Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Vị hôn thê của thần chết phần 2
“Được, mẹ ơi cho thêm 2 phần gà rán” tôi mà bỏ thuốc độc vào được thì các người chết chắc (bắt đầu tưởng tưởng)

“Đây, burger tới rồi, gà rán đợi tí

- Đẹp trai quá vào đó ăn đi!



- Wow, hot thật đấy, vào ăn không?



- Anh này đẹp quá đi mất



- ... &$%&$(!%#%!...

…………………………………………………!?!

Hai tiếng sau…

“Wow, quán mình chật đến nỗi không còn chỗ ngồi luôn” Lui từ trong gian bếp ngóc đầu ra

Công nhận chật thật đấy, thở không nổi nữa rồi này, có người đến ăn, có người đến rồi rủ bạn bè ra ăn, còn có cả bọn dở hơi đi đến uống có li nước mà ngồi ì suốt 2 tiếng đồng hồ….Tất cả chỉ vì ngắm tên Chun ấm đầu ấy thôi sao? Wow…!!!Còn tên Chun thì cứ đứng im như tượng từ sáng tới giờ, khuôn mặt lạnh như băng, có lúc thì nhăn nhăn khó chịu…đúng là chẳng biết tận hưởng “hạnh phúc” gì cả. Binh – trên đầu tôi xuất hiện cái bóng đèn sáng hoắc…

“Mẹ, mẹ ơi, quán mình bán đắt vì có Chun đấy ạ. Hay là mình đừng để anh ta giao hàng nữa mà đứng ngoài cửa làm người mẫu! Mẹ thấy thế nào ạ?” tôi thò đầu vào trong bếp hỏi mẹ

“Không được đâu! Thái tử trước giờ vốn là người cực kì lạnh lùng, lại không thích người ta dòm ngó chỉ yêu “độc lập, tự do” nên chắc chắn không chịu đâu!” Lui cũng tham gia vào hội thảo luận “lăng xê người tài năng”

“Ủa, Lui, sao cháu gọi Chun là Thái tử vậy?” mẹ tôi ngạc nhiên. Chết, thôi tiêu rồi…sao đây??? Sắp lộ rồi!!! Lui đưa tay lên gãi gãi đầu

“À…dạ…dạ đó là…là tên ở nhà đấy ạ! Tên Thái tử cũng hay mà mẹ!” tôi viện lí do rồi đưa mắt ra hiệu cho Lui hùa theo

“Dạ, dạ…phải đấy cô, cha mẹ cháu đặt tên ở nhà cho Chun là Thái tử đấy ạ! Chun là anh còn cháu là em!” hêhê, Lui bịa chuyện cũng không tệ

“Vậy sao?” mẹ hỏi

“Vâng ạ. Vậy chuyện con vừa nói không thể thực hiện được à?” tôi nuối tiếc hỏi

“Sao con không thử hỏi ý kiến cậu ấy đi, mẹ thấy 2 đứa con thân nhau nhanh lắm mà! Nhỡ đâu cậu ấy chịu thì sao?” mẹ đóng góp ý kiến. Con với cậu ấy mà thân được hả mẹ, có khi con hỏi xong lại cãi nhau xong bay vào uýnh lộn luôn không chừng (chuyện thường xuyên luôn)

“Mà mẹ thấy cậu ấy đẹp trai thật đấy, dáng dấp lại cao ráo, bảnh bao, sao không đi làm diễn viên hay người mẫu gì nhỉ?” mẹ đưa ra 1 lời nhận xét khiến tôi vừa mắc ói vừa cảm thấy như có một mũi tên xuyên vào “trái tim đen” của mình

“Cậu ấy mà đẹp cái gì!” tôi bỉu môi châm biếm rồi quay đầu lại nhìn hắn ta. Ơ, hắn đang tiến lại đây sao?

“lạnh tanh…lạnh tanh…” anh ta đến gần, gần hơn nữa rồi thoáng nhìn tôi, đặt cái tạp dề lên bàn, mặt mày nhăn nhó khó ưa bỏ ra ngoài

“Cậu ta sao thế?” mẹ hỏi

“Cậu ấy giận đấy ạ, vì ngột ngạt, Tuệ Như, cô đi xem sao!” Lui bảo tôi

“Tại sao lại là tôi?” tôi hỏi ngơ ngác

“Thì hôm qua cậu ấy đi chơi với cô về vui lắm mà, lại còn được ăn liếm liếm gì đó nữa, cô đi xem sao đi!” Lui lại hối thúc tôi

“Cái gì, hôm qua 2 đứa con đi chơi á? Không lẽ 2 đứa…” mẹ tôi ngạc nhiên ngờ vực hỏi

“À…dạ…dạ không đâu ạ…tại hôm qua con trên đường đến cô nhi viện thì gặp cậu ấy thôi, khi trở về thì ăn kem, thứ mà cậu ta gọi là liếm liếm đó mẹ, chứ làm có chuyện gì xảy ra đâu, mẹ đừng có hiểu lầm! Thật đó, không có xảy ra chuyện gì đâu ạ, mẹ phải tin con chứ!” tôi giải thích nguyên một tràng luôn và cũng không quên trừng mắt cảnh cáo “bà tám” Lui

“Ừ, mà mẹ chỉ hỏi vậy thôi, con nói gì lắm thế, thôi mau đi tìm cậu ta về đi” mẹ bảo tôi

“Phải đấy, cô đi mau đi” nói rồi Lui nắm vai tôi xoay lại, đẩy một phát suýt nữa thì đập mặt vào cửa. Đúng là đáng ghét thật, khi tôi lườm thì hắn cúi gằm mặt xuống…Chịu không nổi hai tên này nữa, 1 tên thì mất tích rồi bắt tôi đi tìm, còn một tên thì ăn lắm nói nhiều, nói cả những chuyện không nên nói, tí nữa thì lộ, “bó não” với bọn họ luôn…

Tôi tông cửa ra ngoài, vẫn còn đeo cái tạp dề mà mình cho là “dễ thương” giáo giác tìm “cô bé quàng khăn đỏ” bị “sói rừng” bắt cóc

“Chunnnn….” tôi gọi í ới tên hắn mà chẳng thấy trả lời gì cả



Chạy qua hẻm bên cũng không có, ra đường lớn lại càng không, nhà hắn thì đã khóa cửa, rốt cuộc là đi đâu ta, khách hàng bỏ đi hết thì tính sao đây, đúng là chỉ biết nghĩ cho bản thân. Mà người ta dòm ngó thì có sao đâu chứ, đàn ông con trai gì mà ngột ngạt tí cũng chịu không được, giận sao? Sớx, hắn là nam hay nữ vậy trời. Khoan đã, không lẽ hắn có một kí ức đau buồn nào đó về chuyện này rồi khổ qua nên nghĩ quẩn rồi ta. Chết chết chết, không được đâu, có khi nào lời nguyền rủa của mình linh nghiệm rồi không ta (nếu quên mời xem lại chap 6), hay là hắn nhảy lầu tự tử. Tiêu rồi tiêu rồi, cái bà Nữ hoàng gì đó mà biết chuyện này thế nào cũng lột da, cạo đầu, nhổ răng, hút máu rồi đem thui mình cho coi (nói quá à!). Phải nhanh chóng đi tìm hắn mới được, vì một tương lai tươi sáng của Trần Tuệ Như, hãy hành động!!!

“Chun…” tôi lại gọi í ới….

….

(Mời xem chap 8)

CHAP 8: NGƯỜI TRONG MỘNG CỦA BẠN TÔI

Anh ta đâu mất rồi ta? Hay mình đi vòng về xem sao?

“Chunnnn…” tôi lại la làng lên, vừa chạy vừa gọi, không chừng nãy giờ người ta nhìn tôi như con điên ấy chứ! Sao khổ thân tôi quá zậy nè

“Ch…” hình như anh ta đang ngồi dưới gốc cây kia thì phải, ủa đây là quầy kem tươi hôm qua mà! Anh ta ở đây…

“Anh đang làm gì thế hả?” tôi vừa tiến lại gần vừa hỏi anh ta với giọng đanh đá như sắp giết người tới nơi

“Nhìn mà không thấy sao?” tên Chun không thèm ngước lên nhìn lấy một cái, hỏi ngược lại tôi câu cộc lốc

“Anh…anh…” tôi nhìn cây kem trên tay anh ta, liếc mắt xuống thì thấy kế bên có một giỏ rác đựng toàn là vỏ bọc kem, cục tức tôi nghẹn ở cổ không nói thành lời

“Tôi mua liếm liếm bằng “nhan sắc” đó, thấy hay chưa, tôi chỉ đứng trước quầy có mấy giây là bà chị dễ thương đằng kia đã mời tôi ăn rồi!” vẻ mặt mãn nguyện kèm theo giọng nói tự hào. Tôi đưa mắt nhìn vào bên trong quầy kem. Ôi chao ôi, một bà thím cỡ bốn mươi mấy năm mươi tuổi, xấu ma chê quỷ hờn, mập ú thù lu như con heo nái đang nhìn anh ta cười khúc khích, còn lấy 2 lòng bàn tay áp sát vào đôi má đỏ ửng ngượng ngùng nữa chứ. Zời ạ, trông bà cô đó chả khác gì Trưu Bát Giới hiện hình mà anh ta bảo là “bà chị dễ thương” sao? Đừng nói là anh ta ăn nhiều đến nỗi mờ mắt luôn rồi đấy nhé… Úi chao, bà ta còn trợn mắt nhìn mình hăm dọa nữa kìa, không lẽ bà ta định đánh ghen mình hả? Tôi vội dơ hai tay xua xua ra hiệu muốn chối bỏ quan hệ giữa tôi và tên “heo ham ăn” đang liếm láp cây kem trước mặt. Đúng là hai người này xứng đôi thật đấy, chắc mình phải “gả” anh ta đi thôi…

“Này, đi chỗ khác nói chuyện, nhanh lên!” tôi thì thầm

“Đợi ăn xong cái đã” anh ta vẫn ngồi lì

“Đi ngay, không nói nhiều” tôi trừng mắt

“Biết rồi!” ôi chao, trông anh ta bây giờ chẳng khác gì trẻ con. Đúng là, khi được ăn cái liếm liếm gì đó thì người không ra người, Thần chết cũng không ra Thần chết nữa rồi. Tôi quay lại nhìn anh ta, ôi gớm chưa kìa, anh ta đang đá lông nheo với bà thím ấy sao??? 0_0, choáng quá, đi mau thôi. Tôi lựa một cái gốc cây cũng gần đó nhưng khuất tầm mắt của “chị heo” cho an toàn, không thì tôi bay đầu luôn cũng chẳng vừa

“Ăn xong rồi hả? Ngon quá ha? Anh thì ngồi đây “tận hưởng” có biết ở quán có bao nhiêu khách hàng đợi anh không?” tôi vẫn đang kiềm chế đây

“Ở quán ngột ngạt quá, cũng phải cho tôi ra ngoài “giải trí” chứ! Từ trước tới giờ tôi ghét nhất là bị như thế đấy! Tôi không làm công việc đó nữa đâu!” anh ta mặt lạnh tanh phản đối quyết liệt

“Hả? Anh nói vậy mà nghe được sao? Anh làm chưa được nửa ngày nữa mà đòi bỏ việc à?” tôi bắt đầu nóng máu rồi đây

“Tôi muốn làm công việc khác, việc gì cũng được trừ công việc đó!” vẫn quả quyết

“Vậy anh muốn làm gì?” bình tĩnh thôi Tuệ Như, ở đây là nơi công cộng không được bức xúc

“Tôi…tôi…tôi muốn làm công việc của cô, bồi bàn đấy…” có vẻ hơi ấp úng

“Tại sao? Việc đó có gì hay mà anh thích, việc của anh anh không lo lại muốn làm vệc của người khác, không lẽ mấy bữa sau anh lại muốn làm việc của mẹ tôi hoặc của Lui à?” tôi bắt đầu hơi gắt gỏng, kiềm chế thôi,

“Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ muốn làm việc của cô thôi!” trong ánh mắt của anh ta có chút gì đó lạ lạ, nói xong anh ta bỏ đi trước

Anh ta muốn làm việc của tôi sao? Tại sao chứ, người gì đâu mà sáng nắng, chiều mưa, trưa bão tố. Đúng là cái đồ công tử bột, à không, Thái tử bột. Hax, phiền chết đi được, mình tò mò quá, rốt cuộc là tại sao, phải hỏi rõ thôi…

“Chun, chờ chút đã…” tôi đuổi theo hắn ta. Hắn ta khựng lại, tôi chạy lên đứng trước mặt hắn:

“Tại sao anh lại muốn làm việc của tôi” tôi tò mò xen lẫn căng thẳng kèm theo những suy nghĩ “phong phú”

“Tại vì…tại vì…vì…tôi…tôi…tôi thấy những công việc cô làm đều rất thú vị”

“Hả?... chỉ…chỉ vậy thôi à! Đơn giản thế thôi hả?” tôi bị “hụt” tại chỗ, lại còn tưởng anh ta “thích” mình nữa chứ, còn chuẩn bị trước câu để từ chối, haizz, đúng là ấu trĩ ấu trĩ ấu trĩ mà. Tôi lấy tay cốc vào đầu mấy cái

“Ừ, chứ cô nghĩ gì? Hay là…hay là cô lại tưởng tượng lung tung” anh ta cúi đầu xuống, đưa mặt mình sát mặt tôi làm bộ nham hiểm

“Tưởng…tưởng tượng gì chứ! Tôi có tưởng tượng gì đâu…” tôi ấp úng, rồi quay đầu lại đi trước. Haizz, Tuệ Như ơi, mày khùng quá à! Nghĩ gì không nghĩ lại nghĩ bậy bạ, mình và anh ta chỉ có đánh lộn, cãi lộn là giỏi thôi, đúng là nhiễm phim nặng lắm rồi…Mà thường thường, nếu nhân vật nam chính có những hành vi như vậy đều là tư thế chuẩn bị tỏ tình hết mà ta. Cũng phải, ngoài đời đâu có như trong phim. Mà nếu lúc đó anh ta tỏ tình thật thì mình sẽ từ chối thẳng thừng luôn cho coi, nếu cứ dai dẳng đeo bám thì mình sẽ quật cho anh ta một cú xem như là cảnh cáo…Ahahahaha, bởi zậy mình sống tới từng tuổi này mà chưa từng nghe được câu tỏ tình nào bao giờ, cũng chưa thích ai hết, “Ở GIÁ MUÔN NĂM”…

Về đến Happy Day…

Tôi tông cửa bước vào nhà

…trống huơ…trống hoác…

“Về rồi sao? Chun đâu con?” mẹ hỏi

“Đi đằng sau đấy mẹ. Không lẽ khách bỏ đi hết rồi sao ạ?” tôi ngạc nhiên nhìn cái quán không còn một bóng người

“Ăn xong rồi thì về chứ biết sao giờ, với lại cũng đâu có ai để ngắm” Lui nhìn Chun bỉu môi. Bị tên Chun trừng mắt sợ quá chui đầu trở lại gian bếp

“Mẹ, Chun có chuyện cần nói” tôi gọi mẹ, rồi quay lại liếc anh ta một cái. Haizz, dù sao nếu anh ta làm công việc bồi bàn thì tôi chỉ cần thu tiền thôi là được, cũng có lợi cho mình nên tạm chấp nhận vậy

“Có chuyện gì hở cháu?”

“Dạ, thưa cô, cháu muốn làm phục vụ” Chun lại gần mẹ tôi thưa chuyện

“Phục vụ sao? Chẳng phải cháu chạy nhanh lắm à? Nếu làm phục vụ thì hơi tiếc!”

“…”

“Cô ơi, cháu có ý kiến thế này. Nếu Thái…à không, anh hai mà làm phục vụ thì quán chắc sẽ có nhiều khách lắm đấy ạ nên không cần giao hàng tận nơi đâu cô!” Lui đóng góp thêm

“Ừm, nghe cũng hợp lí, giao hàng mà không có xe cũng phiền phức lắm, với lại một khi mà đông khách thì trở tay còn không kịp nói chi tới giao hàng…quyết định vậy đi” mẹ tôi nói xong đi tháo cái biển “GIAO HÀNG TẬN NƠI” trước cửa xuống

“Vậy thì Tuệ Như tôi vẫn sẽ làm công việc thu tiền và thối tiền, còn anh thì làm bồi bàn, công việc của mẹ và Lui vẫn giữ nguyên, được chứ?” tôi nói

“Ù”

“Được”

“Được rồi”

“…có phone kìa Như, có phone kìa Như…nhấc máy đi…có phone”

- Alô, có gì không Huyền?

- Bây giờ Huyền đến Happy Day của Như hen?

- Ừ, tới đi, lâu rồi không gặp Như nhớ Huyền quá à! Hihi

- Ừ, tới liền. Bye

- Bye

“Ai vậy con?” mẹ tôi hỏi

“Dạ là Huyền đấy mẹ, nó nói lát nữa tới đây chơi” tôi đáp

“Ừ. Có khách đến kìa”

“Happy Day xin chào!” tôi và tên Chun đồng thanh, sau đó thì liếc nhau (việc làm thường xuyên)

“Làm việc đi chứ!” tôi nguýt tên Chun đang đứng thẫn thờ

“…” zời ạ, hắn chẳng nói năng gì mà cứ đứng đờ đờ trước mặt người ta, cái mặt thì như đưa đám, chắc khách hàng sẽ bị hắn dọa cho “té ghế” chết mất. Tôi tự hỏi không biết hắn ta có thích việc này thật không đấy?

“Cho…cho tôi 1 phần mì Ý” giọng hơi sợ sệt

“…” hắn ta không thèm mở miệng, quay đầu đi thẳng vào bếp. Zời ạ. Tôi đập mạnh vào trán mình mấy cái

“Cách…cách” tên Chun chết bầm đặt dĩa mì xuống bàn rồi quay đi. Hắn đang làm công việc mình yêu thích hay đang bị tra tấn zậy trời!!!...

“Này! Anh có thích công việc này thật không đấy?” tôi ngoắc hắn ta lại, hỏi nhỏ

“Có chứ!” 1 câu trả lời vô cùng “tự nhiên”

“Có mà anh làm ăn kiểu đó hả, ít nhất cũng phải nói: cảm ơn quý khách, quý khách có muốn dùng gì thêm không hay 1 câu nào đó chẳng hạn. Chứ tôi thấy anh phục vụ người khác giống như đang tự hành hạ bản thân vậy!” tôi phàn nàn

“Cô có dạy tôi làm đâu!” lại một câu nói “tự nhiên”

“Vậy thì cứ coi như từ nãy tới giờ tôi đang dạy anh đi ha!” tôi chán nản nói 1 câu rồi lắc đầu. Còn hắn ta thì chui vào bếp chơi với “bạn gái Lui” của hắn

“Như ơi, Huyền tới rồi nè. Cháu chào bác gái ạ!” một tiếng nói lanh lảnh nghe quen tai, đương nhiên là nhỏ bạn nhí nhố của mình rồi

“Ừ chào cháu. Cháu tới chơi à? Ăn gì không bác làm cho, mì Ý nhá?” mẹ tôi hồ hởi chào đón

“Dạ được ạ. Như ơi, lại đây chơi nè” nhỏ Huyền thản nhiên thật đấy, nó ngồi xuống bàn rồi ngoắc ngoắc tôi ngồi chỗ đối diện

“Có chuyện gì mà hôm nay “tiểu thư” tới quán tui zậy?” tôi ngồi xuống chỗ nhỏ chỉ hỏi đùa

“Huyền định rủ Như………” con nhỏ đang nói tự nhiên bị đơ, mắt nhìn vào người vừa đặt món ăn xuống bàn, mặt bắt đầu đỏ lè như “mông khỉ”, miệng mấp máy như đang “cầu hồn” í

“Quý khách có dùng gì thêm không ạ?” giọng nói quen thuộc, xem ra cũng nhớ bài đấy chứ

“Lắc…lắc…” lắc đầu khí thế suýt nữa thì rớt cái cổ ra ngoài (nói quá)

“Cám ơn quý khách” nghiêng người cúi chào (phải tên Chun không vậy 0_0, tuy nhiên cũng khá tốt)

“Nè,… nè,… nè Huyền…HUYỀN” kêu hoài không nghe, tôi quát lên

“Hả, hả, cái gì, hết hồn!” nhỏ ta giật bắn người

“Sao vậy?” tôi nhìn thẳng vào cái “mông khỉ”, hỏi

Đột nhiên nhỏ Huyền nắm tay tôi rồi kéo ra ngoài:

“Như ơi, anh…anh…anh chàng phục vụ đó…là…là nhân viên quán Như à?”

“Phải, mới vào làm việc sáng nay! Sao thế?... KHOAN ĐÃ…ĐỪNG NÓI LÀ HUYỀN…” tôi trợn trắng mắt không dám tin đó là sự thật

“Gật…gật…đúng là chỉ có Như hiểu Huyền thôi. Giới thiệu cho Huyền đi, đi mà. Lần đầu tiên Huyền gặp được tiếng sét ái tình mạnh mẽ đến như vậy đó. Một anh chàng cao ráo, đẹp trai cực kì lại còn ga lăng, lịch sự, đây đúng là tuýp người của Huyền đó. Như giới thiệu cho Huyền đi!” nhỏ Huyền vừa nói vừa cười sung sướng, khiến tôi suýt nữa thì bị đơ (choáng tập một)

“Huyền…Huyền…Không thể được…anh ta…tuyệt đối không được” hichic, làm sao mình có thể trao nhỏ bạn yêu quý vào tay một tên Thần chết được chứ, biết rằng hắn ăn chay nhưng nếu nổi cơn lên hút máu nhỏ tức thì cũng không chừng, lúc nào mình gặp hắn là trước đó phải uống thuốc trợ tim hoặc mật gấu gì đó mới có “dũng khí” to lớn đến vậy

“Sao lại không, không lẽ… không lẽ Như thích anh~ hả?” nhỏ Huyền hỏi một câu làm tôi chỉ muốn bay vào vặn cổ cho nhỏ chết ngay tức thì

“Khùng hả? Làm sao có chuyện đó được”

“May quá, vậy thì mau giới thiệu cho Huyền đi. Mà khoan đã, không lẽ đó là anh họ mà Như nói hả?”

“Gật…gật…” gật đầu gượng gạo

“A, vậy thì hay quá rồi, Như sẽ trở thành em chồng Huyền, sẽ trở thành cô của con Huyền lại vừa là bestfriend của Huyền nữa. Hay quá” con nhỏ vỗ tay bôm bốp, nhảy cầng cẫng. Zời ạ, mới 20 tuổi mà nghĩ chi xa vời quá

“Không được đâu, tuyệt đối không được mà. Huyền nghe Như lần này thôi nha! Trên đời thiếu gì trai đẹp, anh ta chưa chắc đẹp nhất đâu, nghe lời Như đi, tuyệt đối không được đâu mà!” hichic, sao bao nhiêu cái khổ ụp hết xuống đầu mình zậy nè! Huhuhuhuhu…

“Được, Như không giúp thì thôi, bạn bè vừa tìm được người mình thích không chúc mừng mà còn phản đối nữa là sao? Như không giúp thì Huyền tự xử, Huyền sẽ “cưa đổ” anh họ như cho coi” nói xong nhỏ ta tông cửa vào Happy Day để “tự xử”. Thôi tiêu rồi, mình nói với mẹ 2 người bọn họ là Việt Kiều, bây giờ nhỏ Huyền nói ra thì quạch tẹc hết rồi còn gì. Không được, không được, không được để chuyện này thêm rắc rối nữa! Tôi cũng mở cửa vào nhà luôn…

(CÁC BẠN NHỚ ĐÓN XEM CHAP 9 NHÉ!)

CHAP 9: CÔ NÀNG RẮC RỐI XUẤT HIỆN

“Khoan đã Huyền” tôi la toáng lên

“Chuyện gì thế?” mẹ tôi hỏi

Chết rồi, nhỏ Huyền đang tiến đến trước mặt tên Chun, mà tên Chun thì đứng cạnh mẹ tôi, làm sao bây giờ. Không được rồi. Tôi nhón chân lên cho tên Chun nhìn thấy tôi, lấy 2 cái tay hất hất ra đằng trước rồi chỉ chỉ ra cái cửa, miệng mấp máy…. Hihic, tên Chun đầu heo nhìn tôi ngơ ngác nhìn tôi như “thú lạ biết nói tiếng người” vậy, hắn không hiểu ý tôi sao? Tôi làm lại cả 3, 4 lần mà mặt hắn cứ đực ra nhìn tôi, đột nhiên nhỏ Huyền nhìn theo ánh mắt Chun, quay lại thì thấy tôi đang làm trò, tôi vội giả điên đưa 2 tay lên múa, zời ạ, trông mình bây giờ khác gì con điên đâu chứ. Tên Lui đứng cười thầm tôi không dám lên tiếng, hichic, tội nghiệp mình quá

“Anh tên gì? Mấy tuổi? Số điện thoại là bao nhiêu? Đã có mấy đời bạn gái rồi?” nhỏ Huyền mặt lanh tanh (chẳng giống cua trai tí nào) hỏi tên Chun tới tấp như đang “ép cung” tội phạm

Tôi vội dơ 2 cái tay xua xua, lắc qua lắc lại kèm theo động tác lấy 2 tay bịt miệng mình lại ra hiệu cho anh ta đừng nói. Í, anh ta gật đầu rồi kìa, chắc là hiểu rồi…Hên quá, xem ra anh ta cũng thông minh ấy chứ…

“Ứm…ưm…ư...ư…” nhỏ Huyền…ZỜI ƠI LÀ ZỜI, sao Người không đánh chết tên óc heo này giúp con cái. Tôi bảo anh đừng nói chứ có phải bảo anh bịt miệng nhỏ Huyền lại đâu, huhuhuhuhuhuhu, “đỡ không nỗi” nữa rồi, ngu quá đi mất, mình vừa mới khen anh ta thông minh xong…Tôi quằn quại, nhảy đồng đổng lên, không thốt nổi nên lời, miệng méo xẹo, tôi tức quá suýt nữa thì xùi bọt mép…(nói quá)

“Này Chun, con làm gì thế, bỏ tay ra” mẹ tôi từ trong bếp chạy ra can

“Thái tử, bình tĩnh, đừng manh động, thả người ra đi Thái tử!” Lui chỉ đứng ngoài không dám tới gần, dơ tay ra hiệu dừng lại rồi rón rén vơ lấy cái tô thủ sẵn mới dám tiến đến (làm như bắt tội phạm giết người không bằng)

“Phù…phù…phù…” nhỏ Huyền thở hổn hển như người bị thiếu oxi

Còn tôi chỉ biết đứng tại chỗ lắc đầu “bó gối”

“Chun à, Huyền chỉ hỏi họ tên với số điện thoại của cháu thôi, cháu đâu cần tức giận đến thế

“Cháu…”

Tôi vội đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng trước khi hắn khai ra thủ phạm – là mình chứ ai. Xem ra đôi khi anh ta cũng ngốc quá đấy chứ

“Huyền à, cháu có sao không? Chắc Chun không cố ý đâu cháu ạ!” mẹ tôi vội chữa cháy cho tên Chun đần độn. May mà nhỏ ta còn sống đó, chứ không bác chủ tịch chém chết anh ta là cái chắc, “răng môi lẫn lộn” cũng không chừng. Nhưng mà cũng tốt, lỡ nhỏ Huyền tưởng anh ta bị điên rồi từ bỏ ý định thì sao?

“Dạ không sao đâu bác. Anh mau trả lời tôi đi!” thở như trâu mà vẫn kiên trì. Tèn ten, “bể show” rồi, nếu Huyền mà cứ cố chấp Như không bảo đảm nổi an toàn cho Huyền đâu…Huhuhuhu

“Sao anh không mau trả lời đi!” Lui huých tên Chun một cái. Hắn đang ngây người ra thì phải

“Chun, 22 tuổi, không có điện thoại, chưa từng có bạn gái” tên Chun “não phẳng” trả lời một lèo với vẻ mặt lạnh hơn cục đá

“Được rồi! Tạm biệt, tôi về trước đây, hẹn gặp lại mọi người. Cháu chào bác cháu về ạ!” Huyền nói với giọng thều thào rồi đi ra khỏi cửa, trước khi về cũng không quên lè lưỡi đắc thắng với tôi. Hichichic, Như chỉ muốn bảo vệ Huyền thôi mà…Lần này tiêu thiệt rồi, nhỏ ta đã từng có không biết bao nhiêu đời bạn trai, mà sau khi chơi đã rồi thì nhỏ “đá” hết, chắc anh ta cũng không ngoại lệ đâu. Nhưng nếu đụng đến tên Chun thì Huyền chết thiệt rồi! Huhuhuhu…Mình phải phá đám 2 người đó mới được, tuyệt đối không được để bọn họ hẹn hò

“Thái tử, cô gái hồi nãy xinh nhỉ” tên Lui “mê gái” mặt nham nham nhở nhở chọc ghẹo tên Chun

“Xí tệ!” tên Chun bỉu môi coi thường. Zời ạ, hot girl trường tôi mà anh ta còn chê xấu à! Mà cũng phải, người trong mộng của anh ta là “chị heo” bán kem cơ mà (nếu không nhớ mời các bạn xem lại chap 8). Haizzzzz…- tôi thở dài ngao ngán

“Mà hình như cô ta đang muốn cua anh thì phải?” Lui lại nổi cơn “bà tám” nữa rồi

“Mơ à!” tên Chun treo giá thật đấy, được hẹn hò với tiểu thư tập đoàn Huyền Minh là phước 70 đời dòng dõi nhà anh rồi, ở đó mà còn chảnh

“Ngôi nhà các anh đang ở là nhà của nhỏ đó đấy!” tôi nói

“Phải đấy, con bé đó là tiểu thư con nhà giàu nên xinh đẹp hơn người, mà lại cởi mở, hoạt bát, người như vậy không có nhiều đâu Chun!” hình như mẹ tôi đang muốn ghép đôi hai người bọn họ thì phải

“Thật thế sao? Hèn chi nhà đẹp quá!” Lui tấm tắc khen (khen người không khen đi khen nhà)

Còn tên Chun vòng 2 tay lại bỏ ra ngoài…

“Này” tôi gọi theo

“…” anh ta quay đầu lại không nói không rằng, mặt lạnh như “ủ” tiền

“Chắc anh biết Huyền thích anh chứ? Tôi cũng nói luôn, Huyền là người bạn thân nhất của tôi, nên tôi không muốn nhỏ ta gặp nguy hiểm vì thế anh nên từ chối cô ta đi” tôi nói

“Từ chối hay không còn phải xem thái độ của bạn thân cô ta nữa – (cười đểu)” anh ta đang ám chỉ mình sao?

“Anh muốn gì?” tôi hỏi như hét vào mặt anh ta

“Tôi vẫn chưa biết. Cô cứ yên tâm, cô ta không phải mẫu người tôi thích đâu” haizz, mong là vậy

“Này 2 đứa, vào đây lau dọn để đóng cửa tiệm này” mẹ tôi mở cửa gọi vào ngắt quãng cuộc nói chuyện

“Dạ” tôi thưa. Bây giờ là 5giờ 15ph, hôm nay đóng cửa sớm hơn thường ngày thì phải

“… - (đi vào)”





“Mẹ ơi, con đưa bọn họ đến nhà rồi về nhé! Họ vẫn chưa nhớ đường” hichic, không phải con tình nguyện đâu ạ

“Được, bọn con đi cẩn thận nhá!” mẹ dặn dò

“Con biết rồi”

“Dạ, tạm biệt cô nhé!”

“Chào cô”

“Cô Tuệ Như, hôm nay cô dạy tôi làm món gì?” Lui cứ nhoi nhoi rồi hỏi này hỏi kia y như con nít

“Mình làm món đơn giản nhất đi, nấu cơm được chứ?” tôi hớn hở ra mặt. Thật ra không phải tôi thích nấu ăn, tôi chỉ thích chỉ đạo người khác thôi! Hihi!!!

“Nấu cho đàng hoàng đấy nhé Kinh Kong!!!” lại mỉa mai nữa rồi

“Khỏi bận tâm đồ trốn viện” tôi cũng không chịu thua

“À đúng rồi, để tối nay về tôi gom mấy cuốn sách nấu ăn mẹ không dùng đem cho anh tự học nhé Lui?” tôi làm lơ tên kia luôn

“Được thôi! Tôi rất thông minh mà!” Lui hớn hở

“Phải, anh thông minh lắm ai như tên nào đó “não phẳng” ” tôi bới móc chuyện lúc nãy

“Cô…” tên Chun giận dữ

“Tôi nói đụng chạm gì đến anh à?” tôi giả điên

“Không nói với cô nữa” haha, khi anh ta quê dễ biết thật đấy

“Vậy im đi!” tôi tiếp tục chọc tức hắn ta

“Cô…”

“Sao…?”

“Thôi thôi, đừng cãi nữa. Ơ…có thứ gì ở trước cửa nhà mình thế kia?” Lui chỉ ngón tay về phía trước, hỏi

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Lui…là một chiếc xe hơi sao, trông quen quá…

“Như, Chun, anh bạn nhỏ” một tiếng nói lanh lảnh gọi ba chúng tôi. Từ trong chiếc xe nhỏ Huyền chạy ra như con choi choi tiến lại gần chúng tôi

“Anh Chun về rồi đấy à?” Huyền chạy lại hỏi han tên Chun

“…tôi vô trước đây…” Chun không thèm trả lời, tiến thẳng vào trong nhà. Đúng là bất lịch sự hết sức mà. Nhưng nếu làm vậy khiến nhỏ Huyền bỏ cuộc thì cũng hay

“Cô gì đó ơi, cô đừng giận nhé! Thái…anh hai tôi là vậy đấy, không có hứng thú với con gái đâu. Anh ta thuộc dạng máu lạnh mà!” Lui tranh thủ không có tên Chun vừa khuyên nhỏ Huyền vừa nói xấu ác liệt

“Không sao đâu, tôi nhất định kiên trì mà!” nhỏ Huyền vừa nói vửa nhìn tôi ra vẻ quyết tâm. Tiểu thư như nhỏ ta mà kiên trì được mới lạ

“Huyền tới thăm nhà hả?” tôi hỏi Huyền

“Không, Huyền tới chơi với Chun. Đã nói là Huyền sẽ cưa đổ cho Như coi rồi mà. Như đến đây làm gì?” Huyền hỏi lại

“Như đưa bọn họ về tại họ chưa rành đường”

“Vậy mình vào nhà luôn đi” Huyền hồ hởi





“Cái gì thế này” chưa vào hẳn nhà mà đã nghe thấy tiếng tên Chun “chết thúi” đấy rồi

“Việc gì vậy Thái tử?” Lui hoảng hốt, lao vào “bảo vệ” (nhiều chuyện thì có)

“Wow… Sao…sao nhiều đồ ăn bày ở phòng khách zậy nè?” Lui kinh ngạc

Tôi ló đầu vào cũng hoảng hốt không kém. Zời ạ, hơn một chục món cũng không chừng, còn có cả rựu vang, nến, tất cả các món ăn được bày biện hoành tráng vô cùng
“À, cái đó là tôi cho người mang đến đấy, xem như tiệc gặp mặt” nhỏ Huyền cười rồi dơ 2 ngón tay thành hình chữ “V”. Đúng là, mình chơi với nhỏ từ hồi cấp 3 rồi mà lại quên cái bản tính thích “phô trương hóa” của nhỏ

“Tôi đi lên phòng đây!” tên Chun lạnh lùng bước lên cầu thang, hình như hắn ta không thích thì phải

“Này, anh Chun, anh Chun………” Huyền gọi theo í ới mà hắn vẫn cứ lặng thinh

“Chun sao vậy Như?” Huyền mếu máo nhìn tôi

“Sao Huyền lại hỏi Như?” tôi ngỡ ngàng hỏi ngược lại

“Chẳng phải Chun là anh họ Như sao? Đương nhiên Như phải biết chứ! Hay Như lên lầu xem Chun thế nào giúp Huyền được không?” ánh mắt cún con

“Được rồi, được rồi” đối với con nhỏ có tính cách trẻ thơ này phải xử sự người lớn với nó mới được



“Này…” tôi thấy tên Chun đứng ì ra trước cửa phòng không chịu vào nên tò mò cũng ló đầu vào xem

“Trời ơi!...” sao khác quá zậy nè, không giống với căn phòng hôm bữa tôi nhìn thấy gì hết. Khắp phòng đều dán hình của nhỏ Huyền, trên chiếc bàn lúc trước trống không nay xuất hiện thêm một cái laptop đời mới, còn cả một đống quần áo hàng hiệu, style vô cùng đều được đặt hết trên giường… . Không lẽ, chuyện này cũng do nhỏ Huyền làm sao? Mặc dù biết rất rõ bản tính của nhỏ ta nhưng tôi cũng không ngờ lại làm “lố” đến thế. Thôi chết rồi, cái tên đứng bên cạnh tôi hình như đang bốc khói thì phải, làm tôi cũng nóng lây. Tôi quay qua thì trông thấy mặt tên Chun đanh lại, chẳng nói lời nào đi một mạch xuống dưới nhà rồi chạy thẳng ra ngoài luôn làm nhỏ Huyền gọi í ới, khóc sướt mướt



“Huhuhuhuhu, hichichichic…..huhuhuhuhu……”

“Thôi nín đi Huyền, đừng khóc nữa mà!” tôi đang dỗ dành một đứa trẻ đây sao? Hichic, nếu nhỏ ta mà không to xác hơn con nít thì tôi đã phết vào mông nhỏ mấy cái rồi. Khóc gì mà dai thế không biết: nỗi khổ thấu trời xanh của best friend Ngô Ngọc Huyền

“Mai mốt cô đừng nên làm những việc mà Thái…anh hai không thích nữa” Lui khuyên can

“Tôi có biết sở thích hay sở ghét gì của anh ấy đâu! Huhuhuhuhuhuhu….” Huyền phụng phịu phân bua

“Huyền à, Như nói thật đấy, 2 người không hợp đâu, sở thích của Huyền không phải sở thích của anh ta làm sao mà tiến tới được!” tôi cố làm nhụt chí nhỏ Huyền

“Huyền không biết, anh bạn nhỏ, anh nói tôi nghe sở thích của anh hai anh được không? Cả sở ghét nữa?” Huyền lau nước mắt, tò mò

Thôi chết! Không được đâu, tôi cố dùng ánh mắt ra hiệu cho Lui nhưng anh ta còn “đại ngốc” hơn cả tên Chun “óc heo” kia nữa

“Thái tử rất thích vui chơi, đặc biệt là đi du lịch đấy, thích sự yên tĩnh, thích những điều thú vị. Anh ta cực kì ghét bị quấy nhiễu, nhất là động chạm vào không gian riêng của anh ta giống việc cô vừa mới làm đó, với lại cực kì ghét bị coi thường, cô mang thức ăn đến thế này lại còn sắm sửa quần áo này nọ là đang coi thường cậu ấy đấy. Chắc cô không biết cậu ấy chính là…”

“Chính là anh hai của Lui” tôi vội ngắt lời, suýt nữa thì lộ hết mọi chuyện rồi, tôi trừng mắt với cái tên “chùm nhiều chuyện” kia

“Phải phải, tôi tên Lui anh ấy là anh hai của tôi” Lui sợ quá vội hùa theo tôi

“Ồ, vậy sao?” Huyền nói

“Đúng đấy, vì thế cô nên án binh bất động một thời gian cho cậu ấy nguôi giận cái đã” Lui khuyên (câu này còn nghe được)

“Được rồi, làm theo lời anh vậy!” cuối cùng Huyền cũng chịu “nghe lời”



Trả Lời Với Trích Dẫn

CHAP 10: ÁNH MẮT THIÊN SỨ CỦA HOÀNG TỬ BÓNG ĐÊM

Khoảng thời gian sống yên ổn…

“Về rồi đấy à?” tôi lên tiếng khi thấy tên Chun tông cửa vào nhà

“Thái tử, Người về rồi sao ạ?” Lui chạy ra cửa “dìu Lão Phật Gia” vào nhà

“Cô ta đi rồi sao?” tên Chun giáo giác tìm nhỏ Huyền

“Phải” tôi trả lời cộc lốc

“Này, lần sau cô bảo bạn cô đừng đến đây làm phiền tôi nữa nhé! Bực mình chết đi được” tên Chun giận cá chém thớt, “chém” hết lên đầu tôi

“Anh đừng có quên căn nhà này là của ai đấy!”

“Sứx, bất đắc dĩ tôi mới phải ở đây. Còn không, cô đi kiếm nhà khác cho tôi đi, chẳng phải cô đang chịu trách nhiệm về tôi à?” móc lại mình

“Phải phải, thưa Thái tử, mời Người đến ăn tối ạ!” tôi đành phải nhượng bộ hắn vậy, nếu không lại bắt tôi chịu trách nhiệm này chịu trách nhiệm nọ cho coi

“Tôi không ăn mấy thứ này đâu! Cô làm món khác đi, mấy món cô ta mang đến cô mau vứt hết cho tôi” anh ta lại hằn học, giở điệu “Thái tử bột”

“Anh có điên không vậy! Mấy món này đều do đầu bếp thượng hạng làm đấy, vứt hết là thế nào? Anh không ăn thì nhịn đói đi, tôi có phải là nô lệ của anh đâu mà đòi hỏi ngang ngược thế hả?” tôi điên tiết

“Phải đấy Thái tử, mấy món này ngon quá trời luôn, bỏ đi tiếc lắm ạ!” Lui cũng về phe tôi

“Được được được, ngon thì mấy người ăn hết đi, ăn cho thành heo nái luôn đi!” tên Chun đáng ghét hằn học, giậm chân đùng đùng đi lên phòng

“Tôi chống mắt lên xem anh “tuyệt thực” được bao lâu” tôi nói với theo anh ta moi móc

“Này Lui, anh đừng chừa hắn món gì nhé! Ăn hết luôn cho tôi, tôi hơi khó tiêu nên đi về trước. Nhớ đó, ăn sạch sẽ nhé, đây là mệnh lệnh đấy!” tôi dặn dò Lui trước khi ra về

“Vâng thưa tiểu thư Tuệ Như, cô cứ yên tâm, nhiêu đây món cũng không thành vấn đề với tôi đâu. Cô đi thong thả nhé!”

“Ừ, tạm biệt!” nói xong tôi đi ra khỏi cửa. Công nhận tên Lui này vâng lời ghê, nhưng mà quá trời thức ăn luôn liệu anh ta có ăn hết không ta? Mà lỡ ăn xong bội thực chết rồi sao? Thôi kệ, dù sao anh ta cũng là Thần chết mà, ăn bao nhiêu đó cũng đâu là nghĩa lí gì! Lần này tôi cho tên Chun chết chắc, dám ra dáng Thái tử trước mặt tôi hả, đừng hòng nhé! Ahahahahahaha…



“Ơ, mẹ lại đi vắng rồi sao? May là mình có mang theo chìa khóa!” tôi về đến nhà thấy bên trong tắt hết đèn lại còn khóa cửa nữa

“Cạch cạch…” tôi mở cửa vào nhà

- Tuệ Như ơi, bà ngoại con lại nhập viện rồi nên mẹ phải về quê chăm sóc, chắc 2 – 3 ngày nữa mẹ mới lên được, con nhớ ăn uống đầy đủ, mở quán đúng giờ nhé! Còn 2 cậu bạn kia con phải đối xử với người ta đàng hoàng đấy, tối đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận. Yêu con! - vẫn là thói quen, mẹ hay dán tờ giấy nhỏ lên tủ lạnh dặn dò tôi đủ thứ trước khi rời khỏi nhà

“Bà ngoại lại ốm rồi sao? Haizz, cầu xin cho ngoại qua khỏi!”

Bây giờ là 7giờ mình đi tắm rồi ngủ sớm thôi. Hichic, sao bụng mình khó tiêu vậy ta!!!







“Kinh Kong……….”



“Này đồ Kinh Kong xuống đây mau lênnnnnnnnn……….”



“Ngủ rồi đấy à????? Kinh Kong……..”

Trong giấc nhủ mơ màng tôi nghe thấy một âm thanh chói tai…

“Ơ, ai la làng giữa đêm giữa hôm vậy ta” mắt vừa nhắm miệng tôi vừa lẩm bẩm

“NÀY, KINH KONG, CÔ DÁM LÀM LƠ THÁI TỬ TA ĐÂY HẢ? TRẦN TUỆ NHƯUUUUUUUUUUUUUU………” một tiếng gào thiết khiến mấy con chó nhà hàng xóm xủa um xùm

“Hình như có ai kêu tên mình thì phải” tôi giật mình, mở mắt ra nhìn đồng hồ

“2 giờ sáng. Tiếng la inh ỏi đó là của tên Chun chết tiệt sao? Hắn ta không ngủ mà đứng ngoài kia la làng la xóm lên bộ muốn mấy nhà bên cạnh lùa chó ra cắn lắm hả? Trời ơi là trời, sao số mình khổ quá zậy nè!” tôi ngồi bật dậy, vươn vai, ngáp dài một cái rồi lú đầu ra ngoài cửa sổ

“Này, Kinh Kong xuống đây nhanh lên. Cô mà còn không xuống tôi la lên nữa bây giờ! Còn không mau đi xuống!” hắn ta từ dưới lầu, ngóc đầu lên hăm dọa. Tôi dơ tay thành nắm đấm nhử nhử hù anh ta. Vội khoác cái áo len mỏng chạy xuống lầu sợ chậm một tí mấy người hàng xóm thức giấc thì toi đời

“Cạch…cạch” tôi mở cửa, xông ra lấy tay bụm miệng hắn ta lại khiến tên Chun chết tiệt kêu ư ử…

“Này anh có bị điên không đấy, mới 2 giờ sáng mò sang nhà con gái la toáng lên, có tin tôi may cái miệng “đo cống” của anh lại không hả?” tôi thì thào nói giọng đe dọa

“Cái con nhỏ này, tại sao cô bịt miệng tôi lại hả?” hắn ta dồn hết sức gỡ tay tôi ra rồi quát

“Suỵt! Con lạy ông nội, ông im lặng dùm cái” tôi chắp 2 tay lạy lạy hắn ta. Hichic, nếu có 3 cây nhang và một nải chuối thì tôi cũng rất sẵn lòng bái hắn, huhuhuhuhu, bởi vậy mới nói số mình là số khổ mà

“Ngoài này sương xuống lạnh quá, vô nhà rồi nói” hắn ta vòng 2 tay lại rồi xông thẳng vào nhà mà chưa xin phép “bà chủ” này một câu

“Này tên kia, biết đây là nhà con gái độc thân không hả? May là mẹ tôi đi vắng đấy chứ không anh chết chắc!” tôi chạy vội vào nhà, khép cửa lại rồi mắng vào mặt hắn ta

“Tôi đói bụng” một câu nói “dễ thương” vô cùng

Tôi điên tiết, tỉnh ngủ luôn, hít một hơi thật sâu cho “xuống máu”, lấy lại bình tĩnh

“Này tôi không phải là mẹ anh đâu nhá! Mặt trời chưa mọc anh sang đây rồi nói một câu chớc quớc là sao?” tôi nói với giọng kiềm chế

“Thì tôi đang đói bụng phải tìm người chịu trách nhiệm cho tôi ăn chứ!” hắn ta vòng hai tay rồi bắt chéo hai chân lên bàn nói rất ư là “thản nhiên”

Tuệ Như, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, không thể gây án mạng ở đây được. Mặc dù mày rất muốn “phóng dao” cái tên “trời đánh thánh vật” này nhưng mày cũng phải kiềm chế, hiểu chưa Tuệ Như!?!

“Không phải ở nhà anh có Lui rồi sao? Hôm nọ tôi cũng đã bỏ tiền ra mua sữa để tủ lạnh cho các anh rồi còn gì? Bộ anh không biết “tự xử” hả?” vẫn đang hết sức bình tĩnh đây

“Tôi uống thử rồi nhưng thứ đó không ngon, cô mau mau làm món gì cho tôi ăn đi, nếu không tôi sẽ ở đây đến sáng luôn” tên Chun thối thây này định ăn vạ ở đây sao???

“Được, vậy anh cứ ngồi đây đi ha!” nói xong tôi quay người định bỏ lên lầu thì đột nhiên thấy vướng vướng cái quần…kì vậy ta?

“Á, cái tên biến thái này! Uỳnh…”

“Aaaaaaa, đau quá, ui da, aaaaaaaa…”

“Anh định dở trò ở nhà tôi à? Tên dê sồm! Hôm bữa thì… còn hôm nay lại dám nắm quần tôi, cho anh một đòn còn nhẹ nhàng đấy”

“Ư…A…Tôi có làm gì cô đâu! Ui da…” cái tên vừa bị tôi quật ngã đang lăn lê bò lết ngụy biện

“Còn dám nói không làm gì nữa hả?” tôi nắm lấy cánh tay anh ta định quật thêm cái nữa thì:

“Thôi thôi, xin cô tha mạng, tha mạng!” tên “chùm biến thái” van xin

Còn dám van xin nữa hả? suýt nữa thì mình bị tụt… rồi, đúng là điên chết đi được mà, lạy trời xin Ngài hãy dáng xuống đầu hắn đi ạ, hay là cho sét đánh gì đó cũng được, con không muốn nhìn thấy hắn ta nữa đâu! Huhuhuhu…

“Này, anh còn dám nằm đây nữa à? Mau cút ngay!” tôi quát lên

“A…Ui da…” hắn ta vẫn nằm ôm cánh tay rên rỉ

“Này, sao thế! Đừng nói với tôi là anh…này, có sao không đấy, bị gãy tay à? Hay chân? Hay anh bị chấn thương sọ não rồi, à quên, cah61n thương sọ não thì ôm tay làm gì!?! Mà tôi cũng đâu có mạnh tay lắm đâu!” tôi ngồi chồm hổm xuống xem xét tình hình “nạn nhân” vừa mới bị tôi làm cho “quằn quại”

“Này anh có……….Uỳnh………”







…Bốn mắt nhìn nhau…

“Tôi đâu dễ bị thương thế hở?” một giọng nói trầm trầm phát ra từ đôi môi gần sát mặt tôi

Mình làm sao thế này? Không lẽ bị đơ rồi hả? Mình…mình đang nằm trên người anh ta sao? Vừa rồi…anh…anh ta quật mình xuống ư???....

“Thình thịch…thình thịch…thình thịch…”

“Thình thịch…thình thịch…thình thịch…”







“Dazzzzzzzzzz….Cốp…”

“Áaaaaaaaa…Ui…”

“Anh…anh…anh dám dở trò đê tiện với tôi hả?” tôi đứng bật dậy, quát vào mặt hắn ta

“Này, tôi đùa tí thôi… cô làm gì mà mạnh tay thế hở?…Bộ đầu cô đúc bằng đá sao? Đau chết đi được…A…Ui…Nhan sắc tôi mà tàn phai là tại cô hết đó biết chưa hả?” cái tên biến thái kia cũng ngồi chổm dậy kêu la

“Anh còn dám đùa à? Mới sáng sớm sang nhà người ta làm chuyện xấu mà còn ngụy biện nữa sao? Muốn thêm cái nữa không?” tôi phùng mang trợn má

“Ui da…Ơ…nhưng sao mặt cô đỏ như mông khỉ vậy?” hắn ta than khóc một hồi rồi nhìn thẳng vào mặt tôi hỏi

“Tôi…tôi…tại tôi tức thôi!”

“Có thật là tức không đấy!” hắn ta đứng dậy kề mặt sát mặt tôi làm bộ gian tà

“Cốp…” tôi cụng vào đầu anh ta thêm cái nữa, đương nhiên lần này phải mạnh hơn gấp mấy lần rồi. Sớx, cho anh chừa…

“Ui da…A…Này, Kinh Kong, sao cô bạo lực thế hả? Ui da…A…Súyx…”

“Anh có thôi ngay không thì bảo?” tôi trừng mắt

“Được rồi, tôi không nói nữa, được chưa? Này, cô có cái gương không? Cho tôi mượn cái! Hichic, còn đâu gương mặt “săn gái” của tôi đây!” tên Chun chết bầm lấy tay rờ rờ lên trán một hồi rồi suýt xoa

“Săn gái sao? Anh tự tin quá đấy! Muốn bị tôi lấy dao rạch mặt cho “tăng thêm độ quến rũ” không?” tôi đưa chiếc gương cho hắn rồi đứng đó hăm dọa

“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa, thôi chết rồi, u rồi này, tôi không biết đâu, cô phải đền bù tổn thất đấy! Trả lại dung nhan cho tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Nhanh lênnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!” zời ạ, đây là Thần chết sao? Bị u đầu có một tí mà giậm chân đùng đùng như con nít ấy

“Muốn đền hả? Vậy để tôi lấy độc trị độc nhé!” tôi cười ma mãnh

“Thôi khỏi đi!” hắn ta liếc tôi một cái rồi đưa trả chiếc gương

“Ọt…ọtttttttttttttttttt………” hình như cái bụng tôi kêu. À mà đúng rồi, tối qua mình có ăn gì đâu

“Ọt…ọtttttttttttttttttt………” cái này không phát ra từ bụng mình. Hehehe, hay là của tên Chun

“Này, có gì ăn không?” tên biến thái, ôn dịch, mất nết, dê sồm…hỏi

“Thương tình anh là nạn nhân của tôi nên tôi mới cho anh ăn đấy nhé! Ăn mì gói không?”

“Là thứ gì?...Ừ…Cô cứ làm đi…” hắn ta “suy nghĩ” một hồi rồi đưa ra “phán quyết” cuối cùng

Tôi xé 3 gói mì tôm chua cay, đương nhiên là tôi 2 gói còn hắn ta 1 rồi (keo ơi là keo)







“Sít…sít…sít…”

“Anh là con gì thế hả?” tôi bưng 2 tô mì đến bàn thì thấy anh ta đang chun mũi hít hít, không biết hắn là thứ gì trên đời này nữa, chẳng ra thể thống “Thái tử” gì hết. Zời ạ, không biết ai mù lòa mà bầu cử cho anh ta làm Thái tử thế không biết? Ờ mà dưới đó là gì có tổng tuyển cử như trên này, sinh ra làm con Nữ hoàng thì làm Thái tử thôi! Haizz, thật là bất hạnh cho cái Dark…Dark gì đó của anh ta! Không biết có ai “can đảm” làm Thái tử phi của anh ta không nữa? Chắc là không đâu, mà nếu có chắc người đó cũng thần kinh lắm đấy! Đúng là tội nghiệp tội nghiệp…Chậc chậc chậc… - tôi vừa ăn vừa “độc thoại nội tâm” (giống tự kỉ thế nhỉ?)

“Cô đang nghĩ gì thế?” anh ta vừa gắp một đũa mì lên vừa tò mò

“Tôi đang nghĩ đến cô gái đáng thương nào đó phải làm vị hôn thê của anh!” tôi trả lời một câu vô cùng chân thực

“Sớx, đáng thương sao, may phước thì có! Tu 10 kiếp không biết được tôi để ý chưa, nói chi…!” hắn ta lại vênh váo

“Tôi đang ăn đấy, đừng để tôi ói!”

“Ơ…Nhưng sao phần của cô nhiều thế?” hắn ta đưa mắt nhìn tô mì của tôi

“Làm gì có, tại anh ăn nhanh thôi!” hehe, tôi chối tội

“Rõ ràng là nhiều hơn mà! Mau chia cho tôi một ít đi. Món này ngon quá đi mất” nói xong hắn ta định chọc đũa sang tô của tôi nhưng do phản ứng quá nhạy bén tôi đã “cứu” được phần ăn của mình

“Lêu lêu, đừng hòng cướp đồ ăn của tôi nhé!” tôi bưng tô mì lên lè lưỡi trêu chọc anh ta

“Này, cô an gian thật đấy, mau sớt bớt qua đây đi”

“Nằm mơ à”

“Lắm lời thật, mau nhanh lên, ăn nhiêu đây làm sao đủ no”

“Không bao giờ”

“Cô…”

“Sao?...”

“Thôi khỏi đi, không nói chuyện với cô nữa”

“Vậy im đi”

“Cô…”

“Sao?...” (thấy quen quen nhỉ?)



CHAP 11: NÉT TƯƠNG ĐỒNG CỦA 2 KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

“Con gái con đứa gì mà ăn như hạm ấy! Chả biết giữ dáng gì cả! Sớm muộn gì cô cũng thành heo nái cho coi!” hắn ta đòi không được nên tức quá châm chọc tôi

“Không cần anh quan tâm đâu”

“Cô đi ngủ mà ăn mặc như đang ở Bắc Cực ấy! Chẳng giống mấy cô người mẫu trên ti vi gì cả!” lại moi móc

“Đã nói là không cần anh quan tâm rồi mà! Chính vì sợ mấy kẻ biến thái như anh nửa đêm đột nhập vào nhà nên tôi mới phải ăn mặc thế này đấy” tôi mỉa mai hắn ta. Mà ăn mặc thế này có sao đâu, nhìn cũng nóng bỏng chứ bộ (lại tự tin) chỉ hơi kín tí thôi

“Đã nói tôi không phải biến thái rồi mà!” hắn ta dẩu môi lên

“Đúng anh đâu có biến thái, chỉ dê sồm thôi”

“Cô…”

“Sao?...”

“…” hắn ta quê dễ biết thật nhỉ (câu này quen quen)

“Anh mau ăn rồi biến dùm cái” nhắc mới nhớ, bây giờ là 4giờ 15ph rồi, hichic, buồn ngủ quá đi

“Xong rồi” hắn ta gác đũa lên thành tô la lên

“Vậy mau đi về đi!” tôi đuổi

“Tôi chưa muốn về” hắn ta đứng dậy len lén định đi lên lầu

“Này, anh đi đâu thế?” tồi quát

“Phòng cô ở đâu?”

Tôi vội chạy đến trước mặt hắn dang 2 cánh tay chắn đường

“Không được lên phòng tôi, phòng con gái mà anh dám tự tiện thế hả?” tôi cương quyết không cho hắn ta bước lên dù chỉ một bậc cầu thang

“Vậy hả? Vậy đợi đến khi mẹ cô về tôi sẽ nói với mẹ cô là chúng ta đã có một đêm tuyệt vời! Cô thấy thế nào? A, còn nếu cô muốn tôi có thể đến chỗ mẹ cô ngay bây giờ, cô muốn không?” mặt cực kì gian

“Anh dám…” tôi tức quá không nói nên lời

“Thử không” cười đểu ơi là đểu

“Không”

“Vậy còn không mau tránh đường” nói rồi anh ta đi “ung dung” lên lầu để lại sau lưng ánh mắt “nảy lửa” của tôi. Tức tức tức tức tức tức………. quá đi à!!!!!!! Sao tự nhiên mình muốn giết người quá vậy ta???????? ZỜI ƠI LÀ ZỜI……..huhuhuhuhuhu……

“Này cô còn không mau lên đây?” hắn ta từ trên lầu nói vọng xuống

“Anh…anh…anh kêu tôi lên làm gì?” tôi bắt đầu làm dáng điệu “bảo vệ thân thể” của mình (nếu mấy bạn không nhớ thì xem lại chap 6 nhé!). Zời ạ, trời vẫn còn tối thui mà một nam một nữ ở cùng một phòng, thật là khủng khiếp (tưởng tượng lung tung). Đừng hòng tôi lên, anh cứ tự do tham quan “hang ổ” của tôi đi, chứ đừng mơ bắt tôi lên đấy nhé!

“Cô lại suy nghĩ cái quái gì thế? Lại tưởng tượng à?” hắn ta ló đầu xuống nhìn tôi

“Tưởng tượng cái gì chứ! Xem xong thì mau về đi! Anh mà còn dám dở trò tôi gọi cảnh sát đấy!” tôi hăm dọa

“Sì, lại còn bảo không tưởng tượng, cô đang làm tư thế gì vậy hả?” cười gian

“Tôi có làm…làm cái gì đâu!” tôi buông hai cánh tay xuống, nói ấp a ấp úng

“Đúng là đồ thần kinh, lần sau trước khi gặp tôi cô đi mua thuốc uống trước đi nha! Mắc công lại phát bệnh nữa!” lại mỉa mai

“Này! Muốn chết hả? Được, lên thì lên, tôi sợ gì anh chứ! Có ngon thì thử giở trò đi, tôi là nhu đạo tam đẳng đó, giỏi thì động vào” tôi hùng hục bước lên cầu thang với dáng điệu “sumo”

“Phòng của cô cũng gọn gàng quá ha!”

“Đương nhiên!” tôi vênh mặt

“Ơ, đây là hình cô hồi nhỏ sao?” hắn ta cầm khung hình lên hỏi tò mò

“Phải? Dễ thương đúng chứ?” tôi đắc ý

“Xấu quá đi mất!” chỉ một câu làm tôi “rớt” cái bịch

“Này, đáng yêu như vậy mà chê xấu hả?” tôi gào lên, biện minh “nhan sắc” của mình

“Đây là ba mẹ cô sao? Ủa mà sao bữa giờ không thấy ba cô vậy, ông ấy đi công tác hay đi làm xa à? Trông cô giống ba hay giống mẹ ta? Chắc là không giống ai rồi, mẹ cô đẹp gái, ba cô đẹp trai còn cô thì xí tệ. Hêhê… Này, sao im re vậy???”

“…ba tôi mất hồi tôi 1 tuổi rồi” tôi thì thào

“Vậy…vậy à?...Tôi không biết…xin…xin lỗi nhé!” hắn ta ấp úng

“Không sao đâu! Thật ra tôi cũng không nhớ rõ mặt ba mình nữa, chỉ nhìn qua ảnh thôi! Hihi” tôi cười gượng gạo

“Vậy xem ra chúng ta có một điểm chung rồi. Tôi cũng không có ba, cũng không có ảnh của ba nữa, ba tôi mất khi tôi còn đang trong bụng mẹ cơ mà!” giọng anh ta trầm hẳn đi

“Hahahaha, chắc ba mẹ anh đẹp lắm ha? Nhưng sao anh xấu trai quá vậy hả?” tôi lảng sang chuyện khác cho nhẹ bầu không khí

“Xấu trai sao? Cô nói thật không đấy?” đột nhiên anh ta đặt khung hình xuống bàn, mắt nhìn tôi hoang dại, càng ngày càng lấn đến gần khiến tôi mỗi lúc càng thụt lùi

“Anh…anh…anh định làm gì đấy!” tôi nói ấp a ấp úng, bắt đầu căng thẳng. Zời ạ, đừng nói hắn ta giở trò đồi bại ngay trong phòng tôi đấy nhé…

“Điều đó cô phải rõ hơn ai hết chứ!” giọng hắn càng ngày càng nhẹ nhàng khiến tôi nổi hết cả da gà

“Thôi…thôi đi…sến…sến quá đi mất”

“Sến sao?” vẫn ánh mắt “dê sồm”. Zời ơi, tên xấu xa này, hắn muốn gì đây hả? Tôi tiếp tục thủ 2 tay hình dấu nhân lên trước ngực, tim đập liên hồi, 2 mắt nhắm tít, thụt lùi, thụ lùi dần, chết, hết đường rồi, đây là thành giường của tôi đây mà, huhuhu…





“Ahahahahahaha, hahahahahahahaha, cô sợ sao? hahahahahaha, hahahahahahahahaha, đã nói là uống thuốc trước rồi cơ mà…….. hahahahahahahahahahahaha, tôi chịu hết nổi với cô luôn” tôi mở mắt ra thì thấy hắn đang nằm trên giường tôi cười quằn quại

“Này, anh muốn chết sao? Dám trêu đùa tôi hả?” tôi nóng máu

“Cô…cô…hahahahahahaha…cười bể bụng mất thôi……. Hahahahahahaha ……” vẫn tiếp tục quằn quại

“Chớp chớp….chớp chớp….” tôi cũng trèo lên giường nhìn anh ta với con mắt đắm đuối

“Anh vui lắm à!” giọng quyến rũ

“Này…này…cô điên…điên thiệt rồi đó hả? Tránh…tránh…xa tôi ra đấy nhé!” tên Chun ngồi bật dậy nhìn tôi kinh hãi. Tôi gác một cánh tay lên vai anh ta khẽ nói:

“Lỗ tai anh nhìn quyến rũ quá đi mất”

“Hả…hả…lỗ tai sao?....... Ahahahahahahahahaha…Hahahahahahahahahaha, cô…cô đang định chơi ngược lại tôi chứ gì? Hahahahahahahaha, không có “kiến thức” thì đừng có ra vẻ chứ, hahahahahahaha…lỗ tai…hahahahaha…lỗ tai….” lại nằm lăn lộn

“Anh…anh nói ai không có “kiến thức” hả?” tôi đứng bật dậy, quê quá mặt đỏ ửng

“Cô đúng là đồ đầu heo mà….ai lại đi khen lỗ tai đàn ông quyến rũ chứ…Hahahahahahaha…lòi đuôi cáo rồi nhé….Hahahahahahahaha, tôi đâu dễ trúng kế của cô thế…Hahahahahahaha…” hichic, chính thức “bể show”, mình còn đang định chơi anh ta lại một vố, ai dè còn bị cười nhạo thêm nữa, huhuhuhuhu, nhục ê chề

“Anh…anh cứ nằm đó mà cười đi, tôi đi xuống…xuống đây!” tôi quê quá, giậm chân đùng đùng bỏ lại tên điên đang ôm bụng cười lăn lóc

Huhuhu, quê quá đi! Tuệ Như này chưa bao giờ bị quê như thế này đâu! Huhuhuhu…xấu hổ quá đi mất…

“Này, bộ mỗi lần cô định lừa ai là đều khen lỗ tai người ấy đẹp hết hả? Hahahaha!” hắn ta lại theo tôi xuống lầu châm chọc

“Anh mau đi về đi, hay là để tôi cầm chổi quét anh ra hả?” tôi giận dữ, đuổi hắn ta về

“Khỏi đuổi, tôi về đây…Hahahahaha, lần trước thì con ruồi, lần này lại là lỗ tai…Hahahahahahaha, phải công nhận cô thú vị thật đấy! Hahahahahahahaha…” nói xong hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa cười ngắt ngưởng. Huhuhu, quê chết mất thôi. Mặc kệ đi, để ý chi mấy tên khùng như hắn, muốn nghĩ sao thì nghĩ…Hichic, nhưng mà mình nhục thì vẫn nhục….Huhuhuhuhu….

Tôi trèo lên phòng đương nhiên cũng không quên khóa chặt cửa lại rồi, bây giờ đã 5 giờ rồi sao? Phải tranh thủ lên ngủ một giấc nữa mới được…



5giờ 30ph: trằn trọc, trằn trọc…

6giờ 30ph: “Sao không ngủ được zậy ta? Mình không thể để hai con mắt sưng húp lên được, ráng ngủ thôi!”

7giờ 30ph: “Sao mình cứ nghĩ đến cảnh đó hoài vậy? (cảnh nằm đè lên nhau), nhức não quá đi mất, chắc mình nổ đầu chết thôi! Huhuhu, không nghĩ nữa không nghĩ nữa

8giờ 30ph:

“Cô Tuệ Như ơi, mau ra mở cửa cho chúng tôi đi chứ? Cô Tuệ Như”

“Khò…khò…khò…zzz…zzz…zzz…”

“Cô Tuệ Nhưuuuuuuuuuuuuuu………..”

“Khò…khò…khò…zzz…zzz…zzz…”

“CÔ TRẦN TUỆ NHƯUUUUUUUUUUUUUU…..”

“CHA MẸ ƠI TRỜI ĐÁNH CON” tôi giật mình bật dậy nói câu “sở trường”. Ủa, ai vừa kêu mình vậy ta? Tôi nhìn đồng hồ:

“Oái, đã 8giờ 33ph rồi sao? Vậy bọn họ đang kêu mình à?”

“Đợi tí nhé” tôi lú đầu ra cửa sổ. Rồi chạy vội đi làm VSCN







“Đẹp rồi!” tôi đứng trước gương tự khen mình. Mặc dù mắt hơi thâm quầng nhưng cũng đủ để “hút trai” (quá xá tự tin)

“HAPPY DAY XIN CHÀO” một giọng nói uể oải (của Tuệ Như chứ ai)

“Cô làm gì mà lâu thế hả?” tên Chun hằn học. Háhá, trông 2 con mắt hắn như gấu panda thế kia kìa! Ahahahahaha – cười thầm trong lòng

“Vào nhà đi!” tôi mời bọn họ

“Ủa, mẹ cô Tuệ Như đâu rồi!” Lui hỏi

“À, mẹ tôi về quê 2-3 bữa nữa mới lên nên anh sẽ được bá chủ nguyên cái bếp luôn đó. Thích không?”

“Vậy thì hay quá! À, hôm qua tôi nghe lời cô ăn hết đống đồ ăn đó rồi lăn ra ngủ một mạch đến sáng luôn, thấy tôi giỏi không?” Lui hớn hở khoe tài nghệ “ăn như heo” của mình

“Ừ giỏi” vẫn giọng uể oải

“Ơ…Nhưng sao trông 2 người kì lạ lắm, nhan sắc tìu tụy, mệt mỏi rất đáng khả nghi

“Nghi cái gì mà nghi!” tên Chun la toáng lên

“Phải đấy, có gì mà nghi!” tôi cũng la to

“Ơ…Ơ…Tôi chỉ hỏi có thế thôi mà làm gì 2 người phản ứng thái quá thế?” Lui sững sốt trước 2 câu “phản kháng không điều kiện” vừa rồi

“À…à…tại tối qua tôi mất ngủ nên hơi bực mình đấy mà! Anh đừng để ý nhá!” tôi nói

“Còn tôi thì đói…đói quá không ngủ được” chân thực ghê, đúng là “Chun chân chính” có khác (biệt danh mới)

“Thấy chưa, ai biểu Thái tử kén cá chọn canh làm gì!” Lui trêu tên Chun

“Thôi mệt quá! Im đi!” tên Chun bực dọc

“Mấy ngày nay chúng ta sẽ phải tự lực cánh sinh mà không có sự giúp đỡ của mẹ tôi đấy, nên tất cả đều phải chăm chỉ vào, được chứ?” tôi nói

“Ok!” Lui đáp

“…” (không lên tiếng nghĩa là đồng tình)

CHAP 12: NIỀM TIN ĐẶT NƠI TỬ THẦN

-Anh phục vụ này đẹp trai quá à!

-Ừ! Anh cho tụi em xin số điện thoại được không?

“Cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?” tên Chun chảnh chẹ

“Cho tụi em 2 cái burger nha!” một giọng nói nhão nhẹt vang lên

“Được” chảnh thấy sợ luôn







Suốt ngày nay Happy Day đông khách vô cùng (đương nhiên vì “nhan sắc” của tên Chun kia rồi)…

“Cô Tuệ Như ơi, tôi đói bụng rồi!” Lui phụng phịu

“Ăn mì gói đi” tên Chun nói giọng lạnh lùng

“Ơ! Mì gói là gì thế Thái tử?” Lui ngơ ngác

“Ngon lắm! Ăn rồi biết!” ra vẻ ta đây biết hết mọi sự

“Nhưng Người ăn bao giờ thế ạ? Sao không rủ thần cùng ăn?” Lui nói

“Tôi…tôi…tôi xem trên ti vi thấy người ta quảng cáo thôi!”

“Thế sao ạ?”

“Nhà tôi còn nhiều mì lắm, muốn ăn không?” tôi hỏi

“Ăn ăn!” coi tên Chun hớn hở chưa kìa!

Sau một hồi xử lý xong 3 tô mì to bành ki tôi sai 2 người bọn họ đi rửa chén. Đương nhiên cái tên chảnh chẹ như con ghẹ kia cương quyết không chịu nên đành phải nhờ tới Lui vậy. Haizz, nước rửa chén trong nhà thì đã cạn sạch nên tôi đành vác cái thân cùng cái “tài sản” là mấy đồng tiền lẻ ra tiệm tạp hóa “hốt” về chai sunlight. Vừa về đến cổng thì…

“Xoảng…xoảng…xoảng…Áaaaaaa……..” tiếng chén bát “hạ cánh” cùng tiếng la thất thanh. Chuyện gì thế nhỉ? Hay là tụi côn đồ tới đập phá, nghĩ toan tôi đẩy cửa bước vào trong thì chợt một bàn tay rắn chắc kéo tôi ngồi bệt xuống rồi chui tọt xuống gầm bàn…là Lui…

“Chuyện gì thế?” tôi trợn to 2 mắt

“Suỵt! Thái tử đang giận đấy, tốt nhất cô nên trốn đi không thì oan mạng” Lui để tay lên miệng ra hiệu im lặng rồi nói thỏ thẻ. Tôi nhìn theo ánh mắt Lui thì thấy cảnh tượng vô cùng hãi hùng…tên Chun đang bóp vụn từng cái bát của nhà tôi khiến tay đầy vệt máu và vết thương, trút hết tất cả dụng cụ để trên giá xuống, từng mảnh chén dĩa “rơi tự do” tạo nên những tiếng kêu đanh thép…Zời ơi, chuyện gì thế kia? Hắn ta làm gì vậy? Đau lòng thật!!!..., sao mình thấy trong lòng xót xa, đau nhói thế này…CHÉN DĨA NHÀ MÌNH!!!!!!(thương tiếc cho đồ vật! Tưởng gì...). Hichichic, huhuhuhu, nhìn “mấy em” dụng cụ nhà bếp “đáp đất” mà lòng tôi quặn đau…đau đến nỗi muốn cầm ngay cái đũa cả đang nằm bất động (vốn là bất động mà) dưới sàn lên nện vào đầu tên trời đánh kia. Tôi nhổm người dậy định mò ra “xử lí” hắn nhưng bị Lui nắm tay kéo lại

“Anh làm cái gì thế hả? Tên khùng kia đập phá nhà tôi như thế mà tôi ở đây làm ngơ sao?” tôi trừng mắt điên lên được với tên Lui

“Cô mà ra bây giờ thì chỉ có chết, chết thật đấy!” Lui nhăn nhó, làm mặt “nguy hiểm”. Mặc kệ, tên khùng này đang làm gì vậy trời! Đồ đạc nhà tôi, của cải nhà tôi, chỉ nghĩ đến đó, tôi dựt mạnh cánh tay đang bị giữ chặt khỏi tay tên Lui “phóng” ra ngoài

“Này! Anh bị gì thế hả? Có dừng lại ngay không thì bảo?” tôi quát mạnh

“…” Chun dừng mọi hành động quay lại nhìn tôi sắc lạnh

“Cô Tuệ Như mau chạy đi! Lúc này tốt nhất đừng kinh động đến Thái tử” Lui từ dưới gầm bàn sợ hãi nói vọng ra

“…”

“…”







Gì trước mắt mình thế này?!?...tên Chun với đôi mắt đỏ ngầu lạnh giá, đôi bàn tay nhuộm máu vì bị những mảnh vỡ đâm vào, móng tay đen ngầu dài thượt và nhọn hoắt…Đây…đây là hình dạng thật của Chun hay sao? Bên trong vẻ ngoài điển trai là thế này à? ... Thật… thật…thật đáng sợ…-tôi chết lặng đi trước hình ảnh vô cùng kinh hãi, không nói được gì, chỉ biết nhìn tên Chun trân trân. Đây là Chun sao? Hắn thật sự đáng sợ đến vậy à? Con mắt đỏ ngầu nhìn tôi khiến tôi phải rùng mình! Liệu đây có phải là Chun mà suốt ngày chỉ biết gây chuyện? Có phải là Chun đẹp trai khiến tôi phải nhìn say đắm? Có phải là tên Chun tính tình lúc nóng lúc lạnh mà mới vừa khi nãy còn ăn mì cùng tôi? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu tôi như đang cứa vào niềm tin mà tôi dành cho hắn: hắn ta là người tốt, là một Thần chết ăn chay… Nhưng ngay lúc này đây anh ta thật sự…thật sự là một con QUÁI VẬT…

“Chun…Chun…Chun à…Anh…anh làm sao thế?” tôi lắp ba lắp bắp, sợ đến nỗi nước mắt sắp ứa ra

“Xoảng” tên Chun vứt cái bát đang cầm trên tay xuống nền nhà, từ từ tiến lại gần tôi, ánh nhìn sắc lạnh

“Thái tử…Người tuyệt đối không thể làm vậy…đó là Tuệ Như mà…không phải người xấu, Thái tử mau tỉnh táo lại đi…” Lui chui ra khỏi gầm bàn, gào lên

Chun vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt như muốn xé nát và đập tan tất cả, có chút đáng sợ, có chút bi thương và bí ẩn…Và rồi Chun lại gần tôi hơn sau một hồi khựng lại bởi tiếng la của Lui…tôi quá hoảng sợ nên không thể cử động, chỉ biết đứng yên và nhìn sâu vào đôi mắt khó hiểu này… .Tên Chun từ từ dơ một cánh tay lên và đặt lên vai tôi, những móng tay nhọn hoắt cứa sâu và dài trên da thịt khiến tôi đau nhói…

“Cô Tuệ Như mau chạy đi, nếu không thì cô chết mất, Thái tử mất hết lí trí rồi…chạy nhanh đi…nhanh đi mà…” Lui vừa kêu la vừa nhảy dựng lên, nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: anh ta nhất định sẽ không giết chết mình, ngay từ đầu anh ta đã nói như thế, tuyệt đối sẽ không giết mình. Mình phải tin vào lời nói ấy, phải tin. Và tôi vẫn cứ chôn chân tại chỗ, ánh mắt kiên định nhìn sâu vào khuôn mặt bậm trợn có thể tấn công tôi bất cứ lúc nào. Đôi bàn tay anh ta đặt trên vai tôi càng ngày càng bấm sâu hơn khiến tôi nhức nhối, đau xót và tôi có cảm giác máu đang bắt đầu chảy ra. Liệu anh ta có giết mình không?... .Không thể…không thể nào, mình phải tin một cách tuyệt đối…Không biết vì sao trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này tôi vẫn có thể tin tưởng anh ta, tin vào lời nói không có căn cứ ấy… .Bàn tay còn lại của tên Chun dơ lên, trong lòng bàn tay có một thứ ma lực nào đó màu đen kịt và có dòng điện quấn quanh đang nhắm vào tôi…

“Cô Tuệ Như…chạy mau đi” Lui gào lên rồi chạy lại, nắm lấy cánh tay đang dơ lên của Chun nhưng chỉ cần một cú hất nhẹ, Lui đã văng ra và té vào chiếc bàn ăn ở góc tường

“Lui…” tôi gào lên khi thấy Lui đang nằm bất động. Và rồi, cánh tay ấy đang chuẩn bị tư thế để tấn công…tôi nhất định sẽ không chạy, nhất định không chạy, tôi sẽ không chết đâu, tôi nhìn vào đôi mắt đang bừng lửa của Chun với một niềm tin dai dẳng. Như có một cái gì đang thôi thúc đang tiếp thêm động lực cho tôi phải tin tưởng ở con người này. Tôi nhắm chặt hai mắt…

CHAP 13: NGẤT

1s…

2s…

3s…





Vẫn không có động tĩnh gì…vai tôi đã bớt đau hơn…nó như đang được dần nới lỏng…Và rồi…một cái gục đầu ngã lên vai tôi…Khuôn mặt uể oải, trắng toát đang thở hổn hển và rồi ngất lịm đi…Tôi vội đưa hai tay đỡ lấy con người cao to, rắn rỏi…là Chun…Phù…Biết mà, hắn không phải là kẻ thích giết người bừa bãi vì một phút nóng giận, mình tin là thế và đó đã trở thành sự thật…

“Chun à! Mau tỉnh lại đi!” tôi lay lay 2 vai tên Chun. Không được rồi, người anh ta thì to như voi, tôi thì bé cỏn con, có “sumo” đến mấy cũng không thể gượng nổi, làm sao để anh ta dựa mãi thế này được… Tôi gồng mình xoay người anh ta lại rồi lấy cánh tay khoác lên vai đi tìm chỗ “vứt” hắn xuống… Ấy chết! Lui vẫn còn đang bất tỉnh! Hichic, lỡ tên Chun mạnh tay quá hắn không bất tỉnh mà chết luôn thì sao ta??? Tôi vội vàng vác “quả tạ” lại gần Lui…Wow…nằm thế mà cũng chịu được, bái phục bái phục!?! (2 chân gác trên bàn, tay phải gác lên ghế, phần còn lại ở dưới đất). Tôi lấy một chân đá đá vào cái người đang nằm “kiểu lạ” ấy:

“Lui…Lui…LUI…” kêu hoài không dậy tôi bèn thu hết sức bình sinh hét lớn

“OÁI! CÔ TUỆ NHƯ” Lui hoảng hồn bật dậy và gọi tên tôi đầu tiên

“Tôi đây nè! Chưa chết đâu mà lo”

“Ôi! Ôi…nữ thần của tôi, nữ anh hùng của tôi! May quá cô vẫn còn sống!” Lui vừa than khóc vừa lạy tới tấp làm như tôi đã bay lên trên~ từ hồi nào rồi

“Anh vác tên Chun lên lầu giúp tôi cái, hắn ta tự nhiên lăn đùng ra xỉu làm tôi không kịp trở tay” tôi phân trần

“Được được! Đưa Thái tử cho tôi!” nói xong Lui đứng dậy, khoác tay Chun qua vai mình rồi địu lên phòng tôi. Haizz, bất đắc dĩ lắm mình mới cho hắn lên phòng tịnh dưỡng đấy! Ui da! A…Cái vai của mình…đau quá…

“Đặt anh ta nằm lên giường này đi!” tôi chỉ tay vào cái giường yêu dấu của mình. Lui cũng rắm rắp nghe lời theo

“Trời ơi, sao tay Thái tử nhiều vết thương quá vậy nè!” Lui la lên

“Anh xuống nhà mở cái tủ nhỏ treo trong nhà bếp có hình dấu thập màu đỏ lấy giúp tôi hộp màu trắng lên đây” tôi nói với Lui giọng khẩn trương. Haizz, phải mất 5 phút sau anh chàng hậu đậu ấy mới “vác” được hộp sát trùng lên phòng. Tôi cẩn thận dùng nhíp gắp từng mảnh vỡ nhỏ trong tay trái anh ta ra rồi dùng oxi già rửa vết thương, rắc thuốc bột lên bề mặt và cuối cùng là lấy băng quấn lại. Tay phải không bị nặng nên chỉ dùng băng keo cá nhân dán lại là xong...







“Ư…ư…”

“Thái tử, Người tỉnh rồi sao?” Lui hỏi han

“…”

Tên Chun nhìn xuống 2 bàn tay đã được băng bó cẩn thận rồi hỏi một câu “ngây thơ” vô cùng:

“Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Đây là đâu?”

“Hay quá ha! Đập hết chén bát nhà người ta rồi còn giả ngu nữa hả?” chịu không nổi nữa mà

“…” – lật lại kí ức

“Nhưng mà tại sao anh lên cơn vậy? Thiếu thuốc hả?” tôi hỏi giọng mỉa mai pha chút tò mò

“…”

“À! Không phải đâu cô Tuệ Như. Tôi cũng quên kể với cô, Thái tử rất kị với lửa, thật ra Thần chết chúng tôi ai cũng sợ lửa cả nhưng chỉ riêng Thái tử là khác thôi! Mỗi khi gặp lửa là Người trở nên hoàn toàn khác, vô cùng đáng sợ. Bởi vậy, hồi nãy chẳng may Thái tử vặn phải cái nút bếp ga trong nhà bếp, thế là lửa phụt ra (do vặn ga quá tay) nên mới bị như thế đấy ạ! Cũng may là kiềm chế được, không thì…” Lui kể lại mọi chuyện rồi bỏ lửng giữa chừng

“Thì ra là vậy! Khoan đã, tên khùng kia, chính anh bật lửa bếp ga lên chứ có ai làm gì anh đâu, lỗi của anh chứ bộ, tại sao lại trút giận lên chén bát nhà người khác hả?” tôi la toáng lên

“Tôi làm gì chén bát nhà cô à?” tên Chun làm “mặt ngu”

“Còn không nữa à? Không tin thì xuống mà chiêm ngắm thành quả của anh đi” bực mình thật, bây giờ cái quán nhìn như một bãi chiến trường, ấy vậy mà cái tên điên này còn giả bộ ngây thơ…

“Phải đấy Thái tử, suýt nữa thì người giết chết cô Tuệ Như luôn rồi!” Lui cau có “thông báo tình hình”

“Vậy…vậy à!” tên Chun nói giọng ấp úng

“Ối! Cô Tuệ Như, áo cô dính gì thế kia, trông như máu í!” Lui la toáng lên

“Hả? À, cái đó à! Để tôi đi thay áo” tôi cười trừ rồi đứng dậy. (tên Chun gây ra chứ ai). Ôi! Sao choáng thế này? Trời đất quay cuồng, tôi thấy đến mấy Lui lựn, sao thế này? Đột nhiên bả vai đau ghê gớm…tôi loạng choạng rồi…Trong mơ màng tôi nghe thấy có tiếng gọi tên mình… lo lắng…

CHAP 14: MỘT KHI TỬ THẦN LÀM Y TÁ

…lờ mờ…lờ mờ…lờ mờ…

…rõ dần…rõ dần…rõ dần…

“Tỉnh rồi à?” một nét mặt lo lắng pha chút vui mừng ngồi trên chiếc ghế sát chỗ tôi…là tên Chun

“…A…Ư…” tôi đang lồm ngồm bò dậy

“Nằm xuống ngay không thì ăn chưởng” khuôn mặt hăm dọa

“…” vì quá sợ chết nên đành nghe lời

“Đau lắm không?”

“Gật…gật…”

“AI BẢO CÔ LẠI GẦN LÚC TÔI ĐANG NỔI ĐIÊN LÀM GÌ CHỨ!” tên Chun hùng hổ

“Anh đang ăn hiếp nạn nhân của mình đấy à!?!” tôi nói với giọng thều thào quở trách

“Mà lúc đó cô nghĩ cái gì mà đứng yên chờ chết thế hả?” vẫn cái điệu “bề trên”

“Chẳng phải lúc đầu anh nói với tôi anh là Thần chết ăn chay còn gì với lại anh nói sẽ không giết tôi…nên…nên tôi mới tin” tôi dẩu môi phân bua

“Lúc đó tôi còn tỉnh táo, chứ hồi nãy tôi còn không biết mình là ai nữa thì làm sao kiểm soát được bản thân” giọng điệu giận dữ của tên Chun khiến tôi tức cười

“Cười cái gì mà cười”

“Anh lo cho tôi hả?” tôi cười ma mãnh hỏi anh ta

“Tôi…tôi lo cho cô hồi nào! Chỉ sợ giết cô làm “xuống giá” tôi thôi”

“Anh…”

“Thôi nằm yên đi, nói nhiều quá! Tôi may cái miệng cô lại bây giờ!”

Cái tên đáng chết này thật là, uổng công hồi nãy tôi băng bó vết thương cho hắn ta. Ui da…đau quá…

“Cạch…Cháo tới rồi đây, đây là cháo Lui tự học tự làm đấy nhé! Tuệ Như phải ăn hết đấy!” Lui mở cửa rồi bưng tô cháo nóng hổi vào phòng. Híhí! Đồ ăn kìa, tôi cố nhổm người ngồi dậy nhưng cái vai đau quá không thể nào nhích lên được. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một bàn tay vừa ấm, vừa mềm đỡ lấy cổ tôi…là tên Chun

…thình thịch…thình thịch…thình thịch…

Cự li hiện tại của tôi và hắn ta là siêu gần bởi một tay hắn đỡ đầu còn một tay với lấy cái gối kê sát thành giường để tôi tựa lưng, ai mà không biết nhìn vào tưởng tôi và hắn đang ôm nhau cũng nên, điển hình là Lui, hắn đang há mồm trợn mắt nhìn chúng tôi…



…bốn mắt nhìn nhau…







“Cô…cô ăn cháo đi” tên Chun đột ngột bỏ tay ra khiến vai tôi đập mạnh vào thành giường đau điếng. Thấy tôi nhăn mặt tên Chun “giả bộ” quan tâm:

“Không sao chứ?....Mà…mà sao cô hậu đậu quá vậy? Không biết tự tựa lưng à?”

“Anh đột nhiên buông tay nên tôi mới bị thế còn gì? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà!” tôi tức tối cãi lại

“Cô…thôi cô…cô ăn cháo đi!” đúng là một tên kì quặc

Đói bụng quá, bao tử của tôi đánh trống liên hồi nãy giờ! Cuối cùng thì đồ ăn cũng đã đến! Hehehehe! Một tay bưng tô cháo, tay phải cầm muỗng định múc một miếng cháo vào miệng, nhưng bả vai tôi buốt quá, đau ê ẩm không thể chịu nổi, hậu quả là tôi làm rớt muỗng cháo xuống giường làm văng tung tóe ra ga nệm

“Này cô có biết ăn không đó?” tên Chun lớn tiếng

“Cô Tuệ Như à! Vai cô đau nên ăn không được hay là để tôi đút cho nha?” Lui chạy lại đỡ lấy tô cháo trên tay tôi, nhặt chiếc muỗng nói giọng chân thành, tôi mỉm cười cảm kích, gật nhẹ đầu

“Cô ta có phải là trẻ con đâu mà cần ngươi đút, không phận sự gì nữa thì mau mau xuống nhà thu dọn đi!” đột nhiên tên Chun quát ầm lên

“Thái tử này thật là! Vai cô~ bị Người làm cho ra như thế rồi thì làm sao mà ăn được nữa! Với lại bãi chiến trường đó là do Người gây ra tại sao lại bắt Thần dọn dẹp cơ chứ?” Lui sẽ tiếp tục lớn tiếng cãi lại nếu không có cái lườm “giết người” ấy của tên Chun. Cậu ta vừa dúi tô cháo vào tay tên Chun, vừa ra ngoài với vẻ mặt bất bình! Hihi, trông như con nít ấy. Tôi mỉm cười lắc lắc đầu nhìn 2 bọn họ

“Còn nhìn gì nữa?” tên Chun nói rồi múc một muỗng to đùng như cho “hà bá” ăn chìa trước mặt tôi. Anh…anh ta đang định đút cho mình ăn sao? Tên này…kì quái thật…đúng là không thể hiểu nổi. Tôi trợn to mắt nhìn hắn như trông thấy người ngoài hành tinh, vừa khó xử, vừa ngượng…

“Đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, vì cô là nạn nhân nên rôi rủ lòng từ bi ban bố ân đức thôi! Nhanh lên, mỏi tay rồi đấy! A…” tên Chun há miệng ra dụ tôi ăn như đang chăm trẻ vậy. Thôi kệ, dù sao bây giờ mình cũng không thể tự ăn được, đành nhờ đến “bảo mẫu” vậy. Hắn đút tôi làm tôi vừa cảm thấy ngượng, vừa cảm thấy vui vui. Suốt khoảng thời gian ấy chẳng ai nói với ai câu nào nhưng không gian trong phòng ấm cúng đến kì lạ. Thật ra đằng sau cái vẻ hung hãn, ngang ngược, chảnh chẹ thường ngày, nhìn anh ta lúc này cũng dịu dàng quá đấy chứ. Đôi mắt 2 mí với ánh nhìn tập trung, sống mũi dọc dừa, cùng đôi môi hồng hào, cặp chân mày hơi nhếch nhếch lên một tí, trông anh ta lúc này hiền thật… .Mãi ngắm nhìn anh ta nên tôi béng mất cái đau buốt của vết thương đang hoành hành trên vai mình…

“Trông tôi lúc này quyến rũ lắm à?” giọng hắn ta vừa trầm trầm vừa đểu đểu

“Làm…làm gì có!” tôi ấp úng

“Đút cho cô ăn cứ như tôi bị tra tấn vậy! Bị cô nhìn chòng chọc như sinh vật lạ í!” lại mỉa mai

“Cái tên này…Oam…” tôi chưa kịp nói hết câu đã bị anh ta thồn thêm một muỗng cháo vào miệng suýt nữa thì tôi bị cái muỗng ấy làm cho rách mép

“Ăn xong rồi đấy! Có muốn sát trùng vết thương không thì bảo?” tên Chun đặt tô cháo lên chiếc bàn học của tôi rồi hỏi

“Anh cũng biết sát trùng à?”

Hắn ta chẳng nói gì rồi cầm cái hộp sát trùng mà vừa nãy tôi băng bó cho hắn lại gần giường

“Còn không mau xích ra”

“Xích…xích ra gì?”

“Không xích thì tôi ngồi lên đùi cô ráng mà chịu”

“Xích…xích thì xích…”

“Cởi áo ra”

“HẢ? ANH…ANH NÓI CÁI…CÁI…CÁI GÌ??? CÓ BIẾN THÁI THÌ CŨNG BIẾN THÁI VỪA THÔI CHỨ?” tôi hoảng loạn trước cái “lệnh” trời thần đất lở của anh ta, tiếp tục sử dụng cái điệu “bảo vệ thân thể” của mình mặc dù bả vai thì đang đau ê ẩm

“Có khùng không vậy? Tôi bảo cởi áo ở chỗ vết thương ra” hắn ta gằn giọng rồi lắc lắc đầu. Phù hết hồn, ơ, nhưng mình bị thương ở bả vai thì làm cách nào được, bắt đầu “rối não”…

“Cô chậm chạp thật! Muốn tôi dùng biện pháp mạnh với cô phải không?”

“Anh…anh định làm gì?”

Tên Chun im re, chỉ với tay lấy cái kéo trên bàn học rồi ngồi xích lại sau lưng tôi. Oái, hắn ta định cho tôi một kéo đấy à? Hichic, cho tôi ăn no rồi định giết chết tôi bịt đầu mối cho vụ lúc nãy sao?

“Rẹt…”

“Anh làm gì vậy? Oái…sao lại cắt áo tôi…đây là cái áo tôi thích nhất đó! Cái tên này…” tôi muốn điên lên được khi trông thấy cảnh tượng rất đỗi “huy hoàng”: tên Chun chết bầm lấy cái kéo khoét một lỗ theo vết máu trên cái áo “iu vấu” của tôi

“…”



Không gian yên lặng đến đáng sợ…

“Vết thương nặng đấy! Không may thì sẽ nhiễm trùng” Chun nói giọng run run

“Tôi…tôi…xin…xin lỗi” Gì đây? Câu này phát ra từ miệng tên Chun sao? Hắn xin lỗi tôi cơ đấy! Tuy đây là lần thứ 2 hắn nói câu này với tôi, nhưng lần này tôi thấy là lạ sao ấy…

“Ừ”

“Ngồi yên nhé!”

“Ừ”

Tôi thấy bả vai mình đau cực kì. Hình như hắn đang rửa oxi già thì phải. Oái, đau quá, xót quá, rát quá…Tôi bị té rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy đau đến vậy

“Đau thì cứ la lên”

“…”

Mẹ ơi, ba ơi, đau quá đi mất. Cứ như hàng trăm cây kim đang chích vào vết thương ấy của tôi. Có lúc nói dịu đi, nhưng rồi lại nhói lên khiến tôi giật nảy người, có cảm giác như rất sâu, rất sâu…Đau quá…tôi bật khóc mất thôi…

“Đắp gạc lên nữa là xong” Chun nói

“Sời, cứ như anh là y tá thực thụ vậy! Bộ ở dưới đó anh làm bác sĩ hả?” tôi mua chuyện cho quên đi cảm giác đau đớn

“Không phải bác sĩ mà là quân y!”

“Ở dưới đấy cũng có chiến tranh à?”

“Xong rồi đấy! Cô đi kiếm cái áo khác mà thay ra!” tên Chun nói rồi mang cái hộp sát trùng xuống dưới lầu, đóng cửa lại

TỜ RƠI TỰ BẠCH

TÊN: Lui

TUỔI: 29

NGHỀ NGHIỆP: Thần chết ăn chay kiêm hậu vệ của Thái tử

CUNG: Cự Giải

SINH NHẬT: 8-7-1983

NHÓM MÁU: A

CÂN NẶNG: 67kg

CHIỀU CAO: 1m 60cm

GIA ĐÌNH GỒM: ba, mẹ và em gái

SỞ THÍCH: nấu ăn, đi cùng Thái tử

SỞ GHÉT: tiếng cãi nhau, hút máu người

ĐIỂM ĐẶC BIỆT: khi tức giận rất đáng sợ

CHAP 15: HÃY ĐỂ TỬ THẦN ĐẾN

Tôi loạng choạng đứng dậy, tiến đến gần cái gương xoay người lại, ráng nhướng cái đầu ra sau để xem vết thương của mình, với tay gỡ miếng băng dính trên miếng gạc đắp vết thương ra…Trời ạ, in rõ 5 đầu móng tay luôn này, sâu ơi là sâu, mặc dù đã đỡ đau hơn lúc nãy nhưng nhìn thấy cái này trông khủng khiếp thật, vết thương đen sì, ửng đỏ ở xung quanh, vẫn đang rỉ máu, lỡ để lại sẹo thì tính sao đây?!? Dù gì mình cũng là con gái mà, sau này làm sao đi lấy chồng với 5 vết sẹo trên vai cơ chứ!?! Hichic, khổ thân, nếu không phải anh ta vô tình thì đừng hòng sống sót với mình…

“Cóc…cóc…cóc…Sao lâu quá vậy?” tên Chun ngoài cửa hối thúc

“Ừ, ra liền đây!” tôi nói vọng ra

Hichic, cái áo ca rô màu tím yêu yêu yêu thích thích thích của mình đã bị hắn hủy hoại rồi…phải vứt đi thôi chứ làm sao mặc được nữa, cái lỗ to tướng trên vai áo thế này cơ mà!!!! Huhuhu, lấy áo khác thay thôi, màu đen vậy!







“Cạch…cạch…” tôi mở cửa phòng bước ra

“Cô ngủ trong tủ quần áo đấy à?” tên Chun đứng trước cửa nãy giờ nói rồi “phi” thẳng vào phòng tôi

“Này, cũng đã 7giờ rồi, anh không định về nhà sao? Mà Lui đâu rồi?”

“Về rồi, hôm nay tôi ở lại đây, mắc công nửa đêm cô bị gì thì tôi lại phải chịu trách nhiệm!” hắn ta thông báo một tin tức “trời rung đất chuyển” rồi khoanh hai tay ngồi cái bịch lên giường tôi

“Không cần đâu! Anh cứ về nhà đi, vết thương cũng đã sát trùng xong xuôi rồi còn gì, không bị gì được đâu!” tôi cố che đậy để “đuổi” hắn ta về

“Tôi không biết” tên Chun vẫn thản nhiên

“Anh định ngủ ở đây thật đấy à? Điên sao? 1 trai 1 gái chung phòng không biết xấu hổ hả? Nam nữ thọ thọ bất thân, tuyệt đối không được!” tôi phản đối quyết liệt

“Sời! Tôi không thèm làm gì cô đâu! Cô không phải tuýp tôi thích nên đừng mơ tưởng nữa, chẳng qua tôi là quân tử nên mình làm mình gánh, không muốn để người đời quở trách thôi. Dù sao, một lời đã quyết, nếu cô không thích có thể xuống nhà hay ra đường ngủ gì đó tùy cô, tôi chịu trách nhiệm đến đây thôi, muốn tự hại bản thân thì đừng nói gì tôi hết!” nói xong tên Chun đi vào nhà vệ sinh khóa cửa lại – chắc là để tắm

Cái tên này! Đây là phòng ai nhà ai hả? Thích gì làm đó sao? Với lại đây là phòng tôi tại sao tôi phải ra đường ngủ chứ? Được, thích thì chiều, xem ai sợ ai, Tuệ Như ta đây lớn lên mà chưa bao giờ nhận được sự bảo vệ từ ai cả, tự mình bảo vệ mình, cứ ngon mà đụng vào, trời không sợ đất thì đất cũng chẳng sợ trời đâu! Đêm nay, tôi cho anh ngủ dưới đất. Hahahahahahaha…

“Này! Có bộ đồ nào không hả?” tên Chun từ trong tolette ló cái đầu ướt nhèm ra hỏi. Wow, trông hắn lúc này…dễ thương cực kì…Híhíhí…

“Này! Ngơ ra đó làm gì?” hắn ta lấy một tay gõ gõ vào cánh cửa “gọi hồn” tôi về

“Quần áo tôi mặc cả ngày dơ hết rồi, mau kiếm đồ cho tôi, hay cô muốn…chiêm ngưỡng sự quyến rũ của cơ thể tôi hả???…” tên Chun nhíu nhíu lông mày rồi cười đểu, mặt hắn lúc này trông rõ gian. Được lắm…Nhưng mà ở nhà chỉ có mỗi mình tôi với mẹ, không lẽ lấy đầm ngủ cho hắn ta mặc à? Ờ ha! Trong phòng mẹ vẫn còn quần áo hồi đó của ba, lấy cho anh ta mặc tạm vậy! Mắc công hư mắt mình…Đúng là tên biến thái cấp độ cao…Hừ…

1phút…

5phút…

10phút…

15phút…



Lục tung cả tủ quần áo của mẹ đến đổ cả mồ hôi tôi mới tìm được một cái áo thun đen cỡ bự và cái quần tò loỏng sọc ca rô trắng đen của ba, chắc là anh ta mặc vừa…





“Này! Cô muốn tôi bị đột quỵ chết sao? Làm cái gì cũng lâu lắc! Đâu rồi? Lẹ lên coiiiiiiiii!!!!!!!!” vừa bước đến bậc thang tôi đã nghe thấy tiếng gào như heo bị thọc tiết của tên Chun, hứ, cho đáng, dám mặt dày ăn vạ ở nhà tôi à! Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, anh ta vì lo cho mình mới ở đây, thôi kệ, dù sao cũng là lòng tốt đột xuất, không nhận mai mốt “hết hàng”

“Mới có mấy phút thôi làm gì mà la toáng lên thế hả? Bộ anh muốn nguyên cái xóm này biết nhà tôi chứa trai à?” tôi lườm rồi quăng vào mặt anh ta bộ đồ mà nãy giờ “đổ mồ hôi, sôi nước mắt” mới tìm thấy. Hắn ta nhanh tay chụp lấy bộ quần áo rồi đóng sập cửa cái rầm như muốn giằng mặt tôi, đúng là cái đồ chết tiệt… .Ây da…A…vết thương lại đau nữa rồi, nãy giờ cử động nhiều quá, lại đổ mồ hôi khiến bả vai rát ơi là rát! Tôi lồm cồm bò lên giường, dựa lưng vào cái gối đã được kê sẵn – hồi nãy tên Chun kê. Thoải mái quá…hêhêhê (mặt phê thuốc)…

“Sì! Điên rồi!”

Oái, anh làm gì thế hả?” tôi “tỉnh ngủ” khi thấy cái mặt “mâm” đang cúi gần sát mặt mình. Tên Chun “chọc tức” tôi xong thì đi chầm chậm ra phía giá móc đồ treo quần áo của hắn lên đó! Hêhê! Trông anh ta mặc đồ ba tôi hợp ghê, nhưng chắc ba mình đẹp trai và đô hơn anh ta nhiều (dối lòng đấy!), nghĩ rồi tôi đưa mắt sang nhìn tấm hình trên bàn…Tên Chun cũng không thèm để ý xem mình đang mặc đồ ai, đang ở nhà ai, hắn ta tự tiện dùng khăn lau tóc của tôi “chùi” cái đầu thúi của mình. Đúng là quá quắt thật…tôi đang định lên tiếng “rủa” hắn thì đột nhiên bả vai lại nhói lên...A… - mặt tôi nhăn nhó…

“Cô xuống đất nằm đi, tôi ngủ giường” Thần chết đứng sát giường tôi nói một câu thật “đáng yêu”, đáng yêu đến nỗi tôi chỉ muốn cầm cây chổi quét hắn ra khỏi nhà ngay lập tức

“Này, anh đi uống thuốc cho “tỉnh” đi ha! Phòng tôi, giường tôi mà anh bắt tôi nằm đất nhường giường cho anh sao? Đang mớ à?” tôi khoanh hai tay, ngồi lì cương quyết không bước chân ra khỏi chiếc giường “iu vấu”

“Tôi nằm đất không được, đau lưng lắm! Không lẽ cô định bắt Thái tử Darkland nằm đất à? Mau bước xuống!” nói xong tên Chun thối thây cầm tay tôi (đương nhiên là tay bên không bị thương) kéo xuống. Tôi cũng khỏe lắm chứ bộ, cương quyết không nhúc nhích, giằng co mãi khiến tay tôi hơi đau, điên tiết, tôi dồn hết sức dựt mạnh tay lại…và rồi…trong giây phút lơ là, khinh thường sức mạnh đối phương, tên Chun đã bị ngã, càng xui hơn là hắn ngã nhào lên người tôi…







Thình thịch…thình thịch…

Phù…

Cũng may hắn ta chống tay kịp, không thì tôi thành “bánh tráng mè” mất rồi, nhưng mà…

Thình thịch…thình thịch…

(tình thế gay cấn: Tuệ Như nằm ở dưới, Chun chống hai tay xuống nệm nên ở phía trên và rồi…)







Thình thịch…thình thịch…



…bốn mắt nhìn nhau…



“A, đau quá…A…” vết thương của tôi đã cứu tôi khỏi tình thế khó xử này, nhưng đau thật đấy, vì ngã lên nệm với một lực khá mạnh vả lại còn ngã đột ngột khiến vết thương bị chạm nên rất đau

“Cô…cô không sao chứ?” tên Chun đứng phắt dậy, hỏi gượng gạo. Mà hình như hắn ta đang đỏ mặt thì phải, đúng rồi, trông mặt tên đó lúc này như trái gấc chín vậy, tức cười quá đi. Híhí, tưởng hắn đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi chứ!!! Hahahaha… - tôi bụm miệng cười khiến mặt hắn càng đỏ hơn…Tôi cũng lồm cồm ngồi dậy và…tiếp tục cười…quên béng vết thương đang bị đau của mình…

“Nhường cô đó” zời ạ, nói là nhường tôi cái giuờng mà anh ta dựt phắt cái mền với cái gối và cái gối ôm rồi còn đâu…tài sản duy nhất chỉ còn mỗi chiếc giường. Mặc xác anh ta, trong tủ còn thiếu gì gối. Xem kìa xem kìa…chỉ mỗi động tác trải mền xuống sàn thôi mà cũng không biết làm nữa! Đúng là bó tay với tên “Thái tử bột” này luôn – tôi lắc lắc đầu rồi loạng choạng mở tủ lấy “đồ nghề” đi ngủ. Không ổn rồi, lỡ khi tôi ngủ say hắn ta phát điên lên thì làm thế nào???? Với lại tôi đang bị thương không phản kháng được, chậc chậc chậc, nguy hiểm quá! Phải lấy 2 cái gối ôm mới được, kê bên mép giường phải một cái, mép giường trái một cái, kẻo đêm anh ta… - nghĩ tới đây tôi lắc mạnh đầu, vỗ vỗ vào trán mấy cái…Nhưng dù sao vẫn phải phòng thân…À há!!! Đúng rồi, ai mà thông minh giữ vậy ta?!?! Hehehe, mình có con chuột bông nhìn giống thiệt lắm, ôm cái đó rồi ngủ là an toàn nhất! Hehehehehe!!!!!(nếu mấy bạn không nhớ thì xem lại chap 6 nhé!). Ô, mày đây rồi! Hôm nay mày vinh hạnh lắm mới được ngủ chung với tao đó! Hahahaha!!! (thật ra Tuệ Như rất ghét gấu bông nên dù con chuột này là quà sinh nhật mẹ tặng cô cũng chưa hề đếm xỉa một lần – không giống con gái tí nào!!!)

“Cô…cô…cô cầm con gì vậy hả?” tên Chun đang nằm “phè phỡn” trông thấy con chuột bông thì xanh mặt liền! Hahaha, tôi thách anh dám đụng vào tôi đấy! Khà khà khà!!!

“Đây hả? Là con C-H-U-Ộ-T bông đó!” tôi cố nhấn mạnh từ “chuột” để tăng thêm mức độ “kinh dị”

“Sời! Tưởng gì thì ra là đồ giả! Cô định ôm nó để thủ thân đó hả? Đã nói là đừng mơ tưởng nữa, đi ra tiệm thuốc mua thuốc uống đi cho xuống cơn. Cô mà còn “tổn thương danh dự” tôi nữa thì tôi làm thiệt cho cô biết mặt” tên Chun vênh mặt. Không sợ à? Vậy là “bể show” rồi còn gì!?! Hichic, thôi kệ, hắn đã nói vậy rồi thì mình cũng không nên đụng chạm đến “danh dự” hắn nữa





Tôi ngủ chẳng được gì cả, vì đau vai nên hồi nãy lười không thay đồ ngủ, để lại hậu quả là trằn trọc tới giờ này với cái quần Gin và cái áo sơ mi dày cộm, thời tiết thì nóng nực, vai thì đau, quần áo thì không được thoải mái, làm sao mà ngủ được đây!?!?!...Ngó xuống thì tên Chun đã “chết” từ khi nào rồi, cũng may mà hắn ta không ngáy cũng không chảy dãi – như mình. 1giờ 15phút rồi còn gì…ráng ngủ thôi…

…zzz…

…zzz…

…zzz…

Mình khó chịụ quá, nóng ran cả người…

Mình khó chịụ quá, nóng ran cả người…

Đau quá…

Xót quá…

…Một bàn tay đặt lên trán mình…

…Cảm thấy rất an tâm…

…Nhưng mình vẫn rất rất khó chịu…

…Hình như có ai đó đang chườm khăn cho mình thì phải…

…trong mơ màng…

…là…là ba…







CHAP 16: QUÁ KHỨ ĐAU BUỒN CỦA CÔNG CHÚA NỤ CƯỜI

…ba phải không?...

“Ba…ba ơi!!!...”







“Tuệ Như, tỉnh dậy mau! Tuệ Như…” người tôi có cảm giác bị lay lay bởi ai đó…

…Mệt quá…Thật khó chịu…

“Nhanh lên…” lại tiếng gọi trong lo lắng ấy…

…lờ mờ…lờ mờ…

“Mau ngồi dậy, cô bị sốt rồi, chắc vết thương đang nhiễm trùng đó! Mau lên, tôi đưa cô đi bệnh viện…” giọng nói lo lắng

“Chun hả?...” giọng tôi thều thào, nói không ra hơi, tôi chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên

“Chắc là vết thương bị nhiễm trùng rồi!...Nhanh lên, tôi đưa cô đi bệnh viện…” nói rồi tên Chun đưa tay nhấc tôi dậy

“Thôi! Tôi…tôi không sao đâu…anh định nói với bác sĩ đây là vết thương do Thần chết gây ra hay thú hoang hả?” tôi cười đau đớn

“Trời ạ, giờ này mà còn nói nhảm được, tôi có cách của tôi!” nói rồi tên Chun đưa tay định bế tôi lên

“Đừng! Tôi sợ bệnh viện, mình…mình đừng đến bệnh viện…được không…tôi không muốn nhìn thấy nó đâu! Đừng mà!” tôi đẩy tay tên Chun ra

“Đừng trẻ con thế nữa!”

Tôi cương quyết không đến cái nơi đầy lo sợ và đau đớn đó, nhất định không đi… Tôi vật người nằm xuống, thở thều thào, nước mắt đang ứa ra và chảy dài trên má…

“Mẹ…mẹ tôi…và…và cả tôi nữa đã rất sợ nơi đó rồi…nên xin anh…xin anh đừng đưa tôi đến đó nữa mà! Huhuhu, tôi còn chịu được…, tôi sẽ ngồi dậy cho anh sát trùng…cho anh chườm đá…được không? Đừng bắt tôi tới đó mà! Huhuhuhu…” tôi bật khóc, nói trong nghẹn ngào

“Trời ơi…” Chun bất lực dậm mạnh chân xuống sàn rồi bỏ đi xuống lầu… Chỉ còn lại mình tôi, mình tôi trong đau đớn lẫn thể xác và tinh thần… Huhuhu…cái khoảnh khắc đó…cái khoảnh khắc bất lực đó đã khiến tôi đau đến nhường nào…nhìn mẹ ruột mình nằm trong phòng mổ mà bản thân chỉ biết ngồi khóc…Khoảnh khắc đó…chính lúc đó tôi đã mất đi mẹ ruột mình trong vô vọng. Đứa bé 4 tuổi thì làm được gì chứ? Chỉ có thế níu kéo sự sống của mẹ mình trong nước mắt, sợ sệt và đớn đau…Mẹ ơi…mẹ ơi…mẹ của con…Huhuhuhu…Tôi rất sợ bệnh viện...Huhuhu…mỗi lần đến đó tôi đều nhớ đến mẹ…nhớ đến giây phút xé ruột xé gan ấy…

“Huhuhuhu…huhuhu…”

“Cạch…cạch…chúng tôi đã cố gắng hết sức, mọi người hãy vào trong nhìn mặt bệnh nhân lần cuối!Rất xin lỗi” bác sĩ lắc đầu rồi chán nản bỏ đi, chỉ còn…

“Mẹ ơi…mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi…mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi…Huhuhuhu…”

“Tuệ Như! Cháu đừng khóc nữa, dì sẽ luôn ở bên cháu! Được không? Nín đi, nín đi cháu. Kể từ giờ phút này, dì sẽ làm theo di nguyện của mẹ cháu, nín đi, dì sẽ thay thế, bù đắp tình thương và làm mẹ của cháu! Nín đi mà, nín đi, huhuhuhuhu…huhuhuhu…chị ơi…chị của em…Tuệ Như à!!! Dì thương, dì thương…ngoan nào!!!Huhuhu…”

Huhuhuhu…khoảnh khắc ấy như một cơn ác mộng càn quét trái tim non yếu của một đứa trẻ 4 tuổi, năm lên 1 thì mất đi người cha mà bản thân còn chưa ý thức được nét mặt ông ấy! Chỉ nương tựa vào mẹ, người mẹ thân yêu, người luôn bảo vệ và đau đớn thay người đó cũng bỏ tôi mà đi, phải làm sao? Làm thế nào đây? Huhuhuhu,…Tôi luôn tự an ủi mình, tự bảo vệ mình, và tôi vẫn sẽ như thế nếu như không có người em sinh đôi của mẹ thay mẹ chăm sóc tôi…Tôi luôn tự nhủ rằng người có khuôn mặt giống y chang ấy chính là mẹ, chính là mẹ, tôi đã phải vượt qua những tháng ngày đau đớn ấy khổ sở đến nhường nào! Sốc nặng đến thế nào! Cơn bão tinh thần khốc liệt đã đổ ập xuống mái ấm của tôi, khiến một đứa trẻ mới chỉ 4 tuổi đã mồ côi, đã nếm mùi vị đắng cay của một cuộc sống không gia đình…Phải chi tôi không bất hạnh như thế! Phải chi lúc ấy tôi đã có đủ khả năng làm phẫu thuật! Phải chi dì có lá gan phù hợp để cấy ghép mà cứu sống mẹ tôi! Phải chi tôi không có mặt trên đời này để khỏi phải nếm mùi đau đớn! Hàng loạt cái “phải chi” khiến tôi trào nước mắt, xót xa, dằn vặt. Tôi đã dồn hết tình thương yêu, niềm kính trọng cho dì – người mà hiện giờ tôi gọi là mẹ, người mà đã cùng tôi, đã thương tôi, đã giúp tôi vượt qua tất cả, cồng lưng gánh vác nuôi lớn tôi từng ngày. Tôi vô cùng có lỗi với dì bởi chưa một lần xem dì như mẹ ruột…Làm sao tôi làm được chứ!...Làm sao tôi quên đi được nỗi đau dằn xé hằng ngày trong tim cơ chứ!...Từ lâu tôi đã quên mất sự yêu thương của mẹ rồi…tôi cố tình quên đấy…bởi, tôi không muốn nhớ đến nó để mỗi đêm phải khóc trong đớn đau, trong quằn quại…Tôi cần lắm sự ủ ấp của mẹ…cần lắm cánh tay ấm áp ôm tôi vào lòng…nhớ rất nhớ cái nụ hôn mẹ trao cho trước khi đi ngủ…Tất cả những điều ấy tôi vẫn còn ghi như in…quên sao được chứ! Nó đã khắc vào tim tôi rồi, nó cứ nhói lên, nhói lên khiến tôi đau đớn…Để rồi từng ngày…từng ngày tôi lớn lên trong cái vỏ bọc hồn nhiên và lạc quan…để tôi phải đeo cái áo giáp ngụy trang luôn tươi cười và xem dì chính là mẹ…Tôi như thế đấy, mỗi khi bị chạm vào nỗi đau tôi như một con thú hoang bị trúng đạn của bác thợ săn, mỗi khi nhớ lại quá khứ tôi không thể khóc, vì tôi đã khóc quá nhiều, khóc trong đêm, trong giấc mơ, và cả trong tim nữa…Mẹ ơi, ba ơi…con bị ốm rồi! Sao 2 người không ở lại mà săn sóc cho con chứ?; Mẹ ơi, ba ơi…con đói quá! Nhưng con không dám nói với dì vì dì đã quá mệt mỏi vì con; Mẹ ơi, ba ơi…con buồn quá! Con nhớ 2 người đến chết được, con đau lắm, co khổ lắm, con lạnh nữa, con cần sự ấm áp của gia đình, con cũng muốn được như tụi bạn được đầy đủ ba, mẹ. Con yêu dì nhưng dì không thể lấp đầy khoảng trống trong tim con được…Đó là những điều tôi đã kêu than, rên rỉ mỗi đêm về, khóc nhiều lắm, khóc không ngừng nên bây giờ tôi đã chai sạn, không còn muốn nhớ về nó nữa. Tôi tự trách ông trời sao quá trêu người, giáng cái họa ấy xuống trên tôi! Tôi cũng tự hỏi, hạnh phúc ở đâu? Yêu thương ở đâu? Sao nó chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi? Sao nó chẳng đến để khiến tôi nở nụ cười thật sự?... Huhuhuhuhu…huhuhuhu…- tôi khóc một mình, khóc vì buồn, vì đau, vì cái giá của hạnh phúc quá đắt mà tôi phải trả từ khi lên bốn đến giờ…nhưng cuối cùng vẫn là con số 0 – một số 0 vô vọng đè nặng thêm vết thương lòng đang quặn lên từng cơn…Huhuhu…Hước…Huhuhuhu…

“Cạch…Mau ngồi dậy tôi băng bó cho cô!” Chun đẩy cửa bước vào

“…Hichic…Huhuhuhuhu…”

“Cô khóc à?” Chun tiến đến gần, lấy tay sờ lên trán tôi rồi hỏi

“Không…Tại tôi khó chịu và đau thôi!” tôi vội chùi nước mắt, những giọt nước mắt đắng chảy ra từ trái tim khô cằn…

“Cô sốt cao đó! Phải rửa vết thương ngay mới được, mau đi thay cái áo nào đó hở vai ra đi!”

“Ừ…” tôi gật nhẹ đầu rồi lồm cồm bò lên, Chun để tay sau gáy nhẹ nhàng đỡ tôi dậy. Tôi bước đi loạng choạng, chóng mặt quá…

“Ớ…có sao không?” tôi ngã vào người Chun…



“Anh làm gì vậy?”

“Cô đi còn chẳng được nữa là! Mở tủ lấy áo đi!” Chun đưa tay bồng tôi lên, theo phản xạ tôi dơ tay choàng cổ anh ta, khuôn mặt đầm đìa nước mắt thoáng chút ngạc nhiên…Anh ta bế tôi lại đứng trước tủ gỗ, tôi mở cửa đưa tay lấy cái áo ba lỗ, đầu óc quay cuồng suýt nữa thì đập đầu vào cái gái treo quần áo bên trong…Anh ta lại tiếp tục bồng tôi vào tolette, đặt tôi ngồi lên nắp bồn cầu rồi đi ra ngoài đóng hờ cửa…

Mình phải nín thôi! Khóc trước mặt anh ta xấu hổ chết đi được…



“Cóc cóc…Này, xong thì gọi tôi, đừng có mà ngất luôn ở trong đấy đó!”

“Tôi xong rồi…” tôi thều thào, với tay cầm cái áo sơ mi mới thay ra

Và cũng y như lúc vào, hắn ta nhấc bổng tôi rồi bế ra ngoài, đặt tôi ngồi lên giường…Bây giờ đầu tôi rất đau, vai cũng đau nữa, cảm giác khó chịu vô cùng nên chẳng quan tâm gì, cũng không biết ngượng ngùng…





“Biết ngay mà, chảy nước vàng rồi! Vì vậy mới sốt cao đến thế!” tên Chun vừa tháo miếng gạc vừa lèm bèm nhăn nhó

“Hừ…hừ…” tôi thở dốc





“A…Đau…đau quá!” tôi chết điếng được khi tên Chun tưới oxi già lên vết thương, ấy vậy còn lấy miếng bông miết mạnh để lau nước vàng. A…Đau quá đi mất…

“Biết đau rồi à?”

“A…Anh…anh làm gì thế hử?” không biết tên Chun đổ thêm thứ thuốc gì mà tôi có cảm giác như vai mình đang bị đứt rời ra vậy, như có hàng ngàn con dao đang “bằm” cái vai tôi…

“Thuốc gì tôi cũng chẳng biết! Cô bán thuốc nói là cái này dùng để rửa vết thương bị nhiễm trùng nên tôi mua về thôi!” tên Chun nói giọng nhỏ nhẹ. Mà lấy đâu ra tiền anh ta mua chứ ?!? A…Đau quá – và cơn đau lại cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi

“Hóa ra…Ưuuu…hóa ra…nãy giờ…Hừ…nãy giờ anh đi mua thuốc đó hả?” đau quá nên tôi nói cũng không ra hơi

“…”

“A…Ư…”

“Khoác áo vào rồi nằm xuống cặp nhiệt độ!”

“…” làm theo

1phút…

5phút…

10phút…

“38 độ 8!!! Cao đấy, tăng độ thêm thì chỉ có nước cấp cứu!!!” Chun cầm cái cặp nhiệt độ lèm bèm

“Cám ơn anh! Hồi nãy là anh chăm sóc tôi à?” tôi hỏi thì thầm

“Chứ ai vào đây! Nghĩ là ba cô hả? Sốt mà cũng nói mớ được nữa!”

“…” vậy mà mình cứ tưởng là ba cơ đấy! Phì, tức cười thật, lần đầu tiên có người săn sóc mình như thế từ khi chính thức là trẻ mồ côi! Hơhơ…

“Anh cũng biết chăm sóc quá ha!” tôi đặt lưng nằm xuống, nói đùa cho nhẹ bầu không khí… (bó tay)

“Ngủ đi”

“…”





…zzz…

…zzz…

…zzz…

…không còn khó chịu nữa…

…mình cảm thấy thật thoải mái…

…vui…

…hạnh phúc…lần đầu tiên đấy!!!...

…zzz…

CHAP 17: SỰ TRỞ LẠI TỪ BÀN TAY TỬ THẦN

...zzz…

…zzz…

…lờ mờ…lờ mờ…

Tôi mở dần đôi mắt chào ngày mới, nắng rọi qua khe cửa sổ đã đánh thức giấc ngủ của tôi, nhướng lông mi nhìn chung quanh…phòng của tôi…ngay dưới phía bên trái giường tôi, tên Chun đang ngủ say…chắc đêm qua hắn chăm sóc tôi mệt quá nên thiếp đi rồi…vai tôi vẫn còn đau lắm…trán không còn nóng nữa…trong người hết khó chịu rồi…tôi ườn èo một tí rồi nhìn đồng hồ…10 giờ 30 phút…ặc ặc…

“Chết rồi! Happy Day…” tôi la toáng lên và hình như đã gián đoạn giấc ngủ của ai đó thì phải…

“Ưư…cái gì thế hả?” Chun vươn vai một cái rồi hi hí đôi mắt quay sang nhìn tôi, trông hắn lúc này phải nói là… cực kì cực kì dễ thương…

“Happy Day vẫn chưa mở cửa…”

“Sời! Tưởng gì!” tên Chun nói một câu “bất cần đời” rồi quay sang bên kia ngủ tiếp

“Này! Trưa rồi đấy!” tôi gọi

“Cô biết tối hôm qua mấy giờ tôi mới được ngủ không hả?” Chun nói giọng uể oải

“Ờ quên…Hêhê…dù sao cũng cảm ơn anh…Hêhê…” tôi cười trừ

“Đúng là!” Chun điên tiết ngồi bật dậy

“Không ngủ nữa à?”

“Ngủ được nữa sao?”

“…”

“Cô bán thuốc dặn ăn sáng no mới được uống thuốc, cô tự xuống làm đồ ăn đi!” Chun bước dài mệt mỏi về phía nhà vệ sinh, miệng lèm bèm căn dặn…

Hichic, vai mình như vầy làm sao tự nấu nướng được?!? Hắn có bị “thông minh” không đấy?!? Bình thường trong mấy bộ phim Hàn Quốc, lúc cô gái bị thương thì chàng trai phải chuẩn bị bữa sáng chứ! Đúng là cái đồ “thiếu văn hóa điện ảnh”

Đợi hắn “biến” khỏi tolette, tôi mới lò mò vào trong làm VSCN tuy có hơi khó khăn vì phải làm mọi thứ bằng tay trái nhưng biết sao được…Xong xuôi đâu đấy tôi bước xuống nhà tự “chăm sóc” bao tử…

“Thái tử…Cô Tuệ Như…” một giọng mệt mỏi phát ra từ phía ngoài cửa…hình như là…Lui…Chết, tôi quên mất, bình thường Happy Day phải mở cửa từ 8giờ 30 mà bây giờ đã 10giờ 45 rồi…Vậy là anh ta đứng đây “gào” từ sáng tới giờ đó hả??? Chậc chậc, tội nghiệp Lui quá. Rõ khổ, tên Chun cứ đứng như trời trồng trước cánh cửa, mặt thì cứ đực ra mà không biết phải làm thế nào!?!

“Cạch…cạch…” tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn tên Chun rồi “xử lí” cái cửa

“2 người có biết tôi đứng ở đây bao lâu rồi không?” một giọng uể oải pha chút răn đe, Lui nói rồi cầm cái bọc gì đó vào trong

“Hêhê, xin lỗi nhé! Tại…”

“2 người mau ra đây ăn cháo đi! Mà hình như nó không còn nóng nữa! Để tôi đi hâm lại!” tôi chưa kịp nói hết câu thì giọng mệt mỏi của Lui xen ngang vào, anh ta lấy từ trong cái bọc mang tới một cái cà-mên 3 ngăn, mở nó ra rồi đặt trên bàn

Một lúc sau chúng tôi cùng ngồi ăn sáng, hôm nay Happy Day đóng cửa…

“Tối hôm qua cô có sao không?” Lui hỏi thăm tôi

“Chẳng sao? Chỉ sắp chết thôi!” tên Chun xen ngang nói một câu vô cùng “có duyên”

“Hên là giờ cô vẫn còn ngồi đây ăn sáng được đấy? Cũng may là cô gặp được Thái tử đó! Biết không, ở Darkland anh ấy là một quân y thứ thiệt đấy, mỗi lúc có chiến tranh là một tay Thái tử, nhẹ thì xử lí vết thương một cách cực chuyên nghiệp, nặng thì dùng phép thuật để hồi phục nội công cho các chiến sĩ, phải nói Thái tử là một thiên tài!” Lui dơ hai ngón cái lên ca ngợi tài năng tên Chun. Khỏi phải nói cũng biết mặt tên Chun lúc này ra sao rồi… Cũng phải, vết thương của tôi đã đỡ đau hơn đều nhờ vào công lao của hắn!!!

Ăn xong, Lui mang “đồ nghề” đi về, tên Chun thay gạc, cho tôi uống thuốc rồi cũng ra về luôn. Chỉ còn mình tôi trong căn nhà…

CHAP 18: TỬ THẦN LÀM VỆ SĨ

Tôi nằm dài trên chiếc giường của mình…đêm hôm qua…rõ ràng tôi đã trông thấy ba đang đặt tay lên trán tôi…sao lại biến thành Chun cơ chứ?!? Cũng phải thôi! Không thể phủ nhận rằng ba tôi đã không còn trên cõi đời này nữa…chắc tại sốt cao quá…nhưng hôm qua tên Chun chăm sóc tôi chu đáo thật, chườm đá, đo nhiệt kế, thay gạc cả uống thuốc nữa…tôi cảm kích hắn vô cùng…lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp…lần đầu tiên tôi nếm được mùi vị hạnh phúc từ khi mẹ qua đời…Cảm giác ấy lạ lắm, nó như một luồng hơi ấm thổi qua trái tim lạnh lẽo của tôi, phá nát cái vòng gai ràng xung quanh trái tim ấy để tôi có thể cảm nhận, lâu rồi tôi mới vui như thế này! Thì ra, tôi đang thiếu, thiếu trầm trọng sự ấm áp của gia đình, của tình yêu thương…Ấy, tôi quên béng mất là tên Chun cũng bị thương, tay hắn toàn vết thương do mấy mảnh vỡ đâm vào lại còn chảy máu rất nhiều nữa…vậy mà…vậy mà tôi chẳng thèm để ý, tôi vô tâm thật…mong rằng tay anh ta mau lành lại… Thật sự hôm qua tôi đã rất rất sợ khuôn mặt ác ma ấy của Chun, tôi vẫn chưa hỏi hắn xem liệu khuôn mặt ấy có phải là khuôn mặt thật của hắn hay không nữa!?! Nhưng dù sao, Chun đã chăm sóc cho tôi, chứng tỏ anh ta không đáng sợ tí nào, không phải là quái vật, phải…trong mắt tôi anh ta không phải Thần chết cũng không phải ác ma hay quái vật gì cả…anh ta là người duy nhất khiến tôi có cảm giác ấm áp từ sau khi ba mẹ tôi qua đời…Mẹ (người dì) cũng đã khiến tôi như thế nhưng điều đó không trọn vẹn, chỉ một tí thôi…không nhiều như tên Chun kia…Ờ ha! Không biết hôm nay mẹ có về không?!?...Nghĩ đến đây không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, và khi tỉnh dậy thì đã 6giờ tối. Tôi sẽ còn ngủ tiếp đấy, nếu không có tiếng gọi của mẹ từ dưới nhà…

“Tuệ Nhưuuuuuu…xuống mở cửa cho mẹ đi con…”

“Dạ, con tới liền đây!” tôi phóng xuống nhà với vận tốc “ánh sáng”

“Cạch…cạch…Mẹ mới về” tôi mở cửa

“Ừ!” mẹ gật đầu rồi bước vào nhà, cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế

“Ngoại có sao không ạ?” tôi hỏi

“Bà bây giờ yếu lắm, mới xuất viện hồi sáng, dạo này lại thường xuyên bị ngất xỉu, mẹ cũng chẳng biết phải làm sao! Mẹ khuyên bà lên đây chữa trị nhưng bà có nghe đâu, bà chỉ thích những nơi thanh bình thôi…Khổ thật!” mẹ nói giọng ngán ngẩm

“Ơ, hôm nay con không mở quán à?” mẹ đưa mắt nhìn khắp phòng, vẫn tinh tươm (bởi Lui đã thu dọn hết cái bãi chiến trường từ tối hôm qua), bàn ghế ngay ngắn, cũng chẳng có chén bát gì để trên kệ cả (bể hết rồi còn gì). Bình thường thì mỗi khi bán xong, trên kệ có để mấy cái chén đựng những lát thịt bò do ngày hôm đó còn thừa lại, hoặc mấy tô đựng sốt dùng cho món mì Ý để mẹ chế biến lại, nhưng mấy cái bát để trên kệ của ngày hôm qua đã bị tên Chun cho đi chầu trời hết rồi, hôm nay cũng chẳng buôn bán gì nên trên kệ trống trơn (dấu hiệu không mở cửa tiệm)

“Dạ, tại tối qua con bị sốt, để quán cho 2 người bọn họ thì không yên tâm nên tạm đóng cửa hôm nay! Mẹ đừng mắng con nhá!” hichic, mẹ ơi, có mở quán thì cũng có chén dĩa gì để cho khách ăn đâu, không lẽ để họ ăn theo kiểu “cái bang” sao?!? Với lại, con ngủ dậy lúc đó đã trưa trời trưa trợt rồi, thôi nghỉ cho “phẻ”

“Mắng gì chứ! Mày bị sốt làm sao mẹ nỡ mắng! Sao rồi, đỡ chưa con, đã uống thuốc than gì chưa? Trong người thấy thế nào?” mẹ đưa tay lên trán tôi, hỏi dồn dập lo lắng

“Dạ con không sao đâu ạ! Hồi sáng con uống thuốc rồi!” ấy chết! Nói mới nhớ, tên Chun dặn mình uống thuốc ngày 3 lần sau khi ăn no, mình uống được một lần xong “ngủ, nghỉ, phẻ” tới giờ này luôn…Haizz, rõ khổ…Tôi chẳng dám khai cho mẹ là mình bị thương ở vai, kẻo mẹ lại xem rồi rồi ngất xỉu luôn cũng nên, hichic, tha lỗi cho con, vì “an toàn thần kinh” của mẹ nên con tạm thời che dấu…Mẹ mà nhìn thấy chắc lại tưởng Thảo cầm viên thả cho thú rừng chạy hoang, chạy tới Happy Day “cào, cấu, cắn, xé” tôi cũng nên…Rõ khổ…


» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Duck hunt