-Bé Nhi…bé Nhi… - Tiếng gọi nhỏ từ cánh cửa vọng vào
-Anh Di…anh gọi em hả? – Bé Nhi thỏ thẻ tránh làm cho những đứa trẻ khác tỉnh giấc
-Uhm…bé Nhi ra đây đi – Thằng con trai vẫy tay gọi
-Nhưng mà….em sợ má năm la
-Một lát thôi…đi mà…
-Có gì mai được không anh Di?
-Đi mà… - Giọng năng nỉ - Một lát thôi má năm không biết đâu
Bé Nhi gật đầu, miễm cười, nhón nhén từng bước chân đi về phía cánh cửa. Thằng bé miễm cười, khi bé Nhi vừa đến cánh cửa thằng bé vội kéo tay bé Nhi chạy ra phía sân sau
-Bé Nhi nhắm mắt lại đi
-Anh Di làm gì vậy?
-Nhắm mắt lại đi rồi anh cho bé Nhi xem, khi nào anh bảo mở mắt ra mới được mở nha!
Gật gật…đầu, miễm cười, bé Nhi làm theo những gì thằng con trai nói. Thằng bé dẫn bé Nhi đi ra phía sau thêm một đoạn nữa, thằng bé bắt đầu thắp những ngọn nến lên, những ngọn nến xếp thành chữ “Mừng sinh nhật bé Nhi”, cầm trên tay hộp quà đi lại phía bé Nhi
-Bé Nhi mở mắt ra đi!
Bé Nhi từ từ mở mắt ra trong ngạc nhiên, thằng bé cất tiếng hát
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you”
-Anh Duy chúc mừng sinh nhật bé Nhi!
Thằng bé miễm cười, trao món quà trên tay cho bé Nhi
-Cám ơn anh Di – Bé Nhi vui mừng đón nhận – Sao anh Di biết hôm nay sinh nhật em?
-Anh vừa mới biết nên…chúc mừng sinh nhật em hơi muộn…
-Dạ, không có cũng không sao mà…em quen rồi
Hai đứa ngồi bệt xuống sân, xung quanh chỉ có ánh sáng duy nhất là những ánh nến lung linh đang dần tan chảy
-Hihi – Duy gãi đầu – Tại lúc trưa đi với em với má năm ra chợ, anh thấy em có vẻ thích chiếc kẹp tóc nên…
-Cám ơn anh, em sẽ…không kẹp tóc đâu
-Sao vậy? Em không thích sao?
-Dạ không phải, em sợ đem ra dùng nó sẽ bị hỏng nên muốn giữ làm kỷ niệm
-Cốc…ngốc quá hỏng thì anh mua cho em cái khác
-Hihi vậy mỗi năm em đều có kẹp tóc hả anh?
-Uhm
-Nhưng em vẫn không dùng đến, em muốn để ngắm thôi!
-Em thiệt là…Uhm, anh chịu thua em luôn
-Hihi…
-Nếu cho bé Nhi một điều ước, em muốn ước gì trong ngày sinh nhật của mình?
-Em sẽ ước mình có thêm ba điều ước nữa
-Vậy anh cho em ước đó, em ước đi
-Xì…vậy nhé! Điều ước thứ nhất em ước em có thể gặp lại mẹ. Điều ước thứ hai em ước anh Di có thể tìm được gia đình mình. Điều ước thứ ba em ước vào sinh nhật mình năm nào cũng có một chiếc bánh kem thiệt to….hihi
-Hai điều đầu tiên thì anh không biết….nhưng điều thứ ba nhất định sau này anh sẽ làm cho em, chịu không?
-Anh Di có biết làm không đó? Em nghi ngờ lắm nha!
-Nè! đừng có khi dễ anh chứ…anh đã nói được là làm được. Mà anh tên Duy chứ có phải tên Di đâu mà cứ gọi anh Di là sao hả?
-Hihi…em thích gọi anh Di…anh Di…anh Di….
-Anh Duy…Anh Duy…mau gọi không gọi anh không tha – thằng bé cù léc bé Nhi
-Haha…Anh Di…anh…anh Duy…rồi đó…nhột…haha…
-Nhớ nha, còn gọi anh Di nữa anh không tha dễ vậy đâu
-Hihi…cám ơn anh Di…nhằm…anh Duy nhiều lắm – Bé Nhi nhìn thấy bàn tay Duy đưa lên vội le lưỡi, sửa ngay cách gọi
-Cám ơn gì chứ hả?
-Thì cám ơn anh đã nhớ đến sinh nhật của em, từ ngày em sống ở đây…đây là ngày sinh nhật mà em vui nhất
-Ngốc…khóc gì hả? – Thằng bé lấy tay lau nước mắt trên mi bé Nhi – Anh mới là người cảm ơn em mới đúng, khi anh vào đây ai cũng xa lánh anh, chỉ có em là nói chuyện với anh, ai cũng sợ anh lây bệnh…
-Hihi tại lúc đó anh bị sốt thêm vào đó vết thương ở chân bị nhiễm trùng ai cũng sợ anh lây bệnh mà….
-Vậy em không sợ sao?
-Dạ có, nhưng mà nhìn anh có một mình em thấy tội…mà cũng nhờ vậy nên giờ mình mới thân nhau nè hihi
-Lúc đó em lại gần anh anh còn mắng em, còn đánh nữa…em không giận anh sao?
-Dạ có chứ…em giận lắm, em còn ghét anh nữa, muốn mặc kệ anh luôn nhưng mà nghe má năm kể về hoàn cảnh của anh tự nhiên em hết giận anh lại còn muốn làm bạn với anh nữa….em có ngốc không ta? – Bé Nhi vờn suy nghĩ
-Làm bạn với anh là em có phước lắm nhé! – Thằng bé đẩy cái đầu đang suy nghĩ vớ vẩn của bé Nhi sang một bên
-È… - Bé Nhi le lưỡi trêu – Đúng là có phước sau này được ăn bánh kem miễn phí haha – Tự nói rồi tự vỗ tay tán thưởng
-Cốc…Còn lâu nhé! Chỉ ngày sinh nhật thôi, còn ngày thường là tính tiền đấy nhá!
-Ui…đồ keo kiệt…thôi em về ngủ đây, tí nữa má năm không thấy lại la
-Bé Nhi giận anh hả? Xin lỗi mà…
-Vậy sao này cho em ăn bánh miễn phí nhá!
-Để xem
-Vậy thôi…không cần….
-Thôi thôi…anh hứa mà…sẽ cho bé Nhi ăn miễn phí
-Hihi anh Di hứa rồi nha! Thôi em về ngủ đây, anh Di về ngủ đi tí má năm kiểm tra đó
-Anh Duy!!!!
-Hihi anh Duy về ngủ đi
-Uhm anh về đây, bé Nhi về nhá!
-Cám ơn anh Di nhá! – Bé Nhi lật đật co giò chạy nhanh về phòng, thằng con trai nhìn theo miễm cười
Chương 2: Ra Đi Không Một Lời Tạm Biệt
Một ngày mới bắt đầu, một ngày mới đem cất đi những nụ cười hạnh phúc của buổi tối hôm qua vào trong miền ký ức đẹp. Trong cái sân của ngôi nhà mà những đứa trẻ mồ côi được đem về nuôi dưỡng, ba đứa bé tầm 9 -15 tuổi đang cùng nhau quét dọn lại cái sân, những đứa khác thì giúp các má trông những em nhỏ tuổi hơn… Bé Nhi thì đang giúp một em nhỏ chừng 5 tuổi tắm rửa vì tội tè dầm đêm hôm qua, thằng con trai tên Duy thì đang cùng mấy đứa nhóc khác dọn dẹp lại bụi cây đã chết khô, bẽ nhánh đem đi phơi để làm củi nhóm lửa…. Tuy mỗi sinh linh vào trong ngôi nhà ấm áp này đều giống nhau ở chỗ không có người nuôi dưỡng, tuy mỗi người có một số phận khác nhau nhưng những điều đó không làm mất đi vẻ ngây thơ trong sáng của họ mà mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười toả ra từ trong ngôi nhà này làm cho người khác cảm thấy một sự bình yên đem lại.
-Trúc Nhi!
-Dạ, má năm gọi con – Bé Nhi chạy lại phía má năm, trên tay má năm đang cầm chiếc giỏ đi chợ
-Đi chợ với má năm không?
-Dạ
-Má năm cho con đi với – Bé Thảo Nhi
-Con nữa….con nữa…. – Một số đứa chạy tới
-Hôm nay Trúc Nhi với Thảo Nhi đi cùng má, hôm sau sẽ đến các con chịu không?
-Dạ!!!
Má năm cùng Trúc Nhi và Thảo Nhi đi ra chợ mua thức ăn về nấu bữa sáng cho cả nhà trẻ mồ côi “Vòng tay ấm”. Ngôi nhà không lớn lắm nhưng nuôi khoảng gần 20 bé từ 4 tuổi đến 15 tuổi, đây là ngôi nhà do hai chị em má năm và má hai tạo nên, một phần vì hai má không có chồng con, một phần vì thương cho những số phận đáng thương vô tội. Ngôi nhà đã nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi khoảng gần 5 năm, bé Nhi được nhận nuôi từ năm 4 tuổi tính ra khoảng 2 năm bé đã được sống ở đây, còn thằng nhóc Duy được nhận vào đây khoảng gần một năm…
Sau khi má năm đi không lâu thì một chiếc xe sang trọng dừng trước ngôi nhà “Vòng tay ấm”, một người đàn ông trung niên trong bộ trang phục lịch sự bước ra, đi ra phía sau mở cửa xe cho một người đàn ông với gương mặt lạnh giá khoảng chừng 40 tuổi và một người phụ nữ xinh đẹp sang trọng, họ đi vào trong trong được sự đón tiếp ân cần của má hai
-Sau khi kiểm qua những giấy tờ ông đưa cũng như kết quả kiểm tra AND của cháu Duy thì chúng tôi cũng không có quyền gì giữ cháu ở lại nữa. Nhưng chúng tôi cũng mong sau khi cháu được nhận về gia đình hãy quan tâm yêu thương cháu nhiều hơn. Ban đầu khi tiếp xúc với cháu chúng tôi biết trong thời gian trước kia khi sống cùng những người xa lạ cháu đã trãi qua một cuộc sống như địa ngục rất đáng thương, chúng tôi huy vọng gia đình sẽ quan tâm đến cháu nhiều hơn.
-Vâng, bà yên tâm. Chúng tôi đã tìm kiếm cậu chủ rất lâu nay hay tin cậu chủ ở nơi này ông bà chủ rất vui mừng, ngay lập tức chúng tôi đã cho người xác nhận lại thông tin và đến nay…thật sự chúng tôi đã có thể gặp lại cậu chủ… - Người quản gia xúc động.
-Dạ phải đó chị, Duy nó chính là đứa con mà chúng tôi đã tìm kiếm suốt 10 năm qua, nghe những gì xảy ra với nó làm mẹ như tôi cũng phải đau lòng lắm chứ ạ - Người đàn bà xúc động
-Kìa chị đừng quá xúc động, mọi người ở đây đợi tôi, tôi đi gọi Duy đến đây
-Vâng cám ơn chị
Trên gương mặt người quản gia và người phụ nữ sang trọng ấy biểu hiện sự vui sướng đến không thể kiềm chế được nước mắt của mình, riêng người đàn ông còn lại vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng như có ai biết được trong lòng người đàn ông ấy mong gặp lại đứa con trai biết nhường nào.
Một lúc sau cánh cửa phòng khách mở ra, má hai cùng Duy bước vào, trước mặt Duy bây giờ là những gương mặt vừa lạ vừa xa, cậu bé cố nhớ nhưng vẫn chưa thể nào nhớ ra được những người đang đứng trước mặt cậu là ai. Người phụ nữ xúc động chạy đến ôm lấy Duy.
-Thiên Du…mẹ nhớ con lắm, con đã lớn thế này kia à?
-Dạ?...bà là?...
-Mẹ của con đây? Con không nhận ra mẹ sao?
-Mẹ?
-Phải đó Duy, đây là ba và mẹ của con, họ đã tìm kiếm con suốt 6 năm qua đó, con mau nhận họ đi con – Má hai
-Thiên Du, mẹ đây con…
“Bồng bồng con nín con ơi
Dưới sông cá lội,trên trời chim bay.
Ước gì mẹ có mười tay
Tay kia bắt cá, còn tay này bắn chim.
Một tay chuốt chỉ luồn kim
Một tay đi làm ruộng, một tay tìm hái rau.
Một tay ôm ấp con đau
Một tay đi vay gạo, một tay cầu cúng ma.
Một tay khung cửi, guồng xa
Một tay lo bếp nước, lo cửa nhà nắng mưa.
Một tay đi củi, muối dưa
Còn tay để van lạy, để bẩm thưa, đỡ đòn.
Tay nào để giữ lấy con
Tay nào lau nước mắt, mẹ vẫn còn thiếu tay.
Bồng bồng con ngủ con say
Dưới sông cá vẫn lội, chim vẫn bay trên trời.”
Người mẹ mấp môi đọc bài thơ kèm theo hai hàng nước mắt, Duy mấp môi đọc theo, Duy ôm lấy ba mẹ mình, gọi lớn
-Mẹ ơi! Ba ơi!
-Con nhận ra ba mẹ thế là tốt rồi, tốt rồi – Người đàn ông ôm lấy Duy xúc động
Má hai và người quản gia đứng nhìn xúc động, vui mừng cho Duy cuối cùng đã tìm được gia đình mình.
-Chúng ta về thôi ông bà chủ - Người quản gia lên tiếng
-Uhm chúng ta về thôi, Thiên Du đi con
-Nhưng mà…. – Duy ngó ra ngoài sân
-Mình về thôi con, chúng ta sẽ sang Mỹ
-Dạ sao ạ? Vậy con không được trở về đây nữa ạ?
-Chúng ta sẽ trở lại trong thời gian tới – Ba Duy
-Nhưng…con muốn chờ bé Nhi về được không ạ?
-Nhưng chuyến bay sắp trễ rồi thưa cậu chủ
-Chúng ta sẽ trở lại thăm mọi người sau nha con! – Mẹ Duy nhẹ nhàng
-Phải đó Duy, mọi người sẽ đợi con trở về mà – Má hai
-Dạ, vậy con nhờ má hai nói với bé Nhi con nhất định sẽ giữ lời hứa, sau này nhất định con sẽ quay trở lại đây
-Uhm má hai sẽ nhắn lại, thôi mọi người nhanh chóng đi kẻo trễ chuyến bay thì không hay
-Vâng, cám ơn chị nhiều lắm. Sau này chúng tôi sẽ quay trở lại, sẵn đây có một chút lòng thành mong chị nhận cho…chị đừng nghĩ gì hết đây chính là tấm lòng chúng tôi gửi đến chị cũng như các cháu đã luôn quan tâm đến cháu Thiên Du nhà tôi, mong sau chị có thể chăm sóc các cháu tốt hơn nữa – Mẹ Duy
-Thế này thì sao được ạ - Má hai ái ngại
-Dạ má hai cứ nhận để chăm sóc các em đi ạ - Duy
-Vậy thì…cám ơn anh chị nhiều lắm
-Thôi chúng ta tạm chia tay ở đây, sau này nhất định chúng tôi sẽ quay trở lại thăm chị cùng các cháu
-Dạ, vâng chào anh chị
-Con chào má hai con đi
-Uhm chào con
Tiễn gia đình Duy ra cửa, khi chiếc xe lăn bánh đi thì cùng lúc đó má Năm cùng Trúc Nhi và Thảo Nhi vừa về đến. Má Hai nhìn Trúc Nhi chậm rãi bước đến
-Chị Hai, ai vừa đến nhà mình thế? – Má Năm
-Ba mẹ của Duy
-Đã có kết quả rồi sao chị?
-Uhm, họ vừa đón Duy đi rồi
-Anh Di đi đâu vậy má Hai? – Bé Nhi rưng rưng nước mắt – Chừng nào anh Di về?
-Bé Nhi ngoan đừng khóc, anh Duy đi rồi nhưng anh Duy có nhắn lại với bé Nhi anh Duy nhất định sẽ giữ lời hứa, sau này nhất định anh Duy sẽ quay trở lại đây
-Hức…hức…
-Bé Nhi ngoan nào, đừng khóc nữa con sau này anh Duy sẽ quay trở lại mà – Má Năm ôm bé Nhi vỗ về, bé Thảo Nhi thấy thế cũng ôm bé Nhi mếu máu
-Dạ…hức…hức…
Chương 3: Sự An Bày Của Số Phận
Mười lăm năm sau
-Nhi à, con dậy chưa con?
-Dạ, con dậy rồi mẹ - Nó mang tô cháo nóng hổi từ trong bếp đi lên – Mẹ ăn cháo rồi uống thuốc cho mau hết bệnh, trưa con về con nấu cơm mẹ cứ nằm nghỉ cho khoẻ nha mẹ
-Uhm…tội cho con gái của mẹ
-Sao mẹ lại nói thế ạ? Thôi mẹ ăn nhanh rồi uống thuốc ạ, con đi học đây - Nó ôm lấy mẹ, hôn lên má mẹ nó một cái rõ kêu
-Uhm, con đi
Nó mang cặp đi nhanh ra cửa, hì hụt trên chiếc xe đạp cũ kỹ nhưng đối với nó là cả một gia tài và cũng là người bạn đã luôn bên cạnh nó, cùng nó đi suốt những quãng đường dài để đến trường, để đến nơi làm việc, chia sẽ nỗi mệt nhọc mà nó đã và đang gánh lấy trên đôi vai nhỏ bé của mình.
Vừa chạy xe vừa mấp môi bài hát quen thuộc, nó say sưa đến quên một điều là nó đang chạy xe ngoài đường và càng nguy hiểm hơn là nó đang chuẩn bị rẽ vào một khúc cua trước mặt. Bim…Bim….Kéttttttttttttttt
-Aaaaaaaaaaa
Rầm….Tiếng kèn phát ra từ chiếc Rolls Royce màu đen bóng loáng làm nó giật mình, lạng lạng chiếc xe đạp yêu dấu của nó đâm thẳng vào chiếc kính chiếu hậu của chiếc xe trước mặt. Nó ngã ngay ra đường cũng may là chỉ bị trầy sơ và chiếc xe đạp của nó cũng không bị thiệt hại là bao nhưng thương thay cho chiếc Rolls Royce đen bóng trước mặt nó bị trầy một ít bên xe và bị gãy mất chiếc kính chiếc hậu bên trái. Nó lượm thượm ngồi dậy, dựng chiếc xe đạp lên, nó giật mình khi nghe tiếng hét lớn
-Cô kia đi đường sao không nhìn hả?
-Chú…con xin…xin…
-Cô có biết cô đã gây ra chuyện gì không hả?
Nó từ từ hướng mắt về chiếc xe, miệng há to hết cỡ, đôi mắt mở to hết cỡ
-Chú…con…xin lỗi…
-Mau bồi thường thiệt hại mà cô gây ra đi
-Con… - Nó nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình gần đến giờ vào lớp, hôm nay lại là ngày nó làm bài kiểm tra, nó nhăng nhó nhìn người đàn ông trước mặt – Hết bao nhiêu vậy chú?
-Trầy xe, gãy kính chiếu hậu tổng cộng 50.000USD
-Gì ạ? 50.000USD? Chú có nhầm không vậy?– Tuy nó chưa kịp ngẫm ra bao nhiêu tiền Việt Nam nhưng nghe tới đây nó cũng tá hoả, choáng váng mặt mày
-Nhầm là thế nào hả? Cô có biết chiếc xe này trị giá bao nhiều không hả?
-Chú cho con trả từ từ được không ạ? Chú ghi địa chỉ nhà chú vào đây giúp con, con sẽ trả chú từ từ
-Cái gì? – Người đàn ông gầm lên
-Dạ, cháu tên Nhi nhà cháu ở gần đây thôi chú
Trong chiếc Rolls Royce, một người con trai đang chăm chú nhìn sự việc đang diễn ra bên ngoài “Gương mặt đó sao trong quen đến thế?”
-Nhi?
Một chàng trai trong bộ vest đen bước ra từ chiếc Rolls Royce cất tiếng nói, cả hai người còn lại quay về hướng người con trai ấy, nó chau mày cố gắng nhìn khuôn mặt người đó nhưng không thể vì mái tóc được chảy rũ xuống trán, lại đeo thêm một chiếc kính đen nên nó không tài nào thấy được khuôn mặt.
-Cô vừa nói cô tên là Nhi?
-Uhm, tôi tên Trúc Nhi. Chú ơi! bây giờ cháu muộn giờ học rồi, chú ghi nhanh cho cháu đi ạ - Nó hối thúc
-Anh An ghi cho cô ấy đi
Nghe từng lời nói của người con trai ấy nó cảm thấy vui vì nó sắp muộn học mất rồi. Người đàn ông tên An ghi cho nó cái địa chỉ, nó cất nhanh quyển vở vào trong cặp, cuối chào 2 người trước mặt rồi nhanh chóng nhảy vọt lên xe chạy nhanh như tên bắn. Người con trai kia nhếch môi một nụ cười thích thú
-Cậu chủ thế này thì con nhỏ đó không bồi thường cho chúng ta đâu ạ
-Anh không phải bận tâm điều này – Chàng trai bước vài bước lên phía trước nhặt được cái gì đó – Bùi Ngọc Trúc Nhi…Nhi?
-Là ai ạ? Cô gái đó cậu quen sao ạ?
-Anh quan tâm nhiều quá đó, mau gọi xe đến đây đi
-Dạ, vâng thưa cậu chủ
Chàng trai bước vào trong xe những ký ức năm xưa lại ùa về
-Anh ơi, anh mau uống thuốc đi
-Mày tránh ra, tao không cần
-Anh ơi!
-Mày đi ra không hả?
Thằng bé hất chén thuốc trên tay của bé Nhi, bé Nhi mếu máu chạy ra ngoài. Ngày hôm sau, bé Nhi lại đến
-Anh Di, cho anh kẹo nè – Bé Nhi run run nói nhỏ, Duy nhìn con nhỏ trước mặt vừa bực vừa buồn cười
-Mày không sợ tao đánh mày hả?
-Dạ sợ
-Vậy sao mày còn lại đây? Sao mày không như mấy đứa kia tránh xa tao ra
-Tại em muốn làm bạn với anh
-Vậy đưa đây?
-Đưa gì ạ?
-Thì kẹo, chẳng phải mày nói mày cho tao sao?
-Dạ, hihi
Và Chàng trai ấy chính là hắn, Hoàng Thiên Du và cũng là bé Duy của năm nào nay đã trở thành một chàng trai khôi ngô nhưng trên gương mặt lúc nào cũng biểu hiện một sắc thái lạnh lùng chẳng ai có thể đoán được chàng trai ấy đang nghĩ gì. Nhưng lý do gì đã khiến người con trai ấy thay đổi đến thế….???
-Trúc Nhi, có phải là bé Nhi không?
-Cậu chủ xe đến rồi ạ - An phá tan cái suy nghĩ của hắn
-Uhm
Chương 4: Gặp Phải Đối Thủ
Tại lớp học QTNT35 trường Đại Học NTTP
-Haiz….cuối cùng cũng xong – Nó vừa nộp bài kiểm tra cho giảng viên, đến giờ ra chơi
-Làm bài được không? – Trương Hoàng
-Cũng tạm hihi…á chết – Nó lật đật lấy quyển sổ lúc nãy ra xem
-Gì thế?
-À không có gì đâu…15...đường…ủa cùng đường với nhà mình???
-Gì vậy Nhi?
Nó kể lại chuyện ban sáng cho người bạn thân, ngồi cùng bàn với nó, nghe xong Hoàng cười sặc sụa
-Cậu cười cái gì hả? – Nhi véo tai Hoàng
-Đau…haha…cậu ngốc vừa thôi người ta đã cho cậu đi tức là không cần cậu đền tiền đó, cậu tưởng họ có thể bỏ qua cho cậu dễ dàng vậy sao? Cậu không cần quay lại đó đâu
-Thôi đi…tớ biết là bây giờ tớ không có tiền thật nhưng tớ sẽ cố gắng đi làm thêm để trả cho họ, tớ không muốn mang tiếng là thất hứa đâu à
-À….vậy để tớ giúp cậu nhá
-Giúp? Bằng cách nào?
-Tớ giúp cậu trả nợ cho họ
-Tưởng gì…thì cuối cùng tớ cũng phải đi làm trả cho cậu – Nó quơ quơ tay không tán thành
-Tớ có bắt cậu trả lại tớ đâu
-Hả?....Thôi thôi đi….không nói tới nữa, vào lớp rồi
-Tớ nói thiệt mà
-Tớ cám ơn, nhưng tớ sẽ làm theo cách của tớ hihi – Nó chớp chớp mắt nhìn Hoàng như con mèo con thật đáng yêu làm Hoàng đỏ cả mặt
-Uhm…được rồi
Giảng viên bước vào lớp theo sau là giám thị vào kiểm tra thẻ học viên. Vị giám thị đi từng bàn kiểm tra từng sinh viên, đến bàn của nó vị giám thị chau mày
-Thẻ học viên của em đâu?
-Dạ đây… -Nó sờ tay lên cổ áo của mình - Ủa…mình đã mang vào trước khi đến lớp mà??? – Nó khó hiểu, nhăng nhó nhìn Hoàng rồi nhìn vị giám thị
-Cậu có bỏ trong cặp không? Tìm lại thử xem
Nó lật đật tìm kiếm trong cặp của mình nhưng vô ích, vị giám thị chau mày
-Xin mời em ra ngoài
-Dạ…thông cảm cho em một lần thôi thầy ơi! – Giọng nài nỉ
-Đây là quy định, mời em ra ngoài
-Thầy… - Hoàng lên tiếng xin hộ
Giám thị không nói gì chỉ nhìn nó, nó đành lủi thủi đứng dậy xách cặp đi về. Vừa bước ra khỏi cổng đã thấy Hoàng lủi thủi chạy phía sau
-Nhi…Nhi…đợi tớ
-Hoàng, cậu ra đây làm gì?
-Tớ cùng cậu về
-Gì hả? Cậu điên à…mau vào lớp đi. Chắc do sáng đi gấp quá tớ quên mang theo…thôi cậu vào lớp đi
-Còn hai tiếng nữa về rồi, thôi mình về cùng cậu vậy
-Cậu thiệt là…uhm vậy bọn mình cùng về
Tại biệt thự nhà họ Hoàng, một chàng trai ngồi bên bàn làm việc, tay đong đưa chiếc thẻ sinh viên với biết bao suy nghĩ
-Liệu có phải bé Nhi không? Cơn hoả hoạn năm đó…chẳng phải mọi người đã….má hai, má năm…bé Nhi…tất cả mọi người đều không ai còn sống sót sao? Cô gái này có phải bé Nhi không?
Hắn đặt chiếc thẻ lại trên bàn thôi không nghĩ nữa vì hắn nhất định sẽ điều tra ra bằng được mọi chuyện rút cuộc là như thế nào?
Nó và Hoàng đi đến đoạn đường rẽ vào nhà nó thì nó đột ngột dừng lại
-Sao vậy Nhi?
-À…cậu về trước đi mình phải sang đây…
-Nhà người ban sáng cậu nói hả?
-Uhm…tớ phải qua đó nếu không họ lại cho tớ là một đứa nói dối nữa
-Tớ đi cùng cậu
-Thôi, cậu về đi, tớ tự đi được mà
-Có xem tớ là bạn không đấy?
-Uhm thôi được rồi
-Hihi vậy đi nào, cậu chạy trước đi
Chiếc xe đạp của nó chạy phía trước, chiếc xe đạp của Hoàng cùng lăn bánh theo sau, chạy khoảng một cây số rồi rẻ phải chạy thêm một đoạn nữa là đến nơi cần đến. Dừng xe trước một căn biệt thự, nó mở to hai đôi mắt và cả cái miệng be bé của nó cũng phát huy hết công suất
-Nhà này hả Nhi?
-Tớ…theo địa chỉ thì phải…để tớ nhấn chuông xem sao
Nó dựng chống chiếc xe của mình, bước xuống đi đến gần cánh cổng lớn, nó đảo mắt tìm kiếm nút nhấn nhưng chẳng thấy đâu cả. Cánh cổng từ từ được mở ra làm nó giật cả mình, người bảo vệ với thân hình to tướng như một vệ sĩ thứ thiệt bước ra
-Cô tìm ai?
-Dạ…cháu….cháu tìm chủ của ngôi nhà này ạ
-Cô có hẹn trước không?
-Dạ…
-Có chuyện gì thế? – Vị tài xế An lái chiếc xe ban sáng về
-Cô gái này muốn gặp cậu chủ
An bước ra khỏi xe, nhìn nó
-Cô đến để đền tiền đúng không?
-Cháu đến xin chú cho cháu trả từ từ được không ạ? Bây giờ cháu không có nhiều tiền….
-Trả từ từ là thế nào hả? – An quát lớn
-Chú kia, người ta đã đến xin chú thế mà chú còn lớn tiếng thế à? – Hoàng dựng xe đi đến gần nó
-Hoàng….
-Mày là đứa nào?
-Dạ, cháu xin lỗi, đây là bạn cháu…cậu ấy không cố ý đâu ạ
-Cậu làm gì mà phải xin lỗi ông ta, mình về thôi, tớ sẽ trả giúp cậu
-Kìa Hoàng
Trên tầng 1 có một người đang đứng theo dõi từng hạnh động, chau mắt nhìn, đưa chiếc điện thoại lên bấm số gọi cho người tài xế
-Dạ, tôi nghe cậu chủ
-Cho cô gái đó vào phòng làm việc của tôi
-Dạ
Tắt máy, người tài xế nhìn nó
-Cậu chủ muốn gặp cô
-Sao ạ?
-Mời cô
-Hoàng về trước đi, mình vào rồi sẽ về ngay
-Mình đợi cậu
Nó gật đầu đi theo tài xế An vào trong. Bước vào ngôi biệt thự mọi thứ đối với nó như một thiên đàn, lần đầu tiên nó thấy những thứ hào nhoáng đến như vậy, đôi mắt nó không ngớt nhìn những thứ đang đập vào trước mặt nó, nó theo vị tài xế đi dọc hành lang, rẽ sang trái đi lên tầng 1, đứng trước cửa phòng làm việc của hắn, An chậm rãi cất tiếng
-Thưa cậu chủ, tôi đã đưa cô gái đến rồi ạ
-Vào đi
Mở cửa bước vào, người tài xế cuối chào rồi nhẹ nhàng bước ra đóng cánh cửa lại. Nó đứng đó nhìn phía sau chiếc ghế, con người ngồi trên chiếc ghế quay mặt ra ngoài nó không thể nhìn thấy nhưng nó cảm nhận được một luồng không khí lạnh đang vây lấy nó, nó toát cả mồ hôi lạnh.
-Thưa…thưa…ông…
Hắn chau mày quay chiếc ghế lại, nó thì đang cuối đầu không dám nhìn lên một cảm giác sợ hải đang vây lấy nó dù thường ngày nó chẳng sợ gì cả nhưng bây giờ do nó gây ra chuyện, mà không phải là chuyện nhỏ đụng đến vấn đề tiền bạc có thể nói là vấn đề nhảy cảm nhất và như một điểm yếu đối với nó.
-Trông tôi già lắm sao?
Âm thanh lạnh lùng vang lên, nó từ từ ngước mặt lên, đập vào đôi mắt của nó là một gương mặt lạnh lùng, nhìn vào đôi mắt đó nó không tài nào đoán được người đối diện mình đang nghĩ gì nhưng đôi mắt đó, gương mặt đó sao mà cuốn hút đến thế làm nó ngây ngốc đứng nhìn….Hắn lấy làm thú vị từ từ rời khỏi chiếc ghế tiến đến gần nó, nó vẫn ngây ngốc đứng đó chẳng biết gì…Đứng đối diện nó, hắn lên tiếng
-Đã nhìn đủ chưa?
-Hả?....uhm…ah….
Nó cảm thấy như bị bắt trúng điểm yếu, lúng ta lúng túng, mắt ngó lơ, hắn nhếch môi
-Sao? Có tiền đền cho tôi chưa?
-À…tôi…tôi…
-Sao? – Hắn tiến gần lại nó hơn
-Cho tôi trả từ từ có được không? Hiện giờ tôi không có nhiều tiền đến thế
-Tôi lấy gì để tin cô hả, Bùi Ngọc Trúc Nhi?
-Anh biết tên tôi?
Hắn giơ cái thẻ sinh viên lên, cười nữa miệng, hắn tiếp tục
-Bùi Ngọc Trúc Nhi, lớp QTNT35 trường Đại Học NTTP
-Anh lấy chiếc thẻ sinh viên của tôi, mau trả đây
Nó bước đến chụp lấy nhưng hắn nhanh hơn giật về phía sau, nó mất đà lao thẳng về phía hắn đồng thời đôi tay nó cũng ôm gọn lấy thân người của hắn. Hắn bất ngờ, còn nó thì tim đập loạn xạ lần đầu tiên nó tiếp xúc với một người khác giới mà thân mật đến như vậy, một phút thất thần nhưng nó cũng kịp định thần lại, vội đẩy hắn ra…
-Tôi…tôi xin lỗi….nhưng tại sao anh lại lấy thẻ sinh viên của tôi? Báo hại tôi bị đuổi ra khỏi lớp…Mau trả đây – Nó mạnh miệng, giơ tay trước mặt hắn
Hắn cười khẩy, nụ cười đó để nó bắt gặp, nụ cười đó lại làm trái tim nó xao xuyến….sao mới gặp hắn mà trái tim nó lại muốn bệnh thế này
-Cô bồi thường xe cho tôi, tôi sẽ trả nó
Hắn giơ chiếc thẻ tòn ten trên không trung khiêu khích, hắn cũng không hề biết tại sao hắn lại làm ra những hành động mà chưa bao giờ hắn nghĩ hắn có thể làm
-Tôi sẽ trả từ từ…tôi hứa nhưng còn nó – Nó chỉ cái thẻ - Không có nó tôi không thể vào lớp anh làm ơn đi mà – Nó xuýt xoa đôi tay, năng nỉ
-Được thôi, với điều kiện
-Điều kiện gì?
-Hằng ngày cô phải sang đây lao dọn phòng cho tôi xem như trừ nợ vậy
-Được. Nhưng làm đến khi nào
-Khi nào tôi bảo “đủ” thì cô có thể ngừng
-Vậy nếu anh không nói “đủ” thì tôi phải làm không công suốt đời cho anh chắc – Nó trả treo
-Vậy bây giờ cô có làm không? – Hắn giơ cái thẻ ra hâm doạ
-Anh!! Được, mai tôi sẽ làm
-Sao không phải là bây giờ nhỉ? – Hắn xoa cằm kiểu đắc ý
-Bây giờ tôi phải về nhà, nếu không tôi biết ăn nói sao với mẹ tôi
-Thôi được, vậy cô mau ký vào tờ giấy này đi
-Đây là gì?
Nó cầm lấy…đập vào mắt nó là giấy vay nợ…nội dung bên trong là nó đã vay một số tiền là 50.000 USD và sẽ làm osin cho hắn đến khi nào hắn thấy “đủ” thì xem như nó đã trả hết nợ. Nếu vi phạm thì phải bồi thường gấp đôi.
-Sao hả?
-Còn không mau ký vào
-Hừ....xong rồi – Nó trả lại hắn, hắn đưa cho nó một bản, hắn giữ một bản
-Hẹn gặp lại vào ngày mai, sẽ có bất ngờ lớn dành cho cô
Hắn tiến sát vào nó làm nó sợ đi thụt lùi về phía sau, hắn dừng lại miễm cười rồi đưa chiếc thẻ cho nó, tim nó lại đập loạn xạ vì cái nụ cười chết người đó
- Trả cô
-À…uhm… - Nó cầm lấy chiếc thẻ, nhanh chóng quay sang cánh cửa – Tôi về, mai tôi sẽ đến anh yên tâm – Nó mở vội cánh cửa, nhanh chóng đi ra ngoài
Cánh cửa khép lại, hắn nhếch mép nỡ một nụ cười ma mảnh, hắn cũng không hề biết rằng cái mặt nạ hắn đang cố gắng che đậy bấy lâu nay chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ đã vô tình bị lộ tẩy…vì lý do gì???
-Sao rồi Nhi? – Hoàng mừng huýnh khi thấy nó đi ra
-Không sao cả, mình đã xin trả từ từ rồi anh ta cũng đồng ý…nhưng mà….
-Sao hả? Anh ta làm khó cậu à?
-Cũng có thể cho là như vậy…haizzzz…thôi mình về thôi
-Nhưng sao? Cậu nói rõ đã
-Được rồi, vừa đi tớ vừa kể…
Hoàng gật đầu, đảo mắt nhìn lại căn biệt thự trước mặt một lần nữa rồi quay chiếc xe đạp chạy lên phía của nó. Nó bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Hoàng nghe, cũng như nó Hoàng bất ngờ và tức giận nhưng rồi cũng thôi vì mọi chuyện nó muốn tự nó giải quyết Hoàng đành im lặng và ủng hộ nó.
12h nó vừa hoàn tất xong môn Quản trị học, ngã lưng ra ghế làm giảm đi sự mỏi mệt vì vừa xong công việc làm thêm ở tiệm bánh nó phải đi nhanh về nhà chuẩn bị bài vở cho ngày mai. Nhắm đôi mắt lại thì hình ảnh ai đó cứ bay vòng vòng trong đầu nó, lại tiếng nói đó vang lên: “Thôi được, hẹn gặp lại vào ngày mai, sẽ có bất ngờ lớn dành cho cô”, chợt nó thấy rợn tóc gáy
-Cái tên này, anh ta muốn gì đây chứ? Thôi không nghĩ nữa, trời chưa sập thì có gì phải lo lắng, ngủ thôi….
Nó lắc đầu, lẩm bẩm một mình rồi ngã lưng sang chiếc giường mà nó cho là êm ấm nhất của nó rồi thiếp đi.
Chương 5: Vô Tình Hay Cố Ý
Trường Đại Học NTTP
-Thông báo thông báo – Thuỷ, lớp trưởng
-Chuyện gì thế? – Một thành viên trong lớp
-Chuyện gì vậy lớp trưởng? – Thành viên khác
-Có sinh viên mới à?
-….
Lớp cứ nhau nhau ồn ào mất trật tự, nó và Hoàng đi gần đến cửa lớp cũng lấy làm ngạc nhiên sao lớp hôm nay ồn thế?
-Chuyện gì vậy nhỉ? – Nó
-Vào nhanh rồi biết – Hoàng kéo nó nhanh vào trong
-Mọi người trật tự nào….hôm nay lớp mình sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới, nghe đâu là thầy
-Hả? Thế Cô Châu đâu?
-Thầy có đẹp trai không?
-…..
Ầm ầm…Thuỷ gõ mạnh lên bàn
-Mọi người trật tự nào…Cô Châu có việc nên chuyển công tác sang trường mới, thầy sẽ thay cô chủ nhiệm lớp chúng ta đồng thời kiêm luôn giảng viên bộ môn Kinh tế học
-Thế thầy bao nhiêu tuổi rồi?
-Thầy ở đâu thế?
-Mọi người có thắc mắc gì cứ liên hệ trực tiếp với thầy, tớ không biết đâu vì tớ vẫn chưa gặp thầy chỉ nghe thông báo thế thôi! Mọi người về chỗ ngồi đi
-Haizzzzzzz…..
Mọi người hụt hứng bỏ về chỗ, nó cũng không thắc mắc gì vì ai chủ nhiệm cũng thế thôi chỉ cần người thầy người cô tận tâm mang đến những kiến thức nó cần và thế là đủ rồi. Nó vào được trường này cũng không phải dễ vì phải giành giật cái học bỏng với biết bao nhiêu người, vì đây là ngôi trường chỉ toàn những tinh anh và điều đặc biệt là gia đình giàu có thuộc hàng thượng lưu, chứ như nó hàng ngày phải tính từng đồng, tiết kiệm từng cắt thì chỉ có suất học bỏng năm đó mới có thể đưa nó vào được ngôi trường này.
Khi mọi người đã yên vị ngay chỗ ngồi của mình cũng là lúc người thầy chủ nhiệm mới bước vào. Cả lớp nhìn về phía chàng trai với mái tóc được chải kỹ lưỡng, trong chiếc áo sơ mi trắng thắc chiếc caravat màu sọc xanh, kết hợp với chiếc quần tây đen đóng thùng trông thật chững chạc
-Ồooooooo – Cả lớp nhốn nháo hẳn lên
-Xin chào các bạn, tôi là Thiên Du sẽ thay cô Châu chủ nhiệm lớp mình đồng thời sẽ đứng lớp môn Quản trị học, mong các bạn hợp tác để chúng ta đạt được những thành quả tốt nhất!
Bộp bộp bộp….tiếng vỗ tay vang lên, tiếng cười khoái chí của những sinh viên đang hướng về người đứng trên bụt giảng
-Mọi người còn thắc mắc điều gì nữa không?
-Thầy ơi! Thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?
-Phải rồi đó thầy, thầy có vợ chưa ạ?
-……
Đủ các câu hỏi không ăn nhập gì tới trường, tới lớp, tới môn học, nó đang nhìn chằm chằm vào người thầy đó, một cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa….Hoàng nhìn nó rồi nhìn theo hường nó đang chăm chú nhìn
-Cậu sao vậy Nhi ? Cậu biết thầy à?
-Hả? À không….không…. - Nó giật mình
Hắn nỡ một nụ cười làm bao trái tim ngất ngây vì nụ cười đó, nó bây giờ đã ngờ ngợ, hắn hướng ánh nhìn xung quanh lớp và dừng lại ở bàn thứ tư, nó bắt gặp ánh mắt của hắn vội quay đi chỗ khác.
-Tôi 25 tuổi, vừa về nước được một tuần, vẫn chưa có vợ…mọi người còn thắc mắc điều gì không? – Lại nỡ thêm một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía nó
Bọn nữ sinh thì vui như trẫy hội, vừa có một ông thầy chủ nhiệm vừa đẹp trai….lại chưa có vợ…..
-Em có thắc mắc gì sao? Tên em là gì?
-Em…không…em là Trúc Nhi
-Trúc Nhi, em có thắc mắc gì muốn hỏi không?
-Em…em…à không thưa thầy
-Không?.... Vậy chúng ta bắt đầu vào bài học, các bạn mở sách ra….
Tiết học cũng trôi qua như bao môn học khác, giảng viên chú tâm truyền đạt những kiến thức cho học viên, bên trên bụt giảng thầy say sưa thế nào với bài học thì bên dưới một số nữ sinh lại say sưa thầy bấy nhiêu…ôi thôi….còn nó chẳng biết nó đang chú ý đến bài hay đến thầy nữa, khi thầy giảng thì nó chăm chú nhìn khi thầy đẩy ánh nhìn sang nó thì nó làm lơ quay đi chỗ khác…có tật giật mình???
Kết thúc tiết học, kết thúc ngày “Bất ngờ” của nó, nó ủ rủ bước ra khỏi lớp
-Nhi, hôm nay cậu sao vậy? – Hoàng
-Hì…không sao – Nó lại ủ rủ
-Cậu biết thầy Thiên Du đúng không?
-Ờ…không…không… - Nó lắc đầu
-Gì vậy? Ờ …rồi không?
-Là vậy nè…tớ nhìn thầy giống với cái người tớ gặp ở ngôi biệt thự nhưng hai người hai tính cách khác nhau, thầy Du thì hoà đồng vui vẻ còn người kia lạnh như băng….nhưng mà sao lại giống thế kia chứ? Ôi tớ điên thật mà
-Cậu thiệt là có như thế cũng nghĩ ngợi nhiều, nhỡ thầy có anh em song sinh hay họ hàng với anh ta thì sao
-Ờ…có lẽ vậy….hì…Về thôi! Tớ còn phải sang nhà tên kia….rõ khổ
-Hay để tớ giúp cậu
-Thôi, cám ơn cậu nhưng tớ thấy chưa cần thiết khi nào cần tớ sẽ nhờ được không?
-Uhm
Chia tay Hoàng tại ngã ba rẽ sang nhà hắn, nó đạp nhanh chiếc xe cộc cạch của mình. Đến nơi, nó dừng trước cổng thì được anh bảo vệ mở cổng cho vào, không hỏi nó bất cứ điều gì….Nó bước vào ngôi biệt thự, bây giờ nó tự cho mình một chút thời gian để ngắm nhìn ngôi biệt thự xa hoa này, bên ngoài là một cái hồ bơi lớn, phía xa là một khu vườn nhỏ với đủ các loại hoa, phía bên phải là một cái xích đu, nó bước lại ngồi xuống đung đưa miễm cười thích thú….
-E hèm….
Hắn đứng phía xa đi lại, cũng khoác lên người chiếc áo sơ mi nhưng là màu đen, mái tóc được chải rũ xuống trước trán…. làm nó giật mình vội đứng dậy
-Tôi vừa đến, anh cần tôi làm gì?
-Theo tôi
Nói rồi hắn bước đi, nó lót tót theo sau, đi lên căn phòng hôm nọ nó bước vào, cánh cửa phòng mở ra, hắn bước vào trong bước sang một bên để tránh tầm nhìn của nó. Nó mở tròn to đôi mắt, miệng há hốc không nói được lời nào, căn phòng hôm qua rõ ràng rất sạch sẽ, mọi thứ đều ngăn nắp đúng là dù trí nhớ nó không tốt nhưng không thể nào sang ngày hôm sau căn phòng ngay lập tứ biến thành bãi chiến trường như thế này, đồ đạt quăng tứ tung, mọi thứ đều lem luốt….hắn nhếch mép
-Hôm nay cô dọn dẹp chỗ này, xong cô có thể về
-Cái gì? Anh….
-Sao nào? Cô chê ít à
-Hả….không nhưng tôi phải về sớm, tôi…
-Vậy thì cô mau dọn đi
Hắn bước ra ngoài đóng cánh cửa lại, nó bên trong tức muốn xì khói lỗ tai
-Gì chứ? Bắt mình dọn hết chỗ này….thằng cha này kiếp trước có thù với mình chắc, cầu trời cho anh ăn bị mắc nghẹn, uống nước thì bị sặc…chết đi, đồ đáng ghét….
Nó vừa làm vừa lẩm bẩm, hắn ngoài phòng khách cứ acxi mà không hiểu nguyên nhân gì cả
-Muốn bắt nạt Trúc Nhi ta đây không phải dễ đâu nhá!
Hai giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng mọi việc cũng đâu vào đấy. Nó xếp lại chồng sách, nhỏ một ít keo vào giữa hai quyển sách và trên kệ sách, nó xếp ngay ngắn lại trên kệ, tay thì làm miệng thì cứ cười khúc khích
-Cuối cùng cũng xong….tại anh chứ không phải tại tôi nhá hihi
-Cô làm xong chưa? – Hắn mở cánh cửa làm nó giật bắn người
-Anh muốn tôi chết đấy à? Phùuuu
-Cô định bày trò gì đúng không? – Hắn chau mày nhìn nó
-Tôi nào dám, xong rồi tôi về đây
-Khoan đã để tôi kiểm tra lại
Hắn đi một vòng, đảo mắt nhìn xung quanh có vẻ hài lòng, hắn bước lại gần kệ sách, mặt nó từ hồng bắt đầu chuyển dần sang xám, hắn nhìn nó
-Được rồi, cô có thể về - Hắn giơ tay định lấy quyển sách, nó vội lên tiếng
-Khoan đã
Hắn nhìn nó chau mày khó hiểu, nó giã lã miễm cười rồi cuối chào hắn
-À không có gì, tôi về đây, chào anh
-Khoan đã – Giờ đến hắn
-Có…chuyện…gì thế?
-Mai là chủ nhật cô đến sớm nhé!
-Sao?
-Mai gặp, cô về đi
-Uhm, chào anh
Nó đẩy cánh, đi nhanh thật nhanh có thể, hắn lấy làm khó hiểu đi ra phía bang công nhìn xuống. Nó đẩy nhanh chiếc xe đạp ra cổng, chào chú bảo vệ rồi đạp nhanh xa khỏi ngôi biệt thự. Hắn vẫn nhìn theo dáng nó cho đến khi khuất mất, hắn bước vào trong nhìn lại kệ sách, hắn bước đến với tay lấy quyển sách “Học thuyết kinh tế”, lấy mãi sao không được, hắn giật mạnh và thế là….ầm…cả kệ sách đỗ ầm xuống. Hắn kịp né sang một bên
-“Khoan đã”
Hắn nhớ lại, hắn nhếch mép nỡ một nụ cười gian tà
-Được lắm “Bùi Ngọc Trúc Nhi”
Hắn bước ra khỏi phòng gọi người lên dọn dẹp lại thành quả mà nó đã kỳ công tạo nên
Nó trở về nhà miệng tủm tỉm cười khi nghĩ tới khuôn mặt từ hồng sang đen thui của hắn.
-Nhi, có chuyện gì mà trông con vui vậy?
-Hihi có gì đâu mẹ chuyện linh tinh à, mẹ ăn cơm rồi nghĩ ngơi, con đi làm nha mẹ
-Uhm con ăn thêm chút nữa rồi đi
-Dạ thôi con no rồi, thưa mẹ con đi
Chương 6: Bất Ngờ Nối Tiếp Bất Ngờ
6.Bất ngờ nối tiếp bất ngờ
Tiệm bánh “Smile”
-Anh Quốc Lâm – nó
-Uh, Nhi mới tới hả em, nhanh vào phụ mọi người đi hôm nay quán đông lắm – Quốc Lâm người quản lý tiệm bánh “Smile”
-Dạ
Hôm nay là ngày thứ 7 nên quán đông hơn so với thường ngày, mọi người chia nhau các công việc nào bưng bê thức ăn, đồ uống, phục vụ…nó cũng bận rộn không kém
-Dạ thưa quý khách dùng gì ạ? – Nó
-Cho một bánh hạnh nhân, 1 kem socola, 1 kem dâu
-Dạ, có ngay
Nó ghi chép những gì khách gọi vào cái phiếu trên tay, rồi xoay người đi nhanh vào trong nhưng do không để ý nó đã va phải…
-Ơ…xin lỗi, anh không sao chứ ạ? – Nó
Người con trai với chiếc kính cận to tròn trên mặt, mái tóc xoăn phũ trước trán có phần ngô ngố, quần áo sơ mi rất đỗi bình thường, người con trai ấy đang đứng nhìn trân trân, ngạc nhiên có, thích thú có…
-Anh gì ơi, anh có sao không? Tôi xin lỗi, anh dùng gì ạ? – Nó
-Có chuyện gì thế? – Quốc Lâm vừa đi đến – Cậu….
-À không có gì đâu, anh không sao em cứ tiếp tục công việc của mình đi – Giọng nói có phần quen thuộc nhưng sao nhẹ nhàng đến thế, thật dễ chịu
-Cậu ch…
-Em đi làm việc tiếp đi – Hắn chặn ngay lời nói của Quốc Lâm
-Trúc Nhi, em đi làm việc của mình đi
-Dạ, vâng chào anh
Đợi nó đi rồi, Quốc Lâm đưa hắn vào một căn phòng riêng biệt
-Cậu chủ, cậu về khi nào sao không cho tôi hay – Quốc Lâm mừng rỡ
-Đã bảo không được gọi thế nữa cơ mà, cứ xem tôi như một người bạn một người anh em không được hay sao? – Hắn ngồi xuống ghế - Cậu ngồi đi
-Dạ…tôi
-Cậu cứ như thế thì sao tôi có thể làm việc ở đây được
-Cậu bảo sao cơ?
-Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ làm việc ở đây
-Cậu không nhận tôi à
-Tôi nào dám, cậu là chủ kia mà, tôi…
-Cậu lại nữa, quán này cậu là chủ và từ nay cấm cậu gọi tôi là cậu chủ, tôi và cậu bằng tuổi nhau, cậu không thích tôi làm bạn của cậu à?
-Tôi…
-Sao hả?
-Chào mừng cậu đến với “Smile” – Quốc Lâm miễm cười chìa tay bắt lấy tay hắn, hắn cũng vui vẻ đón nhận
-Vậy từ nay cậu chính là ông chủ của tôi rồi đấy nhé
-Cậu chẳng đã bảo không được xem nhau là chủ tớ kia mà
-Uhm…haha…
-Mà này cậu hoá trang kiểu gì mà nhìn ngố hết biết vậy chứ, Thiên Du đâu xấu dữ vậy nè haha
-Vậy người ta mới không so sánh giữa cậu và tớ không thôi lại…haizz….haha
-Thôi thôi tớ xin thua
-À cô bé lúc nãy là?
-Ai? À cậu nói bé Nhi hả? Để ý người ta rồi đúng không? Haha nói đi tớ sẽ làm ông mai cho
-Đừng có nói tầm phào – Hắn xua tay
-Trúc Nhi là một cô bé hiền lành, rất ngoan và cũng rất đáng thương
-Đáng thương?
-Phải, tớ nghe đâu em ấy đang sống với một người mẹ bị bệnh tim thì phải và cần một số tiền lớn để phẩu thuật nhưng gia cảnh thì không cho phép vì vậy em ấy mới vừa phải đi học vừa phải đi làm
-Uhm
-Mà hình như mẹ con cô ấy thất lạc nhau từ nhỏ mới gặp lại nhau gần đây thôi
-Vậy trước giờ cô ấy sống ở đâu? – Hắn hỏi gấp như hắn đang muốn biết chuyện gì đó
-Nè làm gì quýnh lên vậy, vậy mà bảo không để ý đến người ta haha
-Cậu mau trả lời đi – Hắn nghiêm túc
-Tớ không biết, những gì tớ vừa nói với cậu thì tớ cũng chỉ nghe qua Hoàng, một người bạn của em ấy, em ấy thường rất ít kể chuyện về gia đình với người khác
-Uhm – Hắn suy nghĩ mong lung
Quốc Lâm là cháu trai của người quản gia năm đó cùng ba mẹ hắn đến đón hắn về tại mái ấm. Ba mẹ Quốc Lâm đã qua đời khi Quốc Lâm vừa tròn 10 tuổi do tai nạn giao thông từ đó Quốc Lâm sống cùng ông và từ khi hắn trở về với gia đình thì Quốc Lâm có thêm một người bạn, một người anh em tốt, có bất cứ chuyện vui buồn gì cũng kể cho nhau nghe, giữa hắn và Quốc Lâm có một sợi dây liên kết khắn khích còn hơn cả anh em ruột. Quốc Lâm rất nể nan con người của hắn, rất kính trọng hắn vì hắn luôn đối xử tốt với Quốc Lâm, không xem Quốc Lâm là một người bề tôi mà xem Quốc Lâm như một người bạn tri kỷ, hắn cũng khá thận trọng trong việc kết giao vì gia thế, vì bản chất của cuộc sống bắt hắn phải trở nên như thế nhưng riêng chỉ có trò chuyện cùng Quốc Lâm thì hắn mới là chính hắn, hắn không phải dè chừng, không phải đưa ra bộ mặt lạnh lùng tránh người khác dò đoán được suy nghĩ của mình.
Hôm nay quán khá đông nên mọi người ai cũng bận rộn, Quốc Lâm trò chuyện cùng hắn một lúc sau thì cũng ra ngoài phụ giúp mọi người hắn thấy thế cũng giúp một tay
-Hoàng, cậu đến khi nào thế? – Nó
-Hi, tớ vừa đến, quán hôm nay đông quá ha, anh Quốc Lâm cũng chạy bàn luôn à
-Uhm hihi cậu dùng gì?
-Cho tớ như cũ vậy
-Ok đợi tớ nhanh thôi
Nói nói cười cười vui vẻ với Hoàng nhưng nó đâu hay phía xa xa có người đang chú ý đến
-Hoàng, em mới đến à? - Quốc Lâm cùng hắn đi đến
-Anh Quốc Lâm bận rộn quá ha….à đây là? – Hoàng nhìn sang người bên cạnh
-Đây là T…
-Anh tên Khắc Duy, là đầu bếp mới sau này mong em ủng hộ nhé! – Hắn làm Quốc Lâm chau mày khó hiểu
-Tất nhiên rồi anh – Hoàng miễm cười nhìn hắn nhưng có chút gì đó làm Hoàng phải suy nghĩ
-Thôi Hoàng ngồi chơi, tí rãnh anh em mình nói chuyện
-Anh cần em phụ không ạ?
-Anh không có tiền tuyển thêm nhân viên đâu
-Ok vậy em sẽ làm nhân viên không công vậy
Cả ba cười to rồi bắt tay vào việc. Tiệm bánh nhỏ hôm nay không biết vì lý do gì mà đông khách đến thế, cả nó, hắn, Hoàng và Quốc Lâm chạy đến vã mồ hôi, riêng nó lâu lâu lại chú ý đến người nhân viên mới không hiểu sao nó lại có cảm giác người này như đã gặp ở đâu và nụ cười này dường như rất lâu nó mới gặp lại????
10h tiệm bánh đã hết khách lúc này mọi người đã dọn dẹp xong tất cả, nhân viên ra về gần hết chỉ còn lại hắn, nó, Hoàng và Quốc Lâm. Hắn mang từ trong bếp ra chiếc bánh bông lan vừa làm xong
-Mời mọi người dùng thử
Hắn đặt chiếc bánh nhỏ xuống bàn, Quốc Lâm nhìn hắn có thật nhiều câu hỏi thắc mắc từ chiều đến giờ, vì sao hắn nói nhiều hơn? Vì sao hắn cười nhiều hơn? Vì sao hắn trở nên dễ gần với mọi người? Rất nhiều câu hỏi mà Quốc Lâm muốn hắn trả lời ngay bây giờ….
-Quốc Lâm, cậu sao thế? Dùng thử xem
-Uhm hai em cũng dùng thử xem đầu bếp mới của anh như thế nào? – Quốc Lâm
Nó thử một ít, bánh vừa mềm vừa thơm cứ cắn vào một miếng như làm cho con người ta tan chảy ra, đưa người ta vào một thế giới khác hẳn cứ như đang bay trong một nơi đầy vị ngọt liệm. Tự dưng nó lại nhớ về mái ấm, nó lại nhớ đến anh Di của nó, nó lại nhớ đến lời hứa năm xưa và nước mắt nó trực trào
-Trúc Nhi, cậu sao thế? – Hoàng hoảng hốt khi nhìn nó thế, Quốc Lâm và hắn đều lấy làm khó hiểu
-Tớ… - Nó quẹt đi hàng nước mắt – Tớ không sao, bánh rất ngon…à mà anh Quốc Lâm anh nói đây là đầu bếp mới của quán hả, anh ấy tên gì thế ạ?
-Chào em, anh tên Duy
-Gì ạ? Anh…Duy? Anh…???
-??? – Hắn nhìn nó khó hiểu, cả Hoàng và Quốc Lâm cũng thế
-À không có gì “Chắc mình nghĩ nhiều quá thôi, anh Duy sao mình lại nhận không ra chứ”
-Mọi người dùng ít bánh đi
Quốc Lâm giãn bầu không khí, những người còn lại nếm thử bánh mà hắn làm, phải nói là ngon không chỗ nào chê được.
-Anh Quốc Lâm lần này chắc phải tuyển thêm nhân viên rồi, bánh của anh Duy làm rất ngon – Hoàng ngợi khen
-À…anh phải xem lại đã – Quốc Lâm vuốt cằm suy nghĩ – Mà cậu có chắc làm ở đây không hay giống như năm trước chỉ vài ngày rồi lại bỏ tớ đi?
-Anh Duy đã làm ở đây rồi ạ? – Nó và Hoàng đồng thanh
-Phải đấy, làm với anh có vài ngày là bỏ đi để lại cho anh “Một khối sự cố lớn” bắt anh phải giải quyết đấy
-Sự cố??? – Nó trố mắt nhìn Quốc Lâm rồi nhìn hắn
-Uhm phải đó, em chưa biết đâu cậu ấy vào đây làm khách đến ăn thì ít chứ khách đến ngắm cậu ấy thì nhiều, mà đa phần là những cô gái…haizzz – Quốc Lâm hào hứng kể truyện, nó thì nhìn hắn như không tin vào tai được, còn hắn thì chau mày nhìn Quốc Lâm, Hoàng thì miễm cười
-“Cái gì, anh Duy mà được khối cô theo hả? Có nhầm không vậy anh Quốc Lâm” – Nó thầm nghĩ, tưởng tượng ra rồi nó sởn gai ốc, rùng mình.
-Mấy em đừng nghe cậu ấy nói bậy, chỉ giỏi nói linh tinh
-Tớ nói bậy bao giờ, do cậu hoá….
-E hèm…Quốc Lâm được rồi cũng trễ rồi về thôi – Hắn chặn lại
-Uhm thôi cũng trễ rồi hai đứa về đi
Nó và Hoàng xin phép về trước, Quốc Lâm và hắn một lúc sau cùng trở về nhà của hắn. Tại phòng làm việc của hắn
-Bây giờ mới thật sự là cậu, đẹp trai hào hoa đến tớ mà còn…. – Quốc Lâm nhìn hắn nói
-Tớ không muốn bị mọi người chú ý, cậu làm ơn đừng có nói huyên thuyên như hôm nay được không? Tớ muốn làm việc bình thường như bao người thôi
-Ok ok, mà…cậu nói thật đấy hả?
-Cậu tưởng tớ đùa à
-Ơ…nhưng sao tự nhiên lại muốn làm đầu bếp ở quán, cậu vào công ty làm có tốt hơn không?
-Công ty, tớ không thể bỏ nhưng việc làm bánh tớ vẫn phải làm
-??? Cậu còn nhớ tớ cô bé đó à
-Uhm, tớ muốn tìm lại…và thực hiện lời hứa năm xưa…
-Nhưng nhỡ….
-Thôi đừng nói tới nữa, ngày mai cậu vào công ty giúp tớ nhé!
-Giúp?
-Uhm tớ cần cậu
-Ok, nếu cậu nói thế!
- Tớ nghĩ không biết mình có nên dọn ra ngoài sống không? – Hắn đứng dậy lấy một chai rượu và hai chiếc ly lại
-Để làm gì? Cậu thật khó hiểu
-Tớ cần tìm hiểu một số việc
-Tuỳ cậu…nhưng tớ nghĩ không cần phải thế!!
-Thôi, nâng ly nào…lâu rồi không cùng cậu nhâm nhi
-Ok
Chương 7: Miu Con
Hôm nay là chủ nhật nó không phải đến lớp nhưng có một nơi nó không thể không đến đó chính là nhà của hắn. Sau khi chuẩn bị cơm nước cho mẹ xong nó xin phép bà ra ngoài, rồi đến ngay nhà hắn.
-Em chào chị Sam – Nó nhìn thấy chị Sam đang nhặt rau trong bếp liền vào phụ
-Uhm chào em, hôm nay đến sớm vậy?
-Dạ, anh ta đâu rồi chị?
-Sao lại gọi cậu chủ là anh ta, gọi như thế em sẽ gặp phiền phức đấy
-Nhưng tại sao em phải gọi anh ta là cậu chủ - Nó cãi bướng
-Em thiệt là…
-Mà anh ta tên gì vậy chị?
-Ơ hay, con bé này không biết cậu chủ là ai sao lại vào đây giúp việc – Chị Sam không hề hay chuyện gì cả
-À…là do sự cố thôi, chứ em không hề muốn đâu chị ơi – Nó chu môi – Mà anh ta tên gì vậy chị?
-E hèm – Hắn từ trên cầu thang đi xuống, hắn cũng nghe được phần nào cuộc trò chuyện của hai người
-Cậu chủ - Chị Sam chào với chất giọng run run
-Uhm, chị làm tiếp việc của mình đi, còn cô theo tôi
Nói rồi hắn đi thẳng về phía nhà kho, nói là nhà kho nhưng thật chất cũng không phải vì căn phòng này không ai dùng đến nên chứa một số vật dụng và ngày hôm qua hắn đã kịp thời biến nó thành một nhà kho đích thực. Nó nhìn chị Sam lần nữa rồi bỏ đi theo hắn, chị Sam chỉ biết lắc đầu mong sao hắn đừng làm khó nó vì qua cách nói chuyện chị cũng biết nó là một đứa dễ gần, đáng yêu.
-Anh đưa tôi đi đâu thế? – Nó đi nhanh để bắt kịp hắn
-Cứ đi theo tôi, à mà….cô không biết tôi là ai thật đấy hả? – Hắn dừng lại hỏi
-Uhm, anh có nói bao giờ đâu mà tôi biết
-Đồ đầu heo – Hắn tiếp tục bỏ đi
-Cái gì? Anh dám nói tôi là đầu heo hả? Cái tên chết tiệt này, anh mới đúng là đầu heo – Nó lầm bầm theo sau
-Hủm? Cô vừa nói gì? – Hắn dừng lại
-Tôi…hehe…anh là một người đẹp trai, phong độ…hehe…đi nhanh đi, anh đưa tôi đi đâu thế?
Hắn nhếch mép rồi tiếp tục bước đi. Đi được một đoạn, rẽ trái, đứng trước căn phòng hắn cần đến, hắn quay lại nhìn nó trong khi đó nó vẫn còn ngơ ngác như nai tơ
-Hôm nay, cô dọn căn phòng này thật sạch – Hắn quay sang mở cánh cửa phòng, thì hỡi ơi!!!
-Phòng gì đây chứ? Dọn…dọn tới bao giờ mới xong?
Mắt nó nổi đom đóm khi nhìn thấy căn phòng, phải nói là hơn phòng làm việc của hắn mà nó dọn hôm qua gấp 4 gấp 5 lần
-Cô mau làm đi không xong thì đừng mong về!
Hắn cho hay tay vào túi quần thảnh thơi bước đi, nó ở lại nhìn căn phòng, hai tay cung chặc muốn đập cho hắn nằm bẹp dí tại chỗ
-Đồ máu lạnh, không có tính người mà…bắt tôi dọn hết chỗ này…tới bao giờ đây chứ?
-Đợi đấy, tôi không tha cho anh đâu
Lầm bầm, lầm bầm nhưng nó cũng phải “chui” vào trong căn phòng bề bộn mà “chiến đấu”. Nó gom những cái thùng nhỏ chất vào nhau, lâu lâu lại gõ vào nhau như thể đó là gương mặt của hắn, nó lại tủm tỉm cười thích thú. Gom những lon nhựa, lon nước…đủ loại, nó lại lầm bầm không biết đây là phòng hay là nơi chứa rác nữa… Quay sang đóng chăn, nệm…nó ngán ngẫm lắc đầu. Nó mang từng thứ đem ra ngoài giặt…
-Em đang làm gì vậy, Nhi? – Chị Sam gọi, nó quay lại với khuôn mặt tèm lem bụi
-Chị, em mang mấy thứ này đi giặt
-Hihi coi mặt mũi em kìa, như mèo vậy….cần chị giúp không?
-Thôi chị ơi, mắc công anh ta lại gây khó dễ cho chị nữa – Nó trề môi
-Không sao đâu, cậu chủ ra ngoài rồi, đưa đây chị làm hộ cho
-Dạ, hihi em cám ơn chị nhiều nha!
Nó vui mừng để cho chị Sam cùng làm giúp. Hai người vừa làm vừa nói chuyện huyên thuyên cuối cùng cũng là chủ đề về hắn
-Chị, mà anh ta tên gì thế chị?
-Thiệt tình, con bé này, cậu chủ là con lớn của nhà họ Hoàng tên là Hoàng Thiên Du
-Cái…cái gì ạ? – Nó nghe như tiếng sét đánh bên tai – Anh ta tên Hoàng Thiên Du?
-Uhm, cậu ấy tuy bề ngoài như thế nhưng cậu ấy là một người tốt lắm đấy
-Chị…
-E hèm – Hắn vừa về đến, chau mày nhìn hai người đang nói về mình, nhìn thấy vẻ mặt của nó hắn càng thích thú – Chị Sam, đi làm việc của mình đi
-Dạ, vâng
-Anh là…Hoàng…Hoàng Thiên Du? – Nó chỉ hắn nói với chất giọng run run
-Uhm
-Anh là thầy…Th…Thiên Du?
-Uhm
Nó nhăn mặt lấy hai bàn tay che lấy mặt mình mà nó quên rằng tay nó đang dính toàn xà phòng. Hắn khoanh tay, nhếch mép cười
-Mặt cô giờ như con “miu” ấy
-“Miu”
Nó bỏ tay ra, như hiểu chuyện, nó vội rửa đi khuôn mặt của mình. Hắn cười nữa miệng, bỏ về phòng để lại nỗi lo lắng cho nó
-Sao mình đen đuổi vậy nè? Kỳ này bị anh ta đì cho chết luôn hichic
Nó giặt nhanh chăn, nệm…rồi quay vào với căn phòng đầy bụi bẩn. Lau lau, chùi chùi…rồi đâu cũng vào đấy, căn phòng đã sạch sẽ tươm tất, ngăn nắp hơn rất nhiều sau hơn mấy tiếng đồng hồ “lăn lộn” của nó. Giờ thì nó đã rất rất mệt, bao nhiêu bụi bẩn bám hết trên người nó, khuôn mặt nó bây giờ giống hệt “Lọ lem”, nó ngồi tạm trên chiếc ghế rồi gật gù, gật gù thiếp đi lúc nào không hay.
Cánh cửa phòng từ từ được mở ra, hắn bước vào trong với nụ cười đắt ý trên môi, nhìn thấy nó đang ngồi gật gù trên ghế, hắn từ từ bước đến
-Như thế này mà cô ngủ ngon lành vậy sao?
Hắn tiến đến gần hơn, cuối xuống nhìn vào khuôn mặt lem luốt của nó
-Cô đúng thật là….
Lấy chiếc khăn từ trong túi mình ra, hắn nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn trên khuôn mặt nó, ấy thế mà nó vẫn ngủ ngon lành, có lẽ là nó đã quá mệt mỏi. Khuôn mặt nó giờ đã không còn vết bụi bẩn nữa mà hiện diện lên một nét dịu dàng với đôi môi hồng chúm chím đang nỡ một nụ cười trông thật đẹp, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt của nó, trông nó ngủ hệt như con miu hiền lành và đáng yêu. Hắn vẫn đang chăm chú nhìn nó, ánh mắt không muốn rời đi.
-Anh Di, sao anh không về thăm bé Nhi?...bé Nhi nhớ anh Di…anh Di…. – Nó mơ màng làm hắn ngỡ ngàng
-Anh Di? Cô là ai, có phải….???
Nó gật gù, rồi ngã sang một bên cũng may hắn kịp thời đỡ lấy nếu không có lẽ bây giờ nó nằm ở sàn nhà rồi. Nó giật mình, mở mắt ra…tư thế hiện giờ là nó đang nằm trọn trong vòng tay của hắn, đôi mắt nó mở to hết cỡ, hơi thở nó trở nên nặng nề hơn, nó vội vàng đẩy hắn ra, lực nó không phải nhỏ làm hắn ngã nhào
-Cái tên biến thái kia…anh định làm gì hả? – Nó lấy hai tay che trước ngực
Hắn tức tối, đứng dậy
-Cô ăn nói cho đàng hoàn, ai là tên biến thái hả? – Hắn từ từ tiến đến gần nó, nó lùi bước về phía sau
-Anh…anh đứng lại đó…anh không phải biến thái vậy vừa nãy anh ôm tôi…anh định làm gì chứ hả? – Nó vẫn thụt lùi, hắn dừng lại hai tay khoanh lại, nhếch mép hắn nói tiếp
-Cô nghĩ…cô đáng cho tôi để ý à ? Đồ đầu heo
Hắn bỏ ra ngoài cửa, rồi lại quay mặt vào nhìn thấy nó đang cung tay giơ lên…hắn nhếch mép, còn nó thì mặt tái xanh.
-Chiều nay cô lại đến, tôi có việc cho cô – Hắn bỏ đi
-Cái gì? - Nó tức muốn xì khói lỗ tai
Chương 8: Con Bé Ngốc!
Mọi việc ở nhà hắn đã xong giờ thì nó có thể trở về nhà của mình. Nó vui vẻ dẫn chiếc xe đạp vào nhà, trông thấy chiếc xe máy đang đậu trước nhà, nó miễm cười gọi to khi thấy Hoàng bước ra
-Hoàng! Cậu đến khi nào thế? – Nó miễm cười – Mà mẹ tớ đâu rồi?...Mẹ ơi, con về rồi nè
Hoàng kéo tay nó ra thẳng chiếc xe của mình rồi đi ngay đến bệnh viện, vừa đi Hoàng vừa kể lại mọi chuyện cho nó nghe. Nó hiểu mẹ nó đang trong tình trạng như thế nào…giờ nó chỉ muốn đến thật nhanh bệnh viện, đến nhìn thấy mẹ nó….
-Cậu đừng khóc nữa, bác không sao rồi…cậu vào trong đi
Nó gật đầu, bước vào trong phòng bệnh, đôi mắt nó nhoè đi khi nhìn thấy người mẹ đang nằm đó, xung quanh là dây nhợ chằng chịt vây lấy, nó ngồi kế bên bà nắm lấy bàn tay bà mà thúc thích
-Con gái của mẹ đây mẹ ơi! Mau mở mắt ra nhìn con đi mẹ
-Trúc Nhi, cậu đừng như thế…bác sĩ đã bảo mẹ cậu tạm thời không sao rồi mà
-Cám ơn cậu, nếu không có cậu thì mẹ tớ…. – Nó lại khóc
-Không có gì mà, cậu đừng như thế nữa…
Trở lại lúc sáng, khi nó vừa bước ra khỏi nhà mẹ nó vẫn còn vui cười với nó. Nhưng một lúc sao thì tim bà lại đập nhanh, hơi thở trở nên khó khăn hơn, bà đang với tay lấy lọ thuốc thì ngã ra sàn nhà, bất tỉnh.
-Nhi ơi! Cậu có nhà không mở cửa cho tớ với – Hoàng gọi to
-Nhi ơi!
Cảm thấy lạ, tại sao trong nhà cửa vẫn mở nhưng gọi mãi vẫn không nghe tiếng ai trả lời, Hoàng bước xuống xe đẩy cổng nhỏ bước vào nhà
-Trúc Nhi, cậu có nhà kh....B…bác…bác sao vậy nè…bác…
Hoàng gọi ngay xe cấp cứu đưa mẹ của nó đến bệnh viện, sao khi biết được mẹ nó đã qua cơn nguy kịch Hoàng về nhà nó…chờ đợi.
-Hoàng, cậu xin anh Quốc Lâm giúp tớ nghỉ hôm nay nhé!
-Uh…cậu ở đây để tớ đi mua gì ăn, từ trưa giờ cậu đã ăn gì đâu
-Cám ơn cậu
Hắn ở nhà chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, hắn cho chị Sam nghỉ buổi chiều, chị Sam cũng không hiểu những hành động kỳ quặc của hắn trong mấy ngày qua là như thế nào? Tại sao hắn lại bày trò đủ thứ để chọc phá nó, những hành động từ trước đến giờ…chưa từng xảy ra. Hắn để chị Sam nghỉ vì hắn muốn bắt nó vào bếp…nhưng hỡi ơi! Hắn chờ hoài, đợi mãi mà chẳng thấy nó đến, cái bụng của hắn thì cũng đói meo, hắn trở nên bực bội, lấy xe đi thẳng đến “Smile”.
-Sao cậu đến sớm thế? – Quốc Lâm miễm cười chào đón nhưng nhìn thấy gương mặt hầm hầm của hắn bước vào Quốc Lâm cũng thôi không hỏi nữa
-Cậu ăn gì chưa?
-Sao hả?
-Tớ hỏi cậu ăn gì chưa?
-Chưa? Nhưng sao…
-Vậy cậu vào làm cái gì cùng ăn
-Gì? À…Uhm…cậu đợi tớ một lát – Quốc Lâm gãi đầu, cười khổ chẳng hiểu gì cả
Một lúc sao Quốc Lâm mang hai đĩa mì xào ra, đặt trên bàn, ánh mắt nhìn hắn khó hiểu
-Cậu không sao đấy chứ?
-Xong rồi à, ăn thôi
-Này….cậu ổn chứ? – Quốc Lâm lấy tay sờ trên trán hắn
-Cậu làm gì thế? Ăn đi, tớ có gì đâu mà ổn với chả không?
-Nhưng sao hôm nay trông cậu khó hiểu thật đấy
-Gì mà khó hiểu? – Hắn đã xơi xong đĩa mì xào, tay đang cầm khăn lau miệng
-Không giống cậu tí nào – Quốc Lâm vẫn còn đang từ từ thưởng thức
-Tớ vẫn thế thôi. À mấy giờ Smile mở cửa thế?
-5h…nhưng sao cậu đến sớm thế? À…hì hì trông bộ dạng hôm nay được đấy, hôm nay sẽ đông khách hơn hôm qua cho xem
-Cậu đừng có mà ăn dưa bỡ, tớ đi thay đồ đây
Hắn cốc vào đầu Quốc Lâm một cái rồi ra xe lấy quần áo, Quốc Lâm chỉ biết xoa xoa cái đầu
-Không biết cậu đang nghĩ gì nữa, Thiên Du! – Quốc Lâm tiếp tục thưởng thức đĩa mì xào
Hắn lây huây trong bếp nói là vào làm chứ thực chất cũng có người làm rồi hắn chỉ làm những gì hắn thấy thích thôi. 7h quán lúc này đã đông khách nhưng sao vẫn chưa thấy nó đến, hắn muốn xem nó to gan đến cỡ nào mà cả lời nói của hắn nó dám để ngoài tay, hắn chờ đợi nhưng chẳng thấy nó đâu cả.
-Quốc Lâm
-Sao hả? Cậu gọi tớ có việc gì không?
-Con bé Trúc Nhi sao hôm nay không đi làm?
-Hehe nhớ người ta rồi hả?
-Tầm phào, tớ không thấy nên hỏi thế thôi!
-Mẹ của Trúc Nhi đang nằm viện nên con bé xin nghỉ, tớ cũng định mai vào thăm
-À…mà nằm ở bệnh viện nào thế?
-WSHP
-Uhm, tớ có việc nên về sớm nhé!
-Có việc gì thế? Quán đông thế mà cậu bỏ tớ đi à
-Hì…thông cảm nhé…bye bye
-Thiên Du!!!....Cái cậu này hôm nay sao thế nhỉ? – Quốc Lâm ngán ngẫm lắc đầu
Tại bệnh viện WSHP
-Cậu về đi cũng trễ rồi, cám ơn cậu nhiều lắm! – Nó và Hoàng đang ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện
-Uhm vậy cậu nhớ nghỉ sớm nhé! Tớ về mai tớ vào
-Hì không cần đâu, mai cậu xin giúp tớ nghỉ một ngày nha!
-Uhm tớ biết mà
-Thôi cậu về đi, tớ vào trong nha!
-Uhm bye cậu
-Bye bye
Hoàng ra về, nó chuẩn bị rời khỏi ghế đá thì hắn đi đến
-Ủa anh Duy, sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên
-Anh nghe nó bác nằm viện nên vào thăm. Bác khoẻ chưa em?
-Dạ, cám ơn anh! Mẹ em đỡ nhiều rồi, bà mới chợp mắt được một lát. Anh đi theo em
-Uhm
Nó dẫn hắn vào trong phòng mà mẹ nó đang nằm, thấy bà vẫn còn say giấc hắn không muốn làm bà tỉnh giấc nên đành bảo nó ra ngoài. Ngồi xuống chiếc ghế đá, hắn đưa một mẫu bánh bông lan cho nó
-Em ăn đi
-Cám ơn anh! Bánh này anh làm hả?
-Uhm…mà mẹ em, bác ấy….
-Mẹ em bị bệnh tim…bác sĩ nói bà có thể…hức..hức…
Nó xúc động, hắn bối rối không biết làm gì trước giờ có bao giờ hắn gặp tình cảnh này, hắn choàng tay vỗ nhẹ trên vai nó an ủi.
-Không sao đâu…em đừng khóc, bác sẽ khoẻ mà!
-Em cũng muốn tin như thế nhưng mà…bệnh tình của mẹ em em biết chứ! Nhưng mà em không cam tâm…
-………
-Tại sao ông trời bắt em phải xa mẹ trong khi em chỉ được gặp mẹ trong 7 năm gần đây thôi! – Nước mắt nó giàn giụa ướt đẫm khuôn mặt
-….
-Em đúng là ngôi sao xấu mà! Những người quan tâm em đều bỏ em mà đi cả…
-Sao em lại…
-Đúng như vậy mà…Ba mất khi em vừa lên 4, em được nhận nuôi ở nhà trẻ mồ côi, ở đó có má hai, má năm và cả anh Di rất thương em….
-Nhà…nhà…trẻ…
-Uhm….rồi anh Di tìm được gia đình của mình, anh Di cũng bỏ em mà đi…
-Không…a…
-Một năm sau đó thì…cả nhà trẻ bị hoả hoạn tất cả mọi người…hức hức….má hai, má năm…em còn sống sót là nhờ má năm lấy thân mình bế em ra khỏi, sau đó má năm cũng….
Nó khóc to hơn, đôi môi hắn bấm bấy không thành tiếng. Hắn nhận ra rồi, hắn đã nhận ra nó là ai….
-Rồi sau đó, làm sao em gặp lại mẹ?
-Em được đưa vào trong bệnh viện, sau đó được đưa đến nhà trẻ khác…không bao lâu sao thì em hay tin đã tìm được mẹ. Lúc đó em vui lắm…
-…….
-Nhưng tại sao….ông trời nhẫn tâm với em quá!!!
-Em…đừng khóc….không sao không sao mà. Sẽ có cách giải quyết thôi
Nó ngồi dậy, lấy tay lau đi nước mắt nhìn hắn
-Cám ơn anh đã an ủi em. Không biết vì sao gặp anh em cảm thấy rất an tâm
-Con bé ngốc! Thôi ăn bánh đi rồi vào nghỉ, mẹ em không sao đâu. Mai em phải đến trường đấy!
-Em xin nghỉ rồi….
-Này! Mẹ em không thích thế đâu nhé!
-Sao anh biết…làm như anh là mẹ em không bằng – Nó hết khóc, lại bắt đầu trở lại đanh đá
-Trúc Nhi, cậu ấy nói đúng….
-Kìa mẹ…sao mẹ lại ra đây – Nó và hắn đứng dậy đỡ bà
-Bác ngồi đây đi ạ
-Cậu là?
-Dạ, con là Khắc Duy
-Anh ấy là đầu bếp mới trong quán con làm đó mẹ, anh ấy làm bánh rất ngon – Nó nỡ một nụ cười tươi rói
-Vậy à – Bà nhìn hắn miễm cười
-Bác đừng nghe bé Nhi nói, không phải thế đâu ạ - Hắn ngượng ngịu
-Hihi con nói thiệt đó, mẹ không tin thì thử xem bánh này anh ấy làm đó mẹ
Bà miễm cười lắc đầu, sao cái tính trẻ con của nó không thể nào sửa được kia chứ
-Thôi được rồi mẹ tin mà
-Hì hì anh ấy làm bánh tuyệt thật chỉ mỗi tội….haizz – Nó thở dài lắc đầu, hắn và mẹ nó nhìn nó khó hiểu – Anh ấy “đẹp” muốn chết người luôn haha
-Con bé này – Mẹ nó đẩy cái đầu tinh nghịch của nó sang một bên, nó nhìn hắn cười hì hì – Mà mai con không được nghỉ học nghe chưa? Mẹ khoẻ mẹ không sao hết…
-Dạ…con biết rồi
-Thôi bác vào nghỉ sớm đi ạ, cũng trễ rồi….thức khuya quá cũng không tốt
-Uhm, bác cám ơn con!
Hắn và nó đỡ bà vào trong nằm nghỉ. Hắn chào bà rồi ra về, nó tiễn hắn một đoạn
-Thôi em vào trong đi, anh về đây
-Cám ơn anh!
-Anh có làm gì đâu mà cảm ơn anh
-Vì anh đã lắng nghe em hì mà lúc nãy em nói chuyện với mẹ, cố tình chọc mẹ vui thôi, anh đừng buồn em nha!
-Anh biết….anh cũng thấy em nói rất đúng mà hì
-È…hì hì….thôi anh về nha!
-Uhm, em vào với bác đi
-Dạ
Nó chạy nhanh vào trong, hắn nhìn theo mà trong đầu bao nhiều suy nghĩ vây quanh
-Cuối cùng cũng tìm được em, con bé ngốc!
Hắn nỡ một nụ cười nhẹ rồi ra xe đi thẳng về nhà với nụ cườãi trên môi.
Chương 9: Trái Tim…thật Khó Hiểu
Buổi sáng nó dậy thật sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho mẹ, nó phải đi thật nhanh về nhà chuẩn bị đến trường. Vừa đến cổng trường đồng hồ cũng điểm giờ vào lớp cũng may cho nó không phải bị nhốt bên ngoài.
-Trúc Nhi – Hoàng ngạc nhiên khi thấy nó vào lớp
-Chào, tớ không nghỉ nữa, mẹ tớ ổn rồi hôm nay có thể về rồi – Nó nhìn Hoàng nỡ một nụ cười làm Hoàng cũng yên tâm hơn
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào, nó đang vui vẻ nói chuyện với Hoàng nhưng nhìn thấy hắn nụ cười nó liền sượn lại
-Nhi, cậu sao vậy?
-À….không có gì
Hắn chào mọi người rồi nhìn nó, nó liền quay đi chỗ khác. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trao đổi với lớp một chút, hắn bắt đầu vào tiết của mình.
-Bây giờ các bạn làm một số bài tập rồi chúng ta nghỉ
-Yeahhh…hôm nay nghỉ sớm hả thầy
-Đúng không thầy
-……
-Các bạn yên lặng, làm xong rồi chúng ta nghỉ - Hắn nỡ một nụ cười làm cho cả đám nữ sinh điêu đứng, hắn lấy trong cặp của mình ra quyển sách
-Thầy ơi! Sách thầy bị sao kìa thầy – nữ sinh
Hắn nhìn lại quyển sách, không lấy làm lạ cũng không có gì bất ngờ nữa cả
-Sách thầy bị con miu cào rách ấy mà! – Hắn nhìn nó nói – Nào, mọi người ghi vào tập nhé!
-“Cái gì? Dám gọi mình là miu hả?” – Nó bím môi, đưa ánh mắt nhìn hắn
-“Con bé ngốc, chưa nhìn ra anh nữa hả?”
Mọi người ghi chép xong, làm xong hết bài tập mà hắn cho cũng gần đến giờ ra về….ấy thế mà bảo làm xong được về làm cả lớp nhau nhau tranh thủ làm rút cuộc rồi đâu cũng vào đấy….
-Xong rồi, các bạn có thể về
-Dạ - Cả lớp dạ yếu xiều
Đợi mọi người ra gần hết hắn nhẹ giọng
-Trúc Nhi, em ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói
-Dạ? Em sao thầy?
-Uhm
Nó nhìn hắn không biết hắn định giở trò gì, nhăng nhó nhìn Hoàng
-Hoàng, cậu về trước nha!
-Cậu với thầy cứ nói chuyện đi, tớ xuống nhà xe đợi cậu
-Uhm cũng được
-Vậy mình đi trước nha
-Uhm
Đợi Hoàng và mọi người ra khỏi lớp, hắn đứng dậy đi đến bàn của nó, nhìn nó rồi nỡ một nụ cười làm nó chưng hửng
-Thầy….muốn nói gì?
-Tại sao hôm qua cô không đến? – Hắn khoanh tay lại nhìn nó với gương mặt lạnh
-Tôi…tôi có chút việc…hôm nay cũng không thể đến…nhưng anh chỉ hỏi thế thôi hả? Vậy tôi về đây – Nó xách cặp bước đi
-Đúng 3h chiều nay cô phải có mặt tại nhà tôi, không thì đừng có trách…
Hắn nói với giọng đe doạ làm mặt nó nóng bừng bừng, hắn bước đi để lại nó với gương mặt đang chuyển dần sang xam
-Anh…!!! Thầy giáo cái kiểu gì thế này???
Nó nói nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe, một đường cong quyến rũ được vẻ trên khuôn mặt của hắn
-“Ai bảo nhóc nghịch quá làm gì? Anh phải trị nhóc mới được”
Sau khi làm thủ tục xuất viện cho mẹ, nó cùng mẹ trở về nhà. Đỡ bà lại giường nằm, nó mang cháo cho bà ăn, quýnh quáng nhìn lại đồng hồ 2h55
-Gì thế con?
-Dạ…mẹ con đi đây chút nữa con về nha mẹ!
-Nhưng có chuyện gì thế?
-Dạ…mẹ nghỉ ngơi đi ạ. Thưa mẹ con đi
-Về sớm nha con
-Dạ
Hì hụt với chiếc xe đạp, cứ chạy thẳng…kia rồi khúc cua chỉ quẹo qua là tới nhà hắn thôi. Đang chạy với tốc độ “cao” ngay khúc cua nó thắng không kịp. Bim…bim….ketttttttttttt………lại nữa…nhưng lần này không biết là nặng hơn hay nhẹ lần trước, cả nó và chiếc xe đạp của nó bay thẳng trên mặt đường không tông trúng vào chiếc Rolls Royce đen bóng nên không gây thiệt hại gì cả chỉ có nó và chiếc xe đạp yêu quý của nó đang nằm dài trên mặt đường thôi. Cả hai người trong chiếc Rolls Royce bước ra, một người tức giận, một người vẫn gương mặt lạnh chau mày có vẻ khó chịu
-Lại là cô nữa, chạy xe kiểu gì thế hả? – Tài xế An
Nó đau quá, đang cố gắng đứng dậy nhưng chân nó đã bị trật. Hắn chau mày bước đến đỡ nó đứng lên
-Cô có sao không? Sao không cẩn thận vậy? – Giọng nặng nề làm nó hoảng
-Tôi…không sao – Nó đẩy hắn ra thì lại không đứng vững, hắn đỡ nó, kéo nó vào trong xe của mình
-Này…anh làm gì thế?
-Tôi đưa cô đến bệnh viện – Quay sang tài xế An – Tôi giao chiếc xe đạp cho anh
-Nhưng thưa cậu chủ…. còn công ty?
-Tôi tự lo
Hắn đóng sầm cánh cửa lại, chạy thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi không ai nói với ai lời nào, nó lén nhìn khuôn mặt của hắn khi bị hắn bắt gặp nó lại ngó lơ đi chỗ khác
-Cô làm gì chạy xe nhanh như vậy? Ngay khúc cua chẳng lẽ cô không chú ý đến sao hả?
-Chẳng phải tại anh sao? – Nó lớn giọng – Không phải…làm gì tôi chạy như ma đuổi – Nó lí nhí khi nhìn thấy hắn chau mày nhìn nó
Hăn nhớ lại câu nói lúc sáng, vừa tức cười vừa giận nhưng vẫn không thể hiện ra bên ngoài. Hắn im lặng không nói câu nào cứ thế cho xe đi đến bệnh viện.
-Này, anh mau bỏ tôi xuống tôi tự đi được mà – Hắn đang bế nó vào trong bệnh viện
-Cô yên nào nếu không muốn mọi người chú ý
Nó đành im lặng, hắn bế thốc nó trên tay, nó cảm nhận được sự va chạm, cảm nhận được mùi hương nam tính đầy quyết rũ, tim nó đập nhanh hơn, bỗng chốc mặt nó đỏ ửng lên
-“Mình bị gì thế này? Bị té chứ phải bị điện giật đâu kia chứ?”
-Bác sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ đến đây?
Hắn đặt nó ngồi trên chiếc giường bệnh rồi ra lệnh cho người y tá phía sau, cô y tá kính cẩn chạy đi gọi bác sĩ đến. Nó nhìn khuôn mặt cùng lời nói của hắn có phần “sợ”, chẳng mấy chốc vị bác sĩ hắn cần đã đến.
-Cậu chủ!
-Ông xem giúp cô ấy
Vị bác sĩ nhìn nó, đây là lần đầu tiên hắn đưa một cô gái đến với tâm trạng không tốt như thế này, vị bác sĩ đang tò mò về người con gái này.
-Cô ấy không sao, chỉ bông gân nhẹ, tôi sẽ giúp cô ấy sát trùng vết thương
-Uhm – Quay sang nó hắn đưa cho nó chiếc điện thoại – Cô cầm lấy
-Của anh tại sao lại đưa tôi
-Bây giờ tôi không thể ở lại đây, cô giữ lấy tôi sẽ liên lạc với cô
-Tôi…anh có việc thì cứ đi, có cần gì ở tôi thì anh có thể nói trực tiếp là…
-Sao cô cứng đầu thế hả? – Hắn nắm lấy tay nó bỏ chiếc điện thoại vào, nó bị hắn lớn tiếng giật thót cả tim – Cô cứ ở yên đây đợi tôi – Hắn quay sang vị bác sĩ – Ông xem cho cô ấy có việc gì thì báo ngay cho tôi
-Dạ, vâng thưa cậu chủ
Hắn nhìn nó thêm lần nữa rồi đi nhanh ra xe, hôm nay ở công ty có cuộc họp khẩn cấp vì nó mà chuông điện thoại hắn reo liên tục.
-Tôi đang trên đường đến, cậu bảo mọi người chuẩn bị đi
Chiếc xe từ bệnh viện tiến thẳng đến tập đoàn Hoàng Vũ. Cánh cửa phòng họp mở ra, mọi người đang chờ đợi với tâm trạng lo lắng, hắn bước vào tất cả mọi người đều đứng lên cuối chào.
-Chào mọi người! Chúng ta bắt đầu cuộc họp. Tôi đã nghe báo cáo về dự án khách sạn Rose đang gặp vấn đề...Vậy trưởng phòng Khang hãy cho tôi một lời giải thích…!!!
-Vâng thưa tổng giám đốc, lúc trước bên phía công ty bất động sản Trương Thành đã ký kết hợp tác với chúng ta trong dự án này nhưng vừa có tin báo dự án này đang được thoả hiệp bàn giao cho một đối tác khác.
-Vậy lời giải thích của ngài là thế nào hả, giám đốc Khang?
-Tôi đã điều tra và đúng như tin báo, tôi đã tìm đến họ và họ bảo rằng họ sẽ bồi thường cho chúng ta
Ầm…hắn đập mạnh tay xuống bàn làm mọi người im lặng không dám hó hé
-Có lý nào là như vậy chứ? Đây không phải vấn đề bồi thường hay không mà cốt yếu dự án này sẽ mang lại cho công chúng ta rất nhiều lợi ích. Không cần tôi giải thích thì mọi người cũng phải hiểu điều đó. Bây giờ tất cả mọi người hãy cho tôi một cách giải quyết, nhanh!!
Hắn đảo mắt xung quanh, mọi người chỉ biết cuối đầu
-Giám đốc Hàn, ông nói thử ý kiến của mình xem
-Tôi…à…tôi…
Ầm….
-Mọi người như thế là thế nào?
-Thưa giám đốc!
-Quốc Lâm, cậu có ý kiến gì?
-Theo tôi sự việc xảy ra cũng chưa hẳn là xấu
-Ý cậu là…
-Phải, từ vấn đề này chúng ta biết được có kẻ đang tìm cách phá công ty của chúng ta. Do vậy, trước tiên mình hãy điều tra xem đó là ai? Đồng thời phơi bày sự việc này ra, chấm dứt ngay hợp tác với bên Trương Thành, tìm đối tác thích hợp hơn
-Mọi người thấy như thế nào?
Cả không gian phòng như nhẹ hơn hẳn, mọi người gật đầu đồng ý tán thành
-Ok, cứ theo cách của cậu. Việc này giao cho cậu
-Vâng, thưa giám đốc
Cuộc họp kết thúc, đợi mọi người ra về hết, hắn tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền lại cố gắng thả lỏng cơ thể đầy mỏi mệt
-Này cậu không sao đấy chứ?
-Tớ không sao? Chuyện này cậu điều tra đến đâu rồi?
-Đúng như cậu nghĩ
-Uhm, cậu bắt đầu đi
-Uhm
Sau khi được bác sĩ sát trùng vết thương, nằm nghỉ hồi lâu nó cũng thấy đỡ hơn nhiều. Nhìn đồng hồ cũng gần 5h, nó muốn về và nó phải về vì hôm nay nó còn phải đến chỗ làm thêm nữa. Vừa bước chân ra khỏi phòng nó đã gặp ngay cô y tá lúc nãy
-Cô định đi đâu? Cậu chủ bảo cô phải ở lại đây
-Chị…em đỡ nhiều rồi, em phải về
-Không được, cô đừng làm khó tôi, cô mau vào trong nằm đi
-Dạ!!
Nó iểu xiều bước vào, cô y tá mang đóng cửa đi ra, nó nằm chờ hồi lâu lại bước xuống len lén nhìn về phía cánh cửa, “Không có ai”, nó vui mừng bước nhanh ra khỏi phòng và chuồn nhanh ra khỏi bệnh viện.
Cuộc họp kết thúc hắn cùng Quốc Lâm rời khỏi công ty. Chia tay nhau trước công ty xe Quốc Lâm rẽ về “Smile” còn xe của hắn đang chuẩn bị hướng đến bệnh viện. Hắn nhấn số điện thoại gọi cho nó nhưng chỉ nghe chuông đỗ không ai trả lời cả, hắn vội tắt máy chạy đến bệnh viện
Bước vào căn phòng bệnh trống trơn, trên chiếc giường thì còn nguyên đó chiếc điện thoại và mảnh giấy nhỏ, hắn bước đến cầm lấy mảnh giấy lên xem
“Trả anh, tôi về đây, cám ơn anh!”
-“Con bé này, đúng là cứng đầu mà!”
Hắn thầm nghĩ, nhếch mép cười rồi bước ra về
Chương 10: Cái Bớt Sau Gáy
-Trúc Nhi, chân em bị sao thế? – Quốc Lâm
-Dạ, chỉ là bông gân nhẹ thôi ạ hì, em vào làm việc đây
-Đi có được không đấy? Hay hôm nay em nghỉ một ngày đi
-Dạ thôi, em làm được mà. Nghỉ thì lấy gì mà sống hả anh hihi. Thôi em làm việc đây không thôi bị “ông chủ” trừ lương tội nghiệp em
Nó lè lưỡi trêu Quốc Lâm rồi bước vào trong quán tiếp tục công việc của mình. Quốc Lâm chỉ biết nhìn nó cười trừ rồi bước vào sau nó.
-Nè, sao cậu đến muộn thế hả? Tin tớ trừ lương không hả?
Hắn vừa vào đã gặp ngay Quốc Lâm, hắn không thèm trả lời mà đảo mắt xung quanh tìm nó, trông thấy nó hắn bước lại gần
-Anh Duy, anh đến muộn nha! – Nó nỡ một nụ cười thật tươi
-Chân em….
-Hì không vấn đề gì đâu anh
-Cậu nghe Trúc Nhi nói rồi thì mau vào trong phụ mọi người đi chứ
-Thôi em mang bánh ra cho khách đây
-Uhm
-Cậu đó, hoá trang càng ngày càng….
-Quốc Lâm!!!
-OK hì hì mau vào trong phụ mọi người đi
Hôm nay, hắn khoác lên người một chiếc áo sơ mi sọc caro màu nâu đất, quần caki màu xám tro rộng thùng thình, mái tóc vẫn lăn xoăn kết hợp với cặp kính nobita, phải nói là hắn “đẹp” một cách lạ thường cứ khiến cho Quốc Lâm lâu lâu nhìn hắn mà lắc đầu, muốn cười cũng không dám cười mà cứ kìm nén đến tía tai đỏ mặt.
-Trúc Nhi!
-Hoàng đến rồi à?
-Chân cậu bị sao thế?
-Hì không sao đâu…à mà cậu có bận lắm không tí cho tớ hoá giang với lúc nãy tớ đi xe bus đến
-Uhm được mà, tớ đợi cậu về
-Hihi vậy tớ cám ơn trước nhé! Mà cậu dùng như cũ phải không?
-Uhm
-OK đợi tớ nhanh thôi
Trong khu vực làm bánh
-Thiên…à Khắc Duy, cậu ra đây chút được không?
-Uhm
Hắn và Quốc Lâm bước vào căn phòng kín, hắn nhìn Quốc Lâm khó hiểu
-Có chuyện gì thế?
-Tớ vừa nhận được cuộc gọi từ Chính An, đúng như cậu suy đoán lão Hàn chính là tay trong của Trương Thành, ban đầu chúng mời chúng ta tham gia vào dự với mục đích mong muốn hợp tác lâu dài nhưng thực chất khi dự án đã đi được phân nữa, vốn của chúng ta đã nằm trong đây cũng không ít thì bọn chúng lại nhường lại cho Jackshow nhằm phỏng tay trên đồng thời đem chúng ta vào thế bí. Một là nếu ta không chấp nhận, ta rút khỏi dự án thì coi như mình mất trắng. Hai là nếu tiếp tục thì chúng ta lại phải chịu thiệt thòi khi Jackshow đòi thêm phần lợi nhuận. Ba là nếu một mình công ty chúng ta thực hiện dự án thì rủi ro mà chúng ta đang gánh vát rất lớn…
-Được rồi, tớ hiểu rồi
-Vậy bây giờ cậu định như thế nào?
-Chỉ còn cách thứ ba thôi!
-Nhưng mà…
-Tớ hiểu, nhưng nếu chúng ta không thử là sao biết chúng ta không làm được
-Ok, tớ ủng hộ cậu…À mà nghe nói ba mẹ cậu và cả Thiên Kỳ sắp về nước rồi hả?
-Uhm chiều mai là đến rồi, chiều mai đi đón họ cùng tớ nhá!
-Ok
Tại sân bay
-Ba mẹ, anh hai kìa – Thiên Kỳ vẫy tay gọi
-Ba mẹ có mệt không ạ? – Hắn xách phụ chiếc vali
-Cũng không mệt lắm đâu con
-Con chào ông bà chủ tịch, Thiên Kỳ để anh….
-Dạ, hihi
-Uhm chào con, Quốc Lâm
Họ mang hành lý ra xe, chẳng mấy chốc chiếc xe đã đưa họ về đến nhà. Những câu hỏi thăm quan tâm nhau và kèm theo những câu đùa những tiếng cười làm cho không gian rộng của ngôi nhà trở nên ấm áp hẳn.
-Ba mẹ sẽ về đây luôn chứ ạ?
-À không, có lẽ một thời gian sau nữa. Công việc của ba bên ấy còn rất nhiều chưa thể về ngay lúc này được
-Ba con nói phải, để một thời gian nữa đi con
-Dạ, còn cô tiểu thư học hành thế nào rồi?
-Em hả, anh khỏi lo đi nhé, Thiên Kỳ là ai chứ? Là con của ông bà chủ tịch họ Hoàng danh tiếng, là em gái của ngài giám đốc đẹp trai thế này thì đương nhiên em không thể nào kém cỏi rồi. Đúng không anh hai?
-Cốc…Chỉ giỏi ba hoa
-Ui da…ba…anh hai ăn hiếp con kìa – Thiên Kỳ xoa xoa cái trán vừa méc
-Hahaha…con bé này, lớn rồi mà như con nít không sợ Quốc Lâm nó cười cho à – Ông Hoàng nói
-Dạ, cháu không có… - Quốc Lâm nhìn Thiên Kỳ ngại ngùng, Thiên Kỳ cũng thế
-Ba này, con không nói chuyện với ba nữa – Thiên Kỳ chạy về phòng để lại tiếng cười cho mọi người và nụ cười dõi theo của ai đó
-Con bé này thiệt là…à mà Quốc Lâm con lúc này thế nào rồi?
-Dạ, con……
Cả bốn người cứ tiếp tục câu chuyện của mình, nhìn vào khung cảnh bây giờ có ai nhận ra đây là một Thiên Du lạnh lùng cứng nhắc như vẻ bề ngoài cố tạo ra, chỉ có khi bên cạnh những người thân Thiên Du mới chính là Thiên Du một chàng trai lịch lãm và ấm áp đến dễ gần.
-Ba mẹ, con đến “Smile” đến tối mới về ba mẹ cần gì thì cứ bảo chị Sam nha!
-Cái thằng này, con cứ đi đi ba mẹ tự lo được mà – mẹ hắn
-Anh hai cho em đi với
-Được thôi
-Hihi, thưa ba mẹ con đi
-Uhm, hai đứa đi đi
Sau khi hắn và Thiên Kỳ ra khỏi nhà, mẹ hắn (Vũ Thiên Hương) cất lời
-Chuyện của Thiên Du ông tính sao?
-Khoảng hai tuần nữa con bé sẽ sang đây, tôi tính để hai đứa gặp nhau trước đã
-Uhm tôi cũng thấy mến con bé, tôi nghĩ con mình sẽ thích thôi, dù gì nó cũng lớn rồi
-Uhm, cứ cho chúng gặp nhau đã
Chiếc xe của hắn dừng cách Smile hai căn nhà, Thiên Kỳ cứ ngó quanh co
-Ủa anh hai, Smile nằm ở đâu? Sao em không thấy?
-Em đi thẳng phía trước hai căn nhà nữa là thấy, anh sẽ đến sau
-Sao anh không đưa em đến đó luôn mà còn phải đi bộ nữa…!!! – Thiên Kỳ nhăn nhó
-Được được rồi – Hắn phải chiều theo ý cô em gái khó tính của mình
Dừng xe trước “Smile” hắn không nhìn vào mà bảo với Thiên Kỳ
-Đến rồi, em vào đi có Quốc Lâm trong ấy đó
-Sao anh không vào, anh vào với em luôn đi, vào một mình em ngại
-Anh…à thôi được rồi em đứng trước cửa đợi anh, anh đi đậu xe
-Dạ, hihi
Thiên Kỳ xuống xe đứng trước cửa quán đợi hắn, đợi hồi lâu sau mà chẳng thấy hắn đâu. Nó thì trong quán lâu lâu lại chú ý cô gái đang đứng trước cửa sao không chịu vào, nó liền bước ra
-Xin lỗi, quý khách đến cùng bạn ạ?
-Dạ…em…em đợi anh…chị em đứng đây không sao chứ ạ? – Thiên Kỳ là một tiểu công chúa nhỏ, tính tình giống trẻ con rất dễ gần nhưng còn hơi nhút nhát đối với người lạ
-Không sao…hay quý khách vào trong mà đợi, ở ngoài lạnh lắm
-Dạ, hihi em cám ơn chị
Nó cùng Thiên Kỳ bước vào trong, mang cho Thiên Kỳ cốc nước lọc
-Ủa, Thiên Kỳ em đến với ai vậy? – Quốc Lâm
-Anh Quốc Lâm, em đến với anh hai, mà anh hai đi đâu lâu quá em đợi mãi mà không thấy
-Hai người biết nhau à?
-Dạ không, tại lúc nãy… - Nó kể lại
Do quán giờ này vẫn chưa đông khách nên nó có thời gian rãnh rỗi cùng trò chuyện với Quốc Lâm và Thiên Kỳ. Qua cách nói chuyện cỡi mở, nó biết Thiên Kỳ nhỏ hơn nó hai tuổi, hai người cũng hợp tính hợp tình nói chuyện rất ăn ý với nhau, Quốc Lâm nhìn hai cô nàng mà chỉ cười với cười….
Sau khi đậu xe vào gara, sau khi hoàn thành khâu hoá trang hắn trở lại quán tìm cô em gái nhỏ nhưng chẳng thấy ai trước cửa cả, hắn vội chạy vào trong
-Quốc Lâm! Cậu có thấy….. – Hắn dừng lại khi nhìn thấy Thiên Kỳ đang trò chuyện với nó trông rất vui
-Cậu đến rồi à? Làm gì mà lâu vậy?
Thiên Kỳ nheo mắt nhìn cái người đang đứng trước mặt, nhiều dấu chấm hỏi hiện ra….
-Anh Thiên…
Hắn mở to mắt nhìn cô em gái, hắn quên mất, Quốc Lâm nhanh hơn một bước
-Thiên Kỳ có con gì trên tóc em kìa
-Aaa…. Con gì? Con gì vậy anh Quốc Lâm – Thiên Kỳ nhảy dựng, hai tay quơ tứ tung
-Đi theo anh – Quốc Lâm kéo Thiên Kỳ vào trong, nó nhìn theo không hiểu gì cả, hắn thì sau khi nhìn thấy hai người họ đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm
-Anh Duy! Anh Quốc Lâm sao thế?
-À…anh cũng không rõ… - Hắn cười trừ, nó thì rời khỏi bàn tiếp tục công việc của mình vì lúc này quán đã bắt đầu đông khách hơn
Quốc Lâm kéo Thiên Kỳ vào trong, nhìn xung quanh xem có ai không, Quốc Lâm nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, Thiên Kỳ đứng chống hai tay vào hông, chân giơ nhẹ lên và…
-Aaaaa…. – Quốc Lâm nhảy lò cò – Em muốn giết anh đấy à
-Hứ…khai mau, hai người đang giở trò gì thế? Sao anh hai lại “thấy gớm” thế?
-Anh đâu biết, cậu ấy muốn như thế đâu phải tại anh đâu – Quốc Lâm xoa xoa bàn chân
-Vậy để em hỏi – Thiên Kỳ bước đến cánh cửa thì hắn đi vào, hắn nhìn Quốc Lâm gương mặt không nén được cười
-Cậu còn cười nữa à? Không phải vì cậu tớ có bị như vậy không kia chứ?
-Được rồi…không cười…haha…
-Anh hai, rút cuộc chuyện gì vậy? Sao anh lại ăn mặc thế này? – Thiên Kỳ bước đến gần hắn
-Anh có một số chuyện cần giải quyết nên những lúc trông thấy anh trông bộ dạng như thế này thì đừng gọi anh là anh hai mà nhớ anh tên là Khắc Duy nghe không?
-???Là sao? Em không hiểu?
-Nói chung bây giờ anh là Khắc Duy không phải Thiên Du anh hai của em. Anh có một số chuyện cần phải làm như thế. Em đừng cho ai biết được không?
-Thôi được rồi….như thế là xem như mình không quen biết nhau hả?
-Ngốc! chỉ là đừng gọi anh là anh hai thôi – Hắn xoa đầu Thiên Kỳ
-Dạ, em biết rồi
-Vậy còn cái chân của tớ cậu tính sao đây?
-Hihi đáng đời anh – Thiên Kỳ le lưỡi trêu, Quốc Lâm chỉ biết nhìn hai anh em họ mà lắc đầu
Kết thúc màng “Giải toả khúc mắc và lo lắng” của hai anh em, cả ba ra khỏi phòng và bắt đầu ai vào việc ấy, cô em gái Thiên Kỳ có nhiệm vụ ngồi ở một chỗ nhìn mọi người lăng xăng với công việc của mình.
-Cô bé! Sao ngồi đây có một mình thế? Tụi anh ngồi cùng cho vui nha!
-Hai chú qua bên kia ngồi đi, cháu không thích – Thiên Kỳ hơi sợ
-Kìa sao lại gọi chú – Một tên giơ tay lên định vuốt vào mặt của Thiên Kỳ
-Này ông kia định làm gì thế hả?
Nó đẩy mạnh làm ông ta ngã nhào ra bàn bên cạnh, tên còn lại túm lấy tóc nó, Thiên Kỳ hoản sợ vừa mới về mà đã có chuyện rắc rối
-Con nhỏ này cũng xinh đấy, đanh đá, tao thích – Tên lúc nãy đứng dậy đi về phía nó, một người với đôi mắt sâu đen đang nhíu mày nhìn nó, nhìn cái bớt sau gáy
-Mau buông cô ấy ra – Hắn và Quốc Lâm bên trong nghe ồn ào chạy ra, cả hai nhảy vào đánh bất ngờ làm hai tên kia không kịp trở tay ngã nhào ra sàn
-Anh…!!
Thiên Kỳ mếu máu chạy đến Thiên Du, Quốc Lâm đỡ lấy nó
-Em không sao chứ?
-Dạ, không!!
-Hai anh đến đây nếu là khách thì chúng tôi hoan nghênh còn muốn gây chuyện gì xin mời đi chỗ khác – Quốc Lâm bước về phía bọn chúng
-Các người còn đứng đó? – Người đàn ông với thân hình vạn vỡ, rắn chắc ở bàn bên cạnh đứng lên, hai tên lúc nãy vội chạy về phía sau – Ngu xuẩn – Đan Mã đánh vào đầu hai tên kia
Ring…ring….chuông điện thoại của tên Sang – tên lúc nãy bị hắn đánh cho ngã nhào
-Anh Thành gọi – Tên Sang nhìn sang lão đại Đan Mã nói – Dạ, em nghe anh…dạ….dạ…. – Nghe xong cuộc gọi, tên đó nói nhỏ gì đó với Đan Mã
-Rất xin lỗi vì sự vô phép của bọn đàn em. Đây…coi như phần bồi thường – Đan Mã đưa một sấp tiền cho Quốc Lâm
-Không cần, mong rằng sau này sẽ không gặp lại các anh nữa
-Mày láo – Tên Sang bước đến xốc áo của Quốc Lâm
-Chúng ta về - Đan Mã gằng giọng bỏ đi, trước khi đi anh ta còn nhìn nó miễm cười làm nó thật khó hiểu
Tên Sang đá phăn cái ghế trước mặt rồi bỏ theo sau Đan Mã. Do cuộc ẩu đã lúc nãy mà khách khứa hoản sợ bỏ chạy hết, nhân viên cũng nấp vào trong, bây giờ mới đi ra
-Thôi hôm nay nghỉ sớm, mọi người về sớm đi – Quốc Lâm
Mọi người ra về giờ chỉ còn lại bốn người, lúc này Hoàng cũng vừa đến, thấy mọi thứ sao cứ bề bộn, rối tung Hoàng lo lắng chạy vào tìm nó
-Trúc Nhi!
-Hoàng, cậu đến rồi à, hôm nay quán nghỉ sớm
-Vừa có chuyện gì thế?
-Không có gì đâu, chỉ là một số người đến gây rối thôi – Quốc Lâm cùng Thiên Kỳ bước ra
-Thế mọi người có sao không? Trúc Nhi, cậu có sao không?
-Không không…hihi…
-Hoàng mới đến à, cùng ăn với mọi người nha! – Hắn nhìn khuôn mặt lo lắng của Hoàng, hắn có cảm giác gì đó…nhưng thôi hắn cứ là hắn thôi, không nghĩ ngợi
-Dạ, à mà đây là….
-Đây là Thiên Kỳ, em của bạn anh, còn đây là Hoàng, hai người làm quen đi.
Chương 11: Ông Thầy…kinh Dị
Ông thầy…kinh dị
Một buổi sáng đẹp trời, nó vương mình thức giấc, nhìn lại đồng hồ vẫn còn sớm nó nhanh xuống bếp nấu bữa sáng cho mẹ. Từ lúc ở bệnh viện trở về nó không lúc nào không lo lắng, nó sợ nếu lỡ…thì nó sẽ sống thế nào đây????
-Trúc Nhi! Con sao thế?
-Dạ, không sao đâu mẹ, tại bụi thôi à hihi – Nó nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt
-Nói mẹ nghe có chuyện gì thế con?
-Dạ, con nói thật mà, mẹ đói chưa con dọn bữa sáng cho mẹ nha!
-Uhm, con cũng ăn rồi đi học
-Dạ
Nó quay đi, bà thì thở dài, bà hiểu nó đang lo lắng điều gì, bà thương con không muốn vì bà mà nó phải khổ sở, nhìn thấy con người ta được đầy đủ về mọi thứ mà nhìn lại đứa con của mình cảm thấy thương, không làm được điều gì cho nó mà còn là gánh nặng của nó…cũng có đôi lúc mà nghĩ nếu bà đi rồi có lẽ nó sẽ sống tốt hơn.
-Mẹ xin lỗi! Mẹ không mang lại cuộc sống tốt cho con – Bà vén mái tóc của nó, thỏ thẻ, nó thì nhìn bà đôi mắt cũng đỏ hoe
-Kìa mẹ, sao mẹ lại nói như thế? Con không cần gì cả, con chỉ cần có mẹ thôi! – Nó ôm chầm lấy bà, khóc nức nỡ
-Mẹ biết, mẹ xin lỗi con gái, nín nào…đến giờ đi học rồi để mặt mũi tèm lem thế này sao hả?
-Dạ, con không khóc nữa nhưng mà mẹ hứa đừng nói như thế nữa nha mẹ!
-Uhm mẹ biết mà, thôi lao mặt rồi đi học đi con trễ rồi
-Dạ
Cùng lúc đó tại nhà của hắn
-Thiên Kỳ, em nhanh đi anh muộn gì rồi
-Dạ, em ra ngay…. – Hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Kỳ nhập học vào Đại Học NTTP
-Mới ngày đầu tiên mà đi trễ vậy hả cô nương?
-Tới rồi…hừ…đợi có tí xíu mà cằn nhằn rồi…ý mà hôm nay anh hai đẹp trai quá à
-Thôi được rồi ha…vào nhanh đi anh cho đi bộ bây giờ
-Xí…
Chỉ trong chốc lát chiếc xe của hắn đã đến trước cổng trường, để cô em gái bên ngoài đứng đợi hắn cho xe vào gara
-Chị Trúc Nhi! Anh Hoàng!
-Ủa Thiên Kỳ, em cũng học trường này sao?
-Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên em nhập học hihi
-Em biết phòng nào chưa? Để bọn anh đưa đi – Hoàng
-Dạ chưa nhưng thôi em đợi anh hai em, anh hai gửi xe ra ngay bây giờ á
-Uhm vậy bọn chị đi trước nha!
-Dạ
Ngày hôm qua nó lại không đến nhà hắn nhưng không thèm báo với hắn một tiếng, phần vì nó muốn dành một ngày bên mẹ, phần vì ngày hôm trước nó to gan trốn viện không thèm đợi hắn, nó sợ hắn sẽ không để nó yên. Ngày hôm nay tuy là một ngày thật đẹp nhưng vào lớp đối với nó mà nói “thật không đẹp tí nào”. Hôm nay, hắn đến trường với một chiếc áo sơ mi trắng, caravac màu sọc xanh nhẹ, chiếc quần âu được ủi thẳng tắp, mái tóc được chải kỹ lưỡng trông thật hấp dẫn. Hắn bước vào lớp với cái nhìn đầy ngưỡng mộ của đám nữ sinh, ngay đến nó cũng bị một phút bất động, hắn nhìn thấy nó, nó vội quay đi hướng khác…
Hắn trên bục giảng bài, nó bên dưới say sưa “ngắm nhìn”….bên ngoài cửa sổ.
-Các bạn có điều gì thắc mắc nữa không? – Hắn nhìn cả lớp, nhìn nó, sao trông nó hôm nay mơ màng thế nào nhỉ? – Trúc Nhi!
Hắn gọi nó, nó vẫn chưa biết, Hoàng lắc nhẹ tay nó
-Trúc Nhi!
-Dạ!!! – Nó đứng dậy trước cái nhìn của cả lớp
-Trong giờ học mà tôi gọi em không nghe?
-Dạ…em…
-Ra ngoài úp mặt vô tường giúp tôi
-Dạ??
-Tôi nói ra ngoài úp mặt vô tường giúp tôi
-Dạ… “Đồ thù dai”
Giọng nó yếu xìu, nó bước ra ngoài nhưng trong lòng đang rủa thầm hắn, nó nghĩ hắn đang lấy chuyện công trả thù nó đây mà.
Đến giờ ra chơi mọi người được nghỉ riêng nó vẫn đang chịu phạt, hắn thu gom sách bỏ vào cặp rồi bước ra trước cửa lớp nhìn nó, một nụ cười nữa miệng hiện ra nhưng nhanh sau đó tắt đi.
-Chắc là mỏi chân lắm nhỉ?
-….
-Xong giờ học nhớ sang nhà tôi, đừng mong cúp thêm một ngày nào nữa!!!
-Đồ thù dai – Nó liếc hắn
-Hử? Cô vừa nói gì đấy?
Vừa lúc đó Hoàng vừa mua nước lên cho nó, thấy Hoàng hắn bỏ đi nhưng cũng không quên để lại một câu cuối cùng cho nó
-Nhớ chiều nay, không đến là không xong với tôi đâu – Hắn bước đi
-Anh...!!!
-Trúc Nhi, cậu uống nước đi
-Cám ơn, nhưng tớ không khát
-Anh Hoàng, chị Trúc Nhi! – Thiên Kỳ
-Sao em biết bọn chị học ở đây?
-Em đi tìm anh hai vô tình gặp hai anh chị thôi, mà hai người sao không vô lớp mà đứng ở đây vậy?
-Chị bị ông thầy lan bâm bắt đứng ở đây nè, chị cũng đâu có muốn đâu
-Thầy nào mà ác quá vậy, ra chơi mà không cho nghỉ nữa
-Uhm ông này không những ác mà còn xấu nữa chứ, mũi thì tẹt, mắt thì con đằng đông con đằng tây, chân mày thì mỏng như chân mày con gái, tóc thì lù xù, ăn mặc thì lôi thôi, tính tình thì quái gỡ, lúc này lúc kia…nói chung là không có từ nào diễn tả nỗi hết
-Hả? Có người xấu đến vậy hả chị?
Nhìn gương mặt nhăng nhó, ngu ngơ của Thiên Kỳ mà nó và Hoàng phải bật cười
-Phải, xấu như ma ấy hihi không tin em ở lại chút nữa có thể gặp đó