôi mắt sáng bừng cũng trở nên mơ hồ
Đầu óc Triệu Hi Thành trở nên trống rỗng, sao lại thế này? Đã … đã xảy ra chuyện gì…
Tất cả mọi người đều bị tiếng súng nàydọa ngây người, kinh ngạc nhìn Chu Thiến đang yếu dần đi trong lòngTriệu Hi Thành, lưng của cô có một lỗ thủng màu đỏ, máu tươi trào ranhiễm đỏ quần áo cô tựa như đóa hoa đang nở bừng trong sự giận dữ.
- Ha ha… chết rồi, chết rồi, Tống Thiệu Lâm, cuối cùng cô cũng chết trong tay tôi…
Văn Phương dùng hết sức mà nói ra nhữnglời này, giọng nói thê lương khàn đục như là lấy hết sức lực cuối cùngcủa cô ta. Mọi người kinh hãi phản ứng lại thì có người vội đem súng bắn ngay vào cô ta, tiếng cười lập tức im bặt mãi mãi
Triệu Hi Thành cảm thấy chất lỏng ấm ápdần lướt qua tay anh, anh run run đưa tay lên xem, máu, máu tươi khắpnơi. Màu đỏ của máu chói mắt vô cùng…
Anh thực sự không thể tin được những điều đã xảy ra, cả người mềm nhũn, ôm lấy Chu Thiến mà ngã xuống đất
Anh ôm lấy cô, sự sợ hãi ngập tràn tronglòng, cả người run rẩy. Anh nhìn cô, tay run run sờ lên mặt cô, máu tươi trên tay khiến khuôn mặt tái nhợt của cô đỏ hồng
- Thiệu Lâm… Thiệu Lâm… Em đừng làm anh sợ…
Bờ môi anh run run, trong lòng như có vạn lưỡi đao đang cắt xe, đau thấu tim gan
- Thiệu Lâm, chúng ta … chúng ta… khó khăn lắm mới thoát hiểm… Thiệu Lâm… sao em ngốc như vậy
Chu Thiến chỉ cảm thấy đau đớn vô cùngnhưng so với vết thương của bản thân thì ánh mắt tuyệt vọng của Hi Thành càng khiến cô đau lòng. Cô vươn tay, cầm tay anh, hơi thở càng lúc càng dồn dập, cô có chút khó thở, khó khăn nói:
- Con… mau… con….
Có hai cảnh sát đi đến trước mặt bọn họ, nói với Triệu Hi Thành đang ngẩn nơ:
- Triệu Hi Thành, để mọi người đưa vợ anh vào viện đi, vợ anh đang có thai, không thể chậm trễ
Trong ánh mắt đầy kinh hoàng của Triệu Hi Thành ánh lên một tia sáng hi vọng:
- Đúng, đến bệnh viện, nhanh, nhanh đến bệnh viện!
Anh ôm ngang lấy Chu Thiến, người như con dã thú lao thẳng về phía trước, những nơi đi qua đều để lại vệt máu đỏ thẫm
Cảnh sát đưa anh đến chỗ chiếc xe cứuthương, lần hành động này mọi người có đưa cả bác sĩ đi theo vì sợ cóngười bị thương. Vừa nhìn thấy Chu Thiến bác sĩ đã nghiêm mặt nói với ytá:
- Nhanh cầm máu đi
Sau đó bắt đầu cho Chu Thiến đeo bình dưỡng khí
Xe cứu thương lập tức đi về phía bệnh viện
Chu Thiến nằm nghiêng, vết thương trênlưng đau đến chết lặng mà cơn đau ở bụng thì cũng không ngừng lại, mỗilần đau đớn đều khiến cô cảm nhận máu trên lưng trào ra. Mặc cho y tácầm máu cỡ nào thì cũng không thể ngừng. Cô cảm thấy tay chân mình cànglúc càng lạnh, người cũng lạnh đi, trong lòng cô dấy lên cảm giác bithương, bây giờ cô chạy trời không khỏi nắng sao?
Triệu Hi Thành cũng theo lên xe, bàn tayấm áp nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Anh không ngừng nắm chặt tay cô giống như truyền đến sự ấm áp cho cô nhưng dù thế nào thì cũng chẳng hơn gì
Anh ngẩng đầu nhìn cô, sự đau đớn trongmắt anh khiến cô vô cùng khó chịu, lòng đau đớn vô cùng, nước mắt tràora. Anh vươn tay, bàn tay anh đầy máu của cô, anh run rẩy lau nước mắtcho cô, nhẹ nhàng thì thào:
- Thiệu Lâm, đừng khóc… không sao đâu… không sao đâu… đến bệnh viện là sẽ ổn…
Anh cứ thế mà lặp đi lặp lại như đang an ủi cô, cũng như đang an ủi chính mình.
Sắc mặt Triệu Hi Thành tái nhợt như tờgiấy, lòng đau đớn khôn cùng, cho tới giờ anh vẫn không dám tin vào mọichuyện trước mắt này. Mọi thứ không phải là thật, máu của cô đang chảycũng không phải là sự thật, vết thương của cô cũng không phải là sựthật, mọi thứ chỉ là cơn ác mộng mà thôi, chỉ cần anh tỉnh lại thì sẽthấy Thiệu Lâm vẫn bình an nằm bên cạnh, nằm trong căn phòng của haingười, vỗ bụng mà hát “thỏ con ngoan ngoãn…”. Sau đó cô quay đầu nhìnanh mỉm cười, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời.
Nhưng anh mở mắt ra vẫn chỉ thấy gương mắt tái nhợt đầy máu của cô và đôi mắt dần tối lại
Anh đau đớn nắm chặt tay cô, sự bi thốngtrong lòng không thể tiêu tan, anh rất muốn khóc lớn nhưng lại sợ khiếncô sợ hãi. Anh không muốn để cô thấy mình bi thương, không muốn cô vẫncòn phải lo lắng cho anh cho nên anh cố gắng mỉm cười nhưng anh không hề biết rằng anh cười còn khiến cô đau lòng hơn khóc, bởi vì nụ cười củaanh quá đỗi bi thương
- Đồ ngốc, vì sao em phải làm vậy? Anh là đàn ông, đạn bắn vào cũng có sao đâu… Anh khẽ nói.
Chu Thiến khẽ cười, cô vươn tay tháo ống dưỡng khí, nhỏ giọng nói:
- Được, em đồng ý với anh, lần sau… Lần sau… em nhất định sẽ suy nghĩ …
Trong nháy mắt đó, cô hoàn toàn không cólựa chọn nào khác, mọi thứ cô làm đều là bản năng, đó là trái tim cômách bảo chứ không do lí trí quyết định. Cô không muốn thấy anh xảy rachuyện gì.
Anh nghe cô nói xong thì vẻ mặt không biết là khóc hay cười nhưng nước mắt đã rơi xuống:
- Thiệu Lâm, ngàn vạn lần em đừng làm sao, xem như anh van xin em, anh xin em…
Nước mắt Chu Thiến càng chảy dài:
- Không đâu, em nhất định… không sao, em… đồng ý với anh…
Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, y tá vội đeo ống thở vào cho cô
Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉlặng lẽ rơi lệ, bác sĩ đang giúp cô cầm máu đến toát mồ hôi. Y tá thìnhìn bọn họ, cũng rơi lệ thương cảm.
Đến bệnh viện đã có bác sĩ chờ sẵn, cửaxe vừa mở, bác sĩ nhanh chóng đỡ Chu Thiến xuống, sau đó đẩy cô vàophòng giải phẫu. Triệu Hi Thành như cái xác không hồn, chỉ nhìn ChuThiến, chạy theo cô, tới cửa phòng phẫu thuật lại bị bác sĩ cản lại, bác sĩ bình tĩnh nói với anh:
- Xin hãy chờ ở đây
Chu Thiến bị đẩy vào trong, nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình, Triệu Hi Thành đột nhiên phát điên, anh xông tới nói:
- Để cho tôi vào! Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy
Anh sợ rời khỏi cô như vậy sẽ là mãi mãi cách xa, anh muốn thấy cô, lúc nào anh cũng nhớ cô, cô không thể rời khỏi anh được
Y tá đi theo có thể hiểu tâm tình của anh, giữ chặt anh lại, hòa nhã nói:
- Anh cứ đòi vào sẽ gây trở ngại cho công việc của bác sĩ, anh ở đây chờ, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Nghe cô nói vậy, Triệu Hi Thành mới tỉnh táo lại, tựa vào tường mà dần trượt xuống
Đèn trong phòng giải phẫu lại sáng lên
Triệu Hi Thành ngồi ở đối diện, hai mắtchăm chú nhìn theo ánh đèn, trống rỗng tĩnh mịch mà sáng chói đáng sợ.Anh cứ ngồi yên đó không nhúc nhích, vẫn duy trì động tác đó
Chỉ chốc lát sau, người của Triệu gia vàTống gia đều nhận được tin mà đến bệnh viện. Vừa thấy Triệu Hi Thành,Triệu phu nhân vội tiến lên lay anh hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiệu Lâm làm sao? Cảnh sát nói không rõ ràng gì cả
Triệu Hi Thành chầm chậm quay lại nhìn mẹ, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bi thống:
- Thiệu Lâm trúng đạn rồi, là Văn Phương…
Mỗi lời nói như một cây đao cắm lên ngựcanh. Nếu có thể lựa chọn, anh thà người trúng đạn là anh, nằm bên tronglà anh nhưng vì sao cô lại đỡ viên đạn đó thay anh, vì sao cô ngốc nhưvậy… Lòng anh rất đau, anh rất sợ
- Cái gì?
Mọi người như hít phải khí lạnh, quả thực không thể tin vào tai mình
Triệu phu nhân khóc thành tiếng:
- Văn Phương chết tiệt kia, Thiệu Lâm đang mang thai cơ mà!
Triệu Quốc Xương cũng rất lo lắng còn Triệu Hi Tuấn thì như bị đả kích nặng nề, sắc mặt tái mét lại trong phút chốc
Tống phu nhân và Bạch Tư Mẫn cũng lặng lẽ khóc.
Tống Trí Hào thấy mọi người đều khóc thì đành an ủi:
- Giờ khoa học kĩ thuật phát triển, chỉ là bị trúng đạn, không sao đâu, nhất định mẹ con bình an được mà
Nghe ông nói xong, mọi người như có chút hi vọng, đúng thế, Thiệu Lâm nhất định sẽ không sao
Chỉ có Triệu Hi Thành vẫn luôn lặng lẽ,lòng anh vô cùng sợ hãi, cô chảy bao nhiêu máu… Anh nhìn đèn trong phòng mổ mà thầm cầu nguyện: Nếu trên đời thực sự có thần linh thì xin đừngđem Thiệu Lâm rời khỏi tôi, tôi nguyện trả mọi giá, có thể lấy đi bất kì thứ gì, tiền tài, địa vị, sức khỏe, thậm chí là tính mạng của tôi, chỉxin ông trời hãy cho Thiệu Lâm sống sót, chỉ cần cô ấy mạnh khỏe, bìnhan…
Mọi người đều ngồi an ủi nhau, không khíđầy mùi thuốc sát trùng, thỉnh thoảng lại có người khóc. Đây là bệnhviện, lúc nào cũng có những sinh mạng chào đời, cũng có những sinh mạnglìa đời. Thời gian lặng lẽ trôi qua, đột nhiên cửa phòng mổ bật mở. Mộtbác sĩ đi ra, nhìn bọn họ với vẻ nghiêm túc
Triệu Hi Thành vội chạy tới trước mặt bác sĩ, mọi người cũng vây theo
Bác sĩ nhìn bọn họ với sự tiếc nuối:
- Xin lỗi, người bệnh bị mất máu quá nhiều, đạn bắn trúng phổi của cô ấy, chúng tôi không thể làm gì hơn
Đầu Triệu Hi Thành như nổ tung, tim ngừng đập, máu dồn lên não, áp lực này như nghiến nát mọi sự bi thương, khiến anh hận muốn chết, không nhịn được mà hét lớn.
Phía sau, mọi người đều vô cùng bi thống. Triệu phu nhân lại hôn mê bất tỉnh. Tống phu nhân thì òa lên khóc, Bạch Tư Mẫn cũng rơi lệ…
Triệu Hi Tuấn ôm mặt, không thể tin đượcđây là sự thật. Sinh mệnh cứng cỏi như vậy, nụ cười như hoa đó sẽ rờianh mà đi sao? Đừng, anh không muốn như vậy, cho tới giờ anh chưa từngtham lam điều gì, chưa từng muốn chiếm được cô, chỉ cần để cho anh nhìnthấy cô hạnh phúc là đủ rồi, chẳng lẽ yêu cầu nhỏ này cũng không thểđược sao? Nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi
Chỉ riêng Tống Trí Hào vẫn còn bình tĩnh, hỏi bác sĩ:
- Vậy còn đứa trẻ? Đứa trẻ có thể giữ được không?
Bác sĩ lấy ra một tờ giấy nói:
- Đang muốn bảo mọi người kí lêngiấy đồng ý giải phẫu này, đứa trẻ vẫn khỏe mạnh nhưng vì mẹ bị thươngnên phải nhanh chóng lấy ra mới được, càng kéo dài thì sẽ khó mà giữ cảđứa bé
Triệu Hi Thành nắm lấy tay bác sĩ, vẻ mặt bi thống, anh như van nài:
- Bác sĩ, xin hãy cứu vợ tôi, xin hãy cứu vợ tôi trước
Bác sĩ thở dài, lắc đầu.
Tống Trí Hào nhận lấy giấy rồi kí tên. Bác sĩ đón lấy rồi lại lui vào phòng, đóng cửa lại
Tống phu nhân nhào tới bên cạnh Triệu HiThành, vung tay lên tát cho anh một cái, bà chỉ vào anh, tay run run, vẻ mặt phẫn nộ, nước mắt như mưa:
- Là mày, là mày hại Thiệu Lâm,nếu không phải mày lăng nhăng với Văn Phương thì sẽ không xảy ra chuyệnnày! Là mày hại chết Thiệu Lâm!
Bà điên cuồng đánh lên người anh, khóc lóc:
- Mày trả lại con cho tao! Trả lại con cho tao…
Cả đời bà chỉ có hai đứa con, trong đóchỉ có Thiệu Lâm là thông minh xinh đẹp, nay bắt bà người đầu bạc tiễnngười đầu xanh sao có thể không đau lòng, trong lúc bi thống chẳng quảngì hết, hận không thể đánh chết kẻ đã hại con mình thì mới cam lòng
Triệu Hi Thành nghe xong lời bà thì timnhư bị ai đâm mạnh, điều này khiến cảm xúc bi thương của anh lại thêmphần tự trách. Không sai, bà nói đúng, là tôi hại chết Thiệu Lâm, VănPhương là tôi dây vào, nếu không phải tôi ở bên ngoài trêu hoa ghẹonguyệt thì đã chẳng làm sao. Người đáng chết nhất là tôi chứ không phảilà Thiệu Lâm. Thiệu Lâm, vì sao em lại đỡ phát đạn đó cho anh. Vốn làlỗi lầm của anh, sao lại bắt em phải trả giá.
Lòng anh đầy áy náy và tuyệt vọng, anhquỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy, thế giới trong mắt anh trở nên nhạt nhòa. Anh quỳ nơi đó, hận không thể chết đi cho xong, cả người như dạira, thế giới trống rỗng…
Tống phu nhân gào khóc ở bên cạnh, Tống Trí Hào kéo vợ qua trách:
- Văn Phương là chuyện quá khứ, lần này là ngoài ý muốn, sao bà có thể trách Hi Thành được, nó đã hết lòng rồi
Nói xong lại quay đầu nói với Triệu Quốc Xương:
- Vợ tôi quá đau lòng nên nhất thời nói năng linh tinh, xin đừng để bụng.
Triệu Quốc Xương nhìn Tống phu nhân đang gào khóc lại nhìn qua Triệu Hi Thành như mất hồn mà thở dài rồi lắc đầu
Bên kia, Tống phu nhân vẫn gào khóc:
- Tôi không nói bừa, tôi không nói sai gì cả. Là nó hại chết Thiệu Lâm, Thiệu Lâm đáng thương của tôi…
Tống Trí Hào vội kéo bà qua một bên, ép bà ngồi xuống ghế rồi không cho bà nói thêm gì. Tống phu nhân giận dữ:
- Con gái ông đã bị người hại chết mà một câu ông cũng không dám nói sao?
Tống Trí Hào thẹn quá hóa giận:
- Tôi bảo bà im mồm
Tống phu nhân thấy chồng vô tình như vậy lại càng đau lòng, bà ôm mặt khóc. Bạch Tư Mẫn vội tới an ủi.
Triệu Hi Thành sụp xuống như sắp chết nhưng lúc này ai cũng đau lòng, không ai đến bên anh
Cũng không biết qua bao lâu, đèn trongphòng mổ tắt, bác sĩ mệt mỏi đi ra. Nhìn thấy bác sĩ, Triệu Hi Thành run lên, lảo đảo đứng dậy, vọt tới bên bác sĩ. Mọi người cũng đều vây lại.
Bác sĩ nhẹ nhàng nói:
- Mọi người đi gặp bệnh nhân lần cuối đi, đừng đi nhiều người, chỉ được ba người thôi
Còn chưa nói xong, Triệu Hi Thành mặtkhông chút máu mà chạy vào. Triệu Hi Tuấn cũng đi theo, Triệu phu nhânthì té xỉu, Tống Trí Hào sợ vợ nói điều khó nghe nên kéo áo bà không cho bà vào. Bạch Tư Mẫn an ủi Tống phu nhân rồi bảo để mình vào thay.
Ba người qua hành lang đi vào phòng giảiphẫu, thấy trên giường là Chu Thiến đắp chăn trắng mỏng, trên chăn loang lổ vết máu, mặt cô tái mét như chăn. Ba người đều rơi nước mắt
Chương 166: Châu Châu
Trong phòng bệnh vô cùng tĩnh mịnh, chỉ có tiếng máy điện tâm đồ chạy theo quy luật
Triệu Hi Thành đi từng bước vào phòng,mỗi bước đi như có đao chém, đau thấu tim gan. Thân thể anh run rẩy, mặt không chút máu, trong mắt là sự đau đớn khôn cùng. Anh đi đến bên ChuThiến, Chu Thiến chỉ nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đẹp vốn ảmđạm lúc này lại lóe ra tia sáng lạ thường tựa như ánh sáng cuối cùng của cuộc đời
Cô nhìn anh, đôi môi tái nhợt khẽ mỉmcười, chậm rãi vươn tay. Triệu Hi Thành vội nắm tay cô, bàn tay lạnh lẽo của cô khiến tim anh như đông cứng lại.
- Hi Thành, xem con của chúng ta chưa, bé tí, em chẳng biết là giống ai nữa…
Giọng cô nhỏ bé mà dịu dàng, lặng lẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh
Trước khi ra ngoài bác sĩ đã quấn tã cho đứa trẻ rồi đặt bên cạnh Chu Thiến, cho đứa trẻ được ở bên mẹ ở cuối đoạn đường
Triệu Hi Thành nhìn đứa nhỏ nằm trong tã, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm, còn có chút nước chưa được lau sạch, khó mà nhìn ra giống ai nhưng anh vẫn nắm tay cô khẽ nói:
- Trông rất giống em, đáng yêu lắm.
Nụ cười của Chu Thiến có chút tiếc nuối:
- Em mong con giống anh, con trai giống cha mới tốt…
- Vậy em mau khỏe đi, nhìn con lớn lên, có lẽ lúc con lớn sẽ giống anh…
Triệu Hi Thành mỉm cười, môi không tự chủ mà khẽ run run, cổ họng nghẹn đắng
Nước mắt của Chu Thiến lặng lẽ rơi xuống:
- Em không chờ được ngày đó… Hi Thành, em rất luyến tiếc anh, luyến tiếc con…
Triệu Hi Thành tới gần cô, đặt tay cô lên tay mình, nước mắt cuối cùng trào ra:
- Thiệu Lâm, đừng nói vậy, xin em… đừng rời bỏ anh, xin em đừng rời bỏ anh…
Anh hôn lên khuôn mặt cô, hôn lên môi cô, nức nở khóc, nước mắt của bọn họ hòa lẫn vào nhau như muốn cuốn đinhững bi thương, tuyệt vọng khôn cùng.
- Thiệu Lâm, đừng mà, Thế Duy nhỏ như vậy, con không thể không có mẹ, sao em có thể nhẫn tâm bỏ mặc con,con thậm chí còn chưa được nhìn em một lần, Thiệu Lâm, sao em lại nhẫntâm… Còn cả anh nữa, nhớ lại những ngày tháng vui vẻ của chúng ta, chúng ta cùng đi dạo dưới ánh trăng, chúng ta nói chuyện phiếm trong hoaviên, em đã nói là rất thích những ngày như vậy… Chúng ta có cả đời nữa… Căn phòng lớn như vậy, anh không muốn ở một mình… Còn cả những chậu hoa trên lan can, anh sao chăm sóc hết được, hoa sẽ chết … Thiệu Lâm, Thiệu Lâm, bên cạnh anh sao có thể vắng em. Anh không dám tưởng tượng nhữngngày đó… Chúng ta khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, mọi thứ đều rấttuyệt vời, chúng ta có thể hạnh phúc cùng con lớn lên, Thiệu Lâm, xinem, xin em đừng đi…
Anh nói năng lộn xộn, trong mắt đầy những sợ hãi, bi thương, nước mắt rơi không ngừng, thấm ướt mặt cô, làm bỏngtim cô. Bạch Tư Mẫn đứng phía sau ôm mặt khóc. Triệu Hi Tuấn cũng đứng ở bên kia khóc nhìn cô, anh nhìn cô thật sâu như muốn khắc hình ảnh củacô vào lòng
- Chúng ta còn định đi du lịch,chẳng phải em muốn đi Cửu Trại Câu, em đã nói chờ con lớn một chút cảnhà chúng ta đi du lịch, Thiệu Lâm, Thiệu Lâm… em đã từng nói sao lạinuốt lời, đừng đi, đừng đi… đừng rời bỏ anh…
Trong mắt anh đầy sự cầu xin, vẻ mặt sợhãi kích động vô cùng. Triệu Hi Thành như thế này Chu Thiến chưa từngthấy, giờ cơ thể cô như cây gỗ chết. Mọi đau đớn đều không còn, chỉ cònsự đau đớn trong lòng thì đang cắn xé tâm hồn cô.
- Hi Thành, đừng đau lòng… em sẽ không đi… em sẽ luôn ở bên cạnh anh…
Cô khóc nhọc vươn tay, run run xoa mặt anh, khẽ lau nước mắt cho anh nhưng nước mắt của cô lại càng đong đầy:
- Em sẽ cùng anh, cùng Thế Duy…Em còn phải sinh em cho Thế Duy nữa… để bọn chúng chơi với nhau… em sẽkhông chết… đừng quá đau lòng… đàn ông mà khóc như vậy thì Thế Duy sẽcười anh đấy
Chu Thiến yếu ớt nói, mỗi lời nói như lấy đi hết sức lực của cô, yếu ớt vô cùng nhưng cô vẫn mỉm cười mà nói. Hai mắt nhìn anh đầy lưu luyến, buồn thương. Cô rất không nỡ rời khỏi anh,rời khỏi con nhưng cô biết, thời gian của cô chẳng còn nhiều, cô cảmgiác mỗi hơi thở đều thật khó khăn, cảm nhận được tim càng lúc càng đauđớn, cảm nhận được máu trong cơ thể đang đông lại nhưng nỗi đau trongmắt anh khiến cô thực sự đau lòng, cô hận không thể lập tức ùa vào lònganh, chỉ cần anh đừng đau lòng như vậy. Nhưng cô không làm được, tim côthực sự quá đau…
Hi Thành, có thể đừng đau lòng như vậyđược không, có thể mỉm cười nhìn em ra đi, có thể đừng quên em không…Đừng, đừng quên em, em ích kỉ lắm, cho dù thấy anh đau lòng thì em cũngkhông muốn anh quên em, hãy để em sống trong tim anh, để cho em mãi mãi ở bên anh
Những lời này cô không còn sức để nói, chỉ có thể bất lực, tuyệt vọng nhìn anh mà khóc
Có lẽ cảm nhận được lòng cô, hoặc cảmnhận được sức lực yếu ớt của cô, Triệu Hi Thành luống cuống lau nướcmắt, cười nụ cười khiến người ta còn đau lòng hơn khóc:
- Được, anh không khóc, em đừng nói gì, nghỉ ngơi cho tốt, em nhất định sẽ khỏe mà, nhất định khỏe lại…
- Đúng… em nhất định… sẽ khỏe… lại
Cô hiểu rõ bản thân nhất nhưng vẫn phụ họa theo chỉ mong anh dễ chịu hơn
Bọn họ nhìn nhau, nước mắt không thểngừng lại nhưng vì muốn đối phương thoải mái hơn mà còn an ủi, lừa gạtnhau mà vẫn phải mỉm cười
Đây là tình cảm sâu đậm cỡ nào! Triệu HiTuấn ở bên nhìn hai người bọn họ mà lòng đau như cắt. Anh bưng miệng cốngăn mình khóc thành tiếng, không muốn sự đau lòng của mình quấy rầy đến hai người. Mắt thấy ánh sáng trong mắt Chu Thiến càng lúc càng ảm đạmthì không nhịn được, cầm tay cô mà đau đớn khóc nấc lên:
- Chị dâu… chị dâu
Anh gọi hai tiếng, sự đau đớn trong lòngnhư nhấn chìm anh, anh không nhịn được mà òa khóc, như thể đem nước mắtcả đời trút hết.
Chu Thiến quay đầu nhìn anh khẽ nói:
- Thật khó coi… siêu sao Hi Tuấn… lại khóc… thành ra thế này… chẳng đẹp gì cả… đừng buồn… chờ chị khỏelại, sẽ … tạo hình cho em…
Xin lỗi, đã để em đau lòng như thế.
- Chỗ Tiểu Mạt… em nói với cô ấy…
Triệu Hi Tuấn nắm chặt tay cô, gật gật đầu mà lòng đau như cắt
- Tư Mẫn…
Bạch Tư Mẫn đi qua, cô đã khóc lạc giọng:
- Thiệu Lâm, sao có thể như vậy…
- Tư Mẫn, cảm ơn chị đã đối tốt với em…
Người con gái hồn nhiên, lương thiện nàyđã đem lại cho cô sự ấm áp, là sự ấm áp duy nhất trong Tống gia. Cô nhất định sẽ phù hộ cho cô ấy được hạnh phúc!
Bạch Tư Mẫn lắc đầu:
- Là vì em đã đối tốt với chị…
Nước mắt cô như sông vỡ đê…
Khóe miệng Chu Thiến cong cong:
- Đừng tự làm khổ mình…
- Ừ, chị biết…
Đột nhiên Chu Thiến thở dốc, điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo chói tai
Triệu Hi Tuấn vội ấn chuông khẩn cấp trên tường
Nhìn những đường cong mỏng manh trên điện tâm đồ, người Triệu Hi Thành run bắn lên, anh hoảng sợ nhìn gương mặtcô, miệng thì thào:
- Đừng mà… đừng mà…
Anh gắt gao nắm chặt tay cô, như thể chỉ cần nắm chặt tay cô thì cô sẽ không rời khỏi anh. Anh mở to mắt nhìn cô không chớp
Chu Thiến nhìn anh, ngực phập phồng, côcảm thấy vô cùng đau khổ, phổi như nổ tung, hơi thở như bị ai chặn lại,không thể thở được, cả người côn run rẩy, tim đau đớn. Cô còn rất nhiềulời muốn nói với anh nhưng chẳng thể nói được gì, chỉ có thể tuyệt vọngnhìn anh, cuối cùng cô dùng hết sức mà khẽ mấp máy nói ba chữ: “em yêuanh…”. Ba chữ đó cô giấu kín trong lòng chưa từng nói ra miệng. Nhữnglời này cô lặng lẽ nhắn gửi đến anh, thời khắc cuối cùng của cuộc đời,cô muốn những lời này sẽ khắc sâu trong tâm khảm của anh…
Lồng ngực cô dần bình ổn lại, ánh sángtrong mắt càng lúc càng mỏng manh, khuôn mặt của Hi Thành càng lúc càngmơ hồ, càng lúc càng xa xôi, sau đó mọi tiếng động đều chìm khuất, thếgiới thật yên tĩnh. Cô như nhìn thấy vẻ mặt cực kì đau đớn của anh, anhhá to miệng như đang nói gì, Hi Thành, anh đang nói gì, em không ngheđược, đừng đau lòng như vậy, em sẽ rất buồn… Đột nhiên trước mắt tốisầm, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chậm rãi khép mắt lại, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng…
Triệu Hi Thành nhìn mắt cô dần khép lại,bàn tay nắm chặt tay anh dần buông lỏng như đóa hoa tàn úa, mất đi sựsống. Anh vô cùng đau đớn, muốn kêu nhưng lại không thể kêu thành tiếng, muốn khóc mà lại mất đi sức lực, ngực như có cái gì đó chặn lại, cổhọng anh ú ớ rên rỉ như con dã thú bị thương, sự đau đớn khiến anh phátcuồng
Bác sĩ vội vã tiến vào, kiểm tra qua tình hình của Chu Thiến, thực hiện sơ cứu một lượt, cố gắng một hồi vẫnkhông thể khiến điện tâm đồ có tín hiệu gì. Tiếng “tít” từ điện tâm đồlạnh lùng tuyên bố Chu Thiến đã qua đời. Bác sĩ cũng đành buông tay, bỏnhững dụng cụ trên người Chu Thiến đi rồi quay đầu nhìn đám người TriệuHi Thành lắc đầu
Bạch Tư Mẫn không khỏi òa lên khóc. Triệu Hi Tuấn nhìn đôi môi tím ngắt của Chu Thiến mà rơi nước mắt, đau đớn khôn cùng.
Bên ngoài phòng mổ, đám người Tống phunhân nghe thấy tiếng Bạch Tư Mẫn khóc thì vội chạy vào, nhìn thấy cảnhtượng này thì cũng khóc rống lên. Triệu Quốc Xương cũng lặng lẽ quay đầu đi lau nước mắt. Tống Trí Hào nhìn con gái nằm trên giường mà lòng cũng đau đớn.
Chỉ có Triệu Hi Thành lúc này lại yênlặng đến ngạc nhiên. Anh nắm tay Chu Thiến không buông, chỉ lặng lẽ nhìn cô, hai mắt dại ra. Đứa trẻ bên cạnh như cũng cảm nhận được mẹ đã rờixa mà đột nhiên khóc òa. Nhưng tiếng khóc này cũng không khiến Triệu HiThành chú ý. Anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, như thể cứ nhìn cô thế này, giây lát sau cô sẽ tỉnh lại, nhìn anh mỉm cười, dịu dàng gọi anh mộttiếng: – Hi Thành.
Nhưng bất kể anh thầm gọi cô thế nào, đôi mắt như ngọc kia mãi mãi không mở ra nữa…
Thiệu Lâm, Thiệu Lâm, Thiệu Lâm… em vẫn rời bỏ anh mà đi, giờ đây anh biết phải tìm em nơi đâu…
Đã không còn em nữa, anh sẽ thế nào đây, anh… không dám nghĩ…
Thiệu Lâm….
……
Chu Thiến mở to mắt, phát hiện mình đangnằm trong bóng đêm, bốn phía im ắng, giơ tay lên không nhìn thấy ngóntay nhưng dần dần, mắt cô đã thích ứng được với bóng tối, phát hiện xung quanh có rất nhiều cây cối, có lẽ là một bìa rừng nhỏ.
Lòng cô đầy nghi hoặc, thế là làm sao? Cô chẳng phải vừa mới ở trong bệnh viện sao? Sao lại đến đây? Hi Thànhđâu? Hi Tuấn đâu? Con yêu đâu? Sao chỉ có mình cô ở đây
Còn nữa, cô không phải đã chết sao? Saolại tỉnh lại? Chẳng lẽ cô được cứu sống? Nhưng cũng không đúng, chữa trị phải ở trong bệnh viện, sao có thể một mình ở đây?
Lòng cô hoảng hốt, chẳng lẽ đây là nơichôn thân của cô? Cũng không đúng, cô nằm trên đất, không có bia mộ gìxung quanh, Triệu gia tuyệt đối sẽ không đối xử với cô như vậy!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chu Thiến hoàn toàn không hiểu.
Cô cẩn thận đứng dậy, vừa cử động thìphát hiện trên đùi và trán hơi đau đau, vươn tay sờ thì thấy dấp dính,chắc là chảy máu. Quái lạ, vết thương này là từ khi nào?
Bốn phía có tiếng động nhỏ, tiếng côntrùng kêu, tiếng gió thổi lá cây xào xạc, trong đêm tối này có vẻ âmtrầm đáng sợ. Chu Thiến không khỏi rụt vai lại
Cô định đứng lên nhưng chân rất đau,trong đêm tối lại không thấy rõ được vết thương, cũng không thể nhìn rõđường. Cô nghĩ, mọi chuyện chờ trời sáng rồi tính. Cô không dám cử động, an vị một chỗ, cũng may thời tiết ấm áp nên không bị lạnh
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng cong cong hình lưỡi liềm, ánh sao như ngọc trên bầu trời đêm, tựa nhưvô số đôi mắt đang nháy mắt tinh nghịch. Giờ mới là mùa xuân sao lại cónhiều sao vậy? Thật là lạ
Nhìn một hồi, cơn mệt mỏi ập tới, bốnphía vẫn vô cùng im ắng, cô không cảm thấy nguy hiểm nên lại nằm xuốngđất, dù sao người cũng bẩn rồi, cứ đơn giản là được, cứ ngủ một giấc đã, lấy lại tinh thần để mai con đối mặt với mọi chuyện khó hiểu này
Trên đất có cỏ, nằm hơi nhặm nhưng cô cũng đành chịu, cơn buồn ngủ ập đến, cô chậm rãi khép mắt lại.
Bất kể thế nào, được sống đã là một niềm hạnh phúc.
- Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!
Có người cứ vỗ vỗ mặt Chu Thiến như thể không lay tỉnh cô thì không tha, mặt cô bị vỗ đến nóng rát
Lòng Chu Thiến dâng lên cảm giác tứcgiận, muốn đánh thức tôi thì có cần vỗ mặt tôi thế không, quá không tôntrọng người khác! Cô vươn tay nắm tay người nọ, miệng làu bàu:
- Đừng đánh nữa, tôi…
Chu Thiến mở mắt ra thì thấy ngay khuôn mặt của một người trẻ tuổi, người nọ thấy cô tỉnh lại thì cười:
- Châu Châu, sao lại ngủ ở đây, chắc lạc đường đúng không! Em đã lớn thế này rồi sao lại không nhớ được đường?
Ngữ khí rất thân thiết
- Châu Châu?
Lòng Chu Thiến dâng lên một dự cảm, không thể chứ…
Chu Thiến lập tức cúi đầu nhìn lại mình,quần áo cũ nát, cái này không tính nhưng làn da vốn trắng nõn cũng chẳng còn mà thay vào đó là làn da vàng vọt, đôi tay này cũng chẳng phải làđôi tay thon dài của Tống Thiệu Lâm nữa
Không thể nào… Chu Thiến kinh hoảng.
Người kia lắc đầu, tặc lưỡi:
- Còn quên cả tên mình nữa! Bảoem ngốc thật đúng là không sai tí nào, chẳng hiểu sao có thể sống đượcbao nhiêu năm như vậy
Chu Thiến chỉ kinh ngạc nhìn người kia,nhìn đôi môi anh ta đóng rồi lại mở, lòng nghĩ: không thể nào… sao cóthể cẩu huyết như vậy được.
Người nọ cũng chẳng để ý đến vẻ mặt thảng thốt của cô cho lắm, dường như như vậy là chuyện rất bình thường. Sauđó anh ta lại nhìn vết thương trên người cô rồi nói:
- Vết thương nghiêm trọng như vậy, anh cõng em về, bảo bác sĩ Lưu trong thôn khám cho em
Nói xong ngồi xổm xuống trước mặt cô
Chu Thiến vẫn nhìn anh ta ngẩn người, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần
Người nọ mất kiên nhẫn quát:
- Anh nói anh cõng em về, nghe không hiểu à? Đặt tay lên vai anh, dựa vào lưng anh
Bị anh ta quát vậy thì Chu Thiến mới tỉnh táo lại một chút, cô nghĩ, bất kể thế nào, rời khỏi đây rồi tính, hơnnữa vết thương trên người vẫn phải chữa trị
Chu Thiến theo lời anh ta nói, dựa vàolưng anh ta. Anh chàng kia đứng dậy, cõng cô đi về phía trước, có lẽcõng cô với anh ta chỉ là chuyện đơn giản. Chu Thiến nhìn cánh tay gầytrơ xương của mình mà nghĩ, khó trách anh ta cõng mình dễ dàng như vậy.Khối cơ thể này thật quá gầy
Người nọ nhanh chóng đi men theo conđường nhỏ mà ra khỏi rừng, cõng cô xuống núi. Chu Thiến nhìn những ngôinhà thấp càng lúc càng gần mà trong lòng bất ổn. Thế này là sao? Đã xảyra chuyện gì?
Người nọ cõng Chu Thiến đi đến bên đườngquốc lộ. Một lên là những cánh đồng lúa, bên kia là một ngôi nhà lầu.Trước nhà có một bàn mạt chược, bọn họ nhìn thấy thì đều chào hỏi:
- Hổ Tử, Châu Châu lại bị thương?
- Hổ Tử, cậu tìm được con bé ở đâu
Hổ Tử vừa đi vừa nói với bọn họ:
- Tôi đưa Châu Châu đến chỗ bác sĩ trước đã
- Mau đi đi! Những người kia vẫy tay với bọn họ
Chu Thiến phát hiện dân cư nơi này nóigiọng hơi khác, chẳng lẽ đây là Tứ Xuyên? Lòng cô càng lúc càng nghingờ. Giờ cô chỉ muốn có cái gương để chứng thực suy nghĩ trong lòng
Chờ bọn họ đi qua, những người kia đều khẽ bàn tán:
- Trẻ con không cha không mẹ thật đáng thương, giờ ngay cả bà cũng mất, chẳng ai để ý đến con bé, lại còn là đứa ngốc…
- Đúng thế, nếu không có mọi người thay phiên nhau đưa cơm suốt hai năm qua thì nó sớm đã chết đói rồi
- Nhưng cứ thế này cũng không phải là cách! Miệng ăn núi lở, chẳng lẽ chúng ta phải nuôi nó cả đời sao?
- Ai, nói sau đi! Người như con bé chẳng biết tự chăm sóc mình, chẳng biết sống được bao lâu… thôi đừng nói!
Lập tức, mọi người lại vui vẻ chơi mạt chược mà bỏ qua câu chuyện về Châu Châu
Hổ Tử cõng Chu Thiến đến một căn nhà nhỏ. Đi vào đã gọi:
- Bác sĩ Lưu, mau ra xem, Châu Châu lại bị thương
Anh ta đặt cô lên chiếc giường nhỏ rồi nói:
- Em ở đây chờ anh, ở nhà anh còn có việc, phải về trước đã
Hổ Tử này kể cũng thật nhiệt tình, Chu Thiến gật gật đầu, cảm kích nói:
- Cám ơn anh
Hổ Tử ngẩn ra, sờ sờ đầu, không tin nói:
- Anh không nghe sai chứ! Em mà biết nói cảm ơn? Học ai thế?
Câu cuối cùng cũng chẳng phải hỏi Chu Thiến mà là đang lầm bầm, tự nghi hoặc nên Chu Thiến cũng chẳng cần trả lời
Hổ Tử lắc đầu đi ra ngoài. Không lâu sau, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đi vào, mặc áo xanh đậm, quần đenrất giản dị. Nhìn thấy Chu Thiến thì nói;
- Lại ngã, đã dặn cháu đi đường phải cẩn thận, sao không nhớ được? Đau đầu quá
Chu Thiến phát hiện những người từng nóichuyện với cô đều chỉ là lầu bầu như không mong cô sẽ đáp lời. Bác sĩLưu này cũng vậy, nói xong bước đến bên tủ thủy tinh mà lấy thuốc mỡ,bông băng.
Chu Thiến cũng không nghĩ nhiều, giờ côchỉ muốn xem mình thế nào, có đúng với suy nghĩ của mình hay không. Chonên cô nói với bác sĩ Lưu:
- Có thể cho cháu soi gương không?
Cô nói hoàn toàn là tiếng phổ thông.
Bác sĩ Lưu sửng sốt, sau đó vội xoay người nhìn cô, mắt trợn tròn.
Chu Thiến lại lặp lại một lần:
- Cháu muốn mượn gương
Vẻ mặt bác sĩ Lưu vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn lấy ra chiếc gương nhỏ rồi đưa cho cô. Chu Thiến đón lấy rồi vội vã soi gương, vừa nhìn đã hoảng hốt suýt thì vứt gương đi.
Sự kinh ngạc của cô không phải vì khôngcòn nhìn thấy gương mặt của Tống Thiệu Lâm, điều này từ khi Hổ Tử gọi cô là Châu Châu cô đã chuẩn bị tâm lý. Tuy rằng chuyện này rất quỷ dịnhưng cô từng có kinh nghiệm nên chẳng lạ
Nhưng vấn đề là, gương mặt trong gương…trán cao cao, mắt to, lông mày đen, tuy rằng da không đẹp, tuy rằng mặtbẩn, nhưng đây rõ ràng chính là cô – Chu Thiến… dung mạo ban đầu củachính cô.
Lòng Chu Thiến khiếp hãi vô cùng, cóchuyện gì thế này? Thân thể cô không phải đã chết rồi sao? Trên đời nàycòn có người giống cô đến mức độ này sao?
Chương 167: Về nhà 1
Chu Thiến ngồi một mình trong căn phòngrách nát. Xử lý vết thương xong bác sĩ Lưu đưa cô về đây, trong suốt quá trình vẫn không ngừng đánh giá cô bằng ánh mắt quái dị. Nhưng Chu Thiến có suy nghĩ của riêng mình, thực sự không có tâm tư để ý đến ông ta.Đưa cô về xong bác sĩ Lưu cũng đi luôn
Căn phòng này hẳn đã có từ lâu. Trên nócnhà cao cao là một cây gỗ mộc chắn ngang, trên đó là ngói xanh lợp mái,có một số chỗ bị tàn phá không thể nhìn nổi để lộ ra lỗ hổng, ánh mặttrời theo đó chiếu vào, chiếu vào nước bùn trên mặt đất lấp lóa.
Bốn bức tường là vết sơn trắng xóa nhưngcũng đầy những bụi bẩn, có một số chỗ còn bị nứt ra. Bức tường đối diệncửa lớn dán một bức ảnh Mao Chủ tịch, phía dưới là một bức ảnh đen trắng của một bà cụ. Trong bức ảnh, bà cụ cười vô cùng hiền lành
Mà Chu Thiến vẫn ngồi ở bên bàn lớn giữa phòng mà ngẩn người, cô vẫn còn chưa hoàn hồn
Đầu tiên phát hiện linh hồn lại nhập vàongười khác một lần, được rồi, nhập thì nhập dù sao cũng chẳng phải lầnđầu. Nhưng cô lại phát hiện mình đã quay về với cơ thể ban đầu. Tuy rằng chuyện này rất quái lạ, rõ ràng cô nhìn thấy tro cốt của mình được đựng trong chiếc bình và được cha mang về quê nhà nhưng có thể quay về vớibộ dạng ban đầu của mình cũng chẳng phải là tệ hại. Dù sao cô đã gắn bóvới bộ dạng này nhiều năm, vẫn rất có tình cảm chỉ là diện mạo này vớiTriệu Hi Thành mà nói là diện mạo hoàn toàn xa lạ. Điều này quả thực cóchút phiền phức nhưng cô nghĩ, chỉ cần nói rõ mọi chuyện cho anh thìnhất định anh sẽ nhận cô. Thay đổi hình dáng nhưng cô vẫn là cô mà, côkhông tin Triệu Hi Thành vì cô thay đổi hình dáng mà sẽ không yêu cô.
Được rồi, những chuyện này cô đều chấpnhận nhưng mà… vì sao lại đã qua hai năm? Với cô mà nói như trong chớpmắt, vậy mà sao cô đã trúng đạn bỏ mình được hai năm!
Hai năm! Hai năm! Nói cách khác, tronglòng Triệu Hi Thành cô đã chết hai năm, hơn nữa, Thế Duy đã được haituổi! Trời ạ, đây là chuyện cẩu huyết gì chứ?
Hai năm, 24 tháng, 730 ngày! Cô và HiThành thực sự ở chung cũng chỉ được hơn một năm nhưng giờ cô đã rời khỏi cuộc sống của anh được hai năm. Hai năm không phải là quãng thời gianngắn, có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Chu Thiến càng thấy hoảng loạn,lòng như bị ai cào, hận không thể lập tức bay đến bên Hi Thành và ThếDuy.
Không được, không được nóng ruột, vội vã, phải bình tĩnh, cô phải bình tĩnh, cần phải suy nghĩ cẩn thận xem tiếptheo nên làm thế nào!
Bất kể thế nào, cẩu huyết cũng được, quỷ dị cũng thế. Chỉ cần còn sống là cô lại có thể trở về bên Hi Thành và con.
Lúc này, Hổ Tử bưng một bát cơm từ ngoàiđi vào. Đầu anh toát mồ hôi, ống quần đầy nước bùn nhưng tay lại rấtsạch. Anh đặt bát trên bàn rồi nói:
- Châu Châu, mau ăn cơm đi! Hai hôm nay em đều ở ngoài, chắc chưa ăn gì
Chu Thiến nhìn nhìn, trong bát là ít rauxanh và mấy miếng thịt ba chỉ, Hổ Tử thấy cô nhìn bát thì coi cô như đứa trẻ mà xoa đầu cô nói:
- Biết em thích ăn thịt nên mớicố ý lấy cho em nhiều một chút. Bác Trương nhà bên mới giết heo hômtrước, đây đều là thịt mới đấy, không phải thịt muối đâu
Nói xong lại cười tự giễu:
- Mình nói lời này với con bé này làm gì, nó đâu để ý…
Chu Thiến không quen bị người khác vuốt đầu, cũng may Hổ Tử chỉ vuốt vuốt hai cái rồi lại thu tay về
Thấy mùi thơm của thức ăn bụng cô lập tức réo ọc ọc, Chu Thiến xấu hổ đỏ mặt nhưng may mà cơ thể này bẩn thỉu, đỏ mặt cũng chẳng ai nhìn ra.
Hổ Tử cười lớn:
- Mau ăn đi, bụng em đang kháng nghị kìa
Cảm nhận được thiện chí của Hổ Tử, ChuThiến cũng không khách khí bưng bát lên ăn. Không biết là vì quá đói hay đồ ăn chốn nông thôn quá thơm, Chu Thiến cảm thấy đồ ăn rất ngon, chỉlà đồ ăn bình thường nhưng hương thơm lại cực kì ngọt ngào
Hổ Tử ở bên càng lải nhải:
- Từ từ thôi, có ai cướp của em đâu, nghẹn thì phiền rồi
Giọng nói đó hoàn toàn là dỗ dành trẻ con
Chu Thiến dần dần cũng chú ý đến chuyệnnày, vì sao ai cũng coi cô như trẻ con vậy, cô đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ chỉ số thông minh của cơ thể này có vấn đề?
Hổ Tử thấy cô ăn xong thì dọn bát đũa rồi nói với cô:
- Em bị thương nên đừng đi chơi,tối thím ba sẽ mang cơm cho em, nhỡ mà em đi đâu, thím ba không tìmthấy, bà sẽ chẳng chờ em đâu, em sẽ bị đói đấy
Chu Thiến không dám tùy tiện tiếp lời,thứ nhất cô không biết tiếng Tứ Xuyên, thứ hai cô còn không chắc cơ thểnày có phải là bị ngốc hay không, vạn nhất nói năng không ổn chẳng phảirất kì quái sao? Để cho mọi người nghi ngờ, chưa biết chừng sẽ xảy rachuyện cho nên cô chỉ ngồi đó yên lặng không nói
Hổ Tử như cũng chẳng mong cô sẽ đáp lời, cầm bát đũa rời khỏi căn nhà này
Vết thương ở chân của Chu Thiến khôngnhẹ, tuy không chạm đến gân cốt nhưng chỗ đùi bị rách sâu, bác sĩ Lưugiúp cô băng bó một lớp dày, còn dặn dò cô mấy hôm nay tuyệt đối khôngđược đi đâu nếu không sẽ để ảnh hưởng đến miệng vết thương.
Chu Thiến nghĩ, chỉ có thể chờ vết thương ổn lại rồi mới có thể rời khỏi đây
Chu Thiến chống vào tường mà đứng lên,nhìn quanh gian phòng này. Ở giữa là phòng khách, hai bên có hai phòngnhỏ hơn một chút, một gian là phòng bếp, nhìn kết cấu có lẽ là vẫn đuncủi lửa, chỉ là trên bếp đầy những nồi niêu phủi bụi, xem ra đã lâukhông dùng. Qua phòng bếp là chuồng lợn nhưng bên trong không có con lợn nào nhưng mùi vẫn rất khó ngửi. Bên cạnh chuồng heo là toilet sơ sàicủa nông thôn.
Người bẩn ngứa ngáy rất khó chịu, ChuThiến không dám tắm nhưng muốn tìm chút nước để rửa mặt nhưng khắp nhàkhông có giếng, trong ấn tượng của cô thì nhà ở nông thôn đều có giếng,chẳng lẽ đây không phải?
Chỉ tìm được một cái chum nhưng nước ở đó… hây, thôi vậy…
Trong nhà ngoài cô cũng chẳng có ai, chẳng lẽ cơ thể này không có thân nhân sao?
Sau đó mấy ngày, Chu Thiến theo lời những người đưa cơm cho cô mới biết được một số điều về cơ thể này
Mỗi ngày là một người khác nhau đưa cơmcho cô, có khi là một người đến, đưa cơm đến rồi lúc sau đến lấy bát. Có khi là hai người cùng đến ngồi chờ cô ăn xong, sau đó coi như cô khôngtồn tại mà nói chuyện phiếm. Trong đó cũng đôi khi nhắc đến chuyện củaChâu Châu
Chu Thiến tổng hợp lại thì đưa ra đượckết luận: Châu Châu quả thực là người ngốc, hơn nữa mồ côi, là bà Tầnnhặt được Châu Châu trên đường khi còn nhỏ rồi mang về nuôi. Bà Tầnchồng con đã chết nên sống nương tựa với Châu Châu. Nhưng một năm trướcbà cũng đã qua đời, người trong thôn lo liệu hậu sự cho bà nhưng ChâuChâu lại trở thành gánh nặng. Chẳng ai muốn chăm sóc một đứa ngốc cả đời nên mọi người trong thôn quyết định thay phiên nhau đưa cơm cho ChâuChâu, coi như là thương hại cho hoàn cảnh của cô. Mọi chuyện cũng đượcmột năm nhưng đại khái đêm qua đã chết nên để hồn của Chu Thiến nhậpvào.
Chỉ là lần trước chuyện linh hồn xuyênqua là vì cô và Tống Thiệu Lâm bị tai nạn xe nhưng lần này… Thành phố đó cách nơi này xa như vậy, sao lại thế được? Hơn nữa cơ thể này giống hệt như Chu Thiến trước kia, điều này có bí ẩn gì sao?
Trên đời này thực sự có chuyện ngườigiống người như vậy sao? Chẳng lẽ Châu Châu này có quan hệ gì với cô?Rất có khả năng, cô ấy cũng không phải là sinh ra ở đây mà là được nhặtvề, có lẽ cô ấy thực sự có quan hệ gì với mình chưa biết chừng
Chu Thiến kinh ngạc vô cùng
Qua hai ngày, thương thế của Chu Thiếncũng đã khá lên nên nghĩ cách làm sao để rời khỏi đây. Hai ngày qua côlục lọi khắp nhà, cuối cùng tìm được trong hộp sắt hơn một trăm đồng,hẳn là tiền bà Tần dành dụm để lại. Nhưng chỉ có hơn 100 đồng thì saođến được chỗ Hi Thành. Cô cũng từng nghĩ gọi điện cho Hi Thành bảo anhđến đón cô nhưng chuyện này sao nói qua điện thoại được? Vẫn nên gặp mặt rồi nói. Thân phận hiện giờ của cô là người ngốc, tin chắc cũng chẳngcó ai cho cô vay tiền. Cô không khỏi buồn bã
Nếu không về nhà cũ trước đi. Ngần nàytiền là đủ về nhà rồi. Vừa vặn cơ thể này giống cô như đúc, cô thực sựkhó hiểu, có lẽ cha sẽ biết tại sao cũng nên. Hơn nữa từ khi cha mangtro cốt trở về, cô vì xảy ra nhiều chuyện nên chưa về nhà thăm ông baogiờ, chỉ lấy thân phận Thiệu Lâm gọi điện thoại thăm hỏi vài lần. Nóithật, cô thực sự rất muốn về thăm cha
Nghĩ vậy nên cô bắt đầu chuẩn bị. Cô nóivới Hổ Tử lúc đến thăm cô rằng muốn ăn bánh bao, bánh ngô. Hổ Tử thực sự là người nhiệt tình, nghe cô nói vậy thì lúc đưa cơm cũng mang đến chocô bánh bao, bánh ngô. Hồ Tử còn mang cả nước đến cho cô nữa. Mãi cô mới biết đây là vùng núi Tứ Xuyên, nước không phải lúc nào cũng có, cho nên không phải nhà nào cũng có giếng, mọi người trong thôn đều phải xuốngnúi lấy nước lên dùng.
Chu Thiến muốn lấy bánh bao, bánh ngô làm lương khô trên đường, cũng chuẩn bị một ít nước. Tiền không nhiều nêntiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Lau rửa sạch sẽ một chút, thay quần áosạch, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, vào một sáng nọ trời chưa hửng nắngthì Chu Thiến đã rời đi. Trước khi đi cô không chào hỏi ai cũng chẳngdặn dò gì, bởi vì giờ cô là người ngốc, làm việc đó rất kì quái. Hơn nữa tin chắc những người trong thôn cũng chẳng để ý đến việc một cô ngốcmất tích. Dù sao người ngốc lạc đường cũng là chuyện bình thường, monglà không khiến ai đau lòng. Chu Thiến thật sự cảm kích những người dânlương thiện thuần hậu nơi đây đã chăm sóc Châu Châu, cô nghĩ sau này cócơ hội nhất định phải cảm ơn bọn họ
Chu Thiến đi về phía quốc lộ, men theo đó mà đi đến nhà ga.
Cô đi dọc theo quốc lộ, cũng chẳng biếtqua bao lâu, bốn phía vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gà gáy chó sủa. Mãi đến lúc trời tờ mờ sáng thì đường cái mới có tiếng còi ô tô.Chu Thiến vẫy vẫy tay, xe dừng trước mặt cô, Chu Thiến lên xe, bắt đầuđường về nhà…

Chương 168: Về nhà 2
Chu Thiến đi tàu hỏa về nhà, ngoài vé tàu thì trên người còn lại hơn 20 đồng. Cũng may nhà ga cách nhà mình không xa, đi xe bus một đồng là được
Chu Thiến mua vé loại thường, ngồi ở chỗdựa vào cửa sổ, xung quanh đầy đủ mọi loại người. Vì hiện giờ đã là đầumùa hè, trên tàu nhiều người, người cô cũng không lấy gì làm thơm tho,lâu như vậy mà cô đã tắm rửa được lần nào, chỉ là lấy khăn rửa mặt …
Đến lúc ăn cơm, Chu Thiến nhìn xe đẩynhững hộp thức ăn thơm nức mà không dám mua, 10 đồng, vẫn nên không mua, tiền để dành có khi còn có tác dụng khác. Cô lấy trong bọc ra bánh bao, nước uống ăn qua bữa. Đến tối, Chu Thiến phải dựa vào cửa sổ mà ngủ một lúc. Mấy hôm nay cô cũng chưa được ngủ cho yên giấc lần nào. Giường của Châu Châu toàn trải cỏ, hình như còn có cả bọ chó, cắn cô ngứa ngáy vôcùng, ngủ cũng chẳng yên. Đừng nói là đã trải qua cuộc sống giàu sangcủa Tống Thiệu Lâm mà cho dù là Chu Thiến trước kia thì cũng không thểngủ nổi. So với đó, giờ ngồi ngủ trên tàu vẫn còn khá hơn nhiều
Chu Thiến cũng không cần đề phòng kẻ trộm nên chỉ chốc lát là đã chìm vào giấc mộng đẹp
Vừa ngủ dậy thì trời đã sáng, rửa mặt qua loa, ăn bánh bao, ngồi thêm một giờ nữa là đến nơi
Chu Thiến ra khỏi sân ga, nhìn thành phố thân quen mà trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết: Cha ơi, con đã về!
Cô hận không thể lập tức bay về nhà
Chu Thiến lên xe bus, dọc đường đi thấythành phố thay đổi thật nhiều, nhiều chỗ được sửa sang, những tòa nhàcao ốc cũng nhiều hơn. Chu Thiến nhớ tới khu tập thể cũ nhà mình mà lòng hoảng sợ, nhà mình không bị phá bỏ mà rời đi nơi khác chứ. Trăm ngànlần đừng đùa với cô như thế, làm thế cô biết tìm cha nơi đâu
Vừa xuống xe, nhìn khu nhà cũ của mìnhvẫn còn đó thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không chút suy nghĩ, lập tức đi về phía nhà cũ, lên tầng 4 gõ cửa
Cốc cốc cốc!
Lòng Chu Thiến rất lo lắng, không biếtcha nhìn thấy cô sẽ thế nào? Không làm ông sợ chứ! Đột nhiên lại nghĩ,không đúng, cha đã thấy cô chết đi, giờ cô đột nhiên tìm về chẳng phảilà rất kì quái sao? Cô nên giải thích chuyện này ra sao đây? Chả nhẽ nói là tá thi hoàn hồn (mượn xác hoàn hồn)? Quá khó tin! Đầu tiên đừng nóilà cha có tin hay không nhưng nếu bị người dì lắm miệng kia đem đi buônbán thì chắc chắn cô thành đối tượng nghiên cứu khoa học mất
Đều do cô quá vui mà nghĩ không thôngsuốt! Nhân lúc cha còn chưa mở cửa thì đi thôi! Nghĩ cách nói sao chohợp lý trước mới được
Nhưng không kịp nữa, cửa đã bật mở
- Tìm ai? Là một người xa lạ
Ai vậy? Là khách à?
- Tôi tìm Chu Minh Xa
Dù do dự như Chu Thiến vẫn quyết định hỏi.
- Ông ấy bán nhà này cho tôi từ lâu rồi, chuyển được hai năm rồi
Chu Thiến ngây ngẩn người, chuyển đi rồi? Người kia định sập cửa thì Chu Thiến vội giữ lại:
- Có biết ông ấy chuyển đi đâu không?
- Không biết. Người nọ lắc đầu.
Chu Thiến ủ rũ đi xuống lầu. Giờ nên làmsao đây? Cô phải đi đâu mà tìm cha? Có thể hỏi thăm mọi người, nơi đâyđều là đồng nghiệp cũ của cha ở, chắc chắn sẽ có người biết tin của ông. Nhưng bọn họ cũng đều quen cô, hỏi đến thì trả lời sao đâu?
Cô cúi đầu đi ra khỏi khu nhà, đi vàocông viên nhỏ ở gần đó, ngồi trên ghế đá thở dài. Giờ cô nên làm gì đây? Tối ngủ thế nào? Trên người chẳng có tiền, đi đâu tìm cha?
Trong công viên có một số thiết bị tậpthể hình công cộng, giờ là buổi sáng, có một số người vẫn đang ở đó rènluyện thân thể, Chu Thiến mang đầy tâm sự nên cũng không để ý đến bọn họ
Cũng không biết qua bao lâu, đang lúc côquyết định liều lĩnh hỏi thăm tin tức của cha thì đột nhiên cách đókhông xa có người khẽ gọi
- Thiến Thiến!
Tiếng gọi khá kích động, cũng rất quen thuộc
- Thiến Thiến! Tiếng gọi hơi cao hơn một chút
Lòng Chu Thiến chua xót, theo tiếng gọiquay lại, cách đó không xa có một người đang đứng, vẻ mặt vô cùng kíchđộng, đó chẳng phải là cha sao? Cha so với lần trước già đi một chút,tóc bạc thêm một phần nhưng ánh mắt vẫn rất hiền từ. Suýt nữa Chu Thiếnòa khóc, hai chữ “cha ơi” hao hết sức mới có thể nhịn không bật thốt lên
Bên cạnh Chu Minh Xa còn một người đàn ông cũng trạc tuổi, ông ấy nói với Chu Minh Xa:
- Tôi nói đúng chưa, có phải là giống hệt Thiến Thiến không?
Chu Minh Xa nhìn Chu Thiến, quả thực cũng không dám tin vào mặt mình. Vừa rồi đồng nghiệp cũ gọi điện nói cho ông rằng ông ấy nhìn thấy một cô gái giống hệt Thiến Thiến trong công viên, bảo ông mau đến xem. Lúc ấy ông còn không tin, giờ nhìn lại thì thấy,đây chẳng phải là con gái Thiến Thiến của ông sao? Bộ dáng đó, ánh mắtđó chẳng phải là Thiến Thiến. Nhưng ông đã tận mắt thấy con gái mình qua đời, tro cốt là tự tay ông mang về, điều này sao có thể?
Chẳng lẽ… Lòng ông nảy ra một suy nghĩ, điều này khiến tim ông thắt lại, tay cũng run run.
Ông bước nhanh đến trước mặt Chu Thiến, nhìn cô lắp bắp nói:
- Cháu gái, cháu… cháu là ai…
Chu Thiến đứng lên nhìn cha, lòng vừa đau đớn vừa vui mừng. Cô rất muốn nói với ông rằng mình chính là ThiếnThiến nhưng chuyện này phải nói sao đây? Quá trình này quá quỷ dị, quákhó khiến người khác tin được. Môi cô mở rồi lại khép, cuối cùng khôngthể nói nên lời.
Chu Minh Xa nhìn cô, càng nhìn càng thấy suy nghĩ đó là đúng:
- Cô gái, cô giống hệt con gáicủa chú, chú biết chú rất mạo muội nhưng xin cháu nể tình chú đã già mànhớ thương con gái, có thể trả lời chú mấy câu hỏi không
Người đi cùng Chu Minh Xa cũng nói:
- Cháu gái à, không lừa cháu đâu, cháu và con gái ông ấy rất giống nhau, cháu trả lời ông ấy mấy câu hỏi nhé
Chu Thiến sao có thể từ chối, vội vàng gật gật đầu.
Chu Minh Xa nhẹ nhàng hỏi:
- Chú hỏi con, con có cha mẹ không ?
Chu Thiến kể lại tình cảnh của Châu Châu:
- Không có, từ nhỏ cháu đã bị lạc cha mẹ, được bà nhặt về nuôi, giờ bà cũng đã mất.
Đổi lại làm người khác, người xa lạ hỏichuyện trong nhà thì có ai chịu nói, nhưng đây là cha mình, Chu Thiến có gì phải sợ? Hơn nữa cô nghe cha hỏi vậy thì lại có chút hồ nghi, chẳnglẽ Châu Châu này thực sự có quan hệ gì với gia đình mình? Cho nên cô kểhết chuyện mình biết về Châu Châu ra
Ai ngờ Chu Minh Xa nghe cô nói xong thì mắt đỏ lên, kích động nắm tay Chu Thiến:
- Cháu à, thật ra chú vốn có haiđứa con gái sinh đôi, nhưng con gái nhỏ của chú hơi chậm phát triển, lúc 4 tuổi bị lạc mất. Cháu giống con gái lớn của chú như vậy, cũng lạc cha mẹ từ nhỏ, chưa biết chừng cháu chính là đứa con gái nhỏ đáng thươngcủa chú
Chu Thiến giật mình, em gái song sinh? Sao cô không hề hay biết? Sao chưa từng nghe cha mẹ nhắc đến?
Chu Minh Xa thấy Chu Thiến không có phản ứng gì thì nghĩ cô không tin nên nói:
- Cháu à, chú thực sự không phảilà người xấu, mấy lời này không phải để lừa cháu đâu. Cháu không tin thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, giờ chúng ta đi ngay nhé.
Đồng nghiệp của Chu Minh Xa nói:
- Ông Chu là người tốt, chúng tôi đều ở ngay gần đây, tuyệt đối không có ác ý. Cháu à, cháu cùng ông Chuđi đi, tội nghiệp cho tấm lòng cha mẹ!
Chu Thiến cũng rất muốn biết rốt cuộcChâu Châu có phải là em gái mình hay không, hơn nữa nhìn ánh mắt chờđợi, tha thiết của cha, sao cô có thể khiến ông thất vọng
Cô gật đầu:
- Được, cháu đi theo chú, cháu cũng rất muốn tìm được cha mẹ mình
Chương 169: Thân nhân
Lúc điền phiếu kiểm tra quan hệ cha con, Chu Minh Xa hỏi tên Chu Thiến, Chu Thiến nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Tần Tiểu Thiến
Chu Thiến không muốn đổi tên, bị mọingười gọi là Thiệu Lâm hơn một năm, giờ cả đời lại bị gọi là Châu Châuthì phiền muốn chết. Về phần họ, bà Tần nuôi Châu Châu lâu như vậy đương nhiên phải theo họ bà
Chu Minh Xa vừa nghe đã cảm thấy đây đúng là trời cao an bài, cướp đi một cô con gái Thiến Thiến rồi lại trả choông một cô con gái Thiến Thiến khác. Tuy rằng chưa có kết quả kiểm tra,còn phải chờ vài ngày nữa nhưng ông nhìn Chu Thiến, càng nhìn càng cảmthấy đây chính là con gái mình thì lòng mừng vui vô hạn
Ra bệnh viện, Chu Minh Xa hỏi cô:
- Giờ con ở đâu?
Chu Thiến cúi đầu:
- Giờ bà đã mất, con không có chỗ ở!
Chu Minh Xa đau lòng khôn xiết, cầm tay Chu Thiến nói:
- Thiến Thiến, tuy rằng chưa cókết quả kiểm tra nhưng chú đã coi con là con gái của mình, con có đồng ý đến nhà chú ở không?
Trong mắt ông đầy sự tiếc thương, chờđợi, lại có chút lo lắng như thể sợ nghe thấy lời từ chối của cô. Nhìncha như vậy, lòng Chu Thiến chua xót mà lại ấm áp, cô gật gật đầu
Chu Minh Xa tươi cười, ông dẫn Chu Thiếnđi về nhà, trên đường, đi qua một siêu thị nhỏ, Chu Minh Xa dừng lại rồi kéo Chu Thiến vào
Chu Minh Xa lấy một chiếc xe đẩy nhỏ, nói với Chu Thiến:
- Muốn ăn gì thì tự lấy vào xe đi
Vừa nói vừa không ngừng lấy đồ ăn vặt vào xe, vừa lấy vừa trưng cầu ý kiến của cô:
- Cái này thế nào, có thích không? Cả khoai tây nữa? Đậu phụ khô con thích ăn không, chị con rất thích ăn…
Nói tới đây, vẻ mặt ông lại xót xa:
- Lúc chị con còn sống, điều kiện gia đình không tốt, chú chưa bao giờ dẫn nó đến siêu thị mua đồ ăn vặthết. Con nhà người ta đồ ăn vặt chất thành núi trong nhà, chỉ có con bélà chẳng có gì nhưng nó chưa từng oán trách.
Giọng nói có chút nghẹn ngào
Lòng Chu Thiến xót xa, nhẹ nhàng nắm tay cha
Chu Minh Xa ngẩng đầu nhìn cô tươi cười:
- May mà tìm được con, ông trời cũng không tệ với ta, hơn nữa giờ con lại khỏe mạnh lại, thật tốt…
Ông vuốt vuốt tóc cô.
Bị đần mà lại có thể khỏe mạnh, bìnhthường vốn là chuyện không thể tin được nhưng lòng Chu Minh Xa vui sướng ngập tràn, cố chấp cho rằng mọi thứ đều là trời cao an bài. Con gáikhỏe mạnh bình an vốn là chuyện tốt nhất, về phần chuyện này có hợp lýhay không thì cần gì để ý nhiều như thế? Chu Minh Xa lại cầm một bìnhsữa, mua thêm ít hoa quả
- Con gầy thế này nhất định phải bồi bổ thêm
Nhìn con gái xanh xao vàng vọt, lòng ôngrất khó chịu. Con gái trước kia đã phải sống cuộc sống thế nào đây? Vềsau nhất định phải bù đắp cho con bé. Nghĩ vậy ông lại lấy thêm thựcphẩm dinh dưỡng.
Chu Thiến bật thốt:
- Cha, đủ rồi, đừng lấy thêm nữa!
Chu Minh Xa ngẩn ra, kinh ngạc, vui mừng nhìn Chu Thiến:
- Con… con gọi ta là gì?
Chu Thiến cũng sửng sốt, đang nghĩ tiếng“cha” này có phải là gọi quá sớm rồi không. Dù sao theo lẽ thường mànói, trước khi xác định rõ ràng tình hình thì sao có thể gọi cha như vậy được? Nhưng khi cô nhìn đến vẻ mặt vui mừng của cha thì lại nghĩ tớinỗi đau khi mình chết của cô, lòng chùng xuống. Có gì đâu? Đây vốn làcha của cô, nghĩ nhiều thế làm gì!
Lập tức, Chu Thiến mỉm cười:
- Cha, đừng mua thêm nữa, mua nhiều thế hai người không xách hết được
Chu Minh Xa kích động không biết nên nói gì cho phải, giọng nghẹn ngào, liên tục gật đầu:
- Được, được…
Bọn họ thanh toán xong rồi ra ngoài, mỗingười đều xách theo một túi lớn. Chu Minh Xa còn định giằng lấy túi xách trong tay Chu Thiến:
- Cha xách được rồi, những cái này nặng lắm
Chu Thiến nhìn cánh tay vì dùng sức mà nổi đầy gân xanh của cha thì lại giành lại:
- Con xách được, cũng đâu quá nặng.
Chu Minh Xa vẫy một chiếc taxi, hai người lên xe, theo địa chỉ Chu Minh Xa đọc rồi xuất phát
Chu Thiến nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy nămkhông về, quê cũ thay đổi quá nhiều, ngã tư đường rộng lớn, cây xanhđược trồng nhiều, xe cộ cũng tấp nập hơn, đèn xanh đèn đỏ cũng mọc đầy,hầu như ngã tư nào cũng phải dừng lại hơn một phúc, tốc độ xe đi cũngrất bình thường
Bên tai vang lên lời cha:
- Hai năm trước chúng ta chuyển nhà, giờ nhà mới khá rộng, con có thể ở phòng riêng của mình
Sau đó lại nói qua về tình hình trong nhà, nhắc đến Lý Mai, em trai cô là Đông Đông.
- Dì con tốt lắm, Đông Đông cũng rất nghe lời, con đừng sợ, bọn họ đều rất thoải mái
Lý Mai mà dễ chịu sao? Chu Thiến bĩu môi, cũng không phải là quá xấu xa chỉ là với sự xuất hiện đột ngột của côthì chẳng biết sẽ có phản ứng gì? Đông Đông hẳn đã vào đại học rồi!Thành tích có được không nhỉ?
Chu Minh Xa dặn dò cô cứ thoải mái, đừng lo lắng linh tinh, đang nói xe đã dừng lại ở một khu chung cư mới
Hai người xuống xe, Chu Minh Xa dẫn cô đi vào. Chu Thiến nhìn quanh, khu này đều là những tòa nhà năm tầng, trung tâm có một công viên nhỏ, còn có cả đài phun nước, có đình nhỏ nghỉmát, có bãi cỏ xanh, cũng không tồi
Chu Minh Xa vừa dẫn đường vừa thỉnhthoảng quay đầu chờ Chu Thiến đang nhìn xung quanh mà tươi cười. Cuộcsống tốt đẹp của bọn họ đều là vì Thiến Thiến mất mà có được, nhưngThiến Thiến lại không được hưởng thụ những điều đó. Giờ một đứa con gáikhác đã trở về, ông muốn bù đắp cho cô cả phần của Chu Thiến.
Nhà ở tầng ba, bọn họ lên lầu, ấn chuông cửa. Chỉ chốc lát sau, Lý Mai mở cửa, cửa bật mở, vừa thấy Chu Minh Xa đã nói:
- Ông gọi điện bảo tôi làm nhiều đồ ăn, nói có khách tới, khách đâu?
Nói xong nhìn về phía Chu Thiến, nhìn thấy khuôn mặt cô thì sợ tới mức thụt lùi ba bước, thất thanh:
- Ma… ma…
Chu Minh Xa bực mình nói:
- Nói linh tinh gì thế? Đây là con gái tôi, đi vào rồi nói
- Con gái, ông có con gái từ khi nào!
Lý Mai vẫn không dám đến gần Chu Thiến, cứ đứng cách cô một đoạn, kéo Chu Minh Xa qua một bên rồi hỏi.
Vừa khéo, Chu Thiến cũng muốn biết vì sao chưa từng nghe cha nhắc đến chuyện này, cô cũng tò mò mà nhìn qua Chu Minh Xa.
Chu Minh Xa ngồi xuống sô pha trong phòng khách, bưng một tách trà, nhấp ngụm rồi ngẩng đầu nói với Chu Thiến:
- Cứ đặt đồ xuống đi con, đến đây ngồi đã
Rồi nói với Lý Mai:
- Bà cũng ngồi xuống đi, chuyện này tôi sẽ giải thích cho hai người
Chu Thiến buông túi đồ xuống, quan sátngôi nhà này một chút. Phòng khách khá rộng nhưng đương nhiên là khôngthể so với Triệu gia được
Nhớ tới khu tập thể trước kia thì phòng khách này còn rộng gấp đôi căn tập thể đó.
Tường sơn màu trắng tinh, sàn trải thảm,bộ sô pha bằng da màu xanh nhạt, bàn trà thủy tinh, TV Lcd lớn, góctường là chiếc bình sứ thanh hoa lớn có cằm một cành hoa giả. Cuối cùng, hấp dẫn ánh mắt Chu Thiến mà một bức ảnh gia đình treo trên tường,trong ảnh là cha, Lý Mai và Đông Đông cười rất vui vẻ.
Chu Minh Xa thấy Chu Thiến đang nhìn bức ảnh đó thì nói:
- Đó chính là em trai Đông Đông của con, mấy ngày nữa chúng ta đi chụp lại, lần này mới là ảnh chụp gia đình thực sự
Bên kia, Lý Mai có chút sốt ruột:
- Ông mau nói xem đã xảy ra chuyện gì!
Nói xong ngồi xuống vị trí cách xa ChuThiến nhất, thực sự quá quỉ dị, rõ ràng thấy con bé đó chết rồi, nhìncon bé đó bị hỏa tang, giờ sao lại ở đây
Chu Thiến ngồi đối diện Lý Mai, dưới con mắt lén quan sát của Lý Mai thì cô cũng đánh giá lại bà.
Khác, thực sự là quá khác. Giờ tóc Lý Mai vừa làm xoăn lại còn nhuộm, xoăn song to. Trên vành tai, cổ, ngón taiđều là vàng sáng long lanh, quần áo gọn gàng, giơ tay nhấc chân đều rấtđàng hoàng, so với người cha giản dị của mình thì Lý Mai như người giàumới nổi
Nhưng cũng dễ hiểu, nghèo khó lâu như vậy, đột nhiên phát tài thì ai chẳng hận không thể rêu rao cho tất cả cùng biết
Chu Minh Xa nhìn Lý Mai, đầu tiên kể chuyện Thiến Thiến còn có một em gái song sinh, vì bị đần mà lạc đường rồi nói:
- Lúc đấy cả nhà đều rất buồn,tìm mãi nhưng cũng không thấy, mẹ Thiến Thiến vì chuyện này mà buồnphiền thành bệnh. Cứ nhắc đến chuyện này là lại khóc lóc không ngừng nên cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa. Qua nhiều năm như vậy, tôi cònnghĩ đứa bé này chắc không còn nên cũng dần quên đi. Không ngờ hôm naylại để tôi gặp lại nó, ông trời cũng không quá bạc bẽo với tôi
Nhắc đến đây lại nhìn về phía Chu Thiến với ánh mắt từ ái
Lý Mai nhìn Chu Thiến rồi lại nhìn Chu Minh Xa, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:
- Ông cũng nói lạc đường đã lâunhư vậy, sao dám chắc cô ta là con mình? Hơn nữa ông nói con ông bị đầnnhưng sao trông cô ta lại rất bình thường như thế. Chuyện huyết thốngnày phải làm cho rõ ràng chứ
Chu Minh Xa nhíu mày:
- Con bé giống Thiến Thiến nhưđúc. Nếu không phải song sinh thì sao giống nhau như vậy được. Về phầnbị đần, đó là chuyện trước kia, có lẽ lớn lên là hết, hoặc cha mẹ nuôicủa con bé chữa trị cho cũng nên. Con trẻ khỏe mạnh bình an là điều tốt, có gì đáng nghi ngờ
Giọng nói của ông dần trở nên nghiêm túc.
Lý Mai mất hứng. Chu Minh Xa là ngườithành thật, bình thường rất ít khi to tiếng với mình nhưng vì đứa congái này mà đã tỏ thái độ với mình. Nhìn ông coi cô gái kia như bảo bốithì nghĩ, gia sản sau này một nửa phải chia cho cô ta? Mấy trăm vạn đó!Lý Mai đau lòng khôn cùng, vì thế giọng nói cũng sắc bén:
- Tôi chưa từng nghe trẻ bị đần lại có thể chữa trị, Minh Xa, tôi quan tâm đến ông mà thôi, tôi sợ ông bị người ta lừa
Chu Minh Xa tìm được con gái, vốn lòngđầy vui mừng nhưng lại bị Lý Mai hắt gáo nước lạnh vào đầu, dù ông vốnhiền lành nhưng cũng không thể nhịn cơn tức:
- Tôi đã cùng con bé đi kiểm tra quan hệ, mấy ngày nữa là có kết quả, đến lúc đó xem bà nói được gì
Lý Mai cũng tức giận quay đi, sắc mặt rất khó coi
Chu Thiến nhìn Lý Mai không nói, Lý Mainày sao thay đổi nhiều như thế? Trước kia tuy rằng không quá quan tâmmình nhưng ít nhất bề ngoài cũng còn lịch sự nhưng giờ ngay cả vẻ bềngoài cũng không cần giữ sao?
Lý Mai đứng lên đi về phòng, đi đến bênChu Thiến định lườm cô nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt bình tĩnh, lạnhlùng của Chu Thiến thì không khỏi thấy lạ. Nhìn cô ta ăn mặc thế kia,hẳn là đứa nhỏ sống ở nông thôn nhưng đột nhiên thêm một người cha, lạiđến nơi xa lạ thế này mà vẻ mặt vẫn tự nhiên, bình tĩnh như vậy, khônghề nao núng, bối rối. Như những người quen từ quê của bà ra lần đầu tiên cũng còn bối rối đứng ngồi không yên, bọn trẻ con hết nhìn đông nhìntây lại chạy ra sờ cái này cái nọ, tuyệt đối không bình tĩnh, tự nhiênđược như cô.
Chu Thiến thấy Lý Mai nhìn mình chằm chằm thì cũng nhìn thẳng lại bà ta. Đây là nhà của cô, sao cô phải chịu sựphòng bị của Lý Mai như vậy? Cô không thể để bà nghĩ mình sợ bà, nếukhông sau này chắc sẽ rắc rối lớn, khiến cha không vui. Cứ như trướckia, ai sống phận mình là được.
Cho nên Chu Thiến cứ nhìn thẳng Lý Mai, nhìn đến khi Lý Mai mất tự nhiên mà phải quay đi
Lý Mai lầm bầm mấy câu, không biết là nói gì, sau đó đi vào phòng, đóng cửa lại
Chu Minh Xa cảm thấy con gái bị tủi thân, trong mắt đầy sự xin lỗi, ông nói với Chu Thiến:
- Con đừng trách bà ấy, chắc lànhất thời không chấp nhận được, chờ bà ấy nghĩ cẩn thận là được, haiz,trước kia bà ấy cũng dịu dàng….
Nhưng sau khi gia đình khá lên thì như giải phóng khỏi áp lực, tính tình cũng ương bướng hơn
Chu Thiến lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không sao, con hiểu tâm tình của bà ấy, đổi lại làm con thì cũng vậy thôi
Chu Minh Xa nghe cô nói vậy thì lòng rất là vui mừng, nói:
- Con giống hệt chị con, cũng thấu tình đạt lý như vậy. Nào, lại đây, cha dẫn con đi xem nhà mới
Chu Minh Xa dẫn Chu Thiến đi khắp nhà.Đây là căn hộ lớn rộng 160m2, ba phòng nhỏ, hai phòng lớn, bếp và toilet rộng rãi, ban công thoáng đãng, ngoài ban công có một bàn trà nhỏ khiến cho Chu Thiến nhớ tới ban công của cô và Hi Thành. Vừa nghĩ đến HiThành lòng Chu Thiến lại nóng lên, hận không thể đến bên anh. Nhưng vừamới gặp cha, dù sao cũng phải ở chung với ông một thời gian, chờ có kếtquả xét nghiệm rồi tính
Cuối cùng, Chu Minh Xa dẫn cô đến một căn phòng, trong phòng gọn gàng, đồ đạc mới tinh, trên tường treo ảnh củacô, phía dưới có một bàn thờ nhỏ
Chu Minh Xa đi đến bên bàn thờ, đốt hương rồi đưa cho Chu Thiến nói:
- Đây chính là phòng của chị con, thắp hương cho chị đi con!
Chu Thiến dở khóc dở cười mà đón lấy nén hương, chẳng có cách nào, đành phải tự thắp hương cho mình. Chu Minh Xa nói:
- Về sau con ở đây được không?
Chu Thiến gật đầu. Chu Minh Xa lại nói:
- Tối nay đi mua chút đồ dùng hằng ngày cho con, mua quần áo nữa. Giờ đi ăn cơm đã nhé
Không lâu sau, Chu Đông Đông đã về, thấyChu Thiến thì rất kinh ngạc, Chu Minh Xa kéo cậu ra nói rõ ngọn nguồn.Đông Đông nghe xong thì nhìn Chu Thiến với ánh mắt đầy thiện chí
Cậu thoáng ngại ngùng chào hỏi Chu Thiến rồi nói:
- Chị, chào mừng chị đến đây, em lại có chị rồi, thật vui quá
Đông Đông trước kia từng được Chu Thiếnchăm sóc nên tình cảm với Chu Thiến rấ tốt, Chu Thiến qua đời cậu cũngrất buồn. Giờ nhìn thấy người chị giống hệt đứng trước mặt, tâm tư trẻcon đơn giản, đem tình cảm cho Chu Thiến chuyển qua người chị mới này.
Lúc Chu Thiến rời nhà đi, Đông Đông cònđang học cấp hai, chưa cao bằng cô nhưng giờ đã cao hơn cô một cái đầu,mày rậm mắt to, trông rất có sức sống, quan trọng nhất là ánh mắt củacậu tinh thuần, trong sáng, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ thành thật nênChu Thiến cũng rất vui mừng
Bởi vì vừa mới đến nên Chu Thiến khôngtiện tỏ ra quá thân thiện vồn vã, chỉ mỉm cười chào Đông Đông, Đông Đông lại cười càng thoải mái, hại cô hận không thể nhào qua vuốt tóc cậunhóc như trước đây
Lý Mai thấy con đã về, không tiện tránh mãi trong phòng, con ăn cơm trưa xong chiều còn phải đi học nên bà lại ra chuẩn bị cơm.
Chu Minh Xa kéo Chu Thiến ra phòng khách nói chuyện phiếm, Đông Đông vào bếp giúp mẹ làm cơm
Lý Mai vừa thái thịt vừa khẽ nói với con:
- Chẳng biết từ đâu đến đứa con gái kia, cha con cứ cố nhận nó làm con gái, đúng là u mê
Đông Đông kinh ngạc nhìn mẹ nói:
- Mẹ, chị ấy nhất định là chị con, vừa nhìn đã biết, có gì mà nghi ngờ
Lý Mai lắc đầu:
- Cô gái kia quả thực rất lạ…
Nói xong thấp giọng:
- Còn chẳng biết có phải là ngheđược nhà mình có tiền mà cố ý phẫu thuật thẩm mỹ lừa tiền. Giờ y họchiện đại, chẳng phải là không thể
Đông Đông buông bát đũa, không biết nên khóc hay cười mà nhìn mẹ:
- Mẹ nghĩ nhiều rồi, sao có thể, hơn nữa cha đã đưa chị ấy đi xét nghiệm, không có sai sót đâu
Lý Mai buông dao, khẽ dúi đầu con rồi nói:
- Con đúng là ngốc, mẹ chẳng phải vì con sao? Con nghĩ xem, vốn tiền trong nhà đều sẽ là của con, giờ vôduyên vô cớ lại có thêm đứa con gái, tự nhiên mất đi một nửa. Thế mà con còn vui được
Đông Đông nghe xong thì nghiêm mặt nói:
- Mẹ, mẹ không nhớ tiền này từđâu mà có sao? Chúng ta giờ có thể ở nơi rộng tãi như thế này, con tiếptục được đi học, sau này có thể học đại học đều là dùng tính mạng củachị Thiến Thiến đổi về. Giờ em gái của chị ấy tìm được rồi, đừng nói làmột nửa, cho dù là tất cả con cũng không oán trách
Lý Mai giận đến đỏ mắt nhưng lại không dám mắng to, đành khẽ đánh lên lưng cậu:
- Con cho rằng tiền dễ kiếm thếsao? Con không nhớ trước kia chúng ta sống thế nào à? Không có tiền thìchẳng có gì hết, nói năng cũng phải khép nép. Con sau này nếu làm việc ở bên ngoài thì cũng phải mua nhà, kết hôn. Giờ nhà cửa đắt đỏ như vậy,có tiền con sẽ không phải vất vả. Chẳng phải mẹ lo lắng cho con sao, con còn giả vĩ đại cái gì. Cho nó hết thì sau này con tính sao?
Nói xong bắt đầu khóc
Đông Đông thấy mẹ như vậy thì lòng mềm lại, lại ôm lấy vai mẹ mà nói:
- Cho dù tự dựa vào chính mìnhthì con cũng tin rằng con sẽ làm được việc này. Mẹ đừng nghĩ nhiều, nghĩ lại xem, trước kia lúc chị Thiến Thiến qua đời cha đã đau lòng thế nào, sức khỏe cũng giảm sút đi nhiều. Giờ tìm được chị rồi, tâm tình chanhất định sẽ khá lên nhiều, tâm tình tốt thì sức khỏe cũng tốt. Chẳng lẽ mẹ không mong cha sẽ khỏe lại sao? Đối tốt với chị đi, cha nhất định sẽ rất biết ơn mẹ.
Người ai cũng phải già, đương nhiên làđều mong mình và bạn đời đều được khỏe mạnh an khang, nghe con nói vậy,lại nhớ đến Chu Minh Xa hôm nay thật sự rất vui thì không khỏi cúi đầuthở dài. Thôi, chờ kết quả xét nghiệm rồi tính.
Cơm trưa vẫn rất vui vẻ. Ít nhất bề ngoài là thế. Chu Thiến làm bộ không nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Lý Mai, Lý Mai làm bộ không nhìn thấy Chu Minh Xa cứ mải gắp thức ăn cho ChuThiến, còn bảo Chu Thiến ăn nhiều, hỏi han đủ kiểu. Chu Minh Xa rất vui. Nhìn thấy chồng vui vẻ như vậy, Lý Mai nhớ lại lời con nói, chỉ lặngyên ăn cơm.
Mấy ngày sau đó, Chu Minh Xa ngày nàocũng đều đưa Chu Thiến đi thăm thú khắp nơi, mua rất nhiều đồ cho cô.Quần áo, giày dép, đồ trang điểm, thậm chí còn muốn mua trang sức chocô. Chu Thiến vội vàng từ chối. Chu Thiến vốn không thích đeo mấy thứnày. Lúc trước Hi Thành mua cho cô, ngoài những dịp lớn cần đeo thì hầunhư đều cất trong ngăn kéo. Chu Minh Xa thấy con gái không cần thì vẻmặt tiếc nuối. Ông giờ chỉ hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp nhất đếncho con gái. Chu Thiến thấy ông không vui thì mới miễn cưỡng đồng ý đểông mua một chiếc vòng ngọc trai cho mình
Mà Lý Mai thấy Chu Thiến cũng không tiêuxài hoang phí, quần áo giầy dép đều không quá đắt, trang sức không nhiều thì sắc mặt mới thoải mái một chút, cũng ôn hòa với cô hơn. Ít nhấttrước mặt Chu Minh Xa là vậy. Mà Chu Thiến chỉ cần bà như thế, giữ bềngoài hòa khí là được
Trong lúc này, Chu Thiến cũng gọi điệnthoại cho Tiểu Mạt một lần, định nói chuyện mình còn sống cho cô nhưnglại không thể liên lạc được. Chu Thiến thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Mạt đổisố điện thoại sao? Thôi vậy, để lúc nào quay lại thì liên lạc với TiểuMạt cũng được.
Một tuần sau, tự mình lấy kết quả về, kết quả xét nghiệm, Châu Châu quả thực là con của Chu Minh Xa. Nhìn thấykết quả này, Chu Minh Xa nhất định cũng không ngạc nhiên bởi vì ông sớmđã nhận định chuyện này. Làm kiểm tra này chỉ là để Chu Thiến tin tưởngmà thôi
Nhưng bản thân Chu Thiến lại rất khóchịu. Châu Châu quả nhiên là em gái ruột thịt của mình nhưng từ nhỏ đếnlớn lại phải chịu bao cực khổ, còn chết thê lương như thế, thật quá đáng thương. Con bé chết đi còn để lại thân xác cho cô, đây chẳng phải làChâu Châu giúp đỡ cô trong cõi u minh sao?
Lý Mai nhìn kết quả này cũng chẳng nóigì. Thật ra, không cần xem bà cũng hiểu cô gái này chính là em của Thiến Thiến. Trong thời gian này, bà phát hiện, cô và Chu Thiến có sở thíchtương đồng đến quái lạ. Đồ ăn, màu sắc, thần thái nói chuyện, thậm chílúc cười cũng đều giống nhau như đúc, nếu không phải Lý Mai tận mắt thấy Chu Thiến qua đời thì bà nhất định đã nghĩ cô gái này chính là ThiếnThiến.
Ở quê bà người ta có câu nói, chị em song sinh thực ra là dùng chung một linh hồn. Xem ra nói cũng chẳng sai,bằng không vì sao hai người đó lại giống nhau đến mức này?
Chương 170: Cách trở
Sau khi đến bệnh viện lấy giấy tờ xácminh, đầu tiên Chu Minh Xa giải quyết vấn đề hộ khẩu cho Chu Thiến, làmchứng minh thư cho Chu Thiến. Bởi vì ông thấy tên Tần Tiểu Thiến cũng có một chữ Thiến nên đơn giản cứ gọi cô là Chu Thiến, như vậy cô cũng cóvẻ quen. Mà ông lại có cảm giác như Thiến Thiến vẫn còn bên cạnh mình.Chu Thiến cũng đang có ý này, có thể dùng lại tên cũ thì chẳng còn gìtốt hơn nữa. Thay tên mới lại phải thích ứng lại lần nữa, rất phiền hà
Chu Thiến ở nhà một tháng, trong thángnày, ngày nào cô cũng ở bên cha, cùng cha tập thể dục, mua đồ ăn, tảnbộ, thăm người thân, cảm nhận hơi ấm gia đình, trong lòng rất vui mừng.Mà Chu Minh Xa càng ngày càng thấy, đứa con gái này giống hệt ThiếnThiến còn nhỏ, cẩn thận, rất có chủ kiến, tính tình nhìn thì nhu hòanhưng thực ra lại rất cứng cỏi, lòng càng thêm vui mừng
Lý Mai thấy mọi chuyện đã định, hơn nữacô gái này cũng rất thức thời, không phải là người sẽ gây phiền toái cho mình. Hơn nữa, từ sau khi cô đến, tinh thần Chu Minh Xa quả thực khálên rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận nên thái độ với Chu Thiến cũng trở nên dễ chịu hơn. Chỉ là lòng vẫn canh cánh chuyện phải chiađôi tài sản cho Chu Thiến. Nhưng bà nghĩ, giờ nói chuyện này còn sớm,tương lai thế nào cũng khó nói, không cần thiết phải đem chuyện mơ hồnày ra cãi cọ với Chu Minh Xa nên bề ngoài vẫn rất hòa nhã với ChuThiến. Đông Đông cũng rất quan tâm cô, lúc rảnh thì sẽ nói chuyện phiếmvới cô, rất lo cô không thích ứng được hoặc thấy cô đơn. Mà Chu Thiếnphát hiện Đông Đông ngoài tính tình rất tốt mà thành tích học cũng tốt.Nghe Lý Mai nói, thầy cô trong trường nói Đông Đông có thể thi vàotrường đại học trọng điểm trong nước thật khiến Chu Thiến nhìn cậu bằngcặp mắt khác.
Tóm lại, trong một tháng này, Chu Thiếnđã cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Bởi vì được chăm sóc tốt mà cơthể vốn gầy gò của Chu Thiến dần trở nên đầy đặn, làn da cũng dần trắngnõn, tỏa ra sức hút của thanh xuân. Chu Thiến còn nghĩ mình phải cố công mà chăm sóc lại bản thân cho đẹp một chút, cắt tóc mái để che đi tráicao rộng, như vậy cũng khiến đôi mắt to tròn của cô càng thêm nổi bật.Mũi cô hơi tròn, môi cũng rộng, đường cong ở cằm cũng ổn nên lúc cườitrông rất xinh
Nói tóm lại, Chu Thiến hiện giờ tuy không xinh đẹp được như Tống Thiệu Lâm nhưng lại có vẻ thoải mái, thu hút,nhìn một lần lại muốn nhìn hai lần, ba lần…
Nhưng càng lúc Chu Thiến càng nhớ Hi Thành, càng muốn được nhìn mặt con một lần. Nghĩ, chắc cũng đến lúc tìm bọn họ rồi
Hôm nay, cô gặp cha rồi nói:
- Cha, con muốn đến thành phố B, con có bạn làm việc ở đó, cô ấy giới thiệu việc làm cho con, con muốn đến đó
Chu Minh Xa vừa nghe thấy là thành phố B thì nhăn mặt, lập tức phản đối:
- Không được, con thân con gái đi xa thế làm gì, lúc trước chị con ở bên ngoài không tự chăm sóc được nên mới xảy ra chuyện, cha không thể để con đến đó. Con muốn làm việc thìtìm việc trong thành phố là được rồi, không cần phải đi đâu xa hết, đừng có đi đâu xa cả!
Chu Thiến hoàn toàn có thể hiểu được cảmgiác của cha, đổi lại là công việc không thì nhất định cô sẽ để ý đếncảm nhận của cha nhưng chuyện này thế nào cô cũng phải đi. Nhưng lạikhông thể nói thật, Chu Thiến nát óc mới nghĩ ra được một lý do
- Thú thật, con vẫn rất muốn đến đó làm, con đã hẹn với bạn rồi, con rất muốn đi…
Nơi đó có người cô vô cùng quan tâm, dù chết cũng không thể buông tay
Chu Minh Xa nhìn con gái, lúc này có mímchặt môi, ánh mắt đầy kiên định, giống hệt khi Thiến Thiến 19 tuổi đòiđến thành phố B làm việc. Mỗi khi Thiến Thiến tỏ thái độ này thì chứngtỏ rằng con bé đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ không thay đổi, đứa con gái mất rồi tìm lại được trước mặt này, thật sự giống Thiến Thiến như đúc
Chu Thiến thấy cha mãi không nói thì không khỏi có chút sốt ruột, nói:
- Cha ơi, cha yên tâm, con nhấtđịnh sẽ chăm sóc mình cẩn thận, con sẽ không sao đâu. Nơi đó có giấc mơ, có hi vọng của con, con rất muốn đi!
Chu Minh Xa khẽ thở dài, thôi, con gái đã lớn rồi, con bé có cuộc sống nó muốn, làm cha mẹ sao cứ ngăn cản mãi được.
- Được rồi, nếu con đã quyết thếthì con đi thôi! Nhưng đến đó, ổn định chỗ ở rồi thì phải đưa địa chỉ,số điện thoại báo lại, đừng để cha lo lắng
Chu Thiến vô cùng vui mừng, cô nhào vào lòng cha:
- Cha ơi, cảm ơn cha ủng hộ! Cha yên tâm, tuần nào con cũng sẽ gọi điện về, nhất định không để mọi người lo lắng
Chuyện quyết định như thế. Lý Mai thấyChu Thiến muốn đi thì đương nhiên vui vẻ, nghĩ, tốt nhất ở bên ngoài tìm được đối tượng kết hôn, trong nhà cho chút của hồi môn, về phần… Lý Mai mừng thầm, nhìn Chu Thiến cũng vui vẻ hơn, còn nhiệt tình thu dọn hànhlý cho cô
Đông Đông biết chị sẽ đi, ban đầu còn không nỡ, sau nghe chị muốn đến thành phố B thì lén nói với cô:
- Chị ạ, chị đi trước, có lẽ tháng 6 em sẽ đến đó
Lúc này Chu Thiến mới nhớ, Đông Đông muốn thi vào trường ở thành phố B, nghĩ chẳng lâu nữa là chị em được gặp lại thì lòng cũng rất vui
Chuẩn bị mấy ngày, lúc gần đi, Chu Minh Xa đưa cho Chu Thiến một cuốn sổ tiết kiệm và một tập tiền
- Tiền lẻ này con tiêu mà điđường, trong sổ tiết kiệm có năm vạn, chuẩn bị cho mọi chuyện. Ở bênngoài sống cho thoải mái, ăn uống cẩn thận, đừng để bị người coi thường, có gì tủi thân cứ gọi về nói cho cha
Trên tay cha có chút chai sần, cọ lên tay Chu Thiến nhưng Chu Thiến lại chẳng hề thấy khó chịu, ngược lại lạithấy bàn tay to thô ráp đó thật ấm áp, an toàn.
Lúc trước, cô vẫn do dự, muốn xin chatiền nhưng lại không dám, vậy mà chưa đợi cô mở miệng thì cha đã đưa cho cô. Thì ra những người thật lòng quan tâm đến bạn sẽ chẳng cần bạn nóimà cũng biết được bạn cần gì, không cần bạn cúi đầu nhỏ giọng nhờ vảcũng sẽ đưa thứ bạn muốn đến trước mặt.
Mắt Chu Thiến đỏ lên, suýt thì òa khóc
Sao cô may mắn như vậy? Có được người cha quan tâm mình như thế
Ngày đi, cả nhà tiễn cô đến nhà ga. Chu Minh Xa cứ dặn dò mãi như thể không thể yên tâm. Đông Đông bèn đùa:
- Cha, hay là cha đi cùng chị luôn cũng được
Ai ngờ Chu Minh Xa lại tán đồng:
- Đúng thế, cha có thể đưa Thiến Thiến đến thành phố B, nhìn nó ổn định rồi trở về
Nghe thế thì Chu Thiến vội xua tay liên tục, cô đâu thể đưa cha đến Triệu gia được. Bây giờ còn chưa được.
- Không cần đâu, cha à, con lớn thế này rồi, cha cứ yên tâm đi!
Lý Mai cũng nói:
- Dù sao mấy tháng nữa Đông Đôngcũng đến thành phố B, đến lúc đó chúng ta đưa Đông Đông đi, tiện thểthăm Thiến Thiến là được rồi mà!
Chu Minh Xa nghĩ thấy cũng đúng nên cũng không kiên trì thêm
Mãi đến khi tàu chuyển bánh, Chu Thiến nhìn qua cửa sổ vẫn còn thấy cha và Đông Đông vẫy tay với cô
Xuống xe, Chu Thiến đi taxi đến biệt thự Triệu gia, giờ cô chỉ muốn về, hận không thể lập tức được gặp Hi Thành và con
Chu Thiến nhìn quang cảnh bên ngoài quacửa kính xe, lòng thầm giật mình, chỉ hai năm mà thành phố B đã thay đổi nhiều như vậy. Chu Thiến cảm thấy có chút bất an, hai năm, cũng khôngphải là ngắn…
Biệt thự Triệu gia càng lúc càng gần, tim Chu Thiến cũng đập càng lúc càng mạnh, vô cùng lo lắng mà cũng khôngbiết là lo lắng vì cái gì
Chu Thiến thanh toán tiền xe, xuống xe,kéo vali đi đến cổng lớn Triệu gia. Vẫn là cánh cổng sắt quen thuộc đó,nhìn qua song sắt, biệt thự Triệu gia vẫn hoa mỹ như vậy, những thảm cỏvẫn xanh mướt như vậy. Đứng từ đây, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy ban công phòng của bọn họ, trên ban công vẫn còn những bồn hoa cô từngtrồng
Dường như mọi thứ vẫn không thay đổi, Chu Thiến kích động nắm lấy song sắt
Trước kia, chỉ cần cô vừa đến thì cổnglớn sẽ tự động mở ra nhưng bây giờ cánh cổng sắt đóng kín ngăn cách côbên ngoài. Biệt thự Triệu gia tuy rằng đến được nhưng khó mà vào
- Này, cô là ai, đến đây làm gì? Đây là nhà riêng, không phải chỗ để thăm thú gì đâu! Mau đi đi!
Đột nhiên một người xa lạ đứng ở cửa bảo vệ quát cô
Chu Thiến nhìn anh ta, đó là ai? Bảo vệ không phải là lão Vương sao? Thay người rồi à?
Bảo vệ thấy cô còn không chịu đi thì càng cao giọng:
- Nếu không đi tôi báo cảnh sát đó
Từ sau sự cố bắt cóc hai năm trước, Triệu gia cho rằng sở dĩ bọn cướp có thể nắm bắt được thời gian Chu Thiến rangoài chính xác như vậy nhất định là đã qua thời gian quan sát lâu dài.Cho nên bảo vệ mời tới đều là những người từng được huấn luyện kĩ càng,rất cảnh giác, bất kì ai xa lạ tiếp cận Triệu gia đều rất cẩn thận
Chu Thiến cũng không biết điều này, lúcnày cô chỉ lo lắng phải làm sao để gặp lại Hi Thành nên vội xách hành lý đi đến chỗ bảo vệ
Cô là ai? Cô rất muốn nói cô là đại thiếu phu nhân Triệu gia nhưng bọn họ chịu tin tưởng sao? Chỉ sợ sẽ coi cô là kẻ điên. Cho nên cô chỉ nói:
- Anh à, tôi muốn tìm Triệu Hi Thành, anh có thể thông báo hộ tôi không?
Bảo vệ coi cô như kẻ tình nghi mà nhìn từ đầu đến chân, thấy cô không có vẻ là người có động cơ xấu nên thấp giọng nói:
- Nếu cô muốn tìm cậu chủ thì mời gọi điện cho cậu ấy, chúng tôi nhận lệnh của chủ nhà, không bao giờ tùy tiện thông báo gì hết
- Vậy anh gọi Dung tẩu hộ tôi được không?
- Dung tẩu là ai?
Bảo vệ bắt đầu nhìn cô đầy nghi ngờ
- Chỗ này không có ai là Dung tẩu hết. Đi đi!
Giọng nói dần mất kiên nhẫn, sau đó đóng cửa lại
Không có người này, sao có thể? Chu Thiến quả thực không thể tin vào tai mình được. Dung tẩu là quản gia củaTriệu gia, sao bảo vệ lại không biết?
Chu Thiến nóng vội vỗ vỗ cửa:
- Này, xin anh thông báo hộ tôi một tiếng được không, tôi thực sự có chuyện rất quan trọng
Bên trong bảo vệ lớn tiếng nói:
- Đi đi, đừng có làm loạn ở đây nữa, muốn tìm cậu chủ thì đến thẳng chỗ cậu chủ mà tìm, đừng làm khó tôi
Tiếp theo nhỏ giọng nói:
- Cái cô này làm sao nữa? Muốn đàn ông đến phát cuồng? Đúng là…
Sau đó lại cao giọng đe dọa:
- Đi đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến đấy
Chu Thiến biết, hôm nay muốn nhờ bảo vệthông báo là không thể? Hai năm qua nhân sự của Triệu gia sao thay đổinhiều như vậy? Chẳng còn ai quen thuộc sao? Đột nhiên nhớ tới năm đóDung tẩu vì cứu cô mà hình như là bị thương, chẳng lẽ vì thế mà khôngcòn làm nữa
Lòng Chu Thiến đầy nghi hoặc nhưng bảo vệ lại tiếp tục nhắc nhớ cô, đúng, cô có thể gọi cho Hi Thành.
Cô lấy di động, bấm số của Hi Thành, tim đập loạn
Tút tút vài tiếng, điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, đầy sức hút của Hi Thành:
- Alo!
Chương 171: Gặp lại Tiểu Mạt
Nghe được giọng của Triệu Hi Thành, ChuThiến kích động, ngàn vạn cảm xúc dâng lên, nhớ nhung, yêu thương, khổsở, kích động cùng chút ngọt ngào, hỗn loạn khiến cho ngực cô căng tức.Hai năm, anh sống thế nào? Anh liệu có tin cô không? Nhìn thấy cô bâygiờ thế này thì sẽ có phản ứng gì? Có thất vọng không?
Cô khẽ gọi:
- Hi Thành…
Giọng nói có chút nghẹn ngào. Đang nghĩ tới nên nói tiếp thế nào thì bên kia lại truyền đến tiếng tút tút…
Điện thoại tắt.
Chu Thiến cầm điện thoại nửa ngày cũngkhông lấy lại được tinh thần. Hi Thành dập máy của cô? Đây là chuyệnchưa từng có! Nhưng cũng đúng thôi, giờ mình với anh mà nói đã là ngườichết, dãy số xa lạ, giọng nói xa lạ, dựa vào tính tình của Hi Thành chịu nghe máy đã là tốt rồi. Lòng cô dù buồn bã nhưng vẫn có thể hiểu
Chu Thiến nghĩ nghĩ rồi lại gọi nhưng lần này chuông đổ hồi lâu cũng không có ai nhận
Trong điện thoại cứ hết lần này đến lầnkhác vang lên một bài hát xa lạ: “Em có biết không, anh rất nhớ em,nhưng em lại hờ hững xoay lưng, chỉ để lại cho anh bóng dáng nhạtnhòa…”. Bài hát u oán giống như bàn tay vô hình cào xé tim cô
Cô buông điện thoại, quay đầu lại nhìnbiệt thự Triệu gia xa hoa sau cánh cổng sắt kia, bên trong đó, từng gốccây ngọn cỏ đều quá đỗi quen thuộc, cô đã từng đi khắp biệt thự này.Nhưng giờ cô cảm nhận được, nơi từng đem đến cho cô niềm hạnh phúc vôtận lại quá đỗi xa xôi
Cô cúi đầu, lòng vô cùng uể oải.
Không lâu sau, cô lại ngẩng phắt dậy,lưng ưỡn thẳng, tự nói với chính mình: Đừng vội thất vọng, tuy rằngkhông thuận lợi như tưởng tượng nhưng nhất định sẽ có thể gặp được HiThành. Chỉ cần thấy được Hi Thành là ổn rồi. Chỉ cần gặp Hi Thành, cô sẽ nói ra mọi chuyện với anh, đến lúc đó cô có thể trở về bên anh, cùnganh và con sống cuộc sống hạnh phúc
Nghĩ vậy, cô lấy lại tinh thần, cô phải đến công ty tìm Triệu Hi Thành, cô không tin là không thể gặp được anh
Cao ốc Triệu thị vẫn nguy nga như trước, những cửa sổ thủy tinh ánh lên dưới mặt trời
Chu Thiến đi thang máy lên đến lầu cao nhất của Hi Thành. Cửa thang máy vừa mở đã có hai cô thư kí mỉm cười chào đón nói:
- Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?
Chu Thiến nói:
- Tôi muốn gặp Triệu tổng
- Xin hỏi, cô có hẹn trước không?
Chu Thiến lắc đầu. Thư kí vẫn cười đáp:
- Ngại quá, xin hãy hẹn trước
Chu Thiến nóng ruột. Rõ ràng Hi Thành ởngay bên trong, gần như vậy nhưng vì sao không thể gặp anh? Cô kéo valibước lên vài bước:
- Tôi có việc gấp, tôi nhất định phải gặp anh ấy
Thư ký kia bước lên, vội chắn đường đi của cô, giận dữ nói:
- Tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi. Cô còn thế này chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đó
Trong ánh mắt nhìn Chu Thiến có chút khinh thường
Chu Thiến giờ lòng nóng như lửa đốt, liều lĩnh nhìn vào trong kêu to:
- Hi Thành, Hi Thành!
Thư kí kia biến sắc, vội nháy mắt với một người, người đó vội gọi điện cho bảo vệ
Dù gọi lớn nhưng cũng không hề thấy có động tĩnh
Tính nhẫn nại của thư kí kia bị mài sạch, nói:
- Tiểu thư, bảo vệ sắp đến rồi, nếu không muốn mình mất mặt thì cô nên mau chóng rời đi là hơn
Chu Thiến nhìn cánh cửa đóng chặt kia, bên trong không chút động tĩnh
Chu Thiến không nhịn được nói với thư ký:
- Cô vào nói với anh ấy, tôi có tin tức về phu nhân Tống Thiệu Lâm của anh ấy, cô mau đi đi
Nhắc tới ba chữ Tống Thiệu Lâm, sắc mặtthư ký đại biến, vội nhìn thoáng qua văn phòng của Tổng giám đốc sau đónhư hạ quyết tâm mà dùng hết sức lực đẩy cô ra ngoài. Lát sau, bảo vệ đi lên. Cô thư ký kia nhìn thấy bảo vệ thì như thấy cứu tinh:
- Mau, mau mời vị tiểu thư này ra ngoài, đừng để cô ấy đến đây nữa
Bảo vệ nghe lời, lập tức đi đến bên ChuThiến, kéo Chu Thiến vẫn còn đang giãy dụa đi về phía thang máy. Bảo vệkhỏe mạnh, kéo Chu Thiến chẳng tốn mấy sức lực. Chu Thiến hoàn toànkhông thể phản kháng
Chu Thiến tức giận, đạp mạnh lên chân bảo vệ kia một cái, bảo vệ kia đau đớn hét ầm lên nhưng vẫn không chịubuông tay ra, lại càng hùng hổ túm chặt cô đưa vào thang máy rồi ấn nút.
Chu Thiến đã kiệt sức, bất đắc dĩ đành phải nói:
- Anh buông đi, giờ tôi không còn chạy đi đâu được nữa mà phải lo
Bảo vệ buông cô ra, sắc mặt bực bội, chân bị cô đạp cứ uốn éo mãi. Thấy cô còn trừng mắt nhìn mình thì nói:
- Tiểu thư à, bám đuôi đàn ôngnhư thế cũng không phải là cách. Cô không cảm thấy thế là rất mất mặt à? Con gái như cô, tháng nào tôi cũng phải lôi cổ ra vài lần.
Sau đó lại khẽ lẩm bẩm: “Thế giới bây giờ đúng là đảo điên…”
Thì ra là thế, xem ra sau khi cô rời đi,nhiều người không nhịn được mà muốn ra tay nhưng may mà Tiểu Triệu nhàcô (tên kì quá) lập trường kiên định! Nghĩ vậy, sự buồn bực vì không gặp được Triệu Hi Thành cũng giảm đi không ít, lòng lại dâng lên sự ngọtngào, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Bảo vệ thấy cô lúc trước còn nổi giậnđùng đùng, giây sau đã lại cười “quỷ dị” như vậy thì cho rằng cô có vấnđề về não, cũng không dám nói thêm gì. Ra khỏi thang máy thì bảo ChuThiến mau đi đi rồi nhìn chằm chằm không cho cô đến gần thang máy. Bịbảo vệ làm gắt như vậy, Chu Thiến cũng chẳng còn cách nào khác.
Lập tức, cô buông vali xuống, ngồi lên vali nghĩ: hừ, không cho tôi vào thì tôi cứ ở đây chờ, xem anh làm gì được tôi
Bảo vệ chỉ cần cô không làm gì quá thì cũng mặt kệ cô
Chu Thiến ngồi ở đại sảnh, nhìn người đến người đi. Vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc khiến cho người ta có cảm giácnhư cường độ làm việc ở đây rất cao.
Sàn nhà bóng loáng, thoáng soi bóng dángcủa cô. Chu Thiến cúi đầu, nhìn hình ảnh của mình qua sàn nhà, không tựchủ được mà khẽ vuốt mặt, chuyện còn phức tạp hơn cô nghĩ nhiều, chẳnglẽ thay đổi thân phận thì mọi thứ trước kia đều là hư vô sao?
Không, cô không tin! Cô tin Hi Thành yêulà cô chứ không phải thân phận Thiệu Lâm, cô nhất định phải trở lại bênHi Thành và con yêu, tìm lại hạnh phúc của chính mình
Thời gian cứ thế qua đi, rất nhanh đã đến lúc tan tầm. Người qua lại ở đại sảnh cũng dần dần nhiều lên. 12 chiếcthang máy hầu như phải hoạt động hết công suất, cửa thang máy hết đónglại mở, đám người từ trong bước ra với vẻ mặt mệt mỏi. Mà Chu Thiến chỉmở to mắt nhìn chằm chằm thang máy riêng. Đó là thang máy chuyên chỉ đểlên đến lầu cao nhất. Hi Thành nhất định là phải xuống bằng thang máynày
Nhưng mãi đến khi trời tối, cả công tycũng về gần hết mà chẳng thấy cha con Triệu Hi Thành bước ra. Lòng ChuThiến càng lúc càng lo lắng.
Trước khi về, anh bảo vệ kia đi đến bên cạnh cô nói:
- Tiểu thư, đừng đợi nữa, có lẽtổng giám đốc vốn không ở công ty, cô có đợi thì cũng là vô dụng thôi.Tôi thấy sắc mặt cô không ổn, vẫn nên về đi
Trong những người phụ nữ đến quấy rầytổng giám đốc thì đây có thể nói là người có nghị lực nhất, ngay cả anhcũng có đôi phần bội phục
Chu Thiến biết vì sao sắc mặt mình khôngtốt. Từ sáng xuống tàu hỏa cho đến giờ cô chưa ăn hạt cơm, uống ngụmnước nào. Nói thật, cô cũng đói đến choáng váng. Cô vẫn nhìn cửa thangmáy, chẳng chút động tĩnh gì rồi lại nhìn ra phía đại sảnh, đồng hồ lớnđã chỉ đến 8 giờ, xem ra có lẽ hôm nay Hi Thành thực sự không ở công ty…
Chu Thiến đứng lên, kéo vali ủ rũ đi rangoài. Lúc ra cửa lại quay đầu nhìn thoáng qua chỗ thang máy, sau đó lại thấy vọng quay đầu đi
Bảo vệ đứng sau nhìn theo mỗi bước đi nặng nề của cô mà không khỏi thở dài lắc đầu
Sau khi rời khỏi Triệu thị, Chu Thiến tìm một cửa hàng, ăn tạm bát mỳ rồi nghĩ: tiếp theo nên làm gì đây? Tronglòng đột nhiên có suy nghĩ, đúng rồi, cứ tìm Tiểu Mạt đã, Tiểu Mạt nhìnthấy cô nhất định sẽ rất vui
Nghĩ vậy, tâm tình Chu Thiến lại hưngphấn lên, nhanh nhẹn giải quyết hết bát mỳ này. Sau đó cô ngồi xe đếnchỗ từng thuê chung với Tiểu Mạt. Căn phòng đó vốn đã được Hi Thành mualại, Tiểu Mạt hẳn vẫn không chuyển đi.
Tới chỗ Tiểu Mạt ở, trời đã tối sầm,trăng bắt đầu mọc, sao sáng lóng lánh. Chu Thiến xách vali lên lầu, đứng ở cửa mà thở. Cơ thể này quả thực quá yếu, xem ra sau này phải tăngcường rèn luyện mới được!
Chu Thiến gõ cửa một hồi nhưng không thấy ai ra mở, xem ra là còn chưa về. Hôm nay làm ca tối sao? Làm ca tối làphải 10h mới về, cô đành ngồi xuống chờ
Cô ngồi trên vali, dựa vào cửa. Bốn phíatối như mực, vô cùng im ắng, chỉ có ánh trăng mờ mờ theo cửa sổ chiếulên người cô thành những vệt sáng bạc lốm đốm
Sự mệt mỏi cứ thế bủa vậy, hôm nay xách vali chạy qua chạy lại khắp nơi thực sự là mệt mỏi, cứ ngủ chút vậy, ngủ một chút thôi…
Mí mắt Chu Thiến càng lúc càng nặng, cuối cùng không nhịn được mà nhắm mắt lại
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Thiếnnghe được tiếng bước chân lên lầu, vốn cô ngủ không say nên bừng tỉnhngay. Cô đứng lên, lo lắng nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bóngTiểu Mạt dần xuất hiện ở góc cầu thang. Cô không phát hiện đang có người chờ mình, chỉ cúi đầu tìm chìa khóa trong túi
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Tiểu Mạt khôngquá rõ ràng nhưng nhìn đến bóng dáng thân quen này, lòng Chu Thiến lạichua xót, cả ngày uể oải, buồn bã như dâng lên, mắt nóng bừng.
Nghe có động, Tiểu Mạt ngẩng đầu, độtnhiên nhìn thấy bóng người dứng trước mặt thì không khỏi hoảng sợ, màkhi cô theo ánh trăng nhìn thấy khuôn mặt người trước mặt thì tái mặt,khẽ buông tay, chìa khóa túi xách rơi xuống đất tạo thành tiếng động cực rõ ràng trong đêm yên tĩnh
Cô không chớp mắt nhìn Chu Thiến, môi run run, giọng cũng run run:
- Thiến Thiến…
Nói rồi nước mắt trào ra
Lòng Chu Thiến cũng vô cùng kích động, cô nhìn Tiểu Mạt, gật gật đầu:
- Tiểu Mạt, là mình… Giọng cũng nghẹn ngào
Nghe giọng Chu Thiến, Tiểu Mạt bưng miệng, nước mắt càng rơi nhiều:
- Thiến Thiến, cậu về đây thăm mình sao? Cậu ở dưới đó có tốt không…
“Coi mình là quỷ…” Chu Thiến dở khóc dở cười.
Cô đi đến bên Tiểu Mạt, kéo tay cô, gắt gao nắm chặt, nhìn cô khẽ nói:
- Tiểu Mạt, là mình, mình không chết, cậu cảm nhận xem, tay mình ấm, còn nữa….
Cô lại kéo tay Tiểu Mạt đặt lên ngực mình:
- Tim mình đang đập đây, Tiểu Mạt, mình chưa chết, mình đã quay lại
Tiểu Mạt kích động mà lắng nghe tiếng tim cô đập, lại sờ sờ mặt cô, cảm giác nhịp tim của Chu Thiến, lại cảm nhận được hơi ấm từ người Chu Thiến thì nước mắt như đê mà tuôn ra, nói năng lộn xộn:
- Thật sự…. thật sự… có tim đập… còn sống… cậu không chết, thật tốt quá… cậu không chết, cậu lại đã trở lại…
Cô đột nhiên buông tay, ngã phịch xuống đất, buồn vui lẫn lộn, cứ thế mà òa khóc
- Thiến Thiến… sao cậu không chịu quay về sớm, oa oa… cậu có biết, sau khi cậu qua đời mình đã đau khổthế nào… Ngay cả lần cuối gặp cậu mình cũng không được, Thiến Thiến…mình rất nhớ cậu, mình rất buồn…
Cô ngồi dưới đất mà khóc, như là nước mắt không thể ngừng lại được, như sự bi thương đè nén trong lòng bấy lâucuối cùng cũng đào phá mà thoát ra. Nhìn Tiểu Mạt khóc đau đớn như vậy,lòng Chu Thiến vô cùng cảm động, cô ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Mạt, nước mắt rơi xuống cũng không rõ là vì đau lòng hay vì vui mừng…
Chương 172: Người phụ nữ phiền phức
Tiểu Mạt lấy ra trong tủ lạnh một lọ sữa đưa tới trước mặt Chu Thiến:
- Uống sữa đi này!
Sau đó ngồi bên cạnh Chu Thiến nhìn cô uống sữa
- Thật không dám tin, mọi chuyện cứ như nằm mơ vậy, vì sao mọi chuyện li kì đều xảy ra với cậu, thật kì quái!
Tiểu Mạt thì thào rồi lại cười:
- Để ý đến nó làm gì? Chỉ cần cậu còn sống là tốt rồi
Sau khi vào nhà, Chu Thiến kể lại đầu đuôi cho Tiểu Mạt, nghe xong, mắt Tiểu Mạt thiếu điều rớt xuống
Chu Thiến uống mấy ngụm sữa rồi hỏi cô:
- Số điện thoại của cậu đổi rồi à? Mình gọi không được
Mặt Tiểu Mạt bỗng nhiên ửng hồng, ấp úng nói:
- Ừ, đổi số…
Chu Thiến thấy thần sắc cô như vậy thì biết là có chuyện vội truy vấn:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Mạt khẽ nói:
- Mình và Trương Bân đổi số đôi…
- Trương Bân?
Chu Thiến nhìn cô cười:
- Mình biết ngay mà, đôi oan gia này nhất định sẽ có gian tình.
- Gian tình gì chứ? Khó nghe muốn chết!
Tiểu Mạt cúi đầu, ngượng ngùng:
- Lúc biết tin cậu qua đời, mìnhrất đau lòng, đều là anh ấy ở bên cạnh dỗ dành cho mình vui vẻ, lúc đómình mới phát hiện, anh ấy ngoài việc nói năng đáng ghét còn lại tâmtính rất tốt, cũng cẩn thận, biết chăm sóc, ít nhiều có anh ấy giúp mình vượt qua thời gian đó…
Có lẽ là nhớ lại đoạn thời gian đau lòng đó mà mắt Tiểu Mạt lại đỏ ửng lên
Chu Thiến không muốn lại khiến cô buồn nên vội chuyển đề tài:
- Đúng rồi, hai năm nay mọi người ổn chứ? Trương Bân nhà cậu giờ còn làm trợ lý cho Khắc Y không?
Nhắc đến đây, Tiểu Mạt cười đầy tự hào:
- Trương Bân sắp sang Nhật đào tạo chuyên sâu rồi
- Thật sao? Chúc mừng các cậu, sau này tiền đồ của cậu ấy rộng mở rồi! Vậy còn cậu? Cả bọn Triệu Viện Viện, Lý San nữa
- Bọn mình vẫn là stylist ở lầuhai nhưng giờ khách ở lầu 2 càng lúc càng nhiều, thu nhập cũng không tệ. Đúng rồi, Triệu Viện Viện có bạn trai, hình như bạn trai cô ấy mở cửahàng ăn uống, tính cũng được. Bọn Lý San, Vương Vĩ đều ổn
Tiểu Mạt ngừng một hồi rồi nói:
- Lưu Văn Chí đã ra tù rồi, banđầu còn định tiếp tục làm stylist nhưng không có ai mời anh ta, hình như giờ đang buôn bán. Nghe nói cũng đi tìm Lý San mấy lần nhưng Lý San cóvẻ đã chẳng còn tha thiết nữa
Nhắc đến Lưu Văn Chí, hai người đều yênlặng. Dù sao từng là bạn thân thiết, thấy anh ta giờ không tốt thì lòngcũng không thoải mái.
Tiểu Mạt nhìn Chu Thiến hỏi:
- Lần này trở về cậu có tính toán gì không? Cậu sẽ đi tìm Hi Thành chứ?
Nhắc đến Hi Thành, mắt Tiểu Mạt có chút kì quái
Chu Thiến kiên quyết gật đầu:
- Đương nhiên, sở dĩ mình về chủ yếu là để tìm bọn họ
Chu Thiến ngã người về phía sau, nằm xuống giường:
- Cậu không biết đâu, mình nhớbọn họ vô cùng, Lúc ở quên, ngày nào mình cũng nghĩ, không biết giờ concao bao nhiêu? Lớn lên giống ai, có ngoan hay không, có nghe lời không,đã biết nói chưa? Mỗi khi nhớ đến những điều này mình rất đau lòng. Còncả Hi Thành nữa, anh ấy sống thế nào, đã qua hai năm, anh ấy có quênmình không? Tiểu Mạt, nói mình không lo lắng thì là giả, anh ấy còn trẻ, sao có thể không kết hôn. Chắc chắn Triệu gia cũng không đồng ý. Hainăm cũng chẳng ngắn. Nhưng vẫn may, hôm nay mình đến công ty tìm anh ấy…
Lập tức kể lại lúc đi tìm anh cho Tiểu Mạt:
- Hình như anh ấy cũng chẳng cho người khác cơ hội, biết được điều này, mình vừa vui vừa đau lòng
Lúc nói chuyện, Chu Thiến nhìn lên trần nhà trắng toát nên cũng không chú ý tới tia buồn lo trong mắt Tiểu Mạt.
Một lát sau, nghe Tiểu Mạt nói:
- Thật ra hai năm qua mình vẫn có liên hệ với Triệu Hi Thành, tuần nào mình cũng đến thăm Thế Duy…
Nghe đến đó, Chu Thiến vội bật dậy, kích động nắm tay cô, mắt sáng bừng:
- Cậu gặp Thế Duy? Vậy con thế nào? Con có đáng yêu không? Đã biết nói chưa? Cậu có ảnh của Thế Duy không?
- Trời ạ, Thiến Thiến, cậu hỏimình nhiều như thế bảo mình trả lời thế nào đây. Con cậu ngoan lắm, khỏe lắm, giờ đã biết nói bập bẹ rồi. Mình có ảnh đây
Nói xong lấy trong ví tiền ra một bức ảnh đưa cho Chu Thiến.
Chu Thiến đón lấy bức ảnh, trong ảnh là một cậu bé mập mạp, mặt tròn tròn, mắt to, mặc bộ vest nhỏ, trông rất đáng yêu
- Đây là hôm Thế Duy tròn 2 tuổi. Tiểu Mạt nói
Chu Thiến vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trên bức ảnh mà mắt đỏ hoe:
- Vừa sinh ra chỉ hồng hồng nhănnheo như con mèo con, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã lớn nhanh thế này. Mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện, cho con bú, thay tã cho con, lần đầutiên con tập đi, lần đầu tiên con nói chuyện… Đây sẽ là tiếc nuối cả đời mình!
Tiểu Mạt vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt an ủi…
- Lớn lên có giống mình không? Không, không phải giống mình, là giống Thiệu Lâm…
Vẻ mặt Chu Thiến rất đau lòng:
- Tiểu Mạt, mình rất buồn, giờmình thế này như chẳng còn chút quan hệ gì với Thế Duy hết. Mình và conkhông cùng dùng máu, theo huyết thống mà nói, Thế Duy đã chẳng còn làcon mình nữa
Chu Thiến bưng mặt:
- Nhưng mà, Thế Duy rõ ràng là do mình mang thai 9 tháng 10 ngày mà sinh ra, từ khi mới 5 tháng mình đãcảm nhận được những cú đạp của con, lần đầu tiên con đạp mình, sự vuimừng, cảm động như mới chỉ hôm qua mà thôi… Mỗi ngày mình đều cùng connói chuyện, hát cho con nghe, có đôi khi con còn đạp lại mình như đáplời. Tất cả những chuyện đó, đều vì mình đổi thành người khác mà khôngtồn tại sao?
Tiểu Mạt thấy cô khó chịu như vậy, khôngbiết nên nói gì để an ủi cô, hơn nữa trong lòng cô còn có một chuyệnluôn do dự không biết có nên nói với Chu Thiến hay không, chỉ sợ ChuThiến sẽ càng thêm buồn
Chu Thiến nắm tay Tiểu Mạt mà khẩn cầu:
- Tiểu Mạt, mình giờ căn bảnkhông thể tiếp cận Triệu gia, tiếp cận Hi Thành nhưng thế nào mình cũngphải gặp Hi Thành và con. Tiểu Mạt, nếu cậu vẫn giữ liên lạc với bọn họthì cậu giúp mình được không!
- Ngày mai mình sẽ đưa cậu đến Triệu gia thăm Duy Duy, chỉ là…
Tiểu Mạt nhìn Chu Thiến, ánh mắt có chút u sầu:
- Thiến Thiến, trước đó mình phải nói với cậu một chuyện, cậu đừng quá hoảng
Vẻ nghiêm túc của Tiểu Mạt khiến tim Chu Thiến đập loạn:
- Chuyện gì?
Tiểu Mạt nhếch miệng, do dự một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Bên cạnh Hi Thành đã có người phụ nữ khác
- Cái gì!
Chu Thiến ngây dại, lời nói của Tiểu Mạt như sét đánh trời quang, khiến cô không thể hoàn hồn:
- Cậu nói cái gì? Hi Thành… Hi Thành… anh ấy đã kết hôn sao?
Tiểu Mạt thấy vẻ mặt bị đả kích nặng nề của cô mà cũng đau lòng, vội vàng lắc đầu nói:
- Cậu đừng quá hoảng, bọn họ cònchưa kết hôn. Nhưng đã qua lại gần một năm. Người đàn bà đó rất phiềntoái, chỉ cần gặp cô ta cậu sẽ hiểu, vì sao mình nói cô ta phiền phức.
Chương 173: Thế Duy
Những lời Tiểu Mạt nói khiến Chu Thiến cả đêm khó ngủ, vừa nhắm mắt lại thì lại như thấy cảnh Hi Thành và ngườiphụ nữ khác ở bên nhau. Cảm giác đau đớn, chua xót này khiến tim ChuThiến thắt lại
Hi Thành, chỉ hai năm cũng đủ để anh quên em sao? Tình yêu của anh dành cho em chỉ thế thôi sao?
Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, thấm ướt gối đầu
Như là cảm nhận được sự đau đớn của Chu Thiến, Tiểu Mạt lặng lẽ nắm tay cô nói:
- Chuyện này không thể trách Hi Thành…
Cô thở dài:
- Ngày mai cậu nhìn thấy người đàn bà kia thì sẽ biết…
Lòng Chu Thiến đau đớn, người phụ nữ đóđến tột cùng là thần thánh phương nào mà có thể khiến Hi Thành chấp nhận cô ta trong thời gian ngắn như vậy?
Lăn qua lăn lại, vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi trời sáng. Chu Thiến đứng lên, rửa mặt qua loa rồi chỉnhtrang dung nhan. Hôm nay là lần đầu tiên gặp Hi Thành và con, tuy rằngkhông còn vẻ đẹp của Thiệu Lâm nhưng nhất định cũng phải gọn gàng sạchsẽ, cho bọn họ, nhất là con yêu có ấn tượng tốt
Nhưng Tiểu Mạt lại nói với cô:
- Tốt nhất là để chiều đi, như vậy vừa khéo lúc Hi Thành tan tầm, ban ngày anh ấy thường không ở nhà
Bất đắc dĩ, Chu Thiến đành chờ đợi đến chiều, cả ngày lòng như mèo cào, khó chịu muốn chết
Vất vả lắm mới đến 5h chiều, hai người chuẩn bị rồi đi đến biệt thự Triệu gia.
Giờ là đầu hạ, buổi chiều cũng không quá nắng gắt, nắng chiếu lên người tuy nóng nhưng cũng không quá khó chịu
Trên đường đi, Chu Thiến và Tiểu Mạt muaít đồ chơi, quần áo cho Thế Duy. Tiểu Mạt lấy một thanh kiếm lớn có nhạc đưa cho Chu Thiến nói:
- Mua cái này cho Thế Duy đi, thằng bé nhất định rất vui
Chu Thiến nhìn nhìn thanh kiếm cao nửa thước, chỉ nói:
- Chỉ sợ Thế Duy chẳng cao hơn cây kiếm này là mấy! Thằng bé chơi được sao?
Tiểu Mạt cười:
- Cậu đừng xem thường Thế Duy.Thằng bé nghịch ngợm lắm, rất thích đao kiếm, ô tô… càng to nó càngthích. Mới hai tuổi mà đã bắt người làm chơi trò cảnh sát bắt cướp, vẻnghiêm túc, lạnh lùng khi bắt cướp làm đám người hầu ai cũng sợ đó
Đó chẳng phải thành tiểu ma vương sao!Chu Thiến không thể tưởng tượng nổi cảnh một đứa bé cầm cây kiếm cao gần bằng mình rồi chơi trò đuổi bắt với một đám người lớn
- Cũng khó trách, mọi người đềuthương thằng bé vừa chào đời đã mất mẹ. Hơn nữa Duy Duy còn là cháutrưởng của Triệu gia, lại đáng yêu như thế. Triệu phu nhân lúc nào cũngcoi thằng bé là bảo bối, cứ không gặp là nhắc. Triệu Hi Thành lại càngchẳng cần nói, bắt anh ấy quỳ xuống làm ngựa cho con cưỡi cũng được chứđừng nói chuyện khác
- Cứ cưng chiều như vậy chẳng phải sẽ khiến Thế Duy sinh hư sao? Lòng Chu Thiến có chút bất an
Tiểu Mạt cười vỗ vỗ vai cô:
- Đừng lo, giờ Thế Duy đáng yêu lắm
Vậy còn sau này? Chờ con dần lớn lên,biết mình thể muốn gió được gió muốn mưa được mưa, kia chẳng phải là sẽphát triển theo hướng ăn chơi trác táng?
Đây chính vấn đề lớn…… Chu Thiến nhíu mày.
Nhưng giờ cô có thể làm gì? Ngay cả vào Triệu gia cũng là phải nhờ Tiểu Mạt giúp…
Lòng Chu Thiến rất buồn, Tiểu Mạt cũnghiểu tâm tình của cô nhưng chuyện này cô cũng chẳng có cách nào, chỉ cóthể vỗ vai Chu Thiến mà an ủi
Hai người đi đến Triệu gia
Khác hẳn với hôm qua bị chặn ở ngoài cổng, lần này bảo vệ nhìn thấy Tiểu Mạt thì đã vội mở cửa chào hỏi:
- Lâm tiểu thư, hôm nay đến thăm tiểu thiếu gia sao!
Tiểu Mạt cũng cười chào hỏi bảo vệ
Bảo vệ nhìn thấy Chu Thiến, nhận ra cô thì nói:
- Thì ra tiểu thư đây là bạn của Lâm tiểu thư. Hôm qua ngại quá, thái độ không tốt, đừng quá so đo
Chu Thiến lắc đầu nói không sao
Hai người đi vào cổng, xuyên qua sân cỏ, lúc sắp vào phòng khách thì lại nghe một trận ồn ào từ hoa viên truyền tới
Tiểu Mạt cẩn thận nghe rồi cười nói:
- Duy Duy và người hầu chắc lại chơi trò cảnh sát bắt trộm, nào, mình dẫn cậu qua xem
Chu Thiến nghe thấy tiếng gào non nớt của một đứa trẻ trong những âm thanh hỗn loạn đó thì biết đây chính làtiếng của Thế Duy lòng không khỏi nóng lên, vội bước về phía hoa viên.Tiểu Mạt nhìn cô vội vã như vậy thì mỉm cười cũng đi theo
Vừa tới gần hậu hoa viên, còn chưa đứngvững thì đã có một cục gì đen nhánh nhằm thẳng về phía mình. Theo bảnnăng, Chu Thiến né đi, sau đó lại nghe Tiểu Mạt hét lớn. Chu Thiến quaylại nhìn, quần áo trắng tinh của Tiểu Mạt bị một cục bùn ném lên. Vẻ mặt Tiểu Mạt cau có mà cúi đầu nhìn quần áo mình bị dính bùn. Sau đó, mộtgiọng nói non nớt lại truyền tới:
- Hay quá! Trúng rồi
Nói còn chưa rõ ràng nhưng vẫn có thể hiểu được ý của cậu bé
Lòng Chu Thiến hơi động, theo tiếng nhìnlại, chỉ thấy có 7,8 người hầu chân tay luống cuống đứng ở đó nhìn haingười, quần áo ai nấy cũng đầy bùn. Mà một cậu bé đáng yêu từ phía sauđi ra, tay đen ngòm, đôi mắt to tròn ngây thơ mở to mắt nhìn cô, ánh mắt đầy sự tò mò, cậu bé ngây ngô hỏi:
- Cô là ai?
Chu Thiến biết trước mắt mình đây chínhlà cục cưng Thế Duy mình đã mang thai chín tháng mười ngày, nhìn cậu bétrước mặt, so với trong bức ảnh thì có vẻ lớn hơn nhiều. Làn da cậu bésáng hồng như da Thiệu Lâm, nhưng đôi mắt đen nhánh lại giống Hi Thànhhơn. Cậu bé mặc áo ở nhà kẻ caro, ngực buộc yếm màu xanh và quần màuxanh thêu chữ hỉ. Nhìn trông vô cùng đáng yêu, đáng yêu đến độ Chu Thiến hận không thể lập tức đi qua mà ôm lấy cậu nhóc vào lòng, Nhưng cô sợlàm Thế Duy sợ nên dù kích động cỡ nào cũng không dám làm gì
Cô cứ đứng đó mà nhìn Thế Duy chăm chú, trong mắt ngập tràn tình yêu thương
Tiểu Thế Duy cũng yên lặng nhìn Chu Thiến không chớp mắt. Mãi sau này, Chu Thiến hỏi cậu nhóc:
- Vì sao lúc đó nhìn mẹ như vậy?
Thế Duy nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vì con rất thích
Tiểu Mạt thấy bọn họ nhìn nhau như vậy thì không khỏi buồn cười, đi tới ngồi xổm bên cạnh Thế Duy:
- Duy Duy, con không ngoan, conlàm bẩn quần áo của mẹ nuôi! Mẹ nuôi lại mua rất nhiều đồ chơi cho con,nhưng giờ không cho con nữa
Lúc này Tiểu Thế Duy mới để ý đến cây kiếm lớn trên tay Chu Thiến, đôi mắt to đáng yêu lập tức tỏ vẻ thèm muốn
Chu Thiến thấy cậu nhóc như thế thì vộicầm lấy thanh kiếm đưa cho cậu bé, hồn nhiên quên đi chính mình vừa mớinói là không thể chiều hư trẻ con. Tiểu Mạt nhìn mà miệng giật giật.
Thế Duy đón lấy thanh kiếm, lập tức hoan hô sau đó đi đến bên Tiểu Mạt, hôn chụt lên má cô rồi nói:
- Thơm một cái là hết đau ngay!
Nhìn thấy cậu nhóc đáng yêu như vậy, Tiểu Mạt cũng thơm lại cậu bé một cái thật kêu khiến Chu Thiến hâm mộ vôcùng. Cô không nhịn được cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với Thế Duy:
- Thế Duy, dì mua kiếm lớn cho con, dì cũng muốn thơm
Cô nhìn cậu nhóc đầy chờ đợi
Tiểu Thế Duy như do dự hồi lâu, mắt tochớp chớp, đang lúc Chu Thiến sắp thất vọng thì cậu bé lại đột nhiênchạy vào lòng cô, sau đó thơm lên má cô một cái thật kêu
Rốt cuộc Chu Thiến không nhịn được mà ôm cậu bé thật chặt như thể lấy được vật báu, mắt cũng nóng bừng
Thân mình nho nhỏ mềm mại vẫn còn thơm mùi sữa ùa vào lòng cô, đây chính là bảo bối mà cô yêu thương nhất
Đúng lúc này, phía sau lại vang lên mộttiếng nói quen thuộc, trầm thấp, hùng hậu, giọng nói xuất hiện trongnhững giấc mơ hàng đêm của cô
- Thế Duy, đang làm gì thế?
Chương 174: Gặp lại Hi Thành
Nghe giọng nói này, cả Chu Thiến và Thế Duy đều chấn động
Thế Duy nhanh chóng giãy ra khỏi lòng Chu Thiến, chạy vội về phía sau Chu Thiến như con chim nhỏ
- Cha!
Giọng nói ngọt ngào đáng yêu khiến cho dù là người ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng
Người Chu Thiến thoáng run lên, cô từ từđứng dậy, lòng vui mừng kích động, lại có chút bối rối lo lắng. Tiểu Mạt đi đến bên cô, khẽ cầm tay cô rồi cười cổ vũ
Chu Thiến cũng mỉm cười lại với cô, sau đó chậm rãi xoay người, đối mặt với người ngày nhớ đêm mong
Triệu Hi Thành mặc âu phục màu đen, quầnáo cắt may khéo léo khiến cơ thể đẹp của anh càng được bộc lộ rõ, eothon lưng rộng, chân dài. Cánh tay dài của anh vội ôm Thế Duy đang chạytới vào lòng rồi quay cậu nhóc lên vài vòng khiến Thế Duy cười khanhkhách.
Anh bế Thế Duy lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, mỉm cười nói:
- Hôm nay Thế Duy làm những gì?
Chu Thiến nhìn anh, ngũ quan của anh vẫnhoàn mỹ như vậy, chỉ là khuôn mặt gầy đi không ý khiến càng góc cạnhhơn, lạnh lùng hơn. Tuy rằng mỉm cười nhưng trong mắt vẫn thoáng chút ubuồn. Tóc dài hơn một chút, càng thêm thành thục. Nếu nói trước kia HiThành đầy khí phách thì giờ Hi Thành lại có vẻ lạnh lùng, u buồn hơn
Thế Duy ngẩng mặt nhìn cha, hãnh diện nói:
- Hôm nay Thế Duy bắt người xấu
Triệu Hi Thành khẽ cau mày, vẻ mặt vẫn vô cùng tuấn tú:
- Lại bắt người xấu sao! Cha chẳng phải đã nói không được chơi trò này nữa rồi sao? Rất nguy hiểm
Thế Duy mất hứng, bĩu bĩu đôi môi đỏhồng, miệng chu ra. Cậu nhóc giãy giãy chân ý muốn xuống. Triệu Hi Thành cúi người thả cậu bé xuống. Thế Duy chạy được vài bước rồi đột nhiêncầm một nắm đất lên giận dỗi mà ném vào một người hầu đứng bên. Mấy hạtcát nhất thời bắn vào mắt, người hầu kia kêu lên một tiếng rồi vội bưngmắt chạy đi rửa mặt. Nhưng Thế Duy vẫn không ngừng lại, cậu nhóc lại cầm một nắm đất lên ném vào những người còn lại. Nhất thời đám người hầuđều hoảng sợ mà vội né tránh
Triệu Hi Thành giận tái mặt nói:
- Thế Duy, đừng có như thế nữa
Cũng không ngờ Thế Duy lại ném nắm đất về phía anh, sau đó chạy một mạch về phòng khách, vừa chạy vừa kêu:
- Bà nội ơi
Chạy được vài bước thì vấp ngã, lập tứcđã có người hầu bước lên đỡ cậu bé dậy, mà lúc này Thế Duy vẫn còn bựcbội, lại đánh người hầu kia mấy cái
Triệu Hi Thành nhìn con mình ngang ngượcnhư vậy thì cũng bực mình, đi tới bên Thế Duy, giơ tay lên định đánh cậu nhóc nhưng nhìn đến khuôn mặt giống Thiệu Lâm như đúc kia mà lại mềmlòng, tay nhẹ lại, thành phủi bụi trên quần áo cho Thế Duy.
Nhìn thấy cha giơ cao đánh khẽ, Thế Duy càng không nể nang, ra sức đẩy người hầu trước mặt ra rồi chạy vào trong nhà
Thấy Thế Duy ngang ngược như vậy, thấy Hi Thành chiều con như vậy, Chu Thiến vừa giận vừa lo, sao có thể chiềuchuộng trẻ con như thế? Cứ mãi thế này, lớn lên sẽ thành thế nào đây?
Nhưng giờ cô có tư cách gì mà nói? Với Hi Thành và Triệu gia mà nói, cô chỉ là một kẻ xa lạ
Mãi khi Thế Duy đi vào thì Hi Thành mớiđể ý đến hai người. Đầu tiên, anh lạnh lùng nhìn Chu Thiến một cái, ánhmắt lạnh như băng khiến Chu Thiến cảm thấy từ đầu đến chân lạnh toát,lạnh thấu tim gan. Chu Thiến tuy rằng có chuẩn bị nhưng lòng vẫn rất khổ sở. Nhưng cho dù là thế thì anh cũng chỉ nhìn cô một lần rồi chuyểnhướng về phía Tiểu Mạt
Thái độ với Tiểu Mạt thì vẫn rất ôn hòa, ít nhất không lạnh lùng như với Chu Thiến. Anh mỉm cười nói với Tiểu Mạt:
- Cảm ơn em luôn đến thăm ThếDuy, Thế Duy từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, đó là điều không ai thaythế được, cũng chỉ có em mới cho nó chút cảm giác có mẹ…
Anh thở dài, ánh mắt vô cùng bi thương:
- Bởi vì em là bạn thân nhất của mẹ nó…
Tiểu Mạt nói:
- Nhưng em cũng không thể thay thế mẹ Thế Duy được, Thế Duy trưởng thành nhất định không thể thiếu đi một người mẹ
Ý của Tiểu Mạt vốn là muốn nói trước giúp Chu Thiến nhưng Hi Thành nghe xong lời cô không biết lại nghĩ đi đâu,ánh mắt thoáng chút do dự
Tiểu Mạt hiểu rõ nội tình, thấy anh như vậy thì hơi hoảng, vội kéo Chu Thiến ở bên tới nói:
- Hi Thành, đây là bạn của em, là Chu Thiến, đây là Hi Thành.
Nhắc tới Chu Thiến thì Triệu Hi Thành mới lại nhìn về phía cô lần nữa, nhưng vẫn chỉ lạnh lùng, hờ hững như trước:
- Chào cô!
Đến cả giọng nói cũng lạnh lùng khiến tim Chu Thiến thắt lại
- Chào anh…
Chu Thiến nhẹ nhàng đáp lại như một làn gió nhưng ánh mắt cô không thể nào dời khỏi anh
Tiếp xúc đến ánh mắt nóng bỏng mà buồnthương của Chu Thiến, Triệu Hi Thành không khỏi ngẩn ra, lập tức nhíumày nghĩ: lại là đứa con gái háo sắc, lòng không khỏi chán ngán
Nhận thấy sự chán ghét trong mắt anh,lòng Chu Thiến càng thêm buồn bã, cô cúi đầu tự an ủi mình: chỉ cần nóicho Hi Thành, chỉ cần nói cho anh chân tướng thì mọi chuyện sẽ lại nhưtrước kia, cô vẫn có thể cùng Hi Thành và con hạnh phúc bên nhau
Nhưng là…… Thật sự sẽ là như thế sao? Chu Thiến nhớ tới Tiểu Mạt từng nhắc đến một người phụ nữ, lòng đột nhiên mơ hồ, bất định
Tiểu Mạt nhìn bọn họ mà thầm sốt ruột, có lòng muốn tạo cơ hội cho Chu Thiến nên nói:
- Hai người cứ nói chuyện, tôi đi vệ sinh một chút
Nói xong nhìn Chu Thiến một cái rồi đira. Đi xa xa thì mới quay đầu lại, đứng sau lưng Triệu Hi Thành mà rahiệu cố lên với Chu Thiến.
Nhìn Tiểu Mạt một lòng nghĩ cho mình nhưvậy, Chu Thiến vô cùng cảm động. Cô khẽ hít sâu, tự nói với mình, bất kể thế nào, cô cũng phải cố gắng hết sức một lần. Đây là chồng cô, làngười đã ước hẹn cả đời với cô, đó là con cô, là đứa con cô mang thaichín tháng mười ngày. Chỉ cần Hi Thành không thay lòng đổi dạ, không hứa hẹn với người phụ nữ khác thì cô quyết không buông tay, không bỏ quahạnh phúc của chính mình.
Cô thầm sắp xếp từ ngữ, xem nên nói saocho thích hợp. Lòng vô cùng lo lắng, tay nắm chặt lại, móng tay bấm vàoda thịt nhưng không có cảm giác đau
Mà Triệu Hi Thành lại không có hứng thúnói chuyện với cô. Anh đứng đó, ánh mặt trời chạng vạng chiếu lên ngườianh nhưng cũng không giảm bớt đi sự lạnh lùng của anh.
Anh đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắtnhìn phía nơi khác, xem ra nếu Chu Thiến không phải là bạn của Tiểu Mạtthì anh đã bỏ đi từ lâu rồi, chẳng lãng phí thời gian ở đây
Chu Thiến nhếch miệng, làm như không thấy sự lạnh lùng của anh, nhẹ nhàng mà bình tĩnh nói:
- Hi Thành, em là…
Vừa mới nói đến đó thì đã bị một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang:
- Hi Thành, anh đang nói chuyện với ai thế?
Chương 175: Hàng nhái
Hậu hoa viên của Triệu gia đang độ trămhoa đua nở, cây cối xanh mát. Góc hoa viên có cả một tiểu đình bát giácnhỏ, mái lát ngói lưu ly xanh như ngọc, cột gỗ sơn son, bên trong bàymột bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch
Triệu Hi Thành và Chu Thiến đứng ở bêncạnh lương đình không nói gì, ánh tịch dương chiếu lên người bọn họ,trên mặt đất hai bóng người trải dài
Nghe giọng nói mềm mại kia, vẻ mặt TriệuHi Thành vẫn không chút thay đổi, anh nhìn về phía phát ra tiếng nói rồi đi lên vài bước. Vài bước này khiến hai bóng đen vốn tách bạch lại inlẫn vào nhau
Chu Thiến cũng nhìn theo hướng giọng nóikia, chỉ thấy một bóng người mảnh mai đang đi tới. Cô ta dần đến gần thì Chu Thiến cũng dần thấy rõ khuôn mặt của cô ta. Khi cô ta đi đến bêncạnh Triệu Hi Thành mỉm cười với anh thì Chu Thiến như bị sét đánh, ngây ngốc…
Thì ra là thế! Thì ra là thế……
Đây là lí do vì sao Tiểu Mạt nói cô ta là kẻ phiền phức! Thì ra là thế!
Chu Thiến như bị ai hắt gáo nước lạnh lên người, lạnh thấu xương
Chu Thiến nhìn cô ta, làn da trắng nõn,tóc đen như mực, mắt to, mũi thanh, đôi môi như cánh hồng. Đúng vậy, côta rất đẹp nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là cô ta giống Tống Thiệu Lâm đến 9 phần. Giống đến kinh người! Đến ngay cảkiểu tóc, cách ăn mặc cũng giống hệt lúc trước khi cô còn ở trong cơ thể Tống Thiệu Lâm.
Nếu không phải biết rõ mọi chuyện thì chỉ e rằng cô đã nghĩ, đây chính là Tống Thiệu Lâm
Chu Thiến vô cùng sợ hãi, sao lại thếnày? Chẳng lẽ Tống Thiệu Lâm cũng có chị em sinh đôi? Không phải chứ!Trong nhật kí của Tống Thiệu Lâm không hề nhắc đến, Tống phu nhân cũngkhông thấy đề cập, chẳng lẽ cũng như nhà mình, không muốn nhắc tớichuyện đau lòng đã qua? Không đâu, Tống gia giàu có như thế, sao có thểđể con mình mất tích?
Vậy người phụ nữ kia là sao? Sao có thể giống Thiệu Lâm như vậy?
Chu Thiến vì sự xuất hiện của người phụnữ này mà đầu váng mắt hoa, mà bên kia, cô ta dần tới gần, khuôn mặt dần rõ ràng thì vẻ lạnh lùng của Triệu Hi Thành cũng dần biến mất. Lúc côta cười rộ lên trước mặt Hi Thành thì trong ánh mắt Hi Thành cũng có sựdịu dàng hoảng hốt, giống như đắm chìm trong giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại
Cô ta tiến lên ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm chưa chan, khóe miệng mỉm cười ngọtngào. Hi Thành vẫn đang si mê, hoảng hốt, cúi đầu nhìn cô hồi lâu. Ánhtịch dương chiếu lên người bọn họ tầng ánh sáng vàng tựa như một bứctranh động lòng người, vô cùng chân tình, tha thiết
Chu Thiến đứng ở bên, cảm thấy mình nhưngười thừa, lòng như bị ai cào xé, đau đớn toàn thân. Cô rất muốn quayđầu bỏ đi nhưng lý trí lại nói cô phải ở lại đây. Cô muốn xem, muốn hiểu cho rõ, Hi Thành thực sự yêu thương người con gái này sao? Là vì cô tacó vẻ ngoài giống Thiệu Lâm?
Cô gái kia mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thân thiết:
- Hi Thành, đã về rồi sao không tìm em, chiều hôm nay em ở đây suốt, em gọi điện cho anh anh quên à?
Giọng nói mềm mại của cô ta có vẻ nũng nịu đến phát ngán, khác hẳn sự dịu dàng, ôn nhuận của Thiệu Lâm.
Nghe tiếng nói của cô ta, Triệu Hi Thànhkhẽ nhíu mày, chỉ là hơi hơi thôi nên không dễ phát hiện, cho nên cô tacũng không nhìn ra, vẫn bám chặt tay Hi Thành. Nhưng Chu Thiến hiểu rấtrõ về anh thì lại nhìn ra, Hi Thành không vui
Anh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt cũng tỉnh táo lại, thoáng chút thất vọng và đau buồn
Anh lặng lẽ rút tay ra nói:
- Anh vừa về, vừa gặp Thế Duy ở đây nên chơi với nó một chút
Bị Triệu Hi Thành đẩy ra, cô ta có chút thất vọng nhưng lại lập tức tỏ vẻ tự nhiên, nhìn quanh bốn phía rồi nói:
- Thế Duy đâu?
- Vừa rồi anh dạy dỗ nó một chút, khó chịu chạy vào trong rồi!
Cô gái kia tỏ vẻ đau lòng:
- Sao anh lại trách cứ nó? Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, hơn nữa từ nhỏ đã không có…
Cô ta thấy sắc mặt Hi Thành đột nhiên tối sầm lại thì vội nuốt chữ “mẹ” vào trong bụng rồi lại nói:
- Thật sự là đứa trẻ khiến người ta yêu thương, anh đừng nên trách mắng nó
Nhắc tới con, Triệu Hi Thành vừa đau lòng lại vừa buồn bực, cuối cùng chỉ đành thở dài đầy bất đắc dĩ
Cô gái kia quay đầu nhìn Chu Thiến nhưthể bây giờ mới phát hiện ra cô. Cô ta khẽ giật tay áo Hi Thành, độngtác này của cô khiến Chu Thiến hận không thể kéo cô ta ra khỏi Hi Thành. Làm gì có người phụ nữ nào thấy có kẻ khác quấn quýt lấy chồng mình màthờ ơ được? Nhưng thân phận lúc này của Chu Thiến lại không cho phép cônổi giận, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, chỉ vào dưới chân cô gái kiamà hét:
- Chuột kìa!
Chuột có lẽ là thiên địch của mọi cô gái, cô gái kia vừa nghe có chuột thì sợ đến mức hoa dung thấy sắc, cô tavội buông tay khỏi người Hi Thành, ôm mặt mà nhảy loạn, vẻ mặt vô cùngchật vất khiến Chu Thiến rất buồn cười, sự buồn bực trong lòng cũng tiêu tán không ít.
Cô gái kia mặt tái nhợt hỏi Hi Thành:
- Chuột đâu rồi? Đâu rồi?
Chu Thiến buồn cười nói:
- Chạy đi rồi!
Triệu Hi Thành lườm cô một cái thật sắcnhư thể đã xem thấu trò đùa của cô. Chu Thiến không hề yếu thế mà lườmlại. Sao chứ, cô chẳng qua chỉ là dọa cô ta một chút, thế đã là kháchkhí lắm rồi
Có lẽ, những người khác sẽ bị ánh mắt này của anh dọa nhưng cô thì sao thế được? Cô đã từng thấy anh vô cùng dịudàng, chân thành, cả đời này cô cũng không sợ anh
Bị Chu Thiến lườm lại, Triệu Hi Thànhngẩn người, người khác nếu bị anh lườm như vậy thì đã cúi đầu sợ hãinhưng cô còn lườm lại anh! Trong lòng anh dâng lên cảm giác kì dị, vìsao lại thấy quen thuộc như vậy?
Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua giây lát, Triệu Hi Thành lại trở về trạng thái lạnh lùng
- Hi Thành, ai vậy?
Cô gái kia như thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Chu Thiến một cái
Triệu Hi Thành thản nhiên nói:
- Đây là bạn của Lâm Tiểu Mạt, cùng Tiểu Mạt đến
- Lâm tiểu thư…
Trong mắt cô gái kia lại có chút mất tự nhiên:
- Vậy cô ấy đâu? Sao lại để bạn ở đây một mình?
- Cô ấy đi toilet
- Thế sao…
Cô ta đi đến bên Chu Thiến, vươn tay với cô, mỉm cười nói:
- Chào cô, rất vui được biết cô, tôi là Tống Thiệu Vân!
Tống Thiệu Vân? Quả nhiên là có chút liên hệ với Thiệu Lâm. Chắc chắn không phải là Tống phu nhân sinh ra, là con riêng của Tống Trí Hào sao?
Cũng không phải cùng mẹ thì sao lại giống nhau đến vậy?
Nhưng dù Chu Thiến không thích cô ta thìvẫn phải tỏ vẻ khách sáo. Cô cũng mỉm cười vươn tay bắt tay Tống ThiệuVân, thoải mái nói:
- Chào cô, tôi là Chu Thiến
Rất bực mình vì thấy cô!
Nhân cơ hội này, Chu Thiến cẩn thận nhìn kĩ Tống Thiệu Vân một phen. Quan sát gần thì cô mới nhìn ra được một tia manh mối
Cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ
Mũi thanh tú là vì có độn thêm, cằm hoànmỹ chỉ sợ cũng đã từng độn, tuy rằng kỹ thuật tốt khó mà nhìn ra nhưnggiả vẫn là giả, hàng nhái chỉ là hàng nhái, luôn có thể nhìn được
Hơn nữa, lông mày cô ta vốn rất thô nhưng vì muốn bắt chước mày liễu của Tống Thiệu Lâm mà phải nhổ sạch lôngmày, chỗ từng nhổ có để lộ vết, trông không được tự nhiên
Tống Thiệu Vân thấy Chu Thiến nhìn chằmchằm mình như vậy thì có chút cảnh giác. Cô ta buông tay rồi lùi về đếnbên Triệu Hi Thành. Chu Thiến nhìn cô ta mỉm cười thoải mái khiến TốngThiệu Vân không hiểu ra sao, không biết cô có ý gì.
Lúc này Chu Thiến đã có chút kết luận,đây là con gái riêng của Tống Trí Hào, khả năng là có chút giống ThiệuLâm nên đi phẫu thuật thẩm mỹ và cố gắng bắt chước để trở thành ThiệuLâm thứ hai. Mục đích của cô ta đương nhiên là giữ được tim Hi Thành, gả vào Triệu gia nhưng để làm được điều này chắc chắn phải có sự ủng hộcủa lão hồ ly Tống Trí Hào kia. Mất đi một đứa con gái rồi lại đẩy đứacon gái khác đến, kiên quyết giữ quan hệ với Triệu gia!
Mà Hi Thành…
Nghĩ đến đây, Chu Thiến lại đau lòng. HiThành nhất định là vì mất cô mà rất đau lòng, đột nhiên gặp được mộtThiệu Lâm khác, tuy rằng biết rõ là không phải nhưng vì tâm lý mà mớichấp nhận cô ta
Quả thật như lời Tiểu Mạt nói, không thểtrách anh. Ai có thể thờ ơ với người giống hệt người yêu đã mất củamình. Huống chi người phụ nữ kia còn trăm phương ngàn kế bắt chước Thiệu Lâm, tạo ảo giác cho anh…
Nhưng là…
Rốt cuộc với Tống Thiệu Vân, Hi Thành có tình cảm gì? Sẽ vì cô ta giống Thiệu Lâm mà yêu thương cô ta sao?
Nói cách khác, Hi Thành yêu mình, ChuThiến tin tưởng, trước kia cô vẫn nghĩ Hi Thành yêu là mình chứ khôngphải là Thiệu Lâm vì anh và Thiệu Lâm tình cảm không tốt. Nhưng giờ côthấy Hi Thành chịu chấp nhận một người con gái ngoại hình giống vớiThiệu Lâm thì lại không dám chắc chắn
Giờ cô đã chẳng còn vẻ ngoài xinh đẹp của Thiệu Lâm, Hi Thành còn có thể chấp nhận bề ngoài bình thường mà tâmhồn tương tự không?
Hi Thành, tâm hồn và bề ngoài, anh chọn thế nào?
Chu Thiến đột nhiên không còn muốn nói ra sự thật nữa
Bên kia, Tiểu Mạt mãi mới quay về, thấyTống Thiệu Vân đứng bên Hi Thành thì vội đi về phía Chu Thiến, cầm taycô đầy lo lắng nhưng thấy cô vẫn còn bình tĩnh thì thoáng thoải mái lạinhưng cũng buồn bã thay cô rất nhiều
Vì sao số Chu Thiến lại vất vả như vậy?
Hi Thành thấy Tiểu Mạt đến thì cười nói với cô:
- Tiểu Mạt, cùng bạn ở lại ăn cơm tối đi
Tống Thiệu Vân thấy Tiểu Mạt thì vẻ mặttuy tươi cười nhưng trong mắt lại rất lạnh lùng. Nghe Triệu Hi Thành giữ bọn họ ở lại ăn cơm thì dù không vui nhưng vẫn tỏ vẻ rộng rãi:
- Đúng vậy Tiểu Mạt, vừa khéo đã đến bữa, ở lại ăn cơm chiều đi
Tiểu Mạt thấy cô ta tỏ vẻ như chủ nhà thì rất khó chịu. Vốn đã không có hảo cảm với người phụ nữ cố ý bắt chướcThiệu Lâm để được Hi Thành để ý này nhưng đây không phải là chuyện cô có thể quản. Nếu là trước kia, tuyệt đối cô sẽ không ở lại ăn cơm. Nhưnghôm nay, mục đích của cô là làm cho Chu Thiến có thời gian ở bên TriệuHi Thành càng lâu càng tốt nên cô cười nói với Hi Thành:
- Được, đã lâu rồi không ăn đồ ăn của Lưu sư phụ (đầu bếp Triệu gia) làm, cũng có chút nhớ
Chương 176: Bế cái nào!
Đoàn người đi vào trong phòng khách
Triệu Hi Thành và Tống Thiệu Vân đi trước, Tống Thiệu Vân líu ríu nói chuyện với Hi Thành, nói những gì mà hôm nay cô ta cùng tiểu thư nhànào đi dạo phố, đánh bài thắng ai bao nhiêu tiền, nói rất hăng say.Triệu Hi Thành ở bên chẳng nói gì, vẻ mặt tuy không lạnh lùng nhưngtuyệt đối chẳng phải là chăm chú
Chu Thiến và Tiểu Mạt theo sau, cách vài bước. Tiểu Mạt khẽ nói với Chu Thiến:
- Có nhìn ra không, mặt Tống Thiệu Vân…
Hai người đều từng làm trong thẩm mỹ viện, lại làm stylist lâu nhưvậy, hiểu rõ kết cấu khuôn mặt của người khác, có phẫu thuật hay khôngchỉ cần nhìn là biết. Chu Thiến đương nhiên hiểu ý của Tiểu Mạt, ra hiệu cho cô đừng nói gì nữa rồi gật gật đầu
Tiểu Mạt nhìn hai người đi đằng trước, ở đằng sau bàn luận về họ cũng chẳng có gì sai nhưng để đương sự nghe được thì không hay. Nhưng cóchuyện Tiểu Mạt rất nóng lòng muốn biết:
- Cậu nói chưa?
Chu Thiến lắc đầu rồi cũng khẽ thì thầm vào tai cô:
- Còn chưa kịp nói thì Tống Thiệu Vân đã đến
Tiểu Mạt bĩu môi:
- Cô ta thật đáng ghét, không sao, lúc nào đó mình sẽ tạo cơ hội tiếp
- Không cần, tạm thời mình không muốn nói
- Vì sao?
Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn cô, chẳng phải cô rất muốn quay về bên TriệuHi Thành và con sao? Chu Thiến nhìn hai người đằng trước rồi nói:
- Giờ không tiện, lúc về mình nói cho cậu
Bốn người đi vào đại sảnh.
Đại sảnh cũng chẳng khác trước kia là mấy, chỉ có bộ sô pha đã đổi sang cái mới, màu vàng nhạt, trông rất thoải mái
Triệu phu nhân đang bế Thế Duy, Thế Duy vẫn đang nức nở, mắt đỏ hồng, nhìn trông rất tội nghiệp. Triệu phu nhân bế cậu bé, luôn miệng dỗ dành kiểu: “Cháu ngoan của bà, cháu yêu của bà”. Tình cảm trìu mến khó mànói hết
Nhìn thấy Triệu Hi Thành đi vào, vẻ mặt Triệu phu nhân có chút trách cứ nói:
- Hi Thành, sao con lại đánh Duy Duy, Duy Duy còn nhỏ, con không thương nó sao?
Triệu Hi Thành cười khổ:
- Con đâu có đánh Thế Duy, con chẳng qua chỉ là phủi bụi cho nó thôi
Thế Duy khóc lóc:
- Cha đánh Duy Duy
Triệu phu nhân đau lòng không thôi:
- Con xem con xem, đang chơi rõ ngoan lại bị con đánh thành thế này, đáng thương quá
Thế Duy dựa vào lòng bà nội, đầu lắc lắc, vẫn thút thít khóc nhưngnhìn cha với ánh mắt chiến thắng. Nhìn Thế Duy như vậy khiến Chu Thiếnvừa giận vừa buồn cười
Triệu Hi Thành cũng dở khóc dở cưởi
Lúc này, Tống Thiệu Vân đi đến bên Triệu phu nhân, đầu tiên ngọt ngào gọi một tiếng dì sau đó cúi người vươn tay với Thế Duy nói:
- Thế Duy, để cô bế được không? Cô mua cho con nhiều đồ ăn lắm đấy
Nhìn Tống Thiệu Vân cố ý tiếp cận con mình như vậy, lòng Chu Thiếnrất khó chịu, cảm giác nặng nề như thế món đồ quý của mình bị người khác dòm ngó. Con trai của cô, chồng của cô đều sẽ bị người phụ nũ này cướpđi sao?
Không được, những gì cô quý trọng quyết không cho bất kì ai cướp đi!Cô nhất định phải nghĩ cho kĩ, nên làm thế nào để Hi Thành lại đón nhậnmình, trở lại bên Hi Thành và con
Thế Duy ngẩng đầu nhìn Tống Thiệu Vân, mắt to chớp chớp, không lêntiếng nhưng cũng không vươn tay, sau đó lại rúc đầu vào lòng Triệu phunhân.
Tống Thiệu Vân tỏ vẻ thân thiện nhưng lại bị Thế Duy từ chối, vẻ mặtcó chút xấu hổ, cô ta cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng rụt tay về:
- Thế Duy nhất định là đã đói rồi, đề cô đi lấy đồ cho con ăn nhé
Triệu phu nhân lại nói:
- Thôi thôi, sắp ăn cơm rồi, giờ ăn đồ ăn vặt thì tí không ăn cơm được đâu
Tống Thiệu Vân liên tiếp bị từ chối, vẻ mặt khó coi, lui về bên cạnhTriệu Hi Thành. Triệu phu nhân nhìn cô ta một cái, vẻ mặt có chút phứctạp.
Tiểu Mạt càng có lòng khiến Tống Thiệu Vân khó xử nên đi đến bên Triệu phu nhân, đầu tiên chào hỏi bà rồi mới nói với Thế Duy:
- Thế Duy, mẹ bế con nhé, xem Thế Duy lớn lên tí nào chưa?
Thế Duy lập tức vươn tay muốn Tiểu Mạt bế, Triệu phu nhân cũng cười tươi mà giao Thế Duy cho cô.
- Ôi, Thế Duy lớn rồi này, nặng ghê. Phải ăn nhiều vào nhé, thế mới nhanh lớn lên thành nam tử hán được
Thế Duy cười khanh khách
Chu Thiến nhìn mà lòng ngứa ngáy, không nhịn được đi đến bên Tiểu Mạt, nhìn Thế Duy thử hỏi:
- Cô cũng bế con nhé, cho cô bế con một lần được không?
Cô nhìn đôi mắt như bảo thạch của Thế Duy, ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng. Tiểu Mạt cũng khẽ nói với Thế Duy:
- Vừa rồi cô mua kiếm cho con đấy!
Mắt Thế Duy sáng long lanh, nhìn Chu Thiến một hồi rồi tươi cười vươn tay với cô
Trong nháy mắt đó, có một cảm xúc khác lạ dâng lên trong lồng ngựcChu Thiến khiến tim cô đau đớn. Cô bế Thế Duy, bế thân mình nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc, mũi tràn ngập hương sữa của Thế Duy, mắt đỏ lên, suýt rơi lệ.
Thế Duy một tay ôm cổ cô, tay kia khẽ vỗ mặt cô, vẻ mặt vô cùng thânthiết khiến người của Triệu gia thầm lấy làm lạ. Phải biết rằng Thế Duytuy không phải là đứa trẻ rụt rè nhưng cũng không phải là kiểu trẻ conai cũng theo, không dễ dàng khiến Thế Duy đối đãi thân thiết được nhưvậy. Ngay cả Tống Thiệu Vân tiếp xúc lâu như vậy mà cũng đâu được thế.Cô gái trông bình thường này chỉ lần đầu gặp mà đã chiếm được tình cảmcủa Thế Duy thì đúng là lạ!
Nhất định đây là cô gái giản dị, thuần khiết. Triệu phu nhân nhìn Chu Thiến nghĩ, trẻ con rất mẫn cảm, ai tốt với nó, ai có động cơ với nó nó sẽ luôn cảm nhận được. Triệu phu nhân lại nhìn Tống Thiệu Vân một cái
Tống Thiệu Vân vẫn đang giận dữ. Chịu cho Tiểu Mạt bế cô còn chấpnhận, dù sao Tiểu Mạt và Thế Duy gần gũi lâu ngày nhưng ngay cả ngườikhách vừa đến này cũng có thể bế Thế Duy thì khiến Tống Thiệu Vân nghĩkhông thông.Chẳng lẽ cô chẳng bằng người xa lạ sao? Cô đã tốn bao tâm tư vào đứa bé này? Mua đồ chơi mới, mua đồ ăn, hao tâm khổ tứ lấy lòng nócòn chẳng phải vì nó là bảo bối của Hi Thành? Vì để có được hảo cảm củaHi Thành mà cô ta cũng cố đối tốt với Thế Duy. Nhắc lại, bọn họ còn cóquan hệ huyết thống nhưng chẳng hiểu tại sao đứa trẻ này lại không thích cô, lúc nào cũng luôn ôn hòa nhưng không bao giờ thân thiết khiến côkhông làm gì được. Chẳng phải chỉ là đứa nhỏ thôi sao, sao khó lấy lòngđến vậy?
Nhìn Thế Duy và Chu Thiến hòa hợp vui vẻ, Tống Thiệu Vân thầm nghiếnrăng nghiến lợi. Mà Triệu Hi Thành thì chấn kinh, nhìn Chu Thiến đangdịu dàng bế Thế Duy, khẽ hỏi cậu bé:
- Con mấy tuổi? Tên là gì? Có biết hát không?
Lúc nói chuyện, vẻ mặt cô nhu hòa, nụ cười ấm áp như làn gió mùa xuân khiến cho người ta cảm thấy thật vui vẻ thoải mái.
Nhìn cảnh này, cảm giác quen thuộc lúc trước lại hiện lên trong lòngTriệu Hi Thành, một ý nghĩ kì dị lóe qua, anh không kịp nắm bắt…

» Next trang 11

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.