Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Cắn anh không hề sai trang 2
Chương 2: Cô là hỗn huyết loại.

Mặc dù có khả năng tự phục hồi nhanh chóng giống như trường sinh loại, nhưng tuổi thọ lại chỉ tương đương với con người, ước chừng lâu nhất cũng chỉ có thể sống hơn trăm năm.

Cô là khác loài trong tộc hút máu, mặc dù cũng cần tới hút máu để kéo dài sinh mạng, nhưng sinh trưởng lại khác với những người trong tộc, cô có thể hút bất cứ loại máu nào, chỉ trừ máu người, nếu hút máu của trường sinh loại, có khả năng sẽ làm cho bọn họ phải bỏ mạng.

Không phải tất cả hỗn huyết loại đều có năng lực như vậy, theo nghiên cứu cơ cấu do các nhà khoa học báo cáo, bọn họ là do bị đột biến gien nên mới có dị năng này.

Huỷ diệt giả (Terminator).

Đây là danh từ mà trường sinh loại dùng để gọi những kẻ hỗn huyết loại biến dị như bọn họ. Bọn họ vốn không được hoan nghênh, cho đến nay, huỷ diệt giả chỉ có thể núp ở những chỗ u ám, không ai dám đến gần bọn họ, trừ một số ít người cùng cảnh ngộ, họ không có bất cứ người bạn nào.

Vì nhu cầu sinh tồn trong hoàn cảnh đối địch, lãnh tụ của bọn họ quyết định cùng chính phủ cao cấp của xã hội loài người hợp tác, chung tay diệt trừ trường sinh loại đang hoành hành ở khắp nơi trên thế giới, bọn họ trở thành những huỷ diệt giả chân chính, làm cho trường sinh loại nghe mà biến sắc.

“………Thế nào mà tôi lại cảm giác như mình đang xem phim vậy?” Nghe cô giải thích xong, Giang Phong Duệ thong thả kết luận.

Quan Ny Vi nhíu mày, cảm thấy những lời này nghe giống như là đang châm chọc, người đàn ông này dường như có thói quen dùng loại khẩu khí này để nói chuyện.

“Anh cho rằng tôi gạt anh sao?”

“Không, tôi không nghĩ là cô cần phải gạt tôi.” Giang Phong Duệ phủ nhận phỏng đoán của cô, “Tôi chỉ cảm thấy hơi kì lạ, hình như cô không nhất thiết phải nói rõ tất cả mọi chuyện với tôi, không phải sao?”

Anh sắc bén nhìn chằm chằm cô, dường như muốn thông qua ánh mắt để đọc được suy nghĩ của cô. Cô là vampire, là ngoại tộc, sao có thể đem toàn bộ chân tướng sự việc nói cho anh biết?

Có phải cô muốn suy tính gì không?

Nét mặt cô cũng rất thản nhiên. “Anh đã phát hiện ra tôi không phải loài người, có giấu diếm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Được rồi, anh tạm thời tin tưởng lời của cô.

Giang Phong Duệ ý vị thâm trường gật đầu, tiếp tục hỏi thăm: “Cô nói cô là hỗn huyết loại, vậy ba hoặc mẹ cô, một trong hai người là loài người?”

“Ừ, mẹ tôi là con người, nhưng tôi đã rời khỏi bà từ khi tôi năm tuổi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì bà không thích tôi.” Cô giải thích: “Nghe nói khi tôi năm tuổi đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, bị một chiếc xe hơi đụng phải, bị thương rất nặng, kết quả ngày hôm sau đã hoàn toàn phục hồi như cũ, mẹ tôi bị doạ sợ, bà cho rằng tôi là quái vật, không muốn cùng tôi ở chung một chỗ, muốn ba dẫn tôi đi.”

“Mẹ cô và ba cô không ở cùng nhau sao?”

“Ừ.” Cô gật đầu.

Nói cách khác, ba mẹ cô sau một đêm kích tình mà sinh ra cô, nhưng không có dự định cùng nhau sống đến đầu bạc răng long? Anh cau mày suy nghĩ.

“Mẹ tôi không muốn sống cùng loài hút máu.” Cô nhàn nhạt giải thích thắc mắc của anh.

“Vậy cô là do ba nuôi lớn?”

“Không, cũng không phải.” Cô lắc đầu, anh chú ý đến đôi tay đang níu chặt chăn của cô. “Ba tôi dẫn tôi rời đi không bao lâu, liền phát hiện ra tôi là huỷ diệt giả, chỉ cần hút một ngụm máu của trường sinh loại, sẽ làm cho bọn họ mất mạng, cho nên ba cũng không dám để tôi đi theo ông.”

Ba mẹ đều không muốn cô, vậy cô làm thế nào mà lớn lên?

“Tôi có người nhà.” Cô phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của anh, thản nhiên cười: “Những huỷ diệt giả khác cũng giống như người nhà, ở chung một chỗ.”

Vậy cũng được coi là người nhà hả? Chẳng phải chỉ là một đám ngoại tộc bị xã hội vứt bỏ, tụ tập một chỗ cùng nhau liếm láp vết thương sao?

Giang Phong Duệ giễu cợt mà nghĩ, nhưng không đem ý nghĩ này nói ra miệng, tuy rằng anh hận đời, nhưng cũng không có ác ý đi đả kích một cô nhi bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ.

Nhưng cô dường như không quan tâm tới ý tốt của anh, với lấy nước cà chua anh vừa mang đến, tự mình uống _____Anh phỏng đoán cô coi nó thành vật thay thế cho máu____Anh nhìn ánh mắt bình tĩnh, trong suốt của cô, không hề có bất cứ một tia ưu thương nào.

“Cô không oán giận gì sao?” Anh không nhịn được tò mò.

“Oán giận cái gì?” Cô không hiểu hỏi lại.

Giang Phong Duệ á khẩu không trả lời được.

Bình thường, nếu một người gặp phải tình cảnh như cô, sẽ không có biểu tình thờ ơ như vậy, ít nhất khi nhắc tới những đau thương đã từng trải qua kia, sẽ cảm thấy ai oán khó chịu, thậm chí có chút căm giận bất bình.

Nhưng dường như cảm xúc của cô hoàn toàn không giống như vậy.

“Chẳng lẽ vampire………không có tình cảm sao?” Anh lẩm bẩm tự hỏi.

“Anh vừa nói gì?” Cô nghe không rõ.

“Không có gì.” Anh hừ nhẹ, không cảm thấy việc chất vấn một vampire máu lạnh vô tình là một hành động thông minh.

Cô chớp mắt nhìn anh vài giây, sau đó đưa cho anh chiếc cốc trống không: “Có thể cho tôi thêm một cốc nữa không?”

“Cái gì?” Anh sửng sốt.

“Cái này uống rất ngon.” Cô mỉm cười. “Tôi muốn thêm một cốc nữa.”

Cô muốn uống thêm một cốc nước cà chua?

Anh sững sờ nhìn cô, cho cô thêm một cốc nữa không thành vấn đề, nhưng rốt cuộc cô không hiểu bây giờ là tình huống gì sao? Chẳng lẽ đây là lúc để cô phóng túng mình thưởng thức đồ ăn ngon chắc?

“Cô không cảm thấy tốt hơn là bây giờ chúng ta nên nhanh chóng phân tích tình hình hay sao?” Anh chất vấn: “Ít nhất cũng nên nghĩ xem, ngộ nhỡ bây giờ cái tên vampire Robert kia quay lại tìm cô, cô sẽ ứng phó với hắn thế nào?”

“Anh sợ sao?” Cô nhìn anh.

Không sợ mới là lạ.

Anh cười lạnh. “Tôi không muốn bên má trái cũng có thêm một kí hiệu không giải thích được.”

“Đó.”

“Cái gì đó?” Anh tức giận trừng cô. “Cô không nghĩ bây giờ chính là lúc nên nói cho tôi biết tại sao trên mặt tôi lại có loại đồ chơi của quỷ này sao?”

“Ừ, đây là do Robet lưu lại.”

“Vô cùng cám ơn đã nói cho tôi biết.” Anh cười lạnh: “Mặc dù tôi bị hắn lưu lại kí hiệu này vào buổi tối, không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chẳng qua tôi nghĩ, người hôm đó và người tôi vừa gặp tối nay chính là một —— Cái tôi muốn biết là vì sao hắn lại muốn lưu lại kí hiệu này trên mặt tôi?”

“Tôi đoán là bởi vì hắn tức giận.”

“Tức giận? Với tôi sao?”

“Đúng vậy.” Cô nhìn thẳng anh. “Bởi vì ngoại hình của anh và hắn thật sự quá giống nhau, Robert là người vô cùng tự luyến ( Tự yêu bản thân), hơn nữa hắn rất tự hào về thân phận trường sinh loại của mình, e rằng hắn không chấp nhận được việc một con người có ngoại hình giống hắn.”

“Bởi vì bộ dáng này, nên hắn mới huỷ dung của tôi sao?” Giang Phong Duệ tức giận thít chặt cằm dưới, không nghĩ tới anh thống khổ nhiều năm như vậy, nguyên lai là do bản tính tự luyến của một vampire, anh nên vì cuối cùng mình cũng hiểu rõ nguyên nhân mà cao hứng, hay nên lấy sự thật đủ nhàm chán này làm lý do để cảm thấy bi ai?

“Anh đang tức giận sao?” Cô muốn biết tâm tình của anh.

“Dĩ nhiên!” Anh gầm nhẹ. “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sau khi bị người ta huỷ dung, còn có thể cười hì hì mà chống đỡ sao?”

“Thế này mà tính là huỷ dung sao?” Cô khốn hoặc.

“Chẳng lẽ không coi là vậy?” Anh trước khi mười sáu tuổi, cũng là một thiếu niên anh tuấn sáng sủa, kể từ sau đêm đó, vì phải chịu sự nguyền rủa ma quỷ, ngay cả em gái mà anh yêu quý nhất, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt anh —– vừa nghĩ tới đây, trán Giang Phong Duệ bỗng chốc nhăn lại. “Tên kia hại tôi biến thành xấu xí, không ai dám đến gần.”

“Như vậy mà xấu xí sao?” Cô chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu quan sát anh.

Anh không vui trừng lại ánh mắt tò mò của cô. “Cô đừng nói với tôi là cô cảm trên mặt có vết sẹo này nhìn rất đẹp.”

“Tôi không muốn có.” Cô theo bản năng sờ sờ mặt mình, dường như đang tượng t
ượng nếu trên mặt mình cũng có vết sẹo như vậy thì sẽ có bộ dáng gì, mấy giây sau, cô lắc đầu một cái, hiển nhiên là không nghĩ ra được.

Dĩ nhiên là không muốn rồi, Giang Phong Duệ giễu cợt nghĩ. Nghe nói mỗi một vampire đều là tuấn nam mĩ nữ, cho dù trên mặt thỉnh thoảng bị thương, cũng có thể nhanh chóng lành lại, trong thế giới của họ, căn bản là không có khái niệm xấu xí.

“Nhưng tôi cảm thấy anh cũng không đến nỗi xấu xí mà.” Cô đưa mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy anh và những người khác mà tôi từng nhìn qua cũng không khác nhau là mấy.”

Đây là ý gì?

Giang Phong Duệ ngạc nhiên trong chốc lát, khi đã lĩnh hội được hàm ý trong lời nói của cô, khoé mắt giật giật.

Anh nhớ khi còn bé, đã được nghe mẹ kể một câu chuyện xưa về một cung đình ở châu âu. Một ngày kia, có một công tước đối với pháp hoàng oán trách, nói người tình mới của hoàng đế xuất thân thấp hèn, chỉ là một nữ đầu bếp, không xứng để ra vào cung đình, hoàng đế chỉ nhàn nhạt liếc công tước một cái, nói ông không hiểu vì sao phải phân biệt giữa đầu bếp và công tước, bởi vì bọn họ căn bản đều phải phục tùng dưới ngôi vị hoàng đế của ông.

“…Dù sao bất kể loài người chúng tôi đẹp hay xấu, so ra đều kém xa các người, phải không?” Anh thấp giọng lẩm bẩm.

“Anh vừa nói gì?” Cô không nghe rõ.

“Không có gì.” Anh hừ nhẹ, đột nhiên cười, nụ cười nồng đậm tư vị tự giễu.

Quan Ny Vi không hiểu vì sao anh lại cười như vậy, có thể nhìn ra tâm tình anh thực sự không tốt. Người đàn ông này dường như phảng phất một nét u sầu. Cô im lặng nhìn bóng tối bao phủ lên khuôn mặt anh, không biết tại sao, bỗng nhiên rất muốn biết có phải trên mặt anh cũng từng có nụ cười sảng khoái.

“Nói thật, anh không cần phải để ý kí hiệu trên mặt này, nó có thể xoá được.”

“Cái gì?” Giang Phong Duệ kinh ngạc, hai tay bỗng chốc nắm thành hai quả đấm, cố gắng khắc chế sự vui sướng đang cuộn trào như song. “Cô nói cái này có thể xoá được sao?”

“Ừ.”

“Làm thế nào?” Anh vội vã hỏi.

Cô chậm rãi lắc đầu. “Hiện tại, tôi không thể nói cho anh biết.”

Anh trừng cô. “Cô nói bây giờ cô…….”

“Không thể nói cho anh biết.”

“Tại sao không thể?!” Anh gào lên, tròng mắt dấy lên sự phẫn nộ, kích động tới nỗi muốn giết người.

“Chờ thể lực của tôi khôi phục, tôi sẽ nói.” Cô cò kè mặc cả với anh.

Anh đã hiểu, đây là cô đang tự vệ, chỉ cần một ngày cô không nói cho anh biết bí mật này, thì anh không thể mạo hiểm để cô gặp nguy được, bất luận thế nào anh cũng phải nghĩ cách bảo vệ cô.

Thì ra tâm cơ của vampire cũng không đơn thuần chút nào, lúc cần thiết, cũng rất biết tính toán.

Giang Phong Duệ không vui, cười lạnh một tiếng: “Tôi thật không hiểu cô đang sợ cái gì, chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ làm chuyện gì bất lợi với cô? Cho dù tôi có cầm dao chém cô, vết thương của cô cũng ngay lập tức hồi phục như cũ, ngược lại tôi phải sợ cô mới đúng. Nếu cô chợt khác nước, lại phát tác đứng lên hút máu của tôi_____”

“Tôi nói rồi, tôi không thể hút máu của loài người.” Cô đánh gãy lời nói của anh.

“Coi như cô không thể hút máu người, chờ đến khi thể lực của cô hồi phục rồi, cô cũng có tám trăm phương pháp khác nhau để ứng phó với tôi.” Anh nhắc đi nhắc lại.

“Tôi sẽ không làm anh bị thương.” Cô bảo đảm.

“Tôi sẽ không ngu ngốc tới mức đi tin tưởng lời hứa của một vampire.”

“Anh có thể tin tưởng tôi, tôi nói lời giữ lời.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô trong suốt, thẳng thắn vô tư, chân thành tới mức làm anh xấu hổ.

Đáng chết!

Anh làm sao phải xấu hổ? Làm sao phải vì thế mà dao động, anh không sai, vốn dĩ không dễ dàng gì để tin tưởng tộc “quái vật” ____ không, không phải “quái vật”, trong lòng Giang Phong Duệ âm thầm sửa lại cách dùng từ, không biết tại sao, anh không muốn giống như mẹ cô, dung loại từ ngữ này để phê phán cô.

“Được, tôi tin cô một lần!” Anh gần như tức giận thanh minh. “Cô tốt nhất là đừng hù doạ tôi.”

“Tôi sẽ không lừa anh.” Cô lần nữa bảo đảm, dừng lại một chút. “Nhưng hình như tính tình của anh có vẻ không tốt.”

Đúng vậy, tính tình của anh tệ thế đấy, vậy thì làm sao? Anh nheo mắt lại, trừng cô, dường như uy hiếp.

Cô liếm môi: “Cho tôi một cốc nước cà chua nữa.”

Anh nghe vậy, không khỏi cười ngất, thật thua cô.

Rất rõ ràng, cô yêu nước cà chua mất rồi.

Buổi sáng hôm sau, cô ngồi trên bệ cửa sổ, mặc áo sơ mi trắng của anh đưa cho, lộ ra đôi chân thon dài mê người, môi anh đào ngậm lấy vành cốc, uống từng ngụm, từng ngụm nước cà chua.

Cô sẽ không thật sự coi cái đó là máu để uống đấy chứ?

Giang Phong Duệ cau mày, đứng trong phòng bếp, một mặt chuẩn bị bữa sáng, một mặt nhìn trộm cô.

Nhìn cô uống đến vô cùng cao hứng, thỉnh thoảng còn chép miệng, giống như một đứa trẻ.

Thật là một cô gái kì lạ, hiện tại nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, anh thật khó có thể đem cô cùng với hình ảnh một vampire với đôi mắt đỏ lãnh khốc đêm qua liên tưởng chung một chỗ., hơn nữa cô vẫn đang ngồi trên bệ cửa sổ, cả gan tắm nắng.

“Cô không sợ sao?” Anh không nhịn được cất giọng hỏi.

“Cái gì?” Cô quay đầu lại, không hiểu nhìn anh.

“Tôi nói mặt trời.” Anh chỉ chỉ ngoài cửa sổ, tuy nói hiện tại ánh mặt trời không mạnh, nhưng vẫn là ban ngày. “Tôi nghe nói vampire rất sợ ánh nắng, không phải sao?”

“Ừ, trường sinh loại không thích ánh mặt trời.” Cô tự nhiên giải thích. “Cho nên bọn họ chưa bao giờ hành động vào ban ngày.”

“Vậy còn cô?”

Cô nhún nhún vai. “Ánh mặt trời chỉ làm chúng tôi thấy chói mắt một chút mà thôi.”

“Xem ra có chứa gen hỗn huyết với loài người cũng không tệ lắm.” Anh theo thói quen châm chọc.

“Anh lại nói như vậy rồi.” Cô than thở, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nhẹ nhàng đi về phía anh, nghiêng mặt đánh giá anh. “Anh thật sự rất hận đời.”

Đúng vậy, anh chính là hận đời, bây giờ cô mới nhìn ra sao?

Cằm dưới Giang Phong Duệ thoáng trở nên cứng ngắc, liếc mắt nhìn cốc nước cà chua trong tay cô, không có ý tốt ở miệng: “Từ hôm qua đến hôm này, toàn uống cái này, chẳng lẽ cô không sợ tôi lén pha máu của mình vào đó sao?”

“A?” Cô giật mình, cốc thuỷ tinh từ trong tay rơi xuống.

Giang Phong Duệ bước lên phía trước, nhanh tay lẹ mắt bắt được cái cốc. “Ngu ngốc! Tôi còn chưa biết làm cách nào để tẩy được kí hiệu kia trên mặt tôi, cô cho rằng tôi sẽ ngu ngốc đến nỗi đi hại chết cô sao?”

Anh tức giận trừng cô.

Kì quái, cô đem sức lực lúc tưởng anh là Robert mà đuổi giết biến đi đâu rồi? Cô bây giờ thoạt nhìn, hoàn toàn là một đại tiểu thư người xúc đều không hại.

“Thật may.” Cô thở nhẹ ra một hơi, tươi sang ười một tiếng: “Tôi biết ngay mà, tạm thời không nói cho anh là đúng.”

“Đúng vậy, coi như cô có chút thông minh.” Anh lấy lại chiếc cốc, bỏ vào bồn rửa.

Cô tò mò nhìn chung quanh, chỉ chỉ vào trứng tráng thịt hun khói anh vừa làm để trên bàn hỏi: “Cái đó, tôi có thể ăn không?”

“Cômuốn ăn?” Anh hơi ngần người. “Cô không phải chỉ uống máu thôi sao?”

Cô trợn mắt. “Uống màu chỉ là để chữa trị tế bào miễn dịch của chúng tôi, nếu như không cần thiết, chúng tôi tương đối thích thức ăn chân chính hơn.”

Anh chau mày, thật không rõ cô tột cùng là người hay là vampire nữa.

Được anh cho phép, cô bưng cái đĩa lên,vừa vui vẻ ăn trứng tráng thịt hun khói, vừa khen không dứt miệng. “Tay nghề của anh cũng không tệ. so với nhân viên ở nhà ăn của chúng tôi còn tốt hơn nhiều.”

“Nhân viên nhà ăn?”

“Ừ, chúng tôi ở luôn tại cơ quan nghiên cứu, ở cơ quan có nhà ăn.”

“Cô mở miệng ngậm miệng đều là cơ quan nghiên cứu, rốt cuộc cái cơ quan nghiên cứu vĩ đại đó là dạng tổ chức gì?”

“Đ là một phần của cơ quan quân đội Mỹ, là nơi huấn luyện của chúng tôi, cũng là chỗ thu nhận chúng tôi, chúng tôi từ nhỏ đều lớn lên ở đó, bọn họ biết cách phát triển tiềm năng của chúng tôi, dạy cho chúng tôi biết làm cách nào mới có thể săn giết trường sinh loại một cách hiệu quả nhất”

Săn giết.

Nghe thấy cô sung giọng điệu hời hợt để nói ra những từ ngữ như vậy, Giang Phong Duệ không xác định được là mình nên cảm thấy sợ hãi tới nỗi dựng tóc gáy, hay là lạnh nhạt ứng đối.

Nghe có vẻ như cơ quan nghiên cứu đó và tổ chức bồi dưỡng sát thủ chuyên nghiệp cũng không khác nhau là mấy, chẳng lã bọn họ, những huỷ diệt giả đó không cảm thấy mình bị lợi dụng sao?

“Bởi vì chúng tôi không có chỗ nào để đi.” Nhìn ra được nghi vấn của anh, cô thờ ơ nhún vai. “Tôi không phải đã nói cho anh biết rồi sao? Trường sinh loại không thích chúng tôi, những tộc khác hi vọng hỗn huyết loại chúng tôi cách càng xa càng tốt, chỉ có loài người là sẵn lòng hợp tác với chúng tôi.”

Cho nên bọn họ liền ngây ngốc trở thành công cụ tiêu diệt vampire cho con người sao? Giang Phong Duệ cau mày.

“Lãnh tụ của chúng tôi từng nói, có lẽ trời cao đã sắp đặt để chúng ta trở thành những huỷ diệt giả, chính là muốn chúng ta trở thành binh khí, chúng ta chỉ cần phụ tách diệt trì trường sinh loại làm xằng làm bậy là được rồi, như vậy loài người và tộc hút máu xủa chúng ta mới có thể chung sống hoà bình.”

Trời cao sắp đặt cho bọn họ, là vì muốn thúc đẩy loài người và dị tộc chung sống hoà bình với nhau sao?

Thật là một sứ mạng nặng nề, những vampire ngu ngốc này, có phải đã quá cho là mình đúng rồi không? Cần gì phải làm cho cuộc sống của mình trở nên bi ai như vậy?

Vấn đề là, có vẻ như bọn họ không cảm thấy bi ai, hình như còn rất thản nhiên, thậm chí có thể nói là…….Lạc quan.

Bởi vì vampire không có tình cảm, cho nên cũng không hiểu thế nào là oán trời trách đất sao?

Giang Phong Duệ phiền muộn suy nghĩ, anh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ, mà lúc nhìn Quan Ny Vi thưởng thức nước cà chua mà vẫn hiện lên vẻ thích thú, anh càng càng càm thấy hình như mình thật rất hận đời.

“Ăn xong rồi.” Cô nhanh chóng quét sạch một đĩa trứng tráng thịt hun khói, đem đĩa không đưa cho anh. “Còn thứ gì ngon hơn món này không?”

Cô coi anh là đầu bếp trong nhà ăn rồi chắc?”

Giang Phong Duệ cau mày, nhìn ánh mắt trông mong của cô nhìn mình, một ánh mắt van xin đáng yêu như vậy, làm anh không khỏi liên tưởng tới chú chó mình nuôi khi còn bé, nó cũng có một ánh mắt như thế, anh bật cười—-chết tiệt! Anh không thể tuỳ tiện cười loạn như vậy, như vậy là vượt xa nguyên tắc đối đãi với người khác của anh lúc bỉnh thường.

Anh cố sức nghiêm mặt,
nhận lấy chiếc đĩa không: “Cô chờ một chút, tôi nướng bánh mì cho cô ăn.”

“Bánh mì nướng? Có thể phết bơ không?” Cô lại lộ ra vẻ mặt của cún con.

Anh ho khan hai tiếng. “Tự mình đến tủ lạnh lấy.”

Nhược Du tiểu thư? Đây là ai?

Quan Ny Vi mỉm cười, dùng tiếng trung lưu loát đối đáp: “Xin chào, tôi là Quan Ny Vi.”

“Quan Ny Vi?” Thư kí ngây ngốc chớp mắt.

Nhìn thần thái khiếp sợ của thư kí, sẽ không phải cô ta nghĩ cô gái này bị bắt về làm người phụ nữ của mình đấy chứ?

Giang Phong Duệ cảm giác việc mình phải giải thích là vô cùng cần thiết: “Lâm thư kí, vị này là…….bà con xa của tôi.”

Bà con xa? Lâm thư kí chớp mắt mấy cái, ánh mắt quét từ dung nhan tuyệt mỹ của Quan Ny Vi đến tư thái uyển chuyển của cô, cùng với áo sơ mi trắng, thân thể như ẩn như hiện.

Cô hoàn toàn không cho rằng vị mĩ nữ này là thân thích của ông chủ, hai người này nhất định có gian tình….. Chẳng qua cô không nghĩ tới ông chủ, người gặp người sợ , không gần gũi phụ nữ này lại có thể có tình nhân.

Đối với việc Giang Phong Duệ giới thiệu mình là bà con xa của anh, Quan Ny Vi rất kinh ngạc, ném cho anh một ánh mắt nghi vấn, đổi lại là cái trừng mắt của anh.

Được rồi, thân thích thì thân thích.

“Tôi vẫn ở Mĩ, lần này về Đài Loan nghỉ phép.” Cô chủ động giới thiệu lai lịch để tăng thêm tính thuyết phục.

“À.” Lâm thư kí không tin lắm, nhưng vì giữ mặt mũi cho ông chủ, nên rất phối hợp mà gật đầu.

“Vậy thì chúc Quan Ny Vi tiểu thư ở đây chơi vui vẻ.”

“Khụ khụ!” Giang Phong Duệ ở một bên ho khan. “Cô thay tôi đem toàn bộ lịch trình ngày hôm nay huỷ bỏ đi!”

Người cuồng công việc này cư nhiên lại chủ động nói muốn huỷ bỏ lịch trình?

Lâm thư kí kinh ngạc, cô đã đi theo Giang Phong Duệ hai năm rồi, luôn là thấy anh ngày đêm vùi đầu vào công việc, đây là lần đầu tiên thấy anh vứt bỏ trách nhiệm không để ý.

Xem ra tiểu thư Quan Ny Vi này quả thực có sức quyến rũ siêu quần…….

“Đúng rồi, còn có một việc nhờ cô giúp.” Giang Phong Duệ tiếp tục phân phó. “Bởi vì………Ách, hành lý của Quan Ny Vi bị mất ở sân bay rồi, hiện tại cô ấy không có trang phục để ra ngoài, làm phiền cô giúp cô ấy đi mua một ít quần áo và đồ dùng của phái nữ…..”

Coi như hành lý mất rồi, ít nhất là quần áo trên người cũng không phải là ném đi rồi chứ?

Thì ra là như vậy, tất cả bọn họ coi như là đồng hương?

Giang Phong Duệ suy nghĩ, càng lúc càng không rõ làm thế nào để định nghĩa “sinh vật phái nữ” trước mắt này rồi.

“Này, anh có cảm thấy vị thư kí kia rất kì quái không?” Quan Ny Vi đột nhiên hỏi.

“Chỗ nào kì quái?”

“Cô ấy từ lúc bước vào đến giờ, vân không dám nhìn anh, bình thường anh rất hung dữ với cô ấy sao?”

Anh rùng mình, ánh mắt trầm xuống. “Cô ấy không dám nhìn tôi là bởi vì gương mặt này.”

“Hả?” Cô sửng sốt. “Mặt anh không kì quái nha.”

“Tôi hiểu rõ.” Anh giễu cợt mím môi. “Đối với cô mà nói, gương mặt của tôi tuyệt đối không kì quái, cùng với người khác cũng không khác biệt gì lắm, dù bất kể thế nào, loài người chúng tôi vẫn kém xa vampire tuyệt thế xinh đẹp các người.”

Anh ta sao lại dùng loại giọng điệu này để nói chuyện?

Quan Ny Vi nặng nề thở dài. “Này, anh đang giận dỗi sao?”

Cái gì? Anh giật mình. Cô nói anh……..giận dỗi?

Cô rất phối hợp tiếp tục nói. “Loài người thật kì lạ, tại sao cứ muốn để ý đến diện mạo của mình như vậy? Đây nhất định là gen di truyền, cũng không phải cái mình có thể định đoạt được.”

“Vấn đề là, kí hiệu trên mặt tôi không phải do gen di truyền.” Cho nên mới nói, anh tuyệt đối không phải là giận dỗi, cô hiểu sai rồi.

Giang Phong Duệ thận trọng dùng ánh mắt để cảnh cáo cô.

Cô không biết có hiểu hay không, gật đầu một cái. “Anh nói cũng đúng á.” Cô dừng một chút, để kem xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh. “Có đau không?”

Cả người anh chấn động, cô đang làm gì?

“Loại sẹo này, cũng không kém vết thương bao nhiêu đâu.” Cô từng chút từng chút cẩn thận vuốt ve sao năm cánh trên mặt anh, giống như xác nhận gì đó. “Có phải rất đau không?”

Toàn thân anh cứng ngắc. “Lúc cô bị thương, có đau không?”

“Cũng đau, chỉ là vết thương của tôi sẽ lập tức tốt lên.” Cô trả lới, nhìn vào mắt anh, sâu hút trong suốt. “Nhưng anh bị thương nhiều năm như vậy, mỗi ngày có đau không? Rất khó chịu sao?”

Chưa từng có người nào hỏi anh vấn đề như vậy.

Chưa bao giớ có người hỏi anh có đau hay không, ngay cả cha mẹ anh, những người trăm phương ngàn kế nghĩ cách giúp anh xoá bỏ vết sẹo này, cũng chưa từng hỏi qua.

Giang Phong Duệ mím môi thật chặt, dường như nơi nào đó của trái tim nguội lạnh đang từng chút một nứt ra…..

“Còn đau không?” Cô cố chấp hỏi.

“Sẽ không.” Anh khàn khàn nói. Chỉ có thỉnh thoảng, khi thời tiết thay đổi sẽ mơ hồ nhói đau, nhưng anh không cho là nó đáng để nhắc tới. “Dù sao cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi.”

“Rồi cũng sẽ tốt thôi.” Cô dịu dàng nói nhỏ, dùng bàn tay lạnh như băng kia mang lại ấm áp an ủi vết thương của anh. “Chờ thể lực của tôi khôi phục, tôi sẽ giúp anh xoá đi vết sẹo này, giao cho tôi.”

“Cô…….vì sao muốn giúp tôi?” Anh thấp giọng hỏi.

“Bởi vì anh đã cứu tôi.” Cô mỉm cười. “Cho nên tôi nên báo đáp anh.”

“Nhưng không phải cô cũng bởi vì hút máu của tôi, nên mới trở nên suy yếu như vậy sao?”

“Là tôi cắn nhầm đối tượng, tôi đáng đời lắm.” Cô không chút nào trách anh.

Thế nhưng anh lại luôn oán trời trách đất,

Anh ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của cô, nhất thời mất hồn. “Cô đã từng cắn bao nhiêu “người” ——ách, trường sinh loại? Tôi là nói, cô thường xuyên dùng cái loại…… “tử vong chi hôn” đó sao?”

Cô nhướng mày, không ngờ tới anh đột nhiên lại hỏi như thế, một hồi lâu, mới gật đầu một cái. “Lúc cần thiết, tôi sẽ làm, đây là nhiệm vụ của tôi.”

Nhiệm vụ? Cô lúc đó là làm nhiệm vụ sao?

Giang Phong Duệ nhìn chằm chằm vào cô, nhớ lại một khắc đêm đó, lúc bị cô hút máu, máu trong cơ thể qua một hồi kì dị chảy tán loạn, anh nỗ lực từ cổ họng khô khốc nặn ra giọng nói. “Loại cảm giác đó rất kì quái.”

“Chỗ nào kì quái?” Cô không hiểu.

Giống như một dạng ân ái, vui thích cực hạn, vô cùng sung sướng, làm người ta hư thoát vô lực, chỉ muốn hoàn toàn đầu hàng.

Thời điểm cô cắn anh, cũng có cảm giác đó sao? Hay chỉ đối tượng bị cắn mới có loại cảm giác đó?

Giang Phong Duệ rất muốn hỏi, nhưng lại không hỏi được, anh không hiểu vì sao mình phải để ý chuyện này, cô và anh có cảm giác giống nhau hay không, liên quan quái gì đến anh.

“Sao lại không nói gì? Rốt cuộc chỗ nào kì quái?” Cô hỏi tới.

“Thôi.” Anh không muốn nói.

“Tại sao lại thôi? Anh nói rõ ràng đi!” Cô rất không thức thời.

“Tôi nói thôi coi như xong!” Anh bỗng dưng gầm nhẹ. Anh không muốn hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này nữa, cảm thấy mình giống như thanh thiếu niên không có tí kinh nghiệm tình dục nào vậy. “Uống nước cà chua của cô đi!”

Anh căm giận thay cô rót một cốc nước cà chua, ý đồ muốn chặn miệng cô lại.

Cô không phát hiện ra dụng ý của anh, rất vui vẻ nhận lấy, cô phát hiện ra đây mới là thức uống tuyệt diệu, uống một ngụm lớn.

“Nhìn cô hưng phấn thành ra như vậy.”Anh? Cô. “Cô trước kia chưa từng uống nước cà chua sao?”

“Không có, thức uống bình thường của chúng tôi là máu____” Cô nhìn sắc mặt anh biến đổi, vội vàng thanh minh. “Không phải máu người đâu….., là cơ quan nghiên cứu nghiên cứu phát triển ra loại máu nhân tạo, tôi nói rồi, chủ yếu là để chữa trị thân thể.”

Anh cau mày. “Vậy bây giờ cô không uống máu có sao không? Thể lực có thể khôi phục không?”

“Tôi nghĩ hẳn sẽ có người đưa tới đây cho tôi.”

Có người? Người nào?

Giang Phong Duệ đang muốn lên tiếng hỏi, trong phòng khách đột nhiên cuốn vào một trận gió mãnh liệt, một bóng ma quỷ mị nhanh chóng tiến đến chỗ hai người.

Sẽ không phải là tên Robert đó đuổi tới đây rồi chứ?

Hỏng bét! Cô bây giờ sợ rằng không thể ứng phó nổi…..

Thần trí anh rét lạnh, theo trực giác nhào tới phía trước, đem Quan Ny Vi đè trên mặt đất, dùng thân thể của mình bảo vệ cho cô
» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.