Duck hunt
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài trang 1
Chương 1: Cậu bé Trình Vũ

Sáng sớm khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuyên qua rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng trong phòng, da thịt màu cổ đồng hoàn mỹ,bắp thịt rắn rỏi dưới lớp da của hắn nhấp nhô vì hô hấp,mái tóc hỗn độn che nửa khuôn mặt của hắn, lại lộ ra nửa khuôn mặt khác hoàn mỹ làm người cảm thán, cái mũi thẳng tắp, đôi môi khêu gợi kia làm cho nhiều cô gái đều điên cuồng, đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, u ám, ánh mắt đó thâm thúy mê người giống như biển rộng, mặc dù là chết đuối tại hố sâu kia, cũng khiến người ta cam tâm tình nguyện.

Nguyệt Độc Nhất nguyền rủa một tiếng rồi ngồi dậy, grap giường đang che dấu nửa người của hắn chảy xuống, hắn bới bới lại tóc đã đủ toán loạn trên mặt, nhặt điện thoại di động ở trên mặt đất giọng nói lãnh lẽo như trời đông băng tuyết giá rét: "Thanh Á, ba ngày sau tôi không muốn ở Đông Nam Á này còn nghe được cái tên Vạn gia." Con mẹ nó dám bỏ thuốc hắn. "Mặt khác, cho người phụ nữ hôm qua ít tiền."

Điện thoại "Cạch" một tiếng bị cắt đứt, Thanh Á có chút vui sướng khi người gặp họa,thiếu chủ thật sự tức giận, nhưng mà Vạn gia cũng có gan lớn thật sự, dám gài bẫy thiếu chủ, cho rằng con gái mình leo lên giường thiếu chủ một lần là có thể suốt đời nhàn nhã, buồn cười quá: "Ngụy Tề, Thiếu chủ giao phó cho người phu nữ hôm qua một ít tiền."

"Người phụ nữ hôm qua trên đường đến khách sạn đã gặp tai nạn xe cộ đã chết." Hắn cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức.

"Thật sao?" Thanh Á cảm thấy kì quái mặc dù đây cũng là chuyện nhỏ, cũng không nên truy cứu làm gì.Thấy bóng dáng thiếu chủ từ trong khách sạn đi ra, Thanh Á liền xuống xe mở cửa.

Chiếc xe nghênh ngang rời đi.

Đêm hôm trước.

Đây là một đêm nhàm chán, màn đêm màu đen buông xuống cám dỗ mọi người, bên trong quầy rượu là thứ âm nhạc chó sủa cùng với những bóng người lay động theo nhạc, dội vào màng nhĩ, không có nơi nào là không ồn ào trong không gian đều là mùi mập mờ.

Trong tình huống như vậy, 2 cô gái đột ngột tiến vào quán bar, vừa nhỏ giọng trao đổi, vừa đi thẳng về phía trước.

"Trình Trình, em thật sự quyết định phải làm như vậy sao?" Bối Mễ vẫn cảm thấy không ổn, lôi kéo quần áo của cô gái gọi là Trình Trình.

"Bối, em đã quyết định." Trường Trình Trình có gương mặt quả táo, ánh mắt trong suốt, chiếc mũi xinh đẹp, tóc ngắn ngang tai sạch sẽ gọn gàng, dáng người 1m65, hai ống quần jean bao vây hai chân thon dài đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều đàn ông.

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, mau tìm đi." Trình Trình kéo Bối Mễ đi về phía trước.

Trước mặt hai người, một người đàn ông mặc tây trang màu đen hướng về một người đàn ông khá cao nói: "Thiếu chủ, Vạn gia ở phòng phía trước."

Người đàn ông mặc áo sơmi đen lạnh lùng im lặng gật đầu, khuôn mặt xuất sắc khiến cho rất nhiều cô gái xinh đẹp can đảm ném ra lời mời, thế nhưng hắn cũng không để ý, nhanh chóng đi về phía căn phòng mà người kia chỉ.

Trong nháy mắt, vận mệnh trog giờ phút này đã xuất hiện, đã xếp đặt, sau đó gặp thoáng qua.

"Trình Trình em muốn có con có rất nhiều phương pháp, không nhất thiết phải sử dụng phương pháp này." Bối Mễ không ngừng cố gắng khuyên nhủ.

"Bối—" Trình Trình chăm chú nhìn cô, "Đàn ông đều là động vật không đáng tin, một giây trước thề non hẹn biển, giây tiếp theo có thể vứt bỏ vợ và con, cùng chạy với người đàn bà khác, em chỉ muốn đứa con, không muốn đàn ông. Yên tâm, em đã quan sát rồi, người đàn ông Anh quốc kia sẽ ở phòng 1006 trên lầu, tài liệu của anh ta em đã tra qua, thân thế rất đơn giản, người cũng không tệ, chính xác, ở một tháng sẽ trở về, không có tai họa về sau, sau khi tan tầm thích đến quầy rượu dưới khách sạn này uống rượu, em đã mua được người giúp em bỏ thuốc."

"Em bỏ-" Bối Mễ thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng, bị Trình Trình bịt miệng lại.

"Chị không cần kêu lớn tiếng như vậy!" Trình Trình nhìn khắp nơi, xác định không khiến cho người khác chú ý, "Đừng lớn tiếng như vậy, yên tâm đi, em đi đây chị về trước."

Trình Trình hít sâu một hơi, thật ra trong lòng có chút khẩn trương, cô tùy ý liếc nhìn số phòng, liền cúi đầu lặp lại động tác hít sâu, lấy ra chìa khóa vạn năng, cắm vào mắt chìa khóa, xoay tròn, két một tiếng, cửa mở ra, rồi đóng lại, số "6" trên cửa xoay tròn trái phải, mà "1006" đang ở xéo đối diện.

Cô cẩn thận đi vào khoảng tối đen của phòng, mới nghĩ sẽ xem xét tình huống bốn phía, người đã bị một cỗ sức mạnh bá đạo ép trên cửa, không kịp đợi cô phản ứng, môi đối phương đã ép tới đây.

"Anh anh anh muốn làm gì!" Mặc dù có ý tưởng to gan, nhưng Trình Trình dù sao cũng là cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện, tình huống bất ngờ làm cho cô phản ứng không kịp, đấm đá tới tấp, nhưng là đối phương mạnh hơn nhiều nên không mảy may lay động. Đột nhiên cô nghĩ tới mục đích của mình lần này, liền ngừng lại động tác giãy dụa của mình, bắt đầu mặc cho đối phương chà xát vân vê.

Một phút đồng hồ trôi qua ---

"Ôi! Đau chết tôi rồi, sao không ai nói cho tôi biết sẽ đau như vậy!"

Nửa giờ trôi qua---

"Thật thoải mái, tiếp tục."

Một giờ trôi qua----

"Tôi không còn hơi sức nữa rồi, anh tùy ý đi."

Đàn ông bị hạ thuốc đều mạnh như vậy sao? Lần sau đánh chết cũng không hạ thuốc nữa.

Nửa đêm, khi cơn mê man qua đi, Trình Trình đột nhiên từ trên giường đứng dậy, một trận đau lưng ập đến, cô nhỏ giọng rên một tiếng, xem thời gian lúc này, đáng chết, cô như thế nào lại ngủ lâu như chết vậy, cô nhanh chóng mặc xong quần áo, chạy trốn ra khỏi khách sạn.

Mười tháng sau, ở trong phòng bệnh

"Trình Trình em xác định ba của con trai em là người Anh?" Bối Mễ nhìn đứa trẻ hết sức đáng yêu trên giường nhiều lần, đáng yêu thật là đáng yêu, nhưng vì sao dáng vẻ này hoàn toàn không nhìn ra là con lai.

"Gia tộc của anh ta đều là người Anh chính gốc." Trình Trình cắn quả táo một cái, rất ngọt.

“Nhưng tại sao con của em lại là hình dạng này." Tối thiểu tóc không phải màu vàng thì mắt cũng phải màu xanh đi.

Trình Trình nhún nhún vai: "Con em giống em có cái gì không tốt."

Cũng đúng, mặc dù dáng dấp của Trình Trình không tệ, chỉ là đứa trẻ này xinh đẹp quá mức.

Năm năm sau ---

Ánh mặt trời sáng sớm ôn hòa khác thường, gió dịu dàng, mang theo nhiều lo lắng,chim sẻ ở trên cây ríu rít kêu, tại một khu nhà nhỏ xa hoa, tại cửa căn phòng thứ nhất, một đứa bé trai xinh đẹp đang đứng, cậu đeo cặp sách nhỏ, vẻ mặt bất đất dĩ kêu lên: “Trình Trình, con đã nói rồi, con không muốn đi mẫu giáo.”

Trình Trình thấy con trai bảo bối làm khó mình , ăn mặc chỉnh tề xong, liền đi tới cửa: "Gọi mẹ, con không có lớn nhỏ gì hết."

“Haiz!Mẹ, con thật sự nhất định phải đi nhà trẻ sao?“Trình vũ nhìn Trình Trình gật đầu, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, được rồi.” Tuy rằng trẻ con ở nhà trẻ thật ngây thơ, tuy rằng cô giáo ở nhà trẻ cũng không thông minh cho lắm, cả ngày không có việc gì làm lại làm việc ngu ngốc là bóp nắn mặt cậu, tuy rằng cậu khiêm tốn không nói cho người khác biết đó là do dáng người cậu đặc biệt đáng yêu, nhưng mà cậu đã gặp qua Bob ở lớp kế bên, tuy rằng mẹ nó là người Trung Quốc, cha là người Mỹ, cho nên nó có tóc vàng và mắt đen, cậu cũng chưa biết không xấu hổkhông muốn nói cho người khác biết cậu là con lai, cha của cậu là người Anh, bất quá có lẽ huyết thống không hoàn toàn, cho nên nửa điểm cũng không thấy.

Mẹ cậu cho tới bây giờ cũng không dấu diếm thân thế của cậu, thậm chí khi cậu biết nhận thức đã nói cho bé biết, cậu được sinh ra từ trứng và tinh trùng gặp nhau, mà cậu cũng không biết tên cha người Anh của mình cũng như tình huống sinh ra mình. Cậu không sao cả, mặc dù có khi sẽ có chút hâm mộ nho nhỏ với Tiểu Cường cùng lớp, ba nó mỗi ngày đều đến nhà trẻ để đón nó đi ăn MacDonald, bất quá cậu còn có bà ngoại, còn có Trình Trình.

Trình Trình nhìn Trình Tiểu Vũ bất đắc dĩ đi ra cửa, kéo cổ áo cậu lại:

“Trình Vũ con đem máy vi tính trong túi xách ra đây.”

Trình Vũ bất đắc dĩ mở túi xách ra: “Trình Trình, hôm qua có 1 ông chú ở trên MSN nói với con là con ông ta xảy ra chuyện, cần gấp 500 nghìn, còn đem số thẻ ngân hàng cho con.”

“Mẹ chẳng phải đã nói với con rằng vô luận ở trên mạng hay thực tế thì cũng không cần quan tâm đến người lạ sao?”

“Con chỉ nói cho ông ta biết, ông ta đợi một lát, người ta có rảnh rỗi sẽ đốt cho hắn.” Hơn nữa cậu cũng hack máy tính của ông ta rồi.

“Được rồi, xe trường học của con tới rồi.” Trình Trình nhìn thoáng qua dồng hồ, “A!Không kịp rồi, mẹ với dì Bối của con hẹn 8 giờ, con đến trường cẩn thận đó.”

“Chào dì giúp con.” Trình Vũ lắc đầu, nhìn mẹ mình luống cuống tay chân cầm chìa khóa xe chạy tới gara, đây chính là mẹ cậu, là thiên tài có chỉ số thông minh 200, nếu không có dì cậu giúp đỡ, cậu cũng hoài nghi mẹ mình sống như thế nào đến lớn. Cậu chậm rãi đi lên xe mẫu giáo, cô giáo lại không ngoài suy đoán lại nhéo mặt của cậu lần nữa, câu lại bất đắc dĩ than thở, ở nhà trẻ thật chẳng thú vị chút nào.

Xe nhà trẻ lái qua một kiến trúc xa hoa, ánh mắt Trình Vũ lóe ra hào quang, sau khi tan học, Trình Vũ lại ôm máy tính loại nhỏ của cậu chạy như điên đến bên tường ngoài của kiến trúc xa hoa, trên có chính sách dưới có đối sách, Trình Trình sẽ không có biện pháp tịch thu máy tính của cậu, ngón trỏ mập mạp gõ trên máy tính, lần này nhất định phải xâm nhập thành công hệ thống an toàn của nơi này, trên khuôn mặt nho nhỏ của cậu

có chút cố chấp.

Các con số nhảy rất nhanh trên màn hình máy tính, cuối cùng thì dừng lại, hệ thống báo mật mã chính xác: “YES”. Cậu rất nhanh gõ vài cái, Trình Vũ khép máy tính, ngẩng đầu nhìn tường rào cao hơn bé rất nhiều, lại nhìn ông chú có vẻ mặt nghiêm nghị đang canh gác.

“í e í e……” âm thanh của chuông báo động vang lên. Rốt cục cậu cũng bò đến ngọn cây, chuẩn bị xoay mông nhảy xuống, bịch, mông không bị thương.

“Cậu bé, nhóc đương nhiên không đau rồi, có thể từ trên lưng tôi xuống chưa?”

Trình Vũ rất nhanh đi xuống: “Chào chú, con là học sinh lớp chồi Trình Vũ rất vui được gặp chú.” Mẹ nói trẻ em phải có lễ phép.

“Chào em, tôi là thầy giáo, rất hân hạnh được biết em.” Thầy giáo đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé, trước mặt là một đứa trẻ nhìn rất đáng yêu, đứa bé này làm cho anh ta nhớ dáng vẻ của Độc Nhất khi còn bé, haiz, vật đổi sao dời, nhớ lại Độc Nhất khi còn bé, thật sự rất đáng yêu. Nhưng Độc Nhất hiện tại, từ nhỏ đã làm anh bực bội, đều là do Louis nuông chiều, “Chỗ tôi có kẹo, em muốn ăn không?”

“Mẹ nói không thể ăn lung tung đồ ăn của người lạ.”

“Cũng đúng.” Anh ta vừa định lấy kẹo lại

“Nhưng mà chúng ta vừa rồi có giới thiệu lẫn nhau, tất cả mọi người biết nhau vậy thì không là người lạ rồi, hơn nữa thầy có thành ý như vậy, mẹ nói khiến bạn bè thất vọng là không đúng, cho nên con sẽ cố gắng ăn một viên.” Vẻ mặt Trình Vũ cực kỳ khó xử lấy tay cho một viên vào miệng, ăn thật ngon.

“Tiểu Trình Vũ em vào đây bằng cách nào?” Trên tường đều có hàng rào hồng ngoại bảo vệ , không thể vào một cách dễ dàng.

“Con nói cho thầy biết, thầy không thể nói cho người khác biết nha. Ở trên tường có hệ thống bảo vệ rất khó, con phải bỏ ra một tháng liền để giải quyết.” Thật ra đối với hệ thống an toàn, lần này cậu tiêu tốn thời gian lâu nhất, để cho cậu làm, tạm thời cậu không thể khai phá hệ thống an toàn hoàn mỹ như vậy, nhưng hiện tại không có khả năng không có nghĩa là về sau không có khả năng, cậu là thiên tài vô địch siêu cấp vũ trụ, làm sao có thể thừa nhận người khác giỏi hơn mình. Không biết Lãnh Nha của chúng ta biết mình biết cháu mình đánh giá bà như vậy sẽ có suy nghĩ gì đây. “Thầy ơi, con muốn đi về, bằng không mẹ sẽ tìm con.Đây là bí mật của chúng ta nha, thầy không được nói cho người khác biết.Nghéo tay.”

Tròng mắt màu đen của thầy giáo nhìn Trình Vũ bò khỏi tường rời đi:

“Cesar.”

“Ở đây.”

“Đi điều tra đứa trẻ này.”

“Vâng.”
Chương 2: Xem mắt

Bên trong nhà hàng cao cấp có khung cảnh đẹp đẽ và xa hoa là tiếng đàn piano chậm rãi mà êm ái, đến mức làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt mà hưởng thụ, tại chỗ ngồi trong một góc, một cô gái có khuôn mặt quả táo đang nhìn xung quanh bên ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy người đang tới cô gái tươi cười nhỏ giọng gọi: “Bối, ở đây này!”

Cô mặc quần đùi nhìn rất sexy, làm nổi bật lên vóc người xinh đẹp của cô, tóc dài màu nâu gợn sóng được buộc cao, nhìn trẻ trung nhưng không làm mất đi vẻ thanh lịch, mắt kính màu trà che đi đôi mắt linh động của cô, vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, nhưng cô lại không thèm để ý chút nào, đi thẳng về phía của cô gái có khuôn mặt quả táo, lấy mắt kiếng xuống, Bối Mễ không nhịn được nhạo báng: “Ái chà, Trình Trình, em không phải là người theo chủ nghĩa ăn cơm sao, thay vì lãng phí thời gian để suy nghĩ ăn cái gì, có thể đầy bụng là tốt rồi, khi nào thì tới nơi nổi tiếng này ăn cơm vậy.”

“Muốn ăn cơm ở đây không phải là ý của em, là chủ nhiệm Tưởng hẹn em.” Đổi lại là cô mới không muốn tới đây ăn, không phải không trả nổi tiền, chẳng qua là cô cảm thấy lãng phí thời gian.

“Thành Thiên muốn làm quen với em?” Bối Mễ một hơi uống hết ly nước lạnh, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Bối, đừng nói chủ nhiệm Tưởng như vậy.”

“Phải rồi.” Bối Mễ cảm thấy kì lạ, “chủ nhiệm Tưởng hẹn em ăn cơm, em kêu chị đến làm gì.”

“Không phải lần trước chị hận em không mời chị ăn trưa sao, em đúng lúc có một cái thí nghiệm, có lẽ mười ngày nửa tháng không rảnh, đúng dịp rãnh rỗi cùng nhau ăn đi.”

“Trình Trình, thì ra là em tiết kiệm thời gian để lấp liếm cho qua coi như xong?” Bối Mễ cố làm ra vẻ tức giận, cũng không phải giận Trình Trình thật, là bạn bè với Trình Trình nhiều năm như vậy rồi, còn không hiểu rõ thí nghiệm của cô làm sao, đơn giản là làm đến quên mất tính người, thật may là Trình Vũ là một đứa trẻ thông minh, biết tự chăm sóc mình từ sớm, mỗi lần người mẹ vô lương tâm kia vì làm thí nghiệm mà quên giờ nấu cơm, nhóc cũng gọi điện thoại cho mẹ nuôi là cô cầu cứu.

Trình Trình vừa định nói hai câu có ích thì liền có một người đàn ông mặc âu phục ngồi xuống phía đối diện, dáng dấp không tệ, anh ta cẩn thận chải tóc lại, trên sóng mũi có mang một cặp kính gọng vàng, giọng điệu ngạo mạn của anh ta vừa mở miệng liền làm cho người ta không thoải mái: “Xin hỏi cô là tiểu thư Trình Trình sao?”

Trình Trình gật đầu một cái, Bối Mễ bên cạnh đụng tay cô, nhỏ giọng hòi: “Em biết anh ta?”

“Không biết.”

Người đàn ông ngồi dựa vào thành ghế, nhấp ngụm cà phê: “Xin chào, tôi là Reynold.”

Bối Mễ lim dim mắt, có ấn tượng không tốt đối với loại người nói tên mình ra người ta phải biết mình là ai, mặt Trình Trình đờ đẫn, cô xác định không biết người đàn ông trước mặt, chỉ theo lễ nghĩa, nói ra tên mình: “Xin chào, tôi là Trình Trình.”

Người đàn ông cau mày: “Cô không biết tôi là ai?”

“Xin hỏi vị tên sinh này tại sao chúng tôi cần phải biết anh là ai?” Bối Mễ nhìn sang, cảm thấy người đàn ông này tự đại đến mức hết thuốc chữa.

Đối với thái độ của Bối Mễ thì người đàn ông cũng không giận, sửa lại vạt áo một chút, cười cười phóng khoáng: “Chào các cô, tôi là tổng giám đốc của công ty Lôi Thị, đồng thời cũng là đối tượng xem mắt lần này của Trình Trình tiểu thư.”

“Xem mắt!”

“Xem mắt!”

Ánh mắt sắc bén của Bối Mễ quét qua bộ mặt vô tội của Trình Trình, giả bộ vô tội cái gì, em tốt nhất nói rõ cho chị!

Trình Trình lắc đầu vô tội, em thực sự không biết.

Bối Mễ vỗ trán có chút nhức đầu, nhỏ giọng hỏi Trình Trình: “Lúc chủ nhiệm Tưởng hẹn em ăn cơm, em đang làm cái gì?”

“Làm thí nghiệm, em mới phát hiện vi khuẩn.” Nói về thành quả thí nghiệm của cô, Trình Trình có một sự hài lòng nho nhỏ, bị Bối Mễ liếc một cái liền cúi đầu không nói lời nào.

Cho nên, Trình đại tiểu thư đang nghiên cứu vi khuẩn đáng yêu của cô ấy, hoàn toàn bỏ quên lời nói của chủ nhiệm Tưởng, cuối cùng chỉ nghe được một câu, buổi trưa tới khách sạn Kylie ăn cơm.

“Làm sao bây giờ?” Trình Trình nhỏ giọng hỏi Bối Mễ.

Bối Mễ bất đắc dĩ nói: “Ăn cơm đi, vừa nhìn cũng biết chính là người có tiền, gọi đồ ăn đắt tiền vào!”

Một bữa cơm, Bối Mễ đã phải chịu đựng quá đủ sự tự cao tự đại của người đối diện, Trình Trình giống như không có mắt, cố gắng ăn cơm, đối với người ở đối diện chỉ lo khoác loác mình lợi hại thế nào, công ty mình lợi hại ra sao, còn về tài sản của anh ta, thì qua năm 2012 còn chưa đủ mua vé tàu.

Buổi cơm trưa kết thúc, Trình Trình và Bối Mễ cùng thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi khỏi, nhưng trong nhà hàng bỗng có một chút xôn xao nhỏ, Trình Trình quay đầu nhìn lại, có ba người đàn ông đang đi từ hành lang khách sạn vào phòng ăn, người đàn ông dẫn đầu đang nói gì đó với người bên cạnh, người bên cạnh có dung mạo hoàn mỹ vô cùng, không cần biểu hiện ra ngoài cũng tạo nên một khí thế cao ngạo, hắn vừa xuất hiện, đã trở thành tiêu điểm của mọi người.Trình Trình nhìn một cái rồi trở lại thu dọn túi xách của mình, buổi chiều còn phải trả dụng cụ về sở nghiên cứu, đúng lúc này cô bị trượt tay, dụng cụ thủy tinh trong suốt bên trong có chứa những điểm nhỏ màu xanh lá trượt ra khỏi tay cô, bay hai vòng trên không trung.Cô hét lên: “A!Vi khuẩn của tôi!”

Nguyệt Độc Nhất vốn đang giao dịch với đối tác Thái Lan, đột nhiên nghe một tiếng hét thảm thiết,ngay sau đó có một dụng cụ thủy tinh trong suốt bay ngang qua mặt của hắn, đồng thời có một cô gái đột nhiên nhào tới hắn, hắn theo phản xạ có điều kiện, một tay giữ được cô gái sắp ngã xuống đất, một tay bắt được rất nhanh vật đang rơi xuống rất nhanh, hoàn thành động tác rất hoàn mỹ, bộ dáng đẹp trai làm cho người ta không nhịn được phải hét chói tai.

Nâng cô gái dậy, đem dụng cụ trả lại cho cô, sau đó Nguyệt Độc Nhất tiếp tục đi về phía trước, Trình Trình sững sờ nhìn một lúc, sau đó cẩn thận bỏ dụng cụ vào túi đeo lưng.

Nhưng mà người đàn ông đối diện tỏ ra không vui,anh ta chắc là mất hứng, bởi vì bị động tác đẹp trai kia làm tổn thất, động tác của Nguyệt Độc Nhất quá mạnh, làm đổ ly nước ở trên bàn vào anh ta, tất cả văng vào đôi giày da hạng sang.Đừng nói lòng ghen tỵ của phụ nữ làm người sợ, đàn ông ghen tỵ càng làm người khác không thể tưởng tượng nổi, huống chi anh ta là một người tự cao, vậy mà một người đàn ông khác đột nhiên xuất hiện, lấy đi sự nổi bật của anh ta, nói thế nào cũng không nuốt trôi cơn giận này, anh ta đuổi theo hai ba bước đến cửa đã thấy Nguyệt Độc Nhất đang chờ xe, nhưng còn chưa đến gần hắn (Nguyệt Độc Nhất) đã bị hai ba thủ hạ ngăn lại.

Từ hướng của Trình Trình nhìn ra ngoài, người đàn ông tên Reynold kia hình như rất tức giận và đang nói cái gì đó, còn hai người đàn ông kia cũng cố ngăn cản, anh ta muốn đến gần người đàn ông đang cho hai tay vào túi quần kia, người cho dù là đứng tùy ý cũng đẹp trai làm anh ta giận sôi gan.Hiển nhiên là anh ta không quá thành công, Reynold hình như cố ý muốn người đàn ông kia nhận lỗi, nhưng sau đó đã ão não trở lại,người khác không nhìn thấy, từ góc độ của Trình Trình đúng lúc nhìn thấy, lúc Reynold đang cố ngăn cản người đàn ông kia lại, từ quần áo của hai người thủ hạ lộ ra khẩu súng, sau đó bọn họ lên một chiếc xe Lincoln rồi đi mất.

“Trình Trình, người đàn ông kia có lai lịch như thế nào?”

“Em làm sao biết được.”

Nói cũng đúng, Bối Mễ nhìn xong khung cảnh náo nhiệt thuận miệng hỏi một câu: “Con nuôi chị đâu rồi?”

Đi ra được nửa đường, Trình Trình đột nhiên dừng lại, sau đó hét ầm lên: “Nguy rồi, em quên đi nhà trẻ đón Trình Vũ rồi.”
Chương 3: Là Bạn trai của tôi

Khi Trình Trình và Bối Mễ vội vàng chạy tới nhà trẻ, đã không nhìn thấy bóng dáng của Trình Vũ đâu cả, Trình Trình suốt ruột khóc: “Bối, em lại bỏ quên Trình Vũ rồi, làm sao bây giờ?”

“Đừng khóc, Tiểu Vũ thông minh như vậy, nhất định là tự mình về nhà rồi, em đừng có gấp.”

Trình Trình nghe điện thoại, Trình Trình nghe điện thoại……. Giọng nam đáng yêu, mang theo bất đắc dĩ, từ di động của Trình Trình truyền tới, đó là tiếng chuông mà Trình Vũ đã ghi âm lại cho cô, cũng bởi vì cô luôn không nghe điện thoại.

Trình Trình vừa nhìn thấy dãy số nhà gọi đến, lập tức bắt máy: “Tiểu Vũ?”

“Mẹ!” Trong điện thoại là giọng nam đáng yêu mang theo bất đắc dĩ, đầu điện thoại bên kia chợt cắt đứt, Trình Vũ nhìn điện thoại, đã cúp máy.

Không ngoài dự đoán của cậu, mười phút sau mẹ cậu trở về nhà, lúc đá văng cánh cửa, Trình Vũ vừa mới giải xong chương trình báo động, vừa làm xong, cậu quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ cái gì, đã bị Trình Trình ôm vào trong lòng, Trình Vũ thấy mẹ nuôi Bối Mễ đang dựa vào cửa kịch liệt nôn mửa, từ nhà trẻ về nhà ít nhất cũng nửa giờ, mẹ cậu mười phút đã về đến nhà, nhất định là chạy xe hết tốc độ về, cậu đồng cảm nhìn mẹ nuôi, thở dài: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

“Không có! Người ta nào có!” Đánh chết cô cũng không thừa nhận, không thể mất thể diện trước mặt Trình Vũ được.

“Con biết ngay là mẹ quên đón con, nhưng con không muốn ở nhà trẻ nhàm chán đó chờ mẹ, nên tự mình về nhà.”

“Mẹ đảm bảo lần sau sẽ không quên nữa.”

Lần nào mà mẹ không bảo đảm. Trình Vũ liếc mắt coi thường, không biết mẹ cậu còn muốn ôm cậu bao lâu, chương trình của cậu chỉ còn viết chút nữa là xong rồi.

Trình Trình lau sạch nước mắt, ánh mắt cô nhìn máy tính đang mở của Trình Vũ để trên bàn một lúc lâu: “Trình Vũ, phương trình con viết sai rồi, cuối cùng phải là phương trình tương đương lớn hơn.”

“Thật sao?” Trình Vũ tránh khỏi lồng ngực Trình Trình, ngón tay mập mạp lại bắt đầu gõ trên bàn phím, không thể nào, cậu đã kiểm tra ba lần rồi.

Tìm được Trình Vũ, Trình Trình yên tâm vào phòng thí nghiệm của mình, Trình Vũ chăm chú kiểm tra chỗ sai của mình, về điểm này cậu không hề nghi ngờ trí thông minh của mẹ, cho nên không có ai để ý tới Bối Mễ-người đang dựa vào cửa ói đến u ám trời đất.

Bối Mễ ói đến mệt lả, rồi ngửa mặt lên trời mắng to, Bối Mễ tôi còn quản chuyện xấu của mẹ con hai người nữa, thì không tên Bối Mễ!

Mắng cứ mắng đi, thế nào chứ như vậy không phải là mắng.

Ở trong phòng thí nghiệm một tháng, trừ ăn cơm ngủ rửa mặt ra Trình Trình không bước ra khỏi phòng thí nghiệm một bước, tâm tình của Trình Trình giờ phút này cực kỳ không tốt, chỉ vì một nguyên nhân, hiệu suất của Trình Trình chưa từng chậm như vậy, tại sao? Cũng bởi vì điện thoại chết tiệt kia, Trình Vũ chịu không nổi quấy rầy đã chuyển nó đến phòng thí nghiệm của cô, vì Trình Vũ thích yên tĩnh, khiến cô không có tâm tư tiếp tục thí nghiệm, năm ba phút chuông điện thoại sẽ vang lên một lần, cô không chịu được phải nhận điện thoại: “Reynold tiên sinh, anh rốt cuộc muốn thế nào!”

“Ha ha.” Hình như đối phương không nhận ra Trình Trình đang tức giận, “Tôi chỉ muốn mời cô hôm nay ăn cơm tối.”

“Có phải chỉ cần tôi đồng ý, anh sẽ không gọi tới nữa?”

“Có lẽ vậy.”

“Được, thời gian và địa điểm?”

“Tiểu Vũ, buổi tối con đến nhà dì Tiếu ăn, mẹ có chuyện phải đi ra ngoài.”

“Vẫn là chú ấy gọi tới? Chú ấy muốn làm ba con sao?”

Trình Trình rửa mặt, mặc quần jean và áo T shirt rồi đi tới cửa đổi giày: “Dĩ nhiên là không.”

“Nếu lần sau chú ấy gọi cầu hôn vào lúc mẹ đang làm thí nghiệm, có lẽ mẹ sẽ thỏa hiệp. Trình Trình con hy vọng mẹ sẽ kiên trì lập trường của mình.”

“Dĩ nhiên.”

Cửa đã đóng lại, Trình Vũ vui vẻ cầm điện thoại lên: “Chào thầy, mẹ con không có ở nhà, thầy cho xe đến đón con đi, vâng, được ạ.”

Trình Trình chạy tới nhà hàng Lan Kim theo lời Reynold nói, vừa bước một chân vào cửa, nữ tiếp tân đã ra tiếp đón: “Tiểu thư, xin vui lòng cho xem thẻ thành viên của cô.”

Lúc này Trình Trình mới phát hiện người ra vào ở đây đều mang giày tây, đều là giới thượng lưu, nhìn lại mình mặc quần jean bạc màu chỗ đầu gối còn rách hai lỗ, nhìn thế nào cũng không giống người có tiền. Khó trách sẽ bị người ta ngăn lại.

“Ôi! Trình Trình.”

Nghe được âm thanh quen thuộc, Trình Trình xoay người lại, nhìn thấy Reynold, ăn mặc giống hệt lần trước, thoạt nhìn giống như mặc cả một bộ nhân dân tệ vào người, Reynold nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trình Trình: “Làm sao mà cô lại ăn mặc như vậy tới đây?”

“Anh muốn tôi mặc thế nào nữa.” Cô cảm thấy như vậy rất tốt, thoải mái là tốt rồi.

“Nơi này là nhà hàng cao cấp nhất thành phố G, thấp nhất là 500 vạn mới có thể trờ thành khách VIP , người ra vào đều là giới thượng lưu, cô mặc như vậy làm sao có thể vào được.” Reynold không tán thành nhìn Trình Trình.

Trình Trình bĩu môi, ăn cơm đối với cô đã lãng phí thời gian rồi, còn tốn thời gian chọn trang phục làm chi, quá phiền phức: “Vậy chúng ta đi nơi khác ăn cơm.”

“A, đương nhiên không được, tôi đã đặt được chỗ ngồi tốt rồi.Tôi dẫn cô đi mua quần áo.”

“Không cần!”

Không cho Trình Trình cơ hội phản đối, Reynold kéo Trình Trình vào shop quần áo hàng hiệu ở đối diện, Reynold chọn rất nhiều quần áo, bởi vì lần trước gặp Trình Trình cô cũng mặc loại đồ bình dân này, làm người phụ nữ của anh ta dĩ nhiên không thể mộc mạc vậy được, nữ nhân viên phục vụ nhìn Trình Trình có chút khinh thường, phần lớn đều là ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, Trình Trình cũng không để ý, lúc Reynold lấy ra thẻ tín dụng để trả tiền liền bị Trình Trình từ chối: “Tôi tự trả tiền được.”

Lấy lại thẻ mà nhân viên bán hàng đưa, một chồng quần áo giá ít nhất cũng phải mười mấy vạn, cô ta trả nổi sao, anh ta đang chờ xem kịch vui. Cô không đợi Reynold ngăn cản liền lấy thẻ của mình ra tính tiền.Lúc trở lại nữ nhân viên kia có chút không dám tin, vẻ mặt hết sức kì quái: “Tiểu thư, mời kí tên.Đây là thẻ của cô.”

Gói cẩn thận quần áo mới mua lại, Trình Trình viết địa chỉ: “Giup tôi đưa quần áo đến địa chỉ này, cảm ơn.”

Mặc bộ lễ phục màu đen bước ra khỏi cửa tiệm cả người Trình Trình cảm thấy kì cục, nhưng không thể không thừa nhận ánh mắt của Reynold rất tốt, lễ phục màu đen dài đến đầu gối bó eo làm nổi bật dáng người mỹ lệ của cô, tóc dài được thả xuống sau lưng, nếu nói trước đây Trình Trình trẻ trung xinh đẹp, thì giờ đây lại dịu dàng đến động lòng người.

Vào nhà hàng, gọi món ăn xong, Trình Trình không nhịn được mở miệng: “Reynold tiên sinh, tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại muốn mời tôi ăn cơm.”

“Trình Trình, tôi cảm thấy tôi đã bày tỏ rất rõ ràng rồi, tôi đang theo đuổi em.”

“Tại sao?”

“Lại nói, dáng người em không tồi, còn thông minh, từng đạt được rất nhiều giải thưởng khoa học lớn, cùng đi ra ngoài tôi cũng có mặt mũi, điểm quan trọng là em rất ngoan cường, đã cự tuyệt tôi nhiều lần.” Những cô gái kia đều tự lao vào anh ta, anh ta cảm thấy không thú vị, cô gái trước mặt này, làm cho anh ta có hứng thú chinh phục.

Thì ra là vậy. “Reynold tiên sinh, rất xin lỗi, tôi thật sự không muốn cự tuyệt anh, nếu biết sớm là thế này, lần đầu tiên anh gọi đến tôi nên tới ngay để ăn bữa cơm này, có lẽ tôi sẽ đỡ phiền toái hơn nhiều.” Cô cảm thấy rối rắm.

“Ha ha, bọn họ đều nói em có chút khó chịu, nhưng tôi cảm thấy em rất thú vị, đây không phải chứng tỏ tôi đã bắt đầu thích em rồi sao?”

“Reynold tiên sinh, thật xin lỗi tôi không thể tiếp nhận ý tốt của anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi đã có bạn trai.” Thượng Đế sẽ tha cho cô tội nói dối, bởi vì cô cũng sẽ tha thứ cho Thượng đế đã tìm một người đàn ông như vậy tới ép buộc cô.

“Không thể nào, tôi đã điều tra rồi, bên cạnh em hoàn toàn không có đàn ông.” Reynold rất tự tin.

Thật đau đầu. Trình Trình nhìn thấy người đàn ông ở đối diện có chút quen mặt, đột nhiên nảy ra ý tưởng, khi người đàn ông đó đi ngang qua bàn của bọn họ, cô bèn đứng lên: “Anh yêu, sao anh lại ở đây.”

Cô cười ngọt ngào nhìn về phía Reynold đang sững sờ: “Vừa đúng lúc giới thiệu cho anh, đây là bạn trai tôi, anh yêu, đây là Renold.”

Nguyệt Độc Nhất nhíu mày đẹp, tìm kiếm trong trí nhớ ấn tượng về người phụ nữ này, Thủy Bách Thiên cùng Thanh Á đứng phía sau không biết nên xử lý thế nào, Thiếu chủ không mở miệng nói chuyện,vẫn tạm thời không động thủ thì tốt hơn.

Nguyệt Độc Nhất cảm thấy bàn tay đang bắt tay hắn đang đổ mồ hôi, còn gương mặt đang cười duyên dáng này có chút mất tự nhiên, sau đó mắt hắn nhìn Reynold, một tay ôm Trình Trình, Reynold nhìn động tác của hắn nghĩ là hắn chấp nhận, nên anh ta không muốn làm mất phong độ của mình: “Xin chào, tôi là Reynold, tổng giám đốc của Lôi thị.”

Nguyệt Độc Nhất nhìn anh ta đưa tay ra, tỏ ra không muốn nắm lấy, ôm Trình Trình đi ra ngoài, Thủy Bách Thiên và Thanh Á đều rất kinh ngạc,khi thấy Thiếu chủ ôm cô gái kia đi, vội vã đuổi theo.

Reynold thu cánh tay đang cứng ngắc về, khóe miệng không kiềm chế được mà run rẩy, nhìn thấy Trình Trình bị người đàn ông kia mang lên xe, anh ta uống xong ly nước đá, mới đè xuống được cơn tức, kéo bừa một người phục vụ: “Người đàn ông vừa đi kia là ai?”

Người phục vụ cúi người lễ phép: “Xin lỗi tiên sinh, đối với tư liệu của khách VIP chúng tôi phải giữ bí mật.”

Khách VIP, nhà hàng Lan Kim chỉ phát tổng cộng hai thẻ thành viên VIP, người đàn ông kia lại là một trong số đó, rốt cuộc là có lai lịch gì!
Chương 4: Người đàn ông bá đạo

“Lão Trần, đến Đông Cảng.” Sau khi lên xe, Thanh Á dặn dò.

Mặc dù chiếc xe này có không gian lớn hơn xe bình thường, nhưng dù sao cũng là không gian kín, hai người đàn ông ngồi ở đối diện đang dùng ánh mắt dò xét nhìn cô làm cô cảm thấy khó xử, người đàn ông bên cạnh từ khi lên xe đến giờ một câu cũng không nói, làm cho Trình Trình có chút xấu hổ: “Việc này…… Tôi tên là Trình Trình, thật xin lỗi, khi nãy tôi không còn cách nào khác nên mới làm như vậy….”

Thủy Bách Thiên và Thanh Á im lặng, người đàn ông bên cạnh hình như cũng không để ý tới lời cô nói, điều này làm cho Trình Trình càng cảm thấy không tự nhiên, muốn ở chung với người đàn ông này thực sự cần có dũng khí: “Cho tôi xuống ở phía trước là được rồi, tôi sẽ tự đón xe về, cảm ơn anh.”

Nguyệt Độc Nhất vẫn đang nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt: “Tôi có nói để cô đi rồi sao?”

Cứ như vậy, một ánh mắt thâm thúy nhìn Trình Trình chằm chằm, cô lập tức bị hút vào ánh mắt đó, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, cô né tránh theo bản năng, mông không tự chủ dịch đến bên cạnh Thanh Á, muốn tránh xa người đàn ông nguy hiểm này: “Vậy anh muốn thế nào, giam giữ người trái phép là hành vi phạm pháp!”

“Ha ha.” Thanh Á và Thủy Bách Thiên không nhịn được cười ra tiếng. Cô gái này thật đáng yêu, có thể nói phạm pháp với Thiếu chủ.

Trình Trình quay đầu chu miệng: “Có gì đáng cười.”

“Lại đây.” Đối với hành động của cô khi rời khỏi mình lại tới ngồi gần Thanh Á, Nguyệt Độc Nhất cảm thấy không vui.

“Không cần.”

Cô ấy dám cãi lại Thiếu chủ, Thanh Á và Thủy Bách Thiên thở dốc vì kinh ngạc, lần trước có dịp thấy người dám cãi lại Thiếu chủ là lúc nào, bọn họ đều mơ hồ không rõ người đó biến mất như thê nào.

Ánh mắt của Nguyệt Độc Nhất bỗng trở nên âm trầm khó đoán, âm thanh phát ra lại thấp hơn mấy phần: “Tới đây.”

Trình Trình có chút không tình nguyện: “Tới thì tới, hung dữ như vậy làm gì.”

“Tôi cần một người bạn gái.” Anh coi như đây là lời giải thích.

“Vậy có liên quan gì đến tôi đâu.” Vẻ mặt Trình Trình không thay đổi.

“Cô nói tôi là bạn trai cô.” Nguyệt Độc Nhất nói rất nghiêm túc.

“Đó là vì….. Đó là vì không còn cách nào khác, hơn nữa tôi cũng cảm ơn anh rồi mà.” Anh ta không thể nói vô lý như vậy được.

“Ý của cô là cô lợi dụng tôi.” Nguyệt Độc Nhất nói rất chậm, hô hấp của Trình Trình trở nên nặng nề: “Không có, hoàn toàn không có.”

“Được rồi.” Nguyệt Độc Nhất gật đầu, sau đó gối đầu trên đùi Trình trình rồi ngủ, Trình Trình có chút bối rối, được rồi là ý gì? Hơn nữa đây là đùi của tôi, sao anh lại gối đầu lên đây.

“Này!”

“Đừng nhúc nhích!” Nguyệt Độc Nhất cau mày.

“Tiểu thư Trình Trình, Thiếu chủ của chúng tôi đã ba ngày ba đêm không được ngủ rồi, để anh ấy nghỉ ngơi một chút, được không?” Thủy Bách Thiên nâng gọng mắt kính, phía sau là ánh mắt dịu dàng, làm cho người ta không đành lòng từ chối.

Được rồi, ba ngày ba đêm không ngủ nghe qua cảm thấy rất đáng thương, nhưng liên quan gì đến cô!

Trình Trình cảm thấy nhàm chán nên nhìn ra cửa sổ, cô cảm thấy chân đã tê rần, đại khái là cô muốn cử động một cái, nhưng theo bản năng cô lai không muốn quấy rầy người đang nghỉ ngơi trên đùi mình, anh ta ngủ rất say, một vài sợi tóc rũ xuống mặt, làm cho đường cong trên khuôn mặt cương nghị của anh nhu hòa rất nhiều, bộ dạng lúc ngủ giống hệt một đứa trẻ, cô không tự chủ vén một lọn tóc vén ra phía sau tai của anh, đợi khi cô ý thức được mình đang làm gì, thì phát hiện ra xe đã sớm dừng lại, Thủy Bách Thiên và Thanh Á đang nhìn cô mỉm cười, trên mặt cô nổi lên những rặng đỏ khả nghi, nhất thời không biết nên nói gì.

“Đến rồi sao? Sao không đánh thức tôi dậy.” Nguyệt Độc Nhất đứng lên, mặc dù chỉ ngủ một chút nhưng tinh thần tốt hơn rất nhiều.

“Mới tới thôi.” Thủy Bách Thiên phân tích, “Để những người đó chờ một lát cũng không sao!”

Thanh Á dĩ nhiên biết Thủy Bách Thiên là loại người bên ngoài ôn hòa lịch sự nhưng bên trong lại là người đen tối, dù sao thì anh ta đã không thích bọn người Đông Nam Á này từ lâu rồi.

Nguyệt Độc Nhất sửa lại quần áo, anh làm một cách thong thả chậm rãi, Trình Trình nhìn không vừa mắt, liền thay anh cài lại nút áo sơmi, vừa quay người đã thấy ba người đàn ông chăm chú nhìn cô: “Tôi thấy anh ta làm quá chậm….Tôi muốn làm xong sớm, về nhà sớm.”

Cửa xe được mở ra, Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình vẫn còn đang tự trách mình nhiều chuyện đi vào Đông Cảng, Đông Cảng là một khách sạn xa hoa nằm ở ngoại ô, lúc này khách sạn đã được bao hết, vừa bước vào sân bọn họ liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Trình Trình cảm thán bên cạnh cô đúng là một vật phát sáng khổng lồ, Nguyệt Độc Nhất nói vài câu với Trình Trình, dặn cô đi tìm cái gì ăn, đừng chạỵ lung tung, anh ta vừa mới đi, Trình Trình liền buồn bực, dù sao mình cũng tới đây để đảm nhận vai trò bình hoa, vậy thì phải an phận làm bình hoa cho tốt, cô lấy vài món, một đêm không ăn quả thật có chút đói bụng, Trình Trình quan sát chung quanh rốt cuộc cũng nhận thấy những người phụ nữ xung quanh mình không quá thân thiện, mấy trăm đôi mắt như sói như hổ nhìn chằm chằm vào cô, Trình Trình ăn không có khẩu vị, vội vàng để đĩa xuống, xoay người vào toilet.

Cô rửa mặt sơ qua, cột mái tóc dài lại, trong lòng nguyền rủa người đàn ông bá đạo đó mười bảy mười tám lần, rốt cuộc thoải mái hơn rất nhiều, bước ra khỏi toilet, cô không muốn quay lại phòng ăn đó nữa, nên tùy ý đi ra ngoài một lát, cô không cố ý muốn nghe lén, chỉ là không ngờ lại nghe được.

“Nguyệt thiếu, anh giữ đống hàng kia của tôi, lại không cho tôi và các anh em đường sống sao, nhớ năm đó ở Đông Nam Á, ai cũng nể mặt tôi, cho dù là giáo sư cũng phải cho Toàn Đông tôi vài phần làm ăn.” Người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn mở to hai mắt nhìn anh.

Thủy Bách Thiên nhíu mày, khóe miệng mang theo nụ cười: “Đông gia, giáo sư đã không để ý tới sự đời từ lâu rồi, hiện tại mọi chuyện đều do Nguyệt thiếu chủ quản lý.”

Ý tứ của Thủy Bách Thiên rất rõ ràng, gọi ông một tiếng Đông gia coi như nể mặt ông lắm rồi, đừng hếch mũi lên mặt.

Nguyệt Độc Nhất ngồi ở ngay phía trước, bắt chéo hai chân có chút không để ý: “Tôi đã nói rồi, người nào mua hàng của Tạ Tư Lệ, chính là gây khó dễ cho Nguyệt Độc Nhất tôi, có bao nhiêu tôi trả lại ông bấy nhiêu.”

“Số hàng kia ít nhất cũng vài triệu, tôi làm sao biết anh không mượn danh nghĩa đó nuốt hàng của chúng tôi!”

Sự im lặng làm cho Trình Trình không dám thở mạnh, sau đó cô thấy Nguyệt Độc Nhất chậm rãi đứng dậy,còn kia là nét mặt không lạnh không nhạt: “Nếu Đông gia nghĩ vậy, xem như Tháng Độc Nhất tôi nuốt hàng của ông.”

Sau đó hai mươi mấy họng súng nhắm thẳng vào Nguyệt Độc Nhất, trong tình cảnh này Trình Trình phải dùng tay che miệng mới không kêu ra tiếng. Toàn Đông cầm trên tay một cái điều khiển TV: “Tao nhấn một cái, căn phòng kia là phòng kín sẽ không ai biết hôm nay xảy ra chuyện gì.Nếu mày kiên trì không giao hàng ra, cũng đừng nghĩ tới chuyện sẽ rời khỏi đây.”

Tiếng nói vừa dứt, cửa điện tử trước mặt Trình Trình liền đóng lại, không nghe được âm thanh gì bên trong, cô muốn rời khỏi đây, nhưng người ta đã giúp cô, cô không thể cứ thế mà đi được, cánh cửa kia hết sức chắc chắn, không có mật mã không thể mở ra được, cô gấp gáp mở máy tính trong túi xách ra, nhanh chóng tìm cách giải mật mã trên cửa, không nghe được tình huống bên trong, cô cảm thấy rất lo lắng, sợ trễ một giây sẽ có người gặp nguy hiểm, con số trên màn hình nhảy liên tục, ngón trỏ thon dài không ngừng gõ trên bàn phím, chỉ ba mươi giây sau nghe “Đin” một tiếng, Trình Trình đã biết giải mật mã này như thế nào, cô suy nghĩ tình huống trước mắt một chút, một mình chống lại đông người như vậy, cô cứ như vậy mà chạy vào, nhất định sẽ bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ, chợt cô nhìn thấy trong túi xách có ống thủy tinh chứa vi khuẩn thí nghiệm thất bại, cô hạ quyết tâm, vừa vào tới cửa liền đem ống thủy tinh ném vào bên trong.

“Xoảng!”, sau đó khói trắng bốc lên rất nhiều, thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy làm cho tất cả mọi người luống cuống tay chân, Nguyệt Độc Nhất liền nhân cơ hội đó đánh rớt súng của Toàn Đông, sau đó nhặt súng lên bắn liền hai phát, Thủy Bách Thiên và Thanh Á cũng không thua kém, lấy ra hai khẩu súng giấu trong người, yểm trợ cho Nguyệt Độc nhất và cùng chạy về phía cửa, lúc bọn người kia còn đang ngập trong màn sương khói màu trắng thì Nguyệt Độc Nhất đã ôm Trình Trình đang rớt lại phía sau ra ngoài, che lại mắt và tai của cô, che chở cho cô rời khỏi Đông Cảng, lão Trần đã chờ ở ngoài xe từ sớm, vừa lên xe, sắc mặt của Nguyệt Độc Nhất hết sức khó coi: “Thông báo cho Huyền Dịch xử lý đi, không được để chừa một mống!”

“Dạ!” Thanh Á hả hê nói.

Giờ thì Nguyệt Độc Nhất mới rảnh rỗi để quan tâm đến cô gái trong ngực: “Dọa cô sợ sao?”

Trình Trình nuốt nước miếng, nói không sợ là gạt người: “Một chút.”

Nguyệt Độc Nhất gật đầu, sau đó liền quay đầu đi, không nhìn Trình Trình nữa, Trình Trình liếc anh, cũng không an ủi người ta nữa, cô cứu mạng anh ta mà câu cảm ơn của anh ta cũng không có, bèn xoay người nhìn bên ngoài cửa sổ: “Phô mai Nhất Phẩm Duyên, nhưng nhiều người xếp hàng quá.” Cô sờ sờ cái bụng đang kêu vang của mình, vẫn là về nhà ăn mì ăn liền thôi.

“Đói bụng sao? Cô thích ăn phô mai à?”

“Đương nhiên, nhưng lâu lắm rồi tôi chưa có dịp ăn.” Mục đích ra ngoài của cô rõ ràng là ăn cơm tối, lãng phí của cô nhiều thời gian như vậy, nhưng một chút cũng chưa được ăn.

Nguyệt Độc Nhất nhìn Thanh Á, Thanh Á ngầm hiểu liền xuống xe: “Cho tôi một hộp phô mai.”

“Cái người này sao lại chen ngang!” Người xếp hàng đều chỉ trích anh ta, có một số cô gái, vừa nhìn thấy trai đẹp, nên cũng thông cảm cho anh ta, đàn ông lại không như thế, phần lớn là mua cho bạn gái hoặc cho con của họ, vì đang xếp hàng nên hơi khó chịu, còn gặp phải người chen ngang.

Thanh Á không để ý nhiều lắm, anh lấy ra một xấp tiền: “Nhiêu đây đủ cho các người buôn bán mấy ngày rồi, tôi chỉ muốn một hộp phô mai.”

Ông chủ Nhất Phẩm Duyên vừa nhìn thấy một xấp tiền dày như vậy, cái gì mà nguyên tắc với không nguyên tắc, nguyên tắc chính là tiền ở trước mặt mà không lấy là thằng ngu, cười hì hì nhận tiền , đưa hộp phô mai ra bằng hai tay.

Nhận lấy phô mai, Trình Trình bắt đầu cảm thấy người đàn ông này cũng không tồi, về đến nhà, cô liền xuống xe, vẫy tay, hẹn không gặp lại.

Trình Trình thở nhẹ một hơi, đẩy cửa ra, đã thấy Trình Vũ đã ngoan ngoãn ngủ rồi, hôn lên trán cậu một cái, cô bước vào phòng thí nghiệm, vẫn là phòng thí nghiệm của mình là tốt nhất, cô nhớ lại chuyện ngày hôm nay, nghĩ tới người đàn ông đó, giống như một giấc mơ vậy. Vậy mà đây chỉ là khởi đầu.
Chương 5: Nói không chừng là ba của con

“giáo sư à, lần sau ông đừng bắt con giả bệnh nữa được không?” Trình Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách, hai người một lớn một nhỏ ngồi trước màn hình lớn chơi game giác đấu đánh nhau kịch liệt.

“Con không giả bệnh, làm sao đến nhà ta chơi được.” Ông vô cùng tập trung vào trò chơi.

“Cũng đúng…giả bệnh thì có thể đến nhà của Giáo sư chơi, nhưng mà nam tử hán đại trượng phu lại phải giả bệnh giống hệt bé gái yếu ớt, Tiểu Cường sẽ cười con.”

“Nếu con không giả bệnh thì có cách nào tốt hơn không?” Lại bị đá một cước, nhân vật trong trò chơi mất đi 1/3 lượng máu.

“Lần sau Giáo sư giả bộ bệnh đi, con sẽ xin phép ra ngoài thăm ông, như vậy có thể xin nghỉ, còn có thể được khen là đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép nữa.” Lại thắng rồi, Trình Vũ thả điều khiển trên tay xuống, lần nào cũng thắng, không thú vị chút nào.

“Sao lại thua được, một ván nữa.” Trong lòng ông vô cùng bất bình, sao ông lại thua một đứa trẻ cơ chứ.

“Không chơi nữa, Giáo sư lần nào cũng thua, không hề thú vị.”

“Này! Nhóc kia, mẹ con không dạy con là không được kì thị người yếu hơn mình sao, phải biết cho họ cơ hội, đừng nói với ta là từ nhỏ tới lớn con chưa từng thua ai bao giờ!” Giaó sư nhìn Trình Vũ, ông càng nhìn càng thấy thích cậu.

Trình Vũ nhún vai: “Từ nhỏ tới lớn con đều thua, chỉ là thua dưới tay một người duy nhất, chính là mẹ con, không nói tới trò chơi, giải phần mềm máy tính, phương trình, mẹ nói có một ngày con sẽ vượt qua mẹ, về điểm này con rất tự tin, hì hì.”

“Con xem cái đuôi nhỏ của con vểnh lên đến tận trời rồi kìa.” Giaó sư vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của Trình Vũ, càng ngày càng tò mò về mẹ của cậu, mặc dù mỗi lần nhắc đến mẹ là bộ dáng của cậu trông rất bất đắc dĩ, cậu nói rằng mẹ cậu rất ngốc, lại là người cuồng thí nghiệm, còn có một cuộc sống không khoa học, nhưng trong mắt Trình Vũ lại lấp lánh ánh sáng, ông biết, cậu rất thương mẹ.

Nguyệt Độc Nhất vừa vào nhà liền thấy trên màn hình cực lớn là trò chơi giác đấu, Gíao sư cùng một đứa trẻ đang trò chuyện, mặc dù trong lòng anh rất giận nhưng cố đè nén, ngồi vào sô pha phía sau bọn họ, âm thanh lạnh lẽo phía sau vang lên: “Tôi nghĩ ông thay vì cùng một đứa trẻ chơi trò chơi, còn không bằng suy tính nên giải thích như thế nào về chuyện Tạ Tư Lệ lại biết được hành tung của tôi ở Thái Lan.”

Nghe được âm thanh, Trình Vũ quay đầu lại, miệng biến thành hình chữ O: “Giaó sư ơi, chú này với con giống nhau quá.”

Trình Vũ chạy tới chỗ Nguyệt Độc Nhất, cậu nhìn thấy trong con ngươi của anh chẳng hiện lên cảm xúc gì, anh thản nhiên nhìn đứa trẻ này, Trình Vũ giống như đang được soi gương: “Được rồi, con thừa nhận chú rất đẹp trai….. chẳng qua là con đẹp trai hơn chú, mẹ vẫn nói cha của con là người Anh, hay là chú ơi chúng ta đi giám định DNA đi, có lẽ sau này chú sẽ có một đứa con dễ thương như con.”

“Mẹ cháu tên gì?” Nguyệt Độc Nhất mở miệng.

“Mẹ con là Trình Trình.”

Cái tên này, sẽ không trùng hợp vậy đi, Thanh Á liền nhớ tới cô gái kia.

Ánh mắt Nguyệt Độc Nhất tối sầm, nhìn ông nói: “Đem tư liệu tới cho tôi, tôi có thể không truy cứu chuyện ông làm lộ tung tích của tôi với Tạ Tư Lệ.”

“Tư liệu gì?” ông giả bộ ngu.

“Đừng nói với tôi, ông không có điều tra về đứa trẻ này, ông không đưa, tôi cũng có thể điều tra được, nhưng làm như vậy lại lãng phí thời gian.” Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Vũ đi ra ngoài, người đàn ông ở phía sau gào thét: “Anh mở miệng cầu xin tôi một tiếng sẽ chết à! Thật không đáng yêu chút nào, tối nhớ về ăn cơm! Nghe chưa!”

Nguyệt Độc Nhất không trả lời, nhưng ông biết anh nghe được, tâm tình trở nên vui vẻ: “Cesar, buổi tối thiếu gia sẽ về ăn cơm, dặn nhà bếp làm nhiều đồ ăn vào, phải có cá chép nấu dấm đường mà thiếu gia thích ăn.”

“Vâng.”

“Còn có hoa lan tây nữa.”

“Vâng,”

“A, còn có……”

Cesar là một điển hình của quản gia Anh quốc, dù quay lưng lại trên mặt cũng lộ ta nụ cười, lão gia đã lâu không có vui vẻ vậy rồi.

“Chú đem con đi đâu vậy?” Mặc dù cậu đã lớn rồi, không cần người khác bế, nhưng nếu được ba ôm, cậu rất rất thích.

Nguyệt Độc Nhất đi thẳng về phía trước rồi ngồi vào xe: “Gọi ba đi.”

Trình Vũ vui vẻ chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ba bao nhiêu tuổi?”

“28.”

“Thì ra là lúc ba 24 tuổi đã sinh Trình Vũ rồi, ba làm nghề gì vậy?”

“Buôn bán vũ khí.”

“Woa! Xã hội đen” Mạnh hơn ba của Tiểu Cường nhiều, “Ba sẽ dạy con dùng súng chứ?”

“Chờ con đủ 18 tuổi đã.”

“Ba sẽ chờ con tan học rồi dẫn con đi ăn MacDonald chứ?” Mặc dù cậu không thích ăn MacDonald.

“Ừ.”

Trình Vũ vui vẻ ôm cổ Nguyệt Độc Nhất: “Ba biết đánh mông của mẹ chứ?”

“Cái này phải tính lại.”

Dù sao chỉ là trẻ con, cậu chơi mệt rồi ngủ luôn trên vai của Nguyệt Độc Nhất, Trình Vũ rất vui vẻ ngay cả ngủ cũng cười, có ba thật là tốt.
» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.