Old school Swatch Watches
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Một phần hai phần 3
Chương II.D



D.
Vừa bước vào căn phòng bí mật của tổ chức, không khí khó chịu đã bao trùm. Frank nhìn Goura cười khà khà, trông thấy NeO lập tức Goura lấy lại niềm vui, cô ném cho anh một tờ giấy bị vò nát.
"Quà cho anh đó!"
Vũ mở tờ giấy ra, nó bị nhàu đến không thể hơn, đó là hình vẽ lại của một món đồ nữ giới. Một thử thách mới chăng?
"Con nhỏ Hippo đòi tôi phải lấy cho nó cái áo ma chê quỷ hờn này."
"Tôi thấy bộ đồ này nghệ thuật đó chứ." - Frank cất chất giọng ồm ồm, hắn đứng ngoài vụ này.
Vũ chưa hiểu chuyện, Hippo là tên một nhân vật mới mà chúng chưa từng đề cập tới trong tổ chức.
"NeO, anh giúp tôi xử lí vụ này, tôi không theo. Hơi đâu mà phục vụ đứa con gái nứt mắt ra đã thích đòi hỏi. Nó ỷ mình là con út nên muốn làm gì thì làm."
Hippo là tên viết vắn tắt của loài cá ngựa. Theo như lời của Goura, cô gái là con út, vậy hẳn người cha là một nhân vật rất quan trọng, đến nỗi mà việc ăn cắp thứ đồ lót phụ nữ ông ta cũng để thuộc hạ chiều lòng con. Sau khi đoán được sự tình, Vũ cũng cười một nụ cười y như tay Kền Kền kia. Hẳn là việc này nên để một người am hiểu về thời trang như Goura làm, nhưng cô nàng thích đùn đẩy cho anh đây mà.
"Ngày kia là sinh nhật của Hippo. Đúng 24h ngày mai chúng ta phải có nó trong hộp quà của Ông Lớn. Người thiết kế ra thứ quái quỷ này đề phòng bị trộm nên đã làm một số mẫu tương tự, đây là bản vẽ tôi đã cố gắng nhớ lại và thuê người chép. Anh hãy chú ý dây áo thật không thể tháo ra như những chiếc áo lót thông thường được nhé."
"Vậy cô nghĩ tôi đã nhìn những chiếc thông thường rồi à?"
Vũ muốn tìm cách từ chối. Việc này anh tham gia sẽ quá thuận lợi, lấy lòng tổ chức dễ dàng như diều lên cao gặp gió, chúng sẽ sinh cảnh giác khi bất cứ nhiệm vụ gì anh đều hăng hái. Nên dừng một bước để tiến hai bước sau này.
"Bạn gái anh ki bo vậy à?"
Ở một quốc gia quan trọng hóa trinh tiết của người phụ nữ như đất nước này, văn hóa của người phương Tây quả thật kệch cỡm. Tuy Goura và Frank biết cô bạn gái Lâm Anh của Vũ chỉ là hình thức nhưng anh không nên để lộ rằng anh không hề lợi dụng cô hơn.
"Trồng cây chưa đến ngày hái quả."
Vũ nhếch khóe môi. Trước khi thâm nhập vào ổ tội phạm, anh và Phong đã từng phải học hết mọi thứ về tâm lý học, sinh học, mọi thứ về phụ nữ, thậm chí là cách họ kẻ mắt. Giả ngơ trước những thứ người khác không kỳ vọng mình biết xem ra cũng thú vị.
"Nghe đây, tôi yêu cầu anh thực hiện nhiệm vụ này. Nếu thiếu hiểu biết, tôi sẽ cho anh một cái hẹn." - Goura nở nụ cười ngọt ngào.
Quả thật không thể từ chối. Vũ nắm bốn ngón tay lại, hạ ngón cái chỉ xuống đất thay câu trả lời: "Tôi tự lo được." Anh đứng dậy nhìn đồng hộ, còn bốn mốt tiếng để anh thực hiện nhiệm vụ.
"À, quên mất. Chiếc áo đó sắp được ra mắt lễ đấu giá nên được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nó đang được mặc trên người của một trong những vệ sĩ chân dài. Chúc may mắn."
*
Vũ trở về nhà nghiên cứu. Con nhỏ Hippo cá ngựa đó thật nực cười, khi không lại thích mặc đồ mà người ta đã mặc rồi. Nếu muốn Ông Lớn thừa đủ tiền để mua cho cô con gái diệu, có lẽ "của ăn vụng bao giờ cũng ngon."
Lâm Anh gõ cửa phòng anh như mọi thứ sáu hàng tuần, con nhỏ lại bày đám màu vẽ, giấy và các thứ lỉnh kỉnh, trông có vẻ bí mật hơn ngày thường. Để Lâm Anh ngồi vẽ, Vũ đi lại nghiên cứu tấm lưng cô. Ở người phụ nữ, nếu rút chiếc áo trong ra kiểu gì cô ta cũng phát hiện ra ngay, cũng như anh quen mặt áo ba lỗ bên trong. Làm cách nào để cô vệ sĩ mặc chiếc áo đó không phát hiện ra cho tới khi anh thoát khỏi chốt an ninh. Nếu ôm cô ta phía sau rất có khả năng sẽ bị đánh vào chỗ hiểm, nếu tấn công trực diện mà cướp nội y sẽ không đáng mặt đàn ông. Chỉ còn cách để cô ta tự cởi ra, hoặc là...
"Vũ, anh đang nhìn cái gì vậy? Đồ hư hỏng!"
Lâm Anh cầm nguyên cây cọ quẹt vào má anh. Con người đơn giản như cô sao hiểu được suy tính trong đầu của một con người sinh ra để làm cảnh sát hoặc sẽ là một tên tội phạm.
"Anh chẳng nhớ gì hết, anh có biết ngày kia là ngày gì không?"
"Ờ."
Vũ vẫn chỉ đáp lại cho có âm thanh.
"Em muốn chúng ta sẽ đi leo núi với nhóm bạn. Có một chàng trai theo đuổi Kim và anh ta muốn em giúp. Đi chơi theo đôi như vậy rất dễ nảy sinh..."
Chưa để Lâm Anh nói hết, Vũ đã mặc khoác áo chuẩn bị ra ngoài.
"Ừ, chủ nhật, sáng. Anh giờ phải làm thay ca cho một cậu bạn. Gặp lại em sau!"
Vũ hôn lên đỉnh đầu cô bạn gái, không quên nịnh đầm bằng cách đưa cho cô chìa khóa nhà. Lâm Anh mím môi phụng phịu. Đôi lúc cô thấy anh hay tỏ ra nguy hiểm như thế để làm gì chứ?
*
Vũ đang ở giai đoạn chuẩn bị. Anh lựa chọn cách hỏi thăm tới nhà thiết kế, người sở hữu chiếc áo lót quyến rũ mà bất kỳ quý cô nào cũng hằng mơ ước. Thư hỏi thăm được viết với lời lẽ đe dọa như là:
"Ta sẽ tới thăm các người và mượn một số thứ cho bạn gái của mình."
"Chiếc kính màu xanh dương sẽ được mang đi vào đúng 17h."
Các bức thư rải rác xung quanh căn biệt thự của nhà thiết kế. Anh muốn tung hỏa mù để họ nghĩ rằng tên trộm đang cố giả danh đàn ông, chiếc áo con được ví với chiếc kính, thực chất chiếc áo thật có màu xanh chàm, chiếc áo nhái lại có màu xanh thẫm. Vũ muốn để họ suy nghĩ logic, rằng tại sao tên trộm đe dọa lấy cái giả trưng bày trong tủ kính an ninh, nếu hắn thiếu hiểu biết và thích tỏ ra nguy hiểm thì chỉ cần chăm sóc kĩ cho chiếc giả, nếu hắn cao tay hơn, muốn đánh lừa suy nghĩ của bên an ninh, họ sẽ tăng cường bảo vệ cô người mẫu đang mặc chiếc áo.
Hai cách, họ chắc chắn sẽ làm theo hai cách đó, vậy nếu trà trộn được vào trong thật chẳng khó để phát hiện ra ai là người vinh hạnh mặc trên mình bộ đồ đáng giá bạc tỷ. Vì cho rằng kẻ trộm có khả năng cao là một phụ nữ nên chủ khu biệt thự không cho bất kỳ người làm nào ra vào tự do. Số nam giới trong nhà vốn đã ít, nữa là tìm được cách gỡ bỏ chiếc áo ra là cả một vấn đề, dựa vào lợi thế đó Vũ chơi lại bài cũ. Phá hỏng đường toilet của căn nhà, họ buộc phải gọi thợ đến sửa, dĩ nhiên những người thợ bị kiểm tra khắt khe, giám sát từng hành động, và không ai để ý mấy tới cột thông gió. Rồi cho tắc cánh quạt ở cột gió. Họ cho sửa xong bồn cầu sẽ lo tới chỗ tắc, vì đã quá kĩ lưỡng để ý tới bồn cầu, sẽ chẳng còn mấy ai thừa hơi quay lại kiểm tra nữa, với ý nghĩ đó họ sẽ lại cho người giám sát cả bồn cầu và cột thông gió, bốn người thợ vào sửa chữa là nam giới, họ lại nghi ngờ có thể tên trộm là nam. Cứ thế, sau khi ra một đề toán rối rắm, Vũ chỉ cần chọn bước đơn giản để giải.
Đã quá 5h chiều ngày thứ sáu, Vũ vẫn án binh bất động. Sang tới ngày hôm sau, chiếc áo vẫn còn nguyên. Một cô người mẫu không thể mãi cứ mặc nó được, sẽ có người đến thay phiên, trước đó nó phải được giặt khô trong tầm kiểm soát của nhà thiết kế. Thực ra mà nói giá trị của chiếc áo này đối với Vũ là không gì cả, chẳng có thằng đàn ông nào muốn để vợ hoặc bạn gái mình mặc thứ đồ mà người khác đã dùng rồi. Cái chính là tay nhà thiết kế biết cách đánh bóng tên tuổi và chẳng có mấy người biết bà ta bảo vệ chiếc áo theo cách nào. Chính vì nguồn tin chính xác của Goura nên bản vẽ cô đưa anh bữa trước càng giá trị. Nàng ta là một tín đồ thời trang với trí nhớ rất tốt nên trong bức thư cuối cùng gửi lúc 16h40 phút ngày thứ bảy Vũ đã đặt bản thiết kế được vẽ lại ấy tới đích danh nhà thiết kế.
Bà ta xem xét nội dung bức thư, vội vàng đòi về phòng, không cho ai theo cùng. Chiếc áo thật vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt ở tầng dưới nên đội an ninh không cho đó là mối nguy hiểm. Nhà thiết kế đồ nội y không thể tin được khi chiếc áo mình kỳ công thiết kế lại bị chép lại tinh xảo tới từng chi tiết. Bà lôi bản vẽ gốc ra xem xét, hà hà, nét vẽ vẫn còn non tay lắm, một vài chi tiết thêu không chính xác. Tên trộm đó định múa rìu qua mắt thợ chắc. Sau khi an tâm bà cất lại bản thiết kế và đi xuống tầng chờ xem hai mươi phút nữa hắn làm gì được hệ thống an ninh chặt chẽ này. Riêng những cô người mẫu được thuê để mặc nó trên người đều có võ hiểm, muốn tháo được chiếc áo ra cần phải chui đầu chứ không có chỗ gài như bình thường, lớp áo ngoài của họ quá dẻo dai và bó sát, hắn có là đàn ông hay phụ nữ am hiểu thế nào cũng khó lòng qua được.
*
Đúng 23h ngày thứ bảy, bữa tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của con gái Ông Lớn bắt đầu. Ông ta không tới nhưng người phụ nữ của ông ta chủ chì bữa tiệc. Goura lo lắng nhìn hộp quà. Đến giờ này vẫn không thấy NeO đâu, trong khi lễ đấu giá của chiếc áo lót đã phát sóng. Con nhỏ nhìn đời bằng nửa con mắt Hippo để cái tivi màn hình rộng cho bạn bè xem trực tiếp chương trình buổi đấu giá, đến lúc trên tivi không có vật phẩm nhưng lại xuất hiện trong hộp quà của bố nó tặng, con nhỏ sẽ được phen phách lối và cười ầm ĩ. Goura nhăn mặt uống cạn ly rượu nho, thầm nhủ, nếu không phải con của Ông Lớn thì đàn chị đây sẽ ghè cho nó không bao giờ ngẩng mặt lên được.
Bữa tiệc sinh nhật có không ít thành viên của tổ chức, họ thường hay chọn dịp sinh nhật con gái Ông Lớn để lên các mục tiêu trong thời gian tới.
Đã gần sang ngày mới, Goura hạ mình gọi cho NeO bao nhiêu cuộc mà không thấy anh ta bắt máy, cô nàng rủa thầm, nếu vụ này gã để cô mất mặt thì sẽ không yên với cô đâu.
Trên kênh truyền hình, buổi đấu giá sắp đến hồi kết thúc, cuối cùng, vật đấu giá giá trị nhất mới được đưa ra. Đó là một trang phục tôn nên đường cong cho người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên nó được công bố trước mặt giới chuyên nghiệp. Vẻ mặt Hippo hả hê lắm, cô nàng nhìn vào hộp quà thắt nơ màu vàng của ông bố mà lòng muốn thét lên vì sung sướng. Đám bạn của cô đã biết qua lời khoe mẽ, chúng đòi mở ra xem ngay lập tức. Hippo nhất quyết đợi sự bẽ bàng của đám lâu la trên tivi kia.
Thế nhưng trên màn ảnh nhỏ, chiếc áo ngực màu xanh chàm được mở ra trước sự chiêm ngưỡm của toàn thể những người có mặt và đang theo dõi qua các phương tiện truyền thông. Goura trợn mắt nhìn, lửa trong người bốc lên ngang với con nhỏ Hippo. Một gã thành viên trong tổ chức, người mà cô đặt niềm tin, coi như đồng nghiệp, gã đã không làm tròn nhiệm vụ và biến mất vô căn cứ như vậy, cứ chờ xem, Goura này sẽ cho ngươi biết tay.
Hippo không bình tĩnh được như Goura, con bé giậm chân bực bội, xé toạch hộp quà mà bố mình tặng ra. Có những gì trong đấy nó ném đi hết, chỉ khi nhìn thấy một vài tờ giấy ở tít dưới cùng, nó bỏ lên xem.
Đó là bản gốc hồ sơ thiết kế chiếc áo lót vừa rồi và một bản vẽ bộ đồ chưa từng được công bố của cùng nhà thiết kế.
Wow, còn hơn cả bất ngờ. Một món quà hơn cả sự chu đáo, quan tâm. Cũng đúng lúc Goura nhận được tin hồi đáp của NeO: "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Nhện góa phụ, người sinh ra Hippo cho gọi Goura lại, bà đủ tinh ý để biết không phải cô ta thực hiện chuyện này.
"Kẻ đó có mặt ở đây chứ?"
Goura thở phào nhẹ nhõm, đáp lại: "Hắn không có trong danh sách khách mời của buổi tiệc ngày hôm nay."
"Vậy à! Ta muốn gặp ngay bây giờ." - Bà ta muốn xem thành viên tiềm năng của tổ chức và thử thách hắn ta bằng cách phải có mặt ngay lập tức. Thật quá khó khi mà gã không có giấy mời để vào được đây, chỉ còn cách "thuyết phục" mấy tay bảo vệ ngoài kia.
Goura chuyển lời tới Vũ tức thì.
"Chưa đến lúc để tôi xuất hiện."
Vũ đáp lại tin nhắn. Anh nên ngủ một giấc bây giờ, xem nào, mai còn có hẹn với con nhỏ Lâm Anh rắc rối, có cả Kim nữa, đã đến lúc cắt đứt tình cảm.
"Sao? Hắn dám từ chối lời của một quý cô xinh đẹp như cô à?" - Nhện góa phụ thấy sắc mặt hài lòng của Goura, bà cũng có chút hài lòng - "Hắn tên gì?"
"NEOFELIS."
Chương III.A

Chương III: Ngoài tầm ngắm
A.
Còn tờ mờ sáng, con nhỏ Lâm Anh đã xách balo tới với nụ cười toe toét căng đầy năng lượng gõ cửa phòng Vũ. Anh mở cửa và đi đánh răng rửa mặt. Cái áo sơ mi bữa nọ con nhỏ mua để anh đi phỏng vấn, hàng giảm giá trong siêu thị mà một đứa sinh viên thường mua cho người yêu, hôm đó nó giận anh mà ném đi, hôm nay đã thấy kì kèo bắt phải mặc. Đúng là lũ con gái. Con bé này hợp với cậu bạn Phong của anh hơn cả, nếu là cậu ta, dù thích hay không chắc chắn sẽ nở nụ cười và đón nhận. Vũ chỉ ậm ừ mặc lên người.
"Anh nhớ nhé, lúc đi được nửa đường, em sẽ giả vờ trượt chân và anh không cho em leo nữa. Kim thích leo núi lắm nên sẽ tiếp tục, anh chàng kia hứa sẽ chăm sóc nó. Hi hi."
Vũ khẽ gật đầu. Mấy thằng choai choai thấy con nhỏ Kim xinh xắn, tính cách mạnh mẽ nên thích, nó còn có điều kiện, đi chơi không bao giờ để bạn trả tiền. Thằng nào nắm được cái tính xốc nổi, thích thể hiện của nó là tán được liền, việc gì phải dựng cái trò leo núi vớ vẩn này. Có lẽ con bé Lâm Anh bày ra, anh đoán chắc Kim chẳng thích thằng nhóc ăn chơi, sành điệu ấy. Chơi với Kim lâu thế mà Lâm Anh không hiểu, Kim đồng ý đi chơi chỉ vì muốn quan sát xem anh có quan tâm tới bạn mình thật không, có đúng là Vũ và Lâm Anh đang hẹn hò không. Do đó, anh sẽ để Kim tác động vào việc chia tay của mình.
Con nhỏ Lâm Anh vụng về nhưng rất thích thể hiện, nó chuẩn bị bao nhiêu là đồ ăn, xôi, bánh mỳ giò, nước uống mà ở trên núi họ chẳng thiếu. Rốt cục người xách mấy thứ nặng đó lại là anh, trong khi Kim đi tay không, và thằng nhóc kia có cái ví dày cộp dắt sau túi quần. Thế nên một cô tiểu thư nhà giàu đỏng đảnh mới chơi thân thiết với đứa con gái tỉnh lẻ, nói nhiều và quá lề mề này được. Hẹn 8h sáng mà nếu như cứ thuận theo sự chạm chạp của Lâm Anh thì đến tối chẳng leo được đến đỉnh.
Một nguyên tắc không thể thiếu của Vũ là không mang theo bất cứ cái gì liên quan tới NeO khi vào vai một người bình thường, anh không nói nhiều để mọi người xung quanh không biết nhiều về mình, những câu chuyện của Vũ thường chỉ xoay quanh công việc ở siêu thị, thi thoảng có đáp lời cô bạn gái: "Ờ", "Ừ", "Tùy em", tuy nhiên anh trả lời bất cứ câu hỏi nào của Kim. Nếu như Kim muốn phải mua được nấm bào ngư, mà vào thời gian này, rất khó để mua được, Vũ sẽ luôn để chừa ra một gói ở siêu thị và thông qua Lâm Anh đưa tới Kim.
Cái trò leo núi của mấy đứa lười vận động như Lâm Anh và thằng nhóc đi cùng Kim là dù rất mệt, thở không ra hơi vẫn cố phải tỏ ra hào hứng. Lâm Anh vì muốn giúp bạn thì không nói, còn thằng nhóc kia vừa đi vừa ba hoa các thứ, nhiều lúc Lâm Anh còn tiếp chuyện giùm, nhiều lúc nó phải độc thoại một mình. Chả phải Kim kén chọn, bất cứ đứa con gái nào cũng chả ưa được. Cái tội của bạn gái anh là quá thương người, nó hứa hẹn sẽ hy sinh vì Kim, yêu thương Kim suốt đời, nghe nó nói xuôi tai là tìm mọi cách tác hợp nó với cô bạn thân. Vũ hy vọng sau khi kết thúc, Lâm Anh sẽ tìm được một người tốt, không có ý lợi dụng sự ngây thơ, ngốc nghếch của nó, sống tình nghĩa như cậu bạn Phong của anh chẳng hạn. Anh thì không hợp với kiểu yêu đương sến súa đó rồi.
Leo được một phần tư quãng đường, nói được kha khá chuyện với Vũ, trong khi để cô bạn thân nói chuyện với thằng dở hơi còn lại, Kim rủ Lâm Anh đi vệ sinh. Chuyện bọn con gái vào nhà vệ sinh, ngắm nghía dung nhan, tô son đánh phấn quá thường tình. Vũ và thằng nhóc tên Huy đứng ngoài đợi. Huy vào một quán nước vỉa hè ngồi mà không gọi anh cùng, cậu ta lôi chiếc điện thoại đời mới của mình ra, ngồi ngoác chân ra vẻ. Vũ chỉ cười thầm, không rõ cậu ta mua điện thoại tại chính nhà phân phối hay chỉ đặt hàng tại một cửa hàng to hoành tráng trong nước hoặc nước ngoài, nếu theo cách thứ hai thì nó cũng chỉ là hàng dựng, hoặc là đã qua một tổ chức con của Quỷ Xám "xử lý". Cậu nhóc trước mặt tỏ ra thân thiết với Lâm Anh và anh lắm, còn đòi xách balo nhưng trong lòng khinh thường cô bạn nhà nghèo của Kim lắm đây. Chẳng đáng để bận tâm, Vũ dựa lưng vào một cái cây gần đó, có lẽ trong nhà vệ sinh, Kim đang giúp anh thực hiện kế hoạch.
*
"Lâm Anh, bạn không thấy sao? Vũ không hề yêu bạn."
"..."
Kim bực dọc nhìn bạn mình, thật khó xử khi anh chàng Vũ đó còn quan tâm tới cô hơn cả người yêu mình. Suốt quãng đường anh ta lén lút nhìn cô không biết bao lần. Ngay từ đầu cô đã đoán được ý định của anh ta, một người đã hai mấy tuổi mà không có gì trong tay, chắc chắn là muốn lợi dụng sự khá giả của gia đình cô. Còn Lâm Anh, chí ít cũng là sinh viên đại học, gia đình căn bản, việc gì phải xoắn lấy một gã bốc vác trong siêu thị. Cô là bạn không ngăn thì sau này cha mẹ Lâm Anh cũng sẽ cản.
"Chia tay đi. Dẫu hắn có lằng nhằng tôi sẽ ra mặt giúp bạn."
"Tớ... tớ làm gì có cái gì, anh ấy lợi dụng tớ làm gì chứ?"
Trong làn nước mắt trong vắt, Lâm Anh vẫn cố bảo vệ bạn trai mình. Ở Vũ cô thấy một con người giản dị, một mảnh đất khô cằn mà cô tin mình sẽ tưới mát nó được.
"Đến bao giờ bạn mới chịu hiểu đây, hắn muốn lợi dụng bạn để kết thân với tôi." - Kim tỏ ra bực mình thật sự.
"Vũ không phải người như thế, hôm trước anh ấy chẳng không đến gặp chú bạn còn gì?!" - trong khi đó Lâm Anh cố gắng tìm mọi lí do thuyết phục bạn.
"Vì hắn chê công việc bảo vệ lương thấp chứ sao nữa. Thôi, giờ nếu bạn không tin, tôi sẽ làm bạn phải tin".
Kim dứt khoát kéo Lâm Anh ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa trông thấy Kim, Huy đã lấy điếu thuốc mời Vũ. Kim ra vẻ tươi cười thúc giục mọi người tiếp tục, Lâm Anh có ngập ngừng một lát rồi lại cười đùa như trước. Họ bắt đầu đi, riêng Vũ chậm lại. Kể từ ngày có sự hỗ trợ của Lâm Anh, cảnh sát địa phương đã bỏ qua anh, giờ anh không còn trong diện có nguy cơ phạm tội của họ nữa. Thật hài hước khi mà khuôn mặt Vũ khá dữ tướng, ít nhiều thừa hưởng từ ông bố mà ra, nên bọn cảnh sát mới nghi ngờ. Dù không muốn thể hiện ra nhưng anh cảm ơn Lâm Anh rất nhiều, sau này anh và cô chắc chắn sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, khi anh kết hợp với cảnh sát quốc tế triệt phá được tổ chức Quỷ Xám, một phần thành quả đó có cô gây dựng lên. Việc chia tay lúc này chính là cắt đứt sợi dây liên lạc, nếu trường hợp xấu, anh bị lộ thì cô sẽ không sao cả.
"Cảm ơn, Lâm Anh."
Vũ nói thầm. Mặt trời đang lên cao, cảnh sắc một ngày rực rỡ hơn bao giờ hết.
"A!" - Kim ré lên, cô bị trặc chân. Huy vội vã đòi cô bỏ giày ra xem thế nào. Ánh mắt của Lâm Anh rất buồn. Cái vết bầm nhạt màu kia không quá khó với sinh viên trường mỹ thuật.
"Lên vai anh cõng."
Huy nhanh nhảu đỡ Kim, nhưng cậu công tử dáng thư sinh làm sao biết được kế hoạch của Kim, cô tìm mọi cách để Huy không thể cõng mình, như là uống thật nhiều nước giữ trong bụng, nhét thêm đá vào túi quần. Cõng được chừng năm phút mệt không chịu được Huy đành phải ngồi nghỉ.
Lâm Anh nãy giờ vẫn lặng im, sự im lặng bất thường. Vũ thì sao? Anh khênh hàng suốt ngày, việc giúp đỡ Kim không phải khó, nếu anh giúp, phải thôi, là bạn thì giúp đỡ nhau thôi, nhưng nếu nhỏ cũng bị trẹo chân nữa, có ai giúp nhỏ không?
Vũ đã hiểu thử thách của hai cô gái, bây giờ chỉ cần anh nhiệt tình quan tâm tới Kim, đưa Kim xuống tận dưới đồng bằng là mọi chuyện kết thúc. Sau đó Lâm Anh sẽ căm giận anh và quên đi cuộc tình một cách dễ dàng.
Rất tốt, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Vũ đút tay trong túi quần, tiến lại gần chỗ Kim.
"Xin chào, mình là Phong." - Chọt Vũ nhớ tới người anh em thân thiết. Lần đầu tiên gặp nhau cậu ta đã phá vỡ khoảng cách.
Vũ bỗng thấy lòng chùng xuống, vì anh không muốn rạn nứt tình bạn đẹp đẽ giữa Lâm Anh và Kim. Nếu anh cố tỏ ra quan tâm tới Kim thì dù không được đáp lại, liệu hai cô gái có giữ được tình bạn không?
Mặc kệ ánh mắt thành khẩn của Kim, Vũ chỉ đưa ra giải pháp:
"Gọi xe lên."
Nó nằm ngoài dự tính của Kim, cô đã không nghĩ tới việc còn có cách khác đưa cô xuống núi với cái chân cà nhắc. Ngọn núi này có hai lối, một lối để leo, một lối được xây dựng thuận tiện. Vì biết Lâm Anh không leo được núi nên ngay từ đầu họ chọn đi bộ trên đường nhựa. Cuộc leo núi dừng tại đây, Kim vẫn còn cay cú chưa vạch bộ mặt của Vũ được, còn Lâm Anh lại có thêm lý do để tin tưởng vào tình yêu của mình.
Vũ tiễn Lâm Anh về tận nhà trọ của cô, anh không quen với sự yên tĩnh này lắm. Cô gần như đã mím môi suốt quãng đường về để ngăn những giọt nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào. Một cô gái ngốc nghếch, nước mắt với Vũ không có giá trị, nên dù có khóc đến khô cạn thì anh vẫn chỉ coi cô như một người-hỗ-trợ.
Lâm Anh mở chìa khóa phòng, không định mời anh vào trong. Chỉ khi anh quay bước, cô mới níu lại bằng một cái ôm. Lại là một cái ôm ghì và những giọt nước mắt. Vũ thở dài, bọn con gái đứa nào cũng vậy. Rồi anh đi, anh còn đứng lại nhìn cô bước vào nhà. Thì ra Lâm Anh bị lằn hai gót chân vì đôi giày.
Những thứ hàng trôi nổi trên thị trường, hàng nhái, hàng kém chất lượng, giá rẻ cho tầng lớp túi tiền hạn hẹp như sinh viên, người nghèo ồ ạt luồn vào thị trường tiêu dùng. Anh tham gia vào nhiệm vụ này cũng để triệt phá ổ tội phạm, đem lại cuộc sống công bằng, bình an tới mọi người. Công việc lớn như vậy, những chuyện nhỏ nhặt không đáng để lưu tâm. Mong đừng trách "chó săn" vô tình.
Chương III.B



B.
Vũ nhận được tin của Vanessa. Sau nhiều năm công tác gián điệp, cô quyết định tạo một cái chết giả để biến mất, sau đó tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng, náu mình ở một nơi xa lạ sống tới cuối đời. Trước khi rời khỏi, cô muốn cắm rễ cho Vũ sâu hơn nữa.
Vanessa muốn chọn thời điểm vào một đêm mưa to gió lớn, đường trơn trượt, bánh xe bị xòe và cô chết. Song, vì Vũ không an tâm khi để một người phụ nữ trên ba mươi thực hiện nhiệm vụ cho tổ chức nên đã đi theo. Và anh tìm được dữ liệu giao dịch cuối cùng của cô trước khi chiếc xe bị trôi xuống vách đá và nổ.
Đó là "vòng đời" của một chó săn. Sống bao năm trên đời, cuối cùng phải làm lại một con người mới để bảo vệ cho những người đi sau.
Vũ thực hiện theo kế hoạch của Vanessa. Lần gặp nhau cuối cùng của cả hai. Vanessa đã nói với Vũ rằng:
"Vị hôn phu của tôi đã lấy vợ cách đây vài năm."
Vũ cầm lái, anh không tỏ ra ngạc nhiên, cảm thông, hay một trạng thái nào. Vanessa im lặng rất lâu như sự im lặng của tuổi thanh xuân. Vũ nghĩ mình cần lên tiếng:
"Tôi thậm chí còn không có ai để hy vọng."
Nhiều năm nữa anh cũng sẽ tạo một cái chết giả như thế này chăng? Đến lúc đó con bé Trâm cũng vẫn chỉ là bộ xương khô ở dưới đáy đại dương.
"Chưa tìm thấy xác thì đừng bao giờ hết hy vọng, cậu nhóc!"
Trên con đường mưa ào ào, Vũ tấp vào lề đường đột ngột. Vanessa tại sao lại biết về cái chết của Trâm trong khi cô ta đã gia nhập Quỷ Xám vào thời gian đó?
"Tôi sẽ chăm sóc nó thay cậu, đồng nghiệp!"
Lần đầu tiên gặp Vanessa, Vũ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được cô ta coi ngang hàng. Người phụ nữ quá giỏi, quá xinh đẹp này nói rằng sẽ chăm sóc Trâm, con bé vẫn an toàn. Nó vẫn sống, vẫn tồn tại, chỉ nghe thấy vậy thôi Vũ bật khóc. Anh ôm trầm lấy Vanessa.
"Cậu nhóc, đây là lần cuối cùng cậu được khóc, đừng để bất kỳ ai nhìn thấy nước mắt của cậu nữa."
Vanessa vỗ gáy Vũ, cô mong muốn chàng thanh niên đầy năng lực này trưởng thành hơn. Giờ thì anh ta đã an tâm rồi nhé, em gái vẫn sống và được hưởng quyền lợi của nhân thân người có công với luật pháp. Lương của anh được chuyển sang để chăm sóc nó nên người.
Vũ hiểu Vanessa đề cập nước mắt chính là điểm yếu. Interpol đã giúp anh che giấu điểm yếu của mình, bao bọc đứa em gái chính là bảo vệ nhược điểm của anh. Vũ khẽ gật đầu.
Vanessa tới chỗ đỗ xe mô tô của mình, cô bắt đầu phóng xe lên dốc. Vũ chầm chậm đi theo sau. Tới gần vị trí "chết" bỗng nhiên hộp xăng trong xe phát nổ.
"Bùm!"
Vũ chạy ra khỏi xe, mưa khiến anh ướt sũng. Vanessa bị văng ra cách xe vài mét. Không thể là Quỷ Xám được, Vanessa vẫn đang chứng minh sự trung thành với tổ chức, dữ liệu cô có rất giá trị, tại sao, tai sao lại như vậy? Tại sao con xe lại nổ trước khi Vanessa thực hiện cái chết giả?
Vũ chạy tới chỗ Vanessa, cô chỉ kịp nắm lấy bàn tay anh. Mưa quá dữ dội, những giọt nước như ngàn mũi kim rơi xuống khuôn mặt một phụ nữ rất đẹp.
Chiếc xe đã bốc cháy và rơi xuống vực, không còn bất cứ manh mối gì để Vũ điều tra được nguyên nhân sự cố này.
*
Ngay ngày hôm sau, mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có thăng trầm với Vũ.
Lâm Anh vẫn thể hiện sự quan tâm tới anh bằng một tá tin nhắn không đầu đuôi, lúc nhớ ra thì anh nhắn lại, quên thì lấy cớ hết tiền. Anh biết ngay chỉ mủi lòng xíu thôi là đâu lại vào đấy, con nhỏ lại tiếp tục quấy rầy.
"Sao? Có cần tôi ra mặt giúp anh gạt cái đuôi lẽo nhẽo không?" - Goura ngồi lên chiếc bàn bên cạnh Vũ, chiếc váy cô mặc quá ngắn để có thể che hết vòng ba.
"Chứ không phải cô muốn tôi đuổi hắn giúp sao?" - Vũ đón lấy điếu thuốc mà Goura đã châm lửa. Cách hút thuốc của anh khá bụi, Goura thấy hình ảnh một người đàn ông phong trần, như mưa như gió, ngồi cạnh cô đây nhưng anh ta có thể làm được tất cả mọi thứ, như nếu trời có sập anh ta cũng hứng được. Tự dưng cô nàng nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn đó. So với đám đàn ông vây quanh cô, anh ta rất lạ, đáng để tìm hiểu.
Nguyên tắc thứ hai của Vũ, là không giấu thân phận anh chàng bốc vác khi vào vai NeO. Mà có giấu cũng chẳng được, muốn làm bạn với "Sở thú", phải mở lòng với đám thú trong đó trước. Chiếc điện thoại trong túi của anh có khóa mật khẩu thì Goura vẫn tìm cách lấy được và tự tiện mở ra.
"Xem ra cô bạn gái của anh là người chủ động."
Goura đọc một lèo tin nhắn, cô ta đã muốn đọc thì Vũ mặc kệ, cũng không trả lời. Vì nguyên tắc tối thượng: nói càng ít, càng an toàn.
"Con nhỏ rủ anh tối đi xem kịch miễn phí kìa?" - Thông báo cho Vũ rồi Goura chủ động nhắn lại mà không cần sự cho phép - "Ừm." - và đáp - "Tối nay tôi cũng rảnh" - hơn nữa cô nàng muốn đến xem cái sự lạnh lùng của anh chàng này đốn đổ con nhỏ ở chỗ nào.
"Anh Vũ để bạn cầm điện thoại à, ngại quá."
Chỉ duy nhất một từ "Ừm" mà con bé Lâm Anh phát hiện ra người khác nhắn. Vũ giật mình, nó tinh ý hơn anh nghĩ, hoặc là phụ nữ luôn có những sự nhạy cảm đến kinh ngạc.
"Xem nào, anh có một lựa chọn. Tôi sẽ đợi anh sáu giờ tối trước nhà hàng Hoàng gia."
Goura kéo vạt áo của NeO lại gần, cô bị mê hoặc bởi mùi dầu gội đầu đầy nam tính.
"Cô biết không, tôi không bao giờ đặt mình vào phương án mà mình không thích."
Vậy câu trả lời là anh không đi xem kịch.
Goura còn bị cuốn vào cách đối đáp thông minh của anh ta nữa.
"Nhưng tối nay tôi có một cuộc hẹn với Kền Kền."
"Thằng cha chết tiệt." - Goura nhủ thầm, Frank lại định kéo NeO vào mấy cái việc cỏn con gì nữa đây. Cô bực tức đứng dậy, chỉnh lại độ dài váy và đi.
*
Công việc quá bận rộn và rủi ro để Vũ chừa ra thời gian đánh tin về Interpol huống chi trả lời mấy cái tin linh tinh của cô người yêu đang tuổi mơ mộng. Frank đang có ý tiến cử anh mới gã Thằn lằn không chân, một trong những trợ thủ đắc lực của Ông Lớn. Một dấu hỏi chấm chưa được giải đáp của Interpol.
Vũ buộc phải xin nghỉ ốm ở siêu thị vài ba ngày. Có rất nhiều thứ cần giải quyết, cuộc hẹn với Thằn lằn không chân, viết bản báo cáo cho cấp trên về cái chết của Vanessa, đi ăn với cô nàng Goura, tìm hiểu về con cá ngựa Hippo, chưa kể là phải làm quen với chú chó hung dữ mà chủ nhà cho thuê phòng trọ mới đem tới.
"Vũ ơi, dắt em vào!"
Haiz, chưa làm được việc nào hết, con nhỏ Lâm Anh đã la om sòm ở cổng. Con chó dữ dằn hễ mỗi người ngoài ra vào đều cần người trông chừng. Cứ theo đà này chắc con chó còn thân quen với Lâm Anh hơn cả anh.
Lâm Anh không hề giận vì đã phải chờ rất lâu dưới mưa. Cô cho rằng đồng nghiệp của anh cầm điện thoại và không cho Vũ biết cuộc hẹn xem kịch, chắc họ vô ý trêu chọc. Vũ chỉ mong rằng con bé có chút hẹp hòi và ích kỷ của người đang yêu để giận dỗi và lờ anh đi. Cô cứ nghĩ rằng xung quanh anh, từ siêu thị tới nhà trọ, đa số đều là nam giới, không có gì phải đề phòng nên chẳng ghen tuông.
Vũ cần sắp xếp lại thứ tự công việc sẽ làm. Việc ưu tiên phải là cắt đuôi con nhỏ này, cùng lắm anh sẽ biến mất khỏi địa bàn. Có mấy ngày không đi làm với lí do đau ốm mà nó bám lấy anh như hình với bóng. Khi thì đòi nấu cháo mà để khê cả nồi, giặt được chồng áo lại bị đau họng, tóm lại việc gì cũng phải đến lượt anh. Càng ngày anh càng thấy mình gia tăng khả năng chịu đựng tới đáng kể.
Có lẽ Vũ không thể tin được rằng, những phút giây ngắn ngủi đó, là thời gian đẹp nhất cuộc đời mình.
Không một ai không đòi hỏi gì ở anh như người con gái này, không một ai cho anh một bữa tối mà không cần đáp lại một ngày công lao động, không một chỗ dựa nào mở ra khi anh lạc lối, chỉ có người con gái này. Duy nhất mình Lâm Anh.
Trong một phút bất chợt, Lâm Anh hỏi Vũ:
"Mục tiêu sống của anh là gì?"
Câu hỏi làm anh nhớ tới hai chữ "gia đình". Dù mẹ anh chịu rất nhiều đau khổ nhưng bà luôn mong mỏi hai đứa con khôn lớn, tránh xa việc độc ác như người cha. Bố anh tuy là một tay tội phạm, nhưng ông có cách dạy con của mình. Trước lúc chết ông ta đã cố gắng về với hai đứa con mà dặn dò, nhìn mặt hai anh em lần cuối.
Vũ lảng tránh câu trả lời, anh cần suy nghĩ kỹ về nó, rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, khi được cấp phép làm cảnh sát, anh sẽ làm gì nữa. Việc trở thành cảnh sát nếu chỉ vì muốn chứng minh cho người khác thấy, con của một kẻ tội phạm có thể là một cánh sát giỏi, chỉ có vậy thì mục tiêu sống của anh quá đơn điệu.
Lần này chỉ một làn hơi thở từ cái ôm phía sau đã đủ để anh dao động. Với Lâm Anh, cô thích vẽ, có thể sống cả đời với việc vẽ, cô muốn vẽ một tập truyện tranh dài kỳ khi có đủ kinh nghiệm. Một cô sinh viên có mục tiêu của đời mình, còn anh có không?
"Anh có muốn ở bên em mãi mãi như thế này không?" - Giọng cô có phần nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu tràn ra và chúng thấm vào lưng áo anh. Lâm Anh run rẩy trong sự thờ ơ của Vũ.
Vũ do dự, chưa bao giờ anh nhìn nhận nghiêm túc về những lời nói của cô gái này như thế, có chút lo lắng dấy lên giữa cuộc tình chông chênh này. Nhưng anh biết trả lời Lâm Anh thế nào đây, rằng anh đang chỉ lợi dụng cô để đóng đạt một nhân viên siêu thị, nếu một ngày nào đó tổ chức yêu cầu anh chuyển vị trí hoạt động, anh sẽ phải đi ư? Và nếu cứ tiếp tục mối quan hệ này cô gái sẽ gặp nguy hiểm. Nên Vũ lúng túng trong im lặng. Anh không muốn làm Lâm Anh ảo tưởng ở thứ hạnh phúc xuất phát từ một phía, thà cứ để cô quen với sự cô đơn và hờ hững rồi khi anh biến mất, cô sẽ dễ thích nghi.
Vũ đứng im như thế, mặc cho cái ôm của Lâm Anh ngày càng chặt hơn. Anh không biết cách thể hiện tình cảm, hoặc là anh phải đề phòng, cuộc sống này bắt anh phải thận trọng.
Lâm Anh cảm thấy Vũ đối xử với tình yêu này rất nhạt, nên gắng siết mạnh hơn. Tấm lưng áo Vũ đong đầy nước mắt, sẽ đến ngày người con gái này không còn ở bên anh nữa.
Bất chợt, điện thoại trong túi quần của Vũ rung. Lâm Anh nghe đến tiếng thứ ba thì rút tay ra khỏi. Trống vắng, cô độc chốc lát bủa vây lấy Vũ, anh vội vàng nắm chặt lấy bàn tay kia mà níu lại, để cô cảm nhận được làn hơi ấm trong đôi tay chai sạn. Thì ra không như vẻ lầm lì của mình, Vũ hóa ra chỉ là một người tầm thường như bao gã đàn ông khác.

» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.