Truyen teen - Nhị tiểu thư em sẽ thuộc về ta phần 9
Chương 77
Cả một đêm khó ngủ, Rin suy nghĩ về lời nói của Minh Trí. Anh nói cô phải tin tưởng anh trong khi không hề một lời giải thích về việc cô người mẫu quyến rũ xinh đẹp kia, báo chí kia đưa tin họ đang hẹn hò anh lại không hề một lời phủ nhận điều này. Chìm trong những suy nghĩ và mệt mỏi, Rin chìm vào giấc ngủ trong vẻ ưu lo.
Đồng hồ chỉ 7h sáng, Rin đi ra khỏi biệt thự hoa hồng trắng, đón một chiếc taxi đi đến cao ốc RoYal. Ban đầu, cô dự định sẽ đi đến biệt thự của Minh Trí nhưng có vẻ như quá đường đột. Vả lại Tuấn Hà đang ở nơi đó, cô đến gặp Minh Trí lo sợ Tuấn Hà biết được những chuyện không hay mà ảnh hưởng đến việc học của em ấy nên cô quyết định sẽ đứng ở cao ốc RoYal đợi anh.
Chiếc taxi dừng trước cao ốc RoYal, buổi sáng sớm ở nơi này khá vắng vẻ. Chỉ có vài người bảo vệ ca đêm đang chuẩn bị giao ca, nhân viên vệ sinh đang lau dọn ở bên trong. Rin ngồi trên một bật thềm phía bên ngoài, nhìn trên chiếc đồng hồ đeo tay rồi ôm chiếc túi của mình mà mong đợi. Một bác bảo vệ do nhớ mặt cô trong vụ Minh Trí nói cô là phụ nữ của anh trước mặt mọi người nên đi tới phía cô.
- Cô là bạn gái của tổng giám đốc Minh Trí phải không? - Bác bảo vệ hỏi.
- Dạ, chào bác. Cháu…. - Rin ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào.
- Cô đến tìm tổng giám thì xin mời vào bên trong ngồi đợi tổng giám đến, bên ngoài đang rất lạnh mà. - Bác bảo vệ chen ngang không đợi cô trả lời.
- Không sao ạ, hiện tại nơi này chưa mở cửa. Cháu vào e không tiện. - Rin ái ngại đáp.
- Không sao cả, không sao cả. Chúng ta mau vào thôi. - Bác bảo vệ vỗ nhẹ nhẹ vào vai cô, ý muốn cô đứng lên mà đi vào.
Rin không nỡ cứ từ chối mãi nên quyết định đứng lên mà cùng bác bảo vệ đi vào bên trong. Sau đó, người này dẫn cô đến bàn ghế tiếp khách phía dưới mà ngồi đợi rồi đi làm nhiệm vụ của mình không quên căn dặn cô rằng không được ra ngoài rất lạnh.
Rin đang ngồi thì một người phụ nữ đứng tuổi đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị, hai cặp chân mày đen bóng nhíu lại nhìn cô như thể cô đã làm sai việc gì.
- Cô là nhân viên mới phải không, đến đây để ngồi nơi này ngắm cảnh à. Mau đứng lên quét dọn nơi này cho tôi. - Người phụ nữ hung hăng nói.
- Tôi… không… phải… - Rin nhìn thấy nét mặt của bà ta cũng căng thẳng nói lắp bắp.
- Còn ở đó mà giải thích, đến là phải làm việc hiểu chưa. - Sau đó bà ta để lại một cây lau nhà và đồ quét dọn rồi bỏ đi trong khi Rin đứng hình không nói nên lời.
Haiz, dù sao ngồi không cũng rãnh rỗi, cô nghĩ trước kia cũng nhận sự giúp đỡ từ Minh Trí quá nhiều. Hôm nay cô quét dọn công ty cho anh cũng không sao, coi như vận động tay chân mà trả bớt nợ ân tình từ anh. Rin cầm chổi và đồ lau sàn lên bắt đầu làm vệ sinh nơi cô đang đứng. Khi cô gần như hoàn thành xong công việc, RoYal cũng đã đông dần người người ra vào. Rin dùng khăn lau qua chiếc bàn phía trước nhanh chóng dọn dẹp, cô nhìn xung quanh tìm người phụ nữ khi nãy để trả bà ta những thứ bà ta đưa cho mình nhưng tìm mãi không ra, cô vừa khiêng một thùng nước bẩn và cây làu sàn vừa nhìn lanh quanh và cuối cùng đụng phải người phía trước. Nước đổ lênh láng sàn nhà, quan trọng là lên cả người bị cô đụng phải.
Một tiếng thét chói tai vang lên, cô người mẫu xanh mặt vì chiếc váy trắng ôm sát cơ thể trên người cô đã hoá thành màu cafe sữa vì nước lau sàn trong thùng nước kia đổ lên, Rin cảm thấy vô cùng có lỗi vội vàng nhìn lên nói xin lỗi nhưng chạm phải gương mặt này thì cô chỉ biết cúi đầu.
- Cô… cô có biết chiếc váy này bao nhiêu tiền không? Loại nhân viên vệ sinh như cô làm cả đời cũng không thể mua nỗi. - Cô người mẫu tức giận hét lên.
- Xin lỗi. - Rin nói nho nhỏ trong miệng.
Lúc này ở bên trong RoYal đã đông người hơn, gặp chuyện lần này họ lại tụ tập xung quanh nhanh hơn.
- Mau gọi quản lý của cô ra đây, nhất định phải đuổi việc cô. - Cô người mẫu tím tái gương mặt vì xấu mặt khi diện một chiếc váy dính bẩn trước mặt đám đông.
- Cô ấy hình như không phải nhân viên RoYal, đây không phải là người yêu của tổng giám đốc hay sao? - Một giọng nói vang lên trong đám đông.
Rin chỉ biết cúi mặt không dám ngẩng lên. Cô ước gì mình có thể trốn được ra khỏi nơi này, mọi ánh mắt đều nhìn cô rồi nói điều gì đó với người kế bên. Là bạn gái của Minh Trí sao, bạn gái của tổng giám lại là nhân viên vệ sịnh chắc chắn sẽ làm trò cười cho bọn họ. Hoặc giả không phải là bạn gái, nay đứng trước bạn gái trên báo chí của anh không phải thừa nhận là chua mặt. Thật sự cô chỉ muốn chạy trốn, không biết phải làm thế nào.
- Cô là bạn gái của Minh Trí. - Cô người mẫu tỏ ra nét mặt khinh thường hỏi.
- Không phải, chỉ là có quen biết. - Rin đáp khẽ.
- Tất nhiên là không phải rồi, vì tôi đây mới chính là bạn gái của anh ấy. - Tuyên bố trước mặt tất cả nhân viên.
- Tôi thành thật xin lỗi về chiếc váy này, cô cho tôi biết nơi mua nó tôi sẽ tìm mua trả lại cho cô. - Rin muốn nhanh chóng thoát đi.
- Nếu cô nói là người quen của Minh Trí, tôi cũng không làm khó cô. Xem như hôm nay xui xẻo gặp phải loại người vụng về hậu đậu.
- Cảm ơn. - Nói rồi Rin cầm trên tay chiếc thùng và cây chổi lau nhà, nhìn thấy một người mặc bộ đồ nhân viên vệ sinh đang đứng coi theo đám đông mà đưa cho cô ta nói:" Nhờ cô đưa lại giúp cái người phụ nữ có cặp chân mày đen bóng giúp." - Nói xong liên cắm đầu đi như chạy.
Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, không biết bước chân nào ra trước mà lại xui xẻo như vậy. Cô chỉ muốn thoát khỏi đám đông cứ nhìn chằm chằm mình như thế nên không nhìn phía trước tông phải ai đó rồi bật ngửa ra như muốn ngã xuống, nào ngờ được một bàn tay đỡ lấy kéo cô ngược về phía người đó. Rin hoảng sợ đến mức nhắm ghiền đôi mắt lại, khi xác định mình an toàn cô mới hé đôi mắt ra thì lần này là thật sự hoảng hốt. Đúng là trời diệt đường sống của cô rồi mà.
- Minh… Trí… - Rin thản thốt kêu lên.
- Em đến tìm anh? - Minh Trí vẫn ôm Rin trong lòng mà hỏi.
- Không, em sẽ nói chuyện với anh sau. - Rin nhanh chóng giữ lại bình tĩnh, thoát ra khỏi vòng tay Minh Trí mà lùi ra xa.
Phía xa, cô người mẫu kia nụng nịu chạy tới khoát lấy tay Minh Trí.
- Tổng giám đốc, anh xem cô gái này đã làm chiếc váy của em ra thế này.
- Được rồi, anh sẽ mua cho em chiếc váy khác. Em nhanh chóng đi thay đổi trang phục để kịp cho buổi chụp hình, mặc chiếc váy như vậy không sợ mất hình tượng hay sao. - Minh Trí cưng chiều nhè nhẹ vỗ đầu cô người mẫu kia.
Cô người mẫu kia nghe như vậy, liền mỉm cười rồi nhanh chóng đi về hướng thang máy mà đi tới phòng chụp
Rin như chết lặng đứng nhìn Minh Trí, đối với phụ nữ trước giờ anh luôn lạnh lùng là vậy. Hiện tại lại rất cưng chiều cô gái kia, có lẽ tình cảm của họ thật thiết tha, đối với cô, Minh Trí chưa từng có một lần cưng chiều như vậy. Rin cúi mặt quay lưng bước
về phía cửa.
- Đã đến rồi, chùng ta lên phòng nói chuyện. - Minh Trí hướng về phía Rin mà nói.
Rin quay mặt lại, cố gắng hé một nụ cười:" Em nghĩ mình không nên ở lại." - Nói rồi cô tiếp tục bước đi.
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau. - Minh Trí không ngăn Rin lại, nói tiếp. - Tài xế của anh sẽ đưa em về.
- Không cần, rất phiền phức, em sẽ tự về được. - Nói rồi Rin nhanh chóng bước chân như muốn thoát khỏi địa ngục, thoát khỏi ánh mắt dị nghị từ mọi người xung quanh.
Rin rời bước khỏi RoYal, Minh Trí từ phía sau đứng nhìn hình ảnh cô khuất dần rồi cũng quay bước đi về phía thang máy đi thẳng lên phòng tổng giám đốc với vẻ mặt khó hiểu. Minh Trí rời đi hàng loạt nhân viên tại nơi này bắt đầu bàn tán:
- Các người xem, tổng giám vừa mới nhận chức đã bị nhiều cô gái đeo bám như vậy, tôi thật sự không mặt dày đến mức đến tận công ty mà đánh ghen như vậy nha. - Một phụ nữ đứng trong đám đông bàn tán.
- Không phải cô gái bỏ về kia chính là tổng giám nói là phụ nữ của mình, còn cô người mẫu hiện taị chỉ là tin đồn tổng giám còn chưa xác nhận. - Một cô gái khác lắc đầu khó hiểu.
- Cô xem, tổng giám không xác nhận cũng chẳng hề phủ nhận. Khi nãy cô người mẫu kia còn vênh mặt mà tuyên bố trước chúng ta, tôi xem điều này e là sự thật mất rồi. - Lại một giọng nói vang lên.
Rin ngồi trên chiếc taxi đi về lại biệt thự hoa hồng trắng, nước mắt không thể kìm lại được nữa mà khóc như một đứa trẻ. Có lẽ, cô nên học cách từ bỏ, Minh Trí hiện tại đã thay lòng rồi, hoặc anh ấy chính là dân kinh doanh luôn biết chọn những thứ có lời
những thứ tốt nhất.
********************
Trải qua một đêm ngọt ngào bên cạnh Trần Hậu, Thiên Kim tỉnh giấc phát hiện mình đang nằm trong vòng tay anh. Có đôi chút giật mình, nhưng khi nhìn vẻ mặt khi ngủ say của anh, Thiên Kim chợt nở một nụ cười. Bình thường cô nhìn Trần Hậu luôn mang một nét của kẻ giang hồ phong trần, hẳn là một tên giang hồ khá đẹp trai vì Trần
Hậu xét về mặt đẹp trai thì cũng không thua kém ai nha nhưng vẻ đẹp mang đến sự sợ hãi cho người khác, người khác nhìn thấy chỉ muốn tránh xa không hề có ý định yêu đương với tên giang hồ đẹp trai này.
Thiên Kim đưa một ngọn tay giơ hình một khẩu súng, chỉ về phía trán của Trần Hậu đang ngủ tinh ngịch tỏ ra bắn một phát giữa trán sau đó đưa lên miệng giả vờ thổi, cô khoái trá cười thầm mắng chửi:" Anh hà hiếp tôi này, anh ép bức tôi này."
- Em cần một khẩu súng thật? - Trần Hậu vẫn nhắm mắt mà nói, đã là một giang hồ thì một tiếng động nhỏ cũng khiến anh cảnh giác trong khi Thiên Kim liên tục bày trò trước mắt anh.
- Anh… tỉnh khi nào? - Thiên Kim xấu hổ ngồi dậy phía xa.
- Khi em bắt đầu nhìn tôi. - Trần Hậu hơi cười nhìn Thiên Kim.
- Này… tôi mà lại đi nhìn anh. - Nói rồi quá xấu hổ nói. "- Anh ở lại đó mà ảo tưởng, tôi về lại thành phố." - nói rồi đứng lên toan bỏ đi
- Nơi này khí hậu rất thoáng mát dễ chịu, vì sao không muốn ở lại. - Trần Hậu dựa đầu vào thành giường mà nói.
- Là tôi… không muốn cùng anh ở một chỗ. - Thiên Kim không quay lại nhìn Trần Hậu mà tiếp tục bước đi.
Trần Hậu ngồi bật dậy, tiến về phía Thiên Kim mà ngăn lại:" Không phải hôm qua đã đồng ý đeo chiếc nhẫn này, hôm nay cô lại muốn lật lọng?" - Trần Hậu tức giận cầm lấy bàn tay đang đeo chiếc nhẫn lấp lánh giơ lên.
- Không phải đây chỉ là một trò đùa hay sao? Nó không hề có ý nghĩa với tôi. - Thiên Kim dự định sẽ tháo ra, nhưng lại không tháo nữa, dằng khỏi tay Trần Hậu bỏ ra ngoài.
- Nhưng với tôi, nó có ý nghĩa rất quan trọng. Điều náy chứng minh em thuộc về tôi, Trịnh Thiên Kim. - Trần Hậu đứng yên hét lớn.
Thiên Kim khựng lại một chút, gương mặt cô hơi đỏ ửng lên, tim cô bỗng dưng đập loạn nhịp:" Anh ta chỉ là muốn bá đạo hà hiếp mình, không nhất thiết phải đập mạnh như thế chứ."- Thiên Kim đưa một tay lên ngực khẽ nói thầm.
- Anh là tên điên hay kẻ ngốc, rõ ràng anh biết tôi không còn sống được bao lâu sao lại cứ theo mà trêu chọc. Những ngày tháng này tôi muốn ở bên cạnh cha mẹ, tôi cảm ơn vì những thứ hiện tại anh đang làm nhưng thật sự không đáng, tôi không thể nhận được, một chút cũng không nhận được. - Thiên Kim quay mặt lại mà nói.
- Dù em chỉ còn tồn tại một khắc, tôi cũng muốn làm những điều tốt nhất cho em. Vì, tôi yêu em...- Trần Hậu đi tới phía Thiên Kim, ôm chầm lấy cô.
- Anh là kẻ ngốc, vì sao lại yêu tôi. - Thiên Kim như suy sụp tựa vào lòng Trần Hậu.
Trần Hậu ôm Thiên Kim vào trong lòng, anh khó khăn lắm mới có thể tìm được cô gái mà làm trái tim bang giá của anh tan chảy. Đôi mắt Trần Hậu ánh lên một tia đau thương, nhất định sẽ không rời xa, nhất định sẽ bảo vệ cô gái này.
Dù Trần Hậu thuyết phục như thế nào thì Thiên Kim cũng một mực muốn trở về lại thành phố vì cô không muốn xa cha mẹ, những giây phút cuối cùng này cô muốn bên cạnh cha mẹ mình mà đáp trả ơn nuôi dưỡng 22 năm.
Họ cùng nhau lên xe đi về thành phố, dù đã giải quyết những khuất mắt giữa cả hai. Nhưng dường như mỗi người một suy nghĩ, trên một đoạn đường dài đều im lặng. Đến khi Trần Hậu lên tiếng trước.
- Có mệt không?
- Không, vẫn ổn. - Thiên Kim không nhìn anh đáp.
- Nếu mệt, chúng ta sẽ ghé nơi nào nghĩ ngơi một chút. - Trần Hậu lo lắng cho Thiên Kim.
- Không cần, chúng ta nhanh chóng quay về thành phố.
Trần Hậu không nói gì cho xe chạy về thành phố, cả hai cùng nhau tiêp tục im lặng. Có lẽ cả hai đang mãi chạy theo những suy nghĩ của mình.
Sau khi đưa Thiên Kim về biệt thự hoa hồng trắng, Trần Hậu cho xe đi đến RoYal tìm gặp Minh Trí.
- Cậu đã giải quyết xong việc của mình. - Minh Trí nhìn Trần Hậu đứng phía trước nói.
- Thiếu gia, chuyện của thiếu gia và Lâm Hân tiểu thư là thật? - Trần Hậu vừa về nghe tin liền khó hiểu.
- Chuyện này tôi phải báo cho cậu biết sao? - Minh Trí đưa ánh mắt ngạc nhiên.
- Tôi không dám, nhưng còn Hà My tiểu thư….
- Yên tâm đi, cậu đi theo tôi bao nhiêu năm qua không lẽ lại nghĩ tôi như vậy. - Minh Trí đi tới tấm gương trợ lực phía sau nhìn xuống dòng xe đang chạy. - Chuyện này tôi sẽ tự lo liệu, cậu nhanh chóng thực hiện những chuyện tôi đã căn dặn.
- Thiếu gia, Hà My tiểu thư là người đa sầu đa cảm, mong thiếu già đừng làm cô ấy quá đau lòng. - Trần Hậu cùi chào ra ngoài.
TRần Hậu bước ra khỏi phòng Minh Trí liền khó hiểu, chuyện hiểu nhầm này chỉ cần thiếu gia nói một câu thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả. Cô gái người mẫu tên Lâm Hân kia chính là bạn thuở nhỏ của thiếu gia. Ngày bé thiếu gia là một đứa trẻ cô đơn, luôn bị nhốt trong nhà không được giao du với các bạn bè bên ngoài. Nhưng Lâm Hân là con gái của môt người hàng xóm thân tình nên thường xuyên qua chơi cùng cậu chủ. Nhưng không lâu sau đó thì gia đình Lâm Hân chuyển sang nước ngoài sinh sống, gần đây lại cô ta lại về nước và tìm tới Minh Trí, vì hiện đang là người mẫu nên được Minh Trí mời làm đại diện cho dòng trang sức mới nhất của RoYal. Hiện tại tin đồn về hai người ngập tràn các mặt báo, một tổng tài đẹp trai tài giỏi cùng một mỹ nhân sánh bước quả là trọn vẹn. Nhưng Trần Hậu đang lo lắng Rin sẽ thật sự sock vì chuyện này.
Cánh cửa thang máy đặc quyền của phòng tống giám mở ra, Lâm Hân tươi cười từ bên trong bước ra. Sau đó tự ý đi tới phòng tổng giám mà đi vào, cô đi tới phía trước mặt Minh Trí nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Minh Trí, em đến mời anh đi ăn trư đây.
- Đề dịp khác, hôm nay anh bận. - Minh Trí đưa mắt nhìn Lâm Hân một lượt rồi tiếp tục nhìn xuống xấp tài liệu.
- Người ta cất công đi tới tận đây mời anh, anh lại không nể mặt người đẹp như em sao? - Lâm Hân đi đến một bên Minh Trí, nũng nịu.
- Anh thật sự còn rất nhiều việc. - Minh Trí nhìn Lâm Hân mỉm cười.
- Không chịu đâu, không tốn nhiều thời gian mà.
- Được rồi, em vẫn không thể lớn nổi mà. - Minh Trí gấp xấp tài liệu lại đứng lên cùng cô ra ngoài.
Lâm Hân khoát tay Minh Trí đi từ bên trong RoYal ra ngoài xe mà Trần Hậu đang đợi, dưới ánh mắt của mọi người thì họ chính xác là một trai tài gái sắc.
Chiếc xe chạy đến một nhà hàng mang phóng các Pháp, vừa ăn lại vừa ôn lại kỉ niệm thuở bé cùng nhau.
***
Sau khi về nhà, Thiên Kim nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt Rin thì quan tâm đi tới.
- Chị đã về sao, chị về sớm vậy? - Rin nhìn thấy Thiên Kim liền hỏi.
- Ừ, em làm sao vậy, trông em rất mệt mỏi. - Thiên Kim ngồi kế bên Rin mà hỏi/
- Chị, Minh Trí đã quen người khác… - Rin tựa vào vai chị mình, một giọt lệ lại rơi ra.
Thiên Kim hơi bất ngờ, không nghĩ sau bao nhiêu chuyện mà Minh Trí lại bỏ rơi em gái mình:" Có lẽ có hiểu nhầm, em đã hỏi trực tiếp anh ta hay chưa?"
- Chính mắt em nhìn thấy, tai em nghe… Minh Trí hiện tại đã không phải là của em, mà trước đây cũng có khi nào thuộc về em. - Rin buồn bã nói.
- Rin, như vậy cũng tốt dù sao chúng ta…. Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện khác. - Thiên Kim không muốn Rin buồn bã mãi mà nói. - Chị em chúng ta chưa bao giờ đi dạo phố, mua sắm hay ăn uống cùng nhau phải không, những ngày còn lại chúng ta cùng nhau làm tất cả thôi. - Sau đó kéo tay Rin nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài.
Rin mỉm cười nhẹ, sau đó cùng Thiên Kim ra ngoài.
Bọn họ dành cà buổi sáng để đi mua sắm, nhưng chỉ là mua cho cha mẹ và Rose là chính yếu, cọn bộn họ tuy không ai nói gì với nhau nhưng có lẽ sẽ không còn cơ hội sử dụng nữa. Thiên Kim dẫn Rin đi vào một nhà hàng sang trọng, sau khi ổn định chổ ngổi Rin nhìn xung quanh thì chết lặng, cô cúi đầu khẽ nói.
- Chị, chúng ta có thể đi nơi khác hay không?
- Sao vậy, đồ ăn Pháp rất là ngon nha. - Thiên Kim chỉ những món ăn mà nói.
- Không, em hơi mệt, em muốn về. - Rin vẫn cúi đầu mà nói.
- Em mệt sao, được rồi vậy chúng ta mau về nhà.
Thiên Kim đỡ Rin đứng lên thì Lâm Hân nhìn thấy cô liền mỉm cười đi tới, Minh Trí nghĩ rằng cô đi vệ sinh nên cũng không để ý.
- Thì ra nhân viên vệ sinh của RoYal cũng có thể đến nơi này dùng bữa sao? - Lâm Hân cười cợt.
Rin không trả lời chỉ biết cúi mặt xuống, Thiên Kim nghe giọng nói chanh chua thì khấy cười, trước đây Thiên Kim tiểu thư ta cũng không thua kém gì cô gái này.
- Em quen không? - Thiên Kim hỏi.
- Dạ, là bạn gái của Minh Trí. - Rin không dám nhìn lên.
- À, thì ra vị tiểu thư này chính là bạn gái của tổng tài tập đoàn RoYal đây sao. - Thiên Ki tỏ ra ngac nhiên
- Haha, thì ra là chị em song sinh sao. Cả hai cô chắc cũng làm nhân viên vệ sinh nhỉ.
- Lâm Hân khinh khi.
- Cô gái này cũng kém hiểu biết thật, muốn vào RoYal làm không phải là chuyện đơn giản nha. Xem ra bạn gái tổng tài quả là chỉ được gọi là cái danh từ gì nhỉ, để tôi nhớ xem, a a là chân dài não ngắn. - Thiên Kim cười khẩy.
- Cô… cô nói ai chân dài não ngắn. - Lâm Hân tức giận nói lớn.
Minh Trí thấy ồn ào liền quay lại nhì thấy cảnh tượng trên thì lắc đầu đi tới.
- Có chuyện gì vậy? - Minh Trí lên tiếng.
- Minh Trí, bọn họ nói em… nói em là chân dài não ngắn. - Lâm Hân uất ức nói.
- Không, chỉ có một mình tôi nói, Rin không liên quan đến. - Thiên Kim cười khinh về phía bọn họ.
- Chị, chúng ta về thôi. - Rin kéo Thiên Kim, mắt không nhìn Minh Trí.
- Đã đến, thì cùng ăn trưa. - Minh Trí nắm tay Rin kéo lại.
- Không, tôi không làm phiền hai người. - Rin giật tay mình khỏi tay Minh Trí.
- Rin,tổng giám đốc đã mời thì chúng ta không nên từ chối. Dù sao thì chúng ta cũng có mối quan hệ thân thiết từ trước. - Thiên Kim nhìn Lâm Hân mà nói.
Bọn họ cùng ngồi một bàn 4 người, Thiên Kim gọi thên hai phần nhưng chỉ một mình cô đụng nĩa. Rin ngồi im không nói cũng không ăn.
- Rin, em ăn đi. - Minh Trí nói.
- Cảm ơn, tôi không đói. - Rin đáp.
- Khi nãy bọn họ nói có quan hệ thân thiết, là quan hệ thế nào vậy Minh Trí? - Lâm Hân tò mò.
- À à là chuyện hôn sự của tôi và Minh Trí, nhưng xem ra chúng ta không có duyên. - Thiên Kim vừa ăn vừa nhanh miệng đáp.
- Hôn sự?
- Đúng vậy, nhưng sau này Rin và Minh Trí yêu nhau nên tôi quyết định tác thành cho họ.
- Yêu nhau? - Lâm Hân tròn mắt nhìn Rin.
- Hiện tại, tình cảm của chúng vẫn đang rất tốt đúng không em rễ. - Quay sang Rin. - Đúng không Rin.
Rin im lặng không đáp, mong đợi câu trả lời của Minh Trí.
Chương 78
- Minh Trí, là cô ta đang đùa giỡn phải không? - Lâm Hân quay sang mong chờ Minh Trí phủ nhận.
- Chúng ta nhanh chóng dùng bữa thôi. - Minh Trí không đáp lời của cả hai, nhàn hạ cắt miếng thịt trong dĩa đưa lên miệng.
Rin tự cười bản thân mình lại mong chờ trước mặt cô gái kia mà nói cô chính là bạn gái của anh, nhưng xem ra thật sự thì Minh Trí muốn che giấu chuyện cũ trách cho người yêu buồn. Rin đứng dậy không nói một lời cầm đóng đồ vừa mua được mà bỏ đi, Thiên Kim thấy vậy cũng chạy theo em gái để lại Minh Trí và Lâm Hân trên bàn ăn.
- Vì sao anh không phủ nhận lời cô gái kia. - Lâm Hân đứng lên bỏ đi.
- Vì lời cô ấy nói là sự thật. - Minh Trí đáp.
- Anh và cô gái kia đang hẹn hò sao, vì sao em thấy không giống như vậy? Mà nếu điều đó là sự thật vì sao lại không thừa nhận. - Lâm Hân khó hiểu mà hỏi.
- Em từng trước mặt cô ấy nói mình là bạn gái của anh, nếu như lúc nãy anh thừa nhận không phải em rất bẽ mặt sao. Hiện tại có lẽ giữa anh và cô ấy có chút hiểu nhầm.- Minh Trí nhìn ra phía Rin và Thiên Kim đang lên một chiếc taxi bằng ánh mắt ưu tư.
- Là anh đang quan tâm đến em đó sao. Minh Trí, anh đã có bạn gái rồi sao. - Lâm Hân chợt buồn bã.
- Em chính là em gái anh cưng chiều nhất. - Minh Trí nhìn sang Lâm Hân mỉm cười.
- Trước mặt bạn gái anh, em lại nói chính mình mới là bạn gái của anh, anh không giận em sao. - Lâm Hân cười đáp.
- Là em không biết, không thể trách em được. Nhưng hiện tại em đã biết rồi, anh hy vọng sẽ không có lần sau. - Minh Trí nói tiếp. - Được rồi, anh phải về công ty.
Lâm Hân cùng Minh Trí trở về cao ốc RoYal sau đó Minh Trí bảo Trần Hậu đưa Lâm Hân về khách sạn RoYal nơi mà Lâm Hân ở tạm tại đây. Sau đó, một mình đi tới biệt thự hoa hồng trắng mà huỷ các cuộc họp buổi chiều.
Đứng trước biệt thự hoa hồng trắng, Minh Trí bấm chuông thì Trịnh phu nhân ra noài mở cửa mà mời anh vào nhà. Minh Trí đi thẳng lên phòng Rin, anh biết hiện tại cô gái này lại đang mít ướt cấu giận.
Minh Trí gõ cửa phòng.
Rin nghĩ là chị Thiên Kim nên khẽ đáp:" Chị vào đi"
Minh Trí mở cửa đi vào bên trong.
- Không phải Thiên Kim, mà là anh. - Minh Trí đi vào bên trong liền nói.
- Minh Trí… anh đến đây làm gì? - Rin ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Minh Trí.
- Không phải đang đợi anh đến hay sao? - Minh Trí đi tới một bên Rin ngồi kế bên.
- Mơ tưởng… hiện tại anh có thể ra khỏi phòng tôi. - Rin quay mặt sang hướng khác.
- Cô gái nhỏ, em muốn hỏi điều gì. - Minh Trí đưa tay qua vai Rin, kéo cô sát vào
mình.
- Những thứ tôi cần biết, đều tự mình nhìn thấy. - Rin vẫn không quay đầu lại.
- Cô gái ngốc ngếch như em, trông gà hoá cuốc mà thôi. Nếu như anh đếm từ 1 đến 3, em không hỏi anh điều gì thì anh sẽ không bao giờ nói nữa. - Minh Trí bắt đầu đếm. - Nào Rin, 1…2….
- Rõ ràng là anh biết tôi đang muốn hỏi điều gì, vì sao lại không tự nói ra. - Rin tức giận quay mặt lại vừa nói dứt lời, Minh Trí kéo chiếc cầm bé nhỏ kia lại gần đặt vào một nụ hôn nhẹ nhàng.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, Rin liền nhanh chóng đầy Minh Tri ra khỏi: " Anh… anh vì sao lại cứ ức hiếp tôi."
- Anh chuẩn bị đếm số 3. - Minh Trí chợt cười khi thấy cô tức giận.
- Anh… anh… xem tôi là gì? - Rin vội vàng nói, không kịp suy nghĩ.
- Người yêu thương nhất. - Minh Trí trả lời không do dự.
- Cô gái kia. - Rin hói tới.
- Là em gái. - Minh Trí đáp.
- Có em gái nào tình tứ cùng anh trai như vậy, cùng đi đến công ty còn nói là bạn gái của anh trước nhân viên trong RoYal.Báo chí còn chụp được hình hai người tại khách sạn, họ nói anh và cô ta đang hẹn hò, anh lại không một lời phủ nhận. - Rin đem tức giận trút ra ngoài.
- Em gái thân thiết với anh trai là lẽ thường tình, Lâm Hân trẻ con háo thắng lại muốn thể hiện vị trí nên buột miệng nói ra. Cô ấy vừa từ Mỹ về lại đây không rành đường xá nơi này, anh thân là người cô ấy quen duy nhất nên không thể bỏ mặc được. Anh chỉ đưa cô ấy về khách sạn mà thôi, tuyệt nhiên không vào phòng cô ấy.
- Còn chuyện vì sao anh không phủ nhận trước báo chí kia. - Rin không ưng thuận lời giải thích.
- Lâm Hân là người mẫu có tiếng ở nước ngoài, về đây liền bị báo giới soi mói đời tư. Họ viết anh và cô ấy hẹn hò, để cô ấy phủ nhận sẽ tốt hơn anh ra mặt. Dù sao cũng là người trong giới phức tạp, không muốn làm bẻ mặt mà thôi. Nếu như em muốn, ngày mai tất cả các báo sẽ đưa tin em chính là người yêu của anh. - Minh Trí kéo tay Rin đứng lên. - Theo anh.
- Đi đâu. - Rin không ưng thuận rì lại.
- Chúng ta đến trước cửa phòng báo mà hôn nhau, chắc chắn sẽ được đưa lên trang đầu. - Minh Trí trêu chọc.
- Anh điên à. - Rin không ngờ con người như anh có thể nghĩ ra chuyện điên rồ kia.
- Rin, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em hãy tin anh, anh đã nói chúng ta bên nhau thì phải tin tưởng vào nhau. - Minh Trí ôm Rin vào lòng mà nói.
- Em tin anh nhưng… em không tin cô gái kia. - Rin nghĩ đến Lâm Hân luôn có cảm giác không an toàn khi Minh Trí ở bên cô ta.
- Lâm Hân là một cô gái đáng yêu, khi còn bé luôn giúp đỡ anh rất nhiều. - Minh Trí nói.
- Em không muốn anh nhắc đến cô ta. - Rin dựa vào lòng Minh Trí mà nói.
Minh Trí mỉm cười, có lẽ Rin vì những chuyện không hay xảy ra gần đây nên xem ra không thích Lâm Hân. Đợi một dịp nào đó thích hợp, sẽ giới thiệu hai người họ với nhau một cách tử tế để có thể hiểu hơn về nhau.
Ngày thứ 7:
Minh Trí ngồi trên chiếc xe hơi màu đen, Trần Hậu lái xe vào một ngôi nhà nhỏ hoang vắng, xem ra nơi này ít ai lui tới.
- Thiếu gia, không nghĩ anh lại đến những nơi này. - Trần Hậu khi nghe Minh Trí đề nghị thì vô cùng ngạc nhiên.
Minh Trí không đáp, chăm chú quan sát ngôi nhà phía trước.
- Đây chính là một pháp sư ẩn danh, tôi được một người quen giới thiệu. Sau một thời gian tìm hiểu liền biết bà ta đang ở nơi này. - Trần Hậu nhìn vào ngôi nhà cũ kĩ kia mà nói.
- Pháp sư sao… Được thôi, thử một cách còn hơn chịu thua. - Minh Trí vừa nói vừa đi xuống xe.
Minh Trí đi trước, Trần Hậu đi theo phía sau. Đi đến trước cửa, Minh Trí liền gỏ cửa nhưng không có tiếng trả lời. Trần Hậu tiếng lên một bước, gõ mạnh vào cửa vừa gọi:" Xin lỗi, có ai không?". Có lẽ do dùng lực quá nhiều, cách cửa bật mở ra.
Bên trong được bố trí bí hiểm với những hình thù kì là trên vách. Cả hai nhìn xung quanh một hồi, trong một góc tối tăm nhất của căn nhà có một gióng nói vang lên:" Hai người tìm ai."
- Chúng tôi đến tìm pháp sư. - Trần Hậu đáp.
- Ta đã mai danh ẩn tích từ lâu, vì sao lại muốn đến làm phiền, hãy mau về đi. - Giọng nói lại vang lên trong góc tối.
- Chúng tôi thật sự có việc cần người giúp. - Trần Hậu đáp.
- Hừ, vì sao ta phải giúp các người. Mau cút hết. - Vừa nói xong, cánh cửa đóng sập lại.
- Pháp sư, xin hãy giúp chúng tôi. - Trần Hậu tiếp tục gõ cửa nói vang.
Minh Trí đứng im lặng một lúc, cất giọng nói:" Trần Hậu, chúng ta về thôi. Theo như tôi thấy vị pháp sư này cậu giới thiệu là loại lừa đảo, sợ không thể giải quyét được chuyện của chúng ta nên trốn tránh như vậy. Người ta đã sợ hãi trốn tránh như vậy chúng ta cũng không nên làm bà ấy bẽ mặt."
Trần Hậu hiểu ngụ ý của Minh Trí nên cũng cùng Minh Trí chuẩn bị rời bước đi. Bỗng dưng phía sau họ, cánh cửa bật tung ra, một lực ép đẩy bọn họ vào bên trong rồi cánh cửa đóng sập lại. Trong mập mờ ánh nến, từ phía bóng tối một bà lão tóc bạc nhưng rối bời bước ra, dáng vẻ bà ta kì lạ khi trên trang phục đầy những chiếc vòng hình tròn.
- Đã đến tận nơi này, lại lên tiếng nói ta là loại lừa đảo. Xem ra hai người thật sự cần giúp đỡ. - vị pháp sư nói.
- Người đồng ý giúp chúng tôi. - Trần Hậu hỏi.
- Những người đã tìm tới nơi này ai ai cũng một phần nể trọng ta, hôm nay lại nghe một câu khi dễ, xem ra rất thú vị. Ta sẽ cho cậu thanh niên này mở mang tầm mắt.
- Chúng tôi đến nơi này, muốn nhờ bà giải một lời nguyền trên hai cô gái song sinh,….
- Trần Hậu nói về lời nguyền kia.
- Lời nguyền này, chỉ có người có huyết thống cùng với người đưa ra mới có thể giải được. - Vị pháp sư nói.
- Chúng tôi biết điều đó, nhưng hiện tại người có huyết thống lại là con gái của kẻ bị nguyền rủa và cũng đã qua đời. - Trần Hậu nói thêm.
Bà ta đi tới một tủ sắt cũ kỉ mà mở ra. Bên trong là hàng loạt sách giấy cũ, bụi đã đóng mờ mịt. Bà ta tìm tọc một lúc lôi ra một quyển sách màu nâu đen, đọc tìm từng trang một rồi khẽ nói:" Có rồi, tìm thấy rồi."
- Các người nói, người cha của hai cô gái song sinh và người có huyết thống đã từng yêu nhau và có một người con?
- Đúng vậy.
- Hiện tại, ông ta còn sống hay không?
- Vẫn còn sống.
- Tốt, mang ông ta đến đây.
Trần Hậu nhanh chóng lái xe đến biệt thự hoa hồng trắng đón Trịnh Đạt, vì trên đường đã báo trước nên Trịnh Đạt đã chuẩn bị mà lên đường. Trịnh phu nhân thấy lâu ngày Trịnh Đạt mới ra ngoài thì vội hỏi nhưng ông chỉ nói mình có việc gấp rồi bỏ đi.
Minh Trí ở lại căn nhà nhỏ bé cũ kỉ này đợi Trần Hậu đón Trịnh Đạt. Vị pháp sư nhìn nét mặt của Minh Trí liền nói:" Chàng trai này, xem gương mặt xem ra không được tốt, sắp có đại nạn."
Minh Trí nhíu mày, không đáp.
- Để tôi xem…- Vị pháp sư nhìn sâu vào Minh Trí. - Nhưng không hẳn là xấu hoàn toàn. - Sau đó cười to.
Trần Hậu đưa Trịnh Đạt đến, trên đường đi đã nói qua cho Trịnh Đạt hiểu.
- Đây là người muốn tôi mang tới. - Trần Hậu nhìn về phía Trịnh Đạt nói.
- Tốt, hai người về, người này ở lại. - Vị pháp sư nói.
- Bà muốn làm gì ông ấy. - Trần Hậu lo lắng.
- Yên tâm, hai ngày nữa đến đưa ông ta về. Còn chuyện hai cô gái kia, khi nào đến sẽ có kết quả.
- Trịnh lão gia, ông có muốn ở lại. - Minh Trí lên tiếng nhìn về phía Trịnh Đạt.
- Hai cậu yên tâm về trước, vì Thiên Kim và Hà My dù chuyện gì xảy ra tôi cũng cam tâm. - Trịnh Đạt nói.
Nghe Trịnh Đạt nói vậy, Minh Trí và Trần Hậu rời bước ra về. Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì cánh cửa liền đóng sập lại.
Chương 79
Chiếc xe màu đen đậu trước cao ốc RoYal, Minh Trí vừa xuống xe bước vào bên trong thì Lâm Hân từ đầu liền chạy đến ôm lấy Minh Trí.
- Minh Trí, anh đi đâu em đợi anh từ sáng đến giờ.
- Anh có việc, em tìm anh? -Minh Trí cười đáp.
- Có việc mới tìm anh được sao? - Lâm Hân xỉu mặt.
Minh Trí không đáp, mỉm cười cùng Lâm Hân đi vào bên trong thang máy.
- Minh Trí, em ở khách sạn một mình cảm thấy rất buồn, em muốn về nhà anh được không?
- Không được, sẽ có những tin đồn không tốt. - Minh Trí lắc đầu.
- Em không sợ tin đồn chỉ sợ nỗi buồn mà thôi. Cứ nghĩ rằng về nước sẽ thường xuyên gặp anh nhưng buổi sáng anh luôn bận việc của công ty đến buổi tối thì dành thời gian cho cô bạn gái anh. Em ở lại một mình trong bốn bức tường kia hết sức buồn chán, không có một ai nói chuyện cả, ăn cơm cũng phải ăn một mình.
Sau đó buồn bả nói tiếp:" Anh nói xem, em chỉ muốn gặp anh nói chuyện một vài câu lại rất khó khăn, em muốn về nhà anh ít ra còn tìm người hầu trong nhà nói chuyện."
- Được rồi, nhưng anh nói trước rằng hiện tại anh đang rất bận, dù em có về nhà anh cũng không thể cùng thường xuyên ăn cơm cùng em, lúc đó không được trách anh trai này vô tâm nhé. - Minh Trí xoa đầu Lâm Hân nói tiếp. - Hiện nhà anh có một cậu thanh niên đang ở, có thể bầu bạn cùng em.
- Anh có em trai từ khi nào? - Lâm Hân ngạc nhiên.
- Là em của bạn gái anh, hiện đang học phổ thông.
- Lại càng hay, em cũng muốn hiểu thêm về cô gái mà Minh Trí đặt vào trong lòng.
*********
Tiếng chuông cửa của biệt thự hoa hồng trắng vang lên, cánh cửa được Rin mở ra thì thoáng chựng người khi nhìn thấy người trước mặt.
- Nhị tiểu thư, Phạm gia mời cô đến nhà một chuyến. - Người đàn ông lần trước xuất hiện.
- Ông về nói với họ, hiện tôi vẫn đang suy nghĩ. - Rin thoái thác.
- Phạm phu nhân nhắn với cô, nếu cô không muốn đến gặp thì xin cô cho bọn họ chắc chắn một ngày nào đó có câu trả lời. - Người đàn ông lại nói.
- Khi nào có câu trả lời tự động tôi sẽ liên lạc với họ. - Rin lùi một chân vào cửa. - Không tiễn. - Muốn đóng cửa lại.
- Nhị tiểu thư, ngày mai tôi sẽ lại đến. - Nói vọng vào.
Rin tim đập mạnh đứng phía sau cánh cửa, hẳn là Phạm gia rất sốt ruột muốn bắt lại Rose của cô sao. Hiện tai tâm trạng rối bời không biết phải giải quyết như thế nào, mang Rose đến Phạm gia thì cô không nỡ, nhưng để lại Trịnh gia thì sau khi cô đi rồi sợ cha mẹ tuổi già sức yếu không thể chăm sóc Rose. Rin lo lăng đi vào bên trong căn biệt thự, đứng trong phòng khác đi tới đi lui với bao nhiêu sầu muộn trong đầu.
- Rin, em có chuyện gì cần suy nghĩ à. - Thiên Kim trên lầu đi xuống hỏi.
- Chị, phải làm sao bây giờ, Phạm gia họ muốn mang Rose về nhận lại huyết thống. - Rin nhìn Thiên Kim như muốn cầu cứu.
- Bọn họ không có tư cách nhận cháu, hắn ta lại là kẻ xấu xa vì mục đích mà lại bắt cóc chính con ruột, dẫu không phải con ruột thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội. Em lo sợ họ sẽ dùng biện pháp mạnh bắt Rose đi sao?
- Chị, Phạm gia không phải nói là không làm được, nhưng nghĩ lại họ nói cũng đúng Rose về với họ có lẽ tốt hơn. Chị em mình trước sau gì cũng phải rời xa con bé, cha mẹ thì tuổi cao lại không còn phải là Trịnh gia của ngày xưa. Em không phải không muốn đưa Rose về họ Phạm, em lo lắng về Ken, anh ta sẽ lấy vợ khác rồi sẽ đối xữ thế nào với Rose. Rose là do Pi sinh ra, nhưng anh ta không yêu Pi.
- Nhưng theo như em nói, nếu không giao Rose cho họ, chắc chắn họ sẽ cướp. - Thiên Kim lo lắng.
- EM cũng nghĩ như vậy. - Rin gật đầu lo sợ.
- Chị có ý này, em mang Rose qua nhà Minh Trí. Có ăn gan hùm Phạm gia cũng không dám đến họ Trần gây sự. - Thiên Kim cười gian xảo.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả, mang Rose đến biệt thự Trần gia là cách giải quyết tốt nhất, em không cần suy nghĩ nhiều nữa Phạm gia không xứng đáng nhận lại Rose.
- Em sẽ hỏi ý Minh Trí trước. - Rin ngập ngừng.
- Hiện tại đã hết giờ làm việc rồi, chúng ta trực tiếp đến nói chuyện. - Thiên Kim kéo Rin đi, bọn họ cùng nhau đí đến biệt thự Trần gia.
Cánh cổng biệt thự được bác Hoà mở ra, nhìn thấy Rin vô cùng vui mừng nhưng ngạc nhiên vì lại xuất hiện thêm một cô gái y hệt vị chủ nhân cũ này.
- Bác Hoà, có Minh Trí bên trong không ạ.? - Rin vừa vào trong vừa hỏi.
- Tiểu thư, thiếu gia đã về hiện tại đang dùng cơm. - Bác Hoà nói nhưng rồi hơi lo lắng, thiếu gia lại dẫn một cô gái khác về.
- Cảm ơn bác. - Rin nói rồi nhanh chân đi vào bên trong cùng với Thiên Kim trong lòng lại ngạc nhiên tự hỏi:" Hôm nay lại ăn cơm một mình ở nhà sao, thật kì lạ."
Rin bước vào bên trong phòng ăn thì nhìn thấy Minh Trí và Lâm Hân đang cùng nhau dùng bữa, cô ta lại còn chăm sóc anh kĩ càng như vậy. Rin cùng Thiên Kim cứ đứng yên đó, Thiên Kim nhìn Rin lo lắng, ánh mắt Rin không hiện một cảm xúc nào, cứ yên lặng đứng nhìn bọn họ.
Bác Hoà từ ngoài đi vào hiểu cãnh tượng trước mặt, khẽ lên tiếng.
- Thiếu gia, Hà My tiểu thư cùng vị tiểu thư đây đến tìm.
Minh Trí nghe tiếng bác Hoà liền nhìn về phía họ,.
- Rin, vì sao lại đến đây? - Minh Trí đứng lên, tỏ ra ngạc nhiên đi đến bên Rin. - Có chuyện gì xảy ra sao?
- Minh Trí, tôi và em gái đến là có việc cần bàn bạc cùng anh. Nhưng có lẽ làm phiền bữa cơm của anh rồi. - Thiên Kim mỉa mai nói.
Rin nhìn thẳng vào mắt Minh Trí:" Làm phiền anh vui vẻ rồi." - sau đó bỏ ra ngoài.
Minh Trí liền đuổi theo Rin, Thiên Kim vẫn ở lại bên trong.
- Vì sao đến rồi lại ra về rồi, cùng chúng tôi dùng bữa nào. - Lâm Hân ra dáng chủ nhà.
- Xem ra lần trước tôi nói rõ ràng như vậy thì có người cố tính không hiểu, hoặc giả lại muốn đèo bồng. - Thiên Kim đi về phía bàn ăn, đến gần Lâm Hân.
- Việc cô nói em gái cô là bạn gái Minh Trí sao, bạn gái cũng không phải vợ anh ấy, cô cũng chỉ là chị của bạn gái có quyền gì mà quản tôi đến gần Minh Trí. - Lâm Hân thách thức.
- Xem cái ý đồ của cô hiện rõ trên mặt như vậy, haha tin tôi đi bọn họ không có thể ngăn cách được đâu, cô cố gắng cũng chỉ thiệt thân. - Thiên Kim lắc đầu nói.
- Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi tất nhiên biết khả năng của mình. - Lâm Hân cũng không thua kém Thiên Kim mà đáp trả.
- Khả năng, haha, được tôi cũng muốn xem khả năng câu dẫn đàn ông của cô thế nào, cô đơn giản cũng chỉ là một bình hoa mà thôi. Đàn ông với bình hoà thì lại chỉ có hứng thú nhất thời, mà đối với Minh Trí lại nghĩ không có hứng thú như vậy. Bình hoa như cô chỉ cần sờ qua một lần là đã cảm thấy thấp hèn.
- Cô… - Lâm Hân tức giận, lấy ly nước trên bàn tạt thẳng vào mặt Thiên Kim.
Thiên Kim cũng không ngạc nhiên khẽ cười trong lòng.
Minh Trí đuổi ra ngoài kéo được Rin lại, hai người giằng co mãi đến khi Rin buông xui nói:
- Anh đi vào mà thân mật cùng cô em gái của anh, tôi… tôi dù sao cũng không còn sống được bao lâu nữa tôi hiểu thân phận của mình như thế nào.
- Chỉ là dùng cơm cùng cô ấy, em không cần phải giận dữ như thế. - Minh Trí khó hiểu.
- Anh xem, cô ta… cô ta đang mặc loại trang phục gì khi đến nhà anh như vậy. Em gái anh sao… - Rin nhìn thấy Lâm Hân mặc một bộ quần áo ở nhà khá mát mẻ thì nóng giận.
- Lâm Hân sống tại châu Âu từ bé nên khá thoáng, em cũng biết điều đó. Hiện tại cô ấy dọn về ở nơi này. - Minh Trí sẵn Rin ghé qua thì thông báo cho Rin.
- Sao, được… được… mang cả về nhà sao. Anh… Trần Minh Trí… anh… tôi không cần anh. - Rin giận dữ.
- Rin, em làm sao vậy. Anh chỉ xem Lâm Hân như em gái của mình, cô ấy ở đây vài tháng rồi sẽ quay về cùng cha mẹ. - Minh Trí nhìn Rin nói.
- Tôi nói cho anh biết, để một cô gái từng tuyên bố trước mặt em và mọi người cô ta chính là bạn gái anh, cả thế giới hiện đang nghĩ 2 người là một cặp trời sinh trai tài gái sắc. Anh hôm nay còn mang cô ta về nhà sống cùng không khác gì thừa nhận những gì họ nghĩ là sự thật. Anh xem Lâm Hân là em gái nhưng anh có chắc chắn cô ta xem anh như anh trai mình.
- Em quan trọng những điều đó hay sao, từ khi nào những lời nói của người ngoài có thể xen vào tình cảm của chúng ta. Hà My, anh nói em biết người anh yêu là em, Lâm Hân anh chỉ xem là em gái, còn cô ấy xem anh như thế nào anh không quan tâm.
Minh Trí vừa dứt lời, bác Hoà từ bên trong chạy ra ngoài thông báo tình hình hai cô gái bên trong kia. Hiện tại thì bàn ăn của Trần gia đã không còn nguyên vẹn, những món ăn bay tung toé, còn hai cô gái xinh đẹp kia đang ôm nhau. Không phải cái ôm chất đầy tình cảm, mà chính là đang hung hăn một cuộc chiến.
- Chị, chị làm gì vậy mau buông cô ấy ra. - Rin nhìn thấy cảnh tượng này liền khó xử. - Lâm Hân, cô hãy buông chị tôi ra, có chuyện gì từ từ nói.
Cả hai cô gái đang hăng say không ai nghe lời Rin nói mà lao vào nhau điên cuồng. Thiên Kim giữ một tay Lâm Hân từ phía trước kéo về sau, Lâm Hân dùng tay còn lại nắm tóc Thiên Kim, không ai buông ai chỉ nghe tiếng cả hai cô la hét mắng chửi. Người làm trong nhà đứng xung quanh ngăn ra nhưng bị doạ không ai dám cản.
- Các người làm gì trong nhà của tôi, mau buông nhau ra cho tôi. - Minh Trí tức giận nói như hét.
Lâm Hân nghe giọng Minh Trí lấy lại bình tĩnh lo sợ Minh Trí sẽ nghĩ không tốt về mình nên buông Thiên Kim ra trước. Thiên Kim cũng không muốn Rin khó xữ nên cũng buông ra theo. Lâm Hân nhanh chóng chạy ra phía sau Minh Trí như muốn trốn tránh.
- Minh Trí, là cô ta ra tay trước…
Rin đi tới phía Thiên Kim, nhìn những vết thương trên mặt Thiên Kim mà xót xa nhưng cũng giận vì sao lại đi đánh nhau với cô gái đó.
- Chị, mặt chị bị thương rồi. - Rin vuốt lại mái tóc cho Thiên Kim. - Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, chị đã lờn rồi mà.
- Vì cô ta nói rằng sẽ cướp Minh Trí của em nên chị thật không kiềm được. - Thiên Kim cố tình nói lớn.
- Không đúng, Minh Trí đã có bạn gái, tôi chỉ xem anh ấy là anh trai, là cô bịa chuyện. - Lâm Hân cãi lại.
Rin quay lại nhìn Lâm Hân không hề có một vết thương nào trên người, có lẽ Thiên Kim biết cô ta là người mẫu hiện đang làm đại diện cho RoYal nên nương tay với cô ta. Nào ngờ cô ta lại để lại vết thương trên mặt Thiên Kim như vậy, Rin uất ức mắng.
- Cô cũng biết gương mặt là quan trọng nhất của người con gái, cô là người mẫu chắc chắn là rất giữ gìn. Vậy mà lại cào mặt chị tôi thành ra như thế này, chuyện cô muốn làm bạn gái Minh Trí hoặc Minh Trí yêu hay không yêu cô tôi cũng không quan trọng. Nhưng nếu vết tích trên mặt chị tôi để lại dấu tích nhỏ nào, tôi nhất định tìm cô lấy lại công bằng.
- Minh Trí, em không có ý đâu, chỉ là em tự vệ mà thôi. - Lâm Hân kéo tay Minh Trí nói.
- Thiên Kim, xin lỗi vì Lâm Hân làm cô bị thương. Tôi sẽ tìm một bệnh viện tốt nhất để cô không để lại vết tích trên gương mặt. - Minh Trí nói tiếp. - Rin, em đưa Thiên Kim về nhà trước, có chuyện gì mai chúng ta giải quyết.
- Rin đến đây là muốn nói với anh rằng con bé sẽ mang Rose qua ở tại biệt thự Trần gia này. - Thiên Kim nói.
- Chị, đừng nói. - Rin kéo tay.
- Vì sao lại không thể nói chứ, Minh Trí, em gái tôi nói là muốn mang con gái qua nơi này ở liệu anh cò muốn đón tiếp hay không dù sao thì Rose cũng là con của…. nên anh cũng phải có trách nhiệm. - Thiên Kim nói xong cười nham hiểm.
- Minh Trí, Rose là con của anh và cô ta. - Lâm Hân kinh ngạc.
- Anh sẽ nói em sau. - Quay sang Rin. - Nếu em muốn, anh luôn hoan nghênh em.
- Không cần nữa, tôi đưa Thiên Kim về. Tạm biệt. - Rin nhìn qua Thiên Kim. - Chúng ta về thôi.
Trần Hậu vừa về tới, đang muốn vào gặp Minh Trí báo cáo tình hình thì nhìn thấy cảnh tượng này. Thiên Kim đang mang thai lại bị thương như vậy khiến tâm can Trần Hậu như lửa đốt liền đi tới trước mặt Thiên Kim đưa tay lên vết thương trên mặt cô.
- Em lại gây chuyện nữa sao? - Trần Hậu nhíu đôi mày. - Vì sao không nghĩ đến đứa bé trong bụng, hả? - Giọng ngày càng hung dữ.
- Vì sao anh không hỏi tôi bị ức hiếp ra sao, tôi… tôi… - Thiên Kim bị Trần Hậu doạ đến uất ức.
- Hiểu nhầm một chút, Trần Hậu, cậu mang Thiên Kim đến bệnh viện kiểm tra một chút. - Minh Trí phía sau nói.
Trần Hậu quay sang nhìn Minh Trí, phía sau là Lâm Hân đầu tóc cũng rối bù nhưng lại không hề có một vết thương nào trên người.
- Thiếu gia, tôi đi trước. - Sau đó bế Thiên Kim trên tay đi ra phía ngoài. Thiên Kim cũng muốn Rin ở lại nên không phản kháng mà ngoan ngoãn để Trần Hậu đưa mình ra ngoài.
- Tôi cũng về. - Rin cũng bước chân ra cửa.
- Nếu em đã quyết định sang nơi này sống chắc chắn có lí do cấp bách. Trước tiên hãy nghĩ ngơi trước, ngày mai chúng ta nói chuyện. - Minh Trí bước tới phía Rin. - Anh cho người sang đón Rose và thu xếp hành lý của em rồi.
Nghĩ đến Rose, có thể nếu hôm nay cô không ở lại mà kiên quyết ra về thì ngày mai người của Phạm gia sẽ tới mà bắt mất Rose của cô. Rin cắn chặt môi mình đi lên lầu tìm đến căn phòng mà trước kia cô và Pi từng ở mà bước vào đóng chặt lại.
- Minh Trí, chuyện gì đã xảy ra. - Lâm Hân có nhiều khuất mắc trong lòng.
- Ngủ trước, mai chúng ta nói chuyện. - Minh Trí bước về phòng mình.
Lâm Hân cũng không hỏi thêm nên cũng mở cửa phòng mình mà đi vào.
Rose được người của Minh Trí mang đến cho Rin. Rin ru Rose ngủ ngoan trong nôi liền sắp xếp quần áo gọn gàng, ngày sinh ly tử biệt càng lúc càng gần đến. Nhưng vì những việc rắc rối này mà có vẻ cô và Minh Trí càng lúc càng xa nhau. Cô không tin vào ánh mắt của Lâm Hân dành cho anh là ánh mắt của một cô em gái. Rose ngủ ngoan trông chiếc nôi màu hồng xinh xắn, Rin hôn nhẹ vào má Rose rồi lên giường mông lung suy nghĩ. Tiếng gõ cửa làm cô giật mình, cô nằm yên như là đang ngủ rồi.
- Anh biết em chưa ngủ, chúng ta nói chuyện một chút. - Minh Trí nói vọng bên ngoài.
Rin khá mệt mỏi, không muốn suy nghĩ nhiều đành mở cửa cho Minh Trí bước vào.
- Phạm gia muốn bắt lại Rose? - Minh Trí hỏi cô.
- Đúng là chuyện gì anh cũng có thể biết. - Rin ngồi trên giường dựa vào thành, trông cô khá mệt mỏi.
- Vì sao đến Phạm gia không cho anh biết. - Minh Trí nghiêm nghị hỏi.
- Vì anh bận lo cho em gái mình, nên tôi không có cơ hội để nói. - Rin trách giận.
- Em quyết định rất tốt, đến nơi này Phạm gia sẽ không làm gì được em và con bé. Anh đã hứa sẽ mãi bảo vệ em và cả Rose nữa. - Minh Trí nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
- Anh buông ra. - Rin đẩy Minh Trí ra khỏi người.
- Còn giận chuyện Lâm Hân sao, ngày mai anh sẽ nói con bé quay về khách sạn. - Minh Trí suy nghĩ, anh biết Lâm Hân đến đây vì mục đích gì. Hiện tại Rin đã quay về hai cô gái này có lẽ không hoà hợp, tốt nhất muốn bình yên ngôi nhà này thì phải đưa một người đi. Và người anh giữ lại tất nhiên phải là Rin.
- Em gái của anh sẽ không vui đâu. - Rin quay mặt sang một bên.
- Anh chỉ lo lắng khi em không vui. - Minh Trí bẹo bờ má của Rin.
- Từ khi nào biết nói những câu sến như vậy. - Rin hơi mỉm cười.
Minh Trí không trả lời, ôm cô vào lòng cả hai cùng chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào….
Thiên Kim được Trần Hậu mang vào một bệnh viện lớn kiểm tra và băng lại vết thương trên gương mặt.
- Cũng may là bé con không có chuyện gì. - Cầm tờ kết quả trên tay, Thiên Kim nhẹ nhõm.
- Em hãy nhớ hiện tại em sống vì hai người, đừng nghịch ngợm nữa. - Trần Hậu vuốt mái tóc Thiên Kim nói.
Thiên Kim mỉm cười, trong thâm tâm cô biết mình đã yêu người đàn ông khó ưa này.
- Thiên Kim, chúng ta kết hôn đi. - Trần Hậu quỳ xuống trước mặt Thiên Kim, trong một bệnh viện về đêm ít người qua lại mà nói.
Thiên Kim nhìn Trần Hậu một loạt, cảm thấy kém lãng mạng nhất chính là anh ta, vả lại chỉ còn vài ngày nữa. Kết hôn với cô, rồi cô đi như vậy Trần Hậu sẽ phải như thế nào. Vì sao bọn họ lại yêu nhau để làm gì, cô muốn một mình ra đi không để lại khổ đau cho người nào, nhất là người mình trót đem lòng yêu thương.
Chương 80
Ngày thứ 6:
Trần Hậu sau khi ngỏ lời muốn kết hôn cùng Thiên Kim thì liền đưa cô về nhà mình, lo sợ cô gái này không biết suy nghĩ lại chạy lung tung. Hiện tại biệt thự hoa hồng trắng chỉ còn một mình Trịnh phu nhân, Minh Trí sai người đến chăm sóc cho bà ấy để hai cô gái an tâm và anh cùng Trần Hậu có thể bảo vệ người phụ nữ của họ.
Buổi sáng, Rin thức giấc vẫn nhìn thấy Minh Trí đang nằm bên cạnh mình. Cô ngắm nhìn gương mặt của anh mỉm cười, cuộc sống ngắn ngủi còn lại của mình được ở gần bên cạnh Minh Trí cô cũng cảm thấy hạnh phúc và đáng sống, chỉ sợ khi cô ra đi người đàn ông này sẽ đau thương. Cô từng nuôi ý định lạnh nhạt, muốn chia ly để một khi cô đi anh không đau khổ. Nhưng tình cảm dành cho anh mãnh liệt đến mức lý trí không thể thắng nỗi.
Rin đưa ngón trỏ lên chiếc mũi cao của Minh Trí từ từ đưa xuống đôi môi của anh rồi khẽ cười.
- Cô gái nhỏ không được nghịch ngợm nữa. - Đôi môi Minh Trí nhấp miệng nói, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại.
- Minh Trí, em muốn chúng ta cùng nhau đi thật xa nơi này, đến ngày sinh nhật em chúng ta sẽ cùng nhau đón trên bờ biển rộng. - Từ ngày cô và anh quen nhau, chưa bao giờ họ cùng nhau một chuyến đi xa.
- Em không muốn tham dự đám của của Thiên Kim sao? - Minh Trí mở mắt, nhẹ nhàng nhìn Rin khẽ nói.
- Hả, đám cưới của Thiên Kim? Với ai, khi nào? - Rin choáng khi chị gái mình chuẩn bị kết hôn cô lại không hề hay biết.
- Đêm qua Trần Hậu đã cầu hôn Thiên Kim, cậu ta quyết định trước sinh nhật của Thiên Kim một ngày sẽ chính là ngày họ tiến hành hôn lễ. - Minh Trí ôm lấy Rin vào lòng.
- Vậy là chỉ còn 4 ngày nữa để chuận bị đám cưới sao? Thiên Kim đồng ý với quyết định này sao? - Rin khó tin hỏi.
- Đám cưới sẽ được tổ chức tại biệt thự Trần gia này, thời gian này em ở nhà chuẩn bị trang trí. - Minh Trí không muốn cô ra ngoài gặp nhiều nguy hiểm từ Phạm gia.
- Được, em sẽ cố gắng. - Rin mỉm cười ngồi dậy, tiến về chiếc nôi của Rose, bé con vẫn đang say giấc. - Minh Trí, em có một chuyện khuất tất trong lòng?
- Em nói đi. - Minh Trí trầm mặt nhìn về phía cô.
- Hiện tại em vẫn còn sống em sẽ cố gắng hết lòng bảo vệ Rose, nhưng thời gian của em không còn nhiều, Rose phải làm sao đây?
- Rin, em hãy nhìn ở hiện tại, đừng nhìn về tương lai mà suy nghĩ nhiều, mọi chuyện tin tưởng vào anh. - Minh Trí từ phía sau ôm lấy cô.
- Em tin anh. - Rin vòng tay ôm lấy đôi tay to lớn của Minh Trí, anh nói như vậy có lẽ sẽ thay thế cô chăm sóc Rose.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng, Rin bế Rose trên tay Minh Trí từ phía sau ôm vòng eo cô tình tứ đi với nhau như thể một gia đình 3 người hạnh phúc, ai ai nhìn vào cũng có thể ghen tỵ. Tất nhiên không tránh khỏi ánh mắt khó chịu của Lâm Hân, nhưng cô ta nhanh chóng thu lại ánh mắt kia mà nhanh chóng lại gần Minh Trí.
- Buổi sáng tốt lành. - Minh Trí lịch thiệp ôm lại cô.
Cả ba cùng nhau ngồi vào bàn ăn sáng, một bảo mẫu được mời đến phụ giúp Rin chăm sóc Rose.
- Minh Trí, anh đúng là người kín miệng nha, có con bên ngoài lại không hề ai hay biết. - Lâm Hân thăm dò.
- Đó không phải là… - Rin muốn nói ra sự thật, sợ cô gái này ra ngoài tung tin xấu về anh.
- Lâm Hân, nhanh ăn đi. Hôm nay không nhớ em phải phỏng vấn về sản phẩm mới sao? - Minh Trí ngăn lời Rin lại.
- Đó không phải là gì? - Lâm Hân đắc ý quay sang hỏi Rin.
- Con bé là con của tôi, không phải con của Minh Trí. - Rin đáp.
- A, thì ra là con hoang. - Lâm Hân lỡ miệng nhếch mép cười.
Minh Trí đập bàn, ánh mắt giận dữ nhìn Lâm Hân.
- Anh xem con bé chính là con ruột của mình, từ nay về sau em không được phép nói ra những từ không hay. - Sau đó giận dữ đứng lên.
- Trí, em xin lỗi, em không cố tình đâu. Huhu, anh cũng biết em từ nước ngoài mới về lại đây, dùng từ không đúng khiến anh giận rồi. Lần sau em sẽ suy nghĩ thật kĩ càng trước khi nói. - Lâm Hân hoảng hốt khi thấy thái độ của Minh Trí.
Minh Trí không nói gì, gương mặt cũng giản ra một chút. Anh hướng về phía Rin:" Anh đến RoYal, em ở nhà chuẩn bị theo những gì chúng ta đã bàn bạc."
- Vâng, thưa tổng giám đốc. - Rin khẽ cười buồn, Minh Trí đúng là một tổng tài.
- Minh Trí, anh có thể đưa em đến RoYal không, hôm qua em không mang xe đến. - Lâm Hân cúi mặt nói.
- Được, anh đưa em đến RoYal. Sau đó một số hành lý của em sẽ chuyển về khác sạn cũ. - Minh Trí vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
- Anh hứa sẽ cho em ở đây mà, vì sao chỉ vì cô gái này đến lại đuổi em đi. - Lâm Hân uất ức.
- Không liên quan đến Rin, anh cảm thấy chúng ta ở công ty là quan hệ tổng giám vs một người mẫu đại diện, em ở lại nơi này xảy ra tin đồn thật không tốt cho danh tiếng của em. - Minh Trí ôn tồn đáp.
- Anh đã nói như vậy, em sẽ quay lại khách sạn vậy. Anh ra xe trước đợi em, em lên phòng lấy một ít thứ. - Lâm Hân nói xong dời bước lên lầu.
Minh Trí đợi Lâm Hân khuất trên lầu nhìn sang Rin khẽ cười:" Em đã hài lòng hay chưa, nhị tiểu thư của tôi?"
- Hừ, nếu anh không cam tâm có thể giữ lại vẫn còn kịp mà. - Rin tỏ ra vẻ giận dỗi.
Minh Trí khẽ lắc đầu mỉm cười, sau đó bước về phía cửa mà lên xe.
Rin vẫn ngồi trên bàn ăn, đang đùa giỡn với Rose thì Lâm Hân từ trên lầu đi xuống, đôi mắt ánh lên sự tức giận nhìn Rin.
- Đừng vội đắc ý. - Cười lạnh bỏ đi.
Tâm thức Rin cảm thấy lo lắng, vội lắc đầu nói:" Hy vọng Minh Trí sẽ giải quyết tốt mọi chuyện."
Ngày thứ 5:
Thiên Kim ngồi trong phòng, mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy. Đây là lần thứ 2 cô mặc trên mình váy cưới, nhưng lần này là do cô tự nguyên nên tâm trạng luôn hồi hộp, Thiên Kim soi mình trong gương khẽ mỉm cười hạnh phúc.
- Kim, em rất đẹp. - Trần Hậu từ phía sau đi tới, ngắm nhìn cô qua chiếc gương lớn.
- Tất nhiên rồi. - Thiên Kim cười rạng rỡ quay lại trước mặt anh
- Anh đã chuẩn bị gần xong cho buổi lễ của chúng ta, hôm đó em sẽ là cô dâu đẹp nhất. - Trần Hậu cúi xuống hôn vào đôi môi của Thiên Kim.
Cảnh cửa phòng bật mở ra, Rin từ ngoài đi vào vì không biết có sự xuất hiện của Trần Hậu bên trong.
- Chị… em chọn được trang sức…. - Rin đang nói thì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền đỏ mặt. - Á, em xin lỗi, em… ra ngoài… hai người tiếp tục.- Rin nói rồi nhanh chân quay bước.
- Rin, mang trang sức đến cho chị sao? - Thiên Kim buông Trần Hậu ra chạy đến kéo tay Rin lại.
- Hà My, cô ở lại cùng cô ấy, tôi có việc đi trước. - Trần Hậu nói rồi rời bước đi.
- Đây là bộ trang sức mới nhất của RoYal, Minh Trí dành tặng riêng cho chị. - Rin đeo bộ trang sức lấp lánh trên người Thiên Kim. - Nó tên là " Tình yêu trọn vẹn".
- Gửi lời cảm ơn đến cậu ấy giúp chị, xem ra Minh Trí đối xử rất tốt với Trần Hậu. Hôn lễ bọn chị lại tổ chức ở biệt thự Trần gia này, chị có một chút e ngại.
- Minh Trí luôn xem Trần Hậu là thân cận nhất của anh ấy, là người anh ấy tin tưởng bên cạnh. Chị xem, chị thật đẹp khi làm cô dâu này.
- Rin, chị có một chuyện muốn nhờ em. - Thiên Kim nhìn Rin nói.
- Có chuyện gì ạ.
Thiên Kim đưa miệng vào tai Rin nói điều gì đó.
- Chị không tin tưởng Trần Hậu sao? - Rin tỏ ra không đồng tình.
- Em cũng biết, sau khi chị và Trần Hậu kết hôn thì cũng không thể bên cạnh anh ấy được. Rin, xem như chị cầu xin em. - Thiên Kim rơi một giọt lệ nói.
- Được, nhưng em sợ Trần Hậu sẽ tức giận. - Rin toan lo lắng.
- Chi sẽ chịu tất cả hậu quả. - Thiên Kim đáp.
- Được, em sẽ giúp chị. - Rin không nỡ từ chối.
- Cảm ơn em. - Thiên Kim cười buồn.
Rin lắc đầu nhìn chị gái của mình, đúng là hai cô gái giống như hai giọt nước nhưng tính cách thật sự khác biệt. Rin không thể ngờ trong ngày trọng đại của mình, Thiên Kim cũng muốn bày trò.
Chương 81
Trong đại sảnh của cao ốc RoYal tập trung khá nhiều nhà báo, phóng viên trải dài cả một hàng từ ngoài vào trong. Buổi lễ giới thiệu sản phẩm nữ trang mới nhất do người mẫu Lâm Hân làm đại diện thật sự được quan tâm rất nhiều từ giới chuyên môn. Nhưng nhà báo xuất hiện tại nơi này không hẳn là vì sản phẩm này của RoYal, họ tới vì những tin đồn bên lề có thể hút lượng đọc giả.
Những mặt hàng được nhân viên bày ra cho khách tham quan và bên báo chí chụp hình lại. Poster của Lâm Hân treo xung quanh hội trường, người người sút xoa vì nét đẹp của cô gái trong ảnh.
Mọi người đều hướng về phía bên ngoài, Lâm Hân khoát tay Minh Trí cùng bước vào lễ đài dưới sự ngưỡng mộ của mọi người. Những ống kính xoay sang hai người chụp lia lịa, trên người Lâm Hân những trang sức lấp lánh ánh kim cương sang trọng. Cả hai bước lên lễ đài dưới sự vỗ tay chúc mừng sản phẩm mới của RoYal đã chính thức ra thị trường.
- Cảm ơn mọi người đã đến sự buỗi lễ giới thiệu sản phẩm mới của chúng tôi, hy vọng sẽ được sự ủng hộ của tất cả mọi người. - Minh Trí mỉm cười trước tất cả quan khách.
Sau đó anh và Lâm Hân cùng nhau đi xuống phía dưới tiếp chuyện các khách mời và phóng viên.
- Trần tổng, xin hỏi vì sao anh lại chọn người mẫu Lâm Hân làm người đại diện cho sản phẩm lần này, được biết cô ấy rất nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng ở trong nước có rất ít người biết đến. - Một phóng viên hỏi.
- Chào bạn, có lẽ hiểu biết của bạn về lĩnh vực thời trang không tốt, Lâm Hân hiện đang rất được nhắc đến trong nước, cô ấy trẻ, đẹp và có tài. - Minh Trí đáp lời phóng viên.
- Ở những sản phẩm nữ trang sau của RoYal, anh có dự định tiếp tục hợp tác với cô ấy.?
- Tôi có thể suy nghĩ.
- Trong bộ sưu tập này, nổi tiếng nhất là bộ \" Tình Yêu Trọn Vẹn\", vì sao hôm nay lại không xuất hiện tại đây?
- Tôi đã mua nó làm quà tặng. - Minh Trí cười đáp.
- Trần tổng có thể bật mí người được ngài ưu ái như vậy, có phải là cô Lâm Hân hay không?
- Tôi sẽ tặng Lâm Hân một bộ cô ấy thích.
- Trần tổng, nghe nói anh và Lâm Hân tiểu thư có mối quan hệ đặc biệt, có thể tiết lộ là mối quan hệ gì hay không? - Một nữ phóng viên hỏi.
- Cô ấy là người quan trọng đối với tôi. - Minh Trí đáp, sau khi nghe tiếng ồ của mọi người định nói tiếp thì phóng viên tiếp tục hỏi.
- Trần tổng, một người bên tổ chức sự kiện vừa tiết lộ rằng đang chuẩn bị một lễ cưới tại biệt thự của anh, anh sắp kết hôn sao có phải cô dâu chính là cô Lâm Hân đây.
Sau khi nghe tin tức từ phóng viên này, các phóng viên khác đều biết rằng đây chính là tin sốt dẻo nhất. Người đàn ông độc thân hấp dẫn các cô gái này lại sắp kết hôn vs cô người mẫu thật là trai tài gái sắc nha.
- Lâm Hân, có phải cô sắp kết hôn với Trần tổng?
- Lâm Hân, cô và Trần tổng yêu nhau trước hay sau khi cô nhận làm đại diện lần này?
- Tống giám, anh có thể tiết lộ ngày kết hôn của hai người.
Minh Trí không thể xữ lý trước những câu hỏi dồn về phía Lâm Hân, Đội ngũ bảo vệ chạy tới không ngăn nổi rừng phóng viên. Lâm Hân lên tiêng:\" Tôi và Minh Trí yêu nhau từ trước, tôi và anh ấy sắp kết hôn, chuyện riêng tư của chúng tôi xin mọi người hãy chỉ chúc mừng đừng nên xen vào quá sâu.\"
Xem ra chỉ chờ có câu xác nhận của 1 trong 2 người thì rừng phóng viên chĩa máy chụp và quay phim chụp lia lịa vào hai người. Minh Trí khẽ nhíu máy nhìn Lâm Hân, sau đó nắm lấy tay cô kéo đi. Hành động của anh lại bị mọi người hiểu nhầm là anh hùng cứu mỹ nhân trong rừng người đang tấn công, bọn họ lại có thứ để viết.
Tại biệt thự Trần gia, Rin ngồi trước tivi xem tin tức từ hào hứng về sự thành công của Minh Trí, sau đó lại là một nổi buồn vô hạn. Vì sao Minh Trí không giải thích mà cứ thề bỏ đi, không lẽ mục đích của anh là sẽ cưới Lâm Hân sau khi cô chết, nên không muốn giải thích hay sao. Thiên Kim ngồi một bên tức giân.
- Cái con nhỏ đến chết này, dám bày trò sao.. - Thiên Kim nói quay sang nhìn gương mặt buồn bã của Rin. - Đừng buồn nữa, em phải tin Minh Trí chứ, cậu ấy cũng không thừa nhận việc cô ta nói.
- Nhưng anh ấy không hề phản ứng lại, có thể sau khi em đi người anh ấy muốn ở bênn cạnh chính là cô gái này. - Rin đáp lời.
- Chúng ta đợi Minh Trí về hỏi rõ, chuyện này chị sẽ làm chủ cho em, không thể để em bị ức hiếp mãi được. - Thiên Kim nắm tay Rin nói.
- Chị nghĩ xem, nếu không vì Rose thì em đã không đến nơi này. Hai người bọn họ đã cùng nhau sống hạnh phúc ở đây, có phải Minh Trí chỉ vì tội nghiệp cho số phận của em mà đồng ý cho em tá túc nơi này.
- Hãy đợi cậu ầy về chúng ta thẳng thắng nói chuyện, lúc này em không nên nghĩ ngợi nhiều. - Thiên Kim đáp.
Thiên Kim đi ra ngoài chuẩn bị vài thứ cho hôn lễ, Rin ngồi một mình suy nghĩ nhiều việc, trong lòng tự cho rằng suy nghĩ mình là đúng nên tự làm bản thân bị thương. Cô bấm điện thoại cho một người cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ muốn liên lạc.
- Alo, là Ken phải không?
Chương 82
Minh Trí kéo tay Lâm Hân vào bên trong phòng tổng giám đốc. Minh Trí không hài lòng vời hành động của Lâm Hân, khi bước vào phòng tổng giám Minh Trí buông tay mình ra giận dữ nói.
- Vì sao em lại nói với bọn họ những điều không phải sự thật. - Minh Trí nhíu đôi lông mày rậm của mình mà hỏi.
- Lúc đó bọn họ cứ như muốn tấn công chúng ta, em làm vậy chỉ để bọn họ hài lòng mà không gây thương tổn cho chúng ta. - Thiên Kim sợ hãi đôi mắt của Minh Trí, sợ rằng anh biết mục đích của cô.
- Lâm Hân, em không tin tưởng bảo vệ do RoYal tuyển vào sao, bọn họ lại để anh là tổng giám đốc và em là đại diện bị thương/
- Không, lúc ấy quả thật rất hỗn loạn. Em xin lỗi, em không cố ý.
Minh Trí chưa biết phải giải quyết chuyện này như thứ nào thì điện thoại trong túi reo lên, Minh Trí nhìn màn hình rồi nhìn Lâm Hân mà nói:" Em về khách sạn ở yên bên trong đó, anh có việc phải giải quyết. Chúng ta phải giải thích chuyện này với Rin, cô ấy hay suy nghĩ nhiều việc không tốt." - Sau đó nhanh chóng ra ngoài.
- Alo, thế nào rồi? - Minh Trí vội nghe điện thoại.
- Tôi đang đợi thiếu gia trước RoYal, nhưng phóng viên còn rất đông. - Trần Hậu đáp.
- Được, phía sau có lối đi khác. Cậu lái xe về cổng sau đợi tôi, tôi đang xuống. - Minh Trí vội nói.
- Vâng, thưa thiếu gia.
Sau khi Minh Trí lên xe thì Trần Hậu nhanh chóng lái xe đi. Hai người đi đến nơi mà Trịnh Đạt và vị pháp sư kia, trong lòng nôn nóng kết quả. Đến nơi Minh Trí bước xuống xe, nhanh chóng đi tới cửa mà gõ. Trần Hậu đứng phía sau hồi hộp không kém.
- Vào đi. - Một giọng nói ồm ồm từ phía trong vọng ra.
Cánh cửa được mở ra, chỉ nhìn thấy Trịnh Đạt đang ngồi trên chiếc ghế cũ kĩ, trên bàn tách trà đã nguội ngắt, nét mặt ông không một chút biểu cảm.
- Bà ấy đâu? - Minh Trí vội hỏi.
- Bà ta đi rồi. - Trịnh Đạt đáp, gương mặt vẫn lạnh như băng.
- Đã có chuyện gì xảy ra? Lời nguyền kia có thể huỷ bỏ. - Trần Hậu nóng lòng hỏi.
Trịnh Đạt không đáp, đứng lên đi về phía cửa ra vào mà nhìn ra ngoài. Những chuyện hai ngày qua, hệt như một giấc mơ đối với ông.
- Hai người yên tâm, Thiên Kim và Hà My sẽ không phải hứng chịu lấy lời nguyền kia. Mọi thứ đã kết thúc… bà ấy sẽ tha thứ. - Trịnh Đạt nhìn về phía xa xôi.
Minh Trí và Trần Hậu không hỏi, đưa Trịnh Đạt trở về biệt thự hoa hồng trắng. Ông ta đã nói là bọn họ sẽ không sao cả, nhưng chuyện gì đã xảy ra, vị pháp sư kia thật sự có quyền năng xoá tan lời nguyền hay sao.
**********
Hai ngày trước, tại căn nhà cũ nát một vùng xa xôi.
Trịnh Đạt bước vào một căn nhà cũ nát, trong thâm tâm cũng bất an nhưng vì hai cô con gái có nhảy vào biển lửa ông cũng không màn, nhìn thấy người đàn bà đang ngồi phía trước. Trịnh Đạt đi lại ngồi đối diện bà ta.
- Cậu là Trịnh Đạt sao, ngày xưa chỉ là một đứa trẻ chạy chơi ngoài hè nay lại là một người đàn ông có tuổi rồi.
- Bà biết tôi sao? - Trịnh Đạt ngạc nhiên hỏi.
- Ta còn biết về cha mẹ cậu, ngày xưa cũng một lần đến tìm ta.
- Và bà không giúp bọn họ. - Trịnh Đạt đáp, cũng không ngạc nhiên nữa vì cha mẹ ông có thể cũng muốn chấm dứt lời nguyền kia.
- Haha, không phải ta không muốn giúp, chỉ vì người mang huyết thống quá thù hằn với Trịnh gia.
- Vậy hôm nay bà gọi tôi đến nơi này để làm gì, người mang huyết thống cũng không còn tồn tại nữa.
- Chính cậu là người quyết định mạng sống của con cái của cậu. - Pháp sư chỉ thẳng mặt Trịnh Đạt mà nói.
- Là… tôi… sao có thể. - Trịnh Đạt kinh ngạc ấp úng.
- Trong này có viết:" Tình yêu là một loại tình cảm thiêng liêng nhất hoán, không gì có thể vượt qua nó." và " loại tình yêu trong sạch nhất, yêu không hề toan tính chính là thứ có thể hoá giải bất cứ lời nguyền rủa nào."
- Ý bà là…
- Đúng, chính là tình cảm giữa ông và người phụ nữ mang huyết thống kia.
- Nhưng, tôi… tôi đã phản bội cô ấy. - Trịnh Đạt lắc đầu, tình cảm đó không hề cao cả.
- Nhưng cô ta yêu anh rất thanh khiết, thâm tâm không hề tính toán điều gì. Hai người từ đầu đến với nhau đã nảy sinh ra một thứ gọi là " Tình yêu thanh khiết". Và nó chính là yếu tố hoá giải.
- Cô ấy đã chết, tôi đã phản bội mà lấy người phụ nữ khác. Tình yêu thanh khiết sao? không thể tưởng. - Trịnh Đạt không tin những gì pháp sư nói.
- Trịnh Đạt, ta sẽ gọi cô ấy về gặp ông. Nếu như cậu có thể cầu xin được sự tha thứ của cô ta, tình yêu sẽ nảy sinh ra mà hoá giải mọi chuyện.
- Được. - Trịnh Đạt gật đầu.
Một buổi lễ do vị pháp sư tạo nên, bà ta cho Trịnh Đạt uống một loại nước không mùi không vị. Một thoáng sau thì ông gục xuống bàn, đôi mắt khẽ nhắm lại.
Giữa một nơi toàn màu trắng, mây trôi lềnh bềnh phía dưới, xung quanh không hề có một người nào. Trịnh Đạt như lạc vào một không trung không lối thoát. Từ phía xa, ông nhìn thấy lấp loá một bóng người quen thuộc. Ông nhanh chóng chạy đến nơi ấy.
- Bảo Châu, có phải là em hay không. - Trịnh Đạt tiến gần tới thì nói.
- Là anh gọi tôi sao. -Giọng nói một người phụ nử khẽ lên tiếng.
- Là em thật sao, anh rất nhớ em. - Trịnh Đạt chạy đến muốn ôm chặt người phụ nữ trong lòng thương nhớ bấy lâu, nhưng chỉ ôm lấy không khí.
- Anh quên là tôi đã chết rồi sao?
- Bảo Châu, có thể tha thứ cho anh. Ngày xưa, anh thật có lỗi với em, điều đó đã làm anh dày vò bản thân mình cả một khoảng thời gian dài cho đến tận hôm nay.
- Tha thứ, điều này còn quan trọng hay sao?
- Rất quan trọng, hãy tha thứ cho anh. Từ ngày em đi, anh mặc dù kết hôn cùng người khác nhưng trong lòng luôn nhớ đến em. Luôn dằn vặt mình vì sao không thể mang lại hạnh phúc cho em.
- Vì hai cô con gái của anh và người phụ nữ kia, anh mới muốn tìm gặp tôi mà cầu mong tha thứ.
- Không phải, anh thật lòng cảm thấy ân hận mong sự tha thứ của anh. Anh chấp nhận làm bất cừ điều gì chỉ cần em có thể tha thứ cho anh.
- Bất kể điều gì sao?
- Đúng, em hãy nói ra điều em muốn.
- Vào ngày con gái ông hạnh phúc nhất, ông hãy chết ngay trước mặt nó để ngày hạnh phúc nhất biến thành ngày đau thương nhất. - Bảo Châu lạnh lùng nói, yêu quá hoá hận tình.
- Chỉ cần anh chết, em sẽ tha thứ cho anh. Sẽ hoá giải được lời nguyền lên bọn nhỏ.
- Được, chỉ cần anh theo tôi. Tôi sẽ sẵn lòng tha thứ.
Nói xong Bảo Châu từ từ tan vào không trung, Trịnh Đạt giật mình tỉnh lại thì chỉ còn thấy mình nằm trong căn nhà cũ nát, vị pháp sư kia cũng không còn ở lại nơi này.
**********
Trên xe, Trịnh Đạt căn dặn Minh Trí và Trần Hậu khoan nói với Thiên Kim và Hà My chuyện lời nguyền kia được hoá giải, ông nói rằng muốn chính miệng mình nói cho hai cô con gái nên Minh Trí và Trần Hậu không có ý kiến.
Ngày thứ 4:
Thiên Kim và Rin cùng nhau hoàn thiện căn biệt thự Trần gia trang hoàng lộng lẫy nhất, và thực hiện kế hoạch của hai người.
Minh Trí bay sang Mỹ để tham gia cuộc họp cấp cao của RoYal tại Mỹ, Trần Hậu bận rộn điều hành RoYal trong nước.
Ngày thứ 3:
Minh Trí nhanh chóng hoàn thành công việc về nước, khi vừa bước ra khỏi sân bay định về biệt thự Trần gia tìm Rin thì điện thoại rung lên.
- Alo, Minh Trí. Anh đã về chưa. - Giọng Lâm Hân yếu ớt.
- Em bị bệnh sao? - Minh Trí đoán.
- Em bị sốt, em rất mệt lại không có ai thân quen tại đây. Minh Trí, anh có thể đến giúp em không. - Lâm Hân nói như khóc.
- Được, đợi anh. - Minh Trí cho xe đến khách sạn RoYal.
Anh bước chân vào bên trong khách sạn, đi đến phòng của Lâm Hân đang ở. Vôi vàng lo lắng nên không để ý những máy chụp hình đang hướng về phía mình.
- Lâm Hân, là anh đây. - Minh Trí gõ cửa phòng của Lâm Hân.
Lâm Hân mặc một bộ đồ ngủ, bước ra mở cửa cho Minh Trí. Sau đó không biết cố tình hay vì quá mệt mỏi mà vửa mở cửa đã ngã nhào vào người Minh Trí. Minh Trí vội vàng bế cô lên mà đi vào bên trong.
Tại biệt thự Trần gia, ngày mai đã là ngày Thiên Kim và Trần Hậu đám cưới. Trong một căn phòng sang trọng, chỉ còn Rin và Thiên Kim ngồi bên nhau.
- Con bé này, ngày mai mới là ngày chị cưới, đến lúc đó chúc mừng cũng không muộn mà. - Thiên Kim cười đáp.
- Em chúc trước, sẽ là người chúc mừng chị đầu tiên. - Rin cười buồn, cô sợ ngày mai sẽ không còn thời gian mà chúc mừng.
- Hôm nay Minh Trí về nước, em không đi đón cậu ta sao? - Thiên Kim nhìn ánh mắt Rin cũng xót xa.
- Em cũng không biết khi nào anh ấy đến nơi, vả lại em rất bận rộn vì kế hoạch của chị mà. - Rin lắc đầu. - Em thật sự không muốn tham gia chút nào, Trần Hậu sẽ rất rất tức giận.
- Không được đổi ý, chúng ta đã kì công bao nhiêu. - Thiên Kim đe doạ.
- Dạ được, em sẽ giúp chị vì chị là chị gái em mà. - Rin đành chịu thua.
Rin cười rồi đi ra ngoài, bên ngoài mọi người đang làm việc thì cả đám người tụ lại một chiếc điện thoại của ai đó mà bàn tán. Rin đi tới, anh mắt của mọi người lơ đi mà giấu đi chiếc điện thoại.
- Mọi người không làm việc ạ, ngày mai là đến ngày rồi. - Rin sợ sẽ không kịp.
- Vâng, chúng tôi làm ngay đây ạ. - Một cô gái nói.
Rin quay bước đi chưa xa, một giọng xa xa nói.
- Hừ, cũng không phải chủ nhà này mà lên mặt. Lâm Hân đã tuyên bố là bạn gái Trần tổng rồi, hôm nay Trần tổng về nước lại ngay lập tức đến khách sạn của Lâm Hân. Trên mạng còn có hình Trần tổng ôm cô ấy trước cửa khách sạn thật thân mật.
Rin hơi khững người, cô gắng bình tĩnh bước tiếp. Không muốn quan tâm đến những gì mọi người nói, những gì đang xảy ra và hiện tại Minh Trí đang bên cạnh ai. Cô đã kiên định với quyết định của mình.
Chương 83
Đêm thứ 3:
Buổi tối, Rin ngồi trên chiếc ghế sôpha ngoài phòng khách. Buổi chiều Trần Hậu đã đến đón Thiên Kim ra ngoài nên cô đành một mình ngồi nơi này với bao nhiêu nỗi lòng. Cầm trên tay chiếc điện thoại, cô nhìn hình ảnh Minh Trí cùng Lâm Hân tình tứ trước khách sạn, vậy mà anh nói là em gái và cô mới là bạn gái của anh. Mới vừa từ sân bay đã chay ngay đến nơi em gái mình đến chiều tối vẫn chưa về. Rin vừa đau lòng vừa giận dỗi cứ thế quay ngiêng dọc chiếc điện thoại mà hành hạ nó.
Tiếng xe hơi bên ngoài đi vào cổng biệt thự Trần gia, Rin lúc này mãi mê suy nghĩ nên không hề để ý xong quanh đến khi Minh Trí bước vào bên trong thì cô mới biết là anh đã về nhà. Nhìn thấy Minh Trí, Rin đứng lên đi thẳng về phòng mình mà không nói một lời.
- Rin, không vui khi gặp anh sao? - Minh Trí đi tới kéo cô vào lòng.
Rin không đẩy anh ra ngoài, cũng không ôm anh:" Em chuẩn bị đám cưới của Thiên Kim rất mệt, muốn nghĩ ngơi." - Nói xong, cô tự mình dời khỏi anh mà đi lên lầu.
- Được, vậy em nghĩ ngơi sớm. Mai đã là ngày bọn họ kết hôn rồi. - Minh Trí cũng mệt nhoài vì chuyến bay vừa rồi và chăm sóc cho Lâm Hân bị bệnh.
Rin một mạch đi về phòng, thao thức mãi không ngủ được. Cô ngồi một bên chiếc nôi của Rose mà ngắm nhìn con bé, quá nhiều chuyện khiến cô phải suy nghĩ nhiều. Tiếng gõ cửa bên ngoài, Rin khẽ đáp:" Vào đi."
Minh Trí từ bên ngoài mở cửa đi vào, anh tiến lại gần cô cũng nhìn vào Rose.
- Rin, anh có quà tặng em. - Minh Trí đưa một hộp quà về phía Rin.
- Vì sao hôm nay lại tặng quà cho em. - Rin không nhìn hộp quà, ánh mắt chăm chú nhìn Rose.
- Em hãy mở ra xem thử. - Minh Trí đầy hộp quà gần về phía cô.
Rin cầm lên mở ra, bên trong là bộ trang sức " Tình Yêu Trọn Vẹn" mà Minh Trí đã từng làm quà cho Thiên Kim. Bộ trang sức này chỉ sản xuất một bộ mà thôi, vì sao lại xuất hiện ở đây một bộ nữa. Cô hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Minh Trí.
- Đây là bộ " Tình Yêu Trọn Vẹn", anh đã nhờ bên sản xuất làm thêm một bộ nữa tặng em. Toàn thế giới này chỉ có em và Thiên Kim sở hữu nó, vì hai người là chị em song sinh, anh nghĩ em cũng rất hợp với nó.
- Cảm ơn anh. - Rin cất bộ trang sức trong tủ trang điểm.
- Em không thích nó sao? - Minh Trí nhìn hành động của Rin cảm thấy lạ lẫm.
- Không, em rất thích ngày mai em sẽ mang để tham dự tiệc cưới của Thiên Kim.
- Anh rất nhớ em. - Minh Trí choàng tay ôm lấy Rin.
- Hôm nay em muốn ngủ cùng Thiên Kim, anh hãy về phòng trước khi chị ấy về đây. - Rin tìm lí do xua đuổi.
- Anh biết rồi, em ngủ ngon. - Minh Trí hôn lên trán cô rồi ra ngoài.
- Anh ngủ ngon. - Rin cũng khẽ nói khi Minh Trí đã đi ra khỏi cửa.
Ngày thứ 2:
Buổi lễ đã được trang hoàng lộng lẫy nhờ Thiên Kim và Rin tự tay mình sắp xếp mọi thứ. Bên ngoài khách mời không đông vì Trần Hậu và cả Thiên Kim luôn thích sự riêng tư ấm áp.
Trên lễ đài chú rễ đang cầm một bó hoa hồng màu trắng tinh khôi đứng đợi cô dâu. Từ phía xa xuất hiện Trịnh Đạt cùng cô dâu tiến tới, nhưng mọi khách mời đầu ngạc nhiên vì ông ta không phải dẫn một cô dâu đến mà lại là hai cô dâu với trang phục, gương mặt, vóc dáng giống nhau như hai giọt nước vô cùng xinh đẹp.
Người kinh ngạc nhất chính là Trần Hậu, anh không ngờ đến ngày kết hôn mà chính Thiên Kim vẫn nghĩ ra chuyện bày trò này. Chưa biết cô gái của mình sẽ bày trò gì tiếp theo, Trần Hậu đứng im không phản ứng.
Minh Trí là người làm chủ hôn cho bọn họ, nhìn về phía hai cô gái đi tới, cũng lắc đầu chịu thua sự nghịch ngơm này.
Trịnh Đạt đưa hai cô con gái đi tới trước mặt Trần Hậu mà nói:
- Chào cậu, cậu thật sự yêu và muốn lấy con gái tôi làm vợ? - Trịnh Đạt khẳng khái hỏi.
- Dạ, thưa bác.
- Hôm nay, con gái tôi muốn thách thức cậu, nếu cậu thật sự yêu thương nó thì hãy tìm ra nó trong hai con người giống nhau ở đây. Tôi tin chắc một khi yêu thương thật lòng, không khó để cậu nhận diện, mặc dù tôi làm cha đôi khi cũng nhầm lẫn. - Trịnh Đạt cười lớn.
Mọi người trong buổi tiệc cùng cười cảm thấy thú vị, chú rễ sẽ phải làm thế nào để nhận diện ra cô dâu của mình đây.
Trần Hậu nhìn qua môt loạt hai cô gái trước mặt, hiện tại không thề nhìn ra vì họ trang điểm giống nhau, mặc váy giống nhau và cả bộ trang sức trên người cũng giống nhau. Nhìn qua nhìn lại, Trần Hậu cũng đã có quyết định, anh đi tới phía cô gái bên trái của Trịnh Đạt mà nắm lấy tay cô:" Em nghĩ bày trò sẽ thoát được tôi sao, Trịnh Thiên Kim."
Cả đám đông khách mời đang chờ mong câu trả lời từ Trịnh Đạt, ông khẽ mỉm cười nói: " Tốt, đây chính là Thiên Kim, cậu đã nhìn đúng. Nay ta giao nó cho cậu, phải nhất định chăm sóc và bảo vệ con bé đến suốt kiếp, cậu có làm được không?"
- Con làm được, thưa cha. - Trần Hậu tự tin đáp.
Cả đám đông đứng lên vỗ tay chúc mừng đôi cô dâu và chú rễ sánh bước bên nhau, có một cô gái nhỏ lùi về phía sau mỉm cười như chúc mừng chị gái rồi nhanh chóng chạy về phòng thay đồ thay đổi trang phục, cầm valy đồ nhỏ của Rose rồi bế con bé ra ngoài trong khi tất cả mọi người đều dõi theo đám cưới của Thiên Kim và Trần Hậu.
Một chiếc ferari màu đỏ dừng phía xa cổng biệt thự Trần gia, khi thấy hình bóng của Rin trên tay bế Rose ra ngoài nhanh chóng chạy đến. Rin bước lên xe, nhìn một lượt nơi mà vừa ngọt ngào vừa đau đớn cô từng trải qua, chiếc xe chạy vút đi như một cơn gió.
Trần Hậu và Thiên Kim làm lễ xong, khi hai người cùng nhau khiêu vũ. Thiên Kim khẽ hỏi:
- Vì sao anh lại nhận ra đó là em chứ, em và Rin đã cất công từ sáng sớm để hai người không có một điểm khác biệt.
- Em chính là người anh để trong mắt, tất nhiên anh phải nhận ra em. - Trần Hậu cười đáp.
- Từ khi nào dẻo miệng như vậy. - Thiên Kim cũng cười.
Trần Hậu ôm cô vào lòng, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết Rin ra hiệu cho Trần Hậu lúc mà anh nhìn về phía Rin.
- Vì sao em lại muốn thử anh như vậy, có phải chưa tin tưởng vào anh. - Trần Hậu hỏi.
- Em sợ thứ gọi là tình yêu, nó rất là mờ ảo. Khi trước em biết người anh để mắt là Rin, về sau chúng ta lại đến bên nhau. Em và Rin lại giống nhau như vậy, em sợ là anh đang nhầm lẫn tình cảm của mình. - Thiên Kim trải lòng.
- Ngốc, mặc dù em quả rất thông minh. Một chút nữa là làm khó được Trần Hậu anh rồi.
- Trần Hậu, em yêu anh. - Thiên Kim mỉm cười dựa vào lòng Trần Hậu.
- Anh yêu em, anh sẽ làm tất cả vì em để em không còn có thể nghĩ rằng anh yêu em chỉ vì em giống Rin. - Trần Hậu ôm chặt cô vào lòng.
Minh Trí sau khi làm chủ hôn cho Thiên Kim và Trần Hậu thì tìm Rin một vòng nhưng không thấy, dò hỏi những người làm cũng không có kết quả. Kết thúc buổi tiệc khiêu vũ, Trần Hậu và Thiên Kim đi đến chỗ Minh Trí đang đứng mà vui vẻ hỏi.
- Thiếu gia, Hà My đâu rồi?
- Tôi đang tìm cô ấy, kể từ lúc buổi lễ hoàn thành vẫn không thấy Rin. - Minh Trí có vẻ lo lắng nhìn xung quanh.
- Có lẽ Rin đã về phòng thay đồ để thay lễ phục, anh đã đến đó. - Thiên Kim hỏi.
- Tôi đã đến phòng thay đồ tìm, chỉ còn thấy chiếc váy cưới. Hiện tại không thấy cả Rin và Rose.
- Trần Hậu, mau đi kiểm tra hành lý của cô ấy và bé con. - Thiên Kim dự đoán chuyện không hay liền lo lắng.
Trần Hậu và cả Minh Trí ngạc nhiên trước suy đoán của Thiên Kim những cũng nhanh chóng chạy đi. Thiên Kim vì mặc lễ phục dài và mang giày khá cao nên không thể đi củng được, cô đứng yên mà lo lắng.
- Con gái, cha mừng con đã lấy được một người tốt. - Trịnh Đạt đi tới.
- Cha, vì sao hôm nay mẹ con lại không đến. - Thiên Kim thắc mắc từ trước nhưng chưa có dịp hỏi.
- Vì cha không muốn bà ấy đến, Thiên Kim con hãy chăm sóc mẹ mình thật tốt. Ta đã không tốt với bà ấy ngần ấy năm, vậy mà mẹ con vẫn luôn đi theo phía sau ta.- Trịnh Đạt dặn dò.
- Cha đối xữ rất tốt với mẹ con con mà, nhưng… con… cha cũng biết là không còn bao lâu nữa con và em… sẽ….
- Yên tâm đi, mọi chuyện đã được chồng con và Trần Minh Trí tìm cách giải quyết, chỉ là người gây tội là Trịnh gia chúng ta, nên cha phải đền tội.
- Ý cha là sao? Đền tội là gì? - Thiên Kim hoảng hốt nói.
- Cha xin lỗi vì phải làm chuyện này trước mắt con, nhưng đó chính là điều kiện đổi lấy mạng sống của hai đứa con gái thương yêu nhất của ta. - Trịnh Đạt đi lùi về phía sau vài bước, rút trong người một con dao tự mình đâm vào tim.
Thiên Kim nhìn thấy liền hét lên:" Không, chaaaaaaaaaa………." nhanh chóng chạy tới nhưng con dao đã găm vào trong lòng ngực Trịnh Đạt.
Nghe tiếng thét của cô dâu, mọi người liền nhìn về phía họ mà hốt hoảng, nhanh chóng đưa Trịnh Đạt đến bệnh viện. Trần Hậu và Minh Trí cũng vừa lúc quay lại, Thiên Kim ngã quỵ trên tay Trần Hậu, Minh Trí đang lo lắng vì hành lý của Rin còn nguyên nhưng của Rose đã biến mất lại gặp chuyện của Trịnh Đạt khiến lòng anh rối bời.
Chương 84
Chiếc ferari màu đỏ chạy nhanh trên đường, Rin bế Rose trên tay nhìn ngắm kĩ càng bé con của cô. Có lẽ từ hôm nay cô sẽ không còn bên cạnh mà bảo vệ con bé được nữa, cô nhìn sang Ken, hy vọng với tình yêu thương của người cha anh ta sẽ bảo vệ con gái mình. Cô từng nghĩ hy vọng Minh Trí sẽ vì Pi mà chăm sóc con bé, nhưng khi nghĩ Minh Trí quyết định chọn Lâm Hân thì cô nhất quyết không muốn giao Rose cho cô ta, cô ta quá là người không tốt mà.
- Ken, anh nhất định phải bảo vệ Rose. - Rin căn dặn.
- Em yên tâm, đó là con gái của anh mà. - Ken cho xe dừng lại trước nơi chôn cất Pi.
Cả hai cùng xuống xe, đi tới trước mộ phần của Pi.
- Pi, anh đưa Rin cùng Rose đến thăm em. - Ken dùng khăn lâu lại tấm hình của Pi.
Rin im lặng, cảm thấy có lỗi với Pi, quá nhiêu chuyện xảy ra nên đã lâu cô không đến thăm mộ phần của Pi.
- Pi à, Rin sẽ giao lại Rose cho anh. Anh mang cô ấy và Rose đến nơi này, trước mộ phần của em mà thề rằng anh sẽ luôn luôn yêu thương, chăm sóc, bảo vệ và mang những thứ tốt nhất đến con của chúng ta. - Ken cúi đầu nói.
- Pi, cậu không trách mình chứ. Mình xin lỗi nhưng mình nghĩ chúng ta sẽ có thể nói chuyện nhiều hơn mà, hôm nay mình không còn có thể chăm sóc con gái cậu nên mình sẽ giao lại cho cha của con bé, mình tin cậu sẽ hiểu cho mình mà, phải không Pi.
- Rin rớm nước mắt mà nói.
Cả hai cùng đứng nhìn phần mộ của Pi một lúc lâu, sau đó ra xe.
- Lần trước gặp, em cũng không nói rõ. Em muốn rời khỏi Trần gia, em muốn đi đâu?
- Em sẽ đi một nơi rất xa, nhờ anh chở em ra bến xe. - Rin mỉm cười với Ken.
- Em và anh ta chia tay rồi sao, báo chí hiện đang đưa tin cậu ta đang hẹn hò cùng một cô người mẫu. - Ken không tin điều đó nhưng khi gặp Rin và biết Rin muốn ra đi thì anh không thể không tin.
- Em và anh ấy đã có bao giờ có một mối quan hệ nào thật chất mà lại nói hai từ chia tay, chỉ em là ảo tưởng. - Rin cười buồn.
- Em sẽ không hối hận khi ra đi chứ. - Ken vừa lái xe vừa hỏi.
- Không còn cơ hội để hối hận. - Rin lắc đầu.
- Anh đã đọc nhật ký của Pi mà em làm rơi ở nhà anh, và anh đã rất hối hận vì ngày xưa lại không nhìn thấy những chân thành từ cô ấy. Có lẽ nào em cũng không nhìn thấy những chân thành từ anh ta.
- Thì ra là rơi nhà anh sao, cũng tốt. Anh hãy giữ lại kỉ vật đó của Pi xem như một kỉ niệm của hai người. Còn em, em cũng không quan tâm đến chân thành kia nữa.
Ken nhìn cô gái trong xe, ánh mắt u buồn không hồn. Có lẽ Rin đã phải chịu đựng nhiều chuyện nên mới bỏ đi như vậy, anh cũng không thể khuyên cô thêm điều gì đành đưa cô đến bến xe như cô yêu cầu.
Rin bế trên tay Rose ôm chặt, khẽ đặt một nụ hôn thật sâu lên bờ má phún phín của Rose rồi giao cho Ken. Rin bước xuống xe, đi về phía bến xe rồi mất hút.
Trong bệnh viện, Thiên Kim vẫn trong trang phục cô dâu mà ngồi trên băng ghế đợi mà khóc đến thương tâm, Trần Hậu một bên vỗ về cho đến khi Thiên Kim mệt nhoài mà ngủ đi. Ôm cô vào một phòng đặt sẵn, cho người trông chừng bên ngoài Minh Trí và Trần Hậu cùng ngồi bên ngoài căng thẳng tột độ.
- Ông ta vì sao lại làm như vậy trong đám cưới của tôi? - Trần Hậu khó hiểu.
- Có thể liên quan đến lời nguyền. - Minh Trí nhíu máy suy đoán.
- Nếu như ông ta chết đi, có thể Thiên Kim sẽ bị ám ảnh suốt đời. - Trần Hậu lắc đầu.
- Hiện tại các bác sĩ giỏi nhất đang tiến hành phẩu thuật, còn Rin vì sao lại mang Rose đi đâu mất. - Minh Trí lo lắng.
Vừa nói xong, điện thoại Minh Trí reo lên, anh nghe máy xong, ánh mắt tức giận pha trọn lo lắng.
- Có chuyện gì sao thưa thiếu gia? - Trần Hậu nhìn nét mặt Minh Trí căng thẳng hơn mọi lúc.
- Rin đã giao Rose cho Phạm gia. - Minh Trí đáp.
- Vì sao chứ? - Trần Hậu kinh ngạc.
- Tôi cho người qua Phạm gia nghe ngóng, họ báo Rose đã được Phạm Lê Hoàng mang về. Còn Rin thì không thấy.
- Cô ấy lại bỏ đi đâu chứ, có phải vì tin tức giữa cậu và Lâm Hân khiến cô ấy hiểu nhầm, cộng thêm chuyện Rin nghĩ mình sắp chết nên một mình muốn bỏ đi sao? - Trần Hậu lắc đầu nói. - Thiếu gia đã giải thích chuyện hai người ở khác sạn hay chưa?
- Khách sạn?? Có chuyện gì sao? - Minh Trí hỏi ngược lại.
- Cậu không đọc báo sao? Hình ảnh anh và Lâm Hân tình từ trước khác sạn đã lấp đầy các trang báo chí.
- Chết tiệt. - Lâm Hân bị sốt cao lại không có người thân nên anh đến chăm sóc cô ấy, sau khi về lại mệt mỏi quá nên nghĩ ngơi mà không xem qua báo chí. Không lẽ vì chuyện này Rin lại bỏ đi sao.
- Chuyện ở đây để tôi giải quyết, thiếu gia mau chóng đi tìm Hà My đi e còn kịp. - Trần Hậu nói.
- Được, có tin gì báo ngay cho tôi. - Minh Trí vội đứng lên nhanh chóng ra xe.
Thiên Kim tỉnh lại khi bầu trời đã nhá nhem tối, cô giật mình hoảng loạn mà vội vàng lao ra khỏi phòng để đi tìm cha mình. Trần Hậu cũng vừa bước vào nên ôm chầm cô trong lòng.
- Anh… cha… em… anh… - Thiên Kim không nói nên lời.
- Vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, em đừng quá lo lắng. - Trần Hậu ôm cô vỗ về.
- Cha nói rằng, cha phải đền tội để em và Rin được sống, cha đã chuẩn bị từ trước, Trần Hậu em rất sợ, em đã thấy máu từ lòng ngực cha em phun ra ngoài nhưng em không thể chạy tới được, người em như tê cứng không thể nhúc nhích, Trần Hậu anh nói cha em sẽ không sao đúng không? - Thiên Kim nói trong hoảng loạn.
- Sẽ không sao cả, không sao cả. Em hãy bình tĩnh lại, chúng ta hiện tại chỉ có thể cầu nguyện cho ông ấy. - Trần Hậu trấn an.
Thiên Kim chỉ biết rụt vào ngực Trần Hậu mà khóc sướt mướt.
***************
Sau một chuyến đi dài, cuối cùng Rin cũng đến được nơi mình hy vọng sẽ đến một lần trong đời. Chính là biển xxx này, một cô gái mặc một chiếc đầm màu trắng đeo một chiếc túi màu hồng, gương mặt lộ nét u buồn đang đi vòng quanh bên một bờ biển rộng. Biển này rất đẹp và trong xanh, dù vậy họ vẫn chưa làm thành địa điểm du lịch nên rất heo hút người qua lại.
Cô đi trên bờ cát, từng con sóng vồ ập vào chân cô. Rin cảm thấy rất dễ chịu, cô từ bé rất thích biển nhưng gia đình cô làm sao có thể đi du lịch biển được. Cô đã từng mơ ước làm thật nhiều tiền để cung gia đình mình đến biển hưởng không khí mát mẻ này. Cô đang đi thì gặp một đứa bé cũng đang đi về hướng cô, đứa bé cứ nhìn chăm chăm vào cô nhưng Rin không để ý lắm.
- Chị ơi, mẹ em đang ốm rất nặng, chị cho em xin tiền về mua thuốc cho mẹ được không? - Đứa bé đi tới ấp úng nói.
- Mẹ em bị bệnh gì? - Rin quay lại nhìn đứa bé mà hỏi.
- Em không biết, chỉ nghe mẹ nói mẹ rất đau hằng ngày đều phải đi mua thuốc để làm diệu cơn đau. Hôm nay em đi xin nhưng đến giờ vẫn không ai cho cả. - Đứa bé gương mặt buồn bã nói.
Rin tìm trong người hiện tại cô không có tiền mặt, cô chỉ mang đủ để đi xe đến đây mà thôi. Dù sao ngày mai cũng là ngày cô không còn sống nữa thì mang theo giúp ít được gì. Nhìn thấy đứa bé tội nghiệp, có lẽ không có tiền đưa mẹ đi bệnh viện nên phải đi chạy thuốc giảm đau từng bữa.
- Em đưa chị về nhà, chị sẽ giúp mẹ em đi bệnh viện.
Đứa trẻ vui mừng kéo Rin về nhà mình. Thật ra đó chỉ là một góc nhỏ giữa hai căn nhà hai bên, hai mẹ con che một tấm bạc che nắng được, nếu mùa mưa thì có lẽ sẽ ướt hết cả hai mẹ con. Rin cảm thông với hoàn cảnh của họ, trong người cô hiện tại chỉ còn bộ trang sức \" Tình Yêu Trọn Vẹn\" mà Minh Trí tặng mình, cô dự định sẽ mang theo món quà này của anh. Nhưng nhìn thấy nét mặt đáng thương của đứa trẻ, người mẹ thì đau yếu liên miên Rin quyết định mang bộ trang sức này cho hai mẹ con bọn họ.
- Chị, em đến nơi này không mang theo tiền. Trên người chỉ còn bộ trang sức này đáng giá, chị hãy mang đến cửa hàng nào đó bán đi mà lấy tiền thuốc mem và lo cho đứa trẻ này.
- Cảm ơn em gái, em quả thật rất tốt. Ông trời sẽ giúp đỡ những người tốt như em. - Người mẹ gắng gượng nói.
- Hãy chăm sóc đứa trẻ này, quả thật là một đứa con chí hiếu. Em đi đây, đây là bộ trang sức rất có giá trị, đừng để bị lừa. - Rin mỉm cười rồi đi.
- Cảm ơn cô. - Tiếng đứa trẻ nói lớn phía sau.
Rin không quay lại, mỉm cười đi thẳng.
Đêm, gió biển rất mạnh thổi mái tóc cô bay tung toé, chiếc váy màu trắng bay trong gió khiến cả thân cô như muốn bay theo cơn gió kia. Rin ước gì mình có thể tan biến theo cơn gió, cứ bay cứ bay bay khắp cả thiên hạ.
Đứng trên mỏn đá cao, phía dưới là biển lạnh. Rin vòng hai tay nhìn ra phía xa xăm tối đen kia, cô cảm nhận được cơn lạnh lẽo, cô nhớ đến gia đình, tình yêu, bạn bè. Nhìn chiếc đồng hồ chỉ đến 12h đúng, thế là bắt đầu ngày cô phải kết thúc mạng sống. Chết trước cũng được, sau cũng được, miễn là chết theo ý mình. Rin nhắm mắt gieo mình xuống làn nước lạnh lẽo.
Chương 85
- Trần tổng, đây là con gái tôi tên là Kim Mai. - Kim Thành đưa con gái đến trước mặt Minh Trí giới thiệu. - Mau chào Trần tổng, cậu ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn RoYal.
- Chào Trần tổng. - Kim Mai nghe lời cha cúi đầu chào.
- Chào tiểu thư Kim Mai, chúc mừng cô đã tốt nghiệp. - Minh Trí tiếp tục nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt mình.
- Thật ngại quá, tôi có việc phải đi sang kia một chút. Kim Mai, con thay cha tiếp đãi Trần tổng. - Kim Thành tìm đường rút, tạo không gian riêng cho con gái và Minh Trí.
- Nghe danh Trần tổng đã lâu, nay mới được gặp mặt. - Kim Mai cười thanh nhã, trong lòng cũng rất nể phục người đàn ông trước mắt nhưng vì sao anh ta cứ chăm chăm nhìn mình thật khó hiểu.
- Quá đề cao rồi, tôi có một chuyện mạn phép được hỏi Kim tiểu thư. - Minh Trí đáp.
- Vâng, Trần tổng có gì thắc mắc sao?
- Sợi dây chuyền trên cổ Kim tiểu thư, là sản phẩm của Kim gia sao? - Minh Trí nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ Kim Mai nheo mắt hỏi.
- À, đây là một món quà tôi được một người bạn tặng. - Kim Mai thật thà đáp.
- Sợi dây chuyền này thật sự rất bắt mắt, Kim Mai tiểu thư có thể hỏi người bạn kia mua nó ở nơi nào giúp tôi được hay không? - Dò hỏi
- Anh quan tâm đến nó như vậy sao? - Kim Mai ngạc nhiên, nghĩ đây chỉ là một sợi dây bình thường
- Tôi nghĩ nó hợp với một người tôi quen biết, tôi muốn mua tặng. - Tiếp tục điều tra
- Được, tôi sẽ hỏi giúp anh. - Kim Mai đồng ý
- Ngay bây giờ. - Minh Trí mất kiên nhẫn.
- Xem ra anh quả đúng là rất dứt khoác, một khi đã muốn sẽ nhanh chóng muốn đạt được. - Kim Mai mỉm cười, mang điện thoại trên tay bấm số.
Sau khi Kim Mai nói chuyện với người bạn của mình xong, xoay sang thì thấy Minh Trí thì ra từ lúc nãy đến bây giờ chỉ chăm chú vào sợi dây trên cổ mình chứ không hề để mắt đến mình, thật không nghĩ một người giàu có như anh ta lại để tâm đến một sợi dây chuyền tầm thường kia.
- Tôi vưa gọi điện cho cô bạn ấy, cô ấy nói cô ấy mua trong một buổi đi biển cùng bạn bè trong một tiệm nữ trang nhưng đã rất lâu nên không thể nhớ nó nằm chính xác ở đâu. - Kim Mai đáp.
- Cô ta là đi vùng biển nào du lịch. - Minh Trí khựng người, nhớ ngày xưa Rin từng một lần đề nghị muốn anh mang cô đến biển để trải qua sinh nhật cô cho là cuối cùng.
- Là biển xxx. - Kim Mai đáp, cảm thấy Minh Trí rất thú vị, vì một sợi dây tặng cho một người bạn lại điều tra kĩ càng như vậy.
- Cảm ơn tiểu thư, xin phép tôi về trước, gửi lời chào đến Kim tổng. - Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài xe.
- Vâng, xin chào. - Kim Mai cúi chào.
Minh Trí vừa quay đi thì Kim Thành cũng vừa đi tới mà vui vẻ hỏi Kim Mai.
- Thế nào, con thấy cậu ta ra sao?
- Bề ngoài lịch lãm phong độ, làm việc gì cũng nhanh chóng. Xem ra rất thành công và chững chạc.
- Haha, cậu ta là ai chứ, là người dẫn dắt RoYal nổi tiếng thế giới. Nếu con có cảm tình tốt đẹp như vậy, con nghĩ sao nếu ta sẽ tạo cơ hội cho con và cậu ấy gặp lại.
- Cũng tốt, thử xem. - Kim Mai nhoẻn cười.
Minh Trí bước ra xe, không vội khởi động xe mà gọi điện cho Trần Hậu.
- TRần Hậu, sai người đến vùng biển xxx điều tra tung tích của Rin. Có lật hết cả đáy biển cũng phải tìm ra cô ấy. Chết phải thấy xác, sống phải thấy người.
- Vâng, tôi hiểu. - Trần Hậu không hỏi nhiều, nhanh chóng cho đàn em đến nơi mà Minh Trí nói.
Nói xong, Minh Trí gọi điện cho Thiên Kim.
- Anh đã tìm ra tung tích của Rin sao? - Thiên Kim bên cạnh Trần Hậu nghe được phong phanh thì thấy tín hiệu Minh Trí gọi liền hỏi nhanh.
- Đúng vậy, hiện giờ tôi sẽ nhanh chóng đi đến đó. Cô nhanh chóng thông báo hủy các cuộc hộp vào ngày mai, sau đó đến RoYal thay mặt tôi gặp đối tác từ Úc sang. Cô đã từng học về quản trị chắc chắn điều này không làm khó được cô. - Minh Trí phó thác công việc, muốn toàn thời gian mà tìm Rin.
- Được, anh đi lần này bắt buộc phải dắt em gái tôi về. - Thiên Kim cũng rất nhớ Rin.
- Cảm ơn cô đã bắt ép tôi đến tham dự buổi lễ của Kim gia. -Minh Trí nói rồi cúp máy, nhanh chóng cho xe về hướng ra biển, anh không muốn mất thêm một giây một phút nào tìm Rin.
***************
Hai năm trước, tại một mỏn đá có một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng đứng từ mỏn đá rất lâu rất lâu cứ tựa như cô muốn hứng lấy gió biển ồ ạt thổi bay mái tóc của cô. Đồng hồ điểm 12h đêm, xung quanh im lặng chỉ nghe thấy tiếng sóng dập dìu đập vào mỏm đá ào ạt. Cô gái từ trên cao mỏn đá, từ từ tiến về phía trước gieo mình xuống dòng nước biển cuộn sóng.
Một chàng trai nhìn thấy cảnh tượng đó liền nhanh chóng nhảy theo, trời tối đen như mực, không biết cô ta trôi về hướng nào. Cứ thế mà lặn xuống sâu tìm kiếm, cuối cùng cũng chạm được vào cô gái mà kéo lên bờ. Cô gái nằm bất động, vệt máu trên đầu chảy loan. Có lẽ vì cô ta nhảy xuống đập đầu vô đá sao, vừa bơi xuống dòng nước lạnh, giờ cứu được thì cô gái này bất tỉnh, đành phải cổng cô ta trên vai nhanh chóng chạy trên cát mang ra xe đưa đến bệnh viện.
Ngồi trên làn ghế của người thân bệnh nhân, Tuấn Kiệt quần áo ướt sũng. Hôm nay quả là một ngày xui xẻo đối với anh. Sau khi uống rượu cùng vài người bạn trong bar, anh một mình trên đường về nhà. Khi dừng lại ở vạch đèn đỏ liền nhìn thấy Mỹ Hòa đang bên cạnh người đàn ông khác bên chiếc xe ngang hàng. Mỹ Hòa là bạn gái của anh, bỏ anh mà đi theo người đàn ông khác mà không có một lý do nào. So về vẻ bề ngoài thì Tuấn Kiệt ăn đứt tên khốn đó, gia cảnh thì Tuấn Kiệt cũng là thiếu gia nhà Phạm. Thật không nghĩ Mỹ Hòa vì sao bỏ anh mà ra đi.
Tình yêu của anh và Mỹ Hòa kéo dài từ thời cả hai đang trên ghế nhà trường, đến nay có biết bao nhiêu kỉ niệm giữa hai người. Tuân Kiệt sau khi nhìn thấy Mỹ Hòa cùng người đàn ông khác ôm ấp trên xe thì khó chịu đến mức muốn nhảy xuống biển. Anh lái xe ra bờ biển mà hai người hay đến để tìm lại một chút gì đó ngọt ngào, đi đến mỏn đá cao anh nhìn thấy một cô gái nhỏ bé, đứng trên mỏn đá cao ánh mắt hướng về phía trước. Mặc dù nhìn từ phía sau, nhưng anh nghĩ cô gái này hiện tại đang rất buồn. Anh không muốn nhiều chuyện của người khác, đang muốn quay bước bỏ đi thì liền thấy cô ta gieo mình xuống biển. Thật là thấy chết không thể không cứu, Tuấn Kiệt nhanh chóng nhảy theo mà đưa cô ta vào bệnh viện. Giờ đây quần áo ướt sũng ngồi đợi cô ta cấp cứu bên trong.
Tuấn Kiệt sau khi đưa Rin vào trong cấp cứu cũng muốn bỏ đi nhưng người trong bệnh viện nói là cô ấy không có người thân nào để liên lạc, trên người không hề có một giấy tờ nào nên phải giữ Tuấn Kiệt ở lại.
- Thật là một ngày xúi quẩy mà. - Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế mà chửi rủa.
Bên ngoài, một người đàn ông lớn tuổi nhanh chóng chạy vào bệnh viện, dáng vẻ hớt hải nhanh chóng chạy tới phía Tuấn Kiệt đang ngồi.
- Thiếu... gia... cậu bị làm sao mà phải đến bệnh viện.
- Tôi nói ông mang quần áo đến đây cho tôi thay, tôi có nói mình bị thương sao. -Tuấn Kiệt đứng lên, lấy túi quần áo trên tay người đàn ông lớn tuổi.
- Vâng, xin lỗi thiếu gia.
Tuấn Kiệt không nói gì, đi vào nhà vệ sinh thay đổi quần áo khô. Khi ra ngoài vẫn nhìn thấy người đàn ông kia đứng đó liền đi tới.
- Sao không về đi, còn đứng đây.
- Dạ, tôi đợi thiếu gia ra chào cậu một tiếng.
- Được rồi, cảm ơn ông trời tối còn vất vả mang đồ ra cho tôi, bây giờ thì về nghĩ ngơi được rồi.
- Thiếu gia không cùng về sao?
- Có người bạn đang cấp cứu, tôi ở lại xem có làm sao không.
- Là người bạn nào, người thân của người ấy đâu lại để thiếu gia trực tiếp ở lại.
- Tôi đi đâu làm gì phải báo cáo cho ong biết sao, mau cút về ngay. - Tuấn Kiệt tức giận quát.
Người đàn ông thấy Tuấn Kiệt tức giận thì nhanh chóng sợ hãi mà đi về.
Tuấn Kiệt tiếp tục ngồi trên chiếc ghế kia mà nhàm chán, cho đến khi cửa phòng cấp cứu mớ ra, một vị bác sĩ lớn tuổi đi ra với nét mặt căng thẳng.
- Anh là người nhà của cô gái vừa rồi. - Nhìn Tuấn Kiết hỏi.
- Cứ cho là vậy đi, cô ta có làm sao không? - Tuấn Kiệt nhàm chán hỏi.
- Cô ấy bị đập đầu vào vật cứng khá mạnh, cộng thêm có dấu hiệu của những lần trước đây đầu của cô ta cũng tổn thương không nhẹ. Cô ấy từng bị thương vùng đầu chưa?
- Làm sao tôi biết được. - Tuấn Kiệt nghe như không nghe mà đáp. - Tóm lại là có bị làm sao không?
- Rất may là đứa bé trong bụng không bị tổn thương, nhưng phải cẩn thận hơn. Có thể khi tỉnh lại cô ấy sẽ không còn nhớ được nữa. - Bác sĩ chuẩn đoán/
- Cái gì, có thai, mất trí nhớ. - Tuấn Kiệt bất ngờ.
- Anh không phải chồng cô ta sao, ngay cả việc vợ mình có thai lại bất ngờ. - Nhìn Tuấn Kiệt có vẻ ăn chơi liền lác đầu. - Không bất ngờ khi cô ta vào viện trong tình trạng như vậy, rất may là giữ lại được cả hai mẹ con không thì cậu có mà ân hận suốt đời. - Bác sĩ già nói xong liền bỏ đi.
- Ngườitu ân vui lòng đi đóng tiền cho bệnh nhân, sau đó theo điều dưỡng đưa bệnh nhân đến nhận phòng. - Một vị y tá phía sau noi với Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt chỉ biết nghe theo lời mà làm theo, không biết giải quyết chuyện cô gái này thế nào. Trong lòng suy nghĩ, hoặc là mặc kệ cô ta mà bỏ đi. Khi theo một điều dưỡng đưa Rin vào phòng bệnh, nhìn thấy một cô gái nhỏ bé, nét mặt hiền lành đáng yêu. Tuấn Kiệt lại không nỡ bỏ cô lại nơi này, cô ta đã không còn nhớ được người thân thì làm sao có thể tìm đường về nhà. Anh ngồi bên cạnh Rin mà suy nghĩ, quyết định ở lại cho đến khi Rin tỉnh lại sẽ nói rõ mọi việc và tìm cách giải quyết.
Đến hôm sau thì Rin tỉnh lại, cô mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang nhồi dưới ghế ngủ ngon. Đầu cô nhức nhối không thể nhớ được việc gì, Rin đưa tay khẽ gọi người đàn ông kia.
- Anh... anh gi ơi
- Cô tỉnh rồi sao, để tôi tìm bác sĩ kiểm tra. - Tuấn Kiệt nói xong, nhanh chóng đi tìm bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, Rin đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng cần tịnh dưỡng thêm, bồi bổ thêm cho cơ thể bổ sung dinh dưỡng cho cả mẹ và con. Đợi khi bác sĩ đi hết, Rin nhìn Tuấn Kiệt khẽ hỏi: \" Anh là chồng tôi sao?\".
Chương 86
Tuấn Kiệt hết sức bất ngờ trước câu hỏi của cô gái nằm trước mặt. Sau một hồi chấn tỉnh, ánh mắt anh nhìn Rin không biết phải trả lời vì sao lại mang cô từ cõi chết trở về. Nói ra sự thật có lẽ đau lòng lắm đây, một phụ nữ mang thai một đứa trẻ vì sao lại đi tự tử khỏi nghĩ cũng biết bị người chồng phụ tình. Tuấn Kiệt vò đầu bức tóc không biết nên trả lời thế nào.
- Không phải sao? - Rin nhìn thấy Tuấn Kiệt bối rối liền hỏi tiếp. - Vậy anh có thể nói cho tôi biết vì sao tôi lại nằm ở đây?
- À, là cô… là cô. - Tuấn Kiệt không biết phải đáp thế nào.
- Anh hãy nói sự thật, tôi sẽ không sao đâu. - Rin nhận thấy sự ấp úng từ Tuấn Kiệt.
- Là thế này, tôi thấy cô từ trên mỏm đá nhảy xuống biển, không đành lòng thấy chết không cứu lên liền nhảy theo. Đến bây giờ thì cô đã biết vì sao tôi còn ở đây, tôi mang cô đến bệnh viện nhưng cô lại không có giấy tờ gì để liên lạc với người nhà. Hiện tại cô lại không thể nhớ ra, vì vậy dù không quen biết tôi còn phải ở đây mà trông coi cô đây.
Rin hơi bất ngờ vì những gì Tuấn Kiệt kể lại, cô quả thật không nhớ được điều gì. Cô gắng cách mấy thì đầu cô đau nhức không thôi, cô là ai? gia đình cô như thế nào? vì sao đang mang thai đứa trẻ trong bụng cô lại đi tìm đến cái chết, phải chăng người chồng hiện tại rất cay đắng khiến cô không thể chịu đựng nỗi. Rin bàng hoàng vì lạ lẫm, không biết mình sẽ đi đâu. Đang suy nghĩ, Rin nhìn thấy ánh mắt của Tuấn Kiệt đang nhìn cô vẻ khó hiểu.
- Cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi, ơn này nhất định tôi sẽ báo đáp. - Rin cảm ơn Tuấn Kiệt rất nhiều, vì đứa trẻ trong bụng cô một chút nữa vì sự thiếu suy nghĩ của mình mà không còn cơ hội nhìn thấy cuộc sống.
- Coi như tôi làm việc thiện, không có gì phải báo đáp. Quả thật cô không nhớ gì sao, chẳng hạn cô tên gì? - Tuấn Kiệt cố gắng hỏi.
- Tôi quả thật không thể nhớ ra điều gì, anh đã cứu tôi mà tôi lại còn làm phiền anh như vậy. - Rin ái ngại nói.
- Đã giúp thì giúp cho trót. Cô hãy nghĩ ngơi thêm nhiều, sức khoẻ của cô rất là kém. - Tuấn Kiệt mang cháo trên bàn đổ vào chén. - Đây là cháo do người nhà tôi mang tới, cô ăn một chút đi.
Đặt chén cháo nghi ngút khói trên bàn, Rin buồn chán không muốn ăn một chút nào, sau đó lại nghĩ đến đứa trẻ trong bụng mình nhanh chóng cố gắng ngồi dậy để ăn nhưng sức khoẻ cô quá kém lại không thể gượng dậy nổi, Rin cảm thấy mình quá là vô dụng mà.
- Cô nằm yên đó, tôi sẽ đút cô ăn. - Tuấn Kiệt múc một muỗng cháo nóng, đưa len miệng thổi qua rồi đưa về phía miệng Rin.
- Ai, không cần đâu, tôi có thể tự ăn. - Rin xấu hổ từ chối.
- Không cần phải ngại, hôm nay cô còn yếu nên tôi sẽ đút cô ăn. Đến khi nào cô khoẻ thì phải tự ăn lấy, nói cho cô biết bổn thiếu gia tôi chưa bao giờ phải chăm sóc ai như cô đâu. - Tuấn Kiệt đưa muỗng vào miệng Rin nói mỉa, không ngờ có ngày thiếu gia như anh lại phải hầu ha một cô gái không quen không biết.
Từng muỗng cháo được Tuấn Kiệt đút cho Rin ăn vào bụng, Rin cố gắng lắm mới nuốt được nữa chén rồi không thể nào ăn tiếp được. Tuấn Kiệt rót nước cho Rin uống sau đó đỡ Rin nằm xuống.
- Tôi có thể hỏi tên anh? - Rin khẽ hỏi.
- Tôi tên là Tuấn Kiệt.
- Cảm ơn anh, Tuấn Kiệt. - Rin mỉm cười một lần nữa cảm ơn người đã cứu mạng mẹ con cô.
- Được rồi, mau nghĩ ngơi đi. Tôi ra ngoài một chút. - Tuấn Kiệt nói rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài. Không ai biết lúc nhìn thấy nụ cười trên môi Rin, trái tim anh khẽ đập rộn ràng. " Tuấn Kiệt à, cô ta là phụ nữ đã có chồng rồi, lại không biết thân phận như thế nào, mày tỉnh lại đi." - Tuấn Kiệt dùng tay tự gõ lên đầu mình một cái rồi bỏ đi.
Thoáng qua đã gần một tháng Rin nhập viện, hôm nay là đến ngày xuất viện. Cũng gần như một tháng có cô chỉ gặp Tuấn Kiệt, anh ngày ngày đều đến để chăm sóc cô. Đến hôm nay thì cô được bác sĩ cho xuất viện về nhà, nhưng mà cô biết đi về đâu khi mà trí nhớ đã mất đi.
- Cảm ơn bác sĩ thời gian qua đã tận tình chữa trị cho tôi. - Rin mỉm cười cảm ơn bác sĩ.
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi, chúc cô nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. hôm nay cô có thể xuất viện, hôm qua chồng cô đã thanh toán tất cả chi phí rồi, cô có thể ngồi lại đợi anh ấy đến đón.
- Cảm ơn bác sĩ. - Rin một lần nữa cảm ơn, không buồn giải thích.
Đợi bác sĩ đi hết, Rin nhanh chóng thay bộ váy mà Tuấn Kiệt từng đưa cho mình nói là cô đã mặc khi anh gặp cô. Và tất nhiên hiện tại trên người cô chỉ còn chiếc váy này, hôm qua Tuấn Kiệt nói sẽ đến đón cô muộn một chút cho nên căn dặn cô đợi anh nếu anh đến trễ thời gian trả lại phòng bệnh. Rin cảm thấy mình mắc nợ Tuấn Kiệt quá nhiều, anh chắc chắn sẽ không bỏ cô một mình bên ngoài nhưng cô không thể mãi dựa vào anh.
Rin bước chân ra khỏi bệnh viện khi bầu trời đầy ấp nắng ấm. Đứng giữa con đường đông người qua kẻ lại, Rin như lạc lẫm không biết phương hướng nào dành cho mình. Trước mắt là tìm một chổ ở, một công việc để nuôi sống bản thân. Rin bước nhanh trên con đường tấp nập.
Trên đường đi, cô ghé qua tất cả những nơi nào có ghi là đang cần tuyển người nhưng vì cô không có một chút giấy tờ tuỳ thân nào nên không ai dám nhận cô. Rin chán nản ngồi trên một chiếc ghế trong bãi xe bus, trời đã chiều muộn không biết rằng tối nay mình sẽ ngủ lại nơi nào khi trên người không có tiền, sáng đến chiều cô chỉ uống một chút nước mà chưa ăn bất cứ thứ gì.
Đang ngồi chưa biết phải đi nơi nào thì có một người phụ nữ khá đẹp nhưng gương mặt sắc nét đi tới kế bên cô mà ngồi gần. Bà ta lân la nói chuyện.
- Em mới dưới quê lên tìm việc sao?
- Dạ, sao chị biết. - Rin thật thà đáp.
- Chị từng gặp mấy đứa như cưng rồi, xin việc ở nơi này khó lắm, cũng may chổ chị còn thiếu một người nếu em thích thì theo chị về làm. - Người phụ nử đon đả tươi cười.
- Là làm việc gì ạ. - Rin hỏi tiếp.
- Việc rất đơn giản à, chị mở một quán ăn nên cần người về phụ giúp phục vụ thôi. Chị bao ăn ở, lương cố định cho em.
Đang không biết phải đi về đâu, nay lại có người đến giúp đỡ khiến Rin vui mừng khôn xiết nhanh chóng gật đầu đi theo người phụ nữ này đến nơi làm việc.
Khi về tới nơi làm việc, Rin nhận thấy nơi này có chút gì đó là lạ. Người phục vụ trong quán thì khá là đông đúc, toàn là những cô gái trạc tuổi của cô, nhìu người còn nhỏ hơn. Phục vụ thì đông nhưng khách thì không có một bóng, các cô gái kia mặc đồng phục khá là hở hang, Rin có cảm giác bất an.
- Chị, em sẽ phải mặc quần áo giống những chị kia sao? - Rin khẽ hỏi người phụ nữ kia.
- Đúng, đó là đồng phục của quán chị.
- Em nghĩ mình không thể mặc những trang phục đó được, em xin lỗi công việc này em không làm được. - Rin muốn tìm đường lui.
- Em đã vào đến đây thì không còn đường ra rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa. - Người phụ nữ lất long.
- Vì sao em lại không thể từ chối, em đã nhận thứ gì của chị sao? - Rin lùi về phía xa.
- Vậy tiền đưa em về đây, tiền cho em ăn dọc đường, tiền nước em uống. Tất cả đều phải tính cả, đây là quần áo cũng sẽ tính cộng vào.
- Không, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho chị, tôi không muốn làm ở đây. - Rin toan bỏ chạy ra ngoài nhưng bị những tên đàn ông gán mắc bảo vệ phía ngoài cản lại.
- Nhốt nó vào bên trong nhà kho, bỏ đói cho đến khi bớt lì lơm. Đúng là đứa nào mới vào cũng cứng đầu, về sau lại ngoan ngoãn cả. Ngay từ lúc đầu ngoan ngoãn nghe lời thì đâu có tự làm khổ mình.
Bọn họ nhốt Rin vào một căn phòng tối ôm, Rin ngồi xuống đất khóc lóc van xin buông tha cho mình nhưng có vẻ bọn họ đi cả rồi. Rin lo sợ cho số phận hai mẹ con cô, không ngờ dòng đời lại đầy cạm bẫy.
Rin bị nhốt hết một ngày một đêm trong căn phòng kia, cô không được cho ăn nhưng được một cô gái trong quán mang nước đến cho mình. Cô gái kia trông có vẻ trẻ tuổi, gương mặt không quá đẹp nhưng nét xinh xắn.
- Chị à, chị mà không nghe lời bà ta, bà ta bỏ đói chị đến chết. - Cô gái kia nhìn Rin mà nói.
- Nhưng mà, chị đang mang thai không thể nào bị nhơ nhuốt đến con của mình. - Rin khẽ rơi nước mắt đáp.
- Chị đừng nói chuyện này với bà ta, bà ta sẽ bắt chị phá bỏ đó. - Cô gái kia xanh mặt nói.
- Đúng là quân gian ác. - Rin đáp.
- Trước kia em cũng như chị, nhưng chịu không nổi hai ngày nên đành phải nghe lời bà ấy. - Cô gái kia lắc đầu nói. - Em nghe nói ngày mai bà ta sẽ lại đi tìm người, chị có người nào có thể đến cứu chị không, em sẽ liên lạc giúp.
- Thật không? - Rin mừng rỡ nhưng lại không nhớ là mình hiện tại bị mất trí nhớ, không còn người thân nào. Cô chợt nhớ đến một hình bóng người đàn ông có vẻ thân quen lắm nhưng cố gắng không nhớ được là ai.
- Chị đưa em số điện thoại đi, ngày mai em sẽ tìm cách gọi.
Rin đưa cho cô gái kia số điện thọai của Tuấn Kiệt, dù sao phải ra khỏi nơi này trước mặc dù cô rất ái ngại khi phải một lần nữa nhờ Tuấn Kiệt giúp đỡ.
Tuấn Kiệt sau khi tan họp tại công ty của gia đình mình, anh nhanh chóng lái xe đến đón cô gái nhỏ kia nhưng khi đến nơi thì chiếc giường bệnh trống trơn, hỏi y tá thì họ bảo cô gái ấy đã xuất viện từ sáng và ra về. Tuấn Kiệt lo lắng, một người đã mất đi trí nhớ thì biết đi đến nơi nào.
Anh chạy một vòng ra sức tìm kiếm nhưng vô vọng, hình dáng cô gái đã biến mất hoàn toàn. Tuấn Kiệt cảm thấy giận cô gái này, vì sao cả một tháng gặp nhau lại không nói một lời mà bỏ đi như vậy. Tuấn Kiệt không hiểu vì sao hình ảnh cô gái này đã đi sâu vào trong tim anh, một ngày không gặp liền thấy nhớ nhung. Thật ra việc Rin nằm viện cũng không liên quan đến anh, không nhất thiết anh phải đích thân tới chăm sóc. Nếu cảm thấy tội nghiệp thì Tuấn Kiệt có thể mướn một y tá chăm sóc cô, nhưng anh hằng ngày lại đếm chăm sóc Rin vì không gặp cô trong lòng Tuấn Kiệt cảm thấy khó chịu.
Tìm mãi không ra cô gái nhỏ, đã hơn một ngày trôi qua nhưng không tìm thấy cô. Anh mệt nhoài nằm trên chiếc ghế salon trong ngôi biệt thự nguy nga của mình, Tuấn Kiệt nhắm mắt lại, nụ cười của Rin lại hiện ra. Điện thoại trên bàn bỗng reo vang lên, là một số điện thoại lạ Tuấn Kiệt tính không nghe nhưng nó cứ reo vang mãi, trong lòng suy nghĩ Rin gọi thì sao, anh vội chộp lấy điện thoại mà nghe.
- Alo, là cô sao. - Tuấn Kiệt vội nói to vào điện thoại.
- Chia tay chưa bao lâu, anh đã có cô nào rồi sao? - Giọng Mỹ Hoà vang lên trong máy.
- Em gọi có chuyện gì sao, cũng còn nhớ chúng ta đã chia tay. - Tuấn Kiệt hơi thất vọng, đây là lần đầu tiên anh nhận điện thoại của Mỹ Hoà mà trong lòng vô cùng thất vọng.
- Không cần nói những lời vô tình đó, chỉ là em muốn gặp anh một lần. - Mỹ Hoà đáp.
- Tên đó bỏ em rồi sao. - Tuấn Kiệt cười khinh.
- Là chính em chia tay anh ta, vì em nhận ra em vẫn còn rất yêu anh.
- Khác sạn KL, ngay bây giờ anh sẽ cho em một cơ hội chứng minh rằng em yêu anh. - Tuấn Kiệt cười nửa miệng sau đó cúp máy.
Tại phòng 1001, tầng 10, phòng VIP của khách sạn KL. Tuấn Kiệt nhấn chuông trước cửa phòng, Mỹ Hoà bên trong đon đả ra ngoài mở cửa.
Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy Mỹ Hoà ăn mặc khiêu khích, nhào vào bên trong đóng cửa lại kêu một tiếng " ầm" rồi lao vào Mỹ Hoà như hổ đói.
- Kiệt, từ từ thôi, anh làm em đau. - Mỹ Hoà nhăng mặt lại khi Tuấn Kiệt nồng nàn ngay xưa không còn, thay vào đó như muốn xé cô ra.
- Không phải em nói yêu anh sao, yêu anh mà không thể chịu đau một chút mà phục vụ anh. - Tuấn Kiệt dùng tay nắm chặt vòng eo của Mỹ Hoà bóp mạnh.
- Vì sao mới vài tháng không gặp, anh lại khác như vậy?
- Vì lâu rồi không ngửi được mùi hương trên cơ thể em. - Tuấn Kiệt đưa đầu xuống chiếc cổ trắng nõn của Mỹ Hoà cắn nhẹ.
Tuấn Kiệt nhanh chóng cơi bỏ những lớp quần áo vướn bận trên cơ thể cả hai người, lao vào Mỹ Hoà như thú đói lâu ngày. Càng nghe tiếng rên rỉ của Mỹ Hoà, trong lòng Tuấn Kiệt càng thêm tức giận mà mạnh mẽ hơn, người đàn bà này có lẽ cũng đã rên rỉ dưới thân của tên khốn kia.
Đang kích tình mạnh mẽ, tiếng điện thoại của Tuấn Kiệt lại reo lên.
- Kiệt, mặc kệ đi. - Mỹ Hoà không muốn điều gì làm Tuấn Kiệt rời khỏi cô.
- Cục cưng, đợi anh. - Tuấn Kiệt rời khỏi Mỹ Hoà cầm điện thoại trên tay, lại là một số lạ, bỗng trong lòng hy vọng là cô gái nhỏ gọi. Tuấn Kiệt bắt máy:" Alo"
- Alo, anh có phải là Tuấn Kiệt hay không?
- Đúng, cô là ai?
- Anh nhanh đến cứu người, tôi không biết tên cô ta nhưng nếu anh đến trễ thì cô ấy xem như mất đời tại đây.
- Là cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn.
- Đúng vậy, cô ấy đang mang thai. Anh mau đến địa chỉ xxx, mang theo nhiều người một chút, những người ở nơi này rất hung hăng. Chào anh. - Cô gí vội cúp máy.
Tuấn Kiệt một phen lo lắng, vì sao lại bị bắt như vậy. Anh nhanh chóng mặc lại y phục.
- Kiệt, anh đi đâu? - Mỹ Hoà nghe giọng một cô gái gọi, Tuấn Kiệt vội vàng bỏ đi thì trong lòng khó chịu. - Chúng ta còn đang vui vẻ.
Tuấn Kiệt rút trong ví ra một ít tiền đưa về phía Mỹ Hoà:" Tiền của em đây, xem ra em vẫn còn rất hấp dẫn." - Sau đó cười bỏ đi.
- Tuấn Kiệt, em yêu anh không phải là gái bán hoa, sao anh nở đối với em như vậy.
- Phụ nữ của tôi, không được rên rỉ dưới thân người đàn ông khác. - Tuấn Kiệt cười nửa miệng, nhanh chóng bỏ đi.
Tuấn Kiệt nhanh chóng ra xe lái xe đến địa chỉ vừa nhận được, anh gọi cho người bạn thân của mình là Hải Phong. Hải Phong chính là đại ca cũa những bang nhóm, bảo kê cho các quán bar và nhà hàng. Từ bé 2 người đã chơi thân với nhau, tuy cả hai có hai chí hướng khác nhau nhưng tình anh em vẫn không phai mờ.
Hải Phong cho hai chiếc bốn chỗ cùng mình nhanh chóng đến giúp bạn thân.
- Kiệt, khi tới nơi không nên manh động.
- Tôi muốn nhanh chóng cứu cô ta ra. - Tuấn Kiệt lo lắng.
- Cứ nghe theo lời tôi. - Phong khuyên ngăn.
Tuấn Kiệt cùng Hải Phong đi vào quán trước, bọn đàn em vẫn ngồi yên trên xe đợi lệnh của Hải Phong. Khi thấy khách sang trong đến quán, mụ chủ quán vừa đi bắt hàng về niềm mở chạy ra đón tiếp.
- Ôi, khách quý ghé quán, hôm nay thật là một ngày may mắn lại được hai công tử đẹp trai hào hoa ghé qua.
- Không cần nói nhiều, đây là thiếu gia nhà chúng tôi muốn đổi gió một chút. Bà cần phải phục vụ cẩn thận. - Phong hậm hực nói.
- Thiếu gia đây cứ an tâm, ở chổ tụi em loại nào cũng có, món gì cũng có. - Sau đó gọi những cô gái xinh đẹp nhất trong quán đi tới.
- Chỉ có được tới như vậy sao, vậy mà nghe nói ở nơi này nổi tiếng hương đồng gió nội. - Hải Phong tỏ vẻ chán chê những cô gái trước mặt khi Tuấn Kiệt ra hiệu là không có người cần tìm.
- Chổ chúng tôi có một cô gái vừa mới nhận vào, xinh đẹp nhưng có nét thôn quê, nếu thiếu gia không chê vì tôi chưa kịp trùng tu lại con bé.
- Cho vào xem. - Hải Phong đáp.
Một cô gái e dè đi vào bên trong, Tuấn Kiệt mất hết kiên nhẫn nhìn không thấy Rin liền nói:" Chổ các người không có cô gái nào trông ốm một tý, tóc ngắn một chút. Sở thích của thiếu gia không thích các cô gái son phấn, đơn giản một chút. "
- Các người chiều thiếu gia tôi, không lo đói. - Hải Phong chêm vào.
- Có, có nhưng con bé này ương bướng.
- Cứ để thiếu gia xem mặt, ương bướng cỡ nào để thiếu gia tôi xem thử. - Hải Phong đáp.
Mụ tú bà nhanh chóng sai người mang Rin đến, Rin nghe nói mình bị bắt đi tiếp khác liền chóng cự nhưng vô ích. Cô bị khống chế đi đến căn phòng mà Tuấn Kiệt cùng Hải Phong và mụ chủ quán đang ngồi.
Rin nhìn thấy Tuấn Kiệt thì khẽ vui mừng, nhưng sau đó liền thông minh mà cúi mặt như đang sợ hãi không quen biết người trước mắt. Tuấn Kiệt nhìn thấy Rin thì vô cùng vui mừng ra hiệu cho Hải Phong rằng đã tìm được người.
- Cô gái, ngẩng mặt lên. - Hải Phong nói.
Rin từ từ ngẩng mặt lên.
- Thiếu gia cảm thấy thế nào?
- Tốt, tôi chọn cô ta.
- Haha, tôi đã nói nơi của tôi chính xác là loại gì cũng có mà. Chúng tôi đã chuản bị sẵn phòng, mời thiếu gia qua bên ấy.
- Bà nghĩ sao thiếu gia tôi lại nghĩ ngơi nơi này, cậu ấy chỉ đến những khách sạn 5 sao VIP nhất.
- Vậy ý cậu là.
- Để thiếu gia mang cô gái này đi, tôi sẽ ở lại đây thanh toán cho bà. Đợi thiếu gia mang trả người tôi sẽ đi. - Hải Phong đưa một cọc tiền về phía bà ta.
- Như vậy… cũng được..- Mụ bà khá ấp úng, nhưng nghĩ tới tiền kiếm được liền đồng ý.
Tuấn Kiệt nắm lấy tay Rin kéo đi, ra đến xe biết đã an toàn liền cho xe chạy nhanh đi khỏi nơi dơ bẩn này.
- Cô vì sao lại bỏ đi, hả? - Tuấn Kiệt tức giận nói.
- Vì tôi không muốn làm phiền anh. - Rin cúi đầu
- Không muốn làm phiền vì sao lại tìm người gọi tôi đến. - Tuấn Kiệt hỏi.
- Tôi xin lỗi, tôi hứa từ nay sẽ không làm phiền anh nữa.
Tuấn Kiết thắng gấp xe lại, quay mặt sang nhìn Rin:" Từ nay cô không được phép bỏ đi nữa, tôi không muốn đi đến những nơi như thế."
- Xin lỗi, nhưng tôi với anh không có quan hệ gì, không thể nhờ anh giúp đỡ quá nhiều.
- Là tôi muốn giúp cô, cô có biết tôi đã lo lắng như thế nào khi không thấy cô ở bệnh viện, có biết tôi đã đi tìm cô khắp nơi. - Tuấn Kiệt tức giận nói.
- Anh tìm tôi sao?
- Đúng vậy, cô muốn đi tìm việc đúng không?
- Vâng, tôi muốn tự sức mình làm việc để nuôi bản thân và bé con của tôi.
- Vậy cô về nhà tôi, tôi sẽ bố trí công việc cho cô.
- Là công việc gì? - Rin thắc mắc.
- Cô sẽ là người hậu đặc quyền của một mình tôi. - Tuấn Kiệt trả lời, nét mặt đầy vẻ thú vị.
- Lương thế nào, thời gian làm.
- Làm bất kể khi nào tôi có mặt tại nhà, lương 10tr. - Tuấn Kiệt đáp.
- Tôi sẽ suy nghĩ. - Rin khẽ suy tính.
- Cô không có cơ hội từ chối, cô tự tìm cho mình một cái tên đi, không biết gọi cô thế nào. - Tuấn Kiệt lại nói.