Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Cắn anh không hề sai trang 8
Chương 8

“Mẹ, Vi Vi đau……. thật đau……”

“Vi Vi đừng sợ, rất nhanh xe cứu thương sẽ đến, mẹ dẫn con đi gặp bác sĩ, đến lúc đó sẽ không đau nữa, con đừng sợ, đừng sợ…..”

“Mẹ đừng khóc, mẹ khóc con sẽ khóc theo đó…..”

“Vi Vi, con bị thương đừng nên nói….mẹ xin con, con phải cố gắng đừng để xảy ra chuyện gì”.

“Được rồi, con không nói nữa”.

Cô không nói, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vì mẹ, cô sẽ cố gắng chống đỡ, nhất định sẽ ổn mà.

Lúc đầu, do toàn thân đau nhức khiến Quan Ny Vi ngủ không được an ổn, về sau đau đớn dần dần giảm bớt, cô liền chìm vào giấc ngủ say, trong mơ cô nghe được tiếng hát êm ái của mẹ.

Cô nghĩ, mẹ là đang an ủi, khích lệ cô.

Nhưng là không phải, tiếng hát chợt tắt đi, mẹ không hát nữa, cô ở trong mơ mờ mịt không thấy phương hướng, không còn ai chỉ cô đường về nhà nữa.

Mẹ, mẹ đang ở đâu?

Trong mơ, gọi không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng ai nghe thấy làm cô bắt đầu sợ hãi, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng từ sương mù thoát ra, từ từ mở mắt.

Bên trong phòng trống rỗng, không có ai, chỉ có mình cô nằm trên giường.

Mẹ không thấy!

Cô hốt hoảng xuống giường, tìm khắp nơi, rốt cuộc thấy bà đang trốn trong góc nhà bếp.

“Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này? Là đang cùng con chơi trốn tìm sao?” Cô hồn nhiên cười hỏi.

Mà mẹ, lại nâng lên khuôn mặt tái nhợt, kinh hãi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như đang nhìn một con quái vật đáng sợ nào đó.

“Đừng tới, đừng tới gần tôi! Đừng tới đây!”.

Cô không hiểu nhìn mẹ.

“Mẹ?”.

“Tránh ra, cách xa tôi một chút, tránh ra!”.

Mẹ………

“Con sẽ tránh ra, mẹ đừng sợ nữa, con sẽ tránh ra….”

Cô ở trong mơ, hỗn loạn mà nói.

Cô mơ thấy ai, trải qua cái gì, sao khóe mắt lại tràn ra giọt lệ?

Giang Phong Duệ nhìn cô ngủ mê man, ngực từng trận co rút. Kể từ khi Quan Ny Vi bất tỉnh, anh liền ôm cô về công ty, để tiện việc chữa trị, anh để cô ngủ trong phòng thí nghiệm, khóa cửa lại, không cho bất cứ ai vào, một mình chăm sóc cô.

Đúng như lời cô nói, cô không cần phẫu thuật chỉ cần ngủ một giấc là có thể tự động hồi phục, nhưng đã một ngày một đêm, cô vẫn chưa tỉnh, sắc mặt trắng bệch, thân thể lúc nóng lúc lạnh, từng trận phát run.

Máu đông lại, vết thương từ từ khép, chính xác là có dấu hiệu của sự sống nhưng cũng rõ ràng, quá trình này khiến cô vô cùng đau đớn, cho dù còn không tỉnh nhưng mồ hôi lạnh vẫn từng giọt rơi xuống.

Vết thương nhỏ thế này, tôi ngủ một giấc là tốt thôi.

Cô nói giống như vết thương tựa thức ăn, không có gì lớn, cô không cảm thấy đau, hoàn toàn không là gì cả.

Cô gạt anh, vì sao phải nói với anh những lời thế chứ?

Giang Phong Duệ nhíu mày, dùng khăn lông sạch sẽ thay cô lau mồ hôi lạnh. Cô còn sốt, hệ miễn dịch trong cơ thể còn đang phải chiến đấu.

Lau khô, anh dịu dàng nhìn cô, hồi lâu, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của cô.

Quan Ny Vi chậm rãi mở mắt.

Trần nhà, mặt tường đều là màu trắng, gian phòng được trang trí đơn giản, quanh cô đều là dụng cụ y tế.

Đây là nơi nào? Phòng thí nghiệm chăng?

Chẳng lẽ cô lại bị đem đi làm nghiên cứu?

Quan Ny Vi mệt mỏi nhắm mắt lại. Từ lúc năm tuổi gia nhập tổ chức đến nay, định kỳ hàng năm cô đều bị an bài ở phòng thí nghiệm của Hủy Diệt Giả, mang mỹ danh là “Kiểm tra sức khỏe”, nhưng thật ra là để bọn họ nghiên cứu phục vụ cho mục đích chế tạo người máy có cấu tạo giống cô.

Thành thật mà nói, cô rất ghét loại cảm giác đó, mỗi lần nằm trong phòng thí nghiệm đều có cảm giác mình giống như con cá trên thớt, mặc họ chém giết.

Mệt quá, thật là muốn trốn…….

Cô bắt đắt dĩ thở dài chợt một ý nghĩ lóe lên.

Kỳ quái, rõ ràng là cô đang ở Đài Loan chấp hành nhiệm vụ sao có thể đến Mĩ được ?

Không đúng!

Quan Ny Vi đột nhiên cảnh giác, nơi này không phải là phòng thí nghiệm của tổ chức, mà là…………..cô bỗng chốc mở mắt, nhìn qua bên cạnh, thấy người đàn ông nằm ở mép giường đang lim dim ngủ.

Tay của anh đang nắm tay cô truyền đến một cỗ ấm áp.

Là Giang Phong Duệ?

Tại sao……anh lại canh giữ bên người cô?(vì ai mà tỷ như thế..hok canh là đạp cho chết lun=]])

Cô nhúc nhích thân thể, anh liền có cảm giác, thoáng chốc bừng tỉnh, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, mấy giây sau ánh mắt toát lên mừng rỡ.

“Vi Vi? Cô tỉnh?”. Anh vui sướng nói, khóe miệng dâng lên nụ cười.

Cô sững sờ nhìn anh, lúc này mới nhớ ra là chính mình bị xe tông mà trọng thương.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”.

Anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay.

“Gần năm mươi giờ thôi”.

“Anh vẫn luôn ở cạnh tôi sao?”.

“Ừ”.

Cô không dám tin.

“Chẳng lẽ anh…không thấy đáng sợ?”

Anh kinh ngạc.

“Tại sao lại đáng sợ?”

Bởi vì cô không cần phẫu thuật liền có thể hồi phục như cũ, cho dù có bị thương nặng như vậy vẫn có thể hoàn toàn bình phục, không nhìn ra dấu vết đã từng bị thương.

Cô trong mắt loài người là quái vật, ngay cả mẹ, năm đó tận mắt thấy quá trình hồi phục của cô cũng bị dọa sợ dẫn đến tâm thần.

“Anh không sợ sao?”. Cô hỏi với giọng run run.

“Dĩ nhiên là sợ.” Anh thừa nhận.

Đúng là! Ngực cô chợt lạnh, trái tim trầm xuống.

Anh quả nhiên ghét cô, kế tiếp, anh có thể hay không mà mở miệng bảo cô cách xa anh?

Hàng lông mi khẽ rũ, Quan Ny Vi chờ anh bộc phát, cô thật sự sợ, sợ anh nói ra lời tuyệt tình khi đó cô không biết mình có đủ dũng khí đối diện hay không………

Nhưng lời anh nói ra lại ngoài dự đoán của cô.

“Cô có biết lúc cô bị xe tông, tôi vô cùng sợ không?”.

Cô kinh hãi giương con mắt.

Anh sợ, nhưng không phải sợ năng lực tự hồi phục của cô mà là thấy cô xảy ra tai nạn xe?

“Tại sao cô có thể làm thế chứ?”. Anh nhìn cô, đưa tay vén sợi tóc ướt đẫm trên trán Quan Ny Vi.

“Thời điểm cứu Nhược Du, chẳng lẽ cô không sợ chút nào sao?”.

“Tôi làm sao phải sợ?”. Cô bật cười. “Tôi nói rồi, vết thương này đối với tôi mà nói không đáng kể chút nào”.

“Nhưng là đau, không phải sao?”. Anh nắm chặc khuôn mặt cô, không cho cô dùng nụ
cười để đối phó anh.

“Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ, vì cứu cô ấy, cô sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở? Chẳng may, trong lúc cô yếu ớt nhất Robert tìm tới thì nên làm sao? Nói không chừng sẽ mất mạng!”.

Cho nên không phải sợ mà là tức giận? Nhưng vì sao anh lại tức giận chứ?

“Anh………”

“Anh…..làm sao thế?”. Cô khó hiểu nhìn biểu tình tức giận của anh.

“Tôi cứu Nhược Du, chẳng lẽ không được?”.

“Tôi không có tức giận, tôi chỉ là….”. Giang Phong Duệ cảm thấy khó chịu, đứng đậy quay lưng về phía cô.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, theo lý mà nói, cô cứu Nhược Du một mạng anh nên cảm ơn mới phải, nhưng khi nghĩ lại hành động bất chấp nguy hiểm của cô anh không nhịn được liền tức giận.

Cô sao có thể tự coi thường tính mạng của bản thân chứ? Xem như cô có năng lực tự phục hồi đi nữa nhưng hành động như thế vẫn là hết sức nguy hiểm.

Cô không nghĩ đến vạn nhất sao(bất ngờ có chuyện xảy ra)? Đúng là đứa ngốc!

“Này”. Đôi tay nhỏ bé níu tay áo anh từ phía sau.

“Rốt cuộc thì anh làm sao thế?”

Anh quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngác cùng đôi mắt long lanh của cô khiến anh nhớ đến chú cún con được nuôi khi còn bé.

Cô rõ ràng vừa xinh đẹp lại cường hãn, có thể dũng cảm không để ý đến nguy hiểm, nhưng ở trong mắt anh, anh cảm thấy cô như một đứa bé vừa ngu ngốc lại đáng yêu.

Giang Phong Duệ thở dài.

Cô lại hiểu lầm là anh đang buồn phiền.

“Anh đang lo lắng cho Nhược Du? Cô ấy không sao chứ?”.

“Nhược Du rất tốt.” Người có chuyện chính là cô! Giang Phong Duệ ảo não vỗ trán.

“Cô biết không? Tôi thật sự không hiểu nổi cô”.

Không hiểu nổi? Quan Ny Vi chớp mắt.

“Tôi làm sai chỗ nào sao?”.

“Không phải, mà là…….”

Một cơn cuồng phong kì lạ bỗng đánh tới làm thủy tinh vỡ tung, trước mắt thấy có mảnh vụn bay về phía Quan Ny Vi, Giang Phong Duệ không hề suy nghĩ mà ôm chầm lấy cô, lấy thân mình bảo vệ cô.

Sau lưng, một cỗ áp lực khiến anh gần như không thở nổi, cố gắng mở mắt từ trong cơn cuồng phong, anh nhìn thấy một nam nhân áo đen đang phá cửa sổ xông vào.

Cửa sổ được làm từ loại thủy tinh siêu bền đến cả đạn bắn cũng không thủng nhưng hắn có thể công phá một cách nhẹ nhàng, hơn nữa căn phòng này cách mặt đất mười mấy tầng lầu, hắn lại có thể tự nhiên mà đi lại trên không trung.

Từ tay Giang Phong Duệ đoạt lấy Quan Ny Vi, hắn lập tức bung ra đôi cánh sau lưng, mang theo cô bay ra ngoài.

Anh nhất thời tâm hoảng ý loạn, đuổi theo tới trước cửa sổ.

“Ngươi bắt cô ấy đi đâu?”.

Hắn không trả lời, ôm Quan Ny Vi bay đi trong bóng đêm.

“Jarvis, làm ơn, thả tôi xuống……”. Quan Ny Vi nhỏ giọng yêu cầu.

Nghe được giọng nói suy yếu của cô, lông mày Jarvis nhăn lại, tương đối không vui, bay lên nốc nhà mới nhẹ nhàng buông cô ra.

“Cô lại để cho mình bị thương”. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu của cô.

“Tại sao kể từ lúc cô gặp tên kia, luôn luôn bị thương?”.

“Tôi không sao”. Quan Ny Vi dẩu môi, nhợt nhạt cười.

“Anh không thấy vết thương của tôi đều bình phục rất tốt sao?”.

“Như thế này mà còn nói không sao?”. Jarvis xem thường liếc cô.

“Nhìn sắc mắt tái nhợt của cô giống như quỷ.”

“Như vậy không phải vừa vặn phù hợp hình tượng Vampire sao?”. Cô cười tự giễu.

Đáng tiếc Jarvis lại không tán thưởng câu đùa của cô, tiếp tục cau mày.

Cô âm thầm thở dài.

“Làm sao anh biết tôi bị thương?”.

“Tổng bộ mất đi tin hiệu của cô, phái tôi đi điều tra, lúc đó tôi mới biết cô bị thương, còn bị tên kia nhốt ở phòng thí nghiệm, hắn không phải coi cô là chuột bạch chứ?”.

“Không phải, không phải thế”. Cô luống cuống vì Giang Phong Duệ giải thích.

“Tôi nghĩ anh ấy chỉ muốn lợi dụng dụng cụ y tế trong phòng thí nghiệm mà thôi. Bởi vì sẽ rất bất tiện khi đưa tôi đi bệnh viện, hơn nữa hai ngày nay anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi”.

“Cô cứ như vậy tin tưởng hắn?”.Jarvis hừ lạnh. “Không nghi ngờ hắn đối với cô có mục đích xấu”.

“Nhất định sẽ không”. Quan Ny Vi khẳng định.

Sự khẳng định của cô lại lần nữa khiến Jarvis tức giận, hắn bĩu môi khinh thường.

“Làm sao cô lại bị thuơng? Là chuyện tốt của Robert?”.

Quan Ny Vi lắc đầu. “Hắn chẳng những không có làm tôi tổn thương mà ngược lại thiếu chút nữa tôi còn có thể lấy được mạng của hắn”. Cô giải thích rõ chân tướng.

“…….Cho nên cô bị thương là vì nữ nhân kia?”.Jarvis nổi giận.

“Cô ngu ngốc sao? Tại sao lại muốn làm như vậy?”.

Quan Ny Vi không có trả lời ngay, hai tay chống lên lan can, nhìn về phương xa.

“Bởi vì tôi không muốn anh ấy bị thương”.

“Có ý gì?”. Jarvis khó hiểu. “Chiếc xe cũng không phải hướng tên kia mà tông, hắn làm sao sẽ bị thương?”.

“Anh biết không Jarvis, cái chỗ này của loài người là yếu ớt nhất, rất dễ dàng tổn thương.” Cô chỉ ngực trái của mình.

Jarvis nhíu mày. “Cô chỉ là trái tim?”.

“Đúng vậy”.Cô gật đầu. “Anh ấy từng nói, Đinh Nhược Du là người quan trọng nhất với anh, anh sẽ rất đau nếu cô ấy xảy ra chuyện gì không may, tôi không muốn anh ấy bị tổn thương”.

Jarvis nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng hốt của cô, cảm thấy không ổn. “Quan Ny Vi…cô….không lẽ đã yêu tên kia chứ?”.

Cô chấn động, một lúc lâu mới ngoái đầu lại, đáy mắt yếu ớt làm hắn sợ hãi.

“Jarvis, chúng ta có thể yêu loài người sao?”.

“Tại sao không thể?”.

“Ý tôi là chúng ta cùng loài người không giống nhau, nếu nói yêu thì chính là cái gì tình cảm? Tôi thậm chí không nghĩ tới, trong sinh mệnh của tôi ai mới là quan trọng nhất”. Nói xong, ánh mắt cô dần ảm đạm.

Jarvis sắc mặt cũng ngày càng u ám.

“Cô nghĩ đến chuyện này làm gì? Có người quan trọng nhất, tuyệt không thú vị”.

“Hả?”. Cô sửng sờ.

“Cô sẽ vì hắn cười, vì hắn khóc mà hỉ nộ ái ộ thất thường,không còn là chính mình nữa, hắn sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của cô —– một Hủy Diệt Giả, không cần có người quan trọng nhất”. Hắn lạnh nhạt tuyên bố.

Tâm cô trầm xuống. “Cho nên chúng ta…..thật không thể yêu?”.

“Tôi không có buộc cô không thể mà là đề nghị cô tốt nhất không cần”. Jarvis mặt không chút thay đổi.

“Cô vẫn chưa rõ sao? Cô yêu, tuyệt đối không phải là chuyện đáng mừng”.

“Tôi thật sự yêu sao?”. Cô ngập ngừng hỏi, tim đập mạnh.

Jarvis trừng nàng.

“Cô giống như là thật vui mừng”.

“Ừ”. Cô gật đầu một cái, nở nụ cười như hoa.

“Cô thật ngốc, chẳng có gì đáng mừng cả.” Hắn tạt cho cô một gáo nước lạnh.

“Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh cũng từng yêu sao?”.

Vấn đề này tựa hồ đánh trúng tâm tư của Jarvis, hắn hất mặt, cố làm ra vẻ tiêu sái.

“Tôi lười nói với cô những thứ này”. Dừng một chút. “Cô định làm thế nào? Còn phải tiếp tục ở bên cạnh tên kia sao?”.

“Ừ, nếu Robert muốn giết anh ấy hắn nhất định sẽ quay trở lại”.

“Cho nên cô vẫn kiên trì ôm cây đợi thỏ”. Jarvis châm chọc. “Tôi xem thật ra thì cô chỉ đang tìm lí do để cùng tên kia ở chung một chỗ thôi”.

Quan Ny Vi nghe vậy, xấu hổ mà đỏ mặt.

Cô không lên tiếng, Jarvis càng chắc chắn suy đoán của hắn là đúng, cực kỳ khó chịu. “Cô thật sự rất ngốc! Không phải nói tên kia đã có người trong lòng hay sao, cô còn đợi bên cạnh hắn làm cái gì?”.

Cô rũ mắt xuống, lúc sao mới nở nụ cười nhạt. “Lúc tôi vừa tỉnh lại, vốn trong lòng rất sợ”.

“Cái gì?”. Jarvis không hiểu sao cô tự nhiên lại nói thế. “Sợ cái gì? Sợ hắn thừa dịp cô suy yếu mà gây tổn thương sao?”.

“Sợ anh ấy sẽ giống mẹ tôi năm đó, bị năng lực đặc biệt của tôi hù dọa, sợ anh ấy sẽ ghét tôi, coi tôi như quái vật, vội vã né tránh tôi…………Nhưng anh ấy không có như thế ngược lại vẫn luôn ở cạnh tôi chăm sóc tôi khiến tôi rất vui”. Cô ngưng mắt, mỉm cười. “Thật sự rất vui”.

Cô thật sự đã hãm rất sâu. Jarvis không đành lòng nhìn cô, hắng giọng, nhẹ giọng nhắc nhở. “Cô cho rằng tổ chức sẽ để mặc cô cùng loài người ở chung sao?”.

“Tôi biết là không thể”. Cô thì thầm, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước. “Tôi nghĩ ở cạnh anh ấy được ngày nào thì hay ngày đó”.

Anh phải tìm được cô!

Nhìn Quan Ny Vi bị người đàn ông khác mang đi trước mặt mình, Giang Phong Duệ chỉ muốn nổi điên, không để ý đến hiện trường hỗn loạn, vội vàng xông ra ngoài.

Mặc dù biết người đem cô đi không phải là kẻ địch, chắc chắn sẽ không thương tổn đến cô nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Không phải anh sợ cô gặp nguy hiểm mà là sợ cô sẽ không trở lại bên cạnh mình nữa.

Nếu như từ nay về sau, anh không được gặp cô nữa thì nên làm sao?

Giang Phong Duệ càng nghĩ càng sợ, ngay cả tiếng điện thoại nghe vào tai anh tựa như tiếng gọi hồn.

Anh ảo não nghe điện thoại.

“Này”.

“Duệ ca ca!”. Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng oán trách của Đinh Nhược Du.

“Anh cuối cùng cũng tiếp điện thoại, em gọi nhiều lần rồi sao đều không ai nghe máy? Hai ngày nay anh ở đâu vậy?”.

“Anh ở công ty”. Anh vừa trả lời vừa nhấn nút thang máy.

“Anh ở công ty làm gì? Tại sao có thể để em ở nhà một mình?”(còn mạng zìa nhà là may lắm rồi còn ở đó này vs nọ=]]) Đinh Nhược Du cực kỳ tức giận.

“Anh có biết hay không em một mực chờ anh? Em thật sự sợ…thật sự sợ…”

“Anh đang chăm sóc Vi Vi”. Anh cắt đứt lời cô.

Cô cũng lên giọng. “Lại vì cô ấy!”. Ngữ điệu tràn đầy oán hận.

Giang Phong Duệ cau mày.

“Cô ấy là vì cứu em mới bị thương”.

“Em biết rõ, coi như em thiếu cô ấy một cái nhân tình”. Cô miễn cưỡng hừ nhẹ. “Nhưng người thiếu là em, anh nói cho em biết cô ấy đang ở bệnh viện nào em có thể đi xem, không cần anh thay em báo ơn”.

Anh không phải đang báo ơn. Giang Phong Duệ không vui mím môi, hít sâu một cái, cố gắng bình tĩnh lại.

“Không sao, chuyện ngày đó nhất định em cũng đã bị hù sợ vì vậy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi”.

“Em không muốn!”. Đinh Nhược Du phản bác. “Trừ phi anh về nhà với em”.

“Em nghe lời đi, Nhược Du…..”

“Em nói em không muốn! Anh tại sao vẫn chưa trở lại? Còn phải ở bên cạnh bồi nữ nhân kia sao?”.

“Cái gì nữ nhân kia? Cô ấy có tên!”. Giang Phong Duệ gần như mất khống chế mà quát.

“Anh……lại hét với em”. Đinh Nhược Du phát hiện anh tức giận, ủy khuất nói.

“Sao anh lại quan tâm cô ấy như thế? Cô ấy đã sử dụng phương pháp gì đến quyến rũ anh……….”.

“Nhược Du!”. Anh tức giận mà rống lên trong điện thoại.

Cô bị hù sợ không dám tiếp tục lên tiếng.

“Em tại sao lại biến thành như vậy? Trước kia em thiện lương, biết hiểu biết thông cảm cho người khác, tại sao hiện tại lại nói lời n
hư thế? Vi Vi cứu em một mạng, nói như thế một chút em cũng không thấy áy náy sao?”. Anh giận dữ mắng cô.

“Em………….dĩ nhiên rất cảm tạ cô ấy”. Đinh Nhược Du ngập ngừng.

“Như vậy thì nên thể hiện một chút thành ý, đừng có nói với tính khí như vậy nữa, có được hay không?”.

“Duệ ca ca, anh………vì sao lại giận dữ như vậy?”.. Đinh Nhược Du nghẹn ngào. “Anh chán ghét em sao?”.

Giang Phong Duệ sửng sốt, một lúc lâu giọng điệu có chút hòa hoãn.

“Anh không cố ý”.

“Duệ ca ca, anh thật quá đáng……..” Đinh Nhược Du khóc thú thít đầu bên kia điện thoại.

Giang Phong Duệ nghe chỉ thấy tâm phiền ý loạn, cửa thang máy mở ra, anh vội vã nhìn lên nóc nhà tìm kiếm, đồng thời lên tiếng trấn an cô.

“Em đừng suy nghĩ lung tung, chờ anh trở về rồi nói tiếp.”

Anh cúp điện thoại, trở vào thang máy tiến lên tầng cao nhất. Đúng như anh suy đoán, Jarvis mang Quan Ny Vi bay lên nóc nhà, thân thể hai người dựa vào rất gần, tư thái thân mật không biết đang nói gì với nhau.

Ngực anh nhất thời dâng lên một vò dấm chua, vội vàng chạy tới, kéo tay Quan Ny Vi.

“Không cho phép cô rời khỏi tôi! Cô không phải muốn lợi dụng tôi để dẫn dụ Robert hiện thân sao? Vậy thì cứ tiếp tục lợi dụng đi, không cho phép cô đi cùng hắn!”.

Cô nhìn anh, tròng mắt sáng lên tỏ ra rất vui vẻ nhưng thái độ điên cuồng ra lệnh của anh khiến cô khó hiểu.

“Anh nói cái gì? Tôi đâu có nói sẽ rời đi”.

“Gì?”. Giang Phong Duệ ngơ ngẩn, mắt thấy Quan Ny Vi cùng Jarvis cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, nhất thời cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Nghĩ lại hành động của mình giống như ăn nhầm giấm chua, thật là ngây thơ.

Anh quẫn bách chống đỡ mặt mũi.

“Tên kia…..mang cô lên nóc nhà làm gì?”.

“Jarvis chẳng qua là lo lắng đến hỏi một chút tình huống của tôi mà thôi”. Quan Ny Vi mỉm cười.

“Tôi nói cho hắn biết thương thế của tôi đã tốt lên rất nhiều”.

“Mới là lạ! Cô căn bản còn vô cùng yếu ớt”. Jarvis châm chọc, chuyển sang nhìn Giang Phong Duệ, tròng mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.

“Ta cảnh cáo ngươi, thời gian này phải tận lực chăm sóc cô ấy, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi”.

Nói như vậy, Quan Ny Vi có thể ở lại bên cạnh anh?

Giang Phong Duệ trong lòng mừng như điên nhừng mặt ngoài lại tỏ vẻ ngạo nghễ.

“Chuyện này ngươi không phải lo, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng”.

Jarvis cười như không cười, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Phong Duệ giống như muốn nhìn thấu nội tâm anh. “Ký hiệu trên mặt ngươi biến mất rồi sao? Là Quan Ny vi giúp ngươi tẩy? Thật không hiểu ngươi có điểm gì tốt lại khiến cho cô ấy vì ngươi làm những thứ này?”.

Anh mím môi không nói, Jarvis cũng thôi châm chọc anh, mở rộng đôi cánh màu đen bay lên không trung, chốc lát liền biến mất trong bóng đêm.

Giang Phong Duệ nhìn về phía Quan Ny Vi, cô đối anh cười, sóng mắt dịu dàng khiến tâm anh run động. Lúc này, anh mới phát hiện tay mình còn nắm chặt tay cô vì vậy liền lúng túng buông ra, bỗng nhiên thân thể cô lay động muốn ngã.

“Cô làm sao vậy?”. Anh kinh hãi, vội vàng đỡ cô.

“Không có gì, chỉ có chút choáng mà thôi”. Cô dí dỏm le lưỡi. “Tôi rất khỏe, anh an tâm”.

Cô muốn anh như thế nào an tâm đây?

Anh cau mày trừng cô, hai tay mở ra, chặn ngang bế cô lên.

Cô giật mình. “Này, anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống, tôi…..rất nặng đó”.

“Cũng không phải là lần đầu tiên, cô nặng bao nhiêu không lẽ tôi không biết?”. Anh lầu bầu, đem cô ôm chặt vào trong ngực. “Câm miệng, không được nói chuyện, ngoan ngoãn ngủ đi”.

Cô mở to mắt, ngây ngốc nhìn anh, nhìn gương mặt đầy nghiêm nghị, chiếc cằm với đường cong khí phách, đột nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai, đẹp trai đến nỗi khiến gương mặt cô đỏ bừng, trái tim theo đó cũng lỗi nhịp.

Cô rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng anh. “Nếu tôi ngủ anh còn có thể ở cạnh tôi sao?”.

“Nói nhảm! Động một chút là có người muốn cướp cô đi, tôi không ở bên cạnh làm sao canh giữ được cô?!”.

Ai, anh nói chuyện nhất định phải hung như thế sao?

Quan Ny Vi bĩu môi, trái tim ngọt ngào hòa tan. “Vậy tôi ngủ đây”. Cô an tâm nhắm mắt lại.

“Ngủ ngon, Duệ”.

Nghe cô kêu như thế, tim anh cũng không kiềm chế nỗi mà đập mãnh liệt.

“. . . . . . Ngủ ngon.”

“Duệ ca ca, anh thật quá đáng, tại sao không để ý tới em? Thật quá dáng……..”

Đem khuya, Đinh Nhược Du một mình tới quán bar, một ly rồi lại một ly rượu mạnh, hi vọng có thể làm cô quên tất cả.

“Anh có biết không? Em thật ra rất thích……..rất thích anh………..”.

Cô thật thích anh, lần đầu tiên gặp anh cô liền biết mình thích anh, lúc ấy trong mắt cô, anh là đẹp trai nhất, cao lớn uy vũ, tuyệt đối có thể làm kỵ sĩ bảo vệ cô.

Nếu không phải vì cái đêm nhiều năm về trước anh bị người khác hủy dung, bọn họ nói không chừng đã sớm kết giao, không phải như hiện tại là loại quan hệ anh em mập mờ này.

Liền cái nhìn kia, cô liền biết đời này mình nhất định phải dựa vào anh.

Cô không dám nhìn thẳng anh sợ sự ghét bỏ từ đáy mắt sẽ làm anh tổn thương, cho nên cô tình nguyện cách xa anh cùng một đám bằng hữu lưu luyến ở quán rượu.

“Nhiều năm qua có phải hay không anh đều trách em?”. Đinh Nhược Du cằm ly rượu đối nam nhân không ở trước mặt mà nói. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…….”

Cô nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đêm hôm đó nhìn anh ôm Quan Ny Vi khổ sở gào thét cô mới hiểu được thì ra mình còn thích anh nhiều lắm.

Cô thật sự ghen tị với nữ nhân kia, vì cô ấy mà Duệ ca ca đau lòng như phát điên.

“Duệ ca ca, anh yêu cô ấy sao? Anh không cần em nữa sao? Em không muốn, không muốn……….”. Cô vừa gào khóc vừa rót đầy ly rượu.

Rượu làm thần trí cô mê mang nhưng không cách nào xóa đi hình ảnh của anh — người nàng yêu nhất, cũng chẳng biết tại sao ấn ký trên mặt anh lại biến mất khôi phục là bộ dáng tuấn mỹ như xưa.

Không đúng, so với trước kia anh càng đẹp mắt, còn có nhiều hơn mấy phần khí khái của người trưởng thành khiến tâm cô càng hốt hoảng.

“Thế nào, cần một người bồi ngươi uống rượu sao? Tâm tình không tốt?”. Một đạo thanh âm trầm thấp vang bên tai cô.

Cô quay đầu lại, trong lòng chấn động, cô cho là Duệ ca ca nhưng qua mấy giây mới nhận rõ là không phải.

“Là ngươi? Ngươi là……Robert, đúng không?”. Cô say đến mức nói đều không rõ.

“Thật vinh hạnh ngươi còn nhớ rõ ta”. Robert tà tứ mỉm cười. “Đêm hôm đó ngươi vội vã về nhà, không chịu nghe lời ta, ta còn tưởng ngươi đối với ta ấn tượng còn không tốt đấy”.

“Thật xin lỗi”. Cô mờ mịt giải thích. “Đêm hôm đó, ta là vội về xem Duệ ca ca”.

Nhưng nếu biết sẽ bắt gặp cảnh kia, sau đó lại xảy ra một đống việc vớ vẩn có chết nàng cũng không trở về.

“Sớm biết sẽ thế này, ngày đó ta thà lưu lại nói chuyện với ngươi…….”. Nói xong, cô lại bắt thút thít khóc.

“Thế nào?”. Robert nhíu mày. “Đã xảy ra chuyện gì?”.

“Đều do Duệ ca ca……Ô….Anh ấy mắng ta”. Cô vịn tay áo hắn, tựa như bắt được phao cứu sinh, đối với hắn bày tỏ tất cả. “Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa bao giờ nặng lời với ta cư nhiên bây giờ lại vì nữ nhân khác mà hết lần này tới lần khác mắng ta, ngươi nói, có phải hay không rất quá đáng?”.

“Thật sự rất quá đáng”. Robert cùng chung mối thù gật đầu. “Ngươi cùng hắn lớn lên từ nhỏ, nữ nhân kia coi là cái gì chứ?”.

“Đúng vậy, cô ấy tính là cái gì chứ?”. Đinh Nhược Du khổ sở gạt lệ.

“Không biết nữ nhân kia từ đâu xuất hiện nhưng giống như Duệ ca ca rất thích cô ấy”.

“Hắn thích cô ấy sao?”. Robert quỷ dị giương môi, ánh mắt lóe lên một tia ác độc, nhìn Đinh Nhược Du.

“Ngươi có muốn cho nữ nhân kia vĩnh viễn biến mất hay không?”

“Biến mất?”. Đinh Nhược Du không hiểu.

“Chính là tiêu diệt cô ấy”.

“Cái gì?!”.

“Đừng bị dọa thành bộ dáng thế này chứ”. Robert buồn cười, đưa tay nâng cằm của cô. “Chẳng lẽ ngươi không muốn cô ấy rời khỏi Duệ ca ca sao?”.

“Ta cũng rất muốn như vậy, nhưng……….”. Đinh Nhược Du kinh hãi, đột nhiện cảm thấy người đàn ông tóc vàng trước mặt vô cùng đáng sợ,

Hắn không vui nheo mắt lại. “Thế nào? Ngươi sợ?”.

“Ta…không phải”. Cô hất tay hắn ra, rót tiếp một ly rượu. “Ta thật sự rất ghét cô ấy, nhưng là tiêu diệt có hay không nghiêm trọng?”.

“Như vậy ngươi tình nguyện trơ mắt ra nhìn nữ nhân kia cướp đi nam nhân của ngươi?”. Robert khiêu khích.

Đinh Nhược Du ngẩn ra.

“Ngươi nhìn ta”. Hắn ra lệnh.

“Hả?”.

“Nhìn vào mắt ta!”. Hắn cất giọng.

Cô sợ hãi, quay đầu. “Ngươi làm cái gì?”.

“Nghe, mặc kệ ta nói cái gì, người đều phải theo ta thực hiện”. Nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hắn ra vẻ quái dị.

Cô ngừng thở, kinh ngạc nhìn vào mắt hắn.

Hắn nâng mặt cô, giọng nói trở nên dịu dàng. “Đồng ý với ta, ngươi sẽ nghe lời, hử?”.

“…….Ta sẽ nghe lời, ta sẽ làm theo lời ngươi…”
» Next trang 9

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Ring ring