Chương 22 : Sinh nhật
Chớp mắt đã tới tháng ba, hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Hình Khải, nhưng anh đang chìm trong áp lực quá lớn của sự nghiệp và việc học nên chẳng có tinh thần đâu mà chúc mừng sinh nhật chính mình, anh phải thừa nhận là cùng lúc học hai ngoại ngữ thật khó nuốt huống hồ toàn bộ đều là những thuật ngữ chuyên ngành, chỉ riêng địa danh của các tỉnh các châu các nước thôi cũng khiến anh phải vò đầu bứt tai.
Từ sau lần đó, Hình Dục cũng thỉnh thoảng về nhà ở vài hôm, mỗi lần gặp mặt, hai người bọn họ về cơ bản đều xưng huynh gọi muội, đặc biệ
t là trước mặt An Dao, có điều, Hình Khải ghét nhất là bộ dạng giọng điệu của Hình Dục mỗi khi cô gọi “anh”, cứ như họ có quan hệ huyết thống thật vậy.
An Dao biết việc học của Hình Khải bận rộn, vì vậy cố gắng hết sức không làm phiền anh, An Dao đúng là một cô gái rất thông minh, biết lúc nào nên xuất hiện, biết bạn trai lúc nào thì cần mình, cho dù cô chán ghét sự cô độc nhưng cô cũng dần học được cách nhẫn nại.
Đương nhiên, sự nhẫn nại cũng bao gồm cả sự nhẫn nhịn, sự tồn tại của Hình Dục.
Nhưng, cho dù tất cả mọi người đều “hi sinh” vì Hình Khải, nhưng Hình Khải vẫn rơi vào trạng thái trầm uất, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, hoặc là cáu gắt loạn xị hoặc là tự hành hạ bản thân.
Nguyên nhân chủ yếu là vì một sinh viên mới chuyển vào lớp anh đầu năm nay, anh bạn này cũng có khả năng thiên tài về ngoại ngữ như Hình Khải, nhưng anh ta từ nhỏ lại lớn lên ở Anh, tinh thông bốn ngoại ngữ Anh, Hàn, Pháp, Nhật. Hình Khải không chỉ bất lợi về nơi sinh, mà kém anh ta vì không có cơ hội giao lưu tiếng Anh trong môi trường quốc tế.
Giờ, trong mắt anh học tập không chỉ là vấn đề phân cao thấp nữa, mà là một cuộc chiến bảo vệ vị trí.
Hình Dục và An Dao lén lút nằm bò trước cửa phòng Hình Khải, nhìn vào bóng dáng đang cặm cụi học tới quên ăn quên ngủ của anh, tâm trạng của họ đều không được tốt lắm.
“Thế này không được, anh ấy sẽ mệt mà ốm mất...” An Dao kéo Hình Dục ngồi xổm sang một bên. Gần đây, đừng nói gì tới những lời ngọt ngào giữa hai người yêu nhau, Hình Khải thậm chí đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô một cái.
“Đến ngủ mơ anh ấy cũng chửi rủa một người... Hình như tên là Phó Gia Hào. Anh ấy có nhắc đến tên người này với cậu không?” Vẻ mặt Hình Dục buồn bã.
“Phó Gia Hào?... Nếu đúng như cậu nói thì hình cũng từng nghe anh ấy càm ràm nhắc tới tên người này một lần rồi, là một người mới chuyển đến lớp họ, Hình Khải lúc nào cũng chửi rủa người ta là “ma tây”” An Dao mím môi cười.
Hình Dục im lặng suy nghĩ, Hình Khải được hưởng gien di truyền của người quân nhân, hung hăng hiếu thắng, việc mà anh ấy đã quyết làm thì tám con bò cũng không thể ngăn được. Nhưng những kiểu người như thế này rất dễ rơi vào trạng thái cực đoan, hoặc là hoàn toàn giành được thắng lợi, hoặc là luôn trong tình trạng bất ổn. Đây cũng là tình trạng mà Hình Dục lo lắng nhất.
Nghĩ đến đây, Hình Dục lên tiếng nói là mình có việc phải đi ra ngoài, hứa sẽ về trước khi bữa tiệc sinh nhật tối nay bắt đầu.
Một tiếng sau.
Hình Dục đứng trước cổng trường ngoại giao, cô nhờ một sinh viên của trường gọi anh chàng có tên Phó Gia Hào kia tới gặp mình.
Phó Gia Hào là con lai của hai dòng máu Anh và Trung, mẹ là người Trung Quốc, bố là người Anh, Phó Gia Hào mang quốc tịch: Trung Quốc.
Như thế có nghĩa là, dù anh ta có một đôi mắt xanh nhưng lại là người Trung Quốc chính thống.
Hình Dục chỉ nhìn Phó Gia Hào một cái đã biết ngay sự thù địch của Hình Khải đối với người này một phần có lẽ là do vẻ bề ngoài của anh ta. Xung quanh Hình Khải không có một người con trai nào được gọi là “khá” để có thể vượt qua anh, đương nhiên, điều đó không có nghĩa là Hình Khải đẹp trai tới mức phi phàm thoát tục, nhưng ít nhất thì cũng rất “sáng” trong mắt người khác giới. Nhưng, Hình Khải thuộc mẫu người đàn ông đẹp kiểu cương nghị, không phải vẻ đẹp u sầu dịu dàng, nhưng anh bạn có tên Phó Gia Hào này, dáng cao, da trắng nõn nà, toàn bộ sức hấp dẫn tập trung vào đôi mắt xanh biếc.
“Cô bé này, đã nhìn anh chằm chằm tới năm phút rồi, không biết em có ý đồ gì.” Phó Gia Hào nhìn đồng hồ, miệng cười cười hỏi, tiếng phổ thông rất chuẩn.
Hình Dục cúi người xin lỗi, thầm thở phào nhẹ nhõm... một núi không thể có hai hổ, Hình Khải vốn hơi tự yêu bản thân mình.
“Xin lỗi, làm phiền rồi.” Cô vừa nói vừa quay người bỏ đi.
Phó Gia Hào gọi giật cô lại từ phía sau: “Xin hỏi, trong mắt con gái Trung Quốc các cô tôi là vật phẩm triển lãm sao?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Phó Gia Hào nhún nhún vai, vẻ mặt rất bất lực, nói: “Cứ thỉnh thoảng lại có một cô gái trẻ gọi tôi là cổng trường...” Anh ta xòe tay ra, nói tiếp: “Có điều em hơi đặc biệt, thư tình hay sô cô la? Còn chưa đưa mà.”
Hình Dục nhìn bộ dạng rất ngang nhiên và sốt sắng của anh ta, từ trong túi lấy ra một tờ giấy note, viết lên đó mấy chữ, sau đó quay lại đứng trước mặt anh tang bằng cả hai tay.
Mỗi lần Phó Gia Hào nhận được thư tình đều là những tấm thiệp hoặc giấy viết thư rất tinh xảo, chưa từng gặp cô gái nào tùy tiện, viết thư ngay tại hiện trường như cô gái này.
Khi anh ta nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, vốn định gọi Hình Dục lại, nhưng phát hiện ra cô gái ngang nhiên tới khiêu chiến với anh ta đã lên xe bus.
Phó Gia Hào vẻ mặt căng thẳng, mượn xe đạp của bạn đuổi theo xe bus, Hình Dục ngồi ở vị trí gần cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng tay đập vào thành xe của anh ta, cô kéo kính cửa sổ ra, nhìn thấy Phó Gia Hào đang mồ hôi mồ kê đầm đìa đạp đuổi theo xe.
“Có chuyện gì thế?”
“Cô mau xuống đây nói cho rõ ràng gì, sao lại gọi tôi là đồ đàn bà?!”
“Chú ý ngón tay của anh, ngón tay hình hoa lan.”
Hành vi đuổi theo xe bus của anh ta, khiến những hành khách xung quanh chú ý, một cô ngồi phía sau Hình Dục bắt đầu trêu: “Chàng trai này, cậu tưởng mình đang đóng phim à? Còn đuổi theo xe, cẩn thận không lại đâm vào người cảnh sát giao thông đấy, ha ha.”
Một chú cũng chen tới xem náo nhiệt: “Xì, lại còn là một chàng trai ngoại quốc, chú nói nghe này, con gái Trung Quốc không thích chiêu này đâu, nếu có thành ý thì mua cho bạn gái một chiếc nhẫn kim cương đi, đảm bảo bạn gái lập tức gật đầu.”
Phó Gia Hào vừa về nước, còn chưa hiểu cách nói đùa mà chỉ người Bắc Kinh mới có, chỉ cảm thấy những người này thật vô lý.
Đương nhiên, người Bắc Kinh đúng là đùa khá dai nhưng không hề ác ý, chỉ là luôn cố gắng nói ngược lại mà thôi. Ví dụ như nói một món rất khó ăn, người Bắc Kinh sẽ không nói thẳng ra là không nuốt được, mà sẽ nói, món ăn này xào thật sự rất đúng vị. Cứ cầm đũa ăn thử đi, mùi vị rất ngon. Vì vậy, hành động đuổi theo xe của Phó Gia Hào, trong mắt mọi người trên xe là hành động của người uống nhầm thuốc.
Cả xe ồn ào náo nhiệt, Phó Gia Hào có cảm giác như mình giống như chú hề chạy ra từ đoàn tạp kĩ.
Anh ta tức giận chỉ vào Hình Dục, ném xe đạp đi... gọi taxi đuổi theo.
Thế là, một chiếc taxi chạy đuổi theo từ Tây Thành tới tận đường Trường An. Bác tài sau khi biết Phó Gia Hào đuổi theo xe bus, cũng không quên nói xéo người ta vài câu, Phó Gia Hào nghe không hiểu tiếng Bắc Kinh cổ, nhưng đại khái cũng biết là bác ta chẳng nói gì tốt đẹp cả. Sau khi bực bội anh ta nghiến răng, nhất định phải khiến cô gái này trịnh trọng xin lỗi mình lần này mới cho qua.
“Ha ha ha ha, cậu đuổi theo ai thế?” Bác tài nghiêng đầu hỏi.
“Một cô gái.”
“Ôi, tiếng phổ thông nói rất chuẩn ngoại quốc hay gái Trung Quốc? à, gái ngoại quốc sao lại ngồi xe bus chứ, nhất định là gái Trung Quốc rồi. Già hay trẻ? Ồ, cậu không cần nói, tôi đoán nhất định cô gái ấy còn trẻ, những người phụ nữ có tuổi giờ này đã về nhà nấu cơm rồi, tôi nói đúng không?”
Phó Gia Hào không biết nói gì, bác tài này trước là người chuyên tấu đơn chắc?
Hình Dục xuống xe, vừa mới rẽ vào trong ngõ, từ phía sau vọng tới tiếng bước chân đuổi theo gấp gáp, cô đứng lại quay đầu nhìn, thấy anh ta thở hồng hộc không nói nên lời, cô đi lại cửa hàng tạp hóa mua một chai nước, rồi đưa cho anh ta.
“Cảm ơn.” Phó Gia Hào vặn nút chai ra, uống ừng ực hết nửa bình.
Hình Dục gật gật đầu mỉm cười, quay người đi tiếp.
“Khụ khụ…” Phó Gia Hào bật ho vì sặc nước, không hiểu tại sao cô gái này có thể cứ thế mà đi không băn khoăn gì nhỉ. Anh đuổi theo đứng trước mặt cô: “Cô... Cô đợi một lát.”
Hình Dục chầm chậm đứng lại. Đúng lúc này, có một đội quân tuần hành đi qua đường, nói thẳng ra thì trong số họ có ai không biết thân phận của Hình Dục chứ? Vì vậy đội quân này cứ nghĩ Hình Dục gặp rắc rối, thế là đột nhiên... Phó Gia Hào không biết chuyện gì, trong nháy mắt, anh ta đã ở tư thế “cả người chạm đất”.
Ba phút sau, Hình Dục mới “nỡ” mở miệng giải thích.
“Tôi quen anh ta, mau bỏ anh ta ra.”
Anh lính đập chân đứng thẳng chào Hình Dục, cứ thế đường hoàng bỏ đi, hoàn toàn phớt lờ tình trạng hiện tại của người bị hại.
Phần má của Phó Gia Hào vẫn áp chặt xuống mặt nền lạnh như băng, thứ nhất anh ta không phạm pháp thứ hai anh ta cũng chẳng đánh nhau, rút cuộc là chuyện gì thế này?
“Đứng trước mặt tôi với bộ dạng đầy thù hằn như thế, đặc biệt là trên con phố này, nhất định sẽ tự rước họa vào thân.” Hình Dục đỡ anh ta đứng dậy, Phó Gia Hào đang định mở miệng nói, Hình Dục đã nói trước: “Huống hồ, đúng là anh đang đi theo tôi.”
Phó Gia Hào tức giận hất tay cô ra, cuối cùng anh ta như bùng nổ: “Cô tên là gì, nhà ở đâu?! Tôi phải kiện cô, kiện cô về tội tấn công và gây thương tích cho người khác.”
Hình Dục bất lực cười: “Bình tĩnh chút đi, đây đâu phải nước Anh.”
“Trung Quốc không có luật pháp hay sao? Cô đừng huênh hoang quá! Nếu không phải vì thấy cô là con gái...”
Lịch sự phong độ cái gì gì đó, khái niệm đó càng lúc càng bỏ xa Phó Gia Hào.
“Muốn đánh tôi à? Cứ thử xem, đánh thắng tôi rồi hãy nói.” Hình Dục chỉ vào anh ta móc móc tay khiêu chiến, đưa anh ta vào trong một con hẻm nh
Cô bỏ cặp sách xuống, chống một chân lên tường bắt đầu giãn gân giãn cốt.
Phó Gia Hào cởi áo khoác ngoài ra, hai tay khoanh trước ngực, đứng dựa vào tường nhìn cô khinh thường. Anh ta đã không còn nhớ tại sao mình lại đánh nhau với con gái nữa. Nhưng cách này có vẻ là cách xả giận tốt đấy.
“Này, tôi đã học quyền anh, đánh cô bị thương tôi không chịu trách nhiệm đâu...”
Hình Dục chỉ cười không nói, hai tay từ từ khép lại, thủ thế.
***
Mười phút sau, từ trong con hẻm vọng ra những tiếng hò hét ầm ĩ.
“Cô làm thế là vi phạm nguyên tắc thi đấu! Cô mà còn đá vào hạ bộ tôi nữa tôi sẽ giết cô!” Phó Gia Hào một tay chống tường, đau khổ nói.
Hình Dục nghiêng đầu cười, quét chân đá một cú nữa trúng ngực của Phó Gia Hào, rầm, chàng trai cao một mét tám mấy bị một cô gái cao hơn mét sáu lăm đạp ngã xuống nền.
Phó Gia Hào lắc lắc cái đầu đang ù ù của mình, lại thấy Hình Dục khoác ba lô lên vai định bỏ đi, cô gái này, chẳng đạo đức chút nào cả! Anh ta ôm ngực đứng dậy: “Cô đứng lại! Tôi có thù oán gì với cô à?”
“À, thấy không thuận mắt!” Hình Dục lau lau mồ hôi, ánh mắt nhìn như rất bình tĩnh song vẫn để lộ vài tia giận dữ.
Cô thấy không còn sớm nữa, nên không muốn cho Phó Gia Hào có cơ hội truy hỏi tiếp, nhấc chân lên định đi về nhà ăn tối chúc mừng sinh nhật Hình Khải.
Phó Gia Hào không đuổi theo, ánh mắt ngoài vẻ khó tin ra thì còn là sự khó hiểu, coi như xui xẻo, gặp một cô gái điên. Có điều, anh ta không thể cứ thế này mà cho qua, bởi vì, người như anh ta mà lại bị con gái đánh?!
Hình Dục về đến nhà, thấy nhà cửa lộn xộn bừa bãi, cô vội vội vàng vàng chạy thẳng lên tầng hai, An Dao đang ngồi dưới chân giường khóc rấm rứt.
“Chuyện gì thế?”
An Dao ôm chặt lấy Hình Dục, ấm ức bật khóc nức nở: “Mình không chịu được nữa rồi Hình Dục, mình muốn chia tay với Hình Khải...”
“Đừng khóc nữa, kể cho mình nghe xem là chuyện gì?”
“Mình thấy anh ấy cứ vật vờ không có tinh thần gì cả, nên mới pha một tách cà phê mang vào, anh ấy nói không muốn uống, thái độ rất khó chịu. Mình cũng chẳng nói gì, nhưng càng nghĩ càng tủi thân nên bật khóc, bình thường thấy mình khóc anh ấy sẽ chạy ra dỗ dành, lần này lại mặc kệ mình, trong lúc tức giận mình đã vơ mớ sách vở của anh ấy ném hết xuống dưới nhà, thế là anh ấy đạp cửa rồi bỏ đi, cậu nói xem chuyện này có thể trách mình không? Trong lòng anh ấy vốn chẳng có mình!... Hu hu...” An Dao nằm bò ra giường, khóc càng lúc càng to hơn.
Hình Dục lau nước mắt cho bạn: “Hôm nay là sinh nhật anh ấy, tha thứ cho anh ấy lần này đi nhé.”
An Dao lắc đầu khóc lóc: “Yêu nhau lâu như thế rồi, lúc nào mình cũng nhường nhịn anh ấy, chẳng phải là vì yêu anh ấy sao? Nhưng anh ấy không thể cứ đối xử với mình như thế mãi, mình cũng cần được người khác quan tâm chứ...”
Hình Dục vuốt vuốt lưng bạn, cười nói: “Thế quà và hoa anh mình tặng cậu là giả hay sao?”
“Anh ấy là anh trai cậu, lần nào cậu cũng nói giúp cho anh ấy.”
“Thế mình phải nói gì? Nói rằng anh trai mình là người xấu, hai người chia tay đi. Cậu muốn mình nói thế à?” Hình Dục kéo An Dao đang ngồi bệt trên sàn nhà đứng dậy, không biết phải an ủi cô ấy thế nào, liền nói: “Mình đưa cậu về nhà trước nhé, đợi khi nào anh ấy bình tĩnh hai người hãy nói chuyện với nhau, được không?”
An Dao nghe bạn an ủi, tâm trạng cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại, dễ chịu hơn rất nhiều.
“Hay là, mình cứ ở đây đợi anh ấy về, thái độ của mình lúc đó cũng không tốt...”
“Ừ, thế để mình ra ngoài tìm anh ấy.”
“Ừ.” An Dao lại cười tươi tắn.
***
Lúc vào nhà Hình Dục không thấy Kim Mao đâu, cô đi theo con đường mà Hình Khải hay dắt chó đi dạo để tìm anh. Khi cô đi đến đầu hẻm, đúng là đã nhìn thấy Hình Khải đang dắt chó, đang đứng mặt đối mặt với Phó Gia Hào, nhìn không rõ vẻ biểu cảm trên khuôn mặt họ.
Hình Dục quay người đi định tránh, Phó Gia Hào đã liếc thấy cô, anh ta vội lách qua người Hình Khải, vừa đuổi theo vừa hét: “Cô đứng ngay lại! Có gan thì mau nói rõ họ tên cho tôi!”
Hình Khải quay đầu lại nhìn, ban đầu anh chẳng để ý, nhưng khi nhìn kĩ hơn, đột nhiên phát hiện bóng người đang bỏ chạy kia rất quen... Mẹ kiếp! Phó Gia Hào đang đuổi theo Hình Dục nhà anh!
Hình Dục lẩn ngay vào trong hẻm, cô không thể để Hình Khải biết những việc mà cô đã làm với Phó Gia Hào, nếu không Hình Khải chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, bởi vì, quá mất mặt.
Nghĩ đến đây, Hình Dục thò nửa người ra, cố ý để Phó Gia Hào có thể nhìn thấy mình để đuổi theo. Phó Gia Hào quả nhiên “không phụ sự mong đợi” của cô, vội vàng theo gót Hình Dục chạy vào con hẻm nhỏ xíu ngoằn ngoèo như ruột dê.
Hình Khải đứng ở giữa ngã rẽ với rất nhiều những con hẻm khác nhau, nhìn đông nhìn tây không thấy bóng dáng họ đâu. Trong lúc bối rối lo lắng, anh tháo sợi xích trên cổ Đại Dục ra, lệnh: “Đại Dục, mau đánh hơi tìm Tiểu Dục đi!”
lại lắc lắc đầu thè lưỡi, hoàn toàn không có được độ mẫn nhuệ như chó của cảnh sát.
***
Hình Dục nấp trong một con hẻm ở mặt đông của con đường, cô đứng trên một phiến đá, một cánh tay ghì chặt cổ Phó Gia Hào, tay kia bịt chặt miệng anh ta, đầu gối ghè thẳng vào lưng, khiến Phó Gia Hào không thể cử động.
Cho tới khi Hình Khải dắt theo Đại Dục, vừa gọi vừa chạy ngang qua chỗ cô đứng, Hình Dục mới thả tay ra, Phó Gia Hào ho sặc sụa mấy tiếng, nắn nắn chiếc cổ đau tức của mình, người con gái này nhìn thì mềm mại yếu đuối, thế mà khi ra tay lại còn tàn độc hơn cả đàn ông.
“Này… khụ khụ...” Phó Gia Hào còn chưa kịp chỉ trích thì đã bị Hình Dục bịt chặt miệng, Hình Dục đang theo dõi động thái của Hình Khải, thông qua tiếng anh hét gọi để đoán biết vị trí của anh.
Phó Gia Hào chẳng còn sức để tách bàn tay nhỏ của cô đang bịt chặt miệng mình nữa, đột nhiên, anh ta không còn cảm thấy tức giận nữa mà lại thấy tâm trạng mình rất... ngơ ngẩn. Tự nhiên anh ta muốn cười.
“Cùng tôi diễn một vở kịch, đổi lại anh có quyền yêu cầu tôi ba điều. Có điều tôi cũng phải nói luôn, anh không có lựa chọn nào khác đâu.” Hình Dục không kịp suy nghĩ nhiều, nếu cô còn không xuất hiện, rất có thể Hình Khải sẽ huy động lực lượng để tiến hành tìm kiếm.
Phó Gia Hào không ngốc, khi anh ta vô tình gặp Hình Khải trên đường, đã có cảm giác rất lạ rằng cô gái này có liên quan tới Hình Khải, nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng hỏi, thì cô ta lại xuất hiện, sau đó quay đầu bỏ chạy.
“Hình Khải là gì của cô?”
Hình Dục phớt lờ, móc ví tiền ra đưa cho Phó Gia Hào, nói: “Đợi khi Hình Khải đi ngang qua đầu đường này một lần nữa, tôi với anh cùng đi ra, làm như giúp tôi nhặt lại ví tiền, còn việc tại sao anh lại xuất hiện ở đây, anh là người thông minh, tự nghĩ đi.”
Phó Gia Hào đón lấy chiếc ví gập, lật ra liếc nhìn, trong đó có kẹp chứng minh thư của Hình Dục.
“Hình Dục? Thì ra cô là em gái của Hình Khải?” Phó Gia Hào vẫn không hiểu, không đúng, càng rối rắm hơn, anh ta khách sáo hỏi: “Cô là người nhà của Hình Khải, tôi là bạn học của Hình Khải, tôi chẳng thù chẳng oán với cậu ta, xin cô hãy cho tôi biết, tại sao cô lại bất nhã với tôi như thế?”
Hình Dục vốn chẳng nghe thấy anh ta đang nói gì, quay đầu nhìn đường, giơ ba ngón tay lên, nói nhanh: “Đưa anh đi thăm cố cung, mời anh ăn cơm, còn điều thứ ba anh nói xem?”
“Cố cung tôi đi rồi, vịt quay cũng ăn rồi...”
“Thế anh muốn đi đâu?”
“Trung tâm xx. Cô có thể đưa tôi tới đó không?” Phó Gia Hào cố làm khó cô. Hình Dục khẽ khựng người lại, rồi thản nhiên nói: “Được, chỉ cần anh phối hợp với tôi diễn xong vở kịch này. Ngày mai tôi đưa anh đi.”
Phó Gia Hào chau mày: “Tôi có điên mới tin cô. Tôi mới là người có quyền đưa ra ba điều kiện đó, tôi hiểu pháp luật, nên điều kiện tôi đưa ra sẽ tuyệt đối hợp lý, cô có chấp nhận hay không?”
Hình Dục đồng ý, thấy Hình Khải đang quay lại con đường này, cô bước ra khỏi hẻm trước, cố tỏ ra ngơ ngác nhìn Hình Khải: “Thì ra là anh gọi em thật à, em còn cứ tưởng mình nghe nhầm.”
“Em đi đâu vậy? Làm anh tìm loạn khắp cả lên. Vừa rồi có phải có người đuổi theo em không?” Hình Khải thở dốc.
Đúng lúc này, Phó Gia Hào cũng từ trong hẻm bước ra, kinh ngạc hỏi: “Hình Khải?! Thì ra hai người quen nhau à?”
Hình Khải tức giận trừng mắt với Phó Gia Hào: “Cậu đuổi theo em gái tôi làm gì?”
Phó Gia Hào nhún nhún vai, lấy từ trong túi áo ra một chiếc ví tiền, điềm tĩnh nói: “Tôi nhặt được một cái ví trên đường, bên trong có tiền mặt và chứng minh thư. Đầu tiên, tôi phải hỏi rõ người mất đồ xem họ tên và số tiền cô ta nói có khớp với những gì tôi nhặt được không, đúng không? Thế mà cô ta lại coi tôi là người xấu, cô ta chạy đương nhiên tôi phải đuổi theo rồi, sự việc là thế.”
Hình Khải nửa tin nửa ngờ, lại hỏi Hình Dục: “Mất ví tiền rồi em còn chạy làm gì? Hơn nữa, chỉ có kẻ xấu nào chán sống mới xuất hiện ở đây thôi.”
“Em vội chạy về để chúc mừng sinh nhật anh mà, đúng lúc ấy thì nghe thấy có người gọi tên mình.” Hình Dục quay sang nhìn Phó Gia Hào, cúi người: “Cảm ơn.”
Hình Khải nghe có vẻ hợp tình hợp lý, chỉ là thấy sự xuất hiện của Phó Gia Hào là chẳng hợp lý chút nào.
“Chúc mừng sinh nhật cậu, Hình Khải!” Phó Gia Hào ôm Hình Khải thân thiện, cười nói: “Tối qua mình nằm mơ thấy chúa nói với mình rằng, hôm nay cứ đi thẳng về hướng đông sẽ gặp vận may, thì ra vận may của mình là được ăn một bữa cơm của người Trung Quốc... ha ha.”
Hình Khải khựng lại, Giê su mà cũng báo mộng nữa sao?
Hình Dục liếc nhìn Phó Gia Hào một cái, không nên tin vào khả năng nói dối của anh ta.
Hình Khải bất đắc dĩ phải mời người bạn “không mời mà tới” về nhà.
Về đến nhà, nhà cửa đã sạch sẽ gọn gàng như mới, An Dao để lại một tấm thiệp trên hộp bánh sinh nhật.
Xin lỗi, hôm nay thái độ của em thật không ổn, phòng anh em đã dọn gọn gàng rồi, sách cũng đã sắp xếp về chỗ cũ, xin hãy tha thứ cho sự nóng nảy của em, em không muốn phá hỏng tâm trạng của anh, nên về trước. Chúc a vui vẻ, Hình Khải.
Em yêu anh, An Dao.
Nhìn tấm thiệp với những lời lẽ ấm áp, trái tim Hình Khải lại mềm ra.
Anh để Hình Dục ở ngoài phòng khách với Phó Gia Hào, còn mình quay vào phòng ngủ để gọi điện cho An Dao, người phải xin lỗi là anh.
***
Trong phòng khách, Phó Gia Hào nhìn xung quanh, rồi cười hỏi: “Gia đình quân nhân ở Trung Quốc đều khí phách thế này sao?”
Hình Dục đưa cho anh ta nước uống, rồi bật ti vi lên, dặn dò: “Tôi đi nấu cơm, anh đừng có chạy lung tung đấy.”
“...” Phó Gia Hào nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, vẫn không hiểu tại sao Hình Dục lại có thái độ thù địch với mình như vậy.
Nửa tiếng sau, Hình Khải đi xuống nhà, nụ cười vui vẻ nở trên môi, anh không phải là không thể hiểu được tâm trạng của An Dao, chỉ có điều anh luôn coi nhẹ cảm nhận của một cô gái bình thường, nói cách khác thì là, chính Hình Dục đã khiến anh hình thành thói quen xấu đó, thỉnh thoảng quên mất con gái thích dỗ dành.
Có điều, khi anh nhìn thấy Phó Gia Hào đang ngồi trong phòng khách, tâm trạng lập tức thay đổi.
Tại sao ngày sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần của anh lại phải cùng chia sẻ với Phó Gia Hào?
“Hình Dục, Dương Minh sao chưa sang?”
“Vừa rồi anh ấy gọi điện, máy bay hạ cánh muộn, có lẽ phải nửa đêm mới về đến nhà. Anh Dương Minh còn bảo em nói với anh, anh ấy mua cho anh rất nhiều quà.” Hình Dục thò đầu ra từ trong bếp.
Hình Khải ừ hữ một cách hờ hững, mấy năm gần đây Đặng Dương Minh sống rất thoải mái, cậu ta thích chụp ảnh nên đi ngao du khắp nơi. Hình Khải nhìn lại mình sắp biến thành con mọt sách đến nơi, thở dài buồn bã.
Phó Gia Hào ngầm cảm nhận được cả hai anh em nhà này có vẻ không thích mình, nhưng mùi thơm quyến rũ bay ra từ bếp, khiến anh ta quyết định sẽ ở lại ăn cơm xong rồi mới về.
“Em gái cậu xinh đẹp thật đấy.” Phó Gia Hào thấy Hình Khải ngồi xuống đối diện với mình nhưng giữ thái độ im lặng, anh ta định khơi chuyện.
Nhưng đề tài này càng khiến Hình Khải thấy ác cảm hơn, anh lạnh lùng: “Tiêu chuẩn của mỹ nữ Trung Quốc trong định nghĩa của người nước ngoài các cậu chẳng phải là mắt phượng sao?”
Phó Gia Hào không phủ nhận, nhưng anh ta có quan điểm thẩm mĩ riêng, nửa đùa nửa thật giải thích: “Những cô gái mắt to luôn có sức hấp dẫn riêng đối với mình.”
Hình Khải sang ngồi cạnh khoác vai anh ta, dùng sức bóp mạnh một cái, ánh mắt sắc nhọn, cảnh cáo: “Những cô gái khác tùy cậu, hòng nhòm ngó Hình Dục nhà mình.”
Vai Phó Gia Hào bị anh bóp đau nhói, bất lực cười cười: “Xin lỗi, quên mất đây là Trung Quốc, có những việc không nên nói đùa, mau bỏ mình ra...”
Hình Khải lại chẳng có ý cười, nói giọng rất gia trưởng: “Mặc kệ là cậu đùa hay thật, đừng có nhòm ngó em gái mình.”
Đám đàn ông con trai ghét nhất là bị đe dọa, Phó Gia Hào miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng đã có kế hoạch.
“Hình Khải, cậu có gì bất mãn với mình à?”
“Đương nhiên là không, Trung - Anh từ trước tới nay vẫn là bạn tốt.”
“Mình là người Trung Quốc.”
“Người Trung Quốc không ai có đôi mắt xanh sáng rực như mắt sói thế kia.” Hình Khải đứng dậy, vờ tru lên hai tiếng.
Cậu bạn này thật quá ấu trĩ.
Đồ ăn được mang lên, Hình Dục gọi hai người vào ăn cơm.
Được sự cho phép của Hình Dục, Phó Gia Hào nếm thử miếng thịt màu cam trong đĩa, mắt anh ta sáng lên, giơ ngón cái, hết lời khen ngợi: “Thơm quá, đây là món thịt chua ngọt ngon nhất mà tôi từng được ăn.”
Hình Dục miễn cưỡng cười: “Anh phải ăn cơm nữa, đây gọi là món thịt lợn xào dứa.”
Phó Gia Hào là người dễ tính, chỉ cười ha ha hai tiếng, gọi sai thì sai chứ sao.
Hình Dục rót rượu trắng vào hai chiếc cốc cho hai người đàn ông, cô thấy Phó Gia Hào chau chau mày, liền đổi cho anh ta ly nước quả, nói: “Anh uống nước ngọt vậy, người nước ngoài có lẽ không quen uống rượu trắng.”
“Đúng thế đúng thế, cậu nên uống nhiều nước ngọt vào, rượu trắng vừa mạnh vừa cay, tôi không muốn mang cậu vào bệnh viện rửa ruột đâu.” Hình Khải ném một hạt lạc vào miệng.
Phó Gia Hào bị khiêu khích, từng tế bào hung hăng bắt đầu trỗi dậy, anh ta chặn hành động đổ rượu từ cốc của mình sang cốc anh lại, ngửa cổ uống cạn cốc rượu trắng: “Ai nói tôi không thể uống, bao nhiêu cũng không... sợ. Hình Khải, chúc sinh nhật vui vẻ...” Anh ta bị hơi cay của rượu xộc thẳng lên họng, quả thật cảm giác không ổn lắm.
Hình Khải thấy anh ta đã cắn câu, mắt lóe lên ánh nhìn giảo hoạt, anh lập tức bỏ mấy hạt lạc trong lòng bàn tay xuống, cùng bạn uống thêm cốc nữa, Hình Dục phối hợp rất ăn ý, lập tức rót thêm rượu vào cốc cho hai người.
“Hình Dục, hiếm khi nhà ta lại có khách ngoại quốc, mau vào lấy hai chiếc ly thủy tinh ra đây. Anh phải uống thật thoải mái với Phó Gia Hào một bữa.”
“Hả? Mình thấy... không cần đâu.” Phó Gia Hào vội nHình Khải nhướn mày: “Sợ hả?”
“Ừ, mình uống nước ngọt thôi, và thích ăn đồ Hình Dục nấu nữa.” Mí mắt Phó Gia Hào bắt đầu nặng, anh ta không định mang tính mạng mình ra đùa.
Hèn nhát.
Mười phút sau.
Coong coong coong... Phó Gia Hào dùng đũa gõ vào miệng cốc thủy tinh, hai mắt lờ đờ, hát câu được câu chăng: “Happy Birthday To You, Happy Birthday To You, Happy Birthday friend ... Happy Birthday To Hình Khải...” im bặt, rầm, anh ta nằm bẹp xuống bàn.
Hình Khải cầm chai rượu lên nhìn: “Cậu ta mới uống có một cốc, không phải rượu giả đấy chứ?”
Hình Dục nín nhịn một lúc, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.
“Cười gì mà cười? Mau đi lấy thuốc giải rượu đi. Cậu ta không những muốn ăn chực mà còn định ở lại luôn không đi chắc?” Hình Khải dùng ngón tay gí vào đầu anh ta.
Hình Dục vẫn cười, đứng dậy đi lấy thuốc giải rượu, cô nên có lời xin lỗi với anh bạn Phó Gia Hào này.
Nếu Hình Khải đồng ý đón nhận Phó Gia Hào, cô tin hai người họ sẽ trở thành bạn tốt, bởi vì họ rất giống nhau: Háo thắng, yêu bản thân, ấu trĩ, nhưng đều không phải là người có tâm địa xấu, giống hai đứa trẻ to xác thích ồn ào mà thôi.
Hình Khải vác Phó Gia Hòa ra ghế sô pha, đột nhiên thấy Hình Dục cười nhiều hơn bình thường.
Anh trừng mắt nhìn cậu bạn đang nằm co ro trên ghế, Hình Dục không phải đã rung rinh trước thằng cha tây lai này đấy chứ?
Trong lúc Hình Khải còn đang băn khoăn, thì anh lại kinh ngạc khi thấy Hình Dục đỡ Phó Gia Hào dậy, cẩn thận cho anh ta uống thuốc giải rượu.
Cắt!... Hình Khải với tay kéo Hình Dục lại phía mình, Phó Gia Hào đang say lướt khướt mê man không biết gì ngã ập lại xuống ghế sô pha.
Trong phòng ngủ tầng hai.
Hình Khải đứng đối diện với Hình Dục, anh muốn tra hỏi cô, nhưng lại không đủ tư cách!
“Sao thế?” Hình Dục băn khoăn hỏi.
“Em có biết tại sao gần đây anh lại lao đầu vào học như thế không?”
“Vì sắp thi?”
“Chính là vì muốn đánh bại cái tên đang ngủ say như chết dưới nhà kia.”
Hình Dục kéo dài giọng ra ồ lên một tiếng: “Nhưng em có thấy anh ta có điểm nào hơn anh đâu?”
Hình Khải vô thức nhếch mép cười, nhưng anh nhanh chóng làm mặt nghiêm trở lại, nói: “Nếu ý em muốn nói tới tửu lượng, thì chẳng có gì đáng tự hào đâu”
Hình Dục xòengón tay ra, chậm rãi nói: “Quán quân môn Taekwondo; Học viên xuất sắc của trường lục quân, hai mươi mốt tuổi đã thành thạo trong nhận thức về chiến lược quân sự; Tinh thông bốn ngoại ngữ; Có bằng lái xe tăng; Có giấy chứng nhận về kĩ thuật sử dụng súng. Hiện giờ lại đang học ở học viện ngoại giao nơi còn xuất sắc hơn Thanh Hoa, thành tích vẫn dẫn đầu như thế... Hình Khải, anh mới hai hai tuổi, anh muốn ép người khác chết hay ép mình chết đây?”
Hình Khải vò vò tóc, mặc dù tất cả đều là do bố anh ép học, nhưng khi nghe Hình Dục liệt kê, anh cũng thấy mình thật có sức trâu bò.
Hình Dục lại gần, nhón chân lên, do dự một lát, rồi xoa xoa trán anh, cười nói: “Bình thường ngoại ngữ vốn là môn học yêu thích của anh, nếu chuyển từ yêu thích sang thành nhiệm vụ thì sẽ rất mệt mỏi. Anh đã rất xuất sắc rồi, em nghĩ trong một thời gian ngắn sẽ không ai vượt qua được anh đâu.”
Hình Khải nhìn chăm chăm nụ cười trên môi Hình Dục, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy sự “sùng bái” trong ánh mắt cô, không kìm được anh cũng phải mỉm cười...
Anh rất muốn rất muốn làm rõ một chuyện, tại sao người con gái này thỉnh thoảng mới thể hiện sự chân thành của mình, lại có thể dễ dàng gạt bỏ được những khúc mắc trong lòng anh? Cứ như chỉ cần cô thừa nhận sự cố gắng của anh, thì cả thế giới ngoài kia chẳng là gì cả.
----------------Kenhtruyen.hexat.com--------------
Chương 23:Rút cuộc em muốn gì?
Khi Phó Gia Hào tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên ghế sô pha nhà Hình Khải, Hình Dục đang ngồi trước bàn ăn uống sữa đậu nành, thấy anh ta ngồi dậy, cô giơ tay chỉ chỉ vào phòng tắm: “Tôi đã chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới cho anh rồi đấy.”
“Cảm ơn. Hình Khải đâu?” Phó Gia Hào lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình: “Xin lỗi, lần đầu tiên đến thăm nhà bạn mà lại uống say tới mức này.”
“Hình Khải còn chưa dậy, hôm nay có lẽ anh ấy sẽ không đi học.” Hình Dục vừa nói xong, thì nghe có tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy An Dao, hoàn toàn khác với bộ dạng tối qua, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
“Hình Khải vẫn chưa dậy phải không? Cậu cứ làm việc của cậu đi, lát nữa anh ấy dậy mình sẽ đặt cơm cho anh ấy.” An Dao vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy nước uống, cứ như cô ấy mới là nữ chủ nhân của căn nhà này. Mà lần nào đến chơi cô cũng chỉ đi tay không, không phải vì cô keo kiệt không chịu tiêu tiền, mà là đồ dùng trong nhà họ Hình “dư thừa” hơi nhiều.
Hình Dục ừ một tiếng, rồi tiếp tục uống sữa đậu nành.
Trong lúc uống nước An Dao mới để ý thấy người lạ đang ngồi trên ghế sô pha.
Phó Gia Hào chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cô, tôi là bạn học của Hình Khải, Phó Gia Hào.”
“... Khụ khụ, chào anh, tôi là bạn gái của Hình Khải, tôi là An Dao.” An Dao vuốt vuốt ngực, tên thì ngen, thì ra là một chàng con lai. Hình Khải hình như không thích người này lắm.
Phó Gia Hào gật đầu tán thưởng: “Bên cạnh Hình Khải toàn những cô gái đẹp”, nói rồi anh ta đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi đánh răng đã.”
An Dao chớp chớp mắt, liếc về phía Hình Dục, ý muốn hỏi đang có chuyện gì xảy ra ở đây?
Hình Dục thở hắt ra, nói: “Anh ta vô tình nhặt được ví tiền của mình, thế rồi chẳng hiểu sao lại cùng đón sinh nhật với Hình Khải.”
An Dao gật gật đầu, cô cũng chẳng muốn hỏi chi tiết, tóm lại không phải là một mỹ nữ là được.
Tối qua, Hình Khải gọi điện xin lỗi, thái độ rất thành khẩn, cô có muốn giận dỗi thêm cũng khó.
“Hình Dục, cho tôi mượn một chiếc áo sơ mi được không?” Phó Gia Hào thò đầu ra, lắc lắc mái tóc nâu ướt sũng của mình.
Còn tắm nữa? Hình Dục đứng dậy đi lấy một chiếc sơ mi trắng của Hình Khải đưa cho anh ta.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Hình Dục mỉm cười mở cửa:”Anh Dương Minh, vừa xuống máy bay phải không?”
“Một giờ trước!” Đặng Dương Minh đặt mấy hộp quà vào tay Hình Dục, cười nói: “Vội vội vàng vàng vẫn không về kịp sinh nhật của Hình Khải, tên tiểu tử đó chắc thầm chửi rủa sau lưng anh không ít.” Anh ngước mắt lên, nhìn lướt qua người An Dao, An Dao lại thận trọng đứng trước ghế sô pha, mặc dù đã gặp nhau rất nhiều lần, nhưng An Dao không sao có thể thân thiết với Đặng Dương Minh được: “Chào anh...”
Đặng Dương Minh hơi cúi đầu đáp lại, rõ ràng thể hiện thái độ bài xích đối với An Dao.
“Hi, xin chào, tôi là Phó Gia Hào, là bạn học của Hình Khải...” Phó Gia Hào vừa mở cửa phòng tắm bước ra thì nhìn thấy ngay lưng của Đặng Dương Minh, anh ta giật chiếc khăn tắm trên đầu xuống, giơ tay bắt tay Đặng Dương Minh chào hỏi.
Đặng Dương Minh khẽ nắm nhẹ tay anh ta một cái, nhìn Phó Gia Hào từ đầu tới chân một cách lịch sự, sau đó quay sang nói với Hình Dục: “Tí nữa anh sang, mọi người cứ nói chuyện đi.”
Hình Dục tiễn Đặng Dương Minh tới tận cửa nhà họ Đặng, đại khái giải thích rõ nguyên nhân vì sao Phó Gia Hào lại xuất hiện ở đây.
Nghe xong, Đặng Dương Minh cười lấy lệ rồi mở cửa mời Hình Dục vào nhà.
Anh lấy từ va li hành lý ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Hình Dục: “Tặng em, cầm lấy đi.”
Hình Dục mở hộp ra nhìn, là một con dao găm nhỏ bằng bạc của Tây Tạng, làm thủ công rất tinh xảo.
“Cảm ơn anh Dương Minh, đẹp lắm, nhưng sao lần nào anh tặng quà cho em cũng là tặng đồ lưu niệm thế?” Hình Dục lấy con dao găm ra khua khua hai cái.
“Anh tặng đồ trang sức cho em em sẽ đeo chứ? Tặng em quần áo em có mặc không?”
Hình Dục khựng người lại, rồi lắc lắc đầu.
Hai tay Đặng Dương Minh giơ lên cao như muốn diễn tả: “Anh hy vọng cuộc sống của em sẽ màu sắc hơn.”
Hình Dục mím môi khẽ cười, nhưng rồi nụ cười dần dần tắt ngấm, cô trịnh trọng nói: “Chỉ cần tâm trạng của Hình Khải ổn định, thì cuộc sống của em tự nhiên cũng sẽ thoải mái hơn.”
Đặng Dương Minh ngập ngừng, nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cô, anh hỏi lảng sang chuyện khác: “Tên tiểu tử đó gần đây lại gây sự rồi phải không?”
Trước mặt một người thông minh không nên nhắc lại cùng một ấn đề, Hình Dục cố nén giận, nghiêng đầu cười: “Không ạ, gần đây áp lực học hành lớn quá. Có thời gian anh hãy nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, Hình Khải thích nhất là ngồi tán chuyện cùng anh.”
Đặng Dương Minh ừ một tiếng, anh vẫn không sao nắm bắt được suy nghĩ của Hình Dục.
Hình Dục quay về nhà, Phó Gia Hào đúng là không hề coi mình là người ngoài, đang ngồi trên bàn ăn quẩy, còn nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Hình Dục: “Hôm nay tôi cũng không đi học, cô đi cùng tôi đến vài nơi nhé?” Phó Gia Hào nhìn cô nhướn nhướn mày, tuyên bố “ba điều kiện” kia chính thức khởi động.
Hình Dục còn chưa kịp nói gì, An Dao đã phun một miếng nước trong miệng ra, cô nhìn Phó Gia Hào: “Không phải tôi dọa anh đâu, nhưng anh muốn ra ngoài cùng Hình Dục thật à?”
“Đúng thế, có vấn đề gì không?”
“Anh chán sống rồi chắc?”
Phó Gia Hào hít một hơi, liếc mắt nhìn lên khẩu súng treo trên tường: “Lẽ nào cô ấy biết dùng súng?”
An Dao phì cười, nói với giọng ghen tị: “Anh không biết Hình Dục là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Hình Khải à?”
Phó Gia Hào nhớ tới lời cảnh cáo của Hình Khải, anh ta miễn cưỡng nhún nhún vai: “Biết thì biết, nhưng, Hình Dục chủ động hẹn tôi, tôi vô tội, không tin hỏi cô ấy.”
An Dao quay đầu nhìn về phía Hình Dục: “Thật hay giả vậy?”
Hình Dục đương nhiên không thể nói rõ nguyên nhân, đành im lặng ngầm thừa nhận.
An Dao lại một lần nữa quan sát Phó Gia Hào từ đầu tới chân, anh ta đúng là rất đẹp trai, tốt nhất Hình Dục nên rung động trước anh ta, đừng lằng nhằng với Hình Khải của cô nữa.
Hình Dục quay vào phòng thay quần áo, đi đến trước bàn ăn giục: “Ăn nhanh lên, tôi đưa anh đến trung tâm xx.”
“Đùa à?”
“Cậu thấy mình giống đang nói đùa không?” Hình Dục nghiêm mặt.
“Ok! Không ăn nữa, xuất phát thôi!” Phó Gia Hào hào hứng.
Mười phút sau.
Hình Dục đưa Phó Gia Hào đến bên ngoài trung tâm xx, Phó Gia Hào nhìn bức tường cao sừng sững trước mắt, hào hứng tới mức chân tay quay cuồng, nhưng anh ta phát hiện ra một việc, Hình Dục chần chừ không đưa anh ta vào cửa chính.
“Còn chưa mở cửa à?”
“Anh tưởng đây là công viên chắc? Họ đã làm việc từ lâu rồi.”
Con đường này cũng thuộc địa bàn của Trung Nam Hải, anh bị lừa rồi.
“Này, người Trung Quốc các cô chẳng phải có câu nói thế này hay sao, làm người phải trượng nghĩa!” Phó Gia Hào bất lực nhìn trời.
Hình Dục lấy từ trong ba lô ra một chai nước suối đưa cho anh ta: “Chúng tôi còn một câu nói khác nữa, lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi.”
Phó Gia Hào ho hai tiếng: “Cô đúng là cô gái đặc biệt, thái độ lúc nào cũng rất bình tĩnh.”
Hình Dục không phủ nhận: “Còn hai điều kiện nữa, tiếp tục hay để hôm khác.”
“Cho tôi số di động.”
“Tôi không có di động.”
“Đừng đùa, nhà cô có tiền vậy mà.”
“Tôi không có bạn, nhà lại có máy bàn, tôi cũng chẳng cần liên lạc với ai.”
Phó Gia Hào thấy cô không giống đang nói đùa, nhưng, nhìn cách ăn mặc phục sức của Hình Dục không hề đơn giản, mặc dù màu sắc khá trầm, nhưng đều là quần áo của những nhãn hàng nổi tiếng.
Hình Dục biết anh ta đang nhìn gì, chẳng buồn giải thích, chỉ nói: “Nếu hôm nay anh có thể thực hiện hết cả ba điều kiện của mình thì tôi rất biết ơn anh.”
“Nói tới sự biết ơn, liệu cô có nên xin lỗi tôi không?”
“Hả?”
“Cô vô duyên vô cớ chạy tới cổng trường tìm tôi sỉ nhục, chẳng nói chẳng rằng liền bỏ đi, cô còn chỉ thị cho những binh sĩ đó tấn công tôi, sau đó lại đơn phương khiêu chiến, tôi vì tự vệ mà bị cô đánh cho một trận, sau đó lại ép tôi phải diễn kịch trước mặt anh trai cô. Cô không nên có lời xin lỗi trước vô số những hành động vô lý đó của mình à?”
Hình Dục cụp mắt xuống thừa nhận, hỏi: “Đây có được coi là yêu cầu thứ hai không?”
Phó Gia Hào ngượng ngùng.
Anh ta một tay chống tường, thở hắt ra: “Thôi, làm bạn gái của tôi đi. Đây là yêu cầu thứ hai, mặc dù đối với cô mà nói thì có thể được coi là một điều có lợi, nhưng tôi bị cô chọc tức tới mức chẳng còn gì để nói nữa, tạm thời không nghĩ ra yêu cầu nào khác.”
Hình Dục lấy từ trong ví ra năm trăm tệ, quyết đoán gí thẳng vào tay Phó Gia Hào.
“Cô làm vậy có ý gì?”
“Giá qua đêm với một cô gái ở thành phố này khoảng từ một trăm tệ trở lên, năm trăm tệ có lẽ cũng tìm được một cô kha khá.”
Phó Gia Hào vò đầu bứt tai, đập đầu vào tường.
“Được rồi. Mời anh nói ra yêu cầu thứ ba mau đi.” Hình Dục nhìn đồng hồ, bộ dạng như đang sốt sắng.
“Cô... cô làm vậy là ép buộc người ta quá!”
Phó Gia Hào trừng mắt, nhìn về hướng anh cảnh vệ đang bồng súng, ánh mắt anh ta lóe lên những tia nhìn giảo hoạt, anh ta chậm rãi giơ tay chỉ về phía cổng chính của trung tâm xx: “Cô có thể đi qua cánh cổng kia, đứng trong đó đủ mười phút coi như là xong yêu cầu thứ ba.”
Hình Dục nghiêng đầu nhìn, hỏi lại lần nữa để xác định: “Đấy là anh nói nhé, nếu tôi có thể vào trong, thì chúng ta coi như hòa.”
“Đại trượng phu, nói được làm được.” Phó Gia Hào ung dung thổi vào đầu ngón tay.
Hình Dục do dự một lát, rồi đi đến cửa chính. Phó Gia Hào đứng dựa vào tường, bấm giờ, tính toán thời gian mà cô sẽ phải khóc và chạy ra.
Nhưng Phó Gia Hào thật bất ngờ, anh không biết Hình Dục đã nói gì với anh cảnh vệ kia, lại đường hoàng bước vào trong cổng như thế.
Phó Gia Hào vừa hoang mang vừa bước lại, không đợi cho anh đến quá gần, anh cảnh vệ tay bồng súng đã chặn lại.
Còn Hình Dục thì đang ngồi trên chiếc ghế đá phía trong, vẫy vẫy tay với anh ta.
Mười phút sau, cô đi ra rất đúng giờ.
Hình Dục chỉ cười không nói gì, vẫy tay chào Phó Gia Hào lần nữa, rồi ung dung bỏ đi.
Phó Gia Hào nhìn theo bóng cô, tay sờ sờ cằm bật cười, càng không có được lại càng muốn giành lấy, trong biển người bao la, cuối cùng cũng xuất hiện mục tiêu mới khiến anh ta muốn khiêu chiến chinh phục cô gái mạnh mẽ này, nhất định phải chinh phục cô ấy.
“Mình về rồi.” Hình Dục thấy trong phòng khách không có ai vừa thay giày vừa đánh tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ngủ của Hình Khải, ngay sau đó là tiếng đồ đạc rơi.
Hình Dục vội vàng chạy lên tầng, thấy cửa phòng không khóa, cô đẩy cửa bước vào, cô đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.
Quần áo ngủ của Hình Khải xộc xệch, An Dao ngồi vắt ngang trên người Hình Khải, hai tay vòng ôm cổ anh, tư thế vô cùng gần gũi, ám muội.
Hình Khải hình như nghe thấy tiếng mở cửa, định đứng dậy, nhưng bị An Dao chặn mất tầm nhìn.
“Hình Khải, chúng ta kết hôn đi, đừng tơ tưởng tới Hình Dục nữa, em xin anh đấy Hình Khải, người thật lòng thật dạ yêu anh là em...” Giọng An Dao run run, bộ dạng ngây thơ đáng thương, cô đã nghe thấy Hình Khải gọi tên Hình Dục trong lúc anh ngủ mơ. Cô không thể đợi thêm được nữa, còn tiếp tục thế này, cô có thể nhìn thấy kết cục bi thảm của chính mình.
Hình Khải rất lâu không trả lời, nhìm chằm chằm vào An Dao, cuối cùng, anh từ từ giơ tay lên, áp vào má cô. Kết hôn... nhắc tới từ này anh đột nhiên lại nhớ tới Hình Dục.
Không kìm được anh khẽ thở dài, tiếng động nhỏ ngoài cửa cắt đứt suy nghĩ của anh.
Cũng không biết tại sao, anh đột ngột đẩy An Dao xuống giường, mở cửa phòng ra lao vào phòng của Hình Dục. Nhưng trong phòng trống không, xem ra anh nghĩ nhiều quá rồi...
Đặng Dương Minh đang định ra ngoài, bỗng thấy Hình Dục xiêu xiêu vẹo vẹo từ đằng xa chạy tới, mặt đầy nước mắt, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh không nói không rằng cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô: “Sao thế?”
Hình Dục cúi đầu không đáp, nước mắt lã chã rơi.
Đặng Dương Minh khẽ khựng lại, mở cửa kéo cô vào phòng sưởi ấm.
“Xảy ra chuyện gì à?”
Hình Dục cuộn người trên ghế sô pha, liên tục lắc đầu.
Đặng Dương Minh nghi hoặc chớp chớp mắt, vô tình nhìn thấy vết máu trên tay cô, kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế này? Hình Khải đánh em à?”
Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm.
“Vì cô gái tên là An Dao kia phải không?”
Hình Dục khịt khịt mũi, lau nước mắt, cười nói: “Em thật vô dụng, tự mình ngã lại còn khóc, thật là vô dụng...”
Đặng Dương Minh không truy hỏi nữa, yên lặng ngồi một bên quan sát cô, cho tới khi cô rời đi, anh vẫn không biết cô bị làm sao.
Chương 24 : Anh không nên mất bình tĩnh sao?
Hình Phục Quốc bớt chút thời gian rảnh về nhà ăn cơm, lẽ ra cả nhà đã có thể vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng Hình Khải đã đưa ra một quyết định khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Hình Khải, các con đều còn trẻ, gặp người lớn bây giờ có phải sớm quá không?” Hình Phục Quốc nhất thời không hiểu, con trai muốn đưa bạn gái về ra mắt ông?
“Thành gia lập nghiệp, đây chẳng phải câu mà bố vẫn hay nói sao? Con đã nghĩ rất kĩ rồi.”
Hình Khải quan sát vẻ mặt bình lặng như tờ của Hình Dục, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, anh rất hi vọng cô sẽ đứng bật dậy mà phản đối, nhưng cô gần như coi mình là người ngoài cuc.
Hình Phục Quốc quá đỗi bất ngờ, ở vào vị trí khá lúng túng khó xử, ông không truy hỏi gia cảnh của cô gái kia ngay, mà gọi Hình Dục vào phòng hỏi riêng.
Hình Phục Quốc châm thuốc, vẻ mặt khó xử nhìn Hình Dục, không biết nên bắt đầu như thế nào.
“Tiểu Dục con có biết cô gái này không?”
Hình Dục lẳng lặng gật đầu: “Bố An Dao là hiệu phó trường con, mẹ cô ấy là trưởng khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện thành phố, nhà cô ấy ba đời theo nghề y...” những lời cuối cùng dần dần biến mất nơi bờ môi Hình Dục.
“Đợi đã Tiểu Dục, cô gái đó tên là An Dao?” Hình Phục Quốc đột nhiên để ý đến tên của cô gái kia.
“Bố, chuyện này bố hỏi Hình Khải được không?” Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu cụp mắt, không nhìn rõ vẻ mặt cô.
Hình Phục Quốc im lặng hồi lâu, vỗ vỗ tay Hình Dục: “Tiểu Dục, bố chỉ muốn nghe con nói một câu thật lòng, con thật sự không muốn lấy Hình Khải? Hay do Hình Khải theo đuổi bạn học của con nên khiến con phải từ bỏ?”
Hình Dục cười lắc đầu, vẫn chỉ im lặng.
Hình Phục Quốc chăm chú quan sát sắc mặt Hình Dục, cho dù chỉ cần thoáng thấy một tia bất mãn nào trong ánh mắt Hình Dục, ông tin mình cũng có thể nắm bắt được ngay, nhưng Hình Dục chẳng có vẻ gì là buồn cả, cũng không thể nói là hoàn toàn vô cảm, dường như cô cố ý tỏ ra thản nhiên thôi.
“Cho dù cô gái tên là An Dao kia cuối cùng có trở thành vợ Hình Khải hay không thì người duy nhất bố lo lắng lại chính là con. Bố không thể để mất người con gái hiếu thuận như con được.” Hình Phục Quốc đã nói rất rõ ràng, nếu Hình Dục không thích An Dao, thì dù ông phải dùng vũ lực để trấn áp cũng quyết không để cô gái kia và Hình Khải được sống bên nhau.
Hình Dục ngồi thụp xuống trước mặt Hình Phục Quốc, mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô.
“Bố... con vẫn ổn.”
Hình Phục Quốc xoa xoa đầu cô, mặc dù nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là da thịt của mình, nhưng ông vẫn có phần thiên vị, con trai ông đã thích cô gái kia như thế, lẽ nào ông còn có thể làm gì, vác gậy đuổi đánh nó ư?
“Tiểu Dục, để con phải chịu ấm ức rồi.”
“Con không ấm ức gì đâu ạ, Hình Khải vui, con cũng mừng cho anh ấy.” Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Hình Phục Quốc mỉm cười một cách bất lực, Hình Dục là con ruột của ông thì có phải tốt biết bao nhiêu.
Hai bố con quay trở lại bàn ăn, Hình Phục Quốc không muốn bàn luận về chuyện của con dâu tương lai trước mặt Hình Dục, cả ba người cùng chìm vào im lặng.
Uống canh xong, Hình Phục Quốc còn vội đi công việc, trước khi đi cũng đã tìm hiểu thông tin cơ bản về cô gái tên là An Dao. Mặc dù Hình Khải rất tùy tiện quyết định việc kết hôn của mình, nhưng hôn nhân của con cái cán bộ cao cấp không phải chuyện đơn giản như anh yêu tôi tôi yêu anh là có thể về sống cùng nhau.
***
Hình Khải múc một thìa canh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Hình Dục.
“Bố nói gì với em thế?”
“Không có gì. Chỉ hỏi về gia đình An Dao thôi.”
“Còn gì nữa không?”
“Không.”Hình Dục lấy từ trong nồi ra mấy con tôm sông bỏ vào bát canh của Hình Khải.
Hình Khải trừng mắt nhìn cô, tự nhiên anh nổi giận vô cớ.
“Anh muốn đưa An Dao về gặp bố chúng ta, điều đó có nghĩa là gì em biết không? Em không có gì muốn nói sao?”
“Anh muốn em nói gì?” Hình Dục ngẩng đầu, chạy ra trước tủ rượu lấy một chai rượu nho, rót vào hai chiếc ly, rồi cầm ly lên nói, “Chúc mừng” sau đó tự mình uống cạn.
Bàn tay cầm ly rượu của Hình Khải, từ từ đưa lên cao, chất lỏng màu hoa đào sóng sánh theo lửa giận dồn xuống đầu ngón tay anh.
Hình Dục thấy anh không nói gì, có chút gượng gạo, lại rót thêm cho mình một ly khác, định nói gì lại thôi, chỉ đặt ly rượu lên môi, đang định uống thì bị Hình Khải vung tay hất bay.
Thấy vậy, nụ cười của Hình Dục vụt tắt, cô đứng dậy, đi lấy chổi và hót rác thu dọn mảnh thủy tinh vỡ, sau khi quét sạch, cô lại lấy giẻ ra lau nhà, lau xong, rửa tay quay người bỏ vào phòng ngủ.
Hình Khải kéo tay Hình Dục giật lại, nhìn cô trừng trừng với ánh mắt khó tin, cơn giận dồn nén trong lòng không cách nào giải phóng được.
Hàng ngày mỗi lần đi ngủ và ngủ dậy anh đều phải tự nói với mình một lần rằng: Hình Dục là em gái anh, phải đối xử với cô như với chính em gái ruột. Cứ nhắc đi nhắc lại như thế để ru ngủ chính mình. Nửa năm nay, anh đúng là đã làm được điều đó, học cách không để lộ tình cảm ra ngoài. Nhưng Hình Dục dựa vào cái gì mà bĩnh tĩnh như thế khi nghe tin anh muốn đưa An Dao về gặp bố mình? Còn anh dựa vào cái gì mà lại quan tâm tới cảm nhận của cô?
Hình Dục mất đi vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày, cô ra sức hất tay anh ra. Cô đẩy mạnh Hình Khải một cái, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Hình Khải! Đã đủ chưa? Rút cuộc anh còn muốn em thế nào nữa?”
“Muốn em phải thế nào? Câu này anh nói mới đúng chứ?!” Hình Khải quá phẫn nộ, giờ trong đầu anh chỉ có thể nghĩ được rằng, mẹ kiếp, Hình Dục chẳng buồn quan tâm tới anh dù chỉ một chút xíu, chẳng buồn để ý xem anh sống với ai!
Hình Khải thậm chí còn chưa cả suy nghĩ đến việc tại sao mình lại tức giận như thế? Tại sao lại kỳ lạ như thế? Những lời nói cay nghiệt chua ngoa, chẳng qua sự kiểm duyệt của đại não cứ thế buột miệng tuôn ra.
Một cái bạt tai như trời giáng của Hình Dục bổ xuống, tất cả đột ngột dừng lại.
“Hình Khải, anh dựa vào cái gì mà có thể gào thét lên như thế với em?”
Ánh mắt Hình Khải vằn máu, chầm chậm giơ tay lên chỉ vào cô, ngón tay đã bắt đầu run run, không thốt ra được dù chỉ là nửa câu. Đúng thế, anh dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc anh không ngừng diễn kịch hôn hít thân thiết với vô số những cô gái khác trước mặt cô sao? Hay dựa vào việc rõ ràng anh đã biết tình cảm của mình nhưng lại thà chết chứ không thừa nhận là thích cô?
Cuối cùng, Hình Khải giơ tay quệt mắt, đạp cửa đi ra.
Hình Khải ngồi trong mưa, nhớ lại năm mình mười bảy tuổi, anh đội mưa chạy ra bãi rác lục tìm đôi giày thể thao trắng của Hình Dục, anh khi ấy, rất ngốc, còn anh bây giờ, càng ngốc hơn.
Anh lấy hết sức, tự cho mình một cái bạt tai. Anh nếm mùi máu qua kẽ răng, anh rất muốn biết cảm giác lúc này liệu có đau đớn hơn cái bạt tai vừa rồi không, liệu có đau đớn hơn sự đau đớn trong trái tim anh không.
Hình Khải ngẩng đầu lên, để mặc cho nước mưa xối lên người, cứ thế, ngồi suốt một đêm.
Nhưng anh lại không biết rằng...
Hình Dục đứng ngay cùng anh dầm mưa cả đêm.
Ngày hôm sau.
Bọn họ đều ốm cả, ai nằm trong phòng ngủ của người nấy.
Cho tới gần tối, Hình Khải mới lảo đảo nặng nề tỉnh dậy. Anh cố gắng lết ra khỏi phòng ngủ, vừa ho vừa đi tìm thuốc giảm sốt, lật tung cả tủ thuốc lên vẫn không tìm thấy thuốc đâu. Hình Dục không có nhà, anh chẳng tìm thấy thứ gì hết.
Hình Khải nằm vật xuống ghế sô pha, không biết là đói hay là mắc bệnh gì nặng, mà đến sức lực để tự rót cho mình cốc nước anh cũng chẳng có nữa.
Lúc này, một tràng ho dài vọng ra từ phòng ngủ của Hình Dục, Hình Khải tưởng mình ù tai nghe nhầm, anh cuộn người trên ghế, toàn thân lúc nóng lúc lạnh.
Không lâu sau, từ phòng của Hình Dục lại vọng ra tiếng bụp mạnh, Hình Khải tỉnh dậy, loạng choạng đi tới trước cửa phòng ngủ của Hình Dục: “Hình Dục... khụ khụ... Hình Dục, mở... cửa...” Anh trượt theo cửa ngồi phịch xuống nền, hai chân mềm nhũn.
Đợi mấy phút, không thấy Hình Dục ra mở cửa, anh đành tự mình đẩy cửa vào, Hình Dục nằm dưới nền, hai tay ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Hình Dục?!...” Hình Khải vừa bò vừa lăn xông vào phòng Hình Dục, túm lấy vai cô mà lắc, vội vàng gọi: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi, em đừng làm anh sợ Hình Dục...” nhưng cô chẳng có phản ứng gì, Hình Khải phát hiện ra cô đã hôn mê.
Hình Khải vội vàng với điện thoại trên đầu giường, đang định gọi cấp cứu, thì Hình Dục giằng cánh tay anh: “Em không sao...”
Hình Khải sờ trán cô, nóng như lửa, lại cầm điện thoại lên.
“Uống thuốc là khỏi ngay thôi. Tủ thuốc trong phòng sách...”
“Ừ, anh đi lấy.”
Hình Khải bế cô lên giường trước, rồi chạy ra khỏi cửa, chỉ nghe thấy những tiếng loang choang vang lên, anh nhanh chóng cầm một chai nước suối quay vào.
Anh ngồi xuống cạnh giường, ôm vai đỡ cô ngồi dậy, vừa dùng răng mở nắp chai, vừa nhét thuốc giảm sốt vào miệng Hình Dục, cho tới tận khi thấy cô nuốt thuốc xuống anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình Dục dựa vào vai Hình Khải, nghiêng đầu nhìn anh, bất giác chau mày, vì thấy ở khóe miệng anh có vết bầm tím.
Cô khó khăn giơ tay lên, rồi lại thõng xuống, mắt cay cay, kéo chăn trùm lên đầu.
Cô núp trong chăn, run rẩy.
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô khiến Hình Khải nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra vào tối qua: “Hình Dục, còn nhớ câu trước kia anh từng hỏi em không? Nếu như bây giờ và sau này anh chỉ đối tốt với một mình em, liệu em có thích anh không? Câu hỏi đấy là thật, nhưng... em lại chưa bao giờ cho là thật.”
Hình Dục kéo một góc chăn xuống, ngước nhìn anh với đôi mắt đỏ mọng, cô đợi anh nói tiếp, nhưng anh lại chỉ nói: “Em cần phải sống, sống thật khỏe mạnh, anh chỉ yêu cầu em điều đó thôi.”
Chương 25 : Năm Hình Dục 10 tuổi
Hình Dục tên thật là An Diêu, sinh ra trong một ngôi làng nhỏ khá “hoang vắng”, bố mẹ đều là quân nhân, bố cô tên An Quốc Lương, mẹ tên Diêu Thư Mẫn, ên cô được ghép lại từ họ bố và họ mẹ.
An Diêu rất thích tên của mình, mặc dù từ sau khi cô sinh ra bố mẹ cũng không thường xuyên về căn nhà đó, nhưng cô là An Diêu, cái tên bao hàm tình yêu của cả bố và mẹ, là bảo bối của bố mẹ, cô đã nghĩ thế.
Song, suy nghĩ của cô khá thiên lệch. Bởi vì trong một lần bố mẹ cãi nhau họ đã để lộ ra rằng, nếu không phải vì đứa con gái là cô, họ sớm đã không muốn sống cùng nhau nữa. Bố đạp cửa bỏ đi, còn mẹ tự giam mình trong phòng khóc rấm rứt.
Trong lúc họ cãi nhau, An Diêu đứng trong căn bếp ngay bên cạnh nấu cơm.
Bố mẹ cô hiếm khi về nhà, chỉ có trời mới biết cô vui thế nào, nhưng sau khi nghe những lời họ nói trong lúc cãi vã xong, cô cũng không biết cảm giác trong lòng mình là thế nào nữa, bởi vì sự ra đời của cô chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nên chẳng ai bỏ thời gian về nhà chăm sóc quan tâm đến cô.
Cô cúi gằm đầu, những cọng rau bóng mỡ vẫn đang được đảo đều trong chảo, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào đó, hòa lẫn trong đám dầu mỡ.
Thì ra hai người không yêu nhau cũng có thể sống cùng nhau, thậm chí trong mắt người ngoài họ vẫn là một cặp vợ chồng ân ái đầy thương yêu. Nhưng vấn đề là, cảnh tượng bố mẹ tay trong tay đi dạo trên cánh đồng lúa là giả hay sao? Nếu hai người bọn họ không yêu thương nhau tại sao lại sinh ra cô? Còn nữa, sự quan tâm thỉnh thoảng họ vẫn dành cho cô là ảo ư? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào như thế.
Nghĩ đến đây, An Diêu xịt xịt mũi, tự an ủi mình, cũng may cô đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân, không cần phải dựa dẫm vào sự chăm sóc của bất kỳ ai nữa, thậm chí cô còn có thể chăm sóc cho người khác.
Bố, mẹ... con gái vẫn yêu bố mẹ, cho dù bố mẹ không yêu con cũng chẳng sao...
“An Diêu, An Diêu, mau ra giúp bà bắt con gà mái già này nào... Khụ khụ...” Bà Trương đang đứng bên ngoài chuồng gà, mệt tới mức mồ hôi đầm đìa.
“Dạ, cháu ra đây.”
An Diêu sống ở nơi có khá nhiều người già, con cái của họ cũng giống như bố mẹ An Diêu, đều là những quân nhân bình thường, hay trong mắt họ thì là những quân nhân vĩ đại. Họ thường xuyên túc trực nơi tiền tuyến để chống thiên tai cứu người, điều duy nhất mà An Diêu có thể làm giúp những cô những chú giải quyết nỗi lo lắng băn khoăn về hậu phương của mình, chăm sóc cho bố mẹ họ.
An Diêu chạy đuổi theo con gà mái già nhà bà Trương, con gà mái này thỉnh thoảng lại giở chứng, có nhà không về mà cứ chạy ra đầu thôn theo đuôi bọn gà trống.
“Bà Trương, cháu đã bắt con gà mái đó về vườn nhà bà rồi, bà vào nghỉ đi, cháu đi lấy trà cho bà.” An Diêu lau mồ hôi, cười tươi.
Bà Trương cười móm mém, chống gậy chầm chậm đi về vườn, nói: “An Diêu, cháu có biết tại sao con gà mái đó lại cứ hay chạy lung tung không?”
“Tại sao ạ?”
Bà Trương nhấp một ngụm trà, vuốt vuốt mái tóc cô, mặt thoáng buồn: “Ban đầu bà cũng không tin đâu, nhưng nghĩ kĩ lại nơi mà nó thường chạy đến là nơi con của nó bị xe lăn cán chết.”
“Ôi? Ý bà là, con gà mẹ đi tìm con của nó?” An Diêu nghi hoặc hỏi.
“Động vật cũng giống con người, cũng trọng tình trọng nghĩa, mất con đương nhiên chúngđau lòng, chỉ có điều, động vật không thể giống chúng ta, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười thôi.”
Nghe xong những lời này, trong lòng An Diêu có một cảm giác không nói ra được. Lần đầu tiên cô cảm thấy, động vật dường như cũng biết khóc, cũng biết buồn. Cô nhìn về chuồng thỏ trong vườn nhà mình, hôm qua một con thỏ con vừa chết, bản thân cô là chủ nhân của những con thỏ ấy, nhưng cô lại chẳng an táng cho nó tử tế, chẳng trách thỏ mẹ từ chối không ăn không uống, có lẽ nó đang oán trách cô đã không trọn tình vẹn nghĩa của một người chủ nhân.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Song khi cô ngẩng đầu lên, đã thấy mắt bà Trương đầy nước, nhưng một giây trước đó bà còn đang cười cơ mà.
“Sao bà lại khóc thế? Bà không khỏe ạ? Cháu đi mời y tá đến nhé?” An Diêu vội vàng đứng dậy, nhưng bà Trương đã nắm lấy tay cô, bà Trương dùng tay áo để lau nước mắt, cười nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, bà không sao không sao, chỉ là nhớ thằng con quá thôi...”
Năm ngoái có mấy chú bộ đội mặc quân phục đến làng, chú đi đầu tiên tay bê di ảnh đen trắng của con trai cả bà Trương. Khi ấy bà ôm lấy di ảnh con không hề khóc, cũng không nói với các chú bộ đội kia lời nào. Bà vào nhà đóng cửa lại, không ăn không uống, cứ như thế suốt ba ngày.
Thực ra các đơn vị bộ đội đều bố trí cho gia quyến liệt sĩ một căn nhà rất tốt để dưỡng lão, nhưng không ai muốn rời bỏ mảnh đất quê hương để đến đấy sống. Người già thường nói, một khi đi rồi, con cái họ sẽ không thể tìm được đường mà về.
Mặc dù An Diêu chỉ gặp con trai bà một hai lần, nhưng khi cô biết tin chú mất, cô vẫn khóc lên khóc xuống. Cô đau lòng thay cho bà Trương, càng sợ hãi cho chính mình, cô sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ nhận được những tấm ảnh đen trắng như thế.
Song, cô càng hoảng sợ thì càng không thể để lộ ra một chút tâm trạng nào, bởi vì những người sống trong làng này đều hiểu, ngôi làng này là nơi có thể “sản xuất” ra đại hồng thủy. Cho dù chỉ là một con gà chết, một con lợn bị ốm, thì nước mắt họ cũng rơi xuống được. Nước mắt trở thành nỗi nhớ nhung dành cho người thân, trở thành cách để họ thể hiện tình cảm của mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù bi thương hay không.
Vì vậy, An Diêu lúc này mới chỉ mười tuổi, một cô bé con đã tận mắt chứng kiến rất nhiều cảnh sinh li tử biệt, vì không muốn những ông già bà lão quan tâm tới cô phải rơi nước mắt, cô chỉ còn cách cố gắng sống thật tốt, cố gắng mỉm cười, giấu kín nỗi nhớ nhung bố mẹ trong lòng. Nếu bức bách quá, khó chịu quá, cô sẽ chạy ra bờ sông hét lớn, gọi bố, gọi mẹ, gọi tới khi nào cảm thấy dễ chịu mới thôi.
Hỉ nộ ái ố, từ lâu cô đã không còn nữa.