Teya Salat
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Chồng trước đuổi tới cửa phần cuối
Chương 9

Tỉnh lại lần nữa, Đường Ngọc phát hiện người bên cạnh chẳng biết đã đi đâu, cô cầm áo ngủ bên cạnh lên mặc vào, chân không tử đi ra ngoài, cô đi tới cửa cầu thang, liền nhìn thấy Ngô Hạo Thiên đang đưa lưng về phía cô nói điện thoại.

Cô núp thân thể ở trong góc, nghe anh nói chuyện ở dưới lầu: "Vô luận là ai, tôi cũng sẽ không yêu người thứ hai . . . ."

Đường Ngọc cắn cặp môi đỏ mọng, không để cho mình khóc lên, ý của anh nói là, anh cũng sẽ không yêu cô sao?

"Ừ, hôm nay anh tới đây giúp tôi xử lý chuyện hợp đồng hôn nhân, thời hạn một năm đã đến, tất cả đều nên kết thúc, tôi thật sự không cách nào nhịn được quan hệ như bây giờ. . . ."

Đã đến lúc, cô nên đi, hợp đồng kết thúc, bọn họ cuối cùng sẽ là người đi đường.

Ngô Hạo Thiên trở lại phòng ngủ, Đường Ngọc đưa lưng về phía anh còn đang trong giấc mộng, anh lặng lẽ đến bên người cô, cúi đầu hôn trán cô một cái.

Đường Ngọc ưm, thoáng như mộng đẹp bị quấy tỉnh, nũng nịu nhìn anh.

Nhìn vào con ngươi trong suốt như nước của Đường Ngọc, Ngô Hạo Thiên dịu dàng nói: "Đường Đường, đã đến giờ, anh phải đi làm, em ngủ thêm lát đi."

"Ừ." lỗ mũi Đường Ngọc đau xót, thanh âm buồn buồn, gật đầu.

Ngô Hạo Thiên kéo góc chăn cho cô, xoay người rời đi.

"Hạo Thiên. . . ." Đường Ngọc chợt gọi anh lại, Ngô Hạo Thiên quay đầu lại.

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Thời gian hợp đồng một năm đã đến, tất cả tất cả đều nên kết thúc.

Nhìn bóng dáng của Ngô Hạo Thiên biến mất ở ngoài cửa, Đường Ngọc đứng dậy bắt đầu dọn dẹp hành lý, đồ thuộc vềa cô cũng không nhiều, chỉ có mấy bộ y phục lúc đầu mang đến nhà họ Ngô, y phục, đồ trang sức Ngô Hạo Thiên mua cho cô, cô đều không đem theo, hiện tại chỉ còn lại chiếc nhẫn trên tay thôi.

Đường Ngọc chịu đựng bi thống cực kỳ trong lòng đi vào thư phòng, không chút lưu luyến gở xuống chiếc nhẫn, đặt ở trên bàn của Ngô Hạo Thiên, xoay người rời đi.

Chỗ này cô đã sống một năm nay, có cười vui, có thỏa mãn, có hương vị của anh, nhưng tất cả đều là giả, cô cũng chỉ là người vợ trong hợp đồng, cũng chỉ là một nhân vật trong vở kịch.

Anh không chỉ đoạt lấy người của cô, còn thắng được trái tim của cô. . . . Quay đầu lại, cô cũng chỉ là đối tượng bị chơi mà thôi, không có gì để lưu luyến cả.

Đường Ngọc xách túi da đi ra biệt thự nhà họ Hô. . . .

Vậy mà, Đường Ngọc mất hồn lạc phách không có chú ý tới, sau lưng là một chiếc xe chạy như bay đến, đột nhiên cô bị chiếc xe đụng bay ra ngoài, máu nhiễm đỏ mặt của cô. . . .

****

Năm năm sau.

Lại là một đêm giáng sinh, sóng người trên đường bắt đầu khởi động.

Ngày lễ như vậy, trên đường có đôi có cặp, đều là một vài đôi tình nhân trẻ tuổi; vậy mà cũng có ngoại lệ, ở trong một góc đường, có một đôi mẹ con, có vẻ cực kỳ chọc người nhìn chăm chú.

Cũng không phải bởi vì bọn họ mặc y phục mẹ con trên người, cũng không phải bởi vì vị nữ sĩ trẻ tuổi này không giống người có 1 đứa con trai 4, 5 tuổi, mà là bé trai bên cạnh cô, đáng yêu đến mức khiến người đi đường không nhịn được nhìn cậu thêm chút.

Một đôi mắt to đen lúng liếng, ở trên mặt tròn phúng phính, cậu có sự trầm ổn không hợp tuổi, thấy người đi đường tò mò quan sát, cậu luôn mím nhẹ môi đỏ, làm cho người ta không nhịn được muốn gần cậu.

Lúc này, bé trai lầm bầm bằng giọng trẻ con: "Mẹ, tại sao mọi người cứ nhìn con vậy?"

Mẹ bé trai giống như là không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào TV lớn trên tường; trên TV đang phát kênh tài chính, người chủ trì đang đối thoại với khách mời.

"Ngô tổng, phát triển tập đoàn Ngô thị gần năm năm, làm cho người ta thấy được thành công của anh, mặc dù đây là tin tức tài chính, nhưng thân là người chủ trì, có thể đại biểu đông đảo người xem thích anh, hỏi một vấn đề riêng ở cuối tiết mục được không?"

Ngô Hạo Thiên trầm ổn gật đầu trên TV.

"Xin hỏi, Ngô tổng chuẩn bị bao giờ kết hôn?" Người chủ trì hưng phấn nhiều chuyện.

Ngô Hạo Thiên lãnh đạm nhìn người chủ trì, thói quen nhấp nhẹ môi mỏng, "Tôi đã kết hôn sáu năm rồi."

Bé trai không hiểu nhìn mẹ mình, cậu cảm nhận được mẹ càng lúc càng nắm chặt tay cậu, cậu cau mày kháng nghị: "Mẹ, mẹ bóp con đau quá."

Đường Ngọc từ trong cơn chấn kinh quay đầu lại, thấy tay của con trai bị mình bóp đỏ, ngượng ngùng ngồi xổm người xuống, vuốt vuốt tay của cậu, "Thật xin lỗi, Khang Khang, mẹ không phải cố ý."

Đường Khang Khang đảo mắt, chỉ vào Ngô Hạo Thiên trên màn hình hỏi: "Mẹ, mẹ có biết người kia không?"

Đường Ngọc lạnh lùng lắc đầu, "Không biết!"

"Thế à." Đường Khang Khang gật đầu một cái, lôi kéo tay của cô nói: "Mẹ, chú Trần còn chờ chúng ta ở nhà hàng! Chúng ta đi nhanh đi."

Đường Ngọc gật đầu một cái, hồi tưởng lời Ngô Hạo Thiên nói trên TV vừa rồi, anh nói anh đã kết hôn sáu năm rồi. . . . Vậy ý của anh là, vợ của anh là cô sao?

Ý thức được ý tưởng hoang đường của mình, Đường Ngọc cười khổ, năm năm rồi, thời gian trôi qua thực vui vẻ! Ngày cô rời đi nhà họ Ngô thì bị xe đụng, sau khi tỉnh lại cô đang nằm ở trên giường, Trần Tư Vĩ đứng bên cạnh.

Khi đó, Đường Ngọc cũng không biết mình mang thai, sau khi cô tỉnh lại, Trần Tư Vĩ nói cho cô biết, trong bụng của cô đã có baby, hơn nữa rất may mắn, tai nạn xe cộ cũng không tạo thành ảnh hưởng với đứa bé.

Khi Đường Ngọc biết mình mang thai, cô cũng không biết phản ứng của mình là gì? Vui sướng? Mất mác? Khổ sở? Hay là bàng hoàng?

Đường Ngọc cho rằng rời đi biệt thự nhà họ Ngô, chính là đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Ngô Hạo Thiên, bọn họ sẽ không còn thiếu nợ nhau, có lẽ đời này sẽ không còn có cơ hội gặp mặt nữa, cô sẽ chôn sâu tình yêu dành cho anh ở đáy lòng, nhưng cô không ngờ mình mang thai.

Trái tim bị thương của cô, bởi vì sinh mệnh nhỏ đột nhiên xuất hiện này mà tỉnh lại, tro tàn của tình cảm mà cô chôn giấu lại cháy lên, cô quyết định đặt hết tình yêu của mình vào đứa nhỏ này. Mặc dù không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cô sẽ cho nó toàn bộ tình yêu.

Đường Ngọc khi đó, cũng không có bất kỳ ý định so đo, rốt cuộc là ai đụng cô, lại càng không chú ý sự phản đối của mọi người, cố ý giữ lại đứa nhỏ trong bụng, cô đã mất đi tất cả, bao gồm tình yêu chết non, chỉ có còn dư lại em bé trong bụng, đó là tất cả của cô, thứ duy nhất để ký thác tinh thần, ai cũng không thể cướp đi.

Bởi vì Khang Khang đến, nên cô luôn biết ơn tất cả có được hiện tại, cảm ơn ông trời sau khi khiến cô mất đi tình yêu, rồi gặp phải tai nạn xe cộ, lại trả cho cô một sinh mệnh mới.

Năm năm cực nhanh, Ngô Hạo Thiên tựa hồ không có gì thay đổi, anh như mặt trời ban trưa ở thương giới, người đàn ông như vậy, đã cách cô rất xa, rất xa, bây giờ cô đã không còn đi hy vọng xa vời cái gì, cô chỉ hi vọng mình và con trai sống hạnh phúc.

Mặc dù trong lòng cô vẫn có chỗ bị trống rỗng, nhưng con người sinh ra có ai không có tiếc nuối? Huống chi, hôm nay cô còn có con trai, cô sẽ giao phó toàn bộ tình yêu dành cho Ngô Hạo Thiên vào con trai anh.

***

Kết thúc phỏng vấn của đài truyền hình, Ngô Hạo Thiên liền bị một người phụ nữ quấn lấy, cô là một trong những nữ minh tinh nổi tiếng nhất giới nghệ sĩ hiện nay, Ngả Khả khanh; bởi vì sản phẩm điện tử của tập đoàn Ngô thị đều do Ngả Khả Khanh phát ngôn, Ngô Hạo Thiên cũng đành phải mời cô ăn cơm.

Đêm Noel, những chỗ trong nhà hàng hầu như được đặt trước, bởi vì Ngô Hạo Thiên là hội viên cao cấp, cho nên có vị trí dành riêng trong nhà hàng, hai người tay nắm tay đi qua từng bàn ăn, khiến không ít người nhìn chăm chú.

Đường Khang Khang nhìn thấy người đang đi tới hơi quen, cậu ngồi ở đối diện Đường Ngọc nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ xem, là chú lên TV lúc nãy!"

Đường Ngọc không hiểu nghiêng đầu, thấy Ngô Hạo Thiên mặc tây trang màu đen, kéo một mỹ nữ đi tới, lập tức rút đầu giống như con rùa đen.

Khang Khang thấy thế, cũng phát hiện mẹ của mình, không chỉ không muốn bàn về chuyện có liên quan với chú này, còn không muốn nhìn thấy hắn ta.

Nhưng có một số việc không phải không muốn gặp thì có thể tránh khỏi, trốn được mùng một, cũng không thể tránh được mười lăm.

Ngô Hạo Thiên đi tới thì ánh mắt trong lúc vô tình quét qua bé trai đang ngồi ở đằng kia nhìn thẳng anh, bộ dạng đứa bé trai kia lại có 7, 8 phần giống mình. Giống như là trong nháy mắt hiểu được chuyện gì, anh dừng bước lại, nhìn sang bé trai đối diện, khi anh thấy người phụ nữ kia cúi đầu, bộ dáng như con rùa đen rút đầu, trong lòng vừa mừng vừa tức, "Đường Đường, em không ngẩng đầu nhìn anh chút sao?"

Đường Ngọc nghe được thanh âm quen thuộc, lỗ mũi không nhịn được ê ẩm, thanh âm này, cô cho là cô đã sớm quên, nhưng khi cô nghe được thanh âm quen thuộc này, lại muốn đứng lên ôm lấy anh, nhưng, cô lại chỉ nói: "Tiên sinh, anh nhận lầm người."

Ngả Khả Khanh bất mãn lôi kéo cánh tay Ngô Hạo Thiên, "Hạo Thiên, nếu nhận lầm người, chúng ta đi đi."

Ngô Hạo Thiên không để ý tới cô, hừ lạnh nhìn tiểu tử đối diện, hỏi: "Người bạn nhỏ, cháu tên là gì?"

Đường Khang Khang nhíu mày, nhìn dángv ẻ trốn tránh của mẹ, xem ra mẹ cũng không có biện pháp đáp lại chú này.

Cậu đảo mắt to đen lúng liếng, mặt không đỏ, tim không đập bịa chuyện: "Chú, cháu tên là Trần Khang Khang."

"Trần. . . . . . Khang Khang?"

Không chỉ có Ngô Hạo Thiên kinh hãi, Đường Ngọc cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc nào thì tiểu tử này họ Trần rồi hả? Nhưng cô nhìn bộ dạng thành thật của con trai, mẹ con đồng tâm chợt hiểu, bảo bối nhỏ này, bình thường học được không ít mấy thứ quỷ quái linh tinh từ phim truyền hình.

Đường Ngọc len lén liếc nhìn Ngô Hạo Thiên đứng bên cạnh, nhịp tim càng thêm mạnh mẽ, hơi thở của anh đang ở bên cạnh mình, thật quen thuộc, cái loại rung động đó, giống như năm năm trước, khiến cô không cách nào tự kềm chế.

Ngô Hạo Thiên lại hỏi Khang Khang: "Khang Khang con bao nhiêu tuổi rồi hả ?"

Khang Khang không chút nghĩ ngợi đưa ra ba ngón tay trả lời: "Chú, con ba tuổi rồi."

Ngô Hạo Thiên hoàn toàn không phản đối, anh không dám tin tưởng quay đầu lại nhìn về phía Đường Ngọc, thì ra những năm này, cô không chỉ triệt triệt để để rời xa anh, còn sinh con trai với người khác, nhưng tại sao. . . . dáng dấp Khang Khang lại giống như chính mình? Trong này nhất định có ẩn tình.

"Ngô Hạo Thiên!" Có người kêu lên sau lưng, Ngô Hạo Thiên quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Tư Vĩ mệt mỏi đi tới.

Khang Khang cơ trí nhảy xuống ghế, ôm lấy bắp đùi Trần Tư Vĩ, ngọt ngào hô một tiếng: "Ba, sao bây giờ ba mới đến!"

"A. . . ." Trần Tư Vĩ nhìn Khang Khang dí dỏm nháy mắt, lại nhìn Ngô Hạo Thiên mặt tối tăm, và Đường Ngọc đang rụt đầu, trong lòng hiểu được, anh nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Ngô Hạo Thiên, tâm tình chưa bao giờ tự hào như lúc này, anh ôm lấy Khang Khang, hôn lên mặt cậu một cái, "Con trai ngoan."


Ha ha ha. . . . Đường Ngọc nghẹn đến mức sắp bị nội thương.

"Ngô tiên sinh, anh có chuyện gì không?" Trần Tư Vĩ cố ý hỏi Ngô Hạo Thiên.

Ngô Hạo Thiên nhìn một nhà ba người vui vẻ hòa thuận này, trong lòng phẫn hận, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng anh liếc mắt nhìn Đường Ngọc đang cúi đầu, kéo Ngả Khả Khanh, từ bên người cô lướt qua.

Trong hoảng hốt Đường Ngọc tựa hồ nghe anh nói: "Đường Đường, lần này em chạy không thoát."

Cô run rẩy, ngẩng đầu lên, Ngô Hạo Thiên đã đi xa.

Trần Tư Vĩ ôm Khang Khang, thả vào chỗ ngồi bên cạnh cô, anh ngồi vào đối diện cô, lo âu nhìn Đường Ngọc, "Đường Đường, không bằng chúng ta đổi nhà hàng khác?"

"Không cần, đêm giáng sinh có thể được một nhà hàng đã rất không dễ dàng." Đường Ngọc khoát tay.

Trần Tư Vĩ há miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, anh vốn muốn cầu hôn Đường Ngọc vào đêm nay, năm năm qua, anh luôn thủ hộ bên cạnh Đường Ngọc, mặc dù cô và Ngô Hạo Thiên từng có quá một cuộc hôn nhân, vô luận cuộc hôn nhân đó là thật hay giả, cũng đã là quá khứ rồi.

Năm năm qua, anh dùng toàn bộ tình yêu của anh quan tâm hai mẹ con này, anh xem Khang Khang là con trai của mình, hỏi han ân cần đối với cuộc sống của mẹ con hai người.

Trên thực tế, Trần Tư Vĩ đối với Đường Ngọc không chỉ có tình yêu, anh còn có lòng riêng.

Năm năm trước Đường Ngọc bị tai nạn xe cộ, là do Trần Tư Dư chỉ điểm, khi anh chạy tới hiện trường, Đường Ngọc đã bị đụng bị thương rồi, anh không để ý sự phản đối của Trần Tư Dư, mang theo Đường Ngọc vào bệnh viện, một mặt là chuộc tội vì em gái mình, một mặt là không hy vọng Đường Ngọc có chuyện.

Cũng may mẹ con bọn họ bình an. . . . Trần Tư Vĩ cười nhìn Khang Khang hoạt bát bên cạnh. . . . Tên này là do anh đặt, tên như ý nghĩa, anh hi vọng tiểu tử này có thể khỏe mạnh lớn lên.

Khi anh cho rằng anh đã giữ vững năm năm, tình yêu mà anh bảo vệ sẽ ra hoa kết quả, Ngô Hạo Thiên lại xuất hiện trong sinh hoạt của bọn họ một lần nữa.

Trần Tư Vĩ nhìn dáng vẻ Đường Ngọc lâm vào trầm tư, anh biết, có vài người nhất định là có duyên không phận, cũng không phải tất cả tình yêu được tạo ra đều sẽ nở hoa kết quả; anh là một người đàn ông rất ít nhận thua, cho dù ở trên thương trường, anh cũng chưa từng nhận thua Ngô Hạo Thiên, duy chỉ có đối với Đường Ngọc, anh không thể không thừa nhận, anh bại bởi Ngô Hạo Thiên rồi.

Ngày đó, Ngô Hạo Thiên gọi điện thoại đến, muốn tra thân phận của bé trai tên "Khang Khang", anh có một cảm giác, đứa bé kia nhất định là con anh!

Không nghĩ tới, năm năm không gặp, Đường Ngọc càng trở nên đầy đặn, quyến rũ hơn trước.

Mấy năm qua, anh cũng không phải không tìm cô, anh thậm chí tự mình đến Singapore, tìm được cha mẹ của Đường Ngọc. Anh nói đơn giản với hai người về chuyện của anh và Đường Ngọc, cũng bàyt ỏ xin lỗi vì những việc ba anh làm với nhà họ Đường trước kia.

Hai người nhà họ Đường là cha mẹ sáng suốt, bọn họ cũng không đổ toàn bộ trách nhiệm lên tập đoàn Ngô thị, cũng uyển chuyển cự tuyệt số tiền mà Ngô Hạo Thiên cho, dù sao món nợ ba chục triệu cũng là anh trả, thứ nên trả đã trả rồi, giữa bọn họ cũng thanh toán xong rồi.

Mà về phần hướng đi của Đường Ngọc, hai người nhà họ Đường cũng không đề cập tới, mẹ Đường tỏ ra bất đắc dĩ khi Ngô Hạo Thiên nhiều lần đến cửa viếng thăm, cuối cùng nói cho anh biết: "Nếu như hai người có duyên, trời cao tự nhiên an bài hai người gặp mặt."

Chỉ là thời gian đó, lại đến tận năm năm. . . . Người phụ nữ kia có biết, năm năm này, anh nhớ cô cỡ nào? Năm đó cô rời khỏi anh không nói một tiếng, chẳng lẽ cô thật chưa từng yêu anh?

Suy nghĩ của Ngô Hạo Thiên không khỏi bay trở về năm năm trước, đến nay anh còn nhớ rõ mỗi một động tác, mỗi một nụ cười của Đường Ngọc. . . . Cô thật kiên cường và quật cường, thỉnh thoảng giống như con mèo hoang cay cú, nhưng có khi lại ôn thuận đến động lòng người.

Vô luận khuyết điểm hay là ưu điểm của Đường Ngọc, trong mắt anh, đều là những bóng dáng xinh đẹp, cô không chút kiêng kỵ xông vào trái tim của anh, khi anh chuẩn bị bắt được cô thì lại mạnh mẽ vứt bỏ anh. . . . .

Chợt một hồi tiếng chuông phiền lòng, cắt đứt sự nhớ lại của Ngô Hạo Thiên, Ngô Hạo Thiên nghe cũng không nói lời nào, anh chỉ lẳng lặng nghe đối phương báo cáo. Qua một hồi lâu, anh cúp điện thoại, trái tim nghẹn ở cổ họng nhất thời để xuống.

Tiểu quỷ đó quả nhiên là con anh! Như vậy, tiểu quỷ Khang Khang, ba thật muốn xem một chút, rốt cuộc là người làm ba như ba thủ đoạn cao minh, hay là con phúc hắc. . . .

Trời bên ngoài tựa hồ sáng, hôm nay, nhất định sẽ không như vầy.

***

Đường Khang Khang từ trong vườn trẻ ra ngoài, liếc mắt liền thấy chú mà mẹ sợ, đứng ở cửa cười như không cười nhìn mình, cậu biết lời nói dối hôm qua không gạt được.

Cậu đi tới trước mặt Ngô Hạo Thiên, lễ phép chào hỏi: "Chú, chú muốn tìm cháu sao?"

Ngô Hạo Thiên nửa ngồi xuống, cẩn thận nhìn tiểu quỷ trước mắt, càng nhìn càng giống mình, càng nhìn càng thích, dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu, vẫn là bởi vì mẹ tiểu quỷ này là Đường Ngọc.

Anh quyết định tốc chiến tốc tanhg, bằng phương thức trực tiếp, đứng chung một chiến tuyến với con trai mình.

Ngô Hạo Thiên nói: "Đúng, Khang Khang, chú có việc tìm cháu."

Đường Khang Khang nghiêng nghiêng đầu, nhìn chung quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng của Đường Ngọc, gật đầu đáp ứng: "Được, nhưng khoảng năm phút nữa mẽ sẽ đến đón cháu!"

"OK, thời gian đủ rồi."

Ngô Hạo Thiên ôm Đường Khang Khang ngồi vào trong xe của mình, nghiêm túc nói với cậu: "Khang Khang, cháu là tiểu nam tử hán, có một số việc, chú phải nói cho cháu biết chân tướng."

Đường Khang Khang giương đôi mắt đen lúng liếng, đầu nhỏ cũng xoay tới, xem ra chú muốn ngả bài.

Quả nhiên, Ngô Hạo Thiên nói tiếp: "Thật ra thì ba là ba của con!"

Ngô Hạo Thiên đợi một hồi, nhìn Đường Khang Khang trước mắt, cậu lại vô tội nháy mắt, giống như anh chỉ mới nói một chuyện rất bình thường.

"Con. . . ." Lúc này đến phiên Ngô Hạo Thiên không hiểu, "Con không giật mình?"

Đường Khang Khang ôm cánh tay lắc đầu như một đại nhân, "Thật ra thì con đã sớm đoán được, mẹ có một bản cắt dán, phía trên đều là tin tức của ba, mẹ cho rằng mẹ đã giấu đi không cho con nhìn thấy, thật ra thì con đã sớm phát hiện bí mật của mẹ; thấy những hình kia, con đoán, ba chính là ba con, nếu không sao mẹ lại không cho con biết rõ. . . ."

Ngô Hạo Thiên nghe được lời này của con trai mình, giật mình đến cằm đều muốn rớt xuống, đây. . . . Là lời một đứa bé năm tuổi nói sao? Vậy mà nghĩ lại, liền cảm thấy tự hào, quả nhiên là con anh.

"Như vậy, con trai ngoan. . . ."

Đường Khang Khang cau khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cũng không phản đối cách anh gọi.

"Chúng ta bắt đầu từ hôm nay, hai cha con cùng nhau cố gắng để cho mẹ con trở lại bên cạnh ba, có được hay không? Con cũng cần một gia đình hoàn chỉnh, đúng không?"

Đường Khang Khang bĩu môi, "Nhưng chỉ có hai mẹ con con cũng rất vui vẻ nha."

Ngô Hạo Thiên bị nghẹn, càng thêm ra sức khuyên: "Khang Khang, con cũng không hi vọng mẹ chỉ có một mình, khổ cực chăm sóc con như thế chứ? Cô ấy cần một người đàn ông yêu cô ấy. . . ."

"Có chú Trần!"

Ngô Hạo Thiên cảm thấy, mình thật thất bại ở trước mặt con trai, nhưng anh cũng không nổi giận, vì đoạt bà xã về, hiện tại phải đứng chung một trận tuyến với con trai, "Nhưng con cũng nói, mẹ có thu thập tin tức của ba cắt dán lại, vậy đã nói rõ mẹ con còn yêu ba, ba cũng rất yêu mẹ con. . . ."

"Vậy tại sao ban đầu hai người phải tách ra?"

Ngô Hạo Thiên sờ sờ lỗ mũi than thở, "Ba cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, nhưng mà ba thật yêu mẹ con, rất yêu, rất yêu. Ba tin tưởng cô ấy cũng yêu ba, ông trời để cho chúng ta gặp lại, ba nhất định phải nắm chặt cơ hội, tái hợp với cô ấy, chẳng lẽ con thật muốn gọi Trần Tư Vĩ là ‘ ba ’?"

Ngô Hạo Thiên lo lắng nhìn con trai của mình, một người lớn như anh, nói về tình yêu với một người bạn nhỏ năm tuổi, anh không biết tiểu tử này có thể nghe hiểu hay không.

Đường Khang Khang rất nghiêm túc nghĩ một lát, mặc dù cậu thích chú Trần, nhưng ba mẹ đương nhiên vẫn tốt hơn, nếu như mẹ gả cho chú Trần, sẽ sinh những em trai, em gái khác, cậu và bọn họ không có cùng một người ba, sẽ có khả năng bị bài xích. . . .

Nhìn ba mình vì phối hợp chiều cao của mình, mà ngồi chồm hổm xuống nhìn, cậu biết mẹ đương nhiên vẫn là thích ba, ai. . . . Vì mẹ, cậu chỉ có thể bắt tay giảng hòa với người cha chợt nhô ra này thôi.

Ngô Hạo Thiên lấy được sự đồng ý của con trai mình, thiếu chút nữa mừng rỡ cười không ngậm miệng được, việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền bắt đầu tiến hành kế hoạch dụ vợ của anh! Hừ hừ, Đường Ngọc em còn không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói!

Mà lúc này Đường Ngọc nhìn quanh ở vườn trẻ cửa nửa ngày, cũng không đợi được Khang Khang, dĩ nhiên cô càng không thấy con trai bảo bối của cô, đang ngồi trên một chiếc màu đen xe, từ phía sau cô đi mất.

Giáo viên vườn trẻ nói với Đường Ngọc, mới vừa có một người đàn ông đón Khang Khang đi, Đường Ngọc còn tưởng rằng là Trần Tư Vĩ, lập tức gọi điện thoại cho anh, kết quả Trần Tư Vĩ còn mờ mịt hơn cô.

Đường Ngọc gấp đến độ xoay quanh, đi tới phòng làm việc của Trần Tư Vĩ, trong lúc nhất thời hoàn toàn hoảng hồn, cô đã sớm không phải Đường Ngọc tỉnh táo lạnh nhạt năm năm trước, bây giờ cô là một người mẹ của đứa bé, mà đứa bé kia là nhược điểm của cô, là toàn bộ của cô, cô thật hốt hoảng vì không có đầu mối.

Trần Tư Vĩ nghe được Đường Ngọc nói lại một lần chuyện đã xảy ra, trong lòng đại khái đoán được ai dẫn Khang Khang đi, anh vỗ bả vai Đường Ngọc an ủi: "Đường Đường, yên tâm đi! Khang Khang không có việc gì."

"Nhất định là có người bắt cóc Khang Khang. . . ." Đường Ngọc gãi đầu thương tâm muốn chết, "Em muốn đi báo cảnh sát!"

Cô nắm túi xách đứng dậy, bị Trần Tư Vĩ kéo lại, "Đường Đường, anh dám khẳng định Khang Khang nhất định không có sao."

"Nó không phải con trai của anh, anh đâu có biết lo!" Đường Ngọc kích động đẩy anh ra.

Trần Tư Vĩ sửng sốt, mặc dù anh biết lời nói vừa rồi của Đường Ngọc là nhất thời gấp gáp, nhưng lời của cô cũng là sự thật.

"Đường Đường, người bị mất tích, phải qua 24h mới có thể báo cảnh sát, bây giờ em về nhà nghỉ ngơi trước, anh đi tìm Khang Khang giúp em, được không?"

Đường Ngọc đã khóc, cô giống như nhiều năm trước, nằm ở trên đầu vai Trần Tư Vĩ thút thít, "Thật xin lỗi, Tư Vĩ, em quá nóng nảy, em không thể nhìn thấy Khang Khang có chuyện."

Cảnh tượng này thoáng như ngày hôm qua, Trần Tư Vĩ dịu dàng vỗ đầu vai Đường Ngọc, xem ra, anh phải tìm họ Ngô đó nói chuyện rồi.
(Kenhtruyen.Hexat.Com - đọc truyện hay cập nhật)
Chương 10-end

Ngô Hạo Thiên nhận được điện thoại của Trần Tư Vĩ cũng không cảm thấy kỳ quái, anh cũng đồng ý gặp mặt anh ta, anh và anh ta hẹn gặp mặt ở quán cà phê đối diện cao ốc Ngô thị.

Hai người một trước một sau đi vào quán cà phê, đẹp trai vô cùng, tất nhiên hấp dẫn nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.

Khi Trần Tư Vĩ đến, Ngô Hạo Thiên đã định thần rỗi rãnh ngồi tại chỗ chờ anh, anh ngồi xuống liền giọng điệu không tốt chất vấn: "Anh đem Khang Khang mang đi đâu?"

"Khang Khang là con trai tôi, không phải sao?"

Ngô Hạo Thiên hỏi ngược lại, khiến Trần Tư Vĩ tìm không ra lời nói phản bác, anh nhịn xuống kích động đánh anh ta, gầm nhẹ: "Đường Đường thật sợ, khi tôi đưa cô ấy về nhà, cô ấy khóc suốt."

"Hừ!" Ngô Hạo Thiên hừ lạnh, "Mấy năm qua, bà xã tôi bị anh giấu thật kín." Ngô Hạo Thiên càng nghĩ càng giận, anh cũng từng điều tra Trần Tư Vĩ, nhưng lại không tra ra được gì.

"Ngô Hạo Thiên, anh và Đường Đường đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi.

"Là Đường Đường nói với anh? Giữa chúng tôi làm sao có thể không có gì? Đừng nói những việc không quan trọng, Khang Khang từ đâu tới?"

"Khang Khang chỉ thuộc về Đường Đường. . . . . ."

"Anh sai lầm rồi, Trần tiên sinh, Khang Khang cũng là con tôi, không chỉ có như thế, tôi và Đường Đường còn là vợ chồng."

Trần Tư Vĩ không tin nhìn anh, "Không thể nào! Không phải hai người đả sớm ký. . . ."

"Giấy thỏa thuận li hôn đúng không?" Ngô Hạo Thiên thong thả ung dung lấy ra một phần tài liệu từ cặp giấy kế tay, ném tới trước mặt Trần Tư Vĩ, "Anh xem rõ ràng, phía trên chỉ có mình Đường Đường ký tên."

Trần Tư Vĩ không xem, anh biết Ngô Hạo Thiên không cần thiết lừa gạt anh, nói cách khác về mặt pháp luật, Đường Đường vẫn là vợ theo luật pháp của anh ta.

"Bất kể nói thế nào. . . . Đường Đường không thể không có Khang Khang, anh không thể tàn nhẫn với Đường Đường như vậy."

"Hả? Trần tiên sinh anh cảm thấy tôi tàn nhẫn sao?" Giống như là nghe được chuyện gì rất buồn cười, Ngô Hạo Thiên lộ ra nụ cười giễu cợt. "Như vậy tôi xin hỏi Trần tiên sinh, trong bốn năm Khang Khang đến trên đời này, tôi không chỉ không biết, còn không cách nào tận trách nhiệm của một người cha với nó. . . . Đây là tàn nhẫn với ai?"

"Điều này cũng không thể trách Đường Đường hết. . . ." Trần Tư Vĩ quýnh lên mở miệng phản bác: "Nếu như ban đầu không phải anh. . . ."

"Tôi thế nào?" Ngô Hạo Thiên biết lời của anh đã có tác dụng, anh chính là muốn cho Trần Tư Vĩ nói ra, chân tướng năm đó Đường Ngọc rời đi anh.

"Ai!" Trần Tư Vĩ than thở yếu ớt, nếu Đường Ngọc hạnh phúc, nhất định có liên quan với người đàn ông trước mắt, sao anh không thuận nước đẩy thuyền, tác hợp hai người bọn họ? Có lúc, yêu một người không phải cưỡng chiếm, mà là khiến cô hạnh phúc.

Trần Tư Vĩ bắt đầu nhớ lại lời Đường Ngọc nói, nói với Ngô Hạo Thiên: "Nhớ năm năm trước, sau khi Đường Đường xảy ra tai nạn xe cộ thì nói với tôi. . . ."

"Đợi chút, tai nạn xe cộ?" Ngô Hạo Thiên lập tức nhớ tới năm năm trước, trước cửa nhà họ Ngô quả thật từng xảy ra một trận tai nạn xe cô, chính là ngày Đường Ngọc rời nhà trốn đi, nhưng hiện trường tai nạn xe cộ chỉ có một vũng máu, chứ không có phát hiện chủ xe và người bị đụng, chẳng lẽ người bị thương chính là Đường Ngọc?

"Năm năm trước, tại sao Đường Ngọc xảy ra tai nạn xe cộ?" Không biết vì sao, Ngô Hạo Thiên trực giác tai nạn xe cộ của Đường Ngọc có liên quan với Trần Tư Vĩ.

"Cô. . . . . . Cô. . . . . ."

Thấy Trần Tư Vĩ ấp a ấp úng, Ngô Hạo Thiên cau chặt chân mày tự hỏi, anh nhớ năm năm trước khi điều tra Trần Tư Vĩ, phát hiện Đường Ngọc mất tích không bao lâu, Trần Tư Dư liền ra nước ngoài, đến nay cũng chưa có trở lại, chẳng lẽ. . . .

Ngô Hạo Thiên ổn định sự khác thường trong lòng, thử đánh cuộc, hỏi: Tai nạn xe cộ của "Đường Ngọc có liên quan với Trần Tư Dư sao?"

"Làm sao anh biết?" Trần Tư Vĩ cơ hồ hỏi ngược lại theo phản xạ, hỏi xong, Trần Tư Vĩ thấy ánh mắt tức giận của Ngô Hạo Thiên, anh ta đã biết rõ. Anh chán nản ngồi tại chỗ, "Thật xin lỗi, sau khi tôi biết rõ hành động của Tư Dư, đã mau sớm chạy tới hiện trường, tôi không biết sao nó điên cuồng vậy, nhưng vẫn chậm chậm; năm năm trước, Đường Đường bởi vì gặp tai nạn xe cộ, xương bắp chân bị gãy, may mắn không có thương tổn đến đứa bé trong bụng của cô, hôm nay Khang Khang cũng rất khỏe mạnh. . . . . ."

Ngô Hạo Thiên nắm chặt hai quả đấm, anh gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi hận không thể đánh anh ngay lúc này."

"Chuyện này tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng, tôi thật xin lỗi Đường Đường, lại không dám nói cho cô ấy biết chân tướng sự việc, cho nên tôi gạt cô ấy lặng lẽ đưa Tư Dư ra nước ngoài, cũng càng thêm chăm sóc cho cuộc sống của Đường Đường, hy vọng có thể đền bù cô ấy. . . ."

"Nói có ích lợi gì? Tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng. . . ."

Trần Tư Vĩ không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, nhỏ giọng cầu khẩn: "Tư Dư đã biết sai lầm rồi, nó cũng vì vậy mà trả giá cao, những năm này nó chưa từng trở về nước gặp cha mẹ, về sau tôi sẽ càng thêm bồi thường Đường Đường . . . . . ."

Ngô Hạo Thiên híp đôi mắt nguy hiểm, trong lòng tính toán, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu, là khiến Đường Ngọc tự trở lại bên người, mà anh cũng phải lợi dụng nhược điểm này của Trần Tư Vĩ. Anh nói: "Như vậy Trần tiên sinh, có một số việc anh phải nói thật với tôi, đồng dạng, anh cũng phải trả giá thật lớn vì chuyện em gái của anh đã làm."

Trần Tư Vĩ chán nản, anh biết, mình sớm muộn gì sẽ có một ngày bởi vì sai lầm của Tư Dư, mà mất đi cơ hội đứng ở bên cạnh Đường Ngọc; cho dù anh đã làm rất nhiều vì cô, vẫn không đạt được trái tim của Đường Ngọc.

Nghe xong lời Trần Tư Vĩ nói, Ngô Hạo Thiên thật lâu không thể từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, anh cứ ngu ngơ ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Tư Vĩ đi lúc nào chính anh cũng không biết.

Trong đầu của Ngô Hạo Thiên chỉ có hai chữ "Hiểu lầm", ban đầu Đường Ngọc hiểu lầm anh, xem ra, cô căn bản không phải không thương anh. . . .

Anh hơi mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, nếu biết chân tướng chuyện năm năm trước, hiện tại anh phải làm, chính là toàn lực tiêu trừ hiểu lầm giữa bọn họ, mà người phụ nữ kia thích mềm không thích cứng, anh chỉ có thể. . . .

Từ từ, Ngô Hạo Thiên nghĩ ra một kế.

Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại hiện tại của Đường Ngọc mà Trần Tư Vĩ cho anh, đường giây đầu kia rất nhanh được nối, một giọng nữ vội vàng truyền đến: "Alo? Alo? Là Khang Khang sao? Alo alo? Khang Khang. . . . . ."

Ngô Hạo Thiên hơi trầm mê khi nghe thanh âm động lòng của Đường Ngọ, anh chậm rãi thở ra một hơi, tận lực bình tĩnh nói: "Đường Đường, tôi là Hạo Thiên."

Có một giây yên lặng, Đường Ngọc kêu to tựa như điên: "Ngô Hạo Thiên, có phải âm mang Khang Khang đi hay không? Có phải hay không. . . . Tên khốn kiếp, vô lại, mau trả Khang Khang lại cho tôi!"

Rất lâu không có nghe có người khác chửi mình như vậy, Ngô Hạo Thiên không khỏi cảm thấy vui vẻ, "Khang Khang đúng là ở chỗ của tôi, chẳng qua hiện tại tôi không thể trả nó cho em."

"Ngô Hạo Thiên. . . ." Đường Ngọc hít hít lỗ mũi, thanh âm nghẹn ngào, "Anh rốt cuộc muốn thế nào, mới có thể trả Khang Khang lại cho tôi."

"Đường Đường. . . ." Ngô Hạo Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng bây giờ không phải lúc mềm lòng, anh nhắm mắt nói ra lời tàn nhẫn nói: "Mấy ngày tới Khang Khang sẽ ở cùng với tôi, tôi sẽ an bài luật sư, thảo luận về quyền nuôi dưỡng Khang Khang với em."

"Ngô Hạo Thiên! Khang Khang là của tôi, nó chỉ thuộc về tôi. . . ."

"Tôi cũng là ba của Khang Khang." Ngô Hạo Thiên không khách khí ngắt lời cô, "Huống chi, bây giờ hay em vẫn là vợ tôi. . . ."

"Anh nói cái gì?"

"Năm năm trước em đi thật vội vàng, giữa chúng ta còn chưa có chính thức làm thủ tục li hôn."

Đường Ngọc kêu to: "Không phải tôi đã sớm ký giấy thỏa thuận li hôn?"

"Nhưng làm ly hôn ở chỗ luật sư, phải là vợ chồng đồng thời trình diện." Ngô Hạo Thiên thấy Đường Ngọc nhượng bộ, cũng thả mềm thái độ, "Đường Đường, từng là vợ chồng, chúng ta không cần thiết huyên náo cương như vậy, huống chi, chuyện em gạt tôi sinh ra Khang Khang, tôi cũng bỏ qua, để Khang Khang ở nhà họ Ngô vài ngày, để cho ba mẹ gặp cháu của họ."

Đường Ngọc nghe Ngô Hạo Thiên nói có đạo lý, trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không ra lời phản bác.

Ngô Hạo Thiên thừa thắng truy kích chận lại lời Đường Ngọc nói, "Như vậy đi, mấy ngày nữa, chờ tôi xử lý xong vài chuyện, tôi sẽ gọi điện thoại hẹn em ra ngoài làm thủ tục li hôn."

Đường Ngọc suy nghĩ một chút, rốt cuộc đồng ý. "Được rồi."

Ngô Hạo Thiên cúp điện thoại, lộ ra tươi cười đắc ý, tất cả mọi chuyện, đang phát triển theo kế hoạch của anh, hiện tại nhiệm vụ của anh là nắm chặt thời gian, làm xong "Một số chuyện", đến lúc đó, anh muốn cho Đường Ngọc một sự vui mừng.

Đường Đường a Đường Đường, đời này anh nhất định lấy em.

***

Những ngày con trai bảo bối không có ở bên cạnh, tinh thần Đường Ngọc luôn không tốt, cô cũng còn bị cuộc điện thoại ngày hôm đó của Ngô Hạo Thiên làm cho rầu rĩ.

Thật ra thì nghe được Ngô Hạo Thiên chủ động nói làm thủ tục li hôn với cô, cô nên cao hứng, nhưng tại sao, tim của cô luôn trống rỗng? Đây là một cơ hội cuối của cô và Ngô Hạo Thiên, bỏ lỡ, sẽ thật sự không còn cách nào vãn hồi?

Đường Ngọc không dám nghĩ tiếp, chỉ cần thoáng nghĩ đến quá khứ của cô và Ngô Hạo Thiên, vết sẹo đã kết vảy trong lòng sẽ rách ra, cô không yên lòng nắm ở trên bàn, chỉ nghe thấy ở cửa có người gọi cô tên.

"Xin hỏi tiểu thư Đường Ngọc có ở đây không?"

Đường Ngọc đứng lên, "Là tôi"

"Nơi này có một bó hoa tươi, muốn mời ký nhận."

Đường Ngọc ký tên rất nhanh, cầm bó hoa bách hợp trong tay mà ngẩn người, đồng nghiệp bên cạnh đưa đầu qua, ngửi hương hoa thơm ngát, trêu chọc: "Đường Đường, gần đây có số đào hoa à? Ngày ngày đều có người tặng hoa tươi cho cô, thế nào, yêu?"

Đường Ngọc nhún vai nói "Tôi càng muốn biết là ai tặng hơn cô!" Nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ ngày Khang Khang đến chỗ Ngô Hạo Thiên, mỗi ngày cô đều nhận được một bó hoa tươi, hơn nữa hoa mỗi ngày đều không giống nhau, phía trên tất nhiên kèm theo một tấm thiệp.

Cô mở tấm thiệp ra, trên đó viết, gặp gỡ em không phải một sự sai lầm xinh đẹp, mà đã định ra một tình yêu không thể bỏ qua trong đời này của anh.

Không biết sao Đường Ngọc lại run cầm cập một lát, rốt cuộc là ai? Mỗi ngày đều viết mấy lời thật nổi da gà cho cô, chẳng lẽ là Trần Tư Vĩ?

Cô cầm điện thoại di động lên, muốn chất vấn Trần Tư Vĩ, có phải anh là người tặng hoa không, kết quả Trần Tư Vĩ lại xuất hiện tại cửa.

Đường Ngọc vội vàng đứng lên nghênh đón, vừa thấy liền hỏi: "Tư Vĩ, sao gần đây anh cứ tặng hoa cho em?"

Mặt Trần Tư Vĩ mê mang, anh nhìn thấy bó hoa bách hợp trên bàn của Đường Ngọc thì dở khóc dở cười, anh dùng đầu ngón chân cũng đoán được, đây là trò ngây thơ của ai, Đường Ngọc lại không nhìn ra! Anh gật gù đắc ý đi đến trước bàn cầm thiệp lên, cau mày nói: "Lời này thật là buồn nôn."

"Anh cũng biết à! Vậy còn viết lời buồn nôn như vậy!" Đường Ngọc dùng mắt liếc nhìn anh.

Trần Tư Vĩ vô tội nhún vai, "Anh không có buồn nôn như thế, không phải anh tặng em đâu."

"Thật không phải anh?" Đường Ngọc vẫn không tin.

"Thật không phải. . . ." Mặc dù anh rất muốn tặng, nhưng bây giờ Đường Ngọc đã không cần anh tặng.

"Vậy là ai chứ?" Đường Ngọc cúi đầu trầm tư, "Là ai đang giở trò?"

Trần Tư Vĩ than thở, vì khiến Ngô Hạo Thiên bỏ qua việc Tư Dư lái xe đụng Đường Ngọc, hôm nay anh mới tới thăm dò quân tình, thuận tiện gõ gõ trống, khiến Đường Ngọc thuận lợi tham gia "Ước hẹn" đặc biệt của Ngô Hạo Thiên.

"Tư Vĩ, sao anh đột nhiên tới?" Đường Ngọc không nghĩ ra được kết quả, lúc này mới phát hiện ra, lúc này Trần Tư Vĩ không phải nên ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc sao?

Kể từ sau khi sinh Khang Khang, Đường Ngọc vì nuôi gia đình, nên đến làm ở tập đoàn của Trần Tư Vĩ.

"Oh." Trần Tư Vĩ lúng túng gãi gãi đầu "Anh nghĩ đến ngày mai em phải đi đớn Khang Khang, nên tới xem em có cần giúp gì hay không."

"Có gì cần giúp chứ? Ngày mai bổ sung hết thủ tục li hôn với Ngô Hạo Thiên, em liền trở lại."

"Em thật muốn ly hôn với anh ta?" Trần Tư Vĩ cẩn thận hỏi từng li từng tí.

Đường Ngọc rũ mí mắt xuống, che giấu chán nản ở trong lòng, "Đây là hợp đồng mà em và anh ấy đặt ra từ trước, em chỉ hoàn thành lời hứa của em."

"Đường Đường. . . ." Trần Tư Vĩ lôi kéo Đường Ngọc đi vào phòng giải khát, thử dò xét hỏi: "Em thật tuyệt không lưu luyến anh ta sao? Hay là. . . . Em thật chết tâm với anh ta rồi?"

Đường Ngọc trầm mặc, mặc dù cô rất muốn dối lòng nói với Trần Tư Vĩ, cô thật không thương người đàn ông ghê tởm đó, nhưng cô không muốn lừa mình dối người qua cả đời, coi như cô lừa toàn thế giới, sao cô có thể lừa gạt tim của mình?

Đường Ngọc trầm mặc vừa đúng nói rõ tất cả, Trần Tư Vĩ cũng thoáng an tâm, Đường Ngọc còn yêu Ngô Hạo thiên, như vậy tất cả việc anh làm vì cô đều là chính xác, cũng đáng.

Anh chợt nắm hai vai Đường Ngọc, ý vị sâu xa nói: "Đường Đường, chúng ta làm bạn nhiều năm, mặc dù không tính là tri kỷ không gì không nói, nhưng mà ở trong lòng anh, em là người bạn tốt nhất của anh, cho nên thân là bạn bè, anh muốn nghiêm túc nói vài lời thật lòng với em."

Đường Ngọc không dám nhìn anh, cô làm sao không biết cảm tình của Trần Tư Vĩ đối với cô? Nhưng cô sợ đối mặt với anh, đúng như lời anh nói, bọn họ là bạn bè, cô không có cách nào đáp lại tình yêu của anh, một khi tầng quan hệ này bị chọc phá, chỉ sợ bọn họ cả bạn bè cũng không làm được.

"Đừng sợ, Đường Đường." Trần Tư Vĩ làm sao không hiểu vẻ mặt lúc này của Đường Ngọc? "Sao anh không biết em đang nghĩ gì? Thật ra thì anh muốn em nhớ mấy lời kế của anh. . . . Có những hạnh phúc nhất định phải tranh thủ, có một số việc cũng không phải như em thấy, chân tướng chân chính lại hoàn toàn khác biệt, nếu như hiểu lầm thì hãy bỏ qua, gặp phải hạnh phúc thì vững vàng nắm chặt nó, không cho nó mất đi lần nữa."

Đường Ngọc mờ mịt, không biết Trần Tư Vĩ nói lời này là có ý gì.

Trần Tư Vĩ lại nói sang chuyện khác nói: "Anh nói. . . . Nếu ngày mai ly hôn, không bằng ăn mặc xinh đẹp chút, đừng để Ngô Hạo Thiên xem thường, phải bày ra dáng vẻ đẹp nhất với anh, khiến người đàn ông kia hối hận!"

Nghe lời Trần Tư Vĩ nói, Đường Ngọc cảm thấy anh nói cực kỳ có đạo lý, không thể để cho cái tên ác liệt đó xem thường, rời đi anh, cô vẫn có thể sống quang vinh chói lọi.

Đường Ngọc nặng nề gật đầu, "Ừ, hiện tại em đi mua quần áo mới."

Trần Tư Vĩ cười cười sâu xa, nhiệm vụ của anh hoàn thành.

***

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đường Ngọc đã sớm rời giường, ngày hôm qua cô không chỉ mua bộ váy mới ra mùa này, còn đặc biệt làm kiểu tóc mới.

Trước khi ra cửa, Đường Ngọc lại tỉ mỉ quan sát mình trong kính một lần, bởi vì sinh đứa bé, hôm nay cô đầy đặn hơn, trước sau lồi lõm, vóc người mỹ lệ, trên mặt còn trang điểm tinh xảo, nhìn thế nào, cô đều không giống đi ly hôn, ngược lại giống như đi kết hôn.

Cô không khỏi cười mỉa, cũng không thể để Ngô Hạo Thiên xem thường, thua người không thua trận! Nếu năm năm trước đã chuẩn bị rời xa anh ta, năm năm qua không có anh, cô vẫn sống tốt đó thôi?

Chỉ là. . . . Thỉnh thoảng. . . . Thỉnh thoảng, ban đêm tịch mịch, sẽ nghĩ về Ngô Hạo Thiên.

Bất tri bất giác, trong lòng cô lại dần dần mất hồn, nhớ tới những điều tốt của Ngô Hạo Thiên, phần yêu say đắm bị cố ý đè nén, lại giương nanh múa vuốt ra ngoài; Đường Ngọc thống hận sự mềm yếu của mình, thống hận mình nhớ mãi Ngô Hạo Thiên không quên, đã đến lúc này, sắp làm thủ tục li hôn rồi, cô lại vẫn còn ôm ảo tưởng với người đàn ông không thương mình.

Chỉ là Đường Ngọc cảm thấy buồn bực, chỗ Ngô Hạo Thiên và cô hẹn gặp, lại là bên ngoài một giáo đường, chẳng lẽ bây giờ luật sư chỉ vì kiếm tiền, một mặt công chính kết hôn cho người khác, một mặt giúp người khác bổ sung thủ tục li hôn tại giáo đường bên ngoài?

Đường Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại không nghĩ ra được dụng ý chân chính, chỉ có thể nhắm mắt, chạy tới bên ngoài giáo đường đã hẹn.

Nhìn khắp nơi, Đường Ngọc không thấy bóng dáng của Ngô Hạo Thiên, xa xa lại nhìn thấy con trai bảo bối của mình, đứng ở cửa giáo đường đi về phía mình.

"Mẹ!" Đường Khang Khang. . . . A, không, hiện tại phải là người bạn nhỏ Ngô Khang Khang, nhiệt tình ngoắc Đường Ngọc.

"Khang Khang!" Đường Ngọc kích động hô lên, cô từ bậc thang ba chân bốn cẳng chạy lên trên, "Khang Khang!"

Mắt thấy Đường Ngọc sắp bắt được cánh tay nhỏ của Khang Khang, Khang Khang lại đột nhiên lách người, chui vào trong giáo đường.

Đường Ngọc thở hồng hộc đứng ở cửa kêu to: "Này! Khang Khang, giáo đường không thể xông loạn! Người ta. . . ." Cô đẩy cửa ra lặng lẽ đi vào, Đường Ngọc không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ trong giáo đường có người cử hành hôn lễ, khi cúi đầu tìm kiếm mình con trai thì lại phát hiện bốn phía có cái gì không đúng.

Khoảnh khắc Đường Ngọc ngẩng đầu lên chợt sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối người trong giáo đường.

Chung quanh cô đứng đầy người, những người này cô đều biết, có ba chồng mẹ chồng trước của cô, có cha mẹ lẽ ra đang ở Singapore, có đồng nghiệp bây giờ, thậm chí ngay cả anh em Trần Tư Vĩ đều ở trong đám người, mà con trai bảo bối của cô, thì khéo léo đứng ở đối diện cha xứ.

Bây giờ là tình huống thế nào? Đường Ngọc không hiểu nhìn quanh, chợt bên tai truyền tới khúc quân hành hôn lễ, chỉ thấy từ một cánh cửa khác của giáo đường, có một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi ra.

Người nọ không phải ai khác, chính là Ngô Hạo Thiên khiến Đường Ngọc yêu hận đan xen. Ngô Hạo Thiên mặc vest trắng, nện bước ưu nhã đi tới trước mặt của Đường Ngọc, quỳ một gối xuống.

Có ngu hơn nữa, Đường Ngọc cũng có thể đoán được ý tứ của anh, nhưng còn chưa dám tin tưởng, đầu lưỡi thắt lại: "Anh. . . . Đây là. . . ."

Cô thất kinh cầu cứu con trai, mà Khang Khang lại tỏ vẻ xem kịch vui.

"Đường Đường, gả cho anh, anh sẽ yêu em cả đời, chăm sóc em, không xa không rời." Ngô Hạo Thiên lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, chính là chiếc nhẫn mà năm năm trước Đường Ngọc trả lại cho Ngô Hạo Thiên chính.

"Em. . . ." Đường Ngọc khiếp sợ đứng tại chỗ, cô thật là muốn đồng ý với anh, nhưng khi con người đang kích động, sẽ nghĩ đến vài việc phức tạp, cô chợt ý thức được một vấn đề, nói: "Anh là bởi vì Khang Khang, cho nên mới quyết định cho nó một gia đình hoàn chỉnh sao?"

Ngô Hạo Thiên chưa kịp giải thích, Ngô Khang Khang bên cạnh lại đứng không yên, cậu đi tới, nói với Ngô Hạo Thiên: "Ba, con đã nói phương pháp này của ba không thể thực hiện được! Mẹ có lúc ngây ngốc."

Ngô Hạo Thiên bị con trai dạy dỗ, trong lòng rất không vui, tiểu quỷ thối này, hiểu được quá nhiều. . . .

"Còn mẹ nữa." người bạn nhỏ Ngô Khang Khang uốn éo khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ nghiêm túc nói: "Không phải là con nói mẹ đâu, ba làm nhiều việc cho mẹ như thế, sao mẹ không hiểu? Uổng công con và ba diễn trò dụ mẹ đến đây."

Mặt Đường Ngọc lần lượt thay đổi tím tím xanh xanh, cô thật muốn nói đứa con trai này không phải do cô sanh.

Lúc này Ngô Thanh Tuyền đi tới, ôm lấy cháu trai bảo bối của mình, cõi lòng đầy áy náy nói với Đường Ngọc: "Đường Đường, ba đã biết nguyên nhân ban đầu con rời bỏ Hạo Thiên, con đã hiểu lầm nó, tất cả đều không có liên quan với nó, đều là lỗi của ba, là ba làm cho nhà họ Đường phá sản, nó không hề biết; khi biết con là con gái nhà họ Đường nó cũng không muốn lừa con, nó chỉ không muốn con bị thương tổn, sợ con hiểu lầm. . . ." Ngô Thanh Tuyền càng nói càng động dung, mắt dần dần ẩm ướt, tất cả, đều là ông già như ba không đúng, con tha thứ Hạo Thiên đi! Những năm này, nó vẫn nhớ mãi con không quên, chúng ta đều thấy được." Nói xong, Ngô Thanh Tuyền ôm cháu trai đi tới trước mặt hai người lớn nhà họ Đường.

Lúc này người yêu cũ gặp nhau, đã không còn thâm tình lúc trước, ông chỉ cảm thấy rất áy náy với họ, nghĩ tới, nghĩ tới, ông lại chảy nước mắt, đó là nước mắt sám hối, ông cảm thấy xin lỗi cầm tay ba Đường, run rẩy nói: "Thật xin lỗi, nếu như không phải do tôi, hai đứa trẻ này cũng sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy, xin hai người tha thứ tôi. . . ."

Đường Lam Tường không nghĩ tới, Ngô Thanh Tuyền sẽ chủ động nói xin lỗi với ông, nói thật, về chuyện nhà họ Đường phá sản, trong lòng ông cũng không phải chưa từng oán hận ông ây, nhưng vài năm quq, những oán hận trong lòng cũng dần dần phai nhạt. Dù hận thì việc cũng đã xảy ra, cho nên đối với quá khứ, ông cũng bỏ qua, đã tha thứ cho ông ấy.

Lại nói, Ngô Hạo Thiên con trai của Ngô Thanh Tuyền, làm những chuyện này vì con gái mình, ông đều nhìn ở trong mắt, ông thấy rất may mắn vì con gái của mình, có thể tìm được người yêu nó như thế, ân oán đời trước cũng đã đến lúc chấm dứt.

Đường Lam Tường bỏ qua hiềm khích lúc trước vỗ vỗ tay Ngô Thanh Tuyền, thoải mái nói: "Tất cả đều đã qua, anh không cần chú ý quá mức! Thân gia. . . ."

Ngô Thanh Tuyền nghe được Đường Lam Tường gọi mình "Thân gia" trong lòng giống như nhấc lên ngàn tầng sóng, kích động đến nói không ra lời.

Đường Lam Tường còn nói: "Thật ra thì nếu như ban đầu nhà họ Đường không phá sản, con gái của tôi cũng sẽ không gặp phải Hạo Thiên nhà anh! Tính toán ra, anh chính là người làm mai cho hai đứa!"

"Đúng, đúng. . . ." Ngô Thanh Tuyền vui mừng gật đầu, "Về sau tôi nhất định xem Đường Đường là con gái ruột của mình. . . ."

Bên nào, bốn người già đang giải trừ hiềm khích tâm sự với nhau, bên kia, anh em nhà họ Trần cũng đi tới.

Năm năm không gặp, Trần Tư Dư thay đổi rất nhiều, khí chất lạnh nhạt mà trầm ổn, mặt mày cũng sáng sủa hơn, cô nhìn Đường Ngọc trước mắt, trong lòng có ngàn vạn ngôn ngữ muốn nói với cô, lại không biết nói từ đâu.

Nghĩ tới trước kia mình đã làm sai chuyện, áy náy trong lòng Trần Tư Dư khiến cho cô nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống giống như nước sông vỡ đê, trong lòng cô biết áy náy của mình dành cho Đường Ngọc đâu chỉ một hai câu là nói hết? Nhưng nếu như không thừa dịp lúc này nói ra, cô sẽ hối hận cả đời.

Trần Tư Vĩ bên cạnh thấy Trần Tư Dư nghẹn ngào, trong lòng tự nhiên hiểu rõ ý tưởng của em gái, anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: "Đi đi."

Lấy được khích lệ, Trần Tư Dư cảm kích liếc mắt nhìn anh của mình, dùng sức gật đầu một cái, cô hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Đường Ngọc, nói "Đường Đường, tôi thực xin lỗi cô, lời ban đầu, đều là tôi lừa gạt ngươi, tôi chỉ muốn khiến cô rời bỏ Ngô Hạo Thiên; là tôi thật xấu, không chỉ có lừa cô, trận tai nạn xe cộ năm năm trước, cũng là tôi lái xe đụng cô. . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi cũng không muốn thương tổn cô, chỉ là lúc ấy tôi còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, cầu xin cô tha thứ tôi. . . . Nếu không đời này của tôi không thể thanh thản." Nói xong, Trần Tư Dư còn quỳ xuống.

Lời sám hối của cô khiến Đường Ngọc sợ hết hồn, cô vội vã kéo Trần Tư Dư đã quỳ trên mặt đất, nhưng hiện tại cô lại không biết nên nói như thế nào mới chính xác.

Lòng của Đường Ngọc cũng rối loạn, cô rốt cuộc bừng tỉnh từ trong tất cả khiếp sợ, thì ra tất cả bây giờ, đều là trước đó an bài, bọn họ đang tập thể giải thích với cô tất cả về năm năm trước; thì ra là năm năm trước, đều chỉ là hiểu lầm, như vậy Hạo Thiên anh. . . . Thật yêu cô sao?

Hôm nay cô vẫn không có lòng tin suy đoán lòng của Ngô Hạo Thiên.

Trần Tư Vĩ ôm em gái của mình, muốn nói xin lỗi, nhưng lời đến khóe miệng lại sửa lại miệng, bây giờ Đường Đường cần trợ giúp lực lượng đi tới, anh vẫn nguyện ý làm người lặng lẽ dâng hiến bên cạnh Đường Ngọc, anh chỉ nói với cô "Đường Đường, hạnh phúc của em đang ở trước mắt, bắt lấy nó đi!"

Hạnh phúc. . . . Đang ở trước mắt. . . . Những lời này chợt khiến trước mắt Đường Ngọc rõ ràng, cô ngớ ngẩn nhìn Ngô Hạo Thiên vẫn quỳ gối trước mặt của mình, trong tay của anh còn đang cầm chiếc nhẫn kia.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt nhu hòa của Ngô Hạo Thiên, lúc này anh ấy thật gần mình, gần đến có thể chạm tay vào, đây mới thật là hạnh phúc của cô sao?

Ngô Hạo Thiên rốt cuộc mở miệng lần nữa: "Đường Đường, nhiều người nói xin lỗi với em như vậy, thật ra thì người chân chính nên nói xin lỗi là anh, anh mới là người tổn thương em sâu nhất; nếu như không có hợp đồng hôn nhân ban đầu, nếu như anh sớm thừa nhận anh yêu em, nếu như ngày đó anh không đi làm, em sẽ không có cơ hội rời khỏi anh; năm năm, anh đều cảm thấy hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình, không có lúc nào không nhớ đến em, tình yêu dành cho em mỗi ngày một sâu hơn, anh biết rõ đây là trời cao trừng phạt anh, nhưng chỉ vì em, anh vui vẻ chịu đựng. . . ."

Thâm tình của Ngô Hạo Thiên khiến cho mọi người động dung, cũng làm cho lỗ mũi Đường Ngọc đau xót, trong lòng run rẩy, anh nói anh yêu cô. . . .

"Hạo Thiên. . . ." Đường Ngọc khẽ gọi.

"Anh còn muốn cám ơn em, cám ơn em để cho anh gặp em, cám ơn em sinh một đứa con trai đáng yêu cho anh, nếu như không phải em, anh sẽ không thể nghiệm được tình yêu đẹp nhất thế gian. . . . Anh không biết anh làm cái gì, mới có thể khiến em tha thứ anh, nhưng mà anh phải cho em biết, anh yêu em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em năm năm trước, em cũng đã tan ra từng chút hòa vào trong lòng anh, em là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của anh." Ngô Hạo Thiên kéo tay Đường Ngọc, nhẹ nhàng hôn lên, "Cho anh thêm một cơ hội, để cho chúng ta ở chung lần nữa, được không?"

Nước mắt tích đầy trong mắt Đường Ngọc chậm rãi rơi xuống, cho dù trái tim sắt đá hơn, cũng không chống được sự thâm tình của Ngô Hạo Thiên.

Cô rốt cuộc trả lời anh, nhẹ nhàng gật đầu, "Em cũng yêu anh, Hạo Thiên, rất yêu, rất yêu. . . . Còn yêu anh hơn anh yêu em. . . ."

Lấy được lời hứa của Đường Ngọc, Ngô Hạo Thiên cũng khóc không thành tiếng, anh cầm chiếc nhẫn lên, cẩn thận từng li từng tí đeo lên cho cô, ngay sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dính nước mắt của cô lên, hôn môi đỏ mọng của Đường Ngọc, một cái hôn này, là lời thề một đời một thế không đổi của anh.

Đường Ngọc chảy nước mắt ngọt ngào, hôn trả Ngô Hạo Thiên, hạnh phúc tựa như ánh mặt trời ấm áp nhất, bao phủ ở trên hai người yêu nhau.

Một khắc kia, cô đã bắt đầu ảo tưởng mình mặc áo cưới xinh đẹp, một tay nắm tay Ngô Hạo Thiên anh tuấn hào phóng, một tay dắt Khang Khang, cùng nhau đi vào giáo đường, bọn họ sẽ cùng thề trước mặt cha xứ, vô luận sau này còn gặp phải bao nhiêu gian nan hiểm trở, bọn họ đều không thả tay nhau, sẽ yêu nhau một đời một thế, không xa không rời.

The end

» Chồng Trước Đuổi Tới Cửa Full

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.