Truyen teen - Vampire king ma cà rồng hoàng gia trang 6
Chap 26
Bước vào lớp, Debor khá bất ngờ. Phòng học rộng như vậy lại không có lấy 1 cái bàn, 1 cái bảng hay1 cái gì đại loại như thế. Nếu không có biển lớp, chắc chắn cô sẽ lầm tưởng mình lạc vào phòng để dụng cụ mất. Đặc biệt, lớp chỉ có 10 người, đã vào học lâu rồi mà, không lí nào lại chưa kịp đến. Suy nghĩ đầu tiên"đây liệu có phải là 1 lớp toàn học sinh cá biệt không nhỉ?"
Khoảnh khắc cô gái nhỏ bước vào lớp cùng Rita, không khí như đông cứng lại rồi bất chợt vỡ oà
- De...Lilith thái nữ
1 co gái xúc động chạy tới, ôm chặt cô
- mình...Lebida nè
- mình là Bastu
.....
Điệp khúc "mình là"....được vang lên lần thứ 8 thì đám người kia cũng kịp bước tới, 1 người 1 cái ôm, xoay cô gái nhỏ đến chóng cả mặt. Họ thi nhau tiến đến, ôm cô đến nghẹt thở, hoặc xiết tay cô tưởng như gãy tay. Vẫn biết vampire khỏe mạnh hơn người nhưng cô chỉ vừa mới tới cái thế giới này thôi mà. Cô vẫn còn là 1 con người không hơn. Chưa kể, tại sao tất cả đều biết cô?
- thái nữ
1 người đàn ông đựng tuổi cúi rạp trước cô. Thấy 1 người đáng tuổi cha thi lễ trước mặt mình, Debor có chú bối rối, có lẽ là thầy giáo
- thầy, đứng lên đi. Em...em là học sinh mới
- tôi đã được thông báo về việc này rồi
Cynus và Ken bước vào
- dạy luôn đi
Tội nghiệp ông thầy, học sinh của ông đều là những đại quý tộc chứ. Sau 1 hồi nghe thuyết giảng đến ngủ gật tới nơi, cái tai của Debor mới được tạm nghỉ. Thế nhưng, cô gái nhỏ vẫn đang quay cuồng với mớ suy nghĩ hỗn độn
.............................
- ngủ ngon, Deby
Rita kéo chăn, nhắm mắt lại
- khoan đã, Rita
- sao thế?
- mình muốn, hỏi cậu vài chuyện
- ok. Về lớp mình hả?
- ak ukm
Cô hơi ngập ngừng
-lớp chúng ta toàn là những đại quý tộc, nhưng chỉ có anh Ken, cậu, Cynus và người của hoàng gia
- tại sao? Ở đây phân biệt đối xử thế sao?
Rita hơi ngẩn người
- mình có nghe nói, thế giới con người có nhân quyền gì đó, phải không?
- đúng rồi
- Deby của tôi ơi, cậu cần phải biết thế giới này cao hơn thế giới kia và chúng ta thì hơn hẳn những con người tầm thường đó. Họ chẳng thể nào có khả năng phục hồi, chạy như gió, sức khỏe phi thường hay đẹp như Vampire chúng ta. Không và không
- Rita, đừng quên mình là 1 con người
- không. Chỉ là ở tạm thôi
- tạm cũng đã 16 năm, đó tuyệt đối không phải là thời gian ngắn
- Deby, đối với thế giới này, thế giới của-chúng-ta thì, 16 năm, chỉ là 1 cái chớp mắt không hơn
Im lặng, khá lâu sau, Debor mới lên tiếng
- có nhiều lúc mình cảm thấy thật lạ. Trong người mình dường như tồn tại 2 linh hồn có tính cách gần tương đồng nhau vậy...
Rita hơi giật mình, cánh tay bỗng run rẩy. 1 cơn gió thổi qua. Nhận thấy sự khác thường ấy, những hoảng hốt vô hình trong cô bạn, cô gái nhỏ lo lắng
- sao vậy?
Biết trả lời thế nào cho đúng đây? Thời điểm này chưa thích hợp để giải đáp những thắc mắc của cô. " ngàn vạn lần xin lỗi, Deby. Mình thật sự không muốn giấu bạn, chỉ là bất đắc dĩ "
" cô ta đang hoảng hốt" 1 giọng nói vang lên
- ai, ai đó?
Chính Debor cũng hoảng hốt, giọng nói rất quen nhưng lại có phần sắc lạnh uy quyền khiến cô gái nhỏ run rẩy khi chợt nhận ra: đó là giọng của chính cô. Chưa hết, nó vang lên từ trong chính bộ não của cô
- Ri...Rita, cậu, có nghe gì không?
Co gái nhỏ có chút khẩn cấp, vội vàng bật đèn lên, mồ hôi sớm đã tuôn đầy trán
- nghe gì cơ?
Rita nhíu mày, giọng nói ổn định, có vẻ mệt mỏi, kèm theo thở dài
- giọng nói kia
- cái gì? Giọng nào sao mình không có thấy?
- sao? Không lẽ mình chưa ngủ đã bị nằm mơ?
- mộng du rồi
Rita chép miệng, đưa Debor rời xa vấn đề. Tay quạt quạt, đem mồ hôi lau sạch giùm Debor
- chắc thế
Thả phịch người trở lại đệm, Debor mệt mỏi miễn cưỡng nhắm mắt
- ngủ ngon
Nằm trong bóng tối, cô thiếp đi rất nhanh. Giấc ngủ ập đến, chập chờn đầy mộng mị, mà đó lại là ác mộng
Cô thấy mình đang đứng ở giữa cánh đồng rất đẹp, xung quanh toàn là hoa oải hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi. Thật dễ chịu. Co tham lam hít 1 hơi dài, đem luồng thanh khí tràn đầy lồng ngực. Hài lòng đưa mắt nhìn quanh, cô phát hiện 1 lâu đài thật đẹp, cao to tráng lệ. Nhất định là tiên cảnh
Từng bước 1 tiến đến lâu đài, cô nhận ra nó càng hoành tráng lộng lẫy hơn trong ánh chiều. Cảm giác đế vợi cô rất chân thật, hung hăng tự nhéo mình 1 cái, Debor xác định mình không phải đang nằm mơ hay mộng du gì cả, nó là sự thật
Không 1 bóng người cản đường, cô gái nhỏ đâm sợ. 1 nơi đẹp như thế này khẳng định không có bỏ hoang đi. Nếu có, chắc chắn là lâu đài ma ám (trí tưởng tượng không tồi)
Nắm chặt vạt váy, thu hết can đảm, đi tiếp. Nếu thật sự có ma, cản đường cô sẽ liều mạng. Lâu đài này không khám phá sẽ rất phí. Woa, thật không nghĩ tới bên trong lại đẹp như thế. 1 hành lang nhỏ ngay lập tức thu hút Debor, khiến cô phải chú ý đến. Có rất nhiều đèn thắp dọc hành lang dài và hẹp. Ánh sáng lập lòe, có chút chao đảo dù không hề có gió. Thật là rối rắm đúng như 1 mê cung, nhìn thế nào cũng không ra cấu trúc
Hít 1 hơi thật sâu, co gái nhỏ từng bước đi vào địa đạo
Chap 27
Từng bước 1, cô đi từ từ vào sâu hơn. Đến cuối con đường dài hun hút, 1 căn phòng được thắp nến sáng trưng, làm sáng rỡ toàn bộ căn hầm tối tăm
1 luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu sáng 1 chiếc giường bằng đá quý. Debor bước lại gần...
- De...Deby
Chiếc giường lớn, căn phòng sáng trưng cùng tầng hầm tối biến mất. Bên trên là vẻ mặt hoảng hốt của Rita
-Deby, cậu làm sao thế?
- mình...nằm mơ sao?
Hả???? Rita ôm ngực
- cậu...toát nhiều mồ hôi quá
- sao?
Debor quyết định kể tất cả cho Rita
- vậy đó. Đúng lúc mình định nhìn kĩ thì cậu lay mình dậy
Rita tặc lưỡi ra chiều tiếc rẻ, cô đưa tay đánh nhẹ vào gáy cô bạn. Khỉ thật, mồ hôi của mình cũng vã ra như suối rồi. Thật may mắn là cô gái nhỏ chưa có quan sát được gì. Rita chợt hoảng hốt khi nghĩ đến hậu quả của nó. Đợi Debor ngủ say, Rita mới rón rén qua phòng tranh kế bên dùng siêu năng lực kêu gọi cuộc họp kín
Jacob, Michel, Cynus, Vilus cùng Rita ngồi quanh chiếc bàn tròn. Trên mặt ai nấy đều lộ nét mệt mỏi, căng thẳng
- phong ấn sắp hết hiệu lực rồi
- đồng nghĩa với việc Demon sắp thức giấc
1 sự im lặng u ám đáng sợ bao quanh không khí trong phòng
- phải hành động trước. Nếu không ta sợ sẽ không kịp
Nam tước Authur đi từng bước vào phòng
- papa
Jacob giật mình, làm sao ông có thể biết cả bọn đang ở nơi này
- tại sao lại giấu ta?
Quét ánh nhìn qua Jacob, anh rùng mình nhẹ 1 cái
- lâu đài có gián điệp
..................
Cánh cửa khép hờ khẽ mở, ánh trăng chiếu sáng 1 bóng đen đứng trầm ngâm nơi cửa phòng. Tà áo khoác bay phần phật trong gió đêm, đôi mắt sáng chăm chú ngắm bóng hình xinh đẹp của người con gái trong phòng. Cô đang ngủ say, mái tóc dài thả bung chạm xuống đất. Bóng đen bước vào phòng, đưa tay vén mái tóc dài lên. Đôi môi cúi xuống chạm trán cô, thì thầm
- nhớ em quá
Ngón tay dài của người đó nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt nhỏ, ánh mắt đem theo nhung nhớ, đôi môi mỏng không nhịn được mà nhếch lên, cúi sâu hơn lần tìm đôi môi của người con gái đang say ngủ
- ai?
Rita đứng nơi cửa phòng, rất nhanh di chuyển đến túm lấy cổ áo của người lạ mặt
- Vic
Người kia rốt cuộc mấp máy môi, đưa tay đẩy Rita ra
- sao anh lại ở đây?
- thăm nhóc này
Chiếu tia nhìn đầy yêu thương về phía cô gái nhỏ, Vic bất giác ngây người khi thấy cô thản nhiên chụp lấy ngón tay anh và...mút
- Rita, mình muốn ăn kẹo
Vic suýt xỉu ngay trên sàn nhà, cầm ngón tay anh gọi tên Rita rồi coi nó như kẹo mút sao?
- Deby, đc rồi, buông ra đi
Như 1 chú cún nhỏ, Debor "liều mạng" nhất quyết giật tay Vic lại
- trời ơi, sao cô nhóc này khoẻ dữ ta?
1 tia ái ngại dâng lên trong mắt Rita
- sắp đến nguyệt thực máu rồi
Sao? Vic hơi sững lại
- anh Ken mới lên núi chiêm tinh quan sát chuyển động tinh tú. Vừa họp, anh đã vắng mặt
- tôi có lí do mà
- lí do của anh là đây ak?
Hất tia nhìn về phía cô gái nhỏ, Rita hơi nheo mắt khi thấy anh không ngần ngại ôm đầu Debor đặt lên trên đầu gối mình, tay luồn vào mái tóc dài vuốt nhẹ
- sao? Đừng nói cô nhìn chúng tôi thầm ghen tị nha
- có sao
Rita nhún vai, ngồi xuống giường, đặt đầu cô gái nhỏ xuống gối
- này, cô...
- đừng tưởng bở, chẳng qua, tôi nhớ Vilus thôi
Chỉ 1 cước, Rita nói xong liền đưa chân đạp bay Vic ra xa giường
- biến. Tôi còn phải ngủ, nhất là Deby
- khỏi đuổi, biến liền. Tôi muốn ở chung với Deby, đâu có hứng với cô
Phất vạt áo choàng dài, Vic đi biến vào màn đêm. Trùm chăn cho cô gái nhỏ, Rita bỗng lẩm bẩm
- sắp bắt đầu rồi. Thánh chiến và cuộc chiến hoa hồng
Rita bỗng ôm cô bạn của mình, 1 giọt nước mắt lăn ra khỏi mi. Cuối cùng, chỉ có Deby của cô đau khổ nhất...khi tất cả kết thúc
............
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng đầu tiên không sao lọt được vào phòng để đánh thức cô chủ nhỏ của mình dậy
Két
Cánh cửa khẽ mở, 1 cô gái giúp việc nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ kéo 1 ít rèm ra. Vampire chỉ thích ứng được với ánh sáng yếu, nhưng Debor lại vốn mang sức khỏe của con người, cô cần ạnh sáng. Luồng gió xuân thổi vào, lay động tấm rèm, mang theo hơi thở ban mai thuần khiết làm cô gái nhỏ trên chiếc giường lớn mở choàng mắt
- Aaa, oppa...
Ngáp 1 cái thật dài, cô không thèm che miệng mà quay sang kiếm bóng hình ông anh trai yêu quý
- A, xin lỗi đại tiểu thư, tôi...
Ôi, ngại quá, tất cả những cử chỉ không đẹp mắt lúc nãy của cô nằm toàn bộ trong tầm mắt của cô gái này rồi. Thật mất hết hình tượng
.............
- Rita, chán bạn quá. Sao không đánh thức mình dậy chứ?
- nhìn kìa, đáng ghét quá đi. Ngồi xuống măm chút đi. Không sợ bụng biểu tình à
Michel vui vẻ cười với Debor, 1 nụ cười dành cho đứa em gái. Nét tinh nghịch trên môi cô vụt tắt để nụ cười gượng thế chỗ. Nhận ra vẻ mất tự nhiên trên nét mặt cô em gái cưng, Jacob bực mình lừ mắt nhìn Michel làm anh cứ đớ người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra
- cưng, ngồi kế anh đi
Cynus bỗng thích dằm nát đĩa bánh trong tay, Ken bỗng muốn dùng năng lực bóp nát cánh tay đang kéo cô gái nhỏ lại gần kia, Vic lại muốn giết Jacob cùng Michel bằng ánh mắt. Tất cả biểu hiện của họ đều rơi vào tầm ngắm của Rita
..........
Đã 3 tháng nữa trôi qua kể từ khi Debor theo học ở trường, ngày nào cũng tập luyện khiến cô gái nhỏ thực sự mệt mỏi. Nhất là khi Jacob cùng với Michel vắng bóng suốt. Họ đã trở về thế giới kia mà không thèm nói với cô 1 tiếng. Trong lòng Michel, thực sự cô chẳng có 1 xíu xiu chỗ đứng nào cả
- Deby, em sao thế?
Vic chăm chú nhìn cô gái nhỏ qua cặp mắt tinh anh của mình. Không khó để nhận ra cô bé này đang không hề tập trung chút nào vào bài giảng bất tuyệt của ông thầy
- trốn học không?
Đôi mắt Debor sáng lên, nhưng lại nhanh chóng cụp xuống
- sao thế?
- có được không?
Hất mắt về phía Rita cùng Cynus, Debor lại nhìn Vic dò hỏi
- không
Cô gái nhỏ ỉu xìu, đi chơi mảnh sao?
- đi
Vic nháy mắt, chỉ 1 cái búng tay, nhanh như 1 cái chớp mắt đưa Debor biến mất khỏi lớp học
- sao nhắm tịt mắt vào thế? Mở ra đi
Cô gái nhỏ mở choàng mắt
- anh lôi em như 1 con gấu bông thế
- sorry cưng nha
Vic choàng tay lên vai cô, đầu đặt lên vai cô, ngón tay thon dài vuốt nhẹ cằm cô
- nhìn đi
Woa!!!! Mắt Debor sáng lên, cả 1 rừng sala, rộng lớn gấp mấy lần khu rừng cây trái ở lâu đài. Vài cơn gió thổi qua, lay cho mấy cánh hoa nuối tiếc rời cành
- sao anh biết nơi này?
Vic im lặng, ánh mắt xa xăm dõi theo mấy cánh chim
- tình cờ thôi. Ở đây có 1 truyền thuyết nhé. Muốn nghe không?
Truyền thuyết ak? Sao giống mấy rừng phong lá đỏ của Nhật Bản thế nhỉ. Cô rất thích mấy câu chuyện li kì đó nhé. Càng ngày Vic càng giống Jacob nhỉ
- có 1 thiên thần nhỏ, rất đẹp. Cô ấy có 1 đôi cánh đỏ tinh khiết, 1 làn da tuyết mềm, 1 nhan sắc tuyệt vời. Đặc biệt, cô ấy có 1 đôi mắt xanh, rất sâu và vô cùng cuốn hút...
- thật đẹp, giống mấy nhân vật manga nha
- ukm
Vic cười, ánh mắt long lanh nhìn Debor, nhìn lâu đến mức gần như muốn mình bị hút vào đôi mắt kia. Dường như, anh nhìn thấy 1 cô gái khác trong đôi mắt sâu thẳm của cô
- anh...sao thế, Vic?
Ơ...
Cô gái nhỏ vỗ vỗ vai Vic, anh ôm cô chặt quá, nghẹt thở mất
- này...
Khuôn mặt Vic gần kề, chóp mũi chạm vào mũi cô
Xoẹt
1 thứ gì đó đã bay vút qua, rất nhanh, Debor ngửi thấy mùi máu
- Vic, anh...
Kẹp giữa 2 ngón tay Vic là 1 chiếc lông vũ của thiên nga, 1 bên má anh đang rỉ ra dòng máu nhỏ
- Cynus?
Phốc
- giỏi đấy, Vic
Từ trên cây, Cynus nhảy xuống, ôm Debor vào lòng mình
- dám cúp học, lại dám làm ô uế Deby. Cậu muốn gì hả Vic?
Ken cũng thình lình xuất hiện ngay bên cạnh bọn họ. Tay vung lên, 1 luồng ánh sáng đỏ bay ra nhằm thẳng Vic lao tới
ẦM ẦM...
Mặt đất rung lên, đàn chim vội vã bay hỗn loạn ra khỏi rừng. Debor ngạc nhiên, sắc mặt 3 người con trai thật khủng khiếp. Có sự kinh ngạc, pha lẫn nét bàng hoàng. Chuyện gì đang xảy ra?
- cẩn thận, Deby
Quá muộn, 1 mũi tên vàng đã cắm thẳng vào ngực cô gái nhỏ. Debor yếu ớt ngả ra trong vòng tay Cynus
Chap 28
Ken vội vàng ôm lấy cô gái nhỏ, đôi tay anh run lên khi thấy Debor cứ mềm oặt trong tay mình. 1 loạt mũi tên lại liên tiếp lao tới từ mọi phía, Ken vất vả chống đỡ, ôm thật chặt cô gái bên mình. Nhưng không, anh trúng 1 mũi tên rồi. Cắn răng chịu đau, Ken thi triển pháp thuật, làm thành 1 màn chắn bằng ánh sáng, nhưng mũi tên có độc thì phải, nó khiến tấm màn chắn mỏng manh kia run lên rồi biến mất. Anh không thể chống chọi rồi. Nếu là 1 mình thì không sao. Đằng này, cô gái nhỏ này kiên quyết bằng mọi giá phải bảo vệ bằng được bởi trong cô không chỉ có 1 mà là 2...Suy nghĩ của của Ken bị gián đoạn khi Cynus và Vic quay lại
- Ken, làm được không?
Anh gật đầu, nếu có 2 người này thì được rồi. Cả 3 cánh tay chụm vào nhau, 1 luồng ánh sáng mạnh mẽ bao bọc cô gái nhỏ. 1 đoàn người áo đen hiện ra, đông hơn bao giờ hết. Tất cả đều là vam C
- hahah, 1 chút ánh sáng nhỏ nhoi đó mà đòi bảo vệ con nhóc này sao? Bỏ lại nó, chúng mày sẽ được đi
Vic nheo mắt nhìn tên thủ lĩnh vừa phát ngôn như đánh giá hắn rồi chợt bật cười
- khá lắm. Các người mang cô bé đi đi
Vic phẩy tay áo, lớp ánh sáng bao quanh cô gái nhỏ biến mất. Hất mặt với Cynus và Ken, 3 người lùi ra, để tên thủ lĩnh bước tới, hắn vui vẻ ra mặt. Giờ thì chỉ cần đưa tay ra túm cổ con gà con này...cắt tiết là xong. Hắn xoa đôi tay nhớp nhúa, vẻ tiếc rẻ
- người đẹp, chết thế này hơi thảm. Ai kêu em đối đầu với ngài làm chi. Chậc chậc. Thật không nỡ ra tay mà
- bọn ta đi nhé
Vic cười cười, chỉ 1s, cả 3 phất áo biến mất
- aiz. Tưởng hộ vệ của Deborah thế nào. Không ngờ chúng chỉ là 1 lũ nhát chết
Tên thủ lĩnh cười to, hôm nay hắn vô cùng cao hứng. Hoàn thành tốt nhiệm vụ này coi như hắn đã 1 bước leo lên hàng ghế đầu bên cạnh Demon rồi
- Zuzja, xử đi
1 cô gái bước tới, tay cầm kiếm, cúi đầu
- thủ lĩnh, có nên chờ Dạ Tước tới không?
- không cần, Dạ Tước sao? Haha hắn chả còn giá trị gì hết. Xong vụ này chẳng phải chúng ta 1 bước lên ghế vàng sao? Chúng ta sẽ ngang hàng với lão, đâu cần coi sắc mặt của hắn mà hoàn thành nhiệm vụ nữa...
- chắc chắn tự tin thế sao? Orye?
Tên thủ lĩnh giật mình quay lại liền trúng ngay 1 luồng sáng đỏ lao thẳng tới. Máu trào ra khỏi miệng, thân thể hắn tan ra thành bụi thủy tinh rồi biến mất
- kết cục của 1 kẻ phản bội
Người mới tới cúi xuống vốc 1 nắm bụi, 1 chút còn lại của cái xác Orye, phả 1 luồng hơi. Đám bụi liền tỏa ra không gian, biến mất
- Dạ Tước
- tham vọng quá cao sẽ sát thân
Đôi mắt lạnh lẽo vừa giết người lại ánh lên tia vui mừng tràn đầy yêu thương thoáng qua rất nhanh rồi biến mất khi nhìn người con gái nhỏ bé nằm kia, yếu ớt thở, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc dài xõa tung trên thảm hoa anh đào. 1 bức tranh tuyệt đẹp
- Zuzja!
Người con gái áo đen khẽ cúi đầu chờ lệnh. Cô nắm thanh kiếm sẵn sàng
- đưa cô ta về chỗ ta đi
Zuzja đưa thanh kiếm lên, rạch đôi kết giới mà 3 người vừa tạo ra, cúi xuống ôm cô gái nhỏ lên, bay theo người con trai áo đen. Khi tất cả biến mất khỏi khu rừng anh đào, Vic, Ken và Cynus mới nhảy xuống từ 1 cành cây lớn
- kế hoạch thành công
Ken đập tay với Vic và Cynus. Họ đã hoàn thành 1/3 nhiệm vụ, thật dễ hơn cả tưởng tượng
- sai lầm của bọn chúng là quá coi thường chúng ta
- không, tôi nghĩ...sai lầm duy nhất trong toàn bộ chuỗi sai lầm liên tiếp của Demon là đã đưa Deby về đó
***********
Debor thấy mình đang đứng trên 1 cành cây đại thụ, tán lá trải rộng trên mặt đất, cái cây duy nhất giữa chiến trường mênh mông mà mùi chết chóc, thê lương vẩn lên trong không khí. Trên cao, bầu trời u ám và đỏ rực màu máu, thi thoảng lại nhá lên vài tia sáng khủng khiếp. Lặng im theo dõi từ trên cao, cô gái nhỏ sửng sốt nhận ra đôi mắt tự nhiên chợt tinh tường kì lạ. Nó có thể trông xa, rất xa, xuyên qua bụi mờ, rõ từng cánh hoa anh đào lả tả khắp nơi. Và quang cảnh thảm khốc của 1 cuộc giao chiến làm cô lạnh run người. 1 bên là những chiến binh vampire anh dũng, mặc giáp sắt đủ loại với những thanh kiếm thủy tinh sáng loáng. Nổi bật nhất là 2 cô gái trẻ, khoác bộ áo choàng dài thùng thình bay trong gió. Cô đưa tay chặn ngực, bụm miệng để khỏi kêu thét lên khi thấy 2 người con gái đó giống nhau và giống cô 1 cách kì lạ. Cô gái mặc chiếc áo choàng cổ lông, tay cầm 1 thanh kiếm xanh biển khảm đầy cánh, tay cầm toàn lông vũ có vẻ trẻ và mang nhiều quyền lực hơn. Cô đứng lặng nhìn thẳng phía trước mặt, ánh mắt kiên định uy quyền. Liếc sang phía bên kia theo ánh mắt của cô gái, Debor thét lên dù biết rằng mình có thể bị lộ. Tiếng thét dồn nén trong tích tắc rồi vỡ bung ra từ lồng ngực. Cảnh tượng kì dị và ma quái, xộc thẳng vào giác quan, in vào đó 1 ấn tượng không thể xóa được. Những con quái vật mang sừng dài, những bộ mặt gớm ghiếc, mắt đỏ quạch phát ra tia sáng chết chóc rồi bọn quái thú mang cánh dơi quần thảo trong không gian, kêu từng tiếng báo tử chói tai. Đến 1 bọn vam E gầy trơ xương cùng 1 binh đoàn toàn xương người và những xác chết đội mồ sống dậy. Chúng liên tục gào lên những tiếng ma mị cùng tràng cười man rợ. Bao quanh chúng là màn sương u ám, tràn đầy khí độc
Đứng đầu là Demon mà cô đã từng được xem qua chân dung trong phòng. Hắn ta cao lớn, khoác chiếc áo choàng đen dài thượt đến mắt cá chân, bao phủ bộ giáp bên trong kiên cố. Đôi mắt hắn tối đen, chất chứa đầy hận thù tàn bạo. Đôi môi dày nứt nẻ mím chặt 1 cách ngạo mạn và khinh khỉnh. Từng nếp nhăn trên mặt hắn đều mang vẻ thù hằn, xảo trá và đớn hèn. Thế nhưng mái tóc màu bạch kim, óng ả, được chải chuốt cẩn thận của hắn lại trở lên phản cảm với bộ mặt lạnh lẽo. Bàn tay xương xẩu thò ra từ chiếc áo đen nắm chắc cây quyền trượng có hình mặt quỷ trên đầu, chỉ huy tất cả đoàn quân man rợ kia. Bên cạnh hắn là 1 tấm áo chùm kín mít bao bọc con hay cái vì đó lùn tịt. Đằng sau lưng hắn là đoàn quân kia, với đủ mọi hình thù kì dị, bị che bớt bởi hoàng hôn máu đang từ từ buông xuống
1 tiếng nổ long trời khi cả cô gái áo trắng và Demon giơ cao cây kiếm cùng quyền trượng lên. Những tiếng gào thét vang trời, những tiếng rú kinh hoàng, những tiếng phì phò khát máu ập vài tai cô gái nhỏ, mắt mờ đi, cô ôm đầu ngã phịch xuống
Debor ngồi bật dậy trên nền đất lạnh, mở choàng mắt trong bóng tối, điều mà cô chưa từng gặp từ khi trở về thế giới này. Ác mộng, 1 giấc mơ đáng sợ. Cô có cảm giác mọi thứ diễn ra trong giấc mơ đều là thật. Nhưng là bây giờ cô đang ở đâu? Rõ ràng không phải là lâu đài của hoàng gia, vậy thì...sẽ không phải là cô bị bắt cóc chứ? Nơi này lạnh quá, cô nâng tay lên, cố gắng dùng những gì mình học được để tạo ra chút lửa. 1 căn phòng tiện nghi nhưng đã cũ. Có lẽ lâu rồi không có người ở. Bọn bắt cóc giàu thế này, chắc không phải tống tiền cô chứ?
- tỉnh?
1 chàng trai ngồi xuống trước mặt cô, ngón tay đưa ra nhấc cằm lên buộc cô phải nhìn thẳng
- Michel?
Debor yếu ớt thì thầm, đôi mắt hoang mang nhìn người đối diện
- chúng ta phải vờ như không quen, Deby, anh sẽ không làm gì em đâu
- Dạ Tước...
- không cần lo. Trước khi đưa cô ta đến gặp ngài ấy, ta muốn vui vẻ trước đã
Vừa nói, Michel vừa cúi sát mặt lại gần Debor, khiến cô run rẩy không ngừng. Vốn chỉ định minh họa cho tên vam kia thấy, nhưng khi tiến lại gần, anh bỗng nhiên không kìm được mà ôm lấy cô, hôn cuồng nhiệt
- Mira
Michel thì thầm, tay anh ôm eo cô, thật chặt. Debor chợt thấy tim mình run lên, 1 nửa trong cô thấy vui, 1 nửa lại tức giận. Cô gái nhỏ chợt cảm thấy dường như 2 con người trong cô càng ngày càng thể hiện rõ ràng hơn, thường xuyên mâu thuẫn trong hành động và suy nghĩ
- xin lỗi, Deby
- ra khỏi tôi đi Mira
Cái gì? Debor ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, cô đang tự biên tự diễn sao?
- Deby...Mira...
Michel hoảng hốt
- anh nói...gì?
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn anh qua đôi mắt trong suốt
- anh gọi tôi là gì?
- chào mừng cô, Deborah nữ hoàng cao quý. Cô sẽ là món tráng miệng tuyệt vời cho ta
Dứt lời, anh vùi đầu vào cổ cô, tên thuộc hạ thấy thế liền ra khỏi phòng. Ngay khi hắn khuất, Michel vội vàng buông cô ra. Mũi tên vàng trên ngực cô đã biến mất từ bao giờ đang nằm trên tay anh
- xin lỗi, khi tỉnh lại em sẽ là chính mình
Phập
Không để cô gái nhỏ kịp phản ứng, mũi tên kia đã lại găm vào ngực...
Chap 29
- chủ nhân
Michel quỳ xuống, hướng đến 1 người đàn ông đầy quyền lực ngồi trên cao, đôi mắt nhắm hờ trong im lặng. Mãi 1 lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng
- Dạ Tước
- có thuộc hạ
- con bé đó chết chưa?
- dạ chưa, tôi nghĩ có lẽ ngài muốn tự tay kết liễu cô ta
Hừm, Demon nhíu mày, nhưng rất nhanh dãn ra
- được, tốt nhất cho nó ăn uống tử tế
1 cơn gió lạnh thoáng qua, người đàn ông kia đã biến mất. Michel thở phào. Thật may mắn, ông ta không ra lệnh hành hạ, hay giết cô ngay lập tức
..............................
Mặt trăng đã lên cao, xuyên qua vòm lá với những tia sáng yếu ớt. 1 chàng trai trầm ngâm bên gốc cây cổ thụ, hướng tia nhìn chăm chú quan sát bầu trời
- thật không ngờ Dạ Tước anh lại thích ngắm trăng nha
- thật không ngờ Zuzja cô lại rảnh soi mói người khác nha
Cô gái mím môi, mắt tối sầm lại
- tôi thích anh
Michel im lặng khoanh tay, không phản ứng
- anh...phải...thích tôi...
Chỉ 1s, cô đã đứng trước mặt chàng trai lạnh lùng đứng yên như 1 pho tượng. Chưa có người đàn ông nào chống lại được sức quyến rũ chết người của cô ta, ngoại trừ anh
- Zuzja, đừng ra lệnh cho tôi phải làm gì, cô...chẳng là gì cả
Michel đưa bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cằm Zuzja, bóp mạnh khiến cô ta nhăn mặt vì đau
- anh..thích con nhỏ kia...Deborah
Michel hơi giật mình nhưng lực bóp từ bàn tay vẫn không giảm
- sao? Tôi đã thấy ánh mắt anh xao động khi tôi hại con nhóc đó và tia nhẹ nhõm thoáng qua khi nó không bị đối xử như tù nhân
Từng dòng suy tư lướt qua óc anh rất nhanh. Để Zuzja biết bí mật này, nhiệm vụ của Michel coi như xong. Cô ta rất thông minh, anh không phủ nhận điều đó. Mang 1 người thông minh bên mình như dùng con dao 2 lưỡi, liệu có nên ném nó về với cát bụi không?
- tôi vốn đã biết anh là kẻ phản bội
Zuzja nói tiếp, dù biết mình có thể bị hại. Michel chợt cảm thấy cô gái đứng trước mặt mình lúc này thật bí ẩn. Cô ta không phải nội gián Demon cài bên cạnh anh sao?
- tôi không phải 1 gián điệp. Tôi không ở đây để phục vụ Demon. Hắn...chính là kẻ sát nhân đã thảm sát cả gia tộc Zikaru
- cô không phải Zuzja Banka
- tôi tên Zana, Zuzja là bạn tôi, cô ấy chết vì tình yêu đơn phương với con quỷ dữ Demon
1 thoáng im lặng bao trùm 2 người, hòa vào sự yên tĩnh vốn có của màn đêm. Mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ của riêng mình. Michel anh cũng từng yêu Debor mà, tim anh cũng từng 1 lần chết, là Mira đã giúp anh gượng dậy sau nỗi đau. Anh...yêu Mira
- trả thù?
1 lúc lâu sau, anh lên tiếng, phá vỡ khoảng không im ắng
- tôi...
Cô gái mang tên Zana chưa kịp trả lời đã trợn tròn mắt kinh ngạc. Lần đầu tiên, có tới 2 mặt trăng máu đang cùng nhau xuất hiện từ 2 phía của bầu trời. Michel chợt hoảng hốt
- chưa tới giờ mà...tại sao...?
- anh nói tới giờ gì?
- đừng hỏi nhiều. Cô...có muốn đúng về phía chính nghĩa không?
- chúng ta là đồng minh
- tốt. Quay về lâu đài. Chúng ta sẽ đánh Demon từ...phía sau...
2 bóng đen vụt biến mất, tà áo bay phần phật, chúng đã nghe lén được câu chuyện của 2 vị thủ lĩnh gián điệp
Phập...
2 chiếc phi tiêu lao thẳng về phía 2 bóng đen vừa xuất hiện
- nghe lén sao?
Zuzja phủi tay
- không có thời gian đâu, Zana. Chúng ta phải nhanh lên, quay về lâu đài ngay
Cửa phòng giam giữ Debor mở tung
- Dạ tước...cô ta không thể đưa ra khỏi đây nếu...
- biến
Michel gầm lên, phất tay áo. 1 luồng khí bạc tỏa ra mù mịt trong không trung. Chỉ 1s, Zana và Michel đưa Debor thẳng đến ngự điện của Demon
Ngự điện là 1 công trình kiến trúc tinh xảo, trần nhà là cả bầu trời bên ngoài. 2 mặt trăng máu sắp sáp nhập làm 1
10...9...8...7...6...5...4...3...2...1...0....
Ánh trăng mạnh mẽ chiếu thẳng xuống, xuyên qua không gian tới nơi 3 người đang đứng
Ầm...mặt đất rung chuyển dữ dội, ánh sáng như tập trung quanh người cô gái nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền chợt mở lớn, đỏ máu. Từ vai cô, 1 đôi cánh tách da hiện ra. Đen và sáng, mang quyền lực áp đảo
- không được, ta không cho phép
Demon dùng tay siết lấy cổ Debor
Bùm...
Vô số luồng sáng bao phủ Denmon, người của hoàng gia đã đến, dẫn đầu là Ken. Cynus vội vàng hét lên
- buông cô ấy ra
- Deby, siết chặt lấy cổ tay Demon, bóp nát cái vòng...
Jacob cố gắng hét lên với cô em gái, vất vả kiềm giữ Cynus đang như con thiêu thân muốn lao đầu vào chiến trận kia
Cô gái nhỏ bất chợt xoay người, túm chặt Demon khiến hắn trở tay không kịp
AAAAAAAAAAAAA
1 tiếng rú dài thảm thiết vang lên, Debor khuỵu xuống, ngất lịm đi, tay nắm mảnh vỡ của chiếc vòng Pira huyền thoại. Demon nhìn tất cả bằng ánh mắt căm thù, ánh nhìn dừng lại ở Zana và Michel
- các ngươi...phản bội...
Chỉ 1s, Demon biến mất trong làn khói đen. Làn khói hắc ám vừa tan, ánh trăng lại chiếu xuống người Debor, thẳng đến mảnh vỡ Pira trên tay cô gái nhỏ. 1 quầng sáng chói bao lấy Debor, nâng cô lên cao. Điều kì lạ đã xảy ra, ngay lúc tia sáng từ chiếc vòng đi thẳng vào mắt Debor, đôi mắt đỏ máu đã mở ra. 1 hình thù kì dị như linh hồn đi ra khỏi thân xác kia, hiện hữu dần...
Chap 30
Lâu đài của hoàng gia
Ken ngồi bên giường Debor, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt. Cô gái nhỏ đã hôn mê 1 tuần, dù là vampire cũng không thể trông coi suốt được. Vậy mà anh đã ngồi bên cô suốt, đôi mắt yêu thương không ngừng dán lên khuôn mặt nhợt nhạt của Debor. Trải qua cuộc chiến kia, anh mới thấm thía cảm giác sắp mất đi người mình yêu mà chưa kịp thổ lộ tình cảm là như thế nào
- thái tử
1 người giúp việc kính cẩn bước vào, tay cầm khay điểm tâm run rẩy, lại 1 ngày mới nữa lại đến trong cái mớ hỗn độn ngày tháng. Ken phẩy tay, mọi thứ đã trở lại kể từ khi Debor thức giấc, lâu đài tràn ngập kết giới, mỗi người đều phải dè dặt trong từng hành động. Mọi thứ đều trở nên phép tắc đến nghẹt thở
- ra
Giọng Ken khàn khàn vì mệt mỏi. 1 cốc nước bất chợt bị ai đó hắt vào người anh. Người kia run lên vì sợ, tay run run giữ không nổi, khay thức ăn suýt rơi xuống sàn
- Kentanus, đủ rồi
Vic giận giữ nắm cổ áo Ken dựng anh đứng lên
- ai cho cậu cái quyền độc chiếm cô ấy hả?
Ken im lặng vung tay lên, 1 luồng sáng xanh lao thẳng về phía Vic, không cho anh cơ hội tránh
KHIÊN CHẮN
1 chiếc khiên lung linh từ trong không trung hiện ra, đánh bật luồng sức mạnh kia về phía Ken. Vic chợt hoảng hốt, Ken đứng bất động. Sức công phá của luồng sức mạnh kia không phải là nhỏ, nếu trúng người không nát tan cũng trọng thương nặng. Quan trọng là, nếu nó trúng người con gái mắt nhắm nghiền kia, hậu quả không thể lường được
HẢ???
Đôi mắt Vic mở lớn, luồng sức mạnh kia đang có biến động, dường như nó đang bị 1 luồng sức mạnh khác áp đảo. Ken cũng trong trạng thái sửng sốt không kém. Từng phân tử trong không khí như run lên. Chỉ 1 lát, không ai còn cảm giác về luồng phép của Ken nữa
Không hẹn, cả 2 cùng quay về phía Debor, cô gái nhỏ vẫn bất động
- đó là Typunus...hóa giải
Cả 2 rơi vào im lặng, pháp lực của Debor đã ngày 1 hoàn thiện cao hơn trước, kể cả khi cô đang hôn mê hay khi bị phong ấn trong 1 cơ thể khác: chị gái sinh đôi của mình
- 2 người vừa làm sao vậy?
Michel dìu Mira đi vào, ánh mắt anh tràn ngập yêu thương, người con gái anh yêu đã trở về là chính cô, dịu dàng và xinh đẹp, chứ không phải chất chứa thêm 1 người em đẹp đến ma mị, uy quyền như trước. Linh hồn cô đã luôn bị nén ép nhưng cô không hề oán trách Debor, khi chấp nhận để cô gái nhỏ tự phong ấn chính bản thân mình trong cô, để kiềm hãm sự nóng nảy phá hư mọi việc
Đôi mắt đỏ trên chiếc giường bằng đá chợt mở ra, Debor từ từ ngồi dậy, lướt tia nhìn tức giận quanh phòng
- là ai đánh thức ta?
1 cơn gió lạnh thổi qua khiến 4 người trong phòng bất giác run lên
- Debor, chị...
- là chị đánh thức ta? Tại sao? Chị thấy thân thể không khỏe?
- không. Nếu em cần, cơ thể chị luôn là của em, chỉ...
- đủ. Ra ngoài và triệu tập mọi người
Đôi mắt lạnh ngước lên, ánh sáng màu xanh lục phát ra yếu ớt, cô gái nhỏ chưa hoàn toàn bình phục
- Deby, em không nên...
Ken vội im bặt khi ánh sáng từ mắt cô giao động
- ai dám ra lệnh cho ta?
...........................
Im lặng bao trùm khắp căn phòng, Debor vẫn bất động trên chiếc ghế cao, khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi. Dưới cô 1 chút là Ken, Rita, Vilus, Michel, Mira và Jacob, những người có quyền lực chỉ sau cô. Tất cả đều đang chờ đợi Debor mở miệng
- chào mừng tất cả đã trở lại bên ta
Đôi tay dang ra, hướng đôi mắt xuống phía dưới, Debor giống như 1 vị đại tướng ngắm quân đội của mình. Mọi người đồng thanh cúi rạp xuống
- xin thứ lỗi, chúng tôi đến muộn
Vic và Cynus quỳ xuống thảm, thanh kiếm bạc trên thắt lưng đung đưa
- thông tin về thứ đó?
Cả 2 đứng lên, tiến tới chỗ Ken cùng 3 người khác. Debor đưa tay ra, chỉ 1s, tấm giấy da màu bạc đã nằm gọn trong tay cô
- có chính xác không?
Vic gật đầu, anh xót xa quan sát cô. Yếu ớt xanh xao. Có lẽ màn mở đầu sau bao nhiêu năm với Demon đã làm cô gái nhỏ quá mệt, chưa kịp phục sức chăng
BÙM
1 tiếng nổ lớn vang lên từ chỗ của Debor, chiếc ghế sập xuống, mảng tường phía sau nổ tung. Điều sợ hãi nhất là...cô gái nhỏ đã biến mất