Ring ring
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Chương 16: Quyết định
Sưu tầm
Mẹ đến thăm trường khuyết tật ở Okazaki. Sau khi về, mẹ nói với tôi về môi trường ở đó. Tôi không biết lý do vì sao tôi lại khóc

Em gái tôi sẽ sớm thi thôi. Hiện tai em đang học rất vất vả, nhưng tôi, mặt khác, nhìn căn phòng đầy trống trải.

Đầu óc tôi giờ đây là một thứ hỗn độn, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Trường khuyết tật. Thẳng thắn mà nói, tôi biết tôi ko thể tốt nghiệp tai trường tôi hiên nay Higashi Kou.

Còn trường khuyết tật kia, đối với tôi như một thế giới khó hiểu. Colombus và Gama chắc hẳn đã từng dấn thân vào thế giới xa lạ với 4 niềm hy vọng và 6 điều sợ hãi

Hy vọng

1. Tôi có thể thấy một tương lai sáng lạng hơn

2. Tôi có thể sống cuộc đời của chính tôi

3. Các thiết bị và hệ thống có vẻ tốt

4. Tôi có thể kết bạn với những người tật nguyền

Sợ hãi

1. Tôi ít giống con người

2. Tôi ko biết liệu tôi có thể sống với những người khác

3. Tạm biệt những người bạn thời trung học

4. Mọi người (xã hội nữa) sẽ nhìn tôi thế nào (vì tôi là học sinh trường khuyết tật)

5. Bạn trai

6. Sự biến đổi trong gia đình tôi

Tôi phân vân liệu em út có nhớ tới tôi, ngay cả khi tôi rời nhà và sống ở ký túc.Và cả em trai tôi nữa, ít nhất liệu nó có thi thoảng nhớ đến tôi (theo kiểu tôi đã tự tử hay cái gì đại loại như thế)

S-chan đã ra ở riêng ngay từ năm nhất, bởi nhà bạn ý ở xa và không tiện cho việc đến trường tẹo nào. Lý do cho việc ở riêng khác với tôi, nhưng tôi hiểu bạn ý cô đơn thế nào.

Một con ruồi bay vo ve bên cửa sổ. Những con ruồi trong mùa đông phải bị giết. Nhưng khi tôi nghĩ đến việc chúng sẽ sinh ra rất nhiều con vào mùa hè, tôi không nỡ, và cảm thấy tầm quan trọng của cuộc sống.

Tôi nhìn những dãy lớp học mới xây qua cửa sổ. Tôi trở nên xúc động khi nghĩ "Aww, đó là trường Higashikou."

Khi tôi nhìn lên bầu trời, đó là vầng trăng sáng.


Mẹ bảo, "Con không chọn là người mắc bệnh. Có nhiều thứ con có thể làm, ngay cả khi con khuyết tật. Nếu con không có khả năng suy nghĩ, con sẽ không cảm thấy lòng tốt, sự ấm áp mà con người có, đó là những thứ con nhận ra khi con mắc bệnh."

S-chan và tôi nói chuyện với nhau dưới ánh nắng bên bờ hồ, nghe chim hót.

S-chan nói "Aya-chan, cậu thật là lạ đó. Cậu nói, "Bầu trời thật đẹp, thật trong xanh" và rất dễ ngạc nhiên. Trái tim cậu chắc chắn phải rất trong sáng."

Tôi hỏi bạn ý, "Có ai mà cậu cảm thấy cậu là chính cậu khi ở bên cạnh không?"

"Hmm, có thể là em trai hay em gái của mình, vì mình có thể kiêu căng. Nhưng mình là chính mình khi có một mình."

S-chan chọn sống cho chính cô ấy. Aya bị xé khỏi gia đình.

Đó là khác biệt lớn...

(Một học sinh lớp lớn có chiếc răng khểnh)

Đó là một thành viên câu lạc bộ Sinh học có bím tóc và rất thích chuột. Tôi đi cùng chị ấy đến thư viện. Tôi tự đi! Tôi đi rất chậm nhưng chị ấy điều chỉnh tốc độ để cùng đi với tôi. Chị ấy có 44 con chuột ở nhà. Chị ấy kể cho tôi nghe về con chuột đầu tiên chị ấy có.

"Tên nó là Nana. Nó là con cái. Nó chết vì bệnh ung thư vú. Chuột trở nên giống người khi nó mắc bệnh và sau đó chết. Thật sự là buồn, khi nhìn thấy thú vật chết."

Tôi không biết gì về chị. Tôi có thể hỏi anh chị lớp trên hoặc thầy cô giáo nhưng tôi không có ý đó. Tôi muốn biết về chị qua những câu chuyện của chị.

Tôi lại có cơ hội nói chuyện với chị

Mọi người gọi chị là Sa-chan

Gia đình chị có bố, mẹ, em trai và 44 con chuột. Khoảnh sân của chị là nơi có ngôi mộ của Nana và chị trồng cỏ trên ngôi mộ đó.

Trong tiếng Pháp, từ hoa lưu ly được dịch giống như con chuột. Sa-chan nói với tôi đó là vì trông hoa lưu ly giống con chuột.

"Tôi (chị ý dùng "buku" khi xưng hô, mặc dù là con gái) nghĩ khi một ai đó ra đi, họ chết thay vì tôi. Em (Aya) có cái chân không được tốt. Vì thế chị phải sống cho đúng vì em."

"Chị tin rằng ai cũng có một sức mạnh đặc biệt (tôi chỉ gật đầu và lắng nghe chị). Đối với một con amip, chúng ta là những kẻ có sức mạnh đặc biệt, vậy đối với những người mù, những kẻ sáng mắt liệu có phải siêu nhân không?"

Sa-chan không hề di chuyển khó khăn. Tôi yêu chị ý! Nhưng cả Sa-chan lẫn Aya đều không ở lại trường Higashikou vào năm tới."

Trong giờ ngữ pháp tiếng anh, K-chan vừa khóc vừa nói rằng cô ấy đáng thất vọng, ( Bạn ý bị điểm kém trong bài kiểm tra.)

Thầy nổi nóng và quát, "Không được khóc. Nếu em định khóc, thì lẽ ra lúc đầu nên cố gắng chứ."

Điều đó thật đáng sợ. Nghĩ đến việc tôi sẽ không bao giờ như thế kể cả điểm số kém đến đâu, điều đó làm tôi buồn.


Tôi nói với Sa-chan về cái lúc người tôi nóng lên vì những bài tập

"Chơi kéo co là tốt nhất."

"Ngay cả trong môn bóng đá hay bóng rổ, em không cần đụng tới bóng, tất cả những gì em cần là chạy."

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi luyên thuyên về những thứ mà mình không thể làm được nữa.

Tôi xem phim "Hoa huệ trên cánh đồng" chiếu trên TV.

Tôi tin vào Chúa. Việc tin tưởng vào việc Chúa đang thử thách tôi khiến tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều. Và tôi không muốn quên đi cái cảm giác này.

Sắp đến Năm Mới rồi. Rất nhiều người đã giúp đỡ và quan tâm đến tôi trong năm nay. Năm sau có lẽ là một năm khó khăn...chiến đấu với chính bản thân mình. Đó là bởi vì ngay thời điểm này, Aya không thể chấp nhận mình là một người khuyết tật. Tôi không muốn thế. Điều đó đáng sợ lắm. Nhưng tôi không thể mãi chạy trốn nó được!!! Nếu như tôi đến trường khuyết tật...

Tôi sợ mỗi khi nghĩ đến việc mình nhập học tại một trường khuyết tật. Đành rằng nó là một nơi rất tuyệt giành cho những người tật nguyền như tôi nhưng tôi muốn ở lại Higashikou.

Tôi muốn học với mọi người

Tôi muốn học rất rất nhiều thứ và trở thành người lớn.

Tôi không muốn nghĩ rằng những người bạn khỏe mạnh sẽ bỏ rơi tôi.

Mẹ thỉnh thoảng có nói về việc học trường khuyết tật

Aya có thể tự làm nhiều thứ mặc dù mất nhiều thời gian.

Mẹ có nói với tôi về việc làm sao để từ một người được giúp thành người đi giúp

Tôi đang chênh vênh không biết quyết định thế nào mà thời điểm đó sẽ đến nhanh thÔI


Chương 17:Vòng quay
Sưu tầm
Tôi muốn tự mình quyết định việc chuyển trường

Tôi đã tự nhủ sẽ chấm dứt khi hết học kỳ 3

(Ký ức 1)

Thầy N., đến bây giờ tôi vẫn kính trọng và tin tưởng thầy. Vậy mà kinh tởm làm sao, chính thầy lại là người đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện.

Thầy có thể chỉ cần nói thẳng với em rằng, "Hãy đến trường khuyết tật đi, vì trường này không thể lo cho em được nữa." thay vì nói với mẹ em "Em ấy sẽ mất nhiều thời gian hơn cho việc đi từ lớp này sang lớp khác."

Nếu thầy nói thẳng ra, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho em trong việc quyết định. Đừng nhìn tôi mà! Trời ơi, điều này thật đáng giận!

Thầy đã hỏi tôi, "Mẹ đã nói gì với em chưa?"

Tại sao mọi người lại giấu tôi mọi chuyện thế! Nói đi mà...chỉ cần thế thôi.

Mặc dù cuộc sống của tôi là một chuỗi những ngày gian truân, vất vả, nhưng sao mọi người không lắng nghe những điều tôi phải nói, để rồi tôi có thể rời trường trong tâm trạng tốt hơn?

Nếu mọi người để tôi nói, tôi có thể dễ dàng mà thông báo rằng tôi sẽ chuyển trường vào năm 2.

Tôi đã định sẽ nhập học trường khuyết tật vào tháng Tư nhưng...

Tôi muốn rời trường với sự tự tin nhưng giờ thì tôi thậm chí không còn làm được điều đó nữa.

Tôi không thể đi với tâm trạng như thế này được...

(Ký ức thứ 2)

Tôi nói chuyện với S-chan

"Ở trường khuyết tật bạn sẽ không bao giờ là đặc biệt nữa, vậy bạn sẽ không còn cảm thấy buồn tủi như khi ở đây. Nhưng...nếu bạn thật sự muốn làm cái gì đó nhanh chóng, bạn có thể làm nó, thì vì sao không nỗ lực để làm được điều đó?"

Tôi cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua tôi.

Tình bạn của chúng tôi vững bền bởi vì 99% tốt bụng và 1% nghiêm túc của bạn ý, vì thế tôi không khóc.

Cảm xúc của tôi như đóng băng khi tôi xúc động.

S-chan dạy tôi thế nào là "nghĩ"

Tôi được tái sinh.

Mặc dù tôi là người khuyết tật về mặt hình thể, nhưng tôi nghĩ trí tuệ của tôi thì giống với bất cứ người bình thường nào.

Hẫng một bậc cầu thang và rơi xuống...đó chính là cái cảm giác đó.

Những người bạn và thầy cô, tất cả đều là những người khỏe mạnh. Sự thật này khiến tôi đau lòng, nhưng tôi không thể làm gì để thay đổi sự khác biệt đó.


Tôi sẽ rời khỏi Higashikou và tôi sẽ sống "cô đơn" mang theo một túi hành lý nặng nề mang tên khuyết tật.

Tôi đã cần ít nhất 1 lít nước mắt để đưa ra quyết định và sẽ cần nhiều hơn nữa cho tương lai.

Tôi không muốn khóc nữa.

Mất mát làm tôi thấy nản lòng.

Nếu bạn cảm thấy nản lòng, hãy làm gì đi chứ!

Tôi không thể tiếp tục làm kẻ thua cuộc được.

Lần đến khám đầu tiên sau năm mới.

Tôi cũng nguôi ngoai đôi chút sau khi nói chuyện với bác sĩ Yamamoto.

Lòng nhiệt tình đã khuấy động bên trong tôi.

Mẹ tôi nói nhanh về việc chuyển đến trường khuyết tật.

Bác sĩ nói mẹ có thể hỏi về việc giáo dục.

Tôi nhen nhóm niềm hy vọng trở lại, nhưng thậm chí ngay cả lúc đó, nó cũng chỉ như bong bóng xà phòng.

Tôi đột nhiên nhớ ra tôi đã nổi loạn thế nào trong mấy ngày trước

Bạn (trong tư cách của tôi) đã dựa dẫm quá nhiều vào người khác.

Tôi mới vừa nhận ra điều đó.

Bạn đã lợi dụng những người xung quanh bạn.

Đó là lý do bạn bè bạn trở nên mệt mỏi. Đã quá muộn để nhận ra điều đó rồi.

Chúng tôi đi ăn tại tiệm Ashakuma, lâu rồi chúng tôi mới có dịp đến đây. Mẹ nói với mấy đứa em tôi về việc tôi sẽ chuyển tới trường khuyết tật. Tôi nổi khùng và nói, "Chúng đều biết cả rồi, đừng nói về việc đó nữa!"

"Đúng là Aya, con là người sẽ phải chuyển trường. Nhưng nó không phải chỉ liên quan đến con. Điều này quan trọng đối với chúng ta để suy nghĩ, giúp đỡ và chúc mừng người khác, để giải quyết những chuyện trong gia đình. Sự kết nối là rất quan trọng, Aya ạ." Mẹ nói.

Mọi việc tốt hơn khi ta bắt đầu lại. Tôi bắt đầu nghĩ không cần phải cảm thấy háo hức. Hamburger thịt bò rất ngon. Tôi đã ăn kem, đấy là đồ tráng miệng và tôi đã chén hết chỉ trong tích tắc.

W-kun, O-kun, D-kun, cảm ơn vì đã luôn nói "xin chào" với tôi. Nó thật sự khiến tôi hạnh phúc.

M-kun, cám ơn vì đã xách cặp giùm tôi.

Cuối cùng, tôi đã có thể nói "Xin chào" với H-kun...

Năm nay quả thực là dài.

Tôi thực sự tận hưởng được năm nay với mọi người. Tôi đã sẵn sàng.

Tạm biệt và bảo trọng.

Chương 18: Sắp xếp lại cảm xúc
Sưu tầm
Đã có thông báo về việc xếp lớp cho năm học mới

Tên tôi sẽ không có ở đây nữa

Tôi đã có thể quyết định, nhưng nó vẫn làm tôi điên đầu

Chỉ cần tôi khoẻ...

Đừng bi quan nữa! Mày định sống thế này bao lâu nữa?

Mày có thể tự tin rằng mày, chinh mày sẽ vượt qua căn bệnh này

Tôi không thể viết tốt nữa...liệu điều này có cho thấy căn bệnh đang chuyển biến xấu?

Bạn ngã. Ổn thôi.

Chỉ cần bạn đứng lên.

Sao bạn không nhìn lên bầu trời khi bạn đứng dưới nó.

Bầu trời xanh đang trải dài trước mắt bạn.

Sao bạn không cười với mình?

Bạn vẫn sống.

Tôi đã học trước bạn bè tôi.

Tôi rất buồn khi thầy giáo quản lý câu lạc bộ hỏi tôi, "Em nghỉ học à?"

Có tốt không khi bạn khóc? Nó không chỉ làm những người xung quanh bạn cảm thấy khó chịu, mà khóc có làm bạn thấy nhẹ nhõm?

Thế thì dừng khóc đi! Bạn dễ thương hơn khi bạn cười.

Và nếu bạn có điều gì cần nói. Hãy nói trước khi khóc.

Ngay lúc này tôi cảm thấy vô dụng.

Tôi sẽ không tắm và đi nằm luôn.

Mai tôi sẽ tới trường khuyết tật để phỏng vấn

Đã quyết định thì không được khóc.

Tôi tiếp tục hi vong và nguyện cầu được trở thành một người tuyệt vời.

Trường khuyết tật... cái tên gợi lên một bức tranh u tối

Sao nó lại không thể có cái tên khác?

Có thể có những chăm sóc sức khoẻ trong trường, nhưng không có những chăm sóc về mặt xã hội...

Thảo luận với thầy giáo mình.

"Thầy nghĩ em có thể tiếp tục học ở Higashou với 1 chứng chỉ nho nhỏ về sức khoẻ... Thầy băn khoăn ràng liệu em có thể làm cái gì nếu em không có vẫn đề về việc lên lớp. Em có thực sự thoải mái không? Bởi vì mặt bằng giáo dục ở trường khuyết tật khá thấp."

Tôi khóc thầm, "Em không muốn nghe nữa! Em không cần thêm ai thương hại cả!"

Tôi thực sự đã có chút ít hy vọng khi Bác sĩ Yamamoto gọi điện cho sở giáo dục. Nhưng câu trả lời của họ chỉ là họ giành quyền quyết định cho hiệu trưởng,

Mẹ tôi nói, "Chúng tôi được biết rằng trường Higashou không thể chăm lo cho con chúng tôi, thế thì chúng tôi cũng không thể thay đổi điều đó. Đi đến quyết định này là không dễ đối với Aya, nhưng tôi muốn Aya được hy vọng và bắt đầu cuộc sống mới. Aya chính nó đã quyết định. Làm ơn hãy làm theo những gì chúng tôi đã quyết."

Thực lòng, tôi vẫn còn lưu luyến với Higashikou, nhưng nghe từng lời mẹ nói, cảm xúc của tôi và mẹ trở nên như một .


Chỉ cần mẹ là chỗ dựa, tôi có thể tiếp tục.

Chúa ơi, con sẽ nghe theo mẹ. Tôi cảm thấy yêu vô cùng hạnh động của bà. Tôi sẽ trở thành một người tốt hơn và mạnh khoẻ hơn.

Trên đường về nhà, tôi dừng lại trước cửa nhà Emi-chan. Tôi dã gọi báo trước khi tôi đến, nên dì đã chuẩn bị đồ ăn rất tuyệt cho tôi, và khi tôi đến đó, mọi người đang đợi tôi. Tôi ăn đến khi no, và tôi ngủ say đến nỗi chẳng nghĩ gì đến chuyện học hành.

Tôi đã đã chuẩn bị tốt nhất cho bài kiểm tra cuối cùng, nhưng có quá nhiều thứ xảy ra khiến tôi không thể tập trung được.

Tôi không thể ngừng suy nghĩ về "Hoa cây mộc qua" trong lớp tôi... màu của nó thật sự đẹp, nhưng vì sao nó lại có tên thế?

Cô Motoko nói, "Dù em chọn học ở trường khuyết tật hay ở đây, thì quyết đinh vẫn thuộc về em. Nó có ý nghĩa để sống."

Nhưng tôi tự nhủ. " Em có lựa chọn nào ngoài việc chuyển đến trường khuyết tật đâu. Em muốn học ở Higashikou, nhưng nhà trường không đồng ý, bởi họ nói em không bắt kịp được guồng học. Vì thế, nó không hẳn là quyết định của em. Cô chỉ nói nó theo cách văn hoa hơn thôi."

Cô Motoko tiếp tục nói,

"1. Sống tốt. Hay cực kỳ nghiêm khắc với mình và đừng để ai nghĩ rằng những người khuyết tất là xấu.

2. Coi trọng bạn bè.

3. Trong tương lai em nên luyện đánh máy.

4. ĐỪng quên trường Higashilou."

Tôi không nói với cô, nhưng tôi tiếp tục lặp lại những gì cô nói và cảm xúc của mình, hết lần này đến lần khác trong đầu.

Mọi người xung quanh tôi bao lấy tôi, tấn công tôi bằng từ "tật nguyền." Tôi tự buộc mình nghĩ rằng trường khuyết tật là nơi duy nhất dành cho tôi, cố gắng bình tĩnh, và quyết định chuyển trường.

Tôi nhìn lại 2 tháng trước khi đi đến quyết định vào học trong trường khuyết tật.

Tôi đã quyết định, nhưng tôi nhận ra rằng chẳng có gì thực sự được sắp xếp trong đầu mình cả. Đó là lý do vì sao cảm xúc của tôi luôn bất ổn

Tôi đọc kinh thánh. Tôi chấp nhận những từ ngữ của Chúa Jesus và tự nhủ với mình. Con xin lỗi Người, con vẫn thiều đức tin. Thật sự là rất khó để trở thành một con chiên ngoan đạo. Ổn thôi, tôi sẽ đặt chân ngay ngắn trên mặt đất và nghĩ một cách lý trí.

Những ưu điểm của trường Higashikou.

Được nhìn thấy những người như mình mỗi khi đến trường (Có được lòng tốt giúp đỡ mọi người.)

Có nhiều điều phức tạp khi so sánh bản thân với những người bình thường khoẻ mạnh, trở thành động lực để nỗ lực nhiều hơn.

Tôi có thể học được nhiều điều từ thầy cô và bè bạn

Hạn chế

Tôi không thể theo kịp guồng quay trong lớp.

Tôi có thói dựa dẫm vào bạn bè và thầy cô.

Tôi chỉ có thể chơi với vài nhóm bạn và không thể hoà đồng trong nhóm lớn hơn (khả năng của tôi có giới hạn.)

Tôi trở thành gánh nặng cho mọi người vì không thể giúp trong việc trực nhật.

Mặt tích cực của trường khuyết tật. Chỉ là tưởng tượng của tôi.

Tôi có thể sống tự lập

Ít là gánh nặng của mọi người xung quanh hơn.

Tôi có thể nghĩ đến tương lai.

Có được những kỹ năng cần thiết cho cuộc sống.

Giữa những người tật nguyền như mình, sẽ dễ có sự dồng cảm hơn.

Mặt hạn chế của trường khuyết tật.

BẮt đầu sử dụng cụm từ "Khuyết tật" như là lời xin lỗi.

Cơ hội trao đổi với những người bạn khoẻ mạnh ít đi

Tốc độ học sẽ giảm

_____________________

(Trong đây có một từ là "hoa mộng qua" trong tiếng nhật có tên là "Boke". Từ này có nghĩa là ngu ngốc, đần độn. Chính vì thế nó làm Aya băn khoăn vì sao một loài hoa đẹp lại có cái tên như vậy )


Chương 19: Chúc phúc (Hết)
Sưu tầm
4 ngày nữa sẽ tới lễ bế giảng.

Có lẽ họ sẽ gấp cho tôi 1000 con hạc giấy (Đó chỉ là tôi đoán.)

Tôi sẽ nhớ mãi rằng I-chan và G-chan đã gấp hạc cho tôi, và tôi sẽ không quên họ ngay cả khi chúng tôi chia tay.

Tôi vui vì họ ước cho tôi được hạnh phúc...nhưng tôi muốn họ nói "Aya-chan, đừng đi mà!"

Trái tim tôi ngập tràn sự căm thù đối với những người bạn không nói lời đó với tôi, và chính tôi, vì không cố gắng hơn để mọi người nói điều đó với tôi.

Nhưng, để giữ lời hứa cô Motoko (không được nghĩ xấu về bạn bè.) Tôi không nói thế nữa.

Khi tôi nói với mẹ, bà bắt đầu hát, "Quên đi quá khứ. Nếu cứ mãi nhìn lại, con sẽ không thể tiến bước. Đi ba bước tiến lên, lùi lại 2 bước. Cuộc sống là..."

Tôi bắt đầu cười.

1 người bạn đã đưa tôi một quả mè. Nó có màu cam.

Tôi thích màu đó. Nó là một màu ấm áp.

Tôi nó chuyện với cô Motoko lần cuối

Cô đã lắng nghe tất cả những lời phàn nàn của tôi.

"Đừng quá đáng với bản thân. Cuộc sống không phải chỉ có nhà trường và việc học. Em sẽ làm gì nếu em bị ném ra đời khi em chỉ có những kiến thức sách vở? Học hành chỉ là một lối thoát cho em. Em ko phải mang cặp, rửa bát và chỉ tật trung học hành... đúng không em? Đó là lý do vì sao con mắt nhìn đời của em hạn hẹp. Em cần tạo nên một cuộc cách mạng. Em nên thấy hạnh phúc vì ít nhất em có thể đến trường bình thường trong 1 năm. Ở trường khuyết tật có những đứa trẻ phải sống trong bệnh viện cả cuộc đời. So với chúng, em được hoà đồng với xã hội và không phải luôn luôn dựa vào người khác. Đối với tuổi 16, em có cái trưởng thành và cái chưa trưởng thành. Em là một con người không cân bằng. Đó là lý do vì sao em không có kinh nghiệm đủ cho cuộc sống khi mới 16 tuổi. Chưa hẳn là muộn vì thế đừng bỏ cuộc. Hãy đi và kiếm cho mình thật nhiều ở trường khuyết tật, những thứ mà em không thể có ở trường Higashikou. Em có thể sẽ gây ra những sự phiền toái. Em có thể làm được! Nhưng, sẽ tốt hơn cho trường Higashikou nếu em ở lại."

Tôi thật sự thấy biết ơn khi gặp được một cô giáo tốt. Tôi sẽ nói "tạm biệt" với cô cùng với một nụ cười thật tươi.

Khi bài kiểm tra kết thúc, tôi sẽ không đến trường tới tận lễ bế giảng.

Bố mẹ tôi dự định một bữa tiệc nhỏ cho bạn bè tôi, và tất cả những người đã giúp tôi và ủng hộ tôi trong năm nay.

Chúng tôi nói chuỵên, chơi bài, chơi gomoku narabe.

S-chan đưa tôi 1 tách cà phê, Y-ko-chan cho tôi một hộp nhạc, và A-ko-chan cho 1 bông hoa khô.

Mẹ tôi đưa cho chúng tôi mỗi đứa một cây bút mực và nói "Học hành may mắn và cô sẽ rất hạnh phúc nếu các cháu thi thoảng nhớ tới Aya khi nhìn cây bút này."

Tất cả chúng tôi đều im lặng. Khi tôi nhận ra giây phút chia tay cuối cùng đã tới, nước mắt tôi bắt đầu ứa ra, nhưng tôi cố gắng không khóc. Tôi đã hứa với chính mình không nói chia tay trong nước mắt.

Tôi đã có những giờ phút vui vẻ, nhưng một khi mọi người về, tôi lại cảm thấy cô đơn và khóc như một đứa trẻ.


Phản ánh và hối hận

Giờ phút đó cuối cùng đã đến!

Ngày 22/3. Lễ bế giảng kết thúc và tôi đi vào lớp. Mọi người viết những lời chúc cho tôi vào giấy.

Tôi muốn hét lớn lên, "Cảm ơn vì đã luôn giúp mình. Mình sẽ không bao giờ quên tất cả các bạn. Mình sẽ chuyển tới trường mới, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức. Mình hy vọng các bạn cũng không quên mình, Aya một con bé tật nguyền." nhưng tôi ko thể ngừng khóc được.

S-chan, Yo-ko-chan...

"Thỉnh thoảng rất phiền phức vì phải giúp đớ Aya mọi lúc." Thầy giáo đã nói với tôi thế lần trước.

Tôi không biết vì sao tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó. Tôi luôn luôn chỉ chăm chăm vào mình. Tất cả là lỗi của tôi vì đã khiến cho mọi người cảm thấy thế.

Aah đừng nói bất cứ cái gì nữa! Tôi đã nhìn đủ những việc làm sai của mình rồi...

Trong lễ hội Thất tịch, tôi viết "Tôi muốn trở thành môt cô gái bình thường." và em gái tôi đã giận tôi và hỏi "Cái gì làm cho chị khác với những cô gái bình thường khác chứ?"

Tôi muốn cãi lại rằng "Có gì sai khi nói lên sự thật?"

Tôi nhận ra rằng thật sự khó để thừa nhận rằng bạn tàn tật, kể cả khi bạn biết bạn như thế.

________________

Hội thất tịch được biết đến với tên Tanaba trong tiếng nhật được tổ chức vào ngày 7/7 hàng năm. Mọi người sẽ viết những ước nguyện của mình vào một tờ giấy nhỏ và treo lên cây tre.^^

Cảm nhận trực tiếp

Lý lịch trích chéo bác sĩ Hiroko Yamamoto

Cô có một thân mình nhỏ nhắn với mái tóc ngắn, và đeo kính. Cô luôn luôn mặc áo choàng trắng, nhưng cô có đeo hoa tai và nhẫn cũng không quá là đồng bóng. Chúng làm cho cô có vẻ hợp mốt nhưng không quá loè loẹt.

Cô đã là bác sĩ của tôi từ khi tôi ở bệnh vịên đại học Nagoya. Khi cô chuyển tới đại học Fujita (Nagoya) Hoken Eisei, cô liên lạc với tôi vì vạy mà tôi chuyển đến chữa trị tại đây với cô.

Cô là một người nhanh nhậy, đúng giờ, và làm gì cũng nhanh chóng. Cô ấy đáng tin cậy và thi thoảng cô cũng đưa tôi đến một vài trường đại học khác để kiểm tra thể chất. Cô ấy là một người đáng ngạc nhiên.

Khi tôi hỏi cô, "Cô tốt nghiệp ở đâu thế, cấp 3 ý?"

Cô chỉ đơn giản đáp là "Meiwa"

Ngay cả khi tôi cũng biết Meiwa là trường giành cho những người có điều kiện. Cô nói sau khi tốt nghiệp Meiwa, cô theo học ở đại học Nagoya. Tôi yêu quý cô vù cô không bao giờ khoe khoang và luôn luôn ấm áp. Khi tôi ở cùng cô, tôi không thể để mình lười nhác được.

Trong vòng một năm rưỡi, tôi đã tiếp tục tới bệnh viện và lúc nào cũng được chào đón, nhưng tôi biết rằng căn bệnh của tôi đang tệ đi.

Có thể bởi vì những tế bào trong tiểu não của tôi đang bị phá huỷ nên những chuyển động của cơ thể tôi trở nên vụng về và tôi có vấn đề với chân, từ khi đầu gối của tôi không thể co vào.

Tôi thậm chí không thể nói to được nữa và chỉ nói được từng từ một. Tôi thậm chí không thể cười lớn Wahahaha và khi tôi thử, nó biến thành Wawawa.

Tôi vẫn có xu hướng nuốt mà khong nhai và tôi đang mất dần khae năng chuyển động lưỡi.

Lần vào viện tiếp theo, tôi định hỏi bác sĩ , "Không giấu giếm sự thật đi, làm ơn nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra với cháu."

Hỏi điều đó thật đáng sợ, nhưng tôi cần phải biết về tương lai của tôi. Nhờ vào câu trả lời của cô, tôi có thể sẽ cần phải nghĩ lại và việc làm thế nào tôi có thể sống được cuộc đời của chính mình.

Mua sắm

Mẹ tôi gọi điện đến một nơi khác và đột nhiên hét lớn từ dưới nhà, "Đi tới Yni (trung tâm mua sắm) đi. Họ nói họ có xe lăn và vì thế Aya, con có thể cùng đi."

Đang trong kỳ nghỉ xuân nên tất cả chúng tôi đều ở nhà. Sau buổi chuyển bị dài dằng dặc cho tôi, ba mẹ đưa tôi lên xe và chúng tôi đi. Chúng tôi đến Yni sau đó 15 phút

Với cái xắc yêu thích được đeo chéo qua cổ, tôi nghía xung quanh các gian hàng đầy sức hút cùng em gái và đẩy chiếc xe lăn về phía sau.

Mọi thứ đối với tôi đều thú vị.

Có một chiếc đầm rất đẹp và tôi muốn mặc nó.

Từ khi tôi luôn luôn phải di chuyển không bình thường, mặc váy cũng làm đau đầu gối tôi và vì thế tôi luôn mặc quần dài. Mặc váy trở thành giấc mơ của tôi.

Mẹ tôi nói, "Con có 1 chiếc thì thật tuyệt. Trời sẽ sớm ấm lên thôi," và bà mua cho tôi một chiếc váy.

Tôi thật sự vô cùng hạnh phúc. Nếu tôi mặc một chiếc áo cánh trắng với chiếc váy in hoa này, đứng thẳng và cao ráo, tôi phân vân rằng mọi người có nói tôi dễ thương không. Chỉ một lần thôi... Tôi muốn được nghe mọi người nói vậy.

Chúng tôi mua rất nhiều đồ con, quần đùi, và khăn tắm giành cho cuộc sống mới của tôi trong kí túc.

Đột nhiên, tôi cảm thấy buồn. Tôi sẽ ở trong ký túc vài ngày và sống xa nhà. Tôi đã hứa với bản thân không được khóc nữa, nhưng tôi không kiềm được. Mạnh mẽ lên. Hãy trở thành một người mạnh mẽ để có thể vượt qua mọi thứ.

HẾT

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.