80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Vị hôn thê của thần chết phần 4
“Ê, hai người đang làm gì thế hả? Khoảng cách gần quá đấy!” nếu không có cái điệu nhắc nhở như mắng người của nhỏ Huyền chắc tôi cũng không nhận ra mặt tôi hiện giờ cách “bản mặt” (đẹp trai) của hắn chỉ là 2cm…shock…shock…giật bắn người, nhảy dựng ra (cả 2 người)

“Tôi đi!” tên Chun dõng dạc “chém” tôi một nhát. Ngươi…ngươi…ngươi…dám…- tôi ngậm đắng nuốt cay nhìn “đay nghiến” hắn, tức không nói nên lời (cái này gọi là lên tăng xông rồi bị tai biến luôn đó bà con)

“Yeah! ồ yeah! ồ yeah” nhỏ Huyền nhảy như con điên, đứng la ó om xòm

“Còn em, Tuệ Như!...cười dịu dàng” tôi…chảy nước miếng…(tg: me too). Nếu chỉ vì hắn ta mà mình bỏ lỡ cơ hội đi chơi với anh đẹp zai thì làm sao được, chịu sao nổi? (công nhận mê trai y chang tg ta luôn! Héhé!). Nhưng đi chơi vui vẻ mà có hắn thì thà ở nhà nói chuyện một mình sướng hơn đó! Nhưng mà…anh Minh…không được, tại sao vì hắn ta mà mình không được vui vẻ chứ, phải, chơi thì chơi, “quất” ngươi luôn, dám cả gan ngăn cản cuộc vui của Tuệ Như ta đây hả? Ngon lắm, cứ chờ đó, còn lâu ta mới chịu thua, đi thì đi, xem ai thiệt biết liền, đi chơi với ta là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời nhà mi đó, hãy đợi đấy! Xem ta hạ knock out mi đây! Cứ vui đi, sẽ có ngày mi phải khóc vì hối hận – tôi cười một tràng dài khả ố khiến ai ai trong Happy Day cũng nhìn…thương hại (đẹp mà điên)

“Tôi đi!” lời phán quyết cuối cùng của tôi…Háháhá…, cứ đợi đấy, ngươi sẽ không toàn thây về gặp “má mi” đâu! Khà khà khà…

P/s của tg: Thế là cuộc vui chơi của 4 người bọn họ bắt đầu, Lui không được đi, thật ra là rất muốn đi nhưng bị nhỏ Huyền đe dọa vì lúc nào tên này với tên Chun cũng dính chặt với nhau như hai vợ chồng í! Thế là Lui đáng thương phải ở lại trông tiệm…

TỜ RƠI TỰ BẠCH

TÊN: Ngô Khánh Huyền

TUỔI: 20

NGHỀ NGHIỆP: sinh viên Đại học Khoa học, Xã hội và Nhân văn

CUNG: Xử Nữ

SINH NHẬT: 14-9-1992

NHÓM MÁU: B

CÂN NẶNG: 49kg

CHIỀU CAO: 1m 69cm

GIA ĐÌNH GỒM: ba, mẹ và anh hai

SỞ THÍCH: shopping, săn trai đẹp

SỞ GHÉT: ghét bị ràng buộc

ĐIỂM ĐẶC BIỆT: cực kì hồn nhiên

CHAP 29: CUỘC KHỞI HÀNH CAM GO

Ngày mai là lên máy bay đi du lịch rồi, hichic, chẳng vui tí nào cả, có cái tên Chun chết tiệt ấy đi thì thúi đời mình rồi còn đâu…-tôi vừa xếp quần áo vô cái ba lô doraemon (Tuệ Như cực kì mê doraemon đó nha!!!) vừa lẩm bẩm nguyền rủa tên Thần chết xấu xa. Mình đã xin mẹ rồi, mẹ bảo đóng tạm cửa tiệm một ngày cũng được, dù sao mấy hôm nay cũng thu về không ít monney (nhờ ai zậy ta???!!!). Không biết chuyến du lịch này sẽ ra sao đây? Chắc sẽ chẳng vui vẻ gì đâu!!!...

“Tin nhắn kìa Như! Tin nhắn kìa Như” âm báo tin nhắn giọng baby vang lên

- Ngày mai anh sang đón em cùng Chun nhá! 8 giờ anh có mặt, đừng có ngủ quên đấy :)) – tin nhắn của anh Minh

Phải rồi, hồi sáng đã thương lượng là tên Chun sang nhà mình rồi cùng đi luôn cho tiện mà, hax, cớ gì mà mình cứ phải dính với tên ấy thế?!?! Sao cứ nghĩ tới hắn là mình vừa bực bội, vừa khó chịu, vừa…vừa…thôi bỏ đi, không nghĩ tới nữa, ngày mai anh chết chắc với tôi, đừng hòng được du lịch yên ổn nhá!!!

10giờ 30: bắt đầu lên giường “đánh” một giấc

11giờ 30: trằn trọc

12giờ 30: “Hax, sao không ngủ được vầy nè???”

1giờ 30: “Hôm nay mình với tên Chun gần nhau quá thì phải??? (nhớ lại cảnh tượng nói nhỏ hồi sáng)”

2giờ 30: “Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, hax bực mình thật, từ lúc hắn ta đến đây mình thường xuyên bị mất ngủ, mất kiểm soát, bực quá, bực quá!!!”

3giờ 30: hích nấc…thục xì dầu…nhảy múa như con điên…tung người lên rồi thả tự do xuống giường…uống nước…rửa mặt…

4giờ 30: “Áaaaaaaaaaaaaaaa………” (trong đêm khuya thanh vắng, người người chìm trong giấc ngủ, đột nhiên có một tiếng la bài hải khiến kính cũng phải vỡ, chó cũng phải sủa, kinh động tận đến lõi Trái đất…)

5giờ 30: “Huhuhuhuhuhuhu…Tuệ Như ơi! Ngủ ngoan đi mà!!! Ngủ nào!!! Hichic…”

6giờ 30: …zzz…khò khò khò…zzz…



“Tít tít tít tít…tít tít tít tít…tít tít tít tít...” chuông báo thức reo inh ỏi báo hiệu 7giờ 30

“Khò…zzz…tỏng tỏng (chảy dãi)…”

“Tít tít tít tít…tít tít tít tít…tít tít tít tít…”

“…zzz…” (công nhận, bó cẳng Tuệ Như, báo thức để nay lỗ tai mà vẫn còn ngủ được)

“Tuệ Như, xuống mở cửa!” tiếng kêu ở dưới lầu

“…zzz…” (để tg mình miêu tả điệu ngủ lúc này của bé Như nhà ta nhé: hai tay dang ra, hai chân banh ra, đồng hồ báo thức để sát lỗ tai, đầu tóc bù xù, chảy dãi tong tong, gối ôm, chăn, mền đều “thăng” hết xuống sàn…)

“Này, điếc hả? Ầm ầm ầm…” vẫn tiếng gọi đó (vì nhà Tuệ Như có những hai cửa lựn, một cửa kính bên trong và một cửa lùa bên ngoài >>> nên rất dễ phát ra âm thanh “ầm ầm” nếu ai đó đạp vào, điển hình là chàng ấy…)

“…zzz…”

“Không xuống thì đừng trách tôi đấy nhé! Víu!!!...” (một chàng trai đang bay từ dưới đất lên cửa sổ lầu một của căn nhà nhỏ đáng yêu trông như một vị thiên sứ, 2 tay chàng dang ra, một chân co một chân duỗi, mái tóc bay bay trong gió, chàng như “siêu nhân biến hình” thoắt một cái đẩy cửa sổ leo vào trong, và…)

“…chậc chậc chậc, zời ạ!!!” (chàng trai thoáng chút bất ngờ trước điệu ngủ “kinh khủng khiếp” của nàng công chúa ngủ trong phòng)

“…zzz…” (vẫn ngủ tỉnh bơ)

“CÓ DẬY CHƯA HẢ? GIỜ NÀY MÀ CÒN NGỦ, CÔ CÓ BIẾT MÌNH ĐANG ẢNH HƯỞNG TỚI TẬP THỂ HAY KHÔNG? HẸN 7GIỜ 30 MÀ CÒN NGỦ LÀ SAO? ĐỊNH HỦY CHUYẾN DU LỊCH CỦA NGƯỜI TA ĐÓ HẢ?” (giờ thì biết là ai rồi ha! Chàng trai đưa miệng sát lỗ tai cô gái, la bài hải đánh thức giấc ngủ ngàn thu ý lộn, giấc ngủ ngàn vàng của cô)

“CHA MẸ ƠI TRỜI ĐÁNH CON!!!” (câu quen thuộc) tôi hết hồn ngồi bật dậy như thây ma, la làng lên, mặt vẫn còn mớ ngủ, lấy lại bình tĩnh tôi nhìn xung quanh. Á…má ơi…tên…tên Chun…

“Anh…anh làm gì ở đây thế? Sao…sao anh vào được cơ chứ!?!” tôi hoảng quá té lăn xuống giường:

“Á…á…ui da…cái mông tôi!!!”

“Hớ…nực cười thật!” tên Chun vòng hai tay trước ngực, hắn ta mặc một chiếc sơ mi ca rô xanh dương – trắng cùng quần jean dài màu xanh đen, đằng sau lưng đeo cái ba lô hình như là hàng hiệu, tất cả đều là đồ của L-Style chứ còn gì!!!

Lấy lại phong độ (phong độ gì, trông Như lúc này chẳng khác nào con trốn viện…) tôi ngồi thẳng người (trước đó là đang nằm sải lai dưới sàn la làng la xóm) đưa hai tay thành dấu nhân trước ngực “bảo vệ thân thể” trừng mắt nhìn hắn ta

“…Hơhơ, đúng là nực cười!!!” tên Chun cười khinh bỉ

Ơ…Nhưng giờ này hắn tới đây làm gì nhỉ? Trông không giống như thường ngày…đi du lịch à???… Ấy chết, đúng rồi, đi du lịch, hôm nay mình phải đi du lịch…oái…oái… - tôi nhảy dựng người lên, chạy qua chạy lại, vò đầu bứt tai, đưa mắt nhìn đồng hồ…oái 7giờ 50…oái…

“Cô bị điên à? Còn không mau chuẩn bị đi!” tên Chun trừng mắt nhìn tôi đang như gà mắc đ.ẻ, chạy qua chạy lại, rối tung đầu tóc

“Nhưng, nhưng sao anh vào được đây?” tôi khựng lại những động tác kì quái, ngơ ngác hỏi

“…” tên Chun im lặng, chỉ đưa mắt nhìn cái cửa sổ đang mở tác hoác. Thì ra là thế, anh ta leo qua đường cửa sổ…

“Nhưng…ai cho phép anh tự tiện lên phòng con gái độc thân hả?” tôi dẩu môi lên, nghiến răng lại, trừng mắt với hắn ta

“Tôi gọi cô có nghe không?” tên Chun cũng trừng mắt lại. Ờ nhỉ? Tối hôm qua tôi ngủ không được nên bây giờ nửa tỉnh nửa mê, ngủ quên luôn tới giờ này. Ấy, thôi chết, còn năm phút nữa là 8giờ rồi – tôi cuống cuồng, không thèm phân bua với tên Chun nữa, phóng ngay vào nhà vệ sinh…Ấy, quên mang quần áo rồi – tôi lại phóng ra mở tủ lấy bộ quần áo tối qua đã sắp sẵn, không quên cười trừ với cái tên đang nhìn tôi “ái mộ”

1phút…

2phút…

3phút…

“Xong rồi!” tôi tung cửa bước ra như vừa làm hoàn thành xong một chuyện gì đó vĩ đại (công nhận vĩ đại thật). Tên Chun lắc đầu ngán ngẩn nhìn tôi rồi mở cửa phòng đi xuống nhà, tôi cũng xách vội cái ba lô xuống luôn, mở cửa nhà ra thì đã thấy anh Minh đứng đó rồi!

“Hai người…hai người…tối qua ở cùng nhau sao?” anh Minh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi và tên Chun cùng bước ra

“À…không phải đâu ạ! Tại hồi nãy Chun tới hơi sớm thôi, không phải như anh nghĩ đâu!” tôi xua xua tay phân minh (nói dối tài tình thật)

“Ồ, hai người mau lên xe đi!” anh Minh gật gù ra dáng hiểu chuyện rồi nói. Tôi liếc mắt cảnh cáo tên Chun muốn bảo hắn ta tốt nhất đừng gây chuyện, hắn cũng lẩm bẩm trừng mắt nhìn tôi

“Còn không mau lên xe!?!” anh Minh nở nụ cười thiên thần đẹp mê li nhìn tôi (oái oái oái, tg chết ngất mất thôi! Háháhá!!!)

“Em lên ngay đây!” nói rồi tôi chạy vội lên chỗ kế anh Minh, để lại tên Chun mặt mày bậm trợn đi đằng sau. Rõ khổ, không biết cái tên Thư kí kia dạy hắn lái xe kiểu gì mà mở cửa thôi cũng không biết, tên ấy dựt dựt cái cửa không được thì dùng hết sức kéo nó ra và rồi…cũng không được, hichic, nhục chết mất thôi, lại còn phiền tới anh Minh xuống xe mở hộ, ấy thế mà chẳng có một lời cám ơn, mặt hắn còn thêm phần giận dữ kèm chút quê độ nữa. Đúng là, đi với anh ta mất thể diện quá xá…

“Tài xế nhà anh đã chở Huyền ra sân bay trước rồi, bây giờ chúng ta cũng đến đó nhá!?!” anh Minh quay sang nói với tôi, nháy mắt một cái mà tim tôi muốn rụng rời…áháhá, đẹp trai kinh khủng (tg: ngất từ đời nào rồi!!!)

“…” tôi gật gật đầu

CHAP 30: HÀNH TRÌNH THÚ VỊ BẮT ĐẦU

Xe bắt đầu khởi hành, tôi với anh Minh cười cười nói nói rôm rả, quên béng mất tên Chun, tôi tò mò quay xuống thì thấy mặt hắn trông “ngầu” kinh, tôi mà trêu hắn lúc này chắc tên đó lao vào bóp chết tôi mất thôi, im lặng là vàng. Tôi quay lên tiếp tục vui đùa với anh Minh…

“Này, lâu ngày không gặp em nói nhiều hơn trước đó!” anh Minh vừa lái xe vừa cười trêu tôi

“Có đâu! Tại hôm nay hứng khởi lên nên mới vậy thôi! Vui quá, để em kể chuyện cười cho anh nghe nhá! Trong một bệnh viện tâm thần có một cái giếng, 24/24 đều có một đám bệnh nhân thần kinh đi qua đi lại xung quanh miệng giếng, miệng lẩm bẩm: mười ba, mười ba, mười ba,… .Đột nhiên có một người mới nhập viện chạy lại hỏi: mọi người đang làm gì thế? Cả đám bệnh nhân kia không nói không rằng, bu lại đẩy bệnh nhân vừa mới đặt câu hỏi xuống giếng, rồi tiếp tục đi xung quanh miệng giếng và đọc: mười bốn, mười bốn, mười bốn,… Háháhá, vui không, vui không? Háháhá…!!!”

“Vui, hahahahahaha, đúng là, những câu chuyện em kể hầu như đều liên quan tới bệnh nhân tâm thần thì phải! Hahahahahahahahahaha…!!!” anh Minh cười quằn quại

“Hahahahahahaha…!” and me too

“Sời, vậy mà cũng vui!” một tiếng nói tuy nhỏ nhí có thể anh Minh không nghe thấy nhưng cũng đủ để tôi điên tiết, trừng mắt với cái tên ngồi đằng sau đang nói giọng khinh bỉ. Tên Chun kia cũng không chịu kém cạnh, trợn mắt ngược lại tôi, miệng thầm thì:

“Sao nào?”

“Hừ!” tôi giơ nắm đấm hù hắn ta rồi quay ngoắt mặt lên

Và bầu không khí trong chiếc xe vẫn sôi nổi như thế, chỉ có một tên là bỏ ngoài tai tất cả, ngồi khoanh tay trước ngực, mặt hùng hùng hổ hổ như giết người tới nơi. Cuối cùng cũng đến sân bay, đương nhiên đây không phải là sân công cộng rồi, đây là sân bay riêng của nhà nhỏ Huyền được xây dựng cách biệt thự nhà nhỏ không xa. Haizz, rõ khổ, lần này cũng vậy, tên Chun nhà quê cũng chẳng biết đẩy cửa bước ra, phải chờ đến phiên anh Minh mở cửa “dìu” mới chịu. Hừ…Chúng tôi vừa xuống xe thì đã có một người đàn ông mặc vest đen, kính đen chạy đến mở xe rồi lái đi, hình như là vệ sĩ hay gì đó của gia đình anh Minh. Khỏi phải nói, tôi còn chưa kịp “định hình” được nhỏ Huyền đang ở đâu thì đã nghe tiếng la như heo bị thọc tiết của tên Chun vì bị nhỏ “tấn công” (ôm) từ phía sau (cái này gọi là đánh lén!)

“Anh Chun tới rồi, anh Chun tới rồi, hihihihi, vui quá, anh có lành lặn không? Trên đường có bị tai nạn, tông xe, xe tải cán hay lọt cống gì đó không?” nhỏ Huyền ôm chầm tên Chun, sau đó thì xoay tên Chun như chong chóng xem xét tổng thể (trù ẻo thì có!!!)

“Hừ!” tên Chun hừ một tiếng lạnh tanh rồi tỏ vẻ khó chịu bỏ đi để nhỏ Huyền chạy theo như con choi choi ở đằng sau

“Máy bay cá nhân ở đằng kia kìa! Mọi người lên đó rồi chúng ta khởi hành luôn” anh Minh chỉ tay vào chiếc máy bay to đùng (gấp mấy lần máy bay bình thường) màu xám lấp lánh dưới ánh nắng (làm như hột xoàn không bằng) rồi nói. Nhỏ Huyền không ngần ngại kéo tên Chun như mèo tha chuột lên máy bay, mặc kệ hắn ta có vùng vẫy, giẫy giụa, la hét thế nào!!! Chậc chậc chậc, đúng là số tên Chun khổ thật, gặp phải nhỏ bạn chí cốt của mình, tuy mình với nhỏ là BF nhưng không thể không nói đến cái kiểu thích làm theo ý mình của nhỏ…

“Chúng ta cũng lên thôi!” anh Minh vỗ vai tôi rồi đẩy người tôi tiến tới chỗ cầu thang bước lên máy bay, chiếc máy bay xám bạc đậu giữa sân rộng thênh thang. Thế là chuyến hành trình của chúng tôi chính thức bắt đầu…!!!

Chúng tôi được một chị tiếp viên xinh đẹp phát cho mỗi người một chai nước và một cái burger, ôi, khổ thật, số mình nó cứ dính với burger hay sao đấy! Tiệm nhà cũng bán burger, hôm nay đóng cửa đi chơi cũng gặp burger, hichic, phải ráng nuốt thôi… Nhưng dường như anh Minh hiểu được tôi đang nghĩ gì, anh Minh bảo chị tiếp viên đổi phần burger của tôi thành hot dog, anh ấy cũng không quên nháy mắt với tôi tỏ vẻ hiểu ý, đúng là anh Minh có khác, luôn đọc được suy nghĩ của tôi dù là lúc trước hay bây giờ…

Máy bay cất cánh, tôi nhắm mắt thả mình rồi từ từ hé mắt nhìn khung cảnh xung quanh, tuy chưa bay cao nhưng tôi có thể nhìn thấy mình cách đất liền như thế nào. Một lúc sau tôi đưa mắt nhìn những đám mây đang bồng bềnh trôi qua khung cửa nhỏ với lớp kính dày cộm, nắng mai chiếu rọi, nhìn ra ngoài tôi có cảm tưởng như mình đang ở thiên đường, mây trắng, trời xanh, nắng vàng, đẹp quá, thật lung linh. Không khác gì tôi mấy, mỗi người bọn họ đều tìm cho mình một cách “giết thời gian” trên máy bay, nhỏ Huyền rút chiếc điện thoại ra bấm lia lịa, lè cái lưỡi, đôi mắt tập trung nhìn vào màn hình, đủ hiểu nhỏ ta đang làm gì rồi, anh Minh thì cắm tai nghe vào tai rồi nhắm mắt lại thả mình trong nhịp điệu của âm nhạc, cũng để tránh bớt những tiếng ồn ào, còn tên Chun thì…ngủ mất rồi!!! Cái tên này, chán hắn ta thật đấy, ngủ ngủ ngủ hoài, nhưng…trông hắn ta lúc này tôi nhớ tới đêm hôm đó quá…nhìn hắn đáng yêu thật!!! Sau khi liếc nhìn bọn họ một vòng, tôi lại quay lên ngắm cảnh, tôi rất thích nhìn bầu trời và nhất là gieo mình trong bầu trời ấy như hiện giờ đây!!! Mỗi người chúng tôi ai nấy đều có một công việc riêng, một cuộc đời riêng, nhưng có lẽ nào định mệnh đang cố ghép những thứ riêng ấy thành chung chăng??? (lời giải đáp để sau này mình kể cho!!!)

CHAP 31: BIỂN TÌNH

Chiếc máy bay dường như đang bay thấp dần, từ màn mây mờ ảo bồng bềnh trôi, cảnh biển nhìn từ trên cao hiện ra ngay trước mắt, một mảng biển xanh ngắt được bao bọc bởi thảm cây tươi mát. Wow, đẹp quá – tôi nhìn mà lòng đầy phấn khởi, chiếc máy bay bay lướt qua vùng thơ mộng ấy rồi từ từ hạ cánh xuống bãi sân rộng thênh thang. Chúng tôi lần lượt bước xuống cầu thang, trên vai đeo hành lí, gió biển làm tóc ai nấy chúng tôi bay phất phới, không kiềm được nữa, tôi chạy ngay ra con đường vòng sang bãi biển, nhỏ Huyền cũng thích thú không kém gì, nó nắm tay tôi chạy thật nhanh, để lại hai tên con trai đang thong thả đi từ từ phía sau…

“Wow….Áhahahahahaha, thích quá à, đẹp ghê!!!” tôi đứng gần một gốc cây dừa reo lên

“Aaaaaaaaaaaaaaa, mát quá!!!” nhỏ Huyền buông tay tôi ra, dang hai tay đón gió, cười sảng khoái. Tôi và nhỏ chạy ùa ra bãi cát rượt đuổi nhau. Nào là chơi rượt bắt với sóng nước, nào là đẩy nhau xuống cho ướt giầy, trên bãi cát vàng óng ánh những tia nắng, bước chân của hai người bạn tri kỉ in hằn. Nhỏ Huyền lấy tay hớp nước rồi tung vào mặt tôi, tôi cũng chẳng chịu kém cạnh lôi nhỏ ra nước cho ướt hết đôi ba ta hàng hiệu (ác quá), bãi biển tràn ngập tiếng nói cười, la hét inh ỏi của tôi và nhỏ. Tuy đây chỉ là một góc nhỏ của bãi biển Nha Trang nhưng cảnh đẹp vô cùng, một hàng dài những cây dừa đang đung đưa theo gió như đạo binh xếp hàng vào trận trong tư thế hiên ngang. Chúng tôi cứ thế, đùa nghịch mặc kệ hai người con trai kia, người thì cười hiền, người thì toát ra hàn khí rồi lắc đầu ngán ngẩm. Lâu lắm rồi mới được vui chơi thỏa thích thế này, lâu lắm rồi tôi mới lấy lại sự lạc quan yêu đời, lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác yên bình, an tâm…thật lạ!!!...

“Này, vui thế cơ hả? Cho anh tham gia với nào!!!” giọng nói của anh Minh vọng lại từ phía sau khiến tôi và nhỏ Huyền quay lại, nhỏ Huyền lấy tay ngoắc lấy ngoắc để tên Chun, tôi thì nháy mắt tinh nghịch với anh Minh tỏ vẻ thách thức, anh Minh đang trong tư thế sẵn sàng, bỏ ba lô xuống bãi cát rồi chạy thẳng về phía chúng tôi, còn tên Chun kia vẫn bình chân như vại, vòng hai tay trước ngực rồi quay đầu định bỏ đi, nhưng rồi…too late, đã quá trễ để nói câu giã từ, tên Chun bị nhỏ Huyền “phóng” ngay tới, bá cổ vỗ tai, “lôi đầu” vào cuộc chơi. Tôi nghịch ngợm xô anh Minh xuống nước rồi bỏ chạy để lại anh ấy đang tức giận kêu í ới vì ướt gần hết nửa ống quần, anh Minh kiềm chế không nổi rượt theo tôi…

“Này, em gan lắm nhé! Đứng lạiiiiiiiiiii…” tôi ngoảnh đầu vì tiếng la của anh Minh rồi cắm đầu cắm cổ chạy. Lâu lâu quay lại “dò la”, và…tôi thua cuộc, anh Minh chạy nhanh quá chừng, chặn trước mặt tôi, vỗ vỗ hai tay, xắn tay áo rồi…quật ngã tôi xuống bãi cát bằng một thế Judo “cao cấp” (quật ngã được Tuệ Như duy nhất chỉ có Minh thôi đấy!). Áo tôi đã bị dính đầy cát, tôi giả điên nằm bất động để tránh “trận chiến” tiếp theo

“Này, này, có sao không đấy!!??” anh Minh ngồi chồm hổm, lay lay vai tôi. Héhé, đâu có dễ thua, tôi đẩy một phát làm anh Minh bật ngửa, vừa lúc đó sóng xô tới làm anh ấy ướt sũng hết chiếc áo sơ mi đen…Háháhá…

“Ôi! Ướt hết áo anh rồi!” anh Minh nhổm dậy nhăn nhó nhưng trông vẫn cực đáng yêu, đôi môi cánh anh đào mỏng hồng hào dẩu lên nhìn như trẻ con, lông mày nhăn lại vừa giận dỗi vừa dễ thương

“Hìhì, huề nhé!” tôi đứng dậy rồi chìa tay kéo anh Minh, anh Minh liếc nghịch tôi một cái rồi cầm lấy tay tôi, tay anh ấy ấm áp thật, bàn tay tôi nằm gọn gàng trong đôi bàn tay to ráp ấy, như có một thứ gì lan tỏa khắp người và truyền đến trái tim tôi, một sự rộn rã lạ kì…

“Tức em thật! Bốp!!!...” …oái, không tin nỗi nữa rồi, anh Minh…dám tát mình cơ đấy, dù không mạnh nhưng như vậy là xúc phạm mình rồi còn gì nữa, kì cục quá, mặt tôi chưa ai dám đánh bao giờ đâu, dám động chạm vào thân thể mình hả???!!! (ọe, mắc ói!!!)

“Sao tát em, xin lỗi đi!” tôi bực dọc đuổi theo người con trai đang đi điệu hí hửng trên bãi cát cách tôi không xa

“Không chịu!!!” gì vậy??? Định giở trò con nít à???!!!

“Không biết đâu, anh phải xin lỗi, tại sao lại tát em!!!???” tôi vẫn đuổi theo

“Ưm, ưm…” anh Minh dơ một ngón tay đưa qua đưa lại. Tức thật mà, dám tát mình, không thể tha thứ được…

“Cô làm cái quái gì thế hảaaaaa??? Dừng lại mau, đây là mệnh lệnhhhhhhhhhhh…….” tên Chun vừa dơ hai tay đỡ, vừa la làng la xóm trước hiện tượng “nước lũ dâng cao” do nhỏ Huyền tạo ra, còn nhỏ thì cứ cười ha hả, lấy tay tát nước khí thế vào tên Chun, không chịu được nữa, tên Chun giở trò bạo lực…tiến lại gần nhỏ ta, hắn nhấc bỗng nhỏ lên làm con nhỏ bất động ngơ ngác rồi đi thẳng ra biển nơi sóng nước đang xô tới, hắn ta thả Huyền xuống một cái “bạch” rồi phủi tay, lạnh lùng bỏ đi. Nhỏ ta vẫn “ứ tỉnh ngủ” nằm một cách “yên bình” trên nước, mắt mơ màng, mặt đơ như cây cơ. Tôi với anh Minh thấy vậy liền chạy nhanh tới đỡ nhỏ lên…

“Này, sao anh quá đáng thế hở, ướt hết con người ta rồi!” tôi đỡ nhỏ Huyền nhưng vẫn không quên mắng tên thủ phạm kia. Hắn ta lạnh ơi là lạnh, không thèm đếm xỉa đến lời nói của tôi, đứng cạnh gốc dừa…đếm lá…!!!~.~ . Nhỏ Huyền vẫn mớ ngủ, hình như tôi nghe được cả tiếng tim đập loạn xạ của nhỏ ta khi đỡ nhỏ ngồi lên, haizz, đúng là, mê trai tới nỗi bị trai quăng như bao gạo vẫn còn mê, đúng là đánh chết cái nết không chừa mà!!! Anh Minh thấy em mình vậy mà vẫn còn cười được công nhận tài ghê, không biết cười nhục mạ hay cười khinh bỉ đây!!! Chậc chậc chậc…bó rúng anh em nhà này…

CHAP 32: NGÔI BIỆT THỰ TẬP THỂ

Chúng tôi người nào cũng ướt mèm, giầy tôi đầy cát biển và nước, chúng tôi đứng yên lặng ngắm biển và hóng gió một chốc rồi mới quay về nhà nghỉ. Bãi biển ở đây đẹp lắm, cát vàng óng ánh không vương tí bụi rác nào cả, biển xanh ba màu lấp lánh dưới nắng mai, không gian bao la chỉ có bốn người chúng tôi, gió lùa làm mấy lá dừa xào xạc, sóng biển lăn tăn vỗ vào bờ, đẹp quá…!!!

“Thôi, mau vào thay quần áo thôi, biệt thự chúng ta sẽ ở nằm đằng kia kìa, đi nhanh!!!” anh Minh ngắm biển một lúc rồi nói với mọi người. Chúng tôi đi theo sau anh Minh, đi dọc lại con đường lúc nãy, đi ngang qua một vườn dừa, rồi lại đến vườn hoa, cuối cùng là vườn cây mát mẻ bao bọc ngôi biệt thự màu kem nâu ba tầng, kiến trúc vô cùng lộng lẫy, trước cánh cổng đồ sộ là một khu vườn nhỏ với cây hoa muôn màu muôn sắc, một chiếc xích đu gỗ, một bể bơi rộng thênh thang, xanh trong, một hầm xe đủ thứ loại, nãy giờ tôi hơi thắc mắc, mọi lần chúng tôi đi chơi đều có người đến “hầu hạ” nhưng sao hôm nay không có ai vậy ta???

“Anh kêu bọn người ở resort này đi nơi khác hết rồi để lại không gian yên tĩnh cho chúng ta đó!” như hiểu được ý nghĩ của tôi, anh Minh ôn tồn nói. Hóa ra là vậy, anh Minh rút chìa khóa mở cánh cửa gỗ cao to, đồ sộ như cổng nhà thờ, chúng tôi theo anh ấy bước vào trong nhà….phải nói gì đây ta??!! Đẹp à? Không chỉ đẹp thôi đâu, lộng lẫy à? Từ đó chưa diễn đạt hết được, sang trọng sao? Vẫn chưa đủ. Không còn từ gì để diễn tả nữa rồi, phòng khách lung linh với 3 chiếc đèn chùm cao sang và hàng loạt những chiếc đèn trang trí khác gắn trên tường và trần nhà. Trần nhà được đúc tượng bằng một hình tròn huyền bí, sáng rực, cả căn phòng toát lên một vẻ quyền quý vô cùng, một màu kem sữa hài hòa với ánh đèn vàng lộng lẫy, bộ ghế sofa lông báo sang trọng đặt ngay giữa căn phòng, haizz, không biết tốn hết mấy con beo đây!!! Chiếc ti vi Samsung 3D đặt đối diện và cách cái bàn kiếng không xa được gắn trên tường nhằm làm rộng thêm không gian vốn đã rộng của nó, hai bên ti vi là hai chiếc loa cao ngồng và nhỏ nhắn như hai cây gậy bóng chày, bên dưới ti vi là chiếc kệ kính trắng dùng để kê đầu đĩa và âm li, tất cả đều vô cùng sang trọng làm bật lên một không gian quyến rũ vô cùng. Vào phòng trong nữa là nhà bếp, khỏi phải nói cũng biết gian bếp ở đây rộng và đẹp đến mức nào, nhưng nó không quyến rũ như phòng cách mà rất đỗi mát mẻ, dễ chịu, bởi không gian của nó được khoác lên một màu xanh lá tươi mát cùng với bộ giàn bếp trắng ngà và bộ bàn ăn kiểu Pháp, phía trên chiếc bàn ăn là một đèn chùm thiết kế khá đơn giản nhưng vẫn tôn lên được mức đẹp đẽ ở nơi đây. Dọc theo hành lang cầu thang hoa mĩ với từng bậc đá hoa cương đưa chúng tôi đến phòng của mình, mỗi phòng đều có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng, phòng của tôi được thiết kế theo phong cách cá tính, rộng rãi và thoải mái vô cùng, bốn bức tường được vẽ nghệ thuật với những họa tiết như đường đua xe, đường chợ, công viê… khiến tôi có cảm giác mình đang hòa quyện giữa đô thị nhộn nhịp với một màu xám pha lẫn đen huyền mộng, chiếc giường của tôi to như giường đôi vậy, nó được làm bằng một loại gỗ mun quý hiếm, hai bên đầu giường là hình vẽ hai cột đèn đường và hai chiếc đèn vàng thật sự gắn lên trên nó, ra giường tôi nền trắng và được trang trí bởi những bông hoa đáng yêu màu xám rơi rơi trông rất bắt mắt. Đương nhiên là có ti vi rồi, hàng cao cấp luôn là đằng khác, tủ đồ cũng được làm bằng gỗ mun, cửa ra vào, cửa nhà vệ sinh và cửa sổ cũng thế. Ló đầu ra cửa sổ là một quang cảnh biển đẹp đê mê, tôi và nhỏ Huyền ở tầng một nên thấy cảnh gần mắt hơn hai người con trai đang ở tầng trên, tầng ba cũng là tầng cao nhất chính là sân thượng, nơi để ngắm cảnh và làm party nướng thịt khác ngoài sân vườn. Nhà tắm phòng tôi được thiết kế rất lạ và tinh xảo, chiếc bồn tắm hình tam giác được đặt bên trong buồng và có một chiếc màn che lại, phòng tắm tràn đầy những ánh đèn trắng tinh thuần khiết. Không hề giống với phòng tôi, phòng nhỏ Huyền được thiết kế rất đáng yêu và nữ tính với hai màu cam, trắng hòa quyện, phòng anh Minh là một màu nâu mộc mạc, phòng tên Chun lại là đen huyền bí, mỗi phòng mỗi kiểu, không ai giống ai, chúng như đang tự bộc lộ tính cách đích thực của chủ nhân mình (cái này là do nhiều chuyện đi qua phòng từng người xem nên mới biết). Chúng tôi ai ở phòng nấy, sắp xếp quần áo, thay đồ mới, xong xuôi đâu đấy rồi tập trung xuống phòng khách để chuẩn bị “phá làng phá xóm” hahahahaha…!!!
CHAP 33: HAPPY DAY

“Chúng ta đạp xe đạp đi?” nhỏ Huyền hô hố từ trên lầu xuống tận dưới phòng khách, nằng nặc đòi đạp xe

“Nghe cũng vui đó, Tuệ Như em nghĩ sao?” anh Minh ngồi trên bộ sofa lông báo, vòng hai tay trước ngực, nét mặt tỏ vẻ tán thành rồi hỏi tôi

“Em sao cũng được” tôi nói

“Xe đạp là gì?” tên Chun nãy giờ đứng dưới chân cầu thang mặt ngơ ngác hỏi một câu ngu ngơ làm mọi người cũng ngơ ngẩn theo

“Anh Chun không biết thật đấy hả? Xe đạp có hai bánh, đạp bằng chân, thế thôi!” nhỏ Huyền đứng kế tên Chun diễn thuyết bài khóa xe đạp của mình

“Không biết thì thử đi, dám không?” tôi đứng phắt dậy đi về phía tên Chun trừng mắt thách thức. Hứ, đừng hòng ta để ngươi yên nhé!!! Hahaha, cỡ như ngươi mà leo lên chiếc xe đạp thế nào cũng té dập mặt, gãy xương sườn, ung thư não, răng rụng lả tả, lưỡi gấp khúc, mắt lòi ra luôn cho mà coi (làm quá à!!!)

“Ok” hơhơ, trời đất, hôm nay còn bày đặt nói tiếng Anh với tôi nữa hả? Được lắm, ta chống mắt lên xem thần chết như ngươi đạp xe kiểu gì, chắc lại cầm lưỡi hái chống xuống đất rồi lê cái xe đạp theo chứ gì, háháhá, tưởng tượng tới đây là đủ vui rồi, hàhàhàhà…Tôi và tên Chun đứng kênh mắt không lâu thì bị quân sư giải hòa – anh Minh ra hòa giải, chúng tôi xuống hầm xe, lấy hai chiếc xe đạp đôi, tôi với anh Minh một cặp, hai người kia một cặp, thật ra tên Chun cũng chẳng muốn đi với nhỏ Huyền tí nào lại càng không muốn đi với tôi, nhỏ Huyền lại cứ nằng nặc đòi đi chung với hắn ta nên mới thành ra thế. Anh Minh ngồi yên trước, tôi ngồi sau, chúng tôi men theo một con đường khác sang đường nhựa để đạp xe, tướng anh Minh đạp xe trông đẹp trai cực kì, gió biển thổi mái tóc của anh ấy bay phất phới ra đằng sau, chắc có lẽ anh ấy đang cười, tướng đạp xe trông bảnh thật, hai bờ vai khẽ đung đưa, đôi chân tôi và anh ấy đạp đều, phải, trái, phải, trái,… Anh Minh thật dễ thương, chẳng giống với những tên công tử bột khác gì cả, có chút cao sang, có chút lạnh lùng, vô cùng đáng yêu pha lẫn cái tính trẻ con cổ quái, đúng là đủ thứ kiểu hội tụ trong con người anh ấy, anh ấy giống thiên sứ chăng? Không phải, cũng chẳng là ác quỷ, không là gì cả nhưng đủ để khiến tôi một thời giao động, một con người lạnh lùng nay đã thay đổi, tuy tôi không biết lí do và cũng không muốn biết vì anh ấy như thế này thật tốt, một Huỳnh Minh cao ngạo nay đã trở thành một anh Minh hài hòa, một người thừa kế lạnh giá nay đã trở thành hoàng tử của những thiên thần. Thật không thể diễn tả nỗi nữa, có lẽ, những năm tháng sống tự lập trong quá trình du học có biến cố gì đã khiến cho anh ấy thay đổi như vầy, tốt thôi, tôi sẽ không còn phải sợ đến gần anh ấy nữa, cũng không ngại ngùng khi nói chuyện, và càng thích hơn là tôi sẽ không còn sợ bày tỏ mỗi khi rung động, vì anh ấy bây giờ quá hoàn hảo, khoảng cách giữa chúng tôi không còn xa nữa, gần hơn, khắng khít hơn, ấp áp hơn… Chúng tôi cứ thế, đạp đều chân, men theo con đường, chúng tôi lên dốc để đến con đường nhựa, bên trái là hành lang dành để đi bộ, ngắm cảnh và cách li biển với đường, bên phải là một bờ tường dây leo xanh ngắt, bây giờ là trưa nhưng không nắng gắt chỉ hơi hanh hanh thôi, gió biển táp vào mặt thích lắm, tôi mỉm cười nhẹ rồi đưa mắt nhìn bãi biển phía bên kia, ở đây hơi cao so với bên dưới bờ biển, có thể nhìn xa hơn một khoảng, biển xanh ngắt, xanh vô cùng tận, bầu trời cũng xanh nhưng dịu nhẹ và thanh mát hơn, vài chiếc lá bay bay rồi đáp xuống con đường khiến không gian quyến rũ đến lạ kì…

“Sao em im lặng thế?” anh Minh ngồi đằng trước vang một giọng ấm áp

“Cảnh đẹp quá ha anh!” tôi trả lời lại một câu lạc chủ đề

“Phì!!!”

“Anh cười à?”

“Em lãng mạn đến thế cơ đấy! Hahahahahahaha” anh Minh cười to trêu chọc tôi

“Làm gì có. Phải rồi ha, anh còn nợ em một lời xin lỗi đấy!” tôi đòi lại món nợ cũ (dai quá!!!)

“Có à? Em nói gì thế, anh không nghe rõ!!!” lại giả điên

“Anh đúng là không thể nói được, hừ!” tôi điên tiết

“Giận sao?”

“Hồi nào?”

“Hàhà…Tăng tốc thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!”

“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…”

Chiếc xe đột ngột lao nhanh mà không thèm thắng lại, lạng bên này, lách bên kia, đi theo đường zích zắc rồi lại phi thẳng lên phía trước khiến tôi không kịp phản ứng la toáng lên một hồi, gió táp mạnh hơn vì tốc độ của chiếc xe, tuy chỉ trông dáng người từ đằng sau nhưng tôi có cảm giác anh Minh đang phấn khởi vô cùng, cái lưng dài rắn rỏi cùng bờ vai săn chắc khẽ nhúc nhích theo nhịp đạp của chiếc xe, tôi cũng không ngần ngại, đạp nhanh để hòa vào nhịp chân của anh ấy, cứ thế, chúng tôi lướt qua con đường vắng tanh mát mẻ của biển thu, một không gian tĩnh lặng, lắng đọng như bị xé rách bởi hai con người, đem đến sự mới mẻ, sôi nổi, mở toang cánh cửa phía trước và tiến thẳng tới chân trời đằng kia, chúng tôi vòng qua một khúc quanh, con đường lúc này thay đổi, bên trái vẫn là cảnh biển nhìn trên cao, nhưng bên phải lại là nhưng cây bàng xếp dọc với những chiếc lá to vàng nhẹ nhàng rơi, vài ba chiếc ghế dừng chân kiểu pháp đặt dọc theo con đường, đột nhiên anh Minh ngừng xe lại khiến đầu tôi đập đầu vào lưng anh ấy…

“Em không sao chứ?” anh Minh quay lại hỏi

“Không sao! Hìhì” tôi cười nhăn răng

“Mải chạy nên không để ý, hai người kia đâu rồi?” anh Minh hơi nhướng mày đưa mắt nhìn phía xa hỏi khẽ, tôi có thể thấy những giọt mồ hôi đổ trên trán anh ấy, tiện tay (ngứa mắt đúng hơn) tôi lấy gấu áo mình lau hết những giọt mồ hôi ấy…







Anh Minh tự dưng nhìn tôi trưng trưng làm tôi không kịp phản ứng gì, mắt mở to nhìn anh ấy, lạ nhỉ? Không lẽ mình làm vậy làm anh ấy điên tiết sao???







“Phì!!!” đột nhiên anh Minh cười một cách khó hiểu

“Anh cười gì?” tôi ngơ ngác hỏi

“…” không nói không rằng, anh Minh cũng lấy gấu áo mình lau lau trán tôi, nét mặt dịu dàng vô cùng, khóe môi khẽ nhếch lên nhẹ nhàng, đôi mắt chăm chú, khuôn mặt anh ấy lúc này hiền từ vô cùng, đáng yêu vô cùng, có lẽ đây là một sự quan tâm mà 3 năm trước tôi đã rất cần…bây giờ thì tôi hiểu tại sao hồi nãy anh Minh nhìn tôi không chớp mắt rồi, tại bây giờ, tôi cũng đang như vậy…

“Xong rồi, vòng xe lại kiếm họ thôi!” anh Minh cười mỉm một cái rồi nói với tôi

“Kiếm họ làm gì? Họ không đi lạc được đâu, chúng ta cứ đạp tiếp lên phía trước đi!!!” tôi dẩu môi lên, haizz, thật ra là tôi vẫn muốn tiếp tục đạp xe cùng anh Minh nên mới nói vậy, với lại, quay lại làm gì, đối mặt với tên Chun chỉ tổ “bổ máu”

“Nếu không may họ gặp phải chuyện gì thì sao?” anh Minh nói cũng có lí, lỡ cái tên khùng kia bắt nạt nhỏ Huyền thì sao, với lại lỡ bọn họ té sông, lọt hố hay bị tông xe thì sao ta??? (~.~ có xe đâu mà tông trời!!!)

“Cũng đúng ha! Vậy là chúng ta không đi tiếp nữa sao?” tôi xụ mặt

“Em…Muốn đi với anh đến thế à?” anh Minh vặn người, dí sát mặt tôi hơn, mặt nham nhở hỏi câu nhăng nhít nhưng làm tôi hơi…hơi căng thẳng…(trúng tim đen rồi còn gì!!!)

“Kh…Không…không có!” tôi lắp bắp

“Thiệt không?” anh Minh hơi nheo mắt làm mặt đểu, nhưng…nhưng trông đáng yêu cực kì (tg: rớt 2 con mắt ra ngoài, lăn đùng ra ngất xỉu…)

“Thiệt…thiệt mà!” lại ấp úng

Anh Minh mỉm cười rồi xuay người lên, chúng tôi quay đầu xe lại, đi sát bên phía bên trái, wow, đẹp quá, tuy men theo con đường lúc nãy nhưng cảnh đã đổi khác, biển óng ánh dưới nắng vàng trông đẹp lắm, ở đây cao hơn những cây dừa bên dưới nên có thể nhìn thấy cả những tàu lá bay đung đưa theo gió…

Một lúc sau…

“Hai người sao thế?” đột nhiên anh Minh thắng xe lại, tôi trông theo hướng nhìn của anh ấy…ối zời đất ơi…hãi hùng quá…tên Chun và nhỏ Huyền đang lê lết “từng bước từng bước thầm” vừa la hét, vừa xô đẩy lẫn nhau, zời ạ, đi xe đạp mà “cực khổ” tới vậy cơ à? Nhưng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, tên Chun không biết đi xe đạp là cái chắc, còn nhỏ Huyền thì yếu ớt làm sao mà gồng gánh nổi cái tên to cao như thế chứ, haizz, nhưng mà cũng đáng đời, háhá, xem tên Chun cứ đành đạch như vịt đẹt thế kia tôi vui quá, hai chân hắn ta bành ra lết dưới đất, hai tay thì cầm tay lái, tôi tự hỏi cái bàn đạp kia chắc hắn định dùng để trang trí mất rồi, còn nhỏ Huyền nữa, nhỏ cứ lấy sức mà đạp tới còn cái tên “bao khùng” kia thì lấy hết sức bình sinh trụ lại, công nhận họ tài năng ghê, lết được tới đây chắc “khổ sở” lắm, haizzzzz...bó chiếu, nhưng trông bọn họ…mắc cười quá…hahahahahahahahahahahahahaha………….

“Hahahahahah…”

“Phì”

Tôi với anh Minh đều tức cười, anh Minh điều khiển xe sang chỗ bọn họ…

“Hai người không sao chứ? Xem mồ hôi mồ kê kìa, hahahahahaha, lái như vậy làm sao xe đi được chứ, hahahahahahaha!!!???!!!

“Hahahahahaha…” tôi cũng cười hả hê

“Em dạy anh Chun hết lời rồi mà anh ấy vẫn chẳng biết đi, hồi nãy còn làm em té theo nữa chứ!” nhỏ Huyền bực dọc quát lớn

“Hồi nãy là cô tự té sao lại đổ thừa cho tôi, dạy kiểu cô ai mà biết đi cho được, cái con nhỏ mồm to” tên Chun cũng bực dọc không kém

“Thôi, thôi, được rồi, trời ạ!” anh Minh tuy can ngăn nhưng miệng vẫn tủm tỉm cười làm tôi cũng tức cười theo

“Hai à, em đổi ý, hổng đi với anh Chun nữa đâu, hai chở em đi!” nhỏ Huyền phụng phịu

“Cô làm như tôi muốn đi với cô lắm vậy” tên Chun cũng điên tiết quát lên

“Ứ ừ, không chịu đâu, anh hai chở em đi!!!” nhỏ Huyền lại lên cơn nhõng nhẽo, bỏ cái xe của mình cho tên Chun “gánh vác” rồi bay sang đẩy tôi ra khỏi xe, leo lên, đúng là vô duyên hết sức mà ~.~

“Tuệ Như à, chẳng phải là Như từng dạy mình chạy xe đạp hay sao, với lại Chun cũng là anh họ Như nên Như sang mà dạy anh~ đạp đi!” nhỏ Huyền xụ mặt nói giọng giận dỗi

“Hả? Mình sao? Không được không được, không được đâu, có chết mình cũng không chung xe zới tên này!!!” tôi kiên quyết

“Sao vậy Như, hai người dù sao cũng là anh em nên nhân cơ hội này làm huề luôn mới được chứ!” anh Minh ôn tồn khuyên tôi. Hichic, anh em cái nỗi gì chứ, oan gia thì có hichic, tại sao cứ ghép tôi và hắn ta hoài thế??? Biết vậy lúc đầu tôi không thèm bảo tôi và hắn là anh em họ đâu, huhuhuhu… (cái tội ngu!!!)

“Tôi không đi chung với cô ta!” tên Chun cũng phản đối

“Mệt hai anh em nhà này thật đấy, anh em nhà mấy người tự giải quyết đi, chúng tôi đi trước đây!” anh Minh nói rồi phóng xe đi luôn, không quên giơ tay vẫy chào, còn nhỏ Huyền thì lè lưỡi trêu tên Chun rồi quay ngoắt mặ lên đạp khí thế

“Này, này, tôi không đi đâu, nàyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy…” tôi gào muốn long trời lở đất, toạc phổi bể cổ họng mà vẫn không ăn nhằm gì, hichic, tôi ghét hắn ta cay đắng mà sao cứ dính vào thế này…-tôi quay lại “đấu mắt” với hắn ta

“Này, tại sao tôi cứ phải dính với anh thế hả? Có biết tôi ghét anh lắm không, vì chịu trách nhiệm gì đó tôi mới phải đền bù tổn thất cho anh, còn anh sao cứ bám riết lấy tôi thế hả? Chừng nào anh mới chịu biến đi đây, sao cứ thích phá hỏng cuộc vui vẻ của người ta thế? Nếu có cách nào để đuổi anh đi thì tôi đã đuổi rồi” tôi điên tiết

“Cô gào cái gì? Tôi cũng có ưa gì cô đâu, làm như tôi thích dính với cô lắm vậy, cô bít hết đường về nhà của tôi rồi bây giờ đứng đó la hét là sao? Ai bảo lúc đầu cô bảo tôi với cô là anh em làm gì để bây giờ khổ rồi đổ hết lên đầu tôi” tên Chun cũng cãi lại, nhưng…nhưng hắn nói đúng…làm tôi đành ngậm miệng, hichic, đang vui vẻ với anh Minh bây giờ lại điên não với cái tên này, nhưng dù sao cũng tại mình mà ra, mình đạp bể gương hắn, mình rủ rê hắn làm việc ở Happy Day, cũng là mình nói với mọi người mình với hắn là họ hàng, để bây giờ khổ thế này đây, nói đi cũng phải nói lại, nếu đổ hết tội lên đầu hắn thì mình là một kẻ ngang ngược rồi còn gì nữa…hichic…(quá ngang ngược)

“Tôi ngồi trước, anh ngồi sau, tôi chỉ anh đạp, được chưa? Khổ ơi là khổ” tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không tranh cãi nữa, vì từ đầu tới cuối tất cả là tại tôi, nếu tôi không trùng hợp gặp hắn chuốc phiền phức thì làm gì có bây giờ, hichic, số phận đặt đâu mình ngồi đó, số mình khổ thì phải chịu thôi chứ sao bây giờ

“Còn không mau lên, tôi biết anh không thích đi cùng tôi, nhưng ở đây cách biệt thự xa lắm, anh không nhớ nổi đường để tự về đâu, có chơi có chịu, đi chơi hôm nay là hối hận lớn nhất đối với anh đó!” tôi leo lên xe trước quay lại “dạy đời” hắn

“…” tên Chun chẳng nói chẳng rằng leo lên xe sau ngồi

“Đặt hai tay lên tay lái…gác hai chân lên bàn đạp…” tôi nói rồi quay lại nhìn hắn ta…hắn ta nghe lời răm rắp nhưng nét mặt vẫn toát lên sự bực mình và lạnh lùng…Oái…oái…sao cái xe nặng thế này…lại còn nghiêng ngả nữa chứ…áaaaaa…

“Rầmmmmm…” chúng tôi và cái xe…chính thức bị té

“Ui da…Anh làm cái quái gì thế hả? Bộ không biết chống chân sao???” tôi vồ ếch đo đường, điên tiết trừng mắt với tên Chun rồi quát

“Cô bảo tôi đặt hai chân hai tay lên còn gì!”

“Bộ anh không biết suy nghĩ hả? Bỏ hết “đồ nghề” lên thì sao mà chạy???”

“Không đi nữa! Hừ” tên Chun điên tiết, đúng là, chắc mình điên mất, hắn ta đứng phắt dậy để mình tự dựng xe lên, điên thiệt mà, nặng chết được (chiếc xe đắt tiền nên nặng hơn bình thường). Tôi dựng cái xe lên, hùng hổ, ngồi lên yên rồi tính “phi” luôn bỏ hắn lại một mình, nhưng…hắn ta ngồi lên từ khi nào rồi…

“Sao anh bảo không đi nữa mà!?!” tôi trợn to mắt hỏi

“…Không…không đi…sao mà về!!!” tên Chun mặt tỉnh bơ nói

“Hứ, cũng khôn ra phết, tôi tưởng anh ngu cơ đấy, tôi mà bỏ đi thì anh có nước cạp đất” tôi nói. Ơ…hình như tay anh ta bị trầy thì phải, không biết là do té lúc đi với nhỏ Huyền hay khi nãy nữa…Hax, thôi mặc kệ, làm cho tốt nhiệm vụ em họ thôi, hắn ta sống chết thì mặc xác hắn, tốt nhất là chết luôn đi cho rảnh nợ

“Nếu khi không chạy thì phải đặt hai chân xuống đất chống xe, còn chạy thì đặt chân lên bàn đạp rồi dùng sức đạp đều, lúc dừng lại thì phải bóp thắng, là cái dài dài chìa ra đằng kia!” tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn cái thắng xe phía sau

“…”

“Xe đạp đôi xem bộ dễ đi hơn nhưng nếu chết là chết chùm đó, hiểu chưa? Ráng giữ thăng bằng rồi canh theo tôi mà đi!” tôi nói rồi bắt đầu đạp từ từ để hắn “học hỏi”…

Tuy lúc đầu vừa đạp có hơi loạng choạng nhưng sau mấy lần bị tôi “rủa” là khờ khạo thì có vẻ hắn ta cũng biết rút kinh nghiệm. Xem ra cũng học nhanh ra phết, chúng tôi đã chạy được một đoạn khá dài…Tôi quay lại xem xét tình hình thì thấy hắn ta cười một cách thích thú, đôi môi nhếch lên cười mỉm, chiếc lỗ mũi cao nay trông càng cao thêm vì khuôn mặt người con trai kia đang cúi xuống, trên vầng trán có lấm tấm vài giọt mồ hôi, giờ mới để ý, lông mi anh ta đen và dài thật, như con gái í, híhí, trông cũng dễ thương, điệu bộ hắn ta chăm chú nhìn xuống cái bàn đạp phía dưới trông mắc cười quá đi…

“Ầm…cạch…” một tiếng động và một chấn động…nãy giờ mới nhớ, tôi lo ngắm “nhan sắc” của tên Chun mà quên nhìn đường, hậu quả là đâm vào vách tường dây leo

“Sao thế?”

“Đâm vào tường thôi…không…không sao”

“Sớx, nói tôi khờ khạo cô còn ngu hơn!” tên Chun được nước làm tới, xiên xỏ ngược lại tôi…Biết rõ mình sai nên tôi đành im lặng cho đỡ quê, kẻo hắn ta phát hiện được là do ngắm hắn nên mới thế thì chỉ có nước cạp lốp xe đạp tự vẫn thôi

Và cứ thế, chúng tôi đạp,… dường như tên Chun đã thành thạo rồi, haha, nhờ có một người thầy tài năng như tôi nên mới được thế đấy chứ hắn mà thông minh cái nỗi gì!!! (~.~)

“Sao xe đi chậm quá vậy, nhanh lênnnn…” tên Chun nói rồi dường như tôi có cảm giác có cái gì đó rất nhanh, rất mạnh đang đẩy cái xe đạp, càng ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi tôi không còn nhìn thấy được gì chỉ biết…

“Áaaaaa…a…n…h…làm…c…á…i…q…u…á…i…g…ì…th…thế…???...Aaaaaaa…”

“Phép tốc độ chứ gì…Wúhúuuuu…” tên Chun la lên sảng khoái, hình như chiếc xe chỉ đi một đường thẳng thôi, hichic, trời ạ, có khi nào lao xuống vực thẳm rồi chết luôn không, hay lao ra đường cao tốc gì đó, nghĩ tới đây, đầu óc tôi dường như trống rỗng…

“D…ừng…lạ…i…đ…i…mà…..a….a….áaa aa….”

“Hahaha…Hú uuuuuuuuu….”

CHAP 34: THẦN CHẾT GẶP ÁC MA

“Sìiiiiiiiiiiiii…………tópppppppppp……..” tôi la bài hải, mắt nhắm tít

“Vù…Kịk…” chiếc xe ngừng lại khiến tôi suýt nữa thì “phi thăng” luôn ra đằng sau, may mà lưng tôi đập vô một thứ gì đó tròn tròn cứng cứng nên mới thoát nạn

“Ui da!!! A...súyx…đau quá!!!” tôi nghe được tiếng kêu la của “thứ gì đó” phía sau nên quay lại thì thấy “cái thứ” đó đang lấy tay xoa lấy xoa để cái “não” (thật ra là cái đầu). Không nói không rằng, tôi bước xuống xe, nguýt hắn ta một cái rồi lấy tay nhéo lấy nhéo để vào bắp tay hắn (giống dì ghẻ quá!!!~.~), mặt tôi đanh lại, sát khí hầm hầm, liên tục nhéo tên đó, nhéo hết bắp tay rồi nhéo eo, nhéo cả chân hắn nữa, khi tức ai tôi chỉ có nhéo hoặc tệ hơn nữa là…cắn, nhưng trong tình huống này không thể cắn hắn được bởi…tôi thích nhéo hơn, đây chính là chiêu “nhất dương chỉ” mà tôi học được ông thầy chủ nhiệm hồi đó…

“Này…này…đau quá…cô làm gì vậy…thôi ngay chưa…dám xâm phạm long thể hả???...này này…giỡn đấy à?…á…á…a…súyx…đồ phù thủ…Kinh Kong…có dừng tay chưa hả???” mặc cho tên Chun la làng la xóm ya chang heo bị thọc tiết, liên tục chống cự nhảy dựng lên như khỉ mắc phong, còn lấy cả tay hắn hất tay tôi ra nhưng tất cả đều…không có kết quả…tôi mà điên lên thì đừng hòng trốn thoát, tôi còn không để hắn nhảy khỏi xuống cái xe “đào tẩu” nữa là, từ trước tới giờ chưa ai phản kháng nổi chiêu này của tôi và cũng chẳng có ai dám phản kháng, bởi khuôn mặt tôi bây giờ…

“Này, cái đồ ma quỷ, có tin tôi giết chết cô không hả??? Bỏ ra…oái…con nữ tặc kia…định giết người giữa ban ngày hả??? Súyx…á…BUÔNG RAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…” mặc kệ tên Chun phản kháng ra sao, vẫy vùng thế nào tôi vẫn cứ hùng hùng hổ hổ nhéo cái tay tên Chun đỏ ửng lên luôn, mấy cái này mà không chuyển sang tím bầm thì tôi nhất định không là Trần Tuệ Như nữa đâu, phải cho anh ta một bài học mới được, có biết tôi sợ đến thế nào không hả? Dám cả gan thế cơ à??? Ăn gan hùm rồi, dám động vào tôi thì chỉ có nước chết, hên cho hắn là tôi không để móng tay chứ không thì giờ này hắn chỉ có nước sống dở chết dở trong tay “Chu Chỉ Nhược” thôi!!! Hôm nay đừng hòng ta để người toàn thây về nhà gặp mommy nhá!!! Mặc kệ hắn ta có dơ tay chống đỡ hay chẳng hạn như…

“DỪNG LẠI…!!!” tên Chun nổi khùng lên khiến tôi cũng một phần nào đó được trấn tĩnh lại và…dừng tay, nhưng nét mặt vẫn đầy sát khí…

“Đồ yêu quái, muốn chết rồi phải không? Tôi làm cái gì cô mà hành hạ tôi đến thế hả??? Có tin tôi cho cô ăn chưởng không?” tên Chun trừng mắt quát to

“Sao anh không tự hỏi mình làm gì đi, tự ý phóng xe như vậy lỡ xảy ra tai nạn gì thì sao? Tôi vẫn chưa muốn đi đầu thai đâu, lúc đầu anh nói sẽ không giết tôi nhưng rõ ràng là lúc nãy anh muốn “thủ tiêu” tôi đấy còn gì???” tôi cũng quát lớn

“Cô có bị sao chưa? Cô có què tay hay cụt chân gì chưa mà giở trò bạo lực thế này hả???” tên Chun tức điên lên, mặt đầy căm phẫn, tức giận rồi lạnh lùng nguýt tôi một cái. Ờ…ờ ha…tôi vẫn chưa sao…nhưng…nhưng hắn ta thì bị tôi nhéo đỏ hết tay lên rồi còn đâu…

“Nhưng…nhưng lỡ hồi nãy xảy ra chuyện gì thì sao? Làm sao lường trước được” tôi vẫn cãi cố. Tên Chun nín thinh, mặc kệ tôi nói gì, hắn ta nhìn vết thương một lát rồi lạnh lùng liếc xéo tôi…

“Ơ…Tuệ Như, Chun, hai người ở đây à?” một giọng nói ấm áp vang lên phá tan bầu không khí ngun ngút lửa giận. Là anh Minh và nhỏ Huyền, hai người đó thắng xe lại, dựng xe rồi bước đến chỗ chúng tôi

“Hình như có chuyện gì thì phải???” nhỏ Huyền mặt đa nghi săm soi hai chúng tôi. Tôi thì chỉ biết cười trừ thôi, còn tên Chun thì mặt hầm hầm sát khí như chuẩn bị mở tiệc “nướng người” tới nơi, miệng lẩm bẩn trừng mắt nhìn tôi nguyền rủa

“Nãy giờ tụi anh đi tìm hai đứa đó, mau về thôi, đến bữa trưa rồi còn gì!!!???” anh Minh vỗ vỗ vai tên Chun một cái rồi cười mỉm với tôi. Ngại quá đi mất, nếu để anh~ biết được mình “kinh khủng” với tên Chun như vậy thì mất hết hình tượng rồi còn đâu!!! Hichic, mong rằng tên Chun không cố tình làm xấu tôi!!! (xấu thiệt mà!!!). Tôi nhìn tên Chun với ánh mắt long lanh pha lẫn tí hối hận và năn nỉ cầu xin hắn “im mồm” nhưng rồi thứ tôi nhận lại chính là cái nguýt không thương tiếc cùng một cử chỉ dọa đấm. Tôi leo lên xe trước, quay lại nhìn hắn ta cười trừ ý muốn “mời” lên xe…

“Ấy khoan, không được, không đi với Chun nữa!” tôi sực nhớ ra chuyện lúc nãy liền đứng bật dậy, nhảy ra khỏi yên xe

“Tôi cũng không đi với cô ta nữa!” tên Chun mặt hầm hầm, bực dọc nói, hai tay khoanh trước ngực. Phải đấy, cứ thế mà phát huy, tôi đi với anh nữa không biết lần này lại xảy ra chuyện kinh khủng khiếp gì đây, chắc anh ta cho chiếc xe bay lên thiên đàng luôn quá!!!

“Hai người vẫn chưa làm hòa sao?” anh Minh hỏi. Làm hòa được mới lạ, mối thù càng hằng sâu hơn thì có, bởi vậy, tôi và hắn trước giờ vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung rồi mà!!! Hichic, biết vậy, ngay từ đầu tống cổ hắn ta đi luôn cho khỏe…!!! Chắc kiếp trước mình là thiên thần nên mới khắc khẩu với thần chết đến thế! Phải rồi, chắc tại kiếp này vẫn còn một ít bản tính “thiên sứ” nên mới không hòa thuận được với “giống loài” tử thần như hắn ta (tự tin là đặc tính của “loài”)

…im lặng…im lặng…

“Haizz, mệt hai người thật đấy, nhưng chắc anh Chun cũng biết đi xe đạp rồi đúng không? Chạy được tới đây cơ mà, vậy thì lên xe em ngồi đi, chúng ta cùng về chịu không?” nhỏ Huyền thở dài một cái chán trường rồi quắp chặt lấy cánh tay “tàn phế” của tên Chun nũng nịu, không biết hắn ta có đau không đây, trước tới giờ, tôi dùng chiêu đó 10 người thì hết 9 người bầm tím, có người còn bị chảy máu nữa là, nhưng tôi chỉ dùng “hạ sách” ấy khi không kiềm chế nổi thôi, ai bảo hắn làm tôi sợ, sợ nên bấn loạn, bấn loạn nên rối trí, rối trí thì tức giận, mà tức giận thì làm sao kiềm chế được. Phải, tất cả là tại hắn ta…!!! Nhưng…thấy…tội tội…

“Vậy Tuệ Như lên xe anh đi, mắc công để hai người cùng về lại sinh ra ẩu đỏa!!!” (mới ẩu đỏa đấy thôi!!!)

Và thế là tên Chun và nhỏ Huyền trèo lên chiếc xe của tôi và anh ta vừa mới “nếm cảm giác mạnh” còn tôi thì ngồi lại chiếc xe cùng anh Minh, trước khi đi hắn ta cũng không quên “liếc chào vĩnh biệt tôi” đúng là cái đồ khó ưa… (hành hung người ta cho đã rồi còn nói xấu nữa, haizz~.~). Nhưng không biết hắn có sao không nữa, mà hồi nãy mình cũng hơi quá đáng thiệt, chắc hắn ta vui quá nên mới phẫn khích thế thôi, tôi làm vậy hình như hơi ác thì phải, có nên bày tỏ tấm lòng ăn năn không ta??? Tội hắn quá, chắc đau lắm đây…!!! Phải xin lỗi mới được, tôi cũng đâu phải loại ngang ngược đến nỗi mà không biết hối hận, phải, phải xin lỗi để hắn ta tha thứ thôi, chứ không hắn mà hứng lên thì đi bêu xấu hình tượng “thục nữ” của tôi thì tiêu mất!!!

CHAP 35: I’M SO SORRY

Chúng tôi về đến biệt thự, đồ ăn đã chuẩn bị đâu vào đấy hết cả rồi, có vẻ như vẫn còn “mùi” của mấy ông đầu bếp nổi tiếng trong căn nhà này thì phải. Haizz, khỏi nói cũng biết tên Chun nãy giờ bực mình tôi lắm đây, hắn cứ liếc rồi lẩm bẩm rủa xả tôi hoài, biết mà biết mà, ai biểu mình ác quá làm chi, chắc ăn xong phải chuộc lỗi với hắn ta quá!!! Suốt buổi ăn tôi thì cứ nhìn lén tên Chun, còn hắn ta thì ăn ngấu nghiến như tưởng tượng mấy miếng đồ ăn đó là tôi vậy, nhìn mà thấy thèm, í lộn, thấy ghê, còn nhỏ Huyền thì ngồi kế bên gắp thức ăn vào chén hắn tới tấp, bó tay – tôi lắc đầu

“Ăn đi, món này hồi đó em thích lắm nè!” anh Minh nói rồi gắp vào chén tôi một miếng mực cay chiên xù, không ngờ anh~ vẫn còn nhớ sở thích của mình, háhá, vui quá đi – tôi mỉm cười cảm kích rồi cắn một miếng, công nhận ngon thật (mải ăn mà không thèm để ý cảm nhận của người ngồi đối diện gì hết!!! Thiệt tình!!!). Chúng tôi ăn xong đâu đấy rồi bưng chén đĩa cho vào máy rửa bát, xong xuôi thì ai vào phòng người nấy chuẩn bị cho cuộc vui chơi xả láng vào chiều nay. Nhỏ Huyền và anh Minh chắc đang ngủ trưa hết rồi, không biết tên Chun giờ này đang làm gì ta? Mà mình phải làm thế nào để chuộc lỗi mới được chứ? Ở đây chắc không có bán liếm liếm đâu ha!!! Í khoan, moi tủ lạnh biết đâu có cũng không chừng – tôi lên phòng được một lúc rồi chạy xuống bếp, nằm phục trên cái bàn ăn suy nghĩ cách bày tỏ nỗi niềm ăn năn chân thành nhất có thể!!! Mở tủ lạnh…Áháháhá…trời giúp mình rồi…háháhá…bởi vậy ta nói a…ở hiền gặp lành quả đúng dễ sợ (~.~ “đúng” ghê, cái này phải gọi là trời phụ lòng người thì có!!!) háháhá…trong cái tủ lạnh “chà bá” nào là trái cây, chocolate, bánh, kẹo, nước ép hoa quả, ngăn lạnh nằm dưới cùng thì có bánh kem tươi, kem - những mấy hộp luôn, đầy đủ mọi kích cỡ, háháhá!!! Tên đó mà thấy kem là như thấy vàng í. Chắc hắn ta sẽ nguôi giận thôi!!! Nghe “đồn” ăn kem hoặc gọi theo ngôn ngữ “made by Chun” là liếm liếm có thể giải tỏa mọi nỗi bực tức, háhá…lần này thì khỏi lo rồi Tuệ Như! Hàhàhàhà…- tôi cầm hộp kem ngước mặt lên trời cười một tràng khả ố…

Tôi lấy một hộp kem chocolate cỡ vừa và hai cái muỗng nhỏ để tôi và hắn cùng ngồi ăn “đàm đạo” hay nói “quạch tẹc” là thảo luận “vụ án” hồi sáng. Ấy, nhưng có mỗi hộp kem thì có ít quá không ta???...Nghĩ đoạn, tôi lấy thêm 2 quả táo, 2 quả kiwi, 1 quả cam cắt rồi trang trí lên dĩa cho đẹp mắt, với một niềm mong mỏi duy nhất là nhận được sự khoan hồng trước “tòa” với lại, mong là hắn ta không kể ai nghe về mức độ “kinh khủng khiếp” của tôi…!!! Nhất là với anh Minh, tôi nhất định phải giữ nguyên hình tượng, tuyệt đối không được hiện nguyên hình. Phải, dù có bị lăng mạ, sĩ vả, làm mất sĩ diện đến đâu đi nữa cũng phải cầu xin tha thứ, à không, năn nỉ thôi, cầu xin thì hơn xấu hổ…Tôi bưng hộp kem với hai cái muỗng cùng một dĩa trái cây “bành ki” đi cúng, à không, đi năn nỉ. Hắn ta mà cương quyết không tha thì mình mang nhang cúng hắn thật đấy, không đùa đâu, trước giờ chưa vượt qua ải “thức ăn kế” của tôi cả!!! Hahahahaha, chắc tên Chun cũng không ngoại lệ…- tôi vừa trèo lên cầu thang từ dưới bếp lên tầng hai, đến trước cửa phòng tên Chun tôi gõ khẽ

“Cóc…cóc…anh Chun à!!!” (sax, mắc ói…!!! Sến zữ bà nội???)

… - im re

“Cóc…cóc…tôi vào được không…Ơ…cửa không khóa!!!” tôi thấy cánh cửa như bị gió tạt làm cho hơi hở ra, liền “xông thẳng” vào một cách “bất hợp pháp”. Nhưng sao trong phòng không có ai vậy ta??? Cả nhà tắm cũng không thấy mở đèn. Bộ hắn đau quá nên nhảy cửa sổ tự tử rồi hả? Mà ở dưới đó cũng đâu có xác người…(tôi lú đầu ra cửa sổ xem xét “hiện trường”) haizz…- ngó quanh một vòng tìm hắn rồi tôi đặt những thứ đã chuẩn bị lên chiếc bàn nhỏ nằm ở góc phòng…

“Cạch…cạch…Oaaaa…cô làm gì ở phòng tôi thế hả???” một tiếng quát vọng lại từ phía sau lưng tôi, quay lại thì thấy tên Chun chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trắng phía dưới rốn và trùm một cái khăn nhỏ hơn trên đầu

“Anh mới tắm à? Nhưng sao…”

“Ầm…” chưa kịp để tôi nói hết câu, tên Chun lao thẳng vào nhà tắm, đóng cửa lại. Sì, tưởng gì, chỉ là ở trần thôi mà, tôi đã thấy cái gì đâu! (công nhận Tuệ Như biến thái dễ sợ). Í, nhưng hồi nãy trông anh ta ở trần cũng đô quá đấy chứ, háhá, cơ bắp cuồn cuộn, 6 múi rõ ràng luôn à nha!!! Cộng thêm tóc hắn ta ướt nên rũ xuống trán trông hấp dẫn hết sức… (một đứa con gái bất bình thường!). Tôi đứng trước cửa nhà tắm, khoanh hai tay chờ tên Chun

“Cạch…cạch…” tiếng mở cửa

“Oái…hết cả hồn…cô làm cái quái gì mà đứng lù lù ở đây thế hả? Đúng là đồ con gái không biết xấu hổ!” tên Chun sau một hồi thay quần áo (bộ đồ khi đạp xe đạp bởi đi tắm ỉ i nên không mang theo đồ) thấy tôi đứng “ăn vạ” trước cửa la làng lên. Hắn dám nói mình không biết xấu hổ à? Thật tình…nhưng…nhưng mình phải nhịn…không được quên mục đích chính…- lấy lại bình tĩnh, tôi mỉm cười ranh mãnh nhìn hắn…

“Lại…lại gì nữa…?” tên Chun có vẻ…sợ

“Tôi đến tìm anh, mà đi khắp phòng không thấy anh đâu cả, nhà tắm cũng không mở đèn nên tôi chỉ còn cách ngồi trên giường chờ anh thôi! Mà có gì đâu phải ngại, anh đâu có lỏa lồ đâu, tôi không ngượng thì thôi anh ngượng cái gì???” tôi lạng một vòng quanh hắn rồi ngồi xuống giường, bụm miệng cười…

“Đúng là…tôi không biết cô là thứ gì trên đời này nữa!!!”

“Anh…” tôi định quát ầm lên trước câu “biểu tình” vừa rồi của hắn nhưng may mà kiềm chế kịp

“Thật ra…tôi…tôi…tìm…tìm anh để…”

“Để làm sao?” tên Chun lấy khăn lau mái tóc ướt nhèm vênh mặt hỏi tôi, hắn ta lúc này…đẹp…đẹp quá đi mất…

“Cô bị câm à? Tự nhiên xông vào phòng con trai không có mục đích lí do gì cả? Lại còn trơ trẽn nhìn thân thể người ta!” tên Chun bắt đầu nổi xùng

“Tôi…tôi…tôi muốn…” thật tình là tôi rất muốn nói hai chữ “xin lỗi” nhưng hắn đáng yêu quá khiến tôi không thốt nổi nên lời, lưỡi cứ líu lại hết, khuôn mặt tên Chun bây giờ ngây ngô vô cùng, đôi mắt lấp lánh đang muốn xoi mói, mái anh ta ướt nhèm rũ hết xuống vầng trán, đôi môi hồng hào quyến rũ…Oái…không xong rồi…nhỡ bị lộ tẩy là mình đang ngắm hắn thì sao đây…tên Chun đang tiến lại gần tôi…ực (nuốt nước bọt)…gần hơn…gần hơn nữa…ực…ực…hắn ta dí sát mặt tôi…sát hơn…sát hơn…một tay tên Chun chống xuống giường, một tay cầm chiếc khăn…mặt hắn ta…nham hiểm…oái…tôi ngả người ra sau không may bị trượt tay nên nằm ngửa ra giường, đập đầu vào…gối…tên Chun vẫn không chịu buông tha cho tôi, hắn cứ thế sấn người tới, hichic, hắn muốn làm gì đây? Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi thôi mà, đừng…đừng…tôi nhắm tít hai mắt…tim bắt đầu đập mạnh…

“Đồ bệnh hoạn…” một giọng nói thì thào sát lỗ tai, sát tới nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở, một mùi hương thoang thoảng…hương kẹo ngọt ngào…giọng nói trầm trầm…Khoan, khoan đã…hắn ta vừa nói gì nhỉ (để tg mình diễn tả lại cho nhé. Mặt Tuệ Như lúc này cứ như người phê thuốc, mắt nhắm tịt, mũi hít hít như heo…đột nhiên sực nhớ ra điều gì khiến hai con mắt trợn to tròn)

“TRỜI Ạ!!!” (mắt mở to tới nỗi khiến Chun hết hồn, sao lại hết hồn ta??? Đang làm gì mà bị giật mình vậy ta??? Đang ngắm ai đó à??? Héhéhé *cười nham hiểm*) tên Chun hoảng hồn bật dậy, giả bộ lấy khăn lau lau tóc…

Tôi trấn tĩnh lại, “lật lại kí ức” nhớ về câu nói thì thầm hồi nãy, hóa ra là một câu mắng nhiếc, tôi bật người ngồi dậy…

“Anh nói ai bệnh hoạn hả?”

“Cô đó, tự…tự…tự nhiên vào phòng con trai rồi mặt dày ăn vạ, không thèm nói mục đích, đi về phòng mình đi, nhanh!” tên Chun chỉ thẳng tay ra ngoài cửa đuổi tôi. Đúng là…ờ ha…mình tới để xin lỗi cơ mà… phải…hồi nãy lo nhìn chăm chú tên Chun nên không nói nên lời, rồi bị say mùi hương kẹo nữa, thiệt tình, sao ngu quá vậy nè, mất thể diện chết đi được – tôi lấy tay cốc cốc vào đầu mình

“Tôi…tôi đến để xin lỗi anh chuyện hồi sáng…tôi hơi quá đáng…tôi…tôi có mang theo cả quà chuộc tội nữa…” tôi hớt hải đứng dậy, né người tên Chun rồi chạy đến chiếc bàn, bưng hộp kem và dĩa trái cây “dâng” trước mặt hắn

“…”

“…cô mà cũng biết xin lỗi nữa à?” tên Chun nói rồi giật phắt hộp kem ngồi lên giường

“Hehehe, anh nhận hộp kem vậy là tha thứ cho tôi rồi đúng chứ? Cám ơn anh nhiều!!! Hêhê!!!” tôi cười đểu rồi ngồi kế bên hắn ta, chọc một miếng kiwi bỏ vào mồm nhai ngồm ngoàm, tên Chun thấy kem thì mắt sáng rực cả lên, trời ạ, trông hắn ăn ngon lành chưa kìa, cũng không thèm mời mình, hai tay hắn cầm hai cái muỗng ăn như heo, bộ không thấy lạnh hả trời, bó tay, nhưng dù sao hắn cũng bỏ qua rồi háháhá!!! Tôi “quất” hết đĩa trái cây (quà chuộc tội mà thế đấy!!!) tên Chun cũng “làm láng” hộp kem không chừa một giọt, đúng là kỉ lục thật đấy, ăn một hộp kem trong vòng năm phút mà không biết lạnh là gì???

“Mà sao hồi nãy tôi không thấy nhà tắm mở đèn vậy?” tôi tò mò hỏi

“Tôi không thích mở đèn khi tắm!!!” tên Chun nói. Ờ mà cũng đúng, Thần chết thì phải thích bóng tối hơn chứ!!! Phải, nhưng lỡ tắt hết đèn tối thui rồi bị trượt chân hay gì đó rồi đập đầu vào bồn cầu thì sao? Cái tên này đúng là không biết suy nghĩ gì hết à!!! Thôi, mặc xác hắn, tập trung vô chuyên môn…

“Hehehe, tôi nhờ anh chuyện này được chớ! Anh đã tha lỗi cho tôi rồi vậy chuyện hồi sáng anh cứ xem như chưa có gì xảy ra đi nhá, đừng nói với ai hết, ha!!!???” tôi cười “dịu dàng” nhìn tên Chun

“…” hắn ta cũng nhìn tôi chằm chằm

“…chớp…chớp…” tôi nháy mắt lia lịa suýt nữa thì rụng hết cả lông mày, lông mi, lông mũi ra luôn

“Tôi tha thứ cho cô hồi nào?” tên Chun phát ngôn một câu khiến tôi suýt nữa thì “té giường”

“Nhưng…nhưng chẳng phải anh ăn hết liếm liếm rồi còn gì? Nếu không tha thứ vậy sao anh lại nhận quà chuộc tội???” cáu rồi

“Bộ tôi cứ nhận là phải tha thứ cho cô sao? Đúng là mắc cười! Cô nhìn đi…nhìn đi (vừa nói vừa dơ dơ nhử nhử cánh tay trước mặt Tuệ Như) dấu tích của cô đó…vẫn còn đỏ đây nè!”

“Tôi cũng xin lỗi anh rồi còn gì nữa! Công nhận anh giận dai thật đó nha, con trai gì mà kì cục, tức quá à!!!” tôi điên tiết, đứng dậy, giật lấy hộp kem trên tay hắn ta (chừa lại 2 cái muỗng) bưng luôn dĩa trái cây bỏ ra ngoài dập cửa cái rầm





“Đồ ích kỉ, không có lòng bao dung” tôi đi được một đoạn rồi quay lại, lấy 2 cái muỗng, quát vào mặt hắn rồi lại ra khỏi phòng dập mạnh cửa…mặc xác cho hắn ta có cười chọc ghẹo hay nguyền rủa hay gì đó không biết…tức quá àaaaaaaaaaaa!!! Không xin lỗi nữa đâu!!!

CHAP 36: MẶT TRỜI, NGÔI SAO VÀ MẶT TRĂNG

“Rầm…lạch cạch lạch cạch!!!” tôi đập một cái ầm hộp kem cùng dĩa trái cây “sạch bách” xuống bàn ăn nhà bếp, máu điên bắt đầu sôi sùng sục, hứ, uổng công mình chuẩn bị quà chuộc tội lại còn xuống nước năn nỉ anh ta, dám cự tuyệt hả??? Đúng là đồ ích kỉ, không có lòng từ bi nhân hậu gì cả, mình đã “cún con” hết mức có thể rồi chứ bộ, tưởng mình muốn vậy lắm sao???!!! Không tha thứ thì thôi, ai thèm, muốn thì cứ đi bêu xấu tôi thoải mái đi cho hả dạ anh, đồ thối thây, đồ tồiiiiiiiiiii…!!! – tôi quẳng hộp kem vào thùng rác, “phi” luôn đống muỗng, nĩa, dĩa vào máy rửa bát rồi ấm ức lên phòng đóng cửa lại trấn tĩnh tinh thần, tôi ườn èo trên giường, quằn quại, lăn bên này, lóc bên kia, làm đủ mọi cách để hết tức nhưng máu điên cứ nổi lên ngút ngàn thì biết làm thế nào chứ!!!??? Hax, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, mình mà còn nghĩ tới hắn thêm một phút giây nào nữa thì mình không phải Tuệ Như rồi, mà phải công nhận mình khùng thiệt nha, tại sao có thể ngắm nhìn đắm đuối một tên tồi tệ thế chứ???!!! Lại còn tim đập vì hắn ta nữa, mình mà thích hắn thì xong đời luôn cho coi, trước giờ mình rất nhạy cảm nên tốt nhất giữ khoảng cách đi, không biết hắn là Thần chết hay hồ li tinh nữa đây, từ nay không nhìn mặt hắn nữa, một tên tồi như vậy mà chẳng may làm mình rung động thì chỉ có nước tự vẫn còn hơn, bởi vậy người xưa có câu: thà chết vinh còn hơn sống nhục. Phải, mình mà còn tim đập vì hắn nữa thì mình là đứa con gái nhục nhất trên đời này!!! – Nghĩ tới đây tôi bắt đầu thấy nóng người, liền “nhào” vô nhà vệ sinh rửa mặt, thôi kệ đi, không tha thứ cũng được, không thèm quan tâm, tôi đã thể hiện nỗi niềm ăn năn hết mức có thể rồi, chấp nhận hay không thì tùy anh!!!

Suốt buổi trưa tôi nằm trên giường xem ti vi, khỏi phải nói cũng biết, mở các kênh giải trí tuổi trẻ lên thì cũng đủ biết sẽ nhìn thấy gì rồi – một khuôn mặt tôi không ưa nhất đời, lúc nào cũng xuất hiện lúc tôi điên tiết nhất, tôi chuyển kênh, xem…hoạt hình…!!! (~.~ bé tg giương cờ trắng đầu hàng với chị luôn). Bây giờ là 2giờ trưa, haizz, sao thời gian trôi chậm quá vậy ta!!!...- tôi thiếp đi lúc nào không hay, mãi cho tới khi…

“Cóc…cóc…Như ơi…đi chơi thôi!!!” một giọng nói lanh lảnh

“…Ư…ưm…” tôi trở mình, nheo mắt, rồi loạng choạng bước xuống giường tiến ra phía cửa, đẩy tay nắm

“Giờ mới dậy à? Đi chơi thôi nào, anh Minh đã thuê một du thuyền để tụi mình đi ra khơi câu cá rồi đó!!! Thích không? Chuẩn bị lẹ đi!!!” nhỏ Huyền đá lông nheo, dơ hai ngón tay thành hình chữ V, rồi đẩy vai tôi vào phòng. Du thuyền sao? Đi câu cá à??? Nghe cũng vui, thôi được… - tôi mở tủ lấy bộ quần áo rồi tiến thẳng vào nhà vệ sinh để nhỏ Huyền ngồi trên giường chờ. Sau khi tôi thay đồ xong, chúng tôi xuống phòng khách thì đã thấy anh Minh và tên Chun ở đó rồi, chúng tôi đi bộ ra phía bờ biển, vừa tới nơi đã thấy một chiếc du thuyền to đùng, có khi ngang ngửa titanic luôn cũng không chừng, con thuyền trắng mút, mới toanh, chúng tôi lần lượt bước lên khoang thuyền, chiếc thuyền bắt đầu khởi hành đưa chúng tôi ra xa, bây giờ đã là 4giờ chiều, gió biển thổi mạnh làm tóc tôi bay phất phới, quang cảnh tuyệt đẹp, bầy hải âu cứ chao liệng mãi trên bầu trời xanh, chúng tôi đã được chở ra xa dưới tay lái điệu nghệ và chuyên nghiệp của thuyền trưởng Dave – người của nhà họ Ngô. Cảnh biển đẹp vô cùng, càng ra xa thì nước biển dường như càng đổi màu và trở nên xanh trong thì phải, tôi đứng trên tầng hai của khoang thuyền, tay vịn lan can đón gió, từ chỗ tôi có thể nhìn thấy những ngọn núi trùng trùng điệp điệp bao quanh một mảng biển xanh trong, chúng tôi đã ra được xa, ở đây vắng teo, ngoài con thuyền này ra chắc có lẽ chỉ còn mỗi Hải Vương và bầy chim chập chờn thôi!!!

“Câu cá thôi!!!” một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi, nói khẽ một giọng trầm ấm. Quay lại thì thấy anh Minh đang cười dịu dàng, tôi theo anh Minh xuống boong dưới thì thấy nhỏ Huyền và tên Chun vẫn tíu tít như mọi khi, đúng là…!!! Chậc chậc~~~. Chúng tôi mỗi người cầm một cần câu, kế bên có một cái xô để đựng cá, tôi ngồi kế bên anh Minh nên được anh ấy chỉ dẫn rất tận tình, thật ra tôi chẳng biết câu đâu, nên cứ gãi gãi đầu thôi! Anh Minh thấy vậy liền chồm qua chỗ tôi, vòng hai tay sau gáy tôi rồi quàng ra phía trước, chỉ tôi gốc độ cầm cần và cách câu!!! Anh ấy làm tôi hơi ngượng…!!! Sau một hồi được “sư phụ” chỉ dẫn tôi ngồi thinh lặng cầm cần câu, mắt ngắm biển, haizz, chán quá, sao nãy giờ chẳng thấy con cá nào vậy trời!!!???!!!

“Câu cá là phải kiên nhẫn đó!” dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, anh Minh ngồi kế bên nói, mắt anh ấy cũng lăm lăm nhìn cảnh biển phía trước, gió thổi làm mấy lọn tóc mái bay phập phồng, đôi mắt anh Minh hơi nheo lại vì hanh nắng, khuôn mặt lạnh lùng nhưng không còn vô cảm như trước kia nữa!!! Thật tuyệt, có thể ngồi cạnh anh ấy câu cá thế này thật tuyệt, một giấc mơ tuyệt vời mà trước đây tôi hằng ao ước bây giờ đã trở thành hiện thực…

“Sao em nhìn anh mãi thế!!!???!!!” anh Minh vẫn nhìn phía trước, nhưng câu hỏi lại hướng vào người con gái ngồi cạnh bên…- tôi chứ ai!!!

“Có đâu!!!” tôi không nhìn nữa, miệng chối

“Phì!!! Em mà cứ như vậy làm anh mắc cỡ đó!!!”

“Sao chứ? Trời ạ! Bó tay anh luôn! Hahahahahaha”

“Hahahahahaha!” chúng tôi nở nụ cười vui vẻ…

“Trời ơi, sao chẳng câu được con nào vậy nè?” giọng lanh lảnh pha chút khó chịu của nhỏ Huyền vang lên

“Hôhô!!! Một con!!!” tên tồi kế bên vui sướng ra mặt, nhấc bổng cần câu lên, một con cá cỡ vừa đang giẫy đành đạch được bỏ vào xô! Xem ra hắn ta cũng biết câu cá đấy chứ! Nhưng mà sao biết được ta? Kì thật, bộ ở chỗ hắn cũng có trò câu cá à???

“Hôhô, hai con!!!” lại thêm một con

“Wow, anh Chun câu cá giỏi quá à! Dạy Huyền đi, nha, nha!” nhỏ Huyền ngồi kế bên vỗ tay bôm bốp tán thưởng, miệng rối rít “van xin ân huệ” hạ cánh từ tên Chun

“Hôhô, ba con!!!” khoan đã, hình như, hắn dùng phép thuật thì phải, mỗi lần quăng cần xuống là con mắt hắn láu liên, cái lưỡi nho nhỏ lè ra, thoắt một cái là được thêm một “nạn nhân”, phải rồi, chắc chắn là dùng phép thuật đây mà, chứ cá ở đâu mà lắm thế!!!???!!! Đồ an gian, tức quá, đồ gian lận!!!

“Wow, anh cũng được một con rồi nè!” anh Minh nhấc cần lên, mặt hớn hở

“Bốp…bốp…bốp…hay quá!!!” tôi vỗ tay tán thưởng anh Minh hòng chọc tức tên Chun

“Anh Minh giỏi thật, tự câu bằng chính thực lực của mình luôn, hay quá!!!” tôi lại đốc thêm, thi thoảng liếc nhìn khuôn mặt tức điên của tên Chun, háhá, lộ tẩy rồi nhé, ở đây ai không biết anh chứ tôi thì rành lắm, đừng hòng mà qua mặt, con ruồi bay qua tui cũng biết được là đực hay cái nữa là, cưng còn non lắm cưng ơi, với con mắt nhìn đời mấy chục vạn năm của chị (mới 20 năm à bà chị, bộ tính luôn thời gian kiếp trước zới khi trong bụng má nữa hả??? Làm như thú lạ đầu thai không bằng!!! ~.~)

“Hôhô, bốn con rồi!!!” tên Chun lại gian lận, đưa mắt liếc tôi một cái đắc thắng

“Anh Chun giỏi quá à!!! Số cá anh Chun câu tí em sẽ ăn hết luôn” nhỏ Huyền cười híp mắt, sời, sến quá, mắc ói à!!! Đừng làm tôi say sóng đấy nhé, một người tung một người hứng, đúng là!!!

“Anh cũng câu được thêm một con nữa rồi!!!” zời ạ, sao cá ở đâu mà lắm thế không biết, anh Minh cũng được thêm một con mà sao tôi chẳng có con nào hết vậy nè!!!???!!!

“Oái oái, anh Chun ơi, cái cần của em nó giật giật” nhỏ Huyền la lên

“Kéo lên, mạnh tay vào, nhanh!!!” tên Chun hớt hải ra lệnh

“Oái…Uỳnh” một con cá chà bá to gấp hai lần cổ tay tôi “hạ cánh” dưới cái cần “sát thủ” của nhỏ Huyền!!! Cái gì mà kì cục vậy nè? Nhỏ Huyền mà con câu được sao mình không có con nào hết vậy? Gì kì quá? Chắc tại mấy con cá này không thấy cái cần của mình thôi!!! Kiên nhẫn, anh Minh bảo là phải kiên nhẫn!!! Đúng là mất mặt, chỉ có mỗi tôi là không câu được con nào!!! Huhuhuhuhu

“Đúng là, ở ác tới nỗi mà “chim sa cá lặn” luôn mới ghê chứ!!!” một giọng mỉa mai khiến tôi tức điếng người. Cái tên kia, dám trêu chọc tôi hả? Bản thân hắn ta gian lận nên mới câu được nhiều cá nhất mà lại còn dám lên tiếng moi móc tôi sao? Đồ đáng chết, cầu cho nhà ngươi câu phải cá mập cho biết mặt!!! Hứ, lúc đó cá voi thần thánh của ta sẽ băm vằm con cá mập đáng ghét của nhà ngươi cho biết, đồ Chun chết bầm!!!

Suốt buổi câu cá, ai cũng có cá mang về, nhỏ Huyền mà còn có thế mà tôi lại chẳng có con nào, hichic, sao mình giống nàng Tấm quá vậy, đồ Cám Chun đáng chết, tại ngươi dụ dỗ hết cá của ta, đồ chết tươi, ngươi đi chết đi là vừa – tôi nhìn khuôn mặt đắc thắng của tên Chun mà phát bực. Lúc này đã xế chiều, mặt trời sắp lặn rồi đây, được ngồi trên du thuyền ngắm cảnh mặt trời lặn thì còn gì bằng!!!

“Em thích mặt trời hay mặt trăng?” anh Minh ngồi kế bên hỏi khẽ

“Em thích bầu trời!!!” tôi trả lời một câu lãng xẹc

“Thật là! Em học giỏi quá ha, người ta hỏi một đường mà trả lời một nẻo, chẳng lãng mạn gì cả?”

“Sời…lãng mạn sao?”

“Anh thích mặt trời, nó như một thứ gì đó mang lại sức sống mãnh liệt, chúng ta không dám nhìn trực diện nó vì nó quá chói chang, nên chỉ có thể nhìn ánh sáng của nó và nhìn nó lúc nó nhẹ nhàng nhất, đó cũng chính là hoàng hôn, hoàng hôn là lúc mặt trời dịu dàng nhất, một mặt trời thực, một mặt trời dễ gần, dễ ngắm. Nó lặn một cách nhẹ nhàng để nhường chỗ cho mặt trăng và sao!!!...” anh Minh phóng tầm mắt nhìn ngắm cảnh hoàng hôn yên bình rồi ôn tồn nói. Hoàng hôn sao? Dịu dàng à? Tại sao không là bình minh nhỉ???

“Tạo hóa cũng ngộ quá ha anh ha, tại sao không cho mặt trời xuất hiện với sao một cách đường hoàng như với mặt trăng ta?” tôi cũng ngắm nhìn hoàng hôn và chìm đắm vào câu “chuyện tình tay ba” vừa mới được anh Minh sáng tác ra

“Vì mặt trời rất chói chang khiến sao không dám lại gần, không dám tỏ tường, nhưng thật ra, điều ước duy nhất của mặt trời là được trực diện với sao như mặt trăng! Sao lúc nào cũng ở bên mặt trời, nhưng vì mặt trời quá ngốc, đem thứ ánh sáng chói lọi của mình che lấp sao” anh Minh phóng tầm mắt nhìn xa xăm hơn, trông anh ấy lúc này thật khác, tĩnh lặng, dịu dàng, suy tư…khiến tôi hơi thắc mắc…



…yên lặng ngắm nhìn…hoàng hôn…trên biển…

Cặp đôi “nhí nhố” kia cũng bàn tán sôi nổi không kém, không nhỏ nhẹ được như tôi và anh Minh đâu, nhỏ Huyền thì cứ tíu tít đòi dựa đầu vào vai tên Chun cho nó “rườu quến”, tên Chun thì khỏi nói rồi, từ chối thẳng thừng luôn chứ sao, khiến nhỏ suýt mấy lần đập đầu xuống sàn, tội quá tội quá!!!

Chúng tôi cứ thế ngắm nhìn buổi hoàng hôn cho đến khi mặt trời lặn xuống, xuống khỏi đường chân trời nhường chỗ cho màn đêm, trời bắt đầu chuyển sang màu xanh đen nhạt, con thuyền cũng đang dần vào bờ, bóng con thuyền đổ xuống nước tạo nên những đường sọc ngang lung linh, ráng chiều lưu luyến chưa tắt lịm của mặt trời cũng rọi thêm vào đó bóng dáng của bốn con người tượng trưng cho bốn số phận, nó sẽ lênh đênh như con thuyền rắn rỏi gặp sóng lớn, hay trầm lặng, thanh tĩnh như một khúc êm ả của biển thu!!! Liệu con thuyền sẽ đi về đâu, cập bờ hay bơi xa hơn để nếm trải những điều thú vị, kì bí mà định mệnh trực chờ sẵn, tuy con thuyền cập bờ, thả xuống 4 số phận mà tâm hồn thì vẫn lênh đênh theo dòng nước phía xa xa…

Ba người kia ai cũng xách một xô cá, còn riêng tôi thì đành chào tạm biệt chú Dave – thuyền trưởng rồi lững thững tay không lê bước trên bãi cát, theo kế hoạch thì chúng tôi sẽ nướng cá ở đây làm buổi ăn tối, chắc sẽ thú vị lắm đây!!!

CHAP 37: BÃI BIỂN – NƠI MẶT TRỜI KỀ BÊN VÌ SAO

“Chúng ta sẽ đốt lửa nướng cá ở đây nhé!!!” anh Minh đứng giữa bãi cát bờ biển cách biệt thự chúng tôi ở không xa, rồi nói

“Oh yeah!!!” nhỏ Huyền phấn khích ra mặt, nhảy như con choi choi, hào hứng

“Anh đi kiếm củi và cây đây, mấy đứa gom cá vào một cái xô để tí còn chuẩn bị nướng” nói rồi anh Minh lững thững đi tìm củi, anh ấy đi về hướng bụi dừa…

Nhỏ Huyền và tôi lấy mấy cái xô lại, rồi đổ số cá vừa mới câu được hồi chiều vào cùng một xô, phải công nhận nhiều thật đấy, to có, nhỏ có, trung cũng có, còn sống có, chết rồi cũng có. Wow, ăn xong chắc nguyên đời tôi không ăn cá nữa quá!!!

Bỏ mặc tôi và nhỏ Huyền đang bận rộn, tên Chun ung dung đi về phía bãi dừa, có vẻ hắn ta đang định về nhà thì phải, hứ, về “lỗ” ráng chịu, đồ ngốc, cá nướng ngon mà không thèm, số cá anh câu tôi sẽ không thèm ăn đâu (không ăn thì ăn gì trời!!! ~.~)

“Ơ! Sao anh Chun bỏ đi thế? Bộ anh ấy không thích ăn cá à? Số cá ở đây toàn là của anh ấy câu thôi!” nhỏ Huyền thấy tên Chun đã đi khuất, liền quay lại “tiếc rẻ” hỏi tôi

“Chắc bị ngu nên vậy!” tôi trả lời

“Như này!” nhỏ ta đánh tay tôi cái bốp, phụng phịu. Phì, con gái gì mà cứ bám người ta như đỉa thế không biết, tôi mà là tên Chun chắc bốc hỏa, tỏa khói, lên cơn thịnh nộ với nhỏ từ lâu rồi, phải công nhận anh ta cũng kiên nhẫn với con nhỏ này thật, bạn thân của nhỏ như tôi mà còn chịu không được nữa mà!!! Nhỏ mà cưa đổ được tên Chun chắc mai là tận thế quá!!!

“Hai đứa, lại bưng đống củi kia lại phụ anh, ơ, mà Chun đâu rồi?” anh Minh tay ôm đống củi đang tiến lại phía chúng tôi, miệng hỏi lớn

“Anh ấy chắc đi về rồi!” nhỏ Huyền chếu cháo

“Chúng ta đốt hết số củi này hả anh? Nướng cá à???” tôi hỏi

“Ờ!” anh Minh trả lời

“Wow, vậy chắc lửa sẽ lớn lắm, ngồi bãi biển, đốt lửa lớn nướng cá thì tuyệt không gì bằng, lãng mạn quá đi mất, nhưng…tiếc là anh Chun về rồi!” nhỏ Huyền hưng phấn một hồi thì nét mặt lại xụ xuống, phụng phịu nhìn anh Minh ra vẻ cầu cứu. Khoan, nướng cá, đốt lửa, lửa lớn…lửa…phải rồi ha, suýt nữa thì lớn chuyện rồi còn đâu, tên Chun mà thấy lửa thì sẽ hiện nguyên hình cho mà coi, thảm nào hắn ta bỏ về!!! Phải đi xem hắn ra sao mới được?

“Để anh vào nhà coi sao!”

“Thôi được rồi, để em đi cho ạ! Dù sao cũn là anh họ, để em đi xem anh ấy, anh với Huyền ở đây nhóm lửa trước đi!!!” tôi dơ tay cản vai anh Minh rồi nói

“Ừ, vậy cũng được!”

“Tuệ Như nhớ gọi anh Chun ra bằng được đấy nhé!!!” tôi chạy được một quãng xa thì nghe tiếng nhỏ Huyền vọng lại từ đằng sau, để ý lại mới nhớ, hình như nét mặt anh Minh lúc ấy lạ lạ, không hiểu nổi… Mà không biết tên Chun đang làm gì nhỉ??? Hình ảnh tên Chun lúc hiện nguyên hình bắt đầu ùa về trong tâm hồn tôi, cái vai tôi giờ đã lành, nhưng kỉ niệm về nó chắc không bao giờ tôi quên được đâu, đêm hôm đó tôi đã khóc vì nhớ ba mẹ, tên Chun luôn ở bên cạnh chăm sóc, sát trùng vết thương cho tôi, nghĩ lại mới thấy hắn ta cũng tốt với tôi quá đấy chứ!!! Đâu có tới nỗi tệ. Hìhì… - tôi mỉm cười vui vẻ, có được gọi là hạnh phúc không ta???..., tiếp tục chạy về phía khu biệt thự, trong đầu chỉ nghĩ đến tên Chun…

Tôi chạy vào trong nhà, cửa không khóa, phòng khách, nhà bếp đều không thấy tên Chun, chắc hắn đang ở trên phòng, tôi phóng lên lầu hai, gõ cửa, lần này cũng vậy, cửa không khóa, tên này muốn dụ ai vào phòng mà cứ để cho cửa khép hờ thế này hả? Đúng là đồ hư thân mất nết!!! Tôi vào thì thấy tên Chun nằm dài trên giường, đôi mắt nhắm lại, mấy lọn tóc bị thổi bay vì gió lùa vào từ ngoài cửa sổ. Hắn ta gác hai tay sau gáy, hai chân bắt cheo vào nhau, khuôn mặt hắn lúc này trong hiền hơn, dịu dàng hơn…Tôi mải lo ngắm nhìn hắn ta mà cũng không biết mình đã đến gần hắn từ khi nào…rồi lại bắt đầu…thình thịch…

“Lại xâm nhập phòng bất hợp pháp” một giọng nói trầm trầm từ chàng trai đang nhắm mắt, cả người toát ra mùi hương kẹo ngọt ngào

“Tôi…tôi vào để xem anh thế nào thôi! Anh sợ lửa nên không ở dưới đó cùng nướng cá với mọi người, đúng chứ?” tôi ngồi lên chỗ mép giường kế bên cái “xác” đang nằm sải lai. Tên Chun ngồi dậy…

“Biết rồi còn hỏi!”

“Thế anh không định ăn tối à?”

“…”

“Muốn ăn không, đợi nướng cá xong tôi mang lên cho anh một con!” (keo dễ sợ, người ta câu được quá trời mà cho ăn được mỗi một con)

“…” tên Chun chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục ngả người xuống và nhắm mắt…chắc hắn ta đồng ý rồi! Tôi đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài, chạy xuống chỗ anh Minh và nhỏ Huyền nướng cá cùng họ để tí còn mang lên “hầu” ngài Thái tử đáng “kính”. Haizz, không biết mình biến thành ôsin của hắn ta từ khi nào nữa, hứ, mà sao mình ngu quá ta, hắn chưa tha lỗi cho mình mà tại sao phải đối xử tốt với hắn chứ!?! Thôi kệ, mình tốt trước giờ rồi (tg: sax, phun nước!!!) tốt thêm lần này nữa coi như tích đức, hahahaha, Tuệ Như thật từ bi, đâu có như cái tên bủn xỉn, ích kỉ kia, háháhá!!!

“Chun đâu rồi Như?” nhỏ Huyền thấy tôi “tay trắng” trở ra bèn hỏi

“Ở trên lầu, anh ấy mệt rồi, chúng mình cứ ăn đi, tí để mình mang lên cho anh ta một con!” tôi ngồi bẹp xuống bãi cát, xung quanh đống lửa đã được bọn họ nhen lên sẵn. Anh Minh không nói gì, chỉ xiên mấy con cá vào que to rồi chuẩn bị đem “xử lí”. Khỏi phải nói thì cũng biết sắc mặt nhỏ Huyền ra sao rồi, tội ghê không? Ba người chúng tôi ngồi quanh đống lửa, ánh lửa càng ngày càng cháy to, sóng vỗ nhẹ vào bờ tạo nên những âm thanh rào rào phá tan không gian tĩnh mịch, tiếng lửa bập bùng, tiếng sóng rì rào, bụi dừa xào xạc, ngoài những tiếng động đó ra chỉ có sự yên lặng đến đáng sợ của anh Minh, y như hồi đó, anh Minh lúc này làm tôi xa cách vô cùng, nhỏ Huyền thì phụng phịu chẳng nói gì, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía khu biệt thự một cách tiếc nuối, tôi thì cũng chỉ đành im lặng thôi, có ai nói chuyện đâu. Anh Minh đặt một xiên cá lên hai cành cây chắn ngang đống lửa rồi quay đều, nét mặt anh ấy lạnh thật, lạnh đến rùng mình. Sao không gian chán trường thế nhỉ, chẳng vui như hồi nãy tôi tưởng tượng…

“Sao im lặng thế hai nhóc?” anh Minh vừa nướng cá vừa hỏi. Trời ạ, câu này phải dành để hỏi anh ấy mới đúng chứ, chẳng phải là tự anh ấy làm không khí “kinh dị” lên hay sao??!!

“Hai à, anh nướng xong thì cho em thêm một con nữa nhá, em về nhà ăn với anh Chun cho vui, ở đây với hai người chán chết!” nhỏ Huyền bực dọc. Zời ạ, muốn gặp hắn thì cứ nói đại đi, lại còn bảo ngồi với chúng tôi chán, con nhỏ này đúng là vụng chèo khéo chống mà!!! Phải công nhận là cũng có chán thật, haizz, lát nữa nhỏ ta về nhà rồi thì chỉ còn mỗi tôi với anh Minh thôi, anh ấy mà cứ như vậy chắc tôi ngộp thở chết luôn mất, mà hồi nãy đã hứa với tên Chun là sẽ đem cá về cho hắn rồi, sao nhỏ Huyền lại dành với tôi chứ, thôi kệ, thích thì chiều, mệt, nghĩ tới hắn ta lúc nào mình cũng bị rối não và mệt kinh khủng, trong đầu cứ lộn tùng phèo hết lên thôi, mình mà thích hắn thật thì không xong đâu, bởi vậy tránh hắn được chừng nào hay chừng đó. Mới hồi nãy thôi mình cũng mém tim đập mạnh vì nét mặt dịu dàng của anh ta, mình mà còn thế nữa thì chắc bị cảm nắng mất thôi, suýt nữa thì không kiểm soát được bản thân…

“Xong rồi đấy, em mang lên cho Chun đi!” anh Minh đưa hai xiên cá cho nhỏ Huyền, mặt nhỏ hớn hở ra phết, ơ hay nhỉ, hồi nãy tôi đã bảo là lát nữa sẽ đích thân mang lên cho tên Chun cơ mà, sao lại dành cơ chứ, thiệt tình…!!! – tôi bắt đầu nóng mặt vì bực bội. Nhỏ Huyền chưa gì đã chạy hớt hải về phía khu biệt thự, hai tay cầm hai xiên cá, mặt phấn khởi như trẻ con nhận được quà!!! Haizz, không chịu nổi với nhỏ bạn này nữa rồi!!!

Bây giờ trên bãi biển chỉ còn mỗi tôi và anh Minh, không gian yên tĩnh…yên tĩnh…yên tĩnh…không ai nói với ai câu nào, anh Minh chỉ tập trung…nhìn con cá ~.~, tôi thì tập trung nhìn khuôn mặt lạnh nhạt, chăm chú đến “rùng mình” của anh ấy!!! Sao con cá này lâu chín thế nhỉ? Nãy giờ rồi, bụng tôi bắt đầu sôi lên rồi đây!!!

“Cho em!” anh Minh chìa xâu cá trước mặt tôi, đúng ý tôi ghê, đang đói bụng, tôi đưa tay đón lấy “khẩu phần” của mình không quên gật nhẹ đầu cám ơn anh ấy. Cá nóng hổi, không quá chín đến độ khét đen nhưng cũng đủ để biết đây là món cá nướng, thịt cá rất ngọt, chắc vì là quà tặng của thiên nhiên thật sự nên thế, tôi ham ăn quá suýt nữa thì bỏng lưỡi, mà công nhận rất ngon, nóng nóng, thơm phức, bùi, béo, đủ thứ hương vị, bụng tôi lại đang đói nên thấy nó ngon vô cùng kể. Anh Minh cũng đã nướng xong con cá của mình, anh ấy đang ngồi “gặm” giống tôi. Haizz, không gian thật đáng sợ, tôi không dám nhìn mặt anh ấy nữa, phóng tầm mắt xa xăm, tôi nhìn biển, biển đêm tuy huyền bí nhưng quyến rũ lạ kì, đẹp lắm, những đợt sóng lăn tăn tung bọt trắng xóa…!!! Ánh lửa vàng cam ấm áp, đốt hết không gian lạnh lẽo giữa tôi và anh Minh, nhưng đáng tiếc, nó vẫn “lạnh” y nguyên. Ở bên anh ấy tuy có ấm áp thật nhưng niểm vui có lẽ chưa đủ, khác hẳn với tên Chun, hắn ta lúc nào cũng làm tôi tức điên, có khi cười quằn quại cũng không chừng. Hì hì!!! Nói mới nhớ nha, sao mình cứ nghĩ tới anh ta hoài vậy, í, nhưng giờ này không biết anh ta và nhỏ Huyền làm gì ta? Tên Chun thì ở trên phòng, một nam một nữ ở chung trong một phòng thì làm gì!!!???!!! Oái oái, không được nghĩ bậy, tên Chun có tồi đến đâu đi nữa thì tôi vẫn chắc chắn hắn không đê tiện thế đâu, còn nhỏ Huyền trong sáng lắm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra, Tuệ Như ơi, mày phải bình tĩnh, không được vu khống cho người trong sạch. Hichic, nhưng lỡ có chuyện gì thật thì sao ta??? Huhuhuhuhu, tôi lại bị nhức não vì hắn rồi, huhuhuhuhuhu!!! Chắc chắn sẽ không sao đâu, bình tĩnh Như ơi, tên đáng chết đó mà dám làm gì Huyền thân yêu của mình thì mình thề sẽ băm vằm hắn ta ra thành n mảnh…!!! (bắt đầu tưởng tượng bậy bạ rồi đây! ~.~ Thiệt tình, đầu óc đen tối!!!)

“Không gian căng thẳng quá nhỉ?” người không biết nói nãy giờ im re đã bắt đầu lên tiếng

“…” hichic, lỡ có chuyện gì rồi sao ta? Lỡ tên Chun nổi khùng lên rồi sao, lỡ hai bọn họ cãi nhau rồi phát sinh ẩu đỏa, tệ hơn nữa là quăng nhau xuống lầu rồi sao???!!! Thôi thôi không được nghĩ như vậy!!! Hax, mà không biết tên khùng kia có để lộ thân phận không nữa, lỡ đang ngủ mà nói mớ: ta là Thần chết ăn chay thì chỉ có nước tiêu đời…!!!

“Như!!! Em có nghe anh nói không đấy!!”

“Dạ,… dạ có, em đang nghe!!! Hìhì” tôi hoàng hồn, “lôi” hồn vía từ căn biệt thự trở lại bãi biển

“Không hiểu sao ngồi cạnh em anh bí từ thế này! Chẳng nói được gì?”

“Sao cơ???” tôi ngơ ngác trước câu nói “điêu đứng hồn phách” vừa rồi của anh Minh. Đừng nói là anh ấy căng thẳng khi ngồi cạnh người đẹp đấy nhé!!! (tg: nhắc nhở Như này, ăn cá xong nhớ uống thuốc đúng giờ nhá!!!)

“Đấy đấy, lại không biết nói gì nữa rồi!!! Haizz, chán thật, thôi em bắt chuyện đi để anh tiếp chuyện vậy” anh Minh thở dài ngao ngán

“Em cũng chẳng biết nói gì với anh luôn! Hìhì, đừng nói là ngồi kế em nên anh căng thẳng đến bấn loạn thần kinh luôn đấy nhé!” theo như “11111” yêu cầu tôi đã bắt chuyện

“Sao? Phì! Nếu anh nói đúng vậy chắc em sẽ ngất mất! Hahahahahahahaha”

“Hahahahahahahaha…!!! Trông anh ban tối đẹp hơn buổi sáng nhiều!”

“Gì chứ? Đẹp mà cũng chia giờ nữa hả? Em thật khùng!”

“Anh này, sao nói em khùng (khùng thật)? Í…con bạch tuộc kìa!!!” tôi la toáng lên khi nhìn thấy con vật tám tua luồn từ đợt sóng vừa rồi ra bãi cát

“Đâu đâu? A…bắt nó đi!!! Nhanh nhanh!” theo hiệu lệnh của anh Minh, tôi đứng đổng dậy, chạy vồ lấy con bạch tuộc, con này nhỏ xíu à, không to lắm nhưng nó trơn tuồn tuột, nhanh nữa, anh Minh cũng “nhào” vô phụ tôi công kích nó, “may phước” có con bạch tuộc mà suýt nữa tôi “hôn chào biển mẹ” thân yêu mấy lần!!!

“Oái…nó sang bên anh kìa!!!”

“Đâu đâu!!! Ê, nó lại trườn qua kia rồi kìa!!!” tôi nhìn theo hướng tay anh Minh thấy “con nhỏ” đang lê lết sang hướng bãi biển. Không cho “hung thủ” chạy thoát, tôi và anh Minh đuổi theo, hai tay tôi nắm được cái đầu nó rồi, hahahaha, anh Minh thì vồ được cái tua!!! Thế là xong đời mày rồi nhé con, mày sẽ được “nướng” ngon lành luôn, hahahahaha

“Wow, con này nhỏ xíu mà chạy nhanh dữ!” anh Minh thở phù một cái rồi nhìn lăm lăm con bạch tuộc “tự kỉ” với nó. Công nhận là chạy nhanh thật, trần thân lắm tôi và anh Minh mới bắt được nó cơ mà, khoan, khoan đã, tình cảnh bây giờ…tôi nắm đầu con bạch tuộc, anh Minh nắm tua, một tay anh Minh chồng lên tay tôi, nắm chắc…

…yên lặng…

…yên lặng…

Tôi hết đưa mắt nhình anh Minh rồi lại nhìn xuống hai bàn tay đang đặt lên nhau của tôi và anh ấy, con bạch tuộc đứng giữa chịu trận nãy giờ vì ánh mắt khó xử của tôi. Dường như cũng hiểu ra được vấn đề, anh Minh hình như hơi ngượng ngùng…

“Nếu buông tay…nó…nó sẽ tuột mất!” anh Minh nói gượng gạo, hình như mặt đang đổi màu!!!...

“Nhưng nếu không buông tay…chúng ta sẽ thế…thế này mãi à?” tôi cũng lắp bắp không kém, tình huống đang hồi khó xử…anh Minh nét mặt ngượng ngùng, hết nhìn tôi và bàn tay thì lại nhìn ra bãi biển cho đỡ căng thẳng (tg: mặt anh Minh lúc ngượng trông đáng yêu như con nít í). Tôi cũng thế, không biết xoay sở thế nào đây, không thể buông tay, cũng không thể cứ thế này mãi được, ngại quáaaaa!!! Đồ bạch tuộc đáng chết!!! (đáng yêu!!!)

CHAP 37 (tt)

“Em,…bỏ tay từ từ ra, để anh giữ nó!!!” anh Minh gượng gạo nhìn tôi rồi nói. Tôi cũng cuống quýt không kém gì, chỉ mong thoát khỏi tình cảnh này càng nhanh càng tốt, hichic, tim mình đang đập loạn xạ lên đây này, toàn thân bất động, muốn nhấc tay ra cũng khó, nhưng cũng không thể thế này mãi được. Tôi đành nghe theo lời anh Minh, cố gắng rút tay ra từ từ để anh Minh vồ kịp con bạch tuộc, anh Minh dường như đang nới lỏng bàn tay để tôi “thoát” ra…phù, may quá, tôi rút tay ra kịp thì anh Minh cũng vồ lấy nó, nãy giờ “con nhỏ” bị bóp nghẹt quá nên cũng chắc suýt tắt thở rồi, chẳng còn sức lực nào để vẫy vùng hay có ý đồ “đào tẩu”. Anh Minh và tôi nhìn nhau ngượng ngùng chẳng biết nói gì! Anh ấy mang con bạch tuộc ra chỗ nướng cá, lấy cây đập cho chết (hơi dã man) rồi xiên nó vào que cho lên “lò” luôn thể. Tay tôi dính đầy mấy thứ nhầy nhụa, lại còn tanh rùm, hôi chết đi được, chắc tay anh Minh cũng không kém gì tôi đâu

“Anh…anh với em ra biển rửa tay chứ???” tôi hỏi nhỏ, vẫn còn ngượng chuyện lúc nãy nên tôi chẳng thể nào tự nhiên cho được, nếu không có anh Minh “giải quyết” thì chắc giờ này tôi vẫn còn đứng yên như tượng vì bị “đông cứng”. Hiểu ý tôi nhưng anh ấy không nói gì, đứng dậy rồi ra bờ biển nhúng tay xuống nước cho hết chất dơ, tôi cũng thế. Ôi ngượng quá đi mất, sao lại xấu hổ thế này, hồi nãy mình bất động, chẳng phản kháng gì cả, trời ơi xấu hổ quá đi!!! Anh ấy mà hiểu nhầm thì chỉ có nước độn thổ luôn thôi!!!

“Em ngượng à?” anh Minh hỏi một câu trúng tim đen tôi luôn, nhưng anh ấy hình như cũng đâu có hơn gì!!!

“Đâu…đâu có!!! Chuyện bất đắc dĩ thôi mà, có gì đâu mà phải ngượng!!! Hihihi” tôi chối tội thẳng thừng

“Không biết bạch tuộc nướng có ngon không ha? Anh chứ ăn món đó bao giờ!” đánh trống lãng hay thật, nhưng may mà anh ấy nói sang vấn đề khác chứ không tôi lại bị thêm một phen điêu đứng vì tay bàn tay tôi chạm hờ vào bàn tay anh ấy khi đang kì cọ rửa, may mà giật lại kịp!!!

“Em cũng vậy, hềhề!!!”

Chúng tôi rửa tay xong thì về lại chỗ nướng cá, con bạch tuộc đang teo lại từ từ, chắc cũng sắp chín rồi. Chắc anh Minh không để bụng chuyện hồi nãy đâu, anh ấy tốt tính lắm, với lại anh ấy cũng đâu có gì với tôi nên để tâm mấy chuyện cỏn con này làm gì, thôi kệ, chỉ là tình huống bất đắc dĩ thôi mà, không nên quan tâm

“Không biết bọn họ làm gì trong nhà mà lâu thế nhỉ? Thôi mặc kệ, chúng ta chén hết chỗ này nhé!!!” anh Minh đưa ra một lời “phán quyết” rất ư là hùng hồn, chén hết sao? Cả đống này à? Một xô cá, một con bạch tuộc? Trời ơi, ăn xong chắc tôi thành “người đẹp bội thực trên bãi biển” luôn quá!!!

“Anh nói thiệt hay giỡn chơi vậy? Làm sao tụi mình ăn hết chứ, hay gọi Huyền ra ăn phụ đi!!!” tôi đề xuất ý kiến

“Con nhỏ mà ở cạnh tên Chun thì có chết cũng không buông tha đâu, em còn không hiểu nó nữa sao? Với lại số cá này câu từ chiều rồi, không ươm ướp gì, bị ươn thì uổng lắm!” anh Minh cười cười nói nói, khiến tôi xiu lòng luôn

“Mà nói mới nhớ, bọn họ ở trong nhà lâu quá trời à!” tôi bực dọc, mặt nhăn nhó lại. Mà bực thật chứ, chẳng có tinh thần tập thể gì cả, một nam một nữ trong một nhà để lại một nam một nữ trên bãi biển với số cả khổng lồ, đúng là ác mà, bọn họ mà dám xảy ra chuyện gì thì chắc không xong với quá!!! Ơ, nhưng mắc gì phải tức giận, mặc xác bọn họ chứ, muốn chém nhau giết nhau thì tùy, mặc kệ! Hứ!!!

“Em đừng suy nghĩ lung tung, bọn họ không xảy ra chuyện gì đâu!” như đoán được ý nghĩ của tôi, anh Minh tiếp lời động viên. Haizz, thôi đành nghe lời anh Minh vậy, ăn hết thôi, nếu một người ăn thì quá khổ chứ hai người thì chắc không thành vấn đề đâu

“Vừa ăn anh sẽ vừa kể chuyện cho em nghe, chịu chứ?” anh Minh dịu dàng nhìn tôi hỏi, ánh mắt ấm áp tóe lên một điều gì đó thoáng lạnh nhưng ngay lập tức trở về trạng thái ban đầu, anh Minh là vậy, lúc nào cũng làm tôi bối rối, lúc nóng lúc lạnh chẳng biết đâu mà lần. Anh Minh xé con bạch tuộc con ra thành từng miếng, đưa cho tôi cái tua, xem ra con vật đáng thương này hôm nay sẽ làm đồ nhấm rồi đây, hehehehe!!!

“Chuyện gì mới được chứ? Mà anh cứ kể đi, em nghe” tôi “phập” một miếng bạch tuộc nóng hổi, dai dai mềm mềm vì được nướng chín tới, vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói

“Có một anh chàng kia tính tình vốn dĩ rất lạnh lùng, vô cảm. Có một cô nàng kia tính tình lại hài hòa, dễ thương. Cô nàng này rất thích anh chàng nhưng vì anh chàng quá lạnh lùng nên không dám bày tỏ lời yêu thương, thế là một ngày, anh chàng biết được tình cảm của cô gái thì rất vui mừng bởi vốn dĩ anh chàng đã thầm thích cô từ rất lâu, nhưng vì cái lạnh lẽo trong con người anh ta không cho phép anh ta thể hiện tình cảm. Và rồi anh ta đã quyết định thay đổi bản thân vì cô này, không lạnh lùng nhưng vô cùng ấm áp, không vô cảm mà lại rất đỗi dễ gần, tuy vẫn chưa hoàn thiện được tất cả để trở thành một chàng trai như trong kế hoạch, nhưng anh ấy lúc nào cũng cố gắng để có thể làm rung động trái tim cô gái và nhanh chân giữ chặt trái tim ấy!” anh Minh đưa đôi mắt nhìn biển một tia ấm áp đến hút hồn rồi ôn tồn kể. Mà sao nghe câu chuyện này quen quen, hao hao như mình và anh ấy vậy, hồi đó mình cũng rất thích anh ấy nhưng vì anh ấy quá khó gần nên mình không dám bày tỏ, đoạn đầu thì giống thật, nhưng đoạn sau thì…!!!

“Rồi sao nữa anh?” tôi tò mò

“Chàng trai đã dần hoàn thiện hơn, còn cô gái thì ngốc lắm, ngốc đến nỗi không nhận ra được điều ấy mặc dù cho chàng đã nhiều lần thể hiện khéo léo. Chàng trai rất sợ cô gái không còn thích mình nữa nên đang cố gắng tăng tốc hơn để khi bản thân đã trở thành một hoàng tử ấm áp thì sẽ tỏ tình với cô gái!”

“Rồi cô gái đó còn thích không anh?” tôi bắt đầu cảm thấy bối rối rồi đây, có khi nào…??? Không, không đâu, làm gì có chuyện đó xảy ra chứ, không có đâu, không được ảo tưởng, mắc công lại thất vọng, mình tuyệt đối không rung động trước anh Minh nữa đâu, một lần là quá đủ, mình đã rất khó khăn để quên đi người con trai này nên sẽ không dính vào nữa, mệt mỏi lắm, không được rung động lần hai, không được bối rối trước anh ấy nữa, phải giữ vững lập trường!!!

“Chắc là vẫn còn, mong là thế? Có vậy thì mới không uổng công anh chàng cực khổ “tu luyện” chứ?” anh Minh cười đùa. Sao chứ? Đừng nói là anh ấy đang ám chỉ mình đấy nhé? Tuy mình là con gái nhưng không phải thuộc dạng con gái ngốc nghếch đâu, mình thoáng hiểu được gì trong ánh mắt anh ấy, nhưng thật sự đây phải là sự thật không? Chàng trai cô gái mà anh ấy đang nó đừng nói là ám chỉ mình và anh ấy đấy nhé! Sao nghe giống vậy nè? Thay đổi sao? Còn thích hay không sao? Sax…

“Khụ…khụ…khụ…” tôi nghĩ đến đây thì sặc luôn

“Không sao chứ?” anh Minh hoảng hốt hỏi tôi

“Không…khụ…em không sao…bị sặc bạch tuộc đó mà! Khụ…khụ…” tôi đưa ra một lí do củ chuối, nhưng chưa chắc là củ chuối đâu, tôi sặc thật mà!!! Choáng quá nên thế! Không đâu, chắc hẳn là không phải, tại mình nhạy cảm quá thôi, mình vốn rất nhạy cảm trong chuyện tình yêu mà, đúng đúng, chỉ là ảo tưởng thôi, fiction, thế thôi, không phải thật đâu, vả lại anh ấy làm sao biết được tình cảm của mình chứ? Đây chắc lại là một câu chuyện anh Minh đọc được ở mấy blog trên mạng chứ gì?!? Phải rồi, không được lầm tưởng…

“Sao chứ? Hahahahaha…lần đầu tiên anh nghe được chuyện sặc bạch tuộc đấy, chuyện này mày đồn ra chắc thành giai thoại tiếu lâm luôn cũng không chừng!!! Hahahaha!!!” thấy anh Minh cười quằn quại tôi cũng bớt căng thẳng được một tí, chứ như hồi nãy, anh ấy nghiêm túc lạ kì, lại còn kể câu chuyện làm tôi điêu đứng thì quả thật đáng sợ đấy!!! May mà…

“Hahahahahahaha…anh nói đúng!!! Hahahahaha!!!...” tôi cũng hùa theo cười giả lả, cho nhẹ lòng

CHAP 38: NO KISS

Sau một bữa ăn tối rối não với anh Minh, cuối cùng chúng tôi cũng giải quyết xong đống thủy hải sản, tôi và anh Minh thu dọn đống củi khô lại một góc rồi căng bụng ra về…

“Hôm nay ăn no quá à!!!” anh Minh vươn vai một cái

“Không biết ai đề xuất mà giơ than vãn ta???!!!” tôi đi bên cạnh anh Minh châm chọc

“Em gan ha! Dám moi móc anh hả?”

“Ơ! Em có nói gì đâu! Một mình anh đề xuất phải xử lí hết đống thức ăn, rồi một mình anh ăn hết cá luôn, cho em có mỗi cái tua bạch tuộc, em chưa nói anh tham ăn là phước rồi đó!”

“Chẳng phải em sợ sao? Anh mà nhường cho em chắc bây giờ em ngấy phát ói luôn rồi, haizz, bây giờ anh cũng đang buồn ói đây nè!!!”

“Sao…Này…này…tránh xa em ra đấy nhá!!! Này…này…oái…á…đừng lại gần…!!!” anh Minh ma mãnh nhìn tôi cười gian rồi nhợn ói lên, ụa mấy cái rồi đuổi theo tôi, trời ạ! Ói thiệt hay sao vậy, hichic, trước giờ tôi sợ nhất là thấy người khác ói mửa đó, tránh xa ra nhé, tôi mà ngất thì không ổn đâu…oái, sao lại rượt theo mình…

“Aaaaa…tránh xa em ra…anh kinh quá điiiiiiii!” tôi ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa la…trời ơi, anh ấy vừa chạy theo vừa quằn quại trông tởm không chịu được, hichic, mình mà thấy anh Minh ói chắc ngất xỉu luôn đấy, ghê quáaaaaaaaaaa!!!

“Áa…” tôi la toáng lên, nhắm nghiền mắt lại, chuẩn bị…xỉu khi bị anh Minh đặt một tay lên vai

“…Hahahahahahaha…tếu quá đi…!!! Này…mở mắt ra đi…hahahaha, anh không ngờ em vẫn còn sợ nhìn thấy người khác ói đấy, hahahahaha, này, anh đâu có ói đâu,….mở mắt ra…nhanh lên…!!! Hahahaha!!!” thấy anh Minh cười quằn quại, bàn tay liên tục vỗ vỗ lên vai tôi, giọng nói không giống như người vừa ói mửa xong, mà nếu ói xong còn cười được vậy cũng mừng, vậy chắc không ói thật rồi!!! – tôi từ từ hé mắt, thấy anh Minh đang đứng trước mặt, ánh mắt nghiêm túc, mặt anh ấy đang ghé sát mặt tôi, đôi môi dịu dàng hồng hào đang tiến lại gần…!!! Oái…sao càng gần thế này, kì vậy, oái, tôi lại bị bất động rồi, không được, cứ vậy môi tôi sẽ chạm môi anh ấy mất thôi…oái…cử động đi Tuệ Như…nhanh lên, mày mà cứ đứng yên thì sẽ lớn chuyện đó…!!!

“…”

“…”

“…aha…hahaha…hahahaha…vui quá…anh…anh không ói!!!...Hahahahahaha…!!!” tôi đứng im như tượng, cười ha ha mà khuôn mặt cứ như nhìn thấy ma vậy, trắng bệch…cử chỉ vừa rồi của tôi hình như làm cho hành động của anh Minh dừng lại, đôi môi đang tiến sát lại bỗng nhiên khựng một hồi rồi cách xa ra, bàn tay anh ấy đặt trên vai tôi buông thõng xuống trông như đang tuyệt vọng, anh Minh cười, một nụ cười lạnh đến thấu xương, đôi mắt dịu dàng nay đã bị băng cảm hóa, lạnh lẽo y như ngày trước, khuôn mặt toát đầy hàn khí khiến tôi suýt bật ngã về đằng sau…anh Minh quay người bỏ đi, được một đoạn thì đẩy cánh cổng vào trong biệt thự, bỏ lại tôi đang đứng chôn chân tại chỗ, tim như muốn ngừng đập luôn, đầu óc tôi bây giờ trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ được gì, nụ cười băng lãnh đó hình như đang giằng xé tôi thì phải??? Đầu óc tôi quay mòng mòng…



…anh Minh đang định làm gì mình thế nhỉ?...

…anh ấy cười thế là có ý gì?...

…sao mình lại nhận thấy sự tuyệt vọng tràn trề trong ánh mắt băng giá của anh ấy?...

…anh ấy đang giận sao?...

…tại mình?...

…mà tại sao?...

…mình sao thế này?...

…anh Minh sao thế này?...

…đau quá…như có cái gì đang bóp nghẹt tim mình…không thở được…không cử động được…không có cảm giác…không còn ý thức được nữa rồi!!!...







“Em không vào nhà à? Sao đứng đờ ra thế?” một giọng nói kéo tôi về từ chốn u mê…là giọng nói ấy, là nét mặt ấy, là sự ấm áp, dịu dàng ấy…một nụ cười ấm lòng hút hồn…anh Minh không bỏ đi…không hề bỏ lại tôi…anh ấy đã quay lại…vẫn còn ấm áp, không lạnh lẽo như khi nãy…tất cả dường như đang là mơ, đang chiêm bao, một giấc mô vô cảm giác…!!!

“Em vào liền đây!” tôi lập tức bình thường lại khi nhận được một luồng hơi ấm từ nụ cười và cái vẫy tay phía trước cổng nhà của anh Minh, phải, anh Minh chính là thiên sứ…một thiên sứ có thể khiến tôi điêu đứng bất cứ lúc nào!!! Tôi vui vẻ, chạy đến bên anh Minh, nở một nụ cười cảm kích, xúc động và mãn nguyện rồi cùng anh ấy vào nhà…tất cả mọi chuyện xảy ra khi nãy đã không còn tồn tại, ánh mắt tuyệt vọng của anh Minh cũng không còn mà thay vào đó là một sự quan tâm ấm áp và lửa quyết tâm không bỏ cuộc hằn lên trong ánh mắt thần sầu…

CHAP 39: CHẾT CHẮC VỚI TÔI NHÉ TỬ THẦN

Tôi và anh Minh cùng nhau vào nhà, điều đáng lạ là căn nhà chẳng có tiếng động nào, phòng khách vắng teo, nhà bếp cũng vậy, tầng một phòng tôi thì không nói rồi mà phòng nhỏ Huyền thì trống trơn. Tôi bắt đầu thấy lo, chuyện gì đang diễn ra thế??? – tôi chạy vội lên phòng tên Chun, vừa đến trước cửa phòng thì đã…

“Áaaa!” là…là giọng nhỏ Huyền, anh Minh nghe được cũng từ phòng kế bên chạy vội sang nhìn tôi rồi lại đưa mắt nhìn cánh cửa phòng bàng hoàng, tôi rối quá!!! Nhỏ Huyền rốt cuộc bị sao vậy? Tên Chun đã làm gì nhỏ? – tôi vội vã mở toang cửa (cửa lúc nào cũng không đóng), thì…









“AoA” – Tuệ Như (mắt chữ A mồm chữ O)

“Oh…My…God… (Minh too)









“Trợn trừng…đứng hình…trợn trừng…” tên Chun đang trong tư thế “cuồng dâm vô đối”, hai tay chống xuống giường, một chân khụy trên giường một chân chạm đất móc vào chân nhỏ Huyền, mặt đơ như cây cơ nhìn tôi và anh Minh

“Trợn tròn…ngỡ ngàng…trợn tròn…” nhỏ Huyền ngơ ngác nhìn về phía tôi và anh Minh, nhỏ ta đang nằm bẹp trên giường giữa hai bàn tay đang chống xuống của tên Chun, một chân thòng dưới giường, một chân đang móc vào chân tên Chun. Còn hai con cá thì…nằm dưới sàn, hai con ở hai đầu Trường Sơn









“Đồ khốn!!! Dzaaaaaaaaa! Bịch…” tôi lấy lại hồn xác, trong đầu chỉ nhắm vào mục tiêu duy nhất đó chính là tên sát gái không cần vũ khí kia, xông đến cho hắn một chưởng đá móc từ đằng sau vào chỗ hiểm khiến hắn ta…

“Aaaaaaa…Uỳnh…Aaa…Ưmmm…ưuu…” ngã nhào xuống sàn, bụm…đáy quần kêu la, quằn quại, mặt nhăn nhó như khỉ đu cây bị rớt

“Huyền à! Như, Chun!” anh Minh hoảng hốt chạy nhào tới chỗ tôi

“Như làm gì vậy?” nhỏ Huyền hoảng sợ ngồi bật dậy

“Còn làm gì nữa, phải cho tên khốn này một trận chứ, đồ biến thái đê tiện, ăn hiếp con gái nhà lành, đồ xấu xa!!!” tôi gào lên

“Trời ơi, Như bình tĩnh đi!!!” nhỏ Huyền gắt lên

“Làm sao bình tĩnh được nữa chứ? Có biết Như kinh hãi thế nào khi nhìn thấy hắn đang trong tư thế đó với Huyền không hả? Uổng công từ trước tới giờ tôi tin tưởng anh là người đàng hoàng. À, mà Huyền không sao chứ? Xảy ra chuyện gì chưa?”

“Aaaaaaaaa…Ưmmm…” tên Chun vẫn đang quằn quại

“Như à, em bình tĩnh đi, theo như anh thấy mọi chuyện không như em nghĩ đâu!” anh Minh nắm cổ tay tôi khuyên lơn

“Trời ơi, sao hai người cứ bênh vực tên khốn này thế hả? Chuyện rành rành ra trước mắt rồi mà vẫn bình tĩnh được à?” tôi sẵng giọng, tức điên nhìn tên Chun đang lăn lộn dưới sàn, điếng tới nỗi không thốt nên lời

“Như ơi là Như, bình tĩnh dùm cái, Như nông nỗi quá vậy, mọi chuyện không tầm thường như Như nghĩ đâu!” nhỏ Huyền gắt

“Trời, không tầm thường? Vậy là còn kinh khủng hơn nữa hả? Đâu đâu, đứng dậy cho Như coi coi!” tôi hoảng hồn khi nghe nhỏ Huyền nói, nắm vai nhỏ đứng dậy rồi xoay tới xoay lui

“Như làm cái gì vậy! Đã nói là không phải như Như nghĩ đâu!” nhỏ Huyền gắt gỏng, nhăn mặt đăm chiêu nhìn tôi

“Như à, em bớt nóng, nghe hai người họ giải thích cái đã, chứ cứ nổi nóng em cũng đâu biết được thật hư mọi chuyện, nghe Huyền nói rồi mình giải quyết sau, nha!” anh Minh vẫn bình tĩnh, ngọt nhẹ khuyên tôi. Còn nhỏ Huyền thì “sà” xuống bên tên Chun, hỏi này hỏi nọ, nhăn mặt nhăn mày

“Được, vậy Huyền nói đi, nói thật đó!” tôi vẫn cứng giọng

“Huyền bực Như quá à! Thật ra, lúc Huyền mang cá lên cho anh Chun thì thấy anh ấy đang ngủ, Huyền ngồi ở cái ghế đằng kia kìa, ngồi nhìn anh Chun, rồi lâu quá không thấy anh ấy dậy nên lại gần, ngồi chỗ kế bên anh ấy nằm gọi dậy, tại…tại thấy anh ấy ngủ…dễ…dễ thương quá nên…nên Huyền ghé sát mặt vô định ngắm, ai dè anh Chun giật mình tỉnh dậy, anh ấy đứng bật lên! Rồi Huyền cũng đứng bật lên, rồi…” nhỏ Huyền phụng phịu, vừa xuýt xoa đau lòng nhìn tên Chun đang quằn quại vừa bực dọc kể lại mọi chuyện cho tôi với anh Minh thấu hiểu

“Rồi không may chân phải của nhóc móc vào chân trái của Chun nên cả hai ngã nhào ra giường, đúng chứ?” anh Minh tiếp lời

“Phải, lúc đó em bị vướng chân nhưng không biết là gì rồi bị té lên giường, cũng may là anh Chun chống tay kịp không thì em xẹp lép như cái bánh kẹp rồi còn đâu!”

“Hóa ra mọi chuyện là vậy!” anh Minh gật gù, rồi lại chỗ tên Chun đỡ hắn ta lên giường

“…” tôi đành…im re, “tiếp nhận” 3 cặp mắt hình “xe tải” đang tới tấp chĩa tới

“Tuệ Như quá đáng quá, chưa biết đầu đuôi câu chuyện đã hành hung người ta rồi, lúc nào Như cũng nông nỗi hết, bây giờ anh Chun bị vậy Như tính sao đây!” nhỏ Huyền mắng như tát nước vào mặt tôi

“Chậc…chậc…chậc…em men thiệt đó Như à! Làm anh họ ra thế luôn!” anh Minh cũng nhập hội “phản bác” tôi, mỉm cười lắc đầu ngán ngẩm

“C…Cô…Aaa…Ưm…chết…chết…chết chắc với tôi!!! Aaa…” tên Chun đau điếng người, lấy chút sức lực yếu ớt cuối cùng chỉ tay vào mặt tôi cảnh cáo

“Như còn đứng đó làm gì nữa! Mau xin lỗi anh Chun đi!”

“Tôi…tôi……………………tôi…xin lỗi !!!”

“NÓI TO LÊN!” nhỏ Huyền quát

“Xin…xin lỗi…được chưa?!?” tôi “chân thành” xin lỗi xong thì bỏ ra ngoài, chạy xuống nhà bếp…trút giận…

“Thiệt tình à! Mình cũng có biết mọi chuyện là thế đâu, ai biểu không chịu nói sớm, với lại, ai nhìn thấy cảnh tượng đó mà không nghĩ đến chuyện bậy bạ, tư thế kì cục vô cùng, tên Chun thì “chổng mông lên trời” (hận đời vô đối), còn nhỏ Huyền thì nằm xải lai “chờ tử hình”, ai nhìn mà không nghĩ lung tung chứ, với lại tính tình mình nông nỗi nhỏ Huyền cũng biết rồi, sao lúc đó không ra ngăn mình lại để mình đá tên Chun rồi mắng, rồi giải thích, rồi bắt mình xin lỗi là thế nào? Lúc nào cũng Chun, Chun, Chun, Chun, anh Minh cũng vậy nữa, không thèm bênh mình một tiếng mà còn nhập hội xét nét mình nữa. Ờ, thì mình sai, nhưng mình cũng đâu có cố ý đâu, mình chỉ muốn cứu người thôi mà!!! Anh hùng Tuệ Như hành hiệp trượng nghĩa, đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, có gì sai chứ, chỉ có chút cộc cằn zới nóng tính à! Nhưng…nhưng mà hồi nãy mình đá tên Chun cú đó hơi bị đau à nha! Chắc chết điếng luôn cũng không chừng, lỡ sau này có di chứng gì rồi sao ta??? Ấy, ấy chết, thôi tiêu đời mình rồi, lỡ hắn ta tức quá, canh me rồi khử mình luôn thì xong mạng rồi còn đâu. Mà hồi nãy mình xin lỗi rồi cơ mà!!!”

“Xin lỗi chân thành dễ sợ” giọng này là của…anh Minh

“Hahahahaha, anh bó tay với em luôn, tính tình không thay đổi tí nào, mà phải công nhận em ác thiệt đó, đá chỗ nào không đá, đá ngay chỗ có một không hai! Hahahaha!!!” anh Minh cười đùa, lắc đầu ngán ngẩm nhìn tôi

“Nãy giờ em nói gì anh nghe hết rồi hả?” tôi nói thì thầm

“E hèm, anh Minh cũng vậy, không thèm bênh mình mà còn hùa theo ăn hiếp nữa…Hahahahaha!” anh Minh nhái lại sai bét

“Em đâu có nói vậy đâu! Chỉ tại…ấm ức thôi!”

“Trời ơi! Em đá người ta, người ta không ấm ức, em ấm ức cái gì trời?” anh Minh làm vẻ ngạc nhiên

“Thì…thì em đâu có cố ý đâu!!! Hichic, ngu quá đi, mất hết hình tượng rồi, lộ rồi còn đâu!!!”

“Em nói gì thế?”

“Không…em không nói gì hết! Em hỏi…hỏi Chun sao rồi!”

“Sắp chết rồi!” mặt nhởn nhơ

“Trời! Mới đá có một cái mà chết lẹ zậy?”

“Trời! Còn trời nữa, một cái mà trúng chỗ đó là đủ thấy mấy chục cái thiên đàng rồi đó bếy bi”

“…” bùi ngùi ngậm miệng

“Hìhì, anh giỡn thôi, cậu ấy vẫn còn sống nhăn răng, khỏi lo sợ, em mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, tối rồi! Hahahahahahaha!!!” lại lắc đầu ngán ngẩm. Anh Minh chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài nhà bếp, tôi cũng đi theo để lên lầu, chốc chốc anh ấy lại quay xuống nhìn bộ mặt “không có từ gì để miêu tả” của tôi cười cười, lắc đầu chịp trặc…!!!

Sao khổ thân tôi quá vậy nè! Bây giờ thành phạm nhân rồi còn đâu, đá tên Chun ra như vậy rồi thế nào mình cũng toi đời với hắn, hồi nãy còn bị cảnh cáo nữa mà, thứ ích kỉ như anh ta làm sao dễ dàng tha thứ cho mình được, không cạo đầu, moi nội tạng mình đi nấu lẩu là mừng lắm rồi!!! Hichic, chắc phải xuống tóc đi tu quá, bồi dưỡng lại nhân đức, hichic, mà không biết có nơi nào nhận mình không nữa, huhuhu, tiền án ám sát con trai trinh trắng chắc tội nặng lắm đây! Chỉ một cú đá mà hạ knock out con nhỏ luôn!!! Huhuhu, thúi đời tôi rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!


» Next trang 5

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.